Chui vào chăn tôi hoàn toàn bất ngờ khi chị đã hoàn toàn nguyên
thuỷ. Má chị ửng hồng không còn chờ đợi được nữa tôi lao vào chị.
Và dĩ nhiên với bao chuyện xảy ra. Với hạnh phúc của ngày hôm nay
tôi mang lại, với sự đau khổ của ngày hôm qua cần được đền bù và
nỗi nhớ nhung của 4 tháng xa cách chúng tôi đã thực sự say mê bên
nhau. Chúng tôi đắm chìm trong hôn, trong ướt át, trong mạnh mẽ và
hưng phấn. Không muốn mất đi cảm giác đầy sung sướng. Chúng tôi
điều khiển cho cuộc vui kéo dài đến mức có thể. Và buổi chiều nay
chúng tôi đã làm đi làm lại đến 3 lần như thế. Tôi bùng nổ 3 lần
trong chị và chị đón nhận tất cả với sự đam mê đầy cảm giác. Lần
đầu nhanh, lần sau lâu hơn và lần thứ ba còn lâu hơn nữa. Không
hiểu sao chúng tôi cứ muốn quằn quại bên nhau nữa. Chỉ đến tận khi
thực sự đã thấm mệt chúng tôi mới thôi. Sung sướng, thực sự sung
sướng. Thoả mái thực sự thoả mái. Mọi ưu tư, phiền muộn đều tan
biến. Chỉ còn lại là sự thoả mãn thực sự của cả hai. Trời mùa đông
nên chúng tôi không nóng. Chúng tôi vẫn ôm nhau và tâm tình thủ
thỉ.
- Hôm nay thích nhỉ. Anh khoẻ thế.
- Ừ nhưng bây giờ thì mới thấy mệt.
- Hôm trước anh bảo hôm nay bàn việc gì quan trọng với em mà.
- À quên, cứ mải việc quên khấy đi mất. Anh đang tính thế này em
xem có được không.
Thế là tôi nói cho chị toàn bộ kế hoạch đi học nước ngoài của tôi
cho chị. Chị lắng nghe toàn bộ.
- Thế ngộ nhỡ anh trượt thì sao.
- Riêng việc này, em tin anh. Anh mà quyết tâm thể nào cũng
được.
- Thế bao giờ thì thi.
- Anh xem lịch rồi, tháng 6 thì thi sau đó 2 tháng biết kết quả và
làm thủ tục thì chỉ khoảng 1 đến 2 tháng là có thể bay được.
- Như vậy cần ít nhất là 1 năm nữa nhỉ.
- Ừ chỉ cần khi anh chắc chắn đỗ là em cũng ngấm ngầm đi làm thủ
tục. Anh sẽ lên tham khảo thêm mấy đứa bạn thằng Cường xem cách làm
rồi báo lại cho em để em chuẩn bị.
- Đám bạn thằng Cường cũng đã đi học rồi à.
- Bọn nó nhà giầu nên nó bỏ tiền tự túc đi học sau đó cũng bảo lãnh
cho em hay bạn xang đó. Bọn nó bảo không khó khăn gì cả đâu.
- 1 năm thì được chứ kéo dài hơn thì mình phải tính cách khác anh
ạ. Em sợ mẹ em lắm.
Tôi an ủi chị và chúng tôi hoàn toàn nhất trí với kế hoạch đặt ra.
Để chị an tâm tôi cũng nêu thêm kế hoạch dự phòng là hai đứa sẽ nói
chuyện với bố mẹ hai bên nếu tôi không đủ điều kiện đi học nước
ngoài.
Rồi chúng tôi cũng phải rời nhau ra để chị về. Chị lại hẹn chiều
mai lên đây tôi với chị đi chơi, còn sáng mai thì không được do chị
phải đi dự đám cưới bạn. Tôi đòi theo nhưng chị bảo không nên.
Chúng tôi chia tay nhau khi trời đã gần tối. Đêm đó chị lại cho chú
kia leo cây với lý do xang giúp bạn chuẩn bị đám cưới. Chị quẹo qua
đó một lúc rồi lại gọi điện cho tôi để tâm sự nói những lời nhớ nhớ
thương thương. Sao lúc đó nhiều chuyện để nói vậy. Toàn chuyện linh
tinh mà nói không hết.
Hôm sau chị đi dự đám cưới và theo đoàn đón dâu lên thị xã. Xong
việc chị gọi điện cho tôi ra đón và hai chị em đi chơi. Chúng tôi
đi loăng quăng chán thì vào quán cafe tâm sự tiếp. Đến hơn 3h chị
ra bắt xe về Tam Điệp.
Lại nói về chú Trung viva. Tối hôm đó chị tiếp tục cho chú leo cây
với lý do chị đi đám cưới về mệt nên không tiếp. Hôm sau chị Lan từ
Hà Nội về. Chị và chị Lan đã gặp và thẳng thắn nói chuyện với chú.
Chú này hiểu rằng có cố cũng không được nên quyết định thôi. Chiều
chị và chị Lan lên chơi nhà tôi. Tôi cùng hai chị đi chơi linh tinh
đồng thời chị báo tin đó cho tôi.
Một cái tết yên bình cũng trôi qua mà không có việc gì lớn. Sau tết
chị em còn đi chơi với nhau hai lần nữa rồi tôi cũng quay trở lại
trường và tiếp tục học. Tôi rời quê với một kế hoạch lớn lao đặt
ra. Trong đầu tôi hoàn toàn yên tâm vì việc đối thủ mà tôi nghĩ đã
bị loại bỏ. Tôi rất phấn chấn vì điều này và quyết tâm thực hiện
bằng được kế hoạch.
Thực sự, cả tôi và chị đã lầm. Đối thủ thực sự của tôi sau tết mới
xuất hiện. Anh đã quan sát chị từ lâu nhưng chưa vào cuộc. Chỉ sau
tết anh mới thực sự đến nhà chị và bắt đầu công cuộc tìm hiểu chị.
Tôi xin nói qua về anh này. Anh tên là Minh hơn 30 tuổi. Mặc dù còn
trẻ nhưng anh đã là phó phòng Nông nghiệp của thị xã một chức khá
to ở quê lúc bấy giờ. Anh không đẹp trai nhưng cao to và nam tính.
Đặc biệt là một người rất điềm đạm. Gia đình của anh là một gia
đình trí thức căn bản. Bố anh là hiệu trưởng trường cấp 2, mẹ anh
làm ở văn phòng thị uỷ trước đây cùng làm với chị nên biết rất rõ
về chị. Anh là thứ hai trong nhà. Anh trai anh là giảng viên đại
học Giao thông. Em gái sau anh là giáo viên dạy sử ở trường cấp 3
tôi học. Tôi cũng biết chị này vì khi tôi học lớp 12 chị về thực
tập. Em út anh hiện đang học đại học Ngoại Thương và cũng là một
học sinh giỏi nổi tiếng. Có thể nói không phải vì yêu tôi từ trước
thì khi chị gặp anh sẽ bị nốc ao ngay. Bởi ở thị xã nhỏ đó tìm đâu
ra được một chàng trai có lý lịch tuyệt vời như vậy. Với Trung thì
chị còn đồng minh là bố. Bác Luân thực ra không thích Trung vì anh
này tinh tướng. Còn với Minh thì bác hoàn toàn bị thuyết phục. Mẹ
chị thì dĩ nhiên rồi và khi anh xuất hiện thì mẹ chị làm mọi cách
để ghép chị và anh.
Về tôi, khi lên Hà Nội tôi bắt đầu lao vào học ngoại ngữ theo đúng
kế hoạch. Thời gian đầu không sao. Nhưng được 1 tháng thì tôi phải
tính chuyện nghỉ dậy học để có thêm thời gian. Tôi chuyển lớp này
cho hai bạn gái của tôi ở cấp 3 là H và M. H chịu trách nhiệm lý,
hoá còn M chịu trách nhiệm môn toán. Thực ra bọn học trò vẫn muốn
tôi dậy nhưng do không thể nên chúng nó cũng không miễn cưỡng. Mặt
khác H thì đoạt giải lý quốc gia và M giải toán quốc gia nên bố mẹ
chúng thấy tôi sắp xếp như vậy cũng là lo cho bọn nó tốt hơn nên
không ý kiến. Cũng may sau này bọn nó đỗ hết đại học, vậy nên tôi
phần nào cũng có công. Chuyện này tôi sẽ kể sau.
Tôi và chị vẫn thế, vẫn điện thoại khi thấy nhớ, vẫn thư từ điều
đặn. Ở Hà Nội, tôi hoàn toàn mù tịt thông tin của chị. Từ nhỏ đến
lớn chỉ đi học ở thị xã nên làm gì có bạn dưới Tam Điệp. Lên học
đại học cũng không nốt. Mà có thì chúng nó cũng không biết vì chị
thuộc thế hệ trên nhiều. Chỉ cách khoảng 2 tuổi là đã không biết
nhau huống chi đến 5 tuổi. Thỉnh thoảng tôi cũng qua nhà chị Lan
chơi để nắm bắt thêm tình hình nhưng cũng chả khá hơn do chị Lan
cũng chẳng mấy khi về quê. Mặt khác chị cũng chuẩn bị cưới xin nên
cũng bận chả liên lạc nhiều với chị. Suốt từ tết đến hè tôi và chị
gặp nhau có 1 lần do chị lên công tác Hà Nội đợt 26/3 chị em gặp
nhau được tý trưa mừng mừng tủi tủi rồi tối lại phải về ngay vì
không thể ở lại. Đợt 1/5 tôi về quê nhưng không gặp. Chị phải tổ
chức cho cựu chiến binh huyện đi về quê Bác nên không ở nhà. Mãi
đến hè khi tôi về mấy ngày chị em có gặp nhau. Cũng chỉ ôm nhau
trao nhau những nụ hôn vội rồi lại chia tay lại xa cách. Yêu xa là
thế mong manh và chờ đợi nó luôn đi song hành. Nỗi nhớ thì luôn
thường trực mỗi khi đêm về.
Đó là ngày mà tôi nhớ mãi trong đời mình. Một ngày mùa thu, lại mùa
thu tôi ghét mùa thu vì nó luôn đem đến những khoảnh khắc đau khổ
cho tôi. Sáng dậy, ngoài trời đang mưa ngâu. Mấy ngày nay cứ cách
ngày lại mưa một ngày. Trời cứ sụt sùi rả rích. Theo truyền thuyết
Ngưu Lang Chức Nữ thì mỗi khi Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau, họ đã
khóc và nước mắt của họ rơi xuống trần gian hoá thành cơn mưa, đó
chính là mưa Ngâu. Do vậy, người ta còn gọi họ là ông Ngâu bà Ngâu.
Truyện kể rằng, cứ sau khi hàn huyên tâm sự, họ lại khóc cho nên
các cơn mưa mới không liên tục, lúc mưa, lúc tạnh.
Thời tiết cực kỳ khó chịu nhưng do phải đi học thêm ngoại ngữ vào
8h mà tôi thì chuẩn bị thi rồi nên tôi ra khỏi nhà. Tôi đen thực
sự, do năm đó cộng đồng các nước sử dụng Pháp ngữ tổ chức tại Việt
Nam nên đáng nhẽ sẽ tổ chức thi ngoại ngữ vào tháng 6 thì họ dịch
đến gần tháng 9 mới thi đồng thời tuyển luôn tình nguyện viên cho
hội nghị. Tuy nhiên nó cũng cho tôi thêm thời gian để học thêm chắc
chắn. Mở cửa ra thì tôi không tin vào mắt mình. Chị đứng đó người
ướt sũng vì mưa. Dựa lưng vào tường chị đang khóc.
- Em, sao em không gọi anh. Vào nhà không cảm, ướt hết cả
rồi.
Chị theo tôi vào nhà mà không nói gì. Chị ngồi luôn vào ghế. Hai
chân đặt lên ghế, chị ôm gối không nói gì nước mắt thì lã chã. Tôi
hoảng thực sự. Tôi chưa gặp hoàn cảnh này bao giờ. Mới có gần hai
tháng chưa gặp nhau, mới cách đây 5 ngày còn nói chuyện qua điện
thoại mà bây giờ chị tiều tuỵ khác thường. Chị gầy hơn hẳn, mặt chị
hốc hác và đôi mắt vô hồn. Lo cho chị tôi chạy vội lên nhà lấy
chiếc khăn tắm và lau người cho chị. Chị vẫn im lìm còn tôi luống
cuống.
- Em làm sao vậy, lên mà không báo cho anh một tiếng. Em nói đi anh
sợ lắm rồi đấy.
Chị khóc. Chị vẫn ngồi nguyên và khóc. Tôi ôm chặt chị vào
lòng.
- Em nói đi anh sợ, em làm sao vậy. Anh sợ lắm em nói đi. Tôi hoảng
thực sự.
- Anh ơi người ta ngày mai người ta sang nói chuyện người lớn
rồi.
Tôi chết lặng khi nghe những lời này. Chị tiếp lời.
- Mình phải làm sao đây anh ơi. Em chết mất anh ơi. Chị càng khóc
thật to.
- Ư ư mình phải làm gì anh ơi. Em không biết làm sao cả anh ơi. Mẹ…
mẹ… em chết mất anh ơi.
- Em bình tĩnh kể cho anh nghe chuyện là thế nào.
- Em hư hư … giấu anh em … không nói. Em… đã làm tất cả nhưng bây
giờ em… em thua rồi. Em khổ lắm anh ơi. Em chết mất. Chị nói nấc
từng lời.
Tôi vẫn không hiểu gì cả. Cả đầu óc tôi như một mớ bòng bong. Thực
ra đến lúc này tôi hoàn toàn không có tin tức gì của chị. Tôi như
người mộng du.
- Em cứ bình tĩnh nói từng chuyện một để anh nghe, anh không hiểu
gì cả. Mẹ ép em lấy anh Trung à.
- Không. Không phải người khác. Em…. đã làm mọi cách nhưng người
ta, bố mẹ em… vẫn quyết em… em…. Không …. Làm …. gì được. Em ….
chết mất anh ơi. Anh làm gì đi, em chết mất. Chị càng khóc to
hơn.
Tôi càng không hiểu gì. Tôi biết bây giờ mà nói thì cũng càng không
ra đầu ra đũa gì. Tôi sẽ không hỏi nữa. Tôi đợi chị bình tĩnh lại
sẽ hỏi từ từ thì mới hiểu được chuyện. Tôi ôm chặt chị vào lòng và
an ủi.
- Em đừng lo có anh đây. Em cứ từ từ rồi hãy nói cho anh
nghe.
Chị ngả vào tôi run rẩy và chị cứ khóc chị khóc nấc lên. Tôi cũng
vậy, mặc dù không biết nguyên nhân nhưng tôi cũng khóc. Cả hai
chúng tôi ôm nhau và khóc. Cả không gian chỉ còn tiếng nức nở của
chị và tiếng sụt sùi của tôi. Ngoài trời thì mưa vẫn rơi như đồng
cảm với hoàn cảnh của hai đứa. Không biết bao lâu tôi thấy chị
dường như đã ngủ. Nhưng chị vẫn khóc. Chị khóc trong lúc ngủ còn
tôi thì bấn loạn thực sự. Tôi không hiểu gì cả. Cả tâm trí của tôi
như bầu trời u ám ngoài kia. Mọi câu hỏi và câu trả lời lướt qua mà
không có lôgic gì cả. Tôi loạn và tôi loạn thực sự. Sao vậy, mọi kế
hoạch tôi đặt ra chỉ còn một thời gian ngắn thôi là sẽ có câu trả
lời. Ai ai là người chị nói, không Trung thì là ai. Sao diễn biến
lại nhanh vậy. Mới tuần trước khi báo tin cuộc thi vòng một tôi là
một trong những người được điểm cao nhất chị còn vui mừng. Chị còn
đòi lên để chia vui với tôi mà giờ đây lại như vậy. Những tiếng ho
của chị làm tôi tỉnh lại. Sau một hồi thiếp trong tay tôi chị cũng
đã tỉnh táo hơn. Nhìn tôi chị lại nước mắt lưng tròng. Tôi an ủi và
lúc này chị mới từ từ kể lại câu chuyện.
Chị nói về anh Minh và chị kể về mẹ chị. Cách đây 4 hôm khi bố chị
đi công tác Quảng Ninh mẹ chị đã uống thuốc ngủ. Khi chị về nhà mẹ
chị mê mệt thuốc ngủ thì rơi vãi khắp phòng. Chị đưa mẹ đi cấp cứu
bệnh viện. Họ nói mẹ uống thuốc ngủ quá liều nhưng không nguy hiểm.
Sau khi sơ cứu mẹ chị tỉnh lại. Chị đưa mẹ về và mẹ nói nếu chị
không đồng ý cho nói chuyện người lớn thì mẹ chị sẽ uống thuốc ngủ
tự tử mà chết. Dĩ nhiên chị đồng ý mà còn cách nào nữa mà chị không
đồng ý. Và hôm qua chị đòi mẹ cho chị lên gặp tôi. Mẹ mới đầu không
cho nhưng khi chị nói nếu không cho chị lên thì người chết không
phải là mẹ mà là chị nên mẹ mới đồng ý.
Thực ra nói qua về anh Minh. Anh không hề biết chuyện tôi và chị.
Anh yêu chị và hoàn toàn muốn đi đến hôn nhân với chị. Còn chị thì
không không thể từ chối hoặc phũ phàng như với Trung được. Anh
khác, lịch sự điềm đạm và hết sức nhẹ nhàng tinh tế. Điều này được
anh thể hiện đúng với tính cánh của anh. Và chị không còn gì để
nói. Chị muốn kéo dài thời gian nhưng không thể kéo mãi được. Chị
làm mọi cách kể cả việc thú thật đã không còn con gái với người yêu
trước mà anh vẫn không lùi bước. Anh bảo anh không quan tâm đến quá
khứ việc chị nói anh càng trân trọng chị anh chỉ muốn chị như bây
giờ. Chị hết bài. Cộng với việc mẹ thì chị thua. Chị thua toàn
diện. Và bây giờ chị ở bên tôi. Chị tụt xuống đất chị quỳ và ôm
chặt lấy chân tôi.
- Anh … hãy để cho em tròn chữ hiếu. Em yêu anh nhưng chúng ta có
duyên mà không có phận. Chị lại khóc.
Tôi đã chết lâm sàng khi chị nói những lời này. Với chàng trai mới
19 tuổi đầu gặp hoàn cảnh như thế này thì còn biết làm gì ngoài
khóc. Tôi đã khóc và tôi lúc này thực sự khóc vì tôi bất lực. Tôi
đã hoàn toàn chết lặng. Với những ai đã lâm vào hoàn cảnh như tôi
đều có cảm giác cả cơ thể như một khối thịt không còn ý nghĩa. Tôi
không còn cảm giác gì ngoài nước mắt chảy lã chã trên mặt. Chị vẫn
quỳ dưới chân tôi và nức nở.
- Quên em đi và hãy coi em là một giấc mơ. Yêu anh em sai
rồi.
Không sai, không hề sai. Tôi và chị yêu nhau là một tình cảm chân
thành xuất phát từ hai con tim. Có chăng chỉ là quan niệm của người
đời. Tôi không thể chấp nhận thua cuộc như vậy nhưng tôi cũng không
có phương án nào để cứu vãn tình hình. Tình yêu của chúng tôi là bí
mật và thầm lặng. Tôi ước gì lúc đó có người sẻ chia có người chỉ
cho tôi một con đường để tôi tìm ra lối thoát. Chỉ có nói thật với
bố mẹ hai bên là giải pháp cuối cùng. Đó là toàn bộ ý nghĩ của tôi
lúc này. Khi nói với chị tôi nhận được cái lắc đầu của chị. Chị
không đồng ý.
- Không không được làm việc đó. Nếu cần làm việc đó thì em đã nói
từ lâu rồi. Mẹ em biết chuyện rồi nhưng có thay đổi được gì đâu.
Nếu chúng ta nói thì không chỉ một mình em và anh chúng ta còn kéo
theo cả bố em và bố mẹ anh vào cuộc và khi đó cả anh và em là hai
người con bất hiếu. Không được đâu anh ơi.
- Vậy thì chuyện của mình giải quyết sao đây.
- Em nói rồi. Anh và em có duyên mà không có phận. Số mình nó thế.
Thôi khi em đi lấy chồng anh sẽ quên em và gặp người con gái khác
phù hợp hơn. Chúng mình chia tay nhau anh nhé.
- Em … em điên thật rồi.
Tôi nói mà tê tái cõi lòng. Chị quỳ xuống và nói những lời đầy thổn
thức.
- Hãy quên em đi, để em đi lấy chồng. Anh hãy coi như em đã chết
rồi.
Chị đứng dậy và xách túi ra về. Không nói một lời chị thẳng ra cửa
và định mở cửa.
- Đứng lại. Em mà đi thì đừng bao giờ gặp anh nữa anh hận em.
- Em sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Tuỳ anh.
- Đứng lại nếu em đi anh sẽ chết trước mặt em.
Chị quay lại dẫm chân thật mạnh.
- Anh có yêu em không. Đừng ép em. Em đã chết đừng để em chết
hẳn.
Tôi quỳ xuống.
- Anh xin em đừng bỏ anh. Mai Anh ơi anh xin em. Anh yêu em.
- Mai Anh của anh đã chết rồi. Cưới em anh đừng về nếu em nhìn thấy
anh em sẽ chết trước mặt anh.
Và chị bỏ tôi ra đi trong mưa gió. Tôi vẫn quỳ và khóc. Tôi khóc
cho tôi và tôi khóc cho tình yêu của tôi.
19 tuổi là cái tuổi mà kinh nghiệm của cuộc đời gần như bằng không.
Vẫn cứ nghĩ mình có thể cứu vãn được tình yêu của mình bằng kế
hoạch mình đặt ra và mình đang thực hiện. Vẫn cho rằng việc chị nói
những lời chia tay là trong lúc hoảng loạn do mẹ doạ tự tử. Vẫn
nghĩ mình còn cơ hội và đặc biệt là niềm tin tuyệt đối vào tình yêu
với chị. Tôi tin chị dù có trời sập cũng không bỏ tôi. Chúng tôi
yêu nhau đâu phải đây là lần đầu rơi nước mắt. Lúc này tôi nghĩ khi
chị bình tâm lại thì chị lại nghĩ lại và chị lại cố gắng chống chọi
để vượt qua và đợi cho kế hoạch của tôi hoàn thành. Đã gần 1 năm
trôi qua chúng tôi vượt qua được thì chỉ còn vài tháng nữa làm gì
không vượt qua được bây giờ. Tôi mạnh mẽ hẳn lên và đứng dậy. Tôi
chạy theo và đuổi theo chị nhưng không còn hình bóng của chị nữa
rồi. Chị đã bỏ đi mất hút. Tôi chạy trong mưa tìm chị. Tôi quay trở
lại nhà lấy chiếc xe đạp và phóng thẳng xuống bến xe. Tôi tìm chị,
cứ có chiếc xe nào về hướng Ninh Bình tôi đều tìm nhưng vô vọng.
Chị đã về mất rồi. Tôi buồn bã đạp xe trong mưa trở về. Nhưng bây
giờ trong tôi là sự quyết tâm. Tôi sẽ chứng minh cho chị thấy tôi
làm được và từ hôm đó tôi tiếp tục lao vào ôn luyện.
Hai tuần sau tôi thi. Căn cứ vào kết quả thi thì thấy mình làm bài
khá tốt. Nhưng đây là kỳ thi lấy điểm từ cao xuống thấp chỉ có 45
người đạt thì mới xét tuyển mà cuộc thi có đến hơn 100 người nên
tôi vẫn phải đợi có điểm thì mới biết mình đạt hay không. Thi xong
tôi cố gắng liên lạc với chị nhưng chỉ nhận được câu trả lời chị
không có ở cơ quan hay chị đi công tác. Tôi biết như lần trước chị
tránh mặt tôi. Bởi mấy lần tôi gọi chị nhấc máy khi nghe thấy tiếng
của tôi thì chị chuyển máy cho người khác. Do từ đầu kỳ đến giờ chỉ
tập chung học ngoại ngữ nên bây giờ phải quay lại học các môn của
kỳ này không thì cũng sắp thi đến nơi rồi. Tôi lại bận tối mắt tối
mũi. Tôi viết thư về cho chị nhưng không thấy hồi âm nên tôi qua
nhà chị Lan. Vừa đến cổng tôi gặp chị.
- A ông tướng đây rồi. Mày thiêng thế không biết vừa nhắc đến mày
thì mày đã xuất hiện.
- Có việc gì liên quan đến em vậy.
- Tao định xang xem mày thế nào thì mày lại đến vào nhà rồi nói
chuyện.
Vào nhà không để chị kịp nói tôi hỏi luôn.
- Chị dạo này có liên lạc gì với chị Mai Anh không.
- Thế có việc gì. Chị vừa pha nước vừa hỏi.
- Không em liên lạc với chị mà không được, có gì khi nào chị liên
lạc được với chị ấy chị nói cho chị biết em thi xong rồi và kết quả
khá tốt. Chắc tháng sau biết kết quả. Chị bảo chị an tâm đợi
em.
- Chị em nhà mày làm sao. Giận nhau hả.
- Dạ. Tôi không nói được nữa.
- Chị thì gọi điện bắt tao sang xem em dạo này thế nào, em thì nhờ
báo tin. Giận nhau gì mà không gọi điện nói chuyện trực tiếp.
- Cứ như tao, có thằng em như mày nếu hỗn chửi cho một trận cho bõ
tức rồi thôi chứ giận dỗi làm gì cho mệt. Chị vừa uống nước vừa
tiếp tục nói.
- Dạ vâng
- Thôi được rồi tôi chuyển lời giúp bố. An tâm chưa.
Hai chị em còn nói chuyện linh tinh nữa rồi tôi về.
Ba tuần sau. Lúc đó là 8h tối, mẹ gọi điện lên cho tôi.
- Alô Q hả.
- Dạ con chào mẹ, mẹ có khoẻ không ở nhà thế nào. Bố con đâu
- Bình thường. Bố mày xuống nhà bác Luân.
- Có việc gì vậy mẹ.
- À cuối tuần này, sáng thứ bẩy con Mai Anh nó cưới chồng. Mẹ gọi
điện lên xem con có rỗi không thì xắp xếp thời gian mà về cưới chị
con ạ. Chị em mày như chị em ruột, cưới chị con cố gắng về.
Tôi nghe mẹ nói mà cảm giác mặt mũi tối sầm. Từng lời từng lời của
mẹ như sấm nổ bên tai. Tôi không tin vào tai mình nữa. Sao nhanh
vậy. Không thể thế được. Chị đi lấy chồng, tôi không tin, tôi không
tin. Mẹ nói gì tôi chỉ ậm ừ bởi lúc này tôi không còn nghe thấy gì
hết. Mẹ bực quá hét lên trong điện thoại tôi mới sự tỉnh.
- Cái thằng này, mẹ hỏi mà không trả lời cứ ậm ừ cái gì vậy.
- Con xin lỗi mẹ, thôi để con tính xem rồi gọi lại cho mẹ
sau.
Mẹ bực mình đặt máy còn tôi ngay như lập tức ra lấy xe chạy xang
nhà chị Lan. Tôi đến nhà mà chị vẫn chưa về. Tôi ngồi đó đợi mà
lòng nóng như lửa đốt. Phải hơn 9h chị mới đi chơi với người yêu
về. Vừa gặp tôi chị nói luôn.
- A ông tướng, thế cuối tuần có về cưới chị mày không.
- Dạ em xang đây định hỏi chị về chuyện đó.
- Chị mày bảo tao, đừng nói gì cho mày để mày còn thi cử. Chị mày
như hâm, thi thì thi còn cưới chị mà em không về làm sao
được.
- Dạ.
Chị còn nói nhiều nữa nhưng những lời nói của chị cứ như dao đâm
vào tim tôi. Chị cưới chồng là thật rồi. Cuối tuần này chị cưới
chồng rồi. Tôi chào chị ra về. Đi trên đường mà tôi như người mộng
du. Mấy ngày sau tôi như thằng câm. Sáng tỉnh dậy tôi lặng lẽ lên
giảng đường ngồi học, tôi ở lỳ trường đến 8h tối mới về. Tôi sợ về
nhà, tôi sợ đối diện với 4 bức tường. Cứ về đến nhà ngồi một mình
là tôi lại khóc. Tôi không hiểu sao mọi chuyện lại nhanh như vậy.
Tôi đã cố gắng hết sức mà bây giờ lại vậy. Mỗi ngày trôi qua là một
ngày nặng nề kinh khủng với tôi. Tôi vẫn không tin được chị đi lấy
chồng. Chị bỏ tôi. Đêm nào tôi cũng mộng mị. Hôm thì mơ tôi và chị
thủa còn yêu nhau sau đắm hôm thì mơ toàn ác mộng.
Đám cưới của chị chỉ duy nhất là có tôi người không mời mà vẫn tới.
Sáng thứ bẩy tôi vẫn về. Tôi dậy sớm khoác chiếc ba lô và lên xe về
thẳng Tam Điệp. Đến nơi thấy nhà chị đông vui nhộn nhịp tiếng cười
đùa của đám trẻ con, tiếng loa đài hát …. Tôi không dám vào mà chỉ
dám đứng từ xa quan sát. Tôi nấp vào sau một cái cây và nhìn không
chớp mắt về phía nhà chị. Thế rồi đoàn xe rước dâu của nhà trai
cũng đến. Nhạc bật to lên và pháo nổ tưng bừng. Sau một hồi thì chị
tay trong tay đi cùng chồng ra xe. Sau mấy thủ tục chụp ảnh chị và
anh lên xe. Chị đi về nhà chồng.
Nhà bên đang đón dâu rộn tiếng cười vui
Tôi làm thân khách đến chúc phúc mà thôi
Quà tôi mang đến trao chỉ mỗi hoa Bằng Lăng
Bởi mình nghèo nên chỉ đứng nép ngoài sân
Ôi tình xưa đã phai nay bàn tay nàng đan với ai
Em giờ đây nỡ quen mối tình thơ ấu
Thôi đành mang đớn đau cho người vui trọn đến kiếp sau
Riêng mình tôi ôm lấy ngàn nỗi đau
Tình ơi sao có câu đời lắm bể dâu
Nên cuộc đời nỡ lấy mất mối tình đầu
Tình em như bóng mây, tôi nước trôi hoài trôi
Muôn đời tôi chỉ giữ mỗi bóng hình thôi
Em giờ vui áo hoa, tôi nhìn em lòng đau xót xa
Âm thầm tôi đứng im nỗi buồn sỏi đá
Tôi và em chẳng xa nhưng vì tôi ngại nên đứng xa
Thôi đành ôm nuối tiếc một giấc mơ
Em giờ đây đã quên bởi vì tôi nghèo sao với lên
Bao ngày thơ đã qua chỉ là dĩ vãng
Thôi thì tôi chúc em duyên trầu cau đẹp đôi với nhau
Con đường chia hai ngã đành cách xa
Con đường chia hai ngã đành cách xa
Con đường chia hai ngã phải cách xa...�
Xe hoa đưa chị về nhà chồng ngang qua chỗ tôi đứng. Không giám nhìn
vào tôi chỉ biết ôm ba lô dựa lưng vào cây mà mắt đã đẫm lệ nhoà.
Mãi tận khi đoàn đón dâu đi mất hút tôi lại nặng nề ra đương 1 bắt
xe về Hà Nội. Lên xe tôi gục đầu vào ba lô và khóc. Mọi người trên
xe cũng thấy lạ. Họ đoán chắc nhà tôi có người mới mất. Mặc kệ, bây
giờ tôi không quan tâm gì đến ai cả tôi chỉ muốn khóc. Chỉ có khóc
tôi mới vơi được nỗi sầu muộn. Anh lơ xe đến xin tiền xe, tôi lấy
tiền đưa cho anh, tôi cũng không biết anh trả lại bao nhiêu nhưng
cảm ơn anh bởi một cái đập tay vào vai đầy thông cảm. Có lẽ đây là
người duy nhất an ủi tôi lúc này. Cái đập tay của anh tuy không to
tát gì nhưng với tôi là sự an ủi, sự cảm thông với sự đau đớn của
tôi.
Về đến nhà và tôi lăn ra ốm. Sợ hãi, cô đơn, tuyệt vọng, tôi đã
muốn gọi cho chị. Nhưng ngay cả trong mơ, tôi vẫn nhớ rằng mình
không thể. Chị dẫu như hơi thở nhưng vẫn chỉ là một ảo ảnh, tôi
phải thức dậy để sống cuộc đời thực của mình. Cũng may còn thằng
bạn cùng quê. Thấy mấy ngày tôi không lên giảng đường nó mò vào và
thấy tôi ốm sọm đi. Nó thương quá và ở đó chăm sóc cho tôi, đưa tôi
đi thi. Kỳ thi đó tôi bị mất hai môn thi lại.
Hai tuần sau tôi nhận được kết quả kỳ thi tuyển đi nước ngoài. Tôi
đứng thứ 11/45 người đỗ đợt đó. Mọi người qua chúc mừng tôi khi
thấy tôi nhận được giấy báo. Còn tôi nhìn nó mà chua chát. Tôi nào
muốn đi học nước ngoài. Tôi nào muốn xa bố mẹ, xa tổ quốc. Đó chỉ
là kế hoạch bảo vệ tình yêu của tôi mà thôi. Nó đã thất bại thì bây
giờ còn có nghĩa lý gì nữa. Chua chát và đau khổ dằn vặt. Về đến
nhà tôi photo giấy báo và quyết định viết cho chị một bức thư cuối
cùng. Tôi viết đi viết lại bao lần mà không thể nào viết được. Cuối
cùng tôi cũng có một lá thư cho chị.
“Em à, anh đã làm được rồi. Anh photo cả giấy báo kết quả cho em.
Anh đã làm được nhưng anh mất em thật rồi. Hôm cưới em anh cũng về
nhìn thấy em đi lấy chồng. Tôi có lẽ duyên mình chỉ có thế, anh
không trách em đâu nhưng vẫn muốn nói lời cuối cùng với em là anh
chúc em hạnh phúc. Cảm ơn em đã cho anh một tình yêu đẹp. Anh mãi
mãi nhớ nó. Thôi hãy quên anh đi. Một lần nữa anh cảm ơn em vì tình
yêu em dàn cho anh.
TB: Anh quên mất, anh thông báo với em dù đõ đi học nước ngoài
nhưng anh không đi đâu vì nó bây giờ không còn nghĩa lý gì với anh
nữa.”
Một lá thư nhoè nhoẹt và đẫm lệ của tôi. Tôi viết mà nước mắt rơi
lã chã. Kệ tôi cứ viết. Rồi tôi gửi lá thư đó về cho chị.
Một tháng, hai tháng, rồi ba tháng kể từ ngày tình yêu chết, hóa ra
tôi vẫn sống. Tôi cười khan vì sự ngốc nghếch của mình, sao có thể
chết vì thiếu tình yêu cơ chứ! Dẫu thi thoảng trong giấc mơ hoang
tôi thấy chị, vẫn là nơi từng bên nhau, nhưng chỉ một mình tôi lặng
lẽ đi về.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me Chúc bạn online vui vẻ.)Chắc không cần
phải kể các bạn cũng biết, thời gian sau khi chị đi lấy chồng tôi
không còn sống nữa mà chỉ là tồn tại. Tôi mất hết định hướng, và
chìm trong đau khổ. Thậm chí là bị trầm cảm. Tôi vô hồn, đói thì
ăn, khát thì uống, đến giờ đi học thì đi học, đến giờ ngủ thì đi
ngủ. Tôi thẩn thơ ít nói. Cơ thể suy nhược do không quan tâm đến
bản thân mình nhiều. Cố quên, cố chạy trốn nhưng rồi cũng không
quên được, không thoát ra được. Làm sao có thể dễ dàng quên đi được
chị. Khó khăn, quá khó khăn với tôi. Bình thường không sao, nhưng
chỉ chợt xem một bộ phim hoặc đọc đây đó trên báo mà có cảnh chia
li tan vỡ là tôi lại xúc động. Tối về nghĩ vẩn vơ lại khóc thầm.
Nhưng dù sao cũng nghĩ trên đời này cũng có người giống mình, mình
cũng không lạc lõng lắm. Chính những điều này dần giúp tôi ra khỏi
tình trạng đau khổ.
Lại nói về bức thư tôi gửi chị. Dĩ nhiên chị không hồi âm lại cho
tôi. Ngay sau khi nhận được thư thì chị mang tờ giấy photo kết quả
của tôi lên cho bố mẹ tôi và bảo bố mẹ tôi lên gặp tôi để xem xét
tình hình. Nhìn thấy nó, bố mẹ tức tốc lên Hà Nội gặp tôi. Mẹ nhìn
thấy thằng con xanh xao, còm nhom thương quá. Mẹ vẫn nghĩ do tôi
học hành ôn luyện vất vả chứ nào nghĩ tôi đang thất tình. Chứ còn
việc học hành áp lực cao tôi quen rồi.
- Sao con lại gầy gò thế này. Học hành thì cũng phải chăm lo đến
sức khoẻ của mình chứ. Mẹ tôi xót xa.
- Mai Anh nó lên nhà nó đưa cho bố mẹ giấy báo kết quả con đã đỗ đi
học nước ngoài. Bố rất tự hào nhưng sao con lại quyết định không đi
học.
- Việc được đi học nước ngoài ai người ta cũng mơ sao con lại từ
chối. Mẹ tiếp lời.
Tôi cũng bối rối với tình huống này. Tuy nhiên tôi cũng nghĩ ra một
phương án nói dối bố mẹ.
- Bố mẹ ạ. Lúc đăng ký thi con cũng quyết tâm. Sau khi nhận kết quả
con cũng đã nghĩ rất nhiều. Thứ nhất nhà mình có mỗi mình con, con
đi học nước ngoài rồi khi quen ở bên đó lại ở lại luôn thì sao. Mặt
khác nếu không may gặp chuyện gì ở nơi xứ lạ quê người thì có một
mình con, con cũng chả biết xoay xở thế nào. Từ nhỏ con được bố mẹ
bao bọc, con sợ con sẽ không chịu nổi khi phải bươn chải một mình
bên đó. Mà học trong nước mà giỏi, con sẽ cố gắng thì cũng thế thôi
mà con vẫn gần bố mẹ vẫn có thể thăm bố mẹ được.
Bố mẹ tôi trầm ngâm nghĩ ngợi. Đúng là khi lên đây ông bà cũng chưa
nghĩ đến điều này. Khi tôi nói ra ông bà đăm chiêu thực sự. Tôi
tiếp lời.
- Thực ra việc con thi đỗ đã chứng minh con đủ khả năng đi học nước
ngoài rồi. Thế là được còn học ở đâu cũng vậy thôi bố mẹ ạ.
- Nhưng được đi đó đi đây, học hỏi cái hay của người ta vẫn tốt
hơn. Có nhà mất hàng trăm triệu mới cho con đi học được mà mình đi
học không mất tiền lại có học bổng không đi thì tiếc quá con ạ. Mẹ
tôi nói.
- Thôi bà ạ, tôi nghĩ con nói cũng phải. Có mỗi mình nó. Nó đi thì
mình cũng lo lắm. Bây giờ bên đó xem tivi thấy nạn đầu trọc phát
xít cũng ghê. Thôi con nó không thích mà quyết định rồi thì mình
cũng tôn trọng nó.
- Con cám ơn bố. Con thực ra hiếu thắng nên mới thi chứ thi xong
thực sự con cũng không muốn đi con nghĩ rất nhiều rồi.
- Dù sao khi có chuyện lớn như vậy thì cũng phải nói với bố mẹ một
tiếng.
- Vì con quyết không đi nên con định sau khi hết hạn thủ tục mới
nói.
- Thôi được rồi, có khi bà xin phép cơ quan ở trên này chăm con nó
vài ngày. Chứ tôi thấy nó ốm yếu tiều tuỵ quá.
Tôi phải cám ơn mẹ nhiều. Bà ở lại với tôi 1 tuần. Trong thời gian
đó tôi bớt cô quạnh, tối tối hai mẹ con chở nhau đi thăm thú mấy
gia đình bạn bè nên tôi cũng phần nào quên đi hoàn cảnh của mình.
Đến khi bà về sức khoẻ tôi cũng đã khá lên nhiều. Sau đợt này bố mẹ
tôi hay lên thăm tôi hơn. Cứ khoảng tháng ông bà lại tranh thủ lên
thăm tôi một lần. Ông bà cũng lo lắng cho tôi.
Tết năm đó tôi về khá muộn. Tôi lần lữa mãi đến tận 26 tết tôi mới
về. Đặt chân về đến nhà tôi lại đầy tâm tư. Nhìn đây cũng thấy chị.
Gác xép, phòng tầng 2, căn bếp, nhà tắm, phòng khách chỗ nào chị
cũng hiện ra và những kỷ niệm xưa lại ùa về. Tối nằm lại buồn, lại
cô đơn, lại lạnh lẽo, lại khóc thầm. Không chịu nổi 28 tết lấy cớ
về thăm ông bà tôi về quê luôn và ở một lèo đến chiều mùng 1 tết
mới lên. Sáng mùng 2 thấy có điện thoại, nghe trộm đối thoại của bố
tôi biết là chị gọi đến chúc tết và hỏi ông bà có nhà không mấy
phút nữa vợ chồng chị qua chơi. Nghe xong khoác chiếc áo vào tôi
lặng lẽ đi bộ ra đầu phố ngồi uống café 1 mình. Tôi trốn chạy, tôi
sợ gặp chị. Tôi sợ chứng kiến cảnh chị tay trong tay với chồng. Dù
sao tôi cũng là người tôi cũng phải ích kỷ, tôi cũng phải ghen chứ.
Ngồi được 45’ thì tôi nghĩ chị cũng về rồi mà mới tết ra ai lại
ngồi lì ở quán người ta dông người ta cả năm. Tôi lại lặng lẽ ra về
và tôi dù muốn tránh nhưng vẫn cứ phải gặp. Chị ngồi sau xe chồng
và đi ngược chiều với tôi. Tôi đã cúi gằm mặt xuống không nhìn
nhưng rồi vẫn ngẩng mặt lên. Dị nhiên chị cũng nhìn thấy tôi. Hai
mắt chạm nhau, đã 4 tháng rồi mới nhìn thấy nhau lần đầu tiên. Chị
cũng gầy đi nhiều. Chúng tôi nhìn nhau không chớp mắt. Khi xe ngang
qua tôi quay lại nhìn theo chị, chị ngoái lại nhìn tôi. Một cảm
giác uất ngẹn nơi cổ họng, cay xè nơi sống mũi. Tôi chạy tôi chạy
thẳng và không nhìn lại nữa. Tôi chạy một mạch qua cả nhà tôi. Tôi
chạy như ma đuổi. Không biết bao lâu chắc khoảng hơn 1km tôi mới
ngừng lại. Ngẩng mặt lên trời và nước mắt lại chảy dài.
Đến sáng sau lấy cớ và tiện có xe cơ quan bố tôi đi Hà Nội luôn.
Đây là lần đi lâu nhất của tôi. 1 năm sau tôi mới quay lại thị xã
Ninh Bình. Trong năm tôi có về nhưng chỉ về quê rồi lại lên Hà Nội
chứ không ghé về nhà. Cũng do thời gian này bố tôi đi học nên cũng
gặp luôn. Vì vậy không nhất thiết phải về nhà làm gì. Khi nỗi đau
đã thành quen và thời gian là phương thuốc thần kỳ để giúp cho vết
thương trong lòng lành lại, tôi cũng dần bình tâm trở lại. Tuy
không thể trở lại như xưa nhưng tôi cũng bắt đầu tham gia lại mấy
trò điện tử, bóng bánh với các bạn. Cũng ít thôi. Đặc biệt là tôi
bắt đầu hút thuốc lá và nghiện đến giờ. Rồi cũng rượu đàn đúm với
bạn bè khi có điều kiện. Một nguồn vui nữa là đến từ đám học trò.
Đợt gần sát đến ngày thi đại học chúng chịu khó kéo nhau đến nhà
tôi hỏi bài. Khác với H và M tôi không giải bài cho chúng nó mà gợi
ý từ từ để cho chúng nó tự giải và chúng rất thích cách học này. Cứ
cách vài ngày lại ômai, sấu, bánh kẹo kéo đến vừa học vừa ăn. Nhìn
chúng mà tôi cũng vui nhiều lên.
Tết lại đến và dĩ nhiên tôi lại trở về nhà. Trở về nhà sau 1 năm
dài đằng đẵng. Khi nỗi đau và tình yêu đã chôn dấu sâu trong con
tim. Nhưng cảnh xưa vẫn làm tôi nhói đau. Bình thường thôi mà. Mọi
chuyện đã là quá khứ là dĩ vãng và tôi thầm nhủ như vậy mỗi khi
lòng gợn sóng. Một chàng trai đã phong trần hơn, già dặn đi nhiều
sau bao biến động ập đến. Tôi đã lớn hơn nhiều. Mọi chuyện sẽ có lẽ
bình yên và tôi sẽ bình tâm qua cái tết nếu không có chuyện xảy ra.
Gần 9h sáng ngày 28 tết bố tôi và bác Luân về nhà.
- Dậy con dậy con đi xuống nhà bác Luân ăn cơm, bác đang đợi dưới
nhà.
Vẫn còn ngủ nướng do hôm qua mấy thằng bạn cấp 3 lâu rồi mới gặp
nhau ở nhà An làm trận bia tôi hơi quá chén. Mắt nhắm mắt mở.
- Thôi con không xuống đâu, để con ngủ lúc nữa đi mẹ.
- Á à thằng này chê cơm nhà bác à. Mấy năm nay không gặp rồi nhỉ.
Cưới chị mày mà mày không về bác giận mày rồi đấy. Tiếng bác Luân
làm cho tôi tỉnh hẳn ngủ.
- Dạ cháu chào bác không phải đâu, cháu hôm qua đi uống với tụi bạn
nên bây giờ vẫn còn váng vất.
- Tao đùa vậy thôi chứ cũng biết mày ngày xưa ôn thi đi nước ngoài
nên không về được. Thôi hôm nay kiểu gì cũng xuống bác nghe. Không
lý do lý trấu gì nữa. Tao và bố mẹ mày đợi dưới nhà nhé nhanh
lên.
Không thể từ chối tôi đi vệ sinh mặc quần áo và xuống nhà mọi người
đợi. Tôi đi một xe, bố mẹ một xe và bác một xe cả đoàn về nhà bác
ăn tất niên vì cũng lâu rồi hai nhà không ăn cơm với nhau. Đến nhà
bác.
- Em chào anh Q. Một cô bé trông giống hệt chị chào tôi. À Quỳnh
Anh mới có 3 năm không gặp mà bây giờ lớn thế.
- Chào em mới có mấy năm không gặp lớn ra thế nhỉ anh suýt không
nhận ra.
Vào trong nhà thấy chị và mẹ đang nấu ăn.
- Cháu chào bác.
- Em chào chị. Tôi lí nhí.
- Q à lâu lắm rồi không gặp cháu dạo này đen nhiều rồi nhỉ.
- Dạ
Tôi nhìn chị, đã một năm rồi mới gặp lại chị vẫn như xưa. Vẫn mái
tóc ấy có khác thì là bộ quần áo ở nhà. Chị chỉ gật đầu với tôi và
dường như tránh ánh mắt nhìn của tôi. Chị vẫn lặng lẽ làm việc của
mình không nói. Mẹ chị chắc hiểu lý do tại sao. Còn tôi thấy mình
đứng đây cũng vô duyên và không tiện nên ra phòng ngoài ngồi uống
nước với mọi người.
- Anh Q ơi anh phải mừng tuổi em trước nhé. Bé Quỳnh Anh vòi vĩnh
tôi.
- Cái con này hư thế, anh là sinh viên thì làm gì có tiền. Bác Luân
mắng nó.
- Ảnh có tiền, ảnh còn tặng quà chị cơ mà. Nó cự nự.
Tôi cười và rút ví ra mừng tuổi nó tờ 50.000 bác Luân định ngăn
nhưng bố mẹ tôi gàn. Nó sung sướng cầm lấy tờ tiền và chạy biến ra
ngoài với các bạn.
- Mai Anh thằng Minh nó đâu sao chưa thấy đến. Bác Luân nói vọng
vào hỏi chị.
- Dạ hôm nay anh về quê từ sáng nên không biết. Chiều anh mới
lên.
- À thế à. Có bia chưa đem ra đây tao và chú uống trước nhỉ.
- Vâng ạ.
Trên đường đi thầm nghĩ đây là lần đầu tiên giáp mặt với đối thủ.
Muốn nói chuyện với anh xem người đã cướp người yêu của tôi thế
nào. Nếu tâm phục khẩu phục thì cũng nhẹ lòng. Thế mà giờ đây lại
không gặp được có lẽ là do duyên số. Bởi cho đến tận bây giờ tôi
cũng chưa một lần nói chuyện với anh.
Rồi mâm cơm cũng bày ra mọi người ngồi vào ăn uống. Cả bữa cơm chỉ
là chuyện của hai ông bạn, mọi người chỉ đế thêm vào, tôi cũng vậy.
Còn chị thì lặng lẽ. Chỉ khi hỏi chị mới trả lời hoặc chỉ vâng dạ.
Thỉnh thoảng nhìn trộm chị thì thấy chị ăn uống có vẻ khó khăn.
Chắc chị không ăn nổi và đang ngẹn ngào.
Đôi khi trộm nhìn em
Xem dung nhan đó bây giờ ra sao
Em có còn đôi má đào như ngày nào
Kể từ khi vắng anh em như tấm vải lụa nhầu
Thương thâu đêm giấc mộng xanh xao
Anh có bề nào ai đón đưa em
Cuộc đời là vách chắn là rào thưa
Thương em tiếng hát sang mùa
Một mai mưa ướt áo em áo mỏng đường mòn
Dáng nhỏ thân quen
Bữa cơm cũng xong, chị dọn cả nhà tôi và hai bác ngồi uống nước
tiếp tục đàm đạo. Được một lúc thì chị vào. Chị xin phép hôm nay
trong người mệt và chào bố mẹ tôi lên nhà nghỉ. Mẹ chị hiểu và tôi
thấy mẹ chị có vẻ như là rất hối hận. Bởi khi cả nhà tôi ra về. Bố
mẹ tôi đi trước còn tôi do xe ở trong nên về sau. Bác gái tiễn và
bác nói một lời tôi nhớ mãi.
- Có lẽ bác sai, bác còn nợ cháu một lời xin lỗi.
Đóng cửa bác vào nhà. Tôi đi một đoạn khoảng 20m thì linh cảm có
người nhìn mình. Tôi dừng lại và quay lại nhìn về phía nhà chị. Chị
đứng ở trên tầng 2 chị dựa hẳn vào vệ cửa hai tay chị ôm cửa và
nhìn tôi không chớp mắt. Chị khóc chị đang khóc. Hai chúng tôi nhìn
nhau thật lâu và chị vẫn cứ khóc ròng. Tôi đưa tay lên định vời chị
xuống nhưng không hiểu sao nó lại biến thành cái xua nhẹ tay tạm
biệt. Chị dơ nhẹ tay lên vẫy vẫy chào và vẫn nước mắt chảy dài. Tôi
quay lại rồ ga và trở về nhà với một cõi lòng nặng trĩu.
*****
Đoạn đường ngày hôm nay,
sao có mưa bay bên đôi hàng cây?
Chúng ta tay trong tay, cớ sao…chỉ thấy nỗi sầu?
Đường về ngày hôm sau, sẽ vắng bóng anh bên em đi cùng
Sẽ xa vời 1 người… 1 người…lặng lẽ âm thầm…
Còn ngồi gần bên em, anh muốn ôm em ôm thật lâu
Dẫu cho câu chia ly, khó khăn không nói nên lời…
Gượng cười cầm tay em, nào ai biết tim anh như vỡ òa
Phút giây mình ngàn trùng cách xa, bóng em phía sau nhạt
nhoà…
Rồi anh…sẽ đến chốn xa xôi
Đôi tình nhân chia đôi phương trời…
Những kỷ niệm ngọt ngào bên em
Anh nguyện xin giữ chôn sâu giấc mơ
Và anh…chẳng nỡ nhìn phía sau…
Sợ thấy khoé mắt em chan hoà mưa…
Nước mắt thôi đừng rơi ước đôi môi mềm
Tim anh thêm xót xa, ngàn lần…
*****
Lời kết.
Các bạn ạ. Tình yêu nó như một bông hoa đẹp ở trên cành. Nếu nó thụ
phấn và kết trái thì nó sẽ đi đến cuối con đường. Nhưng vì một lý
do nào đó mà bông hoa bị ngắt ra khỏi cành nó sẽ chết. Tình yêu
chết. Nhưng cái mà chúng ta cần nói ở đây không phải là cái chết
của bông hoa của tình yêu mà cái cách ta ứng xử với nó. Nếu ta dẫm
đạp nó và quẳng nó vào sọt rác thì nó sẽ mãi mãi chết và ta sẽ
không còn bao giờ còn nhớ về nó nữa. Con nếu ta đem nó ép vào trang
vở thì nó sẽ sẽ còn tồn tại để mỗi lần giở trang vở ra ta lại nhớ
về nó, nhớ về vẻ đẹp của nó. Đó là vẻ đẹp trong cốt cách, tâm hồn
của tình yêu, là sự đọng lại mà ta trân trọng.
Nếu tình yêu chẳng may mà chết đi thì ta hãy dành cho nó một vị trí
trang trọng trong con tim. Bởi nó trong một thời điểm nào đó của
cuộc đời ta đã đem lại cho ta những cảm xúc, hạnh phúc những niềm
vui cả nỗi buồn nữa. Nó là một phần của cuộc đời chúng ta.
Hai năm sau, mở cửa ra tôi không tin vào mắt mình.
- Em … sao không bấm chuông.
- Học anh, anh thích bất ngờ mà.
- Vào nhà đi, em đi một mình à.
- Anh xem có ai đi cùng nữa không.
Tôi mời chị vào nhà pha nước mời chị uống nước. Hai năm không gặp
chị vẫn như xưa nhưng mặt có vẻ đã cứng hơn một chút rồi. Vẫn trang
điểm nhẹ nhàng, vẫn phong cách cũ. Nhìn chị bây giờ đã phong trần
hơn nhiều.
- Có việc gì trên Hà Nội à mà hôm nay vào thăm anh vậy. Hai năm rồi
nhỉ, không gặp nhau. Tình hình bây giờ thế nào rồi.
- Không có việc gì cả, em lên chơi thôi. Anh cho em ở lại nhà anh
vài ngày nhé.
Tôi thực sự không hiểu gì lắm và rất nhỡ ngàng. Bởi hai năm qua để
quên chị tôi không bao giờ hỏi về chị. Thi thảng có nghe bố mẹ tôi
nói phong phanh tình hình nhưng rất rời rạc và tôi thực sự không
muốn nghe. Bây giờ chị xuất hiện làm tôi không hiểu mô tê gì.
- Nhà này em cứ coi như là nhà của em. Em lên lúc nào cũng được ở
bao lâu cũng được.
- Thảo ghê.
- Thôi em đi rửa mắt mũi chân tay đi cho sạch sẽ.
- Ừ quên mất. Đang đinh đi đâu à
- Định lên thư viện kiếm mấy tài liệu về làm đồ án.
- Nếu bận cứ đi đi. Để em ở lại một mình cũng được. Trưa nay em sẽ
nấu ăn nhé.
- Không cũng chả gấp gáp gì. Anh không đi nữa. Em lên anh lại bỏ đi
sao được.
- Khách sáo quá. Mà cũng phải thôi.
Chị lên tầng 2 và vào nhà tắm. Chị xách theo một túi du lịch to.
Tôi lúc này đang nghĩ mà không hiểu gì cả. Chị xuống mà tôi vẫn vẩn
vơ không biết.
- Vẫn cái mặt ngố tàu ngày nào. Dạo này đỡ còm nhom rồi nhỉ. Anh
hơi đen ra nhiều rồi đấy.
Tôi cười và nhìn lên chị. Chị ngồi đặt hai chân lên nghế ôm gối.
Lại hỉnh ảnh ngày xưa hiện về. Tôi cười nhẹ khi ý nghĩ thoáng
qua.
- Chắc là vẫn khổng hiểu sao em lại có mặt ở đây à.
- Ừ, nói thật anh chả hiểu gì cả.
- Chuyện dài lắm. Để uống nước rồi từ từ em kể cho.
Và rồi chị ngồi kể cho tôi những chuyện xảy ra với chị trong thời
gian qua. Hôm chia tay tôi chị không về ngay. Chị sang nhà chị Lan
và ở đó đến chiều mới về. Tôi lúc này mới hiểu ra vì tôi đi tìm mãi
ở bến xe mà không thấy chị. Chị cười nếu tôi sang nhà Lan tìm chị
có khi lại khác nhỉ. Chị nói lúc đó chị phải dứt khoát như vậy chứ
nếu chỉ ở lại một lúc nữa thôi thì chị sẽ không biết có thể làm gì
được nữa. Thực ra chị cũng không ngờ mọi việc diễn ra quá nhanh.
Chị cứ nghĩ là đến tết hoặc sau tết rồi mới cưới. Vì khi chồng chị
đặt vấn đề chị lần lữa như vậy. Nhưng khi nói chuyện người lớn thì
chị mới ớ ra là mẹ anh Minh và mẹ chị đã đi xem ngày và quyết luôn.
Chị cầu cứu anh rằng chị cần có thời gian không thể gấp như vậy
được. Nhưng thực ra một mặt anh cũng muốn nhanh, tuy cũng có chiều
theo ý chị nhưng không quyết liệt cộng với bố mẹ chị nói đã nói
chuyện người lớn rồi không thể thay đổi vì đây là chuyện trọng đại.
Chị bất lực. Còn thời gian đó sợ chị làm liều, mẹ chị lúc nào cũng
kè kè bên cạnh. Kể cả việc ở ngoài cơ quan chị bà lúc nào cũng quẩn
quanh trước cổng. Sau đó bà bắt bố chị xin nghỉ phép cho chị để chị
ở nhà chuẩn bị đám cưới và giám sát chị luôn.
Chị nói thực ra anh Minh là người đàn ông tốt. Anh rất yêu chị. Lúc
đó chị cũng nhắm mắt đưa chân vì không còn biết phải làm gì. Ngày
cưới chị chị nửa không mong tôi về, nửa mong tôi về.
- Sao hôm cưới em anh về lại không vào.
- Theo em thì anh có nên vào không.
- Em không biết nữa. Nếu anh vào chắc em ngất mất.
- Em ạ thực ra trước khi về anh đã nghĩ kỹ rồi. Anh đến nhìn em đi
lấy chồng nhưng sẽ chỉ nhìn từ xa thôi.
- Nhát thì có.
- Cả một năm trời chỉ nghĩ là học đi nước ngoài theo kế hoạch. Có
biết gì nữa đâu. Khi biết tin em lấy chồng thì chỉ còn có 5 ngày.
Cả năm còn không làm gì được huống chi còn 5 ngày thì làm được gì.
Vào phá, làm bậy à. Ngộ nhỡ trong thời gian anh đi học trên này, em
có tình cảm với người ta thì sao. Em giấu anh mọi chuyện. Anh có
biết gì đâu.
- Ừ nếu anh vào lúc đó thì cũng chả làm được gì mà bao công lao của
em đi sông đi biển.
- Đáng ra còn nhiều cách nhưng bây giờ nghĩ lại em cứ âm thầm chịu
đựng, hi sinh nên khi sự việc xảy ra quá nhanh mình không đối phó
kịp.
- Đừng trách em. Em cũng không nghĩ sâu xa thế, đơn giản em chỉ
muốn kéo dài càng lâu càng tốt. Thôi để em kể tiếp cho.
Chị về nhà chồng thực ra không có gì phải phàn nàn cả. Bố mẹ Minh
cho vợ chồng chị ra ở riêng ngay sau 1 tháng. Mẹ Minh và chị thân
nhau từ hồi còn làm việc chung. Hai mẹ con ngày xưa tâm sự với nhau
nhiều nên rất quý chị. Cả nhà quý chị. Anh Minh cũng rất yêu chị.
Chỉ có điều chị sống với anh Minh vì nghĩa chứ thực sự chị không
yêu anh. Anh Minh cũng biết nhưng vẫn cố gắng. Chị hiểu và cũng làm
mọi chuyện như ứng xử rất tốt với gia đình nhà chồng, làm trọn
nghĩa với bố mẹ. Nhưng còn tình yêu với anh thì chị không thể. Thực
ra nếu có được một đứa con thì có lẽ sẽ khác. Đằng này, sau hơn 1
năm cưới nhau hai anh chị vẫn không có con. Nhà chồng chị cũng sốt
ruột nên yêu cầu anh chị đi khám. Đi khám hiếm muộn thì lỗi lại
thuộc về chị. Anh khoẻ mạnh bình thường còn chị bị bệnh trứng lép.
Bệnh này vẫn có thể có con nhưng phải điều trị tích cực và kiên trì
vì may cho chị tuy bị bệnh trứng lép nhưng không bị hẹp cổ tử cung.
Nếu hẹp cổ tử cung thì chắc chắn sẽ không có con. Thế là hai anh
chị sau thời gian đó chỉ suốt ngày chăm chú vào việc chữa bệnh. Cứ
nói ở đâu có thầy chữa giỏi là đến. Chị nói thuốc tây, thuốc nam,
thuốc bắc uống cả. Bài thuốc dân gian nào mà mọi người nói chị đều
tham khảo và uống. Thế nhưng không có kết quả gì. Chị cố gắng có
một đứa con. Chị hi vọng có con vào rồi thì chị sẽ dần yêu chồng
lên.
Nhưng rồi có một chuyện lớn xảy ra với gia đình chị. Cách đây, 4
tháng có một cô con gái đến nhà chồng chị bắt vạ chồng chị. Anh
Minh đã ngủ với cô ta và cô ta đang mang bầu đứa con của anh được
gần 5 tháng. Anh Minh nhận lỗi, anh cầu xin chị đừng bỏ anh. Anh sẽ
có trách nhiệm với cô ta nhưng anh không cưới cô ta vì anh chỉ yêu
có mình chị. Bố mẹ anh thì vô cùng đau khổ. Ông bà không chấp nhận
cô gái kia. Nhưng về chị. Chị biết mọi nguồn cơ từ chị mà ra. Không
đẻ được con mà không yêu anh, nên anh đâm cũng chán. Trong lúc buồn
gặp phải cô này bập vào mà không lường được hậu quả. Khi nó xảy ra
anh hối không kịp.
Chị nói chị không trách anh, chị phân tích anh chuẩn bị lên trưởng
phòng đừng vì việc này mà làm hỏng công danh sự nghiệp. Chị sẽ ra
đi để anh danh chính ngôn thuận cưới cô ấy về. Chị quyết, anh cũng
không thể làm gì khác được. Tuần trước thì anh chị ra toà. Và cô ấy
mới sinh con được hai ngày.
- Thế bây giờ chị ở đâu.
- Còn ở đâu được em về lại nhà xuất bản chứ còn ở đâu.
- Em không ngờ anh lại tệ vậy.
- Đừng trách anh, anh chỉ là nạn nhân thôi.
- Của mình
- Ừ của mình.
Chúng tôi ngồi lặng lẽ ưu tư không nói gì. Bây giờ tôi mới nghĩ.
Đúng vậy Minh thực ra là nạn nhân của tình yêu chúng tôi. Anh đến
không đúng lúc, nếu anh gặp chị sớm hơn khi chúng tôi còn chưa sâu
nặng thì có lẽ đã khác. Thật trớ trêu cho anh. Đến bây giờ qua chị
được biết anh thực sự khổ vì cô vợ này. Anh mất hết tình cảm với
anh em, họ hàng vì vợ anh rất quá quắt. Đúng là dâu dữ mất họ chó
dữ mất láng giềng. Còn về đường công danh của anh thì không sao.
Anh cũng là quan chức khá to trên Hà Nội này.
- Em ở đây bao lâu. Tôi nói phá tan sự im lặng.
- Khoảng một tuần. Chỉ có lên đây với anh em mới trút được bầu tâm
sự và em mới cảm thấy bình yên trở lại được.
- Ừ em ở bao lâu cũng được.
- Còn giận em không.
- Không phải là giận mà là hận. Tôi đùa.
- Anh đùa vậy thôi, đau thì cũng đã đau rồi, nó bây giờ là quá khứ,
quên nó đi em ạ. Tôi tiếp lời
- Rồi … Anh đang theo đuổi một cô gái.
- Mừng cho anh, em chỉ sợ anh vẫn không tha thứ cho em mà vẫn còn
đau khổ.
- Người ta chỉ chết khi không có cơm ăn nước uống mấy ai chết ví
tình yêu đâu.
-Ừ.
- Bây giờ em tính sao.
- Kệ nó anh ạ, đến đâu thì đến.
- Hay mình quay lại với nhau đi. Tôi nói nửa đùa mà nửa thật.
Chị cười nhìn tôi và nói.
- Thôi, ngày xưa trai tân gái tân mà còn không đến được với nhau.
Bây giờ gái nạ dòng lại không đẻ được thì em chỉ làm khổ anh thôi.
Em không có diễm phúc đấy.
Tôi lặng người. Chị nói không có ý trách chỉ nói thực tình trạng
hai người nhưng tôi vẫn đau nhói.
- Trưa rồi em đi mua gì mình ăn trưa đi. Nói chuyện nhiều
quá.
- Để anh đưa em đi chợ.
- Thế còn gì bằng. Đi mua đi. Em cũng thích đi mua với anh.
Tôi và chị đi chợ rồi về cùng nhau ăn cơm.
- Tối nay dẫn cố ấy đến đay chơ cho em xem mặt.
- Ừ để anh hỏi đã.
Tối hôm đó tôi dẫn người yêu về cho chị gặp. Ba chị em rất vui vẻ.
ăn com tối nói chuyện rồi tôi đưa người yêu về.
Đêm hôm đó hai chị em nằm ngủ với nhau. Các bác đừng nghĩ sai nhé.
Chúng tôi nằm với nhau và ôn lại chuyện cũ. Rồi chúng tôi thiếp đi
trong giấc ngủ yên bình.
Cả một tuần chị và tôi ở với nhau. Không có chuyện gì chỉ là giãi
bầy tâm sự và tôi đưa chị đi chơi, đi thăm nhà bạn bè chị. Chị đã
vui hơn rất nhiều. Đêm cuối, vì hôm qua chị nói chị hết phép ngày
mai chị sẽ về. Chúng tôi nằm với nhau lại nói chuyện. Và chị đã ôm
tôi. Chị nói chị ôm tôi lần cuối.
- Ạnh ạ trong thời gian này em cám ơn anh đã không giận em mà vẫn
đón nhận em. Chắc kiếp trước mình yêu nhau nhưng không trọn vẹn.
Nên kiếp này ông trời cho mình làm vợ chồng một năm rồi lại bắt
mình chia ly. Mình chỉ có duyên phận vậy thôi.
Tôi ôm chị vào lòng, sau bao nhiêu năm tôi mới lại ôm chị vào lòng.
Tôi thương chị quá. Vì tôi, vì yêu tôi mà chị mới khổ như vậy. Chị
đã ngủ yên lành trong vòng tay của tôi. Hít mùi thơm trên tóc và
tôi thấy thật ra mình chưa làm gì cho chị cả. Chỉ có chị bao năm
qua lo lắng và hi sinh cho tôi. Sợ tôi hỏng công danh sự nghiệp, sợ
tôi vì chị mà mất tương lai. Chị đã hi sinh tất cả. Viết đến đây,
thực sự tôi đang khóc. Mai Anh ơi anh cảm ơn em, cảm ơn em rất
nhiều. Em đã cho anh một tình yêu. Một tình yêu mà mãi trong đời
anh không thể quên được. Em đã hi sinh tuổi trẻ cho anh, em đã hi
sinh hạnh phúc cho anh. Một lần nữa anh cám ơn tình yêu mà em mang
lại cho anh. Đến tận bây giờ anh luôn mong em anh phúc và không bao
giờ anh giận em trách em. Anh chỉ trách anh không biết hết được tấm
lòng của em, chỉ trách anh bạc nhược đớn hèn không giữ được em. Cảm
ơn em đã cho anh một tình yêu.
Sáng hôm sau chị ra về và để lại một bức thư. Tôi đọc nó mà thầm
cảm phục người con gái ấy. Cho đến bây giờ chị em vẫn tình cảm với
nhau, tôi vẫn hết mình với chị là do có những ngày chị lên ở với
tôi đó. Tôi và chị đã hoàn toàn bình thường trở lại. Tôi chỉ thương
chị. Cho đến giờ chị đã gặp được người chồng đích thực của mình. Họ
sau thời gian điều trị tích cực và gặp đúng thầy thì đã có hai đứa
con như thiên thần. Có bất cứ việc gì chị nhờ tôi, nếu nằm trong
khả năng của mình tôi đều làm hết sức. Mãi mãi chị là một phần
trong con tim tôi, chị mãi là người yêu bé nhỏ của tôi. Tôi vẫn
nồng nàn yêu chị như ngày nào.
Vậy các bác đã hết những thắc mắc của mình chưa. Sau mười mấy năm
tôi mới kể lại câu chuyện của mình. Tôi hy vọng mọi người đồng cảm
và chia sẻ với tôi. Đừng trách tôi, trách chị mà thực ra ông trời
đã sắp đặt như thế. Nếu không có đêm đó, đêm chúng tôi vượt qua
giới hạn thì bây giờ có lẽ chị đã không có một thời gian khổ như
thế. Tôi vẫn ước sao không có chuyện gì xảy ra. Tôi ước như
vậy.
Chị ở cả quê và hà nội giầu có là khác chị đã bỏ nhà nước lập công
ty riêng rồi. Vợ chồng chị khá giầu có. Chòng chị là người đàn ông
rất bản lĩnh yêu vợ và tuyệt vời. Trên cả tuyệt vời. Nếu các bạn mà
có dịp gặp anh thì các bạn sẽ thấy một người đàn ông thực thụ. Nhân
hậu, đối nội đối ngoại tuyệt vời. Trách nhiệm với mọi người. Anh
cũng trải qua một tình cảnh bi đát. Chị cũng là tập 2 rổ rá cạp lại
nhưng lại thành một đôi tuyệt vời. Chị rất yêu anh và tự hào về
anh. Chỉ là tôi cảm súc quá thôi chứ tôi chưa bao giờ trách quá khứ
của mình.
----- Hết Phần 1 -----