Khả Khả giãy giụa muốn thoát ra khỏi ma trảo của anh.
- Nằm yên. Lôi Kình gầm nhẹ. Sáng sớm mở mắt ra đã thấy cô hết ngẫn
ngơ rồi lại ngơ ngẫn, bây giờ lại muốn chạy trốn.
Thấy phản ứng của anh như thế Khả Khả sợ hãi, ngoan ngoãn nghe lời,
nhưng 1 lúc sau cô lại giãy giụa, anh làm gì mà hung dữ vậy, người
bị hại mới chính là cô đây này? Tại sao cô phãi sợ anh.
Sáng sớm bạn Lôi Kình tinh thần thoãi mái, tinh lực có thừa, lại
thêm ai đó không an phận, nằm trong lòng anh mà không yên, tay chân
rục rịch, làm cho hạ bộ anh nóng rực, Lại thêm vào buổi sáng, thân
thể cô không có thứ gì che chắn, từng đường cong tuyệt mỹ trên cơ
thể của cô hiện ra dưới nắng sớm, đôi môi đỏ mọng chu lên như đang
mời gọi anh. Lôi Kình mất kiểm soát…
- Anh làm gì mà dữ vậy? Em không thích nằm cạnh anh đó, buông...
Khổ thân Khả Khả lần nào cũng vậy, lời nói chưa dứt hết câu liền bị
ai đó hôn đến chết đi sống lại.
Lôi Kình xoay người nằm đè trên thân thể cô, mặt Khả Khả biến sắc,
từ đen sang xanh rồi đỏ.
- Anh, mau tránh ra, em sắp bị đè chết. Khả Khả nói, tay cố đẫy anh
ra. Cái tư thế ái muội này, ngay cả con heo cũng biết sắp tới sẽ
xảy ra chuyện gì.
- Thân thể em như thế nào rồi? Lôi Kình mặt áp sát Khả Khả hỏi, hơi
thở nam tính nóng bỏng phả vào mặt cô, Khả Khả bất giác lại đỏ
mặt.
- Tốt, rất tốt. Ánh mắt anh như có lửa, Khả Khả sợ hãi trả lời qua
loa.
- Vậy sao? Người em không còn đau nữa à? Lôi Kình hỏi, môi gặm gặm
vành tai của cô.
Khả Khả cảm thấy chính mình hít thở không thông, tim đập nhanh đến
kì lạ,cô vội chuyển chủ đề.
- Trời vẫn còn sớm, hay là chúng ta cùng nhau ra ngoài tập thể dục
đi, vận động buổi sáng rất có ích cho sức khỏe. Khi nói xong câu
này ngay 1 phút sau đó cô lại muốn đập đầu tự sát đi cho
xong.
- Em thật sự muốn tập thể dục buổi sáng sao? Lôi Kình giọng khàn
khàn hỏi.
Tưởng mình sắp được giải thoát, Khả Khả gật đầu lia lịa, nói:
- Vâng, vâng.
Lôi Kình cười tà nói:
- Cái này là em tự nói đấy nhé, không được nuốt lời.
Khả Khả tưởng mưu mẹo mình sắp thành công liền gật đầu phụ
họa.
Sự thật đã chứng minh ông cha ta ngày xưa có nói: Khôn 3 năm dại 1
giờ. Chính là áp dụng cho bạn Khả Khả của chúng ta đây. 1 lời nói
của bạn ấy đã chính thức biến bạn ấy từ thức ăn ngắn hạn, trở thành
thức ăn dài hạn của bạn Lôi Kình. Ít nhất là trong ngày hôm nay bạn
ý đừng mong thoát khỏi số kiếp.
Sau đó người mà ai cũng biết là ai đấy, vùi đầu vào tiếp tục công
cuộc làm người.
Đánh chén no say xong anh mới buông tha cho bạn Khả Khả đáng thương
của chúng ta.
Khả Khả người mềm nhũn vô lực, Khóc không ra nước mắt, lời nói của
cô rất chi là trong sáng, mà sao khi đi qua não bộ của anh lại trở
thành như thế???
Ai đó ăn xong bạn Khả Khả tâm tình vui vẽ, bế bổng bạn Khả Khả lên
đi vào phòng tắm dự định triển khai kế hoạch B: Tắm uyên
ương.
Khả Khả trở lại công ty đã là chuyện của 3 ngày sau. 3 ngày vừa qua
Khả Khả sống không bằng chết, bị ai đó giày xéo đến chết đi sống
lại. "Người đâu mà tinh lực dư thừa dữ, sao không chết vì miệt mài
quá độ đi? " Khả Khả thầm nguyền rủa.
(anchan: công nhận, thường thường soái ca là hay mắc thêm cái bệnh
biến thái, anh này cũng không ngoại lệ, bị rủa mà vui, pó
tay)
Tối hôm qua nếu không phải Khả Khả khóc lóc năn nỉ anh dừng tay
chừa cho cô chút sức để ngày mai đi làm thì hôm nay cô khó mà lết
được xuống giườ=
**********************
Trở lại phòng làm việc, mọi người dường như không thắc mắc về
chuyện cô nghĩ liên tiếp 3 ngày mà không xin phép, giám đốc cũng
chỉ hỏi thăm xem tình hình sức khỏe của cô rồi tiếp tục giao phó
công việc.
Khả Khả trở về bàn làm việc thì thấy Lâm Trình Tử sắc mặt u ám đang
ngồi ngẩn ra. Bình thường muốn thấy biểu hiện này của cô là rất
khó.
Khả Khả lo lắng hỏi han Trình Tử, chỉ thấy cô ấy không nói gì, nhìn
Khả Khả hồi lâu rồi cắm cúi viết cái gì đó trên giấy rồi đưa cho
cô.
Khả Khả có hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng hiễu ra, trong giờ
làm việc không được buôn chuyện.
Nhận tờ giấy từ tay Lâm Trình Tử, sắc mặt Khả Khả thoáng biến đỗi
từ đỏ sang đen.
Tờ giấy viết như sau:
'Trước khi tôi nói cho chị biết sự việc rắc rối của tôi, tôi nghĩ
chị nên xem xét lại vấn đề rắc rối của chính mình, đêm hôm qua chị
làm gì, chị ắt biết, vấn đề quan trọng là dấu vết vẫn còn đọng lại
rất rõ ràng trên cổ chị, nhanh chóng phi tang chứng cứ đi."
Đọc xong những dòng chữ hết sức chân thành kia, Khả Khả lao như tên
lửa vào nhà vệ sinh.
Đúng như Trình Tử nói, dấu vết phạm tội để lại nơi đây rất rõ ràng,
1 cái dấu hôn đỏ lòm hằn in trên cổ cô, Khả Khả thầm nguyền rủa Lôi
Kình: "Cái tên chết tiệt làm cô mất mặt trước các anh chị đồng
nghiệp, nếu Lâm Trình Tử không nhắc nhở, khéo cô lại trở thành đề
tài ngôn luận cho công chúng trong phòng làm việc may mà ngoài
Trình Tử ra không ai biết cả."
Khả Khả ra sức dặm phấn vào cổ, nhằm che đậy chứng cứ.
- Hừ, đừng tưởng được sếp chiếu cố thì hay, chẳng đựơc bao lâu đâu.
Giọng nói thánh thót như xé gió phát ra từ phía bên ngoài. Khả Khả
đưa mắt nhìn ra, thì ra là Cố Tử Cầm, chị ta đứng ngay cửa ra vào,
nhìn Khả Khả như muốn nhào lên cắn chết cô.
Khả Khả không nói gì, tránh được thì tránh, mấy người ganh tỵ mà
nỗi cơn tam bành thì có mà chết. Khả Khả thầm nhủ.
Thấy Khả Khả không nói gì, cố Tử cầm được nước lấn tới, lại
nói:
- Bất quá là tình một đêm thôi, cố mà huênh hoang đi.
Nghe tới đây tự dưng máu nóng trên đầu Khả Khả bốc lên ngùn ngụt,
dám nói cô tình 1 đêm? Thế thì khác gì sĩ nhục cô là hạng đàn bà
lẳng lơ. Hừ! lão hổ không ra tay mi lại xem ta thành mèo
bệnh.
Khả Khả sau khi hoàn thành xong tác phẩm trên cổ mình, cô quay sang
cười thật tươi với Cố Tử Cầm, phán ra 1 câu mà chính Cố Tử cầm cũng
không đỡ nỗi. Khả Khả nói như sau:
- Cám ơn Cố tỷ đã quan tâm, tình 1 đêm hay không người trong cuộc
như em khắc biết, vẫn còn hơn 1 số người ngay cả tình 1 đêm, muốn
cũng không được.
Nói xong Khả Khả xoay người, hoa hoa lệ lệ bước ra khỏi Nhà vệ
sinh. Bỏ lại Cố Tử Cầm đang tức nghẹn họng ở đấy.
Khả Khả tâm tình vui vẽ vì có người thay Lôi kình đứng ra làm bia
cho cô xả cục tức.
Vừa ngồi xuống bàn liền thấy Cố Tử Cầm hung hăng bước ra khỏi phòng
vệ sinh, lườm Khả Khả như muốn ngay lập tức phanh thây cô thành
ngàn mảnh.
Khả Khả không nói gì chỉ nhìn chị ta nở 1 nụ cười phong tình vạn
chủng, khiến những đồng nghiệp nam đang quan sát hai người họ, thất
điên bát đảo, tâm hồn theo gió theo mây.
(anchan: ai nha tội lỗi, tội lỗi Khả tỷ đã vô tình chà đạp lên tâm
hồn ngây thơ trong trắng của các anh chàng đồng nghiệp)
Cố Tử Cầm tức muốn hộc máu, nhưng chẳng làm gì được Khả Khả đành
cam chịu bị nội thương mà ấm ức quay về bàn làm việc.
Đôt nhiên Lâm Trình Tử đưa cho cô tờ giấy, viết rằng: "Sao chị ta
nhìn chị ghê thế?"
Khả Khả cười cười quay sang nói với Lâm Trình Tử:
- Bởi vì chị ta vừa mới bị tôi cài, phải tự mình nhảy vào cái hố do
chính mình đào ra.
Lâm Trình Tử không nói gì chỉ cười nhạt. Khả Khả thoáng đứng hình,
đây là lần đầu tiên cô thấy Lâm Trình Tử cười.
***
Khả Khả chợt nhớ lại sắc mặt tối đen như mực lúc nãy của Lâm Trình
Tử, liền viết giấy đưa cho cô ấy.
Lâm Trình Tử do dự lúc lâu sau mới hồi âm lại cho Khả Khả.
Thì ra lúc đi đàm phán hợp đồng, Lâm Trình Tử cũng bị quấy rối như
Khả Khả, nhưng cô không may mắn như Khả Khả rằng tên kia đột nhiên
nhân tính trỗi dậy buông tha cho cô. (anchan: Khả tỷ đúng là ngốc
hết thuốc chữa, tên ấy là thú tính trỗi dậy, đang chờ tỷ dược tính
phát tác đấy mà còn không biết) Còn lâm Trình Tử thì bị tên biến
thái kia bám sát tới cùng, các đồng nghiệp nam cũng cứu cô không
được, lý do? Tên biến thái kia là giám đốc bên đối tác, không thể
đắc tội. Trên đời này sao lại nhiều tên biến thái thích quấy rối
người khác thế nhỉ? Khả Khả cảm thán.
Lâm Trình Tử lúc ấy, phản kháng bằng thái độ không xong đành dùng
hành động, cô ấy nhanh tay hất ly rượu trên bàn vào mặt lão già
biến thái kia, xong rồi thấy không hết tức, liền nhanh tay xô ông
ta ngã, vì lão ta đã chếnh choáng say nên sức phòng ngự cũng kém
đi, Lâm Trình Tử chỉ dùng sức 1 tý thế là lão ta đi đời nhà ma.
Trước khi đi Lâm Trình Tử còn không quên tặng cho ông ta 1 cú đá
"đoạn tử tuyệt tông" giúp ông ta nhanh chóng siêu thoát. Ngay sau
đó cô nhanh chóng chuồn đi. Không chuồn đứng đấy có mà chết
à.
Khả Khả đọc đến đoạn này liền ôm bụng, nhịn cười đến bị nội thương,
mắt thấy Lâm trình Tử đang trừng mình, liền nghiêm chỉnh ngồi ngay
ngắn, nhanh tay hồi âm..
Lá thư hồi âm nội dung như sau:
"Tôi Hà Khả Khả ủng hộ cô hết mình, đối với những tên BT như lão
giám đốc kia thì phải dùng biện pháp mạnh, giúp “chú em” của lão
nhanh chóng thăng thiên thì từ nay lão sẽ không thể nào quấy rối
người khác được nữa. yên tâm, tôi luôn ở cùng chiến tuyên với cô,
tôi sẽ dùng hết sức mình giúp cô, không để cô, đồng chí ở cùng
chiến tuyến duy nhất của tôi trong công ty này phải mất việc. Tôi
xin hứa."
Đọc xong phần hồi âm trên lần này đến phiên Lâm trình Tử nhịn cười
đến nội thương. Cái đoạn hồi âm này sao giống lời hứa hẹn khi xin
vào Đảng quá vậy.
Thấy Lâm Trình Tử cười đến tẩu hỏa nhập ma Khả Khả thắc mắc, cô chỉ
viết ra suy nghĩ của mình thôi, sao cô ấy cười như bị ma nhập
thế?
Lâm Trình Tử hồi âm, bảo cám ơn cô. Thực sự trong lòng Lâm Trình Tử
rất cảm kích Khả Khả, có người để trút nỗi buồn vẫn tốt hơn là tự
mình ôm đồm.
*********************
Buổi trưa Khả Khả lại cùng ăn trưa với Lôi Kình, khác 1 chỗ là, lúc
trước Khả Khả phải làm cơm cho Lôi Kình thì giờ ngược lại, cơm trưa
của Khả Khả là do anh làm. Gần đây Lôi Kình tốt với cô rõ thấy. Khả
Khả thụ sủng nhược kinh, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Từ sau cái
ngày bị ăn, cô bị Lôi Kình nhốt trong nhà (anchan: đây là chỉ nhà
của ảnh, trước khi trở lại công ty, 3 ngày trước tỷ ta bị cấm cung
trong nhà, chủ ý của Kình ca là nhằm phục vụ cho nhu cầu cá nhân
của ảnh) mọi việc sinh họat của cô đều do anh lo từ A-Z. Đương
nhiên từ trong việc sinh hoạt đó anh cũng kiếm được không ít lợi.
Ví dụ như: Đi tắm. Việc tắm rửa của cô là do anh lo liệu, Khả Khả 1
là sau khi ăn no bị anh lôi đi tắm, anh sẳn đó chiếm chút tiện nghi
của cô, 2 là sau khi mây mưa cùng anh, cô bị anh lôi đi tắm, sau đó
vẫn là anh chiếm tiện nghi của cô. Nói túm lại làm cái gì anh cũng
tranh thủ chiếm chút ít tiện nghi của cô. "Đúng là nhà tư bản mà.
Chuyện gì không có lợi cho bản thân, anh không bao giờ làm." Khả
Khả cảm thán.
Thấy tâm tình Lôi Kình đang vui, cô lại có ý định nhờ vả anh, nên
hôm nay không cần anh tự ra tay, chịu khó mặt dày, chủ động dâng
bửa tráng miệng lên tận họng anh. (anchan: có ai nhớ bửa tráng
miệng của Kình ca là gì không ạ? vâng đó chính xác là môi của Khả
tỷ ạ)
Hôm nay tự dưng cô tốt bụng, chủ động hôn anh, Lôi Kình chẳng ngốc
mà không hưởng thụ. Nhưng trình độ Khả Khả nhà ta còn hạn hẹp, chưa
chi đã đầu hàng, Lôi Kình từ thế bị động, chuyển sang chủ động, hôn
cô đến không biết trời đất mới buông ra.
Ôm cô trong lòng, anh chậm rãi nhả ra từng chử:
- Em chủ động như thế này là muốn xin xỏ anh việc gì?
Khả Khả cười lấy lòng anh, nói:
- Anh này, nếu như... nếu như thôi nha, nếu như em làm mất hợp đồng
của công ty, lại còn đắc tội với công ty đối tác thì sẽ bị xử như
thế nào?
- Tùy mức độ mà xử lý, nếu nhẹ thì trừ lương và cắt thưởng, nếu
nặng, có chức vụ thì cắt chức, không chức vụ thì sa thải. Lôi Kình
ung dung nói.
- Nhưng nếu lỗi là xuất phát từ phía đối tác thì sao? Khả Khả mặt
xanh như tàu lá hỏi.
- Cho dù có là vậy thì cũng đáng phạt. Đã là nhân viên của công ty
thì ai ai cũng là người chuyên nghiệp, đã là người chuyên nghiệp
đương nhiên phải biết cách ứng phó với mọi tình huống cho dù là xấu
nhất.
- Nhưng chẳng lẽ lại cam chịu cho bọn đàn ông biến thái đó động
tay, động chân hay sao, bọn họ... Lời còn chưa nói hết Khả Khả đã
bị ánh mắt rà soát của Lôi Kình dọa đến run người.
- Em nói nãy giờ là đang ví dụ hay là đã xãy ra trên bản thân em?
Lôi Kình mặt xám xịt nhìn Khả Khả. Anh nhất định không để người phụ
nữ của mình phải chịu ủy khuất.
- Nói thật, nếu không đừng trách anh làm cho em ngày mai không
xuống giường được. Lôi Kình hăm dọa.
Lôi Kình nói những lời này thậm chí mặt không đỗi sắc, nhưng Khả
Khả thì đã sớm thay đổi từ đỏ sang đen. Hăm dọa, đây chính xác là
hăm dọa, là lời hăm dọa khủng bố nhất mà Khả Khả nghe được từ trước
tới giờ. Cô run sợ khai thật.
- Em là hỏi Cho Lâm Trình Tử, cô ấy bị quấy rối trong lúc đàm phán
với đối tác, nhưng là cô ấy không cố ý...bla...bla...bla... Khả Khả
nói 1 lèo, rồi nhìn anh bằng ánh mắt van xin, xin anh đừng sa thải
Lâm Trình Tử, cô ấy là người bạn duy nhất của cô trong công ty
này.
Lôi Kình thoáng trầm tư 1 lúc, lúc sau anh nói tiếp:
- Muốn anh giúp cô ấy không khó, chỉ là... Lôi Kình cố ý kéo dài
giọng, làm Khả Khả lo sợ, theo dõi phản ứng của anh.
Nhìn Khả Khả lúc này thật đáng yêu, làm anh thật muốn hôn cô, nói
là làm, Lôi Kình lại hôn Khả Khả. Dây dưa hồi lâu anh mới buông cô
ra, lại nói:
- Anh giúp em thì anh được lợi gì, công ty anh mất 1 hợp đồng, em
lấy gì bù cho anh đây? Lôi Kình cười tà hỏi Khả Khả. Thực ra cái
hợp đồng ấy đối với anh chả là nghĩa lý gì, chỉ là anh đang âm mưu
1 số chuyện và cần bạn Khả Khả tham gia vào.
Nhìn cái mặt gian gian tà tà kia Khả Khả thấy nghi nghi, ngữi thấy
đâu đây có mùi âm mưu nhưng không biết là vấn đề nằm ở đâu. Đã trót
phóng lao, giờ cô đành phải theo lao. Khả Khả cười cười lấy lòng,
nói:
- Chỉ cần anh giúp em, không sa thải Lâm Trình Tử, anh muốn gì em
cũng đáp ứng.
- Thật không? Lôi Kình hỏi.
- Thật. Khả Khả không chút do dự đáp.
- Được, vậy từ nay về sau dọn sang nhà anh, còn nữa, chuyển công
tác, sang đây làm thư ký riêng của anh. Thấy mục đích sắp đạt được,
Lôi Kình hứng chí nói.
- Chuyện này... Khả Khả thấy không ổn tý nào, Vì chuyện này cô phải
hi sinh quá nhiều, dường như là cuộc mua bán này cô không có lời.
Khả Khả thầm suy tính.
- Nếu em do dự thì thôi vậy... Lôi Kình không để Khả Khả kịp suy
tính, liền cầm lấy điện thoại, định điện cho ai đó.
Thật ra mà nói thì bạn Khả Khả đã bị Lôi Kình bẫy, từ sáng tổng
giám đốc bên Đằng Lân, công ty mà Lâm Trình Tử đã đắc tội có điện
thoại cho Lôi Kình, anh ta nói muốn xem lại hợp đồng, có ý muốn hợp
tác, và yêu cầu người đại diện đàm phán phải là Lâm Trình Tử, anh
ta nói là hôm trước cấp dưới đã vô tình mạo phạm, muốn đích thân
xin lỗi Lâm trình Tử. Lôi Kình cũng đã đồng ý, công việc cũng đã
phân phó cho giám đốc của phòng kinh doanh. Chỉ là nhân viên quèn
như Khả Khả và lâm Trình Tử vẫn chưa biết tin nên mới lo sợ nơm nớp
như vậy.
(anchan: kỳ thực mà nói Kình ca vô tình nhặt được bí kíp, không tốn
chút công sức đã thỉnh được Khả tỷ về nhà.)
Khả Khả lo lắng cho mẹ, Lòng dạ bồn chồn lo lắng không yên, cô hỏi
quản gia:
- Mẹ cháu sao rồi ạ?
- Tình trạng của bà chủ không mấy khả quan cho lắm ạ. Quản gia nói,
đôi mày thoáng nhíu lại trên khuôn mặt già nua của ông.
Khả Khả choáng váng, không khả quan, không khả quan, bây giờ trong
đầu cô chỉ lưu lại 3 chữ này. Cô chao đảo, mất thăng bằng, đột
nhiên 1 cánh tay to lớn, rắn chắc ôm lấy cô, giúp cô đứng vững, là
Lôi Kình. Khả Khả nhìn anh, nước mắt chợt tuôn rơi, cô nắm chặt lấy
vạt áo của anh, vùi mặt vào lòng anh thổn thức. Cô rất sợ, sợ sẽ
mất đi mẹ, người đã sinh ra cô mà cô là đứa con bất hiếu vẫn chưa
ngày nào làm mẹ yên lòng. Nếu mẹ có mệnh hệ gì, nghĩ tới đây, sắc
mặt Khả Khả càng tệ hơn. Cô cắn chặt môi để không phát ra tiếng
nấc.
Anh thấy Khả Khả như thế lòng rất đau xót, ôm chặt lấy cô như muốn
tiếp thêm sức mạnh cho cô. Để mặc cô khóc, anh ôn nhu vuốt phẳng
lưng cô như an ũi.
30 phút sau, 2 người đã có mặt tại Hà gia.
Khả Khả vừa bước vào nhà liền thấy 1 quý phu nhân, dung mạo diễm
lệ, tuy đã ngoài 50 nhưng khuôn mặt do được chăm sóc kĩ lưỡng nên
không phát hiện ra dấu vết tàn phai theo năm tháng. Bà chiễm chệ
tựa người trên ghế quý phi, há miệng ra chờ người đàn ông trung
niên ngồi bên cạnh bón trái cây cho, tuy đã lớn tuổi nhưng có thể
đoán ra thời trai trẻ ông quả là soái ca trên soái ca, thân hình
lịch lãm, tuy đã gần sáu mươi nhưng vẫn toát ra nét phong độ, khí
thế uy phong bức người.
Vâng, quý phu nhân xinh đẹp kia chính là mẹ của Khả Khả, còn người
đàn ông trung niên kia, không ai ngoài cha cô. Khả Khả trợn tròn
đôi mắt còn đang sưng đỏ vì khóc, nhìn trân trân vào cái người mà
tình trạng không khả quan đó.
Nhìn hồi lâu cô lia ánh mắt như dao phay về phía bác quản gia, ông
chột dạ, cúi gằm mặt xuống. Khả Khả ôm 1 bụng tức khí, đi xăm xăm
về phía mẹ, chất vấn:
- Không phải mẹ đang trong tình trạng nguy cấp hay sao?
- Ai nói? Hà mẹ bộ dạng ngây thơ vô số tội hỏi con.
- Đây, đây. Khả Khả hết chỉ quản gia lại chỉ cha, Hà ba chột dạ rút
đầu vào trong mai rùa.
1 bên là bà xã đại nhân, 1 bên là con gái bảo bối, bên nào cũng
không thể đắc tội, Hà ba nghĩ, liền nói:
- Khả Khả con đi đường đã mệt, nghĩ ngơi trước đi, có gì để mai rồi
tính.
- Sao lại phãi để mai chứ? Chơi trò này vui lắm sao? Ba mẹ có biết
con lo lắm không? Khả Khả bức xúc hét lên
- Chơi trò gì, mẹ có chơi gì đâu, mẹ là phải nhập viện thật chứ bộ,
hôm nay vừa mới xuất viện đấy. Hà mẹ chậm rãi nói, thong thả cho 1
quả nho vào miệng, bộ dáng hưởng thụ, chọc Khả Khả tức nỗ đom đóm
mắt.
- Thế tại sao bác ấy nói tình trạng mẹ không khả quan, các người rõ
ràng là đang chơi con mà. Khả Khả nả đạn về phía bác quản
gia.
Ông ngay tức khắc phân bua:
- Tiểu thư, đúng là tôi có nói thế, tình trạng của bà chủ thật là
không khả quan, chân bà bị gãy, phải bó bột, đây là lần đầu tiên có
sự kiện như thế, khiến mọi việc sinh hoạt của bà rất bất
tiện.
- Bất tiện thì bảo bất tiện, sao bác lại sử dụng từ dễ gây cho
người khác hiểu lầm thế. Bắn bác quản gia xong, Khả Khả lại quay
sang tiếp tục oanh tạc ai đó đang giả làm rùa, cô nói:
- Còn ba nữa, gì mà mẹ con tình hình đang rất nguy kịch, nhanh
chóng đến gặp bà lần cuối, tất cả các người diễn kịch hay quá nhĩ,
cả một hội đồng lừa gạt con?
Đợi Khả Khả bốc hỏa xong, Hà mẹ mới từ từ lên tiếng:
- Mọi người gạt con, là mọi người có lỗi, nhưng chẳng lẽ con lại
mong muốn mẹ nguy kịch như những lời họ nói? Việc mẹ nhập viện là
có thật, mẹ trượt cầu thang, chân bây giờ phải bó bột tận 1 tháng.
Mẹ chỉ là nhớ con gái của mẹ, muốn gặp nó thôi, chẳng lẽ ngay cả
chút ước muốn nho nhỏ này con cũng không cho sao? Nói đoạn, Hà mẹ
mắt ngấn nước.
Khả Khả thấy mẹ như thế tức giận liền theo gió mà bay đi, cô nhào
vào lòng mẹ nức nở, xin lỗi rối rít. Hồi lâu cô lại cảm giác hình
như có cái gì đó không đúng. Nói là bệnh, muốn cô về thăm thì có
thể tạm chấp nhận. Còn nhớ cô thì có vẽ hơi miễn cưỡng, hè năm nào
mà cô không sang đây thăm mọi người, lại còn bình thường mẹ cô hay
du lịch khắp nơi sao không điện thoại bảo là nhớ cô, cùng lắm 2
người chỉ gặp nhau qua máy tính, mẹ cô kể toàn chuyện trên trời
dưới đất lúc bà đi du lịch cũng chẳng bảo 1 câu là nhớ cô.
Khả Khả đề phòng đột ngột rời khỏi vòng tay của mẹ. Lúc này Hà mẹ
còn đang vui mừng vì kế hoạch sắp hoàn thành, Khả Khả đột nhiên có
phản ứng lạ, làm bà không kịp thu lại nụ cười đắc thắng trên
môi.
Khả Khả chống hai tay vào hông, ánh mắt hung hăng nhìn mẹ,
hỏi:
- À, ừ, mẹ mừng vì gặp lại con đó mà. Hà mẹ lấp liếm qua loa.
- Mẹ, mẹ định bầy trò gì? Khả Khả ánh mắt vẫn gắt gao rà soát trên
người Hà mẹ, mong tìm được chút manh mối.
Nhìn thấy phản ứng của 2 mẹ con nhà họ Hà, Lôi Kình không nén được
cười thầm trong bụng, bộ dáng Khả Khả lúc này đang phồng mang trợn
má trông thật đáng yêu. Lôi Kình ánh mắt tràn đầy sủng nịnh cùng
yêu thương nhìn Khả Khả.
Như phát giác được ánh mắt như điện cao áp của Lôi Kình, Hà mẹ liền
nhanh chóng chuyển chủ đề:
- Ai nha, ai đây? có phải Lôi Kình hay không? Cháu càng lớn càng
đẹp trai ra nha.
- Cháu chào 2 bác. Lôi Kình lễ phép cúi chào.
- 2 người biết nhau? Khả Khả kinh ngạc hỏi.
- Sao lại không biết, Lôi Kình với anh trai con là bạn học, thân từ
học dại học, nó cũng gần như là người 1 nhà với mình. Nói rồi như
nhận ra điều gì đó, Hà mẹ lại kinh ngạc thốt lên:
- Khả Khả, chẳng lẽ con không biết?
Khả Khả gật đầu lia lịa. Hà mẹ dùng ánh mắt khủng bố nhìn con gái
như nhìn quái vật. Lôi Kình thấy vậy liền giúp cô giải vây, anh
nói:
- Lúc cháu đến Hà gia thường xuyên thì hình như Khả Khả đã trỡ về
nước, đến hè cô ấy mới trở lại Mỹ, khả năng không nhớ cháu cũng
không có gì lạ.
Bây giờ đến lược Khả Khả nhìn Lôi Kình như nhìn sinh vật lạ. Anh ta
biết cô từ trước? Khả Khả thầm nghi vấn.
Lôi Kình như hiểu ý cô, anh nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, môi anh khẽ
nhếch lên, gật đầu như thừa nhận. Khả Khả choáng.
Như nhận ra giữa Lôi Kình và Khả Khả có vấn đề, Hà mẹ cười gian
xảo, nói với con gái:
- Khả Khả, con còn nhớ lời hứa 10 năm trước đã hứa với mẹ trước khi
về nước không?
Khả Khả suy nghĩ hồi lâu, rồi như nhớ ra 1 sự việc rất chi là quan
trọng, cô trừng mắt nhìn mẹ.
- Nhìn biểu hiện của con như thế, mẹ biết chắc mà con còn nhớ, vậy
thì như lời đã định, 3 ngày nữa nhé. Hà mẹ khoái trí nhìn con gái
đang còn ngơ ngác cười tà.
- Không được, việc đó con chỉ là… Lời nói chưa dứt liền bị Hà mẹ
cướp lấy
- Con đừng nói là con định nuốt lời nhé, đừng quên con đang đứng
trên địa bàn của mẹ đó, muốn lật lọng hả con, thêm 10 năm nữa
đi.
(anchan: sặc! mẹ con nhà này nhiễm phim xã hội đen ghê ta)
Khả Khả cứng họng nhìn mẹ, cố gắng tìm lý do thoát thân:
- Nhưng là cũng không cần phải như vậy.
- Không như vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ con đã có người yêu? Ai,
đâu, con đừng nói với mẹ là Lôi Kình nhé.
Lôi Kình từ nãy đến giờ vẫn còn ngây ngốc, ù ù cạc cạc với cuộc đối
thoại của 2 mẹ con Hà gia, đến bây giờ thì anh mới lơ mơ hiểu được
chút đỉnh.
Mặt Khả Khả thoáng ửng đỏ, nghĩ ngợi hồi lâu, Khả Khả thấy hay là
cứ nhận đại Lôi Kình là bạn trai của cô, sau này khi mẹ dẹp cái ý
định ép cưới rồi thì cô lật lọng vẫn không muộn. Tính toán xong,
Khả Khả cảm thấy ý tưởng của mình cũng không tệ, liền mạnh dạn,
dỏng dạc phát biểu ý kiến:
- Nếu con nói là anh ấy thì sao?
Khả Khả vừa dứt lời, Hà gia 1 phen khiếp đảm hồn vía, mỗi người 1
biểu hiện, 1 suy nghĩ.
Đầu tiên là Hà ba, chủ gia đình, là người 1 thời làm mưa làm gió
trong giới chứng khoán, trên thương trường, không ai không khiếp sợ
khi nghe đến cái tên Hà Bác Bạch. Nhưng trước mặt vợ thì ngoan như
con mèo nhỏ, cảm xúc của ông lúc này chính là: "ghen tỵ". Ông lia
ánh mắt sắc như dao về phía Lôi Kình, ý định muốn dùng ánh mắt giết
chết anh. "Con gái ta nuôi 25 năm trời, mi chỉ mất 1 chút thời gian
liền muốn cướp con ta? Đừng vọng tưởng. Hà ba thầm nghĩ."
Tiếp theo là Hà mẹ, người phụ nữ cầm đại quyền sinh sát trong Hà
gia, cảm xúc của bà lúc này chính là: “Đắc ý”. Cuối cùng con gái bà
củng chịu thua, cuộc đời của bà chỉ có 2 lần đắc ý nhất chính là:
lần thứ nhất là lúc nhận được lời cầu hôn từ chồng, lần thứ 2 là
bức ép được con gái kết hôn. Bà vạn lần ưng ý đối với Lôi Kình,
tướng mạo tuấn tú, thân hình hoàn mỹ, thông minh xuất chúng, tiền
tài vô số, nói tóm lại không thua kém ông xã của bà. Mà quan trọng
nhất là tình cảm mà anh dành cho Khả Khả, bà có thể quan sát ra
được rằng anh thật yêu con bà. Duyệt. Hà mẹ thầm nghĩ.
(anchan: tiêu chí chọn rể của Hà mẹ củng khắc khe dữ hén, mấy ai mà
được như chồng bà, vừa đẹp vừa giàu, phong độ lại yêu bà)
Người cuối cùng chính là bạn Lôi Kình. Bạn Lôi Kình của chúng ta
giờ đây đang bận chìm đắm trong ngọt ngào, gọi cách nào cũng không
chịu tỉnh, vì vậy chỉ có thể dùng 4 chữ để hình dung tâm trạng của
anh hiện giờ, chính là: Ngập tràn hạnh phúc.
"Cô thừa nhận anh là người yêu của cô, anh không nghe lầm, anh thật
hạnh phúc chết đi được. Cuối cùng cô cũng đáp lại tình yêu của
anh." Lôi Kình thầm nghĩ.
Lúc lâu sau Hà mẹ mới đằng hắng:
- Lời con nói là thật chứ? Có hay không 2 đứa thông đồng lừa gạt
mẹ?
- Là thật. Khả Khả gật đầu lia lịa. Cô quay sang thấy Lôi Kình vẫn
còn đang chìm đắm trong hạnh phúc mà đần ra, có chút bực bội cùng 1
chút thích thú, cô kéo kéo tay áo anh.
Đột ngột bị kéo, Lôi Kình choàng tỉnh, có chút khó chịu.
Khả Khả nháy mắt ra hiệu với anh, Lôi Kình thoáng đờ ra nhưng cũng
nhanh chóng gật đầu phụ họa theo Khả Khả.
Thấy 2 đứa trẻ ra sức gật đầu, Hà mẹ khoái trá trong lòng, nhưng
vẫn không quên mục đích chính, bà nói:
- Mẹ không tin, 2 đứa nhất định là đang gạt mẹ, trừ phi… Hà mẹ cố ý
dài giọng, làm Khả Khả hồi hộp, hối thúc.
- Trừ phi thế nào?
- Trừ phi 2 đứa kết hôn mẹ mới tin. Hà mẹ cười thật tươi. Trong
lòng mừng thầm, gian kế sắp đạt thành, rất nhanh bà sẽ có cháu
ngoại bồng. Thấy mấy bà bạn ai ai cũng đều con cháu đầy nhà, nhìn
lại nhà mình chỉ còn 2 ông bà cô quạnh, Hà mẹ buồn bực, đêm đêm
trằn trọc ngũ không yên, gần đây bà nhớ lại chuyện 10 năm trước,
lúc Khả Khả đòi về nước, nói là muốn tự lập, bà đã cho cô đi với
điều kiện, năm cô 25 tuổi phải dắt bạn trai về ra mắt bà, nếu không
hôn nhân của cô sẽ do bà sắp đặt. Hà mẹ thừa biết tính con, ham học
đến quên ăn quên ngũ thì lấy đâu ra thời gian quen bạn trai. Bà
không muốn đến chết mà vẫn chưa có lấy 1 đứa cháu để bồng. Vì vậy
bà ép buộc ông xã đại nhân phải cùng bà diễn kịch, quyết định giúp
cô tìm chồng. Danh sách xem mắt đã chuẩn bị xong, chỉ chờ nhân vật
chính nữa thôi. Ai ngờ phút cuối lại xuất hiện Lôi Kình, đối tượng
là Lôi Kình bà cầu còn không được nữa là.
- Hả? có cần phải thế không? Khả Khả cả kinh nhìn mẹ, lúc trước
không phải chỉ hứa là đem bạn trai về thôi mà, sao giờ lại chuyễn
sang kết hôn?
- Phải cần, nếu 2 đứa đã yêu thương nhau sớm muộn gì cũng phải kết
hôn, sớm1 chút cũng chẳng ăn thua gì. còn 2 đứa không đồng ý chính
là 2 đứa đang lừa gạt mẹ. Thế thì mẹ sẽ giúp con tìm chồng vậy. Hà
mẹ nói, ánh mắt tà tà nhìn Khả Khả. Để xem lần này con chạy đằng
trời, đường nào cũng phải kết hôn con ạ. Hà mẹ thầm nghĩ.
- Nhưng mà. Khả Khả muốn từ chối nhưng không có lý do, đành phải
dùng ánh mắt cầu cứu Lôi Kình. Anh hiểu ý của cô, nhưng chính anh
mong muốn được cưới cô đến phát điên, nay nhạc mẫu đại nhân tương
lai đã bắc cầu cho anh đi, dại gì mà không qua. Lôi Kình giả vờ
không thấy, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh.
Khả Khả căm hận nhìn anh. Lại bắn tín hiệu đến chỗ ba ba, nhưng số
ba ba còn khổ hơn cô, ông không muốn tối tối lại ngũ ở thư phòng,
liền lắc đầu tỏ vẽ không giúp được gì với con gái.
Nhìn con gái bắn tín hiệu cầu cứu không thành, Hà mẹ vui mừng,
nói:
- Thế nào, con quyết định xong chưa? Lấy hay không lấy, nhưng mà mẹ
thấy con không nên từ chối, 2 đứa yêu nhau sao lại không tiến đến
hôn nhân? Con không lấy Lôi Kình cũng được. Nghe đến đây Khả Khả
vui mừng khôn xiết. Nhưng sau khi Hà mẹ phán tiếp câu sau, Khả Khả
như bị dội 1 xô nước lạnh lên người. Câu nói như sau:
- Không lấy Lôi Kình cũng được... Nhưng con phải lấy người do mẹ
chọn.
Khả Khả đau khổ vạn phần, cả 2 vế cô đều không muốn chọn vế
nào.
Lại nhìn anh, đột nhiên Khả Khả tiến lại gần, mặt cô và mặt anh
ngày càng gần, cô đặt môi của mình lên môi anh, thân thể cô thoáng
run rẫy, môi anh rất lạnh.
Đột nhiên 1 cánh tay ôm chằm lấy eo cô, kéo cô ngồi trên đùi anh.
Anh đã tỉnh từ lúc cô bước vào phòng, nhưng anh không vội tĩnh, anh
muốn xem con mèo nhỏ này đang muốn làm gì. Bàn tay anh mơn trớn
trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, anh cười
sủng nịnh nói:
- Bắt quả tang em hôn trộm anh.
- Không có, em... Em... Khả Khả ngượng chín cả người, mặt đã đỏ đến
tận mang tai. Ngay lúc làm chuyện xấu lại bị anh bắt gặp.
Đôi môi lành lạnh lúc nãy bất chợt bao phủ môi cô, anh hôn cô cuồng
dã, đã lâu không có cảm giác thân thiết như vậy, Khả Khả quên cả
kháng cự, nhanh chóng đáp trả anh, đón nhận đôi môi ngọt ngào của
anh. Hai người dây dưa hồi lâu, Khả Khả cảm giác như thân thể bị bế
bổng lên, Lôi Kình bế cô, hướng về phía giường lớn, Khả Khả lo lắng
nắm chặt vạt áo anh. Lôi Kình nhìn thấy biểu hiện đáng yêu này liền
nỡ nụ cười hạnh phúc.
Anh đặt cô xuống giường, nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo vướng víu,
Khả Khả bối rối không biết làm gì, đây không phải lần đầu 2 người
đến với nhau nhưng sao cô vẫn hồi hộp không thôi.
Chưa kịp nghĩ xong, 1 thân thể to lớn đè lên người cô, anh cuồng dã
hôn cô, Khả Khả thở dốc, lấy tay đẫy anh ra, nói:
- Anh, ở đây có ba mẹ của em.
- Họ ở bên ngoài, không biết đâu. Anh vẫn tiếp tục hôn cô.
- Nhưng... Khả Khả cố bấu víu chút lý trí còn sót lại, lời còn chưa
nói đã bị anh nuốt mất.
- Anh đã nhịn mấy ngày nay rồi... Cho anh. Giọng nói của anh khàn
đặc vì kìm nén, ánh mắt anh đầy dục vọng nhìn cô như van xin, thân
thể nóng rực của anh áp sát thân thể non mềm của cô, anh rất biết
cách khơi lên ham muốn của cô.
Khả Khả hoàn toàn chìm đắm trong anh, cô phó mặc mọi thứ, muốn cùng
anh đi đến bất cứ nơi đâu dù là thiên đường hay địa ngục.
***************************
Cuối cùng thì cũng đến ngày thành hôn. Từ sáng sớm Khả Khả đã bị 1
đoàn người xông vào phòng, lôi lôi kéo kéo, giúp cô trang điểm, làm
tóc... Khả Khả mệt thở không ra hơi.
Cuối cùng mọi thứ cũng hoàn tất, cô ngạc nhiên ngắm mình trong
gương. "Thiên a! người trong gương đâu phải là ta, là thiên sứ
giáng trần." Khả Khả cảm thán.
Đặng Tiểu Tinh, Lâm Trình Tử cùng Lôi Quyên khi thấy Khả Khả cũng
sock đến đứng hình, không ngờ Khả Khả lại đẹp đến vậy.
Đặng Tiểu Tinh hoàn hồn trước, nói:
- Chuyên viên trang điểm thật là chuyên nghiệp, sau này tớ mà kết
hôn nhất định sẽ mời họ.
Nghe thế 2 người kia cũng đồng loạt gật đầu.
- Này, này, Đặng Tiểu Tinh, ý cậu là tớ nhờ các chuyên viên trang
điểm tài tình mới được như thế á, này trời sinh tớ vốn đẹp sẵn rồi
nha, chỉ là cho họ chút đất diễn thôi. Khả Khả đùa.
3 người hết nhìn nhau rồi lại nhìn Khả Khả, 4 người cùng bật
cười.
Khả Khả khoác tay Hà ba tiến vào lễ đường. Lôi Kình đã đứng ở phía
xa xa đợi cô. Khả Khả đi từng bước, từng bước thật chậm đến cạnh
anh. Giờ phút này đây cô không hề hối hận vì đã quyết định kết hôn
với anh.
Sau khi cả hai cùng tuyên thệ, lúc Lôi Kình chuẩn bị đeo nhẫn cho
cô, đột nhiên anh quỳ xuống, rút trong túi ra 1 cái hộp, hướng
chiếc nhẫn trong hộp về phía cô mà hỏi:
- Em có đồng ý lấy anh làm chồng không? Anh nguyện sẽ chăm sóc, yêu
thương và che chở cho em hết kiếp này.
Khả Khả hơi sửng người trước hành động này của anh, chú rễ cầu hôn
cô dâu trong ngày kết hôn? Chuyện này chưa từng có, nhưng anh vẫn
muốn cầu hôn cô, anh muốn nghe cô nói rằng: cô đồng ý. Khả Khả nhìn
anh, ánh mắt anh lúc nào cũng ôn nhu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy yêu
thương và trân trọng. Mãi đến lúc này cô mới phát hiện, thứ cảm xúc
mà bấy lâu nay cô vẫn không lý giải được luôn len lỏi vào tim cô,
thứ cảm xúc đó có tên là: Tình yêu. Cô yêu anh, yêu những cử chỉ,
hành động ôn nhu của anh, yêu thân thể ấm áp của anh, ánh mắt yêu
thương mà anh dành cho cô, cô yêu mọi thứ từ anh. Cô đã để anh vô
tình bước vào cuộc sống của mình rồi yêu anh từ lúc nào cũng không
biết.
Anh lại nói:
- Anh đã nói với em chưa? Rằng, anh yêu em.
Khả Khả lại lần nữa sững người, anh nói anh yêu cô?
Lôi Kình đột nhiên đứng lên, vươn tay lau đi thứ gì đó trên mặt cô,
anh nhìn cô yêu thương nói:
- Cô ngốc này, sao lại khóc?
Khóc? Khả Khả nghi ngờ đưa tay sờ lên khuôn mặt ẩm ướt của mình, cô
khóc, thật sự đã khóc vì quá hạnh phúc. Cô ôm chầm lấy anh nước mắt
ràn rụa, nói:
- Em đồng ý, vạn lần đồng ý.
Anh ôm chặt lấy cô, lồng vào tay cô 2 chiếc nhẫn, chứng minh từ nay
cô thuộc về anh, vĩnh viễn thuộc về anh.
Người chủ trì hôn lễ tuyên bố:
- Lễ thành, chú rễ có thể hôn cô dâu.
Anh cúi người xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn nồng ấm chứa
đựng biết bao yêu thương.
Mọi người đang chìm đắm trong không khí lãng mạn của đôi vợ chồng
trẽ, đột nhiên bên ngoài có 1 người đàn ông xông vào, anh tuấn tú
khác thường, nếu nói Lôi Kình đẹp kiểu ôn nhu, tà mị thì chàng trai
kia đẹp theo kiểu, cương trực, khí thế ương ngạnh bức người, chính
xác là mãnh nam.
Khả Khả trợn mắt thấy mãnh nam đang ngày 1 tiến gần về phía cô, Lôi
Kình đề phòng, đứng chắn trước mặt cô. Mãnh nam đột nhiên rẽ phải,
đi mãi rồi dừng lại trước người nào đó, Khả Khả tò mò, ló cái đầu
nho nhỏ ra xem xét tình hình.
Người mà mãnh nam đang dừng lại chính là Đặng Tiểu Tinh. Khả Khả
thấy nhỏ bạn đang run như cầy nhìn mãnh nam, 2 người họ hình như
quen biết nhau.
- Đặng- Tiểu- Tinh, em cư nhiên lại trốn anh. Mãnh nam gầm
lên.
- Em...Em...Em... Không có trốn... Chỉ là đi dự đám cưới bạn thôi.
Đặng Tiểu Tinh run run cười lấy lòng mãnh nam.
- Vậy sao? Nói xong mãnh nam nhìn sang Khả Khả và Lôi Kình. Gật đầu
1 cái xem như chào hỏi, lại nói:
- Xem bộ đám cưới cũng đã hoàn thành, vậy thì em nhanh theo anh về
nhà. Nói xong mãnh nam nắm lấy tay Đặng Tiểu Tinh, kéo cô đi khỏi
lễ đường.
Khả Khả ngẫn người nhìn bộ dáng thảm hại của Tiểu Tinh, khẽ cười,
người đàn ông kia có phải chính là “chủ nợ” kiêm chồng sắp cưới của
Đặng Tiểu Tinh hay không?
Nhưng nhìn mặt mãnh nam trông có vẽ quen quen, hình như đã gặp qua
ở đâu rồi.
Khả Khả cố lục lọi suy nghĩ, cố nhớ xem cô đã gặp anh ta ở
đâu.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Khả Khả vô tình tốt ra thành
lời:
- A.
- Việc gì thế? Lôi Kình lo lắng hỏi.
- Không, không có gì. Khả Khả xua xua tay, miệng cười thật rạng rỡ,
trong lòng thầm nghĩ: “ Hóa ra anh ta đã trở về”.
Ai nha xem ra mùa xuân đã đến với Đặng Tiểu Tinh rồi. Khả Khả cảm
thán.