Tôi thấy chị vụt tắt tiếng cười, chị có vẻ lo lắng. Tôi cũng lờ mờ
hiểu ra sự lo lắng của chị.
- Xong cơm rồi, cả nhà vào ăn đi. Mẹ tôi gọi.
- Cô để cháu dọn cho.
Thế là cả nhà chúng tôi ngồi ăn cơm. Trong bữa ăn bố mẹ tôi vẫn
tiếp chuyện ngày xưa và cười nói vang nhà. Tôi chỉ chú ý lắng nghe
và thỉnh thoảng chêm vào mấy câu hỏi. Nhìn chị thấy chị không còn
hào hứng nữa, thay vào đó chị có vẻ trầm ngâm hơn.
Bữa cơm nhanh chóng xong xuôi, chị và mẹ lại dọn dẹp và ra phòng
ngoài uống nước. Sau một hồi nói chuyện tào lao nữa.
- Thôi Mai Anh chuẩn bị về cho sớm cháu. Bố tôi nói.
- Vâng ạ, cháu không phải chuẩn bị gì cả.
- Q nó ngày mai đi Hà Nội rồi thỉnh thoảng xuống đây với cô nhé. Có
hai cô chú cũng buồn.
- Dạ, lúc nào cháu rỗi cháu xuống.
- Chị ơi đi chơi một vòng xong rồi hãng về. Tôi chen ngang.
- Thôi mày để cho chị về trời tối rồi. Bố tôi nói.
- Con đi với chị 15’ thôi.
Tôi vội vàng chạy ra dắt xe chị ra ngoài. Chị không nói gì đưa cho
tôi chìa khoá. Bố mẹ chỉ cười và vào nhà. Chị chào bố mẹ và lên xe
tôi chở. Đi khỏi phố một đoạn chị ôm chặt lấy tôi.
- Em lo lắm, mẹ biến thì phiền lắm đây.
- Sao đen thế tự nhiên bố em lại gọi đến.
- Lúc nãy liều thế. Có người yêu rồi. Ai có người yêu.
- Thế có đúng không.
- Anh không biết gì cả, hai cụ mà buôn với nhau thì mình chết hiểu
chưa đồ ngố.
- Ừ kể cũng phải, anh hơi vội.
- Lại còn không, ngố thì có.
- Anh định tết này về công bố em là người yêu
- Anh nghiêm túc chứ.
- Anh đang nghĩ thế, đằng nào thì mọi người cũng biết cứ dấu dấu
diếm diếm thế này thì chỉ một mình em khổ. Mọi chuyện đến đâu thì
đến, anh nghĩ kỹ rồi.
- Cứ từ từ hãng anh ạ. Anh học 1, 2 năm rồi mình nói cũng chưa
muộn. Bây giờ nói em sợ mọi chuyện rối tung hết lên rồi em còn khổ
hơn.
- Ừ cũng phải thôi nói chuyện khác. Mai 2h anh lên trường
rồi.
- Ừ em không tiễn anh được, có gì lên thì chiều thứ 2 gọi cho
em.
Chúng tôi lại nói chuyện linh tinh. Sau một lúc thì tôi và chị hôn
nhau lần cuối rồi để chị về. Tôi lững thững đi bộ về nhà mà cảm
thấy mình như vừa đánh mất một cái gì.
Cả buổi sáng hôm sau, không thấy chị gọi điện lại. Tôi định gọi về
nhà lại thôi. Đến 2h chiều thì tôi cũng phải lên xe đi Hà Nội kết
thúc chuyến về thăm nhà lần đầu tiên của thời sinh viên.
Hôm sau cũng liên lạc với chị tôi thấy chị có vẻ buồn. Tôi cũng
không biết nói gì hơn là an ủi và chia sẻ với chị. Thực ra sau này
tôi mới thấy sự nghiêm trọng của cuộc điện thoại giữa bố tôi và bố
chị. Nó rất nghiêm trọng. Bởi từ thời điểm đó mẹ chị đã đánh giá
tình cảm của chúng tôi ở mức thân thiết hơn mức bà tưởng. Bà đã
chuyển hoàn toàn từ nhắc nhở xang hành động và đề phòng chủ động.
Bà gây sức ép toàn diện lên chị và sức ép ngày một lớn. Tôi ở xa,
chị dấu nên không biết rằng chị ở nhà quá khổ. Mẹ liên tục ép đi
lấy chồng và tiến hành gán gép với rất nhiều chàng trai nào mà bà
cho là phù hợp. Bố chị cũng thấy lạ với thái độ của mẹ chị nhưng
ông chỉ làm dịu tình hình. Ông không biết nguyên nhân sâu xa việc
làm đó của mẹ chị. Ông đơn thuần chỉ nghĩ chị đến tuổi lấy chồng
thì bà sốt ruột thôi. Còn về mẹ chị bà không hiểu được tình yêu
giữa tôi và chị là rất sâu nặng, bà chỉ nghĩ nó là thoảng qua nên
khi có chàng trai lớn tuổi hơn phù hợp hơn thì chị sẽ quên tôi. Cái
oái oăm là chị không thể lấy lý do con đã có người yêu rồi để từ
chối các cuộc gặp gỡ sắp đặt của mẹ chị. Chị toàn lấy lý do không
thích, hoặc không hợp … Mà những lý do này thì không thể thuyết
phục được. Rất nhiều chàng trai đến đặt vấn đề tìm hiểu chị toàn
con nhà danh giá trong thị xã và có học hành, công ăn việc làm tử
tế. Chính điều này làm cho mẹ chị càng tức tối và gây sức ép với
chị hơn. Một số thấy chị không thích tự động rút lui. Nhưng trong
số đó có người cố đấm ăn xôi, hiếu thắng và muốn tán chị bằng được.
Và đó thực sự làm cho chị vô cùng khó xử. Nhưng để tôi không mất
tập chung vào việc học thì chị luôn dấu tôi. Chúng tôi vẫn thỉnh
thoảng điện thoại, thư từ qua lại. Vẫn nhớ nhung, vẫn yêu thương và
an ủi nhau học hành công tác.
Các bạn ạ, khi nỗi nhớ nó đã thành một thói quen thì nỗi nhớ nó như
là một phần không thể thiếu của mình. Mỗi khi đêm về nỗi nhớ lại
trần ngập trong tôi. Không biết làm gì hơn, tôi chỉ biết ghi nó vào
những trang nhật ký. Trời đã chuyển xang đông. Những cơn gió lạnh
vào ban đêm càng làm cho tôi nhớ chị. Ban ngày để quên đi những nỗi
nhớ tôi dùng việc học để quên. Nhưng khi đêm xuống thì nỗi nhớ chế
ngự toàn bộ cảm xúc của tôi. Nhiều đêm nghĩ không biết chị có nhớ
mình không. Tôi chợt rùng mình khi nghĩ về chị. Chắc là chị cũng
đang nhớ mình nên mình mới rùng mình như vậy. Tôi nghĩ, ngày mai
phải hỏi chị xem hôm qua lúc đó chị có nhớ tôi không. Tôi xin trích
dẫn một đoạn của bài hát « Nhớ người yêu » :
Thức trọn đêm nay để nhớ thương em
Anh nghe tình yêu nhắc nhở êm đềm
Nhớ từng nụ cười ánh mắt
Nhớ lời ngọt ngào âu yếm
Tóc em thơm giấc ngủ dịu hiền
Biết giờ này em nhớ anh không
Có nghe tình yêu thức dậy trong lòng
Đếm từng màu thời gian đến
Bóng hình người mình yêu mến
Ôi nhớ gì hơn nhớ người yêu
Đúng như vậy. Ôi nhớ gì hơn nhớ người yêu đó chính là cảm xúc của
tất cả người đang yêu mà ở xa nhau. Thời gian này tôi đâm ra nghiện
nhạc vàng.
Cứ như vậy, thời gian cứ chậm chạp trôi qua. Sao tôi mong tết thế
mà mãi nó không tới. Cũng may thời gian này, chú Tuấn giới thiệu
cho tôi đi gia sư. Lớp có 4 đứa học 4 buổi một tuần (2 toán, 1 lý,
1 hoá). Thực ra tôi không thiếu tiền mà tôi muốn đi gia sư cho vui
cho có việc. Thế nhưng việc gia sư không phải là không có lợi mà
thông qua nó tôi đã được bổ xung thêm nguồn tài chính cho mình. Tôi
gọi điện về khoe chị, khoe bố mẹ và mọi người rất vui. Từ đây có
nhiều tiền hơn nên hay gọi điện cho chị hơn.
Rồi cái ngày mong chờ cũng đến. Tôi nhớ là 15 âm lịch thì có thông
báo chúng tôi được nghỉ tết từ 22 âm lịch đến 7 âm lịch bắt đầu đi
học lại. Tôi rất háo hức chờ ngày về vì nỗi nhớ đã chất chứa đầy
trong tôi rồi. Đợt thi cũng định về nhưng chị không cho. Chị bảo
tập chung vào việc thi cử đừng nghĩ ngợi lung tung. Cũng may đợt
thi đó tôi cũng không phải thi lại môn nào nhưng điểm số bình
thường vì quả thực vẫn chưa quen cách thi, cách học đại học. Tôi
đến chơi nhà chú Tuấn và nhờ Cường trông nhà cho những ngày tôi về
quê. Tôi cũng thông báo cho tụi học trò biết lịch để chúng bố trí
lịch học. Nói thêm về đám học trò của tôi. Đây toàn bộ là con bạn
chú Tuấn. Lớp học có 2 gái, 2 trai chúng đều mới học lớp 11. Nói
chung bọn này ngoan nhưng nghịch. Hai đứa con gái thì dễ nhìn và ăn
mặc thì rất thời trang. Còn hai đứa con trai thì to hơn cả tôi. Từ
ngày dậy bọn nó cũng vui vì chúng nó cứ thầy thầy trò trò. Đặc biệt
nó còn gán gép cho tôi hai cô bé một cô là vợ cả. Cô bé này tên
Hương. Và một cô là vợ hai. Cô bé này tên Hoà. Học với tôi thì hình
như chúng nó cũng thích học ra. Vì trong lúc học tuy rất nghiêm túc
nhưng không thiếu sôi nổi và đùa vui. Sau mấy tháng học với tôi bọn
nó cũng có nhiều tiến bộ nên được các phụ huynh ghi nhận. Hôm buổi
học cuối cùng thì đại diện phụ huynh mẹ của Hoà thanh toán cho tôi
toàn bộ tiền công dậy và còn tặng thêm thầy cái phong bì về ăn tết.
Tôi nhận và cảm ơn các cô chú. Về đến nhà mở phong bì ra thì tôi
hơi bất ngờ. Họ cho những 2 triệu. Cộng tất cả tiền còn lại của tôi
có hơn 5 triệu nên quyết định ngày mai đi mua quà cho bố mẹ và cho
chị. Dù lên đây nửa năm rồi nhưng quả thực việc mua sắm với tôi mờ
tịt. Mua cho bố mẹ thì dễ thôi nhưng mua cho chị thì quả là hơi
khó. Tôi chợt nhớ đến Hương vì cô bé này ăn mặc diện nhất. Tôi gọi
điện nhờ nó.
- Alô có phải nhà Hương không ạ.
- Alô Hương đây ai đấy ạ.
- Vợ cả à, không nhận ra thầy sao.
- Hi hi thầy chồng đấy à. Có việc gì mà gọi vợ cả vào buồi giữa
trưa này.
- Chiều nay em có rỗi không.
- Định rủ vợ cả đi chơi à. Êu ơi tớ sợ mình quá vợ hai nó ghen
chết.
- Không anh muốn nhờ Hương tư vấn cho anh một việc.
- Việc gì mà vợ lại có thể giỏi hơn thầy chồng vậy.
- Anh muốn mua quà tặng cho một bạn gái ở quê, anh nhờ em dẫn anh
đi mua bởi vì anh không biết mua sắm thế nào.
- Á à có vợ ở quê rồi thầy chồng còn lên đây vợ vợ con con. Phen
này hai vợ sẽ giềng cho thầy chồng một mẻ. Mua cho vợ ở quê thì
ghen rồi không giúp.
- Thôi giúp anh đi, xong việc khao chầu kem trả ơn.
- Lại đem vinh hoa phú quý dụ mình. Thầy chồng ơi … em bị dụ mất
rồi.
- Thế em đi giúp anh nhé.
- Vâng thế thì 2h thầy chồng qua đón em.
- Thế nhà em ở chỗ nào.
- Thầy chồng cứ đến cổng chính gò Đống Đa đợi em ở đó là em
ra.
- Đừng cho thầy leo cây nhé.
- Không biết được.
- Thôi nhé hẹn 2h.
Đúng hẹn tôi đạp xe ra HVNH đổi xe cho Cường và mượn xe của nó để
đi. Tôi đến gò Đống Đa đợi phải hơn 10’ thì mới thấy cô bé
ra.
- Chào thầy chồng
- Chào vợ cả.
- Thế thầy chồng định mua quà gì cho người yêu đây.
- Anh định mua một đôi dầy, một bộ quần áo, một áo len và một cái
khăn.
- Chà chà cô nào mà hạnh phúc vậy. Thầy định mua hàng xịn hay hàng
bình thường.
- Anh cũng không biết nữa anh chỉ có khoảng 5 triệu em dẫn anh đi
mua được không.
- Ôi thế thì thoải mái, thầy chồng chở em ra cửa Nam em dẫn thầy đi
mua dầy hàng Hàn đang mốt đấy. Còn quần áo thì cũng gần đấy
thôi.
- Ok
- Thế chị cả nhà ta mặc cỡ nào thầy chồng có biết không.
- Cỡ giống hệt em thế nên anh mới nhờ em chứ.
- Này này hỏi khí không phải thầy chồng không có ý gì chứ.
- Không không em đừng hiểu nhầm, anh nói thật.
- Nghi lắm, tự dưng được quà bây giờ là chết.
- Không anh không có ý gì đâu.
- Tạm tin thầy, đừng lừa trẻ con ngây thơ đáng yêu là được. Mà em
cũng thích bị lừa đấy.
Tôi chọn quả không lầm người. Hương có vẻ rất sành sỏi trong việc
này. Chỉ gần 2 tiếng đồng hồ đã chọn được toàn bộ quà rất ưng ý.
Sau đó quay về Tôn Đức Thắng mua 1 đôi dầy cho bố và 1 đôi dép cho
mẹ. Tổng thiệt hại chỉ có hơn 3t thấy ổn rồi rủ Hương đi ăn kem để
cám ơn. Nó dẫn tôi lên Trần Quốc Toản ăn mấy thứ linh tinh của bọn
con gái cấp 3 Hà Nội xong rồi chở nó về. Ra trả xe Cường và hẹn
trưa mai chú lên nhận chìa khoá và đưa mình ra bến xe về quê.
Trưa hôm sau đúng hẹn Cường đến đón tôi và chở tôi ra bên xe về
quê. Tôi tạm xa Hà Nội và về với nỗi nhớ thương của mình. Xe chuyển
bánh mà lòng vui thơi thới. Chỉ ngày mai tôi lại được gặp người yêu
của mình. Tôi vừa đi vừa nghĩ không biết chị sẽ vui đến mức nào khi
nhận quà của mình.
Về đến nhà cũng gần 5h chiều. Đúng là xe tết, người lên người xuống
cứ một tý lại dừng làm cho mình sốt hết cả ruột mà phải chịu. Xe
đông, ngồi chen chúc khó chịu, về đến nhà thì người đau như dần.
Gặp bố mẹ, hai ông bà vui ra mặt. Đặc biệt khi tặng quà cho ông bà
thì cả hai rất thích. Đặc biệt mẹ tôi. Ở quê cũng có nhiều dầy dép,
nhưng đôi dép tôi mua cho mẹ quả thực ở quê không có. Nó khá đẹp và
giản dị. Mặt khác tôi mua bằng tiền mình kiếm được nên bố mẹ càng
trân trọng và hãnh diện. Cất đồ đạc vào nhà tôi đi tắm rửa vệ
sinh.
Bữa cơm nhanh chóng dọn ra, cả nhà tôi ăn cơm trong tiếng cười vui
vẻ.
- Ngày mai bố mẹ về quê để ăn ông công ông táo với ông bà. Tối thì
tổ chức tại nhà mình. Con không phải về 30 về luôn một thể.
- Dạ, mai bố mẹ đi một xe cho con mượn 1 xe để đi chơi loanh quanh
nhé.
- Ừ nhớ đi lại cẩn thận. Tết nhất rồi đừng để mất tết con nhé. Mẹ
tôi dặn.
- Dạ mẹ an tâm, con đi xe cũng quen rồi.
- Cuối tuần bố mẹ sẽ lên Hà Nội để đi tết và sắm sửa cho nhà trên
đó. Dù sao cũng là nhà mình phải đầy đủ để các cụ phù hộ cho con
mạnh khoẻ và học tập.
- Bố mẹ đi mấy ngày.
- Bố mẹ định sáng thứ 7 đi chiều chủ nhật về.
- Dạ có việc gì bố mẹ cứ dặn, ở nhà con sẽ làm.
- Cũng không có việc gì. Con chỉ cần ra chợ hoa mua cây quất là
được. Năm nay bố nhường cho con công việc này xem con có mắt thẩm
mỹ không.
- Dạ bố mẹ cứ để con thử.
Chúng tôi còn nói vài chuyện linh tinh nữa thì bữa ăn kết thúc. Sau
bữa ăn mọi người ra xem tivi uống nước rồi tôi xin phép bố mẹ lên
nhà xắp xếp hành lý và đi ngủ vì mệt. Nói thật hôm qua cứ thao thức
mãi không ngủ được vì hôm nay về. Từ hôm qua đến giờ tôi mới ngủ có
vài tiếng nên bây giờ cũng khá mỏi. Nằm được tý thì tôi ngủ ngay
không biết gì.
Sáng tỉnh dậy hơi sớm, do hôm qua đi ngủ sớm. Xuống nhà mới gần 6h,
bố mẹ tôi vẫn chưa dậy. Dọn dẹp, lau chùi nhà cửa tinh tươm sau đó
đi vệ sinh cá nhân rồi ra làm ấm trà uống một mình. Thấy có tiếng
rao bánh mỳ gọi làm cái. Ngày tết nhà sẵn giò chả nên kẹp bánh mỳ
với giò chả ăn tạm vì ngoài trời hơi lạnh nên cũng ngại đi ăn sáng.
Ăn xong thì bố mẹ mới dậy. Thấy nhà cửa tinh tươm.
- Chà sinh viên chăm chỉ nhỉ, thế này thì mẹ nhàn rồi.
- Con chào mẹ mẹ dậy rồi à.
- Sao dậy sớm vậy con. Không ngủ đi tý nữa trời lạnh thế này dậy
sớm cảm đấy.
- Không sao đâu. Hôm qua ngủ sớm nên hôm nay dậy sớm thôi ạ.
- Con dạo này cũng uống chè rồi à.
- Vâng ở trên đó mỗi mình buồn nên con cũng hay uống chè bây giờ
thì quen rồi.
- Bố mẹ bây giờ đi làm, con ở nhà 9h mẹ về rồi mới về quê.
- 9h bố mẹ mới về quê ạ.
- Ừ bố con phải ra cơ quan một tý thì mới về quê được. Ngày tết lắm
việc phải tranh thủ.
- Vâng ạ.
- Có tiền chưa mẹ cho để đi chơi
- Dạ con vẫn còn mấy đồng. Khi nào hết con xin sau.
- Tiết kiệm thế là được, nhưng con xem nếu việc đi dậy mà ảnh hưởng
việc học thì thôi. Bố mẹ cũng không thiếu thốn gì cả đâu.
- Dạ không, kỳ đầu tiên này con cũng không phải thi lại môn nào, so
với bạn bè cũng khá. Kỳ sau con sẽ rút kinh nghiệm và cố gắng hơn.
Còn việc đi dạy cho nó vui thôi chứ cũng không ảnh hưởng gì. Học
đại học hơi khác mẹ ạ. Những thời gian đầu ký rỗi rãi, chỉ lúc gần
thi mới bắt đầu vất vả. Học đến đâu thi ngay đến đấy nên việc ôn nó
cũng khác thi đại học nhiều. Con sắp xếp được.
- Bố mẹ tin con nhưng vẫn nhắc nhở để con hiểu. Con làm được như
thế là bố mẹ mừng rồi.
- Vâng ạ.
- Thế con lấy xe máy định đi đâu.
- Con đi đến nhà mấy đứa bạn xem kế hoạch tết thế nào. Đi xe đạp
hơi xa.
- Ừ đi gần gần thôi quanh thị xã nhé.
- Dạ. Mẹ cho con bộ chìa khoá nhà luôn nhé.
- Tý nữa mẹ đưa cho.
Bố mẹ xuống nhà đi làm thì tôi cũng đi luôn. Tôi lấy xe đạp đạp
quanh thị xã xem không khí tết thế nào. Tiện thể làm mấy tờ báo về
đọc. Về nhà một lúc thì mẹ cũng về. Tôi giúp mẹ chuẩn bị quà cáp về
quê. Đến hơn 9h bố về và bố mẹ về quê luôn. Đợi bố mẹ đi xa tôi lên
nhà lấy túi quà chuẩn bị cho chị và lên đường đi xuống Tam Điệp.
Phải mất gần nửa tiếng nữa cho việc gói quà ở hiệu thì mới đi được.
Trên đường đi lòng vui phơi phới. Cứ nghĩ gặp mình nhận được quà
chị sẽ vui biết chừng nào. Cứ nghĩ thế lại càng mong xuống chị
nhanh hơn. Bình thường đi loáng là tới. Sao hôm nay đường như có vẻ
dài hơn.
Đến cổng cơ quan chị, thấy mọi người ra vào tấp nập. Chắc hôm nay
gần tết nên các chi đoàn xã lên nên đông người vậy. Tôi ngại dừng
cách cổng hơn 20m và xuống xe kéo áo quần cho chỉnh tề, vuốt lại
tóc do đi đường bị mất hết nếp. Nghĩ bụng mấy tháng không gặp nhau
bây giờ phải để chị trông mình tử tế tý. Nhìn phía cổng thấy có 1
chú người dong dỏng, ngồi trên con viva mặt tươi hơn hớn. Chú này
có vẻ đang ngóng vào cơ quan đợi ai. Thầm nghĩ lại một chú đồng
cảnh ngộ đây. Đang cúi xuống xem món quà thế nào thì thấy tiếng
gọi.
- Mai Anh đây đây.
Giật mình. Một ý nghĩ thoáng qua. Có lẽ nào chú này cũng đợi chị.
Không phải đợi lâu. Chỉ sau vài giây, chị xuất hiện. Chị đi vội vã
đến gần cậu viva. Tôi thấy chị cười nhưng có vẻ khách sáo.
- Anh đến lâu chưa.
- Mới có một lúc thôi
- Thôi có khi em không đến được đâu, em ngại lắm.
- Cả nhà anh đang đợi, hôm nay kiểu gì em cũng phải đến chơi.
Tôi thấy chị tần ngần. Chú viva vội vã dắt xe và ngồi lên xe. Chị
có vẻ không muốn đi lắm nhưng rồi cũng miễn cưỡng ngồi lên xe chú
này. Tôi lúc này không hiểu sao không nói được lên lời. Định gọi
chị rồi lại thôi. Mọi thứ trong tôi lúc này không ra làm sao cả.
Đầu óc tôi mọi khi cũng khá nhanh nhạy mà sao lúc này bùng nhùng,
bung bét. Tôi đần thối ra. Tận đến khi xe nổ máy đi thì tôi mới
tỉnh ra và lên xe đi theo xe của chị. Tôi đi theo chỉ muốn xem chị
đi với anh chàng này đi đâu và làm gì. Tôi muốn biết. Tôi lặng lẽ
đi sau xe. Nhìn từ xa tôi thấy chú viva có vẻ rất hứng khởi chân
tay khùa khoạng loạn lên. Còn chị, tôi chỉ thấy chị gật đầu và ngồi
khá giữ khoảng cách với chú. Mấy lần định vọt lên nhưng nghĩ sao
thấy thôi cứ đi sau xem sao. Đến ngõ rẽ vào nhà chị xe lại vượt qua
và đi tiếp. Tôi không biết thế nào nên vẫn tiếp tục đi theo. Khoảng
hơn 1km sau xe dừng lại trước một ngôi nhà khá to mặt đường. Hình
như việc chị đến đây là có sự chuẩn bị trước. Có hai ba người ra
đón chị và chú viva với vẻ mặt rất vui mừng đon đả. Đứng từ xa tôi
thấy chị lễ phép chào mọi người và lặng lẽ theo chú viva vào nhà.
Chú này cứ lon ta lon ton sao lúc đó nhìn chú mình thấy ghét
thế.
Lại đợi, còn biết làm gì hơn là đợi. Người tôi yêu gần tôi đây mà
sao xa vời vợi. Tất cả các ý nghĩ các phương án được tôi đưa ra mà
sao chả thấy cái nào hợp lý. Các câu hỏi tại sao được đưa ra rồi
lại không có câu trả lời. Tôi nằm trong mê cung của các câu hỏi.
Những là thư kia, những lời dăn dò. Tất cả chỉ nói lên chị mong chờ
tôi từng ngày, nỗi nhớ tôi của chị cũng không kém gì nỗi nhớ chị
của tôi. Hay chị nói dối tôi… Nó làm cho tôi gần như phát điên lên.
Trời mùa đông về chiều càng lạnh hơn. Gió thổi vun vút. Còn tôi
ngồi thu lu một mình đến tội nghiệp. Thỉnh thoảng có người đi qua.
Họ nhìn tôi với ánh mắt đầy lạ lùng. Đói, rét, cô đơn trống trải là
cảm giác của tôi lúc này. Tôi giận chị, tôi không hiểu sao lúc đó
tôi chỉ muốn hét lên. Đương nhiên nghĩ là nghĩ như thế nhưng mắt
vẫn hóng vào ngôi nhà kia nơi có chị đang hiện hữu. Chắc giờ chị
vui lắm. Càng nghĩ tôi càng giận chị hơn. Thời gian cứ nặng nề trôi
qua, trời thì ngày càng xám xịt. Con đường càng vắng người. Vào
buổi trư giá rét chả ai muốn ra đường lúc này. Nửa tiếng trôi qua,
một tiếng trôi qua rồi hai tiếng trôi qua. Vẫn không có gì thay
đổi. Tôi vẫn co ro đợi và đợi. Sờ tay lên mặt đã thấy lạnh cóng
không còn cảm giác. Mệt mỏi và chán trường nhưng ánh mắt thì vẫn
không rời khỏi ngôi nhà. Các bác biết không sau bao nhiêu năm bây
giờ kể lại tôi vẫn nhớ như in ngôi nhà đó. Một ngôi nhà mới được
sửa sang để đón tết. Đứng giữa các ngôi nhà khác nó kiêu kỳ sang
trọng hơn hẳn. Một cái cổng to, hòn non bộ và mấy cây cảnh trước
nhà. Trên tầng 2 treo mấy ***g chim được bịt kín bằng vải. Một tổ
chim bồ câu bằng gỗ ở trái nhà và mấy cây ăn quả lâu năm. Có thể
nói đây là một ngôi nhà mà gia chủ khá giầu có.
Sự chờ đợi của tôi gần như đã cạn thì những tiếng cười nói lố nhố
từ ngôi nhà vọng ra làm tôi tỉnh lại. Chị lại líu ríu đi ra cùng
với chú viva. Theo sau là mấy người già có, trung niên có, trẻ có.
Mọi người đều tươi cười hớn hở. Có một bà cụ già tay bắt tay chị có
vẻ rất quý và thân mật. Còn chú viva thì cười tươi hết cớ. Mặt chú
có vẻ rất mãn nguyện. Tôi thấy chị chào mọi người và lên xe chú
viva hướng về phía cơ quan chị. Tôi lại vội vàng nổ máy đi theo
chị. Trên đường tôi thấy chú viva muốn cầm tay chị nhưng chị tránh
chú lại thôi. Vẫn giáng điệu nghênh ngang, tay chân khua loạn. Sao
mà lúc đó nhìn ghét thế, chỉ muốn lên cà khịa đánh nhau với chú một
trận. Chỉ nghĩ vậy thôi chứ tôi vẫn giữ khoảng cách với xe chị. Khi
qua lối rẽ vào nhà chị tôi thấy xe đi thẳng qua. Chắc chắn rằng chị
về cơ quan nên tôi vọt xe qua. Khi ngang qua tôi nhìn xang chị.
Hình như chị đang nghĩ ngợi gì nên không nhận ra tôi. Tôi thất vọng
và chạy thẳng xe lên cổng cơ quan chị và quay đầu xe lại đứng dưới
gốc cây. Phải một lúc sau mới thấy xe chầm chậm đến gần. Hình như
chú kia muốn chở chị lâu nên đi xe chậm như rùa bò. Dừng xe chị
xuống. Chị vẫn không nhìn ra tôi. Có lẽ vì tôi lúc đó mặc chiếc áo
phao, đầu đội mũ liền áo cho đỡ lạnh nên không nhận ra.
- Chào em, anh đi làm đây.
- Vâng chào anh.
- Tối anh đến chơi nhé.
Chị không nói gì. Chú cười hết cỡ nổ máy và phóng xe qua tôi. Khi
ngang qua tôi đồng chí liếc xang nhìn tôi đừng đậy du dũ cái quần
và ngồi xuống. Chị vẫn không nhận ra tôi nên rảo bước quay vào cơ
quan. Tôi gọi.
- Mai …. Anh
Chị sững sờ quay lại. Lúc này chị bối rối ngỡ ngàng hết cỡ. Chị
chôn chân nhìn. Tôi cảm thấy tay chân chị như líu ríu vào nhau mà
không nhấc đi nổi. Chị nhìn tôi không chớp mắt. Trong ánh mắt của
chị thay đổi liên tục. Nó thể hiện sự bối rối đến tột cùng. Chị có
thái độ như kẻ trộm bị bắt quả tang. Chị ú ớ không nói lên lời. Tôi
lặng lẽ xách túi quà và tiến gần chỗ chị.
- Anh … về … hôm … qua …. Tôi nói như thở không ra hơi nhát gừng
từng tiếng một.
- Anh … đến … đây … từ … trưa
- Anh … theo … em … đến … nhà … đó
- Anh … xuống đây … tặng quà … cho em
Tôi nói mà giọng nghẹn ngào. Lúc đó thực sự tôi chỉ biết nói liên
tục như thế. Tôi dúi quà vào tay chị. Chị vẫn nhìn tôi và vô hồn
cầm lấy quà. Hai tay chị buông thõng xách túi quà. Chị vẫn chưa nói
lên lời. Hai hàng nước mắt bắt đầu chảy dài trên má chị. Mặt tôi
tím tái, hai tay run rấy. Giọng tôi lúc này còn nghẹn ngào hơn. Tôi
nói như chực khóc.
- Thôi … anh … về … đây.
Tôi nặng nề lê bước về chiếc xe máy. Lên xe nổ máy quay đầu xe.
Tiếng xe làm chị sực tỉnh.
- Anh đứng lại. Chị nói như quát lên.
Tôi vẫn lặng lẽ quay đầu xe không nói. Tôi đã rơi nước mắt. Chị dậm
mạnh chân
- Anh đứng lại ngay. Chị vẫn nói như quát.
Tôi dừng xe quay đầu lại nói.
- Thôi em vào làm đi muộn rồi, anh phải về đây. Anh đi từ
sáng.
- Nếu anh không dừng lại thì đừng gặp em nữa. Chị nói trong thoảng
thốt.
Tôi dừng lại không quay đầu mà mặt ngửa lên trời. Tôi đã khóc thật
sự. Tôi khóc không thành tiếng. Thật sự tôi không ngờ ngày gặp lại
nhau sau mấy tháng trời lại như vậy. Tất cả sự vui mừng hứng khởi
của lúc ra đi đã bay mất. Thay vào đó là sự trống trải vô hạn. Tôi
biết chị vừa đi đâu. Đó là lần đầu chị đến ra mắt nhà người ta. Tôi
đau đớn đến tột cùng. Những giọt nước mắt của tôi đã nói lên tất
cả. Chị vội vàng chạy đến xe tôi chị ngồi lên đằng sau xe gục đầu
vào vai tôi.
- Anh đi đi. Anh đưa em đi đâu cũng được.
Viết đến đây tôi lại nhớ đến bài hát của Phan Đình Tùng “Cuộc tình
phôi pha”. Tôi xin chép nguyên lời bài hát để các bạn dùng
đọc.
Chuyện tình buồn đâu ai muốn
Giữa người đang yêu và người đến sau
Làm người đâu ai muốn khỗ đau đến với mình,
Và tinh yêu đâu ai muốn sớt chia cho người, thà cô đơn thà lẽ
loi
Ngày xưa yêu em anh nào biết có hôm nay ,
Đễ giờ đây anh bơ vơ anh lạc lõng giữa biển khơi,
Và hôm nay anh đơn côi anh tiếc nuồi ngày qua đã không giữ được
em
Nắng mưa đã xoá mờ cuộc tình phôi pha,
Tiếng sét đánh ân tình xé tan làm đôi
Tiếc chi nữa hỡi người mình hai con đường riêng ,
Người thứ ba đã chia cách đôi dòng lệ rơi.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me Chúc bạn online vui vẻ.)Đúng thế, con trai
ai cũng ích kỷ trong tình yêu. Và tôi không ngoại lệ. Chứng kiến
người yêu của mình đi với người khác lòng đau như cắt. Và tinh yêu
đâu ai muốn sớt chia cho người, thà cô đơn thà lẽ loi. Tình yêu là
không thể sẻ chia được. Lúc chị đi với người khác tôi đứng bơ vơ
lạc lõng, lạnh lẽo và đầy đau khổ.
Tôi chở chị đi với tâm trạng rối bời. Chị vẫn nức nở sau lưng tôi
còn tôi lặng lẽ đi trong vô định. Chiếc xe cứ đi, cứ đi mà không
biết đi đâu.
- Em xin lỗi … em sai rồi. Đó là những lời đầu tiên chị nói sau một
hồi nức nở.
- Em nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm.
- Anh đừng nghĩ sai về em, mẹ ép em.
Tôi vẫn lặng lẽ không nói. Chị đấm thùm thụp vào lưng tôi vẫn nức
nở chị nói.
- Mà lúc nào cũng bất ngờ cơ. Chỉ thích bất ngờ rồi làm khổ người
ta. Về không gọi điện cho người ta một tiếng. hư
- Người đâu mà ít lời nhát như cáy thấy người ta thì gọi để người
ta không phải đi. Lại còn đi theo, không tin người ta. hư
- Cứ tự làm khổ mình thôi. Hư hư
Chị cứ nói còn tôi thì vẫn im lặng nuốt lệ vào trong.
- Đi biền biệt mấy tháng trời có biết người ta ở nhà khổ lắm không.
Không giám nói chỉ sợ sao nhãng học hành. Về còn cứ bầy trò, người
ta không thích đâu. Hư hư.
- Chỉ cần gọi điện báo là người ta lên ngay, người ta đã trốn nhà
lên rồi mà cứ còn không biết. Cứ thích bất ngờ. Người ta mong ngày
mong đêm để được gặp mặt mà còn cứ lắm trò. Hư hư
- Hai ngày nay không liên lạc rồi mà vẫn không nhớ người ta. Người
ta thì nhớ phát điên lên.
- Hôm nay thấy mấy đứa đi học đại học về người ta chờ cả sáng không
thấy gọi điện. Gọi điện về nhà thì không thấy ai nhấc máy làm cho
người ta lo lắng. Hư hư
- Thôi cho anh xin lỗi, em đừng khóc nữa. Anh biết lỗi rồi.
Khi nghe tôi nói chị oà khóc to hơn.
- Thế mà còn định bỏ về, định bỏ người ta. Anh ác lắm.
- Ừ anh xin lỗi lúc đó anh giận em lắm.
- Thì cũng phải hỏi kỹ xem sao cứ đùng đùng bỏ về.
- Hôm nay em đến nhà đó làm gì.
- Mẹ bắt em đến đó ăn ông công ông táo. Em không muốn đi nhưng sợ
mẹ giận mà tết rồi em sợ không khí gia đình căng thẳng thì ăn tết
mất ngon. Đây là lần đầu tiên em đi với anh ấy thì anh gặp.
- Anh tên là gì.
- Anh tên là Trung, con bạn mẹ em anh làm ở phòng giáo dục. Anh
thích em được mẹ ủng hộ nên cứ cách ngày lại đến nhà.
- Thế em không nói là em có người yêu rồi à.
- Em nói rồi nhưng anh nghĩ em chưa thích anh nên nói vậy nên cứ
đến, em mệt mỏi lắm.
- Thế tối nào hắn cũng đến nhà em.
- Vâng, em không tiếp thì khổ với mẹ mà tiếp thì nhạt nhẽo, toàn
khoe linh tinh. Mà anh lì lắm cơ. Em chán bỏ lên nhà thì ngồi nói
chuyện với bố mẹ em đến khuya mới về. Đợt này em như tù giam
lỏng.
- Lần sau nhớ tâm sự với anh đừng giấu làm gì cho khổ.
- Người ta sợ sao nhãng học hành nên không nói.
- Chết đến Bỉm Sơn rồi, thôi quay lại về thôi.
- Anh chưa ăn gì à.
- Ừ từ sáng đến giờ mới được cái bánh mỳ.
- Vậy về thị xã ăn bát phở chết chưa lắm trò vào.
- Thì biết làm sao được, vừa đến nơi thì thấy em lên xe người khác
anh còn biết làm gì lúc đó nữa.
- Thương thế cơ. Tại em, em xin lỗi. Thôi quên đi anh nhé.
Chị ôm chặt tôi
- Ừ em mà thấy anh đèo đứa khác thì em cũng phát điên lên.
- Lại còn không, xong cái thằng ấy lại khoa chân múa tay mới điên.
Lúc đi qua còn liếc liếc đứng dậy nhìn hãm tài.
- Nó gớm lắm đấy anh ạ. Ở thị xã này nó nổi tiếng đấy, nhà nó thì
rất giầu nên tinh tinh tướng tướng em ghét thằng này nhất. Nhưng mẹ
em thì mê nó như điếu đổ. Tức không chịu được. Lúc nào cũng các con
sau này thế này, các con sau này thế kia. Em cứ lộn hết cả ruột
lên.
- Thế mà lúc nẫy nghe anh anh em em ngọt sớt. Tối nay chàng lại hẹn
đến nhà cơ đấy.
- Thôi không nói nó nữa. Cứ nghĩ đến nó là mệt hết cả người. Anh
vào đây ăn đi.
Chị chỉ một quán ăn ven đường hai chúng tôi tạt vào. Nói thật nước
mắt có lẽ luôn là thứ thần dược cho mọi sầu muộn. Sau khi rơi lệ
chúng tôi cũng nhẹ lòng đi phần nào. Dĩ nhiên chúng tôi vui lên hơn
thôi chứ còn chưa thật sự trở lại bình thường. Hai chị em ngồi đối
diện nhau, lúc này tôi mới nhìn kỹ chị. Thương quá chắc khóc nhiều
nên mắt bây giờ vẫn đỏ. Một vài giọt nước mắt chưa kịp khô vẫn còn
trên mí mắt. Trên hai má hằn rõ dòng nước mắt vì chị hay trang điểm
nên dấu vết của nó để lại càng rõ nét. Tôi đưa tay lên gạt mấy giọt
nước mắt còn lại trên mi. Chị ngượng ngùng thì thào nói sợ mọi
người nghe thấy.
- Chắc em khóc mắt còn đỏ à.
- Ừ mặt lấm lem trên má ý. Em đi rửa mặt đi. Tôi thì thào
lại.
- Tại anh cả đấy. Chị lườm yêu tôi.
- Thế em có ăn nữa không để anh gọi.
- Vâng cho em bát phở gà, em cũng đang đói meo đây. Lúc nẫy có ăn
uống được gì đâu.
Tôi gọi hai bát phở gà. Nhìn lên đồng hồ thấy đã hơn 3h. Không ngờ
thời gian đi nhanh vậy chả bù cho lúc nẫy. Chị rửa mặt xong quay
lại mặt đã tươi tỉnh hơn nhiều.
- Trông em thế nào.
- Ừ xinh hơn rồi.
- Lại nịnh, thế anh tặng em quà gì đấy.
- Lúc nào em mở ra thì biết. Bí mật.
- Lại bất ngờ, cứ thế. Cái tính không thể bỏ được. Chị lườm tôi âu
yếm.
- Em muốn biết thì mở ra đi.
- Thôi thế thì lúc nào anh về em mới mở.
- Thôi ăn nhanh lên anh còn về 3h hơn rồi.
- Ừ làm gì mà vội thế. Đã nói được chuyện gì đâu.
- Anh phải về không chiều bố mẹ lên không thấy anh ở nhà lại lo. Mà
chiều nay em nghỉ làm à.
- Ừ trốn nhà lên với anh còn được. Nghỉ làm thì đã làm sao.
- Ghê thế.
- Em nói đùa vậy thôi, những ngày cuối năm chỉ mấy sếp và bọn tài
chính kế toán là bận.
Bọn em chả có việc gì làm, nghỉ thoải mái chả ai nói sao đâu.
Tôi cười không nói gì. Hai chị em lại cúi xuống ăn nhanh hơn cho
xong bát phở. Tôi ăn xong trước nên đứng dậy trả tiền. Sau đó chị
cũng ăn xong. Hai đứa uống nhanh cốc nước tráng miệng rồi ra lấy xe
đi về thị xã.
- Lần đầu tiên được người yêu dẫn đi ăn. Dạo này đi dậy học có tiền
có khác.
- Em lại trêu anh.
- Thế thầy dậy có tán tỉnh gì hai cô học trò không đấy.
- Không anh nghiêm túc. Chỉ bọn nó trêu anh thôi.
- Có mà nhát ý. Không tin lắm.
- Em biết thừa anh rồi còn gì. À cuối tuần này em có rỗi
không.
- Có việc gì vậy anh.
- Em lên thị xã mình đi chợ hoa. Bố mẹ anh đi Hà Nội hai ngày giao
anh nhiệm vụ mua quất. Em lên đi mua với anh nhé.
- Ừ em tuân lệnh người yêu.
- Bây giờ anh chở em về cơ quan nhé rồi anh còn về.
- Không em chưa cho anh về, anh còn thiếu một việc với em anh chưa
về được.
- Em vẫn còn giận anh à. Anh xin lỗi rồi đấy thôi.
- Đúng là đồ ngố thế không biết.
Tôi lúng túng không biết mình còn thiếu cái gì. Đang suy nghĩ chị
cốc vào đầu tôi rồi tiếp.
- Chỉ được mỗi cái học và đánh cờ thôi. Đã ôm em chưa, đã hôn em
chưa mà đòi về.
Tôi cười bẽn lẽn không nói. Đúng mình ngố thật. Lúc đi thì nghĩ đên
nhiều nhất là được ôm chị vào lòng và đặt một nụ hôn cho thoả nỗi
nhớ nhung. Thế mà bây giờ quên khuấy mất.
Dĩ nhiên chúng tôi quẹo vào điểm hẹn và tôi ôm xiết chị trong lòng.
Đặt lên môi chị một nụ hôn dài cho thoả bao ngày nhung nhớ. Chị đáp
lại với sự nhiệt tình không kém. Nhưng thời gian cũng không còn
nhiều. Tôi và chị bắt buộc phải dứt ra. Tôi chở chị về cơ quan và
tạm biệt. Hai đứa không muốn xa nhau chút nào. Nhưng biết làm sao
được. Tôi quay xe trở về. Chi vẫn đứng yên nhìn theo tôi không dứt.
Cứ được một đoạn tôi lại quay đầu lại nhìn chị. Chị lại vẫy vẫy tay
tạm biệt tôi. Phải một lúc khá xa tôi mới không quay lại và chăm
chú vào đường để về nhà. Trên đường đi thực sự lúc này tôi mới nghĩ
lại mọi chuyện xảy ra. Tôi bắt đầu lo lắng. Tôi bắt đầu cảm nhận
được sự khó khăn trong tình yêu chúng tôi.
Về đến nhà, may quá bố mẹ chưa về. Tôi thay quần áo và đặt nồi cơm,
nấu lại nước cho nóng. Lên nhà định dọn dẹp bàn thờ thì thấy mẹ đã
chuẩn bị chu đáo cả rồi. Không còn việc gì nữa tôi xuống nhà ngồi
đợi bố mẹ về. Chuông điện thoại rung.
- Alô
- Hi hi về đến nhà rồi à.
- Ừ một lúc rồi.
- Cám ơn người yêu nha. Mua quà cho em xịn thế.
- Em ở nhà hay ở cơ quan đấy.
- Vẫn đang ở cơ quan. Em thích lắm nhất là đôi dầy. Sao anh biết em
thích đôi dầy này mà mua.
- Anh nhìn thấy nó và nghĩ em sẽ thích nên anh mua.
- Đang mốt ở Hà Nội đấy, em có đứa bạn mới mua một đôi em thích lắm
bây giờ có rồi cám ơn người yêu nhe.
- Thế em không thích cái khăn à.
- Điệu quá, em thích lắm em sẽ dùng nó vào dịp tết này.
- Thế người yêu thích gì em mua cho. Chị tiếp lời.
- Anh có đủ rồi, thôi không mua bán gì nữa tốn tiền em ạ. Hôm nhập
học mọi người cho bao nhiêu áo, quần vẫn còn đầy đã mặc hết
đâu.
- Chê quà quê à. Giận luôn rồi đấy.
- Vậy em mua cho anh đôi dầy cũng được. Hơi tý là dỗi.
- Ườm, cuối tuần em lên mình đi mua nha.
- Mắt còn đỏ không.
- Không nói chuyện đó nữa. Bây giờ em đang thích lắm đây. Em về sẽ
thử bộ quần áo luôn.
- Thế đôi dầy đi có vừa không.
- Vừa in khin khít người yêu giỏi thế.
- Hình như bố mẹ anh về rồi, thế thôi nhé.
- Chán thế đang muốn nói chuyện. Thôi tối em gọi sau khi thử xong
quần áo nhé.
- Ừ nhớ mặc bộ quần áo đẹp đón chàng nhé.
- Lại trêu người ta, hôm nay em cho nó leo cây luôn.
- Thôi nhé by by.
- By hôn anh nhiều.
Đặt máy điện thoại tôi ra mở cửa đón bố mẹ. Hai ông bà lên hơi
muộn. Lỉnh kỉnh đồ đạc, tôi và bố mẹ nhanh chóng xắp xếp để còn
cúng ông công ông táo. Rồi mọi việc theo đúng tuần tự và lễ nghi
bình thường cũng xong. Tôi đem con cá chép ra Núi Kỳ Lân phóng
sinh. Quay về cả nhà ăn uống luôn. Hôm đó do buổi trưa bố tôi có vẻ
uống hơi nhiều, mẹ thì mệt nên hai ông bà chỉ 8 rưỡi tối đã đi
nghỉ. Còn tôi một mình theo hẹn ngồi chờ điện thoại của chị. Bên
ngoài trời hôm nay gió mùa đông bấc thổi mạnh. Từng cơ gió rít qua
khe cửa. Mặc dù khi đông về bố tôi đã bịt các ô thoáng nhưng hơi
lạnh vẫn tràn ngập phòng khách. Tôi rùng mình vì hơi lạnh ngày một
tăng. Ngồi xem tivi mà đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện của tôi và chị.
Tôi đã bắt đầu cảm thấy lo lắng thực sự. Việc chị đồng ý đến nhà đó
ăn một phần nào đó nói lên sự đầu hàng của chị. Mặc dù chưa phải là
điều gì quan trọng nhưng nó là dấu hiệu của sự bất ổn. Tôi bắt đầu
nghĩ đến những kế hoạch cụ thể nhằm bảo vệ tình yêu của tôi. Đầu
tiên là nghĩ quẩn với kế hoạch hai chị em rủ nhau trốn đi, xây dựng
hạnh phúc ở chân trời mới. Rồi nghĩ tiếp thấy mình thật ngây thơ.
Sau đó là kế hoạch nói thật với bố mẹ về tình cảm hai chị em. Kế
hoạch này tôi vô cùng trăn trở. Tôi thấy không ổn chút nào. Cái gì
cũng không được cả. Mọi phương án đưa ra đều thấy chúng tôi sẽ
không thể thành công và chị sẽ còn đau khổ hơn nhiều. Cuối cùng tôi
cũng vạch ra kế hoạch mà tôi cho là mỹ mãn. Trước khi về tết, lên
văn phòng trường tôi thấy thông báo về việc tiêu chuẩn được xét đi
học nước ngoài. So sánh với những thứ mình đang có thì thấy mình
nằm trong tiêu chuẩn. Chỉ còn ngoại ngữ là phải học thêm. Tôi lên
ngay kế hoạch ra tết lên cày ngoại ngữ để hi vọng mình được đi học
nước ngoài. Sau đó khi tôi ổn định sẽ đưa chị sang đó và hai chúng
tôi sẽ thành vợ thành chồng bên đó. Khi trở về mọi sự đã rồi bố mẹ
hai bên sẽ đồng ý thôi. Nghĩ thế và tôi thấy kế hoạch này thật hoàn
hảo. Đang mơ mộng với kế hoạch mình đặt ra thì điện thoại reo. Chắc
là chị gọi tôi nhấc máy ngay.
- Alô ai đấy ạ.
- Em đây, bây giờ mới thoát được ra.
- Sao muộn thế. Em đang ở đâu.
- Em nhờ bạn em gọi điện đến để lấy cớ ra khỏi nhà nhưng tận bây
giờ nó mới từ nhà ông bà về nên bây giờ em mới gọi được cho
anh.
- Hôm nay ông ấy có đến không.
- Có đến từ 7h. Hãm thế, cứ ngồi lù lù. Cả nhà ăn cơm thì cứ ngồi
bật bật tivi thỉnh thoảng chêm vào vài câu.
- Thế sau đó sao.
- Lúc em đi đòi đi theo. Em cho một câu mặt tiu nghỉu không ho hoe
gì.
- Đanh đá thế, câu gì vậy.
- Em bảo vô duyên, em đi nói chuyện con gái mà đòi theo.
- Vui thế lúc em đi chú có về không.
- Còn lâu, còn ngồi tán chuyện với mẹ em chán mới về. Hôm nào chả
thế. Dai như đỉa.
- Thế sao em không mắng vào mặt hắn vài câu.
- Anh chỉ xui dại em, làm vậy ngày mai điếc tai với mẹ. Ngồi nói
chuyện ông nói gì kệ ông em chỉ dạ vâng cho xong.
- Bố này trơ thật. Thế em mặc bộ quần áo có vừa không.
- Khai thật ra anh nhờ đứa nào con gái đi mua hộ phải không, em
không tin anh có thể mua được như vậy. Quá vừa, đẹp mà áo, quần, áo
len, khăn rất hợp với nhau.
- Anh chọn hết tất cả đấy, anh phải đi nửa ngày mới chọn
được.
- Em không tin. Anh mua cho anh còn kém em biết đây phải là người
sành sỏi mới mua được.
- Thôi anh khai thật anh nhờ cái Hương nó đi mua cùng.
- Học trò của anh à.
- Ừ nó ăn mặc sành điệu lắm, nhà giầu nên nó biết rất nhiều chỗ
mua.
- Em biết ngay mà, anh không thể chọn được như vậy.
- Với lại nó có phom người tựa như em nên anh nhờ nó thử
luôn.
- Ghê thế, em nghi ngờ anh rồi đấy. Léng phéng là chết với
em.
- Cả em nữa. Anh chưa nói đâu.
- Hì hì thôi không nói chuyện đó nữa. Đầu tiên em nghĩ anh nhờ H nó
đi mua.
- H á, nó biết cái gì mà mua, đường Hà Nội còn không thuộc mà đòi
đi đâu.
- Cuối tuần em mặc cả bộ lên cho anh xem nhé.
- Ừ, em thích là anh vui rồi.
- Em thích lắm cám ơn người yêu một lần nữa nhe.
- Thôi bây giờ trời lạnh rồi em về nhà nghỉ đi không ốm.
- Em không muốn về. Em về cũng chả nghỉ được, nói chuyện chút
đi.
- Em đang ở đâu vậy.
- Ở cơ quan, nói chuyện thoải mái.
- Tối này mà bảo vệ cũng cho vào cơ à.
- Em phải nói dối chứ ngố thế. Dạo này từ khi yêu anh em nói dối
hơi nhiều rồi đấy.
- Cứ đừng nói dối anh là được. Tôi tiếp lời
- Cuối tuần lên anh đang có kế hoạch này bàn với em.
- Kế hoạch gì nói luôn đi.
- Thôi để lên nói trực tiếp qua điện thoại không tiện.
- Lại bí mật. Anh lúc nào cũng bí mật.
- Đừng dỗi. Chuyện quan trọng mình phải bàn kỹ mới được.
- Hết giận em chưa.
- Chưa vẫn còn giận.
- Thôi cuối tuần em lên em bù.
Chúng tôi còn nói gần nửa tiếng nữa mới dứt ra được. Vậy là 1 ngày
nữa tôi và chị lại gặp nhau.
Thứ bẩy, buổi sáng trời không còn lạnh như mấy hôm trước. Gió ngừng
thổi, bầu trời bớt u ám hơn. Đến 8 rưỡi sáng đi ăn về tôi thấy trời
hưng hửng. Cả thị xã đã tràn ngập trong không khí tết đâu đâu cũng
thấy cơ hoa biểu ngữ, đào quất nhộn nhịp. Trẻ em vui đùa khắp nơi.
Đường phố đông hơn mọi ngày. Tôi cũng xốn xang với không gian này.
Thẳng đến tiệm hoa và mua một bó hồng tươi thắm. Để tặng chị, dĩ
nhiên rồi. Từ xưa đến nay đã bao giờ tặng chị một bông hoa nào đâu.
Bởi vậy tôi chọn rất cẩn thận và yêu cầu chị bán hàng làm cho tôi
một bó hoa thật đẹp. Lòng lâng lâng khi nghĩ đến chị. Chỉ một vài
phút nữa thôi tôi và người yêu sẽ lại tay trong tay.
Về đến nhà, tôi cất bó hoa vào trong nhà. Phải cho chị một bất ngờ
nữa. Thực ra tôi thích bất ngờ. Tôi thích cảm giác nhìn người khác
ngạc nhiên thích thú với những bất ngờ tôi mang lại. Đặc biệt là
chị. Không phải đợi lâu. Đúng hẹn chị xuất hiện. Khoẻ khắn, trẻ
trung, điệu đà với toàn bộ quà tặng của tôi trên người chị. Đẹp
tuyệt vời, chị cởi chiếc áo khoác ngoài và xoay một vòng cho tôi
ngắm. Chị tươi cười nhìn tôi với đôi má ửng hồng pha một chút
ngượng ngùng. Hình như chị đã có kế hoạch sẵn cho sự trình diễn
này. Tôi nhìn chị không chớp mắt và thầm cảm ơn Hương bởi sự tinh
tường của em. Nhờ có em mà chị của tôi đẹp như thế. Tôi chỉ miêu tả
sơ qua về chị mà Hương đã chọn cho tôi một bộ quà không thể tuyệt
vời hơn. Hình như nó sinh ra để dành riêng cho chị. Nó có sự điệu
đà của chiếc khăn buộc chéo trên cổ. Sự quý phái của chiếc áo len.
Sự kín đáo và lịch sự của chiếc sơ mi. Và sự khoẻ khoắn của chiếc
quần kaki với đôi giầy thể thao thời trang. Nếu như hôm ở biển với
bộ váy trắng tinh khôi thì chị đẹp với vẻ đẹp gợi cảm. Còn bây giờ
là sự khoẻ khắn, đài các và không thiếu nữ tính. Chỉ có thể nói nó
là tổng hoà của cái đẹp. Đối với tôi ngay cả người yêu sau này và
vợ tôi bây giờ chưa bao giờ có khoảnh khắc đẹp như thế. Tôi ngây
người ngắm chị.
- Đẹp không anh
Tôi chỉ biết gật đầu.
- Xem kìa lại dơ bản mặt ngố tàu ra kìa.
Không để chị nói hết lời. Tôi nắm tay chị và kéo vào nhà
trong.
- Em nhắm mắt lại.
- Lại chuyện gì nữa đây.
- Chuyện quan trọng. Em nhắm mắt lại không được ti hí nhé.
- Lại cho em một bất ngờ à.
- Em quay mặt lại. Khi nào anh bảo quay lại thì mới được quay lại
rõ chưa.
- Anh đúng là lắm trò. Đây được chưa.
- Em quay lại đi vẫn nhắm mắt nhe.
- Ừ
- Nào từ từ mở mắt ra nào.
- Đẹp quá, anh tặng em hoa à.
Tôi gật đầu. Chị cảm động nhìn tôi không chớp mắt. Chị thực sự cảm
động với món quà này. Tay vẫn cầm hoa, chị quàng tay qua cổ tôi và
kéo đầu tôi xuống. Chị đặt vào môi tôi một nụ hôn nồng nàn.
Các bạn ạ. Tặng quà thực ra là một nhệ thuật và thể hiện văn hoá
giao tiếp. Tặng quà, không chỉ đơn thuần là gửi tặng phẩm mà còn
trao tặng lời chúc mừng mang giá trị tinh thần vào đúng dịp có ý
nghĩa nhất. Lời chúc mừng hay một vật phẩm được trao một cách bất
ngờ luôn đem lại thích thú và xúc động cho người nhận. Tặng quà là
một hành vi văn hóa, bản thân nó cũng có quy luật đặc thù, do đó
không thể tặng quà một cách tùy tiện, thiếu văn hóa. Vì quà tặng sẽ
thay sự thể hiện của bạn về trình độ văn hóa, phản ánh sự hiểu biết
và những quan hệ gần xa của người tặng quà và người nhận quà. Với
một ý nghĩa nào đó, nó là một loại hình nghệ thuật.
Nếu như bạn chọn một món quà quá đơn giản mà ý nghĩa lại không lớn,
không phù hợp với hoàn cảnh thì rất có thể làm cho người nhận quà
hiểu lầm rằng bạn không tôn trọng họ. Đặc biệt là với những người
bạn mới quen hoặc những người mà quan hệ không thân thiết lắm.
Ngược lại, tặng vật quá sang trọng sẽ khiến người nhận nghĩ rằng
mình mắc một món nợ, nhất là đối với cấp trên hoặc với đồng nghiệp
của bạn. Vì vậy, nên lấy sự tiếp nhận thích thú của đối phương làm
cơ sở lựa chọn tặng vật. Có khi tặng vật tốn ít tiền nhưng làm được
nhiều việc.
Đặc biệt đối với người yêu thì quà tặng nên mang tính chất kỷ niệm
là tốt nhất, vì món quà đó là nơi bạn gửi gắm tâm hồn, tình cảm của
mình, để người ấy mỗi khi nhìn thấy là luôn luôn nghĩ đến bạn một
cách yêu thương trìu mến.
Trong cuộc sống hiện đại bây giờ khi thời gian lao đi vun vút, giá
trị vật chất luôn được đặt lên hàng đầu nên nhiều người tặng quà và
cả người nhận quà quên mất giá trị tinh thần của món quà mà luôn
coi trọng giá trị vật chất của món quà đó. Cần gì phải nhẫn Kim
Cương, cần gì phải vòng hạt xoàn hay cần gì phải tặng một rừng
hồng. Chỉ cần một bông hồng nhưng đúng thời điểm và hoàn cảnh thì
giá trị tinh thần mà nó mang lại là giống nhau.
Tôi có thể chắc chắn với các bạn rằng, đối với chị cho đến bây giờ
thì món quà tôi tặng và bó hoa tôi tặng chị là hai thứ có ý nghĩa
nhất với chị. Chị luôn nhắc đến nó như một kỷ niệm không thể phai
mờ mỗi khi hai chị em có điều kiện tâm sự riêng. Chị thực sự hạnh
phúc với món quà tôi mang lại. Khi chị đi lấy chồng, chị trân trọng
những món quà của tôi và cất vào một chiếc hòm riêng làm kỷ niệm.
Sau đó 3 năm trong khi dọn nhà, mẹ chị không biết đã đem cho một
người họ hàng toàn bộ số quà đó. Và chị đã giận mẹ rất nhiều năm
sau vì việc này. Cho đến tận bây giờ, chị rất ít khi tâm sự với mẹ
và chị dường như vẫn còn giận mẹ.
Ngừng hôn, chúng tôi ôm siết chặt lấy nhau. Cả không gian tình yêu
bao trùm lên cảm giác của chúng tôi lúc này. Một cảm giác không thể
hạnh phúc hơn và chị xúc động thực sự.
- Em cám ơn anh, em hạnh phúc quá.
Tôi không nói gì chỉ biết ôm xiết chị. Phải một lúc khi cảm giác
ngây ngất dần mất đi thì chúng tôi mới bình thường trở lại. Đẩy chị
ra nhìn vào mặt chị tôi thấy hai hàng lệ trên má chị. Chị khóc vì
hạnh phúc và tôi cảm nhận được điều này. Ngượng ngùng gạt nhẹ nước
mắt, chị quay lưng lại phía tôi. Tôi lại ôm chị vào lòng. Ôi sao
lúc đó lại hạnh phúc như vậy. Bây giờ ngồi nhớ lại tôi vẫn bồi hồi
xúc động.
- Thôi anh bỏ em ra để em đi rửa mặt. Anh ra chuẩn bị đi mình còn
đi chợ hoa.
- Ừ. Cũng muộn rồi ra không nhanh lại chả còn cây quất nào đẹp nữa
mà mua.
- Vậy mình mua quất trước rồi đi mua dầy sau anh nha.
- Tuỳ em, em xắp xếp thế nào anh làm theo thế đó.
- Điêu thế chỉ được khéo nịnh, em bảo anh nhảy vào lửa thì anh có
nhảy vào không.
- Cái đó thì không.
Cuối cùng chúng tôi cũng đi mua sắm. Thực ra tôi không thích đi mua
sắm với chị. Vì chị mua gì cũng rất lâu. Mất gần một tiếng trời,
lượn đi lượn lại, trả lên trả xuống mới mua được cây quất. Rồi lại
mất hơn 20’ cho cái chậu. Nhờ họ trồng sẵn chở về nhà chị lại lôi
tôi đi mua dầy. Đi mua sắm là thú vui của chị nhưng lại là sự tra
tấn với tôi. Tôi chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng mua xong rồi hai
chị em còn đi chơi còn chị thì cứ đặt lên lại hạ xuống. Lại mất gần
tiếng nữa tôi chỉ biết cười trừ mà không dám có ý kiến gì. Công
nhận quất đẹp và rẻ. Giầy cũng thế nhưng quá mất thời gian. Hơn 12h
chúng tôi mới về đến nhà. Vừa mệt vừa đói còn chị cứ tươi hơn hớn.
Trong thời gian đợi chị làm hai bát mỳ tôi đi xin ít đá về rải dưới
gốc cây quất. Gần 1h chiều thì mọi việc cũng xong xuôi.
- Bây giờ thì mình làm gì nữa anh nhỉ.
- Thôi anh mệt lắm rồi không đi đâu nữa đi nghỉ một lát đi rồi
tính.
Chị nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ và cười cười.
- Em biết tỏng ý anh rồi.
Tôi chỉ cười ngượng mà không nói gì.
- Thế cũng được, bây giờ cũng chả biết đi đâu. Anh đi dắt xe vào
đi.
- Ừ anh làm ngay đây. Tôi hớn hở chạy đi dắt xe, quay mặt lại nháy
nháy chị.
- Chỉ thế là nhanh.
- Anh khoá cửa luôn nhé em lên trước đây.
Tôi vội vàng dắt xe vào nhà và khoá cửa lại. Chạy lên nhà thì thấy
chị đang ngồi trên phản và tháo chiếc khăn và cái áo len ra. Nhìn
thấy tôi chị nói.
- Ờ quên, anh xuống nhà lấy cốc nước lên đây.
- Ừ anh làm ngay.
Cầm cốc nước lên. Đặt xuống bàn tôi lao vào ngồi cạnh chị và ôm
chị.
- Từ từ hãy anh. Để em thay quần áo đã không nhàu hết quần áo giờ.
Lấy cho em mượn cái áo phông và cái quần đùi.
- Ừ anh xin phục vụ người yêu.
Chị bắt tôi quy mặt ra để chị thay quần áo. Thỉnh thoảng tôi lại
quay lại nhìn trộm làm chị đỏ hết cả mặt. Thực ra cũng đã mấy tháng
rồi tôi chưa được ngắm chị trong điều kiện như thế này. Vì thời
gian đủ lâu để chị em tôi lại phải làm quen với cảm giác đó. Rồi
thì chúng tôi cũng nằm gọn trong chăn. Tôi đặt lên môi chị một nụ
hôn nhẹ nhàng. Kính cong. Kính cong. Đang chìm đắm trong nụ hôn
chúng tôi giật mình bởi tiếng chuông cửa. Tôi nghe thấy tiếng gọi
bố mẹ tôi của một người đàn ông.
- Ông Toàn em ông Tuấn chắc đến chúc tết. Không đúng lúc chút
nào.
Chị cười khi thấy tôi càu nhàu. Chị dun tôi ra khỏi chăn và thì
thào.
- Thôi xuống nhà mở cửa cho chú đi. Nhanh lên rồi lên đây, em
đợi.
Tôi xuống nhà mà không được vui. Mở cửa ra, thấy ông Toàn đang
trước cửa tay khệ nệ bê một hộp bia và hai ống pháo phụt. Tôi cười
xã giao.
- Cháu chào chú ạ, mời chú vào nhà.
- Thế bố mẹ đâu. Cháu về từ hôm nào.
- Cháu về được 3 hôm rồi. Hôm nay bố mẹ cháu lên Hà Nội chúc tết
mai mới về.
- Đang ngủ hả.
- Vâng, cháu mời chú uống nước.
Chú Toàn ngồi nói chuyện một lúc thì ra về. Thế là lại mất thời
gian. Tôi khoá của lên nhà với chị. Thầm nghĩ sẽ không mở cửa nữa
dù có khách.
- Về rồi à.
- Ừ vừa về xong, làm mất hứng người ta.
- Thôi họ đến tết chứ làm gì đâu. Vào đây với em.