thật bất ngờ, nó đặt một nụ hôn phớt lên đôi mắt đang nhắm nghiền
của anh. Anh đang nằm ngay trước mặt nó mà sao nó cảm thấy xa xôi
quá. nhớ quá.
Còn Kaishi, anh đang chìm trong giấc ngủ. trong mơ, anh thấy Satomi
của anh đứng trước mặt anh. Nhưng khi anh giơ tay ra chạm vào thì
em tan biến như làn khói mỏng manh. bất giác, một giọt lệ rơi trên
khóe mắt.
..........................................
- ba...con đi đây.- sửa lại chiếc mũ lưỡi trai màu nâu nhạt, nó lại
gần bên ba, ôm cổ ông nói nhẹ nhàng.
- con chắc chắn thành công chứ? để thuộc hạ làm cũng được mà. Con
đâu cần phải đích thân ra tay chứ.
- Ba...con nói rồi mà...ba đừng lo gì cả. ba quên con gái ba là ai
rồi sao. việc này con muốn tự mình giải quyết dứt điểm. ba nghĩ có
người có thể làm việc này tốt hơn con sao?- nó mỉm cười.
- nhưng...thôi con đã nói vậy thì ba không cản. nhưng phải cẩn thận
đấy.
- vâng.
bước chân ra đến cửa, sực nhớ cái gì đó, nó quay lại, chạy vào
phòng của mẹ nuôi nó, bà đang ngồi xem phim. Nó vòng tay ôm qua vai
bà, hôn nhẹ lên má bà và thì thầm bên tai. “ con yêu mẹ nhiều lắm”
rồi không đợi bà nói câu gì, nó lại chạy ra, tung mình lên chiếc
ôtô của Kaishi và chạy thẳng.
..........................................
Bây giờ nó đang yên vị trên chiếc ghế mây nhỏ trong một căn phòng
có rèm buông kín mít. Nó đã chọn căn phòng này để làm địa điểm theo
dõi đối tượng của mình. Căn phòng nằm ở tầng 2 một toà chung cư, từ
cửa sổ nhìn ra nó có thể thấy rõ từng cử chỉ của con mồi. căn phòng
trống trơn không có gì ngoài một chiếc bàn đặt dụng cụ cần thiết
cho công việc của nó, một chiếc ghế nhỏ để ngồi, một cái ống nhòm
hồng ngoại nhìn được trong đêm và một khẩu Sniper Rifle có gắn ống
giảm thanh. việc duy nhất nó làm bây giờ là theo dõi đối tượng và
chờ màn đêm buông xuống.
.......................
Kaishi chống tay vào thành giường ngồi dậy. anh không biết sao lại
nằm trên giường nữa. chẳng phải anh đang uống rượu ở quán bar hay
sao? bước từng bước khó nhọc vào nhà tắm, anh xả nước thật mạnh như
muốn xua đi giấc mơ thật buồn vừa rồi. một thằng con trai mạnh mẽ
như anh mà lại gục ngã trước một cô gái như Satomi, người khiến anh
rơi lệ lại là Satomi. Em đến như một cơn gió, làm tim anh ấm lại,
rồi em lại ra đi chóng vánh như khi em đến làm trái tim anh vỡ tan,
giá lạnh. Anh khóc vì không giữ nổi người con gái anh yêu, chưa một
lần nói cho em biết tình cảm của mình. Anh hối hận vì khi có cơ
hội, khi em còn ở bên cạnh thì anh không một lần bày tỏ tình cảm
với em, chỉ đến khi em ra đi, khi em biến mất khỏi tầm mắt của anh
thì anh mới khóc, mới biết rằng anh đã sai thật nhiều. giá như thời
gian có thể quay ngược trở lại, thì anh sẽ không bao giờ để em rời
xa anh.
Anh nhớ em nhiều đến nối tưởng tượng ra em đã ở trong căn phòng này
ít phút trước đây ư? Căn phòng còn vương mùi hương thoang thoảng
của em ư? Anh biết anh đang mơ mà.
Bao lâu rồi anh không biết cảnh vật xung quanh đẹp thế? Hình như là
từ ngày Satomi đi, anh không còn biết gì nữa ngoài rượu và những
giấc mơ.
Nhìn quanh căn phòng quen thuộc, anh tự hỏi rằng ai đã mở cửa sổ,
ai đã vén tấm rèm kia lên?ai đã đụng vào đồ đạc của anh? Không thể
là người giúp việc hay ba mẹ được. họ biết anh không bao giờ cho
phép người khác vào phòng riêng khi chưa được sự đồng ý của anh kia
mà.
Khoác chiếc sơ mi trắng lên người, anh đi xuống phòng khách và bắt
gặp ba đang ngồi trên chiếc sofa nói chuyện với ai đó. Anh tiến lại
gần rồi thả mình một bên ghế, đeo chiếc headphone lên tai, không để
ý lắm đến cú điện thoại của ba, xưa nay anh không để tâm lắm đến
chuyện riêng tư của những người trong nhà. Anh chỉ định hỏi xem ai
đã vào phòng anh nhưng thấy ba đang bận nên thôi.
- bao giờ thì con ra tay? Theo ba tốt nhất là con nên làm ban
đêm.
- ...............
- ừ. Nó vừa dậy xong, đang ngồi cạnh ba. Con đừng lo. cứ làm cho
xong việc đi. nhớ cẩn thận đấy. con phải biết con là bảo bối của ta
mà. nếu con xảy ra việc gì thì làm sao ta và mẹ con sống được đây.
đừng nói một bang đó, nếu con có làm sao thì ta san bằng hết cái
thành phố này.
-.................
- ừ ừ. Thôi thế con cẩn thận nhé. Ba chờ con về ăn tối đấy.
-..................
- ừ. tạm biệt con gái yêu...
Cúp máy xong ông quay ngay sang thằng con quý tử mắng:
- mày cứ định thế này đến bao giờ hả? suốt ngày chỉ biết rượu
chè...mày làm khổ ****** vừa thôi chứ? Bao nhiêu tuổi rồi còn làm
người bạc đầu như bọn ta phải lo lắng vậy hả? trước đây mày có như
vậy đâu sao bây giờ lại thành ra thế này hả?
- thôi mà ba. Con biết rồi.- anh cũng chả hiểu sao mònh thành ra
thế này nữa. nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến Satomi là anh lại chẳng biết
làm gì hơn ngoài việc tìm quên trong men rượu.
Không muốn nói nhau với ba, anh
lẳng lặng đứng dậy, với tay lấy chùm chìa khóa xe rồi đi ra
ngoài,vừa đi ra đến cửa thì nghe tiếng mẹ nói với theo:
- Kaishi... đi đâu thì tối nhớ về sớm con nhé. Lâu lắm em gái con
mới về. mẹ muốn cả nhà mình cùng ăn cơm.
“em gái”? Satomi? Hình như mẹ anh mới nói lâu lắm “em gái” mới về
thì phải. chẳng lẽ...có vẻ như anh phản ứng hơi chậm thì phải.^^.
Đôi chân anh dừng bước ngay mép bậc. hình như anh không nghe nhầm.
chẳng nhẽ anh lại có thêm một cô em gái nào khác nữa sao?
- em gái? Mẹ nói Satomi ư?- quay ngoắt đầu lại, anh ngạc nhiên hỏi
ba.
- chứ mày nghĩ nhà này còn có thêm đứa con gái thứ hai nào sao? Còn
ai vào đây nữa. em mày mới về. mày đi đâu thì đi tối nhớ về sớm
đấy.- giọng ông lạnh lùng
- Satomi? Là Satomi thật ư? Ba....là Satomi phải không? mọi người
không lừa con đấy chứ? Ba...ba nói đi...là Satomi thật chứ?- anh
chạy đến lay cánh tay ba, ánh mắt mở to đầy hy vọng.
- cái thằng này...bị gì hả? là em mày chứ ai vào đây nữa. Ba lừa
mày làm gì hả? buông tay ba ra nào...làm gì mà như trẻ con thế
hả?
- thế bây giờ Satomi đang ở đâu? về rồi sao không ở nhà mà còn đi
đâu nữa vậy? Satomi về lâu chưa hả ba? về sao con không biết? với
lại sao con lại ở phòng vậy? con nhớ là mình đang ở bar mà. Ai đã
đưa con về đây? với lại ai đã vào phòng con dọn dẹp phải không ba?-
tò mò, anh đặt một loạt câu hỏi.
- cái thằng này...hỏi gì mà lắm thế? từ từ mà hỏi thôi chứ. Satomi
à, nó về lúc sáng cơ nhưng mới đi có việc. trời ơi mày còn không
nhớ làm sao mà về được đến nhà nữa hả? là em gái mà lôi mày về chứ
ai nữa. nó đến đấy tìm mày thấy mày đang nằm gục mặt giữa bàn, say
bí tỷ gọi thế nào cũng không dậy nên đưa mày về đây chứ ai nữa. còn
việc dọn phòng á, chắc là em mày làm luôn đấy. cả cái nhà này có ai
dám đặt chân vào phòng mày ngoài nó đâu.
biết hết những thứ cần hỏi, chẳng nói thêm câu nào với ba, Kaishi
chạy biến ra xe, leo lên xe và nổ máy lao vút ra đường để lại ba
với ánh mắt ngơ ngác chả hiểu chuyện gì đang xảy ra với thằng con
quý tử nữa.
có ai biết đâu anh đang đứng trước một cửa hàng hoa đủ màu sắc, đủ
loại. vậy mà anh lại ôm ra xe một bó hoa lớn màu vàng chói như mặt
trời. Hoa Hướng Dương- loại hoa Satomi thích nhất. trông anh như
vừa sống lại vậy. mấy hôm trước còn như thằng mất hồn, chả ai nhận
ra, không ai dám lại gần. thế mà giờ lại vừa đi vừa huýt sáo mới sợ
chứ. chả ai hiểu nổi, mỗi mình anh biết tại sao anh lại thay đổi
như vậy.^^.
.........................
Màn đêm buông xuống. không gian yên ắng đến đáng sợ.chỉ nghe mỗi
tiếng thở của nó trong căn phòng tối, ánh sáng le lói từ ngọn đèn
nhỏ xíu không đủ để làm sáng không gian. Nhưng đó là mục đích của
Satomi.
Sửa lại vị trí của khẩu súng sao cho khớp với đường đi của viên đạn
sẽ trúng ngay giữa trán mục tiêu, Satomi vén một phần chiếc rèm cửa
sổ ra, nheo mắt nhìn vào chiếc ống nhòm bé xíu gắn chặt trên thành
súng. Không hiểu sao lần này nó lại thấy hơi run.từ trước đến giờ
lần nào ra tay nó cũng chỉ bắn một phát là xong, không hiểu sao lần
này nó có cảm giác khẩu súng thân yêu sẽ tốn kha khá đạn.
chap 22:
Satomi bóp cò. Viên đạn lao vút trong không khí, tưởng chừng sẽ
trúng ngay mục tiêu nhưng lại có sự cố ngoài ý muốn. viên đạn vừa
bay ra khỏi nòng súng thì đúng lúc mục tiêu của nó đi chuyển lệch
sang một bên. Và điều gì đến cũng đến. viên đạn làm vỡ tấm kính
chắn bảo về rồi ghim thẳng vào tường tạo ra một lỗ đen nhỏ, một làn
khói mỏng manh còn bay ra. Ngay lập tức tiếng chuông báo động vang
lên inh ỏi. hàng trăm tên đàn em vây kín xung quanh căn biệt thự
nhỏ. Và lần này thì nó không có cơ hội ra tay lần thứ hai nữa. vị
trí nó đang ẩn nấp đã không còn an toàn nữa. hàng trăm ánh laze
chiếu thẳng lên căn phòng nhỏ mà nó đang đứng. với kinh nghiệm vốn
có trong bao nhiêu năm làm sát thủ, nó tính toán và đưa ra quyết
định rút khỏi nơi này chờ cơ hội khác. Nhưng thật không may, đám
tay chân của lão kia không phải toàn một đám ăn hại như mọi người
vẫn nghĩ. chỉ trong chưa đầy một phút, toàn bộ khu nhà nó đang đứng
đã bị vây kín phía dưới, và nó cũng đoán chắc rằng chỉ một vài phút
ít ỏi nữa thôi bọn chúng sẽ ập vào căn phòng này. nếu không nhanh
chân, nó không dám chắc có thể thoát khỏi vòng vây hàng trăm tên
sát thủ cũng ngành như nó không. Dù không chuyên nghiệp được bằng
một phần của nó nhưng với số đông, ai dám chắc bọn chúng không thể
giết chết nó.
Nhưng, nó không thể chết. nó còn nhiều việc phải làm. Nó còn muốn
biết rất nhiều thứ.
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, nó lao thẳng lên tầng trên
cùng của tòa chung cư cũ mà nó đang đứng, không quên ôm theo cuộn
dây thừng nhỏ có một đầu gắn chiếc móc sắt, vật chuyên dùng để
trèo
tường.
Nó chạy, tai dỏng lên nghe ngóng tiếng những bước chân. Phía dưới
nó chừng hai nhịp cầu thang có những tiếng bước chân chạy dồn dập
và những tiếng la hét. Nó biết bọn chúng sắp theo kịp nó rồi. không
chần chừ, nó giơ chân đã bật cánh của tầng thượng rồi ngó mặt sát
lan can đủ để nhìn thấy toàn bộ tình hình bên dưới. và may mắn là
nó lại tìm thấy thêm một cơ hội nữa để ra tay. mục tiêu của nó đang
đứng giữa vòng vây của đám tay chân, nhìn điệu bồ có vẻ khá là
thanh thản, hình như hắn quá tự cao cho rằng không ai có thể làm
được gì hắn. vậy nên hắn mới ngang nhiên đứng trơ mặt ra đó mà hút
thuốc, thản nhiên ngửa mặt lên trời nhà từng vòng khói.
Không do dự, Satomi lên đạn, quyết không bỏ lỡ cơ hội này. Nó không
thể để cái tên hạ đẳng này sống thêm một phút nào nữa. Nó lại bóp
cò, lần thứ hai sau mấy tháng trời. và lần này, nó không phải thất
vọng như lần trước vì trong một tích tắc ngửa mặt lên trời, cuộc
đời kẻ cầm đầu một bang phái đã chấm dứt bằng một viên đạn bé xíu
xuyên ngay giữa trán mà không có cơ hội được nói một lời cuối. thân
thể béo núc của hắn đổ ập ra phía sau trước khi đám đàn em kịp hiểu
chuyện gì xảy ra.Nó mỉm cười hài lòng với cái phán quyết cuối cùng
dành cho kẻ muốn sát hại nó. cứ như một trò chơi. kẻ đi săn lại trở
thành con mồi cho chính con mồi của mình.
Nghe tiếng hét thất thanh từ phía dưới, tất cả đám thuộc hạ cứ như
bủn rùn hết tay chân, chỉ biết chạy ngược trở xuống đến bên thi thể
ông chủ xấu số. không bỏ lỡ cơ hội, Satomi buộc chặt một đầu cuộn
dây vào lan can, rồi nắm chặt một đầu đu mình nhảy xuống khe hẹp
nhỏ giữa hai toàn nhà. Nhưng không may là cái móc của sợi dây quệt
vào chân nó rạch một đường vừa dài vừa sâu làm máu ứa ra. Khi chạm
chân được đến mặt đất cũng là lúc nó cảm thấy một bên chân tê dại
đi, không còn cảm giác. Chỉ thấy máu thấm qua lớp vải quần.
Lê cái chân rướm máu đến bên chiếc xe của mình, nó mở cửa xe, chui
vào, khuôn mặt tái đi vì mất máu quá nhiều. trước khi thoát khỏi
chỗ này, nó phải cố gắng làm cho đầu óc mình tỉnh táo. lắc mạnh đầu
cho tỉnh, nó đạp ga rồi phóng vụt ra khỏi nơi để xe. chiếc xe lao
vút với vận tốc 120km/h. thật sự nó không còn nhìn thấy gì hai bên
đường cũng như trước mắt nữa. mọi thứ nhoà đi.cho xe chạy chậm lại
rồi dừng hẳn bên vệ đường, nó rút máy ra ấn một hàng số mà nó cũng
chẳng nhớ nổi là của ai nữa. chỉ biết đó là dãy số xuất hiện đầu
tiên trong đầu nó. chuông đổ 2 tiếng, nó không kịp nói câu gì, ngã
gục xuống vô lăng, chiếc điện thoại rơi xuống sàn xe, để mặc đầu
dây bên kia nói “alo” và gọi tên nó. nó ngất đi.
..........................
- alô. Satomi...là em sao? Alô. Trả lời anh đi. Satomi. Em nói gì
đi.- Kaishi hét lên trong điện thoại. anh đã hồi hộp, tim anh như
muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi số của Satomi hiện lên trên máy
anh. Là Satomi chủ động gọi cho anh. Anh vui như muốn phát điên
lên. Nhưng sao đầu dây bên kia lại không trả lời. sao Satomi gọi
cho anh mà lại không nói gì.
- Kaishi? Satomi vừa gọi cho con sao?- ba anh cất tiếng nói từ phía
sau lưng anh.
- vâng. Nhưng Satomi lại không nói gì hết. con nghe như tiếng điện
thoại rơi hay va vào đâu đó. Nhưng không nghe thấy Satomi nói
gì.
bất chợt một dự cảm không lành len vào lòng ông. Linh tính của ông
mách bảo rằng con gái ông có lẽ đang gặp nguy hiểm. không chần chừ,
ông lao ngay vào phòng làm việc, Kaishi cũng chạy theo sau ông mặc
dù không hiểu cha anh đang muốn làm gì. Và quan trọng hơn cả, anh
muốn biết có việc gì đã xảy ra với satomi hay không.
May thay trước khi Satomi đi, ông đã cà đặt thiết bị định vị toàn
cầu GPS lên điện thoại cầm tay của con gái đè phòng trường hợp
không may xảy ra. chỉ mất vài giây và một vài thao tác nhỏ trên bàn
phím máy vi tính, ông đã biết vị trí chính xác của Satomi. Hay đúng
hơn là vị trí của chiếc điện thoại vì không chắc nó có còn trên
người con gái ông nữa không. Khoác vội chiếc áo da, ông với tay lấy
cái điều khiển ôtô và lao ra khỏi nhà trước ánh mắt ngạc nhiên của
vợ và 2 đứa con trai. Ông không muốn làm vợ mình và mọi người trong
gia đình lo lắng nên chỉ nói đi ra ngoài có chút việc. nhưng Kaishi
thì tinh ý nhận ra ngay có việc gì đó liên quan tới Satomi. Anh
cũng chạy theo ba và giữ áo ông lại.
- ba? Có phải có chuyện gì xảy ra với Satomi không?
- ba không chắc lắm. nhưng có lẽ vậy. bây giờ con hãy gọi mọi người
tập hợp lại và đợi ba đến rồi cùng đi. Trên đường đi ba sẽ nói cho
con biết. nhanh lên nếu không con bé có thể gặp nguy hiểm.
Không đợi ba giục thêm, Kaishi nhanh tay rút máy ra và nói một
tràng dài như ra lệnh, mà đúng là ra lệnh thật. rồi anh ngồi vào
xe, bên cạnh ba anh đang cầm lái.
Trên đường đi, ba đã kể
cho anh nghe tất cả mọi chuyện. và bây giờ anh như đang ngồi trên
đống lửa. lo sợ sẽ có chuyện không may xảy ra với cô em gái- cũng
là người anh yêu nhất.
Trên đường, một hàng năm chiếc Audi màu bạc nối đuôi nhau lao với
vận tốc kinh người. cả hàng xe dừng lại bao quanh một chiếc xe màu
đỏ đỗ bên vệ đường. Bên trong một cô gái gục đầu trên tay lái- là
Satomi.
tất cả mọi người đều bước hết ra ngoài đứng vây xung quanh chiếc xe
làm tất cả mọi người đi đường phải ngoái đầu nhìn vì hiếu kì không
biết có chuyện gì đang xảy ra.
Nhanh hơn tất cả mọi người, Kaishi rút trong cốp xe một cây gậy đen
dài và đập thẳng vào cửa kính phía sau của chiếc xe để tránh các
mảnh vụn của kính có thể làm Satomi bị thương sau khi gọi mãi mà
không thấy Satomi cựa quậy. chiếc điện thoại thì rơi chỏng chơ trên
sàn.
Khi Kaishi bế Satomi ra khỏi xe, tất cả mọi người đểu thở phào như
trút được ghánh nặng trong lòng. Satomi vẫn con thở. Và chỉ tìm
thấy vết thương trên chân. Tuy nhiên hơi thở thì yếu đi một cách rõ
rệt. vì mất máu quá nhiều. mọi người đưa nó đến bệnh viện gần
nhất.
đứng ngoài phòng chờ, hai người đàn ông dáng vẻ mệt mỏi. một người
tóc đã điểm bạc. một cậu thanh niên trên khuôn mặt lộ rõ sự lo
lắng.cả hai đều lo lắng nhìn về phía cánh của phòng cấp cứu.
chap 23:
............................
Đôi mắt hấp háy, rồi mở ra từ từ. nó cảm giác như vừa mới ngủ một
giấc dài vậy. đầu đau khủng khiếp. ôi trời! cái chân nó tê rần,
không nhấc nổi nữa. lại còn băng trắng cả một phần đùi nữa. nó mở
hẳn đôi mắt tròn đen láy rồi nhìn khắp căn phòng mà nó đang nằm,
rồi ánh mắt dừng lại bên thành giường, nơi một chàng trai đang ngồi
trên ghế, đầu áp xuống bàn tay nó...và ngủ ngon lành. Khuôn mặt có
vẻ mệt mỏi. nó ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm trong bệnh viện,
xung quanh toàn là các thiết bị y tế, nhưng cái nó quan tâm nhất là
tại sao Kaishi lại ở đây.
Cựa người nhè nhẹ cố không làm anh thức giấc, nó muốn đi rửa mặt.
Satomi nhẹ nhàng rút bàn tay đang mất hết cảm giác vì có vẻ như anh
hai nó dùng bàn tay bé xíu của nó làm gối thì phải. nó nhìn anh,
mỉm cười, một chút thắc mắc làm sao anh lại ở đây. Thật khổ sở cho
nó khi phải lê cái chân đau nhức xuống khỏi giường. nhưng nó không
muốn làm Kaishi thức giấc. có vẻ như anh đã ở bên nó trong khi nó
hôn mê thì phải. trông anh mệt mỏi đến thương. Mà chả nhẽ nó lại
gọi anh dậy rồi bảo với anh em muốn vào nhà vệ sinh à. Ngượng chết
được. thôi thì cố gắng chịu đau còn hơn làm cái việc mất mặt ấy.
>_<”( theo nó thì đây là một việc hết sức là mất mặt ).
Sau nỗ lực lê lết vào nhà tắm ( chính xác là cái nhà tắm đấy ạ vì
nó nằm trong một phòng bệnh riêng có đầy đủ tiện nghi mà), nó đặt
cái nạng sang một bên, cúi xuống ngó nghiêng vết thương rồi mở vòi
nước, chụm hai bàn tay lại rồi hứng lấy tạt nhẹ vào mặt. cảm giác
này thật dễ chịu. nó với tay lấy cái khăn mặt treo trên tường còn
nguyên mùi mới thấm qua khuôn mặt còn ướt nhẹp. rồi một lần nữa lại
nhăn mặt chống nạng đi ra, đặt người lên giường, cố gắng không làm
Kaishi thức.Satomi dám chắc bên ngoài thể nào cũng có mấy tên đàn
em đứng canh cửa.
Nó đặt chiếc gối ra sau lưng, kê cao lên rồi chống tay dựa lưng vào
tường và...ngắm Kaishi. Sao càng ngày trông anh càng...nói sao
nhỉ...càng tiều tụy. không giống anh những ngày nó mới gặp- lạnh
lùng, cao ngạo. không giống anh khi nó và anh đùa giớn vui vẻ quanh
căn nhà- anh như một đứa trẻ mới lớn. mà có cái gì đó phiền muộn.
anh gầy hơn trước. nhưng hình như nó thấy trên gương mặt đang ngủ
của anh một nét hạnh phúc phảng phất. chắc nó nhìn nhầm. không biết
nữa. chỉ là trực giác của con gái thôi mà. Nó đưa tay sờ nhẹ vào má
anh rồi mỉm cười thật hiền. nó thích nhìn anh thế này. Trông ngoan
ghê. -^.^-
Haizzz. Có vẻ nó đang mệt. muốn nằm. nó trượt người xuống tránh
không đụng vào Kaishi. Thật không may, nó làm anh thức giấc. thế là
nó giả vờ nhắm nghiền đôi mẳt lại như đang ngủ thật.
Kaishi đưa tay che miệng ngáp một cái. Rồi dùng tay vén mấy sợi tóc
trên gương mặt say ngủ của Satomi ( thì anh đâu biết là nó đã tỉnh
mà giả vờ như đang ngủ. bị lừa quả này rồi). bác sĩ đã nói là em
gái của anh không sao. Chỉ bị mất máu nhiều quá và ngất đi thôi. Sẽ
tỉnh lại sớm. vậy mà một đêm rồi Satomi vẫn chưa tỉnh. Anh bảo ba
anh về nà giải thích với mẹ và anh trai còn anh sẽ ở lại trông
Satomi. Bao giờ nó tỉnh anh sẽ gọi cho mọi người. mà nói thế chứ
anh biết chắc thể nào một lát nữa thôi ba mẹ với mọi người sẽ ở đây
ngay cho mà xem. Thể nào thì ba anh cũng không giấu nổi việc Satomi
bị thương với mẹ và anh trai quá một đêm. Mẹ anh quá hiểu ba anh
mà. Ba anh chắc cả đêm bồn chồn ngủ không yên
đâu. Thể nào mẹ anh chả biết chứ. Giấu được một đêm là giỏi lắm
rồi. =.=!
Anh miết nhẹ ngón tay lên đôi môi nhợt nhạt của cô em gái. Cầu mong
Satomi sớm tỉnh lại. anh cúi đầu ghé sát miệng nói như thì thầm vào
tai Satomi : “ bé con tỉnh dậy đi. Anh nhớ em lắm em có biết không
hả? em làm anh khổ sở đến phát điên. Nhanh tỉnh dậy đi nào. Anh yêu
em, em gái à. Anh yêu em. Anh điên thật rồi. tỉnh dậy đi em”. Rồi
anh xiết nhẹ bàn tay ấm của nó, đưa lên ngang tầm khuôn mặt anh và,
nó biết, anh vừa áp môi anh vào đó.
Tim nó hồi hộp như muốn vỡ tung ra. Anh yêu nó. anh nói anh yêu nó.
cảm giác tồi tệ, đau đớn khi nó nhìn thấy anh quay mặt đi tránh
nhìn vào nó khi cái sự việc kia xảy ra đã trôi đi từ bao giờ. Chỉ
biết, ngay lúc này đây, nó đang cực kì hạnh phúc vì lời yêu anh
nói. Mặc dù có vẻ như anh đang nói với một người đang hôn mê. Biết
đâu khi nó tỉnh lại, anh lại cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
nhưng nó mặc kệ. cuối cùng nó cũng biết được tình cảm anh dành cho
nó. anh nói anh yêu nó. nó hiểu đây là một lời nói thật lòng. Chả
có ai lại đi nói dối với một người đang hôn mê cả. và, nó cũng yêu
anh. Yêu anh thật thật nhiều. thật nhiều.
Chắc cũng đến lúc nó nên “tỉnh lại” rồi. ^^. Nó mỉm cười trong tâm
thức. giả vờ lật nhẹ cánh tay, cựa quậy người, đôi mắt lờ đờ mở ra
một cách khó nhọc. nó giả vờ y như thật ấy.
- hmm....hmm...ôi...- nó “ giả vờ” rên khẽ. Mà đúng nó đang đau
thật. thuốc tê đã hết từ bao giờ. Nãy giờ nó không cảm thấy đau là
vì đang ngập trong cảm giác hạnh phúc. Giờ thì nó cảm thấy đau chết
đi được ấy. híc híc.
Chap 22: anh trai, em gái
- Satomi? –Kaishi khẽ gọi.
Nó hé đôi mắt nhìn anh. Mặt nhăn nhó. Dù muốn cười với anh tật tươi
nhưng mà nó lại đang bị vết thương hành hạ. không cười nổi.
- Satomi. Em...em tỉnh rồi hả? để anh gọi bác sĩ vào khám lại cho
em.- Kaishi vui mừng nhìn nó. rồi anh định quay người chạy ào ra
cửa gọi bác sĩ thì có cái gì đó đang giữ anh lại. anh ngoảnh mặt
lại thì nhìn thấy bàn tay gầy gầy của Satomi đang nắm chặt lấy vạt
áo anh. Ngạc nhiên, anh lên tiếng hỏi:
- bé con. Em làm sao vậy? em đau ở đâu hả? đợi anh gọi người đến
nhé. – anh tách nhẹ bàn tay nó ra khỏi vạt áo anh nhưng nó cứ nắm
chặt không có ý định buông.
- Kaishi. Em...em yêu anh. – nó lí nhí trong cổ. tuy đang bị đau,
khuôn mặt có hơi nhăn nhó nhưng ánh mắt nó mở tròn nhìn anh đầy
kiên định. Hai má hơi ửng hồng.
Kaishi đứng ngây ra nhìn nó. tay anh còn nắm chặt lấy bàn tay của
Satomi. Tuy nó chỉ nói rất bé nhưng trong một không gian yên tĩnh
đến dường này thì anh cơ hồ nghe rất rõ ràng. Từng câu từng chữ.
Chỉ mỗi tội anh cứ sợ mình đang mơ. Mà anh đâu có mơ. Anh vẫn cảm
thấy bàn tay ấm nóng của nó đang run lên khe khẽ, vẫn cảm thấy giọt
mồ hôi đang rơi nhẹ trên vầng trán của mình. Nói tóm lại, là anh
không mơ. Vậy mà một câu nói của nó ngang bằng sét đánh bên tai.
Làm anh cứ đứng như trời trồng không biết nói gì. Cũng chẳng biết
phải làm gì.
Mặt đối mặt. hai đôi mắt cứ lặng yên nhìn nhau.
- em...- cả anh và nó đều cũng lúc thốt lên lời.
- anh/em nói trước đi.- lại đồng thanh.
- anh... hình như...vừa rồi...ừm lúc nãy...hình như anh nghe...-
anh khá là ngây thơ nhìn nó.
- cái đó...em...thôi không có gì. Anh cứ xem như em chưa nói gì hết
đi. – nó chối. mặt ửng lên như ráng chiều trông yêu không thể tả.
ngại ngùng, nó nhắm mắt không dám nhìn anh. Nhưng anh thì...cương
quyết không buông tha cho nó.
- nhưng...nhưng mà...anh nghe thấy em nói...hmm...hmm...
- em đã nói không có gì mà. Em không có nói gì hết. – nó đỏ mặt gắt
lên.
- nhưng anh muốn biết thật mà. Anh...em nói lại được không? Anh
thật sự muốn nghe mà.- anh bướng bỉnh nói.
- em...em nói...em nói em...em...hmm...em..yêu anh... aaaaaa em
không biết . không biết đâu. Đã bảo không có gì mà cứ bắt em nói là
sao . em không biết đâu.- nó lúc lắc đầu, giãy giụa cứ như một đữa
trẻ con làm nũng. Mỗi tội anh không để nó nói thêm một câu nào hết,
đã đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi đang cong cong hờn dỗi của nó.
còn nó...tròn mắt nhìn anh...
Nó ngơ ngác, rồi như kịp hiểu, nó vội đẩy anh ra. Nhưng nó đang bị
đau nên chả còn chút sữa lực nào. Làm sao đủ sức đẩy anh ra được.
chẳng còn cách nào khác, nó nhe răng cắn anh. Hic.
- cún con. Sao lại cắn anh chứ?- anh rời khỏi miệng nó, trên môi
vương chút máu. Mặt nhăn lại vì đau.
- tại..ai bảo anh bắt nạt em.
- anh...anh không có mà. Anh...chỉ là không kiềm được thôi. Anh
không biết nữa. chỉ là...anh...anh chỉ muốn...ừm...muốn...hôn
em...- Kaishi luống cuống không biết phải giải thích thế nào nữa.
tại sao bé con này lại bướng bỉnh vậy chứ. Nói yêu anh mà khi anh
chạm nhẹ vào môi thôi lại cắn anh một cái rõ đau. Thật đáng...yêu.
>.<”
- anh...
- anh yêu em, Satomi.
Nó
chưa kịp phản ứng lại câu nói của anh thì đột nhiên anh nói vậy.
không quá ngạc nhiên, nó khẽ mỉm cười tinh nghịch. Dù rằng cả khuôn
mặt đang bừng một màu hồng phấn.
- em biết.
- em biết? sao em biết? – Kaishi ngơ ngác nhìn nó. nó làm anh đi từ
ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
- không có gì. Chỉ là em biết thế thôi. Ông anh trai ngốc ạ. Híc.
Giờ thì đi gọi bác sĩ giúp em. Em đau chết mất. – nó cười nhăn
nhở.
“ anh trai, em gái” . vừa đi gọi bác sĩ anh vừa lẩm bẩm 4 từ
này.
Anh rút máy ra gọi cho ba mẹ thông báo Satomi đã tỉnh. Khi mọi
người đến nơi, ai cũng không hiểu có chuyện gì mà cả Satomi lẫn
Kaishi khuôn mặt cứ mỉm cười không thôi, lại còn đỏ mặt nữa. chẳng
ai hiểu nổi.
Bác sĩ sau khi tiêm xong cho Satomi và kê đơn thuốc đưa cho Kaishi
thì nó được xuất viện. đây là kết quả của sự nhõng nhẽo của Satomi.
Nó ghét cái mùi bệnh viện kinh khủng. chỉ muốn trở về nhà nằm trên
chiếc giường quen thuộc của mình, nhìn ra khung cửa sổ nhỏ có
khoảng đất đầy hoa hướng dương mà tự tay nó trồng thôi.
Càng ngày, nó càng mất đi sự lạnh lùng cố hữu của một Satomi trước
đây. Càng lúc nó càng trở về chính con người thật của mình. Trở về
với tính cánh của “ Kim” ngày nào. Chính bản thân nó và mọi người
đều khá là ngạc nhiên trước sự thay đổi này của nó.
Sức khỏe của Satomi hồi phục khá nhanh. Vết thương đã bắt đầu liền
lại. nó không còn đau nữa. chỉ có cảm giác ngứa vì miệng vết thương
bắt đầu lên da non. Những ngày qua với nó, thật hạnh phúc. Hằng
ngày, Kaishi luôn ở bên nó chăm sóc nó như...nói sao nhỉ...như là
với một cô người yêu bé nhỏ chứ không phải như một nguời anh trai
chăm sóc em gái. Nhưng cả hai chỉ ngầm hiểu thế thôi. Chứ hai người
đều bướng bỉnh chẳng chịu nói ra một câu nào kiểu tình cảm ngọt
ngào như hai người đang yêu cả. có chăng cũng chỉ là Kaishi hỏi
Satomi “ em đỡ đau chưa?”...v.v và v.v ...chỉ thế thôi. Người này
đợi người kia lên tiếng. mà lạ lùng. Đáng ra Kaishi phải là người
lên tiếng trước chứ đằng này anh cứ im thin thít chẳng chịu nói gì.
Đôi lúc làm Satomi bực mình mà chẳng biết làm sao hết.
Ngẫm lại, nó cũng đã rời Việt Nam một thời gian khá lâu. Cũng phải
đến hơn nửa tháng chứ chẳng ít. ở đây, nó có gia đình và người nó
yêu. Nhưng...ở việt Nam- quê hương nó, cũng có một gia đình luôn
đợi nó trở về- gia đình thật sự của nó. và...cũng có một người con
trai luôn mong ngóng nó từng giờ từng phút- người mà trước đây,
trước khi mất đi quá khứ, là người...hình như là người nó rất yêu,
và hình như...cũng là người nó rất hận.
Dù sao thì nó cũng nên về lại Việt Nam rồi. nó...nó nhớ ba mẹ nó.
nhớ anh trai nó. nhớ gia đình đó. Nó có hai gia đình. Cả hai đều
yêu thương nó. đôi khi, nằm một mình suy nghĩ, nó cảm thấy nó là
người hạnh phúc nhất thế gian này.có lẽ, đến lúc nó nên để hai gia
đình gặp mặt.
Chap 23 : gặp mặt
……………………….
lại một hành trình dài trở về Việt Nam trên chiếc máy bay quen
thuộc. nhưng lần này không chỉ có mình nó mà còn có gia đình nó
nữa. có ba, có mẹ, có 2 anh. mọi người hồi hộp không kém gì nó.
Không biết khi gặp mặt nhau thì sẽ như thế nào nhỉ? Nhưng phải nói
đến người hồi hộp nhất chính là Kaishi. Đó là điều tất yếu của cuộc
sống.( như lavie ấy ). Không chỉ đến Việt Nam gặp mặt gia đình
Satomi với mục đích như mọi người, cái mục đích cao cả chính là…làm
quen với ông bà nhạc tương lai. Còn phải cố gắng lấy lòng nữa chứ.
Vì thế, cả chuyến bay anh không hề chợp mắt nổi một giây nào vì quá
ư là hồi hộp.
Lâu lắm rồi ba mẹ nuôi của nó không trở lại Việt Nam. chắc gần nửa
đời người rồi. vì thế, khi đặt chân xuống sân bay, mẹ nuôi của nó
khóe mắt rưng rưng nhìn cảnh vật xung quanh. Tuy Hà Nội khác Sài
Gòn nhiều, nhưng dù sao, mỗi tấc đất này đều là cố hương của bà. Bà
xúc động lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt đã có nếp nhăn vì dòng
thời gian vô tình tàn phá.
Satomi ôm chặt lấy bờ vai mẹ, thì thầm một câu nói đùa gì đó làm bà
bật cười. rồi kéo vali hành lý đi ra khỏi sân bay. ở phía ngoài, nó
chắc mọi người trong gia đình đang đợi nó. Nhưng nó không nói cho
cả nhà biết nó sẽ về đây cũng với gia đình đã cưu mang nó khi nó
mất trí nhớ. Nó muốn cho ba mẹ một sự bất ngờ.
Khi nó và mọi người ra đến cửa, nó trông thấy một cánh tay cầm một
bó hoa giơ cao lên vẫy lia lịa, miệng hét to tên nó:- Kim. Là anh
trai nó – Minh.
Nó mỉm cười kéo tay mẹ nuôi đi nhanh đến nơi Minh đứng. anh cười
tươi ôm cô em gái bé bỏng vào long, mắng khẽ:
- nhóc con…đi lâu thế mà không nhớ nhà hả? đánh cho bây giờ.
Nó mỉm cười nháy mắt với Kaishi làm ai đó xụ mặt đứng phía sau.
chắc đang ghen. Anh đâu biết cái tên kia là thằng nào mà dám ôm
Satomi của
anh chặt cứng thế kia. Ghen chết được.
Buông Kim ra, Minh ngạc nhiên nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh em
gái, phía sau còn có một người đàn ông trung niên và 2 chàng trai.
mọi người đều đang mỉm cười nhìn anh và Kim, duy chỉ có cái thằng
mặt mũi thì đẹp trai mà nhăn nhăn nhó nhó nhìn anh chằm chằm như
kiểu muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.
Kim bật cười với vẻ trẻ con của Kaishi, thầm mắng anh ngốc. nó quay
sang cười tươi giới thiệu mọi người với nhau. đến lúc này Kaishi
mới vỡ lẽ ra là đi ghen với anh trai của Satomi. Nó lè lưỡi chọc
anh làm anh đỏ mặt quay đi, vẫn chưa hết hậm hực vì..,anh trai thì
cũng không cần phải ôm chặt thế chứ!?? :P.
chiếc xe chạy chầm chầm trên đường để mọi người có thể vừa trò
chuyện vừa có thời gian nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Không lâu
sau, nó dừng hẳn trước cổng một ngôi nhà có giàn hoa giấy trắng
trắng hồng hồng. Kim và Minh bước xuống trước. Nó cười cười
bảo:
- đây là nhà ba mẹ con.
- mẹ cũng đoán vậy. - mẹ nuôi mỉm cười phúc hậu nhìn nó, rồi nhìn
lên giàn hoa giấy đang nở rộ. thốt lên “đẹp thật”.
Minh kéo hai vali hành lí nặng trịch đi nhanh vào nhà trước mọi
người. anh kêu to:
- ba, mẹ. Kim về rồi. nhà mình có khách. Ba mẹ ra xem ai đến
nè.
Trên cầu thang, ba mẹ Kim đang đi xuống. hai người ngạc nhiên với
những vị khách lạ đang ngồi trong phòng khách nhà mình. Ông bà chào
than thiện rồi đánh mắt qua con trai, Minh đang mỉm cười lại đưa
mắt qua nhìn Kim.
- giới thiệu đi nhóc.- anh nói.
- ba, mẹ. đây là những người đã chăm sóc con khi con mất trí nhớ.
Là gia đình thứ hai của con.- nó giới thiệu một lượt tất cả mọi
thành viên trong hai gia đình với nhau.
Bao nhiêu cảm xúc như vỡ òa trong căn nhà. Đâu đó, một mảng kí ức
buồn vui lần lộn ùa về trong từng người. quãng thời gian mà Kim của
họ trải qua biết bao nhiêu chuyện. mọi người kể cho nhau nghe những
chuyện đã từng xáy ra với nó. Có nhứng chuyện nó nhớ. Là những
chuyện từ khi nó mất trí nhớ. Nhưng, rất nhiều chuyện, nó lại không
hề có cảm giác gì cứ như thể chuyện đó chưa từng xảy ra với nó vậy.
đó là những chuyện trước kia. Khi nó còn là Kim.
Nhìn cảnh mọi người nắm tay nhau thân thiết như đã quen từ lâu, nó
lặng lẽ quay mặt ra phía cửa sổ che đi dòng nước mắt đang lăn dài
trên gò má. Nó thấy hạnh phúc. bỗng một bàn tay ấm áp xiết nhẹ bàn
tay nó rồi khẽ buông ra. Nó nhìn xuống, rồi ngước mắt lên, đập vào
mắt nó là nụ cười toe toét của ai đấy. trông thật đáng ghét, nhưng
nó lại thấy ấm áp biết bao. Kim biết anh không dám nắm tay nó lâu
vì sợ mọi người trông thấy. Nó lau nước mắt rồi mỉm cười nhìn anh
trìu mến. nếu ở một nơi nào khác chỉ có riêng hai đứa, chắc nó đã
ngã vào lòng anh rồi.
…………………………
tiếng chuông cửa vang lên…
Nó ra mở cửa, đứng trước cửa là Khánh. Nó thật sự không hy vọng anh
đến vào lúc này. thật không đúng lúc. Vì trong nhà không chỉ có nó,
mà còn có Kaishi nữa.
- em không mời anh vào nhà sao? Bé.- Khánh cười, đưa tay ra định
cốc đầu nó như vẫn thường làm trước đây, nhưng lần này, bàn tay anh
rơi vào khoảng không vì Kim đã tránh qua một bên. hụt hẫng một xíu,
anh nắm chặt tay, đưa xuống. Nó cười như không cười:
- anh Minh không ở nhà. Hì. Anh vào nhà đợi anh ấy một lát em gọi
anh ấy về.- nó mở cổng rồi né sang một bên để Khánh dắt xe
vào.
- ủa. ai bảo anh đến gặp ông anh của em. Anh đến gặp em gái ông ý
chứ. ngốc.- anh nhăn nhăn trán.
Kim cười. chẳng hiểu sao nữa. nó không biết phải đối mặt với chuyện
này thế nào. Thôi đến đâu thì đến.
- em ở nhà một mình sao? Mọi người đâu hết rồi? – Khánh hỏi khi đã
yên vị trên chiếc sofa trong phòng khách.
- nhà em có khách. ba mẹ em đi chơi hết rồi. anh Minh đi với bạn. –
nó chẳng đề cập gì đến còn một người nữa đang ngủ trên phòng anh
trai nó – là Kaishi.
Đang nói chuyện với Khánh, tiếng Kaishi vang lên phía sau lưng làm
nó giật mình. Còn Khánh, anh cũng ngạc nhiên không kém vì không ngờ
còn có chàng trai lạ trong nhà.
Hơi khó xử, nó giới thiệu hai người với nhau. Cũng chẳng biết giới
thiệu kiểu gì nữa, nó đành nói rằng Kaishi là anh hai nó, còn Khánh
là bạn của nó trước đây. Hai chàng trai, chẳng ai vừa lòng với đáp
án đó. họ nhìn nhau vẻ khó hiểu. còn nó, thì khó xử. chẳng lẽ nói
rằng một bên là người yêu cũ. một là ng yêu mới. mà, nó cũng chằng
nhớ nổi mối quan hệ của nó với Khánh là như thế nào nữa. nó chỉ
biết, anh rất tốt với nó. Nó cảm nhận được tình cảm của anh dành
cho nó nhưng nó không biết phải cư xử như thế nào. thật là một mớ
bòng bong.
Hai chàng trai nhìn nhau, rồi như chợt nhận ra một cái gì đó, cả
hai cũng ngớ người. thì ra họ đã gặp nhau một lần. đó là lần Khánh
tìm ra Kim, Kim ngất phải vào viện và Kaishi
đã đến đó.
Như có chung một cảm giác, cả hai đều nhận ra rằng, mối quan hệ của
người kia với Kim- Satomi không đơn giản như lời giới thiệu.
Chap 24: Kí ức thiên thần...
………………………………
Nó muốn ba mẹ nuôi ở Việt Nam lâu hơn nữa, để nó có thể chăm sóc
tất cả mọi người, nhưng ba mẹ nuôi và hai anh phải trở về Nhật. dù
sao, cũng đã gần nửa tháng rồi. còn bao nhiêu việc đang đợi mọi
người ở nhà nữa.
các ông bố bà mẹ lưu luyến không nỡ chia tay. Ba mẹ nó hứa sẽ sắp
xếp thời gian sang Nhật chơi. Xem như là đi du lịch. Có vẻ hai ông
anh đầu của nó thì rất hợp nhau. điểm chung ư? cả hai đều làm trong
ngành kinh doanh. lại còn có chung đứa em gái đáng yêu nữa chứ.
^^.
Nó không muốn xa Kaishi. Và nó biết anh cũng thế. Đêm trước khi ra
sân bay, anh ôm nó trong vòng tay. thật lâu. thật lâu. Hai bàn tay
xiết chặt tìm kiếm hơi ấm. lần đầu, à mà không, lần thứ hai, nó nói
câu “ em yêu anh”. Nó đã kể cho anh nghe về Khánh qua những gì nó
được nghe về anh. Vì nó đâu có nhớ.nó cảm thấy không cần thiết phải
giấu anh chuyện về Khánh. Và, nó cũng nói với Khánh về Kaishi. Nó
không muốn làm Khánh tổn thương. Nhưng nó biết phải làm sao khi anh
cứ ngày ngày quan tâm đến nó, xem nó như một cô người yêu bé bỏng.
nó đâu biết anh đang muốn bù đắp lại những tổn thương nào đó sâu
trong lòng nó. Nó đâu nhớ.
Chia tay. chẳng ai muốn. khó ngăn được nước mắt. nhưng biết làm
sao. Nó vẫn ở lại Việt Nam. Còn ba mẹ nuôi, anh cả, và Kaishi phải
trở về Nhật. nó chẳng muốn thế tý nào. với nó, đâu cũng là gia
đình. Đâu cũng là nơi nó muốn ở lại. đâu cũng là nơi nó yêu thương.
Ôm chặt mọi người trong cánh tay nhỏ bé, nó rơi nước mắt. từng lời
dặn dò ân cần dành cho nhau, từng lời hứa hẹn…rồi cũng đến lúc chia
tay.
- không sao mà. Con sẽ lại sang sớm với mọi người mà. Lần này con
sẽ mang ba mẹ con theo nữa. hì hì – nó cười toe. An ủi ba mẹ
nuôi.
- mẹ chẳng muốn xa con tý nào.- mẹ nuôi nước mắt rưng rưng ôm chặt
nó.
- kìa mẹ. đừng khóc nữa. xấu ghê. Vài hôm nữa con lại về. không sao
đâu mà. Có khi mẹ còn chẳng kịp nhớ thì con đã về rồi ấy chứ.
- ừ. về sớm với ba mẹ. mọi người sẽ nhớ con lắm đấy.
đứng cách một tấm kính, nó ôm vai mẹ, nhìn ra sân bay. chiếc máy
bay chạy dài trên đường băng rồi lao lên không trung để lại phía
sau những ánh mắt đang dõi theo.
………………………..
1 tháng sau…nhà Kim…
- Kim. Cho anh cơ hội bù đắp cho em được không? Anh xin em đấy.-
Khánh đau khổ nắm tấy bàn tay nhỏ bé của Kim.
Nó đã nói rõ rang với Khánh. rằng, người nó yêu không còn là anh
nữa. nó không nhớ trước đây anh và nó như thế nào. Đôi khi, lúc
buồn, nó bất chợt nhận ra một thứ gì đó gọi là cảm xúc. Nó nhớ đến
Khánh. một tý cảm giác rằng hình như anh đã từng là người rất quan
trọng với nó. Nhưng người nó yêu, bây giờ là Kaishi.
- em thật sự xin lỗi. nhưng em không muốn bất kì ai tổn thương vì
em hết. thực sự em không biết trước đây em với anh như thế nào. Em
hiểu rằng anh rất quan tâm đến em. Nhưng, em…em yêu Kaishi. Em xin
lỗi.
- em…thật sự không thể nhớ nổi dù chỉ một chút nào tình cảm của
chúng ta đã từng có với nhau hay sao? – anh như một kẻ lạc đường
đang cố kiếm tìm một hy vọng mong manh.
Nó lắc đầu, khuôn mặt buồn rười rượi. lại thốt nên lời xin lỗi vô
tri.
Khánh buông tay Kim ra. Anh bất lực. cảm thấy thật sự bất lực. anh
mất Kim thật rồi. một sai lầm không đáng có để anh mất Kim mãi mãi.
nếu có thể, anh chỉ cầu xin thượng đế một điều thôi. Cho anh đước
chết như đáng ra anh phải thế. mất Kim, với anh, cũng như chết đi
rồi. tưởng rằng sẽ phải chết, rồi làm người con gái anh yêu tổn
thương. Nhưng mình lại không chết. cuối cùng lại mất đi người
đó.
Anh đứng dậy đi ra cửa, mỉm cười. trong ánh mắt ẩn vài giọt lệ.
không rơi. Đau. Chua xót. Kim tiễn anh ra cổng. bất chợt, anh quay
lại , nhìn sâu vào mắt nó.
- cho anh ôm em lần cuối, như trước đây, được không em?- anh nói
như thì thầm.
lưỡng lự, cuối cùng, nó cũng đứng yên để mặc anh ôm. Cái ôm thật
chặt như thể nếu anh buông ra, nó sẽ mãi không là của anh
nữa.
Phía sau lưng, một đôi mắt sững sờ nhìn nó đang trong vòng tay một
người con trai khác.
- Satomi…em…- lắp bắp…
Thoát khỏi vòng tay Khánh, nó quay người lại, phía sau, Kaishi đang
ngạc nhiên lẫn tức giận nhìn nó và Khánh. Không để nó có cơ hội
giải thích, anh leo lên xe, đóng sập cửa lại. chiếc xe lao vụt
đi.
một chút sững sờ. nó chới với chạy theo.
- Kaishi… khoan đã nào…chờ em với…nghe em giải thích đã nào.- nó
vừa hét vừa chạy bộ theo sau xe của Kaishi.
một chút đau đớn xót xa, Khánh cũng chạy theo nó.
- Kim, đợi anh với. em dừng lại đi. Không đuổi kịp đâu. đừng đuổi
theo nữa.- phía
sau nó, Khánh đang hớt hải chạy theo.
Nhưng nó cứ chạy, cứ đuổi, không còn nghe những lới Khánh nói. Nó
biết nó yêu Kaishi và anh cũng yêu nó. Nó phải nói cho anh biết. nó
không để ý mình đã lao thẳng ra đường… và…
…KÉT…
1 đôi bàn tay xô nó tránh khỏi chiếc xe tải đang lướt như bay về
phía nó. Thân hình Khánh văng lên rồi rơi xuống ngay trước mũi
chiếc xe. Máu bắt đầu chảy. Nó ngồi yên bất động nhìn người con
trai đang nằm trước mặt nó. Máu chảy đầm đìa. Gương mặt nó ngơ
ngác, thất thần. đôi mắt mở to vô hồn. Từng dòng, từng dòng kí ức
như ùa về trong nó. Nó nhận ra gương mặt ấy. gương mặt thân quen.
Nó thật sự đã nhận ra gương mặt ấy. gương mặt của người con trai
vừa dang đôi tay bảo vệ nó. Người nó đã từng yêu, rất rất yêu. Cũng
là người nó đã từng hận nhất trên đời.
Tại sao? Tại sao nó không nhớ ra sớm hơn? tại sao vậy? sao đến bây
giờ nó mới nhớ ra? Bao nhiêu câu hỏi lẫn lộn trong đầu nó.
Nó chống tay đứng dậy, cất từng bước loạng choạng đến bên Khánh. Nó
lay người anh, nắm chặt đôi vai anh và lay. Đôi mắt ráo hoảnh vô
hồn.
- Anh…dậy đi anh. mở mắt ra nhìn em đi. Em nhớ anh mà. Em nhớ ra
anh là ai mà. dậy đi anh. Em là Kim mà.- nó nói trong vô thức. bàn
tay nó đỡ một bên đầu Khánh. Nó thấy một chất lỏng ấm, nhớp nháp
màu đỏ tươi đang chảy ra. nhiều thật nhiều. nó đưa bàn tay lên
trước mặt và…nhìn. Nó nhận ra đó là máu. Anh đang chảy máu kìa. Nó
lay vai anh thật mạnh. Nó hét lên như điên dại:
- Anh dậy đi…nhìn em đây này…Là em mà. dậy đi anh… đừng nằm thế
mà.
Nó khóc. Hai hàng nước mắt rơi ướt nhoè khuôn mặt. Nó đau. Nó sợ.
cảm giác đau đớn, sợ hãi len vào lòng nó. sợ Khánh sẽ ra đi.
Bỗng…một bàn tay lành lạnh run run đưa lên gạt nhẹ hàng nước mắt
trên đôi gò má nhợt nhạt của nó.
- cuối cùng…em cũng nhớ. Anh xin lỗi. xin lỗi em…Em đừng khóc…anh
không sao mà…nín đi em…- Khánh gượng cười khó nhọc thì thầm.
Nó nắm chặt đôi bàn tay đang lạnh dần đi của anh. Tiếng còi xe cấp
cứu vang lên. Nó chẳng nghe thấy gì nữa. đầu nó bây giờ trống
rỗng.
- Kim…hãy sống thật hạnh phúc…hạnh phúc…luôn cả phần của anh…em
nhé…anh…anh sẽ dõi theo em…sẽ…cầu nguyện…cho em luôn tươi cười…như
em của trước đây…đừng khóc…anh…thích nhìn em…cười hơn…- Khánh nói
trong hơi thở đứt quãng.
- không…anh phải sống…em không cho phép anh bỏ cuộc như em đã từng
làm. Cố gắng lên đi anh.- nó lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ rằng anh sẽ
ra đi.
- em…là của Kaishi…cậu ấy sẽ chăm sóc em…tốt hơn anh…anh…mệt lắm…-
Khánh thì thào.
- em không cần…em không cần đâu. Em cần anh.
- anh yêu em…mãi mãi…yêu em…anh...buồn ngủ quá…- mắt Khánh bắt đầu
khép dần lại. khép dần, rồi nhắm hẳn. bàn tay buông thõng xuống.
rời khỏi bàn tay gầy gầy xương xương của Kim. Nó ngơ ngác.
- anh….. mở mắt ra đi anh…đừng ngủ mà…đừng đi mà…dậy đi anh…đừng đi
mà…- nó hét lên đau đớn rồi lịm dần đi trên đôi tay ấm áp của một
vị bác sĩ có gương mặt khá trẻ.
Chap 25: Tỉnh
Chiều, tỉnh giấc trên chiếc giường quen thuộc, trong căn phòng thân
yêu. Đầu Kim rất đau, đau lắm. bao nhiêu chuyện ùa về. đầu nó như
muốn nổ tung ra. Kim định thần cố gắng thư thái đầu óc. Đưa mắt
nhìn xung quanh, nó “à” lên, hóa ra tấ cả chỉ là một giấc mơ!? Nó
vẫn ở trong phòng, nằm trên giường và…mới ngủ dậy.
Nó đã tưởng như thế đấy.
Đinh ninh rằng mình vừa ngủ mơ, như mọi ngày nó sẽ bước xuống lầu,
sẽ trông thấy ba và anh trai đang vừa xem đã bóng vừa cười, thỉnh
thoảng quay qua người kia bình luộn một vài câu gì đó. Rồi nó sẽ
vào bếp, với tay lấy trộm vài mẩu bánh mì mẹ nó vừa rán xong, nhăn
nhở vừa cười vừa mút ngón tay chùn chụt khi mẹ phát hiện ra và mắng
yêu nó: “- bố cô, lớn rồ mà cứ như con nít ấy”.^^>
Nhưng…có cái gì đó hình như không phải.
Vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, nó nhìn thấy thật nhiều
người. có những người nó đã hy vọng là nhân vật xuất hiện trong
giấc mơ- 1 cơn ác mộng. Nó đã hy vọng đó chỉ là mơ thôi. Mơ thôi
mà.
Trong phòng khách có ba, có mẹ, anh trai… còn có…Sakura, và
Kaishi.
Mọi người…không phải là mơ…
Tất cả đang ngồi trong phòng khách. Một bầu không khí nằng nề bao
trùm lấy toàn bộ căn phòng. Kim lắc đầu, cố xua đi cái ý nghĩ kinh
khủng vừa lóe lên trong đầu. bất chợt nó bước hụt chân và ngã nhoài
xuống sàn nhà. Mọi người giật mình bởi tiếng động, tất cả đều hướng
ánh mắt về phía chân cầu thang. Không hẹn, mọi người kêu tên nó rồi
đứng dậy chạy về phía nó. Không đợi mọi người đỡ, nó đã khó nhọc
chống tay ngồi dật nhưng đôi chân không nge theo sự điều khiển của
trí óc lại khuỵu xuống. Kim được Minh và Kaishi mỗi người dìu một
bên đi lại
ngồi trên ghế.
Có tiếng khóc khe khẽ vang lên. Mẹ nó len lén đưa tay chùi vội khóe
mắt. Ba nó ôm chặt vai vợ như ản ủi, vỗ về.
- ba, mẹ, con…anh ấy?...- Kim không biết phải diễn đạt cái ý nghĩ
trong đầu thành lời nói. Hay đúng hơn là một câu hỏi.
- không sao, Khánh không sao. Em yên tâm.- Minh xiết *** hai bàn
tay, cứng giọng nói với em gái.
- không sao? Không sao thật chứ? Anh…không lừa em chứ? Em…rõ rang
em thấy…anh ấy…rất nhiều máu trên đầu…- Kim đưa hai bàn tay ra
trước mặt rồi nhìn đờ đẫn vào đó.
- chị Satomi…- Sakura ngồi đối diện với tay nắm lấy hai bàn tay
đang lạnh đi của nó.
- Sakura….nói cho chị biết anh ấy sao rồi. đừng giấu chị.- Kim quay
qua hỏi Sakura, ánh mắt nó như nài nỉ.
- Chị…người đó, anh ấy không chết. đang…đang nằm trong bệnh viện.
nhưng…nhưng…- Sakura không dám nói hết câu, cô hướng ánh mắt nhìn
mọi người như cầu cứu.
- nhưng Kim, khánh chưa tỉnh. Các bác sĩ nói cậu ấy tuy được cứu
sống nhưng do chấn thương quá mạnh, lại thêm hình như trước đó lại
chịu đả kích về tâm lý lớn nên…khó có khả năng tỉnh lại…tuy sống
nhưng…-Minh đỡ lời cho Sakura. Cẳng còn cách nào, anh đành phải nói
toàn bộ cho em gái. Trước sau gì Kim cũng biết. thà nói trước để nó
chuẩn bị tâm lý.
- anh ấy…anh ấy có thể tỉnh lại không? Có thể…đúng không? Sẽ tỉnh
mà…- nó cố kiếm tìm một hy vọng mong manh. Lệ tràn hai khóe mắt.
đôi môi mím chặt đến rướm mãu. Tất cả chỉ để kiềm chế những cảm xúc
hỗn loạn trong lòng.
.
.
.
Ân hận…
.
.
.
Xót xa…
.
.
.
Đau đớn…
- kìa Kim. Con bình tĩnh lại đi. Nó sẽ không sao đâu.- ba nó cố
gắng an ủi.
- con…con muốn đến bệnh viện. – nó thì thào yếu ớt. nó muốn nhìn
thấy anh. Muốn chạm vào anh để cảm nhận được một chút hơi ấm của
anh, đủ để nó tin rằng anh vẫn còn sống.
………………………..
Lặng yên…
Kim ngồi bên giường bệnh của Khánh. Căn phòng trắng toát bốc lên
mùi thuốc sát trùng khó chịu.
Tiếng đồng hồ treo tường cứ tích tắc…tích tắc chậm rãi vang lên
từng nhịp đều đặn.
~~~Flash~~~
- Nhớ anh không?- Khánh nhéo mũi Kim, cười hỏi.
- Đoán xem? Nhớ từng giây đấy.
- Em nghe đi, thấy không? Tiếng đồng hồ đấy. Anh nói em biết, em
nhớ anh từng giây thì anh nhớ em từng tích tắc.- anh chỉ tay vào
chiếc đồng hồ đeo tay mà nó vừa tặng cho anh nhân ngày sinh
nhật.
- Học ở đâu mấy câu sến thế hả? ơ? Mà em tưởng giây với tích tắc
giống nhau mà? – Kim lẩm bẩm, mặt hiện vẻ “ngu ngu”.
- ừ thì giống nhau, anh có nói khác nhau đâu. Nghĩa là em nhớ anh
bằng anh nhớ em mà. Ha ha. Em ngốc thật đấy.- anh cười gian
tà.
- Á. Dám lừa em hả? anh giỏi ha. Lại trêu em nữa.
~~~~~~~end flash~~~~~~~~~~
Một mảng hồi ức hiện về. tự nhiên, chưa bao giờ nó thấy ghét tiếng
đồng hồ kêu đến vậy. Ghét? Hay sợ hãi? Có lẽ là sợ. nó sợ từng giây
từng phút trôi qua. Rồi anh sẽ không tỉnh lại. bàn tay nó vò nhàu
một mép drap trắng. muốn nắm lấy bàn tay anh, muốn sờ lên khuôn mặt
đầy vết trầy quấn băng trắng xóa của anh. Nhưng…nó sợ khi chạm vào
anh sẽ cảm thấy người anh rất lạnh.