-Vâng! Em đang phát điên lên vì kế hoạch sặc mùi phim Hàn của anh
đấy!_Bật cười khan, Giai Băng không kìm nổi sự mỉa mai trong lời
nói. Trước giờ, cô cứ nghĩ cô hiểu rõ Lãnh Kiên, nhưng giờ, một
chút cũng không hiểu. Anh giống như đang chơi cô một vố đau hơn là
giúp cô thoát khỏi dòng họ này vậy_Anh có biết cái cốt truyện hay
ho hoán đổi con cái trong bệnh viện rồi sau mười mấy năm mới phát
hiện và đi tìm nhàm chán thế nào không hả? Và đặc biệt hơn, nó chỉ
có trong phim ảnh thôi!
-Tất nhiên! Nhưng đôi khi cũng nên làm ảo ảnh thành sự thật!_Thanh
âm bên kia vẫn thản nhiên như thường, ngữ điệu còn có chút cười
cợt_Anh rất muốn biết người nhà em sẽ phản ứng thế nào đấy.
-Thôi đi! Kế hoạch này nhất định sẽ thất bại!_Giai Băng thở hắt
mạnh, cố tình phô âm thanh gấp rút để Lãnh Kiên biết được mình thực
sự rất tức giận_...và nó sẽ gián tiếp bôi tro trát trấu vào mặt cha
vì ông đã dẫn họ đến đây. Người nhà họ Đằng sẽ không buông tha
chuyện này!
-Đó chính là điều anh muốn!_Im lặng hồi lâu như thể đang phải đấu
tranh tư tưởng dữ lắm, Lãnh Kiên mới thở dài sượt một cái, kiên
định trả lời.
-Cái...cái gì?_Sững người, Giai Băng khó khăn lắm mới thốt lên hai
từ đang hiện hữu trong đầu mình, người cũng bị âm hưởng lạnh lẽo,
vô tình trong câu nói của Lãnh Kiên làm cho cứng đờ.
-Em yên tâm, anh sẽ đưa em ra khỏi đó. Nhưng trước hết...anh cần
phải khiến cho 'cha mình'...sống không bằng chết..._Thanh âm của
Lãnh Kiên ngày càng trở nên âm trầm, như tiếng nói băng lãnh vẳng
lên từ địa ngục tăm tối.
Giai Băng cô có thể trả thù cha nuôi, có thể làm ông ấy sống giở
chết giở, nhưng...tại sao...Lãnh Kiên cũng muốn làm điều đó với cha
ruột mình, kẻ dù hèn hạ nhưng lại là cội nguồn dòng máu đang chảy
trong người anh?
Vì cô...hay còn vì một lí do nào khác?
Từ lạnh cứng người chuyển sang chế độ run phủ sóng toàn thân, Giai
Băng kinh hãi tái mép cả mặt. Chiếc điện thoại trong tay cô bỗng
được thân chủ nới lỏng, gần như sắp sửa rơi xuống đất.
-Điện thoại em...sắp rơi rồi kìa, Giai Băng!_Một thanh âm lạnh lẽo
như đông cuối mùa vang lên sau lưng Giai Băng, ân ẩn bên trong còn
có một thanh điệu khinh giễu.
Khinh giễu vì...chơi ác bị bắt quả tang.
Giờ thì, điện thoại Giai Băng chính thức rơi xuống đất, thây rải
thành 3 mảnh.
-Sao nữa vậy? Giai Băng?_Chủ nhân của chất giọng cời cợi lạnh lẽo
kia bước tới gần chỗ Giai Băng đang đứng, đôi mắt đen lưới nhìn
chiếc điện thoại tắt ngúm rồi lia đến tấm lưng gầy thẳng của Giai
Băng, tăng cường độ tia lửa điện khiến cô giật mình, từ từ quay
đầu.
-Đằng...Hy?_Nuốt ực một đống nước bọt xuống dạ dày, Giai Băng khó
khăn lắm mới nở nụ cười méo mó_Anh...anh về khi nào vậy?
Sao anh ta lại ở đây??
-Rất tiếc!_Nhún vai bất lực tựa hồ hoàn toàn vô tội, Đằng Hy lộ ra
một vẻ đẹp mê hoặc nhàn nhạt_Tôi đã nghe hết mọi chuyện của em
rồi.
-Gì?_Cơ môi Giai Băng hoảng sợ run rẩy, lần đầu tiên, cô bị dồn đến
con đường tiến thoái lưỡng nan này, đến mức, đầu óc muốn bong lên
không biết suy nghĩ gì nữa.
Cô phải làm gì đây?
-Xem ra...em không phải là một người vợ ngoan hiền_Dựa người vào
bức tường cạnh Giai Băng, Đằng Hy ẩn ý đánh giá, những ngón tay
thon dài lãng tử vuốt nhẹ lên tóc cô, như vờn bộ bờm dài của một
con ngựa hợp mắt.
-Đằng...Đằng Hy..._Siết chặt tà váy trong lòng bàn tay mình, Giai
Băng sợ hãi đến mức tránh né bàn tay kia cũng không có động lực,
chỉ biết thu dấu tâm can trong cái vỏ ốc não nùng.
-Sao?_Giống như một hoàng tử bạch mã, Đằng Hy phong lãng nâng một
lọm tóc của Giai Băng, để nó chạm nhẹ lên bờ môi mình.
-Em học Teakwondo đai đen rồi đấy!_Tựa hồ đã lấy lại được bình tĩnh
sau khi bị đến phát run, Giai Băng không ai khiến tự dưng lăng xê
trình độ võ thuật của mình.
-Thì sao?_Thoáng ngạc nhiên vì Giai Băng chủ động đổi một đề tài
quá xa rời tình cảnh lúc này, Đằng Hy nhíu mày suy nghĩ, nhất thời
không lí giải nổi tại sao.
-Em có thể hạ hai tên võ sĩ Sumô nhật cùng lúc nếu không bị trọng
tài huýt còi phạm luật do dùng thủ đoạn nữa_Tự sướng về chính mình
là hiện tượng bình thường như võ đường trong thời buổi trình độ
chém gió được đem ra làm chuẩn mực đo đạc sự hiện đại và pro của
người dân này. Tất nhiên, không ngoại trừ nàng dâu trong mớ của các
bà mẹ rặn mãi mới có con trai-Giai Nhân Kỳ.
-Giai Băng, rốt cuộc em muốn nói gì?_Đưa tay nhu nhu vầng thái
dương vì những câu nói của Giai Băng mà nhăn lên ngẫm ngợi, Đằng Hy
thở dài bất nhẫn_Khoé mắt anh đang xuất hiện vết chân chim rồi
đây.
-Anh không sợ sức mạnh tuyệt hảo ngang tầm dị nhân
của em sao?_Do dự cắn móng tay, Giai Băng không mảy may gân xanh đã
nổi trên trán Đằng Hy, kiên nhẫn nhỏ giọng.
-Em muốn chết hả?_Sức chịu đựng của con người vô cùng ít ỏi, nhất
là đối với người ích kỉ như Đằng Hy. Anh từ tốn không điên tiếc
rống lên, chỉ nhu trầm cười gằn hỏi.
-Em đang đe doạ anh mà anh không biết sao?_Môi Giai Băng giật giật,
cảm thấy mình như một con khỉ đột nãy giờ tập nói tiếng người_Anh
không sợ em sẽ giết anh diệt khẩu à? Với sức mạnh khủng khiếp đó,
em có thể giết anh đấy?
Lần này, Đằng Hy tự nguyện đóng băng.
Bầu không khí ảm đảm như cặn nước lắng xuống đáy cốc, ép kiệt sự
nhiệt huyết trong tim con cái nhà người ta.
-Thật...khôi hài!_Thật lâu sau, Đằng Hy mới nở một nụ cười nhạt hơn
cả nước bọt.
Song 'nụ cười nước bọt' kia lại làm Giai Băng nghiệm ra...đã là Lọ
Lem thiện lương như lông đầy mình thì dù có tu 10 kiếp cũng không
thể sắm vai phù thủy với nụ cười hoang dại được. Điển hình là...đến
đe dọa cô cũng chỉ khiến người ta thêm nhục mạ mình.
-Em không có gan giết anh đâu_Ngắm nhìn biểu hiện thất vọng trên
ngũ quan nhu mì không kém phần sắc sảo của Giai Băng, Đằng Hy lợi
thế chiều cao 'vò' mái tóc khá rối của cô, ôn nhu 1 cách kì lạ mà
nói.
-Sao không?_Lạnh lùng hất tay Đằng Hy đi, Giai Băng cộc cằn đáp
lại. Cảm giác thất bại xộc lên mũi khiến cô muốn hắc xì ngay lập
tức phóng uế vi khuẩn vào mặt người đối diện.
-Vì người háo sắc như em không có lòng phá huỷ một tuyệt tạc như
anh, càng không có gan triệt tiêu con đường sống cuối cùng khi em
bị Đằng gia này vứt bỏ!_Trầm giọng mê hoặc, Đằng Hy từ từ dồn Giai
Băng vào góc cụt. Hai tay anh chống lên bức tường màu tro xám kìm
giữ, đôi môi khiêu gợi đồng thời phối hợp lướt lên chiếc cổ dài của
cô, khiêu khích toàn bộ sự nhạy cảm của một thiếu nữ.
Toàn thân Giai Băng như mặt trống căng mịn bị dùi trống nện vào,
run rẩy dữ dội. Da vượn kiên cường hết thảy dựng đứng như lông
nhím.
Lần đầu tiên, cô tiếp xúc quá gần với 1 người khác giới như thế
này, cho dù, trước đó cô và Lãnh Kiên yêu nhau say đắm.
Lãnh Kiên là vì tôn trọng cô nên mấy năm qua 'án binh bất động'
không lời than oán, so đo. Còn Đằng Hy, anh ta chỉ mới gặp cô chưa
trọn 1 tháng mà đã ham hố như vậy...không phải đem cô đặt ngang
hàng với mấy cô nàng hư đốn tối ngày uốn éo bên cột điện không sợ
giật sao?
Thật khiếm nhã!
Được danh dự dẫn lối chỉ đường, Giai Băng tỉnh hẳn khỏi cơn mê man
sai lạc. Cô phẫn uất run lên nhìn mấy sợi tóc ngắn trên đỉnh đầu
của Đằng Hy đang chọc chọc vào mũi, miệng, má mình đến ngứa ngáy.
Càng tức giận muốn trốc da khi cảm nhận được cánh môi đầy nước bọt
của anh ta bò bò trên vành tai mình.
Giỏi lắm! Anh ta không biết mấy cái chỗ anh ta rải bọt lên chỉ có
chồng cô mới xứng đáng được cấp giấy phép hưởng thụ thôi sao? Xem
ra hôm nay trời xanh muốn cô thay mẹ chồng giáo huấn đứa con hư đốn
này rồi.
P/s: Từng này đủ chưa nhỉ? Su có làm cho trái tim kák pà hướng về
ĐẰNG hy ko zợ?
Chương 27: Tôi phải 'sờ' vợ tôi
Một lòng đã quyết, Giai Băng nâng cùi chỏ của mình lên, thần thông
nheo mắt xác định độ cao
tuyệt đối có thể gây án trăm trận trăm thắng. Sauk hi niệm một bài
kinh 100% tự sáng tác không có tài liệu tham khảo, cầu trời khấn
phật mình tai qua nạn khỏi, Giai Băng gom góp hết toàn bộ phẫn uất
đang dâng trào trong phế quản cùng tủi hờn đích thực của đời con
gái, mãnh lực hạ một đòn trí mạng đến ruồi cũng phải bẹt dí vào cái
gáy khiêu gợi của Đằng Hy.
Tất nhiên, Đằng Hy lúc này đang bận dẫn binh công thành nên hoàn
toàn không phòng bị, bị công kích bất ngờ thì như một con cá nằm
trên thớt ngoan ngoãn chịu đòn, người bẻ cong giãy một cái tuyệt
đẹp. Xui cho Giai Băng yếu lực, anh ta khí khái nam tử vẫn trụ vững
trên hai chân, không ngã xuống mà bất khuất, hiên ngang trừng mắt
nhìn ‘tên tiểu nhân’ không biết vô liêm sỉ nhân lúc con người ta
thăng hóa đến thăng thiên đánh lén, thanh âm gầm lên ‘phô trương’
sự tức giận ngút ngàn của khổ chủ:
-Giai Băng, em dám…
-Đằng thiếu phu nhân, người đâu rồi?_Đúng lúc tưởng chừng như Giai
Băng sẽ bị thiêu rụi dưới ánh nhìn gắt gao thẳng chiếu 45 độ chuẩn
của Đằng Hy thì tiếng gọi trong trẻo, kính cẩn của một gia nhân nào
đó vang lên, gần ngay bên tai mà xa tận chân trời.
Theo cái phản xạ trần trụi không tự chủ của con người, Đằng Hy quay
đầu ngoái nhìn về phía cửa ra vào.
Chớp thời cơ ngàn năm có một, Giai Băng tình nguyện hạ thanh danh
làm tiểu nhân lần nữa, xoay người một vòng đến bay cả dép lông rồi
đá một cú vào bụng Đằng Hy, mạnh đến mức cô chắc mẩm dấu chân mình
đã cho bụng anh ta một dấu kiss mark cỡ lớn. ‘Trang tuấn
kiệt’ dù có ngoan cường đến mức nào…cuối cùng cũng hưởng đòn trí
mạng, thân thể vô lực ngã rầm xuống đất. Lúc ra đi về với tổ tiên,
ánh mắt anh ta khinh bỉ dán lên người tiểu nhân như thề nguyền sẽ
trả thù gì gì đó, nổi điên cong miệng cười một cái tuyệt đẹp.
Cảm tưởng của Giai Băng lúc đó chỉ có thể gói gọn: “Ngã nghe sướng
tai thật!”.
Tiếng ‘bịch’ da thịt kia thật dễ kích thích thú tính của con người.
Hèn gì, xã hội thời nay hết 30 % người dân cải chính quy tà. Nếu
không phải sợ có lỗi với công ơn dưỡng dục của cha nuôi, Giai Băng
cũng tình nguyện dấn thân vào, đá thêm vài cú lên người Đằng Hy để
giải tỏa xì-trét rồi.
Sung sướng thay cho thằng con nhà họ Đằng, nền đất phòng Đằng Dạ
rất biết chơi trội, tất tần tật được trải thảm lông đen cực xa hoa,
nên căn bản, xương cốt Đằng Hy khi ngã được ưu ái nâng đỡ, không bị
tổn thương gì nhiều, cùng lắm là bị bong gân, rạn xương thôi. Đời
may chán!
Bĩu môi khinh thường thưởng thức dáng nằm sõng soài nhưng không kém
phần quyến rũ có thể quật chết hàng trăm cô nàng háo sắc của Đằng
Hy (trừ kẻ gây tội), Giai Băng hả hê cười mãn nguyện dạo một vòng
quanh ‘thi thể’ anh ta như đi ngắm triển lãm xác ướp Ai Cập, lòng
tích cực đánh giá cho điểm. Người như Đằng Hy…không đem vào sở thủ
cho nhân loại chiêm ngưỡng thì thật lãng phí!
Dạo no một lúc, Giai Băng bỗng mở căng tròn đôi mắt khá to đen lay
láy của mình, ngây thơ nai tơ nhìn Đằng Hy cũng đang thâm ý vị
trường đáp lại mình, vẻ mặt bắt đầu xuất hiện sự lo lắng, thương
tâm. Cô nắn giọng hết sức ngọt, uốn ** như mấy cô nàng điệu đà đỏng
đảnh ở trường mà hỏi:
-Anh Đằng Hy, anh bị ngã rồi kìa? Thật bất cẩn! Có đau lắm không?
Em dìu anh đi bệnh viện nhé? Sao anh không nói gì với em? Em vô tội
nhá! Hay dây thần kinh anh chấn động đơ cứng rồi? Thật tội
nghiệp!_Giai Băng nói một tràng không ngơi nghỉ, lâu lâu mới dừng
hít sâu lấy không khí rồi nói tiếp, hoàn toàn không cho Đằng Hy tức
bốc khói kia cơ hội góp giọng_Để em sửa dây thần kinh cho anh nhé!
Dễ thôi mà, đơn giản như nối mạch điện ấy. Xem anh kìa! Xúc động
không nói được gì kìa! Đừng như thế! Đó là bổn phận của em mà!
Haha!! Đáng đời!
Ném hai câu làm lộ bản chất thật của mình, Giai Băng thôi đả kích
người bị nạn, vẫy vẫy tay chào như để tạm biệt rồi quẩy mông bước
đi, định bụng tẩu thoát khỏi hiện trường án mạng.
Nhưng chưa bước được 2 bước, một chân cô đã bị oán hồn không tan
Đằng Hy níu lại, người theo quán tính noi gương anh chồng ngã bịch
xuống đất cũng rất mực êm tai.
Sau 2 phút dài dán mặt cho đất trưng mông cho trần nhà, Giai Băng
đau điếng xoa xoa cái mặt đã phẳng lì do tiếp xúc mạnh với mặt
phẳng đất, khổ não phát hiện cằm mình cũng có dấu hiệu bong gân như
cái chân tội nghiệp mấy tuần trước.
Tức, Giai Băng toan bò người dậy trả đũa kẻ chết một mình không
chịu chết kia thì cửa phòng Đằng Dạ chợt chuyển động, hé mở một đôi
chân mặc đôi dép lông hình con hổ hết sức dễ thương…và khôi
hài.
Kẹt trong tình cảnh tim rớt bịt xuống dạ dày này, Giai Băng cơ hồ
muốn cười nhưng không cười nổi. Vì mặt của cái tên được tận mắt
chứng kiến màn níu chân dây dưa vô cùng ám muội của cô và Đằng Hy
đã đen như cái mông nồi.
Sự xuất hiện của kẻ thứ ba vô tình cứu rỗi Giai Băng khỏi móng vuốt
của Đằng Hy. Và điều đáng cạn li ăn mừng hơn, toàn thân cô vẫn bình
thường, không có vấn đề gì nghiêm trọng ngoại trừ việc cằm cô bị
sưng đỏ tấy lên.
Nhưng không hiểu sao, lúc được cô bác sĩ trung niên bôi thuốc cho,
người cô lại vô chủ nóng lên, lâu lâu lại rùng mình một cái.
Không phải chứ, mỗi lần ăn thịt gà, cô đều ăn liền tù tì 2 cái chân
để khỏi run, cớ sao giờ người cô lại thành ra cái chế độ run điện
thoại vô duyên thế này chứ? Nhất định không phải do cô bị bệnh! Hay
là...do tia nhìn gắt gao của 'ông mặt mông nồi' đang dựa lưng đứng
bên cạnh?
Cơ mà, biết rõ nguyên nhân rồi thì sao chứ? Người cô vẫn run, trừ
phi ai đó thôi dùng ánh mắt giết người kia hành hạ cô.
-Sao rồi?_Hiếm hoi lắm mới mở miệng, nhưng Đằng Dạ lại không ngần
ngại chà sát đá lạnh vào lưng hết thảy đám người có mặt xung quanh
mình bằng thứ thanh âm kinh điển của đấng vương tử cõi chết.
-Dạ?_Giật mình, bà cô bác sĩ đang rất chuyên tâm bôi dầu nóng cho
cằm Giai Băng hốt hoảng quay đầu lại nhìn Đằng Dạ, ngón tay bất cẩn
bôi lên khóe mắt 'bệnh nhân' khi nào không hay.
-Á! Cay mắt tôi!_Vì cũng chẳng để ý gì đến việc của người khác nên
Giai Băng hoàn toàn bị động trước tình thế đột ngột kia, lãnh trọn
một đóng dầu đặc sệt trên khóe mắt. Công dụng của dầu nóng nhanh
chóng lan tỏa, làm cay mắt khổ chủ khiến
cô la toáng lên, nước mắt hoạt động sinh học phối hợp nhịp nhàng
trào ra ngoài.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các
bạn vui vẻ)Theo phản xạ, Giai Băng đưa hai tay dụi mắt thì ngay lập
tức, Đằng Dạ đã nhanh tay chặn lại, kéo cô vào phòng tắm. Anh
chuyên nghiệp xả nước vào khăn mặt trắng tinh treo trên móc, nhẹ
nhàng lau đi vùng dầu gạch đặc sắp chảy xuống phía dưới. Giọng nói
như được dàn máy tính hiện đại chỉnh sửa lại, êm nhu một cách kì
lạ:
-Dựa người vào tôi, tôi lấy tóc lau cho em!_Tất nhiên, Đằng Dạ thừa
biết tóc mình không có cái khả năng vượt trội đó nên anh khiêm tốn
nâng tóc Giai Băng lau sạch những phân tử dầu bám chặt trên da vợ,
dịu dàng nhưng công hiệu.
Sau một hồi chà sát tích cực, Đằng Dạ nghiễm nhiên nhận được sự ái
mộ cùng cực của...vô số người trốn vé xem kịch...trừ kẻ rất...rất
cần làm điều đó.
-Đằng Dạ! Anh thật quá đáng!_Ôm vùng da bị Đằng Dạ chà sát, Giai
Băng nhăn mặt, đôi mắt tròn ngấn nước lộ rõ phẫn nộ cùng cực
-Gì?_Đằng Dạ vừa toan bước chân ra ngoài liền dừng lại, không quay
đầu nhìn Giai Băng mà hỏi.
-Rõ ràng anh mượn việc công trả thù riêng, anh hại mặt tôi đỏ lên
hết rồi này...còn nóng bừng nữa! Chết tiệt!_Đưa ngón tay trỏ trỏ
vào mặt mình, Giai Băng uất ức vạch tội. Bỗng nhận được cái tròn
mắt há hốc mồm của những người bên ngoài.
-Vậy à? Tôi lại không biết đây!_Mặt Đằng Dạ tối sầm lại hoàn
toàn.
-Không tin anh thử 'sờ' là biết!
-Được!_Không suy nghĩ gì nữa, Đằng Dạ quay người lại nhìn vợ, cười
một cái vô cùng đê tiện rồi nghênh đầu ra lệnh cho đám 'kì đà' bên
ngoài_Phiền các người ra ngoài rồi đóng cửa giùm tôi...tôi phải
'sờ' vợ tôi!
P/s: Hơhơ, các tình yêu nghĩ Đằng Dạ sẽ 'sờ thế nào đây ta,
hoho
Chap 28: Chung số phận
Sốc toàn tập! Có lẽ, chỉ có 3 chữ này mới 'xứng đáng' miêu tả đầy
đủ, sinh động tâm trạng hiện giờ của tất cả các nhân hình vô tội
đang có mặt tại hiện trường, kể cả người vô cùng đen tối với da mặt
không thể dày hơn như Giai Băng. Ai có thể ngờ rằng, giọng nói trầm
thấp như thuốc mê làm tan nát cõi lòng của bao nhiêu người kể cả
nam lẫn nữ và ngữ khí sắc lạnh kia lại có thể gây hiệu ứng ngược,
không làm người ta quỵ lụy trong quyền uy, song lại có thể khiến họ
nhũn mềm trong ý nghĩa đen tối luẩn khuất đằng sau cơ chứ.
Dù có 'trần trụi với thiên nhiên, hồn nhiên như cây cỏ', dù có là
trẻ lên 3 mới tập đi tập nói, không nham hiểm hiểu theo hướng tích
cực thì đúng là ngàn đời không có lấy một người. Xã hội đen tối,
hồn người cũng ô uế.
Phút chốc! Một làn gió lạnh từ nam cực thổi đến vù vù...và đóng
băng tất cả...không ngoại trừ nước dãi thèm thuồng của một ai
đó...
-Còn không nhanh ra ngoài!_Không đợi những mảnh đời 'trong sáng'
kịp giải băng, Đằng Dạ tỏ ra là một người chồng khá bất nhẫn với
vấn đề phòng the trước mặt mọi người, hạ giọng, thanh âm nhẹ tới
mức khiến da đầu Giai Băng tê dại, gàu cũng ngừng gây ngứa.
Như thấu hiểu được 'nguyện vọng cao cả' sâu kín của chủ nhân, cô
bác sĩ còn son xuân cùng đám gia nhân trai tráng mặt mũi đỏ lựng ý
vị nhìn nhau. Họ mang theo vô vàn thước phim suy đồi 18+ chiếu rập
rình trong đầu, ân đức cáo lui, nhường lại bầu không khí đang dần
nóng lên cho hai người còn lại 'đóng cửa đếm tiền'.
Tất nhiên, chẳng ai dại gì mà bỏ lỡ chuyện tốt người thật việc thật
này cả. Họ thích nghe tận tại hơn...là thấy tận mắt vì theo họ
nghĩ,...dù thân hình bên trong của 2 vị tiểu chủ có xấu xa, nấm
móc, ghẻ lở, sẹo sụa cỡ nào, chỉ cần có tiếng rên rỉ thuần khiết
nhưng ám muội...vẫn sẽ dễ dàng che dấu được khuyết điểm, thăng hoa
cho quá trình sản xuất tương lai, hơhơ.
Còn Giai Băng lúc này...nhân vật đầu têu dấy lên phong trào lấy đá
ném vào chân mình...vẫn đang chậm chạm nhịch ra khỏi thế giới đang
chao đảo của mình. Vì câu nói của ai kia, cô choáng váng đến suýt
dâng nguyên cái bàn tọa nghìn đô cho đất, khó khăn lắm mới tựa được
người vào cái bệ rửa mặt.
Như vị tráng sĩ cơ bắp cuồn cuộn bị chặt đứt hai tay-nơi cơ bắp
được đất phô 'dung mạo' nhất, Giai Băng oán hận trừng mắt nhìn Đằng
Dạ, đầu như muốn thay mông xì khói.
Loạng choạng tiến lại gần chồng, Giai Băng khổ sở nặn ra nụ cười
nhạt.
-Chồng à! Lời nói của chồng có phải quá ám muội hay không?_Ngây thơ
tròn mắt khinh giễu kết câu thứ nhất, Giai Băng giở công phu, thoắt
cái như một con sóc con, nhón chân ăn gian chiều cao rồi đưa tay
túm chặt lấy cổ áo Đằng Dạ, nghiêm mặt nghiến răng ken két_Anh cố ý
để đám người theo đạo 'dâm dê giáo' kia nghĩ xấu rằng đường đường
là một Giai Nhân Kỳ
'thuần khiết', 'yếu đuối', 'ngoan hiền' như tôi mà lại 'phóng uế'
mấy lời lẽ ám muội, chủ động câu dẫn anh làm chuyện đồi bại, đúng
chứ? Anh có biết chữ 'sờ' thuần túy của tôi đã bị anh bóp méo thành
cái gì không hả? Nhất định bọn người kia sẽ tương kế tựu kế nghĩ
bậy đó, anh biết hay giả vời vô tội đấy!
-Ví dụ?_Đôi đồng tử đen của Đằng Dạ chuyển động, thu rõ toàn bộ
hình ảnh 'lưu manh hóa', 'Chí Phèo con' của vợ, tuyệt nhiên không
giận như thường, trái lại còn vác bộ mặt vô cùng hài lòng với một
chút hiếu kì.
Lắc đầu tỏ vẻ chán nản trước trình độ tồi tàn, chút kiến thức xã
hội cũng không có, Giai Băng thương tâm nghĩ đến bản sắc thâm nho
đặc trưng của dân tộc đang bị những người như Đằng Dạ làm cho mai
một, từ đấy dấy lên quyết tâm sục sôi muốn khai sáng đầu óc cho
anhh. Đứng trên hàng ngũ của một chuyên gia tài hoa trong lĩnh vực
'chém gió' trên forum, Giai Băng buông tha cổ áo nhăn nhúm của
chồng, nhếch miệng cười khinh bị một cái, mặt vênh lên, mắt hướng
trần nhà hết sức tự kiêu tự đại rồi điệu đà hất mái tóc đen dài
mượt mà của mình ra sau. Mái đầu cô thẳng thớm nhờ ngoại lực mà đột
ngột rung chuyển, tắp lự bay vèo một vòng trong không khí, mạnh đến
mức chấy cũng phải trượt chân ngã chết queo.
Nếu đây là một thước phim quảng cáo, chắc chắn sẽ còn có hiệu ứng
mùi thơm tủa ra lia lịa từ tóc Giai Băng cô, xộc vào mũi nam nhân
vật chính, làm anh ta mắt trổ thành hai hình trái tim căng béo đỏ
thói, mặt mê muội đần không thể tả. Tiếc là, cái tên nam vật chính
không có khả năng thưởng tức cái đẹp như Đằng Dạ, có xịt cả chai
nước hoa cho anh ta ngửi, anh ta vẫn vơ đũa cả nắm, gọi đó là mùi
chồn hôi 'xịt' bậy cho xem.
-Là như thế này..._Đằng hắng giọng thanh lọc cổ họng, Giai Băng say
hứng nhỏ giọng chỉ bảo cho Đằng Dạ, đôi mắt đen loé lên tia tinh
nghịch_Lại gần đây...đây là kiến thức bí truyền...chỉ hồi lại trong
nội bộ.
-Nội bộ? Được!_Thoáng kinh ngạc, Đằng Dạ cong môi đến gần Giai Băng
hơn bình thường, gần đến mức hơi thở ấm áp của anh phả đều trên
vành tai nhạy cảm của cô
-Chữ 'sờ' của anh, tuy mang nghĩa gốc nhưng trong trường hợp này có
thể được hiểu theo hướng tiêu cực của xã hội và tích cực của hôn
nhân. Nó không trần trụi mỗi tay chạm da mà còn là sự tiếp xúc giữa
môi người nọ và lớp lông xúc giác chổng trên da người kia. Với
những kiến thức cơ bản tích góp qua nhiều năm tháng, 'sờ' mờ ám gồm
2 giai đoạn: Giai đoạn một là 'đánh giấu lãnh thổ', người chủ động
sẽ bôi tuyến nước bọt chứa ADN và mùi hôi miệng riêng cùng hỗn hợp
vi khuẩn lên người kẻ bị động, đầu tiên là môi, dịch đến mũi, oành
tạc diện rộng trên toàn bộ ngũ quan rồi trượt xuống cổ và lân la
xuống phía dưới như ốc sên thả dịch vàng ấy; giai đoạn hai
là 'Bò tót tranh hùng', lúc này, hai vị chủ và bị đã tự động khơi
'máu chiến' cho nhau, kịch liệt vật lộn, sử dụng mọi thủ đoạn chèn
ép đối phương không kể thời gian, địa điểm, dấu hiệu nhận biết của
giai đoạn này là tiếng kêu biến dạng của khổ chủ. Ách...tôi chỉ nói
những gì tôi biết. Hiểu hay không là chuyện của anh. Tóm lại, tôi
đoán chắc bọn người đó đang ghé tai vào cửa nghe ngóng, đầu tưởng
tượng mấy thứ không thanh thuần đó!
Sau một hồi phân giải hết sức sinh động những gì mình đang nghĩ,
Giai Băng bất bình phê phán, nhất thời có chút khâm phục tầm hiểu
biết sâu rộng của mình.
Mấy giây sau khi tự sướng, Giai Băng mới để ý đến trọng lượng hơi
thở đang phù phù bên tai mình. Nó càng lúc càng nặng nề, như thể có
thứ gì đó vướng bận trong tâm khảng khổ chủ vậy.
Tò mò, Giai Băng quay đầu nhìn lại, hơi giật mình khi phát hiện mặt
Đằng Dạ đã đen lại, hàng mi cong dài của anh ủy khuất khép hờ, gần
như che khuất hai con ngươi ngọc thạch sâu thẳm.
Đôi môi hồng nhuận của Giai Băng vô tình chạm nhẹ vào chiếc cằm qúy
tộc nóng ấm của Đằng Dạ, kích thích thanh âm khàn khàn nam tính
vang lên:
-Trong này quá yên tĩnh!
-Ơ?... Ừ!_Tuy không hiếu mấy cái đề tài đột ngột Đằng Dạ đưa ra,
Giai Băng vẫn đáp một tiếng, bỗng bị khuôn mặt góc cạnh thật gần
hút mất hồn.
-Cần phải có âm thanh mới nghe được!
Giọng nói của Đằng Dạ biến dạng chỉ còn trần trụi thế này khi lọt
vào màng nhĩ Giai Băng: 'Người soái như tôi mới đáng nhìn
nhỉ?'
-Ừ!_"Anh rất soái là đằng khác!"
-Sẽ thật tội nghiệp nếu để bọn họ tốn công vô ích_Đằng Dạ liếc mắt
về cánh cửa phòng im lìm.
'Sẽ thật tội nghiệp nếu lãng phí vẻ đẹp này nhỉ?' Lời nói Đằng Dạ
tiếp tục bị Giai Băng lúc mê trai bóp méo.
-Ừ!_Một giọt nước bọt trào ra khỏi khuôn miệng he hé của Giai
Băng.
-Xem ra chúng ta nên 'hành động' rồi!_Đằng Dạ thoả mãn cười
nhu hoà.
Không cần bà xã cho phép, Đằng Dạ...lấy khăn mặt treo trên móc lau
nước bọt trong vắt của cô. Khi đã xác định môi cô đạt chuẩn 'an
toàn thực phẩm', đảm bảo không bị ngộ độc, anh cúi người, đặt lên
đó một nụ hôn đủ vị: lãng mạn kiểu Pháp, kín đáo cổ điển kiểu Trung
Quốc, hoang dã điên cuồng Tây Ban Nha,...
Và có lẽ...nếu Giai Băng dãy dụa, không đặt bàn tọa lên bồn cầu,
phóng khoáng để Đằng Dạ chiếm giữ môi mình, tạo thời cơ lén...lấy
chai Vim đậm đặc đe dọa anh thì...phải chi nhà họ Đằng có thêm cháu
chắt.
-Vợ à, vợ quả thực rất nhát gan!_Đưa ánh nhìn xoi mói ném lên chai
Vim hồng nhạt trên tay Giai Băng, Đằng Dạ mỉa mai lên đánh giá. Lúc
này cô có hung khí nên phải đứng xa cô một chút, mọi hoạt động đành
phải kìm nén, chỉ còn cách lấy lời công kích.
-Được thôi! Nếu chồng không coi mình là vi khuẩn bồn cầu thì đến
đây với vợ! Lâu lâu thở cảm giác mạnh một chút rất tốt đấy!_Biết
mình đang ở thế có lợi, Giai Băng ngọt giọng đon đả mời gọi, hết
sức đắc ý đúng đưa 'hung khí' trêu ngươi quân địch.
-Xin lỗi vợ, anh không thể đến gần em được_Vò vò mái tóc mun đen,
Đằng Dạ tỏ vẻ bối rối, luyến tiếc nói.
-Chồng, thì ra anh là vi khuẩn bồn cầu!_Chớp chớp mắt như thể không
tin được những gì trước mắt, Giai Băng vờ xúc động hét lên, giả tạo
than vãn một cái_Ôi không, anh chui từ đó ra sao?
-Chồng chỉ sợ không kìm nổi dục vọng 'hành xác' vợ thôi_Đằng Dạ nén
nhục chai lì thở dài.
-Vi khuẩn bồn cầu cũng biết ngụy biện! Chồng đúng là siêu phẩm vi
khuẩn_Giai Băng khinh khỉnh bĩu môi.
-Tất cả là vì...bà xã, anh yêu em!
"Đằng Dạ, lúc nghiêm túc, vẻ mặt anh như thế nào?"
P/s:Đáng nhẽ phải post lâu oy nhưg mạg lỗi, hjhj. H thì đọx và cho
Su ý kiến nhá. Tks
Chap 28: Chung số phận-p3
"Là mang một đôi mắt đen nhu hoà như trời đêm với tia sáng leo lắt
nhưng cương nghị, là một vẻ thâm trầm mang chút phiền muộn, do dự
như lúc này đây...hay thực sự, bộ mặt lạnh lẽo xa cách như Rôbinxơn
cô độc trên một hòn đảo tít mù kia mới chính là bản chất nghiêm túc
của anh?"
Những câu hỏi, những chuỗi hồ nghi chảy dài trong dòng suy nghĩ hỗn
loạn của Giai Băng, đeo bám lấy, khiến cô phải tập trung hết toàn
bộ các giác quan, hướng thẳng về phía Đằng Dạ ngấm ngầm truy
vấn.
Không hiểu sao, Giai Băng lại muốn ngay tức khắc túm lấy cổ áo Đằng
Dạ như ban nãy, lắc lắc anh ta thật mạnh như một con rối vô dụng
rồi hắng giọng trịch thượng tra hỏi anh ta.
Hỏi rằng sao bỗng dưng anh ta lại nói như thế? Anh ta đang nói đùa
hay mưu mô làm suy lạc đi sự cảnh giác của cô.
Những thắc mắc khắc khoải không tan biến ngày một dâng lên. Mong
muốn của Giai Băng theo đó lớn dần.
Bầu không khí xung quanh như rã rời đi bởi cảm xúc lũng loạn của
con người, não nùng, khô khốc đến ngạt thở. Sự yên lặng tiếp theo
trải dài căng thẳng, trông có vẻ bình yên những hỗn ngược một cách
kì lạ.
Thình thịch!
Thình thịch!
Tiếng tim đập mạnh của ai đó cô động vang vọng trong không
trung.
Giai Băng chắc nịch đó không phải là tiếng đập của cô, bởi trái tim
cô đã chết lặng đi vì sợ, ngay khi câu nói kia 'chào đời'.
Khát vọng muốn truy vấn Đằng Dạ ngày một tăng lên theo dòng chảy
của thời gian, nhưng Giai Băng lại không thể thốt lên một câu nào.
Răng va vào lưỡi, lưỡi cuộn quanh răng, một chữ...muốn phát âm đối
với Giai Băng lúc này như một thử thách.
Muốn nhưng không thể.
Vì...Giai Băng sợ...
Một giọt nước mát lạnh rơi xuống gò má của Giai Băng, chảy thành
một vệt dài rồi rơi xuống mặt đá, tan vỡ.
Tiếp đó, vài ba giọt nước trong vắt khác cũng rơi xuống, đồng loạt,
dồn dập...và liên hồi.
Nước...nước từ đâu ra thấm ướt trên người cô vậy?
Bị cái mát lạnh, ướt át của nước làm cho bừng tỉnh khỏi dòng cảm
xúc đang điều phối chính suy nghĩ của mình, Giai Băng đưa mắt về
nơi bắt nguồn của làn nước đang 'tưới' vào người, ngơ ngác một
hồi.
Nước từ tất nhiên từ vòi hoa sen mà ra...không phải nước từ...'bồn
địa vi khuẩn'. Và vòi hoa sen...nằm trong tay Đằng Dạ!
Áp dụng định lí Ta-liếc, Giai Băng thấy, Đằng Dạ đang thản nhiên
'tưới' nước cho mình. Hệ quả của việc tốt không ai nhờ này
là...người cô ướt nhẹp như con chó xù tắm mưa, áo váy mỏng manh bám
dính vào da thịt cô, tôn lên những 'gò đồi' 'thung lũng' bất quá
cũng được coi là hoàn hảo.
-Đằng Dạ, anh làm gì vậy?_Quay mặt sang hướng khác lẩn tránh dòng
nước mạnh đang tạt thẳng vào mặt, Giai Băng lấy tay vuốt mặt,
cực
khổ hét lên trong tiếng rào rào của nước.
-Giờ thì tỉnh rồi chứ?_Không đáp vào trọng tâm câu hỏi, Đằng Dạ
nhạt giọng đặt một câu hỏi khác, mặt mũi lạnh tanh nhưng lại mâu
thuẫn rõ nét với sắc đỏ đồng trên mặt anh.
Ngớ người nhìn hành động chán sống của Đằng Dạ, Giai Băng đưa mắt
rọi về chiếc chai vim đậm đặc đã nằm lăn lốc dưới mặt đá hoa.
-Anh làm người tôi ướt nhẹp chỉ vì lí do đó sao?_Nhanh chóng nhận
ra bộ dạng thảm hại của mình, Giai Băng chau mày bật cười mỉa mai.
Cô khinh giễu chính bản thân mình vì đã cho rằng...lời nói ôn nhu
kì lạ kia...không phải là lời nói bông đùa giễu cợt, đã sững sờ,
bối rối vô tội vạ.
Đằng Dạ, người anh ta yêu chỉ có thể là bản thân anh ta mà
thôi.
-Nếu tỉnh rồi thì ra ngoài!!_Có chút khó chịu với thái độ bất mãn
của Giai Băng, Đằng Dạ xoay người sải chân hướng về phía cửa.
Tức vì chính mình bị người khác coi thường, giận vì ăn phải quả bở
quá lớn (chưa kể cô còn nghĩ trước câu trả lời nữa chứ), Giai Băng
túm lấy chiếc vòi hoa sen, ăn miếng trả miếng xả nước xối lên tấm
lưng rộng rắn chắc của Đằng Dạ, khiến anh không thể không dừng
bước, nghiêng đầu lại nhìn.
-Hạ. Giai. Băng! Em được lắm!_Không cần làm bộ nghiến răng ken két,
phụt máu xì khói, giọng nói Đằng Dạ đã đủ u trầm và uy lực để khiến
người khác bủn rủn chân tay.
-Tất nhiên, vì tôi là vợ của anh!_Lườm Đằng Dạ một cái đến lé, Giai
Băng đặt mạnh vòi hoa sen xuống, hung hăng lướt qua người Đằng Dạ
ra ngoài.
Tưởng cái khí thế ngút ngàn như bụi, giọng nói khinh mạn tựa sư tử
thét gào của mình đủ để làm Đằng Dạ tím mặt nhưng phải ngậm ngùi
cứng họng không phản đối gì được, Giai Băng đắc chí hếch mặt lên
trần nhà, cao ngạo hướng về phía cửa, bước chân càng ngày càng vội
vàng.
-Giai Băng, cẩn thận!_Đúng lúc Giai Băng đã bay gần đến chiếc cửa
gỗ yêu dẫu, cũng là con đường duy nhất giúp cô thoát khỏi cái tên
đáng ghét sau lưng, thanh âm địch thủ vang lên có phần vội vàng,
hốt hoảng. Thứ âm thanh như tiếng chuông cảnh báo trong các toà nhà
cao ốc ấy làm Giai Băng giật mình hốt hoảng theo, dẫu nguyên nhân
tại sao vẫn còn ở trước mắt.
Trong khi đó, bên ngoài cánh cửa gỗ mỏng nhưng chắc chắn, những con
người ham 'học hỏi chuyện đời' nhà người ta vẫn nheo mắt, dán chiếc
tai đang căng to hết công suất như tai heo vào mặt cửa, cố nghe
ngóng những tiếng động lạ, mập mờ bên trong. Hoàn toàn không để ý
có bóng người đang đến gần.
Sau khi bôi cao cho những vết bầm tím loang lổ trên thân thể hoàn
mĩ của mình, Đằng Hy, vì dư âm ban nãy, mặt đen như có mây trời che
phủ, bạo lực kéo con cún cưng Jope ra khỏi phòng giải toả tâm
trạng.
Nhưng khi anh chưa kịp bước xuống bậc thang nào, tầm mắt anh đã bị
5, 6 cái mông phong phú về hình dạng: tròn, nhọn, dẹt, béo,
gầy,...và đa dạng về chủng loại, nam có, nữ có, bê đê không thể
thiếu, lôi kéo, nhất thời dấy bên bản tính tò mò.
Đưa mắt quan sát cánh cửa gỗ, xác nhận nó là 'họ hàng' của em trai
mình, Đằng Hy tiến lại gần đám người, đưa nắm tay lên miệng vờ ho
khan 1 tiếng hết sức nam tính đánh động.
Đám người kia vẫn hồn nhiên tập trung thân thể, linh hồn và ý chí
'thu thập tin tức'.
-Sao không nghe gì nhỉ?_Một người nhăn mặt nói.
-Có lẽ đang đến cao trào!_Cô bác sĩ sỏi chuyện đời nhỏ giọng muỗi
kêu suy đoán.
-Các ngươi đang làm gì vậy?_Hơi bực khi cái gì đó ở cánh cửa bên
kia hấp dẫn hơn âm thanh mê hoặc của mình, Đằng Hy quyết định trầm
thấp lên tiếng, đôi môi mỏng lãng tử khoét sâu một nụ cười mỉa
mai.
-Tất nhiên là hóng chuyện vợ chồng nhị thiếu gia 'cởi áo trao nhau'
rồi_Không thèm quay đầu xác nhận chủ nhân của giọng nói là ai, một
tên gia nhân khinh khỉnh thay đồng minh hội trả lời. Một giây sau,
hắn giật nảy mình híp mắt nhìn Đằng Hy, người run lên bần bật nhưng
không quên đập bôm bốp vào người đám bạn thông báo 'tin buồn' của
mình_Cậu...cậu...Đằng, à không, đại thiếu gia! Ngài...ngài đến khi
nào vậy?
-Một lúc, đủ để hiểu hành động của các ngươi_Đưa những ngón tay
vuốt ve lên cái đầu nhỏ của Jope, Đằng Hy thản nhiên đáp trả, sự đe
dọa ngang tàn dẫm lên giọng điệu rất nhẹ rất dịu, đàn áp lòng dạ
đám người.
-Đại thiếu gia,...chúng tôi...
-Rầm! Rầm!_Cắt đứt lời lẽ có khuynh hướng ngụy biện của kẻ đầu sỏ
đám
người, thứ âm thanh hỗn độn, ồn ào như tiếng chân voi ma mút dậm
xuống nền đất không e ngại đâm sầm vào chiếc màng nhĩ treo lủng
lẳng trong tai người, khiến chủ thể của nó thần kinh chấn
động.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các
bạn vui vẻ)Mọi người, không ai hẹn ai hướng ánh mắt phức tạp về
phía cánh cửa vô tội.
-Ôi trời! Vợ chồng nhị thiếu gia nhiệt tình quá!_Một người rỉ tai
kẻ bên cạnh. Hắn không ngờ, đứng xa hơn 1 mét như Đằng Hy vẫn có
thể bắt được toàn bộ âm thanh của mình...và đùng đùng nổi giận vô
cớ.
-Tất cả tránh ra!_Hiếm hoi nghiêm giọng, Đằng Hy thị uy ra lệnh,
đôi đồng tử đen của anh loé lên tia sáng qủy dị chăm chăm nhìn cánh
cửa, tựa như đôi mắt của loài dã thú, sáng rực lửa giận vì sự phiền
nhiễu của một kẻ nào đó.
Kinh sỡ, đám người lập tức đứng sang bên, căng mắt ngoác miệng nhìn
cú đá mãnh lực của Đằng Hy rơi mạnh vào cửa gỗ, làm nó bật mở tung,
hé rộ toàn bộ khung cảnh không đỡ nổi bên trong.
Đằng Hy và Giai Băng đang nằm sấp người xuống mặt đất, tay Đằng Dạ
đang túm lấy cổ chân Giai Băng còn cô thì ngẩng đầu tròn mắt nhìn
anh.
Cảnh tượng này...nhìn trên, ngó dưới, liếc trái, lườm phải, góc độ
nào cũng thấy hao hao giống cảnh tượng thảm bại của Đằng Hy anh ban
nãy.
Trên đời này, Đằng Hy anh ghét nhất sự sao chép, do vậy, nhìn cái
cảnh tượng y chốc này, anh không khỏi không nổi giận, vẻ mặt u ám
đen mất một nửa.
Chiến tích lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn lần trước, Giai Băng thêm
lần nữa động vào vết thương cũ, còn Đằng Dạ may mắn hơn Đằng Hy,
chỉ có bầm tím cái đầu gối, tính mạng vẫn được bảo toàn toàn
vẹn.
Trước sự cố có tính tương đồng và lặp lại này, mọi người trong biệt
thự Đằng gia, ai ai cũng lấy làm thương tâm, đặc biệt là Đằng Phu
nhân. Khi nhìn thấy con mình uốn người bôi cao, khoé mặt bà giật
giật. Đau lòng, bà bỏ vào phòng mình, đóng cửa, từ chối 'chiêm
ngưỡng' những những vết bầm phản cảm mà đi tự kỉ với chiếc Iphone
đen ngóm.
-Đằng Kiệt! Anh về nhà ngay đi! Xảy ra chuyện lớn rồi!_Ngay khi
phía bên kia vừa nhấn nút trả lời, Đằng phu nhân đã cao giọng hối
thúc, ngữ điệu vồ vập như thể có lửa đang bén cháy sau mông
bà.
-Em yêu, có chuyện gì chọc tức em à?_Giọng Đằng Lão gia hết sức nhỏ
nhẹ và chiều chuộng dẫu tai ông đã ong lên.
-Đằng Dạ và Đằng Hy đều bị ngã anh ơi!
-Hả?_Đằng lão gia kinh ngạc kêu lên rồi im lặng hồi lâu mới lên
tiếng_Hồi trước em cũng để chúng ngã từ trên giường xuống. Lúc đó
em bảo cho chúng nếm mùi đời trước, sao giờ em lo lắng quá đáng
vậy. Có cần anh mua cao cho chúng luôn không hả?
-Không, ý em là chúng đều ngã cùng một tư thế rất nhục nhã, cùng bị
thương cùng một loại hết sức thê thảm và tất cả đều có liên quan
đến Giai Băng đáng yêu.
-Em đi mà phạt con bé! Không liên can đến anh!_Nhíu mày bất mãn,
Đằng lão gia trở tính gắt gỏng. Ông không ngờ, vì chuyện cỏn con
này mà con người tiếc tiền đến mức mỗi khi nhớ là bảo ông lên Yh
chat như vợ ông lại phóng tiền gọi điện quốc tế. Có lộn không
vậy?
-Không phải, anh không thấy lời bà bói đó có chút hiệu nghiệm rồi
sao? Hai thằng oắt nhà chúng ta cùng ngã đấy!_Như chẳng còn cách
nào khác nữa, Đằng phu nhân hét lên thật to, mưu đồ át đi tiếng thở
giận dỗi của chồng, buộc ông phải nghe rõ lời mình. Đôi chân thon
dài của bà cũng không yên nổi mà đi đi lại lại.
-Em yêu, chỉ là ngã thôi! Con người ta, ngã chỏng vó hay ngã sõng
soài chung quy cũng là ngã, em không cần lo lắng vậy đâu. Giờ anh
sắp họp rồi, hôn anh cái đi!_Dịu giọng như một đứa trẻ, Đằng lão
gia tiện thể làm nũng.
-Tốn tiền!_Ném vào chồng 2 câu không thể tuyệt tình hơn, Đằng phu
nhân ngắt kết nối, xuôi xị tự nói với chính mình_Thôi, coi như là
tình cờ vậy. Lần sau lặp lại, mình sẽ mời thầy lập đàn giải
xui.
P/s: Nếu rảnh Su sẽ post típ nhá, hjhj.
Chung số phận! Có pà nào hỉu đk tại sao tuj đặt tên chap như thế
chưa. Cái chung anh em họ Đằng đó, hehe.
Mog kák pà cho ý kiến xây dựng pài, tks
Chap 30: Em có điều gì cần nói với tôi không?
Tầm 5 giờ tối, sau khi lấp đầy cái bao tử trống rỗng, làm nó căng
tròn đến mức sắp có dấu hiệu đào thải, 2 chàng trai anh và một cô
gái sắc xuân phơi phới với cái cằm bóng nhẫy thuốc, cùng 1 con cún
con phe phẩy cái đuôi cờ lau trở về căn hộ chung cư xa hoa.
Hết lái xe đến mỏi rã cả lưng lại còn bị vợ tròn đôi mắt mọng nước
nhẹ nhàng dụ dỗ 'Ông xã, anh đi cất xe nhe!' liền ngu đần quay mông
nghe lời răm rắp đi đậu ôtô vào bãi đỗ, Đằng Dạ ôm một bụng tức
cùng nỗi nhục nhã đi vào đại sảnh.
Vì toàn thân ấm ức đã tích tụ được hàng nghìn kW sát khí cần có cái
mặt 'đê tiện' của vợ châm ngòi phóng thích, chân Đằng Dạ được tiếp
thêm độ 'xạc'
để sải từng bước dài, đủ nhanh nhưng không làm mất đi hình tượng
tao nhã, mị hoặc mà người đời 'ca tụng'. Đôi môi anh nhàn nhã mấp
máy duy nhật một câu...như ếm một bùa chú:
-Jope, ngươi ăn cơm nhà ta, ở nhà ta, đi WC cũng của nhà ta, ngươi
phải làm việc cho ta. Thấy lạ, ngươi cứ tè vào quần Đằng Hy cho ta!
Ngươi phải tè vào chân anh ta!
Bỗng, nhằm lúc Đằng Dạ đang léo lưỡi 'ếm bùa', một bóng người mảnh
khảnh mang vận tốc chớp nhoáng như ánh sáng đâm sầm vào người anh,
khiến anh loạng choạng lùi ra sau vài bước, suýt noi gương anh trai
làm 'cỏ cây hoa lá'.
Nhân lúc hồn vía Đằng Dạ đang phiêu bồng trên mây, con người vô
duyên vô cớ đâm chết người kia mở vòng tay ôm chầm lấy cái eo chuẩn
men của anh, mạnh mẽ siết chặt như 1 đứa trẻ suýt đánh mất món đồ
chơi mình yêu quý.
Rồi, tình tứ ôm hồi lâu, bóng người đó ủy khất giương mắt nhìn Đằng
Dạ đã kéo hồn về thực tại, nũng nịu ngọt ngào nói:
-Đằng Dạ hoàng tử! Sao anh nỡ để công chúa hôn mê trong rừng như em
ngủ suốt trong khách sạn như thế chứ? Lỡ phù thủy bị les nổi dục
tính cướp mất sự trong trắng của em thì sao? Anh có biết nhờ sức
mạnh tình yêu sét đánh mãnh liệt thần Zớt ban cho em mới tỉnh lại
được và đi tìm anh không? Công chúa lọ lem của anh đợi ở đây lâu
lắm rồi đó?
Tự dựng bị nhồi 1 đóng truyện cổ tích được cải biên nhờ trí tưởng
tượng phong phú phổ biến diện rộng từ âm vô cực đến dương vô hạn
của người trước mặt, Đằng Dạ bội thực não nghiêm trọng, thân thể
ngây ra trong chốc lát.
Khi đã bình ổn thần trí, Đằng Dạ lạnh nhạt gỡ tay người con gái ra,
tàn nhẫn đẩy cô ta xê xa khỏi người mình. Anh đưa phủi lớp bụi vô
hình nào đó cùng đám vi khuẩn không rõ xuất xứ trên chiếc áo sơ mi
đen mỏng nam tính, gót chân đồng thời tạo lực xoay cả cơ thể về
hướng đi lúc nãy, thơ ơ, cao ngạo mà bước tiếp.
-Đằng Dạ!_Đỏ mặt tía tai trước sự phớt lờ siêu đẹp của Đằng Dạ, cô
gái kia há miệng, kinh ngạc thở hắt một cái rồi cao giọng hét lên,
chân hùng hục gõ gót xuống mặt đá cản bước anh_Hoàng tử! Anh làm
sao thế? Sao lại lơ em chứ?
-Cô là ai?_Liếc thấy đám người xa lạ xung quanh đang ý vị nhìn về
phía mình, Đằng Dạ đại ân đại lượng mở miệng, thanh âm chán ghét
lạnh lẽo như băng 'trần truồng' 'đạp' thẳng vào màng nhĩ
người.
-Cái gì? Anh đang hỏi em là ai sao?_Không tin vào những gì vừa nghe
được, cô gái kia cười nhạt chỉ tay vào người mình_Đằng Dạ, đến
người vợ định mệnh của mình anh cũng không nhớ ư? Em là Hạ Phong
Tình đây! Là công chúa của lòng anh đây! Đừng nói anh mất trí nhớ
nặng đến mức người quan trọng nhất của đời mình cũng quên báng luôn
nhé!
-Tôi chỉ có vợ, không có người yêu!_Lãnh đạm chỉnh sửa, Đằng Dạ
tránh người Phong Tình đi tiếp. Một chốc, không để cô mất công cản
đường, anh dừng lại, thanh âm trầm thấp tuyệt tình lần nữa vang
lên_Cô không đọc tin nhắn của tôi sao?
Vừa nhắc đến tin nhắn, khuôn mắt đầy vẻ hậm hực của Phong Tình đã
bị sự bối rối giẫm đạp lên. Cô ta cúi đầu cắn môi lúng túng một hồi
mới ngẩng đầu, tròn mắt ngây ngô nhất có thể nhìn Đằng Dạ.
-Tin nhắn nào? Công chúa cổ tích đâu có điện thoại di động. Chúng
ta thường nói chuyện với nhau bằng tâm linh thanh thuần cơ
mà!
-Nếu đã vậy, tôi sẽ nói cho cô biết_Đằng Dạ không xoay người, u ám
tiếp lời_Hạ Phong Tình, cô hãy biến khỏi tầm mắt của tôi...ngay bây
giờ...Cô không còn giá trị lợi dụng với tôi nữa!
-Đằng Dạ! Anh đang nói cái quái gì vậy?_Người Phong Tình khẽ run
lên, giọng điệu hống hách giờ mới trở lại.
Đáp lại câu hỏi âm ỉ phẫn nộ kia, Đằng Dạ im lặng tuyệt đối, chỉ có
tiếng bước chân anh cô động vang lên.
-Đằng Dạ, anh không đi được! Anh phải chịu trách nhiệm với em_Phong
Tình túm lấy tay áo Đằng Dạ_Anh đã cướp đi sự trinh tiết của em thì
phải bán cả cuộc đời của anh để bồi thường thiệt hại.
-Trinh tiết? Cô có sao?_Giật giật mi mắt, Đằng Dạ khinh bỉ hỏi, nụ
cười nhạt trên môi vẽ nên sự kinh ngạc không tưởng.
Phong Tình cứng họng hoàn toàn, cảm thấy hơi thở mình trở nên thật
nặng nề.
-Giờ thì..._Đằng Dạ cúi đầu hé môi rỉ vào tai Phong Tình_...cô có
30 giây để biến khỏi tầm mắt của tôi...nếu không, ngày mai, cả thế
giới sẽ được biết đến sự nhơ bẩn của cô.
-Sao...sao em lại không yêu hoàng tử mà đi phải lòng một ác ma như
anh chứ?_Bủn rủn chân tay, Phong Tình tròn mắt đau đớn như muốn
phát khóc lên truy vấn Đằng Dạ_Nhưng không sao, để có được tình yêu
đích thực, chúng ta cần phải trải qua sóng gió. Em biết, Đằng
Dạ...anh rất yêu em nhưng sợ người khác dị nghị phải không? Vì bên
anh còn có con hồ ly đó nên anh không thể đến được với em, đúng
chứ? Anh yên tâm, em sẽ
đi chọc tiết con hồ li đó.
-30...29..._Botay.com với Phong Tình, Đằng Dạ nhu nhu vầng thái
dương mệt mỏi, nhanh chóng biến thành cái đồng hồ đếm ngược.
Biết mình không thể làm gì hơn, Phong Tình lùi bước toan rút lui,
thì đập vào mắt cô...anh nhìn rực lửa của một cô gái khác phía xa
xa.
Sẵn trong lòng đã có lửa giận, Phong Tình nắm tay thành quyền, gõ
gót sình sịt xuồng nền đá tiến nhanh về phía cô gái kia.
-Chị ...
-Chat!_Cô gái kia chưa kịp thốt lên trọn vẹn câu từ nào, một cái
tát giáng trời nổ đom đóm đã an toàn hạ cánh trên gò má trắng mịn
của cô, khiến đầu cô chếch hẳn về một phía.
-Đau lắm phải không?_Sung sướng nhìn cả dấu tay của mình hằn đỏ
trên khuôn mặt mĩ miều kia, Phong Tình hả hê cười khẩy mốt cái, ngữ
điệu mỉa mai thăm hỏi.
Nhưng cô gái kia không đáp, im lặng cắn môi. Đường mi cong dài che
khuất đôi mắt đen âm thầm trừng về phía Phong Tình của cô khẽ run
rẩy. Những ngón tay thon dài nhẹ lướt trên vùng da nóng rát, căm
phẫn run lên.
-Chắc cô vẫn chưa thấy đau đâu nhỉ? Lâm Giai Băng!_Đưa tay nâng cằm
Giai Băng lên, Phong Tình chép miệng xuýt xoa_Để bà chị chồng này
cho cô thêm một cái tát nữa, thế nào?
-Chị làm sao vậy?_Cố nhẫn nhịn nhất có thể, Giai Băng cười
nhạt_Muốn làm công chúa thì không nên động tay đâu, chị gái!
-Công chúa ngu đần thì nên chui vào WC tự kỉ thì hơn, chị đây là
công chúa thời đại mới.
-Thời đại mới?
-Được rồi! Nghe cho rõ đây! Tôi cho cô 3 ngày để rời khỏi nhà chồng
tôi, nếu không, cả thế giới này sẽ được biết...cô là ai!_Rời tay
khỏi cằm Giai Băng, Phong Tình hắng giọng ra lệnh_Luôn tiện, phẫu
thuật luôn cái cằm nhọn của cô đi! Tôi không muốn ngoài tôi ra còn
có người khác sỡ hũu cái cằm xinh đẹp này, hiểu chứ?
Bất thình lình, có hai người bảo vệ xuất hiện sau lưng Phong Tình,
không để cô ta có cơ hội nói tiếp đã hai người xách hai vai, 'hộ
tống' Giai Băng đi.
-Mời cô ra ngoài cho!
-Này! Mấy người làm gì vậy?_Quá bất ngờ trước hành động vô cớ của
hai anh bảo vệ đã nhìn chai cả mắt, Giai Băng kinh ngạc hét
lên.
-Đằng thiếu gia bảo mời cô ra ngoài!_Hai anh bảo vệ đồng chí đồng
thanh đáp.
Nghe vậy, Giai Băng tức giận trừng mắt nhìn Đằng Dạ mặt đang xám
ngoét như tro tàn, oán hận thề non hẹn biển:
-Đằng Dạ! Anh được lắm! Tôi sẽ nhớ ngày này!
Mặc cho Giai Băng ra sức vùng vậy, to giọng tàn phá màng nhĩ mình,
hai tên bảo vệ vẫn tích cực lôi cô đi, lúc lướt qua Đằng Dạ, họ
tươi cười gật nhẹ đầu chào.
-Này! Tôi bảo các anh đem cô gái kia cơ_Khó khăn lắm mới kiềm chế
được cảm xúc khó tả lúc này, Đằng Dạ chỉ tay về phía Phong Tình mắt
đang loé sáng với ý nghĩ 'Biết tỏng anh yêu em mà!' đằng xa, lạnh
giọng nhắc nhở.
Nụ cười trên môi hai vị bảo vệ theo đó cứng như hoá thạch.
Đợi hình ảnh gào rú như chó sói gọi bầy của chị mình khuất hẳn,
Giai Băng liếc nhìn Đằng Dạ một cái rồi quay người rời đi.
-Em không có điều gì cần nói với tôi sao?_Thứ thanh âm nam tính
trầm ấm của Đằng Dạ vang lên, ân ẩn mùi dấm chua xóc óc.
-Nếu có thì cũng chỉ là...làm ơn đừng phiền nhiễu tôi!_Đương còn
tức giận vì bị oan 1 cái tát, Giai Băng không quay đầu, đối đáp
theo kiểu chợ búa rồi hung hăng trở về căn hộ của mình, phồng mang
trợn má suốt mấy tiếng dài.
Còn Đằng Dạ, ánh mắt anh nhìn cô giờ trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ,
như vì tinh tú phương xa cô độc.
Người ta có câu: thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho
bùi.
Đằng Dạ mang cơn giận vô hình không rõ nguyên do lũi thủi về nhà,
tắm rửa, đọc giấy tờ, đến nhìn Giai Băng cũng không thèm.
Khi cơn buồn ngủ đã ùa vấy, anh ngáp dài một cái toan tắt đèn, thì
hình hài nhỏ nhắn với tướng ngủ chữ đại đập thẳng đáy giác mạc anh,
khơi lên hàng loạt xúc cảm.
Anh rời giường, tiến đến gần Giai Băng, đá chân the thẻ vào người
cô mấy cái.
'Tín hiệu do thám' truyền đến não anh tin tốt 'địch' đã 'tắc thở',
nhắc nhở anh ân đức 'đào huyệt' cho người ta.
Lạnh lùng đến vô cảm, Đằng Dạ anh bỏ mặc cái tình người bèo bọt
sang bên, ra ngoài uống nước.
Lúc anh trở vào, đôi mắt lạnh kia như bị thời gian ấp ủ cho ấm
nóng, ôn nhu một cách kì lạ.
Anh lắc đầu và nhìn tướng ngủ chữ đại của Giai Băng, 'ghét' quá
quen việc bế thốc cô lên, đặt lên giường mình.
Đặt xong đâu vào đấy, anh lại khựng người, điên tiếc đập đầu một
cái:
-Lỡ lần này, lần sau không tái phạm nữa! Không được mềm lòng.
Tự hứa với mình, Đằng Dạ lãnh đạm trèo lên giường, tắt đèn, nằm
xuống rồi xoay lưng về phía Giai Băng.
Một chốc, những hình ảnh về cái tát giáng trời rất kêu ban nãy hùa
về trong đầu anh, lôi kéo lòng tình người. Ray rứt với tâm can, anh
trở mình qua lại như bánh cuốn trên chảo một hồi, nhịn
không được ngồi bật dậy, đưa đôi mắt đen sáng trưng trong đêm nhìn
Giai Băng.