-Nói gì đâu , nhưng mà sao mới quen mà đã thân vậy , anh dạo này
kết bạn vô điều kiện thế?
-Vô điều kiện với có điều kiện gì đâu ,tính nó hay lắm em tiếp xúc
mến liền.
-Em đâu dỡ hơi mà đi mến cái đồ thần kinh đó.Tiếng nó có vẻ hờn
dỗi
-Sao vậy em không thích cậu ta à ,anh thấy nó đâu đến nỗi
nào.
-Do cảm nhận của anh chứ với em thì em chả có cảm tình gì.
-Ghét của nào trời chao của đó đấy , anh thấy nó cũng hợp với em.Em
lầm lì nó thì sôi nổi bù trừ cho nhau là vừa
-Cấm anh gán ghép em với anh ta ,nếu mà còn nói bậy thì em không
thèm gặp anh nữa.
-Anh trêu thôi chứ đã thật đâu mà em quát ầm ĩ nên.Em mà không gặp
ông anh trai này thì anh chỉ có mức mang tội nỗi đi chết mà
thôi.
-Anh rên gì thế cấm anh nhắc tới anh ta khi nói chuyện với em là ok
roài.
-OK Ok không nhắc thì không nhắc , à mà nhà em nằm ở chỗ đoạn nào
số bao nhiêu.
-Ở đường Hai Bà Trưng đó , số nhà 22.
-Ừ thế em có về nhà cũ mà anh em mình sống hồi bé không?
-Có về nhưng hình như ba đưa ai về sống ở phòng của mẹ em ,em nhìn
thấy con nhỏ đó chỉ hơn em 2 hay 3 tuổi..Nói đến đây cổ họng nó
nghẹn lại nhưng nó hông hề khóc , nó ngẫng đầu nên trời để nước mắt
chảy vào trong.
-Ba hết thuốc chữa rồi ,lấy con hơn tuổi con mình vài tuổi.
-Ừ anh cũng ức lắm.
-Anh cũng biết à.Em định giấu anh chuyện này.
-Anh gì mà trả biết ,thực ra anh sợ em buồn nên không dám nhắc
tới.
-Buồn có thay đổi được đâu ,nhưng mà em sẽ có cách lấy lại ngôi nhà
đầy kỉ niệm đó của anh em mình
-Ừ em làm gì khi ba bị con đó hút hồn.
-Em bảo có cách mà ,em không muốn có thêm những anh chị em khác mẹ
do ba sản xuất ra nữa.
-Em nó thế không sợ anh tự ái sao? Giọng Bình buồn buồn hỏi lại
nó.
-Anh thì khác mà.
-Ừ anh không chấp vặt với em đâu ,anh hiểu em nói thế là ý gì
mà.
-Hiểu là tốt.Tay nó đập nên vài Bình
-Đến nhà em rồi ,em vào nghĩ ngơi đi ,tối alo cho anh anh sang đón
nếu anh bận anh nhờ thằng Phong hay thằng Trường đón em.
-Nếu bận thì nhờ thằng Trường chứ nhờ tên đó thì em khỏi sang
luôn.
-Được rồi anh nhớ ,em giận người ta dai thế
-Nhớ đó ,mà anh không vào nhà em ngó tí à?
-Để lúc khác bọn nó đang đợi anh ở nhà.
-Ok bye anh zai
-Bye em.Bình phóng xe đi miệng tủm tỉm cười nếu mà thằng Phong yêu
con em mình thì tốt quá ,nó sẽ trị cái tội bưởng bỉnh của Ana như
thế thì hay anh sẽ tìm cách cho hai người này yêu nhau.Nghĩ đến đó
thôi là vui rồi..
Đắng cay vì yêu ,thế gian tình là chi ,tình đành câm nín ,,,!Bài
hát của một ca sĩ nào đó sao mà giống với tâm trạng hiện tai của
anh thế ,mặc dù nội dung không hoàn toàn đúng nhưng cũng sắp rồi
,bằng chứng là Ana tỏ ra lạnh lùng tỏ ra khôi có mặt ở nhà Bình mỗi
khi tập nhạc.Mặc dù vẫn thấy cười nói với Trường và Bình nhưng với
anh thì không ,Bin có cảm tưởng Ana cố tình không biết anh có mặt
tại đây, Bin nhiều cố tình tập sai nhạc từ hôm đó và mấy ngày nay
cũng vậy ,để trêu tức Ana để cô lên tiếng bật lại anh nhưng chả
thấy. Buồn lại buồn thà cô cãi nhau với anh anh còn vui đằng lại cứ
im lặng trả phản kháng gì.Nhớ lại tối hôm đó cô :
-Phong mày qua nhà con em tao đón nó đến đây được không? Bình giả
vờ nhờ vả.
-Tao sao lại đi đón nó.Bin vui lắm nhưng vẫn giả nai
-Hộ tao chút tao đang bận nên không đi được ,mày đi giúp tao đi
,con nhỏ đó chờ lâu là nó giận đó.
-Tao không đi đâu ,hình như nó không thích tao.
-Nó nói với mày là không thích mày à.Giúp tao không thì nói đại
đi.
-Để em đi cho.Đưa địa chỉ đây.Trường hớn hở xung phong đi ai chứ đi
đón con bạn thân mà lại không vui
-Mày ở đây lo sắp đạo cụ với tao ,để thằng Phong đi là được
rồi.-Trường định nên tiếng phản kháng nhưng nhận tín hiệu nháy mắt
của Bình đành im lặng.
-Đi chứ mày? Sao im lặng vậy.
-Đưa địa chỉ đây.Tao chỉ đi vì mày thôi đó chứ tao không hứng thú
gì đâu.Nói để khỏa lấp sự nghi ngờ của hai thằng bạn.
-Đây ! cầm lấy.-Bin cầm tờ giấy mở ra xem địa chỉ nhà Ana Bình
không những nghi địa chỉ mà còn viết cả đường đến.-Giả vờ khỏi bị
nghi ngờ thôi chứ nhà Ana anh rõ như lòng bàn tay mình.-Bin lửng
thửng dắt xe ra cửa không biết đằng sau Bình dang cười thầm
10 phút sau Bin có mặt tại nhà Ana bấm chuông một hồi mới thấy bóng
Ana bước ra,nó mặc một cái áo đen hình con rồng trước mặt ,quần bò
thụng màu rêu ,đội mũ lưỡi trai như một tên con trai ham mê nhạc
rock thực thụ nếu bộ tóc dài được thay vào đó là bộ tóc tém.
-Sao lại là anh ,anh tôi đâu?Nó khựng lại khi nhìn thấy Bin ,đã bảo
với Bình đừng để hắn đón thế mà không nghe.
-Có đi không thì bảo, nói thật tôi chả hứng thú đón cô đâu ,mà làm
cao.Bin cố trọc tức cho Ana giận vì khi giận mặt Ana đỏ hồng nhìn
rất đáng ghét ,à nhầm đáng iu chứ.
-Tôi hứng thú chắc , tôi không đi đâu.-Nói rồi nó quay 360 độ đi
vào trong.
-Vậy nếu anh cô thắc mắc ,thì tôi nói là do cô xấu hổ không dám đi
với tôi.-Bin cố nói to để Ana nghe thấy ,lập tức có kết quả.
-Sao tôi phải xấu hổ ,chẳng qua anh chả xứng đáng để đi với tôi
thôi.Nó cũng đá lại Bin một câu cực đau.
-Cô đừng làm cao nhé ! Lên xe đi dài dòng thật.
-Không biết miu nào cắn miu nào đâu.Chỉ mới bắt đầu thôi.-Giọng nó
nói như tuyên chiến với Bin.
-Bám chắc vào nếu không muốn đo đường.-Bin không thèm để ý lời nó
nói
Thà đo đường còn hơn là ôm cái eo ốm của anh.-Dù anh có đi với vận
tốc nào chăng nữa với tôi thì nó chả thấm thía gì cả ,độ cao ư vận
tốc nhanh ư chỉ là chuyện vặt.Dọa tôi sao đừng có mà lợi dụng nhé
tên háo sắc.
-Cô mà không ôm là tôi dừng xe lại hôn cô đó -Chỉ nói hôn thôi là
nó run rồi ,híc đành chấp nhận vậy nếu nó mà đấu với hắn thì chỉ có
nước thua đậm ,vì hắn đang lợi thế.Thôi im lặng cho nó được việc
nếu không muốn xấu hổ mà đi chết ,chết thì đơn giản nhưng mà chết
thế này vô ích quá.
Hai người đến nhà Bình chỉ sau vài phút ,nó nhảy xuống xa lách vào
trước bỏ mặc Bin sau lưng ,từ hôm đó cho đến nay mặc dù anh cố trọc
tức hay làm cái gì đó để Ana bật lại nhưng chỉ nhận sự lạnh lùng mà
thôi ,buồn chán nản quá.
-Mày mấy hôm nay sao vậy.Hay bị con em tao cho sét trúng đầu rồi.Nó
hớp mất hồn mày rồi hả?
-Tao mà bị nó hớp hồn thì có chuyện lạ đó ,chỉ được bộ tóc chấm
được còn lại thì...
-Thì sao? Bình hỏi khẽ lại Bin
-Thì trả duyệt được chứ sao ,con gái thì ăn mặc quần áo rộng thùng
thình, đầu luôn đội mũ lưỡi trai cũng quái đảng nốt ,đi với nó
người ta lại bảo tao bê đê khi đi yêu một thằng con trai.
-Chỉ có mỗi mày là chê nó.Khối thằng muốn mà không được ,tao cố tạo
cơ hội cho mày tiếp cận nó vậy mà mày không biết tận dụng lại còn
làm cao nữa ,híc mày ngốc thế là cùng.-Nghĩ chút lấy hơi Bình lại
nên tiếng ngay.
-Khi yêu nên chấp nhận tất cả con người họ.Nói nhỏ với mày chứ con
em gái tao cũng cao 1m65 dáng chuẩn còn hơn cả người mẫu bây giờ đó
,chỉ có điều nó mê nhạc rock nên nó thế cũng như mày với tao
thôi.
-Cứ để nó tự nhiên đi.-Bin trả lời mơ hồ.
-Ừ tùy mày vậy nhưng tao khuyên mày đừng để mất cơ hội khi nó đang
trong tay mình, để nó vuột mất sẽ hối hận đó.Mà mày cũng nghiêm tập
đi còn mấy ngày nữa là dự thi rồi.Tao phải uốn 6 tấc lưỡi chứ chả
phải 3 tấc lưỡi đâu.
-Gì mà thi gì mà uốn 6 với 3, tao mượn mày uốn với tao đâu.
-Mày tao mà uốn ,tao uốn lưỡi với con em tao khìa ,nó bảo với tao
là nếu như mày không hợp tác nghiêm chỉnh thì nó sẽ rút lui, tao
nịnh nó mãi nó mới chịu tập đến hôm nay đấy ,mày đừng phá nữa đi
thương tao chút.
-Được rồi tao sẽ nghiêm túc lại.Bin thấy vui khi Bình cho anh biết
là cô vẫn còn nhắc đến anh với thiện cảm không tốt nhưng còn hơn là
bị lãng quên ,thà cãi nhau gây sự còn hơn bị Ana lạnh lùng.Đôi lúc
anh nhìn Ana đánh trống thật hăng hay như một tay trống chuyên
nghiệp.Đúng như lời Bình nói phải tận dụng thời cơ khi nó đang đến
với mình...
Trường đại học Ngoại Ngữ...
Bình ngồi tụ tập với bạn bè ở căn tin của trường thì điện thoại
reo.Nhìn số máy lạ không muốn nghe nhưng cứ gọi đi gọi lại ,bực
mình mở máy nghe với giọng khó chịu.
-Alo ai đấy.?
-Tao Bin đây ,mày làm cái quái gì không nghe dt vậy làm tao gọi đi
gọi lại ,bực thật.
-Là mày à, mày biết tao không bao giờ nghe máy khi là số tao không
quen.
-Lắm chuyện mày ở đâu trong trường thế ,tao tìm không thấy nên mượn
máy gọi.
-Mày đến trường tao làm gì thế ,sao mấy hôm nay mày mất tích
vậy?
-Mày ở đâu nói đi ,tí nữa hỏi sau tao mượn máy người ta buôn ngại
lắm.
-Ở căn tin trường học đến là nhìn thấy tụi tao liền.
-Ok đợi tao 2p có mặt liền.
Bin đến chỗ căn tin thì nhìn thấy bon Bìn ngồi đó uống nước với một
số bạn gái ,anh tiến lại cười chào mọi người không đợi ai mời tự
động ngồi xuống chỗ ghế chống cạnh Bình.
-Làm gì mà mày có mặt ở đây vậy.-Bình lập lại câu hỏi vừa nãy khi
chưa có câu trả lời.
-Gì mà hỏi vội vậy ,cho tao hớp nước đã cháy khô cả cổ roài nè.-Bin
vừa nói vừa thở hỗn hển.
-Ừ uống gì để tao đi lấy cho mày.
-Cho tao chai nước khoáng cũng được.
Bình đứng dậy tiến về phía quầy bán đồ mấy giây sau tay cầm trai
nước và cái cốc lại cho Bin ,không quên đùa một câu.
-Mày sướng nhé ,được tao phục vụ uống đi rồi trả lời tao.
Bin không ngại mấy người con gái ngồi đó ,uống một hơi hết cả cốc
nước khoáng.
-Mày hỏi đi tao trả lời liền.-Rót tiếp nước vào cốc làm một hơi nữa
mới hỏi lại Bình.
-Thì mấy câu vừa nãy đó.-Mày sao lại ở đây.Sao sau hôm nhận giải
thưởng của cuộc thi thì mất tích luôn.
-À cái đêm nhận giải xong tao phải về chuẩn bị ít đồ để về
hongkong.
-Về hongkong ,sao không nói cho tao biết ,bạn bè gì mà ích kỉ
thế.
-Về gấp mà ,sáng hôm đi thi thì nhận điện của mami ,lúc đó mày đang
căng thẳng nên tao không tiện nói.-Uống tiếp ngụm nữa rồi mới trả
lời câu hỏi của Bình.
-Thế à ! Lý do chính đáng tạm tha cho mày đó.
-Nhưng sao mày lại...
-Nhưng sao tao lại ở đây đúng không? -Không để Bình nói hết Bin
cướp lời luôn.
-Ừ biết thì trả lời đi.-Hỏi lại làm gì?
-Thì mấy hôm nay mất tích là vì lí do có mặt ở đây đó.
-Liên quan đến nhau à.-Chả lẽ mày cũng học trường này luôn à?
-Không tao làm thầy giáo .
-Gì thật không.-Không hẹn một số bạn của Bình cũng đồng thanh hỏi
lại.Vì họ là bạn của Bình nên cũng biết Bin.
-Một thằng ăn chơi ,mê nhạc rock quậy như mày mà làm thầy giáo ,mày
đừng đùa, bạn không tin đâu.-Bình nói với giọng nghi ngờ .
-Chỉ làm thầy giáo ở bên khối ngoại giao thôi ,chứ chưa đủ trình độ
dạy ở khối quản trị mà bọn mày học đâu.
-Thế thật hả.-Như không tin nên Bình lại hỏi lại tiếp.
-Thật mà tao từ trước nói dối tụi bay bao giờ đâu.Nhìn tao thế này
mà nói chơi sao
Nhìn bộ mặt dửng dưng của Bin ,Bình cũng biết ngay thằng bạn này nó
không nói chơi nhưng sao tin được nó đây ,làm thầy giáo gì mà con
nít quá, vì nói thật Bin bằng tuổi anh ,do anh vào đại học muộn mất
một năm nên phải học chậm lại.Nếu không giờ cũng tốt nghiệp đại học
rồi ,vậy là nó làm thầy giáo thật rồi.
-Ừ tin ,nhưng thầy dạy gì thế.-Bình trêu Bin
-Thầy dạy về ngoại ngữ chuyên môn tiếng Hoa.(tiếng Trung đó)
-À môn này thì thầy giỏi rồi ,ai trả biết thầy xuất sứ tại Trung
Hoa.-Bình dứt câu nói cả bon cười ầm nên ,mấy đứa con gái ngồi quan
sát ngầm Bin từ nãy cũng không tránh cười khi câu nói của Bình trêu
Bin.
-Ha ha... đủ chưa mấy pa.Tôi nói thật chứ đùa đâu mà cười ,nghiêm
túc đi
-Con em mày nó về rồi hả Bình -Đánh trống lảng hỏi chuyện khác
.
-Em tao những ngày này đố mày tim thấy nó ở trường.-Bình vừa nói
vừa nheo mắt nhìn Bin
-Sao nó không đến à? không phải năm ngoái nó bảo lưu năm nay học
tiếp sao.
-Ừ nhưng khi nào vào học nó mới đi còn tập trung chả bao giờ có mặt
nó.
-Vì sao.-Bin ngạc nhiên hỏi Bình.
-Muốn biết không hả thầy.... giáo.-Câu thầy giáo cố kéo dài để trêu
tức Bin.
-Không biết cũng không sao ,vì tao thấy mày đi đâu là có mặt nó mà,
hôm nay không thấy thì lạ thôi.
-À lạ gì đâu nó vốn không thích tập trung kiểu này ,vì nó phải mặc
áo dàicho nên nó cúp ,tình hình thế nào thì tao về truyền đạt lại
là được.
-Em mày hay nhỉ ,con gái phải mặc áo dài chứ ,với lại nó học khoa
ngoại giao không chịu mặc thì sau này mặc gì đi làm .chả lẽ mặc mấy
bộ đồ thùng thình đó sao...
-Đừng nói nó thế ,nó vốn thế rồi ,với sau này đi làm lại khác thì
sao.-Bình cố biện hộ cho nó (Ana đó )
-Ừ ừ..Bin ậm ờ lấy lệ.-Thần nào cả buổi tập trung anh tìm Ana mãi
để nhìn chút thôi cho đỡ nhớ ,vì mấy hôm phải về nước chuẩn bị nên
không nhìn thấy nó đâm ra nhớ ơi là nhớ mong đến hôm nay sẽ nhìn
thấy Ana mặc áo dài ,nghĩ chắc đẹp lắm thế mà lại ,cố tình tìm Bình
xem có Ana ngồi đây không nhưng kết quả vẫn như nguyên ,thất vọng
quá.
-Mày làm thầy giáo có vẻ bận rồi chắc không nhờ mày được rồi.-Giọng
Bình buồn buồn hỏi Bin
-Làm thì làm chứ vẫn đi "**"" với tụi bay được.
-Vậy mày tham gia chính thức ban nhạc của tao nhé.-Bình gạ
gẫm
-THam gia à? để tao suy nghĩ đã rồi trả lời mày sau được
không?
-Tham gia đi mày còn nghĩ gì nữa ,chỉ thiếu mày thôi ,con em tao nó
cũng đồng ý rồi, nó đã chịu giúp tao chả lẽ mày không giúp tao
sao.-Bình đem nó ra dụ dỗ Bin ,vì anh biết Bin kết em gái anh
rồi.(kết quá đi chứ , dân quái đảng mà lại )
-Nó đồng ý tham gia thật à? không phải nó chỉ giúp mày trong cuộc
thi vừa rồi thôi sao.
-À tao phải dụ dỗ nó chứ ,nó cũng rắn lắm nó chỉ giúp tao trong hai
năm thôi ,khi nào nó tốt nghiệp đại học thì nó sẽ rút lui.
-Được rồi đồng ý luôn.-Bin vui vẻ nhận lời
-Thôi tao chuồn đây ,tao phải về phòng họp giáo viên.
-Ừ đi đi ,không biết mày làm thầy giáo được mấy ngày nhỉ.-Bình cố
nói theo khi dáng Bin khuất sau cánh cửa căn tin.
Bin đi rồi để cho đám nữ sinh ngẩn ngơ ,không ngẩn ngơ mới là lạ
,dáng cao ,nước da ngăm đen có vẻ bụi bụi mặc dù anh mặc áo sơ mi
trắng và quần đen có vẻ chửng trạc,giọng nói trầm,Thế thôi nhưng
làm bao con tim sao xuyến...
**"" ^^""
Hắt xì... hắt xì ,,,,
-Èo hắt xì lắm thế ,không biết đồ hâm nào **** đểu mình đây.-Nó
ngồi lảm bẩm nghịch máy tính của Bình ,hôm nay nó cúp không tập
trung ở trường chán không có chỗ nào nó đến nhà Bình chơi dù sao
nhà Bình cũng có dàn trống nếu buồn nó có thể đánh giết thời gian
đợi Bình về xem ở trường yêu cầu cái gì ,vì những ngày tập trung
hay là thứ hai đầu tuần nó toàn cúp cua vì nó ghét mặc áo dài
.-Híc đến mặc áo sơ mi thôi nó đã không thích huống chi lại mặc áo
dài , nhớ những năm trung học nó thuyết phục mãi nhà trường mới cho
nó mặc quần áo đồng phục nam ,nhưng đến khi bước vào đại học thì
tránh sao được cũng may giờ xã hội tân tiến ăn mặc cãi cách nên
cũng ok nhưng nó lại chọn khoa ngoại giao học nên thỉnh thoảng vẫn
ních cái áo dài vô người ,ớn thật sau này làm ăn gì chứ khi cứ diện
khư khư cái áo dài bên mình.
Xem mấy cái ảnh của Bình cài trong máy chán chả có gì ,sao mà toàn
chụp cái tên đáng ghét thế ,đẹp zai gì cho cam nhìn như khỉ ấy
,chụp nhiều làm gì chứ nó định delete đi nhưng lại sợ ông anh nó
giận nên thôi dù sao máy của ổng không nên tùy tiện ,thôi vào yahoo
vậy lâu lắm rồi không vào vào xem có tin nhắn của cá xấu
hông.
Vừa mở thì hàng loạt tin nhắn quảng cáo ,tim mãi mới thấy ních của
cá xấu nhắn :
cá xấu: nhóc ơi dạo này ol điều chứ,có khoẻ không? anh dạo này bận
quá nên chả ol được
cá xấu:hôm nay anh ol cả ngày nhưng chả thấy nhóc ol ,anh có nhiều
chuyện muốn tâm sự quá nhóc ạ ,
cá xấu:à nhóc đã thử yêu lần nào chưa ,nếu nhóc chuẩn bị yêu thì
đừng nên yêu ,vì khi yêu mệt lắm ,bởi anh đang bị đau tim khi yêu
nè buồn cười lắm nhỉ
cá xấu thôi anh uot đây bên này 12 giờ đêm rồi ,ngủ thôi chúc nhóc
ngủ ngon nếu ol nhớ nhắn tin cho anh đó... nhóc cưng
Lại một người bạn nữa đau tim vì yêu ,mình cũng đau tim nè hay là
mình cũng iu,dạo này thấy buồn khi không thấy hắn ta xuất hiện ,đâm
ra thời gian lại dài vô tận.Hôm Bình năn nỉ tham gia cuộc thi ,nó
trả quan tâm thắng hay bại ,chỉ biết khi nó cầm dùi đánh nó đánh
hết khả năng bởi nó iu rock biết bao.Nhưng dường như những cái nó
không quan tâm lại sảy ra ,ban nhạc gà mờ của anh nó lại được giải
lúc đó tên đó đã ôm trầm lấy nó ,nó hơi bất ngờ chút nhưng cũng
phản xạ nhanh đẩy hắn ra ,rồi một lúc sau nhận giải thì hắn mất
tích hẳn ,không ai biết tin tức gì Bình phải hoãn nhiều cuộc điện
thoại lấy lúi do họp nội bộ mới dám kí hợp đồng...Cái tên Bin đó
hắn đi đâu nhỉ ,mà kệ liên quan đến mình đâu mà cần chú ý...
....Óa...Óa..Óa...
-Giật mình ,cái chuông nhà ông này ghê chết được may nó không thuộc
dạng yếu bóng vía giục thay cái khác bao nhiêu lần rồi mà vẫn không
chịu nghe ,híc có vô ăn trộm cũng té cho sớm , về không tự mở cổng
lại còn bày đặt ân chuông , rõ hâm muốn ăn **** đây.-Nó lẫm bẩm
bình thản tắt máy tính ,rồi mới bước ra mở cổng,ấy quên mất chưa
nhắn tin cho cá xấu thôi tối về nhà ol tiện nhắn luôn cũng
được.
-Ê con nhỏ khia sao mày lại ở đây? -Tiếng lanh lảnh của người đứng
ngoài cổng vọng vào.-Nó ngửng nên nhận ra con nhỏ bị nó cho ăn cái
tát hôm nọ
-Muốn gì.-Nó hỏi như gắt.
-Mở cửa chứ muốn gì ,mày làm gì ở nhà anh Bình của tao thế.?
-Anh Bình nào của mày ,tao nhớ không nhầm Bình chỉ có một đứa em
gái thôi.-Nó cũng không vừa ,gặp mấy loại này không nên hiền.
-Ai bảo mày anh ấy có một đứa em ,anh ấy có mấy đứa lận.-Mà mày
chưa trả lời câu hỏi của tao,Sao mày lại ở trong nhà anh ấy?
-Hỏi làm gì tao thích thì ở liên quan đến mày không?
-Tao trả có gì liên quan tới mày nhưng với anh Bình thì có.Hay mày
làm giúp việc cho ảnh ,xấu hổ không dám nhận à.-Giọng Thảo trề môi
hỏi nó.
-Giúp cái đầu mày ấy con hâm ,mày đừng ăn nói vớ vẩn để tao khùng
nên cho mày thêm cái bạt tai nữa đó.
-Mày... mày dám.-Vừa nó Thảo vừa lùi lại phía sau như sợ nó cho ăn
tát thật vậy.
-Muốn tìm ổng thì đợi ổng về ,mày còn lảm nhảm tao oánh thật đó
,nhìn thấy đã bực.-Nó quay vào trong không quên lườm cho Thảo một
cái.
-Hứ làm phục vụ được thì làm giúp việc được chứ sao.Bày đặt tí ông
Bình về máy cút khỏi đây thôi.
-Mày nói gì đó.Bộ muốn ăn đòn thật hả? -Nó quay 180 độ lại khi Thảo
chê bai nó.
-Ai nói gì mày.-Giọng Thảo trống chế.
-Khôn hồn im cái miệng mày lại, hôm nọ tao bận không xử mày đó còn
hôm nay tao rất rỗi tay chân đó.-Nó trừng mắt đe dọa rồi bước ngay
vào nhà.
-Híc mấy ông này chán nhỉ hết ông Bin mắc thần kinh giờ đến ông
Bình sao lại chứa loại con gái dữ dằn thế này chứ ,biết bao giờ ổng
về cơ chứ...
Đứng ngoài cổng đợi mãi Thảo mỏi chân la quá trời ,không vì muốn
biết tin của Bin thì chẳng đến đây đâu nhưng mà chỉ có nơi này Bin
hay lui tới ,muốn gặp Bin chỉ đến nơi đây thì may ra là gặp được
Bin thôi ,quán cafe của Bin nhường cho người khác kinh doanh hơn
tuần nay rồi và anh cũng mất tích từ đó luôn.Chỉ vì yêu thầm Bin
nên Thảo mới nhẫn lại đợi Bình về chứ có điên cô mới đợi chờ một ai
đó.
-Oài hôm nay rống đến nhà tôm cơ à.Sao Thảo không vào nhà mà đứng
ngoài cổng thế.-Bình đoán vì sao Thảo đứng cổng bởi lý do đơn giản
là cô ta đụng phải đứa em iu quý của anh rồi ,cũng cảm ơn cô ta anh
mới gặp lại Ana. Những người thuộc tuýp như thảo ,yểu điệu chua
ngoa chỉ nên quan hệ giao lưu thôi chứ đừng làm bạn nếu không muốn
phiền phức vào người.
-Muốn vào nhà lắm chứ nhưng con giúp việc nhà anh nó dữ quá -Giọng
điệu nghe đến kinh hồn.
-Giúp việc ,anh lấy đâu nhiều tiền mà thuê giúp việc cơ chứ.Nuôi
thân không xong nào dám đèo bồng ai.
-Ha ha thế con bé hôm em nhờ anh đánh ,anh lại không đánh còn tha
lôi nó về nhà đùng nói với em là anh bị nó hớp hồn nhé.-Thảo liếc
cặp mắt thật sắc nói bằng giọng mỉa mai
-Chuyện gì vui mà cười to thế em ,anh từ trước giờ có rung động
bóng hồng nào đâu ,đến em xinh thế kia anh còn không động lòng nữa
là ai.-Bình cười trừ nói hàm ý Thảo.
-Thế vừa nãy chắc em đụng độ với ma nhà anh sao.?
-Chắc con em gái anh gây sự với tiêu thư hả.
-Ồ hoá ra gặp đương kim tiểu thư con của nhà tỉ phú Hồng Minh ,thất
lễ quá.-Vừa nói thảo vừa bĩu cặp môi xinh khi được makeup một cách
tỉ mỉ.
-Anh với cái tên em nhắc không liên quan đến nhau ,em có chuyện gì
tìm anh nhờ vả thì nói luôn đi anh muốn vào nhà rồi.
-Ang luôn thẳng tính vậy ,chả lẽ không mời em vào nhà uống cốc nước
sao anh.-Biết hơi nói quá để Bình nóng tính nên Thảo diệu giọng nói
thật nhẹ
-Em muốn tìm thằng Bin đúng không? Nó không ở đây đâu ,1 tuần nay
anh không gặp nó rồi.-Bình hết Bình tỉnh nên không nói vòng vo
nữa.
-Vậy công em chờ cổng nhà anh thành công cốc rồi ,thôi em cũng bận
chào anh vậy.-Bước đi vài bước Thảo lại quay lại nói thêm vài
câu.
-Anh Bình à anh nên nhắc em gái anh nếu là giới thượng lưu đừng
giao du với bọn nghèo nàn hay tỏ ra đáng thương làm gì.
-Em nói gì?
-Em nói anh không hiểu anh nên hỏi anh Bin và nhỏ em anh ,anh hiểu
liền.-Nói xong Thảo vẫy chiếc xe taxi bên đường chui tọt vào trong
một cách vội vã.
Bình nhún vai nhìn theo bộ dạng của cô ta mà ớn ,vì không lễ cô ta
là bạn người yêu của Trường thì anh không khách sáo đứng nói chuyện
với cô ta lâu thế ,lúc đầu cô ta có ý định tấn công anh nhưng anh
dửng dưng khi cô ta gặp Bin thì quay 180 độ à không 360 độ chứ nhữn
loại con gái đứng núi này trông núi nọ như cô ta thì không nên yêu
,mày mà mình tỉnh táo ,mà cô tao nói gì Ana giao du gì nhỉ ,đôi lần
anh cũng thấy Ana đứng nói chuyện với thằng nhỏ đánh giày nào đó ở
khu chợ gần nhà ga nhưng anh nghĩ chắc nhìn nhầm người giống người
thôi, chả lẽ cô ta cố ý nói không tốt về Ana..Hoặc cô em gái có lí
do nào đó khó nói cho anh biết,biết mở mồm hỏi nó sao đây. Bình Thở
dài mở cửa cổng đi vào nhà.
Tiếng trống Ana đánh có vẻ với tâm trang bực mình ,nghe là biết
ngay vì khi vui hay đang tress là cô em gái anh tra tấn người khác
bằng tiếng trống của nó.May là lúc nãy mình không ở nhà.KaKaka
ka.
-Ông anh cười gì như là được mùa thế.-Nó ngó đầu đứng trên tầng hai
nói vọng xuống.
-Cười gì đâu vui quá thì cười thôi.-Hôm nay có ai tìm anh không?
Biết nhưng Bình giả vờ hỏi nó.
-Có 3 tên liền.-Vừa đi xuống vừa trả lời Bình
-Ai mà 3 tên thế ,em biết chúng nó chứ.-Bình hỏi nhưng anh thầm rò
sét thái độ của Ana.
-Hai tên nhà tài chợ nào đó và một con điên vừa xổng trại.- Nó nói
với giọng lạnh băng như chưa hề sảy ra chuyện gì.
-Nhóc nói shock thế ,con điên Nào lại xổng trại bò đến tận nhà mình
chứ?
-Thế mà có đấy ,con đó làm ông anh suýt lấy máu của con em này
đó.
-Em vẫn giận anh chuyện đó sao ,qua rồi mà nhắc lại làm chi với lại
do em chứ.
-Ai nhắc lại đâu chỉ là do anh chậm tiêu nên nói thế cho anh hiểu
,chứ đứng nói với nó những 30 phút còn vào đòn lại cô em này.
-Nhóc thông minh thật không có gì qua mắt được nhóc.-Bình khen để
Ana đừng nói móc anh nữa.
-Thông minh gì đâu chẳng qua lọt vô tai xua mãi không ra đành nghe
thôi.
-Thế hả ,thế muốn biết cô ta tìm anh làm gì không?
-Biết chết liền ,hoặc cô ta tìm anh xin chữ kí thay cho những người
điên xổng trại như cô ta
-Èo em chấp cô ta em bằng cô ta à loại người như cô ta để ý làm gì
cho mệt.
-Chấp cô ta thì giờ cô ta nằm viện húp cháo rồi ,em không đụng chạm
đến ai thì đừng ai đụng chạm đến em làm gì? Chỉ thế thôi ,mà anh
nói khái quát hôm nay đi để em còn về ,ở nhà anh vừa chán vừa chút
bực vào thân mà thôi.
-Về làm gì ở đây đợi bọn Trường và Phong mua đồ qua làm lẩu rồi tối
nên New luôn.
-Khỏi em không muốn đến những chỗ đó nữa rồi ,đừng dụ dỗ làm gì vô
ích ,nếu không nói cũng được em về đây.-Nói là làm nó dắt xe một
mạch ra cổng không thèm quay đầu lại chào Bình.
Biết tính nó đã giận thì coi trời bằng vung luôn ,dù có nói gì thêm
cũng vô ích ,híc đôi khi anh phải bất lực với nó ,cúng thương nó
hơn bản thân anh cùng cảnh không mẹ từ nhỏ nên anh hiểu nó vành
thèm cái tình mẫu tử đó lắm chứ ,nếu người cha của anh không trăng
hoa bay bướm có lẽ rằng anh và nó cũng bớt cái tủi thân đi phần nào
,ngược dòng thời gian nghĩ lại ngày đó.
-Anh à sao mà mẹ em ngủ hoài không dậy vậy.-Đứa trẻ 4 tuổi ngơ ngác
hỏi anh nó
-À mẹ em mệt nên muốn ngủ một chút đó mà.-Thằng bé hơn nó một tuổi
an ủi
-Nhưng sao mẹ em ngủ mà mọi người lại khóc.-NÓ vẫn hỏi anh nó những
câu thật ngây thơ và hóc búa
-Thì họ hư giống em hay khóc nhè chứ sao.-Thằng bé xoa đầu nó ,rồi
rút trong túi ra một cái kẹo.
-Nhóc à xoè tay ra.-Anh đặt vào tay nó thì thầm.-Anh sẽ bảo vệ em
suốt cây kẹo này sẽ mang điều may mắn cho em.
-Anh hôm nay lạ thế sao lại cho em kẹo ,em có khóc nhè đâu?-Nó nhìn
chằm chằm vào Bình.
-Hì thì hôm nay anh có nhiều kẹo nên muốn cho em một cái đó
mà.
Rồi mẹ nó cũng được người ta chôn cất ,đám tang thật thương tâm bỏ
lại đứa con 4 tuổi bơ vơ ,người mẹ nó chết trẻ mới 24 tuổi đầu
,cuộc sống tẻ nhạt làm người mẹ nó đau ốm ,đâm bệnh trầm cảm mà ra
đi bỏ lại đứa con nhỏ.
Ai cũng nghĩ nó là đứa trẻ con nên chẳng biết gì ,nên không ai để ý
nhưng Bình thì lại khác sau đám tang anh không thấy nó đâu , tìm
kiếm một ngày trời mà trả thấy.Cuối cùng anh thấy nó ngồi co ro tại
bụi cây sau nhà,nơi mẹ nó và nó đã trồng loại hoa hướng dương.Nhẹ
nhàng ngồi xuống chỗ nó anh hỏi khẽ.
-Em sao lại trốn ra đây để anh tìm mãi.
-Anh à anh đừng giả vờ nữa ,mất mẹ thật đau khổ...-Nó nói đến đó
giọng lạc đi và tiếng lấc bắt đầu vang nên.
-Em muốn khóc hãy tựa vào vai anh khóc nè ,từ giờ anh sẽ chăm sóc
em thật chu đáo.
Nó dựa vào vai Bình khóc ngon lành ,nhưng từ sau hôm đó nó không
còn là cô bé thơ ngây nhí nhảnh nữa mà thay vào đó một đứa con gái
với khuôn mặt lạnh băng ,kể khi ba của anh đánh nó nó cũng không
khóc một giọt nào ,nghĩ nó đau buồn một thời gian rồi sẽ qua nhưng
cho đến giờ nó vẫn thế không thay đổi là bào ,anh thật buồn đôi lúc
bất lực ,dù anh còn đáng thương hơn nó dù anh sinh ra chả biết mẹ
anh là ai nhưng anh là con trai người con trai có sức chịu đựng hơn
một đứa con gái như nó.Giọt nước mắt lăn trên má của Bình khi nào
cho đến khi chiế cổng động đậy anh mới giật mình, vội quệt nước mắt
cố tạo vẽ bình thản trở lại.
-Anh sao thế ,ngồi đây ấn chuông hoài không ra mở cổng vậy.-May mà
cổng không khoá nên tụi em mới vào được đây đó.-Trường giả vờ trách
nó
-Anh Bình có tâm sự hay là bị ai hớp mất hồn rồi đúng không
anh.-Thủy Tiên nên tiếng trêu khi thấy bầu không khí có vẻ ảm
đạm.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
-Nó thì bị ai hớp hồn ,dòng họ máu lạnh mà lại.-Bin pha trò
thêm
-Tụi bay biết đùa từ khi nào thế.-Bình đang buồn bị tụi nó trêu lại
càng tức.
-Ê sao tao không thấy cái Ana đâu vậy?Đừng nói với tao là mày với
nó cãi nhau nhé.-Bin nghiêng đầu nhìn Bình.
-Cãi nhau đâu ,con nhỏ tức con Thảo nên tức lây sang tao.Cũng chỉ
tại mày đó.-Bình chỉ Bin rồi ngồi xuống ghế thở dài.
-Sao liên quan tới tao ,tao vừa đến nhà mày đó.-Bin gãi đầu biện
hộ
-Thì con Thảo nó nhớ mày nên nó tìm mày ai dè đụng ngay con em tao
,mà hình như tụi nó có hiềm khích từ trước hay sao ấy.
Hiềm kích hay không thì Bin không rõ nhưng một lần đụng độ Ana cho
Thảo cái tát ,mà Thảo thuộc dạng thù dai nên khỏi tránh khỏi.Mặc dù
biết nhưng Bin cố nói khoả lấp.
-Nhớ nhung gì tao ,chuyện đàn bà đừng đem tao vào cuộc.Không biết
là không có tội.-Bin giơ tay nên trời xua xua vào không khí.
Thôi không sói nhau nữa ,giờ chuẩn bị đồ để nấu lẩu còn thằng Bin
có nhiệm vụ đi bưng nhỏ Ana về.-Giọng Trường nói như ra lệnh.
-Sao tao lại đi bưng em thằng trường về nhóc đó đanh đá lắm tao sợ
không làm được nhiệm vụ mày đưa ra.-Bin dãy nảy nên khi Trường giao
nhiệm vụ cho anh ,(giả vờ thôi chứ thích quá còn gì )
-Do mày mà ,hay mày sợ con em gái tao nên không dám đi.-Bình nói
bằng giọng thÁCH THỨC
Đi thì đi đừng đá điểu tao thế ,mày đừng hối hận sau này mất em gái
mất đông minh nhé.-Bin vừa nói vừa quay ra cửa dắt xe phóng ra
đường....
-Mày nhớ tao đó.-Nói rồi Thảo đi như chạy...
-Nhớ mày làm gì ,xấu gái ai thèm nhớ...-Nó cười trừ rồi tiến về
lớp, mới hôm đầu đi học thôi mà lằng nhằng quá.
Chưa vào chỗ ngồi được ấm thì Cẩm Tú lại quấy rối nó :
-Ana biết gì không?
-Biết gì.-Định không trả lời nhưng nó lại buộc miệng hỏi lại
-Thấy phụ trách môn tiếng hoa trẻ măng hơn tụi mình mấy tuổi
thôi...-Như quên câu từ chối của nó vừa nãy ,Cẩm Tú trả lời thật
vui vẽ...
-Thế à ,trẻ thì trẻ có ảnh hưởng gì đâu.-Nó nói xong mới thấy mình
hôm nay nói nhiều quá ,nên nó lại im lặng lại.
-Ê thầy vào kìa.-Cẩm Tú reo khẽ đủ để nó nghe thấy.
Nó ngẩng nên sau khi tiếng Cẩm Tú dứt, không tin vào mắt mình là
Bin èo sao lại chui vào đây làm thầy giáo định giở trò quỷ gì thế
này...Híc năm nay nó bị sao gì chiếu mạng mà lại rắc rối thế ,những
ngày sau này không yên thân rồi đây...
-Sao ngẩng người ra vậy ,kết thầy rồi hả.-Cẩm Tú trêu nó.
Im lặng là tốt nếu không thì biết nói gì ,chả lẻ nói quen tên này
,à nhầm nói quen thờ...a... y...ây huyền...thầy...hihii
Tiết học trôi nặng nề ,thỉng thoảng nó ngước nhìn nên bảng lại thấy
Bin nhìn nó rồi cười mỉm,(do nó cảm nhận thôi ,chắc gì người ta
nhìn nó cười ) nó cố không chú ý vẫn lạnh lùng nhìn nhưng trong tim
nó hơi bắt đầu đập sai nhịp..Rồi buổi học hôm đó cũng trôi qua êm
đềm chút những ngày sau đó cũng ổn chỉ riêng Cẩm Tú thì hơi nói
nhiều nhưng giọng nói thỏ thẻ hay hay dần dần nó cũng quý nhỏ đâm
ra cũng nói chuyện với nhỏ... rồi nó cũng đồng ý làm bạn thân với
nhỏ dù sao nó cũng chưa có đứa bạn gái nào ,nghĩ rồi mọi chuyện
cũng êm xui nhưng nó không biết rằng rắc rối đang vô hình chờ
nó...
-
Thời gian trôi nhanh thật mới ngày nào vô trường, rồi nghỉ tết giờ
lại lục đục vác sách đến trường ,người ta nghỉ tết vui vẻ ấm cúng
anh em nó nghỉ tết buồn bả ,cho nên năm nay Bình sợ nó buồn nên rủ
nó đi biểu diễn nhạc khắp nơi,dù mệt nhưng cái tết năm nay vui hơn
những cái tết vừa rồi vì có bạn bè cười nói cũng bày trò mùng tuổi
như con nit.-Nó cũng bớt lạnh lùng với Bin và mọi người xung quanh
thỉnh thoảng cũng cười nhẹ ,nhưng nụ cười đó vẫn hiếm hoi ban nhạc
của Bình dần dần cũng có ten tuổi trong làng nhạc rock, bằng chứng
mỗi lần biểu diễn xong các fan xum lấy xin chữ kí bắt tay..ôm ấp
các thần tượng ,riêng nó biết trước nên chuồn lẹ nhưng đôi lúc cũng
khó chuồn vì đám đông vây quanh khá đông...Fan hâm mộ gọi nó là
người Bí Ẩn vì mỗi khi muốn xin chữ khí thì thần tượng lại mất tích
,nhưng thế lại càng làm cho nhiều người tò mò càng tăng nên sự hâm
mộ ở trong họ.Đôi lúc nó lẩm bẩm rằng đúng là sai lầm lớn khi nghe
lời dụ dỗ của Bình...
-Sao ngồi cười một mình vậy bà cố-Cẩm Tú hỏi nó khi thấy nó nhìn ra
cửa cười.
-Cười đâu mày nhìn nhầm rồi.-Chết ngồi nghĩ vớ vẫn sao lại cười
,giờ bị Cẩm Tú bắt được.
-Ờ chắc nhìn nhầm !!! À mày biết hôm nay là ngày gì không?-Cẩm Tú
gật gù hỏi nó.
-Thứ 2 ngày đi học mới sau kì nghỉ tết.-Nó trả lời mắt nhìn vô quển
sách.
-Nói như Ana thì Cẩm Tú cũng nói được ,hôm nay là valinhtinh
đó.-Cẩm Tú cố nói lái ngày VALENTINE đi một cách hài ước.
-Sao lại valinhtinh... mà ngày này thì có sao cũng như ngày bình
thường thôi ,ảnh hưởng gì đâu.
-À mày thì không sao nhưng những đôi tình nhân thì ảnh hưởng lớn
đó.
-Thế mày có ảnh hưởng lớn không.-Nó trêu Cẩm Tú.
-Ana dạo này cũng biết trêu người khác rồi đó.-Cẩm Tú tiêu nghiểu
nói lại nó.
-Thì tao ở gần mày nên bị lây đó.-Nó nheo mắt trêu Cẩm Tú
tiếp..
-Người ta nói chuyện nghiêm túc thì Ana ở đó trêu.-Cẩm Tú nói bằng
giọng buồn buồn.
Nó nhìn Cẩm Tú một hồi rồi cười nhẹ ,ai chả biết cô nàng kết anh
zai nó bằng chứng là nói chuyện gì cũng có tên anh zai nó ,mà khi
nó nhắc đến anh nó thì cô nàng chăm chsu nghe không bỏ xót một chi
tiết nào ,rồi thỉnh thoảng theo nó đến nhà Bình tập nhạc ,Bình hỏi
chuyện hay cười thì cô nàng đứng ngây người ra như gỗ ý ,nó không
để ý nhưng thỉnh thoảng bắt gặp phải phì cười bị tình yêu đánh
trúng đâm ra hâm hâm như thế sao ,mà đâu riêng Cẩm Tú ông anh nó cứ
gặp cô nàng là có biểu hiện khang khác ,nó biết nhưng nó kệ ,kệ
không phải là không quan tâm nhưng chuyện này nó gà mờ lắm thôi để
họ tự nhiên thì hay nó dính vào ba cái này nó tự mang rắc rối về
à...(về này là về bản thân vì nó chúa ghét rắc rối
Toi yeu Zing
-Lại ở đó mà cười người ta đang đau khổ đây, còn cười trên nổi khổ
của người khác bạn bè gì mà ác vô.-Cẩm Tú lẩm bẩm câu sau rất nhỏ
nhưng nó vẫn nghe thấy.
-Ai cười bà ,tôi chỉ cười trên đời này có nhiều kẻ ngốc thế.
-Lần này thì mình ngốc thật.-Cẩm Tú gật đầu đồng ý với câu nói của
nó.
-Mấy hôm nay mình làm mãi mới được ít socola định đem tặng nhưng sợ
người ta từ chối.-Cẩm Tú vẫn nói giọng oanh vàng đượm buồn.
-Thì tặng đại đi ,nếu họ không nhận càng còn.-Nó xui Cẩm Tú
-Gì mà tặng đại với càng còn ,Ana biết không mình rất xấu hổ khi
tặng quà một ai đó mà họ không chập nhận thà không tặng còn
hơn.
-Thì đã tặng đâu biết họ từ chối ,phải thử mới biết chứ ,còn hơn là
chờ đợi kiểu không hi vọng thế này ,thất bại một lần mới biết rằng
mình không hoàn hảo...Ý.-Dạo này nó cũng triết lí tệ ,èo cái này mà
cũng an ủi người khác đây ,khéo hại người ta thì có.-Cẩm Tú ơi coi
như tôi chưa nói gì nhé ,nhưng sao khó mở mồm nói câu này
thế.
-Cảm ơn Ana nhé ,ai bảo bạn lạnh lùng chứ mình có thấy thế đâu.-Cẩm
Tú nhoẻ miệng cười với nó.
-Èo mới đó mặt còn bí xị giờ đã cười được nhanh thật.-Nó cũng cười
thầm theo ,tự nhiên nó cũng vui vui đã lâu rồi cảm giác này không
tồn tại trong nó ,tưởng là nó đánh mất rồi nhưng hôm nay lại xuất
hiện ,hôm nay là velentine rồi nhanh thật những ngày này khi xưa
chỉ có Bình tặng nó thỏi socola hương dâu tây với cương vị tình anh
em nó rất vui nhưng nó không thể hiện cũng không cảm ơn anh nó mặc
dù biết thế không tốt nhưng nó vốn không để tình cảm lấn ướt bản
thân biết sao ai bảo anh nó có một cô em gái thế này đành chịu
thiệt vậy, lớn nên nó cũng tham gia vào mạng chát rồi quen một
người tên là cá xấu năm nào cá xấu cũng gửi quà đến câu lạc bộ bạn
bè bốn phương cho nó ,còn nó thỉnh thoảng cũng gửi lại ,năm nay thì
chưa có tín hiệu gì hình như người bạn của nó dạo này bận mà nó
cũng bận đó chứ ...
-Sao dạo này cứ nói chuyện giữa chừng thì Ana lại im lặng vậy, có
tâm sự hả?-Cẩm Tú thấy nó là lạ hỏi..
-Ko biết nói gì tốt nhất là im lặng..Chợt dt rung (may quá kứu
bồ).nó rút dt trong túi ra thấy số của Bình..
-Gì vậy ông anh?-Nó hỏi Bình
-Cẩm Tú bạn em có ở cạnh em không?
-Ở cạnh có chuyện gì không?
-Tối nay em rủ cô ấy đến nhà anh được không?
-Sao lại bảo em anh tự đi mà rủ.-Nó biết lý do gì nhưng cố lạnh
nhạt với Bình.
-Giúp anh đi ,em gái.-Bình nói qua dt với giọng lăn nỉ nó.
-Ừ mỗi thế thôi chứ gì.-Nó hỏi lại Bình.
-Ừ ,cảm ơn em gái trước nhé.
-Ơn huệ gì anh anh dạo ày cũng biết khách sáo nhỉ...
-Đâu có ,anh ,,,
-Thôi khỏi giải thích ,em cúp máy đây...Nói nó rồi cúp máy luôn
khỏi đợi Bình nói tiếp.
-Ai gọi cho Ana vậy.-Cẩm Tú hỏi nó mặc dù đoán là Bình.
-Anh tao.-Nó trả lời cộc lốc.
-Bộ anh ấy nói gì mà mày giận thế.
-Gì đâu ,anh ấy bảo tối nay mày không bận thì ăn mặc đẹp vào anh ấy
rủ mày đến nhà anh ấy chơi.-Nó là thế không nói văn hoa gì nói
thẳng thế đối phương nghĩ gì thì nghĩ.
-Đừng trêu mình mà Ana.-Cẩm Tú xấu hổ nói nhi nhí ,,,
-Thật đó bộ tao nhìn tao mà nói chơi sao.-Sao mày ngốc thế.-Nó nói
có vẻ ghen với Cẩm Tú..Anh zai quên mình roài hihihi
-Lại ở đó mà cười người ta đang đau khổ đây, còn cười trên nổi khổ
của người khác bạn bè gì mà ác vô.-Cẩm Tú lẩm bẩm câu sau rất nhỏ
nhưng nó vẫn nghe thấy.
-Ai cười bà ,tôi chỉ cười trên đời này có nhiều kẻ ngốc thế.
-Lần này thì mình ngốc thật.-Cẩm Tú gật đầu đồng ý với câu nói của
nó.
-Mấy hôm nay mình làm mãi mới được ít socola định đem tặng nhưng sợ
người ta từ chối.-Cẩm Tú vẫn nói giọng oanh vàng đượm buồn.
-Thì tặng đại đi ,nếu họ không nhận càng còn.-Nó xui Cẩm Tú
-Gì mà tặng đại với càng còn ,Ana biết không mình rất xấu hổ khi
tặng quà một ai đó mà họ không chập nhận thà không tặng còn
hơn.
-Thì đã tặng đâu biết họ từ chối ,phải thử mới biết chứ ,còn hơn là
chờ đợi kiểu không hi vọng thế này ,thất bại một lần mới biết rằng
mình không hoàn hảo...Ý.-Dạo này nó cũng triết lí tệ ,èo cái này mà
cũng an ủi người khác đây ,khéo hại người ta thì có.-Cẩm Tú ơi coi
như tôi chưa nói gì nhé ,nhưng sao khó mở mồm nói câu này
thế.
-Cảm ơn Ana nhé ,ai bảo bạn lạnh lùng chứ mình có thấy thế đâu.-Cẩm
Tú nhoẻ miệng cười với nó.
-Èo mới đó mặt còn bí xị giờ đã cười được nhanh thật.-Nó cũng cười
thầm theo ,tự nhiên nó cũng vui vui đã lâu rồi cảm giác này không
tồn tại trong nó ,tưởng là nó đánh mất rồi nhưng hôm nay lại xuất
hiện ,hôm nay là velentine rồi nhanh thật những ngày này khi xưa
chỉ có Bình tặng nó thỏi socola hương dâu tây với cương vị tình anh
em nó rất vui nhưng nó không thể hiện cũng không cảm ơn anh nó mặc
dù biết thế không tốt nhưng nó vốn không để tình cảm lấn ướt bản
thân biết sao ai bảo anh nó có một cô em gái thế này đành chịu
thiệt vậy, lớn nên nó cũng tham gia vào mạng chát rồi quen một
người tên là cá xấu năm nào cá xấu cũng gửi quà đến câu lạc bộ bạn
bè bốn phương cho nó ,còn nó thỉnh thoảng cũng gửi lại ,năm nay thì
chưa có tín hiệu gì hình như người bạn của nó dạo này bận mà nó
cũng bận đó chứ ...
-Sao dạo này cứ nói chuyện giữa chừng thì Ana lại im lặng vậy, có
tâm sự hả?-Cẩm Tú thấy nó là lạ hỏi..
-Ko biết nói gì tốt nhất là im lặng..Chợt dt rung (may quá kứu
bồ).nó rút dt trong túi ra thấy số của Bình..
-Gì vậy ông anh?-Nó hỏi Bình
-Cẩm Tú bạn em có ở cạnh em không?
-Ở cạnh có chuyện gì không?
-Tối nay em rủ cô ấy đến nhà anh được không?
-Sao lại bảo em anh tự đi mà rủ.-Nó biết lý do gì nhưng cố lạnh
nhạt với Bình.
-Giúp anh đi ,em gái.-Bình nói qua dt với giọng lăn nỉ nó.
-Ừ mỗi thế thôi chứ gì.-Nó hỏi lại Bình.
-Ừ ,cảm ơn em gái trước nhé.
-Ơn huệ gì anh anh dạo ày cũng biết khách sáo nhỉ...
-Đâu có ,anh ,,,
-Thôi khỏi giải thích ,em cúp máy đây...Nói nó rồi cúp máy luôn
khỏi đợi Bình nói tiếp.
-Ai gọi cho Ana vậy.-Cẩm Tú hỏi nó mặc dù đoán là Bình.
-Anh tao.-Nó trả lời cộc lốc.
-Bộ anh ấy nói gì mà mày giận thế.
-Gì đâu ,anh ấy bảo tối nay mày không bận thì ăn mặc đẹp vào anh ấy
rủ mày đến nhà anh ấy chơi.-Nó là thế không nói văn hoa gì nói
thẳng thế đối phương nghĩ gì thì nghĩ.
-Đừng trêu mình mà Ana.-Cẩm Tú xấu hổ nói nhi nhí ,,,
-Thật đó bộ tao nhìn tao mà nói chơi sao.-Sao mày ngốc thế.-Nó nói
có vẻ ghen với Cẩm Tú..Anh zai quên mình roài hihihi
Buổi tối hôm đó tại nhà Bình...
-Sao giờ này không thấy Cẩm Tú đến vậy Ana.-Bình sốt ruột hỏi
nó.
-Em bó tay , em ở đây từ trưa đến giờ... với anh đó thôi,anh hỏi em
,em đi hỏi bức tường nhé.-Nó cười trêu vẻ suốt ruột của Bình.
-Mày bình tỉnh đi ,Ana nó biết gì mà hỏi nó -Bin nên tiếng bênh Ana
khi thấy không khí căng thẳng...
-Từ bao giờ tụi bay biết bênh nhau thế.-Bình tức nói bừa.
...Reng... reng...
(chú thích ở đây là tiếng chuông nhà Bình đã được Ana đập hỏng và
được thay cái chuông khác )
-Thôi bớt cáu đi ,ra mở cửa cho nàng đi còn gì.-Bin tiến lại cửa
đẩy Bình đi.
Chưa đầy 2 p sau nó và cả Bin thấy Bình hầm hầm đi vào ,cả hai định
hỏi vì sao thì thấy Bình gắt um lên.
-Bin mày có khách đó ,híc làm đứng cả tim.
-Tao có khách ,nhà mày chứ nhà tao đâu mà bắt tao tiếp khách.-Bin
ngơ ngác hỏi lại Bình.
-Con Thảo nó tìm mày đó.-Bình không bình tỉnh nữa quát nên.
-Èo ,chết roài.-Bin quay sang Ana nói.-Em rỗi không anh em mình đi
chơi đi ,đứng đây dễ bị chút giận lắm.-Không đợi Ana phản ứng Bin
kéo tay chuồn cửa sau nhà Bình ra phố...
Nó hơi ngạc nhiên hôm nay Bin rủ nó đi chơi ,mà dạo này Bin có vẻ
không đối đầu với nó nữa, mỗi khi nói chuyện gì nói rất dịu dàng
nhưng chỉ nó không hề phản ứng gì... lạ thật càng này nó không làm
chủ được bản thân khi cạnh Bin..
-Đi bộ thế này vui nhỉ -Bin nên tiếng phá vỡ sự im lặng.
-Ừ ,thoáng bối rối nó lại im lặng.-Sao mình lại thế này nhỉ.
Bin cầm tay nó từ nhà Bình đến giờ vẫn chưa buông tay ra ,nó mấy
lần kéo tay lại nhưng Bin vẫn nắm chặt coi như khồng biết gì.Nó cứ
cuối đầu đi bên Bin hòa vào dòng người trên phố.Cả hai dừng chân
lại ở một hội chợ ,Bin lại kéo nó đi vào ,còn nó thì như một cái
máy di động theo...Nó ngượng quá khi nhìn quanh mọi người cũng
giông giống nó ,chắc là họ iu nhau mới thế chứ Bin và nó có gì
đâu.Bất chợt nó dừng lại...
-Sao em không đi tiếp.-Bin quay lại hỏi khi thấy nó dừng.
-Vì anh cứ cầm tay tôi ,tôi thấy nó kì kì sao ấy.-Nó ấp úng trả
lời...
-À ,Bin cười nhẹ khi thấy thái độ không tự nhiên của nó.-Anh sợ lạc
mất em thôi mà ở đây đông vậy..
-Lạc sao được anh đừng lợi dụng.-Nó đáp bừa mặt giờ đỏ hồng trông
đáng iu.
-Lạc đó ,tin anh đi anh không dối em đâu ,nói rồi như không có
chuyện gì xảy ra lại cầm tay nó đi tiếp.
Bin rủ nó chơi nhà ma ,bắn bóng đu quay trong hội chợ ,anh không
dám rủ nó sang các gian hàng tình yêu vì sợ nó tự ái nên chỉ dám rủ
nó chơi trò con nít ,nó bắt đầu bỏ vẻ mặt lạnh lùng thỉnh thoảng
cũng cười ầm nên khi trò chơi vui nhộn nào đó ,anh và nó đã bỏ đi
được bức tường ngăn cách vô hình...Nhìn nó cười anh cứ ngây người
ra... đến khi có người đi đường vô tình đụng anh anh mới giật mình
trở lại
Hai người chơi thấm mệt ,và cũng đói nên anh rủ nó đi ăn lúc đó
trời cũng bắt đầu tối...
-Ăn gì không Ana?
-Ở đây có bán gì?-Nó hỏi lại Bin
-Nhiều lắm hay là đến gian hàng tự chọn nhé.
-Cũng được.-Nó giật đầu đồng ý.
Cả hai chọn thức ăn khá giống nhau ,không biết vô tình hay cố tình
nhưng sự thật là thế..Cái này là nó ngầm quan sát thôi ,ai dám nói
ra nhưng Bin lại vô tư hỏi nó.
-Em cũng có sở thích giống anh nhỉ.(Câu này vô duyên thật )
-Giống gì -Nó cố nuốt vội miếng cơm vào mồm ,híc ghẹn quá ,lấy tay
vuốt ngực liên hồi.
-Em từ từ ăn thôi anh có tranh phần của em đâu.-Bin nói rồi cũng
giúp nó vỗ lưng ,một cách tự nhiên.
-Uống nước đi ,hết nghẹn chưa -Bin hỏi quan tâm nó.
Nó xấu hổ không nói gì cả cuối xuống ăn liên tục..
-Từ từ thôi ,em ngại gì chứ cứ coi anh như Bình là được...Bin vừa
nói vừa dò sét thái độ của nó.
Mày đúng là ngốc Ana ạ anh ta coi mày là em gái thôi mà mày lại
nghĩ vớ vẫn ,chán mày quá sao mày cứ bối rối làm gì cứ tự nhiên
đi.-Nó tự độc thoại một mình ,tự nhiên thấy trái tim nó nhói đau...
vì sao thì nó chưa lý giải được.Cả hai ăn xong Bin lại kéo nó đi
xem tiếp những phần còn lại ở hội chợ ,hội chợ mở vào ngày tình yêu
nên có rất nhiều cặp.,, buổi tối càng đông người chen chúc nhau, va
đập linh tinh nó nhớ lại sáng nay thần nào Cẩm Tú bảo là ngày
valinhtinh... Không biết giờ nhỏ với anh nó thế nào nhỉ..
-Em cười gì cười một mình thế ,xấu tính nhé .-Bin lại hỏi nó
-Èo hôm nay anh hỏi toàn những câu không có câu trả lời ,thích cười
không cười được sao.-Vẻ mặt lạnh chở lại...
-Em sao vậy anh làm em buồn hả -Bin lại ngạc nhiên hỏi.
-Bực gì đâu ,thôi muộn rồi tôi muốn về.
-Chờ tí qua chỗ này rồi hãy về.-Bin kéo nó di nhanh như sợ nó không
đồng ý.
''' Hãy hát cho người mình thương "
Chữ to tướng ngay phía cổng đập vào mắt nó ,nó ngơ ngác sao Bin kéo
nó đến đây???
-Ngồi yên ở chỗ này nhé..chờ anh chút anh quay lại liền.
Dáng Bin khuất sau hàng nghế ,lúc này nó mới quan sát bên cạnh nó
có nhiều đôi tình yêu họ rất tình tứ bên nay ,híc sao Bin lại dẫn
nó đến đây làm gì cơ chứ... Hay là đi về vậy kệ anh ta ,nó định
đứng dậy thì trên sân khấu tiếng nhạc rồi nó thấy Bin đi ra..
-Hôm nay ngàu tình yêu ,tôi cũng góp vui chút cùng mọi người và tôi
xin gửi bài hát này đến một người ngồi dưới khia... dừng chút Bin
nói tiếp người mà tôi đã thầm yêu..Xin cảm ơn mọi người.-Rồi Bin
hát ,hát rất hay như một ca sĩ thực thụ..
..........Bài hát Dịu dàng đến từng phút giây...
Anh đang cầm trên đôi tay bông hoa tình yêu lâu nay ,nhưng thật
không may làm rơi xuống thềm....Biết mỗi khi gần em anh dịu dàng
đến từng phút giây...Bin vẫn hát nhưng nó không đủ kiên nhẫn ngồi
đợi nó sợ nó sẽ yếu đuối ,nó đứng dậy rời khỏi nơi đó bước đi vội
vã ,nếu chút nữa thôi sẽ sảy ra điều gì thì chính nó sẽ không
biết..
-Chờ anh chút ,em ăn gian nhé.-Bin chạy hùng hục sau nó.
-Không phải anh đang hát sao.-Nó giả vờ hỏi Bin.
-Ừ nhưng khi hát xong xuống chỗ em không thấy nên chạy đi tìm mệt
quá.-Vừa nói vừa thở ,...
-Em hơi mệt ,nên muốn về nghĩ.-Nó nói dối Bin
Câu em nó thoát ra nhẹ thật , lúc này anh chỉ muốn ôm nó vào lòng
nhưng anh phải nén kiềm chế ,anh biết nó chưa chấp nhận tình yêu
của anh , dù sao phải đợi thôi nếu lại làm tổn thương nó nữa thì
coi như vĩnh viễn mất nó... Bin đành im nặng,lúc sau anh cũng nên
tiếng.
-Anh đưa em về nhé ,em về nhà em hay nhà Bình.
-Về nhà em thôi chứ về nhà anh Bình làm gì.-Nó nói thật nhỏ ,hình
như nó đang xấu hổ ,Bin cảm nhận như thế
Hai người đi song song bên nhau ,nó định nên tiếng nói gì đó lại
thôi ,con đường về nhà nó sao dài thế...
Cuối cùng cả hai cũng về đến nhà nó ,mỏi hết cả chân khi phải đi bộ
thế này..
-Em vào nghỉ đi anh về đây.-Bin chào nó rồi quay đi mất.
Nó định chào lại Bin nhưng anh đã vội bước đi...
Nó vào nhà với tâm trạng thoáng buồn buồn,nhìn ở bàn chỗ phòng
khách có quà của ai đó nó đi lại xem :
-hôm nay ba qua nhà con nhưng không thấy con ,vừa lúc có người phát
quà tới ba nhận dùm con ,sao con không nghe dt ba vậy giận ba hả
nhóc ,mà con đừng ham chơi qua đêm nữa nhé ,... ba yêu con ,khi nào
về nhớ alo cho ba ,mai ba bay sang nước ngoài 1 tháng tiền tiêu của
con ba sẽ cho người mang đến ,thôi ba về đây chào con gái
iu...
Tắm xong người nó cũng thấy thoải mái ,nhìn hộp quà thắc mắc không
biết của ai ,mở đại ra xem nào... một chiếc khăn quàng cổ màu huyết
dụ... ít hoa khô và một tấm thiệp..
nhóc valentine vui vẻ ,dạo này anh bận rộn quá nên không chuẩn bị
quà chu đáo như mọi năm cho nhóc được ,nhóc thông cảm nhé anh sẽ
gửi bù vào dịp khác chúc nhóc hạnh phúc và luôn vui vẻ..cô bé trầm
tính.. ngốc ,,,hihihi