1 câu chuyện nhẹ nhàng về tình cảm chân thật đã làm 1 chàng trai
nóng tính trở nên biết yêu thường và 1 cô bé tự khép mình lại sau
quá khứ về tình yêu đầu. Câu chuyện sẽ diễn biến thế nào, mọi người
hãy tự khám phá nhá. Cảm ơn đã dành thời gian đọc câu chuyện
này
Uyên Di: nhân vật nữ 19 tuổi, sinh viên 1 trường cao đẳng tàn tàn,
cao đẳng Z
Khang Vĩ: nhận vật nam 22 tuổi , sinh viên 1 trường Đại Học có
tiếng , Đại học X
Cát Tường: nữ, 19 tuổi, đem lòng yêu Khang Vĩ, học cùng trường với
Uyên Di
Kiến Văn: 19 tuổi, người yêu cũ của Uyên Di
Chapter 1:
Ngày đầu tiên dọn về nhà mới
-“Hừ hừ! Mệt quá, xong hết rồi phải không Mẹ?”
-“Ừ! Con lên xem phòng con coi, có dọn thêm được gì thì dọn, không
thì nghỉ ngơi chút , mai dọn tiếp”
-“Dạ”
Di lê lết lên căn phòng nhỏ mà chính tay nó trang trí, có thể nói
căn nhà này sẽ là nơi nó và Mẹ ,em trai bắt đầu cuộc sống mới. Căn
phòng của nó có 1 cửa sổ lớn nhìn ra một khu Dân cư dành cho những
người có tiền,vài tòa nhà Chung Cư ngoi lên khỏi những ngôi nhà
biệt thự theo phong cách cổ tích, có nhiều cây xanh, hàng quán nằm
nép bên những cây Bọ Cạp Vàng, Bằng Lăng Tím rất thơ mộng.
Nó tự để dành tiền, ra tiệm gỗ đặt làm 1 cái kệ để đồ trang trí,
rất chắc chắn. Nó kê cái kệ sát bên cửa sổ,trên cái kệ, nó lót 1
miếng nệm mỏng, với vài con gấu bông, đây sẽ là nơi nó ngồi nhìn
ngắm mọi thứ xung quanh.
-“Hừm, cái thằng em xấu tính đói”_nó lầm bầm_ ”Ờ! Hai xuống
liền”
Nó chạy nhanh xuống cái cầu thang gỗ, mặt tươi rói
-“Xong hết rồi hả Mẹ?”
-“Ừm, nhờ có thằng bé kế bên nhà phụ Mẹ, xong rồi, mà nó nói cũng
là sinh viên như con đó, qua làm quen nói chuyện, có bạn có bè, chứ
con gái 19 tuổi rồi cứ ru rú trong nhà, chẳng tiếp xúc với ai, sau
này lại khờ khờ”
-“Mẹ! Con đói rồi, cho con ăn đi, còn chuyện đó tính sau nha, hì
hì”
-“Thôi! Hai đừng qua làm quen, quê lắm. Hai vụng về có làm gì nên
hồn đâu, làm quen không được, lại làm Tin xấu hổ.” _ thằng em của
nó lên tiếng can ngăn bà chị.
-“Nè nè, ăn đi, ăn đi cho đỡ nói linh tinh”_Nó gắp đồ ăn nhét vào
miệng thằng em đáng ghét.
Ngày thứ hai
Mọi việc dọn dẹp đã xong
Buổi trưa Sài Gòn, nắng như đỗ lửa, nó khóa cổng, theo con đường
hẻm đi ra trạm xe buýt đón xe tới trường. Mẹ đã đi làm, còn thằng
Tin thì giờ chắc đang hí hửng trên lớp.
-“Nè, chào bạn.”_một nhỏ lạ hoắc vỗ vai nó, 1 nhỏ có mái tóc ngắn
rất năng động. Khác hẳn với cái mái tóc dài đang búi lên vì thời
tiết oi bức của nó.
-“Ờ ờ, chào bạn.”
-“Mình là Cát Tường, ở cách bạn 2 căn nhà đó, bạn học trường Z
hả?”
-“Ừ, mình là Di, Uyên Di, mới dọn tới. Sao bạn biết mình học trường
Z?”
-“Hì, mình học cùng trường mà, thấy đồng phục bạn là biết học khoa
Ngoại Ngữ phải không?”
-“Ừ, mà sao bạn không mặc đồng phục? Bộ học khoa Quốc Tế à?”
-“Chính xác, hì hì.”
-“Đi xe buýt luôn hả?”_hỏi xong thấy mình thật ngốc, học khoa Quốc
Tế sao có thể đi xe buýt được chứ
-“Không, mình đi chung xe với anh Khang Vĩ cạnh nhà bạn đó, người
yêu mình ảnh học Đại Học X, xa thế mà anh ấy vẫn chở mình đi học
mỗi ngày đó”
-“Ai cơ?”
Vừa lúc đó, một anh chàng ngồi trên chiếc xe Moto màu đen, rất lịch
lãm xuất hiện. Tháo nón bảo hiểm ra, anh ta cằn nhằn:
-“Nhanh lên, chậm chạp vậy”
-“Chờ em xíu, em tới liền”_Cát Tường nói lớn với anh ta rồi quay
sang nó thì thầm_ ”người yêu mình đó, đi nha Di, bye”
-“Ờ, bye.”
Nó lủi thủi rẽ trái ra trạm xe, còn anh chàng Khang Vĩ cùng Cát
Tường rẽ phải. Thì ra anh chàng đó là người giúp Mẹ dọn nhà, tên là
Khang Vĩ.
Nửa tiếng đồng hồ chật vật trên xe buýt nó cũng đã tới được trước
cổng trường. Đeo chiếc balo màu nâu, lủng lẳng những con thú nhồi
bông trên đó. Nó bước vào trường vẫn với khuôn mặt không biểu lộ
chút nụ cười, nó là thế, luôn tỏ ra vô cảm với mọi thứ xung
quanh.
-“Diiiiii…… chờ Tường với”_tiếng Cát Tường la oai oái làm nó giật
mình
-“Ờ,làm gì mà chạy giữ vậy?”
-“Hì,….Tường thấy Di….kêu lại…đi chung”_vừa thở Cát Tường vừa
nói
-“Di học tiết 10 tới 12, mà Di lên sớm để vô thư viện trả sách. Còn
Tường?”
-“Me too, hì hì, Tường đi chung với Di nha, hôm nay Tường không
học.”
-“Không học? Vậy Tường lên đây làm gì?”
-“À thì…. Mà Di trả sách gì đó?”_Tường có vẻ muốn né câu hỏi của
nó,nó cũng chẳng buồn hỏi thêm vì cho là không liên quan đến
mình.
Cả 2 vẫn bước hướng về thư viện và trả sách
-“Ừm , sách về phương pháp giảng dạy môn Anh văn cho học sinh tiểu
học, trung học cơ sở”
-“Di định theo ngành sư phạm ha?”
-“Di không chắc, Di chỉ tìm hiểu để dạy thêm, kiếm thêm tiền chi
trả học phí, với lại cũng phải dạy thằng em lớp 9 của Di”
-“Di có em trai hả? À cái thằng bé hôm qua lấy banh ra đánh với anh
Khang Vĩ phải không, 2 người đó có vẻ hợp lắm.”
-“Ừm, chắc là nó đó”
-“À nè, Di có để ý thấy anh Khang Vĩ khác những người khác
không?”
-“Xin lỗi Tường nha, Di ít để ý người khác lắm, nên Di không
biết”
-“Anh Khang Vĩ là tình yêu của Tường đó, ai mà có ý muốn cướp ảnh
là Tường không bao giờ tha thứ đâu”
Nó lạnh lùng thật, nhưng là 1 đứa nhạy cảm. Nó cảm thấy có ẩn ý như
là Tường đang hăm dọa nó không được đụng tới anh chàng Khang
Vĩ.
-“Tường nói với Di làm gì? Hay là Tường sợ?”_ ánh mắt nó luôn làm
cho người đối diện sợ, nhưng Tường thì không như vậy
-“Không đâu, chỉ là cho Di biết tình cảm của Tường dành cho anh Vĩ,
dù sao tụi mình cũng là bạn chung xóm mà”
-“Ừm, thui, tới giờ rồi, Di lên lớp đây, bye Tường.”
-“Bye Di”
Bóng nó vừa khuất thì có 1 ánh mắt sắc lẹm lườm nó, và rất bực tức.
“Mới tới mà gây sự chú ý của anh Vĩ rồi, nghĩ mình là ai
chứ?”
Nó về nhà mệt mỏi, pha 1 ly trà chanh. À phải nói là đây là món nó
giỏi làm nhất, nên thằng em của nó cứ nhõng nhẽo đòi nó pha cho 1
bình trước khi đi học để nhóc em mang tới trường cho cô bé
lớp trưởng uống chung. Em nó còn nhỏ thế mà ranh thật. Trong khi
chị thì 1 mảnh tình vắt vai còn tuột lên tuột xuống. Nó ngẩn ngơ
ngồi lên cái kệ, nhìn xa xa về cái con đường đầy cây, 1 cảm giác
buồn dâng lên vì đó là nơi đây kỉ niệm của nó là mối tình đầu, anh
là người làm tổn thương nó nhiều nhất, cũng là người nó yêu
nhất.
Đang suy nghĩ bâng quơ thì 1 trái banh bay thẳng vào cửa sổ của nó
làm bể ly trà chanh. Nó hét lên 1 tiếng, đem trái banh xuống nhà
tìm thủ phạm, chắc là thằng em nghịch ngợm của nó chứ không
ai.
Khuôn mặt vốn đã lạnh lùng, giờ cộng thêm giận giữ, có thể làm bất
cứ ai nhìn cũng chạy mất dép (con gái gì mà không thấy nét hiền dịu
đâu hết)
Mở cổng nhìn ra, thấy thằng em, nó định hét lên, la 1 trận thì
thằng em chạy tót ra sau lưng 1 tên con trai rất cao, khoảng 1m85
chứ không ít, vì nó cao 1m6 mà đứng còn lẹt đẹt so với tên này. Anh
chàng mặc 1 chiếc áo ba lỗ màu đen, cùng với cái quần kaki ngắn tới
đầu gối, trông sporty lắm. Tóc thì cạo đầu đinh sát da đầu. Có thể
nói , nó ngày trước chắc là đã xiu vẹo trước anh ta rồi. Vì trước
mắt nó đây là 1 người rất hợp gu với nó.
-“Anh Vĩ ơi, cứu em đi, chuyến này em đi tong rồi”_thằng Tin nài nỉ
anh chàng này. Ơ, mà khoang, đây là Vĩ sao????
-“Ơ, hì, trái banh này, anh đánh đó, xin lỗi nha.”_Vĩ vừa gãi đầu
vừa nói, trông rất dễ thương, nhưng với nó thì không có cảm giác gì
cả.
Nó vòng ra sau Vĩ, nắm lỗ tai thằng em quí hóa, lôi vào nhà
-“Ui da, Hai ơi, tha cho Tin đi, Tin xin Hai á, …..huhu…anh Vĩ ơi,
cứu em”
-“Nè, nè em ơi, anh đánh trái banh đó, không phải Tin đâu.. em gì
đó ơi.”
Nó nghe vậy, tay vẫn nắm tai Tin, tay kia ném trái banh về phía Vĩ
:
-“Banh của anh, tui trả nè, còn thằng này có cái tội đi chơi với
người lạ mà không xin phép. Phiền anh cho tui giải quyết chuyện gia
đình.”_nó nói với anh mắt lạnh như đá, dường như sức hấp dẫn của 1
anh chàng như Vĩ không đủ làm nó động lòng.
Tiếp sau đó là tiếng la của nhóc Tin, tiếng nhóc Tin í ới gọi Mẹ
cầu cứu.
-“Có vẻ khó đây”_lời nói kèm nụ cười mỉm như thở dài của Vĩ còn
trước cửa nhà Di.
Chapter 2:
-“Tin nè, ăn kem không, anh cho.”_nghe giọng có vẻ dụ khị
-“Ăn chứ”_thằng nhỏ tham ăn, tò tò theo Vĩ qua nhà anh ta.
Căn nhà của Vĩ bán tạp hóa nhỏ, đủ thứ đồ, Vĩ lấy ra 1 cây kem Vani
cho Tin. Nhóc Tin thích lắm, nhòm nhèm ăn.
-“Tin nè, hôm qua chị của em có làm gì em không?”
-“Đâu có gì, nhéo lỗ tai dắt vô tới nhà, phạt không cho uống trà
chanh 1 tháng,đã vậy còn bắt em lau chùi cái đống nước trên phòng
chỉ nữa, tiu em rồi anh Vĩ ơi.”
-“Có vậy thôi sao? Vậy sao la làng vậy,làm anh tưởng em bị hành hạ
giữ lắm”
-“La vậy để xin lòng thương xót của chỉ thôi, la 1 hồi là chỉ xìu
liền.”
-“Mà chị Hai em lúc nào cũng giữ cái mặt lạnh tanh đó hả?”
-“Không đâu, ngày trước Hai của em hiền mà dễ thương lắm, hay cười
nữa.”
-“Vậy sao giờ lại như người đá zả?”
-“Thì cái gì cũng là vì tình yêu, hehehe, người yêu đầu của chỉ làm
chỉ buồn
nhiều.”
-“Nhiều??? Mà làm gì?”
-“Haiz, chuyện dài lắm. Em nói thiệt, lúc đó chị Hai không ngăn cản
là em xử anh ta 1 trận. Ủa, anh để ý chị em hay sao mà hỏi nhiều
vậy?”
-“Ờ anh…..anh …anh không có”_bất ngờ trước câu nói của Tin, Vĩ gãi
đầu, cười cười.
-“Thôi, em biết mà, từ bữa mới dọn tới, em thấy anh Vĩ cứ nhìn nhìn
chị Hai em, là em biết rồi.”
-“Thì anh thấy chị em lạ lạ, cứ im sao á, mặt thì lạnh tanh. Với
lại anh có cảm giác rất quen thuộc.”
-“Khó lắm anh ơi, hì hì, có mấy anh thấy chị Hai chia tay, nhảy
vào, đều bị từ chối hết”
Câu chuyện cứ tiếp nối, nhưng không ngờ là có 1 người đứng sau bức
tường nghe hết mọi chuyện và rất tức giận, rất rất tức giận. Đó là
Cát Tường.
Buổi tối, ngồi ăn cơm với Mẹ và Tin. Đang nói về chuyện sắp phải
lên nhà ông Ngoại làm đám giỗ bà, Mẹ nó muốn nó tới trước làm thức
ăn phụ các Dì, Mẹ nó phải đứa Tin lên trường họp phụ huynh, vì
thằng nhóc là lớp phó nên cũng phải có mặt trên trường. Nó ừ hử vì
đang đói, ăn cho nhanh. Mẹ nó đột ngột chuyển hướng
-“Con nói muốn ôn thi lại vào Đại Học X hả?”
-“Dạ, con đang dự định thế”_vẫn ngồm ngoàm cơm trong miệng
-“Mẹ mới nói chuyện với thằng bé cạnh nhà, nó nói nếu con muốn ôn
môn Toán thì nó sẽ dạy kèm cho, rồi có gì con chỉ nó môn Anh Văn.
Mẹ đồng ý rồi đó”
Nó như muốn phun hết cơm trong miệng ra:
-“Cái gì???? Sao Mẹ lại đồng ý? Con tự ôn được rồi, không cần ai
kèm đâu.”
-“Đừng có cứng đầu, con yếu môn Toán trước giờ, năm ngoái không đậu
Đại Học cũng vì môn Toán thấp lè tè. Giờ có người dạy miễn phí còn
không chịu.”
-“Con ôn được mà….con không học đâu”
-“Thằng bé dễ thương hiền lành thế lại không chịu, con làm gì mà cứ
né né nó hoài vậy.”
-“Mẹ ơi, con có lí do của con mà,giờ bắt con học chung chắc con
chết mất.”
-“Không mè nheo nữa, Mẹ đồng ý rồi, đừng có lằng nhằng. Thứ 2 tuần
sau bắt đầu học. Buổi tối 7h.”
Sau câu nói của Mẹ, nó thấy trước mắt tối sầm. Không tin được là
lại phải như vậy. Nó chẳng muốn dính vô rắc rối mà Cát Tường đã
giăng sẵn. Nó chỉ muốn cuộc sống bình yên thôi mà, có khó lắm đâu
chứ.
Sáng sớm chủ nhật, nó mò đầu dậy vì tiếng banh nện vào nền đất,
trong đầu nó thoáng nghĩ tới thằng em, nhưng suy xét lại thì hôm
nay là Chủ Nhật, thằng Tin lên trường với Mẹ rồi còn đâu. Đứng dậy,
đầu tóc còn bù xù, nó đeo cặp kính cận nhìn xuống cửa sổ. Trời ạ,
đúng như nó đoán, là anh chàng cao ngều Khang Vĩ.
Cô Bé ! Anh Đã Không Nhận Ra Đó Là Em
Nó tự nghĩ, từ ngày nó dọn tới đây mọi thứ xảy ra xung quanh nó đều
dính đến anh chàng này, thật ra thì ngoại hình rất tốt, học thì
tạm. Nhưng sao càng lúc nó lại càng không có cảm tình với anh
ta.
Tiếng nhạc Hamster Dance vang lên, Mẹ nó gọi. Nó vẫn ngồi trên kệ,
nói chuyện với Mẹ. Nghe Mẹ nó dặn dò là lên Ngoại phụ nấu. Nó dạ
vâng suốt cuộc gọi. Không ngờ Vĩ đang chơi banh, thoáng thấy nó
trên lầu. Vĩ nhìn nó mà như đang ngắm nhìn 1 thứ mà anh chàng ao
ước có được.
-“Di à, đến khi nào anh mới có thể làm tan tảng băng của em
chứ.”_Vĩ thầm nghĩ. Rồi như chợt nghĩ ra 1 cách.
-“EM ƠI…NÈ….DI ƠI…”_Vĩ hét lớn
Nó vội kết thúc cuộc gọi với Mẹ nhìn xuống, vẫn ánh mắt không chút
tình cảm. Nó không nói gì, chỉ nhìn Vĩ. Vĩ lại tiếp tục
-“ANH LÀM RƠI BANH VÀO SÂN NHÀ EM RỒI, EM MỞ CỔNG CHO ANH LẤY
NHA!”
Không nói không rằng 1 lời, nó đóng rèm cửa sổ lại. Vĩ thoáng thất
vọng vì sự lạnh lùng đến rợn người của nó. Nhưng chưa đầy 2 phút
sau, Vĩ nghe tiếng mở cửa. Vĩ nở 1 nụ cười có thể làm cho những cô
bé khác xiu vẹo. Nhưng vẫn không có gì bất ngờ là nó vẫn vậy,ra sân
cầm trái banh, ném mạnh ra ngoài. Không như dự tính của Vĩ là sẽ
được mở cổng vào nhà, rồi bắt chuyện làm quen. Nó quay vào nhà,
đóng sầm cửa để mặc cho Vĩ đứng chết trân trước nhà nó. Vào nhà, nó
lầm bầm:”rảnh quá, suốt ngày banh với bóng, lần sau thì tui tịch
thu lun cho khỏi phá làng phá xóm, cái gì cũng bất quá tam thôi
chứ.”
Cơ mà thằng Tin nói đúng, nó thì có làm cái gì nên hồn chứ. Hậu đậu
là nghề của nó mà. Vào nhà tắm thay đồ, vừa bước vào, 1 con chuột
chạy băng ngang qua, hoảng hồn, nó hét lên, rồi vội vạ làm sao mà
té ngược ra sau, đầu đập xuống nền gạch bất tỉnh.
Vĩ đứng ngoài nghe tiếng hét, bất ngờ, Vĩ hành động như phản xạ. Bỏ
trái banh trong tay, Vĩ phóng leo lên cổng, với lợi thế chiều cao
thì điều này không mấy khó khăn,nhưng những cái đầu nhọn trên đó
cũng làm tay Vĩ trầy xước rỉ máu. Vào được sân nhà, Vĩ mở cửa trong
thật nhanh, lao thẳng vào nhà,miệng thì cứ gọi tên nó:”DI…DI, EM Ở
ĐÂU…DI, NGHE ANH GỌI KHÔNG?”.
Thấy nó nằm chỏng gọng trong bếp, Vĩ đỡ nó lên, bồng nó ra ghế
salon. Chạy vào lấy khăn, lau nhẹ mặt nó. 10 phút sau, nó tỉnh lại,
nó nhìn anh như sinh vật lạ. Vĩ nhìn nó cười, không hiểu sao, vừa
Vĩ cười thì nó hét toáng lên. Bây giờ thì cái não nó đã hoạt động
lại. (Não gì mà hoạt động chậm thế chứ =.=’’ )
-“TRỜI ƠI……ANH,..ANH LÀM CÁI GÌ Ở ĐÂY?”
-“Ờ thì, em hét lên, anh chạy vào, thấy em ngất trên sàn nhà bếp á,
nên anh đỡ em ra đây”
-“Vậy à….à tui nhớ ra rồi, là vì con chuột. Ủa? Sao anh vào đây
được?”
-“Hì hì, anh…anh, anh leo cổng nhà em đó?”_lại gãi gãi cái
đầu
-“Lần sau đừng leo nữa, người ta tưởng lầm là trộm thì sao?”
-“Hì, lúc đó có nghĩ được gì đâu.”
Nó chú ý thấy tay Vĩ chảy máu, nó hoảng lên, nó sợ máu lắm,thằng em
hay hoạt động nhiều, trầy xước, nó luôn phải ra tay, nhưng mỗi lần
thấy máu tay nó vẫn run run.
-“Tay anh, tay anh….”
-“Ờ ờ, không có gì, em sợ máu hả?”_Vĩ nói mà giấu tay ra sau lưng,
vì Vĩ lo là nó sợ
-“Không, không đâu…tui, tui, không sợ…Anh ngồi đó, tui đi lấy hộp
sơ cứu.”_nó run run, nói dối mà chẳng ai tin.
Nó cứ vỗ vỗ cái đầu, vì cú ngã ban nãy nó vẫn choáng váng. Leo lên
phòng, đem cái hộp gỗ được trang trí rất xinh. Đây là món quà sinh
nhật mà 2 nhỏ bạn thân của nó tỉ mỉ làm tặng nó. 2 nhỏ đó là 2
nguồn an ủi rất lớn với nó.
-“Anh ngồi im, đừng nhúc nhích nhá!”(cô nương ơi, trầy tay thì mắc
mớ gì không được nhúc nhích cả người vậy)
-“Em làm được không đó?”_Vĩ hỏi nghi ngờ mà cũng buồn cười vì cái
điệu bộ nghiêm trọng hóa vấn đề của nó.