Nó lại vào phòng vệ sinh thay đồ nam, đi tìm Hoàng Kỳ, không biết
giờ hắn có còn trong này không, nhưng nó vẫn nghĩ là hắn sẽ
đợi.........
Nó vòng qua mấy gian hàng bán kem que, không thấy Kỳ. Dạo loanh
quanh 1 lát cũng phát hiện cậu ta đang nằm ngủ ngon lành trên ghế
đá. Nó thích thú lại gần........
Hoàng Kỳ đang mơ 1 giấc mơ yên bình, không hiểu từ đâu có con muỗi
bay qua mũi, nhột nhột. Nhíu mày mấy cái, cậu tỉnh dậy, thấy nó
đang cười toe:
- Dậy rồi à?
Kỳ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh rồi nhìn nó:
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì sáng nay cậu đi với tôi đúng
không?
- Ừm, sao à?
Cậu gào lên:
- Vậy sao lại thay đồ nam rồi???? Cậu đang làm bạn gái tôi cơ
mà!!??
Nó hừ 1 cái, ngồi phịch xuống ghế, phe phẩy cọng cỏ non, nói giọng
hờn dỗi:
- Ai bảo cậu ngủ say như chết làm tôi ngại quá, phải đi thay đồ kẻo
người ta xì xào này nọ.....
Kỳ ra vẻ hối lỗi:
- Xin lỗi, chắc cậu đợi tôi lâu lắm, lúc sáng tôi bị lạc đường nên
không tìm được cậu. Bây giờ đi ăn kem nhé, tôi đang gửi cả bịch kem
trong quán kia.
Nó cười gượng nhìn ánh mắt háo hức của cậu rồi nhìn xuống bụng mình
và lại nhìn lên:
- Ha... ha.... Được thôi!
Nó lau mồ hôi vã ra trên trán. Khi nãy đã ăn rất nhiều rồi mà giờ
còn ăn nữa, liệu nó có sống sót trở về được hay không đây???
Kỳ nhìn nó với ánh mắt trông đợi khiến nó không thể không cười
gượng và ăn trong tội lỗi: "Dạ dày ơi, cố lên! Tao vô cùng xin lỗi
mày!....." Đến que thứ 24, nó bắt đầu nuốt chậm rãi. Nó thầm rủa
Hoàng Kỳ không cùng ăn, bắt nó ăn 1 mình. Mà ăn ít lại sợ hắn thất
vọng. Cứ nhìn cái ánh mắt háo hức vui vẻ của hắn đi.....
Nó đành dừng lại ở que thứ 28, lấy lý do là kem chảy hết rồi. Kỳ
tiếc nuối nhìn vào bịch kem:
- Tiếc thật, không được thấy cậu gặm nhấm hết cả bịch
này.....
Nó bạt 1 phát vào đầu cậu:
- Tôi không phải chuột mà gặm nhấm! À, tiện thể cho lau tay
cái!
Nó quệt quệt tay vào đầu Kỳ 1 cách thản nhiên trong khi cậu cứng đơ
người, mãi mấy giây sau mới gào lên:
- CẬU BỊ ĐIÊN À??
Nó bịt tai lại:
- Tại cậu mà tôi đau cả bụng đây này! Thôi cũng tối rồi, cậu về đi,
5 giờ rồi đấy.
Cậu giận dỗi, cau mày:
- Không, cả ngày nay có đi với cậu được mấy đâu. Tối cũng phải đi
chơi với tôi!
- ĐỒ KHÙNG! Có biết sáng nay về tôi bị mắng 1 trận không hả? Cậu
chẳng nghĩ cho tôi chút nào hết thế?
Kỳ khựng người nhìn nó rồi cúi xuống, buồn buồn:
- Vậy để tôi đưa cậu về......
- Khỏi, nhà tôi ngay gần đây. Hơn nữa tôi không muốn anh tôi biết
tôi đi chơi cả ngày nay. Cậu về đi, đi đường cẩn thận nhé, hôm qua
cậu lái xe suốt, có ngủ được đâu, về đi, nhé!!
Nó chuyển giọng nài nỉ quan tâm và biết chắc Kỳ sẽ cắn câu:
- Ừm, vậy.... tôi về đây.
Nó thở phào 1 cái rồi quay lại chỗ đã chia tay với Brown. Nhìn ngó
1 lát cũng thấy hắn đi đến:
- Cậu ở đâu mà tôi tìm không thấy?
Nó cười:
- Tôi đi ăn kem. Ai bảo cậu lâu quá...
- Tôi chờ gần 2 tiếng rồi.....
- Hả?? À, tôi qua bên kia, bên kia, rồi bên này,....... Ha ha....
cậu tìm kiểu gì mà nhanh thế?
Mặt hắn lạnh lùng, vô cảm làm nó chẳng thể hiểu nổi hắn đang nghĩ
gì trong đầu, chỉ đành dựa vào từng câu chữ hắn thốt ra:
- Đi theo 1 bà mẹ và 1 đứa bé. Họ cũng muốn đến "mắt bão".
Nó cười giả lả:
- Ha ha... tôi muốn chọc cậu 1 chút thôi mà. Đi nào, để tôi giới
thiệu cho cậu nhé!
Nó dắt hắn đi loanh quanh và nói liến thoắng:
- Đây từng là tâm của 1 cơn lốc xoáy trong 1 trận bão lớn. Sau khi
cơn bão qua đi, mọi thứ đều gần như bị san bằng. Có 1 gia đình đã
dựng quán làm ăn buôn bán ở đây và giàu lên nhanh chóng, rồi các
nhà sau chuyển đến cũng thế. Người ta đồn là cơn bão mang hết xui
xẻo đi, để lại vùng đất may mắn cho thương nhân. Rồi từ đó mọi
người cứ truyền nhau gọi nơi đây là tâm bão hay mắt bão. Nơi đây
cũng là chỗ buôn bán được nhất trong tất cả những vùng lân cận.
Nhưng rồi người ta quy hoạch nó làm công viên, mọi người cũng
chuyển dần đi và "mắt bão" lại là nơi để các quán nhỏ mọc lên, hoạt
động cũng rầm rộ lắm.
Đang mải thuyết trình, nó chợt nhận ra Angus đang loăng quăng ở dãy
hàng trò chơi phía trước. Hắn cứ ngóng bên này sang bên kia như để
tìm nó. Nó vội vàng kéo Brown đi:
- Ha ha..... tham quan thế thôi, đi về nào. Tôi cũng đói
rồi....
Nó nhanh chân quẹo sang 1 đường khuất tầm mắt Angus và dắt Brown
đi. Brown để yên cho nó nắm tay mình kéo đi, mặt không biết đã trở
nên bối rối và...... vui vui từ bao giờ........
Ra đến cổng, nó quay lại cười:
- Cậu về đi, tôi cũng về đây!
Nhưng Brown giữ tay nó lại, không buông:
- Tôi đưa cậu về.
Nó gỡ tay hắn ra:
- Thôi khỏi, nhà tôi gần đây mà, cậu về đi......
Nhưng Brown cứ thế kéo nó đi, không nói gì. Nó khó xử vừa đi vừa
ngoái lại...... còn tên chảnh chọe đó thì sao..........
Brown thả nó trước cửa nhà và chào rồi lên xe phóng đi. Nó vội gọi
cho Angus. Hắn bắt máy gần như ngay lập tức:
- Tôi biết thể nào cậu cũng gọi cho tôi trước mà. Chắc sợ quá trốn
ở đâu rồi đúng không?
- Anh ra khỏi đó lâu chưa?
- Tất... tất nhiên là được 1 lúc rồi!
Nó nghi ngờ nghe cái giọng điệu của hắn nhưng không thèm bắt bẻ
nữa6:
- Thế giờ anh đang ở đâu?
- Lối ra của nhà ma.
- Chờ đó, tôi đến liền.
Nó cúp máy rồi phóng xe đến công viên. Gửi xe rồi chạy đến cổng nhà
ma thì thấy hắn đang ngồi bó gối trước lối ra, nó bật cười:
- Tôi tưởng anh ra trước tôi rồi chứ? Ai ngờ anh lại ra
sau.........
Hắn đứng dậy gầm gừ:
- Vậy là tôi đã mất công chờ ở đây?
Nó nhún vai bước đi:
- Ai bắt anh chờ đâu? Đừng tưởng ai cũng nhát như anh!
Nó thấy hơi chột dạ 1 chút. Mong là hắn đừng biết nó sợ ma. Hắn bực
bội nghĩ khi nãy đã phải đấu tranh nội tâm rất dữ để không gọi cho
nó trước. Nó có sợ thì phải gọi cho hắn trước chứ, ai ngờ nó lại ra
trước. Thật bực mình.
Ra khỏi công viên, nó nhìn cái mặt méo xẹo của hắn, phì cười:
- Bây giờ cũng muộn rồi, đi ăn tối nhé!
Hắn chưa kip trả lời thì nó đã giật mình nhìn người đang đứng phía
trước 1 đoạn. Hắn cũng ngước nhìn người đó và quay sang nhìn nó.
Tại sao lại xuất hiện vào đúng lúc này chứ...........
Ai vậy ta??
Ra khỏi công viên, nó nhìn cái mặt méo xẹo của hắn, phì cười:
- Bây giờ cũng muộn rồi, đi ăn tối nhé!
Hắn chưa kip trả lời thì nó đã giật mình nhìn người đang đứng phía
trước 1 đoạn. Hắn cũng ngước nhìn người đó và quay sang nhìn nó.
Tại sao lại xuất hiện vào đúng lúc này chứ...........
Nó lắp bắp nhìn người đó quay lại:
- Nh... Nhã Nhã!
Nhã Nhã đội 1 chiếc mũ vành và đeo kính râm nhưng ai không nhận ra
chứ nó thì có chết cũng nhận ra. Angus cũng kịp nhận ra cô nàng,
khẽ nắm lấy tay nó:
- Chào cô! Tình cờ nhỉ, "chúng tôi" đang định đi ăn tối, cô có muốn
đi cùng không?
Nhã Nhã nhìn chăm chăm vào tay hắn đang nắm lấy tay nó rồi ngước
lên nhìn nó mà..... trả lời Angus:
- Xin lỗi, em có hẹn với bạn trai rồi!
- Em có bạn trai rồi à!? Tốt quá, anh chàng nào có phước lọt vào
mắt xanh của em vậy?
Nó ngạc nhiên và vui mừng ra mặt. Nhã Nhã thấy bực mình và sắp khóc
đến nơi..... Nói thế mà nó còn vui được cơ đấy. Không chút nào buồn
hay..... nghĩ đến cô 1 chút à?
Một chiếc ô tô đen đỗ xịch trước mặt Nhã Nhã, 1 tên mặc vest trông
có vẻ tử tế chạy ra mở cửa cho cô:
- Lên xe đi! Ơ, đây là.......
Nhã Nhã giấu vội những giọt nước mắt, nói nhanh:
- Đây là .......... 2 đồng nghiệp của em, thôi, mình đi đi anh
Phong!
Cô vội đẩy Phong đi và lên xe trước. Tên đó gật đầu cúi chào tụi nó
rồi lên xe, lái đi. Nó nhìn theo, cảm thấy vui vui trong lòng, cuối
cùng Nhã Nhã cũng có người để thương yêu thật sự. Nó kéo Angus và
lấy xe để đi ăn:
- Đi nào, hôm nay chúng ta sẽ ăn cơm bình dân.
Hắn nhăn nhó:
- Hả??? Hết chỗ rồi sao mà phải ăn cơm bình dân? Cậu không có tiền
thì tôi đãi, đến nhà hàng Ý đi!
Nó lườm hắn 1 phát:
- Đương nhiên anh phải đãi rồi! Còn bây giờ, đến - quán - cơm -
bình dân! Có leo lên xe không thì bảo?
Hắn phụng phịu trèo lên xe, đang cài dây mũ bảo hiểm thì nó phóng
vèo đi khiến hẵn ngửa người ra sau, vội ôm chầm lấy nó. Hắt
hét:
- CẬU LÀM TRÒ GÌ THẾ HẢ????
Nó cũng không vừa, hét lại:
- ANH LÀM TRÒ GÌ THÌ CÓ, THẢ TÔI RA!!!
- THẢ CẬU RA ĐỂ MÀ CHẾT À? TÔI KHÔNG THẢ!
Nó lái xe bằng 1 tay, 1 tay còn lại cố gỡ tay hắn ra:
- TÔI BẢO ANH THẢ RA!! CÓ THẢ RA KHÔNG???
- KHÔNG!
Cái xe máy cứ lắc lư lắc lư trên đường khiến người đi đường cứ
ngoái nhìn với ánh mắt khó chịu. Nó chịu thua vì hắn ôm quá chặt,
nó lại chỉ dùng được có 1 tay, nói bất lực:
- Tôi sẽ đi từ từ, nhanh.... thả ra.........
Hắn từ từ thả tay ra, nó lại rồ ga phóng tiếp. Hắn giật mình ngửa
người ra rồi lại ôm chặt lấy nó, hét lên:
- VŨ HOÀNG MINH!!!
*******
Nhã Nhã ngoái đầu lại nhìn thấy nó đèo Angus đi, nước mắt rơi không
ngừng. Phong luống cuống:
- Này này, em sao thế? Sao lại khóc?
Nhã Nhã lại khóc to hơn khiến Phong bối rối không biết làm
gì:
- Em sao vậy? Có anh đây mà.....
Phong dừng xe, buông vô - lăng rồi kéo cô vào lòng, vỗ về, để cho
cô khóc nức nở trên bờ vai mình. Cô nhớ đến lần đầu tiên gặp nó,
được nó cứu và bảo vệ, thấy được sự mạnh mẽ và trái tim ấm áp sâu
trong con người nó, những tưởng nó sẽ là người đàn ông định mệnh số
phận đã ban cho. Vậy mà nó liên tục từ chối tình cảm của cô, liên
tục khiến cô phải rơi nước mắt. Trái tim cô đã đập vì nó và cũng
tan nát vì nó. Giờ đây nó lại sánh bước bên một người khác, không
phải cô, cũng không phải là 1 cô gái, mà là 1 thằng đàn ông! Cô đã
yêu một thằng gay!...... Yêu đến tưởng như có thể vì nó mà làm tất
cả, thậm chí bỏ cả lòng tự kiêu của một cô gái để bám theo nó dai
dẳng. Vậy mà đó lại là 1 thằng gay! Nực cười thay, tại sao lại là
yêu...............
- Hoàng Minh đáng ghét! Hu hu...... em ghét anh! Hu
hu........
Phong cứ để yên cho cô khóc trong lòng mình, mặc kệ tiếng còi xe
inh ỏi phía sau, cậu chỉ là 1 người bạn, chưa hề khiến cô suy nghĩ
hay nhớ nhung chứ nói gì đến đau lòng. Nhưng nhìn cô đau vì 1 kẻ
khác, trái tim cậu lại bứt rứt, khó chịu, như đang xé làm
đôi....... Có lẽ cậu.......... đã yêu cô mất rồi!
Siết chặt Nhã Nhã trong vòng tay mình, Phong thì thầm:
- Để anh là người lấp đầy khoảng trống trong trái tim em, được
không?
Nhã Nhã vẫn đang khóc, vùi vào lòng Phong rồi gật gật đầu. Cô phải
làm mới lại chính mình và cuộc đời mình thôi, vì nó như thế là quá
đủ......
........................
Hoàng Kỳ lúc này đang ngồi trong 1 quán ăn nhỏ cùng Linh Lan. Cậu
gặp cô ở gần công viên, sau khi tạm biệt nó.........
>> Linh Lan nhìn thấy Hoàng Kỳ đang đi về hướng mình, cô đứng
khoanh tay lại, nói cạnh khóe:
- Chắc hôm nay có động đất, có người lại đến công viên chơi cơ
đấy!?
Hoàng Kỳ đang ủ rũ, thấy cô nàng thì không thèm nói gì, bỏ đi. Linh
Lan thì lại cứ muốn châm chọc:
- Hình như có tên điếc nào vừa đi qua mình ấy nhỉ? Trông mặt mũi
cũng không đến nỗi mà......... chậc chậc!
Hoàng Kỳ nghe thấy cô nàng tặc lưỡi thì bắt đầu cáu:
- Này, tôi không muốn đụng đến cô đâu! Giờ tôi đang đói, không muốn
cãi nhau với cô làm gì cho mệt. Về thì về đi, tối rồi mà
còn........ đứng đường, con gái con lứa...........
- Con gái thế nào hả? Con gái thì không được đi dạo, Không được đi
trên đường à? Đáng ghét! Bộ anh không biết kiếm chỗ nào ăn hay sao
mà kêu đói. Không biết thì tôi dẫn đi cho!
Hoàng Kỳ thở dài:
- Thôi khỏi, tôi về nhà........
Linh Lan giễu cợt:
- Chắc là chê cơm ngoài chứ gì? Hừ, đúng là công tử bột!
- Ai nói thế hả????<<<
Thế là cô nàng dẫn Kỳ đến quán ăn này, cả 2 đang ngồi thi........
ăn bánh bột lọc. Để xem ai là người phải trả tiền. Theo như lời
Hoàng Kỳ: "Tiền thì không thiếu, chỉ không cam tâm thua con nhỏ này
bất cứ chuyện gì!"
Trong quán, mọi người lúc đầu còn kinh ngạc và buồn cười vì 2 đứa
thi thố với nhau, chất bát cả chồng. Về sau thì không ai ăn nữa mà
ngồi xem tụi nó ăn và cổ vũ. Ai bảo cả 2 đều xinh đẹp và..... ăn
như heo thế này. ^^
Nó phóng qua đoạn đường với tốc độ như mọi khi, chỉ khó chịu cái
tên đằng sau cứ bám chặt lấy mình. Đi chậm thì hắn nói linh tinh
phát ngứa tai. Nó đánh võng, lạng lách khiến hắn hét ầm lên:
- CẬU CÓ THÔI ĐI KHÔNG HẢ???
Nó bật cười:
- ĐỒ SỢ CHẾT!!
- AI SỢ CHẾT CHỨ?? LÀM THẾ NÀY THÌ CẬU.......
Hắn chợt nhận ra mình đang nói........ "linh tinh", bỏ lửng câu ở
đó. Nó tò mò:
- TÔI LÀM SAO?
- Chẳng sao cả, lái xe cẩn thận đi!
- Đồ chết bầm!! Đã nói thì nói luôn đi lại còn lấp lửng!
- Tôi thích nói sao kệ tôi, cậu can thiệp được à?
- Đúng rồi đấy, tôi sẽ cho anh..... tịt họng luôn!
Nó rú ga và phóng vèo lên cái dốc nhỏ phía trước. Hắn ôm chặt lấy
nó, nhắm mắt lại, tự hỏi: "Sao người nhóc này ấm thế không biết!"
...............
Chiếc xe lao vút lên không trung và đáp xuống đất, lia 1 vòng. Nó
nhận ra cái dáng quen thuộc và chiếc xe của kẻ đang đi ngược chiều
phía trước 1 đoạn. Nó vội vòng sang 1 đường khác nhưng kẻ đó cũng
đã hơi ngờ ngợ về tiếng xe của 2 người đối diện. May là hắn chưa
thấy cú phóng xe qua dốc của nó nhưng hắn quyết định....... đuổi
theo. Hắn chính là Brown........
Chiếc xe lao vút lên không trung và đáp xuống đất, lia 1 vòng. Nó
nhận ra cái dáng quen thuộc và chiếc xe của kẻ đang đi ngược chiều
phía trước 1 đoạn. Nó vội vòng sang 1 đường khác nhưng kẻ đó cũng
đã hơi ngờ ngợ về tiếng xe của 2 người đối diện. May là hắn chưa
thấy cú phóng xe qua dốc của nó nhưng hắn quyết định....... đuổi
theo. Hắn chính là Brown.........
Nó lượn vòng vèo quẹo trái rẽ phải để cắt đuôi Brown nhưng hắn
không phải hạng bèo, vẫn đuổi sát nó. Hắn đã nhận ra chiếc xe mô tô
màu đen và cách đi bạt mạng đó của nó. Nhưng để chắc chắn hơn, hắn
muốn đuổi được nó. Hơn hết, hắn muốn biết tại sao nó lại đèo 1
thằng nào đó phía sau, và tại sao lại phải trốn tránh hắn. Nếu nó
không chạy vội vàng, chưa chắc hắn đã đuổi theo. Xem ra nó tự "bứt
dây động rừng" rồi.
Angus ngồi sau không ngừng hỏi:
- SAO LẠI PHẢI CHẠY?? BỘ CẬU THIẾU NỢ NGƯỜI TA HẢ???
Nó bực mình không thèm nói. Nếu không phải vì có hắn ngồi sau, tại
sao nó phải chạy chứ. Đang yên đang lành lại rủ hắn đi ăn làm gì
cho mệt nữa không biết. Giờ mà 2 tên này gặp nhau thì kiểu gì cũng
lộ hết cho xem!
Nó rẽ trái sang một con phố khác, tiếp tục phóng như bay. Brown
đuổi theo đã gần hơn 1 chút, nó giảm dần tốc độ rồi rẽ tiếp qua 1
ngõ để thông sang đường bên cạnh. Xe của nó đi đến giữa ngõ, tự
dưng có tiếng "BRUWM". Brown vội rẽ theo vào thì chẳng thấy xe của
nó nữa, hắn tiếp tục phóng nhanh nhưng vừa đến giữa ngõ thì "cạch,
xọc... RRRR" Xe của hắn lọt bánh xuống miệng 1 nắp cống mở. Hắn bị
hất ra ngoài, ngã xuống phía trước xe. May mà đội mũ bảo hiểm nên
không bị thương nặng, chỉ xây xát 1 chút. Hắn lồm cồm bò dậy, chạy
ra đường thì xe của nó đã lọt thỏm trong dòng người và ánh đèn
đường sáng trưng, không thể đuổi theo được nữa. Hắn bực minh đá vào
viên gạch nhỏ trước mặt:
- Chết tiệt!
Cắt đuôi được Brown, nó thở phào tìm đến quán ăn bên một con đường
nhỏ. Kéo Angus vào quán, nó gọi:
- Chị ơi cho em 2 suất bánh!
Chị chủ quán chen ra khỏi đám người đông đúc kì lạ ở góc quán, cười
nhẹ:
- Em ơi, thông cảm nhé, số bánh của quán hôm nay đã được 2 vị khách
bên kia mua hết rồi. Lần sau em ghé lại nhé. À, nếu em muốn thì có
thể qua xem, 2 người họ đang ăn thi đấy!
Chị ta cười thích thú làm nó càng đói thêm. Nó đứng dậy, lại kéo
Angus đi:
- Dạ thôi ạ. Đi thôi!
Angus vừa mệt vì la hét nãy giờ, vừa đói sôi cả bụng, không chịu
đứng lên:
- Từ đã, tôi đói lắm rồi._ Hắn quay sang chị chủ quán_ Chị có thể
bảo họ nhường cho chúng tôi 2 suất được không, chúng tôi sẽ mua với
giá gấp đôi?
- Không được rồi em ạ, họ bao cả rồi, chị không còn cách nào khác.
Thành thật xin lỗi.
Nó bực mình nói Angus:
- Anh có đi không thì bảo, tôi cho ở lại đây luôn đấy!
Angus cau mày giận dỗi đứng lên. 2 người đang đi ra khỏi quán
thì:
- CÓ LÊN! CỐ LÊN!
- OAAAAAAAAAAAAA! THẮNG RỒI!!
Nó và Angus bực mình quay lại nhìn 2 kẻ đã mua hết bánh trong quán,
nó giật thót mình khi thấy mọi người giãn ra 1 chút, lộ ra khuôn
mặt 2 người phía trong: Kỳ và Linh Lan!!!
Nó giật vội tay Angus đi nhưng chị chủ quán đã gọi to:
- Hai em trai ơi! Có ăn bánh nữa không chị làm tiếp cho này, vẫn
còn dư bột!
Mọi người quay ra nhìn, Nó đau khổ nuốt nước bọt cái ực. Angus lại
còn "vô tư" và "duyên dáng":
- NÀY, Vũ Hoàng Minh, vào ăn đi, tôi đói lắm rồi!
Thế là hết! Nó không còn gì để nói nữa. Angus à, nếu giết người mà
không phải vào tù thì nó đã giết cậu hàng nghìn hàng vạn lần rồi
đấy!!!
Hoàng Kỳ đang không cam chịu kết quả thua cuộc vụ ăn thi với Linh
Lan, lại thấy nó đang kéo Angus đi thì như bùng phát:
- Hoàng Minh! Cậu...........
Nó vuốt mặt nhăn nhó:
- Nản thật!
Angus và Linh Lan không hiểu gì nhưng cũng mặc kệ, quay lại với
việc của mình:
Angus:
- Chị làm nhanh được không? Tôi sẽ trả tiền gấp 3.
Linh Lan:
- Trả tiền đi thôi, ĐỒ - THUA - CUỘC!
Kỳ gằn từng chữ:
- Cô im đi!
Linh Lan vẫn cứ như trêu ngươi:
- Tôi có miệng để nói, anh là gì mà bắt tôi im!?
Hoàng Kỳ lôi tiền trong ví ra, đặt hết tiền mặt lên bàn trả cho chị
chủ quán. Chị ta sáng rực mắt lên. Cậu quay lại chỗ nó, kéo nó đi
trong khi Angus đang hăng hái ngồi trước nồi đợi bánh. Thấy vậy, cả
hắn và Linh Lan cùng hét lên:
- NÀY!!!
Kỳ kéo nó ra ngoài, túm chặt cổ tay nó làm nó phải vừa nhăn nhó vừa
cười cầu hòa:
- Ha... ha... Hôm nay trời đẹp nhỉ!?
Nó vừa nói xong thì sấm "đoàng" 1 cái, trời đen kịt mây lại. Nó lẩm
bẩm trách móc ông trời rồi lại cười mếu với Kỳ, không biết phải nói
gì hơn:
- Cậu...... chưa về sao? Hôm nay cũng mệt rồi mà......
A!........... Ý tôi là..... cậu cũng đến đây ăn bánh à..... à mà
không, cậu đi cùng với Linh Lan đấy à....... ôi
trời..........
Tại sao nó nói câu nào cũng làm cậu tức điên lên được thế
này......... Nó đuổi cậu về rồi lại đi với tên Angus, trong khi
đang "nhận lời" làm "bạn gái" cậu. Nó coi cậu là gì hả? Con cún
thích thì ôm, không thì đá à? Cậu dừng lại, quay bộ mặt hình sự
nhìn nó:
- Cậu nói đi!
Nó nhăn nhở:
- Ha... ha ha.... nói..... gì??
Kỳ gần như gắt lên:
- NÓI TẠI SAO CẬU ĐUỔI TÔI VỀ RỒI LẠI ĐI VỚI HẮN!!
Nó nghiêng người bịt tai lại, đợi cậu hét xong thì cũng...... lấy
giọng, "nhẹ nhàng" cất lên:
- ĐỪNG CÓ HÉT VÀO TAI NGƯỜI KHÁC NHƯ THẾ!! (=.=") Tôi về rồi đi với
ai là quyền của tôi chứ, cậu là gì mà quản được tôi!!??
Hoàng Kỳ chợt nghĩ, nó và Linh Lan..... giống nhau thật đấy! Cậu
cảm thấy ruột gan mình như lộn tùng phèo cả lên. Ăn đến lê lết rồi
lại còn tức giận quát nó nữa, cái bụng tức phát đau lên. Cậu vừa ôm
bụng vừa nói ngắt quãng:
- Cậu.... đang là.... "bạn gái" tôi! Đồ khốn!
- Bạn gái? Bạn gái thì.........
Nó đang định nói tiếp thì nhận ra Angus và Linh Lan đã ra tới
nơi:
- CH... à, anh Minh, anh làm gì thế? Tên Hoàng Kỳ kia, anh ăn nhiều
thế mà còn đi phăng phăng ấy nhỉ? Uả, mà anh ta bị làm sao
thế?
Angus nhìn nó bằng 1 ánh mắt không biểu cảm mà nó không thể xác
định được đó là ánh mắt gì, đành chỉ nhún vai 1 cái rồi quay sang
chỗ Kỳ. Linh Lan đang đến xem cậu ta thế nào. Cậu gạt cô nàng ra,
vừa ôm bụng thật chặt vừa cố ngước lên nhìn nó, mắt nổi từng đường
gân đỏ:
Nó lại gần chỗ cậu, vừa cười cười với 2 người kia vừa nói to, át đi
giọng Kỳ:
- Ha ha, chắc cậu ăn no quá đấy mà. Tôi đưa cậu đến viện nha!
Nói rồi nó chặt 1 cái vào sau gáy Kỳ, không cho cậu kịp thốt lên
bất cứ 1 lời nào nữa. Linh Lan và Angus chỉ đứng nhìn hành động
"giấu giếm công khai" của nó, không nói gì mà cũng không còn gì để
nói, nghĩ là nó bực mình với Kỳ nên làm vậy.
Nó vội gọi cấp cứu và tranh thủ nói cho Angus biết Linh Lan là em
họ mình. Linh Lan trước đây mà thấy trai đẹp là thể nào cũng cua
bằng được rồi đá trong vài ngày, có khi chỉ vài giờ. Nhưng giờ đứng
trước Angus, cô lại không mảy may bận lòng mà lại đi lo lắng cho
cái tên đang ngất đi trên băng ca. Cả 3 ngồi ngoài phòng cấp cứu
chờ mà đứng ngồi không yên. Nó bèn gọi điện cho Duy đến, gọi cho cả
Tiêu Dương và Quốc Huy luôn.
Mọi người tập trung lại ở ngoài, đợi tin của bác sĩ. Trần Duy lo
lắng hỏi tình hình và lý do Kỳ bị như vậy, nó lấp liếm đoạn đi chơi
với cậu còn Linh Lan thì hơi cúi đầu xuống, vừa ngại vừa thấy có
lỗi. Đang lúc hầu như ai cũng lo lắng cho hắn, kể cả nó, thì nó lại
có điện thoại:
- Alô, Tùng hả, chuyện gì mày, tao đang vướng vài chuyện.
>> Mày đến đây ngay đi, chúng ta cần họp, không có mày không
xong, gấp lắm!<<
- Assh, thôi được, tao đến đây.
Nó không thể để Trần Duy rời khỏi đây được, đành để cậu ta ở lại và
nhờ mọi người xem tình hình Kỳ thế nào rồi vội vã đến chỗ Tùng.
Không biết có chuyện gì đây?
- Alô, Tùng hả, chuyện gì mày, tao đang vướng vài chuyện.
>> Mày đến đây ngay đi, chúng ta cần họp, không có mày không
xong, gấp lắm!<<
- Assh, thôi được, tao đến đây.
Nó không thể để Trần Duy rời khỏi đây được, đành để cậu ta ở lại và
nhờ mọi người xem tình hình Kỳ thế nào rồi vội vã đến chỗ Tùng.
Không biết có chuyện gì đây?
Nó phóng xe tới gần quán bar của Tùng thì thấy cả nhóm đang tụ lại
1 chỗ, ai cũng ngồi trên xe của mình. Nhìn thấy xe nó lao đến, Tùng
ra hiệu cho tất cả lên xe, phóng đi luôn. Nó tránh ánh mắt của
Brown, đuổi theo lên chỗ Tùng:
- CHUYỆN GÌ?
- Trần gia muốn gặp chúng ta!
- Trần gia?
Nó hỏi lại vừa vui mừng vừa hơi bất ngờ. Xem ra người đó muốn gặp
nó sớm hơn nó nghĩ. Nó mỉm cười tự tin và phóng xe theo cả nhóm.
Chiếc xe của Brown bất chợt từ phía sau chạy lên đi ngang với xe
nó. Nó khẽ liếc mắt 1 cái, tăng tốc lao đi. Bây giờ chẳng phải lúc
thích hợp để nói chuyện chút nào. Phải đến gặp Trần gia cái
đã.
Trần Khương hay còn gọi là Trần gia, chính là người đứng đầu tổ
chức mafia lớn nhất nước. Đó là 1 con người không đơn giản. Ông ta
một mình thâu tóm toàn bộ tổ chức, lật đổ ông trùm cũ và lãnh đạo
tổ chức đi đến đỉnh cao của hôm nay. Tổ chức không có tên gọi cụ
thể mà chỉ kí hiệu bằng 1 chữ "S". Đây là tổ chức mà không ai trong
giới giang hồ không biết đến bởi sự rộng lớn về quy mô, sự giàu có
về tài chính, sự mạnh mẽ trong đội ngũ và sự đáng sợ trong kỉ luật.
Nó đã thu toàn bộ tay anh chị trong giới học sinh về Dark Moon cũng
chính là để đợi 1 ngày được S chú ý. Đến với S, là đang đến với
cánh cổng địa ngục.......... nhưng cũng là thiên đường rộng
mở..............
Cánh cổng một tòa biệt thự kín mít hàng rào bảo vệ và bị cảnh vệ
vây kín dần mở ra. Tòa nhà trở nên to lớn và đáng sợ 1 cách huyền
bí....... Tụi nó phải dừng xe ở ngoài và đi qua cổng an ninh mới
vào được tòa nhà. Bên trong, Trần Khương đang đợi.......
Trần gia, nó có thể đoán được đó là con người đang ngồi phía cuối
của chiếc bàn họp dài tít tắp này. Bởi hiện rõ trên khuôn mặt của
ông ta là nét già đời của 1 "con cáo" sống lâu năm trong giới giang
hồ. Đôi mắt ẩn sau 2 bàn tay đang chống cùi trỏ lên bàn trở nên sắc
và đáng sợ hơn bao giờ hết. Nó và cả bọn thoáng rùng mình. Nó lên
tiếng:
- Rất hân hạnh được gặp ngài, Trần gia!
Nó thấy đuôi mày của ông ta khẽ nhếch lên một chút, rồi đưa tay mời
tụi nó ngồi và hạ xuống ngang bàn, ông ta mỉm cười xã giao:
- Tôi cũng rất hân hạnh được gặp cậu, Red của Dark Moon. Cậu có thể
vui lòng bỏ chiếc mũ và cái kính đen đó ra khỏi mặt được không? Tôi
nghĩ cậu không phải là kẻ xấu xí đến mức không dám cho người khác
thấy mặt?
Nó lễ phép đáp:
- Thật sự thất lễ với ngài, vì tôi chỉ có thể bỏ chiếc mũ ra chứ
không thể bỏ chiếc kính này. Nhưng tôi dùng danh dự để đảm bảo
rằng, không phải bây giờ nhưng ngài sẽ sớm biết được tôi là ai
thôi.
Trần gia khẽ nhếch mép cười:
- Cậu không cần nói cũng được.......
Nó biết ẩn ý trong câu nói đó. Điều đó ám chỉ rằng ông ta hoàn toàn
có thể điều tra được nó, bởi trong mắt ông ta, nó cũng chỉ là 1 tên
nhóc không hơn không kém. Nhưng nó không thể để ông ta coi thường
mình và hội được. Nó mỉm cười:
- Hôm nay ngài hẹn gặp chúng tôi chắc hẳn có chuyện quan trọng hơn
để nói?
- Tất nhiên. Tôi muốn các cậu làm việc cho tôi!
Từng câu chữ rõ ràng thốt ra khiến Green tức giận đỏ gay mặt, tụi
nó chỉ im lặng nhìn vào ánh mắt đầy tự mãn đối diện. Ông ta nói
điều đó cứ như một việc hiển nhiên mà ai cũng biết, làm như tụi nó
vốn dĩ phải thuộc về "S" vậy. Thật nực cười! Vì đúng là nó đang có
ý định đó..........
- Chúng tôi sẽ được gì?
Tên trợ lí đứng phía sau ông ta đặt tập hồ sơ lên tay 1 chân sai
vặt để đem đến chỗ nó. Tụi nó cùng hóng lại xem. Nó đọc lướt qua
bản hợp đồng đã có một bên chữ kí, cứ như thể đối phương nhất định
sẽ kí vào. Đúng là tự mãn. Ông ta có bao giờ suy nghĩ rằng sẽ có
ngày mình bị lật đổ như đã từng lật
đổ ông trùm trước đây không nhỉ? Nếu có, chắc hẳn ông ta đã không
tự ý làm tất cả những điều như trêu ngươi tụi nó thế này. Nó kìm
lại cơn tức giận khi thấy những điều khoản trong hợp đồng chỉ toàn
những điều có lợi cho ông ta và "S" mà không đề cập đến lợi ích của
tụi nó, cố gắng nói với Trần gia bằng 1 giọng tử tế:
- Tôi nghĩ chúng tôi có quyền được hưởng hoa hồng khi làm thành
công nhiệm vụ và được sử dụng dữ liệu của tổ chức cũng như có quyền
chỉ huy những anh em của mình khi gia nhập vào S. Ngoài ra tôi đồng
ý với tất cả điều kiện trong này.
Cả hội cùng nhìn ông ta với con mắt của những kẻ cầm chắc thời thế
trong tay. Ông ta nghĩ mình còn đủ trẻ, đủ thông minh để dắt mũi
tụi nó ư? Nó khẽ nhếch mép 1 cái nhìn khuôn mặt đang biến sắc đen
và đôi lông mày đang nhíu lại của ông ta. Tùng lạnh lùng lên
tiếng:
- Có lẽ điều này hoàn toàn có thể chấp nhận được. Chúng ta sẽ có 1
bản hợp đồng mới chứ?
Trần gia khá tức giận khi bị Tùng mớm lời trước, đôi mày khẽ rung
lên. Nhưng gác lại những điều đó, ông ta chợt nhoẻn cười, hất mặt
cho chân tay đem bản hợp đồng đi soạn lại. Tụi nó cùng mỉm cười
lại:
- Rất mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!
Trần Khương nhìn vào đám trẻ con đang ngồi trước mặt, cảm thấy
thích thú. Chúng quả đúng như lời đồn đại, không hề hành động quá
khích như những kẻ vô lại chỉ biết dùng vũ lực. Chúng là những hạt
giống tốt với thái độ nhã nhặn và che dấu cảm xúc giỏi, biết đặt
lợi ích của tổ chức lên trên lòng tự kiêu cá nhân để đàm phán với
đối phương, ngay cả khi bị gây áp lực và bị đụng chạm đến tự
ái.
Kế hoạch "tự mãn" của ông cũng khá thành công đấy chứ!?
Trong lúc đó, Kỳ ở bệnh viện đã được cấp cứu và rửa ruột, đang ngồi
trong phòng bệnh gọi tên nó ầm ĩ:
- Vũ Hoàng Minh!! Mấy người nói cho tôi biết cậu ta đang chết ở xó
nào? Mau lôi cậu ta ra đây, tôi có chuyện cần hỏi!
Trần Duy vuốt mặt bó tay với thằng em:
- Sao em không nghỉ ngơi nhỉ? Còn thừa hơi đến thế sao?
- MẶC KỆ TÔI! ANH TÌM CẬU TA ĐẾN ĐÂY NGAY ĐI!!
- Ngủ đi, biết đâu cậu sẽ thấy cậu ta trong mơ đấy!
Angus bực mình nói rồi bỏ về, mọi người cũng tản ra về, không thèm
lo cho cậu nữa, chỉ có Quốc Huy là phải ở lại. Trần Duy đưa Tiêu
Dương về rồi "về nhà". Nếu cậu không nhầm thì hôm nay ông ta đang
có mặt ở đó. Người mà cậu gọi là "cha"......
Trần Duy đưa Tiêu Dương về rồi "về nhà". Nếu cậu không nhầm thì hôm
nay ông ta đang có mặt ở đó. Người mà cậu gọi là
"cha".........
Nó hài lòng nhìn bản hợp đồng mới vừa được soạn xong, chuyền tay
cho mọi người xem rồi nói với cả nhóm:
- Các bạn, từ nay, Dark Moon sẽ là hội nằm dưới sự bảo lãnh của S.
Mọi hoạt động hầu như không có gì thay đổi, chỉ có điều nếu được tổ
chức giao nhiệm vụ, chúng ta phải làm hết sức để hoàn thành và
tuyệt đối trung thành. Trần gia đây sẽ chiếu cố chúng ta.
Nó quay sang mỉm cười với ông ta và được đáp lại bằng nụ cười không
kém phần......... dối trá. Sau khi kí vào hợp đồng, mỗi bên được
giữ một bản. Đúng lúc tờ hợp đồng đang được trao đến tay nó
thì............
- Các người............ đang làm gì thế này?
Nó quay ra phía cửa, Trần Duy đang đứng ngạc nhiên, hết nhìn nó,
nhìn tờ hợp đồng trên tay nó rồi quay sang nhìn Trần gia. Tụi nó
cũng khá bất ngờ vì cậu ta xuất hiện ở đây. Nó hỏi:
- Sao cậu đến được đây?
- Đây..... là "nhà" của tôi.
Cả bọn cùng há hốc miệng nhìn cậu ta. Nó quay sang Trần gia lắp
bắp:
- Vậy.... vậy......
Trần gia mỉm cười:
- Ta chính là....
- ÔNG NỘI! Ha ha, hóa ra là người quen cả. Hóa ra Trần gia đây lại
là ông của phó tướng trong Dark Moon.....
Trần Duy khẽ chỉ tay về phía Trần gia:
- Đó...... là ba tôi!
Nó cứng đơ họng, quay sang Tùng:
- Cậu mới mua chiếc áo này hả? Trông cũng được đấy, mua ở đâu thế,
chỉ tôi đi.
Trần Duy và cả nhóm muốn ngất vì nó. Trần gia thì bật cười:
- Ha ha ha!!! Có gì đâu, mãi năm 38 tuổi ta mới có thằng con trời
đánh này mà! Đã bảo đừng làm gì để gây scandal khi làm người mẫu
rồi mà không chịu nghe, lại thành lập hội lăng nhăng để bị người ta
quy phục. Thật mất mặt quá!
- Ồ, xin Trần gia đừng nói vậy........
- Không sao, đó là sự thật mà. Nhưng nó bị đánh bại bởi cậu và Dark
Moon thì hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Mong cậu chỉ bảo nhiều cho
nó.
Ông ta cười hiền khiến nó, Tùng và 5 người còn lại cảm thấy dễ chịu
hơn. Duy lại gần, cầm tờ hợp đồng trên tay nó rồi ngồi xuống bàn,
thản nhiên cầm 1 quả táo vừa cắn vừa đọc:
- Ba cũng cho phép con tham gia cơ à?
Ông ta vẫn giữ nụ cười trên môi, hỏi lại:
- Vậy bây giờ con định rút?
Duy nhún vai:
- Tât nhiên là không! Chỉ có điều làm con phải giấu suốt thời gian
qua. Ai ngờ ba đã theo dõi từ lúc nào!
Cậu cười khẩy 1 cái, cắn miếng táo rõ to. Ông Trần vui vẻ:
- Nếu con muốn thì rút ngay đi còn kịp. Ta sẽ không giữ con đâu.
Bây giờ con là cấp dưới của ta rồi đấy.
Duy hừ 1 cái rồi quay đi. Tụi nó chóng mặt nhìn 2 cha con nhà đó
nói, hiểu sơ sơ quan hệ của cả 2 không được tốt lắm. Nó cười cười
quay sang hỏi Duy:
- À, Hoàng Kỳ thế nào rồi? Hắn đỡ nhiều chưa?
Duy giật mình liếc sang phía ba mình, lo sợ rồi quay lại dùng nét
mặt ra hiệu cho nó đừng nói gì nữa. Nhưng ông Trần cũng đã nghe
thấy những gì cần nghe. Ánh mắt ông ta tối sầm lại 1 chút rồi khẽ
mỉm cười với tụi nó:
- Rất vui vì chúng ta hợp tác với nhau. Bây giờ tôi có chút chuyện,
hẹn gặp các cô cậu vào lần sau.
Tụi nó hiểu ý, đứng lên chào rồi ra về. Ông Trần đợi Duy ra tiễn
tụi nó quay vào:
- Đi thì đi, nhớ đừng làm gì để lại hậu quả tồi tệ là được.
Duy tươi cười:
- Con đâu phải trẻ con!
- Và ta đã dặn là đừng có chơi với thằng đó nữa. Chơi với bọn yếu
đuối thì con cũng sẽ trở nên yếu đuổi thôi!
Duy chợt tắt nụ cười:
- Kỳ không phải là đứa yếu đuối. Và ba nghĩ là con không yếu đuối
ư?
Ông Trần im lặng bước lên cầu thang. Đột ngột dừng lại, ông ta quay
sang hỏi Duy:
- Biết tại sao ta muốn con làm người mẫu không?
- ...
- Vì con là đứa càng cấm càng cố làm. Không cho con tham gia vào
giới giang hồ thì con càng tham gia. Mục đích của ta chỉ là muốn
con tự nguyện dấn thân vào con đường mà ta ép con không được vào
thôi.
Duy siết chặt tay. Hóa ra ông ta chỉ muốn đánh lừa cậu rằng ông ta
muốn cậu làm người mẫu và cấm cậu đánh nhau hay tham gia vào chuyện
của giới xã hội đen. Còn thực sự thì ông ta biết, cậu sẽ chẳng ưa
gì cái nghề người mẫu ấy, mà sẽ giấu cha mình để làm 1 tên xã hội
đen. Đó mới là mục đích của ông ta. Cậu thực chất cũng chỉ như 1
con rối bị xoay trong tay ông ta mà cứ ngỡ là mình có thể tự di
chuyển được. Ông ta quả là quá thâm độc........
Ông Trần định tiếp tục bước lên cầu thang thì Duy nói:
- Tại sao ba nghĩ con sẽ làm như thế?
Ông ta quay lại, nhìn thẳng vào mắt cậu:
- Vì con quá giống ta.
- Không! Giữa tôi và ông, ngoài huyết thống ra chẳng có cái gì
giống nhau hết! Mà ông cũng đâu coi huyết thống của mình ra gì chứ,
em tôi có tội tình gì? Ông nói đi? Anh em tôi có tội tình gì mà
phải ly cách nhau, chịu cảnh đứa không cha, đứa không mẹ trong khi
2 người còn đang sống sờ sờ thế này? Hả? Ông nói đi, mau nói
đi!!!
Ông Trần im lặng nhìn đứa con của mình gào lên trong giận dữ và đau
khổ. Ông chỉ buông đúng 1 câu rồi tiếp tục cất bước:
- Tàn nhẫn. Con giống ta ở sự tàn nhẫn. Rồi con sẽ thấy thôi!
Duy nhìn theo cái dáng người to lớn của cha, tức giận gạt hết đồ
trên bàn xuống, đá ghế lộn xộn và ngồi phịch xuống thở. Giống ư?
Tàn nhẫn...... ba cậu quá tàn nhẫn, và.......... chính cậu cũng
vậy. Nó đã ăn sâu vào dòng máu đang chảy cuộn trong con người cậu
rồi. Cậu chưa bao giờ nương tay cho 1 kẻ nào kể cả khi hắn đã nằm
giãy giụa dưới đất. Cậu luôn tìm mọi thủ đoạn để đạt được điều mình
muốn. Cậu sẵn sàng cướp đi thứ mà người khác yêu quý nhất. Cậu lạnh
lùng và thích thú khi nhìn kẻ khác đau khổ.......... Lẽ ra cậu nên
nhận ra từ đầu rằng........ cậu vốn dĩ sinh ra để làm...... 1 con
quỷ!
Ánh mắt Duy trở nên tàn bạo, đỏ rực lên........ hai tay cậu siết
mạnh và hai hàm răng nghiến vào nhau ken két. Nếu cậu vốn tàn nhẫn,
thì cậu không cần phải giúp bất cứ ai. Cậu sẽ không để cho một kẻ
nào khác ngoài chính mình được đứng trên cao mà cười nhạo những kẻ
bại trận. Cả ông ta cũng thế..........
Trần gia đứng trên lầu, nhìn theo dáng cậu con đang ra khỏi nhà.
Cậu lên mô tô và phóng vut đi. Ông Trần lặng lẽ........ mỉm
cười.......
Tụi nó rủ nhau đi liên hoan 1 chầu để chúc mừng cho việc gia nhập
tổ chức mafia lớn nhất nước. Dark Moon bây giờ như hổ thêm cánh,
trở nên vững mạnh hơn bao giờ hết. Tùng kéo tụi nó đến 1 bar do anh
mình quản lí để nhậu. Nó vui vẻ nâng cốc bia lên:
- ZÔ!!
Cả 7 đứa cười nói và uống liên tục. Tùng quên mất, không để ý nó có
1 chút mà nó đã cầm chai whisky của Yellow lên...... tu ừng ực. Mọi
người xung quanh không biết nên cứ cổ vũ nhiệt tình. Brown cũng
đang bị Blue và Green ép uống nên chưa nói chuyện được với nó. Nó
đặt chai Whisky xuống, quay sang thì Tùng đang tán gẫu với mấy em
xinh xinh, Yellow thì vừa cầm ly rượu vừa nói linh tinh chen vào để
chọc phá Tùng. Blue và Green đã lên nhảy. Nó nấc 1 cái, đang định
lên theo thì bị giật tay lại. Nó quát:
- Làm gì thế....hic... hả? Buông ra!
Brown nhìn nó vừa nấc vừa nói, hơi khó chịu 1 chút, cậu kéo nó ra
ngoài:
- Đi theo tôi!
Nó giật tay lại:
- Tránh ra, buông tôi.... hic... ra!
Nhưng Brown cứ kéo nó đi phăng phăng. Mọi người thì vẫn không hề
hay biết..........
Brown nhìn nó vừa nấc vừa nói, hơi khó chịu 1 chút, cậu kéo nó ra
ngoài:
- Đi theo tôi!
Nó giật tay lại:
- Tránh ra, buông tôi.... hic... ra!
Nhưng Brown cứ kéo nó đi phăng phăng. Mọi người thì vẫn không hề
hay biết..........
Ra đến cửa, cậu nới lỏng tay và nó giật ra được:
- Cậu điên à? Tự dưng kéo tôi đi, đau hết cả tay rồi đây này! Bắt
đền đi!
Brown nhìn nó, nói:
- Cậu say rồi! Để tôi đưa cậu về!
Nó vùng ra khi cậu chuẩn bị túm lấy cổ tay mình, gắt:
- Làm gì vậy hả? Tôi không thích! Tránh ra đi!
- Cậu say rồi! Bây giờ cậu không phải là Red, mà là Vũ Hoàng Minh,
bạn gái tôi. Đừng làm những điều không dành cho con gái như
thế.
Nó bực mình lấy tay đẩy vào người cậu, hất mặt hỏi:
- Nói gì hả? Cái gì mà chỉ dành cho con trai chứ? Tôi say bao giờ?
Cậu mới là người....... hic.... say ấy!
Cậu lắc đầu chán nản, kéo nó đi nhưng nó giẫy giụa:
- BỎ RA! Tôi không về! Tôi muốn đi chơi, tôi muốn uống, tôi muốn
say, tôi muốn quên hết bọn đàn ông các người, tôi muốn quên
hết....... Hức....
Nước mắt nó giàn giụa. Lần nào cũng thế, cứ uống say là nhảy nhót
điên cuồng 1 lúc rồi lăn ra khóc. Brown bối rối không biết làm gì,
kéo nó vào lòng:
- Ngoan nào..... ma quỷ thích bắt những người hay khóc lắm
đấy!
Nó đột ngột ngẩng mặt lên, mở to đôi mắt nhìn cậu:
- Kỳ Anh!
Cảm xúc trong nó như vỡ òa. Kỳ Anh cũng đã từng nói với nó như thế.
Nói những câu ân cần, làm những điều ý nghĩa để giờ đây nó phải nhớ
lại trong nỗi đau và nỗi nhớ anh da diết. Đã lâu lắm rồi, Kỳ Anh,
đã lâu lắm rồi nó không được ôm siết trong vòng tay anh, không được
nghe anh nói, không được cùng anh vui đùa, không được trêu chọc
anh...... Lâu lắm rồi, chưa chạm vào bờ môi kia..... Liệu đó có
phải là vị ngọt hay không, nó cũng chẳng còn nhớ chính xác
nữa.........
Brown hơi nhíu mày khó hiểu khi thấy nó gọi tên 1 người cậu chưa
nghe bao giờ rồi nhìn sâu vào từng đường nét trên khuôn mặt cậu và
lúc này, cậu hoàn toàn hóa đá....... Bởi nó đang đặt lên môi cậu 1
nụ hôn tràn đầy yêu thương! Cậu không thể cảm nhận được gì nữa
ngoài tiếng thình thịch của con tim đang rộn rã trong lồng ngực và
làn môi ấm áp, mịn màng của nó. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận được sự
ngọt ngào và đáp trả lại nó. Nước mắt nó vẫn đang rơi.....
- Nhanh lên nào, đi chơi 1 hôm cho vui chứ. Ở nhà mãi không thấy
chán à?
Angus bị 1 đám bạn lôi ra khỏi xe ô tô và kéo vào quán bar, hắn khó
chịu:
- Lần sau đừng có rủ tôi đi đâu đấy.
Chợt cả đám đứng sững lại, hắn ngóc đầu lên xem thì đứng như chết
trân tại chỗ. Nó.... nó đang làm cái gì với ai thế kia?
Đám bạn của hắn cười nói 1 chút rồi bỏ vào trong:
- Thôi kệ đi chúng mày, chưa thấy gay bao giờ à?
Chỉ còn Angus đứng lại, nhìn nó đang ôm hôn 1 thằng con trai lạ,
nước mắt giàn giụa.... Hắn thấy khó chịu nơi lồng ngực như có gì
bóp nghẹt lấy. Cảm giác khó chịu này là gì đây? Nó là gay ư?
Một người bạn của hắn ra kéo hắn vào:
- Đứng đó làm gì thế, vào nhanh lên nào!
Brown buông nó ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó và đưa nó ra xe,
trong lòng thoáng vui mừng vì giờ cậu nói gì nó cũng nghe răm rắp.
Nó mỉm cười ngả đầu lên vai cậu và thiếp đi, miệng còn lẩm
bảm:
- Kỳ Anh..... em yêu anh......
Brown thấy lòng mình dậy sóng, nộ khí tăng vụt. Kỳ Anh là ai? Nó có
người yêu sao? Tại sao cậu chưa từng thấy hay nghe đến? Tại sao nó
lại nhìn cậu tha thiết mà gọi tên hắn? Tại sao nó có thể hôn cậu
rồi nói yêu hắn? Dù biết là nó đang say nhưng trong lòng cậu không
ngừng xuất hiện những câu hỏi khiến cậu phát điên lên. Đập mạnh tay
vào vô lăng, cậu liếc nhìn khuôn mặt nó đang ngủ, vừa yêu vừa
giận.....
Cậu yêu nó vì cái gì nhỉ? Vì lần đầu tiên gặp nó - Hoàng Minh, cậu
đã thấy ấn tượng bời sự mạnh mẽ và quyết đoán trong cách hành xử
của nó khi đánh nhau với 1 thằng to con gấp mấy lần mình nhưng lại
vò đầu bứt tóc nói với 1 cô gái là: "Tôi đã nói rồi, tôi là con
gái!". Hay là lần nó gặp cậu với thân phận Red, nó đã không ngần
ngại đưa tay ra bắt và nói: "Làm tướng của tôi nhé!". Lúc đó cậu đã
không bắt tay nó, bởi cậu biết nó là con gái và cảm thấy ngại.
Nhưng ánh mắt cậu lúc đó vô cảm nhìn tay nó rồi lại nhìn nó, cứ để
cho nó giơ tay ra như vậy còn mình thì im lặng cho tay vào túi quần
khiến nó bị quê một mẻ. Chắc vì thế mà nó khá khó chịu với cậu
trong suốt thời gian cậu gia nhập hội. Và những lần nó cười, những
lần nó thả mình vào cơn lốc tốc độ, khuôn mặt đắc thắng của nó,
trái tim ấm áp của nó, lòng trắc ẩn trong nó......
Tất cả những thứ làm nên nó..... cậu đều đã yêu cả rồi. Bởi
vì....... cậu yêu nó!
Nhìn khuôn mặt nó ngủ ngoan và hiền lành thế này, cậu lại càng yêu
nó hơn.......
Angus ngồi 1 góc trong quán bar, rót rượu uống. Xưa tới nay hắn rất
hiếm uống rượu, uống ở những nơi thế này lại càng không. Mấy đứa
bạn của hắn thấy lạ nhưng không dám hỏi. Bởi khuôn mặt lúc này của
hắn đang hiện lên dòng chữ: "Muốn sống thì đừng có đụng vào!"
Hắn không ý thức được rằng mình đang uống rượu. Bởi lúc này hắn
đang suy nghĩ về nó. Nó là gay..... Tại sao hắn lại thấy ghê tởm
với điều đó trong khi hắn không hề có định kiến với dân gay? Và nó
có là gì cũng đâu ảnh hưởng đến hắn, tại sao trong lòng hắn cứ trào
dâng những cảm giác lạ? Lúc nhìn thấy nó đang hôn tên kia, hắn đã
có 1 suy nghĩ thoáng qua là..... chạy đến đấm cho tên đó 1 phát.
ngay cả bây giờ, cảm giác lạ kì đó vẫn còn đeo bám hắn. Cứ thấy khó
chịu, tức giận..... mà tại sao lại phải như thế mới là điều làm hắn
bực nhất.
Hắn với nó đâu có là gì mà hắn lại bực đến thế này...... Mà không,
nó đang là "bạn gái" "của" hắn cơ mà? Đúng vậy, tại sao hắn không
nghĩ đơn giản như thế ngay từ đầu nhỉ? Nó làm "bạn gái" hắn
mà lại đi hôn 1 thằng con trai trước mặt hắn, không tức sao được
chứ. Hắn mỉm cười tự thưởng cho mình 1 ly rượu nữa. Thầm vui vì
giải quyết được thắc mắc trong lòng.
Mấy người bạn của hắn thấy hắn ngồi đăm chiêu suy nghĩ rồi tự cười
1 mình thì lấm lét nhìn nhau, nghĩ hắn..... bị chập ở đâu đó!
Hắn đột ngột tối sầm mặt lại khiến họ giật thót mình. Đang cười rồi
lại sa sẩm mặt mày thế là sao?
Lúc đó, hắn chợt nghĩ đến chuyện nó đang làm "bạn gái" mình. Trong
khi nó là một thằng gay. Vậy thì hắn phải làm sao? Chẳng lẽ cứ coi
như không biết? Lỡ....... nó yêu hắn thì sao!
Hắn chợt cười tự mãn khi nghĩ đến cảnh nó quỵ lụy cầu xin tình yêu
của hắn còn hắn thì khoanh tay lắc đầu. Hắn sẽ nói "Never." và đá
bay nó cho thỏa cơn giận bao lâu nay hắn phải chịu vì nó. Nghĩ đến
đó, hắn cười phá lên.
Bọn bạn của hắn tự dưng ngã nhào khỏi ghế cả loạt. Hắn bị như vậy
từ bao giờ thế?
Tùng bị Yellow phá, không cua được em nào thì quay sang kiếm nó làm
người thế thân để Yellow đỡ rảnh quá mà đi phá rối. Nhưng nó và
Brown đã biến mất tự bao giờ. Cậu lo lắng hỏi Blue và Green thì
Blue nói:
- Vừa nãy thấy Brown kéo đại ca đi rồi. À mà đại ca hành động kì lạ
lắm.
Tùng lo lắng:
- Là sao? Cậu nói rõ đi?
Blue ra vẻ suy nghĩ thì Green chen vào:
- Đại ca vừa vùng ra vừa nói rất nhiều, còn cả nấc nữa, cứ như là
người say ấy, ha ha.....
Blue cũng cười:
- Đúng vậy, nhưng tửu lượng của đại ca siêu vô đối mà, làm gì có
chuyện say được chứ......
Yellow khẽ nâng ly rượu lên miệng nhìn Tùng đang ngán ngẩm
nói:
- Cậu ta cứ uống bia và Whisky là say!
- HẢ???
Yellow suýt sặc, nhìn Tùng để chắc chắn lại:
- Thật à?
Tùng vuốt mặt đau khổ:
- Và khi say cậu ta thường rất quái. Không biết Brown đưa đi rồi có
sao không......
Cả 4 lo lắng nhìn nhau:
- White cũng biến mất!
Yellow ngó nghiêng xung quanh:
- Ừm, cậu ta mất tích từ đầu buổi, uống được vài chén là chạy đâu
mất tiêu.
- Thôi mặc kệ cậu ta đi. Kệ cả đại ca luôn. Red của Dark Moon thì
có gì phải sợ chứ!
Tùng cười nhăn nhó. Đúng là Red bình thường sẽ chẳng sao, đằng này
lại là Red đang say, không biết Brown có ổn không......
Brown đang lái xe vào con đường cao tốc để đưa nó về thì nó chợt
trở mình. Cậu khẽ liếc mắt sang nhìn thì giật nảy mình, tay lái
chuệnh choạng. Chiếc xe lảo đảo 1 lát mớt đi bình thường được. Cậu
thở dốc nhìn nó với khuôn mặt lo lắng...........
Nó làm sao thế nhỉ?
Brown đang lái xe vào con đường cao tốc để đưa nó về thì nó chợt
trở mình. Cậu khẽ liếc mắt sang nhìn thì giật nảy mình, tay lái
chuệnh choạng. Chiếc xe lảo đảo 1 lát mới đi bình thường được. Cậu
thở dốc nhìn nó với khuôn mặt lo lắng...........
Tùng nhớ lại lần trước khi nó say và cậu phải đưa nó về nhà. Nó ngủ
được một lát là mở trừng mắt ra nhìn mọi thứ với tia lửa căm
hận.....
Brown vừa có chút sợ hãi vừa lo lắng khi thấy nó cứ nhìn mình chăm
chăm bằng con mắt ấy. Con mắt của sự tức giận vô cùng và căm hận
đến tận xương tủy. Mắt nó mở to tròn, không chớp lấy 1 lần, lòng
trắng như sáng lên, nuốt chửng lấy con ngươi khiến người nhìn vào
đó như bị thôi miên và ám ảnh. Cậu đã từng thấy con mắt này ở đâu
nhỉ? Phải rồi, đó là trong 1 bộ phim kinh dị về cái chết oan ức của
1 cô gái. Sau khi chết, cô ta hiện về ám ảnh những kẻ đã giết mình
và hành hạ họ đến chết. Đoạn ghê rợn nhất chính là một trong số
những kẻ giết cô ta bị ám ảnh, liên tục nghe thấy tiếng cười vang
và nhìn thấy khuôn mặt ghê rợn của cô ta bay xung quanh phòng với
đôi mắt to tròn, đầy lòng trắng.......... giống như mắt của nó lúc
này.
Cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh, hỏi nó:
- Cậu.... làm sao thế?
Tùng vẫn còn thấy ghê người khi cậu hỏi nó câu đó: "Mày bị cái gì
vậy?" Nó đã vùng lên như lên cơn dại, giơ 1 cú đấm vào người cậu
khiến cậu giật nảy mình, tránh vội....
Brown không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Nó tự dưng chồm lên đấm
vào mặt cậu khiến cậu phải tránh vội và bị mất tay lái. Đôi mắt nó
ngày một dữ tợn, tung những cú đấm và lao vào người cậu khiến cậu
phải vội ra khỏi xe. Nhưng chiếc dây an toàn chết tiệt không để cho
cậu ra khỏi đó, gỡ mãi không được, cậu đành phải quay sang chiến
đấu với nó trong tư thế bị dây an toàn thắt vào ghế. Nó cũng bị sợi
dây trên ghế mình giữ lại, nhưng vẫn đủ gần để quơ tay cào cấu vào
người cậu.
Hôm đó Tùng đã phải dùng hết sức để chiến đấu với con dã thú trong
nó. Đây có lẽ là do cơ thể nó bị kích thích bởi rượu và bia nên trở
nên bất thường, không kiểm soát được. Mà bình thường nó cũng đã
không bình thường rồi ấy chứ. Tùng đã cố gắng đánh lạc hướng rồi
khóa tay nó lại và chặt vào sau gáy cho nó ngất đi, đợi nó tỉnh
rượu. May là sau đó nó không nhớ gì, nếu không chắc là cậu khó yên
với nó quá.
Nhưng Brown lại không làm được như Tùng. Cậu cứ giơ tay ra rồi lại
bối rối rụt lại, sợ làm nó đau. Nếu là người khác thì sẽ chẳng sao,
nhưng đó là người cậu yêu, làm sao có thể? Nhưng để nó như thế này
cậu còn đau lòng hơn, chi bằng........
Brown túm được tay nó, nhanh chóng đặt lên môi nó một nụ hôn để làm
nó dịu lại. Khi nó dần có lại ý thức, cậu khẽ thì thầm vào tai
nó:
- Anh... yêu em!
Mắt nó sáng lên đầy ngỡ ngàng nhưng vội nhắm lại ngay, giả vờ ngủ.
Brown có hơi tiếc vì nghĩ nó không nghe được những gì cậu nói nhưng
cũng đành đặt nó ngồi ngay ngắn, đưa nó về....
.............
Hoàng Kỳ lúc này đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, nhìn ra
ngoài cửa sổ. Ánh trăng trong vắt soi rọi bên ngoài, lọt qua cửa sổ
và tràn vào căn phòng. Cậu không biết mình nên làm sao nữa. Đã
quyết định như thế rồi, sẽ yêu nó, hết mình, trong 1 tháng tới. Rồi
cậu sẽ quên nó, mãi mãi........ Nhưng khi thấy nó đi cùng Angus,
trong lòng cậu cồn cào khó chịu, vừa giận nó vừa căm ghét tên
Angus. Cậu có suy nghĩ rằng..... nó "phải" là của riêng cậu!
Nhưng nó và cậu..... 2 thế giới! Cậu có gì để đảm bảo cho nó 1 hạnh
phúc trọn vẹn? Cậu sẽ yêu nó bằng cả trái tim, sẵn sàng hi sinh
mạng sống này để nó hạnh phúc...... Nhưng, cậu không thể dập tắt dư
luận. Nếu cậu và nó có thể bên nhau thì cũng không thể tránh khỏi
lời bàn ra tán vào. Cậu có thể chịu đựng được hết, nhưng liệu nó có
thể vui vẻ mãi không? Và trên hết....... Nó có yêu cậu không?
Kỳ bật cười khi nghĩ đến câu hỏi ngớ ngẩn ấy. Nó làm sao có thể yêu
cậu chứ? Tất cả cũng chỉ do cậu ảo tưởng mà thôi. Nó là 1 thằng đàn
- ông, là 1 thằng đàn ông bình thường, cậu không muốn mà cũng không
thể để nó bị thế gian này kì thị. Chỉ mình cậu thôi, vậy là quá đủ.
Nó cần 1 cuộc sống bình thường......
Thở dài để trút những suy nghĩ và tâm trạng rối bời lúc này, cậu
nhìn ánh trăng đang rọi dưới nền nhà, thầm nghĩ đến những điều hạnh
phúc nhỏ nhoi đã từng có với nó. Thế là đã qua mất 1 ngày
rồi........
................
Angus cứ nghĩ mình sẽ chẳng sao cả. Hắn vẫn bình thản uống rượu cho
tới khi....... bạn của mình say hết. Hắn chưa từng uống nhiều thế
này, nên giờ mới biết hóa ra tửu lượng của mình rất khá, khá đến
nỗi muốn say mà chẳng say được. Cứ tỉnh như sáo, và không ngừng
nghĩ về nó. Hắn thật sự bối rối vì không hiểu nổi tâm trạng của
mình khi nghĩ đến cảnh nó hôn "người khác". Đôi môi đó, đôi môi ấm
áp và mềm mại, hắn đã từng chạm vào. Nhưng lúc đó hắn rất ghét nó
nên mọi cảm xúc đều bị gạt hết sang 1 bên. Tuy bây giờ cũng......
ghét, nhưng hắn đã nhớ lại cảm giác khi chạm vào đôi môi đó. Và hắn
không muốn có bất - cứ - một - ai - ngoài - hắn được phép hôn nó.
Có lẽ là...... hắn muốn độc chiếm nó.
Khi người ra thích thứ gì, thường là sẽ có ý muốn "sở hữu" và "độc
chiếm" thứ đó. Hắn đang có suy nghĩ rằng, nó giống như 1 thứ đồ
chơi mà hắn thích, nên hắn mới muốn độc chiếm. Hắn tạm thời tin vào
diều đó dù hắn đủ thông minh để nhận ra rằng, trái tim hắn đang đập
những nhịp........ bất ổn vì nó.
Không biết từ bao giờ, nó đã ngốn hết thời gian của hắn, luôn khiến
hắn phải bực mình và không lúc nào không nghĩ đến nó. Nó làm cuộc
sống của hắn đảo lộn lên, mang những điều mới mẻ vào trong chuỗi
ngày chán ngán lặp đi lặp lại. Nó thắp lên ngọn lửa niềm tin đã sắp
tàn lụi trong hắn, thổi bùng lên niềm say mê với nghề và sự sáng
tạo cho hắn khi cố gắng vượt qua hắn. Nó vô tình nhắc cho hắn nhớ
lại những điều hắn đã đánh mất khi quá mệt mỏi với hiện tại. Nó
cũng đã làm hắn quên đi...... sự tồn tại của một con người đã làm
hắn đau khổ...... Thời gian qua hắn gần như quên hẳn người đó. Có
lẽ cũng đến lúc thay thế 1 người khác vào vị trí đó rồi, vị trí
quan trọng nhất trong tim hắn.....
Bất chợt, hắn nghĩ đến khuôn mặt cau có của nó..... và tự mỉm
cười........
..............
Nó bận rộn suốt mấy tuần với biết bao nhiêu việc phải làm: chụp
hình với nhóm, trình diễn thời trang cho 1 số chương trình, giao
lưu với fan,... Chỉ thi thoảng nó mới đến gặp hội thằng Tùng được.
Đã thế, 3 tên trời đánh kia lại còn luân phiên đòi đưa nó đi chơi
nữa. Nó đành phải sắp xếp cố định cho mỗi tên 2 buổi trên tuần
và....... "cố gắng" làm 1 "bạn gái" tốt!
Còn 1 buổi chiều thứ 4 duy nhất, nó nằm lăn ở nhà để ngủ. Chỉ còn
mấy ngày cuối nữa là thoát khỏi kiếp con ruồi. 3 tên đó dạo này khá
khác lạ. Brown thì chăm chỉ "tặng" nó một bó hoa hồng mỗi sáng và
lúc nào cũng để hoa trước cửa theo cách...... treo ngược bó hoa rồi
biến mất. Nếu không có tấm thiệp với dòng chữ: "Nice day" và chữ kí
hình mặt người vô cảm thì chắc nó chẳng nhân ra chủ nhân của bó hoa
đó. Dù Hoàng Kỳ và Angus vẫn cãi nhau đốp chát với nó mỗi ngày và 2
tên cũng gây sự với nhau, nhưng lúc nó cần gì hoặc muốn ăn gì, cả 2
đều dùng cách này hay cách khác để đưa cho nó. Đúng là lạ
kì.....
Nhưng có lẽ lạ nhất là Hoàng Anh. Không hiểu sao gần đây tâm trạng
anh khá bất ổn, hay cáu gắt, hay giận, hay bắt lỗi nó. Lúc đầu nó
nghĩ là do cãi nhau với Uyên Uyên. Nhưng cãi gì mà như cơm bữa thế
này được? Uyên Uyên lại không phải dạng khó chiều đến thế. Nó đành
dành chút thời gian ít ỏi của mình để đi tìm cô nàng nói chuyện.
Chứ không thì nó và Hoàng Anh sẽ xảy ra chiến tranh
mất.......
Nó hẹn Uyên Uyên đến công viên và vác theo chiếc ván trượt thân
yêu. Lâu lắm rồi nó không được trượt ván. Mà hình như cứ mỗi lần
cầm đến chiếc ván trượt là lại phải "động chân động tay" ấy. Như
lúc này đây, nó không thể đứng yên được trước cảnh kia...