- Ơ ..hơ..Nắng Hạ lúng túng, cô ngại đỏ hửng một bên má. Cô xua xua
tay:
Em chẳng hiểu gì cả. Rồi cô đi trở ra, không để ý đến nét buồn khổ
đang hiện hữu trên khôn mặt xinh đẹp của Hương Lan.
Câu chuyện 9 năm về trước lại hiện về, kí ức của cô đó - một kí ức
tuyệt đẹp. Hương Lan rưng rưng lệ, lấy viên sỏi trắng ra nhìn đầy
đau khổ. Mối tình ngây thơ con nít của cô bắt đầu từ viên sỏi này,
rồi cứ thế theo năm tháng trôi đi cho đến tận bây giờ. Cô đã 17
tuổi rồi. Nước mắt cô tuôn rơi lăn dài trên 2 gò má. Cô yếu đuối và
mau nước mắt lắm. Cô buồn cho bản thân nhưng vui vì người cô thầm
yêu trộm nhớ đã có được hạnh phúc cho riêng người ấy. Tủi cực vì
thân phận người hầu thấp kém, không dám nói lời yêu ra với người cô
thương. Cô tự hỏi tại sao cô lai đi yêu người ta trong khi cô biết
rõ là không bao giờ được phép có chuyện ấy xảy ra. Cô yêu ngay
chính cậu chủ của mình.
Cậu bé mà năm xưa " ngẫu hứng" tặng cô 1 viên sỏi trắng với cái tên
Huy Linh nghe thật gần gũi nhưng sao cũng thật xa vời. Nước mắt cô
cứ chảy dài mãi mà không chịu ngừng. Cô bần thần đứng như 1 kẻ vô
hồn, xót xa cho sự thật nghiệp ngã: Cô yêu cậu chủ của mình. Cô lầm
bầm gọi tên cậu trong nước mắt :
- Cậu Huy Linh...Huy Linh...
Nắng Hạ khẽ bước vào trong định gây bất ngờ để trêu trọc Hương Lan.
Chứng kiến được gần như toàn bộ hành động của Hương Lan cùng bờ vai
khẽ rung lên vì khóc của cô, Nắng Hạ hốt hoảng:
- Hương Lan ! Sao em lại khóc ?
Hương Lan giật mình, ngước đôi mắt đỏ hoe lên:
- Ơ.. chị...
Cô vội đưa tay lau nước mắt, đặt nhanh viên sỏi vào 1 góc trên bàn
tay
- Em có sao đâu. Tại khói quá đấy mà.
Tiến đến gần, Nắng Hạ giữ nhẹ đôi vai Hương Lan:
- Em đang dấu chị chuyện gì phải không? Tại sao khi nãy vừa khóc em
vừa gọi tên Huy Linh. Nắng Hạ giả bộ:
- Chị biết hết mọi chuyện rồi nha.
Hương Lan tái mặt, cô hơi giật lùi lại sau, miệng lắp bắp:
- Chị ...chị biết cả....rồi sao? Em...em xin lỗi chị. Em ..Hương
Lan khóc òa lên như một đứa bé bị người ta bắt quả tang đang làm
chuyện xấu.
Nắng Hạ rối rít dỗ dành:
- Thôi nào. Không sao đâu. Có gì nói cho chị đi mà. Em không còn
coi chị là người thân nữa sao?
Hương Lan nức nở:
- Em ...xin lỗi chị .Em đã lừa dối chị. Em... là 1 người xấu xa, em
không tốt...Hu...hu..
Nắng Hạ im lặng, cô nhớ đến lời mà Huy Linh đã cảnh báo với cô. Có
thật là Hương Lan... không!
Không thể tin được. Nắng Hạ nghiêm lại, yêu cầu Hương Lan nói tất
cả cho cô rõ. Biết không thể dấu diếm thêm được điều gì, Hương Lan
kể lại câu chuyện của cô 9 năm về trước trong tiếng khóc nấc nghẹn
ngào, chuyện về một cô bé nhớ nhà chui vào bụi cây khóc, về 1 cậu
bé chìa viên sỏi trong tay ra cho cô, an ủi cô.
"Hương Lan yêu cậu chủ của mình ư? ". "Hương Lan yêu Huy Linh sao?
".Nắng Hạ ngỡ ngàng, chưa khi nào cô nghi ngờ Hương Lan, nghi ngờ
vì sao Hương Lan lại chịu chấp nhận đang là người hầu mà nội yêu
quý đến đây hầu Nắng Hạ, nghi ngờ vì sao Hương Lan lại ngoan ngoãn
tới bên Nắng Hạ, bỏ lại 9 năm đầy yêu thương suốt tuổi thơ đến lớn
bên nội. Hóa ra cũng chỉ bởi 1 mục đích là Hương Lan muốn được
thường xuyên nhìn thấy Huy Linh hơn, được gần gũi Huy Linh hơn mà
thôi. Đau đớn, thất vọng, hụt hẫng trước 1 sự thật cay đắng, Nắng
Hạ chỉ biết im lặng đứng nhìn Hương Lan, nhìn 1 cô hầu gái nhỏ bé
đáng yêu trước mặt mình mà cô đã từng yêu quý, coi trọng như cô em
gái của mình.
- Chị ơi !Em xin lỗi chị. Chị hãy tha lỗi cho em. Nếu không, chi có
thể đuổi em đi.Em ..Hương Lan cúi mặt ân hận day dứt. Cô lai rơi
nước mắt:
- Em làm nốt bữa ăn này đi. Nắng Hạ đi nhanh ra phía cửa bỏ mặc
tiếng gọi đau đớn của Hương Lan đằng sau lưng. Cô cần có 1 thời
gian để trấn tĩnh lại mọi chuyện "Hương Lan đã lừa dối mình sao?
Hương Lan lợi dụng mình ư?" Nắng Hạ miên man với câu hỏi này. Chẳng
lẽ tất cả những gì 2 người đã có với nhau một mối quan hệ tốt đẹp
chỉ là do sự giả tạo gây dựng nên?
Hương Lan bê thức ăn ra nhẹ nhàng đặt lên bàn, cô rụt rè không dám
đối diện thẳng với Nắng Hạ. Cô vội vã trở lại phòng bếp.
Một lát sau. Hương Lan trở ra với 1 túi đồ lớn.
- Em xin lỗi chị. Rất xin lỗi chị. Em đi chị ạ. Chị nhớ giữ gìn sức
khỏe. Hương Lan nghẹn ngào, nước mắt cứ tuôn rơi.
- Em đi đâu? Nắng Hạ lên tiếng, nhìn về túi đồ trên tay Hương
Lan.
- Em đi..Hu..hu..Hương Lan bật khóc, cô đưa tay lau vội giọt lệ
đang lăn dài trên má: - Em về với nội, em chẳng thể, à, em không
còn được phép ở lại đây nữa. Em đã lừa dối chị.
Nắng Hạ thở dài. Nhìn Hương Lan đang khóc mà lòng cô buồn quá.
Không biết cô nên thương hay nên trách Hương Lan nữa:
- Em không đi đâu cả. Em có thể ở lại đây nếu em muốn.
Hương Lan bất ngờ, cô ngước mắt nhìn Nắng Hạ:
- Chị ..Em...em..cô ngập ngừng.
- Em không muốn ở lại đây nữa phải không?
- Không .Không phải. Em muốn nhưng...Hương Lan cúi mặt đầy tội
lỗi.
- Cho chị hỏi 1 chuyện. Từ trước tới giờ, tất cả những gì em đối
với chị đều là do em cố tình tạo nên phải không? Nắng Hạ đau đớn
khi nghĩ đến sự thật.
- Không phải như chị nghĩ đâu. Thực ra ban đầu em cũng chưa có tình
cảm gì với chị. Em đã thật ngốc khi nghĩ rằng chị không bằng mình,
để rồi nuôi hy vọng về mối tình đơn phương mà chỉ mình em biết.
Nhưng ngay sau đó, em đã nhận rõ được em đã sai .Chị là 1 người rất
đặt biệt. Chỉ nhìn qua thôi em cũng nhận ra được tình yêu cậu Huy
Linh giành cho chị và cả của gia đình cậu nữa. Chị không hề phân
biệt đối xử với em, còn cho em được tự do hơn, gọi là "em" và "chị"
thân mật. Em thật có lỗi. Hương Lan nói ra 1 loạt như đang trút hết
nỗi lòng, Nắng Hạ mỉm cười thoáng vẻ hạnh phúc:
- Em không đi đâu hết, hãy ở lại với chị đi. Chị chỉ cần từ giờ em
không dấu chị 1 điều gì nữa. Em hiểu chứ?
- Chị ..chị..Hương Lan lắp bắp.
- Chị chỉ mong em luôn thành thật với chị là được. Em! Nắng Hạ đến
bên cầm lấy chiếc túi xách trên tay Hương Lan:
- Thôi nào, đi vào nhà bếp chuẩn bị nốt bữa sáng đi chứ?
- Em ...chị thật là tốt. Chị không giận em chứ ạ?
- Hương Lan ngốc. Sao chị lại giận em của mình được chứ? Em đã có
thể thành thật được như thế thì chị cũng có thể nói cho em biết
rằng giữa chị và Huy Linh không như những gì em và mọi người nghĩ
đâu. Sẽ có ngày chị nói rõ hơn cho em hiểu, còn bây giờ thì bỏ hết
tất cả lại những điều phiền muộn ấy lại quá khứ, chúng ta vẫn như
xưa, sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Nắng Hạ tươi tỉnh trở lại trong
phút chốc. Cô vui lắm vì Hương Lan đã không hẳn lừa dối tình cảm
với cô. Cô chỉ cần thế là đủ. Chỉ cần sự chân thành mà thôi. Cũng
như cô vậy, cô sống cho tâm hồn, sống cho cuộc đời, cho những người
xunh quanh cô chứ không phải sống cho riêng mình. Nắng Hạ là thế
đấy. Nắng mùa hè là thế đấy.
Cầm viên sỏi trắng trong tay, Nắng Hạ ngó ngó nghiêng nghiêng xem
xét, và cuối cùng trong cô chỉ là 1 dấu chấm hỏi. "Chẳng có gì đặc
biệt vậy mà Hương Lan đã giữ nó bên mình suốt 9 năm trời ưi? Ngưỡng
mộ thật !".
- Này Hương Lan. Nắng Hạ quay sang Hương Lan nói giọng thân mật như
xưa
- Dạ !
- Sao Huy Linh gặp em mà cứ như chưa từng quen biết vậy? Chẳng lẽ
Huy Linh quên em chính là người mà anh ta đã từng tặng em viên sỏi
trắng này sao?
- Cậu Huy Linh làm sao mà nhớ được chứ. Cậu ấy đi đến nhà ông chủ
An sống 2 năm liền, lúc ấy cậu mới chỉ 14, 15 tuổi. Khi cậu trở về
thì tất cả đã khác xưa.Em lớn hơn xưa, vả lại cậu cũng làm gì còn
nhớ đến 1 người hầu gái nhỏ bé như em chứ.
- Thật tồi ! Nắng Hạ lầm bầm, cô trách nhầm Huy Linh quá vô tình và
phụ bạc. Cho người ta một tia sáng hy vọng mong manh rồi cứ thế bỏ
chạy, thật là quá đáng !.
Nắng Hạ trêu đùa:
- Huy Linh thật chẳng ra sao cả, Hương Lan nhỉ? Cô cười ngây thơ :
- Trót tặng mà không tặng đồ gì đẹp đẹp 1 chút, ai lại tặng...viên
sỏi trắng thế này. Hương Lan thấy chị nói có đúng không?
Hương Lan cúi đầu đầu e thẹn :
- Chị cứ trêu em hoài à .
- Thôi ...Nắng Hạ toan trả lại " đồ kỉ niệm" cho Hương Lan thì đúng
lúc tiếng gõ cửa vang lên. Nắng Hạ nhìn Hương Lan với ánh mắt tinh
quái:
Nắng Hạ mỉm cười im lặng, Hương Lan phải giật giật tay cô :
- Em xin chị đấy.
- Ừ. Rồi! chị hứa. Em ra mở cửa đi.
- Ơ ...Hương Lan giật mình, cô lắp bắp:
- Chị....chị giúp em lần này, em...
Nắng Hạ chép miệng miễn cưỡng
- Lần này thôi đấy. Mà vừa mới sáng ra đã mò sang đây rồi. Lại định
ăn rình cơm em nấu đây mà.
Nắng Hạ cất bước đi ra, cô giấu viên sỏi trắng sau lưng mở cửa
phòng, cô chặn giữ không cho Huy Linh vào vội:
Còn sớm lắm, sang làm gì đấy? Định dòm ngó gì ở nơi đây?
- Nghe giọng ngang ngang, chanh chua của Nắng Hạ, Huy Linh cười
nhìn cô đầy yêu thương:
- Em cho tôi vào đã nào. Còn ..dòm ngó gì thì...Anh nói lấp lửng
rồi tự mỉm cười với ý nghĩ khôi hài vừa thoáng qua đầu.
Nguýt anh một cái, Nắng Hạ tỏ ra là người rộng lượng:
- Oai gớm nhỉ? Ưm....Thôi , đồng ý cho anh vào nhưng chi hôm nay
thôi nữa thôi đấy, lần sau thì còn lâu.
Huy Linh lách người vào trong, Nắng Hạ theo sau, cô toan tính 1
chuyện gì đó. Đợi cho Huy Linh ổn định chỗ ngồi, cô cúi gần Huy
Linh, lém lỉnh hỏi:
- Này ! có biết cái này là cái gì không? Nắng Hạ giơ giơ viên sỏi
lên trước mặt anh hỏi.
Anh lắc đầu thờ ơ, cô đưa tay cốc lên chán anh 1 cái kêu cắc:
- Xem lại, nhanh. Giọng cô nửa ra lệnh nửa đùa đùa.
- Thấy ...quen quen. Huy Linh nói cho có lệ nhưng anh phớt lờ đi
ngay. Sao lại đưa cho anh xem...1 viên sỏi chứ? Chán Nắng Hạn quá !
Chẳng ai lại rối rít lên khoe với người yêu mình 1 thứ....vô vị như
thế này cả.
Nắng Hạ dụi đầu nhẹ Huy Linh xuống:
- Anh ngốc quá ! Thế mà không nhớ . Cách đây 9 năm , anh...
Huy Linh vội nói cắt ngang lời cô:
- À!. Hình như hồi nhỏ tôi rất thích cầm sỏi trong tay chơi, gõ lên
tảng đá nó kêu nghe hay lắm. Huy Linh lấy viên sỏi từ trong tay
Nắng Hạ, gõ lên bàn đá rất thích thú. Nắng Hạ dò hỏi:
- Thế anh có viên sỏi nào không?
- Không.!
- Đâu hết rồi?
Huy Linh ngẫm nghĩ, anh lơ mơ:
- Ơ ...Hình như tôi cho người khác rồi thì phải.
- Ai ?Nắng Hạ sốt sắng hơn.
- Ờ...Hình như là 1 bé gái thì phải.
- Sao cứ hình như ...thì phải mãi vậy. Thế cô bé ấy đâu rồi?
- Không biết nữa.
- Thật không? Nắng Hạ tròn xoe mắt, tò mò.
- Em hỏi buồn cười nhỉ? Huy Linh cảm thấy là lạ nhưng anh không dám
chọc giận Nắng Hạ:
- Tôi còn không biết bé đó đi đâu, ở đâu bây giờ, tôi đi xa 2 năm,
khi trở lại ai cũng thay đổi. Mà tôi cũng chẳng để ý đến cô bé ấy
ra sao nữa, tôi quên mất hẳn rồi. Giờ em nói tôi mới nhớ.
Chợt nhận ra điều kì lạ, Huy Linh dò xét:
- Mà sao em lại hỏi những điều này? Sao em biết...
- Bí mật mà. Cô bé đó cho tôi mượn viên sỏi này chơi đấy.
- Em biết cô bé đó sao ?...
Huy Linh chưa kịp phản ứng gì thì Nắng Hạ đã lên tiếng gọi Hương
Lan mang đồ ăn ra. Hương Lan từ nãy đứng trong bếp, lắng nghe hết
được mọi chuyện. Cô lúng túng, run lập cập khi biết Nắng Hạ sẽ nói
cho Huy Linh biết cô chính là cô bé ấy. Hương Lan sợ Nắng Hạ sẽ nói
cho Huy Linh biết bí mật của cô.
Cô ngập ngừng, nhưng cũng phải ra thôi. Biết làm sao đây?
Nắng Hạ nhìn Hương Lan đầy ẩn ý, rồi nhìn Huy Linh cô nói:
- Cô bé đó đang đứng trước mặt anh đấy.
Huy Linh giật thót, đưa mắt nhìn Hương Lan vô cảm. Cô cúi gằm, má
cô đỏ ửng lên ngại ngùng. Cô nhìn mắt Nắng Hạ cầu khẩn:
- Chị. Em xin chị.
Nắng Hạ vẫn cười hồn nhiên, lôi Hương Lan cùng ngồi ghế:
- Sao phải ngại chứ? Chuyện ấy có gì mà phải giấu đâu?
Huy Linh lúc này mới lên tiếng:
- Là Hương Lan sao? Vậy mà tôi không biết .Hương Lan vẫn còn giữ
món đồ này cơ à?
Hương Lan ngượng chín mặt, cô không biết nói gì, đầu óc như bị rối
loạn .Nắng Hạ thúc giục:
- Này Hương Lan. Huy Linh đang hỏi em đấy.
Hương Lan giật thót, tim cô đập loạn xạ, cô lắp bắp:
- Dạ ....dạ....
Huy Linh cười nhẹ:
- Tôi cữ nghĩ cô bé đó đi đâu rồi. Hóa ra vẫn trong đây, vẫn còn
bên nội tôi.
- Anh đúng là người chả ra sao cả, mới 2 năm mà đã không nhận ra
người ta. Nắng Hạ nói nửa đùa nửa thật, cô còn ác hơn khi bóng gió
xa xôi:
- Hai người thật có duyên với nhau , Huy Linh nhỉ?
Huy Linh lườm yêu Nắng Hạ:
- Em đúng là đồ nhiều chuyện lâu thế rồi mà còn tra được ra
Hương Lan vội đứng lên xin phép:
- Em đi dọn cơm cho 2 người
Nắng Hạ hiểu đó là cách giúp Hương Lan tránh được tình huống mà
Hương Lan đang phải khó nhọc đối mặt. Cô không làm khó Hương Lan
nữa, vui vẻ gật đầu đồng ý.
Còn lại Nắng Hạ và Huy Linh bên ngoài cô nói thủ thỉ như đang điều
tra Huy Linh:
- Này anh có ngờ không? Hương Lan ấy. Thật không ai có thể biết
trước được chữ ngờ. Thấy Hương Lan. Huy Linh có cảm thấy sao
không?
Huy Linh trầm ngâm:
- Thấy đỡ lo cho Nắng Hạ hơn, nếu đúng Hương Lan là cô bé đó thi cô
ấy là người tốt.
Nắng Hạ cười đầy ẩn ý, ánh mắt hướng về phía Huy Linh:
- Này khai thật đi, anh có ý gì với Hương Lan không đấy? Vừa biết
được sự thật đã khẳng định cô ấy tốt rồi.
Huy Linh lườm yêu Nắng Hạ , cử chỉ lúc nào cũng đầy trìu mến:
- Em bị làm sao à? Nói vớ vẩn.
Hương Lan mang bát đũa ra , toan quay gót vào thi Nắng Hạ giữ ngay
lại:
- Em cùng ngồi ăn đi.
- Không được, em không được phép.
- Sao lai không được? Tôi có khác gì Nắng Hạ đâu, em ngồi được với
Nắng Hạ thi cũng ngồi được với tôi chứ? Huy Linh bỗng lên tiếng,
những gì anh vừa nói ra đều làm Nắng Hạ và Hương Lan ngỡ
ngàng.
Nắng Hạ kéo tuột Hương Lan ngồi xuống:
- Ngồi đi. Em quên mình là em gái của chị rồi à? Để chị đi lấy thêm
bát . Nắng Hạ nói rồi nhanh chân chạy biến vào trong bếp, cô cố ý
để 2 người họ lại hàn huyên với nhau.
Hương Lan chi biết cúi mặt ngại ngùng. Huy Linh cười thân
thiện:
- Em sao thế ? Ngại với tôi à ? Tôi có xa lạ gì với em đâu.
- Em...Hương Lan lắp bắp không thành câu
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)- Em khác xưa nhiều
quá ! Hồi nhỏ ấy, nhìn thấy em lần đầu tôi đã thấy quý em rồi. Huy
Linh nói hết suy nghĩ của mình ra, anh không có ý gi cả, anh vô tư
không nghĩ rằng điều mà anh vừa nói đã làm 2 cô gái trong đây sững
sờ. Hương Lan đỏ mặt ngại ngùng, tim cô đập rộn như muốn vỡ òa.
Chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình lại có thể ngồi trực tiếp nói chuyện
với Huy Linh như thế này, cô càng không bao giờ nghĩ rằng Huy Linh
lại nói ra những điều thân mật như vừa rồi với mình. Còn Nắng Hạ,
cô luôn lắng nghe câu chuyện của 2 người trong bếp, tới đây, cô
phải tái mặt vì giận và thất vọng. Cô lầm bầm trong miệng:
- Trời ơi ! Anh ta đây ư? Kiểu cách nói chuyện với Hương Lan sao
quen quá: "Lần đầu tiên nhìn thấy Nắng Hạ, tôi đã biết Nắng Hạ là
một người con gái đặc biệt.Tôi thích Nắng Hạ! Tôi mến em". Bây giờ
anh ta lại nói lại những câu nói ấy với Hương Lan. Nắng Hạ thở dài
: - Vậy mà trong thâm tâm mình đã nghĩ anh ta là người tốt. Nhưng
mình đã nhầm rồi, anh ta chả khác gì so với những người đàn ông
khác, may mà mình biết nếu không chắc mình sẽ tiếp tục bị anh ta
lừa mất. Thật không thể tin nổi, anh ta nói với Hương Lan vẫn với
cái giọng ngọt ngào thân mật y như đã từng nói với mình như thế.
Vậy mà anh ta đã từng nói trước mặt mình anh ta trở thành con người
khác, vậy tại sao trước mặt Hương Lan anh ta cũng như thế ? Vừa hôm
qua còn nghi ngờ Hương Lan đủ điều, bây giờ lai quan tâm ân cần với
người ta thế kia.
Nắng Hạ mím môi cô tái mặt giận giữ không rõ lí do:
- Dám xem tôi như một trò đùa à? Chẳng qua mình không "đổ" anh ta
nên anh ta mới tìm đủ mọi cách để chinh phục trái tim mình, chứ anh
ta thì có tình cảm gì với mình chứ? Anh hãy nhớ tôi đấy, rồi anh sẽ
phải hối hận về những gì anh đã đùa giỡn với tôi. Huy
Linh.....
Nắng Hạ giật mình thoát khỏi những suy nghĩ đang lộn xộn trong đầu
bởi tiếng gọi của Huy Linh:
- Nắng Hạ ! Vào lấy có cái bát mà sao lâu thế? Người đâu lề
mề.
Cầm cái bát trên tay mà bỗng dưng Nắng Hạ thấy tủi tủi:
- Có Hương Lan bên cạnh rồi, xem mình như người giúp việc vậy à?
Nắng Hạ thở mạnh: - Càng tốt, càng rảnh nợ. Anh ta có Hương Lan
rồi, mình sẽ không phải bận tâm suy nghĩ gì nữa . Mình chỉ cần chờ
cho đến cái ngày mình được ra khỏi đây thôi. Cũng tốt, cũng tốt,
tốt......
Nắng Hạ cố gắng vui vẻ trở lại, nhưng thực chất trong lòng cô nỗi
buồn và sự giận giữ vẫn âm ỉ cháy.
Huy Linh gắp thức ăn bỏ bát cho Nắng Hạ, trong vẻ cười cười âu yếm,
anh nói đùa:
- Này em ăn thử đi, học tập Hương Lan mà nấu. Cũng là con gái như
nhau mà sao em lại nấu tệ thế nhỉ?
Nắng Hạ tự ái, cô hơi tái mặt, rồi với vẻ ương bướng mọi khi, cô
đáp trả lại, giọng cô có chút hờn hờn:
- Ừ tôi thế đấy, thì sao nào? Thích ăn món Hương Lan nấu thì tôi
nhường Hương Lan cho anh đấy.
Nắng Hạ cười cười nhưng trong lòng thì đẩy ẩn ý và mỉa mai.
Huy Linh cũng ngây thơ cười theo:
- A ha, thế à? Thế thì tốt quá!
Nắng Hạ bỗng nghiêm mặt lại:
- Huy Linh này. Hay hôm nay không đi có được không? Trước sau gì
tôi và anh chẳng không đi đến đâu cả.
Huy Linh thoáng buồn, lời Nắng Hạ như ngàn mũi tên xuyên qua trái
tim anh. Tại sao bỗng dưng cô lại nói vô tình như vậy?
- Em sao vậy? Em không được khỏe à?
- Không tôi còn khỏe lắm, chỉ là không thích đi thôi.
- Em phải hiểu cho tôi chứ. Huy Linh xuống giọng dỗ dành Nắng Hạ
như chính anh là người vừa gây ra lỗi lầm làm cô phật ý vậy. Nhưng
cũng đúng thôi, vì anh thật mà.
- Hôm nay , mọi người được biết tôi và em sẽ đến ra mắt, ai cũng đã
tập trung đông đủ chỉ để nhìn thấy tôi và em, bây giờ đột nhiên
hoãn lại, họ sẽ nghĩ gì đây?
Nắng Hạ thở dài, cô gượng ép đứng lên:
- Vậy thì đi thôi. Nói nhiều!
- Ừ ! đi. Huy Linh cũng đứng theo.
- Chờ tôi một lát. Nắng Hạ nói rồi chạy biến vào trong phòng tắm
lấy đồ. Cô mang theo một chiếc ô, khoác 1 chiếc áo dài tay chống
nắng bên ngoài, bộ đồ quen thuộc quần jeans áo thun kẻ sọc vàng.
Nhìn cô thật năng động gọn nhẹ trong bộ đồ ấy. Huy Linh cười
trêu:
- Cứ ngỡ lần trước gặp 4 cô tiểu thư kia làm em sợ, lần này không
dám mặc thế nữa, hóa ra vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Nắng Hạ không cười mà cô lại lụng bụng, vẻ như thách thức:
- Kệ tôi ! Tôi thích thế đấy. Người ta không thích, không ưa thì
mặc người ta, chỉ cần tôi thích là được
- Bướng bỉnh, hết thuốc chữa với em.
Nắng Hạ đi bên cạnh Huy Linh, cô im lặng suy diễn mọi chuyện. Cô
lục lại trí nhớ, lôi hết tất cả những gì anh đã làm cho cô ra mà
hậm hực. Ôi chao! Thật chua xót khi tất cả cũng chỉ là sự lừa dối
nịnh bợ quen thuộC. Thì ra tất cả cũng chỉ là màn kịch mà Huy Linh
đã kỳ công xắp đặt ra với Nắng Hạ!
Nhìn thấy Nắng Hạ đột nhiên im lặng, Huy Linh biết cô lại đang có
chuyện gì không vui. Thật trái tính, vừa rồi cô còn đang cười nói
vui vẻ là thế, đùng một cái lại im bặt giận giữ. Nắng Hạ ơi là Nắng
Hạ, Nắng Hạ còn ngây thơ và trẻ con quá. Mà trẻ con thì rất hay hờn
hay dỗi mọi lúc mọi nơi.
Hôm nay, do phải đi một quãng đường khá xa, nên khi hai người họ
ra, dưới những bậc đá đã chuẩn bị sẵn một cái xe đạp.
Nắng Hạ ngồi sau Huy Linh, cô cố gắng giữ một khoảng cách an toàn
để không phải chạm vào người Huy Linh chút nào. Nhìn mà thấy gượng
ép, gò bó quá.
Buổi sáng mùa hè, những tia nắng đã chiếu xuống làm mọi cảnh vật
như sáng rực lên, nhưng nó không làm cho không khí trở nên oi bức,
ngột ngạt. Là một ngày nắng đẹp, gió thổi nhẹ mang theo hơi nước
bên mình làm cho con người cảm thấy thư thái thoải mái vô cùng. Huy
Linh tự cười một mình, anh đang cảm nhận rõ được hạnh phúc ngay gần
kề mình. Nắng Hạ đang gần anh lắm!
Có tiếng người lao xao bên cạnh, Nắng Hạ mệt mỏi ngồi sát vào Huy
Linh tránh những cái nhìn dò xét của người bên đường.
Chiếc xe cứ thế nhẹ nhàng đi trong yên lặng. Sau Huy Linh, Nắng Hạ
cảm nhận rõ được hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng từ cơ thể anh, tự
nhiên có một cảm giác gì đó thật yên bình lan tỏa sang cô.
Hai người đỗ xe trước một cái quán lớn ngay sát mặt đường, họ nghỉ
một chút sau khi ăn uống rồi lại tiếp tục lên đường.
Đã đi hết ấp thứ nhất, bây giờ hai người họ đang đi qua đường hầm
để sang ấp thứ hai. Nắng Hạ quan sát kỹ đường hầm, xung quanh có
nhiều cây cối xanh um tùm, nhìn nó cũng chẳng khác gì so với những
con đường rợp mát Hà Nội thân thương. Nắng Hạ bỗng gọi giật Huy
Linh lại:
- Dừng xe lại! Dừng xe!
Huy Linh ngỡ Nắng Hạ có chuyện gì, thì ra là Nắng Hạ đề nghị Huy
Linh được chở anh đoạn đường tiếp. Giằng co một lúc thì Huy Linh
cũng phải chịu thua Nắng Hạ, anh miễn cưỡng ra sau xe ngồi, anh tin
chắc chỉ một lát thôi thì cô sẽ phải tự " đòi" Huy Linh đèo ngay ấy
mà.
Anh đang gần Nắng Hạ lắm, gần lắm, thế nhưng anh không thể làm gì
khác ngoài việc ngồi im ngắm vóc dáng nhỏ bé của Nắng Hạ. Một đứa
con trai cao to thế này mà lại để một người con gái như Nắng Hạ chở
thì nực cười thật!
Nếu có thể, anh chỉ muốn vòng tay ra ôm trọn lấy cô vào lòng, sẽ
tựa sát đầu mình vào cô để có thể cảm nhận được cô gần anh hơn nữa.
Và còn gì vui hơn nữa khi những chuyện như thế xảy ra mà Nắng Hạ
lại im lặng không phản kháng chứ. Ôi! Hoang tưởng! Hoang tưởng
thật!
Huy Linh đưa tay chỉ trỏ cho Nắng Hạ biết một vài điều xung quanh,
Nắng Hạ vẫn chỉ im lặng lắng nghe mà không nói câu nào.
Cuối cùng thì con đường xuyên qua lòng núi cũng đã lùi dần về phía
sau lưng. Hai người đã đặt những bước chân đầu tiên đến ấp thứ 2
này. Lại một cuộc sống ồn ào náo nhiệt khác hiện ra, ấp này ồn ào
hơn, rộng hơn ấp thứ nhất. Nắng Hạ khẽ thở dài ngao ngán. Rồi chẳng
biết cô sẽ lại ra sao đây, khi lần trước tại ấp thứ nhất mọi chuyện
đã xảy ra không như cô nghĩ.
Trời cũng bắt đầu biểu hiện rõ cái nóng bức của mùa hè. Nắng cũng
gay gắt hơn, phủ kín toàn bộ bằng một lớp dát vàng chói lọi. Nắng
Hạ bắt đầu thấy mệt, cũng may đã tới chỗ nghỉ, cô thầm cười trong
bụng. Thật may mắn, nếu đi thêm chút nữa chắc cô sẽ phải thở
bằng...tai mất, đổi lái cho Huy Linh thì ngại chết.
Còn sớm, hai người chậm rãi đi bộ ra chợ. Giờ này,chợ đang rất đông
đúc. Tiếng ồn ào mua bán, tiếng người rao hàng, người mua hàng hỗn
tạp nhưng Nắng Hạ rất thích cái vẻ náo nhiệt của nó. Có một thứ cảm
giác gì đó làm cho Nắng Hạ nhớ lại những lần cô đã cùng Mẹ đi chợ
trước đây.
Nắng Hạ khoác chiếc áo dài lùng thùng che nắng, cái ô bật rộng ra
che nắng trên đầu. Cô lùi lại để Huy Linh đi trước dò xét. Vừa vào
đến cổng chợ, đã có người nhìn thấy Huy Linh. Từ xa, họ hò reo lên
cho những người khác cũng biết:
- A! Cậu Huy Linh đến rồi kìa, cậu Huy Linh đến rồi mọi người
ơi!
Sau tiếng hò ấy, một đám đông ùn ùn tiến thẳng về phía hai người
đang đứng. Nắng Hạ giật lùi lại sau, cố giữ khoảng cách với Huy
Linh và thận trọng quan sát. Có rất nhiều người đến đây, từ những
đứa trẻ con bé tí tẹo đến những ông cụ bà cụ mồm đang móm mém nhai
trầu.
Mọi người vây lấy xung quanh Huy Linh chào hỏi vồn vã, họ hỏi cả về
chuyện của Bố Mẹ Huy Linh và cả Nội của anh nữa. Huy Linh do bận
trả lời những câu hỏi của mọi người nên nhất thời không để ý đến
Nắng Hạ. Nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mắt mà Nắng Hạ khẽ thở
dài thất vọng:
- Thế mà mình nghĩ họ cũng đang đợi mình nữa, hóa ra chẳng có ai
chú ý hỏi han đến mình cả.
Nắng Hạ cúi mặt bước đi, không biết đi đâu, nhưng ít nhất thì cô
muốn tránh xa nơi này, nơi mà Huy Linh đang được chào đón vồn vã
còn cô thì cảm thấy tủi thân vì cô đơn lạc lõng. Cô cứ đi, như đang
cố gắng chạy trốn thật xa khỏi nơi này, dẫu sao thì cũng không lạc
được đâu mà lo.
Cô rẽ vào một cái ngõ nhỏ bên chợ, bước đi trong lặng thầm.
Đã một lúc lâu, cô mới giật mình nhận ra hình như cô đã đi vào
trong cái ngõ nhỏ này hơi sâu thì phải, toan bước ra thì bỗng có
một tiếng kêu rên nho nhỏ xung quanh vang lên:
- Ây da! Đau quá!
Bên trái cô, một bà cụ bị trượt chân ngã trên bậc hè đang khó nhọc
đứng lên. Không chút nghĩ ngợi, Nắng Hạ chạy vào đỡ lấy bà cụ, dìu
vào trong nhà.
Là một căn nhà rất cổ, nói là cổ thế vì những vật dụng trong nhà
đều đã rất cũ, mọi đồ đạc đều rất đơn sơ và mộc mạc.
Nhẹ nhàng đặt cụ lên giường, Nắng Hạ lo lắng hỏi cụ:
- Cụ có sao không ạ?
Bà cụ lắc đầu yếu ớt:
- Không sao cháu ạ. Cảm ơn cháu!
- Hì, không có gì cụ ạ. Thế có một mình cụ ở nhà thôi ạ? Nắng Hạ
nhìn quanh nhà một lượt mà không thấy một ai.
Bà cụ cười, một nụ cười nhân hậu:
- Thằng cháu ra đi ra ngoài chợ mua thức ăn từ sáng rồi.
Nắng Hạ thắc mắc:
- Chợ ngay đây mà anh ta đi từ sáng tới giờ còn chưa về ạ?
Bà cụ thoáng chút ngạc nhiên, nhìn qua Nắng Hạ một lượt, thấy kiểu
cách ăn mặc khác lạ của cô,bà cụ hỏi:
- Hình như cháu không phải người ở đây?
Nắng Hạ nhanh nhảu đáp:
- Dạ! Cháu ở ấp khác mới sang đây chơi ạ.
- Ừ! Thế thì cháu không biết cũng đúng thôi. Hôm nay cậu Huy Linh
dẫn người yêu cậu ra mắt người dân trong ấp này, mọi người đều tập
trung ngoài chợ để chờ rồi, cháu ta cũng đi từ sáng ra đó. Ta bị
mệt, cũng muốn ra đó lắm nhưng cháu ta không cho.
Nắng Hạ ngạc nhiên trước lời mà bà cụ nói, cô hỏi ra mới biết mọi
chuyện. Huy Linh là người quan trọng đối với cả Vương Quốc, chuyện
anh có người yêu cũng là việc hệ trọng của Vương Quốc, nhất là khi
trong những lần trước Huy Linh đều từ chối mấy cô được giới thiệu.
Mọi người ai cũng hồi hộp không biết cô gái lần này Huy Linh đồng ý
sẽ như thế nào đây? Cuối cùng, bà cụ còn nói một câu:
- Chắc là cô ấy đẹp và tốt tính lắm!
Nắng Hạ nghe xong, cô cúi mặt với những suy nghĩ lộn xộn trong
đầu:
- Mọi người mà nhìn thấy bộ dạng này của mình chắc ai cũng thất
vọng mất. May mà mình trốn lẹ vào đây. May thật đấy!
Nắng Hạ bỗng hỏi bà cụ một câu thừa thãi:
- Cụ ơi! Chẳng lẽ mọi người lại yêu quý cậu chủ Huy Linh và người
yêu của cậu nhiều đến thế sao?
Bà cụ cười đầy hiền từ:
- Cháu hỏi gì vậy? Cậu chủ là người tốt, đã giúp người dân nơi đây
rất nhiều, ai ai cũng mang ơn cậu, ai ai cũng mong được gặp cậu.
Người yêu cậu thì cũng thế thôi, cô ấy phải là người như thế nào
thì cậu mới yêu chứ. Nghe nói cậu và cô ấy yêu nhau lắm thì
phải.
Nắng Hạ bất chợt thở dài.
Bây giờ cô mới nhớ đến Huy Linh.
Thôi chết!
Không thấy cô đâu, chẳng biết mọi người và Huy Linh sẽ như thế nào
nhỉ?
Ôi trời! Cô thật là trẻ con, cô cứ tự ý làm mọi chuyện mà chẳng
chịu suy xét gì cả. Thì ra tất cả không phải là như cô nghĩ. Có lẽ
vì mọi người đã mong chờ gặp Huy Linh quá nên ban đầu họ chào hỏi
Huy Linh như thế là đúng rồi.
Nắng Hạ miên man với những suy nghĩ trong đầu mình.
Giờ thì cô thấy hối hận về những việc mà cô đã làm. Nhưng quay trở
lại đó, cô phải giải thích thế nào với mọi người về sự vắng mặt vừa
rồi của cô đây? Chẳng lẽ lại nói là cô đã ghen tỵ với Huy Linh, cô
đã cảm thấy mình là người thừa thãi không được chào đón nơi đây.
Một mình cô bước ra để hứng chịu hàng ngàn ánh mắt tức giận hướng
vào mình ư? Rõ ràng cũng tại Huy Linh có lỗi, anh đã không chịu để
ý đến cô một chút. Phải làm sao bây giờ?
Nắng Hạ ngẫm nghĩ, rồi cô nhanh trí:
- Cụ có muốn ra chợ để gặp cậu Huy Linh cùng cháu không ạ?
Bà cụ mừng rối rít, đồng ý ngay. Đi được mấy bước, bà cụ bỗng reo
lên khẽ:
- Tuấn về rồi à cháu?
Nắng Hạ ngước lên. Trước mặt cô, anh chàng thanh niên cao lớn, chất
phác và hiền lành đang đứng trước mặt, tay anh cầm một cái làn thức
ăn, nhìn anh có vẻ hốt hoảng và vội vã:
- Sao bà lại ra đây? Cháu đã dặn bà rồi, bà đang mệt, không ra
ngoài được đâu.
Bà cụ vẫn hiền từ như thế, ôn tồn nói với cháu trai:
- Bà đỡ nhiều rồi. Bà mong được gặp cậu Huy Linh với nguồi yêu của
cậu quá. Bà không ở nhà đâu.
Lúc này anh ta mới để ý đến Nắng Hạ, anh quay sang bà mình tìm lời
giải thích. Bà cụ hiểu ý, giới thiệu qua về cuộc gặp gỡ vừa rồi với
Nắng Hạ.
- Bà không phải ra đó nữa đâu. Cậu Huy Linh và mọi người đang bận
nháo nhào đi tìm người yêu cho cậu ấy. Cô ấy bỗng dưng biến mất
không thấy một vết tích nào cả. Con mang thức ăn về trước rồi cũng
phải ra tìm giúp mọi người một tay đây. Ai cũng lo quá!
Bà cụ tái mét mặt. Nắng Hạ không còn nghĩ được gì nữa, đầu óc cô
quay cuồng trong sợ hãi. Cô đâu ngờ mọi chuyện lại trở nên phức tạp
thế này?
Tuấn giải thích thêm cho bà cụ hiểu rõ sự tình:
- Khi mọi người chào hỏi cậu Huy Linh xong, khi quay ra tìm cô ấy
thì chẳng thấy đâu nữa. Cậu Huy Linh đang lo lắm, ai cũng thế. Cô
ấy mới đến đây lần đầu tiên, làm gì quen ai, đường xá cũng không
biết nữa, cô ấy đi đâu được cơ chứ? Mọi người lo cô ấy bị bắt
cóc.
Giọng Tuấn lo lắng thật sự, bà cụ cũng thế. Nắng Hạ lầm bầm nhỏ
trong miệng:
- Không! Cô ấy không bị bắt cóc đâu.
Tuấn và bà cụ cùng quay sang nhìn Nắng Hạ, cùng nói gần như đồng
thanh:
- Cô mới đến đây không biết đó thôi,có nhiều người xấu ghen ghét
với cậu Huy Linh và gia đình cậu, cô ấy mà bị bọn chúng bắt cóc
thật thì nguy to.
Nắng Hạ càng sợ hãi.
Tuấn đưa giỏ thức ăn cho bà cụ rồi cũng nhanh chóng chạy ra ngoài
chợ.
Bà cụ sau khi cất thức ăn cũng vội vã cùng Nắng Hạ đi ra chợ
theo.
Đi bên cạnh bà cụ, Nắng Hạ bồn chồn lo lắng. Cô đã gây tai họa lớn
thật rồi. Thế nào Huy Linh cũng mắng cho cô một trận vì tội dám tự
ý đi linh tinh trong đây. Và cả mọi người nữa, sẽ trách mắng cô đã
làm cho mọi chuyện rối beng lên thế này. Trời ơi! Cô lo quá! Không
biết rồi cô sẽ phải đối mặt với việc này như thế nào đây? Lòng cô
rối bời, sao mọi chuyện lại như thế chứ?
Vậy là cô đã lầm, hóa ra mọi người ai cũng quan tấm đến cô. Chỉ
nhìn thấy riêng hai bà cháu kia thôi mà cô cũng thấy áy náy quá
rồi. Rồi bà sẽ như thế nào đây khi biết được cô chính là người con
gái mà mọi người đang khổ sở tìm kiếm.
Vừa bước chân ra đến chợ, từ xa đã thấy những đám người xôn xao,
người thì chạy ngang, người chạy dọc, hò hét bảo nhau. Cảnh tượng
trước mắt khiến Nắng Hạ như chết lặng. Ai ai cũng đều đang lo lắng
cho cô.
Tim cô đập thịch thịch như muốn vỡ tan khỏi lồng ngực. Tại sao cô
lại bị đưa vào tình huống khó xử này chứ?
Có lẽ Huy Linh đang giận sôi lên mất. Có khi anh ta giận quá, anh
ta lại tát mình cũng nên. Dẫu sao anh ta cũng chẳng thể kiên nhẫn
đến độ hết lần này đến lần khác nhượng bộ cô đủ điều. Mà mình thì
có là gì với anh ta đâu nào? Khi mà may mắn thay mình đã biết được
anh ta đã lừa dối hết tất cả mọi chuyện.
Nắng Hạ nén tiếng thở dài.
Huy Linh đứng dưới một gốc cây bên góc chợ. Anh tái mặt đi vì lo
lắng. Anh đưa tay lên trán tỏ vẻ bất lực, anh phát khóc mất. Nắng
Hạ ơi! Rốt cục thì em đang ở đâu? Em mà có làm sao thì tôi biết
sống thế nào đây?
Mọi người đang vây xung quanh Huy Linh, an ủi anh rằng anh cứ yên
tâm, đã có rất nhều người được phái đi các ngả trong ấp này, chắc
chắn sẽ tìm thấy Nắng Hạ thôi. Huy Linh im lặng, nhắm chặt mắt đau
đớn. Anh cúi xuống bất lực.
Thoáng qua trong anh một hình ảnh quen thuộc.
Đúng rồi! Anh nhận ra cái ô của Nắng Hạ!
Giật mình ngước lên, xa xa, đối diện với nơi anh đứng có một người
con gái nhỏ bé đang đứng cạnh một bà cụ, tay kia cầm ô che nắng.
Không một giây phút đắn đo, Huy Linh vội băng qua khoảng sân chợ
trước mặt. Anh biết người con gái đó không phải ai khác mà chính là
Nắng Hạ. Đúng! Làm sao anh có thể nhầm được người con gái anh yêu
với một ai khác chứ?
Khoảng cách giữa anh và Nắng Hạ ngày càng được rút ngắn hơn. Nhìn
thấy Huy Linh đang tiến về phía mình, Nắng Hạ vội bỏ bà cụ ra, cô
bỗng run sợ, tưởng chừng như mình đang xắp không thể đứng vững được
nữa. Cô sợ Huy Linh!
Đúng là Nắng Hạ thật rồi! Cô vẫn lành lặn, vẫn không sao cả. Huy
Linh xúc động lao xầm đến ôm ghì Nắng Hạ vào lòng như sợ những gì
anh vừa nhìn thấy là do anh tưởng tượng ra. Anh vừa nói vừa thở
mạnh ra, có lẽ là do anh đã quá mệt:
- Nắng Hạ! Đúng là em rồi! Đúng là Nắng Hạ của tôi rồi! Tôi xin lỗi
đã bỏ mặc em một mình! Tôi xin lỗi!
Mọi người cũng vừa kịp chạy đến nơi. Ai cũng sững sờ. Nhất là bà cụ
và người cháu tên Tuấn kia, bà cụ đứng bên cạnh, chứng kiến mọi
chuyện, bà giật thót khi thấy Huy Linh gọi cô gái vừa đi với mình
là Nắng Hạ.
Nắng Hạ đây thật sao? Là cô gái mà bao ngày qua cả Vương Quốc hân
hoan chờ đón?
Bà đã nhận thấy rõ tình yêu mà Huy Linh dành cho Nắng Hạ thật sâu
đậm, thật cảm động.
Nắng Hạ biết mình đã có lỗi, cô không dám chống sự hay phản kháng
gì để mong thoát khỏi vòng tay đang siết chặt cô đau đớn. Cô khẽ
nheo mắt lại, nói nhỏ vào tai Huy Linh:
- Không! Tôi mới là người có lỗi. Thôi, Huy Linh bỏ tôi ra đi. Bỏ
tôi ra đi nào! Giọng Nắng Hạ nhẹ nhàng.
Huy Linh rồi cũng từ từ thả Nắng Hạ ra.
Mọi người ai cũng đều ngạc nhiên vì nhìn thế này thôi cũng đã biết
được Nắng Hạ không hề đặc biệt như những gì mọi người đã tưởng
tượng. Thế nhưng ai cũng đều cảm nhận được tình yêu mà Huy Linh
dành cho Nắng Hạ thật sâu nặng. Từ lúc thấy anh tái mặt đi khi
không thấy Nắng Hạ đâu cả, rồi khi anh cố gắng chạy đi tìm Nắng Hạ
hết nơi này đến nơi khác không quản mệt nhọc nữa, mọi người đã thầm
ngưỡng mộ Nắng Hạ, cô phải như thế nào thì mới có thể chiếm trọn
được trái tim của Huy Linh như thế chứ.
Nắng Hạ là người đặc biệt. Đúng vậy! Ngay từ ngày đầu tiên ra mắt
người dân mà cô đã làm cho mọi người một phen đứng tim rồi.
Nắng Hạ đỏ mặt vừa ngại vừa ăn năn:
- Tại tôi thích đi linh tinh nên mới xảy ra chuyện như thế này. Xin
lỗi Huy Linh, xin lỗi mọi người. Tất cả là tại tôi.
Huy Linh nhìn Nắng Hạ chằm chằm làm cô thấy run, cô nhắm mắt lại,
cam chịu mọi lời mắng chửi của anh cùng mọi người. Rồi bất ngờ, cô
lại nằm gọn trong vòng tay của Huy Linh. Cô ngơ ngác không hiểu gì
cả. Tại sao Huy Linh lại như thế? Tại sao không trách móc cô điều
gì mà chỉ ôm cô vào lòng với đầy vẻ yêu thương như thế này?
Mọi người ai cũng vui vẻ, dường như đều đã quên hết mọi chuyện vừa
xảy ra vậy. Nắng Hạ lập cập nói:
- Này...này...Huy Linh! Bỏ tôi ra đi! Mọi người đang nhìn chúng ta
kìa. Bỏ tôi ra đi mà, trời ơi! Ngại quá mất.
Huy Linh cười nhẹ:
- Trả thù Nắng Hạ. Ai mượn em làm tôi đứng tim vì lo cho em
cơ.
Ẩy nhẹ bàn tay nhưng Huy Linh cứ ôm chặt cô khư khư như vậy, Nắng
Hạ đưa mắt nhìn mọi người. Trời ơi! Không có gì ngại bằng lúc này,
cô chỉ muốn độn thổ thôi. Nắng Hạ gằn nhẹ:
- Huy Linh! Bỏ tôi ra mau lên. Anh không bỏ tôi ra, tôi cho anh
biết tay đấy.
Huy Linh đành phải làm theo lời Nắng Hạ vì anh biết nếu anh cứ lấn
tới thế này mãi, Nắng Hạ không thể chịu đựng hơn được nữa, rồi cô
sẽ không nề hà gì, dẫu cho mọi người có đang nhìn vào hai người và
cười vui vẻ đến mấy thì cô cũng sẽ cho anh biết thế nào là mùi vị
của đau khổ. Như thế thì sao được.
Huy Linh dúi nhẹ trán cô một cái đầy tình tứ, anh cười:
- Mọi người không phải lo lắng gì nữa đâu, Nắng Hạ của tôi đây
rồi.
Huy Linh cười tươi rói, nụ cười rạng rỡ, anh biết Nắng Hạ nghe thấy
anh giới thiệu là " Nắng Hạ của tôi" thể nào cô lại chẳng đang hậm
hực mà không thể phản kháng gì cả.
Rồi Huy Linh khoác vai Nắng Hạ thân mật giới thiệu cho mọi người.
Cô phải mỉm cười chấp nhận, dẫu sao cô và anh cũng đang là người
yêu trên danh nghĩa của nhau mà.
Mọi người cũng cười thân thiện chào cô:
- Chào cô Nắng Hạ!
- Cô Nắng Hạ, hân hạnh quá.
- May mắn quá! Cô không sao.
-....
Không! Phải nói là Nắng Hạ may mắn thì đúng hơn. May mà không ai đê
bụng cô chuyện vừa rồi, không ai hỏi xem cô vừa đi đâu mà để mọi
người cuống quýt đi tìm mệt nhọc thế.
Nắng Hạ cười tươi rói vì điều đó. Cô cùng Huy Linh đi chào hỏi mọi
người trong chợ. Cuộc ra mắt lại diễn ra bình thường như chưa hề có
chuyện gì xảy ra. Mọi người ai lại làm việc của người nấy, Huy Linh
và Nắng Hạ thì tay trong vai sát nhau dạo quanh chợ làm quen với
mọi người. Nắng Hạ chờ cho không còn ai chú ý đến hai người nữa, cô
lườm Huy Linh với một tần suất xa hơn bao giờ hết:
- Có bỏ tay ra không? Lợi dụng vừa thôi.
Huy Linh nhăn mặt cười vì bị Nắng Hạ nói trúng tim đen, nhưng anh
vẫn cương quyết:
- Không! Em phải đền chuyện khi nãy. Tôi đã tha không nói đến tội
của em cho mọi người biết, em còn đòi hỏi gì? Lần sau mà em còn như
thế nữa, em chết chắc với tôi.
Nắng Hạ nhún nhường hơn, ra vẻ cô đã thực sự hối lỗi:
- Ừ! Tôi biết lỗi rồi mà. Thôi, buông tay tôi ra đi, nóng chết ngốt
đi được. Bỏ tôi ra đi mà.
Huy Linh một tay cầm ô che nắng cho hai người, tay kia vừa dời khỏi
bờ vai nhở bé của Nắng Hạ thì lại vội nắm luôn lấy tay cô thật
chặt. Nắng Hạ cố gắng hết sức để thoát khỏi đôi tay cứng như thép
của Huy Linh mà không thể, cô dọa anh, giọng nhỏ nhưng không hề
nhẹ:
- Có bỏ ra không? Đồ xấu xa. Tôi mà nổi cáu lên thì anh...
Huy Linh cười lớn, cắt ngang câu nói của Nắng Hạ, anh cũng không
vừa:
- Không phải tôi mà là em, mọi người sẽ nghĩ em là một cô ngốc,
được người yêu " yêu" mà còn làm chảnh đấy.
Lời Huy Linh sao mà xấu xa thế, Nắng Hạ bặm môi không nói được gì
thêm, trong lòng cô đầy ấm ức. Cô vẫn còn lụng bụng mắng anh : - Đồ
dê xồm! Khiến Huy Linh cười phá lên thích thú.
Huy Linh đang rất vui, hôm nay anh được ôm trọn Nắng Hạ vào lòng mà
cô không thể phản kháng được gì, giờ lại tay trong tay với người
anh yêu. Tuyệt hết ý!
Hai người ghé vào những quán trong chợ nói chuyện với mọi người.
Người dân thật thà chất phác, cảm giác ai cũng dễ gần, không như
cái ấp đầu tiên mà Nắng Hạ đã ra mắt bữa nọ. Ở nơi đây, Nắng Hạ
thấy tự nhiên, cô cười nói hồn nhiên không chút gượng gạo e
dè.
Đúng là Nắng Hạ không xinh nổi bật như những cô tiểu thư đài các
nhưng những gì mà cô đã thể hiện ra ở góc chợ nhỏ này thật đáng để
mọi người thán phục. Người ta yêu quý cô bởi sự chân thành nồng
nhiệt và hòa nhã của cô chứ người ta không quý cô bởi cô là người
yêu của Huy Linh, người yêu của người mà tất cả mọi người dân yêu
quý. Nhìn hai người họ yêu thương hạnh phúc bên nhau mà ai cũng vui
theo. Chỉ biết hạnh phúc!
Nắng gay gắt hơn vì mặt trời đã chót vót trên đỉnh cao, chợ bắt đầu
tan dần. Huy Linh và Nắng Hạ xin phép mọi người về quán nghỉ ngơi.
Mọi người chia tay nhau trong vui vẻ và thật gần gũi thân quen.
Nắng Hạ cảm nhận được nơi đây có tình yêu thương dành cho cô thực
sự, và ngược lại, cô cũng rất thích con người nơi đây. Cô tìm được
cảm giác thật yên bình ở những người dân chất phác thật thà nơi
đây.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Ra khỏi chợ, Nắng Hạ
quay sau thăm dò và khi nhận rõ không còn ai theo sau tiễn chân hai
người nữa, cô giật phắt tay mình ra khỏi bàn tay Huy Linh. Vì không
để ý lắm nên Huy Linh để Nắng Hạ làm mọi chuyện dễ dàng một cách
nhanh chóng. Anh khẽ giật mình, sau đó thì mỉm cười âu yếm nhìn
Nắng Hạ. Cô cũng ngước lên nhìn anh trừng trừng, bắt gặp ngay ánh
mắt anh đang nhìn cô đầy chất ngất yêu thương của Huy Linh, cô bỗng
thấy xao xuyến. Nhưng trong sự ương bướng thường ngày, vẫn vẻ chanh
chua thường ngày, cô lụng bụng:
- Anh bỏ ngay cái ánh mắt xấu xa ấy đi, xấu xa hết chỗ nói.
Huy Linh cười phá lên thích thú, lúc này trông anh chẳng khác gì so
với những đứa trẻ vừa thắng cuộc:
- Vui nhỉ?
Nhìn Huy Linh một cái đến lạnh sống lưng, Nắng Hạ gằn giọng:
- Anh cứ liệu đấy, sẽ không bao giờ có lần thứ hai như thế này đâu.
Anh...Anh đừng trêu đùa tôi như thế nữa. Đừng trêu đùa tôi
nữa.
Huy Linh nhìn Nắng Hạ không rời, ánh mắt anh đượm buồn. Nắng Hạ vội
quay đi tránh ánh mắt ấy, cô có phần lúng túng:
- Tôi...tôi nói thật đấy.
Nói rồi Nắng Hạ đi nhanh vào quán, cô không muốn nghe Huy Linh nói
gì nữa. Cô biết, nếu cô đứng lại, sẽ giống như mọi lần trước, những
lời ngon ngọt đầy yêu thương của anh sẽ làm cô mềm lòng mất. Đã bao
lần vì những lời lẽ ấy, cô đã tin anh, và hôm nay, cô không muốn
điều đó lại tiếp diễn.
Bữa cơm diễn ra nhanh chóng, Huy Linh im lặng không nói một lời nào
cả. Không khí căng thẳng đến chết người. Thật khó chịu.
Ăn cơm xong, Nắng Hạ không đi ngủ mà lại cầm ô đi ra ngoài. Trời
nắng quá, như muốn thiêu cháy cô dưới ánh nắng chói gắt kia vậy. Cô
sải bước chân đi nhanh, sắp rẽ vào ngõ thì tiếng Huy Linh bỗng gọi
giật lại rất gần bên:
- Chờ tôi với Nắng Hạ, sao em đi nhanh thế? Phù...phù...
Huy Linh mồ hôi nhễ nhại, anh thở mạnh chắc vì phải chạy đuổi theo
Nắng Hạ. Nhìn Huy Linh, Nắng Hạ hất hàm:
- Đi đâu?
- Hỏi lạ. Theo em đi chơi chứ còn theo ai nữa?
Hứ! Chẳng phải là đang giận tôi sao?
- Giận! Nhưng chẳng lẽ cứ giận là không được đi cùng nhau à? Tôi ở
nhà một mình, buồn chết đi được.
Nắng Hạ mấm môi giấu đi cụ cười. Hai người sóng đôi bên nhau bước
đi, lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Huy Linh bỗng đưa tay
choàng qua vai Nắng Hạ mạnh một cái khiến cô hơi chúi đầu xuống.
Anh cười hì hì:
- Sao tôi không thể giận em lâu hơn được nhỉ?
Nắng Hạ bặm môi, cô dùng cùi tay mình thục mạnh vào bụng làm anh ôm
bụng kêu oai oái:
- Ối! Chết rồi! Đau quá! Sao em ác thế?
Nắng Hạ cũng nhận thấy mình có chút hơi quá tay, nhưng cô không hề
có ý hối lỗi:
- Tại anh trước chứ, tôi đã cảnh báo với anh rất nhiều lần rồi
mà.
Huy Linh vẫn ôm bụng, có vẻ như anh đau thật:
- Đau quá! Tôi vừa ăn cơm xong mà em nỡ...Trời! Đau ghê!
Nắng Hạ hạ giọng:
- Thôi, kêu vừa thôi, giờ kêu cũng có hết đau được đâu. A! Đến nơi
rồi.
Nắng Hạ nhanh chân chạy vào nhà người ta mà cứ như cô và người ta
đã quen biết từ lâu. Còn chưa bước chân vào nhà mà Nắng Hạ đã reo
lên:
- Cụ ơi! Con đến chơi với cụ nè. Cụ ơi!
***** ***** ***** ***** *****
Buổi tối thung lũng sập đến nhanh như bị ai đó kéo xuống đột ngột.
Sau khi ăn cơm tối xong, Huy Linh rủ Nắng Hạ đi dạo phố.
Đêm nơi đây thật đẹp!
Nắng Hạ im lặng bước đi bên cạnh Huy Linh. Anh cũng thế, không khí
im lặng bao trùm, hai người họ chậm rãi bước đi. Nắng Hạ thấy tâm
hồn mình nhẹ nhõm đi phần nào.
Đêm thung lũng thật yên tĩnh biết mấy. Ban ngày tuy nắng chói chang
là thế vậy mà chỉ chờ đêm xuống, không khí lại trở nên trong lành
và mát mẻ lạ thường. Nắng Hạ nhớ về gia đình. Cô nhớ về những tháng
ngày cô còn bên người thân.
Những buổi tối rảnh rỗi như thế này, cô vẫn cùng mấy nhỏ bạn thân
đi dạo quanh bờ hồ, thưởng thức những li kem mát lạnh. Có những lúc
tất cả cùng im lặng tựa lưng vào ghế đá, nhìn về một phía xa xôi
nào đó mà buồn vu vơ. Lại có những lúc cả lũ nô đùa cười vang ầm ĩ
cả một góc hồ.
Nhớ quá đi thôi những đêm Hà Nội!
Giờ đây, đi bên cạnh cô là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, một
người mà cô phải nhắm mắt nhận lời là người yêu. Hai tiếng người
yêu sao quá xa vời. Trái tim ngây ngô mong manh khi còn đang ở tuổi
học trò cắp sách đến trường, vậy mà đang phải gồng mình lên để hoàn
thành tốt trách nhiệm mà nó trót mang trên mình. Lòng Nắng Hạ rợp
buồn. Mọi chuyện làm cô buồn. Ban ngày, tiếng cười nói của con
người làm cho cô vơi đi phần nào nỗi nhớ nhà. Và khi đêm về, chỉ
mình cô với bóng tối u buồn, cô nhận thấy rõ mình đang chơi vơi
giữa dòng mà không có ai giúp đỡ. Phải tự cô, chính bản thân cô
vươn lên mạnh mẽ mới có thể chống trả được dòng xoáy đang muốn nhấn
chìm cô đi.
Cô khẽ nhìn trộm sang Huy Linh, hình như anh cũng đang đăm chiêu
suy nghĩ một cái gì đó. Và hình như anh cũng đang buồn thì phải.
Huy Linh đang nghĩ gì thế? Sao anh lại như vậy?
Đi bên cạnh Huy Linh, Nắng Hạ mới thấy anh thực sự trưởng thành và
chững chạc. Nắng Hạ khẽ đưa tay ra ôm lấy bờ vai nhỏ bé của mình.
Bộ váy cô đang mặc không đủ để khiến cô ấm áp trong cái đêm của
thung lũng này. Cô thấy lạnh!
- Về đi, tôi thấy lạnh. Nắng Hạ lên tiếng, và đến lúc này Huy Linh
mới quay người nhìn Nắng Hạ. Bất chợt anh ngồi xuống và nói:
- Lên đi! Tôi cõng.
Quá bất ngờ vì đề nghị đó, Nắng Hạ bối rối, cô xua xua tay rối
rít:
- Không! Không cần đâu! Tôi tự đi được mà.
- Lên đi nào. Lạnh hả?
Thì ra Huy Linh vẫn quan tâm đến cô đấy chứ. Và chẳng hiểu vì sao
Nắng Hạ lại tiến đến và chỗm chệ ngồi trên lưng Huy Linh. Nhẹ nhàng
bước đi, Huy Linh vẫn im lặng không nói gì. Lúc này Nắng Hạ mới
thấy bất tiện, cô mấm môi không hiểu mình đã nghĩ gì mà lại để Huy
Linh cõng chứ. Cô muốn xuống quá.
Nhưng quả thực trên tấm lưng dài và rộng như thế này, Nắng Hạ thấy
ấm áp hơn nhiều. Hơi ấm từ Huy Linh đang truyền sang cho Nắng Hạ.
Cô và anh đang rất gần nhau.
Đầu tiên, vì còn ngại ngùng nên hai người hơi có chút gượng ép, sau
đó, như tự an ủi mình, Nắng Hạ nghĩ hãy để mọi chuyện tự nhiên hơn,
hãy cứ coi như mình đang được anh trai cõng, cùng lắm thì nghĩ Huy
Linh là Bố mình cũng được. Ngày trước, Bố vẫn chẳng hay cõng cô đi
dọc con đường Hà Nội với những tán cây rậm xum xuê đó sao. Nhưng đó
là ngày cô còn bé, giờ cô đã lớn thế này rồi. Thôi! Mặc kệ mọi
chuyện đi! Nghĩ nhiều làm gì cho mệt,có quá nhiều chuyện mà cô cần
phải nghĩ rồi. Cô buông xuôi tất cả, khẽ quàng tay vòng qua vai Huy
Linh, đầu cô và đầu Huy Linh đang kề sát nhau. Cô thấy mệt mỏi quá!
Cô tựa đầu xuống vai của Huy Linh, thiếp đi lúc nào không
hay.
Mở mắt tỉnh dậy, trời đã sáng rõ. Uể oải đưa mắt nhìn xung quanh,
Nắng Hạ thấy mình đã đang nằm trên giường. Chỉ có một mình cô, cô
khẽ thở dài nhẹ nhõm. Rồi cô bổ chửng dậy khi nhớ ra được hôm qua
cô đã ngủ quên trên lưng của Huy Linh. Chết tiệt! Hôm qua cô ngủ
say quá, cô không thể nhớ được gì. Không biết...
Nắng Hạ cắn nhẹ môi suy nghĩ, nhẹ nhàng mở cửa bước ra. Bên cạnh
phòng cô là phòng của Huy Linh, cô rón rén nhìn trộm vào trong,
thấy anh đang nằm ngủ dài trên giường. Cô đi nhanh về phòng vệ
sinh, hi vọng tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra.
Một ngày mới lại bắt đầu, bữa sáng diễn ra nhanh chóng. Cả cô và
Huy Linh đều không muốn ăn. Lúc này, khi đối diện với Huy Linh,
Nắng Hạ cảm thấy lo lắng rất nhiều. Đã mấy lần cô định lên tiếng
hỏi anh nhưng rồi lại thôi. Sao thế nhỉ? Huy Linh sao thế? Anh cứ
cúi gằm mặt không chịu nói gì, chẳng chú ý tới Nắng Hạ một chút nào
cả. Từ tối qua đến giờ tính cách anh lạ thật. Hay mình đã làm gì đó
khiến Huy Linh buồn nhỉ? Nhưng mình có làm gì đâu nào? Chẳng
lẽ...
Trời! Nắng Hạ không dám nghĩ tiếp nữa, hi vọng là đã không có
chuyện gì xảy ra giữa cô và Huy Linh tối qua. Hi vọng...
Nắng Hạ bỏ dở bữa ăn, cô đi nhanh về phòng mình. Cô đâm cáu với bản
thân. Tại sao cô lại có thể như thế? Tại sao cô lại có thể sơ ý như
thế chứ?
Cô lo lắng. Cô phải làm sao đây nếu chuyện đó xảy ra? Cô sẽ chết
mất. Cô lao lên giường ôm chặt lấy gối vào lòng. Nước mắt cô bỗng
lăn dài trên má. Những giọt nước mắt xót thương đau đớn. Tại sao cô
lại khổ như thế chứ? Cô khóc nấc lên nghẹn ngào. Cô cầu cứu mọi
người nhưng chẳng ai lên tiếng.
Có tiếng gõ cửa. Đó là Huy Linh:
- Nắng Hạ, em có sao không vậy?
- ...
Huy Linh đập cửa mạnh hơn, anh gọi to hơn:
- Nắng Hạ, mở cửa ra nào. Nắng Hạ!
- Im đi! Tôi muốn ở một mình.
- Em lại nhớ nhà phải không?
- ...
- Hôm nay chúng ta dự định sẽ đến nhà người quen, nếu như em không
muốn thì mình hoãn lại vậy.
Vẫn là im lặng, Huy Linh khẽ thở dài quay về phòng. Nắng Hạ thật
khó hiểu.
Buổi sáng nặng nề trôi qua, đã đến trưa rồi nhưng không thấy Nắng
Hạ bước chân ra khỏi phòng.
Có tiếng gõ cửa:
- Cô Nắng Hạ, đến bữa rồi, cô ra ăn cơm đi. Giọng ông chủ quán vang
lên, Nắng Hạ còn chưa kịp phản ứng gì thì giọng ông ta đã lại vang
lên tiếp:
- Yêu nhau, không đôi nào tránh khỏi cãi cọ, chắc cô và cậu Huy
Linh đang giận nhau à?
- Tôi không đói, mọi người cứ ăn cơm trước đi, không cần phải đợi
tôi đâu.
Nắng Hạ lên tiếng, ông chủ quán cười cười:
- Yêu nhau quá đấy mà
Tiếng bước chân xa dần, Nắng Hạ thở mạnh, cô gần như hét lên:
- Trời ơi! Yêu! Yêu! Aaaaaaaa... Tất cả mọi người đều nghĩ mình và
anh ta đang yêu nhau, mình đã thật ngu ngốc khi nghe theo lời
khuyên của Mẹ anh ta. Mình hối hận quá. Nhưng làm sao có thể thay
đổi được chuyện gì, mình đã cùng anh ta đi ra mắt mọi người, có
thay đổi được điều ấy không?
******* ******* *******
Ngắm lại mình trong gương, Nắng Hạ khẽ mỉm cười và đưa tay vuốt mái
tóc của mình. Cô cảm thấy nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng lớn
của cuộc đời. Cô cầm lấy ô và đi đến nhà bà cụ xóm chợ.
Trời về chiều, góc chợ nhỏ giờ chỉ còn trơ lại một bãi đất trống.
Nắng Hạ băng qua khoảng sân, tiến thẳng đến ngôi nhà quen thuộc.
Chơi cho đến tận tối, Nắng Hạ mới chợt nhớ đến Huy Linh. Buổi sáng
nay cô đã nghĩ xấu và trách lầm anh. Cũng may là có một cô hầu gái
lúc trưa đã đến dọn dẹp giường và cho cô biết tối hôm qua khi Huy
Linh cõng cô về nhà, cô ấy cũng có mặt trong đó. Huy Linh sau khi
đắp chăn cho cô thì cũng trở về phòng mình luôn. Như vậy là không
có chuyện gì giữa anh và cô cả. Thật may mắn.
Bà cụ mời Nắng Hạ ở lại ăn cơm tối nhưng lại sực nhớ ra là cô phải
về kẻo Huy Linh mong.
- Không! Con đã dặn Huy Linh trước là con sẽ về muộn rồi mà. Nắng
Hạ nói dối ngon lành.
Nắng Hạ không muốn ăn cơm cùng Huy Linh, cô không muốn đối diện với
bộ mặt đáng ghét của anh. Sáng nay anh chẳng không thèm để ý đến cô
đó là gì. Nắng Hạ hậm hực nghĩ. Cô thật ngây thơ và trẻ con, khi
Huy Linh quan tâm đến mình thì cô lại thấy bất tiện và ngại ngùng,
còn khi Huy Linh cso vẻ không quan tâm tới thì lại giận người ta.
Thật không thể hiểu nổi trái tim cô đang như thế nào nữa.
Bữa cơm thanh đạm vừa kết thúc thì Nắng Hạ phải theo chân Tuấn về
nhà trọ ngay vì bà cụ giục. Bước chân theo Tuấn trong đêm, trong
cái ngõ hẻm mà hai bên chỉ là tường cao, không có một ánh đèn thò
ra làm buổi đêm đối với Nắng Hạ càng đáng sợ hơn. Trời tối thui,
không một ánh trăng, không một ngôi sao nào. Nắng Hạ nghĩ đến những
hồn ma cụt đầu, cụt tay chân luôn xõa tóc bù xù, quần áo trắng toát
cùng cái mồm đỏ ngòn máu với những chiếc răn nanh tua tủa ra bên
ngoài. Chúng vẫn thường hay xuất hiện trong những câu chuyện mà cô
và lũ bạn thân vẫn thường hay dọa nhau. Cô sợ! Cô muốn nói gì đó
nhưng khổ nỗi cô chẳng biết nói gì ngoài những câu nói xã giao bình
thường. Tuấn thì vẫn còn cái vẻ khép nép e dè của một người nông
dân chất phác không dám vượt qua cái mức danh giới thường nhật.
Chẳng lẽ cô lại hỏi anh lại những câu cô đã hỏi anh khi nãy.
Được vài bước chân ra ngoài chợ, bỗng ở đâu ra một bóng đen cao to
đứng chắn trước mặt hai người. Nắng Hạ hét toáng lên, cô giật lùi
và nép sát vào Tuấn. Cô run lập cập, hồn vía như đã bay đi đâu tứa
tung hết cả rồi. Lưng cô lạnh toát. Chẳng lẽ cô gặp ma thật ư? Ôi
trời ơi! Cô phải làm sao bây giờ? Cô sợ ma! Cô lắp bắp, câu chữ như
lộn xộn đâu hết:
- M..a...ma...aaaaa
Bóng đen kia vẫn im lặng, tiến đến trước mặt Nắng Hạ, nắm chặt tay
cô và kéo tuột cô lại phía mình. Tim Nắng Hạ như ngừng đập. "Chẳng
lẽ ma chỉ thích bắt con gái sao? Hu Hu, sao không bắt cái ông Tuấn
kia kìa." Nắng Hạ nghẹn lại chực khóc. Có lẽ nếu không kịp thời
nhận ra cái bóng đen ấy là Huy Linh thì cô chết đứng thật. Giọng
Huy Linh giận giữ:
- Thích đi đâu thì đi, không chịu nói với ai cả. Bây giờ mới chịu
về hả?
Tuấn xin phép quay về, Huy Linh lịch sự cảm ơn anh ta. Tuấn quay
gót bước đi, màn đêm dày đặc như nhấn chìm Tuấn chỉ sau một vài
tích tắc nhỏ. Huy Linh lại quát lên:
- Đi suốt từ chiều đến giờ, người ta ở nhà mong mãi. Không biết
nghĩ gì cả, cứ như trẻ con vậy.
Nắng Hạ đã định thần trở lại song tim cô vẫn đang bùng bùng đánh
trống trong lồng ngực, cô cũng dài cái cổ ra cãi lại:
- Ai mượn anh mong chứ? Hừ hừ...
....
Huy Linh và Nắng Hạ sau một hồi "hát đối" thì cùng tức giận trở về
quán. Nắng Hạ nhỏ bé, khép nép đi cạnh Huy Linh. Hình như Huy Linh
giận cô thật, cô thấy mình cũng hơi vô ý. Nhưng chỉ là vô ý thôi,
chứ cô có lỗi gì đâu nào? Anh có là gì của cô đâu mà bắt cô phải đi
thưa về gửi chứ? Chẳng qua cũng chỉ là anh đang mang cái danh là
người yêu "hờ" của cô mà thôi.
Bỗng Huy Linh dừng lại, Nắng Hạ cũng phải dừng theo vì cô không dám
đi tiếp trong khoảng đất trống này. Nghe nói ở những nơi mà không
phải của ai như thế này, về trưa và về đêm, hồn ma hay xuất hiện để
chọc phá người đi đường lắm. Đã nói là cô rất sợ ma mà.
Huy Linh cất lời, giọng anh buồn buồn:
- Nắng Hạ đang nghĩ tôi trêu đùa tình cảm với Nắng Hạ thật
sao?
Nắng Hạ sững người, không ngờ là câu nói sáng qua của cô, anh còn
nhớ. Cô luống cuống bào chữa:
- Tôi không biết đâu, tôi quên rồi.
Huy Linh quay sang nắm lấy đôi vai nhỏ bé của Nắng Hạ:
- Nắng Hạ! Em đừng có như thế này nữa được không? Sao em cứ làm tôi
khổ mãi thế? Bao điều tôi làm vì em, vậy mà sáng qua em lại nói tất
cả chỉ là trò đùa của tôi ư? Em có biết khi em nói như thế, tôi đau
khổ lắm không?
Nắng Hạ mở to mắt nhìn Huy Linh:
- Đau quá!
Huy Linh không những không buông tay ra mà còn ôm chầm lấy Nắng Hạ,
tất cả cảm xúc anh đã cố gắng dồn nén bấy lâu dường như đang vỡ òa
trong vòng tay của mình. Anh ôm gọn cô vào lòng mà cảm thấy hạnh
phúc đang trào dâng:
- Nắng Hạ ơi! Tôi thật sự rất yêu em. Tôi yêu em nhiều lắm em có
hiểu không? Em có biết cả ngày hôm nay tôi đã nhớ em đến thế nào
không? Nhớ đến phát điên lên được ấy. Vậy mà sao em lại mãi tỏ ra
vô tình với tôi thế?
Huy Linh nói lời nhẹ nhàng, những lời nỉ non đầy yêu thương cứ đều
đều rót vào tai cô. Tự nhiên Nắng Hạ thấy xúc động, đầu óc cô như
ngưng hoạt động. Thôi thúc bản thân vùng chạy để thoát khỏi vòng
tay anh nhưng cô không thể. Phải chăng cô đã đuối sức vì vòng tay
yêu thương mà anh đang trao cô. Cô chỉ nói được vài từ trong run
rẩy:
- Huy Linh! Tôi...tôi...ơ...ơ...
Nắng Hạ lắp bắp nhưng cô không thể nói thêm được gì nữa vì khuôn
mặt Huy Linh đã rất gần với khuôn mặt cô. Anh nói nhẹ:
- Thôi! Đừng nói gì cả.
Và thế là anh đặt nụ hôn lên môi Nắng Hạ khiến cô phải nhắm chặt
mắt lại trong hoảng loạn và sợ hãi. Tất cả như rối tung hết lên, cô
không kịp hiểu được đang xảy ra chuyện gì thế này nữa.
Nắng Hạ đưa tay chặn trước ngực Huy Linh và ngả người về phía sau
tránh điều đó tiếp diễn nhưng vòng tay cứng rắn của anh đã đỡ ngang
người cô mất rồi. Dường như chẳng điều gì có thể làm mất đi hạnh
phúc ngất ngây mà anh đang có. Anh hơi cúi người theo Nắng Hạ và
nhẹ nhàng thể hiện sự yêu thương đến nồng nhiệt của mình. Tim anh
cũng đang đập loạn nhịp cùng với con tim của Nắng Hạ. Có lẽ chúng
định thoát ra ngoài chăng?
Giữa khoảng đất trống của chợ - nơi mà thường ngày mọi người vẫn
qua lại tấp nập mua bán, có hai người đứng đó, để làm gì khi mà
xung quanh chỉ toàn một màu đen ngòm đặc quánh như có thể múc được?
Anh - một người cao to vạm vỡ đang cúi mình để hôn cô - một cô gái
nhỏ bé và yếu đuối. Đó là một nụ hôn đặc biệt, nụ hôn mà không hẳn
chỉ có sự ngọt ngào của tình yêu mà còn xen lẫn biết bao cảm xúc
khác nữa.
Huy Linh cuối cùng thì cũng chịu nơi lỏng tay ra hơn khi anh thôi
không cuốn lấy bờ môi còn e ấp con gái của Nắng Hạ nữa. Thừa lúc
anh đang không để ý, Nắng Hạ vùng chạy. Cô chạy trong bóng tối mà
không còn cảm thấy sợ gì nữa. Còn hồn ma nào đáng sợ hơn Huy Linh
lúc này chứ? Nắng Hạ chỉ biết chạy, chạy, cho dù cô không nhận biết
rõ được đâu là đường. Vấp phải một hòn đá, cô ngã nhào. Đầu gối cô
đau quá, cả tay cô nữa. Mặc kệ, cô đứng lên và chạy tiếp. Cô muốn
trốn tránh đi một sự thật, trốn tránh cả tình yêu mà Huy Linh dành
cho cô nữa. Tất cả giờ đây đều làm cô sợ!~
Cô trở về phòng và đóng sập cửa lại, úp mặt vào gối. Cô không khóc,
mặt cô đỏ ran lên, cô còn chưa hết run. Cắn chặt lấy môi tưởng
chừng như có thể bật máu được, cô đau đớn. Vậy là cuối cùng, nụ hôn
đầu tiên của cô cũng gắn chặt với cái tên Huy Linh. Nhớ đến ngày
nào, cô đã cảm thấy vui sướng thế nào khi biết mình chưa mất đi nụ
hôn đầu tiên, vui sướng khi người đầu tiên ấy không phải là Huy
Linh. Nhưng điều đó có còn nghĩa lý gì không khi cũng chính là Huy
Linh. Anh đã hôn cô, nụ hôn không giống với lần trước, không phải
anh hôn cô để chữa bệnh cho cô. Rõ ràng đây là một nụ hôn thực sự,
nụ hôn mà trước đó anh đã nói anh yêu cô nhiều nhiều lắm.
Cô ghét Huy Linh. Tại sao anh lại làm như vậy chứ? Tại sao anh lại
nỡ đối xử với cô như thế trong khi anh biết rõ là cô sẽ như thế nào
khi anh làm vậy với cô mà.
Thế là hết! Hết thật rồi, Nhiều lần cô đã từng nghĩ rằng nụ hôn đầu
tiên của cô chắc hẳn sẽ rất lãng mạn và hạnh phúc, ít nhất là với
người mình yêu. Nhưng nó đã tan biến thành bọt biển. Người đó là
Huy Linh, là Huy Linh chứ không phải một ai khác.
Đến đây thì Nắng Hạ bỗng bật khóc, nước mắt cô chảy dài hai gò má
hồng. Cô không muốn nhưng không thể ngăn cho những giọt lệ dừng lại
được.
Nhưng tại sao khi ấy mình lại không cảm thấy ghê tởm điều đó. Rõ
ràng khi ấy mình nghe rõ được con tim mình cũng đập rộn với cảm
giác thật khó tả. Vì sao chứ? Chẳng lẽ...chẳng lẽ mình đã... Không!
Không thể nào như thế được! Mình và Huy Linh không thể. Mình phải
cứng rắn và sắt đá mạnh mẽ hơn nữa. Gia đình đang chờ mình, tương
lai tươi đẹp cũng đang chờ mình.
Suốt đêm đó, hai người họ không ai ngủ được. Huy Linh thì cố gắng
nghĩ xem sáng mai, khi đối diện với Nắng Hạ, anh phải nói gì, phải
giải thích gì đây? Có khi nào cô sẽ lại dùng hành động ra với anh
giống lần trước không nhỉ? Anh mỉm cười. Dù sao thì anh cũng không
cảm thấy hối hận. Anh đang tràn ngập hạnh phúc và yêu thương, vẫn
còn nguyên vẹn cái cảm giác lâng lâng hạnh phúc ấy. Ôi! Nắng Hạ ơi!
Sao em lại có thể đáng yêu và dễ thương như thế được cơ chứ? ******
****** ****** ******
Ngồi ăn cùng Huy Linh mà sao cảm thấy bất tiện quá. Nắng Hạ cảm
nhận thấy Huy Linh đang nhìn chằm chằm vào mình cho dù cô không dám
ngước lên nhìn anh lần nào. Chỉ cần nghĩ đến việc bờ môi kia của
anh đã từng chạm vào bờ môi của mình thôi là cô đã cảm thấy mặt
mình nóng ran lên vì ngại rồi. Lòng cô rối bời, cô còn không biết
được tiếp theo đây cô phải làm gì nữa. Cô than thân trách phận
mình, tại sao cuộc đời lại ác với cô như thế này chứ? Lúc nào cũng
phải kè kè trước mặt Huy Linh trong khi cô không muốn, không hề
muốn một tẹo nào cả.
Nắng Hạ quay mặt đi, giá như cô có thể lấy một thứ gì đó che được
mặt mình thì hay biết mấy. Mà sao chỗ bị thương lại đau dữ dội thế
này chứ? Cô khẽ nhăn trán, cũng chỉ tại anh ta mà ra cả. Cô im lặng
cố giấu đi rằng mình đang bị đau, cô không muốn để Huy Linh biết
điều đó. Anh mà biết được, thể nào anh lại chẳng chạy đến bên cô,
suýt xoa và làm một vài điều linh tinh khác. Cô không thích sự quan
tâm thái quá như thế.
Nắng Hạ cúi gằm mặt anh nhưng thực sự vết thương khiến cô gần phát
khóc. Huy Linh vẫn im lặng, anh không biết mình nên bắt đầu từ
đâu.
Nắng Hạ vội bỏ đũa chạy về phòng. Mới đi được vài bước thì Huy Linh
bỗng gọi giật cô lại. Cô đứng tim. Vậy là điều cô sợ cuối cùng cũng
đã đến. Huy Linh định nói gì đây? Thà rằng anh cứ im lặng còn
hơn.
- Nắng Hạ! Ưm... Chuyện tối qua...ưm...tôi xin lỗi. Nhưng từ giờ
tôi sẽ không khách sáo với Nắng Hạ nữa đâu, tôi sẽ không giấu tình
cảm của mình nữa đâu.
Nắng Hạ bối rối, cô không biết nói gì, vội vã trở về phòng.
Không khách sáo nữa là sao? Không giấu tình cảm nữa là sao? Anh ta
định làm gì? Trời ơi! Mình phải làm gì bây giờ?
Tiếng gõ cửa làm Nắng Hạ giật mình lo lắng. Giọng Huy Linh vang lên
càng làm cô lo lắng hơn:
- Nắng Hạ! Tôi vào được chứ?
- Tùy anh! Nắng Hạ biết mình không thể tránh anh ta mãi được.
Huy Linh đẩy cửa bước vào, ánh mắt nhìn anh vừa cảnh giác vừa sợ
sệt. Sự thật là tim cô đang đập liên hồi đây.
- Em vẫn ổn chứ? Huy Linh có ý giữ một khoảng cách nhất định với
Nắng Hạ, nhìn cô chất ngất yêu thương.
- Tôi không sao.
Nhìn thẳng Nắng Hạ, Huy Linh có ý nghi ngờ:
- Chân em đau phải không?
- Đã bảo là tôi không sao mà. Nắng Hạ gắt lên vô cớ, cố gắng che
dấu sự thật.
Huy Linh vẫn nhẹ nhàng:
- Không sao mà em đi về phòng lặc lè thế à?
Nắng Hạ đành im lặng, không dám nhìn vào Huy Linh. Điều đơn giản ấy
mà cô cũng không biết, cô đúng là ngốc thật mà. Nắng Hạ cúi mặt
thừa nhận, không phản kháng gì thêm.
- Có phải em bị ngã tối qua phải không?
Nắng Hạ gật đầu ngoan ngoãn.
- Đã bôi thuốc gì chưa?
- Không cần đâu.
Huy Linh lại gần Nắng Hạ hơn, nhìn cô với một ánh mắt trìu
mến:
- Cho tôi xem nào.
Nắng Hạ rụt rè đưa bàn tay bị trầy xước của mình ra trước mặt, Huy
Linh tái mặt nắm lấy bàn tay cô lo lắng:
- Như thế này mà còn bảo là không sao à?
Người Nắng Hạ như có dòng điện chạy qua, cô khẽ rùng mình khi tay
mình đã nằm gọn trong tay của Huy Linh. Bàn tay anh thật ấm.
- Cho tôi xem vết thương ở chân nào.
Nắng Hạ giật phắt tay ra khỏi Huy Linh xua xua qua lại:
- Không cần! Không cần đâu! Tôi không sao mà.
- Hay để tôi tự xem lấy?
Nắng Hạ thót cả tim. Trời ơi! Anh ta định khủng bố mình hay sao
hả?
Huy Linh đau xót nhìn vết bầm thâm tím trên đầu gối Nắng Hạ, cũng
tại anh mà cô mới ra nông nỗi này.
Huy Linh sợ Nắng Hạ đau nên có ý muốn hoãn lại buổi ra mắt hôm nay
nhưng Nắng Hạ không đồng ý. Hôm qua đã hoãn lại rồi, hôm nay mà
hoãn nữa thì còn ra gì nữa.