Đến ngoại ô thành phố, trên cánh đồng rộng đã ngợp ánh sáng của
hàng trăm cái mô tô, nhưng hoàn toàn là của bên nó! Nó hơi thắc mắc
đôi chút. Đang suy nghĩ thì Tùng bốc đầu lên đi bằng một bánh vào
giữa vòng vây của hội rồi rít phanh cho xe quay 180 độ, khói và bụi
bay mù mịt.
Khi bụi dần tan hết, hình ảnh 2 bên hiện ra. Nó nheo mắt nhìn đối
phương chỉ vỏn vẹn 1 người đứng đối diện với hơn 300 người bên nó.
Kẻ đó đeo một chiếc mặt nạ màu đen che mất nửa khuôn mặt. Tùng thì
chỉ đội 1 chiếc mũ còn nó chơi nguyên 1 cái kính đen to sụ và 1 cái
băng đô đen.
Nó lên tiếng hỏi:
- Mày là Hades?
Hắn cười nửa miệng, không trả lời nó mà hỏi lại:
- Còn cậu là Red?
Nó hơi nhíu mày, chỉ sang Tùng nói:
- Đây mới là Red.
Hắn bật cười:
- Đừng đùa với tôi! ha ha, chiêu đóng giả của cậu đã vô dụng kể từ
lần cậu lộ diện trước Black Rose rồi.
Nó hừ 1 tiếng, thầm nghĩ tên này cũng không đến nỗi ngu. Người của
hắn cài vào các hội chắc không ít và cũng chẳng hề vô dụng. Nó bình
thản bước lên đứng phía trước, vẫn khoanh tay, nói:
- Anh định giải quyết thế nào?
Hắn nhún vai:
- Luật cũ?
Nó tung hứng một quân xúc xắc trên tay và nói:
- Không. Luật mới.
Nói rồi nó tung cao con xúc xắc và lao ngay vào đấm trực diện rồi
nói:
- Ai bắt được xúc xắc thì thắng. Hắn né kịp nhưng cùi trỏ của nó đã
kề mặt và hắn phải cúi xuống để tránh. Nó không để hắn kịp phản ứng
liền lên gối trúng mặt hắn làm hắn chảy máu mũi. Dường như hắn cũng
giống nó, đều rất thích máu. Hắn quệt mũi và liếm mép đầy hưng
phấn. Quân xúc xắc lúc này đang theo quỹ đạo rơi vào tay nó. Nhưng
hắn nhất định là không để chuyện đó xảy ra rồi!
Hắn lộn 2 vòng rồi theo tư thế chồng cây chuối mà đá con xúc xắc
lên cao, tiện thể xoay chân đạp vào mặt nó. Nó nhanh chóng né được
và túm chân hắn lại, hắn xoay người thêm 1 vòng nữa và đá vào cằm
nó. Nó bị hất ngửa ra, vội lấy lại cân bằng rồi lao vào cướp con
xúc xắc đang sắp rơi vào tay hắn. Cả 2 đánh tay đôi, con xúc xắc cứ
nảy lên rồi lại nảy lên trong khi 4 cánh tay cứ túm rồi kéo và đánh
nhau.
Nó bất chợt dúi cả 2 tay hắn xuống, dùng 1 cú đá móc đá xúc xắc bay
lên. và gập chân lại để lia đầu gối vào mang tai hắn. Hắn nhận ra
được tình huống và nhanh chóng dúi tay nó xuống chạm tới đất khiến
nó không thực hiện thành công và hắn kịp thời hất chân trụ để nó bị
ngã.
Hắn tiếp tục dùng đòn khóa khóa chặt toàn cơ thể nó làm nó không cử
động được. Bây giờ chỉ cần hắn muốn, tất cả các khớp xương của nó
sẽ.... vỡ vụn!
Nó cắn răng chịu đau và cố gắng lật người. Với sức khỏe của mình,
nó có thể làm điều đó. Ngay thời điểm hắn nới lỏng tay ra, nó vùng
thoát dậy và lật ngược tình thế. Nó giáng 1 cú đấm ngay chính mặt
hắn nhưng hắn quay đi và thoát kịp. Nó tung 1 cú đá xoay sở trường
vào mặt hắn làm hắn ngã nhào. Đang định cho hắn 1 cú dứt điểm thì
nó chợt bị đá bay ra ngoài.
Nó trừng mắt lên nhìn kẻ đang đứng trước mặt mình. Hắn cũng đeo một
chiếc mặt nạ giống tên kia nhưng màu trắng. 2 kẻ này làm nó liên
tưởng tới 1 cái gì đó rất quen. Nhưng chưa kịp nghĩ ra, hắn đã lao
đến với 1 cú đấm móc. Tùng ngay lập tức nhảy vào, dùng 1 tay đỡ cú
đấm đó lại.
Nó gật đầu để Tùng giải quyết tên mới đến, còn Hades, nó phải tự
tay đánh bại!
Tùng và hắn giao đấu chỉ mới mấy đòn đã phân biệt thắng thua. Tùng
hoàn toàn áp đảo được hắn trong khi theo nhận xét của nó, tên kia
không phải hạng tầm thường. Nó không biết Tùng đã giỏi lên như thế
từ bao giờ. Lâu nay nó vốn chỉ để cậu làm quân sư quạt mo, không
cho đánh nhau dù biết cậu có khả năng. Tùng lúc đầu cũng một mực
phản đối nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận làm "đàn em" dưới sự
bao bọc của nó. Vậy mà bây giờ, nhìn Tùng thế này, có ai nghĩ cậu
lại là phó tướng dưới trướng của nó cơ chứ?
Nó cười nhẹ. Hades đã kịp gọi cho đồng bọn đến, xung quanh tụi nó
lúc này là hàng hàng lớp lớp quân của Demons. Có lẽ hắn chỉ giả vờ
đến 1 mình thôi, còn tụi đàn em thì tập hợp ở gần đây đợi thời cơ.
Khi Tùng đấm 1 cú khiến tên kia ngã nhào xuống đất và đang định bồi
thêm cú nữa, Hades chợt hét lên:
- DỪNG LẠI!!
Hắn xòe tay ra và mỉm cười:
- Tôi thắng!!
Trong tay hắn có xúc xắc. Bên nó nhao nhao lên. Riêng Tùng và nó
mỉm cười. Tùng không đánh nữa, phủi tay đứng dậy, nó thì dõng dạc
nói:
- Không. Ngươi thua rồi!
Nói rồi nó cũng xòe tay ra. Trên tay nó là một con xúc xắc thiếu
mất một mặt. Và một mặt đó đang nằm trong tay Hades. Hắn ngạc nhiên
nhìn lại mặt xúc xắc trên tay mình, đó là mặt số 2. Vuốt mặt rồi
cười lên bất lực, hắn nói to:
- HA HA HA! Ta thua rồi, ta thua rồi! Ha ha............ Red, thu
được Demons, ngươi muốn làm gì?
Hắn quay sang nó, giọng khang khác, tay nắm chặt. Nó ngước lên trời
và nhìn ngôi sao sáng nhất:
- Để báo thù!
Hắn hừ nhẹ một tiếng rồi quay bước đi, nói:
- Ta chỉ mong ngươi làm những việc có ích.
Nó có đôi chút chạnh lòng..... Hades quay đầu lại nhìn tên mặt nạ
bạc đã đạp nó khi nãy:
- Cảm ơn! Vì đã đến.......
Nói rồi hắn bước tiếp, tên kia cũng ngồi dậy và đi. Trong khi lũ
người của Demons không chịu khuất phục, cứ nhăm nhe gây chiến với
bên nó. Hades gào lên:
- CHÚNG MÀY CÚT!! Nếu còn nể mặt tao thì cút về hết đi!
Bọn chúng im bặt. Nó nhìn khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ, bất chợt
lên tiếng:
- ở lại đi, làm phó tướng cho tôi....
Hắn cười khẩy. Như thế là hắn đang bị thương hại à? Hắn tiếp tục
bước...
-...... Duy!
Hắn tròn mắt ngạc nhiên, quay đầu lại thì nó đang gỡ chiếc kính đen
ra. Hắn choáng toàn tập và đứng đơ tại chỗ. Sao lại là nó và.... nó
nhận ra hắn từ bao giờ??
Tên đeo mặt nạ bạc cũng sững người lại, nó không để hắn đi, gọi
luôn:
- Kỳ, cả cậu nữa! Chúng ta có lí do khác nhau, mục đích cũng khác
nhau, nhưng chúng ta đi cùng 1 con đường. Và tôi rất vui mừng được
làm bạn đồng hành với cả 2.
Nó nhoẻn cười. Cả 2 thằng đều im lặng, nhưng nó nhìn thấy được sự
rung cảm trong lòng bàn tay hơi nới ra rồi siết lại mạnh mẽ của họ.
Duy lên tiếng:
- Cậu phát hiện ra tôi từ bao giờ?
- Từ lúc Hoàng Kỳ đến, và chiếc lắc trên tay cậu....
Duy giật mình nhìn lại và bật cười lớn. Cậu vẫn còn ngốc nghếch
lắm. Khả năng quan sát của cậu vẫn chưa thể bằng Vũ Hoàng Minh
được. Đi theo con người này, có lẽ, những điều cậu muốn hoàn thành
đều hoàn toàn có thể....
Minh đưa bàn tay lên, Duy đặt bàn tay mình vào và siết chặt. Hoàng
Kì định không lại vì hắn không có hứng thú đánh nhau hay bất cứ cái
gì, nhưng sau khi Duy thì thầm gì đó vào tai, hắn cũng đồng ý. Tất
cả cùng nhìn nhau mỉm cười. Nó vừa cười vừa nói:
- Có lẽ hội mới cần một cái tên mới....
Trần Duy lên tiếng:
- Tên Demons nhá, tôi thấy tên đó hay mà.
Hoàng Kỳ chen vào:
- không, lấy tên Gods đi!
Tùng cũng gia nhập:
- Dark Moon hay hơn.
- Hay lấy tên Rồng Đen nhá.
- Rồng trắng cũng được,
- gì kì vậy? Thà lấy tên Gấu trắng còn hơn.
- Thế hả? Hay lấy tên Chim cánh cụt nhá.
- Thế sao không lấy quách tên Ngũ như câu đi!
- Ngũ như câu là gì?
- là ngu như cẩu đấy, lũ ngốc!
Kẻ vừa phát ngôn dại dột không ai khác ngoài Hoàng Kỳ. Hắn bị cả
hội chọi dép với sỏi đến u đầu, chạy vội vàng, vừa chạy còn vừa
nhại lại: "Ngũ như câu! Ngũ như câu!"
Cả hội đuổi nhau chí chóe trên cánh đồng. Gió đêm thổi vù vù như
đang cuốn hết những rào cản, đưa đến 1 làn hương mới, 1 niềm tin
mới, và 1 tình bạn mới.....
Theo hẹn, nó đến công ty MZ để kí hợp đồng. Đi đường, nó đụng Tiêu
Dương đang bị hỏng xe, bèn dắt đi sửa rồi cùng đến công ty, 2 đứa
vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Cô nhóc Dương càng ngày càng dễ
thương muốn oánh >.<.
Vào công ty, 2 đứa nó hơi rụt rè vì xung quanh toàn người mẫu, diễn
viên đi ra đi vào. Nó bẽn lẽn hỏi phòng nhân sự rồi kéo Dương đi,
nói:
- Mình cũng sắp thành người mẫu mà. Tự tin lên!
Tiêu Dương cũng lấy lại khí thế và 2 đứa hùng hổ bước vào phòng
nhân sự. Trong phòng đã có 2 người của MZ và 2 tên khỉ. Sau vụ hôm
trước, nó đã có thiện cảm với 2 tên đó hơn, đang định lại dúm tóc
"tát tình thương mến thương" vài cái thì Hoàng Kỳ chợt lên
tiếng:
- Giỏi thật! Hẹn 8h mà 8 rưỡi mới đến, 2 người xài giờ cao su
hả?
Trần Duy huých nhẹ 1 cái vào tay hắn, hắn quát:
- Cái gì? Tôi nói không đúng à? Thật mất thời gian với mấy
người!
Tiêu Dương cúi đầu bối rối còn nó thì tức giận:
- Tên khỉ kia. Muốn chết hả? Nếu không phải xe của Dương bị hỏng
thì tụi này có mặt từ lâu rồi. Chưa biết gì mà đã chỉ trích người
ta rồi. Assh!
Hắn bị quê liền quay mặt đi, không nói gì nữa. Chú bên MZ hòa
giải:
- Thôi mỗi người nhường nhau một tý, sau này làm cùng 1 nhóm rồi
mà, phải thương yêu nhau chứ ^^.........
Hai đứa nó quay ra đồng thanh:
- Ai thèm thương yêu hắn chứ!!!
Nói rồi 2 đứa lại nhìn nhau tóe lửa. 2 người của MZ bắt đầu thảo
luận và đưa hợp đồng cho tụi nó kí. Sau khi xem xét hợp đồng thì cả
4 hào hứng đặt bút. Từ đây, tụi nó sẽ chính thức bước vào giới
người mẫu, đặt chân lên con đường sự nghiệp của cuộc đời. Trong
lòng ai cũng có cảm giác vui lâng lâng đến lạ.
Xong xuôi, họ giới thiệu quản lí cho nhóm, đồng thời là quản lí
hiện tại của Angus. Nhắc đến hắn nó lại nhớ tới vụ tối hôm đó. Vốn
định lợi dụng quyền chức của ma ma để chèn ép hắn nhưng không ngờ
lại có ngày cìng làm việc với hắn. Nó sẽ chết vì tức mất thôi
>"<.
À không, cũng không đến nỗi tệ. Như thế càng nhiều cơ hội đấy chứ.
Nó đang vui mừng nghĩ tới chuyện trả thù trong sự ái ngại của mọi
người (vì mặt nó biến đổi siêu hài thì chợt méo xệch. Nó nhìn người
vừa bước vào phòng mà lòng như hóa đá. Anh ta tươi cười:
- Chào các em, anh là Quốc Huy. Từ nay sẽ là quản lí của cả nhóm.
Mong được giúp đỡ!
Tiêu Dương, Hoàng Kỳ và Trần Duy lần lượt bắt tay anh ta, còn nó
thì nhớ lại vụ đau khổ trước đây. Chính anh ta là người gieo cho nó
hi vọng được làm nữ người mẫu, ai ngờ cuối cùng lại chơi nguyên 1
câu: "Anh chắc chắn sẽ đào tạo em thành 1 nam- người- mẫu số 1".
Thế đấy! TT^TT
Đến lượt nó, anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên:
- A, cậu nhóc này, anh từng mời em làm người mẫu đúng không? Không
ngờ lại gặp ở đây, ra là muốn tự học rồi mới làm.
Anh ta cười cười vỗ vai nó. Nó dù trong lòng đau khổ nhưng ngoài
mặt vẫn phải cười:
- Dạ!
Rồi để mọi người làm quen 1 lúc, 2 người của MZ ra ngoài. Quốc Huy
có vẻ rất cởi mở nên nói chuyện và nhanh chóng thân thiết với cả
nhóm. Đang nói chuyện rôm rả thì thư kí của tổng giám đốc đi
vào:
- Cậu Vũ Hoàng Minh, mời cậu lên gặp tổng giám đốc 1 lát ạ!
Mọi người ngạc nhiên nhìn nó. Nó chỉ biết nhún vai. Không biết mẹ
nó gọi lên có chuyện gì đây....
Nó gõ cửa phòng, có tiếng vọng ra:
- Mời vào!
Bước vào phòng làm việc của mẹ lần đầu tiên, nó hơi choáng. Choáng
không kém gì lần vào phòng hiệu trưởng- bạn mẹ. Quả là 2 người này
rất giống nhau ở điểm luôn làm người khác giật mình. Toàn căn phòng
sơn độc 1 màu xanh dương, nhìn mà muốn nổ mắt. Mẹ nó cặm cụi bên
chiếc laptop. Nó nghi ngờ tiến lại xem có phải mẹ đang cày Gunny
giống cô hay không nhưng thật may là không phải. Bà đang chỉnh sửa
1 số tài liệu và xem báo cáo của các bộ phận. Thấy nó, bà dừng lại,
hỏi:
- Đến rồi à? Ngồi đi!
Nó chậm rãi ngồi xuống, không quên kể chiến tích:
- Con đã làm đúng theo lời mẹ rồi đấy. Chuyển đến trường cũng làm
rồi, thi đỗ vào MZ cũng đỗ rồi. Mẹ hài lòng chưa?
Bà Triệu Tú Cầm ngửa người ra dựa lưng vào ghế, mỉm cười nói:
- Tàm tạm. Nhưng tại sao con lại mặc đồ nam? Có ai bắt con phải giả
nam đâu?
- Hả?????????????????
Thế ra nó đã giấu diếm vô ích à?
- TẠI SAO BÂY GIỜ MẸ MỚI NÓI???
- Thì con đâu hỏi ta chứ? Tưởng là con cứ như bình thường thôi, ai
ngờ hỏi ra thì người ta bảo con là nam........
Trời ơi là trời, mẹ ơi là mẹ! Rõ ràng biết con gái mình nhìn y
chang 1 thằng con trai, cho nó vào học trường người mẫu mà bảo nó
không làm nam à? Ai có thể chấp nhận được nữ người mẫu có màn hình
LCD siêu phẳng và khuôn mặt + tính cách như con trai của nó chứ?
Nhìn là biết bà đang chọc tức nó, chứ nó giả nam là đúng chóc ý bà
rồi. Bà cứ thế ngồi mỉm cười. Nó điên tiết lên:
- Thế để bây giờ con công bố với mọi người nhé. Mẹ cũng đâu muốn
con phải giả nam, phải không ạ?
Bà Triệu đanh mặt lại:
- Đã làm thì làm cho chót. Bây giờ mà làm thế chỉ xấu mặt ta thôi.
Con lo mà giấu cho kĩ, để ai phát hiện thì ta cho con ra nước ngoài
chuyển giới luôn!
Nó há hốc miệng. Mẹ nó có thể thôi ngay lập tức cái đề tài chuyển
giới được không, nó sắp biến thành đá rồi..... Bà Triệu có vẻ rất
hiểu con mình, chuyển luôn:
- Mà đừng tỏ ra quen biết ta ở công ty. Con tự đi trên con đường
của mình đi.
- Thì con vốn thế mà.
- Ừm, đừng để ta phải xin xỏ cho con lần nữa..... Á......
Nó tròn mắt hỏi lại:
- Mẹ... mẹ nói... cái gì cơ???
Bà Triệu mặt vẫn không biểu cảm nhưng giọng điệu lại trái
ngược:
- Không... ta.... đâu có nói gì đâu?
- MẸ BẢO ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ TỰ CON GIÀNH ĐƯỢC???
- Ừ thì....
Nó thất vọng, rất thất vọng. Vậy mà nó còn nghĩ là nó có thể làm
được mọi thứ nếu nó muốn đấy, Hay rồi, giờ thì hay rồi.... Nó siết
chặt nắm tay và gằn mạnh từng chữ:
- Bà nghe cho rõ đây, thưa tổng giám đốc. Con của bà KHÔNG CẦN bà
phải dọn đường cho nó đi! Con sẽ chứng minh cho mẹ thấy điều đó. Và
mẹ đừng đụng chạm gì đến công việc của con nữa! Chào mẹ!
Nó quay lưng bước đi. Bà Triệu chống 1 tay vào má, miệng nhoẻn
cười. "Con à, con trúng kế của mẫu thân rồi!"
Ra khỏi công ty, nó quẹt phải 1 người khá cao, đang bực mình nên nó
vội nói xin lỗi rồi không thèm nhìn mà đi thẳng. Nó không biết rằng
sau lưng mình có người đang khá ngạc nhiên và thích thú:
- Hay lắm Vũ Hoàng Minh. Tôi tìm được cậu rồi!
Nó đi dọc trên bờ hồ rồi đến quán bar của Tùng, vừa đi vừa đá không
khí:
- Mẹ đáng ghét! Mẹ nhiều chuyện! Mẹ khó ưa!
- Này, làm gì mà nói mẹ ghê thế?
Hoàng Anh không hiểu từ đau chui ra, cười cười lại chỗ nó, bên cạnh
là 1 cô gái xinh đẹp. Nó và cô gái chợt chỉ vào nhau:
- A, cậu......
Hoàng Anh hỏi:
- 2 người quen nhau à?
Nó cười:
- Sao không, đây là Uyên Uyên, bạn cùng lớp của em.
- Ồ, dù sao thì chắc cô ấy chưa biết. Tiểu Uyên, đây là em g....
ruột của anh ^^.
Uyên Uyên tỏ ra hơi ngạc nhiên rồi nhìn 2 anh em nó và nhận
xét:
- Ừa ha, rõ ràng em thấy anh quen quen mà chẳng biết gặp ở đâu.
Nhìn kĩ thì..... 2 người giống nhau thật đấy!
Nó nhanh nhảu:
- Thì chúng tôi vốn là 2 anh em sinh đôi mà. Cậu... lẽ nào.....
Anh, đây chính là tình yêu sét đánh của anh đấy à?
Nó cười gian xảo nhìn 2 người kia đỏ mặt. Anh nó cốc đầu nó 1
cái:
- Nhiều chuyện, bây giờ Tiểu Uyên là bạn gái anh rồi đấy!
- Oa, "Tiểu Uyên", thân mật quá nhỉ? Nè Uyên Uyên, bây giờ tôi phải
gọi cậu là chị dâu rồi nhỉ? Ha ha, Hoàng Minh này có chị dâu xinh
quá xá!
Nó cười trêu chọc 2 người 1 hồi rồi rủ Uyên Uyên hôm nào đến nhà
chơi. Hoàng Anh thấy nó cứ cười nói với Uyên Uyên thì đuổi
khéo:
- Mà mày đang định đi đâu cơ mà? Sao không đi đi?
Nó lườm:
- Vâng, không làm phiền 2 anh chị nữa. Em phải đi đây.
Rồi quay sang Uyên Uyên, nó vẫy tay chào và nháy mắt:
- Đi chơi vui vẻ nhé, khi khác nói chuyện. Cẩn thận, anh Hoàng Anh
nhà tôi hay ghen lắm!
Uyên Uyên phì cười nhìn nó lè lưỡi vừa chạy vừa trêu Hoàng Anh còn
anh thì tức tối giơ nắm đấm lên đe dọa. Chợt thấy nhói đau ở ngực,
cô hơi gập người lại. Hoàng Anh quay lại, thấy vậy liền hỏi;
- Em làm sao vậy?
Cô lắc nhẹ đầu:
- Không sao, anh đưa em về nhé!
Rồi cô ngồi yên trên xe, dựa đầu vào vai Hoàng Anh và để cậu đưa về
nhà. Nó thì đến quán bar của Tùng. Hoàng Anh có người yêu rồi, tự
dưng nó thấy thật trống vắng và buồn buồn. Nhưng sao phải buồn chứ,
sẽ không ai làm phiền nó nữa cơ mà... Haizz.
Tùng vui vẻ ra khoe với nó là thu nhập đang khá và cậu sắp mở rộng
quán. Nó đáp lại bằng nụ cười gượng gạo. Tùng nhận ra và hỏi:
- Mày có chuyện gì à?
Nó lắc đầu, ngồi xuống ghế. Tùng gọi cho nó 1 ly cooktail rồi ngồi
xuống ghế đối diện, im lặng chờ đợi nó. Nó nhấm nháp ly cooktail
rồi kể cho cậu nghe về cảm giác của mình lúc này. Nghe xong, cậu vỗ
đùi cười ha hả:
- HA HA HA! Minh ơi là Minh, mày đang ganh tỵ với chị dâu đấy! Cũng
bình thường thôi, đứa em gái nào được anh yêu thương mà chẳng thế.
Đợi 1 thời gian nữa là hết thôi. Có gì đâu chứ.
Nó vui mừng:
- Thật hả?
- Chứ mày nghĩ là sao nữa?
- Không, thế thì đỡ lo. Tao còn tưởng....
- Tưởng sao?
- Tưởng tao tiếc khi không được oánh ông ý mỗi ngày thì tao là
người bạo lực quá. Từ giờ phải nể mặt Uyên Uyên rồi, he he.
- Trời! Mày vốn bạo lực mà. Thử nhìn mày khi là Red coi.
Nói rồi cậu làm bộ sởn da gà. Nó lườm rồi nói:
- 3 ngày nữa thôi là cả nước sẽ biết đến Dark Moon rồi. Mà sao
Yellow vẫn chưa có tin tức của "kẻ đó" nhỉ? Mọi lần cô ấy làm rất
nhanh mà?
Tùng hơi chột dạ 1 chút rồi mỉm cười:
- Có lẽ hắn trốn kĩ quá thôi.
- Ừm, nhất định tao sẽ tìm được hắn.
- Ừ, tìm được hắn rồi thì trao lại chức thủ lĩnh cho tao.
- Cũng được, nếu mày muốn.
- Rồi tao sẽ tận chân "đá" mày ra ngoài đường. Để cho thiên hạ biết
Red là một cô gái và để mọi người bêu rếu, sỉ nhục mày....
Nó bình thản:
- Cứ việc làm những gì mày thích. Chỉ e là chưa tới được lúc đó,
bây giờ tao đã LÀM THỊT mày rồi!
Nói rồi nó đuổi cậu chạy vòng quanh và oánh nhau ngay trong quán.
Các cô gái nhìn theo mà cứ nghĩ là 2 thiên thần đang nô đùa. Trong
khi sự thật thì:
- , mày khỏe như trâu ấy. Đỡ chưởng của tao đây!
- VL, chưởng của mày như muỗi đốt inox thôi.
Rồi nó bị Tùng áp đảo và phải dùng tới "con tin":
- ĐỨNG IM. Nếu không tao lia cái vỏ chai này 1 phát là cả quán của
mày nát luôn đấy!
Tùng giơ cả 2 tay ra sợ hãi:
- ĐỪNG! Mày phá quán tao 1 lần chưa đủ à mà còn định phá nữa.
Nó cứ lăm le cái vỏ chai trêu tức:
- Ai bảo mày không chịu nghe lời đại ca. Tao cứ phá đấy.
Tùng hốt hoảng:
- NÀY, ĐỨNG YÊN ĐÓ! MÀY CÓ ĐƯA CÁI VỎ CHAI CHO TAO KHÔNG THÌ
BẢO?
Nghe Tùng quát, nó giật mình, hơi sờ sợ:
- TAO.... TAO SỢ QUÁI GÌ MÀY MÀ KHÔNG ĐƯA! HỨ!
Nó quăng chai rượu cho Tùng rồi mới biết là mình hớ. Tùng mỉm cười,
bẻ tay răng rắc:
- Tốt rồi! Giờ thì mày........... ĐỨNG ĐÓ CHO TAO!!!
Nó lè lưỡi chạy vụt ra ngoài:
- Tao không ngu nữa đâu!!!
2 đứa rượt nhau trên đường làm người ta tưởng 2 thằng điên trốn
trại. May là không ai báo cảnh sát bắt vào trại. Hjx.
Bắt đầu với nghề, tụi nó sẽ chụp ảnh chung với Angus để quảng bá về
nhóm. Nó ngồi cả đêm để nghĩ ra những tuyệt chiêu ám sát hắn, ngay
cả trong mơ cũng thấy hắn đang quỳ xuống van xin.
Nhưng người ta thường mơ trái sự thật mà nhỉ???
Nó háo hức đến công ty từ lúc 6 rưỡi. Đến nơi mới biết mình dại, 8h
mới là giờ hành chính cơ mà, hjx. Sớm lắm thì người ta cũng mở cửa
vào lúc 7h. Đành thong thả đi bộ buổi sáng, nó hít thở không khí
trong lành và mỉm cười thoải mái. Dạo qua công viên, nó thấy 1 cô
gái đang bị một đám con trai vây lại, không nhìn rõ mặt. Mấy tên đó
là dân Skateboard thì phải, đứa nào cũng cầm một cái ván trượt. Nó
tiến lại gần để xem có giúp được gì không thì cô gái đó chợt kêu
to, tay vẫn vẫy nó:
- Anh Minh!!
Nó nhìn kĩ thì hóa ra đó là Nhã Nhã. Không đành để cô nàng bị cả
đám con trai vây quanh, nó tiến gần lại. Mấy tên đó quay lại nhìn
nó gườm gườm, một thằng áo xanh có lẽ là cầm đầu đặt tấm ván dưới
chân rồi trượt lại chỗ nó, vừa trượt vừa đấu mắt với nó. Nó nhìn
hắn lướt trên chiếc ghế đá rồi đáp xuống chỗ mình, lượn quanh nó 1
vòng đủ để nhìn thấy chiếc ván trượt trên ba lô của nó rồi phanh
kít trước mặt nó. Hắn ghé mặt lại với ánh mắt khinh khỉnh và đầy
khiêu khích, khóe miệng hơi nhếch lên. Rồi hắn trượt vèo 1 cái quay
lại hội của mình, đứng khoanh tay chờ đợi. Nó nhoẻn cười bỏ chiếc
ba lô xuống và rút ván trượt ra.
Hội kia cười ầm lên rồi tên cầm đầu nói:
- Cho tao xem mày làm được gì và mày sẽ có thứ mày muốn.
Hắn hất mặt về phía Nhã Nhã. Nó bình thản lên tiếng:
- Mời!
Chỉ đợi có thế, hắn lấy đà phóng về phía nó với tốc độ nhanh dần và
khi đến chiếc ghế đá, hắn đột ngột rẽ sang, bay lên thành ghế và
lật ván rồi đáp xuống, trượt vòng quanh nó. Khi quay trở về hội của
mình. hắn còn không quên làm 1 cú vừa xoay người vừa xoay vòng và
lật ván. Nó khá ấn tượng về những động tác đó, nhưng dường như hắn
đang quá tự mãn rồi. Biết nó học môn này từ năm bao nhiêu tuổi
không? 8 tuổi đấy ạ. Không những thế, nó còn được học với những bậc
thầy siêu giỏi và còn có sẵn tài năng trời phú nữa. Nó yêu trượt
ván như mạng sống của mình không phải là để biểu diễn như thế.
Nhưng nếu người ta đã có nhã ý........ Tại sao không?
Nó đặt chân lên ván và lướt tới chỗ bọn hắn, qua 1 đoạn, nó nghiêng
mình đi trên bồn hoa công viên và nhảy 1 cú lên cao. Vừa đáp xuống,
nó ngay lập tức phi đến cái dốc cạnh đài phun nước và lật mình bay
vút lên, lộn 2 vòng rồi tiếp đất. Nhã Nhã reo lên thích thú còn bọn
kia chỉ biết đứng há hốc mồm. Nó mỉm cười lại gần và kéo Nhã Nhã
đi.
Ra khỏi công viên, nó thả Nhã Nhã ra và quay lại, định bụng mắng
cho cô nàng 1 trận vì cái tội đi 1 mình vào địa bàn của bọn kia thì
chợt giật mình. Nhã Nhã mắt long lanh đầy cảm kích và thán phục
đang nhìn nó tha thiết. Nó sởn da gà nghĩ đến sự việc tiếp theo có
thể xảy ra và y như dự đoán. Nhã Nhã dang rộng tay để ôm lấy
nó:
- Cảm ơn anh!
Nó vội tránh sang một bên làm cô nàng ôm hụt vào không khí. Cô ta
vẫn chưa thôi cái ánh mắt đáng sợ đó, quay sang nó định..........
ôm tiếp. Nó đành đỡ cả 2 tay cô ta lại:
- Thôi đi! Lý Nhã Nhã. Tôi đã nói rồi, em đừng cố gắng vô ích, tôi
chỉ yêu con trai thôi.
Nó nói mà cảm thấy có chút tự ái. Như thế này có khác nào đang nói
với Nhã Nhã rằng nó là 1 tên gay chính hiệu. Nhưng nó có phải gay
đâu chứ, nó chỉ là giả trai thôi mà, hjx. Mà nói thế cũng đúng, nó
chỉ yêu con trai thôi và chẳng bao giờ yêu Nhã Nhã được. Nhã Nhã
mếu máo:
- Không....... Anh sẽ yêu em, nhất định sẽ yêu em mà! Hu hu.
Nó hết cách với cô nàng, bèn vò đầu bứt tóc mà nói:
- Tôi không bao giờ yêu cô! Đừng khóc nữa nếu không tôi trả cô lại
cho tụi kia đấy!
Nhã Nhã nín ngay. Gì chứ, nó lại còn đòi "trả" Nhã Nhã cơ đấy. Như
thế có khác nào nói cô là một món hàng giữa nó và đám khi nãy. Nghĩ
vậy, Nhã Nhã lại bặm môi khóc tiếp, nước mắt chảy ròng ròng. Nó như
hóa đá. Bây giờ đã đông người rồi, người ta đi qua đi lại cứ nhòm
ngó chỉ trỏ rồi bàn tán, nói nó nam nhi đại trượng phu mà bắt nạt
một tiểu cô nương. Chẳng biết làm sao, nó đành dỗ ngọt:
- Thôi nín đi nào, ngoan 1 chút coi. Nhã Nhã khi cười dễ thương hơn
nhiều. Khóc thế này xấu xí thấy mồ.
Nhã Nhã nghe vậy thì dần dần cũng nín, chỉ còn nấc và sụt sùi. Nó
kiếm được ít khăn giấy đưa cho cô và nói:
- Bây giờ tôi phải đi làm. Em định đi đâu đây?
Cô ngước đôi mắt còn đang long lanh nước của mình lên mà nói:
- Em phải đến công ty. Hôm nay đi sớm nên.....
Nó xoa đầu cô và bảo:
- Vậy đi đi kẻo muộn. Tôi đi nhé!
Nhã Nhã thẹn thùng gật đầu và để cho nó đi. Được một đoạn, nó quay
đầu lại hét:
- TẠI SAO CÒN ĐI THEO TÔI???
Nhã Nhã giật mình thanh minh:
- Em... em cũng đi đường này mà!
Nó không tin bèn hỏi lại:
- Vậy em làm ở đâu?
Cô ngây thơ trả lời:
- Dạ ở MZ.
Hoàng Minh cười khan và cứng đơ tại chỗ. Hóa ra là làm cùng công
ty, nếu thế thì nó sẽ không thể thoát được cô nàng ư? Không, tuyệt
đối phải giữ kín chuyện này. Nhưng Nhã Nhã đã nhanh nhảu:
- Anh cũng đi về hướng này. Vậy anh cũng làm ở đó ạ?
Nhìn cô hào hứng mà nó đau khổ, ít hôm nữa nhóm của nó sẽ được lăng
xê, không sớm thì muộn cô nàng cũng biết. Đành đi cùng đến công ty
vậy, haizzz.
Nó đến nơi thì mọi người đổ dồn mắt vào nhìn. Ai bảo nó đang đi
cùng với siêu mẫu Lý Nhã Nhã, cũng là 1 đứa con cưng của MZ cơ chứ.
Vậy mà nó chẳng biết quý gì, thẳng tay gỡ Nhã Nhã ra khỏi tay mình
và chào rồi đi lên phòng chụp hình.
Lúc này cả nhóm đã có mặt đầy đủ, nó vào trang điểm và lấy đồ được
thiết kế sẵn theo nhóm thì tình cờ gặp người cần gặp nhưng không
muốn gặp: Lục Tiểu Thiên. Hắn cũng ngạc nhiên 1 chút và mỉm
cười:
- Chào "cựu - ôsin"! Rất hân hạnh được chung một nhóm với
cậu.
Nó nhận thấy chất giọng mỉa mai trong đó và cũng đáp lại bằng 1 nụ
cười khả ố nhất có thể:
- Tôi cũng rất hân hạnh. Không biết người chảnh chọe và biến thái ở
trong này nên chưa có chào. Thất kính quá!
Hắn không thèm để ý đến lời nói của nó, vẫn mỉm cười:
- Lâu không gặp, hình như cậu không cao thêm được chút nào. Về ***
sữa mẹ thêm vài năm nữa rồi hẵng đến làm người mẫu nhé.
Nó cũng không kém cạnh:
- Oh! Hóa ra anh đã *** sữa mẹ đến tận bây giờ nên mới cao như thế.
Thật nể phục quá đi, tôi chịu thôi, không thể mặt dày như anh
được.
Rồi 2 người nhìn nhau căm thù. Nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và
tiến lại chỗ hắn. Trần Duy, Hoàng Kỳ và Tiêu Dương lúc này cũng từ
trong các phòng thay đồ bước ra nhưng nó còn đang bận làm vài thứ
cái đã. Nó cầm hộp phấn lên và nói:
- Ây da, đàn anh à, ai trang điểm cho anh mà lại kém thế này? Mặt
anh dày nên phải trát thật nhiều phấn mới được, sao lại có mỗi một
lớp mỏng như vầy.
Vừa nói nó vừa đưa tay quệt liến thoắng trên mặt hắn làm hắn không
kịp phản ứng, lúc nó dừng lại thì mặt Lục Tiểu Thiên đã biến thành
Bạch Tiểu Thiên mất tiêu rồi. 3 người kia chưa hiểu chuyện gì nhưng
thấy siêu mẫu Angus bị nó biến thành ma thì cũng bụm miệng cười.
Angus tức giận đập tay xuống chiếc ghế đang ngồi:
- VŨ HOÀNG MINH, CẬU.........
Nó lúc này mới vờ hốt hoảng:
- Chết rồi, tôi làm hơi quá thì phải. Để tô thêm son vào kẻo người
ta tưởng ma thì chết! A, còn phải tô lại mắt nữa.... đánh phấn hồng
luôn nhé!
Nó làm lia lịa 1 hồi rồi hài lòng ngắm tác phẩm của mình:
- Được rồi đây. Lúc này trông anh thật bảnh........ gay!
Nói rồi nó bò lăn ra cười, 3 người kia cũng không chịu được mà ôm
lấy bụng cười điên dại. Thử hỏi xem người đang ngồi đây có còn là
Angus đẹp trai phong độ của MZ nữa không chứ? Mặt trắng bệch, má
đánh hồng tròn xoe như 2 quả đào, mắt bị bôi tèm nhem mascara và
đôi môi choe choét son. Hắn tức giận túm lấy cổ áo nó:
- Cậu được lắm!
Hôm nay nó rất thông minh đấy chứ. Vừa nghe hắn nói vậy là biết
ngay ý định của hắn là sẽ hôn nó giống hôm trước. Không để điều đó
xảy ra lần nữa, nó nhắm mắt cụng đầu cái cốp vào cằm hắn làm hắn
ngửa người ra sau. Đang định cho hắn nếm vài chưởng vào bụng thì
Quốc Huy ở đâu xuất hiện:
- Các cậu đang làm gì thế hả??
Tiêu Dương thì đang đứng trong tư thế cổ vũ còn Duy và Kỳ thì lăm
le mỗi tay mỗi chiếc giày định "ăn hôi". Nó thì giữ nguyên tư thế 1
tay túm tóc 1 tay đang nhắm thẳng vào bụng hắn. Không đợi giải
thích thêm, Quốc Huy kéo Angus ra và mắng xa xả vào tụi nó. Nói 1
hồi, anh ta dịu giọng lại:
- Các em làm cùng một nhóm với nhau, chưa được một lần hợp tác đã
xảy ra đánh nhau, anh thật sự rất thất vọng. Bọn em nhìn xem, tại
sao lại đánh Thiên đến mức......
Vừa nói anh vừa quay lại nhìn hắn và......... đứng đơ tại chỗ. Sau
khi xác nhận đó chính xác là Angus của MZ, anh ta cúi mặt vào
tường, vai run run, giọng kìm nén, nói với tụi nó:
- Các em, tại sao lại có thể.....
Angus không hiểu gì, lại gần kéo vai Huy ra đồng thời nhìn phải tấm
gương trước mặt mình. Quốc Huy vốn có thể kìm nén được nhưng lại
nhìn thấy bộ mặt của hắn đúng vào thời điểm quan trọng nhất bèn
không chịu đựng được mà ngửa cổ ra cười ha hả:
- HA HA HA! HA HA HA!
Angus chưa tin vào những gì trước mắt, lại còn nghe tiếng cười man
rợ của Huy liền giơ tay lên bẹo má mình xem có đang gặp ác mộng hay
không. Nhìn lại cái tay thấy toàn phấn là phấn, hắn hét lên:
- VŨ HOÀNG MINH, TÔI GIẾT CẬU!!!
Nó ôm bụng cười rồi chạy ra ngoài, Angus đuổi theo sau. Quốc Huy
còn đang vật lộn với cơn buồn cười bèn vừa ôm bụng vừa chỉ tay ra,
nói với Duy và Kỳ:
- Giữ...ha ha.... lại! ha ha!
Duy bèn nhanh chân đuổi theo Angus nhưng vẫn chưa lại gần được. Cậu
nhảy 1 cú lên ôm lấy cổ và đè hắn ra. 2 thằng đang vật lộn với nhau
thì Hoàng Kỳ nhảy vào, lấy thịt đè người, 2 anh em hợp sức lại mới
khống chế được hắn. Hắn tức vằn mắt lên, miệng không ngừng
hét:
- TRÁNH RA! MẤY NGƯỜI CÚT ĐI CHO TÔI!
Ai bảo nó dám đụng đến khuôn mặt - niềm tự hào lớn nhất của hắn và
biến thành một cái mặt ma thế chứ. Lần này nó quả là khó sống
rồi.
Nhưng lẽ ra nó chạy được rồi thì mất tích luôn đi, đằng này Duy và
Kỳ đã kẹp được tay chân và đè hắn dười đất rồi, nó lại tất tưởi từ
đâu chạy đến với cái khăn trên tay:
- Thôi đừng giận nữa, để tôi lau cho! Thế này, thế này,....... ổn
rồi chứ?
Nó háo hức đưa cái điện thoại cho hắn ngắm lại dung nhan sau khi
"chà" tích cực lên mặt hắn. Hắn nghêng bên này, ngó bên kia 1 hồi
rồi cũng nói:
- Hừ, tạm được.
Duy và Kỳ thở phào buông hắn ra, hắn chợt hỏi với vẻ mặt không mấy
tin tưởng:
- Mà cậu lấy đâu ra cái khăn đó vậy?
Nó tròn mắt "ngây thơ":
- Cái này hả? Tôi vội quá nên mượn tạm khăn lau kính của bác lao
công đấy!
Vừa nói nó vừa cười vui vẻ. Hoàng Kỳ và Trần Duy há miệng ra, định
đưa tay giữ hắn lại mà không kịp, hắn tiếp tục gào lên đuổi theo
nó:
- CẬU ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI!! TÊN OẮT RANH!!
Nó lè lưỡi trêu hắn. Ai bảo hắn to đầu mà còn chấp vặt nên mới bị
nó trả thù. He he, quả là trời không phụ người có lòng báo thù. Nó
cười tít mắt, cắm đầu chạy. Nhưng chạy đi đâu không chạy, nó lại
chạy ngay lên sân thượng. Thế này thì đường nào mà chui
đây???
Nép vào thành lan can, nó hơi bất an nhìn hắn hùng hổ tiến lại phía
mình. Nắm tay hắn siết chặt như muốn đấm nát mặt nó ra. Đang lo
lắng nghĩ cách thì nó chợt:
- A, sao chổi!
Và trên đời vẫn còn kẻ ngốc là hắn đi tin lời nó mà quay lại nhìn.
Nó tranh thủ chạy mất. Hắn tự đập một cái vào trán mà mắng mình
ngu, đang ban ngày ban mặt, làm quái gì có sao, mà lại còn là sao
chổi nữa chứ!
Nó chạy đến phòng tổng giám đốc. Nghĩ bụng tuy nơi đây nguy hiểm
nhưng cũng rất an toàn. chắc có thể tạm lánh được, nó bước vào. Bà
Triệu đang cặm cụi bên máy tính thì thấy có người vào, ngước mắt
lên thấy nó, bà lại cúi xuống:
- Sao không đi chụp hình mà còn ở đây?
Nó cười trừ:
- Dạ....... con đang định chụp thì bị chó đuổi. Con chó đó dữ lắm
mẹ ạ, nó cứ lăm le cắn con. Mà con thì cố gắng hết sức để bảo vệ cơ
thể của một người mẫu nên phải chạy mệt bở hơi tai mới đến được đây
đó.
Nó làm bộ mệt nhọc và phẩy phẩy tay. Bà Triệu chỉ lườm khẽ 1 cái
rồi lại quay về với cái laptop thân yêu. Nó định vòng ra sau để
nịnh nọt ma ma tổng giám đốc thì mắt vô tình quét qua cái màn hình
và cứng đơ người, không thốt nên lời:
- Cái... cái.... cái...... Tom và Jerry???
Bà vẫn chăm chú theo dõi tập tiếp theo và nói6:
- Sao? Không được hả?
Nó gần như hét lên:
- TẤT NHIÊN LÀ ĐƯỢC RỒI!!!! Mẹ là Tổng giám đốc, mẹ thích xem phim
hoạt hình trong khi con mẹ đang chạy bán sống bán chết thì có gì mà
không được chứ!
Mẹ nó bèn ấn nút tạm dừng và quay sang nó:
- Được rồi! Thế giờ ta phải làm gì nào?
Nó còn chưa kịp mở lời thì Angus bước vào. Bà Triệu tranh thủ lúc
nó không để ý mà tắt cửa sổ đang chơi Gunny đi. Không thể để nó
biết bà cũng chơi giống hiệu trưởng của nó được. Bà phải khác chứ!
Hi hi. (=.=")
Nó nép vội về phía sau ghế của mẹ và nói:
- Đó đó! Đó chính là con cẩu cắn xàm mà con à, cháu nói đó. Tổng
giám đốc giúp cháu giải quyết nghen!
Hắn tiến lại gần và cúi người xuống:
- Chào nhạc mẫu phu nhân!
Mẹ nó cười tươi:
- Con rể đừng khách sáo, con ngồi đi.
Nó cứng đơ toàn tập, quay sang mẹ nó lắp bắp:
- Cái... cái... gì.... gì cơ? Nhạc mẫu? Con rể?
Mọi chuyện là thế nào???
Hắn tiến lại gần và cúi người xuống:
- Chào nhạc mẫu phu nhân!
Mẹ nó cười tươi:
- Con rể đừng khách sáo, con ngồi đi.
Nó cứng đơ toàn tập, quay sang mẹ nó lắp bắp:
- Cái... cái... gì.... gì cơ? Nhạc mẫu? Con rể?
Mọi chuyện là thế nào????
Mẹ nó mỉm cười nói 1 cách tự nhiên:
- Giới thiệu với Minh, đây là Thiên, con rể tương lai của ta. Cậu
ta rất được đúng không? Con gái ta mà lấy nó thì sẽ rất hạnh
phúc.
Nó vẫn chưa hết sốc và chẳng hiểu gì, hắn nói:
- Dạ, con mới là người vinh hạnh khi được làm con rể của mẹ.
Nó tạm thời gác thắc mắc sang 1 bên và chọc khoáy:
- Hóa ra siêu mẫu Angus lại là con rể tương lai của tổng giám đốc.
Hèn chi mà anh nổi tiếng đến thế...
Nó cười khẩy nhìn hắn. Nhưng hắn không phản ứng gì mà mẹ nó lại
nói:
- Ha ha, Thiên nó chỉ đứng trên đôi chân của mình thôi, không như
một số người phải xin xỏ mới được làm người mẫu. Minh à, cháu nên
học theo Thiên ấy!
Nó thầm gào lên trong lòng. Sao mẹ nó lại bênh người ngoài thế chứ?
Mà rốt cuộc là tại sao hắn lại gọi mẹ nó bằng nhạc mẫu? Nó
hỏi:
- Vậy anh Thiên đây đã lấy con gái của cô ạ?
Mẹ nó biết tỏng nó đang muốn hỏi điều gì, bèn trả lời:
- Chưa, nhưng sẽ lấy thôi. Hồi Thiên 8 tuổi, khi còn chưa bước chân
vào giới nghệ sĩ, cậu ấy rất yêu quý cô và khi biết cô có con gái
đã xin cô làm con rể. Cô thấy nó rất có tư chất nên nhận lời và đào
tạo nó thành siêu mẫu đấy.
Ra là thế, nhưng 2 người thích nhau thì đi mà lấy nhau, còn nó thì
KHÔNG BAO GIỜ! Nó hỏi Thiên:
- Anh có gặp qua con của cô ấy chưa?
Hắn không còn lộ vẻ bực tức nữa mà cứ cười mỉm khiến nó phát
bực:
- Chưa. Nhưng tôi tin vợ tương lai của mình cũng xinh đẹp và quý
phái như mẹ cô ấy!
Thật bất lực, hắn đang nịnh nọt mẹ nó đấy à? Hừ, đừng hòng nhé, mẹ
nó đâu phải tuýp người ưa nịnh....... Mẹ nó đáp:
- Cháu cứ nói quá. Chắc chắn là vậy rồi!
Hoàng Minh cười trong đau khổ. Tại sao nó dùng mọi cách nịnh nọt
không được mà hắn chỉ nói 1 câu mẹ nó đã lâng lâng tự sướng thế
kia!!!??
Thôi được rồi, đủ rồi. Mẹ nó có đồng ý thì nó cũng quyết phản đối
tới cùng:
- Chưa gặp thì chưa chắc chắn điều gì. Với lại biết đâu cô ấy đã có
người yêu.
Đúng rồi, phải đánh vào lòng tự trọng của hắn, hắn sẽ không bao giờ
cướp người yêu của kẻ khác đâu! Nó biết mà. Nó tự phục mình quá đi
thôi!!! >"<
- Nếu thế thì tôi sẽ làm cho cô ấy yêu mình.
Đừng đùa chứ? Làm nó yêu hắn ư? Thật nực cười, sẽ không bao giờ,
tuyệt đối không bao giờ chuyện đó xảy ra. Hắn đang mơ giữa ban ngày
rồi:
- Thế thì sẽ khó lắm đấy. Cô ấy rất ghét mấy kẻ biến thái, bệnh
hoạn, chảnh chọe, vô duyên......
Hắn nghe mà như đang bị đâm từng nhát vào người. Nó đang nói hắn
đấy à? Vốn định để "mẹ vợ" xử lí nó mà xem ra nó chưa được nếm
tuyệt sát của bà. (Thực ra là bị nhiều nhất). Hắn lên tiếng:
- Nhưng tôi đâu phải loại người như thế.
Rồi quay sang mẹ nó, hắn cười. Bà liền trách nó:
- Đúng rồi đấy, Minh à, cô biết cháu ganh tỵ với Thiên nhưng cũng
đừng nói xấu về cậu ấy như thế chứ?
Nó tức lòi máu. Gì mà ganh tỵ chứ? Nó mà thèm ganh tỵ với hắn á?
Rồi lại còn nói xấu, nó nói toàn sự thật thôi mà!!! Làm sao để mẹ
nó nhận ra được bản chất của hắn bây giờ đây???
Không để dây dưa thêm, mẹ nó nói:
- Thôi hai đứa về chụp hình đi, có chuyện gì thì cũng phải nhường
nhịn nhau chứ đừng gây gổ kẻo gặp thợ săn ảnh thì đi tong công sức
của ta và sự nghiệp của cả 2 đấy.
Nó chỉ biết thầm trách mẹ không có mắt nhìn người còn hắn thì cười
rõ tươi:
- Dạ!
Ra khỏi phòng, nó vẫn còn đang lơ lửng đâu đâu, còn hắn trở về với
bộ mặt thật, nhìn nó cười khẩy:
- Hóa ra là vậy. Cậu không giấu được tôi đâu...
Nó chợt bừng tỉnh, hốt hoảng:
- Anh... anh vừa nói cái gì? Anh biết gì?
Hắn dảo bước đi trước và nói:
- Biết được điều mà cậu giữ kín không cho ai biết!
Không.... không phải là hắn đã biết nó là con gái đấy chứ? Sao lại
có thể như thế được? Nó còn chưa được bước trên sàn catwalk với
thân phận người mẫu, chưa chứng minh cho mẹ nó thấy thực lực của
mình, chưa nhận được 1 hợp đồng nào bên ngoài. Làm sao nó có thể bị
lộ ngay lúc này được? Nó nhìn theo dáng hắn đi mà chạy theo đầy lo
lắng:
- Lục Tiểu Thiên, anh đợi đã! Anh nói là anh biết gì hả??
Hắn vẫn cứ bước đi, đến gần thang máy, hắn nhấn nút rồi quay sang
nó, cười:
- Chắc chắn là cậu thích vợ tương lai của tôi rồi~ ♥
Ha.. ha... Hay thật đấy! Vậy mà làm nó tưởng..... Nhưng hắn nghĩ nó
thích chính nó à? Không đúng sao? Nó cũng yêu bản thân lắm chứ!!!
Bước vào thang máy, nó nhắm mắt tuôn một tràng:
- Đúng vậy, tôi yêu cô ấy hơn bất cứ thứ gì. Tôi dám đảm bảo với
anh là không ai yêu cô ấy hơn tôi được, và cô ấy cũng thế thôi! Vì
vậy anh đừng có mơ mà đụng đến cô ấy!
Hắn cười vang:
- Cậu nghĩ vậy sao? Tôi thì không cho rằng như thế!
Rồi hắn chống 1 tay lên tường, ghé sát lại mặt nó:
- Tôi sẽ có được cô ta! Và cả sự yêu mến của mọi người! Cậu thua
chắc rồi!
Hừ, hắn nghĩ sao mà nói nó thua chứ? Hắn tự tin là có sức hút hơn
nó sao? Cũng bình thường thôi! Có được lòng mến mộ của quần chúng
không hoàn toàn phụ thuộc vào vẻ ngoài mà còn vì tài năng và sự cố
gắng nữa. Nó nhất định không để thua!
"Bíp"
Thang máy mở, một đám nhân viên nữ đang đứng nói cười ở trước cửa
chợt bất động khi nhìn thấy nó và hắn đang trong tư thế không được
lịch sự cho lắm. Nhìn cứ như tên lưu manh đang trấn lột học sinh ưu
tú ấy!! Mà nói chính xác thì hắn đang chèn ép nó đấy chứ!
Hắn dường như cũng hiểu được tình hình, vội ấn nút đóng thang máy
và thở mạnh:
- Cậu.... tại cậu đấy!
Gì chứ? sao lại đổ tội cho nó? Rõ ràng hành động đó là do hắn làm
cơ mà? Nó đâu có cái diễm phúc điều khiển được tay chân hắn và cái
miệng đáng ghét của hắn chứ? Nếu được vậy thì nó đã ra lệnh cho tay
hắn tự cầm dao cứa cổ mình rồi!
- Anh thích đổ oan cho người có, à, vô tội nhỉ? Tôi có thể điều
khiển được anh sao?
Hắn lườm nó:
- Nếu cậu không phơi cái bộ mặt sợ hãi đó làm tôi hứng thú bắt nạt
thì đâu có chuyện gì xảy ra!
Hay thật, nó nghĩ lại rồi. Nếu điều khiển được hắn, nó sẽ cho hắn
nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, lên rừng xuống bể, chui vào hang cọp cho
hả dạ rồi mới cho hắn chết!!!
Nó bực mình nói:
- Anh tự biết lỗi của mình, tôi không nói nữa!
Rồi nó bỏ hắn đứng trơ trong thang máy mà đi trước. Vừa về đến
phòng chụp hình 3 người kia đã lao vào túm tay túm chân nó xem nó
có bị sao không. Tiêu Dương lo lắng hỏi:
- Anh ta thật đáng sợ. Không như tưởng tượng của mình chút nào....
Cậu có sao không?
Nó cười tươi:
- Sao là sao chứ? Ai có thể làm gì được Vũ Hoàng Minh này
nào?
Nhìn thấy Tiêu Dương là nó quên hết bực tức ngay, trông cô nàng dễ
thương quá xá!! Chết rồi, nó có bị không nhỉ?? Á Á. không đời nào!!
Nó chỉ là muốn...... đem cô nàng về nuôi thôi~ ♥ He he.
Angus bước vào thì nhận ngay ánh mắt không mấy thiện cảm của 3
người bọn họ. Trần Duy còn đá đểu hắn:
- Ai da, vừa nãy tính bắt con chó mà bị nó cắn đau quá trời, Kỳ à,
lát về đi tiêm phòng dại cùng anh nhé!
Hoàng Kỳ cũng chêm vào:
- Thật tình, "con chó" nào mà dám cắn anh vậy?? Em mà biết thì em
lột da xả lông cho vào nồi giã cầy luôn!
Tiêu Dương tỏ ra sợ hãi nép sau tay nó. Nó không quên cho hắn 1 cái
lườm sắc bén và cười khoái trá. Không ngờ 2 tên khỉ kia lại có lúc
dễ thương thế này, nó quyết định rồi, nếu được nuôi Tiêu Dương thì
nó sẽ cố gắng chiếu cố nuôi thêm 2 đứa hắn nữa. Như thế thì có mười
Bạch à, Lục Tiểu Thiên nó cũng chẳng cần bận tâm!
Hắn biết mình lép vế nên không đôi co thêm nữa. Sáng tới giờ đã mất
quá nhiều thời gian rồi. Bọn nó nhanh chóng chụp hình để còn đi ăn
trưa. Với Angus thì chụp hình đã là chuyện ở huyện, nếu mình hắn
chụp sẽ rất nhanh, nhưng chụp với bọn nó, lúc thì Tiêu Dương chưa
ăn ý, lúc thì nó nhắm mắt, khi thì Hoàng Kỳ cau mày, khi lại Trần
Duy cười tít mắt. Hắn và nhân viên ở đây phát hoảng lên vì tụi nó.
Như thế thì làm ăn kiểu gì được? Hắn nuốt cục tức vào bụng, nhờ
Quốc Huy đến nói với tụi nó vài câu lưu ý. Tụi nó có thể làm tốt
hơn nhưng chủ yếu là muốn trêu chọc hắn. Với hắn, thời gian là vô
cùng quan trọng.
Hắn uống nước và khích đểu tụi nó:
- Mấy người chỉ làm được có thế thôi à?
Nghe vậy, cả 4 đứa đều nổi cơn tự ái, nghiêm túc làm việc ngay. Chú
chụp ảnh còn kinh ngạc bấm máy lia lịa để có thể chụp được hết
những bức ảnh đẹp về tụi nó. Trần Duy phong cách như một tài tử,
vừa đa tình vừa sâu lắng, Hoàng Kỳ có nét của một hoàng tử ăn chơi,
trông bụi bặm mà cuốn hút với ánh mắt buồn vô hạn. Tiêu Dương như
một nàng công chúa dễ thương ngồi giữa những chàng ngự lâm xinh
đẹp, đôi mắt nhìn thẳng vừa như thẹn thùng vừa như hờn dỗi. Nó thì
giữ vẻ khỏe khoắn và tươi cười khoác vai Tiêu Dương, vừa năng động
vừa mạnh mẽ nhưng lại khiến người khác có cảm giác bị cuốn hút bởi
ánh mắt và nụ cười của mình.
Angus lạnh lùng đứng giữa, phía sau Tiêu Dương, nhưng gần như tách
biệt với tụi nó vì ánh mắt quá lạnh lùng và dáng đứng thẳng đầy tự
lực và vững chãi. Chỉ riêng đôi tay hắn là đặt vào chiếc ghế Tiêu
Dương ngồi, cho người ta cảm giác như hắn đang dùng toàn bộ sinh
mạng để bảo vệ người con gái đó.
Sau khi chụp xóng loạt ảnh để làm album và làm hình lăng xê, tụi nó
rủ nhau đi ăn. Angus do còn bận rộn với 1 số hợp đồng khác nên đã
về trước. Nó vui vẻ dẫn 3 người kia đến quán mì của chị Thúy. Ăn
xong đứa nào cũng tấm tắc khen ngon, bảo là hôm sau đến nữa, nó
cười:
- Còn nhiều nơi có đồ ăn ngon lắm, từ từ tôi sẽ dẫn đi hết.
Ra khỏi quán, tụi nó đụng ngay 2 thằng ẻo ẻo như nghiện, da trắng
nhợt nhạt. Chúng cứ dòm ngó Tiêu Dương và lân la tới gần cô nhóc.
Nó không muốn dây dưa mất thời gian nên chỉ nói "nhẹ nhàng":
- CÚT MẸ CHÚNG MÀY ĐI!
2 thằng trợn mắt lên nói:
- Thằng ranh, mày có biết tụi tao là ai không mà dám mắng hả?
Nó nhếch môi lên:
- Là 2 thằng phá gia tri tử, đã yếu lại còn bày đặt tỏ ra nguy
hiểm! Tao có cần chỉ cho chúng mày thấy chúng mày yếu hèn đến mức
nào không?
Chúng tức giận lao vào đánh nó với nắm đấm lỏng lẻo ẽo ợt của mình.
Nó không buồn động chân tay nên kéo tay Trần Duy và xô Hoàng Kỳ vào
xử lí nhanh gọn. Chỉ với 1 đòn khóa tay, 2 thằng đã đo ván, nằm dài
dưới đất quằn quại. Một thằng còn cố nói:
- Chúng mày..... chúng mày đợi đấy. Đại ca tao là người của Dark
Moon, nhất định sẽ không tha cho tụi mày.
Nó tỏ ra sợ hãi:
- Mày nói thật ư? Người của Dark Moon á? Eo ơi sợ quá, tao sợ người
của Dark Moon lắm! Đại ca mày là ai thế?
Duy và Kỳ nhìn nhau ái ngại. Nó định giở trò gì đây?
Nó để cho 2 thằng kia đi và nói:
- Tao chờ đại ca của tụi mày ở công viên Thống Nhất mỗi chiều. Bảo
hắn có giỏi thì cứ ra đó gặp tao!
Nhìn chúng chạy vội vã hấp tấp, nó nhoẻn cười giải thích với Duy và
Kỳ:
- Không thể để tồn tại những cái ô bao bọc cho những kẻ làm tổn hại
đến danh dự cả hội được. Cần phải xử lí, và phải là xử lí triệt
để!
2 thằng nhìn nó với đôi chút ngưỡng mộ. Cũng phải, Dark Moon chỉ là
một hội non nớt bước vào giới giang hồ mà đã nhanh chóng thâu tóm
toàn bộ các hội lớn trong nước thì kẻ đứng đầu hẳn phải là người
lãnh đạo ưu tú. Nghe nói nó còn được 1 trùm mafia cỡ bự giúp đỡ
nữa. Quả là không tầm thường!
Nó đánh trống lảng để Tiêu Dương không thắc mắc về chuyện kia nữa
và đưa cô nhóc về rồi về nhà mình.
Trên đường về nó ghé qua siêu thị mua ít đồ. Đang đứng ở gian hàng
nước ngọt, nó chợt có cảm giác bị ai đó nhìn. Quay đầu tìm kiếm thì
lại không thấy ai. Rùng mình 1 cái, nó nhanh chóng ra khỏi đó và
xách đồ về. Đi được một đoạn, nó phát hiện có người theo dõi. Đoán
là kẻ đã nhìn mình lúc ở trong siêu thị, nó đi đến khúc cua rồi đột
ngột rẽ vào.
Quả nhiên có người chạy lên ngó nghiêng tìm kiếm. Đó là 1 tên con
trai dáng dong dỏng cao gần bằng nó, mặc áo sơ mi kẻ và quần bò
trông khá bình thường. Nó đứng khoanh tay dựa vào tường và lên
tiếng:
- Tại sao lại theo dõi tôi?
Hắn giật nảy mình nhìn nó rồi lúng túng trả lời bằng 1 giọng eo eo'
như thái giám:
- Em... em....... rất ngưỡng mộ anh! Anh đẹp trai lắm! Anh cho em
làm quen được không?
Hắn hơi cúi mặt xuống, mắt ngước lên đầy "thơ ngây". Nó hơi rùng
mình 1 cái khi nghe thấy giọng hắn, lòng muốn đạp cho 1 phát vì làm
nó tưởng có thằng ngu nào muốn đánh úp mình. Nhưng không thể bất
lịch sự được nên nó đành nói:
- Cậu..... là gay?
Hắn vội vàng phân bua:
- Không.... không..... em......
Nó nói ngay:
- Tôi không có ý kì thị gì đâu. Chỉ là.... tôi không phải là đàn
ông! Tôi là một cô gái chính hiệu!
Hắn há miệng ra như không tin. Nó ngửa cổ lên trời mà nuốt nước bọt
rồi nói:
- Tôi không có yết hầu, cậu rõ rồi chứ? Cảm ơn về lòng ngưỡng mộ
cậu dành cho tôi nhưng tôi không đáp lại được gì, xin lỗi
và........ tạm biệt!
Nói rồi nó dảo bước đi luôn, tên kia vẫn còn đang ngạc nhiên vô
cùng, hắn quay ra nói lớn:
- Nhưng anh là nam người mẫu của MZ cơ mà??
Nó đứng sững lại. Thì ra hắn biết nó từ ở trong công ty cơ à? Nếu
thế thì thân phận của nó..... sao hôm nay toàn bị đe dọa thế này???
Assh.......... Đành vậy!
Nó quay bước lại dí mặt lại gần hắn và mỉm cười:
- Đúng thế thì sao? Cậu có bí mật của tôi, tôi có bí mật của cậu và
cả cái mạng cẩu nhà cậu nữa! Hiểu chứ?
Hắn nhận thấy sát khí tỏa ra từ trong từng câu chữ và nụ cười đáng
sợ của nó nên sợ hãi dựa vào tường và gật đầu lia lịa. Nó hài lòng
đưa tay lên phủi phủi vai áo hắn:
- Được rồi! Nếu cậu theo nghề người mẫu thì cố gắng lên nhé! Tôi
phải đi đây.
Nó bước từng bước tự tin và vững chắc. Nắm được thóp của nó nhưng
chưa chắc đã áp đảo được nó. Bởi vì, rất đơn giản, nó không chỉ là
Vũ Hoàng Minh, mà còn là...... Red!
Đi qua công viên, nó ghé vào vì nhớ tới lời dặn dò tên khi nãy. Dù
sao thì nó cũng thường xuyên vào đây tập trượt ván, chờ bọn chúng
cũng chẳng sao. Nó cầm ván trượt rồi đặt ba lô xuống, nhìn xung
quanh thấy mấy đứa con nít đang chơi đủ trò, cũng có vài đứa tập
tành trượt ván. Nó mỉm cười đặt chiếc ván xuống rồi lướt quanh
sân.
Bọn nhóc thấy vậy thì mở to mắt trầm trồ, nó thích ánh mắt ngây thơ
này lắm! Đến gần bậc thềm, nó khẽ nhảy lên và tiếp đất. Tụi nhóc
reo ầm lên. Một thằng bé chạy đến nhìn nó ngưỡng mộ:
- Anh ơi anh dạy em trượt được không?
Nó xoa đầu thằng nhóc rồi cười:
- Được chứ, anh dạy cả mấy đứa phần cơ bản nhé!
Nhóc và tụi bạn hào hứng:
- Vâng ạ!
Rồi nó giết thời gian với việc dạy tụi nhóc cách đặt cả 2 chân lên
trượt và lái. Đa số đều còn rất vụng về vì mới tiếp xúc, nhưng Nam
- thằng bé khi nãy thì học rất nhanh. Chẳng mấy chốc cu cậu đã có
thể đứng trên ván và trượt đoạn ngắn trong sân rồi. Nó cho thằng
nhóc trượt 1 đoạn xa hơn và thằng bé tỏ ra nắm bắt rất nhanh . Vừa
trượt nó vừa quay lại cười:
- A! Em trượt được rồi này! Hay quá!!......... Á!.....
AAAAAAAAAAA!
Thằng bé không nhìn đường nên chiếc ván lao nhanh theo đà và hướng
thẳng tới lan can gần hồ. Mà nó quên chưa dạy tụi nhóc cách dừng
lại!!!! Không phải chứ???
Nó vội vàng chạy lại giữ thằng nhóc nhưng chỉ kịp đưa bàn tay ra
trước trán cho nó khỏi đập đầu vào tường còn người thằng bé thì vẫn
tiếp đất 1 cách thô bạo. Nó xốc Nam lên và hỏi:
- Em có sao không? Đau ở đâu? Có bị thương chỗ nào không?
Thằng nhóc mắt rưng rức nhìn nó rồi chỉ chỗ bắp chân bị quẹt 1 đoạn
dài đang chảy máu. Lúc này nó mới nhìn thấy và hốt hoảng đi lấy ba
lô, trong đó có ít bông băng. Mấy đứa nhóc còn lại sợ hãi không dám
trượt nữa, nhao nhao lại xem nó băng bó cho Nam. Nhóc Nam tuy đau
nhưng vẫn bặm môi chịu đựng để nó sát trùng và băng lại. Thấy thế
nó vừa thương vừa buồn cười:
- Đau lắm hả?
Nam vẫn cắn chặt môi dưới, vừa nhăn mặt vừa lắc đầu nguầy
nguậy:
- Không ạ! Con trai thì chơi được phải chịu được!
Nó phì cười, xoa đầu thằng nhóc:
- Hay lắm, như thế mới là đàn ông đích thực chứ, phải không các
em?
Nó nháy mắt và hỏi tụi nhóc còn lại, chúng nó đồng thanh:
- Dạ.
Đứa nào cũng ngưỡng mộ Nam nhưng không dám đáp to vì sợ nếu mình bị
đau sẽ không chịu đựng được. Nó hỏi to hơn:
- Các em có thấy bạn Nam rất giỏi không?
- Có ạ!
- Thế nếu là mình các em có chơi được chịu được không?
- Không ạ!
Nó cứng đơ tại chỗ, hỏi lại:
- Các em là nam tử hán đại trượng phu, là con trai đầu đội trời
chân đạp đất mà không có trách nhiệm với những việc mình làm
hả?
Tụi nhóc bối rối không trả lời, nó gào lên:
- CÁC EM LÀM ĐƯỢC KHÔNG?
- Có ạ!
- CÁI GÌ?
- CÓ Ạ!
- Tốt! Nếu vậy trách nhiệm của các em là từ nay phải trượt cho cẩn
thận nghe chưa, đừng ai để bị thương nhé.
Rồi nó dạy tụi nhóc cách phanh và quẹo nhanh khi gặp vật cản. Xong
xuôi thì dặn tụi nó không được tự trượt ở nhà mà phải để nó dạy
thêm. Mấy đứa nhóc hào hứng lắm. Nó an ủi Nam rằng mai sẽ dạy cho
riêng cậu sau nên cậu nhóc cũng an phận ngồi dưỡng thương cho tới
hết buổi.
Nó cười nhìn Nam và bọn nhóc rủ nhau chào nó để về. Nhóc Nam còn
hỏi nó:
- Mai anh có đến không ạ?
- Tất nhiên rồi!
Thằng nhóc cười tươi rồi chào nó để về. Hình như có người đến đón
bằng ô tô. Không biết nhóc đó là con nhà ai mà trông có khí chất
của cậu chủ ra phết. Nó cũng xách ba lô và đi bộ về nhà, cầm chiếc
ván mà không khỏi suy nghĩ về mình trước đây và nhóc Nam, dường như
cả 2 đều có 1 nét chung là yêu trượt ván và không dễ khuất phục. Nó
lắc đầu cười rồi mở cửa vào nhà.
Hoàng Anh ngồi thẫn thờ bên ghế sofa, nó thấy lạ nên đến quơ tay
trước mặt anh, hỏi với giọng nửa thật nửa đùa:
- Không phải anh lại gặp thêm 1 tình yêu sét đánh đấy chứ?
Hoàng Anh lườm nó 1 cái. Nó xác nhận là anh vẫn còn đang bình
thường chán, bèn lên phòng tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn cơm.
Xuống nhà vẫn thấy Hoàng Anh ngồi thẫn thờ, xem ti vi mà mắt nhìn
đâu đâu, nó vừa ăn vừa nói với bà Năm:
- Con thấy ảnh càng ngày càng lạ, không biết có phải bị người ta
hấp hồn rồi không?
Bà Năm vừa xới cơm vừa nhìn Hoàng Anh rồi lắc đầu:
- Ta cũng chịu rồi, con thử xem sao?
Nó đảo mắt 1 vòng rồi lon ton ra chỗ Hoàng Anh:
- Anh với Uyên Uyên có chuyện gì à?
Anh giật mình 1 chút, quay sang nó:
- Chuyện.... chuyện gì chứ?
Nó cười ranh ma:
- Chắc chắn là có chuyện rồi! Anh làm người ta giận có đúng
không!!!??
Nó hỏi mà nói chắc nịch làm Hoàng Anh bối rối thú nhận:
- Ừ thì.... Nhưng mà anh đâu làm gì đâu chứ? Tiểu Uyên chỉ hỏi anh
nếu cô ấy không yêu anh nữa thì anh sẽ làm gì và anh trả lời là
không làm gì cả, thế mà cô ấy cũng giận. Anh mày đang ngồi suy nghĩ
xem rốt cuộc mình sai ở đâu?
Nó cốc đầu anh 1 cái rõ đau để trả thù những lúc anh bắt nạt nó là
chính nhưng lại giả vờ thông thái:
- Đồ ngốc, thế sao anh lại không làm gì cả? Chẳng lẽ cô ấy không
yêu anh nữa thì anh không yêu cô ấy luôn à?
Hoàng Anh phản ứng ngay:
- Tất nhiên là không! Anh không làm gì cả vì anh sẽ không bao giờ
để chuyện đó xảy ra. Mà dù có xảy ra thật đi chăng nữa thì anh cũng
không làm gì, chỉ đợi cô ấy quay về bên anh thôi!
Hoàng Anh nghĩ rất đơn giản nhưng không ngờ là con gái lại không
thích nghe như thế. Nó lắc đầu:
- Haizz, anh ngốc thật! Phải nói là anh sẽ đợi em, yêu em, nhớ
em.... nói nhiều những lời có cánh vào! Con gái thường thích nghe
những lời nói mật ngọt mà!
Hoàng Anh như ngộ ra điều gì, mắt sáng lên:
- Ha, ra là thế, tại cô ấy bắt nói thật đấy chứ. Mà anh mày cũng
không muốn nói dối. Nhưng nếu nói về khả năng tâng bốc thì còn ai
hơn anh!!!? Ha ha ha! Thanks mày, em yêu vấu!
Anh áp 2 tay vào má và hôn chụt nó 1 cái, nó đơ toàn tập rồi chợt
bừng tỉnh, siết chặt nắm tay:
- VŨ HOÀNG ANH!!!
Hoàng Anh nhớ ra mình vừa hành động quá khích bèn chạy thật nhanh
lên phòng:
- Á, anh quên, thôi coi như anh tặng mày thay cho lời cảm ơn đấy,
he he!
Nó vác cây chổi lau nhà phi thẳng vào giữa trán Hoàng Anh làm sưng
u 1 cục. Anh tức giận hét:
- ĐÃ BẢO ĐỪNG ĐÁNH VÀO MẶT CƠ MÀ!!??
Nó gầm gừ đuổi theo:
- Chưa xong đâu!
Hoàng Anh thấy vậy bèn nén cơn giận lại mà sợ hãi chạy nhanh về
phòng mình. Nó đuổi theo nhưng không kịp, đạp cửa ầm ầm:
- ANH RA ĐÂY MAU!!!
Hoàng Anh ngồi hí hửng trong phòng, vừa nhắn tin cho Uyên Uyên vừa
nói vọng ra:
- Ngồi đó mà đợi nhé em!
Nó không làm gì được bèn lao về phòng, thầm nghĩ phải bình tĩnh tự
tin thì càng cay cú, âm thầm không chịu được nên phải trả thù
ngay!!
Nghĩ rồi hí hoáy lên kế hoạch, nó mỉm cười đắc ý, ngửa cổ lên trời
tự khen mình giỏi. Hoàng Anh chợt cảm thấy lành lạnh sau gáy, biết
có sự chẳng lành nhưng không làm sao tránh được, định mở cửa sổ tìm
đường thoát thân thì không ngờ..........."BỤP"
Nguyên cả túi hỗn độn xì dầu, sốt cà chua, tương ớt,...... đập
thẳng vào mặt cậu. Mùi hỗn độn xộc thẳng vào mũi và cảm giác nhầy
nhụa trên mặt khiến Hoàng Anh không khỏi hét lên:
- ĐỒ ĐỘC ÁC!!!
Nó vui vẻ cười đắc ý, trèo trở lại phòng mình với tấm ảnh trong
tay. Hoàng Anh ơi Hoàng Anh, ai bảo chọc vào Hoàng Minh này làm gì,
he he.
Hôm nay toàn xảy ra những chuyện đâu đâu, nó thấy cũng mệt nhưng
phải ngủ thôi, ngày mai sẽ còn nhiều chuyện xảy ra lắm....
Sáng, nó đến công ty thì đã thấy Angus đang nằm ngủ ngon lành trên
ghế ở phòng nghỉ của cả nhóm. Trông mặt hắn lúc này thạt đẹp và
ngoan ngoãn. Đôi mắt nhắm hờ với hàng mi cong vút, cái mũi cao cộng
thêm làn da trắng tôn lên màu môi, tạo một ma lực cuốn hút khiến nó
có chút chao đảo. Nhưng hắn đang ngủ rất say, cơ hội ngàn vàng thế
này mà bỏ qua thì Vũ Hoàng Minh này không phải là Vũ Hoàng Minh
nữa.
- Mà khoan, quân tử không đánh lén sau lưng cơ mà?
Nó chợt khựng lại nhưng rồi lại tặc lưỡi: "Nhưng đối với kẻ tiểu
nhân thì mình phải tiểu nhân hơn mới được."
Và thế là một tác phẩm ra đời........
Nó hí hửng để cửa mở rồi lẻn sang phòng khác ngồi tán gẫu với nhân
viên trong công ty, đợi chờ phản ứng của 1 cô gái nào đó ngẫu nhiên
đi qua. Và không ngoài dự đoán, nó đang vui vẻ thì bỗng có tiếng
hét:
- AAAAAAAAAAAAA...........
Nhưng như sét đánh bên tai, nó nhận ra giọng của Tiêu Dương và vội
vàng trở về. Tiêu Dương đang đứng ngay trước cửa, nhắm mắt lại mà
hét. Nó vội bịt miệng cô nàng lại rồi kéo sang bên cạnh cửa:
- Không sao....... chứ??
Thấy nó cúi xuống thở hổn hển, Tiêu Dương hốt hoảng lo lắng:
- Cậu có sao không? Sao lại chạy nhanh thế? (=.=) Mình không sao
rồi, nhưng........
Tiêu Dương chợt đỏ mặt lên rồi quay đi ngay. Nó thở lại được thì
mọi người cũng tụ lại từ bao giờ. May cho Angus là mới sáng sớm nên
chưa đông người. Chỉ có nhóm nó, Quốc Huy và 1 số người nữa thôi.
Quốc Huy chạy đến sau, kéo mọi người ra để xông vào xem có chuyện
gì thì thấy Angus đang nằm trên ghế, áo phanh ra, 1 tay đặt trên
bụng, 1 tay thọc vào trong quần với tư thế rất chi là phản cảm. Mặt
cậu ta thì bị vẽ râu ria và 2 cái vòng tròn quanh mắt như gấu trúc.
Nó vốn không định vẽ xấu hắn như thế đâu, chỉ tại lúc đó nhìn cái
mặt hắn "đáng ghét" quá nên mới bực mình vẽ tùm lum lên.
Nhưng tại sao Tiêu Dương hét to như thế mà hắn vẫn không thức
dậy??
Quốc Huy sai tụi nó chặn mọi người ở cửa và yêu cầu đừng bàn tán về
vụ này để anh ta vào với hắn. Dù sao hắn cũng là siêu mẫu của MZ,
tuy có nhiều người ngưỡng mộ nhưng cũng không ít kẻ ganh ghét, dần
dần tin đồn hắn "một mình" trong phòng nghỉ cũng lan rộng ra. Khi
giới báo chí nhận được tin đồn thì nó đã bị biến thành thế này:
"Siêu mẫu Angus làm "chuyện ấy" với người tình bí ẩn ngay trong
phòng nghỉ của nhóm"
Sáng hôm sau đọc báo mà nó cười đau cả bụng. Nhưng trở lại với lúc
này, Quốc Huy vào phòng lay mãi mà hắn vẫn không tỉnh. Anh ta lau
mặt và khuy lại áo cho hắn xong rồi hỏi:
- Có ai có sữa hay nước trái cây ở đây không?
Nó đang có chút lo lắng, chợt nhớ ra trong ba lô cũng có sữa thì
lấy ra:
- Sữa đây anh.
Duy và Kỳ nhìn nó thắc mắc nhưng nó nhún vai không biết. Cả 3 đứa
theo dõi từng hành động của Huy. Anh ta nâng đầu hắn lên, cắm ống
hút vào hộp sữa và đưa đầu ống hút vào miệng hắn. Hắn hơi hé miệng
ra rồi từ từ mở mắt và ngồi hút sữa chụt chụt như một đứa con nít.
Nó và 2 tên kia trố mắt lên nhìn. Thì ra hắn cứ đói là nằm ngủ say
như chết, phải uống sữa hoặc nước trái cây mới tỉnh. Hắn hút xong
rồi đưa vỏ hộp sữa cho Huy và nói:
- Chưa bắt đầu hả anh?
Huy cười:
- Chưa. Hôm nay đi quay ngoại cảnh để làm quảng cáo. Nếu có đói thì
cũng phải gọi cho anh chứ, sao lại nằm đây mà ngủ. Hôm nay anh lại
quên chưa mua sữa, phải lấy của Minh đấy. Mà lần sau em..... đừng
làm như khi nãy..... nữa nghen.
Thấy vẻ mặt ái ngại của Huy và vẻ mặt phởn nhưng giả vờ nghiêm túc
của nó, cộng thêm ánh nhìn không mấy thiện cảm của Kỳ và Duy, hắn
như hiểu ra đã có chuyện xảy ra. Hắn kéo Quốc Huy ra 1 chỗ hỏi cho
ra lẽ rồi bừng bừng tức giận, quay lại nhìn nó với con mắt khủng
bố:
- Cậu... LÀ CẬU LÀM ĐÚNG KHÔNG???
Nó vờ như không biết:
- Làm cái gì? Tôi làm cái gì chứ? Anh có chứng cứ à? Có nhân chứng
à?
Hắn không biết nói sao bèn đi lại dí sát nó vào tường:
- Cậu cẩn thận đấy! Tôi nhất định không bỏ qua chuyện này
đâu!
Nó ngoáy ngoáy tai và huýt sáo như không hiểu gì càng làm hắn tức
giận. Nhưng mọi người đã đến đủ để đi quay, hắn đành nuốt cục tức
lại mà ra xe.
Lên xe, chiếc xe du lịch dài, hắn chọn chiếc ghế ở cuối xe và ngồi
phịch xuống đó, khoanh tay lại như muốn nói: "Đây là địa phận của
ta, cấm xâm phạm!" Nó thấy chướng mắt bèn lại đá vào chân
hắn:
- Tránh ra, ghế này rộng lắm, đừng có tự ý chiếm đoạt của công
chứ?
Hắn tức giận nhưng vẫn ngồi im như điếc, nó quát:
- TRÁNH RA KHÔNG?
Hắn vẫn cứ ương bướng tới cùng, không chịu tránh. Nó tức giận cầm
cả cái ba lô lia vào người hắn rồi đạp dúi hắn xuống ghế. Hắn vừa
dùng cả 2 cánh tay ôm lấy đầu vừa hét:
- CẬU LÀM CÁI GÌ ĐẤY HẢ???
- NÀY THÌ KHÔNG TRÁNH! KHÔNG TRÁNH THÌ ANH CHẾT LUÔN Ở ĐÓ
ĐI!!!
Nó vẫn không ngừng giẫm đạp cho tới khi Quốc Huy và mọi người lên
rồi tách nó ra, bắt lên ngồi với Hoàng Kỳ. Nó bực bội ngồi xuống
ghế cạnh Hoàng Kỳ thì tên này lại lên tiếng:
- Đồ bạo lực!
Nó quay sang trừng mắt:
- Cái gì hả? Cậu mới là đồ bạo lực. Ngay ngày đầu vào trường đã
nghe tin Hoàng Kỳ đánh nhau, rồi lại gây sự với tôi nữa mà? Cậu nói
xem ai mới là đồ bạo lực?
Hắn chống 1 tay lên cửa sổ, mắt khẽ liếc nó 1 cái rồi nói:
- Không phải tôi đánh lũ lưu manh đó.
- Hừ, chẳng lẽ thiên hạ người ta dỗi hơi đi bịa đặt chuyện? Mà
không có lửa thì sao có khói? Không phải cậu thì còn...... Là....
Trần Duy???
Nó hỏi mà trợn mắt như không tin vào điều mình vừa thốt ra. Kỳ hừ 1
tiếng rồi nói:
- Không được sao? Cậu nên nhớ anh ấy chính là Hades của
Demons.
Nó nuốt khan mà mắt vẫn cứ mở to hết cỡ. Thế ra nó đã trả thù nhầm
người à? À mà không, dù sao tên này cũng đáng bị nó trêu chọc lắm.
Nhưng vậy thì người đã đưa nó xuống phòng hiệu trưởng hôm
đó....
- Vậy buổi chiều trước hôm khai giảng, là ai đã...... gặp
tôi??
Nó không muốn nói ra cụm từ "đưa khăn cho tôi và đem tôi xuống
phòng hiệu trưởng". Lỡ không phải hắn thì nó sẽ bị cười thối mũi
cho xem. Hắn hơi nhíu mày 1 chút, nói:
- Là anh Duy!
Nó thở phào. Thật may đó không phải là hắn. Không hiểu sao nó lại
sợ người đó là hắn thế không biết. Kể ra thì nó rất muốn nói cảm ơn
nhưng đó là Duy và hắn cũng làm nó sợ phát khiếp, tưởng là có ma,
khi hắn đánh mấy tên lưu manh trong đêm đó rồi. Coi như hòa
vậy.
Hoàng Kỳ ngồi nhìn ra ngoài cửa kính, không nói gì thêm nữa, ánh
mắt vô định như đang nhớ về 1 hình ảnh nào đó.......
Đến nơi quay. Nó vui vẻ bước xuống hít thở không khí trong lành.
Đây là 1 đồng cỏ xanh mát ở ngoại ô thành phố. Không giống mấy chỗ
nó hay đánh nhau ban đêm, ở đây, xung quanh tràn ngập những màu sắc
tự nhiên của hoa, của bướm, của lá. của mây trời. Nó thích không
gian rộng lớn yên bình nơi đây, giống như được thả hồn vào hòa với
gió, với đất trời. Đã lâu rồi không có cảm giác vui như vậy. Tiêu
Dương cũng có vẻ rất thích nơi này, cô nàng nhí nhảnh chạy nhảy,
làn tóc núp sau chiếc mũ rộng buông ra trong gió bay bay cùng bộ
váy maxi sọc đen trắng, trông y như một tiểu thiên thần. Nó ùa chạy
lại đuổi theo cô nàng rồi 2 đứa cùng hái 1 ít hoa và chạy nhảy. Máy
quay phim đã bấm tự bao giờ, Trần Duy, Hoàng Kỳ và Angus cũng nhanh
chóng nhập cuộc.
Đoạn phim này nói về 1 nhóm bạn thân gồm 4 nam và 1 nữ, họ tình cờ
quen biết nhau và trở nên thân thiết. Cả 4 chàng trai đều quý mến
cô gái. Nhưng chỉ có 2 người là yêu cô thật sự. Nó và Angus đóng 2
vai đó. Cô gái lại dành tình cảm cho một trong 2 người của cặp song
sinh - Trần Duy đóng. Nhưng rốt cuộc thì không ai đến được với
nhau, họ chấp nhận chôn vùi tình cảm đó và trở thành những người
bạn tốt của nhau.
Mọi người đều đóng rất đạt, tuy chỉ có vài vụ cãi vã của nó với
Angus, lẽ ra chỉ cần giả vờ nhưng nó lại cãi thật và động chân động
tay với hắn luôn. Trần Duy lúc nào cũng cười được, nhưng bây giờ nó
biết đằng sau nụ cười đó là cả 1 con người đầy bí ẩn và khó hiểu.
Tiêu Dương đóng rất tốt, nhưng không hiểu sao sau khi đóng xong cô
nàng lại buồn buồn.
Chiều đến, mọi người thu dọn đồ rồi cho tụi nó chút thời gian đi
chơi. Nó đi theo Tiêu Dương trèo lên 1 gò đất ngồi ngắm cảnh. Nó
thì đang vui vẻ nói chuyện linh tinh nhưng cô nàng vẫn giữ vẻ mặt
buồn buồn đó. Nó bèn hỏi:
- Cậu sao thế?
Cô nhóc lắc lắc đầu rồi nghĩ sao lại gật đầu và tựa cằm xuống đầu
gối. Vẫn nhìn ra xa nơi cánh đồng bao la tít tắp:
- Cậu thấy Duy là người thế nào?
Nó hơi bất ngờ về câu hỏi này, không biết là cô nhóc cũng quan tâm
đến Duy đấy. Nhưng nó cũng làm bộ suy nghĩ rồi nói:
- Hắn lúc nào cũng cười nham nhở như khỉ, hay cạnh khóe người khác,
nhiều lúc suy nghĩ và hành động thật quá khó hiểu. Nhưng hắn cũng
biết lịch sự và tôn trọng phụ nữ, con gái đổ vì hắn rầm rầm. Không
phải là cậu...... quan tâm hắn đấy chứ??
Rồi cô nàng lại xịu mặt xuống. Nó cười hiền chờ đợi, tranh thủ kiếm
ít cỏ để nghịch. Chợt thấy 1 nhánh cỏ trông giống giống cỏ thơm, nó
đưa lên mũi ngửi. Tiêu Dương nói tiếp:
- Cậu....... có....... tình cảm với Duy không?
Nó há hốc miệng ra làm nhánh cỏ chọc cả vào miệng và mũi. Nó vội
hỏi lại:
- Sao cậu lại nghĩ như thế chứ? Tôi là con trai cơ mà!
Cô nàng quay sang nó:
- Nói dối! Cậu là con gái!
Nó hơi né người sang 1 bên. Tại sao cô nàng lại biết được? Đừng đùa
chứ, từ hôm qua tới giờ toàn bị thót tim đấy!!!??? Để xem, có phải
hôm ở quán karaoke không nhỉ? Chỗ nó lúc đó đâu đủ gần để cho cô
nghe thấy?
Nó cười trừ:
- Sao... sao cậu lại nói thế?
Cô nàng gần như quát lên:
- Cậu đừng giấu nữa!! Hôm đó ở phòng y tế, tớ đã nghe cả
rồi!!
HẢ??? Vậy ra đúng là có kẻ nghe được à? Và kẻ đó lại còn là Tiêu
Dương....... Thảm rồi, thảm rồi, nó bị bại lộ thật sao???
Tiêu Dương nói với giọng buồn buồn và đôi mắt da diết:
- Tớ.... thích Trần Duy!
Ha, thế à, giờ nó mới biết đấy. Nhưng thế thì liên quan gì đến
nó?
- Nhưng Duy lại luôn hướng ánh mắt về phía cậu. Cậu và cậu ấy có vẻ
rất thân. Ngay cả mỗi lần đi chơi, cậu ấy cũng chỉ nói chuyện với
cậu là chính. Khi mình bị ức hiếp trong quán karaoke, mình đã rất
mong người cứu mình ra lúc đó là Duy. Khi mình đóng phim quảng cáo
mình cũng đã dùng tình cảm thật với Duy....Mình rất quý mến cậu và
nghĩ cậu giả trai là có lí do riêng. Nhưng bây giờ trong đầu mình
không thể thôi nghĩ rằng cậu giả trai để tiếp cận Duy...... Hãy nói
với mình là không phải đi!!??
Tiêu Dương bặm môi, nước mắt cứ thế chảy ròng. Nó nhìn mà không
biết phải làm sao, đành nói:
- Đúng là tớ có lí do riêng, không phải vì Trần Duy, là
do.......
Nó kể hết mọi chuyện với Dương, kể nỗi buồn và cả sự khổ sở khi bị
nhầm là con trai. Tiêu Dương nghe xong liền òa khóc:
- Tớ xin lỗi!! Hu hu, tớ không nên... nghĩ cậu.... tớ sai rồi, hu
hu, xin lỗi!.......
Nó ôm nhẹ và vỗ về vào vai cô bạn. Cũng lâu rồi chưa có ai ngồi
nghe nó kể lể thế này, nó chợt thấy vừa trống rỗng vừa thoải mái
trong lòng. Tiêu Dương là 1 cô gái tốt. Nó phân vân không biết có
nên đẩy Duy đến với cô không, bởi Trần Duy không đơn giản như vẻ bề
ngoài. Bên trong con người hắn có những điều mà có thể chính hắn
cũng không hiểu.....
Trên đường về, nó ngồi im lặng, không gây sự với ai nữa, ngồi cạnh
Tiêu Dương và dựa đầu vào nhau ngủ, nó thấy có những niềm vui nho
nhỏ đang hiện về, trong cả những giấc mơ.....
Trở về, nó ghé qua công viên và gặp lại nhóc Nam cùng bạn bè của
nó, hôm nay có vẻ đông hơn. Bên cạnh thằng nhóc hôm nay tự dưng mọc
đâu ra thêm 2 ông mặc đồ đen cứ đi kè kè. Nó muốn dạy cho cậu nhóc
cũng phải qua kiểm tra kĩ càng. Thằng bé cứ xin lỗi nó vì không
biết làm sao, anh của nó bắt nó phải mang theo vệ sĩ mới cho đi
chơi và học. Rồi thằng nhóc kể lể đủ thứ về anh trai mà chủ yếu là
toàn mấy vụ nhóc bị gò bó chèn ép. Nó tò mò rồi đấy, không biết anh
nhóc là ai mà cũng hơi giống anh Hoàng Anh nhà nó, toàn bắt nạt em
thôi.