Chương 5: Sao em không nói yêu anh?
Đêm qua nhanh như một giấc mơ Khang giật mình bật dậy khi tia nắng
đầu tiên rọi qua khe cửa. Chợt nhớ hôm nay là ngày nghỉ, anh buông
mình xuống đệm cầm điện thoại lên, đọc tin nhắn của Nguyên, suy
nghĩ gì đó rồi mỉm cười.
Khang chạy xe một mình giữa phố phường tấp nập hướng về phía Salem
Coffee. Bước vào trong quán, anh thấy Tiểu Nguyễn đang lười nhác
cầm cây lau nhà. Mặt con bé xị xuống như vẫn còn ngái ngủ.
" Không phải ai bắt mất hồn rồi chứ?" Khang hắng giọng.
" Weo, hôm nay anh nghe dự báo thời tiết chưa? Có bão về đó."
" Anh không biết. Nhưng trời này làm sao có bão được? Cùng lắm là
đổ mưa rào thôi."
" Xuỳ xuỳ. Đúng là già rồi, máu lên não chậm thế không biết. Ý em
nói là động lực gì mà anh hôm nay tới đây vào giờ này ?"
Khang đưa mắt quan sát xung quanh rồi nhìn về Tiểu Nguyễn đáp
lại
" Cả đêm nhớ em nên sáng ra phải vội tới đây ngay"
" Thôi, tha cho em. Trái tim em nhỏ lắm, không hứng nổi mật ngọt
của anh đâu. Anh dùng gì? Trà hay cafe?"
" Cafe"
" Có cần cho thêm nước mắt không?"
" Rất vui nếu được thử. Chỉ xin không có nước miếng của em rơi vào
đó là được."
Nguýt môi dài, ném cho Khang một cái nhìn đầy ai oán Tiểu Nguyễn
mới chịu quay đi pha cafe cho anh.
Hương bế bé An An xuống chào Khang. Trong một lần làm từ thiện ở
làng trẻ, cô thấy một bé gái rất đáng yêu thu mình vào một góc và
hát bài Chúc mừng sinh nhật. Dáng vẻ của đứa nhỏ chứa biết bao là
thương tâm. Chính vì thế, bằng bất cứ giá nào Hương cũng muốn có
được đứa bé này. Cô muốn mang đến cho An An một cuộc sống tốt
nhất chứ không phải là sự cô đơn bủa vây một đứa trẻ chưa đầy ba
tuổi. Khang đón đứa nhỏ vào lòng và âu yếm: " Đêm qua con ngủ ngon
chứ?"
Ngơ ngác nhìn Khang, con bé vẫn còn hơi sợ sợ " Dạ. Ở đây rất tốt
ạ. Mẹ nuôi hát rất hay và làm đồ ăn ngon nữa."
Khang hiểu, những đứa trẻ mồ côi luôn có một mặc cảm mà không dễ gì
phá bỏ. Điều cần thiết là phải cho đứa trẻ thấy nó được yêu thương.
" Con thích gì, ghét gì thì phải nói ra cho mọi người cùng biết. Từ
giờ con không chỉ có một mình nữa. Cuộc sống không chỉ mang đến cho
con một người ba, một người mẹ như những bạn khác mà con sẽ có rất
nhiều ba mẹ. Con còn có rất nhiều các chú và các dì yêu thương nữa.
Đây sẽ là nhà con. Hiểu không ?"
Con bé bấu víu đôi bàn tay bé nhỏ vào áo Khang, im lặng rồi gật đầu
như có vẻ đã hiểu.
Tiểu Nguyễn mang cafe ra cho anh, rồi đón An An vào lòng âu yếm : "
An An đi ăn sáng với dì nào. Để mẹ Hương và ba Khang của con nói
chuyện nhá."
..............
Nhấp từng ngụm cafe nóng vẫn nguyên hương, Khang nhìn ra cửa sổ,
bầu không khí âm u, lác đác còn một vài chiếc lá xót lại của mùa
thu vội vàng rơi xuống. Hương vẫn im lặng, với cô Khang như một
người anh, một người thân thiết. Anh biết Hương có tâm sự muốn nói
nhưng anh không hỏi, anh muốn tự cô bứt tung chiếc kén trong lòng.
Cô vẫn luôn giữ một mình tất cả mọi chuyện, cô thấy cứ để trong
lòng là tốt nhất, những buồn, vui. Nhưng hôm nay, cô muốn sống khác
với cái nguyên tắc mình theo đuổi bấy lâu. Đôi mắt trũng sâu vì mất
ngủ, nhìn Khang rồi từ từ Hương chậm rãi mở lòng:
" Sơn có bạn gái rồi, anh biết chứ?"
Khang vẫn im lặng. Im lặng như một câu trả lời để rồi đón đợi những
gì sau đó.
" Chúng em quen nhau đã bốn năm. Có thể đó không phải là quãng thời
gian dài nhưng với em nó có vô vàn ý nghĩa. Cứ cho đó là vì em thay
Sơn chăm sóc Tiểu Nguyễn, nhưng em cũng là một người bình thường.
Em cũng có tình cảm của riêng mình. Có lúc, em nghĩ em hiểu Sơn
nhưng lại có lúc em thấy con người đó hoàn toàn xa lạ. Anh vẫn
thường hỏi em, giữa chúng em là quan hệ gì? Tiểu Nguyễn cũng hỏi em
giữa em và anh trai nó là quan hệ gì? Ngay cả bản thân em cũng
không ít lần tự hỏi mình như thế. Rất buồn cười phải không? Đủ thân
thiết để gọi thành người thân, nhưng đủ xa cách để trở thành người
lạ. Nếu để đặt tên mối quan hệ không rõ ràng này thì có lẽ em muốn
được gọi Sơn là người dưng thân thuộc. Phải chăng em đã tự mình đa
tình nhiều quá? Em đã chờ bao năm để đổi lại câu nói hờ hững đêm
qua: "Trong tình yêu đôi khi chỉ biết yêu thôi là không đủ. Đừng
bao giờ bỏ lỡ cơ hội nói những lời yêu thương trong lòng khi cậu
vẫn còn có thể. Cô đơn rất đáng sợ vì thế tớ quyết định yêu thêm
một lần nữa..." Em đã có bao chờ mong khi Sơn nói những lời như
thế. Nhưng thật không ngờ, niềm tin được sinh ra để rồi bị đạp đổ
ngay sau đó. Sơn nói, người đó em cũng biết. "
Khang bất giác thấy tim mình đau nhói. Trầm giọng :
" Em biết không. Đàn ông vốn rất ích kỷ. Cái mà em mang đến cho Sơn
bao năm nay không phải là sự quan tâm đơn thuần. Đó là cảm giác yên
ổn. Sẽ là bất công với em, nhưng em cứ nghĩ xem, giả sử nếu hai
người yêu nhau sẽ đến đâu? Có những thứ tình yêu không bao giờ mang
lại được. Mối quan hệ của em và Sơn hiện tại không bị vướng mắc tới
trách nhiệm cũng không hề bị ràng buộc bởi nhau. Nếu thời gian quay
trở lại, anh cũng sẽ không nói yêu Lam. Thà rằng lựa chọn làm người
dưng thân thuộc còn hơn để một ngày chợt nhận ra mình đã đánh mất
nhau mãi mãi. Yêu có cần phải nói?"
Hương gượng cười. Có giọt nước mắt nào rơi xuống. Hương bàng hoàng
nhận ra mình đang trôi giữa hai bờ vực thẳm. Tình yêu như một tách
cafe đã nguội. Câu nói ngập ngừng trượt qua môi:
" Em không biết. Có lẽ ai cũng có quyền có được tình yêu, ai cũng
có quyền có được hạnh phúc. Nhưng người đó không phải là em. Tại
sao chứ?"
Cô không ngốc để nhận ra sự dò hỏi trong ánh mắt Khang nhìn cô. Anh
cúi đầu nhìn những vòng xoáy màu nâu đang quyện vào nhau
" Em đừng nói rằng mình không biết. Em không yêu bản thân mình thì
ai có thể yêu em được chứ? Thoát ra đi thôi, đừng để mình mệt mỏi
quá. Em còn có một cuộc sống rất đẹp, còn có một đứa con rất đáng
yêu. Cuộc đời tươi đẹp mà Sơn chỉ là một phần rất nhỏ của cuộc sống
ấy."
Một ánh mắt mờ mịt, Hương nghẹn ngào:
" Vâng. Cuộc đời tươi đẹp nhưng không phải lúc nào cũng luôn
luôn."
Lấy tay gạt những hạt nước mắt đọng lại trên khoé mi buốt lạnh,
Hương rời bỏ những tâm sự trước đó:
" Em muốn mở thêm một cửa hàng hoa. Chỉ có làm việc em mới thấy
không bị quấn vào vòng luẩn quẩn này thêm nữa. Anh thấy sao?"
Khang đưa tay xoa đầu Hương rồi bật cười: " Đứa trẻ này hay thật,
nếu ai thất tình như em thì chắc là cả Hà Nội này đều thành triệu
phú. Anh sẽ đầu tư vốn giúp em. Coi như đó là quà cho con gái nuôi
của anh. Ok?"
................
Chiều dần buông.
Nhắm mắt nghe những bài hát đã trở thành hoài niệm của Bằng Kiều,
Sơn để tâm trạng của mình rơi vào trong khoảng trống. Tiểu Nguyễn
do dự cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đó:
" Anh và chị Hương là thế nào vậy? Em thấy chị ấy có vẻ buồn buồn
nhưng hỏi thì lại không nói."
Sơn vẫn khép hờ đôi mắt chậm rãi đáp lời em gái:
" Giữa anh và Hương không có chuyện gì cả. Đừng nói linh tinh, anh
không muốn Linh hiểu lầm. Mai anh bay rồi, em đừng gây chuyện, có
thời gian rảnh thì chịu khó về nhà một chút. Chú thím tuy không nói
ra nhưng chẳng có ai là không nhớ con cả." Ngừng lại một lát, anh
tiếp tục nói: "Lần này đi, sẽ rất lâu nữa anh mới về. "
Tiểu Nguyễn không nói gì, chỉ ậm ờ. Có đôi lúc, cô thật không thể
hiểu nổi suy nghĩ của anh trai mình. Cả anh nữa, anh cũng có hiểu
được cô đâu. Lần nào cũng vậy, có biết bao nhiêu điều muốn hỏi Sơn
nhưng không bao giờ cô nói được, cổ họng cứ nghẹn lại không thể nói
nên lời. Cô im lặng, anh cũng im lặng. Xua tan sự im lặng đó bằng
câu nói: "Em về đây". Sơn khẽ gật đầu, mắt trùng xuống: "Ừ. Để anh
đưa em về".
Họ không hay biết rằng, ở một nơi nào đó của thành phố đang chìm
dần trong mùa đông giá lạnh có một cô gái đang mặc sức để nước mắt
tuôn rơi trên gò má. Hương chấp nhận một điều rằng cô và Sơn trở
thành hai người dưng, hai người xa nhau, xa nhau mãi mãi. Mãi mãi
cô không thể nói ra được với anh những điều trong lòng mình. Gió
lạnh lại về, từng cơn gió vô tình thổi vào trái tim lạnh giá của
cô. Một trái tim chứa đựng thật nhiều hụt hẫng và nuối tiếc. Bước
chân lang thang trên con phố nhỏ vô mục đích, Hương cảm nhận được
cái lạnh biết chừng nào. Cũng đã lâu rồi cô không còn đi qua con
đường này. Con đường vẫn vậy, không thay đổi. Bất chợt, lại một cơn
gió lạnh thổi khô dòng nước mắt đang trào ra. Một ý nghĩ làm cô
thấy vui: "rồi cô sẽ lại yêu, không phải là Sơn mà là một người
khác." Cơn gió lạnh đầu đông vẫn thổi mạnh. Tình yêu như những hạt
cát nằm xếp trong lòng bàn tay, chỉ cần khi ta vô tình để tuột khỏi
tay thì dù cố gắng đến mấy ta cũng không thể nào lấy lại được. Bước
chân Hương như vội vã hơn, cô cần trở về nơi cho cô hơi ấm, về với
An An, về với Tiểu Nguyễn, với những thương yêu.
.................
Nhìn bóng em gái xa dần nơi cuối đường, Sơn chạy xe về hướng ngược
lại. Vô tình ngược chiều Hương, họ lướt qua nhau mà không hề hay
biết. Nhấc máy, Sơn gọi cho Khang: " Em đang đến Sơn Tinh. Anh có
thể ra làm vài li với em được chứ?"
Hai người đàn ông không cần dùng câu chữ để biểu đạt điều muốn nói.
Chỉ có những li Gin cạn dần. Shisa thơm nồng. Khoảng không gian
huyễn hoặc. Ánh mắt Sơn gằn lên những tơ máu đỏ chất chứa những ưu
phiền. Khang lấy tay cản Sơn: " Đừng uống nữa. Vậy là đủ rồi. Ngày
mai lên đường may mắn. Anh xin lỗi, không tiễn được." Nói rồi, cả
hai bọn họ đứng lên dời khỏi.
Sơn trở về nhà khi đêm đã khuya, tin nhắn soạn sẵn vẫn lưu trong
thư nháp. Định gửi bao lần rồi lại tự nhủ quên đi. Trong tâm can
anh luôn muốn hỏi Hương một câu mà bao năm nay anh thầm ấp ủ: " Sao
em không nói yêu anh?". Nhưng đã muộn mất rồi. Anh không có quyền
lựa chọn vì cuộc sống và duyên phận chọn anh. Ngày mai, chỉ ngày
mai mọi thứ thuộc về nơi đây sẽ là dấu chấm rất nhỏ. Anh sẽ đến với
bầu trời của riêng mình. Ở đó có những con đường mùa đông dài ra
mãi mãi. Có gương mặt Linh đang đợi anh ôm trọn vào lòng. Nhìn tấm
ảnh Hương nằm bất động trên giá sách, Sơn thì thầm : " Hạnh phúc
nhé Hương. Vì anh cũng sẽ hạnh phúc."
.........................
Cái lạnh tím tái nhuộm màu buồn bã hết thảy mọi vật.
9h 30.
Hà Nội vẫn nằm trong sướng sớm. Khang bước ra khỏi phòng họp. Hôm
nay là thứ năm, lẽ ra tên anh sẽ được sướng lên trong danh sách cán
bộ đi đàm phán tại Trung Quốc. Nhưng tên anh đã được thay bằng tên
của một đồng chí khác. Sa sầm mặt, Khang gõ cửa phòng cục trưởng.
Như đoán trước được người ngoài kia là ai, ông Cường trầm giọng: "
Vào đi"
Khang không giữ được bình tĩnh nhìn về phía chú mình:
" Chú. Rõ ràng là tên cháu đã có trong danh sách tại sao lại bị
thay đổi thế ạ? Cháu muốn được biết lí do?"
Thở dài nhìn cháu mình, ông nhẹ giọng:
" Cháu ngồi xuống đã. Không phải là chú không biết năng lực của
cháu. Chú lại càng rõ đây là một cơ hội rất tốt. Nhưng đây là ý của
ông nội. Nếu chú không làm vậy thì cũng sẽ có người làm vậy. Tính
ông thế nào, cháu hiểu rồi đấy."
" Nhưng như thế chú có thấy vô lí không? Toàn bộ tài liệu bên ngoại
giao đều do cháu phụ trách. Cháu cần phải đi đợt tập này. Hay nói
đúng ra, đó là tài liệu của cháu, cháu phải có trách nhiệm với
nó."
"Danh sách đã gửi sang bên chính phủ rồi. Không làm khác được. Cháu
chỉ có thể làm cố vấn tham mưu phụ trách công việc bên đó một tháng
thôi."
" Vậy tốt quá rồi. Sao chú không nói sớm. Làm cháu nản từ lúc họp
xong tới giờ. Giao con cho người khác cháu không cam lòng."
" Cháu cũng thấy tốt đúng không? Nhưng điều kiện thì cháu về gặp
ông thoả hiệp. Chiều xong việc cùng về với chú."
...............
Chiều xuống, hoàng hôn buông đầy khó nhọc. Vừa về tới sân, Khang đã
nghe thấy tiếng chèo cổ phát ra từ chiếc đài cát-xép của ông nội.
Ông đang nằm gật gù dưới cây đào già. Còn mẹ anh, giờ này có lẽ mẹ
đang ở trong bếp, ba anh chắc đang ngoài hồ tập dưỡng sinh. Dừng
bước trước mặt ông cụ, ông Cường lên tiếng:
" Ba. Con dẫn cháu Khang về nhận lỗi với ba đây."
Khang cúi đầu chào nội:
" Mới có một tuần con không về mà ông đã nhớ con tới mức phải làm
phiền tới cả chú út rồi sao? Con mắc lỗi gì thì ông cứ thẳng tay
đánh chứ đừng lôi công việc của con ra đùa thế. Con sợ ông thật rồi
đấy."
Với tay tắt chiếc đài đang chạy, ông nội Khang trầm ngâm quan sát
con trai và cháu rồi nói:
" Cả hai theo ta lên trên phòng."
Tay ông run run lấy ra từ ngăn kéo một chiếc hộp gỗ nhỏ được thiết
kế rất tinh xảo. Mấy năm nay sức khoẻ của ông đã yếu đi rất nhiều,
điều đó không phải Khang không biết. Nhưng anh cũng chỉ biết trơ
mắt đứng nhìn không biết làm sao được. Người già, sinh lão bệnh tử
âu là chuyện thường tình. Đón chiếc hộp trong tay ông, Khang từ từ
mở ra. Bên trong là một chùm chìa khoá và một chiếc vòng đeo tay
được làm bằng ngọc bích, mặt trên được khảm hai con rồng bằng vàng
cát. Quan sát món đồ trên tay mình, Khang không khỏi ồ lên kinh
ngạc. Nhìn về phía chú anh, ông cụ khẽ nói:
" Hôm qua, thằng Minh nhà anh có tới gặp ba. Ba đã giao cho nó rồi.
Hôm nay tới thằng Khang." Ngừng một lát, ông quay sang phía Khang
thở dài:
" Chiếc vòng là vật tuỳ thân của bà nội ngày còn sống. Mẹ con và
thím con cũng đều có một chiếc tương tự. Ông già rồi, chẳng mấy mà
chết, thậm chí đi gặp bà ấy lúc nào không biết. Giờ ông giao nó lại
cho con. Bên trong còn một chùm chìa khoá. Đó là biệt thự ở Tây Hồ.
Anh em các con, mỗi đứa có một cái giống nhau. Hai tháng nữa là tới
ngày giỗ của bà nội con. Ông chẳng biết đến ngày giỗ bà ấy năm sau
có còn được bên con cháu không nữa. Nên trong vòng hai tháng,
chuyên tâm vào việc tìm người đeo chiếc vòng này đi. Đứa trẻ này
thông minh chắc ông không phải nói nhiều thêm nữa."
Khang cúi đầu im lặng, trước khi đi anh đã chuẩn bị tâm lý cũng như
câu hỏi để thắc mắc với ông về chuyến đi đàm phán lần này. Giờ xem
ra, ông không đạt được mục đích thì anh cũng đừng mong có thể thoả
hiệp. Gập chiếc hộp lại, Khang quan sát ông nội mình một cách cẩn
thận hơn, gân xanh trên người ông nổi cộm, chân tay ông chỉ còn da
bọc lấy xương, làm gì cũng đều run run. Lòng anh trào lên cảm giác
vô cùng xót xa, cố nhoẻn cười che dấu suy tư trong lòng:
" Ông đừng nói thế. Ông còn sống tới khi chắt chít đầy nhà. Chuyện
này không phải con không muốn làm ông vui nhưng mà phải từ từ mà
ông. Hai tháng con biết bắt con gái nhà ai về được chứ?"
" Chẳng phải, mẹ anh hôm trước mới nói cô y tá trong viện rất được
đó sao. Anh không vội nhưng tôi vội. Tôi không muốn tới khi mắt
nhắm tay buông vẫn chưa làm xong việc mà bà nội anh giao
phó."
Nói rồi ông cụ đứng dậy, ông Cường tiến tới đỡ ba mình dìu xuống
dưới nhà, vừa đi vừa quay lại nhìn Khang
" Thằng Minh nhà chú xem ra còn dễ bảo hơn cháu. Đừng ngang nữa,
liệu mà làm ông vui. Chỉ có hai tháng thôi đấy."
Khang cầm chiếc hộp theo ông và chú xuống rời khỏi phòng. Mẹ anh
lúc này mới thấy đi ra. Bà nhìn ba chồng, em chồng và con trai như
đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng:
" Chú hôm nay ở lại dùng cơm luôn với ba và anh chị . Dù bận tới
mấy cũng nên thường xuyên tranh thủ về nhà. Thím và cháu có sang
nhưng cũng không bằng chú được." Ông Cường gật đầu nghe bà Vi nói
rồi " Dạ" một tiếng.
Quay sang con trai bà tiếp tục cất lời: " Con thì sao? Ăn cơm hay
về luôn?"
Chưa để Khang trả lời, ông nội đã nói:
" Con để nó về đi. Nó còn có việc cần làm. Nhà này không nuôi cơm
cho những đứa vô tích sự."
Nghe ông nói, ánh mắt Khang đầy sửng sốt và chất chứa biết bao muộn
phiền. Anh cúi đầu chào ông, chào mẹ và chú rồi lên tiếng ra về.
đọc truyện hay yêu truyện chấm mô bi Sau khi tắm xong, anh đặt mình
xuống chiếc giường thơm mùi trầm hương và bắt đầu suy nghĩ về những
gì ông nói trước đó. Hai tháng, anh chỉ có đúng hai tháng. Kể ra
người ta còn kết hôn chớp nhoáng chẳng cần tới hai tháng. Nhưng anh
không muốn từng bước đi của mình lại trở thành điều ân hận suốt
cuộc đời. Chuyện hôn nhân không thể sơ sài được. Hôn nhân chỉ là
bên cạnh mình có thêm một hơi thở. Chỉ là lấy một cô vợ thôi nhưng
sao lại phức tạp thế không biết? Từng cái tên hiện ra trong đầu
anh. Những ai có thể anh đều nghĩ đến, ngay cả em thư ký chạy việc
hàng ngày cũng không thể bỏ qua. Nhớ đến cái tên ông gợi ý hồi
chiều. Lâm Nguyên. Cô gái này có vẻ đơn giản, thái độ với anh cũng
thờ ơ. Nhưng có khi như thế lại hay. Lấy về đỡ phiền bị quản cả
ngày lẫn đêm. Bất giác cười lên, không ai biết chàng trai lương
thiện kia đang lên một kế hoạch bắt con gái nhà người ta vô cùng
hoàn hảo.
Ngày mới lại bắt đầu, mùa đông năm nay như dài hơn mùa đông năm
trước, lạnh hơn mùa đông năm trước. Nguyên đã giữ ấm cho cơ thể
bằng chiếc áo len dày sụ, khăn quàng thắt chặt cổ tới nghẹt thở mà
cô vẫn tím tái vì lạnh. Sáng nay, cô có ca trực. Đang vừa nhấp môi
tách cafe vừa xem nhật báo thì có tiếng ồn ào trước cửa phòng trực
của cô. Một cô gái rất trẻ mang theo một bó uất kim hương đen ánh
tím, thơm ngào ngạt nhìn về phía thẻ tên trên ngực Nguyên rồi cười
cười:
" Dạ thưa chị, có người gửi cho chị bó hoa này. Phiền chị ký nhận
giúp em."
Bao nhiêu y tá và bác sĩ đi lại trên hành lang và ngồi trong phòng
trực đều nhìn Nguyên đầy ngưỡng mộ. Bình thường cô gái này khá ít
lời, quan hệ cũng rất đơn giản, gần như không có bạn trai. Người
theo đuổi không ít nhưng xem như cô vẫn chưa tính chuyện yêu ai.
Hôm nay mới vỡ lẽ. Người thì cho rằng, người gửi nhất định là đàn
ông, hơn nữa còn là một người rất giàu. Người thì cho rằng bạn trai
y tá Nguyên sau một thời gian nằm trong trận tuyến hậu phương hôm
nay mới xông pha ra tiền tuyến. Người lại cho rằng ngày thường y tá
Nguyên không hẹn hò nên nhất định bạn trai đang ở nước ngoài. Chỉ
có ở nước ngoài mới nghĩ tới gửi uất kim hương.
Đặt bó hoa đẹp mê người xuống dưới bàn làm việc, Nguyên cũng giống
mọi người đang tò mò muốn chết xem kẻ nào phá mất buổi sáng yên
lành của cô. Tấm thiệp không đề tên người tặng, chỉ có một lời
nhắn: "Mặt trời là món quà của tạo hoá. Còn những bông hoa này là
món quà ngày mới của anh gửi tới em."
Liên tiếp trong một tuần những bó Tuylip đen được chuyển tới phòng
làm việc của cô. Ban đầu người ta còn tò mò. Dần dần mọi người cũng
nản với nhân vật bí mật đấy. Vì ngay cả Nguyên cũng không biết đó
là ai. Ngày nào con gái cũng mang hoa về nhà, mẹ Nguyên thấy rất
vui. Có lẽ mùa xuân của con gái bà mới đang thật sự bắt đầu.
.......................
Một tuần sau.
Hôm nay là thứ sáu, Khang nhếch môi cười khẩy. Đến lúc anh xuất đầu
lộ diện rồi chăng? Gửi tin nhắn hẹn Nguyên ăn tối xong anh lại cắm
đầu vào dịch đống công văn toàn bằng tiếng Trung giản thể đầy phức
tạp. Hơi bất ngờ khi nhận tin nhắn của Khang. Lần trước sau khi về,
anh ta cũng nhắn tin nhắc tới việc mời cơm tạ lỗi. Nhưng vốn dĩ
Nguyên chẳng lưu tâm. Thứ nhất anh ta chắc chỉ là lịch sự nhắn tin.
Thứ hai, một người tài hoa xuất chúng như vậy không có vệ tinh bám
theo thì hơi phí. Chẳng ngờ, hôm nay anh ta mời cơm thật. Dù sao
cũng là cuối tuần, tâm trạng Nguyên khá thoải mái. Cô gửi tin trả
lời chấp thuận.
Đúng 5h chiều. Người ra vào Vinmec đông hơn ngày thường. Phải thôi,
thứ sáu mà, ai cũng muốn nhanh chóng ra về. Nhưng những người đi
ngang không khỏi đưa mắt về phía chàng trai một thân quân trang màu
cỏ úa, trên tay là bó tuylip đen ánh tím, hai chân vắt chéo đứng
dựa hững hờ vào chiếc Audi R8 trước cửa khu bệnh viện. Vì có cuộc
họp trên bộ lúc sáng nên Khang không mặc thường phục như ngày
thường. Nếu biết mặc quân phục phiền phức thế này anh đã nhất quyết
về thay đồ rồi mới tới đây.
Nguyên kết thúc ca trực mới nhớ hôm nay mình có hẹn. Cô nhanh chóng
thay đồ rồi sửa sang lại quần áo đầu tóc. Thoa một lớp son dưỡng
mỏng để tránh làn môi bị khô do tiếp xúc gió đông, Nguyên cầm theo
túi xách bước ra khỏi phòng trực.
" Cô Nguyên hôm nay về sớm thế? Có hẹn à?"
Tiếng người nói cười, những câu hỏi quan tâm lẫn nhau của đồng
nghiệp đều không ngớt. Nguyên chỉ cười duyên coi như là ngầm đồng
ý. Phải bao lâu rồi cô mới hẹn hò ấy nhỉ? Lại cười. Có lẽ là hai
hay ba năm gì đó. Sau khi mối tình đầu qua đi, cô tự thu mình trong
một chiếc kén. Cô sợ cái cảm giác một ngày mỗi người một nơi và
đáng sợ hơn là trên tay cầm thiệp cưới của người yêu cũ. Song không
ai trốn tránh cả đời được. Cô còn rất trẻ. Cô còn phải yêu.!
Đang giờ tan tầm nên người nhận ra Nguyên ở đại sảnh chính không
ít. Từ cô lao công tới mấy vị giáo sư tóc bạc. Đưa tay nhìn giờ,
sau đó cô mới ngước mắt lên quan sát. Lúc này cô mới thấy Khang.
Bước về phía Khang trước ánh mắt ngưỡng mộ của bao người qua đường,
bản thân Nguyên cũng thấy vô cùng xấu hổ. Việc một tuần nay cô nhận
được nhận hoa vốn đã làm nên tin đồn thổi về người đàn ông bí mật.
Chỉ không ngờ, hôm nay anh cầm trên tay bó tuylip đen trao cho cô
và cười: " tặng em" như đã là minh chứng rõ nhất khẳng định chủ
quyền.
Rất nhiều con mắt bị rơi ra ngoài và cảm thán: " Không ngờ người
yêu y tá Nguyên là công an." " Không ngờ người yêu y tá Nguyên lại
đẹp trai và giàu có tới thế". Cũng có không ít bác sĩ nam thì lại
nói " Ai mà biết xe kia có phải đi mượn không chứ. Lương công an
thấp thế mà đi Audi thật không nghĩ tới thuế và lợi ích quốc
gia."
Còn nhân vật chính mặt không hề phớt qua phấn hồng mà lại hồng rực.
Một cảm giác hơi xấu hổ cũng như đầy lúng túng.
Khang cho xe chạy rất chậm. Anh nhìn Nguyên cười duyên: " Em muốn
ăn gì?"
Nguyên ậm ờ rồi trả lời anh: "Trời lạnh thế này hay đi ăn đồ nướng
của Hàn được không ạ?"
Khang gật đầu: " Sao lại không nhỉ?"
Nhìn ra ngoài cửa kính thấy dòng người trôi đi vội vã, bất chợt
Nguyên thấy một cảm xúc hạnh phúc rất khó gọi tên.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các
bạn vui vẻ)Chương 6: Tự hát.
Khang và Nguyên bước vào một quán Hàn nằm trên đường Trần Duy Hưng.
Không gian ấm áp của King BBQ như muốn đem mùa đông Hà Nội giấu đi
thật kỹ. Nguyên gọi Galbi-gui xong rồi quay sang hỏi Khang:
" Anh Khang ăn được cay chứ ạ?"
Khang nheo mắt nhìn Nguyên:
" Nếu anh nói rằng anh không ăn được thì y tá Nguyên sẽ định để anh
bụng đói đi về hay sao?"
Ngượng ngùng cười, Nguyên nhỏ giọng:
" Dạ không phải. Đồ nướng ở đây rất ngon. Em rất thích. Nhưng phần
lớn đồ ăn Hàn đều cay và nóng. Sợ nếu anh không ăn được em sẽ gọi
Samkeolsal cho anh."
" Trước đây anh từng ở Hàn Quốc 3 tháng nên ăn cay không thành vấn
đề."
Nhìn Khang rồi Nguyên "À" lên một tiếng, trong lòng không khỏi suy
nghĩ anh ta thật không tầm thường. Liệu còn có bao nhiêu ẩn số về
anh ta mà người ngoài không thể đoán ra. Ánh mắt Nguyên vô tình bị
vướng vào bó hoa Tuylip đen ánh tím đặt ở mép bàn. Cô vẫn để mặc
những dòng suy nghĩ trôi vô định trong đầu. Nghe nói hoa này phải
đặc biệt móc nối với hãng hàng không đặt ở nước ngoài mang về, chưa
nói tới giá thành. Nếu nói như vậy thì anh ta thật là biết đầu tư
đi. Rốt cuộc, anh ta với Nguyên là có ý gì?
Khang lật từng xiên sườn bò đang nướng dở trước mặt. Mùi thơm làm
dạ dày anh co lên từng đợt. Bọn Hàn Quốc thật biết giết người không
cần dao súng. Ngẩng đầu lên, vô tình ánh mắt họ chạm nhau. Ngại
ngùng xen lẫn hồi hộp. Muốn nói một câu gì đó để xua tan sự khẩn
trương trong lòng nhưng Nguyên thật khó để mở lời. Cuối cùng, Khang
vẫn là người lên tiếng trước:
" Công việc của em ở viện có vất vả nhiều không?"
Nguyên cảm thấy rất vui vì Khang hỏi cô về công việc. Nếu không cô
thật không biết trả lời ra sao. Vì bản thân cô luôn tự ti về mình
có biết bao khiếm khuyết. Cô không phải là người có học thức cao,
cũng chẳng am hiểu lắm về thị trường cũng như ít khi có thời gian
đọc sách. Sở thích của cô chỉ xoay quanh công việc, những mẩu báo,
một ít cây kiểng trước nhà. Ngay đến nấu ăn cô cũng chẳng bao giờ
chuyên tâm học được. Nghiêng đầu nhìn đôi tay Khang đang lật những
miếng sườn cháy dở, Nguyên dịu dàng trả lời anh:
" Công việc mà anh. Em cũng không biết có vất vả hay không nhưng em
thấy thật sự rất phù hợp. Nếu không làm y tá em cũng chẳng biết làm
công việc gì. Còn anh thì sao? Em nghe nói công việc của anh có độ
nguy hiểm rất cao?"
" Weo, đó là bên cảnh sát thôi. Bên anh chủ yếu lo về hoạt động
ngầm. Chỉ suốt ngày sống trong văn bản, giấy tờ. Đôi lúc cũng thấy
nhàm chán. Nhưng đôi lúc lại cảm thấy thiếu nó sẽ trở nên khó chịu
vô cùng."
"Dạ. Em cảm thấy những người mặc quân phục luôn có một khí chất đặc
biệt nào đó. Cảm thấy rất ngưỡng mộ."
Khang bật cười: " Thế mà anh cảm thấy khó chịu ấy. Ngày thường anh
ít đóng quân phục vào người. Ra đường ai cũng nhìn mình như động
vật quí hiếm. Cảm thấy sởn hết cả da gà luôn. "
Gắp thức ăn vào đĩa của Nguyên, Khang nói tiếp:
" Công an không dành được nhiều tình cảm của dân em ạ. Có thể vì
một số vụ việc bêu xấu nổi trên mặt báo quá nhiều. Ngay đến một đứa
trẻ con, khi thấy bộ đội thì sẵn sàng thất thanh kêu to: "A, chú bộ
đội, cháu chào chú bộ đội. Nhưng nếu thấy công an thì lại quay sang
bạn bên cạnh: Thằng công an kìa mày." Đôi khi những gì công an làm
nhân dân không bao giờ hiểu hết được. Người ta suốt ngày gọi công
an giao thông là thế này, thế kia. Nhưng em nghĩ xem, cứ một năm
thì họ cũng gần như trọn cả năm phơi sương nắng ngoài đường. Hay
như bên hình sự nửa đêm phải rời chăn ấm đi làm nhiệm vụ. Có ai
hiểu được hay không? Thật sự là bất công nếu xã hội có cái nhìn
phiến diện về một ngành nghề nào đó..."
Nguyên im lặng lắng nghe anh nói, cô thấy bao nhiêu sự nhiệt tâm và
tình yêu nghề trong đôi mắt của anh. Phải trải qua những khó khăn
nghề nghiệp thế nào thì người ta mới có thể yêu nghề được nhiều như
thế. Những câu chuyện đời phiếm của Khang vô tình làm cô cảm động.
Cô không ghét công an nhưng cô cũng chẳng có tình cảm đặc biệt gì
nhiều. Song, sau hôm nay có lẽ con mắt nhìn của cô đã bị cảm hoá và
thay đổi. Vì những gì anh nói, từng câu cô đã ghi tạc trong
lòng.
.........................
Khang nhìn theo bóng Nguyên vào nhà, anh mới cho xe chạy đi. Anh
biết cô bắt đầu có tình cảm với anh. Anh cũng biết mình có bao
nhiêu phần quyến rũ. Nếu không phải thế thì vì sao bao nhiêu cô bạn
từ thời tiểu học tới giờ luôn tuyên bố chờ anh chứ nhất định không
chịu lấy chồng? Ngay đến cả em thư ký ngày nào cũng liếc mắt đưa
tình với anh vài chục bận. Nhưng Nguyên khác họ. Nói đúng ra là
cách cô thể hiện khác với họ. Anh thấy được sự yêu mến mà cô dành
cho anh, nhưng anh lại không hề nhìn thấy một ý nghĩ tham vọng độc
chiếm nào trong ánh mắt đen huyền ấy. Cô như làn gió mùa xuân, vừa
đủ để lớp băng giá trong anh từ từ tan ra. Ở bên cạnh cô, anh thấy
một cảm giác bình yên thật sự. Không phải là tình yêu mãnh liệt như
đối với Lam, cũng không phải là sự chán ghét khi phải đối mặt với
những người con gái khác. Có lẽ, anh đã đi một nước cờ hoàn toàn
chuẩn xác. Vấn đề còn lại chỉ là thời gian. Phải làm sao để biến từ
khách thành chủ một cách nhanh nhất mà thôi.
Thứ bẩy. Khang bỏ hết thời gian cả ngày lau dọn căn hộ của mình.
Một người đàn ông độc thân sống vốn rất tuỳ hứng. Quần áo từ hôm
trước vẫn nằm nguyên trong máy giặt, anh quên chưa lấy ra phơi. Đầu
lọc thuốc lá thì vương vãi đầy cửa sổ, ban công và phòng khách. Bếp
nhà anh toát ra cảm giác u lạnh. Khang xắn tay vào làm từng việc
một, dọn sạch sẽ các phòng. Buổi chiều, anh chạy xe dọc đê Nghi Tàm
vào chợ Quảng Bá mua một vài chậu lan hồ điệp. Ngày trước anh và
Lam vẫn thường tới đây còn giờ anh đi một mình. Đôi khi quá khứ là
một kỷ niệm đẹp để ngươi ta không khỏi nhớ về.
Trời chiều nổi cơn dông. Khang nhanh chóng thanh toán và ra về.
Khang phải nhờ mấy anh bảo vệ giúp mình vận chuyển số chậu lan vào
trong thang máy. Khó khăn lắm mới đưa được chúng vào nhà. Căn hộ
của anh sau một ngày đã tràn lên sức sống, ngắm nhìn sự đổi khác dù
là rất nhỏ nhưng Khang thấy lòng rất vui. Những ca từ ngọt ngào của
Mr Siro trong I Miss You làm trái tim người đàn ông độc thân đập
một cách rộn ràng.
" My Girl, em có phải cơn mơ.
Sao những lần lần gặp gỡ
Anh ngỡ như đang trọn vẹn sống những ngày thơ
Thầm mong những ước nguyện mai sau
Ngày ta thuộc về nhau
Tinh tú dẫn lối, sáng soi bao đêm dài
Sẽ những ngày không ngừng nhớ
Môi quyến luyến hay xa nhau xao xuyến
Nhủ với lòng thôi đợi mong..."
Anh vào bếp và bắt đầu vật lộn với đống thức ăn trong tủ lạnh. Cuộc
sống có bao điều trở nên thi vị vô cùng.
........................
Ngày thứ bẩy của Nguyên lười nhác trên giường cùng đống đồ ăn vặt
và tập thơ tình của Xuân Quỳnh. Cô sợ những trang tiểu thuyết, nó
quá dài để đợi cô nghiền hết. Hơn nữa, mỗi lần động đến vài trang
là Nguyên lại có thể ngủ ngay được, chỉ mất công hôm sau phải đọc
lại. Vì vậy cô rất thích những trang thơ. Cảm xúc được cô đọng lại
mà không mất đi cái hay, cái tinh tế cũng như độ sâu lắng của tâm
trạng nhân vật trữ tình. Nguyên thích biết bao những lời thơ của
Xuân Quỳnh:
"Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nếu cần anh bán nó đi ngay
Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh đi với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em
Em trở về đúng nghĩa với trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu.
Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh
Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi."
Giá mà, có ai đó sẵn lòng nghe cô ngâm nga những lời " Tự Hát".
Nghĩ về Khang tối qua và những cảm xúc khó gọi tên, Nguyên lắc đầu
rồi lại ngẩn ngơ: " không biết anh ấy đang làm gì nhỉ?". Vừa lúc
ấy, tiếng chuông điện thoại của Nguyên réo rắt:
"I remember tears streaming down your face
When I said,
I’ll never let you go
When all those shadows almost killed your light
I remember you said,
Don’t leave me here alone
But all that’s dead and gone and passed tonight
Just close your eyes
The sun is going down
You’ll be alright
No one can hurt you now`
Come morning light
You and I’ll be safe and sound
Don’t you dare look out your window darling
Everything’s on fire
The war outside our door keeps raging on
Hold onto this lullaby
Even when the music’s gone, gone"
Nguyên với tay lên kệ đèn tìm điện thoại rồi trả lời cuộc gọi của
Khang:
" Dạ. Em nghe ạ."
" Em đang làm gì thế? Ngoài trời lạnh lắm, nếu ra ngoài em nhớ mang
" chiếc khăn gió ấm" nhé. Nếu không có thể gọi cho cơ quan công an
gần nhất tìm đồng chí Trịnh Cao Khang bên cục tham mưu đến thi hành
nhiệm vụ"
" Ơ, gọi anh thì làm được gì ạ? Em tưởng bên anh chỉ đi bắt cướp
thôi mà."
" Không. Mấy năm trong nghề anh chưa bắt tội phạm bao giờ. Nhưng
bắt con gái nhà lành thì có thể. Em nói xem, em có phải con gái nhà
lành không?"
Tiếng Nguyên cười khúc khích. Trái tim cô từng hồi xao xuyến.
..................
Chủ nhật, Khang dậy từ sớm. Hôm qua anh đã hẹn với Nguyên đi xem
phim. Chạy xe qua siêu thị, anh lựa quà hết sức cẩn thận. Đến nhà
Nguyên, Khang cúi đầu lịch sự chào bố mẹ cô, Khang hướng phía hai
ông bà rồi cất tiếng:
" Lần đầu tiên đến nhà, cháu không biết cô chú thích gì nên có ít
quà gọi là tấm lòng, mong cô chú nhận cho cháu. Mong cô chú cho
cháu xin phép được đưa em Nguyên ra ngoài một lát ạ."
Bố Nguyên nhìn Khang gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng, còn mẹ Nguyên thì
đon đả rót trà cho anh
" Nào, dùng chén trà cho ấm bụng. Trước lạ sau quen. Hai đứa gặp
gỡ, cô rất vui. Con chờ em một lát, nó xuống ngay bây giờ
đấy."
Mất cả sáng lựa đi lựa lại. Cuối cùng Nguyên chọn một chiếc váy dạ
màu tím làm nổi bật khuôn mặt trắng của cô. Mái tóc dài mềm mượt
như nhung được thả tự nhiên, khoác thêm chiếc áo choàng màu trắng
sữa tới gối của Chanel mới mua tuần trước, Nguyên bước xuống dưới
nhà. Khang nhìn cô đứng dậy mỉm cười: " Đi được chưa em?"
Họ cùng cúi đầu chào người lớn và sánh vai bước ra xe. Mùi hương
trên tóc Nguyên nhẹ nhàng thơm mát khiến Khang tham lam hít hà. Phụ
nữ thật đặc biệt. Rõ ràng không phải nước hoa mà sao hương thơm ấy
thật lay động lòng người. Nhất định anh phải mang mùi hương này thả
vào trong căn hộ. Nhất định là như thế.
Con đường đến Megastar trở nên lung linh hơn trong mắt một cô gái.
Không hẳn vì những hàng cây bên đường chỉ còn những cành khẳng khiu
chẳng còn những tán lá rủ mặt hồ. Tất cả dường như im lặng như
những tiếng trở mình của mùa đông rất khẽ. Ven hồ, Nguyên thấy rất
nhiều đôi tình nhân hạnh phúc. Những bước đi của họ vội vã mà chở
nặng yêu thương. Tiếng nhạc dìu dịu, hương CK nồng nàn và mê hoặc.
Nguyên cảm thấy sợ Khang. Đúng vậy, cô thực sự rất sợ bị người đàn
ông bên cạnh thôi miên lúc nào không hay biết. Pha một chút hơi thở
đầy nam tính cùng chất giọng trầm ấm của người Hà Nội, Khang vừa
quan sát Nguyên qua gương xe vừa nói: " Không biết em thích xem
phim gì?"
Nguyên bẽn lẽn đáp: " Mình xem phim hành động Mỹ được không
anh?"
Khang ồ lên đầy kinh ngạc: " Anh cứ nghĩ con gái sẽ thích cái gì đó
lãng mạn, nhẹ nhàng, tình cảm. Thật không ngờ em lại chọn phim hành
động."
" Chắc hẳn các cô gái anh quen đều thích phim Hàn Quốc?"
" Đúng vậy. Các cô gái anh quen đều thích phim Hàn Quốc." Ngừng một
lát, Khang nói tiếp: "Nhưng cô gái anh chọn thì lại thích phim
A."
Nguyên sửng sốt: " Phim A? Em không biết phim đó."
Cười cười, ánh mắt Khang lém lỉnh " American. Thể loại mà em thích
đó."
Nguyên quay sang nhìn Khang mỉm cười thật khẽ rồi: " Anh Khang thật
biết đưa người ta vào lưới rối. Trước khi quen anh em thấy mình
cũng không đến nỗi nào. Nhưng mỗi lần nói chuyện với anh, em cảm
thấy mình trở thành ngốc đến tệ hại."
Vẫn chuyên tâm lái xe, khoé môi anh hơi chuyển động: " Phải vậy
không? Vậy thì em cứ ngốc đi, để anh thông minh luôn cả phần của em
là được rồi."
Mỗi một câu nói của Khang chứa biết bao ẩn ý. Nguyên không muốn tự
mình đa tình, nhưng cô không thể lừa gạt trái tim mình thôi xao
xuyến. Bất chợt, những ca từ của lắng nghe nước mắt vang lên. Là
nhạc chuông của Khang.
" Buổi sáng hôm ấy thấy em chợt khóc
Rồi vội vàng lau thật nhanh nước mắt
Vẫn biết ta đã sai khi gặp nhau
Vì em đã có người yêu"
Cho xe chạy chậm lại, Khang rút điện thoại ra và nghe máy:
"Alo, Tôi là Khang, xin lỗi ai đấy ạ?"
Vì ngồi gần Khang, nên Nguyên có thể nghe thấy bên kia đầu dây là
giọng của một cô gái, một cô gái đang khóc. Đưa mắt lơ đãng nhìn ra
bên đường như muốn nói Nguyên không quan tâm đến việc đang diễn ra
với Khang cùng cuộc gọi bất chợt vừa rồi. Chỉ là, từng câu nói của
Khang có biết bao dỗ dành và biết bao là yêu thương tha
thiết.
"Ừ. Đừng khóc nữa. Anh biết, anh biết rồi. Ngoan nào. Anh sẽ đến
ngay. Không ai bỏ em cả."
Gác máy, trầm tư vài giây. Cả Nguyên và Khang cùng lên tiếng "anh"
" em ". Có biết bao sự bối rối trong hoàn cảnh thế này. Cuối cùng,
Khang nói: " Em nói trước đi."
Hai bàn tay Nguyên đan vào nhau, cố gắng bình tĩnh và nở một nụ
cười đầy tươi tỉnh, Nguyên mở lời: " Nếu anh bận thì cứ để em xuống
đây. Em có thể bắt taxi về cũng được. Anh không cần để ý đến em
đâu. Thật đấy."
Khang không nói gì, anh vẫn chạy xe đều đều, chỉ cần qua một con
phố nữa là sẽ tới nơi hai người định đến. Khang khẽ nhíu mày, không
ai biết anh đang có rất nhiều điều suy nghĩ. Khàn giọng, Khang gọi
tên cô rất nhỏ:
" Nguyên à. "
Nguyên dịu dàng nhìn anh rồi " Dạ" một tiếng.
" Anh xin lỗi. Để lần khác chúng mình đi xem phim được không? Một
người em của anh vừa từ Mĩ về và không có ai thân thiết ở Hà Nội
này cả. Nếu em không phiền có thể cùng anh đón em ấy được
chứ?"
Nguyên lúng túng, cô cũng rất tò mò muốn biết người em mà anh nói
là ai nhưng cô cũng sợ phải biết đáp án mà mình không muốn nhất.
Cuối cùng cô vẫn khéo léo trả lời: " Em sợ như vậy thật sự không
tiện."
Khang là một người vô cùng tinh tế. Giọng nói của cô đã mách bảo
cho Khang biết những điều Nguyên đang thắc mắc. Anh nở một nụ cười
rất lạnh lột tả hết những muộn phiền: " Không phải như em nghĩ đâu.
Cô bé ấy là một người bạn nhỏ thân thiết của anh. Cả gia đình đều
di cư và sống bên Mĩ. Có một vài chuyện anh cũng không biết phải
nói thế nào cho em hiểu. Nhưng em hãy cứ đi cùng anh một chuyến
được không?"
Nguyên chỉ biết đồng ý với anh. Dọc đường tới Nội Bài cô vẫn không
khỏi khẩn trương và hồi hộp. Còn Khang suốt hơn một tiếng chạy xe
từ nội thành ra sân bay, anh không nói một câu nào. Chỉ thỉnh
thoảng cô thấy anh nhíu mày, tiếng nhạc phát ra trong xe cũng như
trôi theo dòng cảm xúc của người lái. " Nếu anh gặp em từ đầu, sẽ
không ai qua bể dâu. Nếu anh được sống từ đầu. Anh sẽ bên em như
những ngày thơ ấu...". Tiếng nhạc ngừng lại cũng là lúc xe của
Khang dừng trước cửa sân bay. Nguyên cùng Khang bước ra. Nơi đây,
gió vô tâm táp vào mặt. Cô khẽ rùng mình. Buốt lạnh.
Từ xa, Nguyên thấy một cô gái dáng người bé nhỏ chạy về phía họ và
ôm chầm lấy Khang rồi nức nở. Một cô gái còn rất trẻ, có lẽ là ít
hơn hoặc bằng tuổi Nguyên. Bốt cao, váy dạ ngắn màu nâu. Áo choàng
không cài khoá, để lộ rõ chiếc áo len trắng bên trong có hình chuột
Mickey dễ thương. Không phải là một cô gái xinh đẹp nhưng thật sự
nhìn rất đáng yêu. Chỉ là, đôi mắt của cô gái kia sưng húp, đỏ sọng
và nước mắt không ngưng rơi xuống. Dù không biết cô gái ấy là ai,
nhưng nhìn cô ấy khóc, Nguyên thấy rất đau lòng.
.....................
Đôi bàn tay ấm áp của Khang không ngừng vỗ về Linh. Giọng anh dỗ
dành chan chứa tình thương, như một người anh đang cố gắng bảo vệ
đứa em gái bé nhỏ của mình trước muôn vàn khó khăn và sóng
gió.
" Không sao. Ngoan nào. Không khóc nữa. Anh thương, anh thương bé
Nấm được chưa. Ở đây lạnh lắm, lên xe rồi khóc tiếp."
Linh lấy tay quệt ngang những dòng nước mắt đang rơi ra. Dù đã dằn
lòng mình phải mạnh mẽ, nhưng không hiểu sao khi thấy Khang cô cứ
mặc sức khóc, ước ao được anh che chở và đòi lại sự công bằng cho
mình. Cô biết anh thương cô rất nhiều. Cô cũng chẳng còn chỗ nào để
đi vì thế mới về nước và người đầu tiên cô nghĩ tới là anh. Bình
tĩnh trở lại, lúc này cô mới quan sát bên cạnh Khang còn có một
người nữa. Chị ấy rất đẹp. Có lẽ nào? Nhìn Nguyên, Linh ngượng
ngùng:
" Chắc em lại làm kỳ đà phá vỡ chủ nhật của anh chị. Em xin lỗi anh
trai, xin lỗi chị dâu".
Nghe Linh nói xong, Nguyên có biết bao phần xấu hổ, đang định giải
thích thì Khang điềm nhiên như không kéo tay cô bé kia lôi vào ghế
sau, cất đống hành lý rồi mở cửa ghế phụ như ý bảo Nguyên lên xe.
Còn anh vào ghế lái và khởi động. Chiếc Audi từ từ rời khỏi Nội
Bài. Không khí trên xe trở nên vô cùng ngột ngạt. Không ai nói với
ai câu nào, chỉ có tiếng nấc lên của Linh. Khang không ngừng day
một bên đầu vừa nhíu mày lại. Với hộp khăn giấy trước mặt, anh ném
về sau cho Linh một cách không thương tiếc. Giọng anh có đôi phần
tức giận:
" Khóc xong chưa? Khóc rồi thì nói đi, sao vô duyên vô cớ lại vác
cái bộ dạng thảm hại này về gặp anh?"
Linh chu môi nũng nịu: " Em mệt lắm. Để em ngủ một lát. Em sẽ trình
bày hết với anh nhưng không phải bây giờ. Được chứ?"
Khang không nói gì, coi như đồng ý với đề nghị của cô bé. Nguyên
thì hững hờ nhìn ra phía con đường đang trôi vun vút về sau. Bất
chợt, có một bàn tay nắm lấy tay cô. Bàn tay ấy có biết bao hơi ấm
và sự chở che. Nguyên khẽ rút tay lại nhưng Khang dường như càng
nắm chặt hơn, không cho cô từ chối. Vô tình họ nhìn nhau trong tích
tắc. Nguyên đành để mặc tay mình uỷ khuất trong bàn tay anh, cô khẽ
quay đầu về sau thì thấy Linh đã ngủ từ lúc nào không biết.
..........................
Khang chạy xe thẳng về căn hộ của mình. Đây cũng là lần đầu tiên
Nguyên đặt chân đến không gian riêng tư của anh. Nếu không có cô
gái nhỏ kia chắc là phải lâu lâu nữa cô mới biết đến sự tồn tại của
nó.
Đưa hai người đẹp vào nhà, Khang để mặc khách được tự nhiên nhất.
Anh vào bếp pha đồ uống cho hai người. Uống một hơi hết ly táo ép,
Linh nhìn Khang rồi bắt đầu câu chuyện của cô:
" Em không còn chỗ nào để đi nữa. Thật sự đấy. Bro à. Hãy cưu mang
em trong một tuần được chứ?"
Nhìn Khang dò hỏi, nhưng câu trả lời nhận được vẫn là sự im lặng
của anh. Một tay anh đặt lên sofa một cách rất tự nhiên, còn một
tay để dưới bàn nắm chặt tay Nguyên không chịu buông. Ánh mắt nheo
lại nhìn về phía đối diện như nhắc nhở Linh cứ tiếp tục.
Linh chỉ vào cốc nước táo chưa động môi của Nguyên : " Có thể không
chị dâu?"
Nguyên mỉm cười gật đầu. Làm một hơi nữa hết cốc nước, Linh chậm
rãi thở ra nhìn về phía Khang tiếp tục.
" Em được nghỉ đông hai tuần, nhà trường đã thông báo lịch từ hai
tháng trước. Em đã rất cố gắng để làm thêm kiếm tiền. Công việc có
cực đến đâu em cũng chịu được. Em cũng xin ba mẹ thêm một khoản. Em
chỉ muốn anh ấy được bất ngờ trước sự xuất hiện của em. Anh ấy từng
bảo, chỉ cần mở mắt ra thấy em thì đó là món quà tuyệt diệu nhất
của thượng đế. Em đã ngây thơ tin vào lời nói đó.
Em mua vé đi Paris. Một chữ tiếng Pháp bẻ đôi cũng không biết. Rất
khó khăn em mới tìm được đến đó. Nhưng đáp lại em là gì anh biết
không?"
Giọng nói đầy sự ấm ức, có phần bi thương và đôi mắt đỏ hoe như sắp
trực trào nước mắt. Song, Linh không ngừng lại. Cô vẫn kể tiếp câu
chuyện của mình. Còn Khang và Nguyên đều chăm chú lắng nghe.
" Em gọi cho anh ta. Anh ta đúng là đồ con heo, đầu số ở Pháp mà
anh ta cũng không hề để ý. Anh ta còn ngái ngủ : " Có chuyện gì vậy
em?" . Khi em bảo là: " Anh yêu, anh mau dậy ra cửa xem em gửi gì
cho anh này". Anh ta còn cáu với em. Anh ta cáu với em đấy, anh
biết không? Anh ta dám bảo: " Em còn đi học, đừng gửi gì cho anh
nữa. Anh đã nói với em bao lần là anh không thiếu gì cả." Lúc ấy em
tủi thân gần như phát khóc, nhưng nghĩ tới việc mình đang ở đâu nên
em vẫn nũng nịu nhắc anh ta ra mở cửa. Những giây phút sau đó, em
vô cùng hối hận. Anh ta trong bộ dạng quần áo xộc xệch, thậm chí
một nửa số cúc sơ mi chưa cài, đầu thì xù lên như cái tổ chim kền
kền ấy. Câu đầu tiên anh ta nói với em là: " Sao lại là em?". Và
khi cánh cửa chưa kịp đóng lại thì em thấy một người con gái quấn
khăn tắm phát âm tiếng Anh theo kiểu âm Anh. Đại loại cô ta nói gì
em không còn để ý được nữa. Em chỉ nghe thấy cô ta nói: " Anh yêu,
vì đêm qua nên anh bị phạt làm đồ ăn sáng nay. Em đói lắm rồi."
"
Nói đến đấy từng giọt nước mắt lăn dài trên má Linh. Cô không gằn
lên từng câu một: " Sao anh ta lại chó chết và cặn bã thế hả anh?
Anh nói đi, anh ta là anh em tốt của anh đấy. Anh ta còn là anh
trai của Tiểu Nguyễn nữa. Em đã làm sai gì chứ? Hoá ra tình yêu của
em không thể so được với thứ tình cảm rẻ tiền của anh ta đúng
không?"
Buông tay Nguyên, Khang đứng lên tìm hộp khăn giấy mang ra cho
Linh. Sau đó, anh nhìn cô xót xa và gặng hỏi: " Sau đó thì sao? Giờ
em định thế nào?"
Mặt mũi lấm lem, Linh ngước mắt nhìn anh: " Còn sao nữa. Em chạy ra
đường tìm taxi rồi dành những đồng tiền cuối cùng mua vé về Việt
Nam. Trước khi đi em đã bảo với mẹ là đi thăm bạn ở Pháp. Em không
thể về nhà được. Mà ở Paris cũng chẳng quen ai trừ cái con người
cặn bã ấy. Giờ trong thẻ của em chẳng còn đủ tiền sống nổi hai
ngày. Anh cưu mang em một lần này được không Bro? Em sẽ làm người
giúp việc cho anh trong một tuần. Chỉ xin anh cho em tiền vé về lại
Mĩ. Em nhớ ba mẹ em lắm. Em nhớ nhà em nữa. Sao cuộc đời lại khốn
nạn thế không biết?"
...............
Nguyên thấy khó xử vô cùng. Cô không biết phải làm sao với tình
huống này. Cô chỉ biết lặng nhìn cô gái trẻ kia than khóc, cũng như
chờ đợi cách giải quyết của Khang. Anh đi về phía ban công phòng
khách rồi châm cho mình một điếu thuốc. Phải một lúc lâu sau đó anh
mới trở lại sofa. Cô chỉ thấy anh đang tìm trong danh bạ số điện
thoại của một ai đó, chờ người bên kia nhấc máy anh cất
tiếng:
" Linh đang ở chỗ anh. Uhm. Không sao cả. Thôi, tốt nhất để con bé
bình tĩnh lại đã. Uhm."
Kết thúc cuộc gọi, Khang đưa mắt về phía Linh :
" Em nghỉ đi. Lát anh đưa em sang bên Tiểu Nguyễn. Hai đứa có gì
chia sẻ sẽ đỡ buồn hơn."
Linh tròn mắt nhìn anh:
" Anh muốn đuổi em? Hay là anh ngại chị dâu?" Nói rồi cô quay sang
Nguyên: " Xin hãy cưu mang em. Em hết sạch tiền rồi, thật đấy. Hãy
cứ coi em như không khí. Anh chị có gì cứ tự nhiên. Em chỉ xin một
góc nhỏ trong nhà thôi mà. Đừng bắt em gặp Tiểu Nguyễn. Cậu ấy sẽ
trách mắng em là đồ ngu ngốc cho xem. Huống hồ anh ta còn là anh
trai cậu ấy. Em sợ, với tính Tiểu Nguyễn thể nào cũng làm ầm lên
mất".
Khang trừng mắt:
" Lẽ nào em còn chưa làm ầm lên sao? Đừng có lộn xộn chuyện nọ sang
chuyện kia. Tối nay ở lại đây, sáng mai anh sẽ đưa em sang bên đấy
sớm. Anh còn phải đi làm cả ngày. Không ai lo cho em được đâu.
Ngoan, tốt nhất đừng có cãi lời anh. Tình yêu nào cũng có thể quên
đi chỉ cần em có đủ tuyệt vọng. Giờ thì mang đống hành lý của em
vào phòng sách nghỉ đi."
" Sao lại là phòng sách?"
" Sao với trăng cái gì. Chỗ đấy là tốt lắm rồi. Phòng ngủ của anh
trừ vợ anh ra không ai được tới gần."
Ai oán nhìn Khang, Linh đành mặc xác số phận sắp đặt, mặc anh già
sắp đặt, Linh kéo valy vào phòng sách theo hướng Khang chỉ. Cô phải
ngủ thêm đã. Cô thật sự mệt, rất mệt, rất rất mệt.
Cầm chìa khoá xe, Khang nhìn Nguyên đầy âu yếm: " Anh xin lỗi vì đã
làm hỏng mất ngày chủ nhật của em. Để anh đưa em về".
Nguyên gật đầu với anh rồi đứng dậy theo anh ra cửa. Dù mất một
ngày chủ nhật của hai người nhưng cô vẫn thấy hơi vui vui. Vì hình
như cô đang đi vào thế giới của anh, gặp gỡ những người bên cạnh
anh và cô đã phần nào hiểu được con người anh. Giữa họ sẽ đi đến
đâu khi đã có với nhau những cái nắm tay đầy tin tưởng?