* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished):hoàn
thành
* Warning (cảnh báo về nội dung truyện):k có gì cả, rất ngây thơ
trong sáng
* Casting (phần giới thiệu nhân vật):
PHẦN I: ĐỒ LÙN - ĐỒ SẤC SƯỢC
1. Vũ Anh Nam (Hắn):
_tuổi: 17
_Gia thế: Đại thiếu gia nhà họ Vũ, cực giàu, cực học giỏi, là hội
trưởng hội học sinh, tiêu tiền như nước, thay bồ như thay áo. Là
đại ca của cả 1 băng nhóm, chưa 1 ai khuất phục được.
_Tính cách: là loại con trai rất nóng tính, ít cười nhiều khi khó
hiểu nhưng cũng có lúc rất te nhe làm "nó" ghét lắm
2. Hoàng Việt Anh (Nó):
_Tuổi: 17t
_Gia thế: nhà cũng giàu nhưng không phải đại gia, tính tự lập rất
cao, nó chuyển ra ngoài ở từ lúc vào cấp 2. Là con gái nhà họ
Hoàng
_Tính cách: là 1 Tomboy lạnh lùng, ít nói, tính tình thì bất cần
đời, mà 1 khi đã nói thì trả ai cãi lại được. Nhưng chỉ là vỏ bọc
thui sau này thì hoàn toàn khác.Và nó rất ghét hắn....
3. Hoàng Anh Việt
_Tuổi: 17t
_Gia thế: là bạn thân của Nam, cũng là 1 công tử khá giàu có, còn
là cánh tay phải đắc lực của tên bạn thân.
_Tính cách: mặt lạnh, tính cách cũng lạnh, ít nói, ít cười, kiệm
lời
4.Quách Ly Ly:
_Tuổi: 17t
_Gia thế: là đại tiểu thư nàh họ Quách, là bạn thân của Việt Anh.
Là 1 tiểu thư hiền lành, vui vẻ nhưng lại phải lòng hoàng tử băng
giá Hoàng Anh Việt. Tuy tính cách cũng dịu dàng nhưng nhìu khi cũng
mạnh mẽ lắm (chắc lây nhiễm từ nhỏ bạn thân)
_TÍnh cách: hiền lành, vui vẻ, hồn nhiên, hòa đồng nhưng không hề
yếu đuối tý nào.
5. Phạm Gia Hưng:
_Tuổi: 17t
_Gia thê: đại thiếu gia nhà họ Phạm, rất đa tình. thay bồ như thay
áo giống tên bạn thân hắn, là 1 tay cua gái siêu đẳng chẳng kém gì
đại thiếu gia nhà họ Vũ
_Tính cách: vui vẻ, nhí nhảnh,đáng iu với vụ cười thiên thần khoe
chiếc răng khểnh đã giết chết không biết bao nhiêu trái tim các
nàng
6.Trương Gia Hưng: (Bin)
_Tuổi: 16t
_Gia thế: Đại thiếu gia nhà họ Trương, là bạn thời thơ ấu của nó,
hàng xóm nhà nó và từ bé tới lớn luôn bị nó bắt nạt không thương
tiếc. Sở hữu khuôn mặt baby nên không ít các nàng theo nhưng hắn
chẳng chịu nghe ai trừ 1 số ng của hắn và nó ra.
_Tính cách: vui vẻ với nó thui, sợ nó thui chứ cũng ít nói lắm ạ,
thuộc tuýp lạnh lùng...
Chap 1:
Nó _ Hoàng Việt Anh là 1 con nhóc tomboy cực kì từ đầu tới chân và
không khó để người khác nhầm nó là boy khi nó mang 1 cái tên cực
boy. Và hơn thế nữa nó sở hữu chẳng biết của ai cái bộ mặt và tính
cách lạnh lùng từ trong ra ngoài cùng với cái kiểu sống bất cần
đời. Nó càng không phải là hot girl hay hot boy gì cả vì nó cực kì
bình thường với cái chiều cao 1m55 mà nó cố gắng lắm mới có cũng
thân hình thấp bé nhẹ cân.
Còn hắn _ Vũ Anh Nam là 1 thằng con trai cao hơn 1m80, sở hữu 1
thân hình cực đẹp, quyến rũ nhưng với nó hắn chỉ là 1 thằng “ cao
to đen hôi” (==.) Hăn cũng không phải là 1 hot boy mà còn hơn cả 1
hot boy ý chứ vì hắn là đại thiếu gia nhà họ Vũ học sinh siêu giỏi,
hội trưởng hội học sinh, đại ca của cả 1 băng nhóm không hề nhỏ mà
không 1 băng nào có thể đánh bại hắn. Không chỉ có thân hình đẹp mà
trời còn phú cho hắn 1 bộ mặt cực đẹp trai mà lũ con gái cứ chết
ngất (chỉ trừ mình nó ghét hắn cay đắng ). Tóm lại, hắn là 1 thằng
quá hoàn hảo so với nó.
Nhưng hắn như thế, nó như vậy nên đã tạo ra 1 câu truyện dở khóc dở
cười với cả 2:
_ Thằng Bin lớp em đâu rồi_ Nó hỏi 1 thằng nhóc học lớp 10
_Dạ, kia ạ!_ Thằng bé chỉ về trỗ 1 lũ con trai đang bàn tán cái gì
đó
_”BỐP” Bin! Mày muốn chết không mà dám lấy mũ của tao hả? _ Nó đạp
cho thằng Bin 1 cái khi thằng be đang cười nhăn răng với lũ
bạn
_ Óe, bà chị _ Bin cười trừ lấy mũ đưa nó trước khi lãnh thêm mấy
cái đạp của nó
_Mày cứ liệu thần hồn đấy _Nó bước về sau khi tặng thằng em 1 cái
cảnh cáo cùng 1 cái lườm trí mạng
TẠI LỚP HỌC:
Cô giáo đang thao thao bất tuyệt ở trên bảng về cái lịch sử ra đời
của mấy ông nhà văn cùng mấy tác phẩm văn học sướt mướt
thì………
“ Tóc ai bay làn khói trăng, mắt ai đưa nhịp theo tay……..”
Nhạc chuông cực kì độc đáo vang lên . Mất 1 giây nó mới biết nhạc
chuông đó phát ra từ túi áo của nó, nó đần mặt. Thò tay vào móc cái
6300 của nó ra, không phải điện thoại của nó kêu mà làm sao nó lại
đẻ thể loại nhạc chuông này đc chứ… nó phát hiện ra trong túi áo nó
còn 1 cái điện thoại nữa nhưng không phải của nó đang ngày kêu 1 to
và cả lớp đang nhìn nó không chớp mắt…….
_Hoàng Việt Anh, em đang làm cái già trong giờ của tôi vậy?_ Cô
giáo hét lên ném thẳng viên phấn vào nó
_Cô, cho em ra ngoài ạ! _ Nó né viên phấn điềm tĩnh nói cũng như
cái điện thoại vẫn điềm tĩnh kêu ngày 1 to hơn
_Tôi nói em mang điện thoại lên đây _ Cô giáo bắt đầu cáu
_Đây không phải điện thoại của em, cô cho em ra ngoài _ Nó nói rồi
bước ra ngoài chẳng thèm để ý cô giáo đang phát hỏa
_Alo!_ Giọng nó khó chịu
_Bạn ơi! Mình là chủ nhân chiếc điện thoại này, bạn làm ơn trả cho
mình đc không?_ Giọng 1 đứa con gái thánh thót vang lên ( đấy là
theo nó miêu tả)
_ Của bạn? ok, tả đi _ Nó nói giọng lạnh te
_A! ùm nó….. này, nó như thế nào vậy anh _ Đứa con gái ấp úng rồi
quay sang hỏi nhỏ thằng bên cạnh ( nhưng mà trả nhỏ lắm vì nó nghe
đc hết)
_ Nhìn mãi rồi mà không nhớ à? Đần thế _ Giọng thằng đó mắng đứa
con gái
_ Anh có bh cho em động vào cái điện thoại quý giá đó đâu mà…._ Đứ
con gái nũng nịu
_ Hừ, màu đen, to hơn cái ipod, hàng độc, sin , trị giá 200 triệu_
Hắn nói ( chậc tên này đang khoe của thì phải)
_À uh,.. bạn ời cái ế…….._Sau khi nghe xong đứa con gái bắt đầu
miêu tả
_Thôi khỏi, đưa điện thoại cho chủ nhân đi _ nó thở dài ngao
ngán
_Alo, tôi là chủ nhân đây. Trả điện thoại đây _ Giọng nam khá trầm
vang lên thô lỗ
_Ờ, thế lên trường K.W mà lấy, bye _ nó nói ngắn gọn rồi cúp máy đi
vào lớp.
_Thưa cô cho em vào ạ
_Em lên đây cho tôi
_Gì thế ạ?
_ Đưa điện thoại đây cho tôi!!
_Không ạ_ nó nói cái câu ế than nhiên như không, uy lực của cô giáo
cũng chẳng át đc cái giọng sắc lạnh của nó..
_Gì? Cô muốn cãi lời tôi à? _ Cô giáo bắt đầu nổi đóa
_Không ạ. Điện thoại này không phải của em nên không đưa cho cô
được, nãy chủ nhân của nó gọi tới bảo em tẽo tới lấy ạ. Cô thu em
trả người ta kiểu gì? _ Giọng nó thản nhiên như không
_Cô….._ Cô giáo cứng họng
_Em thấy cô nên tiếp tục bài giảng thì hơn ạ. Cô thừa hiểu là em
không rảnh để mà ngồi đấy nghịch điện thoại trong giờ mà! _ Nó nói
chắc nịch nhưng biểu hiện trên nét mặt lạnh cũng chẳng hề thay
đổi
_Ơ, ùm thôi đc rồi. Về trỗ đi và tôi muốn không có lần sau đâu đấy
_ cô hất tay ra hiệu nó lui về
_Dạ _ nó buông 1 câu gọn lỏn rồi về trỗ trước những ánh mắt khâm
phục của những đứa trong lớp
Tiết học được tiếp tục cho tới lúc trống đánh ra về. Nó cất sách vở
vào cặp rồi đi ra cổng.Ngó nghiêng 1 lúc thì có 1 chiếc xe máy phân
phối lớn đỗ “ xịch” lại ngày trỗ nó và 1 tên con trai cao hơn nó ,
to lơn nó tiến tới….
_Nhóc _ Hắn gọi nó ( chậc, hắn nhầm nó tưởng là boy vì giờ nó mặc 1
chiếc áo sơ mi rộng, ai gi-lê đen ngoài, quần ống côn, đi giầy thể
thao, tóc thì ngắn cũn lại đội mũ le nên hắn trả thấy mặt đâu
cả)
_ Chú gọi gì cháu _ Nó ngước lên nhìn buông ngay 1 câu làm thằng đo
chts thì té (chậc, cũng tại nó rất ghét người khác gọi nó là nhóc
này nhóc nọ lắm )
_Sặc, nhìn mặt tôi như thế này đáng tuổi chú nhóc à _ hắn nói
_ ờ _ nó buông 1 câu lạnh lùng
_Thôi, bỏ qua đi. Nhóc cầm điện thoại của anh phải không? _ Hắn đi
thẳng vào vấn đê
_ Ờ, thì sao? _ Nó dửng dưng ( nó ghét những thằng sưng anh với nó
vì không phải ai cũng làm anh nó đc đâu)
_Trả đây _ Hắn hất mặt
_Không _ Nó nói nhanh, gọn nhẹ nhưng đủ để hắn hiểu
_Gì? Muốn chết à thằng nhóc này _ Hắn bắt đầu điên lên
_Ờ _ Nó nói mà mặt vẫn lạnh băng nhìn hắn
_Biết tao là ai không mà dám liều thế hả? _ Hắn đe dọa
_Là đồ sấc sược.Muốn lấy điện thoại thì bỏ cái giọng nói sấc sược
đó với tui đi _ Nói đoạn nó biến thẳng khi thấy thằng Bin đang lóc
cóc dắt xe đạp ra khỏi cổng trường và trước khi bị hắn oánh……
_Mày, đạp lẹ lên. Tao chết giờ _ Nó nhảy lên xe và dục thằng
Bin
_Gì? Làm cái gì vây? _ Thằng Bin giật mình
_Hỏi lắm đạp lẹ lên hay muốn ăn đập _ Nó đe dọa thằng bé bằng cái
giọng lạnh le của mình
Thằng Bin cứng họng không cãi được nó nên phải hộc hơi , gồng mình
đèo nó sau lưng còn nó thì nhìn trời nhìn đất rồi huýt sáo. Hắn thì
tức giận không lấy đc điện thoại thì đã đành nay còn bị nó gẫm cho
1 phát vào chân rồi té mất…..
Chap 2
TẠI NHÀ NÓ:
Nó về nhà chui thẳng vào phòng mình nằm kềnh trên giường 1 cách
thoải mái. Nhớ tới chiếc điện thoại, nó mở cặp lôi chiếc điện thoại
được nó gói lỹ trong chiếc khă tay của mình ra ngắm nghía hồi lâu.
Đây đúng là 1 chiêc điện thoại rất đẹp : nó màu đen bóng, mỏng dình
lại thuộc dạng điện thoại màn hình cảm ứng, camera thì chụp ảnh nét
va đẹp ngang máy ảnh kĩ thuật số, máy này nghe nhạc lại xem đc clip
luôn, thẻ nhớ lên tới 8GB,bên ngoài vỏ bao máy còn có in 1 hình con
rồng khá tinh sảo nạm bạc có đôi cánh rơi, bút cảm ứng cũng đc làm
bằng bạc,…. Nó nhìn cả cái máy cũng đủ biết nó không hề rẻ 1 chút
nào nhưng nó chưa bao giờ đc nhìn thấy chiếc điện thoại di động nào
đẹp như vậy lại còn có nhiều chức năng hơn đt bình thường nữa. Đặc
biệt nó xem xét 1 hồi cũng không tìm ra hãng của chiếc đt
này…..Ngồi bần thần nhìn chiếc điện thoại này thì bỗng chuông điện
thoại vang lên, nó nhậc máy nghe vẫn với cái giọng lạnh không bao h
thay đổi của mình:
_Alo!
_Nam hả, mày…..
_Tôi không phải là Nam hay gì cả, hiện tai tôi đang cầm điện thoại
của hăn. Muốn bảo hắn cái gì tới nhà hắn mà gặp. Bye.
Nó nói cho tên ở đầu giây bên kia 1 chàng rồi cúp máy cái “rụp”
chẳng để tên kia kịp ứ ừ thêm câu nào.
Nhìn thêm 1 lúc rồi nó ôm chiếc điện thoại ngủ ngon lành cho tới
tân tối mịt
TẠI NHÀ HẮN – VŨ ANH NAM:
_ Ê! Mày làm rơi em dế iu rồi hả?
_Uh, sao mày biết? _ Hăn ngạc nhiên
_Này tao gọi điện thoại định rù mày đi bar thì nó nghe máy nói 1
chàng rồi cúp cái “ rụp”. Xem chừng em ý không biết mày là ai rùi _
Thằng bạn hắn cười khoe cái răng khểnh cùng khuôn mặt hết sức
baby
_Ờ _ Hắn ngán ngẩm
_Chậc, thế mày tính sao?_ 1 tên bạn khác của hắn bước vào cùng với
khuôn mặt lạnh lùng , lãnh đạm
_Phải lấy chứ sao không,cái điện thoại tự tay tao thiết kế ngon thế
cơ mà, nó ngốn của tao gần trăm triệu chứ ít gì _ Hắn nói
_Thế nó ở đâu, mà boy hay girl. Là girl thì tao tình nguyện lấy lại
cho _ thằng bạn hắn hào hứng hỏi, cười cười vỗ vai hắn khoe cái
răng khểnh đáng iu đã góp phần tạo nên nụ cười giúp hắn giết chết
không biết bao trái tim thiếu nữ
_Xì, boy đó mày.Tán cái gì mà tán, tao còn không đc nữa là mày… Nó
học trường mình đó. Mai tao xẽ cho nó biết tay _ hắn nói bẻ tay kêu
răng rắc
_Mai đi học thui, ông hiệu trưởng cũng điện rùi ế _ tên bạn kia
lạnh lùng nói
_ùa, thì đi _ Hắn nói vỗ vai thằng bạn
8 giờ sáng tại trường K.W ( king world, nghe tên là đủ biết trường
này thuộc vào dạng nào rồi) 1 chiếc xe limou màu đen bóng loáng đỗ
trước cổng trưởng làm biết bao ánh mắt phải quay lại nhìn. Không
phải vì chiếc xe đẹp đẽ đó mà vì những người trong chiếc xe đó đang
bước xuống làm cho toàn bộ cái nữ xinh hét ầm cả lên. Và trong đó
có cả nó nhưng nó không phải nhìn hắn vì hắn này nọ mà nó sock vì
không ngờ tên sấc sược đó lại học cùng trường với mình; nhưng với
cái bản tính bình thản đến đáng sợ của nó thì cũng chẳng có gì
khiến nó phải bận tâm lắm nên lại tiếp tục vác cái xe đạp địa hình
của nó lên gửi.
Nó vừa đi vừa dí mắt vào cái quyển manga mới mua đước của mình mà
chẳng thèm nhìn đường vì nó cậy mình thuộc đường rồi nên mí thế,
nhưng……………
“ RẦM……”
_Oái, đau quá. Đồ ngu, mắt mũi mi để đi đâu vây? _ Hắn quát
_Sặc, không biết đứa nào đui, đô sấc sước _ Nó đã nhận ra hắn
Nó đi thẳng vào lớp không thèm để ý rằng đầu hắn đang bốc khói nghi
ngút…Thật sui cho nó khi 2 đứa lại học cùng trường đã quá lắm rồi
giờ lại học cùng lớp ngồi cùng bàn luôn chứ, mà nó thì còn bị cả 3
tên bao vây lun mí nản chứ: hắn thì ngồi canh, 1 tên ngồi trước nó,
1 tên ngồi sau nó cạnh nhỏ bạn thân làm cho nó bình thường đã lạnh
rồi bây giờ phải xuống tới âm mấy độ C lun à.
_Ê Việt! Không sao chứ? _ Nhỏ bạn kéo áo nó.
_Không sao, chỉ sắp chết thui _ Nó nở 1 nụ cười méo mó
_À nè! Đã trả điện thoại cho người ta chưa?
_Hả? Sao phải trả cái gã sấc sược đó? Nhìn mặt hắn chỉ muốn đấm cho
mấy cái…
_Hixx! Chi ghê vậy? Thế hắn là ai?
_Là tên SẤC SƯỢC _Nó cố ý nhấn mạnh 2 từ cuối
_Hả?????/
_Này nhóc,vừa phải thôi nhá… muốn ăn đánh à? Trả điện thoại đây _
Hắn xen vào
_Đó, tên sấc sược đó _ Nói rồi nó chỉ ngón tay vào hắn
_Trời! Mày biết người ta là ai không vậy? _NHỏ bạn kéo nó lại nói
thầm
_Ai? _ Nó hỏi 1 câu gọn lỏn và không quên lườm để tên kia 1
cái
_Là………….
Nhỏ bạn chưa kịp nói xong thì cô giáo bước vào lớp nên đành để lúc
khác nói…
_Thui, tẽo ra chơi nói cho
_Ok
Chap 3
12h30’ trưa tại gốc cây cổ thụ sau vườn trường:
_Hắn, cái tên sấc sược mà mày nói ý là đại thiếu gia nhà họ Vũ đấy,
hắn nổi tiếng khắp trường ta tới trường khác mà mày không biết à? _
Nhỏ bạn dảng giải cho nó nghe
_Ờ, không biết. Hắn là ai tui quan tâm làm gì? _Nó nói dửng dưng
như không nhưng thực ra là cũng sock 1 chút ế (hixxx, chỉ 1 chút
thui ạ = =.)
_Hắn nổi tiếng không chỉ vậy đâu mà vì hắn học cực giỏi lại đẹp
trai , nhà giàu là hội trưởng hội học sinh từ năm lớp 10 cơ.Đặc
biệt hắn là đại ca của cả 1 băng nhóm chuyên gia đánh nhau ế…._Nhỏ
bạn lại thao thao bất tuyệt
_Mày thích hắn à? _nó hỏi nhỏ bạn mà giọng vẫn tỉnh bơ làm cho con
bạn té sỉu luôn
_Sao…. Mày hâm à? LÀm seo tao thích hắn được chứ _Nhỏ bạn nổi giận
hét vào tai nó.
_Vậy chứ seo mày biết rõ lý lịch của người ta vậy?
_À ùm…. Thì…._Nhỏ bạn ấp úng
_Nói lẹ đi mày _Nó dục
_Cái con này, bình tĩnh thì người ta mới nói đc chứ _NHỏ bạn nó mặt
đỏ ửng
_chậc _ Nó tặc lưỡi
_Thì vì hắn là bạn thân của anh Việt chứ sao _ Nhỏ bạn nói lý nhí
nhưng cũng đủ để cho nó nghe thấy
_Việt ? _Nó sựng lại khi nghe thấy cái tên ấy, ánh mắt thoáng
buồn
_Ừ! Hoàng Anh Việt ý, anh ý ngồi trên mày đó _ Nhỏ bạn thỏ
thẻ
_Chậc, ra tiểu thư nhà ta thích loại người đó à? _ Nó liếc nhìn nhỏ
bạn cười
_Ùm thì…..nhưng chỉ tao thích thui chứ tao không hy vọng đâu vì anh
Việt lạnh lùng lắm…._Nhỏ bạn mặt buồn thiu
_Hehe, cố lên tao xẽ ủng hộ mày mà _ Nó vỗ vai nhỏ bạn khích
lệ
_Um, xẽ cố _Nhỏ bạn mỉm cười
Quay lại trỗ hắn và 2 thằng bạn đang ở trên lớp nói chuyện (hehe
đừng ngạc nhiên khi 3 người này k bị mấy đứa con gái bao vây nhá vì
hắn vốn nóng tính lắm, Việt thì lạnh lùng, Hưng thì tên này đặc
biệt ghét gái xấu nên mí nhỏ dù xinh cũng k giám vào k là bị hắn
quạt ngày :P)
_Này Nam, mày bảo nhóc ngồi cạnh mày cầm máy hả?_Việt hỏi nó
_Uh, chứ ai nữa. Không ngờ học cùng lớp _ Hắn nói
_Mày bảo nó là boy mà, đúng không _ Việt lại hỏi
_Ùa, trả boy thì mày nghĩ là girl à?Ăn nói ngổ ngáo mà dám kêu tao
ăn nói sấc sược _Hắn giân run lên
_Hả, mày đùa hả Nam, mày bảo con nhóc đó mà là boy à? _Têm Hưng trố
mắt nhìn thằng bạn
_Sao? _Hắn ngạc nhiên
_Sao gì mà sao? Đại thiếu gia thay bồ như thay áo mà không nhận ra
nhóc mà mày nói là girl à? _ Việt lắc đầu nhìn hắn
_HẢ? Mày giỡn tao à? _ Hắn nhìn thằng bạn ra vẻ không tin
_Trời, đại thiếu gia ời. Nó là girl 100% đó, ăn mặc thì giống boy
thui.Mắt mày có vấn đề không đó _Hưng vỗ vai thằng bạn
_Sặc _Hắn sock toàn tập
Việt nhìn tên bạn đang cứng đơ người ra vì sock khẽ mỉm cười rồi
nghĩ tới nó anh lại thoáng buồn và khuôn mặt lại trở về lạnh lùng
như mọi ngày, có khi còn hơn …..
Rồi 1 lúc sau nó và nhỏ bạn thân đi vào lớp và có 1 tên cứ nhìn
theo nó với ánh mắt soi mói mà nó không hay (He, chắc ai cũng bít
là ai rùi ế, hắn vẫn chưa tin nó là girl đâu )
_Này, Ly Ly* muốn tui đổi trỗ cho không? _ Nó quay xuống hỏi nhỏ
bạn cùng với 1 cái nháy mắt.
(*Ly Ly là tên của nhỏ bạn thân nó, Họ tên đầy đủ là Quách Ly Ly ,
tiểu thư chính hiệu nhà họ Quách nổi tiếng trong giới các chính trị
gia )
_Thui, hâm à?Tao ngại lắm , mà đổi trỗ tự do cô giáo trả mắng cho ế
chứ _ Nhỏ bạn của nó trối đây đẩy nhưng mắt vẫn không rời tên con
trai đang ngồi trên nó
_Sặc, lại con ngại nữa? chẳng phải nãy quyết tâm giữ lắm cơ mà?
Không hối hận chứ tiểu thư? _ Nó khều tay nhỏ bạn (Kích nhỏ đó ạ
=.=)
_Thoai, xin mày đó đừng chọc tao nữa _Nhỏ bạn đỏ mặt
_Nè, trả điện thoại đây _ Hắn quay sang nó lại tiếp tục cái liên
khúc đòi điện thoại đó
_Không, đồ sấc sược _ Nó nói giọng lại trở về trạng thái lạnh lùng
như trước
_Này, cô có biết tôi là ai không mà dám gọi tôi thế hả cái đồ….đồ
lùn kia _ Hắn tức giận (hehe, đại thiếu gia mà bị gọi là đồ sấc
sược seo được à )
_Ờ biết, là đồ SẤC SƯỢC _ Nó lườm hắn (nó ghét nhất là ai gọi nó là
lùn à )
_Thui, Việt ơi cô giáo vào kìa _ Nhỏ bạn ngăn nó lại trước khi có
chiến tranh lại sẩy ra
_Xì,…. _ Nó quay đi
Và giờ học bắt đầu trong cái lườm nguýt của cả hai đứa như thế
…..
(Tác giả nói thêm về tên của nó: Ly ly và sau này xẽ còn nhiều
người nữa gọi nó là Việt vì đấy là tên cún cơm người thân của nó
gọi nó đấy nhưng chỉ có ai thân thiết với nó mới đc gọi thôi người
khác phải kêu nó bằng Việt Anh)
_Ê Việt, mang mượn điện thoại nghe nhạc phát_ hăn gọi tên bạn
(hehe, không nó đâu mà là Anh Việt tên bạn thân hắn cơ, còn nó là
Việt Anh à, chứ hắn mà gọi nó tên Việt kiểu gì cũng bị nó cho ăn
****)
_Ờ, nè _Việt đưa cho nó cái Ipod màu trắng
_Ô! Vẫn chưa đòi được à? _Tên ngồi sau hắn hỏi (Tên này là Hưng ,
cũng là đại thiếu gia lun.Tên đầy đủ là Phạm Gia Hưng, tên này lăng
nhăng lắm ạ, bạn thân hắn mà ><.)
_Mày hỏi nó đấy _ Hắn chỉ tay vào nó
_Mất chật tự quá _ Nó cau mày nhìn hắn tỏ vè khó chịu
_Sặc, mi nghĩ mi là ai mà nhắc ta?_ Hắn nhìn nó cười đểu
_Lớp trưởng _ Nó nhìn hắn
Chap 4
Hắn và tên bạn hắn trố mắt nhìn nó không tin.Nhưng khi tên Hưng
dùng mĩ nam kế hỏi mí girl thì em nào cũng ngậm ngùi gật đầu cái
“Rụp” à.Nhưng mấy tên này vẫn không tin vì muốn làm lớp trưởng, lớp
phó ở K.W đâu phải đễ nếu không muốn nói là cực khó vì thành tích
học phải đạt từ pro trở lên à…..
_Việt không phải chỉ thi đỗ vào trường mình đâu mà Việt còn đạt
hoạc bổng toàn phần của trường , được miễn học phí 2 năm nay rồi _
Ly giải thích cho 2 tên mặt đang đần ra
_hả? thật k? _Hưng hỏi, tên này càng không tin vì đạt học bổng toàn
phần càng khó hơn ý chứ, đâu phải ai cũng đc đâu ….
Nhưng rồi hắn và tên bạn hắn đành phải im lặng thán phục nó khi cô
giáo gọi nó lên bảng
_Lớp trưởng Việt Anh đây rồi? Lên bảng làm bài này cho tôi
_Dạ _ Nó bước lên
_Việt không phải là con nhà giàu như mấy người đâu, vì papa Việt
bắt vào trường này đấy , mà tính Việt thì không thích nhờ vả ai nên
cô ấy tự học và đạt học bổng toàn phần ế _Ly nói thêm khi nó bước
lên bảng
_Ồ! Không ngờ nhỏ đó giỏi vậy _Hưng trầm trồ
_Không tin thì nhìn xem _ Ly hất mặt ý chỉ 2 người đó nhìn lên
bảng
Nó bước lên bảng, nhìn lướt qua mấy con số rồi bắt đầu bắt tay vào
bài làm và 15’ sau nó bước xuống và đi về trỗ sau khi viết lời giải
kín cả cái bảng cùng với cái gật đầu hài lòng của cô giáo khi xem
lời giải của nó.Bấy giờ thì hắn mới tin thật rằng nó giỏi chẳng kém
gì hắn (Chậc, tên này khinh thường nó quá….Nhưng cũng phỉa thôi vì
bài giải ế ngoài nó hiểu, cô giáo hiểu, hắn hiểu, Việt hiểu, Hưng
hiểu, nhỏ Ly cũng hiểu thì có ai hiểu gì đâu cứ ơ ra à = =)
THÔNG BÁO: Thầy hiệu trưởng mời em Vũ Anh Nam_Hội trưởng hội học
sinh, em Hoàng Anh Việt _ Hội phó hội học sinh, em Phạm Gia Hưng
thủ quỹ của hội học sinh lên phòng gặp thầy hiệu trưởng ngay _ Cái
loa phát thanh thông báo
Cả lớp xôn xao nhìn về phía 3 tên đó còn 3 người thì đứng dậy đi ra
khỏi lớp mang theo những ánh mắt hình trái tim của các nàng tiểu
thư, trừ nó (he,làm lớp trưởng 1 lớp thành tích phải đỉnh như thế
nào thì mọi người cũng hiểu muốn làm ở trong hội học sinh thì phải
toàn diện như thế nào à =~=)
_Xì! Gọi béng ban chấp hành hội học sinh có phải nuột không còn dài
dòng_ Nó lầm bầm
_Trời, đừn bắt vẻ người ta vậy chứ mày _ Nhỏ bạn cười nó
_Hừ, trả ế…Mà thoai, mấy tên ế đi tui cũng thấy dễ thở hơn à, hehe
_ Nó nói rồi hít 1 hơi dài đầy thoải mái
RENG……….RENG…………RENG………..
Tiếng chuông cất lên báo hiệu giờ học đã kết thúc. Nó mau chóng thu
dọn sách vở nhét vào chiếc cặp màu đen in hình manga death note của
mình chuẩn bị phắn thì tiếng nhỏ bạn nó gọi lại:
_Việt ! Đi đâu zị?
_Làm thêm _ Nó trả lời gọn lỏn
_Mưa kìa, tui cho bạn đi nhờ xe tới trỗ làm ha _ Ly chỉ ra
ngoài
_ Khỏi, tui tự di được ma, tui có xe _ Nó từ trối (Đã bảo nó không
thích nhờ vả ai cái gì mà)
_Nhưng mà………..
_ Yên tâm, tui không sao đâu _ Nó ngắt lời nhỏ bạn và chạy biến đi
lun không kịp cho nhỏ bạn nói thêm lời nào
Nó cưỡi con xe địa hình màu đen lao nhanh trên đường phố Hà Nội tấp
nập toàn xe cộ và lạnh lẽo cùng với hạt mưa lạnh buốt đang quất da
thịt nó của mùa đông.
Nó dừng xe lại tại 1 khách sạn 6sao to ụ, vứt chiếc xe cho ông bảo
vệ nhanh chóng chạy vào trong và thay đồng phục và bắt tay vào công
việc của mình.
Dù nó có khoác trên mình cái áo đồng phục ấy đi nữa thì cái áo mỏng
manh đấy cũng không thể làm ấm nó thêm chút nào trong khi từ tóc
tới chân nó ướt sạch sành sanh.Nó khẽ hà những hơi ấm yếu ớt của
mình vào đôi bàn tay đang lạnh buốt vừa đẩy chiếc xe đi dọn mấy
phòng trong khách sạn và đã vô tình có 1 người nhìn thấy
…………………
_Thư ký Kim, hãy bảo con nhỏ đằng kia mang cho tôi 1 tách cà phê
nóng lên phòng tôi_ Hắn ra lệnh và chỉ vào nó
_Dạ, thưa vâng ạ _ Thư kí Kim kính cẩn nói
_À! Mang cho tôi 1 bộ đồ nữa _ Hắn nhắc rồi đi thẳng
_Tôi xẽ chuẩn bị ngay _ Thư kí Kim cúi đầu chào hắn
Hắn đi vào thang máy và đi thẳng lên tầng 50 _tầng cao nhất , tầng
này nguyên là phòng làm việc dành cho tổng giám đốc_chính là hắn.
Vừa đi hắn vừa thắc mắc: “Làm thế quái nào mà nhỏ “lùn” đó lại có
thể làm việc trong khi người ướt sũng như chuột lột đó chứ?” và chỉ
biết thở dài bất lực với nó
_Cô _ Thư kí Kim gọi nó
_Dạ _ Nó nhìn lên
_ Cô mang cái này lên phòng tổng giám đốc cho tôi _ Thư ký Kim đặt
cái khay để tách cà phê vào tay nó
_Ơ nhưng…………._Nó ngơ ngác
_Tôi nói thi làm đi, không cãi _ Thư kí Kim gắt
_Dạ , vâng ạ _Có 3 chân 4 cẳng chạy luôn (đừng ngạc nhiên khi nó
không giám đốp trả à vì nó biết mình là nhân viên quèn đâu giám cãi
cấp trên, bị đuổi việc như chơi)
CỐC……CỐC…..CỐC………(Nó gõ cửa)
_Vào đi _Giọng nam trầm vang lên
_Dạ thưa, tôi mang cà phê của giám đốc lên ạ_ Nó nhẹ nhàng nói và
đặt tách cà phê lên bàn hắn
Nó nhìn xuống, hắn nhìn lên và 2 con mắt chạm nhau và…..
_Cô _ Hắn nói ( đừng tin, tên này giả nai ế ạ ==.)
_Mi……_nó nói
_Đồ sấc sược _ Nó trở về giọng lạnh te (Tuy choáng nhưng nó tỏ vẻ
lạnh lùng đó)
_Sặc. “lùn” cô lại muốn gây tự à? _ Hắn cạu
_Xì, ta không rảnh. Tổng giám đốc đây rùi ta? _ Nó ngó ngang ngó
dọc
Chap 5
_Tổng giám đốc đây _ Hắn chỉ vào mình
_Xì, đừng có giỡn tôi _ Nó khinh khỉnh
_Không tin à? Nhìn đi _ hắn nói và chỉ vào cái bảng nhỏ bằng thủy
tinh để dưới bàn
Cái bảng ấy ghi : “Tổng giám đốc: Vũ Anh Nam”. Lần này thì nó
choáng thật à, biết hắn học giỏi nhưng hắn mới có lớp 11 thui , mà
nó cứ nghĩ tên đại công tử bột này thì biết làm cai quái gì ngoài
tiêu tiền của pa má à…..ai ngờ.
_Thật? _Nó hỏi hắn gọn cùng với cái giọng lạnh te như người cảu
mình
_Bộ cô thấy tui giỡn cô à? “LÙN” _ Hắn cười đắc trí
_Ờ_ nó vẫn lạnh lùng
_Thoai, vậy tổng giám đốc làm việc , tui đi _ nó nói
_Khoan_ Hắn gọi
_Gì?_ Nó quay lại
_Cái kia, thay đi rồi hẵng đi _ Hắn chỉ vào bộ đồ đặt trên
ghế
Nó tiến lại gần, cầm bộ đồ lên rồi quay lại nhìn hắn hỏi:
_Gì đây? Sao lại cho tui?
_Quần áo chứ gì nữa. Thay đi, mặc bộ đồ ướt vậy sao làm việc được_
Hắn chỉ vào bộ đồ ướt sũng của nó
_Um, nhưng sao lại tốt với tui zị? _Nó thắc mắc
_Ờ thì…………Cô hỏi hay nhỉ? Tôi tổng giám đốc cả khách sạn lớn vậy mà
cô là nhân viên mà ăn mặc vậy nhỡ tẽo nữa lắn quay ra ế thì có phải
tôi mang tiếng không?Không nói nhiều nữa, mau thay đi _Hắn ra
lệnh
_Xì, ghê thê? Thay thì thay làm như tui sợ _ Nó lạnh lùng
Nó chui vào phòng tắm lột bỏ bộ đồ ướt áp khiến nó lạnh run cả
người lên và khoác vào người là 1 chiếc áo len cổ lọ màu trắng to
đùng và chiếc quần jean bò ống côn màu xanh làm nó cảm thấy ấm hắn
lên.Nó bước ra nhìn hắn và khẽ nói:
_Thanks, tui đi (nó cảm ơn người ta mà giọng thì hơn cả nước
đá)
_Nè, lùn trả điện thoai tui đây _ Hắn nhìn nó
_Không _Nó đáp gọn lỏn
_Nè, cô đàu tui ha?Tui giúp cô vậy mà không tính trả sao?,lùn. _Hắn
nhăn mặt
_Tui bảo rùi,bỏ cái giọng đó đi xẽ trả mà.Đồ SẤC SƯỢC _Nó lườm
hắn
_Được, tui bỏ cô trả tui nhé _ Hăn nói tiến về phía nó
_Sao? _Nó nhìn hắn
Hăn nhìn nó, tiến lại gần sát phía nó khiến nó cứ phải lùi mãi lùi
mãi cho tới lúc không đi được nữa vì sau nó là 1 bức tường. Hắn cúi
xuống cách mặt nó đúng 3cm, ngoẻn miệng cười, hắn nhẹ nhàng nói với
nó:
_Hoàng Việt Anh, bạn trả cho tui cái điện thoại yêu quý nhé. Cám ơn
bạn đã cầm giúp trong thời gian qua (khiếp. tác giả nghe mà tý thi
ói à =~=)
Tiếng hắn thì thào vào tai nó ,cái cự li gần thật gần đó khiến
khuôn mặt bình thường của nó vốn lạnh lùng là thế vậy mà giờ đỏ
lựng cả lên. Nó lấy hết sức bình sinh của mình đẩy hắn ra rồi chạy
thẳng ra ngoài không thèm quay lại, còn hắn thì nhìn nó và nở 1 nụ
cười nửa miệng đầy thứ vị
9h sáng tại lớp học:
Nó đang ngồi học chăm chỉ thì cái tên không cần học cũng giỏi kia
chọc chọc tay nó làm nó không thể nào tập chung được
_Gì?_ Nó quay sang hỏi hắn mặt khó đăm đăm
Hăn không nói gì chỉ nhìn nó cười toe toét (chậc, bình thường thì
dặn mãi trả được nụ cười vậy mà hum nay te nhe dễ sợ =.=) rồi cầm
cây bút chì chỉ chỉ ra bên ngoài cửa sổ.Nó theo hướng cái bút chì
của hắn chỉ ra ngoài 1 cách miễn cưỡng nhưng mà ồ, nó ngạc nhiên
nhìn những bông hoa tuyết đang rơi trắng xóa trên những cành cây,
mái nhà, và cả trên xe oto nữa,……..
_Đẹp quá _ Nó buột miệng nói khi ngắm nhìn những bông tuyết
rơi
_Hehe, đẹp phải không? _ Hắn cười
_Ùm _Nó vẫn mải mê ngắm
_Cô thích tuyết hả lùn _ Hắn tò mò
_Ùh _ Nó nói
_Why? _Hăn tò mò
_Vì…..
RENG……..RENG………….RENG……….
Tiếng chuông ra về xen vào lời nói của nó và kéo nó về thực tại. Nó
vội vàng đúc sách vở và phắn ngay lun ra khỏi cửa lớp không kịp cho
nhỏ bạn lên tiếng
_Haizzzz…thật tình _ Ly thở dài
_ Ủa? sao vây? _ Tên Hưng hỏi thăm
_Haizzz, nhỏ Việt ….Hum nay mưa tuyết lạnh vậy mà vẫn đi làm thi
làm sao mà sống được _ Nhỏ bạn lo lắng
_Sao mà không sống được? _Hắn chen vào
_Thì sao nữa, nó đi xe đạp chứ co đi oto như chúng ta đâu mà không
chịu mặc áo mưa, tay phải yếu nên không mang ô được.Đã vậy sáng mặc
có mỗi cái áo phông với áo khoác mỏng thì sao chịu được chứ _ Ly
hướng ánh mắt buồn ra ngoài ô cửa sổ
Cũng lúc ấy có 1 ánh mắt lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ thoáng 1 nét lo
lắng rồi ngoảnh đi và cất bước ra đi không hề ngoái lại lần nữa
nhưng trong đôi mắt đó vẫn chứa đựng nỗi buồn xa xăm
Còn nó hiện giờ đang phóng nhanh trên con đường quốc lộ tới nơi làm
việc trong tình trạng tay, chân và người nó lạnh cóng, run lên cầm
cập chẳng có cảm giác gì ở bàn tay nữa.Nó đỗ xe trước cổng khách
sạn cùng lúc với 1 chiếc limou đen đỗ tại đấy , nó đã ngã xuống và
ngất đi khi đang đi vào và nó chỉ nhớ là lờ mờ nhìn thấy bóng ai
đấy chạy lại……….rồi nó thiếp đi
Nó thiếp đi, nó đã mơ thấy 1 giấc mơ kì lạ mà vô cũng đau đớn. Nó
mơ thấy cái chết thảm thương của mẹ nó, nó nhìn thấy mẹ mỉm cười
trong đau đớn khi máu cứ chảy xuống mỗi lúc 1 nhiều ở đâu mẹ nó
và……………..
Chap 6
_A……..a…………..a……..a …_Nó choàng dậy la thất thanh
_Này, cô ổn chứ? _Hắn chạy lại
_Ùm……_ Người nó run cầm cập vì sợ hãi
1 lúc sau nó lấy lại bình tĩnh thì mới nhận ra là mình đang ở 1 căn
phòng rất lạ nhưng rất đẹp: to, rộng dãi với kiến trúc phương
tây,rất hiện đại; cùng với sự có mặt của hắn trong căn phòng đang
ngồi cạnh nó
_Hơ, đây là đâu. Oái, mà sao mi lại ở đây?_ Nó ngơ ngác 1 chút rồi
phát hiện ra hắn thì giật mình đẩy ra
_Sặc, này cô không cám ơn tôi được 1 câu à mà đẩy người ta ra như
bị bệnh thế hả? _ Hắn cạu
_???????_ Nó nhìn hắn, không nói gì
_Rôi rồi, đúng là làm ơn mắc oán mà. Đây là nhà tui, phòng này là
phòng tui và cái giường cô đang nằm là giường tui _ Hắn chỉ
_Gì? Sao ta nằm trên giường mi? _ Nó cau mày
_Gì nữa mà gì? Cô ngất ngay trước của khách sạn và lạnh còn hỏi tui
à? Chẳng nhẽ lại đưa cô vào khách sạn để người ta dị nghị à? _Hắn
nói
_Ùm, cám ơn _ Nó lí nhí
_Thui khỏi, nè uống đi, sữa nóng đó. Lần sau cô làm ơn đừng ngu như
vậy là phước tui lắm rùi, “lùn” _ Hắn cười và đưa nó cốc sữa
_A! đồ cảu tui đâu? _ Nó sực nhớ ra cái gì đó nên hỏi
_Cặp kia, còn quần áo của cô ướt hết rùi nên tui kêu người mang đi
giặt rùi_ hắn chỉ
_Ờ, Hả? Quần áo……… _Nó ấp úng nhìn xuống thì thấy mình mặc nguyên
cái áo của bộ pyjama rộng thùng thình
_Mi…..mi….mi làm gì ta rùi, đồ CON DÊ kia _ Nó nhìn hắn hét toáng
lên và đấm bùm bụp vào người hắn
_Ừ thì….. _Hắn bối rối
_A……A……A…… mi chết đi, cút đi, ta hận ngươi, người phải đền cho ta_
Nó mếu máo
_Thui, tui đùa đó. Cái con nhỏ chẳng có tý sứa hấp dẫn nào như mi
thì ta làm gì chớ? Xì, nhỏ người làm thay đồ cho mì đó . Ehehee_Hắn
cười đểu nó
_Mi chết đi, giám lừa ta nè _ Nó phi nguyên cái gối vào mặt
hắn
_Oái, cô cám ơn ân nhân mình như thế à? _ Hắn nhăn mặt
_Xì, đáng đời. Mi nói thật chứ? _ Nó lườm
_Con “lùn” nè, thật khổ quá _ hắn nói
Nó không nói gì nữa rùi khệ nệ lê cái thân mình bước xuống giường
tiến lại cái bàn để chiếc cặp sách iu quý của nó.
_Nè “lùn” cô làm gì vây? _ Hắn nhìn nó
_Trả anh, cảm ơn đã giúp tui _ Nó đưa hắn cái điện thoại
_Ồ! Thanks nha “lùn” _hắn cầm điện thoại iu dấu từ tay nó
_Không có vết sước nào đâu, kiểm tra đi.Nói trước nhé, lần sau mà
mi để nó rơi vào tay ta thì đừng mơ lấy lại _ Nó cảnh cáo hắn
_Why? _hắn trố mắt vì lời đe dọa không có chút uy lực và cực vô lý
của nó
_Vì tui cũng thích cái điện thoại ế lắm. Thui, tui về đây _Nó khẽ
cười rồi bước đi
Nó mới bước được 2 bước thì hắn đi tới bế thốc nó lên và đặt nó lên
giường
_Oái! Mi làm cái quái gì vây? _ Nó hét
_Lùn, nằm im đấy cho ta.Cô nghĩ cô về nhà với cái bộ dnagj này sao?
Nằm đấy và nghỉ đi _ Hắn ra lệnh cho nó
_Trả đồ đây, tui về là ok _ Nó lạnh lùng
_Không trả, ngủ đi _ Hắn nói
_Trả đây _ Nó lạnh lùng
_Trả bằng niềm tin à? Tui vứt đi rồi, cỏ bộ đồ bị tuyết vấy vào
lạnh cứng luôn mặc cái quái nào nữa._hắn gắt
_Mi…….._Nó cứng họng
_Không nói nữa, ngủ đi. Mai ta xẽ mang bộ đồ khác cho mi. _Nói rồi
hắn ấn đầu nó vào gối bắt ngủ
_Xì, làm như ta không giám ế. Ngủ thì ngủ_Nó chùm chăn lên đầu ngủ
lun
Sáng hôm sau: “ Bốp….Bụp…..”
_A…..A……A….._Nó hét lên ném đống đồ vào mặt hắn
_Oái, này ‘lùn” cô bị bệnh à? _Hắn hét
_Bệnh cái đầu mi ế….Mi đưa ta cái quái quỷ gì vậy hả? Cái này mặc
thế quái nào được chứ?_Nó nói như hét vào mặt hắn
_Sặc, cái váy này mi biết bao nhiêu tiền không mà bảo thứ quái quỷ
hả? _Hắn lại hét lên
(2 người này mới sáng sớm bảnh mắt ra mà đã thi nhau hét rùi, đây
là loại thừa năng lượng à =~=)
_Mi đi mà mặc cái của nợ ế đi. Ta không mặc_Nó vẫn không thôi hét
lên
_Thế giờ cô mún sao? _Hắn bất lực nhìn nó
_Sao trăng gì ở trên trời ế ><. Ta không mặc cái thể loại
quái dị như thế này _Nó hậm hực nhìn hắn
_Thế mi mún kiểu gì nữa_hắn hỏi
_Đồ nam chứ gì nữa. A hay lấy cho ta đồ của mi mượn tam đi, ha _Nó
nhìn hắn
_Này cô có phải con gái không vậy _Hắn trố mắt nhìn nó
_Không _Nó đáp gọn lọn
_Thua cô lun rùi nhưng mẹ ơi, đồ của 1 thằng 1m80 như tui thì nhỏ
“lùn” 1m50 như cô thì mặc thế quái nào được _ Hắn chỉ nó
_Lùn kệ ta. Lấy size nhỏ là ok rùi_ Nó cạu
_Rùi đợi tí. Thật không biết mi có phải là girl không nữa _Hắn lắc
đầu nhìn nó
_Xì, ta là là girl thì đàn ông bạn mi mặc váy cả lượt _Nó đốp
lại
(đúng là kẻ 8 lạng người nửa cân = =.)
8h chiếc limou trở nó và hắn đỗ cái “xịch” ngay trước cổng trường .
Hắn bước ra cùng với nó làm cả lũ mắt tròn mắt dẹt nhìn, không chỉ
vì hắn tới mà vì người theo hắn cơ. Chắc lũ ế đang thắc mắc là: “
Làm thế quái nào mà 1 con nhỏ như nó lại có thể đi cùng hắn được
à”
_Ê này, mày làm thế nào mà lại đi được với thiếu gia nàh họ Vũ thế?
_Nhỏ Ly khều nó
_Nếu mày là bạn tao thì đừng có hỏi…_Nó lườm
_....
Nhỏ bạn biết nó đang cáu phát hỏa lên nên nín thinh. Và cũng sau
ngày hôm đó thì hắn biến mất luôn cùng với cả 2 người kia nữa nên
cái lớp của nó cũng hơi vắng vắng cái mặt nhe nhẻn của hắn, cái nhí
nhố của tên Hưng và mất đi 1 người nó vẫn hằng dõi theo từ
xa,…
1 tháng rồi, kể từ cái hôm đấy nó không thấy bộ 3 đi học nữa cũng
khiến cái lớp yên ắng hẳn (ở lớp ai trả sợ nó trừ hắn) vì không có
họ làm loạn cả cái lớp lên, nhỏ Ly thở dài từ Việt nam sang tận
Campichia lun :
_Haizzz…… chán quá, hơn tháng rồi mà chẳng thấy 3 người đó đi học
gì cả làm trỗ này buồn hẳn ra
_Xì, không chết được đâu mà mày thở hoài zị. Mấy tên ế thì học hành
gì, bỏ xuốt mà _Nó không quan tâm (bộ tý thui chớ quan tâm lắm ế
ạ)
_Haizzz… không biết có truyện gì sảy ra với họ không ha?_Ly lại thở
dài
_Xì, mày quan tâm tới 3 người đó từ bao h vậy? _Nó hỏi
_Ờ thì…. Thì tại…_Nhỏ bạn ấp úng
_Thui, tui biết nàng quá mà.Người mà nàng quan tâm, lo lắng thở dài
như vậy là Hoàng Anh Việt thui chứ gì _Nó lườm iu nhỏ bạn
_Hehe, nhưng mà giờ Nam không đi họ nên chẳng được nghe mày với Nam
đấu khẩu nữa tao cũng thấy thiếu thiếu _Ly ghẹo nó
_Xì, tao thấy thoát được cái nợ thì đúng hơn _ Nó nói
_ Thiệt hông? _Nhỏ bạn nhìn nó đầy nghi ngờ
_Bộ tao dỡn mày làm gì chớ? _nó lườm
_Bạn Hoàng Việt Anh đâu ấy nhỉ?_1 giọng nam xen vào cuộc nói chuyện
của 2 đứa nó
_Gì thê? _Nó trở lại với cái giọng lạnh lùng mọi khi
_Bạn ra sân sau trường có người gặp nhé _Tên đó nói
_Ờ _Nó đáp lại
_Nè, cần tui đi cùng không? _Ly nhìn nó
_Thui khỏi, tui đi được chắc em nào gọi ta tỏ tình ế mà hehe _Nó
người tinh nghịch
Nó nhảy qua bàn rùi lon ton đi ra sân sau trường miệng vẫn huýt sáo
yêu đời.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap 7:
Còn 3 chàng trai nhà ta sau 1tháng biến mất (vì ông hiệu trưởng
quái ác sau này mọi người xẽ rõ) đã quay lại trường . Vừa đi vừa
nói chuyện rôm rả dọc hành lang và miễn phí cho các em quanh đó nụ
cười thiên thần miễn phí.
_Oa, h mới được trở lại trường. Ông hiệu trưởng giã nam thật đó
_Hưng vươn vai rên rẩm
_Thui, cứ yên tâm đi, việc ở cái hội học sinh này ông hiệu trưởng
còn phần tụi mình từ giờ tới cuối năm _hắn vỗ vai thằng bạn
_Thui đi ăn không? Tui bao _Viêt (Anh Việt ý ạ ) lên tiếng
_Ùa, được ế. Từ hum đấy tới h bọn mình đã ăn được bữa nào ra hồn
đâu_Hưng hưởng ứng
_Ok _Nam nói
_ANH VIỆT _Thẳng Bin hét lớn
Bin chạy lại thở hổn hển như bị hết hơi, mồ hôi ướt đẫm trên vai áo
nó.
_Sao vây? _Việt hỏi
_ủa Bin..Nhóc bị ma đuổi à ? _Hưng chi chô xen vào
_Không…..Việt….Việt…….Nó…..nó……nó bị đánh rồi _Bin vừa nói vừa thở
dốc bấu vào Việt mãi mới nói lên được 1 câu
Bin nói làm cho tên Nam với Hưng trả hiểu ra gì cả cứ ớ ra tưởng
thèng nè hâm vì Việt mà nó biết đang đứng ngay đây chớ có bị ai
oánh gì đâu …..
_Ở đâu? _Việt hỏi nó ánh mắt không giấu được sự lo lắng
_Sau trường, nhà kho…._Bin nói
Nghe tới đây Viêt phóng đi luôn chẳng kịp để Bin nói thêm câu nào.
Nghỉ 1 lúc thằng Bin định chạy theo nhưng chưa bước nổi bước nào
thì đã bị 2 ông anh iu quái còn lại túm cổ áo, dơ nắm đấm tra hỏi
thiệt tình
_Nhóc, Việt nào thế? _Hưng nở 1 nụ cười đầy sát khí hỏi thèng
em
_Thế lớp anh không thấy ai gọi con nhỏ đó tên Việt sao? Việt là
Việt Anh chứ ai _Bin nói
_Hả…………_Cả 2 thằng há hốc mồm
_Nhưng con nhóc đó thì liên quan quái gì tới thằng Việt? _Hưng đần
mặt
_Sau này anh khác biết, mau đi thôi…_Bin kéo 2 thèng đi
3 đứa chạy theo nhưng 2 thằng kia thì chẳng hiểu mô te la gì cả vì
trước giờ Việt nhà ta luôn là thằng lạnh lùng với con gái mà…Nhưng
nghĩ thì nghĩ thế chứ hắn nghe thấy tên nó đã phát sốt ra được rùi
chớ nói gì tới nghe tin nó bị oánh …
Còn nó lúc ế thì ……
“RẦM….Á……”
Nó bị 1 thằng cầm đầu đẩy vào tường kha mạnh và không 1 chút thương
tiếc cho thân phận liễu yếu đào tơ của mình (chẳng bít yếu mấy =~=)
làm nó đâu nhưng không đồng nghĩa với việc nó sợ vì nó vốn gan lắm
mà.Nó dương mắt đương mắt nhìn lũ ế, hỏi:
_Tụi bây mún gì đây?
_ha, muốn gì à? 1 câu thôi, mày là gì của thằng Nam?Bồ nó à? _Thằng
kia hỏi nó
_Mày điên à? _Nó buông ngay câu đó hết sức thản nhiên khi thằng đó
vừa nói xong (Thực ra thì xém chút nữa là nó ói lun vì cái câu bảo
nó là bồ của thằng mà nó không đội trời chung ==.)
_Con danh này…Mày muốn chết à? _1 thằng định đánh nó nhưng thằng
cầm đầu can
_Từ từ đã mày. Con kia, thế mày với thằng Nam có quan hệ gì? _Thằng
cầm đầu chừng mắt hỏi nó
_Xì……._nó không thèm trả lời quay mặt đi
_Con kia tao đang hỏi máy đấy_Thằng cầm đầu bắt đầu cáu
_1.Mày không phải mẹ tao; 2. mày càng không phải bố tao; 3. mày
không là mẹ cũng chẳng là bố tao thì việc quái gì tao phải nói với
mày? _Nó khinh khỉnh nói
_Con oắt này…..mày….._Thằng cầm đầu giận tím tái cả mặt
Tên cầm đầu tún cổ áo nó , hắn hất văng nó ra giữa lũ đồng bọn làm
nó mất thăng bằng té nhào xuống đất ,2 đầu gối đập vào sàn xi măng
chảy máu ròng ròng đâu đớn….
_Đập chết con nhóc này cho tao _thằng cầm đầu hét lớn
Sau câu nói của thằng đó thì bầu trời u ám bắt đầu ào ào những cơn
mưa đầu mùa hè rơi xuống như chút nước vào sân trường …_Cơn mưa đầu
mùa hạ chợt tới nhanh và bất ngờ như vậy đấy….
Và 1 thằng đo con cũng lúc dod cầm 1 khúc gỗ lớn, dài chừng 1m lao
vào định đập vào nó .Nó biết, nó nhìn thấy chứ, rất rõ là đằng khác
nhưng nó không làm gì được cả vì 2 chân nó đã đâu h lại thấm thêm
nước mưa lại càng đau hơn làm cho tê liệt luôn…..
_VIỆT…………_1 tiếng hét vang lên
Chap 8:
“BỐP”
Sau tiếng hét đấy là tiếng gậy đập vào đầu nhưng không phải nó vì
nó hiện giờ đang chết sững trước cái thân hình cao tầm 1m80 đã chạy
ra đỡ phát gậy trí mạng đấy cho nó
Cũng lúc đấy Nam, Hưng và thằng Bin cũng vừa tới và chứng kiến đầy
đủ cảnh Việt lao ra đỡ phát gậy trí mạng đấy cho nó. Chẳng cần ai
bảo ai 3 thằng lao vào đập cho lũ chó kia 1 trận tơi bời hoa lá và
chỉ dừng lại khi khi nó sực tỉnh lại và hét thất thanh vang trời
:
_HAI…….HAI……ƠI………..
Lúc đấy 3 thằng mới nhận ra là Việt (Việt Anh ý ạ) đang bị thương
…Nam lai tới bế nó lên nói:
_Bin , Hưng đỡ Việt đi phải đưa nó vào viện thôi. Không ổn
rồi
_OK_ 2 ng đồng thanh
_Alo, mau đưa xe của tôi tới trường mau. Tôi cho ông 5 phút_Hắn
nhấc điện thoại lên gọi
Còn nó lúc ấy chẳng biết gì nữa cả …xung quanh nó bỗng dưng tối sầm
lại và nó ngất đi lúc nào chẳng hay. Điều duy nhất mà nó nhớ là nó
đã rất sợ , nó dợ hãi, run rẩy lên khi thấy những giọt máu đỏ cứ
lăn xuống dưới đất loang lổ còn tay nó, người nó thì thấm đầy máu
và ai đó đã bồng nó lên, nó đã ôm chặt lấy người đó và khóc , khóc
1 cách đau đơn, sợ hãi trong mưa và rồi ngất đi/…..
TẠI BỆNH VIỆN:
Chiếc xe limou đỗ xịch ngay trước cửa trong cảu bênh viện luôn. Hắn
lôi điện thoại ra gọi:
_Bác sĩ Trương hả? Tôi cho ông 5 phút để ra đây mổ cho bạn tôi ,
nhanh lên không tôi đóng cửa cáu bệnh viện này luôn. _Hắn quát
(chậc, đúng là giọng lưỡi con nhà giàu)
Đúng nhật, 5 phút sau thất ông bác sĩ lật đật chạy xuống và ngay
lập tức Việt được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức
_2 người ở lại đây tui qua bên kia xem con nhóc đó thế nào _Hắn
nói
_Ừ _Hưng nói
_Anh , em đi với_Bin đi theo
_Thôi, không cần anh lo được. Nhóc về nàh nghỉ ngơi đi tý anh nhờ
mày cái này _Hắn phẩy tay kêu nó đi
_Dạ _bin lủi thủi ra về (đừng lạ vì seo tên này ngoan thế nhá vì
Bin k cãi được đâu, léng phéng ăn đập như chơi mà thực ra tại tên
Bin nể mấy ông anh này lắm)
Hắn dảo bước đi trên hành lang bệnh viện, trong đầu nghĩ vu vơ rồi
lại tưởng tượng ra cảnh nó lúc đấy làm hắn lại muốn sôi máu
lên…Nghĩ ngợi 1 lúc rồi hắn cũng đi tới được trước cửa phòng bệnh
nhân có ghi bảng tên “Hoàng Việt Anh” từ lúc nào không hay.Mở cửa
bước vào thì gặp ngay cô y tá đang cắm ống chuyền cho nó; không đợi
để hắn hỏi, cô y tá nhìn hắn 1 hồi rồi nói:
_Anh là ngườ nhà của bệnh nhân này sao?
_Vâng, cô nhóc đó sao rồi ? _Hắn trả lời mà mắt cứ chăm chăm nhìn
nó
_Ùm, bệnh nhân tạm thời ổn rồi chỉ là bị sước sát ngoài thôi, vết
thương ở chân cũng đã được băng bó rồi ạ nhưng…._Cô y tá bỗng dừng
lại
_Nhưng sao? _hắn quay lại nhìn cô y ta lo lắng
_Nhưng cô gái đấy trước đã gặp phải truyện gì sock lắm, h lại phải
truyện tương tụ nên trên tinh thần h khá hoảng loạn .Tốt nhất anh
hay ai đấy nên ở đây cạnh cô ấy khi cô ấy có bất chợt tỉnh lại thì
có người ở bên cô ấy xẽ an tâm hơn…._Cô y tá mỉn cười nói
_Tôi hiểu rồi, tôi xẽ ở lại _Hắn nói
Cô y tá khẽ cười rồi bước ra khỏi phòng còn hắn bước tới ngồi bên
cạnh giường nó.Nó đang thiêm thiếp ngủ, hơi thở đều đều nhưng khuôn
mặt trông cức kì trẻ con của nó thoàng 1 nét buồn lạ lùng.Hắn nhìn
nó sót xa với những vết thương trên cổ, trên tay , khẽ gát đi những
lọm tóc còn vương trên khuôn mặt nó ra thì h hắn mới để ý kĩ rằng
nó cũng mang 1 khuôn mặt khá dễ thương nhất là khi đang ngủ trông
nó như 1 đứa trẻ vậy. Và bất giác hắn đã cúi xuống và thơm nhẹ lên
trán nó 1 cái rồi nhận ra việc mình làm thì mặt đỏ bừng bừng quay
đi ( chậc, iu rùi mà tên này cứ giả nai k à =~=). Hắn ngồi nhìn nó
1 lúc rồi lôi cái điện thoại pro của mình ra gọi cho lũ đàn
em
_Alo! _Đầu dây bên kia trả lời
_Tao, Nam đây…._Hắn nói
_A, đại ca….Muộn thế đại ca gọi em co truyện gì thế ạ? _Tên đó reo
lên
_Ờ, mày tập chung anh em đi; gọi cả thằng Bin nữa . Đi tóm tất cả
những con chó hôm nay dám cắn bạn tao về Bang. Mày dùng biện pháp
gì cũng được chỉ cầm mang lũ đấy còn sống trở về đấy cho tao. Theo
thằng Bin đi, nó xẽ chỉ cho mày, Hiều k? _Hắn ra lệnh
_Ok, em hiểu rồi. H em xẽ đi luôn_Tên kia nói rồi cúp may
Hắn ngả mình xuống cái ghế salon nghỉ 1 chút. Quả thực hôm nay với
hắn là ngày mệt mỏi nên giấc ngủ đến với hắn khá là nhanh
chóng.
_Á………Á…………Á………_Nó hét lên thất thanh
Tiếng hét của nó khiến hắn bật dậy, hắn chạy lại bên cạnh giường
của nó , người nó run lên cầm cập vì sợ hãi 1 cái gì đó, có lẽ nó
mơ phải 1 giấc mộng ghê gớm lắm nên mới khiến cho cô nhóc thường
ngày chẳng sợ trời, chẳng sợ đất lại phải run sợ tới như thế này.
Nước mắt nó cứ chảy dài, tay nó ôm lấy đầu, thu mình lại bên góc
giường mà miệng có cư luôn lẩm bẩm:
_Hai …..hai ơi….hai….hai ơi em sợ lăm……hai ơi …..hai đừng bỏ em
mà……..hai ơi……hai ơi……
Hắn chạy lại bên nó, kéo tay nó ra xem nó bị đau hay gì không thì
bất giác có lẽ nó tưởng lầm hắn là hai mà nó vẫn gọi nên đã ôm trầm
lấy nó trong vô thức .Nó choàng tay lên cổ hắn, nó ôm chặt mình vẫn
run lên sợ hãi nhưng nó đã không khóc nữa .Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nó,
khẽ nói:
_Mọi chuyện ổn rồi mà, yên tâm đi
1 lúc sau khi ổn định lại thì nó thiếp đi trên vai hắn lúc nào
không hay, đôi mắt nó vẫn còn ươn ướt nhưng sắc mặt đã đỡ hơn và
dường như nhờ câu nói của hắn mà trên môi nó đã phảng phất nụ cười
bình yên.
Chap 9:
Hắn vừa đặt nó xuống giường , đắp chăn lên cho nó thì điện thoại
hắn rung lên….
_ Alo _Hắn bắt máy
_Đại ca, em đây.Em tóm được gần hết rồi nhưng thằng cầm đầu không
phải là loại thường nên tụi em….
_Bảo với nó là tao: Vũ Anh Nam gọi nó. Còn nếu nó không nghe thì
mày phá tan nhà nó ra cho tao, có gì tao chịu hết _Hắn ngắt lời
thằng đàn em gắt lên
_Dạ, em hiểu. Tới đêm nay là xong thôi ạ
_xong rồi hắn cúp máy, đang định ngả mình vào ghế ngủ lại thì chuôn
điện thoại của hắn lại rung lên, hắn nhấc máy
_Nam hả? Hưng đây _Hưng nói
_Ờ, sao rùi mày? _Hắn hỏi
_Gọi điện thoại báo mày mà, Việt vừa phẩu thuật xong, nó qua khỏi
rồi, may quá. Bên mày ổn không? _Hưng thở phào nhẹ nhõm nói với
thằng bạn
_Ùm, thế là an tâm rồi. Bên này ổn, nhưng con nhóc đó bị sock quá
nên phải có người trông, tao không qua được mày giúp tao trông Việt
nhé _Hắn nói
_K sao, cứ để tao lo _Hưng cười
_Ờ, mày cũng nằm nghỉ tý đi, con nhiều viêc phải làm lắm đấy _Hắn
nói
_Hỉu rùi, ok . Thế nhe, bye bye _Hưng nói
-Ờ, bye _Hắn cúp máy
Hắn chợp mắt thêm được 1 lúc thì bọn đàn em của hắn lúc tờ mờ sáng
báo đã bắt xong nên hắn phải dậy đi luôn. Hắn tiêc lại giường của
nó, nhìn nó 1 chút rồi khẽ bước ra khỏi phòng. Hắn rút điện thoại
ra gọi:
_Ông quản gia hả? Mang mô-tô tới bệnh viên K cho tôi, 5 phút
thôi.
Hắn nói xong cúp máy luôn chẳng đê ông quản gia kịp hỏi han gì
thêm. Lcus này, khi bước ra khỏi phòng nó hắn lại trở về là hắn _
1đại gia uy phong, mạnh mẽ đầy máu lạnh với con mắt sắc lạnh lùng,
vô cảm. Hắn bấm số điện thoại gọi tên Hưng
_Alo _Hưng vẫn còn đang ngái ngủ
_Tao đây, dậy đi giải quyết mấy con chó hôm nay .Tao đợi mày trước
của bệnh viện_Hắn nói bằng giọng lạnh lùng
_Ok, ra liền _Hưng nói (tỉnh ngủ liền ạ)
_Ờ, mày để vệ sĩ ở lại nhé, kêu 2 thằng qua phòng nhỏ “lùn” giùm
tao. Không cho ai đi ra và cũng không cho ai đi vào _Hắn nói
_Rùi, thế nhe, tao ra liền _Hưng nói rồi cúp máy
Tại cửa bệnh viện khi hắn vừa ra tới nơi thì chiếc mô-tô phân phối
lớn của hắn cũng được 1 tên vệ sĩ đi tới cũng vừa vặn tên Hưng chạy
ra. Hắn đi lại xe lấy cái mũ bảo hiểm ném cho thằng bạn rồi 2 thằng
phi thẳng tới trỗ hẹn với bọn đàn em…
Trỗ đó là nhà kho rộng nhưng lại bị bỏ hoang nằm sau rạp chiếu phim
, đường vào duy nhất của nhà kho đo là 1 cái hẻm có rất ít người
qua lại trừ hắn là lũ đàn em
10 phút sau hắn tới nơi, lao thẳng xe máy vào nhà kho, hắn và tên
bạn bước xuống xe, lũ đàn em cúi rạp mình chào hắn . Hắn ngồi vào
chiếc ghế mạ vàng được phủ thêm 1 miếng da hổ ở trên chiếc ghế được
đặt ở giữa trung tâm căn phòng, còn Hưng ngồi xuống cái ghế y hết
vậy nhưng đặt 1 tấm gia báo lên trên được đặt bên cạnh . Hắn nhìn
xung quanh 1 lượt rồi nói:
_Tụi nó đâu?
_Dạ, chúng đang được trói dưới kia ạ_ 1 tên nói
_Ờ, thằng Bin cũng ở đây chứ? Gọi nó lên đây và giải mấy thằng đấy
lên luôn đi _Hắn ra lệnh
1 lúc sau, Bin cùng đi lên và theo sau Bin là cả 1 luc lúc nhúc bị
trói….
_Bin, ngồi đi _ Hắn nói và chỉ về phía chiếc ghế phủ da hổ bạch còn
lại bên cạnh
(Khỏi nói các bạn cũng biết chiếc ghế đấy là dành cho ai ạ, là Anh
Việt đó ạ. Và người ngồi trên chiếc ghế này cũng đủ cho ta biết họ
là người có quyền lực mạnh như thế nào đấy ạ )
_Ơ thôi, em đứng đây cũng được_ Bin từ trối ( hixx bao thằng muốn
ngồi cũng không được đấy ạ)
_Nghe đi, hôm nay nhóc xẽ thay Việt 1 lần _ Hưng cười
_Dạ _Bin tiến lại ngồi trên chiếc ghế đó
Nhìn Bin thế thôi chứ Bin là 1 thằng cao 1m79 và cũng là người dưới
quyền của Nam , Hưng và Việt thôi. Bin hoạt động chủ yếu cũng là
uýnh nhau và giúp Việt_ người mà Bin trung thành 100% nên đấy là lý
do vì sao mà Nam cho Bin ngồi vào chiếc ghế đó thay Việt. Mọi người
đừng thấy Bin xuất ngày bị Việt bắt nạt nên tưởng Bin hiền nhá, ở
cả cái trường K. W chỉ có mình nó dánh ra tay đánh Bin và là người
duy nhất Bin nói chuyện thui, chẳng ai lại gần được Bin trừ 3 người
kia và nó đâu.
_Chậc, lần này tụi mày có vẻ nhẹ tay với tụi nó quá _Hắn nhìn 1
lượt rồi cười đầy mỉa mai
_Dạ, tại bọn này toàn hoạt động riêng lẻ nên bắt chúng cũng chẳng
tốn mấy công sức ạ _Bin nói
_Tụi bây, đánh tất cả cho tao. Đánh không tha 1 thằng nào _Hắn
hét
Sau câu nói của hắn là những tiếng “ BỐP… CHÁT…. BÌNH…” cùng những
tiếng kêu la oai oái của lũ bị đánh vang lên khắp gian phòng nhưng
bên ngoài thì lại không có 1 tiếng động nào (đơn giản vì đây là
phòng cách âm, cửa kính thì màu đen chỉ có trong nhìn ra ngoài được
chư ngoài nhìn vào trong chỉ có 1 màu đen)
1 lúc khi lũ bị đánh đã tả tơi hoa lá , người đầy thương tích thì
hắn mới vẫy tay ra hiệu cho lũ đàn em dừng lại. Hắn nhìn lũ đó khẽ
nhếch miệng cuwoif kểu, hắn nhìn vào ly rượu vang đang cầm trên tay
mình khẽ lắc nhẹ nói:
_Bin, chỉ cho anh thằng đứng đầu và thằng đã đánh Việt
_Thằng đứng đầu cũng là thằng đã đánh anh Việt , là thằng kia ạ….
_Bin nói và chỉ tay về phía 1 thằng tóc tai dựng đứng nhuộm xanh
nhuộm đỏ, tai như quyển sổ nhật kí.
_Lôi nó lại đây _hắn ra lệnh
Bọn đàn em lôi thằng đó ra, lúc này thằng đấy cũng bị cơ sso vết
thương nhưng vẫn còn hơi để nói khi lúc đàn em của hắn đẩy ngã
thằng đó quỳ xuống trước chân hắn:
_Anh…. Anh …anh tha cho em…. Em….
_Ồ! Tưởng ai, té ra là thiếu gia nhà họ Trương đây phải không?
Trương Bá Danh đây mà _Hắn nói đầy mỉa mai
_Anh…đại ca….đại ca tha cho em….em hứa em không bao giờ lam…._Thằng
đó lắp bắp quỳ lạy dưới chân hắn
_Mày câm, lúc mày đánh người của tao sao mày không nghĩ đến hậu quả
đi. Mày không hiểu động vào anh em của tao xẽ là như thế nào à?
_Hắn cắt lời
Nói xong hắn dơ chân đá văng thăng kia ra xa làm thằng kia ngã văng
vào lũ đồng bạn ngã liểng xiểng theo..
_Mày nên nhớ, thằng nào động vào tao không xong đâu. Cha mày tham
ô, nhận hối lộ của nhà nước vì sao giờ cha mày vẫn sống ha? Mày về
bảo ông già mày chuẩn bị vào tù đi_Hắn quát sối sả vào mặt thằng
kia
_Anh, anh tha cho cha em,… em …em xin anh…_Tên kia bò lại van xin
hắn
_Hừ, cái mạng mày con khôn lo được mà còn đòi lo cho cái gia đình
mày à? _Hắn nhếch mép cười
Sau cái nhếch mép của hắn cũng là lúc Hưng đứng dậy trên tay cầm 1
thanh kiếm Nhật được bọc vỏ bao da màu đen. Hưng tiến lại gần tên
đấy với ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn, nghoẻn miệng nở 1 nự cười khinh
miệt và nhanh như cắt rát thanh kiếm ra và chém ngay 1 đường ngang
lưng tên ấy
_ Á………Á………..Á………Á…….._ Tên kia hét lên đau đớn
Máu thấm vào áo ướt nhèm, cả lũ lâu nhau kia tái xanh mặt , chân
tay bủn rủn theo. Anh chàng Hưng lém lỉnh , vui vẻ ngày nào đã biến
mất và thay vào đó là 1 con người máu lạnh cực kì vô cảm đến tàn
nhẫn
_Đây là cảnh cáo thôi, mỗi khi nhìn vào vết thương này hãy nhớ lấy:
“Đừng bao giờ động vào anh em của tao” .Giờ thì biến đi _ Hưng hét
lên ánh mắt nhìn chúng đầy căn phẫn
Bọn kia đang định chạy thì hắn lên tiếng….
_Khoan, biến thì vác cái của nợ này đi đi, bẩn quá _Hắn chỉ tay về
phía thằng kia đang nằm quằn quại vì đâu đớn
Hắn đứng dậy bước đi đầy oai phong cùng Hưng tiến ra ngoài nhưng
không quyên dặn dò Bin:
_Nhóc, dọn dẹp sạch sẽ trỗ này hộ anh nhé
_Dạ, anh cứ để em _Bin cười
Xong hắn lấy chiếc điện thoai pro ra gọi:
_Alo! _Đầu dây bên kia bắt máy
_Tôi đây, trong ngày hôm nay tôi muốn ông đưa công ty tên Trương
phá sản và hắn phải vào tù cho tôi _Hắn ra lệnh
_Nhưng … thưa cậu chủ, chăng phải…!!_Đầu dây bên kai ấp úng
_Trước tôi giúp ông ta, giờ không. Mau làm đi _ Hắn nói rồi cúp
mày
Chap 10Rồi hắn và Hưng lại phi xe máy quay trở lại bệnh viện . Hắn
bảo Hưng vào trước còn mình thì quay xe lại 1 quán cháo nhỏ gần
bệnh viện mua cháo về cho nó . Nhưng ai cũng biết hắn nhà giàu nên
hắn với bà bán cháo cũng có 1 câu truyện nho nhỏ sảy ra…
_Bà, cho 1 cháo mang về đi
_Đợi bà chút _Bà lão cười phúc hậu
_Nhanh dùm cái bà ơi _Hắn ý ới
_Đây, làm gì mà vội vội vàng vàng thế?_Bà đưa hắn hộp cháo còn nóng
nguyên
_Chậc, tiền đây _ Nói xong hắn đi thẳng
Nhưng hắn đi được vài bước thì hắn bị bà lão kéo lại và cốc cho 1
cái đau điếng (cả đời hắn lần đầu tiên bị đánh, trước giờ có ai
đánh hắn đâu; chạm vào người hắn còn khó nữa là ==.)
_oái, bà lão bà làm gì vậy ? _hắn gắt
_Cậu trẻ thế là đã lũ rồi à? Bát chào này có 15 ngàn mà cậu đưa gì
cho tôi tới 100 ngàn vậy?
_Trời, vậy bà chê tiền sao? _Hắn trố mắt nhìn bà lão
_Tôi không chê nhưng tôi không phải ăn cướp tiền người ta_Bà lão
mắng hắn
_Trời, vậy bà muốn gì đây? Tôi kiếm đâu ra tiền lẻ cho bà? _Hắn
gắt
_ “BỐP” Cậu thanh niên, cậu đáng tuổi cháu già đấy, tôi tớ với ai
thế? _ Bà lão cốc vào đầu hắn thêm 1 cái
_Bà…. _Hắn tức lắm nhưng không làm gì được
_Hừ, đưa cặp lồng cháo đây_Bà lấy cặp lồng cháo từ tay hắn
Bà cầm hopk cháo mang vào trong, bỏ thêm cháo và thịt vào trong hộp
đó và đưa trả lại cho hắn
_Đây, bà khuyến mãi thêm cho cậu, mau vào bệnh viện đưa cháo cho
bệnh nhân đi.Tiền thừa của cậu đây _Bà dúi vào tay hắn hộp
cháo
_Hả? Sao bà biết đây là cháo dành cho người bệnh? _Hắn ngạc nhiên
nhìn bà lão
_Thì người ta mua cháo của ta toàn cho người bệnh mà _Bà cười
_Bà lão này đúng là quái dị, trên đời này có ai chê tiền đâu cơ
chứ…Mà cũng ngộ, bà nói thế nhỡ có người mua để ăn trả phải bà chù
ẻo người ta bị bệnh à? _Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm 1 mình (Sặc, có mà
hắn đang rủa người ta thì có)
Hắn phi thẳng xe về bệnh viên, vào phòng bệnh của nó; hắn khẽ đẩy
cửa để tiếng của kêu làm nó không bị tỉnh giấc. Còn nó, lúc ấy vẫn
đang thiêm thiếp trên dường bệnh có lẽ là do thuốc ngủ được tiêm
vào nó chưa tan hết. Đặt hộp cháo xuống bàn, hắn vào phòng tắm giặt
1 chiếc khăn ướt đắp lên chán cho nó, 1 chiếc thì hắn nhẹ nhàng lau
đi những giọt mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ bé của nó.Hắn nhìn nó khẽ
nở 1 nụ cười và dường như 1 đại ca máu lạnh đã biến mất trong hắn
khi hắn ở bên nó. Xong hắn ngồi nhìn nó ngủ, lần đầu tiên hắn phải
chăm sóc 1 ai đó xuốt cả 1 đêm không ngủ như ngày hôm nay nhưng
không hiểu sao khi thấy khuôn mặt và đôi má hồng hồng ví sốt , đôi
mắt nhắm thơ ngây, hơi thở đều đều trên đôi môi đỏ của nó khiến hắn
chẳng còn thấy chút mệt mỏi nào nữa cả…
Đôi mắt nó khẽ lim dim rồi từ từ mở ra , nó ngơ ngác nhìn dáo dác
sung quanh 1 hồi rồi khẽ nói bằng cái giọng yếu ớt
_Ơ….đây là đâu?
_ “Lùn” đây là bệnh viện đó _Hắn lên tiếng trả lời nó
Vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng đỡ nó ngồi dậy tựa lưng vào 1 chiếc gối
mềm đươc để dựng trên đầu giường
_Cô ổn chứ? Thấy mệt mỏi gì không? Cần gọi bác sĩ không? Có cháo
này, ăn nhé? Hay là uống chút nước? _Hắn hỏi nó liên tằng
tằng
_Tui không sao, kể tui nghe rốt cục truyện gì đi _Nó khẽ mỉm cười
(Hixx, sao h nó hiền giữ vậy ta?)
_Um, thì truyên là…………._Hắn kể lại từ đầu trí cuối cho nó nghe mọi
truyện
_Hả? Thế….thế hai….hai…hai tui sao rồi??? _Nó nghe xong rối rít hỏi
hắn
_Hử? Hai nào cơ? _hắn không hiểu
_A…a…không phải....nhầm…nhầm…anh Việt, anh Hoàng Anh Việt ổn chứ
?_Nó nhận ra mình lỡ lời liền vội vàng ấp úng sửa lại ngay
_Chậc, Việt ổn cả rồi, nó qua được ca phẫu thuật rồi, giờ đang ở
phòng hối sức nhưng chưa tỉnh _Hắn nói
_Trời, phải phẫu thuật sao? Tôi..tôi muốn đi thăm anh ấy…_Nó nói và
bước xuống giường
Nhưng nó chưa bước được bước nào thì nó đã bị hắn túm cổ giữ lại
không cho đi
_Cô xem người thì yếu sìu như cọng bún vậy thì đi đâu hả? Việt đã
tỉnh đâu mà cô đòi đi. Nào, mau ăn cháo đi cho khỏe đã rồi hẵng
tính _Hắn quát nó nhưng với cái giọng cực dịu dàng (==.)
_Không ăn, tôi muốn đi ?_Nó nói giọng kiên quyết
_Hừ, đước rồi, vậy cô cứ đi đi để xem cô có tìm được Việt không?Cô
nên nhớ, bệnh viện này là của nhà tôi đấy_Hắn nhìn nó nở 1 nụ cười
đầy ranh mãnh
_Ngươi…. _Nó cứng họng
_Sao? Có ăn không? _Hắn nhìn nó
_Có…. _Giọng nó yếu sìu
Chỉ đợi có thế hắn cầm cái thìa lon ton chạy ra bưng âu cháo vẫn
còn nóng nguyên bón cho nó .
_Ấy, tui tự ăn được _Nó lắc đầu quầy quậy
_Ngồi yên xem nào. Người thì yếu sìu ra mà con`….Được đại thiếu gia
như tôi bón cháo cho là cô hơi bị có phước đó “Lùn” _ hắn cười sung
sướng
Hắn thì cho nó 1 chàng còn nó thì bít giờ nó vừa ốm lại sước sát
hết tay chân nên chẳng thể làm gì hắn được nên đành ngoan ngoãn
chịu đựng nghe lời hắn…
_A….a…..a………._Nó hét bằng giọng yếu ớt
_Oái, cô làm sao vậy ?_hắn lúng túng
_Bỏng…bỏng…bỏng quá…._Nó ấp úng nói không nên lời
_Hơ? Thế hả? _hắn nói mà mặt vẫn đần ra nhìn nó
_Nước…nước….Lấy nước…. _Nó lườm hắn nhưng không thế làm gì được vì
yếu wa
_À, ờ…đợi tý _Nói rồi hắn chạy ra lấy cốc nước lọc đưa cho nó
Nó cầm cốc nước uống 1 hơi hết sạch ( =~= thế mới biết cháo bỏng
như thế nào)
_Không ăn nữa, bỏng wa’ _Nó mếu máo
_Mới được có 1 thìa, không được, phỉa ăn thêm, tui thổi cho là được
ế gì? Lắm truyện quá _ Hắn nói
_Nhưng…. _Nó ấp úng
_Không nhưng nhị chi hết, ăn đi “ phù….phù….phù…..”_Nói rồi hắn chu
miệng thổi thìa cháo cho nó
_Rồi đó, ăn đi _Hắn đưa thìa cháo lên miệng nó
_Hết bỏng thiệt chư đó? _Nó e dè nhìn thìa cháo
_Trời, vậy cô còn muốn tôi thử rồi mới ăn như mấy em bé à? Nguội
rồi, mau ăn đi _Hắn gắt
Trước khi nó há miệng ăn thía cháo đó thì nó lè lưỡi ra nếm thử xem
cháo đã nguỗi hẩn chưa (ặc, hết biết) làm cho hắn cũng phải bó tay
với nó; muốn cáu cũng không được mà ngược lại hắn phải bật cười vì
biết nó trẻ con rồi nhưng không ngờ lại trẻ con tới mức như vậy…
(=~=)
Và rồi cứ thế hắn bắt ó ăn hết cả hộp cháo to ụ mới chịu tha cho
nó
_Hixx….nó quá _ Nó rên
_Có bấy nhiêu cũng kêu_Hắn mắng
_Bấy nhiêu gì chớ? Ca cái hộp cháo to ụ ra thế kia mà bấy nhiêu à?
Tui sắp thành con heo rồi nè _Nó ren rỉ
_Xì, người như con cá nắm thì heo nỗi gì? Co bít tui mua cho cô mà
phải chịu thêm 2 cái cốc đầu đau điếng người không hả? _ hắn lèm
bèm
_Hả? Thiệt á? Ai mà giám cốc đầu mi zị? _ Nó tròn xoe mắt nhìn
hắn
_Thì…
RÈ…..È…..È….È…..
Tiếng chuông điện thoại của hắn rung lên xen ngang câu nói của
hắn
_Alo ! _Hắn nhấc máy
_Mày à? Việt tỉnh rồi, qua đi _ Hưng nói
_Uk, ok _nói rồi hắn cúp máy
_Gì vậy? _Nó hỏi
_Việt tỉnh rồi _hắn nhìn nó cười dịu dàng
_Hả? Tôi muốn qua _Nó vội vàng bước xuống giường
Chap 11:
Chân nó bị thương nên làm nó té từ giường xuống may mà hắn đã quá
hiểu cái tính nó nên đã kịp đỡ nó
_Tui đã bảo cô còn yếu lắm, người búng phát là bay mà sao cô cứ hấp
tấp k chịu nghe ai vậy? _Hắn mắng nó
“CỐC….CỐC……CỐC……”
_Ai vậy ta? _Hắn nhăn mặt
_Ra mở đi, còn đứng đó _Nó dục hắn (hehe, để hắn mà đứng đấy thì nó
còn bị hắn co ăn mắng thêm vài phút, ngu gì)
_Sao phải ra, cửa có khóa đâu mà. MỜI VÀO _Hắn nói
Dường như chỉ đợi có vậy, cánh cửa bị mở bật mạnh vào tường, người
con gái chạy vào ôm chầm lấy nó nước mắt dàn dụa, tèm lem trên
khuôn mặt sinh đẹp, đáng yêu
_Ly Ly…sao cậu?....._Nó ngạc nhiên
_Đồ ngốc này, cậu bì gì mà đến nông nỗi này chứ? Sao không báo với
tui hà? Ngốc ….._Ly vừa nói vừa ôm chầm lấy nó khóc nức nở
_Ngốc, tui đã chết đâu mà bà khóc giữa vậy? vẫn còn sống nhăn rang
ra đây gì _Nó nhìn nhỏ bạn cười toe toét
_Sao mà k lo được chứ, cả đêm k về làm người ta lo muốn chết ra
được luôn ý. Cậu có 1 mình thì làm sao mà xoay sở được chứ _Ly nức
nở
_Rùi rui, tui ổn rùi mà. Đừng khóc nữa,nín đi k người ta lại bảo
tui bắt nạt cậu giờ_Nó lấy tay quyệt đi những giọt nước mắt cho
Ly
_Um, Ly cười
_ủa, mà ai đưa cậu tới đây vậy? Cậu đâu biết tui ở đây phải k? _Nó
hỏi
_A! Ku Bin , tui đi tìm cậu thì gặp nó nên nó đưa tui đến đây _Ly
chỉ tay ra ngoài cửa, Bin đang đứng đó nhìn nó và nở 1 nụ cười toe
toét
_Rồi, xong chưa? Thế giờ có đi thăm Việt k đây ? _Hắn chen
vào
_Việt? _Ly nói
_Ừ, Anh Việt ý. Truyện dài lắm, rồi mình xẽ kể cho bạn sau _Nó nhìn
nhỏ bạn cười gượng
_Ta đi thui, nhưng tui đi kiểu gì? _Nó nhìn hắn
_Xì, tôi bế _Nói rồi hắn bế phốc nó lên nhẹ nhàng như không ( thế
mới biết hắn khỏe ntn và nó nhẹ ntn )
_Oái, làm gì vậy hả? _Nó hét
_Bin đưa Ly đi trước đi, anh đưa nhỏ “lùn”này qua liền _ hắn chẳng
thèm quan tâm lời nói của nó
_Um, dạ _Bin nói rồi đưa Ly đi trước
_Bỏ tôi xuống mau lên, coi người ta nhìn kia _Nó chu chéo, hét vang
cả hành lang, tay cứ đấm bùm bụp vào lưng hắn
_Cô có ngồi yên k hả? tui mà làm rớt cô xuống đất thì đứng có đánh
tui nhá _Hắn gắt
_Bỏ tui xuống mau lên _Nó gào lên
_Thật cô muốn xuống đây hả? _Hắn nhìn nó
_Thật _nó nói dõng dạc
_Thật chứ? _Hắn đưa mắt nhìn nó rồi nhìn xuống cái cầu thang cau
hun hút ngay dưới chân hắn
_Oái…..k….k xuống nữa _Nó bất giác ôm trầm lấy cổ hắn (Dạ, tại nó
rất sợ độ cao ạ =~=)
_Chậc _Hắn tặc lưỡi
Và thế là nó phải ngồi yên cho hắn bế sang phòng Anh Việt nếu k
muốn hắn thả nó xuống cái cầu thang và lăn lông lốc từ tầng 5 xuống
tầng 1 như 1 quả bóng
TẠI PHÒNG BÊNH CỦA VIỆT
Việt đang tựa lưng vào tường nhở 1 chiếc gối ngồi nói chuyện với
Bin và Hưng. Còn Ly thì chỉ biết đứng đó nhìn sót xa cho những vết
thương của Việt thôi chứ Ly đâu có thân quen gì với Việt đâu mà
giám hỏi thăm Việt….
1 lúc sao nó cùng hắn tới. Hắn bế nó tới của phòng bệnh của Việt ,
nó nhìn thất Việt và Việt cũng nhìn thấy nó , 2 ánh mắt chạm nhau ,
Việt hơi bất ngờ 1 chút nhưng xong cũng khẽ nở 1 nụ cười dịu dàng
với nó. Nó trượt xuống khỏi tay hắn, trước ánh mắt ngỡ ngàng của
tất cả mọi người , nhất là Việt nó chạy vào ôm chầm lấy Việt quyên
luôn cả viếc 2 cái đầu gối mình còn đang đau
_Hai ơi………hixxx…….hai ơi !!!!!! _NÓ khóc
_Ùm, anh xin lỗi. Tại anh mà em mới ra nông nỗi này. Anh lại làm em
bị đau rồi, anh tệ quá _Việt cúi xuống nhìn nó ánh mắt đầy buồn
bã
_Không……..Không phải mà. Sao hai lại nói thế? Sao anh cứ lạnh lùng
với em vậy?Có thật anh là hai của em k vậy? Em có nghĩ thế
đâu……….?! K mà……._Nó nói rồi bật khóc ngon lành như chưa bao giờ
được khóc vậy
_Anh…._Nhìn thấy nó khóc Việt lúng túng
_Mẹ bỏ em đi rồi, giờ hai tính bỏ em nốt sao? Hai có biết nghe tin
hai phải phẫu thuật em sợ ntn k? Sao hai ác với em thế? _Nó ôm chầm
lấy Việt
_Anh…..anh xin lỗi _Việt khẽ ôm nó
_Đừng xin lỗi em, hai có lỗi gì đâu, tại bảo vệ em mà hai suýt chết
cơ mà…..Hai….hai đừng bỏ em đi nhé _ Nó mếu máo
_Anh, anh k sứng làm hai của em đâu. Chính….chính anh đã giết chết
mẹ của chúng ta đó _ Việt đẩy nó ra
_K….. k phải, hai nói bậy…. _Nó nói nấc lên từng tiếng
_Anh k đùa. Mẹ vì cứu anh mà chết trong vụ tai nạn đó, nếu anh nghe
lời mẹ thì đã k có truyện đó, em hiểu k? Đấy là tại anh _Việt nói 1
cách đau đớn
_Không phải mà, tại tên lái xe sau rượu , mẹ bảo vệ anh nên mới vậy
mà, k phải tại hai đâu_Nó càng khóc to hơn
_Anh….._Việt k biết nói gì
_Anh đừng nhận lấy tất cả trách nhiệm về mình, ba đã nói cho em
nghe tất cả rồi. hai chẳng có lỗi gì cả.Em hiểu mẹ yêu thương 2 anh
em ta ntn mà, nên mẹ nhất định xẽ k oán hận gì anh đâu _ Nó lắc
đầu
_Em đừng khóc nữa_Việt lau nước mắt cho nó
_Sao mà k khóc được, em cứ nghĩ hai ghét em nên mới vậy thế mà ai
ngờ chỉ vì lý do đó mà hai bỏ em xuốt bao nhiêu năm quá. Hai ác lắm
hai biết k? _Nó mếu máo
_Anh xin lỗi, anh sai rồi, anh khờ quá _Việt ôm lấy cô em gái nhỏ
dỗ dành
_Hai, hai hứa với em di, hứa xe k bao giờ được bỏ em nữa nhé_Nó
quyệt hai hàng nước mắt dơ nhòn tay út ra
_Um, hai hứa _Việt cũng do ngón tay út ra
2 anh em nó móc nghéo tay để cam kết. Còn lúc ấy, mấy người kia
đước 2 anh em nó đưa hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác và
dần dần dẫn tới sock, chẳng hiểu được là truyện gì dang sảy ra nữa;
chỉ có riêng Bin chẳng to vẻ gì bất ngờ hay ngạc nhiên cả chỉ khi
nhìn thấy 2 anh em nó móc nghéo tay thì khẽ nở 1 nụ cười mãn nguyện
( hihi đơn giản là Bin đã biết tất cả mọi truyện ngay từ đầu rồi cơ
vì Bin là hàng xóm thân thích với nhà nó mà, là bạn nối khố của nó
với hai nó đấy. Đấy chính là lý do vì sao là Bin đước anh Việt dao
cho nhiệm vụ đặc biệt là bảo vệ em gái iu Việt Anh 24/24 như
vậy)
_Chậc, 2 người nói chuyện xong chưa? Xong rồi thì giải thích vụ này
giùm cái _Hắn lên tiếng
_Hở? Sao mi lại ở đây? _Nó lau nước mắt nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc
nhiên
_Thế k ở đây thì ở đâu? Mà có phải chỉ có mình tôi đâu _Hắn nói chỉ
xung quanh
_Ơ! Mọi người …._Nò nhìn ấp úng
_Là sao? 2 người giải thích xem nào. Tui chưa bào giờ nghe thấy ông
nói là mình có em gái đấy Việt _Hưng nhìn Việt
_Được rồi, để tui giải thích _Việt nói rồi khẽ kéo nó lại ngồi gần
mình
_Như mọi người đã thấy đó, tui và Việt là anh em _ Việt cười
nhẹ
_HẢ? Nhưng 2 người bằng tuổi cơ mà? _Ly há hốc mồm
_Ừ, nhưng phải tui sinh trước Việt đúng 1 ngày hay sao? Tui sinh
vào đêm hôm trước còn Việt sinh vào rạng sáng hôm sau. Tui này là
anh em song sinh mà _Việt cười
_HẢ? _Cả lũ đồng thanh
_Bình thường mọi người k thấy Việt nó xuốt ngày đội mũ còn tui
chẳng mấy khi đi học nên k thấy thôi chứ mọi người nghĩ vì sao Việt
nó lại giả trai được? _Hai nó nhìn nó cười
_Thế tại sao….! À, màn nước mắt nhận anh em của 2 người la gì?_ Giờ
mới thấy hắn lên tiếng
_Xin lỗi, vụ ấy là do tui luôn ám ảnh về người mẹ đã mất, từ bé lúc
sảy ra tai nạn tôi luôn đinh ninh nghĩ rằng mẹ chính là do tôi hại
chết nên……_Giọng Việt trầm xuống
_Còn tui cứ tưởng rằng mình làm gì sai khiến 2 ghét nên buồn lắm,
hai cứ xa lánh tôi nên tui cũng chẳng giám lại gần làm phiền hai
nữa _Nó nói thêm
_A! Vì là song sinh nên giờ mới để ý là tên của 2 người ngước nhau
phải k? Anh Việt và Việt Anh ý và lý do vì sao ai chơi thân với
Việt Anh đều gọi nó là Việt hả?_Ly giải thích
_Ừ,phải rùi đó _ Nó cười
_Vậy sao giấu tui nè. Phải bạn bè không vậy? _ Ly lườm nó
_Xin lỗi, tui k kể bạn vì tui lúc ấy k muốn mượn cái danh của anh
mình để mọi người chú ý ở K.W và làm anh Việt phải khó sử nên…..Tui
cũng k có ý định học K.W đâu nhưng tại ba cứ nhất nhất bắt tui vào
đây nên……_Nó cúi gằm mặt xuống
_Ly đừng trách Việt nữa, tại tui k tốt nên làm Việt nó phải khổ
nhiều _Hai nó xoa đầu nó
_Thui đước rồi, tui hiểu rồi . Giờ 2 người nghỉ đi, mọi người hum
nay cũng vất vả nhiều rồi có gì mai tính tính tiếp, về nhà nghỉ
ngơi đi _Hắn nói
_Um, chị Ly để em đưa chị về nhà nhé _ Bin nói rồi chào tam biệt
mọi người ra về
_Ùh, tui cũng đi đây, vẫn còn có 1 số việc phải lo _Hưng với chiếc
áo bước ra cửa
_Nam, tui muốn ở chung với Việt luôn, nhờ cậu đó _ Việt nhìn Nam
cười
_Uh, ok _Nói xong Nam cũng đi mất luôn
1 lúc sau thì thấy 1 toán y tá nam khệ nệ bê thêm 1 chiếc giường
nữa giáp vào chiếc giường cũ Việt đang nằm cho 2 anh em nó
_Vậy được chưa? Muốn gì thêm k? _Hắn bước vào
_Thui, đủ rồi, thanks nha _Hai nó nói
_Nè! Sao mi bảo họ nghe được, tài vậy?_Nó ló mặt ra từ sau lưng hai
nó
_Xì, “lùn” đây là bệnh viện của nhà tui mà, tui nói đứa nào k dám
nghe chớ _Hắn cười đắc trí
_Hừ, mà cô cũng tai nhỉ, chân bị như thế, toét cả máu ra mà chẳng
thấy kêu đau đớn gì thế? Có cần tui gọi y tá không?_hắn chỉ vào cái
đầu gối thấm đẫm máu của nó
Lúc bấy giờ nó mời để ý , nó nhìn xuống và đập ngay vào mắt nó là
cái đầu gối thấm máu , nó nhìn cái đầu gối 1 cách chăn trối , và
rồi:
_OA……..OA……..OA……..A……..A……….A….ĐÂU QUÁ……._ Nó hét muốn nổ nhà
luôn
_Trời , em ổn chứ? Bĩnh tĩnh anh xem cho nào _Việt lo lắng
_Ặc, thế mà tưởng k đau _ Hắn nản toàn tập
_Hai ơi, cứu em với em chết mất…. chết bi giờ….. đâu wa hai ơi…….
_Nó bù lu bù loa cả lên
_Thui được rồi, để tui đi gọi y ta. À ! Việt, xong tui đi có việc
chút, có gì cứ gọi điện thoại cho tui nhé _ hắn nói
_Ừ, cứ đi đi tui ổn mà _ Việt cười
Rồi ý tá vào thay băng cho nó và cho hai nó uống thuốc, kiểm tra
lại sức khỏe.Nó thay băng ở chân mà cứ la oai oái vì phải rửa bằng
cồn làm cái bệnh viện muốn nổ tung cái lỗ tai của mấy cô y tá. Sau
1 hồi vật lộn cùng cái chân của nó cuối cùng thì hơn nửa tiếng đồng
hồ cũng xong được. Nó vì ngày hôm nay khóc lắm quá (khóc như mưa
luôn) lại thêm lúc nãy hét vang trời luôn làm nó mệt lử người ngủ
thiếp đi lúc nào không hay. Hai nó vừa quay đi quay lại thì thấy nó
đã lăn quay ra nằm khò khò ngon lành rùi, hai nó chẳng biết làm thế
nào với nó ngoài nở 1 nụ cười dịu dàng cho cô em ngốc của mình và
đắp chăn cho nó………