dây làm 1 hay sao mà về dục xe, đá chó vậy hả?
Tôi từ từ quay lại như 1 thước phim quay chậm, và càng điếng hồn
hơn nữa khi thấy sau đàng sau lưng ba tôi là cái roi mây đang ngoe
nguẩy theo từng nhịp nhịp giò của ông.
- Dạ.... Thưa ba con ...con ... mới về!
- Ờ, con ngoan, con ngoan. Đi học mới về hả con. Mà hôm nay chỉ lên
nhận lớp chứ đâu có học gì phải không con? – Ba tôi hỏi bằng 1
giọng nhẹ nhàng nhưng tôi vẫn nghe như sấm nổ bên tai.
- Dạ ba!
- Ờ thôi lên phòng nghỉ ngơi đi!
- Dạ.
Tôi mừng húm khi thấy bỗng nhiên mình được tha bổng, nên khi tôi
vừa quay lưng lên cầu thang, ba tôi hỏi tiếp 1 câu và do không đề
phòng tôi dính bẫy ngay lập tức:
- Ủa mà mấy giờ tan học vậy con?
- Dạ 10h30 ba!
-Mày nhìn dùm ba coi mấy giờ con?
- Dạ 1h30’ rồi ba! – Tôi trả lời sau khi đưa tay lên xem giờ mà
không biết tai họa đang chuẩn bị giáng xuống đầu.
- Mày đi đâu giờ này mới về hả thằng quỉ sứ kia? La cà ở đâu? Hả? –
Ba tôi gầm lên.
- Dạ...dạ.... con....đi.....
- Đi đâu? – ba tôi quát lên.
Sau đó, tôi biết không đường nào có thể chối cãi được nữa, tôi đành
phải khai ra là tôi đi ăn, nhưng không thể nào khai ra là đi ăn với
gái vì ba tôi hồi đó chưa muốn tôi dính vào mấy vụ yêu đương lăng
nhăng, sợ ảnh hưởng đến việc học tập. Tôi phải nói dối là đi ăn làm
quen với mấy bạn trong lớp. Có vẻ như thấy vẻ mặt ủ rũ của tôi khi
về đến nhà nên ba tôi không tin lắm:
- Sao mày đi chơi với lớp mà về nhà thấy mặt mày mày ủ rũ
vậy?
- Dạ, tại...tại... con góp hết nửa tuần tiền ăn sáng rồi ba! – Tôi
nhanh trí nói xạo, và ba tôi tin ngay tắp lự.
- Trời có vậy mà cũng tiếc nữa! Tao bó tay với mày! Mày sống mày
phải biết quan hệ chứ con tiếc chi mấy đồng bạc lẻ đó?
- Dạ, con không tiếc nhưng mà nửa tuần con nhịn ăn sáng đó
ba.
- Mai nói mẹ mày đưa thêm cho! – Nói xong ba tôi quay lưng đi,
chừng như sực nhớ ra điều gì, ông quay lại trừng mắt nhìn
tôi:
- Bây giờ mày lo lên phòng thay đồ rồi chuẩn bị bài vở cho ngày mai
đi, rồi chiều mát đi với ba.
- Ủa đi đâu vậy ba? – Tôi hơi ớn lạnh trong bụng.
- Đi ra tao mua cho mày cái điện thoại, mai mốt có đi đâu, làm gì
tao còn quản lý được. Vậy đi!
“Ôi hạnh phúc biết bao!” Tôi khẽ la thầm trong bụng, quên luôn cả
nỗi ô nhục lúc trưa, tôi phi thẳng nên phòng, chốt cửa phòng lại và
bật máy lên chiến game chờ đến chiều....
Chương 6
Chiều hôm đó, tôi bỏ luôn cả đánh bóng chuyền mặc cho lũ nhóc trong
xóm ôm banh qua trước cổng mà gào réo tôi cả buổi. Mới 4h chiều,
khỏi cần ai phải nhắc tôi đã chui vào nhà tắm dội nước kỳ cọ sạch
sẽ mặc dù mọi ngày mẹ tôi phải nhắc đi nhắc lại cho đến lúc quát
lên tôi mới chịu ôm đồ đi tắm. Thú thật, không phải tôi ở dơ gì cho
cam, mà là do tôi không thích tắm sớm. Tắm sớm tối đến người bức
rức rất khó chịu, tôi chỉ thích tắm khuya thôi, nhưng mẹ tôi lại
không cho vì bà lo tôi bị bệnh về phổi.
Còn hôm nay, do đã có lời nhắc nhở của papa, nên tôi phải lo tắm
sớm, mặc cho mẹ tôi đang lẩm bẩm ở ngoài:
- Chà chắc là đêm nay trời mưa to đây!!! Giở giời rồi!
Sau khi đóng bộ xong xuôi, tôi đi ra hỏi mẹ:
- Ủa ba đâu rồi mẹ?
- Mày kiếm ba làm gì? Ổng đi với chú Thái từ trưa rồi!
“Chết mẹ, sao số con hôm nay xui vậy nè trời?” Tôi ôm đầu than
thầm. Ông ba tôi mà đã đi với chú Thái thì chỉ có mà đến khuya mới
về, mà về đến nhà thì chỉ có mà say khướt. Thật là 1 ngày bị “hai
néo” ám mà!
Chả biết làm gì, tôi lủi thủi ra sân, tính dắt xe ra chạy dòng dòng
hóng gió gặm nhấm nỗi buồn thì tôi nghe 1 giọng ồm ồm vang lên sau
lưng:
- Mày không ở nhà đi với tao tính đi nhổng ở đâu nữa vậy hả?
- Ủa ba? – Tôi quay lại hét lên mừng rỡ - Sao mẹ nói ba đi với chú
Thái?
- Tao về nãy giờ rồi. Vô nhà dắt xe tao ra, tao với mày đi!
- Dạ, ba!
Sau 1 hồi lùng sục khắp các tiệm điện thoại lớn nhỏ, cuối cùng tôi
cũng vẫn chưa tìm được cái nào như ý. Cái mà tôi ưng ý nhất là cái
N95, nhưng ba tôi lại gạt phắt đi vì cho rằng tôi đua đòi. Ông muốn
mua cho tôi cái 6030, nhưng tôi thì lại muốn có 1 cái vừa nghe
nhạc, vừa chụp hình, vừa chơi game bla...bla... Thế là nói qua nói
lại 1 hồi, ba tôi đâm nổi khùng:
- Dẹp, khỏi mua nữa, về!
Chở tôi về đến trước cổng nhà, ba tôi để mặc cho tôi lủi thủi đi
vào nhà sau khi buông 1 câu làm tôi nát lòng:
- Từ nay đừng mong tao mua cho mày cái gì nữa nghe chưa! Được voi
đòi tiên!
Lê lết tấm thân vào phòng, tôi buông mình nằm xuống giường, thả cho
suy nghĩ đi vu vơ mà gặm nhấm nỗi buồn. Cứ vậy cho đến khi trời tối
lúc nào tôi cũng không hay, chỉ đến khi mẹ tôi gào lên kêu tôi
xuống ăn cơm, khi ấy tôi mới biết rằng là trời đã về đêm, và 1 ngày
bị ám đã sắp trôi qua....
Ngồi vào bàn, tôi cầm chén lên định ăn qua loa rồi lên phòng sau
khi mời ba mẹ và
chị ăn cơm. Nhưng khi tôi vừa chuẩn bị đưa mẻ cơm đầu tiên vào bụng
thì ba tôi lên tiếng;
- Khoan ăn đã, trước khi ăn ba có cái này muốn thông báo! Tính để
lát ăn xong rồi nói nhưng thấy tình hình không có vẻ không ổn.
Không nói sợ thằng Gia ăn cơm không ngon.
- Dụ gì nữa vậy ba? – Tôi uể oải buông chén xuống bàn.
- Mày còn nhớ vụ gì không?
- Vụ gì ba? Tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
- Vụ trường chuyên đó.
- À con nhớ rồi, ba hứa có quà cho con khi con thi đậu vào trường
chuyên.
Thật sự nếu như ba tôi k nhắc có lẽ tôi đã quên cái vụ này, vì lúc
đó tôi chỉ nghĩ là ba tôi vui mồm nói vậy để cho tôi ráng đậu
trường chuyên mà học, chứ cũng không dám đòi hỏi hay mơ mộng gì
nhiều.
- Ờ, không chỉ tao có quà, mà mẹ mày với chị mày cũng có quà nữa.
Chiều tao dẫn mày đi mua điện thoại đó là quà của mẹ mày với chị
mày nhờ tao mua cho mày.
- Ủa sao ba nói không mua nữa? – Tôi chen ngang.
- Tao dẫn mày theo để biết mày thích cái nào, còn nói vậy là để cho
bây giờ mày có bất ngờ, với để cho mẹ mày với chị mày tận tay trao
quà cho mày. Bà lấy ra đưa nó đi.
- Đây quá của út ít ụt ịt đây...
Vâng, và còn niềm hạnh phúc nào hơn khi mà giờ đây, trước mắt tôi
là 1 con N95 còn nguyên trong hộp, thơm phức mùi của nhà sản xuất.
Không kiềm chế được nữa rồi, tôi đưa tay tình mở hộp ra thì ba tôi
quát:
- Để im, lát vào phòng rồi muốn đập hộp, đập máy gì thì đập. Giờ
nghe tao nói tiếp đây.
- Dạ!
- Đây là cái sim trả trước, giờ nó có tài khoản sẵn rồi, mai mốt
hết tiền thì tự tiết kiệm tiền ăn sáng mà nạp nha con. Còn giờ mới
là quà của tao.
Nói xong ông đứng dậy đi về phía nóc tủ lạnh, lật tấm khăn che lên
và lấy ra 2 cái chìa khóa đưa cho tôi.
- Ủa chìa khóa gì đây ba? – Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên.
- Chìa khóa xe chứ chìa khóa gì? Nhìn không biết sao?
- Ủa mà con đâu đủ tuổi đi xe đâu ba, đi lỡ bị CA bắt sao?
- Thì mày đắp mền để đó, 3 năm nữa đủ tuổi rồi đi.......
- Trời! – Tôi la lên hãi hùng và ngã ngửa ra đàng sau.
- Nói vậy chứ bộ ba mày ngu lắm hả con? Xe đó là sirius 50, mày
16t, đủ tuổi đi rồi.
- Ủa vậy hả ba? Mà xe đâu con không thấy?
- Mày đúng là đại ngốc mà – Chị tôi nãy giờ đang im lặng chen vô –
Quà thì sao để mày thấy trước được. Ba dựng đắp mền ở sân sau
đó.
- Hoan hô, ba mẹ muôn năm! Chị yêu muôn năm! – Tôi bày tỏ niềm vui
bằng cách chạy nhảy khắp nhà bếp và ôm hôn từng người một.
- Nè con!
- Dạ sao ba?
- Sở thú đang thiếu khỉ đó con!
Như con ngựa đang chạy sung sức, giữa đường gặp cây chắn lối, tôi
thắng cái két, thôi trò chạy nhảy và ngoan ngoãn đi vào bàn.
- Mày lo mà học hành nghe chưa, chứ đừng có xe với điện thoại rồi
lo mà phởn đâu. Tao biết tao tịch thu mà tao oánh què giò nghe
chưa!
- Dạ! – Chư lúc nào tôi ngoan như lúc này!
Sau đó, bữa cơm diễn ra rất ư là rôm rả và hạnh phúc, ít nhất là
với tôi là như vậy. Sau bữa cơm, lấy cớ là chạy thử xe, tôi dắt xe
ra ngoài và bắt đầu cuộc hành trình phởn.
Ghé qua dợt le với mấy thằng bạn hồi cấp 2, tôi chạy qua nhà thằng
bạn chí cốt của tôi.
- Oa, hôm nay được lấy xe đi phởn mày? Bộ ông già mày đi nhậu rồi
hả? Mà đi lỡ gặp mấy “anh thông” thì sao mày?
- Thì đi thôi có gì đâu mày? Mấy ảnh sao dám bắt tao?
- Thôi đi ba, mới phởn ở huyện đội về hay sao mà ôm bom về đánh nhà
anh em vậy ba?
- Trời cái thằng này? Xe này là xe 50, mà xe 50 có nghĩa là tao đủ
tuổi đi rồi.
- Phải không mày.... để tao coi cái biển số?............. Ủa xe mới
mày, chưa cấp biển nữa. Ông già mày mới mua thêm à? Mà nhà mày 3
cái rồi còn gì? Cái này mua cho ai?
- Chứ mày nghĩ còn cho ai nữa mày?
- Cho mày hả? Trời ơi, ngon quá zậy mày? Đi rửa xe cu.
- Ờ thì tao xuống đón mày đi nè. Vào lấy nón rồi đi.
...............
-Giờ rửa bia hay đế mày?
- Thôi con lạy ba? Mấy giống đó hôm nay con uống để mà về “thần hộ
vệ” của tao dứt điểm tao à? Đi cafe thôi, cái đó để chủ nhật.
- Ờ vậy cũng được, quán cũ thẳng tiến!
Có lẽ đêm đó chả còn gì để nói, vì cũng chỉ còn là ba cái chuyện
cưa bom, chém gió giữa tôi và thằng bạn. Nhưng trong cái lúc cưa
cao trào đó, thì tôi thấy từ ngoài cổng đang có 1 đôi nam nữ chở
nhau tình tứ trên chiếc xe đạp từ từ chạy vào, và người ngồi sau
nhìn vẻ như quen quen.
Sau 1 hồi ráng căng mắt nhìn xem ai thì cái xe đạp đó cũng vào đến
sân, người con gái ngồi sau bước xuống xe, khẽ hất mái tóc dài ra
đàng sau, và ngay lúc đó, tôi nghe như tim mình đang bị ai đó bóp
chẹt....
Chương 7
- Ủa Gia, đi uống cafe với bạn hả? – Người con gái ấy kéo tay người
con trai đi đến bàn tôi niềm nở hỏi.
- À, ừ, Gia đi uống cafe với bạn! Lê đi chơi cùng bạn hả?
- Ừ, quên mất. Để Lê giới thiệu với Gia nha! Đây là anh Hải, bạn
trai của Lê. Ảnh học trên mình 1 khóa, cũng
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me , chúc các bạn vui vẻ)A1 đó Gia!
- Chào anh! – Tôi đứng dậy khẻ mỉm cười, 1 nụ cười nguy hiểm và
chìa tay ra bắt tay với hắn.
- Chào em! Anh với Lê có thể ngồi đây cùng luôn được chứ! Em và bạn
em không phiền chứ!
- Không có gì đâu anh, anh ngồi đi! Đây là Trường, bạn em!
Sau khi quay qua chào bạn tôi, cả 2 cùng kéo ghế ngồi xuống và kêu
nước uống.
- Chắc là anh đây và Lê ở gần nhà nhau hả? – Tôi quay sang hỏi Lê,
giờ đang ngồi nhấm nháp ly cam vắt.
- Ừm, nhà anh Hải gần nhà Lê! Mà sao Gia biết hay vậy? – Lê tròn
mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
- Ờ thì cũng đâu có gì khó hiểu đâu Lê, anh Hải học trước Lê 1
khóa, hôm nay mới nhập học mà đã được làm bạn trai Lê rồi thì phải
quen Lê từ trước, mà quen từ trước thì chỉ có khả năng gần nhà
thôi. – Tôi ngồi suy luận tựa như Shelock Home.
- Oa, Gia suy luận hay quá! Công nhận Gia thông minh thật đó, hèn
chi vào được A1!Hihi!
- Anh cũng A1 vậy! – Tên Hải quay qua nhăn nhở.
- Hứ, ai nói anh!
Từ lúc đó trở đi, tôi không nói gì nữa, hay đúng ra thì là bộ não
tôi như đang đóng băng! Chả biết nói gì và cũng chả biết phải nghĩ
gì để nói! Vì thế nên tôi chỉ lặng lặng ngồi nhấm nháp từng ngụm
cafe sữa béo ngậy, nhìn thằng bạn thân của mình đang vừa rít thuốc
liên hồi vừa vung tay chém gió với lão Hải. Còn nàng thì chỉ chống
cằm ngồi nhìn bạn trai mình với ánh mắt trìu mến. Không biết sao
khi bắt gặp ánh mắt nàng đang dành cho người khác, tôi chợt thấy
quặn lòng, cảm giác như mình đang mất mát điều gì đó càng làm cho
đầu óc tôi thêm trống rỗng.
Và rồi tình hình cái chiến sự chém gió cũng đi đến hồi kết thúc vì
suy cho cùng trình độ chém của cả thằng bạn tôi và lão Hải cũng chỉ
ở cái dạng amature, nên chém qua chém lại 1 hồi rồi cũng chả còn
chuyện để mà chém. Và cái chiến sự đó kết thúc thì lại đến chương
trình phim tình cảm:
- Em đêm uống nước đá nhiều coi chừng viêm họng đó.
- Kệ em, em thích uống mà!
- Thôi mà nghe lời anh đi! E mà bệnh là anh sống không nổi
đâu!
Ôi thôi, toàn những câu tình cảm nghe nhạt như nước ốc, mà cái thứ
nước ốc này là nước ốc chết, nên tôi nghe nó cứ thum thủm thế nào
đến rợn cả da gà. Ngồi 1 lúc, chịu hết nổi, tôi đành quay sang cắt
ngang để giải thoát cho chính mình:
- Thôi Gia phải về rồi, xin phép anh và Lê Gia về trước nha! – Nói
xong tôi không để ai kịp trả lời, tôi quay ra sau gọi tính tiền. –
Chị ơi tính tiền cho em nha!
- Sao về sớm vậy Gia, mới hơn 8h mà! Mà Gia để lát bọn mình trả
cho, hồi trưa Gia đã mời bọn Lê ăn rồi mà....
- Cái gì, trưa em đi chơi hả???- Lão Hải rít qua kẽ răng.
- Không có gì đâu anh. – Tôi đỡ lời cho Lê. – Hồi sáng em lỡ vô
tình đụng phải bạn của Lê, nên mời 2 bạn đi ăn coi như chuộc
lỗi.
Vừa nói đến đây thì chị tiếp viên quán cũng đã ra tới, tôi khẽ liếc
qua bill tính tiền, xong móc tiền ra trả. Trước khi đi ra lấy xe,
tôi chìa tay ra bắt tay lảo già dịch 1 lần nữa:
- Thôi chào anh, em về. Chúc mừng anh vì anh có điều kiện thuận lợi
hơn em. Nhưng đừng để em biết anh làm bạn em buồn, còn không thì
anh biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đó! – Ngay giây phút đó tôi cũng
không hiểu tại sao tôi lại nói những lời đó, giống như tôi đang
muốn phát động cuộc chiến tranh vậy.
Khã ngỡ ngàng trước thái độ của tôi, nhưng lão ta cũng lấy lại thái
độ bình tĩnh khá nhanh, vờ ra vẻ tươi cười, lão đứng dậy bắt tay
tôi, ghé sát tai tôi thì thầm qua kẽ răng:
- Mày ngon lắm nhóc!
Và ngay lúc đó hắn siết mạnh tay như muốn cảnh cáo tôi. Gặp ngay
lúc tôi đang nóng máu, đang cần tìm cái gì để phát tác thì ngay lúc
đó lão ta đã làm 1 hành động khá ngu ngốc như vô tình châm thêm
ngọn lửa giận của tôi. Tôi lặng lẽ luồn tay ra bắt lại tay hắn, sau
đó dồn lực về cổ tay, siết mạnh....
Tất cả 2 người còn lại đang theo dõi cuộc nói chuyện “niềm nở” giữa
2 chúng tôi, không ai hiểu được điều gì đang xảy ra, chỉ thấy 2
người đang tươi cười nói chuyện, vậy mà trong chớp nhoáng lão đã la
lên thảm thiết, vội rụt tay lại như chạm phải điện và ngội bệt
xuống ghế, mặt xanh lét như tàu lá chuối...
Mặc cho Lê đang ngồi nhìn tôi sững sờ, và cả thằng bạn tôi cũng
đang ngơ ngác không kém, tôi chỉ thẳng mặt lão và nói:
- Nhớ những gì tôi nói với anh đêm nay nhé!
Nói xong tôi quay đi, kéo theo thằng bạn, mặc kệ nó cũng đang .....
run.
Khi đã yên vị trên xe và phóng ra ngoài đường lớn, thằng bạn tôi
vẫn còn đang ngơ ngác. Tôi tìm 1 ghế đá ngay sát lề đường trong
công viên nhỏ tấp xe vào, mặc kệ thằng bạn đang đứng nhìn tôi chăm
chú như muốn phân tích thái độ của tôi lúc nãy, tôi đi vào ngồi bệt
xuống ghế đá.
- Còn thuốc không cho tao điếu.
- Nè mày. – Nó chìa ra cho tôi điếu mèo và bật quẹt mồi cho tôi khi
tôi đưa điếu thuốc lên miệng. – Mày đang có chuyện buồn à?
- Sao mày biết? – Tôi
hỏi lại sau khi kéo vào 1 hơi thuốc dài, cảm giác thấy đầu óc có vẻ
tỉnh táo hơn.
- Thì mày bình thường có khi nào hút thuốc đâu. Chỉ khi mày có
chuyện gì đó tao mới thấy mày hút thôi.
- à ừm không có chuyện gì đâu!
- Chuyện hồi nãy là sao vậy? Tao không hiểu?
- Tốt nhất là mày không cần biết! Thế thôi!
- Mày sao vậy, tao là bạn thân mày mà!
- Mày thôi đi! – Tôi quát lên. – Để cho tao yên đi, tao không muốn
nói chuyện đó nữa.
Thoáng chút sững sờ vì rất ít khi tôi nổi sùng với nó, nó thở dài
và buông ra 1 câu:
- Làm gì thì làm, đừng vì gái mà chết nha mày! Bạn bè tao nói thật,
thằng đó không đơn giản đâu.
- sao mày biết? Đến phiên tôi ngạc nhiên.
- Nó hiện đang là trùm trường mày đấy! Nó ở trọ gần nhà tao mà, nên
tao biết tiếng của nó.
- Hèn gì....
- Hèn gì mày?
- Ờ, hèn chi tao thấy mày với nó có vẻ như quen nhau rồi... Mà
thôi, về... haizzz
Chương 8
Đêm đó là đêm đầu tiên tôi biết thế nào là cảm giác của người:
“thức đêm mới biết đêm dài.” Những gì diễn ra trong ngày liên tiếp
hiện lên trước mắt tôi trong màn đêm dày đặc như những thước film
tua nhanh.
Tại sao tôi lại có cảm giác khó chịu khi thấy Lê đi cùng với 1
người con trai khác? Không lẽ tôi đang ghen? Mà mới gặp đã có tình
cảm gì đâu mà ghen? V.v. bao nhiêu câu hỏi cứ chập chờn trong đầu
tôi mà không có lời giải thích. Ngó qua kim đồng hồ phản quang, đã
hơn 2h sáng. Mọi khi giờ này tôi đã ngủ không biết trời trăng mây
gió gì, vậy mà hôm nay 2 mắt tôi giờ vẫn còn chưa có dấu hiệu của
việc buồn ngủ.
Tôi uể oải bước ra khỏi giường, đi ra phòng khách mở tủ chôm của ba
tôi 1 gói 555, tôi đi lên sân thượng hút thuốc. Khói thuốc cộng
thêm gió khuya mát lạnh làm đầu tôi phần nào tỉnh táo hơn. Thị trấn
về đêm yên tĩnh quá, lâu lâu cái màn đêm tĩnh lặng ấy lại bị phá
tan bởi tiếng xe tải chở hàng phóng vút qua trên đường quốc lộ như
muốn kéo theo màn đêm cô quạnh ấy nhưng không thể...
Tôi cứ đứng mải mê suy nghĩ và rít thuốc liên hồi, và tôi cũng
không biết rằng có 1 người đang đứng sau lưng tôi nãy giờ. Chỉ đến
khi 2 con mèo nhà ai cắn nhau chí chóe trên mái ngói đàng sau làm
tôi giật mình quay lại...
- Ủa chị T., chị...chị...lên khi nào vậy?
- Mày làm gì mà giờ này chưa ngủ? Còn hút thuốc nữa, bộ muốn tía
già tuốc xác mày ra à? – Chị tôi khe khẽ hỏi như sợ ba tôi nghe
thấy.
- Chị đừng nói với ba nha. Không hiểu sao tối nay em khó ngủ quá,
nên lên đây đứng hóng gió vậy đó mà.
- Hóng gió mà hút thuốc! Hừ!
- Em ...lâu lâu em hút thôi, chứ đâu có nghiện đâu!
- Mà sao khó ngủ, chắc có quà nhiều quá nên giờ không ngủ được
hả?
- Đâu có chị,...em... cũng không biết sao tự nhiên thấy buồn buồn
sao đó! Mà thôi, không có gì đâu chị, chị đi ngủ
đi...haizz...
- Mày có chuyện gì phải không? – Chị tôi làm bộ mặt nghiêm – Nói
tao nghe coi, không tao nói ba mày hút thuốc đó.
Mỗi một lần không ép được tôi 1 việc gì đó, là bà chị yêu dấu của
tôi lại lôi cái thần chú: “tao nói ba đó” ra để điều khiển tôi. Và
lần này câu thần chú ấy lại 1 lần nữa thành công. Quay mặt đi nhìn
về phía nền trời ánh lên 1 màu vàng do đèn đường hắt lên, tôi chậm
rãi kể lại mọi chuyện xảy ra trong ngày từ khi tooi6 gặp Lê cho đến
buổi tối tôi vô lý dằn mặt bạn trai của Lê.
- haizz... Chuyện là như vậy đó! – Tôi thở dài kết thúc mọi chương
trình “kể lể đêm khuya”
- Haha, Trời ơi con mọt máy tính biết yêu! Haha! – Chị tôi không
nhịn nổi, phá lên cười.
- Suỵt! Bộ chị tính cho nghe ba nghe thấy hả?
- Chết, tao quên mất! – Chị tôi thì thầm –Vậy là thằng em tôi bữa
nay biết yêu à? Haha!
- Yêu đương gì? – Tôi ngơ ngác không hiểu.
- Thì mày yêu con nhỏ đó rồi!
- Điên à, mới gặp mà yêu đương gì chị hai?
- Thế mày đã nghe người ta nói “tiếng sét ái tình” chưa?
- Rồi, sao?
- Thì mày như vậy đó.
- Thôi dẹp đi, sét với chả ái, coi film Hàn cho lắm vào rồi giờ
nhiễm. Thôi không nói chuyện này nữa, em đi ngủ.
Nói xong tôi quay lưng đi thẳng, mặc kệ bà chị đang nói với
theo:
- Ngủ ngon nhé nhóc, chúc nhóc có nhiều giấc mơ đẹp với em “hai
néo” của nhóc nhé! Hihi!
Và đêm đó là đêm đầu tiên tôi nếm cảm giác làm cú đêm, một đêm thật
dài với 1 đôi mắt mở chòng chọc nhìn vào màn đêm đen quánh.
Reng.... reng....reng.... Tiếng đồng hồ báo thức đã 5h sáng, tôi uể
oải ngồi dậy rửa mặt mũi cho tỉnh táo, mang giày vào chạy bộ buổi
sáng. Mọi sáng tôi thường chạy bộ từ nhà ra đến công viên gần nhà,
chạy quanh công viên khoảng 5 vòng rồi chạy về nhà, nhưng sáng nay,
hai chân tôi như đeo theo 2 cục đá, nhấc lên không muốn nổi, tôi
đành biến mình thành 1 ông cụ non, lẽo đẽo đi bộ theo mấy cụ già
đang đi tập dưỡng sinh đàng trước, cố giữ cho đầu óc thật tỉnh
táo....
Theo lệ, trường tôi 7 giờ kém 15 là đánh trồng
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me , chúc các bạn vui vẻ)vào sinh hoạt 15’
đầu giờ, vậy mà mới 6h10’ tôi đã có mặt ở trường. Bác bảo vệ vẫn
chưa đến, tôi đành ngồi ở nhà để xe chờ lấy thẻ xe. Những suy nghĩ
vẫn vơ không đầu không đuôi lại tràn đến, tranh nhau chỗ đứng trong
đầu tôi, đến khi tôi đang chuẩn bị “ tẩu hỏa nhập ma” thì vị cứu
tinh của tôi đến:
- Đến sớm thế thằng quỉ. Đến sớm nhất mà còn về muộn nhất.
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu chào bác bảo vệ rồi lấy thẻ xe lên
phòng học của mình. Vừa lên đến cửa lớp, xém chút nữa tôi đã ngã
lăn ra bất tỉnh….. Trong lớp tôi giờ đang có 1 người ngồi thù lù
ngay cạnh chỗ tôi ngồi, và không ai khác chính là LMT.
- Đi sớm vậy mày? – Nó quay sang hỏi tôi.
- Mày còn sớm hơn tao mà hỏi cái gì? Tính lên ăn trộm hả mày? – Tôi
dở giọng cà khịa, quên béng mọi buồn phiền.
- Đâu có mày, tại tao ở trọ ngay cantin, sáng dậy chả biết làm gì,
thôi lên lớp trước ngồi chơi. Thôi ra hành lang đứng ngắm gái với
tao.
Nói xong không kịp đợi tôi có đồng ý hay không, nó cầm tay tôi lôi
ra hành lang…
Dưới sân trường giờ này đã lác đác những bóng áo trắng đi vào. Đầu
tiên là những cái đầu đinh, quần xanh áo trắng, và sau đó là 1 bầy
vừa thiên nga, vừa cá sấu, v.v xen kẽ nhau đi vào. Tôi và LMT tha
hồ đứng chỉ trỏ, bình phẩm loạn xả cả lên.
- Ê mày, nhìn con bé kia đi. Xinh thế mà đi với thằng nhìn tởm bỏ
mẹ!
- Đâu? – Tôi quay sang nhìn theo hướng tay LMT đang chỉ, bỗng thấy
tim mình lại nghẹn lại….
- Con nhỏ xinh quá mày hén blablabla….
Tôi nghe tai như đang ù đi, mặc cho LMT đang đứng ba hoa bên cạnh,
mắt cũng như đang có màn sương mờ ảo, nhìn cái gì cũng như ảo ảnh,
nữa rõ nửa mờ nhạt. Nhưng hình bóng đó thì vẫn đậm nét trong mắt
tôi, hay là có lẽ cả trong trí óc tôi….
Lê, chính là Lê, lại đang tay trong tay đi cạnh lão già dịch ấy,
tôi không biết những lời bà chị tôi nói với tôi tối qua có là thật
không, không lẽ tôi đã trúng “tiếng sét ái tình” thật sao? Chắc là
không, nhưng tại sao tôi cứ có cảm giác khó chịu khi nhìn thấy Lê
đi cạnh lão già dịch đó, tại sao tôi lại có những thái độ khó hiểu
như đêm qua ? Hàng loạt câu hỏi cứ hiện ra, đến lúc tôi như muốn
phát điên thì tiếng trống đánh vào lớp làm tôi sực tỉnh.
- Thôi vào lớp, tiết đầu của cô chủ nhiệm đó! – Tôi quay qua kéo
LMT vào lớp.
- Nè mày hình như cô chủ nhiệm mới ra trường mày ha!
- Ờ! – Tôi đáp bằng giọng hờ hững.
- Nhìn cô cũng xinh mày ha! – Nó vẫn chưa buông tha.
- Ờ, cũng dễ thương.
- Ờ vậy giờ mày có dám chứng minh mày là thằng không sợ gì
không?
- Chuyện gì nữa đây mày? – Tôi nhăn nhó đáp
- Tao với mày thách cược nhau.
- Gì nữa đây ba?
- Tao thách mày dám tán cô chủ nhiệm…..
_Chương 9
Có lẽ người dân nước Mỹ khi hay tin nước mình bị khủng bố vào ngày
11/9 chắc cũng chưa ngỡ ngàng bằng tôi lúc này. Những lời mà thằng
LMT vừa nói chẳng khác nào quả bom dội ngay vào lỗ tai tôi, sau 1
hồi choáng váng, tôi quay sang hỏi lại nó, giọng vẫn chưa hết bàng
hoàng:
- Mày...mày... nói cái gì nói lại tao nghe cái nào?
- Tao nói là tao thách mày dám tán cô chủ nhiệm, mà phải tán dính
nha!
- Mày dở hơi hả?
- Sao rồi, sợ hả, vậy thì đâu đáng mặt anh hùng mày! – Nó chơi
chiêu khích tướng tôi.
- Mịa mày nghĩ sao vậy hả LMT, có ai đời học sinh đi tán tỉnh cô
giáo không?
- Thì nếu mày sợ thì thôi... tao không thách, tao chỉ muốn mày
chứng minh những lời mày nói thôi.
Vâng, và từ cái giây phút đó trở đi, tôi đã tự dặn lòng mình nếu có
chém gió thì phải chém sao cho không ai bắt bẻ được mình. Chứ còn
chém nửa vời, thì chỉ có nước mà ăn cám giống như tôi lúc này. Suy
đi tính lại một hồi, tôi quyết định thôi thà nhận lời thách thức
của nó, cùng lắm thì thua nó vài trăm ngàn cho xong chuyện. Còn hơn
là mang tiếng cưa bom cả đời.
- Sao, mày suy nghĩ thế nào rồi? – Nó hỏi tôi ngay khi tôi vừa quay
qua khều nó.
- Tao đồng ý. Điều kiện thế nào?
- Chỉ cần mày tán được cô giáo thì tao thua. Còn nếu hết năm mà mày
không tán được thì mày thua.
- Vậy nếu mày thua thì sao?
- Tao mất mày 1tr, ngoài ra trong 3 năm cấp 3 này, mày bảo gì tao
làm nấy. Được chưa/
- Rồi. Vậy chuẩn bị sẵn 1tr và 3 năm làm sai vặt cho tao đi nha
LMT.
- Ấy khoan, chưa rõ thắng thua mà. Còn nữa, nếu mày thua, mày mất
tao cái ROLEX mày đang đeo nhá!
- Cái gì? Mày biết cái ROLEX này bao nhiêu tiền không?
- Vài trăm là cùng chứ gì! Chẳng qua tao thấy nó đẹp nên tao
thích.
- Mày nghĩ sao vậy LMT, dòng ROLEX President mà mày nói mấy trăm
hả? Mấy trăm đô cũng chưa có đâu. Hơn 10 ngàn đó nhóc, với lại đây
là quà của chú tao gởi về cho tao, tao không đặt cược được.
- Vậy là mày không đủ tự tin? – Nó lại chơi chiêu khiêu khích tôi
sau 1 hồi há hốc mồm ngạc nhiên. – Hôm bữa mày kể với tao là mày
muốn cưa con nào là con đó đổ mà, sao giờ lại
sợ vậy chứ?
Ngay lúc này đây tôi muốn vả vào mồm mình ngay tắp lự, cũng chỉ vì
cái miệng mà giờ nó hại cái thân tôi ra nông nỗi này đây. Ba tôi mà
biết tôi dám đem cái đồng hồ ra đặt cược là ổng đã đánh tôi tơi tả
rồi nói chi lỡ mà tôi thua nó cái đồng hồ thì chỉ có nước mà đi
bụi.
- Không được, chắc thắng thì tao có chắc thắng. Nhưng trong đời ai
cũng có lúc xui rủi, con số 1% có được là vì vậy. Mà giá trị đặt
cược của mày thì quá thấp, trong khi giá trị đặt cược của tao là
quá cao. Tao không chấp nhận.
- Vậy là mày cưa bom với tao rồi. Hai.... – Nó tiếp tục chơi trò
khích tướng mặc kệ tôi đang đánh bài cùn. – Nhưng thôi được rồi,
tao sửa lại, nếu mày thua, mày cho tao mượn đeo 1 tháng dợt le là
được rồi. Sao được chưa, quá béo bở cho mày rồi.
Nó đã nói đến nước đó, tôi chẳng còn cách nào khác là miễn cưỡng
gật đầu đồng ý, trong bụng thì âm thầm mà chửi rủa cái thằng nhóc
LMT ma lanh. Thật tôi đặt cho nó là LMT không sai chút nào
mà....
- Còn nữa, phải có cột mốc chứng minh là mày tán đổ được cô, chứ
nói bằng lời thì không được.
- Vậy mày muốn sao nữa đây? –Tôi ngán ngẩm nhìn nó.
- Chỉ cần mày và cô xưng anh – em với nhau, và mày đưa đón cô đến
trường coi như mày thắng.
- Được rồi, tao chấp nhận.
- Good, ngoắt ngéo làm tin mày.
- Tao có 1 điều kiện, - Tôi tiếp lời nó – Chuyện này chỉ có 2 đứa
biết, nếu đứa nào làm lộ ra, đứa đó thua cuộc.
- Đồng ý!
Quên hết mọi chuyện đang làm tôi đau đầu từ tối qua đến giờ qua 1
bên, dẹp luôn cái bộ mặt nhăn nhỏ hí hửng của LMT sau cái móc tay
xác nhận của tôi, tôi ngồi hoạt động bộ não hết công suất, cố gằng
xây dựng 1 kế hoạch, và đó là kế hoạch đầu tiên trong đời tôi dựng
lên để tán gái....
Còn chưa kịp sắp xếp các ý nghĩ torng đầu lại theo trật tự thì
trống đánh vào tiết 1, và không lâu sau đó, mục tiêu của tôi từ từ
xuất hiện trước cửa lớp.
“ Thôi kệ, tùy cơ ứng biến! Giờ chiến luôn!” Tôi tự nhủ thầm trong
bụng. Sau khi đợi cả lớp chào cô xong và ngồi xuống, không để cô
kịp quay lên bục giảng, tôi vội nói:
- Dạ thưa cô!
- Gì vậy em? – Cô nhíu mày hỏi lại.
- Dạ cô có thể cho em xin số điện thoại cô được không ạ?
- Làm gì vậy em? – Giọng cô có vẻ gay gắt.
- Dạ… Dạ…. –Tôi ấp úng.- dạ thì..tại..em là cán sự lớp, với lại là
bí thư nữa, nên nhiều khi có việc cần liên hệ với cô gấp đó
cô.
- Nhảm nhí, ngồi xuống! – Cô nạt tôi sau đó tiến lên bục giảng. –
Lớp lấy sách ra, chúng ta bắt đầu học.
Nếu gặp lúc khác, khi gặp trường hợp này có lẽ mặt tôi đã đỏ nhừ
lên vì nỗi nhục nhã này, nhưng lúc này lại khác, tôi còn có nỗi lo
khác to lớn hơn và đè bẹp cả nỗi nhục này. “ Thôi thế là tạch nó
rồi, haizzz! Vạn sự khởi đầu nan….” Tôi nghĩ thầm trong bụng và
lặng lẽ ngồi đánh giá mục tiêu của mình.
Buổi họp mặt đầu năm hôm trước, do còn đang mê mẩn bởi sắc đẹp của
Lê, phần vì tôi bị quả quê độ do thằng LMT nên tâm trí tôi cũng chả
để ý nhiều đến cô. Nhưng hôm nay nhờ có thời gian ngồi nghiên cứu
kỹ mục tiêu nên tôi mới nhận ra, cô chủ nhiệm của tôi khá xinh. Dù
rằng có thể không bằng Lê, nhưng trong cô lại có 1 sức hút người
khác phái khá là mạnh. Khuôn mặt tròn, làn da trắng ngần, thêm đôi
mắt với hàng lông mi dài chớp chớp dễ làm cho mọi chàng trai ngơ
ngẩn. Thêm 1 phần nữa đó là cô khá là cao, cùng với đó là 1 thân
hình khá là cân đối. Có lẽ gia đình cô cũng thuộc dạng khá
giả.
Khẽ nuốt nước miếng khi tưởng tượng tới cảnh mai mốt tôi được làm
bạn trai cô. Sau đó mọi tưởng tượng của tôi lại bị đập tan bởi 1 ý
nghĩ: “Người ta xinh như vậy, ngon lành cành đào như vậy, không lẽ
đến lượt 1 thằng nhóc con hỉ mũi chưa sạch mày chắc?”
Ngồi ngơ ngẩn với hàng trăm ý nghĩ trong đầu mãi cho đến khi tiếng
đánh trống hết tiết tôi mới dứt ra khỏi những ý nghĩ chen qua chen
lại trong đầu tôi. Uể oải đứng dậy, móc cuốn sổ đầu bài torng hộc
tủ ra đưa lên cho cô kí, xong tôi lại uể oải quay về chỗ ngồi.
Nhưng ngay khi tôi chưa kịp về đến chỗ ngồi thì tôi nghe cô gọi
lại:
- Gia, lên lấy sổ đầu bài nè! – Nói xong cô đứng dậy đi thẳng ra
cửa lớp.
Lại 1 tâm trạng uể oải quay lên lấy sổ, tôi dở sổ ra tính xem thử
chữ của cô có đẹp như chủ nhân của nó không thì có 1 mẩu giấy nhỏ
rớt ra. Và như 1 liều thuốc kỳ diệu, mọi uể oải trong tâm trạng tôi
như bay biến đâu hết, chỉ nhờ mấy nét chữ nhỏ nhỏ xinh xắn dịu kỳ:
“ Số điện thoại của cô là 0902.xxx.xxx, đừng cho ai biết em nhé!”
……
Chương 10
- Ê mày, bộ bị từ chối thẳng thừng đâm ra “có vấn đề” hả mày?- LMT
quay sang hỏi tôi khi bỗng nhiên thấy tôi cứ ngồi tự kỷ cười sằng
sặc 1 mình – Chết mẹ đầu nó nóng quá tụi
mày ơi!
- Dẹp mày đi,nóng cái đầu mày á! – Tôi gạt tay nó ra nạt!
- Đâu, đầu tao mát lạnh mà, đầu mày nóng thôi! – Nó nhăn nhở đưa
lên giả vờ rờ trán mình.
- Mát cái đầu mày, mày lo chuẩn bị những gì mày sắp mất đi.
- Hahaha, tối qua không ngủ hay sao mà giờ ngủ mơ giữa ban ngày
mày! Há há há!
Mặc kệ nó đang ngồi ngoác miệng ra cười giễu cợt tôi hay khiêu
khích tôi vì sự thất bại thảm hại trong mắt của 42 con người trong
lớp, tôi vẫn không thèm tranh cãi. Tôi tự kỷ với niềm vui của riêng
tôi, nó tự kỷ với niềm vui của riêng nó! Mặc kệ nó nghĩ tôi đang là
kẻ thua cuộc hay là kẻ cưa bom kỹ thuật số đi chăng nữa, tôi chẳng
có thời gian để quan tâm, cứ từ từ tận hưởng niềm vui chiến thắng,
mặc dù tôi không biết rằng sau này tôi sẽ còn gặp nhiều sóng gió
bão tố nữa, có lẽ niềm vui chiến thắng nhỏ nhoi đã che khuất những
lo toan tính toán cho tương lai.....
Và cũng nhờ niềm vui chiến thắng đó mà buổi sáng hôm đó tôi như
được tiếp thêm sức mạnh, làm luận văn ngắn tôi ngon lành chiếm 1
con điểm 10, làm bài tập lý chạy, tôi cũng lại tranh nốt con 10 còn
lại trong con mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị của cu LMT và của cả
bốn mươi mấy cặp mắt còn lại trong lớp....
Trưa hôm đó ăn cơm xong, mặc kệ thằng Trường bạn thân của tôi cứ
gọi điện giục tôi online công thành cùng tụi nó, mặc kệ luôn mama
đang kêu tôi chở đi chợ, tôi tót lên phòng,đóng cửa lại và bắt đầu
sắp xếp lại kế hoạch tác chiến. 2h chiều, bản kế hoạch gần như là
hoàn tất, tôi bắt đầu bắt tay vào bước thứ nhất trong kế hoạch:
“tạo dựng mối quan hệ khăng khít”.
Móc điện thoại ra, tôi bấm phím lia lịa: “chao co, co dang lam gi
do?”, an tâm sau khi thấy máy báo đã gởi tin, tôi bật máy tính lên
ngồi chờ reply.
Năm phút đầu tiên, tôi vẫn ngồi chơi game trong tâm trạng cực kỳ
thoải mái, đến 10 phút sau tôi đã bắt đầu cảm thấy bức rức khi thấy
cái điện thoại vẫn trong tình trạng im lặng… Và đến 30 phút sau,
tôi đã ở trong tình trạng cực kỳ sốt ruột, mặc kệ đang săn boss với
chả săn quái, tôi cứ ngồi nhìn chằm chằm vào cái điện thoại như
muốn thôi miên nó, làm nó phải tuân lệnh tôi mà reo lên hồi chuông
tin nhắn đầy xúc cảm….
Liếc qua đồng hồ đã gần 3h chiều, vận chưa có 1 tin tức gì gọi là
hồi âm, tôi nóng ruột và không thể chờ đợi thêm được nữa, tôi bốc
máy lên và bấm số cô gọi đi. Từng tiếng “tút” đơn điệu vang lên đến
khoảng hồi chuông thứ 7, thứ 8 thì tôi thấy cô bắt máy. Hí hửng như
bắt được vàng, tôi vội nói luôn mà không cần biết người bên đầu dây
là ai:
- Alo, cô hả? Nhận được tin nhắn em không?
- Không, tao chả nhận được tin nhắn của ai cả? – Một giọng ồm ồm
hách dịch cất lên.
- Ủa xin lỗi anh là ai mà sao nghe điện thoại của cô Thủy?
- Anh cái mả cha mày chứ anh! Tao là bố nó đây.
Thầm chửi cái tội lanh chanh của mình đúng 1 ngàn lẻ 1 lần, tôi lại
quay sang than thầm vì không ngờ cô lại có 1 ông bố hắc ám, đến mức
có lẽ ba tôi khi gặp ổng còn phải bái ổng làm sư tổ về trình độ hắc
ám.
- Dạ ….dạ con xin lỗi, con không biết là bác… Dạ con chào bác
ạ!
- Tôi không dám, cậu không biết tôi thì chào tôi làm cái quái
gì?
- Dạ không ạ, ý con không phải là vậy! Bác cho con xin lỗi ạ! À có
cô Thủy đó không bác? Cho phép con gặp cô chút ạ! – Tôi nhanh trí
đánh bài lảng.
- Muốn gặp gì thì qua đây mà gặp…tút…tút…tút…
Ngậm ngùi nhận ra sự thật quá cay đắng, tôi quăng cái điện thoại
qua 1 bên, nằm vật xuống giường. Bước đi tiếp theo coi như đã thất
bại hoàn toàn bởi vì khi gặp 1 ông bố hắc ám như vậy thì cho dù cô
con gái có hiền lành, dễ gần thế nào đi chăng nữa thì cơ hội tiếp
cận rất là khó… Đó là quy luật căn bản của môn “ lý luận tán gái
Mác Trần Gia”….
Nằm tự kỷ và gặm nhấm nỗi buồn thất bại trong lòng mãi, tôi thiếp
đi ngủ lúc nào không hay. Chỉ đến khi chuông tin nhắn vang lên thì
tôi mới giật mình ngồi bật dậy. Lò dò ra bàn nhặt cái điện thoại
lên, tôi mở tin nhắn lên xem, và xem chút nữa thì tôi đã la lên
sung sướng khi đọc được những dòng chữ đầy ngọt ngào:
- Co phai Gia khong? Nay co di cho mua do khong dem theo may. Co
viec gi khong em?
- Da, cung khong co viec gi dau co. E nt hoi tham co chut do
ma!
Tôi nhấn gởi đi và lại hồi hộp chờ đợi, và lần này như muốn bù đắp
lại sự mong chờ mòn mỏi của tôi khi nãy, chưa đầy 3 phút chiếc điện
thoại yêu quý lại rung lên, báo tin nhắn mới:
- Hay ha, xin so de co cong viec lop goi cho co. Gio loi dung cong
quyen lam viec rieng dung khong?
- Haha, vay co bi ky luat gi khong co? – Tôi bắt đầu giở trò nhăn
nhở.
- Co chu, muc ky luat la 1 thang co se khong nghe may khong tra loi
tin nhan cua em.
- Axax, em dua ma co, co dung nong.
Và tiếp tục sau đó là hàng chục tin nhắn chỉ có trong mấy tiếng
buổi chiều. Chỉ đến khi tôi thấy căn