- xong chưa? Tôi còn có chuyện gấp. để chuyện này xử lí sau hay là
làm luôn bây giờ thì để tôi giúp một tay.- Kim lạnh lùng lên
tiếng.
- em…- Khánh há hốc nhìn nó.
- bọn mày…xông vào cho tao. chả lẽ không làm gì được một đứa con
gái. tất cả lên…
Tên này chưa kịp nói hết lời thì một viên đạn xé gió bay…sượt qua
tóc hắn làm cháy xém một đường…
- lần sau không có viên nào bay chệch đường đâu.- Km nói, tay vẫn
hướng khẩu súng chĩa thẳng vào mặt tên đàn anh.
- mày là ai? Tao chưa bao giờ thấy mày ở trên đất Hà thành này.-
tên kia vẫn giương mắt hỏi, không có vẻ sợ sệt như mấy tên kia mặc
dù vẫn khiếp sau đường đạn vừa rồi của nó. Nhưng dù sao cũng là một
tên đàn anh, không thể tỏ ra sợ sệt trước mặt một đứa con gái vô
danh được.
- muốn biết lắm hả? được thôi. Đi lại đây tao nói cho một mình mày
nghe nếu có gan.- nó hất tay gọi tên kia lại.
Dù rất sợ nhưng tên kia vẫn tiến lại gần nó bởi hằn tò mò muốn biết
cô gái dám bắn hắn là ai.
- nghe cho kĩ nhé. Mày có thấy cái tên Satomi Koda quen quen
không?- nó thì thầm vào tai tên kia.
- hả? tên này bật hẳn người ra phía sau nhìn nó sợ sệt. một tay anh
chị trong giới như hắn mà không biết Satomi Koda là ai mới
lạ.
- haha- nó bật cười.
…..
- bọn mày rút hết…- tên kia ra lệnh cho đám đàn em còn đang ngơ
ngác.
- xin lỗi tiểu thư vì đã mạo phạm.- hắn cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi.
đụng chạm vào một nhân vật tầm cỡ như Satomi thì hắn chỉ còn nước
mua đất cất mộ trước may ra được chết yên ổn thôi.
- lần sau nhìn cho kĩ rồi hành động. hiểu chưa?- nó lạnh lùng dắt
lại khẩu súng ra său thắt lưng.
- vâng vâng.- tên kia toát mồ hôi hột còn bọn đàn em thì nhìn hắn
chằm chằm. thắnc mắc không biết đại ca của chúng vùa nghe thấy gì
mà mặt mày biến sắc như vậy
chap 16:
Còn Khánh. Anh đang ngạc nhiên hết cỡ nhìn Kim. Mấy năm qua em đã
sống như thế nào mà thành ra như vậy? em là ai mà tên kia vừa nghe
em nói gì đó đã tỏ ra cung kính em một cách sợ sệt như thế?
bọn kia rút hết chỉ còn Kim đứng vô cảm còn Khánh vẫn không hiểu
nổi Kim của anh nữa. ngày trước Kim rất sợ máu và cũng chưa bao giờ
làm ai bị thương. Nhưng…bây giờ…anh cứ muốn hỏi những năm qua Kim
sống như thế nào nhưng lại chưa có cơ hội. bây giờ đã ngồi yên trên
xe, anh mới lên tiếng phá tan bầu không khí lặng yên đến ngột
ngạt.
- hơn 3 năm qua…em đã sống như thế nào? Nói cho anh biết được
không?- anh hỏi nhẹ nhàng.
- trước khi tôi nói…anh có thể cho tôi biết Kim đã từng là người
như thế nào được không?- nó hỏi lại anh.
- em trước kia…à không…Kim trước kia…là một người rất đáng yêu. Nhí
nhảnh. Thích cười đùa. Hay nghịch ngợm.hay khóc nhè. em…a anh cứ
quen miệng…Kim thích đi dạo, nhất là biển. cô ấy nói biển mang lại
cho cô ấy cảm giác bình yên.
bất chợt hai hàng nước mắt chảy trên khuôn mặt nó. Nó không biết
tại sao nó khóc. Nhưng…có cái gì đó…nó cảm thấy chắc chắn nó là
Kim… một cảm giác rất mãnh liệt…nhưng nó lại sợ nó hi vọng quá rồi
lỡ may… nhưng…
nó quay vội người đi, đưa tay gạt nước mắt.
- tại sao anh yêu tôi…ý tôi là yêu Kim đến vậy? anh yêu cô ấy nhiều
đến thế sao?
- anh yêu Kim vì cô ấy là cô ấy. anh yêu tất cả những gì thuộc về
cô ấy. yêu nụ cười, yêu cả cái cách nháy mắt tinh nghịch của cô ấy
nữa. và anh chắc chắn em là Kim. – anh nói chắc nịch.
- tôi cũng hi vọng tôi là Kim. Tôi mệt mỏi với cuộc sống không có
kí ức, không có một chút quá khứ. Tôi ghét cảm giác mỗi khi tỉnh
giấc sau những giấc mơ. Không hiểu sao lúc đó tôi lại khóc. – nó
nói một tràng. Hình như đây là lần đầu tiên nó thổ lộ nỗi lòng mình
với một người mà nó cho là xa lạ. không hiểu sao nó cảm thấy anh
gần gũi thế. cứ như đã quen từ lâu lắm rồi. mà cũng đúng thôi. Quen
lâu rồi
đấy.
- vậy…em có thể cho anh biết cuộc sống của em nhưng năm qua được
không? – Khánh quay sang nhìn nó dịu dàng như anh đã từng nhìn Kim
trước đây.
- anh không nên biết nhiều về tôi của hiện tại. điều đó có thể lấy
đi tính mạng của anh. Cũng như bây giờ, anh đang đi với tôi. sẽ có
lúc anh gặp nguy hiểm. tôi không muốn làm gì có hại cho anh. vậy
nên đến một lúc nào đó tôi sẽ cho anh biết. còn giờ tôi chỉ có thể
nói hơn 3 năm qua tôi sống rất tốt. được gia đình yêu thương. chỉ
thế thôi.
- vậy…có liên quan gì đến việc em mang súng bên người chứ? ở Việt
Nam đâu được phép mang súng theo bên người.- anh nêu lên thắc mắc
của mình.
- tôi nói rồi, anh chưa nên biết. biết càng ít càng có lợi cho anh
thôi.
cuộc trò chuyện kết thúc khi chiếc xe dừng lại ở một ngôi nhà 3
tầng có cổng màu xanh dương và hai bên là giàn hoa giấy bông trắng
xen lẫn hồng. nhìn ngôi nhà sao nó thấy quen thuộc đến thế. Nó đã
thấy ở đâu rồi. hình như…trong giấc mơ…nó đã từng thấy ngôi nhà
giống như thế này trong giấc mơ thì phải…ngôi nhà cổng xanh có giàn
hoa giấy…
…King…Kong………
một chàng trai dáng cao cao, vẻ mặt cương trực đầy nam tính đi ra
mở cửa- là anh trai nó. Anh ruột.
- Khánh hả em? Đi đâu mà lâu nay không thấy đến nhà anh chơi hả?-
người đó cười cười tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Khánh.
- anh Minh. Lâu nay em bận quá không đến chơi được. hai bác có nhà
không anh?
- không. Ba mẹ anh hôm nay về quê có đám giỗ bên ngoại. đáng ra anh
cũng về rồi nhưng công ty có việc đột xuất nên không về được. em
vào nhà đi. Mà… ai đấy?- Minh hất hất mặt về phía cô gái đang đứng
quay lưng về phía anh. Kim đang nhìn cảnh vật xung quanh. cảnh vật
ở đây gợi cho nó cảm giác xao xuyến.
- cô ấy…anh bình tĩnh nhé…- Khánh trấn an Minh. Anh biết kiểu gì
khi Minh nhìn thấy Kim cũng sẽ bị shock.
- Satomi...- Khánh gọi.
Nó đang nhìn lung tung, nghe tiếng gọi thì ngoảnh lại.
Chùm chìa khoá trên tay Minh rơi xuống đất. Kim- đứa em gái của
anh…sao lại…nó…chẳng phải nó đã…rồi sao? tại sao…
- Kim?- Minh mở to mắt nhìn nó. Shock. Không nói được gì. chỉ lắp
bắp tên nó. “Kim”…
- anh. Em biết anh đang rất shock nhưng chúng ta vào nhà nói chuyện
chứ cứ đứng ngoài đường e không tiện.- Khánh đề nghị.
- nhưng… nó…Kim…- Minh vẫn không tin vào mắt mình. Anh thẫn thờ
nhìn Khánh, rồi lại nhìn Kim. Anh chạy ào đến bên Kim. Đưa tay chạm
nhẹ lên khuôn mặt Kim. Là Kim bằng xương bằng thịt đang đứng trước
mặt anh thật sao?
- anh…là ai?- nó hỏi một cách ngây thơ hết chỗ nói. Câu hỏi ngây
thơ nhưng khuôn mặt thì chả ngây thơ tẹo nào. một khuôn mặt không
vô cảm hoàn toàn nhưng cũng khó đớn được nó đang nghĩ gì trong
đầu.
- anh là ai?... là anh trai em mà… sao em lại hỏi thế? Khánh…chuyện
này là sao? Sao Kim…sao con bé lại còn sống thế này... chẳng phải…
rốt cuộc là thế nào đây hả?- Minh gần như hét lên.
- được rồi. em sẽ giải thích mà. Anh phải cho cô ấy vào nhà đã
chứ.
rồi cả ba đi vào phòng khách. đập ngay vào mắt Kim là những tấm
hình lớn. có nó. một tấm hình có vẻ như là gia đình. một tấm nó
chụp với người con trai tên Minh này. Và một tấm là nó chụp với một
cô gái nào đó. Tóc ngắn, nhuộm nâu- là Kai.
Nó nhìn chăm chú những bức ảnh treo trên tường. bất giác đưa tay
lên sờ sờ tấm ảnh. Cô gái trong bức tranh kia đúng là nó nếu không
muốn nói là có người nào đó giống nó như khuôn đúc. giống như hai
giọt nước.
- giờ hãy cho anh biết chuyện gì đang xảy ra đi.- Minh lên
tiếng.
Khánh đã thay nó kể lại mọi chuyện từ lúc nó bị tai nạn mất trí
nhớ. rồi quãng thời gian Khánh đi tìm Kim vì không tin Kim đã chết.
rồi một lần tình cờ nhìn thấy tấm ảnh của Kim trên một tập hình.
rồi gặp Kim. vấn đề bây giờ là Kim hoàn toàn mất trí nhớ. Và chính
Kim cũng không tin Kim là Kim. Nó không biết nó là ai. Không nhớ gì
hết.
- vậy nghĩa là… Kim không chết. và mất trí nhớ.- Minh thêm một lần
shock vì những gì đứa em gái bé bỏng của anh đã trải qua.
- thật em không nhớ anh là ai sao Kim?- Minh nhìn Kim chua
xót.
Nó lắc đầu.
cả Minh lẫn Khánh đều đau đớn nhìn nó.
- tôi muốn biết tôi có phải là Kim thật sự hay không? Dù tôi thật
sự muốn tin mình là Kim nhưng…- nó hơi ngập ngừng.
- anh sẽ gọi điện cho ba mẹ về. hai đứa chờ anh một lát.
Nó lại nhìn lên bức anh nó chụp với co gái kia. Có vẻ thân thiết
quá. thật sự mà nói thì không hẳn nó giống Kim trước đây hoàn toàn.
Vì Kim trong bức ảnh nét mặt hồn nhiên, vô tư, có cái gì đó ngây
thơ. Còn nó giờ thì… lăn lộn trong giới xã hội đen suốt mấy năm qua
làm cho nó có gương mặt cứng cỏi hơn, lạnh lùng hơn. Nhưng đường
nét thì nó vẫn là nó một cách chuẩn xác.vả lại, Kim trong bức ảnh
tóc dài đen óng còn nó bây giờ tóc uốn lọn to, nhuộm đó tía, rủ
xuống khuôn mặt trắng hồng
càng làm nó xinh hơn. Không, phải nó là Kim xinh còn nó lại
đẹp.
Phía trong phòng, Minh đang gọi điện cho ba mẹ.
- ba, ba mẹ về nhà ngay đi.
- sao thế con trai? Công ty có việc gì không ổn hả? con tự giải
quyết được rồi. ba mẹ đang bận mà. Chưa về ngay được.
- không. Công ty không có việc gì hết. nhưng…thì ba mẹ cứ về đi.
chuyện quan trọng thật sự. ba mẹ xin phép mọi người rồi về nhà ngay
đi.
- cái thằng này. thế rốt cuộc là có chuyện gì mới được chứ?
- Ba mẹ về nhà sẽ biết. con không dám nói. Ba mẹ về ngay nhé.- Minh
giục.
- được rồi. về liền đây. khổ lắm.
- vâng vâng. Ba mẹ đi luôn đi. Ba mẹ nhớ đi cẩn thận nhé.
Minh cúp máy, trở ra với Khánh và Kim.
- em có muốn lên phòng em không? từ lúc nghĩ em mất, phòng của em
vẫn giữ nguyên vẹn như xưa.
- Vâng.
Minh đưa nó và Khánh đi lên cầu thang thì anh có điện thoại. anh
nói Khánh dẫn Kim đi. Nhưng Khánh đi sau nó, chưa kịp dẫn đường
thì…nó cứ đi thẳng một mạch lên tầng 2, căn phòng thứ 2 bên tay
trái cầu thang. Nó đứng trước cửa căn phòng này. tần ngần. rồi nó
đưa tay đẩy cánh cửa màu nâu nhạt, trước của có vẽ một chữ “ K” to
đùng. Không phải căn phòng nào khác mà lại là căn phòng này.
Nó đặt chân vào căn phòng. một màu vàng nhạt. giống với màu căn
phòng của nó bên Nhật. nhưng trong phòng có vô số thú nhồi bông từ
to đến nhỏ. giống phòng của một cô công chúa nhỏ. đồ vật trong
phòng cái gì cũng đặc mùi con gái. Cái nào cũng dễ thương, xinh
xắn.
- tại sao em đi thẳng vào phòng này mà không phải phòng khác?-
Khánh ngạc nhiên vì nó vẫn có thể nhớ được chi tiết nhỏ như
vậy.
- tôi cũng không biết. tôi cứ bước thế thôi. trực giác của tôi mách
bảo tôi phải vào căn phòng này.- nó cũng ngạc nhiên không kém
anh.
ở dưới nhà có tiếng ôtô. Là ba mẹ nó đã về.
- có chuyện gì mà con gọi ba mẹ về gấp thế này hả?- người phụ nữ
lên tiếng.- là mẹ nó. người đã sinh ra nó và nuôi nó khôn lớn.
người đã khóc cạn nước mắt khi nhận được tin nó đã ra đi.
- ba, mẹ. con muốn ba mẹ gặp một người. nhưng ba mẹ phải thật bình
tĩnh.- Minh nói.
- cái thằng này. rốt cuộc là có chuyện gì mới được chứ? Mày làm ba
mẹ lo lắng quá đấy. định cho ba mẹ gặp ai nào?
Đúng lúc Kim đang bước xuống cầu thang. Minh ngoái đầu lại nhìn
thấy Kim, anh đứng tránh sang một bên để ba mẹ có thể nhìn thấy. ba
mẹ nó nhìn thấy nó thì cũng như Khánh và Minh, đều há hốc miệng. mẹ
nó ngã khuỵ xuống đất. bà ngất đi.
chap 17:
tất cả mọi người chạy đến đỡ bà vào nhà, đặt lên giường. Minh chăm
sóc mẹ còn ba nó thì đứng ngơ ra nhìn nó rồi nhìn Khánh…không hiểu
chuyện gì đang xảy ra…
- Kim…là con sao?- ba nó nói thảng thốt, một dòng nước trong vắt
chảy trên khoé mi nhăn nheo vì tuổi tác của ông.
- con…- nó không thể nói được gì. Chính nó cũng không chắc nó có
phải là Kim không nữa cơ mà. Nhưng huyết thống…cảm giác…có cái gì
đó nôn nao trong lòng nó…
- thưa bác, để con nói mọi chuyện với bác.- Khánh lên tiếng.
- rốt cuộc là sao? Không phải con đã…chết rồi sao?... chuyện này là
thế nào vậy?
- bác ạ. Con cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy trong vụ
tai nạn đó. Nhưng… chuyện con muốn nói là…Kim…cô ấy bị mất trí
nhớ…cô ấy không nhớ gì hết.- Khánh chùng giọng.
Ba nó thêm một lần shock. Già rồi, sao cứ phải chịu những cú shock
lớn như vậy chứ? Làm sao mà chịu được. nhưng…may mắn là con gái của
ông vẫn còn sống… dù nó mất trí nhớ nhưng sẽ có lúc nó nhớ ra thôi.
miễn sao nó còn sống.
Nãy giờ nó chỉ biết ngồi nghe mà không nói gì. Nó cảm thấy vui mừng
vì tìm được gia đình. Nhưng nó lại sợ nó không phải Kim. Nó sợ hạnh
phúc vụt khỏi tầm tay. cảm giác như rơi xuống vực thẳm. làm sao có
thể chắc chắn nó là Kim được nhỉ? Nó không muốn tin tưởng và hi
vọng quá để rồi thất vọng càng nhiều.
- con nói được không?- cuối cùng nó cũng lên tiếng.
- sao thế con? thực sự ba không ngờ có ngày còn được nhìn thấy con
gái ba bình yên ngồi trước mặt ba như thế này. mất trí nhớ cũng
không sao. rồi con sẽ nhớ lại thôi mà. Ba… ba mừng quá…- ba nó nói,
đầy xúc động. đôi mắt ông giật giật, rưng rưng.
- thực sự thì con không thể nhớ được một chút gì hết. nên… tuy con
có cảm giác con chính là Kim nhưng con sợ…sợ một ngày nào đó con
hay ai đó bằng cách nào đó nói rằng con không phải là Kim. Con sợ
cảm giác đó. Làm thế nào để con biết chắc chắn con là Kim?
Ba n ó còn đang phân vân không biết làm sao thì Khánh đã gỡ rối
dùm:
- hay là làm xét nghiệm AND? Con nghĩ bác cũng như con, chắc chắn
đây là Kim. Nhưng có lẽ chúng ta nên hiểu cho cảm giác của cô
ấy.
- nếu con đã nói thế thì.. cứ vậy đi…
……………..
cầm tờ giấy chứng nhận quan hệ huyết thống trên tay… 97%. Nó rơi
nước mắt. cuối cùng thì nó cũng tìm ra gia đình
mình. việc cần làm bây giờ là nó phải nhớ ra. Mà có cần thiết không
nhỉ? Dù sao thì nó cũng tìm được gia đình rồi. có nhất thiết phải
nhớ ra nữa không? Nhưng có cái gì đó trong thâm tâm thôi thúc nó
phải nhớ ra. người con trai tên Khánh đó…sao cho nó cảm giác thân
thuộc đến thế? thực sự nó đã từng yêu anh ư? Nhưng nó nhớ trong
giấc mơ nó đã khóc vì người con trai ấy…vì sao? Hình như người đó
đã làm nó đau khổ.
giờ đây cả nhà lại quây quần bên nhau. hạnh phúc của nó sẽ trọn vẹn
nếu nó có một tình yêu. Đôi khi nó cảm thấy nó ích kỉ quá. Nó đã có
được mọi thứ mà một cô gái mơ ước. chỉ thiếu duy nhất một thứ thôi.
Nhưng… Khánh yêu nó. Nó biết. những ngày qua anh luôn bên nó. Đưa
nó đi khắp mọi nơi, những nơi anh nói nó thường hay đi. Anh đưa nó
tới quán nước nhỏ quen thuộc hồi nó còn đi học, nơi nó vẫn thường
ngồi uống cacao và chờ anh. Anh đưa nó ra biển, nơi nó đã từng nói
cho nó cảm giác bình yên,…còn vô số nơi nữa. nhưng… nó chỉ có cảm
giác quen thuộc chứ không nhớ.
một lần duy nhất nó đi ra mộ. ngôi mộ mang tên nó. chắc phải đập đi
thôi. chả lẽ nó còn sống sờ sờ mà lại có mộ hay sao. Nhưng… thôi cứ
để thế đã.
………………..
“ Always see… always be…” Sakura gọi nó.
Cũng hơn phải đến 2 tuần rồi kể từ khi nó về Hà Nội, nó chưa liên
lạc với mọi người bên kia.
- chị nghe đây. Có chuyện gì thế?- nó nói.
- chị, sao rồi? chuyện chị thế nào rồi?- Sakura hỏi. nhưng sao nghe
giọng con bé gấp gáp thế.
- chị tìm thấy gia đình rồi em à. Nhưng giọng em sao thế? Bên đó có
chuyện gì hả?
- bên này có một số rắc rối nhưng giải quyết xong rồi. vấn đề là…
có một bọn đã tìm ra tung tích của chị. Em không biết làm thế nào
bọn chúng biết được nhưng…em đang trên đường sang Việt Nam. Cho em
địa chỉ nhà chị. Em sợ chị và người nhà gặp nguy hiểm. Tamaki đã
điều tra rồi. bọn này có vẻ không tầm thường đâu. bọn chúng được
thuê để ám sát chị đấy. em vừa nhận được thông tin mật. bên bọn
chúng có nội gián của chúng ta cài vào đã thông báo về. có vẻ như
bọn chúng cũng đang trên đường đến Việt Nam rồi.
- làm thế quái nào mà bọn chúng biết chị đang ở đây hả? điều tra
xem. Có biết chúng có bao nhiêu tên không?
- 8 tên.
- được rồi. chị sẽ cản thận. có hình không? gửi qua cho chị. Mà…mọi
người bên đó thế nào?
- hình thì em đã send qua mail cho chị rồi. chắc cũng nhận được rồi
đấy. bên này à. chị biết mà. ổn nhưng còn anh Kaishi…anh ấy sắp
điên rồi. đi tìm chị khắp nơi. Đau lòng lắm. anh ấy suýt giết em
đấy. hic.
- được rồi. không sao. Anh ấy sẽ bình thường ngay thôi. chị đọc địa
chỉ nhà chị, ghi lại đi. lần này em sang đây có ai đi cùng
không?
- em đi với Haya. Tamaki phải ở lại trông nom mọi việc, cả anh
Kaishi nữa.
- không. Ý chị hỏi là em đưa bao nhiêu người sang. chị thì không
sao. Nhưng phải đảm bảo cho người nhà của chị. họ vẫn chưa biết chị
là dân xã hội đen đâu. biết chắc họ shock lắm. chị không dám nói.
Nhưng có lẽ cũng phải nói thôi.
- dạ.
- được rồi. đến nơi thì gọi cho chị. Em đi thẳng đến nhà chị luôn
nhé.
- vâng. Có lẽ cũng sắp đến Việt Nam rồi. em nghĩ bọn chúng giờ này
cũng có mặt ở đó rồi. vấn đề chỉ còn là thời gian thôi. chị nên
chuẩn bị đón tiếp đi là vừa.- Sakura nói giọng tinh nghịch.
- khi nào mà chị chả sẵn sàng. dấn thân vào cái nghề này thì chết
lúc nào chả biết. phải chuẩn bị tinh thân chứ. Haha.
Đến lúc này mà còn đùa được. thật là nản quá đi mất.
………………….
- chị Satomi…- Haya hét toáng lên, nhào đến ôm Satomi- Kim chặt
cứng.
- được rồi mà. Con bé này. Bao giờ mới chịu lớn đây hả?- Satomi
cười cười xoa đầu Haya.
- nó giả nai đấy. sắp lấy chồng đến nơi rồi còn giả vờ nhõng nhẽo.-
Sakura thản nhiên trêu.
- lấy chồng? chị mới đi có mấy ngày mà sao có tin giật gân thế?- nó
ngạc nhiên.
- thì Tamaki chứ ai. Haha.
- không phải. Sakura trêu em. Không phải đâu. Nói lung tung thôi.-
Haya nũng nịu, cái mặt phúng phính, xụ cả ra nhìn yêu không thể
tả.
- haha. chị còn tưởng ai xa lạ chứ. Tamaki thì chị đồng ý cả 2 tay
luôn. Thôi. Hai đứa vào nhà còn bàn chuyện. hôm nay không có ai ở
nhà cả. chỉ có bà giúp việc thôi.
Satomi đi trước, Haya và Sakura đi sau, hai người hai bên. Trên
khuôn mặt hiện lên sự nghiêm túc, lạnh băng chứ không mang vẻ đùa
giỡn như lúc nãy. Ba con người. ba cô gái. Ba chị em.
- vấn đề bây giờ là mình ngồi đợi bọn chúng đến rồi giải quyết hay
tự đi tìm bọn chúng trước khi bọn chúng tìm thấy chúng ta. giải
quyết xong bọn này em nghĩ chị nên về Nhật một chuyến. giải quyết
luôn băng này đi. chướng mắt quá. Cũng tại ba chị nể tình xưa đấy.
không thì cũng dẹp lâu rồi.- Haya bực tức.
- cứ ngồi đây và chờ bọn chúng đến. chị sẽ nói anh hai đưa ba mẹ đi
đâu
đó một thời gian. Khi mình giải quyết xong chuyện này thì bảo anh
đưa ba mẹ về.
Ngoài cổng có tiếng xe. Hoá ra là anh hai về. nhưng Sakura đã để
hai tên đàn em thân tín đứng gác cổng cho an toàn. bọn này không
biết Minh là anh trai Satomi nên không cho anh vào.
- tránh ra.- Nó lạnh lùng lên tiếng từ phía sau.
- vâng. tiểu thư - hai tên đàn em lễ phép trả lời rồi rút lui ra
hai bên cổng.
- Kim. chuyện gì đang xảy ra vậy? hai người này là ai? Sao họ không
để anh vào nhà chứ? tại sao bọn họ lại gọi em là tiểu thư? - anh nó
bực mình hỏi. anh nó là một doanh nhân thành đạt. gia đình nó lại
có công ti cổ phần ở một số nước ở Châu Á, Nhật Bản không ngoại lệ
nên anh nó biết tiếng Nhật cũng không có gì là lạ.
- anh về đúng lúc lắm. em có chuyện cần nói với anh. Anh vào nhà đã
nào.- nó kéo tay Minh vào nhà.
- Sakura, Haya, đây là anh trai chị, anh Minh. Còn đây là hai đứa
em kết nghĩa của em. Sakura và Haya.- nó lần lượt giới thiệu.
- xin chào. Minh lên tiếng trước.
- chào anh.
- vấn đề là em làm ơn giải thích cho anh chuyện gì đang diễn ra
vậy?
- được rồi em sẽ giải thích. Anh ngồi xuống đi đã. Hai đứa cũng
ngồi đi. Không phải khách sáo.
- anh. chuyện em sắp kể có thể anh sẽ cảm thấy hơi khó tin. Nhưng
anh cứ im lặng nghe em kể nhé.- nó chuẩn bị tinh thần cho
Minh.
- này. đừng làm anh đau tim chứ. Nói đi anh nghe đây. đừng nói em
và hai cô này là kẻ giết người hàng loạt đấy nhé. Cái đó thì anh
không tin đâu.- Minh chọc nó.
-không phải kẻ giết người hàng loạt. nhưng gần như thế.- Sakura
lạnh lùng lên tiếng.
- này. Anh không đùa đâu.
- Sakura không đùa đâu. bọn em là dân xã hội đen. Anh. Hơn 3 năm
qua, kể từ khi em mất trí nhớ và không thể nhớ được mình là ai, em
được một gia đình nhận làm con nuôi. họ rất tốt với em. họ xem em
như con gái ruột vậy. vấn đề là…gia đình họ nằm trong tổ chức ngầm.
hay ở đây còn gọi là dân xã hội đen. Em đã được giáo dục để trở
thành một người lãnh đạo trong tương lai. Nghĩa là…không ít lần em
đã đối mặt với tử thần. để sinh tồn thì…anh biết đấy…trong xã hội
ấy thì kẻ mạnh mới được sống. nên…- nó dừng lại, nhìn anh trai nó
như để tìm ra một nét thay đổi trên gương mặt điển trai của
Minh.
- anh hơi bất ngờ. nhưng không sao. Em cứ nói tiếp đi.- Minh
nói.
- vâng. vấn đề là bây giờ, em có khả năng gặp nguy hiểm. đó là lời
giải thích cho tất cả mọi việc anh vừa nhìn thấy, cũng như giải
thích cho sự có mặt của Sakura và Haya.
Satomi nói hết mọi chuyện với anh trai nó trong khi anh nó há hốc
mồm kinh ngạc. Minh hứa với nó sẽ làm cách nào đó để ba mẹ nó không
có mặt ở đây trong vài ngày tới. đổi lại nó phải đồng ý để anh sát
cánh cùng nó trong cuộc chiến sắp tới. tuy không muốn anh mình phải
dính dáng tời chuyện này nhưng Minh quá cương quyết. nó đành phải
chấp nhận yêu cầu của anh.
Minh sắp xếp cho ba một cuộc họp giữa các công ty liên kết. vấn đề
là mẹ nó sẽ phải đi cùng ba trong chuến đi này. điều này nằm trong
sự sắp xếp của Minh.
……………………….
- chị. bọn này đến nhanh hơn em tưởng.- Sakura nói vời Satomi đang
ngồi trên ghế đệm êm ái sau lưng cô. Sakura đang hướng cặp mắt sắc
bén nhìn xuyên qua cửa sổ sang phía trên sân thượng toà nhà đối
diện, nơi một vài ánh sáng le lói, phản chiếu ánh mặt trời. đôi mắt
của một sát thủ báo cho cô biết có người đang chĩa họng súng vào
ngôi nhà này.
- bắt đầu cuộc chơi được rồi chứ chị Satomi? Em chuẩn bị xong rồi
nè.- Haya lên tiếng, giọng nói đầy vẻ thích thú. Con bé đang ngắm
nghía lại mấy khẩu súng nó vừa ráp xong.
- anh Minh đâu?- không để ý đến lời nói của Sakura và Haya, nó cất
tiếng hỏi.
-anh đây.
Anh trai nó bước ra từ phòng tắm, cất tiếng trả lời. vẻ mặt anh hơi
hoang mang vì chưa bao giờ anh tham gia vào những chuyện như thế
này. mặc dù trước đây Minh cũng nổi tiếng không kém trong giới ăn
chơi đất Hà thành. Đánh nhau là chuyện cơm bữa. nhưng tham gia cái
trò mạo hiểm lần này thì chưa bao giờ. Tuy hơi hoang mang nhưng có
cái gì đó thích thú.
- anh. Em thật không muốn anh tham gia vào chuyện này tý nào. Nghe
lời em đi. – nó nói với anh, giọng có chút nài nỉ. quả thật nó
không hề muốn anh nó vướng vào vụ rắc rối này. thật sự là nó sợ… sợ
nếu không may…sợ nó sẽ mất đi một người yêu thương nó.
- đừng nói thêm nữa nhóc con. Anh đã nói rồi mà. Anh không muốn em
đương đầu với nguy hiểm thế đâu. Anh không thích cảm giác phải đứng
ngoài nhìn em gặp nguy hiểm đâu.
- em hiểu rồi. vậy thì sắn sàng vào cuộc thôi. Mà…anh biết dùng
súng chứ?
- nói thật thì cũng biết sơ sơ. hồi trước có tham gia một khoá học
bắn súng nhưng mà em toàn rủ anh bỏ học đi chơi suốt còn gì.- Minh
nheo nheo mắt cười cười.
- vậy hả? vậy thì ổn rồi. Haya, đưa súng cho anh Minh đi.
Nó vẫn ngồi yên một chỗ không
động đậy. Sakura đang hướng khấu súng bắn tỉa về phía sân thượng
toà nhà đối diện.
- 3 tên trên kia. 5 tên còn lại chắc chắn đang nấp quanh nhà. Em sẽ
xử lí 3 tên kia nhanh thôi.
phụp…ba tia sáng loé lên liên tiếp…ba cái thân hình như ba cái chấm
đen ngã gục xuống từ phía xa. chỉ có Minh là trợn tròn mắt nhìn
Sakura kinh ngạc còn nó và Haya thì quá quen với cảnh này rồi nên
không lấy gì làm lạ.
chap 18:
- Sakura. Có bao giờ em nghĩ chúng ta nên dừng cái trò chém giết
này lại chưa?- Satomi hỏi khi Sakura đang hả hê vì thành quả của
mình.
- chị sao vậy? sao lại hỏi thế? Em không biết nữa. chị biết lí do
vì sao em gia nhập tổ chức của chúng ta mà. chị biết đúng không?
vậy thì sao? với em thì từ bỏ hay tiếp tục cũng như nhau cả thôi.
Còn chị? chị nghĩ thế nào?
- chị hiểu vì sao 2 đứa gia nhập tổ chức. vì chị. chị biết 2 đứa
luôn lo lắng cho chị. chị hiểu điều đó mà. Nhưng… đôi khi chị nghĩ
điều này có thật sự tốt cho 2 đứa không? chị làm thế vì chị có lí
do đặc biệt. hẳn 2 đứa biết. còn 2 đứa… Sakura…đã khi nào em suy
nghĩ tại sao em làm như thế chưa? Em có từng nghĩ em trước đây và
em bây giờ nó khác nhau như thế nào chưa? Còn Haya nữa…
- em không muốn nghĩ nhiều thế. Em và Haya như nhau thôi. đều muốn
ở bên chị. bọn em đâu sợ nguy hiểm. nếu sợ thì đã không tham
gia.chị đừng nói nữa. đừng nghĩ vì chị mà bọn em trở nên thế này.
cứ nghĩ vì chị mà bọn em sống có ý nghĩa hơn đi.
- được rồi. chị xin lỗi. chị không nói thế nữa.
- hai người này. giờ này mà còn nói những chuyện ấy hả? nguy hiểm
chết người đến nơi mà còn nói chuyện này được.- Minh cắt ngang cuộc
trò chuyện của hai đứa. không hiểu sao khi nghe những lời Sakura
vừa nói với cô em gái mình, Minh bỗng dưng cảm thấy cô bé Sakura
kia có trái tim thật ấm, khác với vẻ bề ngoài lạnh lùng kia. bất
giác anh nhìn Sakura mỉm cười nhẹ nhàng.
- mọi người có để ý không? chị Sakura đã xử gọn 3 tên. Nhưng em
không thấy động tĩnh gì của 5 tên còn lại. có vẻ như bọn này đang
nấp đâu đó quanh nhà này chờ thời cơ. Em nghĩ nên đi xung quanh xem
xét tình hình chứ cứ ngồi đây chờ thì nóng ruột chết mất.- con bé
Haya quan sát xung quanh nãy giờ, bây giờ mới mở miệng lên
tiếng.
- bình tĩnh đi em. cứ ngồi yên đấy. không được đi đâu hết. bọn
chúng sẽ đến hỏi thăm ngay thôi. cứ ngồi đây chuẩn bị màn chào hỏi
thật ấn tượng vào.- Satomi cười mỉm với Haya.
cạch…
- chà. chị nói không sai nhỉ? Nhanh hơn em tưởng.
- Haya bên trái. Sakura phải. anh Minh với em đi trước. Tất cả cẩn
thận, không được có sơ suất gì đâu đấy.- Satomi ra lệnh cho mọi
người, riêng nó cũng đứng dậy khỏi divăng, tay cầm súng, không quên
dắt thanh kiếm quanh thắt lưng. ba nuôi đã dạy nó, một khẩu súng
không còn đạn thì chỉ là đồ bỏ đi. Nên nó luôn luôn mang theo thanh
kiếm quen thuộc bên mình. Phòng trường hợp bất trắc… Rắc…cả bọn lên
đạn. nó mở cửa đi trước, Minh bám theo sát nút còn Haya và Sakura
thì đi phía sau yểm trợ.
- không xong. Sakura, cô có chắc chỉ còn lại 5 tên không? Tôi nghĩ
nhiều hơn. mọi người không nghe thấy tiếng bước chân à?- Minh nhìn
Sakura rồi nhìn nó.
- theo thông tin nhận được thì có 8 tên. Em đã xử 3 tên lúc nãy.
Nghĩa là còn 5 tên. Nhưng em cũng thấy có gì đó không ổn thì
phải.
- không sao. cẩn thận hơn là được. hô. Đây đâu phải lần đầu gặp
chuyện này. Cứ như cách cũ mà giải quyết thôi hai cô nhóc à.
- bọn em thì không có gì đáng lo. chỉ lo anh trai chị thôi.- Sakura
lên tiếng.
- suỵt. yên lặng nào mấy cô nương. Tôi không lo thì mọi người lo
làm gì. cẩn thận đi.
…………………
- này cậu. không ai dạy cho cậu là khi đi ám sát một người như tôi
thì không nên đi một mình hả?- nó dí khẩu súng ngắn có gắn ống giảm
thanh sát thái dương một tên đang đi đơn độc vào căn phòng mà nó đã
đứng chờ sắn. và không đợi tên kia kịp hé răng nói một lời
nào…phụp…âm thanh khô khốc vang lên. Nó hạ gục đối thủ không thương
tiếc. Minh đứng sau nó rùng mình ớn lạnh vì cảnh tượng vừa chứng
kiến. anh không ngờ cô em gái yếu ớt trước đây của mình giờ lại trở
thành một sát thủ giết người không chùn tay như thế này.
- xin lỗi anh. Vì sinh tồn thôi. nếu anh sợ thì…
- em đừng nói gì cả. em có thế nào thì vẫn là đứa em gái bé bỏng
của anh thôi nhóc con ạ. Anh không sợ. chỉ hơi shock một chút thôi.
giờ thì không sao rồi.- không để nó nói hết câu, Minh thì thầm đủ
để mình anh và nó nghe thấy.
Nó xoay người vòng tay ôm cổ anh trai mình và hôn phớt lên má
anh.
- cảm ơn anh.- nó nhìn anh trai mỉm cười. Minh cũng nhìn cô em gái
đáng yêu và cười, một nụ cười ấm áp. Anh đã ngỡ mình mất đi đứa em
này, giờ nó lại đang đứng cạnh anh và đối đầu với nguy hiểm. Anh
hứa với lòng sẽ bảo vệ Kim đến cùng dù anh phải dùng cả sinh mạng
này.
Trên đời này, nó là người anh yêu thương nhất. từ bé, nó luôn quấn
quýt bên anh, anh đi đâu nó theo đến đó. đến cả thời gian để yêu
anh cũng không có nữa.
- Sakura. Em cá bọn này đến 15 tên chứ chẳng chơi.không biết bên
chị Satomi thế nào nhỉ? Em nghe mấy tiếng súng rồi đấy.- Haya lào
thào bên tai Sakura. Con bé vừa tỉa gọn 3 tên mà không hề sứt mẻ tý
ti nào. mới 16 tuổi mà nó cầm súng còn thành thục hơn cầm đũa.
Sakura lè lưỡi nhìn con bé.
- này nhóc con. Em nghĩ chị Satomi là ai chứ hả?
- ôi dào. Ai thì cũng là người cả thôi mà.
…..
Nó dùng tay ra hiệu cho Minh nấp sau cánh cửa còn bản thân thì nhẹ
nhàng ló đầu ra ngoài xem có động tĩnh gì không. Bầu không khí bao
trùm quanh ngôi nhà này thật ảm đạm. một vài xác chết vương vất
trên sàn nhà. Không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
…phụp…phụp…phụp… vừa cách cánh cửa chỗ nó đứng một tích tắc trước
găm nguyên 3 viên đạn. hú hồn. thoát chết.
Satomi né được đường đạn, nó nhanh chóng nằm xuống sàn lăn một
vòng, giơ súng bắn ngay một tên đang nấp phía sau tủ. một viên đạn
chính xác đến từng milimet ghim sâu giữa trán tên sát thủ xấu
số.
lại một tiếng súng vang lên ngay bên tai Satomi. Nó liếc mắt nhìn
lại thì thấy Minh- anh trai nó đang đứng quay lưng về phía nó, khẩu
súng ngắn trên tay còn chưa kịp hạ xuống. phía xa, một thân hình
nữa lại đổ gục xuống. có vẻ như tay anh trai nó đang run thì
phải.
- anh… không sao chứ?- nó hỏi gấp gáp.
- Anh ổn. không sao đâu. chỉ hơi bất ngờ một chút thôi…
Minh nói chưa hết câu thì nhìn thấy một ánh sáng le lói phía xa.
Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, anh hét lên:
- Kim…nằm xuống.
Anh lao đến đứng chắn trước mặt em gái mình. mắt nhắm chặt, hai tay
ôm gọn thân hình bé bỏng của nó đợi chờ viên đạn đang xé gió lao
đến. một giây…hai giây…
- Á…- một tiếng rên nhỏ vang lên. Minh mở mắt ra thì thấy Sakura
đang chắn ngang trước mặt hai anh em mình. Bên ngực phải có một
dòng máu đỏ bắt đầu thấm qua lớp áo trắng cô đang mặc.
- Sakura…- Satomi hét lên. Không chút do dự, nó chĩa thẳng khẩu
súng về phía trước nhả một loạt 3 viên đạn vào tên sát thủ vừa bắn
Sakura. Minh chạy đến bên Sakura, đỡ thân hình cô không ngã xuống.
Sakura thiếp dần trong vòng tay Minh…
.............................
Bệnh viện...
Kim, Minh, Haya cùng 6 tên đàn em lo lắng đứng trước cửa phòng cấp
cứu, thấp thỏm không yên...
- chị ấy mà xảy ra chuyện gì thì em thề em sẽ san bằng cái bang
khốn khiếp này.- Haya nghiến răng nói.
Kim không nói gì, nhưng ánh mắt thoáng hiện một tia sắc lạnh. nó
đứng bật dậy, định dợm bước đi thì bị bàn tay Minh nắm lại.
- Em đi đâu?- anh hỏi bằng giọng lo lắng, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên
từng nét mặt.
- Em cần gọi điện một lát.- nó trả lời điềm tĩnh.
- Đừng làm gì khiến anh lo lắng nữa được không?
- em chỉ vào phòng vệ sinh gọi điện thoại một lát thôi mà.anh đừng
lo lắng mà. ngồi đây một lát em ra nhé.- nó nắm bàn tay đang lạnh
đi của anh trai, an ủi rồi đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
chap 19:
tút..tút...tút...
-Tiểu...tiểu thư..à nhầm...chị Satomi ạ???- đầu bên kia điện thoại
vang lên giọng nói ấp úng quen thuộc của Tamaki. nghe giọng nói có
vẻ khá ngạc nhiên vì nhận được điện thoại của Kim.
- ừm. cậu khỏe chứ?- nó hỏi thăm. mặc dù giọng nói có vẻ lạnh lùng
nhưng bên trong lại chứa đựng sự quan tâm.
- em khỏe ạ. còn chị và mọi người thế nào? chị gọi cho em thế này
chắc là có chuyện gì phỉa không ạ?chuyện Sakura và Haya sang bên
đó... giải quyết ổn cả chứ chị?
- tôi gọi cho cậu cũng vì việc này. thay tôi giải quyết hết bọn rác
rười ấy đi. làm ngay cho tôi.tôt nhất nên xóa sổ tên bọn chúng luôn
đi.- nó nói, giọng căm phẫn.
- Chị...có chuyện gì không ổn rồi sao? chuyện này e rằng... hơi
khó.- Tamaki thất kinh, lần đầu tiên cậu nghe một mệnh lệnh như thế
này từ chủ nhân của mình.
Xét cho cùng đây không phải chuyện dễ dàng gì. Thanh toán một bang
phái đối với một bang lớn ở Tokyo như " Kantou" do họ Koda làm chủ
không phải là chuyện khó. nhưng việc này thì khác. đây lại là một
bang khá có tiếng tăm ở Hokkaido. không hiểu vì lí do gì mà dám ra
quyết định thủ tiêu tiểu thư của một bang phái lớn. phải hiểu rằng,
đụng đến " Kantou" thì chắc bọn này đã có sự chuẩn bị kĩ càng mới
dám ra tay. lí do chắc chỉ có một: tranh giành địa bàn. nếu thủ
tiêu bang này ngay e rằng sẽ gây náo loạn giới xã hội đen. các bang
phái khác chắc chắn sẽ nổi lên cùng một lần để cướp lại địa bàn. sẽ
dẫn đến bạo loạn.
- thôi được. tôi biết việc này quá sức cậu. tôi sẽ tự giải quyết.
sắp xếp cho tôi một nơi ở kín đáo và bí mật. tôi sẽ bay sang đó
bằng chuyến bay sớm nhất trong ngày mai. Đón tôi ở sân bay.- nó thở
dài. Mới đoàn tụ với gia đình không lâu, giờ lại đâm đầu vào nguy
hiểm them
lần nữa. mà thôi. Dù sao thì nó cũng đã quen với việc hôm nay sống
không biết mai chết như thế nào rồi. nó không muốn mất đi mọt người
than nào hết. nên thà rằng nó dấn thân vào hiểm nguy để mọi người
được yên bình còn hơn sống trong cảnh thấp thỏm lo sợ.
- vâng. Em sẽ đón chị.
Cúp máy, nó đi ngược trở lại phòng cấp cứu. anh trai nó mệt mỏi tựa
đầu vào sau thành ghế, mắt nhắm lại nghiền, hai bàn tay đan lấy
nhau thật chặt. nó nhẹ nhàng đến bên Minh, ngồi bên anh trai.
Tìn hiệu đèn cấp cứu phía trên tường vụt tắt, cánh cửa bật mở. ông
bác sĩ bước ra, tay tháo chiếc khẩu trang màu xanh lá cây quen
thuộc xuống. vẻ mặt khá căng thẳng vì cuộc phẫu thuật kéo dài lâu
hơn dự kiến ban đầu hơn 1 tiếng. Minh, nó và Haya đứng phắt dậy,
lao nhanh đến chố bác sĩ.
- chị ấy thế nào hả bác sĩ?- Haya vì quá nôn nóng nên không để ý,
cô bé hỏi bằng tiếng Nhật thế nên ông bác sĩ chả hiểu cô bé nói gì.
Ông lắc đầu. cái lắc đầu tỏ ý không hiểu câu hỏi lại bị mọi người
hiểu nhầm thành ca phẫu thuật thất bại, đồng nghĩa với việc Sakura
không qua khỏi. nét sững sờ hiện rõ trên 3 khuôn mặt. Haya bắt đầu
khóc. Vị bác sĩ kia trông thấy nét mặt của 3 người bọn nó, ông biết
mọi người đã hiểu nhầm ý ông.
- Bác sĩ. Thật sự cô ấy không qua khỏi ư?- Minh đau xót hỏi lại bác
sĩ.
- ồ không. Mọi người hiểu nhầm ý tôi rồi. tôi tưởng mọi người là
người Nhật hay người Hàn Quốc gì đấy nên không hiểu cô bé kia nói
gì. ca phẫu thuật rất thành công. Viên đạn đi sát ngay tim. Chỉ
lệch một tý nữa là chết.
- nghĩa là… cô ấy không sao phải không bác sĩ?- Minh mừng rỡ hỏi
lại. Kim thở phào nhẹ nhõm. Riêng Haya thì vẫn không hiểu gì nên
mặt cứ ngơ ra. Đến khi Kim quay sang giải thích, con bé mới nhảy
cẫng lên, đưa tay quệt hết nước mắt. nhìn con bé lem nhem như chú
mèo nhỏ.
- đúng vậy. bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm. tuy nhiên vẫn đang
trong trạng thái hôn mê do ảnh hưởng của thuốc gây mê. Bây giờ
chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân qua phòng hồi sức đặc biệt theo yêu
cầu của mọi người để gia đình tiện việc chăm sóc.
Ông bác sĩ nói xong,mỉm cười rồi quay người bước đi.
Nó nhìn Sakura đang ngủ qua tấm kính của phòng bệnh. Giờ thì yên
tâm rồi. nó mỉm cười.đến lúc nó đi làm cái việc kia rồi. gọi anh
Minh và Haya ra ngoài phòng, nó nói:
- anh, em có việc phải rời khỏi đây vài hôm. Anh chăm sóc ba mẹ dùm
em nhé. Em chỉ đi khoảng 5 ngày, lâu nhất là một tuần thôi. còn
Haya sẽ ở lại nhà chúng ta. Hai người cố gắng chăm sóc Sakura cho
đến khi em về nhé.
- nhưng em/ chị đi đâu?- cả Minh và Haya đồng thanh hỏi.
- em đi công việc mà. Vài hôm em về.- nó cười.
- đừng làm gì để mọi người phải lo lắng đấy. đi sớm rồi về.- Minh
cốc đầu cô em gái đáng yêu.
- à nhưng bao giờ em đi?
- em đi luôn bây giờ. Anh ở lại với Sakura để Haya ra tiễn em một
đoạn nhé. Em có mấy việc cần nói với cô nhóc này.
- ừk. nhớ gọi điện cho anh thường xuyên đấy. nhớ không được tắt máy
nghe chưa?
- vâng. - nó cảm thấy ấm áp khi được anh trai yêu thương thế
này.
Nó ôm anh trai một cái thật nhẹ rồi quay người bước đi. Haya đi bên
cạnh nó.
- Haya, chị sẽ về Nhật mấy ngày. Mọi việc ở đây chị nhờ em. Bảo vệ
gia đình chị cẩn thận giúp chị.
- về Nhật? không phải chị định…giải quyết việc đó đấy chứ? Thế sao
không cho em về?- Haya hơi nhướng mày ngạc nhiên.
- chị cần em ở lại đây bảo vệ mọi người. đừng nói cho anh Minh biết
chị đi đâu không anh ấy lại lo.
- dạ. em biết rồi. em sẽ không nói đâu. Nhưng chị nhớ cẩn thận đấy.
với lại về bên ấy…chị nói với…ừm…với anh Tamaki là em nhớ anh ấy
nhé. Nói đừng lo cho em nữa- Haya ngại ngùng, hai má hồng lên đáng
yêu khi nhắc đến Tamaki.
- biết rồi cô nương. Tôi không biết thì ai biết nữa. còn đỏ mặt nữa
chứ.- Kim trêu con bé làm mặt Haya lại càng hồng hơn. Con bé lay
lay cánh tay Kim nũng nịu.
- lớn rồi mà như trẻ con.
- tiểu thư. Sắp đến giờ máy bay cất cánh. Nếu không đi e không kịp
chuyến bay này mất.- một tên đàn em cất giọng lễ phép.
- ừ. Thôi buông ra để chị đi.
Haya buông tay Kim. Nó cười rồi bước lên chiếc xe đen bóng đã được
mở sẵn cửa. cánh cửa đóng lại khi nó đã yên vị trên băng ghế sau.
Chiếc xe rồ ga rồi phóng vút trên đường phố Hà Nội, bỏ đằng sau hai
hàng cây hoa sữa thoảng mùi thơm. Phía xa, Haya vẫn còn đứng vẫy
tay cho đến khi chiếc xe đi khuất.
………………………
chap 20 :
………………………
- chào tiểu thư...- hai hàng người cúi rạp đầu chào đầy tôn kính
khi nó đặt chân lên tấm thảm đỏ bước vào casino.
Nó mỉm cười đầy vẻ kiêu kì, một nụ cười toát lên cái uy nghiêm của
một tiểu thư xã hội đen lạnh lùng chính hiệu.ai cũng hiểu nụ cười
đó thay cho một lời chào.
Tách...vặn nắm đấm cửa căn phòng đã
quen thuộc, nó gõ nhẹ từng nhịp chân xuống sàn bước đến bên chiếc
bàn làm việc.
- ai? Ko biết quy định hả? vào sao ko gõ cửa?- một giọng nói trầm
trầm vang lên, không có vẻ gì người đó sẽ quay đầu nhìn lại. nhưng
nó biết giọng nói đó là của ai.
- con nhớ ba ghê...- nhoài người qua bàn, nó vòng tay ôm chặt cổ
người mà nó cũng gọi là ba ấy- ba nuôi của nó.
Xoay chiếc ghế lại, ông đứng bật dậy, bất ngờ tát nó một cái khá
đau. Nhưng hình như nó không ngạc nhiên lắm vì hành động này của
ông mà nó ngac nhiên nhận ra rằng nó chỉ không lâu mà ba nó hình
như già thêm vài tuổi. bất giác, giọt nước mắt rơi dài trên
má.
- con xin lỗi vì biến mất mà không nói với mọi người.
- con không biết mọi người lo lắng cho con ra sao hả? sao không có
trách nhiệm gì hết vậy? ba đã nghĩ ba mất đi đứa con gái một lần
nữa rồi.- ông nói giọng cứng rắn, nhưng nó biết ông đang rất xúc
động.
- con xin lỗi. con biết con sai khi không liên lạc với mọi người.
quả thật ở Việt Nam con đã trải qua một vài chuyện không vui vẻ gì
nên con muốn đi đâu đó yên tĩnh một thời gian. Cũng nhờ vậy mà con
đã tìm được gia đình của mình.
- con đã tìm được gia đình sao? Nhanh vậy sao?làm cách nào
mà...ba...thật sự xin lỗi con. Vì Kaishi mà con phải trải qua những
chuyện kinh khủng như vậy.- ba nó khá ngạc nhiên khi nghe nó thông
báo về việc này. mặt khác, ông cũng đau xót nhớ lại những lời
Tamaki đã kể về chuyện xảy ra với nó khi mọi người ở VN.
- chuyện đã qua rồi mà ba. Con không sao nữa rồi. đó đâu phải là
lỗi của ba hay anh Kaishi đâu. Còn chuyện tìm được gia đình, khi
con đang lang thang trên bãi biển thì có một người bạn của con
trước kia nhìn thấy...
- được rồi... con về Nhật là đến đây luôn hả? đã ghé qua nhà chưa?
mẹ con đã khóc cạn nước mắt vì con rồi đấy. con thật là một đứa trẻ
hư, không biết nghe lời.- ba nuôi mỉm cười thở hắt ra, đưa tay xoa
đầu nó khi nó đang cố ôm lấy ông từ sau lưng.
- con về đây là đến gặp ba liền nè... định về nhà với ba luôn.
Mà...mẹ vẫn khỏe chứ ba?
- còn hỏi nữa...từ hôm không nghe tin tức gì của con bà ấy đứng
ngồi không yên, bắt ba lùng sục khắp mọi ngóc ngách, lại còn cứ hễ
nhớ con là khóc không thôi...chỉ có ba là mệt thôi.- ông thở
dài.
- con biết lỗi rồi mà...
Hai cha con nó lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn lao thẳng về ngôi biệt
thự quen thuộc, một trong hai tổ ấm của nó.
Nhìn thấy nó từ ngoài cửa, mẹ nó đã hớt hải chạy ra. Nó lao đến bên
và ôm chầm lấy người mà nó vẫn luôn gọi là mẹ trong suốt mấy năm
qua. Nó thật sự yêu quý bà.
Bây giờ thì nó đã hiểu vì sao khi mẹ nó khóc thì rất là mệt...chả
ai dỗ được...ngoài nhân vật chính của chúng ta – nó.
Nó ngó nghiêng quanh nhà...Tamaki- anh trai đầu ( do có sự nhầm lẫn
nên em đặt tên anh trai đầu của nó trùng tên với cậu Tamaki đàn em
của Kaishi. mọi người thông cảm) thì đang đi công tác, nó vừa biết
lúc nãy. Nhưng mà không thấy Kaishi đâu. Anh không ở Casino như nó
đoán, mà hình như cũng không ở nhà thì phải. không biết đi đâu rồi.
trong những ngày rời xa anh, nó thật sự rất nhớ anh nhưng không
hiểu vì sao, nó chẳng thể quên ánh mắt anh khi chứng kiến cảnh nó
bị xxxx như thế.
- mẹ...anh hai đâu? Sao nãy giờ con không thấy? ở chỗ ba cũng không
thấy.
- nó...cũng chả ai biết nó đi đâu. ở nhà thì nó say bí tỉ...tỉnh
lại là đi đến tối mịt mới về. nó đang tự dằn vặt bản thân về chuyện
của con.- mẹ muôi nó nói, vẻ mặt buồn rười rượi.
- chuyện ấy qua rồi. mẹ đừng buồn nữa.- nó ôm vai an ủi bà.
- mà lâu rồi con chưa được ăn cơm mẹ nấu. mẹ làm cho con một bữa
thật ngon nhé. Con nhớ quá.- nó mỉm cười nũng nịu.
- được rồi cô nương. Tôi làm liền đây. Nhõng nhẽo quá đấy.- bà cười
tươi, đi vào bếp, không quên ngoái đầu lại nhìn nó nháy mắt một
cái.
- được rồi. con về đây không phải chỉ đơn giẩn là thăm chúng ta
thôi chứ? Còn chuyện gì nữa nào?- ba nó lên tiếng khi nó đang đăm
chiêu.
- vâng. Con về đây trước hết là thăm mọi người, sau nữa con có
chuyện muốn bàn riêng với ba. Chúng ta vào phòng sách nói chuyện ba
nhé.
- ừ.
Ba nó đi trước, nó theo ngay phía sau, cả hai cùng đi vào phòng
sách, cũng là phòng bàn công việc của ba nó.
Sau gần 2 tiếng bàn bạc mọi kế hoạch với ba về chuyện định làm,
Satomi đứng dậy, rời nhà dong xe đi tìm anh hai. Đi tìm
Kaishi.
bước vào một quán bar ồn ào với vẻ mặt lạnh tanh, nó không thèm đếm
xỉa đến những lời trêu ghẹo tán tỉnh của lũ con trai xung quanh mà
vẫn sải bước kiêu ngạo về một góc bar, nơi được mọi người trong
quán luôn quan tâm - chiếc bàn Kaishi đang ngồi. không cần tốn
nhiều thời gian nó đã tìm ra vị trí của anh thông qua thiết bị định
vị được gắn trong điện thoại.
dười ánh đèn mờ ảo, anh nó vẫn thế - đẹp trai, lạnh lùng như nó
từng
biết.và một điều không thay đổi từ khi nó mới biết anh, đó là vây
xung quanh anh toàn con gái. Không hiểu nếu nó tiến lại gần và đứng
trước mặt anh ngay bây giờ thì anh sẽ có phản ứng như thế nào
nhỉ.
Nó sẽ lãnh tọn một cái tát như ba nó đã làm? Hay anh sẽ lơ nó đi,
lạnh lùng với nó như anh đã từng làm? Và có thể không? Anh sẽ ôm nó
trong vòng tay ấm áp của anh? Nó không biết nữa. nhưng nó muốn cái
gì xảy ra nhỉ? À, nó biết đấy, nó chỉ muốn gặp anh, nhìn anh, nhìn
cho vơi bớt nỗi nhớ nhung đã dày vò nó trong những tháng ngày thiếu
vắng anh. chỉ cần thế thôi. Nó không đòi hỏi gì hơn.
chỉ nghĩ thế thôi. Nó cũng chả để ý đã đi đến gần bàn của anh từ
bao giờ. Và một lần nữa, không biết vô tình hay cố ý, nó lại dẫm
phải chân của một con bé đang đứng gần đấy, nó biết chắc là một
trong những cô gái của anh. Làm gì nhỉ? Xin lỗi chăng? tất nhiên
rồi.
- xin lỗi cô. Tôi vô ý.- nó cười nhẹ nhìn vào đôi mắt đang long lên
vì tức giận của con bé kia, không khác con bé nó đã gặp trong buổi
đầu đến trường là mấy. nó cười, vì cách đây vài giây, nó đã nghĩ
con bé thật xinh. Nụ cười mỉa mai chăng? Có phải không thì chỉ mình
nó hiểu.
- mày là con nào đấy? không biết đây là địa bàn của ai hả? dám dẫm
vào chân tao mà chỉ nói một câu xin lỗi là xong hả? máy nghĩ mày là
ai chứ? Mày còn cười nữa à... con ranh muón chết không?
vừa nói, con bé vơ luôn một ly rượu trên bàn định hất lên mặt nó
thì đã bị bàn tay của nó giữ lại, ly rượu nằm gọn trong bàn tay
nó.
- tôi là ai cô hãy tự hỏi anh ấy đi nhé – nó hất đầu kênh kiệu về
phía Kaishi, anh đang ngồi uống tường hớp rượu nhạt nhẽo để quên đi
ngày tháng không có Stomi ở bên, có hay đâu nó đang đứng bên
cạnh.
- anh Kaishi, con ranh này là ai mà dám ******* với em. Nó bảo em
hỏi anh đấy.- con bé nghiến răng nhả từng chứ õng ẹo với anh nó,
nghe mà muốn ói.
Không nhìn lên lấy một lần, anh chả thèm quan tâm đến những việc
như thế này, cái anh thật sự muốn biết là Satomi của anh đang ở
đâu? Cô ấy sống như thế nào? tại sao lại bỏ đi như vậy?
- phiền quá. ******* thì dạy lại nó đi. Nói nhiều làm gì.- anh nói
giọng lè nhè.
- haha. Mày nghe rồi đấy. anh ấy đâu biết mày là ai. để tao dạy lại
mày nhé. Cho mày biết cách cư xử.
- mày ngậm miệng lại cho tao. Không muốn chết thì biến đi trước khi
tao nổi điên. - đến lúc này thì nó sắp phát điên lên thật rồi. anh
không nhận ra cả giọng nói của nó, lại còn nói những câu vô tình
như thế.
- con này láo. bọn mày lên cho tao. – con kia khoát tay với hai
thằng có vẻ như là đàn em.
Không nói thêm câu nào, nó dùng chân hất một cái ghế cạnh đó lên,
bay vút trúng vào một trong hai tên.
- không có cửa. – nó nghiến răng nói trong khi bàn tay gầy mảnh mai
của nó đang túm chặt một tay của tên còn lại, vặn xoáy ra phía sau,
một chân nó dẫm lên lưng, không để lọt tai tiếng thét của tên
đó.
một đám đàn em chạy ùa vào đến bên cạn nó.
- tiểu thư. Cô không sao chứ ạ? Xin lỗi chúng tôi đến muộn.- một
tên đàn em cúi đầu nói lí nhí.
- lôi con kia và hai thằng vô dụng này quẳng ra ngoài đường cho
tôi.
để mớ rác rưởi lại cho đám đàn em xử lý, nó dằn từng bước đến trước
mặt Kaishi trong khi anh vấn không ngẳng mặt lên lấy một lần. một
vụ lộn xộn xảy ra ngay bên cạnh mà vẫn không làm anh bận tâm. chẳng
qua vì chuyện này xảy ra như cơm bữa. không cần quan tâm làm gì cho
rách việc. mà anh cũng chả có hơi sức mà để ý những chuyện khác
nữa.
- Kaishi...anh đứng dậy cho em. Anh đang làm cái quái gì ở đây vậy
hả?- nó hét lên, đủ để mọi người quay lại nhìn nó trừng trừng. tất
nhiên một vài người biết nó là ai. Đó là những người trong giới như
nó. Còn một số thì không biết, đó là những cậu ấm cô chiêu mới lớn
học đòi. bọn chúng có thể không biết nó là ai, nhưng tất cả đều
biết Kaishi, anh quá nổi tiếng. thật thắc mắc không biết nó là ai
mà có gan dám quát anh hai trong giới xã hội đen như Kaishi.
chap 21:
Giương đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn, thật chả như dự đoán của nó, anh
mỉm cười rồi lại gục mặt xuống bàn.
- lại mơ nữa rồi...- Kaishi thì thầm. trên mặt anh thoáng hiện nét
đau khổ.
Satomi chả hiểu gì hết. tại sao anh nhìn thấy nó rồi lại chỉ lẩm
bẩm một câu không rõ ràng gì hết.-“lại mơ nữa rồi...” Vậy là
sao???
- đưa anh ấy ra xe cho tôi. Phiền quá.- nó chả biết làm gì hơn. Chỉ
biết khoát tay ra hiệu gọi hai thằng đàn em đến đỡ Kaishi đưa ra
xe.Anh say quá rồi. chả biết gì nữa.
đặt Kaishi yên vị trên chiếc giường quen thuộc, xung quanh là vỏ
chai rượu nằm lăn lóc dưới sàn nhà, nó ngồi xuống bên cạnh, nhẹ
nhàng gạt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên gương mặt say ngủ của anh.
Trông anh bây giờ như một đứa trẻ, chìm vào giấc ngủ thật yên bình
nhưng sao nó thấy khóe mi anh hơi ướt.