Chương 3 – P1
“Tiểu thư, người muốn đi đâu thế a?”Ly Nhi quay đầu lại hỏi chủ tử,
mắt nhìn thấy nàng đã một chân bước ra khỏi cửa.
“Đi dạo phố.”Trả lời xong câu hỏi của Ly Nhi, Lăng Trúc người cũng
đã biến mất khỏi cánh cửa rồi.
“Đợi một chút, nô tì đi với người … …”Chạy ra đến ngoài cửa, làm gì
còn có bóng dáng của Lăng Trúc nữa?
Một mình đi dạo trên đường lớn, Lăng Trúc không vui lấy chân đã mấy
viên đá nhỏ trên mặt đất, tâm tình đang buồn bực vô cùng, đây đều
là trách nàng không có việc gì sao mà lại lắm mồm thế làm gì không
biết ? Chỉ vì một câu nói đùa tùy ý mà giờ có thể hủy hoại cả đời !
Ai không chọc vào, lại cứ phải chọc vào Hướng Ngạo Thiên rắc rối
như vậy, chỉ có vẻ bề ngoài tuấn dật thì dùng được gì ? Tư tưởng
lại rõ là thông thái rởm, hắn sao lại không đi mà làm người nguyên
thủy đi a?
Thật muốn bỏ nhà đi một lần nữa, nếu như không phải vì lo lắng cho
mẹ nuôi là Mạnh phu nhân, không nỡ để bà phải chịu thêm lần thương
tổn thứ hai, nàng sớm đã đóng gói xong hành lý mà đi rồi, cũng
không lưu lại đây để phiền não thêm làm gì. Nếu lời của nàng thực
sự linh nghiệm như vậy, vậy thì giờ xuất hiện thêm một nữ nhân nữa
là tốt rồi, một nữ nhân có thể gả cho Hướng Ngạo Thiên a.
Haiz ! Người nàng muốn là nữ nhân, đâu có phải nam nhân a ! Nhìn ba
tên nam nhân đang cố ý đứng chắn trước mặt nàng, nàng thật muốn
ngửa mặt lên trời mà hét lên … …
“Muội muội, còn nhớ ca ca không?”Vĩ Chính Kỳ mỉm cười nhẹ phất phất
quạt giấy, một bộ dạng tự mãn , phong lưu tuấn dật phi phàm.
“Chó tốt không cản đường.”Nàng thực sự không có tâm tình nào để
chơi đùa với hắn ta.
“Ngươi đây … … “Một vệ sĩ bên cạnh đang chuẩn bị mở miệng dạy dỗ
nàng, lập tức bị Vĩ Chính Kỳ gạt xuống.
“Muội muội vẫn chưa biết thân phận của ca ca đúng không ?”Hắn bày
ra một vẻ mặt như nếu nói ra rồi đảm bảo nàng sẽ phải kinh ngạc
chết đi được vậy.
Lăng Trúc không thèm để ý hừm một tiếng,“Thật đúng là một kẻ trăng
hoa, ai cũng không tha sao?”Sớm đã bảo hắn tránh ra, hắn lại muốn
tự nhận lấy nhục nhã thì cũng đừng trách nàng.
“Thiếu gia nhà chúng ta là con trai bảo bối của Huyện thái gia,
ngươi đừng có không biết điều, cẩn thận thiếu gia chúng ta để ngươi
sống không bằng chết đấy.”
Tên vệ sĩ bên cạnh một bộ dạng như chó cậy thế chủ đắc ý nói, làm
Lăng Trúc nhìn thấy càng không thoải mái.
“Oh ! Vậy dám hỏi công tử, ngài muốn xử lý tiểu nữ thế nào
đây?”Nàng giả bộ hỏi, gương mặt lại như chẳng coi đây là chuyện lớn
gì.
Đúng là đồ nam nhân không có não, nhìn bộ dáng bọn chúng cười ngu
ngốc thế kia, lẽ nào bọn chúng thật sự không nhìn ra được sự khinh
bỉ của nàng rõ ràng đến như vậy ?
“Chỉ cần ngươi hầu hạ thiếu gia nhà chúng ta cho tốt, chúng ta có
thể xem xét tha thứ cho tội vô lễ của ngươi.”Tên vệ sĩ bên cạnh lắm
mồm yêu cầu, song lời của hắn cũng vừa hay trúng ý của Vĩ Chính
Kỳ.
“Nàng yên tâm, bổn thiếu gia sẽ không bạc đãi nàng đâu.”
Vĩ Chính Kỳ cười e ấp như nữ tử, thật biến thái, làm nàng nhìn xong
liền trực tiếp lắc đầu.
“Dám hỏi công tử muốn định đoạt tiểu nữ như thế nào?”Nàng cố ý nhẹ
giọng hỏi, vị Huyện thái gia nay thật đáng thương, có con trai như
thế này, bi ai a !
“Gả cho ta làm tiểu thiếp thế nào? Đừng nói có bao nhiêu vàng bạc
châu báu ngọc ngà tùy ý để nàng dùng, chỉ cần là đi ra khỏi cửa,
nói có bao nhiêu oai phong thì sẽ có bấy nhiêu oai phong.”Hắn tiến
lên phía trước định chạm vào nàng, song thân thể nhỏ nhắn của nàng
đã nhanh chóng tránh ra.
“Nếu đã không được làm chính thất, tiểu thiếp thì có nghĩa lý
gì?”Dựa vào nàng thôi cũng không đến nỗi phải chịu ủy khuất thế chứ
!
“Ngươi đừng có không biết điều, thiếu gia nhà chúng ta để mắt đến
ngươi, là phúc phận ngươi tu từ kiếp trước mới có được đấy.”
Lạnh lùng liếc một cái tên vệ sĩ khẩu khí không tốt đẹp gì kia,
nàng cố ý thở dài một cái,“Vị trí tiểu thiếp này thật sự đúng là
không hề vĩ đại một cách bình thường nhỉ, đến một kẻ hạ nhân cũng
có thể tùy ý mà mắng mỏ một trận, nghĩ lại vẫn là không nên làm
tiểu tiếp thì tốt hơn, thật không có chút địa vị nào a !”Lại thở
dài một hơi, nàng hạ mi mắt xuống, khóe mắt liếc nhìn chúng.
Vĩ Chính Kỳ nghe nàng nói như vậy, lập tức không nói đến tiếng thứ
hai mà thưởng cho tên vệ sĩ kia một cái tát,“Ai cho phép ngươi lớn
mật như vậy, làm cho tiểu nương tử không vui nữa.”Hắn đã định nàng
chắc chắn sẽ phải gả cho mình.
“Tiểu nhân đáng chết, đã làm tứ phu nhân tức giận.”Tên vệ sĩ vừa
mới mắng nàng không biết tốt xấu kia đã ngoan ngoãn cúi đầu nhận
lỗi, chủ tớ phối hợp thật là khăng khít, đúng là đang đợi nàng
ngoan ngoãn mà gật đầu.
Tứ phu nhân? Hắn đã cưới đến ba người vợ rồi ! Thật đúng là một kẻ
háo sắc, đến nàng mà cũng muốn động tay vào, cũng không sợ chết
dưới hoa mẫu đơn sao.
“Ý tốt của công tử tiểu nữ xin nhận.”Lăng Trúc vẻ mặt tiếc nuối,
đùa cợt thì còn được, chứ coi là thật thì không vui nữa rồi.
“Nàng không đồng ý sao?”Cứ cho là phải dùng bạo lực, hắn cũng muốn
có được nàng.
“Không phải là tiểu nữ tầm mắt quá cao, không nhìn tới công tử, mà
thực sự là do tiểu nữ sớm đã có hôn ước trên người, không thể theo
người khác được, mong công tử rộng lượng.”Nói đi nói lại, nàng chỉ
là đang trêu đùa bọn chúng mà thôi.
“Nàng đang đùa với chúng ta sao?”Vĩ Chính Kỳ dùng lực gập quạt giấy
lại, vừa tức vừa thẹn trừng mắt với nàng.
“Công tử sao lại nói khó nghe như thế, tiểu nữ chỉ có sao nói vậy
thôi.”Cứ cho là thế, bọn chúng có thể làm gì được nàng? Ban ngày
ban mặt, trên đường đầy người qua lại, bọn chúng có gan bắt cóc
nàng sao? Đừng có làm nàng cười cho chứ !
“Nàng … … “Trước giờ đều chưa từng có người có thể trêu đùa hắn như
vậy,“Chỉ cần gạo sống nấu thành cơm, nàng trở thành người của ta,
vậy thì cái hôn ước nực cười kia cũng sẽ mất hiệu lực rồi.”Hắn nháy
mắt một cái, hai tên vệ sĩ hai bên đã lập tức tiến lên bắt lấy
nàng.
“Các ngươi đừng có đến đây.”Lăng Trúc căng thẳng lùi về phía sau,
nhìn bọn chúng đang xông tới, lập tức xoay người chạy trốn.
Trời ạ ! Nàng lại gây chuyện rồi, bây giờ phải tìm ai đến cứu nàng
đây? Thật đúng là tự mình tạo nghiệp chướng mà ! Sớm biết thế này
hôm nay đã không ra khỏi cửa, trốn khỏi tên Hướng Ngạo Thiên kia,
lại đụng phải một tên không hiểu đạo quân tử Vĩ Chính Kỳ, nàng sao
lại xui xẻo thế cơ chứ a !
Tiếc là con người đã vào lúc xui xẻo, dù cho có đi bình thường cũng
sẽ ngã.“Ay yo ! ”Cả người nàng ngã xuống, định đứng dậy rồi tiếp
tục chạy, ai mà biết được vừa đứng dậy lại đã ngã xuống, chân nàng
bị sai khớp rồi.
“Hừm ! Xem nàng chạy đi đâu nữa ?”Vĩ Chính Kỳ cùng mấy tên kia đã
lập tức đuổi đến nơi, hài lòng mà nhìn nàng đang ngồi trên mặt đất
lùi dần về phía sau.
“Ngươi … … Ngươi muốn làm gì ? Ngươi đừng có đến đây … … ”Trời ơi !
Ai đến cứu nàng với ?
“Chỉ cần nàng ngoan ngoãn theo ta về, ta có thể không tính toán
việc nàng vô lễ hôm nay.”Vĩ Chính Kỳ quỳ xuống trước mặt nàng, cười
híp mắt lại giơ tay sờ lên gương mặt nàng.
Ghét bỏ mà hất tay bắn ra, Lăng Trúc tiếp tục lùi về phía đằng sau,
cách xa hắn,“Lẽ nào trong mắt ngươi không có vương pháp sao?”Nàng
sao lại ngốc thế, chạy vào con hẻm vừa vắng vẻ lại vừa không có đến
nửa người này.
Ba tên nam nhân kia ha ha cười vang lên, dường như thấy nàng đang
hỏi một vấn đề ngớ ngẩn vậy.
“Ta chính là vương pháp, ai dám nói gì ?”Vĩ Chính Kỳ lại tiến gần
đến phía nàng.
Nàng sao lại quên mất chứ, hắn chính là con trai của Huyện thái
gia, có ai lại công chính thanh liêm mà đi xử chính con trai ruột
của mình chứ? Nàng xong rồi, chết chắc rồi, tiêu rồi …
Chương 3 – P2
“Ngươi … … Đừng có qua đây … … “Nàng thật hận sao trên người không
mang theo một con dao, cứ cho là phải giết hắn, nàng cũng không cho
phép hắn đụng vào dù chỉ một sợi tóc của nàng.
Vĩ Chính Kỳ cười gian tà tiến đến gần nàng, giơ tay ra muốn sờ vào
gương mặt non mềm của nàng. Đột ngột, một chiếc lá trúc trong phút
chốc cắm vào trên bàn tay hắn, làm người hắn cũng bị bay về phía
sau, nặng nề mà ngã trên mặt đất.
Lăng Trúc ngẩng đầu nhìn người nam nhân đang đứng phía trước nàng,
tim không tự chủ được mà nảy lên một cái, song lại cũng thấy an tâm
không ít, chí ít nàng cũng biết được hắn sẽ bảo vệ nàng, không để
Vĩ Chính Kỳ có cơ hội làm nhục nàng.
Hai tên vệ sĩ nhanh chóng chạy tới đỡ chủ nhân, kinh sợ mà nhìn về
phía đối thủ, đến lá trúc mà cũng có thể sát thương người khác, có
thể thấy được người nay công lực rất lớn, tuyệt đối không phải là
người mà bọn chúng có thể đối phó được, nhưng không đánh mà lùi thì
bọn chúng cũng không biết phải làm sao để ăn nói cả.
“Lá gan của ngươi đúng là không nhỏ, dám làm bị thương thiếu gia
nhà chúng ta, ngươi có biết thiếu gia chúng ta là ai không?”Tên vệ
sĩ càng nói thanh âm lại càng nhỏ, nói đến cuối câu thì cũng không
đừng được mà toát ra mồ hôi lạnh.
Hướng Ngạo Thiên gương mặt trầm xuống, lạnh lẽo nhìn bọn chúng,“Đây
chỉ là cho các ngươi chút dạy dỗ nho nhỏ, còn có gan dám động vào
nữ nhân của ta, ta sẽ cho các ngươi nếm mùi vị thật sự của sống
không bằng chết. Cút !”
“Ngươi … … Ngươi nhớ đấy cho ta, ta nhất định sẽ báo thù !”Ba tên
vừa chạy vừa nói vọng lại, chớp mắt đã không thấy bóng dáng
nữa.
Hướng Ngạo Thiên xoay người quỳ xuống trước mặt Lăng Trúc, gương
mặt lo lắng,“Nàng không sao chứ ?”Nàng nếu như xảy ra chuyện gì,
hắn vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho mình được.
Lăng Trúc đeo lên bộ mặt bực bội trừng với hắn,“Ta không phải nữ
nhân của ngươi.”Tâm tình vốn dĩ đang vui vẻ kia phút chốc bị sự
chiếm hữu trong lời nói của hắn hủy đi mất, nàng chỉ là của nàng,
không phải là đồ vật tùy thân của hắn.
“Đã sắp rồi.”
“Không phải, vĩnh viễn cũng không phải.”Trừng mắt với hắn, nàng
quyết không thỏa hiệp.
“Đừng làm ta tức giận.”Hắn cảnh cáo mà trừng nhìn nàng.
“Ta chỉ nói sự thật.”Nàng là không thể gả cho hắn được.
Hướng Ngạo Thiên bất lực mà thở dài một hơi,” Gả cho ta có gì không
tốt sao?”Có biết bao nữ nhân muốn gả cho hắn, nàng lại nhất quyết
không chịu như vậy.
“Đều không tốt.”
“Ví dụ ?”Hắn thực muốn xem xem hắn không tốt ở chỗ nào? Lại có thể
làm nàng bài xích hắn như vậy.
Hắn đã muốn biết, nàng cũng không khách khí mà nói :“Không tự do,
không vui vẻ, không thoải mái, tất cả chỉ lấy phu quân làm trung
tâm, phu quân thích thê cũng phải thích, phu quân không vui thê
cũng phải không vui theo, cứ như một cái bóng vậy, chỉ có thể làm
đồ vật tùy thân.”
“Nàng làm sao biết được gả cho ta lại không vui vẻ?”Hắn lạnh lùng
nhìn nàng, có chút không thể hiểu được suy nghĩ của nàng.
“Không được tự do nữa thì đương nhiên sẽ không thể vui vẻ
được.”
“Vậy cái gì là không thoải mái? Gả cho ta nàng chỉ cần làm tốt
thiếu phu nhân là được, việc khác đều có người hầu động tay, nàng
căn bản là không cần phiền não điều gì.”Hắn đảm bảo nàng sẽ cực kỳ
thoải mái mà hưởng thụ sự sủng ái.
“Có người mới sẽ quên người cũ, ngươi nghĩ xem ta có thoải mái, vui
vẻ được không?”Nàng vốn đã sớm nghĩ đến chuyện sau này, điều kiện
của hắn ưu tú như vậy, khó mà đảm bảo không nạp thêm mấy vị tiểu
thiếp, đến lúc đó kể cả nàng có khóc chết đi cũng chẳng thể thay
đổi được gì.
“Nàng nghĩ cũng thật xa xôi quá, việc còn chưa xảy ra mà đã nghĩ
trước cả rồi.”Hắn chế giễu nói.
“Quá khen.”Nàng trừng hắn, rõ ràng nghe ra được sự châm biếm trong
lời nói của hắn.
“Có điều ít nhất ta cũng biết được nàng phòng tránh không chỉ có
ta, mà là nam nhân trong toàn thiên hạ này.”Về điểm này thì đáng để
hài lòng, nàng vốn không phải chỉ bài xích một mình hắn.
Hắn nói đúng, nhưng vậy thì có làm sao? Có gì khác biệt đâu? Nàng
vẫn là không muốn gả cho hắn.
“Muốn ta từ bỏ nàng cũng được, nhưng nàng trước tiên phải thuyết
phục được cha mẹ ta từ bỏ đã.”Khó khăn lắm hắn mới muốn cưới vợ,
cha mẹ hắn làm sao có thể từ bỏ nàng được, mà cứ cho là hai lão
nhân gia từ bỏ, hắn cũng quyết không từ bỏ.
Đôi mắt nàng lóe sáng,“Được.”Thuyết phục cha mẹ hắn thì có vấn đề
gì? Hơn nữa nàng rất tin tưởng bọn họ hiểu rõ được hắn rất dễ dàng
có thể cưới được con dâu về cho họ, chứ việc gì mà cứ phải nàng mới
được.
“Được, vậy nàng cùng ta trở về. Tự mình giải thích với cha mẹ ta,
thuyết phục họ từ bỏ chuyện hôn sự này.”Hắn sẽ làm nàng cam tâm
tình nguyện mà gả cho hắn.
Cẩn thận nhé, Lăng Trúc, hắn là muốn trộm đi trái tim nàng
đấy.
Thuận lợi quá thì phải ?” Ngươi có phải là có âm mưu gì không?”Hắn
không phải là vẫn rất kiên trì sao? Làm sao lần này lại có thể dễ
dàng đồng ý thoái hôn như vậy? Cái danh dự quân tử của hắn đi đâu
mất rồi?
“Nếu nàng không muốn bỏ đi hôn ước này cũng được.”Hắn tin nàng sẽ
không dễ dàng bỏ qua cơ hội này đâu.
“Không, ta cùng ngươi quay về thuyết phục cha mẹ ngươi.”Cho dù có
phải đi vào nơi nguy hiểm nhất nàng cũng muốn đi một chuyến, quyết
không thể gả cho hắn dễ dàng như vậy được.
“Vậy thì tốt, đi thôi !”Hướng Ngạo Thiên kéo nàng lên, lại thấy
nàng đứng im một chỗ không di chuyển đến nửa bước.
“Nhanh như vậy đã đổi ý muốn gả cho ta sao?”Hắn ôm lấy eo nàng, cực
kỳ vui vẻ mà ôm nàng vào lòng.
“Ta bị sái chân rồi.”Gả cho hắn? Kiếp sau đi !
Vừa nghe đến nàng bị thương, hắn lập tức để nàng ngồi xuống,” Để ta
xem xem.”Hắn nâng chân bị thương của nàng lên, bỏ chiếc hài thêu
hoa của nàng xuống,“Nhịn một chút, ta sẽ nắn lại khớp cho
nàng.”
Lời vừa nói xong hắn đã động thủ, làm nàng đau đớn đến rớt cả nước
mắt.
Lăng Trúc gương mặt đau khổ, oán hận mà nhìn hắn, đồ thô bạo, một
chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc.
Hướng Ngạo Thiên nhẹ lau đi nước mắt trên mặt nàng,“Được rồi, không
khóc nữa.”
“Người ta đau không được sao?”Nàng bất giác mà để lộ ra thần thái
của tiểu nữ nhi, làm hắn nhìn thấy đột nhiên tim xốn xang, trong
tim ngứa ngáy không bình tĩnh được, chỉ muốn được ôm nàng vào lòng
nhấm nháp đôi môi mọng đỏ thu hút người ta kia.
Miễn cưỡng mà đè xuống mong muốn được chạm vào nàng, hắn bế bổng
nàng lên,“Đi về thôi !”Hắn là không thể buông nàng ra nữa rồi, nàng
đã được định đời này sẽ ở trong lòng hắn nhận được sự yêu thương
cùng bảo hộ của hắn.
Lăng Trúc bất an giãy dụa, rất không thích tiếp xúc gần như thế này
với nam nhân.“Ta … … Ta tự đi là được rồi, ngươi mau để ta
xuống.”Đều là tại hắn, hại nàng tim đập nhanh như thế này, sau này
phải nhớ cách xa hắn ra một chút, tránh khỏi ngày nào đó đột nhiên
khí huyết không thuận mà chết đột ngột, đến lúc đó có hối hận thế
nào cũng chỉ có thể khóc cho Diêm vương nghe mà thôi.
“Người bị thương thì phải ngoan ngoãn chứ.”Bước chân hắn không dừng
lại mà tiếp tục tiến về phía trước.
“Ta không sao rồi, ngươi có thể để ta xuống cũng không sao cả.”Hắn
không nghe qua nam nữ thụ thụ bất thân sao?
“Nàng có việc gì hay không ta đây hiểu rõ nhất.”Nàng cả đời này sẽ
ở trong lòng hắn, vĩnh viễn cũng không được rời đi.
Lăng Trúc cau mày lại, ngẩng đầu trừng hắn,“Thân thể là của ta,
ngươi làm sao mà biết rõ hơn ta được?”Cái người này cũng quá kiêu
ngạo rồi thì phải.
“Trúc Nhi, đừng tranh cãi với ta.”Nàng mà không cẩn thận lại sẽ tự
làm bị thương mình mất thôi.
“Ta đâu có tranh cãi với ngươi, ta là đang nói sự thật, ngươi bỏ ta
xuống trước đã rồi nói tiếp.”Nàng dùng lực mà đẩy hắn ra.
“Đừng có cử động linh tinh.”Hướng Ngạo Thiên trầm giọng gầm một
tiếng, thu hai cánh tay lại, ôm chặt lấy nàng vào trước ngực, vừa
rồi chút nữa thì nàng đã ngã xuống rồi, thật không hiểu được tiểu
nghiệt tử này rốt cuộc có biết được mình đang làm cái gì không
nữa?
“Ta …. … “Nàng rất vô tội mà cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn nữa,
nàng cũng biết nàng vừa rồi làm việc tốt gì chứ, thảm nào mà hắn
tức giận thế, nếu không phải là hắn lại ôm chắc nàng, nàng giờ chắc
chắn lại bị thương nữa rồi.
Hắn lại bất lực mà thở dài một hơi,” Đừng để ta phải lo lắng được
không?”
Ngữ khí ôn nhu làm trái tim nàng lại không khống chế được mà nhảy
lên, gương mặt hồng lên như ráng hồng trên bầu trời. Không muốn để
hắn nhìn được nàng vì hắn mà vô tình cảm động như vậy, chỉ đành cúi
đầu thấp không thể thấp hơn được nữa, nhỏ giọng lí nhí nói :“Xin
lỗi.”
Người nam nhân này có ảnh hưởng quá lớn với nàng, nàng nhất định
phải nhanh chóng giải quyết tất cả mọi chuyện, sau đó rời thật xa
hắn, tránh để sau này rơi vào bờ vực không thể quay đầu lại được,
đến lúc đó hối hận cũng đã không kịp.
Hắn nhướn cao lông mày, ngạc nhiên mà nhìn nàng xin lỗi, nhưng lại
vẫn không nhịn được mà trêu chọc nàng:“Xin lỗi thì phải nhìn vào
mặt đối phương chứ, nếu không thì đâu thể hiện được sự chân thành
của mình.”
Hắn rõ ràng là được đằng chân lân đằng đầu đây mà ! Mặc dù rất muốn
nói, nhưng ai bảo người sai là nàng. Nàng gương mặt không vui vẻ gì
ngẩng đầu lên trừng với hắn,“Xin — lỗi — .”Cắn răng mà nói rõ ràng
từng chữ, nếu hắn còn dám nói nàng nói bé quá, nàng nhất định sẽ
hét vào tai cho hắn hết thông minh luôn.
Chương 3 – P3
“Nhìn bộ dạng này của nàng xem, cứ như thể ta đang bắt nạt nàng
vậy, nếu đã miễn cưỡng như thế, tốt nhất đừng xin lỗi nữa thì
hơn.”
“Hướng Ngạo Thiên, ta cảnh cáo ngươi, đừng có quá đáng !”Thật hận
không thể đánh cho rơi luôn cái bộ mặt cười cười đáng ghét của
hắn.
“Ta có sao?”Bộ dáng nàng tức giận mới đáng yêu làm sao.
“Ngươi – không – có – sao?”Thật nóng mắt mà, gương mặt hắn rõ ràng
là nhức mắt chết đi được, nếu như trong tay nàng mà có một cái mặt
nạ, nhất định sẽ bắt hắn đeo lên, tránh cho nàng nhìn thấy lại tức
giận, rồi thổ huyết !
“Nàng nói xem?”Hắn vẫn là một bộ dạng tức chết người mà trêu chọc
nàng.
Nhăn mặt lại một cái, tay nàng chạm vào trên vai hắn ta, dùng lực
mà nâng cơ thể dậy, hét vào tai hắn :“Đương nhiên là có !”
Một tiếng này thật đúng như có hàng vạn con ngựa cùng chạy đến, với
thế mạnh không sao chống đỡ nổi, nếu hắn không có nội lực thâm hậu,
thì có lẽ đã đúng như tâm nàng mong muốn, trở thành kẻ ngu đần
rồi.
Trên gương mặt đang tức giận kia có chút đắc ý, rất mãn nguyện mà
nhìn bộ dạng hắn đang chau mày lại :“Đừng có nghĩ là chỉ có ngươi
mới bắt nạt được ta.”
“Thật độc ác a !”Đuôi mắt hắn mang theo ý cười nhìn nàng, không hề
chấp chuyện vừa nãy.
“Ngươi chưa từng nghe qua rằng lòng dạ đàn bà là độc ác nhất
sao?”Nhìn bộ dáng hắn đang trấn tĩnh mà nhàn nhã thế kia, lửa giận
của nàng lại không nhịn được mà bùng lên.
“Nàng vẫn chưa được tính là phu nhân, có điều, không bao lâu nữa
thì sẽ là rồi.”Lời nói của hắn ám chỉ, lại không nói rõ ràng để
nàng hiểu.
“Ngươi đây là ý gì ?”Nàng ngửi thấy mùi vị nguy hiểm.
“Không có gì.”
Một câu nói là muốn lờ nàng đi sao? Làm sao mà thế được ?“Ngươi nói
rõ ràng cho ta, ngươi lại muốn làm cái gì thế hả?”
Thật thông minh !” Nàng không tin tưởng ta đến thế sao?”Lời nói của
hắn mang theo thất vọng mà nhìn nàng, lại thành vứt cho nàng một
thân mang đầy mặc cảm tội lỗi.
“Đúng.”Hắn căn bản là không đáng để nàng tin tưởng.
Mặc dù không nghĩ tới, nhưng lời của nàng vẫn làm tổn thương trái
tim hắn.“Ta đã từng bắt nạt nàng sao?”
Nàng nghĩ một lát,“Không có.”
“Vậy thì tại sao lại không tin tưởng lời ta nói.”Hắn thật muốn nghe
xem nàng vịn vào cớ gì đây?
“Không có vì sao cả.”Nàng chính là không muốn tin tưởng hắn.
“Lý do này ta không thể chấp nhận được.”Hắn trầm mặt xuống, không
hài lòng mà cúi nhìn nàng.
“Đó là chuyện của ngươi.”Quay đầu đi không nhìn hắn nữa, nàng cứ
không tin đấy xem hắn làm thế nào?
“Trúc Nhi .”Hắn cảnh cáo gọi nàng, trên thế giới này chỉ có nàng
mới dám đối xử với hắn như vậy, hắn thật sự không quen chút nào,
cũng không cách nào chấp nhận được.
“Làm sao? Ta nợ ngươi tiền sao?”Vẻ mặt của hắn là gì đây? Muốn đánh
nàng sao?
Hắn nhẹ thở dài một hơi, tự nói với mình :“Nàng đúng là có nợ ta
một thứ.”Là trái tim của nàng.
“Cái gì ?”Hắn vừa mới nói cái gì? Là đang nói cho nàng nghe sao ?
Nhỏ mọn quá đi mất !
“Không có gì .”Nói ra rồi không dọa nàng sợ chết mới lạ đấy.
“Lại là câu nói này.”Nàng bực mình mà lầm bầm … … Đợi đã, bọn họ
hình như đã nhảy qua mất chuyện gì ? Việc đó hình như rất quan
trọng, song nàng lại nhất thời không nhớ ra được, rốt cuộc là
chuyện gì … …
“Sao thế ? Không thoải mái ở đâu sao?”Nàng đột nhiên an tĩnh làm
Hướng Ngạo Thiên nghĩ rằng lại xảy ra chuyện gì đó, mà việc thân
thể nàng không thoải mái là khả năng lớn nhất, cũng là điều mà hắn
lo lắng nhất.
Lăng Trúc đang nghiêm túc nghĩ lại từng câu từng câu, nàng rốt cuộc
đã bỏ qua cái gì ? Việc đó hình như rất quan trọng, nhưng rốt cuộc
là gì cơ chứ ?
“Trúc Nhi ?”Nhìn bộ dáng nàng hình như đang không được thoải mái,
nàng rốt cuộc sao vậy? Bộ dáng yên tĩnh thế này thật khó mà gặp
được.
“Đừng làm ồn, ta đang suy nghĩ.”
“Suy nghĩ chuyện gì ?”Việc gì mà có thể để nàng quên cả sự tồn tại
của hắn? Lại còn quan trọng hơn cả hắn sao?
“Không biết nữa.”
“không biết ? Nàng không biết mình đang nghĩ gì sao?”Mặc dù câu hỏi
này thật ngốc nghếch, nhưng đây là câu hỏi duy nhất mà hắn nghĩ ra
được.
“Thì chính là vì không biết ta mới phải suy nghĩ đây a !”Đồ đầu
heo, đến cái này mà cũng phải nói nàng.
Sau khi ôm nàng bước vào trong Mạnh phủ, hắn trực tiếp đi thẳng đến
hướng khuê phòng của nàng,“Đã không biết thì đừng nghĩ nữa.”Hắn có
dự cảm đây là chuyện chẳng lành.
“Không được, ta nhất định phải nghĩ ra, hơn nữa chuyện đó hình như
còn có quan hệ với ngươi nữa.”Hình như đã nghĩ được gì đó, song
nhất thời lại giống như chú chim nhỏ bay mất rồi, làm nàng không
kịp bắt lấy.
Hắn nghĩ một chút, lẽ nào lại là … …“Đừng nghĩ nữa, quên đi thì tốt
hơn.”Hắn thật không hi vọng nàng nhớ lại được, điều này với hắn
chẳng có lợi gì.
“Ta nhớ ra rồi, ngươi sao lại nói là ta không bao lâu nữa sẽ là phu
nhân? Có phải là ngươi lừa ta, ngươi vốn dĩ không hề có ý định
thoái hôn đúng không?”Đáng ghét ! Suýt nữa thì bị hắn cho vào tròng
rồi !
Đem nàng đặt xuống chiếc ghế ở phòng hoa, hai tay hắn đặt lên tay
vịn ghế, người hướng về phía trước, đem nàng giam vào giữa chiếc
ghế và người hắn,“Ý của ta đơn giản vô cùng, nếu như nàng không thể
nào thuyết phục được cha mẹ ta, vậy thì nàng sẽ phải gả cho ta, đến
lúc đó không phải nàng sẽ trở thành phu nhân rồi sao?”
“Thật thế không?”Nàng không chắc chắn mà hỏi lại, muốn đẩy hắn ra,
song hắn lại cứ như một ngọn núi thế nào cũng không động đậy.
“Chắc chắn là thật.”Động tác không an phận này của nàng bị thu vào
trong tầm mắt của hắn, nàng hóa ra không hề ghét bỏ hắn như hắn vẫn
nghĩ, chỉ điểm này thôi cũng đã làm hắn vui vẻ không ít rồi, phía
trước cũng thấy có chút ánh sáng.
“Nói xong rồi, ngươi có thể đi ra rồi đấy !”Không có chuyện gì khác
sao mà cứ phải dựa sát vào nàng như thế, hắn không thấy nóng
sao?
“Ta chẳng dễ dàng gì cứu được nàng từ tay sắc lang, nàng ít nhất
cũng phải biểu hiện chút thành ý cảm động chứ !”Hắn không rời đi,
ngược lại càng tiến gần nàng hơn.
“Chẳng dễ dàng cái gì ? Ta thấy ngươi làm đơn giản nhẹ nhàng
mà.”Nàng lúc đó đâu có ngất đi, đương nhiên biết được hắn đã làm gì
để đánh đuổi bọn chúng đi chứ,“Làm ơn không mong chờ báo đáp, câu
nói này các hạ chưa nghe qua sao ?”Ánh mắt của hắn là gì thế ? Nhìn
làm nàng bất an vô cùng, chỉ muốn cách hắn thật xa ra, nhưng nàng
hiện giờ đến cử động một cái đều thấy khó khăn.
“Ta tự nhận vẫn chưa đạt đến được cảnh giới vĩ đại như vậy, chỉ
muốn một câu cảm tạ nhỏ nhoi chắc cũng không khó khăn thế chứ !”Đối
với kẻ khác hắn không cần báo đáp, nhưng nàng thì lại khác, hắn
muốn có “quà đáp lễ ” nhỏ nhoi của nàng.
“Ta vô cùng, vô cùng cảm ơn Hướng công tử đã có ơn cứu mạng.”Được
chưa ! Nàng hiện giờ là đang rất có thành ý đấy nhé.
“Cái ta muốn là quà đáp lễ thực chất cơ.”
“Quà đáp lễ? Quà đáp lễ gì cơ?”Người này rõ ràng là quá đáng lắm
rồi ! Nhưng hắn không phải rất có tiền có quyền sao? Vậy còn có thứ
gì để hắn mặt dày mày dạn như thế muốn chứ ? Nàng có đồ vật gì đáng
giá mà hắn muốn lấy sao?
Hắn nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên, mị hoặc nhìn nàng,“Một món cực
phẩm.”
Giọng nói cổ họng trầm ấm nhẹ nhàng ấm áp len vào trong tim nàng,
đôi mắt hắn đang chăm chú nhìn vào đôi môi nàng, ý đồ quá rõ ràng.
Có điều nàng không bị hắn mê hoặc mà trực tiếp gạt tay hắn ra, căng
thẳng lùi về phía sau,“Ngươi … Đừng có làm loạn.”Nàng không biết
hắn muốn làm gì ? Nhưng cũng biết là không phải chuyện tốt, ít nhất
đối với nàng mà nói là không tốt.
“Ta sẽ không làm loạn.”Lòng bàn tay dầy dặn của hắn sờ vào bên má
non mềm của nàng,“Trúc Nhi …. … ”
Lăng Trúc hoảng loạn lại gạt tay hắn ra, căng thẳng dùng lực mà đẩy
hắn, nhảy xuống khỏi ghế, từng bước từng bước tránh xa hắn
ra,“Ngươi đùng có làm loạn !”Hắn rốt cuộc là muốn làm gì chứ
?
Hắn cứ vừa bước tới gần, nàng lập tức phòng bị mà trừng với
hắn,“Ngươi muốn làm gì ? Ta cảnh cáo ngươi, đừng có làm loạn nhé
!”
“Đừng phòng vệ ta căng thẳng như thế chứ , ta sẽ không làm hại nàng
đâu.”
Ai mà biết được? Nàng vẫn cứ phải phòng vệ hắn chứ.
“Thôi vậy, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi đây.”Hắn thở dài một
hơi muốn rời đi. Lại vào lúc nàng đã lơi lỏng, hắn đột nhiên quay
đầu lại, in lên trán nàng một nụ hôn,“Đây chỉ là tiền lãi thôi đấy
nhé.”
Đôi mắt kinh ngạc mà tiễn hắn đi, Lăng Trúc thầm tự thề tuyệt đối
phải phòng vệ hắn đến cùng ! Nhưng hắn là có ý gì ? Lẽ nào còn có
tiền vốn phải trả cho hắn sao? Nhưng mà tiền vốn là cái gì chứ ?
~
Hết chương 3
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chương 4 – P1
Nói lời tạm biệt với Mạnh Hạo phu nhân xong, Lăng Trúc mang theo Ly
Nhi giả nam cùng Hướng Ngạo Thiên quay về, dự định sẽ tự mình
thuyết phục cha mẹ hắn từ bỏ mối hôn sự này, có kinh nghiệm lần
này, nàng về sau không còn dám tùy ý nói đùa nữa, hại người không
được mà lại còn thành hại chính mình nữa.
Hướng Ngạo Thiên đang đi phía đầu kia đột nhiên mất dạng, Lăng Trúc
đang mải mê nhìn ngắm phong cảnh kia cũng chẳng có thời gian nhàn
rỗi mà để ý đến, ngược lại chỉ có Ly Nhi đang đi đến sắp gãy cả
chân ra kia kêu lên :“Tiểu thư, không thấy Hướng công tử đâu nữa
!”
Lăng Trúc không biết không hay gì lúc này mới dừng bước chân
lại,“Đúng oh ! Hắn đâu rồi ?”Xem xét bốn phía một hồi, mới nhìn
thấy Hướng Ngạo Thiên đang nhàn nhã mà ngồi thưởng thức trà ở trong
quán trà cách đó không xa, chủ tớ hai người lúc này mới không vui
vẻ gì mà dắt ngựa đi tới, đem ngựa buộc chặt lại xong ngồi xuống
đối diện với hắn.
“Này ! Muốn dừng lại nghỉ ngơi thì xin ngươi thông báo một tiếng
chứ, tránh cho chúng ta phải dán cáo thị tìm người, rắc rối lắm
.”Cái người này không xem như bọn họ có tồn tại sao? Lại không tôn
trọng họ như vậy !
“Tên ta không phải là ‘Này’ .”Muốn nàng gọi tên hắn lại khó như vậy
sao?
“Ngươi biết là ta đang gọi ngươi là được rồi, nam nhân to lớn như
ngươi còn tính toán nhiều như vậy để làm gì ?”Nói rồi, Lăng Trúc
cầm lấy bánh bao trên bàn mở miệng để ăn, một chút hình tượng thục
nữ cũng không có.
“Gọi người khác là ‘Này’ là hành động rất không lịch sự đấy.”
Đồ nhỏ mọn !
“Được rồi ! Hướng công tử, xin hỏi gọi như thế này thì thế nào?”Một
việc nhỏ xíu như thế mà hắn cũng phàn nàn, thật đúng là tên nam
nhân hay tính toán, ai gả cho hắn người đó xui xẻo a !
“Gọi ta là Ngạo Thiên thì nàng mất mạng hay sao?”
“Không hề.”Nàng chỉ không muốn gọi hắn như thế mà thôi,“Không thân
không thích tại sao phải gọi ngươi như vậy?”Hắn lại là ai của nàng
cơ chứ.
“Chẳng bao lâu nữa thì sẽ là thân là thích rồi.”Hướng Ngạo Thiên
lời nói mang hàm ý chăm chú nhìn nàng, nhắc nhở nàng hiện
thực.
Lăng Trúc uất hận trừng với hắn,“Ngươi không cần phải cứ nhắc nhở
mãi lỗi lầm mà ta phạm phải như thế.”Chuyện đó nàng đến giờ hối hận
còn không kịp, chuyến đi này rồi sẽ làm nhỡ mất không ít thời gian
quý báu của nàng đây.
“Sao lại phải nói là lỗi lầm ? Nghĩ theo một hướng khác xem, lời
nói của nàng không chỉ đem lại một đoạn duyên phận cho chính mình,
một phu quân mà mọi mặt đều có điều kiện rất ưu tú, đây lại có gì
mà không vui vẻ chứ ?”Theo hắn, nàng là đang lãi ấy chứ.
“Có tốt đẹp cũng nên để cho người khác nói, tự mình nói ra sẽ bị
mất giá đấy.”Cái người này da mặt đúng là dày thật, tường đồng vách
sắt cũng không bì được.
“Sau này nàng sẽ biết, ta là đang nói đúng sự thật.”Hắn tự tin mà
nói, đôi mắt kia lại chăm chú nhìn vào nàng.
“Vậy sao? Tầm mắt của ta cao lắm đấy.”Cứ cho là hắn tốt nữa đi,
Lăng Trúc cũng có thể chê hắn không có gì được cả.
“Tầm mắt của ta cũng không hề thấp.”
“Oh ! Thật sự là không nhìn ra được.”Nếu không cũng không tùy ý mà
đem hạnh phúc cả đời vứt đi như thế chứ, còn liên lụy đến kẻ đáng
thương là nàng đây.
Hướng Ngạo Thiên đối với sự châm biếm của nàng không hề để bụng,
ngược lại còn có thâm ý khác nhìn nàng mà cười,“Chỉ cần nàng chịu
dùng tâm, nhất định sẽ nhìn ra được.”
Lăng Trúc hừm một tiếng, không muốn đề cập đến nữa.
Ly Nhi từ đầu đến cuối bị chủ tử kéo xuống ngồi cạnh bên không hề
phát biểu ý kiến gì, yên tĩnh mà uống trà, ăn đồ ăn, nàng mệt đến
không muốn nói chuyện cũng không muốn động não nữa, cứ để hai người
họ nói chuyện lâu một chút, nàng cũng được nghỉ ngơi nhiều
hơn.
Mới được một lát, Hướng Ngạo Thiên đã cầm ít bạc vụn đặt lên mặt
bàn,“Được rồi, lên đường thôi !”
Lời của hắn lập tức làm hai nữ nhân kia dâng lên sự khó chịu, Ly
Nhi chỉ dám giận mà không dám nói gì cúi đầu nhanh nhanh ăn hết
bánh bao trong tay để còn tiện lên đường, nhưng Lăng Trúc thì không
nghe lời như vậy.
“Xin ngươi ! Ngươi thật sự đem chúng ta coi là nam nhân sao? “Lúc
đi đường không có cảm giác gì, nhưng ngồi xuống rồi mới biết hai
chân của nàng đau nhức thế nào, mà nàng bây giờ chỉ muốn được nghỉ
ngơi thêm chút nữa, lại càng không nói đến Ly Nhi thể lực không
bằng nàng kia, nói không chừng đợi chút nữa đi được một đoạn nàng
ta đã ngất bên đường rồi. Tên Hướng Ngạo Thiên này thật đúng là
chẳng biết nghĩ cho người khác gì cả.
Hướng Ngạo Thiên cố ý xem xét nàng từ trên xuống dưới ,” Dựa vào
cách ăn nói cùng hành động của nàng, thực sự là không nhìn ra nàng
là cô nương trong một gia đình.”Mặc dù hắn vẫn rất dịu dàng, song
lại không thể nhịn được mà trêu chọc nàng một cái, đấu khẩu với
nàng đã là sự điều hòa trong cuộc sống, bảo hắn bỏ đi thật đúng là
chuyện không thể.
“Ngươi mù rồi sao? Không nhìn thấy ta hiện giờ đang mặc y phục gì
sao, đã mặc gì thì phải giống thứ đó chứ, nếu không ta tại sao lại
phải mặc như thế này?”Đồ chết dẫm, hắn rõ ràng đang nói nàng là
“nam nhân bà ” đây mà( nghĩa : đồng nghĩa với tomboy — chỉ người
con gái không chỉ ngoại hình mà cả tính cách cũng giống nam giới.
)
“Nàng cả đời này cũng chẳng thể làm nam nhân được, vẫn là không nên
quá làm bộ ra như vậy thì tốt hơn, đừng để người khác cười
cho.”
“Bị người khác cười cũng là chuyện của ta, chẳng có quan hệ gì với
ngươi cả.”Thật không thuận mắt tí nào ! Cái người này đúng là làm
nàng nhìn không thuận mắt chút nào cả ! Nếu như trong tay nàng có
con dao, nàng sẽ không cần suy nghĩ mà chém xuống bộ mặt tuấn mĩ
kia của hắn, dạy cho hắn sau này không cười được nữa.
“Sao lại không có quan hệ gì ? Nàng hiện giờ đang là hôn thê tương
lai của ta, người khác cười nàng chính là cười Hướng Ngạo Thiên ta,
quan hệ lớn quá ấy chứ.”Rất yêu bộ dáng nàng đỏ mặt lên như thế
này, hắn giơ tay ra vuốt vuốt sống mũi nàng, lại lập tức bị nàng
gạt ra.
“Ai là hôn thê tương lai của ngươi ?”Nàng chết cũng không thừa nhận
!
“Nàng dám nói không phải ta sẽ lập tức đến nhà nàng cầu hôn, để
nàng lập tức trở thành thê tử của ta.”Hắn nói được là sẽ làm
được.
Đồ tiểu nhân đáng ghét, lại còn dám uy hiếp nàng !
“Cứ cho là bây giờ đang là, cũng sắp không phải nữa rồi .”Nàng nhất
định phải chống đối lại hắn đến cùng.
“Nàng khẳng định sao?”Nàng là không thể nào rũ hắn ra được.
“Đương nhiên, thuyết phục cha mẹ ngươi đâu có phải chuyện khó.”Giữ
lại một người con dâu không tình nguyện thì để làm gì ? Hắn lại
không phải không có ai lấy, có đầy nữ nhân đồng ý gả cho hắn ấy
chứ.
“Vậy sao? Cha mẹ ta cố chấp lắm đấy.”
“Ta cũng không phải kẻ cố chấp bình thường, chỉ cần ta kiên trì,
thì không có việc gì là ta không làm được.”Lăng Trúc hếch cằm lên,
đầy tự tin mà ra thư khiêu chiến với hắn.
“Thế à ? Ta rất mong đợi để xem đây.”Cứ cho là nàng thắng thì sao?
Hắn sẽ không thả người đâu.
“Ngươi cứ đợi đấy mà xem.”Cứ cho là phải đốt hết cả nhà hắn mới đạt
được mục đích, nàng cũng sẽ làm.
Hắn lại chỉ cười mà không nói gì, để nàng biết được hắn đang dự
định gì thì không được, nàng đã được chủ định là người của hắn —-
là thê tử của Hướng Ngạo Thiên hắn.
Ly Nhi đang ngồi bên cạnh không đừng được mà run rẩy một cái, bất
an mà nhìn hai người họ đang đấu đá nhau, trong tim thầm nghĩ nàng
có nên quay về trước hay không, tránh để sau này chết không toàn
thây? Mấy ngày trước tiểu thư chỉ đích danh nàng phải đi cùng, có
phải là tiểu thư sớm đã tính toán cả rồi, mà nàng là vai trò gì
trong tính toán của tiểu thư đây?
Bầu trời trong xanh, gió nhẹ thổi, hai kẻ đang nổi sóng ngầm kia,
lại thêm một a hoàn mang theo tâm tình muốn trốn về, đủ mọi tâm tư
xấu xa đang tập trung ở cùng một chỗ này, song trên nét mặt lại vẫn
rất bình thường, như sự yên tĩnh trước khi trời bão, nhưng không
khí nguy hiểm thật khiến người khác bất an. ~
Chương 4 – P2
Con đường vào buổi chạng vạng, tiếng người vẫn không ngớt, các cửa
hiệu đều sử dụng hết mọi chiêu thức để lôi kéo khách hàng, hi vọng
có thể vào khoảng thời gian cuối cùng trong ngày này mà kiếm thêm
một chút tiền. Hướng Ngạo Thiên đang đi phía trước kia đột nhiên
dừng lại, làm Lăng Trúc đang vừa đi vừa chơi không nhìn đường kia
lập tức đâm vào lưng hắn, bị ngã bệt ra phía sau, làm cái mông nhỏ
đáng thương đau vô cùng.
“Ngươi làm gì mà đột nhiên dừng lại thế ?”Đau a ! Không chỉ có đau
ở mông, mũi của nàng cũng nhất định biến dạng rồi ! Cái người này
muốn dừng lại cũng phải nói một tiếng chứ, hại nàng không cẩn thận
làm nó bị thương rồi.
“Sao thế ? Sao lại vẫn ngồi đó mà không đứng lên đi?”Hướng Ngạo
Thiên như cười lại như không cười mà nhìn nàng, tâm tình tốt vô
cùng tiến lên đỡ nàng.
Đồ chết dẫm ! Còn dám hỏi nàng sao thế .“Tại một tên khắc tinh mặt
đen hại ta ngã đấy !”
“Đi đường không chịu nhìn còn trách người khác sao.”Đôi mắt nàng
đang nhìn đi đâu hắn rõ ràng vô cùng, muốn để hắn gánh trách nhiệm
? Miễn đi nhé !
“Hừm ! Ngươi làm gì mà đột nhiên dừng lại hại ta đâm vào chứ ?”Nếu
không phải vì hắn dừng lại đột ngột, nàng cũng sẽ không đến mức
không phanh kịp mà đâm vào hắn, cho nên tất cả những việc này đều
là lỗi của hắn ! Không trách hắn thì còn trách ai ?
“Chúng ta ở lại đây nghỉ một đêm, sáng sớm mai sẽ tiếp tục lên
đường.”Hắn chỉ vào một tửu lầu có quy mô lớn trước mặt nói.
Hey hey hey ! Quán tửu lầu này cũng thật phong cách quá.
“Quán này vừa nhìn đã biết ngay là rất đắt, xuất môn tại ngoại thì
càng đơn giản càng tốt, đừng có phí tiền vào ở chỗ này, chúng ta mà
không có kế hoạch tiền nong một chút là không được đâu.”Cứ nhìn
cách mà hắn tiêu tiền thế này, bọn họ còn chưa đến được nhà hắn
khéo đã biến thành ăn mày rồi !
“Còn chưa gả cho ta mà đã biết giúp ta tiết kiệm tiền, đúng là
nương tử tốt của ta.”
Oh ! Thật không chịu được nữa ! Nàng bực mình mà trợn mắt một
cái,“Ai là nương tử của ngươi? Đừng có gọi lung tung có được
không?”Thật muốn một dao chém chết hắn ! Chiêu thức của hắn so với
tên Vĩ Chính Kỳ kia còn lợi hại hơn nhiều, nếu không nàng bây giờ
cũng sẽ không ở đây mà trợn mắt với hắn, để mình tức chết đi
!
“Mặc dù không phải, ,nhưng cũng không còn bao lâu nữa.”Đem ngựa
giao cho tiểu tư xong( Tiểu tư : người ở , thằng nhỏ ), Hướng Ngạo
Thiên tà mị cười nâng cằm nàng lên, đương nhiên lập tức bị nàng vứt
ra,“Đừng quên hôn ước còn chưa bị hủy bỏ, nàng chính là thê tử chưa
qua cửa của Hướng Ngạo Thiên ta, sự thật này không cho phép nàng
phủ nhận a ! Nương tử ghê gớm của ta.”Hắn cố ý ép vào hai bên má
non mềm của nàng một cái.
“Ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi, đừng có động tay động chân thêm với
ta nữa, còn nữa, ta không phải nương tử của ngươi, hơn nữa ta một
chút cũng không ghê gớm!”Cắn răng mà trừng với hắn, nàng rất muốn
hét vào mặt hắn một trận, nhưng lại ngại hai chữ “ghê gớm” kia, nên
cố mà nhịn xuống. Nếu mà ánh mắt cũng có thể giết người, thì hắn
bây giờ có lẽ đã bị hàng vạn mũi tên cắm vào tim mà chết rồi.
“Vậy sao?”Hắn rõ ràng đang rất hoài nghi câu nói vừa rồi của
nàng.“Vậy thì là ai thường xuyên hò hét bên tai ta còn rất hay cảnh
cáo ta nữa? Người đó không phải là Lăng Trúc cô nương sao?”
Từ Mạnh phủ đi được ba ngày, số lần nàng hò hét với hắn không dưới
hai mươi lần, muốn hắn làm trái lương tâm mà nói nàng ôn nhu, hắn e
là sẽ sập trời sập đất mất.
Đồ chết dẫm ! Cũng không nghĩ xem nàng là vì sao mới hò hét với
hắn.“Là tai ngươi có vấn đề, nghe nhầm rồi.”Nàng không hề ghê gớm,
một chút cũng không, nương nàng còn hay nói nàng quá mức thờ ơ nữa
đấy !
“Thế sao? Vậy mà gần đây ta hay bị ù tai, cũng không biết là vì
nguyên nhân gì? Nhưng hình như là từ sau khi quen biết nàng mới
thường xuyên bị như vậy, để hôm nào phải đến cho đại phu xem xem
vậy.”
Hắn lại cố ý ngoáy ngoáy tai, làm Ly Nhi ở bên cạnh trộm cười không
dứt, một chút cũng không hề chú ý đến ánh mắt sát khí lăng trì của
Lăng Trúc.
“Tìm đại phu thì có tác dụng gì ? Ngươi chưa nghe qua họa là từ
miệng mà ra sao? Chỉ cần tìm ít kim chỉ may chặt cái miệng mang họa
của ngươi lại, cái bệnh ù tai của ngươi đương nhiên sẽ không cần
thuốc cũng khỏi được, lại cũng có thể giữ cho mạng ngươi được sống
lâu trăm tuổi, phúc thọ cũng được kéo dài.”
“Lòng dạ đàn bà đúng là độc nhất, còn chưa gả cho ta đã vội vàng
muốn làm quả phụ sao? Vi phu thật là không nỡ a.”
Hừm ! Cái tên này da mặt đúng là không phải dày bình thường,“Tiểu
nữ kiếp này e là không có duyên làm quả phụ, có điều cô nương được
gả cho Hướng công tử mới thật là mệnh tịch( ý chỉ như buổi chiều
tàn), có điều cũng tốt, với việc nhìn ngươi đi gây họa hại người,
thì không bằng làm một quả phụ nhàn nhã lại tốt hơn.”
“Thật đáng tiếc, muốn làm quả phụ của Hướng Ngạo Thiên ta đây quả
thực là việc khó mà thành hiện thực được, cũng đúng như lời nàng
nói, ta đời này sống lâu trăm tuổi, phúc thọ kéo dài.”Nói chuyện
với nàng đúng là vĩnh viễn vẫn rất thú vị.
“Đúng a ! Ta sao lại quên được nhỉ ? Tai họa luôn lưu lại đến ngàn
năm ! Với sự lợi hại của Hướng công tử đây, vị trí của lão yêu ngàn
năm chắc chắn thuộc về ngươi.”Lăng Trúc khinh bỉ cười lạnh, nàng
lúc này đã thoát khỏi hai chữ “ghê gớm” kia rồi.
“Quá khen, nếu Lăng Nhi muốn cùng lão yêu ngàn năm ta đây kết tình
ngàn năm, tại hạ cũng không hề phản đối.”Từ khắc tinh mặt đen biến
thành lão yêu ngàn năm, đây được tính là tốt lên hay là xấu đi
đây?
Thật đúng là miệng lưỡi trơn tru,“Kiếp này đã không có duyên, tin
rằng kiếp sau cũng không có duyên như vậy, Hướng công tử vẫn là nên
chết sớm đầu thai sớm thì tốt hơn, tránh để luyến tiếc nhân gian,
lại vĩnh viễn không được đầu thai, vậy thì đúng là tội lỗi a
!”
“Nương tử nặng lời rồi , vi phu … … “Lời còn chưa nói xong, Hướng
Ngạo Thiên đã than một tiếng, nhướn mày nhìn nàng,“Quân tử động
khẩu, tiểu nhân động thủ.”Nữ nhân này thật đúng không phải ác độc
bình thường.
Lăng Trúc đắc ý mà hếch cằm lên,“Ta đâu có động tay, ta là động
chân mà.”Dẫm cho hắn một cái ý muốn cảnh cáo hắn, xem hắn còn dám
hay không biết giữ miệng thế nữa.
“Có gì khác nhau đâu?”Ý tứ không phải đều như nhau sao.
“Đương nhiên là có khác nhau, nhưng nếu ngươi có thể dùng tay để đi
thì cũng chẳng khác gì mấy rồi, ngươi có thể sao ? Hướng công tử
.”
“Cứ cho là nàng có lý.”Nữ nhân này thật đúng là biết phản biện,“Đi
thôi ! Nhìn Ly Nhi sắp ngất vì mệt rồi, thể lực của nàng có tốt mấy
thì cũng phải ăn gì đó đã, nếu không vi phu sẽ rất đau lòng
đấy.”
Không để ý đến ánh mắt đong đầy biết ơn của Ly Nhi, hắn kéo Lăng
Trúc đi vào trong tửu lầu.
“Đến lúc ngân lượng không đủ dùng thì đừng có trách ta đấy, nếu mà
phải làm ăn mày thì cũng đừng có kéo ta và Ly Nhi đi cùng.”Cái tên
này mang bao nhiêu bạc ra khỏi cửa a ? Lại xa xỉ như vậy !
“An tâm, ta làm sao có thể nỡ để nàng phải chịu khổ? Đừng lo lắng
về chuyện ngân lượng không đủ nữa.”
Sản nghiệp Hướng gia trải dài khắp nơi, căn tửu lầu này cũng là một
trong số đó, hắn làm sao có thể bỏ tiệm của nhà mình mà đến tiệm
của người khác được ?
Nàng không nhịn được trừng mắt một cái,“Ngươi không nói những lời
buồn nôn như thế thì chết hay sao?”. Nếu đúng là thế, nàng chắc
chắn sẽ đốt pháo hoa mà ăn mừng a.
“Không thích sao?”Hắn biết rõ mà vẫn hỏi.
“Vớ vẩn, nếu không tại sao ta lại dùng từ ‘ buồn nôn ‘ để hình
dung.”Não hắn có phải là đầy đậu phụ không thế? Đến cái này mà cũng
phải hỏi.
Trưởng quầy vừa nhìn thấy hắn lập tức nở nụ cười ra tiếp đón,“Đại
thiếu gia, phòng mà ngài cần tiểu nhân đã chuẩn bị xong, các ngài
là muốn dùng cơm ở đây? Hay là lên phòng dùng?”
Đại thiếu gia? Lăng Trúc cùng Ly Nhi nhìn nhau một cái, hóa ra đây
là tửu lầu của nhà hắn, thảm nào mà hắn mới vào chỗ này.
Hắn nhìn một cái khách quan trong tửu lầu,“Ở đây cũng được, ngươi
mau mau đi lo liệu đi.”
~ Là phúc hay là họa, là họa cũng chẳng tránh được, cứ dây dưa kéo
dài cũng rất mệt, ,hắn hôm nay muốn giải quyết cho xong, tránh để
đêm dài lắm mộng.
“Vâng, các vị mời vào bên này.”Trưởng quầy tự mình đưa bọn họ đến
một chiếc bàn ở trong góc, sau đó nhanh chóng đi lo liệu đồ ăn.
~
Chương 4 – P3
~ Là phúc hay là họa, là họa cũng chẳng tránh được, cứ dây dưa kéo
dài cũng rất mệt, ,hắn hôm nay muốn giải quyết cho xong, tránh để
đêm dài lắm mộng.
“Vâng, các vị mời vào bên này.”Trưởng quầy tự mình đưa bọn họ đến
một chiếc bàn ở trong góc, sau đó nhanh chóng đi lo liệu đồ
ăn.
“Tại sao không ăn ở trong phòng ?”Lăng Trúc thắc mắc nhìn hắn. Nàng
muốn được mau mau nằm lên giường biết mấy, cũng tin rằng đó là điều
mà Ly Nhi rất muốn làm hiện giờ, song hiện tại lại chỉ có thể ngoan
ngoãn mà ngồi đây đợi thức ăn mang lên bàn.
“Nếu nàng muốn đến phòng ta cùng dùng cơm ta cũng sẽ không phản đối
đâu, hay là nàng muốn ta qua phòng nàng dùng cơm?”Khóe mắt hắn lướt
qua đám người áo xanh ngồi bàn bên cạnh, nâng chén uống một ngụm
trà để che đi sát ý đang dâng lên trong ánh mắt.
“Ngươi ăn cơm một mình thì chết sao?”Người này sao lại thích ăn đậu
phụ của nàng thế không biết ? Thậm chí đến đậu phụ vô hình hắn cũng
thích thú như vậy !
“Sao nàng lại nói thế ? Ăn cơm một mình tẻ nhạt lắm, không có vị gì
cả, kể cả đói đi nữa, đồ ăn có ngon đến đâu cũng khó mà nuốt
được.”
“Nghe ngươi nói thế này là đã biết được ngươi trước giờ chưa bao
giờ phải chịu đói cả. Khi một người bị đói bụng, kể cả dù chỉ là
bát cháo thanh tịnh cũng thấy là mỹ vị không tưởng rồi.”
Hắn cho rằng nàng chưa bao giờ bị đói sao? Muốn lừa nàng? Cửa cũng
không có !
Lúc này tiểu nhị đã bưng lên một đống đồ ăn sơn hào hải vị, làm hai
nàng nhìn không dứt mắt, lại có chút không nỡ ăn, cảm thấy chỉ cần
nhìn thôi cũng đã đủ no rồi.
Hướng Ngạo Thiên gắp một miếng khổ qua được cắt đẹp đẽ đặt vào
trong bát Lăng Trúc,“Những thứ này đâu phải để ngắm đâu, mau ăn đi
thôi !”
“Nếu như đám đồ ăn này có thể đổi thành tiền mặt cho ta thì tốt
biết bao nhiêu.”Lăng Trúc lẩm bẩm tự nói, thật không nỡ ăn thứ
trong bát mình, song vừa mới cắn được một miếng, nàng đã tức giận
mà nhổ ra ngay, đem miếng khổ qua kia đặt vào cái đĩa không trước
mặt,“Nói cái gì mà không nỡ để ta phải chịu khổ ? Miếng khổ qua này
đã chứng minh ngươi chính là đồ miệng nói một đằng bụng nghĩ một
nẻo rồi đấy.”
Nàng từ nhỏ đã ghét ăn khổ qua, kể cả có làm ngon đến thế nào, nàng
cũng sẽ bị tác động từ trong thói quen mà nhổ ra ngay.
“Nàng hiện giờ đang cần có thứ để hạ hỏa khí mà.”Món ăn nổi tiếng ở
nơi đây lại bị nàng ghét bỏ thế này, e là những đầu bếp ở đây biết
được sẽ thương tâm một thời gian dài mất thôi.
“Ngươi lại định nói ta nóng tính sao?”Nàng vừa rồi không hề tức
giận, hắn sao lại có thể như thế chứ ! Cứ như thể nàng là đứa
chuyên gây sự vô lý vậy. Có điều nàng hiện giờ lại đang rất muốn
được phát hỏa đây, tốt nhất là có thể đốt được hắn không còn ra
hình gì nữa, để hắn sau này không thể nào châm chọc nàng nữa thì
thôi.
“Không chấp nhận được sao?”Nàng vốn dĩ rất nóng tính không phải
sao?
“Vớ vẩn, nếu như nói ngươi nóng tính ngươi có chấp nhận được hay
không?”Đã không muốn người khác đối với mình như vậy — thì cũng
đừng làm thế với người khác , hai câu nói này hắn chưa từng nghe
qua sao ?
“Gặp phải nàng, muốn không nóng tính lên cũng khó.”Nàng đúng là có
biệt tài có thể làm cho người khác phát hỏa lên.
“Câu này của ngươi là khen hay là xúc phạm đây?”Theo như nàng thấy,
thì vế sau có lẽ đúng hơn cả.
“Đến nay vẫn chưa từng có ai có thể thật sự làm ta nổi nóng, có
điều nàng đã sắp thành công rồi đấy.”Tiếp xúc với nàng, hắn thật
chẳng dễ dàng gì để luôn luôn giữ được bình tĩnh, nếu hắn không
phải người có khả năng tự kiểm soát như vậy, e là sớm đã tức giận
đến giết chết nàng rồi.
“Oh ! Vậy ta sẽ cố gắng nỗ lực để khơi dậy cái mặt mà ngươi không
để cho người khác biết đó.”Xí ! Đừng nghĩ nàng không biết hắn đang
nói gì.
“Nếu như không cẩn thận để ngươi bị tức chết, tiểu nữ ta sẽ thành
tâm mà dâng hương trước bài vị của ngươi, chúc ngươi vĩnh viễn cũng
không được chuyển … … e hèm ! Ta là muốn nói sớm được lên miền cực
lạc.”Vừa ăn lại còn phải vừa động não để cãi nhau với hắn, thật
đúng là mệt quá đi !
Hắn nhìn biểu tình của nàng thực sự quá mức đáng yêu, vừa ăn uống
lại còn không quên quay ra trừng mắt với hắn, cái miệng nhỏ kia cử
động không ngừng, thật làm hắn bái phục, nhưng thế này đúng thật là
đã làm khó cho nàng rồi.
Nàng đúng thực là có thể khơi dậy được cái mặt mà ít người biết đến
nơi hắn, càng tiếp xúc với nàng nhiều hơn, hắn càng phát hiện ra
hắn càng lúc càng không giống mình trước đây nữa, có điều hắn lại
không hề ghét bỏ sự thay đổi này tí nào.
“Ta thật không đợi được để cho người nhà được gặp nàng nữa.”
Gương mặt nàng không hề tin tưởng nói,“Ngươi lại có ý đồ gì
?”
“Làm gì có ý đồ gì ? Chỉ là muốn cho đệ đệ không thành tài của ta
được nhìn thấy nữ nhân kỳ quái nhất thế gian là nàng thôi.”Tin là
với tài ăn nói của nàng, nhất định sẽ có thể cho đệ đệ phong lưu ăn
vào trong máu của hắn phải chịu khổ, để hắn ta biết được, không
phải nữ nhân nào cũng yếu yếu đuối đuối, đợi hắn đến thương
cảm.
“Có một sư huynh không thành tài, làm đệ đệ sao lại dám thành tài
đây?”Lăng Trúc chế giễu nói, lại gắp một miếng thịt cá tươi ngon
cho vào miệng.
“Ý của nàng là bề trên đã không ra gì, thì phía dưới lại còn tệ hơn
sao ?”
“Xem ra trong đầu của các hạ cũng không chỉ có bã đậu phụ nhỉ
!”
“Nói hay lắm.”Bã đậu phụ ! Hay cho nàng còn nói ra được câu ấy,“Câu
nói này của nàng là đang ám chỉ ta , rằng cha mẹ sinh ra một tên
đầu toàn bã đậu như ta cũng không thông minh sao?”Hắn cố ý dùng
chính lời nàng vừa nói để phản bác lại nàng.
“Ngươi … … Ta nào có nói như thế .”Nói lời như vậy với tiền bối là
không tôn kính, nàng dù có bị đánh chết cũng không thể nhận
được.
“Vậy sao ?”
Hắn cười mà như không cười nhìn nàng, bày ra đúng bộ dạng mà nàng
ghét nhất của hắn.
+++ +++ +++ +++ +++
Đêm khuya yên tĩnh, vắng vẻ tĩnh mịch, đang là giữa đêm khuya người
người say ngủ, có sáu người mặc đồ đen không biết điều vội vàng đến
căn phòng phía trước, dùng dao găm để nhấc chốt cửa lên xong, toàn
bộ đều đi vào bên trong. Một bóng người áo đen cao to đang núp
trong góc, khóe miệng nhếch lên thành một ý cười lạnh lẽo, muốn bất
ngờ mà làm cho mấy tên áo đen không tự biết lượng sức mình kia một
bất ngờ nho nhỏ.
Mà cùng lúc, Lăng Trúc đang vì đói bụng mà nằm trên giường không có
chút ý muốn ngủ tí nào, nếu không phải lúc ăn cơm tối nàng bị tức
đển no cả lên, thì nàng hiện giờ không phải đang trong giấc mộng
đẹp rồi sao, thật đói quá đi mất thôi !
Không biết trong bếp còn gì ăn không nữa, nếu nhờ người ta lúc này
giúp nàng nấu gì đó không biết có độc ác quá không? Nhìn Ly Nhi
đang say giấc nồng thế kia, nàng làm sao có thể mặt dày gọi nàng ta
dậy chứ ! Nhưng phải làm sao đây? Nàng thực sự rất muốn ăn gì đó …
… Ai … … Mà đó là tiếng gì vậy ?
Hình như đang có người đánh nhau !
Nàng một lời cũng không nói vội vội vàng vàng mặc y phục xong nhón
chân đi ra xem, nhìn thấy trong sân kia có mấy người áo đen đang
vội vàng trốn chạy cùng một kẻ cầm kiếm sắc, lưng quay lại phía
nàng.
Chớp mắt một cái, đã thấy thanh kiếm kia đặt lên vai nàng, ép vào
chiếc cổ trắng ngần, cảm giác chỉ cần mạnh thêm một chút thì cái
mạng bảo bối bé nhỏ của nàng cũng chẳng thể giữ được nữa mất.
~
Chương 4 – P4
Chớp mắt một cái, thanh kiếm kia đã đặt lên vai nàng, ép vào chiếc
cổ trắng ngần, cảm giác chỉ cần mạnh thêm một chút thì cái mạng bảo
bối bé nhỏ của nàng cũng chẳng thể giữ được nữa mất. ~
“Nàng ở đây làm gì thế ?”Hướng Ngạo Thiên rút kiếm về, cười mà như
không cười chăm chú nhìn nàng.
“Ngươi vừa rồi là muốn giết ta sao?”Kiếm cũng rút đi nhanh thế, hại
nàng muốn sờ thử xem sắc hay không cũng không kịp nữa rồi !
“Ta còn cho là tên thích khách không cần mạng nữa đang trốn ở đây
đấy, ai mà biết được lại là kẻ nửa đêm không ngủ là nàng. Thứ lỗi,
làm nàng sợ rồi.”Mặc dù trên miệng thì nói như vậy, nhưng hắn lại
chẳng nhìn ra bộ dáng nàng bị dọa tí nào.
“Đã xảy ra chuyện gì thế ?”Chỉ biết trách mình, động tác chậm chạp
quá, bây giờ thì hay rồi, cái gì cũng không nhìn được, bỏ lỡ mất
một màn hay rồi.
Biểu tình của nàng lúc này thật dễ dàng để người ta đoán được nàng
đang nghĩ điều gì,“Quá tò mò không phải là chuyện tốt đâu.”Dựa vào
sự hiểu biết của hắn về nàng, nàng sẽ đem sự tò mò của mình biến
thành hành động, mà đó cũng chính là điều mà hắn lo lắng.
Nàng mở to đôi mắt vô sự nhìn hắn,“Ta quá háo kỳ lúc nào? Đây chỉ
là sự tò mò bình thường, cực kỳ đơn thuần mà thôi.”Ai nhìn thấy một
màn vừa rồi mà chẳng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa là nàng
vừa rồi còn suýt nữa thì bị “Cắt cổ” , đương nhiên lại càng có
quyền được biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Nửa đêm nàng không ngủ còn đến đây làm gì ? “Phải đi cả một ngày
trời như thế, nàng nhẽ ra lúc này phải đang kiệt sức nằm trên
giường mới đúng chứ.
“Ngươi không phải cũng như thế sao.”Còn dám nói nàng ?
“Đừng có chuyển đề tài, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế ?”Nàng tự
nhận mình đúng là không phải nữ nhân dễ bị đánh bại, không hỏi cho
rõ ràng, thì hắn đêm nay đừng có mong ngủ được.
“Biết rồi thì sao? Nàng có thể có được lợi gì ?”
“Ít nhất cũng để ta biết được mình suýt chết vì chuyện gì chứ
!”Chết không rõ ràng mới là oan ức nhất đấy ! Tới đây mà Diêm Vương
hỏi nàng vì sao nàng chết, nàng phải trả lời thế nào đây ?
“Sẽ không có lần sau nữa.”Hắn làm sao có thể để nàng phải chịu chút
thương tổn nào, hắn sẽ luôn ở cạnh bên bảo vệ cho nàng.
Nàng quản hắn có lần sau hay không.“Hỏi một câu cho an tâm không
được hay sao? Ngươi có nói hay không nào?”Thật đúng là chưa từng
gặp qua nam nhân nào lắm lời như hắn.
“Ta không nói có được không?”Hắn ân cần mà dùng tay vuốt lại những
sợi tóc bị gió đêm thổi loạn lên của nàng.
“Đương nhiên là không được.”Nàng nói một cách yếu ớt, cũng không
muốn phải lãng phí thêm sức lực nữa mà gạt tay hắn ra, hiện giờ
điều nàng muốn nhất là được ăn gì đó cho qua cơn đói này.
“Sao thế ? Nàng có chỗ nào không thoải mái sao?”
Giống như đang trả lời lại hắn, bụng nàng không khách khí mà kêu ầm
ỹ cả lên.
“Đói sao?”Không cần hỏi hắn cũng biết đây chắc chắn là đáp
án.
“Không được sao?”Thật sự là đói quá.
“Ta có thể gọi người nấu gì đó ăn không?”Hắn là ông chủ ở đây, hỏi
hắn chắc là không sai rồi.
“Được chứ .”Hắn nhẹ ôm lấy nàng bước về phía phòng của hắn,“Muốn ăn
gì? Ta sẽ bảo người đem đồ đến phòng ta.”
“Tại sao phải đến phòng ngươi? Mang đến phòng ta không được hay
sao?”Nàng cau mày ngẩng đầu nhìn hắn, nghi ngờ động cơ này của hắn
vô cùng.
“Nàng muốn đánh thức Ly Nhi sao? Cẩn thận không nàng ta ngày mai
không đủ sức mà ngất bên vệ đường đấy.”Nàng thật sự quên mất mình
và Ly Nhi ngủ chung một phòng sao?
Mặc dù không vừa lòng, nhưng hắn lại nói rất đúng, Ly Nhi thể lực
không như nàng, vẫn là không nên đánh thức đến nàng ấy thì tốt
hơn.
“Nàng muốn ăn gì ?”Hắn mở cửa phòng, để nàng ngồi xuống trước
bàn.
“Tùy ý, nhanh một chút là được.”Nàng để đầu đặt lên trên bàn, một
bộ dáng rõ ràng là không còn chút sức lực nào.
“Được, nàng đợi chút.”Hắn đi ra giúp nàng phân phó, lúc trở lại
trong tay đã có thêm một chiếc bánh bao,“Ăn cái này trước đi đã !
Đợi một lát nữa nhà bếp sẽ mang đồ ăn lên.”
“Cảm ơn.”Thật không ngờ hắn lại suy nghĩ chu toàn như vậy, nàng
nhận lấy bánh bao nhanh chóng một miếng mà nuốt xuống.
“Cẩn thận, đừng có để bị nghẹn.”Hắn nhìn bộ dáng nàng giống như thể
người đã mấy ngày không được ăn vậy.
Dường như là để xác nhận lời hắn nói, nàng thực sự đã bị nghẹn, làm
hắn kinh sợ đến mức nhanh chóng rót ngay một cốc trà cho nàng, vỗ
nhẹ lên lưng giúp nàng qua được cơn nghẹn. ~