Ông trời quả thật muốn trêu đùa người sống như cô mà! Sao một chàng
trai đẹp đến thế này lại trở thành một kẻ tàn phế, uổng phí cả một
đời người cơ chứ! Thật không công bằng chút nào!
Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Giai Băng, Đằng phu nhân kéo cô lại
gần hơn chút nữa. Bà đặt bàn tay cô vào lòng bàn tay gầy lạnh ngắt
không chút sức sống của chàng trai.
Hơi lạnh u ám từ bàn tay ấy dần dần xua đuổi đi hơi ấm mỏng manh
trên bàn tay cô...và...cũng như dần bao trùm lấy cả thế giới của
cô.
Đẹp trai? Cô công nhận cô là chúa mê trai, từ thuở cha sinh mẹ đẻ
nó đã như thế rồi nên có bàn cũng vô ích...nhưng...cô không phải là
kẻ dựa vào trai đẹp để sống, cô cũng như bao người, sợ cô đơn và
mưu cầu tình yêu. Thế nên, hiện tại, đẹp đối với cô chẳng có nghĩa
lí gì...khi nó lại tồn tại trên một cơ thể không có sự sống. Nếu
phải lấy, cô thà lấy Đằng Dạ còn sướng hơn, tuy rằng cô ghét hắn,
nhưng ít ra, hắn không để cô cô đơn. Còn người này...
Cô là một người con gái xinh đẹp, thông minh (người ta cũng nói
thế) chỉ có hơn chứ đâu có thua gì những người đầy rẫy ngoài kia
đâu., tại sao cô lại phải chịu đựng tương lai không lối thoát và bế
tắc như thế này chứ. Cô không chấp nhận điều này, không bao giờ
chấp nhận.
Rồi bỗng, một nỗi căm hận ngập tràn vây lấy toàn bộ xúc cảm hiện
tại của Giai Băng cô. Cô hận ai, hận cái gì? Hận cha mẹ-những người
đã đích thân từ bỏ tình máu mủ, bỏ cô lại ở Hạ Gia đổi lấy cái công
ty sắp đứng trên bờ vực phá sản đó, để rồi giờ đây cô phải lâm vào
tình trạng không ai cần này ư? Hận người cha nuôi tàn ác, nhẫn tâm
bóp nát tình yêu đầu đời của cô với Lãnh Kiên? Hay cô hận Chúa, kẻ
đã dồn hết tất cả mọi đau khổ của đời người lên đầu cô?
Không! Cô không hận ai cả! Bởi vì có hận...cô cũng chẳng níu kéo
được thêm điều gì. Cha mẹ cô đã chết, bọn họ đã dắt tay nhau sang
thế giới bên kia trong vụ tai nạn chớp nhoáng, cô hận để nhận lại
sự che chở và chúc phúc trên thiên đường của họ à? Cha nuôi cô, dù
không có tình cũng có công nuôi cô khôn lớn, chỉ vì một chút hận
thù che mắt mà phản lại cái công tựa núi Thái Sơn của ông, cô không
làm được, dù gì, cuộc sống của cô có ông, mới có đủ màu sắc để nếm.
Hận Chúa? Chúa là ai? Chúa chẳng là gì với một người theo chủ nghĩa
tự do như cô cả. Hận! Có lẽ cô chỉ có thể hận bản thân mình vô
dụng, đứng trước cuộc đời mà chỉ biết câm lặng ngắm nhìn mà
thôi.
-Ta biết, với con, việc này là một nỗi bất hạnh rất lớn_Đằng phu
nhân ôn nhu nói, vẻ mặt đôn hậu đến mức khiến người khác có cảm
giác tội lỗi dẫu chẳng làm gì nên tội.
Bà biết cô phải chiệu nỗi bất hạnh như thế nào đấy. Nếu vậy, tại
sao bà vẫn còn một bực bắt cô phải chuyện đựng nỗi bất hận đó. Bà
biết vậy thì hãy giải thoát cho cô đi chứ!
Giai Băng cúi gằm mặt, hàng trăm lời nói hần thù, đay nghiến và lẫn
cả đau đớn như muốn tuôn ra khỏi cuống họng cô. Nhưng, cô vẫn chỉ
có thể cúi đầu với một nụ cười nhẹ vương trên khóe môi. Nụ cười ấy
không vui, không buồn, vô cảm và có chút gì đó lạnh lẽo. Vì, từ
lâu, cô đã phải học cách mỉm cười, như một con búp bê ngoan ngoan
trong lồng kính, kể cả dẫu cô có muốn khóc cũng phải cười để xem
như mình đã khóc, muốn giận điên cũng phải cười để áp chế mọi cảm
xúc. Cô là vậy, thế nên mới có cái biệt danh Giai Nhân Kỳ như ngày
hôm nay.
Nụ cười ấy của Giai Băng, nhưng một thứ gì đó khiến mọi hoạt động
của Đằng phu nhân đều ngưng trệ, bầu không khí xung quanh cũng
dường như khô cứng lại, ngột ngạt.
Đúng! Chính là như vậy!
Đáy giác mặc Đằng phu nhân lóe lên một tia sáng ý vị. Là vui mừng,
là thỏa mãn hay là hoảng sợ?
Không cần biết.
Đối với bà, người con gái trước mắt này bỗng dưng rất phù hợp với
gia tộc của bà. Giai Băng rất biết kiềm chế cảm xúc, là một kẻ biết
gạt cảm nhận của mình sang một bên để sống, biết coi chúng như một
gia vị rẻ tiền. Rất tốt! Cô rất xứng trở thành Đằng thiếu phu nhân
kế nhiệm. Dẫu chỉ có một nhiệm vụ duy nhất...nhưng...chọn lựa con
dâu có năng lực vẫn rất cần thiết.
-Giai Băng, con hãy vì ta, vì thằng bé, và vì cả cái gia tộc này,
cố gắng nhẫn nhịn. Ta đảm bảo, sẽ không bao giờ để con phải chịu
khổ, chịu đói. Đằng gia ta sẽ bảo vệ con!
Ko để phải chịu khổ, chịu đói...sẽ bảo vệ?
Giai Băng bật cười chu chát, nếu cô nhớ không nhầm, cô đã từng nghe
câu nói này vào cái ngày cha mẹ cô qua đời vào 13 năm trước thì
phải. Khi cô khóc
ngất trên mộ cha mẹ mình, cha nuôi cô đã bước đến, ông nhìn cô một
lát rồi không có lau nước mắt trên mặt cô như mẹ mà xoa đầu cô, dịu
giọng nói "Đi với ta, ta sẽ đảm bảo cho con không chịu khổ, không
chịu đói. Hạ gia sẽ bảo vệ con!"
Ngày ấy ùa về trong lòng làm trái tim cô se lạnh. Năm ấy, với cô,
câu nói đó như 1 cánh tay kéo cô ra khỏi vũng lầy nhơ nhuốc, đem
lại cho cô chút ánh sáng hi vọng yếu ớt, nhưng giờ đây, nó như nhấm
chìm cô xuống đáy hố sâu không tài nào thoát ra nổi, thổi tắt đi
ngọn lửa muốn được sống mà cô đã khổ công thắp nên.
"Giá như...hắn chết đi thì tốt!"
Giai Băng thoáng rùng mình khi ý nghĩ độc ác ấy vừa loé lên trong
đầu cô. Lần đầu tiên, cô muốn nguyền rủa 1 người, khao khát muốn
giết chết một ai đó. cái cảm giác này hoàn toàn khác với ý nghĩ
muốn chôn sống Đằng Dạ trong cô lúc trước. Bởi lẽ, nó là khao khát
cháy bỏng rực lên lúc cô thực sự đối mặt với hiện tại, lúc cô hiểu
rõ...mình là ai.
-Giai Băng, con đứng đây chút nhé, mẹ đi tìm bác sĩ có chút
chuyện_Đằng phu nhân nói xong liền ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa mà
không hề để tâm đến bộ dạng mưu tư của Giai Băng lúc này.
Phải! Đây là cơ hội tốt để cô...xóa bỏ tương lai đen tối...sắp đến
gần!
Chap 10: Áo cưới
Cô phải làm gì? Làm gì đây!
Quay đầu để chắc chắn Đằng phu nhân đã đi hẳn, Giai Băng đưa mắt
đảo lên hình hài không sự sống kia, tâm trạng trở nên rối loạn kinh
khủng. Lương tâm của một con người, niềm khao khát được sống tự dò
dù chỉ một lần cùng lúc trỗi dậy trong trái tim Giai Băng, đấu đá,
dằng xé lẫn nhau như mấy bà cô bán hàng ngoài chợ, mùi thuốc súng
trong lòng cũng trở nên nồng nặc không kém. Điều này, cản trở hết
mọi dự định đang nung nấu trong lòng của Giai Băng. Cô đâu phải là
người tàn nhẫn đến mức không quan tâm đến mạng sống của người khác
chứ, nhưng, quan tâm đến mạng sống của họ, vậy mạng sống của
cô...nó sẽ ra sao đây?
-Xin lỗi!
Mở miệng thốt lên câu nói có lương tâm cuối cùng, người Giai Băng
run lên nhưng đôi mắt đen của cô vẫn linh hoạt đảo đều khắp quanh
căn phòng, nơi hàng trăm máy móc kì lạ đang hoạt động hết công
suất. Mắt cô ngừng lại, 'dán' lên cái công tắc điện ở phía góc
phòng.
Ngẫm ngợi gì đó một chốc, Giai Băng tiến về phía công tắc điện, đưa
tay lướt nhẹ lên vỏ cao su đen của nó. Bàn tay cô không ngừng run
lên, mồ hôi lạnh toát vô thức túa ra chảy dại trên vầng thái dương,
làm mờ nhoè mắt cô.
Không để cái gan bé như óc chim sẻ làm lí trí mình xao động, Gia
Băng đưa tay còn lại nắm chặt lấy cổ tay ngự trên công tắc điện
đang run rẩy, cố định nó.
Cô nhắm mắt, hít sâu, thở mạnh bình ổn bản thân mình rồi mở mắt,
quệt đi đống mồ hôi vương trên trán, chuẩn bị...
-Ring!_Tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi xách của Giai
Băng ở trên chiếc ghế đằng xa vang lên làm người có tật như Gia
Băng giật mình hốt hoảng, cuống lên không biết nên làm gì.
Bối rối một lúc, sợ chuông kêu lâu sẽ làm người khác phát giác,
Giai Băng quyết định chạy đến lục túi xách, lôi điện thoại ra nghe
thì một giọng nói vang lên.
-Đồ điên! Mày hẹn tao sao không đến? Mày có biết thời gian của ông
mày đây là vàng là bạc không hả? Giờ mày mà không đến tao chọc tiết
mày đi!_Sau khi xổ một tràng đầy phẫn nộ, ngươi bên kia không cho
Giai Băng kịp nói gì đã ngắt kết nối, để lại một dãy tút dài.
Cái...cái gì thế này!?
Ngẩn người vì tự dưng bị mắng té tát không thương tiếc tới mức màng
nhĩ có dấu hiệu sắp sửa đứt phựt Giai Băng đưa điện thoại ra khỏi
tai, tròn mắt nhìn dãy số lạ vô cùng ưu tư xuất hiện trên màn hình
điện thoại. Thở dài đánh sượt một cái, cô nới lỏng ngón tay, vô
tình thả điện thoại rơi xuống sàn rồi theo vết xe đổ của nó ngồi
sụp xuống, 2 tay ôm trọn lấy vai mình, run lên từng hồi như
sốt.
Nếu trước đó, Giai Băng cô run vì sợ hãi, vì hồi hộp, vì cái cảm
giác lương tâm cuồng quẫy khi phải tự tay mình bóp nghẹt đi sự sống
của một ai đó thì giờ, cô lại run sợ vì nhận ra một điều, rằng bản
thân cô thật ngu ngốc, ngu ngốc đến mức không thể tưởng tượng
nổi.
Trong căn phòng này chỉ có một mình cô, nếu Đằng Hy chết, chẳng
phải, cô sẽ trở thành nghi phạm duy nhất hay sao? Hơn nữa, cô không
chuẩn bị sẵn găng tay cũng như đồ nghề của mấy ông anh chuyên làm
nghề giết thuê, chỉ cần cô tắt cái công tắc điện đó đi, dấu vân tay
của cô nghiêm nhiên sẽ được lưu lại trên đó, người ta không biết
thủ phạm là cô mới là chuyện lạ Việt Nam đấy.
Trầm mắt phân tích một hồi không lâu không ngắn trong bầu không
gian tĩnh lặng, Giai Băng ngẩng mặt lên, giương mắt nhìn Đằng Hy
vẫn bình an ăn no ngủ kĩ trên giường bệnh, khóe môi nở một nụ cười
chua
chát, cay đắng và lạnh lẽo.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các
bạn vui vẻ)Với con người thật của cô, muốn giết một ai đó thì cần
phải tinh vi hơn. Ông trời cho cô bộ não và chất xám, sao cô lại
không sử dụng nó để làm điều mình muốn cơ chứ. Tốt nhất, không ai
nên biết chuyện này và bàn tay cô cũng không nên bị máu vấy
bẩn.
-Đằng Hy! Rất vui được gặp, ông xã!
***
Ngày cưới của Giai Băng, theo bước chân lúc nhanh lúc chậm của thời
gian, thoắt cái đã chỉ còn một ngày nữa là đến. Như dự liệu ban đầu
hai bên gia đình vừa cãi nhau vừa bàn bạc, mọi đồ dùng cần thiết
cho tân gia đều đã được trang hoàng đâu vào đấy, chỉ còn chờ cặp vợ
chồng trẻ về 'quậy'. Họ hàng, khách mời cùng thân tính từ Lào,
Campuchia, đến Pháp, Anh đều đã được Đằng gia nhanh tay lẹ mắt gửi
thiệp mời bằng 'chim bồ câu' sắt 'áp tải' đến. Sự kiện mới được
tiết lộ này làm giới truyền thông được một phen chao đảo thần thái,
lòng nửa đau quặn nửa hồ nghi khó hiểu. Thứ nhất, họ đau quặn vì
không tìm được thông tin động trời lở đây này sớm, làm túi tiền của
họ bị thất thu nghiêm trọng một khoản câu khách không nhỏ. Thứ hai,
điều họ hồ nghi, băn khoăn chính là tại sao, cậu con trai vốn sống
trong tình cảnh thực vật của Đằng gia lại có thể kết hôn, lập gia
đình với người tiếng tăm cũng không kém, Giai Nhân Kỳ.
Cơ mà, băn khoăn cũng chẳng có tiền rơi xuống mà ăn thế nên, việc
của họ không phải là ngồi cầm kính lúp, đi soi xét mọi chuyện như
mấy anh thám tử lỗi thờ, việc của họ là đi thu thập thông tin, cát
xê nó lên và ngồi đếm tiền là được.
Do đó, đám cười này, họ không thể không quan tâm đến, dù rằng, nó
sẽ buồn cười đến thế nào.
Đêm khuya trước ngày cưới, giữa lúc Đằng phu nhân đang mơ màng
trong giấc mộng về một đám cưới linh đình, long lanh lóng lánh của
con trái mình với một dòng nước dãi vô thức hài lòng trào ra trên
khóe miệng thì bất thình lình, bà mở mắt, như người chết sống dậy
chăm chăm chiếu tướng cái trần nhà hết 10 phút dài rồi bật người
dậy, ngồi thẫn ra giữa giường, lòng dấy lên một nỗi khó chịu đến bà
cũng không lí giải nổi tại sao.
Tức mình trăn trở, nghĩ hoài không ra trong khi ông chồng vẫn ngang
nhiên say sưa ngáy bên cạnh, Đằng phu nhân không cần tốn sức ân cần
lay chồng dậy, mạnh tay đét mông tướng công một cái khiến ông giật
mình vùng dậy, hốt hoảng hét:
-Chuyện gì vậy? Nhà cháy à?_Đằng lão gia cất lực lau mồ hôi ứ trên
trán, mắt đảo xung quanh nhìn xem có chuyện gì xảy ra hay
không.
-Anh à, việc chuẩn bị lễ cưới, chúng ta còn thiếu gì nữa không
nhỉ?_Đằng phu nhân gõ gõ ngón tay lên trán ngẫm ngợi, vặn não kiểm
kể từng thứ hiện ra trong đầu.
-Vì chuyện đó mà em kêu anh dậy sao?_Khóe môi Đằng lão gia giật
giật dữ dội_Em có vẻ quan tâm đến chuyện này nhiều hơn thường ngày
rồi đấy! Em thích Giai Băng lắm à?
-Thích? Em cảm thấy con bé thú vị hơn là thích_Đằng phu nhân mỉm
cười suy tư.
-Thú vị?
-Con bé có khả năng kiềm chế tình cảm rất tốt, vỏ bọc bên ngoài
hoàn hảo và một đầu óc lúc cần thiết thì rất nhạy bén_Thả hồi trở
về những ngày đã qua, Đằng phu nhân nhìn chồng tinh ranh_Đáng nói
hơn, nó còn muốn giết Đằng Hy của chúng ta, ý nghĩ đó không
tồi.
-Cái gì?_Nghe câu cuối cùng bay ra từ khuôn môi của vợ, Đằng lão
gia tỉnh luôn cả ngủ, nét mặt bắn lên vẻ giận dữ.
-Em không biết vì lí do gì con bé muôn làm như vậy, nhưng em thích
điều đó, cái tính bạo gan đó rất cần thiết cho Đằng gia và đứa chau
sau này nữa. Tất nhiên, nó không thể *** hại Đằng Hy đáng thương
được, em sẽ không để điều đó xảy ra.
-Tốt nhất em nên làm tốt điều đó, Đằng Hy rất quan trọng đối với
chúng ta. Và...đừng dành quá nhiều tình cảm cho Giai Băng, nếu nó
không có được tình yêu, cuộc đời của nó rồi cũng sẽ sớm tàn lụi mà
thôi, đến lúc đó, người buồn là em đấy.
-Em biết mà!_Thở dài một cái, Đằng phu nhân cười trừ đáp rồi dựa
vào người chồng. Bỗng chốc, như nhớ ra điều, bà đập tay đánh bốp,
người nảy lên thiếu điều va chạm mạnh với cái cằm nhọn đang ở trên
đỉnh đầu mình của chồng_Em nhớ ra rồi, Giai Băng còn chưa thử váy
cưới!
-Hả?
Thế là, trước phát hiện vô cùng to lớn của mình, Đằng phu nhân lồm
cồm bò dậy, nhanh chân xuống giường, không e ngại đêm khuya tối mực
gọi điện triệu con dâu tương lai đi thử váy cưới, ngay bây
giờ.
Giai Băng, trước lời nói gấp gáp và biện pháp sai người 'áp tải'
của mẹ chồng, đành đau đớn giã từ giấc mộng đang bay bồng của mình,
lết tâm thân mệt mỏi đến cửa hàng thử váy cưới.
Có cửa hàng nào mở vào ban đêm không?
Đáp án là có.
Vì sao?
Vì đó là cửa hàng của Đằng gia.
Đem chiếc váy cưới mù mờ bước vào phòng thay đồ, Giai Băng không
thèm nhìn ngắm những đường may
tinh xảo, những sợi ren trang trí tinh tế trên chiếc váy, vừa liên
tục ngáp dài vừa chậm chạp mặc nó vào người mình.
Lúc cô chuẩn bị bước chân ra ngoài cho bà mẹ chồng ngắm, một giọng
nói lạnh lùng mang theo âm điệu ngái ngủ vang lên đâu đó bên tai
cô.
-Ít nhất cũng nên chỉnh lại cái đầu tổ quạ kia của em trước khi
bước ra ngoài chứ!
Tổ tông ơi! Không phải cô đi đêm gặp ma chứ?
Giai Băng quay đầu về phía tiếng nói phát ra, kinh hãi đối diện với
sự thật phũ phàng: gặp ma thật rồi.
-Không, đây chỉ là mơ! Là ảo giác! Đó là ma! Không cần sợ!_Giai
Băng nhắm mắt lại thật chặt, miệng mấp máy liên tục như đang đọc
bùa chú thuyết phục bản thân.
-Em có cần tôi làm điều gì đó chứng minh tôi không phải là ảo giác
không?_Dựa vào tường, Đằng Dạ khoanh tay đặt trước ngực, lãng tử
cười một cái rồi tận tâm đề nghị, nét mặt cơ hồ không còn bị cơn
buồn ngủ đeo bám.
-Anh...sao ám tôi hoài vậy?
-Quay lại nhìn xem mặt mình trong gương dọa người thế nào đi!_Cáu
gắt ra lệnh, Đằng Dạ ngáp dài một cái ra điều mệt mỏi. Có lẽ, hắn
hẳn vừa rời giường, trên người mặc nguyên bộ pijama kẻ rô xám, mái
tóc có chút rối nhưng lại tôn lên nét bất cần, ngang tàn và...nguy
hiểm.
-Mệt, đi mà soi!_Cũng bực bội không kém, Giai Băng quay người,
chống nạng đi ra ngoài trình diện mẹ chồng.
-Này!_Ngay lúc Giai Băng đi ngang qua Đằng Dạ, hắn thuận đường đưa
tay toan nắm lấy tay cô giữ cô lại. Nhưng vì Giai Băng tốc lực
chống nạng đi quá nhanh khiến Đằng Dạ vô tình nắm nhầm lấy cây nạng
cứu sinh của cô, làm cô không ngần ngại, ôm theo bao mộng mơ, hoài
bão đời con gái oanh liệt ngã người xuống nền đá hoa lạnh
mát.
Quá bất ngờ trước những gì xảy ra trước mắt, Đằng Dạ chỉ biết chống
mắt nhìn Giai Băng 'hi sinh', tay cầm chiếc nạng của cô quen thoái
tiểu nhân sau khi gây chuyện liền quẳng nó sáng bên, thủ tiêu vật
gây án.
Nghe thấy tiếng động lạ vang lên inh ỏi trong phòng thay đồ trước
mặt, Đằng phu nhân sốt ruột không chịu nổi, liền không cần hỏi han
xem con dâu mình thay váy cưới xong chưa, mạnh bạo kéo rèm
che.
Khi chiếc màn dày nặng được xếp gọn một góc, thân thể cân đối trong
chiếc váy cưới đồ sộ bồng bềnh đang nằm oàm ra giữa nền đá của Giai
Băng hiện ra trước mắt bà.
Thấy Giai Băng nằm im không động đậy, Đằng phu nhân nhíu mày
hỏi:
-Giai Băng, con nằm đó làm gì vậy?
-Mẹ! Cứu con!_Mắt Giai Băng vui mừng vì có người cứu liền ứa nước,
nghẹn ngào gào thét trong tiếng mếu máo bi phẫn.
"Đằng Dạ chết tiệt! Ngươi dám làm bà ngã rồi co chân bỏ chạy, ngươi
được lắm! Ta sẽ bằm xác ngươi!"
Ngay sau đó, mấy người hàng xóm 'đống đô' ở gần cửa hàng áo cưới
của Đằng gia nửa hôm mộng mị liền nghe tiếng còi cứu thương bi đát
hú vang trời. Giai Băng dĩ nhiên theo tiếng cói báo hiệu đó dẫn xác
đến 'cáo danh' ở bệnh viện. Não bộ cô không sao, thần kinh cũng
không có vấn đề gì đáng lo ngại, chỉ có didều, chân cô nhờ 'kích
thích' lần này chưa lành đã trật tiếp, cổ cũng chung số phận phải
đeo thêm nẹp cố định. Nhưng, điều khiến Giai Băng đau xót không
phải là việc thể xác bị hủy hoại nghiêm trọng mà là vì một điều
khác:
-Bác sĩ! Con dâu tôi thế nào?_Đằng phu nhân xúc động túm cổ áo ông
bác sĩ già, hung bạo lay lay người ông ta.
-Cô bé bị trật cổ, còn lại không sao hết!_Ông ác sĩ sau khi bị lắc
cho đầu ông lộn tùng phèo như đống mì ý liền bất đắc đáp
nhanh.
-Thế...ngày mai nó có thể làm đám cưới được chứ?_Mắt Đằng phu nhân
như trời đêm ngàn sao, chớp chớp liên tục nhìn ông bác sĩ, trên
trán in rõ dòng chứ "Ông làm tôi thất vọng, tôi chém ông
chết"
-À...có!_Để bảo toàn tính mạng, ông bác sĩ đau đớn gật đầu
-Hohohoho! CÓ thế chứ!_Đằng phu nhân ngửa cổ lên trần nhà cười lớn
man rợ nói, lòng tràn ngập vui sướng.
Đúng lúc niềm vui đang vỡ bờ như khi dân ta ăn mừng Việt Nam thắng
Mĩ, điện thoại của Đằng phu nhân réo lên inh ỏi, cắt đứt mạch tự
sướng của bà cho chúng sinh an lành.
Bà không thèm nhìn số điện thoại, khoan khoát nhấc máy.
-Alo?
-Mẹ...con....Đằng Hy đây!
Chap 11: Lễ cưới
-Gì?..._Không tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy, Đằng phu
nhân rời rạc đáp trả, đôi đồng tử màu cà phê của bà bỗng dại đi,
như viên ngọc mất đi màu sắc muôn thuở của nó trở thành thứ vô giá
trị.
Câu nói 'Mẹ...con....Đằng Hy đây!' trầm ấm nhưng ảm đạm mùi gió
lạnh không hiểu sao cứ quấn lấy đầu óc bà, mãi không chịu buông,
như một lời nguyền sâu thẳm không làm sao hóa giải nổi.
Đằng Hy của bà, sau từng ấy năm đã tỉnh dậy? Làm sao điều kì diệu
như một giấc mơ này có thể xảy ra được cơ chứ. Nhất định...là trò
đùa của một kẻ quấy rối nào đó!
-Mẹ...không tin con sao?_Giọng nói lạnh lẽo như âm hồn kia
lại vang lên, bên kia, tiếng gió rít gào cũng được thu vào điện
thoại, truyền đến tai Đằng phu nhân một cách không thể sinh động
hơn.
Dù có là một trò đùa...bà vẫn không thể không cảnh giác nó!!
Quay đầu liếc nhìn Giai Băng nhăn mặt nhăn mũi gánh chịu cơn đau âm
ỉ, Đằng phu nhân nhanh gọn ngắt kết nối với cuộc nói chuyện kì lạ
kia, dặn dò tay cận vệ suốt từ nãy giờ trung thành bỏ mặc cơn buồn
ngủ lẽo đẽo theo mình:
-Phiền anh đưa Giai Băng về nhà cho tôi..._Nói đến đây, Đằng phu
nhanh mau mắn nghĩ lại, Giai Băng là con dâu bà, đêm hôm khuya
khoắt thế này lại được một người đàn ông-dù đã có vợ con như tay
cận vệ 'đẹp lão' của bà-e có vẻ không hợp quy củ cho lắm, nhỡ người
nào nổi hứng đi tiểu vào ban đêm nhìn thấy thì sau này làm sao gia
đình bà giải thích được với thiên hạ đây? Dân thời này mắm muối quá
điêu luyện, tốt nhất nên phòng bệnh hơn chữa bệnh_...thôi, cứ để
Giai Băng ở đây, ngày mai đưa thẳng đến lễ đường luôn. Còn anh thì
phiền ra ngoài giữ cửa giùm nhé! Tôi sẽ không quên sự tận tụy của
anh hôm nay đâu.
-Bà cứ yên tâm, Đằng phu nhân, tôi sẽ cố hết sức giữ gìn sự trong
sáng của Giai Băng thiếu phu nhân tương lai_Ông chú cận vệ ngẩng
đầu lên cao, vỗ ngực hết sức khí thế nói_Tôi thề với Chúa, với Quan
âm bồ tác, với thánh Ala, với Đức mẹ đồng trinh, với...
-Được rồi, tôi biết mà, vậy tôi đi trước!_Cắt ngang mạch thề non
hẹn biển đang lên đến cao trào của ông chú cận vệ trung thành, Đằng
phu nhân không hoài phí thời gian của mình thêm nữa, rời ngay khỏi
bệnh viện đến nơi cần đến.
Mưa gió rít gào, trời đêm lạnh lẽo bao trùm lấy khoảng đất rộng bát
ngát trên con đường trải dài đến một bệnh viện nằm ở ngoại thành
heo hút. Những tạp âm hỗn độn, nhão nhề thật giống với những gì
Đằng phu nhân đã 'thâu tóm' được từ trong điện thoại. Sự thật này
khiến trái tim bà đột ngột đập rộn ràng lên, tay chân dần trở nên
lóng ngóng.
Nếu thật sự Đằng Hy yêu dấu của bà đã tỉnh lại, nếu thực sự mọi
chuyện thay đổi theo chiều hướng dường như có vẻ tích cực này, dẫu
có là suy nghĩ độc ác, bà vẫn nghiệm ra rằng, điều này sẽ đem đến
tai họa cho Đằng gia.
Bởi lẽ...thù hận...sẽ che mắt con người...cho dù lí trí của họ có
cao đến nhường nào. Đằng Hy là người sống dựa trên cảm tính của bản
thân, ngang bướng và luôn cho mình là đúng. Chắc chắn...nó sẽ không
tha cho kẻ...đã lấy đi gần như một phần đời của nó.
Nhanh chóng bước xuống xe, Đằng phu nhân đội mưa chạy vào trong
bệnh viện. Ánh đèn neon mờ mờ ảo ảo như sắp tàn tuổi thọ rọi lên
mặt hành lang càng làm tâm trạng của bà thêm bấn loạn, nỗi lo sợ
như ào vấy tràn lấy mọi thứ.
Lí trí, tình cảm cho bà biết...bà nhất định phải kiểm tra mọi
thứ.
Mở toang cửa phòng bệnh của Đằng Hy, Đằng phu nhân luống cuống bật
điện, đưa mắt dõi về phía giường bệnh.
Có người!
Bà lại gần Đằng Hy thêm chút nữa, cố mở to mắt nhìn anh cho thật kĩ
phòng nhầm lẫn đáng tiếc.
Quả đúng là Đằng Hy đang nằm ở đó, đôi mắt anh nhắm nhiềm như mỗi
lần bà đến thăm. Xung quanh, các loại máy trợ tim, bình dưỡng khí
vẫn hoạt động bình thường, không hề có dấu hiệu tháo gỡ.
Nếu đã vậy, cú điện thoại bà nhận được là thế nào? Tại sao giọng
nói ấy lại giống giọng nói của Đằng Hy đến như thế, đến mức bản
năng tinh nhạy của người mẹ trong bà cũng phải phản ứng lại
Nhìn chằm chằm lên người Đằng Hy một hồi, Đằng phu nhân chậm rãi
bước đến gần giường bệnh. Bà xúc động qùy rạp xuống bên cạnh, hai
bàn tay cóng lạnh vì nước mưa của bà nắm chặt lấy bàn tay âm ấm của
Đằng Hy, run rẩy.
-Đằng Hy, con có thể hận ta, hận cha con, nhưng xin con, con tuyệt
đối đừng cao giờ hận Đằng Dạ, mọi chuyện, vốn không phải là lỗi của
nó.
***
Sáng sớm, khi bầy chim bắt đầu veo von hót réo trong các bụi cây
rậm rạp, người người tứ phương trong tay cầm thiệp mời đỏ lũ lượt
kéo về nhà thờ Thiên chúa trung tâm Hà Nội tham dự lễ cưới mà họ
cho rằng chắc chắn sẽ để lại nhiều 'ấn tượng' đặc sắc nhất trong
lòng họ.
Trước sự tham dự hết sức tích cực và nhiệt tình vượt ngoài dự kiến
ban đầu của đám đông khách khứa lẫn những vị khách không mời oai vệ
mang thẻ nhà báo, đài truyền hình trước ngực, Hạ lão gia đầu óc rối
tinh rối mù, hoa mắt chóng mặt hết ngẩng đầu lên rồi hạ xuống đến
mỏi cổ, miệng cười suýt sái nhai đi nhai lại mãi một câu "Cảm ơn đã
tới!" tiếp khách dẫu chẳng biết người mình bắt tay lắc lắc kia là
ai.
Trong khi đó, những cô con gái đình đám lừng lẫy của ông cũng tất
bật không kém với công việc và kế hoạch riêng của mình: chị cả Hạ
Ngạnh Nhi năng nổ dẫn đàn em đầu trâu mặt ngựa trong bộ comlê
đen lẫn vào đám đông, âm thầm dùng lực lượng áp đảo của mình đi
chiêu mộ những tinh anh, kì tài, ép họ phải kết nạp vào bang hội;
cô thứ Hạ Phong Tình lại rất hăng say đâm đầu tìm kiếm những 'cú
sét đánh giữa trời quang mới', chuẩn bị cho 'thước phim tình ái'
tiếp theo của mình; còn cô nhóc út Hạ Tinh Chi thì nhân dịp ngàn
năm hiếm có này lại 'bội thu' thêm được hàng tá anh chị em đủ mọi
quốc tịch, tuổi tác.
Người Hạ gia lu bù đầu óc thì người Đằng gia cũng chẳng an nhàn
được gì. Sau khi hét khàn cổ chỉ đạo đám tôi tớ bố trí hoàn mĩ lễ
đường trước khi đến giờ lành, Đằng phu nhân liền đảo mắt một vòng
trong đám người đông ngợp tìm kiếm chú rể. Nhưng, như bà đã đoán
lúc đầu, thằng oắt nhà bà vẫn chưa chịu ló mặt đến. Cơ hồ thực sự
muốn lễ cưới này bị huỷ bỏ như cái ý kiến kiên định không chịu đổ
của nó.
Cơ mà, chuyện gì đến cũng phải đến. Lấy vợ sinh con là điều lệ muôn
thuở và cần thiết của con trai Đằng gia dù muốn hay không. Đó vừa
như là một bổn phận vừa như là cái 'kết cục' không thể tránh khỏi
được. Coi nó là lời nguyền cũng không sai, song...vẫn chưa đến mức
đáng sợ như thế.
Bực bội thở phựt dài một tiếng, Đằng phu nhân đưa tay vào túi xách,
lục lọi tìm điện thoại ra, ngón tay có chút chai sạn lướt nhanh
trên mặt kính cảm ứng một dãy số rồi áp lên tai mình.
-Có cần phải gấp thế không?_Một chàng trai mĩ mạo ngang tàn, lãnh
khốc nhưng chứa đầy mị hoặc như 'lỗ rốn' vũ trụ trong lễ phục đen
chỉnh tề bất thình lình xuất hiện trước mặt bà, khoé môi cong nhẹ
một nụ cười không rõ ý vị.
-Đằng Dạ...
Trái ngược với bầu không khí ồn ào, náo nhiệt như hội chợ giảm giá
90% đau đầu nhức óc ở bên ngoài, bầu không khí trong phòng đợi của
Giai Băng lại mang một mảnh tâm tình trầm mặc, khô khốc đến não
nề.
Lặng người dán mắt chăm chăm vào hình ảnh của chính mình phản chiếu
trong gương, Giai Băng nuốt ực nước bọt một cái, nuốt thêm một cái,
nuốt cái nữa...và cuối cùng không còn nước bọt để nuốt, đành ngậm
đắng nuốt cay đưa mắt chiêm ngưỡng tướng 'xử' nho cũng có diễm phúc
in lên gương của Diệp Mi, thất thần hỏi:
-Diệp Mi, ngươi thấy ta thế nào?
Diệp Mi nghe có tiếng nói, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Giai Băng
rồi ho sặc một tràng dài không thể bi thương hơn.
-Giai...Giai Băng...là ngươi?
-Không lẽ là ma?_Hận không thể bóp chết con bạn thân vì biểu hiện
quá lố của nó làm mình tỉnh ngộ thực tại tàn khốc, Giai Băng điên
tiếc đáp, đau đớn đảo một lượt chiêm ngưỡng thân thể 'Giai Nhân Kỳ'
lừng lẫy một thời lần cuối.
Chiếc váy cưới Giai Băng vô cùng lộng lẫy, có thể nói, nó là chiếc
váy đẹp nhất trong tất cả những chiếc váy cô từng liếc mắt nhìn
qua. Có lẽ, vì lo ngại cho chiều cao 1m68 'khiêm tốn' và thân hình
'thế mà nhỏ à?' của Giai Băng, mẹ chồng cô đã rất khéo léo lựa chọn
chiếc váy trắng thanh nhã điểm xuyến vài họa tiết hoa hồng đỏ nổi
bật lượn trên váy với kiểu dáng váy bồng, xòe rộng ở phần thân và
điểm nhấn nơi phần ngực, nhằm tôn lên cái eo thon thả của cô và thu
hút thêm nhiều ánh nhìn của người khác phái nơi ngực áo.
Chiếc áo đẹp như vậy, bắt mắt như vậy, khoác lên người Giai Nhân Kỳ
như cô là phúc 8 đời hóa kiếp của nó. Chỉ có điều, nó đã chọn nhầm
thời gian để được diện lên.
Giai Băng mặc đẹp đấy, rất đẹp, nhưng toàn bộ vẻ đẹp khuynh nước
khuynh thành ấy đều đã bị cái nẹp ở cổ cô phá nát hết, để lại phần
lớn ô nhục và buồn cười. Cái chân bó bột của cô, miễn cưỡng lắm
cũng có thể được váy che hết, nhưng còn cái nẹp cổ lại là vấn đề vô
cùng nan giải. Cô chẳng thể thu nó vào tà váy, cũng không thể gắn
đá quý, kim cương lên nó để che đi 'thân thể' khả ố của nó được.
Hết cách!
Giờ đây, cứ nhìn thấy nó là cô lại tưởng tượng đến lễ cưới sắp diễn
ra của mình. Tiếng nhạc tèn ten ten ten, tèn ten tèn ten vang lên.
Trước mắt thiên hạ và hàng chục cái máy quay to có nhỏ có, Giai
Băng cô từ tốn, e lệ một tay cầm tay cha mình, một tay cầm nạng,
miệng ngậm đuôi hoa cưới, nhấc từng bước tiến về phía chú rể đang
thản nhiên 'ngáy khì' trên chiếc giường trắng gắn bánh lăn của bệnh
viện. Khi cha cô thả tay cô ra, ngậm ngùi bước đi về chỗ
ngồi...chíp hạt dưa cũng là lúc điểm tựa duy nhất của cô không còn,
cô ngã uỵch oanh liệt thật đẹp trong tràng mím cười đến đỏ mắt của
văn võ bá quan tham dự-đau lần 1. Cha sứ nắm tay cô đứng dậy, cô sẽ
rút kinh nghiệm túm lấy thành giường của chồng, chăm chú nghe cha
sứ 'đọc kinh'. Nói xong, ông ta sẽ hỏi thằng chồng cô, "con có muốn
lấy cô gái này làm vợ không?" và dĩ nhiên, ông anh nào đó sẽ uốn **
giải giọng trả lời "Yes, I do!"-đau lần 2. Sau cái màn thề non hẹn
biển kia,
cô sẽ phải gập người, cong mông, nhu môi mắt nhắm mắt mở từ từ tiếp
cạnh ống thở oxi của chồng, hôn chụt một cái như đánh dấu lời
thề...Cùng lúc đó, tiếng rạn nứt xương cổ của cô rên khẽ...bắt đầu
cho một cuộc đời sống với nẹp cổ...Xong!
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các
bạn vui vẻ)Mới nghĩ đến đó, người Giai Băng vô thức rùng mình một
cái, da gà da vịt dựng đứng lên hết cả như lông nhím.
Trước mặt gia đình cô thì còn được...nhưng...trước máy quay truyền
hình thì không bao giờ, chết cũng không!
-Không cưới! Chết cũng không cưới!_Bị những hình ảnh tưởng tượng
trong đầu làm cho hoảng loạn, Giai Băng lắc đầu nguầy nguầy, miệng
ra sức rên rỉ như đọc bùa chúa, đôi mắt đen sâu bỗng trở nên lo
lắng đến rõ ràng.
-Giai Băng, cậu có bị ấm đầu không đấy?_Sau một hồi chỉnh chu lại
bản thân, Diệp Mi tỉnh táo không bị bộ dạng của Giai Băng dọa cho
phát khiếp nữa, hết sức thư thái bỏ một quả nho vào mồm, vừa nhai
vừa khinh bỉ hỏi thăm_Còn 1 giờ nữa làm lễ đó nha!
-Ấm cái đầu cậu ấy! Xem người tớ đang thành ra cái gì đây! Mở to
mắt mà nhìn đi! Không khác gì con ngốc! Đã thế, tại sao lại có cả
nhà báo, đài truyền hình đến nữa chứ? Chết tớ cũng không đưa cái bộ
dạng doạ người này phá hủy hình tượng của tớ!
-Cũng đâu đáng sợ lắm, chỉ làm người ta tim rơi lộp bộp, mộng vỡ
tan tành thôi mà, ngươi không cần phải quan trọng hoávấn đề như
thế._Diệp Mi bình thản liếc mắt tới bạn, đứng trên quan điểm của
người hâm mộ Giai Băng mà thẳng thắn chọc ngoáy tim gan đã sầu thêm
sầu của cô_Ta thấy, cái chân bó bột to đùng đó của cậu miễn cưỡng
đã có váy che, không đáng ngại. Thứ làm mất 'mĩ quan biệt danh Giai
Nhân Kì', đập nát hình tượng, khủng bố người hâm mộ, phỉ báng xã
hội, ô nhục dòng tộc chính là cái nẹp cổ cực kì vô duyên trên cổ
ngươi ấy. Tốt nhất nên vứt nó đi, đeo sợi dây chuyền ngọc trai mẹ
chồng ngươi tặng thì được, vừa tôn lên làn da trắng mịn không cần
Olay, vừa nhấn nhá xương quai xanh bất quá cũng quyến rũ lắm của
ngươi đấy, hiểu không?
-Hiểu gì mà hiểu! Ta sẽ không cưới, không cưới_Nắm chặt tay thành
đấm thể hiện quyết tâm sắt đá, Giai Băng quay người nhìn Diệp Mi
vừa 'siêu thoát' cho chùm nho trên bàn mình, mạnh miệng nói_Diệp
Mi...ta cần ngươi giúp!
-Nooooo! Đừng rủ rê đảng viên! Ta không giúp!_Nhanh chóng đưa hay
tay bắt chéo lên cổ, Diệp Mi thẳng thừng dẫm nát hi vọng cùng mưu
toan đang nhen nhói trong lòng bạn_Giờ ta có việc rồi, ngươi ở lại
đi, bye nhá!
Nói xong, không để Giai Băng phản ứng, Diệp Mi bẻ một quả chuối rồi
ôm 'chiến lợi phẩm' tẩu thoát.
-Ngươi!_Nhìn chiếc cửa kia đang từ từ đóng lại, Giai Băng điên tiếc
muốn bứt hết mấy lọm tóc mai đang lõa xõa hai bên tai mình, không
thể ngửa cổ lên trần nên cô chỉ còn cần hú lên như sói rừng đêm
khuya gọi bạn tình_Chết mất! Ta không muốn cưới! Ta không
muốn!
-Nếu không muốn...thì bỏ đi cùng anh, thế nào?_Một giọng nói trầm
ấm có chút lạnh vang lên, cắt ngang thời kì tiến hóa làm người sói
của Giai Băng.
Thấy có người gần như thấu hiểu lòng mình, Giai Băng nhất thời cảm
kích đưa mắt rọi đến nơi đang phát ra tiếng nói, cơ mặt dần trở nên
căng thẳng, tái nhợt đi.
-Anh...anh...
P/s: Các bà thử đoán xem, người nói câu trên là ai...đoán đúng sẽ
được phần quà của tg gửi đến...
Đó là cái vỗ tay và lời hâm mộ, hoho!!!
Chap 12: Mất tích
-Có vẻ như anh làm em bất ngờ thì phải?_Khẽ nhếch môi nở nụ cười
hiếm hoi suốt mấy năm qua chưa có dịp phô diễn, người con trai đứng
gần cửa ra vào lên tiếng phỏng đoán, khuôn mặt sau khi cười lại
mang vẻ tĩnh lặng, u sầu và mỏng manh của một thiên sứ sống thiên
về nội tâm.
Sững người nhìn những đường nét thay đổi đầy mị hoặc trên gương mặt
trời phú kia, Giai Băng thở hắt. Không tin nổi vào mắt mình, cô
buông rèm mi, gượng ép khép chặt che đi tầm nhìn của mình lại, một
tay vuốt ngực bình ổn thần thái.
-Hạ Giai Băng, mày vừa gặp ảo giác, những gì mày nhìn thấy là giả,
nó giống như hiện tượng dạ dày 'quá tải' cần phóng thích bớt nhưng
Tào Tháo lại không rượt mà thôi. Trước mặt mày không là gì cả!
Không là gì cả!_Dòng thanh âm ngọt ngào như nước chảy êm ả từ miệng
Giai Băng bay ra, cố gắng dụ dỗ lí trí đang bấn loạn tĩnh tâm
lại.
"Nhưng ảo giác đó rất thật, rất lộng lẫy!" Lí trí cô nhỏ giọng
nói
"Kệ nó! Không quan tâm, ảo giác thì cái nào mà chả đẹp" Giai Băng
dối lòng trách mắng chính mình.
-Vừa...nói gì đó?_Nghe rõ mồn một
không sót một từ nào từ trong câu so sánh hết sức biến thái của đối
phương, chàng trai đứng ở mép cửa hơi chút ngạc nhiên hạ giọng
khỏi, khóe môi liên tiếp giật giật vài cái mãnh liệt, đôi mắt ánh
bạc lơ đãng giờ 'ưu ái' nhìn chằm chằm lên người đối diện soi
mói như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật rẻ tiền.
Đang thuyết giảng 'lí tưởng cách mạng' sắp đến hồi thành công,
thanh âm thâm trầm như bùa mê thuốc lú ki lại vang lên, nhanh chân
rót vào tai cô, xuyên qua dây thần kinh truyền đến não bộ khiến lí
trí chuẩn bị quỳ gối quy phục được nước vùng lên....sau đó...thất
vọng.
Chẳng nhẽ, người cô nhìn
thấy...thực sự là Đằng Hy-kẻ đang trong trạng thái thực vật sắp
được cô 'siêu thoát'?
Cô có thể dối lòng, dối mình thêm lần nữa không?
-Anh...không phải...không phải..._Từ từ buông tay khỏi mắt, rèm mi
đau đớn mở, Giai Băng mếu mặt nhìn 'ảo giác' trước mặt vẫn chưa
chịu biến mất, thất thần lắp ba lắp bắp không thốt lên câu nào trọn
vẹn.
-Em đã gặp anh một lần rồi, chẳng nhẽ, không nhận ra anh sao?_Lại
yêu ái phô diễn nụ cười ngây ngất lòng người cho Giai Băng chiêm
ngưỡng, Đằng Hy thư thả sải đôi chân dài bước đến gần cô, tao nhã
cúi người xuống, đem
ngũ quan như tượng thần La Mã dễ khơi gợi thú tính ẩn sâu trong
người phụ nữ tiến sát vào mặt cô.
Khoảng cách gần đến vậy, làm trái tim Giai Băng không những đập
mạnh thể hiện mê muội quá trớn mà còn có chút hoảng hốt, cảnh giác,
người vô thức dựa ra sau thành ghế lẩn tránh. Không được, cô không
thể tấn công anh ta được!
Trước hành động lộ vẻ yếu ớt của Giai Băng, Đằng Hy được nước lấn
tới, hai tay chống xuống đệm ghế, kìm *** cô trong phạm vi không
thể khép kính hơn được nữa.
-Sao thế? Sợ anh à?
-Tất...tất nhiên là không...nhưng...nhưng..._Vẫn cương quyết cho
rằng mình đang gặp ảo ảnh, Giai Băng sau khi suy tư gì đó liền từ
chỗ bối rối, 'mạnh bạo' đấu tranh tư tưởng, đưa tay véo rất nhẹ lên
má mình một cái, kiểm chứng.
Không đau!
Cô gan lì không từ bỏ véo thêm cái cực nhẹ lên má mình lần
nữa.
Vẫn không đau!
Bất lực vì da mặt mình quá dày nên không thể áp dụng cái cách kiểm
nghiệm là mơ hay là thực dân dã, hoang dại mà ông cha ta truyền thụ
từ bao đời, Giai Băng
đành xót lòng nhè gương mặt không tì vết đang kề sát thật gần kia
của đối phương, cho anh ta một tát giáng trời, nổ đom đóm khiến mặt
anh chệch nhẹ đi, đã ngạc nhiên lại thêm phần sững sờ, đầu ong ong
5 chữ "Cô ta...dám tát mình?"
-Cô...?_Không em không út gì nữa, Đằng Hy bị đánh cho ngộ đạo liền
nghiến răng phun ra đại từ nhân xưng xa lạ mà lúc này mình có thể
nghĩ ra, hóc mắt đỏ ngầu lên.
-Ồ mình đau tay này!_Ngây thơ nhìn da tay mình từ trắng hồng chuyển
sang đỏ ửng, Giai Băng ngạc nhiên lẩm bẩm rồi hết sức hồn nhiên
hướng ánh mắt về phía nạn nhân, mở miệng hỏi cái điều trẻ lên 3
cũng biết_Anh có đau không?
-Cô...nghĩ tôi có đau không hả?_Lần đầu tiên bị chọc cho tức điên
đến mất tự chủ nghiến răng trèo trẹo, Đằng Hy liếc nhìn gò má in
đậm dấu bàn tay hồng nhạt của mình phản chiếu trong gương, hai bàn
tay đặt trên đệm ghế vô thức bóp chặt.
-Vậy giờ đau không?_Hiểu rằng người kia chịu đòn vẫn không đau,
Giai Băng ăn gán hổ nắm lấy mớ tóc mai hơi dài của Đằng Hy, rựt nhẹ
rồi tiếp tục hỏi, đôi đồng tử ánh lên hàng nghìn tia kì vọng.
-Cô..._Đã cố nhẫn vẫn có người được nước làm càn, Đằng Hy không
kiềm chế nổi mình nữa, toan đưa tay đánh trả thì bị nụ cười nhạt
phảng phất chút vui mừng, mà ko thiếu thất vọng trên cánh môi Giai
Băng làm cho khựng lại.
-Ra là thật...không ngờ...anh cũng có ngày tỉnh lại!_"...phá vỡ kế
hoạch giúp anh siêu thoát của tôi!Cơ mà không sao, có ông xã như
anh cũng tốt, đỡ lên mạng ngắm trai!"
Nghi hoặc 'ngắm' no nụ cười tàn yếu ớt của Giai Băng, Đằng Hy vô
chủ ý đưa tay nắm lấy khuôn cằm nhọn của cô, thanh âm lãnh đạm ẩn
chứa ý vị gì đó khó hiểu:
-Là thật...hay giả?
-Hơ?? Anh nói gì?_Vặn não hết công suất mà mãi không thể hiểu được
người này đang nói về vấn đề gì, Giai Băng theo lời Bác dạy không
hiểu thì nhanh chóng đặt lại vấn đề, khuôn mặt tinh ranh sáng sủa
giờ phần nào bắn lên nên ngây ngốc trẻ con.
-Thôi! Không có gì hết!_Lắc đầu một cái cố rũ bỏ những ý nghĩ bất
thường vừa hiện lên trong đầu, Đằng Hy đảo đôi đồng tử, rọi ánh
nhìn lên chiếc đồng hồ đeo tay của mình xem xét rồi ngay lập tức
đưa hai tay bế thốc Giai Băng lên, rời khỏi phòng đợi.
-Ế! Anh làm gì vậy?_Thoáng khựng người trước hành động đột ngột
khôg kịp xoay xở của đối phương, Giai Băng túm lấy tay áo sơ mi
trắng của Đằng Hy đến nhăn nhúm dãy dụa, theo phản xạ rên lên thật
to như thể mình là người bị hại. Tuy vậy, trong lòng lại ngập tràn
vô vàn vui sướng hưởng thụ tình cảnh hoàng tử bồng công chúa
này.
-Không phải cô không muốn kết hôn sau? Tôi giúp cô_Cao ngạo bước
chân gấp gáp đi đến nơi cần đến, Đằng Hy không ai khiến ban phát ân
đức nói.
Nhưng, điều khiến
Giai Băng bắt đầu cảm thấy kì lạ chính là, tại sao anh lại bế cô dễ
dàng như thế khi một người ngủ liền suốt 3 năm như anh chỉ vừa mới
tỉnh dậy 4 ngày trước. Việc này...có quá dị thường hay không?
Thắc mắc cũng chẳng có đồ mà ăn, hơn nữa, hiện tại, Giai Băng đang
bị 'sắc đẹp' làm mờ mắt, căn bản vừa nghe thấy việc không muốn kết
hôn từ miệng 'chồng tương lai' của mình đã nổi xung lên dữ dội,
quay ngoắt 180 độ từ bỏ ý định ban đầu:
-Không cần, tôi muốn kết hôn! Đưa tôi đến lễ đường!_"Tôi muốn kết
hôn với anh! Nghe không, điều này chứng tỏ tôi đang đề cao 'dung
mạo' của anh đấy! Thế nên làm ơn thả bà ra!!"
-Im lặng đi, lòng tốt của tôi không phải lúc nào cũng có đâu_Đinh
tai nhức óc vì cái loa phát thanh ở trong lòng mình, Đằng Dạ lên
tiếng nhắc nhở. Quả thực, trước giờ anh chưa vì ai làm bất cứ điều
gì mà không có lợi. Như lần này, cái lợi đó lại là cái lợi tinh
thần.
-Không! Tôi muốn kết hôn!! Thả tôi ra!
Đương lúc đang cố sức giằng co giành giật tương lai được sống cùng
'trai đẹp' của mình, một hình bóng quen thuộc đang trầm tư dán mắt
vào màn hình điện thoại, tai đeo earphone lướt nhanh qua trước mặt
cô, khơi dậy khả năng 'kêu cứu' bẩm sinh của con người lúc gặp
nạn.
-Lãnh Kiên! Cứu em!
Đáp lại tiếng kêu khàn giọng của Giai Băng, Lãnh Kiên ảm đạm rời
mắt khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn lướt qua cô và Đằng
Hy...rồi cụp mắt xuống tiếp tục công việc đang dang dở.
-Lãnh Kiên, anh làm sao thế? Cứu em!_Hoảng hồn nhìn Lãnh Kiên tỉnh
bơ rời đi ngay trước mắt mình, Giai Băng lo lắng gào to hơn, người
như có thêm sức mạnh để dãy giụa.
-Ồn ào quá!_Giận dữ đặt Giai Băng xuống chiếc ghế đá đặt dọc hành
lang, Đằng Hy móc trong túi ra hai cây kẹo cứng to vị chanh, mau lẹ
bóc vỏ rồi đút thẳng chúng vào miệng Giai Băng, khiến miệng cô vì
sức chứa quá tải mà phải phình to lên, muốn nhổ ra lại bị ánh mắt
sắc lạnh liếc cho đến run rẩy_Không được nhổ!
Ngay sau khi Giai Băng bị đưa ra khỏi nhà thờ trung tâm, bước chân
Lãnh Kiên chợt khựng lại, đứng im ở đó mất mấy phút. Một hồi sau
anh mới quay đầu nhìn về hướng mình vừa đi, nghi hoặc thốt lên hai
chữ:
-Giai Băng?
Đúng lúc Lãnh Kiên hối hận vì cái tính lơ đãnh của mình, tin tức
Giai Băng mất tích đã theo vận tốc âm thanh truyền đến tai Đằng phu
nhân và Đằng Dạ.
-Sao có thể như thế chứ, ta đã thu nạng của Giai Băng rồi, không có
nạng, làm sao con bé di chuyện được?_Khó hiểu nhìn đám bầy tôi mặt
mũi phờ phạc đầy mồ vừa mới lùng sục hết mọi ngóc ngách trong nhà
thờ trở về, Đằng phu nhân lẩm bẩm_Chẳng nhẽ...có kẻ nào đứng sau
phá đám chúng ta? Mau cho người đi san bằng Hà Nội cho ta, nhất
định phải đem thiếu phu nhân về đây!
-Yes, sir!!_Đồng thanh hô lớn đầy khí thế, đám tôi tớ nhanh chóng
tản ra ngoài thực thi mệnh lệnh.
Cuống cuồng đoán già đoán non xem kẻ nào dám to gan bắt con dâu của
mình, Đằng phu nhân bất chợt phóng mắt đến Đằng Dạ đang tao nhã dựa
người vào tường 'nghịch' Iphone, người run lên về giận:
-Đằng Dạ! Con đứng đó làm gì hả? Đưa người của con đi tìm Giai Băng
đi chứ! Chẳng nhữ...chuyện này...là do con mà ra?
Không nói gì, Đằng Dạ chỉ cong môi lộ một nụ cười lạnh lẽo ám mội,
cơ thể vẫn thong thả như cũ nhưng lại tản mát ra một mùi hương nguy
hiểm thoát ẩn thoắt hiện, làm bất cứ ai đứng gần tim bỗng giật
thót.
-Có thật...con đã sai người làm chuyện này không, Đằng Dạ?_Đằng phu
nhân có cơ hội lãnh gião nụ cười của con trai liền rùng mình một
cái, vô thức lùi ra sau vài bước tựa như mình đang là con mồi trong
tầm ngắm của nó.
Vẫn cương quyết làm kẻ kiệm lời, Đằng Dạ rời người khỏi tường, xoay
người bước đi.
-Đằng Dạ! Con muốn đi đâu?
-Tìm vợ_Cao ngạo đưa tay lên cao chào tạm biệt mẹ mình, Đằng Dạ
không quay đầu bước nhanh ra khỏi cửa nhà thờ ngập nắng đang mở
rộng rồi biến mất, tựa hồ không để lại bất kì thứ gì cho người ở
lại.
Mà nếu có, thì đó cũng chỉ là sự hối hận của người mẹ đã tạo ra một
nghiệt chủng như anh.
***
-Đằng Hy, phiền...anh có thể chạy...xe chậm lại một chút được
không? Tui ngửi thấy mùi bạc hà của Tử Thần rồi đó!_Cố sống cố chết
bám chặt vào thành ghế của mình, Giai Băng kinh hãi nhìn cảnh vật
lướt qua như tên bắn xung quanh mình, lòng thầm than oán đời mình
sao nó đen như quạ. Nếu cô chết...chắc chắn...cô sẽ được lên trang
nhất báo An Ninh số tới vì cái chết đẹp nhất bởi một nguyên nhân vô
cùng lãng xẹt-đua xe tốc độ cao. Nhưng mọi chuyện đâu phải do cô
chứ, do cái ông 'chồng' tương lai đáng chết của cô đây này!
Người ta nói vợ chồng có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, cô chỉ
muốn an phận hưởng phúc cho thanh nhàn tuổi già cũng không được
sao?