trống vắng và buồn quá. Vậy là cô đã làm cho tất cả phải thất vọng.
Cô chẳng làm được gì cho gia đình Huy Linh cả.
Huy Linh quay sang mỉm cười nhẹ nhàng:
- Cảm ơn Nắng Hạ, hôm nay em thật tuyệt vời.
Nắng Hạ nói giọng giận dữ:
- Cảm ơn cái gì mà cảm ơn chứ. Tôi...
Huy Linh đập nhẹ tay Nắng Hạ:
- Lại thế rồi. Sao mãi chẳng thay đổi gì cả? Xưng hô lại đi nào, từ
mai còn cứ thế là anh giận đấy.
Nắng Hạ gật gật đầu, cô mới buồn làm sao.
-... ra mắt mọi người. Tiếng người ngoài phòng vọng vào. Anh ta nói
to hơn:
- Bây giờ thì xin mời đôi chiến thắng của ngày hôm nay ra đây ra
mắt mọi người nào.
Nắng Hạ cúi mặt buồn, Huy Linh vòng tay ôm nhẹ cô vào lòng cười
cười. Nhưng giá mà anh và cô chiến thắng thì hay biết bao.
Một lát bắt đầu có tiếng xì xào bên ngoài. Một lần nữa tiếng bên
ngoài phòng vang lên:
- Xin mời cậu Huy Linh và cô Nắng Hạ ra đây ra mắt mọi người, mời
đôi bạn tình đẹp nhất năm nay ra đây nào.
Nắng Hạ và Huy Linh cùng giật mình nhìn nhau, và câu nói ấy lại một
lần nữa vọng vào, Huy Linh dắt tay Nắng Hạ đi ra, tiếng reo hò vang
lên không ngớt. Hai người còn quá bất ngờ với kết quả này, rõ ràng
khi nãy hai người còn nghe thấy tiếng người ta chúc mừng đôi của ả
họ Kim và anh chàng Hữu Trí mà.
Hạnh phúc nào bằng hạnh phúc này, Nắng Hạ và Huy Linh đứng đó cười
thật tươi còn người dân thì hò vang vui vẻ y như kết quả cuộc thi
không thể có một kết quả nào khác nữa, chẳng có đôi nào có thể vượt
qua đôi bạn tình này.
Rồi người ta chạy lên tặng hoa, tặng quà cho Nắng Hạ và Huy Linh.
Rất nhiều đôi bạn trẻ đang yêu nhau cũng lên xin may mắn từ họ. Họ
tin rằng khi được Nắng Hạ và Huy Linh chúc phúc thì họ cũng sẽ được
hạnh phúc như hai người.
Có một chú bé khoảng 2-3 tuổi lững thững bước ra, bước chân còn
đang lúng túng, tay cầm bông hồng và một hộp quà rất xinh xắn,
trong tiếng nói bập bẹ chú bé thật đáng yêu:
- Mẹ bảo em lên tặng quà cho anh chị và chúc anh chị hạnh phúc. Hai
anh chị thật đẹp đôi.
Nắng Hạ quá bất ngờ, cô đưa tay lên che miệng và cười thật tươi,
còn Huy Linh anh cúi xuống nhận quà và cảm ơn chú bé. Khoảnh khắc
này mới đáng nhớ làm sao. Đôi bạn trẻ của chúng ta cứ đứng mãi trên
đó thật lâu cùng bao người hâm mộ đang đứng vây xung quanh, ánh
sáng tình yêu của 2 người đang tỏa sáng khắp mọi nơi trong thành
phố toàn những thung lũng xanh trải dài vô tận. Lửa trại đốt cháy
đỏ rực cả một khoảng trời, Nắng Hạ và Huy Linh bị tách nhau ra và
bị lôi đi hòa cùng buổi tối của lễ hội. Trong đám đông, Huy Linh
quay người đi tìm Nắng Hạ mà mãi chẳng thấy cô đâu cả và Nắng Hạ
cũng thế, cô quay mỏi cả đầu mà cũng chẳng thấy bóng dáng Huy Linh
đâu. Vòng tròn nắm tay quanh đống lửa trại, những điệu hát tưng
bừng vang lên.
Bên cạnh Huy Linh, đang nắm tay anh giờ này là 2 cô nàng lạ hoắc lạ
huơ,còn Nắng Hạ đang được 2 chàng trai không quen biết nắm tay. Ban
đầu, 2 người còn mải miết tìm nhau, nhưng sau đó cả 2 cùng hòa mình
vào không khí nhộn nhịp này.
Lâu thật lâu bên tai Nắng Hạ bỗng có tiếng hỏi lấn át tiếng mọi
người:
- Nắng Hạ quê ở đâu?
- Ơ...gì cơ?
- Tôi hỏi Nắng Hạ là người ở đâu nhỉ?
Câu hỏi bất ngờ làm Nắng Hạ lúng túng. Ai lại biết tên cô thế
nhỉ?
Anh ta hỏi tiếp:
- Nhà Nắng Hạ ở ấp thứ mấy?
- À...ờ..ấp thứ 6.
- Ơ... anh ta ơ lên một tiếng nhỏ mà Nắng Hạ không nghe thấy, rồi
anh ta lại tiếp tục:
- Ấp thứ 6 à, nhà ở Bình Quan hay ở Lâm Y, Thân Xanh vậy?
- À, ở Lâm Y ấy. Nắng Hạ nói bừa. Cô quay sang muốn nhìn rõ mặt
người đó hơn. Quen quá, nhưng trời tối, ánh sáng ngọn lửa cứ bập
bùng làm khuôn mặt người đó không rõ. Anh ta vẫn không chịu buông
tha:
- Ôi, ở Lâm Y à, nơi mà có con sông lớn chảy qua hả?
- Ừ, Nắng Hạ gật đầu bừa lần nữa. Anh ta im lặng rồi nắm tay Nắng
Hạ ra khỏi dòng người đang múa hát.
- Chúng ta đánh lẻ đi.
- Hả, á, Nắng Hạ chưa kịp nghe rõ thì đã bị anh ta kéo chạy thục
mạng. Quá bất ngờ, Nắng Hạ vừa chạy lê theo vừa kêu lên khó
chịu:
- Á, bỏ tôi ra nào, ai vậy? Nói đi.
-....
- Ai cứu tôi với, bỏ ra. Cứu....Nắng Hạ hét toáng lên rồi anh ta
cũng dừng lại, nơi này là một góc khuất, từ đây vẫn nhìn thấy ánh
sáng của ngọn lửa trại nhưng có hò hét to đến mấy thì mọi người
cũng chẳng thể nghe thấy, một cái miệng của cô đâu thể đấu lại với
vài trăm cái miệng.
Nắng Hạ giật mạnh tay ra, cô hằn giọng:
- Anh là ai?
Anh chàng cười nhẹ:
-Nắng Hạ nhanh quên quá đấy.
- Ơ...Nắng Hạ ngờ ngợ, khi nãy giọng của anh bị lẫn trong đám đông
nên cô không thể nhận ra:
- Anh là Hữu Trí, Trần Hữu Trí đúng không?
- Phải rồi đó.
Nắng Hạ thở phào, cô đỡ lo hơn.
- Có việc gì vậy? Sao lại gọi tôi ra đây?
Anh chàng Hữu Trí cười nhẹ:
-Nắng Hạ 18 rồi phải không?
- Ừ, thì sao?
- Vậy em kém anh đến 4 tuổi cơ đấy. Anh và Huy Linh bằng tuổi
mà.
Nắng Hạ im lặng khó hiểu, anh ta có ý gì đây?
-Tại sao em lại nói dối anh. Cách nói của anh ta thân mật.
- Gì đây? Nắng Hạ ngạc nhiên.
- Quê em không phải ở Lâm Y, không phải ở ấp thứ 6 đúng
không?
Nắng Hạ giật mình:
- Tôi nói thật mà.
- Lâm Y không có con sông nào cả, anh ta bắt bẻ.
Nắng Hạ luống cuống ra mặt, co cãi nước cuối:
- Lúc đó tôi nghe không rõ nên gật bừa.
Anh ta dịu giọng thân mật như đã rất quen với Nắng Hạ vậy:
- Em giỏi cãi lắm. Thế em nói sao về việc em ở ấp thứ 6. Giải thích
gì đi chứ?
- Em nói dối mà chẳng biết cách nói dối, gia đình tôi sống ở ấp thứ
6, tôi chưa hề gặp em bao giờ, chưa hề có cái tên Nắng Hạ ở đó, và
tôi cũng đã hỏi dò chẳng có gia đình nào xung quanh liên quan đến
em cả. Rốt cuộc thì em từ đâu đến và em là ai?
Nắng Hạ chỉ biết mở to mắt đứng nhìn anh chàng Hữu Trí, tại sao anh
ta lại quan tâm đến vấn đề xuất thân của Nắng Hạ như vậy? Nắng Hạ
biết nói gì đây khi mà cô chưa bao giờ chuẩn bị tâm lý để trả lời
những câu hỏi tương tự như thế này.
Câu nói tiếp theo của anh ta như một tiếng sét giáng xuống đầu Nắng
Hạ:
-Em không phải là người ở đây có đúng không?
Nhìn vẻ lúng túng trên nét mặt Nắng Hạ, anh ta đã cười và buông tha
cho cô:
- Thôi, mình vào cùng mọi người đi.
Rất tự nhiên, anh ta nắm tay và lôi Nắng Hạ quay trở vào, còn Nắng
Hạ, cô lẽo đẽo theo sau anh ta như một đứa trẻ, tâm trí thì rối
bời. Sắp tới đây, có lẽ sẽ có rắc rối lớn xảy ra.
Hòa cùng vào dòng người nhộn nhịp quanh đống lửa trại, anh chàng
Hữu Trí vui vẻ cứ nắm tay Nắng Hạ mãi không thôi. Chưa bao giờ
người lạ nắm tay mình mà Nắng Hạ lại để yên như lúc này, có lẽ ngay
cả đến Huy Linh, cô cũng không cho anh nắm tay mình lâu đến như
vậy.
Rốt cuộc anh ta muốn gì? Anh ta nói với Nắng Hạ những điều đó để
làm gì?
Từ lúc rời khỏi nơi mà Nắng Hạ gặp Hữu Trí, lòng Nắng Hạ không yên.
Cô lo lắng khi mơ hồ nhận thây Hữu Trí đã phát hiện ra chuyện gì đó
về thân phận thật của mình. Cô không biết nên làm thế nào cả, lại
càng không muốn Huy Linh bận tâm thêm về chuyện của mình.
Một ngày sau vẫn bình yên lạ thường, Nắng Hạ thở phào nhẹ nhõm va
hy vọng những gì Hữu Trí đã nói với cô đêm hôm nào chỉ là buột
miệng, và sau đó anh đã quên tất cả.
Chiều hôm sau, Huy Linh nhìn thấy Nắng Hạ, tay anh giấu giấu sau
lưng ra chiều bí mật.
- Em đoán xem anh đang cầm gì trên tay nào Nắng Hạ?
Nắng Hạ cố nhòm nhòm ra phía sau anh:
- Làm sao mà em biết được. Anh mang cho em cái gì vậy? Có ăn được
không?
Huy Linh cười tươi rói:
- Lúc nào em cũng tham ăn như vậy. Không phải thứ gì ăn được, anh
mang cho em một bức thư, chắc là nhỏ Mai Thuý nhớ em quá nên viết
thư cho em đấy.
Nắng Hạ cầm lá thư trên tay mà không cảm thấy vui vẻ. Nhỏ Mai Thuý
có bao giờ viết thư cho cô đâu. Cô thấy tim mình đập nhanh, sự lo
lắng càng ngày càng tăng thêm khi cô nhìn thấy dòng chữ ngoài lá
thư có nét là của con trai.
Cô trở về phòng, sau một hồi suy nghĩ, cô cũng quyết định mở lá thư
ra đọc. Những dòng chữ như nhảy nhót trước mắt làm cô tái mặt, càng
đọc đến đâu cô càng lạnh toát mình đến đấy.
" Nắng Hạ em!
Anh là Hữu Trí, là người đã đem lòng quý mến em sâu sắc chỉ sau một
lần gặp mặt. Một ngày không gặp em mà anh ngỡ như chúng mình đã xa
nhau một thế kỉ, khoảng thời gian gặp em thật ngắn ngủi nhưng hạnh
phúc và vui vẻ biết bao. Chưa một người con gái nào làm anh có cảm
giác êm ái và yên bình như khi bên em như vậy. Mà cũng đúng thôi,
em khác những người con gái khác, em đâu phải là người nơi này có
đúng không? Em là người đặc biệt, em quá đặc biệt, điều đó làm anh
không thể nào thôi nghĩ và nhớ về em, hình ảnh của em đã khắc sâu
vào trong tâm trí của anh rồi. Anh nhớ em, nhớ em nhiều lắm. Anh
mong chiều nay sẽ được gặp em tại nhà riêng của anh, địa chỉ...thời
gian...
Về xuất thân và gia đình của em, gia đình Huy Linh đã vi phạm
nguyên tắc ngàn đời nay mà giấu đi tất cả, anh không chắc sự việc
sẽ như thế nào nếu mọi chuyện bị phát giác. Tất cả sẽ ra sao đều
phụ thuộc vào em. Anh hy vọng chuyện giữa hai chúng mình là của
riêng hai chúng mình, anh không muốn có người thứ 3 biết và xen
ngang. Thực sự anh rất muốn gặp em, Nắng Hạ. Nhớ em nhiều!"
Nắng Hạ bối rối và lo sợ, những lời nói đe doạ của Hữu Trí không
phải là không có lý. Bây giờ cô phải làm sao đây? Nói cho Huy Linh
và gia đình của anh biết để tất cả cùng giải quyết? Hay cô sẽ tự
mình đến nhà Hữu Trí như anh mong muốn và tất cả sẽ lại được yên ổn
như bình thường mọi ngày. Tại sao anh ta lại muốn gặp mình cô mà
lại là ở nhà riêng của anh ta chứ? Là anh ta đang có âm mưu gì hay
những lời anh ta nói là thật lòng? Làm sao có thể tin được lời của
anh ta đây, khi giữa cô và anh ta mới chỉ gặp nhau thoáng qua có 1
lần ngày hôm đó? Làm sao anh ta có thể quý mến cô và nhớ cô nhiều
như anh ta đã viết. Chắc chắn anh ta muốn lợi dụng cô, muốn trêu
đùa cô nên mới như thế mà. Nhưng... có nên nói cho Huy Linh biết
mọi chuyện không khi đây mới chỉ là bắt đầu và cũng chưa có gì
nghiêm trọng cần quan tâm lắm. Cô đã làm cho anh vất vả nhiều rồi,
cô không muốn anh thêm bận tâm về chuyện của mình nữa. Và lại, đến
nhà anh ta, cô đang là người yêu Huy Linh, anh ta dám làm gì cô
sao?
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Nắng Hạ khẽ thở dài,
cô quyết định chiều nay sẽ làm theo những gì anh ta muốn. Cô sẽ đến
nhà anh ta như đúng anh ta đã nói.
Huy Linh tò mò và có vẻ ngạc nhiên khi nghe Nắng Hạ nói cô muốn ra
ngoài gặp bạn có chút việc.
- Bạn? Ở đây em làm gì có ai là bạn...ngoài anh chứ? Huy Linh mỉm
cười âu yếm, Nắng Hạ có vẻ vội vàng:
- Sao Huy Linh hỏi nhiều thế? Lại định tra khảo nhau đấy à? Hay
không cho em đi hả?
- Hi, anh đâu có. Anh chỉ ngạc nhiên khi em nói có bạn bên ngoài
thôi. Hay là để anh đưa đến đó cho an tâm?
- Toàn con gái với nhau, Huy Linh định đi theo làm gì? Em có còn là
trẻ con nữa đâu.
- Ừ, Nắng Hạ làm người lớn từ lâu rồi. Huy Linh mấm môi giấu đi nụ
cười trên môi : - Em đi cẩn thận đấy nha.
- Em biết rồi, em đi đây. Huy Linh ở nhà không có gì để làm thì làm
xoài dầm cho em, lát em về ăn. Hi.
- Lúc nào cũng chỉ nhớ đến ăn thôi. Anh nhớ rồi. Đi đi.
Địa chỉ nhà riêng của Hữu Trí cũng không khó tìm lắm, ngôi nhà sang
trọng nằm ngay trung tâm khu vực sầm uất phát triển, đúng là công
tử nhà giàu. Đứng trước cổng nhà anh rồi Nắng Hạ mới thấy đôi chân
mình run lên vì sợ. Cô không dám đưa tay ra bấm chuông, rồi không
biết cô sẽ phải làm gì khi giáp mặt với Hữu Trí đây. Hữu Trí đang
đứng trên tầng chờ đợi sự xuất hiện của Nắng Hạ, khi thấy bóng dáng
Nắng Hạ đang ngập ngừng ngoài cổng mãi không chịu bấm chuông, anh
khẽ mỉm cười. Ngay cái vẻ ngập ngừng lo sợ yếu đuối ấy của Nắng Hạ
cũng làm anh thêm yêu cô hơn. Biết bao cô gái đã đi ngang qua đời
anh, anh chưa bao giờ biết đến một cô gái như Nắng Hạ. Ngay từ cái
nhìn đầu tiên, đôi mắt cô lướt qua anh, đôi mắt trong sáng ngây thơ
ấy đã làm anh ám ảnh. Anh chú ý đến từng hành động của cô, cái dáng
người nhỏ bé của cô, nụ cười tinh nghịch của cô, cả những lần cô
thì thầm nói nhỏ với Huy Linh cũng làm anh mê mẩn. Ngay giây phút
ấy, anh đã biết con tim chỉ thích chơi bời bấy lâu của mình giờ đã
biết loạn nhịp vì một cô gái.
Lúc này đây lặng ngắm Nắng Hạ trên cao, anh chỉ muốn chạy ngay
xuống ôm chặt cô vào lòng mình, biến cô là người của mình, mãi mãi.
Nhưng anh kiên nhẫn chờ cho khi tiếng chuông cửa vang lên thì mới
chậm rãi bước ra gặp Nắng Hạ. Nhìn Nắng Hạ ăn mặc giản dị không cầu
kỳ nhưng vẫn rất xinh đẹp, Hữu Trí muốn có cô hơn bao giờ hết. Nếu
như là những cô gái khác, anh đã không lịch sự và từ tốn như thế
này.
- Em đến rồi đấy à? Đúng giờ nhỉ. Kèm theo câu nói là nụ cười trên
môi anh đầy thiện cảm.
Nắng Hạ vào thẳng vấn đề:
- Anh muốn tôi đến đây làm gì? Có việc gì thì anh nói nhanh lên,
tôi có việc bận phải đi ngay.
Hữu trí vẫn mỉm cười nhẹ:
- Sao em vội thế, em vào nhà đã nào. Chuyện đâu thể nói 1 hai câu
là xong.
- Không, tôi bận lắm, anh làm ơn nói nhanh lên cho tôi còn
về.
- Anh không quen đứng nói chuyện như thế này bao giờ, em có vào hay
không thì tuỳ em.
Nói rồi Hữu Trí quay người bước vào trong, để mặc Nắng Hạ đang đứng
đó mở đôi mắt ra vì không biết phải xử lý như thế nào. Sau một lúc
ngập ngừng phân vân rồi Nắng Hạ cũng phải vội vã chạy theo sau Hữu
Trí như một đứa trẻ, cô không biết được anh đang mỉm cười hạnh phúc
phía trước.
Cô ngó quanh ngôi nhà mà mình đang đứng thì nhận ra ngoài mình và
anh tar a thì không có một ai nữa, điều này làm cho cô khẽ rùng
mình khi nghĩ đến những điều kì quái.
Anh ta đã mang đến trước mặt Nắng Hạ một ly rượu từ lúc nào và mời
cô uống cùng mình.
- Tôi không biết uống rượu. Nắng Hạ sốt sắng khi thấy anh ta ngoài
cười ra thì không nói gì liên quan đến chuyện của cô cả:- Anh nói
muốn gặp tôi thì anh đã gặp rồi đó, còn chuyện gì nữa anh nói nhanh
lên, tôi còn có việc phải đi ngay thật mà.
Anh ta ngồi xuống ghế:
- Thứ nhất, anh không chấp nhận cách xưng hô của em, nghe xa lạ
quá. Thứ hai, em đang là khách trong nhà anh, em không nên bất lịch
sự nhiều đến thế. Anh đã nói tất cả với em rồi đấy, mọi chuyện đều
do em quyết định cả.
Huy Linh chưa khi nào làm khó mình như anh ta cả. Nắng Hạ nén tiếng
thở mạnh khó chịu vào trong, đôi mắt cô nhìn Hữu Trí đầy căm hận
nhưng vẫn cố gắng kìm lại, cô nói gằn nhẹ:
- Rốt cục thì anh muốn gì ở tôi?
Anh ta nhìn Nắng Hạ, khẽ nhíu mày:
- Anh không hề thích kiểu xưng hô này của em chút nào cả. Em xưng
hô lại đi nào.
Nắng Hạ mấm môi, ánh mắt của cô cũng có phần gay gắt hơn, cô vẫn cố
gắng kiềm chế:
- Thưa anh! Em muốn hỏi rằng rốt cục thì anh muốn gì đây? Anh muốn
gì ở em nào?
Hữu Trí cười to vui vẻ:
- Em nói chuyện hay thật đấy nhỉ? Anh đang rất vui.
Nắng Hạ cúi mặt, cô nói nhỏ chỉ để mình cô nghe thấy:
- Vui cái con khỉ ấy.
- Hả? Em nói gì cơ? Hữu Trí không tin vào những gì anh vừa nghe
thấy.
Nắng Hạ giật thót, sao tai anh ta lại có thể thính được như thế
nhỉ? Cô rối rít:
- Không, không, tôi...à, ờ, em có nói gì đâu.
Hữu Trí mấm môi không muốn cười to lại làm cô thêm bực mình, anh đi
lấy cho cô một cốc nước lạnh:
- Anh không ép em uống rượu nữa, em uống nước lọc này đi.
- Cảm ơn. Nắng Hạ cầm cốc nước và uống một hơi, cô cảm thấy an tâm
hơn khi anh ta không có gì sỗ sàng như cô tưởng. Không biết nói gì
tiếp theo, cô cầm chiếc cốc trên tay và nhìn quanh nhà xem
xét.
- Em có muốn xem đồ quanh nhà không? Hay xem đồ kỷ niệm của
anh?
Nắng Hạ im lặng nhìn quanh nhà tiếp, cô không biết anh ta nghĩ gì
mà lại đưa ra đề nghị trẻ con như thế.
Phịch.
Tiếng để mạnh chiếc hộp xuống nền nhà bên cạnh làm Nắng Hạ giật
mình. Hữu Trí lau mồ hôi và cười hiền lành:
- Phù, anh lục mãi mới thấy mấy đồ cũ này, anh nghĩ em cũng sẽ
thích chúng giống anh vì chúng rất dễ thương.
Nói rồi Hữu Trí mở hộp đó và lôi ra biết bao nhiêu đồ của...trẻ
con. Những món đồ ngồ ngộ khiến Nắng Hạ đôi lúc có muốn nén cười
cũng không thể được. Anh chàng Hữu Trí này cũng hay thật, từ lúc
anh lôi mấy thứ đồ này ra, anh cũng khác hẳn cái vẻ lạnh lùng phong
lưu thường thấy mà trẻ con cười đùa rất vui vẻ. Anh say sưa nói và
cười dường như quên mất việc anh muốn Nắng Hạ đến đây là vì vấn đề
gì, quên luôn cả cảm nhận của Nắng Hạ đang ngồi cạnh anh.
Trời buông màn đêm nhanh như tiếng khóc của con trẻ lúc hờn dỗi,
Nắng Hạ cất lời cắt ngang câu chuyện Hữu Trí đang huyên
thuyên:
- Trời tối rồi, anh có chuyện gì thì nói nhanh cho...em còn về
chứ.
Hữu Trí lúc này mới quay ra, anh nuối tiếc thời gian, anh ngẫm nghĩ
1 hồi rồi nói:
- Tạm thời hôm nay anh chưa nghĩ ra chuyện để nói với em, hẹn em
đúng giờ này ngày mai tới đây, anh sẽ nói nhé.
Nắng Hạ hơi đỏ mặt phẫn nộ vì trò đùa quái ác của anh chàng:
- Sao anh lại trẻ con như thế? Anh đang đùa tôi đấy à? Ngày mai ư?
Ngày mai còn phải đến đây nữa ư? Tôi không rảnh mà ngồi đây nghe
anh luyên thuyên mấy câu chuyện nhỏ nhặt này đâu. Rốt cục thì anh
muốn gì nào? Anh nói thẳng ra đi, đỡ mất thời gian của cả 2.
- Mai em bận rồi à? Anh chàng có vẻ vẫn rất từ tốn.
- Phải.
- Bận bên cạnh Huy Linh chứ gì?
- Liên quan đến anh à? Nắng Hạ bắt đầu phát cáu.
Anh chàng bỗng vụt trở lại vẻ người lớn, giọng anh đanh lại vẻ mặt
lạnh lùng:
- Liên quan nhiều chứ, sao lại không liên quan.
Hơi ngỡi ngàng khi nghe thấy câu trả lời của Hữu Trí, Nắng Hạ còn
chưa hiểu hết ý anh muốn nói là gì, anh chàng đứng lên đề
nghị:
- Anh đưa em về.
- Không cần đâu. Tôi...à, em tự về được. Nắng Hạ từ chối không chút
đắn đo suy nghĩ.
- Trời tối rồi, em về một mình sẽ rất nguy hiểm.
- Không sao đâu mà. Nắng Hạ vẫn kiên quyết, cô cầm chiếc túi xách
của mình đứng lên và toan bước ra cửa thì giọng hữu Trí vang lên
lạnh lùng:
- Chưa có một người con gái nào dám thẳng thừng từ chối anh như thế
cả, em đừng làm anh giận thêm nữa, anh không biết mình sẽ kiên nhẫn
được đến bao giờ cả.
- Anh cũng thôi đi, anh không cần phải doạ dẫm như vậy đâu, tôi
biết rồi. Giờ thì anh muốn hành hạ tôi như thế nào thì tuỳ anh, anh
muốn gì tôi cũng mặc kệ anh, chỉ mong anh hãy để yên cho gia đình
Huy Linh, anh đừng mãi lấp lửng như vậy, đừng đùa giỡn tôi như vậy
nữa, tôi hết chịu nổi rồi.
Chẳng thể hiện một thái độ gì cả, Hữu Trí nắm tay Nắng Hạ kéo cô ra
ngoài, anh đưa cô về trong im lặng.
Nắng Hạ ngồi sau Hữu Trí, bỗng dưng cô cảm giác tội lỗi với Huy
Linh vô cùng. Nhưng mà cô đã làm gì đi quá giới hạn để có lỗi với
anh đâu chứ.
Xe dừng lại cách bậc đá dẫn đến khu chính trị 1 quãng khá an toàn,
trước khi về, Hữu Trí bất chợt ôm chặt Nắng Hạ khiến cô quá bất ngờ
mà không thể nào né tránh, anh nói:
- Hứa với anh ngày mai em sẽ tới, và hy vọng ngày mai em sẽ thay
đổi lại cách xưng hô mà không cần anh nhắc nhở. Anh chàng dúi nhẹ
vào trán Nắng Hạ, cử chỉ đầy yêu thương:
- Em còn khờ khạo lắm thiên thần bé nhỏ ạ. Chào em nhé!
Nắng Hạ im lặng cố gắng không nói gì cho anh ta phật lòng. Anh ta
thực sự quá sắc xảo, anh ta nắm được bí mật của Nắng Hạ, anh ta
muốn lợi dụng điều đó để làm gì? Ngày mai anh ta còn muốn gặp cô
nữa, mục đích anh ta muốn đạt được cuối cùng là gì nào? Cô có nên
đến đó nữa hay không?
Đang phân vân với những câu hỏi lẫn lộn thì bóng Huy Linh sốt sắng
từ xa chạy tới, anh lo lắng:
- Em đi đâu mà sao về muộn thế? Anh chờ em ở nhà mà lo quá, cứ ngỡ
có chuyện gì không hay xảy ra với em rồi.
- Có sao đâu nào. Nắng Hạ dang hai tay ra đùa: - Vẫn còn nguyên vẹn
như lúc trước đây này.
Huy Linh cười tươi rói, anh khoác vai Nắng Hạ cùng đi về
phòng:
- Em đã ăn cơm chưa?
- Em chưa, em đang đói meo đây.
- Chết, giờ này còn chưa ăn sao? En đi công chuyện ở đâu vậy?
- À...ờ thì...Mà anh có để phần xoài dầm cho người ta không đấy?
Nắng Hạ lảng tránh, Huy Linh không chút nghi ngờ:
- Có chứ, anh còn chờ em về ăn cùng.
Nhìn Huy Linh vui vẻ như thế mà Nắng Hạ nén tiếng thở dài. Huy Linh
mà biết cô đã đi gặp ai thì không biết anh sẽ như thế nào đây? Hay
là cô nói tất cả cho Huy Linh biết? Không được, cô đã làm gia đình
Huy Linh vất vả nhiều, cô nợ gia đình anh nhiều quá, cô muốn tự
mình giải quyết chuyện này. Cô muốn làm được việc gì đó trả ơn cho
gia đình anh, làm sao cô trả hết được ơn này đây?
Lại thêm một đêm nữa Nắng Hạ không ngủ được. Chiều nay là lần thứ 2
cô đến nhà Hữu Trí, anh ta mãu chỉ muốn đùa giỡn với cô, ngồi nói
chuyện vẩn vơ rồi thi thoảng nói ý linh tinh.
Ngày mai, anh ta vẫn hẹn Nắng Hạ đến vào giờ đó như mọi ngày. Không
thể kiên nhẫn hơn được nữa, cho dù cô đã mắng anh một trận, nói hết
lý lẽ nhưng không thể thay đổi được quyết định của anh ta. Anh ta
quá người lớn và giỏi mưu kế, cô thì quá trẻ con và ngây thơ, cô
không thể nào đối phó với anh ta được. Làm sao cô có thể chịu đựng
mãi cảnh chiều nào cũng phải nói dối Huy Linh để đến nhà riêng của
Hữu Trí mà ngồi được. Ngày mai, cho dù sự việc có như thế nào, nhất
định cô sẽ dứt khoát mọi chuyện với anh ta. Để xem anh ta muốn gì,
hay anh ta chỉ doạ dẫm cô thế thôi chứ thực ra chuyện cũng đâu có
nghiêm trọng như những gì cô nghĩ.
Bước chân vào ngôi nhà mà cô không muốn đến, chiếc bàn mọi ngày hôm
nay có thêm một lọ hoa hồng, những ngọn nến được cắm trên chiếc
bánh trước một cách tỉ mỉ, đồ uống và ly cũng đã được chuẩn bị chu
đáo. Hình như sắp có bữa tiệc nào xảy ra ở đây thì phải.
Anh chàng bước từ trong ra với bộ đồ thật đẹp, tiếp theo là tiếng
nhạc du dương vang lên, anh chàng cười tươi với Nắng Hạ mời cô ngồi
ghế và rót rượu mời cô uống. Nắng Hạ từ chối, anh ta đe doạ, lần
này Nắng Hạ không chịu nhượng bộ:
- Em đã đến đây rồi, cũng làm theo lời của anh nhiều mà không dám
trái ý. Cảm giác như đang bị anh đùa giỡn lấy thú vui cho bản thân
mình khiến em không hề có chút thoải mái nào khi ngồi trong ngôi
nhà này. Anh đã có được thứ mà anh muốn có chưa? Giờ thì làm ơn hãy
buông tha cho em, buông tha cho gia đình Huy Linh được chứ?
- Nếu như em cạn ly với tôi lần này. Hữu Trí đưa ly rượu cho Nắng
Hạ.
Đưa mắt nhìn anh ta cảnh giác, Nắng Hạ đỡ lấy ly rượu và hỏi:
- Anh nói thì không được nuốt lời đó.
- Ừ, anh hứa. Hữu Trí khẽ gật đầu.
- Hy vọng từ nay sẽ không phải gặp anh nữa. Nói rồi Nắng Hạ hít một
hơi dài uống cạn ly rượu. Cô khẽ nhăn trán vì cay, trong lòng cô
nóng ran, cảm giác khóc chịu chỉ muốn ói. Không muốn lãng phí ở một
nơi vô bổ như thế này thêm lần nào nữa, Nắng Hạ đứng lên và cầm túi
xách đi về. Mới chỉ đi được mấy bước, Hữu Trí đã vội ngăn cô lại,
anh nắm tay cô không cho cô đi tiếp:
- Nắng Hạ, em đừng đi, đừng xa anh.
- Bỏ tôi ra đi. Nắng Hạ kiên quyết.
- Không, em ở lại với tôi đi, chỉ cần em ở lại với tôi đêm nay thôi
cũng được. Giọng anh ta như van lơn.
Nắng Hạ giật mạnh cánh tay mình ra nhưng Hữu Trí lại ôm chặt cô vào
lòng, hơi men rượu bốc lên khiến Nắng Hạ cảm thấy choáng váng. Cô
sợ hãi vùng vẫy cố gắng thoát khỏi anh nhưng vòng tay cứng như thép
của anh lại càng siết chặt cô hơn. Cô đánh vào người anh chỉ hy
vọng anh buông cô ra nhưng anh vẫn không chịu thôi.
- Tại sao chứ? Tại sao em không cho anh một cơ hội? Tại sao? Em nói
đi.
Nắng Hạ sợ hãi:
- Vì tôi đã có Huy Linh rồi.
Hữu Trí nắm chặt hai vai Nắng Hạ, anh bắt cô đối diện với
mình:
- Không! Em không yêu anh ta, em đang nói dối phải không? Hữu Trí
lay lay Nắng Hạ : - Em nói dối phải không Nắng Hạ? Em không yêu Huy
Linh phải không?
Nắng Hạ không thể chịu đựng thêm sự điên cuồng của anh ta, cô hét
lên:
- Không, tôi yêu Huy Linh, tôi đã nói rồi. tôi yêu Huy Linh. Từng
tiếng một Nắng Hạ nói ra làm Hữu Trí đau đớn, anh thấy sống mũi
mình cay cay, anh buông Nắng Hạ ra, đôi mắt anh có phần mệt
mỏi.
- Nếu thực sự là như vậy, anh muốn hôn em để tạm biệt.
Nắng Hạ giật mình, cô lắc đầu từ chối:
- Không được, không thể được, anh làm ơn đừng bắt ép tôi làm những
gì tôi không muốn.
Giọng Hữu Trí đầy phẫn nộ:
- Chưa có một người con gái nào dám từ chối tình cảm của anh, cũng
chưa có một thứ gì anh muốn có mà lại không có được bao giờ
cả.
Nắng Hạ sợ hãi, cô cố gắng tỉnh táo:
- Anh đã có Hương Lý rồi, anh còn cần gì ở tôi?
Hữu Trí đến gần Nắng Hạ hơn, anh cúi sát nhìn khuôn mặt ngây thơ
của Nắng Hạ và thì thầm:
- Em ngốc lắm, ai cũng biết đó không phải là tình yêu. Anh ta cúi
mặt gần hơn, hơi thở anh ta quá gần, Nắng Hạ cũng cảm nhận được đôi
má mình đang nóng lên, cô vội vàng đẩy anh ta ra sau:
- Không! Đừng mà, tôi không thể.
- Chỉ lần này thôi Nắng Hạ, cho anh được sống thật với người con
gái anh yêu, cho anh được có em một lần, và em sẽ được tự do.
Nắng Hạ cảm thấy xung quanh chao đảo, chân cô run lên vì sợ và vì
lạnh. Hữu Trí mỗi lúc một gần cô hơn, còn cô thì bất lực, cô cảm
thấy mình không còn chút sức lực nào để vùng chạy nữa. Dù sao, cố
gắng thêm lần này nữa thì tất cả đều được tốt đẹp. Nụ hôn ư? Có còn
nhiều ý nghĩa đến vậy khi nụ hôn đầu cô đã trao người cô yêu?
- Anh yêu em, anh yêu em, Nắng Hạ. Em có biết anh đã yêu em ngay từ
cái nhìn đầu tiên chạm mặt, đôi mắt, nụ cười và sự ngây thơ đáng
yêu của em đã làm anh như chao đảo. Lần đầu tiên anh biết rung
động, lần đầu tiên ấy anh đã ước ao người đi bên em không phải là
ai khác ngoài anh, anh muốn che chở cho em, muốn bảo vệ em, muốn
được sống cạnh em suốt cuộc đời này. Cả buổi hôm đó, anh chỉ nhìn
em mà không thể tập trung nghĩ đến những việc khác. Chạm vào đôi
tay em, anh thấy tim mình đập rộn, lần đầu tiên anh thấy hạnh phúc
đến như thế, khi ấy, anh chỉ ước một điều, chỉ mong một điều em là
của anh, chỉ là của riêng mình anh thôi. Anh đã yêu em nhiều đến
như thế, nhưng em không hề hay biết. Anh đã thực lòng yêu em nhiều
như thế Nắng Hạ.
Hữu Trí mỗi lúc một gần Nắng Hạ, cô gần như không thể hiểu được Hữu
Trí đang nói gì, chỉ thấy anh nói nhiều lắm. Giọt nước mắt đã lăn
dài trên má Nắng Hạ từ lúc nào, lúc này đây, trong đầu cô lúc này
chỉ có hình ảnh duy nhất của Huy Linh. Huy Linh ơi! Giờ này anh
đang ở đâu? Đến đây đi anh ơi, hãy đến đây và đưa em đi thật xa nơi
này. Anh ơi, có nghe thấy con time m đang gọi anh không? Em chỉ
muốn, em cũng chỉ là của riêng anh mà thôi. Huy Linh!
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)- Em ngốc nghếch quá,
em yêu. Giọng Hữu Trí đầy yêu thương vang lên, anh đưa tay lau giọt
nước mắt trên đôi má Nắng Hạ, tựa đầu vào vai cô và nhắc lại câu
nói yêu cô nhiều lần nữa, những câu nói chỉ làm Nắng Hạ cảm thấy
ghê tởm con người này, tình yêu mà anh ta dành cho cô cũng thật
đáng ghê tởm. Rồi anh tìm đến bờ môi cô, đắm mình trong men say
ngọt ngào của tình yêu. Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má Nắng
Hạ nóng bỏng để rồi kết lại thành khúc nhạc ai oán. Xung quanh trời
đất như chao đảo, Nắng Hạ mơ hồ thấy đôi chân mình khuỵu xuống nền
nhà, Hữu Trí vội vã đỡ lấy cô đặt cô nhẹ nhàng xuống và mãi không
chịu buông tha, dường như anh còn tham lam muốn nhiều hơn trước. Cô
yếu ớt đưa cánh tay mình đẩy anh ta ra xa mình nhưng rồi nó lại nằm
gọn trong lòng bàn tay anh. Cô không thể kháng cự, rượu đã bốc lên
đến đỉnh đầu, cô nhìn thấy mấy Hưu Trí trước mặt. Nắng Hạ bất lực,
nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cánh cửa phòng bất chợt bị mở tung, Hữu Trí giật mình quay ra.
Trước cửa, Huy Linh đang đứng đó, một Huy Linh bằng sương bằng
thịt.
Mặt Huy Linh biến sắc, đôi tay anh run run vội nắm chặt lại cố gắng
kìm chế cảm xúc. Một người con gái anh đã đem lòng yêu thương bấy
lâu, người con gái mà anh đã cố gắng bảo vệ, chở che bấy lâu đang
nằm trên sàn nhà cùng với một người con trai khác hôn nhau đắm
đuối. Nắng Hạ đi hẹn hò với người khác ư? Suốt bao ngày qua là cô
đã nói dối anh để đến đây gặp anh chàng này ư? Đây có phải là sự
thật không hay chỉ là do anh tưởng tượng? Hay chỉ là một giấc mơ mà
anh đang mơ, thế thì hãy tỉnh lại đi nào Huy Linh, giấc mơ này kinh
khủng quá, làm sao anh chịu được.
Hữu Trí khó chịu đứng lên và nhìn Huy Linh đầy giận giữ:
- Anh còn đến đây làm gì nữa? Hãy về đi, Nắng Hạ đã là của tôi
rồi.
Huy Linh như không để ý đến sự tồn tại của Hữu Trí, anh đang nhìn
Nắng Hạ khó nhọc gượng ngồi dậy nhìn Huy Linh vui mừng:
- Huy...Linh.... Nắng Hạ gần như muốn ngất lịm.
Huy Linh quay sang Hữu Trí, nhìn thấy nụ cười đắc thắng của anh ta,
Huy Linh gần như phát điên lên.
- Đứng lên đi! Huy Linh gần như hét với Nắng Hạ, nhưng cô càng cố
gắng thì cô càng nhận ra mình gục xuống sàn nhà nhiều hơn. Hữu Trí
cười:
- Anh đừng bắt ép người khác, nhất là chuyện tình yêu, cô ấy đã lựa
chọn rồi thì đừng níu kéo. Anh đi đi.
Huy Linh mong chờ Nắng Hạ nói gì đó để giải thích nhưng hình như cô
đang cúi mặt im lặng thừa nhận. Hữu Trí vẫn đứng cạnh Nắng Hạ nói
gì đó anh không để ý, anh cố gắng chờ đợi Nắng Hạ nhưng vẫn chỉ là
im lặng, sự im lặng làm anh đau thắt con tim.
Giọt nước mắt lăn dài trên má, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà rồi lạnh
ngắt. Nắng Hạ nhắm nghiền mắt, cô run rẩy với bờ vai yếu ớt, cô
muốn mở lời nói điều gì đó cho Huy Linh hiểu nhưng cô không thể,
đôi mắt cô nhắm nghiền và bờ môi khô cháy không thể cử động. Huy
Linh, Huy Linh, em xin lỗi. Anh đừng bỏ em lại đây, xin anh, xin
anh, hãy tin em lần này cho dù những gì anh đã nhìn thấy đã làm anh
đau khổ và khó lòng tin em hơn được nữa. Hữu Trí nói dối, em không
yêu anh ta, em chỉ yêu anh thôi, là em đã mắc bẫy của anh ta. Anh
ơi, xin anh...
- Nói đi, nói đi, tôi chờ em lời giải thích đấy, em nói gì đi chứ,
đứng lên đi nào, đứng lên. Anh xin em Nắng Hạ, đứng lên và đến bên
anh đi. Huy Linh gần như gào lên đau đớn, hình ảnh Nắng Hạ gục mặt
trên nền nhà không nhìn anh mờ dần trong đôi mắt anh, đôi tay anh
nắm chặt bất lực. Cảm giác bị phản bội ngay trước mặt người đàn ông
kia khiến anh phát điên lên. Nắng Hạ vẫn im lặng nằm đó. Không đối
diện với anh.
Nắng Hạ cố gắng nghe tiếng Huy Linh vang lên bên tai, cô thực sự
chỉ muốn chìm vào một khoảng đen vô tận đang mở ra trong đôi mắt
nhắm nghiền. Em yêu anh, mãi mãi yêu mình anh thôi Huy Linh
ơi.
- Anh đi đi, như thế chưa đủ cho anh hiểu sao? Đừng bắt cô ấy đối
diện với anh, cô ấy đã lựa chọn rồi. Anh về đi.
- Rốt cuộc cô là người như thế nào đây? Tôi hận cô! Nắng Hạ! Nói
rồi Huy Linh sải bước chân chạy nhanh khỏi ngôi nhà đáng ghét đó
cùng những con người làm anh đau đớn. Trong đêm tối, anh lao mình
đi như một người vô hồn, phía trước liệu có phải là bầu trời không?
Tại sao anh không muốn đi tiếp thêm nữa? Phía đó làm gì còn người
con gái anh yêu nữa đâu. Nắng Hạ! em bỏ anh, phản bội anh. Anh hận
em! Hận em suốt cuộc đời này.
Hữu Trí mỉm cười đến gần Nắng Hạ, anh đặt cô lên cánh tay mình nhẹ
nhàng:
- Anh ta đến đúng lúc lắm. Hữu Trí vội tái mặt khi thấy Nắng Hạ im
lặng nhắm nghiền mắt trên tay mình, sau đó anh lại mỉm cười khi
biết là do cô đã say rượu, có lẽ cô không quen uống rượu nên chỉ
cần một ly rượu mạnh thôi đã làm cho cô bị sốc. Đúng là trời đã
giúp anh mà. Tất cả mọi chuyện đều xảy ra đúng lúc.
- Lúc ấy, anh lại ngỡ em chọn anh đấy Nắng Hạ. Hữu Trí nói với một
mình và cười cho sự ngốc nghếch đó. Chính anh mới là người ngốc
nghếch khi tin rằng tình yêu chân thành của mình đã làm cho cô cảm
động. Anh không biết rằng tình yêu mà anh cho là nhiều ấy chưa thể
nào bằng một nửa tình yêu mà Huy Linh đã dành cho Nắng Hạ.
- Anh yêu em thật lòng Nắng Hạ, tại sao em không cho anh một cơ hội
nào? Anh cũng đã từng muốn có em bằng chính con người của anh, anh
muốn giành lấy em từ tay của hắn. Nhưng em đâu có cho anh cơ hội,
em sắt đá quá. Bao nhiêu ngày rồi anh mong có em trong vòng tay của
mình, anh tìm mọi cơ hội để được gặp em còn em thì luôn luôn mong
mỏi về bên cạnh hắn. Anh không muốn chia sẻ em cho ai cả, anh không
muốn em nghĩ về hắn, em phải ở bên cạnh anh cho đến hết cuộc đời
này em yêu nhé.
Hữu Trí ôm Nắng Hạ gọn vào lòng mình đứng lên. Nắng Hạ im lặng
ngoan ngoãn trên đôi tay anh, khuôn mặt cô nhạt nhoà nước mắt, anh
càng yêu cô hơn bao giờ hết.
- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi Nắng Hạ. Những gì mà anh đã muốn, anh sẽ
giành cho bằng được.
Đặt Nắng Hạ lên chiếc giường của mình đã được anh chuẩn bị từ trước
một cách chu đáo, Hữu Trí hôn nhẹ lên trán cô và vuốt lên đôi má
đang ửng đỏ với làn da mịn màng:
- Cô bé ngốc ngếch của anh, em sẽ là vợ của anh, mãi mãi không ai
giành được em từ tay anh đâu.
- Bỏ cô ấy ra! Tiếng cửa phòng mở mạnh, một cánh tay khoẻ khoắn
chống lên cửa, những vệt máu đỏ tươi do đấm mạnh vào vật cứng còn
in hằn rõ. Hữu Trí một lần nữa giật mình khi Huy Linh bằng xương
bằng thịt đang đứng trước mặt anh. Đôi mắt Huy Linh ánh lên sự giận
giữ đáng sợ, anh như ra lệnh:
- Bỏ cô ấy ram au.
Hữu Trí đã lấy lại được bình tĩnh, anh gằn giọng:
- Ra khỏi nhà tôi mau trước khi tôi nổi nóng.
Huy Linh không chờ nghe hết câu doạ dẫm của Hữu Trí, anh lao vào
giáng một cú đấm mạnh vào mặt Hữu Trí:
- Thằng khốn, mày đã làm gì cô ấy?
Lau đi vệt máu đỏ trên khoé miệng, Hữu Trí cười khẩy:
- Mày thừa thông minh để hiểu mà.
- Đồ khốn nạn! Huy Linh lao đến túm lấy cổ Hữu Trí, mắt anh gằn
từng tia máu nhỏ đáng sợ. Hữu Trí giật mạnh thoát khỏi bàn tay Huy
Linh, anh cũng kịp giáng cho Huy Linh một cú đấm bất ngờ khiến Huy
Linh không thể né tránh. Hai người họ lao vào nhau như những người
đã mất hết ly trí.
Nắng Hạ vẫn nằm đó im lặng cam chịu số phận của mình. Cô mong mình
mãi mãi ngủ yên như vậy, thà như thế còn hơn để cô phải giáp mặt
với Huy Linh. Trước khi cô không còn biết gì nữa, cô cũng mơ hồ
nghe thấy Huy Linh nói hận mình và bỏ đi. Anh đã đi, đã không thể
chấp nhận việc làm có lỗi của Nắng Hạ.
Toan ôm Nắng Hạ vào lòng thì Hữu Trí đã đến bên cạnh ngăn cản, như
không thế kiềm chế được nữa, Huy Linh vung tay mạnh hất Hữu Trí
văng ra va đập đầu vào cạnh bàn, một vệt máu đỏ tươi chảy dài từ
trán xuống. Hữu Trí đưa tay lên trán lau những vệt máu, anh đe
doạ:
- Nếu mày đưa cô ấy đi khỏi nơi này, mày và cả gia đình của mày nữa
sẽ phải hối hận.
Không cần nghe thêm lời nào, Huy Linh ôm Nắng Hạ chặt trong vòng
tay rời khỏi ngôi nhà Hữu Trí.
Từng đượt gió thổi vào mặt Huy Linh làm anh lạnh buốt, nước mắt anh
rơi chảy dài xuống gò má nóng hổi, chảy xuống khuôn mặt người con
gái anh yêu thương hơn cả cuộc sống của mình lạnh giá. Cô bình thản
nằm trong tay anh, người con gái anh không biết phải nghĩ về co như
thế nào. Tại sao khi anh muốn cô giải thích cho anh hiểu rõ mọi
chuyện cô lại chỉ im lặng như thế? Tại sao cô không mở mắt ra để
chứng kiến được cảnh anh đã cố gắng lấy lại cô trong vòng tay kẻ
khác đau đớn và khổ sở như thế nào? Trong khi cô đã theo người
khác, tại sao anh còn quay lại đó để cố gắng đưa cô ra ngoài này
làm gì? Tại sao ngay cả giây phút đang hận cô nhất, anh vẫn đau
nhói khi nghĩ cô sẽ thuộc về một người đàn ông nào khác? Anh đang
làm gì thế này? Tại sao anh còn lo cho cô, trong khi tự cô bước
chân đến ngôi nhà đó chứ.
Nhìn Nắng Hạ vẫn bình thản nằm đó, Huy Linh đau đớn, anh bất lực,
anh phải làm gì với cô đây khi tình yêu trong anh giành cho cô vẫn
còn nguyên vẹn. Vừa mới cách đây vài tiếng, cô và anh còn đang vui
vẻ bên nhau trong khu chính trị, cô chào tạm biệt anh và hẹn sẽ về
sớm cùng anh đi dạo vườn hoa mà. Tại sao tình cảm lại có thể lừa
dối như thế? Tại sao tất cả đã vội thay đổi nhanh như thế?
Lọ hoa trên bàn trong phòng của nhà trọ Huy Linh đưa Nắng Hạ vào bị
anh hất đổ vỡ nát dưới sàn nhà, tiếng kêu nghe chói tai của âm
thanh thuỷ tinh vỡ làm anh càng như điên dại không thể làm chủ được
mình, anh đấm mạnh liên tiếp vào tường, máu bật ra đỏ tươi vẫn
không quên in hằn trên nền trắng trong phòng. Nỗi đau về thể xác
này có là gì so với những gì Nắng Hạ vừa gây cho anh. Nắng Hạ, tại
sao em phụ tình yêu của tôi, phụ tình yêu của Bố Mẹ và Nội dành cho
em? Em làm tổn thương tất cả, làm tan nát tất cả. Em là người như
thế nào đây? Có đơn giản và ngây thơ như tôi đã nghĩ? Em dậy đi,
dậy mà nói gì đi chứ. Tại sao em cứ nằm im mãi thế? Mọi chuyện đã
đến mức này em đã hả dạ hay chưa?
- Nắng Hạ! Dậy đi, dậy mà nói đi chứ. Huy Linh hét lên khi nhìn
thấy khuôn mặt vô tội đang im lặng trên giường như thiên thần thánh
thiện.
Nắng Hạ giật mình khi có tiếng hét lớn trong phòng, cô quay cuồng,
đầu óc choáng váng đau đớn.
Nhìn thấy Huy Linh đang đứng trước mặt vô cảm lạnh lùng, Nắng Hạ
kịp nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, cô cố gắng ngồi dậy, vẻ sợ
hãi còn hiện rõ trên khuôn mặt non nớt, nước mắt cô lại rơi xuống,
mặn chat.
Vừa nhìn thấy Nắng Hạ tỉnh lại, Huy Linh quay người đi ra. Khi thấy
cô im lặng bất tỉnh, anh mong cô tỉnh lại để nghe lời giải thích
rằng tất cả chỉ là hiểu nhầm, cô vẫn yêu anh và chung thuỷ với lời
hứa ngày nào, để rồi khi cô tỉnh lại, anh lại không muốn đối diện
với cô, anh không muốn nghe lời giải thích nào mà cô đã kịp có thời
gian để nghĩ ra. Anh hận cô, càng yêu cô nhiều đến đâu thì anh càng
hận cô nhiều đến thế, cô đã trà đạp lên con tim anh để giờ đây nó
lại trở nên lạnh giá vô cảm. Nó đan rỉ máu.
Nắng Hạ nấc lên đau đớn khi thấy Huy Linh lại có ý định bỏ đi, cô
gọi tên anh trong tuyệt vọng:
- Huy Linh! Huy Linh ơi!!
Nước mắt Huy Linh lặng lẽ rơi xuống, anh vẫn bước đi như người vô
hồn. Anh không dám nhìn cô, không dám nhìn cô thêm lần nào nữa để
rồi vết thương lòng lại thêm lần nữa xót xa. Từ đây anh sẽ sống như
thế nào để chấp nhận sự thật đây? Còn nội của anh, Bố Mẹ anh nữa,
họ đã hy vọng và mong chờ ở anh và cô như thế nào.
- Huy Linh...Tiếng gọi của Nắng Hạ nhỏ bé và yếu ớt, dường như cô
chẳng thể nghĩ được gì nữa ngoài việc gọi tên anh : - Hu Hu...Huy
Linh, đừng bỏ em đi, hãy nói gì đi Huy Linh, đừng bỏ em một
mình.
Dừng lại để nén những giọt nước mắt lặng lẽ trong đôi mắt, Huy Linh
tiến đến bên giường Nắng Hạ, khuôn mặt anh lạnh giá như ngày đầu cô
mới gặp anh, anh giật mạnh sợi dây chuyền đeo ở cổ mình xuống ném
trước mặt Nắng Hạ:
- Tất cả tôi trả lại cho...cô, cô đùa giỡn tôi như thế là đủ
rồi.
Nắng Hạ nấc lên nghẹn ngào:
- Không! Không phải như thế Huy Linh ơi.
- Đừng có gọi tên tôi nữa. Huy Linh quát lớn.
Cầm sợi dây chuyền trên tay, Nắng Hạ không thể cầm được nước mắt.
Chỉ cách đây vài ngày thôi, món quà được tặng khi cô và anh giành
giải nhất là dây chuyền đôi này, khi ấy anh còn hạnh phúc biết bao,
còn yêu thương cô biết bao. Tại sao cơ sự lại ra nông nỗi
này?
- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi Huy Linh...Huhu...
- Thôi đi, những giọt nước mắt này là sao hả? Tôi đang tự hỏi mình
tại sao lại cố gắng đưa cô ra đây làm gì ? Chẳng phải là cô muốn ở
trong ngôi nhà đó hay sao? Cô muốn ngày ngày được bên cạnh anh
chàng Hữu Trí đó hay sao?
- Không, em không có muốn thế. Em vẫn yêu anh như em đã từng nói,
em không phản bội anh. Huy Linh ơi, xin anh hãy tin em lần này
thôi, em không phản bội anh, là tại vì...
- Thôi đi, tôi không muốn nghe cô giải thích nữa. Tại sao khi còn
đang trong ngôi nhà đó, khi có mặt Hữu Trí ở đó, tôi yêu cầu cô
giải thích thì cô lại im lặng, bây giờ khi chỉ còn mình tôi, cô lại
nói cô yêu tôi. Lý do là sao hả? Sao cô tham lam quá như thế? Cả
tôi và anh chàng Hữu Trí đó cô đều muốn, sao cô tham quá thế?
- Không, giữa em và Hữu Trí không có gì cả, chỉ là hiểu lầm
thôi.
- Vậy cô giải thích đi, tại sao khi tôi vào trong ngôi nhà ấy lại
có thể chứng kiến được cảnh thân mật của hai người đến vậy? Hay cái
hôn đó cũng chỉ là do tôi tưởng tượng ra?
Nắng Hạ không thể giải thích cho anh hiểu, cô gần như đã không thể
nói thành tiếng:
- Huy Linh, tại sao Huy Linh lại...
- Tôi đã nói là đừng có gọi tên tôi nữa mà. Cô không xứng đáng với
tình yêu của tôi, cô không xứng đáng gọi cái tên ấy. Huy Linh hét
lên phẫn nộ, anh quay người bước đi, anh không muốn nhìn thấy những
giọt nước mắt lăn thêm trên đôi má của cô nữa, hơn ai hết anh hiểu
rõ, cho dù bây giờ đang hận cô đến thế nào, những giọt nước mắt ấy
vẫn làm anh đau đớn.
- Giờ thì cô muốn đi đâu, muốn làm gì thì làm. Cô muốn trở về với
thế giới của riêng cô hay đi đâu tôi cũng không quan tâm nữa, chỉ
mong cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và gia đình tôi nữa,
hãy tránh xa gia đình tôi ra. Tôi hận cô, suốt đời này tôi hận
cô.
Huy Linh cũng nghẹn ngào, anh vội bước đi chìm vào trong đêm tối
với cái giá lạnh buốt thấu tim gan của thung lũng. Trái đất như
quay cuồng, xung quanh anh như sụp đổ. Phía trước con đường anh đi
đã không còn Nắng Hạ nữa rồi.
Tự trách bản thân mình, Nắng Hạ chán ghét bản thân, chuyện ra nông
nỗi này cũng là do cô tất cả. Cô biết mình đã làm Huy Linh tổn
thương, cô biết có thể lần này cô sẽ mất anh mãi mãi.
Anh đã nói anh không cần cô nữa thì cô ở lại đây làm gì? Cô chẳng
còn mặt mũi nào để gặp lại mọi người trong nhà Huy Linh nữa, chẳng
còn điều gì còn có thể níu chân cô ở lại thế giới này nữa.
Cô lao vào trong đêm tối, cô không biết cô sẽ đi đâu, chỉ biết rời
xa nơi này, càng xa càng tốt. Huy Linh đã không muốn cô xuất hiện
trước mặt anh và người thân của anh, cô sẽ làm theo những gì anh
yêu cầu. Phía trước tăm tối quá, phía ấy không có Huy Linh nhưng cô
vẫn phải bước tới.
Huy Linh dựa đầu vào tường, đôi mắt anh vô hồn. Anh vừa làm gì thế
này? Anh vừa nói lời chia tay với Nắng Hạ, anh đã nói không muốn
nhìn thấy cô nữa. Anh còn yêu cô biết nhường nào, nhưng anh cũng
không thể chấp nhận việc cô đã nói dối anh để đi đến với một người
đàn ông khác. Rồi thời gian sẽ làm lành vết thương lòng trong anh,
có thể là 1 năm, 2 năm hoặc cũng có thể là cả 1 đời người.
Đôi bàn tay anh đau rát, vệt máu khô lại, căng ra khó cử động. Hình
như bờ vai anh đang rung lên vì khóc. Căn phòng này cũng đã từng có
dấu chân của cô khi anh và cô mới quen nhau. Trời về đêm, cái lạnh
thấu da, hình ảnh Nắng Hạ lại hiện lên rõ mồn một. Cô gái anh đã
yêu thương, cô gái thuần khiết thật thà ấy đã đâu rồi? Tại sao lại
có một Nắng Hạ khác xuất hiện trong nhà Hữu Trí chứ? Bị anh bỏ rơi
ở đó, không biết cô có biết chăm sóc cho bản thân mình không nhỉ?
Đêm thung lũng lạnh như thế này, cô còn ở đó hay đã đi đâu rồi? Hay
là cô đã trở lại nhà Hữu Trí và đang vui vẻ cùng anh ta? Nghĩ đến
đây trong đôi mắt Huy Linh lại chất chứa bao xót xa, anh cố gắng
gạt hết những ý nghĩ về Nắng Hạ trong đầu mình, nhưng lạ thay, càng
cố gắng đến đâu, con tim anh lại càng nhớ Nắng Hạ di diết đến thế.
Anh mong đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ không có thật để rồi
sáng mai tỉnh giấc, Nắng Hạ lại đang bên cạnh anh, và mọi chuyện
lại chẳng có gì cả. Ngày mai thôi trời sẽ sáng.
Tiếng người đập cửa phòng mãi không chịu thôi, Huy Linh mệt mỏi mở
đôi mắt của mình ra, vết thương ở tay khiến anh đau đớn. Đã có
chuyện gì xảy ra thế này? Anh bất thần và hụt hẫng đau khổ nhớ lại
buổi tối ác nghiệt hôm qua. Anh đã mất Nắng Hạ, một Nắng Hạ trong
trắng ngây thơ chứ đâu phải người con gái phụ bạc đêm qua nhà Hữu
Trí.
Khẽ nhăn trán lại vì cảm giác khó chịu, Huy Linh lê từng bước chậm
rãi bước ra mở cửa khi tiếng gọi đó mãi vẫn không dừng. Lại có
chuyện gì nữa đây khi tiếng gõ cửa nghe có ve gấp gáp đến như
thế?
Hương Lan đứng đó, vẻ mặt hốt hoảng:
- Cậu chủ, có chuyện xảy ra rồi. Trời ơi, thật khủng khiếp.
- Gì vậy? Huy Linh mệt mỏi, tỏ vẻ không hứng thú gì với câu chuyện
Hương Lan sắp nói.
Nhận ra vết thương trên tay Huy Linh, Hương Lan hốt hoảng lo lắng,
nhưng Huy Linh đã vội gạt tay đi, quát lớn khiến Hương Lan giật
mình sợ hãi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Cô có nói nhanh không?
- Dạ...dạ...Ông bà chủ có việc gọi cậu đến phòng họp ngay ạ, có
chuyện không hay xảy ra rồi.
Ánh mắt Huy Linh khó chịu ném về Hương Lan càng làm cho cô thêm
luống cuống:
- Cậu ơi, người ta kéo đến trước cửa khu chính trị đông lắm, đòi
gặp chị Nắng Hạ và gia đình cậu.
- Để làm gì?
- Em không rõ, nhưng em thấy Nội và ông bà chủ rất lo lắng, hình
như chuyện này liên quan đến chị Nắng Hạ thì phải. Không rõ chị ấy
đã đi đâu mà khi nãy em vào đã không thấy chị ấy đâu cả.
Nghe đến cái tên Nắng Hạ được Hương Lan nhắc đến một cách thân
thương và quen thuộc mà Huy Linh khẽ nén tiếng thở dài. Nắng Hạ đã
làm gì mà sao nhiều người kéo đến muốn gặp như thế nhỉ? Hay là
chuyện có liên quan đến Hữu Trí? Chuyện Nắng Hạ đã đi theo Hữu Trí
chẳng nhẽ mọi người đã biết hết rồi hay sao? Chẳng lẽ lại là như
vậy. Huy Linh ngẫm nghĩ.
Anh vội đến phòng họp, có lẽ mọi người đều đã biết rõ về con người
thật của Nắng Hạ, không biết mọi người sẽ ra sao đây? Chắc mọi
người đều đang đau khổ và không thể chấp nhận sự thật như anh. Làm
sao có thể chấp nhận sự thật phũ phàng đau đớn như thế. Nắng Hạ ơi
Nắng Hạ, cô đang ở đâu về đây mà giải thích cho mọi người. Tại sao
cô bỏ đi, mà cô biết đi đâu khi không có lấy một người thân thích
trong đây? Trong đêm tối giá buốt, tâm trạng lại đang bị kích động,
cô đã đi đâu? Đã đi đâu vậy Nắng Hạ ơi?
Người đứng chật ngoài phòng chờ, Huy Linh vội vã đi qua mà không
kịp trả lời câu hỏi nào của mọi người. Chỉ có bố mẹ và nội anh
trong phòng, cánh cửa khép không chó ai khác vào. Căn phòng rộng mà
chỉ có 3 người ngồi trong đó, nội đang khóc vẻ đau đớn, mẹ anh thì
tựa lưng vào ghế với vẻ mặt thất thần và mệt mỏi, vả mặt ai cũng
tái xanh vì lo lắng.
Thấy Huy Linh tới, ai cũng muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lại. Bố
Huy Linh vẫn cứng rắn, ông hỏi Huy Linh:
- Nắng Hạ đâu con?
Huy Linh không trả lời câu hỏi của bố anh, anh hốt hoảng đến bên
nội lo lắng:
- Bố mẹ, có chuyện gì vậy?
Nội ngước mắt lên nhìn Huy Linh nghẹn ngào:
- Con ơi...
Bố Huy Linh giải thích:
- Huy Linh à, sắp tới nhà ta chắc sẽ gặp nhiều rắc rối đấy. Chuyện
về xuất thân của Nắng Hạ đã không thể giữ kín được nữa, tất cả mọi
người trong vương quốc này đều biết hết cả rồi, họ đến để nghe rõ
sự thậ từ chúng ta.
Huy Linh tái mặt và bất ngờ. tại sao chuyện này lại xảy ra chứ? Tại
sao sự thật về thân thế của Nắng Hạ lại bị phát hiện? Tại sao mọi
chuyện lại xảy ra vào đúng lúc này mà không phải là một lúc khác?
Chỉ mới tối qua thôi anh vừa mới nhận ra được con người thật của
Nắng Hạ, sự ghen tuông và bực bội thất vọng như đè nặng lên tâm trí
khiến anh như mất hết niềm tin vào cuộc sống, lại thêm chuyện lớn
này nữa, ạnh phải làm sao đây?
Chuyện Nắng Hạ, chẳng có nhiều người biết, ngoài gia đình anh, Quốc
Nam, Nắng Hạ thì làm gì còn ai khác. Loại trừ dần các khả năng thì
chỉ có Nắng Hạ nói ra thân phận đó là cao nhất. Mà cô nói ra điều
đó làm gì? Cô được lợi gì từ việc này?
Mẹ Huy Linh lúc này mới lên tiếng:
- Nắng Hạ đâu rồi? Khổ thân con bé, chuyện này xảy ra không biết
con bé sẽ ra sao đây?
Huy Linh im lặng, anh đang nghi ngờ chính Nắng Hạ là người đã nói
ra bí mật ấy, vậy mà Mẹ anh còn đang lo lắng cho cô nữa kìa. Anh
biết mở lời ra nói với mọi người như thế nào đây? Mọi người ai cũng
yêu thương cô nhiều đến thế, tại sao cô lại nỡ đâm kim sát muối vào
lòng tất cả.??
- Huy Linh, con sao thế? Tại sao con không gọi Nắng Hạ đến đi cùng?
Gọi con bé đến đây chúng ta sẽ cùng bàn bạc giải quyết chứ. Mẹ Huy
Linh sốt sắng.
Không thể im lặng được nữa, Huy Linh nặng nề:
- Cô ấy không còn trong khu chính trị nữa đâu ạ.
Tất cả cùng giật mình:
- Thế con bé đi đâu rồi?
Huy Linh cúi mặt:
- Con cũng không biết, bắt đầu từ tối qua thì cô ấy đã không trở về
đây nữa rồi.
Mọi người lo lắng hơn, ngỡ có chuyện gì đã xảy ra với cô rồi. Cho
đến lúc này thì tất cả mới nhận ra được sự khác biệt của Huy Linh.
Đôi mắt anh mệt mỏi và thâm quầng trùng xuống đầy đau khổ, tay anh
bị thương, cả ở trên mặt nữa, quần áo anh mặc còn in hằn vụ xô xát
của anh với Hữu Trí tối qua. Không thể giấu hơn được nữa, Huy Linh
đành thú thật với mọi người. Sống mũi cay cay, dù không muốn đó là
sự thật nhưng Huy Linh cũng phải nói ra suy nghĩ của mình:
- Con nghĩ chuyện rắc rối ngày hôm nay xảy ra cũng phần nào là ở
Nắng Hạ. Nhắc đến đây, Huy Linh cảm thấy hụt hẫng, gọi tên cô,
giọng anh vẫn thân mật như ngày nào. Không! Anh không thể mù quáng
mãi với tình yêu mà chứa đầy sự giả dối này nữa. Nắng Hạ làm mọi
người tổn thương như thế là quá đủ rồi.
- Ý con là sao? Ta không hiểu.
- Ý của con là...Nắng Hạ...chính cô ta đã tiết lộ bí mật của bản
thân của mình cho người ngoài biết.
- Nhưng Nắng Hạ làm như thế để làm gì chứ? Nó đâu có lợi gì trong
việc này? Mẹ Huy Linh dường như vẫn không thể nào chấp nhận: - Con
ơi, ta không tin con bé lại là người như thế, ta đã sống với nó một
thời gian rồi, ta hiểu nó, chắc chắn nó không là chuyện đó đâu. Ta
không tin.
- Mẹ đừng để cô ấy lừa nữa, vậy chuyện đã xảy ra ở nhà Hữu Trí thì
mẹ có tin được không? Bây giờ tạm thời gác chuyện của con lại,
chúng ta hãy tìm cách giải quyết chuyện gia đình đang gặp phải
đã.
Một lát sau Huy Linh xin phép về phòng thay đồ, lát nữa sẽ quay lại
sau. Vừa bước chân ra hành lang, mọi người đã xúm lại hỏi chuyện
anh. Huy Linh như quay cuồng, bước chân anh vội vã hơn, anh trốn
chạy những câu hỏi như ngàn mũi dao đâm nát tim anh.
Khép chặt cánh cửa lại, Huy Linh không kìm nén được cảm xúc thêm
nữa, giọt nước mắt lại một lần nữa chảy dài trên khuôn mặt đau khổ
của anh.
Có đúng là em đã làm chuyện đó không Nắng Hạ? Em trả lời đi chứ
Nắng Hạ, sao em lại nỡ đối xử với anh như vậy? Em đang ở đâu? Hay
em đang cười đùa bên ai kia? Anh phải làm sao đây? Phải làm sao đây
cho em vừa lòng? Trái tim anh đã tan nát vì em rồi, giờ cả nội và
bố mẹ cũng không thể chấp nhận được chuyện của chúng mình. Em...về
đây đi, về bên anh, và nói cho anh nghe tất cả, hãy nói rằng tất cả
chỉ là hiểu lầm, là tại vì em bị ép buộc. Hãy xuất hiện trước mặt
anh và nói cho anh hiểu ra đi, làm sao anh tin được chuyện này đây.
Sự thật không phải là như vậy phải không? Nắng Hạ, rốt cục thì em
đã đi đâu vậy?
Bí mật của cả vương quốc vậy mà gia đình Huy Linh lại đưa một cô bé
trên thế giới ngoài kia về đây, lại còn giới thiệu làm người yêu
cho con trai họ, nó thể hiện việc giao kết giữa thế giới nơi đây và
thế giới trên kia, không bao giờ, muôn đời không được phép như vậy.
Người dân nơi đây không chấp nhận sự chung lộn hoà hợp đó.
Bố mẹ Huy Linh là người làm chủ nơi đây mà đã không tôn trọng
nguyên tắc bao đời nơi đây, không tôn trọng người dân nơi đây thì
làm sao có thể tiếp tục cai quản vương quốc nơi đây được.
Rồi còn mấy ông chức cao trong đây vốn đã ghen ghét với gia đình
Huy Linh, nhân cơ hội này họ bắt bẻ đủ thứ chuyện. Chưa biết chừng
gia đình Huy Linh sẽ bị phế chức, làm chủ mà không còn được lòng
dân thì ai còn theo nữa? Phải làm sao đây khi Nắng Hạ vẫn không
thấy tung tích? Cô đã đi đâu rồi?
Huy Linh lo lắng cho Nắng Hạ nhiều hơn khi mọi người ai cũng đòi
gặp cô để chất vấn hỏi tội. Giờ này cô đang ở đâu, hay là cô đã bị
người dân bắt lại và đang hành hạ rồi? Lòng anh như lửa đốt, cả gia
đình anh và Nắng Hạ đều đang gặp nguy hiểm mà anh không thể nào bảo
vệ được cho ai cả, anh chỉ biết im lặng mà bất lực. Tại sao mọi
chuyện lại xảy ra như thế? Ai chỉ cho anh biết được anh nên làm gì
đây?