Nó mở cửa, bước chân ra hành lang, bỗng có 1 bàn tay đen bịt chặt
lấy miệng nó khiến nó ú ớ sợ hãi, không kịp phản ứng.....
Nó cố gắng lấy lại bình tĩnh. Bàn tay này rất ấm, chắc chắn không
phải ma rồi. Mà không phải ma thì đừng hòng bắt nạt Vũ Hoàng Minh
này....
Nó thụi 1 phát vào bụng "bóng đen", quay người lại ra sức phang túi
bụi vào đầu, vào lưng đối thủ bằng cả 2 tay. Hắn đau quá mà không
dám kêu to, giơ bịch kem ra trước mặt nó:
- KHOAN! Là tôi! Tôi biết thể nào em cũng không chịu ngồi yên nên
ra ngoài mà......
Hắn chép miệng nhìn nó rồi lắc đầu, xoa xoa lên đầu và lưng:
- Lại còn đánh tôi nữa chứ. Em thât là......
Nó không quan tâm, nhìn bịch kem với đủ màu sắc trước mắt, khẽ tủm
tỉm cười. Hắn thấy vậy thì tự dưng lại..... muốn trêu nó, giật bịch
kem lại phía sau. Nó mừng hụt, tức giận lao vào tranh thì hắn chạy
vù đi.
Nhưng nó bình thường đã chạy rất nhanh rồi, khi tức giận lại còn
nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp hắn và dồn hắn vào cánh cửa 1
căn phòng..... Nhưng nó há miệng đứng đơ người nhìn cái biển treo
trên đó: "Nhà xác". Hắn cười đắc ý, mở cửa, đi lùi vào trong:
- Sao nào? Có giỏi thì xông vào đây đi.
Tuy bảo là sẽ không hiếu thắng nữa, nhưng hắn thực sự muốn trêu nó
vì những lúc tức giận trông nó rất...... con gái (dù là kiểu con
gái... bạo lực!). Mà khi tức giận, nó cũng không mấy nhớ đến những
chuyện khác để mà buồn nữa......
Nó biết hắn cố tình dụ mình đến đây để trêu chọc, tức giận nắm chặt
tay.... Chợt nó sợ hãi chỉ tay về phía sau hắn, miệng run run không
nói nên lời, đôi mắt mở tròn hết cỡ đầy kinh ngạc. Hắn thấy hơi
lạnh nơi sống lưng, chầm chậm quay lại....... Không có gì!!! Nó
nhanh chóng giật phắt bịch kem rồi chạy đi, lè lưỡi kéo mắt trêu
ngươi hắn.
Hắn bị lừa 1 vố ngon ơ, tức giận định bước ra nhưng bị 1 bàn tay
lạnh ngắt đặt lên vai giữ lại. Hắn giật nảy mình quay lại thì chỉ
thấy 1 người đen ngòm với đôi mắt trắng dã đang đứng nhìn..... Hắn
sợ hãi đi giật lùi ra khỏi cửa, bóng đen đi theo. Hắn lùi 1 bước,
bóng đen tiến 1 bước, ra đến cửa, hắn vụt chạy thật nhanh khỏi đó,
muốn hét mà không hét lên được..... Vậy là ma có trên đời thật
sao???
Hắn chạy đi rồi, bóng đen đột ngột phát ra tiếng nói:
- Hết hồn, làm mình tưởng là gặp ma cơ chứ......
Nó đắc ý chạy lên sân thượng ngồi ăn kem. Hắn chạy vội vàng lên,
cúi xuống thở hồng hộc, nhìn lại phía sau, thở phào 1 cái. Nó ngước
lên nhìn, hắn vội phủi phủi quần áo rồi e hèm 1 cái:
- Hừm, tôi chỉ là...... bị vấp chân thôi!
Nó cho 1 thìa kem vào miệng, nhìn với ánh mắt "Có ai nói gì đâu mà
tự khai!?" Hắn đến gần, ngoác miệng ra nói:
- Sao lại nhìn tôi kiểu đó? Em không tin chứ gì? Tôi nói mà em
không tin à?
Nó khó chịu lườm cho 1 cái, quay mặt đi, ăn tiếp. Hắn có cảm giác
nó nhìn thấu tâm can mình, không thèm nghe cũng biết hắn... nhát ma
nên cáu:
- Ai cho em ăn kem đó? Đưa đây!
Hắn giật hộp kem trên tay nó, xúc 1 thìa cho vào miệng ăn ngon lành
rồi liếc sang chờ nó đòi lại để trêu nó. Nhưng nó không nói không
rằng, quay sang bên cạnh....... cầm 1 hộp khác lên ăn! Hắn suýt
sặc. Vừa nãy hắn mua tới 2 hộp to thế này mà quên mất, cứ tưởng nó
sẽ cáu lên mà giành lại.....
Nhưng như thế này cũng không sao....... Hắn lăm lăm cái thìa, xúc
trộm của nó 1 thìa, cho vào miệng ăn ngon lành. Nó nhìn hắn chằm
chằm, bực mình định xúc lại thì hắn đưa cái hộp lên cao. Nó đứng
lên để xúc thì hắn cũng đứng lên để không cho nó xúc. Mà nó thì kém
hắn tới gần 1 cái đầu, không với theo được, bực mình nghĩ đến
"tuyệt chiêu" mẹ mình hay dùng....
"Bộp". Hắn lãnh nguyên 1 cú đấm vào bụng, co người lại, hộp kem tự
động hạ xuống vừa tầm của nó. Nó vui vẻ xúc mấy thìa to xụ vào hộp
của mình rồi ngồi xuống, tiếp tục ăn.
Hắn ôm bụng, lảo đảo đổ gục xuống. Nó hốt hoảng, vội vã chạy lại
đỡ...... hộp kem, xúc thêm vài thìa vào hộp của mình rồi....... trở
về vị trí cũ. Hắn cứng họng nằm đơ ra, không buồn dậy nữa. Sao nó
và nhóc Nam giống nhau thế không biết. Người ngã không lo đỡ mà chỉ
đỡ...... đồ vật.
Nó ăn xong thì cũng nằm kềnh ra nền sân thượng, ngước lên trời. Bầu
trời đêm với những ngôi sao sáng lung linh, rất nhiều, rất đẹp. Vậy
mà nó chưa bao giờ ngồi ngắm thế này dù rất thích. Bởi lẽ nó thường
đi bar và nhậu nhẹt tới khuya, mệt lả lết tới nhà rồi còn nói gì
đến ngắm sao với chả ngắm trăng.
Hắn mỉm cười hỏi:
- Có biết chòm sao bắc đẩu không?
Nó lắc đầu nguầy nguậy. Có bao giờ ngồi xem đâu mà biết. Hắn chỉ
tay lên trời:
- Nhìn đi, là những ngôi sao đó. Còn kia là chòm sao bò cạp. Có cả
truyền thuyết về chúng nữa đấy, có muốn nghe không?
Nó gục gặc đầu, nằm nghe hắn luyên thuyên những chuyện trời đất gì
đó. Hắn thì cứ say sưa kể vì ngày xưa mẹ của hắn rất thích kể cho
hắn nghe những chuyện liên quan đến bầu trời. Bà yêu bầu trời nên
khi sinh hắn đã nằng nặc đòi ba hắn đặt tên là Thiên. Cũng đã lâu
chưa kể cho 1 ai đó nghe.... Mà hắn có kể cho ai ngoài nhóc Nam và
Hải Băng đâu nhỉ? Bây giờ là đến lượt nó.
Hắn kết thúc những câu chuyện của mình, quay sang thì nó đã ngủ từ
lúc nào. Khuôn mặt thanh thanh đáng yêu và ngoan ngoãn khiến hắn
không thể không đưa tay lên vuốt nhẹ. Hắn giật mình thấy nó khẽ
chun mũi rồi chép chép miệng, co người lại. Bật cười, hắn nhẹ nhàng
bế nó về phòng.....
Trời sáng, ** Năm về nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Hắn khẽ nâng đầu nó
lên cho vừa với chiếc gối, kéo lại chăn cho nó và vuốt mấy sợi tóc
ở cổ nó xuống. Brown đang vui vẻ bước vào thì chợt khựng lại, khuôn
mặt tức giận nổi từng đường gân xanh, quát:
- ANH ĐANG LÀM GÌ HẢ???
Nó bị tiếng quát làm cho tỉnh dậy. Hắn vội đứng lùi ra dù mình
chẳng làm gì có lỗi với nó cả. Brown hầm hầm bước đến, đặt hộp cháo
lên bàn, kéo hắn ra xa:
- Lần trước tôi đã không muốn nói rồi, anh lại còn làm hơn... Nghe
cho rõ đây: ĐỪNG BAO GIỜ ĐỤNG ĐẾN CÔ ẤY, nếu không tôi sẽ không tha
cho tên biến thái như anh đâu!
Nó mới tỉnh dậy, chưa hiểu rõ lắm nhưng nghe đến cái từ "biến thái"
thì cũng sơ sơ đoán được ý Brown là gì. Nó khẽ nhíu mày nhìn hắn
khiến hắn đứng như hóa đá. Brown lại gần nó, nhìn hắn với ánh mắt
căm thù. Hắn cố mở lời:
- Tôi.....
- Mời anh về!
Brown cau mày nhìn hắn. Hắn nhìn vào mắt nó nhưng nó lẩn tránh,
nhìn ra ngoài. Hắn khẽ nhếch miệng cay đắng:
- Được rồi, tôi về.
Hắn đi như chạy ra khỏi phòng, đụng phải mấy người trong nhóm nó.
Mọi người nhìn theo không hiểu, quay vào phòng thì thấy Brown đang
dỗ nó ngủ. Nó lúc này không muốn gặp ai cả, cứ nhăn mặt trùm kín
chăn lại. Nó nhớ đến ánh mắt sững sờ của hắn khi nãy, lòng hơi ngờ
ngợ về những điều Brown nói..... Hắn...... định sàm sỡ nó ư?
Hắn ra xe, phóng vèo vèo trên đường, mặc cho xe cảnh sát cứ hú còi
và đuổi theo sau lưng. Hắn mệt mỏi, tức giận, uất ức và cả đau
lòng. Tất cả mọi người đều có thể nghĩ về hắn thế nào cũng được,
nhìn hắn ra sao hắn cũng chẳng quan tâm...... chỉ riêng nó là không
thể!
Tại sao nó lại nhìn hắn bằng ánh mắt ấy, ánh mắt của sự ngờ hoặc,
ghét bỏ và cả khinh thường. Hắn có thể chịu được những lời ra tiếng
vào của dư luận, chỉ cần nó tin hắn là đủ. Vậy mà khi hắn cố gắng
giải thích, nó cũng lẩn tránh ánh mắt hắn. Chẳng lẽ trong lòng nó,
hắn thực sự không có 1 chỗ đứng nào hay sao?
Ai cũng nghĩ hắn định sàm sỡ nó. Ai cũng cho rằng hắn biến thái.
Đến cả nó cũng nghi ngờ hắn. Mọi người có thể không biết hắn đối
với nó thế nào, nhưng nó cũng không biết những ngày qua hắn đã lo
lắng cho nó ra sao ư? Hắn thức trắng đêm ngồi bên cạnh ai? Hắn lo
lắng ăn không ngon là vì ai? Hắn mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng để làm
vui lòng ai? Nhưng quả thật là những điều đó chẳng ai
biết.....
Hắn nuốt khan để thôi nghẹn ứ nơi cổ họng, bật cười nhạo báng chính
mình:
- Mày là ai chứ? Một thằng lạnh lùng kiêu ngạo, chẳng đối tốt với
ai thì làm sao người ta tin được. Đồ ngốc, Lục Tiểu Thiên, mày là
đồ ngu ngốc!
Hắn phóng xe nhanh hơn, bỏ lại mấy ông cảnh sát đang ghé đầu ra
khỏi xe mà hét:
- ĐỨNG LẠI!!! ANH CHẠY XE QUÁ TỐC ĐỘ, CHÚNG TÔI SẼ BẮT.... ĐỨNG
LẠI!!
Hắn đột ngột rẽ vào 1 đường khác, chiếc xe cảnh sát chạy ngay sát
nên không kịp rẽ theo, phanh gấp và bị tuột thắng, lao vào hàng rào
giao thông, bốc khói. Một ông xô cửa xe, lăn xuống đường, một ông
đạp cánh cửa bên cạnh, mặt đen xì, bước ra:
- Tôi sẽ bắt bằng được, tôi nhớ biển số xe của hắn ta rồi. Đó
là....... Chết tiệt, cái xe đó không có biển!!
Trong lúc đó, hắn đã đang vi vu ở sân nhà riêng rồi...
Nó xuất viện về nhà, Brown không đến thường xuyên nữa, nhưng ít
nhất cũng 2 lần một tuần ghé qua đưa cho nó 1 ít đồ ăn vặt. Angus
thì vùi đầu vào công việc, vừa chụp hình quảng cáo vừa đi diễn tại
các show lớn, cả ngày lẫn đêm. Hắn không cho mình 1 chút thời gian
rảnh nào để nhớ đến nó, cứ không làm gì là lại lôi sách ra đọc. Đọc
sách cần tập trung khiến hắn tạm thời không nhớ tới nó hay bất cứ
điều gì khác.
Kỳ thì nhanh tăng tửu lượng, uống mãi không say, lại thấy Angus lao
vào làm việc và đọc sách thì cũng chăm chỉ làm việc nghiêm túc.
Thời gian rảnh thì lôi từ điển Tiếng Anh ra học vì không muốn thua
hắn. Cậu cũng ít đến quán bar của Tùng vì sợ gặp nó, những lần họp
cậu đều lấy lý do này lý do kia để không đến. Nhưng nó cũng đâu có
đến cơ chứ.
Nó bây giờ như người mất hồn, không nói với ai bất cứ một câu gì,
cứ suốt ngày ở nhà thơ thẩn với vườn cây. Mọi người tưởng nó bị
biến chứng rồi thành câm nhưng bác sĩ kiểm tra không có vấn đề gì,
chỉ là nó không muốn nói thôi..... Mẹ nó cũng cho nó nghỉ làm người
mẫu luôn vì một mặt sợ nó còn làm, giới báo chí sẽ còn điều tra
bệnh viện thêm về sức khỏe của nó, một mặt muốn nó nghỉ ngơi tĩnh
dưỡng ở nhà. Mà nó cũng chẳng muốn đi đâu. Nhưng hôm nay vu" Năm
thấy nó cứ tủm tỉm cười, chắc có chuyện gì vui. Bà hỏi:
- Có chuyện gì mà con vui vậy?
Nó kéo bà ra vườn, chỉ cho bà một nhánh táo rất sai quả. Bà
cười:
- Chỉ chừng nửa tháng nữa là được ăn rồi. Con có muốn ăn không để
ta đi mua nhé?
Nó lắc lắc đầu chỉ vào bếp, ý là bà còn phải nấu cơm. Xong nó vỗ vỗ
vào ngực mình, ý là để nó tự đi. Bà vuốt nhẹ lên tóc rồi nhìn
nó:
- Ừ, con cũng nên ra ngoài 1 lát đi. Ở nhà mãi Năm thấy tóc con xù
như lông nhím rồi đây này.
Nó xị mặt ra giận dỗi, bà bật cười:
- Thôi để Năm chải cho.
Nó mỉm cười nhìn bà vào nhà rồi khẽ đưa tay tùm mấy sợi tóc lòa xòa
trước trán:
- Đúng là xù thật!
Nó nhếch miệng tự cười chính mình: "Thôi nào Hoàng Minh, đã hai
tháng rồi, người ta đã sang Nhật từ lâu, mày định cứ mãi thế này
ư?" Cũng lâu rồi chưa vận động chân tay mà. Nó ngước lên nhìn trời,
một màu xanh ngắt, không biết là bình yên hay dữ dội........
Nó muốn ăn kem. Lần gần đây nhất được ăn là hôm Angus mua cho vào
tháng trước. Mà nhắc đến hắn là lại thấy bực. Nghe mọi người kể hôm
hắn cứu nó đã định sàm sỡ nó, đến hôm Brown bắt gặp ở bệnh viện
nữa. Thật là lòng người khó đoán mà. Cũng may cho hắn là vu" Năm
bảo với nó rằng hắn thường thức đêm trông nó ngủ nên nó tạm tha.
Nhưng để nó bắt gặp thì coi chừng! Mà từ hôm đó tới giờ cũng chẳng
thấy hắn đến.....
Nó tặc lưỡi ghé vào quán kem mua 1 bịch kem to tướng, vui vẻ vừa đi
vừa ăn. Bây giờ nó cứ tạm coi như Kỳ Anh chưa trở về đi, hoặc là
anh về rồi lại đi, xong lại về. Nói chung là....... ăn kem cái đã.
Với nó bây giờ chỉ có kem là nhất, sao ăn mãi không biết chán vậy
nè. Thích cảm giác mát lạnh này ghê!
Ăn gần hết bịch kem, nó hí hửng bóc cây kem cuối cùng 1 cách cẩn
thận. Đang bóc thì có một tên con trai chạy vội vàng, đụng phải
người nó khiến cây kem rơi xuống đất rồi ngã nhào xuống. Nó đang
định cho hắn một trận vì dám làm rơi cây kem cuối cùng của nó thì
chợt nhận ra người hắn bê bết máu. Nó cúi xuống vực hắn ngồi
dậy:
- Này, anh sao vậy...... Anh là.......
Nó chợt nhận ra đây là Tiến, người đã đánh nhau với nó ở bờ hồ lúc
nó đang dạy nhóc Nam trượt ván (trang 28). Bàn tay anh ta run run
gượng đưa lên, hỏi:
- Red..... là Red.... phải không?
- Tôi......
- May...... quá! Cậu đây r....... De....mons.....
Anh ta nói ngắt quãng rồi ngất xỉu, nó lay gọi:
- Này? Anh nói cái gì cơ? Demons làm sao?
Phía xa có tiếng ồn, nó ngước lên thì thấy 1 đám đầu chim óc lợn,
à, đầu trâu mặt ngựa đang lùng sục khắp nơi tìm gì đó. Nhìn lại
Tiến, nó nhanh chóng hiểu ra anh ta đang bị truy đuổi, vội cõng anh
ta chạy ra đường lớn bắt taxi đến bệnh viện.
Ngồi ngoài phòng cấp cứu, nó lo lắng không yên. Nó đã thử liên lạc
với Tùng và mọi người trong nhóm nhưng không được. Đã có chuyện gì
xảy ra?
Hai tháng qua nó ngồi ở nhà, chẳng màng đến hội nhóm gì cả, hơn nữa
cứ nghĩ là đã có Tùng quản lí nên không hề lo lắng. Vậy mà phút
chốc người của Dark Moon đã bị đánh lê lết thế này..... Có khi nào
lũ Demons bất trị kia không chịu nằm yên dưới trướng của Dark Moon
nên nổi loạn? Vậy những người khác đi đâu? Tùng, Duy, Yellow.....
rồi biết bao anh tài của Dark Moon đều biến đâu cả rồi?
Brown thì đã đi huấn luyện ở Anh từ tuần trước, Hoàng Kỳ cũng biệt
tăm. Nó điện hỏi mẹ thì bà bảo "Kỳ và Thiên ra nước ngoài, tối nay
mới về". Nó bắt đầu thấy ghét cái từ "nước ngoài" rồi đấy.......
TẠI SAO lúc quan trọng, mấy người đều rủ nhau ra nước ngoài hết thế
này????
Một cô gái hớt hải chạy từ ngoài vào. Vừa nãy nó đã lục ví và điện
thoại của Tiến, tìm được trong danh bạ của anh ta cái tên "em gái"
và gọi. Có lẽ là cô gái này.
Cô gái nhỏ nhắn nhưng đầy nghị lực, nhìn nó với ánh mắt vừa lo
lắng, vừa đề phòng:
- Anh tôi đâu?
Nó lặng lẽ nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu, cô ta nhìn theo rồi
hỏi:
- Anh ấy bị làm sao? Anh biết lí do đúng không?
Nó hơi chau mày. Thực sự thì nó cũng không biết rõ ai đã làm chuyện
này. Nhưng nó nhất định không thể để yên được...
- Có cô ở đây thì tôi yên tâm rồi. Anh ấy không sao đâu. Giờ tôi sẽ
đi làm rõ vụ này.
Cô gái nhìn vào mắt nó, cảm nhận được rõ sự quyết liệt, mạnh mẽ đến
lạ kì, lòng cảm thấy tin tưởng một cách tuyệt đối. Nó ghé về nhà
lấy ít đồ, khoác chiếc ba lô và cầm chiếc ván trượt trên tay, nó
với chiếc kính râm trên bàn nhưng rồi lại đặt xuống. Bây giờ mọi
người trong nhóm đều biết mặt nó rồi, và tất cả những người khác
cũng có thể biết mặt nó được rồi.....
Nơi đầu tiên nó đến là quán bar của Tùng. Thật kì lạ, quán bar vốn
đông đúc từ sáng tới tối, vậy mà tầm chiều thế này lại không có lấy
một bóng người nào, cửa thì vẫn mở.
Nó bước vào trong, nhìn thấy cảnh bàn ghế ngổn ngang, quầy rượu bị
gạt vỡ, rượu và mảnh thủy tinh tràn lan cả căn phòng. Mùi rượu vẫn
còn nồng nặc, chứng tỏ đã có 1 cuộc hỗn loạn ở đây chỉ mới hôm qua
thôi. Nó nắm chặt bàn tay lại, tự nhủ sẽ không tha cho kẻ nào đã
gây ra chuyện này. Mà điều đáng chú ý là......... cả Tùng cũng mất
tích? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nó ngồi suy nghẫm, mà thực chất là cũng chẳng biết đi đâu nên phải
ngồi mà suy ngẫm. Chợt thấy có 1 vệt đỏ dài trong quán, từa tựa
hình mũi tên. Nó nhìn theo hướng đó thì thấy 1 bức tranh lớn vẽ một
cô gái đang nháy mắt và ra kí hiệu im lặng "suỵt". Nó liền đứng
dậy, đi tới chỗ bức tranh, khẽ nghiêng đầu 1 chút rồi........... ấn
vào ngón tay cô ta.
Quả nhiên, bức tranh từ từ hạ xuống, một chiếc két bảo mật hiện ra.
Nó đặt bàn tay lên, dấu tay của nó hợp lệ, nhưng cần phải có mật
mã. Nó nghĩ ngay đến "Rainbow". Ngày trước nó và Tùng đã dựa trên ý
tưởng về cầu vồng để đặt tên cho các thành viên trong nhóm.
>Correct<
Mật mã chính xác. Nó mỉm cười mở két ra. Bên trong là một chiếc
laptop cùng với vài thứ linh tinh. Trên laptop có dính 1 tờ giấy
nhớ:
"Tao biết thể nào cũng có ngày mày lục két của tao để lấy tiền
mà...."
Cùng với 1 cái mặt cười hình quỷ sứ. Nó bực mình giật tờ giấy ra
thì phát hiện mặt sau có ghi:
"Từ lúc mày vào viện tao đã biết là không có mày thì Dark Moon sẽ
loạn mà... Nhưng chúng không dám giết tao đâu, nên tao chuẩn bị sẵn
cái này ở đây và luôn đeo 1 con chip định vị để đề phòng. Mày nhìn
trong laptop sẽ thấy cái chấm đỏ, đi theo sơ đồ là tìm được tao.
Nhanh lên kẻo tao đói =.="
Nó bật cười với lời nhắn của thằng bạn, còn đùa nữa. Nhưng cậu ta
cũng chu toàn quá chứ, không có cái này thì nó biết đi đâu mà
tìm?
Cái chấm đỏ đang nằm im, chứng tỏ thằng Tùng không hề di chuyển,
hoặc con chip đã rơi ra rồi, hoặc cậu ta đã gặp chuyện...... Mong
là không xảy ra tình huống xấu nhất.
Nhanh chóng lần theo dấu chấm trên sơ đồ, nó tìm được một căn nhà
nằm biệt lập với đường lớn, xung quanh chỉ có những cây cổ thụ cao
vút và những bãi cỏ xanh rì. Chúng không để lại thông báo, lời nhắn
hay chiến thư cho Red, tức là cái chúng nhắm tới không phải là nó,
mà là chiếc ghế quyền lực của Dark Moon.
Nó chợt nghĩ đến Trần gia. Có lẽ do đây là tranh chấp nội bộ của
hội nên ông ta không nhúng tay vào. Mà giả sử ông ta có nhúng tay
vào, không biết là sẽ đứng về phía nào đây? Dark Moon tuy là cánh
tay phải đắc lực của "S" nhưng nếu tóm gọn thì chẳng phải chiếc ghế
của ông ta sẽ càng được củng cố vững chãi hơn hay sao? Trong đầu nó
loáng thoáng hiện lên một vài hình ảnh và chi tiết mờ nhạt nhưng nó
lại không chú ý, chỉ lo đột nhập vào ngôi nhà kia vì trước cổng có
mấy tên đang đứng gác.....
Lúc đó, Angus và Kỳ đang ngồi trên máy bay trở về Việt Nam sau khi
tham dự show thời trang ở Mỹ. Angus ngồi đọc sách, đọc cho tới khi
mệt không mở mắt nổi nữa thì lăn ra ngủ. Kỳ thì ngồi nói chuyện với
1 cậu nhóc người Anh mới làm quen trên máy bay để luyện kỹ năng
giao tiếp. Nhưng đó là 1 cậu nhóc lém lỉnh. Sau khi thử trình độ
tiếng anh của Kỳ, cậu nhóc bắt đầu sử dụng một số từ không thông
dụng và từ khó để chọc Kỳ. Kỳ cau có hỏi thì cậu nhóc nhún vai nói
"Thì em đang giúp anh mà?"
Tuy biết là mình bị xỏ mũi nhưng Kỳ đành phải tiếp tục nói chuyện
vì sau khi qua Mỹ, cậu càng nhận ra khả năng giao tiếp bằng tiếng
anh của Angus quá đỉnh, nếu không chăm chỉ học thì cậu thua là cái
chắc. Mà lần này đi cũng chỉ có hắn diễn là chính, còn cậu qua chỉ
để học hỏi thêm thôi. Thì tại hắn có thâm niên trong nghề mà, rồi
cậu sẽ vượt qua được cho xem.
...................
Nhân lúc bọn chúng không chú ý, nó nhanh chóng dùng chiếc đoản côn
đập vào gáy 1 thằng cho ngất đi. 2 thằng còn lại thấy động liền rút
súng ra nhưng chưa kịp lên đạn đã bị nó đá cho gục hết xuống đất.
Nó nhặt 2 khẩu súng lên xoay xoay rồi giắt vào lưng, tiến vào bên
trong ngôi nhà.
Trên tầng, một bóng người đang nép bên khung cửa sổ nhìn xuống,
nói:
- Chúng ta có thêm 1 vị khách rồi.........
Nó muốn giải quyết vụ này và củng cố lại hội luôn thể để không phải
lo sợ về thế lực của tổ chức S. Nhưng hiện tại nó chỉ có một
mình..........
Trên tầng, một bóng người đang nép bên khung cửa sổ nhìn xuống,
nói:
- Chúng ta có thêm 1 vị khách rồi.........
Nó muốn giải quyết vụ này và củng cố lại hội luôn thể để không phải
lo sợ về thế lực của tổ chức S. Nhưng hiện tại nó chỉ có một
mình..........
Trong nhà có một ổ bạc đang ngồi reo hò ầm ĩ, vừa thấy nó đặt chân
vào thì tất cả ngưng bặt. Nó liếc xung quanh. Ở đây có chừng bảy,
tám thằng, đứa nào cũng đặt bên mình 1 loại vũ khí, nhìn nó với ánh
mắt khó đoán. Nó hơi nheo mắt nhìn thằng mặc áo ba lỗ đen đang ngồi
hút thuốc, trông có vẻ "máu mặt" nhất ở đây. Y nhìn lại nó với nửa
con mắt, rít một hơi thuốc rồi nhả ra từ từ.
Nó nẵm chặt hơn khúc đoản côn, khẽ nhếch miệng lên 1 chút. Hắn gõ
nhẹ lên điếu thuốc làm tàn thuốc rơi xuống. Trong khoảnh khắc đó,
mọi vật như một cuốn băng tua chậm, khi mẩu tàn thuốc vừa chạm đến
sàn nhà, bọn chúng cùng xông lên, vừa hét vừa lăm lăm cầm gậy cầm
dao để đánh nó. Nó mỉm cười lắc nhẹ đầu 1 cái, bọn này muốn chết
sớm rồi.........
Lướt nhẹ lách qua 1 thằng, chặt vào cổ, đỡ dao của thằng thứ hai,
rồi nhanh chóng cho thằng thứ ba 1 đạp, nó xông vào ngay giữa vòng
vây của địch. Bọn chúng xoay quanh nó 1 cách chậm rãi, từng thằng
đấu mắt với nó. Rồi tên áo ba lỗ đen gào lên, giơ gậy đập nó, bọn
kia cũng vừa gào vừa lao vào. Nó dùng chân đạp về sau 1 cái khiến y
ngã xuống rồi nhanh chóng vừa đỡ vừa đánh lại cả bọn, với những tư
thế rất đẹp mắt nhưng cũng vừa dứt khoát vừa mạnh mẽ.
Chỉ 5, 6 phút sau, trong số đó đã chẳng còn thằng nào ngóc cổ dậy
được nữa. Người nó dính lấm tấm máu của bọn chúng bắn sang. Nếu
chúng không dùng dao thì chắc cũng không bị te tua đến mức này đâu.
Mà máu.......... lại khiến nó hăng hơn.
Chiếc camera thu lại hình ảnh của nó và chiếu lên 1 cái tivi to
treo trên tường. Tùng nhếch mép cười:
- Các người biết rõ cậu ấy là ai mà........
Y khẽ vuốt cằm, cười khẩy:
- Chưa đến hồi gay cấn mà, phải không?
- ......
Tùng lườm 2 tên đó 1 cái. Cậu luôn tin tưởng vào nó mà. Cũng may là
nó hiểu được cái kí hiệu đó và nhớ được mật mã nên mới tới nhanh
thế. Hôm qua đã xảy ra 1 cuộc biến động lớn mà nó không có ở
đó.......
Chợt y thoáng ngạc nhiên khi thấy nó cứ nhìn chằm chằm vào mình,
khuôn mặt nó càng lúc càng gần cái camera. Nó hừ 1 cái
rồi........... màn hình camera tắt phụp. Y bật cười:
- Ha ha, cậu ta vui tính thật!
Tùng khó chịu trước cái điệu cười của y. Từ trước đã không thoải
mái lắm, giờ lại thấy ghét. Y muốn chiếm Dark Moon ư, hừ.......
Nhưng điều đáng nói hơn là cái gã đang đứng nhìn chằm chằm vào màn
hình tivi đã tắt, cậu ta....... thật không ngờ!
Nó bước lên tầng hai, một toán người chừng hơn chục thằng to cao,
khác hẳn bọn khi nãy đứng chặn lại. Phía sau, không hiểu từ đâu, có
tới mấy chục thằng ùn ùn kéo tới, dồn nó ở giữa cầu thang. Nó kẹt ở
giữa , phía trên thì toàn những thằng khó gặm, phía dưới là một
"đàn" lâu la đông đảo. Tiến thoái lưỡng nan, nó đành bặm môi đánh
lên, vì dù sao nó cũng phải lên trên đó.
Dùng côn đập lia lịa về phía bọn chúng và tránh đòn từ cả 2 phía,
nó kéo được một thằng phía trên xô xuống dưới để chặn đường đám lâu
la rồi tiếp tục đánh. Chợt một nắm đấm nhắm thẳng vào mặt nó làm nó
hơi lảo đảo và bị đập 1 gậy vào lưng, nhưng nhanh chóng vừa dùng
côn vừa dùng tay chân loạn xạ 1 lúc, cộng thêm với việc xô dần dần
bọn ở trên xuống, nó cũng đã chạy lên được đến tầng hai.
Đạp cửa một phát rồi cúi xuống thở dốc, nó nhìn vào trong phòng,
như không tin vào mắt mình. Bọn kia đã đuổi đến nơi nhưng được ra
lệnh đứng im. Nó cứ thế nhìn trân trối vào phòng, vẫn còn đang ngạc
nhiên không thốt nên lời. Tùng biết nó đang rất shock, cậu cũng chỉ
mới đoán ra cách đây hơn 1 ngày mà thôi:
- Chính tôi cũng không ngờ lại có thể thế này......
Nó nhìn vào nhóm đồng đội đang bị trói, gục hết dưới sàn, Tùng thì
đã tỉnh dậy, đang ngồi nhìn chằm chằm vào nó. Còn hai kẻ đang đứng
ấy, lại là những người nó chưa bao giờ nghĩ họ sẽ phản bội
mình.....
- W...White....? ....Duy?
Điều đó quả là ngoài sức tưởng tượng. Dù White có là kẻ thực dụng
luôn đặt lợi ích của mình lên trên tất cả thì nó vẫn không thể tin
rằng hắn lại phản bội mình, phản bội hội. Còn Duy, cậu ta đã đồng ý
ở lại làm phó tướng cho nó, là một người có năng lực mà nó muốn
trọng dụng, vậy mà giờ lại quay ngoắt 180 độ thế này ư?
White đã đoán trước được phản ứng của nó, khẽ cười:
- Chào mừng, Red. Cậu là người không thể không có mặt được. Rất vui
vì cậu đã đến trước khi chúng tôi mời.
Nó siết tay lại, cảm nhận rõ rệt sức nóng đang tỏa ra xung quanh cơ
thể, sát khi tăng vụt:
- Cậu phản bội chúng tôi...... từ bao giờ?
Hắn khẽ nhún vai:
- Có lẽ là từ đầu?
- Cậu........
Tùng nghiến răng nói:
- Tôi sẽ không tha cho cậu!
Hắn cười xòa:
- Hy vọng cậu sẽ làm được.
- Hôm qua, nếu không vì bị cậu dụ uống rượu, chúng tôi đã không để
cậu lành lặn rồi. Lại còn dám phá quán bar của tôi, đánh các anh em
trong Dark Moon trọng thương...... Cậu đúng là thằng bạn tồi
tệ!
- Ha ha, nhưng sự thật là cậu đã uống thuốc mê có trong rượu!
- Hừ..........
Nó quay sang Duy với ánh mắt khó hiểu. Trong đầu nó cứ liên tục
hiện lên hai chữ "vì sao". Vì sao cậu ta lại cùng với White phản
bội lại nó, vì sao lại không hề nói một lời nào để biện minh cho
mình, vì sao cứ nhìn nó với ánh mắt vừa có lỗi vừa kiên định thế
kia........
- Cậu không có gì để nói sao?
White cướp lời:
- Đúng vậy. Mục đích của chúng tôi là gì cậu cũng biết
mà.........
- TÔI KHÔNG HỎI CẬU!
Duy ngước nhìn nó, vẫn không dám đối mặt với ánh mắt của nó. Cậu
sợ, đúng vậy, sợ phải nhìn vào đôi mắt đã từng tin tưởng và có lẽ
vẫn đang còn 1 chút tin tưởng dành cho mình. Nhưng cậu không thể
làm khác.......
- Tôi muốn con dấu của Dark Moon.
Nó gần như vỡ tung cái gọi là kìm nén, lao vào đấm bộp 1 phát vào
mặt Duy khiến cậu ta lảo đảo. Máu từ kẽ miệng cậu ta rỉ xuống,
White cản mấy thằng đàn em bên ngoài rồi đưa cho Duy một chiếc
khăn. Duy gạt tay hắn đi, nói:
- Tôi không muốn đụng đến cậu hay bất cứ một ai trong nhóm. Hãy
giao con dấu ra đi.
Ánh mắt cậu ta càng ngày càng quyết liệt khiến nó không còn 1 chút
hi vọng nào nữa hết, khinh bỉ nói:
- Cậu thay đổi rồi!
Duy nhếch mép. Phải, từ khi gặp nó cậu đã bắt đầu thay đổi, và cậu
đã hoàn toàn thay đổi khi yêu Tiêu Dương. Cô ấy quá trong sáng, quá
thánh thiện, cậu không thể để bất cứ một vệt đen nào của đời mình
dây lên đôi tay ấy, cũng không thể để cô ấy bị tổn thương dù chỉ là
một điều nhỏ nhất. Vì thế mà.......... Hoàng Minh, mọi người, xin
lỗi!
White khẽ nhoẻn cười, khoanh tay đứng im lặng nhìn Duy nói
tiếp:
- Cậu sẽ không muốn nhìn thấy cảnh này đâu.
Cậu ta lại gần Green, dúm tóc gã, hỏi nó lần nữa:
- Con dấu?
Nó gằn giọng:
- Cậu dám?
Lạnh lùng, nhanh như cắt, cậu ta đập đầu Green xuống sàn, máu bắt
đầu rỉ ra trên mũi và trán gã. Nó hét:
- TÊN KHỐN!!! TÔI SẼ GIẾT CẬU!!!
Đám người phía sau đột ngột giữ tay chân nó lại khiến nó không kịp
trở tay. Tùng tức giận định lao tới ăn thua với Duy nhưng chân tay
cậu đã bị trói rất chặt, chỉ còn biết cựa quậy mà **** Duy. Nó thì
ra sức giẫy giụa:
- Khốn kiếp, thả tao ra!! Trần Duy, White, hai người coi chừng tôi
đấy, tôi sẽ không tha thứ cho các người!!!
White lắc đầu nhìn nó vẻ thương hại:
- Red à, cậu quá đơn giản đấy. Bây giờ đã giao con dấu ra đây được
chưa?
- Chết tiệt, tôi không mang!
Duy lạnh lùng đi về phía nó:
- Tôi biết cậu lúc nào cũng mang theo.
White thêm vào:
- Nếu không nhầm là trong mặt sợi dây chuyền cậu đang đeo đúng
không?
Nó nghiến răng, Tùng hét:
- Đừng hòng!! Chúng mày muốn lấy con dấu phải không?
Ánh mắt cậu chợt trở nên nguy hiểm khiến White có chút đề phòng còn
Duy thì hơi chột dạ. Nó cũng chưa hiểu lắm ý Tùng nhưng tạm thời
chỉ còn biết nói theo:
- 2 người thử động vào tôi đi!?
Nó trừng mắt lên nhìn khiến tay Duy đột nhiên rụt lại, không dám
với đến sợi dây trên cổ nó nữa. White lại gần Tùng, mỉm cười:
- Có vẻ như cậu có gì đó?
Tùng nhổ nước bọt vào mặt hắn:
- Phì, mày cút đi, thằng đểu! Muốn biết phải không? Bật điện thoại
của tao lên đi.
Duy đến cầm chiếc điện thoại của Tùng lên, thấy có người đang gọi.
Cậu ta liếc Tùng 1 cái rồi ấn nghe:
- Alô, thưa đại ca, em đã bắt được con nhỏ theo lệnh của anh rồi.
Đây, anh xem.
Y gửi đến cho Tùng hình ảnh hắn đang trói 1 cô gái nước mắt lưng
tròng. Duy trợn mắt kinh hãi:
- TIÊU DƯƠNG!!!
- Vâng, đúng rồi đại ca, con nhỏ tên Tiêu Dương, giờ em phải dẫn nó
đến nơi đại ca yêu cầu đây, gặp đại ca sau nhé.......
- ĐỒ KHỐN, thả cô ấy ra!!! Alô? Alô??
Duy bóp mạnh chiếc điện thoại, nhìn Tùng một cách căm hận và vô
cùng giận dữ:
- Cậu....... thả...... cô ấy ra!
Tùng nhếch mép. Nó cũng kinh ngạc không kém, tuy lo cho Tiêu Dương
nhưng cũng đủ hiểu tình hình bây giờ, chỉ có thể làm thế mà thôi.
White hơi cau mày 1 chút, nói:
- Bình tĩnh đi. Cậu ta không dám làm gì cô ấy đâu.
- IM ĐI!! Cô ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi giết tất cả các
người!!
Tùng đắc ý nhìn Duy:
- Tôi sẽ thả cô ta. Với điều kiện cậu phải để mọi thứ trở lại như
cũ.
Nó gật đầu nhìn Duy và White thăm dò, nhưng Duy nói ngay:
- Thế nào cũng được....... thả cô ấy ra!
- Hừ, tốt. Nhưng cậu mau cởi trói cho tụi này chứ?
...............
Lúc đó, tại biệt thự của Trần gia........
- Thưa Trần gia, Dark Moon lấy cô Tiêu Dương - người cậu chủ yêu ra
uy hiếp chúng ta. Cậu chủ đã đồng ý thả họ rồi ạ.
Trần gia khẽ nheo mắt:
- Ta biết thể nào cũng có ngày này mà..... Ta đã nói rồi, phụ nữ
chỉ làm vướng chân mà thôi......
Ông trợ lí cúi đầu lặng lẽ không dám nói gì, Trần gia suy nghĩ 1
chút rồi quyết định:
- Cho người........... khử con bé đó đi!
- Dạ?
- Chưa nghe rõ sao? Ta nói là khử con bé đi!
- Nhưng thưa ngài, đó là người cậu chủ y....
Trần gia quắc mắt nhìn ông trợ lí khiến ông sợ hãi cúi đầu:
- Vâng, thưa ngài.
Ông ta...... định làm thật sao?
Ông trợ lí ra ngoài, Trần gia trầm tư ngồi ngẫm nghĩ. Chợt trên ánh
mắt ông ta ánh lên một tia sáng đầy nguy hiểm, khóe miệng khẽ nhếch
lên thành 1 nụ cười....
Duy tự tay đến cởi trói cho Tùng và các thành viên trong nhóm. Nó
cũng giằng mấy tên đang giữ mình ra để chạy đến xem Green có sao
không. White chỉ biết khó chịu đứng nhìn, không biết làm gì hơn.
Duy đã làm hỏng hết kế hoạch rồi. Có khi nào Trần gia nói đúng, phụ
nữ chỉ là vật cản trở bước đường của người đàn ông?
Duy giục Tùng:
- Cậu thả cô ấy ra được chưa?
Tùng xoa xoa cổ tay đang lằn những vệt đỏ do bị dây trói, lườm
Duy:
- Giờ phải đi khôi phục lại trật tự hội đã, cậu đã làm đảo lộn quá
nhiều rồi.
- Cậu cứ thả cô ấy ra trước đi!?
- Cậu nghĩ tôi ngu à?
Tùng nhếch mép cười. Duy chỉ biết lo lắng cho Tiêu Dương, không
hiểu lắm điều Tùng vừa nói. Nó thì đang cầm máu và sơ cứu cho
Green:
- Đưa Green đến bệnh viện đi, tôi không yên tâm.
Tùng liếc nhìn Duy, cậu ta hiểu ý, gọi người đến đem Green đi,
White khoanh tay đưa mắt ra phía ngoài, không muốn nhìn thấy cảnh
đó nữa. Chợt cậu ta khẽ nheo mắt nhìn theo 1 dáng người đang đứng
nghe điện thoại ở phía dưới sân. Gã đó là ai?
Do muốn áp đảo Dark Moon mà Demons đã thu nhận quá nhiều những kẻ
không ra gì, gã này có lẽ nằm trong số đó. Lẽ ra thì cũng không có
gì để nói, nhưng với bản chất đa nghi của mình, White tự nhủ kẻ đó
chắc hẳn đang nhận một mệnh lệnh nào đó, đầu gã cứ gật lia lịa thế
kia cơ mà. Nhưng gã là ai không quan trọng bằng......... gã đang
nói chuyện gì, với "ai".......
Đưa Yellow, Green, Blue đến bệnh viện, nó và Tùng trở về để cùng
Duy đến chỗ Tiêu Dương. Nó lo lắng hỏi;
- Mày có chắc không đấy? Tiêu Dương cũng rất quan trọng với tao. Cô
ấy mà có chuyện gì thì tao xử mày trước đấy.
Tùng bật cười:
- Mày hả? Tao đã chuẩn bị thì làm gì có chuyện không kĩ chứ. Tao là
ai nào, he he.
- Dẹp cái kiểu tự sướng đó đi. Mà Trần gia có vẻ im lặng quá mức
cần thiết nhỉ? Mày có thấy lạ không?
Tùng ngẫm nghĩ 1 chút:
- Phải thôi, Duy là con trai ông ta mà.
Nó chợt giật mình. Tại sao nó lại có thể quên được điều quan trọng
đó? Trần gia là một con cáo già thành tinh, ông ta liệu có ngoan
ngoãn ngồi nhìn được không? Mà chuyện này, biết đâu, lại do một tay
ông ta sắp đặt..........
Lúc này đi trên đường chỉ còn nó, Tùng, Duy và White. Người của nó
đa số là bị thương, một số bỏ trốn, còn lại thì đều theo phe Duy.
Đám lâu la khi nãy định đi theo đã bị Tùng nạt nộ, không cho theo.
Chuyện này nó không thể bỏ qua dễ dàng thế này được, nhưng bây giờ
phải đến chỗ Dương đã. Duy và White lúc này chỉ im lặng, theo đuổi
những suy nghĩ riêng. White đang suy tính những gì thì không ai
biết được. Còn Duy lúc này đang lo lắng cho Tiêu Dương. Cô mà xảy
ra chuyện gì thì cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Đến một nhà kho đựng hàng tồn, cả đám bước xuống. Tùng rút điện
thoại gọi cho tên đàn em khi nãy. Duy, nó và White thì xuống xe,
nhanh chóng chạy luôn vào trong. Tùng đợi mãi không thấy người nhấc
máy, chợt có linh cảm không hay, nhìn theo thì nó và 2 tên kia đã
bước đến gần cửa nhà kho. Cậu nhìn xuống điện thoại rồi đưa lên
chụp hình ảnh nó đang bước vào trong, gửi cho........ Hoàng Anh rồi
nhanh chóng đuổi theo tụi nó.
Vào đến nhà kho, cả bọn réo tên Tiêu Dương ầm ĩ. Nó nhìn xung
quanh, chợt hoảng hồn nhìn thấy hai cái xác nằm giữa vũng máu trên
nền nhà. Cả Tùng, White và Duy cũng nhận ra.
Duy hốt hoảng lại gần hai cái xác, không phải Tiêu Dương, vậy cô ấy
ở đâu? Tùng và White là hai kẻ tỉnh táo nhất vào lúc này, cảm nhận
được rõ rệt sự xuất hiện của những "kẻ lạ" trong cái nhà kho cũ
này. Tùng lên tiếng:
- Các cậu được lắm. Lại kéo người đến để áp đảo Dark Moon chứ gì?
Hừ, đê tiện.....
White nhìn xung quanh, nói:
- Đừng đổ cho người khác việc người ta không làm.
- Hừ, không phải cậu thì là ai? Có kẻ nào có thể xảo quyệt hơn
cậu?
White nhận thấy được ý mỉa mai trong câu nói đó nhưng hắn nhếch
miệng cười. Hắn cũng nguy hiểm đấy, cũng mưu mô xảo quyệt đấy,
nhưng còn lâu mới bằng ông ta - Trần gia. Không phải người của hắn,
cũng không phải người của Dark Moon thì còn ai khác ngoài quân của
Trần gia nữa chứ?
Nó và Duy dường như cũng đoán được chuyện gì đang diễn ra, nhìn đám
người phải đến cả hàng trăm tên đang dồn từ bốn phía của cái nhà
kho này lại. Tùng nhếch miệng cười:
- Nơi đây rộng rãi quá nhỉ, chứa được nhiều chuột bọ thế.....
Duy nói như gào lên:
- Tiêu Dương đâu? Đưa cô ấy ra đây!!
Một tên có vẻ là đứng đầu, tay đang cầm một khẩu súng ngắn xoay
xoay trong lòng bàn tay. Đầu y hơi cúi nhưng mắt ngước lên đầy ngạo
mạn:
- Xin lỗi cậu chủ nhé, tôi muốn chơi con bé đó trước, xong rồi sẽ
trả cậu sau.....
- TÊN KHỐN!!
Duy định xông lại đấm y nhưng người của y đứng vây lại thành vòng
tròn, chĩa súng vào cả 4 đứa. Nó im lặng quan sát xung quanh, đề
phòng bị bắn lén. Y mỉm cười búng tay 1 cái, một thằng lôi Tiêu
Dương đang bị trói tay ra, đứng trên một dãy thùng hàng. Y cười
tươi nhìn Duy:
- Ông chủ muốn cậu tự giành lấy con dấu của Dark Moon. Hy vọng cậu
không để ông ấy thất vọng.
Duy siết chặt tay nhìn Tiêu Dương:
- Em có sao không?
Tiêu Dương khuôn mặt nhòe nhoẹt vì nước mắt nhưng vẫn bặm môi lắc
đầu. Cô biết mình đang trở thành gánh nặng đối với Duy, nên vào lúc
này, lại càng không muốn cậu vì cô mà bị cản trở. Nó ngước lên nhìn
cô:
- Xin lỗi! Nhất định mình sẽ cứu bạn nhanh nhất có thể.
Cô nàng khẽ dùng ánh mắt mỉm cười với nó. Nó mỉm cười lại rồi quay
sang Duy đang ngước nhìn cô với ánh mắt đầy tâm trạng. Nó chợt nhận
ra sức mạnh kì lạ của tình yêu và khả năng cảm hóa lòng người của
thứ tình cảm thiêng liêng đó. Trần Duy trước đây nó biết chưa bao
giờ có ánh mắt như vậy, ánh mắt của tình yêu, đầy yêu thương nhưng
cũng đầy đau đớn và giằng xé. Cậu ta.......... yêu Dương thật
lòng.
Tùng và White liếc nhìn nhau rồi lại quay lại nhìn nó và Duy. Nó
nói 1 cách chua chát:
- Tôi là thủ lĩnh của Dark Moon. Tôi không thể dâng Dark Moon cho
người đã đánh các anh em trong hội trọng thương được. Nếu cậu muốn
có được con dấu......... Chỉ có cách là đánh bại tôi.
Duy từ từ siết chặt 2 nắm tay rồi đột ngột vừa hét vừa quay lại
nhắm nắm đấm vào mặt nó. Nó mỉm cười, nhanh nhẹn đỡ được, thụi 1
đấm vào bụng cậu ta.
Duy nhận cú đấm đó, tiếp tục lao vào đánh nó:
- Cảm ơn cậu. Và xin lỗi rất nhiều!
Nó mỉm cười đánh tiếp 1 cú vào mặt Duy, cậu ta vẫn bị trúng đòn,
Tiêu Dương ở trên nhìn mà giật thót tim. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt
cậu ta dần trở nên cương quyết, dùng hết sức để đánh với nó. Vì
từng đấu với nó nên cậu ta nhanh chóng nắm bắt được các chiêu thức
của nó và dễ dàng đỡ được. Tận dụng những lúc nó phải lùi để đỡ đòn
của mình, cậu ta tăng tốc các chiêu thức và dồn nó vào thế
bí.
Mọi người xung quanh theo dõi trận đấu 1 cách chăm chú. Chỉ có
White là không chú ý lắm, cứ đảo mắt nhìn lên trần nhà và xung
quanh nhà kho. Ánh mắt hắn dừng lại ở Tiêu Dương và tên đang trói
cô ở trên dãy thùng hàng. Hắn liếc xung quanh để chắc chắn không có
ai để ý mình, nhẹ nhàng lùi dần......
Trong lúc đó nó đã thấm mệt, đỡ lại đòn của Duy một cách vụng về.
Vết thương ở lưng khi nãy bị bọn lâu la đánh ở cầu thang càng lúc
càng buốt ê ẩm khiến nó không thể tung hết sức được. Duy chiếm lợi
thế, cứ thế đánh tới tấp. Nó không đủ khả năng trả đòn được nữa,
chỉ có thể tự vệ. Duy nghĩ rằng nó muốn nhường mình nên càng đánh
hăng hơn, cho tới khi nhận ra nó không còn đủ sức kháng cự nữa và
đã bị trúng rất nhiều đòn.
Nó khụy hẳn xuống đất, Duy hơi hốt hoảng:
- Cậu bị cái gì thế?.......
Nó lắc nhẹ đầu, giơ tay ra hiệu không sao rồi tiếp tục bò dậy để
đánh. Nó giơ nắm đấm về phía Duy nhưng bị cậu ta gạt đi quá dễ
dàng. Cậu ta nắm lấy sợi dây trên cổ nó để xem mặt dây:
- Giao con dấu cho tôi đi. Đánh như thế là đủ rồi.
Nhưng nó giật phắt sợi dây lại:
- Đã nói rồi, khi nào tôi gục thì cậu sẽ có được thứ
này.........
Duy cố gắng với lấy:
- Nhưng tôi đánh cậu nãy giờ nhiều quá rồi!
- Đừng có đụng vào trước khi cậu có thể thắng được tôi.
Sợi dây chuyền bị giằng qua giằng lại, bật tung ra. Nó hất sợi dây
cùng mặt chứa con dấu lên cao rồi tiếp tục đánh Duy. Nhưng lúc này
cảm giác của nó không còn chính xác nữa. Nó ném mặt sợi dây lên chỗ
Tiêu Dương và............ White đã ở đó từ bao giờ, nhặt lên:
- Xem ra tôi may mắn quá nhỉ?
Nó và Duy ngước lên. Tiêu Dương lúc này đã đang bị trói trong tay
White, vừa lo lắng vừa run sợ. Duy chìa tay ra:
- Đưa cho tôi đi!
Hắn lắc lắc cái đầu:
- Không được rồi........... Tôi đột nhiên muốn nắm giữ quyền quyết
định trong việc ai là người có được con dấu, cũng như sự sống chết
của Tiêu Dương. Cậu thử nói xem tôi nên làm như thế nào?
Nó và Duy đồng thanh:
- Đưa đây cho tôi!
White bật cười:
- Nhưng tiếc quá, ba của cậu lại không đồng ý điều đó.......
Duy thắc mắc hỏi lại:
- Thế là sao?
Chợt đám người nãy giờ đứng yên xem đánh nhau bắt đầu chuyển động.
Tùng nhíu mày đứng lại gần nó hơn. Nó chưa hiểu lắm, mà lúc này
cũng đã mệt, chẳng còn suy nghĩ được gì, chỉ muốn thiếp đi thôi.
Duy cũng lùi lại chỗ nó, thủ thế để đánh với đám người của ba
mình.
Tất cả bọn chúng theo hiệu lệnh của tên đứng đầu, xông lên. Tùng và
Duy ra sức đánh lại để bảo vệ nó vì lúc này nó chẳng còn mấy sức để
đánh nữa. White ngồi trên xem một cách thích thú. Tiêu Dương lo
lắng hét:
- Cẩn thận!
Nhưng bên nó lúc này chỉ có Tùng và Duy đánh với hàng trăm thằng,
lại còn phải bảo vệ nó nữa, điều hiển nhiên xảy ra là bị đánh te
tua. Chúng dồn lại đánh rồi kéo nó ra một phía, Duy 1 phía, Tùng 1
phía và ra sức "tẩm quất". Dương chỉ biết vừa khóc vừa kêu la ầm ĩ.
White thì cứ ngồi nhìn. Hắn còn đang đợi.......
Quả nhiên, ông ta đến: Trần gia. Bước đi đĩnh đạc với phong thái
của một con mãnh hổ, ông ta tiến vào trong nhà kho, nhìn thằng con
trai đang bị đánh bởi người của mình rồi nói với White:
- Giết con bé đó đi!
Duy hét lên:
- KHÔNG!!!!!!!
Nó không còn sức để hét, chỉ biết dùng ánh mắt căm hận nhìn ông ta.
Tiêu Dương sợ hãi và kinh ngạc nhìn ông ta rồi nhìn White, không
tin nổi vào điều mình mới nghe. Giết?
White mỉm cười........
- Giết con bé đó đi!
Duy hét lên:
- KHÔNG!!!!!!!
Nó không còn sức để hét, chỉ biết dùng ánh mắt căm hận nhìn ông ta.
Tiêu Dương sợ hãi và kinh ngạc nhìn ông ta rồi nhìn White, không
tin nổi vào điều mình mới nghe. Giết?
White mỉm cười........
Người của Trần gia giữ chặt Duy lại để cậu ta nhìn trong khi cậu ra
sức vùng vẫy và hét lên:
- Dừng tay!! Ba định làm gì? Không được đụng đến cô ấy!!
Nó và Tùng vẫn đang bị đánh một cách tàn bạo. Dường như chúng không
có ý định dừng lại, cũng không giết, mà đánh cho tụi nó sống không
được, chết cũng chẳng xong. Nó co quắp người lại, cái lưng đau hơn
bao giờ hết. Cơ thể mỏi mệt chống lại những cú đá, cú đạp và những
đòn từ gậy gộc, côn,.... một cách yếu ớt. Nó cảm thấy máu và mồ hôi
đang quện vào dính trên da thịt, đau buốt tận xương tủy.
Nhưng lúc này nó chỉ lo cho Tiêu Dương mà thôi. Nó bất lực, thực sự
bất lực, và Tùng cũng thế...... Lần đầu tiên nó cảm nhận được rõ
ràng thất bại và sự bất lực khi không thể làm được điều mình muốn.
Giống như một người tàn phế cố gắng giơ bàn tay thõng thượt lên để
chạm vào một cốc nước ngay trước mặt, dù lòng vẫn biết rằng mình
không thể, nhưng vẫn đợi chờ một kì tích mong manh nào đấy. Nhưng
kì tích không dễ dàng đến thế, người ta chỉ còn biết đứng ngắm mà
không thể chạm vào cốc nước đó.....
Nó cố gắng mở hé 1 mắt ra, nhìn xem Tiêu Dương và Tùng có ổn không.
White và Duy, cả hai gã đó đều chẳng hi vọng được gì nữa
rồi.......
Trần gia ngồi đan tay vào nhau, nhìn thẳng vào mắt Duy:
- Ta đã nói là phụ nữ chỉ làm vướng chân thôi. Con muốn, ta có thể
kiếm cho con hàng chục, hàng trăm đứa khác. Còn con nhỏ
này......... con phải từ bỏ. Con đã thất bại vì nó, cho nên, nó
không nên sống tiếp làm cản trở con thêm nữa.
Duy cắn răng vào môi, vừa lo lắng vừa căm giận:
- Ba thử giết cô ấy đi, con sẽ không tha cho ba, cũng không làm bất
cứ điều gì ba muốn đâu!
- Con sẽ quên được thôi. Chẳng có gì là không thể thay
đổi.....
- BA.....
Duy bất lực quay sang nhìn Tiêu Dương rồi nhìn White với ánh mắt
cầu khẩn. White chỉ cười mỉm. Trần gia giục:
- Làm đi, White.
Hắn giơ khẩu súng lên ngang đầu Tiêu Dương. Cô nàng và Duy nhìn
nhau trân trối, cái lạnh chạy dọc sống lưng hai người. Tiêu Dương
nhắm chặt mắt lại, nước mắt chảy ròng, gọi tên Duy trong sâu thẳm
tâm hồn. Trong tiềm thức Duy, Dương, Tùng và nó cùng hét lên:
"KHÔNGGGG!!!"
"ĐOÀNG!!!"
Tụi nó giật thót mình. Nước mắt nó rớt xuống nền xi măng lạnh, kinh
ngạc. Tùng lặng người vì cậu cũng có một phần trách nhiệm trong đó.
Duy cứ đứng nhìn trân trân vào khoảng không - nơi mà mới mấy giây
trước, người cậu yêu còn đứng đó. Trần gia chỉ im lặng nhìn. Thật
không hiểu nổi, ông ta có chút nhân tính nào không khi bắt con trai
mình phải chịu tổn thương và chia rẽ tình yêu đôi lứa đang đẹp đến
thế.
Nhưng tại sao ánh mắt ông ta lại trở nên lạnh lùng và tức giận đến
thế? Ông ta nhìn chằm chằm về phía White, hắn đang mỉm cười:
- Tại sao ông nghĩ là tôi sẽ nghe lời ông, Trần gia?
Duy choàng tỉnh, ngóng lên nhỉn lại chỗ Tiêu Dương thì thấy cô đang
ngồi thụp xuống đầy sợ hãi. White đã bắn lên nóc nhà kho. Cả cậu,
nó và Dương đều mừng rỡ đến bật khóc. Tùng cũng thở phào một cái.
Nhưng White, cậu ta có ý gì?
- Cậu đã nhận lời.
Trần gia lạnh lùng nói, ánh mắt ông ta nhìn White một cách đáng sợ
như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Hắn vẫn tự tin với hành động của
mình, nói:
- Tôi đã không nói rằng tôi nhận lời. Mà chỉ nói rằng "Thú vị nhỉ."
Chắc ngài còn nhớ chứ, Trần gia?
Ông ta siết mạnh hai bàn tay lại với nhau, nghiến răng nhìn hắn.
Hắn là ai mà dám giỡn mặt với chủ tịch của tổ chức S cơ chứ? Ông đã
nghĩ sẽ lợi dụng hắn để đối phó với Dark Moon và cho hắn bất cứ thứ
gì hắn yêu cầu. Vậy mà hắn lại lật mặt phản bội ông. Quả nhiên kẻ
phản bội đã phản bội một lần thì cũng có thể phản bội lần nữa.
Nhưng hắn có biết lượng sức mình không vậy? Trong khi ông có tới
hơn hai trăm người, đều là dân xã hội đen, còn bọn hắn chỉ còn mình
hắn là đủ khả năng chiến đấu. Duy cũng chỉ trụ được mấy phút nữa mà
thôi....
- Cậu thật ngu xuẩn.
White đáp lại bằng một nụ cười bí hiểm:
- Thế sao?
Trần gia giật mình nhìn ra bên ngoài, toán lính canh ở ngoài đó của
ông ta đã biến mất! Quay vào trong nhìn White bằng con mắt ngờ vực,
ông ta ngập ngừng:
- Cậu......
White vỗ tay ba cái, quân của cậu ta từ đâu bao vây khắp trong
ngoài nhà kho, kiểm soát lình của ông ta. Đám người đứng ngay sau
ông ta đã bị khống chế, ba nòng súng đang chĩa về phía ông ta một
cách lạnh lùng. Hắn nhếch miệng:
- Đây là đội quân tinh nhuệ nhất của Dark Moon. Sự thật là họ đã bị
điều đi chứ không phải là bị thương hay chạy trốn như tôi đã
nói.
Trần gia bật cười khi nghĩ mình đã không tính toán bằng một thằng
nhóc chưa đầy hai mươi tuổi đầu, mới chỉ bằng tuổi con mình. Ông đã
quá chú tâm đến Duy và tụi nó nên không coi trọng việc bảo đảm an
toàn cho mình, lại mang đi quá ít người. Thất bại trong đời ông đã
nếm trải khong ít, nhưng chưa lần nào vừa nặng vừa buồn cười thế
này. Thua một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, đối với người đứng đầu
tổ chức S, quả thật là quá nhục nhã. Nhưng ông vẫn hơn bọn nhóc này
ở cái gọi là thâm niên.........
Nó và Tùng, rồi cả Duy đều ngạc nhiên hết sức. Rốt cuộc White, cậu
ta là loại nguời gì? Đầu tiên là đồng đội của tụi nó, sau đó phản
bội một cách trắng trợn, giờ lại trở lại, đứng về phía tụi nó......
Nhưng dù sao, điều đó cũng thật là tốt, ít nhất là vào lúc
này.
Trần gia đưa chiếc đồng hồ lên xem, mỉm cười:
- Chà, đã đến giờ rồi đấy. Các cậu rất đáng khen, khiến tôi khá bất
ngờ. Nhưng........ Duy, con có biết chiếc đồng hồ này để làm gì
không?
Duy khó chịu nhìn ông ta:
- Coi giờ. Mà tạm thời ba đừng đụng đến con nữa đi.
- Hừ, không chỉ để coi giờ đâu. Trên này có gắn thiết bị định vị
nối với một máy tính hiện đại ở trung tâm tổ chức. Chỉ cần ta phát
tín hiệu về, tổ chức ngay lập tức sẽ điều động 1 lượng lớn quân số
đến. Mà cách đây 10 phút, ta đã gửi tín hiệu về rồi.
Tụi nó tuy có chút lo lắng nhưng vẫn nghĩ lợi thế thuộc về mình,
White cởi trói và đưa Dương xuống chỗ Duy:
- Trước khi họ đến, ông đã được người của chúng tôi "xử đẹp" rồi,
Trần gia.
- Ha ha, đúng thế. Nhưng đó là chuyện của một phút trước. Còn bây
giờ, e là các cậu sẽ phải suy nghĩ lại.
Cục diện lại một lần nữa lật ngược hoàn toàn. Quân của Dark Moon đã
bị bao vây bởi người của tổ chức S. Những nòng súng chĩa vào Trần
gia khi nãy đã được thay thế bằng một tổ bảo vệ chuyên nghiệp. Ông
được đưa đi, không quên bỏ lại một câu:
- Trừ con trai ta, còn lại thì giết hết.
Ông ta vừa bước ra khỏi cửa, hai bên đã xông vào giao chiến. Nhưng
người của S đông hơn người của Dark Moon rất nhiều, cơ bản là không
có cơ hội thắng. White nhanh chóng chạy lại cõng nó lên, Duy thì
cõng Tùng, lợi dụng tình thế hỗn loạn để chạy ra ngoài.
Một toán người của S đuổi theo tụi nó. Duy và White cứ mải miết
chạy, Tiêu Dương chạy sát bên. Dù không biết chạy đi có được gì
không giữa cái chốn đồng không mông quạnh thế này, nhưng tụi nó
biết rằng, ở lại chỉ có cái chết.
Người của S đuổi kịp tụi nó, vây quanh cả 5 đứa. Duy gằn
giọng:
- Các người mau cút đi!!
Bọn chúng chẳng nói chẳng rằng, lăm lăm gậy gộc, dao búa lao vào.
White và Duy thả tụi nó xuống rồi đánh nhau với bọn chúng để bảo vệ
tụi nó. Dương lo lắng vừa đỡ nó vừa nhìn xung quanh.
Nhưng sức của White và Duy rồi cũng cạn, bỏ chạy thì còn kịp đấy,
nhưng để bảo vệ nó, Dương và Tùng nữa thì........ không ổn chút
nào. Một thằng lợi dụng Duy và White đang đánh nhau liền xông lại
gần tụi nó, giơ đao lên, hét "aaaaaaaaaaaaaa.........."
Duy và White không kịp chạy lại, Dương sợ hãi nhắm chặt mắt lại còn
nó và Tùng thì chỉ biết chấp nhận sẽ phải chịu 1 đao.
Đúng lúc đó, một dáng người lao tới đạp bay tên đó ra ngoài:
- DỪNG TAY!!!!
Tụi nó cố gắng mở mắt ra nhìn. Đó là ai?----------------
Duy và White không kịp chạy lại, Dương sợ hãi nhắm chặt mắt lại còn
nó và Tùng thì chỉ biết chấp nhận sẽ phải chịu 1 đao.
Đúng lúc đó, một dáng người lao tới đạp bay tên đó ra ngoài:
- DỪNG TAY!!!!
Tụi nó cố gắng mở mắt ra nhìn. Đó là ai?
Nhưng mắt nó lúc này cứ mờ mờ ảo ảo, nhòe dần đi. Nó bị thương hơi
nhiều thì phải, mà cơ thể thì....... không được như xưa..... Nó cảm
thấy mình yếu đi rất nhiều. Cái dáng cao ngỏng thế kia, trông đen
ngòm mà..... quen lắm. Cả cái kiểu đánh đó....... mình hắn đang
chọi lại cả đám người....... trông quen quá mà nó chẳng nghĩ ra
được. Hình như trước đây nó cũng đã thấy một cảnh tương tự thế này
rồi. Cũng có một người đánh nhau bảo vệ nó thế này. Nhưng nó cứ
muốn lịm đi, mọi hình ảnh lướt qua tâm trí nó và hình ảnh cuối cùng
là......
- Angus!
Duy gọi hắn, kẻ vừa cứu nó, khẽ gật đầu. Vậy là có thêm một người
cùng chiến đấu, ít ra cũng sẽ đỡ hơn vì cậu lúc này cũng đã rất mệt
rồi. Angus vừa bảo vệ nó vừa đánh với đám người hung hãn trước mặt
dù chẳng biết chúng là ai. Nhưng dám đụng đến nó thì nhất định hắn
sẽ không tha.
Khi nãy, hắn vừa bước chân xuống máy bay thì nhận được tin nhắn của
Hoàng Anh kèm theo một bức ảnh. Hắn nhìn bức ảnh và dòng chữ "Đến
ngay" thì cảm thấy lo lắng, liền gọi cho Hoàng Anh. Sau khi hỏi vội
xem cái nhà kho nằm ở đâu, hắn liền chạy tới ngay. Quả nhiên nó
đang bị vây đánh. Mà rốt cuộc nó làm gì để đến nỗi bị người ta đánh
ra thế kia cơ chứ?
Lúc hắn xem cái hình nó đang bước vào nhà kho, Kỳ cũng tình cờ thấy
được, vội chạy ngay đến đó. Nhưng lúc cậu đến chỉ thấy một cảnh hỗn
loạn, không sao tìm ra được nó đang ở đâu, bèn nhanh trí hét ầm
lên:
- CHẠY ĐI!! Có cớm kìa!!!
Thế là tất tần tật những kẻ đang đánh nhau loạn xạ đều ngừng tay
lại, lo thoát thân trước. Kỳ đứng ngoài cửa cho tới khi không còn
một mống nào bước ra nữa. Cậu nhìn bên trong nhà kho thì chỉ thấy
trống rỗng, không còn một bóng người....
Đánh đuổi được đám người của S bám theo, Duy cũng khuỵu xuống, mệt
mỏi. Angus thấy nó ngất lịm đi trong khi người nó bị máu dính bê
bết, nhất là chiếc áo phông màu trắng đã đổi màu đỏ tươi gần hết.
Hắn cởi áo mình ra rồi khoác vào người nó. Tùng và Duy thấy vậy,
chợt có liên tưởng tới lần trước bắt gặp hắn định "sàm sỡ" nó. Duy
lên tiếngd:
- Cậu....... Lần trước, tại sao cậu..........
Hắn hơi ngước mắt lên thắc mắc rồi như nhớ ra, nói:
- Tôi nghĩ áo ướt mà không thay thì sẽ bị ốm nặng hơn nên mặc áo
của mình cho cậu ta.
Cả Duy và Tùng đều thoáng chút ngỡ ngàng. Hóa ra lâu nay mọi người
vẫn thường nghĩ xấu về hắn mà không ngờ chính hắn đã giúp nó. Duy
nhớ lại khung cảnh hôm đó, còn có cả đám người nằm la liệt dưới
sàn, chắc hẳn là do hắn đánh. Vậy mà lúc đó cậu đã nghĩ hắn là một
tên gay lợi dụng lúc nó không đề phòng để làm chuyện bất chính cơ
đấy. Giờ nghĩ lại mới thấy mình buồn cười. Cũng tại hắn chẳng nói
ra, nó thì im lặng, thẫn thờ như cô hồn suốt, bảo ai mà chẳng không
hiểu nhầm.
Hắn nhẹ nhàng nhấc nó lên, bế đi. White thì cõng Tùng còn Dương dìu
Duy đi. Dark Moon bây giờ có lẽ nên chuyển trụ sở vào bệnh viện
luôn cho rồi, đỡ mất công, lại được quậy cùng nhau mỗi ngày mà
không lo công an đến túm.
Nó bất tỉnh và được đặt dựa vào vai Tùng trên xe để đến bệnh viện.
Trong cơn mê, nó thấy hiện ra hình ảnh một chiếc kem to oành và cứ
ra sức cắn lấy cắn để. Angus ngồi bênh cạnh nó là người hứng chịu,
để yên cho no cắn một cách phũ phàng. Cắn mãi nó mới thốt lên 1
câu: "Kem....... dai quá!"
Còn Tùng ngồi ngoài, cứ thi thoảng lại bị nó.......... nhỏ dãi vào
người! Trong khi cậu ta thì rất sợ bẩn, cứ liên tục đẩy đầu nó qua
bên Angus. Angus cũng bó tay nhưng phải để yên cho nó dựa vào vai,
những vết thương bên ngoài sẽ lành ngay thôi, nhưng không biết, vết
thương trong tâm hồn nó đã liền lại được chưa........
Hắn cứ nghĩ rằng ra sức làm việc thì sẽ không phải nghĩ nhiều đến
nó, nhưng rốt cuộc, khi nhìn thấy bức ảnh nó bước vào cái nhà kho u
ám đó, hắn đã có thể khẳng định thêm một lần nữa, rằng: hắn yêu nó,
rất nhiều!
................
Nó tỉnh lại trong bệnh viện, khẽ nhăn mặt khi ngửi thấy mùi ê te.
Mở mắt ra đã thấy cái bản mặt tên Angus đang ngồi nhìn mình chằm
chằm, nó bực:
- Nhìn cái gì mà nhìn!
- Thấy xinh thì nhìn!
Nó há miệng, tròn mắt nhìn hắn rồi nhìn xung quanh, chẳng có ai
trong này nữa cả. Nó cau mày:
- Anh điên à?
- Đúng vậy, điên vì yêu.
Nó lại một phen há hốc miệng nữa:
- Tên khùng!
- Ừ, tôi khùng nên mới yêu em.
- HẢ???
Nó.......... có nghe nhầm không vậy? Hắn...... hay là hắn bị va đầu
vào đâu đó?
- Gì chứ? Anh đừng có đùa quá trớn kẻo tôi băm nát anh ra
đấy.
Nó bặm môi, giơ nắm đấm lên đe dọa, nhưng hắn vẫn lạnh như tiền,
nói tiếp:
Nó gần như hóa đá, không thốt nên được lời nào nữa. Hắn vừa nói cái
câu........ gì vậy? Hắn có nhận thức được mình đang nói những gì
không chứ? Yêu? Hắn "yêu" nó? Thật nực cười, chẳng bao giờ nó tin
điều đó cả.
Mới hôm trước còn cãi nhau chí chóe mà hôm sau đã nói "tôi yêu em",
hắn nghĩ nó là con ngốc chắc. Mà chuyện tình yêu, nó không muốn bị
lôi ra làm trò cười. Hắn có quá đáng lắm không khi chắc hẳn hắn đã
biết nó mới chia tay Kỳ Anh.....
Nhưng cái ánh mắt đang nhìn nó kia là sao chứ? Khác hẳn với sự lạnh
lùng hay sự kiêu ngạo đáng ghét thường ngày, ánh mắt đó nó cũng
từng nhìn thấy ở Kỳ....... đầy yêu thương nhưng cũng đầy kìm nén,
kìm nén một cảm xúc quá lớn để nó không vỡ tung ra ngoài. Có khi
nào........... hắn thật lòng?
Nó quay mặt đi, không muốn trả lời. Hắn cũng không ép nó phải nói
bất cứ điều gì, chỉ cần nó biết rằng, hắn luôn yêu, luôn quan tâm
đến nó, thế là đủ. Tình cảm trong hắn cứ ngày một rõ ràng, ngày một
lớn lên, ngày một tăng thêm kể cả khi xa cách nó. Hắn cứ luôn phải
kìm giữ lại tất cả để không bộc phát ra ngoài, bởi hắn nghĩ nếu như
thế, mình sẽ phát điên lên vì nó mất!
Nó đang cảm thấy khó xử thì White và Duy đi vào. Nó nhoẻn
cười:
- Chào mừng trở lại với Dark Moon!
Duy đáp lại bằng một nụ cười vừa vui vừa có lỗi còn White thì chỉ
mỉm cười nhẹ. White nói với nó:
- Hoàng Minh, cậu còn nhớ lần tôi đi tìm Trương Nguyên cho cậu
chứ?
Nó hơi nheo mắt nhớ lại rồi gật đầu. Cậu ta tiếp:
- Và tôi đã nhầm cậu là Trương Kỳ Anh.
Nó hơi cau mày khi nghe tới cái tên đó, nhưng đành ngồi yên nghe
cậu ta nói tiếp:
- Lúc đó cậu đã hứa sẽ thực hiện 1 yêu cầu của tôi.
White khẽ mỉm cười nhìn nó. Nó hiểu ra điều hắn muốn nói là thực
hiện yêu cầu đó. Vậy mà nãy giờ cứ vòng vo mãi:
- Nói đi, cậu muốn gì?
Khóe môi cậu ta khẽ nhếch lên 1 chút, đã đến lúc dùng đến cái điều
mà trước đây nó đã hứa sẽ làm gúp: