CHAP 1
_A! Thật là mệt quá. Oải thế, chẳng muốn đi học gì cả _ Tên con
trai vươn vai đầy mệt mỏi.
_ Chậc, ai bảo qua nốc cho lắm vào kêu ca cái gì?_ Tên khác nói đểu
tên kia.
_Xì, cứ làm như hôm qua mày k nốc ý nhỉ? Mà Mạnh, hôm qua tao thấy
mày uống còn nhiều hơn tao, sao chẳng thấy biểu cảm gì vậy? _ Tên
kia quay lại hỏi thằng con trai mặc áo sơ mi trắng, quần jean đen,
đi giầy da đen với gương mặt cực baby đẹp trai.
Tên con trai bị nhắc tới đó, quay lại cười cười, thong dong đút tay
túi quần bình thản nói:
_K phải do mày gà quá sao?
Tên kia đần mặt ra 1 lúc rồi mới hiểu ra là mình đang bị nói đểu,
thế là giận tím mặt, xắn quần xắn áo túm tên bạn kia mà đánh. Và
trận chiến k dưng xảy ra giữa 2 thằng con trai trong khi 1 lũ đi
cùng thì ôm bụng cười và bàn tán….
"BỐP……."
Cái tiếng này phát ra k phải là do 2 tên này đánh đùa nhau quá mà
hóa thành đánh thật, mà đó là do 2 tên này đùa quá trớn thôi. Tên
con trai kia đẩy tên bạn mình mà k để ý có người đi qua nên khiến
cho tên bạn đâm vào người ta và cả 2 cùng ngã sõng xoài trên mặt
đất…….
_Ya….. Đau quá, tao nói có 1 câu mà mày chơi ác thế hả?_ tên con
trai ôm đầu gắt.
_Hơ hơ, k sao chứ Mạnh?_ Tên đó cười đểu đỡ hắn dậy, còn mấy tên ở
ngoài thì ôm bụng cười bể ruột k khác gì mấy tên điên.
_ K sao cái đầu mày ý, thử ngã xem có đau k mà hỏi ngu đếch chịu
đươc._ Tên con trai tức tối nói.
Còn người bị mấy tên này va vào thì chẳng thấy kêu ca gì cả. Người
đó chỉ lẳng lặng ôm cái tay bị cái con người to xác mà k được tích
sự gì kia làm cho trầy, đứng dậy phủi phủi quần áo…..
Và đáng nhẽ ra sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như tên con trai ấy - hắn
k quay mặt lại nhìn nạn nhân và giở chứng định xin lỗi người ta
khiến cho 2 mắt chạm nhau, rồi từ bình thường trở nên sững sờ rồi
ngạc nhiên trước sự có mặt của người đối diện mình. Miệng tên con
trai đó mấp máy nói lên 1 cái tên quen thuộc dù hắn chẳng muốn tý
nào:
_Nhật Linh.
Tiếng nói k to, chỉ đủ cho người đối diện nghe thấy mà thôi. Nhưng
người đối diện đó, ánh mắt vẫn còn sững sờ ngạc nhiên h đây phút
chốc đã trở thành đôi mắt lạnh lùng. Ngoảnh mặt, quay người k nói 1
câu mà bước đi để lại người con trai đó vẫn đang chăm chăm nhìn
mình 1 cách kì lạ đó ở lại…..
_Hey, Mạnh…. Làm cái gì mà thất thần vậy?_ Tên bạn vỗ vai
hắn.
_À……… um……. K có gì_ Mạnh khẽ lắc đầu, trong đầu hắn h cực kì rối
loạn.
_Chậc, mày va vào thằng nhóc đó nên đầu có vấn đề luôn rồi hay sao
mà đần mặt ra vậy?_ 1 tên đùa.
_Haha, khéo thế rồi. Có cần tao đưa vào bệnh viện khám não k? _ 1
tên khác hùa theo.
_Này, hay thằng Mạnh nó thuộc người của thế giới thứ 3 nên chết
thằng nhóc đó ngay từ cái nhìn đầu tiên nên mới ngơ ngơ ra như
vậy?_ 1 tháng khác vừa nói vừa cười ngoác cả miệng.
……….
Và thế là được thể cả lũ con trai xúm vào trêu hắn k tiếc 1 lời
nào. Nhưng dường như ngược lại, Mạnh lại hoàn toàn k bị mấy lời
kích đểu đấy khích bác tý nào, chỉ thở dài 1 cái thượt chán nản
nói:
_Tao thấy chúng mày mới nên vào bệnh viện khám mắt đấy. Thằng nhóc
chúng mày nói là con gái 100% đấy chứ k phải con trai
đâu…..Hahaha…..
Mạnh cười 1 tràng cười khoái chí trong khi mấy thằng kia mặt cứ đần
ra. Mãi 1 lúc sau khi cả lũ kia tiêu hóa hết được câu nói của Mạnh
thì…..
_HẢ…….. CÁI GÌ CƠ?!!!
Lúc mấy tên bạn hét lên thì bạn Mạnh nhà ta đã đi xa tít tắp ngoài
cổng trường rồi còn đâu nữa…… Nhưng mấy thằng bạn của Mạnh phản ứng
vậy cũng phải thôi, vì nếu như nhỏ k phải là cái con nhỏ suốt ngày
cứ mở mồm là bật lại lời nói của Mạnh đôm đốp; và nhỏ k học cùng
nhóm cùng trường với Mạnh thì có lẽ Mạnh cùng k nhận ra nhỏ đâu.
Bao nhiêu năm rồi từ lúc học cùng nhau đến lúc xa trường cấp 3, rồi
tới tận bây h, nhỏ vẫn chẳng có gì thay đổi cả: tóc ngắn cũn, áo
phông đen rộng thùng thình, quần jean, giầy thể thao, và giấu cả
gương mặt mình trong cái mũ le lụp xụp thì ai mà nghĩ được nó là
con gái chứ? Mà nhất là mấy thằng bạn của hắn vốn định nghĩa về con
gái của chúng nó đều là những đứa con gái: tóc dài, ăn mặc sexy,
quyến rũ, cao ráo chứ đâu như nó……..
Còn nó, lúc này thì đang về nhà thắp hương cúng 3 hồn 7 vía thần
linh ở đâu mà lại khiến nó - 1 đứa ăn ở hiền lành như nó lại đụng
cái "rầm" phải 1 cái tên chết toi như hắn là sao? Nó quả thực k
hiểu được là nó làm gì mà phải vía tên này tới mức như vậy nữa…….
Từ năm mẫu giáo, vào cái thời nó thay vì suốt ngày khóc lóc đòi về
thì nó làm chị 2 của lớp học mầm non ấy và bao gồm cả hắn. Lên đến
tiểu học thì được cái là học khác lớp nhưng khốn cái là vẫn học
cùng trường và sự thực là 2 cái lớp đấy cũng có cách nhau xa xôi
tít tắp gì đâu à, cách nhau có mỗi cái cầu thang bộ. Và lên đến năm
cấp 2 thì quả thực là hắn ếm nó thật sự khi mà k những là cùng
trường, cùng lớp mà còn ngồi cùng dãy và hắn với nó chỉ cách nhau
có cái bàn trên bàn dưới mới khổ chứ. Cuối cùng, lên cấp 3 nó cứ
tưởng hắn sẽ cuốn gói lên Hà Nội học luôn cơ và nó sẽ thoát được
cái nợ này, nhưng ai ngờ được rằng, hắn k những k lên Hà Nội mà lại
vào học cùng trường, khác lớp nhưng cũng chẳng khác khẩm hơn gì khi
2 lớp cạnh nhau cả…… Và nó còn chẳng hiểu thế quái nào mà thành ra
nó với hắn lại học cùng nhóm chứ!!......Cho tới bây h, nó cứ tưởng
rằng nó thoát được hắn thì lại đâm nhau cái "rầm" và nó cũng nhận
ra thêm 1 sự thật phũ phàng mà đau đớn, rằng nó với hắn lại học
cùng 1 trường đại học…..
Nó với hắn như vậy có được coi là bạn nối khố k nhỉ? ==. Câu trả
lời của nó chắc chắn là k rồi, dính vào hắn nó chưa bao h thấy tốt
lành 1 chút nào…..
SÁNG HÔM SAU:
Cả sân trường hầu như tất cả các ánh mắt đám con gái đều ít nhất 1
lần phải hướng về phía 1 đám con trai đang ngồi tụ tập nói chuyện ở
băng ghế đá giữa sân kia….. Vì sao ư? Vì ở đấy có những cậu ấm với
gương mặt bảnh bao, ăn mặc thời thượng, đặc biệt lắm tiền….. Và
nhất là phải kể đến người con trai ở trung tâm của đám đó là người
nổi bật nhất ….. Đó là Phan Vũ Anh Mạnh - 1 tên đại công tử chính
gốc.
Nhưng lúc đó, Mạnh lại đang quan tâm đến 1 con người duy nhất - con
người từ trước đến nay k bao h bận tâm đến mình nếu k muốn nói rằng
khinh ghét mình…. Hắn cũng k hiểu vì sao mà rõ ràng rằng học cùng
trường đại học với nhau 1 năm liền, và cả cái trường này có lẽ hắn
cũng nhìn qua mặt hết rồi; mà tại sao trong 1 năm đấy, chưa lần nào
hắn nhìn thấy mặt nó hay nghe chút gì về nó cả, cho tới lúc cả 2 vô
tình đâm vào nhau….. Nhưng theo cá tính của nó mà hắn biết, thì
chắc chắn khi bước chân vào cổng trường đại học sẽ thay đổi 360 độ
luôn chứ…… Vậy mà nó của 1 năm trước và 1 năm sau vẫn k có thay đổi
gì sao????.......
_Hey……_Tên bạn hét vào tai hắn.
_Oái, gì vậy?_ Mạnh giật nảy mình.
_Thằng này… sao mày cứ ngơ ngơ ra vậy? Bị em chân dài nào hút hồn
rồi hả mà nghệt ra thế?_ Tên bạn vỗ vai hắn cười gian tà.
_Ờ phải, haizzz….. tao đang tương tư….. mẹ mày đấy……_Mạnh thở dài
thườn thượt 1 cái rồi buông 1 câu k thể phũ phàng hơn rồi ôm bụng
cười.
Tên bạn nhìn Mạnh giận tím mặt, thẳng tay đấm chửi:
_Mày chết đi con!
Nhưng dường như chẳng ăn nhằm gì lắm vì bạn Mạnh nhà ta vẫn ôm bụng
cười *** nẻ. Mấy tên bạn cũng phải lắc đầu bó tay với 2 tên
này:
_Chậc, 2 đứa chúng mày k nói đểu nhau thì đấm nhau. Thua luôn
rồi….. Ớ, kia là…….
1 tên bạn khác vào lôi 2 đứa để đi thì vô tình nhìn thấy gì đó bỗng
đổi giọng ngay, giọng nói có chút bất ngờ và xen lẫn đó là sự hứng
thú chỉ tay về phía cổng trường….
_Gì vậy?_ Mạnh hỏi, ánh mắt cũng tò mò nhìn theo tay tên bạn chỉ và
k giấu khỏi ngạc nhiên.
_Hử….chẳng có tý ấn tượng quái nào cả_ 1 tên khác nhìu mày
_ Nhỏ đó chính là nhỏ mà thằng Mạnh đâm vào đó. _ Tên đó nói.
_Hô, mày quan tâm thế? Hehe, hứng thú với của tao sao mày? _ 1 tên
nhìn cười đểu.
_K, miễn cho tao đi. Tao chỉ vì nhỏ này kì quặc lắm, nhỏ có cái lí
lịch khá thú vị ở trường đấy_ Tên đó xua tay.
_Kì quặc???_ Cả lũ nhìn tên đó 1 cách khó hiểu, chẳng hiểu hắn ám
chỉ vậy là có ý gì.
_Ừ, nhỏ đó tên là Thái Hoàng Nhật Linh nhưng nhỏ lại được người ta
đặt cho cái tên "người vô hình". Nhỏ vào đây học 1 năm nhưng hầu
như chẳng ai biết đến nhỏ ngoài cái tên cả, kể cả các bạn ở lớp đại
học của nhỏ cũng vậy. Nhỏ đến và đi chẳng ai hay biết gì luôn. Gia
thế nhỏ thì nghe đâu cũng nghèo nàn lắm _ Tên kia giải thích.
_Nghèo á? _ Mạnh nhíu mày khó tin.
_Ờ, nhìn cũng ra mà. Nhỏ này ăn mặc quá tầm thường à, đồ gì mà rộng
thùng tha thùng thình ra. Mà nghe nói thấy có đứa nhìn nó đi vào
cái ngõ cửa sau trường đi dẫn đến khu chợ với khu kí túc bọn sinh
viên tỉnh lẻ ý…._ Tên bạn gật đầu chắc chắn.
_ Con nhỏ đấy mà nghèo thì trên đời này làm quái gì còn có thằng
nào được coi là đại gia với tỉ phú nữa chứ_ Mạnh thở dài chán nản
buông câu nói rồi lững thững bước đi, để lại lũ kia mặt cứ nghệt ra
chẳng hiểu cái gì cả….
Mạnh phóng xe như 1 tên điên trên đường, thả hồn mình vào gió, đầu
óc hắn h rất hỗn loạn, suy nghĩ miễn man k mục đích…… Đã 1 năm qua
đi rồi mà tại sao hắn k thể quên được……. ?????
Rồi Mạnh lại đắm chìm vào trong men rượu…. mùi rượu nồng nàn, vị
rượu ngọt nhưng cũng đắng chát y như hương vị của tình yêu vậy.
Khiến cho Mạnh muốn say, muốn quay cuồng trong thế giới ảo này mãi
mãi để quên đi tất cả, để quên đi hình bóng đó……. hắn muốn say thật
sự 1 lần…………..
…………….
Còn nó, nó lại quay lại với những ngày tháng bình yên của mình, chỉ
cần k có hắn - Phan Vũ Anh Mạnh thì cuộc đời nó chắc chắn sẽ cứ êm
ả mà trôi qua cái thời đại học này. Và đó cũng là lúc nó đã đóng
đạt vai trò "người vô hình" ở trong cái lớp đó và ở toàn trường
này………
_TBC_
CHAP 2
Đang trên đường về nhà, nó tung tăng tung tẩy, vừa đi vừa nghe nhạc
vừa hát, rất chi là yêu đời, thì thấy 1 tên say rượu đang nôn thốc
nôn tháo ở phía gốc cây ngay đường về nhà nó; rồi lại nằm lăn quay
ra đất như chết rồi ý….. Nhìn người đó, nó k những k thương xót,
chạy lại cứu vớt mà nhìn người đó 1 cách khinh miệt, khẽ lẩm
bẩm:
_Đúng là vô phúc cho con nhỏ nào yêu phải thằng nát rượu này, vô
phúc cho ai có thằng con này……
Len lén, nó tránh tên say rượu như 1 tên gây bệnh dịch truyền nhiễm
vậy, vì dây vào mấy thằng nát rượu phiền phức lắm. Những tên say
thường chẳng biết trời đất gì nữa nên mất nhân tính lắm, k động vào
là tốt nhất; mà nó cũng k phải đấng tối cao mà phải đi cứu rỗi
những tên như tên nó chẳng quen biết gì kia….. k khéo lại rước nợ
vào thân……
Còn 1 chút nữa là nó bước qua được cái tên đó thì nó lại đứng khựng
lại khi cái tên nát rượu đấy tự dưng lại quay mặt ra ngoài, lộ ra
cái mặt baby đầy lãng tử mà nó chán ghét nhất cuộc đời này….. Nhíu
mày, suy nghĩ 1 chút rồi nó dè chừng bước lại gọi tên say xỉn vô
tích sự đấy:
_Này……
Vẫn k có động tĩnh gì, tên kia nằm im thin thít.
_Này…… này……_ Nó dơ chân đá đá vào người tên đó.
Im lặng, k có 1 tiếng trả lời, chỉ còn tiếng thở đều đều của cái
tên mà ai cũng biết là ai đấy làm nó giận đỏ mặt và…..
"BỐP"
_Này, chết rồi à?_ Nó thằng tay tát vào cái gương mặt bảnh bao của
hắn.
Vẫn chẳng thấy hắn ứ ừ gì, nhăn mặt hay động đậy vì đau cũng không
luôn….
Thở dài 1 cái, nó dùng cái sức lực nhỏ bé cha cho mẹ cho từ lúc
sanh ra tới nay, kéo lê hắn về nhà mình mà muốn hụt hơn….. Hắn là
con trai mà con to cao gấp đôi nó chứ, thế mà nó chẳng hiểu tại sao
lại phải rước cái họa này về nhà mình nữa…..
_Nhật Linh, ai thế này? _ Chị nó chạy ra mở của cho nó và rất ngạc
nhiên khi nó về và kéo theo 1 thằng con trai.
_Thằng của nợ, ai biết_ Nó bực dọc nói, thở k ra hơi luôn.
Chị nó nhìn nó, rồi lại nhìn tên con trai đang bị nó kéo lê như bao
tải kia có 1 gương mặt rất ư là tuần tú, sáng sửa mà cười
gian:
_À ừ, của nợ của em hả?
Chị nó nói vậy, lúc đầu nó cũng chẳng biết chị mình có ý gì đâu,
nhưng sau khi đần mặt 1 lúc mới hiểu ra cái ý đen tối đấy. Nó khựng
lại, da gà da cóc gì hay ếch nhái gì cũng đồng loạt nổi hết cả lên,
rùng mình 1 cái khiếp đảm, nó quay ngoắt lại, mặt nhăn nhó xen lẫn
khó chịu phản bác:
_K phải bạn trai em, chị đừng có nghĩ vớ vẩn.
_Haha ừ, chị biết rồi mà, có nói gì đâu_ Chị nó nói vậy chứ nhưng
gương mặt vẫn cười cực kì gian tà như chẳng quan tâm đến câu giải
thích của nó vậy.
Và rồi chị nó 1 nước đi thẳng về phòng mình. Nó thì vừa tức vừa mệt
mỏi vì mãi mới lôi được cái thằng to cao nặng gấp đôi mình lên
giường được. Nhìn cái bản mặt búng ra sữa đang ngủ ngon lành chẳng
còn biết trời đất gì của hắn mà nó k khỏi tức giận.
"BỐP…"
_Cái tên chết trôi chết nổi chết mất xác kia, sao mi k nốc cho
nhiều rượu nữa vào rồi chết luôn đi chứ sống làm cái quái gì trên
cuộc đời này nữa hả? K gái gú thì lại rượu chè, mi mang cái mặt mo
nhà mi đi lừa tình bao nhiêu đứa con gái rồi hả? Cái đồ đàn bà, đồ
công tử bột……_ Nó thẳng tay ném cái khăn ướt vào mặt hắn rồi chống
tay chỉ thẳng mặt hắn mà chửi tới tấp…..
Khi chửi hắn mệt rồi mà trong khi hắn chẳng xi nhê gì nên nó càng
tức, đấm mạnh 1 cái "Bốp" vào ngực hắn cho bõ tức, nhưng rồi chung
quy vẫn phải lấy khăn lau mặt cho hắn. Cởi cái áo trắng đã bẩn hết
ra của hắn mà nó đỏ mặt tía tai, máu mũi muốn xịt ra luôn khi nhìn
người hắn, nó lẩm bẩm:
_Cái đồ bê đê…. Người gì mà da trắng mịn hơn cả da con gái vậy?
Hixxx… mà sao mi nhìn ẻo lả thế mà cơ bắp giữ vậy chứ? Mi ăn cám gì
vầy????....
Nó nhìn hắn ngứa mắt, lại đấm 1 cái nữa rõ là mạnh vào ngực hắn rồi
mới ra ngoài ôm gối sang phòng chị gái ngủ nhờ. Vì cái phòng nó h
đây đã có 1 cái tên mà nó gọi là " Vô công rồi nghề" đang ngủ ngon
lành kia chiếm mất rồi…..
* * *
SÁNG HÔM SAU:
Mạnh nhíu mày bởi ánh nắng rọi vào mặt và vì bị 1 thứ gì đó nhộn
nhộn cứ k ngừng liếm liếm vào mặt mình, khiến hắn khó chịu mà phải
tỉnh. Đầu Mạnh đau nhức như búa bổ vì hôm qua hắn đã uống quá nhiều
rượu; vừa ôm đầu vừa quay lại tìm thủ phạm phá giấc ngủ của
mình….
_Mày chán sống rồi à…… mèo? _ Hắn túm cổ con mèo dơ lên trước mặt
hỏi. Đó là 1 con mèo có bộ lông màu đen tuyền nhưng mắt lại màu
xanh lá rất đẹp; từ nó toát ra 1 sự thông minh tinh anh đến kì
lạ….
Con mèo k những k sợ hắn mà còn thản nhiên liếm 1 cái vào mặt hắn,
làm hắn giận run người….. Con mèo này, rõ ràng là k coi hắn ra gì
mà…..
Nhìn con mèo, mặt Mạnh đần cả ra rồi lại nhìn xung quanh phòng; 1
căn phòng màu xanh biển sậm, dán trên tường thì toàn ảnh các nhân
vật manga, bên cạnh thì là cả 1 tủ truyện cao vút đủ thể lại. Mạnh
càng chẳng hiểu mình đang ở thế giới nào nữa nên như tên ngớ ngẩn
hắn hỏi con mèo:
_Chủ mày là ai vậy?
Rồi thấy mình k khác gì thằng điên khi đi hỏi chuyện 1 con mèo,
Mạnh bực mình ném con mèo qua 1 bên để bước xuống giường. Hơi
choáng 1 chút vì men rượu còn đọng lại trong người, hắn cầm cốc
nước được chủ nhân căn phòng đặt sẵn trên bàn uống cạn. Tỉnh táo
hơn 1 chút, Mạnh nhận ra là mình k mặc áo và kì quái hơn là trên
ngực mình gián 1 tờ giấy mới kì chứ! Cầm tờ giấy lên đọc hắn khẽ
nhíu mày…
"Dậy rồi thì đợi tôi về mở cửa cho. Muốn tắm thì quần áo trên bàn
ý, thay đi. 12h tôi về. Kí tên: Nhật Linh".
Cái tên Nhật Linh khiến hắn tái mặt, bàn tay bỗng sờ tên ngực mình
1 cảm giác đau đau…. Trong đầu hắn h đây chỉ xuất hiện hình ảnh của
1 con người duy nhất và căn phòng, cách bài trí này càng làm hắn
khẳng định chắc chắc là con người đó ……
Ngồi cái "phịch" xuống giường, Mạnh ôm đầu 1 cách mệt mỏi…. Hắn
ngửi thấy mùi hương vani dịu nhẹ ở đây….. là mùi vani của nó nhưng
hắn lại cảm thấy đau thế…. Hắn cười vì k ngờ vẫn đau như vậy và
cũng đoán được cái cảm giác này là do ai đó tức hắn mà gây ra, cái
con người đầy bạo lực như hắn mà đã phải miễn cưỡng nhặt hắn về vậy
thì cũng phải ăn mấy phát đánh.
……………….
Trưa, nó về nhà thì thấy Mạnh đang ôm con mèo Wild của nó ngủ ngon
lành trên ghế salong. Bước tới, đặt đống đồ ăn xuống bàn nhìn hắn
mà tự dưng nó đỏ mặt. Nó phải công nhận rằng hắn mặc đồ đen rất chi
là đẹp; vì màu đen làm nổi rõ nước da trắng của hắn…..
_Này…._ Giọng hắn gọi làm nó giật mình.
_Hả…. ừ…. gì?_ Chả hiểu sao nó lại lắp bắp nữa.
_Đói quá, có gì ăn k?_ Mạnh xoa bụng nhìn nó trông rất là tội
nghiệp.
Nó nhìn mặt hắn đang méo mó vì đói mà phì cười. Hắn từ trước tới
này đúng là luôn làm nó phải bật cười bởi những hành động khó hiểu
những cũng hết sức ngây thơ của mình….
_Haha, đây ăn đi_ Nó cười ngất.
Hắn thì đói nên chẳng thèm quan tâm nó cười mà mà cắm đầu vào ăn.
Phải thôi, từ qua bụng hắn có cái gì đâu, đồ ăn bị hắn ói ra hết
rồi, chỉ còn lại bụng rượu thì hắn cũng tiêu hóa từ đời nào
rồi……
RING……..RING…………RING…………..
Điện thoại của nó reo vang, nó lấy điện thoại, vừa nhìn vào màn
hình xem ai gọi thì tự dưng cười toe toét rồi mới nhấc máy nghe
bằng cái chất giọng k thể nào hớn hở hơn:
_Hihi, tình yêu à? Anh đây, em gọi anh có chuyện gì thế?
Hắn nghe mà thức ăn trong mồm cứ thế thẳng 1 đường mà phụt hết cả
ra, bắn tung tóe khắp nơi. Và dường như cũng mất 1s sock như hắn
nên người bên đầu dây kia mới ngớ người tưởng nhầm máy, khi đã nhận
ra bị giỡn thì cũng tức chết là hét lên:
_Tao giết mày h con kia!
_Haha, làm gì mà nóng thế, k tốt đâu_ Nó vẫn k ngừng cười
được.
Rồi 2 người này nói gì đó nhưng hắn k nghe được, chỉ nghe thấy nó
nhe nhẻn nói với người đó:
_Ừ, rồi rồi, tý mày đến đón tao đi.
_Khổ lắm, biết rồi nói mãi.
_Ơ cái thằng kia, mày đang nhờ vả tao đấy nhé. Thích nói tao thế k?
Tao lại chả sút cho bây h???
_Haha, rồi thế chứ!!
Nó và người con trai đó nói chuyện khá là vui vẻ nhưng hắn thì lại
cảm thấy vô cùng khó chịu, vì người nó nói chuyện là 1 thằng con
trai…. Tự dưng hắn lại cảm thấy bực mình, ánh mắt hằm hằm nhìn
nó….
_Hơ, mặt tui dán cái gì k mà nhìn tui kinh vậy ?_ Nó nghệt mặt nhìn
hắn khi đã nghe xong điện thoại.
_K, ai gọi vậy?_ Mạnh khó chịu hỏi.
Nó nhìn Mạnh rồi nhìn cái điện thoại tự dưng lại toe toét, cười
cười nói với hắn:
_1 người quan trọng.
Nhìn cái mặt, lời nói của nó làm hắn càng ngày càng điên tiết hơn.
Nhưng nó nào có quan tâm mặt hắn đang cáu giận gì đâu, thẳng 1
đường lon ton chạy vào phòng mình rồi cầm quần áo mới chạy tót vào
phòng tắm.
_Này, làm cái gì vậy?_ Mạnh hỏi.
_Đi tắm, hỏi ngu dữ vậy?_ Nó ăưsng ở cửa phòng tắm, nhíu mày nhìn
hắn.
_Sặc, cô cũng liều thật nhỉ? Đi tắm mà trong khi có người con trai
khác ở đây? Cô k sợ tôi tấn công sao?_ Mạnh nhìn nó cười rõ gian
tà.
_Xì, miễn đi. Đồ đàn bà như mi tính làm gì ta, hử? Mà ta thì làm gì
khơi gợi mi tý hứng thú nào chứ…. Hehehe…. Dọa nhầm đối tượng rồi_
Nó cười 1 tràng rồi đóng cửa cái "sầm", để lại hắn với cái mặt tức
tối đỏ bừng bừng.
Nó vừa tắm vừa bật nhạc ở trong đấy nghe chán chê chẳng thấy ló mặt
ra. Gì chứ, nói hắn k có hứng thú với nó ư? Vậy thì những năm qua
việc quái gì hắn phải cố quên đi hình ảnh 1 cái con nhỏ mở mồm ra
là nói xiên nói xéo nói đểu hắn k tiếc lời làm gì? Là nó ngốc hay
là nó phũ phàng đây…. hắn cũng k rõ nữa……!!!
"Cạch…."
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me
Nó bước ra, mặc 1 chiếc quần đùi ngắn đi cùng 1 chiếc áo phông
trắng rộng thùng thình của con trai, tóc vẫn ướt nước do nó k chịu
lau kĩ. H hắn mới thấy tóc nó dài hơn trước, có lẽ do nó hay đội mũ
nên hắn k để ý lắm…..
_Này, cô có xu hướng mặc áo con trai từ bao h thế?_ Mạnh nhìn chiếc
áo rộng thùng thình dài tới ngang đùi của nó hỏi.
_K, ta lấy nhầm nên mặc luôn, kệ. Hehe, mà đồ mi mặc cũng k phải đồ
của ta đâu, ta đâu có mặc đồ như vậy chứ_ Nó cười toét.
_Hử, là sao?...._ Mạnh nhíu mày. Không phải đồ của nó, vậy sao nó
lại có lắm đồ nam ở đây tới vậy chứ?
_Ờ, là của tên bạn ta. Thi thoảng nó qua đây nấu cơm cho ta ăn khi
chị ta vắng nhà nên ta mua đồ để đấy cho tên đó thay thôi mà_ Nó
cười rồi quay người bước vào phòng mình.
Còn hắn thì lúc đó đang chết sững người. Mạnh k thể thể ngờ được
rằng lại có 1 người con trai có thể thân với nó đến mức như vậy……
Là người con trai mà nó bảo quan trọng đó sao???
KING…..KONG……..
Tiếng chuông cửa vang lên, Mạnh uể oải định hét nó chạy ra mở cửa,
vì dù gì đây cũng đâu phải là nhà hắn đâu thì nghe tiếng nó hét ra
từ phòng ngủ:
_Này, ra mở của giùm tui đi.
_Ờ_ Vậy là cuối cùng người ra lại là hắn.
Chán nản, vừa đứng dậy vừa vươn vai vừa đi ra mở cửa. Mạnh chẳng
vội vàng làm vì hắn đoán chắc đó là chị nó, vì dường như người này
biết trước có người ở nhà rồi nên chỉ bấm có đúng 1 hồi chuông thôi
à….
_Mày làm cái gì mà lề mề thế hả?
Vừa mở cửa ra, Mạnh đã bị nghe câu lèo nhèo của cái tên đứng đợi
trước cửa nhà nó. Mắt chạm mắt, cả 2 cùng ngạc nhiên đến ngỡ ngàng
bởi người đứng trước mặt mình…………
_Mạnh
_Vinh………..
_TBC_
CHAP 3
_Sao mày lại ở đây?_ 2 người cùng đồng thanh.
Đúng lúc đó, nó chạy ra với 1 gương mặt k thể hớn hở hơn còn hắn
thì chết sững khi nhìn thấy nó.
_ Tới nhanh vậy? Đã ăn uống gì chưa?_ Nó kéo Vinh vào nhà.
_Ăn rồi người ạ. K ăn có mà lại chẳng bị mày đá ra khỏi cửa _ Vinh
bĩu môi nhìn nó.
_Haha, biết thế là tốt đấy_ Nó cười toe toét.
_Chuyện, tao mà!! Um, xem nào… Rồi ăn mặc được rồi, ok. Mày nhờ vả
tốt đấy, xong vụ này tao sẽ đãi mày 1 bữa kem, ok _ Vinh nhìn nó từ
đầu đến chân 1 lượt rồi gật đầu hài lòng.
Nó bây h khác hẳn lúc hắn gặp nó lần đầu tiên hay lúc nó mới về nhà
nhiều lắm. Tóc nó h được giải thoái khỏi cái mũ le che kín cả gương
mặt, bây giờ là kiểu tóc vic đấy cá tính. Gương mặt nó kì thật
chẳng phải là của mĩ nhân gì cả, nhưng nó sở hữu 1 làn da có thể
được coi là trắng nên cũng k thể nói nó là 1 con nhỏ xấu xí; nó đơn
giản k xinh k đẹp k có gì được gọi là quá đặc sắc cả. Nó khoác trên
mình bộ đồ khá giản dị, có 1 chút nữ tính với 1 chiếc áo ba lỗ xanh
và quần jean đen, đi đôi giầy cao gót 7 phân. Trông nó khá cá tính
nhưng k hề làm lộ liễu bản thân mình quá như những cô nàng
khác….Đặc biệt là nó h khác hoàn toàn 1 Thái Hoàng Nhật Linh ngày
trước mà hắn biết……
_Xì, đi ăn kem thôi sao? Phải xem phim nữa, k tao ở nhà cho mày đi
mà tự xử với bọn đó đấy_ Nó bĩu môi.
_Rồi, con xin mẹ. Nuôi mày còn khổ hơn nuôi người yêu à_ Vinh nói k
quên lườm nó.
_Haha, khổ sao bằng nuôi người yêu được chứ? Làm gì có người yêu
nào thoải mái như tao chứ hả, thương mày lắm nên 1 tuần mới bắt mày
đãi ăn có 1 bữa k à _ Nó cười toe toét, vỗ vai Vinh đắc chí.
_Xì, 1 bữa ăn của mày bằng 10 bữa của người ta luôn à! À mà này
quên mất tại sao thằng Mạnh lại ở nhà mày thế này? _ Vinh quay lại
nhìn Mạnh hỏi.
_Xời, tao nhặt tên này về nuôi trông nhà đấy_ Nó phẩy phẩy tay nói
như đúng rồi.
_Hả? _ Vinh nghệt mặt.
_Hừ, vớ vẩn. Tại tao qua uống say quá vô tình gặp nhỏ thôi. Sao vậy
?_ Mạnh khẽ nhíu mày nhìn Vinh.
_Ờ, cũng k có gì, nhưng mà tao tưởng mày hôm nay cũng đi party cơ
mà, sao h vẫn còn ở đây thế?_Vinh hỏi.
_Hả, party gì cở? _ Mạnh nghệt mặt k hiểu ý Vinh định nói gì.
_Chậc, chẳng phải hôm nay thằng Kiệt nó mở party tại bar sao? Nó
còn bắt tất cả phải mang người yêu đi còn gì nữa _ Vinh thở dài
nói.
_À… ừ quên mất. Chết tiệt, còn phải đi mua quần áo nữa _ Mạnh gãi
đầu mệt mỏi.
Nó nhìn hắn đang vò cái đầu của mình rối tung lên k khác gì tổ quạ
mà khẽ nhăn mặt. Mở ví, nó ném cái chìa khóa xe cho hắn, vẫn cái
điệu bộ lạnh lùng, nó nói:
_Lấy xe tui mà đi.
Nó nói Mạnh mới nhớ là hắn hôm qua say quá nên vứt xe ở bar mà đi
bộ chứ k có lái xe à, dù gì thì hắn cũng yêu cái mạng của mình lắm
chứ. Hôm qua uống nhiều cũng là vì nó, thế mà k dưng lại đụng ngay
phải nó thực. K biết là nó với hắn là vô duyên hay là có duyên
nữa…..
_Ừ, cám ơn_ Mạnh nói.
_À này, hay đi cùng luôn đi vì đằng nào chẳng đến cùng 1 nơi mà. Ở
nhà h cũng chán nhỉ? _ Vinh hào hứng nói nhìn nó hỏi ý kiến.
_Tùy thôi, sao cũng được_ Nó nhún vai.
Và thế là 3 người kéo nhau đi shopping. Xe nó và xe Vinh kể cả xe
Mạnh cũng cùng à 1 loại luôn, đều là novor và có khác thì chắc chỉ
là khác màu xe mà thôi…… Hắn nhìn nó nghĩ lại chuyện đám bạn bảo nó
nghèo rớt mùng tơi mà phải nhăn mặt. Chẳng hiểu từ nó có chỗ nào
toát ra vẻ nghèo nàn nhỉ? Đồ của nó nhìn sơ qua cũng chẳng có cái
nào rẻ cả, kể cả mấy cái áo phông nó mặc cũng phải trên 200k, giầy
của nó là giầy thể thao cũng k dưới 500k, còn cái đôi giầy cao gót
nó đi bây h kia hắn biết vì cũng đã từng đưa mấy nhỏ đi mua rồi,
hình như là mấy triệu ý, còn nữa chưa kể tới nó đi xe novor và đặc
biệt cái điện thoại iphone 4 kia của nó cũng đâu có rẻ ha….. Vậy
rốt cục là lũ kia mắt bị sao mà nói nó nghèo?.....
Cả 3 cùng đi tới 1 của tiệm bán đồ nam khá lớn trên phố của nhãn
hàng D&G mà nó và Vinh vẫn hay tới mua đồ cho Vinh hoặc có khi
là mua luôn cả cho nó nếu có size vừa (=.=)
Mạnh nhanh chân vào quán chọn đồ nhưng mắt thì lại cứ dán vào nó
với Vinh đang chọn đồ bên kia. Nhìn nó với Vinh vừa chọn đồ vừa đùa
nhau rồi lại cãi nhau, trêu nhau mà sao Mạnh lại cảm thấy tức thế,
khó chịu thế? Quả thực nhìn nó với Vinh bây h trông rất đẹp đôi, cứ
như 2 người này yêu nhau thật vậy……
_Này….._ Tiếng gọi khiến Mạnh giật nảy mình.
_Hả? Ờ…… gì vậy???_ Mạnh bối rối khi trước mặt mình là nó.
_K, sao k chọn lâu vậy? Hay thử cái áo này đi _ Nó khẽ lắc đầu đưa
cho Mạnh 1 chiếc áo sơ mi màu đen dài tay, phía trước ngực cũng gắn
cườm đen tạo nên hình hoa văn từ ngực đến vai khá đẹp.
Mạnh nhìn chiếc áo nó chọn, khẽ nhíu mày. Chiếc áo đấy k phải là
xấu nếu k nói là khá bắt mắt, nhưng có 1 điều khiến hắn k thích ở
chiếc áo đấy. Mạnh nói:
_Tui k mặc màu đen, cậu biết rõ mà.
_ Biết, k mặc thì thôi. Suốt ngày chỉ mặc có màu trắng trông cứ như
cái thằng công tử bột ý_ Nó càng nói về sau giọng càng nhỏ dần. Nó
đương nhiên học với hắn bao lâu vậy đều biết hắn k mặc đồ đen bao h
mà lúc nào cũng chỉ có cái kiểu sơ mi trắng mà thôi…. Nó chẳng
thích chút nào.
Nó nói nhỏ thì nhỏ chứ tai Mạnh cũng đâu có điếc đâu, hắn đương
nhiên nghe thấy rồi vì nó đâu nó cố tình nói nhỏ để muốn giấu hắn
đâu. Cả cuộc đời của Mạnh, đứa con gái duy nhất k chịu khuất phục
hắn, đứa con gái duy nhất mở mồm ra k nói đểu thì chửi hắn là nó…
Nó của 1 năm trước, dù ngoại hình có thể thay đổi đi chẳng nữa
nhưng Mạnh - hắn có thể cam đoan rằng, tính cách của nó có đến ngày
tận thế cũng tuyệt k thay đổi: ngang tàn, hiếu thắng, đanh
đá……
Nhìn cái áo nó đưa 1 lúc rồi cuối cùng Mạnh cũng mang cái áo vào
thử. Nhìn mình trước gương, Mạnh phải tự hỏi mình rằng là hắn k
hiểu chính bản thân mình hay là do nó hiểu bản thân hắn quá mức
nữa…..???? Mạnh bước ra với 1 bộ dạng mới: đầu tóc gọn gàng lịch
sự, nước da trắng ngang với con gái nổi bật trên chiếc áo sơ mi đen
đầy nam tính, quần jean xanh và giầy D&G đen…. trông Mạnh h
đúng là 1 chàng lãng tử chính gốc, thu hút mọi ánh nhìn từ nam đến
nữ trong gian hàng này. Còn nó, lúc đầy dù k nói gì nhưng cũng khẽ
mỉm cười, đúng là sau 1 năm hắn cũng chẳng thay đổi gì ngoài vẻ bề
ngoài ra cả; cái kiểu nói nhẹ thì k nghe nhưng người ta mắng chửi
rồi mặc kệ lại làm theo mới tài…..
_Này, bồ mày đâu? Có cần qua đón k?_ Vinh khoác vai Mạnh hỏi.
_K cần, nhỏ tự đến đấy rồi. Đi thôi _ Mạnh lắc đầu.
Trời bắt đầu ngả tối, 3 đứa chúng nó lên xe máy tới điểm hẹn….
Mạnh, Vinh đưa nó đến trung tâm thành phố Hà Nội, đỗ xe ngay trước
cửa 1 quán bar lớn với đèn màu sáng trưng cả 1 góc phố, đứng ở
ngoài cửa cũng có thể nghe thấy tiếng nhạc xập xình bên
trong……
Vừa bước vào trong thì nhỏ bồ của Mạnh nũng nịu đi lại, ôm tay hắn
áp vào ngực mình õng ẹo nói:
_Anh Mạnh, đêm qua anh làm gì mà em gọi hoài k được thế?
_Um, hôm qua uống hơi nhiều nên say, sorry em _ Mạnh thản nhiên hôn
vào má nhỏ đầy tình tứ.
_A, mà h mới hay nha. Anh mặc màu đen nhìn manly quá à _ Nhỏ nhìn
Mạnh đầy thèm muốn.
_Vậy sao? Thế mặc màu trắng xấu lắm hả? _ Mạnh cười nhưng trong
lòng mang 1 chút gì đó k tả được, ánh mắt khẽ liến về phía
nó.
_K, đẹp lắm nhưng thấy mặc màu đen còn đẹp hơn_ Nhỏ lắc đầu nói,
ánh mắt nhìn Mạnh k chớp mắt làm 1 ai đó nhìn mà muốn ói.
_Đi thôi _ Mạnh kéo nhỏ đi.
2 người này ôm nhau tiến về phía chiếc bàn lớn đặt ở giữa quán bar.
Nó nhìn 2 người mà bĩu môi 1 cái dài cả km. Nó cũng phải công nhận
1 điều rằng nhỏ bồ của Mạnh khá là xinh thật, y như búp bê, với:
mái tóc dài ngang lưng màu vàng xoăn tít, nước da cũng có thể công
nhận là trắng trẻo, mắt đeo kính dãn tròng nên trông rất to, môi đỏ
bóng, ăn mặc thì thôi khỏi phải nói, là cực sẹc xy luôn…. Quả đúng
là rất hợp với hắn - 1 tên bảnh chọe.
Vinh nhìn môi nó bĩu ra mà khẽ cười, ôm vai nó kéo đi vào cùng bàn
đấy:
_Bĩu làm cái gì, mày bĩu thế còn phải bĩu dài dài à.
_Xì, nếu mày bảo với tao trước là có cái tên hâm đó thì mày có mua
tao bằng 10 bữa ăn thì tao cũng k thèm đi_ Nó lườm Vinh.
_Sao đâu mà. Ngồi cạnh tui là được rồi, mặc kệ đi đừng nhìn làm gì
cho nó chướng mắt_ Vinh cười nhẹ.
Đến bàn đấy, Vinh và nó chào mọi người cho có rồi cùng ngồi xuống.
Nó nhìn thấy đã gần như chật kín cả cái bàn rộng tưởng chừng như
thừa kia h đã kín chỗ rồi; và ở đây nó thấy tất cả đều là trai xinh
gái đẹp cả…. những tên ăn chơi nhà giàu bậc nhất đất Hà Thành có lẽ
đều tụ hội đông đủ ở đây cả……
_Ồ! Vinh, mày vẫn đưa cô bạn này đến á? Yêu nhau lâu thế?_ 1 tên
nhìn thấy nó cái nhận ra ngay và làm vẻ cực ngạc nhiên bởi cái
chuyện hết sức bình thường này.
_Ha, ừ! Mày ghen tỵ với tao sao? Tại cô ấy giỏi quá nên giữ được
tao thôi, nhỉ?_ Vinh cười, nắm tay nó kéo lại gần mình.
Nó cười cười k nói gì mà phối hợp diễn ăn ý với Vinh. Và k chỉ có
tên đó mà rất nhiều, hầu như những tên con trai ở đây nó cũng từng
1 lần nhìn mặt và họ đều nhận ra nó vì nó đã đi cùng Vinh tham gia
1 bữa tiệc trước đây mấy tháng trước nên cũng thiệt tình mà trêu nó
với Vinh….
_Mấy người biết nhỏ sao?_ Mạnh hỏi, hắn k khỏi bất ngờ là mấy tên
bạn này biết nó thế mà mấy lần liền đụng mặt ở trường đều lại chẳng
nhận ra.
_Ừ, cô bạn này đã tham gia party mấy hôm trước 1 lần rồi. Phải rồi,
hôm đấy mày bảo về nhà có việc nên k biết _ 1 tên giải thích.
Hóa ra là như vậy, Mạnh k biết nếu như mấy tên bạn hắn biết nó
chính là thằng nhóc tomboy mà mấy hôm trước tụi kia gọi nó là nghèo
rớt mồng tơi thì sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?...... Hắn cũng
thực tò mò nhưng có lẽ h chưa phải lúc……
Mọi người nói chuyện khá vui vẻ và nhảy điên cuồng, thác loạn.
Những chai rượu dần dần cứ rỗng không chỉ còn lại vỏ chai, rượu vào
thì lời ra nên những con người này quậy tưng bừng cả quán bar lên
với những nhỏ ăn mặc sexy k ngại ngùng mà lên nhảy múa điên cuồng,
những tên con trai thằng thì nhảy cùng thằng thì ở dưới hò hét cổ
vũ……Chỉ có nó là chẳng say chút nào cả và cũng chẳng quậy tưng bừng
theo cái kiểu mất hình thức đó. Vì sao ư? Vì nó được Vinh chăm cho
rất tốt, hầu như rượu của nó toàn là Vinh uống hộ với lí do : "Bạn
gái tao k biết uống rượu nên tao uống thay" đã uống tất cho nó. Cái
này nó cũng chẳng lạ gì, Vinh có thể đối với người ngoài như thế
nào nó k quan tâm nhưng đối với nó nhiều khi cứ tỏ vẻ thôi, chứ
người trước h chăm cho nó còn hơn cả chị nó chăm nó chỉ có mình
Vinh mà thôi à; Vinh còn ở bên cạnh thì dù nó có uống được Vinh
tuyệt đối k bao h cho nó động vào ly rượu nào cả……
Và h, trong mắt Mạnh lúc này, giữa những con người đang chìm đắm
trong men say kia là nó với Vinh đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ,
cười đùa rất thoải mái mặc cho những con người xung quanh kia cũng
k ảnh hưởng tới cả 2. Cái cách Vinh làm nó cười lăn cười bò, chọc
nó và chăm sóc nó khiến hắn dù biết 2 người đang đóng kịch nhưng là
đóng kịch với chính hắn chứ k phải là đóng kịch với những con người
ở kia….. Mạnh, hắn k thể k tin rằng 2 người này là 1 cặp……
_Này, xỉn rồi sao? _ Nó hua hua tay trước mặt Vinh.
_Xì, xỉn sao được! Khinh người ta sao?_ Vinh nhăn mặt véo mũi
nó.
_Á! Chán sống rồi à? Nhìn mặt đỏ bừng bừng thế kia k xỉn thì là
gì?_Nó đấm vào vai Vinh.
_Uống rượu k đỏ mặt thì đen mặt à? Nhiêu đó là gì, tao còn có thể
uống được mấy chai nữa cơ_ Vinh vênh mặt tự đắc.
_Xì, sĩ dỏm. Uống cho lắm vào rối k nhấc được cái thân dậy mà lai
tui về thì tui đạp cho chết luôn _ Nó bĩu môi, đứng dậy bước
đi.
_Ớ, đi đâu vậy?_ Vinh nhìn nó hỏi.
_Đi vệ sinh, đi ngắm gái k mà hỏi?_ Nó nhíu mày 1 chút rồi nháy mắt
với Vinh.
Nhưng nói xong là nó cứ thẳng cửa mà chạy trước khi Vinh đứng đậy
túm nó mà xử đẹp. Chiều thì chiều nó lắm nhưng cũng oánh nó ghê
lắm, dù đánh đùa thôi như mà nó với Vinh thân nhau cũng là do 1 đứa
thì chuyên đi nói đểu còn 1 thằng thì chuyên đi dọa đấm, đánh,
đạp,....mà…..
Vào nhà vệ sinh, nó soi gương mặt mình trong gương mà khẽ chẹp
miệng; đúng là da mặt nó mỏng thật đấy, nó có uống 1 chút thôi mà
đã ửng đỏ cả lên rồi….. Nó uống rượu cũng k phải là kém nhưng ở
những nơi như thế này nó k cho phép mình buông thả bản thân. Và
Vinh cũng hiểu nên Vinh sẽ chẳng bao h để cho nó làm thế cả….. Khẽ
cười, nghĩ lại thì nó và Vinh cũng quen nhau 1 thời gian dài đấy
chứ. Nếu nói chính xác ra thì nó với Vinh cũng biết nhau từ hồi mẫu
giáo, và trước nó thực sự rất ghét Vinh nhưng cái thời gian Vinh xa
nhà đã đưa nó và Vinh thành 2 đứa bạn thân khi Vinh ở 1 mình trên
đất Hà Thành xa lạ…… Và h đây, ai cũng hiểu nó và Vinh thân nhau
như thế nào; nó vui vì luôn có 1 tên bạn như Vinh bên cạnh…….
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, nó gặp ngay Mạnh đang đứng đấy. Khẽ nhíu
mày, nó nghĩ cũng chẳng phải có việc gì liên quan đến mình nên thản
nhiên bước qua Mạnh, chạm mặt hắn nó chưa bao h thấy tốt cả…….
Nhưng ngay lúc nó bước qua Mạnh 1 bước đã bị cánh tay con trai to
khỏe của Mạnh giữ lại……
_Làm cái gì vậy?_ Nó gắt.
_Cậu….. cậu với thằng Vinh là gì của nhau?_ Mạnh chần chừ mãi mới
hỏi được. Dù cả 2 ngay từ lúc đầu gặp đã phủ nhận nhưng hắn k
tin.
_Là gì? Chẳng phải mi thấy rõ sao?_Nó nhăn mặt khó chịu.
_2 người yêu nhau sao?_ trong mắt Mạnh có 1 tia đau đớn vì Mạnh đã
mong 1 câu khẳng định là bạn bè của nó.
_Tùy, nghĩ sao cũng được hết_ Nó thở dài, cố giựt tay ra khỏi tay
Mạnh. Nó k thích nói chuyện với hắn.
Mạnh buông tay nó ra, nó chẳng hiểu hắn bị làm sao nhưng mà cái
tính sáng nắng chiều mưa của Mạnh cứ y như con gái vậy, nó k thích.
Chẳng muốn bận tâm với 1 con người luôn lấy người khác ra làm thú
vui của Mạnh, nó quay người bước đi thẳng………
_Tui yêu cậu…................................
_TBC_
CHAP 4
Dọc hành lang k 1 bóng người, k 1 tạp âm nào nên câu nói dù nhỏ từ
chất giọng hơi khàn nhưng lại rất rõ ràng của Mạnh vang lên nên
đương nhiên nó chẳng thể là làm như k nghe thấy gì cả. Nó đứng
khựng lại, quay mặt lại nhìn Mạnh, nhưng k phải bằng ánh mắt ngỡ
ngàng ngạc nhiên mà nó cười. Vì sao lại cười ư? Bởi vì đây k phải
là 1 nụ cười hạnh phúc, sung sướng mà là vị nụ cười nửa miệng mang
hàm ý khinh khỉnh; vì đây k phải là lần đầu tiên nó nghe thấy câu
nói này…….
_Lần này thì lại là bao nhiêu tiền đây?_ Nó hỏi.
Mạnh thừa khả năng hiểu được ý nghĩa câu hỏi của nó vì đây cũng k
phải là lần đầu tiên Mạnh được nghe câu nói này. Tức giận xen lẫn
đau đớn, lòng tự ái bị tổn thương trầm trọng Mạnh tiến về phía nó,
nắm chặt vai nó đến phát đau, gắt gao nói như hét lên:
_Tai sao? Tại sao cậu lại nghĩ tôi vì tiền mà mới nói ra lời này
hả??????
_K phải sao? Với cậu thì tôi ngay từ đầu đã chẳng có chút hấp dẫn
nào cả; từ trước tới nay tôi với cậu vốn sống 2 cuộc sống khác nhau
rồi. Hãy thôi ngay trò chơi này đi, cậu có thể mang tình yêu đi đùa
giỡn tôi cũng k quan tâm, nhưng đừng mang tôi vào trò cá cược vô
nghĩa của cậu _ Nó lạnh lùng nói, ánh mắt cũng k thèm nhìn hắn, cố
gạt tay hắn ra.
_Tôi k như thế….._ Mạnh cãi lại. Quả thực tình cảm của hắn dành cho
nó k phải như những đứa con gái khác chỉ là đùa cợt k đâu, bởi vì
nó vốn đâu có giống họ …..
_Vậy sao? Ừ thì k phải như vậy đi. K như vậy nên có người yêu rồi
mà vẫn có thể đứng đây tỏ tình với tôi sao? Khôi hài thật!!!_ Nó
nhếch môi nở 1 nụ cười khinh khỉnh.
_Tôi……._Mạnh bối rối k biết phải giải thích với nó như thế
nào.
_Thôi đi, dù có là như thế nào đi nữa thì tôi cũng k bao h tin cậu
đâu. Cậu k hiểu sao? Chúng ta sống ở 2 thế giới khác nhau, tôi cần
1 thế giới an bình chứ k phải thế giới với đầy điệu vũ mê cuồng đầy
thoác lạc như cậu. Cậu là công tử ăn chơi, nhà giàu lắm tiền nhưng
tôi chỉ là 1 con nhỏ tầm thường cũng chẳng có tài cán gì cả, vậy
nên hãy để tôi yên……_ Nó ngắt lời Mạnh, nói 1 tràng liền như đấm
thẳng vào mặt Mạnh vậy.
Mạnh sững sờ, nhìn nó k biết nói như thế nào cả. Bây giờ nếu chỉ
cần nhìn thẳng vào mặt Mạnh 1 lần, nhìn vào mắt Mạnh, nó sẽ thấy
nói những lời nói đó làm tổn thương người khác như thế nào….
Khi đã xả hết khó chịu của mình trong tối nay với Mạnh rồi thì nó
quay người bỏ đi thẳng. Lần này, Mạnh cũng với tay ra nhưng k giữ
được nó nữa rồi…. Là lần thứ bao nhiều Mạnh để vuột mất nó khỏi tầm
tay mình rồi?????
Thất thểu, mệt mỏi bước trên hành lang tối tăm mờ ảo trong ánh đèn
vàng, Mạnh tức giận. Mạnh giận nó phũ phàng và giận chính bản thân
mình…..
"BỐP…….."
Nắm tay vung lên, Mạnh đấm mạnh vào tường, miệng chửi thề 1
câu:
_Chết tiệt !
_Giận dữ h cũng chăng có ích gì đâu.
Mạnh ngẩng lên, hắn hơi ngạc nhiên 1 chút vì k biết Vinh đứng đấy
từ lúc nào và k biết Vinh đã nghe thấy chuyện của nó với hắn
chưa……..
_Mày yêu Nhật Linh sao? Tao thật k ngờ đấy_ Vinh k ngần ngại mà hỏi
Mạnh luôn.
_Ừ, tiếc rằng Linh yêu mày. _ Mạnh cũng chẳng phải giấu diếm làm gì
nên sẵn sàng thừa nhận.
_Um…. Với tao thì Nhật Linh là 1 cô bạn rất quan trọng, nhưng mày
thấy gì mà nghĩ tao với Nhật Linh yêu nhau vậy???? _ Vinh nhíu mày
nhìn Mạnh.
_K phải sao?_ Mạnh cười, nhưng nụ cười đó mang sự đau buồn...
Nhìn Mạnh, Vinh khẽ thở dài vì k ngờ rằng cũng có ngày 1 thằng lãng
tử thay bồ như thay áo như Mạnh lại cũng có lúc điên đảo mà rơi vào
lưới tình của 1 người con gái. Mà cô gái đó ngoài sự ngang tàn,
bướng bỉnh ra thì xét về bề ngoài cũng k thể so sánh như những cô
bồ nhỏ của Mạnh được. Nhưng Vinh hiểu vì sao Mạnh yêu nó, vì có lẽ
nó mang trong mình 1 sức hút đặc biệt nào đó mà thực ra chính Vinh
cũng đã bị người con gái tưởng chừng nhỏ bé này hút hồn mất rồi…..
Vinh nói:
_Nhật Linh, 1 năm trước đây đã từng nói với tao rằng: vì tao với
nhỏ đã chơi với nhau quá thân, nói chuyện với nhau quá nhiều, quá
hiểu nhau nên có j thì tất cả cũng chỉ đến giới hạn của 1 người bạn
thân thôi, chứ k bao h có thể chạm đến tình yêu được...
Rồi Vinh quay người bước đi. Cũng chẳng hiểu sao Vinh lại nói cho
Mạnh điều này; có phải vì Vinh hiểu được cảm nhận của Mạnh k nhỉ?
Nó ngang tàn, bảo thủ lắm mà nên chắc chắn từ trước đến nay trong
đầu nó đã mặc định 1 điều rằng nó k hề k thể yêu Mạnh được đâu……..
Nhưng, chẳng phải những hành động nó đối với Mạnh đang phản lại suy
nghĩ của nó sao, mà Vinh thì k muốn sẽ ân hận cả đời khi để vuột
mất tình yêu của mình……………..
…………………………
Đêm đó, khi về nhà với đầy sự mệt mỏi, khó chịu, Mạnh chìm vào 1
giấc ngủ đầy mộng mị vì Mạnh đã mơ….. mơ thấy ………
" Vào 1 buổi tối mùa hè sau khi đã liên hoan mừng cả nhóm bạn đều
đỗ đạt vào 1 trường đại học mà mình muốn thì hắn và nó lại cùng đi
về nhà…. Như bình thường, người đi trước người đi sau như 2 kẻ xa
lạ k hề biết đến nhau…..
_Khoan đã _ Hắn đã lấy hết can đảm của mình sau rất lâu để giữ nó
lại.
_Gì vậy? _ Nó đần mặt nhìn hắn khó hiểu.