-Này! Anh có phải là trẻ con không đấy! Tôi chỉ quên gọi anh ăn mì
thôi mà, có phải chọc tiết hay đụng chạm gì đến thân thể vàng ngọc
của anh đâu mà anh giận dai thế chứ? Y như con gái!_Nhu không được
thì lấy cương xài tạm, Giai Băng cau mày phàn nàn, lời nói lộ rõ
nét bực bội. Cô còn chưa giận dai ai đến mức đó mà kẻ này dám áp
dụng đối phó với cô.
Nhưng, đáp lại Giai Băng chỉ có tiếng lật giấy lạo xạo nhỏ nhoi.
Đằng Dạ thực sự quyết tâm hoá kiếp thành 'ông Địa' chỉ ngồi im,
không nói.
-Thôi được! Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi, là tôi sai, anh
muốn chặt muốn chém gì thì tùy, tôi chịu được hết. Miễn anh đừng
làm cái trò hiếp đáp tim người như thế nữa, hại não
lắm._Nhu, cương và cuối cùng là quy hàng, Giai Băng cảm thấy bản
thân kiêu sa của một Giai Nhân Kỳ người người ngưỡng mộ trong mình
ngày càng bị chính mình lấy búa đập nát dần khi ở cạnh khắc tinh
trên trời rơi xuống này. Và nhất là...trình độ nịnh nọt, khả năng
quy phụng lẫn độ bất nhẫn của cô cũng được cải thiện đáng kể.
-Thực sự sẽ làm mọi chuyện?_Như đã chực chờ câu nói sa cơ lợ vận
này của Giai Băng từ lâu, Đằng Dạ vừa nghe thấy đã lập tức mở kim
khẩu, đôi đồng tự đen rời xa đống giấy tờ nhàm chán, tựa như đồng
tử dã thú, sáng rực nhìn chằm chằm sinh vật đang phát ra âm thanh
là cô.
-Tốt! Em biết một người vợ cần làm gì để chuộc lại lỗi lầm
chứ?_Đằng Dạ tinh tế đặt vấn đề, khoé môi dường như đang vẽ 1 đường
cong mê hoặc.
-Không!_Lắc đầu kịch liệt rũ bỏ đi những ý nghĩ không hề trong sáng
đang lởn vởn trong đầu, Giai Băng thận trọng hồi đáp, cầu trời khấn
phật cho đầu óc Đằng Dạ không đen tối được như cô.
-Tốt, vậy thì chắc sẽ không phản đối nhỉ?_Thuận tay đặt gọn giấy tờ
lên chiếc bàn gỗ bên cạnh, Đằng Dạ lấy tay vỗ vỗ lên phần đệm trống
vắng bên cạnh mình_Lại đây!
-Làm gì?_Trái với mệnh lệnh của Đằng Dạ, thân thể Giai Băng lại
chuyển hẳn sang chế độ 'chuồn'.
-Lại đây rồi biết!_Lời nói Đằng Dạ có điểm mất kiên nhẫn.
Đăm chiêu suy nghĩ một lúc, Giai Băng mang tâm lí đề cao cảnh giác
tiến lại gần Đằng Dạ, thượng toạ xuống vùng 'nguy hiểm'.
Chỉ chờ có thế, Đằng Dạ trở mạnh, chồm người phủ lên tấm thân nhỏ
nhắn không thoát kịp của Giai Băng, ép cô ko còn đường lui mà dính
chặt người lên đầu giường như con tem đặc keo.
-Này...quân tử động khẩu không động thủ!_Nở nụ cười méo mó như mấy
anh bán cá câu khách ngoài chợ, Giai Băng phun đại câu châm ngôn
của mấy đại hiệp sợ sống nhục hơn chết vinh trên giang hồ cản bước
quân địch. Không được, cô còn trẻ, thanh xuân không thể bị chôn vùi
trong cái bụng bầu được.
-Quân tử động thủ mới là quân tử khôn!_Đằng Dạ lạnh mặt nói lái vô
cùng khéo, đôi môi phong tình quyến rũ lả lướt trên gò má, 'chảy'
xuống quanh lan nhanh quanh vùng tai của Giai Băng, mơn trớn khiến
các cơ quan xúc cảm trong người cô 'rơi tõm' vào trạng thái ngượng
ngập không che giấu, đỏ bừng lên gay gắt.
-Đằng Dạ..._"Không được, mình phải làm gì đó ngăn chặn việc
này!"_...tôi...
-Tôi cho em thời hạn 3 ngày..._Phả giọng nói trầm mê hoặc lạnh lẽo
lên vùng tai của Giai Băng, khóe môi Đằng Dạ cong nhẹ, chứ như đang
chế nhạo bộ dạng nhát gan của cô lúc này hoặc cũng có thể...là
thích thú. Nhưng cho xin đi...thứ làm Đằng Dạ thích thú...luôn có
một tiêu chuẩn nhất định...
-Làm...làm gì...?_Cố gắng đè nén cảm xúc thái quá trong mình, Giai
Băng thận trọng hỏi, thực sự muốn nhảy phọt xuống giường chạy trốn
ngay lập tức nhưng vô phương, sức mạnh của cô hoàn toàn bị đối
phương phủ khuyết. Xem ra...cô cần phải gia nhập các môn phái khác
tinh bổ sức mạnh và võ thuật mới được.
-Em nghĩ tôi sẽ làm gì?_Sau khi trêu hoa ghẹo nguyệt vành tai nhạy
cảm của Giai Băng xong, Đằng Dạ nhanh chóng tấn công về phía
boss-tức mặt cô lúc này, nụ cười trên môi như vừa được bàn tay nghệ
nhân tạc lại một cách hoàn mĩ càng thêm khoét sâu, lộng lẫy đến
đáng sợ.
-Liệu tôi đoán đúng anh có lật lọng làm khác đi không chứ? Vì thế,
tôi sẽ không đoán gì cả!_Không còn sợ hãi nhiều như lúc trước, Giai
Băng bình tĩnh trả treo.
-Xem ra lời đồn không phải là sự thổi phòng!_Đằng Dạ bâng quơ nhận
xét rồi nghiêm nghị kết thúc đối thoại_Cho em 3 ngày suy nghĩ viết
bản kiểm điểm nộp tôi, không được chậm trễ!
-Gì? Bản...bản kiểm điểm?_Há hốc mồm nhìn Đằng Dạ ngả người nằm
xuống giường, an nhàn nhắm mắt dưỡng thần, Giai Băng bật lên một nụ
cười 'không thể tin được'_Bản kiểm điểm? Anh đúng là trẻ con, Đằng
Dạ!
***
Sau bao nhiêu ngày
cắm chân ở bệnh viện đến chán, Giai Băng dù không phải là học sinh
siêng năng chăm chỉ, cũng hăng hái đến trường.
Vừa đặt cặp xuống ghế, Giai Nhân Kỳ đã cặm cụi chúi mũi vào tờ giấy
phẳng lì thơm mùi cỏ mình vừa xé ra từ quyển vở nháp trước mặt,
ngây ngốc vô hồn ngắm nhìn nó một hồi lâu rồi thở dài sượt, tay hí
hoáy vẽ bậy một 'bức tranh thuộc trường phái trừu tượng'.
Đúng lúc Giai Băng đang rơi sâu vào đáy cùng của sự tự kỉ, một cái
bóng đen xuất hiện che đi phần ánh sáng phía trước cô.
-Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất đầu lộ diện. Đang làm gì thế?_Diệp
Mi khinh khỉnh nhìn Giai Băng hành hạ tờ giấy vô tội, lạnh nhạt
hỏi, lòng không khỏi thừa nhận tình độ vẽ vời của bạn mình ngày
càng sa sút nghiêm trọng.
-Viết bản kiểm điểm!_Ngẩng mặt xác nhận dung mạo của kẻ vừa quan
tâm hỏi thăm, Giai Băng theo lệ nợ nụ cười ngọt thay cho lời chào
rồi nhàm chán đáp, tiện tay vò 'tuyệt tác' có thể diệt hàng ngàn
virut chết vì nổ mắt của mình lại, cho vào cặp về nhà thiêu
hủy.
-Viết cái bản kiểm điểm ông chồng ngươi giao phó á hả?_Vì đêm khuya
12 giờ hôm qua, có kẻ nào đó chán sống phá mộng xinh đẹp của cô kể
khổ nên mọi chuyện xoay quanh bản kiểm điểm vàng ngọc kia Diệp Mi
khá rõ. Cô nàng coi thường hừ lạnh một cái_Giai Nhân Kỳ! Ngươi đúng
là rảnh quá nhỉ?
-Thì ta đang rất rảnh đây!_Vừa nói vừa 'thảm sát' tờ giấy tiếp
theo, Giai Băng nắn nót tô tô vẽ vẽ dòng 'CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA
VIỆT NAM'.
-Rảnh thì sao không ôn thi đi! Còn gần 1tháng nữa thi đại học
rồi!
Chữ 'NAM' đang viết dở chưa kịp hoàn thành chữ 'M' thì ngòi bút
trên tay Giai Băng đột ngột dừng lại, đầu bút bi chưng hửng giữa
không trung vài giây rồi chấm mạnh, sâu xuất mặt giấy. Theo đó,
Giai Băng ngẩng đầu, giương đôi mắt to tròn kinh ngạc như muốn rơi
hẳn ra ngoài nhìn Diệp Mi, đôi môi hoa anh đào mấp máy một hồi mới
ú ớ ra tiếng:
-Ngươi...ngươi vừa nói gì?
-Đừng nói với ta ngươi quên bãng nó đi nhé?_Miệng Diệp Mi như cộng
hưởng mà run run.
-Ta...chưa ôn gì hết!_Mắt Giai Băng bắt đầu ngân ngấn nước mặc dù
thường ngày mắt cô vẫn giả tạo như vậy!
-Tội nghiệp con bé!
Vậy là, ở hành lang dài rộng và ngoằn nghèo trong toà nhà cao ốc
ban A, có một cô nàng đầu tóc gần như bị gió thổi tung, quần áo xộc
xạch nhưng phong nhã từng đường sải chân dài phi như bay về phía
thư viện. Tuy trong trạng thái vội vàng hiếm có, bộ dạng cũng tả
tơi ngàn năm có một, nhưng không ai bắt gặp lại không nhận ra cô
gái có nụ cười lạnh với khuôn mặt lãm đạm càng sắc nét trong sự hối
hả kia chính là Giai Nhân Kỳ vang tiếng P&P cả. Tại sao ư? Tại
vì phong thái nữ vương kia, luôn tạo ra cho riêng mình một bầu
không khí ngột ngạt, xa cách.
-Giai Băng!_Đùng đùng đứng ngay trước mặt Giai Băng chặn bước tiến
của cô, một cô gái mặc áo đồng phục P&P đại học khối C với phụ
kiện trang sức là một mảng hồng đa mức độ ngọt ngào gọi tên cô,
khoé miệng nở rộ một nụ cười lấp lánh.
-Có...có chuyện gì ạ?_Mỗi lần gặp người trước mặt, lòng Giai Băng
luôn có dự cảm về một cơn phiền toái sắp đến. Mà những phiến toán
đó...luôn liên quan đến...
-Em đang bận!_Ngay khi nhìn thấy đôi mắt long lanh như trời đêm của
người trước mặt, Giai Băng lạnh tanh thẳng thừng từ chối, nét mặt
hoàn toàn rõ ý cương nghị để người kia biết đường mà lui.
-Nhưng chị thực sự muốn nói chuyện với em, Giai Băng! Trái tim chị
hiện giờ đang tan nát vì anh ấy!_Cô gái tự cho là 'chị' của Giai
Băng cầm lấy tay cô, chu môi nũng nịu nói, đoạn lắc lắc như đứa trẻ
tiểu học vòi mẹ mua kẹo._Đi, giúp chị giải tỏa tâm sự đi!
Đúng! Đây chính là cái phiền cũng là cái nợ đời mà Giai Băng đến
chết cũng không thể trả hết được. Vì Ngạnh Nhi đi theo con đường
bạo lực, coi chị em như cỏ rác, không thể nói lí; vì Tinh Chi tuổi
còn nhỏ, mồm miệng lẻo mép không chừa hoàn cảnh, thế nến, trong đại
gia đình đông con lắm cháu này, Phong Tình chỉ có thể tâm sự nỗi
niềm sâu kín, những rung động chợp nhoáng nhưng có sức công phá như
động đất 7 độ hít te với mỗi mình Giai Băng mà thôi. Được 1 sẽ có
2...được 2...sẽ có 3....được 3 sẽ có n...nói tóm lại giờ Giai Băng
như tâm phúc của Phong Tình, hễ cô bị sét đánh, sẽ tìm đến cô em
gái này kể lể, 'trưng cầu ý kiến'. Và tất nhiên...chẳng có lần
nào...Giai Băng thoát cả.
Mở đầu câu chuyện sẽ là "Chị yêu anh ấy ngay ánh mắt đầu tiên..."
và kết thúc đại loại như "...chị quyết định rồi! Chị sẽ theo đuổi
anh ấy!"
Giờ cũng vậy...
-...chị quyết định rồi! Chị sẽ theo đuổi anh ấy!_Phong Tình nắm
chặt bàn tay thành quyền tỏ rõ sự quyết tâm chỉ có Ngu Công may sức
dời nổi của mình, đáy mắt lóe lên vô vàn hi vọng về một tương lai
rải đầy hoa hồng
như chuyện cổ tích.
-Vâng...vâng! Chị muốn làm gì thì làm...đừng hỏi em!_Không làm vẻ
mặt phiền phức như thâm tâm bản thân đang cảm nhận, Giai Băng đáp
trả qua loa, miệng phụng lên vì phải trấn áp cơn ngáp dài khả ố.
Nhưng, đột ngột cô ngớ người, đôi mắt từ lơ là ngắm nghía mọi vật
vận động xung quanh bỗng dồn hết ánh nhìn lẫn sự chú ý lên khuôn
mặt nghiêm túc của chị mình, đôi mày ngài khẽ cau lại_Khoan đã! Chị
vừa nói, anh ta rất đẹp trai, phong thái khí thế vương tử, đôi mắt
băng lãnh có thể trấn áp vạn vật?
-Ờ! Ừ..._Có vẻ bối rối trước câu hỏi đơn giản của Gia Băng, Phong
Tình hút một ngụm sữa sôcôla, ái ngại rọi mắt suy xét biểu hiện của
em gái.
-Chị còn nói...anh ta hơn chị một tuổi...là hội trưởng hội học sinh
đại học P&P khối A?
-Em...em biết rồi còn hỏi làm gì nữa?_Phong Tình mất tự nhiên nổi
quạ, chiếc hộp sữa đã rỗng từ khi nào bị cô bóp méo mó.
-Người...người chị đang nói...là...là chồng em sao?_Tự mình nói ra
và tự mình lấy sét giữa trời qua đánh vào đầu mình, Giai Băng đưa
đôi mắt kinh ngạc nhìn Phong Tình đang cúi đầu, nước bọt trong
miệng tự dưng sao đắng kinh khủng.
Cuối cùng, nữ phản diện thứ nhất đã xuất hiện, các bà nghĩ trước sự
kiện này, Giai Băng của chúg ta sẽ xử sự thế nào đây ta.
Haizzzzzzzzz, các bà bảo để GB một mình nên tui cho nữ phản vào rồi
đấy, đừng có đề nghị nữa nghe chưa
Câu hỏi trắc nghiệm lun nhé
ĐỨC TÍNH CÁC CUNG KHI YÊU]
- Song Tử: Hóm hỉnh
- Cự Giải: Tâm lý
- Kim Ngưu: Mạnh mẽ
- Bạch Dương: Kiên trì
- Song Ngư: Lãg mạn
- Bảo Bình: Đág yêu
- Ma Kết: Sống thật
- Nhân Mã: Phóng khoáng
- Thần Nông: Dịu dàng
- Thiên Bình: Trẻ con
- Xử Nữ: Chu đáo
- Sư tử: Hay ghen
Không bít Giai Băng, Đằng Dạ, Đằng Hy, lãnh Kiên, các nhân vật này
xứng đáng thuộc cung nào nhỉ, cùng nêu lên ý kiến nhá
Chap 23: Tôi cho em hai lựa chọn
Sao...có thể?
Như bị một quá bóng bầu dục từ đâu đó bay đến với vận tốc ánh sáng
'phang' mạnh vào đầu một cú làm thần thái tê liệt, đầu óc quay
cuồng chỉ nhìn thấy sao trời lấp lánh hữu tình, Giai Băng choáng
váng một hồi, lặng người đi nhìn Phong Tình, não bộ khó khăn lắm
mới hoạt động lại thì phải chật vật trong đóng suy nghĩ nhàu
nát.
Từ trước tới giờ, theo những gì cô tích lũy được sau những lần ngồi
ê mông hàng tiếng dài nghe Phong Tình 'giãi bày tâm tư', mẫu người
chị cô thích thường là những kẻ ngọt miệng dẻo mồm, chém gió xu
nịnh đến mức xuất thần. Đó là những tên đàn ông không đáng làm
người, tự hạ thấp bản thân đặt người mình yêu lên đầu để tôn thờ,
phục tùng. Thế thì...do đâu, vì cớ gì chị cô thay đổi cái 'khẩu vị'
đã thấm nhuần hóa thành tư tưởng suốt 20 năm qua đột ngột như thế?
Hay là...bản tính 'háo sắc' luôn bị chị ta khinh mạt đã trỗi dậy,
tích điện, đánh chị ta một phát sét ái tình kinh não động óc?
-Đừng nhìn chị như vậy, rất khó chịu!_Đăm chiêu một hồi rồi ngẩng
đầu, Phong Tình nhăn mặt nói. Chút rè rụt, e ngại nhỏ nhoi ban đầu
ẩn hiện sau lớp phấn dày kia dường như bị thứ gì đó triệt tiêu hoàn
toàn, để lại bản một mặt tự tại, điềm tĩnh như mặt hồ không gợn
sóng.
-Vậy chị muốn em làm gì? Bắt tay bắt chân cười nói, chúc mừng chị
gia nhập tẩm cung Đằng gia hay trên cương vị vợ của người ta, vung
tay tát một tát vào mặt chị một tát, rựt tóc, miệng cao giọng chưởi
thề?_Bật cười chua chát, Giai Băng khinh khỉnh đáp trả, tay nhẹ
nhàng nhu nhu vầng thái dương suy kiệt vì 'chuyện tốt' đang diễn
ra. Trời đang giúp cô hay quẳng thêm cho cô một gánh nặng
đây?
-Giai Băng! Em vô lễ!_Nheo mắt sắc cảnh cáo, Phong Tình theo thói
quen đưa tay nghịch lọm tóc mai dài vàng hoe khô ráp như cháy nắng
của mình, thản nhiên đều giọng_Lúc đầu chị cảm thấy hơi có lỗi vì
làm kẻ thứ 3 chen chân vào hôn nhân của em, làm em phải trở thành
phụ nữ đã có 'tiền án hôn nhân' ở tuổi này, nhưng giờ thì không,
thái độ của em khiến chị ghét, nó mách bảo với chị rằng nhất định
phải đưa Đằng Dạ thoát khỏi tay em, thoát khỏi tay một mụ phù thuỷ
xảo quyệt và độc ác!
Ngón tay linh hoạt nhu nhu thái dương của Giai Băng chợt bị sự
cương quyết của lời nói kia làm cho cứng lại, hóa đá, chưng hửng ở
đỉnh trán cao khinh mạn. Thiếu điều ngoác mồm đến tận mang tai,
Giai Băng kinh ngạc nuốt nước bọt, cố nhịn để không thốt lên những
lời than vô phép, chạm lòng tự ái người đối diện. Gì chứ? Cô là phù
thủy? Vậy chị ta là ai? Chị gái của phù thủy trong truyền thuyết võ
lâm hay là nàng công chúa rảnh rổi sinh lòng cướp chồng phù
thủy?
-Phong Tình...em không tỏ thái độ gì cả! Em chỉ đang thấy mệt vì bị
chấn động trước lời thông báo của chị mà thôi_Cẩn trọng tìm lời lẽ
phù hợp đối phó với con người thích diễn
giải lung tung, ưa suy 1 ra 10 như Phong Tình, Giai Băng cố gắng
lắm mới trang bị cho vẻ mặt của mình thêm uất ức đúng kiểu người vợ
ủy khuất, khốn khổ than vãn_...chị thử nghĩ xem, em có vui nổi
không khi được tin chị gái mình thích chồng mình và tương lai sẽ là
người thay thế vị trí của mình? Phong Tình, đôi lúc chị nên biết
cảm thông cho số phận người khác. Chị không như em, chị muốn gì
được nấy, căn bản không hiểu rõ cảm giác khi mất mát một thứ gì đó,
dẫu nó là cái giẻ lau nhà không hơn không kém.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các
bạn vui vẻ)"Đằng Dạ, thứ lỗi cho tôi tiết lộ bí mật quốc gia
nhé!"
-Được rồi!_Có vẻ hơi xiêu lòng một chút trước biểu cảm dữ dội của
Giai Băng, Phong Tình cắn môi tội lỗi, lát sau, cô mới ném ánh nhìn
soi mói trở lại cho em gái mình, giọng điệu từ chắc chắn dần hạ
thấp như thể vẫn còn nghi hoặc, do dự_...Em không yêu, không thích,
không có tình cảm, không can hệ gì với Dạ Dạ của chị, phải
không?
"Dạ Dạ? Sao chị không đổi thành Dạ Dày cho nó êm tai?" Suýt té ghế
vì cách xưng hô không thể ngọt ngào hơn bay ra từ khuôn miệng trong
vút của cô chị, Giai Băng ngầm bất mãn trong lòng, bỗng có chút lo
lắng trước tương lai u tối của Hạ gia một thời là nhà trong 3 cô
chị em đặc hiệu này.
-Không!_Giai Băng không suy nghĩ gì nữa đáp, căn bản, đó là một
phản xạ và cái chuyện yêu hay không yêu tên khắc tinh kia không
đáng để cô phải bận tâm. Anh ta yêu ai, ai yêu, lấy ai, ai lấy sống
chết thế nào là quyền tự sinh tự diệt của anh ta, cô chẳng qua là
một cô vợ trên danh nghĩa, chỉ hơn đám người xa lạ xung quanh một
cái móng tay mà thôi.
-Vậy được! Như thế thì sau này, khi bọn chị đưa giấy li hôn cho em
khỏi phải dây dưa dài dòng, đỡ mệt và cũng nhanh chóng cắt đứt!_Như
đang thương thảo một vấn đề nhàm chán và đã nắm chắc kết quả trong
lòng bàn tay của mình, Phong Tình gật đầu nhẹ bàn chuyện tương lai
đang vẽ ra trong đầu.
"Li hôn?" Bị đả thương một cách trầm trọng, Giai Băng đến lúc này
thì thật sự không hiểu nổi chị mình đang nghĩ cái quái gì trong đầu
nữa, khóe môi đơ cứng giật giật.
-Phong Tình..._Thờ dài sượt một cái như trấn định lại cơ bực dọc
đang tuôn tràn khắp thần thể, Giai Băng lấy cương vị là vợ của kẻ
nào đó, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu không hề che dấu sự quyết đoán
của chị mình, tĩnh tại nói_...chị nghĩ cha và Đằng gia sẽ đồng ý để
'Dạ Dạ của chị' li hôn với em sao?
Chị cô đã khảng khái, mạnh miệng như vậy, chắc cơ bản đã nghĩ đến
chuyện được cho phép hay không. Tuy là người mơ mộng hão huyền bật
bại trong thiên hạ, ngu ngờ khờ khạo vô đối, nhưng trong chuyện
tình cảm gắn với vận mạnh cuộc đời của mình, Phong Tình luôn tỏ ra
rất tỉnh táo và chu toàn. Để xem, người chị gái không ngại làm kẻ
đến sau này của cô, sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào. Nếu thực
sự chị ta biết dàn xếp trước mọi thứ, có thể lắm...chị ta phù hợp
với con tốt đang thiếu trên bàn cơ dang dở của cô chăng?
-Cũng dễ thôi mà, một là chị và anh ấy sẽ bỏ trốn, hai là..._Nhún
vai to vẻ bất lực, Phong Tinh làm vẻ bí hiểu cười một cái rồi nói
tiếp, giọng điệu thánh thót đặc trưng của chị như biến dạng, méo mó
đến mức khiến người khác sởn cả gai ốc_...em phải chết và chị là
người thế chỗ.
Những ngón tay Giai Băng bỗng cứng lạnh, cơ máu co rút tạo những
đợt giật giật nhẹ, liên hồi lần hai.
Thoáng chốc, cô ngửi thấy mùi nguy hiểm phảng phất quanh mình. Như
thể, kẻ kia thực sự không chỉ nói chơi mà còn dồn hết tâm tư vào
nó. Và như thể, Phong Tình muốn giết chết cô...
...vậy!
-Nhưng em yên tâm, chị là con người lương thiện, mấy thứ vấy máu
tanh đó chị không muốn nhúng tay vào...cho nên, mong em hiểu và đáp
ứng tâm nguyện của chị_Gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, Phong Tình
thư thả đàm phán, nụ cười ngọt trong vắt trên môi cô rộ nở như
chính cái khuôn miệng yêu kiều khiêu gợi ấy, chưa từng xuất phát
lời nói cay độc nào hết_Mà chắc em cũng sẽ tự nguyện đáp ứng thôi,
ai bảo...em yêu Lãnh Kiên...nhà chị!
Lại....chuyện gì thế này?
Yêu Lãnh Kiên? Ai?
-Rốt cuộc...chị đang nói cái...cái gì vậy?_Đơ người không biết bao
nhiêu lâu, Giai Băng như bị kẻ nào đó rút hết mọi sức lực, yếu ớt
mở miệng, nhưng, khi đôi mắt vô hồn dại đi của cô bắt đầu tiếp nhận
lại hình ảnh của mọi cảnh vật đập vào trước mắt, chủ nhân của câu
nói khiến cô chột dạ, sợ hãi run lên ngay bây giờ...đã đi đâu mất
không còn bóng dáng...
Vậy là...chỉ với một câu nói chắc nịch đó...Giai Băng đã biết được
rằng, ngoài cô, Lãnh Kiên, cha nuôi và bà quản gia già của Hạ
gia...còn có một người khác thực sự biết về thân phận của cô. Bằng
cách nào? Tại sao thì có chúa mới biết?
Điều cô cần làm bây giờ, không phải là bới móc, đào sâu trong
quá
khứ để tìm xem nguyên do mình bại lộ, điều cô cần làm...là xác định
xem cô chị này có phải là con tốt cô đang tìm hay không.
Nhưng...chơi một con tốt như thế, quá mạo hiểm. Phong Tình là người
thẳng như ruột, chỉ cần kích động hoặc bị dụ dỗ, chị ta sẽ có thể
khai sạch sành sanh những gì chị ta biết.
Có điều...nếu chị ta đã biết bí mật của cô từ lâu lắm rồi, giữ bí
mật đến tận bây giờ cũng là một kì tích đáng suy xét.
***
Cả ngày hôm đó, Giai Băng ôm mối thắc mắc to lớn vào bụng, đấu
tranh quyết liệt với những giờ ôn luyện nghiêm ngặt của nhà trường
đến chiều tối mời ra về, căn bản đã thoát li một chút ra khỏi những
mưu toan giảo hoạt kia.
Tuy nhiên, trời thấy cô rảnh quá nên ganh ghét hay sao ấy, tự dưng
ban cho cô một rắc rối mới phải giải quyết. Cô không nhận...nhưng
không nhận không sống được.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Giai Băng siêng năng chăm chỉ đem
cả một đống sách cao như núi ra phòng khách, hiên ngang đặt chúng
xuống mặt bàn rồi ngồi oạch, tay chăm chú ghi ghi chép chép, mắt
lâu lâu đảo liếc lên chiếc màn hình ti vi 32 inh đang chiếu phim
tình cảm cô yêu thích.
Đừng hỏi tại sao cô không học bài ở phòng ngủ nhé? Vì nguyên nhân
đã quá rõ ràng, cô không thể tập trung học hành, khi nhìn thấy ai
đó mặc áo choàng tắm hở ngực đi đi lại lại trong phòng được, rất dễ
nảy sinh thú tính và bản năng khiêu dâm của phụ nữ. Do vậy, để bảo
toàn thanh danh trinh trắng của thiếu nữ, cô dứt khoát 'dời đô' ra
đây học, vừa thoải mái, vừa được xem phim.
Cặm cụi làm bài chưa được mấy chục phút, Đằng Dạ như oan hồn bám
váy Giai Băng, từ phòng ngủ ra phòng khách thăm thú. Anh đảo mắt
liếc nhìn một quyển tiếng ánh nào đó trong đống sách vở có trường
thọ Giai Băng cũng không giải hết trên bàn, lạnh nhạt hỏi:
-Muốn thi khối D à?
-Tôi nhỉnh môn anh, chém gió tốt môn văn, suy nghĩ khá lôgic môn
toán, không lao vào khối D thì đi khối A nạp mạng chắc!_Giai Băng
đầu không ngẩng, mắt dán trên màn hình nói, tay vẫn siêu phàm hí
hoáy viết gì đó.
-Thi khối D cũng tốt! Sau này đi làm tiếp viên hay sang nước ngoài,
du lịch rất sướng đấy nhóc!_Bưng một cốc cà phê nghi ngút khói ngồi
xuống chiếc ghế sô pha sau lưng Giai Băng, Đằng Hy không ai mượn
cũng góp giọng_Anh đang tranh chức hội trưởng khối D, có thể sau
này sẽ giúp đỡ em nhiều đấy, Giai Băng!
Vừa nói xong, Đằng Hy theo thói quay lia mắt nhìn Đằng Dạ, nụ cười
trên môi thường trực một vẻ tà mị khiến người khác không khỏi đề
phòng.
Có lẽ tinh ý nhận ra điều gì đó, Đằng Dạ tiến đến gần chồng sách
nặng trịch, ôm thốc đống sách văn, anh rồi đi đến chiếc thùng rác
nhỏ con trong bếp, không chút luyến tiếc vất chúng vào trong.
-Anh làm cái gì vậy?_Kinh hãi nhìn đống sách mình phải đánh đổi cả
thanh danh mượn về từ thư viện, Giai Băng đứng phắt dậy, bay tới
toan cứu vớt nhưng không được, chúng đã bị ai đó nhanh tay thủ
tiêu, rơi ngay ra ngoài bãi phế thải công cộng của khu chung
cư.
Phải! Khu chung cư này có hố rác rất tiện, thuận tay quẳng là đi
luôn ra bãi phế thải chứ không cần chủ nhà phải đem rác đi đổ,
nhưng giờ phút này....Giai Băng cảm thấy vô cùng không
tiện...
Cô biết bãi phế thải đâu mà tìm lại chúng đây?
-Đằng Dạ...anh dám..._Nghiến răng trèo trẹo, Giai Băng hận không
thể ngũ mã phân thây Đằng Dạ ngay lập tức, mắt trừng to nhìn anh,
cơ tay bóp chặt đến run rẩy.
Ông cụ này...đang giở chứng gì vậy?
-Thi khối A cho tôi!_Đau đớn thay, Đằng Dạ hoàn toàn không cảm thấy
có lỗi, ngược lại còn hạ thấp giọng ra lệnh cho Giai Băng, đôi mắt
đen sâu thẳm rọi thẳng vào đáy lòng cô, như muốn bắt ép cô sợ hãi
mà phúc tùng mệnh lệnh.
-Sao...sao tôi phải thi khối A chứ! Từ đầu tôi đã quyết định thi
khối D rồi! Anh thật quá đáng!_Có chút sợ hãi len lói, Giai Băng
vừa run vừa hét lớn cãi lại. Không hiểu sao, lúc này cô lại muốn
anh ta bị Phong Tình tóm đi, hành hạ, để anh khỏi phải hếch cái mặt
đẹp trai của mình chà đạp, sai khiến cô.
-Em đúng là rất quá đáng, Đằng Dạ! Giai Băng có khả năng đậu khối D
thì em nên cho em ấy đi khối D thì hơn, nếu không, đi khối A của
em, cô ấy trượt vỏ chuối, người thê thảm là em!_Nhấp một ngụm cà
phê, Đằng Hy ngả người vào bức tường cạnh đôi vợ chồng son, bỗng
dưng tốt lên nói đỡ cho cô em dâu.
-Tôi cho em hai lựa chọn: một là thi khối A và em sẽ được đối đãi
như người nhà của tôi..._Đôi đồng tử đen của Đằng Dạ cử động, rọi
ánh nhìn uy lực về phía Đằng Hy_...hai là em thi khối D và tôi sẽ
coi em như người ngoài ở nhờ, tiền điện tiền nước tiền thuê nhà
trước giờ tôi chi trả em sẽ phải đứng ra tự lo toan phần của
mình.
-Cái...cái gì?_Không thể tin được vào những vì mình đang tận tai
nghe thấy, Giai Băng thất thần hỏi
lại.
-1 tiếng để em suy nghĩ....bắt đầu!_Đằng Dạ ban phát mệnh lệnh xong
liền phủi mông ra ngoài, ngả người lên chiếc ghế sô pha dài chờ đợi
câu trả lời, khóe miệng chợt cong nhẹ như có như không khi đón nhận
ánh mắt khinh miệt của anh trai rọi đến rồi lảng đi, mắt nhắm nhiềm
dưỡng thần.
Còn Giai Băng...do quá sốc nên khi cô ý thức được mọi thứ đang xảy
ra, cô chỉ còn 20 phút 'sản xuất câu trả lời'
-Giai Băng, anh có thể cho em mượn tiền! Đừng để ý đến miệng mồm
Đằng Dạ mà hãy chuyên tâm thi cho tốt!_Vuốt nhẹ mái tóc dài của
Giai Băng an ủi, Đằng Hy nhẹ giọng nói, thanh âm u trầm có điểm gì
đó thương cảm...nhưng...vẫn rất lạnh và nguy hiểm.
-Nếu em mượn tiền của anh ta, chi bằng em viết giấy bán thân luôn
đi!_Đằng Dạ vừa thả hồn vào giấc mộng vừa lạnh lùng nói, như chứng
thực rằng...anh ta vẫn đang tỉnh và Giai Băng không có cơ hội thoái
thác câu trả lời cũng như...cảnh cáo Đằng Hy biết về sự có mặt của
mình.
-Đằng Dạ! Em ép người quá đáng rồi!_Bước đến gần bộ bàn ghế, Đằng
Hy xem chừng cũng mỏi chân nên ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện
Đằng Dạ, đáy giác mặc thu rõ hình ảnh kim đồng hồ đang nhích
dần...từng bước...
-Hết...giờ!_Một lời đã nói, Đằng Dạ mở mắt thông báo rồi ngồi dậy,
rọi ánh nhìn về phía Giai Băng vẫn còn ngây dại_...em chọn khối
nào?
Khối nào?
Trong đầu Giai Băng lúc này, cô chỉ thấy mình đang bị thẩm tra xem
chọn ai: Đằng Dạ hay Đằng Hy chứ không phải đang chọn khối thi sắp
tới. Cái chuyện rắc rối này...sao lại phi lí rơi xuống đầu cô cơ
chứ!!!
P/s: Hum nay Su đi thi về hơi đau đầu một chút (chắc trúng gió)
nhưng nghĩ các pà ủng hộ Su mà Su thất hứa thì hk hay nên ráng viết
đoạn này nếu có điều gì ko hỉu hoặc chưa rõ cứ hỏi vô tư nhé! Hehe!
Mog cmt của các pà.
Chap 24: Lương tâm 'tội phạm'
-Tôi..._Luống cuống đưa đôi mắt ẩn hiện sự non nớt không ngụy tạo
đảo về phía kẻ đang tự dung tự tác, ép mình vào ngõ cụt kia, Giai
Băng nhất thời gấp gáp không biết nên trả lời ra sao vì căn bản, cô
chỉ nghĩ Đằng Dạ đang nói đùa, không ngờ, anh ta nói thật làm
thật.
Cơ mà, tính đi tính lại cô chỉ học giỏi khối D, đi khối A khác nào
tự trưng cái ngu dốt cho người đời chê cười, tự đào mộ chôn cái
danh Giai Nhân Kỳ không phải muốn là có kia. Thôi thì đi khối D,
tiền nong cô không tin không trả được, cùng lắm đi làm thêm, cúi
đầu vay tiền Lãnh Kiên, xem cái tên trở chứng Đằng Dạ làm gì được
cô.
Quyết tâm được ý chí kiên định dạt dào như phù sa bồi đắp, Giai
Băng mở miệng nói vô cùng khí thế:
-Tôi chọn...
-Tiền nước 2 hôm nay 530k, tiền điện tiêu phí 268k, tiền đồ ăn thức
uống 699k, tiền xà phòng dầu gội 20k..._Không để Giai Băng nói
xong, Đằng Dạ đã rút chiếc Iphone mới cóng ra, vừa lẩm bẩm khá to
đủ để cô nghe rõ, vừu đưa ngón trỏ linh hoạt lướt trên màn hình cảm
ứng tính toán.
'Tiền', cái chữ mà Giai Băng dẫu ghét cay ghét đắng vẫn phải ra sức
bòn rút, coi nó như mạng sống lần này hết lần khác đả thương vào
khí khái nữ nhi vừa 'dấy cờ khởi nghĩa' trong cô, khiến cô nghẹn
lời, cứng họng. Cái tên khắc tinh họ Đằng này muốn cô suy tim mà
chết à? Cô mới sống ở nhà anh ta có hai ngày, ăn pizza ngủ đệm đất,
anh ta còn dám tính toàn nhiều khoản như vậy sao? Giá tiền còn cao
hơn tiền thuê bên ngoài!
"Đùa à?"
Giai Băng cô sẽ kiện. Nhất định phải cho hắn đi tù vì tội trấn lột
tài sản!
-Đằng Dạ, anh đùa cũng phải thực tế 1 chút? Anh không sợ tôi tố cáo
anh tìm cách cướp bóc tiền của người khác đấy chứa? Hơn nữa nhà này
đâu phải của anh, mẹ anh mua mà!_Giai Băng khinh khỉnh nói
cứng.
-Mẹ tôi mua nhưng tôi trả tiền! Nếu em muốn kiện, cứ tự nhiên!_Đằng
Dạ ma mị nhếch nhẹ khoé môi, đôi mắt ngọc thạch tà ác bén nhọn bắn
lên khuôn mắt chấn động đến cứng đờ của Giai Băng_Tôi không ngại để
Đằng Hy thay em trả nợ...nhưng tốt nhất, em nên bán thân trực tiếp
cho tôi...hơn là anh ta nếu không muốn bị người ngoài dị nghị em có
quan hệ bất chính với 'anh chồng'.
-Anh..._Giai Băng lần nữa cứng họng, mồ hôi lạnh chạy túa cả sống
lưng cô.
-Giai Băng, tiền đối với anh chỉ là vật ngoài thân, không như người
nào đó keo kiệt, bủn xỉn đến thâm đen cả da mặt đâu, em yên tâm_Lắc
lắc nhẹ cốc cà phê như lắc rượu vang, Đằng Hy thẳng thắn trấn
an_Anh còn có thể giúp em ôn luyện.
Trầm tư suy nghĩ, cân nhắc, mắt Giai Băng chợt loé lên luồng sáng
gian tà. Cô đạp lên tình thế khó xử mình đang mắc phải, nở nụ cười
xã giao quen thuộc, đáy giác mạc ngạo nghễ thu rõ biểu tình kinh
ngạc lần khó hiểu của 2 kẻ đối diện.
-Cảm ơn thịnh ý của anh, Đằng Hy, em sẽ chọn khối A, theo
nguyện ý sâu như biển của 'chồng' em!_Thanh âm Giai Băng lúc này
như cơn gió Nam thổi đến, mang hơi thở nóng ấm 'tát' lên mặt người.
Nhưng, như người ta nói, gió Nam...rất độc hại.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các
bạn vui vẻ)***
Từ khi chuyển mục tiêu sang khối A, Giai Băng liền được thầy Đằng
Dạ thu nạp, ngày đêm chịu khó ngẩng đầu bất đắc dĩ 'đắm đuối' ngắm
anh ta cao ngạo giảng bài.
Để tiện cho việc Giai Băng nổi cơn lười biếng hoặc nghe theo lời
bạn bè lén ôn luyện cùng lúc hai khối, Đằng Dạ lấy thân phận người
thân xin nghỉ ôn luyện ở trường cho cô, công việc bận rộn chuẩn bị
công tác coi thi và ra đề cho lớp 12 tuyển sinh vào trường của hội
trưởng cũng được giao lại cho hội phó đảm nhận, cấp thiết mới đến
chỉ đạo, còn lại chuyên tâm ngồi ở nhà dạy dỗ vợ 'nên người'.
Tất nhiên, Giai Băng không ngu dốt gì chịu để Đằng Dạ trong quá
trình giảng dạy có cơ hội mắng mỏ, hạ nhục lòng tự tôn của mình nên
vừa ra sức lĩnh hội kiến thức, vừa ngấm ngầm xúi bậy Phong
Tình.
Cô thừa nhận, trong lúc cấp bách đã đặc cách cho chị mình vào hàng
ngũ quân tốt, 1 ngày 3 bữa gọi điện, nhắn tin không ngừng cung cấp
thông tin mới nhất về Đằng Dạ như anh ta sắp đi đâu, làm gì, với
ai...để 'quân tốt' chớp thời cơ tiếp cận.
Có lẽ thế nên nhiều lúc ra khỏi nhà đến trường, Đằng Dạ thường rất
lâu mới trở về, giải thoát Giai Băng khỏi tình trạng ức chế, được
thoải mái cùng Đằng Hy đưa Jope-con chó nhỏ tròn mĩm anh ta mang về
khi sau chuyến đi thăm ông bà ngoại 2 tuần liền ở Phan Thiết-ra
ngoài phát tiết.
'Nhưng, nhiều lần, Giai Băng lại cảm thấy xao động và hối hận. Một
cảm giác khó chịu pha lẫn tội lỗi đan xen như một đống hổ lốn hỗn
tạp vướng víu lấy tâm hồn cô mỗi khi Đằng Dạ về nhà với gương mặt
cáu bẩn mệt mỏi, cả người bốc lên mùi mồ hôi quyện với mùi nước hoa
của Phong Tình đi thẳng vào phòng tắm...và thật lâu mới thấy anh
trở ra ngoài.
Hôm nay, 'hội chứng' quen thuộc kia phát tác. Đương lúc chờ đợi
Đằng Dạ tắm rửa xong ra trả bài, Giai Băng ngây ngốc tự hỏi, công
việc hội trưởng của Đằng Dạ thực sự bận rộn đến mức nào mà khiến
con người phong thái lãnh đạm, cao ngạo như thế nhiều lần mệt mỏi,
hay chính do cô đã đẩy anh đến bước đường này?
Và lại thấy xấu hổ. Cô quả thực là người không có lương tâm.
-Cạch!_Tiếng cửa nhà tắm khẽ vang lên, dù rất nhỏ nhưng vẫn đủ làm
gián đoạn suy nghĩ của Giai Băng.
Đưa đôi mắt tròn thương tâm nhìn Đằng Dạ bước ra ngoài, Giai Băng
thin lặng quan sát biểu hiện lạnh lẽo ngự trị trên khuôn mặt tuyệt
mĩ của anh, tay ép chặt góc váy ngủ.
Cô có nên xin lỗi anh không nhỉ?
Chuyên tâm cắn môi đắn đo một lúc, khi Giai Băng quyết định lên
tiếng 'đầu thú' thì đã bị một cánh tay to khoẻ ẩm nước lạnh từ phía
sau quàng lên cổ. Sức nặng của ai đó cũng đột ngột đổ ập lên
người.
Lúc này, lưng Giai Băng gần như dính chặt vào người Đằng Dạ, vì lẽ,
làn da sau lưng cô cảm nhận được những đường cong nam tính của 1
người đàn ông.
Nghĩ từ tư thế ám muội này, thường xảy ra rất nhiều chuyện không
hay, Giai Băng đỏ bừng mặt xấu hổ, theo phản xạ mà vùng người, cố
thoát khỏi vòng tay trấn thủ không buông lơi kia.
-Yên đi, 5 phút thôi, tôi thực sự rất mệt!_Thanh âm trầm nhẹ, mang
theo chút khàn khàn mê hoặc chảy vào tai Giai Băng cùng hơi thở ấm
nóng gấp gáp.
Lòng Giai Băng bồn chồn dịu lại, thứ cảm giác tội lỗi như có nguồn
khơi, dấy lên, trực trào đến tận họng khiến cô nghẹn ngào.
Xin lỗi! Cô là người có lương tâm. Cún con lưu lạc bên đường cũng
phiền não rủ lòng thương hại thì Đằng Dạ...tại sao lại không
thể?
-Đằng Dạ, xin lỗi!_Nhỏ giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu, Giai Băng
thở nhẹ, tâm khảng như trút đi được chút gánh nặng.
-Về chuyện gì?_Nhắm nhiềm đôi mắt sâu thẳm tựa như đang hưởng thụ,
Đằng Dạ lười biếng hỏi lại, vòng tay kia hơi siết chặt lại.
-Ờ thì vì tôi đã gây nhiều phiền toái cho anh_Giai Băng rụt rè nói,
bõng thấy bản thân mình giờ đây thật quá nhu mì. Nhưng, cô không
tài nào muốn đẩy Đằng Dạ ra. Có lẽ, đây là sự bù đắp nhỏ nhoi mà cô
có thể làm cho cái tội to kủng của mình chăng?
-Phiền toái?
-Ừm! Vì tôi đã giúp chị mình theo đuổi anh_Nghe thấy giọng nói của
Đằng Dạ có vẻ trầm ổn, Giai Băng không chút đề phòng khai toẹt mọi
chuyện_Tôi đã cho chị ấy số điện thoại của anh, thông báo nơi anh
đến hay đại loại những chuyện vớ vẩn như anh thích gì, dùng loại
nước hoa nào, mặc áo hiệu...vân...vân...
-Ý em...những gì em hỏi tôi trước đây đều là để giúp chị em tiếp
cận tôi?_Nhíu đôi mày nam tính, Đằng Dạ mở mi mắt để lộ đôi đồng tử
đen sâu phảng phất tia tức giận.
-À...Ừm..._Không mấy để ý đến giọng nói có chút bất mãn của
Đằng Dạ, Giai Băng gật nhẹ. Cô không ngờ, ngay lập tức lại bị vật
xuống giường, người bị ai đó đè lên kìm giữ.
Gì...gì thế này?
-Đằng..._Giai Băng kinh hãi sững người, não bộ chậm chạp phân tích
tình huống.
-Xem ra em rất ghét tôi...ghét đến mức đẩy tôi cho chị mình thì
phải?_Kề gương mặt tuấn mĩ vào sát mặt Giai Băng, Đằng Dạ khinh
giễu cười nhạt, người toát ra một luồng hàn khí lạnh lẽo đến bức
người.
-Không...không...ý tôi không..._Hèn hạ run bắn người, Giai Băng ấp
úng, quay đầu sang hướng khác tránh tiếp xúc tia lửa điện lãnh khốc
phía đối diện truyền đến.
-Nếu không thì nguyên do là gì?_Đằng Dạ đưa tay nắm giữ chiếc cằm
nhọn của Giai Băng, bắt ép cô phải nhìn vào mặt mình.
-Thì...thì..._Cắn môi nghĩ kế cứu nguy, Giai Băng dối lòng gạt mình
nở nụ cười 'rào trước' rồi mới mở miệng ngon ngọt 'đón sau'_...tại
em chỉ muốn thử anh thôi. Anh thấy đấy, chẳng ai muốn chồng mình
ngoại tình sau lưng mình cả. Nên em muốn nhờ chị mình giúp đỡ thử
câu dẫn anh...
-Vậy sao?_Đằng Dạ nheo mắt nghi hoặc, hàn khí thoang thoảng quanh
người có chút vơi đi...
-Đúng vậy!_Thừa thẳng xông lên, Giai Băng đắc ý mạnh miệng thao
thao bất tuyệt_Dù rằng tình cảm của hai chúng ta chẳng đâu vào đâu
nhưng gì gì em cũng không muốn bị 'người đàn ông của mình' phản
bội.
-Thế sao? Xem ra em không hiểu nhiều về anh thì phải?_Nghe những
lời 'tâm tình' giả dối của đối phương, Đằng Dạ bỗ dưng tốt tính
không tức giận, ngược lại còn nhếch khoé môi cười gian mãnh, thâm ý
vị trường khàn giọng đáp_...chúng ta có lẽ nên bồi dưỡng tình cảm
nhiều hơn.
-Đúng vậy!_Chỉ nghe mỗi câu đầu của Đằng Dạ, Giai Băng đã vội vàng
gật đầu đồng ý, mặt còn làm vẻ vô cùng vô tội.
Lúc Giai Băng vất bỏ lòng tội lỗi dằn vặt mình bấy lâu, tiếp tục
ngựa quen đường cũ tiêu hao chất xám tìm mưu kế hành Đằng Dạ thì
cánh môi của ai đó vì được cho phép đã đói khát chiếm lấy, gặm gặm
như chuột ăn thóc.
Địch hành động quá nhanh, Giai Băng trở tay không kịp, chỉ còn cách
mở căng mắt sững sờ nhìn gương mặt phóng đại đang kề sát.
Fifth kiss của cô...!
Bàng hoàng nhận ra sự thật phơi bày trước mắt, Giai Băng phẫn nộ
vùng vẫy, quay đầu sang hướng khác ngăn chặn nụ hôn đương nồng nàn
kia, khiến môi Đằng Dạ bất đắc dĩ trượt dài về tai cô.
-Đằng Dạ! Anh không được làm bậy!_Giai Băng sức cùng lực kiệt thở
hắt bình ổn sinh khí!
"Thử động vào người tôi xem, tôi cho anh tịt nòi!"
-Anh chỉ đang giúp chúng ta thắt chặt tình cảm thôi_Đằng Dạ vô sỉ
đáp rồi mượn gió bẻ măng, lả lướt đưa môi bỡn cợt đám lông tơ trên
vành tai vợ, khiêu khích vùng da trắng nõn kia 'nhiệt tình' đỏ bừng
lên, nóng ran. Theo đó, tay Đằng Dạ bắt đầu hành động với mưu đồ
bất chính, từ từ chắn xuống eo vợ và tương lai sẽ đến 'một chân
trời nào đó'.
Kinh hãi nghiệm tình cảnh đang bị bạo hành của mình, Giai Băng
khiếp đảm cựa người, tay đập thình thình vào ngực Đằng Dạ mà không
hay biết nó chỉ tạo phản ứng ngược, gián tiếp đưa cô vào con đường
'thai nghén'.
Sợ hãi thực sự, Giai Băng vì cả một tương lai sau này của mình,
nhắm mắt nhắm mũi, di chuyển tay từ lòng ngực Đằng Dạ, thoắt biến
thoắt hóa nhằm thẳng cái cằm nhọn của anh mà mãnh lực đẩy lên. Cằm
Đằng Dạ 'nhờ vậy' được dịp 'ngẩng đỉnh đầu' nhìn trần nhà trong
tiếng xương thủ thỉ kêu răng rắc.
Thôi...xong...
"Ban khảo nghiệm đã xác nhận, nạn nhân Đằng Dạ vì gãy xương cổ nên
tử vong vào hồi X giờ Y phút ngay tại khu chung cư. Nghi phạm lớn
nhất đang được cảnh sát giam giữ chính là Giai Nhân Kỳ, cô gái được
90% các bà mẹ chọn làm tiêu chí lựa dâu. Nguyên nhân nào dẫn đến vụ
bạo lực gia đình kinh khủng trong dòng họ danh tiếng-Đằng gia này?
Chính là do Đằng thiếu gia yếu kém không quản lí được vợ hay vốn dĩ
Đằng thiếu phu nhân đã có sẵn tính thú trong người? Đáp án sẽ được
chúng tôi cập nhật vào bản tin mới nhất ngày mai, xin quý vị nhiệt
liệt đón xem..."
Đoạn tưởng tượng về tương lai đen tối của mình được Giai Băng vẽ rõ
từng nét trong đầu, chân thực đến mức khiến cô rùng mình nhìn Đằng
Dạ ngả người như chết bên cạnh.
-Đằng Dạ! Anh còn sống không đấy?_Lo lắng lay người Đằng Dạ, Giai
Băng mừng rỡ khi thấy mi mắt anh giật giật. Cô phát tướng hét lên
như khi Colombo phát hiện ra châu Mỹ_Anh còn sống...Đằng Dạ anh
chưa chết!! Ơn chúa! Ơn quan âm bồ tác! Ơn thánh Ala!!...
"Mình không phải ngồi tù! Mình không giết người!"
-Hạ.Giai.Băng!_Việc đầu tiên Đằng Dạ chứng minh sự sống bất diệt
của mình là hóa thân thành chúa sơn lâm, rống lên một tiếng phẫn
nộ.
-Tôi...
-Ring! Ring!_Đương lúc Giai Băng đang vò đầu nghĩ cách ngụy biện
cho hành vi bạo lực của mình, tiếng chuông điện
thoại cô vang lên, như tiếng hát nhà thờ trong trẻo cứu rỗi hồn
người.
"hay lắm!"
Giai Băng nhanh tay chụp chiếc điện thoại, mừng rỡ chào hỏi người
đầu dây bên kia!
-Alo! Mẹ!_Đúng...người này là mẹ chồng đáng kính của cô.
-Giai Băng...mai con về nhà chính được không!_Giọng Đằng phu nhân
có điều gì đó đắn đo, do dự như thể vừa muốn nói...vừa lại muốn
thôi...
-Có chuyện gì ạ?
-À...có 2 người muốn gặp con. Là ai ... thì mai con sẽ biết!
-...
-Gì vậy?_Đằng Dạ đưa tay xoa bóp chiếc cằm tội nghiệp, cũng không
giận Giai Băng đến mức phớt lờ sự hiện diện của cú điện thoại phá
đám.
-Không có gì...một vấn đề nhỏ thôi!_Gập máy để lên bàn, Giai Băng
trầm tư giây lát rồi nở nụ cười hài lòng hết sức vô duyên.
Cô đang hài lòng về chuyện gì? Chính Đằng Dạ cũng đang thắc mắc
điều này.
P/s: Phew! Cuối cùng cũng xong, hehe!
Đố mấy bà biết chuyện gì khiến GIai Băng hài lòng đay nà??
Hehe! Tks nhìu đã đợi tg lười như tui
Chap 25: Hai vị khách
7:00 sáng, chuông đồng hồ đúng hẹn rú lên inh ỏi, đánh thức vị chủ
nhân đang thả hồn phiêu bồng trong giấc ngủ.
Mở mắt líu ríu nhìn cái đồng hồ rối khép mi lại, Giai Băng trở
người, hai tay vươn dài kéo dãn các cơ khớp.
Bỗng, cô cảm thấy vùng eo mình có thứ gì đó vắt ngang nặng trĩu
nhưng không đến nỗi khó chịu lắm nên cô không buồn mở mắt xem xét,
phớt lờ đi, tiếp tục vừa nằm vừa chống tay lên đầu giường căng
cơ.
Tỉnh hơn một chút, Giai Băng lại nhận ra có luồng hơi thở ấm nào
đó, từng đợt, từng đợt phả vào cổ cô, mạnh mẽ như gió Tây Bắc tát
vào mặt người. Còn nữa, cô đang tì tay vào thành giường. Nhưng,
giường ở đâu ra khi cô bị kẻ vô sỉ nào đó 'ép' phải nằm đất chứ? Mà
cũng không hẳn là ép, anh ta chỉ bảo "Mỗi người nằm nửa giường.
Không thích thì nắm đất chứ đừng mong tôi nhường giường cho em"
thôi, thế chẳng khác nào ngầm ý "Nằm giường phải thực hiện 'nghĩa
vụ vợ chồng'. Không thích thì nắm đất chứ đừng mong tôi 'miễn thuế'
cho em". Do đó trước giờ Giai Băng toàn chủ động nằm đất cho yên
thân, như vậy thì lấy đâu ra thành giường chứ?
Hoảng hồn phát hiện có thứ gì đó đang siết chặt vòng eo mình và một
mùi hương bạc hà mềm mại len vào khứu giác, Giai Băng như người
chết thình lình mở to mắt, người tựa con cà cuống bật dậy rồi bất
lực nằm phục xuống.
Quá rõ, quá rõ!
Môi Giai Băng run run, đôi đồng tử bị phán đoán doạ cho phát khiếp,
kinh sợ liếc về thứ sinh vật đang tì cái đầu đen lởm chởm mớ tóc
rối vương mùi clear man.
Và...
Âm vang kinh điển chọc thủng trời xanh, làm vô số chim nhỏ hoảng sợ
bỏ tổ chạy lấy thân bay tán loạn trong những câu chuyện tình 149
(tình 1 đêm ấy nhá) khủng khiếp ré lên, suýt xoáy đứt màng nhĩ kẻ
vẫn say sưa hoảng thụ.
-Chuyện...chuyện gì vậy?_Giật mình mở mắt, Đằng Dạ xoa xoa lỗ tai
bị tổn thương nghiêm trọng rồi chồm lên người Giai Băng, mặt mày
nhăn nhó nhìn cô đang giở chứng.
-Anh..._Chớp mắt hai ba lần khuôn mặt mị mạo bất cần khác thường
của Đằng Dạ vẫn không tan biến đi, Giai Băng kích động bật dậy, đẩy
phắt anh ra xa rồi thuận tay kéo tấm chăn mỏng lên phủ người mình,
thần thái trắng bệch_Đằng Dạ...anh là đồ vô sỉ...sao anh dám...dám!
Tôi sẽ kiện anh cưỡng bức thiếu nữ nhà lành, cho anh ngồi tù mót
cái mông nhà anh! Con ơi! Mẹ còn trẻ lắm! Đừng phá hoại cuộc đời
mẹ! Cháu ơi, bà có lỗi với cha cháu, đừng hận bà vì cháu không có
cha để ra đời nhé!...
Trố mắt nhìn Giai Băng khóc không ra khóc, rên không ra rên đến mức
tỉnh luôn cả ngủ, Đằng Dạ giật giật khoé môi, hướng mắt lia đến bộ
chăn đệm cô quạnh dưới đất của Giai Băng rồi thở dài, lẩm bẩm với
chính mình.
-Ngu ngốc! Mình ngủ quên mất!
-Đằng Dạ! Tôi liều mạng với anh!_Vùng khỏi chăn, Giai Băng sống
chết quyết trả thù cho đời thiếu nữ bèo bọt của mình, vũ lực chồm
lên người Đằng Dạ, đưa tay bóp cổ anh_Hôm nay! 1 anh chết, 2 tôi
sống (tg: ="=!!!)
-Bình tĩnh đi! Tôi không làm gì em cả!_Đằng Dạ một tay túm lấy cổ
tay đang loạn xị ngầu của Giai Băng, lãnh đạm thú nhận.
-Anh còn dám chối! Đồ vô sỉ! Đồ tiểu nhân bỉ ổi! Thả tay bà mày ra!
Dám nhân lúc bà mày không đề phòng giở trò! Bà liều với mày!_Giai
Băng vứt xó hình tượng, lôi khẩu khí chợ búa ra kết tội.
-Tôi đã bảo tôi chẳng làm gì em cả..._Trái lại với cơn sùng cô của
Giai Băng, Đằng Dạ bình tĩnh như thường nói, thanh âm về sau càng
trầm càng ám muội_...nếu tôi đã làm gì em, thì em sẽ nằm bệt trên
giường cả ngày chứ không phải ngồi trên đùi tôi mưu đồ giết chồng
như thế này đâu.
-Anh...anh...anh..._Đỏ bừng mặt nhìn Đằng Dạ, Giai Băng nghẹn họng,
đôi tay bị ai kia giam giữ run lên từng hồi mạnh.
-Hơn nữa...lí do tại sao em lại nằm trên
giường tôi thì chỉ có em mới biết, tôi vô tội_Đằng Dạ tiếp tục
khẳng định, như thể người sai muôn thuở là Giai Băng vậy.
-Anh...anh...
-Được rồi! Ngay từ đầu tôi vốn không phiền để em ngủ cùng tôi, thế
nên, lần sau không cần phải len lén như vậy_Nở nụ cười dịu dàng
nhất Giai Băng từng được thấy, Đằng Dạ đưa tay còn lại vuốt tóc
Giai Băng rồi thình lình đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Buổi sáng trọng đại của cuộc đời Giai Băng đã gián tiếp làm giảm đi
một phần nhuệ khí đối mặt với chuyện sắp tới như thế này đây. Mà
chưa hết đâu nhé.
Chết tiệt! Đằng Dạ anh chết với tôi." Giai Băng quệt vũng dung dịch
lỏng nhỏ nhoi vương trên khoé miệng, không ngừng gào thét liên hồi
trong lòng.
7: 50 phút chuẩn, Giai Băng được Đằng Dạ cho quá giang đến căn biệt
thự của nhà chính-nơi cô sẽ được gă.
-Bà xã! Có cần tôi đón em không?_Mang theo tâm tình tốt từ lúc rời
giường tới giờ, Đằng Dạ bỗng dưng hóa thân thành người chồng tốt
yêu chiều vợ, hỏi một câu khiến đống da gà da vịt trên người Giai
Băng cứng đờ, gãy rụng, rơi lả tả như lá mùa thu.
-Không! Tuyệt đối không không cần!_Dường như lời nói chưa đủ để
chứng minh cái 'không cần' to lớn của mình, Giai Băng lắc đầu hết
công suất, người lùi ra phía sau, tựa hẳn vào cánh cửa sắt bề thế
của biệt thự trấn thủ.
-Không cần nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy!_Nhíu mày nhìn phản ứng
dữ dội của Giai Băng, Đằng Dạ đen mặt, nói với ngữ điệu trầm ổn
lạnh lùng rồi nổ máy, xả vào mặt vợ hàng trăm tấn Cacbonic và bụi
rồi lỗ mãn vụt đi không do dự.
Thêm lần nữa...cái khao khát muốn giết chết Đằng Dạ trong Giai Băng
như nhúm lửa tạt cho gáo cồn, bùng cháy mãnh liệt.
Rút điện thoại ra khỏi túi xách, Giai Băng oán hận nhìn con đường
Đằng Dạ vừa đi, nhanh chóng gửi một tin ngắn gọn đến Phong Tình. Và
thứ cô nhận lại cũng là một dòng tin y chang cùng nội dung, nhưng
không phải của chị cô...mà là của Lãnh Kiên.
"Action!"
Men theo khuôn viên dài loằng ngoằng như muốn bóp chết lòng kiên
nhẫn của một người gần 10 phút, Giai Băng cố nhẫn nhịn lắm mới đặt
được chân vào dép lông Đằng gia, theo sự chỉ dẫn của gia nhân rẽ
lỗi đến thẳng phòng khách.
Thấy 'nữ nhân vật chính' đã xuất hiện, Đằng phu nhân quay đầu lại
nhìn hai vị khách lạ: một nam một nữ mặc bộ áo quần nông dân tồi
tàn đang ngồi phía đối diện, uy quyền lên tiếng:
-Giai Băng! Lại đây đi con!
Người đàn bà trong hai vị khách lạ xúc động toan đứng dậy nhưng bị
người đàn ông bên cạnh giữ lại, khóe mắt dường như hoen đỏ. Bà ta
nhỏ giọng gọi tên cô bằng một thứ ngữ điệu bị hỗn tạp bằng những
khúc nghẹn ngào chen ngang, sâu thẳm bên trong còn văng vẳng sự yêu
thương kín kẽ.
Tuy vậy, Giai Băng vẫn tròn mắt hiếu kì soi xét lên từng biểu hiện
của họ, không quên lịch sự cúi chào rồi ngồi xuống bên cạnh Đằng
phu nhân, đôi đồng tử khẽ đảo lướt nhìn bà.
Đằng phu nhân lúc này vẫn giữ được nét điềm tĩnh, quý phái của một
vị phu nhân hơn 4 chục tuổi đời, hòa nhã mở lời:
-Đây là con dâu tôi, Hạ Giai Băng! Còn Giai Băng, đây là hai người
muốn gặp con mà hôm qua mẹ đã nói.
-Giai Băng!_Đưa tay lau khóe mắt, người đàn bà khịt mũi gọi tên
Giai Băng lần hai, nét mắt tỏ rõ sự nhẫn nhịn cực độ về một điều gì
đó.
-Hai vị muốn gặp con?_Hồ nghi nhìn hai người phía đối diện, những
ngón tay Giai Băng đột ngột nắm chặt thành quyền rồi vô thức run
rẩy. Cô mở to mắt nhìn lại một lần nữa hai con người ấy, kinh hãi
nhận ra nội dung họ đang muốn truyền đạt qua ánh mắt giả dối.
Chẳng lẽ...
Thật điên rồ! Chuyện này quá mạo hiểm!!
Lãnh Kiên...anh đang nghĩ cái gì vậy?
P/s: Xin lỗi nhé, hum nay Su chỉ vít được đến đây thui, hixx
Có ai giúp trả lời câu hỏi của Giai Băng ko đây?
Chap 26: Quả tang trên trời
-Giai Băng...bọn ta...!_Người đàn ông mang chất giọng khàn khàn do
dự đối chút rồi nhìn người bên cạnh, biểu tình hết sức khổ sở_Bọn
ta...thực ra...thực ra...
-Thực ra?_Bất mãn khi sự thật đang diễn ra đúng y chốc nhưng gì
mình nghĩ, Giai Băng khinh giễu cười nhạt, vẻ mặt tỏ ra rất tò
mò.
-Họ là cha mẹ ruột của con!_Uống một ngụm trà, Đằng phu nhân bình
thản thay hai người kia trả lời nghi vấn của Giai Băng, có lẽ, thời
gian 1 đêm đã quá đủ để bà suy nghĩ, vách lá tìm sâu mọi chuyện.
Nhìn vào cái việc đang diễn ra này, chẳng ai tin nó là thật
cả.
Ngay cả Giai Băng cũng không tin nổi.
-Lãnh Kiên! Đây là mưu toàn của anh đấy hả?_Đứng trong phòng Đằng
Dạ ở nhà chính, Giai Băng phẫn nộ thiếu điều hét lên vào cái máy
điện thoại, những ngón tay đã bắt đầu nắm thành quyền từ lúc
nào.
-Bình tĩnh đi Giai Băng!_Đáp lại tràng trách móc của Giai Băng bằng
chất giọng ôn nhu điềm tĩnh,
Lãnh Kiên trấn an, trái lại còn tỏ ra bất mãn_Lâu rồi em mới gọi
cho anh mà như thế sao?