Polaroid




_Tôi…….. tôi…………._ Hăn ấp úng mãi chẳng nói nên lời.
_Hơ, sao hôm này lắp ba lắp bắp giữ vậy? Ăn nhiều quá nên nghẹn rồi sao?_ Nó nói đểu hắn; có lẽ đấy là 1 thú vui của nó.
Im lặng 1 lúc, khi nó càng ngày càng chẳng hiểu hắn muốn gì, thì tự dưng hắn kéo tay ôm nó vào lòng, nói:
_Tôi thích cậu.
_Hả?_ Nó nghệt mặt, vẫn chưa tiêu hóa hết được câu nói của hắn.
_Tôi nói là tôi thích cậu _Hắn ôm chặt nó trong lòng mình.
Hắn đã phải mất rất nhiều thời gian để chấp nhận sự thật này và thêm nhiều thời gian nữa mới đủ dũng khí nói với nó câu này. K phải hắn chưa yêu ai bao h, nhưng mà với nó, lời yêu để nói ra chẳng hề dễ dàng như những đứa con gái khác chút nào cả. Nó trong mắt hắn bây h và lúc đấy chẳng khác gì nhau cả, vẫn cứng đầu, ngang tàn chẳng bao h chịu tuân theo 1 cái gì cả nhưng lại khiến nó trở nên thu hút…… vậy mà…………….
_Bao nhiêu tiền? _ Nó lạnh lùng đẩy hắn ra hỏi bằng chất giọng lạnh lùng.
_Hả? _ Lúc đấy thực sự hắn k hiểu nó muốn ám chỉ cái gì.
_Tôi hỏi cậu là cậu đã cá với những thằng nào, cá bao nhiêu tiền để có được lời đồng ý làm bạn gái của tôi?_ Giọng nó như ngàn mũi tên vô hình đâm vào ngực hắn.
_K…… k phải_ Hắn muốn giải thích, muốn giữ nó lại nhưng đã quá muộn cho tất cả…..
Bởi vì ngay khi nó buông ra những lời phũ phàng đấy thì nó cũng quay mặt bước đi. Và giá như nó chỉ bước chậm 1 chút thôi, nhìn vào gương mặt hắn đang đau khổ lúc này thôi thì nó mới biết hắn thật lòng như thế nào……."
* * *
Mạnh giật mình thức dậy trong những kỉ niệm buồn đó, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Khẽ cười……. cười cho bản thân mình, cho cuộc đời mình rồi mệt mỏi bước vào phòng tắm, rửa trôi đi những mệt mỏi, bụi bặm cùng những kí ức trong mình trôi theo dòng nước mát…….
………………………
Và những ngày sau đấy, Mạnh k gặp nó nữa, chính xác thì nó lại biến thành "người vô hình" trong cuộc sống của tất cả mọi người kể cả hắn. Dù cho có cố tìm bóng nó ở cái sân trường đông đúc hàng nghìn người này, hay cố tình đi qua lớp học của nó cũng k thể nào tìm thấy 1 chút bóng dáng nào của nó đâu. Hắn thực sự k hiểu được, chẳng nhẽ cái biệt danh "người vô hình" của nó k phải chỉ là 1 lời nói giỡn hư vô thôi sao?????.....
Còn nó, nó lại càng ngày càng rúc sâu hơn vào chiếc áo "vô hình" của mình để k phải 1 lần nào nữa đụng phải Mạnh, để có 1 cuộc sống bình yên hơn. Nó có đủ khả năng nhận ra Mạnh từ xa, nên chỉ cần thấy nhác bóng hắn là như 1 phản xạ có điều kiện mà chạy mất chẳng có lý do nào cả…….
Cứ thế, 1 tuần………. 2 tuần………… 1 tháng………….. 2 tháng trôi qua trong yên lặng như vậy. Và nó sẽ ổn nếu như ngày nó xách ba lô đi về nhà nghỉ k gặp hắn ở bến xe tuyến………
_Về nhà sao?_ Mạnh hỏi nó, dáng vẻ dường như chẳng lấy làm ngạc nhiên lắm (thực ra là ngạc nhiên quá k biết ứng xử ra sao thôi _ _")
_Um…_Nó khẽ nhíu mày 1 chút rồi cũng buông 1 câu đầu hờ hững.
1 tiếng k to k nhỏ, k lớn cũng chẳng bé và cũng chẳng mang âm điệu vui vẻ hay buồn bực gì của nó đã chấm dứt câu chuyện xã giao nhạt thếch để đẩy mọi thứ vào im lặng……..
Và như cái duyên tưởng chừng là "vô" đấy va vào nhau mà đưa cả nó và Mạnh lên cùng 1 tuyến xe về nhà. Nhưng thế nó k bức xúc lắm nếu như k phải nổi lòng trắc ẩn nhường ghế cho 1 bà cụ để rồi phải ngồi tít xuống dưới cạnh hắn. Vì sao lại ngồi cạnh hắn ư? Vì ông trời trêu ngươi nó, muốn giỡn với nó nên khi nó đi xuống thì cái ghế trống duy nhất là ghế của hắn …… Tuy vậy, nó cũng chẳng hiểu hôm nay cái số của nó bị làm sao mà nó bị ép ở giữa như 1 cái bánh kẹp thịt vậy vì xe càng lúc càng đông. Mặt mũi nó h đây tối sầm lại k thấy được ngày mai luôn…….
_ Muốn đổi chỗ k? _Giọng Mạnh nhẹ nhàng vang lên bên tai nó.
_Hử?_ Nó nhíu mày nhìn Mạnh khó hiểu.
_Đổi chỗ cho, ngồi cạnh cửa sổ sẽ thoáng hơn đấy_ Mạnh khẽ cười.
Nó nhìn Mạnh, chớp chớp mắt nhìn hắn như sinh vật lạ vậy. Quái, nó k hiểu tại sao ngày hôm nay hắn lại hiền dữ vậy nữa, k hiểu cái thằng Mạnh vênh váo, kiêu căng chỉ biết đến lợi ích của mình biến đâu mất rồi nữa. Tuy nghĩ thì nghĩ vậy chứ nó vẫn gật đầu đồng ý, thật thì nó rất muốn ngồi trong cửa sổ mà. Nếu ngồi cạnh nó k phải là Mạnh thì chắc chắn nó chẳng ngại ngần mà xin người ta đổi chỗ cho mình đâu……
……………
Về nhà, nó đứng ngoài cổng mà khóc thầm, mặt mếu máo nhìn cái điện thoại:
"Mẹ và bố đang đi ăn tiệc. Con chịu khó đi đâu đó rồi tối bố mẹ về….."
Thế đấy, về nhà nó cứ tưởng là được nghỉ ngơi thả phanh, ai ngờ lại trở thành người vô gia cư như thế này chứ. Khóc k ra nước mắt luôn, nó lọc cọc léo lết cái vali trên đường đầy khói bụi mà k biết nên đi đâu về đâu……
_Ủa?..... Nhật Linh…… Cháu Nhật Linh đúng k?........._Tiếng 1 người phụ nữ vang lên phía sau nó.
Nó chán nản quay lại, nhưng vừa nhìn thấy người phụ nữ này thì nó giật bắn mình, đột nhiên cảm thấy sợ vô cùng luôn……
_Bác….. bác ạ……_Giọng nó run run.
_Đi đâu mà lại xách vali thế này? Bố mẹ đâu rồi?_ Người phụ nữ vui vẻ hỏi.
_Dạ, bố mẹ cháu đi vắng ạ. Bố mẹ cháu quên mất k để chìa khóa ở nhà nên……_Nó ngập ngừng nói.
Nó có thể thề rằng cứ hễ đứng trước mặt người phụ nữ này là y như rằng nó chẳng cần giả nai hay gì gì cả cũng tự động cực kỳ ngoan ngoãn, lễ phép luôn …..
_Trời, thế bao h mẹ cháu mới về? Ở đây có chỗ nào mà đi đâu chứ? Thôi, qua nhà bác nghỉ ngơi 1 chút đi, vừa đi xe về vậy chắc mệt rồi_ Bác hồ hởi nói với nó.
_Dạ… thôi…. thôi ạ……_Nó lúng túng xua tay. Gì chứ, nó có thể về nhà ai hay thà đi lang thang còn hơn là về ở nhà người phụ nữ này. K phải vì sợ bà hay ghét bà mà vì……… vì bà chính là mẹ của hắn_ Phan Vũ Anh Mạnh…….
_TBC_

CHAP 5:
_Đừng ngại, thằng Mạnh nhà bác nó cũng vừa về xong đó…. Mau đi thôi nào _ Bà cười tươi, còn giúp nó mang vali đi luôn, mặc nó đứng đó như trời trồng.
Nó lại muốn khóc quá, chính vì cái thằng con trai quý tử của bà nó mới k dám tới chứ, nó đương nhiên là biết hắn đang ở nhà rồi, vì chẳng phải lúc nãy nó với hắn đi cùng xe ngồi cùng chỗ sao?….. Nhưng mà có lí do gì để từ chối cơ chứ, mà chạy còn chẳng chạy được khi bà đã mang vali của nó lên tới cửa luôn rồi. Còn cách nào khác ngoài cách lầm lũi đi theo bà vào nhà đâu. Mặt nó bây h đã méo lại còn méo hơn khi vừa đến của đã đụng ngay hắn:
_Hử? Nhật Linh….._ Mạnh khá ngạc nhiên khi vừa bước xuống đã thấy nó đứng lù lù ở trước cửa nhà mình.
_Hì, chào_ Nó gượng cười, vẫy vẫy tay chào hắn y như xiếc vậy.
_Sao…. _Mạnh đang định hỏi thì mẹ nó chen vào:
_Mạnh, mau xách đồ của Linh lên tầng đi. Dẫn bạn Linh lên phòng nghỉ ngơi 1 chút, mẹ đi làm gì đấy cho 2 đứa ăn.
_Gì? Ở phòng nào? _Mạnh nhăn mặt gắt.
_Thôi ạ, cháu ngồi phòng khách đợi cũng được rồi ạ. K cần phải phiền thế đâu ạ…. _Nó lúng túng xua tay.
_K được, ai lại thế. Cháu cứ lên phòng đi, thằng Mạnh nó sang nằm phòng bác cũng được. Mau lên_ Mẹ nó nói rồi quay lại thẩy cái vali của nó cho Mạnh giục.
Rốt cục nó cũng k làm gì được nên đành lên theo vậy…. Đã bảo mà, nó mẹ mình thì chưa chắc đã sợ đâu, người ngoài chẳng thèm quan tâm nhưng k hiểu sao mà nó lại sợ mẹ Mạnh 1 phép, cứ đứng trước mặt mẹ hắn là nó cực kì sợ luôn. Đố dám cãi câu nào…….
_Đấy, vào đi _ Mạnh chán nản nói, đặt vali của nó xuống rồi xoay người bước đi k quên lầm bầm : "Vì sao tui phải nhường phòng cho cậu chứ?"
Nó nhìn cái dáng dong dỏng cao của hắn đi ngang bố đời kia mà bĩu môi dài cả cây số, lườm 1 cái cho bõ bức, thuận miệng buông ra câu muôn thủa nó dành cho hắn:
_Đồ đàn bà ...
Nó đã thế chẳng thèm câu nệ nhà hắn hay nhà ai nữa luôn, thản nhiên bò lên giường ngủ 1 trận cho bõ tức….. Dù gì nó cũng đang mệt chết được……
Mạnh từ phòng tắm bước ra, đi qua phòng nó, tâm trạng khá là thoải mái khi gột bỏ được lớp bụi bặm trên người mình. Nhưng đi qua phòng nó, chính xác mà nói thì phải là phòng của hắn mới đúng, thì hắn lại k kìm được lòng mình mà bước vào. Mạnh khẽ nhíu mày khì thấy nó đang ngủ ngon lành trên giường của mình, đã thế con ôm gối mà hắn kê chân để mà ngủ trông rất chi là hạnh phúc, chẳng có chút âu lo nào cả……..
Ngồi xuống giường, Mạnh khẽ vén lọn tóc vương trên mặt nó, ngắm nhìn nó….. Quả thực, 1 năm nó đã thay đổi rất nhiều rồi, chẳng qua là do chính hắn k nhận ra thôi; nhưng cũng chẳng có gì lạ khi nó nữ tính hơn trước cả, vì con gái ở độ tuổi này là đẹp nhất mà….. Mạnh cúi người, hôn nhẹ lên trán nó, khẽ nói:
_Tôi yêu cậu….. yêu thực tấm lòng, tuyệt k như cậu nghĩ ……….
Rồi Mạnh đứng dậy bước ra khỏi phòng 1 cách yên lặng. Rồi tới tối, nó cùng gia đình Mạnh ăn cơm rồi trở về nhà mình và lại trở lại với cuộc sống mà nó và Mạnh k liên quan gì đến nhau cả….. 2 con người - 2 con đường - 2 lối rẽ riêng …….
* * *
Ngồi trong lớp, Mạnh hướng ánh mắt ra ngoài tìm 1 thân ảnh nhỏ bé nhưng dường như đều là vô vọng. Khẽ thở dài, đang định đứng dậy đi ra ngoài thì thấy mấy thằng bạn lại túm hắn kéo đi đâu đó, chẳng để hắn kịp hỏi chỉ nói rằng : "Có kịch hay để xem".
Một lúc sau thì hắn cũng biết và thầm mong k như những gì mình nghĩ. Mặt hắn h k thể nào tối hơn được nữa luôn, nhìn mấy thằng bạn hỏi:
_Chúng mày làm gì ở đây vậy?
_Haha, thằng Kiệt dạo này nó có hứng thú mới, thích tìm của lạ nên nó định tán chơi cô bé có biệt danh "người vô hình" chút xem có vị gì? _ 1 tên cười cợt nói.
_Phải phải…. tán cá xấu k phải dễ đâu nha_ 1 thằng khác cười hùa theo.
_Chúng mày điên à? _ Mặt hắn trông càng ngày càng tăm tối hơn.
Hắn đương nhiên k phải sợ mấy tên này cướp mất nó đi mà sợ chính là mất thằng bạn đang dây vào 1 tổ kiến lửa thôi……
_Ầy, sao đâu mà. A! Tới rồi kìa, mau lên…. _ Mấy tên kia phát hiện nó tới liền đẩy tên Kiệt ra.
_Này……._Mạnh định ngăn cản thì Kiệt đã đứng trước mặt nó mất rồi.
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Kiệt cũng là 1 tên công tử, so với hắn về khoản phong lưu k hề thua kém, ngoại hình cũng chỉ kém hắn 1 chút nhưng chắc chắn giàu k thua gì hắn cả nhưng……… nó lại tuyệt nhiên ghét loại công tử bột à…….
Nó đang đeo phone ung dung đi tới lớp thì bị 1 toán con trai chặn lại. Rồi nó đang chẳng hiểu gì cả thì 1 tên con trai ăn mặc bảnh bao, chải chuốt đi tới trước mặt mình, dơ dơ bó hoa ra…..
Nó chẳng biết mấy tên kia nói cái gì cả chỉ nghe loáng thoáng mấy tên kia tự dưng rú lên như lợn bị cắt tiết vậy. Khẽ thở dài đầy ngao ngán, nó bỏ tai phone ra hỏi:
_Nói cái gì vậy?
Cả lũ nhìn nó mà sock đơ luôn, cái tên bảnh bảnh nhìn nó e dè hỏi?
_Em…. k nghe thấy anh nói gì sao?
Nó nhíu mày, liếc cái tên trước mặt 1 cái từ đầu ngọn tóc xuống tới gót giầy đắt tiền, nhưng cái nhìn của nó cứ như kiểu nhìn hắn là người ngoài hành tinh rơi xuống trái đất vậy. Và bằng cái giọng thờ ơ, nó nói:
_Tôi đang nghe nhạc thì làm thế quái nào nghe thấy mấy người nói cái gì được…..
_Ừ, anh là Kiệt, chào em _ Kiệt cười méo xẹo nói với nó, trong khi mấy thằng bạn bên ngoài k khỏi sặc sụa.
_Anh? Chắc gì đã hơn tuổi tôi mà đòi làm anh, kì vậy? Và tui cũng quen biết chi anh mà làm quen ? _ Nó đứng khoanh tay trước ngữ nhìn tên kia nhăn mặt.
_À …. ùm….. uh…. Tuy là k quen biết nhưng h biết cũng được mà. Kiệt cũng chính là muốn có thể làm quen với Nhật Linh đó. Linh thực cá tính nha, có thể làm bạn gái Kiệt được k? _ Kiệt đổi cách xưng hô với nó, khẽ nở nụ cười sát gái của mình ra rồi chìa bó hồng trước mặt nó.
Cách tán gái cộng thêm nụ cười quyến rũ kia, dù có là cũ nhưng đã có biết bao nhiêu cô gái đã chết dưới tay anh chàng này k chỉ vì bó hoa đơn giản rồi, vậy nó thì sao???
Nó k cười, k nhíu mày cũng chẳng có tỏ vẻ gì thế này thế nọ cả, nhưng cũng tuyệt chẳng nói gì mà cứ nhìn chằm chằm Kiệt. K gian cực yên lặng, mấy tên kia dường như cũng mong chờ câu trả lời của nó như là mong câu trả lời của 1 đứa con gái tụi hắn yêu lắm vậy, nhưng nó dường như lại chẳng có tý gì cả là định trả lời cả mà cứ nhìn Kiệt k chớp mắt luôn………..
_Nhật Linh….._Kiệt đang định nói thì giọng nói lạnh băng của nó cất lên:
_Bao nhiêu tiền?
_Hả? _ Kiệt cũng như cả lũ ngờ người nghệt mặt ra nhìn nó. Chỉ có hắn là hiểu và khẽ cười nhạt lại tưởng tượng ra chính mình năm xưa và chính mình mấy tháng trước đây…….
_Tui hỏi mấy người đã cá cược bao nhiêu cho câu đồng ý của tôi để tôi làm bạn gái vậy?_ Nó cười nhạt.
Rồi chẳng để mấy tên kia kịp nói gì nó quay người bước về lớp mình sau khi tặng cho mấy tên đó 1 cái nhìn khinh bỉ k quên liếc qua hắn 1 cái cũng với ánh mắt đó……. Với nó, những tên công tử bột đấy chính là những tên ngốc trong cái trò chơi tưởng chừng luôn chiến thắng kia của bọn chúng………. Và nó thì chán ghét thứ đó……….
…………..
Trưa, Mạnh lang thang trong trường kiếm chỗ nào đó nghỉ ngơi 1 chút vì k muốn lái xe về nhà trong cái thời tiết nóng cháy ra cháy thịt này trong khi chiều vẫn phải lên lớp. Đi qua thư viện trường, đột nhiên Mạnh đứng khựng lại rồi lùi lùi vài bước ngó vào phía trong thư viện. Và cứ thế Mạnh đứng ngoài cửa mà bần thần ngắm nhìn ai đó mà ai cũng biết là ai đang đọc cái gì đó mà cười khúc khích 1 mình rồi lại chợt đập bàn rầm rầm tỏ ra rất là bất bình…….. Lần đầu Mạnh được chứng kiến những biểu cảm của nó rõ tới vậy và cũng biết thừa thứ duy nhất khiến nó có những cảm xúc kì lạ kia chính là …………… tiểu thuyết và truyện tranh. Những câu chuyện mà hắn dù k muốn nghe nhưng vẫn lọt vào tai hắn khi nó phấn khởi kể cho đứa bạn nghe rồi cực kì phấn khích tưởng tượng làm hắn nghe nó kể mà còn tưởng đấy là 1 bộ phim nào đó cơ…….. Và rốt cục, sau mỗi lần kể chuyện nó đều chốt chắc nịch 1 câu: " Sau này tao nhất định sẽ lấy chồng làm "tổng tài", k chí ít cũng phải là găng-tơ" (bạn nào đọc truyện Trung quốc chắc sẽ biết "tổng tài" chính là tổng giám đốc ạ =.=)
Bất giác chân Mạnh bước vào trong, đứng ngay trước mặt nó khiến nó đáng khoái chí cười phải giật nảy mình kêu lên:
_Oái, mi từ đầu lại lù lù xuất hiện ở đây vậy?
_Vẫn ham đọc truyện nhỉ? _ Mạnh ngồi xuống chỗ đối diện nó.
_Ha, đương nhiên sẽ là mãi mãi, luôn luôn rồi vì truyện là cuộc sống của tui _ Nó nhoẻn miệng cười toe toét.
Nó có thể nghĩ tới Vinh mà cười vui vẻ, nghĩ tới truyện, tới những hình mẫu nam nhân hoàn hảo mà cười hạnh phúc nhưng tuyệt nhiên chẳng bao h nó để tâm tới hắn cả. Hắn k mong nó h nghĩ tới hắn mà cười như vậy, nếu k muốn nói nó nghĩ tới hắn mà cười quỷ dị; hắn chỉ mong 1 lần nó nhìn hắn…. 1 chút thôi…….
_Nhật Linh, làm bạn gái của tôi đi_Thanh âm trầm của Mạnh vang lên rất rõ trong gian phòng vắng lặng.
Và ngay lúc Mạnh nói câu đấy, nụ cười của nó tắt hẳn. Gương mặt lại trở nên băng lãnh, nó nhìn hắn mà như chẳng nhìn lại định thốt ra những lời lẽ làm đau lòng hắn. Nhưng hắn k cam tâm, k muốn như vậy nên liền cắt lời nó……..
_Tôi k có nói chơi, càng chẳng phải đùa dỡn cậu 1 chút nào cả. Tình cảm của tôi dành cho cậu k phải mới có, chắc cậu cũng rõ, tôi đã nói điều này từ 1 năm trước rồi. Tôi cũng chia tay với nhỏ kia, tuyệt k bận tâm tới bất kì cô gái nào cả. Như cậu nói, họ đẹp và tôi là 1 thằng ưa sắc đẹp, nhưng sau qua bao lâu, bao tháng và 1 năm tôi vẫn k thể thay đổi tình cảm trong lòng mình được_ Mạnh nhìn thẳng nó mà nói, bàn tay hắn nâng cằm nó lên, hướng ánh mắt nó nhìn về phía hắn để nó có thể đọc được 1 nỗi buồn, 1 nỗi đau trong đó……
_Cậu……_ Đôi mắt nó bị ánh mắt nâu thâm trầm đầy sâu lắng kia cuốn lấy; ánh mắt mà nó luôn k ưa tại sao h nó lại cảm thấy đâu và tim nó lại cảm thấy khó chịu. Nó k biết nói gì, nó chưa bao h nhìn hắn lấy 1 lần thẳng thắn nên nó….. nó cũng k biết phải làm sao cả, chỉ biết là k thể mở miệng nói được những lời tàn nhẫn.
_Tôi yêu cậu _ Mạnh cầm tay nó, chân thành nói.
_Tôi…. tôi……………._Nó tự dưng k kiềm chế được cảm xúc mà đỏ ửng mặt, lắp bắp k biết nói như thế nào.
Nó thực sự từ trước tới nay vốn coi Mạnh - hắn là 1 tay chơi và sẽ k bao h để ý rằng hắn yêu nó thật lòng hay tự hỏi lòng mình rằng tình cảm đối với hắn là sao mà vì sao lại dung túng hắn? Nó đâu phải chưa thấy những gì hắn làm trước đây và bây h chứ…… nhưng sao ánh mắt đó????? Nó phải tự hỏi rằng thực sự suốt 1 năm quá hắn vẫn luôn yêu nó sao????
Đứng phắt dậy, nó lật đật chạy ra ngoài, bỏ mặc Mạnh cứ ở đấy. Nó thực k biết phải đối mặt với hắn như thế nào cả….
Mạnh nhìn nó chạy đi, cũng k giữ lại mà chỉ khẽ cười….. Tự tôn của 1 thằng con trai, lòng dũng cảm hắn đã mang đánh cuộc cả vào lần này…. lần thứ 3 hắn nói chữ "yêu" với nó. Hắn cười chính hắn vì sao phải khổ sở vì nó, và hắn cười vì ít ra dù k nhận được 1 câu "đồng ý" nhưng nó đã k nói những câu tuyệt tình với hắn………… vậy là đủ!!!
* * *
Ngày hôm sau, Mạnh thong dong bước đi trên khuôn viên trường, tâm trạng khá là tốt, rất thoải mái vừa đi vừa huýt sáo rất chi là yêu đời thì 1 tên con trai chẳng biết từ đâu nhảy vào khoác vai hắn:
_Sao hôm nay mày yêu đời quá vậy? Tao đang buồn chán muốn chết đây nè.
_Có vấn đề gì mà khiến đại gia Tuấn Kiệt đây buồn phiền vậy?_ Mạnh cười nhìn thằng bạn mặt đang buồn tới não nề.
_Haizzz, thì đấy, từ cái hôm bị cô bạn Nhật Linh từ chối 1 cách k thể phũ phàng hơn thì tự dưng chán đời, mất hết cả cảm hứng chơi bời_ Kiệt thở dài ngao ngán.
_ Đừng động vào nhỏ, kết quả sẽ k tốt đâu. Tao đã ngăn mà k nghe, mày hôm đấy là còn bị nhẹ chán đấy_ Mạnh nhíu mày cảnh cáo.
_Tại sao? _ Kiệt khó hiểu nhìn Mạnh.
_Nhỏ k giống như những đứa con gái khác đâu, nhỏ vốn k thích ta. Nhỏ có thể chửi thẳng mặt bất cứ đứa nào chẳng câu nệ nam nữ, xấu hay đẹp khi động vào nhỏ đâu. K phải cái kiểu chửi mất văn hóa đâu mà văn vẻ ý, thâm lắm_ Mạnh nói, thầm nhớ lại chính mình dường như cãi nhau với nó cũng chưa bao h thắng được thì phải……
_Thế sao? Á! Mà đừng bảo tao mày quen biết nhỏ nhé, hay yêu nhỏ rồi sao biết rõ thế? _ Kiệt nhìn Mạnh đầy soi mói.
Mạnh k gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ cười cười rồi bước đi, để lại tên bạn với 1 dấu hỏi to đùng. Thực ra đâu cần phải yêu mới biết chứ khi nó với Mạnh học với nhau lâu tới vậy à…………..
_TBC_


CHAP 6:
Ngày hôm sau, Mạnh thản nhiên bỏ mặc mấy thằng bạn của mình mà đi tìm nó. Qua thư viện trường chẳng thấy nó đâu cả, Mạnh chán nản và buồn bực vì k nghĩ rằng sau khi nó biết được tình cảm của mình lại tránh mặt mình như thế này. Thở hắt ra 1 cái, Mạnh đang định bước đi thì bỗng đứng khựng lại khi ánh mắt quét qua 1 góc của thư viện. Nhanh chân chạy vào, rồi tự dưng Mạnh ngoác miệng cười - 1 nụ cười cực ngốc nhưng lại rất vui vẻ, rất hạnh phúc khi nhìn thấy nó đang tựa người vào giá sách, tay ôm 1 quyển truyện mà ngủ ngon lành. Nhẹ nhàng bước lại ngồi cạnh nó, ngắm nhìn nó ngủ……Mạnh cảm thấy h tâm trạng mình rất thoải mái……..
1 lúc sau, nó mơ màng tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng nói nhè nhẹ bên tai mình:
_Tỉnh rồi sao?
Nó ngơ ngác quay về phía phát giọng nói rồi giật bắn mình khi nhìn thấy trước mặt mình là Mạnh đang cười với nó…..
_Cậu …...Cậu ……_Nó lắp ba lắp bắp.
_Ngủ ngon k? _ Mạnh vẫn chưng ra nụ cười tỏa sáng của mình làm cho tim nó đập thình thịch.
_Sao…. sao lại ở đây???_ Nó như người bị nói ngọng vậy, mãi mới thốt được hết câu.
_Tui tìm cậu mà, thấy cậu ngủ ngon quá nên k nỡ đánh thức dậy. Ăn táo k? _ Mạnh đặt vào bàn tay nó 1 quả táo đỏ, trông rất ngon.
Nó gật gật đầu rồi cầm quả táo chăm chú ăn, k dám nhìn mặt hắn luôn. Từ lúc bị Mạnh ép nhìn thẳng vào hắn tới bây h, rồi nhận ra hắn k hề đùa bỡn thì nó cứ nhìn hắn là cảm giác tim đập rất mạnh, miệng thì lắp bắp k nói được câu nào nên hồn chứ chẳng nói đến buông ra những lời nói lạnh lùng trước kia…… Thật đúng là đau tim chết ra được…..!!
_Ầy! Ăn ngon nhỉ, cho tui ăn với _ Mạnh xán lại gần nó, cười cực kì gian tà.
Nó nhìn cái mặt cáo của Mạnh đang cười cười kia mà bỗng nhìn thấy đằng sau mọc thêm cái đuôi sói luôn rồi. Nhưng mà nó đâu có hiền lành vậy đâu, nhìn Mạnh nó chớp chớp mắt 2 cái rồi cầm quả táo liếm 1 đường dài rồi cười híp mắt đưa Mạnh:
_Này, ăn được thì cứ tự nhiên.
Đúng là 2 con người này, nhìn thì cứ tưởng rằng là 2 cực của nam châm k thể nào ở gần nhau được, nhưng thực chất ra thì phải gọi là kỳ phùng địch thủ mới chính xác. Mạnh thì gian manh còn nó thì đểu k kém cạnh nào luôn….. Nhưng để phân thắng bại này thì chỉ phải so xem người nào có bộ mặt dày hơn thôi……
Vậy nên nó đang đắc thắng, cười rất tươi thì k ngờ Mạnh thản nhiên cầm quả táo trong tay nó, cắn 1 miếng rõ to. Rồi trước con mắt trố ra vì kinh ngạc của nó, Mạnh ăn sạch sẽ qủa táo luôn k hề ngần ngại chút nào mà còn phán 1 câu xanh rờn:
_Người ta gọi thế này là hôn gián tiếp đấy...
Bỗng dưng mặt nó bừng đỏ như quả gấc chín, vừa ngại vừa tức nó vung tay đánh:
_Đồ bẩn, bị điên sao mà ăn…. bẩn chết được ý…..
_K có, sạch mà…… táo này rất ngon nha_ Mạnh cười khoái chí, mặc cho nó đánh.
Nó thật sự k biết tâm tình mình làm sao nữa, nhưng h nó thật k tài nào tạo được khoảng cách với Mạnh cả. K biết tại nó quá dễ dãi hay là tại cái tên trước mặt nó đây càng ngày càng được nước lấn tới khiến cho nó k tự chủ được chính mình nữa……..
………………….
Những ngày tiếp theo, dường như Mạnh biết nó luôn đóng đô ở thư viện mỗi buổi trưa nên trưa nào cũng tí tởn chạy đến tìm nó nói chuyện hay đơn giản chỉ ngồi ngẩn ra ngắm nó ngủ……Nhưng có 1 điều là dù 2 người đã thân nhau hơn trước rất nhiều rồi nhưng mà có vô tình gặp nhau ở ngoài thư viện thì cả 2 đều coi như chẳng quen biết nhau; nếu có đụng mặt nhau nó cũng chỉ khẽ gật đầu chào hắn 1 cái mà thôi……
Đừng quá lạ khi mà k đi đâu trong trường hắn cũng đều tìm thấy được hình bóng nó vì nó đã nói cho hắn biết về bí mật này. Thực ra thì nó chẳng phải là "người vô hình" gì đâu và cũng chẳng cao siêu gì cả. Lí do để nó bị người ta gọi với cái biệt danh này vì nó k muốn kết bạn và cũng chẳng muốn quen thân với ai hết nên nó tự đẩy mình ra xa mọi người thôi, để họ coi nó như k tồn tại. Còn với hắn 1 năm qua k thấy nó nhưng ngược lại, 1 năm đó ngày nào nó cũng bắt gặp hắn trên dưới 5 lần luôn, vì thực ra nếu hắn đi chỉ cần chú ý quay đầu lại phía sau, để ý 1 chút chắc chắn sẽ thấy nó mà thôi……
Dù có thân vậy, nhưng tình cảm của nó với Mạnh cũng chỉ dừng ở mức bạn bè mà thôi, sẽ k có gì xảy ra nếu như k phải………..
Hôm đấy nó đi về, vừa ra đến cửa cổng thì bị chặn lại bởi 1 toán con gái ăn mặc rất thời thượng. Và nó sẽ chẳng hiểu có chuyện gì, nó đắc tội với ai nếu như k nhìn thấy nhỏ - người yêu cũ của Mạnh mà lần trước ở quán bar nó đã gặp.
_Có chuyện gì vậy ?_Nó hỏi.
_Nghe nói bạn đây là bồ mới của Mạnh hả? _ Giọng nói của nhỏ ngọt sớt nhưng nó có thể nghe được sự khinh khỉnh trong đó.
_Có vấn đề gì sao?_ Nó nhíu mày.
_Ờ, 1 chút. Tôi đang tưởng rằng anh ấy bỏ tôi theo 1 con nhỏ nào đấy cũng phải xinh đẹp hơn tôi hoặc ít ra cũng phải bằng tôi chứ nhưng…… haizzz….. cô quá tầm thường đi. 1 con nhỏ tomboy như cô lấy cái quái gì ra để hấp dẫn anh ấy chứ? Nhìn thật rách rưới _ Nhỏ khinh khỉnh nhìn nó 1 lượt từ đầu đến chân.
_Cám ơn, tiểu thư đây quá khen rồi_ Nó cười nhạt, gương mặt 1 chút cũng k biểu lộ tức giận.
Nhỏ thấy nói đểu nó k được liền quay ngoắt mặt đe dọa nó:
_Hừ, tao k muốn nói nhiều với đứa như mày làm gì cả. Tóm lại, tao muốn mày tránh xa anh Mạnh ra k thì đừng trách tao ác.
_Ặc, sợ quá_ Nó ôm người giả vờ run sợ nhưng rồi lại cười cợt nhìn nhỏ hỏi vặn lại:
_Nếu tôi nói k thì sao?
Nhỏ có thể coi thường vẻ ngoài của nó, ừ thì đúng là k bằng nhỏ thật đi chẳng nữa nhưng lá gan của nó k hề nhỏ đâu. Gì chứ, nó là ai chứ? Nó đến con trai còn chẳng nể mặt thì những đứa con gái này nó cũng chẳng coi có tí kí lô nào cả. Nhỏ thích dọa nó thì nó vờn cho biết ………..

_Mày…….._Nhỏ tức giận giơ tay lên tát vào mặt nó.
Nhưng tiếc rằng cái trò chơi trẻ con này quá tầm thường, dù gì con gái đánh nhau cũng chỉ có thế: tát, xé quần, xé áo,…… mà thôi. Nhưng nó cũng đâu phải là cái loại con gái đứng yên mà chịu đánh chứ, cho dù nó k đánh lại được thì cũng k để người ta động vào mình đâu, vì nó k phải chưa đánh nhau bao h và cũng k phải là người k biết yêu bản thân mình…..
Nó giơ tay chặn đòn đánh của nhỏ lại…… 1 giọt máu đỏ tươi rơi xuống đất, 1 vệt máu dài chảy từ bàn tay của nó xuống…… tay nhỏ kẹp banh xà lam……
_K ăn được thì đạp đổ sao? Chẳng phải cô nói tôi xấu, k có chút hấp dẫn nào cơ mà; việc gì phải dở cái trò bẩn thỉu này ra thế? Là cô k đủ tự tin vào bản thân mình có thể dùng cái sức hấp dẫn của mình kéo Mạnh quay về hay là tôi k như lời cô nói ???_ Nò nhìn máu trên tay mình rồi nhìn nhỏ nở nụ cười nhạt.
_Mày……._Nhỏ mím môi đầy tức giận trừng mắt nhìn nó.
_Tôi nói cô hay. Một, tôi k phải là cái loại con gái cứ thích bám nhằng nhằng 1 thằng k yêu mình như cô. Hai, nếu Mạnh k nói rằng chán ghét tôi, muốn tôi tránh xa hắn ra thì tại sao tôi phải đẩy 1 người ra chỉ vì 1 con người tôi chẳng quen biết gì như cô vậy? Cô thật sự rất nhạt nhẽo _ Nó thả tay hất nhỏ ngã xuống nền đất.
Nhỏ nhìn nó rồi bỗng dưng cười lớn, 1 nụ cười man rợ, điên dại khiến mấy đứa đi theo nhỏ cũng k hiểu được nhỏ bị làm sao. Nhỏ cười khùng khục nói với nó:
_ Nếu tao nói tao với anh Mạnh đã ngủ với nhau rồi thì sao???
K gian bỗng im lặng. Mọi người chăm chú vào lời nói vừa thoát ra đó. Nhưng có 1 điều rằng dù k gian im lặng đó nhưng trên gương mặt nó 1 chút biểu cảm ngạc nhiên cũng k hề có; tức giận k, ngạc nhiên càng k,……. Giọng nói nó lạnh lùng mà thản nhiên buông xuống:
_ Cô k phải là người con gái đầu tiên lên giường với Mạnh, tôi cũng biết rõ. Thứ đó cô nghĩ rằng có thể dọa tôi sợ được sao??? Xin lỗi làm cô thất vọng rồi nhưng tôi nhắc nhở cô 1 điều rằng chính cô đã tự hạ thấp danh dự của mình đấy…….
Nó đang nói thì có tiếng gọi xen lẫn phẫn nộ lẫn tức giận cắt ngang lời nó và thu hút tầm mắt của tất cả mọi người…..
_Nhật Linh!
_Nhật Linh……….
Nó quay lại, là Mạnh và Vinh đang chạy tới với gương mặt đầy lo lắng. Lũ bạn của cả 2 đang ngạc nhiên khi nhìn thấy Mạnh chạy về phía nó chứ k phải phía nhỏ bồ cũ xinh đẹp của hắn đang ngồi dưới đất……..
_Làm sao thế này?_ Mạnh lo lắng cầm tay nó nhìn đầy xót xa.
_K sao đâu_ Nó khẽ cười, lắc đầu.
_ Để băng lại đã, qua kia xử nốt đi_ Vinh kéo nó về phía mình rồi hất mặt ám chỉ Mạnh giải quyết nhỏ bồ cũ của hắn.
Kéo nó lại băng, nhìn vết thương nó mà Vinh lầm bầm đầy xót xa:
_Mày điên rồi mới để máu chảy như thế này. Tao sẽ đạp chết thằng Mạnh, thế này ai mà yên tâm được chứ.
_Haha, k sao. K phải do Mạnh, đừng trách _ Nó cười cười.
_Còn bênh sao? Mày yêu Mạnh thực chứ; đã ngộ ra rồi sao? _ Vinh lườm nó.
_Việc này trước sau gì cũng đến thôi _ Nó nói, cố lờ câu hỏi của Vinh đi bởi vì nó có 1 chút gì đó chưa rõ lắm…..
Vinh k nói gì nữa chăm chú, nhẹ nhàng băng tay nó, lau sạch máu. Còn Mạnh, h hắn mới để ý tới nhỏ bồ cũ của mình cũng ở đây; thấy nó là Mạnh quên sạch luôn. Nhưng h dường như Mạnh cũng hiểu được vết thương của nó từ đâu mà ra và đã có chuyện gì xảy ra. Gương mặt anh tuấn của Mạnh tối sầm lại, ánh mắt lạnh băng nhìn nhỏ hỏi:
_Cô muốn gì?
Nhỏ ta thì chỉ vừa nhìn thấy Mạnh đã ăn vạ rồi. Lúc Mạnh hỏi thì cô ta còn khóc to hơn nữa; vừa khóc vừa nấc vừa kể khổ của mình, kể nhỏ yêu Mạnh như thế nào mà sao Mạnh nỡ đối sử với nó như thế?....... Nhỏ nói 1 tràng dài, thừa thời gian cho Vinh băng xong tay cho nó và cũng thừa thời gian cho nó nhẹ kéo áo Mạnh lắc đầu k cho Mạnh được làm gì nhỏ quá đáng…..
Mạnh k gật cũng k lắc với nó mà quay đi, đợi đến lúc nhỏ khóc lóc ăn vạ xong rồi mới tiến lại gần nhỏ trong tiếng xì xào chửi bới của lũ bạn nhỏ. Mạnh quét 1 ánh mắt lạnh băng về phía đám xôn xao đó khiến bọn đấy im bặt rồi đứng trước mặt nhỏ, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm nhỏ lên nói:
_Tôi có nói yêu cô sao?
_Anh………_Nhỏ mở to mắt nhìn Mạnh, nhưng Mạnh lại nói tiếp:
_ Tôi k phải là thằng đầu tiên ngủ với cô nên đừng đến đây ăn vạ rằng tôi phụ cô, lợi dụng cô. Người lợi dụng tiếng của tôi để ve vãn thằng khác là cô k phải tôi……
Mạnh cười nhạt rồi buông tay bước tới bên nó, kéo nó vào lòng trước sự ngỡ ngàng lẫn sock của nhỏ và cũng của mấy thằng bạn. Bằng chất giọng rõ ràng, rành mạch nhất, Mạnh nói:
_Tôi yêu người con gái này k phải chỉ mới ngày một ngày hai. Cũng k phải yêu như 1 trò chơi để vờn trong tay như cô. Tôi yêu cô gái này, đã 1 năm rồi……
Nói xong, Mạnh kéo nó đi ra sau thư viện ngồi để mặc những con người kia. Cả đường đi nó chẳng nói gì chỉ lẳng lặng theo Mạnh, 1 lời trách cứ cũng k nói. Mãi cho đến lúc Mạnh đặt nó xuống cái ghế đá phía sau thư viện, khụyu gối trước mặt nó, đặt nhẹ 1 nụ hôn lên bàn tay bị thương của nó, nhẹ nhàng nói:
_Xin lỗi, đều tại tôi cả.
Nó hiểu Mạnh xin lỗi mình về cái gì, nhưng mà khi nó chấp nhận để Mạnh bước vào cuộc sống của mình, thì những chuyện của quá khứ với 1 thằng con trai trường thành như Mạnh, ham hố như Mạnh nó cũng k thèm chấp nhất. Nó lắc đầu, cười cười nói:
_K sao đâu...
_Chuyện của cậu và cô ta nói tui đều nghe thấy hết. Cám ơn vì đã k khinh bỉ 1 thằng như tui _ Mạnh nói.
_Ấy, có gì đâu…… Nhưng việc đó k phải là tui mới biết nên chẳng khiến tôi bận tâm...._Nó đơ mặt ra khi mặt Mạnh đang cực gần nó.
_Bỏ qua quá khứ đi. Làm bạn gái Mạnh nhé_ Mạnh chạm nhẹ bàn tay lên má nó đang ửng đỏ cả lên.
Nó ngồi im, gương mặt đỏ bừng bừng k nói được câu nào. Mãi lúc sau nó mới lấy lại bình tĩnh mà ngẩng mặt lên đối diện với Mạnh nói:
_Tui k thích con trai lăng nhăng, bắt cá 2 tay.
_Yêu cậu tui tuyệt đối k bao h làm vậy _ Mạnh gật đầu quả quyết.
_Nếu k ngày cảm thấy chán nhau rồi hay tìm thấy tình yêu mới thì cứ thẳng thắn chia tay, được chứ? Đừng để tui hận cậu.
_K có ngày đó đâu, nhưng tui hứa _ Mạnh khẽ cười.
_K được nói dối tui.

U-ON
.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay