Sam bik gì có ngày nó cũng sẽ hỏi điều này, anh chàng ko ngần
ngại
trả lời:
- Có lẽ...nếu em hỏi anh nhận ra rằng mình yêu em từ khi nào anh sẽ
trả lời được, chứ hỏi yêu em từ bao giờ thì anh ko dám chắc là từ
bao giờ!
- Được, vậy thì anh nhận ra rằng đã yêu em từ khi nào vậy?
- Từ lúc em suýt chết đuối ở Guam.
- Anh yêu em vì điều gì?
Sam mỉm cười:
- Nếu nói ra lí do thì anh có nói đến sáng cũng ko hết, chỉ có thể
nói rằng anh yêu em chỉ vì yêu em!
Nó đỏ mặt, lảng ánh nhìn sang chỗ khác, miệng lí nhí:
- Đến lượt em....em yêu anh từ lúc...chúng ta đi hưởng tuần trăng
mật, lúc anh đã cứu em khi em bị anh hù rớt xuống biển ^^....em yêu
anh vì rất nhiều điều...có thể cả trăm ngàn lí do ko thể kể ra
hết....cũng như anh, em yêu anh chỉ vì yêu anh!
Nó ngả đầu vào vai ox của mình, còn Sam thì khỏi phải nói, anh
chàng hạnh phúc như thế nào, chẳng bik nói sao, chỉ bik dùng bờ vai
của mình nâng đỡ đầu nó, chỉ bik hôn nhẹ lên mái tóc ngắn cũn nhưng
tràn đầy hương thơm dịu dàng của nó. Bỗng nó hỏi:
- Vợ chồng mình đã kiss nhau mí lần oài nhỉ?
Sam giật mình, có vẻ như anh chàng cũng ko nhớ rõ nữa, dường như
hai người đã từng hôn nhau khá nhìu nhưng rõ ràng là chả chút ngọt
ngào tẹo nào...Anh chàng nói, giọng có vẻ như bối rối:
- Anh...ko nhớ rõ nữa!
Nó ngẩng đầu lên, mỉm cười:
- Em cũng vậy, chỉ nhớ rằng chúng ta đã môi chạm môi khá nhìu lần
rồi nhưng có ko hề ngọt ngào tẹo nào cả. Nhớ có lần em đã chủ động
kiss lên má anh, chỉ có lần đó mới cảm thấy có chút hương
vị...nhưng...thật sự ko rõ ràng lắm!^^
Nó lém lỉnh cười, Sam nhíu mày:
- Anh cũng muốn bik cái cảm giác đó thế nào rồi đây! Em có muốn
ko?
- Hả? - Nó ngơ ngác nhìn Sam.
Sam ko nói thêm câu nào nữa bởi vì anh chàng đang đặt đôi môi của
mình lên đôi môi hồng xinh của nó, một nụ hôn ngọt ngào và đằm thắm
hơn bao giờ hết. Có vẻ như cho đến lúc môi Sam chạm vào môi nó nó
mới hỉu được điều anh nói, ngốc đến thế là cùng. Bây giờ, cả hai đã
bik được hương vị của nụ hôn tình yêu mà cả hai đều muốn bik bấy
lâu nay. Chắc chắn hai trái tim này đang cùng chung một nhịp đập,
đang cùng hướng về nhau, thủ thỉ cho nhau nghe những câu chuyện
tình yêu của riêng mình.
Nó ngước mắt lên, ra là Tiff nhà ta đnag đứng trước mặt nó ra oai.
Hai tay Tiff chống nạnh, giọng đanh:
- Làm xong chỗ tài liệu tôi giao chưa?
Nó hả hê cười tươi rói:
- Xong lâu oài, đây!
Nó giơ xấp tài liệu ra trước mặt Tiff một cách tự tin khiến Tiff
phải nheo mày nghi ngờ:
- Có thật là xong chưa vậy?
Nó nhún vai:
- Cô tự kiểm tra đi, thiếu thì tôi chịu phạt.
Tiff khó chịu ngoảy đít bỏ đi, trong đầu thầm nghĩ: " Chắc chắn cô
ta ko thể tự mình đnáh xong tập tài liệu này nhanh vậy được....liệu
có phải....Joe đã giúp cô ta ko nhỉ???"
Nó thì hả hê cười trước thái độ bực mình của Tiff, cô ta tức giận
ra mặt...cũng may có Joe giúp, nếu hem nó chắc chết dưới tay bà cô
già này quá.
Trong khi nó sung sướng vậy thì Joe đang được sễp Den gọi vào phòng
làm việc hỏi chuyện.
"Cạch"...Joe đóng cửa lại, chào Den rồi ngồi xuống chiếc sofa cạnh
đó, anh chàng thắc mắc:
- Anh có chuyện gì cho gọi tôi vậy?
Den quẳng cây bút lên bàn rồi tiến lại, ngồi đối diện Joe, gương
mặt có phần nghiêm túc khiến Joe cảm thấy bất an, thường thì trên
môi anh chàng Den này lun nở nụ cười chết ruồi... í nhầm...chết
người mà lị. Den nhìn chăm chăm vào mắt Joe và bắt đầu hắng
giọng:
- Joe này, đây ko phải việc công nên tôi hỏi cậu ko phiền
chứ?
" Đúng như mình dực đoán, có chuyện gì đây nhỉ?", Joe nhướng mày
nghĩ thầm. Anh chàng gật đầu:
- Có chuyện gì mà anh muốn hỏi tôi ngay trong giờ hành chính
vậy?
Den ngả người lên ghế, nụ cười lại nở trên môi đầy tinh ranh:
- Anh và Ariel có quan hệ như thế nào vậy?
Thoáng sững sờ, Joe đã phải giật mình trước câu hỏi này. Joe bik
rồi sẽ có ngày mọi sự thật sẽ được tiết lộ, mặc dù rất ngạc nhiên
nhưng rõ ràng anh chàng vẫn cố ko để Den thấy được sự lúng túng của
mình...Có lẽ đã đến lúc Joe nên làm một điều gì đó cho người vợ
đáng iu của mình...nhưng bik nói từ đâu đây???...Mặc dù anh chàng
đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng bây giờ miệng Joe cứng đơ lại, ko
bik nói gì....Nhận ra được sự khác thường từ Joe, Den liền
nói:
- Tôi đoán ko nhầm thì hai người chắc chắn có mối quan hệ rất mật
thiết phải ko?...Nếu ko tại sao từ lúc mới vào đây làm, cả hai lúc
nào cũng sớm đi chiều về cùng nhau như vậy, nếu ko sao cậu và Ariel
lại luôn quan tâm chú ý tới nhau như vậy? Phải chăng hai người đnag
iu nhau???
Joe nắm chặt hai tay mình lại, ngẩng đầu lên mạnh dạn hỏi:
- Vậy trước khi trả lời, anh có thể nói cho tôi bik tại sao anh lại
quan tâm tới vấn đề này vậy?
Den mỉm cười:
- Vì...Tiff...có
lẽ cậu bik nó dành tình cảm cho cậu như thế nào chứ Joe? Theo như
tôi nhận xét một cách khách quan, Tiff là một người con gái thuộc
mẫu phụ nữ mong đợi của nhiều người đàn ông, tại sao cậu ko thử
chấp nhận nó?
- Thú thật, Tiff đúng là rất tốt,...nhưng tình cảm vốn dĩ ko thể ép
buộc được...nhưng tôi ko tin chỉ vì điều đó mà anh lại gọi tôi vào
đây nói chuyện thế này!
Den đành thú thật trước sự tự tin của Joe:
- Thôi được....vì....tôi rất có cảm tình với Ariel.
" Cúi cùng thì cũng chịu thú nhận...nhưng tôi sẽ ko để anh đắc ý
đâu", Joe thầm nghĩ với vẽ mãn nguyện....."Tên này cũng ko vừa, hỏi
vặn vẹo một hồi cũng buộc mình nói ra lí do!", Den thầm nghĩ....Joe
bỗng dưng dứt khoát:
- Ariel là vợ tôi!
- ....Gì cơ???....Tai tôi ko nghe nhầm đấy chứ???....
Den vô cùng kinh ngạc trước những lời Joe vừa nói khiến Joe nhắc
lại:
- Ariel đúng là vợ tôi, chúng tôi đã kết hôn được 4 năm trời! Câu
trả lời mà anh cần rồi đấy!...Tôi có thể ra được rồi chứ!
Toan đứng dậy thì bỗng dưng Den mỉm cười một cách tinh quái, anh
chàng liền nói:
- Khoan...tôi ko tin!
Joe quay ngoắt lại, giọng vẫn bình thản:
- Sao? Ko tin?
- Đúng, tôi chỉ tin trừ khi.....
Gì???
Joe quay lại ngơ ngác hỏi, còn Den thì mỉm cười đầy ẩn ý:
- Trừ khi cậu đứng trước mọi ngừi và nói to rằng Ariel Lin chính là
vợ của cậu thì tôi mới tin!
....Thoáng sững sờ trước đề nghị quái gở của Den....mặc dầu vậy
nhưng Joe vẫn cố gắng ko để cho Den bik rằng mình đang lúng
túng..." Thôi thì đã đến lúc cho mọi ngừi bik sự thật rồi!" - Joe
thầm nghĩ vậy, anh chàng khẽ nhếch mép cười rồi bước nhanh ra khỏi
phòng Den..
Mọi người vẫn đang say sưa làm việc...Joe hít một hơi thật sâu và
nói to:
- Mọi người cho tôi 1 phút!
Ai nấy đều ngơ ngác quay lại nhìn Joe chằm chặp như một vật thể lạ.
Trong khi đó Den bước nhẹ nhàng ra phía sau lưng Joe, có vẻ như Den
đã đoán trước Joe sẽ làm điều gì.
Trong lúc đó Joe thì đang liếc mắt khắp nơi tìm hình dáng
nó...quái...cái giờ phút quan trọng này thì bỗng dưng nó biến đâu
mất tiêu...Thôi thì đành một mình công khai vậy, Joe hắng
giọng:
- Xin lỗi đã làm mất thời gian của mọi người...nhưng...tôi có một
điều muốn nói...một việc mà tôi đã giấu ko cho mọi người bik lâu
nay...Điều tôi muốn nói là...điều tôi muốn nói....là.........ARIEL
LIN....chính là người vợ yêu dấu của tôi bấy lâu nay!
1s, 2s, 3s...15s, phải mất 15s sau mọi người mới có thể ngậm miệng
lại vì há quá to và vì cái thứ dung dịch trong miệng bắt đầu trào
ra khóe môi Ai nấy bắt đầu bàn tán xôn xao, trong đó có cả những
lời tiếc rẻ của những bà t8m, của những ông t8m....đặc bik, có một
người nãy giờ cứ thần người ra, gương mặt đầy sững sốt...Có lẽ Tiff
ta quá shock trước điều Joe vừa tuyên bố.
Lúc này Joe mới quay lại, nhìn Den đầy thách thức:
- Anh tin rồi chứ!
Den dựa người lên tường, anh chàng chẳng hiểu vì sao ngoài miệng cứ
bảo thích nó mà khi bik nó là vợ của Joe, Den ko hề cảm thấy buồn
bã, cũng ko hề thất vọng...chỉ có chút gì đó hụt hẫng...có một chút
gì đó tiêng tiếc...phải chăng tình cảm anh dành cho nó ko phải tình
yêu mà đơn thuần chỉ là một thứ tình cảm gì đó...có vẻ như nó vẫn
chưa phải là người mà Den mong mỏi tìm kiếm bấy lâu nay.
Den quay sang nhìn Joe, mỉm cười:
- Cám ơn đã giúp tôi!
Nói rồi Den quay vào phòng làm việc và đóng cửa lại làm Joe ngỡ
ngàng. "Cái gì???...Mình đã giúp gì hắn chớ?...Tên này đúng là khó
hiểu???...Mà...lẽ ra mình phải cám ơn hắn mới đúng chớ nhỉ..." -
Joe tự hỏi. Bỗng anh chàng cảm thấy cánh tay phải của mình đang
nóng lên, lại bị cái gì đó cứ giằng lên giằng xuống. ANh chàng liền
nhìn xuống...Tiff mắt ướt mắt ráo nhìn Joe đầy...khó hỉu:
- Ko phải chứ Joe?...Ko thể?...Hãy nói cho em bik....ko phải
vậy?
Joe hỉu ra được vấn đề, liền kéo tay Tiff ra một góc và nói, giọng
nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
- Xin lỗi Tiff, nhưng sự thật đúng là vậy. Ariel là vợ của
tôi....tôi bik những tình cảm mà cô đã dành cho tôi, tôi thật sự
cảm ơn nhưng tôi đã có vợ...tôi cần có trách nhiệm với cô ấy và
quan trọng hơn là...tôi cần cô ấy!
Nói rồi Joe từ từ gạt tay Tiff ra, thật ra hem phải từ từ mà là cố
gắng gạt tay Tiff ra, bà ta cứ níu chặt lấy tay Joe hem làm sao gỡ
ra được...Cho đến khi Joe đi khuất rồi, nàng ta mới sực tỉnh
lại...cô ta nghĩ rằng mình cần phải làm một điều gì đó....Tiff vùng
vằng quay lại, gạt những giọt nước mắt mặn chát trên khóe mi và bỏ
chạy một mạch...cô bik Ariel đang ở đâu, làm gì...
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
- Phù...xong...cái bà phù thủy này...sao lúc nào cũng bắt mình đi
làm mấy cái việc photo coppy này nhỉ? ĐÚng là mụ phù thủy
mà...
Nó khệ nệ ôm chồng tài liệu vừa mới photo xong do koan
mụ Tiff giao làm. Đang bước ra khỏi caử thì nó khựng lại....hai con
mắt nó tròn xoe...sững sốt hem thể tả....trước mặt nó....lần đầu
tiên....nó thấy TIff khóc, đúng là cô ta đang khóc, nước mắt cô rõ
ràng đang lăn xuồng hai gò má....Nó thật sự bối rối, chẳng bik nên
hỏi han làm sao thì Tiff đã lên tiếng trước, giọng đầy tức
tối:
- Có thật vậy ko?
Nó nghệt mặt ra, chả hỉu gì cả:
- Gì cơ?
- Cô đừng giả vờ nữa...tại sao các người giấu tôi....tại sao các
người đã cưới rồi mà còn giấu tôi...có phải các người muốn đem tôi
ra làm trò hề ko hả? - Tiff gần như hét lên, gương mặt tím
tái.
Nó đơ cứng cả người, cô ta nói cái gì thế nhỉ? Cái gì mà cưới? Cái
gì mà giấu giấu diếm diếm?...Nó dè dặt hỏi:
- Thực ra là cô đang nói gì vậy?
Tiff cố kìm mình lại, cô đang giận đến run cả người, đôi mắt đầy
hằn học nhìn nó làm cho nó lạnh cả sống lưng. Tiff mím chặt môi, cố
gắng nói rõ từng chữ:
- Cô là vợ của Joe?
-.......
- Có thật vậy ko?
-.......
Nó dường như ko tin vào tai mình nữa...chẳng nhẽ Joe đã nói cho
Tiff bik tất cả...Nếu đã vậy...từ nay nó sẽ ko phải cố giấu thân
phận mình nữa...nếu vậy từ nay nó có thể thoải mái bên cạnh Joe mà
ko lo sợ người khác sẽ nghĩ gì nữa....Nếu vậy....nó sẽ ko còn lo
lắng Joe bị Tiff dành giật với nó nữa...Nó cảm thấy rất vui...một
cảm giác vui sướng len lỏi trong lòng nó...nó thật sự hạnh
phúc...cuối cùng Joe đã nói cho mọi người bik rằng nó chính là vợ
của Joe...Nhưng khi ngước mắt lên nhìn Tiff, nó cảm thấy chạnh
lòng...cảm thấy thương cho cô đồng nghiệp này...cô ta chả có tội
gì, cô ta chỉ có tội là quá yêu Joe mà thôi. Nó nên nói gì đây
nhỉ?
- Phải!...Sự thật Joe là chồng tôi...xin lỗi...nhưng tôi rất yêu
anh ấy!
Nói rồi nó ôm chồng tài liệu bước đi, bỏ mặc Tiff đnag thẫn thờ sau
lưng. Nhưng nó nghĩ cái gì đó rồi quay lại, nói to với Tiff:
- Cô rất xinh đẹp, rất thông minh...tôi tin sẽ có một người nào đó
hợp với cô và yêu cô hết mình, đừng buồn, rồi cô sẽ hiểu còn nhiều
điều để ta theo đuổi chứ ko chỉ có tình yêu đâu!
Nói rồi nó mỉm cười thật tươi với Tiff rồi quay lưng bỏ đi...Tiff
nhìn theo nó với ánh mắt khỏ hiểu, nhưng trong ánh mắt đó đã ko còn
sự hằn học, ghen tuông đầy phẫn nộ nữa...Tiff lấy tay gạt nước mắt,
tự nhủ với lòng mình:
- Rồi sẽ ổn thôi mà...rồi sẽ ổn thôi Tiffany, rồi tôi sẽ tìm được
một người đàn ông hơn Joe nhiều....Đúng rồi, môt cô gái xinh đẹp và
quyến rũ như mình thì có khối người theo đuổi, mắc công gì mình
phải theo kẻ đã có vợ rồi chứ!
Nói rồi cô nàng hếch mặt lên, lấy lại dáng vẻ tiểu thư đài các kiêu
ngạo của mình một cách nhanh chóng.
Suốt từ nãy đến giờ ngồi trong xe nó vẫn ko nói gì với Joe, dường
như nó đang chờ Joe nói ra điều gì đó. Còn Joe thì cứ im lìm suốt
khiến nó phát bực nên chả thèm nói gì luôn. Bỗng Joe cho xe dừng
lại trươc một quán thịt nướng bên đường, nó thoáng chút ngạc nhiên
nhưng vẫn im lặng theo chân anh chàng bước vào quán, hai người vẫn
chưa nói gì với nhau...thật khó hiểu?!?
Nó ngồi đối diện Joe, gương mặt cứ như cái bơm khiến Joe bây giờ ko
thể nhịn cười hơn được nữa, thật ra từ nãy đến giờ anh chàng đang
cố tình trêu tức nó, Joe thừa bik tính nó mà...Thấy Joe phì cười,
nó làm lạ nên nhón ngón tay chọc vào người anh:
- Này, anh cười gì vậy?
Joe cố nhịn cười, nó thì cái mặt vẫn nghệt ra, chả hiểu gì cả...Bấy
giờ Joe mới lên tiếng:
- Chắc em bik cái vụ ban chìu rùi chứ!...Anh đã làm nên một vụ động
trời chưa từng có ở đấy bao giờ! Có lẽ sẽ được ghi vào sử sách
đấy!
Nó bực mình, vờ hem bik, nó mún Joe phải tự nói ra rõ ràng với nó
cơ:
- Hem bik vụ nào cả!
- Hả?...Chưa bik sao? - Joe ra vẻ ngạc nhiên.
- Chưa! - Nó lắc đầu.
- Vụ động trời thế mà em vẫn chưa bik àh? - ANh chàng vẫn cố trêu
nó.
- Chưa! - Lại lắc đầu, nó cảm thấy bị ức chế.
- Có thật ko đấy! - Joe nhướng mày dò xét một cách tinh quái.
- Chưa, chưa, chưa....
Nó gần như điên cả lên...mà nó cũng chẳng hiểu sao mình lại vậy
nữa. Joe thì dường như đạt được mục đích, anh chàng cười phá lên
mặc cho ai nấy đang nhìn hai người đầy khó hiểu.
Joe cố nín cười bớt nhưng vẫn làm nó bực cả lên:
- Anh thật là...sao cứ cười hoài vậy...anh muốn làm em tức phát
điên lên sao?
Joe cố nín cười:
- Ừm...vì em sinh ra là để anh trêu tức mà!
- Hả??? - Nó trợn mắt lên đầy tức tối.
Joe đến nước này đành nhường nó:
- Thôi được, anh định kiếm một nơi nào đó lãng mạn để nói nhưng
ngang qua đây ngửi thấy mùi thịt hun khói thơm quá nên hem chịu
nổi.
- Sao? - Mặt nó nghệt cả ra.
Bỗng mặt anh chàng chuyển sang nghiêm túc lại:
- Lúc chiều, em có bik anh đã nói
những gì với mọi người ko?...Anh đã thừa nhận với mọi người một
điều....Em có bik đấy là điều gì ko?
Nó chỉ chực chờ những lời này được thốt ra từ miệng Joe:
-Anh mau nói đi!
- Anh đã nói anh đã cưới một con mèo về làm vợ đấy!
- Hả??? - Nó chỉ tay vào mặt mình đầy ngạc nhiên, hai mắt tròn xoe
ngây thơ.
Nó đến phát tức lên, định cho anh chàng một trận nhưng....cái gì
đang xảy ra vậy?...Joe bỗng vươn người dậy kiss lên môi nó một cách
ngọt ngào ko thể tả. Nó sững cả người, hành động, cử chỉ đáng iu
này của Joe khiến nó nguôi ngoai hẳn cơn giận vì vừa bị ví như một
con mèo...Đồng thời, hành động này khiến mọi người xung quanh đó
phải trố mắt nhìn theo rồi bàn tán xì xào...Thật kì lạ, Joe vẫn ko
phản ứng gì, có vẻ như anh chàng xem chốn này ko người, chỉ có mỗi
cặp vợ chồng Joe - Ariel.
Nó đưa tay lên sờ trên môi, gương mặt đỏ ửng, nó bẽn lẽn nhìn Joe,
mặt anh chàng trông cũng đỏ như trái gấc hem kém, ai bảo anh chàng
hem bik ngại là gì cơ chứ! ^^
Joe cứ thế cắm cúi nhai thịt, chả dám nói thêm gì, nó thì vui lên
hẳn, ko còn mang gương mặt bí xị nữa.
Trong lúc đó, tại nhà Den:
- Gì cơ? - Den tỏ ra khá sững sốt khi nghe Tiff nói Mina sẽ về
Mĩ.
- Đúng thế đấy! Chính xác là đúng 7h tối nay chị ấy sẽ có chuyến
bay gấp về Mĩ. - Tiff khẳng định một lần nữa.
- Sao cô ấy đi mà chẳng nói gì với anh cả vậy?
- Em ko bik, có lẽ chị ấy nghĩ rằng mình đã hoàn toàn mất anh nên
ko muốn ở lại làm gì nữa...với lại chị ấy vốn dĩ là một con người
ko chịu thua kém ai bao giờ, nên đi trong im lặng có lẽ là tốt
nhất. Em nghĩ thế đấy. - Tiff lắc lắc ly rượu vang đỏ trên tay và
nhận xét.
Den liếc lên đồng hồ, đã 6h30. Anh chàng liền phóng như bay ra khỏi
nhà ko một chút chần chừ khiến Tiff ngạc nhiên nhìn theo, trên môi
cô nàng nở một nụ cười mãn nguyện:
- Rồi sẽ đâu vào đấy thôi anh trai iu dấu của em àh!...- Tiff khẽ
thở dài, cô nàng chợt nhớ tới lời đề nghị của một anh chàng người
Mĩ gốc Hàn tên là Dalny, anh chàng này là một người dễ mến và đáng
tin vô cùng, Dalny rất có cảm tình với Tiff. Bỗng Tiff mỉm cười đầy
thích thú. - Có lẽ đã đến lúc mình đi tìm tình yêu của mình
rồi!
..............
Tại sân bay, đã 6h56'.
Xe Den vừa dừng lại là anh chàng đã chạy xộc vào trong chỉ mong tìm
được một người. Den đưa mắt nhìn khắp nơi nhưng vẫn ko thấy Mina
đâu, Den chạy thật nhanh đến cửa số 11 như trên bảng chỉ dẫn. Nhưng
đã quá muộn, khi Den vừa đến nơi cũng lúc chỉ kịp thấy bóng dáng
nhỏ bé của Mina cùng với chiếc vali đỏ khuất sau cánh cửa phòng
cách ly.
Hụt hẫng, thất vọng, một nỗi xót xa đến khó tả bỗng dưng trỗi dậy
trong lòng Den. Den chỉ bik đứng thần người nhìn hun hút vào cánh
cửa trước mặt...Nếu như Den nhận ra Mina mới chính là người con gái
quan trọng trong lòng mình sớm hơn thì sẽ ko có ngày hôm nay...Nếu
như Den bik đựoc chuyến bay này của Mina sớm hơn thì lòng anh sẽ ko
đau như bây giờ...Nếu như trước đây Den chịu suy ngẫm lại vị trí
của Mina trong lòng anh thì có lẽ sẽ ko như bây giờ...Hàn ngàn câu
" Nếu như..." trong lòng Den như muốn vỡ tung cả ra. Nhưng tất cả
chỉ là vô vọng, Den chỉ còn bik quay lưng ra về mà ko thể nói gì
hơn đựoc nữa...
ĐÚng lúc Den vừa quay lưng lại thì bỗng có một giọng nói trong trẻo
quen thuộc vang lên sau lưng:
- Den!
Den dường như ko tin vào tai mình, anh quay lại. Đôi mắt anh mở to
đầy vẻ sửng sốt trước sự hiện diện của Mina. Den ấp úng ko nên
lời:
- Chẳng...chẳng phải...em vừa...
Mina kéo chiếc vali đỏ tiến tới trước mặt Den và mỉm cười:
- Chẳng hiểu sao em lại ko muốn về Mĩ nữa! Có lẽ...
Đang còn định viện thêm vài lí do cho hành động của mình thfi Den
đã ôm chặt Mina vào lòng, chặt đến nỗi Mina cảm thấy nghẹt thở. Cô
cố đẩy Den ra nhưng anh chàng vẫn cố ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé
của cô. Mina ngạc nhiên đến ko nói được câu gì, còn Den thì có rất
nhiều để nói với cô:
- Đừng đi! Em có bik anh đã rất hối hận khi nghe thấy tin em chuẩn
bị rời khỏi đây ko!?!... Anh đã nhầm khi nghĩ mình ko hề yêu em,
nhưng ngược lại, trong trái tim anh luôn đầy ắp bóng hình của em,
trái tim của anh luôn hướng về em! Đừng đi, xin em đừng đi! Anh yêu
em!
Quá bất ngờ trước tất cả sự việc, hai hàng nước mắt hạnh phúc lăn
dài trên đôi má hồng xinh của Mina. Cô ko ngờ quyết định hoãn
chuyến bay của mình lại quyết định được cả hạnh phúc cuộc đời cô.
Thực ra cô chỉ định về Mĩ một tuần để thăm bố mẹ, nhưng ko hiểu sao
lúc sắp bước lên máy bay cô lại ko muốn đi nữa, thế nên mới quay
ra, cô đã rất ngạc nhiên khi thấy Den cũng có mặt ở sân bay, và mọi
chuyện ngoài mong đợi đã xảy ra mộ cách nhanh chóng. Quá xúc động,
đến lúc này cô vẫn ko thể nói lên lời nào, chỉ bik
dang hai tay ôm chặt lấy Den như ko muốn rời anh bất cứ giây phút
nào.
_________________________
Tại lan can trước phòng vợ chồng Joe - Ariel
- Bầu trời đêm này đầy sao nhỉ! Thích quá! - nó ngẩng mặt lên nhìn
trời đầy vẻ thích thú.
Joe bước lại ôm lấy nó từ đằng sau, hai người tựa vào nhau ngắm sao
đầy hạnh phúc. Bỗng nó hỏi:
- ANh có bik lúc anh vừa tuyên bố "điều đó" Tiff đã đến tìm em
ko?
- Bik chứ!
Nó ngạc nhiên ngước lên nhìn Joe đầy thắc mắc, Joe liền giải
thích:
- Anh còn ko bik tính cô ấy sao, anh đã chắc chắn cô ấy sẽ đến tìm
bà xã của anh để hỏi chuyện!
- Vậy sao anh ko chạy theo cứu em, nhỡ em bị cô ta ăn thịt sao! -
Nó giả vờ ngây ngô.
Joe phì cười:
- Anh thừa bik em sẽ giải quyết được vụ này, với lại cô ấy đâu có
xấu như em nói!
- Nghĩa là anh khen cô ấy chứ gì! - Nó hơi bực mình.
- Em đang ghen đấy àh? - Joe trêu nó.
Nó giằng người ra khỏi Joe, đứng sấn sang một bên hờn dỗi:
- Ai thèm ghen với cô ta!
Joe mỉm cười tinh quái:
- Ko ghen mà lại đỏ mặt tía tai lên thế hả?
Anh chàng lại ôm chầm lấy nó từ đằng sau, mặc cho nó cố giảu nảy ra
khỏi tay anh nhưng anh vẫn ko chịu buông:
- Đứng yên cho anh ôm nào mèo con!
- Gì? - Nó liếc xéo Joe đầy hăm dọa.
ANh chàng vẫn lì lợm ko buông:
- Có muốn bik vì sao anh ko chạy theo ngăn cô ta đi tìm em
ko?
Nó bĩu môi:
- Có phải anh định nhân cơ hội đó cho cô ta hạ gục em rồi anh cùng
cô ta vui vẻ với nhau chứ gì!
- Ngốc, cái đầu em chỉ nghĩ được đến thế thôi sao? - Joe kí nhẹ vào
đầu nó.
Nó lấy tay xoa xoa đầu, quay lại nhìn Joe, ánh mắt vừa có chút hờn
dỗi, vừa tràn ngập iu thương đến khó tả...Nhìn nó vậy khiến Joe phì
cười, anh ôm chặt nó vào lòng:
- Vì anh rất tin vợ anh ko dễ bị hạ gục, bik cách ứng xử trong mọi
tình huống dù có khó khăn thế nào, và vì...anh rất yêu vợ
anh!
Nói rồi Joe hôn nhẹ lên mái tóc thơm mượt mà của nó, còn nó thì mỉm
cười đầy hạnh phúc trong vòng tay ấm áp của Joe...
Trong khi đó, thập thò đằng sau tấm rèm cửa, có hai tên đang cười
rúc rích do nhìn trộm được những giây phút ngọt ngào của đôi vợ
chồng kia. ( Hai kẻ đó chắc các bạn cũng bik là ai rùi chớ
nhỉ?)
THE END