- Ơ, thế cậu định mặc áo trái để đi ra phố dạo mát đấy hả?
Nghe vậy Joe giật mình nhìn lại, đúng là anh đang mặc áo trái thật.
Anh chàng lại tức tốc lao vào phòng mình. Vừa đóng cửa lại, định
thở phào nhẹ nhõm vì vừa thoát được ông anh tinh quái. Bỗng nó cũng
từ phòng tắm bước ra, hai người lặng nhìn nhau, mặt đỏ dần lên. Và
một lần nữa, Joe lại phóng ngay ra ngoài đóng sầm cửa lại làm nó
giật mình. May mà ông Sam đi rồi, lần này thì Joe nhà ta có thể thở
phào nhẹ nhõm rồi. Còn nó??? Nó đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng tắm,
mặt đỏ ửng như trái gấc. Rồi nó bay lên giường ngủ, nằm sấp lại và
bắt đầu......cười tủm cười tỉm. ( pó chíu)
_________________________
- Ăn ko?!? -Jiro chìa cái bánh ngọt trước mặt nó và mời với một nụ
cười dễ mến cực.
Nó nhận lấy và cười tươi:
- Thank you very much!
Thấy hai người vui vẻ cười cười nói nói vậy, Hebe bực mình cầm lấy
cốc café và tiến về phía Jiro. Đi ngang qua Jiro cô cố tình giả vờ
ngã và đổ hết café lên người nah chàng. Trong khi Jiro đang bàng
hoàng vì cái áo mới mua đã bị lấm lem café thì Hebelại giả vờ luống
cuống:
- Xin lỗi....xin lỗi..... ôi cái áo đẹp thế mà tôi lại làm đổ café
lên người anh hết ròi! Giờ làm sao đây???
Đến lúc này Jiro như điên tiết lên, anh chàng hét vào mặt
Hebe:
- Mắt cô để đâu thế hả??? Người gì mà hậu đậu thế ko bik???
Bực mình trước câu nói của Jiro, Hebe đá thật mạnh vào chân anh
chàng và nghiến răng kèn kẹt:
- Cái gì mà hậu đậu hả? Nói cho mà bik, đây là dòn cảnh cáo thôi
đấy!
Nói rồi mặt bà cô đằng đằng sát khí ngoảy đít bỏ đi thẳng, để mặc
cái bản mặt nhăn nhó đến là tội của Jiro nhà ta.
Đứng trước cửa thang máy công ty, nó vừa liếc nhìn đồng hồ vừa huýt
sao vui vẻ. Thang máy dừng lại, cửa mở ra. Đang tươi tỉnh bỗng dưng
mặt nó xụ lại ngó chăm chăm vào hai người một trai đã có vợ, một
gái chưa chồng đang cười nói vui vẻ với nhau. Nhận thấy gương mặt
đằng đằng sát khí của Ella, Sam nhà ta lại cố tình cười đùa vui vẻ
hơn với ả kia và bước ra khỏi thang máy nhường chỗ cho nó bước
vào.
Đứng trong thang máy nó ko ngừng thầm rủa hai kẻ kia:
- Đồ chết dẫm, chết tiệt, gian phu dâm phụ......grừ... được rồi,
tối nay anh sẽ bik tay tui!
Mặt nó lúc này chỉ chực như muốn nhai tươi nuốt sống ông xã iu woái
mà thui. Trông sợ khiếp.
________________________
Vừa bước vào bếp nó đã thấy bà ss của mình đnag lúi cúi chuẩn bị
bữa ăn Nó ngạc nhiên hỏi:
- Hum nay sao chị nổi hứng thế??? Chà, bik bao món ăn ngon, thơm
nứt mũi đi được!!!
Ella lôi nó tới gần khẽ thì thầm vào tai nó:
- Nói nè, chốc nữa chị bưng tô cnah này lên, em ko được đụng muỗng
vào đấy nhá. Cái này chị đã nhắc Joe rồi, ổng hứa hem nói với Sam
rùi! Hehee! Chỉ còn chờ hắn ăn canh này vào là Ok thui, khà khà.
^^
Mặt nó thộn ra:
- Hở??? Chị......hem phải chị....định ám sát ông xã đấy
chứ???
Ella kí vào đầu nó một cái rõ đau và nói:
- Ngốc, cái này là để cảnh báo thui, đêm nay hắn tha hồ mà canh cửa
nhà vệ sinh, hí hí!
Nó rùng mình với kế hoạch của bà chị. Nhưng Ella nhà ta đâu có ngờ
được ông Sam nãy giờ núp gần đó và nghe hết. Hắn nhếch mép cười đầy
thâm độc:
- Phen này thì cô em chít chắc rùi, há há!!!^^( phen này đúng là
xui cho ss rùi) Cúi cùng thì bữa ăn tử thần cũng đã đến. Túi nay
ông Trịnh về muộn nên nó ko phải lo gì cả, nó bày biện đủ mọi thứ
lên bàn và mời mọi người vào ăn. Joe và Ariel ngồi xuống, trong
lòng thấp thỏm vì hem bik bà này có lỡ tay cho cái thứ thuốc hại
người quái quỷ ấy vào đĩa thức ăn nào khác ko. Riêng nó và Sam thì
hoàn toàn khác, hai người này nãy giờ cứ nhăn răng thi nhau cười
hoài, điệu bộ của Sam đến là khả nghi. Anh chạy ra chỗ tủ lạnh lấy
4 lon nước ngọt đã được mở sẵn đến đưa cho mỗi người một lon. Nó
hem hề nghi ngờ ( chủ quan như thía là thất sách) nhận lấy lon nước
và cười tươi. Nó hí hửng:
- Mọi ngừi ăn đi chứ!
Thế là bữa ăn được bắt đầu, Sam đang ăn hay đang uống cũng cứ nhoẻn
miệng cười tủm cười tỉm, vấn đề này ko những làm nó ko nghi ngờ mà
còn thầm cười trong bụng: " Chút nữa hết cười nha con! ". Nhưng nó
đâu bik rằng chính nó là người sắp tắt nụ cười. Hem hỉu sao mà cả
buổi ăn ko một ai đụng thìa vào tô canh ngon ơi là ngon trước mặt
nó( rõ rồi còn gì ^^). Nhưng nó đâu thể để cho kế hoạch mình bị phá
sản được. Nó vội giật lấy chén trên tay Sam và nhanh nhảu múc vào
vài muỗng canh khiến Sam hơi lúng túng. Nó nhoẻn miệng cười thâm
độc khiến hai đứa kia rùng mình, riêng Sam nhà ta thì coàn lâu nhá.
Anh chàng cũng cười thâm hem kém.
Hai đứa kia chỉ bụm miệng cười vì cái
cảnh bà ss Ella và bro Sam đang thi nhau làm mặt khỉ thì phải, rõ
là khùng, cười gì lém thía. Nhưng hai đứa thót tim khi Sam cho một
muỗng canh vào miệng, anh chàng ra vẻ ko có chuyện gì, vô tư gắp
thêm miếng thịt vào nữa rồi cầm lon nước của mình lên ra hiệu no
rồi và bỏ đi. Sam vừa đi khuất thì Ariel quay ra nhìn Ella:
- Có hịu nghiệm hem vậy, mới có một thìa thì làm sao thấm
được???
Nó cười hí hửng:
- Hơ, một thìa là đủ phê oài, hí hí ^^! Ta dốc hít bịch thuốc vào
trong tô mà ^^! ( hic, giết người bà koan ui!!!)
Nói rùi nó cầm lon nước ngọt lên tu một hơi rùi phá lên cười sảng
khoái ( kỉu này toi bà rồi). Cả hai đứa kia há hốc mồm nhìn nó mà
rùng mình. Hơ hơ, nhưng có ai bik rằng anh Sam nhà ta vừa ra ngoài
là đã phụt ngay cái đống đáng sợ trong miệng ra, dốc lon nước ngọt
rồi cẩn thận súc miệng súc mồm cho chắc ăn. Xong anh chàng ngẩng
đầu lên trời, nhìn trăng treo mà cười hí hửng:
- Giờ thì bà toi roài nhá! ^^
Thế là cả túi hum đoá, Ella nhà ta cứ chạy vô chạy ra cái toalét
với số lần trên dưới....10. Trong khi nó đang vật lôn với cơn đau
bụng quái quỷ trong toalét thì ở ngoài này có một kẻ đang nằm trên
giường trùm chăn lại cười chảy cả nước mắt: " Hố hố....hô hô....ha
ha...hí hí....sax.....ha ha....hi hi...." ( pó chíu)
_________________________
Sáng nay là chủ nhật, Jiro nhà ta đang vừa huýt sáo vừa tí tởn dắt
chú Pipo chạy trong công viên. Chả là, mama Jiro vừa mua một con
chó nhật về nuôi đặt tên là Pipo, gần giống tên Jiro cho thân mật
^^. Sáng bảnh mắt ra mama đã bắt Jiro nhà ta phải dắt chú cún đáng
iu này ra công viên cho nó chơi, thía là anh chàng buộc phải thi
hành mệnh lệnh của mama ****. Vốn dĩ mama cưng Pipo cực nên ko thi
hành là bị đá đít ngay ^^. Đang tung tăng trên con đường nho nhỏ,
hai bên là cây cối và hoa lá, bên này lại có cả cái hồ cá trong
xanh. Anh chàng nói với Pipo:
- Này, mày cũng nên hít thở cái ko khí trong lành này đi, mày sẽ
cảm nhận được sự tuyệt dịu của bầu ko khí này đậy Nào, 1 2 3 hít hà
hít hà ....1 2 3 hít ......
Bỗng dưng từ đâu ra một trái bóng cam đập cái "BỘP" vào trán Jiro
làm anh chàng té ngửa ra, lúc này trước mặt Jiro như có từng chú
chim non bay qua bay lại trêu ngươi anh. Một giọng nói con gái quen
quen vang lên bên cạnh Jiro làm anh chàng giật mình:
- Hơ, anh có chú cún đáng iu thật đấy! Tên nó là gì vậy?
Jiro lắc cái đầu đang ong cả lên thiệt mạnh cho tỉnh táo lại và
quay về phía cô gái. Anh chàng như nổ đom đóm mắt vì Hebe đang đứng
trước mặt anh, hai tay đang ôm và vuốt ve Pipo với vẻ mặt rất chi
là thích thú. Jiro gần như hét lên:
- Này, thả nó ra, ai chứ cô thì tui hem cho đụng vào Pipo đâu
nhá!
Hebe ngẩn ngơ:
- Pipo??? Sao nghe quen vậy???......Áh, Pipo nghe giống Jiro ghê
ta!!! Há há há.....
Hebe phá lên cười vì phát hiện lí thú của mình, trong khi cái mặt
của Jiro nhà ta đang đỏ au lên vì tức giận. Anh chàng giằng lấy chú
cún đáng thương từ tay Hebe làm cún con kêu "ăng ẳng". Hebe nhăn
mặt nhìn chú cún:
- Này, đừng làm vậy với nó chứ!
Jiro vênh mặt lin:
- Ai bỉu cô ném banh vào mặt tui chi!
- Ai bỉu anh là con trai mà sức íu chi, mới đụng có tí xíu mà đã
lăn quay ra rùi. -Hebe ngúng nguẩy.
- Thế ai bỉu cô vác mặt tới đây chi! Thấy cô là tui mún xỉu nên mới
ngã ra đấy! -Jiro vẫn cố chấp.
Hebe cười phá lên:
- Ai bỉu tui xinh chi để anh phải xỉu!
Giựt mình, Jiro hét lin:
- Này, cô điên hả??? Tui mà xỉu vì cô xinh áh, có mà xỉu vì cái mặt
bà chằn chư cô í!
Hebe nóng mặt, cô liền đá một cú thật mạnh vào chân anh
chàng:
- Ừh thì bà chằn nè, lần sau đừng có mà xuất hiện ở đây cho nhức
mắt tui nữa nhá!
Jiro la lin oai oái và cố giơ tay lên định đnáh Hebe. Ko những ko
sợ cô nàng còn vênh mặt lên:
- Đánh đi, đánh thử xem mà sống! - Hic, cúi cùng anh Jiro nhà ta
cũng đành nhường Hebe một bước, hem thui ai lại con trai đánh con
gái nhở?
Hebe khoái chí:
- Hí hí, hem đánh hả??? Tưởng đánh thịt tui bắt đền anh lun!
Jiro ngẩn tò te ra:
- Gì??? Đền áh???
Phủi phủi tay, Hebe nhặt trái bóng cam của mình lên và hỏi:
- Bik chơi bóng rổ ko?
Jiro hào hứng ra vẻ ta đây:
- Gì chứ thể thao tui đây hem thua ai đâu nhá, chỉ thíu một nước
làm vận động viên quốc gia thui!
Hebe liền ném bộp trái bóng cam vào người Jiro và chạy ra chỗ sân
bóng rổ gần đó. Vừa chạy cô nàng vừa ngoái lại:
- Này, bộ hem định ra đấu sao?
Jiro hét với theo:
- Nhưng còn Pi...còn con chó???
Hebe cười lớn:
- Ngốc, buộc nó vào cái gốc cây kia là Ok roài!
Jiro nghe vậy liền cười tươi, gãi gãi đầu trông đáng iu lém:
- Ừh há! Quên mất tiu!
Rùi anh chàng một tay ôm bóng, một tay dắt con cún lon ton về phía
Hebe. Sau khi cột dây xích cho Pipo xong xuôi, anh chàng bắt đầu
hếch măt lên trời, ngón tay cái bên trái đưa lên quẹt qua mũi như
dân anh chị chính
hịu, ra vẻ đầu gấu:
- Ok, bây giờ bắt đầu nào!
Hebe thì nhếch mép cười đầy ẩn ý. Hai người bắt đầu vào cuộc chiến
trên sân bóng. Trái bóng cam cứ liên tục dồi lên dồi xuống, đưa qua
đưa về và lọt lưới hoài. Lúc đầu tự tin là thế, mà chưa đến nửa
hiệp anh chàng đã bắt đầu nhăn nhó, lúng túng trước Hebe. Ko ngờ cô
nàng lại chơi khá thế, dẫn trước mí quả làm Jiro nhà ta hoảng hốt.
Hơ hơ, cuối cùng thắng bại đã phân rõ, tất nhiên thắng cuộc là Hebe
nhà ta oài, với tỉ số nghiêng về ss Hebe là 36:29( hoành tráng
hoành tráng). Cả hai ngồi bệt xuống sân bóng, người vã đầy mồ hôi.
Hebe ngiêng đầu trong nắng hồng:
- Anh cũng khá đấy chứ!
Jiro nằm xoải ra, vừa thở hổn hển vừa nói:
- Cô ghê ghớm lắm!
- Hahaaa, anh chịu thua chưa? -Hebe thích thú.
Jiro nghe vậy liền ngồi bạt dậy:
- Chưa! Còn lâu nhá!
Hebe cười rồi đứng dậy, phủi phủi tay và ôm trái bóng cam ra về.
Jiro nói với theo:
- Lần sau nhất quyết ko thua đâu!
Chap 4
Nghe vậy Hebe nở một nụ cười sung sướng típ tục chạy bộ về
nhà.
Ngày lại ngày, ngày nào nó cũng phải chứng kiến cảnh Tiff và ông xã
mình thân mật với nhau Mặc dù nó thừa bik họ chỉ nối chuyện công
việc thui, nhưng sao nó cảm thấy ngứa mắt quá. Giờ tan tầm, nó bước
ra đứng bên vệ đường chờ Joe, chìu nay nó định rủ Joe đi ăn ở
ngoài. Chà, đầu tiên sẽ đi ăn Shusi Nhật nè, sau đó đi siêu thị mua
mấy thứ, rồi sau đó sẽ đi chơi ở đâu đó cho zui, đến công viên???
Ko, công viên đêm hôm ai mở cửa, đến một quán café lãng mạn nào đó
cạnh bờ hồ chăng???.....Còn bik bao dự tính nữa mà nó đnag thao
thao bất tuyệt một mình, đôi mắt mơ màng hít chịu nổi. Bỗng một
giọng nói vang lên sua lưng làm nó giật mình:
- Sao cô đứng đây một mình vậy?
Nó quay lui và ngạc nhiên nhìn Den:
- Thế sao anh lại ở đây? Chả phải anh có xe hơi àh?
Den cười, nụ cười chết ruồi, í quên, nụ cười chít gái chớ :
- Sau lưng tôi ấy!
Den chỉ tay ra phía sau lưng anh làm nó ngạc nhiên, trố mắt nhìn
Den như nhìn một vật thể lạ từ ngoài hành tinh rớt xuống:
- Thế sao anh ko đi quách cho rồi còn gọi tôi làm gì?
Den nhướng mày:
- Thế cô đứng ở đây làm gì mà tôi bấm còi gọi mãi cũng ko quay
lại......tai cô có cần phải đi kiểm tra ko???
Áh àh, thì ra do nàng ta đứng chắn đường người khác, người ta bấm
còi mà cũng hem nghe, mắc mơ mộng rùi coàn đâu <pó chíu>. Nó
ngượng ngùng , chả nhẽ nói cho anh ta bik cái lí do vớ vẩn của nó
ra sao, nó cố gân cổ lên cãi:
- Gì chứ? Tai tôi vẫn rõ lắm đấy nhá, chả qua.....chả qua lúc
nãy....lúc nãy tôi mún chọc tức anh thui, hứ!.
Den phì cười, bỗng một chiếc xe từ đâu phóng xẹt qua áp sát nó, may
mà Den kịp lôi nó vào. Quá bất ngờ, nó hốt hoảng níu chặt lấy Den,
cảnh tượng hay hho nì đã bị ông xã nó nhìn thấy. Nó ngẩng đầu lên
nhìn Den, lí nhí:
- Cám.....cám ơn!
Den lại cười, hầu như lúc nào trên môi anh chàng cũng nở nụ cười
cả:
- Ko sao!
Bỗng nó nhận ra mình đang níu chặt lấy Den, nó đỏ mặt vội dịch ra,
Den cố nín cười vì cái ặmt đang đỏ ửng lên của nó.
Joe lái xe đi ra, anh làm như ko nhìn thấy nó, lái xe bỏ về thẳng
mặc cho nó có la hét khản cổ đằng sau. Anh nhìn vào gương chiếu
hậu, lẩm bẩm:
- Mình làm gì thế này??? Tại sao lại cảm thấy tức giận trước cảnh
đó chứ!?! Phải rồi, cô ta là vợ mình cơ mà, cô ta cùng người đàn
ông khác tay trong tay tất nhiên mình phải giận rồi!
Rồi anh phóng xe như điên về nhà, còn nó thì vẫn típ tục càu nhàu
sau khi xe Joe đi khuất. Thấy nó vậy Den hỏi:
- Có muốn quá giang ko?
Nó vẫn còn bực mình ko hiểu tại sao Joe lại bỏ đi như vậy, đã thế
lại bắt nó gào thét khản cổ mà vẫn ko thèm ngoái lại, thật quá
đáng. Nó chả để tâm đến xung quanh nữa. Phải đợi Den nhắc đến lần
thứ ba nó mới giật mình quay lui, ngơ ngác:
- Hả??? Qúa giang??? ( Sao giờ nhỉ? Joe đi rùi, mình còn cách nào
khác ko nhỉ??? Thôi kệ, quá giang thì có sao đâu chứ! Nhưng nhỡ anh
ta cười nhạo mình sao???)......Ko cần đâu, tôi có thể gọi taxy về
là được mà!
Den bước vào xe:
- Có thể phải đến tối cô mới về được đấy!
Nói rồi Den nổ máy và bắt đầu lái xe ra khỏi đó, nó há hốc mồm nhìn
theo, miệng càu nhàu:
- Sao......sao anh ta có thể để mặc mình ở lại đây chứ??? Xhả nhẽ
nói thế mà anh ta cũng bỏ đi được sao??? Sao chả lịch sự với phụ nữ
gì cả???
Bực mình, nó tiện chân đá tung hòn đá trước mặt mình, ko ngờ hòn đá
ko văng vào đâu àm lại văng trúng lên chiếc xe của Den. Anh bực
mình mở cửa xe bước xuống:
- Này, ko đi thì thôi, sao lại ném đá vào xe tôi thế hả?
Nó dẫu môi lên:
- Gì chứ? Tôi ném đá vào xe anh khi nào?Anh có bắt tận tay ko
hả?
Den bực mình nhìn nó hằm hè:
- Cô có bik chiếc xe này trị giá bao nhiu tiền ko hả? Có làm cả đời
cô
cũng chả bao giờ kiếm nổi tiền để mua được chiếc xe có một ko hai
này đâu!
Nó hơi lúng túng nhưng vẫn chống nạnh lên:
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)- Ai thèm chiếc xe đó
chứ! Anh đừng có tự cao tự đại nhá, chồng tôi....
Nó bụm miệng lại, tự kí vào đầu mình: " Gì thế này??? Sao lại hỡ
miệng nói ra chứ!". Den thấy thái độ nó thậtkì quặc nên nhướng mày
dò xét:
- Này, cô vừa nói gì vậy??? Chồng??? Cô có chồng rồi sao???
Nó cố chữa cháy:
- Àh ko! Ý tôi nói là sau này tôi sẽ lấy một ông chồng giàu có, có
một chiếc xe nhìu tiền hơn anh nữa, để xem lúc đó anh còn dương
dương tự đắc nữa được ko! Hứ!
Nói rồi nó ngoảy đít đi thẳng, hok dám ngoái đầu lại, sợ hắn lại
hỏi thêm điều gì ko hay ho. Joe đã nhắc nhở nó bik bao nhiu lần về
cái vụ này, thế mà nó cũng buột miệng nói ra cho được, thật ngốc.
Nó lại vả một cái thật đau vào má rồi lại xuýt xoa. Den chỉ còn bik
đứng đằng sau nó mà phì cười.
Hic, cuốc bộ cả quãng rồi mà mấy cũng ko bắt được chiếc taxy nào
cả. Nó vừa đi vừa vẫy xe, nhưng chả chiếc nào dừng lại trước mặt nó
cả. Bực mình, lại đau chân, nó ngồi bệt xuống bên vệ đường ngồi
nghỉ. Miệng ko ngừng rủa Joe:
- Joe chít tiệt, Joe chít bằm, dám để mình phải cuốc bộ thế này!
Hic, hum nay về phải cho hắn một trận, hừ! -Nó liếc đồng hồ đeo tay
màu hồng xinh xinh - Hả??? 7h15' rồi sao??? Hic, tan việc lúc 5h mà
tới giờ này vẫn chưa về tới nhà, bực chít đi được, đã vậy kế hoạch
lãng mạn của mình lại bị phá sản thê thảm!
Nó típ tục than trời, bỗng một chiếc xe đen tuyền quen quen đỗ xịch
trước mặt nó, nó ngước lên nhìn, Den hạ cánh cửa xe xuống, anh
cười:
- Có mún ngồi đây đến tối ko?
Bây giờ nó còn cách nào khác nữa:
- Ko!
Den hất đầu ra hiệu cho nó lên xe, nó ngoan ngoãn làm theo.
Joe đứng ngoài cổng, liếc nhìn đồng, đi lui đi tới, vẻ mặt đầy lo
lắng. Anh lầm bầm:
- Ko bik đi đau àm giờ vẫn chưa về! Chả nhẽ cô ta ko bik bắt taxy
về sao.......hay là lại đi lông nhông với ông Den đó rồi??? -Joe
chột dạ.
Vẻ mặt anh bây giờ có vẻ lo lắng tột cùng, ko được, thế này thì Joe
phải lấy xe lái đi tìm nó thôi. ĐỊnh bước vào lấy xe, bỗng dưng anh
khựng lại khi có ánh đèn pha ô tô quét trước mặt mình. Joe giật
mình quay sang, chả hiểu sao đôi chân của anh lại bắt anh đứng nép
qua một bên cổng. Từ trên xe, nó và Den cùng nhau bước xuống. Nó có
vẻ lúng túng, chả bik nói gì với Den. Thấy vậy Den cười chào
nó:
- Thôi, vào nhà đi chớ! Good night!
Nói rồi Den đá lông nheo với nó rồi bước vào xe. Chiếc xe phóng đi,
phả một luồng khói nhẹ vào mặt nó. Nó thần người ra:
- Good night??? Anh ta có ý gì nhỉ??? Sao lại đá lông nheo với
mình?!?
Joe từ nãy đến giờ, người anh như có lửa đốt, anh hậm hực bỏ vào
nhà sau khi Den đi khuất. Nó đứng đấy, bĩu môi rồi mới chịu bước
vào nhà. Vừa vào đến phòng khách đã chứng kiến cảnh Sam và Ella
đang tranh nhau dĩa bánh kem. Sam cố giằng lấy cái bánh từ tay bà
vợ:
- Đưa đây nào, cô mún ăn một mình là hem yên với tôi đâu!
Ella cũng vừa:
- Còn lâu nhá, cái này của Jiro cho tui mà, để tui ăn chớ!
Sam nghe vậy, giảu nãy lên, cố giành cho bằng được cái bánh
kem:
- Ko được, của hắn tặng cô thì càng phải đưa tui ăn!
- Làm gì có cái lí ấy, hum nay anh bị hâm àh!
Cuộc giằng co cứ típ diễn, nó lắc đầu bỏ lên lầu. Trong khi cuộc
tranh giành đến hồi gay cấn. Sam và Ella ko ai chịu nhường ai, hai
người cố giằng lấy cái dĩa bánh kem tội nghiệp.
" Xoảng".
Dĩa bánh kem rơi xuống đất, bể tan tành. Ella nhăn nhó:
- Hic, bánh kem của tui!!! Hic! Bắt đền anh đó!
Sam cười đắc thắng:
- Thế là ổn nhá! Hem ai ăn được cả!
Ella trợn tròn mắt lên nhìn Sam:
- Gì??? Ko còn bánh để ăn nữa mà anh nói thía được hả??? Mau trả
lại tôi cái khác đây!!!
Sam quay lưng bỏ đi:
- Còn lâu nhá! Thích thì tự đi mua lấy!
Thái độ của Sam thật đnág ghét, Ella nhà ta quyết hem tha. Cô nàng
nhìn xuống chân mình. Ko nghĩ thêm gì, Ella nhà ta liền dùng tay
vốc đống bánh kem nát vụn rồi chạy lại sau lưng Sam hét lớn:
- NÀY!!!
Sam giật mình quay lui. Tức thì cái đống kem + bánh nát vụn dình
vào mặt anh chàng một cách ko thương tiếc. Quá bất ngờ, Sam sững
người trong vài giây, anh vội vuốt cái đống kem đang dính đầy trên
mặt xuống. Trước mặt anh, bà xã của mình đang hả mỏ cười sảng
khoái. Sam điên tiết lên, anh chàng chà vào mặt bà vợ quái quỷ cái
đống kem đang dính đầy trên tay. Bây giờ thì đến lượt Ella nhà ta
chết sững, còn Sam thì đang cười sung sướng. Ko chịu thua, Ella
liền chạy lại chỗ đống kem còn vương dưới nền nhà, vốc một nạm tiếp
tục cho Sam dính chưởng. Sam cũng chơi lại, thế là hai vợ chồng cứ
típ tục chơi cái trò mèo đuổi chuột này. Gian nhà bỗng chốc vang
dội những tiếng cười động trời.
Nó mở cửa bước vào phòng, thấy Joe đang ngồi bên cửa sổ, vẻ mặt có
chút gì đó trầm tư xen lẫn vẻ bực bội. Nó ngạc nhiên, hầu như quên
bén cái ý định về tới nhà là xông vào mắng Joe một trận. Nó lại gần
Joe, nhẹ nhàng hỏi:
- Anh có chuyện gì vậy?
Joe ko nói ko rằng, anh quay mặt đi chỗ khác. Nó vô cùng ngạc nhiên
về thái độ của Joe. Nó lầm bầm:
- Phải chăng chuyện nì có liên quan đến chuyện chìu nay anh ta bỏ
về hem nhỉ???
Rồi nó quay snag Joe, lạnh lùng hỏi:
- Sao chìu nay anh bỏ về vậy?
Joe bực mình quay mặt ra chỗ khác, nó cố mặt đối mặt với Joe cho
bằng được. Nó gằn từng tiếng:
- Tại sao chiều nay anh bỏ mặc em về một mình?
Joe cáu kỉnh:
- Còn hỏi nữa hả?
Nó trón mắt ngạc nhiên vì thái độ của Joe:
- Thật ra đã có chuyện gì khiến anh nổi nóng với em vậy hả?
Joe đứng phắt dậy, ngọn lửa trong lòng anh từ chiều đến giờ búng
cháy mạnh:
- Hai người tay trong tay, ôm nhau ngay trước mặt tôi, lại còn ngay
ngoài đường. Thử hỏi tôi ko bực được sao???
Nó sửng sốt, " Chả nhẽ....chả nhẽ anh ấy ghen???", nó tự hỏi. Joe
bực mình phóc lên giường nằm, kéo chăn trùm kín đầu. Thấy vậy, nó
phì cười:
- Ko ngờ anh trẻ con vậy đấy! -Nó tiến lại cạnh Joe - Chìu nay, lúc
em chờ anh, một chiếc xe phóng nhanh suýt ụi em. Nhưng lúc đó em
đnag mắc cãi nhau với Den, anh ta thấy vậy nên kéo tay em vào, để
cứu em. ko có chuyện như anh nghĩ đâu! Hì hì!
Joe vẫn im lặng, ko nói gì. Nó đứng phắt dậy, làm lành vậy rồi mà
Joe vẫn ko thèm ngó ngàng đến nó. Nó bực mình gắt lên:
- Còn anh nữa! Chưa gì đã phóng xe bỏ đi, mặc cho người ta có gào
thét khản cổ, cuốc bộ cả một đoạn dài, may có ắhn ta nên em mới về
đến nhà! đã ko hỏi han gì thì thôi, còn cáu gắt, giận dỗi. Người
đâu àm trẻ con! Hứ!
Joe bực mình, vừa lúc nãy còn mỉm cười trong chăn, nhẹ lòng lại.
Nhưng bi giờ, khi nghe nó trách móc vậy, lại còn nói anh " trẻ
con". Nhịn ko nổi nữa nên Joe tung chăn ngồi dậy và gắt:
- Cái gì, em dám bảo anh là trẻ con hả??? vợ mà dám nói chồng vậy
hả???
Nó cũng ko vừa:
- Thế chồng mà chả chịu lắng nghe vợ nói thì đúng hay sai
nào?
- Nhưng em là người có lỗi cơ mà!
- Ai có lỗi??? Em thấy mình chả có lỗi gì hết áh! Có anh nhỏ mọn,
ích kỉ, ghen tuông vớ vẩn!
Nghe đến đó, Joe giật mình. Anh chối bay chối biến:
- Ai nói anh ghen hả?.....Mắc mớ gì phải ghen chứ? Đừng nói
bừa!
Nó ko thèm cãi nữa, ngoảy đít vào phòng tắm:
- Ai ghen tự bik!
- Em..... -Joe định mắng lại nhưng chả bik phải mắng ra sao nữa
^^
Nó cùng Joe bước vào xe, Joe đã hứa với nó chiều nay, sau khi tan
việc, sẽ cùng nó đi ăn tối ở ngoài. Nó hí hửng ngồi trong xe mà cứ
ngêu ngao hát hoài làm Joe nhức óc. Tiếng Joe càu nhàu:
- Có cần phải vui vậy ko?
Nó mỉm cười rất tươi, trông đáng iu vô cùng:
- Phải vui chứ, vì rất ít khi chúng ta ra ngoài ăn như thế này
mà!
Joe chợt giật mình vì câu nói của nó. Đúng như nó nói, từ khi lấy
nhau đến giờ hai người rất hiếm khi có một bữa tối lãng mạn bên
ngoài, Joe cảm thấy có chút gì đó hối hận. Nhưng cái này cũng ko
thể hoàn toàn trách Joe được, vì cả nó và Joe thường xuyên tranh
cãi nhau như vậy thì làm sao mà có nổi một buổi tối lãng mạn đẹp đẽ
bên nhau được. Nó liếc đồng hồ:
- Chúng ta đi ăn tối trước, sau đó anh đưa em đi shopping nhá! Sau
đó đi đâu nữa nhỉ???
Joe lắc đầu ngao ngán:
- Ngoài việc shopping ko còn việc khác nữa sao?
Nó ngây thơ:
- Ko, đơn giản vì em thích shopping. Hì hì, đã lâu lắm oài em hok
đi mua sắm gì mà, anh là chồng em thì phải chiều em chứ!
- Gì???.......Thôi được rồi! Sau đó thì về nhà nhá!
Nó tiu nghỉu:
- Ko đi đâu nữa sao???
Joe nhăn răng ra chọc nó:
- Ko!
Sau khi ăn tối nó nê xong, Joe chở nó vào siêu thị mua sắm. Bước
cùng nó vào siêu thị, qua hết gian hàng này đến gian hàng khác. Nó
cứ lôi Joe đi làm Joe ng cả mặt, anh lầm bầm:
- Sao tụi con gái cứ thích đi vào ba cái chốn đông người thế này cơ
chứ??? Có gì thú vị đâu??? Mỏi chân, nhức đầu chít đi được!!!
Lúc nó định típ tục lôi Joe đi, Joe vội giật tay nó lại:
- Anh ra kia ngồi đợi, em chỉ có 15' nữa thôi đấy! Nếu ko thì anh
cho em ngủ lại đây lun nhá!
- Hả??? -Nó há hốc mồm - 15'???....Sao ít zậy???
Joe ngao ngán nhìn nó:
- Thưa cô, nãy giờ cô lăng xăng trong này hai tiếng đồng hồ rồi
đấy, cho cô 15' nữa là nhứt rùi đoá!
Nói rồi anh quay lưng đi để mặc nó lại, nó chẹp miệng:
- Ôi, chỉ còn 15', phải nhanh chân mới được!
Thế là cô nàng nhanh chân tìm đến những gian hàng yêu thích và lựa
đồ. mải mê lựa mà tới tận 30' sau, nó cũng chưa chịu chạy lại chỗ
Joe làm Joe phát bực. Anh chịu ko nổi nữa nên chạy đi tìm nó. Chen
chân vào đám đông đang mua sắm, khó khăn lắm Joe mới định vị được
mục tiêu. Bỗng anh chợt nhận ra có một tên đầu đinh có vẻ bặm trợn
đang làm phiền Ariel. Anh liền cố chen chân chạy đến bên nó.
Nó cố tránh xa cái tên đầu đinh bặm trợn này, vẻ mặt đầy khó chịu.
Tên đầu đinh gạ gẫm nó:
- Này cô em, em đi một mình sao? Anh cũng vậy nè, hay đi cùng anh
nhá! Anh bik có một chỗ rất hay, ko đông như vậy đâu?
Nó cáu lên:
- Tôi đã nói rồi, tôi ko đi một mình, anh đừng làm phiền tôi
nữa!
Nhưng tên đầu đinh này đã ko thèm nghe thì thôi, lại còn nắm lấy
tay nó làm nó hoảng hốt cố giằng tay ra nhưng ko được. Hắn ta cười
đểu:
- Đi với anh có mất gì đâu mà?
- Thả tay cô ấy ra? -Joe giựt phắt tay tên đầu đinh ra khỏi
nó.
Vừa thấy Joe, nó chạy lại nép sau lưng anh. Thằng đầu đinh nhe hàm
răng vàng khè ra, chắc là do hút nhìu thuốc đây mà:
- Mày là thằng nào mà dám cướp bạn gái tau hả?
Nó trố mắt lên nhìn tên đầu đinh chít tiệt:
- Ai là bạn gái anh hả??? Tôi còn chưa gặp anh lấy một lần nữa mà
anh dám nói thế sao???
Joe cười khẩy:
- Này nghe rõ chưa hả? Đây là bà xã của tôi, nếu anh còn làm phiền
cô ấy một lần nữa thì ko xong với tôi đâu! Mà tốt nhất, đừng có ng
vào cô ấy, dù là một cọng tóc, tôi cũng sẽ ko tha cho anh!
Nói chắc như đinh đóng cột, xong xuôi anh dắt tay nó ra khỏi cái
chốn đông người náo nhiệt này, mặc cho cái tên kia đang há hốc mồm
từ nãy đến giờ. Vừa ra khỏi siêu thị, Joe quát nó:
- Này, vừa rồi anh đã bảo em đúng 15' sau là phải ra! Sao em lại đi
quá 15', lại còn để cho cái tên xấu kia chọc ghẹo nữa hả?
Nó bik lỗi nên lí nhí:
- Em xin lỗi, tại.....tại em quên xem đồng hồ!
Joe gắt lên:
- Quên, quên, quên! Lúc nào cũng quên được cả, lúc nãy có bik tôi
lo lắng cho em thế nào ko hả???
Bực mình, Joe bước vào xe đóng sầm cửa lại. Nó chỉ bik im lặng mà
nghe, Joe hạ cửa kính, ló đầu ra quát lớn:
- Còn ko vào mà đứng đó làm gì? Bộ mún ngủ ở đây thật hả?
Nó nghe vậy thì hoảng hốt chui vào xe ngay tắp lự. Joe chỉ bik lắc
đầu ngán ngẩm.
Đang còn gà gà gật gật bên bàn làm việc, bỗng từ đâu Hebe và Jiro
chạy lại bên nó la om sòm làm nó giật bắn cả mình. Tiếng Jiro hớn
hở:
- Ella, cậu coá bik gì hem, tuần tới công ty của chúng ta tổ chức
đi nghỉ mát ở đảo Guam đấy!
Nó vẫn còn ngái ngủ:
- Gì???
Hebe dùng hai tay lắc lắc cái đầu nó mà nói:
- Tuần tới là lễ kỉ niệm ngày thành lập công ty, công ty chúng ta
tổ chức cho toàn thể nhân viên đi nghỉ mát ở đảo Guam. Sao, đã nghe
thủng lỗ tai chưa?
Bấy giờ nó mới tỉnh:
- Đi nghỉ mát sao??? Lại còn ở đảo Guam nữa cơ àh??? Hay quá, vậy
là coá thể thoát khỏi tên chít tiệt đoá một tuần oài!
Cả Jiro và Hebe trố mắt lin nhìn nó, đồng thanh:
- Tên chít tiệt nào???
Nó hem thèm để ý đến câu hỏi của hai người bọn họ mà đang mơ màng
mộng tưởng những ngày đẹp tuyệt vời ở trên cái hòn đảo đẹp như chốn
thiên đàng đó. Nhưng cô nàng có vẻ quên một điều quan trọng.
____________________________
Suốt cả buổi tối nó đang hì hục chuẩn bị hành lí để sáng sớm mai
lên đường. Sam đang vắt chân đọc sách trên giường, thấy nó xách
thêm nhìu đồ vậy mà ngao ngán:
- Có cần xách đi nhìu đồ thía hem?
Nó dẫu môi:
- Kệ tui, đem theo nhìu đồ hay ít đồ là việc của tui, liên quan gì
đến anh?
- Ờ, kệ cô há! Mà sáng mai nhớ thức dậy sớm đoá nhá, 5h là phải
chuẩn bị ra sân bay roài đó!
Pó chíu bà này, đến bi giờ mà cũng hem bik chuyến đi này do ông sếp
sòng kiêm chồng của mình tổ chức chớ đâu nữa. Sam nhìn nó mà nhăn
nhó:
- Này, đừng nói với tui là cô hem bik ai tổ chức kì nghỉ mát này
nhá?
Mặt nó đơ ra:
- Nhưng......nhưng......chả nhẽ là anh??? - Thấy Sam gục gặc đầu,
mặt nó nhăn nhó như khỉ ăn ớt - Thế....thế nghĩa là anh...anh cũng
đi hả???
Sam ngao ngán xoa mặt đi chỗ khác, thể nào bà vợ của anh cũng hỏi
đủ thứ cho xem, rùi lại còn la toáng lin thảm thiết nữa. Tránh mặt
nó cách tốt nhất, lúc Sam vừa định bước chân ra khỏi phòng thì nó
túm lấy áo anh từ đằng sau:
- Làm ơn.....làm ơn ở nhà dùm! -Giọng nó đầy vẻ năn nỉ....một cách
vô lí.
Sam vẫn đứng ở tư thế xoay lưng về phía nó, anh chàng thở dài, rùi
phá lin cười như điên làm nó hẻm hỉu gì hết trơn. Sam quay lưng
lại, nâng cằm nó lin, cúi sát mặt nó làm tim nó loạn nhịp cả lên.
Nó hoảng hốt nhắm tịt mắt lại:"Anh ta điên rùi sao???". Sam cười
gằn:
- Ko bao giờ!
Rùi sam quay lưng đi để lại cái mặt ngu ngu của nó, nó lẩm
nhẩm:
- Tàn đời rùi sao??? Thía này hem tàn đời thì là gì đây??? Oa oa
oaaaaaaaaa!!!
Rùi nó la toáng lin thảm thiết. Sam đang đi xuống dưới nàh, nghe
tiếng nó rống lin vậy, anh lắc đầu, cười:
- Đúng là ngốc! May mà thoát thân kịp, ko thui chắc điếc tai đến
sáng mai cũng ko
hết!
__________________________
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)Sau hai tiếng đồng
bay đến đảo Guam, bi giờ nó đang ở trong phòng khách sạn, Hebe ở
cùng phòng với nó, cô ngạc nhiên nhìn nó đang ngồi thểu não
trên.....cái vali bự:
- Này, suốt trên đường bay, bà ngủ chưa đủ hay sao mà giờ cái mặt
có vẻ mất tỉnh táo thía?
Nó thở dài:
- Cứ tưởng tuần này sẽ được yên thân, thoải mái tha hồ chơi đùa
trên biển. vậy mà có ai ngờ......hic.....nhắc đến mà mún
khóc.....
Hebe hảng hốt vội cắt ngang, cô nàng bik níu mà nó khóc toáng lin,
chắc cái toà khách sạn to lớn này ngập chìm trong biển nước mắt
mất. Hebe cố nghĩ ra cái gì hay ho:
- Nè, xuống dưới kia kiếm gì ăn đi, nghe nói hải sản ở đây ngon lắm
đấy!
Nghe vậy, nó snág mắt ra:
- Ừhm, xuống ăn thui! Tui thấy đói lắm roài đây!
Hebe lẩm nhẩm:
- Chỉ có ăn uống mới làm nàng ta hít khóc, hít bùn, hít sợ thui!
^^
Và hai cô nàng vội kéo nhau xuống dưới, ko quên lôi thêm cậu ấm
Jiro theo nữa. Cuộc đi chơi này hứa hẹn nhìu thú vị đây, có khi
nào.....có khi nào có chuyền hay ho xảy ra hem nhỉ??? Mà các bác
đừng nghĩ bậy nhá ^^.
Nó hí ha hí hửng chạy ra bờ biển, mọi người đều đã tập trung ở đây
từ sáng sớm. Nó còn tưởng mình ra sớm nhất nữa chớ, nhìn mọi ngừi
đang đùa giỡn dưới nước, nó tặc lưỡi bùn bùn:
- Hic, cứ tưởng mình ra sớm nhất nữa chứ!
Hebe lóc c theo sau hét lên:
- Cậu thấy chưa, đã bảo dậy sớm hem nghe, giờ thì hít xem mặt trời
lin rùi nhá!
Thấy bộ mặt của Hebe nhăn nhó vậy, nó đành cười trừ:
- Hì hì, thui, đi ăn cái gì đi, tụi mình còn ở lại đây tới 5 ngày
nữa thì lo gì chớ!
Hebe càu nhàu:
- Đành vậy! Mai tui gọi mà bà hem zậy là tui kệ bà lun đó!
- Ừh! Ừh! Zậy mừ!
Nó chạy lại kéo tay Hebe đi đến quán ăn trên bờ biển. Hai đứa vừa
đến nơi, nó đã thấy cái cô thư kí lần trước + ông xã của nó ngồi
một bàn gần đó. Nó hằm hè kéo tay Hebe lại một cái bàn sát đó lun.
Vừa thấy nó đến, lại còn cố tình chạy lại gần chỗ mình, Sam ko khỏi
bùn cười. Thấy lạ nên cô thư kí Lee hỏi:
- Ơ! Anh cười gì vậy giám đốc?
Sam cố nín cười, anh cố tình nói to cho bàn bên cạnh nghe thấy mà
cụ thể là nó chớ ai ^^:
- Ko có gì, chỉ là vừa có một con "mèo rừng" đang lấm lét rình mò
chạy vào đây thôi!
- Hả??? Mèo nào??? -Cô thư kí Lee há hốc mồm ngạc nhiên.
Sam cười trừ:
- Ko có gì, đừng để ý những lời tôi nói!
Nó nãy giờ mún điên lin vì ông xã quỷ woái của nó dám gọi nó là mèo
rừng, mèo gì mà mèo chứ, dám gọi bà là mèo rừng hả, được xem đây.
Nó hắng giọng xoay qua nhìn Hebe mà nói to lin cho mọi ngừi cùng
nghe:
- Này, Hebe, bà thấy ăn món gì ngon??? Tui thấy ở đây có một con
"cua lắm càng" đang cưa gái đấy!
- Hả??? -Đến lượt Hebe hả mồm kinh ngạc. -Cua cũng bik cưa gái
sao???
Nó lại hắng giọng:
- Chớ sao! Con cua đó đang rất gần tụi mình đấy, cẩn thận kẻo bị
mắc bẫy nó, hem thui nó hành đến chít đấy. Đồ cua thúi!
Sam nãy giờ thừa bik nó nói cái gì, về ai. Anh khẽ liếc sang nó,
rồi cười một mình. Đến lượt anh chàng nói to:
- Chà, nghe nói mấy con mèo rừng ghê ghớm lắm, nhưng ghê ghớm đến
mấy cũng có lúc bị cua cắp thui!
- Hơ??? Nãy giờ ở đây sao nhìu ngừi ăn nói tùm lum zậy trời! - Một
vị khách ngồi trong quán khó hỉu.
- Ừhm, đi thui, hok thui chắc sắp có chuyện ko hay xảy ra đấy! -Một
ngừi khác nữa nói.
Nó thừa bik Sam đang nói về cái gì, máu trong người nó sôi sùng
sục. Nó quyết hem chịu thua:
- Chậc, thịt cua ở đây ngon lắm, nhưng con cua bên cạnh mình mới
nhìn đã ko mún ăn mà chỉ mún quẳng vào thùng rác rồi!
Hebe nhìn nó tròn xoe mắt, khẽ hỏi nó:
- Này, hai ngừi bị sao vậy, nãy giờ cứ như đang cãi bậy nhau
thía?!?
Nó nháy mắt với Hebe:
- Bà cứ im lặng dùm tui là được rồi!
- Kệ bà, đồ ăn tới oài kìa, tui ăn trước đã nhá! Còn bà, tui ủng hộ
bà cứ típ tục lảm nhảm nữa đê, để đó tui ăn choa! Hí hí!
Nó vội giật phắt lại cái dĩa thức ăn trên tay Hebe mà hằm hè:
- Nè, bà ăn chừng đoá chưa đủ hay sao? Cái nì là của tui!
Mải tranh với Hebe nhưng nó vẫn ko quên liếc nhìn sang xem xét ông
xã của mình. Nó thích thú khi thấy hai ống khói từ tai Sam đang bốc
đầy khói. Sam bực mình lôi cô thư kí Lee đi:
- Nào, cô Lee, hay mình ra ngoài kia tắm nắng đi, ở đây ko khí ko
tốt lành đâu! Mọi người chờ chúng ta ngoài kia sẵn rồi đấy!
- Vâng, chúng ta đi thôi giám đốc!
Nói rồi cô thư kí Lee này liền kéo tay Sam cuốc bộ ra bờ biển, mặc
cho hai con mắt như nổ đom đóm của nó mún lồi ra ngoài. Nó đập bàn
cái " Bộp" khiến Hebe giật mình, giọng nó đay nghiến:
- Dám nói ko khí ở đây ko được tốt lành! Thế là có ý gì chứ? Mún
gây chiến với mình sao? Được rồi, đã thế thì đây sẽ chìu!
Hebe trợn ngược mắt lin
nhìn nó:
- Này! Ai vừa ng chạm bà mà bà làm bộ ghê zậy??? Đáng sợ lém!
Nó chợt nghĩ ra một ý hay ho khi nhìn thấy anh chàng Jiro từ xa
chạy lại, nó xoay qua Hebe và nói khẽ:
- Này, chút nữa dù tui có nói gì, làm gì với Jiro trước mặt bà, thì
đừng có hỉu lầm nhá!
Hebe giảy nãy lin:
- Mắc mớ gì tui mà hỉu với chả lầm!....Nhưng...bà định âm mưu gì
vậy???
Nó nheo mắt đầy tinh quái:
- Rùi bà sẽ bik.... nói trước oài đấy nhá!
Hem-đực-hỉu-lầm-tui!
- Ừh, ừh.....mà nè.... đừng có làm gì quá đáng đấy! -Hebe dè dặt
làm nó phải phì cười.
Vừa lúc đó Jiro chạy lại bên cạnh hai đứa, hồ hởi:
- Này, sao còn ngồi ở đây, ra kia tắm biển đi chứ!
Hebe cười tươi:
- Đúng oài, tụi mình ra ngoài kia chơi đi! Tui ăn no oài!
Ella nhanh nhảu:
- Tắm nắng trước đã rùi ra tắm biển!
- Gì? Bà có sao hem đấy hả? Tắm biển trước rùi tắm nắng sau chớ! Có
ai ngược đời như bà hem hả??? -Hebe nói liến thoắng.
- Thui thì tắm nắng trước cũng được! -Jiro quay sang nhìn nó cười
tươi làm Hebe đỏ cả mặt vì giận.
Hai đứa kia thấy vậy liền túm lấy tay Hebe và kéo tuột con bé ra
ngoài bãi biển. Nó nhanh chân chạy lại chọn một chỗ rất gần chỗ Sam
và Lee đang nằm. Sam ngồi trên chiếc ghế dài nằm đọc báo, còn cái
cô thư kí Lee đang ỏng ẻo mặc nguyên bộ bikini nằm phơi mình dưới
nắng làm nó ngứa mắt mún chít. Nó cố tình kéo Jiro ra trước mặt Sam
mà đùa giỡn:
- Jiro àh, ở đây có mí cái vỏ sò đẹp chưa nè!
- Đâu đâu??? -Anh chàng Jiro của chúng ta vô cùng phấn khởi chạy
lại chỗ nó.
Vừa mới ngồi xỏm cuống cạnh nó, bỗng anh chàng bị một nắm cát ném
vào người. Nó há miệng cười thích thú:
- Há há, chít nhá!
Jiro ngớ ngừi một vài giây, rùi anh chàng cũng nhào vô ném cát nó.
Hai đứa quần nhau trên bãi cát trắng xoá mịn màng, cả hai cười vang
giòn dã. Nó cố tình đu quanh người Jiro cho "ai kia" thấy. Và tất
nhiên, "ai kia" của nó đã thấy hít tất cả (bị mắc bẫy oài ^^), thì
hai đứa kia chơi ngay trước mặt Sam thì sao hem thấy được chớ! Sam
bực mình xoay qua Lee:
- Chúng ta xuống dưới kia tắm biển thôi!
Bà Lee này cười hớn hở:
- Vâng, em cũng mún xuống dưới đó rùi đây!
Vừa thấy mục tiu của nó xuống biển tắm, nó vội lôi Jiro theo:
- Chúng ta xuống dưới kia chơi đi, hem thui ở trên này hoài chán
lắm!
- Ơ, nhưng hem phải đang chơi vui sao? -Jiro ngạc nhiên nhìn
nó.
Thế là nó vẫn qđ xuống biển chơi, suốt cả ngày cứ lẽo đẽo sau lưng
Sam mà vờ đùa nghịch với Jiro nhà ta. Chỉ tội cho hai ngừi là Sam
và Hebe mang hai bản mặt xụ xuống hẳn, nhưng vẫn hem dám ho he gì
^^, còn anh Jiro nhà ta thì vui mún chít lun.
Tối kia là sinh nhật của tôi, tôi mời cô đến dự!
Giọng Tiff vang lên bên tai, tay cô ấy đưa một tấm thiệp mời hồng
hồng trước mặt nó, nó chả bik làm sao nữa, nhưng vẫn nhận lấy tấm
thiệp. Nó ngập ngừng hỏi:
- Cô mời tất cả mọi người ở đây àh?
Tiff mỉm cười cao ngạo, nụ cười thật đáng ghét, ko hỉu sao chỉ khi
đứng trước mặt nó Tiff mới nở nụ cười như vậy:
- Tất nhiên rồi, tôi mời tất cả mọi người ở đây! Thôi, tôi vào làm
tiếp đây, cô nhớ nhé, 19h tối kia đấy!
Nói rồi Tiff bước về phòng làm việc, còn nó thì vẫn đứng đó nhìn
theo bóng Tiff khuất dần. Đi hay ko đi nhỉ? Nó chả ưa gì cái bà
Tiff này mừ, đi làm chi cho cô ta cười nhạo mình chớ! Nhà cô ta
giàu thía, chắc là tiệc to lắm, khách mời chắc cũng nhìu và giàu
snag hem kém, nếu hem coá đồ đẹp thì làm sao đi được
đây?.....Nhưng.....chắc là Joe sẽ đi, vậy thì hem được, nó mừ hem
đi chắc chắn bà Tiff này sẽ lợi dụng Joe mất, đúng vậy, nhất định
nó phải đi. Đi để mà coàn bảo vệ cho hạnh phúc của nó chớ! Nó mỉm
cười khoan khoái mà hem để ý có một cái bản mặt đẹp chai cực kì
đang nhìn nó chằm chặp với hai coan mắt tò mò cúi sát mặt nó. Đến
khi Den kêu khẽ mới làm nó giật mình tỉnh lại:
- Cô làm sao vậy?
Nó hết cả hồn, giật mình nhìn lại thì thấy Den đã đứng trước mặt nó
tự hồi nào, đã vậy hai gương mặt lại rất gần nhau, nó vội thụt lùi
và la lớn:
- Này, làm gì vậy hả???
Den đứng thẳng ngừi dậy, nãy giờ cúi sát mặt nó thía làm anh
hơi....mỏi lưng. Den chau mày nhìn nó, hai tay vẫn đút trong túi
quần và hỏi:
- Nãy giờ tôi để ý sau khi Tiff vừa quay lưng đi khỏi thì cô có
trạng thái như mất hồn, gương mặt thì liên tục chuyển biến đủ trạng
thái. Nào là lúc đầu thì ra vẻ suy nghĩ dữ lắm, sau đó lại có vẻ
buồn bã, rồi thì lại tức giận, cúi cùng là cười một cách.....khả ố!
Cô có thể tự hào vể mặt biểu cảm qua gương mặt của mình rồi
đấy!
- Hả???
Khỏi phải nói, cái miệng của nó há hốc cả lên như chỉ chực có con
ruồi nào lầm đường bay vô là nó ngậm lại liền àh! Nó đỏ mặt, chỉ là
lo sợ Den đã đọc ra được ý nghĩ của nó, nhưng nó cố
lấy lại phong độ thường ngày:
- Này, anh có rảnh lắm ko hay sao mà khi nào cũng xía mũi vào
chuyện của tui thía hả?
Den cười nham hiểm:
- Hok hỉu vì sao tôi lại thích thế nữa! Có lẽ tôi thích cô
chăng!
Lần này nó cũng há hốc miệng...tập 2:
- Há???
Den cười tươi:
- Làm ơn đừng hả miệng như vậy, coi chừng ruồi bay vào!
Rồi Den quay lưng bỏ đi, còn cái mặt nó thì cứ nghệt ra hệt như một
con ngốc từ bệnh viện tâm thần mới xổng zậy. " Hắn ta thích mình
sao??? Ôi ko, cái nhan sắc mĩ miều của tôi làm hại tôi rồi!", nó
thầm nghĩ với vẻ mặt bi thảm (phải nói là bà này nhiễm bệnh tự
sướng mất oài). Nó thì vẫn mang bộ mặt bi bi thảm thảm như vậy bước
vào, thậm chí đi ngang qua Joe mà nó cũng ko hề bik, pó chíu. Từ
nãy đến giờ Joe đã nghe thấy hít những gì Den nói với nó, cụ thể là
ngang cái đoạn quan trọng nhất ý ( mí pác tự hỉu há ^^). Bi giờ lại
thấy nó đi ngang mình mà ko hề nhận ra làm anh chàng cảm thấy vô
cùng nóng mặt, Joe bực bội đi tới cạnh nó và lôi tay nó lại làm nó
giật mình hết hồn. Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Joe nó hỏi:
- Anh bị làm sao vậy? Ai chọc giận anh àh?
Joe giật mình vì câu hỏi của nó, chính anh cũng ko bik là mình đang
tức giận vì cái gì nữa, anh bối rối bỏ tay nó ra, thấy Joe vậy nó
lại càng khó hỉu:
- Anh làm sao vậy? Có cần đi khám bác sĩ ko?
Joe tức tối quay sang nó, nhưng vẫn đầy sự lúng túng:
- Khám cái gì mà khám, có em mới là người cần đi khám ấy!
- Ơ!?! -Nó đực mặt ra, chả hỉu cái gì hít trơn, ngốc đến thế là
cùng.
Joe lại típ tục ca thán:
- Sao em đi ngang anh mà ko thèm hỏi han gì rồi đi thẳng thía hả?
Còn khi đứng trước cái ông Den thì cười nói sung sướng lắm í!
- Hả??? -Nó lại ngoác mồm tập 3 oài.
- Hả cái gì mà hả? Bực cả mình!
Nói rồi Joe ngoảy đít bỏ đi đầy vẻ tức tối, một lần nữa nó lại
nghệt mặt ra như một con ngốc:
- Hum nay sao bọn đàn ông con trai kì cục zậy nhỉ??? Có ăn nhầm cái
gì hem đây??? -Nó chẹp miệng.
___________________________
Suốt cả chặng đường về nhà, hai đứa ngồi trên xe hem nói với nhau
lời nào. Nhìn vào ngừi ta lại tưởng vợ chồng cãi nhau nữa í chứ. Nó
càu nhàu:
- Hôm nay trời đâu có giông mà sao nhìu người hâm thế hem
bik?!?
Bik là nó đang nói móc mình, nhưng Joe vẫn ko thèm nói lại. Lúc nãy
anh cũng nhận ra rằng mình thật là kì cục, ko dưng lại nổi nóng phi
lí với nó như vậy. "Chả nhẽ lại là ghen ư??? Chả nhẽ mình yêu cô ấy
thật rồi sao???", Joe thầm tự hỏi, đầu óc anh bây giờ thật rối bời,
chả bik trái tim mình có thật sự đang thổn thức vì nó ko nữa. Làm
sao để chứng thực con tim Joe đây nhỉ??? Chắc chỉ thời gian mới trả
lời được câu hỏi này.
Về đến nhà hai đứa mỗi ngừi một việc, ăn tối xong Joe ngồi xem TV,
còn nó thì chuẩn bị hoa quả tráng miệng. Vừa mới bưng dĩa hoa quả
ra, nó đã nhanh miệng hỏi:
- Tối kia là sinh nhật của Tiffany, anh có đi ko?
Joe quay sang cười gian với nó:
- Tất nhiên là đi chứ!
Nó xụ mặt xuống, bĩu môi:
- Kỉu này mình hem đi hem được rồi!
Joe nghe cứ tưởng nó nói ko đi, anh chàng vội hỏi lại nó:
- Sao? Ko đi àh? Sao lại ko đi?
Nó chu mỏ lên:
- Ai nói ko đi chứ! Tất nhiên là đi oài! Hem đi để anh và cô ta có
cơ hội àh! Đừng hòng nhá!
Nói rồi nó quay phắt bỏ lên phòng, còn Joe thì lẩm bẩm:
- Gì mà anh với cô ta??? Gì mà cơ hội??? Nói cái quái gì lạ
zậy???....Haizzz, thiệt tình, đúng là đồ con gái!....Miễn sao đi là
được rồi!
Tại đảo Guam, cả đoàn đi nghỉ mát đã được 5 ngày rồi, trong 5 ngày
này, ko ngày nào là nó ko giở trò diễn kịch trước mặt ông Sam, và
tất nhiên, người bạn diễn bất đắc dĩ của nó hem ai khác vẫn là
Jiro. Thật tội cho cả 4 đứa, đều phải bề ngoài thơn thớt nói cười
như hem coá chuyện gì, vậy mà trong bụng lại lo lắng ko yên.
Hum nay nó lại cùng Jiro ra biển chơi, Hebe ngồi tắm nắng trên bờ.
Cái chòi bên cạnh tất nhiên là của Sam và cô nàng Lee đó. Mấy hum
nay đâu phải chỉ có mình cô thư kí Lee là cái gai trong mắt nó đâu,
còn bik bao cô gái hễ chút lại chạy tới làm phiền ông xã nó, nó ko
điên sao được. Nhưng hôm nay thì có khác chút, nó nghĩ lại, cảm
thấy mấy ngày qua mải "chơi trò đuổi bắt" mà hem để ý tới cảnh đẹp
nơi đây, hôm nay nó qđ ko thèm "chấp" ông xã nó nữa. Nó cùng Jiro
bơi ra ngoài xa chơi, từ sau cái vụ ở đảo Phú Quốc í, nó đã ngấm
ngầm tập bơi cho đến tận bây giờ nó bơi cũng khá cừ nên cả hai đứa
này chơi trò thi bơi với nhau. Cúi cùng Jiro nhường nên nó mới
thắng một cách theo nó là oanh liệt nhất. Đang cùng Jiro lăn tăn
cũng những cơn sóng biển, bỗng có người gọi Jiro, thấy vậy anh
chàng quay sang nó bảo:
- Đợi chút nhé, thằng bạn mình gọi, Ella cứ ở đây đợi nhá!
Nó cười tươi:
- Ừh! Nhanh nhanh nhá!
Rồi Jiro bơi về phía
bạn mình cách nó một khoảng khá xa. Nó thì vẫn típ tục ngụp lặn với
niềm tự hào ta đây bơi giỏi. Bỗng nó cảm thấy nhói nhói ở chân,
càng lúc chân nó càng đau đớn. "Thôi chết, bị chuột rút rồi! Làm
sao đây?!? Đau quá!!!", mặt nó tái xanh lại. Cái chân nó mỗi lúc
một đau nhói dữ dội hơn, nó dần chìm xuống, nhưng vẫn cố quẩy mạnh,
đưa một tay lên cao mong có người nào nhìn thấy và cứu nó. Miệng nó
hét to:
- Cứu! Cứu! Cứu với!
Nhưng vô ích, xung quanh nó chả có ai trừ nước biển mặn chát, chỗ
nó bơi rất sâu nên có thể...... Nước biển bắt đầu luồn qua tai,
mũi, họng của nó, nó bắt đầu cảm thấy ngạt thở, một tay nó vẫn ôm
cái chân đau nhói của mình, một tay vẫn cố đưa lên cao, chân còn
lại cố quẫy đạp thiệt mạnh. Nhưng vô ích, nó sắp ko thở được nữa
rồi, nó sắp ko chịu đựng nổi thêm giây nào nữa.
Sam nãy giờ ở trên bờ vẫn quan sát nó, thấy hai đứa càng lúc càng
ra xa anh cảm thấy bồn chồn lo lắng sao í. Rồi khi thấy Jiro bơi
lảng sang chỗ khác, cách nó khá xa, Sam bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Trong chốc lát đã chẳng thấy nó đâu nữa, Sam vội đặt tờ báo xuống,
đứng phắt dậy và cố mở to mắt dò xét, quái, chả thấy nó đâu mà chỉ
thấy có cái gì đó cứ thập thò lên xuống trên mặt nước. Bỗng tim Sam
đập nhanh, thôi rồi, bây giờ anh chàng mới phát hiện nó đang giơ
tay chới với cố kêu cứu. Ko nghĩ ngợi thêm gì nữa, Sam vội lao ngay
ra ngoài biển, bơi thật nhanh tới chỗ nó, trong lòng anh cảm thấy
có một nỗi sợ hãi rất lớn đang chiếm ngự trong lòng. Vừa cố bơi hết
sức ra chỗ nó anh vừa thầm cầu nguyện: "Cố lên, cố lên chút nữa nào
Ella, em ko thể chết được! Cố lên, anh sắp tới nơi rồi!!!". Cúi
cùng, Sam cũng nắm được cánh tay của nó, anh vội ngụp xuống kéo nó
lên, một tay ôm cổ nó, giữ cho đầu nó ngóc lên trên mặt nước, một
tay cố bơi vào trong.
Thật may mắn Sam đã đưa được nó lên bờ. Anh đặt nó xuống bãi cát,
mọi người xung quanh thấy vậy liền chạy xúm lại, trong đó tất nhiên
là có cả Hebe, cô thư kí Lee, và cả Jiro đang rất lo cho nó. Sam
vội làm mấy động tác sơ cứu, nước biển mặn chát từ trong miệng,
mũi, tai nó ọc cả ra ngoài, nhưng đôi mắt nó vẫn nhắm nghiền, càng
lúc tim Sam càng đập nhanh hơn, anh cảm thấy toàn thân mình dường
như lạnh toát, mặc dù ánh mặt trời gay gắt vẫn đang chiếu thẳng vào
người mình. Tim nó đập rất yếu, mạch cũng rất yếu, nhưng chẳng thấy
nó hô hấp. Sam chỉ còn cách cuối cùng, ko nghĩ suy thêm nhiều, anh
liền hô hấp nhân tạo để cứu nó. Phải mất vài phút sau nó mới bắt
đầu có hiện tượng hô hấp trở lại, mặc dù hơi thở vẫn rất yếu. Sam
vẫn tiếp tục duy trì cách sơ cứu vừa ấn mạnh tay liên tục lên ngực
nó, rồi làm hô hấp nhân tạo cho nó, đến khi đôi mắt nó lim dim. Nó
bắt đầu tỉnh lại, mọi người xung quanh xôn xao, Hebe vội lấy một
cái khắn tắm lớn ra choàng cho nó, Sam nâng đầu nó dậy, nó nói với
giọng yếu ớt:
- Tôi....chưa....chết sao?
Chỉ nói được có thế nó lại ngất lịm đi, nói đúng hơn là....ngủ. Sam
vội lay nó, anh vô cùng hoảng sợ, nhưng khi thấy tim nó đã đập bình
thường lại rồi, mạch cũng dần hồi phục, hơi thở đã đều hơn, lúc đó
Sam mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Anh vội bế xốc nó lên, Hebe và
Jiro lo lắng hỏi:
- Cô ấy sao rồi??? Sao ngất rồi??? Mau gọi cấp cứu đi chứ! -Hebe
hoảng hốt khi thấy nó lại nhắm mắt.
- Để tôi gọi cấp cứu!
Jiro định rút điện thoại ra gọi cấp cứu, nhưng Sam liền ngăn
lại:
- Ko cần đâu, cô ấy ổn rồi!
Hebe ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng phải Ella vẫn ngất đó sao???
Sam cười:
- Đang ngủ đấy!
- Ngủ??? -Cả Hebe và Jiro đồng thanh.
Sam bế nó thẳng tiến về phòng mình luôn, mặc cho hai đứa kia cứ
nghệt mặt nhìn theo, chợt Hebe nhận ra Sam đang bế nó đi đâu, cô
nàng chẹp miệng:
- Quái, giám đốc đưa Ella đi đâu vậy ta???
Hebe quay sang Jiro, lúc này anh chàng đang ôm đầu đập vào tường
làm nó hoảng hốt vội ngăn lại:
- Này anh làm gì thế??? Mún tự vẫn hay sao???
Jiro mếu máo ngồi thụp xuống:
- Chỉ tại tôi! Nếu tôi ko để mặc cô ấy ở lại một mình thì đã ko xảy
ra tai hoạ này rồi! Lỗi tại tôi, oaaa oa oa.....Ella hãy tha thứ
cho tôi! Oa oa oa....
Hebe ngán ngẩm khi thấy anh chàng Jiro nhà ta đang bù lu bù loa lên
như một đứa con nít bị mẹ ko cho......** ^^. Cô nàng kéo tay Jiro
đứng dậy, miệng ko ngừng dỗ dành:
- Này, thôi đủ rồi đấy! Ella đâu có chít đâu mà anh khóc như mưa
vậy, cô ấy ko sao rồi, đừng có ngồi đây khóc thút khóc thít như con
nít vậy, khó coi lắm!
Bỗng Jiro quay sang ôm chặt cổ nó mà khóc:
- Oa oa oa....tôi thật đáng chít....oa oa oa...
Hebe đỏ mặt, cô nàng há hốc cả mồm, nhưng rồi cũng cố lấy lại bình
tĩnh, lại típ tục vỗ về cậu ấm Jiro: