Chương 7: Yêu Hà Nội. Yêu đến đau lòng.
Linh trở mình trên chiếc giường đơn trong phòng sách của Khang. Cô
đã cố gắng nhưng không tài nào chợp mắt nổi. Cô cũng chẳng muốn
khóc. Đôi mắt gấu trúc của cô đã ráo hoảnh, như chiếc khăn khô
chẳng thể vắt nổi một giọt tình. Cô ngồi dậy, lục tìm Ipod, nghe đi
nghe lại Je t’aime. Thảm thương, buồn khổ và cả cảm giác tủi nhục.
Giọng nam trầm ấm ngân nga từng câu:
" Philadelphie, cette ville où tu vis
C'est si loin de chez moi
On s'écrit souvent
Mais à quoi tu penses vraiment ?
Tu ne sais pas me "je t'aime"
Moi je te l'écrirais quand même
Tu ne sais que me dire sans cesse "Girl I miss you"
Tu ne sais pas me "je t'aime"
Moi j'essaierais quand même "I love you"... Et toi ?
Do you love me too ? "
Một bài hát mà đã đẩy cuộc đời Sơn và cô lại với nhau. Cô từng
thích biết bao cảm giác được nghiêng đầu tựa vai anh và nghe anh
hát. Câu chuyện tình lãng mạn của nhân vật trong bài hát cũng giống
như anh và cô. Một người ở Philadenphia, còn một người kia ngày
ngày vẫn cảm nhận từng nụ cười và hơi thở ở bên đầu Paris xa cách.
Nửa bán cầu, hai múi giờ khác biệt. Nhưng Sơn và cô chưa bao giờ
than phiền về hai từ hối tiếc. Anh vẫn tranh thủ mỗi tháng qua Mỹ
thăm cô một lần còn cô mỗi khi phải rời xa người mình yêu thì lại
ôm chặt anh và oà khóc. Yêu xa có bao nhiêu là đau đớn. Nhưng chẳng
phải họ đã cùng nhau bước qua?
Là khi nửa đêm cô tỉnh giấc nhìn vào màn hình bật sáng sẽ thấy anh
cặm cụi làm việc. Là khi những chiếc tay với không thể vượt quá ra
khỏi màn hình phía trước. Là khi giọng nói ấy thì thầm bên tai
nhưng không tài nào cảm nhận được hơi thở ấm êm của người kia mang
lại. Nhưng cô và anh đã cùng đi qua. Họ đã từng yêu nhau và tràn
đầy tin tưởng. Chỉ là cô không thể ngờ tới có một ngày, tận mắt
mình trông thấy một người con gái khác trong vòng tay anh nồng
nàn.....
............
Khang cầm theo một đống đồ ăn bước vào trong căn hộ. Với tay bật
công tắc điện, anh thấy Linh đang ngồi đeo Headsphone trên
sofa.
" Ăn chút gì đi. Vịt quay Bắc Kinh mà em thích này."
" Ờ. Kệ em. Bao giờ đói em sẽ ăn. Lúc trên máy bay em có ăn một ít
rồi."
Khang xoa mũi, nhìn cô bé trước mặt mình đầy thương xót.
" Có những chuyện em còn nhỏ không hiểu hết được. Cuộc sống luôn có
những điều không ai giám nói trước. Chuyện đã rồi. Giờ em về đây
thì hãy vui chơi thoải mái. Quên những gì của mấy ngày qua đi.
"
" Ờ. "
Linh ngồi bó gối im lặng, Khang chẳng nói gì. Anh đi về phía bếp
xắn tay áo sơ mi và cho cafe vào xay. Chẳng lâu sau, mang cafe đặt
trước Linh:
" Cafe của em đây. Có cần cho thêm nước mắt không?"
Linh đón cafe từ tay anh, mỉm cười gượng gạo:
" Merci."
Tiếng chuông điện thoại vô tình kéo họ ra khỏi hương cafe đang nồng
nàn toả khói. Khang nhấc máy:
" uhm. Anh nghe. Uhm. Để lúc khác được không?"
Anh vừa nghe máy vừa nhìn về phía Linh:
" Sơn nói có chuyện cần nói với em. Anh nghĩ là em cũng nên nghe.
Dù sao cái gì cũng nên rõ ràng sẽ tốt hơn."
Linh gật đầu với Khang, cô đón máy từ anh và nhỏ giọng:
" Bắt đầu được rồi."
Paris đang trong những ngày mưa phùn, tuyết phủ kín giăng đầy ô cửa
nhỏ. Sơn buồn bã nhìn khoảng trời trước mặt, bên tai anh là giọng
nói của Linh. Trầm giọng, anh lên tiếng:
" Anh có mấy lời muốn nói với em. Được chứ?"
Linh im lặng, không nói gì. Cô vẫn nhấp từng ngụm cafe thoảng hương
đăng đắng. Khẽ uhm một tiếng coi như đáp lời Sơn. Cô đã lấy lại
bình tĩnh nên lúc này mới có thể lặng yên nghe anh. Cô rất muốn xem
người đàn ông đã khiến cô bỏ ra cả thế giới nhỏ của mình sẽ nói gì
với cô lúc này.
Sơn chậm rãi và có thoáng chút mệt mỏi, anh nói:
" Hơn 5 năm trước, anh từng yêu một cô gái. Anh đã tưởng rằng cô ấy
với anh là cả thế giới này. Bọn anh cùng nhau làm thủ tục du học
rồi đến London. Những tháng ngày ấy thật sự vô cùng bình yên. Rồi
một ngày, anh phải đi thực tế cách gần một tuần. Lúc đó, anh còn
trẻ, tình yêu còn mang hơi hướng của cái gọi là cuồng nhiệt. Anh
chỉ muốn nhanh chóng trở về bên cạnh cô ấy và làm cô ấy ngạc nhiên.
Nhưng người nhạc nhiên lại là anh. Khi trong ngôi nhà của mình, có
một người đàn ông khác đang ôm hôn cô ấy một cách say đắm. Một thế
giới khác đã đóng lại để tiếp tục mở ra một thế giới mới lạ lẫm
hơn....Bọn anh chia tay ngay sau đó. Cảm giác đó, em biết gọi là gì
không? Đó chính xác là hội chứng bị cắm sừng. Rồi anh rời đến một
nơi khác của thành phố, vứt bỏ những gì thuộc về cô người yêu cũ
bao năm. Anh gần như quên mất bản thân mình là ai, chỉ biết sống
trong hơi rượu, những bản ballad trữ tình và sống trong những nỗi
niềm hoang hoải, khó gọi thành tên. Cảm giác trống vắng tột
độ.
Trong lớp theo học của anh có một cô gái Nhật Bản tên là Yuky. Cô
ấy kém anh 1 tuổi, có một cuộc sống khá là đơn giản. Bọn anh bị xếp
làm chung một bài thảo luận. Cuối tuần, cô ấy đến nhà anh. Vô tình
thấy một bức vẽ cánh đồng cải vàng được đặt ở góc phòng. Cô ấy đã
tròn mắt kinh ngạc và không ngừng khen nó. Anh đã bảo cô ấy làm mẫu
cho anh. Sau đó, ở giữa đồng cải đó là một cô gái Nhật hiện
ra.
Khi bức vẽ được hoàn tất, thì trời đã chuyển sang tối. Bọn anh cùng
nhau ăn cơm và chẳng cần để ý tới thời gian. Cô ấy nói tại sao anh
lúc nào cũng cô đơn và không bao giờ nói chuyện với mọi người trong
lớp. Anh nhìn cô ấy mỉm cười và hỏi có muốn uống vài ly không? Cô
ấy đã đồng ý."
Sơn ngừng lại. Linh vẫn chăm chú nghe anh nói như đang nghe một câu
chuyện của một người lạ lẫm. Cô khẽ lên tiếng:
" Anh cứ nói tiếp đi."
Sơn tiếp tục thở dài,bằng thứ giọng mẹ đẻ của mình, anh tiếp tục
câu chuyện với một người ở nửa đầu bên kia trái đất:
" Bọn anh đã uống rất nhiều, anh kể cho cô ấy nghe về những chuyện
đau lòng trước đó. Rồi bọn anh trong cơn say đã hôn nhau và make
love. Rồi cô ấy chuyển tới nhà anh. Bọn anh sống cùng nhau. Cùng
đến trường, cùng chung mưa và cùng nhau sinh hoạt. Chỉ tiếc là giữa
bọn anh chưa bao giờ cùng chung một con đường, cũng chưa bao giờ
xác định quan hệ yêu đương. Rồi anh tốt nghiệp Master, sang Pháp
làm. Yuky sau khi về Nhật vì gặp phải một số khó khăn nên đã liên
lạc với anh. Anh đã nói với cô ấy hãy đến Pháp, anh sẽ giúp cô ấy
xin việc. Bọn anh lại tiếp tục quan hệ sống chung như thế. Anh
biết, đó là việc không thể chấp nhận được với bất kỳ một ai chứ
không chỉ riêng em, và anh cũng không có gì để giải thích. Anh chỉ
muốn nói với em rằng. Anh thật sự yêu em. Một tình yêu thánh thiện
và trong sáng không bị vướng đến những tạp niệm của dục vọng. Trước
đây, sau này và mãi mãi, em trong anh vẫn luôn là thiên thần. Đánh
mất em là sai lầm lớn nhất của đời anh. Nhưng anh không thể và
không có quyền đòi hỏi gì thêm nữa. Anh chỉ muốn kể cho em nghe một
câu chuyện như thế để em hiểu rằng: Bên cạnh tình yêu vẫn tồn tại
một thứ tình cảm khác thấp hơn tình yêu. Yuky không phải là người
xấu xa xen vào chuyện của chúng ta. Và trong thâm tâm của anh cũng
không coi mình là kẻ phản bội. Vì trái tim của anh chỉ có một, và
anh đã giao nó cho em. Em như món cháo hoa mà anh ăn buổi sáng, như
quần áo hàng ngày anh không thể không mặc, như khăn quàng mùa đông
anh không thể không mang. Em là tất cả những gì hiện hữu."
Nói đến đây, Sơn im lặng. Anh không thể nói được gì thêm nữa. Còn
Linh cay đắng trước câu chuyện về một cô gái khác không mang tên
mình. Cô cười đầy mỉa mai:
" Sơn à. Cảm ơn anh đã nói với em. Cảm ơn anh đã đánh mất em để rồi
em sẽ chọn một người khác không mang trong mình tình cảm thấp hơn
tình yêu như anh. Xin lỗi, sau những gì anh kể, em vẫn không thể
nào tha thứ được cho anh."
Nói rồi, cô cúp máy và trả lại cho Khang. Khang nhìn cô và im lặng,
anh không nói gì. Anh hiểu là không cần và không nên nói gì là tốt
nhất. Cô đâu biết rằng ở một nơi nào đó....
Sơn tựa người vào thềm cửa rồi châm cho mình một điếu Mild Seven.
Những vòng khói được anh nhả ra toả một mùi hương dễ chịu. Một đôi
bàn tay vòng qua eo anh từ phía sau. Yuky tựa vai vào lưng Sơn và
thì thầm:
" Cô gái của anh thế nào rồi Mark?"
" Cô ấy sẽ không sao. Có lẽ chỉ là một mảnh ghép được đặt nhầm mà
thôi"
" Em không muốn anh đau khổ một mình trong những ngày này. Nhưng
Mark à. Ngày mai em phải về Nhật. Anh ấy nói đang đợi em."
Đôi tay kẹp dở điếu thuốc thoáng sững lại. Nhưng nhanh chóng hiểu
ra mọi chuyện, Yuky cũng có một người để yêu trên thế gian. Giữa họ
chỉ là quan hệ của Friend. Đúng vậy, Best Friend,
Sexfriend.!!!
" Em về bao lâu?"
" 5 ngày. Em muốn ngày em về lại Pháp, anh ra đón em. Được
chứ?"
Sơn khẽ xoay người lại ôm lấy Yuky. Họ hôn nhau như chỉ có nụ hôn
mới làm muộn phiền trôi đi mãi mãi...
...........
Bình minh gõ cửa qua lăng cửa kính. Khang gọi Linh dậy rồi đưa cô
tới nhà Tiểu Nguyễn. Đưa tay ra ôm chầm lấy bạn mình, Tiểu Nguyễn
dắt tay Linh vào nhà và giới thiệu với Hương:
" Đây là Linh, bạn của em từ Mỹ mới về."
" Đây là chị Hương Salem, bạn anh trai mình. Đồng thời là chị gái
chăm sóc mình suốt 4 năm qua."
Hương mỉm cười thân thiện với cô gái bé nhỏ trước mặt. Cô biết, đây
là Linh. Cô còn biết đây là bạn gái của Sơn nữa. Những ngày sau đó,
Hương đích thân xuống bếp làm rất nhiều những món bánh đặc trưng
của người Hà Nội mời Linh. Còn Tiểu Nguyễn đã đưa cô đi tới những
con phố chỉ biết Hàng là Hàng. Tới nỗi, cô chẳng nhớ mình đã đi qua
bao nhiêu Hàng nữa. Nỗi đau về Sơn đã dần nguôi ngoai. Cô bỗng nhớ
ra những nơi anh từng hứa khi về Việt Nam sẽ mang cô tới. Cô cũng
rất muốn biết cảm giác được đứng giữa đồng cải vàng mênh mông dang
tay đón gió sẽ thế nào? Cũng như rất muốn biết mùi ngô nướng trên
cầu Long Biên ra sao. Rất rất rất muốn đi qua những con đường mà
anh nói rằng ở nơi đó có một thời anh gắn bó. Cô đã đi, đã đi qua
gần như trọn vẹn Hà Nội này. Chỉ là một cảm giác không còn háo hức,
nếu không muốn nói một thoáng bâng khuâng, một thoáng buồn.
............
Một tuần sau đó, tại sân bay Charles de Gaulle ( Pháp) một chàng
trai châu Á trẻ lịch lãm ôm một cô gái Nhật nhỏ bé và họ trao nhau
những nụ hôn dài nồng nàn.
Cũng tại Nội Bài, Linh nhìn Khang trong tiếc nuối rồi ôm chặt anh,
khuôn mặt hiện rõ nỗi buồn không nỡ rời đi. Tiểu Nguyễn đêm qua có
nói với cô:
" Cậu biết không. Để yêu một người chỉ cần có duyên. Nhưng để tiếp
tục yêu một người thì có duyên chưa đủ mà phải cần cố gắng. Cậu đã
cố gắng rất nhiều trong tình yêu này. Còn anh mình không xứng để
cậu dành trọn con tim. Vì thế hãy quên đi. Được chứ? Rồi sẽ có một
người khác xuất hiện. Chỉ cần bản thân cậu trước hết phải học cách
yêu lấy chính mình"
Trước khi rời xa nơi này không hiểu sao cô bị câu nói đó ám ảnh.
Cúi đầu chào Khang, cô quay lưng kéo valy và bước đi. Lòng cô tự
nhủ với mình:
" Chào nhé, Hà Nội. Yêu Hà Nội, yêu tới đau lòng."
Chương 8: Chỉ có một người để yêu trên thế gian!
" Có ba thứ trong cuộc đời này mà anh mất đi không bao giờ lấy lại
được nữa. Đó là: thời gian, tuổi trẻ, và em."
Hai bàn tay đút túi quần, ánh mắt hướng ra phía xa, cô đơn, buồn.
Khang nhìn theo bóng Linh khuất sau cửa soát vé cho tới khi không
thấy dáng người nhỏ bé của cô nữa anh mới quay ra xe. Hà Nội, một
ngày cuối đông. Gió gào từng đợt, thảm thiết. Mưa đang vắt kiệt
từng giọt, rơi tiếp nối, giỏ xuống và tan trong nền đất ẩm. Người
ta thấy một chiếc Audi đang đi xuyên qua làn mưa giăng về phía nội
thành.
Lơ đãng nhìn những hàng cây bên đường đang ngả nghiêng tê cóng
trong đông giá, Khang bỏ lại chúng phía sau và cho xe chạy chậm
lại. Anh miên man nghĩ về cuộc đời mình, nghĩ về thời gian đã qua,
nghĩ về tương lai trước mắt. Có những lúc bình yên, có những lúc
giông bão. Khang chỉ nghĩ đôi bàn tay anh có lúc rất ấm có thể mang
lại sự ấm áp cho người khác, cũng như đôi vai anh có thể rất rộng
cho người khác dựa lúc yếu mềm, trái tim anh có thể bao dung mang
lại bình yên cho người khác. Nhưng bàn tay ấm không bao giờ tự sưởi
ấm cho mình, đôi vai mình rộng cũng không thể cho mình tựa, trái
tim mình không thể tự mang lại cho mình sự bình yên. Ai cũng mang
trong mình một nỗi buồn riêng, một nỗi đau riêng không giống ai.
Cũng như Linh sẽ đau đáu về miền ký ức hoang hoải mang tên Sơn thì
Khang sẽ mãi mãi để nỗi đau mang tên Lam trở thành bí mật của cuộc
đời mình. Anh phải cất nỗi niềm đó vào một nơi thật sâu thôi vì anh
còn có Nguyên và những ngày đẹp trời đang tới...
Cuối tuần, Khang vẫn đón Nguyên bằng một bó Tuylip đen ánh tím. Sau
chuỗi ngày mưa đầy mỏi mệt của mùa đông thì hôm nay là một ngày
nắng hiếm hoi. Ánh nắng cuối chiều tinh nghịch đuổi nhau trên từng
tán lá. Megastar ghế ngồi vip, một bộ phim đang rất ăn khách và gây
được tiếng vang lớn trong ngành công nghiệp điện ảnh thế giới.
Khang nhẹ nhàng nắm lấy tay Nguyên, cô khẽ nghiêng mình về phía anh
vô tình mái tóc nhung mượt của cô vương trên vai Khang, chạm vào
khứu giác anh là mùi hương nồng nàn khiến anh lơ đãng quên mất cả
bộ phim vẫn còn chưa kết thúc. Còn Nguyên, tham lam hơi ấm của bàn
tay Khang mang đến, cô biết rõ mình đang trượt chân rất sâu vào cảm
giác xao xuyến của trái tim. Tình yêu thật kỳ diệu, nó lôi kéo
Nguyên trượt chân vào mà không thể, không muốn và không có ý định
bước ra.
Bộ phim kết thúc, nắm tay Nguyên bước ra, Khang khẽ nói:
" Chưa muộn, mình đi dạo em nhé!"
Nguyên nhìn anh mỉm cười tỏ vẻ đồng ý. Và họ im lặng bước đi bên
nhau. Hà Nội, đêm huyền ảo. Những ánh đèn của đường phố chưa say
ngủ vẫn hiện rõ gần. Một vài ngôi sao hiếm hoi trên cao như muốn
ngã xuống lấp lánh. Có cơn gió nào đi vội thổi bay một vài sợi tóc
Nguyên, phả hương dìu dịu. Bất chợt, chẳng hiểu đã nghĩ gì. Khang
quay người lại, cúi xuống nghiêng đầu khiến Nguyên tròn xoe mắt.
Bàn tay ấm của anh buông cô ra rồi khẽ vòng về phía sau lưng Nguyên
kéo cô lại gần. Rồi thật ngạc nhiên, bất ngờ, Khang đặt một nụ hôn
lên đôi môi thơm mềm mại của Nguyên. Họ tan vào nhau, mang cho nhau
nồng nàn và hơi ấm. Chậm lại, dừng một giây rồi rời nhau. Bàn tay
Khang vẫn ôm chặt Nguyên vào lòng, còn cô nép mình trong ngực anh
đầy thẹn thùng và xấu hổ. Một cảm giác quá đỗi ngọt ngào. Im lặng
vài giây rồi Khang thì thầm vào tai Nguyên: " Ngày mai đi cùng anh
tới một nơi được không?" Hai bàn tay Nguyên khẽ vươn ra đáp lại cái
ôm xiết chặt của anh, giọng cô rất nhỏ: " Dạ, vâng ạ." Rồi họ lại
tay trong tay, những bước đi chở nặng yêu thương.
Cả một đêm dài, Nguyên trở mình không ngủ được. Trong ánh đèn ngủ
mờ nhạt, cô lại ngẩn ngơ cười một mình rồi vô tình đưa ngón tay
chạm nhẹ lên môi. Liệu tình cảm của họ có đi quá nhanh không nhỉ?
Cô chợt nhớ ra là hình như anh chưa nói tiếng yêu. Với tay tìm điện
thoại, Nguyên gửi đến Khang một tin nhắn lúc hai giờ sáng: " Hình
như anh chưa nói yêu em?". Khang chưa ngủ, anh không ngủ được. Tin
nhắn của Nguyên nhắc nhở anh về những điều từng tồn tại trong ký
ức. Chỉ một câu anh yêu em nhưng đâu phải dễ gì để có thể phát âm
thành tiếng. Đọc tin nhắn trả lời của Khang, Nguyên cười rất ngọt.
Cô yêu Khang, cô cũng yêu Iphone và mạng Viettel đã mang đến cho cô
những lời ngọt ngào đến thế
" Chứng nhận Trịnh Cao Khang là của Nguyễn Lâm Nguyên. Giờ thì cô
bé của anh ngủ được rồi chứ?"
Đọc lại không biết bao lần rồi Nguyên cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Còn Khang tiến lại gần hơn ban công, đặt tay lên thành ban công ốp
gạch đá màu đồng, cảm nhận chút nắng chiều còn vương, nhiệt còn ấm,
nhưng vẫn bao trùm là hơi lạnh, ươn ướt của đêm buông. Giữa màn đêm
anh thấy lòng thật buồn. Anh lại nhớ Lam da diết. Nỗi nhớ ấy thật
khó để có thể gọi thành tên. Nhớ về một cô gái khác khi đang trong
một mối quan hệ với một cô gái khác thì người đàn ông ấy không xứng
để là một người đàn ông tốt. Khang thấy rõ sự tồi tệ đang tồn tại
trong con người mình. Nhưng anh còn có thể có sự lựa chọn nào khác
hay sao? Sợ rằng đây là lựa chọn tốt nhất và cũng là duy nhất. Anh
sẽ cố gắng, sẽ cố gắng để một ngày nào đó có thể gạt bỏ mọi hình
ảnh của Lam ra khỏi suy nghĩ, sẽ cố gắng để xứng đáng ôm trọn gương
mặt Nguyên vào lòng và thì thầm ba chữ thiêng liêng: " Anh yêu
em."
Thức trọn một đêm không hề chợp mắt, Khang bước ra từ phòng tắm.
Hơi nước vẫn lan toả khắp cơ thể, mùi bạc hà thơm mát. Hôm nay anh
sẽ đưa Nguyên đến một nơi vô cùng đặc biệt. Nơi mà anh đã sinh ra
và lớn lên suốt những năm tháng ấu thơ. Khang gọi cho Nguyên muộn
hơn thường ngày, anh biết đêm qua cô ngủ trễ nên cố tình muốn cô
chợp mắt thêm lúc nữa. Giọng nói cô hết sức tươi tỉnh: " Sao anh
vẫn chưa qua đón em? Hay có gì thay đổi không anh?"
" Không. Anh muốn gọi trước để kiểm tra xem con mèo lười của anh đã
dậy chưa thôi. Chuẩn bị em nhé, ba mươi phút nữa anh đón em."
Nguyên không biết anh sẽ đưa cô đi đâu, nhưng cô đoán hẳn là quan
trọng đi. Cô không thể ăn mặc tuỳ tiện như ngày thường được. Nguyên
chọn một chiếc váy len dài phủ gối, màu xanh da trời, trang điểm
nhẹ một chút dấu đi quầng thâm trên mắt và làm làn môi thêm hồng.
Mái tóc đen được tết kiểu cách. Nhìn Nguyên không khác nào một cô
gái Hà Nội cổ xưa, đẹp, kiêu sa và đầy quyến rũ.
Mất vài giây sững sờ như một gã ngốc trước cổng nhà Nguyên, Khang
mới nhớ ra việc mở cửa xe cho cô, sau đó anh trở về bên ghế lái.
Hai bàn tay nắm chặt vô lăng, xe vẫn nằm im không chạy. Nguyên quay
sang anh, ánh mắt đầy sửng sốt: " Anh sao vậy?"
Khang nhìn về phía Nguyên: " Lần sau, em đừng đẹp thế này được
không? Anh sợ mình không gây tai nạn giao thông thì cũng chết vì
mất tim từ bao giờ không biết."
Nguyên đưa tay ra nũng nịu khé đánh vào ngực Khang: " Anh không thể
nghiêm túc một chút được à?"
Vô tình họ chạm vào nhau. Khang nghiêng người rồi ôm Nguyên thật
chặt. Nguyên ngượng ngùng: " Bỏ em ra nào. Không đi sẽ muộn
mất"
Đáp lại những dịu dàng của Nguyên là những trầm ấm của Khang: " Cho
anh ôm một lát được không? Mới có một đêm không gặp, thật sự
......anh bị nhớ em."
Câu nói của Khang khiến Nguyên thấy lòng mình ngập tràn hạnh phúc.
Trên đường đi cô cứ trộm nhìn anh rồi cười. Như nhớ ra, cô liền cao
giọng hỏi: " Anh chưa nói cho em là chúng ta đang đi đâu?"
Khang quay sang nhìn cô rồi lại chuyên tâm vào lái xe: " Cách đây
nhiều năm, anh có đem lòng yêu một người. Nếu em không ngại có thể
cùng anh đi gặp người ấy , được chứ?"
Nguyên quan sát thật kỹ gương mặt nam tính của người đàn ông cạnh
mình. Từng lời anh nói hoàn toàn nghiêm túc. Nhưng cũng từng lời ấy
chẳng khác nào nhát dao đâm vào tim cô. Gượng cười che đi những khó
chịu vừa ập đến, Nguyên gật đầu.
Xe dừng lại giữa lòng phố cổ. Nguyên theo Khang xuống xe, bàn tay
cô toát mồ hôi. Cô cũng rất muốn biết cô gái kia như thế nào? Cũng
như cô rất muốn biết mục đích của anh khi dẫn cô tới đây. Đi vào
trong một ngõ nhỏ, chỉ vừa cho xe máy chạy chứ ô tô không thể đi
sâu vào được, dừng lại trước một ngôi nhà gỗ thâm nâu rất rộng.
Khang mở cổng một cách thành thục. Từ trong nhà bà Vi thấy con
trai, theo sau còn là một cô gái. Trong lòng bà không ngừng vui
thích. Chạy ra cửa, chẳng chờ Khang cúi đầu chào bà đã nói:
" Sao về không nói trước với mẹ một tiếng? Đây chẳng phải là Lâm
Nguyên đó sao?"
Nguyên bối rối cúi đầu chào mẹ anh: " Cháu chào bác gái" rồi quay
sang Khang như thầm trách sao anh không nói với em. Khang thì ngược
lại, anh rất vui, thản nhiên tiến tới ôm mẹ mình rồi cười: " Lần
này xem ông nội và mẹ còn bảo con là đồ vô tích sự nữa hay không.
Trên đường đi con bảo em Nguyên: Cách đây nhiều năm anh có đem lòng
yêu một người. Nếu em không ngại thì có thể theo anh đi gặp người
ấy được không?". Nhưng mẹ biết không, cô ấy cả quãng đường đến đây
không thèm nói với con một câu nào. Xem ra, cô ấy không muốn gặp mẹ
rồi."
Nguyên tròn mắt vội lấy tay biểu đạt ý không phải như vậy. Muốn nói
gì đó lại không tài nào nói được. Cô đành chỉ biết cúi đầu, mặt cô
nóng ran vì xấu hổ. Lúc này, ông nội từ trên gác đi xuống đã giải
nguy cho cô: " Còn không mau vào nhà. Thằng Khang mà gây khó dễ cho
cháu, cứ nói với ông. Ông sẽ dùng roi mây dạy bảo cẩn thận."
Khang nhìn ông rồi lầm bầm: " Thời đại nào rồi mà ông còn lôi cái
đó ra doạ cháu. Có phải con nít lên ba nữa đâu mà. Tốt nhất ông cứ
giữ sức để đánh chắt nội đi ạ."
Ông nội cười lớn: " Được được. Mới có một tháng không gặp thằng
cháu tôi ngày càng biết ăn nói. " Nói rồi ông quay sang Nguyên gật
gù: " Cứ coi đây như nhà mình. Lúc nào rảnh thì cứ đến đây trò
chuyện với ông già này. Thằng Khang nửa tháng mới đến được một lần,
giờ có cháu rồi ông không cần nó nữa."
Khang ghé sát tai Nguyên: " Mặc kệ ông nói, không có anh , cấm em
được đi lung tung. Nhỡ may trên đường tới nhà ông ai bắt mất em thì
anh biết làm sao được? "
Nguyên trộm cười rồi nhanh tay cô đón đĩa hoa quả bà Vi đang bưng
ra đặt xuống bàn. Bà nhìn Khang rồi nói: " Con có gọi điện hẹn vợ
chồng em cùng về không? Lâu rồi vợ chồng nó cũng chẳng buồn mang
thằng Bim về chơi với mẹ. Con mà chịu lấy vợ sớm có phải mẹ đã
không phải mong bế cháu người ta rồi."
Khang vừa bóc vỏ quýt rồi đưa Nguyên vừa nói: " Em nghe thấy mẹ nói
gì rồi chứ? "
Nguyên chỉ biết xấu hổ im lặng và gượng cười. Sực nhớ ra, Khang lại
cất tiếng hỏi: " Ba con đi đâu rồi mẹ?"
Bà Vi nhìn bố chồng lên tiếng: " Ba xem, thằng nhỏ giờ có người yêu
quên luôn cả ba nó. Đến được một lúc rồi mới hỏi ba đâu." Ông nội
anh thì chỉ cười khà khà. Còn mẹ anh nhìn anh tiếp tục : " Ba anh
đi dự đại hội bình xét thi đua cuối năm gì đó. Mẹ không rõ, chỉ
thấy ông ấy đi từ sớm rồi."
Khang à lên một tiếng như đã hiểu. Rồi anh đứng dậy kéo tay Nguyên:
" Em theo anh lên gác, anh cho em xem lãnh địa của anh lúc nhỏ."
Nguyên nhìn về phía ông nội và mẹ Khang như muốn được sự cho phép.
Hiểu ý cô gái trước mặt, mẹ Khang đáp lại: " Hai đứa cứ tự nhiên.
Con theo thằng Khang lên trên đó đi. Lát có gì mẹ gọi." Ông nội
Khang cũng tìm kính rồi đứng dậy dặn dò bà Vi: " Con nhớ làm những
món thằng Khang thích. Nấu nhiều một chút, hiếm khi nó về nhà. Ba
phải chuẩn bị mấy thứ kẻo lát bố thằng Minh sang đón lại vội."
Khang đang bước lên cầu thang nghe ông nói vậy không khỏi ngoái cổ
lại: " Ông sang bên nhà chú ạ?"
" Thỉnh thoảng thay đổi không khí xem có khác gì không vậy. Suốt
ngày ở nhà, cái thân già này cũng chán. "
Khang chỉ dạ một tiếng rồi dắt Nguyên tiếp tục đi lên. Nhìn theo
bóng dáng hai đứa trẻ, mẹ Khang mỉm cười hạnh phúc. Cuối cùng con
trai bà cũng chịu nghe ra rồi. Có khi chẳng mấy bà phải chuẩn bị
hôn lễ cho thằng bé cũng nên.
Nguyên theo Khang bước vào một căn phòng ở cuối dãy hành lang tầng
trên. Bên trong phòng không có nhiều đồ đạc. Chiếm diện tích lớn
nhất chắc là ba cái giá sách. Hầu hết toàn các sách nước ngoài,
nhìn thoáng qua cô đã sợ rồi chứ đừng nới tới đọc hiểu. Góc phòng
có đặt một chiếc piano cổ màu nâu gụ. Bên trên là những con lật đật
của Liên Xô cũ. Mùi hương ngọc lan trước cửa sổ đưa hương vào căn
phòng khiến Nguyên tham lam tiến về phía ban công hít hà. Có người
xấu tính lợi dụng lúc cô sơ hở đã vòng tay ôm cô từ phía sau rồi
ghé sát tai cô thì thầm: " Hôm nay có người toàn đỏ mặt
thôi."
Nguyên lí nhí đáp lời anh, giọng cô đầy nũng nịu: " Đều tại anh cả,
còn trách ai chứ. Anh chẳng cho em chuẩn bị quà và tâm lý tới gặp
ông và bác gì cả. Anh chơi xấu. "
" Em đã là món quà lớn nhất đối với ông và mẹ rồi. Khách sáo làm gì
chứ. Nếu rảnh hoặc là nhỡ may anh đi công tác xa Hà Nội thì em nhớ
thay anh về thăm ông và ba mẹ. Họ rất quí em đấy."
" Dạ. Em nhớ rồi."
Kéo tay Nguyên về phía chiếc piano, Khang nhìn cô âu yếm: " Để anh
đàn tặng em một bản. Em phải ghi nhớ khoảnh khắc này đấy. Không
phải ai nghệ sĩ dương cầm Cao Khang cũng đàn cho nghe đâu"
Những ngón tay dài của Khang lướt nhanh qua từng phím đàn. Nguyên
đã từng nghe rất nhiều những bản Piano cổ điển. Nhưng cô không nhớ
ra là mình đã nghe bản đàn mà Khang đang đánh hay chưa? Chỉ thấy
từng nốt nhạc như từng dòng cảm xúc, thoáng buồn, thoáng đau
thương, và trên hết là chứa đựng tình yêu da diết. Nốt nhạc cuối
cùng kết thúc, anh nhìn cô rồi nói:
" Em biết không, đây là bản Unfinished. Một trong những tác phẩm
kinh điển của nhà soạn nhạc Schubert khiến anh rất thích ngay từ
lần đầu tiên nghe nó. Đó là tình yêu đầy bất hạnh cũng như khổ đau
suốt đời Schubert phải gánh chịu. Anh không mong mình giống ông ta.
Nhưng anh cũng không mong mình được hơn người khác về bất cứ thứ
gì. Song có lẽ, chỉ cần có em, anh đã hơn hẳn người khác về sự may
mắn và ưu ái mà duyên phận mang lại. Trong cuộc đời anh có ba thứ
mà anh không thể nào để mất. Đó chính là thời gian, tuổi trẻ và
quan trọng nhất đó là em."
Nghe những gì Khang nói, Nguyên vô cùng xúc động. Nó ý nghĩa hơn cả
một lời thề thốt về tình yêu, nó khiến con người ta rung động, tin
tưởng và cảm nhận được vị trí quan trọng của mình trong lòng người
đó. Không hề có anh yêu em, hay anh cần em. Một bản nhạc, một nỗi
lòng, một tâm sự. Chỉ có Cao Khang mới thổ lộ được những lời như
thế. Chỉ có thể là anh, là duy nhất anh mà thôi. Lâm Nguyên không
biết mình đã tu bao nhiêu phúc đức ở kiếp trước mà kiếp này lại
được gặp anh!. Trái tim bé nhỏ của cô chỉ biết toàn tâm toàn ý yêu
anh, ở cạnh anh và đón nhận những điều kỳ diệu do anh mang lại. Cô
chủ động vươn tay ra ôm anh, nép vào ngực anh, có giọt nước mắt
thương yêu rơi lăn qua đôi má hồng.
Khang khẽ cười " Bé ngốc ạ.". Trong mùi hương ngọc lan xen vào giữa
căn phòng quyện lấy mùi thơm nồng nàn trên mái tóc người con gái
đang tồn tại nơi ấy, có hai người môi tìm môi và trao cho nhau nụ
hôn sâu nồng nàn và ngọt lịm.
..................
Khang cùng Nguyên lật từng trang ảnh cũ. Có hình anh khi ba tuổi
ngây thơ bụ bẫm. Có hình anh khi 15 tuổi, rồi biết bao hình của anh
khi tốt nghiệp học viện... Anh còn chỉ cho Nguyên về từng người họ
hàng thân thuộc. Những tấm ảnh đã nhuốm màu xưa cũ nếu không được
lật lại thì cũng sẽ mãi nằm im một nơi mà thôi. Tiếng chuông điện
điện thoại của Khang kéo bàn tay anh dời khỏi cuốn album kỷ niệm.
Anh nhìn số gọi đến rồi nhận điện:
" Anh đây. Có chuyện gì vậy?"
" Em mới đi Trung Quốc về hôm qua. Có ít thịt cừu mang từ Mông Cổ
về, ngon lắm. Anh qua bên nhà em luôn đi. Em rủ thêm thằng Thắng
nữa."
" Anh đang bên nhà mẹ. Để bữa khác."
" Anh sang luôn đi. Nhà thì về lúc nào mà chẳng được."
" Ừ. Ok. Tiện thể có một người muốn giới thiệu với các chú."
Khang tắt máy, quay sang Nguyên cười: " Chắc chúng ta không ăn cơm
mẹ nấu được rồi, anh dẫn em đi gặp vài người bạn."
Ánh mắt Nguyên bất chợt hoảng hốt, cô nhìn anh lắc đầu: " Để hôm
khác được không anh? Như vậy bác sẽ buồn đấy. Và em cũng hơi
sợ"
" Đằng nào mà chẳng phải gặp. Chúng ta còn nhiều bữa khác về nhà
mà. Mình xuống dưới chào mẹ thôi em."
........
Cho xe chạy vào trong Ciputra, từ xa Khang đã thấy vợ chồng Quân
đang lắp bếp nướng ngoài trời. Khang vòng tay qua eo Nguyên, dẫn cô
vào sân vườn nhà Quân một cách hết sức tự nhiên. Quân nheo mắt ngạc
nhiên khi thấy anh già dẫn theo một cô gái trong bộ dạng thân mật.
Hiểu ý Quân, Khang giới thiệu: " Đây là Lâm Nguyên, bạn gái anh."
Sau đó anh nhìn Nguyên và đưa tay ra tiếp tục nói: " Quân và Thắng,
người anh em tốt của anh. Kia là Ngân, vợ Quân."
Nguyên cúi đầu lễ phép: " Em chào hai anh, chào chị."
Quân một tay đang cầm kẹp nướng, lấy lại sự tự nhiên anh quan sát
Nguyên và cười: " Chắc là em kém tuổi anh, anh nói trước là bao giờ
cưới thì anh mới gọi là chị dâu. Còn không thì anh vẫn cứ xưng anh
như thường đấy."
Nguyên cũng mỉm cười gật đầu đáp lại: " Dạ vâng ạ."
Khang lừ mắt với Quân : " Cứ tập đi là vừa. Cũng nhanh thôi."
Lúc này, vợ Quân mới lên tiếng: " Lâu rồi không thấy anh Khang qua
chơi, em còn tưởng anh bị bắt ra Trường Sa làm nghĩa vụ. Anh Thắng
vừa bảo là chắc chuyện trăm năm của anh Khang nhà mình có khi không
còn hy vọng. Giờ xem ra có người bị phạt vì phát ngôn bừa bãi
rồi."
Thắng nhìn Khang với ánh mắt khó hiểu, rồi quay sang Nguyên đánh
giá: " Anh không sợ bị mang tiếng trâu già gặm cỏ non à? Có khi lúc
nào rảnh phải mang giấy bút sang học."
Nguyên nghe những lời như vậy, cô chỉ biết cúi đầu cười gượng, xấu
hổ. Cô nhanh chóng tìm cớ gỡ rối cho mình: " Mọi người nói chuyện,
em xin phép đi theo chị Ngân chuẩn bị thức ăn."
Cuộc vui nhanh chóng đi qua. Về tới nhà, Nguyên chẳng buồn tắm rửa.
Cô nhanh chóng ngả mình xuống đệm, một ngày cuối tuần mệt mỏi nhưng
thật nhiều niềm vui và hạnh phúc. Nhanh chóng đi vào giấc ngủ, rồi
ngày mai lại là một ngày mới đón đợi.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các
bạn vui vẻ)Chương 9: Nguyên tội.
(Có một bức tranh cổ hoạ một cô gái với làn da trắng ngần, lông mi
thật dài, nửa người dưới bị vùi trong đầm lầy, trên thân bị dây leo
và rắn độc quấn quanh. Toàn bộ hình ảnh lấy màu xanh làm chủ, ý
muốn làm người ta hoảng hốt. Ở góc bức tranh ấy có ghi một từ: Envy
có nghĩa là Nguyên Tội.
Trong Kinh Thánh từng nói Ghen là Nguyên Tội. Khi người phụ nữ phạm
phải nguyên tội này sẽ gặp một thứ như dây leo và rắn độc quấn
quanh không thể thoát thân!)
Khang bước vào phòng làm việc, sáng thứ hai đầu tuần không khí cũng
khác hẳn. Sau hai ngày nghỉ, anh em có nhiều chuyện để mang ra bàn
với nhau hơn. Chủ yếu là chuyện gia đình, rồi chuyện thiên hạ vẫn
phơi đầy trên nhật báo. Có vài đồng chí trẻ đang tâm sự về người
yêu em thế này, vợ em thế kia, em kia xinh, em này hơi béo...Khang
cũng ra nhấc chén nước chè nhấp môi và nghe mọi người bàn luận. Vô
tình anh trở thành tâm điểm của cả hội buôn dưa. Một đồng chí mới
về lên tiếng trước:
" Anh Khang trẻ thế đã lên trưởng phòng. Con đường sự nghiệp rộng
mở như vậy còn con đường tình duyên thì sao?"
Khang cười cười
" Anh độc thân đâu phải ngày một ngày hai. Đâu phải mọi người không
biết mà chú còn hỏi?"
Đồng chí nữ khác bĩu môi: " Đàn ông gần ba mươi lại đang trên đỉnh
cao của sự nghiệp mà độc thân là hơi vấn đề đấy anh. Em nghe nói
giờ đang thịnh hành trào lưu: Chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc
cho nhau. Chắc không phải trưởng phòng mình cũng thế chứ?"
Cả hội phá lên cười. Khang cũng cười.
" Phải hay không hôm nào em xin phép chồng tới nhà anh một tối là
biết liền ấy mà. Anh đảm bảo không làm em thất vọng."
" Chồng em thì chẳng sao nhưng sợ *** friend của anh xé xác em ra
mất. "
Một đồng chí khác thêm vào: " Không sao, em cứ tới đấy đưa thẻ nghề
nghiệp của em ra đảm bảo họ chạy toé khói đấy mà."
Khang uống cạn chén nước chè rồi khẽ đặt xuống.
" Chè hôm nay ai pha mà đặc thế không biết."
Cả phòng cùng liếc mắt về anh : " Sếp đừng có mà lảng
chuyện."
" Không. Mình có lảng chuyện gì đâu. Chưa nói hết câu thì đã bị
cướp lời rồi mà. Thông báo cả nhà, cuối năm mình cưới. Giờ thì giải
tán ai về chỗ người ấy được rồi."
Anh chưa kịp quay lưng về phòng thì thư ký từ đâu chạy tới hớt ha
hớt hải, nhìn thấy anh tỏ vẻ vui mừng:
" Anh ở đây làm em tìm mãi. Bên cục vừa gửi công điện báo là bên
tham mưu an ninh II sẽ cử người ra đây công tác. Cụ thể là làm việc
với phòng chúng ta. Hai ngày nữa bắt đầu."
Tất cả mọi người ồ lên một tiếng. Khang hắng giọng:
" Được rồi. Các anh em trai tráng và các chị em trẻ đẹp xinh tươi
bắt tay vào thu gọn tạp chí Playboy cũng như đồ ăn vặt tích trữ
khắp nơi đi đã. Một tiếng sau mọi người có mặt ở phòng họp để thảo
luận vấn đề chuẩn bị."
Nói rồi anh nhận công văn từ tay Nhung và trở về phòng riêng.
.................
Hai ngày sau, đoàn cán bộ từ Nam ra công tác trẻ hơn sức tưởng
tượng của Khang. Trưởng đoàn là một cô gái tầm hai năm, hai sáu
tuổi. Bắt tay chào hỏi từng người một, sau đó anh giới thiệu về cơ
cấu tổ chức của phòng, kế hoạch tháng, kế hoạch năm. Hai bên trao
đổi về một số nội dung công việc cũng như tìm hiểu về điểm mạnh yếu
của đối phương. Cuối cùng là bữa cơm thân mật của chủ nhà chào
khách. Khang cũng như mọi người trong phòng của anh hết sức ngạc
nhiên trước khả năng uống rượu của cô gái trẻ từ Nam ra công tác.
Cô ấy tên là Quỳnh Chi. Vẫn biết con gái an ninh " bách chén không
gục" nhưng được như vậy liệu có mấy người? Khang uống rất chừng
mực, anh không muốn lát nữa gặp Nguyên làm cô phiền lòng vì mùi
rượu nồng nặc. Ngay từ lúc bước chân tới đây, Chi đã lặng nhìn
Khang. Không nghĩ trưởng phòng ngoài này còn trẻ đến vậy. Lần này
cô được cử ra Bắc chủ yếu để học tập kinh nghiệm. Ba cô cũng là
công an nên rất hy vọng con gái có thể giống mình và sự thật là cô
không làm ba mình thất vọng. Cầm ly đầy trên tay, bước về phía
Khang cô nói:
" Ly trước đó mời anh là với danh nghĩa nghề nghiệp. Còn ly này em
hy vọng mời anh Khang với tư cách một người em ngưỡng mộ
anh."
Khang hơi sững lại trước câu nói của người đẹp. Anh chỉ nghĩ mới
lần đầu gặp gỡ, biết gì nhiều về nhau đâu mà ngưỡng mộ, cô gái này
cũng hài thật. Nhưng chỉ là nghĩ vậy, anh vẫn cầm ly của mình rồi
đáp lời:
" Được em ngưỡng mộ thì anh thật là có phúc lớn rồi. Chúc em có
những ngày ở Hà Nội ý nghĩa."
Nói rồi anh cạn sạch ly rượu đầy. Nhưng chưa thoả lòng, Quỳnh Chi
tiếp tục rót đầy cho anh ly khác, cũng như cô tiếp tục thêm rượu và
ly của mình:
" Ly này em thay mặt cả các chị em đang ở đây kính anh, mong anh
hết sức giúp đỡ."
Thư ký hiểu rõ Khang rất ghét uống rượu khi bị ép kiểu này. Cô lên
tiếng gỡ nguy cho sếp:
" Chị để phó phòng Cường của chúng em đỡ rượu vậy. Chứ sếp Khang
dạy dày không được tốt. Chỉ sợ uống nhiều sẽ bị xuất huyết như lần
trước lại gây nên thiệt hại tới quốc gia."
Khang quay sang Nhung : " Cảm ơn em nhưng không sao đâu." Sau đó
anh nhìn Chi: " Cảm ơn em. Anh luôn làm đúng chức trách và sẽ nhiệt
tình. Chúng ta cùng là anh em trong ngành mà, đừng khách sáo." Nói
rồi anh tiếp tục cạn.
Quỳnh Chi biết ý nên không dám mời rượu Khang nữa. Cô tiếp tục uống
cùng những người khác. Còn Khang nhớ tới những gì Nhung vừa nói. Cô
nói đúng, anh từng xuất huyết dạ dày, cách đây mới có vài tháng. Cụ
thể đó là khi anh muốn ép bản thân mình quên Lam. Những ngày ngọt
ngào đã qua dù đã trôi về phía cũ nhưng dư âm của nó vẫn mặc sức
giày xéo tâm can mỗi người.
Kết thục tiệc đãi khách cũng khá muộn. Anh chạy xe thẳng về căn hộ
chứ không tới chỗ Nguyên nữa. Đã ba ngày rồi họ chưa gặp nhau. Anh
vì bận với đoàn công tác từ Nam ra nên hai ngày trước toàn về muộn.
Không gặp cũng không thấy nhớ, nhưng Khang không thể phủ nhận một
điều ở bên Nguyên anh thấy rất bình yên! Sau khi về tới nhà, anh
cùng cô nói chuyện điện thoại tới khuya cho tới lúc anh gọi mấy câu
không thấy cô nói gì, đoán là cô đã ngủ quên. Tắt máy rồi anh cười,
cô gái này hay thật đấy, nói chuyện điện thoại với người yêu mà vẫn
có thể ngủ quên được.
Ngày thứ sáu trôi qua nhanh, mọi công việc đều tiến triển hết sức
thuận lợi. Thứ bảy tới, Nguyên nói sáng nay phải cùng mẹ đi chùa,
tối đến có sinh nhật người bạn nên không thể gặp anh, vì thế Khang
đành ngủ tới gần trưa mới dậy. Nghĩ đến căn bếp lạnh của mình, anh
liền tìm chìa khoá xe và về nhà mẹ như mọi lần.
Vừa vào đến sân, anh bấm còi inh ỏi để làm ông nội vui. Thoáng bất
ngờ khi bước vào phòng khách thấy Chi. Khang quên cả chào hỏi người
lớn, anh đặt mấy túi hoa quả đặt xuống bàn rồi hỏi cô: " Sao em lại
ở đây?"
Chi cũng rất ngạc nhiên khi thấy Khang, không biết nên trả lời thế
nào thì ba Khang lên tiếng:
" Đây là con gái của bạn ba ở Sài Gòn ra ngoài này công tác nên có
mang quà tới thăm nhà mình. Không phải hai đứa quen nhau chứ?" Nói
rồi ông nhìn sang Chi và giới thiệu: " Đây là con trai bác. Cũng
đang làm bên cục."
Chi khẽ mỉm cười đáp lời ông: " Dạ vâng. Anh Khang là người phụ
trách hướng dẫn công việc của chúng cháu đợt này bác ạ. Cháu không
biết anh ấy là con trai bác."
Khang ngồi xuống rồi cẩn thận quan sát nét mặt của ba mình và gật
đầu trước câu nói của Chi. Mẹ anh mang đĩa bánh phu thê còn nghi
ngút khói ra mời Chi. " Cháu ăn đi cho nóng. Đây là bánh phu thê
của người Kinh Bắc. Bác làm hơi vội nhưng vẫn giữ được đúng vị
lắm."
Sau đó bà nhìn con trai dò hỏi: " Hôm nay sao con về một mình vậy?
Tuần trước ba con vẫn còn tiếc mãi đấy."
Khang cười với mẹ: " Cô ấy bận. Để bữa khác con bảo cô ấy đến chào
ba sau. Ông nội đâu rồi mẹ?"
" Ông ở bên chú vẫn chưa về. Chắc là mai phải sang đón ông về
thôi."
Khang nhún vai tỏ đã hiểu
" Thảo nào con bấm còi inh ỏi mà không thấy ông cao giọng quát lên.
Mẹ cứ để ông bên nhà chú thêm tuần nữa. Ở nhà mình có gì vui đâu
chứ. Ông cũng phải thay đổi không khí mới thoải mái."
Chi hết sức lắng nghe câu chuyện của Khang và mẹ anh. Chuyện trò
với ba anh thêm một lúc cô định ra về nhưng bị bố mẹ anh giữ lại
dùng cơm. Không thể từ chối nên Chi vào bếp phụ mẹ anh làm bữa. Cô
rất thích các món ăn Hà Nội, nhưng cách nấu khác hẳn người Sài Gòn.
Mới ra đây được vài ngày, lại đều ở trong nhà khách của bộ nên cô
chẳng có dịp được thăm thú nơi đây. Ăn cơm xong mẹ Khang dẫn cô lên
gác giới thiệu về căn nhà cổ đã gần trăm tuổi này. Khi nghe các
giai thoại về gia đình Khang, Chi đi hết ngạc nhiên này tới ngạc
nhiên khác. Nghỉ trưa trong một căn phòng dành cho khách, mùi ngọc
lan đưa hương khiến cô thấy dễ chịu xiết bao. Hà Nội quá khác biệt
với nơi cô sinh ra và lớn lên. Hà Nội rêu phong và cổ kính. Hà Nội
thâm trầm và tĩnh lặng!
Buổi chiều, ba Khang dẫn Chi tới phòng sách giới thiệu một số tài
liệu chuyên ngành. Trước khi cô về ông còn đặc biệt đưa cho cô một
bộ cờ bằng thạch anh dặn phải giao cho ba cô. Cô từ chối món quà
quí nhưng không được nên đành phải thay ba mình nhận tấm chân tình
của ba Khang. Được sự uỷ thác của ba mẹ mình nên Khang gánh trách
nhiệm đưa Chi về. Trên đường về anh mời Chi tới Sơn Tinh. Anh muốn
mời cô thưởng thức rượu Sơn Tinh ở đây, Chi cũng không từ chối. Cô
thấy thoải mái khi tiếp xúc với Khang hơn mấy ngày trước, không còn
thấy cái dáng vẻ lạnh lùng và khách sáo xa lạ của anh trước đó. Họ
bước vào quán khi đã xế chiều. Đây là nơi mà Khang vẫn hay lui tới,
không gian ở đây rất ấm áp, anh rất thích cũng rất phù hợp để trò
chuyện tâm tình. Hai người vừa cạn vừa cùng nhau nói về đời phiếm.
Chi nhìn Khang và phát biểu: " Anh biết không, nhìn anh rất cô
đơn."
Ánh mắt Khang như sáng lên đầy hứng thú: " Em nói tiếp đi. Người
rút ra được nhận định này thật không tầm thường đâu."
Chi vừa rót rượu vào chén mình rồi tiếp tục: " Em thấy anh đang che
đi rất nhiều tâm sự . Đôi mắt anh khi tiếp xúc với người khác lúc
nào cũng tỏ ra lạnh lùng, cảnh giác. Phải là người trải qua những
chuyện thế nào thì mới khó mở lòng với người khác như vậy?"
Khang không nói gì, anh chỉ cười và uống. Còn Chi hiểu là anh không
muốn nói nên cũng không tiện hỏi. Nhưng rồi Khang nhìn cô và mở
lòng:
"Anh từng yêu, sau là đau, nhớ kỹ một người. Sau đó giống như mọi
người, bình thản mà trải qua cuộc sống. Em đúng là một cô gái rất
thông minh. Ngay đến bạn gái hiện tại của anh cũng không hề phát
hiện ra ánh mắt anh nhìn người khác lạnh lùng. Bản thân anh cũng
thấy mình nguỵ trang rất tốt mà?"
" Em từng đọc thông tin về anh. Thạc sĩ kinh tế, thạc sĩ tội phạm
học, nằm trong danh sách cán bộ nguồn, người luôn đứng đầu mọi kỳ
sát hạch, người có thể nói thành thạo cùng một lúc 5 thứ tiếng...
Cứ ngỡ xuất sắc như thế hẳn là hạnh phúc. Nhưng em không thấy anh
có vẻ hạnh phúc lắm. Có thể vì anh giỏi che giấu hoặc tại em không
giỏi đoán tâm lý một người đàn ông phức tạp như anh. Nhưng em thấy
anh lúc nào cũng toát lên dáng vẻ hơi bất cần và cô đơn nữa. Bạn
gái hiện tại của anh không nhận ra vì cô ấy không phải là công an.
Hoặc là tình cảm không đủ sâu sắc để nhìn thấy tận đáy lòng người
đàn ông bên cạnh."
"Lúc tuổi còn trẻ, khát vọng tình yêu, kỳ vọng có một người làm cho
anh yêu ruột gan đứt từng khúc, muốn ngừng mà không được. Đợi cho
đến khi trả qua nhiều lần sinh ly tử biệt, nhân tình ấm lạnh, anh
mới nhìn thấu thế giới phù hoa này. Anh không còn trẻ nữa, không hề
vì yêu ruột gan đứt ra từng khúc, thế nhưng cũng không có hối hận
về những năm tháng đã qua. Chỉ là những gì đã qua không sao quên
nổi. Em nói đúng, anh cũng thấy mình rất cô đơn. Cô đơn vì không có
ai hiểu mình. "
Nói rồi Khang đưa chén lên chạm với Chi và hai người cùng cạn.
Nhanh chóng hai chai Sơn Tinh đã đượg giải quyết. Họ mặc sức uống
rượu và nói cười, không hay biết rằng, ở dãy bàn dài đầu tiên có
một nhóm người đang vui cười, trong đó có một cô gái không ngừng
đưa mắt về phía họ. Nguyên nhận ra Khang ngay từ lúc anh bước vào
quán nhưng anh lại không thể nhận ra cô giữa đám đông ồn ào huyên
náo. Nguyên không biết người con gái đang ngồi uống rượu cùng Khang
là ai. Cô chỉ thấy từ đầu tới cuối họ rất thân thiết, đối với cô
anh cũng chưa từng thoải mái như vậy. Một hành động nhỏ của họ cũng
khiến cô thấy nhói lòng.
Khang kể chuyện về Lam cho Chi nghe. Còn Chi thì vẫn tỉnh táo rót
rượu và chăm chú. Anh tìm trong túi áo hộp thuốc. Mỗi khi nghĩ về
Lam anh vẫn thường dùng thuốc để lấy lại sự bình tĩnh. Chi cũng đưa
tay rút một điếu. Ngạc nhiên vài giây, nhưng nhanh chóng Khang vươn
người về phía đối diện châm lửa giúp cô. Hành động đó khiến Nguyên
không cầm lòng được. Cô đứng dậy xin phép mình không khoẻ rồi về
khi bữa cơm mừng sinh nhật người bạn thân vẫn còn dang dở. Lang
thang một mình, để mặc những cơn gió lạnh táp vào mặt cho tỉnh,
Nguyên suy nghĩ về suốt thời gian bên Khang. Chưa đủ lâu để gọi là
sâu nặng. Cũng trải qua đủ cung bậc cảm xúc nên không thể đặt tên
là hời hợt. Nhưng cô hiểu là cô chưa biết gì về anh. Những gì hôm
nay cô thấy đã nói lên tất cả. Anh thản nhiên ở cạnh một cô gái
khác cùng uống rượu, cùng hút thuốc. Cô gái đó nhìn cũng rất xinh
đẹp, cái đẹp gợi cảm của một người hiện đại. Quan sát bộ đồ trên
người cô ta cũng đủ để thấy đó là một người có hoàn cảnh không hề
tầm thường. Dường như đó mới là Cao Khang, một Cao Khang hoàn toàn
lạ lẫm với cô. Cô nên làm gì với tình yêu vừa mới bắt đầu này? Hỏi
anh về chuyện hôm nay? Hay là để cho cả hai một thời gian suy nghĩ
lại?
Cứ lang thang như vậy cho đến khi tiếng chuông điện thoại réo. Là
Khang. Suy nghĩ vài giây, Nguyên nhấc máy:
" Dạ. Em nghe."
" Em vẫn chưa về à? Có cần anh qua đón không?"
" Em đang về rồi. Không cần đâu. "
" Giọng em sao thế? Em ốm à? Sao không nói cho anh biết? Em đang ở
đâu để anh qua đón."
Nguyên cảm thấy khó chịu, cô thật sự khó chịu khi thấy anh vừa
thoải mái với một người con gái khác, giờ thì gọi cho cô với vẻ đầy
quan tâm. Cô cố gắng giữ lại cho mình một chút tự tôn, cô gần như
gắt lên với anh:
" Em đã nói là không cần mà. Anh cứ mặc kệ em."
Khang hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh thấy Nguyên gắt lên
với mình. Bình thường dù không vui hay mệt mỏi cô cũng vẫn cười và
dịu dàng với anh, hoặc chỉ là nói những câu hờn dỗi. Có lẽ cô đang
giận anh. Vì sao nhỉ? Chẳng lẽ vì một tuần rồi anh không tới gặp
cô? Nhưng sự thật là anh bận mà cô thì cũng đã cảm thông. Sáng nay
cô còn nói chuyện điện thoại với anh hết sức bình thường. Nhận ra
là Nguyên đã tắt máy. Anh cố gọi lại chỉ thấy thuê bao không liên
lạc được. Cảm giác lo lắng, Khang quay đầu xe về hướng nhà
Nguyên.
.............
Nguyên tắt máy, cô tắt nguồn điện thoại luôn. Từng giọt nước mắt cứ
thi nhau rơi xuống. Rất lâu rồi cô mới lại thấy buồn như hôm nay.
Cô không biết vì sao mình lại nổi cáu với Khang. Cô cũng không biết
tại sao cô càng lúc lại càng thấy hạnh phúc mà anh mang lại mong
manh đến thế. Anh quá xa vời, cô cứ cố chạm tay tới nhưng chỉ là
chạm vào ảo ảnh. Trái tim của anh không hề thuộc về cô. Đi bộ suốt
gần một tiếng, những mệt mỏi xen lẫn những lời muốn nói trong lòng
không thể nói ra vô tình làm bước chân Nguyên nặng nề. Gần tới lối
vào nhà mình, cô dừng bước. Cô thấy Khang. Anh đang lặng lẽ đứng
dựa vào cửa xe hút thuốc. Anh chỉ mặc duy nhất một chiếc sơ mi giữa
trời đông buốt giá. Gặp anh lúc này chẳng khác nào càng làm cô khó
xử. Nhưng sớm hay muộn cũng phải đối mặt mà thôi! Có thể, anh sẽ
nói gì đó kiểu như trong phim họ hay dùng làm lời thoại cho nhân
vật kiểu như: "Anh xin lỗi, anh không xứng với em" hoặc là " Em hãy
quên anh và đến với một người khác đi." Nghĩ đến thôi cô lại thấy
khoé mắt mình ươn ướt.
Bước về phía Khang, Nguyên im lặng cúi đầu. Khang vất đầu thuốc
đang cháy dở xuống đất. Lúc này cô mới quan sát kỹ hơn, bên cạnh
đầu thuốc vừa rơi là vô vàn đầu thuốc khác đã tàn lửa. Khang mở cửa
xe rồi khàn giọng:
" Em lên xe rồi có gì nói sau."
Nguyên trèo lên xe. Đôi chân cô sắp khuỵu xuống vì đau. Hôm nay cô
đi một đôi giầy chín phân. Đi bộ hơn tiếng trời cũng đủ làm Nguyên
sưng gót. Khang đóng cửa xe lại rồi quay về bên ghế lái. Không gian
xung quanh như nghẹt thở, chỉ có hai người đang chết lặng. Bóng tối
và lạnh lẽo xộc vào, ngăn giữa họ một khoảng trống vô hình. Nguyên
ngồi bất động, mái tóc dài xoã xuống che một nửa khuôn mặt đang tái
đi nhợt nhạt. Không ai nói với ai một lời, Khang vòng tay ra kéo
Nguyên vào lòng, anh tham lam chiếm lấy bờ môi cô mềm mại. Đôi mắt
đen của Nguyên mở to thảng thốt, cô lấy tay cố đẩy anh ra. Nhưng
mọi cố gắng đều vô nghĩa. Một bàn tay của Khang giữ chặt sau gáy
Nguyên cố định cô trong lòng anh ấm áp. Những giọt nước mắt của
Nguyên cứ nối nhau rơi xuống. Nụ hôn của hai người mang theo vị
mặn. Khang dừng lại rồi buông cô ra. Tay anh khẽ lau những giọt
nước của cô. Anh nhìn cô rồi nói:
" Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, có đôi khi còn rất ích
kỷ, vô tâm. Nhưng nếu em nói anh sẽ sửa. Nếu em không muốn anh sẽ
không làm. Anh không biết hôm nay chuyện gì đã xảy ra với em, nhưng
chắc chắn chuyện đó là do lỗi sai của anh. Anh xin lỗi. Nhưng xin
lỗi vẫn là chưa đủ vì nếu em không nói ra thì lần sau anh sẽ không
biết lỗi sai và tiếp tục mắc phải. Khi đó em sẽ lại càng đau lòng.
Vì thế anh muốn em hãy nói cho anh biết. Được không?"
Nguyên vẫn không nói gì, chỉ mặc Khang ôm vào lòng và khóc. Khang
cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì, anh chỉ biết tự dối lòng
mình, thì thầm vào tai Nguyên:
" Em biết không? Một tuần rồi mình chưa gặp nhau. Anh rất nhớ em.
Nếu em không chịu nói thì anh đêm nay anh sẽ không cho em
về."
Nguyên vẫn không nói gì, ngực trái của Khang đã bị ướt đẫm. Tay anh
chỉ biết dịu dàng vuốt nhẹ lưng Nguyên và an ủi: " Nín mà, đừng
khóc mà. Em khóc anh đau lòng lắm. Em cứ đánh anh hay trừng phạt
anh thế nào cũng được. Đừng khóc mà. Xin em đấy."
Nguyên thật sự không khóc nữa. Lấy lại bình tĩnh rồi cô nói với
Khang bằng giọng sũng nước:
" Cao Khang, anh có biết không......có một bộ phim điện ảnh của Tây
Ban Nha có tên là Rời bến". Giọng Nguyên nghẹn ngào, dừng một lát
cô tiếp tục nói:
"Trong bộ phim điện ảnh đó, có một tình tiết, nam nhân vật chính
đang hút thuốc, nữ nhân vật chính liền đi tới, cầm lấy điếu thuốc
trong tay anh ấy hút một hơi. Chỉ cần một động tác này, đã tuyên bố
bọn họ thật sự cùng loại, cho nên sau đó bọn họ yêu nhau, cái gì
cũng không thể chia rẽ được họ..."
Bàn tay Khang xiết chặt Nguyên vào lòng, anh hiểu cô đang muốn nói
gì, anh vẫn im lặng chờ cho cô nói hết
" Lúc em nhìn thấy anh và cô gái đó cùng nhau uống rượu, cùng nhau
hút thuốc. Em đã hiểu anh và cô ấy cùng loại. Còn em dù cố gắng
cũng không thể hiểu được anh. Em càng muốn biết thì chỉ sợ càng đẩy
anh ra xa khỏi mình. Và em cũng không biết nên hỏi ai? Em cái gì
cũng không biết. Em chỉ biết suy nghĩ một mình...Rồi anh chờ em ở
đây, nhìn thấy anh em thật sự muốn chạy nhưng lại nghĩ sớm hay muộn
cũng phải đối mặt. Chạy một lúc chứ không chạy được cả đời. Chỉ sợ
đến lúc đấy anh không bao giờ còn nhớ tới một người như em vì thế
em mới lên xe. Còn anh thì ôm em, hôn em mà người anh có mùi rượu
và thuốc lá của một người con gái khác."
Nước mắt của cô lại lãnh lẽo ướt mi. Anh thấp giọng xin lỗi bên tai
cô: " Là anh không đúng. Anh xin lỗi. Anh và cô ấy là đồng nghiệp,
không hề có nảy sinh tình cảm nào khác. Tình yêu không thể nghĩ
sai. Nên em không được nghĩ lung tung nữa. Anh thật sự rất sợ mất
em."
Nói rồi, anh cúi xuống hôn những giọt nước mắt đang trượt dài trên
má cô và họ hôn nhau để quên đi những buồn đau không đáng có. Rồi
anh tiếp tục ghé tai cô khàn giọng nói thầm: " Anh rất hạnh phúc.
Em biết không, anh sẽ hiểu là hôm nay có người ghen. Tình yêu như
món thịt bò xào cần tỏi, cần thêm một tí hạt tiêu sẽ thú vị hơn rất
nhiều. Cảm ơn em đã luôn làm anh thấy bình yên và hạnh phúc."