Nó ra đến cổng sân bay thì tụi bạn đã đứng sẵn đấy rồi, nó nhảy
ngay đến chỗ Dương hỏi tới tấp
_Này! Sao mày dậy hông gọi tao nữa hả con kia? bạn bè vậy hả? mày
thích chết hông hả? HẢ - nó xả một tràng
_Ầy! ầy! từ từ! đừng nóng thế? hạ hoả! – Dương quạt lấy quạt để -
mát chưa?
_Mát cái đầu mày á! – nó cốc đầu Dương
_Ái! đau mày – Dương ôm đầu
_Biết đau sao còn dại hả? – nó vừa nói vừa nghĩ “tại mày mà tao xấu
hổ muốn chết”
_Hì! Tao sr mày nha, mà ko đúng mày phải cảm ơn tao mới đúng chứ
nhể, tạo đk cho mày thế còn gì nữa –
Dương cười hì hì
Anh nó vs Nam thì đứng diễn lại cái cảnh hắn xoa đầu nó luk trên
máy bay làm nó ngại đến nước độn thổ
nhưng khổ nỗi ko độn đk. Hắn đi ra đúng luk đấy nhìn thấy cái cảnh
anh nó vs Nam thì khẽ cười rồi liếc nó. Ai
gù! anh nè kinh!
Cuối cùng cũng đk giải thoát bởi... chiếc xe taxi. Tụi nó lên đường
về khách sạn, 5 Sao tử tế nhá! Gần biển,
phòng rộng rãi, tiện nghi, sang trọng, wifi như đúng rồi, mỗi người
một phòng, tự phục vụ. Nó mở của
phòng, xếp lại vali rồi bước ra ngoài ban công. Hôm nay trời thật
đẹp, gió ko mạnh mè chỉ nhẹ nhàng luồn
qua mái tóc dài và mượt của nó, tiếng sóng biển vỗ rì rào, ánh
trắng lắt lói trải dài trên mặt biển, bãi cát. Khẽ
ngồi trên chiếc ghế tựa, nhâm nhi tách trà nóng hổi nó thấy lòng
mình nhẹ bẫng, thanh thản vô cùng, nó
muốn thời gian mãi như vậy để ko còn lo âu, buồn phiền. Khẽ nhắm
mắt tận hưởng ko khí này mà môi nó khẽ
cong lên nở một nụ cười. Hắn đứng ở ban công phòng bên cạnh ngắm
nhìn nó mà thấy sao bình yên quá vậy.
_này! dậy đi mặt trời khuất núi rồi
_Hả? – nó bật dậy vì nghe cái câu “mặt trời khuất núi” nó tự nghĩ
răng mình ngủ muộn thế cơ ak
_Hì! Đùa thôi mặt trời còn chưa lên đâu
_Thế mà gọi tôi làm gì – nó cau có
_Ngắm mặt trời mọc
_Hử? – nó hơi ngạc nhiên rồi nói – đợi tôi một chút
Nó đứng dậy đi làm vscn, thay đồ rồi bước ra ban công nơi hắn đang
ngồi vs hai tách trà. Nó đưa cho hắn
một tách rồi ngồi xuống bên cạnh.
Yên lặng
Yên lặng
Và...
_Cô/anh... – đồng thanh
_Anh nói trước đi – nó nói
_Ukm, cô... thích uống trà – hắn hỏi
_Đó là sở thích của tôi và cũng là thói quen uống trà mỗi sáng – nó
nhấp một hụm trà
_Cô có vẻ trầm tĩnh hơn so vs cái thái độ bướng bỉnh hằng ngày –
hắn khẽ cười
_Chẳng có gì to tát lắm tôi chỉ thay đổi theo từng trường hợp tôi
cần phải là một người như thế nào thôi – nó tiếp – ví dụ như bây h
là luk cần sự yên tĩnh chẳng hạn, tôi thích vậy.
_Cô làm tôi hơi bất ngờ đấy – hắn thấy mình chẳng hiểu gì về nó
cả
_Con người mà ai cũng vậy, ẩn sau bộ mặt hàng ngày có thể có những
gương mặt khác, trầm hơn, vui hơn,
hay thậm chí là những nỗi buồn man mác ko ai có thể hiểu đk.
_Thôi, bỏ đi, đừng nói mấy cái này nữa – hắn ko thích gì mấy cái bộ
mặt trầm tĩnh này của nó
_Hừm! Đời là vậy mà
_Cho tôi xin! Cô nói vậy tổn thọ đấy
_Hì! Mà anh vô đây kiểu gì vậy? Tôi thấy cửa vẫn khoá mà
_Tôi sang đây từ chỗ này này – hắn chỉ tay về ban công phòng
hắn
_Phòng cảu anh ak?
_Uk
_Ủa, tôi tưởng đấy là phòng Dương
_Phòng của Dương cạnh phòng Nam, đối diện phòng cô. Mà cô biết
chuyện gì chưa?
_Chuyện gì cơ?
_Chuyện của Dương vs Nam ý
_Là sao?
_Hai người này là một đôi – hắn vừa dứt lời nó hét toáng lên
_Cái gì cơ? – nó shock
_Bé mồm thôi, làm gì mà hét to dữ vậy
_Anh nói lại xem nào? Dương vs cái tên lắm chuyện đó là một
đôi
_Ờ - hắn dật đầu
_Thật hay bỡn
_Nhìn mặt tôi giống đang bỡn lắm ak?
_Ko đk, Cái tên lắm chuyện đấy có gì hay ho mà Dương lại thích hắn
nhể?
_Thì họ êu nhau là việc của họ ai cấm đk
_Hix! Dương ơi! khổ thân mày, zai trân đời này đâu phải tuyệt chủng
đâu mà lại đi theo hắn! Dương ơi!
_Cô cứ làm như bạn cô đi vào chỗ chết ko bằng
_Còn hơn cả thế ấy chứ
_Thôi! Làm ơn đi, cô làm gì có quyền can hệ vào đời tư của họ
_Ừ thì....
_Đó nên kệ họ đi
_Nhưng Dương là bạn tôi mà
_Cô thử để yên vậy một thời gian xem nào, nếu họ hạnh phúc thì ko
nói làm gì nhưng nếu Dương đau khổ
hơn thì luk đấy cô hạng can thiệp vào
_Haizzzz! Nghe anh vậy
_Đó nghe từ đầu phải ngoan hông – hắn xao đầu nó
Thịch thịch tim nó đang đập cực nhanh, mặt đỏ ửng vội quay mặt đi
chỗ khác đánh trống lảng
_Uống trà đi nguội hết rồi
Hắn chỉ cười, chỉ cười thôi
Chap 11.2
_Bây h đi đâu đk nhể? – nó vuốt cằm
_Đi tắm đê – Dương phát biểu
_Cũng đk đó – Nam nói
_Bênh nhau quá ha – nó lườm Nam
_À...Ừ thì... – Nam gãi đầu
_Nay! Này! Mày bắt nạt ck tao hử? Đập cho cái bây h – Dương
nạt
_Ơ...Mày trọng sắc khinh bạn a!
_Ừ...thì...thì...tao...tao – Dương lắp bắp
_Này! Đừng có ức ng` quá đáng nha – Nam che Dương
_Hứ, hai người kinh thật đấy
_Thôi, thôi đi tắm nè – anh nó can
Tụi nó kéo nhau ra bãi biển, eo ơi hai nàng nhà ta phải là nghịch
như quỷ, các anh thì cứ ngồi ghế trên bãi
chơi thôi ak. Hắn vs Nam thì xem nó vs Dương đùa còn anh nó gọi là
ngồi nhưng thực chất là ngồi tán gái! Ui
chao nó bị chuột rút rồi, hix lại đang ở chỗ sâu nữa chứ, nó tiêu
mất thôi, hắn là người nhìn thấy nó bị chuột
rút liền nhảy xuống bơi qua chỗ nó. Nó đk một bàn tay ẵm đi nhưng
KO PHẢI LÀ HẮN. Là Vũ đó bà con (t/g
nói bỏ Vũ nhưng để Vũ ra đi ảm đạm quá nên cho cậu ta vay một cảnh
vậy, hì) Hắn thấy hơi hụt nhưng cũng
kịp nhận ra và theo nó lên bò coi nó có sao ko, may mà có người cứu
kịp chứ hông thì nó die thật rồi.
_Này! Sao mày lại ở đây – anh nó hỏi Vũ
_Ak! Đi chơi chút ý mà, mày cũng đi chơi đấy thôi, thế mà ko gọi
ae
_Hì, tụi tao đi chơi chút chủ yếu là cho con nhóc kia đi chơi ý
mà
_Nhóc Nhi đó hả? Mà đã khoẻ hẳn chưa vậy?
_Nó khoẻ hơn trâu ấy chứ
_Em đỡ chưa vậy – Vũ quay qua hỏi nó
_Tôi đỡ rồi, cảm ơn anh
_Hì, vậy đền ơn anh đi
_Hả? Đền gì
_Ukm – Vũ nói nhỏ vào tai nó – Cho anh vay em một buổi tối
nhá?
_Hừm, cũng đk dù sao tôi cũng chẳng bận gì
_8h tối nay nha, anh sẽ gọi điện báo cho em. Tao về khách sạn đây,
bye nha – Vũ vỗ vai anh nó
_uk, bye
Sau khi Vũ đi thì hắn hỏi nó
_Anh ta nói gì vậy?
_Mắc mớ gì tới anh hông?
_Ầy! Nhi ak ng` ta lo cho mày đấy – Dương chen vô
_Làm... gì có – nó đỏ mặt – tao về khách sạn nghỉ đây
Nó bỏ đi, hắn thì thấy khó chịu, rồi cũng dứng dậy về khách sạn,
tụi kia thì lắc đầu pó tay cái đôi này, người
ta nói “người ngoài cuộc sáng dạ hơn người trong cuộc” thế mà tụi
kia chả sáng dạ hơn đk cái gì thôi thì để
“người trong cuộc” tự giải quyết vs nhau vậy “người ngoài cuộc”
thì... đứng xem.
7h30 pm
Ru...Ru...Ru nó có tin nhắn
“8h Anh đợi em trước cổng khách sạn” Là Vũ. Ông này cũng đk đấy
chứ, báo trc để ng` khác chuẩn bị chứ ko
như ng` khác đùng cái nói là làm liền ko đợi chờ gì cả. Nó cũng ko
ăn vận quá phức tạp, đơn giản chỉ áo
phồng quần jean ngố, đi đôi giày thể thao là xong. 8h đúng nó có
mặt trc cổng khách sạn, xuống tới nơi nó
đã thấy Vũ chờ sẵn đấy rồi, hôm nay Vũ rất đẹp zai a, mấy cô đi lại
cứ chỉ trỏ xì xầm “hình như đợi người yêu
thì phải” rồi “ước gì mình đk là cô ấy”
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
_Bâyh đi đâu đây? – nó hỏi
_Đi rồi biết – Vũ lôi nó đi ko thương tiếc
Vũ đưa nó đến một nơi cực đẹp –sân thượng khách sạn Vũ đang ở, bóng
bay khắp nền sân, còn cả bong
bóng ở đâu ý nhiều lắm, ở giữa là bạn ăn đk bày nến này, đồ ăn, đồ
uống nữa, nó ko thích ko khỉ này lắm vì
nó vs Vũ chỉ là bạn bè đâu cần lãng mạn vậy. Vũ và nó ngồi ăn đồ đk
đặt sẵn trên bàn, Vũ đưa cho nó một
chiếc hộp sau khi ăn uống xong, nó ngơ ngác nhìn Vũ.
_Em mở ra xem đi
Nó mở chiếc hộp ra, là một sơi dây truyền có mặt là bông hoa hồng
gắn đá màu hồng phớt và trên sợi dây
còn có chữ Nhi nho nhỏ. Nó sững người lại nhìn Vũ
_Ukm... – Vũ gãi đầu – anh... – Vũ hít một hơi rồi nói: “NHÓC ƠI!
YÊU ANH NHÉ...” (nói bình thường đử nghe
thôi nha nhưng mọi người thử xem cái câu đk in hoa kia có quen hông
nha!)
_Hả? – nó há hốc mồm rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói vs Vũ:
“CẢM ƠN VÌ ĐÃ YÊU EM”(cái này cũng
quen nè). Xin lỗi anh em ko thể yêu anh đk. Chúng ta chỉ là bạn
thôi nhé!
Sau khi nó nói vậy Vũ buồn lắm nhưng rồi cố gượng cười vs nó
_Cảm ơn em đã dành cho anh buổi tối hôm nay
_Ko có gì đâu!
Nó bảo về khách sạn và Vũ nói sẽ đưa nó về nhưng nó từ chối và bảo
Vũ đi nghĩ sớm đi nó tự về đk vì khách
sạn nó ở cũng gần đây thôi. Nó ra khỏi khách sạn Vũ đnag ở nhưng
chưa muốn về lắm nên đi lung tung chút
cho khuây khoả, nó thấy có lỗi vs Vũ quá, ko biết từ chối thẳng
thừng như vậy Vũ có sao ko? Đang mải suy
nghĩ nên nó đi qua đường mà ko chú ý lắm.
_CẨN THẬN – tiếng một ai đó hét to.
Chap 11.3 and ngoại truyện
Tiếng hét làm nó giật mình thoát khỏi những suy nghĩ lung tung, nó
nhìn thấy chiếc xe tải đang lao thật nhanh lại phía nó, hoảng quá
làm nó đơ tạm thời, đúng như tượng ko di chuyển nổi mà đứng chờ
chiếc xe kia lao tới. Nó chỉ còn cách chiếc xe khoảng 1m thì bỗng
có ai đó lao ra ôm lấy nó rồi cả hai ngã về phần đường còn lại. Nó
ngồ dậy vẫn còn đơ ra nhưng tiếng nói đã lôi nó về thực tại
_Thật tốt quá – hắn thều thào rồi ngất lịm.
Nó thấy trên đầu hắn có vệt máu phía thái dương trái chảy xuống, ốm
nó ngã xuống do sơ ý hắn bị đập đầu vào vỉa hè. Nó sợ đến luống
cuống chân tay, lục tìm điện thoại nhưng ko có, nó bỏ điện thoại ở
khách sạn mất rồi.Xung quanh lại vắng người qua lại. Ko có ai để
giúp cả nhưng may mắn thay gẫn đó có 1 buồng điện thoại nó chạy lại
và gọi cấp cứu, 2 phút sau xe cứu thương chạy tới và đưa hắn vào
bệnh viện thành phố. Hắn đk đưa vào phòng cấp cứu nó ngồi trên ghế
đợi mà lòng nặng trĩu, tim nó như ngẹt lại, khó thở quá, nước mắt
lăn dài trên khuôn mặt nó, đôi mắt đẹp hút hồn h lại mang nỗi buồn
rất lớn. Lúc bấy h anh nó,Nam, Dương có cả Vũ chạy vào nữa. Nó ko
còn tâm trang để ý đến việc từ chối Vũ hồi nãy nữa bây h nó chỉ còn
nghĩ đến hắn thôi, nó biết rồi, biết hắn là tất cả vs nó. Hắn nhất
định phải qua cơn nguy này. Nước mắt nó chảy xuống càng ngày càng
nhiều, miệng ko ngừng lảm nhảm, nó ốm lấy đầu sợ hãi co rúm người
lại rồi hét lên và ngất lịm.
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui vẻ)
Tỉnh dậy nhìn quanh phòng thì thấy có người ngồi bên cạnh giường nó
ngủ gật, nó vui mừng tưởng là hắn nhưng ko nó thất vọng khi thấy đó
là Vũ. Nó nhớ lại buổi tối hôm trước ( nó hôn mê một ngày một đêm
). Bước thật nhanh xuống giường nó bước đi một cách vô định, bây h
mục đích của nó là tìm thấy hắn, vừa bước nó vừa lảm nhảm tên hắn
vừa khóc nữa, ko biết trời xui đất khiến gì nữa nó dừng chân trước
một phòng bệnh, mở cửa bước vào bên trong, trên giường bệnh chỉ
thấy có một người đk quấn băng trắng, tay truyền máu, và đk thở
bằng ống thở. Nó bước lại gần đó xác định đk người đấy chính xác
100% là hắn. Nó bước lại bên cạnh hắn khuôn mặt có vẻ hốc hác, khẽ
đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt đó nó thấy xót quá. Nước mắt lại lăn
dài, nó lay cánh tay hắn, vừa khóc vừa gọi
_Dậy đi chứ, tỉnh lại đi mà, xin anh đấy. Tỉnh lại cãi nhau vs tôi
nữa đi, hay anh **** tôi là con heo cũng đk. Tỉnh lại đi mà, tôi
thật sự ko thể sống đk khi thiếu anh đâ... – nó còn chưa dứt câu
thì cái người đang nằm kia nhổm dậy giật phắt cái ống thở và dây
truyền máu ra hỏi nó
_Thật ko?
Nó giật nảy mình, ngơ ngác nhìn hắn vì còn chưa hiểu mô tê gì cả.
Hắn như nhận đk dấu hiệu gì đó ở đằng sau nó nên cứ nhìn ra đằng
sau vs cuối cùng là nằm xuống tiếp tục công việc. Nó như hiểu ra gì
đó quay lại đằng sau đi theo hướng mắt hắn nhìn trong khi đó thì
hắn đang hé mắt nhìn theo nó. Đến gần cái tủ đựng quần áo, cánh cửa
tủ chỉ khép hé thôi ( nếu kéo hẳn vào lên tiếng động bị phát hiện
thì chết à ) nó mở khẽ cánh tủ ra hé mắt nhìn vào bên trong ko thấy
gì cả bực mình mở toang cái tủ ra thì thấy anh nó đang ngồi nấp
trong đấy, vẫy tay vs nó cười nhăn răng (ẹc, mất hình tượng hotboy
quá). Nó kéo tai anh nó ra hỏi tới tấp.
_Cái gì đây hả? Anh làm gì mà phải nấp nấm ẩn ẩn thế hả? Đang làm
việc gì mờ ám đúng ko hả?
_Ấy ấy,từ từ,bình tõm – anh nó giơ tay giảng hoà
_Hừm, nói đi em nghe nè – nó ngồi xuống ghế
_À, ừ, thì...
_Nói nhanh đi đừng có thì mà là nữa, tốn thời gian quá. À! Đúng
rồi! Ra cả đi đừng có ẩn ẩn nấp nấp nữa – nó nói to.
Biết là ko thể dấu mình thêm nữa tụi kia đành mò ra, cười tươi cầu
hoà vs nó. Nó thì khoanh tay nhìn cả bọn một lượt rồi ánh mắt dừng
lại chỗ hắn. Nó hùng hùng hổ hổ đi tới lôi hắn dậy một cách “tàn
bạo”. Hắn giật mình vì cách nó kéo “tần bạo” quá, rồi nhìn nó cười
hì hì. Nó lườm hắn cái sắc lẹm, rồi bắt đầu tra hỏi những nạn nhân
xấu số. Kéo cái ghế rồi ngồi xuống, nó khoanh hai tay trước ngực và
bắt đầu màn tra hỏi.
_Ai là người dựng nên cái trò này?
Mọi người nhìn nhau rồi đổ dồn ánh nhìn về anh nó rồi đồng
thanh
_Anh Duy
_Rất thành thật, có thể giảm nhẹ tội – nói rồi nó lườm Duy toé điện
– anh rảnh quá ha, có thời gian bày trò nữa cơ đấy!
_Tất nhiên, anh lúc nào chả rảnh. mà ko bày trò thì làm sao biết
mày có tình cảm sâu đậm vs thằng Huy đến thế. – anh nó quay qua
Dương vsNamlập tức hai người gật gật đầu.
_Đâu ...có ...gì cơ chứ - nó ấp úng mặt ửng hồng. Hắn thấy nó đáng
yêu quá chỉ muốn lại cắn vào cái má kia một cái. (ẹc)
_Trùi ui ko có sao đk – Dương nhảy vô rồi quay quaNamsụt sịt - Dậy
đi chứ, tỉnh lại đi mà, xin anh đấy. Tỉnh lại cãi nhau vs tôi nữa
đi, hay anh **** tôi là con heo cũng đk. Tỉnh lại đi mà, tôi thật
sự ko thể sống đk khi thiếu anh đâu – Dương cố ý nhấn mạnh câu
cuối.
Mặt nó đã đỏ h còn đỏ hơn, ngượng ko có chỗ chốn, lắp ba lắp bắp –
cái đó...cái đó...
_Hề hề, sao? Đúng hông – Dương hỏi nó (hix, bây h thành nạn nhân
nổi loạn roài)
_Ơ... – nó ú ớ
_Thôi, nhìn bộ dang nó là biết ko nói nổi rồi – anh nó can, nháy
mắt vsNamvà Dương. Như hiểu ý mọi người lầ lượt ra ngoài trong
phòng chỉ còn nó vs hắn, ko khí bây h rất yên lặng cảm giác con rồi
bay qua là biết liền (ax, phòng cao cấp có ruồi). Luk nãy tụi nó ko
để ý rằng ngoài cửa có người đã theo dõi tất cả, đôi mắt ánh lên
tia đau khổ tột cùng, sự tổn thương nặng nề. Quay lại vs đôi bạn
“chẻ” nào. Cia ko khí ngượng ngập bao chùm lên cả căn phòng. Hắn là
người lên tiếng trước quá tan bầu ko khí ấy.
_Tôi nghe hết rồi (éc thế này mà là phá tan á có mà thêm hương vị
thì đúng hơn)
_Uk... thì – nó vẫn ấp úng
_Có... thật là như vậy ko? – hắn hỏi
_À, cái cái đó – nó lúng túng đứng dậy ko biết làm ăn thế nào mà
cua cả chân vào ghế thế là loạng choạng tưởng chịu đau ai ngờ còn
êm êm nữa chứ. Tình hình là thế này lúc chị ý lóng ngóng thì anh ý
kịp thời kéo tay và tư thế là chị ý đang ngồi trong lòng anh ý (anh
ý ngồi trên giường đoá nha) ẹc, mờ ám quá. Nó ngại ngùng đứng dậy
nhưng ko đk, hắn ôm nó thật chặt trong lòng, mùi hương nhè nhè của
hoa Lan xông vào cánh mũi dễ chịu quá. Hắn tựa cằm lên vai nó mắt
khép hờ. Nó thì chẳng biết làm thế noà nên đành ngồi im cho hắn dựa
vậy. Đk một lúc sau hắn bỗng hỏi nó câu hỏi lúc nãy.
_Những điều cô nói là thật?
Nó giật mình quay lại nhìn hắn thì thấy sâu sâu trong đôi mắt là sự
chờ đợi, cầu xin (cầu cái zề nhể? *gãi cằm*). Như có gì đó thúc
đẩy, nó gật đầu cái rụp. Ánh mắt hắn lộ lên tia vui mừng và
1...2...3 KISS. Hehe, lần thứ 2 nếu ko tính cái kiss tròn 5s lúc
đầu. Nó bắt đầu nhắm mắt và tận hưởng nụ hôn của hắn. Ui chao! Vị
của nụ hôn này ngọt ngào quá! Cái lũ đứng ngoài của chứng kiến nãy
h thì hú ầm lên làm y tá phải nhắc nhở tụi nó mới im.
Kết thúc thế này có ổn ko mọi người, t/g còn muốn viết nhiều lắm
luôn nhưn ko đk nữa rồi vì MAMA CẮT NET hix!
Chap 12
Ngoại truyện
5 năm sau nó vs hắn có một baby luôn rồi (tất nhiên là cưới rồi
nhá). Trùi ui cái lúc có mang bầu mọi người biết sao hông. Biệt thự
của hắn có thêm giúp việc, mama hắn thì về ở cùng để tiện chăm sóc
nó. Nó đứng ngồi đều có người dùi hết trơn á, nó động tay ddoongj
chân một chút cũng ko cho, cúi xuống nhặt đồ chơi cho em bé tương
lai mà ko đk vì mama hắn (nhầm mama cả nó và hắn chứ nhể) tranh
nhặt trước rồi đưa cho nó. Nó ko chịu nổi nữa
_Mama ak! Để con làm chút đi buồn bực chân tay lắm rồi – nó nhăn
mặt phụng phịu
_Cố chịu đi con gái
_Hix, ko biết đâu con cũng muốn làm việc cơ – nó hậm hực ngồi xuống
ghế
Mấy người giúp việc đứng đó chỉ tủm tỉm cười vì bà mẹ quan tâm hơi
thái quá thì phải. Lúc đấy thì hắn đi làm về.
_Con chào mẹ - hắn chào mẹ hắn
_Đi là về rồi hả con để mẹ cất đồ cho – mẹ hắn hất mặt về chỗ nó
đang ngồi hậm hực
Hắn cười nhẹ rồi tiến về chỗ nó ngồi xuống bên cạnh.
_Vợ iu ơi, sao thế?
_Hix, mama ko cho vợ làm gì hết á!
_Hay là... – hắn ghé sát tai nó – mai ck cho vk đi chơi nhá!
_Yeah – nó hét toáng lên rồi điều chỉnh lại âm lượng – ck hứa đấy
nhá, ko đk nuốt lời đâu đấy.
_Xin lỗi đi ck của vk chưa thất hứa vs ai bao h – hắn phẩy
tay
Nó cứ cười suốt, miệng thì lẩm nhẩm hát vì nghĩ đến ngày mai đk đi
chơi chứ ngồi nhà suốt ngày xem TV, rồi lại ôm laptop ko đk ra
ngoài làm nó chán ngấy rồi. Hắn thì ngồi cười cô vợ trẻ con này, ko
hiểu vì sao hắn lại yêu người như nó nhỉ. Người đâu mà vừa xấu (đâu
đến nỗi nào), vừa lùn (ẹc anh Huy thân iu ơi 1m65 đấy anh ạ 1m65
đấy, THẾ MÀ LÙN AK!), ngang hơn cua, hiếu thắng, ngạo mạn nữa
chứ.
Mama hắn nói nhỏ vs hắn
_Này, con có chắc chống đk con bé ko đấy, con dâu iu quý của me mà
sứt mẻ miếng nào con chết vs mẹ - mama hắn doạ dẫm
_Mẹ yên tâm, nhìn cô ấy vui thế kí cơ mà, mẹ cứ nhốt cô ấy ở nhà
đến nỗi cảm tưởng như cô ấy sắp mục người đến nơi rồi ấy – hắn
cười, nhưng ko nhếch mép như trước nữa, từ lúc iu vào hắn thay đổi
hẳn, lộ rõ cái bản chất tinh nghịch, lắm điều lại con nít nữa, phải
nói những người xung quanh nhìn quen cái bản mặt lạnh tanh đến lúc
thấy hắn thay đổi 1800 thì phải gọi là mắt chữ o mồm chữ a chưa kể
có những người còn rớt cả hàm răng ra ngoài nữa cơ.