Khóe môi cậu ta khẽ nhếch lên 1 chút, đã đến lúc dùng đến cái điều
mà trước đây nó đã hứa sẽ làm gúp:
- Hãy............ giao Dark Moon cho tôi.
Nó chợt cau mày lại. Hóa ra cậu ta vẫn muốn có Dark Moon? Nó đã
nghĩ là cậu ta chỉ vờ theo Trần gia thôi nhưng xem ra......
- Không.
Nó khẳng định chắc nịch và nhìn thẳng vào mắt White. Cậu ta cho 2
tay vào túi, đứng đầy tự tin và mỉm cười:
- Tôi chỉ muốn "hợp lệ hóa" chuyện này 1 chút thôi. Để cậu không bị
mang tiếng là làm mất Dark Moon mà chỉ là "nhường" lại vị trí thủ
lĩnh cho tôi. Hơn nữa cũng là giữ được lời hứa ngày trước. Dark
Moon bây giờ cần được khôi phục lại và đổi mới, tôi sẽ làm tốt hơn
cậu.
Nó nghiến răng, gằn mạnh từng từ:
- Tôi đã nói là không. Cậu có thể yêu cầu 1 điều khác, nhưng tuyệt
đối không phải là Dark Moon.
Duy cũng thoáng ngỡ ngàng về White, cậu không biết cậu ta đã phản
bội từ bao giờ và lí do là gì, chỉ có hợp tác với nhau thôi. Những
tưởng cậu ta đã trở về với Dark Moon rồi chứ, không ngờ cậu ta vẫn
muốn vị trí thủ lĩnh. Angus thì không hiểu gì, trên đầu cứ hiện lên
hàng loạt dấu hỏi chấm. Nhưng hắn bị Quốc Huy gọi về công ty, cũng
không thể nghe thêm được.
White biết rằng nó sẽ phản ứng thế này, nhưng cậu ta muốn Dark
Moon. Mới đầu chỉ là tham gia vì thích, làm mọi việc cũng vì thích,
nhưng bây giờ..........
- Dù sao thì........ cậu không muốn cũng không được.
Cậu ta quay lưng bước đi, bỏ lại 1 câu:
- Vì con dấu đang trong tay tôi.
Nó giật mình. Hôm đó đúng là cậu ta vẫn cầm con dấu. Mà con dấu là
minh chứng duy nhất về sự tồn tại của Red, mất đi rồi..............
Red cũng sẽ biến mất ư?
Tuy sẽ có một số người biết nó chính là Red, nhưng thế thì có ảnh
hưởng được không, khi mà con dấu mới là biểu tượng quyền lực nhất
trong hội. Nó không biết nó muốn làm Red để làm gì nữa nhưng nó vẫn
muốn. Đối với nó, Dark Moon giờ đã gắn bó với cuộc sống thường
ngày, đã trở thành một phần xương máu của nó. Những con người được
nó lựa chọn, những anh em đã chiến đấu cùng nó biết bao lần, những
người bạn cùng nó vượt qua bao thử thách......... nó không muốn mất
đi cơ hội được ở bên họ. Và cả những người nó giúp đỡ khi làm Red
nữa, những nụ cười, những lời cảm ơn của họ, hoặc chẳng gì cả,
nhưng nó rất thích.......
White nói cậu ta sẽ làm tốt hơn nó........ Có phải vì nó làm quá
kém không? Nếu như thế, nó lấy quyền gì đòi lại Dark Moon? Bởi
trong hội luôn trọng dụng tài năng trẻ, nếu có người hơn bạn, bạn
sẽ phải nhường vị trí của mình cho người ta, dưới sự đồng ý của cả
hội. Và vị trí thủ lĩnh cũng thế.
Duy thấy nó ngồi suy nghĩ bần thần thì lên tiếng:
- Nếu cậu muốn, chúng tôi sẽ đòi lại con dấu bằng được.
Nó vẫn không nói gì, ngồi buồn và suy nghĩ lung tung về câu nói của
White: "Tôi sẽ làm tốt hơn cậu"..........
Duy thấy vậy cũng đành thôi, để nó tự suy nghĩ. Cậu đứng lên để ra
về nhưng như chợt nhớ ra, quay lại nói:
- Mà vụ Angus "sàm sỡ" cậu...........
Nó quay lại nhìn, đang định nói "đừng nhắc nữa" thì Duy nói
tiếp:
- Đừng hiểu nhầm anh ta nữa nhé. Anh ta chỉ muốn thay áo ướt ra cho
cậu thôi. Vì chúng tôi vào đúng lúc anh ta đang mặc áo cho cậu nên
mới nghĩ anh ta sàm sỡ cậu.
Vu" Năm vừa đến đặt hộp cháo lên trên bàn, nghe Duy nói thì chợt
nhớ lại đợt trước nó nằm viện.....
Nó thì ngẩn người ra, cảm thấy hơi hối hận vì đã phản ứng với hắn
và có chút vui vui trong lòng khi biết rằng suy nghĩ của mình về
hắn là đúng. Duy mỉm cười rồi ra về, vu" Năm hỏi ngay:
- Có phải cái cậu hay đến đây mỗi tối dạo đó không con?
Nó cười, gật đầu:
- Vâng, Năm cũng biết anh ta mà.
- Ừ, dạo đó thấy cậu ta toàn đến vào khuya rồi thức trắng đêm ngồi
cầm tay con mà lẩm bẩm, đến sáng lại có xe đón đi luôn.
- Dạ?
- Khổ, Năm thấy thương thương cậu ta sao đó, người gầy guộc xanh
xao thế mà không một tối nào không ngồi cạnh giường bệnh của con.
Năm thức giấc mấy lần đều thấy cậu ta đang cầm tay con bằng cả 2
tay, cứ như là sợ mất con ấy, ngộ ghê!
Nhìn bà cười vui vẻ mà nó không khỏi ngạc nhiên và chạnh lòng. Hắn
đã cứu nó mà còn bị hiểu nhầm, rồi lại đến ngồi trông cho nó ngủ mà
không chịu dành thời gian nghỉ ngơi. Làm việc cùng công ty, cùng
nhóm, nó biết hắn rất bận, thời gian ngủ thì không có, ăn uống thì
vội vã, có hôm còn bỏ ăn. Thế mà hắn vẫn đến chăm nó........ Nhưng
nó lại không hề biết, cứ vô tình với hắn.......
Nó cảm thấy hối lỗi rất nhiều. Hắn vẫn luôn quan tâm nó như thế ư?
Vậy thì câu nói của hắn....... "Tôi yêu em" có lẽ không phải là một
câu nói đùa. Nhưng nó chỉ mới tạm chấp nhận rằng nó và Kỳ Anh đã xa
nhau, chứ chưa quên hẳn anh, làm sao nó có thể chấp nhận được một
ai khác. Mà dù có thể chấp nhận, nó cũng không cho phép chính mình
quên Kỳ Anh nhanh như thế........
Nó thở dài nhìn ra bên ngoài. Bệnh viện thật tẻ nhạt, rất yên tĩnh
nhưng cũng rất tẻ nhạt. Lòng nó bây giờ rối bời, chẳng biết phải
nghĩ sao nữa. Nó chợt nhìn vu" Năm đi ra ngoài, liền khóa cửa phòng
lại, kê ghế, bàn, tủ, giường,..... để chặn lối vào rồi chạy vào lục
tung cái ba lô lên, lôi ra một lọ đựng dung dịch gì đấy. Nó mỉm
cười đổ thứ dung dịch đó lên từng mối gắn sát với bờ tường của
khung cửa sổ.
Một lát sau, nó cười hà hà gỡ cái khung cửa ra, quăng vào bên trong
rồi "chỉnh sửa" lại quần áo, đầu tóc cho thêm phần "tự nhiên" và
trèo lên cửa sổ đứng....... hát.
Một bệnh nhân tâm thần vừa đi vừa ngáp nhìn thấy nó đang nhùn nhún
nhảy nhảy thì đứng lại xem. Nó giơ tay vẫy vẫy, anh ta cũng vẫy vẫy
lại, nhe răng ra cười một điệu cười ngây ngô..... =.="
Rồi mọi người dần dần tập trung lại nhìn. Nó cứ đứng nhún như đứa
trẻ, rồi xoay vòng xoay vòng. Các bác sĩ gọi điện cho cảnh sát đến,
đội cứu hộ cũng bắc thang trèo lên và trải lưới giăng ở dưới. Tất
cả đều nghĩ nó là bệnh nhân tâm thần đang định....... tự tử.
Một số người nhà của bệnh nhân khác thấy một chàng trai tuy đầu tóc
bù xù và quần áo xộc xệch nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trai liền giơ
điện thoại lên chụp hình và quay phim. Nhưng nó thấy vậy liền cầm
dép lia 1 cái vào tay họ, không cho quay tiếp.
Phía dưới, cảnh sát và các bác sĩ cứ ra sức bảo nó bình tĩnh rồi dụ
dỗ nó bằng đủ thứ, nó vẫn vờ như không nghe, ngồi huýt sáo. Phía
ngoài phòng bệnh, vu" Năm đập cửa gào thét và tiếng phá cửa huỳnh
huỵch, nó ngồi nghe rồi cười vui vẻ. Thế này cũng chẳng khác bệnh
nhân tâm thần là mấy nhỉ...... Nhưng nó muốn nổi loạn. Nó chán bệnh
viện lắm rồi, chẳng có gì vui cả!
Angus xin nghỉ phép để quay lại chơi với nó, thấy cảnh đó thì phát
hoảng lên, vội vàng chạy ra ngoài. Nó nhìn thấy hắn chạy đi thì
nghĩ hắn làm lơ với mình, bức xúc đứng lên "phi" cho hắn chiếc dép
còn lại. Nhưng hắn chạy qua, chiếc dép không trúng đích liền rơi
xuống đất. Nó bực mình dậm chân lên cửa sổ, suýt nữa rơi xuống
khiến mọi người ở dưới hét lên.
Hắn đột nhiên trở lại với túi kem trên tay. Mắt nó sáng lên trông
thấy, vui vẻ............ nhảy xuống khỏi cửa sổ tầng 2!! Một số
người hét toáng lên, mấy người giữ lưới ở dưới chạy qua chạy lại để
đỡ nhưng nó lộn vài vòng, đáp xuống đất 1 cách nhẹ nhàng và thản
nhiên chạy lại chỗ hắn........ ăn kem. Đến là bó tay với nó.
Tối, hắn tiếp tục ở lại trông cho nó ngủ. Nhưng có lẽ do thời gian
qua làm việc quá mệt mỏi nên hắn cũng nằm gục xuống giường. Nó bất
giác tỉnh dậy, nhìn sang bên cạnh, thấy hắn đang say ngủ như một
đứa trẻ. Nó khẽ cọ cọ tay vào mũi hắn làm hắn cựa mình 1 chút rồi
lại nghĩ về những gì vu" Năm nói. Vậy là hắn vẫn luôn chăm sóc nó
như vậy trong suốt thời gian nó nằm viện lần trước mà nó không
biết.
Thở dài, nó giật mình khi nghe thấy tiếng "cạch". Đó không phải là
một tiếng động lạ, mà chính xác thì đó là tiếng lắp nòng súng giảm
thanh! Hắn giật mình tỉnh giấc, ra hiệu im lặng với nó rồi nhè nhẹ
bước về phía cửa.....
hở dài, nó giật mình khi nghe thấy tiếng "cạch". Đó không phải là
một tiếng động lạ, mà chính xác thì đó là tiếng lắp nòng súng giảm
thanh! Hắn giật mình tỉnh giấc, ra hiệu im lặng với nó rồi nhè nhẹ
bước về phía cửa..........
4 tiếng trước, tại biệt thự Trần gia:
- Thưa Trần gia, chúng ta đã....... thất bại rồi ạ.
Trần gia ngồi im lặng nhìn vào khoảng không phía trước. White dám
phản bội lại ông ta và tổ chức ư, để rồi xem hắn sẽ phải trả giá
thế nào. Còn nó, với vị trí và ảnh hưởng của mình lúc này, chỉ cần
lên tiếng thì chắc chắn chiếc ghế chủ tịch của ông ta sẽ lung lay.
Đôi mắt ông ta lúc này tràn đầy tức giận và cay cú, khẽ nheo lại.
Ông trợ lí đứng bên thôi mà cũng đã toát mồ hôi khi cảm nhận được
sát khí tỏa ra từ ông chủ của mình, đành gợi ý:
- Thưa ngài, hay là....... chúng ta dùng đến........ đội sát thủ
của tổ chức?
Trần gia khẽ nhíu mày lại suy nghĩ. Ông không muốn dùng đến vì bọn
chúng rất kiêu ngạo, thích trêu chọc nạn nhân và cảnh sát. Tuy
không làm hỏng bất cứ một vụ nào được giao, nhưng cũng rất đáng lo.
Dù thế, đã đến nước này rồi............
- Giao nhiệm vụ cho họ đi.
..................
Angus nép vào một bên cửa, lắng nghe. Nó cũng quay đầu ra phía cửa,
im lăng theo dõi. Bỗng có tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc". Hắn và nó
nhìn nhau, im lặng.
Lại có mấy tiếng gõ cửa nữa vang lên. Trong phòng tuy sáng đèn
nhưng vẫn tĩnh lặng như không có người.
Chợt nắm cửa xoay nhẹ. Nó túm chặt lấy cái chăn, thầm trách cái cơ
thê mình lúc này còn đang khá yếu. Angus thì bước ra một chút,
chuẩn bị ứng chiến với tất cả những gì có khả năng xảy ra, Cánh cửa
đang dần dần mở rộng......... Thần kinh cả 2 căng lên như dây đàn
lên dây hết cỡ.........
- A, chào anh. Tôi là y tá trực đêm nay. Tôi qua xem bệnh nhân có
phải thay bình truyền không.
Hắn và nó thở phào nhìn cô y tá nhỏ nhắn cầm cuốn sổ trực đang mỉm
cười đứng trước cửa. Cô gái rụt rè:
- Xin lỗi, tôi......... có làm phiền không ạ?
Hắn lắc đầu rồi quay vào trong, ngồi lên chiếc giường kê song song
với giường nó. Nó mỉm cười nhìn cô gái nhỏ nhưng vẫn không quên dò
xét từ đầu tới chân cô nàng. Cô ta đi vào, kiểm tra ống dẫn và kim
rồi dán lại băng dính cố định. Rồi cô ta cầm bình truyền lên xem
xét và..... đảo ngược lại để chọc kim vào đáy bình.
Hắn độc ngột giật bình truyền ra khỏi tay cô ta trong sự ngạc nhiên
của cả cô ta và nó:
- Tốt nhất cô nên trốn khỏi đây đi, trước khi cảnh sát tới.
Cô ta ngạc nhiên hỏi:
- Anh nói gì vậy?
Hắn lạnh lùng:
- Làm thế này sẽ khiến bệnh nhân sốc thuốc mà chết. Và loại găng
tay này không phải dành cho y sĩ. Cô giả mạo y tá và cố ý mưu hại
người, tôi e rằng tội này sẽ không nhỏ chút nào đâu.
Nó kinh ngạc nhìn cô ta rồi nhìn hắn, còn cô ta đột ngột buông ống
dẫn truyền xuống, ánh mắt trở nên thâm hiểm đáng sợ:
- Ha ha, hay lắm. Nhưng anh bạn à, mục đích của tôi đâu phải là như
thế........
Cô ta nhoẻn cười. Hắn đột ngột thấy cảm giác lành lạnh nơi sống
lưng và có vật gì áp lên đầu mình. Một giọng nam trầm vang
lên:
- Đứng im, giơ tay lên.
Nó giật mình nhìn sang phía hắn. Một tên bịt mặt nạ đang cầm súng
chĩa vào đầu hắn. Hắn từ từ đưa 2 tay lên. Cô "y tá" cũng rút súng
có gắn nòng giảm thanh ở bên đùi ra, chĩa vào nó:
- Nói lời vĩnh biệt nào........
Nó lo lắng nhìn hắn rồi nhìn cô ta. Mắt hắn khẽ nheo lại rồi liếc
về phía cô ta 1 cách đầy ám hiệu, ý bảo nó gây chú ý để hắn tiện
hành động. Nhưng nó chưa kịp hiểu được ý hắn là gì, chiếc súng đã
giơ lên trước ngực nó và ngón tay cô ta khẽ co lại. Nó giât mình
nói:
- Khoan đã!!
Khẩu súng hơi hạ xuống 1 chút, cô ta lên tiếng:
- Sao? Cậu bé đẹp trai có gì muốn trăn trối à? Vì cậu đẹp trai nên
tôi sẽ cho cậu đặc ân đó đấy.
Cô ta mỉm cười thu súng lại. Tên đi cùng tỏ ra khó chịu:
- Giết đi!
Nhưng cô ta quay lại lườm y 1 cái rồi hỏi nó:
- Nói đi?
Nói? Nói gì bây giờ? Nó đã nghĩ ra cái gì để nói đâu cơ chứ?
- A, ha.... Phải rồi. Có một câu đố mà tôi chưa tìm ra được lời
giải. Cô giúp tôi đi để có chết tôi cũng được thanh thản.
Nó ra vẻ nuối tiếc khiến cô ta không ngần ngại, nói ngay:
- Được rồi. Câu đố gì?
Nó mỉm cười:
- Vậy, trên trần nhà có 2 con thạch sùng, một con đực và một con
cái. Hỏi con thạch sùng cái nói với con thạch sùng đực câu gì mà
con thạch sùng đực rơi xuống đất, chết cứng?
Cô ta bóp trán để nhớ lại đáp án. Câu đố này cô đã từng nghe rồi
nhưng không nhớ rõ lắm, hình như là.....
- Anh ơi ôm em đi!
Cô ta cười toe còn gã đi cùng thì lồng lộn lên, chạy lại kéo tay cô
ta:
- Cô nói cái gì hả?
- Ơ........
- Cô là bạn gái tôi mà dám bảo thằng khác ôm cô trước mặt tôi
à?
- Đây chỉ là.......
- Đồ phản bội! Cô là loại con gái lẳng lơ. Đã bao nhiêu lần cô liếc
mắt với giai rồi hả? Cô tưởng tôi cần cô đấy à? Thằng này không
thèm nhé!........
Angus lợi dụng 2 kẻ ngốc bị lừa đang cãi nhau, chạy lại chỗ nó,
định bế đi. Nhưng cô "y tá" nhận ra:
- Đứng im!
Cô ta giơ súng chĩa về phía nó, bắn. Hắn vội chồm người mình lên
người nó để đỡ và trúng đạn, ngã xuống giường, mắt vẫn nhìn vào mắt
nó. Nó đỡ hắn rồi ngây người nhìn vào mắt hắn. Chợt bàn tay có cảm
giác ươn ướt, nó giơ lên xem, chỉ thấy một màu đỏ tươi gay
gắt.......
2 kẻ kia định dùng súng hạ sát nó và hắn triệt để nhưng 1 tốp cảnh
sát bỗng ập vào. Chúng vội bắn loạn xạ vào tụi nó rồi trèo lên cửa
sổ và nhảy xuống. Mấy chú cảnh sát liền đuổi theo. Angus lấy tay
bịt lên vết thương trên bả vai trái, hỏi nó:
- Không sao chứ?
Nó giật mình nhìn vào mấy vết thương trên người hắn:
- Đồ ngốc, anh mới là người có sao!
- Tốt.... r....
- Này! Angus! Angus!!? Asssh.......
Nó bực mình gọi bác sĩ đến cấp cứu cho hắn rồi lo lắng gọi điện cho
Tùng:
- Chỗ mày có sao không?
- Chỗ mày thì sao? Bên này vừa mới đánh nhau một trận. Quân ta
thiệt hại nặng lắm. May là chỗ tao có đông anh em nên tao mới không
sao, chỉ bị thương nhẹ, Yellow và Green cũng bị thương. Bên White
và Kỳ cũng ổn rồi.
- Hừ, tao không sao. Nhưng tên Angus thì trúng ba phát đạn rồi,
đang cấp cứu. Chúng chắc chắn là người của S. Không ngờ Trần gia
hành động nhanh như vậy.
- Cho nên mày phải cẩn thận. Tao sẽ cử người đến.
- Ừm.
- Mà Brown vẫn chưa về hả?
- Chưa. Cậu ta còn đang theo đuổi sự nghiệp, nếu không thực sự cần
thì đừng làm cậu ta bận tâm.
- Mày thật là...... Đang lúc thiếu người mà.......
Nó biết là mọi người đều phải bỏ thời gian riêng tư ra để hoạt động
trong hội, nhưng gọi Brown về lúc này không thực sự giải quyết được
mọi vấn đề. Hơn nữa, cậu ta mới vào nghề, tốt nhất là không nên lơ
là vì chuyện khác. Mà phải làm sao bây giờ? Tên Angus vào viện thì
MZ cũng sẽ bị ảnh hưởng, mẹ nó và Quốc Huy nhất định sẽ làm ầm lên
cho xem.
Nhưng lẽ dĩ nhiên, hắn vẫn phải nằm viện điều trị cho không để lại
sẹo. Rất may là chỉ có một viên đạn trúng vai là nặng, hai viên kia
gây vết thương nhẹ hơn. Hắn đòi nằm ngay ở giường cùng phòng với
nó, một mặt là để "bảo vệ" cho nó, một mặt là...... cho vui! Cảnh
sát không bắt được những tên sát thủ đó, để chúng chạy thoát. Trong
lòng mỗi đứa đều có chung một nỗi e ngại rằng chúng sẽ trở lại vào
một lúc mình không ngờ tới nhất.
Angus nằm viện cứ suốt ngày trêu chọc nó và bị nó trả đũa không kém
phần "hậu hĩnh". Hai đứa đều cảm thấy tâm trạng dần thoải mái lại
với nhau. Nhưng nó vẫn cứ tảng lờ những lời nói ám chỉ về tình cảm
của hắn khiến hắn nhiều phen hóa đá.
Lúc này, Linh Lan đang ở trên máy bay trở về nước. Hoàng Kỳ nhận
được tin nhắn liền lái xe ra sân bay đón cô. Cậu chưa bao giờ nghĩ
về một điều gì tồi tệ sẽ xảy ra, luôn cố không quan tâm đến nó để
dành thời gian nghĩ về Linh Lan - bạn gái hiện tại của mình. Nhưng
chuyện đời vẫn thường ngang trái, cậu không ngờ rằng có
ngày........... Linh Lan sẽ xảy ra chuyện. Chiếc máy bay đưa cô về
nước đã gặp tai nạn, hiện tại không rõ tung
tích.---------------
Lúc này, Linh Lan đang ở trên máy bay trở về nước. Hoàng Kỳ nhận
được tin nhắn liền lái xe ra sân bay đón cô. Cậu chưa bao giờ nghĩ
về một điều gì tồi tệ sẽ xảy ra, luôn cố không quan tâm đến nó để
dành thời gian nghĩ về Linh Lan - bạn gái hiện tại của mình. Nhưng
chuyện đời vẫn thường ngang trái, cậu không ngờ rằng có
ngày........... Linh Lan sẽ xảy ra chuyện. Chiếc máy bay đưa cô về
nước đã gặp tai nạn, hiện tại không rõ tung tích..........
Nó xuất viện và đến quán bar tìm Tùng. Thời gian này không biết
Dark Moon thế nào, nó muốn xem cái "làm tốt hơn cậu" mà White nói
liệu có chính xác không. Đến quán, nó bị chặn lại bởi 2 tay to con.
Chúng đứng khoanh tay chắn lối vào quán, hất mặt hỏi nó:
- Password?
Nó khẽ cau mày ngạc nhiên. Nơi này cần mật khẩu từ bao giờ thế?
Chợt nhớ lại cái mật khẩu hôm trước, nó đọc:
- Rainbow.
Mặt chúng dãn ra, nở 1 nụ cười và........... túm cổ nó....... đá ra
ngoài!!! Nó gào lên:
- Tụi mày làm gì đấy hả? Muốn chết à?
Chúng nhìn nó bằng nửa con mắt, quay vào trong khiến nó bực bội
chạy đến và chơi 1 cú song phi vào lưng 2 thằng. Nhưng chúng quá to
con, cú đạp của nó chỉ giống như ruồi muỗi gãi ngứa khiến chúng
hăng máu hơn. Nó sợ chúng chắc......
Thế là vừa ra viện, nó đã tặng cho bệnh viện 2 tên bệnh nhân để các
cô y tá đỡ...... buồn. Nó dùng cú đấm nảy lửa đấm vào cằm một tên
và dùng đòn vật để bấm huyệt sau gáy tên còn lại khiến chúng ngã
lăn ra đất. Nó nắm chặt tay, hùng hổ bước vào trong quán.
Quán bar xập xình tiếng nhạc ồn ào và ánh đèn khó chịu. Nó cảm thấy
không khí ở đây có gì đó khác trước rất nhiều. Tuy là lộng lẫy hơn,
dân chơi cũng nhiều hơn, nhưng thiếu đi "tính người". Những con
người xa lạ trên kia đang múa may quay cuồng trong những vũ điệu
hoang dã, nó cau mày lướt nhìn để tìm Tùng nhưng không thấy. Lại
quầy bar, nó hỏi:
- Cho hỏi Tùng đi đâu rồi ạ?
Anh chàng pha chế rượu liếc nhìn nó 1 cái rồi tiếp tục lau chén,
nói:
- Cậu là ai? Gặp cậu ta có chuyện gì?
Nó khá khó chịu khi nghe cái giọng điệu khinh khỉnh đó. Từ bao giờ
mà gặp Tùng còn khó hơn cả lên trời thế này? Nó nghiến răng,
nói:
- RED.
Chỉ một từ. Nhưng từ đó khiến cho tên kia đứng đơ người ra. Những
người xung quanh nghe được cũng quay lại nhìn nó với một con mắt
kinh ngạc. Nó khá hài lòng về phản ứng này, ít ra thì nó vẫn còn đủ
nổi tiếng để khiến kẻ khác phải giật mình. Nhưng anh ta chợt mỉm
cười khiến nó hóa đá:
- Thành thật xin lỗi. Vì nghe tên cậu giống tên...... con mèo của
ông chủ chúng tôi quá.
Nó há miệng ra, không ngậm lại được. Tên bạn khùng đám dặt tên mèo
là Red ư........... Đúng lúc sự tức giận của nó đang "thăng hoa"
thì Tùng xuất hiện với nụ cười trên môi:
- A, mày đến đấy à? Hèn gì 2 tên gác cổng nằm quay cu đơ ngoài kia.
Uả? Sao mặt mày trông lầm lì vậy? Giống hệt con Red.........
á!
Tùng vội bịt miệng lại. lùi dần về phía cửa. Nó tức giận hét
lên:
- MÀY ĐỨNG ĐÓ CHO TAO!!!
Tùng quay lại lè lưỡi trêu nó:
- Tao đâu có ngu, he he....... "CỘP"
Cậu va đầu vào cánh cửa, ngồi phịch xuống đất ôm trán suýt xoa. Nó
lăm lăm tiến tới với nắm đấm trực sẵn, đang giơ lên để giáng cho
Tùng một cú thì.........
- Dừng lại!
Một giọng nữ uy quyền vang lên. Nó quay lại, nhận ra Yellow, dừng
tay lại. Cô vừa mỉm cười 1 cái thì nó......... đá cho Tùng 1
phát:
- Dừng tay cũng được, dừng chân thì không!
- Mày nhỏ nhen quá đấy!!
Nó lườm Tùng 1 cái cháy da khiến cậu im bặt chạy lại chỗ
Yellow....... nhõng nhẽo:
- Hức, vợ ơi nó dám đánh chồng kìa. Còn làm chồng va vào cửa sưng u
cả đầu nữa.
Yellow lo lắng, dịu dàng sờ lên trán cậu:
- Chồng có sao không?.......... Lần sau ĐỪNG CÓ MÀ đụng đến cậu ấy
nữa nhé!
Cô đập mạnh tay vào trán Tùng khiến cậu á lên vì đau:
- Vợ bênh người ngoài hả?
Cô lườm Tùng rồi quay sang nó:
- Cậu vào trong đi.
Nó chỉ biết đi theo, không biết 2 người này tình cảm đến đâu rồi mà
Tùng có vẻ ngoan ngoãn thế nhỉ?
Nhưng mục đích của nó đến đây không phải chỉ để thăm 2 người họ,
đành vào vấn đề chính luôn:
- Dạo này........ Dark Moon thế nào rồi?
Tùng và Yellow đều bất chợt ngước lên nhìn nó 1 cách kì lạ và im
lặng. Nó ngờ ngợ, hỏi tiếp:
- Sao? Có gì thì nói ra đi, tôi muốn biết nên mới hỏi 2 người
chứ?
Tùng mỉm cười:
- Cậu có muốn lấy lại Dark Moon không?
- Đó không phải là câu trả lời.
Tùng im lặng nhìn nó, Yellow bèn lên tiếng:
- Rất tốt. Nếu không muốn nói là tốt hơn xưa rất nhiều. Lực lượng
đã được phân mỏng ra để cai quản và báo cáo tình hình thường xuyên
lên các trưởng nhánh. Kỉ luật được khép chặt, an ninh được đảm bảo,
nhân lực được bổ sung, quỹ hội được tài trợ, liên kết với các bang
phái, đảng phái được thiết lập và mở rộng. Nói chung, Dark Moon bây
giờ đã trở thành một hội siêu mạnh, không một thế lực nào không
phải kiêng nể.
Nó khá kinh ngạc và hụt hẫng. Không ngờ trong thời gian ngắn như
vậy mà White có thể cách tân được hội đến thế, điều mà trước đây nó
chưa làm được. Cậu ta đã làm như lời nói trước đây với nó, đã thực
sự làm tốt hơn nó. Vậy thì có quyền gì đây để nó đòi lại Dark Moon
chứ?
Thất vọng, nó thất vọng về chính bản thân mình đã không làm được
một thủ lĩnh tài giỏi, đưa hội đi lên. Lẽ ra nên vui mới phải, vì
hội là do nó sáng lập, hội tiến bộ thì nó mới là người vui nhất.
Nhưng nó buồn, chẳng biết phải thế nào nữa, nó đành nói với Tùng và
Yellow:
- Hai người........... chuyển lời đến White hộ tôi, nếu cậu ta dám
để hội tuột dốc, tôi nhất định sẽ giành lại Dark Moon.
Tùng và Yellow nãy giờ ngồi theo dõi nét mặt nó, cảm thấy yên tâm
hơn khi nó nói như vậy. Tùng mỉm cười:
- Dark Moon vẫn luôn là nhà của mày. Hãy trở về đây bất cứ khi nào
mày muốn.
Nó mỉm cười gật đầu, đang định ra ngoài thì chợt nhớ ra, quay lại
hỏi:
- Mà mật khẩu vào quán là gì thế?
Tùng ngạc nhiên hỏi lại:
- Mật khẩu gì cơ?
- Hồi nãy tao bị hai thằng canh cổng hỏi password mà?
- À, ha ha, bây giờ mày được xếp vào hàng khách VIP, không cần đọc
mật khẩu đâu.
Nó nắm tay lại giơ lên trước mặt cậu:
- Vậy trước đó mày không dặn bọn chúng?
- Ha, tao........ VỢ ƠI!!
- Đứng đó, thằng bạn chết tiệt!!!
..................
Thông báo về chuyến bay của Linh Lan vừa đến tai nó, nó đã hốt
hoảng chạy đi dò la tin tức. Hoàng Anh gọi điện về hỏi nó loạn cả
lên, ba mẹ nó thì lo lắng gọi nơi này, điện nơi nọ rồi cử người đến
tận nơi để xem tình hình thế nào. Cuối cùng người ta cũng đưa Linh
Lan về đến bệnh viện thành phố với thương tích đầy mình nhưng tính
mạng vẫn được bảo toàn. Còn sống được sau chuyến tai nạn đó có hơn
hai chục người, gia đình nó thở phào nhẹ nhõm khi cô có trong số
đó.
Năm ngày sau tai nạn, Linh Lan vẫn hôn mê từ lúc được đưa về thành
phố đến giờ. Hoàng Kỳ ngày ngày ở bên chăm sóc cho cô, chợt nhận ra
rằng khoảng thời gian ở bên mình, cô đã phải chịu rất nhiều nỗi
buồn. Cậu chăm lo cho cô nhiều hơn, ở bên cô nhiều hơn và luôn cầu
nguyện cho cô sẽ an lành tỉnh dậy, để cậu có thể nói với cô 1 lần
chính thức câu "làm người yêu anh, em nhé".
Nó nhìn qua cửa phòng bệnh, thấy Kỳ đang cầm tay Linh Lan, trong
lòng có phần yên tâm. Linh Lan không còn bố mẹ, tình cảm mà cô dành
cho Kỳ không phải là nó không biết nhưng cứ vờ như không. Kỳ là
người dịu dàng trong tình cảm, Linh Lan là người tinh tế trong cuộc
sống. Nếu hai người đó có thể đến với nhau được thì tốt quá, họ sẽ
bù đắp cho nhau được những thiếu thốn trong tình cảm. Mà Linh Lan,
có lẽ, đã yêu Kỳ nhiều hơn cô nhóc nghĩ.........
Hôm nay Brown trở về nước. Cậu bước xuống máy bay một cách vội vã,
trong lòng có một chút hi vọng mong manh rằng nó sẽ đứng ở đó, vẫy
tay và cười với cậu. Nhưng nó không đến. Và thực sự thì nó đâu có
biết cậu sẽ về mà đến. Nhưng nếu biết thì nó có ra đón cậu
không?
Cậu ngồi trên ô tô để Quốc Huy chở về nhà. Anh ta thao thao bất
tuyệt cái gì đó nãy giờ mà cậu không để lọt vào tai chữ nào, chỉ
nhìn ra bên ngoài một cách lơ đễnh. Thời gian qua phải chú tâm làm
việc, cậu không liên lạc với nó, một phần cũng là để cho nó.....
"nhớ" cậu. Nhưng sau khi nghe được mấy vụ việc xảy ra trong thời
gian cậu không có ở đây, cậu biết nó thậm chí chẳng có thời gian để
mà nghĩ đến cậu nữa. Có quá nhiều việc đã xảy ra mà cậu lại không
thể ở bên cạnh nó, điều đó khiến cậu khó chịu và bực bội trong
lòng.
Chợt thấy nó đang đi cùng với Angus trên vỉa hè, cậu vội vã nhìn
theo. Nó đang tức giận đá vào chân Angus, cách mà nó vẫn hay dùng
khi bực tức cậu, rồi nó chạy đi trước, lè lưỡi trêu hắn và cười vui
vẻ. Lòng cậu như thắt lại.
Có bao giờ ở bên cậu mà nó cười vui vẻ thế kia chưa? Thời gian qua
Angus chính là người bên cạnh nó nhiều nhất, có lẽ nó đã xiêu xiêu
rồi. Khi cậu chăm sóc cho nó cũng chưa thấy nó cười thế này lần
nào...... Phải chăng cậu chỉ mang tới bình yên mà không mang lại
hạnh phúc cho nó?
Quay người ngồi thẳng lại, cậu cúi gằm mặt, ánh mắt buồn bã. Nó
không có một chút tình cảm nào với cậu sao? Muốn biết, chỉ có một
cách là........ hỏi trực tiếp.
- Anh yêu em, em cũng biết điều đó mà, bây giờ có thể cho anh một
cơ hội không?
- ....... Xin lỗi, Brown.
- Tại sao?
- Tôi......... không biết!
- Em ghét anh?
- Không, không phải, tôi........
- Em đã tìm được một người yêu mới?
- Hả? Gì chứ? Không thể nào......
-......
-......
- Tôi sẽ qua Hàn Quốc du học.
- Sao cơ? Sao đột ngột thế?
Brown nuốt lại những nghẹn ngào nơi cổ họng, nhẹ mỉm một nụ cười
không trọn vẹn, nụ cười mà bắt đầu từ đây sẽ trở thành một cái mặt
nạ che đậy sự tổn thương trong cậu. Cậu nắm chặt nắm tay, đứng
thẳng người dậy và hít một hơi dài:
- Chúng ta vẫn là bạn nhé.
- Ha ha, tất nhiên rồi. Nhớ liên lạc với tôi đấy. Tôi luôn coi cậu
là một người bạn tốt. Cảm ơn!
Brown gật đầu, đi khuất khỏi tầm mắt nó, cậu đưa bàn tay lên bịt
miệng rồi khẽ nhắm mắt cho dòng nước mắt được tự do chảy ra. Cậu
yêu nó, nhưng những gì cậu làm chưa đủ khiến nó vui vẻ, hạnh phúc.
Nếu nó chọn Angus, cậu cũng không thể làm gì được. Vì thời gian
qua, Angus đã vì nó rất nhiều, mà cậu lại theo đuổi sự nghiệp,
không thể chăm lo cho nó. Nếu có một ngày nào đó cậu chưa yêu một
người con gái khác, và cậu trở thành một người nổi tiếng hơn Angus,
chắc chắn, cậu sẽ quay lại để giành lại nó.
..................
Lúc này, mẹ nó đang ngồi trong phòng gọi điện cho Kỳ để hỏi thăm
Linh Lan, con bé còn chưa tỉnh. Bà Triệu vòng vo một hồi rồi
hỏi:
- À mà Minh có đến đó chưa?
- Dạ rồi.
- Ừm, chắc con bé cũng buồn, Linh Lan là đứa em và cũng là người
bạn nữ thân nhất của nó đấy. Con bé........... Á!
- Thưa giám đốc, bác...... nói gì cơ ạ?
- A, ha, ta....... ta có nói gì đâu, chỉ là.......
- A, ha, ta....... ta có nói gì đâu, chỉ là.......
- Bác bảo Hoàng Minh là....... "CON GÁI"???
Hoàng Kỳ ngỡ ngàng. Sắp xếp lại những dữ kiện trong đầu, cậu chợt
nhận ra rằng mình quá ngốc nghếch khi không hề hay biết điều đó. Nó
là con gái, vậy thì tình cảm cậu dành cho nó........ hoàn toàn
không có gì sai trái. Làm sao đây, làm sao đây, cậu vui như muốn
phát điên lên vì điều đó. Vậy là cậu có thể tự do theo đuổi nó và
mang lại niềm vui, hạnh phúc cho nó, được cùng nó tay trong tay
bước đi...... Tất cả đều có thể!
Kỳ nhảy cẫng lên "YEAH" 1 cái và giơ chân bước ra ngoài. Nhưng cậu
sững người lại....
Linh Lan vẫn nằm đó, im lìm, lặng lẽ, một Linh Lan cậu chưa từng
biết đến. Người con gái đang quấn băng trắng trên tay, trên mặt ấy
đã từng biết bao lần ngồi nhìn cậu uống rượu say, nghe cậu nói
luyên thuyên trời đất rồi lại đưa cậu về. Biết bao lần cậu không
chịu ăn uống gì, cô đã tận tay nấu đồ ăn mang đến cho cậu, ép cậu
ăn. Rồi những lúc trong cơn say cậu nổi nóng vô cớ, cô giận nhưng
cũng bặm môi không nói gì, dù bình thường cứ cãi nhau với cậu. Và
những lúc cậu ốm, cũng là cô luôn ở bên, quan tâm, chăm sóc.
Cô bảo rằng vì cô đang là bạn gái của cậu.
Nhưng cậu biết rằng không chỉ có thế....
Vậy mà giờ đây, cô đang nằm hôn mê trên giường bệnh, cậu - một
người bạn trai, lại có thể nghĩ đến cô gái khác được sao?
Kỳ bối rối và phân vân. Cậu yêu nó, nhưng từ lâu đã chấp nhận là
không thể có nó. Còn Linh Lan, giữa cậu và cô cũng có không ít
những điều ngộ nghĩnh, Cậu phải làm sao đây? Giữa 2 người con gái
cậu đều khó lòng từ bỏ, cậu phải giữ lấy ai?
Cậu thoáng buồn nhìn vào đôi mắt Linh Lan như mong chờ một điều gì
đó. Nhưng mong chờ điều gì chứ? Cô ấy sẽ giữ cậu lại ư? Tự cười
mình ngốc nghếch, cậu quay mặt đi thì.......
- Hoàng Kỳ.....
Kỳ sững người. Nắm chặt tay lại, cậu mỉm cười. Dù cậu không hề nhận
ra rằng đó là một nụ cười hạnh phúc, nhưng chính cậu đã mỉm cười.
Chiếc lắc tay trên cổ tay cậu chợt sáng lên. Linh Lan, chỉ một
tiếng nói của em thôi nhưng đã giữ lại được một trái tim đấy, em
biết không?
...............
Tổ chức S vẫn tiếp tục gây sóng gió cho Dark Moon nhưng không có
hiệu quả, ngược lại càng bị các đảng phái khác cô lập. Dark Moon
ngày càng phát triển trong khi người của Trần gia càng lúc càng
hành động xốc nổi, hung hăng. Trần gia liên tục cử người đi ám sát
White nhưng không thành. Ông ta quả thật không ngờ kẻ mà mình mua
chuộc lại có ngày khiến mình nghiêng ngả. Và Duy - đứa con trai ông
lựa chọn cũng quay lưng lại với ông mà hợp tác với Kỳ để kinh
doanh.
Còn Kỳ, đứa mà ông đã từng cho là yếu đuối, lúc này đang gây dựng
sự nghiệp, phát triển kinh tế. Ông chợt nhận ra rằng nó chỉ mềm
mỏng trong tình cảm mà không hề yếu đuối trong công việc, con mắt
nhìn người của ông quả là vẫn chưa chuẩn xác. Nhưng giờ có hối hận
thì được gì chứ?
Trần gia quy ẩn giang hồ, tìm về một miền đất hoang vu xa lạ để
sống, ông "tình cờ" gặp lại vợ mình, người mẹ của hai đứa con trai
mang dòng máu của ông. Đôi mắt bà vẫn dịu dàng như ngày nào, dù
thời gian và sự bươn chải đã khiến cho khuôn mặt thanh tú điểm
những nếp nhăn tuổi tác. Bà mỉm cười, đôi mắt sáng lên, rất giống
mắt của Kỳ:
- Em đợi ngày này đã lâu rồi.
Trần gia xúc động, tay run run:
- Em...... tha thứ cho anh chứ?
Bà Trần cười tươi:
- Nếu anh vứt hết đống danh thiếp trong ví anh đi.
Ông Trần chột dạ, khẽ cười trừ rồi quay người đi, vứt cả tệp danh
thiếp của các đối tác và mấy cô chân dài ra. Ông tươi cười nhìn
bà:
Trần gia đau lòng lôi tấm danh thiếp ra một cách chậm rãi, bà liền
giật lấy xé vụn ra. Duy và Kỳ cùng đi tới, mỉm cười. Bà Trần dịu
dàng:
- Cảm ơn 2 con đã cho ta gặp lại ông ấy.
Duy bật cười vì mẹ cậu đã có thể trị được ba cậu còn Kỳ cứ đứng
khoanh tay, ra vẻ cau có. Trần gia xúc động và hối lỗi, đến trước
mặt 2 đứa con, nói:
- Ba xin lỗi. Xin lỗi con, Duy, vì đã luôn sắp đặt mọi chuyện xung
quanh con. Kỳ.... ba xin lỗi, rất nhiều........
Duy huých Kỳ 1 cái, Kỳ cau có nhưng cũng để yên cho Duy kéo vào
trong vòng tay của cậu và mẹ. Cả gia đình ôm nhau bật cười. Trần
gia vừa cười vừa khóc, vòng tay ôm lấy vợ và con, hiểu ra rằng
những thứ mình theo đuổi thật vô nghĩa. Kỳ cũng vừa cau mày vừa
nhoẻn trên môi 1 nụ cười đang cố nén lại. Lần đầu tiên cậu nhận ra
rằng, trong vòng tay của gia đình, YeuTruyen.Wapsite.me giá nhất cũng sẽ
tan chảy.
Uyên Uyên và Hoàng Anh trở về sau chuyến đi chữa bệnh thành công
cho cô. Hoàng Anh hạnh phúc trao cho cô chiếc nhẫn cưới trong niềm
vui hân hoan và lời chúc phúc của tất cả mọi người. Duy và Tiêu
Dương cũng tiến thêm một bước, đính hôn với nhau. Tùng và Yellow
thì tổ chức một đám cưới tai tiếng với sự góp mặt của đầy đủ các
thành phần "hổ báo" trong giới giang hồ. Tùng trước đây từng có
tham vọng làm thủ lĩnh của giới giang hồ, nhưng từ khi yêu Yellow,
cậu đã không muốn tranh chấp về quyền lực nữa.
Tụi nó đến dự đám cưới của Tùng và Yellow. Brown cũng gửi thiệp và
quà về chúc phúc cho 2 người họ. Nó còn có một niềm vui lớn nữa
là.........
- White, cảm ơn cậu.
- Về điều gì? Tôi có làm được gì cho cậu đâu? Mà cậu chăm sóc
Yellow cho tốt vào, kẻo Green không cướp cô ấy thì tôi cũng sẽ làm
đấy.
Tùng nhìn White cười tươi mà lòng thầm cảm ơn người bạn khá khó
hiểu này:
- Cậu biết Red là con gái nên muốn cậu ấy rút khỏi giang hồ để được
an toàn đúng không? Cả vụ tiếp tay cho Trần gia, cũng là vì cậu
muốn làm "gián điệp" cho Dark Moon nữa. Mãi đến gần đây tôi và
Yellow mới nhận ra điều đó. Cảm ơn cậu rất nhiều, vì nếu cậu không
đứng ra thì tôi cũng sẽ là người làm như thế.
White bật cười:
- Khùng hả? Tôi đâu có nghĩ được nhiều như thế. Chỉ là thấy thích
thì làm thôi.
- Vậy cậu có thích đầu tư cho tôi không? Tôi muốn mở thêm chi
nhánh. Đầu tư nhá, nhá!! Nhá!!
- Hừ, để xem khả năng của cậu đến đâu đã.
White nhìn vẻ mặt háo hức của Tùng, nổi hứng trêu cậu rồi khẽ đưa
lên môi nhấp 1 ngụm rượu. Còn nó đang đứng ở phía sau góc tường,
nghe được những lời Tùng và hắn nói, trong lòng dâng lên niềm vui
và sự biết ơn khó tả. Chợt Angus từ đâu chạy đến kéo nó đi:
- Đi theo tôi!
Nó cố gắng giật ra nhưng hắn vẫn giữ tay nó rất chặt, kéo nó đi
phăng phăng.
.........................
Cùng thời gian này, ở Nhật......
2 tuần trước:
>>>
- Alô, anh Trương Kỳ Anh phải không ạ?
- Tôi Trương Kỳ Anh xin nghe.
- Vâng, cách đây 2 năm anh có làm xét nghiệm kiểm tra máu phải
không? Chúng tôi đang có 1 số nghi vấn về kết quả xét nghiệm, anh
có thể đến bệnh viện chúng tôi kiểm tra lại được không ạ?
- Vâng, tôi đến ngay.<<<
Kỳ Anh ngồi lo lắng trong phòng chờ. Hôm nay sẽ có kết quả xét
nghiệm máu. Các bác sĩ ở đây cho biết vào thời gian anh xét nghiệm
máu lần trước có một vài sự cố đã xảy ra và kết quả xét nghiệm của
anh có thể đã bị nhầm lẫn. Tâm trạng của anh lúc này không ổn 1
chút nào. Nếu kết quả dương tính thì sẽ thật nực cười khi anh đến
kiểm tra lại, tự khẳng định thêm với chính mình rằng "mày sắp
chết". Còn nếu kết quả là âm tính thì chẳng phải những điều luôn
làm anh khổ tâm trong suốt thời gian qua và những điều anh làm vì
nó đều là vô nghĩa sao?
Đưa hai tay lên vuốt mặt, anh không muốn nghĩ đến một kết quả nào
nữa. Đôi mắt anh lúc này vằn những vệt đỏ trông vô cùng đáng sợ,
không có 1 chút nào giống với Kỳ Anh hàng ngày. Anh đang cố gắng
kìm nén lại tất cả tình cảm, sự hy vọng va` hồi hộp để ngăn mình
phát điên lên nếu như kết quả là âm tính với HIV.
Ông bác sĩ già bước vào phòng chờ, lo lắng nhìn biểu hiện trên
khuôn mặt chàng trai trẻ đang ngồi trước mặt. Dù đã tiếp xúc với
không ít loại người nhưng ông vẫn cảm thấy run sợ trước anh. Bởi
không chỉ vẻ lịch lãm và khí chất thanh cao toát ra trên con người
đó, mà trong ánh mắt cùng với tư thế của anh là cả sự phẫn nộ và
đáng sợ đang có nguy cơ bùng phát.
Không thấy anh lên tiếng hỏi mà chỉ chống 2 cùi tay lên đầu gối và
nhìn mình chằm chằm, ông đành mở lời:
- Thực ra..... Chúng tôi vô cùng xin lỗi.
Lúc đó, Angus kéo nó đến trước sân trường, bịt mắt nó lại và
nói:
- Em có biết tôi yêu em nhiều đến mức nào không?..... Hãy mở mắt ra
và nhìn nhé!
Hắn từ từ buông tay ra, nó cau có mở mắt và....... chẳng có gì
ngoài 2 dãy nhà học hai bên. Nó nhăn nhó quay sang nhìn hắn thì hắn
cười rồi chỉ tay về phía trước. Nó nhìn lại và sửng sốt đưa 2 tay
lên che miệng, không thốt nên lời. Trước mặt nó là hàng trăm, hàng
nghìn bức thiệp đủ màu sắc đang "thả dù" xuống khoảng sân giữa hai
dãy nhà học. Chúng cứ bay lơ lửng lơ lửng, lắc qua lắc lại và chạm
xuống đất. Từ dưới đất, cứ mỗi bức thiệp rơi lại có một quả bóng
bay hình trái tim được thả lên trời y như một "cơn mưa" thiệp dù và
một "rừng cây" bóng bay. Nó cảm thấy niềm vui dâng trong lòng,
thích thú nhìn theo chùm bóng bay đang lơ lửng giữa trời với dải
lụa viết "Lục Tiểu Thiên ♥ Vũ Hoàng Minh"
Hắn dịu dàng đưa tặng nó bó hoa và 1 sợi dây chuyền có mặt khắc chữ
T và chữ M lồng vào nhau, mỉm cười nói:
- Đồng ý làm người yêu anh, em nhé!
....................
Kỳ Anh vẫn im lặng nhìn và lắng nghe, mọi dây thần kinh đều căng
lên để nghe rõ từng từ:
- Kết quả chính xác của anh là..... âm tính!
Anh vỡ òa trong cảm xúc không diễn tả được. Đầu tiên là niềm vui
trên cả hạnh phúc, đó là thoát khỏi bản án của tử thần và sự đau
khổ đằn vặt bấy lâu. Anh từng trở về Việt Nam nhưng không dám gặp
nó mà chỉ gặp người chú phản bội để đòi lại những gi ông ta đã lấy
của bố mẹ anh. Anh cũng chấp nhận tha thứ cho ông vì hiểu rằng
không có tiền, ông cũng chỉ sống như một kẻ lang thang, như thế đã
là 1 cái giá rất đắt rồi. Còn bây giờ, khi biết mình không hề mắc
bệnh, anh lại lo sợ rằng nó liệu có chấp nhận tha thứ và quay lại
với anh không..... Nhưng anh sẽ....... TRỞ VỀ!
..................
Nó cứ đứng trân trân nhìn bó hoa và sợi dây chuyền trên tay Angus
đang đưa ra trước mặt mình. Ngước mắt lên nhìn hắn với ánh mắt
thoáng chút bối rối, nó phát hoảng lên khi thấy một tập đoàn bao
gồm các chị, các em, các cô, các bác, rồi cả các chú đang chạy rầm
rầm đến chỗ nó và hắn, bụi tung mù mịt. Hắn đứng quay lưng lại nên
không thấy cảnh tượng hãi hùng ấy, cứ ngơ ngác nhìn biểu hiện của
nó. Nó há miệng, chỉ chỉ tay về phía sau rồi không kịp nói gì nữa,
nó co giò..... chạy một mạch.
Angus quay lại thì chưa kịp nhìn thấy ai và cũng chưa ai kịp nhìn
thấy hắn, đã bị hàng chục, hàng trăm người dẫm, đạp lên người mà
chạy qua. Hắn nằm rạp dưới đất, cầm sợi dây chuyền, nhìn bó hoa tan
tành rồi lẩm bẩm:
- Tôi bắt đầu tự hỏi........ em có phải là con gái không thế?
Nó thậm chí còn chưa nói với hắn một câu nào, cũng không có phản
ứng gì đặc biệt. Chẳng lẽ nó không biết xúc động trước cảnh tượng
lãng mạn mà hắn cố công dàn dựng và tự tay viết tới mấy nghìn cái
thiệp ư?
Và tiếng hò reo cùng với tiếng hét phấn khích không ngừng "ngân
nga":
- Anh Minh, cho em xin chữ kí!
- Anh Minh, chụp với em bức ảnh!
- Anh ơi cho em cầm tay! (.....)
...........
Nó bịt tai lại, chạy vòng vòng quay lại chỗ Angus, vơ lấy mấy tấm
thiệp rồi giựt sợi dây chuyền trên tay hắn, mặt đỏ bừng lên, không
nói gì rồi........ chạy tiếp.
Angus ngồi ngẩn ngơ nhìn nó, như thế là....... đồng ý?
Nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ thêm, đám đông lại từ đằng sau chạy
lên........ chà đạp lần hai! Nhưng lần này hắn bị đo đất mà vẫn
nằm....... nhe răng ra cười. Rồi hắn vội vã đuổi theo:
- ĐÓ LÀ CÔ GÁI CỦA TÔI, MẤY NGƯỜI TRÁNH RA!!!
Nhưng đám đông vẫn chưa thôi trò rượt bắt, cứ thế réo lên: