Nắng Hạ đã được trở về với thế giới riêng của mình. Cô được tự do
làm mọi việc mà không cần phải chịu sự giám sát của Huy Linh nữa. Ở
đây, cô có một căn phòng riêng, có bố mẹ và nội của Huy Linh, cả
Hương Lan - người em kết nghĩa của cô, tất cả đều yêu quý cô hết
mực. Giờ đây, cô cảm thấy yêu quý nơi này vô cùng. Yêu nhiều hơn
trước khi cô đến ấp thứ 2 ra mắt người dân.
- Cốc...cốc...
Lại có người gõ cửa. Hương Lan toan đứng lên thì Nắng Hạ đã ngăn
lại. Cô hỏi dò trước khi cho người gõ cửa đó vào, chứ không Huy
Linh suốt ngày đến tùy tiện thì làm sao được:
- Ai thế?
- Ta đây.
Là giọng của nội, đúng giọng của nội rồi. Nắng Hạ giật mình, có lẽ
cả bố mẹ Huy Linh cũng có mặt ở đó. Rồi mọi người sẽ hỏi cô về
những ngày cô và Huy Linh "chu du thiên hạ" tại ấp 2 - ngày dài mà
đối với cô đó là quãng thời gian với đầy những biến động lớn trong
cuộc đời. Nhưng không, chỉ mình nội đứng đó cùng một cô hầu gái bên
cạnh. Nội lên tiếng :
- Ta định chờ cho bố mẹ của con sẽ cùng đến sau buổi họp nhưng ta
sốt ruột lắm, không đợi được nên tới trước.
- " Bố mẹ của con"? Bố mẹ của Huy Linh chứ? Nắng Hạ nghĩ, và vì có
lẽ nội đã già nên nói lẫn. Cô không để ý gì nữa.
Nội cho cô hầu gái của mình về và quay sang nói với Hương Lan
:
- Sang phòng gọi Huy Linh tới đây cho ta hỏi chuyện.
- Dạ.
Nắng Hạ ngập ngừng :
- Thôi nội ạ, Huy Linh mới về, chở con một đoạn đường dài như thế
chắc còn mệt. Để Huy Linh nghỉ chút đã nội.
Nội cười nhìn Nắng Hạ đầy ẩn ý :
- Vừa đi với nhau có mấy ngày mà quan tâm đến nhau thế?
Nắng Hạ đưa tay vuốt gọn tóc lại. Cô thở dài chịu thua nội. Ý của
cô là không muốn gọi Huy Linh sang, rồi nội sẽ lại bắt bẻ nói đủ
thứ chuyện. Nắng Hạ sợ Huy Linh sẽ lộ ra một bí mật nào đó, một bí
mật mà cô không muốn ai trong gia đình Huy Linh biết cả.
- Ừ! Khỏe, nhưng ta sẽ còn khỏe hơn nếu... hì hì...
Nội nói lấp lửng rồi để đó cười đầy ý đồ. Nắng Hạ thừa hiểu ý của
nội là gì, nhưng cô vẫn phải cố cười theo. Vậy mà cô cứ ngỡ về đây
sẽ được tự do và thoải mái. Không ngờ cô còn khổ hơn nữa. Nội cứ
nói kiểu này chắc cô chết thật. Cánh cửa mở và Huy Linh bước vào.
Anh mặc một bộ quần áo mát rất gọn nhẹ. Cái áo ba lỗ và chiếc quần
sooc. Đẹp thì có đẹp nhưng Nắng Hạ vẫn cố chành chọe với anh
:
- Ăn mặc kiểu gì thế? Mát mẻ nhỉ?
- Ừ đấy, có sao không nào? Huy Linh thản nhiên bước vào ngồi
cùng.
Nắng Hạ quát :
- Ai cho anh ăn mặc như thế vào phòng của tôi hả?
Bốp! Nắng Hạ vội ôm đầu kêu đau vì bị nội đánh cho bất ngờ :
- Ai lại ăn nói với người yêu mình như vậy ? Lần sau mà thế nữa, ta
đánh chết đó. Nội nghiêm mặt nói.
Nắng Hạ lụng bụng :
- Nội già mà sao khỏe thế ? Sưng đầu con rồi nè.
Huy Linh mấm môi nhìn, cười thích thú, nguýt anh một cái thật dài
và cô không quên một lời mắng kèm theo :
- Nhìn chẳng giống người chút nào cả.
Huy Linh cũng nói lại :
- Ừ. Thì sao nào ? Nắng Hạ cũng thế còn gì.
Bốp! lần này thì đến lượt Huy Linh chịu đòn của nội. Nội mắng anh
:
- Không coi ta ra gì hả? có im đi không.
Nhìn Huy Linh bị thế, Nắng Hạ sung sướng ngó sang anh cười thách
thức. Liếc nhanh đôi mắt sang dè chừng nội, cô lè lưỡi trêu ngươi
anh. Nhìn cô chẳng khác gì một đứa trẻ con cả.
- Bôn ba bao nhiêu ngày trời bên ngoài, 2 đứa đã làm được những gì?
Kể ta nghe coi, nội bắt đầu cuộc điều tra của mình .
Nắng Hạ im lặng để Huy Linh đối phó. Anh khôn khéo chắt lọc những
việc nên kể cho nội nghe và những việc không nên kể. Đại loại như
việc Nắng Hạ mất tích 2 lần, hay là việc đã xảy ra giữa anh và cô
nữa. Nắng Hạ thở phào nhẹ nhõm. Vậy là ít ra Huy Linh cũng còn biết
đâu là đúng, đâu là sai.
- Chuyện đó coi như đã xong rồi. Còn chuyện của 2 con thì sao? Đi
đến đâu chưa?
Nắng Hạ lanh chanh :
- Nội! làm gì có gì. Không có đâu, con và Huy Linh vẫn thế mà. Nội
quay sang Huy Linh:
- Nói cho ta biết đi chứ.
- Dạ ! Huy Linh luống cuống: - Làm gì có gì mà nói ạ.
Nội bắt chẹn :
- Nhìn vẻ lúng túng như gà mắc tóc của 2 con, ta cũng đoán được một
phần nào rồi.
Mắt nội bỗng sáng lên :
- Có phải 2 đứa đã có gì với nhau rồi phải không ?
Nắng Hạ và Huy Linh cùng tái mặt nhìn nhau, Nắng Hạ nói nhấn mạnh
như nhắc nhở:
- Nội!
Nội vẫn không chịu buông tha :
- Không phải ngại đâu, có gì cứ nói cho ta, ta còn biết lối mà liệu
dường xử lý chứ.
- Nội !
Nắng Hạ nói thêm lần nữa: - Xử lý gì chứ? Con và Huy Linh không có
gì thật mà. Không có gì, nội có hiểu không?
- Ơ! Thế không có gì thật hả? Nội hỏi, Huy Linh và Nắng Hạ cùng gật
đầu. Nội thất vọng ra mặt và trách Huy Linh :
- Chán con quá! Ta cứ ngỡ lần này 2 con về chắc ta sắp được bế chắt
rồi cơ. Con làm ta thất vọng quá. Lần sau nhớ phải nhanh chóng hơn
đấy. Thời nay ăn cơm trước kẻng cũng chẳng sao đâu.
Huy Linh phải lấy tay che đi nụ cười trên môi, còn Nắng Hạ cô mếu
như sắp khóc. Mặt cô đỏ lên ngượng ngùng. Cô nói vẻ giận nội thật
:
- Nội còn nói vậy nữa là con không nói chuyện nữa đâu. Toàn nói
linh tinh chẳng đâu vào đâu cả. Nghe phát khiếp lên được.
Nội vội cười giảng hòa :
- Rồi, thôi ta không hỏi nữa, không nói nữa.
Nắng Hạ trách nội :
- Chẳng ai như nội. Con cháu đi xa về mà chẳng thấy hỏi han sức
khỏe gì cả. Toàn hỏi chuyện đâu đâu thôi à .
Nội dịu giọng :
- Thôi ta biết rồi. Ta về đây, chiều sẽ sang. Chắc tầm ấy bố mẹ hai
đứa mới họp xong đấy.
Nắng Hạ không nghe lầm chứ? Bố mẹ của 2 đứa? Tức là bố mẹ của cả
Nắng Hạ nữa sao?Ý nội là Nắng Hạ đã trở thành con của họ. Nói trắng
ra Nắng Hạ đã trở thành con dâu của họ rồi sao? Vậy là hồi nãy nội
cố tình nói rằng " bố mẹ của con " với Nắng Hạ. Cô nhắc nhở :
- Nội nói nhầm rồi đấy, chỉ là bố mẹ của Huy Linh thôi.
Nội gật gật đầu, chống lên và nói :
- Gớm giếc chưa? Trước sau gì chẳng phải gọi thế, bây giờ gọi dần
đi cho quen chứ.
- Thôi! Thôi! Ta về đây. Hai đứa đang bên nhau có ta xen ngang vào
Nắng Hạ giận là phải.
- Nội! Nắng Hạ gằn giọng. Nội nhanh chân đi ra cửa với nụ cười hạnh
phúc trên môi.
Còn lại Nắng Hạ và Huy Linh trong phòng, cô gần như chết điếng
người. Cô ngại nữa. Nội thật là quá quắt. Ngỡ về nhà được yên thân,
ai ngờ lại như thế chứ. Nắng Hạ giận lây sang Huy Linh đang đứng
trước mặt mình, cô đuổi anh về phòng :
- Về luôn cho người ta còn đóng cửa.
Huy Linh vẫn đứng đó nhìn cô không rời mắt, thấy anh không xuy
xiển, cô nói rành mạch :
- Này! Có nghe thấy gì không vậy? Có về không nói người ta nghe còn
biết lối.
- KHÔNG. Huy Linh nói làm Nắng Hạ giật mình. Anh lại định làm gì
nữa đây? Nắng Hạ lại gần dùng 2 tay ủi anh ra ngoài cửa.
- Về.
Huy Linh cầm chặt lấy 2 tay cô khiến cô lao sầm vào người anh. Anh
ôm gọn cô vào lòng. Dù đang sợ nhưng cô vẫn cảm thấy hương thơm
quen thuộc phảng phất từ người anh, mùi thơm này có lẽ cô đã thích
nó rồi, thích từ khi nào cô cũng không rõ nhưng nó làm cô cảm thấy
dễ chịu và an tâm lạ thường. Huy Linh nói đầy âu yếm:
- Em ... định đọ sức đấy hả?
Huy Linh nghĩ rồi Nắng Hạ sẽ đẩy anh ra, quát mắng anh một trận tơi
bời. Tất cả cũng giống như mọi lần khác mà thôi. Nhưng không Nắng
Hạ lại không phản ứng gì, cô ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay của
anh, cô chỉ nói nhẹ :
- Bỏ tôi ra nào.
Huy Linh từ từ bỏ tay ra, anh nhìn Nắng Hạ ngạc nhiên. Vẫn rất nhẹ
nhàng cô nói:
- Về đi.
Không thể làm gì hơn, Huy Linh đành quay gót đi về mặc dù anh rất
muốn bên cạnh Nắng Hạ lúc này.
Nói đến việc trở thành người yêu thực sự của Huy Linh còn là một
điều ảo tưởng vậy mà nội lại còn nghĩ đến cả chuyện có chắt nữa.
Nắng Hạ sẽ đẻ con cho Huy Linh ư? Thật là một điều hoang tưởng và
ngớ ngẩn. Trời! đúng là ngớ ngẩn thật!
***************
Hôm nay tâm trạng Nắng Hạ vui lắm. Ngồi cả buổi nhìn bộ mặt thiểu
não của Huy Linh mà cô vui kì lạ. Anh bị bố mẹ mắng vì tội che giấu
sự thật là Nắng
Hạ đã mất tích 2 lần trong lần đi chơi vừa qua. Tội thứ nhất là vì
có người mình yêu mà anh cũng không bảo vệ được đến nơi đến chốn,
tội thứ 2 là vì anh dám giấu cả nội chuyện đó nữa. Tất cả đều đổ
dồn hết lên đầu anh mà không ai nói 1 lời nặng nhẹ với Nắng Hạ cả.
Mọi người ưu ái cô nhiều lắm.
Cô ngồi giữa giường mệt mỏi, thờ thẫn vì chưa tỉnh ngủ hẳn. Đưa tay
lên miệng che cái ngáp dài, thấy có tiếng động góc phòng, cô quay
người theo phản xạ tự nhiên. Đôi mắt cô như bị phóng ra khỏi cái
đầu. Ngỡ là nhầm lẫn, cô đưa tay dụi dụi mắt nhưng không phải, Huy
Linh vẫn đang ngồi đó xới xới chăm sóc bồn hoa cho cô, nhìn thật
điệu nghệ, thì cũng đúng thôi, anh đang sở hữu 1 vườn hoa tuyệt đẹp
mà. Nắng Hạ lắp bắp:
- Này...này...
Huy Linh ngấc lên cười:
- Dậy rồi hả? Ngủ gì mà khỏe thế?
Nắng hạ bổ chửng xuống đất:
- Sao anh lại trong phòng của tôi?
- Tôi sang chơi - Huy Linh thản nhiên trả lời.
- Chơi? - Nắng Hạ dứt khoát - Ai cho anh vào đây chứ? Sao ngày nào
cũng sang "chơi" hàng tá lần thế? Có về không thì bảo? Tự do
nhỉ?
- Này.- Huy Linh đứng lên phủi phủi tay.- Nắng Hạ chỉ quen quát
mắng người khác như thế thôi hả?
- Không lôi thôi nữa. Về mau. Nắng Hạ hùng hổ bước đến định lôi anh
ra ngoài, Huy Linh rất bình tĩnh:
- Lại định đọ sức nữa hả?
Nắng Hạ dừng lại bất lực:
- Còn anh, anh chỉ giỏi dọa nạt người khác thôi.
- Vậy à? - Huy Linh đến ngồi giường rất tự nhiên, Nắng Hạ chạy theo
sau:
- Sao lại ngồi ở đây?
- Sao nào? Ngày trước Nắng Hạ ở suốt phòng tôi đó thôi.
- Ngày trước khác, bây giờ khác.
Huy Linh đưa mắt nhìn dàn hoa leo trên tường:
- Có gì khác nhau đâu chứ.
Huy Linh chống tay ngả người về phía sau:
- Tôi nhớ ra 1 chuyện, từ khi Nắng Hạ có phòng mới, em chưa sang
tôi chơi lần nào. Toàn có tôi sang chơi em thôi à.
- Tôi không thích.
- Tại sao chứ?
Nắng Hạ khó chịu: - Sao hỏi nhiều vậy? Không thích là không thích
thôi.
Huy Linh liếc nhìn Nắng Hạ:
- Này, cứ đứng mà nói chuyện vậy hả? Tôi có ăn thịt em đây mà
sợ?
Nắng Hạ đến ngồi giường, thận trọng và nhẹ nhàng, cô lẩm bẩm:
- Chẳng qua là không thể, chứ nếu được chắc anh cũng ăn thịt tôi
rồi
- Tẹo nữa tôi sang chơi đấy. Huy Linh nói như ra lệnh
Nắng Hạ thản nhiên từ chối: - Tôi bận rồi.
- Bận gì chứ? Hay lại bận ngủ hả?
Nắng Hạ im lặng, Huy Linh gặng hỏi thêm:
- Vậy thì bao giờ mới rỗi đây?
- Ai mà biết trước được tương lai như thế nào chứ?
Cười nhẹ, Huy Linh nói đầy vẻ yêu thương:
- Triết lí gớm nhỉ? Mai nhớ sang đấy.
- Mai cũng bận rồi. Mai tôi phải mắc rèm xung quanh giường
ngủ.
- Để làm gì?
- Để cho dễ ngủ. Vả lại ...để...- Nắng Hạ nói nhỏ: - Để khi tôi
ngủ, có kẻ có ý xấu vào phòng cũng không thể nhìn trộm được
tôi.
Ẩn ý của Nắng Hạ, Huy Linh hiểu rõ. Anh chống chế:
- Ai thèm nhìn trộm chứ?
Anh hắng giọng rồi nhìn vu vơ vào trong không trung đáp trả:
- Người ta nhìn đàng hoàng, cần gì phải nhìn trộm chứ.
Nắng Hạ bật dậy:
- Lắm văn vừa vừa thôi. Nào, bây giờ thfi về đi cho tôi nhờ.
- Này, lúc ngủ nhìn em dịu dàng đáng yêu là thế, sao lúc tỉnh em
lại khác hẳn nhỉ?
Nắng Hạ hét kên: - Có về không?
Huy Linh đứng lên và làm động tác quen thuộc - đưa tay sỏ túi quần,
anh nhìn cô lém:
- Chẳng ai giống Nắng Hạ, người yêu đến chơi mà suốt ngày đuổi
về.
Đẩy cánh cửa đóng chặt lại nhưng cánh tay Huy Linh chặn ngang, anh
ló đầu hỏi:
- Sáng mai có cần tôi sang giúp không?
- Chỉ cần anh không bén mảng sang đây quấy rối là được.
- Ê! Sao gọi là quấy rối hả?
Không để Huy Linh nói thêm điều gì, Nắng Hạ dập mạnh cánh cửa cái
rầm.
- Người yêu...! Nắng Hạ lẩm nhẩm 1 mình rồi cười, lắc đầu nhẹ trở
vào trong.
***************
Đang gội đầu dở thì tiếng Hương lan ngoài cửa phòng vang lên:
- Chị Nắng Hạ, cậu Huy Linh đang đợi chị ở ngoài ạ.
- Ừ.
"Anh ta lúc nào cũng thế, có chuyện gì đều mò sang rủ rê vớ
vẩn"
Và Nắng Hạ cố tình làm mọi việc chậm lại, cho anh 1 phen đợi dài cổ
mới thôi. Để rồi xem anh có đủ kiên nhẫn hay không?
Đứng hàng tiếng đồng hồ trước gương để xăm xoi bộ váy mới mà cô
cùng nội sắm sáng nay, cố mỉm cười duyên dáng 1 mình. Mỗi lần trước
gương là mỗi lần cô vui mừng hơn. "Nhan sắc của mình thay dổi từng
ngày. Xinh đáo để. Chả trách anh ta ...cứ bám mình suốt. Ha ha...".
- Nắng Hạ lầm bầm 1 mình và cười lớn cho khám phá lí thú vừa rồi.
Cô giật mình vì giọng của Huy Linh sát bên cạnh:
- Em định ngủ trong đó đấy hả? Cười gì mà vô duyên thế?
Hơi chột dạ vì lo sợ không biết những câu nói vừa rồi của cô có bị
anh nghe thấy hay không. Cô hắng giọng giương oai, trêu cho anh tức
chết:
- Ai mượn anh đợi tôi chứ? Không đợi được thì đi trước đi.
Không thấy Huy Linh đáp trả, cũng không nghe được 1 động tĩnh nhỏ
bên ngoài.
Hắng Hạ cười thầm. Có lẽ anh đã không thể kiên nhẫn hơn được nữa,
anh đã đi trước rồi chăng?
Tóc cũng đã ráo hơn, cố lấy lược chải lại 1 lần nữa, rồi cô với lấy
cái nơ xinh xinh màu hồng cùng con bướm bằng đá lấp lánh trên đó
cài lên tóc. Cái nơ này cô cũng vừa tậu được khi sáng. Mỉm cười
thêm 1 cái nữa, cô thấy mình sao dễ thương đến thế.
Ối.! Nắng Hạ suýt ngã ngửa vì mở cửa phòng, Huy Linh đã đứng đó và
đang nhìn cô chằm chặp. Hóa ra từ nãy tới giờ anh vẫn đứng đây. Sao
không nói gì mà lại im lặng như thế chứ?
- Sao! Chịu ra rồi hả?
Né người lách qua Huy Linh, Nắng Hạ cứng đầu:
- Ai cần anh đợi tôi chứ?
Huy Linh gắt nhẹ:
- Làm gì mà lâu vậy? Đợi sốt cả ruột. Định làm tôi tức chết
hả?
Nắng Hạ quay người nhìn anh:
- Sao lại quát? Tôi đã nói là Huy Linh đi trước đi rồi mà.
Huy Linh tiến đến nắm chặt lấy tay cô và lôi đi . Được 1 đoạn thì
Nắng Hạ dừng hẳn lại, cố giật mạnh tay ra:
- Bỏ ra. Á...á...á...
Nhanh hơn cả "tốc độ ánh sáng", nắng hạ giờ đã nằm gọn trên đôi tay
Huy Linh. Anh bế cô nhẹ nhàng bước đi, cố cố vẫy vùng đòi xuống
nhưng không được. Cô hét tướng lên:
- Anh có bỏ tôi xuống không? BỎ RA...
- Này, nhìn mấy cô hầu gái đi. Định làm trò hề hả?
Nắng Hạ rướm mắt nhìn xung quanh, những cô hầu ai cũng dừng lại
nhìn 2 người không rời mắt.
- Tình tứ chưa kìa?
- Hai cô cậu đang làm gì vậy?
- Trông kìa
- Yêu nhau quá!
....
Họ. Ai cũng lầm bầm trong miễng những câu đại loại như thế. Nắng Hạ
ngượng chín mặt không còn chỗ nào mà trốn được. Cô nhăn mặt và đành
phải im lặng ngoan ngoãn trên đôi tay anh. Nhìn Nắng Hạ, anh
cười:
- Hôm nay mặc đồ mới, lại còn thắt nơ tóc nữa. Chắc em trong đó để
chuẩn bị những thứ này cho tôi nhìn chứ gì?
Nắng Hạ chề môi và nói nhỏ:
- Đồ điên
Cốc. Huy Linh cúi đầu đáp trán anh vào trán cô, cô đưa tay ôm đầu
kêu la: - Á!
Đau!
Huy Linh mỉm cười nhẹ, anh đưa mắt hướng về phía trước nhìn đường.
Nắng Hạ lén đưa mắt nhìn trộm anh. Anh đẹp thật! Càng ngày cô càng
nhận thấy Huy Linh đẹp. Mọi nét trên khuôn mặt anh nói cho cùng thì
không chê được ở điểm nào, dường như không còn một nét gì có thể
đẹp hơn thế thì phải.
Nắng Hạ bỗng nhớ đến Quốc Nam. Quốc Nam cũng đẹp, đôi mắt của Quốc
Nam, và cả nụ cười hiếm hoi trên môi nữa. Nhưng có lẽ Huy Linh vẫn
đẹp hơn. Nắng Hạ mấm môi dấu đi nụ cười trên môi. Cô cười vì nghĩ
rằng Huy Linh đẹp đến thế mà lại đi kết một con bé " lọ lem" như
cô. Có phải chăng cô đang là người may mắn nhất trên thế gian này
không?
- Hai đứa đang làm gì vậy? Giọng của Nội cắt ngang mạch suy nghĩ
của Nắng Hạ khiến cô giật mình ngơ ngác nhìn xung quanh. Cô nhận ra
đây đã là phòng ăn, hai người đang đứng ở cửa rồi, và bên trong, Bố
Mẹ Huy Linh, Nội, và tất cả những cô hầu gái đều dồn hết mọi ánh
mắt nhìn hành động của hai người. Huy Linh vội đặt Nắng Hạ xuống
nhẹ nhàng, anh cúi chào lễ phép. Nắng Hạ đứng đó ngượng chín mặt,
cô cúi gằm mặt lí nhí:
- Con chào Nội, chào hai bác.
Huy Linh cầm tay cô lôi vào trong, vừa đi anh vừa giải thích với
mọi người về sự việc vừa rồi:
- Con phải làm thế thì chúng con mới có mặt ở đây vào giờ này đấy
ạ. Cô ấy là lề mề lắm, mọi người có biết con đã phải đứng ngoài chờ
cô ấy tắm cả tiếng đồng hồ không.
Nhìn vẻ e thẹn còn nguyên một màu hồng trên má cùng sự luống cuống
của Nắng Hạ, ai cũng quay sang nhau cười đầy ẩn ý.
Bữa ăn kết thúc với những tiếng cười vui vẻ. Khi ăn, mọi người
không còn im lặng như trước nữa mà ngược lại, ai cũng nói rất
nhiều. Bố Huy Linh đang nói về chuyến đi xa xắp tới cùng vợ mình,
hai người sẽ đi sang mấy ấp để giải quyết công việc, rồi dặn dò Huy
Linh ở nhà cùng với Nội quán xuyến công việc của Vương Quốc. Nội
bỗng đổi chủ đề:
- Bộ váy ta mua cho Nắng Hạ đẹp nhỉ? Nội quay mặt hỏi Mẹ Huy Linh:
- Có phải không?
- Vâng! Mẹ Huy Linh gật đầu tán thành.
Nội ngắm cái nơ kẹp tóc trên đầu Nắng Hạ và trầm trồ khen:
- Đẹp quá! Dễ thương quá. Giá mà ta còn sử dụng được nó.
Cả nhà lại cười vang, Nội bây giờ vui tính, Nội hay nói những câu
như thế để mọi người thoải mái hơn. Với Nội giờ đây, ai cũng thấy
thật gần gũi, thân thương và đáng kính.
Mọi người ngồi lại thật lâu sau bữa ăn để nói chuyện. Màn đêm đã
buông xuống, bên ngoài dường như tất cả đã đi dần vào cái tĩnh mịch
của đêm thung lũng huyền diệu. Còn ở đây, tại căn phòng này, mọi
người đang quây quần bên nhau. Đó là một gia đình, một gia đình
đang tràn ngập tình yêu thương giữa con người với con người. Nắng
Hạ thấy nhớ gia đình của cô. Nhớ lắm! Những bữa cơm sum họp quây
quần cùng Bố Mẹ và thằng em trai, những bữa cơm mà ngày nào cũng
lặp đi lặp lại nhưng giờ đây nó trở thành một kí ức đẹp nhất mà mỗi
lần nhớ về gia đình, nó luôn làm cô xúc động và đau đớn. Cô đã ao
ước mong muốn như thế nào để có thể lại được cùng ngồi với mọi
người trong gia đình của mình trên chiếc bàn ăn nhỏ quen thuộc dù
chỉ một lần thôi, thế cũng là hạnh phúc rồi. Đây mãi không phải là
gia đình của cô, đó chỉ là gia đình của Huy Linh. Cho dù mọi người
có yêu thương cô đến thế nào đi chăng nữa thì đây vẫn mãi chỉ là
gia đình của riêng Huy Linh mà thôi.
Mọi người càng vui vẻ gần gũi nhau nhiều đến đâu thì cô lại càng
cảm thấy tủi thân và trơ trọi đến đấy. Nắng Hạ mỉm cười nhìn gia
đình của Huy Linh, cô lặng lẽ ngắm nhìn hạnh phúc của một gia đình
khác và nhớ về gia đình mình. Gia đình Huy Linh thật hạnh phúc, cả
gia đình của cô cũng vậy. Ở trên kia, chỉ cách dãy núi này và mấy
chục cây số thôi, có lẽ giờ này mọi thành viên trong gia đình cô
cũng đang ngồi quanh bàn ăn cùng bốn chiếc ghế quen thuộc. Nắng Hạ
tin rằng ở đó, mọi người vẫn luôn giữ cho cô một chỗ: một chỗ trong
bàn ăn và một chỗ trong trái tim.
Nắng Hạ thấy cay cay mắt, cô cố kìm nén để không phải khóc trước
mặt mọi người. Có lẽ không thể tiếp tục, Nắng Hạ vội đứng
lên:
- Dạ, con xin phép về phòng trước, con thấy hơi mệt.
- Nắng Hạ sao thế? Huy Linh quay sang hỏi.
- Con mệt thế nào? Nội lo lắng.
Nắng Hạ chạy nhanh ra cửa mà không đợi nghe mọi người nói hết câu,
cô cứ chạy như thế về phòng và khóc, mặc kệ cho những cô hầu gái
đang ngạc nhiên nhìn và tha hồ tưởng tượng đủ thứ chuyện. Chỉ còn
vài bước nữa là đến phòng của mình thì cô bị Huy Linh lôi giật
lại:
- Ốm mà sao chạy nhanh thế?
Nhìn Nắng Hạ đang nhạt nhòa nước mắt, Huy Linh tái mặt lo
lắng:
- Sao em lại khóc?
Nắng Hạ khóc nấc lên rồi im lặng quay người đi tiếp, Huy Linh sốt
sắng:
- Tại sao em lại khóc? Em nói gì đi chứ Nắng Hạ.
- Hu Hu. Nắng Hạ nấc lên nghẹn ngào, cô nói:
- Tôi nhớ gia đình tôi lắm. Hu Hu...
Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má ngây thơ con gái của cô làm
Huy Linh xót xa. Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ôm gọn cô trong
vòng tay để cô dùng bờ vai của mình làm điểm tựa. Cũng chẳng nghĩ
được gì tiếp theo, cô úp mặt vào vai anh khóc nức nở. Cô khóc như
chưa bao giờ được khóc vậy. Huy Linh đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc
thơm của Nắng Hạ, khẽ an ủi:
- Em cứ khóc đi nếu em muốn, sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều đấy.
Tôi xin làm cái khăn để suốt đời được lau nước mắt cho em, khi nào
em cần thì cho dù có đang như thế nào đi nữa tôi sẽ đến cạnh em, sẽ
bên cạnh em che chở em mãi mãi. Nhìn người mình yêu đau khổ mà tôi
chỉ biết làm thế này và nói như vậy thôi. Tôi tồi quá!
- Hu Hu... Nắng Hạ càng khóc to hơn, cô xúc động nhiều lắm, Huy
Linh tốt với cô hết mức có thể.
Siết nhẹ đôi tay ôm Nắng Hạ vào lòng, Huy Linh áp má mình vào tóc
cô, anh nói đầy yêu thương:
- Vợ bé nhỏ của anh ơi! Đừng khóc nữa, anh đau lòng lắm.
Huy Linh đã gọi Nắng Hạ là gì nhỉ? Là " vợ bé nhỏ của anh" ư? Tiếng
vợ bé nhỏ sao nghe trìu mến và đầy yêu thương đến thế. Sự chuyển
đổi đột ngột cách xưng hô từ "tôi" sang "anh"phải chăng là ám chỉ
một điều gì đó xa xôi bóng gió. Nắng Hạ vẫn ngoan ngoãn tựa đầu vào
anh khóc một cách ngon lành. Giờ đây, nước mắt cô rơi không chỉ vì
nỗi nhớ nhà cháy bỏng trong lòng nữa mà còn nhiều lí do khó nói
khác. Hai người cứ mãi đứng đó, hành lang nhỏ của riêng hai người
đã trở thành một thiên đường. Vòng tay trong vòng tay đầy yêu
thương trìu mến, Nắng Hạ cảm nhận được hạnh phúc mơ hồ ở đâu đó
đang tràn về. Còn Huy Linh, anh đến điên đảo quay cuồng vì tình yêu
anh đang có mất. Có đôi khi được người ta yêu cũng là một hạnh phúc
rồi. Bỗng dưng muốn mãi có nhau để được sống trong sự đắm đuối và
hương men ngọt ngào của tình yêu. Thời gian ơi! Xin hãy ngừng trôi!
Và tình yêu vụt đến này sẽ trở thành vĩnh cửu. Mãi mãi...và mãi
mãi...
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Một ngày mới lại bắt
đầu và kết thúc như bao ngày qua. Cứ vài tiếng Huy Linh lại sang gõ
cửa chỉ để hỏi xem Nắng Hạ thế nào, và mỗi lần sang Huy Linh lại bị
Nắng Hạ đuổi về như đuổi tà. Chẳng hề gì, Huy Linh vẫn vui vẻ sang
gõ cửa đều đặn và trở về sau khi Nắng Hạ tế cho một trận te
tua.
Vừa lên giường ngủ được một lát, tiếng gõ cửa lại vang lên. Biết
chắc là Huy Linh nên Nắng Hạ vẫn nằm im trên giường xung quanh đã
được mắc toàn rèm với rèm, nơi đây, cô có thể tha hồ ngủ với đủ mọi
tư thế mà vẫn không sợ ai nhìn thấy.
- Giờ này mà còn chưa dậy sao? Huy Linh cố nói to để Nắng Hạ nghe
thấy. Nắng Hạ tỉnh bơ nhr đang ngủ rất say.
- Nào dậy đi, có chuyện mà.
-...
Huy Linh nghiêm nghị:
- Không đùa đâu. Dậy mau lên, chuyện quan trọng đấy.
Lập tức cái đầu Nắng Hạ ló ra ngoài bức rèm :
- Có quan trọng lắm không?
- Có.
Dò xét thái độ của Huy Linh và không nhận thấy có điều gì là đùa
giỡn cả, Nắng Hạ lò dò bước xuống giường, bộ mặt còn ngái ngủ ngơ
ngác của cô quay tròn tìm Hương Lan. Huy Linh dửng dưng nói:
- Hương Lan ra ngoài đi làm rồi.
- Đi làm rồi? Nắng Hạ há hốc.
- Sao ?
Nắng Hạ đến ngồi thở dài:
- Vậy thì tôi không đi được đâu.
- Tại sao chứ?
- Thì tóc tai tôi đang bù xù thế này, còn phải thay đồ nữa chứ. Tay
tôi làm sao làm được những chuyện ấy nữa.
Huy Linh cười nhẹ
- Tưởng gì, đơn giản. Đồ thì mặc thế này cũng được, còn chuyện tóc
để tôi giúp.
- Hứ, giúp làm sao được.
Nắng Hạ cúi cúi khẽ lật bàn tay đau của mình xem xét. Cũng chỉ vì
chuyện mắc rèm mà cô bị té ngã, trật khớp tay. Nghĩ lúc đấy sao Huy
Linh lại có thể quá đáng như thế đước chứ. Cô đang ôm tay đau muốn
khóc lên được, anh sang còn lôi cô xền xệt sang phòng thuốc băng bó
lại, vừa đi dọc hành lang vừa mắng cô một trận vì cái tội... bướng
bỉnh không cho anh sang giúp cùng, báo hại cô bị các cô hầu gái
cười... anh cứ làm như cô còn trẻ con lắm vậy.
Giọng Huy Linh vang lên ngay sau lưng cô, anh lăm lăm cầm cái lược
mà anh đã đi lấy từ lúc nào cô không rõ và nói :
- Em ngồi im nhá.
Nhẹ nhàng đưa lược lên tóc cô, Nắng Hạ vội quay lại thì Huy Linh đã
giữ cho cô ngồi im:
- Ngoan nào!
Huy Linh cố gắng làm mọi việc thật nhẹ nhàng để Nắng Hạ không bị
đau, nhưng sự vụng về của anh không thể che giấu. Nắng Hạ phì
cười:
- Chẳng thấy ở đâu, con trai đi chải đầu cho con gái bao giờ.
- Thì hôm nay em thấy rồi đấy. Mà em không thấy bố tôi chải đầu cho
mẹ tôi suốt đó sao.
- Haha. Nắng Hạ phá lên cười ngây ngô mà không hiểu được ẩn ý sâu
xa của Huy Linh: - Anh có làm sao không vậy? bố mẹ anh khác tôi và
anh chứ.
Huy Linh cụt hứng, sao có lúc cô thông minh như vậy mà những chuyện
kiểu tương tự thế này cô lại ngốc xít thế.
Lâu thật lâu, đôi bàn tay gượng gạo của Huy Linh mới hoàn thành
xong tác phẩm đầu tay của mình. Đó là một con rắn vòng vèo, cong
queo, với những cái mắt đủ hình dạng dài, ngắn , to, nhỏ...không
đều. Nắng Hạ lắc đầu chê bai:
- Không thể chấp nhận được. Anh biến tóc tôi thành cái gì thế
này.
Không để mất thêm thời gian, Huy Linh lôi tuột Nắng Hạ ra ngoài
hành lang. Nắng Hạ luống cuống:
- Không đi đâu, mọi người nhìn bộ dạng tôi thế này, chắc cười tôi
chết mất.
- Ai nhìn mà lo? Nói rồi Huy Linh mở cửa phòng mình đẩy Nắng Hạ vào
trong. Cô ngạc nhiên:
- Anh bảo đi có việc gì quan trọng cơ mà?
- Thì đi rồi đấy thôi. Huy Linh làm động tác đưa tay vào túi quen
thuộc, anh nói thản nhiên:
- Ở phòng riêng bao nhiêu ngày rồi mà không chịu sang phòng tôi
chơi, việc này có gọi là quan trọng không?
Lườm Huy Linh một cái, Nắng Hạ bĩu môi:
- Phòng có mỗi cái vườn hoa với cái hồ nước, có gì mà chơi với chả
bời?
- Ai bảo thế?
Huy Linh lôi tuột Nắng Hạ đi, vẫn là tiến ra vườn hoa. Nắng Hạ chê
bai:
- Suốt ngày chỉ hoa với hoét.
Huy Linh dỗ dành:
- Thôi nào, không hoa nữa, được chưa? Hôm nay đến chỗ khác đẹp hơn
nhiều.
Nắng Hạ không chịu thôi, cô vừa đi vừa lụng bụng.
Đi qua những luống hoa Huy Linh trồng tặng cô, qua cả những bụi cây
to rậm rạp mà Huy Linh vẫn chưa chịu dừng lại. Bao lần Nắng Hạ kêu
ca định bỏ về, Huy Linh đều phải dỗ dành mãi cô mới chịu nghe lời.
Không ngờ vườn hoa của Huy Linh không đơn giản chỉ là một vườn hoa
nhỏ, đơn thuần bình thường, đi mãi mà chẳng thấy có điểm dừng chân
nào. Cũng đúng thôi, đây là thung lũng xanh mà.
Huy Linh dừng lại :
- Đến rồi đấy.
Nắng Hạ ngó quanh, một miền trải rộng đầy những cây xanh cao lớn.
Cô ngồi xuống nền cỏ dưới gốc cây thắc mắc một số chuyện:
- Sao lại đưa tôi đến đây?
- Sao là sao? Thích thì đưa đến chơi thôi. Huy Linh leo phắt lên
một cây cao bên cạnh nhanh như một chú sóc.
Không khí nơi đây vừa trong lành lại vừa yên tĩnh, Nắng Hạ thích
được ngồi một mình dưới bóng mát và ngắm nhìn cảnh vật như thế
này.
Póc! Một quả từ trên cao rơi xuống người Nắng Hạ, cô ngước lên
nhìn, hóa ra là Huy Linh ném xuống. Anh hò vọng xuống:
-Này! Ăn đi.
Nắng Hạ nhặt nó lên:
- Ăn được hả?
- Ừ!
Thận trọng xem xét, Nắng Hạ rụt rè bóc lớp vỏ màu nâu sẫm bên ngoài
ra và đưa lên mũi. Mùi thơm của sữa và Socola quen thuộc, cô nếm
thử. Nó thật tuyệt!
- Đến đây nhặt quả đi.
Huy Linh nói với Nắng Hạ, cô đứng lên và đi đến cái cây mà anh đang
trên đó. Cô hò to trêu anh:
- Này! Con trai trèo lên cao mà lại bắt con gái đứng dưới là
sao?
Póc! Huy Linh ném một quả trúng phóc đầu Nắng Hạ, anh cười:
- Chỉ được cái nghĩ đểu như thế là giỏi thôi.
Mải nhặt quả trên nền cỏ xanh, cô bị vấp ngã nằm xoài ra đó. Mệt
mỏi, cô chẳng muốn đứng lên mà ngước lên nhìn bầu trời trước mặt.
Bầu trời đầy những tán là và thấp thoáng sau nó là khoảng trời xanh
trong. Khoảng trời trước mặt thật dịu nhẹ.
Huy Linh đã xuống và đến ngồi cạnh Nắng Hạ:
- Thích nơi này chứ?
- Nắng Hạ gật gật:
- Ừ! Thích.
Cười nhẹ, Huy Linh cũng nằm xuống cạnh Nắng Hạ. Gối hai tay ra sau,
ngước nhìn khoảng trời cao đầy những tán lá, Huy Linh thì thầm
nhỏ:
- Trước đây tôi không nghĩ Nắng Hạ lại thích nơi này, nhưng từ sau
khi đến nhà cô Lan chơi thì tôi để ý thấy Nắng Hạ có vẻ rất thích
vườn cây của Quốc Nam thì phải.
- Nhưng nơi này xa quá.
- Thì cứ vài ngày chúng mình lại ra đây chơi một lần.
Quay mặt nhìn Huy Linh, Nắng Hạ bĩu môi:
- Khôn thế! Đây không rảnh mà đi chơi với một tên dở hơi đâu.
- Này! Ai đã cho phép em nói tôi là tên dở hơi hả?
- Thì ai cho phép anh nói tôi là ngốc hả? Nắng Hạ gân cổ lên
cãi.
- Thì Nắng Hạ ngốc thật mà.
- Còn Huy Linh chẳng lẽ không dở hơi à?
Không thể chịu thua, Huy Linh tìm ra lý lẽ cho riêng mình:
- Chẳng thấy ai nói người yêu mình là một tên dở hơi cả. Yêu một
tên dở hơi thì cũng dở hơi như vậy thôi.
Nắng Hạ cũng lý lẽ không kém:
- Cũng chẳng thấy ai nói người yêu mình là ngốc bao giờ cả, yêu
người ngốc thì cũng ngốc như vậy thôi.
Bất chợt gặp ánh mắt lạ lùng của Huy Linh, Nắng Hạ biết mình vừa
nhầm lẫn, cô khẽ hắng giọng và quay người đi vu vơ trông ra xa. Khẽ
mỉm cười, yên lặng trong giây lát và Huy Linh cất lời:
- Nắng Hạ coi tôi là người yêu của mình từ hồi nào vậy?
Không quay lại, Nắng Hạ nói :
- Không coi như vậy cũng chẳng được. Trách nhiệm của tôi
là...
Nắng Hạ chưa nói hết câu thì đã bị Huy Linh cắt ngang, giọng anh
giận dữ:
- Đừng có suốt ngày nói trách nhiệm với tôi. Cái tôi cần không phải
là thứ đó.
Nắng Hạ quay người lại, cô nói nhẹ nhàng:
- Ngoài điều đó ra thì tôi chẳng còn gì khác có thể làm cho Huy
Linh cả.
- Có đấy. Tôi cần một trái tim, một tình yêu, một người vợ và một
gia đình hạnh phúc. Những thứ đó rồi sẽ lại tạo ra những đứa trẻ
đáng yêu vô cùng nữa. Nắng Hạ có tất cả những thứ đó, thế Nắng Hạ
có đồng ý cho tôi không.
Nắng Hạ quá bất ngờ, đôi má cô đỏ hồng lên ngại ngùng và lúng túng.
Trái tim cô đập rộn lên. Chẳng lẽ lại là như thế - Huy Linh đang tỏ
tình với Nắng Hạ sao? Vội vàng trở về phòng, Nắng Hạ thề rằng sẽ
không bao giờ trở lại nơi ấy cùng với Huy Linh nữa. Không bao
giờ!
****************
Chuyến công tác của bố mẹ Huy Linh kéo dài hơn so với dự kiến, Huy
Linh đã rất vất vả trong những ngày đó. Khi bên cạnh Nắng Hạ, Huy
Linh như trẻ con là thế, vậy mà trong công việc anh trở thành con
người hoàn toàn khác. Đã có lần Nắng Hạ đứng ngoài trộm nhìn anh
đang bàn bạc công việc trong buổi họp. Anh thực sự thông minh và
chững chạc.
Cả ngày hôm nay, Huy Linh đều ở phòng họp cùng nội. Anh thì bận
bịu, vất vả như thế, vậy mà Nắng Hạ lại nghĩ oan cho anh. Cô nghĩ
anh vẫn còn giận cô về việc tối qua 2 người đã chành chọe cãi vã
nhau. Nhá nhem tối, sau khi dùng bữa với nội và mọi người sau buổi
họp, Huy Linh trở về phòng. Mệt mỏi nhưng cả ngày chưa gặp Nắng Hạ,
không được nghe tiếng chanh chua, ngang bướng của cô bên tai, anh
nhớ cô đến điên cuồng. Không chần chừ, anh gõ cửa phòng Nắng
Hạ.
Nắng Hạ và Hương Lan đang ăn cơm, trong lòng Nắng Hạ thì đang bực
bội vì không ngờ Huy Linh lại nhỏ mọn đến thế, giận cô chỉ vì điều
nhỏ nhặt thế sao. Giận cô sao cả ngày cũng không thèm mò mặt sang
chứ. Nghe tiếng gõ cửa, Nắng Hạ cười nhẹ và thầm nghĩ:
- Cuối cùng thì cũng phải sang rồi.
Ngồi im mặc cho Hương Lan ra mở cửa, Nắng Hạ cố gắng tiếp tục cúi
xuống ăn cơm, coi như không quan tâm ai đang gõ cửa.
- Chị Nắng Hạ! Cậu sang chơi ạ. Nói rồi Hương Lan lui vào
trong.
Huy Linh đến gần hỏi Nắng Hạ giọng thân mật:
- Đang ăn à?
- Nhìn thấy rồi còn hỏi. Nắng Hạ thờ ơ trả lời.
Vẫn rất dịu dàng, Huy Linh ôn tồn:
- Cả ngày hôm nay không gặp, em có thấy nhớ tôi không?
Ném cái nhìn hình viên đạn về phía Huy Linh, Nắng Hạ bướng
bỉnh:
- Hỏi vớ vẩn. Một ngày chứ một tuần, một tháng không gặp anh tôi
càng thấy rảnh nợ, không bị quấy rối.
Cười nhẹ, Huy Linh lắc lắc đầu:
- Chịu thua em thôi. Yêu mà kiểu thế này mãi chắc chết mất.Thôi, về
đây. Cả ngày đi họp mệt mỏi rã rời chân tay thế mà chẳng được người
ta hỏi han lấy một câu.
- Này! Nắng Hạ gọi giật anh lại:
- Cả ngày Huy Linh đi đâu?
- Đi họp. Thế Nắng Hạ không biết à?
Nắng Hạ lắc đầu:
- Có ai nói cho đâu mà biết.
- Ừ nhỉ. Tôi cũng định sang nói cho em biết nhưng sợ em lại mắng
cho một trận vì tội nói linh tinh những chuyện không liên quan đến
em nên lại thôi. Về nhé!
Huy Linh đưa tay vẫy vẫy Nắng Hạ rồi quay trở ra.
- Huy Linh!
- Hả?
Nắng Hạ ngập ngừng:
- Lần sau có đi họp hay đi đâu như thế này thì phải nói cho tôi
biết đấy. Nắng Hạ bỗng nói nhỏ hơn:
- Làm người ta trách lầm cả ngày.
- Hả? Huy Linh nghe chưa hiểu gì cả.
Nắng Hạ lý nhí:
- Tôi cứ nghĩ Huy Linh giận tôi chuyện tối qua nên không sang đây
chơi.
Huy Linh mỉm cười, lại gần Nắng Hạ và đưa tay xoa xoa đầu cô như
thể cô là một đứa trẻ vậy. Anh nói đầy yêu thương:
- Lần sau em còn quát mắng tôi như thế nữa là tôi giận em thật
đấy.
Trề cái môi dài ra, Nắng Hạ ủi nhẹ Huy Linh về phía cửa:
- Thôi, họp cả ngày chắc là mệt rồi, về nghỉ đi.
- Ừ!
Tới cửa, Huy Linh còn quay lại cười với Nắng Hạ một lần nữa rồi mới
trở về phòng mình.
Dạo gần đây, Nắng Hạ quan tâm tới anh nhiều hơn trước. Anh thấy vui
vui. Nắng Hạ đã để ý tới anh từ lúc nào nhỉ?
************
Sáng nay Huy Linh và Nắng Hạ được cùng nhau đi ra ngoài sắm đồ. Bố
mẹ Huy Linh đã trở về và kết thúc những ngày bận rộn cho anh. Đi
tới đi lui, Nắng Hạ dừng lại bên một góc nhỏ của gian hàng, đôi mắt
cô nhìn không dời đôi chuông gió treo trong tủ kính. Đôi chuông gió
đẹp và có vẻ gì đó rất kì lạ. Toàn bộ một màu trắng của thủy tinh,
cả hình của một đôi nam nữ ôm nhau trong hạnh phúc ở chính giữa,
tất cả làm Nắng Hạ tò mò.
- Thích không? Giọng Huy Linh bên cạnh làm cô khẽ giật mình.
Ngồi sau xe Huy Linh, hai tay cầm hai chiếc chuông gió dang rộng ra
hai bên để gió lùa qua nó tạo nên thứ âm thanh vui tai khiến Nắng
Hạ thích thú. Cô hỏi Huy Linh:
- Sao lại có hình đôi nam nữ ở giữa chuông gió vậy?
- Em không biết thật hả?
- Biết gì?
- Về huyền thoại chuông gió ấy.
- Không. Nhưng sao.
Huy Linh nhẹ nhàng đi trên con đường đầy màu xanh của thung lũng
thân thương. Anh kể cho Nắng Hạ nghe về tình yêu giữa chuông và
gió.
- Xưa rất xưa rồi, khi mà mặt đất và trời cao còn có sự phân biệt
giữa người phàm và các vị thần, khi mà trên cao - nơi trời xanh uy
nghiêm vẫn còn coi thường những kẻ phàm trần thấp kém, thì có một
đôi nam nữ yêu nhau tha thiết. Trớ trêu thay, cô gái lại là một
tiên nữ trên trời, còn chàng trai kia lại là một người nông dân
chất phác chốn dương gian. Chuyện của hai người bị hai bên cha mẹ
phản đối kịch liệt. Trời xanh thì cấm nàng không được gặp chàng
nữa, còn mặt đất dương trần cũng không bao giờ chấp nhận một nghịch
lý như thế. Trời xanh coi mặt đất là một nơi nhơ bẩn, tạp nham và
thấp kém, không hề xứng với họ. Còn mặt đất thì coi thường trời
xanh vì quá cao ngạo và kiêu căng. Cả hai bên đều vì ích kỉ cá nhân
mà quên đi tình yêu mãnh liệt của hai người con yêu dấu.
Những đêm 30 hàng tháng, đó là lúc duy nhất mặt đất và bầu trời
không trông rõ được nhau, thì đôi uyên ương vẫn thường hẹn nhau ở
đầu làng để trò chuyện. Với tất cả những tình cảm thuần khiết, mãnh
liệt đó, hai người đã thề thốt với nhau bao điều. Cho dù có bị phản
đối như thế nào đi chăng nữa thì họ vẫn quyết định sẽ không bao giờ
rời xa nhau. Mãi mãi...tình yêu này là vĩnh cửu.
Rồi một đêm 30 như thường lệ, hai người lại gặp nhau. Nhưng chuyện
gì đến rồi cũng đến. Mặt đất và bầu trời biết chuyện, nổi giận bắt
họ phải chia xa nhau mãi mãi, vĩnh viễn không được gặp lại
nhau.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Một đêm nọ, chàng
trai vì nhớ người yêu quá nên đã trốn cha mẹ, đến chỗ hẹn cũ và gọi
người yêu xuống. Không thể qua mắt bầu trời, và thế là mặt đất bị
bắt vạ. Quá tức giận, mặt đất đã trói anh vào cổng làng, không cho
bất kì ai giúp đỡ. Đau khổ vì tình yêu bị ngăn cấm, vì nhớ thương
người yêu, chàng trai ngày càng héo mòn, chàng đã hóa thành một
chiếc chuông gió có hình trăng tròn cuốn xung quanh các ông thủy
tinh để nhắn gửi với cô gái rằng lời thề ước của hai người, tình
yêu của 2 người sẽ còn mãi mãi.
Biết được tin cô gái vô cùng tuyệt vọng và đau đớn. Mong muốn được
gặp chàng, cô đã không ngần ngại bước qua cổng trời, điều mà cô
không được phép làm thế, và khi bước qua cánh cửa ấy, cô đã biến
thành vô vàn những hạt cát nhỏ reo rắc khắp mặt đất. Để có thể gặp
người cô yêu được nhanh hơn, từng nhóm hạt cát hội tụ thành những
cơn gió lướt nhẹ qua những xóm làng để đến bên chàng, chiếc chuông
nhỏ nơi đầu làng.
Hai người gặp lại nhau trong hạnh phúc ngập tràn. Mọi người kể lại
rằng khi họ gặp nhau, tiếng chuông kêu rất rộn ràng, đó là tiếng
cười hội ngộ mãi mãi của họ.Và từ đó, người ta đặt tên cho nó là
chuông gió. Nếu chiếc chuông không kêu nữa thì có nghĩa là gió đã
không còn thổi, và nếu gió ngừng thổi thì cũng có nghĩa là chiếc
chuông cũng sẽ ngừng kêu. Chuông và gió giờ đã hòa làm một, không
thể tách rời, vì thế mà người ta gọi đó là chuông gió.
Hình đôi nam nữ bên nhau là tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, và
khi những ai yêu nhau mà muốn bên nhau trọn đời thì người ta thường
tặng nhau chuông gió. Mỗi người sẽ giữ một cái để minh chứng cho
tình yêu đó. Huy Linh chốt lại câu cuối cùng:
- Nắng Hạ giữ một cái, tôi giữ một cái nha.
Anh cũng hy vọng đôi chuông gió sẽ mang lại một điều kỳ diệu cho
anh. Tình yêu của anh và Nắng Hạ vẫn còn đầy khó khăn, thử thách ở
phía trước. Liệu anh sẽ có được tình yêu của mình, có được Nắng Hạ
bên mình trọn đời hay không, chẳng ai biết trước được. Nhưng có một
điều chúng ta hãy luôn tin rằng, tình yêu mà anh dành cho Nắng Hạ
là mãi mãi, tình yêu này là vĩnh cửu.
**********
Nắng Hạ sải bước chân chạy trên con đường mòn nhỏ đầy những cây cỏ
dại xanh mướt vì ít có bàn chân người qua lại. Cô đã từng thê rằng
sẽ không bao giờ bước chân đến đây nữa nhưng sự thật thì đã không
phải là như vậy. Cô chạy tung tăng như muốn hòa cùng cảnh vật, đôi
tay dang rộng như muốn ôm trọn lấy tất cả làm cho Huy Linh ngất
ngây. Không thể kìm lòng, anh chạy theo Nắng Hạ:
- Chờ tôi với Nắng Hạ.
Dừng lại dưới gốc cây, nhìn Huy Linh từ xa, Nắng Hạ mỉm cười ngước
lên vòm cây trên cao đón lấy những tia nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá
dày đặc. Bây giờ, cái cô nhìn không phải là vòm cây, là tia nắng
sớm hay khoảng trời như chao nghiểng sau rừng lá, cô đang hướng về
quê nhà của mình, trái tim cô đang vỡ òa trong hạnh phúc vui sướng.
Một niềm hân hoan, sự thôi thúc mãnh liệt khiến cho với Nắng Hạ giờ
đây, những khoảnh khắc thời gian chờ đợi để về với gia đình trở nên
hạnh phúc lạ kì.
Huy Linh vòng nhẹ đôi bàn tay ôm trọn thân hình bé nhỏ của Nắng Hạ
vào lòng. Chẳng giống với những lần trước, Nắng Hạ im lặng không tỏ
thái độ gì, cô mỉm cười và khẽ nghiêng đầu ra sau dựa vào bộ ngực
ấm áp của Huy Linh. Hai người cứ đứng lặng như thế mặc cho mọi
chuyện sau này có như thế nào đi nữa. Giờ đây, tất cả đã hóa thành
một màu hồng để cho hai trái tim con người cùng chung nhịp đập,
cùng nói lời yêu thương ngọt ngào. Phải chăng Nắng Hạ đã chấp nhận
tình yêu của Huy Linh? Phải chăng Huy Linh và cô không chỉ sống bên
nhau với cái danh là người yêu của nhau nữa?
Có tiếng động ở trên cao, không hiểu đó là tiếng gì. Không phải
tiếng gió thổi, cũng chẳng phải tiếng vỗ cánh của những con côn
trùng trong vòm lá, cho đến khi nhận ra đó là tiếng mưa thì tất cả
xung quanh đã là một màu trắng xóa.
Nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Nắng Hạ, Huy Linh kéo cô
đến một cái lán nhỏ gần đó. Quần áo cũng đã thấm ướt, Nắng Hạ vừa
nhìn bộ váy của mình vừa lụng bụng:
- Mãi không sao lại mưa ngay vào ngày này.
- Chán nhỉ? Ướt hết cả rồi. Huy Linh cười và nhìn Nắng Hạ.
Tự nhiên Nắng Hạ lại đỏ mặt ngại và thấy sợ. Huy Linh đang nghĩ gì?
Nắng Hạ vừa thoáng qua một ý nghĩ kì quái, và cô nhận thấy cái cảm
giác sợ hãi khi nãy đã thành hình thành khối. Cô vội trở vào trong
ngồi lên chiếc giường bằng tre.
Huy Linh từ ngoài tiến vào trong theo Nắng Hạ, anh nhìn cô không
rời làm cho cô giật thót. Ôi trời! Sao lại rơi vào hoàn cảnh này cơ
chứ.
Nắng Hạ gần như nín thở, cô mở to mắt nhìn Huy Linh theo dõi động
thái từ anh. Đứng trước mặt cô, Huy Linh đã nói rằng:
- Chỉ có hai đứa mình ở nơi này thôi.
Trời! Huy Linh đang có ý gì đây? Nắng Hạ cười như mếu, cô ngu ngơ
hỏi:
- Thì có sao nào?
Tiến lại gần cô hơn, Huy Linh cúi gần mặt Nắng Hạ làm cô phải vội
vã đưa cánh tay lên che mặt:
- Đừng!
Nhấc nhẹ tay Nắng Hạ ra, Huy Linh nhẹ nhàng:
- Sao thế? Chẳng lẽ không được sao?
- Tất nhiên là không rồi.
- Ngốc ạ! Vừa nói Huy Linh vừa lấy tay dúi nhẹ trán Nắng Hạ: - Em
bảo tôi làm sao có thể kìm được lòng mình khi đứng trước em đây?
Nhất là khi chỉ có riêng hai ta nơi này nữa chứ.
Nắng Hạ lắp bắp:
- Huy Linh...Huy Linh ...đang...nói đùa à?
- Đùa? Huy Linh thì thầm nhỏ, anh vẫn nhìn cô không chớp mắt, tay
của cô vẫn nằm gọn trong tay anh. Gần Nắng Hạ hơn, ánh mắt anh nhìn
cô càng đắm đuối hơn. Biết làm gì đây khi Nắng Hạ lại xắp trở nên
mất hết lý trí. Hiểu được Huy Linh đang có ý định làm gì, Nắng Hạ
cố gắng nói to trong vẻ tự nhiên:
- Chết rồi! Ba lô thức ăn tôi để quên ở gốc cây khi nãy rồi.
Tạm dừng lại, Huy Linh thờ ơ với câu nói ấy:
- Mặc kệ nó đi.
- Không được! Tôi...tôi...tôi cảm thấy đói lắm. Nắng Hạ nghĩ ra một
lý do mà cô cho là hợp lý nhất lúc này. Hơi thất vọng trên khuôn
mặt, Huy Linh im lặng quay trở ra ngoài lấy ba lô thức ăn. Dẫu cho
bên ngoài đang mưa to lắm nhưng Nắng Hạ không thể không để cho Huy
Linh đi, như thế sẽ tốt hơn cho cả hai người.
Nhưng khi Huy Linh quay lại thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Cô sẽ
phải làm gì đây?
Đang lo lắng thì giọng Huy Linh bỗng vang lên từ ngoài vào:
- Nắng Hạ, tôi cũng là đàn ông, em quên mất điều đó à?
Nắng Hạ lạnh sống lưng. Đàn ông? Huy Linh có ý gì đây khi nói ra từ
ấy cho Nắng Hạ nghe? Anhh đang định ám chỉ điều gì?
Rồi Huy Linh sải bước chân chạy biến vào trong mưa để lại mình cô
ngồi đây một mình trơ trọi và nhỏ bé. Cái đầu còn non trẻ và ngây
thơ của cô không thể nào nghĩ hết được mọi chuyện. Ôi chao! Một
ngày mới đã bắt đầu với biết bao yêu thương và vui vẻ, cô đã cười
thật hạnh phúc vậy mà giờ đây nó đã trở nên thật tồi tệ. Cô không
biết mình phải làm gì tiếp theo cả, thực sự không biết.
Rồi Huy Linh cũng quay trở lại với ba lô trên tay, người anh ướt
mèm. Giờ Nắng Hạ mới để ý khi tóc ướt Huy Linh dài ra. Mà cũng có
thể là tóc anh đã dài hơn trước mà cô không để ý. Những lọn tóc phủ
xuống khuôn mặt tuyệt đẹp của anh, che đi đôi mắt dài biết
nói.
Nắng Hạ cố cười như không hề nghĩ đến một chuyện gì cả, cô bước ra
đỡ lấy ba lô trên tay anh, mang vào để trên chiếc giường tre. Chẳng
biết nói gì, Nắng Hạ chỉ chỉ vào Huy Linh:
- Ướt hết rồi kìa.
Má cô lại đỏ hồng lên khi bắt gặt ánh mắt đầy ẩn ý của Huy Linh.
Cầm miếng bánh trên tay, cô định gọi anh vào cùng ăn nhưng rồi
không thể nói gì được nữa khi thấy Huy Linh đang cởi chiếc áo phông
bên ngoài ra. Cũng dễ hiểu thôi, áo ướt thì anh phải kể ra, có gì
mà cho là xấu xa được. Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy
anh trong bộ dạng như thế, nhưng sao lần này nó làm cho cô
sợ.
Ngồi ăn cùng nhau mà chẳng ai chịu nói với ai một câu nào. Cho đến
khi dọn dẹp xong xuôi, Huy Linh mới chịu lên tiếng, anh hỏi Nắng Hạ
vì sao lại rủ anh ra đây chơi, vì sao cô lại vui đến vậy. Hỏi mãi
mà cô cũng chỉ nói lấp lửng:
- Huy Linh không biết hôm nay là ngày gì hả?
- Sao tôi biết được. Chẳng lẽ...chẳng lẽ là sinh nhật của Nắng
Hạ?
- Hì hì. Nắng Hạ đưa tay che miệng cười, cô phẩy phẩy tay: - Không
phải.
Huy Linh thấy sốt ruột:
- Thế thì là ngày gì?
- Là ngày thứ 30, ngày cuối cùng của tháng thứ 3 tôi ở đây. Tôi ở
đây được 3 tháng rồi đó, Nắng Hạ nói trong vui sướng.
- Ba tháng thì sao? Huy Linh làm cô mất hứng, cô dụi anh ngã nhào
xuống giường. Cô nói:
- Sao là sao? Tôi đã đi được một nửa chặng đường rồi, chỉ còn một
nửa thời gian nữa là tôi sẽ được đoàn tụ cùng gia đình chứ
sao.
Im lặng một lát, Huy Linh hỏi cô giọng nghiêm túc:
- Tại sao Nắng Hạ lại khoe điều đó với tôi? Tại sao đó không phải
là một người khác mà lại là tôi?
Nắng Hạ chẳng hiểu anh nói gì, cô ngu ngơ:
- Ý của Huy Linh là sao?
- Ý gì hả? Giọng Huy Linh có vẻ giận giữ: - Chẳng lẽ em thấy tôi
chưa đủ khổ sở hay sao mà còn dày vò tôi như thế nữa.
Nắng Hạ lắp bắp nhỏ:
- Huy Linh... Huy Linh nói gì tôi không hiểu. Tôi đâu có làm
gì.
- Ừ! Không làm gì. Vậy sao Nắng Hạ còn cố tình lấy hạnh phúc của
mình ra làm tôi đau khổ?
- Tôi chẳng hiểu gì hết. Nắng Hạ cáu nhẹ trước những lời lẽ đay
nghiến của Huy Linh.
Huy Linh gắt lên:
- Không hiểu? Nắng Hạ không hiểu thật hay là đang cố tình không
hiểu hả? Trong niềm vui hân hoan khi em ngày càng gần với gia đình
mình hơn thì em có biết tôi sẽ như thế nào không?
Giờ thì Nắng Hạ đã rõ mọi chuyện, cô không nghĩ Huy Linh lại phản
ứng mạnh như thế. Cô có ý xin lỗi nhưng lại có chút hờn giận tự
ái:
- Tôi xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ Huy Linh lại xử sự như vậy. Tôi
không nghĩ nhiều được như Huy Linh, đơn giản tôi chỉ muốn chia sẻ
niềm vui của mình cho Huy Linh chứ tôi không hề có ý gì khác. Huy
Linh nghĩ tôi có ý gì sao? Toan đứng lên thì Nắng Hạ đã bị Huy Linh
kéo giật tay khiến cô ngã nhào về phía sau. Cô nằm gọn trong lòng
của Huy Linh. Quá bất ngờ, cô không thể phản kháng được gì.
- Em đừng bỏ đi như thế. Nắng Hạ!
Huy Linh luồn kẽ tay vào tóc Nắng Hạ, áp đầu cô vào bộ ngực trần
của mình. Lần đầu tiên, trong vòng tay Huy Linh, Nắng Hạ cảm nhận
được chất đàn ông trên cơ thể của anh. Rồi từ từ, anh cúi xuống
định đặt lên môi Nắng Hạ một nụ hôn yêu thương nhưng Nắng Hạ đã
quay mặt đi né tránh. Anh mỉm cười nhẹ, ôm chặt Nắng Hạ vào lòng
mình hơn:
- Tôi không tử tế và cao thượng như thế này mãi được đâu Nắng Hạ
à.
Nắng Hạ im lặng không nói gì, cô thầm cảm ơn anh. Đúng! Anh đã thật
cao thượng.
Vẫn giữ chặt Nắng Hạ trong lòng, Huy Linh đùa:
- Này! Đang xúc động lắm phải không? Muốn cảm ơn tôi chứ gì? Tôi
cũng không nghĩ rằng mình lại có thể xử sự như thế này được đâu. Có
lẽ khi yêu nhau thì người ta sẽ nghĩ cho nhau nhiều hơn là nghĩ cho
riêng mình. Nắng Hạ có thấy thế không?
- Ơ...Nắng Hạ khẽ giật mình. Cô chẳng nói được gì vì cô đã yêu ai
bao giờ đâu mà biết. Huy Linh thủ thỉ sát tai Nắng Hạ:
- Ước gì trời đừng bao giờ ngừng mưa để cho tôi được ôm em mãi mãi
trong vòng tay. Và tôi sẽ không cho em chạy đi đâu cả. Dù cho 3
tháng nữa em được tự do thì hiện tại em vẫn là của tôi, là của
riêng tôi thôi. Em có hiểu không Nắng Hạ?
Ngoài trời mưa vẫn rơi không ngớt, Nắng Hạ vẫn trong vòng tay của
Huy Linh mà không hề phản kháng. Gió lùa vào bên trong lán nhỏ mang
theo đầy hơi nước mát lạnh thấu vào da, thấu tận vào thịt làm Nắng
Hạ thấy ớn lạnh. Cô ngoan ngoãn núp người vào anh, để anh là một
tầm áo choàng ấm áp bao bọc che chở cho cô. Còn Huy Linh, anh dang
rộng vòng tay siết chặt người anh yêu bằng tất cả yêu thương. Cô là
tia nắng sớm tỏa sáng chiếu vào tim anh ngọn lửa tình, cho anh bao
hạnh phúc đang tràn ngập. Lâu lâu, mưa mới bắt đầu ngớt, Huy Linh
mới chịu dời tay khỏi Nắng Hạ. Ngượng ngùng còn nguyên vẹn một màu
hồng trên má, Nắng Hạ ngồi im lặng bên Huy Linh, không khí lại trở
nên căng thẳng, não nề lạ thường. Nắng Hạ định mở lời trước nói với
Huy Linh trở về nhà nhưng tại sao lại chẳng thể làm được. Huy Linh
vẫn chưa muốn về thì phải. Hình như anh sợ khi rời khỏi đây, anh
cũng sẽ chẳng thể ngồi cạnh Nắng Hạ như thế này nữa.
Anh thở dài rồi nằm xoài xuống giường, anh nói nhanh:
- Trời! Lại mưa rồi kìa.
Theo phản xạ tự nhiên, Nắng Hạ đưa mắt hướng ra phía cửa xem xét.
Ánh mắt của cô cũng chỉ vừa kịp nhận ra rằng ngoài trời đã tạnh hẳn
thì vòng tay Huy Linh đã choàng ngang người cô kéo cô ngã nhào ra
sau. Còn chưa kịp hiểu gì thì cô đã bị nụ hôn của anh cuốn lấy bờ
môi của mình. Cô mở to mắt vì quá bất ngờ, cô vội đưa tay hẩy anh
ra nhưng không thể, anh đã nắm lấy tay cô mất rồi. Không thể làm gì
được hơn nữa, nụ hôn của anh quá nồng nàn, cô bỏ mặc lại tất cả
vướng bận trong lòng. Gần như đuối sức vì nụ hôn chất ngất mãnh
liệt của anh, cô khẽ nhắm mắt lại để nụ hôn của anh đưa cô vào thế
giới của riêng hai người, thế giới mà chỉ có cô và anh.
***************
Trong phòng riêng của nội.
- Đã bước sang những ngày đầu tiên của tháng thứ 4 Nắng Hạ tới đây
rồi. Huy Linh, con phải nhanh nhanh lên chứ. Sao Nắng Hạ vẫn im
lặng chẳng tỏ thái độ gì vậy? Mẹ Huy Linh có chút sốt sắng.
Nội ngồi ngay bên cũng thêm vào:
- Ngày xưa, đến tháng thứ 3 là chuyện của bố mẹ của con đã được ổn
định đâu vào đấy rồi đó.
Huy linh buồn bã trả lời:
- Nhưng con biết làm sao bây giờ? Con đã cô gắng hết sức rồi đấy ạ.
Tất cả giờ chỉ phụ thuộc vào quyết định của cô ấy mà thôi.
Nội than với Huy Linh:
- Bữa nọ thấy Nắng Hạ sang chơi bên phòng của con cả ngày, ta cứ
ngỡ là 2 đứa đã có gì với nhau rồi cơ. Ai dè....Mà thời đại này, ta
thấy có 2 con là 1 đấy, yêu nhau kiểu gì mà...trong sáng quá.
Huy Linh mỉm cười nhớ đến Nắng Hạ. Cũng bởi Nắng Hạ quá thuần
khiết, quá trắng trong nên anh không nỡ. Mẹ và nội anh không biết
đã bao lần gọi riêng anh ra như thế này để bàn bạc với anh về việc
làm cách nào để giữ Nắng Hạ ở lại đây. Cô sắt đá và lúc nào cũng
nhớ về gia đình mình như thế, việc cô đồng ý ở lại đây cùng tình
yêu của Huy Linh xem chừng khó khăn lắm.
Nội và mẹ anh đã từng bàn đến cái "kế hoạch" trong lúc cùng đường
nếu Nắng Hạ nhất nhất đòi trở về. Hai người nói rằng anh hãy trở
thành người xấu 1 lần để có được Nắng Hạ suốt đời. Tuy là ích kỉ
nhưng như thế thì Nắng Hạ sẽ thuộc về anh mãi mãi. Và mỗi lần đứng
trước Nắng Hạ, bên cạnh Nắng Hạ, anh đều nhớ đến cái kế hoạch của
mẹ và nội mình, để có được Nắng Hạ thì anh sẽ phải làm 1 người xấu
1 lần. Chỉ 1 lần thôi. Nhưng ánh mắt của Nắng Hạ, nụ cười của Nắng
Hạ luôn làm anh chùn bước. Trước Nắng Hạ, Huy Linh thấy mình thật
tồi tệ, thật tầm thường và bé nhỏ làm sao. Anh không thể. Cái anh
cần là trái tim của Nắng Hạ, là tình yêu của Nắng Hạ chứ không phải
là thể xác của cô. Anh yêu cô không phải vì những điều kì khôi lạ
lẫm cao xa, mà anh yêu cô bởi cô là Nắng Hạ, anh yêu cô vì chính
con người thật của cô, vì tâm hồn của cô chứ không phải là chỉ để
những dục vọng thầm thường lất át. Anh yêu người con gái có cái tên
Nắng Hạ - cái tên không khi nào thôi tỏa sáng.
************
Hôm nay bố Huy Linh đi công tác về, Nắng Hạ đang cùng với mọi người
trong phòng họp chung của gia đình. Nghe nói lần này theo ông về
còn có cả 1 cô gái nữa. Hình như nhỏ tên Ánh Tuyết, 20 tuổi rồi. Cô
ấy là con gái bác An - anh em kết nghĩa cùng bố Huy Linh. Nghe Huy
Linh kể thì nhỏ thân với Huy Linh lắm. Chẳng là trước đây Huy Linh
hay tới đó, còn sống ở đấy 2 năm nữa. Nhìn Huy Linh huyên thuyên kể
về 1 số chuyện giữa anh và nhỏ. Nắng Hạ cũng đoán được phần
nà