Hai đứa trẻ bốn tuổi...hai đứa trẻ sở hữu ánh mắt mà những đứa trẻ
bốn tuổi không nên có và không hiểu tại sao lại có...
Hai đứa trẻ ấy đang nhìn nhau....
-Tại sao cậu nghĩ thế?- cô bé hỏi.
-Vì mắt cậu.
Rất lâu... chúng cứ ngồi và không nói gì...
...
-Có phải khi 9h, chiếc đồng hồ lớn trong kia sẽ điểm lên chín
tiếng?-Cô bé bỗng hỏi xóa tan sự im lặng.
-Ừh.-Cậu bé trả lời.
-Còn lâu nữa không?
-Không. - Cậu bé đưa mắt nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay.
-Bao lâu nữa? - cô bé lại hỏi.
-Mười lăm phút.
-Nghĩa là bao lâu?
Cậu bé hoàn toàn ngạc nhiên trước câu hỏi đó của cô bé, không biết
trả lời sao.
-Xin lỗi... tớ...thật ra không biết xem giờ...- cô bé lúng
túng.
Bỗng cậu bé bật cười...
Lần đầu tiên cô bé thấy ánh mắt ấy của cậu bé không lạnh lùng, cao
ngạo....
-9 gờ để làm gì?- cậu bé hỏi, lần thứ hai trong ngày cậu hỏi mà
không biết tại sao mình lại hỏi.
-Khi đó mẹ tớ sẽ tới đón tớ.
-Vậy à.- Cậu bé gật đầu.- Cậu có bao giờ chú ý thời gian ra chơi ở
trường dài bao lâu không?
-Có.-cô bé trả lời...
-Một nửa thời gian ấy là 15 phút đấy.
-Vậy à? Cảm ơn.-Cô bé cười lại cười.Và cậu bé nhận ra ánh mắt ấy
vẫn không cười.
-Nếu không muốn cười thì đừng có cười.
Im lặng...
...
Và rồi chậm chạp... đồng hồ điểm 9 tiếng...
CHAP 10.3: Đứa trẻ hư
Và rồi chậm chạp... đồng hồ điểm 9 tiếng...
Cô bé đứng dậy và, bước vào phòng tiệc và đi tới ngồi dựa một bên
cánh cửa ra vào...Cậu bé dường như cũng để ý rất nhều về điều
đó...Cậu cũng quay trở lại căn phòng và ép mình đối mặt với cái thế
giới giả dối vốn dĩ...nhưng chốc chốc cậu lại nhìn về hướng cô
bé...và lần nào cũng thế, cô bé vẫn ngồi đó...
"Đã mười lăm phút... "- cậu bé nhìn đồng hồ- "Đã mười lăm phút rồi
sao mẹ nó vẫn chưa tới nhỉ?"
9h30. Tiệc tan...cô bé vẫn ngồi đó.
9h45. Cô bé vẫn ngồi đó...ánh mắt vẫn không thôi ngó vào cánh
cửa.
10h.
-Không về à? - cậu bé hỏi.
-Mẹ tớ chưa tới.
-Tại sao chưa tới?
Im lặng...
...Lại im lặng...
Lâu...
...Lại rất lâu...
-Vì tớ...
Cậu bé không hiểu. Cô bé cười.
-Đừng cười nữa.
Cô bé không cười nữa.
- Có lẽ mẹ tớ sẽ không tới đâu.
Bây giờ thì giọng nói của cô bé thật sự đã hòa theo với ánh mắt
buồn đó... buồn...
- Bởi vì...tớ đã hại chết bố tớ....
Cậu bé đứng lặng...
10h30.
-Hình như mẹ tớ không tới thật rồi.-Cô bé nói với một nụ
cười.
Lần này cậu bé đã không chịu nổi:
-Thôi đi, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi. Đừng giả vờ cười
trước mặt tôi.
-Tớ không giả vờ.
-Cậu thôi đi.-Nhìn thẳng vào cô bé, cậu bé nói...
Ánh mắt đó...ánh mắt của cậu bé... ánh mắt được rèn luyện để trở
thành người đứng đầu tập đoàn sau này... ánh mắt khiến tất cả những
kẻ đối mặt phải run sợ...dè chừng...hay thậm chí phải quỵ lụy, vâng
lệnh...
Và từ trên khóe mắt của cô bé... giọt nước mắt lăn xuống...
Cậu bé vội vã thu lại ánh mắt ấy.
-Tôi..xin lỗi- "Cậu đã từng xin lỗi ai bao giờ chưa nhỉ?Hình như là
chưa...vậy mà bây giờ cậu lại vừa ấp úng nói lời xin lỗi với một
con nhóc."
-Tôi phải luôn cười để mẹ không ghét tôi...
CHAP 10.4: Có thể.
-Tại sao không khóc?- cậu bé hỏi khi thấy cô bé lần thứ hai đưa tay
nhanh chóng quẹt qua đôi mắt.
-Vì tớ không được phép khóc.
-Bình thường có lẽ cậu bé sẽ nghĩ đó là một câu nói ngu ngốc nhưng
chính cậu cũng không hiểu tại sao hôm nay cậu lại suy nghĩ rất
nhiều trước câu nói đó...có lẽ là 10, 20, 30 giây hay một
phút...hay vài phút...rất dài...
-Tớ đã cướp đi sinh mạng của bố tớ. Đứa trẻ hư không được phép
khóc. - cô bé cười...buồn...rất buồn...nụ cười đó không chặn được
một giọt nước mắt đang bắt đầu trào ra...
Cậu bé im lặng.
-Ngày hôm đó...nếu tớ không nằng nặc đòi mua bóng bay, không vội
vàng kéo tay bố tớ chạy sang đường thì bố đã không chết.
-Đó là lúc cậu còn nhỏ, sẽ không ai trách cậu về điều đó,
ngốc.
-Mẹ đã không cười với tớ từ lâu lắm rồi...-nước mắt... hình như đôi
tay nhỏ bé của cô bé cũng không lau kịp nữa, không dấu kịp nữa...nó
cứ thế trào ra...nhưng cô bé vẫn cố dấu... vẫn cứ đưa đôi tay vụng
về quẹt qua khuôn mặt *** lem...
-Mẹ...ghét tớ...bà ấy không cười với tớ lâu lắm rồi....
-Đồ ngốc.
Và rồi bông cậu bé đưa tay lên giữ lấy tay của cô bé.
-Đừng lau nữa...khóc đi.
Cô bé giật tay ra, nhưng vô vọng...tay cậu bé nắm quá chặt.
-Bỏ ra, nếu mẹ thấy tôi đang khóc mẹ sẽ ghét tôi...cô bé vần vùng
vẫy, nhưng cậu bé mặc kệ.
Rồi bất chợt, cô bé cắn vào bàn tay đang nắm lấy tay mình của cậu
bé.Ánh mắt ấy nhìn thẳng vào cậu bé...nhìn thẳng vào đôi mắt có vẻ
như lạnh lùng ấy...
"cậu ấy không đâu ưh?"
Cậu bé cứ để yên cho cô bé cắn, khuôn mặt không cảm xúc...
Cô bé nghiến răng....một giây, hai giây, ba giây...mười giây...hai
mươi giây...hai phút... ba phút...thời gian cưa trôi đi...cậu bé
không kêu đau, không giằng lại tay mình...không bực tức...chỉ im
lặng...im lặng, đưa ánh mắt vốn dĩ lạnh lùng cao ngạo ấy nhìn vào
con người bé nhỏ trước mắt...một chút quan tâm...
Thời gian trôi...
...
-Này, Dương Minh!! - Cô bé bước vừa bước vào lớp đã chạy một mạch
về phía góc lớp, nơi cậu bé đang ngồi đó, vẫn ngồi đó, cô
độc.
-Tớ có quà cho cậu nè!Bánh rán mẹ tớ làm, ngon tuyệt đấy!!
Cô bé hí ha hí hửng mở chiếc hộp hình con thỏ ra, đưa cho cậu bé 1
cái bánh.
-Mẹ bảo tớ cảm ơn cậu.-Cô bé vừa lấy cái thứ hai cho mình vừa liến
thoắng.- Ăn đi, ngon lắm đó!Sao chưa ăn??
Cậu bé im lặng đưa cái bánh lên miệng.
-Khoan đã!-Chiếc bánh chưa lên tới miệng đẽ bị cô bé cảm lại-Đây là
quà cảm ơn của mình.
Và nhanh chóng, cô bé vươn qua cậu bé, hai đôi môi chạm vào
nhau...mắt cậu bé mở to vì bất ngờ.
..Nụ hôn như cơn gió thoảng...nhẹ nhàng...
-Bánh rán đô rê mon đó!-cô bé nói típ...và gặm nốt miếng bánh.Cậu
bé vẫn chưa "hoàn hồn".
-ĐIỆP LINH!!-Bỗng tiếng cô giáo thét lên -EM VỪA LÀM GÌ ĐÓ? RA
NGOÀI CỬA ĐỨNG CHO CÔ!!!!
-Ặc-cô bé găm nốt miếng bánh cuối lầm bầm-bít ngay mà.-rùi cô bé
lếch thếch đi ra khỏi cửa.Để một cậu bé phía sau lưng mắt vẫn mở to
nãy giờ...
Nụ hôn ấy có vị bánh rán Đô rê mon.......
Hình như từ lúc ấy, cái góc lớp cô độc không còn cô độc
nữa...
CHAP 11: NGƯỜI EM HỌ
1.Điệp Linh lồm cồm bò ra khỏi giường, mặc vội mặc vàng bộ đồng
phục rồi nhảy lò cò xuống tầng một.
-Con có thôi ngay cái kiểu vừa đi vừa xỏ giày thế không??Mà bếp mẹ
vừa lau khi sáng đó!!
-VÂNG!!Con bé hét rõ to nhưng chân vẫn xỏ nốt vào chiếc giày thứ
hai.
-Hẹn bạn mà không chịu dậy sớm đi!!!Bạn con chờ ngoài cửa hai mươi
phút rồi đó!!
-Ai hở mẹ??Con làm gì có bạn mà chờ!!-Vừa cất giọng uể oài con bé
vừa cầm cốc sữa lên tu.
-Dương Minh đó!
P...H...Ụ...T!!!
Con bé phun ngay ngụm sữa đang uống giở. Bà mẹ thấy thế quay qua
cằn nhằn:
-Con với cái!
-Làm sao mẹ biết là hắn ạ? Mẹ chắc là hắn chứ!!
-À, cậu bé ấy xưng tên, đúng là cậu bé thiên thần.-Mẹ định vào gọi
con dậy nhưng cậu ấy bảo cho con ngủ, cậu ấy chờ ngoài kia.
-Thiên thần nỗi gì...ác ma thì có!!-Con bé lầm bầm:"sao trừ mình
ra, ai cũng bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa thế nhỉ???"
-Thôi, con ăn xong rồi, con đi học đây!! Cơm trưa của con đâu
ạ?
-Đây!! Bà mẹ đưa hộp cơm đã gói sẵn sàng cho đứa con gái iu quý!!À
quên, mẹ nói này, từ hôm nay em họ của con sẽ tới đây đó!!
-Ai ạ?
-Thái Tuấn.-thằng bé bên Anh qua đây sống tạm ở nhà ta.
-Đứa em họ này ở đâu chui ra thế ạ??
-Con đã gặp nó hồi năm tuổi rồi đó!!Nó suốt ngày bám theo hai đứa
con mà.
-Hai đứa?
-À!!Bà mẹ giật mình...Thôi, con gặp lại nó sẽ nhận ra thôi.
-Chào mẹ con đi học.
-Cửa ở bên này mà con gái!!con lên tầng trên làm gì??
-Mẹ đừng nói cho thằng chết bầm kia biết nhé!!
Nhìn bóng con mình khuất dần bên hành lang, bà mẹ bỗng lắc đầu: "
Thật sự con đã quên Dương Minh rồi sao??"
...Kí ức của mẹ...
Trong ánh nắng, có một cô bé xinh xinh đang cười, tay dắt theo một
cậu bé...yên bình lắm lắm.
Có một cô bé xinh xắn cứ suốt ngày Dương Minh, Dương Minh, Dương
Minh...Kể chuyện về một cậu bé cho mẹ mình ngày ngày không
dứt.
"Con sẽ cùng Dương Minh ăn trái táo trái mùa"
...
Một cậu bé cứ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé đó và không chịu
buông...
-Để cô canh cho, con về trước đi!-Sau nhiều lần người mẹ nói như
thế, cậu bé mới chịu rời đi và không quên dặn:
-Cô hãy liên lạc với cháu ngay khi con bé đó tỉnh nhé!!-Một câu nói
rõ ràng là một sự quan tâm nhưng lại vụng về làm mẹ của cô bé khẽ
cười...
...
-Xin lỗi cháu, nhưng có lẽ con bé bị mất trí nhớ.
-Tất cả ạ?
-Không, hình như là nó chỉ quên mình cháu thôi.
Bà đứng đó, nhìn cái khuôn mặt buồn và thất vọng của cậu bé...cái
bóng cô độc...lẻ loi...
-Đừng lo, chúng ta sẽ làm nó nhớ lại.-bà an ủi.
Bất chợt tay cậu bé đó nắm lại thành nắm đấm.Cậu bé ngẩng mặt lên
cười:
-Không cần đâu. Cháu và nó không quen...
"Con gái ngốc! Con đã làm cậu bé ấy buồn lắm đấy..."
...
CHAP 11: Người em họ.(tiếp)
2. ''Mẹ hỏi hay thật đấy!!Giờ mình mà xông cửa chính thì có
mà...toi à."
Vừa lầm bầm Điệp Linh vừa quăng cái cặp ra khỏi cửa sổ rồi bám vào
cành cây, trèo xuống. (potay.org)
-Khục khục, khặc khặc.(mọi ngừi đừng hỏi giọng ai cười mà đểu
thế,là của con bé Điệp Linh đó)-Con bé đang hí ha hí hửng tận hưởng
cái cái cảm giác dễ chịu khi tưởng tượng ra cái vẻ bắt hụt con mồi
của thằng kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy mà nó đâu hay bít rằng...cái
kẻ đó cũng đang khục khục khặc khặc chẳng khác gì nó...ở một nơi
nào đó...
Tội nghiệp con bé bị mẹ nó bán đứng rùi. Ngay khi bóng nó vừa dứt
sau hành lang và dòng suy nghĩ của bà cũng vừa đứt, bà đã lọc cọc
chạy ra báo với Dương Minh.
-Con bé vừa trèo cây chuồn ra phía sau rùi cháu ạ (híc,có mẹ nào
bán đứng con gái mình như thế)
-Da??à vâng, cảm ơn cô, chào cô.-thằng bé cười rồi ngoắc tay cho
một người vệ sĩ, người đó nhanh chóng mở cốp xe lấy ra một vài thứ
''hay hay''...và rồi Dương Minh đi về hướng bức tường phía sau, nơi
dự định sẽ là trạm dừng chân cuối gốc cây của Điệp Linh, vừa nhìn
cái cảnh con bé đang lúi húi trên cây vừa ''Khục khục, khặc
khặc"
Chờ con bé đang ở lưng chừng cây, không có gì bám, Dương Minh mới
''thủ đoạn":
-Không ngờ cô lại có hứng làm Tôn Ngộ Không ghê nhỉ.
Con bé thấy vậy ngó xuống:
-Mi...
Và thế là nó lại định trèo lên.
Ở phía dưới Dương Minh vẫn cười:
-Cô có nhớ hôm qua làm sao mà rơi xuống không?
''Khỉ thật".Hắn vừa dứt lời đã không cho con bé thở, đành
chịu,nhưng lần này nó không may mắn nhảy xuống được như hôm qua mà
rơi xuống.
''Má ơi, kiểu này gãy lưng con mất!!!TT_TT"
Nhưng không hỉu sao nó không thấy đau, chỉ thấy khó chịu chút...và
cảm giác...như thể nằm trong tấm lưới...
Tấm lưới thật!!!
-Bắt được con cá to!!-Dương Minh cười đắc thắng cúi xuống nhìn con
bé đang nằm co rúm trong tấm lưới.
-Thả ta ra !!thả ta ra!!- con bé vừa hét vừa giãy giụa
-Cho bảo cô đáng đời rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Tôi
cho xe riêng đón cô trước cửa sao dám chuồn chứ?-hắn bắt đầu hỏi
tội.
-Để bị mặc bộ đồ quái gở kia à?
-Tôi đâu có ý đó.-Hắn nhìn Điệp Linh với ánh mắt vô tội, mắt long
lanh.
Tự dưng con bé lại thấy tội lỗi vì nghi oan cho hắn mới chết chứ
nhưng cảm giác đó chưa kéo dài được tới giây thứ ba thì...
-Nghe này , đồ ngốc!! - hắn cười nụ cười ranh mãnh thấy-muốn-đạp -
TÔI_CHÁN_CHIÊU_ĐÓ_RỒI!!! - hắn đọc từng chữ rõ ràng.
................................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
CHAP 11: Người em họ (tiếp)
3.Điệp Linh vừa bước xuống xe, vừa len lén nhìn sang Dương Minh. Lạ
thật, con bé không hiểu tại sao mà hôm nay tên ôn thần này lại tha
cho nó đến trường yên ổn. Hỏi thì hắn không nói gì cả.
-Hôm nay tha cho tôi thật à?-Con bé dè chừng. Đây là lần thứ 9 nó
hỏi và sau 8 lần im lặng thì lần này Dương Minh đã có dấu hiệu của
sự không chịu nổi, mày nhíu lại nhưng cuối cùng cũng quyết định trả
lời cho con bé yên tâm:
-Đừng mừng vội. Chỉ đơn thuần là tôi chưa nghĩ ra.
Con bé Điệp Linh nhăn trán suy nghĩ. Không tin được là cái đầu óc
ranh ma lắm trò của hắn lại có một ngày không nghĩ ra kế để đùa nó.
Chắc hôm nay đầu óc thằng này có vấn đề. Và rồi gật gù vì ý tưởng
rất đỗi „thông minh" của mình , con bé cũng chắp tay lên mồm và lầm
rầm vái cho cái tên ôn thần này có vấn đề đến cuối đời.
Nhìn nụ cười đắc ý của con bé, Dương Minh lại thấy khó hiểu.
-Này, sao cười một mình gian thế?
-Đâu có.-Con bé chối.
"Chắc chắn là không phải không có" -Dương Minh nghĩ thầm. Chỉ có
điều là chính thằng bé không muốn tra thêm, vì thực sự hôm nay
thằng bé chỉ muốn một ngày yên bình. Chỉ có thế. Hình như là một
ngày yên bình bên cạnh con bé Điệp Linh.
-Ngày hôm nay không được xa tôi một bước rõ chưa?
Dương Minh nói nhưng không thấy con bé trả lời. Ừm, hình như con bé
đang chú ý tới một việc khác. Mắt con bé đang long sòng sọc lên như
muốn "ăn tươi nuốt sống" nhóm mấy đứa con gái đang chỉ chỉ trỏ trỏ
và thì thầm về con bé như một con đỉa dai dẳng suốt ngày bám lấy
thần tượng của bọn họ. Và Dương Minh khẽ nhếch mép, một cái nhếch
mép vô thức. Hình như một niềm vui thầm kín nào đó đã xuất hiện
trong lòng thằng bé mà chính bản thân thằng bé cũng không nhận
ra.Và hình như thằng bé cũng không nhận ra là ánh mắt của mình cũng
dịu dàng, một kiểu dịu dàng thực sự khi thấy con bé ngốc nghếch
đang nắm chặt tay, lầm lì nhìn lũ con gái cố nuốt giận...Và hình
như, thằng bé không nhận ra điều đó chỉ vì thực sự nó không muốn
nhận ra điều đó, bởi nó cứ luôn luôn thôi miên bản thân rằng nó
ghét con bé Điệp Linh, ghét cái con bé dám quên đi nó...
-Không nghe tôi nói gì à.-Dương Minh bất ngờ đá vào chân con bé đau
điếng.
-Đứa nào muốn chết à??-Con bé nói theo kiểu phản xạ bình thường
nhưng ngay khi lấy lại ý thức rằng người vừa đá ó là ai, nó đành
cười TT_TT.
-Cậu bảo gì, ông chủ?-tất nhiên rồi,con bé nghĩ thầm, nó phải nhẹ
nhàng chứ lỡ may chọc giận tên ác ma thì ngày bình yên của nó tàn.
Thực sự nó không muốn nghĩ tới một trò hề nào mà nó phải nhập vai
diễn nữa...nói chung không nên nghĩ tới ác mộng.
-Tôi bảo là ngày hôm nay không được xa tôi một bước.
- Tại sao không được?
Nhưng đó không phải là những lời phát ra từ miêng con bé. Nó tròn
mắt tìm chủ nhân của câu nói. "Ai mà hiểu mình vậy ta?" Và bật chợt
nó thấy một thằng con trai. Nhưng chưa kịp nhìn rõ mặt thì tên con
trai đã ôm chầm lấy nó. "WHAT????" -Chuyện gì đang xảy ra với con
bé thế này???Bỗng dưng bị một tên con trai xa lạ ôm chặt cứng trong
tay...
Nhưng kẻ gặp vấn đề không chỉ có con bé. Còn một người đó. Một
người đang vô cùng tức giận...chỉ muốn xé tan xác cái tên con trai
lạ ra...
CHAP 11: Người em họ.(tiếp)
4. Đứa em họ quỷ quái. (Phần về kí ức khi Điệp Linh còn nhỏ,6
tuổi)
Cô bé nhìn vào thằng nhóc con một cách quan tâm nhưng cũng không
dấu nổi niềm thích thú.Ở chiếc ghế sofa đối diện, thằng nhóc con ấy
cũng đang lầm lì nhìn lại cô bé, đôi mắt vừa ráo nước vẫn đang đỏ
mọng, và gò má cũng đang hồng hồng lên theo kiểu tính giận dỗi của
trẻ con.Cô bé nhiều lần định há miệng ra nói chuyện nhưng lại
thôi.Nhưng khi nghe tiếng bụng thằng nhóc con réo dài, bất chợt cô
bé không kìm được cười:
-Em đói rồi à?
-Không phải việc của chị.-Thằng nhóc cứng giọng cho dù hai tai đang
ngượng đỏ lên.
Cô bé thấy thế tại càng thích thú:
-Không cần dấu, mẹ chị sẽ về muộn, nên bây giờ chị sẽ làm đồ cho em
ăn.-Cô bé có vẻ ra dáng. Thằng nhóc con hỉnh mũi, bĩu môi kiểu rất
ư baby:
-Chị mà biết nấu cái gì?
-Ừm!!-Vừa bị một đứa nhóc thua tuổi nói trúng tâm đen, cô bé lúng
túng, nhưng rồi nó cũng nhanh chõng lấp liếm:
-Chị có sữa bột giành cho trẻ em dưới ba tuổi, chị biết pha
mà.
Thè lưỡi, thằng nhóc nói:
-Tôi đã năm tuổi rồi, không uống sữa con nít đó!!
-Nhưng chị sáu tuổi vẫn uống được mà.
-Thế mới bảo chị ngốc, không ngờ tôi lại có chị họ ngốc ngếch như
chị.
Đến lúc này hình như cô bé không chịu nổi nữa, đứng bật dậy, lườm
mắt:
-Ta không ngờ có một thằng em họ "cụ non" ngươi.
Cô bé và thằng nhóc nhìn nhau bằng ánh mắt tia lửa điện...xẹt
xẹt...(Amen, ai99 đang đứng giữa đấy!!)
...
Thằng nhóc đang ngồi trên sofa và gác hai chân lên bàn,chăm chú
theo dõi chương trình pokemon yêu thích của nó.
-Bỏ chân xuống, nhóc!
-Tôi không phải nhóc.-thằng nhóc con nói chuyện với cô bé bằng nửa
con mắt , nửa con măt còn lại vẫn đang dán vào màn hình tivi.
-Lấy cái điều khiển bên trái cậu bé, cô bé tắt tivi cái rụp.
-Chị sao thế??-Thằng bé giận giữ.Không biết lịch sự à? Tôi dẫu sao
cũng là khách đấy!!
-Còn ngươi không biết lễ phép à??Đằng nào ta cũng lớn hơn ngươi
đó.
-Có một tuổi thôi à...mà đừng nghĩ tôi coi chị là chị.
-Nhóc mắc dịch!!! Và rùi "BỘP" Cái gối trên tay con bé lao một phát
vào mặt thằng nhóc ...
-Chị...-thằng nhóc con lửa giận phừng phừng...
CHAP 12: ĐIỀU GÌ ĐÓ
1.Những kẻ ngốc.
Kí ức...(phần kí ức lúc Dương Minh ,Điệp Linh 6 tuổi)
Cậu bé đang nhíu mày, đây là lần thứ 23 cô bé nhắc tới tên thằng
nhóc em họ. Như lời cô bé kể thì nó là một thằng "ôn con" nhưng cậu
bé thật sự không hiểu tại sao cô bé lại có thể kể về thằng nhóc đó
với ánh mắt và giọng nói vui vẻ tới thế. Bất giác một cái gì đó cứ
len lỏi trong lòng cậu bé. Nhưng với cá tính của mình, như từ xưa
tới nay, cậu bé vẫn giữ im lặng, và lãnh đạm,...đôi mắt vẫn lạnh
lùng thế như thể cậu bé ấy chẳng buồn quan tâm hay để ý tới một
chút gì câu chuyện của cô bé...
Cô bé vẫn liến thoắng, say mê kể về gương mặt thằng nhóc khi giận,
nhìn muốn đấm kinh khủng nhưng cũng baby kinh khủng.
Nhưng bất chợt cô bé quay sang, và giây phút bất chợt đó vô tình
bắt gặp cái nhíu mày của cậu bé.
-Cậu không thấy thú vị à?-Cô bé hỏi, có vẻ hơi mất hứng.
-Hai người ngốc nghếch.
Nhưng khi câu nói tưởng như rất đáng giận của cậu bé kết thúc thì
cô bé bỗng cười một tràng. Cậu bé lạ nhíu mày:
-Sao thế?
-Cách nói của cậu và thằng nhóc hình như hơi giống nhau, à không ,
cũng giống nhau lắm đó.
Lại nhíu mày...
-Ừm, luôn bảo người khác ngốc.
-Bởi vì cậu ngốc thật.-Cậu bé nhận xét đơn giản và đứng dậy, quay
lưng đi.
Khác với bình thường, cô bé không chạy theo, mà vẫn ngồi đó.Nhận ra
sự kì lạ đó, cậu bé quay lại, một chút quan tâm nhưng đáng tiếc, cô
bé không thấy khoảnh khắc hiếm hoi ấy,cô bé hình như đang chăm chú
suy nghĩ một điều gì.
Nhưng rồi cái cậu bé đó cũng quay lưng đi sau hai giây, à không,
hình như chỉ một giây thì phải và ánh mắt nhanh chóng trở lại cái
lạnh lùng, không thèm bận tâm như từ xưa tới nay vẫn thế.
"Con bé ngốc!!Kệ nó!!..."
2.Điều gì đó.( kí ức(tiếp))
"Con bé ngốc!!Kệ nó!!..."
Nhưng rồi chưa được vài bước thì cô bé đã đuổi theo...và bất
chợt,cậu bé không kìm được một nụ cười dù chỉ đơn thuần là một cái
nhếch mép.
-Á...-Cô bé reo lên...-Dương Minh, cậu vừa cười đó!!
-Ngốc nghếch.cậu bé nói,lời nói hình như nhẹ nhàng...
Nhưng...
-Chị ngốc, bị người ta nói thế mà còn chưa chịu về??
Cả hai quay lại, là thằng nhóc con, nó đang giương mắt nhìn cô
bé.
-Im đi nhóc, bít gì mà nói.
-Tôi đã thương tình đi gọi chị về ăn cơm mà lại nói kiểu đó
à?
-Hửm...sao hôm nay tốt thế?Biết nghĩ tới chị rồi à.
Tự nhiên tai thằng nhóc đỏ ửng:
-Đừng có mơ , tại tôi đang đói thôi, mà phép lịch sử tối thiểu mà
chẳng lẽ khách lại ăn trước chủ nhà.
-Khách lịch sư không ai nói chuyện với chủ nhà như ngươi cả!!-Cô bé
lửa giận phừng phừng.
-Ờ đấy...thằng nhóc con lẽ lưỡi...trễ môi...
Cô bé cũng banh mắt, thè lưỡi trêu lại...
Bất chợt một điều gì đó...xuất hiện trong sâu thẳm cậu bé mà cậu
không rõ...
Và bất chợt...
-Ngốc nghếch.
Cậu bé hình như đã "vô" ý nói hai tiếng đó làm cuộc chiến cô bé và
thằng nhóc con ngưng lại, lúc bấy giờ thằng nhóc con mới đặc biệt
chú ý tới cậu bé.Đến lúc này đây, hai ánh mắt ấy mới thực sự gặp
nhau.
Cậu bé ấy vẫn giữ nguyên cái kiểu dường như luôn vô tâm với tất cả
...
Và thằng nhóc con thấy khó chịu nhưng mặt nó cũng đang đỏ dần lên.
Ừm, có lẽ một phần cũng tại vì vẻ đẹp thiên thần nhưng lại cao ngạo
và lạnh lùng ấy, và một phần hình như cũng vì thằng nhóc nhận ra
người đối diện thật không "đơn giản".
-Ừm...-thằng nhóc bỗng quay đi , tay cầm lấy tay cô bé mà
kéo:
-Chị à, về thôi!!
-Khoan đã, còn Dương Minh? -cố bé gọi với...-Ủa mà quên, sao bỗng
dịu dàng thế hả?
Đỏ lên tới cả mang tai, nhưng thằng nhóc vẫn gắt gỏng:
-Chị ngốc, tôi đói rồi!!
Cậu bé nhìn hai cái bóng nhỏ bước đi...lại một điều gì đó khẽ nhói
lên....
"Ngốc nghếch."
CHAP 12: Điều gì đó.(Tiếp)
3.Em trai-
Ký ức tiếp diễn...
-Bà hãy để tôi yên, đừng có gọi nữa!!!
Và tiếng máy điện thoại cúp.
Cô bé nhìn thằng nhóc băn khoăn:
-Em vừa nói chuyện với ai thế nhóc?
-Mẹ.
-Sao em lại nói chuyện như thế?
-Không liên quan tới chị?Chị biết gì mà nói?-Thằng nhóc con cau có
và cuối cùng ngồi sụp xuống ngay cái chỗ bên cạnh cô bé và giật lấy
máy điều khiển, tìm kiếm cái kênh pokemon yêu thích.
-----------------------------------------------------------
-Cậu có em không,Dương Minh?-Cô bé hỏi, nhưng biết trước rằng sẽ vô
ích vì cậu bé chưa bao giờ nói chuyện về mình cả.
Im lặng.
Luôn là thế. Cách trả lời của cậu bé luôn là vậy.Khuôn mặt vẫn
không biểu cảm thế, có chăng thì chỉ là nơi khóe mắt có hơi rướn
lên như mang hơi hướng của sự phẫn nộ.Nhưng chỉ là thế và luôn luôn
là thế,không gì hơn.
Nhưng bất chợt...
-Có đấy.
Gật gật.-Cô bé bất ngờ tới mức không nói được điều gì.Nhưng rồi
ngay sau đó, nụ cười bỗng nhiên bật ra khỏi đôi môi nhỏ của cô bé
một cách nhẹ nhõm.
-Em cậu thế nào??-và cô bé không kìm được đã hỏi tiếp,ánh mắt thích
thú.
Nhíu mày.
Cái nhíu mày của cậu bé làm cô bé im lặng.
Lại vài giây im lặng dài dằng dặc...
-Thằng nhóc đó, hình như rất ghét mình.
Cậu bé có thể là đang lắng nghe, cũng có thể là không, bởi ánh mắt
đang nhìn vào một nơi nào đó xa xăm lắm.Nhưng cô bé bên cạnh vẫn
chắc chắn là cậu bé đang nghe, một sự tin tưởng mãnh liệt từ những
cảm nhận mơ hồ của bản thân...
-Không phải hình như mà là rất ghét.
Thằng nhóc đã đứng đằng sau tự lúc nào.
-Về. - Cậu bé nói thông báo ngắn gọn rồi dửng dưng quay đi. Nhìn
cái dáng cô độc ấy,cô bé thực sự muốn chạy theo,nhưng nghe tiếng
bụng thằng nhóc réo lên nên thôi.
-Nhanh lên,tôi đói rồi- Thằng nhóc giục.
......
Gió thổi....Có một cậu bé bước đi, vẫn cái dáng cao ngạo và lạnh
lùng ấy, khuôn mặt không chút biểu cảm...Chẳng ai biết và chính cậu
bé cũng không hay rằng... trong sâu thẳm...có điều gì đó.....
"Tại sao mình lại khó chịu nhỉ?"
"Ngốc nghếch".
CHAP 12: Điều gì đó.(Tiếp)
4.Không là mẹ tôi.(Ký ức - tiếp)
"Tại sao mình lại khó chịu nhỉ?"
"Ngốc nghếch".
------------------------------------------------------------------------------------------
Hai đứa bé vừa đứng trước cửa nhà thì chân thằng nhóc bỗng sững
lại, bên trong nhà mẹ cô bé đang tiếp một người phụ nữ ăn mặc quý
phái, tuy nhiên, điều đó không che đươc nét buồn phảng phất trên
khuôn mặt bà ta.
Thằng nhóc không bước vào, tay nắm chặt và răng nghiến lại.
-Em sao thế?
-Không phải việc của chị.
Người phụ nữ lúc đó đang dùng trà nghe tiếng liền ngầng lên và lia
ánh mắt về hướng cửa. Và bà đứng bật dậy.
-Thái Tuấn!!!
Thằng nhóc bỗng quay lưng bỏ chạy.
-Chờ chị với!!-cô bé cũng quay lưng đuổi theo. Trong cái lúc quay
lưng ấy có một khoảnh khắc làm cô bé chú ý, chỉ một khoảnh khắc, có
một giọt lệ ngân trên khóe mắt bà ấy khi nhìn theo cái bóng thằng
nhóc lúc nó chạy đi.
-Này, đứng lại đi ...nhóc!!
-Cô bé vừa hét theo vừa thở hổn hển.
Thằng nhóc vẫn miệt mải chạy.
Và vấp phải hòn đá.
Và ngã.
-Chị đã bảo dừng lại mà.-Cô bé cúi xuống và đưa tay ra đỡ.
-Kệ tôi.-Thằng nhóc nói và lạnh lùng hất tay cô bé
đi...nhưng...giọng nói đó...hình như...đang lạc đi...
Giây phút tay cô bé bị hất ra, có một giọt nước ở đâu rơi
xuống.
-Em khóc à nhóc?
-Chị có ngốc không, tôi làm sao mà lại khóc chứ?-Thằng nhóc nói và
rồi chống tay lên để đứng dậy.
Cuối cùng thằng nhóc cũng bước đi , và cô bé cũng chậm rãi bước
theo.
................................................†
?....................
Trên ngọn đồi xanh bình lặng...
-Người khi nãy là mẹ em đúng không?
-Bà ta không là mẹ tôi.-Thằng nhóc nói và cô bé để ý thấy chỗ đám
cỏ nơi tay thằng tiếp xúc bị vùi dập bởi sự phẫn nộ.
-Khi em chạy đi chị thấy bà ấy đang khóc.
-Nhưng bà ta không hề khóc khi ngày ấy bỏ tôi !
-Bỏ em?
-Ừh, bà ta đã bỏ tôi với bà nội mình để đi theo một người đàn ông
khác. Không lý gì mà bà ta có thể dễ dàng bỏ đi và cũng dễ dàng
quay lại như thế!!Không bao giờ...
-Em có biết khi em nói em đang khóc không nhóc? Điều đó có nghĩa là
em đã âm thầm tha thứ cho mẹ em rồi.
-Im đi, thằng nhóc quay qua phẫn nộ, chị biết gì mà nói?
Và rồi...