-Nếu muốn thì hãy cầu cho tôi cắt cái đuôi đằng sau ấy!_Ung dung
phóng nhanh vượt ẩu, Đằng Hy liếc nhìn chiếc ô tô nãy giờ bám dai
lấy mình không dứt qua chiếc gương chiếu hậu, không chút thương hoa
tiếc ngọc tăng tốc rẽ vào một ngã đường khác, chạy thẳng ra đường
quốc lộ, khiến đầu Giai Băng theo quán tính đập mạnh vào cửa
xe.
Lần thứ 13 rồi đấy! Giai Băng cô đã bị ăn đập lần thứ 13 rồi nha!!
Đầu cô đã bị móp, chất xám cũng đã cạn vơi, thế mà tại sao cái tên
Đằng Hy trời đánh kia còn không chịu tha cho thể xác đã tàn phế của
cô chứ!
Nhất là cái cổ, anh ta có nghe tiếng xương rạn nứt bên trong không
vậy?
-Đằng Hy, xin anh đó...tôi..._Chưa kịp nói hết câu, xe ô tô của
Đằng Hy đột ngột phanh kít lại giữa quãng đường vắng đồng không
mông quạnh, khiến cô thêm lần nữa đập thẳng đầu vào kính trước của
xe như một cú K.O trong đấu quyền, não bộ chấn động mạnh, đau
nhói.
Xong! Giai Băng cô bắt đầu nhìn thấy 3, 4 con chim vàng bay vòng
vòng trên đầu mình rồi đó.
-Anh...anh muốn giết chết tôi, đúng không?_Nhăn mặt đưa tay nắn bóp
cái cổ 'nhờ' chấn động cuối làm cho nhức nhối lên âm ỉ, Giai Băng
trừng mắt nhìn khuôn mặt thiên sứ của Đằng Hy, nửa muốn đập nát nó
trả hận, nửa lại dâm tà muốn vuốt ve.
-Lắm lời!_Không thèm liếc nhìn Giai Băng một cái, Đằng Hy mở cửa
bước xuống xe, đưa mắt xem xét lên 4 chiếc lốp lép xẹp, mặt nặn ra
vẻ chán chường pha lẫn bực bội.
-Sao vậy?_Tinh mắt nhìn thấy biểu tình trên mặt đối phương có vẻ
không được tốt, Giai Băng ngây ngô hỏi, lập tức nhận lại 2 cái liếc
sắc lạnh như muốn chọc tiết người của Đằng Hy. Có lẽ, tốt nhất cô
nên im lặng.
Ngoan ngoãn ngồi một hồi, vì không có gì làm nên Giai Băng cảm thấy
buồn ngủ, cô há miệng to, ngáp một hơi thật sảng khoái. Trước cái
nhìn vô tình bắt gặp của Đằng Hy, Giai Băng thẹn thùng xấu hổ cúi
mặt thương tiếc cho hình tượng nhanh chóng bị phá nát, đôi gò má có
chút đỏ ửng.
Nhưng, Đằng Hy cũng không nói gì, anh móc từ trong túi ra 2 chiếc
kẹo cùng loại ban nãy đưa cho cô, hếch nhẹ đầu ra ý 'Cầm
lấy'.
Tuy có chút sững sờ trước hành động 'tốt đột xuất' của Đằng Hy,
Giai Băng vẫn hồn nhiên nhận kẹo, vừa bóc vỏ vừa vu vơ hỏi:
-Anh thích vị chanh?
-Không!
-Vậy sao anh ăn nó?
-Vì nó có vị của cuộc đời.
-Dù sao cũng cảm ơn anh đã cho tôi kẹo!_Không nghĩ nhiều lắm về câu
trả lời hàm ẩn của Đằng Hy, Giai Băng bỏ viên kẹo vào miệng, tích
cực hưởng lấy vị ngọt chua tản ra từ nó.
-Không cần!_Quay đầu nhìn Giai Băng, khóe môi Đằng Hy ranh mãnh nở
một nụ cười châm chọc_Vì chúng...cơ bản đã hết hạn sử dụng!
Đang ăn ngon lành, đang nhai rất công suất, Giai Băng vừa nghe thấy
thế đã ho lên sặc sụa, miệng theo bản năng 'phóng uế' hết toàn bộ
'thi thể' của viên kẹo lẫn calo ra ngoài, tức giận nhìn Đằng
Hy:
-Sao anh...
-Ù!_Một chiếc máy bay trực thăng mang theo âm thanh hỗn tạp cùng
đám cháu, chắt, chút, chít thuộc họ hàng trực thăng cắt ngang 'mạch
tâm tình' của Giai Băng, từ từ hạ cạnh vào khoảng đường rộng không
bóng người gần chỗ cô.
Theo sau đó, tiếng động cơ êm nhẹ của một đoàn xe đen bóng dần dần
xuất hiện, dàn trận địa bao vây xung quanh xe ô tô của Đằng Hy, khí
thế oai hùng nhờ chênh lệch về lực lượng mà tỏa lên ngùn
ngụt.
Trái với sự kinh ngạc hằn rõ trên trán Giai Băng, Đằng Hy vẫn thản
nhiên dựa vào thành xe, đưa mắt nhìn chàng trai với phong thái cao
ngạo, quý phải của đấng vương quân từ đằng xa đang tiến lại gần,
khóe môi cong lên ý vị:
-Nhanh đấy!
P/s: Mong chap này sẽ ko làm các bà thất vọng và ủng hộ nhiệt tình
như chap trước, hehe
Giờ thì các bà bít ai là chồng Giai Băng chưa nà?
Chap 13: Face to face
Tiếng bước chân đến.
Tiếng bước chân dừng lại.
Phút chốc chỉ còn âm thanh hỗn độn của động cơ cánh quạt, đồng cơ ô
tô gần bao trùm lấy mọi thứ.
-Đến nhanh đấy!_Vẫn giữ nguyên tư thế cũ, Đằng Hy cười ranh mãnh
nhìn Đằng Dạ tâm tình lạnh lẽo đang đứng trước mặt mình, đánh
giá.
Đằng Dạ nghe câu châm chọc của Đằng Hy cũng chẳng thèm mở miệng đáp
lại, quay đầu đưa mắt nhìn Giai Băng đang nhắn nhó, cáu bẩn dán ánh
nhìn nghi hoặc lên người mình. Cái biểu hiện chán ghét đó, thực sự
khiến người khác muốn bóp náp huống hồ là anh. Cô ghét gặp anh đến
mức này?
-Coi bộ, em không mấy ngạc nhiên về sự xuất hiện của người anh trai
này rồi!_Giữ nét cười lạnh rực rỡ Chúa ban cho trên môi, Đằng Hy tỏ
vẻ đau khổ, rời lưng khỏi thành xe_Anh định sẽ cho em một bất ngờ
nữa chứ!
-Ế! Hai người là anh em?_Im lặng dỏng tai lên nghe ngóng Đằng Hy
độc thoại nội tâm, Giai Băng vừa hiểu được đôi chỗ liền nhanh nhảu
'phát biểu xây dựng bài', mắt mở to trưng cầu nét ngây thơ,
ngoan ngoãn đúng chất Giai Nhân Kỳ nhằm khiến 2 người kia bị choáng
'sắc', tình nguyện trả lời mình.
-Bất ngờ anh nói chính là chuyện này đấy hả?_Dường như không để ý
đến câu hỏi ngây thơ rõ ràng muốn chọc tức người của Giai Băng,
Đằng Dạ quay mặt nhìn anh mình, hơi chút châm biếm hỏi.
-Chuyện này cũng không thể trách anh được. Anh vốn chỉ muốn đến
nhìn mặt cô ấy một cái, nhưng không ngờ cô ấy lại dùng Mỹ nhân kế
dụ dỗ anh đưa cô ấy rời khỏi lễ cưới. Em biết đấy, anh hùng khó qua
ải mĩ nhân, huống hồ, anh là người rất dễ động lòng. Có trách...em
nên trách Giai Băng ấy_Nhún vai tỏ vẻ lực bất tòng tâm, Đằng Hy
không ngần ngại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người đang nghe tận tai,
chứng kiến tận mắt câu vu khống trâng tráo của mình, khóe môi còn
phụ hoa thêm nụ cười không thể chân thành hơn.
-Ê! Anh nói gì thế hả? Tôi nói là tôi muốn kết hôn nhưng anh vẫn
cương quyết đem tôi đi mà!! Anh có tin tôi vời nhân chứng vật chứng
đến đây đối chiếu không?_Cho dù có là tiểu thư đài cát, ai đánh
cũng cười, ai chưởi cũng cười, ai mắng cũng không ngừng cười, nhưng
Giai Băng vẫn biết phân rõ phải trái trắng đen, vu oan trắng trợn
như thế, không phải là sỉ nhục thanh danh, hạ thấp nhân phẩm của cô
sao? Không thể để yên được nữa, Giai Băng vùng dậy đâu tranh, cố
hét to hơn Đằng Hy, nói nhiều hơn Đằng Hy để chiếm lợi thế cho
mình. Thường, người đanh đá luôn thắng. Điển hình rõ nhất chính là
3 chị em của cô.
-Này nhóc, em là tiểu thư danh giá sao có thể nói dối không chớp
mắt như thế hả?_Đằng Hy gõ lên đầu Giai Băng cái cốp, khẩu phập tâm
xà cố bịt miệng cô.
-Anh...
-Được rồi! Chúng ta sẽ nói chuyện sau!_Lạnh lùng quát to, Đằng Dạ
lướt mắt lên nụ cười nở rộ trên môi anh trai mình một chốc rồi cúi
người toan bế Giai Băng ra ngoài_Đi về làm lễ cưới.
-Ơ! Không được! Tôi không đi với anh_Khước từ cái bế hoàng tử bạch
mã trong truyền thuyết mà từ nhỏ bản thân mình luôn ao ước, Giai
Băng quyết liệt bám lấy thành ghế, đầu lắc nguầy nguậy tỏ rõ quyết
tâm sắt đá.
-Tại sao?_Đằng Dạ nhíu mày.
-Tại...anh ta không về làm sao tôi làm lễ cưới được_Giai Băng chỉ
tay về phía Đằng Hy nói, khiến đôi mắt lơ đãng của anh cũng thuận
đường tia về phía cô.
-Vì anh ta là chồng tôi...anh ta không về tôi lấy ai? Chất xám của
anh để đâu mà đến chuyện này cũng không hiểu hả?_Khinh bỉ lườm Đằng
Dạ một cái rõ dài, Giai Băng hống hách đáp như thể đang khoe khoang
một món đồ bạc tỉ nào đó.
Câu nói của Giai Băng vừa tản vào không trung, theo không khí vào
màng nhĩ hai người còn lại đã gây ra không ít hậu quả 'bất thường'
cho chủ thể của nó. Đằng Dạ có lẽ vì quá sốc trước phát ngôn kia
nên không biết phải nói gì, im lặng toát ra một luồng hàn khí tựa
hơi thở của mùa Đông khiến Giai Băng bất giác rùng mình ớn lạnh.
Còn Đằng Hy, đôi mắt lơ đãng của anh đột nhiên như tìm kiếm được
thứ đáng để mình chiêm ngưỡng, nhanh chóng đảo quỹ đạo liếc về phía
cô, thâm ý cong môi như cười như không.
-Anh đã nói gì với cô ấy?_Mặc niệm một lúc lâu trong câm lặng, Đằng
Dạ ném ánh nhìn sắc lạnh về phía anh mình, giọng nói phảng phất
chút cay ghét.
Đằng Hy không đáp trả, chỉ nở nụ cười lãnh đạm như một đặc trưng
tầm thường của mình tặng cho Đằng Dạ rồi quay sang Giai Băng, đưa
tay xoa đầu cô một cách không thể sủng nịnh.
-Giai Băng giỏi lắm, em rất có mắt nhìn người đấy!
-Đừng chạm vào người của tôi!_Lạnh lùng hất tay Đằng Hy ra,...Đằng
Dạ mạnh miệng nói, cũng như để tuyên bố quyền sở hữu về một điều gì
đó.
Ngớ người một chút, nhưng không để cho người đối diện tinh ý nhận
ra sự kinh ngạc trong lòng mình, Đằng Hy bất lực nhếch môi cười.
Anh tiến sát gần Đằng Dạ thêm chút nữa, đưa tay lướt nhẹ lên chiếc
cavạt sọc xiên trước ngực đối phương rồi dùng lực rựt mạnh, kéo sát
mặt Đằng Dạ vào gần mặt mình, thanh âm trong khuôn miệng theo sau
nhẹ nhàng phát ra, như gió, nhưng sức mạnh lại như bão.
-Đằng Dạ, quên rồi à, chúng ta sống chung...một cuộc sống!
Sống chung...một cuộc sống...
Như một lời nguyền...giết chết...2 cuộc đời!
-Nhưng dù có phải đánh đổi cả tính mạng...tôi chắc anh và tôi,
không ai chấp nhận điều đó!_Đưa tay nắm lấy cổ bàn tay đang nắm giữ
cà vạt của mình, Đằng Dạ đẩy Đằng Hy ra xa, lạnh lùng bế thốc Giai
Băng cũng đang mang một mảnh trầm mặc trong người lên, bước thật
nhanh đi về phía những chiếc ô tô đen bóng dưới ánh nắng mặt trời
đang đậu gần đó.
Bàn tay đặt lên người Giai Băng của Đằng Dạ siết chặt.
-Hai người...thực sự là anh em?_Ngoan ngoãn để Đằng Dạ đặt lên xe,
đến khi anh ngồi
dựa một bên, an nhàn nhắm mắt dưỡng thần, Giai Băng mới thoát ra
khỏi những dòng suy nghĩ non trẻ bủa vây trong đầu mình, hỏi mà như
độc thoại với chính thâm tâm của bản thân.
Đằng Dạ, Đằng Hy, sao lâu này cô lại tinh trí nhận ra điểm giống
nhau giữa hai cái tên này nhi? Tại vì trên thế giới có quá ít họ,
nên ai cũng mang họ của nhau để sống hay bởi lẽ, mỗi khi gặp Đằng
Dạ, lí trí của cô đã hoàn toàn bị sự xuất hiện của anh làm cho sao
nhãng, ngù ngờ đi, nhất thời ko thể nghĩ ngợi được gì? Tại vì anh
mang trên mình sự ngang tàn trong phong thái quý tộc ngạo mạn, sự
lãnh khốc hằn sâu trong đôi mắt đen hăm thẳm như vô đáy, sự xấu xa
vương trên cánh môi mỏng hay vì...cô đã bị tia sét giữa trời quang
nào đó đánh trúng...cho cháy khét, để đầu óc trở nên ngu muội như
bây giờ?
Tiếng sét ái tình? Đùa sao? Cho xin đi, cô là người thực tế!
-Cô bớt lo chuyện của người ngoài đi, hãy lo chuyện của mình
ấy!_Nhắm mắt một lúc lâu, Đằng Dạ mới lên tiếng trả lời câu hỏi gần
như bị lãng quên của Giai Băng, thanh âm lãnh đạm như chính cái mặt
anh bây giờ.
-Vậy...tôi có thể hỏi anh một câu nữa không?_Không biết uống nhầm
phải thuốc gì, Giai Băng bỗng nổi hứng đi trưng cầu ý kiến của Đằng
Dạ, xem đi xem lại ở góc nào cũng thấy cô nàng yếu thế hơn
hẳn.
-Tôi sẽ không trả lời câu hỏi vớ vẩn của cô nữa!
-Tôi chỉ muốn hỏi anh có phải là chồng của tôi hay không thôi_Giai
Băng khinh miệt lườm Đằng Dạ một cái rồi lẩm bẩm, lòng cảm thấy như
chính mình đang bị coi thường vô cùng tệ hại.
Lúc này, những ngón tay đang day day thái dương mệt mỏi của Đằng Dạ
chợt khựng lại, đôi mắt đen như trời đêm của anh lóe lên 1 tia sáng
chớp nhoáng, thâm ý dò xét lên khuôn mặt nghiêm túc của Giai Băng,
cánh môi cong nhẹ.
-Xem ra, chất xám của cô cũng không bị chuột gặm mất!
-Anh.._Phật dạy, một điều nhịn chín điều lành, Giai Băng cô phải
nhịn đã_Nhưng...nếu anh là chồng tôi, tại sao anh lại không đến gặp
tôi những lần tôi và mẹ đi mua đồ chứ?
-Động não đi! Có thật tôi là tôi không đến không?
-Ách! Vậy tại sao anh không ra mắt tôi lúc 2 gia đình gặp mặt?_Nếu
cô gặp anh lúc đó, chắc chắn sẽ không có chuyện cô lẫn lỗn tùm lum,
tự dẫm đạp IQ của chính mình thế này đâu.
-Tôi không thích.
-Vậy sao mấy ngày sau anh lại đến, nếu đã đến thì phải nói cho tôi
biết anh là chồng tôi! Đằng này anh chẳng nói gì cả!_Bị những kí ức
xấu trong mấy ngày trước quay về ám ảnh, Giai Băng liếc nhìn 3 vết
tích nặng nề nhất còn lưu lại trên người mình, bật mãn phản bác.
Mới chỉ gặp Đằng Dạ 4 ngày, cô đã mang họa đầy người. Nếu sau này
cô ở cùng anh, có khi nào sống thực vật như Đằng Hy luôn
không?
-Mẹ tôi không nói tên tôi cho cô?_Đằng Dạ nhìn Giai Băng, đôi mày
khẽ nhíu lại.
-Bà chỉ nói 'thằng nhóc' gì gì đó thôi!
-Vậy à?_Đằng Dạ trầm ngâm hạ mi mắt hẹp lại, như đang tập trung suy
nghĩ điều gì đó.
-Vậy cái gì mà vậy! Nếu không phải vì anh, tôi sẽ không bị như thế
này. Cứ mỗi lần gây hoạ cho tôi, anh đều phủi phui gạt hết mọi
trách nhiệm_Bực bội kể khổ, Giai Băng chợt nhớ ra điều gì đó, liền
trịnh trọng vòng tay đặt trước ngực, như hỏi cung mà hắng giọng_À,
mỗi lần anh xuất hiện, mẹ chồng tôi biến mất, mẹ chồng tôi xuất
hiện, anh biến mất, anh giải thích điều này đi!
-Tình cờ thôi.
-Quá trùng hợp!
-Hạ Giai Băng! Cô thực sự muốn biết lí do?_Đằng Dạ quay đầu nhìn
chằm chằm vào mặt Giai Băng, đôi đồng tử ánh lên nét ma mãnh kì lạ
đầy cuốn hút.
-Tôi...tất nhiên là muốn!_Bị vẻ mị hoặc kia làm cho khí thế nữ nhi
trong người tăng vọt lên nhanh chóng, cái tôi quái gỡ cũng như cún
con được thả rong, cuồng loạn chiếm lấy mọi suy nghĩ, hành động,
Giai Băng nuốt ực đống nước bọt thèm khát, ấp úp đáp trả, đôi gò má
từ từ nóng lên, lan đến mang tai một cảm giác kì lạ.
-Vậy thì nói xem...tôi được gì khi phí nước bọt giải thích đây?_Trở
mình, Đằng Dạ không yên phận chồm lên người Giai Băng, kẹp giữ cô
trong 2 cái tay dài rắn chắc chống vào thàng ghế của mình.
-Vậy...tôi không muốn biết nữa!_Nhờ lần trước, Giai Băng khôn ra,
lắc đầu lia lịa rút lại lời nói, đầu cố ngả ra sau phòng sự tấn
công bất ngờ của ai đó.
-Rắc!_Một âm thanh nhẹ nhàng, quen tai và rất dễ nghe phá tan bầu
không khí ám muội đang bao lấy Đằng Dạ và Giai Băng, như hồi chuông
thông báo mọi ý đồ sa đoạ của Đằng Dạ đã bị nữ hiệp Giai Băng đánh
bại. Cơ mà, cái giá phải trả mà Giai Băng nhận được lại quá lớn,
quá phũ phàng.
Cô chính thức rạn xương cổ!
Sau khi thay việc đến nhà thờ bằng việc đến bệnh viện, đăng kí thủ
tục nhập viện cho Giai Băng hoàn tất, Đằng Dạ tàn nhẫn bỏ cô đơn
độc một mình trở về nhà tắm rửa. Đúng lúc
ấy, Đằng Hy-người 3 năm qua không hề xuất hiện trong Đằng gia-lại
xuất hiện, và giờ, đang đứng trước mặt anh.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các
bạn vui vẻ)-Về sớm nhỉ?_Như thường lệ, Đằng Hy ban cho em trai mình
nụ cười rực rỡ nhất, hỏi thăm với chất giọng mỉa mai.
Trước nụ cười đó, Đằng Dạ chẳng nói gì, thờ ơ trở lên phòng. Nhưng
khi anh vừa lướt qua chỗ Đằng Hy đang đứng, anh trai anh đã nhanh
chóng cản bước anh bằng lời đối thoại như bâng quơ, mà cũng như
thách thức:
-Từ nay anh sẽ ở cùng căn hộ của em và Giai Băng, cảm phiền
trước!
P/s: Đáp án đều đã có, các bà, bà nào thích ĐH, LK thì cho tui cúi
đầu tạ tội nhá, cái số nó thế oy. hix.
TUi lên thấy cmt của mí bà, chuyện yêu thích, làm tui rớt mồ hồi
hột hix
Chap 14: Lời tiên đoán
***
-Anh...chẳng nhẽ...thực sự phải làm như vậy sao?_Nắm chặt cốc trà
nóng hổi nồng đậm mùi hương thanh khiết quyện theo làn khói trắng
nhạt phả vào không trung, Đằng phu nhân nghi hoặc chiếu lên điệu bộ
thư thả của chồng, khó khăn lắm mới mở miệng hỏi sau từng ấy khoảnh
khắc im lặng nghe cuộc đối thoại giữa ông và cậu con trai bất ngờ
tỉnh dậy_Em thấy tốt nhất vẫn nên để 1 đứa sang Newyork sinh sống
như 3 năm trước, an toàn hơn nhiều.
-Em nghĩ...chúng sẽ chấp nhận?_Đưa cốc trà thơm lên mũi, cố hít một
hơi đầy thu hết mùi trà diệu hoặc vào khoang mũi, Đằng lão gia nhấp
một ngụm, thanh tịnh thưởng thức mùi vị tuyệt hảo của loại trà
thượng hạng nhất.
-Nhưng...lỡ như chuyện 3 năm trước tái diễn, em sợ, mình sẽ không
chịu đựng nổi mất_Những ngón tay Đằng phu nhân càng ngày càng siết
chặt lớp men sứ trơn nhẵn bao quanh cốc trà, đôi mắt cà phê của bà
có phần dại đi tức khắc, như thể, cái hồn thuần túy của bà đã không
còn ở thực tại này nữa, phiêu lãng nơi những mảnh quá khứ trôi
nổi_Đằng Hy là con trai em, Đằng Dạ cũng là con trai em. Là một
người mẹ, em không muốn bất cứ điều gì tệ hại xảy đến với chúng,
càng không muốn lời tiên đoán quái gở đó trở thành hiện thực. Chúng
là 2 con người, ngay từ khi ở trong bụng mẹ, chúng cũng nằm riêng ở
hai quả trứng khác biệt nhau!
-Tử An! Em bình tĩnh đi!_Nghe thấy sự hoảng hốt, cuồng loạn ẩn hiện
bên trong lời nói vừa cương nghị vừa run rẩy, Đằng lão gia nhanh
chóng bỏ tách trà xuống, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của bà, ôn
nhu trấn an.
Cú sốc, nó quả thực có sự ám ảnh rất lớn đối với cuộc sống của một
người. Chịu đựng cú sốc còn dễ hơn là vượt qua nó. Vợ ông là người
tuy bề ngoài cương nghị nhưng bên trong vô cùng yếu ớt. Nhất là khi
đứng trước 2 đứa con trai từ lúc sinh ra đã gây sóng loạn gió này
của ông.
-Em...Đằng...Dạ?_Toan nói gì đó với chồng, đáy mắt Đằng phu nhân đã
vô tình thu gọn hình ảnh của Đằng Dạ đang mở tung cửa, khuôn mặt
không thay vỏ cũ nhưng khiến người khác không khó để phát giác ra
sự tức giận bên trong. Quả nhiên, Đằng Dạ của bà đã biết
chuyện.
-Là mẹ đưa ra quyết định vớ vẩn đó, đúng không?_Bước chân đến gần
bộ sôpha thanh nhã cha mẹ mình đang ngồi, Đằng Dạ không thèm chào
hỏi như phép lịch sự tối thiểu một đứa con trai nên làm, lạnh lùng
vào thẳng vấn đề chính.
-Ý con là gì?_Sợ, cảm giác lúc này của bà chỉ có thể diễn tả được
như vậy. Không phải vì đứng trước Đằng Dạ, bà luôn yếu thế mà là vì
đứa con bà lúc này, đang mang một sát khí doạ người, và điều đáng
nói, sát khí này do Đằng Hy nhen lên, thế nên, mong nó tầm thường
đúng là mớ giữa ban ngày.
-Đừng vờ như mọi chuyện mẹ đều không biết.
-Nếu như con muốn nói về chuyện Đằng Hy ở cùng con và Giai Băng,
thì người con nên hỏi phải là cha_Trái ngược với vẻ kinh hãi của
vợ, Đằng lão gia giương mắt nhìn con trai, nhấp tiếp một ngụm
trà.
-Đó là chủ ý của cha?_Buông tha cho mẹ mình, Đằng Dạ hướng ánh nhìn
gắt gao như muốn xuyên thấu tim gan người về phía Đằng lão gia,
lãnh đạm suy xét.
-Đúng! Vì thế đừng nổi giận với mẹ con!_Chẳng xem ánh mắt muốn lột
da uống máu mình ra cái gì, Đằng lão gia nhắc nhở_Ngồi xuống cho
đàng hoàng rồi nói chuyện!
-Tại sao?_Vẫn đứng yên tại chỗ, Đằng Dạ trầm giọng, đôi đồng tử đen
khẽ động khi tiếng bước chân nho nhã, đều đều của Đằng Hy tiến gần
về phía mình.
-Nếu cha nhớ không nhầm, lúc trước, con và Đằng Hy, hai đứa luôn
cho rằng, lời tiên đoán của bà bói kia là lời giả thần, mê tín,
đúng chứ?_Đảo mắt nhìn nụ cười dường như không bao giờ tắt trên
khuôn miệng lãng tử của Đằng Hy và biểu tình khô khốc, khó gần,
nhìn muốn oánh của Đằng Dạ, Đằng lão gia bỗng cười khổ một cái rồi
nghiêm túc đặt vấn đề_Giờ Đằng Hy đã tỉnh lại, tuy còn hơi sớm
nhưng cơ thể xem ra không khác người khoẻ mạnh bình thường là mấy,
căn bản cũng có thể tự bảo vệ lấy chính mình. Hai đứa đã lớn, đã
đủ
cánh để bay khỏi vòng tay của ta, sao không nhân cơ hội này sớm
chứng minh lời tiên đoán kia là giả dối, gian trá lòng người. Cho
ta, mẹ con và cả cái dòng họ này biết rằng, hai con, dù có ở gần
nhau đến thế nào đi nữa, 2 đứa vẫn là 2 con người khác nhau, sống
cuộc sống riêng của mình, không dẫm lên cùng một con đường, một số
phận như lời bà bói mù kia nói. Thế nào?
-Nhưng dù có sống gần nhau, cũng không nên cho anh ta ở cùng tân
gia của con_Ngẫm lại cũng thấy có lí, khí chất bức người trong âm
điệu của Đằng Dạ vơi đi chút ít.
-Con quên lời tiên đoán rồi à? Không chỉ chung 1 cuộc sống...còn
có...một cô gái nữa!_Nhấn mạnh từng chữ một, Đằng lão gia qúy phái
mỉm cười, thích thú chiêm ngưỡng biểu hiện đối lập của 2 đứa con
trai. Đằng Hy với bản tính xem nhẹ mọi thứ xung quanh sẽ khoét sâu
nụ cười giả tạo trên khoé môi. Còn Đằng Dạ, sẽ điềm tĩnh đến đáng
sợ.
-Không phải Giai Băng!_Qua một hồi trầm lặng, Đằng Dạ lên tiếng,
nhẹ đến mức khiến da đầu người ta tê dại.
-Tốt nhất là không ai cả_Lấy lại được bình tĩnh đã bị gió thổi bay,
Đằng phu nhân nhẹ nhàng nhắc nhở. Một cuộc sống còn có thể giải
quyết được, nhưng, yêu chung một người con gái thì lại là một thảm
họa. Tuy rằng bà vốn không phải là người mê tín, tin theo những
chuyện tà ma rủ rê con người, nhưng lời bà bói ấy không phải không
có căn cứ.
Đằng gia từ trước tới nay, như bị ám phải một lời nguyền nào đó mà
đều chỉ có duy nhất một đứa con độc đinh, nay lại xảy ra sự kiện
sinh đôi khác trứng giữa Đằng Hy và Đằng Dạ quả là điều bất thường.
Và sự bất thường này không khiến trên dưới Đằng gia lo lắng, tin
theo lời mê tín thần bí cũng là lẽ đương nhiên. Nhất là khi, Đằng
Hy và Đằng Dạ, tuy không giống nhau về khuôn mặt, lại có tính cách
không hề sai biệt. Nếu Đằng Hy thờ ơ với mọi thứ xung quanh, thì
Đằng Dạ là người tôn trọng bản thân mình hơn tất cả. Nếu Đằng Hy
không chấp nhận một bản sao như em trai, thì Đằng Dạ...cũng không
ngần ngại coi anh trai mình là không khí.
Hai đứa trẻ đó...tính cách quá giống nhau, quá giống dẫn đến bi
kịch. Sống mà cùng nhau tuân theo một quan điểm để tồn tại, tôn
sùng một lí tưởng để chà đạp bất cứ ai ở dưới chân mình, sống như
vậy không phải cùng nhau san sẻ chung một cuộc sống, một số phận
hay sao? Và bi kịch ấy cũng còn bắt nguồn từ lời tiên đoán cuối
cùng của bà bói mù đó.
"Hai đứa trẻ này, nếu ở cạnh nhau, chúng sẽ sống chung cùng một số
phận, một cuộc sống và cùng yêu một người con gái!"
Nhưng, bi kịch có trở thành hiện thực hay không còn phải xem sự thù
hận muốn loại bỏ nhau trong lòng hai đứa, đứa nào cao hơn. Kẻ mạnh
luôn chiến thắng. Song, bà vẫn luôn cầu nguyện rằng, không ai trong
số 2 đứa con trai của bà chệch khỏi quỹ đạo làm người...
-Vậy...con có thể hỏi mẹ một chuyện, được chứ?_Hướng ngòi súng về
phía mẹ mình, Đằng Dạ chất vấn_Tại sao mẹ không nói cho Giai Băng
biết, con là chồng cô ấy, lại còn đưa cô ấy đến gặp Đằng Hy. Chẳng
phải, mẹ đang cố áp đặt lời tiên đoán đó lên người con và anh ta
sao?
-Cái đó..._Đột nhiên bị nhắc đến những điều mình đã cố che giấu,
Đằng phu nhân giật mình chột dạ, nhất thời không thể nghĩ được gì
để đáp trả lại.
-Đừng nói với con...vì Đằng Hy là người quan trọng của gia đình
này, nên nhất thiết Giai Băng phải gặp riêng anh chồng Đằng Hy
nhé!_Đằng Dạ cười lạnh một tiếng.
-Thì anh vốn là người quan trọng của gia đình này...và nên
nhớ..._Đằng Hy bước chân đến gần Đằng Dạ, nở nụ cười hiền đức xoa
đầu anh, giọng nói trầm ấm toát ra những lời lẽ lạnh toát_...nếu
không có người anh ngoài ý muốn này, kẻ phải nằm trên chiếc giường
hôi mùi thuốc kia...là cậu đấy, người em ngoài ý muốn, Đằng Dạ! Thế
nên, tất nhiên, đối với Giai Băng, anh cũng là một người quan trọng
mà cô ấy phải khắc sâu trong lòng, trong tim can, như cái nhà
này...và như em.
-Rất xin lỗi!_Hất mạnh tay Đằng Hy ra khỏi đầu mình, Đằng Dạ cũng
không ngần ngại cất trữ nụ cười tuyệt đẹp hoàn mĩ nữa, sung sức phô
diễn nó như một chiêu thức 'gậy ông đập lưng ông'_Anh bị như
vậy...là do số phận của anh xui xẻo. Đối với tôi mà nói, công đức
'xui xẻo' của anh, tôi chỉ có thể khắc ở dạ dày, để acid ăn mòn,
quét sạch mà thôi, chưa đến mức phải khắc sâu trong tim. Người như
anh...không đáng!
-Đủ rồi? Hai đứa đồng ý chuyện này chứ?_Để cho 2 đứa con trai cáu
xé lẫn nhau ngay trước mặt mình một hồi, Đằng lão gia, người có
quyền uy khắc chế được hai con người này lên tiếng phá tan bầu
không khí.
-Tất nhiên, có nhà để ở, con không có ý kiến_Đằng Hy nhún vai, cười
nhẹ, mắt liếc sang nhìn Đằng Dạ_Chỉ có điều, e rằng khó sống
với
người này.
-Như cũ...con không đồng ý!_Một lời đã quyết, Đằng Dạ cương quyết
đáp trả. Đáng nhẽ từ đầu anh có hơi xuôi xuôi rồi, nhưng đứng trước
nụ cười ruồi của anh trai, anh không tài nào đồng ý nổi.
-Nếu vậy...con có thể lựa chọn, một là ở lại đây và sống cùng Đằng
Hy, hai là...trở về sống tại Newyork như ba năm trước...
***
Âm thầm, lặng lẽ trước mọi chuyện dù có khủng khiếp, án binh bất
động dẫu liên quan đến điều quan trọng nhất của cuộc đời, không
phải ai cũng có 'cái tài bẩm sinh đó'.
Nếu 'nhẫn' là một nghệ thuật chân chính che lấp cái đen tối lẩn
khuất đằng sau, thì người biết nắm gọn 'nhẫn' trong tay chính là
người nghệ sĩ kì tài và với những suy nghĩ đáng sợ.
Lãnh Kiên cho rằng, dù anh phải loại nghệ sĩ tài hoa đó, nhưng kì
thực, anh lại đang bước vào con đường đó. 'Nhẫn' để chuẩn bị cho
những gì mình sẽ làm.
Anh thừa nhận, anh yêu Giai Băng đến tha thiết, đến mức cô như
những phân tử Oxi tự do lượn lờ trong không khí, và nếu một ngày cô
biến mất khỏi mắt anh, chính là lúc anh dường như không thể sống
được nữa. Nhưng anh không phải là Romeo nguyện vì Juliet mà từ bỏ
tên họ của mình, xã hội này không cho phép anh làm điều đó. Từ bỏ
mọi thứ để dang tay đón lấy tình yêu của mình, anh không làm được.
Không phải vì anh sợ túng bấn nghèo đói nên mới hi sinh tình yêu
của mình, điều anh sợ chính là Giai Băng vì anh sẽ phải chịu
khổ.
Gia đình anh là gia đình có thế lực, giết chết, hành hạ, đè nát
cuộc đời của một cá nhân nhỏ nhoi như Giai Băng là chuyện vô cùng
dễ dàng. Hơn nữa, anh muốn cô yêu anh mà không phải chịu đựng bất
cứ đau đớn nào về thể xác và tâm hồn, muốn cô được sống sung sướng
như những lời thề nguyền trước đây anh đã hứa.
Anh yêu cô, nhưng không yêu đến mức không nắm vững lí trí của chính
mình. Anh biết chừng mực, biết dừng lại và biết chuẩn bị kế hoạch
chu toàn cho mình. Có thể cho tình yêu của anh là tình yêu hèn
nhát, nhưng thà rằng hèn nhát để đối lấy hạnh phúc sau này cho
người con gái ấy, còn hơn là khiến người ta chìm đắm trong tình yêu
ở thực tại mà nhấn chìm cả tương lai trong đau khổ.
Có người sẽ hỏi, tại sao anh lại vô tâm, không sợ Giai Băng tức
giận, hiểu nhầm những điều anh làm? Tại vì, anh hiểu rõ cô, Giai
Nhân Kỳ của anh biết anh nghĩ gì, biết anh sẽ làm thế nào. Cô không
như những người con gái khác nhạt nhòa nước mắt trước mọi thứ, vốn
dĩ nước mắt cô đã cạn vào ngày đó, ngày thứ tồi tệ nhất trong đời
người ập đến, cùng lúc, vồ vập. Cô, nhất định đang chờ đợi anh. Chờ
anh...trong câm lặng.
Anh biết...điều đó...
Cô...không là ai khác...là Giai Nhân Kỳ của anh...là kẻ mang trong
mình...những chiếc mặt nạ đầy màu sắc và lộng lẫy.
-Hạ thiếu gia...ngài còn cần gì nữa không?_Một người mặc đồ đen
đứng thẳng trước mặt Lãnh Kiên, nhìn anh trầm ngâm 'chiêm ngưỡng'
thành quả của mình hồi lâu vẫn chưa cho nhận xét bèn nóng lòng lên
tiếng trước, mồ hôi lạnh chợt vã trên vầng trán cao.
-Tôi nghĩ anh còn có thể làm được hơn thế!_Đặt xấp ảnh xuống bàn,
Lãnh Kiên đan hai tay vào nhau, thâm thúy nhìn kẻ đối diện.
-À...vâng!_Nuốt ực một đống nước bọt xuống cổ, người mặc đồ đen cúi
thấp đầu, không dám đối mặt với đôi mắt châm chọc ý vị kia. Biết
thế, hắn đã nán lại chụp thêm vài bức rồi rời đi cho xong, mất công
bị mắng.
-Tiếp tục đi! Tôi cần càng nhiều càng tốt...những tấm ảnh của anh
ta và Đằng gia trước 12h trưa ngày mai, hiểu chứ?
-Tại sao ngài lại muốn tìm hiểu nhiều như vậy, liệu anh ta đã làm
gì phật ý ngài chăng?
-Không...tôi chỉ đơn giản muốn cho đám nhà báo chút thông tin về
chú rể bí ẩn của Giai Nhân Kỳ mà thôi!_Ngã dựa người vào thành ghế,
Lãnh Kiên đưa mắt nhìn đồng hồ, hảo tâm nhắc nhở_Anh còn 16 tiếng
12 phút 37 giây, chúc anh thành công!
P/s: Cuối cùng cũng xong chap của ngày hôm nay.
Thứ nhất, Su mong các tình iu sẽ đống góp những thắc mắc của mình
một cách tích cực. vì nó rất quan trọng với Su. Như cmt của bà
huongduong_misun hay bà le minh thuy ở kenhsinhvien ngày hum nay
đống góp đã giúp Su nghĩ ra thêm một bước mới của cốt truyện, làm
cho gd ĐNTLCCE trở nên đáng để tham gia hơn, hihi.
Thứ hai, SU muôn tham khảo các ba một chuyện: Sắp tới Su sẽ thi hk,
vì thế, Su muốn hỏi, các bạn sẽ lựa chọn phương án post truyện như
thế nào:
A. 2 ngày 1 chap và ngày thi Su vẫn post đều đặn
B. 1 ngày 1 chap và ngày thi ngưng post
Cuối cùng, mog chap này ko làm các bà thất vọng, hehe
***
Thế giới...sẽ luôn lặng như nước trước khi xảy ra một biến động nào
đó. Từ cái vĩ đại đến cái nhỏ nhất đều theo khuynh hướng bất di bất
dịch ấy không bao giờ thay đổi được.
Hai ngày trước, có thể gọi bầu không khí chung bao trùm lấy
Hà
Nội là sự bình lặng trong cay cú, trong nhức nhối. Còn bây giờ, nó
lại đượm màu náo nhiệt đến hỗn loạn, và có khi còn phảng phất sự
kinh sợ lẫn hãi hùng sâu trong thâm tâm của một số người. Nguyên
nhân
bao trọn cho tất cả những thất thường chóng mặt này, chính là 'nhờ
công lao to lớn' của những 'con chó săn tin' chuyên nghiệp-những
cánh nhà báo lắm lời tâm huyết với nghề, thích sống và hưởng thụ
dựa trên những bí mật sâu kín của người khác.
Vì một sự trở chứng phán đoán tinh nhạy, vì một khả năng siêu Việt
tiềm tàng nào đó giờ mới chịu bộc phát, chỉ trong vỏn vẹn 2 ngày
ngắn ngủi, gần như mọi thông tin bề nổi của khối băng khổng lồ-Đằng
gia đã 'được' phơi bày lên 'mặt tiền' của tất cả các tờ báo tiếng
tăm lẫn hèn mọn nhất, thậm chí, cũng chiếm một phần tin không nhỏ
trong những loại không hề có liên quan như báo phụ nữ hay tuổi
teen.
Báo nào thì báo, đối với Đằng gia, chúng đều có sức sát thương như
nhau.
Thân phận, tung tích, tuổi tác những đứa con họ luôn cố giấu diếm,
cố không để rơi vào vòng vây của dư luận đều đã bị lôi ra ngoài ánh
sáng, chính thức trở thành 'tội nhân' trong tầm ngắm các toà
soạn.
Tuy nhiên, nỗi thống khổ mà Đằng gia phải gánh chịu, niềm vui sướng
như nước vỡ bờ về giấc mơ những ngôi biệt thự cao cao, cao mãi của
đám nhà báo vẫn không bằng cơn kinh hoảng đến phát điên của một
người-kẻ vô tình đã trao của quý cho người ngoài mà vô tình không
trao cho con mình-Hạ lão gia.
-Không...không đúng...chuyện quái qủy gì đang xảy ra thế này?_Thất
thần lắc đầu cố chối bỏ thực tại, Hạ lão gia mắt dán chặt lên những
dòng chữ chi chít và bức ảnh minh hoạ to đùng trên mặt báo, bờ môi
tím tái mấp máy trong run rẩy.
-Cha quên rồi sao? Đằng gia cũng đã mở họp báo giải thích rõ chuyện
này_Thích chí nhếch môi trước phản ứng không sai biệt mấy với suy
đoán của mình trên mặt người ngồi đối diện, Lãnh Kiên hết mực thông
thả ngả người dựa vào ghế hưởng thụ thành quả.
-Ta...ta đã làm gì thế này chứ? Sao lại có thể xảy ra chuyện
này?_Hạ lão gia đưa tay vò đầu tự trách, thanh âm ông lạc đi trong
hoảng loạn. Trước giờ, ông luôn cho rằng bản thân mình là người rất
biết nhìn xa trông rộng, phán đoán luôn chính xác, tinh nhạy. Nhưng
giờ thì xem đi, ông đã làm gì thế kia? Ngu ngốc dâng cả một gia tộc
tài phiệt vào tay người ngoài trong khi những cô con gái của mình
vẫn sống sờ sờ ra đấy! Ngu ngốc!! Không thể ngu ngốc hơn nữa!
-Lúc trước không phải con đã cố ngăn cản cha rồi sao? Cha vẫn đâu
có nghe!_Lãnh Kiên không nể tình cha con bồi thêm vào nỗi đau của
ông.
-Chẳng lẽ ta yêu thương con mình là sai sao? Ai mà ngờ được rằng
con trai của bọn họ không hề sống thực vật, và ai biết được bọn họ
có những 2 người con trai chứ!_Điên tiếc đập bàn phẫn nộ, Hạ lão
gia rít lên, sắc mặt đỏ lên vì giận.
-Chẳng phải, Giai Băng cũng là con gái của cha sao?_Vô thức đáp lại
ngay sau đó một câu, Lãnh Kiên hơi rùng mình trước phản xạ quá ư
nhạy bén của mình. Cứ hễ nhắc đến những thứ gì thuộc về Giai Băng,
trong đầu anh lại bất giác nhảy vọt ra vô số ý nghĩ và không tự chủ
phóng thích nó thành lời.
-Lãnh Kiên!_Hạ lão gia gào tiếp, lúc này, cái tên Giai Băng đập vào
đầu óc ông như một con sâu làm rầu cả nồi canh, khiến ông càng muốn
nổi điên lên.
-Được rồi! Con sẽ nói thẳng, con có một kế hoạch muốn giúp
cha.
-Gì cơ?_Hạ lão gia lúc này như người vớ được cọc, tuy rằng vẫn chưa
hi vọng mấy vào lời đề nghị của con trai, nhưng lòng ông cũng đã có
chút sáng sủa hơn trước. Ông đưa mắt nhìn con trai toát ý trông
đợi. Cưới rồi thì sao? Đám cưới đó không hợp lệ.
-Nhưng...con có điều kiện muốn thương lượng_Đặt một tập tài liệu
mới cứng đã chuẩn bị sẵn từ trước xuống bàn, Lãnh Kiên đắc ý nở nụ
cười nho nhã giương mắt nhìn khuôn mặt dần lộ vẻ khó hiểu của cha
mình rồi...nụ cười anh vụt tắt, để bóng tối hời hợt mỏng manh chiếm
lấy, u tối.
Diễn viên quan trọng nhất...còn thiếu 1 người
***
Đằng Dạ là chồng của Giai Băng, xét theo mối quan hệ dây dưa rễ má
"vợ chồng có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu', Giai Băng cô nghiễm
nhiên nằm trong "tầm nhìn xa trông rộng" của cánh báo giới.
Mới đầu, Giai Băng cảm thấy cũng chẳng có gì phiền phức trước sự
xuất hiện bất thình lình và bất ngờ của họ, bởi đơn giản, những lúc
ấy, cô thường ngủ khì khi tác dụng nồng đậm của thuốc mê thấm vào
từng tế bào trên thân thể.
Nhưng, về sau, khi cơn đau và số lượng dùng thuốc mê giảm đau của
cô ít đi, cô lại nhiệt liệt giống cờ phản đối, sợ nhìn thấy họ hơn
sợ cọp. Đám nhà báo này quả thực càng ngày càng quá đáng, họ cho
người canh me cô 24/24 giờ thu thập thông tin cô đã không nói gì,
im
lặng biến họ thành pho tượng trong mắt mình thì thôi. Đằng này, họ
lại được nước lấn tới. Hễ cô sơ suất làm gì đó 'trái mắt họ' là thể
nào, cô cũng gánh một đống hậu quả nghiêm trọng đằng sau. Tỉ dụ,
lúc cô há miệng ăn chút cơm, y xì ngày mai mặt báo sẽ có cái hình
cô há miệng, còn phần ăn cơm thì chẳng thấy đâu, ấy thế, trên tựa
đề còn ghi rõ "Tình trạng sức khỏe của Giai Nhân Kỳ đáng báo động:
Răng sâu!".
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các
bạn vui vẻ)Và rồi nhờ bài báo hết sức ưu ái quan tâm này, Giai Băng
ngày hôm sau bị vây bởi một đống nha sĩ từ trẻ tới già, từ nghiệp
dư đến Hoa đà tái thế của người hâm mộ 'gửi' đến, miệng gần như
phải há to hết sức mất hình tượng hàng giờ liền đến sái chỉ để họ
tận tâm nghiên cứu, thủ tiêu cái răng sâu tí ti hiếm hoi kia
đi.
Hay thậm chí, nếu cô ăn quýt bị nghẹn cổ, người ta cũng không tiếc
giấy mực đăng tải rằng thiếu phu nhân Đằng gia nghẹn quýt, kêu gọi
khắp cả nước chắp tay cầu nguyện để cô tai qua nạn khỏi. Đấy, có tí
thế thôi mọi chuyện đều được thổi phòng lên, khiến Giai Băng đôi
lúc nhíu mày suy tư tự hỏi, nếu cô thình lình ngã cầu thang chưa
biết sống chết, liệu họ có 'kết án' cô tự nạn và khuyến khích mọi
người làm lễ quốc tang, gửi phong bì, đúc tượng vàng cô luôn không
nữa.
Mà...cũng chẳng trách họ được, có trách...thì nên trách hai ông anh
họ Đằng, một người là 'chồng' trên giấy đăng kí kết hôn, một người
là 'anh chồng' trên danh nghĩa của cô kia ham sống sợ chết, từ khi
vỡ lở tin tức liền suốt ngày chôn mông ở xó nhà, không chịu ló mặt
ra công chúng 'trình làng', báo hại những nhà báo 'tinh anh, lỗi
lạc' phải thức đêm đi bar uống cà phê nghĩ kế, vò đầu bứt tai một
hồi không ra, túng bấn quá liền 'túm' cô làm mồi nhử dẫn dụ.
Nhưng...họ thông minh mấy cũng không ngờ mình lại chọn nhầm đối
tượng là cô. Bởi lẽ, địa vị cô trong lòng 2 người kia không đáng 1
xu, sẽ chẳng ai liều chết xông ra đường để nhặt 1 xu lẻ không đáng
tiền đâu.
Hôm nay, phòng bệnh Giai Băng đặc biệt đông nghịt người, số lượng
kí giả cũng bỗng dưng tăng vọt lên gấp đôi so với ngày thường, tinh
thần cao hứng phấn chấn hẳn lên.
Mẹ chồng cô đến thăm, nước mắt ngắn nước mắt dài cùng cô đóng vở
'Mẹ chồng nàng dâu' hết sức chân tình cho đám kí giả hí hoáy thu
thập thông tin rồi ra về. Như những lần trước bà đến thăm cô một
mình...và cũng rời đi với vô vàn cái đuôi đằng sau...
Sau khi đám kí giả bị mẹ chồng Giai Băng hút đi hết, phòng bệnh của
cô trở nên trống rỗng, tẻ nhạt một cách kì lạ. Nắng hắt qua cửa
kính cửa sổ, mang theo một nỗi buồn mang mác nào đó đổ ập vào trái
tim cô. Nắng chiều...không giống như nắng sớm, nó thực sự buồn,
buồn đến đáng sợ.
Cuộc đời cô, từ khi nào có nắng chiều len lỏi đến như thế? Từ lúc
đến trại trẻ địa ngục đó, hay từ khi bước vào Hạ gia?
-Giai Băng, ngươi thật quá độc ác!!! Sao người kết hôn với hội
trưởng Đằng Dạ mà không kể cho ta hả? Ngươi có còn coi ta là bạn
không?_Diệp Mi mấy ngày không gặp bất thình lình đứng thù lù trước
cửa phòng bệnh mở toanh không kịp đống lại của Giai Băng, hung hăng
rống lên một tiếng với tông giọng trong veo cao vút của mình rồi
chạy bổ đến giường bệnh của cô, hờn dỗi đưa tay với lấy miếng điểm
tâm to đùng trên đĩa, vừa ngốn vừa quở mắng.
-Diệp...Diệp Mi?_Sững sờ trước sự xuất hiện của cô bạn thân, Giai
Băng không nói được gì hơn, trơ mắt nhìn nó chén sạch đĩa điểm tâm
mẹ chồng vừa mang đến cho mình.
-Ngươi còn nhớ tên ta cơ đấy!_Lấy tay lau hết vụn bánh vương trên
khóe miệng, Diệp Mi hừ lạnh một cái_Giờ thì nói đi, sao ngươi không
khai với ta anh Đằng Dạ đẹp trai, lạnh lùng, nức tiếng P&P kia
là chồng của ngươi? Hay ngươi sợ nguyên tắc chồng của bạn cũng là
chồng của mình nên giấu diếm không cho ta biết chứ gì?
-Không! Vì vốn dĩ chả có gì để kể!_Đứng trước câu chất vấn liên tục
đầy phi tiêu 'calo' từ miệng cô bạn, Giai Băng nghiêng đầu tránh,
hờ hững đáp lại. Nếu cô biết sớm tên hội trưởng hung ác kia là
chồng cô, thì cha nuôi cô hẳn cũng biết rồi, đâu đến lượt cô lấy
anh ta mà kể.
-Tại sao lại không có gì để kể!_Diệp Mi khí thế đập mạnh tay xuống
nệm, cao giọng nói_Ngươi có biết anh ấy nổi tiếng đến cỡ nào không
hả? Nhiều người muốn được nói chuyện với anh ấy, liếc trộm anh ấy
cũng không có cơ hội, vậy mà ngươi, một Giai Nhân Kỳ bèo bọt chỉ
được cái mã, chỉ 2 tuần đã leo lên vị trí lão bà của anh ấy. Ngươi
xem có thiên lí không hả?
Chết thật! Cô quên mất Diệp Mi là hủ nữ, kẻ luôn miệng tia Đằng Dạ
với hội phó P&P đại học ban A! Nay cô chia rẽ cặp đôi trong
mộng của nó, hậu qủa...chỉ có bi!
Không được! Không thể đưa thân cho người ta chém mà không
phản khác. Cô phải lật ngược tình thế!
-Diệp Mi..._Liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng rất nghiêm trọng vì hét quá
lớn nên mệt của Diệp Mi, Giai Băng vút ngực bình ổn thân thể chuẩn
bị tư tưởng rồi đưa đôi mắt to tròn luôn ngần ngận nước như sắp
phát khóc mà ông trời ưu ái ban cho nhìn bạn, cơ mặt biến hóa có
chút buồn bã_...ta phải nói chuyện này với ngươi. Nhìn người không
nên nhìn vẻ bề ngoài được, ngươi còn cần phải tiếp xúc với người đó
mới biết được bản chất thật sự của người đó có giống với bề ngoài
hào nhoáng không.
-Thế thì sao?_Không hiểu bạn mình đang định nói cái gì, Diệp Mi
nhíu máy, bộ mặt nghiêm trọng như mấy ông chú cảnh sát đi lấy lời
khai.
-Thì...sau một thời gian tiếp thúc với Đằng Dạ lạnh lùng, đẹp trai
trong lòng ngươi, ta rút ra được một số thông tin cần thông báo.
Thứ nhất, Đằng Dạ...anh ta giới tính nam 100%, cực kì thích phụ nữ
và có những hành vi vô cùng biến thái, đồi bại với người khác
phái._Giai Băng nhỏ giọng trầm ấm, ra vẻ vô cùng thần bí truyền đạt
cho bạn mình, cố khai sáng đầu óc ngu muội vì trai đẹp của
nó.
-Ý ngươi...ngươi và anh ta..._Diệp Mi quả nhiên lanh trí nhầm chỗ,
ủy khuất nhìn Giai Băng, hóc mắt thêm viền đỏ_...ngươi dám làm ô uế
anh Đằng Dạ của ta?
-Không..._"Ngươi đang nghĩ cái quỷ gì vậy?"_...ý ta là anh ta có ý
đồ xấu với nhiều cô gái, nhất là những cô nàng có số đo 3 vòng khó
chỉnh 90-60-80, hiểu không? Ta chưa hoàn mĩ đến mức đó. Tiếp nữa, ở
rất dơ và lười biếng. Cái bộ ngực rắn chắc mà ngươi thường nhỏ dãi
miêu tả chính là nhờ anh ta đi nâng ngực mà ra đấy!
-Hở? Thời đại này có nâng ngực cho nam sao?_Diệp Mi nghi ngờ liếc
Giai Băng, một chốc sau chợt khựng lại, sắc mặt bớt chút gay gắt
hơn lúc trước, đã thế, nó còn làm một tiếng nuốt nước bọt đánh ực
rất lớn. Thể nào cũng đã mắc câu.
-Đúng vậy! Anh ta mới đây còn lén ta đi nâng ngực đó, ta thấy tận
mắt mà!_"Cầu chúa cho ông tiến sĩ nào phát minh sớm sớm loại công
nghệ này đi!"_Ngươi tuyệt đối không nên bị vẻ ngoài kia làm cho mờ
mắt. Bên ngoài thì thế chứ bên trong hoàn toàn mục nát, không đáng
một hào, hãy tin người từng trải như ta đi
-Giai Băng, không cần nói nữa đâu!_Diệp Mi thất thần một chút, lắc
đầu nhỏ nhẹ nói.
-Gì thế? Ta phải nói hết đã chứ! Ngươi còn chưa biết nhiều về anh
ta đã muốn thối lui là sao?
-Thôi ta về đây, nhà có việc rồi, bye nhé!_Không cho Giai Băng kịp
tự biên tự diễn ra một đống 'bộ mặt thật' của Đằng Dạ, Diệp Mi đứng
phắt dậy, túm nhanh lấy cái túi của mình rồi chạy phốc về phía cửa
không thèm quay đầu lại.
Biểu hiểu này thực sự làm cho Giai Băng hồ nghi. Trước giờ, hễ cô
nói cái gì, nhất định Diệp Mi sẽ hét lớn lên phản ứng lại cho kì
được, nhưng sao giờ lại ngoan ngoãn cụp đuôi bỏ chạy như bị ma đòi
thế. Chẳng nhẽ, cô nàng bận hẹn hò với anh William Cường (Câu nói
hoa mĩ của WC) sao? Có 'người yêu' quên bạn, được!
Toan mắng trong lòng cho Diệp Mi một trận, một bóng người cao lớn
bỗng xuất hiện, che đi ánh nắng heo hắt phía cửa sổ.
Giai Băng quen thói ngẩng đầu nhìn, sắc mặt theo vết xe đổ của Diệp
Mi mà tái đi, nhợt nhạt.
Không phải miệng cô thối đến mức vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến
đòi mạng chứ?
-Đằng...Đằng...
-Chào bà xã!_Nở nụ cười 'xa xỉ' nhất tặng cho Giai Băng, Đằng Dạ
ngọt giọng đến tê tái cả da gà gọi cái thân phận đánh chết cũng
không dám nhận mà hiện giờ cô đang mang kia, khuôn mặt lạnh lẽo
không khác thường ngày là bao, có điều, hàn khí tỏa ra khá nhiều
khiến cô rùng mình cóng lạnh.
Hình như...cô bị bắt quả tang rồi thì phải?
P/s: Haizz định ráng viết thêm xí xí nữa up đoạn gay gay cho mấy bà
nhưng rág ko được, đọc đến đoạn này thui nha. Ủng hộ nhiệt tình
nhé, hihi, tks nhìu á. À, các bà nghĩ Đằng Dạ sẽ làm gì khi nghe
những lời nói như vậy nà??
Chap 16: Kẹo ngọt
-Ahaha, ông xã, lâu rồi không gặp_Rùng mình thất kinh đón nhận đòn
'sát thương trí mạng' từ bờ môi hấp dẫn của Đằng Dạ, Giai Băng lạnh
người đổ mồ hôi hột, nuốt ực đống nước bọt đắng chát xuống dạ dày
rồi e thẹn đưa tay lên xoa xoa cái cổ thon dài đã tháo nẹp lành lặn
của mình, miệng cố nặn một nụ cười méo mó_Ái, vợ ông xã mỏi...mỏi
cổ rồi, nghỉ ngơi đây! Ông xã về đi nhé, không tiễn.
Nói đoạn, Giai Băng theo kế, không cần tiếp nhận lời đáp trả của
đối phương, tự động nằm xuống giường, biết thời biết thế xoay lưng
về phía Đằng Dạ, mắt nhắm hờ vờ ngủ.
-Chính xác là 1 tuần 2 ngày chúng ta không gặp nhau..._Nhìn biểu
hiện rõ ràng muốn tránh né mọi hậu quả vừa gây ra của Giai Băng,
Đằng Dạ không ai khiến nghiêm giọng chấn chỉnh_...có lẽ...điều đó
khiến em không mấy hiểu rõ về tôi lắm thì phải, bà
xã!
-..._"Phiền anh vất cái từ 'bà xã' thừa thãi kia đi, nếu không, tôi
không thai nghén cũng nôn ọe đến chết mất!" Im lặng lxúi lí trí
phản bác, Giai Băng cố chấp nhắm mắt, đôi mày ngài vì câu nói sến
súa của ai kia có chút nhíu lại.
Biểu hiện này...vô tình hay cố ý được thu vào đôi đồng tử đen sâu
hút của Đằng Dạ, kích thích khóe môi anh hơi cong lên, nhẹ.
-Giờ tôi khó khăn lắm mới đến được đây mà không để bọn 'dã thú'
ngoài kia phát hiện, ích nhất em cũng nên ý tứ ngồi dậy mà ôm tôi
một cái, sau đó cùng tôi vun đắp tình cảm 1tuần 2 ngày qua vô tình
bỏ lỡ chứ?
-..._"Xin lỗi! Tôi có não có chất xám đàng hoàng, đừng mơ tôi nghe
lời anh! Ôm anh tôi thà ôm cột điện nó ngầu hơn!" Tâm khảng Giai
Băng chanh chua đốp chát lại, khóe môi bất giác cười mỉm đồng thuận
một cái.
-Đừng so sánh tôi với cột điện, tôi ở đây mà em đi ôm cột điện thì
mất mặt lắm đấy, bà xã!_Sống chết vẫn bấu lấy hai từ 'bà xã' thọc
ngoái dạ dày Giai Băng, Đằng Dạ không biết học lỏm ở đâu phép đọc
tâm thuật, thản nhiên nói trúng tim đen cô.
Rồi, biết trước Giai Băng sẽ lì mặt giả câm giả điếc, thân thể Đằng
Dạ từ tĩnh chuyển sang động.
Ví hình hài nhỏ bé nằm im trước mặt là một con suối nhỏ, Đằng Dạ
chậm rãi mà rất dứt khoát đặt đầu gối chân phải lên chiếc đệm trắng
trên giường, nhào chân trái 'bay' qua 'dòng suối' đặt đầu gối ở
'bờ' bên kia, thuận đường đặt hai tay chống hai bên. Khi tâm thân
to lớn của mình gần như bao trùm, gói gọn Giai Băng ở trong phạm vi
hẹp nhất định n Đằng Dạ cúi đầp thấp lên tiếng.
-Mau dậy đi! Tôi cần phải 'uốn nắn' lại tư tưởng rách nát và những
ý nghĩ mục ruỗng trong đầu em!
Thanh âm trầm mê hoặc, giống như mật ngọt xâm chiếm lấy mọi tâm trí
của Giai Băng, gần như nung chảy toàn thân cô thành một mớ dung
dịch lỏng đặc quánh, ám muội mê hoặc phả theo hơi thở ấm trêu hoa
ghẹo nguyệt lớp lông tơ xúc giác bên tai cô.
Không chịu đựng nổi trước hành động dễ làm mình nghĩ bậy của người
kia, Giai Băng thình lình mở to mắt 'chiêm ngưỡng' cái mặt phóng
đại gấp đôi của Đằng Dạ vừa tàn nhẫn đập vào đáy giác mạc, khóe môi
giật giật liên hồi
-Anh...anh muốn làm gì?_Đừng hỏi tại sao cô không hét lớn như mấy
cô nàng có cảnh ngộ bi đát trong phim Hàn nhé, vì lòng cô đang gào
thét còn to hơn họ.
-Muốn chúng ta tìm hiểu thêm về nhau...để em có những nhận xét
thiết thực hơn về anh!_Đằng Dạ mặt dày mày dạn tỉnh bơ đáp, một tay
di dời từ vùng nệm trắng muốt, lẹ lẹ bò lên gò má trắng mịn rồi
'ngự thiền' trên bờ cánh môi hoa anh đào mềm mại của Giai Băng, ám
muội thốt lên những câu nói có cánh mà chỉ người đen tối mới
hiểu.
-Tôi...tôi...thách anh chạm vào một cọng lông tơ của tôi đấy!_Sợ
hãi một thoáng, Giai Băng trấn tĩnh nhớ đến mấy câu nói trong phim
kiếm hiệp, mạnh miệng áp dụng.
Đằng Dạ nghe thế chỉ cong môi, nhanh chóng 'bựt' 'nguyên' một cọng
tóc tơ trên trán Giai Băng khiến cô không kịp la lên rồi trưng
'chiến lợi phẩm' mình thu được cho chủ nhân của nó xem, ngây thơ vô
số tội hỏi:
-Cái này được có được coi là lông tơ của em không, bà xã?
-Anh...anh..._"Anh dám 'bựt' tóc tôi? Anh chê sống lâu quá rồi
à?"_Anh thử đụng vào người tôi xem...tôi sẽ liều chết với
anh!
-Thế bờ môi tôi đang chạm không phải của em à?_Đằng Dạ tiếp tục
'một vé về tuổi thơ'.
-Ách!! Anh..._Đến nước này, Giai Băng hoàn toàn khẳng định Đằng Dạ
thực sự chán sống, cô tức giận vất hình tượng sang một bên, hét lớn
vào mặt anh_Đằng Dạ, tôi nói cho anh biết, nếu anh dám làm gì quá
đáng với tôi, tôi sẽ không nể tình anh là chồng tôi mà khiến anh
tịt nòi, hết sinh con nối dõi luôn đấy!
-Cạch!_Sau tiếng quát nạt chói tai của Giai Băng, một tiếng động lạ
chợt vang lên, cắt ngang mạch 'tâm tình' của cặp vợ chồng
trẻ.
-Xin lỗi đã làm phiền!_Một bà cô mặc áo blue không biết từ chỗ nào
chui ra, xuất thần xuất hiện trong phòng bệnh của Giai Băng. Bà ta
nghiêm mặt đẩy gọng kính đang trễ xuống, sắc mặt có chút hồng hồng
rất khả nghi.
-Không, không phiền!!!_Giai Băng mừng quýnh đưa mắt nhìn bà ta, mắt
lóe sáng còn chói lòa hơn lúc nhìn thấy tiền.
-Có chuyện gì?_Tiệc vui chưa ngồi ấm ghế đã có người tới phá, Đằng
Dạ đương nhiên không hề vui vẻ gì, anh lạnh giọng khô khóc hỏi, ánh
mắt sắc như lưỡi kiếm quét về phía bà bác sĩ.
-Đã đến giờ thiếu phu nhân cần uống thuốc, cậu chủ!_Bà bác sĩ ngoan
cường giữ bình tĩnh, đều giọng thông báo_Thế nên, phiền cậu chủ
dừng việc đang làm lại một chút!
-Ồ! Đến thời gian uống thuốc rồi sao?_Giai Băng được nước tỏ vẻ
tiếc rẻ, e thẹn nhìn Đằng Dạ đang trèo xuống giường, hết sức ngọt
giọng_Ông xã, tiếc quá!
-Yên tâm, đời còn dài!_Đằng Dạ thâm ý
cười khẩy một cái, khoanh tay đặt trước ngực nhìn bà bác sĩ lấy
đống thuốc đủ loại chuẩn bị đưa cho Giai Băng uống.