Bây giờ thì không khí đã thay đổi hẳn. Huy Linh đưa bó hoa trên tay
cho Huy Linh mà không nói gì cả. Anh giận cô sao? Giận cô chỉ vì cô
đã thân mật với Quốc Nam sao? Giận cô chỉ vì cô làm bạn của Quốc
Nam sao? Thật nực cười.
Trở về nhà, bàn cỗ đã chuẩn bị xong xuôi đâu đấy. Nắng Hạ gượng gạo
theo Huy Linh ra mắt mọi người. Nắng Hạ thực sự thấy mệt mỏi, cô
ước ao mình có một khoảng không gian riêng cho bản thân quá.
Cảm thấy quá gượng ép dường như không thể chịu đựng được thêm nữa,
Nắng Hạ đứng lên xin phép ra ngoài. Bằng cửa phụ sau nhà, cô băng
qua khoảng trống trong khu vườn đi về phía ngôi nhà nhỏ ở đó. Quốc
Nam cũng đang ở đó, cô không ngần ngại tiến đến hỏi:
- Sao lại ngồi đây một mình thế này?
Quốc Nam vừa trả lời vừa dịch sang một bên cho Nắng Hạ ngồi:
- Thế sao Nắng Hạ lại ra đây? Huy Linh đâu? Chẳng phải 2 người đang
nói chuyện với mọi người sao?
Nắng Hạ ngồi xuống, cô như đang trút bỏ tâm sự:
- Tôi trốn ra đây đấy, ngồi trong đó ngột ngạt và gượng ép quá. Tôi
không thích. Ước gì lúc nào tôi cũng có một khoảng không gian cho
riêng mình như thế này nhỉ.
- Xin lỗi Nắng Hạ nhé. Buổi sáng nay...
Nắng Hạ vội ngắt lời Quốc Nam:
- Không! Không phải lỗi của Quốc Nam, tất cả là do tôi cả. Vì tôi
mà Quốc Nam và Huy Linh hiểu lầm nhau. Tôi ghét Huy Linh, tại sao
lúc nào anh ta cũng coi tôi là của riêng anh ta trong khi anh ta
hiểu rõ là không bao giờ có chuyện đó. Mà thực ra giữa tôi và Quốc
Nam có chuyện gì đâu? Chẳng lẽ giữa những người bạn không thể như
thế được hay sao? Huy Linh đúng là một người ích kỉ và nhỏ
nhen.
- Phải! Tôi nhỏ nhen và ích kỉ thế đấy. Giọng Huy Linh vang lên bất
ngờ khiến Nắng Hạ giật mình. Quốc Nam vẫn điềm tĩnh nói:
- Là cậu à?
- Hai người đang làm gì ngoài này? Huy Linh có ý nghi ngờ.
Nắng Hạ mệt mỏi quay người không trả lời Huy Linh, Quốc Nam cũng im
lặng. Đáp lại câu hỏi của Huy Linh chỉ là một sự im lặng, sự im
lặng khiến cho Huy Linh thêm bực bội trong lòng, anh nói giọng giận
giữ:
- Thái độ của 2 người là sao vậy? Tại sao lại im lặng?
Quốc Nam có ý nhắc nhở Huy Linh:
- Huy Linh! Cậu bình tĩnh lại đi.
- Bình tĩnh hả? Tôi phải như thế nào mới phải đây khi mà chỉ nhìn
thấy 2 người ngoài này với nhau? 2 người hẹn hò nhau ngoài này
à?
Nắng Hạ đứng bật dậy, cô không thể chịu đựng hơn được nữa. Cô đứng
đối diện với Huy Linh, nhìn thẳng vào dôi mắt anh. Lần đầu tiên cô
không có cảm giác bồi hồi xao xuyến khi nhìn vào đôi mắt ấy. Cô nói
trong giận giữ:
- Anh im đi! Anh thì hiểu gì nào?
Nắng Hạ thở mạnh rồi tiếp tục:
- Tôi phải nói gì với anh nào? Phải rối rít thanh minh, phải xin
lỗi và hứa với anh rằng từ nay sẽ không có chuyện như thế này xảy
ra nữa hả? Chẳng lẽ tôi phải hỏi ý kiến, xin phép anh trước khi
muốn nói chuyện với ai đó sao? Quan hệ bạn bè không cho phép tôi và
Quốc Nam như thế này hả? Nếu như anh nghĩ rằng tôi đã là người của
anh mà bắt tôi nhất nhất phải theo ý của Huy Linh thì anh đã nhầm
rồi. Tôi mãi là tôi, chẳng lệ thuộc vào một ai cả.
Nắng Hạ nói xong rồi chạy nhanh vào trong, cô thực sự thấy thất
vọng vì anh.
Quốc Nam nhìn Huy Linh, yêu cầu cậụ ngồi xuống và giải thích cho
cậu rõ mọi chuyện, nói cho cậu nghe những gì mà Nắng Hạ đã nói với
anh.
Nắng Hạ đang ngồi nói chuyện với mấy người trong nhà, khi nhìn thấy
Huy Linh đang tiến tới gần mình, cô lờ đi như không quan tâm. Huy
Linh nhận ra được điều đó, rồi anh sẽ lại phải hết lời năn nỉ cô
đây. Anh mỉm cười bí ẩn, đên cạnh Nắng Hạ. Anh cúi đầu nói nhẹ đủ
cho mình Nắng Hạ nghe thấy:
- Lại gần đây tôi nói cho anh nghe cái này.
Nắng Hạ nhìn anh một cái nảy lửa rồi lại lạnh lùng quayy đi chỗ
khác. Huy Linh ra ám hiệu lần 2, anh có ý thách thức:
- Có muốn tôi nói to cho mọi người cùng biết không hả?
- Đố đấy. Nắng Hạ rít lên khe khẽ.
Huy Linh hắng giọng toan nói điều gì đó thì Nắng Hạ vội đứng dậy
xin phép mọi người rồi lôi tuột Huy Linh vào phòng nhỏ Mai Thúy.
Nhìn anh với ánh mắt giận giữ, cô nói:
- Anh định làm cái trò gì hả? Nào, có gì muốn nói thì nói đi.
- Nhìn em giận giữ thế này trông càng dễ thương hơn đấy. Giọng Huy
Linh ngọt ngào. Nắng Hạ gần như quát lên:
- Thôi đi! Anh gọi tôi vào đây chỉ để nói linh tinh như thế thôi
hả?
- Ơ! Em lôi tôi vào đây đấy chứ. Huy Linh cười nhẹ, anh nhìn Nắng
Hạ đầy trìu mến.
Nắng Hạ càng trở nên giận giữ hơn, cô toan mở cửa phòng bước ra thì
đã bị Huy Linh giữ lại. Nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Nắng Hạ, Huy
Linh thì thầm, anh không còn trêu Nắng Hạ nữa:
- Nắng Hạ! Thôi nào, tôi có chuyện muốn nói với em thật mà.
- Thì nói đi! Nắng Hạ lụng bụng.
- Nắng Hạ! Em cho tôi xin lỗi về chuyện khi nãy. Tôi biết tôi sai
rồi, Nắng Hạ đừng giận tôi nữa.
Nắng Hạ quay người, cô định bắt bẻ anh đủ điều nhưng cô lại không
thể nói gì được nữa khi chạm ngay ánh mắt mà Huy Linh đang cúi
xuống nhìn mình đầy chất ngất yêu thương. Huy Linh đặt tay lên bờ
vai của Nắng Hạ, anh bắt Nắng Hạ phải đối diện với mình:
- Tôi xin lỗi mà, tôi hứa sẽ không bao giờ như thế nữa. Nắng Hạ
đừng giận tôi nhé.
Cái tư thế này khiến Nắng Hạ nhớ lại đêm ở chợ hôm nào. Cô khẽ rùng
mình. Những hình ảnh trong đêm ấy cứ chập chờn khiến cô lạnh sống
lưng. Cô vội hẩy tay anh ra và nhanh chân bước ra khỏi cửa:
- Mặc kệ Huy Linh đấy, tôi không biết đâu.
**********
Nắng hè oi bức và ngột ngạt đến chết người. Bữa tiệc linh đình vừa
kết thúc thì Nắng Hạ cũng không thở ra hơi nữa. Nắng Hạ đi về phòng
của Mai Thúy nghỉ ngơi, không thấy nhở đâu, Nắng Hạ chạy ra sau nhà
tìm. Không ngờ cả 3 người bọn họ đều đang ngồi ở đấy cả, thế mà họ
dám không gọi cô ra cùng chứ.
Nghĩ đến việc phải đối mặt với Huy Linh, Nắng Hạ toan quay gót vào
trong thì Huy Linh đã chạy tới nơi, anhh giữ cô lại ngọt ngào nói
những lời dỗ dành:
- Còn giận tôi hả? Tôi xin lỗi mà. Ai chẳng có lúc sai lầm
chứ.
- Phải rồi! Cứ sai là xin lỗi thì được chứ gì? Nắng Hạ mỉa
mai.
Huy Linh cúi nhìn cô vẫn với ánh mắt chất ngất yêu thương ấy, anh
khẽ mỉm cười. Nắng Hạ chanh chua:
- Chẳng phải tôi đã nói anh bỏ cái ánh mắt ấy đi rồi sao? Đừng nhìn
tôi như thế nữa.
Nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Nắng Hạ, vẫn nhìn cô như
thế làm Nắng Hạ phải quay đi chỗ khác, Huy Linh dịu giọng:
- Nắng Hạ! Tôi thừa nhận tôi đã ích kỉ. Nhưng ai chẳng có lúc ích
kỉ như vậy? Nhìn Nắng Hạ vui đùa bên người khác tôi không thể đứng
yên được. Tôi không muốn Nắng Hạ gần gũi bên một người nào khác
ngoài tôi, tôi chỉ muốn Nắng Hạ bên mình tôi, chỉ muốn Nắng Hạ là
của riêng mình tôi. Tôi đã không để ý đến cảm xúc của Nắng Hạ, đã
không nghĩ đến chuyện em không thích bị như thế. Tôi sẽ không như
thế nữa. Nắng Hạ ơi, bỏ qua chuyện này cho tôi đi mà.
Nắng Hạ vẫn quay mặt đi không nói gì cả, có lẽ lần này cô giận anh
thật. Rồi bất ngờ, cô quay lại mấm môi đá vào chân Huy Linh một cái
thật mạnh. Vừa chạy thật nhanh đến chỗ nhỏ Mai Thúy, cô vừa nói
lại:
- Oái! Tôi xin lỗi!
Quá bất ngờ, Huy Linh hứng trọn cú đá của Nắng Hạ, anh lặc lè chạy
đuổi sau Nắng Hạ:
Nhỏ Mai Thúy thăm dò tình hình của 2 người, thấy 2 người nói chuyện
bí mật gì gì đó, cô hỏi Quốc Nam:
- Anh có biết 2 anh chị đang nói gì không?
- Lắm chuyện! Quốc Nam vẫn nhìn xa xăm, giọng anh hời hợt ra vẻ
không quan tâm thực sự.
Khi nhìn thấy Huy Linh đang chạy đuổi theo Nắng Hạ cười đùa, nhỏ
quay lại hỏi Quốc Nam:
- Hai anh chị ấy đang làm gì vậy anh?
- Cô chạy ra đó mà hỏi. Chuyện riêng của người ta cứ ngồi đấy mà
dòm ngó. Đúng là vô duyên.
Quốc Nam dội gáo nước lạnh vào đầu nhỏ,nhỏ tức giận quay mặt đi
không thèm nói thêm gì nữa. Nhỏ nói một mình:
- Hai anh chị ấy đẹp đôi thật, nhìn mà thấy ngưỡng mộ quá. Ước gì
sau này mình cũng được như thế.
Nghe nhỏ nói, Quốc Nam quay nhìn Nắng Hạ và Huy Linh, anh mỉm cười
nhẹ bí ẩn rồi lại cúi xuống im lặng.
**************
Bốn người họ cùng ngồi dọc hành lang của ngôi nhà. Nhỏ Maii Thúy là
người khởi xướng chuyện chia ly:
- Buồn nhỉ? Lát nữa thôi là anh chị phải về rồi, chẳng biết đến bao
giờ mới gặp được hai anh chị. Rồi em sẽ nhớ 2 anh chị lắm, nhất là
chị Nắng Hạ.
Nắng Hạ cũng buồn theo:
- Chị cũng thế. Rồi chị sẽ rất nhớ em đấy Mai Thúy à.
- Khi nào rảnh, 2 anh chị nhớ về đây chơi nha.
- Ừ! Chắc chắn rồi. Lúc ấy rồi thì đừng có lờ đi như không quen
biết đó nha.
- Ưm... Còn phải xem đã. Nhỏ Mai Thúy cười lớn, Nắng Hạ cũng cười
theo. Trong lúc 2 cô nhóc đang cười, Quốc Nam quay sang nói nhỏ với
Huy Linh:
- Thi thoảng về đây chơi nha.
- Ừ.
- Khi nào có tin vui gì thì nhớ báo cho tôi biết nha. Tin thắng
trận!
Huy Linh cười nhẹ thành tiếng, vỗ vai Quốc Nam anh nói:
- Nhất định rồi.
- Ừ! Nhất định phải thắng đấy. Quốc Nam khích lệ Huy Linh.
Rồi giờ khắc chia tay cũng đã đến, mọi người đến trước cổng tiễn 2
người trở về. Nhỏ Mai Thúy cứ quấn lấy Nắng Hạ mãi tỏ ý lưu luyến
không muốn Nắng Haj rời xa nơi đây. Nắng Hạ tự nhủ, nhất định sẽ có
ngày cô trở lại đây thăm mọi người.
Hai người đi qua cánh đồng lúa chín quen thuộc, qua cái ngõ đầy
những ngôi nhà sang trọng, và kia rồi, khu chợ cũng đã dần hiện ra.
Giờ này, chợ vắng lắm, hai người đang đội chiếc mũ cùng đi mua với
nhỏ Mai Thúy thật là dễ thương.
Nắng Hạ vào nhà bà cụ xóm chợ chơi, chiều muộn Huy Linh mới sang
đón cô về. Anh muốn Nắng Hạ có thời gian riêng tư nhiều hơn, muốn
cô tự do hơn, và như thế cô sẽ không cảm thấy mình bị gò bó bởi
anh.
Đỗ xịch chiếc xe trước cửa nhà bà cụ, Huy Linh đưa mắt nhìn xung
quanh nhưng chẳng thấy ai cả. Anh phải gọi mấy lần mới thấy bà cụ
chạy từ sau vào. Bà cụ nhìn thấy anh ngạc nhiên hỏi:
- Cậu Huy Linh à? Có chuyện gì mà cậu sang đây thế? Nắng Hạ lại
quên cái gì à?
Giờ thì đến lượt Huy Linh ngạc nhiên:
- Ơ! Con tới đón Nắng Hạ về mà. Vừa nói, anh vừa đưa mắt nhìn xung
quanh tìm Nắng Hạ:
- Thế Nắng Hạ đâu rồi cụ?
Bà cụ giật mình:
- Chẳng phải là Nắng Hạ đã về từ nãy rồi sao?
- Cô ấy chưa về mà. Trên đường đến đây con cũng không gặp cô
ấy.
- Sao thế nhỉ? Nắng Hạ sợ cậu đợi lâu sốt ruột nên xin phép về nhà
sớm, cũng là chuẩn bị đồ để sáng mai trở về nhà.
Huy Linh lo lo:
- Thế cô ấy đi lâu chưa ạ?
- Được một lúc rồi ấy.
Huy Linh càng trở nên lo lắng hơn:
- Không biết là cô ấy đi đâu rồi. Vậy con về nhà trọ xem thế nào,
rồi có gì con báo lại cho cụ sau nhé.
Huy Linh về nhanh nhà trọ nhưng cũng không thấy Nắng Hạ đâu cả. Anh
quay lại nhà bà cụ, Nắng Hạ vẫn chẳng thấy đâu. Mọi người đều lop
lắng đi xung quanh tìm nhưng không thấy. Nắng Hạ đã đi đâu chứ? Cô
biết đi đâu quanh đây trong khi chân cô lại đang bị thương thế kia.
Đã có chuyện gì xảy ra với cô?
Cảnh mọi người trong khu xóm chợ này chạy ngược chạy xuôi khắp các
ngõ ngách tìm Nắng Hạ giống y như cái lần đầu tiên cô tới đây vậy.
Không ngờ buổi đầu tiên và buổi cuối cùng cô tới đây lại đều mất
tích thế. Nhưng lần này, rốt cục thì cô đã đi đâu? Cô đã đi
đâu?
Cả khu chợ gần như đã bị lật tung hết lên rồi mà chưa thấy Nắng Hạ
đâu. Trời thì càng lúc càng tối hơn, Huy Linh gần như bị phát điên
mất. Nắng Hạ ơi! Em mà có làm sao thì chắc tôi chết mất. Huy Linh
đau khổ và bất lực. Làm cách nào để tìm ra Nắng Hạ bây giờ? Đêm
thung lũng rất kỳ bí và đầy nguy hiểm rình rập, Nắng Hạ lại nhát
tối như thế, rồi Nắng Hạ biết xoay sở ra sao đây nếu không có Huy
Linh bên cạnh? Chẳng lẽ Nắng Hạ đã biến mất khỏi nơi này thật rồi
sao?
Một người đàn ông chạy lại nói nhỏ với Huy Linh:
- Chiều nay tôi có đi qua ngôi nhà hoang trên sông, thấy trong đó
có tiếng cười. Thường ngày ở đó không có ai qua lại cả, hay
là...
Chưa kịp nghe hết câu, Huy Linh đã lên xe phóng thẳng đến nơi đó.
Anh cầu cho Nắng Hạ đừng có ở đó, đừng bao giờ xảy ra chuyện gì với
cô cả. Xin ông trời hãy thương anh, thương Nắng Hạ và thương cả
Vương quốc này nữa. Hãy giữ để Nắng Hạ luôn là của riêng anh, chỉ
mình anh thôi. Nắng Hạ ơi!!!!
***********
Bên trong ngôi nhà hoang trên sông, có 5 người cả thảy.
Một cô gái bị trói chân trói tay và bịt miệng, đang nằm sóng xoài ở
một góc nhà. Cái đầu gối bị thương đang buốt nhức vô cùng, lại thêm
bị trói chặt quá khiến cho Nắng Hạ gần như ngất lịm. Nghĩ về Huy
Linh, cô mong mình được nằm trong vòng tay yêu thương của anh biết
bao nhiêu. Cho dù có run rẩy và sợ hãi nhưng ít ra cô biết mình
luôn được an toàn, Huy Linh sẽ luôn che chở, bảo vệ cô trong mọi
hoàn cảnh. Cô luôn thấy khó chịu và khổ sở khi lúc nào cũng phải kè
kè bên cạnh anh, nhưng khi chỉ rời xa anh một lúc thôi mà cô đã như
thế này đây. Cô bị 3 trong số 4 tên kia bắt về đây để tính chuyện
đồi bại. Sau khi đưa cô về đây, chúng đi gọi tên còn lại. Ba tên ấy
chỉ cần nhìn qua dáng vẻ bên ngoài đã thấy sở khanh rồi. Cái kiểu
ăn mặc kỳ quái, áo thì không cài khuy mà để lộ ra bộ ngực trần như
nhộng, trên đó là những hình săm kỳ quái man rợ. Chúng để tóc tai
bù xù, nhuộm màu đỏ xanh đủ loại. Mặt tên nào cũng sất sở, sẹo dọc
sẹo ngang, chúng có con mắt của thú dữ, chúng nhìn Nắng Hạ với đôi
mắt dâm đãng. Duy nhất người kia là dễ nhìn hơn một chút. Hắn cao
to, lầm lì với bản mặt đanh thép khó ưa. Từ lúc bị bắt tới giờ, cô
luôn nghĩ về Huy Linh. Những hình ảnh anh nhìn cô đắm đuối với nụ
cười mỉm chất ngất yêu thương cứ chập chờn mãi trong đầu. Chưa khi
nào cô lại mong được gặp và nhìn thấy Huy Linh như lúc này cả. Cũng
chưa khi nào cô lại cảm thấy Huy Linh quan trọng với mình như lúc
này.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)- Sao chúng mày bắt
được nó? Người dễ nhìn nhất hội lên tiếng, hắn ta là anh của cả bọn
kia.
- Lúc chiều bọn em vừa uống rượu trong quán ra thì thấy nó bị ngã
và đang nằm đó không dậy được. Chúng em cho nó luôn vào bao tải rồi
chất lên xe đưa ra đây. Không ai biết đâu.
Một thằng khác nói thêm vào:
- Bây giờ đã xắp tối rồi, mà tối đến thì ở đây không có ai đâu. Anh
tha hồ mà chơi với nó. Ưm... Anh chơi chán rồi thì nhường cho tụi
em hưởng lại mỗi thằng một ít.
Tên anh cả đến gần Nắng Hạ, hắn lấy chân đá đá vào người cô như
đang xem xét rồi nhận xét:
- Chẳng có gì đặc biệt cả.
- Nếu anh không thích thì để tụi em xử lý nó vậy. Một tên nói đầy
vẻ dâm đãng.
Tên đàn anh ra vẻ ngẫm nghĩ rồi quyết định:
- Thôi! Tao dùng tạm cho đỡ buồn vậy. Tao với nó vào trong kia, bọn
mày ngoài này chờ.
Bọn chúng cười đầy ẩn ý với nhau rồi chúng lôi Nắng Hạ vào phòng
nhỏ bên trong rồi để cô ở đó một mình. Nắng Hạ cố gắng vùng vẫy
thoát khỏi vòng dây đang siết chặt nhưng vô ích. Cô sợ hãi, cô run
rẩy vì khiếp đảm. Cô gọi tên Huy Linh, cô gọi đến tên của mọi người
nhưng vẫn chẳng có ai đến bên. Nước mắt cô rơi, là những giọt nước
mắt bất lực. Cô đã nghĩ đến cái chết. Nếu như hắn định làm gì cô
thì cô sẽ chết. Cô sẽ chết!
Hắn bước vào trong nhìn cô lạnh lùng. Cô quay mặt đi khinh thường.
Hắn ngồi trước mặt cô rồi nói:
- Tôi cởi trói cho cô, không được hét gì. Không nghe lời thi biết
tay tôi đấy.
Nắng Hạ vẫn quay mặt đi im lặng, hắn choàng tay qua vai cô tháo
chiếc khăn bịt miệng cô ra. Vừa rút được nó ra, cô đã hét to lên
hết sức có thể:
- Có ai không cứu tôi với... Cứu tôi với...
Bốp! Hắn thẳng tay tát Nắng Hạ, hắn đe dọa:
- Cô mà hò nữa là cô chết chắc đấy.
Nắng Hạ đủ thông minh để hiểu những gì hắn nói. Hắn còn bạo lức hơn
cả lũ em, hắn lạnh lùng đến mức gai người. Cô im lặng không gào
toáng lên nữa.
Khi hắn đã tháo hết dây trói ra khỏi người cô, cô đưa tay lên xoa
má. Sao hắn lại có thể thô bạo với phụ nữ như thế được chứ. Nắng Hạ
cắn răng tức giận. Rồi không hiểu tại sao cô lại giơ tay lên tát
thẳng vào mặt anh ta, cái tát cô đã dùng hết sức lực của mình để
giáng vào khuôn mặt được xem như là sáng sủa của anh. Quá bất ngờ,
anh ta hứng trọn cú đấm đầy uy lực ấy. Nắng Hạ hơi giật mình, cô
không nghĩ cô lại có thể khỏe như thế. Anh ta đang đưa tay
để...quệt máu trên khóe miệng.
Nắng Hạ hơi tái mặt. Rồi anh ta sẽ giết cô chết mất. Cô đưa tay lên
che mặt chịu đựng sự trả thù của hắn.
- Cô được lắm. Cô không biết sợ là gì hả? Anh ta nói nhẹ, giọng
không có gì là bực tức cả.
Từ từ hạ cánh tay xuống, để lộ ra đôi mắt to đen láy ngây thơ của
mình, Nắng Hạ thấy anh ta đang nhìn mình không chớp mắt, không thấy
anh ta có ý định trả thù mình.
Anh ta cúi gần mặt cô hơn làm cô giật thót. Cô chớp chớp đôi mắt,
rồi chợt ngây người ra. Trời! Sao anh ta cũng có đôi mắt đẹp như
thế? Hình như ở tiểu Vương quốc này, tên con trai nào cũng có đôi
mắt đẹp thì phải. Huy Linh, Quốc Nam, rồi ngay cả một tên đàn anh
đàn chị này cũng có đô mắt đẹp. Nắng Hạ liên miên với suy nghĩ của
mình, khoảng cách của cô và anh ta đang rất gần. Anh ta thì
thầm:
- Nhìn cô cũng đâu đến nỗi nhỉ?
Nắng Hạ giật mình thoát khỏi suy nghĩ riêng của mình, cô trở lại
với thực tại.
Bốp! Nắng Hạ dùng hết sức lực vào đôi bàn tay của mình ẩy anh ta ra
ngã ngửa ra sau. Cô dịch lùi, giọng đanh thép:
- Anh mà dám đến gần tôi, tôi cho anh chết đấy.
- Ha ha! Này cô. Anh ta ngồi im dưới sàn, chỉ chỉ tay về phía Nắng
Hạ: - Cô nghĩ mình hấp dẫn lắm hả? Nếu thích, tôi có thể có hàng tá
các cô gái trẻ đẹp hơn cô. Thêm nữa, tôi không muốn làm cái chuyện
ấy ở một nơi tồi tàn như thế này: giường không, chiếu không, đến
cái nền nhà còn bị lở loét đầy hồ gạch.
Nắng Hạ có ý nghi ngờ:
- Sao anh có mặt ở đây làm gì?
- Nếu không có tôi ở đây thì liệu giờ này cô có còn nguyên vẹn với
3 tên kia không?
- Anh và bọn chúng cùng hội cùng thuyền với nhau cả thôi.
- Chỉ là trên danh nghĩa thôi.
Nắng Hạ nhún vai khó hiểu, anh ta giải thích rõ cho cô hiểu:
- Nghĩa là tôi lấy cái danh làm anh cả của chúng để kiểm soát
chúng. Họ muốn làm chuyện gì thì cũng phải hỏi ý kiến của tôi,
chính vì thế mà hôm nay tôi có mặt ở đây để cứu cô đấy.
- Cứu tôi? Nắng Hạ nhấn mạnh lại:- Nhưng sao anh phải làm như thế?
Chúng làm gì thì liên quan đến anh sao?
- Đều là em họ của tôi cả đấy, Vì cô chú nên tôi đành chịu thiệt
thòi làm giang hồ.
Nắng Hạ nhìn anh với một ánh mắt khác. Anh không tồi tệ như những
gì cô nghĩ.
Nghe thấy tiếng 3 tên ngoài kia đang nói chuyện với nhau, chúng hỏi
xem không biết anh cả của chúng giờ này đang như thế nào với Nắng
Hạ mà cô bỗng giận lây sang cả anh:
- Anh đi theo chúng suốt ngày, chắc cũng lây lan cái tính xấu sang
rồi đấy. Nhìn anh cũng chẳng khác gì côn đồ đâu.
Rồi Nắng Hạ im bặt, không để ý đến những lời giải thích biện hộ của
anh chàng nữa. Hình như có người đang gọi tên của cô thì phải.
Tiếng gọi ngày càng gần hơn, nghe róc hơn. Nắng Hạ quay người nhìn
anh ta, cô sợ mình đang ảo tưởng nên nghe nhầm:
- Anh có nghe thấy có người đang gọi tôi không?
- Gì cơ? Thì ra tên của cô là Nắng Hạ hả?
Nắng Hạ bật giậy:
- Vậy là đúng rồi, có người tới cứu tôi rồi.
Cô toan chạy ra ngoài thì bị anh ta kéo lại:
- Yên đã nào. Cô quên là còn 3 tên em tôi ngoài kia à? Để xem tình
hình thế nào đã.
Nắng Hạ nghe lời, cô ngồi im lằng nghe tình hình. Chắc chắn đã có
người tới đây tìm cô, hình như là giọng của Huy Linh thì phải. Anh
đã tới. Anh tới để cứu cô đó. Cô biết mà, cô biết là anh sẽ không
bao giờ bỏ mặc cô đâu. Huy Linh ơi! Cảm ơn Huy Linh nhé! Cảm ơn anh
nhiều lắm.
Rầm! Tiếng cửa liếp ngoài nhà bị đổ mạnh xuống. Giọng nói quên
thuộc vang lên:
- Nắng Hạ! Em có đây không? Nắng Hạ!...
Nắng Hạ xúc động nghẹn ngào, cô run lên vì hạnh phúc. Vậy là cô
thoát rồi, cô được cứu thoát rồi.
Ba tên kia đứng vênh váo trước mặt chặn đường Huy Linh không cho
anh vào trong. Chúng quát lên giọng côn đồ:
- Thằng kia! Ai cho mày vào đây?
- Thằng kia! Muốn chết hả?
Huy Linh không để tâm đến câu nói này, anh nhìn quanh nhà:
- Nắng Hạ đâu?
- Ai? À! Con bé đó hả? Anh tao đang xử lý nó trước. Nếu mày cũng
muốn chơi thì đợi 3 anh đây chơi con bé ấy xong nhé.
Bốp....Bốp....
Huy Linh đấm thẳng vào tên vừa nói. Anh giận điên lên khi nghe
chúng nói như thế. Anh chạy vào trong nhưng chúng xúm lại ngăn
không cho anh vào. Chúng xúm lại đánh anh.
Nghe tiếng đấm đá ngoài nhà, Nắng Hạ toát mồ hôi hột, cả anh chàng
ngồi bên cạnh cũng thế. Nắng Hạ biết Huy Linh đang là người gặp
nguy hiểm, cô hốt hoảng đứng lên chạy ra đó. Nhưng mới được bước
thứ 2 thì cô đã vấp phải cục gạch và ngã xoài ra nền đất. Trời ạ,
cái đầu gối của cô lại thêm một lần nữa bị va đập mạnh. Cô đau đớn,
nhăn nhó ôm gối. Đau phát khóc lên được. Cô không đứng lên được
nữa, không thể cho dù cô cố gắng rất nhiều. Sao lúc nào cô cũng tự
chuốc lấy phiền phức cho bản thân thế nhỉ? Cũng chỉ vì cái tính ẩu
đoảng của cô. Đúng, tất cả là tại nó - cái tính hấp tấp, ẩu
đoảng.
Anh ta đến và đỡ cô ngồi dậy : - Cô cứ ngồi yên đi, để tôi ra xem
sao, chắc lần này anh bạn đó của cô bị ốm đòn mất thôi.
Anh toan đứng lên thì Huy Linh bước vào. Huy Linh vẫn thế, anh vẫn
lành lặn và không hề có một vấn đề nào cả. Nhìn thấy người đàn ông
lạ đang ngồi sát Nắng Hạ, không chần chừ, Huy Linh lao đến giáng cú
đấm vào mặt anh ta làm anh ta ngã ngửa ra đằng sau, mồm bật máu đỏ.
Huy Linh rít lên đầy căm hờn :
- Đồ khốn nạn.
Huy Linh nhìn Nắng Hạ cô đang nhăn nhó vì đau và tái mét mặt vì
chưa kịp hiểu gì, anh ôm chầm lấy cô đau đớn:
Bọn họ ôm lấy nhau như những người anh em, vỗ vai cười. Nắng Hạ ngơ
người, nhìn mặt cô mới ngố làm sao. Nắng Hạ chẳng hiểu hai người
này đang làm gì nữa. Và rồi còn đánh đấm nhau như thế, vậy mà giờ
lại ôm nhau thân thiết như người thân. Huy Linh giới thiệu :
- Đây là Thành, em kết nghĩa với tôi hồi nhỏ. Tôi và Thành đấu võ
với nhau suốt đó.
- Anh Huy Linh, đây là...Thành chỉ vào Nắng Hạ ngờ ngợ.
- Là chị của chú mày đấy. Huy Linh choàng tay qua vai Nắng Hạ nói
đầy ẩn ý.
- Ôi! Chào chị, vậy mà em không biết, từ nãy tới giờ xưng hô với
chị như thế. Thành rối rít.
Nắng Hạ đỏ mặt ngại, cô hẩy tay Huy Linh ra và nói :
- Ơ...hơ! Tôi còn nhỏ, mới 18 tuổi thôi mà.
Huy Linh và Thành cùng cười lớn. Chợt nhớ ra, Thành ngó ra ngoài,
anh nói :
- Mấy nhóc kia thật không may, gặp anh chắc nhừ xương, rủ nhau chạy
rồi.
Huy Linh thắc mắc:
- Sao em lại có mặt ở đây?
Thành kể lại đầu đuôi cho Huy Linh nghe, Thành trách Huy Linh
:
- Có chị mà sao anh còn không bảo vệ được vậy ? Hôm nay mà không có
em , chắc...
- Biết rồi mà. Chính vì vậy nên anh mới tha không bẻ gãy tay chúng
ra, dám động vào chị của anh à.
Thành đưa tay xoa xoa má, anh cười :
- Hai anh chị giống nhau thật. Lúc trước chị đấm em một cú chảy cả
máu mồm, bây giờ đến lượt anh, đẹp đôi ghê.
Huy Linh nhìn Nắng Hạ hỏi dò:
- Trời! Em đánh Thành thật à? Con gái mà sao bạo lực thế?
Nắng Hạ gân cổ bào chữa :
- Lúc đó ai biết được Thành là người quen của Huy Linh, mà cũng tại
Thành tát tôi trước đấy chứ. Con trai ai lại...đánh con gái bao
giờ.
Huy Linh quay nhìn Thành làm anh phải cười gượng và phân tích rõ
tình hình lúc đó:
- Tại em đã dặn chị là đừng có hét toáng lên, nhưng vừa tháo dây
trói cho chị thì...
- Chú mày vẫn chưa chừa được cái tính thô bạo ấy à? Nhìn sang Nắng
Hạ, Huy Linh trêu đùa:
- Cũng tại Nắng Hạ, mà Nắng Hạ đã hét lên thì thôi rồi. Á...!
Nắng Hạ vừa thụi cho Huy Linh một cái. Thành cười tít mắt nhìn 2
người mà ngưỡng mộ quá.
Nói chuyện một hồi Huy Linh mới giật mình, anh hoảng hốt cúi xuống
xem vết thương cho Nắng Hạ. Cái khăn của Quốc Nam đã đỏ toàn máu,
ngã hết lần này đến lần khác, vết thương cũ chưa kịp lành thì vết
thương mới lại xuất hiện.
Anh nhanh chóng đưa Nắng Hạ ra xe, phải băng bó vết thương cho cô
nhanh nếu không sẽ bị nhiễm trùng. Anh bế xốc cô lên tay, thân hình
nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong vòng tay của Huy Linh, cảm giác lâng
lâng như đang bay vậy.
Vừa đặt Nắng Hạ được lên xe thì người làng cũng tới nơi. Huy Linh
đã phải kiếm lấy 1 cái lý rất hợp lý khác để cho Nắng Hạ khỏi bị
người dân nghĩ này nghĩ nọ. Anh thật chu đáo.
*****
Ngồi sau xe Huy Linh, Nắng Hạ gần như kiệt sức. Trời đã toàn một
màu đen của bóng tối, gió thổi vào làm Nắng Hạ thấy lạnh. Cô vòng
tay ôm Huy Linh, đầu cô tựa vào tấm lưng vững chắc của anh, cô thực
sự cảm thấy an toàn và ấm áp.
Nắng Hạ nói nhẹ :
-Xin lỗi Huy Linh nhé. Tôi chỉ luôn làm cho Huy Linh gặp rắc rối
thêm mà thôi.
- Không. Tôi mới là người phải xin lỗi. Vì tôi mà Nắng Hạ phải chịu
những điều đó. Vì tôi cả.
- Lúc nào Huy Linh cũng nhận sai về mình. Lúc nào Huy Linh cũng
nhường nhịn tôi. Tôi...tôi... Nắng Hạ ngập ngừng.
Huy Linh cười nhẹ :
- Hôm nay Nắng Hạ sao thế?
Lúc bị bắt ấy, lúc đó...ừm... tôi cũng chẳng hiểu tại sao nữa.
Nhưng... nhưng người mà tôi nghĩ đến nhiều nhất là Huy Linh. Tôi
cũng không rõ nữa. Tôi không biết vì sao lại là Huy Linh mà không
phải 1 ai khác.Khó hiểu thật đấy. Xịch, chiếc xe đã đến nhà nghỉ
quen thuộc. Người dân đang đứng đầy ở đó đợi Nắng Hạ. Anh cảm ơn
mọi người rồi hẹn mọi người sáng mai gặp lại trong buổi chia tay.
Nắng Hạ đã nói với anh sẽ chẳng có gì thay đổi cả, mai cô và anh sẽ
vẫn trở về nhà.
Bế Nắng Hạ trên tay mà nhẹ như không. Huy Linh đã nói :
- Tôi quyết định rồi, từ giờ tôi sẽ không để cho Nắng Hạ được tự do
như thế nữa đâu. Nắng Hạ mà xảy ra chuyện giống như ngày hôm nay
nữa, chắc tôi chết mất.
Nắng Hạ im lặng không nói gì cả, lúc này đây Huy Linh nói gì cô
cũng đều nghe theo. Chuyện vừa rồi đã đủ cho cô nhận ra một điều -
Huy Linh chính là chàng vệ sĩ luôn bên cạnh che chở và bảo vệ cho
cô - anh chàng vệ sĩ mà cô rất cần.
Đặt nhẹ Nắng Hạ ngồi lên giường, Huy Linh quỳ xuống sàn nhà nhẹ
nhàng tháo chiếc khăn buộc vết thương ra.Giờ nó đã chuyển thành màu
đó chứ không còn là màu trắng như ban đầu nữa. Nắng Hạ ngượng chín
mặt nhìn các cô hầu gái xung quanh, cô nói với Huy Linh :
- Thôi, để các em ấy làm là được rồi. Anh về phòng mình đi.
- Yên nào, cứ động đậy như thế này, đau thì đừng có trách tôi
đấy.
Các cô hầu cùng cười làm Nắng Hạ phải quay mặt đi. Ngại quá!
Nắng Hạ cúi gần Huy Linh, cô hỏi nhẹ :
- Này, ngày trước ấy, Huy Linh làm gì biết băng bó như thế này, sao
giờ giỏi thế?
Nhìn Nắng Hạ, Huy Linh nói :
- Thì tôi cũng phải biết làm gì đó cho một ai đó chứ. Thôi, xong
rồi đấy.
Huy Linh đã băng xong vết thương cho cô. Anh xuýt xoa :
- Đi chơi với tôi mới có mấy ngày mà bị thương khắp người như thế
này. Về nhà chắc nội và bố mẹ tôi sẽ mắng tôi chết mất. Quần áo bẩn
hết rồi kìa, đi tắm thôi. À quên :
Huy Linh lấy một túi ni lông bùm kín vết thương
- Tắm nước khỏi ngấm vào.
Huy Linh đứng lên :
- Để tôi giúp.
Anh toan bế cô lên thì Nắng Hạ đã lấy tay hẩy anh ra và nói :
- Thôi tôi tự đi được mà. Ấy...
Chưa dứt lời Nắng Hạ đã nằm gọn trong cánh tay của Huy Linh. Cô đưa
mắt xung quanh thấy ai cũng đang nhìn mình cười, cô lúng túng, ngại
ngùng núp núp đầu vào người Huy Linh che đi vết đỏ hồng trên
má.
Để cô xuống, Nắng Hạ giật mình nhìn Huy Linh, cô hơi tái mặt, lắp
bắp :
-Này, này, không phải anh định...
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Huy Linh quay ra gọi
2 cô hầu gái vào giúp cô tắm. Cô thở phào, suýt chút nữa cô đã thốt
lên ngỡ Huy Linh định tắm cùng mình. Cô mỉm cười vì sự tưởng tượng
hơi thái quá ấy. Nắng Hạ xua xua tay :
- Không đâu, tôi tự tắm được mà, không cần đâu.
- Hay để tôi giúp mới chịu hả? Huy Linh quay người hỏi làm cô im
bặt, không nói thêm được gì nữa. Chỉ khi Huy Linh bước ra đến cửa,
Nắng Hạ mới thốt lên được 1 câu rằng :
- Huy Linh định khủng bố nhau đấy à ?
Anh đưa tay vào túi quần, quay người mỉm cười nhẹ và nhìn cô. Vẫn
luôn là ánh mắt đầy yêu thương ấy, ánh mắt luôn làm Nắng Hạ lúng
túng. Anh nói :
- Nhanh lên còn ăn cơm, tối đói rồi.
Tiếng bước chân anh đã xa hẳn, còn cô thì thẫn thờ ngồi trong bồn
tắm với nước ấm và bọt xù bông nổi trắng mặt nước.
*****
Diện bộ cánh mới toanh, Nắng Hạ thấy mình khỏe lên nhiều. Cô đi hơi
lặc lè nhưng cũng không cần ai phải dìu bên cạnh.
Huy Linh đã ngỗi sẵn ở bàn ăn, anh đang cắm cúi lau những cái bát.
Nó vốn dĩ không cần phải thế vì đã được lau sạch từ trước rồi, anh
chỉ làm thế cho đỡ buồn trong lúc chờ đợi Nắng Hạ mà thôi.
Nắng Hạ đứng lại im lặng quan sát anh. Ai cũng nói anh là một người
tuyệt vời, mấy cô hầu gái vừa tắm cho cô cũng hết lời khen ngợi. Họ
nói anh vừa đẹp trai vừa lịch lãm lại biết tôn trọng người yêu. Cô
đang xem xét xem liệu anh có đúng là người như thế không, có đúng
anh là một người đàn ông lý tưởng.
- Này làm gì mà sao cứ đứng như trời trồng thế? Không thấy tôi đang
đói meo à? Huy Linh lên tiếng, Nắng Hạ ngó lơ đi chỗ khác và đến
ngồi vào bàn.
Huy Linh cúi ăn, có lẽ anh đói lắm. Nắng Hạ cũng cúi ăn nhưng thỉnh
thoảng cô lại liếc mắt nhìn anh. Chẳng hiểu vì sao cô lại cứ nhìn
chằm chặp vào đôi môi của Huy Linh - bờ môi đã từng đặt nụ hôn đầu
đời cho mình. Tại sao cô lại nhớ đến cái đêm ở chợ ấy? Tại sao nó
cứ mãi ám ảnh cô chứ?
- Sao không ăn đi mà cứ nhìn tôi thế?
Huy Linh vẫn cúi ăn, anh nói làm Nắng Hạ giật nảy mình. Ngượng quá,
cô cố gắng lấy vẻ bình tĩnh:
- Đồ ngốc!
- Này! Huy Linh dừng ăn, ngước lên nhìn cô: - Từ ấy là để dành
riêng cho Nắng Hạ chứ?
- Xì! Nắng Hạ bĩu môi, cô với lấy cốc nước bên cạnh kết thúc bữa
ăn.
- Nắng Hạ! Những gì em nói khi nãy là sự thật hả? Huy Linh gặng hỏi
cô về chuyện cô đã nói với anh rằng khi bị bắt, cô đã nhớ đến anh
nhiều nhất. Cô chưa nhớ ra:
- Chuyện gì? Lúc nào cơ? Mà từ trước tới nay tôi có bao giờ nói dối
anh đâu.
- Vậy hả? Vậy thì vui nhỉ?
- Vui cái gì? Nắng Hạ đưa cốc nước lên uống tiếp.
- Nắng Hạ nói thật đi, có phải em thích tôi rồi phải không?
Phù...Khụ khụ...Nắng Hạ phun nước ra khỏi miệng, cô bất ngờ quá và
gần như bị sốc, cô ho vì bị sặc nước. Với lấy cái khăn lau trên
bàn, cô nhìn Huy Linh trừng mắt:
- Anh bị ngủ mơ rồi. Anh lảm nhảm cái gì vậy?
Bị dội gáo nước lạnh đột ngột, Huy Linh nói giọng phật ý:
- Ai bị ngủ mơ hả?
- Anh chứ còn ai? Nắng Hạ gân cổ.
- Là Nắng Hạ thì có. Huy Linh cũng gân cổ.
Nắng Hạ giẫy lên không chịu thua:
- Chỉ những người ngủ mơ mới ngộ nhận là người khác thích mình
thôi.
Huy Linh bình tĩnh hơn, anh tựa ghế, giọng anh lạnh lùng:
- Không thích thì thôi.
Nắng Hạ đứng lên:
- Chẳng thôi chứ còn biết làm gì hả?
Nhìn Nắng Hạ đi về phòng, cái dáng nhỏ nhắn đáng yêu ấy làm Huy
Linh cười chịu thua, anh khẽ thở dài:
- Nắng Hạ sắt đá quá! Tôi biết làm gì bây giờ? Chẳng lẽ với tôi
Nắng Hạ không thể có tình cảm được hay sao?
**********
Ngồi trên giường ôm gối vào lòng, Nắng Hạ mơ màng nghĩ về những ước
mơ, những dự định của mình. Vậy là khi trở về gia đình của mình, cô
không còn kịp để đi học cùng các bạn trong lớp yêu quý của mình
nữa, cô sẽ phải học cùng các em ít hơn cô một tuổi. Cũng hay
nhỉ?
Nắng Hạ khẽ mỉm cười. Bạn bè cô đang vất vả miệt mài với sách vở,
với những lịch học hè kín mít vậy mà cô lại rảnh dỗi ngồi đây ôm
gối như thế này. Cô đang rất tự do tự tại, không phải lo toan
chuyện bài vở gì cả, nhưng khổ nỗi cô nhớ nhà quá.
Cốc...cốc...
Tiếng gõ cửa phòng cô. Không biết giờ này ai còn đến vậy, có lẽ là
mấy cô giúp việc. Cô nói vọng ra:
- Cửa không đóng đâu.
Cánh cửa từ từ mở ra và Nắng Hạ đã nhầm, Huy Linh đang khoanh tay
dựa tường, anh tếu vui:
- Con gái một mình một phòng mà đêm hôm lại không khóa phòng hả?
Không sợ thằng cha nào mò vào sao?
Nắng Hạ đáp lại ngay:
- Ờ! Quên mất. Đã có một thằng cha ngốc mò vào rồi đấy.
Huy Linh quay mặt cười nhẹ, anh nhìn cô nói yêu:
- Nắng Hạ chỉ giỏi khoa ăn nói thôi.
- Thế không giỏi một cái gì nữa sao? Nắng Hạ bắt bẻ.
- À! Còn giỏi làm cho tôi buồn nữa.
Nắng Hạ hất hất đầu hỏi anh:
- Tối thế này rồi không ngủ đi còn sang đây làm gì vậy?
- À! Tôi sang đây để nói với Nắng Hạ một điều là...
- Gì vậy? Nắng Hạ hồi hộp.
Huy Linh bước tiến lại gần Nắng Hạ, anh nhìn cô không rời mắt. Nắng
Hạ rùng mình. Không hiểu anh định làm gì trong đêm hôm khuya khoắt
thế này nhỉ? Bây giờ, khoảng cách giữa cô và anh đã rất gần rồi.
Anh cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô như muốn cuốn cô vào trong thế giới
của riêng anh vậy. Sao anh nhìn cô không rời chứ? Nắng Hạ thót tim,
cô lạnh sống lưng. Anh định làm gì cô? Chẳng lẽ lại là như
vậy?
- Póc! Huy Linh bỗng đưa tay búng vào đầu Nắng Hạ một cái, theo
phản xạ tự nhiên, cô lấy tay xoa xoa và kêu:
- Á! Đau!
Huy Linh đứng thẳng người và nói nhẹ:
- Ngốc ạ!
Rồi thay đổi giọng đột ngột, anh quát lớn:
- Tôi sang đây để nói với em sao con gái đi ngủ lại không khóa cửa
phòng thế hả?
Nắng Hạ sững người vài giây, cô thắc mắc:
- Ơ! Sao lại quát tôi?
Làm động tác đưa tay vào túi quen thuộc, anh đi ra, trước khi đưa
tay mở cửa, anh đã quay người nói rất nhẹ nhàng với Nắng Hạ
rằng:
- Đi ngủ đi. Sáng mai phải dậy sớm đấy.
Nắng Hạ gật đầu ngoan ngoãn:
- Ừ! Tôi biết rồi.
- Biết rồi mà còn ngồi đấy hả? Không xuống mà khóa cửa lại sao? Hay
lại định để cửa như thế này mà ngủ? Huy Linh gắt lên.
Nắng Hạ ngơ người không hiểu. Tại sao anh lại gắt lên như vậy chứ?
Thật là buồn cười.
Nắng Hạ bước xuống toan đóng cửa thì tay Huy Linhh đã kịp chặn lại,
anh hỏi cô:
- Mà này, chân đã hết đau chưa?
Nắng Hạ gật gật:
- Rồi! Hết đau rồi.
- Có thật không đấy?
- Thật! Nắng Hạ gật thêm cái nữa.
- Nói dối. Huy Linh vặn vẹo.
Đến đây thì Nắng Hạ không còn giữ bình tĩnh được nữa, cô gắt nhẹ,
chắc cô sợ mọi người trong nhà sẽ tỉnh dậy mất nếu cô gào to lên
mắng anh:
- Anh có bị làm sao không vậy? Nửa đêm nửa hôm, vô duyên vô cớ chạy
sang phòng người ta quát mắng, hạch họe đủ điều. Tôi là người bị
đau hay anh là người bị đau? Nắng Hạ hất hất hỏi Huy Linh, anh ngập
ngừng:
- Ừ...thì...Tất nhiên là em rồi.
- Vậy sao hỏi nhiều thế? Đau hay không thì mặc tôi. Về nhanh cho
tôi còn ngủ nào. Vừa nói cô vừa hất cánh tay anh ra khỏi bậu cửa,
cô đóng sầm cửa và chốt chặt lại, cô lầm bầm:
- Điên hay sao ấy!
Huy Linh mỉm cười. Thực ra anh sang đây chỉ là để nhìn thấy Nắng Hạ
mà thôi, nằm trên giường mà anh không tài nào ngủ được. Hình ảnh
Nắng Hạ cứ chập chờn mãi không chịu thôi. Anh quyết định sang phòng
cô chỉ để nhìn thấy cô. Chỉ thế thôi anh cũng đã thấy hạnh phúc
rồi.
************
Nắng Hạ mở mắt, trời đã sáng rõ nhưng mắt cô thì vẫn díu lại. Mặc
kệ, cô chùm chăn ngủ tiếp. Sớm hơn vài phút thì có làm gì thêm được
nữa đâu. Vừa chợp mắt thêm một tẹo, tiếng gõ cửa đã vang lên và kèm
theo giọng Huy Linh:
- Này! Cô kia! Ai cho ngủ đến giờ này hả?
Nắng Hạ coi như không nghe thấy gì cả, cô đã lấy gối áp chặt vào
tai nhưng cũng không thể át đi được giọng của Huy Linh:
- Có dậy không thì bảo? Con gái con lứa, ngày nào cũng nằm ườn
ra.
- Léo nhéo vừa thôi. Kệ người ta, để yên cho tôi ngủ.
- Dậy mở cửa mau. Huy Linh không chịu thua.
Nắng Hạ quát lên:
- Có im không!
- Không mở hả? Vậy để tôi phá cửa vào nhé. Tôi đếm từ một đến 3 mà
không mở, tôi phá thật đấy.
Huy Linh dõng dạc đếm:
- Một....Hai...
Tạch! Cửa phòng mở tung. Nắng Hạ với bộ dạng ngái ngủ cùng tóc tai
bù xù xõa xuống, cô lườm và mắng anh:
- Đồ dở hơi! Từ mai tôi về nhà, anh mà còn sang phá đám thế này
nữa, tôi bẻ gãy tay anh ra đấy. Tránh ra!
Đẩy mạnh Huy Linh ra khỏi cửa, cô lững thững đi về phòng tắm. Thật
tức chết đi.
Cắm cúi ăn bữa sáng, Nắng Hạ bỏ ngoài tai hết những câu trêu đùa
cho cô cười của Huy Linh.
- Tóc mái của Nắng Hạ dài hơn rồi đấy.
Không nghĩ Huy Linh lại quan tâm lại quan tâm đến cả vấn đề nhỏ ấy,
Nắng Hạ ngước lên nhìn anh ương bướng:
- Thì sao?
- Còn giận tôi hả?
- Vớ vẩn. Nắng Hạ lại cúi xuống ăn cho nhanh mau qua bữa để khỏi
phải giáp mặt với Huy Linh nữa. Anh cứ chằm chằm nhìn cô, để ý cô
từng tý một, cô sống sao nổi.
Người dân ngày càng kéo đến đứng trước cửa quán đông hơn. Họ đến
đưa chân hai người trở về. Sau một hồi dặn dò, chúc tụng, Nắng Hạ
và Huy Linh lên đường.
Bên tai hai người còn nghe rõ tiếng hò vọng theo của người
dân:
- Chào cô cậu!
- Chúc cô cậu lên đường bình an. Khi rảnh nhớ ghé qua đây chơi
nha.
- Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc.
- Bao giờ có tin vui thì nhớ báo cho chúng tôi nha.
Nắng Hạ khẽ thở dài. Mọi người chúc gì mà toàn nói những câu làm cô
rùng cả mình. Cô quay đầu vẫy tay lần nữa chào mọi người. Bóng bà
cụ xóm chợ đằng xa cô còn thấy rõ.
Tạm biệt ấp thân thương này. Tạm biệt những con người cô yêu mến.
Rồi sẽ có ngày cô trở lại. Tạm biệt nhé!
Ở đây, biết bao nơi có dấu chân của cô và những ngõ nhỏ đầy kỉ niệm
vui buồn, cô sẽ không bao giờ quên. Cho dù sau này có xảy ra chuyện
gì, cô sẽ mãi mãi nhớ nơi đây - nơi có những yêu thương trải dài vô
tận, như thung lũng xanh huyền diệu không có điểm dừng. Đó - nơi
ấy, nơi có những mảng màu yêu thương mà mọi hờn giận vui buồn, nước
mắt hay nụ cười hạnh phúc, tất cả chỉ là sự cách điệu đi mà thôi.
Nói cuộc sống không khi nào ngừng vận động và phát triển vì trước
mắt ta đó, một miền yêu thương đang chờ đón với bao sắc màu lung
linh trong đời. Hãy dang rộng đôi cánh để tiến đến hạnh phúc của
riêng mình Nắng Hạ và Huy Linh nhé.