Đến hơn 9h sáng, hắn và cô trả phòng và trở về Hà Nội, kết thúc
buổi dã ngoại đầy thú vị và lãng mạng của mình. Hắn cảm thấy mình
đầy sinh lực và tràn trề quyết tâm lao vào công việc tiếp theo. Hắn
cảm ơn cô vì điều đó. Cô luôn cho hắn những giây phút thanh thản
đến lạ thường.
Công việc của hắn ngày một thuận lợi. Bố Hoàng lại ký tiếp cho hắn
2 hợp đồng lớn hơn. Ngoài ra thầy hướng dẫn cũng ký với hắn một số
công việc. Công ty của hắn rất bận rộn. Ngoài công việc sản xuất ra
việc quản lý điều hành, thuế má cũng làm hắn mất rất nhiều thời
gian. Cái gì hắn cũng phải học, bởi hắn hầu như không có kinh
nghiệm gì cả. Ban ngày hắn làm việc, tối đến hắn lại đi tìm những
người thân quen của hắn đã và đang làm công ty để hỏi và tìm hiểu
thêm. Thời gian dành cho cô cũng không nhiều. May cho hắn hắn ăn
bữa cơm buổi chiều ở nhà cô nên cũng chỉ gặp nhau được trong thời
gian đó. Nếu hôm nào cô không bận hoặc không mệt thì đi cùng hắn
hoặc sang nhà hắn phụ hắn. Công việc của hắn càng nhiều thì thời
gian hắn dành cho cô càng ít. Cô biết và cũng hết sức chia sẻ với
hắn. Nhưng hắn ham làm việc quá nhiều khi cô dỗi.
- Anh à, anh làm việc nhiều quá, còn phải giữ dìn sức khỏe chứ. Ốm
ra đấy thì làm cũng không bõ.
- Anh biết nhưng bây giờ anh không làm thì không kịp tiến độ, mà
anh em người ta làm mình nghỉ sao được.
- Vậy anh nhận ít việc đi đừng cố.
- Không được em ạ, vừa mới thành lập ra mà có nhiều việc là may
rồi. Các công ty khác không có việc mới chết.
- Tùy anh em không nói nữa. Cô dỗi.
- Dỗi à.
- Không.
- Thôi mà, cuối tuần này là xong anh đền.
- Kệ anh em không cần, anh yêu cái em công ty quá cơ.
- Thôi mà, vậy hôm nay đi chơi nhé
Cô nhìn hắn gật đầu đồng ý. Hắn biết cô muốn hắn nghỉ ngơi, cô lo
cho hắn. Hắn làm việc như không có thời gian gì cả. Nhìn hắn mấy
nay nhợt nhạt người cô thương lắm. Cô dỗi một phần vì hắn ít quan
tâm đến cô hơn nhưng phần lớn là cô muốn hắn nghỉ.
- Anh đưa em đi đâu bây giờ.
- Đi xem phim đi. Lâu lắm rồi mình không đi xem phim.
- Vâng, anh đợi em thay quần áo nhé.
- Ừ nhanh lên, anh gọi cho Trung bảo tối nay nghỉ.
Vậy là cô và hắn quyết định đi xem phim. Từ hôm đó cô quy định với
hắn một tuần hắn phải nghỉ 3 tối. Một tối đưa cô đi chơi và hai tối
nghỉ ngơi. Hắn chỉ cười và đồng ý.
Bây giờ nhà trọ chỉ còn Linh và cô ở. Nguyệt do bố mẹ bắt về Hải
Phòng làm việc nên cô chia tay hai bạn về quê. Vậy là bình thường
Linh và cô hay ngủ chung, nhưng bây giờ thì mỗi cô một phòng. Vì
tối đến hai nàng thường nhắn tin cho người yêu nên cần không gian
riêng. Người yêu Linh thì rất ít khi đến nhà. Hai đứa thường hẹn
nhau ở ngoài và đi chơi. Hắn cũng chỉ gặp anh ta mấy lần. Anh ta
cũng không phải là người dễ bắt chuyện và có khoảng cách. Còn Trung
hắn bảo cậu về ở nhà với hắn để giảm bớt chi phí. Dĩ nhiên cậu đồng
ý ngay vì người yêu của Trung là đế chế. Cứ không có việc gì là hắn
ngồi chơi trò này. Hắn đánh thì cũng khá thôi nhưng rất ham chơi.
Ngày nào mà hắn không làm vài trận thì thấy bức bách khó chịu.
Trung và nhân viên trong cơ quan thì đặt cơm ở quán quen gần công
ty. Còn hắn chỉ ăn trưa ở đó vì tầng 1 bây giờ chưng dụng để làm
công ty nên việc nấu nướng rất bất tiện. Tối đến thì hắn về nhà cô
ăn với cô. Hôm nào phải làm tối hắn ngủ ở nhà còn lại thì hắn ngủ
bên nhà cô. Thời gian cứ thế trôi qua, công việc thì lặp đi lặp lại
hàng ngày như lập trình. Thỉnh thoảng hắn đi công tác vài ngày, khi
quay về lại như vậy.
Sau 6 tháng, thì công ty của hắn bắt đầu bộc lộ những điểm yếu cố
hữu. Thứ nhất là trình độ quản lý kém, thiếu chuyên nghiệp của hắn.
Thứ hai là trình độ nhân sự không đồng đều và đặc biệt vốn của hắn
đã cạn. Công việc hầu như đổ dồn lên hắn và Trung. Hắn phải cố gắng
rất nhiều. Ngoài ra hắn lại còn phải dành thời gian đi học cao học
nên quỹ thời gian của hắn càng ít. Những nỗi lo luôn thương trực
làm cho hắn già đi trông thấy. Nhưng may mắn cho hắn là hắn luôn có
cô bên cạnh giúp cho hắn thanh thản đi nhiều. Hắt bắt đầu mệt mỏi.
Hắn ngại đi chơi. Cô biết và rất thương hắn. Những tối đó hắn và cô
thường nằm bên nhau tâm sự thủ thỉ.
- Anh mệt mỏi quá em ạ. Mọi việc cứ đổ dồn lên hết anh và
Trung.
- Vâng nhìn anh mấy nay đầu bù tóc rối là em biết rồi, nhưng cứ
phải cố lên anh ạ. Chả nhẽ bây giờ bỏ người ta cười cho.
- Không anh mệt nên kêu với em thôi chứ làm sao bỏ được. Nhưng có
lẽ anh phải nghĩ cách khác chứ cứ như thế này thì kiệt sức
mất.
- Vậy anh thuê thêm người đi.
- Thuê thêm thì không khó nhưng mà họ nợ nhiều quá không thanh
toán. Anh thuê thêm lấy đâu tiền trả tiên lương.
- Ừ cũng phải.
- Vậy nên anh phải cố. Cuối tuần này mà không có khoản tiền nào về
là mệt lắm đây. Chắc phải sang nhờ chú Tuấn vay vốn hộ chứ không
nguy mất.
- Hay anh gọi về cho bố mượn thêm tiền.
- Bố mới gửi cho anh thêm hơn 50 triệu rồi. Nhưng cũng chỉ được nửa
tháng lại hết. Mệt quá em ạ.
- Em thương anh lắm mà chả giúp gì được cho anh.
- Em cứ ở bên anh những lúc thế này là anh vui rồi. Việc đâu có đó.
Mấy đại ca cũng cảnh báo anh giai đoạn khó khăn này rồi. Thôi cố em
ạ. Nếu làm dễ thì thiên hạ người ta làm hết rồi đâu đến lượt
mình.
- Vâng, vạn sự khởi đầu nan. Anh cố lên anh nhé.
Cũng may cho hắn, cuối tuần có một khoản tiền về thế là hắn có tiền
ứng lương cho anh em, trả tiền linh tinh. Hắn cảm thấy thư thái
hẳn. Hắn nghĩ hôm nay phải đưa nàng đi chơi xả tress.
Trời đã chuyển sang đông, bầu trời lúc nào cũng u ám. Mới 5h chiều
đã tối tối. Hắn vội vàng đi tắm rửa để sang cô. Chiều hắn đã gọi
cho cô để thông báo tối cô nấu cơm sớm ăn xong đi chơi. Cô vui lắm.
Tắm xong, ăn mặc chỉnh tề hắn xuống nhà. Bỗng nhiên gió thổi vù vù,
bụi bay mù mịt. Và ngay như lập tức từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống,
đầu tiên thưa, dần sau đó thì một cơn mưa rào to ập đến. Mưa trái
mùa, hắn tự nhủ. Sao mưa đúng hôm nay, đúng hôm hắn đang dự định
đưa cô đi chơi. Hắn cảm thấy rất bực mình với thời tiết. Hắn đành
phải ngồi nhà đợi cho cơn mưa qua thì mới sang bên cô. Trời ngày
càng mưa to, sấm chớp ầm ì. Thật là lạ mùa đông rồi lại có mưa rào.
Còn đang nghĩ ngợi lung tung thì tiếng điện thoại di động của hắn
kêu ầm ỹ. Móc ra xem ai gọi thì ra là cô.
- A lô, em à. Đang đinh sang em thì trời mưa to quá.
Hắn nghe nhưng rất khó nghe vì tiếng mưa to quá. Alô mãi hắn mới
nghe rõ tiêng. Đầu bên kia cô đang khóc nức nở nói không thành lời.
Hắn hoảng, có chuyện gì vậy mà cô khóc. Hắn vội vàng trấn an
cô.
- Thủy, làm sao em khóc. Vẫn không nghe thấy tiếng cô trả
lời.
- Em đang ở đâu, em bị sao vậy. Hắn cuống quýt hỏi cô.
- Em … đang … ở … nhà. Anh sang … đây … với …em
- Có chuyện gì vậy. Đợi anh nhé anh sang ngay đây.
- Anh sang ngay nhé… nhanh lên … anh nhé
Không thèm mặc áo mưa. Hắn dắt xe ra cổng vội vàng khóa cửa và lên
xe chạy thẳng sang nhà cô. Mưa vẫn to, hắn đi nhanh từng hạt mưa
quất vào mặt hắn rát buốt. Trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ về cô.
Hắn không biết cô bị làm sao mà lại khóc nức nở như vậy. Mới chiều
còn gọi điện thoại nhắn tin cho nhau đấy âu yếm. Cô còn hẹn hắn tối
nay quậy tưng bừng. Về đến nhà cô lại nhắn tin gọi hắn đến ăn cơm
sớm cơ mà. Mọi chuyện làm hắn cứ rối tung cả lên.
Vứt ngay xe ở cổng, hắn vội vã lao vào nhà. Cô ngồi đó mặt xanh như
tầu là chuối, mặt đẫm lệ, con mắt vô hồn nhìn về xa xăm. Vừa nhìn
thấy hắn cô vội vàng đứng dậy lao vào hắn ôm chặt hắn khóc oà
lên.
- Anh ơi phải làm sao bây giờ. Anh Thắng vừa gọi điện cho em.
- Sao có việc gì, ở nhà có chuyện à, hay bố làm sao.
- Không bố không làm sao, anh Thắng bỏ trốn rồi.
- Bây giờ em phải bình tĩnh nói từng chuyện một cho anh nghe.
- Em …. sợ lắm…. bây giờ anh đưa em về nhà đi.
- Em cứ bình tĩnh kể cho anh, anh phải hiểu mới có thể giúp được
cho em.
- Vâng cô vẫn nức nở.
- Em đợi anh chút nhé, thôi đừng khóc nữa để anh ra cho xe vào
nhé.
- Dạ.
Hắn ra cho xe vào nhà và chạy vào nhà vệ sinh lấy cái khăn lau qua
người. Hắn bây giờ ướt như chuột lột.
- Rồi em từ từ kể cho anh xem chuyện là như thế nào.
- Vâng.
Cô bắt đầu kể cho hắn từng chuyện một. Anh Thắng anh trai cô và vợ
buôn bán ở chợ là phụ. Công việc chính của anh là cho vay nặng lãi.
Bây giờ cô nói hắn mới biết. Anh chị cũng không có nhiều tiền nên
thường vay lại của các tiểu thương khác trong chợ với lãi xuất thấp
hơn cho người cần vay với lãi xuất cao hơn và ăn chênh lệch lãi
xuất. Mọi chuyện làm ăn của anh trong thời gian qua rất bình
thường. Tuy nhiên cách đây 3 tháng anh có một người bạn từ Đông Âu
về đầu tư tại Hải Phòng. Người này xây dựng một nhà máy ở Hải Phòng
và cần nhiều vốn. Anh Thắng cũng là một trong số những người cho
anh này vay. Do khối lượng tiền cần vay nhiều mà lãi xuất thì rất
hấp dẫn bởi anh này hứa dự án của anh đã được ngân hàng chấp thuận
chờ giải ngân. Trong một vài tháng vẫn cần tiền nên anh huy động
nóng cả chục tỷ. Anh Thắng thực ra vừa tin bạn và cũng đã xem mọi
giấy tờ anh này có rồi nên mới dám cho vay. Anh đi huy động các
tiểu thương ở chợ được hơn 4 tỷ đồng. Cộng với mấy trăm triệu của
anh đưa cho anh bạn này vay hết. Thế nhưng cách đây 3 tuần anh bạn
này đã bỏ trốn sang nước ngoài mất tích. Sau khi tìm hiểu kỹ quả
thật anh ta có đầu tư ở Việt Nam nhưng chỉ là vỏ bọc. Tiền vay của
mọi người anh ta đi Đồ Sơn đánh bạc và nướng hết toàn bộ ở đó. Vụ
việc vỡ lở ra vào chiều nay. Mọi người tìm anh chị đòi tiền. Không
có khả năng trả nợ, anh gọi điện cho cô báo tin nhờ trông hộ cháu
và bố. Còn anh chị phải bỏ trốn vì không còn cách nào khác. Nếu ở
lại họ sẽ thuê xã hội đen xử anh chị mất. Kể xong cô lại khóc nức
nở. Cô gục vào vai hắn. Lúc này hắn cũng rất bối rối vì tình huống
này hắn cũng không có phương án gì giúp cô. Số tiền quá lớn. Hắn
chỉ biết vỗ về cô.
- Thôi em ạ, sáng mai mình vế từ sớm em nhé. Bây giờ tối rồi không
có xe mà về lúc này cũng không giải quyết được gì cả.
Cô vẫn khóc, không nói gì cả. Nhìn cô lúc này hắn thương cô
quá.
- Em đã gọi điện về cho bố chưa.
- Em … gọi … rồi … nhưng bố… không … nhấc … máy. Cô vừa gật đầu vừa
trả lời cho hắn.
- Vậy em không biết thêm thông tin gì nữa à. Anh Thắng có nói anh
đi đâu không.
- Không …. Anh chỉ bảo anh đi xa thôi.
- Thế thì lo quá, không biết ở nhà bố đối phó thế nào.
Cô lại khóc to. Lúc này thì Linh mới về. Nhìn thấy cô khóc Linh còn
chưa hiểu. Linh hỏi và hắn nói sơ sơ cho cô câu chuyện.
- Thuỷ này thôi đừng khóc, khóc cũng không giải quyết được gì đâu.
Mà anh Q đi thay quần áo đi không cảm lạnh bây giờ. Hai người này
hay thật, khóc lóc chẳng để ý gì cả.
- Anh … đi … thay … quần áo đi. Cô nghẹn ngào nhìn hắn.
- Ừ, bộ quần áo của anh em giặt rồi chứ.
- Vâng, em để trong tủ.
- Thôi đừng khóc nữa, mai anh đưa em về từ sớm.
Ăn cơm xong, hắn yêu cầu cô đi tắm. Cô đã ngừng khóc nhưng mắt vẫn
còn đỏ hoe. Tối đó hắn ở lại nhà cô, hắn lo cho cô. Gọi điện về dặn
Trung các việc để hôm sau hắn về Hải Phòng.
Sáng sớm sau hắn và cô phóng về Hải Phòng từ sớm. Về đến nhà mới có
7h. Đến nhà chưa kịp dừng hẳn xe, cô đã lao ngay vào nhà. Cổng mở,
cửa mở, hắn vội vàng dựng xe lao ngay vào nhà. Cô và hắn xững người
nhìn thấy bố cô đang ngồi trên giường, cháu gái thì ngủ gục trong
lòng ông. Ông hình như cả tối qua không ngủ. Quan sát nhà, bây giờ
hắn mới thấy, nhà cửa tan nát. Đồ đạc không còn cái gì. Tivi, tủ
lạnh, xe, … đến cả cái bếp cũng không còn. Bát đũa cốc chén vất
lung tung mảnh vỡ đầy nhà. Thật là kinh khủng. Cô chạy ngay ôm chầm
lấy bố khóc nấc lên.
- Bố ơi bố có sao không, sao nhà cửa lại thế này.
- Con về rồi đấy à. Tối hôm qua người ta đến siết nợ lấy hết mọi
thứ đi rồi.
- Cháu chào bác. Hắn nhỏ nhẹ chào ông.
- Q à, cháu về với Thuỷ à.
- Dạ vâng.
- Bố ơi thế hai anh chị đi không nói gì với bố sao.
- Nó chỉ tạt về qua nhà nói nó bị lừa bây giờ phải bỏ trốn. Nó bảo
tao chăm con Thu rồi đi luôn.
- Bố đã ăn uống gì chưa. Thế bây giờ phải làm sao hả bố.
- Nuốt làm sao được mà ăn hả con. Con cái bảo bao lần làm ăn lương
thiện, cứ lúc nào cũng nghĩ đến tiền rồi bây giờ mới khổ.
Nói đến đây ông mới nghẹn ngào. Hắn lúng túng và đến gần ông.
- Anh bị lừa chứ có phải muốn thế đâu.
- Nó là con bác, bác lạ gì tính nó, lại thêm con Hằng vợ nó nữa.
Chúng nó chỉ quý trọng đồng tiền. Nó đã từng nhiều lần xiết nợ
người ta rồi. Bây giờ thì quả báo cháu ạ. Chúng nó chỉ làm khổ mọi
người thôi.
Cả ba người lặng lẽ không nói gì. Hắn đứng dậy lấy cái chổi dọn dẹp
lại nhà cửa. Cô cũng vậy đi thu dọn bãi chiến trường cùng hắn. Cô
tìm mãi cuối cùng cũng có cái bát ô tô còn lành. Cô đi ra ngoài mua
thức ăn về cho bố và Thu. Cháu gái cô hình như cũng mới ngủ nên nó
bê bết không biết gì. Tội nghiệp con bé còn nhỏ mà đã chứng kiến
cảnh này. Cô đem bát bún về ép mãi bố cô mới ăn được một nửa. Còn
một nửa ông không nuốt nổi. Trông ông thật sự tiều tuỵ.
Đến hơn tám rưỡi sáng thì một đoàn gồm chính quyền và công an gần
chục người đến nhà cô. Họ đến làm việc và thông báo nhiều người dân
kiện anh chị cô lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Họ đến lấy lời khai của
cô và ông. Thực ra họ chỉ muốn hỏi xem vợ chồng anh chị hiện ở đâu.
Bố cô và cô cũng không biết nên không thể trả lời được. Gần hai
tiếng họ mới kết thúc công việc và yêu cầu bố cô ký vào biên bản.
Khi đoàn về một lúc thì đoàn cơ quan bố cô cũng đến. Họ nghe tin và
qua thăm ông. Ông cám ơn mọi người và ông đề nghị cho ông nghỉ phép
vài ngày. Bây giờ ông cũng không còn đầu óc đâu làm việc. Ở cơ quan
bố cô là một người làm việc rất có trách nhiệm và được nhiều người
yêu quý. Ông chỉ có cái tội bộc trực thấy cái gì trái tai trái mắt
là có ý kiến nên lãnh đạo không thích. Nhưng họ rất nể ông. Khi xảy
ra chuyện họ cũng rất thương ông.
Nhà cũng không còn đồ đạc gì để nấu nướng. Cô lấy xe ra ngoài mua
một ít thức ăn sẵn để ăn trưa. Hắn ở nhà dọn dẹp nột đống đổ nát từ
trên nhà xuống. Phòng nào người đọi nợ cũng vào dẵm đạp lên hết.
Nhiều người quá khích còn phá hoại những đồ không có giá trị. Dọn
một lúc cơ bản hắn xuống nhà, Cô đã về đang ở trong bếp và rấm rứt
khóc.
- Em làm sao vậy, thôi đừng khóc lóc nữa. Không khí gia đình bây
giờ đã quá ảm đạm rồi. Em phải nghĩ đến bố nữa chứ.
- Em … em …. Anh ơi em tủi thân quá.
- Làm sao vậy em.
- Em ra chợ người ta xì xào, họ chỉ chỏ, họ nói nhiều lời khó nghe
lắm.
- Thôi em ạ, nhà chẳng may gặp nạn. Anh chị đâu có muốn vậy anh chị
bị họ lừa thôi em.
- Không phải hoàn toàn như anh chị ấy nói đâu. Bị lừa là một phần
mà anh chị ấy hình như cũng biết, cũng định cùng bạn anh ấy trốn đi
nhưng không làm được thủ tục anh ạ.
- Nếu vậy thì gay đấy.
- Vâng em lo lắm, hình như bố cũng biết việc này.
- Em này, hay khoá cửa nhà lại, thời gian này mời bố lên Hà Nội và
đưa cả cháu Thu lên đi. Chứ ở nhà thế này thì chắc không sống
nổi.
- Anh ra nói với bố xem sao.
- Thôi để tý nữa ăn cơm rồi anh nói.
- Vâng.
- Đừng khóc nữa, trong hoàn cảnh này phải mạnh mẽ lên em nhé. Khóc
không giải quyết được việc gì mà chỉ làm mọi việc thêm rối.
- Vâng.
Cô vẫn nghẹn ngào, nhưng cô gắng không khóc theo lời khuyên của
hắn. Bữa cơm được sắp ra nhưng hình như ai cũng không thể nuốt nổi.
Bố cô vừa ăn vừa nghĩ ngợi. Ông thở dài liên tục. Cái Thu thì còn
quá bé nên không biết gì, nó chỉ hỏi bố mẹ nó đâu. Mọi người phải
nói dối bố mẹ đi Hà Nội bởi cũng chả biết nói thế nào. Cuối buổi
cơm hắn với nhỏ nhẹ trình bày.
- Bác ạ, cháu nghĩ thế này. Việc này chắc sẽ không thể đơn giản. Số
tiền quá lớn nên chắc anh chị bị khởi tố thôi. Theo cháu chỉ chiều
nay hoặc ngày mai là cùng. Sau đó là có lệnh truy nã. Bởi vậy nếu
anh chị gọi về thì mình khuyên anh chị nên ra đầu thú để giải quyết
chứ không trốn chạy được đâu ạ. Còn về phần bác và Thu thì có thể
lên Hà Nội vài ngày với chúng cháu được không. Đi cho tĩnh lặng rồi
suy nghĩ hướng giải quyết chứ ở nhà thì âm u thế này rồi lời ra
tiếng vào khó khăn lắm ạ.
- Cám ơn cháu, bác cũng nghĩ kỹ rồi. Hai đứa nó mà gọi điện về chắc
bác cũng khuyên như cháu nói. Còn việc lên Hà Nội thì không được.
Bởi bác phải ở lại đây có gì còn giải quyết. Mình không thể trốn
chạy được. Nhưng bác sẽ về quê vài ngày, ở quê vẫn còn nhà nên bác
sẽ dặn công an khu vực, tổ trưởng có gì liên lạc với bác bác lên
ngay. Quê cách đây có 4km nên thông tin cũng nhanh thôi.
- Bố lên với bọn con chứ bố ở nhà một mình con lo lắm.
- Thôi con ạ, chuyện này quá lớn vượt cả sức của bố. Bố cả đời dành
dụm cũng chả thấm tháp được bao, có cái nhà này và miếng đất vợ
chồng nó mua từ đầu năm. Thôi bán đi để khắc phục hậu quả giảm tội
cho chúng nó thôi. Âu đây cũng là bài học cho chúng nó biết để
sống, làm ăn cho lương thiện.
- Vậy bố chuyển về quê ở à. Bố đi làm thì sao, ngày nào cũng 5 cây
số còn giữ dìn sức khoẻ nữa chứ.
- Bố còn hai năm nữa là về hưu rồi. Thôi chắc bố về sớm. Bố sẽ đề
xuất với ban lãnh đạo cho bố nộp bảo hiểm rồi nghỉ sớm con ạ. Chứ
đi làm thì cũng không còn mặt mũi nào nữa. Bố về quê ở để gần gũi
anh em xóm làng và cũng tiện chăm con Thu luôn. Cho nó tránh xa thị
phi này chứ nó còn bé quá. Chỉ khổ mỗi nó thôi.
- Ông bà ngoại nó có ý kiến gì không.
- Con chắc không biết, ông bà ngoại nó cũng dính vào việc này. Mà
mọi chuyện cũng do bà ngoại nó ra cả. Không dám trách gì ông bà ấy
nhưng nhà bên họ lúc nào cũng thế chỉ tiền tiền nong nong làm cái
gì cũng mạo hiểm. Thằng Thắng nhà này thì nhiễm nặng mọi chuyện bên
đó. Hình như đám chủ nợ cũng kéo qua bên nhà ông bà ấy ngay hôm qua
rồi.
- Vậy bên ấy bây giờ sao rồi.
- Bố cũng không biết nữa. Ông bà chắc chả trốn được nhưng tán gia
bại sản hết thôi. Bố nhiều lần góp ý nhưng họ có nghe gì đâu.
- Vậy việc này phức tạp quá, còn thằng vay của anh Thắng bây giờ
sao rồi.
- Nó trồn từ đầu tuần rồi. Nó quay trở lại Tiệp thì phải. Bây giờ
biết tìm nó ở đâu mà đòi. Chỉ con nhà mình chịu tội thôi.
- Bác, thế bây giờ bác định kế hoạch cụ thể là thế nào.
- Hai đứa thì chiều nay cứ về Hà Nội đi mọi việc ở đây chúng mày
cũng không giúp được gì. Bác sẽ qua chỗ công an xem sao rồi có khi
tối bác gọi chú Hoan lên rồi sáng mai bác về quê.
- Bố cứ để bọn con ở đây xem tình hình thế nào. Về Hà Nội bây giờ
con không an tâm.
- Vâng bọn cháu sẽ ở đến ngày mai xem cụ thể mọi việc thì mới về
được. Về Hà Nội lúc này còn nóng ruột hơn. Thuỷ em đưa cho bố cái
điện thoại, lên đó anh mua cho cái khác để bố còn liên lạc. Em
hướng dẫn bố sử dụng có gì bố gọi mình còn về ngay được.
- Vâng, em làm ngay.
- Thôi không cần con ạ, bố về quê cũng chả đi đâu. Có gì cần gọi
con cứ gọi về nhà chú Hoan là được.
- Bố…
- Thôi cứ quyết định vậy đi. Hai đứa ngày mai lên Hà Nội, có chuyện
gì bố gọi điện cho, không phải lo lắng gì nhiều nữa. Anh chị mày
làm thì anh chị mày chịu không sao cả.
- Hay bố để con Thu lên trên Hà Nội con chăm cho.
- Bây giờ ngoài con ra bố chỉ còn nó để vui, con đem nó đi thì bố
làm sao.
- Dạ.
- Vậy nhé, bác cám ơn Q nhé, bây giờ hai đứa ở nhà, bố đi ra chỗ
mấy chú công an xem sao.
- Vâng, hay bố để con chở cho. Con cũng muốn đi xem sao.
- Vậy cũng được Thuỷ đi với bố. Q cháu ở nhà trông con Thu hộ bác
nhé.
- Dạ, bác cứ đi mọi việc ở nhà cháu lo.
Hai bố con lặng lẽ rời nhà. Ngồi một mình hắn mới thấy thương cô,
thương cho gia đình cô. Thực sự mẹ cô mất sớm, cô đã thiếu thốn
tình cảm nhiều. Bây giờ lại xảy ra chuyện này nữa không biết cô sẽ
thế nào. Hắn thầm nghĩ thôi chỉ còn cách an ủi động viên và luôn
bên cạnh cô chăm sóc cho cô thôi. Việc này quá lớn hắn cũng chả
giúp gì được cho cô cả. Hình như hắn đọc trong kinh thánh có một
chuyện như thế này.
Một người kia có hai con trai. Người con thứ nói với cha
rằng:
- Thưa cha, xin cho con phần tài sản con được hưởng.
Và người cha đã chia của cải cho hai con. Ít ngày sau, người con
thứ thu góp tất cả rồi trẩy đi phương xa. Ở đó anh ta sống phóng
đãng, phung phí tài sản của mình. Khi anh ta đã ăn tiêu hết sạch,
thì lại xảy ra trong vùng ấy một nạn đói khủng khiếp. Và anh ta bắt
đầu lâm cảnh túng thiếu, nên phải đi ở đợ cho một người dân trong
vùng. Người này sai anh ta ra đồng chăn heo. Anh ta ao ước lấy đậu
muồng heo ăn mà nhét cho đầy bụng, nhưng chẳng ai cho. Bấy giờ anh
ta hồi tâm và tự nhủ:
- Biết bao nhiêu người làm công cho cha ta được cơm dư gạo thừa, mà
ta ở đây lại chết đói! Thôi, ta đứng lên, đi về cùng cha và thưa
với người
- Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng
gọi là con cha nữa. Xin coi con như một người làm công cho cha
vậy.
Thế rồi anh ta đứng lên đi về cùng cha. Bấy giờ người con nói
rằng:
- Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng
gọi là con cha nữa. ..
Nhưng người cha liền bảo các đầy tớ mau đem áo đẹp nhất ra đây mặc
cho cậu, xỏ nhẫn vào ngón tay, xỏ dép vào chân cậu, rồi đi bắt con
bê đã vỗ béo làm thịt để mở tiệc ăn mừng. Và họ bắt đầu ăn mừng.
Lúc ấy người con cả của ông đang ở ngoài đồng. Khi anh ta về gần
đến nhà, nghe thấy tiếng đàn ca nhảy múa, liền gọi một người đầy tớ
ra mà hỏi xem có chuyện gì. Người ấy trả lời:
- Em cậu đã về, và cha cậu đã làm thịt con bê béo, vì gặp lại cậu
ấy mạnh khoẻ.
Người anh cả liền nổi giận và không chịu vào nhà. Nhưng cha cậu ra
năn nỉ. Cậu trả lời cha:
- Cha coi, đã bao nhiêu năm trời con hầu hạ cha, và chẳng khi nào
trái lệnh, thế mà chưa bao giờ cha cho lấy được một con dê con để
con ăn mừng với bạn bè. Còn thằng con của cha đó, sau khi đã nuốt
hết của cải của cha với bọn điếm, nay trở về, thì cha lại giết bê
béo ăn mừng!
Nhưng người cha nói với anh ta:
- Con à, lúc nào con cũng ở với cha, tất cả những gì của cha đều là
của con. Nhưng chúng ta phải ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã
chết mà nay lại sống, đã mất mà nay lại tìm thấy.
Đàn ông con trai chúng ta nhiều khi cảm nhận tình yêu của mẹ nhiều
hơn. Mẹ luôn gần gũi chăm sóc ta từ những việc nhỏ nhặt nhất. Chính
điều này chúng ta cảm nhận dường như mẹ yêu mình hơn. Còn về bố, có
thể nói gần như 100% con trai và bố khó gần nhau. Một phần là do
mỗi khi gần bố, bố đều dạy bảo những lẽ sống trên đời và còn do
cách hiểu và quan điểm của hai thế hệ khác nhau. Nhưng các bạn biết
không, nếu so về tấm lòng với con cái có lẽ người bố cũng không kém
mẹ là bao. Thậm chí còn hơn là khác. Nhưng sự quan tâm của bố chúng
ta là cái lớn, cái thiết thực hơn. Bố bao giờ cũng tịu chung với 10
điểm : Cương nghị, Khoan dung, Quảng đại, Tự lập, Đồng hành, Đón
nhận, Đòi hỏi, Chung thuỷ, Khôn ngoan và Tình thương. Khi những
phẩm chất này xen trộn lẫn nhau nó chính là tấm gương cho chúng ta
soi xét và hình thành nhân cách trong cuộc sống sau này. Không phải
ngẫu nhiên mà sau này lớn lên mọi người nhìn vào ta đều có nhận xét
ta giống bố. Đó chính là vai trò của bố trong đời ta. Định hướng
cho ta.
Anh cô đã chưa bao giờ hiểu bố và thông cảm với bố bởi anh vào đời
sớm và quá quan trọng vai trò của đồng tiền. Khi sự việc diễn ra
chỉ có ông, ông lại đứng ra để giải quyết hậu quả còn anh thì bỏ
trốn. Cả đời ông dành dụm được mấy đồng và cái nhà trong một phút
giây mạo hiểm anh nướng toàn bộ. Cái mà ông mất lớn nhất không phải
là tiền mà là danh dự với bạn bè hàng xóm, người thân và đặc biệt
là với mẹ cô nơi chín suối. Ông buồn bởi lẽ đó. Hắn hiểu và rất
thương ông. Từ sáng đến giờ mấy lần hắn nhìn thấy ông ngước lên bàn
thờ mẹ cô và nước mắt chảy dài. Ông thực sự là người cha tốt, chỉ
có anh Thắng chưa bao giờ hiểu và nghe những lời dạy bảo của
ông.
Hai bố con đi một lúc rồi thấy trở về và khá buồn bã. Chắc các chú
công an đã cho hai người biết điều gì rồi nên hai người mới buồn
như vậy.
- Cháu chào bác, người ta nói thế nào về anh Thắng ạ.
- Đúng như cháu nói, người ta đã có quyết định khởi tố và truy nã
nó rồi.
- Họ đã biết anh ở đâu chưa.
- Họ cũng chưa biết và đang tủa ra mấy hướng để tìm. Bác đến họ yêu
cầu cung cấp thêm thông tin cho họ và khuyên bác nên bảo anh ra đầu
thú để hưởng lượng khoan hồng.
- Vậy bác đã làm việc với họ rồi.
- Ừ có gì thì nói hết ra, thà để các anh ấy bắt nó còn an toàn, chứ
để xã hội nó xử thì có khi chúng nó đánh cho chết.
- Anh thôi để bố nghỉ ngơi nhé.
- Ừ vậy bác vào nghỉ đi, từ hôm qua đến giờ bác đã ngủ đâu. Bác đi
ngủ cho lại sức.
- Thôi hai đứa ở đây tao lên nhà. Sáng mai chúng mày cứ về Hà Nội
còn công việc, việc ở dưới này có gì tao gọi điện cho.
Một tuần, hai tuần trôi qua là khoảng thời gian kinh khủng của cô.
Hắn biết bởi trong khi ngủ nhiều khi cô giật mình. Cô tỉnh dậy giữa
đêm khuya và lại ngồi bó gối nghĩ ngợi. Hắn thương lắm chỉ biết
khuyên cô, an ủi cô. Ngày nào cô cũng gọi điện về cho bố xem xét
tình hình. Chuyện xảy ra làm cho cô gầy đi nhiều và ít nói hẳn ra.
Anh chị cô vẫn bặt vô âm tín. Đến cả việc gọi điện về hỏi thăm tình
hình con gái họ cũng không dám gọi.
- Em này bố mẹ gọi điện hôm nay lên Hà Nội thăm anh em mình và thăm
công ty.
- Dạ.
- Việc của anh Thắng có nên nói cho bố mẹ biết không.
- Việc này tuỳ anh, nhưng thôi anh ạ cứ nói đi đằng nào bố mẹ cũng
biết.
- Ừ anh cũng nghĩ vậy. Nhưng bố mẹ lên lần này có ý sẽ xuống thăm
bố em đấy.
- Vậy thì phải nói rõ tất cả cho bố mẹ biết anh ạ.
- Ừ, chắc việc cưới xin của mình không thực hiện được rồi.
Cô khóc, cô lại khóc. Hắn ôm chặt cô vào lòng và an ủi.
- Thôi em ạ, lúc này việc quan trọng là giải quyết việc của anh chị
đã. Mình đợi sau khi xong việc rồi cưới cũng không muộn.
- Anh ơi có sao không, em sợ bố mẹ biết lắm. Bố mẹ sẽ nghĩ thế
nào.
- Chắc bố mẹ anh hiểu thôi em ạ. Bố mẹ anh khác, nhưng nghĩ ngợi
thì chắc chắn là có rồi.
- Vâng.
- Nếu có gì thì đừng nghĩ ngợi là được em nhé. Quan trọng là anh
yêu em, em yêu anh thôi. Còn việc cưới thì lúc nào được mình sẽ
thực hiện.
- Vâng em nghe anh. Em khổ tâm lắm.
- Thôi được rồi. Bây giờ anh về nhà đợi bố mẹ lên. Tối nay em qua
nhé, em cầm
tiền này rồi em qua chợ mua một ít thức ăn rồi nấu nướng nhé.
- Vâng, 4h em qua.
Hắn về đến nhà thì bố mẹ đã lên. Mời bố mẹ vào nhà và hắn trình bày
mọi chuyện với ông bà. Ông bà rất suy nghĩ. Việc hắn trình bày về
hoàn cảnh của gia đình cô làm ông bà đăm chiêu rất nhiều.
- Vậy bây giờ vợ chồng anh trai con Thuỷ vẫn không có tin tức gì
à.
- Dạ vâng, hai tuần nay không có tin gì cả.
- Ông xem mình có nên đi Hải Phòng thăm bố con Thuỷ không.
- Lúc này thì không nên chút nào, thôi để dịp khác bà ạ.
- Ừ tôi cũng nghĩ vậy, con bé thì ngoan nhưng nhà nó thì tôi thấy
không ổn quá.
- Bà thì, anh nó chứ có phải nó đâu. Với lại bố mẹ nó nghe như
thằng Q nói rất tốt. Tôi nghĩ không sao đâu.
- Q này mẹ nghĩ việc cưới xin cứ từ từ đã. Con cần phải tìm hiểu kỹ
hơn nhà họ con ạ. Gia đình nhà mình từ xưa đến nay rất căn bản, con
nhớ như thế nhé.
- Vâng, nhưng bố mẹ Thuỷ rất tốt, cô ấy cũng vậy.
- Mẹ nói như thế để mày xem xét, lấy nhau ngoài cái Thuỷ ra, còn cả
gia đình nhà nó. Mày phải hiểu không chỉ lấy nó còn cả gia đình nó
nữa chứ. Mày từ xưa đến nay học hành đều tốt nên lấy vợ xem tông
lấy chồng xem giống các cụ vẫn nói thế
- Dạ, con cũng tìm hiểu kỹ rồi, chẳng qua anh bị lừa thôi mẹ ạ nên
mới ra nông nỗi này. Chứ anh Thắng cũng rất tốt.
- Anh thì cứ yêu rồi mờ cả mắt, mẹ nói không thừa đâu. Mày lấy vợ
phải làm cho gia đình mở mày mở mặt con hiểu không.
- Bà, nói thế thôi.
- Ông cứ để tôi nói, mình có mỗi nó là con trai nó lấy vợ thì gia
đình phải đàng hoàng.
- Mẹ gia đình Thuỷ rất căn bản bố kỹ sư mẹ là bác sỹ. Bản thân cô
ấy học đại học và rất ngoan. Anh cô ấy do từ nhỏ bố đi học nước
ngoài nên không ở nhà vì vậy nên mới không đi học thôi.
- Thôi được rồi, nói chuyện này sau. Mẹ nói con suy nghĩ, sau này
sướng khổ mày chịu. Tao và bố mày ở quê, về hưu thì có lương hưu
cũng chả cần mày phải nuôi.
- Mẹ…
- Bà thôi đi quá xa rồi đấy. Việc của con nó tôi tin là nó tự giải
quyết được.
- Ông thì lúc nào chả thế.
- Thôi không nói nữa, hôm nay con Thuỷ đâu.
- Dạ cô ấy 4h sẽ sang, con dặn cô ấy đi chợ rồi về đây nấu ăn với
bố mẹ luôn.
- Vậy tôi và bà tranh thủ sang thằng Tuấn đi, giờ còn sớm để cho
chúng nó nấu ăn. 5h bố mẹ về. Q đưa bố mượn chìa khoá xe máy.
- Dạ đây bố.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me Chúc bạn online vui vẻ.)Bố mẹ hắn đi được
vài phút cô đã có mặt. Hắn hơi bất ngờ. Nhìn gương mặt cô lúc này
hơi nhợt nhạt như có điều đi đó vừa diễn ra làm cô bàng hoàng
lắm.
- Em sao đến sớm vậy.
- Em đến rủ anh đi chợ cho vui.
- Em vừa đến à.
- Em đến được một lúc rồi.
- Vậy, em ....
- Vâng em nghe cả rồi.
- Em nghe rồi à.
- Vâng, có sao không anh. Mẹ có vẻ không thích à anh.
- Không sao đâu em, bố mẹ nào chả vậy. Em đừng lo nhé, em cứ cô
gắng nhé. Anh tin mẹ sẽ hiểu thôi.
- Em sợ lắm anh ơi. Sao mọi chuyện lại như vậy. Em sợ lắm.
Cô lại rưng rưng nước mắt. Mấy ngày qua cô mất không biết bao nhiêu
nước mắt rồi. Hắn không biết làm sao để trấn an cô. Người con gái
mong manh của hắn vừa mới bước chân vào ngưỡng cửa cuộc đời thì bão
tố nổi lên. Nó cứ như muốn thổi tung bay cô. Mọi thứ đẹp như hoa
như gấm với cô bây giờ sao nó lại thay đổi đến không ngờ. Gia đình
cô thì tan nát, anh và chị dâu thì không biết lưu lạc phương nào.
Bố và cháu phải về quê trốn thị phi. Bây giờ cô chỉ còn hắn là
người thân yêu nhất với mình mà chuyện tình duyên lại bắt đầu trắc
trở. Cô khóc thương cho chính bản thân mình.
- Thôi mà em, em biết mấy ngày nay anh thương em lắm không.
- Em ... biết .... nhưng em ...
- Đừng khóc nữa em nhé.
Hắn ôm cô vào lòng mà xót xa. Cô nép chặt vào lòng hắn mà rấm rứt
không ngừng. Thực sự bây giờ hắn cũng bối rối như cô. Hắn muốn khóc
lắm, hắn muốn mọi nỗi đớn đau và lo lắng của cô chuyển sang hắn.
Hắn muốn chia sẻ phần nào nỗi đau mà cô đang trải qua. Và rồi nước
mắt hắn cũng đã chảy dài trên má. Những giọt nước mắt đồng cảm với
cô.
- Mình cố vượt qua em nhé. Em mạnh mẽ lên nhé.
- Vâng, anh đừng bỏ em nhé. Bây giờ không có anh em chết mất.
- Ừ không bao giờ anh bỏ em đâu.
- Anh ơi mọi chuyện sẽ qua mau phải không.
- Ừ sẽ qua mau em ạ.
Hắn cũng chỉ biết an ủi cô vậy thôi. Chứ thực sự hắn cũng không
biết tương lai thế nào. Những gì hắn biết đến giờ cũng chưa dạy cho
hắn phải làm gì trong tình huống này. Hắn chỉ biết việc đến đâu thì
đối phó đến đó. Việc bây giờ là chia sẻ cùng cô. Sau đó là thuyết
phục mẹ hắn. Hắn chỉ nghĩ được đến vậy.
Khi nhìn thấy cô, bố mẹ hắn không ngờ cô lại như vậy. Lúc này ông
bà thực sự thương cảm cô. Sau khi hỏi han tình hình và hỏi han sức
khỏe của bố cô, mẹ hắn đã động viên cô rất nhiều. Điều này thực sự
ngoài ý nghĩ của hắn.
- Thôi cháu đừng buồn. Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Bây
giờ chủ yếu là bình tĩnh nhé. Không được nghĩ ngợi nhiều phải giữ
dìn sức khỏe.
- Dạ vâng cháu cám ơn bác.
- Lúc nào gọi điện cho bố thì cho bác gửi lời hỏi thăm nhé.
- Dạ.
- Hai đứa yêu nhau bác biết và bác cũng ủng hộ. Bác định đợt này
lên đây sẽ xuống nhà cháu thăm nhà. Nhưng có việc như vậy nên có
khi để khi khác. Cháu về nói với bố như thế nhé. Bố hắn lên
tiếng.
- Dạ vâng.
- Mai bố mẹ về tình hình nhà Thủy thế nào Q gọi về nhà cho bố mẹ.
Con ở trên này bớt chút thời gian gần gũi em nó. Trong lúc này chỉ
tình cảm là quý nhất thôi.
- Dạ vâng, con nghe lời bố mẹ.
- Thủy cố gắng ăn uống bác thấy cháu gầy đi nhiều rồi.
- Dạ cháu cám ơn bác. Cô lí nhí.
Những lời động viên chân thành của bố mẹ hắn làm cô vui lên nhiều.
Khi nghe câu chuyện của bố mẹ hắn cô lo lắm, nhưng giờ cô tâm trạng
của cô không con lo lắng như trước nữa. Cô liếc nhìn hắn thấy hắn
cũng vui. Khi hắn đưa cô trở về hắn đề nghị.
- Hôm nay đi chơi một chút em nhé. Mấy tuần nay em buồn nhiều rồi.
Đi chơi một chút cho em vui hơn nhé.
- Vâng, tùy anh.
- Mình chỉ đi trên đường lòng vòng thôi.
- Vâng.
- Em có thích ăn thịt bò khô hay hạt dẻ không anh dẫn đi mua.
- Vâng, anh mua cho em hạt dẻ đi. Trời lạnh ăn hạt dẻ cho ấm.
- Ừ anh em mình lên Tô Tịch nhé.
- Dạ.
Cũng phải đến nửa tháng rồi hắn mới thấy ấm áp hơn. Cô ôm chặt hắn
vào lòng. Cô ôm như sợ rằng hắn tan biến. Hắn đưa cô đi loanh quanh
trên đường và nói chuyện với cô để cho cô vui hơn. Cuối cùng hắn
cũng đưa cô về nhà. Một nụ hôn chia tay nhẹ và một nụ cười nhẹ sau
gần nửa tháng trời của cô làm cho hắn an lòng hơn.
- Em ngủ ngon nhé. Tối nay không được thức khuya nhe.
- Vâng. Anh về nhé. Sáng mai sang đón em sớm.
- Ừ, bye em.
- Bye anh yêu.
Lại một tuần nữa trôi qua trong sự im lặng đáng sợ. Đã gần đến Tết
rồi mà tin tức về anh chị của cô vẫn không thấy. Ở quê, có rất
nhiều tin đồn nào là có người bảo nhìn thấy anh chị cô trong trại
tỵ nạn Hông Kông, có người thì lại bảo anh gọi điện về theo số điện
thoại anh đang ở CH Séc, có những tin đồn ác ý hơn bảo đám hộ bị
mất tiền thuê xã hội đen xử anh chị rồi. Những tin tức đó làm cho
cô rất lo lắng bối rối. Công việc của hắn thì nhiều, nhưng hắn vẫn
phải cố gắng dành thời gian cho cô. Bây giờ hắn không cho cô tự đi
làm mà sáng hắn chở cô đi, tối hắn đón cô về. Nếu hắn bận cô đi xe
buýt về. Nhìn cô trầm tư ít nói mà hắn không làm sao được. Nụ cười
ngày nào luôn mang đến cho hắn niềm vui và cảm giác ấm áp đã mất
hẳn mấy tuần qua.
Bây giờ cứ buổi chiều là hắn ở bên nhà cô. Hôm nay cũng vậy, xong
việc là hắn vội vàng sang nhà cô. Vào đến nhà nhìn cô ngồi bó gối
và nước mắt lã chã.
- Sao vậy em, lại có chuyện gì à. Anh đã bảo thôi đừng khóc nữa
mà.
- Anh ơi, bố vừa gọi điện lên báo tin.
- Có tin của anh chị rồi à.
- Vâng, công an đã bắt được anh chị rồi.
- Ở đâu em.
- Anh chị trốn ra Móng Cái định vượt biên sang Trung Quốc. Nhưng
không thực hiện được. Chui lủi mãi thấy khổ nên đã ra đầu thú hôm
kia. Hôm qua công an đã đưa về Hải Phòng rồi.
- Ừ, vậy còn tốt hơn thời gian qua em ạ. Anh chị phạm tội sẽ không
tránh được đâu. Thế bố bảo tình hình thế nào.
- Bố bảo đã nhìn thấy 2 người rồi. Gầy gò ốm yếu lắm. Chị Hằng thì
đang ốm nặng, hình như bị viêm phổi.
- Vậy bây giờ thì thế nào.
- Bố đã bán cả đất và nhà rồi. Những người nợ ít bố đã trả vợi rồi
nên họ đã rút đơn, chỉ còn hơn chục nhà nợ nhiều không thể trả nổi
và họ kiên quyết cho anh vào tù.
- Thôi em ạ, cũng trả trách được họ.
- Vâng, mai anh về quê với em nhé.
- Ừ mai anh đưa em về quê.
Đưa cô về quê, rồi hắn lại quay lại Hà Nội ngay. Chỉ còn vài tuần
nữa là Tết nên hắn rất bận. Cô hiểu nhưng phải ở lại lên sau.
Hôm nay đã là 28 tết, hắn đưa cô về quê. Về đến nhà thấy cảnh nhà
tiêu điều quá. Trong nhà hầu như không có không khí Tết. Bố cô đang
ngồi uống trà trầm lặng một mình. Bé Thu thơ thẩn chơi trên giường.
Nhìn thấy cô nó ào ra đón vui cười.
- Cháu chào bác.
- Con chào bố.
- Q, Thuỷ đã về rồi à.
- Dạ, bác có khoẻ không.
- Mấy nay bác cũng mệt mệt.
- Thuỷ em lấy quần áo cho Thu mặc thử đi.
- Vâng, Thu ra đây cô mặc quần áo mới cho.
Con bé lũn cũn theo cô, nó vui lắm. Ngoài quần áo hắn mua cho bé
mấy món đồ chơi. Tội nghiệp mới còn bé tý mà đã phải xa bố mẹ. Mà
con bé cũng ngoan không khóc lóc gì cả. Chỉ thỉnh thoảng lại hỏi bố
mẹ đâu. Mọi người lại nói dối bố mẹ đi công tác. Nó hỏi mãi cũng
chán bây giờ không hỏi nữa.
- Ngồi uống nước đi cháu.
- Dạ vâng cho cháu xin.
- Năm nay công ty làm ăn có được không.
- Dạ mới thành lập nên cũng tạm tạm thôi bác ạ.
- Ừ cố lên cháu nhé. Thanh niên chúng mày có học có hành có
khác.
- Cũng vất vả lắm bác ạ.
- Ở đây tối nay mai hãng về chứ.
- Dạ vâng sáng mai cháu về Ninh Bình.
- Cháu đã nói với bố mẹ chưa.
- Dạ cháu nói rồi. Bố mẹ cháu gửi lời hỏi thăm bác.
- Bác cám ơn, khi nào gặp bố mẹ chuyển lời cho bác nhé.
- Vâng.
- Tình hình là tháng tư là anh chị xử ạ.
- Ừ, thôi cũng hai năm rõ mười rồi cháu ạ. Đó là một bài học cho vợ
chồng nó.
- Vâng.
- Bố ơi, anh Q mua cho bố bộ quần áo mặc tết này. Bố thử đi.
- Chúng mày chỉ vẽ phải tiết kệm tao quần áo còn nhiều.
- Tết bác mặc bộ quần áo mới cho vui. Nắm mới có niềm vui mới bác
ạ.
- Ừ cho bác xin, bác cám ơn cháu.
Bây giờ hắn mới quan sát toàn bộ trong nhà cô. Hình như bố cô mới
sửa tạm để ở. Mọi thứ trong nhà không có cái gì ngoài cái đài ông
để trên bàn để nghe tin tức và bộ ấm chén. Hắn thương quá. Mới mấy
tháng trước nhà cửa không thiếu thứ gì mà hôm nay trống trơn. Hắn
lấy túi quà chuẩn bị từ Hà Nội và mấy cuốn lịch xuân mới ra. Quà
hắn để lên bàn thờ và thắp hương cho mẹ cô. Còn lịch thì hắn kiếm
cái đinh đóng và treo lên. Xong việc hắn gọi cô.
- Em ra đây anh bảo.
- Dạ.
- Em đi với anh ra chợ huyện mua ít hoa, cây quất nhỏ về và mua ít
đồ Tết cho nhà chứ ai lại để Tết thế này.
- Vâng.
Cô nhìn hắn rơm rớm nước mắt. Cô cảm ơn hắn rất nhiều. Nhìn cảnh
nhà là cô đã muốn khóc rồi. Nhưng cô cố gìm nước mắt vào trong
lòng. Cô cảm động lắm trước sự quan tâm của hắn.
- Thôi, lại thế rồi. Em vào đưa cái Thu đi chơi một thể.
- Vâng.
Bố cô vào nhà thử quần áo đi ra. Hắn nhìn thấy khen luôn.
- Bác mặc bộ này cũng đẹp đấy.
- Ừ cảm ơn cháu đẹp lắm.
- Không có gì đâu bác. Bác ở nhà cháu và Thuỷ đưa Thu đi chơi chợ
huyện chút bác nhé.
- Hai đứa cứ đi đi.
- Bố đặt cơm nhé, không phải làm thức ăn đâu, con ra chợ mua về làm
sau. Hôm nay bố gọi chú Hoan sang uống rượu cho vui bố nhé.
- Ừ, hai đứa cứ đi chơi đi. Việc ở nhà bố lo.
Hắn đưa cô đi chơi và mua sắm đồ. Hắn và cô mua bát đĩa cốc chén,
dụng cụ làm bếp và một chiếc nồi cơm điện. Bố cô mới chuyển về đây
ở mà chỉ có 2 ông cháu nên ông chả mua sắm gì. Nhà tềnh toàng quá
nên cô và hắn quyết đinh sắm đầy đủ cho ông. Hắn đề nghị mua cho
ông cái ti vi nữa nhưng cô không đồng ý. Sau đó là mua thức ăn, hoa
quả bánh kẹo, mấy chai rượu và một cây quất nhỏ. Hắn phải thuê thêm
một anh xe ôm mới chở hết đổ về nhà. Về đến nhà trời cũng đã gần
tối. Cô đi làm cơm, còn hắn trồng quất, bày biện bàn thờ. Nói chung
là nhà cửa tinh tươm hơn và đã có không khí Tết. Ông về nhà cùng
chú Hoan, ông rất bất ngờ và cảm động.
- Hai đứa mua gì mà nhiều thế này. Nhà chỉ có hai ông cháu dùng sao
hết.
- Bác, có một tí thôi để cho có không khí Tết bác ạ.
- Chúng mày bày vẽ quá.
- Thôi bạc ạ, nhà mình năm nay dù sao cũng gặp điều không may. Mình
mà ui sùi quá thì càng không tốt.
- Ừ nhưng lần sau đừng tốn kém nhé cháu.
- Vâng.
Tối hôm đó hắn mới nhìn thấy lại nụ cười ngày nào đầy mê đắm của
cô. Chắc cũng đến cả tháng trời nay nụ cười mới trở lại với cô. Cô
cười vì cô hạnh phúc với tình yêu mà mình đang có. Trong khó khăn
thế này tình yêu mới thực sự cần thiết, mới cảm nhận được vai trò
của tình yêu. Cô và hắn yêu nhau trong bình yên, có những sóng gió
trong quá trình yêu nhau nhưng nó chưa được thử thách thật sự. Qua
việc này tình yêu thực sự được thử thách và được thể hiện. Khi gia
đình cô lâm vào cảnh khốn cùng, chỉ có hắn bên cô luôn an ủi động
viên cô vượt qua. Nếu không có hắn có lẽ cô nghĩ quẩn mất.
Hôm sau hắn chào tạm biệt gia đình về Ninh Bình. Trước khi về hắn
gặp riêng cô.
- Em cầm lấy 10 triệu này chi tiêu trong dịp Tết.
- Không nhiều thế này em không nhận đâu. Mấy ngày nay anh đã mua
bao nhiêu thứ rồi. Anh cầm lấy để còn sau Tết lo việc của công ty.
Em không nhận được đâu.
- Em à em biết không, tiền thực sự không phải là tất cả nhưng nó
rất quan trọng đấy. Nghèo là hèn ngay đấy em ạ. Em thấy không khi
việc xảy ra có ai, có bạn bè nào giúp gia đình mình không hay họ
lánh xa hết. Chỉ còn lại anh em họ hàng ruột thịt mình thôi. Vì sao
em biết không vì không có tiền đấy em ạ. Mình thực ra chỉ còn một
lễ cưới là thành vợ chồng thôi. Sau này mọi thứ đều là của chúng ta
cả. Anh chỉ sợ em tiêu hoang không tiếc tiền chứ tiêu đúng thì sao
lại tiếc. Lương của em không đáng là bao, mà bây giờ nhà đang không
có tiền. Em cầm lấy nhé để chi tiêu dịp tết, còn vào thăm anh chị
nữa cái gì cũng cần tiền em ạ.
- Nhưng …
- Không nhưng nhung gì hết, em cầm lấy.
Cô nhìn hắn mà thực sự cảm động. Cô không ngờ người yêu mình lại
chu đáo như vậy. Không còn biết làm gì hơn là một cái ôm chặt hắn
vào lòng. Lúc này cô yêu hắn bao giờ hết. Cô yêu hắn bởi sự chân
thành của hắn, bởi cách ứng xử của hắn với gia đình cô. Cô thực sự
hạnh phúc.
- Em cám ơn nhe. Anh ơi em yêu anh lắm.
- Anh cũng yêu em. Anh chỉ muốn em hạnh phúc không khổ sở gì cả.
Nhìn em đau khổ cả tháng qua anh xót lắm. Vui lên em nhé.
- Vâng, bây giờ anh về cẩn thận nhé. Về đến nhà gọi lại cho em ngay
nhé. Đừng để em lo lắng.
- Ừ, chiều mùng 2 anh sang đây chúc Tết rồi mùng 3 anh đón em về
Ninh Bình ở đó 1 ngày mùng 4 đi Hà Nội luôn nhé.
- Vâng.
- Thôi anh về đây cho sớm, chắc bố mẹ mong rồi.
- Vâng anh về nhé, quà em gửi cho bố mẹ khi nào anh đưa nhớ gọi
điện cho em để em gặp bố mẹ nhé.
- Ừ, bỏ anh ra anh còn về.
- Cho em ôm người yêu em thêm mấy phút nữa, anh về bây giờ em nhớ
anh lắm.
Hắn ôm chặt cô vào lòng và hôn nhẹ lên mái tóc cô. Rồi cũng không
thể lâu được hơn hắn chia tay cô và ra về. Dù sao cô bây giờ cũng
vui hơn rồi. Chỉ cần thế là hắn đã vui biết chừng nào.
Một cái Tết trôi qua trong sự vui mừng của bố mẹ hắn. Hắn đã có
thành quả đầu tiên, ngay từ nhà cô về hắn gửi bố mẹ hắn gần 100
triệu. Nhưng bố mẹ không nhận bảo hắn cứ để đó dùng cho công ty. Bố
mẹ hắn vui vì những việc hắn làm có hiệu quả và bố mẹ hắn tin hắn.
Hôm nay hắn đưa cô về nhà theo kế hoạch. Sau bữa cơm tối chỉ còn
cô, hắn và mẹ hắn ngồi uống nước nói chuyện.
- Hai đứa ra đây mẹ bảo.
- Vâng mẹ chờ con một chút.
- Thôi có việc gì thì để lại ra đây mẹ dặn dò một chút không sáng
mai chúng mày đi Hà Nội rồi không có dịp để nói.
Cô rửa tay nhanh rồi ra bàn uống nước. Còn hắn cũng dừng việc ra
ngồi cạnh cô.
- Dạ có việc gì hả mẹ.
- Chuyện của hai đứa thôi.
- Dạ có chuyện gì ạ.
- Mẹ nói này, mặc dù mới đầu xuân năm mới nhưng mẹ vẫn phải
nói.
Bà rào trước đón sau và nhìn xem thái độ hai đứa rồi tiếp
lời.
- Chuyện nhà Thuỷ như vậy nên việc cưới xin sẽ phải dời xuống cuối
năm nay. Sang năm nó lại kim lâu thì cũng không cưới được. Vì vậy,
mẹ phải nói chuyện với bọn con.
- Dạ.
- Thời gian một năm không lâu nhưng còn dài, việc chúng mày gần gũi
nhau mẹ biết. Nên mẹ nhắc hai đứa phải biết giữ dìn, đặc biệt là
cháu Thuỷ.
Bà dừng nói nhìn cô. Cô cúi đầu.
- Dạ.
- Hai đứa phải biết bố mẹ ở quê rất có uy tín với bạn bè, hàng xóm.
Nên mọi việc phải chỉn chu không được đưa bố mẹ vào thế khó. Việc
của hai đứa bố mẹ ủng hộ, mẹ cũng quý tính nết con Thuỷ nhưng việc
gì ra việc đấy. Đừng để mẹ bực mình thì lúc đấy đừng trách mẹ
nhé.
- Dạ. Cô và hắn đồng thanh.
- Mẹ chỉ có chuyện đó nhắc nhở các con thôi. Lên đó hai đứa chăm
sóc nhau, Thuỷ chăm Q cho mẹ nhé. Nó bận nhiều việc lúc nào làm quá
sức con phải nhắc nhở nó. Còn Q nhà em đang có việc, giúp được em
việc gì thì giúp, việc này quan trọng đấy đừng có láng tráng hiểu
không.
- Dạ, mẹ an tâm.
- Vâng bác dặn cháu nhớ rồi ạ.
- Tiền nong làm ra phải tiết kiệm, không được hoang phí. Cũng đừng
vì có mấy đồng tiền mà lên mặt hiểu không. Bố mẹ sống đến tuổi này
vì nghĩa tình chứ không phải vì tiền đâu các con nhớ đấy nhé.
- Dạ vâng.
- Mai hai đứa đi sớm cho đường thoáng. Không còn việc gì nữa cả,
hai đứa làm nốt đi rồi tắm rửa nghỉ ngơi.
- Vâng ạ.
Trở lại Hà Nội cô và hắn có hai ngày hạnh phúc bên nhau trọn vẹn.
Đã hai tháng qua kể từ ngày xảy ra việc vợ chồng anh Thắng, cô và
hắn hầu như chưa gần gũi nhau. Những đêm nằm bên nhau chỉ ôm ấp và
an ủi nhau là chính. Ngoài trời lạnh và mưa phùn gió bấc. Cả hai
cũng chả muốn đi đâu, chỉ muốn bên nhau tận hưởng những hương vị
của tình yêu. Để bù cho những ngày tháng đau buồn đã qua. Cô và hắn
muốn quên hết những thị phi, những vất vả của cuộc sống kiếm ăn sau
ra trường. Cô và hắn nhập vào nhau, quằn quại bên nhau, bùng nổ mỗi
khi cảm xúc dâng trào. Nhìn nhau âu yếm, những lời tâm tình thủ
thỉ, những nụ hôn và những kỷ niệm đẹp của hai đứa tràn về. Rồi cả
những kế hoạch cho tương lai hai đứa vẽ ra và thưởng thức trong mơ
mộng. Cả hai như chìm vào một cảm giác mênh mông về tương lai. Cả
hai vẽ ra một tương lai vô cùng đẹp.
- Anh ơi, sau cưới anh thích chúng ta sinh bé trai hay bé gái
trước.
- Anh thích em sinh cho anh hai bé gái trước sau đó là hai bé
trai.
- Khiếp sao nhiều thế.
- Anh chỉ có một mình, mẹ sinh được mỗi anh, anh không có anh chị
em nên anh thèm lắm. Anh muốn sau này anh sinh thật nhiều con để
các con không cảm thấy cô đơn.
- Không em chỉ sinh hai đứa thôi bé gái và một bé trai.
- Anh thích 4 đứa.
- Anh muốn em quần áo đi ngang khét mù à. Em không chịu đâu.
- Vậy 3 đứa nhé 2 gái một trai.
Cô nhìn hắn lườm yêu hắn. Cô và hắn cùng cười với ý nghĩ của
nhau.
- Đến sinh con mà cũng trả giá, em chịu anh.
- Tại em
- Thôi, không tranh luận nữa anh nhé. Anh thích con giống ai.
- Giống mẹ.
- Tại sao.
- Vì mẹ của nó xinh chứ bố xấu mù.
- Lại nịnh đầm ghét thế.
- Nhưng thông minh phải giống anh.
- Còn lâu, em thông minh hơn chúng nó giống em cả thông minh.