-“Anh vẫn tìm chị người yêu cũ đó à?”_Cát Tường đã hẹn 1 người con
trai ra quán nước nói chuyện
-“Ừ, anh vẫn tìm,cô ấy dọn nhà đi mà không nói anh 1 tiếng, có lẽ
là cô ấy buồn lắm.”
-“Em biết người đó đang ở đâu, anh có muốn biết không?”
-“Sao? Em nói sao, em biết hả? Nói anh biết đi”
-“Nhưng mà mình là anh em họ với nhau, em biết anh còn yêu người đó
lắm, em muốn anh phải dành hết sức để có lại người đó, vì theo em
biết thì có người đang để ý người yêu anh đó.”
-“Ừm, anh biết
anh đã chọn sai con đường, giờ anh muốn làm lại, anh tin là cô ấy
còn yêu anh.”
Tại con hẻm nhà Vĩ và Di, tối 8h. Vẫn vậy.
-“Nè Nè, não em có vẫn đề gì không? Đến bài này cũng phải mất cả
tiếng đồng hồ hả?”
-“Trời ơi, cái gì mà rối vậy, cái này suy ra cái kia, rồi lại chứng
minh ngược lại cho cái này, ai mà giải nổi.”
-“TRỜI OIIIIIIII…..”
-“Đó đó, anh lại lớn tiếng vậy sao tui tập trung được.”
-“Này này, em lựa chỗ nào cao cao rồi bắt ghế lên ngồi, để tui thờ
em luôn…. Cái gì mà nãy giờ có 1 bài vậy không giải được, nói tới
đâu cãi tới đó.”
-“Anh la lớn vậy,ai mà làm được chứ, muốn không đưa ghế đây, tui
ngồi cho mà thờ.”’
-“Em Em…em…”
-“Tui sao? Hả?”_tức tối, Di nhón chân cố cãi bướng với Vĩ
Chụt 1 cái,Vĩ hôn lên môi Di. Như 1 dòng điện chạy qua người cả 2.
Di mở to mắt, không cử động được.Người nó tê cứng lại, tim đạp loạn
xa. Nó đẩy Vĩ ra, luống cuống gom vội đống tập vở, chạy ra khỏi
phòng Vĩ. Vĩ nắm tay nó kéo lại, ôm vào lòng.
-“Anh Anh, anh xin lỗi. Anh không kiềm chế được. Em đừng đi.”
-“Ừ ừ….”_nó không nói được gì, nó sợ nếu cứ ôm Vĩ thế này, nó sợ nó
sẽ yêu Vĩ mất.
-“Một chút thôi, cho anh ôm em một chút thôi.”
Nó cứ đứng im cho Vĩ ôm, thời gian như ngừng trôi. Nó thấy bình yên
vô cùng, lâu lắm rồi tim nó mới loạn nhịp vì 1 người như vậy. Bên
Vĩ nó thấy an toàn và ấm áp lạ thường, nó còn chẳng nghĩ đến gì
ngoài Vĩ. Chết rồi, nó yêu Vĩ sao, không thể được, nó hứa với lòng
là không yêu ai nữa mà. Vĩ phá hết lời hứa của nó rồi còn gì.
Và cứ thế, tối nào nó cũng lò mò qua nhà Vĩ học, Vĩ cũng cố gắng
kiềm bớt tính nóng lại, nó thì vẫn cứ cãi ngang, việc học có tiến
triển chút ít từng ngày. Tình cảm 2 đứa cũng tăng dần, Vĩ rất quan
tâm đến nó. Nhưng đôi khi cái tính nóng nãy của cả hai vẫn làm náo
loạn hàng xóm. Tối Chủ nhật, Vĩ được Mẹ nó phân công chở nó đi lễ,
vì cùng có Đạo, nên cũng có thêm 1 điểm chung.
Vào nhà thờ, ngồi cạnh nó, Vĩ thấy lòng thật bình yên, nhìn mái tóc
dài của nó buông xuống trên vai mềm mại, khuôn mặt không còn lạnh
lùng như cô bé mà Vĩ gặp 1 tháng trước. Lâu lâu nó cũng nhìn trộm
Vĩ, Vĩ lúc này không đáng ghét hách dịch như mọi ngày, trong mắt nó
lúc này, Vĩ thật hiền và dường như lúc này là lúc Vĩ không phải của
ai khác, không của Cát Tường, mà là của riêng nó.
Tan lễ, nó bắt Vĩ phải ngồi đợi đến khi mọi người về bớt mới được
lấy xe ra, nó sợ gây sự chú ý. Ngồi ở ghế đá trong khuôn viên nhà
thờ. Vĩ đứng dậy, vòng ra đằng sau chỗ đang ngồi, đeo cho nó sợi
dây chuyền với dòng chữ :”Wont let you alone”
Rồi thì thầm vào tai nó:
-“Có Chúa chứng giám, anh sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương em.
Anh yêu em.”
Sau những lời nói đó, nó im lặng, mặt nó nóng đỏ cả lên như kẻ say.
Tim nó reo lên hạnh phúc đến lạ. Vĩ bước lên trước mặt nó, khom
người xuống nhìn vào đôi mắt kính cận của nó. Mọi người nhìn nó và
anh, nhưng sao nó lại không còn bận tâm đến những ánh nhìn đó
nữa.
Đến 1 lúc sau, mọi người về hết. Vĩ phá tan sự im
lặng.
2 đứa lên xe, Vĩ chạy chậm, để nó được ngắm cảnh Sài Gòn về đêm,
nhộn nhịp và lấp lánh. Xuyên qua những con đường tấp nập người, Vĩ
đưa tay ra sau, nắm tay nó,kéo nó ôm Vĩ. Nó không phản ứng mà ôm
Vĩ, lòng nó vui lắm. Vĩ mỉm cười, chưa lúc nào anh thấy hạnh phúc
như vậy. Cứ coi như Vĩ là của nó, 1 ngày hôm nay thôi cũng được. Cả
2 đi ăn, cười nói suốt buổi. Tối về, Vĩ đưa nó tới trước cổng.
Trước khi nó bước vào cổng, Vĩ nắm tay nó lại:
-“Em!...Đến khi nào anh làm tan hết băng trong trái tim của em
được?”
-“Vậy anh có tin băng ở Bắc Cực sẽ tan hết trong 1 thời gian nào đó
không?”
-“Không.”
-“Thì tim em cũng vậy thôi.”_Nó nói xong, cười rồi bước vào, nó
đinh ninh Vĩ sẽ không còn cách trả lời nào đâu.
-“Khoan! Vậy em có tin Rồng đã từng tồn tại không?”
-“Có, sao lại không.”
-“Vậy thì hãy tin anh là 1 con rồng có thể thổi lửa làm tan hết
băng ở Bắc Cực nhé cô bé.”_Vĩ vỗ vỗ đầu nó, rồi thúc nó vào nhà. Nó
khóa cửa trong Vĩ mới quay lưng về nhà
Sáng sớm, nghĩ lại chuyện hôm qua, nó lại thấy vui vui. Nó cứ cười
cười cả ngày. Vừa phơi đồ vừa tủm tỉm cười.
-“Di!”_tiếng gọi quen thuộc làm nó giật mình, nhìn ra cổng, nó bất
ngờ vì trước mắt nó là người mà nó đã cố né tránh. Đúng rồi, không
thể lầm được, Kiến Văn người yêu cũ của nó, đang dừng xe trước nhà
và gọi tên nó.
-“Sao…Sao..sao anh lại ở đây?”_nó lắp bắp trả lời, tay nó làm rơi
cả cái móc áo
-“Anh..à, có người nói anh biết, em có thời gian cho anh
không?”
-“E..em..”
-“1 chút thôi,anh đợi em chỗ cũ nha,em không tới anh cũng đợi. Vậy
nha. Anh ra trước.”
Nó không biết là có chuyện gì mà làm sao anh lại tìm được chỗ này,
vì nó chỉ cho 2 nhỏ bạn thân biết, mà 2 nhỏ đó không ưa gì Kiến Văn
sau nhưng chuyện anh gây ra nên không thể nào 2 nhỏ lại nói cho anh
ấy biết.
Nó khoác cái áo, lấy xe đạp ra, khóa cửa. Vừa quay lại thì Vĩ đứng
ngay sau lưng làm nó giật mình:
-“Em đi đâu đó?”
-“À..à…em đi ra đây có chút việc.”_nó không muốn Vĩ biết
-“Để anh chở cho, trời nắng vậy còn lăng xăng đi đâu”_Vĩ lo lắng
nhìn nó
-“Không cần đâu…cũng gần mà, đạp xe cho khỏe, anh lo bán đồ đi. Có
khách kìa.”
Vĩ vừa quay qua ngó vào nhà, không có ai cả. Nó thừa cơ hội chạy đi
mất. Ra tới nơi, đây là khu khuôn viên của 2 tòa nhà chung cư cao
cấp, có hàng ghế đá núp dưới những cây bàng to. Dù là thời gian nào
trong ngày thì đây cũng mát mẻ, vì 2 tòa nhà đã che hết nắng, gió
thì luôn thổi.
-“Sao anh biết em ở đây?”
-“Em họ anh chỉ, em biết Cát Tường hả?”
-“Cát Tường, là em họ anh hả? Có bao giờ em nghe anh nhắc tới
đâu”_Nó thật sự quá bất ngờ
-“Em họ anh nhiều lắm, làm sao anh nói em biết hết được. Mà hôm nay
anh hẹn em ra là vì chuyện khác”
Cô Bé ! Anh Đã Không Nhận Ra Đó Là Em
-“Chuyện gì? Anh nói nhanh lên, em còn phải về.”
-“Em còn giận anh lắm hả?”
-“Không. Em với anh còn gì đâu mà giận.”_ánh mắt nó lại quay lại
trạng thái lạnh lùng.
-“Em đừng như vậy, ngày em dọn đi anh tìm em như muốn điên lên, em
có cần nhẫn tâm vậy không?”
Nghe tới đây nó tát Kiến Văn đứng dậy quát lớn:
-“ANH BỎ RƠI TÔI, 3 NĂM TRỜI YÊU NHAU, KHÔNG ĐỦ ĐỂ ANH ĐI THEO 1
ĐỨA CON GÁI MÀ ANH GẶP TRONG 1 TUẦN. TÔI ĐÃ RÚT LUI, SAO ANH CÒN
NGHE LỜI CÔ TA NÓI, ANH CHỮI MẮNG TÔI KHÔNG RA GÌ. ANH YÊU TÔI 3
NĂM, MÀ KHÔNG BIẾT TÍNH TÔI SAO. ANH NGHĨ TÔI LÀ NGƯỜI CÓ THỂ GỌI
CHỮI MẮNG CÔ TA SAO. ANH TIN CÔ TA TỚI NỖI, CÔ TA CHO NGƯỜI ĐÁNH
TÔI, ANH BIẾT NHƯNG ANH ĐỂ YÊN VÌ NGHĨ TÔI ĐÁNG BỊ VẬY. NGƯỜI NHƯ
ANH GIỜ CÒN CÓ THỂ NÓI TÔI NHẪN TÂM À?”
-“Xin em đó, anh biết anh sai rồi, hãy cho anh 1 cơ hội đi.”_Nói
đến đây Kiến Văn ôm nó vào lòng mặc cho nó vùng vẫy, nước mắt nó
phản lại nó, cứ tuông, biến nó thành 1 đứa yếu đuối như nó từng là
vậy.
Đứng nép sau bức tường, Vĩ nghe hết mọi chuyện,tim Vĩ đau thắt vì
từng lời nói thốt ra từ Di. Anh không thể tưởng tượng được 1 cô bé
vô tư mà Tin nhắc tới đã bị người ta đánh, bị người ta xỉ nhục, đau
đớn đến mức khép mình và thay đổi thành 1 cô bé có 1 vỏ bọc bao
quanh. Vĩ lúc này chỉ muốn chạy tới, cho Kiến Văn 1 cú đấm thật
mạnh, rồi ôm Di vào lòng. Nhưng có 1 bàn tay nắm Vĩ lại.
B…Ố…P, Di bị tát 1 cú đau điếng, nó ngã xuống đất. Tay chống xuống
nền gạch lót đường trầy hết. Vẫn chưa hết, 1 cú tát nữa lại làm nó
không còn sức đứng dậy.
-“CÁC NGƯỜI LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ? KIẾN VĂN….. UYÊN DI, CÔ…CÔ…CÔ
CÒN DÁM ÔM KIẾN VĂN HẢ???”_đây là người tát nó, cũng là người đã
đánh nó thân tàn ma dại 6 tháng trước,Dạ Lan, chính là người yêu
hiện tại của Kiến Văn
Giơ tay lên, định tát nó 1 cái nữa thì, có 1 bàn tay nắm chặt Dạ
Lan lại.
-“1 lần nữa thì đừng trách tôi ngược đãi con gái.”_Vĩ gằn
giọng
Lần này thì Dạ Lan co rúm người lại vì sợ, Vĩ lườm mắt nhìn cả Kiến
Văn và Dạ Lan. Ngồi xuống, ôm lấy Di, nhìn dấu tay đỏ lên trên mặt
Di,những giọt nước mắt chảy trên gương mặt lại 1 lần nữa nhìn Vĩ vô
hôn. Vĩ đau lắm, chưa lúc nào Vĩ cảm thấy Di yếu đuối như vậy. Đở
Di dậy,ôm vào lòng,tim Vĩ đau nhói:”có anh ở đây rồi, em đừng sợ,em
đừng khóc nữa”.
Để Di ngồi trên ghế đá, Vĩ quay lại, đấm Kiến Văn 1 cú rất mạnh,
máu từ khóe miệng chảy ra làm Dạ Lan sốt vó cầu xin Vĩ tha cho Kiến
Văn.
-“Di bị như vậy chưa vừa lòng bọn mày hả? 1 lần nữa, chỉ 1 lần nữa
thôi là tao liều chết với mày đó, nghe chưa thằng khốn.”
Chở Di về tới nhà, Vĩ đưa nó lên phòng, lấy thuốc an thần cho nó
uống
-“Em ngủ đi,mọi chuyện ổn rồi, không sao hết.”
-“Xe em còn ngoài đó.”
-“Anh gởi bác bảo vệ ở chung cư rồi, em cứ ngủ đi,chiều anh ra lấy
về cho em nha.”
-“Ừm, cảm ơn anh.”
Đóng cửa nhà Di lại, Vĩ bước ra, nhưng không về nhà. Mà sang nhà
Cát Tường. Vĩ muốn làm cho ra lẽ chuyện này. Vĩ biết Cát Tường
không phải tự nhiên lại nằng nặc bắt Vĩ chở cô ấy ra khu nhà lúc
nãy để chứng kiến Uyên Di và Kiến Văn. Vĩ và Gia Bảo(là anh ruột
của Cát Tường)là bạn rất thân,nên việc Vĩ chở Cát Tường đi học mỗi
ngày là do Gia Bảo nhờ.
-“Anh về rồi hả? Hi hi, anh vào nhà đi, anh Gia Bảo trên lầu á, để
em lên kêu ảnh nha?”
-“Không cần đâu, anh qua đây tìm gặp em.”
-“Có việc gì mà anh nghiêm trọng giữ vậy, hay là vì chuyện lúc
nãy?”
-“Ừm, sao em biết Di đi gặp người yêu cũ?”
-“Anh Vĩ à, Di là người trăng hoa vậy đó, anh thấy không? Anh dành
tình cảm cho cô ta như vậy, mà cô ta vẫn còn hẹn hò người yêu cũ,để
bị đánh ghen như thế, mà anh còn chưa sáng mắt ra sao?”
-“EM IM ĐI.”_Vĩ trừng mắt nhìn Cát Tường
-“A..anh Vĩ, sao anh lại lớn tiếng với em vậy, chẳng lẽ, chẳng lẽ
vì con nhỏ đó mà anh…anh…anh quát em sao? Anh biết là em yêu anh
mà.”
Gia Bảo từ trên phòng đi xuống,cắt đứt câu chuyện
-“A …Vĩ, qua hồi nào sao không nói tao.”
-“Mày biết chuyện này đúng không?”_mặt Vĩ rất tức giận
-“Hôm nay mày sao vậy? Tao biết cái gì?”
-“Kiến Văn là ai?”
-“Kiến Văn??? Mày không nhớ sao, là thằng nhóc mà có lần tao với
mày lẻn vào trường cấp 3 cũ của mình đánh bóng rổ với nó đó.”
-“Ý mày là nó chính là thằng nhóc vừa vào lớp 10 đã làm chức trưởng
đội bóng rổ hả?”
-“Ừ, nó chứ ai, nó là người lập lại thành tích của mày đó. Chính
mày khen nó chơi khá còn gì???”
-“Vậy vậy, vậy cô bé mang nước ra cho nó rồi giận bỏ về là….”_Vĩ
như chết trân, vì chính Vĩ đã gặp Di 3 năm về trước.
-“Ừ, mày nói tao mới nhớ, hèn gì, tao cứ thấy cái con bé mới dọn về
mà cả tháng nay mày đeo đuổi giống y như con bé người yêu cũ của
thằng Kiến Văn. Mà cũng lạ, con bé có gì mà mày với thằng Kiến Văn
cứ như là bị ám vậy. Thằng Kiến Văn điên cuồng tìm con bé cả tháng
nay, mày thì bỏ hết tập dợt với anh em để dạy kèm cho con bé. Lạ
thật. Này! Mày có nghe tao nói gì không?”
Đến đây thì Vĩ nhớ lại mọi chuyện,Vĩ đã từng gặp Kiến Văn. 3 năm về
trước,trong những lần chơi bóng rổ chung, Vĩ tiếp xúc và biết được
Kiến Văn cũng là con 1 gia đình khá giả, đẹp trai, và có tài ăn nói
,nên việc có hàng tá cô bé theo nó là chuyện bình thường.
Lúc đó, Vĩ cũng là 1 tên ăn chơi, quen 1 lúc nhiều cô, nên Vĩ đôi
lúc còn chỉ dạy cho Kiến Văn cách cua gái. Chính Vĩ đã tiêm nhiễm
cho Kiến Văn suy nghĩ là cần phải tàn nhẫn với con gái. Nhưng theo
Kiến Văn lúc đó chỉ yêu 1 cô bé cùng lớp, còn ngoài ra chỉ là quen
qua đường. Và cô bé đó chính là người mà giờ đây làm cho Vĩ hy sinh
tất cả_Uyên Di.