Chap 22:

-Gia Huy...-nó ngạc nhiên khi hắn ra đây tìm nó.
-Cậu theo chúng tôi tới đây làm gì?
Khải Tuấn nhìn hắn ánh mắt tức giận, vẫn thái độ ngạo mạn thường có hắn bước tới nắm tay nó kéo ra xa Khải Tuấn:
-Tìm Tiểu Du! Sao lúc nào cậu cũng lôi kéo vợ tôi vậy?
-Vợ ak? Haha nực cười, Tiểu Du là vợ anh từ khi nào?
-Từ khi nào cũng không liên quan cậu, cậu nên nhớ cậu chỉ là một người bạn...không hơn không kém.
Khải Tuấn không thể nén nỗi bực tức.
-Bạn ư? Không đúng, tôi không chỉ là bạn mà còn là ....
-Là gì?
Ánh mắt hắn nhìn Khải Tuấn thách thức còn nó thì lại nhìn Khải Tuấn với ánh mắt tò mò khó hiểu. Khong hiểu sao tình thế này anh không nói nên lời, nó không nhớ gì, Tuấn có thể nói dối nó hoặc nói thật với nó nhưng như vậy người mệt mỏi và khó xử chỉ có thể là nó.
-Là người rất thương yêu Tiểu Du.
Hắn như đọc được suy nghĩ của Khải Tuấn nên cũng không nhượng bộ.
-Vậy sao? Nhưng rất tiếc cô ấy đã có tôi rồi, câu nên từ bỏ đi là vừa.
Nói rồi hắn nắm tay nó kéo đi thật mạnh, nhưng nó bị một lực khác nắm lại, là Khải Tuấn, nó không ngờ nhìn Khải Tuấn bình thường thư sinh như vậy nhưng hôm nay đôi tay ấy siết nó thật chặt như tay của hắn vậy.
-Khải Tuấn....-nó lắp bắp
Hắn quay lại, ánh mắt rất điềm tĩnh nhưng xen vào sự tức giận.
-Bỏ ra!
Khải Tuấn mỉm cười.
-Tiểu Du là hôn thê của cậu...
Câu nói đó làm hắn hơi bất ngờ. Nhưng không kết thúc ở đó Khải Tuấn cười thách thức
-...Nhưng chưa là vợ!
-Sẽ sớm thôi!
-Vậy trong thời gian đó tôi vẫn có quyền theo đuổi cô ấy. Trần Gia Huy...
Nghe Khải Tuấn đột ngột gọi cả họ và tên hắn làm hắn bắt đầu khó chịu
-Sao?
-...Từ hôm nay tôi chính thức cạnh tranh với cậu, dành lấy Tiểu Du.
Sau khi Khải Tuấn “tuyên chỉ” nó và hắn ngạc nhiên mất vài giây. Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh hắn cười khẩy:
-Hừ...,cậu dành được sao?
-Sẽ sớm thôi!
-Tiểu Du là của tôi!
Nói rồi hắn dằn thật mạnh nó về phía mình, Khải Tuấn rất muốn kéo lại nhưng thấy tay nó đã ửng đỏ, Khải Tuấn miễn cưỡng buông tay. Điểm yếu của Khải Tuấn là đây, không nỡ nhìn người mình yêu bị bất cứ một vết xước nhỏ nào.
Nhưng chính anh cũng biết có lẽ đây là điểm yếu khiến giờ phút này người bên cạnh nó không phải là anh.
Siết chặt tay nó bước đi , nó không biết hắn đang đi đâu còn hắn không biết nó đang nhìn hắn bàng ánh mắt “đầy tâm trạng”, cuối cùng nó cũng lên tiếng:
-Gia Huy....Đau em...!

Hắn bây giờ mới cảm nhận được sức mạnh dồn vào tay nó nãy giờ, hắn dừng bước, thốt ra một câu mà hắn không có ý định nói:
-Nói đi một tí thôi mà?
Nghe câu hỏi như đứa trẻ từ khuôn mặt nghiêm nghị của hắn làm nó phì cười
-Chời hihi...”mama” mới đi một tí mà đã không chịu nổi rồi hả?
Biết bị nó ghẹo hắn không thèm để ý nghiêm giọng nói:
-Sao? Khải Tuấn muốn theo đuổi em kìa?
Hắn động vào nỗi đau của nó, mọi việc tới nhanh quá làm máu nó” không kịp lên não” nó ấp úng...
-Thì...thì sao?
Hắn quay qua áp sát người nó một tay choàng qua ôm lấy eo nó một tay nâng cằm nó lên cho ánh mắt nó gặp ánh mắt hắn.
-Anh...sao....
-Không được... không được rời khỏi anh.
Nó cứng họng với câu nói như ra lệnh nhưng cũng chất chứa tình cảm của hắn, không để nó trả lời hắn cười nham hiểm:
-Điều kiện mà em đã đồng ý để được có mặt ở đây!
Nó nhớ ra, là lần hắn và Bảo Như “ngả giá” nó cho chuyến đi này.
Cúi xuống gần nó hơn hắn nói giọng lạnh băng:
-Biết chưa?
Nó bắt đầu đỏ mặt vì tư thế rất “tình củm” này lí nhí đáp lại:
-Vâng...!
Dù theo như “lý thuyết” thì đây là do hắn bắt buộc nhưng trong lòng nó cũng nghĩ “không có lý do gi để rời khỏi ten đáng ghét này cả”
Một lần nửa hắn lại “phát ngôn” làm nó shock:
-Anh hôn em nhé!
Thật “đau khổ” sau lần nó nói khi hôn phải xin phép lần nào hắn cũng dùng thứ “vũ khí” này. Hắn thừa biết nó không thể nói “không” cũng hiểu nó không thể nói “ yes” nhưng không hiểu sao rất thích nhìn dáng vẻ lúng túng của nó.
Nó đã lúng túng lắm rồi, cánh tay rắn chắc kia vẫn siết lấy eo nó. Hắn cúi xuống bờ môi đỏ mọng của nó
-Á Á Á Á....TÔI CHƯA THẤY GÌ ĐÂU NHÉ!
Nó giật mình quay mặt ra phía “âm thanh” chói tai kia , hắn cũng dừng “hành động” lại quay qua thấy Đại Ảnh đang đứng đó tay che lấy miệng.
-Đại....đại...Ảnh...không...không..phải ...
Nó đỏ mặt như người uống rượu lắp ba lắp bắp 2 tay để trên ngực hắn vội vã đẩy hắn ra.
Buông nó ra hắn nhìn Đại Ảnh ánh mắt dò xét:
-Làm gì ở đây?
Đại Ảnh tỏ vẻ ái náy:
-Cũng xế chiều rồi, àh...mọi người đang tìm 2 người nên...
-Vậy chúng ta đi thôi để mọi người chờ.
Mặt nó vẫn ửng hồng kéo tay áo hắn đi về phía “doanh trại” của tụi nó.
*BUỔI TỐI:
Sau khi ăn tối tụi nó quyết định đi ngủ sớm để sáng mai về thành phố.
Ánh đèn ngủ trong phòng chiếu sáng một phần gương mặt của Đại ẢNh trong bóng tối, cô ta ngồi đó nhìn nó đang nhắm nghiền mắt, khuôn mặt toát lên vẻ thuần khiết rất cuốn hút.
Lúc này Bảo Như và Hải yến ở giường bên kia cũng ngủ rồi. Đại Ảnh ngồi dậy, bước xuống giường:
-Đại Ảnh à? Cậu đi đâu vậy?
Nằm chung giường Đại Ảnh vén chăn bước qua nó xuống giường nên nó thức giấc.
-...................-không trả lời

Thấy Đại Ảnh khuôn mặt ủ rũ như chực khóc nó vội đứng dậy nắm tay cô ta ra phòng khách:
-Cậu sao vậy? Có chuyện gì sao?
-Phải làm sao đây Tiểu Du...
Nhìn đại Ảnh khó hiểu, nó thấy cô bạn mắt đỏ hoe:
-Cậu khóc sao? Chuyện gì vậy? Ai ăn hiếp cậu ak?
-Không...
Nó bắt đầu lo lắng:
-Chứ sao? Cậu nói mình biết đi
Đại ẢNh lấy tay sờ lên cổ giọng mếu máo:
-Dây chuyền...sợi dây chuyền của mình..,hức..hức..
-Dây chuyền nào? Mà sao?
Đại Ảnh bắt đầu rơi nước mắt:
-Dây chuyền đó rất quan trọng với mình, là một người rất đặc biệt đã tặng, lúc sáng vẫn còn không hiểu sao lúc nãy thấy mất tiu
-Câu tìm chưa?
-Mình tìm khắp nhà rồi không thấy đâu, mình nghĩ....
-Sao?
-Mình nghĩ nó rớt ngoài rừng rồi, nên muốn...đi tìm
Nó lo lắng nhìn Đại Ảnh quan tâm:
-Tối lắm sao tìm được, mai hãy tìm được không?
-Không, mai mọi người về rồi mình không muốn vì mình mà trễ giờ!
-Không sao đâu, nó rất quan trọng vơi cậu nên tụi mình sẽ tìm giúp mà
-Không được, nếu không tim được mình thật sự không yên tâm ngủ, với lại mai không biết có bị con gì tha đi không.
Thấy Đại Ảnh lo lắng như vậy nó quyết định:
-Vậy mình đi cùng cậu.
-Thật hả? Cám ơn bạn nhìu lắm, đợi mình lấy áo khoát đã
Nó bâng khuâng không biết nên nói cho hắn biết không nhưng rồi lại thôi:
-“Thôi kệ, di một tí thôi mà”
Đại Ảnh hấp tấp chạy xuống
-Đi thôi Tiểu ...Á..
Nói chưa hết câu Đại Ảnh khụy xuống, nó hơt hải chạy tới:
-Cậu sao vậy?
-Thôi chết, chân mình đau quá.
-vậy sao bây giờ?
-HuHu...mình thật vô dụng, nhưng kệ, chúng ta đi thôi.
Đại Ảnh Vịn vai nó đứng dậy mặt nhìn rất đau
-Thôi, vậy cậu ở nhà đợi đi, mình đi tìm cho!
-Nhưng...
-Không sao, mình đi một tí thôi,
Nói rồi nó lấy cây đèn pin trên tay nhỏ bạn , khoát áo mang giày đi vào rừng.


Chap 23:

Cơn mưa phùn của vùng rừng núi làm nó thấy lạnh mặc dù bên ngoài khoát một lớp áo dày, mái tóc dài không giúp nó thấy ấm hơn. một mình cầm đèn pin bước đi , âm thanh do bước chân nó tạo ra cũng đủ làm nó sởn gai óc. Bộ phim kinh dị hôm trước như hiện ra trước mắt, nó nổi da gà nhưng vẫn bước tiếp.
Trong phòng, vẫn cầm quyển sách trên tay nhìn bên ngoài cửa sổ cơn mưa rừng lất phất, không khí lạnh lẽo đôi mắt hắn cũng tựa hồ như vậy.
Nhớ tới cổ tay ửng đỏ của nó hồi chiều hắn bước ra khỏi phòng.
Trên tay cầm một cái khăn ấm đứng trước cửa phòng “con gái” hắn móc túi lấy đt bấm số nó.
-...................
Im lặng, không tiếng trả lời, hắn khẽ hé cửa nhìn vào.....Không thấy nó.
Một lần nữa nó biến mất, một lần nữa cảm giác bất an cứ như bóng bám theo hình, tay nắm chặt cái khăn hắn bật đèn.
-Ơ...gì...gì vậy?
Đám con gái lơ ngơ mở mắt không biết chuyện gì, hắn lên tiếng trước:
-Tiểu Du đâu?
-Hả...không phải đang ngu....
Nhìn qua giường kế bên chỉ còn Đại Ảnh đang ngồi, mặt cúi xuống Bảo Như hột hoảng:
-Chị Đường Du đâu rồi?
Hắn sững người, không ai biết nó đi đâu sao. Đầu hơi nhức , nhìn Đại Ảnh hắn bước tời:
-Nói!
Đại Ảnh ấp úng:
-Em...em....
Hắn nôn nóng nắm chặt cổ tay Đại ảnh mắt hằn lên những tia giận giữ:
-Tiểu Du đâu rồi?
Mạnh Khang và Khải Tuấn nghe tiếng động cũng giật mình chạy sang. Thấy hắn đang trừng trừng nhìn Đại Ảnh chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn
-Vào rừng...Tiểu Du vào rừng....
Không cần biết lý do, không cần nghe giải thích hắn quay người bước ra cửa.
Khải Tuấn không hiểu gì nhưng nghe vậy cũng quay người định chạy theo nhưng Mạnh Khang nhanh tay nắm lại:
-Ở nhà đợi đi...nghe tôi!
Khải Tuấn nhìn theo ánh mắt vỡ vụn .
Bóng đêm bao trùm, khu rừng ban đêm không còn vẻ đẹp bình yên như ban ngày, thay vào đó là không gian tĩnh lặng, tiếng côn trùng rả rích làm người ta ớn lạnh
Nó cố gắng nhớ con đường ban sáng đã từng đi nhưng khung cảnh tối đen làm nó mất phương hướng. Cố gắng lần mò trong ánh sáng yếu ơt của cây đèn pin trên tay nó không biết mình đang ở đâu, nó bắt đầu sợ hãi và hối hận vì “thương bạn quá mức”
-“bị lạc..lạc rồi ssao?”
Không còn quay lại được nữa nó lần mò đi tiếp. ở đầu kia của cánh rừng một bóng người khác đang vội vã cất bước , những hạt mưa phùn vương dài tren áo.
Trái tim nó lúc này đang sợ hãi, lạnh lẽo. Nó nhớ tới hắn. Nếu biết nó “to gian” như vầy nhất định sẽ “no đòn” với hắn.
-A...tiếng róc rách!
Nó mừng rỡ cầm đèn pin đi theo tiếng nước đang chảy, có vẻ như con suối nhỏ đang ở gần đây, trong bóng đêm tiếng dòng suối rõ hơn bao giờ hết.
Sau một hồi lắng tai đi theo tiếng nước nó nhận ra con suối khi sáng. Vui mừng nó cầm đèn pin rọi khắp xung quanh hy vọng nhìn thấy một tia sang kim loại, lúc này nó sực nhớ:
-“thôi chết, không biết sợi dây như thế nào sao tìm đây”
-....um...thôi kệ cứ tìm
Tiếp tục cuối người dưới những mảng cỏ nó tìm kiếm trong vô vọng.
-“không thấy”
Nó thở ra mệt nhọc , nhìn ra phía dòng suối nó thấy dưới chân tảng đá nhỏ gần đó có một ánh sáng lấp lánh trong đêm tối.
-“A đây rồi!”


Vội vã chạy tới đám rêu trên đá làm nó trượt chân, nó té xuống làm rơi đèn pin xuống dòng nước đang chảy. Bao trùm nó bây giờ là màn đêm u ám. Người ê ẩm sau cú ngã, nó lồm cồm bò dậy
-“A...đau quá”
Tay mò mẫm nó chạm vào một vậy gì đó, nhanh chóng nó nhận ra đó là thứ nó đang tìm kiếm.
Vui mừng chưa hết tay kia của nó chạm vào một thứ mềm mềm nhỏ nhỏ...cầm lên, nó xờ nhẹ vật đó
1s
2s
-Á...Á....SÂU...SÂU GHÊ QUÁ Á Á............
Nó sợ hãi thu mình bò về phía khác, nó cứ ngồi đó mặc kệ cơn mưa phùn đa rả rích.nó thấy sợ hãi khủng khiếp. Một mình giữa cánh rừng tối đen này nó biết làm gì đây
-Gia..Huy...
Buộc miệng nó gọi tên người nó muốn gặp nhất lúc này, là hắn. Trái tim nó rung lên theo từng tiếng động nhỏ trong không gian tĩnh mịch
Soạt...
Nó hoảng hốt, âm thanh ngày càng gần hơn nó ôm lấy đầu gối nín thở.
Có ánh đèn sáng từ từ bước tới, ánh sáng duy nhất trong đêm tối. Nó mở to mắt nhìn về phía ánh sáng đó, một dáng hình quen thuộc đập vào tầm mắt nó. Là người nó đang mong chờ
-Gia Huy!
Đứng bậy dậy, theo ánh sáng nó chạy tới bên hắn, không hiểu sao nó vòng tay ôm chầm lấy hắn
-Anh tới rồi...em...em sợ quá.
Nó đang run rẩy trong lòng hắn làm trái tim hắn mềm nhũi, tê tái. Cánh tay đưa ra định ôm lấy nó thì lại đẩy nó ra
-Anh....sao....
-Bốp....
Không đợi nó nói hết hắn vung tay tát mạnh vào má nó, hắn vừa giận giữ, vừa xót xa, vừa đau lòng khi thấy nó trong bộ dạng này. Hắn gằn giọng :
-Sao lại ra đây?
-Em....
Nó không nói nên lời, cái tát tay của hắn rất mạnh, mạnh tới nỗi làm nó xém ngã xuống đất. Hắn dùng lực rất nhìu, mạnh hơn gấp nhiều lần hắn đánh đòn nó, hơn cả khi hắn dằn lấy tay nó khỏi Khải Tuấn. Một tay ôm bên má bị đau , nó nói như đang khóc:
-Em...em xin lỗi....
Giờ đây những gì nó nói được chỉ có bấy nhiêu. Nước mắt rơi xuống khuôn mặt thon dài. Làm hắn càng đau lòng.
Hắn đứng đó, nhìn nó mà trái tim như muốn vỡ ra từng mảnh, hắn đã đánh nó, hắn biết nó đau nhưng hắn còn đau hơn gấp bội.
Nó khong còn cảm nhận được nỗi đau nào trên má hay trên người nữa, nó bước một bước về phía hắn. Ngả đầu vào ngực hắn giọng dịu dàng:
-Đừng giận em nhé!
Hắn ôm chặt lấy tấm thân bé nhỏ của nó, lúc này đây nó run rẩy trong lòng hắn, cảm nhận được nhịp tim gấp gáp và hơi thở vội vã. Nó biết, hắn đã lo lắng tìm kiếm nó như thế nào.
Hắn dịu giọng nắm tay nó
-Đi thôi!
Bước theo hắn nó thấy chân hơi lạnh và đau, thì ra lúc nãy nó bị rơi một chiếc giày mà không biết, nó lê chân bước đi.
Hắn cầm đèn pin rọi xuống chân nó, hắn chau mày
-Làm gì mà rơi mất giày rồi?
-Ờ...em..
-Leo lên lưng anh cõng.
Hắn vừa nói vừa đưa cây đèn pin cho nó. Cúi người xuống.
Nó đang định leo lên hắn liền đứng dậy. Nhìn nó mỉm cười
-Phải để anh hôn anh mới cõng em.

Nó không ngờ trong tình cảnh này hắn còn giở trò “háo sắc” được.
Hắn cúi xuống mặt nó. Thầm thì
-Em có biết, khi yêu ngta có thể tìm được môi của người yêu dù trong bóng tối không?
Lần đầu nó thấy biết ơn màn đêm này vì nếu không khuôn mặt đỏ tới tận cổ của nó đã bị phơi bày.

Hơi thở hắn càng gần hơn thì bỗng nó:
-HẮT.....XÌ...I...I..Ì...
Không khí lạnh làm nó không “cưỡng lại được” hắt xì vào mặt hắn.
-Em....em ...không cố ý!
Hắn thở dài ngồi xuống
-Leo lên!
Vậy là hắn cõng nó tren lưng còn nó cầm đèn pin soi đường.
-Nặng không?
-Nặng.
-Năng lắm ha?
-Ừ
-Cỡ nào?
-Như voi ấy!
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me , chúc các bạn vui vẻ)
Sau câu nói hắn nhận được một cái siết cổ thật mạnh từ phía sau.
Trong khu rừng ẩm ướt ngoài tụi nó còn 2 bóng người đang quan sát trong bóng tối. một người lấy điện thoại ra bấm số:
-Thưa cậu, có người tới chúng tôi phải làm sao?
-................
-vâng!
Quay sang người bên cạnh:
-Đi thôi. “Sếp” kêu về
TẠI NHÀ NGHỈ:
-Khải Tuấn ak cậu đừng đi qua đi lại như vậy nữa ngồi xuống đi.
Hải Yến lên tiếng thay mọi người đang nhìn Khải Tuấn đi qua đi lại như một cái quả lắc đồng hồ.
Cạch...
Tiếng mở vừa mở mọi người đứng dậy nhìn ra , thấy nó đang trên lưng hắn, vừa bỏ nó xuống mọi người đã nhốn nhào chạy tới:
-Tiểu Du, may quá em không sao anh lo quá...-Khải Tuấn thở ra nhìn nó
-Câu có sao không? Có bị thương không? Sao đi mà không nói ai tiếng nào? –Hải Yến trách nó
-Chị ơi, chị làm bọn em lo wa! –Bảo Như nói gần như muốn khóc
Nó ái ngại thấy rất có lỗi với mọi người
-Ơ...xin..xin lỗi, để mọi người lo lắng mình...
-Được rồi, được rồi “voi con” cần nghỉ ngơi có gì nói sau đi. –Mạnh Khang nói rồi nhìn sang hắn
-Cả cậu nữa, chắc mệt lắm rồi đi nghỉ đi.
Đại ẢNh bây giờ mới nắm tay nó:
-Tiểu Du, mình xin lỗi nha, tất cả là tại mình. Để mình đưa bạn vào phòng nha..
Đang kéo tay nó đi thì một cánh tay kia của nó một lần nữa bị hắn kéo lại, hắn quay qua Hải Yến:
-Còn phòng trống không?
-A...Cò...n..n
Mọi người tròn mắt vì câu hỏi của hắn. Đại Ảnh nhanh mắt nhìn lên mặt nó hốt hoảng:
-A..Tiểu Du, mặt bạn bị gì vậy? Đỏ hết rồi
-À...cái này là...
Khải Tuấn nhìn thấy cũng sốt ruột:
-Em bị sao vậy? Có đau không? Để anh xem..
Vừa đưa tay lên định chạm vào mặt nó thì hắn bế nó lên.
-Hải Yến phiền cô!
Hiểu ý Hải Yến đi trước dẫn đường lên căn phòng khác ở tầng 3, nó thấy rất ngại vì để mọi người lo lắng mà hắn còn cư xử như vậy
-Gia Huy, em tự đi được mà!
-Em im lặng đi.
Tới nơi hắn bế nó vào phòng tắm ra lệnh.
-Tắm đi.
Nói rồi hắn cũng về phòng để tắm.
Tắm xong hắn mở cửa phòng đi ra , Mạnh Khang lên tiếng:
-Cậu đi đâu vậy? Qua chỗ “voi con” hả?
-Ừ!
Trả lời ngắn gọn hắn bước một bước thì bị một bàn tay nắm chặt, là Khải Tuấn:
-Sao cậu dám tát tay Tiểu Du?

Chap 24:
Hắn Không muốn quay lại:
-Không phải chuyện của cậu!
Thêm một câu ngắn gọn hắn bước đi đóng sầm cửa trước mặt Khải Tuấn. Bây giờ hắn không muốn nói chuyện với ai, chỉ muốn thấy nó, ở gần nó mà thôi.
Xuống bếp hắn chuẩn bị vài thứ rồi nhanh chóng lên tầng 3
Cạch...
Tiếng mở cửa làm nó giật mình:
-Anh không biết gõ cửa ha?
-Vào phòng vợ mình cũng phải gõ cửa sao?
-Xì...anh thật đáng ghét!

Nó lườm hắn một cái rồi quấn cái chăn ấm ngồi tựa vào thành giường.
Hắn cũng tiến tới gần tay mở cái hộp trên tay ra
-Cái gì vậy?
-Không thấy sao? Hộp cứu thương
Nói rồi hắn vén tóc mái nó lên lấy băng keo dán vào phần bị thương trên trán.
-Cái kia là gì?
Không trả lời nó hắn cầm cái khăn ấm chườm lên bên má của nó.
-đau không?
Nó lắc đầu, trong lòng thấy ấm áp lắm, mỗi lúc nó cần hắn đều xuất hiện, dù bị đánh nhưng nó hạnh phúc vì nó hiểu tại sao hắn mạnh tay với nó như vậy. Nó chỉ tiếc là không thể nhìn thấy nét mặt hắn lúc đó
-chưa thấy người đẹp trai sao nhìn zữ zây?
-Xí...tự tin thấy ớn.
Hắn nhìn nó, ánh mắt đã có phần dịu dàng hơn lúc nãy. Tay vẫn dùng khăn xoa lên má nó:
-Sao em gan quá vậy?
Nó mở to mắt như chưa hiểu hắn định nói gì, lấy tay còn lại cốc đầu nó hắn nói:
-Một thân một mình dám vào rừng.
-À..tại em nghĩ đường cũng dễ đi.
Như nhớ ra gì đó hắn nhìn nó:
-Mà em vào rừng giờ đó làm gì?
-DẠ, em tìm ...
Như chợt nhớ ra nó lấy sợi dây chuyền trên bàn bước xuống giường:
- đi đâu vậy?
-Em đi đưa cái này cho Đại Ảnh đã.
-Thôi, nằm đó đi
Hắn ấn nó xuống giường:
-Tí nữa anh đưa cho!
-Ờ...vậy cũng được ...
Không biết do nó quá mệt mỏi hay vì cảm giác dễ chịu do chiếc khăn ấm hắn đang chườm trên má nó mà nó thiếp đi lúc nào không biết.
Thấy nó nhắm mắt hắn bỏ cái khăn xuống, tay chạm nhẹ lên má nó.
-Ngủ ngon nhé ...”chân voi”!
Đặt một nụ hôn trên trán nó hắn đứng dậy tắt đèn nhẹ nhàng đóng cửa phòng, không quên mang theo sợi dây.
-Anh Gia Huy, có chuyện gì sao anh?
Đại Ảnh bước tới chỗ ghế sofa hắn đang ngồi mặt mày hớn hở .
Hắn ném sợi dây xuống bàn , Đại Ảnh bước tới gần cũng ngồi xuống
-May quá, sợi dây này rất quan....
-Quan trọng hơn sự an toàn của Tiểu Du sao?
Hắn nói bằng giọng lạnh nhạt nhất khiến Đại ẢNh sững sờ
-Anh nói gì vậy?
Hắn không giải thích mà đứng dậy quay đi không thèm nhìn mặt Đại Ảnh lấy một lần, giọng nói lạnh toát đó vẫn vang lên:
-Tốt nhất đừng để những việc tương tự xảy ra nếu không tôi không bỏ qua đâu.
Đại Ảnh ngồi đó, khuôn mặt thẫn thờ tay nắm chặt sợi dây, khóe mắt cay xè.
*BUỔI SÁNG:
Nó mở mắt thấy khung cảnh rất khác so với trước lúc nó ngủ. Hắn vẫn ngồi đó nhưng bây giờ đang lái xe. Nó tò mò:
-Sao em ở trên xe? Chúng ta đi đâu vậy?
Hắn nhìn qua thấy nó đã thức giấc:
-Đi về. Thấy em ngủ say quá nên anh đưa em ra xe luôn.
-Anh đưa dây chuyền cho Đại Ảnh chưa?
Hắn có vẻ khó chịu:
-Rồi!
Nó thấy nhẹ nhõm hơn hẳn
-vậy là tốt rồi.
-Em muốn đi đâu ?
-Dạ?
Nó ngạc nhiên trước câu hỏi của hắn
-Hôm nay vẫn là ngày được nghỉ mà, em muốn đi đâu nữa anh sẽ chở em đi!
Nó hơi ngại ngùng:
-Em...em muốn về nhà, nhà..của em ấy!
Hắn nhìn nó, hắn biết đó là một yêu cầu tất yếu, lâu nay hắn đã quá ích kỷ giữ nó bên mình như một con búp bê thủy tinh, vì nhiều lý do mỗi khi nó biến mất khỏi tầm mắt là hắn thấy trong lòng thấp thỏm. Tình yêu là vậy sao?
Hắn gọi điện cho Mạnh Khang:
-Các cậu về trước đi, tôi và Tiểu Du sẽ về nhà sau.
Nói rồi hắn cúp máy không đợi Mạnh Khang trả lời, nghe giọng mạnh Khang hắn lại tò mò nhìn nó;
-Sao hôm qua Mạnh Khang “ngoan ngoãn” với em vậy?
-HiHi...bí mật!
Hắn đâu biết để được ở gần “chăm sóc” hắn Mạnh Khang phải trả một cái giá rất đắc. Làm osin cho nó một ngày.
Nó mãi suy nghĩ lan man không để ý tới sự có mặt của hắn kế bên tới khi hắn lên tiếng lôi nó ra khỏi những suy nghĩ mông lung :
-GẦn tới rồi làm gì thừ người ra vậy “chân voi”?
Nó nắm chặt tay ánh mắt đượm buồn nhưng đầy kiên quyết:
-Gia Huy, anh chở em tới gần nhà thôi!
-Sao?
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me , chúc các bạn vui vẻ)
Hắn thấy khó hiểu với đề nghị của nó. Nó nhìn hắn mỉm cười:
-Em chỉ cần nhìn thấy nơi mình đã lớn lên thôi. Tới khi tìm được Ba mẹ em sẽ cùng ba mẹ....về nhà!
Sau 1 phút ngạc nhiên trước suy nghĩ của nó hắn thản nhiên gật đầu:
-Ừm!
Chiếc xe dừng lại một khoảng cách đủ để nhìn thấy ngôi nhà, phía trước một ngôi nhà màu trắng 3 tầng với một khu vườn nhỏ trước sân làm người ta thấy thoải mái và ấm áp khi nhìn thấy. Không to như nhà hắn nhưng nó cảm nhận được một thứ không khí khác, không khí ấm áp trái ngược với ngôi nhà lạnh lẽo hôm nó tỉnh dậy sau tai nạn. Bất giác nó nhìn sang hắn.
-Gì vậy?
-Không,...tại chưa thấy người đẹp trai nên nhìn thôi!
Hắn cốc đầu nó làm nó nhăn mặt nhưng rất nhanh nó cười thật tươi với hắn. Cứ như vậy không biết 2 người cứ ngồi trong xe tới khi nào, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ , cảm xúc riêng. Khi nhớ ra thì trên trời cũng đã sáng lấp lánh nhờ những vì sao xa.....
*BUỔI SÁNG:
Sau 3 ngày nghĩ lễ hôm nay mọi thứ lại trở về “quỹ đạo” của nó.
-Á...á....á...á...chết , chết mất trễ giờ rồi!
Từ trên phòng nó phóng xuống bàn ăn nhai ngấu nghiếng phần thức ăn của nó:
-Nè...”voi con” à, từ từ thôi em mà cứ ăn như vậy sẽ thành “voi mẹ” mất.
Nó dồn hết sức xuống chân đá một cái thật mạnh “cái chân đối diện” của Mạnh Khang thay cho lời nói.
-Ui da...

-Hihi...xong!
Chỉ đợi nó nói vậy hắn đứng dậy ra khỏi bàn ăn:
-Đi!
Mạnh Khang mặt mày nhăn nhó cũng lật đật theo sau.
-Chào mọi người tôi đi nhé!
-Vâng,thiếu gia, thiếu phu nhân đi cẩn thận!
Nó vui vẻ sánh bước bên hắn ra xe tới trường.
Từ xe bước xuống cũng một cảnh tượng quen thuộc diễn ra, hắn vẫn khoát vai nó bước đi chú ý mọi ánh nhìn trong sân. Dường như đã quen với cảnh này nên nó không còn thấy quá phiền phức nữa.
-“Chân voi” hôm nay Tan học em về cùng Bảo Như
-Sao vậy?
-Anh bận!
Nó thấy rất lạ, mọi ngày hắn không để nó đi đâu xa khỏi tầm mắt vậy mà hôm nay....
-Em vào đi!
Như mọi ngày hắn đưa nó tới tận cửa lớp nhưng hôm nay hắn không đi theo hướng cũ mà đi thẳng, trở ra phía cổng trường.
Từ xa một ánh mắt khác đang nhìn nó chằm chằm. Vẻ mặt thích thú.
*GIỜ GIẢI LAO:
Hôm nay hắn và cả Mạnh Khang đêu không tới lớp nó như mọi ngày làm nhiều lời thắc mắc bắt đầu “nở rộ”
-Mình ra ngoài một lát!
Không hiểu sao hôm nay nó lại thấy khó chịu bởi những lời dị nghị đó, nó đứng dậy bước ra ngoài
Một mình bước lang thang trong khuôn viên trường rộng lớn nó không biết mình đã tới thư viện từ khi nào.
Các kệ sách cao chót vót chứa hàng ngàn quyển sách “ít ai đọc”, thủ thư cũng chỉ ngồi đó cho “có”thì phải vì thư viện vắng tanh.
Một quyển sách đập vào mắt nó, tựa sách rất dễ thương “Có Hai Con mèo ngồi bên cửa sổ” nó đưa tay ra nhưng chưa kịp chạm vào thì một bàn tay khác đã nhanh chóng rút quyển sách trên kệ.
-Xin lỗi, “sách đã có chủ”
Quay qua nó thấy một tên con trai đang nhìn nó thách thức , nhưng nó tuyệt đối không nhường nhịn
-Nè, anh thật quá đáng tôi nhìn thấy trước mà.
-Nhưng tôi lấy trước!
-Trả đây!
Nó nhào tới định giật quyển sách trên tay hắn nhưng hắn quá cao, tay cầm quyển sách giơ lên trời làm nó không thể nào lấy được.
-Hứ...không cần, nhường cho anh đó.
Nó tỏ vẻ “rộng rãi” quay người bước đi. Tên kia nhìn nó thích thú , nó vừa quay người thì thấy một lực mạnh làm người nó bị kéo lại.
Lúc này tên con trai xa lạ đó đang dồn nó vào kệ sách 2 tay nắm chặt cổ tay nó. Miệng nhếch mép tạo thành đường cong nham hiểm:
-“Voi con” là em sao?
Nó bắt đầu hoảng sợ bởi phong thái toát ra từ người này, có một cái gì đó làm nó không yên tâm khi nhìn vào mắt hắn. Nó cứng miệng:
-Thả ra ngay!
Thấy nó không kêu cứu cũng không la lối hắn càng thích thú:
-Không thì sao? Em sẽ làm gì?
-Hừ..nếu vậy thì...
Không nói hết câu nó đã lấy mũi chân đá một cái thật mạnh vào chân kẻ đáng ghét đó.
Nhưng không như nó nghĩ, tên này rất “lỳ lợm” không những không thả nó ra mà ngược lại càng nắm chặt nó hơn:
-Chỉ vậy mà muốn tôi buông tay sao?
-Anh là ai?
Hắn mỉm cười nụ cười không thiện chí cho lắm. Như không nghe nó nói hắn vẫn cao ngạo
-Em rất xinh! Chẳng trách tên Gia Huy đó mê mẩn xem em như báu vật.
Nghe nhắc tới hắn nó nhìn kỹ tên này hơn, cố gắng nhớ tới những gương mặt trong bảng danh sách hắn đưa cho nó.
-“không có!”- nó nghĩ thầm
-Nếu biết vậy sao còn không tránh ra?
-Em nghĩ tôi sợ chồng em sao?
Hắn nhìn nó khuôn mặt mỉm cười nhưng ánh mắt đầy tia giận dữ. Hắn ép sát nó vào giá sách cúi người xuống, định hôn nó, vùng vẫy như thế nào nó cũng không thể thoát ra


Chap 25:
-ĐỒ KHỐN!
Chưa kịp “tặng” nó một nụ hôn thì một cánh tay khác đã kéo mạnh vai tên đó, một cú đấm như trời giáng làm tên đó ngã nhào vì quá bất ngờ
-Khải Tuấn!
Nhìn thấy Khải Tuấn nó như gặp được cứu tinh chạy tới sau lưng Khải Tuấn. Tên kia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đứng dậy nắm cổ áo Khải Tuấn:
- Dám động tới tao!
Khải Tuấn nhìn tên đó khinh bỉ:
- Còn mày là ai?
-Mày chết chắc rồi!
Đưa tay lên cao , một cú đấm chuẩn bị giáng xuống mặt Khải Tuấn thì từ phía sau nó chen vào đẩy cả 2 ra :

-Dừng lại! Bỏ tay ra ngay.
“Người lạ mặt” nhìn Khải Tuấn ánh mắt tức giận, vài giây sau hắn quay qua nó cười nửa miệng
-Hẹn gặp lại em, Tiểu Du!
Tên kia quay đi nó đứng thừ người ra nhìn
-“thật ra hắn là ai?”
-Tiểu Du em có sao không?
Khải Tuấn lo lắng nhìn nó.
-Em không sao , cám ơn anh nha!
Nó mỉm cười cho Khải Tuấn yên tâm .
-Vậy tốt, đi, anh đưa em về lớp.
Tới cửa lớp nó đang định bước vào thì Khải Tuấn níu nó lại
-Hôm nay anh đưa em về nhé!
-Nhưng....
Khải Tuấn nhìn nó vẻ giọng nài nỉ:
-Đừng từ chối mà!
-Ưm...vậy cũng được.
Nó không nỡ từ chối Khải Tuấn với ánh mắt đó.
Vào học nó không ngừng nghĩ tới tên con trai đó, nhiều câu hỏi trong đầu làm nó không tập trung nổi vào tiết học.
Ren...g....g...g...g
Tiếng chuông tan học vang lên nó uể oải bước ra khỏi cửa quên luôn Bảo Như và quên cả việc sẽ về cùng Khải Tuấn.
-Chị Đường Du, chị Đường Du
Tiếng Bảo Như làm nó giật mình thoát ra khỏi mọi suy nghĩ nãy giờ
-Ờ...gì vậy Bảo Như?
-Chị sao vậy? Cứ như người mất hồn. Chúng ta về thôi!
-Ờ..ờ...
-Tiểu Du!
Nó giật mình quay qua theo tiếng gọi thấy Khải Tuấn đang đi tới, lúc này nó mới nhớ ra.
-Hôm nay Tiểu Du về với tôi!
Thấy Bảo Như nhìn mình nó lên tiếng:
-Ừ, em về trước đi.
-Ưm...vậy em đi đây.
Bảo Như đi rồi nó ra xe cùng Khải Tuấn, được đi với nó Khải Tuấn vui lắm.
-Hay mình đi ăn, đi chơi rồi về nha!
-Nhưng...
-Không nhưng nhị gì hết, hôm nay anh sẽ bắt cóc em.
Nhìn khuôn mặt hứng khởi của Khải Tuấn nó mỉm cười , không nỡ cướp mất niềm vui này.
-Tới rồi!
Khải Tuấn đưa nó tới một cửa hàng bán gàn rán.
-Xin chào quý khách!
Cô phục vụ đưa một tờ thực đơn, không đợi nó nói Khải Tuấn nhanh nhẹn:
-Cho 2 phần gà, có nước sốt lấy ức và đùi không lấy cánh.
Khải Tuấn nói một lèo làm nó ngạc nhiên,phải chăng Khải Tuấn đọc được suy nghĩ của nó.
-Sao anh biết em định gọi như vậy?
-Vậy là khẩu vị của em vẫn chưa thay đổi nhỉ!
-Hi, thì em chỉ mất trí nhớ thôi mà.
-Đúng vậy, theo anh thấy thì ngoài việc không nhớ gì em vẫn như trước.
Nghe nhắc tới phần ký ức đã quên nó phấn chấn hẳn lên.
-Thật vậy sao?
Khải Tuấn thoáng nét buồn, mọi việc vẫn không có gì thay đổi ngoài việc bây giờ trái tim nó đã có chủ rồi.
Ăn uống xong, Khải Tuấn còn dẫn nó đi công viên, thỉnh thoảng lại kể những kỷ niệm lúc trước cho nó nghe, hy vọng phần nào có cảm nhận được tình cảm của mình.
-Ôi...mệt quá đi mât!


Nó ngồi phịch xuống cái ghế quen thuộc tại bờ hồ lúc trước hắn dẫn nó tới. Không biết vô tình hay cố ý mà Khải Tuấn đưa nó tới đây.
-Em khát không? Anh mua nước cho em nhé!
Khải Tuấn đi rồi còn một mình ngồi đó nó bỗng nhớ tới hắn. Mấy tiếng đi chơi với Khải Tuấn nó vui lắm, quên hết những suy nghĩ phức tạp. Nhưng bây giờ ngồi nơi này hình ảnh hắn cứ hiện ra trước mắt.
-Cho em nè!
-Cám ơn.
Khải Tuấn cho nó một lon coca. Ngồi xuống bên cạnh giọng khoan khoái:
-Hôm nay vui thật, em thấy sao?
-Vâng. Nhưng...
Nó ấp úng làm Khải Tuấn tròn mắt nhìn nó hồi hộp
-Nhưng sao?
-Anh đưa em về đi. –Nó hơi khó nói vì đề nghị này của mình. Vì không biết có làm Khải Tuấn buồn không.
Tất nhiên là Khải Tuấn thấy hơi hụt hẫng nhưng vẫn tươi cười:
-Ừ, để anh đưa em về.
Trên đường về Khải Tuấn vẫn tranh thủ thời gian ngắn ngủi bên nó kể đủ thứ chuyện hồi trước cho nó nghe nhưng không hiểu sao đáng lẽ nó phải hứng thú lắm nhưng bây giờ đối với nó quá khứ không còn quá quan trọng nữa, trong đầu nó hiện giờ chỉ còn lại hắn thôi.
-CÁm ơn anh hôm nay vui lắm!
Chào tạm biệt Khải Tuấn nó nhanh chóng chạy vào nhà.
-Thiếu Phu nhân đã về. –Quản Gia lâm chào nó.
-Gia Huy về chưa?
-Thưa thiếu gia vẫn chưa về.
Nó ủ rũ lên phòng.
*11 GIỜ ĐÊM:
Không biết nó thiếp đi từ lúc nào khi tỉnh dậy đã trễ lắm rồi.
Cạch...
“phòng đối diện” hình như có tiếng mở cửa. Nó thấy hơi lạ vì bình thường nếu về nhà hắn sẽ qua phòng nó với một hộp kem rồi mới về phòng mà.
-Gia Huy?
Nó theo thói quen đẩy cửa bước vào, nó hốt hoảng khi thấy trên áo sơ mi của hắn một vệt máu to đang loang lổ
-Anh...anh sao vậy?
-Không sao ....
Không đợi hắn nói hết nó đã chạy tới khuôn mặt lo lắng chạm nhẹ vào người hắn sợ hắn sẽ đau.
-máu me tèm lem còn không sao gì chứ?
-Đây là...
-Anh trật tự đi.
Nó không cho hắn nói vội quay đầu chạy ra, hắn kéo nó lại ngỡ ngàng:
-Em đi đâu vậy?
-Thì đi lấy hộp cứu thương.
Thấy nó cuống lên hắn có vẻ thích thú:
-Chân voi! Em lo lắng cho anh vậy sao?
-Giờ này anh còn giỡn được hả?
Hắn nhìn vẻ “tội nghiệp” của nó tuy thấy vui vui nhưng cũng không nỡ, xoa đầu nó hắn nói:
-Đây không phải máu của anh.
Nó càng ngạc nhiên dữ dội:
-Sao? Không...không phải?
-Ừ.
Nó thở ra, nhưng chưa kịp mừng nó lại thấy lo. Không biết hắn làm gì tới nỗi dính giáng tới mấy việc “bạo lực” như vầy.
-Đang nghĩ gì vậy “chân voi”?
-À...không, không phải là tốt nhưng...
Thấy nó trầm ngâm hắn vịn vai nó:
-Nhưng nhị gì?
-Anh đi đánh nhau à?
Hắn im lặng, không ngờ nó hỏi câu này. Bình thường nó ít khi nào hỏi tới công việc của hắn. Nhìn nó hắn an ủi?
-chỉ là vài việc nhỏ thôi.
-Anh ... có thể không làm việc trog đó không?
Một tay kéo vạt áo hắn,nó nói nhỏ đủ để cả 2 người nghe. Hắn không thể trả lời nó:
-Anh phải tắm rồi!
Nó khẽ gật đầu nhưng không về phòng mà cứ đứng đó. Nhìn nó vài giây hắn vào phòng tắm, tiếng nước xả đều đều.
Bên ngoài nó ngồi xuống giường hắn. Không hiểu sao lúc này nó không muốn về phòng một tẹo nào. Nó muốn chắc rằng hắn thật sự không bị thương.
Mở cửa bước ra hắn ngạc nhiên khi thấy nó không những chưa về phòng mà còn ngủ ngon lành trên giường hắn nữa
-Nè...Chân voi?
Hắn muốn chắc là nó còn thức hay không nên mới gọi, thấy nó “nằm im bất động” hắn khẽ mỉm cười.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me , chúc các bạn vui vẻ)
*BUỔI SÁNG:
Một ngày mới lại đến, nó mở mắt lười biếng vén chăn ra, đang định bước xuống thì nó “hãi hùng” nhận ra một điều:
-Không phải phòng mình?
Quay qua thấy hắn đang ngủ ngon lành nó phải dùng tay bịt miệng để ngăn tiếng la đang chừng thoát ra khỏi miệng.
Nhìn hắn đang ngủ trái tim nó bỗng lỗi nhịp, khuôn măt quá đẹp quá cô độc. “Hắn cảm thấy cô độc cả khi ngủ sao?”
Nó lấy một tay....cởi nút áo hắn.
-Lại “không kìm chế” được à?
Nó giật bắn người bởi âm thanh phát ra từ “cái xác” đang nằm đó.
-Á...Á..không...không....ph..
Không đợi nó nói hết câu hắn mở mắt :
-Không cần giải thích!
Nó thì muốn nổ con mắt còn hắn cứ tỏ vẻ “biết tuốt” kéo nó nằm lên ngực mình.
Nó đỏ mặt nằm im nghe tiếng đập trong lồng ngực hắn. Không chỉ hắn mà trái tim nó cũng đang mất “tự chủ” đập liên hồi. Nó sợ hắn nghe thấy bèn phân bua:
-Em chỉ coi anh có bị thương không thôi chứ.....
-Suỵt...em mất trật tự quá.
Không gian lại trở nên im ắng, tiếng thở của hắn đều đặn , một cảm giác yên bình ùa vào phổi hắn, từng ngón tay luồn vào mái tóc mượt mà của nó.


Chap 26:
Rè....è....è...
Tiếng điện thoại rung phá tan khung cảnh “lãng mạn” giữa 2 người hắn với tay ra lấy cái điện thoại trên bàn kế bên, nó xấu hổ ngóc đầu dậy.
Tự nhiên khung cảnh lãng mạn khi nãy được “chỉnh sửa” tí xíu lại trở thành cảnh “dễ bị hiểu lầm”
Nó cảm thấy toàn thân cứng đờ không thể cử động được, hắn “lợi dụng cơ hội” lòn tay sau gáy kéo mặt nó xuống gần hắn hơn, lại tới phần ưa thích của hắn:
-Anh hôn em nhé!
-Hả...ả....
Nó cứ đơ người nhìn vẻ đắc ý của hắn “bất lực” khi càng ngày khoảng cách giữa 2 khuôn mặt càng gần.
Rầm....m..m..m
-HUY,...VOI CON MẤT TÍCH NƯ......A
Đang đoạn “gây cấn” Mạnh Khang lao vào một cách “lịch sự” , cảnh tượng “đáng ngờ” trước mắt làm cả 3 đứng “đĩa”
-Không biết gõ cửa à?
Hắn lên tiếng phá tan khung cảnh “ngượng ngùng” này. Mạnh khang lấy lại “phong độ” cười gian xảo:
-à...xin lỗi nhé 2 người tiếp tục đi. Nhanh nhanh nha đi học nữa đó.
Câu nói và ánh nhìn của Mạnh Khang làm nó điếng người. Vậy là “chết danh” nó rồi con gì. Mạnh Khang đi rồi hắn nhìn khuôn mặt thảm hại của nó tỉnh bơ:
-Tiếp nhé!
-Á....TẠI ANH HẾT ĐÓ
Hét lên thật lớn rồi nhanh như sóc nó phóng xuống giường lao ra cửa
Rầm...m..m
Hắn nghe cánh cửa đối diện đóng mạnh. Hắn úp mặt xuống gối.....cười run cả vai.
Chuyện sau đó khỏi nói cũng biết. Mạnh Khang không “buôn tha” cho nó từ lúc ăn sáng tới khi tới trường, từ trường tới nhà
-Haha, “voi con” coi vậy mà khỏe ghê.
-NÈ. ANH NÓI KAI GÌ ĐÓ HỞ?
-Anh thấy em “đè” Gia Huy ra giường mà!
-ANH....ANH...ĐỪNG CÓ MÀ NÓI BẬY .
Cứ như vậy, nhờ “cái loa” Mạnh Khang mà cả trường biết nó ....“đè” hắn ra giường. Còn hắn không hùa theo cũng không phản bác chỉ im im.
-Gia Huy, anh làm ơn nói một câu đi –nó nài nỉ
-Ừm....nói gì đây, cậu ta thấy cả rồi
-............................Á.á á á...........
Nó bịt tai chạy mất hút để Mạnh Khang được dịp hả dạ
Nó đứng đập đầu vô cái cây ở sau thư viện không ngừng lẩm bẩm:
-Hic...lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng vô ích. Huhu
-Em cũng “mãnh liệt” quá ha.
Một giọng nói khó nghe vang lên làm nó không mấy thiện cảm. Nó quay ra.
-“Thật xui xẻo, lại gặp tên này”
Nó nhìn thấy “kẻ thù thư viện” liền quay gót bỏ đi. Tên đó mỉm cười nói với theo:
-Hẹn gặp lại em tối nay .
Nó không hiểu “kẻ thù” nói vậy là sao nhưng nó cũng kệ, bỏ đi một nước để lại phía sau ánh nhìn thích thú của người kia.
*BUỔI CHIỀU:
Cộc..cộc...
Nó mở cửa phòng, thấy ngạc nhiên không phải vì hắn mà vì 2 người phụ nữ lạ mặt
-Ơ...
-Thưa cô, chúng tôi sẽ giúp cô
-Giúp....giúp tôi?
Nó nhìn qua hắn chờ đợi một lời giải thích:
-Tí nữa em sẽ đi sinh nhật với anh.
Vậy là hắn về phòng sau khi “bàn giao” nó cho 2 người kia.
Không biết họ “đánh đánh, quẹt quẹt” làm sao trên mặt và tóc nó mà khi xong xuôi nó nhìn vào gương không biết là ai ở ” trỏng”
-Mình...mình đây sao?
-Thưa cô,...đây là váy mà thiếu gia chọn.
*30 PHÚT SAU:
Từ trên bước xuống nó xinh xắn như một công chúa nhỏ. Bộ váy ngắn màu hồng có phần chân váy như những cánh hoa , phía sau phần lưng được khoét sâu tôn lên nước da trắng của nó, Mạnh Khang há hốc mồm:
-OMG!so beautyful
Bảo Như thì tròn mắt:
-Chị đẹp quá à!
Nó ngượng ngùng trước ánh mắt của mọi người, nhìn sang hắn nó không ngờ ánh mắt hắn nhíu lại, hắn không hề khen nó.
Hắn nhìn nó từ đầu tới chân, đúng vậy, hắn dừng ngay chân nó, nói chính xác hơn là nhìn...đôi dép trong nhà hình con thỏ của nó. Hắn có vẻ không hài lòng
-Quản Gia Lâm!
Sau 1 phút 30 giây, quản gia “hiện ra” với một cái hộp trên tay.


Hắn mở hộp lấy ra một đôi giày cao gót. Không nói không rằng hắn bước tới nó tới khụy một chân xuống đất kéo nó ngồi xuống đùi hắn, mấy cô hầu trong nhà cười rúc rích làm nó ngượng vô cùng
-Em tư làm được mà...
Vẫn thái độ “giả điếc” hắn mang giày vào chân nó.
Cho nó đứng dậy hắn nhìn “tổng thể” lần cúi rồi kéo tay nó:
-Đi !
Sau nửa tiếng cả 2 có mặt tại khuôn viên của một ngôi nhà rộng lớn, ánh đèn rọi sáng hết khuôn viên một cách “tốn điện” .
Nó khoát tay hắn bước vào , khung cảnh bên trong làm nó hơi khựng lại.
-Đi nào!
Hắn choàng tay qua eo nó như cố ý trấn an “tinh thần” cho nó. Còn nó đang ngỡ ngàng trước không khí sang trọng bên trong. Có rất nhìu người đang nhìn vào nó và hắn. Chiếc đèn chùm pha lê cỡ lớn trên đầu phản chiếu mọi tia nhìn ác cảm dành cho nó.
-Cậu tới rồi!
Một giọng nói đáng ghét quen thuộc làm nó nổi da gà. Và nó còn nổi da gà zữ hơn khi thấy người đối diện là “kẻ thù thư viện”
Hắn cười xã giao:
-Xin lỗi tôi tới hơi trễ, chúc mừng sinh nhật cậu.
-Không sao, cậu tới là tôi rất vui rồi.
Sau một vài câu “giả tạo” tên kia nhìn sang nó đang nép sát vào hắn, hắn như sực nhớ ra còn một “tiết mục” quan trọng
-Đây là Đường Du, vợ chưa cưới của tôi.
Chỉ sang tên kia hắn nói tiếp:
-Tiểu Du, đây là Vương Quốc Minh
*ĐƯỜNG QUỐC MINH
+Tính cách: tham vọng quyền lực rất cao, nham hiểm , tính cách tàn bạo
+Gia Thế: Gia đình cũng trong thế giới ngầm mà nhà Gia Huy đang quản lý.
Nó nhìn tên kia không mấy vui vẻ , ngược lại Quốc Minh lại nhìn nó đầy thích thú.
-Chào cô Đường, chúng ta lại gặp nhau.
Nó không đáp, bây giờ nó đã hiểu câu nói lúc sáng của “kẻ thù”, còn hắn nhìn nó vẻ tò mò:
-Hai người gặp nhau rồi à?
Quốc Minh giả lã:
-PHải, lần trước trong thư viện cô ấy đã....giúp tôi chọn sách.
Hắn không mấy tin vào lời Quốc Minh nói. Chưa kịp xác minh lại thì một giọng nữ ngọt lịm lại chen ngang:
-Anh Gia Huy, cuối cùng cũng gặp anh.
Lại thêm một ngạc nhiên nữa dành cho nó, trước mặt nó không ai khác là Đại Ảnh, vẫn khuôn mặt đó nhưng phong cách khác đi rất nhiều, thay thế hình ảnh một cô nữ sinh dễ thương là một phụ nữ rất gợi cảm với chiếc váy khoét sâu phần ngực.
-Đại Ảnh..cậu cũng tới đây sao?
Người phía trước mỉm cười, nụ cười rất lạ.
-Xin lỗi, đây là cô Đường đúng không?
Nó rất ngạc nhiên trước lời chào của đối phương.
Quốc Minh thì đứng quan sát một cách thích thú. May sao hắn giải vây cho nó.
-Tiểu Du, đây không phải Đại Ảnh đâu mà là....
Cô gái giống Đại Ảnh ngắt lời.
-Tôi là Đại Ánh, chị song sinh của Đại Ảnh.
*ĐẠI ÁNH
+Thân thế, tính cách” song sinh nên Đại Ánh giống Đại Ảnh như 2 giọt nước và tất nhiên gia đình và tính cách cũng như nhau
-Song...song sinh sao?
Nó được dẫn dắt từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác làm nó không thể thốt nên lời.
Quốc Minh “chú thích” cho nó:
-Đại Ánh là người mẫu ảnh, vì công việc nên khong tới trường mà học ở nhà.
Thảo nào nó không biết người này.
-Vậy, Đại Ánh nhờ em tiếp Đường Du, anh và Gia Huy phải bàn vài việc.
Không còn cách nào khác hắn đành miễn cưỡng để nó lại với Đại Ánh. Tuy không muốn nhưng nó cũng để hắn đi, nở nụ cười cho hắn yên tâm.
Còn lại 2 người Đại Ánh Thẳng thắn:
-Cô là vợ chưa cưới của Gia huy thật sao?
-Ờ...ờ đúng –nó luống cuống.
Ở Đại Ánh có nhiều điểm không giong Đại Ảnh nên nó không thấy thoải mái lắm khi tiếp xúc.
-Nhưng biết làm sao đây, tôi lại rất thích Gia Huy.
Nó đứng hình với câu nói “táo bạo” của Đại Ánh. Nó không biết phải đáp lại câu nói đó như thế nào. Nhưng nó thấy trong lòng hơi khó chịu
Đạt được ý đồ Đại Ánh tiếp tục “công kích” :
-Nên từ giờ tôi sẽ làm mọi cách để có được anh ấy. Hy vọng cô đừng cản trở “chúng tôi”
Không đợi nó trả lời Đại Ánh mỉm cười rồi bỏ đi để lại một mình nó đứng như “trời trồng” ở đó.
Khi tỉnh ra nó mới bực tức vào nhà vệ sinh miệng lẩm bẩm:
-Xí...thấy ghét, có gì hay ho đâu, chỉ gợi cảm hơn mình thôi chứ có gì đâu ...
Nghĩ tới đó nó “nhụt chí” liền. Thở ra nó bước vào nhà vệ sinh. Đang “trút bầu tâm sự” thì bên ngoài có tiếng người nói chuyện, nó im lặng dỏng tai nghe:
-Con nhỏ đó có gì hơn tụi mình chứ, nhìn cái mặt xấu quắc à
-Ừa....đi với Gia huy không có xứng gì hết.
-Người nó chắc thấp tè eeeeeeeeeeeee mới đi đôi giày cao như vậy.
-Thấy nó mặc cái váy mà thấy uổng cái váy dễ sợ.
-%^%&*^%&^*&(*&(...............
Ngồi phía trong nghe mà nó muốn tức lộn ruột.
-Dám “sỉ nhụt” mình
Một ý nghĩ “bác học” lóe sáng. Nó đứng dậy chỉnh trang “xiêm y”


Rầm...m...m...
Cửa bật mở nó hùng hổ bước ra làm mấy nhỏ kia sợ hết hồn, không đợi ai lên tiếng nó làm 1” Tràng”
-Mấy người thật quá đáng, chui vào nhà vệ sinh chỉ biết nói xấu người khác. Tôi có gì không được chứ, tháo giày ra tôi vẫn cao 1m67, không mặc váy tôi vẫn đẹp chán. Còn cô nhìn mình đi, mắt lươn “hiếp riệp”. Còn cô, chân lùn như chân lợn.Cô nữa trang điểm như hát bội bộ sợ người ta không biết mình xấu sao.........................
Nó làm một trận hả hê rồi mới ung dung bước ra khỏi WC. Mấy nhỏ kia thì như bị “thôi miên” bởi lối chửi của nó. Khi nó đi rồi mới giật mình.........nhìn vô gương.

-Em làm gì mà mấy cô kia nhìn em ghê vậy?
Hắn đã quay lại với nó tỏ vẻ ngạc nhiên, nó hất mặt
-Tại ngưỡng mộ em thôi.
Hắn cốc đầu nó một cái đau điếng. Đang nói chuyện với hắn thì giọng của MC trên bục làm nó “sững sốt”
-Thưa quý vị, Sau đây cô Đường Du sẽ trình bày một ca khúc để thay lời chúc mừng sinh nhât của cậu Quốc Minh !
Nó nghe mà muốn “die” tại chỗ, “sét đánh ngang tai” làm nó đứng như tượng trong khi bao cặp mắt nhìn sang nó vỗ tay hưởng ứng
Nhìn qua đám con gái trong nhà vệ sinh khi nãy nó thấy tụi đó nhìn nó đắc ý, trong đó có cả Đại Ánh.
-Chết rồi...làm...làm sao đây?


Chap 27:
Nó quay qua nhìn hắn cầu cứu nhưng hắn vẫn tỉnh bơ
-Thì cứ hát thôi!
Hắn kéo tay nó lên sân khấu, đầu óc nó trống rỗng nó không nghĩ ra được bài nào cả. Chỉ nghĩ Chắc Khải Tuấn nói xạo vụ nó trong ban văn nghệ của trường quá.
Đưa nó lên tới nơi hắn dúi vào tay nó cái mic rồi nói nhỏ vào tai:
-Chỉ cần nghe tiếng đàn rồi hát.
Nó chưa kịp hỏi hắn đã tới cây dương cầm gần đó, tay lướt trên phím đàn dạo đầu bài hát.
Nó đứng đó cố gắng cảm nhận từng nốt quay sang bắt gặp ánh mắt “biết cười” của hắn.
Nó cố trấn tĩnh lại, nó nhắm mắt còn phía dưới rất im lặng, rất nhìu cặp mắt nhìn nó “chờ đợi”
Cuối cùng nó cũng hát, nó nghe tiếng đàn của hắn và hát theo, nó cũng không hiểu tại sao nó biết hát và nhớ lời bài hát này. Giai điệu du dương cùng giọng hát mượt mà làm chủ cả gian phòng
Music

(nếu muốn nghe bấm play nhé )
*LỜI BÀI HÁT:
Here's a song that's inside of my soul.
It's the one that I've tried to write over and over again
I'm awake in the infinite cold.
But you sing to me over and over and over again.

So, I lay my head back down.
And I lift my hands and pray
To be only yours, I pray, to be only yours
I know now you're my only hope.

Sing to me the song of the stars.
Of your galaxy dancing and laughing and laughing again.
When it feels like my dreams are so far
Sing to me of the plans that you have for me over again.

So I lay my head back down.
And I lift my hands and pray
To be only yours, I pray, to be only yours
I know now, you're my only hope.

I give you my destiny.
I'm giving you all of me.
I want your symphony, singing in all that I am
At the top of my lungs, I'm giving it back.

So I lay my head back down.
And I lift my hands and pray
To be only yours, I pray, to be only yours
I pray, to be only yours
I know now you're my only hope.........

*LỜI DỊCH:
Có một bài hát trong tâm trí em
Em đã luôn cố viết đi viết lại bài hát ấy
Em bị đánh thức trong cái lạnh vô ngần
Nhưng anh hát cho em nghe biết bao lần

Em cúi đầu
Và chắp tay cầu nguyện để là của riêng anh thôi
Em cầu nguyện để là của riêng anh thôi
Em biết giờ đây anh là niềm hi vọng duy nhất của em

Hát cho em nghe bài hát của những vì sao
Trong thiên hà của anh, ta nhảy múa và cười đùa không dứt
Mỗi khi những ước mơ của em dường như quá xa vời
Anh lại hát về những dự định của đôi ta

Em cúi đầu
Và chắp tay cầu nguyện để là của riêng anh thôi
Em cầu nguyện để là của riêng anh thôi
Em biết giờ đây anh là niềm hi vọng duy nhất của em

Em trao cho anh số phận của em
Em trao cho anh cả bản thân em
Em muốn bản hòa âm có tiếng hát của anh cất lên
Rồi em có thể hoàn trả lại nó

Em cúi đầu
Và chắp tay cầu nguyện để là của riêng anh thôi
Em cầu nguyện để là của riêng anh thôi
Em cầu nguyện để là của riêng anh thôi
Em biết giờ đây anh là niềm hi vọng duy nhất của em
Bài hát vừa dứt nó tò mò nhìn xuống, bên dưới im lặng vài giây vì “ngạc nhiên quá mức” sau đó lấy lại bình tĩnh “hào phóng” tặng nó một tràng vỗ tay như pháo nổ.
Nó quay sang hắn hớn hở:
-Thành công!
Phía dưới có 2 ánh mắt đang nhìn nó, Đại Ánh với ánh nhìn “chết ruồi” còn Quốc Minh với cái nhìn đầy hứng thú và ngập tràn “hâm mộ”
-Về thôi!
Hắn nắm tay nó bước ra cửa mặc kệ ánh nhìn tò mò của nhìu người.
Trên xe nó không ngừng kể công:
-Thật là thiên tài, không ngờ có người hát hay như em.
Hắn đưa tay qua bẹo má nó một cái đau điếng:
-Thui đừng có “nổ” đi cô.
-Nổ hồi nào, có sao nói zậy “người ơi” –nó xoa má giận dỗi.
Thấy không phải đường về nhà nó thắc mắc:
-Ủa? Đi đâu vậy?
-Về nhà.
-Nhưng đâu phải đường này
-Bít đường sao?
-Bít.

.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay
Snack's 1967