-Được thôi nhưng với điều kiện con và nó phải tách nhau ra sống ,
ba sẽ cho con sang hongkong với dì con sống một năm...
-Sao bắt con rời vn...
-Thà chết chứ con không đi đâu
-Vậy điều con yêu cầu ba cũng không có ,nói rồi sợ nó buồn ông lại
an ủi nó thêm
-Sang đó con sẽ sống với dì nếu một năm con không thích sẽ trở về
,và lại bắt đầu học tiếp tại vn
-Vì ba muốn thằng Bình nó chịu trách nhiệm về hành động của nó , để
nó biết bảo vệ người thân của nó ra sao thôi...ba chỉ muốn tốt cho
anh em tụi bay...
-Thôi được rồi con chấp nhận , nhưng với một năm thôi... đúng một
năm con sẽ trở về
-Được nhưng mà điều này chỉ có con va ta biết ,con đừng nên nói cho
nó biết ,nó chưa biết con về nhà rồi đâu..
-Được thôi nếu ba muốn ,còn giờ ba hãy thực hiện lời nói của ba đi
, con mệt rồi con muốn về phòng của mình
Nó bước những bước chân vô hồn về phòng , nó không nghĩ mình sẽ xa
nơi đây ,, xa bạn bè xa những cái nó không muốn xa... một năm thôi
mà nhanh không nó tự an ủi nó...
Đúng một năm sẽ qua nhanh nhanh quá đi chứ, nhưng đối với người bận
bịu thôi con đối với nó thì cảm giác như là nghìn năm vậy ( nghìn
năm thì nó ngỏm roài) hàng ngày nó đếm thời gian có lúc nó đếm từng
giây một cách nặng nhọc ,vì bên này nó trả có bạn bè cũng trả rành
đường mà lượn lờ ngôn ngữ thì cũng bít chút nhưng cũng chưa thực
lưu loát cho lém ,vì khi sử dụng ngôn ngữ khác trong đầu nó trước
tiên nghĩ tiếng mẹ đẻ rồi tra cứu xem câu này nói thế nào... nơron
thần kinh nó luôn trực túc để chủ nhân nó sai kiến... Đôi khi nó
mệt mỏi nó trốn tránh bằng cách ở lì trong phòng riêng nó..
Cũng tại đây nó gặp Đình phong (Bin) ,Bin là bạn con dì thỉnh
thoảng đến nhà dì nó chơi ,cũng là người việt với nhau sao không
nói tiếng việt mà lại dùng ngôn ngữ bên này ,đôi khi Bin hỏi nó một
số câu bằng ngôn ngữ của đất nước này với dọng kinh kinh (nó cảm
nhận thế vì Bin hỏi nó không nhìn nó mà nhìn chỗ khác) nó cũng cố
gắng trả lời một cách chuẩn nhất ,thường với người khác nó im lặng
nhưng không biết sao trước Bin nó lại nên tiếng ... vì nó không
muốn đối phương coi thường nó... dần dần mất cảm tình với Bin ,nó
thường đá đ đểu Bin ,,, vài câu tiếng Trung va tiếng việt.... Bin
cũng không vừa cũng nói kháy nó vô kể....
Việc nó gặp lại Bin ở vn quả bất ngờ ,lúc đầu nó nghỉ chỉ là ngườii
giống người thôi nhưng khi nó làm việc tại quán thì không có trường
hợp giống nữa mà là chính xác là Bin luôn...
Bin từ nhà thằng bạn về quán đang dựng xe ở cổng thì nhìn thấy Ana
đứng dựa vào gốc cây quay lưng lại phía chỗ anh đứng và đang thì
thào gì với một thằng nhóc ,quái lạ tầm này cũng khoảng gần 11 h
tối rồi sao Ana không chuẩn bị về còn đứng đó nói chuyện,sự tò mò
thôi thúc anh muốn nghe họ trao đổi gì...
-Chị à ,mẹ em cũng đỡ rồi có lẽ mai xuất viên.(thằng bé dè dặt
nói)
-Thế hả sao không để mẹ em ở đó thêm vài hôm để bác sĩ kiểm
tra
-Mẹ em bảo cũng cảm thấy khoẻ rồi, nên xin về
-Thế tùy mẹ con em vậy ,số tiền chị đưa cho em đủ thanh toán tiền
viện không
-Có lẽ đủ chị ạ , vì bác sĩ thấy mẹ con em nghèo nên tiền nằm viện
được giảm một nữa...
-Chị ơi em nợ chị trả biết khi nào có để giả cho chị
-Giúp nhau thôi mà mẹ con em cũng giúp chị nên chị giúp lại có gì
đâu
-Nhưng chị phải làm ,mẹ con em chịu cực quen rồi không sao nhưng em
thấy chị chịu cực em thương chị lăm.
-Ối dời ! đôi khi thử đi kiếm tiền của thiên hạ xem có dễ không ấy
mà ,em lo gì chị thấy ok là ok mà
-Em xem nè chị vẫn khoẻ như voi đó thôi.Vừa nói Ana vừa vung tay
chứng minh cho thằng bé tin
-Vâng em biết rồi
-Biết rồi thì đừng áy náy ,cứ coi chị là chị của em đi, vừa nói vừa
đặt tay nên vai thèng bé vừa an ủi nó
-Cũng may là gặp mẹ con em chị mới biết giá trị cuộc sống ,mới biết
sức lao động của mình để trân trọng ,người ta sinh ra để sống chứ
không phải sinh ra để tìm cái chết đúng không em.
-Thôi em về đi ,chị phải vào dọn cũng khuy rồi chị cũng cần về
nữa...
-Dạ em về đây ,chị cẩn thận nhé..
-Ok ,tạm biệt em...
Bin thấy Ana cười rất tươi nụ cười mà Bin chưa bao giờ nhìn thấy
,nếu có thấy Ana cười chỉ thấy cười nhích mét kiểu cười kinh đời
,kiểu cười như bất cần đời... Từ lúc gặp Ana bên hongkong cho đến
giờ Bin cảm thấy như định mệnh vậy ,Bin luôn bị Ana cuối hút đôi
khi Bin cố tránh cố chạy chốn nhưng lại không thể ,kể đời cũng lạ
trái đất quả đúng tròn ,khi Ana rời khỏi hongkong làm Bin hụt hẫng
và rồi không còn cách nào Bin đành trở về vn tất nhiên là nói dối
ba mẹ là nhớ quê hương ,nhớ thì không biết có không nhưng lí do trở
về là Bin muốn tìm Ana mà thôi ,càng tìm càng không dấu tích gì
,hỏi mãi mới biết Ana sống ngoài Bắc...
Đôi khi chán nản khi cái mình tìm điều vô vọng ,,, Định trở về nước
sẽ tự nói với mình rằng sẽ quên Ana đi ,nhưng dường như không
thể... cũng may cho anh là ông chú nhờ anh quản lí tiệm caffe cho
chú... Nhiều lúc phải cố nén làm xe ôm cho Thảo đưa cô ta đi nhừng
nơi tụ tập đàn đúm của giới trẻ mong tìm chút manh mối của Ana
nhưng vô vọng..... đúng là trời không phụ lòng người , tình cờ gặp
Ana do đụng chạm khi muốn hỏi Ana thì cô ấy đã đi mất tiếc nuối vì
cơ hộ ngàn năm có một ,càng không ngờ Ana lại tìm đến tiệm caffe
làm thêm... đúng là cuộc đời nhiều cái bất ngờ quá... Thật tình cờ
và cũng thật bất ngờ
Sỡ dĩ anh không gặp Ana gây sự vì sợ cô nỗi cáu sợ cô giận sẽ bỏ
làm ,như thế anh sẽ không có cơ hội để gần Ana hơn ,hàng đêm khi
quán đóng cửa anh thường theo sau Ana về tận nhà.Rồi đứng dưới sân
nhìn nên phòng cô cho đến khi ánh đèn tắt , anh mới lang thang trên
phố ,thật buồn cười anh quá trồng si mà không cho chủ nó biết... có
phải khi yêu con người mình không còn là mình nữa... nó trở nên Sến
'' hay sao ấy ,
Lấp vào góc khuất của quán chờ Ana đi vào trong một lúc anh mới mỉm
cười bước vào trong ...Và bây giờ anh biết rằng lí do vì sao Ana
chịu đi làm phục vụ,thầm cảm khích con người mình yêu...
Lay hoay mãi mới lau được 1/2 cái quán ,nói lau thì ngoa chứ đổ
nước cho nó nhanh ,việc này nó có biết làm đâu ,nhìn thì biết tay
chân nó lóng ngóng ,ngượng nghiu.Híc sao cái tên này kiệt sỉ thế
không thuê hẳn một người chuyên dọn dẹp quán đó ,sao lại bắt nhân
viên phục vụ làm công việc này nhỉ? Những người làm cũng nó họ đã
hoàn thành nhiệm vụ từ lâu rồi hôm nay phải đến lượt nó thôi , phải
chấp nhận thôi họ về hết rồi còn ai mà nhờ , Đúng là tên kiệt sĩ
báo hại nó lau nền nhà mà cảm tưởng như nó sắp tắm cùng cái nền nhà
vậy , kiểu này vẫn chưa cướp tiền của thiên hạ được đâu...
-Ối zời ơi !
Tiếng hét thất thanh của Bin cắt ngang dòng suy nghĩ của nó , híc
nhắc tới tào tháo là tào tháo xuất hiện liền , thiêng thế sau này
chết phải cúng anh ta nhiều tiền vàng để còn được ban phước lộc...
nghĩ đến đó nó lại cười nụ cười nữa miệng
-Cô có bị điếc không?
-Ê...
-Gì tôi có tên tuổi đàng hoàng nhé ,Ê cái lê tê pê
-Gì chứ ai tả biết tên cô.CAo Doãn Nha Trang còn được gọi là
Ana
-Biết là tốt.Cô gật gì rồi cuối xuống làm công việc của
mình..
-Dừng lại , dừng lại ngay cho tôi...
-Gì chứ anh có bị khùng không đó ,cứ hét nên như cháy nhà tới nơi
rồi vậy
-Tôi không bị điếc hay bị mù mà không nhận ra ông chủ tôi đang có
mặt ở đây. Nó cố kéo từ ông chủ thật dài để chêu tức Bin
-Tôi bảo cô dừng lại ,cô có nghe rõ không.
-Sao anh có lòng tốt muốn giúp tôi lau nhà hả , khỏi tôi tự làm
được nhờ vả ai chứ ông chủ tôi không dám ạ
-Ai thèm giúp cô , nhưng tôi không muốn quán tôi bị lụt lội
-Gì chứ.
-Trả có gì ,tôi chỉ nói sự thực thôi ,không tin thì cô nhìn lại coi
cô đang làm gì nào
-Tôi đang lau nhà ,anh có mắt không có mắt nhìn thấy tôi sao không
nhìn thấy tôi làm gì
Không chịu nỗi nữa anh tiến lại gần cô giật cái cây lau nhà lại,
không biết va vào đâu mà Ana kêu nên rõ to.
-Á anh định giết người hả?
-Tôi chỉ lấy lại cây lau nhà thôi chứ giết ai đâu...
Biết giờ có cải lí với anh ta cũng bằng thừa ,chỗ băng mấy vết do
lúc chiều cô cắt vào tay giờ lại chảy máu...
Bin thấy Ana im lặng anh thầm trách mình đã bảo nhẹ nhàng nói
chuyện với cô ây giờ lại gây sự với người ta rồi ,thế này thì càng
làm người ta nghét thôi đến muôn thủa họ cũng trả thèm yêu anh
đâu.Anh lén nhìn Ana rồi nhìn xuống bàn tay.bất ngờ thấy những vết
do băng bó , không kìm được long tay liền bước tới cầm bàn tay cô
nên hỏi
-Cô làm cái quái gì mà tay chi chít viết tích thế, đừng nói với tôi
là cô cắt vào tay đó nhé
Một chút bất ngờ nhưng nó cũng lấy lại bình tĩnh , anh ta to gan
nhỉ dám cầm tay nó muốn ăn bạt tai rồi đây ,nó cố vùng tay ra nhưng
Bin lắm chặt quá
-Bỏ tay tôi ra.Ai cho phép anh cầm tay tôi..
-Tôi cho phép tôi cầm tay cô.Quá xúc động Bin cũng hét lại
-Cô biết không bàn tay cô rất đẹp sao lại để bị cắt vào tay chứ.Cô
nói cho tôi xem nào
Nó nhìn Bin chăm chú hơi nhíu mày mọt chút nhưng khuôn mặt nó không
thấy biểu hiện gì vẫn lạnh lùng một cách khó hiểu, nó tả lời cộc
lốc.
-Kiếm tiền phải đổ máu có sao đâu
-Cô nói gì thế ,tôi ác độc đến nỗi lấy máu của cô à
-Cũng gần thế
-Cô.. cô
-Tôi sao nào ,không đúng sao.
Lúc Bin bị bất ngờ với câu nói của nó, nó tranh thủ giật bàn tay
lại ,do Bin vẫn nắm chặt tay nó cộng với nền nhà trơn Bin theo dà
ngã dúi vào người nó , tất nhiên nó trả nó cũng trả có sự chuẩn bị
gì cả nên cả hai không hẹn mà cùng ngã xuống sàn ,nó bị Bin nằm đè
nên chưa hoàn hồn thì Bin đã cuối xuống hôn nó.
5 ,10 giây trôi qua ,mãi đến 1 phút sau nó mới giật mình ,Bin thì
vẫn hôn nó...Nó lấy hết sức đẩy Bin ra,Cố chạy thật nhanh ra cửa
nhảy nên xe rồ ga phi mất...
Sau vài phút đinh thần lại Bin cũng không ngờ anh lại có thể hôn
Ana vì tình cảm anh kiềm nén hay vì anh quá yêu Ana rồi chăng ,,,
nói cách nào thì cũng giống nhau mà thôi... Bin cố gọi theo Ana
nhưng cô bóng cô đã khuất sau cánh cửa.
-Ana không phải thế đâu ,tôi tôi...
Vô ích cô ấy đã đi rồi ,mình đang làm cái gì thế nhỉ ,liệu mai cô
ấy còn quay lại nơi này không ,không không anh không thể để mất cô
anh sẽ giải thích hành động của mình ,nghĩ thế nào anh chạy ra cửa
phi xe theo cô... (phi đi rồi cửa hàng để không trộm nó vô vơ hết ,
cho coi ở đó là vn đó đâu phải nước ông mà để không, chết vì gái
)
Về phần nó...
Tức thật sao mặt mình nóng thế không biết, sao mình không cho hắn
mất cái tát , sao mình lại bỏ chạy ,sao lại phải xấu hổ ,lang thang
mãi cũng mệt quần áo thì ẩm ướt kệ thôi biết sao giờ tâm trạng đang
rối bời về nhà cũng giải toả được đâu. Không biết sao nó lại phi xe
nên NeW , nó nghĩ chắc Bình đang ở đây thôi , giờ trả biết tìm ai
ngoài anh nó ,mặc dù nó muốn mấy hôm nữa mới gặp nhưng giờ tâm
trạng nó chán quá chỉ có anh nó mới hiểu nó mới làm cho tâm trạng
nó ổn định lại mà thôi...
Vứt xe cho bọn bảo kê nó bước vào bên trong rảo mắt tìm kiếm , thấy
rồi vẫn chỗ cũ một năm trước chỗ tụi nó luôn tụ tập , nó tiến bước
ngang nhiên vào chỗ đó với con mắt tò mò của vô số người...
-Anh Bình ra ngoài được không?
Bình hơi bất ngờ chút như một cái máy làm theo lời nói nó.
-Khoan đã Ana mày quên bọn tao rồi sao ,mày quên bạn rồi hả.(
Trường nên tiếng )
-Không quên nhưng tao muốn nói chuyện với anh tao chút ,tụi mày chờ
tí tao sẽ quay lại .
-Thật không?(Giọng Trường nghi ngờ)
-Thật ,yên tâm đi tao không bốc hơi đâu mà mày lo.
-Nhớ đó nhé
Nó với Bình đi rồi , Trường vẫn nói với theo , bên cạnh bọn gái khó
chịu còn bọn con trai vui ra mặt.
-Đứa đó là đứa nào thế Trường, mà nó nói một câu thôi mà anh Bình
theo nó luôn, một đứa con gái tóc đỏ điểm vài sợi trắng và màu xanh
lam nên tiếng hỏi?
-Nó là Ana , em anh trường là đứa tụi tao tìm kiếm một năm
nay...
-Tốt nhất mày đừng nên hỏi về nó nếu như mày muốn yên thân..
Nó và Bình cùng rời NeW nó để Bình đèo nó , nó im lặng biết mở mồm
nói gì bây giờ đây ,trả lẽ nói em bị một thằng hôn anh đi đánh nó
cho em à.
""iIm lặng và im lặng""
Bình chợt nên tiếng phá vở (vỡ) bầu không khí ảm đạm đến kinh
hồn.
-Em muốn đi đâu hả Ana.
-Ana
-Anh à vào chỗ ghế đá bên chỗ vỉ hè khia đi em muốn nói chuyện với
anh.
-Ừ
Bình dừng lại bên đường ,dựng xe xong hai anh em tiến về chỗ ghế
chống ngồi.
-Anh à bây giờ đừng hỏi em gì nhé ,em sẽ không trả lời đâu .
-Anh cho em mượn vai anh khóc được không?
-Mượn vai anh khóc?
-Đi một lần này nữa thôi ,em sẽ không mượn vai anh thêm lần nào nữa
đâu (nó sắp có người yêu rồi đó nên không mượn vai mày là đúng
roài) tác giả nói xấu khìa '''
-Được chứ, em mượn nghìn lần cũng được chứ huống chi một
lần...
Bình vừa dứt lời, thì nó dựa vào vai anhkhóc ngon lành Bình cũng
trả dám hỏi gì nó ,Bình biết nó không phải là đứa dễ khóc , đối với
nó rơi lệ rất khó ,chắc nó phải bị tổn thương nhiều hoặc nó kìm nén
quá nhiều ,một năm nay nó sống ở đâu? sống ra sao? bao nhiêu câu
hỏi anh chỉ muốn biết , muốn hỏi nó thế nhưng hình như nó biết anh
sẽ hỏi thế nên nó đã chặn họng anh lại ,hôm đó kêu nó nhảy xuống
sao lại trả giá đắt thế ,ông trời ơi ông đã cướp đi người thân của
tụi con rồi thì đừng làm khổ tụi con nữa.
Cuộc đời thật trớ trêu có tiền thì không được sống trong tình cảm
cứ để con người đi tìm đi tìm vô vọng ,khi tuyệt vọng không còn gì
cố bâu bíu thì lại thấy cái tình cảm đó nhưng chỉ chút mong manh
như làn gió thoảng mà thôi, hai con người ngồi ở đây mỗi người đuổi
theo một tâm trạng khác nhau.
-Anh à em không khóc nữa ,,,
-Nhóc ngốc lém làm anh lo chết được.Xoa đầu Ana như mọi khi cái
thói quen này anh không bao giờ bỏ ,không biết anh đã xoa đầu nó
bao lần rồi và lúc nào cũng gọi nó là nhóc một cách thân mật.
-Em không khóc nữa thật đó.
-Ừ anh bảo sao đâu , nè xoè tay ra nào
-Anh lại cho em kẹo à
-Sao em biết
-Thì mỗi lần anh xoa đầu em rồi anh điều cho em kẹo mà.
-Ừ em thông minh lắm
-Nhưng sao anh biết em tìm anh mà anh tủ kẹo vậy
-Hay anh định cho đứa khác hả
-Làm gì có ,lúc nào anh trả để một cái kẹo trong túi nếu như em có
buồn hay gặp chuyện gì, là anh tặng cái kẹo may mắn đó cho em em sẽ
không còn buồn nữa ,sẽ vui vẻ lại .
-Em biết không ,một năm qua không tìm thấy em nhưng anh vẫn không
bỏ thói quen đó...
-Chắc anh thắc mắc tại sao em lại mất tích đúng không , và khi gặp
lại anh em lại không vui mừng và cho đến hôm nay em lại tìm anh
khóc đúng không..
-Ừ đúng đó .
-Em sẽ kể cho anh nghe nhưng mà câu hỏi cuối làm sao em khóc em sẽ
không kể cho anh nghe đâu ,đồng ý chứ?
-Tạm được , nhưng anh sẽ tìm ra lý do làm sao em khóc
-Trêu em thôi nó đi anh tò mò quá
Thế là nó kể cho anh nó nghe ,môi Bình mím chặt vào nhưng anh cũng
yên tâm là nó không sống khổ cực cuối cùng anh biết lý do vì sao nó
lại ra rời anh , Ba thật là quá đáng lấy anh làm bình phong để dụ
nó sang nước ngoài sống để ông đường hoàng làm đám cưới với con bé
chỉ hơn nó và anh khoảng 2 hay 3 tuổi , anh sẽ nói cho nó biết
nhưng giờ chưa phải là lúc thích hợp.
-Em đừng đến chỗ đó làm nữa về sống với anh đi.
-Em cũng có nhà mới rồi , chỗ cũ ba bảo bán đí rồi , ba không muốn
em sống với kỉ niệm nên ba mua nhà khác cho em ở.
-Thật hèn hạ
-Ai hèn hạ hả anh?
-À không anh mắng con muỗi nó đốt trộm anh thôi
Đang buồn nên nó chả để ý câu nói đó lắm, thế là nhẹ nhàng thanh
thản chút. Chỉ có
Bình mới đem lại cho nó cảm giác Bình yên, tạm thời xua đi được tâm
trạng vừa rồi.Anh mình tên là Bình có khác lúc nào cũng Bình yên.
Bình yên với nó thôi chứ với ổng sóng gió liên miên.
-Thôi quay lại chỗ bọn khia nhé , nếu em thấy buồn cứ đến chỗ anh ở
vài bữa.Anh giờ không cờ bạc nữa chuyên tâm học hành rồi nhưng đôi
khi cũng sa sỉ (xa sỉ) (xa xỉ ) chút , Anh cũng có ban nhạc rock
riêng đó , nhưng thiếu tay trống, hay em làm tay trống cho anh
nhé
-Cứ quay lại chỗ khia đi ,còn việc làm tay trống cho anh hay không
em cần xem đội hình tụi anh ổn hay không ổn ,xem em tham gia có vô
bổ không
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
-Èo em coi thường anh đó nhé anh mà chọn em miễn chê , đi mà năn nỉ
em đó có thêm em như chấp thêm đôi cánh của đại bàng
-Híc anh đừng làm mũi em nó to thêm nhé
- Ha ha , lâu lắm anh mới được cười chỉ có em gái anh mới đem lại
nụ cười cho anh thôi
-Xạo vừa thôi nội thấy gái cười tít mắt còn nghĩ đến cô em gái này
cơ à ?
-Gái thì gái nhưng em của anh là nhất mà .
-Thôi đi nào chúng nó mong gặp em lắm đấy
-Cứ làm như em là thiên nữ của tụi nó lắm vậy .
-Chúng nó quý em mà đơn thuần thế thôi .
-Biết ,biết rồi .Mồm nó nói tay nó xua vào không khí
-Đi nào , chắc có nhiều trò quậy lắm đây , lâu rồi không quậy ...
hahaha
NeW về đêm càng đông vui càng láo nhiệt ,một năm nó không có mặt ở
nơi đây nhưng vẫn thế cũng giống như thành ngữ mà người ta thường
ví " có cô thì chợ vẫn đông cô đi lấy chồng thì chợ vẫn vui"... một
năm thôi mà thay đổi thật nhìn lại bọn 8x như nó không còn thời nữa
thay vào đó 9x sở hữu roài ,nhưng có phần hơi đồi trụy
chút...
Nó vẫn khuôn mặt lạnh băng đi song song với Bình tiến lại chỗ bọn
bạn ngồi chỗ cũ,bên bàn giờ cũng ít người ngồi lại vì mọi người
điều ra sàn rồi, nó ngồi vào chỗ ghế trống đưa mắt nhìn về
sàn.
Đang hòa mình với tiếng nhạc ở sàn thấy nó ngồi ở bàn ,Trường rời
sàn nhảy chạy vội đến chỗ nó ngồi lao vào nó, ôm lấy ôm để.
-Mày nhẹ tay thôi tao ngộp thở rồi , híc mày ôm gì mà ôm như vớ
được thế pa.
-Tao nhớ mày lắm đó mày biết không ,giờ mày đừng bốc hơi nữa được
không?
-Thỉnh thoảng cũng nên bốc hơi chút ,để thử xem bạn mình nó nhớ
mình cỡ nào.
-Thôi một lần này chắc nhớ muốn chết lại tiếp nữa chắc muốn xỉu
quá.
-Mày lảm nhảm nhiều quá ! Ngồi xuống đi đừng ôm tao thế nữa không
thì tí nữa có đứa tàn một đời hoa goá một đời lá bây giờ.
-Híc ,nói thế thì bạn run rồi .
-Ngồi đi bạn ngắm mày tí xem có xất mẻ gì không?
-Xất mẻ sớm xất mẻ rồi.
-Thế yêu đương gì chưa?
-Yêu rồi.
-Yêu mà mặt mày yếu xìu thế ,yêu người ta mặt tươi như hoa
chứ
-Muốn tươi lắm nhưng mà trả tươi nổi.
-Thế à ,tình yêu nó cực hình thế sao?
-Trả biết ! Mày thử đi biết liền.
-Thử với thật cái gì, tao đâu ngốc mà đâm vào cái đó.
-Mà nhắc đến cái đó làm gì , tao với mày làm vài lon chứ.Trường gạ
nó
-Ừ lâu rồi không uống ,chắc tao thu mày quá.
-Hai bọn bay quên mất tao có mặt ở đây rồi nhỉ? Bình nên tiếng tị
với bọn nó .
-Có ai bảo quên anh đâu.
-Híc mày lại đá anh rồi,nhếc mét trả lời nó.
-Không dám !Em đá nổi anh không ? nó bĩu môi trêu Bình (cái đoạn
này tớ nghĩ cần thêm không bule)
..haha haha.. hôm nay cười nhiều thế , đúng là cuộc đời cười khóc
đi song song với nhau như hình với bóng...
Bọn nó uống đến 5 giờ sáng thì về ,Bình nhìn nó vẫn tỉnh tảo nhưng
khuôn mặt vẫn có nét buồn, Bình muốn hai anh em tâm sự chút nên gạ
nó về chỗ anh .( đoạn này tớ đang đau đầu nên viết trả có tâm trạng
gì cả bạn nào đọc không thông thì chiếu cố cho tớ nhé ,hôm nào nhập
tâm sẽ sữa chữa lại tg hôm nay ăn bí đao ..hahah...)
-Lâu rồi anh không đi với em như thế này,hôm nay anh vui cực.Anh em
mình sẽ như thế này mãi nhé.
-Anh cũng phải có bạn gái chứ ,tụi mình lớn rồi mà.
-Èo đến đó hãy hay , mà sao giọng em dạo này già thế.
-Híc em chỉ nói thực sự thôi mà .
-Ừ cũng đúng.Bình gật gù
Con người đôi lúc càng muốn quên đi thì càng nhớ ,càng muốn cái gì
đó đừng tồn tại thì nó lại càng hiện diện, Bằng chứng nụ hôn người
con trai đáng ghét vừa hôn nó vẫn thấp thoáng đâu đây ,nó đã cố
uống bao nhiêu để cảm giác đó biến đi ,thật buồn cười một nụ hôn
thôi mà đánh mất cái ngổ ngáo của nó ,đánh mất đi cái tôi ở trong
nó . Thôi đừng nghĩ về nó nữa cũng đừng xua đuổi nó nữa có lẽ như
thế sẽ cảm thật dễ chịu .
-Đến nhà anh rồi .Tiếng bình vang nên bất ngờ làm nó giật mình
.
-Thôi em ngủ phòng dưới tầng ,dù sao em đang mệt không muốn leo cầu
thang .
-Ok ! em đi tắm rồi nghỉ nhé , mai anh em mình nói chuyện sau vậy
.
-Nhưng em không có đồ thay .
-Vậy em đưa chìa khóa nhà em cho anh ,anh phi qua đó lấy .
-Đêm rồi , chỗ em cũng xa chỗ anh mà .
-À ! có rồi hồi trước quần áo em để ở đây vẫn còn ,anh có cất giữ
sạch sẽ lắm em mặc tạm nhé .
-Của em thì em mặc chứ còn tạm với không tạm gì .
-Thì anh sợ em chê nên anh nói vậy .
-Thôi di lấy đi ,em mệt lắm rồi còn đứng đây đôi ca với anh nữa
chắc mai nhập viện quá à .
-Em vẫn khó tính như thường .Bình vừa đi vừa lẫm bẩm .
Khi tắm song cảm giác nặng lề được chút bỏ,nó nên gường nghỉ linh
tinh cơn buồn ngủ cũng đến thật nhanh chắc do mem rượu .
Riêng về bình vẫn chưa ngủ được ,mặc dù anh uống cũng không ít chắc
vì vui quá nên cứ ngồi cười một mình (may ở trong nhà cười chứ
ngoài đường nó tưởng hâm)lấy chiếc dt ra gọi cho thằng bạn ,chắc nó
sẽ **** om nên khi bây giờ mới có 6 giờ hơn .
-Alô.
-Tao đây mày alo với alố .Tiếng Bình trêu thằng bạn.
-Chưa sáng mày đã gọi cho tao thế! Có phi vụ gì à .
-Vui quá nên tao muốn chia sẽ với mày thôi .
-Mày vui còn tao buồn .
-Mày buồn chuyện gì thế ?
-Chuyện gì thì lúc nào tao nói sau ,còn mày nói chuyện vui của mày
đi .
-Ừ tao gặp lại em tao rồi !
-Không phải mày bảo với tao mày gặp nó cách đây hai tháng rồi sao
?
-À !Đúng là thế nhưng mà lần này thì khác .
-Khác là thế nào ?
-KHác là khác chứ còn khác thế nào .
-Mà thôi tối tao gặp mày nói chi tiết hơn ,còn giờ tao mệt quá ,tao
đi ngủ đây.
-Mày hâm à ! sáng sớm gọi dt cho tao, nói nhảm vài câu rồi bảo đi
ngủ đây .
-Thì vui qua nên gọi cho mày mà ,nhưng buồn ngủ nên đành để đến tối
vậy .
-May cho mày là tao chưa ngủ đó,chứ tao đang ngủ thì trả ai nghe
mày nói nhảm đâu .
- Mày chưa ngủ hả Bin ?Giọng Bình ngạc nhiên hỏi
-Ừ buồn quá không ngủ được.Thôi mày ngủ đi, tao cũng ngủ đây tối
gặp .
Bin cúp máy rồi mà Bình vẫn ngồi cười, lười nên phòng ngủ nên Bình
nằm ngay salon ngủ.Ngủ rồi mà nụ cười vẫn hiện trên môi ( vui đến
thế sao mà cười hoài )
-Híc tiếng chuông nhà thằng này chế gì mà ghê ,như còi báo động
cháy nhà đến nơi vậy ,mỗi lần nhấn chuông điều phải bịp tai vào
,nghe mà ghê chết được ý.Bin đứng lẫm bẩm bên ngoài cổng nhà
Bình
-Giờ 4 giờ chiều rồi mà nó vẫn chưa dậy sao. Mình đã chăm ngủ nó
còn chăm ngủ hơn...
Bin định giơ tay ấn thêm lần nữa thì thấy Bình lửng thửng đi ra ,
đầu thì rối bù như tổ quạ tay thì che miệng ngáp.Nhìn Bình bin cười
trêu.
-Mày hôm nay mất hình tượng quá nhỉ?
-Mày nói gì thế ! Sao đến sơm vậy .
-4h giờ chiều rồi còn sớm cái đầu mày ý.
-4h giờ rồi sao?Tao mãi ngủ nên không để ý. MÀ mày nói gì mà mất
hình tượng với còn hình tượng?
-Nhìn cái đầu tổ quạ của mày với bộ dạng này mày nhìn mà nản nên
nói mất hình tượng.Bọn con gái nó mà nhìn mày thế này chắc thất
vọng lắm ,ai nghĩ anh Bình đẹp zai lại có lúc...
-Mày có vào không thì bảo một câu, từ bao giờ mày biết lảm nhảm
nhận sét người khác thế.Tiếng Bình chặn ngang lời của Bin
-Từ hôm qua ,tao mới học cách nói nhảm của mày đó.Bin nhún vai lách
qua cánh cổng vào bên trong.
-Mày đi bộ tới à ,xe đâu.
-Tao bị hâm đâu mà đi bộ tới nhà mày.Xe vứt ở quán chứ đâu
-Thế đi bằng gì tới.
-Thằng Trường nó rủ tao đến nhà mày ,tao đi cùng xe với nó ,nó vứt
tao ở cổng nhà mày đi mua sữa cho đứa em gì gì của mày đó..
-Ờ đứa em tao nó ngủ ở đây mà !Vào nhà nói chuyện đi đứng đây mỏi
chân quá.
Hai người vào trong nhà Bình lấy cốc nước lọc cho Bin rồi đi vào
làm vệ sinh cá nhân,Bin ngồi nghĩ linh tinh mắt chợt dựng lại nơi
căn phòng gần cầu thang.
Lạ sao lại có đôi giầy con gái bên ngoài phòng ,căn phòng đó Bình
vốn dành riêng cho mỗi Bin ngủ mỗi khi hai đứa lai rai đến khuya
trả lẽ nó lại cho người khác vào ,Bin đã dặn nó là ngoài Bin ra thì
đừng cho ai ngủ ở đó ,nhất là con gái lại càng không ,hôm nay nó
lại cho người ngủ ở đó lại là con gái thế mới tức chứ ,rượu vào là
quên trời quên đất rồi còn đâu
-Mày nhìn gì mà chằm chằm vậy.Bình ngạc nhiên hỏi Bin khi thấy Bin
cứ nhìn vào cánh cửa phòng bên cạnh cầu thang.
-Còn hỏi nhìn gì ,tao đoán không nhầm có một đứa con gái ngủ bên
trong cái phòng khia Bin vừa ,nói đồng thời hất mặt về cửa
phòng.
-Ừ , em gái tao ngủ ở đó .
-Em gái mày !Nó chịu gặp mày rồi à .
-Ừ hôm qua nó đến New tìm tao .
Bình kể lại hôm qua anh em Bình gặp nhau thế nào cho Bin nghe và
tại sao sáng nay lại điện thoại nói nhảm với Bin.
-Thế tốt rồi còn gì? Mày đỡ phải than rằng mày hại em mày ?Giờ mau
mau chuộc lại lỗi lầm với nó đi.
-Mày không giận tao chứ !
-Giận gì chứ !Nhà mày mà tao đâu dám ý kiến .
-Nói thế mà nói được à !Mày thông cảm đi ý nó là ý trời mà ,tao
phải chiều nó tí chứ
-Ok ! Nhưng mà lần sau bảo nó ngủ chỗ khác đi ,tao chiếu cố lần này
thôi đó
-Ừ ! Đồng ý cả hai tay hai chân luôn ,nhưng mà tao phải nói lý do
gì phù hợp không nó lại giận không thèm nhìn mặt tao thì khổ? Bình
giơ hai tay nên trời, mặt làm bộ nghệt (ghệt) ra.
-Đã bảo tùy mày mà !
-Làm gì mà ồn ào vậy anh ,không cho em ngủ tí gì cả.Tay nó dụi mắt
miệng nên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người .
-Ối Trời ! Bốn giờ chiều gần 5 giờ rồi cô nương nhà mày còn ngủ
nướng ,bó tay luôn.Tiếng Bin chê cô em gái Bình.
Nó định đấu khẩu tên nào vô duyên dám chê nó ,mới ngững nên thấy
Bin nó vội quay vào trong đóng sầm cửa lại.
Bình định che miệng Bin lại thì thấy Ana có hành động kì quặc sau
đó là tiếng đóng cửa mạnh nhanh đến nổi anh chưa làm gì, ngạc nhiên
quang sang hỏi Bin ( đoạn chuyện này có nhiều ngạc nhiên quá vì tg
đang ngái ngủ nên viết nó không được ấn tượng cho lắm bà con thông
cảm ).
-Con em tao nó sao vậy.
-Mày hỏi tao tao hỏi ai? Em mày chứ em tao đâu mà tao biết ,Chắc nó
nghĩ tao là ma
-Mày hâm à ma quỷ gì ở đây ,chắc nó chưa thấy mày nên nó ngại vì
bọn bạn tao chơi, nó điều biết mặt mỗi mày là nó chưa biết
thôi.
-Em mày cũng biết ngại hả?Bin nheo mắt hỏi lại Bình
-Không biết nữa ,ngày trước thì không nhưng mà giờ tao không rõ mới
gặp nó tối qua ,nên chưa lắm vững dạo này nó thay đổi hay
không.
Bình thở dài nói tiếp :
-Chắc nó lớn rồi ,nên biết mắc cỡ đó mày đừng nghĩ linh tinh cho
nó.
-Không dám đâu nghĩ gì chứ? Tao biết vì sao mà...
-Mày biết gì?
-Không có gì tao nói lộn thôi.
Trả lời câu hỏi của Bình,Bin tủm tỉm cười trả lẽ lại bảo là do hôm
qua tao hôn em mày bất ngờ nên nó ngại... Thế thì Bình nó tra hỏi
tới cùng luôn, ôi la la ông trời ơi ông có mắt thật , hôm qua anh
lang thang tìm từng ngõ ngách trên phố, đứng đợi trước cổng nha Ana
nhưng không hề thấy bóng nàng đâu hoá ra nàng đi tìm anh nàng
khóc,nụ hôn của mình nó tác dụng vậy sao tưởng khi hôn nàng song sẽ
lãnh đủ vài chục cái bạt tai ,ai ngờ nàng lại chạy chốn.Tưởng nàng
bướng bỉnh lắm hoá ra cũng yếu mềm ghê ,báo hại anh lang thang tìm
nàng đến tận sáng mới quay về cửa hàng (có kiểm tả lại đồ xem có bị
trộm lấy không pa ,dại gái quá, lời tg )Sáng thì không dám ngủ vì
nghĩ Ana quay lại cửa hàng lấy đồ ,Bin cố chờ để xin lỗi Ana ,chờ
đến 3h chiều nhưng Ana vẫn không xuất hiện , buồn quá lấy dt ra
nghe nhạc thì Trường đi đến rủ nên nhà Bình,cũng đang muốn gặp Bình
nên đồng ý đi luôn .
-Trái đất vốn tròn giờ nó càng tròn hơn ,ngày xưa anh không tin
nhưng giờ thì tin rồi bằng chứng là Ana là em gái Bình và đang ở
trong cái phòng khia ,tìm kiếm hoài làm gì cho mệt ngay trước mặt
đó thôi .
-Phong! Mày nghĩ gì mà đứng cười một mình vậy.Bình nên tiếng hỏi
Bin.
-Sao mày gọi tên khia của tao vây. Vì trả biết giải thích sao lại
cười nên hỏi đại lại Bình.
-Tao vẫn gọi mày là Phong mà ,không phải nói với mày là cái tên Bin
nó đồng âm tên Bình của tao nên tao không thích gọi tên tao.
-Bin là Bin Bình là Bình âm nghĩa khác nhau hoàn toàn.
-Mày bắt bẻ vừa thôi ! trả lời câu hỏi của tao đi.
-Câu gì chứ
-Thì sao mày lại đứng cười một mình đó.Cười tủm Bình hỏi đểu
Bin
-Thích cười thì cười trả lẽ cười mày cũng cấm tao sao.
-Ai cấm nỗi mày mồm mày ,mày nói hay cười do mày tao có cấm cũng
trả nổi.Hay mày bị em tao hớp hồn rồi , nó không dễ cưa đâu.
-Ối trời ! Tao không dám trèo cao đâu ,mà có yêu em mày tao phải
gọi mày là anh zai à...
-Anh thì anh chứ mất gì đâu.
-Mất nhiều thứ lắm chứ?
-Nhưng mà mày có mang cả máy cưa ra cưa nó chắc gì nó đã đổ.Vi trái
tim nó bằng thép đó,là bạn bè nên tao khuyên mày thật lòng đó
.
-Ừ tao ý kiến gì đâu mà mày khuyên thật với trả khuyên giả..
-Thì tao nói trước không đến lúc nào đó ,lại bảo mày không nói
trước .
.....Óa...Oa..Óa..
-Chắc thằng Trường mua sữa cho em mày về đó ,chìa khoá đâu tao mở
cổng cho.Bin nên tiếng đánh trống lảng.
-Ở góc tủ để dép đó.Bình chỉ tay về chỗ để chìa khoá.
-Sao nhà mày có tiếng chuông nghe rợn thế. Bin vừa đi vừa lẫm bẩm
.
- Trường nó chế đó đi mà hỏi nó .Lắm lúc tao nghe còn rợn nữa là
mày .
-Rợn thì thay cái mới,bọn mày toàn thích cảm giác mạnh chứ thằng
nào trả giống nhau .Bin ra đến cửa còn ngoái lại đá thêm câu
...
...Cộc...Cộc..Côc...
-Ana em làm gì thế? Thằng Trường nó có mua sữa đến rồi đó.
-Làm vệ sinh rồi ra ăn nhé.
Trả thấy động tỉnh gì Bình thấy lạ lần này không gọi cửa nữa mà đập
cửa luôn..
...Rầm..Rầm..Rầm..
-Em có sao không ,sao không trả lời anh..
-Em không sao em ra ngay anh đừng đập cửa nữa ồn ào quá.Tiếng nó
vọng từ trong ra...
-Nhanh nhé. anh đợi ngoài này đó.
Nhanh gì mà nhanh vừa nãy nhìn thấy Bin nó bất ngờ quá ,giờ vác mặt
ra làm sao được đã cố quên rồi nhưng lại không được bằng chứng là
vừa nãy khi nhìn thấy Bin tim nó lại đập sai nhịp (ôi đau tim mà
chết) chả còn cách nào khác nếu cứ ở trong này Bình sẽ nghi ngờ nó
có vấn đề , thôi đành làm mặt lạnh ra vậy đến đâu hay đến đó.Nó
định mở cửa thì thằng Trường lại réo gọi nó.
Ana mày dậy chưa , ra ăn gì đi chứ tao mua nhiều đồ cho mày lắm
đó.
-Nó dậy rồi chắc làm vệ sinh cá nhân ,vừa nãy tao gọi rồi mày ở đó
réo nó tiếp là nó giận nó ở lì bên trong luôn đó.-Tiếng Bình như
ông cụ non cảnh cáo Trường.
-Thì em gọi nó ra ăn chứ gọi nó làm gì đâu mà nó giận.Trường cố cãi
lại Bình.
-Thì tao bảo là có gọi nó rồi ,mày còn bảo thử lần nữa.
-Không thấy nó ra thì gọi , chứ sao đâu.
-Hai người này lắm chuyện quá !Bin thấy căng thẳng nên đành nên
tiếng can ngăn hai người.
-Có đứa con gái thôi mà cũng sói nhau.
-Sói gì thế nhỉ? Nó bước ra khi đã nghiêm chỉnh gọn gàng ,cố làm
mặt lạnh coi như không quen Bin là ai.
-Sói chứ sói gì? Bin cà chớn lại lời nó.
Nó không thèm đấu khẩu lại với Bin vì nếu đấu khẩu nhở may Bin nói
là đã hôn nó thì chỉ có nước đào cái hố chui tọt xuống cho nhanh ,
vờ như không nghe thấy nó quay lại hỏi Trường.
Trường sữa của tao đâu?
-Ở bàn đó ,tao cũng mua thêm bánh ngọt cho mày đó ,loại mày thích
ăn đấy.
-Cảm ơn mày. Nó nói đồng thời tay đập nên vai Trường cử chỉ đó
dường như là thói quen khi nó cảm ơn Trường.
-Mày khách sáo thế bạn bè với nhau ơn huệ gì, huống chi mua chút
xíu bánh .
-À cảm ơn thì cảm ơn thôi ,mày không nhận thì tao lấy lại.
Nó cố tự nhiên đi qua chỗ Bin ngồi, lấy hộp sữa mút coi như không
có mặt của Bin ở đó, dù cố lắm nhưng nó vẫn thấy ngượng ngạo sao
ấy... (kiểu này khó thở thật )
-Em còn mệt không?Bình hỏi nó bằng giọng quan tâm .
-Em bình thường ,có làm gì đâu mà mệt.
-Hôm qua em uống hơi nhiều ,nên anh mới hỏi thế mà.
-Em có sao đâu ,vui mới thế thôi.
-Em đừng uống như vậy nữa , được không?
-Được thôi nếu như anh thích.
-Thì anh muốn tốt cho em thôi.
-Anh à em biết mình cần phải làm gì mà? Mặt nó ngượng chín khi Bình
góp ý , nếu như trước khia Bình quan tâm bảo nó thế thì nó cảm kích
vô cùng vì bọn bạn Bình nó trả ngại. Nhưng hôm nay Bin ngồi ở đây
nên đâm ra nó cảm thấy xấu hổ.
-Mặt em sao đỏ thế?
-Đỏ đâu mà đỏ.
-Ừ đỏ thật.Trường lại thêm một câu rõ là vô tư .
Trả biết đỏ hay đen nhưng mặt nó đang nóng bừng bừng ,chỉ vì Bin
đang ngồi âm thầm quan sát nó mặc dù không nhìn thẳng Bin nhưng nó
có cảm giác là thế .
-Chắc vừa ngủ dậy nên thế.Nó trả lời khoả lấp.
-Em có bị sốt không? Bình lấy tay sờ chán nó rồi sờ chán
Bình.
-Có anh bị sốt thì có ý. Lần này không bình tỉnh nó trả lời như
quát Bình
-Sao em quát anh thế anh chỉ quan tâm em thôi. Ngày trước vẫn như
thế này mà.
-Lại điệp khúc cũ , thôi lấy xe lai em về nhà em đi.
Đến mức này chỉ còn chuồn là êm nhất ,chứ càng ở đây càng thấy xấu
hổ chắc Bin thế nào chả cười nó cho coi ,hừ hãy đợi đấy thù này
quyết trả ,quân tử chả thù 10 năm vẫn chưa là muộn.
-Ở đây nói chuyện chút đã.Trường nên tiếng nôi kéo nó
-Tao phải về bây giờ vì chiều này bà ** ở quê nên không có chìa
khoá vào nhà.
-Nhưng mày chưa kể cho tao vì sao mày lại mất tích 1 năm qua.
Lại điệp khúc năm qua với năm nay, trả lẽ làm gì đi đâu phải báo
cao tụi nó chắc,nhưng mà nói ra sợ Trường tự ái nên nó nói khoả lấp
vậy.
-Mày hỏi anh tao đi, không để tối tao quay lại đây nói cho mày nghe
vậy chứ giờ phải về mà.
-Thôi được mày về đi ,nhớ tối quay lại đây tao chờ.
-Được thôi, tối gặp lại mày sau nhé.Quay sang Bình nó gọi
nhỏ.
-Đi thôi anh.
-Em về thật hả , nhưng mà anh định sẵn có mấy người ở đây thì thử
dạo nhạc chút.
-Để tối đi ,lâu em cũng không chơi giờ chơi chưa có hứng.
-Ừ thế anh đèo em về vậy.À quên
-Quên gì nữa?Nó hỏi dồn lại
-Quên chưa giới thiệu.Đây là Phong bạn anh mọi người thường gọi nó
là Bin.Bình nên tiếng giới thiệu hai người với nhau
-Còn đây là em gái tao.
-Ừ ,rất vui được quen biết em.Bin vờ coi như mới quen nó.
-Rất vui. Trả lời cụt ngũn nó thừa biết Bin nhận ra nó nhưng còn
giả vờ như không , thế lại hay đỡ phải lo..xấu hổ..
-Đi chưa ông nội? Hất mặt hỏi Bình lần nữa.
-Ok em ra cổng trước đi ,anh dắt xe ra liền.
-Tao về nhé Trường tối gặp lại. Nó chào mỗi Trường rồi đi ra cổng
coi như trả biết Bin là ai.
-Tao đèo nó về rồi quay về ngay hai bọn mày chờ tao nhé.Phong mày
đừng trách em tao ,tính nó vốn thế mày đừng chấp nhé.Quay sang Bin
nói vội vì vừa nãy anh nhìn Ana không thiện cảm gì với Bin cả.Bin
chỉ nhún vai trả nói câu gì , Bình thấy yên tâm nên đi dắt xe
ra.
-Đi nào em gái.
-Anh đi xe em về vậy tí anh về bằng gì?Vừa ngồi nên xe nó vừa hỏi
Bình
-Anh đi bằng xe em về chứ đi bằng gì , tối em alo cho anh sang đón
em.
-Em không thích đưa đi đón về , em tự đi được.
-Thì lâu lâu cưng cô em một tí ,em không nhận sao.
-Ối trời cưng gì mà cưng ,thú cảnh đâu mà cưng.
-Ừ em là người cảnh nên anh mới cưng hơn thú cảnh.
....Á... Nó nhéo hông Bình làm Bình đau thét ré nên.
....Ha ,.Ha..HA ,,
-Tội anh dám nói em là động vật quý hiếm.Vừa cười vừa trêu
Bình
-Anh nói em là người cảnh chứ nói động vật quý hiếm đâu mà nhéo anh
đau thế.
-Cho anh chừa tội cạy làm anh bắt nạt em.
-Không dám thưa cô.
Hai anh em nó là thế lúc coi nhau như bạn lúc lại sói nhau chư chó
mèo...Cứ mãi trẻ con thế này ai nso yêu không biết.Nó vừa nghĩ vừa
buồn cười.Hai người rơi vào khoảng không im lặng chỉ còn tiếng xe
và bụi đường.
-Anh à sao anh quen cái người tên là Bin vậy.Nó giã vờ hỏi
Bình.
-À hơn vài tháng trước anh đi uống rượu say.Rồi chạy xe về nhà đâm
vào gốc cây ,thằn Phong nó nhìn thấy anh nằm trên vỉa hè máu tùm
lum nó thấy thê đưa anh vào viện.Nên dần quen nó thấy tính nó hay
hay nên chơi với nó giờ thì thành thân ,thỉnh thoảng nó cũng đến
nhà anh chơi ,thấy anh tập nhạc nso cũng biết chơi gita nên anh gạ
nó vào nhóm nhạc của anh.