Tóm tắt: Chắc các bạn đã quá quen thuộc với motip vợ chồng rồi ,
nhưng mình mong cốt truyện này của mình sẽ tạo ra được sự khác
biệt. Chân thành mong các bạn ủng hộ nhé
Mở đầu:
Hôn ước-chính là sợi dây ko chỉ kết nối số mệnh của 2 người, mà kết
nối 2 gia đình, 2 dòng họ...
***
Một ngày đẹp trời, cụ ông 50 tuổi của Hạ gia-người có cấp bậc lẫn
địa cao nhất hiện tại của dòng họ-dở chứng đến Hoa Kì giàu có hoa
lệ du lịch. Trong một buổi dạo chơi, ông vô tình cứu giúp một cụ bà
trốn thoát khỏi hàm nanh nhọn hoắt của con chó dại nào đó trên
đường. Vì hoàn cảnh ** le, vì tình đời trắc trở, hai mảnh tim già
cỗi dường như đã héo tàn của họ vừa gặp đã rung động mãnh liệt, sau
đắm trao cho đối phương những tình cảm vượt quá giới hạn của tột
tác.
Ngặt nỗi, họ lại gặp nhau khi tóc đã bạc, răng đã rụng nhiều, gia
đình, con cháu đều đã đông đủ cả, thế nên, để thứ tình yêu muộn
màng của họ được chớm nở và tiếp tục duy trì, để họ có thể được gặp
nhau đường hoàng ko sợ ai dị nghị, 2 cụ già đã âm mưu lập ra một
hôn ước cho đám cháu chắt sau này của mình.
Năm tháng trôi qua, hôn ước kia vừa lập đã theo trí nhớ tồi tàn của
hai cụ già bị bỏ quên trong quá khứ.
Rồi, một ngày nọ, ông cụ Hạ gia đẫm phải đá cuội trượt chân té ngã
xuống đất. Trước lúc nhắm mắt buông tay tạm biệt đám con cháu vào
phòng phẫu thuật, ông liền mơ hồ nhớ đến hôn ước năm nào, bèn gắng
gượng lấy cái chết thúc giục con cháu nối duyên cho mình.
Cháu gái, cháu trai thì có đấy. Nhưng tiếp nhận niềm vui nối duyên
của 2 cụ già, gia đình 2 bên đột nhiên rơi vào một mảnh bế tắc, đặc
biệt là nhà gái. Bỡi lẽ...họ có 4 đứa con gái...
Chap 1: Ép buộc
ăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt.
Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức
óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời
thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là
đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía 'mặt tiền' cùng chiếc bụng phệ no
căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư
thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi
ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt.
-Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu
trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị
hỏi.
-Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó
nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng
mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu
ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào!
-Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ!
Sao giờ lại chui ra đâu cái chuyện ổng giao kết chuyện hôn ước chứ
với người ta chứ! Đúng là lừa người_Cô con gái thứ 2 rời mắt khỏi
khuôn mặt đầy phấn của mình phản chiếu trong gương, nhíu đôi mày
phượng nhìn cha mình nghi hoặc.
-Đâu chị! Ông nội ở New Di lân mà, hè trước ông còn cho em sôcôla
vị rượu vang làm em say nguyên buổi tối ko đi hẹn hò với bạn trai
được! Nghĩ lại thấy hận kinh khủng_Cô nhóc có vẻ mặt non choẹt
nhất, tầm tầm khoảng 12 tuổi ngây thơ phản bác chị mình.
-Đừng có nói cho ông nội về chuyện này, ổng mà biết sẽ cắt tiền
tiêu vặt hàng tháng, biết ko?_Cô con gái lớn cảnh cáo_Mà các em
cũng biết cha keo thế nào rồi đấy! Ko có tiền ông nội chu cấp, chị
em ta múc cám mà ăn.
-Đủ rồi! Rốt cuộc, đứa nào đồng ý cuộc hôn nhân này!_Nóng mặt nhìn
3 đứa con ngang nhiên nói xấu ông mình lẫn cả mình đây, ông già
bụng phệ bất lực day day thái dương quát lớn.
-Cha! Con hơn tên nhóc đó 5 tuổi, ko hợp đâu! Gừng càng già càng
cay, người Hà Nội ko ăn được cay đâu ạ!_Cô con gái lớn tiên phong
từ chối trước. Lí lẽ hết sức thuyết phục khiến 3 người chị em còn
lại, kể cả kẻ thờ ơ nhất, cũng là đứa con trai duy nhất của dòng họ
này đang đứng dựa vào trường, cũng phải đưa mắt ý vị nhìn về.
-Còn con, cha à! Con..._Bặm môi do dự một chút, đứa con gái thứ hai
e dè lấy chiếc iphone của mình ra, mở một bức ảnh, phóng to rồi
trưng cho cha mình xem_Con...ko còn trong sáng nữa!
Quả nhiên, bức ảnh rating 18+ kia đã làm những người còn lại nhất
thời chấn động, não bộ vì thế mà phút chốc ngưng trệ, tê
liệt.
-Còn con thi quá nhỏ, nếu muốn thì chờ thêm 6 tuổi nữa ạ!_Ngây thơ
nhoẻn miệng cười thật tươi, cô con gái nhỏ sòng phẳng đưa ra một đề
nghị hợp lí khó có thể bàn cãi.
Vậy là, trong 4 người...đã có 3 người ko đồng ý...
Điều này có thể nằm trong tầm dự đoán của ông.
Người con lại...ko cần hỏi cũng biết kết quả ra sao.
-Giai Băng, con thì sao?_Hướng ánh mắt vừa có chút trông đợi vừa
phảng phất tia đắc ý về phía cô con gái còn lại nãy giờ vẫn ngoan
ngoãn ko hề mở miệng nói, ông già bụng phệ phóng khoáng cười hỏi,
tuy thế, nụ cười của ông có chút gì đó quái gở.
-Cha muốn con nói thật, hay nói dối?_Kiêu kì gấp nhẹ quyển sách
đang đọc giở trên tay, cô con gái được gọi tên nhanh chóng ngẩng
đầu giương mắt nhìn cha mình, hỏi một câu như đánh đố một bài
toán.
-Tất nhiên...hãy nói thật, bằng lí trí, ko phải bằng tình cảm của
con.
-Vậy...con cũng ko chấp nhận cuộc hôn nhân này!
-Được rồi! Nếu đã vậy, ta đành ra tay..._Phẫn nộ trừng mắt nhìn
Giai Băng một cái, ông già bụng phệ rời người khỏi sô pha, vẫy tay
cho vời đám gia nhân đã chờ sẵn lệnh của mình nãy giờ đem vào một
chiếc hộp giấy lớn như hộp bầu cử tổng thống, đặt ngay ngắn trước
mặt bàn_Nếu trong 4 đứa đã ko có ai chịu 'hi sinh', ta đành dùng
cái này quyết định.
Đồng tử người con trai dựa tường khẽ động, dán chặt lên chiếc hộp
giấy.
-Giai Băng, con...
-Giai Băng, đi theo anh!_Ko để cho cha mình nói hết câu, chàng trai
kia trong phút chốc đã đứng sừng sững trước mặt Giai Băng, nắm lấy
tay cô thúc giục.
-Lãnh Kiên, sao con dám ngắt lời cha!_Biết được ý định của mình đã
bị kẻ ko nên biết nhất phát giác, ông gia đành dùng vai vế và uy
thế của một người cha trầm giọng cảnh cáo_Cha đang nói chuyện với
'em gái song sinh' của con đấy!
-Lãnh Kiên! Hay em muốn thế bọn chị nhận hôn ước thay?_Mở to đôi
mắt nâu mê hồn, cô con gái thứ 2 cời cợt châm chọc
-Được rồi, Giai Băng, con biết phải làm gì rồi chứ?_Đưa tay đẩy nhẹ
thằng con mình sang bên, ông già bụng phệ ngụ ý hỏi, ko ngừng nhìn
chằm chằm vào mắt con mình như đang có truyền tín hiệu nào đó
-Quyết định đời con gái của 'con mình' chỉ bằng một lá thăm cha ko
thấy quá vô lí sao?_Vẫn ko chịu tránh sang bên, Lãnh Kiên mỉa mai
lên tiếng, giọng nói có chút xoáy sâu vào hai chữ 'con mình'.
-Cuộc đời của con người, có khi còn bèo bọt hơn thế, Lãnh Kiên!_Có
chút giật mình trước câu nói kia, ông già bụng phệ lại đưa mắt
truyền tin cho Giai Băng, mồ hôi lạnh bỗng đột ngột chảy dọc sống
lưng ông_Giai...Giai Băng, con...trước đi!
-Sao ko phải là chị cả mà là Giai Băng, cha vốn là người sùng bái
tôn ti trật tự mà!_Đứng ngay trước mặt Giai Băng như muốn che chở
cho cô, Lãnh Kiên lãnh đạm tiếp lời, ngụ ý sâu xa hoàn toàn muốn
ngăn cản.
-Giai Băng, con có bốc hay ko?_Gạt đi những lời nói của Lãnh Kiên,
ông bố kiên định hỏi dồn Giai Băng.
-Ngồi yên đó cho anh!
-Lãnh Kiên! Con dám!
-Con trước vậy!_Nhìn thấy anh trai và cha mình tình cảm sứt mẻ ngay
trước mặt, Giai Băng trầm ngâm hồi lâu mới đứng dậy rời khỏi ghế,
tiến đến toan đưa tay vào chiếc hộp giấy.
-Em ko nghe người ta đồn à? Con trai họ Đằng là người thực vật
đấy!_Nắm chặt lấy tay Giai Băng ngăn cản, Lãnh Kiên hét lớn vào mặt
cô, đôi đồng tử màu cà phê ánh lên vô vàn tia giận dữ.
-Anh...ko có quyền ngăn cản em!_Đưa tay gạt đi những ngón tay thon
dài đang bóp chặt từng thớ thịt mình, Giai Băng đưa tay lấy nhanh
một chiếc thăm nhỏ gấp 4.
Nhưng, cô ko buồn mở nó ra mà đưa ngay cho cha mình, cô biết, bên
trong là gì.
-Tốt lắm!_Nở nụ cười hết sức hài lòng nhìn tờ thăm, ông bố khoát
tay cho đám gia nhân nhanh chóng đem vất chiếc hộp giấy đi rồi cao
giọng tuyên bố_Giai Băng...là người được chọn...
Đón nhận kết quả đã quá rõ ràng trở về phòng, Giai Băng đóng rầm
cửa, phục người tựa hẳn vào mặt tường bên cạnh. Toàn thân thể cô
giờ đây hoàn toàn ko còn chút sức lực nào nữa, dường như đã bị cái
sự thật phũ phàng bản thân mình phải đối mặt hút hết mọi nhựa
sống.
Cô run rẩy, ngồi choài xuống mặt đá lạnh. Hàm răng trắng vô chủ cắn
mạnh lấy bờ môi cong đỏ mọng.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn ý thức được rằng, có một ngày mình sẽ bị
gia định này vất bỏ, đá thẳng ra khỏi cuộc sống của họ. Nhưng, cô
ko ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy, mà lại đến bằng một cách
thức ko thể hợp lí hơn.
Hôn ước? Với một dòng họ bề thế, quyền quý nhất thế giới này, ai mà
chẳng muốn cơ chứ! Cái chính ở đây, người con trai của dòng họ đó
lại hoàn toàn ko phải người bình thường. Anh ta là một phế nhân,
phế nhân đến mức xuất quỷ nhập thần. Ai đời lại có chuyện trèo cây
ngã phịch rồi lâm vào cảnh thực vật, nằm ngủ lì suốt 5 năm trời vẫn
ko tỉnh chứ. Thế mà anh ta lại là cái người vô cùng phi thường đó
đấy.
Chiêu bài này của cha cô-kẻ ko mang cùng dòng máu nhưng có hơn 13
năm dưỡng dục-đúng là dọa chết người, khiến cô ko đi ko được.
Người cha đó, quả nhiên quá tàn nhẫn...tàn nhẫn như chính lần đâu
tiên ông ta
lôi cô đi từ tay cha mẹ cô vậy.
Dẫu vậy, cô ko sợ, cô chỉ buồn mà thôi. Vì, nếu trở thành vợ của
người khác...cô ko thể ở bên Lãnh Khiên-chồng cô...
Chap 2: Gặp mặt
Tối muộn, Giai Băng được cha mình gọi đến phổ biến 'lí tưởng cách
mạng'. Ông ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng, tự tay pha một
tách trà nóng hổi, đẩy về phía cô.
-Giai Băng, chắc con đã biết ta gọi riêng con đến đây vì việc gì
rồi, phải ko?_Ko vòng vo tam quốc dài dòng, ông già bụng phệ vừa
nhấm nháp một miếng điểm tâm trên bàn vừa ngụ ý hỏi.
-Chắc vậy ạ_Nở một nụ cười nhẹ một cách nho nhã, Giai Băng nhấp một
ngụm trà, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Cô ko ngờ...cha cô lại có
'khiếu' pha trà đến thế. Bên ngoài rất tệ bên trong cũng chẳng khá
khẩm hơn. Nếu ko phải vì sợ chạm tự ái của ông, cô đã phọt ngay cả
đống ra ngoài, cứu rỗi cái bao tử vì chuyện hồi chiều mà ko thể ăn
nổi bát cơm nào.
-Giai Băng, ta cần con hiểu rõ điều này..._Ngưng một lát trầm ngâm
như để lọc từ ngữ thích hợp nhất, ông già bụng phệ tiếp
lời_...trong mắt ta, con như là cô con gái ruột yêu quý của ta vậy.
Kể từ lần đầu đưa con về biệt thự này, ta chưa bao giờ mặc định con
là con dâu của ta cả, dẫu rằng, giữa ta và người cha quá cố của con
từ lâu đã có giao ước. Vì thế, trong mắt ta và mọi người ở cái nhà
này, con là em gái của Lãnh Kiên, là tiểu thư của nhà này. Con hiểu
ý ta chứ?
Tất nhiên, cô hiểu, cô là cái cục nợ của ông ta, là miệng ăn ông ta
ghét nhất cho dù cô có là con gái của người bạn thân duy nhất của
ông. Mà đời cô cũng thật rẻ rúng, đầu tiên là bị cha mình đưa đến
ngôi nhà này làm con dâu, giờ thì lại bị nhà này đưa đến nhà khác
làm con dâu, số tình cô xem ra cũng đào hoa phết.
-Con biết, cha đã nuôi con suốt 13 năm, từng ấy đã đủ để con thấu
hiểu được công ơn của cha đối với mình rồi, cha ko cần phải giải
thích_Thư thái đè nén cảm xúc trong lòng, Giai Băng ủy mị cười
nhạt_Con...là con gái cha...là...em gái song sinh...của Lãnh...à
ko, của anh Lãnh Kiên. Con suốt đời...sẽ ko quên điều đó.
-Tốt lắm, con gái_Hài lòng nở nụ cười đáp trả, ông già bụng phệ để
tránh phát sinh thêm nhiều chuyện ngoài ý muốn, tiếp tục dàn xếp_Ta
mong con sẽ ko vì thằng nhóc bốc đồng kia mà đổi ý. Đằng gia là
dòng họ có tiếng, có thế lực, con về bên đó nhất định sẽ được sống
sung sướng hơn ở đây nhiều. Tuy rằng, con trai nhà bên đó có chút
rủi phân, nhưng mọi thứ chỉ là tiếng ra tiếng vào của người đời,
con ko nên tin là thật.
-Vâng, con chưa bao giờ tin ai cả, cha biết đấy. Chỉ có cha là
dường như khá bị ảnh hưởng..._Toan với lấy bánh điểm tâm tên bàn
lót bụng cho cái dạ dày vì đống nước kinh khủng kia làm cho réo lên
ầm ĩ, Giai Băng lập tức nhận được tia mắt trừng lạnh của cha liền
ngượng ngập đổi hướng, nhấc cốc trà, hớp ngụm nhỏ, lòng lại văng
văng những tiếng than oán từ trong sâu thẳm.
-Còn một điều ta muốn con hứa với ta...hãy gạt bỏ mọi tình cảm đối
với Lãnh Khiên sang một bên, được chứ? Mang theo thứ tình cảm đó về
nhà chồng, người đau khổ nhất sẽ là con.
-Nếu vậy, con cùng cần sự giúp đỡ của cha...hãy xóa hết mọi tình
cảm của anh ấy dành cho con, nếu ko con cũng sẽ ko thể ngừng yêu
anh ấy...
Bước chân ra khỏi phòng cha mình, Giai Băng nhẹ nhàng khép cửa lại.
Khi vạt ánh sáng neon ở bên trong ko còn có khe hở vẳng ra khoảng
tối bên ngoài nơi cô đang đứng, nụ cười kiêu kì trên môi Giai Băng
trong chớp nhoáng vụt tắt.
Cô gõ gót rải bước trong đêm đen kịt lạnh lẽo, đôi lúc ức chế lại
đưa chân đá một phát vào vật cản vô tội nào đó trên đường, khiến
chúng loạng choạng nằm sõng soài trên đất, tệ hơn, một trong những
thứ vĩnh viễn đi vào 'lịch sử' đó, có 3 cái bình cổ đắt giá ông già
cô mang về chợ đêm và một bệ sứ đựng rác cũng hơn vài chục triệu.
Và tất nhiên, kẻ đau lòng nhất trước hậu quả thảm khốc này là kẻ
keo kiệt trót bỏ tiền mua hư vinh-cha cô. Coi như cũng là một cách
trả thù tinh thần hữu hiệu nhất mà bây giờ cô có thể làm.
Tại sao ông ko mắng cô ư? Bởi vì cô sắp trở thành con dâu nhà Đằng
gia, người sẽ đem lại cho ông một thị trường lợi nhuận lớn sau này
nhờ quan hệ thông gia? Ko phải, đó là vì ông ko hề biết người đã lo
lắng, mặt mày hoảng sợ như bị ma hù là cô đã gây ra chuyện đó, kiến
thức hạn hẹp của ông chỉ đủ để tiếp nhận sự thật phũ phàng rằng,
một con mèo hoang có sức mạnh phi thường đã làm bể 4 bảo vật nặng
những mấy chục kg mà thôi.
-Một chiêu bài cũ mà em dùng mãi, ko sợ phản tác dụng sao?_Đứng tựa
vào tường như kẻ bị mất hết lớp xương sống đằng sau, Lãnh Kiên dán
mắt vào biểu hiện vô cùng phong phú trên nét mặt của cô liền mỉa
mai hỏi, câu chữ âm ẩm mùi khinh bỉ.
-Em cũng đang
thắc mắc tại sao mình dùng mãi một chiêu, cha anh vẫn bị lừa
đấy!_Hơi giật mình một chút, Giai Băng quay lại, đối diện với tia
mắt lạnh hờ hững kia, lòng cô se lại. Mỗi khi anh giận cô một điều
gì đó, thường sẽ như thế, và rất lâu mới hóa giải được.
-Đừng tự cho mình thông minh!_Lạnh nhạt khuyên nhủ Giai Băng một
câu, Lãnh Kiên rời người bước về phòng. Lúc anh lướt qua cô, lững
thửng để lại một câu khiến con người ta cảm động_Anh để pizza trên
bàn em, đừng ăn nhiều, béo rất xấu.
Sáng hôm sau, mới tinh mơ tờ mờ sớm, Hạ lão gia-tức cha Gia Băng-đã
hùng hổ dẫn một đoàn người xuất xứ đa dạng, nghề nghiệp phong phú
phá của phòng Giai Băng, đánh thức cô khi đang còn say sưa chìm
trong giấc ngủ với dáng nằm kiệt xuất: đầu kê dưới đất, thân vắt
lên giường.
Sau một hồi nóng lòng nóng gan vừa ăn gà rán vừa chờ con mình trang
điểm ở phòng bếp, Hạ lão gia ko để Giai Băng kịp nhét vào miệng thứ
gì liền lôi cô đến một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố
gặp gia đình thông gia tiếng tăm nọ.
-Con là Giai Băng_Sau khi bị ông thông gia bắt tay mãnh lực lắc lắc
đến mắc đầu óc xoay mòng mọc, Đằng lão gia một hồi dưỡng thần mới
xác định được vị trí của cô con dâu tương lai, hướng mắt về phía cô
hỏi thừa.
-Vâng, là cháu_Để phòng hao những lần cúi đầu chào trước đó ko được
cha mẹ chồng chú ý và cũng tránh gây ác cảm với họ, Giai Băng dù cổ
đã mỏi, miệng đã sái vẫn rất lễ phép cúi đầu cười đáp trả. Chỉ có
điều, lần này, nụ cười trên môi cô ko thể nào tặt được nữa, nó tê
dại mất kiểm soát rồi. Còn cổ, nếu ko cúi thêm lần nào nữa, chắc
vẫn đủ đối phó.
-Thực xin lỗi quá, con trai tôi hôm nay ko đến được_Đằng lão gia ái
ngại nói, thở dài quở mắng thằng con_Thằng qủy ấy chắc lại lêu lỏng
ở đâu rồi.
Người ta thường ko chấp nhận sự thật phơi bày quá rõ ràng trước mắt
mình, vì thế, họ luôn lấy quá khứ ra để dựa dẫm. Trong trường hợp
này, Giai Băng và cha cô lần đầu hợp ý biết rõ Đằng lão gia quá đau
buồn trước cảnh ngộ sống mà như chết của con trai, nói năng mất lí
trí nên thông minh kín kẽ ko bàn tới, khơi những chuyện trên trời
dưới biển ra bàn tán.
Ngồi nhìn 2 ông cụ 1 bà già siêu cấp 'chém gió' về chuyện làm ăn,
nhà cửa, gia đình, thậm chí đến cả nhãn hiệu giấy vệ sinh, Giai
Băng nhịn ko nổi cơn buồn chán len lỏi liền xin phép đi rửa tay một
chút.
Đương lúc đang lòng vòng nhìn ngắm những bức tranh chỉ có người vẽ
mới hiểu trên dãy hành lang dài dẫn lối đến các phòng Vip, chợt 2
cái mông to khủng mặc quần đen đập vào đáy giác mạc của cô. Tiến
lại gần 2 cái mông khả nghi kia, Giai Băng mới biết chủ nhân của
chúng là 2 người đàn ông mặc vest đen từ trên xuống dưới đang ti hí
mắt len lén nhìn thứ gì đó ở góc quẹo.
Mục đích đen tối, bộ dạng đáng nghi này chỉ có thể, hoặc là họ đang
nhìn một cô nàng nào đó đang nude đằng xa, hoặc đang âm mưu theo
dõi...
Chưa kịp hoá thân thành Conan điều tra hành vi khả nghi kia, một
giọng nói trầm lạnh vẳng lên từ đằng sau lưng Giai Băng đánh gãy
mọi suy nghĩ vừa len lói
-Có thể cho tôi biết...các người đang làm gì ko?
Dù ko làm điều gì trái với lương tâm, phản trắc với xã hội, nhưng
khi gặp phải lời nói lạnh lẽo kia, Giai Băng theo phản xạ thường
tình của kẻ làm điều sai trái giật nảy mình, tay vô tình đẩy mạnh 2
ông anh đang bận làm đại sự trước mặt ngã dúi xuống nền đá.
-Làm..._Hai ông anh kia ngã đau thì rên lên ư ử vài tiếng, bò trườn
lê lết trên nhau một lúc rồi lồm cồm bò dậy, toan đưa tay đánh Giai
Băng thì chợt ngưng lại ko nói được câu nào nữa.
Khi tưởng chừng như bọn họ cứng người mặc niệm, đột ngột, 2 ông anh
kia chuồn mất ko vết tích, thương người ở lại lắm mới phả ra một
mùi hôi có sức công phá mũi người vô cùng lớn, càn quét hết mọi lớp
lông mũi rồi xông thẳng vào cơ quan cảm giác của những người con
lại.
Ngay lúc đó, đám người mặc áo vest đen khác từ khúc quẹo, cùng
hướng 2 người kia vừa ném mắt nhìn xông ra ngoài, chạy về phía họ
bỏ mùi chạy lấy người truy bắt. Còn Giai Băng, cô thì nhận được một
lời khen đấy hàm ý từ kẻ vừa nhát ma mình:
-Rất thông minh!
Hơ? Cô vừa làm gì khiến hắn khen thông minh vậy?
Lời khen ko biết đang nói xóc hay nói xỉa kia vừa phát ra, 2 tên
đàn ông lực lưỡng đã nhét vào miệng cô một chiếc khăn lông trắng
nhỏ đầy vi khuẩn, dùng bạo lực lôi cô vào căn phòng cạnh đó trước
sự chỉ dẫn của kẻ mà ai cũng biết là ai đấy.
Ra thế, ko chạy là ko thông minh.
Định nghĩa mới của thế giới
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các
bạn vui vẻ)Chap 3: Tư vị
Theo cái gọi là quy luật có trên có dưới của giới thượng lưu xa hoa
hư vinh, vì kẻ bắt quả tang Giai Băng có hành vi mờ ám ngồi cao cao
tại thượng trên ghế sô pha và để
đảm bảo cô hoàn toàn yếu thế trước mặt hắn về cả thân phận hiện tại
lẫn độ cao đỉnh đầu tính từ mặt đất lên, Giai Băng bị đám người mặc
áo đen bắt quỳ rạp người xuống mặt đá lạnh.
Tất nhiên, bị nhét khăn bẩn vào miệng Giai Băng còn chịu được nhưng
bắt cô quỳ xuống trước mặt người khác thì ko. Chẳng qua, cô cần
phải giả bộ ngoan ngoãn, tỏ rõ sự trong sạch như nước cất của mình,
để hắn hết hiểu lầm thả cô đi, thế nên, cô mới hạ người quy
phục.
Đưa ánh mắt ko cam lòng lướt lên thân thể tráng kiện, oai phong
đang ngả người nhàn nhã trên ghế đối diện, Giai Băng, khi tròng mắt
tiếp nhận hình ảnh khuôn mặt hắn, nhất thời dại người đi, trong
phút chốc chân tay bủn rủn.
Lúc nãy, vì tình huống gặp gỡ quá quái dị và hiểu nhầm, mà đúng hơn
là vì chàng trai này cao hơn cô những gần 1 cái đầu, vì thế, cô
dường như ko nhìn rõ mấy tướng mạo của hắn. Nhưng giờ, khi hai
người bọn cô đã mặt đối mặt 2 mét gần gũi như thế này rồi, cô mới
thực sự mở rộng tầm mắt, khái niệm trai đẹp đời đời tôn thờ được
chôn kín thẳm sâu trong con tim cũng được định nghĩa lại toàn bộ.
Người này...là một chàng trai nhìn góc độ nào cũng thấy hẫp dẫn,
hệt y như cái lỗ rốn của vũ trụ mà mọi thứ đều bị nó mãnh lực hút
vào.
Điều đầu tiên trong cẩm nang tiêu chuẩn đàn ông của Giai Băng:
"Muốn đánh giá một chàng trai, đầu tiên phải xem anh ta cao như thế
nào đã, mặt đẹp mà người lùn như cây chuối non thì cũng chẳng gặt
hái được gì."
Dẫu rằng hắn thường xuyên tùy hứng gác chân, nhưng đường gấp khúc
ko phải dài hơn đường thẳng sao? Dựa vào bài toán đã cho cùng với
lúc hắn đứng trước mặt cô, chân hắn hẳn phải dài. Đạt chuẩn.
"Tiêu chí thứ hai: Hợp thời trang và có gu ăn mặc lạnh"
Hắn hiện giờ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, kiểu dáng ko quá cầu kì
nhưng sang trọng, mở phanh 2 cúc áo trên, để lộ he hé khuôn ngực
nhìn qua cũng đủ khiến người khác rệu nước miếng.Vừa lịch lãm lại
có chút giản dị, rất cuốn hút như miếng bít tết. Đạt!
"Tiêu chí thứ ba: Ngũ quan hoàn mỹ, mặt phải lạnh như tiền, vừa
ngửi phải thấy mùi đô la"
Cái này thì ko cần phải bàn đến, vì nó chính là thứ khiến toàn thân
cô bủn rủn, nhũn như nước lúc bấy giờ. Khuôn mặt hắn cực kì điển
trai và lạnh lùng, ko chỉ thế, nét lạnh lùng khiến người khác say
đắm ấy còn tràn lan, chế ngự trong cặp mắt đen sâu như một nơi chất
chứa nguồn năng lượng vô hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát,
khiến người ta phải tan nãn cõi lòng, lí trí bị thiêu cháy của hắn.
Lúc này, hắn nhìn nét mặt si muội của cô mà cười, một nụ cười xấu
xa, có chút tà khí, có chút khinh miệt hệt y đã nhìn thấu bí mật
trong lòng cô vậy.
Nụ cười này, làm cô ngượng ngùng một cách thật sự, bởi lẽ...trước
đó...cô chưa bị ai chọc đến thảm bại thế này, thảm bại đến mức đỏ
mặt xấu hổ.
-Cô...nhìn no chưa vậy?_Nhẹ nâng li rượu vang nhấp một ngụm, hắn
cời cợt hỏi.
-Chưa no!_Theo phản xạ thẳng thắn trả lời, nhưng rồi, Giai Băng lại
nhận ra điểm lỗ mãn của mình, cô nhanh chóng kéo tâm trí đang quỵ
lụy dưới ống quần của hắn nhét vào người, tiếp lời lí trí hơn một
chút_Vì căn bản thị lực của tôi rất kém, nên nhìn hoài nãy giờ
chẳng nhìn ra anh thuộc họ khoai hay có dây mơ rễ má với họ sắn.
Thực xin lỗi!
-Ngươi..._Tên mặc vest bên cạnh trung thành quát lớn, liền bị hắn
trừng cho một ánh mắt vừa ý vị vừa phảng phất nguy hiểm. Thế là rất
biết điều trở về chỗ, thẳng lưng, ưỡn ngực...đứng tiếp.
-Miệng mồm rất dẻo!_Lẩm bẩm nhật xét một câu, chàng trai kia đưa
mắt quét tiếp lên bộ cánh màu xanh nước biển mỏng manh trên người
Giai Băng, dừng lại ở cái nơi khiến cô vừa nhận ra đã đỏ bừng mặt
tức giận.
-Anh nhìn cái gì hả?
-Nhìn thứ đáng được nhìn_Hắn ta lại mỉm cười quỷ dị, một lúc sau
mới lấy vẻ mặt lạnh nghiêm túc hỏi cô_Thư thả thế được rồi, giờ nói
đi, cô từ đâu tới.
Câu hỏi này, rất giống câu Where are you from?-cái câu duy nhất mà
hồi nhỏ cô ko tài nào nhớ nổi, bị bố mẹ liên tục hành hạ tiền tiêu
vặt bắt học thuộc đến mức tẩu hỏa nhập ma, thế nên, chỉ cần mỗi lần
nghe thấy nghĩa của nó, hoặc những từ liên quan đến nó, đầu óc Giai
Băng lại tinh nhạy bắn ra câu trả lời dù rằng chẳng ai khiến, như
bây giờ chẳng hạn
-I'm from Hanoi Capital in Vietnam!
-Cô...vừa nói gì?_Dường như nghĩ mình vừa nghe nhầm câu trả lời của
Giai Băng, chàng trai kia nhíu mày hỏi lại.
-Á!_Ý thực được những gì mình vừa trả lời quá ngu xuẩn, Giai Băng
bối rối chuyển câu trả lời khác trước khi nó bị đem ra cười
nhạo_Tôi nói...tôi từ bụng mẹ mà ra!
-Tôi nghĩ...tôi vừa nghe cái khác cơ.
-Ko...tôi nói tôi từ bụng mẹ mà ra, sao, anh
có ý kiến gì về việc sinh nở của mẹ tôi à?_Tỏ thái độ hết sức khó
chịu nhìn kẻ kia thư thả trong khi mình quỳ đến mỏi chân, Giai Băng
hằn hộc. Ko chờ nữa, cô đứng phắt dậy, như được ăn gan hùm mà quyết
liệt nói_Nếu ko có chuyện gì thì tôi xin cáo từ trước..giờ tôi có
việc bận phải xử lí.
-Được thôi! Tôi có thể cho cô đi...nếu cô trả lời đúng trọng tâm
câu hỏi. Cô là người của ai? Đến đây với mục đích gì?_Hếch mặt ra
hiệu cho đám người dưới chặn bước Giai Băng, chàng trai kia nghiêm
nghị, giọng nói âm lãnh vừa ám một bùa chú mê hoặc nào đó, khiến
tâm trạng người khác, dù kiên định vẫn có chút động lòng sợ
hãi.
-Tôi do cha tôi phái đến, đến đây để ăn cơm với nhà chồng tương
lai, được chưa?_Bực tức xoay người, Giai Băng dẻo giọng nói lớn, có
chút mỉa mai_Nếu màng nhĩ anh có vấn đề, cứ nói thẳng, tôi có thể
hảo tâm nhắc lại lần nữa.
-Nhà chồng tương lai?_Đưa mắt nhìn chằm chằm vào người Giai Băng,
chàng trai kia trầm ngâm nghĩ ngợi gì đó đến nỗi cơ mày khẽ nhíu
lại, khóe môi vô thức cong lên tà mị_Cho hỏi...nhà chồng cô là nhà
nào mà xui xẻo đến vậy?
-Có xui xẻo hay ko là việc của họ, ko liên quan đến người ngoài như
anh_Biết mình bị đá đểu, Giai Băng chua giọng trả lời, đôi gò má
phồng lên như rắn phùng mang, nhưng, để làm cho đối phương sợ bằng
cách này, có vẻ, cô đã chọn nhầm chiêu thức mất rồi. Vì nụ cười
trên môi hắn ngày càng khoét sâu, và tà mị...càng lúc càng trở nên
hết sức nguy hiểm.
Cảm nhận được có điều luồng khí rùng rợn tỏa ra từ con người trước
mặt, Giai Băng vô thức lui người về phía sau ba, bốn bước, mọi giác
quan trong cơ thể nhất thời trở nên căng thẳng như lúc bước vào
phòng thi toán mà nhận đề kiểm tra sử vậy.
-Ta..tự xử.
Vung tay ra hiệu cho đám người kia lui ra ngoài, chàng trai duy
nhất còn lại trong căn phòng ko hẳn là rộng rời người khỏi chiếc
ghế đã vương nồng hơi ấm của mình, thư thái bước đến gần Giai
Băng.
-Này...ko được đến gần! Anh muốn làm gì?_Như con mèo nhỏ bị dồn vào
chỗ chết, Giai Băng phút chốc trở nên lanh lẹ, túm lấy con dao gọt
hoa quả trên mặt bàn cạnh đó, đưa về phía trước, lớn tiếng đe
dọa_Ko...ko được đến gần tôi! Nếu...nếu ko tôi sẽ...'thiến' anh!
Tôi sẽ cho anh tuyệt hậu!
'Thiến', 'tuyệt hậu', hai từ này vừa từ cuống lưỡi bay ra khỏi
miệng, Giai Băng lập tức cảm thấy vô cùng có lỗi với ông bà, cha
mẹ, tổ tông, xấu hổ với hàng xóm làm giềng. Tuy nhiên, để bảo toàn
tính mạng và sự trong sạch của đời thiếu nữ, cô nhất định phải dùng
hạ sách, bao gồm cả việc hạ nhục nhân cách và thanh danh của bản
thân.
Mà, những gì cô vừa nói ra coi bộ cũng có công hiệu. Vì bước chân
của đối phương ngay sau đó đã dừng lại, ánh mắt có tia thâm trầm
xoáy sâu vào điểm nào đó trên tay cô.
-Cô...cầm đao ngược kìa!_Hắn hảo tâm nhắc nhở.
-Đừng có cố phân tâm tôi! Trò đó cũ rồi!
-Cô ko cảm thấy đau sao? Máu trên tay cô chảy rất nhiều_Đối phương
vẫn rất hiền lành thông báo!
Nhắc đến đây, Giai Băng mới cảm thấy quả thực trên tay mình có thứ
chất lỏng nhớp nháp nào đó, bèn nhanh chóng hạ mắt xuống
nhìn.
Đúng vậy! Là máu!...
Trên tay cô, từng giọt máu trải dài, chạy dọc cánh tay đến khuỷ tay
rồi rơi xuống đất, tạo thành một vũng nước đỏ đặc quánh.
-100 CC máu của mình?_Bần thần cả người, Giai Băng lẩm bẩm xót xa.
Nếu cô mà đi hiến máu, ít nhất từng này cũng đủ để cô kiếm được cái
bánh mì yêu thích rồi. Vậy mà giờ coi nè, chúng ko dùng được nữa,
đã thế còn biến thành nước thải...
-Cô đúng là ko sợ chết!_Khẽ thở dài nhẹ đến mức mà chỉ có người có
thính giác nhanh nhạy mới nghe thấy, chàng trai kia tiến lại gần
Giai Băng, túm lấy bàn tay cô, ân cần gỡ con dao đẫm rồi quẳng
xuống mặt đất bên cạnh.
-Ko, tôi rất sợ chết!_Ko chịu yên phận, Giai Băng tuy hơi khó hiểu
trước hành động dịu dàng đáng ngờ của người này vẫn nhiệt tình phản
bác câu nói của hắn.
-Được rồi! Coi như tôi có mắt như mù!_Ngán ngẩm, chàng trai kia lôi
cô đến gần chiếc giường lớn đặt chính giữa phòng, moi ra một chiếc
hộp y tế nhỏ gọn.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở mạnh, một tên mặc vest đen ko ngần
ngại chạy vào, thì thầm rót vào tai chủ những lời gì đó khiến hắn
cau mày rồi cười khẩy một cái, tia mắt thoáng lướt lên khuôn mặt tỏ
vẻ rất tò mò của Giai Băng.
Sau khi nghe thông báo xong, hắn đặt chiếc hộp trên tay xuống
giường, cùng nụ cười ngự mãi trên môi để lại 'chiếu chỉ' rồi rất
nhanh biến khỏi căn phòng.
-Tự túc là hạnh phúc!
-Này! Sao anh..._Giai Băng hét lên, toan níu kéo người kia lại băng
bó cho mình thì đã thấy hắn dừng bước quay người bước về phía
cô.
Đương lúc Giai Băng chưa kịp nghĩ ra chuyện gì sẽ xảy
ra tiếp theo, đối phương đã cúi đầu đặt môi mình lên môi cô.
Một nụ hôn thật nhẹ và vội...như chuồn chuồn lướt trên mặt
nước...nhưng để lại vô số tư vị...cho người 'được' nhận.
-Rồi cô sẽ được gặp lại tôi...đồ ngốc!
Khi cánh cửa kia đóng kín im lìm hẳn, Giai Băng biết...hai trong số
tư vị đó...có thù hận lẫn tức giận.
Chap 4: Shopping
***
Sau buổi gặp mặt gia đình 2 bên hôm đó, để tránh đêm dài lắm mộng,
hôn lễ của Giai Băng lập tức được ấn định vào một ngày đẹp trời
nọ-mà ông thầy bói bảo là long phượng tụ hội, đất trời giao hòa gì
gì đó-của tháng sau, tức nhẩm đếm đến mấy vẫn chị vẻn vẹn có gần 2
tuần.
Ông của Giai Băng vì nghe tin này liền nhất thời chấn động, huyết
áp tăng cao nhiều lần lên cơn sốc thuốc tới mức sống giở chết giở
nhưng vấn kiên cường bất khuất, gắng sức gắng giọng, giở hết trò
mèo trò qủy đòi thằng con mình triệu tập các bác sĩ giỏi trên thế
về giúp mình chữa trị lành bệnh trước đám cưới của cháu gái. Miệng
nói là để xem cháu mình kết hôn một lần trước khi chết, nhưng bụng
lại rắp tâm muốn gặp gỡ bà cụ nhà bên thông gia.
Theo đà phục hồi của ông cụ và lượng mua đồ lễ xuất ra, tuối tiền
của cha cô cũng dần dần vơi đi ko ít, khiến ông đêm về lại làm oán
hồn nữ chưa khuất, gào rú giải tỏa niềm thương xót vô bờ.
Giai Băng kết hôn cũng là một tin hết sức chấn động đối với toàn
thể bạn bè trong trường, ko phải vì cô chỉ mới 18 tuổi, tuổi đời
còn quá trẻ để bó buộc trong một cuộc hôn nhân sắp đặt, mà vì cô là
hội trưởng hội FA lớn nhất trường và hùng mạnh nhất thủ đô hiện
tại. Thế nên, việc cô lấy chồng đồng nghĩa với việc quy phạm luật
lệ FA, phải bồi thường một khoản tiền tổn thất về tin thần lẫn
người cho hội và mở lễ tuyên bố rút khỏi FA càng nhanh càng tốt.
Còn về mặt bà con cô chú họ hàng, họ ráo riết mừng hết nậy trước sự
'hi sinh' vì nghĩa diệt thân, vì người nhà quên mình của cô, bởi
lẽ, gia đình kia, thực sự quá tiếng tăm và con trai họ cũng quá tai
tiếng (vì một chuyện nhỏ mà tai tiếng lưu truyền suốt 5 năm vẫn có
chỗ đứng đến bây giờ, ko những thế, trên mạng internet còn phong
phanh tin rằng nó rất có thể được lưu vào sổ sách kỉ lục thế giới ở
hạng mục 'Người yếu nhất') nên ngày nào cũng vác mặt đến vận động
lí tưởng, khuyên răn cô ko nên từ bỏ cơ hội tốt này. Do đó, ngày
nào nhà cô cùng chật nít người tới, một bên vừa khóc thương cho sự
ra đi của vị hội trưởng đáng kính vừa chìa tay đòi tiền bồi thường
cho hội, một bên lại bắn calo xa xả vào mặt cô vận động tư
tưởng.
Đứng trước một đống rắc rối luôn đeo bám, Giai Băng thoạt nhiên ko
hề coi căn biệt thự mình đang số là nhà nữa, mà đúng hơn là cái sở
thú, còn cô là loài động vật quý hiếm sắp có nguy cơ tuyệt chủng
được 'trưng bày' trước mắt thiên hạ.
Đúng lúc GIai Băng muốn leo tường trốn ra ngoài thanh thái đầu óc
một buổi, chuông điện thoại của cô réo lên inh ỏi. Là mẹ chồng
tương lai của cô. Bà ấy gọi điện rủ cô đi chọn nội thất cho ngôi
nhà mới của cô và con trai bà. Với lí do hết sức chính đáng, Giai
Băng gật đầu cái rụp thong dong bước ra ngoài biệt thự mà ko có ai
ngăn cản.
Nhà mới! Đúng! Sau khi cưới, cô sẽ dọn đến nhà mới, chứ ko phải
chui rúc với cha mẹ chồng trong một mái nhà. Mẹ chồng cô là người
có tư tưởng phóng khoáng, nhiễm khá nặng tư tưởng Châu Âu nên ko để
cao chuyện con cái phải phụng dưỡng cha mẹ. VÌ thế, bà ngay lập tức
để nghị cho cô và con trai dọn đến căn hộ ở khu đô thị mới sinh
sống, để cô và chồng có không gian riêng tư vun đắp tình cảm.
Vun đắp tình cảm đấy! Vừa nghe xong câu này từ miệng cha cô, Giai
Băng nghẹn ngay một mảnh xương cá ở cổ, báo hại cô hôm đó vừa rên
vừa đến bệnh viên lấy xương ra. Tại sao ư? Vì lúc nghe thế, hình
ảnh cô ngồi tự kỉ nói chuyện với ông chồng đang nằm im như chết
trên dường đột ngột hiện ra trong tâm trí cô rồi theo sau là chuỗi
video ngắn từ việc cô do vậy mắc chứng tự kỉ vào viện chữa trị,
chữa trị chưa xong thì hóa điên, giết người, vào tù và kết thúc đời
phụ nữ trước cú đập đầu đầy đau khổ. Kể ra, trí tưởng tượng cũng
thật biết giết chết mạng người.
Tuy nhiên, tưởng tượng là một chuyện mà thực tại lại là một chuyện
khác, nghĩ đến chuyện có thể tự do sống một mình trong căn hộ rộng
lớn, muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn, sống chết ko ai rèm
pha cai quản, cô liền chấp nhận ngay tắp lự. Rời xa khỏi nơi mình
bị coi là kẻ ăn nhờ ở đậu, từ lâu cũng là mong ước lớn nhất của
cuộc đời cô.
Có nhà, tất nhiên là phải có đồ dùng đàng hoàng. THế nên, hôm nay
cô ở đây, trong siêu thị lớn nhất thủ đô cùng bà mẹ chồng
tương
lai tiêu xài hết sức mạnh tay chọn đồ dùng tình nhân. Nghe cho rõ,
tình nhân đấy!
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me kênh truyện chấm wap chấm ét hắt,chúc các
bạn vui vẻ)Mà đừng hỏi cô rằng ông chồng tương lai của cô ở đâu
nhé! Vì ko cần hỏi chắc ai cũng đoán ra hắn đang say sưa làm công
chúa ngủ trong rừng ở bệnh viện với một đám y bác sĩ ngày đêm chống
mắt theo dõi. Thế nhưng, bà mẹ cô vẫn hết sức tâm lí xoa dịu nỗi
đau côi cút cô độc của con dâu tương lai:
-Thực xin lỗi con, thằng nhóc này lại trốn đi đâu rồi! Hôm nay thôi
đành 2 mẹ con ta tự chọn vậy, con ko buồn chứ?_Để vun đắp thêm tính
sinh động và hiện thực cho lời nói, bà mẹ chồng trước khi đau buồn
nói với cô đã lấy điện thoại, gọi cho cái người tự xưng là con bà
ta, mắng chưởi té tát gì đó rồi cúp máy. Rất thật! Đến cô cũng kinh
ngạc và ngưỡng mộ bội phần.
-Ko...ko sao ạ!_Tuy rằng xuýt nữa rơi quai hàm ra khỏi miệng, nhưng
Giai Băng vẫn nhanh chống lấy lại lí trí, bày bộ mặt hêt sức thông
cảm diễn nột vở kịch bi thống với mẹ mình. Càng tốt, tên đó ăn no
ngủ kĩ càng nhiều, cô càng có lợi.
"Chồng à! Cứ tiếp tục phát huy đi nhé" Cô độc ác cảm thán một
câu.
Một hồi quyết định xem xét nên đi đâu, cô và mẹ chồng đứng trước
quầy giường ngủ, tròn mắt nhìn gần một trăm chiếc giường kiểu dang
đủ loại, màu sắc đa dạng trước mặt, lòng đồng loạt dấy hết một trần
than oán. Mẹ chồng cô nói, muốn vun đắp tình cảm với chông cho thật
tốt cần có chiến lược hoàn hảo và vật dụng hỗ trợ thiết yếu. Vật
dụng đầu tiên đứng đầu danh sách cũng là vật dụng hỗ trợ đắc lực
nhất cho các cặp vợ chồng mới cưới là giường ngủ. Nhưng...để chọn
một cái hợp ý mình trong cả đống như thế này...ko phải ai làm cũng
được.
-Con phải cố công một chút rồi!_Vỗ tay lên vai Giai Băng an ủi, bà
mẹ chồng hảo ý nói_Cứ thông thả mà chọn, thời gian còn dài, ko
thích thì đổi cái khác, ko cần phải lo lắng đâu con.
-Vâng...vì cách mạng...con sẽ cố hết sức!_Giai Băng ngoan ngoãn gật
đầu cái rụp, mắt lia đến chiếc giường ngủ màu hồng với với kiểu
dáng như giường công chúa thời xưa ở Châu Âu, rất mực thích thú. Cô
chấm nó rồi.
-Ừ...thế thì mẹ đi mua đồ dùng gia dụng giúp các con_Bà mẹ chồng
nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi cười nhẹ, ân cần đề nghị.
-Vâng, con cảm ơn!_Giai Băng gật đầu, mắt hết sức say đắm tưởng
tượng mình sẽ như thế nào khi nằm trên chiếc giường nhìn đâu cũng
thấy thích kia.
-Ừ!
Một lúc sau, nhanh chống nhận ra điều gì đó, Giai Băng quay phắt
người gọi với bà mẹ chồng rồi tỏ vẻ e thẹn, ngượng ngập nói:
-Mẹ à! Con rất thích màu hồng ạ!_Tiếng 'mẹ' trên miệng cô vang lên
ngọt xớt đến độ khiến cô tá hỏa nhận ra bản thân mình ngày càng có
khuynh hướng nịnh nọt.
-Mẹ biết rồi!_Bà mẹ tinh nghịch nháy mắt cười với cô rồi nhanh
chống quay đi.
Ngay sau khi biết được mẹ chồng của mình đã ko còn 'lảng vảng' ở
quanh đây, Giai Băng nhanh nhẹn chạy đến chiếc giường công chúa
đằng xa, ko kiêng dè ánh mắt khinh bỉ của đám nhân viên trực quầy
mà ngả người xuống chiếc đệm êm dịu, lăn qua lăn lại vài vòng như
chiếc bánh tráng cuộn kiểm tra độ bền, độ êm và độ đàn hồi của
nó.
Mà trên chiếc giường này ko chỉ có mỗi độc nhất màu hồng đâu nha,
còn có cả hình ảnh phóng đại của các nhân vật hoạt hình disney vô
cùng dễ thương nữa cơ, thế nên, nhìn đi nhìn lại cô vẫn có cảm giác
như mình đang mua giường cho đứa con gái tương lai hơn là mua cho
chính mình-một thiếu nữ trăng tròn sắp gia nhập hội liên hiệp phụ
nữ...="=
-Thật sảng khoái quá đi! Bà quyết định mua cái này!_Giai Băng ko
ngừng cảm thán một tiếng.
-Đồ ngốc!_Nhè ngay lúc tâm tình Giai Băng vô cùng tốt, một giọng
nói lạnh lùng còn mang theo chút âm điệu ngái ngủ vang lên, thọc
ngay vào tai cô ko thương tiếc.
Nhận ra giọng nói này có điểm rất quen thuộc, quen thuộc đến mức bị
ám ảnh, Giai Băng bất thình lình mở to mắt, chiếu lên khuôn mặt
lãnh đạm, bình thản như nước, lạnh như băng kia, khóe môi vô thức
giật giật vài cái mãnh liệt:
-Là...là...
-Ko phải cô mua giường tân hôn sao? Đây là giường đơn đấy!_Bực bội
quét mắt một lượt lên kiểu dáng trẻ con của chiếc giường, kẻ thù
của cô lên tiếng hỏi_Mắt cô có vấn đề à?
Thiếu điều tức điên lên bóp cổ người khác, Giai Băng ngồi dậy, đứng
lên, ghé sát mặt người đối diện, răng nghiến lên trèo trẹo:
-Này, anh bạn, anh ko thấy mình quá phiền sao?
-Gọi tôi là Đằng Dạ!_Hắn thờ ơ sửa chữa cách xưng hô.
-Được rồi! Cụ Đằng..._Đưa ngón tay day day thái dương làm bộ vô
cùng mệt mỏi, Giai Băng nghĩ ngợi gì đó rồi trưng ra bộ mặt thương
cảm quan tâm_Cụ có phải quá rảnh rỗi rồi ko? Sao cứ nhè chuyện của
con mà xía vào hoài vậy? Cụ có biết lần trước con vì cụ mà bị đứt
tay, bị cấm luyện võ suốt mấy
ngày ko hả?
-Cô...vừa gọi tôi là gì?_Vẻ mặt Đằng Dạ lập tức mờ mịt như bị phủ
xương, xám ngoét hơn nhọ dưới 'mông' nồi.
-Nếu anh ko bớt xía vào chuyện của tôi, tôi sẽ gọi anh là cụ Đằng,
hừ, tự do ngôn luận, anh ko có quyền ép tôi gọi anh là gì?_Lườm
Đằng Dạ một cái thật sâu, thật cay, Giai Băng quay mặt nhìn mấy cô
nhân viên từ lúc nào mắt đã biến dạng thành 2 trái tim đỏ thoi thói
đập bùng bục như trống, than oán trong lòng một cái rồi khách sao
nói_Tôi mua cái này, phiền cô ghi lại dùng.
-Cô mua giường đơn làm cái quái gì hả? Cụ Hạ_Ko chịu thua kém, Đằng
Dạ cũng đổi cách xưng hô với Giai Băng, âm thanh trầm thấp nhưng
rất có tính chất bức người.
-Cụ Đằng...cụ thực sự đã già rồi đấy! Làm ơn đi chỗ khác được
ko?
-Tôi hỏi cô, cô mua giường đơn làm gì? Hay cô định để mình và chồng
nằm xếp lên nhau cho ấm sao?_Vẫn gan lì cương quyết ko chịu đi,
Đằng Dạ ranh ma suy đoán, khóe miềng cười tà mị_Xem ra...cô cũng là
người có máu H.
-Cụ Đằng thân mến!..._Đưa 2 bàn tay nhỏ của mình vỗ lên hai má của
Đằng Dạ một cái, Giai Băng thở dài bất lực, hết sức nhẫn nhịn khao
khát muốn cho người này một tát mà nói_...chẳng nhẽ tôi mua phòng
hao ko được sao? Lỡ như thằng chồng khốn khiếp đó nổi khùng đá tôi
ra khỏi phòng, tôi còn có cái giường mà nằm chứ, anh thấy ko đúng
sao?
-Cô đúng là lo xa quá nhỉ?_Hơi khựng người một lát, rất nhanh sau
đó, Đằng Dạ cười mỉa một cái rồi gạt tay Giai Băng ra khỏi mặt
mình, quay sang đám người phục vụ , chỉ tay về phía một chiếc
giường đôi màu xám bạc rất sang trọng hướng đối diện_Phiền cô
chuyển cái đó đến căn hộ của tôi giùm!
Những tưởng, sau đó, ai sẽ người một hướng, ta một nẻo. Nhưng Giai
Băng chưa kịp quay người đi, đã bị Đằng Dạ lôi đến các quầy hàng
khác chọn đồ cho căn hộ của hắn.
Tuy biết bản thân hoàn toàn ko chấp nhận việc bị một người xa lạ
lôi đi chọn đồ, nhưng vì nể tình hắn là con trai 100% X-men đích
thực, ko có đầu óc thẩm mĩ, nên Giai Băng cũng thuận lòng một chút
nán lại, lâu lâu đóng góp ý kiến giúp hắn dẫu biết rồi nó cũng bị
gạt bỏ sang một bên.
Mà lúc đi cùng hắn, cô cũng chọn được nhiều đồ dùng thích hợp để
tân trang căn hộ mới của mình, cái này, cũng ko hẳn là thiệt
thòi.
Một lúc, khi chân đã mỏi, sức lực đã suy kiệt, giọng nói cũng vì
cãi nhau nhiều quá mà trở nên khàn khàn, GIai Băng quyết định nhỏ
tiếng xin hắn đi Washington City rồi âm mưu đánh bài chuồn.
Hắt nước lên mặt từng đợt dữ dội, Giai Băng ngây ngốc nhìn khuôn
mặt phờ phạc ko chút sức sống của mình trong gương, liền tá hỏa
nhận ra một điều kì cục. Đó là...tại sao cô phải xin hắn đi
Washington City để chuồn chứ? Sao ko quang minh chính đại mà đi,
làm gì cứ như thể hắn là người thân của cô vậy chứ?
Đúng! Cô hoàn toàn mất trí rồi! Thật ngu ngốc! Cô ko có gì phải sợ
cả, hắn là người qua đường, mắc mớ gì cô phải quan tâm đến suy nghĩ
của hắn.
Chuẩn!
Hóa giải nỗi khó chịu trong người xong, Giai Băng điện thoại cho mẹ
chồng hỏi bà đang ở đâu rồi lau bàn tay đầy nước lên chiếc khăn
trắng cuộn ngay ngắn trên kệ, chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy 3
người đàn ông lần lượt bước ra khỏi buồng vệ sinh chính cạnh
đó.
Một ông già tóc đã bạc trắng và 2 người tầm tuổi một cha một con
sững người nhìn cô, vài phút mặc niềm trôi qua họ mới động đây, tán
loạn chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Hình như, 3 người đó là con trai thì phải?
Họ làm gì ở đây? Tại sao lại gào rú như chó sói thế?
Mang theo một mảng tâm tình bước ra ngoài toan xuống đại sảnh tìm
mẹ chồng, Giai Băng nhìn thấy Đằng Dạ đang dựa người vào tường
hướng mắt về phía phòng vệ sinh bên cạnh phòng cô vừa bước ra, và
ngẫu nhiên, từ phòng đó, có rất nhiều phụ nữ bước ra.
Ế!
Giật nảy mình, Giai Băng quay người nhìn bảng chỉ dẫn, lòng nghẹn
đắng ko thể thốt nên câu nào trước sự thật đau lòng: Cô vừa từ
phòng vệ sinh nam bước ra!!
-Cô...đúng là đồ cực phẩm!!!_Đột ngột đứng sau lưng Giai Băng, Đằng
Dạ thanh âm có vẻ ổn trọng, nhưng lại tản mát ra 1 tia giận dữ khó
lí giải nổi
Chap 5: 'Mua' giúp đỡ
Cô...đúng là cực phẩm ư?
Như bị 1 luồng áp thấp nhiệt đới theo câu nói có dư âm rất vang kia
xuyên thủng lớp da gà da vịt dũng mãnh, len lỏi vào từng mạch máu
trong cơ thể, làm cho toàn bộ lục phủ ngũ tạng vô thức đông cứng
lại, Giai Băng rùng mình một cái, từ từ quay đầu ra phía sau,
giương mi e dè, cẩn trọng thu gom toàn bộ tâm tình đang phảng phất
trên khuôn mặt lặng như tờ của Đằng Dạ, khóe môi khó khăn lắm mới
nở được một nụ cười méo hơn cả người khóc tang.
-He...hello! Rất...rất vui được gặp anh ở đây, Đằng...Đằng Dạ!_Đây
là những gì con người ta có thể nói khi rơi
vào hoàn cảnh bí bách khó giải thích, dẫu đó có là một người rất
giỏi về khoản phản xạ ko cần điều kiện cho trước như Giai
Băng.
Hơi hơi nheo mắt nhìn xoáy vào nụ cười gượng gạo trên môi Giai
Băng, Đằng Dạ vẫn giữ nét lạnh lùng hơn tảng băng trôi, đưa tay chỉ
về phía 3 người đàn ông ban nãy vừa bán sống bán chết chạy ra ngoài
giờ đã hăm hở dẫn 2 anh bảo vệ lực lưỡng đi tới.
-Hạ...Giai...Băng! Cô vừa làm gì bọn họ?
-Hỏi tôi?_Đưa mắt hướng theo ngón tay thon dài của Đằng Dạ, Giai
Băng khẽ nhíu mày, vô cùng ngây thơ chỉ tay vào người mình_Sao lại
hỏi tôi? Tôi đâu quen biết họ.
-Chẳng nhẽ, đến người cô vừa chọc ghẹo mà cô cũng quên sao?
-Tôi chọc ghẹo họ?_Liếc nhìn 3 người kia một lượt suy xét tướng
mạo, ngoại hình, Giai Băng ớn người hỏi lại. Cho xin đi, cô có thể
bị quy vào tội chọc ghẹo người khác phái, nhưng với những người
tướng mạo, ngoại hình quá bình thường như thế thì ko bao giờ. Chẳng
ai lại tự đi sỉ nhục nhân phẩm vì những người đó cả. Bị vu oan giá
hoạ một cách trắng trợn, Giai Băng nhất thời ko chịu đựng nổi mà
sùng cồ muốn túm cổ áo người trước mặt_Khi nào? Tôi chọc ghẹo họ
khi nào chứ?
-Thế khi ko cô vào phòng vệ sinh nam làm gì?_Đôi mắt đen thâm sâu u
tối của Đằng Dạ hơi nheo lại, tỏ ý khinh thường.
Lại chạm vào 'cục xương' khó tiêu hoá của Giai Băng. Cô vào WC nam
làm gì? Trời biết đất biết cô ko biết. Nếu cô nói cô nhầm lẫn, dám
cá người trước mặt sẽ cong môi cười đểu một cái rõ tà mị rồi phán
"Nhầm lẫn rất có chủ ý" cho xem. Vì thế, trước tiên, cô cần nhẫn
nhịn đã, từ từ nói ngon nói ngọt dụ dỗ, câu dẫn từng bước, khi hắn
đã ngấm dụ hoặc thì một thể tung hoả mù, đánh đòn phủ đầu mới mong
khai sáng cái đầu óc đen tối, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử
của hắn. Có thế, hắn mới sái cổ tin cô nhầm lẫn được.
-Cái này..._Vờ đắn đo một hồi, Giai Băng thanh lọc cổ họng trước
khi thực hiện đại nghiệp_Cụ Đằng, anh có khi nào nhầm lẫn muối và
đường chưa?
-Chưa!_Đằng Dạ gần như ko suy nghĩ đáp.
-Ách! Vậy...giả dụ nếu có 1 thẩu đường và một thẩu muối đặt trước
mặt anh, anh có phân biệt nổi ko?
-Chỉ có người IQ kém cỏi mới ko phân biệt được_Đằng Dạ thản nhiên
đáp ngụ ý mà ko hề hay biết kế hoạch của Giai Băng đang từng bước
bị hắn lấy búa phá nát_Mà rốt cuộc, cô muốn làm trò gì? Đừng có nói
với tôi, cô vào phòng vệ sinh nam chỉ vì một phút lầm lỡ nhé?
Nghe đến đây, mắt Giai Băng như bầu trời đêm đầy sao, sáng lấp la
lấp lánh nhìn Đằng Dạ khiến hắn có chút giật mình, cảnh chừng lùi
ra phía sau vài bước.
-Nếu ý tôi muốn nói cũng như thế thì sao?_Giai Băng nhoẻn miệng
cười tươi rói đầy hi vọng. Chưa bao giờ, cô thấy hơi thinh thích
Đằng Dạ như lúc này. Tại sao ư? Tại vì, giờ IQ hắn cao rồi, ít nhất
cũng sẽ hiểu được ý tứ thẳm sâu bên trong tâm hồn non nớt của cô
một cách trọn vẹn.
-Tôi chưa thiểu năng đến mức đi tin chuyện nhầm lẫn rất có chủ ý đó
đâu!_Quả nhiên, Đằng Dạ rất cao hưng tán thưởng trí tưởng tượng và
phỏng đoán siêu việt của Giai Băng bằng một nụ cười hết sức đểu giả
vô cùng mê hoặc, khiến ko chỉ Giai Băng mà hầu hết những bà cô đi
từ WC nữ ra cũng phải lẹ làng quay gót trở vào trong...trang
điểm.
Biết mà...cô thực sự ngu ngốc mới đi tin loại người bên ngoài mạ
vàng bên trong thối rữa như hắn có thể hiểu được cô. Cô đúng là quá
ngây thơ, tâm hồn quá non nớt. Đương lúc nỗi oan ức hòa trộn tức
giận tạo thành 'món thập cẩm' ăn vào nghẹn chết mặc sức giãy giụa
đen đét trong người Giai Băng, 3 người đàn ông kia cùng 2 anh bảo
vệ cơ bắp hơi khiêm tốn đã bước đến trước mặt cô, mỗi người mang
một vẻ mặt, một tâm tình khác nhau nhưng trái tim đều hướng đến về
một mục đích cao cả: tống cô vào đồn cảnh sát, buộc cô xì tiền nộp
phạt.
-Đấy! Chính là cô ta, là cô ta đã quấy rối tôi trong lúc
tôi...tôi...đang đi nặng!_Tên trẻ tuổi nhất trong 3 người đàn ông
ban đầu hống hách phùng mang trợn mắt lên tiếng, khúc sau nhỏ giọng
ý tứ hết sức che đậy hành vì ko tiện nói ra của mình_Anh nhất định
phải phân rõ trắng đen cho tôi!
-Là cô đã quấy rối 3 người này?_Ko thô lỗ như người kiện nài, anh
bảo vệ trong tre trẻ cẩn trọng hỏi Giai Băng, mắt đảo lên người cô
suy xét một lượt như cố tìm ra một số yếu tố 'biến thái'.
Cho xin đi, dù anh ta có lấy kính hiển vi ra nhìn cũng chẳng tìm
thấy gì đâu, bởi lẽ, cô từ nhỏ đến lớn đều được người ta khen dễ
thương, ngoan ngoãn và ....trông có vẻ nham hiểm như đã bị cái ngốc
lấn áp nên rất vô hại.
-Không!_Giai Băng vững như kiềng 3 chân kiên quyết lắc đầu. Đùa
sao? Nhìn lại nhan sắc của 3 người kia đi, dù họ có khỏa thân trước
mặt cô, cô cũng ko
thèm ngắm đâu nhé!