cho mình, tôi xuống đến khu hành chánh của trường lúc nào cũng
không hay biết. Chỉ đến khi tôi đi ngang qua 1 căn phòng, và nghe 1
giọng nữ khá gay gắt, tôi mới sực tỉnh và nhận ra mình đã đi đến
văn phòng đoàn:
- Chuyện đó liên quan gì đến học sinh của em mà anh làm như
vậy?
- Anh chỉ muốn làm trong sạch hệ thống giáo dục mà thôi. Anh không
thể chấp nhận một cậu học sinh còn hỉ mũi chưa sạch mà tí tởn đi
tán tỉnh cô giáo như vậy?
- Hừ, anh nói hay lắm. Anh làm trong sạch hệ thống giáo dục hay là
anh làm vậy vì chuyện tình cảm riêng tư giữa anh và tôi hả? Anh
đừng có lậm quyền, điều đó tôi không chấp nhận.
- Em im đi, anh đang muốn giữ thể diện và danh dự nhà giáo cho em,
em hiểu không?
- Tôi không cần anh phải giữ dùm tôi, tự tôi nhận thức được điều
đó! Anh chỉ lo giữ tôi là của riêng anh thì có, nếu anh cảm thấy
không giữ được thì thôi mình chia tay đi….
Nghe đến đây thì tôi đã nhận cái giọng nữ đang gay gắt ấy là của cô
giáo thiên thần của tôi. Và qua mẩu đối thoại ngắn ấy tôi cũng phần
nào hiểu được ít nhiều có liên quan đến tôi trong đó. Và có lẽ lý
do tôi bị mời xuống văn phòng cũng là vì đây. Nghĩ đến đó, bất chợt
tôi cảm thấy như máu nóng trong người mình dồn lên, và 1 khi con
người tôi đã nóng thì cho dù có sét đánh ngang tai tôi cũng không
sợ. Và lần này cũng vậy, chưa cần biết rằng có phải là ông thầy vô
duyên đang ngồi trong có phải là người mời tôi xuống văn phòng hay
không, tôi vẫn đi vào trong, và trong cái giây phút khi mà 6 ánh
mắt chạm nhau đầy vẻ ngạc nhiên ấy, thì có lẽ tôi là người ngạc
nhiên nhất, khi mà trước mặt tôi bây giờ chính là cô và cái lão
thầy thư sinh pha chút đểu cáng khi sáng…
- Em vô đây làm gì? Ai cho em tự tiện như vậy? – Lão quắc mắt nhìn
tôi nạt.
- Dạ em nghe loa gọi em xuống văn phòng, nên em xuống. Vậy thôi! –
Tôi trả lời dứt khoát.
- Em có biết đọc chữ không hả? Đây là văn phòng đoàn còn văn phòng
là ở bên kia.
- Dạ em biết đọc chữ chứ. Nhưng em e rằng có lẽ thầy cũng không
biết suy nghĩ nhỉ? – Tôi khẽ nhéch mép cười.
- Em ăn nói kiểu gì vậy hả? Sao mà hỗn láo vậy.
- Em nói đúng thưa thầy, nếu 1 con người biết suy nghĩ thì thừa để
hiểu rằng nếu không biết đọc chữ thì sao học được đến lớp 10, mà
lại là trường chuyên, đúng không thầy?
Bị tôi móc cho 1 câu khá là khó nuốt, lão thoáng sững sờ vài giây
sau đó gật gù ra vẻ ta đây không thèm chấp mày, lão nói:
- Ở đây không có chuyện của em, em qua văn phòng ngồi chờ
tôi.
- Hừ, nếu không có chuyện của Gia thì anh kêu em ấy xuống làm gì?
Và anh cũng đang nói chuyện với tôi về ai mà anh nói là không có
chuyện của Gia ở đây? – Sau 1 hồi im lặng nhìn tôi đấu khẩu cùng
lão thầy mắc dịch, cô cũng lên tiếng. Và sau khi bị bồi thêm 1 câu
nói móc đó, lão đâm ra đứng hình, không nói được câu gì. Chỉ đến
khi tiếng trống đánh báo vào tiết 1, lão mới nói:
- Thôi em lên lớp dạy đi, còn Gia ở lại thầy có chuyện muốn nói với
em.
- Thưa thầy em cũng phải lên lớp học, e rằng em không thể bỏ để nói
chuyện riêng với thầy được.
- Tôi nói em ở lại là em ở lại. – Lão quát lên bực bội.
- Anh chuẩn bị giải trình về vấn đề này với thầy Hùng hiệu trưởng
đi, tôi lên lớp đây.
Sau khi bóng cô vừa khuất sau hành lang, thì cũng là lúc cuộc chiến
của tôi và lão thầy hách dịch kia bùng nổ. Đợi tôi yên vị trên
chiếc ghế salon đặt ở văn phòng, lão bắt đầu lên tiếng:
- Gia uống gì không, thầy lấy cho. Coca nhé!
Khá bất ngờ trước thái độ thay đổi 360 độ của lão cùng cái giọng
đường mật của lão, nhưng lý trí tôi vẫn đủ sức chống lại cái giọng
ngon ngọt giả tạo ấy. Khẽ lắc đầu từ chối, tôi quắc mắt nhìn
lão:
- Có chuyện gì thầy nói luôn, em còn phải lên lớp học.
Mặc kệ thái độ gay gắt của tôi, lão vẫn đứng dậy đi về phía cái tủ
lạnh, lấy ra 1 lon coca và đặt trước mặt tôi sau khi đã khui sẵn.
Sau đó lão lại đi về phía tủ hồ sơ, lục lọi và lấy ra 1 bộ hồ sơ
rồi ngồi xuống trước mặt tôi.
- Trần Gia, con trai của Trần Nguyễn, địa chỉ…. Chà vậy là con của
đại gia có tiếng ở vùng này đấy nhể. – Lão cười khẩy nhìn
tôi.
- Chuyện đó thì liên quan gì đến thầy?
- Không, không liên quan gì cả. Kể cả em là con của chủ tịch nước
thì cũng chả liên quan gì đến thầy cả. Khà khà…. Nhưng, - Bỗng dưng
lão quắc mắt lên nhìn tôi và quát lên. – Không phải em là con trai
của đại gia rồi muốn làm gì thì làm. Tôi cấm em làm vẩn đục cái hệ
thống giáo dục này.
- Hừ, gì mà vẩn đục, thầy nói vậy là ý gì?
- Em còn giả ngu nữa hả? Ai đời học trò lại tí tởn rủ cô giáo đi
chơi, tán tỉnh cô giáo. Em là người Việt Nam, không phải là người
Mỹ.
- Em e rằng thầy đang lôi chuyện riêng tư của thầy vào thì đúng hơn
đó. Hừ 1 làm 1 thằng đàn ông mà sợ
không giữ nổi người mình yêu thì làm thằng đàn ông làm con mẹ gì? –
Tôi điên tiết lên, quên cả mình đang ngồi ở đâu mà văng tục.
“Rầm”, - Em ăn nói với tôi vậy hả? Tôi sẽ đưa em ra hội đồng kỷ
luật vì tội hỗn láo của em! – Lão quát lên đầy tức tối sau khi nện
nguyên sấp hồ sơ xuống bàn.
- Thầy thừa biết thế lực của gia đình em rồi mà còn muốn đưa em ra
hội đồng kỷ luật ư? Thầy làm được cứ làm, thằng nào phải bước chân
ra khỏi cái cổng trường này khi ấy biết liền.
Nói xong tôi đứng dậy bỏ đi, mặc kệ lão đang ngồi phía sau cười gằn
và nói:
- Mày cũng chưa biết gì về tao đâu. Hahahah….
Trong chuyện tán gái, nếu mà cạnh tranh công bằng, không bao giờ
tôi tỏ thái độ gay gắt với đối thủ của mình, kể cả tôi sẵn sàng xem
họ là bạn nếu như họ có thiện chí. Nhưng còn lợi dụng uy quyền hay
là điều gì đó để cạnh tranh với nhau, thì dạng đó cho dù có là
G.Bush tôi cũng chả ngán, nói gì chỉ là lão…
Mặc kệ lời hăm dọa của lão, tôi về lớp học bình thường. Đến giờ ra
chơi LMT cùng 1 số đứa nữa thi nhau hỏi thăm xem tôi đã xảy ra
chuyện gì nhưng tôi chỉ nhăn răng cười mặc cho tụi nó cứ gặng hỏi.
Nhưng cũng nhờ có vậy mà tôi quen được thêm tụi thằng Khánh, thằng
Hoàng, thằng Thái ù, những người bạn mới cùng lớp và cũng là những
người bạn thân sau này của tôi.
Thấy tụi bạn cởi mở, tôi cũng chả việc gì phải giữ kẽ nữa, suốt
ngày hôm đó có lẽ sẽ là 1 ngày khá vui với tôi khi giờ đây tôi đã
có thêm những người bạn mới, giúp tôi phần nào nguôi ngoai đi sự
bực dọc trong người….
Nhưng thường thì không ai hưởng trọn được niềm vui cho đến phút
cuối, và tôi cũng vậy. Trống đánh vào tiết 5, cái tiết chán ngán
nhất của cuộc đời học sinh, tôi ráng dằn cái bụng đang sôi òng ọc
lại, ngồi ngóng xem môn Toán sẽ là giáo viên nào dạy cùng tụi
bạn.
5 phút sau, tôi thấy lão thầy mắc dịch từ từ đi về phía lớp tôi. Và
như để tăng thêm sự hồi hộp cho lớp tôi, lão giả bộ đi ngang qua,
xong làm như vẻ mình đãng trí, vội quay lại và bước vào lớp
tôi….
Sau khi kết thúc bài diễn văn tự giới thiệu hoành tráng về mình,
lão còn ráng kết thúc bằng 1 câu lãng xẹt:
- Giới thiệu cùng các em, cuối năm nay thầy sẽ là “chủ nhiệm phu
quân” của lớp các em nhé! Hihi.
“Đúng là đồ lưu manh giả danh trí thức, đồ mặt dày.” Khẽ lẩm bẩm
chửi lão cho hả cơn giận, tôi cúi xuống mở tập ra chờ xem lão dạy
dỗ thế nào thì lão lại cất cái giọng ngon ngọt giả tạo của mình
lên:
- À lớp mình có 1 nhân vật khá nổi tiếng, giờ để tôi thử tài cậu ấy
nhé!
- Ai vậy thầy, ai vậy thầy? – Lũ con gái trong lớp nhao nhao.
- À, đó là bạn Trần Gia đó các em, Gia lên bảng nào.
- Xin lỗi thầy muốn gì? – Tôi hỏi không chút nào thiện cảm khi đứng
đối diện với lão trên bục giảng.
- Em giải bài tập số 6 trong sách đi.
- Xin lỗi thầy muốn nói sách nào?
- Sách Đại Số lớp 10 chứ em nghĩ tôi muốn nói sách nào?
- Thầy đã dạy tụi em được ngày nào mà thầy nói em giải? Sao thầy vô
lý thế?
- Hừ, vậy mà cũng mang tiếng học sinh giỏi toàn diện của trường
HHT, đúng là cái danh hão. Em thông minh lắm mà, không biết tự học
hả?
- Thầy ăn nói cho đàng hoàng, tôi tự học được tôi cắp sách lên
trường học làm cái con mẹ gì? – Không ngăn được lửa giận đang bùng
lên não, tôi chả cần biết mình đang ở đâu và đang nói chuyện với
ai, tôi tuôn luôn 1 tràng.
- Hỗn láo, ba mẹ em không biết dạy em à? Em đi ra khỏi lớp cho tôi.
Từ giờ tôi cấm em học tiết của tôi, nghe chưa.
- Hừ, tôi cũng chả học với 1 người thầy mất tư cách như thầy.
Nói xong mặc cho lũ bạn đang nhao nhao xin xỏ giúp tôi ở bên dưới,
tôi lấy sách vở của mình rồi bỏ đi thẳng…….
Chương 16:
Mặc kệ những tiếng xì xào chỉ trỏ của những đứa nhiều chuyện trong
các lớp mà tôi đi qua, lơ luôn lời quan tâm hỏi han chân thành của
bác bảo vệ, tôi lầm lũi dắt xe ra cổng trường. Tấp đại vào quán
nước trước cổng trường ngồi nhấm nháp ly cafe đợi trống đánh hết
tiết 5 thì về. Nhưng số đời tôi muốn đc yên thân 1 mình thì chả bao
giờ được. Vừa đặt ly cafe xuống trước mặt tôi, bà chủ quán đã vội
hỏi:
- Sao giờ này người ta còn học mà con đã ra đây? Làm gì bị đuổi hả
con?
- Con làm gì kệ con! Cô nhiều chuyện quá!
Sẵn đang cơn lửa giận trong người không biết trút vào đâu, thế là
tôi xả hết lên người bà chủ quán. Nói xong tôi biết mình hơi hỗn
nên lặng lẽ rút tiền ra trả tiền ly cafe và leo lên xe đi
thẳng....
Tôi cứ thế chạy lang thang vô định, hết con ngõ này cho đến con ngõ
khác. Và có lẽ tôi sẽ còn lang thang như vậy nữa nếu như không nhận
đc điện thoại của ba tôi:
- Dạ con nghe ba!
- Đang ở đâu đó con? Sao giờ này còn chưa về?
- Dạ....à...con bị lủng bánh xe mới vá xong, giờ đang
về nè ba!
- Uhm, về lẹ ăn cơm!
Liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 12h trưa, tức là đã quá thời gian tan học
cả hơn nửa tiếng, mà từ trường về nhà tôi chạy xe máy chưa đầy 5’.
“Cũng hên nhanh miệng nói dối chứ không thì ăn cám”. Thầm nghĩ
trong đầu như vậy, tôi khẽ mỉm cười tự thưởng cho sự nhanh trí của
mình.
Và trưa đó là trưa đầu tiên tôi biết được mình có 1 giác quan thứ
6, luôn có cảm giác day dứt trong bụng khi có chuyện gì đó không
lành xảy ra với tôi. Trên đường về nhà, càng về gần đến nhà tôi
càng có cảm giác khó chịu, ruột gan nóng ran lên. Và khi về đến
cổng, chỉ cần nhìn thoáng qua 2 vị khách đang ngồi trong nhà, tôi
đã hiểu được chuyện không lành sắp xảy ra với tôi.
- Chết mày rồi con, làm gì mà mới nhập học đã để giáo viên ghé nhà
mắng vốn vậy hả con? – Mẹ tôi hỏi tôi trong khi đang mở cổng.
- Mẹ kệ con! – Tôi nhát gừng.
- Mày ở đó mà gân cổ lên, rồi đến hồi ổng xử tội mày thì đừng có mà
kêu tao năn nỉ!
- Con xin mẹ, mẹ để cho con yên, con mệt mỏi lắm rồi.
- Thằng kia, mày về rồi đó hả? Đi vô đây! – Vừa thấy bóng dáng tôi,
ba tôi liền lên tiếng.
- Em chào cô. – Tôi khẽ chào cô sau khi đã đứng yên vị đối diện với
ba tôi.
…….
- Thằng này láo! – Ba tôi quát lên sau khi đập tay xuống bàn cái
rầm khiến cô phải giật nảy mình. – Mày chào cô còn thầy sao không
chào?
Dường nha con người ta khi đang có sự bực dọc trong lòng thì không
biết sợ điều gì. Và tôi cũng vậy, ngay lúc này đây thay vì sợ són
đái ra quần mà quay qua chào ông thầy già dịch kia, tôi lại buông
ra 1 câu xanh rờn:
- Ổng không xứng đáng để cho con chào.
“Véoeooooo”,… “xoảnggg”,… “Bốp”, “Hự”, “chát”…
Tôi vừa dứt lời thì nguyên 1 cái ấm trà bay thằng về phía tôi đang
đứng, khẽ nhích chân né được ấm trà, nhưng tôi không đủ nhanh chân
để né quyền cước của ba tôi. Chỉ kịp thấy 1 bóng đen lao đến, và
sau đó tôi lãnh đủ 2 cái tát cháy tai trước sự ngỡ ngàng của cô và
ánh mắt cùng nụ cười mỉm khoái trá của lão thầy già dịch.
Tôi bắt đầu cảm nhận được vị mằn mặn tanh tanh đang thấm dần trên
đầu lưỡi, cùng với đó là nỗi đau xé lòng. Tôi đau không phải vì bị
đánh, mà tôi đau vì ba đã không nghe tôi nói 1 lời nào, và càng đau
hơn khi để lão già dịch được chứng kiến toàn bộ, và cái quan trọng
nhất đó là tôi cảm thấy như mình hận cô, hận mà không biết mình hận
vì lý do gì?
- Tao cho mày ăn học để mày ăn nói hỗn láo như vậy hả? Mày không
phải là con tao, biến ngay ra khỏi nhà này.
- Thôi bác, chuyện gì từ từ nói bác! – Sau 1 hồi ngỡ ngàng trước
mọi chuyện xảy ra, có lẽ cô đã lấy lại được bình tĩnh và lên tiếng
xin cho tôi.
- Trời, sao anh nóng vậy. Có gì từ từ nói anh. Mấy lần nhậu bên anh
Toản em thấy anh đầm tính lắm mà. – đến phiên lão già dịch lên
tiếng, và điều bất ngờ đến với tôi khi mà có lẽ hắn đã quen ba tôi
từ trước.
- Trời ơi anh, có gì từ từ dạy con, sao đuổi con vậy? – Mẹ tôi đang
lo cơm nước dưới bếp cũng chạy lên để năn nỉ.
- Hừ, con cái nhà này không đứa nào được hỗn láo như vậy, nó không
phải con tôi.
- Ba đã không coi con là con ba nữa thì con xin lỗi vì con bất
hiếu. Con sẽ đi để không làm mất mặt ba.
- Mày biến…..
Mặc kệ mọi người đang vừa khuyên can tôi, vừa năn nỉ ba tôi, tôi đi
ra quay xe tính đi thẳng, nhưng ba tôi đã gọi lại:
- Mày để cái xe đó cho tao, muốn đi đâu thì dẫn cái xác không mày
đi thôi.
Lửa dận bốc lên đỉnh não, tôi không nói gì nữa, bỏ đi thẳng. Mặc kệ
trời nắng như đổ lửa, tôi cứ lê bước đi bộ giữa trời nắng. Vừa đi
tôi vừa gặm nhấm những nỗi buồn không biết từ đâu bu về quanh
tôi….
Đến khi tôi cảm giác được chân cẳng đã rã rời thì trời cũng đã lên
ráng chiều. Đến lúc đó tôi mới sực nhớ ra rằng mình cần 1 chỗ để
nghỉ ngơi. Và người tôi nghĩ đến đầu tiên không ai khác, chính là
thằng bạn thân nhất của tôi. Mặc kệ hàng tá cuộc gọi nhớ của mẹ
tôi, chị tôi và của cô từ trưa đến giờ, tôi bấm số gọi cho thằng
Trường bạn tôi.
Những ngày sau đó của tôi tưởng như kéo dài đằng đẵng, khi mà cứ
sáng thì tôi lại lang thang vô định hướng trên chiếc xe đạp cà tàng
mượn của thằng Trường, đêm thì lại về nhà nó nằm day dứt với bao
nỗi niềm, cho đến ngày thứ 3, khi tôi đang ngồi nhấm nháp ly café
đen không đường ở quán café Kỳ Hòa thì ba tôi điện:
- Mày đang ở đâu?
- Con đang ngồi uống café, có gì không ba?
- Mày uống với ai?
- dạ con uống 1 mình ba!
- Ở đâu?
- dạ Kỳ Hòa.
- Đợi tao xíu, tao ra có chuyện cần nói với mày.
=======
update