Buồi chiều, 4h, thời tiết mát mẻ. Sau nhưng chuyện vừa xảy ra lúc
chiều, Di mở cửa sổ để thấy thoải mái hơn. Nhưng cảnh tượng nó bất
chợt nhìn thấy, Cát Tường đang ôm chặt lấy Khang Vĩ từ đằng sau.
Sau vài giây, Vĩ quay lại, nắm lấy vai Cát Tường nói điều gì đó,
rồi bất chợt Cát Tường hôn Vĩ.
Không thể chứng kiến thêm, nó quay lưng đi. Cắn chặt môi để không
phát lên tiếng khóc, nó ngồi gục xuống, tay ôm chặt lấy ngực nơi
sợi dây chuyền Vĩ đeo cho nó, lồng ngực nó như muốn vỡ ra vì
đau:”Sao vậy chứ? Mình khóc vì gì đây? Vốn dĩ Vĩ là của Cát Tường,
mình nhảy vào
làm loạn lên, giờ con ngồi đây khóc vì cái gì đây. Uyên Di ơi, mày
điên rồi, mong chờ 1 cái không thuộc về mày.”
4h chiều, tại con hẻm nhà Khang Vĩ, Uyên Di và Cát Tường. Bất mãn
về câu chuyện năm xưa mà Vĩ đã vô tình vẽ đường cho hươu chạy. Vĩ
trách mình vì đã chỉ dạy cho Kiến Văn cách làm tổn thương và tàn
nhẫn với Uyên Di. Vĩ bước khỏi nhà Cát Tường,Gia Bảo bằng cách của
1 kẻ vô hồn.
Cát Tường chạy theo Vĩ, ôm chặt lấy anh.
-“Anh Vĩ! Em xin anh đừng đi, vì em yêu anh, anh biết điều đó mà
đúng không?”
-“Em buông anh ra đi, bây giờ anh muốn ở 1 mình.”_Vĩ lấy tay Tường
ra.
1 cái liếc mắt lên cửa sổ của Uyên Di, Tường thấy Uyên Di đang
nhìn:
-“Em biết, em biết em sẽ mất anh. Em biết anh yêu Di. Vậy…anh Vĩ,
vì những tình cảm trước giờ em dành cho anh, hãy cho em được hôn
anh 1 lần, nha anh.”
Nói xong, Cát Tường nhón chân lên, hôn vào đôi môi không 1 chút cảm
xúc của Vĩ.
Tại phòng Uyên Di. Nó đứng dậy, lau nước mắt. Mẹ nó và thằng Tin đã
về. Nó nghe tiếng Mẹ nó gọi ra mở cửa, có ai đó bấm chuông. Là Mộc
Miên, cô bé lớp trưởng mà anh Chàng Tin nhà nó mê mẫn. Cô bé trong
lúc nào cũng xinh xắn với bím tóc.
-“Chào chị Di, hì hì.”
-“Chà chà, Mộc Miên hôm nay đẹp miên mang luôn nha”_Nó thích con bé
vì sự vô tư dễ thương của con bé làm nó thấy vui lây.
-“Hôm nay mới biết được nhà mới của chị á.”
-“Ừm, Miên vào nhà đi, sao tìm được nhà hay vậy.”
-“Hì. Tú (tên đi học của thằng em quậy phá của nó) chỉ sơ là em
biết à, anh của em ở sát nhà chị đó.”
-“Hả? Ai?”
-“Anh Khang Vĩ. Chị đừng nói với em là chị không biết nha. Anh của
em đẹp trai lắm á.”
-“Em nói gì??? Em nói Khang Vĩ là anh của em?”_nó thật không hiểu
nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.
“Em nghe anh Vĩ nói ảnh đang thích 1 chị hàng xóm, nghe ảnh tả sao
mà giống chị quá, nên hôm nay em qua dò xét tình hình đây, hè hè
hè”
Thằng Tin tắm trên lầu, nghe tiếng Mộc Miên liền chạy xuống, ríu
rít đủ chuyện.
-“À chị Hai nè, em nghe Miên kể về anh trai, em nghĩ không biết do
trùng hợp hay là gì mà…..mà em nghĩ anh Khang Vĩ là anh của
Miên.”
Không nghi ngờ thêm gì hết, Khang Vĩ chính là anh trai của Mộc
Miên. Qua lời kể của Mộc Miên thì anh em họ là con 1 đại gia giàu
có. Khang Vĩ là con trai 1, rất được cưng chìu. Cái gì quá nhiều
cũng không tốt, sự cưng chìu quá mức của Mẹ Vĩ, đẩy Vĩ thành 1 tên
ăn chơi, suốt ngày chúi đầu vào Bar, rượu chè.
Hết chịu nổi cách ăn chơi của câu quí tử. Ba Vĩ làm thủ tục cho Vĩ
đi Anh du học,sang đến đó, thành tích học tập của Vĩ thuộc hàng
cao, nhưng tính tình nóng nảy, nên suốt ngày đánh nhau với những du
học sinh khác. Kết quả là bị tống về nước.
Ba Vĩ nghĩ ra 1 cách là cho Vĩ ra nhà người bà con mà Vĩ gọi là Ba
Mẹ nuôi, họ không quá giàu có nhưng lại không có con cái, nên rất
yêu thương Vĩ. Để Vĩ tự mình phấn đấu kiếm tiền để không phải sa
đọa ăn chơi. Chiếc xe Moto là thành quả của những đêm làm DJ ở các
quán Bar, rồi chạy đi nhảy Hip Hop cá độ với những tên nhóc mê nhảy
trong khu vực.
Còn việc vào học ở Đại Học X là do thành tích học tập quá tốt bên
Anh mà Vĩ được tuyển thẳng và có cả học bổng.
-“Chị Di, chị Di….sao chị bần thần vậy. Có nghe em nói
không?”
-“Ừm, ừm, chị nghe mà. Mà em qua gặp anh Vĩ chưa?”
-“Nãy trước khi qua đây, em ghé qua nhà, 2 bác nói anh Vĩ đi đâu
nãy giờ chưa về. Mà nghe Bác nói thì ảnh có vẻ buồn bực gì
đó.”
-“Ừm, 2 đứa ngồi nói chuyện nha, chị đi bơi.”
Nó lại lạch cạch xe đạp, đi bơi. Nó cần suy nghĩ nhiều việc. Nó
ghét Vĩ quá, sao Vĩ giấu nó, giấu nó về thân thế của anh chứ. Sao
mới ôm nó, bảo vệ nó ,anh lại ôm và hôn Cát Tường 1 cách thắm thiết
đến thế. Chẳng lẽ con người thật của Vĩ cũng không thay đổi
gì.
Dưới làn nước xanh, nó đeo kính bơi, hít 1 hơi, nhảy xuống, nó
quyết bơi tới cái bờ bên kia, tay nó cố với khi gần tới thành bờ,
nhưng sao cứ càng cố, nó càng không chạm vào thành bờ được.
Ngoi lên, thành bờ còn ở khá xa. Nó ôm mặt khóc, khóc như 1 đứa con
nít, mọi người nhìn nó. Vĩ với nó lúc này sao lại xa qua, cứ như
cái thành bờ đó, nó thấy được, nhưng sao với tới lại khó như
vậy.
Trong khi đó, tại quán Bar, dưới những ánh đèn đủ màu, nhạc dập làm
cho bất cứ ai yếu tim cũng phải chùn bước. Vĩ ngồi đó, trên cái ghế
salon dài màu đỏ, Vĩ uống, nốc cạn từng li rượu mà 2 cô gái ăn mặc
sexy rót cho anh. Vĩ khóc, lần đầu Vĩ khóc vì 1 người con gái.
Trong đầu Vĩ bây giờ toàn là những ánh mắt không chút tình cảm của
Di, hình ảnh Di bị đánh, hình ảnh Di chịu đựng trong im lặng để
người ta đánh,người ta lăng mạ. Vĩ điên lên với suy nghĩ mình chính
là thằng đáng bị đánh, chứ không phải Kiến Văn:”Mày là thằng khốn,
1 thằng khốn thật sự Vĩ à … Uyên Di, Uyên Di anh xin lỗi, anh không
xứng đáng với em”
Di vừa dắt xe ra khỏi bãi giữ xe hồ bơi, và trước mắt nó bây giờ
chính là Kiến Văn và Cát Tường. Miệng Kiến Văn còn 1 miếng băng dán
chắc là hậu quả cú đấm của Vĩ lúc trưa. Anh em họ hẹn Di ra 1 quán
trà sữa nói chuyện.
-“Có chuyện gì?”_nó lạnh lùng hỏi
-“Chẳng có gì, chỉ là muốn cho Di biết 1 sự thật, có muốn biết
không?”_Cát Tường nói như trêu chọc
-“Tường cứ nói đi.”
-“Di chắc cũng đã biết về thân thế của Vĩ rồi nhỉ, vì tôi thấy bé
Mộc Miên đang ở nhà Di.”
-“Ra là vậy….ừm, Di biết rồi, sao chứ?”
-“Vẫn còn 1 sự thật nữa mà Di cần biết. Đó là anh Vĩ và Di đã từng
đụng mặt nhau 3 năm về trước.”
-“Tường nói gì? Di không hiểu?”_chuyện quái gì vậy, hôm nay là ngày
gì mà mọi thứ cứ xảy ra liên tục vậy chứ
Tiếp sau đó là câu chuyện Vĩ và Kiến Văn 3 năm trước, đây chính là
câu chuyện khiến Vĩ đang rất đau khổ và đang quay lại với rượu bia.
Qua lời kể của Cát Tường và Kiến Văn làm chứng mọi thứ.
Cô Bé ! Anh Đã Không Nhận Ra Đó Là Em
Ở nhà Uyên Di, thằng Tin bắt đầu lo lắng vì sự xuất hiện bất ngờ
trở lại của Kiến Văn, nhưng nó thắc mắc sao Kiến Văn lại đi cùng
Cát Tường qua tìm chị Hai nó. Mộc Miên vẫn ở đó, thấy Cát Tường,
Mộc Miên nói là không có cảm tình với chị ta, chính chị ta đeo bám
anh Vĩ nhà nó từ ngày Vĩ trở lại Việt Nam.
-“A….lô”
-“A lô, anh Vĩ, em nè Miên nè.”
-“À, ừ, sao vậy thỏ con của anh?”
-“Anh ơi em đang ở nhà chị Di, chị Di đi đâu nãy giờ chưa thấy về,
gọi điện thoại cũng không được, mà …mà lúc nãy cái anh Kiến Văn gì
đó với bà Cát Tường qua tìm chị Di. Em thấy có gì đó không
ổn.”
-“Cái gì? Em nói Kiến Văn hả?”_Nghe tới đây Vĩ giật mình lo
lắng.
-“Anh Hai về đi, tui em đi tìm chị Di, có gì sẽ liên lạc
sau.”
-“Ừ ừ.”_Nói xong Vĩ vội đứng dậy, hất 2 cô gái ra, chạy vội ra xe,
phóng nhanh về tìm Di.
Tại quán trà sữa, Uyên Di ngồi đó trong khi Kiến Văn đã bị Cát
Tường lôi về trước khi cho Di 1 nụ cười đắc ý. Nó dường như không
đủ sức để khóc. Năng lượng nó tan đi đâu hết rồi. Đúng rồi, nó đã
yêu Vĩ, nhưng sao những thứ Vĩ gây ra cho nó lại làm nó đau thế
này.
Thoáng thấy Di ngồi trong quán trà sữa, Mộc Miên và Tin thắng xe
lại, chạy vào lay lay Di:
-“Chị Di, chị Di…chị sao vậy? Sao chị không trả lời điện thoại của
em?”
Hai đứa dẫn Di ra khỏi quán, Di không nói được 1 lời nào. Vừa lúc
đó Vĩ phóng xe ngang qua, thấy họ, Vĩ vội ngừng xe lại. Nhìn nó như
người mất hồn, Vĩ lo lắng:
Nắm lấy vai Di. Người Vĩ toàn mùi rượu:
-“Di, Di…em sao vậy?”
-“Anh uống rượu hả?”
-“Ừ, ừ anh có uống, em có sao không, nói anh nghe đi?”
-“Đừng yêu em nữa.”
-“Em nói gì vậy Di.”_Câu nói bất ngờ cùng đôi mắt ướt ướt của Di
làm Vĩ đau nhói.
-“Em nói anh đừng yêu em nữa, mình đừng là gì của nhau hết,em không
đủ sức chịu thêm bất cứ điều gì đâu.”
Cả thằng Tin và Mộc Miên cũng bất ngờ về điều này, hai đứa luống
cuống hỏi Di sao Di lại nói vậy. Vì cả 2 biết rất rõ tình cảm Vĩ
dành cho Di. Sau câu nói của Di, Vĩ buông lõng 2 tay, chính Vĩ cũng
không biết mình có đủ sức để nhìn Di quay lại cái vỏ bọc lạnh lùng
đó thêm không. Nó bước đi, cứ thế mà nó đi. Vĩ thì không dám nhìn
theo nó. Vĩ luôn sợ những lúc nó lạnh lùng, vì đó là những lúc Vĩ
chỉ biết bất lực nhìn nó đau mà không thể làm gì để xoa dịu. Vĩ
thật sự gục ngã.
Chapter 5:
Cả tuần lễ sau đó, Vĩ không hề xuất hiện tại con hẻm, Di dù rất lo
lắng nhưng nó không muốn liên lạc với Vĩ. Cô bé Mộc Miên và thằng
Tin đã thi xong tốt nghiệp cấp 2. Cô bé lo cho anh trai lắm, cứ qua
nhà Di hỏi thăm, nhưng trước thái độ của Di, cô bé hiểu cả 2 người
cần có thời gian. Cô bé và thằng Tin vẫn âm thầm đi tìm Vĩ.
-“Chị Di! Đi Vũng Tàu không?”_Mộc Miên hỏi
-“Sao lại đi Vũng Tàu làm gì hả em?”_vừa phơi đồ, nó vừa thắc mắc
hỏi cô bé
-“Em thi xong rồi, có kết quả đậu rồi, em và Tú sẽ học chung
trường, đi Vũng Tàu ăn mừng, có chị Di đi thì Bác sẽ cho Tú đi.”_cô
bé nài nỉ
-“2 đứa này, thì ra là ăn mừng hả? Ừm, vậy khi nào đi?”
-“Tối này nha chị, đi xe nhà em.”
-“Sao đi gấp vậy?”
-“Hì hì biển đêm đẹp lắm.”
-“Đi Đi mà , Hai nha.”_thằng Tin lại mè nheo.
-“Ừm, được rồi, để chị chuẩn bị đồ.”
Hai đứa nhóc hí hửng lắm. Tối đó cả 3 có mặt ở nhà Vĩ chuẩn bị lên
Vũng Tàu. Nhà Vĩ giàu lắm, lần đầu nó được sang nhà Vĩ, không biết
nhóc Miên xì
xầm gì với Ba Mẹ mà cả 2 Bác cứ hỏi thăm nó về chuyện tình cảm của
nó và Vĩ suốt, làm nó thấy nhớ Vĩ ghê lắm. 2 bác có vẻ rất quí nó.
Chiếc xe 4 chỗ có tài xe riêng chở 3 đứa lên thẳng Vũng Tàu, ít
nhất rời xa cái Sài Gòn nhộn nhịp đầy kỉ niệm của nó và Vĩ có lẽ là
1 cách tốt.
Cả 3 ngủ suốt đoạn đường, lúc nó thức dậy thì 2 đứa nhóc cũng đã
thức từ lúc nào và đang rất vui khi thấy biển. Chiếc xe chạy đến 1
khu khách sạn bình dân, vì trước khi đi nó đã dặn cô bé Mộc Miên
không được xài tiền phung phí, cả 3 chỉ được dùng tiền để dành,
không hoang phí tiền bố mẹ. Cô bé xuống xe, mặt phụng phiệu.:
-“Chị Di ơi, ở đây sao ngủ?”
-“Sao không ngủ được chứ?”
-“Nhìn không an toàn tí nào. Thôi , em không ngủ ở đây đâu. Để em
gọi điện cầu cứu.”
-“Cầu cứu gì chứ, con bé này, ngủ ở đây được mà, không sao đâu. Chị
hứa đấy.”
-“Không được, không được, em phải cầu cứu”
Cô bé giựt ngay cái điện thoại trong tay nó,cùng sự giúp sức của
thằng em bự con. Nó đành để im cho bọn nhóc hành sự.
Cùng thời điểm đó, tại khách sạn sang trọng bật nhất Thành Phố Vũng
Tàu.
-“A lô, Di hả? Sao em gọi anh giờ này.”_Vĩ bắt nhanh điện thoại khi
Di gọi
-“Haìz, bỏ đi mà không báo ai hết, khóa không cho ai gọi trừ chị
Di, anh Hai ơi là anh Hai. Em biết ngay mà.”_là cô bé Mộc
Miên
-“Ủa! Mộc Miên hả? Sao điện thoại của Di em lại cầm.”
-“hì hì, sau chuyến này anh phải hậu tạ em và Tin đó nha.”
-“Hậu tạ?”
-“Ừm! Vì tụi em đã đưa được chị Di ra Vũng Tàu rồi, anh mau ra mà
đón tụi em đi.”
-“Cái gì? Tụi em làm gì ở đây vậy? Đang ở đường nào?”
-“Phó Đức Chính, ra nhanh nhá”
Di vẫn loay hoay tìm khách sạn, nó quyết tìm 1 khách sạn rẻ rẻ để
tá túc đêm nay. 2 đứa nhóc thừa cơ hội đó lén lên xe hơi, cho tài
xế chạy ra chỗ khác. Còn nó cứ tìm đến nỗi lạc tùm lùm, nó có bao
giờ phải tìm khách sạn đâu, những lần trước toàn đi cùng trường học
hoặc gia đình.
Vĩ chạy tìm nó, gọi điện thoại thì không bắt máy. Lúc cô bé Mộc
Miên trả điện thoại lại cho nó,nó sợ bị giựt lần nữa, nên nhét vào
cái ba lô sau lưng, chẳng nghe ai gọi cả.
Cứ thế nó đi lạc vào con hẻm nhỏ, nó nhìn thấy 4 tên trạc tuổi nó
đang nhậu, bất giác nó quay người lại, chạy nhanh ra khỏi đó. Nhưng
mà cái cành cây quái ác vướng vào làm sợi dây chuyền bung ra khỏi
cổ nó. Nó lò mò tìm sợi dây, chính hành động đó gây sự chú ý cho 4
tên thanh niên. Chúng thấy nó buông lời trêu ghẹo:
-“Nè. Bé ơi, đi đâu giờ này thế em”
-“Không đâu cả, tui tìm nhà người quen, thấy rồi, tui đi đây.”_Nó
sợ hãi nhưng cố tỏ ra bình tĩnh. Mắt vẫn cố tìm sợi dây.
-“Chời ơi, người quen gì giờ này, tụi anh cũng quen nè. Qua đây với
tụi anh cho vui.”_càng nói chúng càng tiến về nơi nó đứng.
Nó muốn chạy đi, nhưng sợi dây là kỉ niệm duy nhất của nó và Vĩ,
không thể mất được. Nó cố bình tĩnh trả lời 4 tên này, kéo dài thời
gian tìm cho ra sợi dây của Vĩ.
-“Tui là dân ở đây, không phải người lạ đâu, các anh liệu mà ăn nói
cho đàng hoàng.”
-“Ui chời, ghê chưa nè, đanh đá
vậy em.”
Nó thấy gì đó lấp lánh trên cành cây ban nãy. Đúng rồi, là cái nó
tìm nãy giờ. Nó giựt lẹ sợi dây chuyền xuống, rồi bỏ chạy. 4 tên đó
chạy dí theo. Với cái Balo nặng nề trên lưng, nó không chạy nhanh
được, 4 tên đó không quá khó khăn để bắt kịp. Nó hét lên cầu cứu.
Bọn chúng bịt miệng nó lại. Nó đá mạnh vào chỗ hiểm của tên bịt
miệng, tiếng hét hắn còn to hơn nó lúc nãy. Chính 2 tiếng hét này
làm Vĩ thắng xe lại ngay đầu con hẻm.
Từng tên nhào vô bịt cái miệng nó, hôn lên vai nó. Nó cố chống cự,
nó lấy hết sức cắn, cào hết tên này đến tên kia. Những hành động đó
càng làm bọn chúng điên lên. Chúng mạnh tay hơn, xe toạt cả áo
nó.
Đến lúc không còn đủ sức chống cự. Thì nó nghe “R…Ầ….M” .
Vĩ nhìn thấy nó bị 4 tên bao vây, tức giận Vĩ quăng luôn cả chiếc
Moto, tay Vĩ nắm chặt lại, chưa lúc nào Vĩ tức điên lên như lúc
này, chạy tới đấm đá túi bụi từng tên 1… Nó thì gục xuống, nó khóc,
nó vẫn nắm chặt sợi dây của Vĩ. Tóc tai thì bù xù, áo thì bị xé
rách đến nỗi nhìn thấy cả áo trong.
Vĩ đánh nhau với cả 4 tên, nếu như ngày trước thì Vĩ đánh được hết,
nhưng cả tuần lễ gục ngã vì Di, 7 ngày dìm mình vào rượu bia làm Vĩ
yếu sức đi nhiều. Ngay cả lúc này, người Vĩ vẫn còn chút hơi men.
Ánh mắt Vĩ lúc này như muốn giết người. Miệng Vĩ thì máu chảy ra,
mắt cũng đã bị đánh bầm, nhưng Vĩ cũng làm chúng phát khiếp với
những cú ra tay dứt khoát. Di sợ lắm nó hét lên:
-“Anh Vĩ, đừng đánh nữa……huhu….em xin anh mà…..đừng đánh nữa”
Cả 4 tên kéo nhau chạy. Quay lại nhìn nó, Vĩ xót lắm. Ôm chặt lấy
nó, Vĩ hôn lên trán trấn an nó. Tay Vĩ run lên vì tức giận và vì
nhìn nó lúc này Vĩ thương nó vô cùng:
-“Được rồi, được rồi, anh không đánh nữa. Có anh ở đây, anh không
để em 1 mình nữa đâu, anh xin lỗi. Em có biết anh nhớ em đến thế
nào không?”
Nó ngước đôi mắt lên nhìn Vĩ. Khuôn mặt Vĩ sát mặt nó, nó lấy tay
lau máu trên miệng Vĩ, rồi nó hôn Vĩ. Nụ hôn mà nó muốn xoa đi cái
đau mà Vĩ đã chịu đựng vì nó. Nụ hôn đó là lần đầu tiên 2 đứa chính
thức là người yêu của nhau:
-“Anh xin lỗi, 3 năm trước anh đã không biết cô bé đó lại là em.
Anh yêu em nhiều lắm.”
-“Em yêu anh, Rồng ngốc ạ.”_nó nói trong nước mắt
Sau chuyện đêm đó, thằng Tin và Mộc Miên bị Vĩ la 1 trận vì cái tội
liều. Vĩ đưa Di về nhà, dẫn Di qua nói chuyện thẳng mặt với Cát
Tường và Kiến Văn. Nắm chặt tay Di, Vĩ hùng hồn tuyên bố cả 2 đứa
chính thức quen nhau. Hôm đó, Cát Tường ôm mặt khóc bỏ về. Kiến Văn
thì xin lỗi về những điều mình gây ra và chúc Di hạnh phúc.
Hai đứa bắt đầu chính thức qua lại dưới sự cho phép của cả 2 bên
gia đình. Vĩ không về nhà Ba Mẹ ruột mà ở lại nhà Ba Mẹ nuôi để
được gần bên Di. Tối tối vẫn dạy kèm Di môn Toán, nóng lên 2 đứa
vẫn cãi nhau, Di vẫn đùng đùng bỏ về và Vĩ vẫn là người chạy theo
năn nỉ.