Hắn không nói mà ôm chặt cô vào lòng. Một cảm giác ấm áp dễ chịu
lan toả cả hai cơ thể và sau đó lại khám phá nhau, lại nhập vào
nhau và lại sung sướng tột đỉnh.
Những ngày hạnh phúc cũng phải qua đi để cả hai trở lại với cuộc
sống thường nhật. Lại công việc và công việc. Một tháng hai tháng
trôi qua mà không có biến động lớn nào. Hắn vẫn thế vẫn bù đầu vào
công việc. Cô đúng như lời dặn của mẹ hắn thường xuyên bên hắn và
chăm sóc hắn từng ly từng tý. Những động viên an ủi mỗi khi mệt mỏi
và gặp khó khắn từ cô đến với hắn thật kịp thời. Nó là động lực
giúp hắn mạnh mẽ hơn và quyết tâm hơn. Hôm nay ngày anh chị cô ra
toà. Hắn không về được mà chỉ gọi điện nghe thông tin từ cô sau khi
kết thúc phiên toà. Thực ra việc phiên toà diễn ra chỉ là thủ tục
cuối cùng chứ kết cục của anh chị cô thì bố và cô đã biết thông qua
người quen. Anh bị xử 9 năm tù giam còn chị 5 năm tù giam. Sau
phiên toà do biết toà đã xem xét tất cả các tình huống giảm nhẹ với
mình rồi nên anh chị cũng không yêu cầu phúc thẩm và chấp nhận án
phạt. Anh thì bị di lí đến trại Hà Nam để thụ án còn chị thụ án ở
trại giam Thanh Xuân. Mọi việc cuối cùng cũng kết thúc. Bố cô cũng
đã nghỉ hưu hẳn và về quê chăm sóc Thu. Cô trở về Hà Nội với một
nỗi buồn man mát. Nhưng mọi chuyện cũng đã qua, bây giờ cũng không
thay đổi được gì nữa. Cũng phải vui sống trở lại, và cô gần như đã
trở lại bình thường như buổi ban đầu. Nụ cười lại trở lại trên môi
cô. Cô tiếp tục học thêm một số kỹ năng nữa phục vụ công việc và
tiếp tục sát cánh bên hắn.
Sau Tết hắn nhận một việc rất lớn. Thực sự lớn so với quy mô của
công ty hắn bấy giờ. Đem việc này sang bàn với bố Hoàng ông khuyên
nên xem xét kỹ bởi việc lớn thì có nhiều rủi ro. Nhưng với tuổi trẻ
hiếu thắng và suy nghĩ không thấu đáo hắn nhận và thực hiện. Do là
hợp đồng lớn nên các điều khoản khi ký có nhiều điều bất lợi cho
công ty, nhưng hắn vẫn ký. Và thực sự đến giờ sau 4 tháng triển
khai hắn mới thấy những lời của bố Hoàng là đúng đắn. Việc quá lớn
dẫn đến quy mô của công ty hắn phình to, thời gian tập chung hết
vào việc này nên công ty hắn bỏ qua mấy hợp đồng nhỏ khác. Điều này
là thảm hoạ với hắn. Trình độ quản lý còn thiếu chuyên nghiệp cộng
với nhân sự mới tuyển nên không giúp hắn nhiều. Vậy là hắn bị cuốn
vào vòng xoáy luẩn quẩn của doanh nghiệp nhỏ. Không có tiền, phải
vay ngân hàng. Vay ngân hàng phải trả lãi hàng tháng cộng với chi
phí thực hiện tăng vọt và hắn lâm vào tình trạng nợ đầm đìa. Và bắt
đầu nợ lương cán bộ công nhân viên.
Bây giờ bắt đầu vào hè, cái nóng nực của mùa hè như đồng cảm với
nóng nực của công ty hắn. Mọi thứ sôi lên sùng sục và hắn thực sự
bối rối. Hắn càng không ngờ hơn việc lớn thì kèm theo thời gian phê
duyệt chỉnh sửa rất nhiều. Và khi công việc xong thì công tác thanh
toán quá nhiêu khê và nhiều thủ tục. Từ khi thành lập công ty hắn
chủ yếu ký với cơ quan bố Hoàng và thầy giáo hướng dẫn. Mặc dù là
B’ nhưng tiền được thanh toán ngay sau khi hoàn thành công việc.
Bây giờ thì khác hắn mới biết việc thanh toán không đơn giản chút
nào. Mặt khác những công việc nhỏ ngày xưa vẫn làm thì ít đi. Nhân
sự hắn bắt đầu ngồi chơi.
Lại một tháng nữa trôi qua trong muôn vàn khó khăn. Công ty của hắn
lúc nhận hợp đồng phình to lên 18 nhân viên, nhưng bây giờ chỉ còn
số lẻ. 10 nhân viên đã bỏ hắn đi vì đã sang tháng thứ 2 họ không có
lương. Hắn nợ đầm đìa nhưng hắn vẫn hy vọng vào việc thanh toán,
chỉ cần chủ đầu tư thanh toán là mọi khó khăn của hắn qua đi và hắn
đã mơ về ô tô. Chỉ cần được thanh toán là hắn có đủ tiền mua một
chiếc ô tô vừa phải. Nhưng bây giờ thì sao, hắn không có một xu.
Tiền ăn sáng, đi lại nhiều lúc hắn phải lấy từ cô. Đó là khoảng
thời gian kinh khủng nhất trong đời làm doanh nghiệp của hắn. Nhưng
chưa hết, hôm nay hắn nhận được một thông tin mà hắn nghe như sấm
nổ bên tai. Dự án tạm dừng, sang năm mới triển khai. Chủ đầu tư
không bố trí được vốn. Tin tức này đến với hắn làm hắn tê liệt. Chỉ
còn khoảng 20 ngày nữa thì khoản vay đáo hạn. Lúc này hắn mới thấy
thấm thía lời nói của bố Hoàng. Hắn đã hối hận, cái ngây thơ và
hiếu thắng của tuổi trẻ đã dìm chết hắn. Có thể nói với quyết định
trên công ty của hắn đã thực sự phá sản. Ai có thể cứu hắn lúc này.
Chỉ có bố hắn mà thôi. Hắn gọi về cho bố và trình bày.
- A lô bố ạ.
- Q à có việc gì vậy con. Lại hết tiền hay sao. Bố mới chuyển lên
mấy chục triệu rồi mà.
- Vâng bố ơi, con vừa nhận được tin dự án con ký hồi đầu năm tạm
dừng đến năm sau mới thực hiện. Nên họ không thanh toán được nữa.
Họ mới gọi điện thông báo mà chỉ còn 20 ngày nữa đáo hạn ngân hàng,
con không biết xoay sở thế nào. Con gọi điện về cho bố xem bố có
cách nào giúp con không.
- Con đã vay ngân hàng bao nhiêu.
- Dạ 580 triệu bố ạ
- Khá nhiều đấy. Cuối tuần bố lên, bây giờ qua nhà chú Tuấn trình
bày với chú xem chú có cách nào giúp không. Làm ăn là phải cẩn
thận, bố dặn con liên tục mà chúng mày trẻ tuổi chỉ hiếu thắng làm
việc chả suy nghĩ gì cả.
- Vâng, con biết rồi. Con thực sự có bài học lớn bố ạ. Bố giúp con
lần này nhé. Con không biết xoay xở sao.
- Rồi cứ qua chỗ chú Tuấn, bố gọi cho chú ngay bây giờ. Thế tình
hình công ty bây giờ thế nào.
- Con cứ đợi họ tạm ứng cho mà gần 2 tháng nay không có. Bây giờ
công ty không có việc gì làm cả do con từ chối mấy hợp đồng nhỏ để
tập chung làm hợp đồng này. Mấy nhân viên xin nghỉ việc rồi.
- Thôi được rồi, 580 triệu khá lớn đấy khó quá bố sẽ vay cho nhưng
cuối tuần bố lên xem cụ thể tình hình thế nào. Bây giờ qua chỗ chú
Tuấn đi.
- Dạ vâng ạ.
Tối hôm đó hắn qua nhà chú Tuấn. Chú hứa với hắn sẽ giúp hắn đảo
nợ. Và hắn có một bài học mà đến tận giờ hắn thấy vẫn đúng. Chú nói
cho hắn hiểu công ty làm ăn không phải cứ có việc, có doanh thu mà
đã tốt. Đừng tưởng tính trên sổ sách có lãi mà công ty không bị phá
sản. Công ty làm ăn có lãi mà vẫn bị phá sản. Một khái niệm mà lúc
đó trong mơ hắn cũng không tưởng tượng ra. Và khi chú nói hắn mới
hiểu hắn sai về cơ bản. Tài chính của một doanh nghiệp là một trong
khâu trọng yếu nhất. Và hắn đã sai lầm cơ bản trong nguyên tắc tài
chính là dùng vốn ngắn hạn để nuôi dự án dài hạn nên khi vòng quay
của đồng tiền chưa kịp thì khoản nợ đã đến và dĩ nhiên tại thời
điểm đó hắn không có khả năng trả nợ và dù công ty của hắn có lãi
thì vẫn bị phá sản như thường. Hắn phải cảm ơn chú rất nhiều với
những gì chú giúp.
Sau khi đảo nợ xong, công ty của hắn mới tạm thời qua khỏi nguy
hiểm. Tuy nhiên các khó khăn vẫn còn nguyên. Bố mẹ hắn cho hắn vay
thêm mấy chục triệu nữa nhưng cũng chỉ để hắn cầm cự. Thời gian đó
hắn chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm việc làm. Thực sự khó khắn trăm
bề. Mới có qua 3 tháng thôi mà hắn già đi trông thấy. Cô vẫn thế
vẫn bên hắn và an ủi hắn hàng ngày.
- Trông anh đợt này mệt mỏi quá.
- Ừ anh có lẽ chịu hết nỗi rồi.
- Anh cố lên anh nhé, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi.
- Ừ không có em ở bên cạnh thời gian này chắc anh quỵ mất.
- Đừng nói thế anh, việc của anh không xuôi em cũng thương anh
nhiều lắm.
- Ừ mấy nay em có gọi điện về cho bố không.
- Em vẫn gọi anh ạ. Bố vẫn khoẻ.
- Thế là mừng rồi. Mà sắp đến sinh nhật em rồi nhỉ.
- Vẫn còn nhớ sinh nhật em cơ à.
- Không bao giờ quên được. Nhớ mãi lần đầu đến quê phải biết.
- Anh biết không hôm đó em cảm động lắm.
- Anh có biết sinh nhật em đâu, đến mới thấy sao em cảm động.
- Em không quan tâm đến điều đó, anh biết không em yêu anh từ buổi
đó đấy.
- Tại sao.
- Vì anh nói không thấy em đi học anh lo em ốm anh qua chứ không
phải vì biết sinh nhật em anh qua. Đấy mới là điều quan
trọng.
- Ừ đúng là hôm đó anh học mà chỉ nghĩ đến em.
Các bạn biết không, cô là vậy luôn là chỗ dựa tinh thần cho hắn. Cô
thường xuyên cổ vũ động viên hắn. Cô biết điểm mạnh và điểm yếu của
hắn. Cô luôn đánh giá cao sự cố gắng của hắn, thúc đẩy hắn khắc
phục những điểm yếu. Sự cổ vũ, ủng hộ của cô trở thành đặc trưng,
riêng biệt đối với hắn, khơi dậy sự nhiệt tình và tiến bộ của hắn.
Đồng thời cùng chia sẻ khó khăn với hắn những lúc hắn thực sự bối
rối và mệt mỏi vì công việc. Cô nuôi dưỡng ước mơ và cùng với hắn
chia sẻ ước mơ trong tương lai. Cô là người luôn luôn bên cạnh hắn
khi hắn cần và ngược lại. Cô cho hắn biết hắn không đơn độc mà luôn
có cô bên cạnh.
Hôm nay sinh nhật cô, hắn lên Nón Sơn mua cho cô một chiếc mũ mà cô
rất thích. Mấy lần cô lên xem qua nhưng vì biết thời gian vừa rồi
hắn không có tiền nên không dám đòi hỏi. Hắn biết và hắn muốn mua
cho cô từ lâu rồi. Cũng may hôm qua cơ quan hắn về một ít tiền. Có
tiền hắn chi trả một số khoản quan trọng, ứng lương cho anh em và
dành cho mình một ít để mua quà cho cô. Hắn muốn dành cho cô sự bất
ngờ. Hôm nay cô về khá muộn và rất nhiều hoa và quà. Vừa nhìn thấy
hắn cô cười tươi.
- Anh chờ em lâu rồi à.
- Anh về một lúc rồi, sao em về muộn thế.
- Mấy đứa bạn cấp 3 tổ chức sinh nhật cho em ở quán cafe bây giờ em
mới về được. Bọn nó còn rủ em đi hát nhưng em bảo anh đang đợi em ở
nhà.
- Chắc bọn nó buồn lắm nhỉ.
- Không, chúng nó vẫn đi hát.
- Hôm nay nhiều bạn không
- Có 6 bạn thôi.
- Cũng đông nhỉ.
- Vâng. Anh ăn gì chưa.
- Chưa anh đợi em về rồi đi ăn luôn.
- Không tặng quà và hoa cho em à.
- Có người đòi quà kìa. Hôm nay anh hết tiền rồi anh chỉ có nụ hôn
tặng em thôi.
- Em không chịu đâu anh hứa rồi.
- Nhìn cái mặt kìa, em dỗi trông em càng xinh.
- Em không nghe nịnh, em không có quà em giận luôn.
- Không có thật, anh chỉ có nụ hôn tặng em.
Ôm chặt cô vào lòng hắn thơm lên mái tóc. Cô nép chặt vào hắn. Cô
tưởng hắn nói thật.
- Em đùa đấy, em biết mấy nay anh đang khó khăn.
- Em ơi, sao áo em bẩn thế này.
- Đâu, chết rồi áo trắng của em.
Cô quay lại tìm xem vết bẩn của áo. Chiếc áo trắng tinh cô mới được
Linh tặng, cô rất thích. Cô tìm mãi không thấy. Quay lại trước mắt
là một hộp quà được gói rất đẹp và một bông hoa hồng đỏ thắm. Cô
biết bị hắn lừa cô lườm yêu hắn.
- Chó trêu người ta.
- Anh đùa em chút, quà sinh nhật của em đây. Chúc mừng sinh nhật em
yêu của anh.
- Em xin, em cảm ơn anh yêu, em thích quá.
- Em đoán xem là anh tặng em quà gì.
- Em không biết, em không đoán anh lắm trò lắm có khi là ô mai cũng
nên.
- Cái mà em rất thích mấy ngày nay.
- Thôi em không đoán đâu em mở quà đây.
- Mở món quà khác trước đã.
- Không đây là món quà quan trọng nhất của em. Em phải bóc
trước.
Bóc quà và cô bất ngờ vì đúng là thứ mà cô muốn mua mấy tuần nay.
Cô nhìn hắn âu yếm. Trong ánh mắt của cô hắn đọc thấy là một tình
yêu lớn lao dành cho hắn. Hắn rất vui vì đã làm cho cô sung sướng
trong ngày rất ý nghĩa này. Một buổi tối đầy lãng mạng và đầy cảm
giác với hai người. Những tâm tình và những sẻ chia với nhau. Những
lời yêu nói ra tưởng như không dứt. Và tất nhiên một cảm súc thăng
hoa hoà quyện. Cả hai chìm vào nhau khi trở về căn nhà trọ thân
thương. Thực sự nó đã trở thành tổ ấm của hai đứa trong suốt thời
gian qua. Chỉ thiếu một lễ cưới thôi để cho hai người yêu nhau say
đắm trở thành vợ chồng. Hắn mong sao những khó khăn công ty qua đi
và nhanh chóng đón cô chính thức về nhà cùng hắn. Hắn muốn một lễ
cưới và hắn muốn lắm rồi. Người mà hắn tìm, một nửa còn lại của hắn
không thể là ai khác chính là cô. Gắn bó với nhau và trải qua bao
thử thách khó khăn với nhau đều đã vượt qua. Mỗi khi trải qua khó
khăn thử thách tình yêu của hắn và cô như mạnh mẽ thêm đầy thêm ra.
Ngồi nhớ lại hình như ngoại trừ lần cô ghen với H ra hắn và cô chưa
bao giờ to tiếng với nhau.
Hai tháng sau, công ty của hắn cơ bản bớt khó khăn đi phần nào khi
quay lại với những hợp đồng nhỏ vừa sức của hắn. Hắn đã mở rộng
thêm một số đối tác và công việc cũng nhiều hơn. Quá thấm thía với
một lần mạo hiểm, nên các hợp đồng về sau hắn nhận chủ yếu vừa với
khả năng của công ty hắn đồng thời thu hồi vốn nhanh. Hôm nay hắn
còn vui mừng hơn, hắn nhận được điện thoại từ bố thông báo có bạn
bố ở Lào Cai xuống bảo hắn đem hồ sơ năng lực qua gặp chú ấy để chú
ấy ký cho mấy hợp đồng. Gặp chú xong, mời chú ăn tối hắn trở về tâm
trạng vui mừng phơi phới. Đó là những hợp đồng mơ ước của hắn, vừa
giá trị lớn vừa dễ làm đồng thời nguồn vốn rất chắc chắn. Thò tay
lấy điện thoại ra gọi điện cho cô báo tin vui. Túi trống trơn thôi
chết chắc để quên ngoài quán ăn. Hắn quay lại tìm nhưng mất rồi.
Cũng hơi tiếc vì cơ bản trong máy có rất nhiều số điện thoại quan
trọng. Thôi đành vậy hắn phóng nhanh về nhà trọ của cô. Định bụng
sẽ đưa cô đi uống café chúc mừng có được hợp đồng tốt. Hắn vui
lắm.
Về đến nhà trọ thấy cửa vẫn khoá im lìm hơn 9h tối rồi mà cô đi đâu
chưa về. Chắc lại qua nhà mấy đứa bạn đây, vì lúc 4h chiều trước
khi đi ăn cơm tối hắn gọi điện về cho cô báo tối nay về muộn. Mở
cửa vào nhà bật điện hắn thấy một mảnh giấy nhỏ ghi vội trên
bàn.
« Anh ! em gọi cho anh không được, bố đang cấp cứu trong bệnh viện
nguy kịch lắm, chú Hoan gọi lên cho em. Em phải về quê ngay. Nhận
được thư em thì gọi cho em ngay nhé, em sợ lắm »Đọc xong thư hắn
nháo nhào vội chạy ra ngoài gọi điện thoại công cộng cho cô. Gọi đi
gọi lại mấy lần mới thấy cô bắt máy. Khóc như mưa trên điện thoại,
cô khóc mà không nói lên lời. Hắn gặng hỏi đi hỏi lại mà cô vẫn
không rõ cho hắn nghe.
- Em bình tĩnh nói cho anh nghe bố làm sao.
- Bố … bố … đang cấp cứu
- Bố bị làm sao
- Bố bị tai biến mạch máu não bố đang hôn mê.
- Em đang ở bệnh viện à.
- Vâng, em vừa mới về đến nơi. Anh ơi em phải làm sao bây
giờ.
- Em đợi anh nhé, có tiền ở đấy chưa, anh sẽ về ngay.
- Vâng anh về với em nhé, em sợ lắm, em chết mất, sao nhà em lại
thế này. Hu hu.
- Em bình tĩnh anh sẽ về ngay.
Gọi điện cho Trung và hắn về ngay nhà. Trung đã đợi sẵn, vào lấy
thêm chục triệu hắn mải móng cùng Trung đi về Hải Phòng. Hắn sợ đi
một mình, trong tâm trạng này sẽ nguy hiểm hắn nhờ Trung chở về.
Trên đường đi hắn thực sự lo lắng. Hắn không hiểu tại sao tai hoạ
cứ liên tiếp giáng lên đầu cô. Hắn thương cô quá.
Đến bệnh viện, hắn ào ngay đến chỗ cô. Đến nơi cô ngồi ủ rũ nước
mắt lã chã. Cạnh cô là chú Hoan đang bần thần hết cả người. Nhìn
thấy hắn cô đứng dậy chạy đến bên hắn và khóc nức nở.
- Anh ơi bố nguy hiểm lắm, có khi không qua được. Em phải làm sao
giờ em sợ lắm, anh ơi phải làm gì bây giờ.
- Bình tĩnh em, từ từ nói rõ đầu đuôi cho anh nghe.
- Thuỷ không khóc lóc nữa, Q vừa về để nó nghỉ chút đã. Tiếng chú
Hoan vang lên.
Hắn cùng cô ngồi xuống ghế. Quay sang chú hắn chào.
- Cháu chào chú, tình hình bố Thuỷ thế nào chú kể sơ cho cháu được
không.
- Hôm nay lúc chiều tao và ông đang ngồi uống trà, ông kêu hai ngày
nay cứ đau đầu, chóng mặt và mệt mỏi. Đang nói chuyện về việc cuối
tuần lên Hà Nội thăm con Thuỷ, gởi cái Thu mấy ngày ông đi thăm
thằng Thắng và vợ nó thì ông súc xuống. Cũng may lúc đó có tao ở đó
nên gọi ngay mọi người đưa ông vào viện.
- Tình hình sực khoả của bác ấy bây giờ bác sỹ bảo sao chú có biết
không ạ.
- Bây giờ ông vẫn hôn mê phải đợi thôi. Cháu và Thuỷ cứ an tâm,
toàn bộ bác sỹ ở đây là bạn mẹ nó nên họ quan tâm chăm sóc. Mày bảo
cái Thuỷ không khóc lóc nữa nó cứ rối lên từ nãy giờ.
- Dạ, chú từ chiều đã ăn uống gì chưa, em ăn gì chưa. Hắn quay sang
hỏi cô.
- Tao thì đã làm bát phở rồi, còn cái Thuỷ chưa ăn uống gì
đâu.
- Dạ vâng
- Tình hình ông thế nào rồi. Họ không cho vào à. Trung gửi xe xong
đi vào và hỏi.
- Ông đang hôn mê, họ không cho người nhà vào, chỉ ngồi ngoài này
đợi thôi.
Cô đã ngừng khóc nhưng vẫn vô hồn. Nhìn cô lúc này sao thương thế.
Thực sự thời gian vừa qua nhà cô trải qua quá nhiều đại hoạ hết cú
sốc này đến cú sốc khác đã đánh gục cô. Mới vui lên một chút thì
lại chuyện này xảy ra. Không ai có thể chịu được huống chi cô là
phận nữ nhi liễu yếu đào tơ. Thương cô, hắn đau lòng lắm.
- Em đi với anh ra ăn một chút. Bố nằm đây, mọi người cần phải giữ
dìn sức khoẻ chứ không thì ai chăm sóc bây giờ. Việc đã là như thế
phải mạnh mẽ lên em nhé.
Ngừng một chút hắn quay sang chú Hoan và nói.
- Cháu về đây rồi thì tối nay chú để cháu và Thuỷ ở đây trông coi.
Chú và Trung về nhà nghỉ đi. Chắc ông còn nằm dài ở đây, phải phân
phối sức khoẻ chứ cứ tập chung hết ở đây thì ốm cả lúc đấy không có
người thì gay.
- Thôi chúng mày cứ về nghỉ đi, để tao trông ông tối nay, sáng mai
ra thay cho tao. Mày vừa đi từ Hà Nội về mệt rồi.
- Thôi chú cứ về nghỉ đi chú cả chiều ở đây mệt rồi. Với lại chú về
cho Trung nghỉ mai nó phải về Hà Nội sớm.
- Thế bạn cháu không ở lại đây à.
- Vâng, mai Trung phải về còn việc cơ quan.
- Ừ thế cũng được, hai đứa đi ăn đi tao trông một lúc cho.
- Vâng, Thuỷ đi ăn với anh.
Hắn ở đó 3 ngày thì cơ bản bố cô đã tỉnh lại. Ông không nói được và
hiện đang bị liệt nửa người. Cũng may cho ông là kịp thời cấp cứu
và được các bác sỹ chăm sóc nhiệt tình nên mới cứu được tính mạng,
nhưng phục hồi thì không ai dám chắc. Cô thì gầy sọp đi sau mấy
ngày. Cô ít nói hẳn. Có lẽ cú sốc này đến với cô quá lớn, còn lớn
hơn cả cú sốc mà anh chị cô mang lại. Cô dường như không còn khóc
được nữa, cô không còn nước mắt để khóc nữa. Hắn biết, mấy nay cô
dường như đổi cả tính nết khá ương bướng. Nhiều lúc hắn gần phát
cáu vì cô. Nhưng hắn biết, cô không phải như thế. Tinh thần của cô
bây giờ vô cùng chao đảo. Tính mạng của bố thì không biết thế nào,
mọi thứ đến nhanh đến nỗi cô không kịp nhận ra được nữa. Nó ào đến
muốn cuốn phăng, trà đạp lên tâm hồn cô. Từ một cô gái hồn nhiên
ngây thơ và yêu đời, cô trở thành một người ít nói hẳn. Và mỗi khi
đến đêm khuay về khi hắn không có trong phòng cô lại nắm tay bố và
khóc. Cô khóc thương bố một phần cô thương cho bản thân cô một phần
nữa. Cô vừa mới bước chân vào cuộc sống. Mọi thứ bây giờ là quá sức
với cô. Dù hắn luôn bên cạnh nhưng hắn mới chỉ là người yêu của cô,
chưa có danh phận gì cả. Mọi thứ hắn làm cô biết nhưng cô hiểu càng
nhận nhiều cô càng khó nghĩ càng không biết phải đáp trả thế nào
với hắn. Cô giận anh cô lắm. Những lời nói mê trong lúc cô ngủ hắn
nghe thấy đã nói lên điều đó. Nhiều lúc hắn không muốn bước vào
phòng hắn muốn để cho cô khóc, cô khóc cho vơi đi nỗi sầu muộn
trong lòng, khóc để quên đi hoàn cảnh thực tại của mình. Chỉ có
nước mắt mới làm cho cô nhẹ nhàng đi lúc này. Những lời động viên
an ủi của hắn là chưa đủ.
Hắn sát cánh cùng cô suốt 5 ngày thì bố cô cơ bản đã qua được nguy
hiểm và chuyển sang hồi sức tiếp tục theo dõi chăm sóc y tế. Bố vẫn
thế không nói được và vẫn bị liệt nửa người. Mọi việc chăm sóc, vệ
sinh cá nhân đều một tay cô, hắn và chú Hoan làm. Trong thời gian
đó bố hắn cũng đã từ Ninh Bình sang thăm ông và rất thương cảm cho
hoàn cảnh của cô. Các bạn bè và đồng nghiệp của cô cũng về thăm
ông. Điều đó cũng động viên an ủi cô phần nào. Hôm nay hắn nói
chuyện với cô.
- Em, chiều nay anh phải trở về Hà Nội để lên Lào Cai ký hợp đồng
và tiếp tục công việc. Cuối tuần sau anh lại về với em.
- Vâng, em đã làm anh mất quá nhiều thời gian rồi, việc bây giờ
cũng đỡ hơn rồi. Em có thể tự làm được, anh cứ về đi chứ anh đi lâu
quá rồi.
- Ừ, em ở lại chăm ông và giữ dìn sức khoẻ, đừng khóc nữa nhé. Việc
thì đã như vậy rồi phải cố gắng lên không ốm ra đấy không còn ai
chăm sóc cho ông đâu. Còn bé Thu nữa.
- Vâng, em nghe anh.
- Thế còn công việc của em trên cơ quan thì sao.
- Em đã gọi điện lên xin nghỉ không lương một tháng, nhưng có lẽ
phải nghỉ hẳn đến khi bố khỏe thì mới tính tiếp được.
- Ừ, vậy em báo sớm cho họ biết đi.
- Mai anh đi Lào Cai à.
- Không tối nay anh đi luôn, anh đi tàu. Mọi tài liệu Trung đã
chuẩn bị rồi.
- Anh đi giữ dìn sức khỏe nhé, em … em ….
- Lại thế rồi, cuối tuần anh về.
- Vâng… nhưng em ….
- Thôi.
Hắn ôm cô vào lòng. Hắn biết cô không muốn hắn đi lúc này. Nhưng
công việc không thể bỏ được, cô hiểu điều đó. Nhưng, cảm xúc nó cứ
trào dâng khiến cô lại không cầm được nước mắt.
Chia tay cô hắn trở lại với công việc của mình. Những lúc làm việc
thì không sao, cứ rỗi hoặc khi đêm về hắn lại nhớ cô. Hai đứa gọi
điện cho nhau nhắn tin cho nhau suốt. Cuối tuần hắn về thăm ông và
cô. Ông đã khá hơn nhiều nhưng vẫn không nói được. Qua ánh mắt hắn
biết ông hiểu được mọi chuyện. Và khi thấy hắn ông đã khóc. Hắn chỉ
biết an ủi ông thôi. Một người đàn ông trải qua bao kiếp nạn. Tưởng
như cuối đời an phận tuổi già nơi quê hương của mình thì lại xảy ra
chuyện. Ông biết người khổ nhất là con gái mình mà không biết làm
sao. Những giọt nước mắt của ông như dự báo được điều chẳng lành
nào đó. Là người cha, là người từng trải ông có thể dự đoán được
tương lai. Bây giờ ngồi nhớ lại hắn mới hiểu được ánh mắt và giọt
nước mắt ngày nào của người cha. Lúc đó hắn chỉ nghĩ ông khóc cho
bản thân ông mà hắn không biết được rằng ông là cha của cô, ông
hiểu con gái mình, ông hiểu hoàn cảnh của mình. Giọt nước mắt của
ông chính là sự cảnh báo cho tương lai đằng trước, nhưng hắn lại
không hiểu được điều đó.
Sau 1 tháng thì ông cũng được xuất viện với tình trạng sống thực
vật của mình. Bác sỹ không ai dám khẳng định thời điểm nào ông có
thể phục hồi, họ chỉ hy vọng vào điều đó. Hắn ít về hơn bởi công
việc trên Lào Cai của hắn bắt đầu vào cao điểm. Công trình nằm sâu
trong vùng đồng bào dân tộc nên điều kiện đi lại khó khăn, thông
tin lại càng khó khăn hơn. Cả tuần hắn mới xuống được thị tứ nơi có
sóng điện thoại thì mới gọi được về cho cô để nắm bắt tình
hình.
- Em, tình hình bố thế nào rồi.
- Vẫn thế thôi anh, tiến triển chậm lắm.
- Em vẫn khỏe chứ, nhớ giữ dìn sức khỏe nhé, anh chắc 2 tuần nữa
mới về được.
- Vâng, anh cẩn thận nhé, anh này.
- Sao em.
- Hôm trước bác Quang giám đốc chỗ bố em làm trước đến thăm bố. Bác
bảo em nộp hồ sơ về đó làm việc và tiện chăm bố luôn anh thấy
sao.
- Cái này… để anh nghĩ đã. Em thì thế nào.
- Em thấy cũng được anh ạ, bố nằm đấy, tiền nong cần nhiều, em phải
đi làm. Cái Thu bây giờ đi gửi trẻ rồi. Bố thì có vợ chồng chú Hoan
chăm cho, em đi làm trưa cũng về được nhà. Em nghĩ có lẽ em đi làm
anh ạ.
- Hay đợt này về anh xin bố mẹ cho cưới rồi đưa bố lên Hà Nội chăm
luôn em ạ, trên đó có điều kiện hơn, nếu em vất vả thì mình thuê
người giúp việc mà bây giờ trên đó nhiều nhà thuê người giúp việc
lắm.
- Cưới bây giờ thì không thể được, em không thể làm thế. Thôi có
khi em cứ đi làm hãng, sau này tính sau anh nhé.
- Có cần gấp như thế không, tiền nếu thiếu anh gửi về cho, em cứ ở
nhà chăm ông cho khỏe hẳn đi đã. Đi làm bây giờ thì sau này thủ tục
nghỉ, chuyển lại khó khăn.
- Em biết nếu thiếu tiền anh sẽ gửi cho em nhưng không thể làm thế
mãi được, mà em học ra không đi làm thì cũng không được. Bác Quang
lại sắp xếp cho việc rất phù hợp nên em nghĩ em ami sẽ nộp hồ sơ
tháng sau đi làm anh ạ. Chỉ có mỗi lương hưu của bố thì vất vả lắm,
mà anh chi tiêu cho công ty nhiều, nuôi thêm em Thu và bố nữa không
thể được, còn bố mẹ anh, bạn bè anh nữa. Sau này mình lấy nhau lời
qua tiếng lại em sống không nổi đâu. Anh nhé, thôi cứ như vậy đi
nhé.
- Vậy tùy em, nhưng khi cưới là nghỉ ngay nhé. Em phải nói trước
điều này với bác Quang.
- Dạ.
- Thế thôi em nhé, anh phải về bản đây.
- Vâng, anh đi cẩn thận nhé.
- Chắc tuần nữa anh mới xuống đây gọi điện cho em được, nhớ để máy
nhé.
- Vâng, bye anh yêu.
- Bye em.
Không cần đến 1 tháng, sau hai tuần hắn về với cô thì cô đã đi làm
rồi. Mừng mừng tủi tủi sau hơn 1 tháng gặp lại. Hắn đã cảm thấy sự
thay đổi nào đó ở cô. Cô không còn như xưa nữa. Hắn cảm thấy có một
khoảng cách nhỏ, mặc dù không rõ ràng nhưng hắn cảm thấy thế. Người
con gái ngày xưa mà hắn biết bây giờ dường như đã có thay đổi. Mạnh
mẽ là thứ hắn thấy ở cô. Không còn nước mắt nữa khi gặp hắn. Thay
vào đó là một người con gái thoăn thắt việc nhà, cô ít nói hơn và
không còn tâm sự với hắn những khó khăn của mình. Hắn buồn, hắn khá
buồn vì điều đó khi chia tay cô về. Mỗi khi hắn đề cập đến việc
cưới xin cô lại lảng đi hoặc nói sang chuyện khác như chuyện cơ
quan cô, chuyện bé Thu. Một điều hắn cảm thấy rất buồn nữa là sự từ
chối gần như quyết liệt khoản tiền hắn gửi cô để cô chăm ông. Cô
không nhận và dứt khoát không nhận nữa. Điều này làm hắn suy nghĩ
rất nhiều. Hết ngày chủ nhật hắn lại trở về với công việc của mình.
Nhưng hắn trở về với một nỗi buồn trong tim. Hắn thấy cô khác quá.
Khi xuống đây hắn thèm một bờ vai tựa vào hắn của cô. Hắn thèm một
lời tâm tình thủ thỉ, hắn thèm sự chia sẻ của cô và hắn muốn bên cô
những lúc đó. Hắn muốn là người che chở cho cô. Nhưng hắn nhận được
là một người con gái mạnh mẽ đến lạnh lùng. Hắn buồn và rất
buồn.
Trở về Hà Nội hắn tìm đến Linh đến ngôi nhà xưa ấm áp của cô và
hắn. Nhà vẫn đây nhưng sao lạnh lẽo vô cùng. Nhà bây giờ chỉ còn
Linh và hai cô em mới đến ở cùng. Đã lâu rồi hắn không quay lại
đây. Cảm giác lạnh lẽo làm hắn rùng mình.
- Chào em.
- Chào anh, tưởng anh quên đường đến đây rồi.
- Em cứ đùa anh. Bao nhiêu việc thế nên anh không đến được.
- Sao hôm nay rỗi hay sao mà đến thăm bọn em à.
- Ừ, hôm qua vừa về thăm Thủy hôm nay qua em chơi. Nhà hình như có
người mới đến à.
- Vâng đứa em em và bạn nó đến ở cùng chứ 1 mình em thì không chịu
nổi tiền thuê nhà.
- Vậy cũng tốt. Tuần trước em về quê à.
- Thủy kể với anh à.
- Ừ
- Em về để thăm nó và chuyển cho nó đám quần áo tư trang của nó về
quê. Nó bảo nó về quê làm việc chắc còn lâu mới lên bảo em chuyển
về giúp. Anh đi công tác về lúc nào.
- Anh mới về được mấy ngày, về là xuống chỗ cô ấy ngay.
- Nhìn anh em biết có tâm sự đúng không.
- Ừ, anh qua em định hỏi em mấy câu về Thủy.
- Em cũng chả biết nhiều đâu, anh cứ hỏi đi, em biết em trả lời. Nó
làm gì anh à.
- Không, không có chuyện gì cả. Anh cảm thấy Thủy khang khác.
- Khang khác là thế nào.
- Anh thấy cô ấy có vẻ có khoảng cách với anh em có nghe thấy Thủy
nói gì với em không.
- Em cũng không thấy nói gì cả.
- Chuyện cô ấy chuyển đồ về quê cô ấy nói sao với em, em kể kỹ cho
anh được không.
Linh kể tường tận cho hắn nghe chuyện mà Linh biết về cô trong thời
gian vừa rồi. Hắn lắng nghe và suy nghĩ nhiều.
- Em thấy sao về việc này. Hắn hỏi Linh.
- Ý anh muốn hỏi em nghĩ sao về việc Thủy chuyển đồ về quê à.
- Ừ, em nghĩ sao.
- Em … nghĩ … không biết có nên nói với anh không nhỉ.
- Em nghĩ gì cứ nói anh sang đây muốn nghe em nói điều này.
- Em … nghĩ … hình như Thủy muốn chuyển về ở hẳn thì phải.
Hắn lặng người khi nghe thấy Linh nói điều này. Điều mà hắn cảm
nhận được từ hôm từ dười nhà cô về. Hắn cảm thấy thế. Cô chuyển tất
cả đồ đạc từ những cái nhỏ nhặt nhất về quê. Hắn cảm thấy cô không
có ý đinh quay về lại Hà Nội. Điều này đồng nghĩa với việc hình như
cô muốn rời xa hắn. Hắn buồn là vì vậy. Chia tay Linh về hắn buồn
man mát. Hắn dặn Linh tâm sự nhiều với cô và có gì thì nói lại cho
hắn biết. Bây giờ xa mặt cách lòng nên hắn không có điều kiện tìm
hiểu được hết tâm tư của cô. Hắn muốn nhờ Linh điều đó. Linh vui vẻ
nhận lời hắn cũng cảm thấy an tâm phần nào.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me Chúc bạn online vui vẻ.)Lại công việc, từ
ngày bố hắn tham gia vào việc tìm việc cho công ty hắn, thì công
việc của hắn nhiều hẳn lên. Hết hợp đồng này đến hợp đồng khác.
Công ty của hắn cũng đã dần vượt qua được khó khăn và đi vào hoạt
động trơn tru hơn. Tuy nhiên vẫn còn bừa bộn khó khăn. Thêm việc
học cao học đợt này làm cho hắn hầu như không còn thời gian. Hắn
chỉ liên lạc với cô qua điện thoại, nhưng hắn cảm thấy hình như
thời gian gần đây chỉ có hắn gọi cho cô thì cô nói chuyện và trả
lời hắn, còn hiếm có lần cô gọi cho hắn. Không còn những lời dãi
bày khó khăn, không còn tiếng nức nở mỗi khi khó khăn ập đến. Vẫn
tình cảm nhưng thực sự hắn thấy thiêu thiếu một cái gì đó. Hắn buồn
và nghĩ rất nhiều. Có nhiều người luôn nghĩ khi tự mình thành lập
công ty thì thời gian sẽ nhiều, muốn đi làm lúc nào thì đi, muốn
nghỉ lúc nào thì nghỉ. Nhưng thật ra họ lầm. Những người như hắn
không có thời gian nghỉ luôn bị công việc chi phối. Ngồi nghĩ lại
đến tận giờ hình như hắn chỉ được nghỉ khi bị ốm và mấy ngày Tết
ngắn ngủi. Hắn hoàn toàn bị công việc và việc học chi phối. Thời
gian với hắn kín mít. Ngày xưa khi có cô bên cạnh, cô yêu cầu hắn
nghỉ ngơi bằng cách bắt hắn đến đón cô đi chơi đó đây. Nhưng bây
giờ thì hầu như không còn nữa. Cô về quê mang theo của hắn những
giây phút êm đềm, những giờ phút ngoài công việc. Cô về hắn dường
như một cái máy, làm việc, tiếp khách, ngủ và gọi điện nói chuyện
với cô. Hắn cảm thấy cô đơn ngay giữa công ty của mình. Việc càng
nhiều, nhân viên càng lắm thì khoảng cách với nhân viên càng lớn.
Hắn nhớ cô, hắn thèm có cô bên cạnh.
Hôm nay về với cô sau hơn một tháng dài không gặp mặt. Hắn vui như
trẻ được quà. Hắn mừng lắm vì chỉ một vài tiếng nữa thôi hắn sẽ gặp
được cô, hắn mong đến ngày này lâu lắm rồi. Đến cổng đã gần 8h tối,
hắn ào ngay vào nhà. Cô ngồi đó nhưng không một mình. Cô có khách
một người đàn ông nhiều tuổi hơn hắn khá nhiều. Lùn và hơi béo. Hai
người đang nói chuyện. Việc về hôm nay hắn không nói với cô để cô
bất ngờ. Và cô bất ngờ thực sự khi thấy hắn xuất hiện trước cửa
nhà.
- Anh …. Sao về muộn vậy.
- 4h anh xong việc anh mới về được.
Hắn quay sang người đàn ông gật đầu chào anh ta.
- Chào anh.
Người đàn ông nhìn hắn cười nhẹ và gật đầu chào lại nhưng không
nói. Hắn cảm thấy hụt hẫng, hắn nghĩ trên đường khi thấy hắn xuất
hiện bất ngờ trước cửa nhà cô sẽ vui lắm, ôm chầm lấy hắn, xiết
chặt hắn sau bao ngày không gặp. Bé Thu sẽ sà vào hắn nũng nịu đòi
quà. Nhưng không cái hắn nhận được không cả một lời chào mà chỉ là
anh mắt thể hiện sự bất ngờ của cô. Một thoáng buồn lại trào lên
trong hắn. Nó làm hắn thẫn thờ vẩn vơ.
- Anh, anh nghĩ gì vậy ngồi xuống đây. Tiếng cô gọi làm hắn trở về
thực tại.
- Ờ, ờ … hắn ngồi xuống ghế cạnh cô.
- Giới thiệu với anh đây là anh Q bạn em trên Hà Nội. Cô nói với
người đàn ông.
- Còn đây là anh Thịnh anh làm ở phòng tổ chức của cơ quan
em.
Sau lời giới thiệu của cô là một khoảng lặng mênh mông. Hai người
đàn ông liếc nhìn nhau đầy do xét. Nhận cốc nước từ tay cô mà hắn
cảm thấy xa vời vợi. Nhấp từng ngụm trà mà hắn thấy đắng ngắt trong
mồm. Hắn về đây để gặp cô để nhận từ cô những ánh mắt trìu mến,
những lời yêu thương. Nhưng hắn không nhận được dù chỉ một câu hỏi
thăm anh đã ăn gì chưa. Lấy lý do đi vệ sinh hắn đi ra ngoài sân và
đứng đó hút thuốc một mình. Hắn biết cô biết hắn đang nghĩ gì. Hắn
thực sự hẫng hụt một cảm giác mà hắn chưa nhận được trong đời mình.
Một cảm giác khó chịu cứ trào lên trong lòng. Với cách nói chuyện
của cô và Thịnh hắn biết Thịnh đến chơi và đang tìm hiểu cô. Còn
hắn biết sự xuất hiện của hắn ở đây cô khó xử. Hắn muôn đập một cái
gì đó. Hắn muốn làm một điều gì đó lúc này dù khờ dại nhất. Nhưng
hắn chỉ chôn chân đứng đó hút thuốc và tay bứt lá của cây hòe đầu
hiên nhà. Chả nhẽ cứ đứng đây, vô duyên hắn thấy mình vô duyên quá.
Hắn vào nhà.
- Bác ở trong nhà hả em.
- Vâng
- Anh vào hỏi thăm bác.
- Dạ.
Hắn liếc nhìn cô và Thịnh trước khi vào trong phòng bố cô nằm. Vào
đến nơi hắn ngồi cạnh ông, chào ông nắm tay ông hỏi han sức khỏe
ông. Ông cảm động ông không nói được. Một bên tay ông còn cử động
được, cả người ông bất động chỉ có hai con mắt tinh tường. Ông nhìn
hắn như muốn nói điều gì. Hắn không hiểu và hắn không thể hiểu. Hắn
có cảm nhận ông đang nắm chặt tay hắn ông dường như muốn truyền một
thông điệp gì đó đến với hắn. Nhìn ông lúc này hắn chỉ biết gật đầu
và thương ông quá. Hai hàng nước mắt ông lại chảy dài. Và hắn khóc,
hắn đã khóc. Hai hàng lệ rời khỏi mắt hắn chảy dài xuống má. Hắn
thương ông và hắn cảm thấy tủi thân. Sao lại thế, hắn vẫn yêu cô
nồng nàn mà, sao cô lại có thể đối xử với hắn như thế. Hắn không
tin trên đời này có cái gì làm hắn xa cô được và cái gì làm cô hết
yêu hắn được. Cô vẫn ngoài đó tiếp chuyện với Thịnh cô dường như
quên rằng có hắn trong nhà này. Trống rỗng, thẫn thờ và có cảm giác
đau đớn trong lòng hắn. Hắn ngồi với ông một lúc rồi chào ông ra
nhà ngoài.
- Em, anh ra ngoài chút nhé. Hắn nói với cô và gật đầu chào
Thịnh
- Vâng, anh cứ đi rửa mặt mũi chân tay đi.
Đó là câu đầu tiên gần 1 tiếng trời hắn đến cô có sự quan tâm đến
hắn. Hắn rùng mình cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy toàn
thân. Nhưng nó khác nó không nồng ấm nó có màu sắc ngoại giao. Hắn
cảm nhận rõ ràng như thế. Hắn liếc nhìn cô với ánh mắt buồn bã
nhưng cô dường như tránh đi ánh mắt của hắn và quay sang rót nước
thêm mời Thịnh. Hắn thực sự không hiểu điều gì đang diễn ra. Hắn
cần đi khỏi đây đó là cảm giác của hắn lúc này. Lặng lẽ rời nhà cô
hắn lên đê và đi dọc đê rời khỏi nhà cô. Hắn đi trong vô định trống
rỗng. Có thể có người nào đó nghĩ hắn không chịu tìm hiểu thêm gì
mà đã đi khỏi nhà cô. Nhưng với hắn hắn chắc chắn rằng hắn đúng lúc
này. Đó không phải là cô của hắn mà là một người con gái khác trong
hình hài cô. Cô, người yêu hắn hôm nay không có ở nhà và hắn không
có lý do gì ở lại đó. Hắn đi đi mãi đến cuối làng hướng về phía
đương quốc lộ. Đường quê tối om hắn mấy lần vấp phải gạch đau điếng
nhưng hắn không có cảm giác gì nữa. Bởi bây giờ lòng hắn còn đau
hơn rất nhiều. Không biết bao lâu có một chiếc công nông chạy cùng
chiều, hắn chạy theo và nhảy lên thùng đi nhờ. Anh lái công nông
vui vẻ đồng ý vì anh đang ra Minh Đức. Hắn ngồi dựa vào thành xe,
mời anh một điếu thuốc và hắn hút một điếu.
- Đồng chí tên gì, hình như không phải người ở đây.
- Dạ em tên Q, em trên Hà Nội.
- Ra thị trấn nghỉ hả.
- Không em có việc gấp ở Hà Nội nên bây giờ ra đó để về Hà
Nội.
- Giờ này làm gì có xe sáng sớm mai 4h mới có 1 chuyến nhưng bọn nó
còn lòng vòng chán 5h may ra mới xuất bến.
- Vâng em dự định tìm một xe ôm rồi ra đường 5 bắt xe về.
- Ừ thế còn may ra được.
- Vâng không biết muộn thế này các bác có chạy xe không.
- Thôi cứ ra đó không có xe ôm thì đi nhờ xe tải ra đường 5 xe tải
thì nhiều.
- Vâng cám ơn anh.
Đến Minh Đức thật may cho hắn, hắn bắt được 1 chiếc xe tải cũng về
Hà Nội, anh tài không lấy tiền của hắn mà cho hắn đi cùng nói
chuyện cho vui. Ngồi trên xe hắn đợi hắn đợi một cuộc điện thoại
hay một tin nhắn nhưng không có. Hắn giận cô, hắn thật sự giận cô.
Về đến Hà Nội hắn về nhà trong sự ngỡ ngàng của Trung. Hắn không
nói gì lấy quần áo hắn vào nhà tắm và hắn khóc, hắn khóc vì thực sự
hắn không biết mình khóc vì cái gì. Tại sao lại vậy là câu hỏi
thường trực trong đầu hắn. Hắn không thể hiểu cô. Hắn cảm thấy vô
cùng đau đớn, hắn không biết mình đã làm gì để cô đối xử với mình
như thế. Không hỏi han, không để ý, không thấy hắn quay về cô cũng
không thèm gọi điện hay nhắn tin xem hắn ra sao. Ngồi dựa lưng vào
tường để mặc cho nước xối vào người và hắn khóc nức nở. Thực sự hắn
chỉ biết khóc cho vơi đi nỗi đau đang dâng trong lòng hắn.
*****
Bài hát “Cánh chim hải âu” do ca sỹ Tim trình bày.
Hãy cho anh thêm phút giây để anh ko bất ngờ
Hãy cho anh thêm đớn đau để mạnh mẽ 1 lần
Hãy cho anh quên tháng năm đã u mê ngóng chờ
Và cho anh quên cả tên của em
Ngày hôm qua khi thấy em sau bao năm cách rời
Lòng anh vui như kí ức trẻ thơ
Vậy mà sao em nỡ quên như chưa từng ước thề
Gặp lại em sao đắng cay hơn ngày ta cách xa
Chỉ là do anh đã mang theo niềm tin quá nhiều
Để giờ đây anh cứ yêu cứ chờ
Chỉ là dom anh cứ mơ không điều chi làm ta thay đổi
Chỉ là do anh quá mơ mộng thôi
Chỉ là do không thấy nhau trong thời gian quá dài
Để giờ em quên cả anh cả những ngọt ngào
Còn đâu đôi chim hải âu bay cùng nhau về trong đêm tối
Chỉ còn anh anh quá mơ mộng thôi
*****
Ra khỏi phòng tắm Trung đứng đó tự bao giờ. Vẻ mặt của Trung hiện
lên sự lo lắng. Trung chưa bao giờ nhìn thấy hắn trong hoàn cảnh
như vậy.
- Có chuyện gì à. Mày với Thuỷ có chuyện gì phải không.
Hắn không nói lặng lẽ nhìn Trung lắc đầu và đi xuống nhà.
- Thuỷ vừa gọi điện cho tao hỏi về mày.
Không thấy hắn trả lời, Trung tiếp lời.
- Tao bảo với Thuỷ mày về rồi, cô ấy ừ rồi tắt máy luôn. Chúng mày
cãi nhau hay sao vậy.
- Không có chuyện gì đâu, mày đi ngủ đi mai còn về quê. Cứ kệ tao,
cho tao xin bao thuốc.
- Tao chưa bao giờ thấy mày như thế này. Có chuyện gì nói ra anh em
chia sẻ thế mới là bạn bè nhau.
- Không có việc lớn đâu, việc tình cảm này chỉ tao mới tự giải
quyết được, thôi mày đi ngủ đi.
- Ờ, thôi tao đi ngủ đây. Thuốc tao để trong ngăn bàn tao.
Trung đi ngủ còn hắn ngồi 1 mình uống nước và hút thuốc nghĩ ngợi.
Không phải hắn không biết cô muốn rời xa hắn vì việc gia đình của
mình nhưng hắn đã nói rất nhiều lần hắn đợi được và thậm chí hắn
sẵn sàng cùng cô chia sẻ khó khăn. Dĩ nhiên hắn muốn một lễ cưới,
một lễ cưới càng nhanh càng tốt để hắn có thể đưa bố cô và bé Thu
lên Hà Nội chăm sóc. Việc này hắn nói nhiều rồi mà tại sao cô lại
vậy. Cô xinh đẹp cái đó hắn quá biết nên có một vài anh chàng chưa
vợ như Thịnh đến tìm hiểu là lẽ thường tình chả có gì phải bận tâm
cả. Hắn không quan tâm đến điều đó mà nhiều lúc hắn còn tự hào vì
hắn có cô người yêu được nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng cái làm hắn
đau đớn là thái độ của cô. Thái độ dửng dưng của cô với hắn. Cô có
thái độ cứ như hắn là một người nào đó không phải là người đã cùng
cô trải qua bao khó khăn vất vả, bao sóng gió và bao hạnh phúc. Hắn
cảm thấy như cô bây giờ là một người khác là một người chị em sinh
đôi của cô chứ không phải cô. Từ ngày yêu cô đến giờ bây giờ trong
hắn bắt đầu hiện ra một viễn cảnh chia tay nhau. Hắn cảm nhận thấy
nó gần lắm. Nhưng hắn không tin điều đó. Không thể có điều đó được,
hắn chỉ nghĩ đơn giản đây là khoảng thời gian cô khủng hoảng tinh
thần, cô cần suy nghĩ thật kỹ mọi việc và thái độ của cô hôm nay
cũng là một trạng thái khủng hoảng của cô mà thôi. Nhưng hắn vẫn
đau, rất đau là đằng khác. Hắn quyết định sẽ ngừng liên lạc với cô
một thời gian thứ nhất để xem cô có nhớ hắn không và đồng thời cũng
phải cho cô biết hắn giận cô. Cô phải biết thái độ của hắn với cô.
Hắn yêu cô hắn đã thể hiện như thế, hắn cũng cần phải thấy cô thể
hiện cô yêu hắn.
Một tuần rồi lại hai tuần trôi qua trong im lặng. Nếu như mấy ngày
đầu hắn còn hồi hộp chờ đợi điện thoại của cô. Hắn tưởng tượng ra
những lời xin lỗi của cô, những giọt nước mắt của cô. Nhưng những
hy vọng đó của hắn cứ tắt dần tắt dần theo thời gian. Cô vẫn im
lặng dường như thực sự cô muốn xa hắn. Buồn và rất buồn đó là tâm
trạng của hắn lúc này. Bình thường làm việc hắn khá sôi nổi tranh
luận, mấy ngày gần đây hắn chỉ gọi mọi người lên giao việc xong là
ngồi im làm việc, hút thuốc và hút thuốc liên tục. Hắn nhớ cô, buổi
tối hắn lặng lẽ lên sân thượng nằm một mình và nhớ về cô. Đã mấy
lần hắn định xách ba lô về với cô nhưng lòng tự trọng không cho hắn
làm vậy. Hôm nay buồn quá hắn lại quay lại ngôi nhà xưa hạnh phúc
tìm gặp Linh để mong được chia sẻ, mong được có thêm thông tin từ
cô. Đến nơi Linh cũng vừa mới về. Linh nhìn hắn biết ngay tâm sự
của hắn.
- Chắc lại trục trặc gì với nàng nên mới sang đây thăm em chứ
gì.
Hắn cười nhẹ không nói.
- Nhìn mặt anh em biết ngay.
- Anh hút thuốc nhé. Hắn đánh trống lảng.
- Anh cứ tự nhiên.
- Em dạo này thế nào, công việc tốt không.
- Nói chung vẫn thế, lương lậu chán lắm.
- Vẫn chàng cũ hay đổi mới rồi.
- Này móc máy vừa thôi, làm gì có ai mà đổi mới.
- Bọn em định bao giờ cưới.
- Em chưa muốn nhưng anh thì cứ giục.
- Anh ấy hơn anh 3 tuổi nhỉ.
- Vâng.
- Thôi cưới được rồi.
- Kệ cho anh thèm vài tháng nữa.
- Sang năm kim lâu sao cưới được.
- Vâng, nên anh giục em cuối năm. Mà còn mấy tháng nữa.
- Hai bên gia đình đã gặp nhau chưa.
- Rồi anh ạ.
- Vậy tốt rồi.
- Thôi không nói chuyện của em nữa, chắc chắn có việc gì với Thủy
rồi.
- Vậy mấy nay em không nói chuyện gì với Thủy à.
- Có nói chuyện nhưng Thủy không thấy nói gì với em.
Hắn lặng lẽ kể chuyện vừa xảy ra với Linh. Linh nghe rất chăm chú.
Khi hiểu ra chuyện Linh rất trầm ngâm.
- Em không thấy nó đả động gì về chuyện này cả.
- Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Em có thể gọi điện hỏi
chuyện Thủy giúp anh được không.
- Vâng, nếu nó làm thế với anh thì em không thể hiểu được. Nghe anh
nói em cũng đang giận nó đây.
- Chắc phải có chuyện gì đó, anh cũng không thể hiểu, em tìm hiểu
rõ nguyên nhân giúp anh được không. Đừng giận cô ấy, hoàn cảnh cô
ấy bây giờ …
Hắn nói đến đây mà lại xúc động, không nói được nữa. Linh nhìn hắn
mà thương cảm. Linh không ngờ hắn lại dễ xúc động như vậy.
- Anh đợi chút em gọi điện ngay cho nó xem sao.
- Ừ nhưng phải nói khéo khóe một chút nhé, không cô ấy giận
anh.
- Vâng anh an tâm.
Và Linh với cô nói chuyện trên điện thoại với nhau rất lâu. Hắn
ngồi đợi và hút thuốc. Bất chợt Linh dừng nói chuyện quay ra thì
thầm với hắn.
- Thủy đang khóc anh ạ.
- Ừ em cứ nói chuyện hết với cô ấy đi rồi tý nữa nói chuyện với
anh.
Hai người con gái lại nói chuyện với nhau một lúc nữa. Hắn vẫn ngồi
nghe và đợi.
- Thôi nhé, tao cũng hiểu rồi.
……
- Ừ tao sẽ nói lại với anh Q.
……
- Thôi nhé, có gì gọi điện cho tao nhé. Tao hiểu. Bye mày.
……
- Anh này … chuyện của anh và Thủy có lẽ phải đợi thôi.
- Anh hiểu và sẵn sàng đợi.
- Nó nói với em, nó biết làm như thế với anh nó rất khổ tâm, nhưng
bây giờ nó bảo em bảo anh đừng liên lạc với nó nữa. Nó cần có thời
gian suy nghĩ kỹ việc này.
- Thủy có nói với em là tại sao lại như thế không.
- Nó bảo không có lý do gì cả, chỉ là bản thân nó thôi. Anh không
phải suy nghĩ gì nữa. Em sẽ nói chuyện nhiều hơn với nó và khuyên
nó. Anh cũng hiểu gia đình nó lúc này không thể tồi tệ hơn. Nó nghĩ
là đúng anh ạ.
- Em anh hiểu Thủy, anh biết cô ấy suy nghĩ về việc là gánh nặng
cho anh nhưng anh đợi được, anh sẽ đợi đến khi anh chị Thủy hết án.
Em nói với cô ấy nhé, bảo cô ấy sớm gọi lại cho anh nhé, bảo cô ấy
anh không giận đâu, anh nhớ cô ấy.
- Vâng, tối em nói với Thủy ngay, Thủy dặn thời gian này anh đừng
xuống dưới đó nữa, cô ấy rất khó xử.
- Ừ.
Tạm biệt Linh về mà lòng hắn vẫn trĩu nặng. Vẫn không biết được
điều gì xảy ra. Nhưng dù sao qua Linh hắn đã truyền được thông điệp
của hắn về với cô. Hắn hy vọng cô sớm liên lạc với hắn, để cô và
hắn lại trở về như ngày nào. Hắn đợi được và hắn nguyện sẽ đợi cô
mãi mãi.
Lại một tháng nữa trôi qua trong im lặng, hắn bây giờ cũng quyết
không gọi điện cho cô nữa. Mấy lần hắn dùng một số điện thoại khác
gọi cho cô nghe thấy tiếng cô hắn lại cúp máy. Biết nói gì bây giờ.
Thông tin của cô từ Linh cũng ít ỏi vẫn là nhưng thông tin bình
thường như cô đi làm ổn định, ông vẫn thế không thay đổi, chuyện
của bé Thu …. Còn về việc của cô và hắn thì tuyệt nhiên Linh cũng
không biết gì cả. Cô biết hắn nhờ Linh nên cũng không nói gì cho
Linh biết cái gì cả. Nhiều lần Linh cáu hỏi tại sao, cô im lặng
không trả lời và chỉ biết khóc và khóc. Mỗi lần thế Linh thuật lại
cho hắn biết và hắn rất buồn. Còn hơn 2 tháng nữa là Tết, năm nay
nhuận thêm một tháng nên Tết đến lâu, thời gian càng gần đến Tết
hắn càng sốt ruột, bây giờ sự kiên nhẫn của hắn cũng hết, hắn có lẽ
phải về gặp cô chứ nếu không sang năm cô và hắn không thể cưới
được. Mà các cụ nói cưới vợ cưới liền tay. Hắn tâm sự với mấy đứa
bạn thân chúng đều khuyên hắn làm gì thì làm đi chứ để đêm dài lắm
mộng. Hắn quyết, cuối tuần này về thăm cô và làm cho ra nhẽ. Không
thể thế được, cô không đồng ý hắn cũng bắt cô phải đồng ý. Hắn rất
quyết tâm.
- Trung này, sáng mai tao về Hải Phòng giải quyết công việc riêng.
Có thể tao đi cả tuần mới về. Mọi công việc ở cơ quan mày chủ động
giải quyết. Có gì thì gọi điện cho tao. Ai hỏi tao đi đâu mày cứ
bảo tao đi công tác nhé.
- Rồi, ông cứ đi đi. Mọi việc tôi lo.
- Nhà cửa nhớ trông cẩn thận nhé.
- Có việc gì mà đi lâu vậy.
- Có khi về lần này tao phải ép Thủy cưới đây. Tao không chịu được
cảnh này nữa rồi. Bằng mọi giá tao sẽ làm.
- Mày đã nói với bố mẹ chưa.
- Chưa nhưng việc này đã thống nhất từ đầu năm. Vấn đề bây giờ là ở
Thủy, mày biết bố mẹ tao rồi sẽ đồng ý thôi.
- Tùy mày, chúc mày sớm có vợ. Tao cũng chuẩn bị chuyển nhà là vừa
nhỉ.
Hắn vỗ vai bạn. Cả hai đều cười. Sao tự nhiên hắn thấy vui thế chứ.
Hắn vui cứ như là cô đồng ý cưới rồi.
Tối, sau khi ăn xong hắn tắm rửa và lên nhà gấp quần áo vào va li
để chuẩn bị về nhà cô. Hắn quyết tâm lần này hắn sẽ về làm mọi cách
bắt cô đồng ý. Còn đang mơ mộng về ý tưởng của mình điện thoại
rung, hắn nhìn vào số. Không tin vào mắt mình cô gọi cho hắn. Hắn
mải móng nghe.
- A lô em à.
- Anh … anh còn giận em không.
- Không không anh không giận em.
Và cô khóc. Cô khóc nhẹ trên máy.
- Em làm sao vậy, anh … anh … đang gấp quần áo mai về với em.
- Em không sao, nghe anh nói em khóc thôi.
- Em đang ở quê à, mai anh về nhé.
- Em mai định lên với anh đây. Em gọi điện báo cho anh biết, mai
anh đón em nhé. Em đi sớm chắc 8h sáng là em lên đến Gia Lâm.
- Ừ anh sẽ đón đúng giờ, em lên có việc gì vậy.
- Em lên chơi với anh, không có việc gì cả.
- Vậy còn bố và cái Thu
- Em nhờ chú Hoan rồi, cái Thu gửi sang dì nó mấy hôm.
- Ừ vậy thì tốt quá em lên đây anh có việc cần bàn với em
luôn.
- Có gì thì để mai nói chuyện nhé. Thôi em tắt máy đây.
- Ừ không nói chuyện được lúc nữa à.
- Thôi em còn đưa cái Thu sang nhà dì nó. Thôi anh nhé.
- Vậy cũng được mai anh sẽ đón em đúng giờ.
Một buổi tối đầy những trăn trở của hắn, vui có hắn vui lắm, buồn
hình như cũng có và cả những câu hỏi đặt ra. Rồi cả những kế hoạch
cưới xin hắn sẽ bàn với cô. Hắn không ngủ được hắn lên nhà ngồi và
nhớ cô. Hắn cảm thấy cô đơn kinh khủng. Hắn thèm cô bên cạnh lúc
này hơn bao giờ hết. Khi cô nói mai cô lên với hắn hắn bâng khuâng
lạ thường. Một cảm giác mà hắn có lần đầu tiên hắn có trong đời.
Hắn cảm thấy hồi hộp, những kỷ niệm vui buồn tràn về trong hắn lướt
qua như làn gió nhẹ. Đến bây giờ ngồi đây hắn cũng không định nghĩa
nổi cảm giác của hắn bấy giờ.