Hắn quăng cái áo khoác vào người nó rồi vẫy tay và đi thẳng, không
quay đầu lại. Nó nhìn theo hắn rồi nhìn xuống cái áo 1 lát và tự
nhủ: "Chỉ là mượn tạm 1 lần thôi". Ơn nó sẽ trả, nhưng thù cũng sẽ
báo. Dù là hắn hay là người có liên quan đến hắn đi chăng
nữa.......
Vì sao à? Cứ nhìn chiếc lắc trên tay hắn thì rõ. Đó là cái cùng 1
loại với cái mà nó đang cầm đây, đều là hàng đặt làm.
Nó lẳng lặng bước về.
Với khả năng dò la tin tức từ đám bạn ở trường, nó nhanh chóng biết
được chính xác chủ nhân của chiếc lắc tay xinh xắn này. Người đó
không ai khác chính là Hoàng Kỳ- em sinh đôi của Trần Duy.
Nhưng nó chưa vội hành động ngay. Nó muốn biết với hắn, chiếc lắc
này có giá trị gì?
Quả nhiên. Suốt mấy ngày hắn lùng sục khắp mọi ngóc ngách trong
trường, lục tung cả phòng y tế lên. Nó thì cứ nhởn nhơ cười. Ai bảo
nhà ngươi giấu đầu lòi đuôi. Nếu đây là thứ quan trọng với hắn, nó
sẽ quyết giữ tới cùng để xem hắn khổ sở thế nào. Nhưng nụ cười
chẳng được bao lâu, cuối tuần, hắn tuyên bố đã bị mất chiếc lắc
tay, mà chiếc lắc đó là do mẹ hắn tặng cùng với lời "nguyền rủa"
:
- Khi nào con không còn đeo chiếc lắc tay này và nó ở trong tay 1
cô gái khác, tức là mẹ đã sắp có con dâu rồi!
Con gái toàn trường đồng thanh hét toáng lên và lao vào đi tìm tới
từng ngọn cây kẽ lá (!!).
Còn nó thì cứng họng, ngay chiều hôm đó bèn đến sớm và đặt chiếc
lắc vào ngăn bàn của hắn. Ai biết được lại như thế chứ.
Nhưng tất nhiên nó sẽ không để mọi chuyện xảy ra đơn giản thế. He
he, chiếc lắc được nó nối với 1 sợi dây mảnh và 1 hệ thống đòn bẩy,
ròng rọc chạy quanh lớp ở những chỗ ít ai để ý. Tất cả đều được sắp
sãn để cuối cùng, khi hắn nhìn thấy cái lắc:
- A, hóa ra mày ở đây! Hắn vui mừng ra mặt: "Trở lại với tay tao
nào, tao còn trẻ lắm, đợi 10 năm sau thì mày thích vào hố rác tao
cũng chiều.........."
"BỐP"
1 quả bóng tennis không - hiểu- từ - đâu phi thẳng vào trán hắn,
nổi 1 cục u to như quả chanh. Nó bò lăn ra cười còn hắn thì xì khói
đầu.
Hắn đoán ngay ra thủ phạm là nó và định lao vào thì một lần nữa,
Trần Duy lại đến phá đám:
- Mọi người chú ý đây! Sáng mai chúng ta sẽ có 1 cuộc thi để chọn
ra 2 người cùng hợp tác làm việc với công ty MZ. Đây là cơ hội duy
nhất trong năm, mọi người về chuẩn bị và cố gắng nhé. Đây là thể lệ
cuộc thi.
Vừa nói hắn vừa phát cho mỗi đứa một tờ giấy. Cả lớp hào hứng hẳn
lên, ai cũng mong mình được chọn vì sẽ có cơ hội trở thành ngôi sao
của MZ. Nó đọc 1 hồi rồi quăng luôn tờ giấy. Trần Duy và cả lớp
được phen trố mắt. Duy hỏi:
- Cậu không hứng thú với cuộc thi này sao? Được vào MZ tức là coi
như cậu đã đi được 1 nửa chặng đường đến ước mơ rồi đấy!
Cả lớp cũng gật đầu đồng tình còn nó dửng dưng:
- Khỏi đi, ước mơ của tôi là làm phi hành gia cơ.
- Ha ha ha!!
Không ít kẻ cười, nhưng tên vô duyên cười nhiều nhất chính là Hoàng
Kỳ:
- Cậu có phải trẻ con không thế? Vào học trường này mà lại muốn làm
phi hành gia ư? Thật nực cười!!
Nó bực mình. Có phải nó muốn học ở đây đâu, nếu không vì do mẹ ép,
nó chẳng đời nào chui vào xó xỉnh này để phải gặp 2 con khỉ nhăn
nhở kia làm gì. Nó muốn làm phi hành gia thật đấy chứ. Để được bay
lên cao và nhìn thấy toàn trái đất, để nhìn thấy anh đang ở đâu và
kẻ thù của anh đang trốn chỗ nào nữa. Cũng hơi trẻ con nhỉ? Người
ta thường dùng các thiết bị, công cụ tìm kiếm hoặc qua báo chí,
truyền thông để tìm người chứ có ai nghĩ như nó đâu. Nhưng mà nó
trẻ con kệ nó, mắc mớ gì tên kia phải cười nhạo nó như vậy. Đồ đáng
ghét!
Trần Duy thấy mặt nó hầm hầm thì lảng sang chuyện khác ngay:
- Chúng ta sẽ thi 3 phần đấy cả nhà. Bây giờ mọi người về sớm để
chuẩn bị đi. Sáng mai tất cả cùng cố gắng nhé!!
Cả lớp đồng thanh:
- YEAH!!
Nó cũng định cắp sách ra về thì tên Kỳ chết tiệt vẫn đứng khoanh
tay chặn đường:
- Đồ nhát gan!
Nó sừng sộ lên:
- Cái gì hả???
- Tôi nói cậu là đồ nhát gan! Không dám thi thì thôi, lại còn bày
đặt nói là "muốn làm phi hành gia". Có mà cậu không có cửa thắng
được tôi nên mới nói thế thì có. Hừ!
Nó điên tiết lên:
- Vậy à? Để xem ngày mai ai mới là người không có cửa thắng!
- Tốt thôi, dù gì có thêm cậu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc tôi
được chọn.
Nó ghét cái thái độ tự tin thái quá của hắn đến phát điên lên mất,
đầu đang sắp thành cục than rồi đây.
Hắn khoác chiếc ba lô lên vai, trong bụng nghĩ đến mặt nó đang đỏ
lừ thì phì cười:
- Trông cậu nóng lắm thì phải. Ăn kem không?
Mắt nó sáng rực lên:
- CÓ! CÓ!
Hắn tròn mắt ngạc nhiên rồi quay vội mặt đi trước:
- Đi nhanh kẻo tôi đổi ý đấy!
Nó quên hết mọi chuyện tức tối, nhảy chân sáo đi theo hắn, trong
lòng còn nghĩ "Tên này cũng tốt đấy chứ"
Ha, ha. Thế này thì chỉ cần cho nó kem, kẻ xấu nó cũng nghĩ là
người tốt mất thôi.
Hắn dẫn nó đến 1 quán kem lớn và bảo nó chọn. Nó vẫn đang cười hí
hửng, nói với chị phục vụ trong khi chị ta thì đang lâng lâng tận
trên mây:
- Cho em cái này, cái này, đây nữa, đây, đây, cái này........
Hắn hoa mắt lên:
- Này, gọi gì mà nhiều thế? Tôi không ăn đâu.
Nó lườm:
- Ai cho cậu ăn.
Hắn lại được phen sửng sốt nữa khi nó lần lượt chén hết những ly
kem được đem ra mà vẫn chưa có dấu hiệu "stop".
Mọi người trong quán, nhất là các cô gái, lúc đầu còn đang nhìn 2
đứa nó với ánh mắt ngưỡng mộ, giờ đã biến thành khâm phục và hoảng
sợ rồi. Nó chén xong ly kem dâu cuối cùng, xoa bụng nói:
- No rồi! Anh trả tiền nhá!
Nói rồi nó cười tươi và đứng dậy, các cặp mắt lại hiện lên 2 hình
trái tim cỡ bự: "DỄ THƯƠNG QUÁ!!"
Nó bước ra khỏi quán và chờ hắn theo ra sau, nhăn nhở cười. Hắn thì
chưa hết choáng, hỏi:
- Bụng cậu làm bằng cái gì thế? Ăn còn hơn cả con gái nữa!
Nó nguýt 1 cái rõ dài. Hắn đang nói móc con gái đấy à? Nó vừa mới
nghĩ hắn là người tốt xong đấy, đừng để nó phải nghĩ lại chứ.
Đang đi, nó bất chợt đứng sững lại làm hắn suýt va phải. Hắn
quát:
- Này......
Nó bịt vội mồm hắn và kéo đi. Hắn không hiểu gì , cứ gỡ tay nó ra
rồi lại quát:
- Cậu đang giở trò gì đấy hả?
Nó cứ liên tục khua tay múa chân làm hắn loạn lên, gằn mạnh từng
chữ:
- Vũ Hoàng Minh! Cậu bị câm từ bao giờ thế hả?
Đúng lúc đó, 1 cô gái bước lên, chen vào giữa 2 đứa nó:
- Anh không trốn được nữa đâu, honey!
Người đó còn ai vào đây ngoài Lý Nhã Nhã- cái đuôi theo nó từ đầu
truyện tới giờ. Nó đau khổ thầm trách móc Hoàng Kỳ rồi quay sang
Nhã Nhã:
- Chào! Em đang đi chơi đấy à? Vậy cứ đi tiếp đi nha, tôi cũng phải
đi đây.
Vừa nói nó vừa kéo tay áo Kỳ định đi, Nhã Nhã liền ôm chặt lấy tay
nó:
- Không! Có chết Nhã Nhã này cũng theo anh!
Hoàng Kỳ nhíu mày nói với nó:
- Bạn gái cậu à?
Nó véo cho hắn 1 cái đau điếng mà hắn không hiểu tại sao. Nhã Nhã
lúc này mới nhìn sang Kỳ bằng con mắt vui vẻ, hài lòng:
- Đúng vậy, còn anh là bạn của anh ấy?
Hoàng Kỳ lịch sự đáp lại:
- Uhm, tôi......
- Xin giới thiệu với Nhã Nhã. đây là "bạn trai" của tôi! Nó vừa
cười vừa cướp lời Hoàng Kỳ và kéo hắn lại chỗ mình.
Nhã Nhã và Hoàng Kỳ không hẹn mà cùng hóa đá, lắp bắp:
- Cái... cái gì?
Hoàng Kỳ đang định phản kháng thì nó nhéo 1 cái vào tay và nói qua
kẽ răng:
- Giúp tôi đi! Tôi sẽ trả ơn cậu sau!
Hắn cũng rít qua kẽ răng:
- Tôi không muốn bị cho là biến thái!!!
- Làm ơn!
Nó đành xuống nước năn nỉ và cộng thêm đe dọa:
- Đừng quên vụ viết lên áo tôi!
Hắn đành chấp thuận:
- Vậy nhớ làm cho tôi 1 việc, nếu k tôi sẽ nói cho cô ta
biết.
- OK.
Nhã Nhã lúc này đã qua cơn sốc, nghi ngờ hỏi lại:
- Em không tin. Vừa nãy anh ấy mới nói......
- Vậy tùy em. Tôi đã nói rồi.... Đi thôi "anh".
Nó ra vẻ nhõng nhẽo làm hắn sởn hết cả da gà, vừa đi qua 1 đoạn đã
vội gỡ tay nó ra:
- Bỏ ra, bỏ ra! Thật không ngờ cậu giả vờ giống quá đấy, hay
là........
"cốp" Nó lia nguyên cái ba lô vào đầu hắn:
- Hay hay cái đầu cậu. Tôi cũng sắp phát nôn khi đóng cảnh đó đây
này!
- à há.
- à cái gì mà à, điều kiện của cậu là gì, nói nhanh đi cho tôi rảnh
nợ.
Hắn ra vẻ suy nghĩ 1 hồi rồi buông 1 câu xanh rờn:
- Tôi chưa nghĩ ra!
Nó bực mình lôi cái ván trượt trong ba lô ra, đặt xuống:
- Khi nào nghĩ ra thì gọi cho tôi.
Nó đưa tờ giấy cho hắn rồi phi qua rào chắn trên đường. Hắn há
miệng ra rồi chợt nghĩ đến vừa nãy:
- Đợi đã! Vừa nãy cậu đã dùng cái đó đánh vào đầu tôi? Chết tiệt!
Cậu đợi đấy!
Nó về đến nhà thì trời cũng đã tối. Nó lên phòng tắm rửa rồi xuống
ăn cơm với bà Năm. Hoàng Anh bất ngờ đẩy cửa vào nhà, bộ dạng mệt
mỏi. Nó nghệt mặt ra hỏi:
- Em tưởng anh chết luôn ở xó nào rồi, giờ mới về?
Hoàng Anh không đáp lại, lững thững lê từng bước nặng nhọc về phía
chiếc ghế sofa. Nó quay sang nhìn vu' Năm, bà cũng nhìn lại nó rồi
lắc đầu. Nó bèn nhảy qua chiếc ghế bên cạnh, chạy lon ton ra chỗ
ông anh, ngồi xuống chiếc ghế đối diện:
- Sao thế? Anh bị mệt à? Hay đau ở đâu? Mấy ngày qua anh làm gì?
Đứa nào bắt nạt anh à?
Hoàng Anh vẫn giương đôi mắt lên nhìn em, bộ dạng thất thần. Nó hỏi
mãi không được bèn tức giận đứng dậy, hét:
- RỐT CUỘC ANH BỊ CÁI GÌ VẬY HẢ???
Hoàng Anh ngước mắt lên nhìn nó rồi lại nhìn xuống:
- Anh......... trúng tiếng sét ái tình rồi!
Nó há hốc mồm:
- Anh... anh vừa nói cái gì cơ???
Bây giờ nó mới nhận ra bộ dạng của anh nó lúc này: mái tóc đen tự
nhiên dài ngang vai, áo phông xanh dương, quần thể thao, không
trang điểm. Chưa bao giờ anh nó từ bên ngoài trở về với bộ dạng này
cả!!!
Nó hốt hoảng:
- Nói lại em xem? Anh bị ma nhập phải không? Hả?? Hả??
Hoàng Anh 1 tay để trên đùi, 1 tay ôm lấy trán như không tin nổi
càng làm nó sốt ruột. Anh bất ngờ đứng vụt dậy, lắc mạnh vai
nó:
- Anh biết yêu rồi đấy, tin nổi không? Đó là 1 người con gái!! Anh
đã nói là anh không phải gay mà!
Nó bị lắc đến nỗi nhìn thấy sao, nhưng khi nghe đến từ "con gái"
liền tỉnh dậy, vui mừng:
- Vậy ra anh không phải gay hả?
- Ừm, anh của em là 1 người bình thường!_ Hoàng Anh khẳng
định.
- Vậy thì tốt quá, hay quá!
2 anh em nắm tay nhau nhảy vòng tròn. Khi đến tầm với, Hoàng Minh
bất ngờ chụp lấy cái gối trên ghế:
- Này thì tốt!! Này thì hay!!
Vừa nói cô vừa đập túi bụi vào người anh:
- Bấy lâu nay tưởng anh là gay mới để yên vụ anh dám hôn em. Bây
giờ thì......... CHẾT ĐI!!!!
Hoàng Anh vừa ôm đầu vừa chạy:
- Thôi anh biết lỗi rồi mà!!
Rượt đuổi một hồi, cuối cùng Minh cũng dừng lại để dò hỏi:
- Khai nhanh! Cô gái nào đã xui xẻo lọt vào tầm mắt anh?
Hoàng Minh đang tưởng tượng về 1 cô gái với vẻ nam tính "ít nhất"
phải như mình. Hoàng Anh chống 2 tay lên cằm, mơ màng:
- Đáng yêu và nữ tính hơn em nhiều!
Được lắm. Hoàng Anh.
- Ý anh là em không có chút nữ tính nào chứ gì????_ Nó hét.
Hoàng Anh sợ hãi tỉnh mộng:
- Không... ý anh là.... Oái, đừng đánh vào mặt anh!
Thế là cuộc rượt đuổi vẫn chưa đến hồi kết thúc. Bà Năm chỉ biết
lắc đầu dọn dẹp:
- Lớn cả rồi mà cứ như con nít!
Rồi bà cười tủm tỉm khi nghĩ Hoàng Anh đã biết yêu 1 cô gái. Thế mà
lâu nay bà cứ nghĩ.......... Thôi chết, giờ nó là "con trai" rồi,
không nên nhắc lại nữa chứ, hj hj.
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy. Chợt nhớ là có việc ở trường bèn nhanh
chóng chuẩn bị đi học. Vừa ra đến cửa, nó đã té ngửa ra.
- Hoàng Anh..........
Nó không nói được hết câu, nhìn Hoàng Anh từ đầu tới chân rồi
phán:
- Hôm nay là ngày ăn chay niệm phật hay sao thế?
Hoàng Anh hếch mặt lên cười:
- Kể ra anh của mày cũng đẹp trai lắm chứ, ha ha ha.
"BỐP"
- Đẹp cái con khỉ! Nhìn anh xem? Cái đầu tổ quạ gì thế này? Ai dạy
anh cắt tóc bằng kéo cắt giấy hả?
Hoàng Anh túm mấy sợi tóc lơ thơ trước trán, xịu mặt lại. Nó nói
tiếp:
- Đã thế, cái bộ đồ rách rưới này là sao hả? Đây mà là áo, đây mà
là quần à? Anh đã làm gì cả tối qua đây Hoàng Anh??
- Anh.... anh..... anh chỉ muốn làm 1 thằng con trai bình thường
thôi mà!_ Mắt anh ngân ngấn nước.
Nó thở dài, đặt 2 tay lên vai, nhìn thẳng vào mắt anh:
- Nghe em nói này, trông anh bây giờ không - hề - giống -1 thằng
con - trai, mà giống 1 ĐỨA CON GÁI HƯ HỎNG hơn đó!!!
Hoàng Anh nhìn lại mình rồi nhìn em với ánh mắt căm thù:
- Mày có cần nói ra 1 cách phũ phàng thế không?
Nó bật cười:
- Muốn cưa nàng chứ gì? Được rồi, đi theo em!
Nó kéo Hoàng Anh đến 1 cửa tiệm cắt tóc rồi không để cho cậu có cơ
hội tự thưởng thức dung nhan, nó lôi đi chọn quần áo luôn. Đến khi
mua đủ các thứ cần thiết, nó quăng cho cậu 1 bộ, nói:
- Mặc nhanh lên rồi ra đây, không nhanh em cho anh lết về nhà
đấy!
Hoàng Anh cứ như con rối trong tay bị nó quay vòng vòng, anh lật
đật chạy vào thử đồ và bước ra......
Nó tròn mắt lên nhìn. Dù đã đoán trước nhưng chính nó cũng thấy
ngạc nhiên về........ trình độ lựa đồ của mình, chuẩn quá đi!!
(tưởng ngạc nhiên gì..)
Hoàng Anh xuất hiện thì số cặp mắt hình trái tim hướng về phía nó
và anh tăng lên gấp bội. Nó cho Hoàng Anh được tự ngắm dung nhan,
anh không khỏi bàng hoàng:
- Đây.... là anh thật sao??
Nó mỉm cười:
- Thì là anh chứ ai!
- Tại sao lại trông giống em như thế?
- Anh em không giống nhau thì giống vịt giời à?
Ơ hơ, nó có nói là nó và Hoàng Anh là 2 anh em sinh đôi giống nhau
như lột chưa nhỉ? Có điều nó phát triển nhanh hơn và tính cách mạnh
mẽ nên nhìn nam tính rõ rệt, còn Hoàng Anh thì dịu dàng như con
gái. Nhưng khi ăn mặc như con trai, trông cậu giống nó y hệt, chỉ
thấp hơn 1 chút và không nam tính bằng. Trông cậu bây giờ có thể
nói là "một cậu bé dễ thương". Như thế là tốt lắm rồi, ít nhất cũng
không bị nhầm là con gái nữa. Tại sao cậu không làm thế này sớm hơn
nhỉ?
Nhưng ai mà biết được, biết đâu khi yêu, con trai thường trở nên
nam tính và mạnh mẽ hơn......
Nó đang mỉm cười hài lòng thì chợt nhớ đến vụ thi cử ở trường và
lời thách thức của con khỉ Hoàng Kỳ, vội vàng vừa chạy vừa
nói:
- Tại anh mà em muộn rồi đây này! Tối về biết tay!!!
Hoàng Anh còn đang ngơ ngác trước hình tượng mới của mình, mãi sau
khi nó khuất bóng mới tỉnh ra, hét:
- Khoan đã!! Anh không mang ví!!!
Nhưng nó đã biến mất tăm rồi!
Cậu quay ra nhìn chỗ mấy cô nhân viên, đang loay hoay không biết
nên làm gì thì vô tình đụng trúng 1 người. Cậu luống cuống xin
lỗi:
- Xin lỗi, bạn có sao không?
- xin lỗi, ơ....
Anh và cô gái mới đụng phải cùng chỉ vào đối phương, ngạc
nhiên:
- Là anh/ Là em à?
>>> BACK<<<
Hoàng Anh đang lững thững vừa đi vừa gặm........... thịt bò khô thì
nghe thấy tiếng cãi vã. Một cô gái đang bị 1 tên lưu manh to con
chặn đường và đang cãi nhau với hắn.
Cho 1 cọng nữa vào miệng, anh quyết định....... đi qua. Một chọi
một thì có cửa thắng rồi, cô gái kia nhìn cũng biết không phải loại
quá yếu đuối, xen vào chỉ tổ mệt thân.
Thấy anh, tên lưu manh kia đột ngột chuyển đối tượng, chạy lại chỗ
anh:
- ôi, người đẹp đi đâu thế này, có cần anh đưa về không?
Vừa nói hắn vừa đưa tay định vuốt cằm Hoàng Anh. Anh đang định tống
cho hắn 1 cọng bò khô và khuyến mãi 1 đấm thì cô gái kia đã lia cho
hắn 1 chiếc giày, quát:
- Đồ dê xồm! Đừng bắt nạt cô ấy!
Anh nhếch mép cười. Thân mình còn lo chưa xong mà đã đòi lo cho
người khác, rồi cô ta sẽ phải hối hận thôi. Quả vậy, hắn quay sang
cô gái với vẻ mặt tức giận:
- Con điêm', mày vừa làm gì đó hả??
Rồi quay sang anh:
- Rồi sẽ đến lượt cô em!
Anh đứng khoanh tay nhìn rồi quay bước đi. Đơn giản là không muốn
dính vào rắc rối. Làm việc tốt thì khi làm việc xấu lại bị chỉ
trích, mà anh không phải là người tốt, việc gì phải lo chuyện bao
đồng? Cô gái đó lùi dần với khuôn mặt căm tức, liếc sang thấy anh
đang bỏ đi thì hét:
- Chị ơi! Em vừa cứu chị mà! Đừng bỏ đi như vậy chứ?!!
Anh quay lại, dứt cọng mì 1 cách phũ phàng. Tự dưng xen vào rồi bắt
người ta giúp, cô ta bị khùng à trời?
Ai cần cô ta giúp chứ?
Nói rồi anh định đi tiếp thì cô ta lại lên tiếng:
- Này, giúp em với! Tên khốn....
Anh quay lại, máu sôi sùng sục. Cô ta vừa mới câu trước nhờ anh
giúp, câu sau đã mắng anh là sao chứ? Nhưng khi thấy tên kia đang
định sàm sỡ cô gái đó, anh vội buông túi thịt bò khô ra, lao đến và
nhảy lên cao, đá bay hắn ra ngoài rồi kéo tay cô gái chạy.
Chạy 1 đoạn đủ xa, cả 2 dừng lại. Cô gái vẫn chưa hết ngạc nhiên,
tròn mắt ra nhìn người mới cứu mình, không thể tin nổi đó là người
đã tung ra cú đá bay vừa nãy:
- Chị........
Bất ngờ bộ tóc giả do chạy và hoạt động mạnh đã bị bung ra và xộc
xệch. Cô gái không biết nói gì hơn còn anh thì thở dài:
- Tôi là con trai chính hiệu đấy!
Sợ cô ta còn chưa tin, anh tháo luôn bộ tóc giả xuống, lấy chai
nước rửa sạch lớp hóa trang, trông có khác đôi chút nhưng vẫn còn
giống con gái lắm. Tưởng là cô ta sẽ nghĩ anh là gay rồi sợ hãi tìm
cách bỏ đi hoặc ra vẻ không quan trọng việc đó, nhưng cô mỉm cười
nói ngay:
- Vừa nãy anh đá đẹp lắm. Khi nào dạy em nha! Em là Trịnh Uyên, cứ
gọi em là Uyên Uyên.
Hoàng Anh có chút choáng ngợp khi được thừa nhận là con trai 1 cách
dễ dàng. Anh tròn mắt nhìn người con gái với mái tóc uốn màu hạt
dẻ, dáng người thanh mảnh mặc chiếc áo thun dài, khoác chiếc áo ren
mỏng kết hợp với chân váy, đôi mắt ấm và nụ cười thanh thoát như
mùa thu tỏa nắng. Anh bỗng nghe trái tim mình lỗi một nhịp. Cô gái
ấy thật đặc biệt.
.....................................
Trở lại với hiện tại, cô gái đó đang đứng trước mặt anh đây. Cô lên
tiếng, tươi cười:
- Hôm nay trốn học để đi shopping với em trai, không ngờ lại gặp
anh ở đây. Anh cũng mua đồ à?
Nhắc mới nhớ, anh vẫn đang đứng giữa 1 đống đồ chưa tính tiền. Chợt
nghĩ ra cái gì, mắt anh sáng lên:
- Phải rồi, em cho anh mượn điện thoại được không? Anh đi mua đồ
với đứa em mà nó có việc đi trước rồi, anh lại không mang
tiền.
Uyên Uyên ngỏ lời trả tiền hộ nhưng Hoàng Anh kiên quyết không
nhận. Anh gọi về máy của mình ở nhà để vu' Năm nghe máy và sai
người đến. Trong thời gian đó thì đương nhiên phải tranh thủ nói
chuyện với người đẹp rồi.
Nói chuyện một hồi, Hoàng Anh mới biết Uyên Uyên cũng là người mẫu
của MZ, được tuyển qua cuộc thi ở trường Nghệ thuật vào năm ngoái.
Nhưng anh tuyệt nhiên không cho cô biết mình là con trai của Tổng
giám đốc công ty MZ. Điều đó có thể sẽ trở thành vật cản. Sau khi
có người đến và trả tiền, anh đành ra về, không quên để lại 1 điều
làm chìa khóa cho những cuộc hẹn sau:
- Anh nợ em, nhất định sẽ trả!
- Không có gì, em mới phải cảm ơn anh mà.
- Vậy cho anh 1 cuộc hẹn nhé?
- Uhm...... được thôi!
"ÝEAH!" Hoàng Anh nhảy lên vui sướng làm Uyên Uyên phì cười.
Nó đến trường thì cuộc thi cũng đã bắt đầu được 1 lúc. Trần Duy
đang sải bước tự tin trên sàn catwalk, ánh mắt ấm áp và khóe miệng
nhoẻn 1 nụ cười. Phần đầu của cuộc thi là "Trang phục tự chọn". Hắn
khoác lên mình bộ đồ thể thao trắng,, mũ và giày cũng trắng nốt,
đeo túi đựng gậy đánh gôn đằng sau. Trông hắn lúc này vừa năng
động, vừa lịch lãm, đúng với phong cách của hắn. Đám fan của hắn ở
dưới được thể cứ gào rú ầm ĩ lên.
Nó vội vàng vào phòng chọn đồ ở phía sau sân khấu thì đụng Hoàng Kỳ
ngay ở cửa. Hắn nhếch miệng:
- Chà, tôi còn tưởng cậu không đến cơ đấy.
Nó nheo mắt lại:
- Yên tâm, trước khi đánh bại cậu thì tôi chưa chết đâu.
Nó vào chọn đồ xong thì ra trang điểm. Vừa ngồi yên cho chuyên viên
make up, nó vừa tranh thủ bắt chuyện với Trung - 1 cậu bạn cùng
lớp:
- Nè cậu, tại sao có mình lớp ta thi thôi vậy?
Trung liếc nhìn nó 1 cái rồi từ tốn:
- Cậu không biết gì mà vẫn vào học ở đây à? Lớp mình là lớp dành
cho những người muốn trở thành người mẫu. Hôm nay chỉ thi để chọn
người mẫu thôi. Hai người dành chiến thắng sẽ được MZ đào tạo,
giống như 1 suất học bổng ấy.
Nó gật gù:
- Ra là vậy.
Trung tiếp:
- Năm ngoái Uyên Uyên lớp mình là 1 trong 2 người được chọn
đấy.
- Hả? Hèn chi hôm nay không thấy cô nàng đâu.
- Ừ, cô ấy không phải thi nữa. Mà này, nói nhỏ nhá, số đo thực của
cô ấy là 88- 50- 86 đấy. Trên báo thì nói là 90- 60- 89.
- Ha ha, sao cậu biết được hay vậy? (Tên chết tiệt)
- Tôi còn biết cả chuyện cô ấy làm gì trước khi ngủ, thích ăn gì,
uống gì nữa cơ. Khó có chuyện gì mà Nam Trung này không biết
lắm!
Vừa nói Trung vừa há miệng ra cười làm cô chuyên viên trang điểm sợ
hãi đánh rơi cả hộp phấn lên người hắn. Nó hừ nhẹ 1 tiếng rồi mặc
xác hắn hí hửng kể lể đủ thứ, nó chỉ ngồi sửa soạn lại 1 chút. Sắp
đến lượt nó rồi.
Nó đứng bên cánh gà và nhìn Hoàng Kỳ đang biểu diễn. Lần đầu tiên
nó thấy hắn cũng......... đẹp trai. Các fan ở dưới thi nhau chụp
hình và hét lên phấn khích. Hắn mặc một chiếc áo len mỏng dài tay
màu tro có cổ tim, quần bò và giầy đen, trông rất lãng tử. Cái bản
mặt nhăn nhó thường ngày trở nên lạnh lùng và có chút gì đó thu
hút. Bước đi của hắn vững vàng và chuyên nghiệp khiến nó cảm thấy
mình phải cố gắng hơn nữa mới có thể thắng được.
Những điều cơ bản mà 1 người mẫu cần biết, nó đều được học từ khi
còn rất nhỏ. Lúc ấy mẹ nó rất yêu nghề (giờ vẫn vậy) nên khi về nhà
thường dạy nó đi, đứng, tạo dáng sao cho đẹp. Cả gu thẩm mĩ của nó
cũng ít nhiều ảnh hưởng từ bà.
Hoàng Kỳ bước vào thì nó bước ra. Nhưng chân của nó, sớm không sớm,
muộn không muộn lại chọn ngay lúc này mà vướng phải bậc thềm làm nó
ngã uỵch xuống. Phía dưới khán đài ồ lên. Trần Duy đang đứng ở gần
đó và Hoàng Kỳ đang đi về phía nó, cả 2 vội vàng đến đỡ nó dậy.
Chân nó khuỵu xuống. Có lẽ là đã bị thương rồi, cổ chân có vết bầm
lớn và bàn tay cầm ván trượt cũng bị trầy xước không ít. Nhưng nó
chỉ có chưa đầy 1 phút trên sàn diễn, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ
được? Nghĩ thế, nó đứng dậy và..... đi tiếp. Ánh mắt nó cương quyết
và mạnh mẽ như muốn nói lên rằng "Tôi nhất định không thua, nhất
định không gục ngã!"
Nó bước trên sàn catwalk 1 cách tự tin và chuyên nghiệp không kém
những người mẫu hàng đầu. Chiếc áo thun dài tay được nó kết hợp với
áo sơ mi cộc tay khoác ngoài và quần bò bạc, tay cầm chiếc ván
trượt màu xanh dương và đội chiếc mũ lưỡi trai màu xanh dương pha
trắng. Vẻ đẹp tự nhiên, phong cách ấn tượng cùng sự thu hút trời
phú và sự kiên cường mạnh mẽ, nó làm tim của 2 anh chàng đứng sau
và hàng trăm con tim ở đây lỗi mất 1 nhịp.
Đang đến giữa sân khấu thì chân nó hơi khuỵu xuống 1 giây nhưng ít
ai thấy được vì nó vẫn mỉm cười đi tiếp. Ở lượt quay về, nó đặt
chân lên tấm ván trượt và để ván tự lăn đi 1 đoạn ngắn. Khán giả ở
dưới phấn khích vỗ tay và hét ầm lên. 3 vị giám khảo: Cô Hiệu
trưởng, Đại diện công ty MZ và cựu người mẫu Lý Tiểu Oanh im lặng
quan sát và......... lắc đầu (?)
Nó vào được sau cánh gà thì cả lớp nhào đến hỏi thăm rồi bắt nó đến
phòng y tế kiểm tra. Nó cười nhẹ bảo không sao nhưng Hoàng Kỳ đứng
ngoài khoanh tay nói:
- Đôi chân và gương mặt là thứ cần được bảo vệ nhất của 1 người
mẫu. Để cho mình bị thương thì cậu là đồ bất cẩn, để cho mình bị
thương mà không chăm sóc thì cậu chỉ là 1 tên nghiệp dư không đáng
xách dép cho tôi thôi.
Nói rồi hắn bỏ đi, mặc kệ lời phàn nàn của 1 số bạn rằng hắn nói
hơi quá. Nhưng nó cũng tức cái thái độ của hắn thôi, chứ ai bảo là
nó không định chăm sóc vết thương? Hơ hơ, cả nhà nghĩ sao ấy chứ,
nó là ai nào?
Trần Duy dìu nó lên phòng y tế thì không thấy cô y tá đâu, hắn đành
sát trùng vết thương rồi băng bó cho nó. Nó chỉ ngồi nhìn còn hắn
thì cứ cười tủm tỉm. Nó có cảm giác đang bị cười nhạo, cau mày
hỏi:
- Cậu cười cái gì?
- Cười là nghề của tôi mà!
- Thế thì tiếp tục đi, tiếp tục cho tới khi cái miệng cậu rộng như
miệng con cá ngão ấy!
Hắn lại bật cười thành tiếng làm nó phát cáu. Hắn dường như cũng
biết nên thôi không cười nữa, nói với nó:
- Ước mơ thật sự của cậu là gì?
Nó lạnh lùng, nghĩ chắc hắn lại lôi ước mơ nhỏ bé của nó ra làm trò
cười:
- Đừng hỏi lại những điều cậu đã biết.
Hắn nhìn thẳng vào mắt nó, hỏi nghiêm túc:
- Ý tôi là có việc gì khiến cậu đam mê và có thể chịu mọi gian khổ
để làm được không?
Nó hơi bối rối khi chạm vào ánh mắt ấy - ánh mắt sâu như đọc thấu
tâm can nó:
- Tôi... thực ra... Hồi nhỏ tôi đã từng ước được làm một siêu mẫu
như mẹ.....
- Mẹ cậu là người mẫu?
- Ơ.. à... ý tôi là, mà thôi, cậu quan tâm đời tư người khác làm
gì? Bây giờ tôi chẳng thích làm gì hết! Cậu hết việc để làm rồi hay
sao mà...
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng trong chốc lát khiến nó
lạnh sống lưng, nói với nó:
- Vì tôi coi cậu là bạn nên mới nói với cậu điều này. Nếu như cậu
không có đam mê với nghề này thì tốt nhất là đừng có dây dưa thêm.
Tôi có thể nhường cơ hội cho 1 người có đủ năng lực và đam mê hơn
mình nhưng tuyệt đối sẽ không lùi bước trước 1 kẻ không coi trọng
nghề đâu.
Nói xong hắn lại mỉm cười:
- Giờ cậu cứ nghỉ đi, chừng 30 phút nữa sẽ thi phần tiếp
theo.
Hắn để nó ở lại phòng y tế rồi đi. Nó khá bất ngờ trước thái độ
thay đổi như tắc kè hoa và những điều hắn nói. Liệu nó có hứng thú
với nghề làm người mẫu không nhỉ? Trước đây nó từng rất thích, rất
muốn làm người mẫu. Nhưng từ khi chứng kiến mẹ mình phải nhập viện
do làm việc quá sức và không ăn uống đầy đủ thì nó cảm thấy sợ hãi.
Sau đó mẹ nó đã không nhận được bất cứ hợp đồng nào, dần chìm vào
quên lãng. Nhưng trước khi biến mất khỏi giới người mẫu, bà lại
dùng các mối quan hệ và vốn liếng của mình để dựng nên công ty MZ
hôm nay. Bà luôn hy vọng sẽ đáp ứng được đầy đủ những yêu cầu mà
một người mẫu cần để không ai phải làm việc quá sức như mình.
Nó đang suy nghĩ thì có điện thoại:
- A lô?
- Mày làm cái trò gì mà để bị vấp ngã thế hả em???
- Anh giảm volume xuống hộ em cái. Chỉ là vấp ngã chút thôi
mà.
- Hừ, sưng cả chân lên mà còn cãi!
- Em vẫn đi được. Mà sao anh biết nhanh vậy?
- Ơ, à.... em nghỉ ngơi cho khỏe đi nhá, anh chợt nhớ ra có con
chuột trong phòng, phải đi tìm, à nhầm, đi tập kích nó đã, chào em
gái yêu nhá! Bye!!
- .....
- tút tút tút
- HOÀNG ANH ĐÁNG CHẾT!!!
Nó tức giận hét vào cái máy dù bên kia đã tắt máy rồi. Chắc chắn
ông anh có nội gián ở trường rồi, nếu không sao lại biết nhanh đế
vậy. Để xem, nó nhất định sẽ điều tra!
Đang ngồi nguyền rủa Hoàng Anh thì nó lại nhận được điện thoại.
Nhìn vào màn hình, nó há hốc miệng:
- Mẹ.....?
Đang ngồi nguyền rủa Hoàng Anh thì nó lại nhận được điện thoại.
Nhìn vào màn hình, nó há hốc miệng:
- Mẹ.....???
Bấm nút nghe mà lòng nó cứ bồn chồn. Mẹ nó đâu có hứng thú gọi cho
nó, nhất là vào cái giờ mà lẽ ra nó đang học này đâu chứ?
- Alô, mẹ ạ?
- Con với cái, bị thương nặng đến không cầm nổi máy hay sao mà để
mẫu thân đợi lâu thế hả??
- Sao mẹ biết....
- Nghe cho rõ đây: Con NHẤT ĐỊNH PHẢI THẮNG cuộc thi hôm nay, vì
thế lo mà dưỡng thương cho tốt. May là chỉ bị bầm thôi đấy.
- Không phải là mẹ đang lo cho con đấy chứ?
- Con mà cũng cần người khác lo sao? Hôm nào rảnh ta sẽ đến huấn
luyện lại cách đi cho con mới được. Có mỗi bước lên sàn catwalk mà
cũng ngã nữa, haizz.
Nó cười trừ:
- Không phải chứ? Mà tại sao con phải thắng cuộc thi này? Con cũng
chẳng thích thú gì với công ty MZ của mẹ đâu...._ Nó ra vẻ không
quan tâm để chọc tức mẹ nó. Nhưng cuối cùng thì vẫn là mẹ nó áp
đảo:
- Vậy thì con chuẩn bị đi chuyển đổi giới tính luôn nhé. Ta sẽ rất
vui đấy!
- KHÔNG!!! CON LÀ CON GÁI CỦA MẸ CƠ MÀ???
- Tút tút tút....
Trời ơi, sao ai cũng nắm thóp nó thế này, sống sao nổi??? Mà khoan!
Nó vừa hét cái câu chết người đó à? Lỡ có ai nghe thấy thì
sao???
Nó vội vàng khập khiễng ra tới cửa, ngó quanh quất một hồi rồi mới
thở phào trở vào trong. Nhưng nó nào biết, khuất sau bức tường kia,
có người đang đứng thở dốc cùng với sự ngạc nhiên tột
độ.......
Hoàng Anh về tới nhà liền vơ vội cái điện thoại để lưu số của Uyên
Uyên. Anh nhắn tin cho cô rồi hí hửng đi tắm. Từ bây giờ, Hoàng Anh
đã không còn là Hoàng Anh của ngày hôm qua nữa rồi. Phải thay đổi
chứ. Tất cả vì tình yêu muôn năm!!!
Sau khi nghỉ ngơi, nó lại được Trần Duy hộ tống tới phòng thi dù nó
đã có thể tự đi được. Phần thứ 2 sẽ được tổ chức ở studio của
trường: Đứng trước ống kính. Nó thấy có chút... hồi hộp. Cảm giác
thú vị khi đứng trước máy ảnh, đã rất rất lâu rồi nó chưa có lại
cảm giác này. Kể ra thì..... làm người mẫu cũng rất thú vị đấy
chứ.
Phần này để xác định xem từng thí sinh có ăn ảnh hay không. Các bạn
khác thì cũng khá, nhưng phần lớn là ẽo ợt hoặc giả tạo khi chụp.
Nó không thích thế. Chụp hình là phải tự nhiên, tự tin, dùng cảm
xúc thật của mình để thể hiện qua từng động tác, từng ánh nhìn
giống như...... tên khỉ Trần Duy lúc này. Hắn có sẵn trong người
cái khí chất của một người mẫu, chụp hình rất phong cách và ăn ảnh.
Vẫn là trường phái lịch lãm, hắn làm nó nghĩ đến những chàng hoàng
tử trong mơ của các cô gái, tất nhiên, trừ nó ra.
Hoàng Kỳ thì có vẻ không hứng thú với phần này nhất nhưng hình hắn
chụp vẫn rất ấn tượng. Sự mạnh mẽ nam tính và nét quyến rũ qua
phong thái lạnh lùng, hắn làm tim ai đó có hơi.... đập nhanh 1 chút
vì ngưỡng mộ. Phần này không có đông khán giả và mọi người cũng
được yêu cầu giữ trật tự nên không xảy ra cảnh la hét cuồng nhiệt.
Nhưng nó vẫn ghi nhớ mãi bởi màn "xịt máu mũi" vô cùng ấn tượng của
1 cô nàng khi nhìn thấy Hoàng Kỳ nhoẻn 1 nụ cười nửa miệng. Máu
phun ra theo hình cầu vồng với ti tỉ những hạt li ti, trông vô
cùng..... đẹp. Nó cứ đứng đơ người ra ngắm cảnh máu phun và nở nụ
cười ngây dại còn mọi người sợ hãi đưa cô nàng đi cấp cứu. Trước
khi cô ta được đưa lên xe, nó còn níu tay áo người khiêng cáng rồi
nhìn cô nàng với ánh mắt luyến tiếc. Chú khiêng cáng tưởng nó là
người yêu của cô nàng hay sao bèn nói 1 câu làm nó tỉnh ngay tắp
lự:
- Cậu đừng lo. Cô ấy sẽ về bên cậu ngay thôi mà!........
Nó nổi da gà, quay vào trong. May mà nó chưa để mọi người biết là
nó thích máu đấy. Bình thường nó tỏ ra sợ máu vì thực ra nó rất yêu
màu đỏ tươi và mùi tanh của máu, nếu để nó tiếp xúc với máu thì nó
sẽ trở nên.......... không biết diễn tả sao nữa.
Tới lượt nó chụp hình. Nó tạo cho mình những tư thế ngộ nghĩnh.
Phong cách mà nó muốn thể hiện là sự năng động. phá cách và có
phần..... nổi loạn ^^. Nó mong chờ sẽ có một màn xịt máu nữa đây
mà...
Và có một người nữa cũng khiến nó phải chú ý: Tiêu Dương. Cô nàng
không nổi bật ở phần đầu nhưng ở phần này lại đặc biệt thu hút. Nó
chưa có ấn tượng về người này thì phải. Nhưng từ hôm nay thì phải
nhìn nhận lại rồi. Nói sao nhỉ? Trông cô ta....... giống y như một
đứa trẻ! Nụ cười của cô ấy rất trong sáng và đáng yêu, ngay cả một
đứa "nhờn" người đẹp như nó cũng phải thừa nhận là cô nàng quá ư dễ
thương >"<. Thế này thì nó hơi nhiều đối thủ thì phải. Trong
khi, nó NHẤT ĐỊNH PHẢI THẮNG. Nó thà chết chứ nhất quyết không chịu
hy sinh đâu, hic.
Phần 3 vẫn là chụp hình nhưng là chụp hình quảng cáo. Là một người
mẫu thì ắt hẳn bạn sẽ có cơ hội đại diện cho một hãng nào đó, mà MZ
lại rất chú trọng việc kết giao với các hãng sản phẩm để các nhân
viên của mình có một thị trường rộng lớn mà phát triển nên việc
chụp hình quảng cáo là rất cần thiết.
Cũng với một lon coca, trong khi các bạn khác bày đủ trò múa máy,
Trần Duy nhẹ nhàng đưa lon coca lên uống và "khà" 1 tiếng với vẻ
mặt "OA, thật là tuyệt". Hoàng Kỳ thì để lon coca áp vào má, đưa
ánh mắt lạnh mà quyến rũ chết người nhìn về ống kính, nó sử dụng 1
động tác hiphop, 1 tay chống xuống đất, 1 tay cầm lon coca đặt lên
đầu, 2 chân giơ cao trông rất cá tính và mạnh mẽ. Tiêu Dương thì
tinh nghịch cầm lon coca ngang mặt trong tư thế chuẩn bị mở, một
mắt nhắm một mắt mở như kiểu đang mở 1 hộp bí mật gì đó. Cả bốn đều
thể hiện rất đạt, chỉ còn chờ nhận xét từ phía giám khảo. Mà tại
sao họ cứ lắc đầu thế nhỉ?
Nó không giấu nổi tò mò, dùng ánh mắt để hỏi cô hiệu trưởng thì
nhận được câu trả lời....... từ đại diện công ty MZ:
- Chúng tôi đã rất khó xử khi lựa chọn ra 2 người để kí hợp đồng
hợp tác với MZ giữa các bạn, vì ai cũng rất có năng lực. Nhưng sau
khi thảo luận, chúng tôi đã tìm ra được 4 người xuất sắc nhất trong
đợt thi này.
Bà Lý Tiểu Oanh nói tiếp:
- Đó là bạn Trần Duy, Hoàng Kỳ, Vũ Hoàng Minh và Tiêu Dương.
Cô hiệu trưởng cũng "đá" vào:
- Nhưng cơ hội này chỉ được dành cho 2 người mà thôi. Nếu có ai
trong số các bạn muốn nhường cho bạn mình thì có thể nói với chúng
tôi để không mất thời gian chọn lựa. Có ai không?
Cả 4 nhìn nhau 1 chút và đều hướng ánh mắt quyết tâm về phía ban
giám khảo. Nó nói:
- Em không có lí do để nhường cho bất cứ ai cả. Họ vừa là bạn nhưng
cũng vừa là đối thủ của em. Đã là đối thủ thì không thể nhường nhịn
theo kiểu cô nói. Như thế gọi là thương hại, mà chúng em không cần
sự thương hại từ bất cứ ai.
3 người còn lại đều gật đầu đồng tình với nó, ánh mắt cả 4 đứa chứa
đựng một bầu trời nhiệt huyết đang sục sôi khiến 3 vị giám khảo
sững sờ nhìn thấy mình của ngày xưa trong đó. Họ khẽ mỉm cười và
quyết định:
- Nếu vậy, chúng tôi không còn cách nào khác là phải tuyên bố 2 em
xuất sắc nhất.
Đại diện công ty MZ:
- Người đầu tiên là Trần Duy. Cậu biết cách phát huy điểm mạnh của
mình, làm việc rất chuyên nghiệp và luôn cố gắng. Tôi rất vui mừng
được chào đón một người có tâm huyết và trách nhiệm như cậu vào
MZ.
Nói rồi ông ta đi đến và bắt tay Trần Duy. Hắn mỉm cười cảm ơn và
quay sang bọn nó, chờ đợi.
Bà Lý Tiểu Oanh nhìn Hoàng Kỳ và nói:
- Biết đứng lên sau vấp ngã, luôn mỉm cười trên sàn diễn, có tư
chất và sự sáng tạo trong diễn xuất, cậu chính là sự lựa chọn tiếp
theo của chúng tôi, Vũ Hoàng Minh.
Rồi bà quay sang nó và mỉm cười. Nó vui mừng bắt tay bà và tên Trần
Duy. Thế là nó đã hoàn thành rồi, đã giữ được cuộc đời con gái của
mình rồi, và thắng cả con khỉ Hoàng Kỳ chết tiệt ấy.....
Nó chợt nhớ ra, quay sang Hoàng Kỳ và cô bạn Tiêu Dương. Cả 2 đang
lặng người đi buồn bã. Nó nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Tiêu
Dương, đôi mắt to tròn giờ đã ngân ngấn nước. Còn Hoàng Kỳ thì cúi
gằm mặt xuống.
Lúc đó, nó có chút.... buồn theo. Như có gì đó hụt hẫng và buồn bã
lắm. Trần Duy thì không biết nói gì hơn. Bây giờ có lại với Hoàng
Kỳ, hắn cũng bị cho là đang thương hại, mà không lại, nhìn em thế
này hắn cũng rất đau lòng. Nhưng sự nghiệp là do chính tay mình
dựng nên, hắn cũng mong Kỳ có thể vững vàng trên đôi chân của chính
cậu, hắn chỉ có thể đứng một bên và dõi theo mà thôi.
Nhưng tiếng cô hiệu trưởng vang lên làm phá tan bầu không khí khó
xử ấy:
- Và cũng không thể phủ nhận năng lực của 2 em Kỳ và Dương, chúng
tôi quyết định sẽ xét đỗ cả 2 em. Chúc mừng cả 4.
Cô và 2 vị giám khảo còn lại mỉm cười, còn tụi nó thì như vỡ òa
lên, chạy lại quàng vai bá cổ nhau "thắm thiết". Nó bẹo má Tiêu
Dương và bá vai Hoàng Kỳ còn Trần Duy thì dúi đầu Hoàng Kỳ xuống mà
dụi dụi nắm đấm vào. Cả 4 đứa cười giòn tan.
Để cho bọn nó tận hưởng niềm vui một chút, đại diện MZ lại
nói:
- Tuần sau các bạn sẽ bắt đầu kí hợp đồng và trở thành người mẫu
của MZ. Các bạn phải cố gắng hết sức mình để có thể tiến xa hơn.
Chúng tôi sẽ xếp các bạn vào chung 1 nhóm với người mẫu hàng đầu MZ
- Angus để thực hiện dự án nhóm người mẫu 5 thành viên lấy tên là
ANGELS. Bây giờ các bạn.....
- KHÔNG PHẢI CHỨ???_ Nó hét lên. Tại sao lại là hợp tác với cái tên
chảnh chọe đó?? Không, nó nghĩ lại rồi, nó sẽ nhường cho bất kì ai
đấy, có ai muốn thay nó thì nói lẹ đi. Nó không muốn làm cùng với
tên biến thái Angus đâu...........
Nó cười gượng gạo nói với cô hiệu trưởng và 2 người kia:
- Thưa cô.... em..... có thể rút lui được không ạ?
Tất cả mọi người nhìn nó ngạc nhiên. Cô hiệu trưởng từ tốn hỏi
lại:
- Em suy nghĩ kĩ chưa? Kì thi này vốn không ép buộc, chỉ khi các em
kí hợp đồng thì mới phải chịu trách nhiệm về những điều khoản trong
hợp đồng thôi.
- Dạ em....
Hoàng Kỳ ngắt lời nó:
- Tốt thật, cậu thấy tôi cùng vào nên tính rút lui trước là phải.
Biết đâu sau này tôi lại được ái mộ hơn, đúng không?
- Cậu coi chừng cái mặt khỉ của mình đấy! Ai nói tôi sợ nào?
- Ồ, để xem ai sợ đến nỗi định rút lui ấy nhỉ?
- Ai vậy? Tôi có nói là rút lui sao?? Mà cậu bại dưới tay tôi rồi
còn định khiêu khích để tiếp tục bại à? Tôi sẵn sàng đây, ha
ha.
Hoàng Kỳ hừ 1 cái rồi quay mặt đi. Nó thưa lại với cô là nó sẽ tiếp
tục. 1 Hoàng Kỳ và 1 Angus chứ có đến 100 thằng Vũ Hoàng Minh này
cũng cóc sợ! Fighting!!
Tiêu Dương cũng nhìn nó với ánh mắt dễ thương chết người:
- Hay quá, Minh giúp đỡ tớ với nha!_ cười.
Nó bất giác đưa tay lên bẹo má nhỏ:
- Vì cậu tớ sẽ ở lại!
Dương đỏ bừng mặt lên, nó nhìn thấy được cả khói đang bốc lên nữa
đấy. Nhưng đứng trước Tiêu Dương thì nó không thể kiềm chế được.
Đảm bảo ai cũng thế thôi, nhìn là muốn cắn, muốn bẹo, muốn ôm, muốn
đá cho 1 phát. Như Trần Duy lúc này cũng đang giơ 1 tay, vừa cười
với nó vừa bẹo má Dương. Cả nó và hắn cùng đồng thanh:
- Dễ thương thật!
Dương vừa kêu đau vừa quẫy quẫy 2 tay:
- A, A, hả ớ a, au á (thả tớ ra, đau quá)
Nó và Duy buông tay thì nhỏ ôm lấy má, phụng phịu:
- 2 người bắt nạt tớ!
Hoàng Kỳ đứng ngoài thấy ngứa mắt bèn nói chen vào:
- Thầy cô và mọi người vê rồi kìa. Mấy người tính đóng quân ở đây
à?
Thế là cả 4 rủ nhau đi ăn mừng. Tiêu Dương hết dỗi rất nhanh, tíu
tít đi giữa nó và Trần Duy, nói chuyện rôm rả. Hoàng Kỳ thì cứ ngó
lơ đi chỗ khác rồi thi thoảng lại kêu:
- Mấy người lắm chuyện quá!
Nó lè lưỡi, nghĩ bụng hắn cũng thích đi cùng chứ không thì sao lại
còn ở đây. Nhưng sợ nói ra mất vui, nó tiếp tục bàn luận về món cơm
chiên và chè Huế với 2 người còn lại.
Đang đi thì Hoàng Kỳ va phải 1 tên trong đám du côn đi ngược chiều.
Tên đó quay lại trừng mắt quát:
- Thằng khốn, mày đi kiểu gì đấy hả?
Cả đám nghe thấy tiếng quát liền dừng lại. Tên đi đầu quay lại, gạt
bọn đàn em ra để nhìn cho rõ mặt thằng "xấc xược" nào dám đụng vào
người của chúng:
- Thằng ngu nào........ Á, mày.... à, đại... đại ca, bọn em biết
lỗi rồi, bọn em không dám làm thế nữa, xin phép anh ạ!
Nói rồi hắn định co cẳng chạy nhưng đã bị Hoàng Kỳ túm cổ lại, xách
lên. Hoàng Kỳ trừng mắt lên nhìn tên đó:
- Mày vừa nói cái gì? Ai là thằng ngu hả?
Hắn sợ hãi run cầm cập:
- Em... em không biết đó... đó là anh, em "bay" liền ạ!
Nói rồi hắn cầm tay Hoàng Kỳ, gỡ nhẹ nhàng xuống và tự vỗ vào mông
mình rồi chạy biến. Mọi người xung quanh nhìn Hoàng Kỳ với ánh mắt
kì thị và sợ hãi. Tiêu Dương núp sau áo nó len lén nhìn còn nó và
Trần Duy đứng nhìn hắn. Hắn quắc mắt:
- Nhìn cái gì? Có ai làm gì đâu chứ?
- Tôi đang xem trên mặt cậu có viết chữ "GIẾT NGƯỜI" không mà mấy
tên kia sợ như thế.
Hắn bực bội nhưng không nói gì nữa, chỉ quay sang nhìn anh trai
đúng 1s rồi quay đi. Duy thì im lặng rồi lại lên tiếng:
- Đi hát karaoke nhé.
Nó và Tiêu Dương nhảy lên đồng ý, quên hết mọi chuyện vừa nãy mà
vui vẻ vào quán Karaoke. Vừa bước vào cửa, tụi nó đã nhận ngay
những cái nhìn "khủng khiếp của các cô gái và 1 số ánh mắt đểu giả
của bọn con trai. Nó nghe thấy tiếng xì xào:
- Trời ơi, mấy người kia đẹp quá. 3 anh chàng pro hết sẩy!!
- Nhưng anh kia có bồ rồi, 2 anh còn lại nhìn thích hơn.
- Cô nàng kia trông cũng "ngon" phết chứ, đáng tiếc là có thằng
nẫng mất rồi.
Nó bực mình đi qua để lên phòng karaoke ở trên. Tiêu Dương do sợ
hãi nên đang bám lấy cánh tay nó, làm mấy kẻ lắm mồm kia tưởng là 2
đứa bồ bịch. Thôi thì nó đang đóng giả con trai cũng chẳng sao,
nhưng lại bảo nó không bằng 2 tên kia thì hơi ức.
Lên đến phòng, tụi nó gọi đồ ăn và 1 ít nước ngọt không ga. Sở dĩ
không dám uống bia rượu vì tụi nó sợ bị cho thuốc, với cả người mẫu
thì không nên uống những thứ có cồn hoặc ga. Tụi nó chọn vài bài
rồi đưa cho chú ở dàn máy. Trần Duy xung phong lên hát trước với
mấy bài nhạc pop lãng mạn. Giọng của hắn trầm ấm và truyền cảm
khiến người nghe như ngủ vùi trong mật ngọt. Nó có cảm giác còn
nghe được cả nhịp tim của Tiêu Dương khi cô nàng nhìn Duy hát say
mê nữa đấy.
Tiêu Dương chọn vài bài trong sáng và dễ hát với chất giọng trẻ con
của mình, nó thì cứ nhạc rap mà đánh, còn Hoàng Kỳ thì......... hát
nhạc vàng. Cả 3 đứa nó cùng trố mắt lên nhìn. Dường như cả Trần Duy
cũng không biết em mình lại hát được nhạc vàng. Giọng của hắn và
Duy khá giống nên khi nghe nó cũng có hơi mụ mị một tẹo. Nhưng chỉ
thế thôi. Khi hát xong, hắn lại trở về cái giọng khó nghe nổi của
mình làm nó phát bực.
Điểm á? Nó chỉ cho hắn 90 thôi, lấy khuyến khích ấy mà, nhưng cái
máy chết tiệt kia lại cho hắn tròn 100 điểm, bằng nó và Duy, chỉ
hơn Tiêu Dương 1 điểm. Thế là thế quái gì hả????????
Cả đám đang ngồi nói chuyện thì có mấy người xin vào, bảo là người
của phòng bên. Bên đó chơi trò chơi và ai bị thua sẽ phải sang
phòng này làm quen. Tên bị thua là một trong số 2 thằng trên tổng 5
đứa bên đó. Hắn nham nhở:
- Tôi là Hưng, đây là Trinh, Thảo, Huyền và Lực. Rất vui được làm
quen!
Duy cũng nham nhở lại:
- Còn tôi là Duy, tên này là Kỳ, Minh và Dương.
Mấy đứa con gái son phấn lòe loẹt cứ ra sức cười và "chài" tụi nó.
Nói chuyện được mấy câu thì 1 cô hỏi tụi nó, ra vẻ ngây thơ:
- Các anh không uống rượu ạ?
Nó hơi bĩu môi. Cái giọng điệu ấy, bộ dạng ấy, ánh mắt ấy mà cũng
đòi ngây thơ ư? Cô ta thậm chí còn chẳng đáng xách dép cho Tiêu
Dương nữa.
Nói đến Tiêu Dương, nhỏ đang bị 2 tên kia hỏi han tán tỉnh dù nó
đang ngồi ngay cạnh. Nó bực mình kéo Dương vào trong giữa và ngồi
ra ngoài, miệng mỉm cười với 2 tên kia. 2 thằng mất "mồi" liền quay
sang gọi rượu rồi mời tụi nó uống:
- Chúng ta cùng cạn ly chứ? Anh em với nhau cả, uống 1 chút mới ra
dáng đàn ông chứ?
Hắn nhướn mày khiêu khích rồi cười xuề xòa. Chẳng lẽ lại để người
ta mời rồi tự uống, bên nó đành nâng ly lên và nhấp môi 1 tý. Tên
Lực đưa 1 ly cho Tiêu Dương, mời mọc:
- Em cũng uống 1 tý cho vui. Đến đây rồi chẳng lẽ lại không
uống?
Nó gạt nhẹ tay hắn ra, mỉm cười:
- Cô ấy không uống được rượu, xin phép!
Hắn cười giả tạo:
- Nếu vậy cậu hãy uống thay cô ấy cùng tôi nào.
Nó đang định cầm lấy ly rượu thì Hoàng Kỳ quay sang giật
phắt:
- Tôi uống cho!
Nhưng nó cũng ngay lập tức giật lại rồi nốc cạn:
- Tôi uống được!
Tiêu Dương nhìn nó lo lắng nhưng nó chỉ cười, ý là không sao. Mấy
cô nàng cứ í ới réo tên tụi nó rồi lân la sang ngồi. Nó bị 1 cô kéo
ra 1 bên, tách ra khỏi chỗ Tiêu Dương. Cảm thấy có chút không ổn,
nó nhìn cô nàng ngồi ưỡn ẹo trên đùi mình, 1 tay quàng lấy vai, 1
tay vuốt ve trên cổ mình mà sởn da gà. Cô nàng lên tiếng:
- Em là Huyền. Trông anh đẹp trai thật đấy, anh có muốn vui vẻ 1
chút không?
Nó liếc sang bên 2 tên còn lại thì cũng không khá khẩm cho lắm, chỉ
có Tiêu Dương là đang ngồi sợ hãi giữa 2 thằng mắc dịch kia thôi.
Thấy nó cứ nhìn Tiêu Dương, cô ta hơi luồn tay vào cổ áo nó, cúi
sát, khẽ thì thầm vào tai nó:
- Thi thoảng đổi vị một chút cho thú vị chứ? Bạn gái anh, để bạn em
lo cho.
Cô ta bắt đầu cởi áo khoác của nó thì bị nó túm tay lại, lạnh lùng
gằn từng chữ 1 cách kinh tởm:
- Tránh- ra!
Cô ta có vẻ uất ức nhưng vẫn cố sấn lại:
- Bọn anh được dùng "hàng" rồi, có không muốn cũng khó đấy.
Ánh mắt cô ta đầy dục vọng, nó chợt giật mình nhận ra người mình
đang rất nóng, nhưng "hàng" của cô ta là cái chết tiệt gì chứ, nó
là con gái mà!
Nó gạt phắt tay cô ta ra, thở:
- CÚT! Nói cho cô biết, tôi - là - con - gái! Là con gái đấy, cô
hiểu không?
Cô ta hậm hực lại gần:
- Đừng đùa chứ? Cơ thể anh đang phản ứng kìa.
Cô ta cũng dùng thuốc hay sao mà bắt đầu cởi bỏ áo ngoài. Nó giật
mình nhìn về phía Tiêu Dương, 2 tên khốn đó đang ép cô bé uống
rượu, chắc là có thuốc. Tụi này thường chơi thuốc để có cảm giác
mạnh đây mà. Trần Duy và Hoàng Kỳ cũng đang chống cự quyết liệt với
chính mình trước vẻ sexy của 2 cô còn lại. Nó quay sang Huyền, cô
nàng đang tiến lại gần nó hơn, nó lùi dần và đụng vào tường. Đã có
thuốc rồi thì trai gái gì tụi nó cũng làm thôi. Nó lo cho Tiêu
Dương hơn, cô bé chắc đang sợ hãi, còn khóc nữa kia kìa.
Bàn tay của Huyền vừa chạm lên cổ nó, nó thấy mọi tế bào như tê
rân. quả thực điều nó muốn làm lúc này là cắn rồi bóp cổ cô ta tới
chết. Nhưng ánh mắt nó mệt nhọc chỉ nhìn được đúng 1 chỗ... nó thở
dốc.... Bàn tay của cô ta bắt đầu di chuyển trên vùng cổ
nó,.......
Bàn tay của Huyền vừa chạm lên cổ nó, nó thấy mọi tế bào như tê
rân. quả thực điều nó muốn làm lúc này là cắn rồi bóp cổ cô ta tới
chết. Nhưng ánh mắt nó mệt nhọc chỉ nhìn được đúng 1 chỗ... nó thở
dốc.... Bàn tay của cô ta bắt đầu di chuyển trên vùng cổ nó........
Nó lắc đầu thật mạnh rồi ánh mắt sáng bừng lên, nó là ai chứ? Red
của Dark Moon dù phải chết dưới tay của bất kì một kẻ nào, giết hại
bất cứ ai cũng không để bạn bè, nhất là con gái bị kẻ khác ức hiếp,
Tiêu Dương quá yếu đuối trước mấy kẻ bệnh hoạn này. Nó cần phải
giúp nhỏ, nếu không thì còn ai nữa chứ?
Nó đập đầu thật mạnh vào tường cho tỉnh lại. Máu tươi chảy ròng qua
miệng làm nó hăng lên, sát khí ngùn ngụt. Nó vung tay tránh cái ôm
của Huyền - lúc này đã say thuốc và chặt nhẹ vào sau cổ để đánh
ngất cô ta. Rồi hầm hầm, nó tiến tới chỗ 2 tên lưu manh đang giở
trò đồi bại với Dương.
Nó túm cổ áo từng tên rồi quăng ra ngoài, cởi áo khoác ngoài của
mình trùm lên đầu Dương và lao vào đánh 2 tên kia túi bụi. Nó đấm
cho tới khi mặt 2 thằng sưng húp lên và không còn van xin được nữa.
Khi chúng ép Dương, nghe Dương van xin mà chúng có thèm để ý đâu
chứ? Càng nghĩ nó càng hăng, nếu không nhớ ra còn 2 cặp bên kia và
tiếng khóc của Dương thì chắc nó đánh chết 2 tên đó luôn quá.
Nó quay sang chỗ Hoàng Kỳ và Trần Duy. Bọn hắn dù gì cũng là đàn
ông, cưỡng làm sao nổi. Nó đang phân vân không biết có nên nhảy vào
hay không thì nghe thấy tiếng.... "roẹt". Hai cái khóa được kéo ra,
Tiêu Dương hét lên:
- AAAAAAAAAAAA!
Nó đành nhảy vào cho 2 cô nàng mỗi người 1 chẹt tay cho ngất đi.
Hoàng Kỳ đang say thuốc, cảm nhận được hơi đàn bà, quay sang túm
chân nó thì nó giật mình đá 1 phát bay ra tận góc phòng, ngất luôn.
Trần Duy đang định vòng tay ôm Tiêu Dương thì bị nó dùng 1 tay giữ
chặt đầu, nhấn vào tường rồi đánh ngất luôn thể.
Nó đến cạnh Dương thì cô nàng vẫn đang trùm kín trong áo khoác của
nó, sợ hãi không dám nhìn cái cảnh vừa nãy. Nó xoa đầu nhỏ rồi
nói:
- Không.... sao... rồi!
Nói hết câu thì nó cũng gục, máu mũi chảy ròng ròng. Ai bảo nó ngốc
nghếch uống cái ly rượu chết tiệt đó vào. Thề có Chúa, dù nó theo
đạo Phật, từ giờ đến cuối đời nó sẽ không đụng đến một giọt rượu
nào ở ngoài nữa, ở nhà vẫn tốt hơn.
Sau vụ việc đó, tụi nó dùng các mối quan hệ để bịt miệng một số kẻ
lắm lời và chặn đứng mọi tin đến báo chí. Sắp làm người mẫu rồi mà
để xảy ra vụ bê bối này để mà sạt nghiệp à! Trần Duy và Hoàng Kỳ
tỉnh dậy, thấy mình bị thương 1 cách bất thường thì có hơi nghi
hoặc. Nhất là Hoàng Kỳ, hắn bị nặng nhất, cả tay chân và lưng đều
đau ê ẩm trong khi nó và Duy chỉ bị thương ở đầu. Nó tảng lờ đi và
giả vờ kêu đau rồi ôm vết thương trên trán suýt xoa khiến hắn đỡ
nghi ngờ 1 chút. Mọi việc được kể lại là bọn nó bị lừa uống thuốc
và nó đã ra tay "anh hùng cứu mỹ nhân" đánh gục 5 kẻ bệnh hoạn và
đánh ngất 2 đứa hắn rồi gục luôn. Tiêu Dương còn "sống sót" đã gọi
người đến giải quyết gọn gàng. Thế là kết thúc 1 ngày dài lắm rắc
rồi. Hôm sau đi học, nhìn thấy vết cắn trên cổ Hoàng Kỳ và Trần
Duy, bọn con trai trên lớp cứ trêu chọc mãi làm bọn hắn phát bực,
đành bỏ lên sân thượng ngồi 2 tiết. Nó thì cứ phởn phơ còn Tiêu
Dương tuy thoát nạn nhưng vẻ mặt vẫn cứ buồn buồn. Nó nghĩ chắc là
do hôm qua sợ quá nên mới thế........
Hôm nay nó mới có chút thời gian rảnh để đến quán bar của Tùng. Anh
chàng vui lắm, chạy ra bá vai bá cổ nó như thể cả chục năm rồi
không gặp. Nó lườm 1 cái, hắn bèn bỏ tay ra, giơ lên đầu
hàng:
- Thôi, tao biết rồi, mày khó quá đấy.
Nó ngồi vào chiếc ghế sofa đỏ quen thuộc, nhâm nhi ly cooktail quen
thuộc, hỏi Tùng:
- Mấy hôm nay thế nào?
Tùng vờ như không biết chuyện gì:
- Mày hỏi cái gì? Nếu là hỏi sức khỏe thì tao vẫn còn sung lắm, hỏi
quán bar thì nhờ mày mà nó đang hoạt động quá tải luôn. Còn hỏi
chung thì thiếu mày không có người để đá nên hơi buồn.
Nó dằn ly cooktail xuống bàn:
- Mày biết tao muốn hỏi gì mà!
Tùng cười khẩy rồi đưa ly whisky lên nhấp miệng:
- Chuẩn bị hết rồi. Chỉ còn chờ lệnh của mày nữa thôi. Bên Demons
đã rục rịch từ tuần trước rồi, chúng đang lăm le gây chiến với ta,
không sớm thì muộn cũng phải đổ máu. Với chúng, mày không thể dùng
cách như với Black Rose được đâu.
Nó đăm chiêu suy nghĩ. Trước hết là làm thế nào thu phục được
Demons chỉ với 1 tuần. Mà kẻ đứng đầu của đám lưu manh ấy là ai
chứ? Hắn cũng chưa bao giờ lộ mặt thật - như nó. Nếu đó là 1 tay
bặm trợn ưa sử dụng bạo lực thì nó chỉ cần khích tướng 1 chút là sẽ
thỏa thuận cách đánh được ngay. Hoặc là một tay giang hồ lắm mánh
khóe như tên cầm đầu Black Rose cũng có thể giải quyết được. Nhưng
nếu đó là 1 con hổ giống nó, sẽ rất khó để đoán biết. Tốt nhất vẫn
cứ phải điều tra kĩ càng đã. Còn sau khi tướng bại, tụi nó chỉ cần
nhiều nhất là 2 ngày để quét sạch bọn tàn dư còn lại.
Tùng nhìn nó suy nghĩ mà bật cười. Cậu lắc đầu khi nghĩ đến cả một
tổ chức Dark Moon lớn nhất nhì nước lại nằm trong tay một con nhỏ
đặc biệt như nó. Cả cậu cũng thế, với sức mạnh và khả năng của
mình, không thể tưởng tượng được cậu lại đầu quân làm phó tướng cho
nó. Có lẽ là bởi con người mạnh mẽ trong nó, sự tự tin và sức mạnh
không thua kém ai của nó đã khiến cậu có cảm giác tin tưởng, cả ngũ
tướng và hơn 300 anh chị em cũng vậy.
Ánh mắt nó chợt đanh lại, nói rõ ràng từng chữ với Tùng:
- Quyết định vậy đi, 6h chiều mai ở chỗ cũ. Mày cho người hẹn người
của chúng 7h, chúng ta cần giải quyết gọn gàng. Hành tung của Hades
- thủ lĩnh Demons chỉ thực sự lộ diện khi chúng ta lộ diện trước
chúng...
Nói rồi nó mỉm cười, nụ cười nửa miệng đầy kiêu ngạo. Tùng cũng
phục cả cái tính quyết đoán và nụ cười này đây...
*****
Hoàng Anh mấy hôm nay không đến làm phiền nó nữa, nó thoải mái
nhưng cũng hơi buồn một chút. Ngồi bên laptop, nó lại lạch cạch
gõ:
" Anh ơi, mấy hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, em không viết cho
anh được. Anh Hoàng Anh biết yêu rồi, quên cả em luôn, em thấy
buồn....
Trước đây những lúc thế này thường có anh ở bên an ủi, có anh Hoàng
Anh trêu chọc, em thường quên hết những muộn phiền ngay. Nhưng ai
cũng có cuộc sống riêng, em biết em không thể dựa vào một ai quá,
em phải tự bước trên đôi chân của mình.
Sắp đến rồi phải không anh, ngày mà anh hẹn sẽ trở về, em nhất định
sẽ tìm ra hắn để bắt hắn trả lại những gì đã lấy của anh, bắt hắn
trả giá vì đã bắt anh và em phải xa nhau. Em hận.........
Liệu anh có còn yêu em không?
Em hỏi thật ngốc nhỉ, anh đã hứa sẽ quay lại và tha thứ cho em,
nhưng em sợ.... Vì ngày đó em quá ngốc, để hắn lừa gạt và hại anh
gặp nhiều bất hạnh. Anh đã tha thứ rồi, nhưng trái tim em vẫn còn
cảm thấy tội lỗi, em phải làm sao?"
Nó lại gục đầu xuống bàn, chìm vào giấc ngủ say. Trong tiềm thức,
nó cảm nhận được hơi lạnh của màn đêm và khẽ rùng mình. Đêm đầu
tiên nó ngủ gục trên bàn tới sáng, không có ai bế lên giường và đắp
chăn cho, không có ai sưởi ấm và nằm bên cạnh khi nó tỉnh dậy, cảm
giác cô đơn ngập tràn.... Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má nó,
nóng hổi...
Sáng, nó dậy thì đã thấy Hoàng Anh tất bật chuấn bị quần áo, chạy
ra chạy vào, thử hết bộ này đến bộ kia rồi bắt nó nhận xét. Nó vừa
ngáp vừa lắc đầu, bộ nào cũng bảo "không được" làm Hoàng Anh cáu
tiết, anh bặm môi vào phòng rồi chạy ra. Nó đang ngáp, không thèm
nhìn rồi quen miệng nói "không được", liếc mắt sang thì hét toáng
lên:
- HOÀNG ANH!!!!
Hoàng Anh đứng khoanh tay giận dỗi, bộ nào nó cũng nói không được
nên anh tức mình quấn độc một cái khăn rồi bước ra. Nó 1 tay che
mắt lại, 1 tay xua đuổi:
- Anh đi nhanh đi kẻo làm tổn thương "tâm hồn trong sáng" của em.
Body còm nhom thế mà cũng đòi khoe!
Hoàng Anh há hốc mồm. Nó có cần nói đến thế không trời? Chọn cách
diễn đạt nhẹ nhàng 1 chút không được sao chứ?
Bực mình khi phải ngồi 1 chỗ mà nhận xét mấy kiểu phối đồ quái gở
của ông anh, nó vào lục tung đống đồ của Hoàng Anh lên và quăng vào
người anh 1 chiếc áo thun cộc tay màu xanh lá kiểu cách và 1 cái
quần bò ngố. Kiếm 1 đôi giày thể thao trắng đen và một chiếc mũ đen
nữa là trọn bộ. Nó sang phòng mình chọn 1 cái đồng hồ đeo tay rồi
quăng cho Hoàng Anh:
- Thêm cái này nữa. Đồ của anh toàn mấy cái vớ vẩn của con gái
thôi!
Hoàng Anh đỡ lấy chiếc đồng hồ rồi vội đi thay đồ. Anh cũng biết em
mình giỏi chọn đồ nhưng không ngờ là nó hợp với anh đến vậy. Sao
anh chẳng chọn được đồ như nó nhỉ? À, nhưng nói đi cũng phải nói
lại, nó chọn đồ nam thì đẹp thế, chứ đồ nữ mà rơi vào tay nó chỉ có
vào sọt rác là vừa. Ngày xưa 2 anh em chơi búp bê, trong khi anh
chọn cho búp bê những bộ đồ quyến rũ và nữ tính thì nó cắt vải te
tua rồi quấn vào người búp bê. Đỉnh cao của sự tàn phá là bộ bikini
do nó chế ra: kín những chỗ không cần kín và hở tất cả những chỗ
cần che lại. Từ đó anh cấm nó đụng vào búp bê vì sợ làm mất "vẻ đẹp
trong sáng" của búp bê. Nó thì thích chơi thể thao hơn là ngồi 1
chỗ nên cũng chẳng cần. Qua bao nhiêu năm không thấy nó phối đồ nữ
bao giờ nên anh cũng không dám chắc là có khá hơn ngày xưa chút nào
không.
Hôm nay anh hẹn Uyên Uyên đi chơi, trường cô bé đang được nghỉ học,
mà hình như học cùng trường với Minh thì phải.
Anh đến chỗ hẹn thì đã thấy Uyên Uyên đến từ bao giờ. Hôm nay trông
cô xinh hơn cả thường ngày với chiếc váy trắng hở vai dài gần đến
đầu gối, eo thắt 1 cái thắt lưng to bản. Cô bé đội chiếc mũ rộng
vành và đeo túi xách rất dễ thương. Thấy Hoàng Anh, cô giơ cao tay
vẫy. Hoàng Anh chạy lại:
- Em đến lâu chưa?
- Em cũng mới đến thôi ạ. Giờ ta đi đâu đây anh?
- Em nghĩ sao về một bộ phim?
- Ưm...... Rất tuyệt!
Hoàng Anh và cô cùng cười:
- Vậy thì đi nào!
Đến rạp, trong khi Hoàng Anh miệng tươi cười hỏi vé phim tình cảm
thì Uyên Uyên:
- Chị ơi cho em 2 vé xem Binh đoàn thây ma.
Hoàng Anh há miệng, đơ người nhìn cô bé, hỏi lại:
- Em.... em thích phim ma?
- Vâng? Hay mà anh!
Cô nàng nhoẻn cười làm Hoàng Anh thấy hơi mất thể diện, ho khan 1
tiếng rồi thao thao bất tuyệt:
- À, anh hỏi thế thôi. Anh cũng từng xem nhiều phim ma rồi. Anh chỉ
lo em sợ thôi.....
Uyên Uyên chỉ cười, tiến vào trong.
Sau hơn 1 tiếng, mọi người bước ra từ trong rạp, Uyên Uyên tươi
cười nhắc lại 1 vài tình tiết thú vị, Hoàng Anh thì cứ bịt lấy
miệng mà quay mặt đi. Đến khi nghe cô bé nói đến đoạn đáng sợ nhất
thì cậu chạy vội lại thùng rác ven đường mà ọe. Thế là đi tong bữa
sáng, đã không được gì lại còn mất hồn nữa. "Uyên Uyên ơi là Uyên
Uyên, em có thể đừng làm Hoàng Anh này vỡ mộng được không?"
Uyên Uyên nhận ra Hoàng Anh có vẻ không thích xem phim ma nên không
dám nhắc nữa. Cô bé không ngờ rằng người đứng trước mặt mình lại
đang sợ vì bộ phim đó. Hoàng Anh sau khi ổn hơn đã kéo cô đi trượt
partin. Vào sân trượt, anh chọn 2 đôi giày rồi tự đi 1 đôi và chạy
lại buộc dây giày cho cô:
- Em biết trượt không?
- Cũng tạm ạ.
- Đừng sợ, để anh dắt đi.
Anh mim cười đầy tin tưởng. Mấy bước đầu, anh dắt cô đi, bàn tay
nắm chặt lấy tay cô mà lòng thì đang đánh trống mở cờ. Rồi anh
buông tay để cô trượt, chỉ đứng bên cạnh và...... bị bơ toàn tập.
Chứ còn sao nữa, người ta đang lướt vèo vèo trên sân kia kìa!! Chỉ
tội Hoàng Anh nhà ta tưởng nàng không biết trượt nên mới đến đây ra
oai, ai ngờ người ta còn trượt đỉnh hơn mình.
Uyên Uyên trượt lùi vòng quanh sân và lướt quanh Hoàng Anh đang
đứng chết trân tại chỗ. Nụ cười của cô tỏa sáng và phong thái nhẹ
nhàng làm mọi người trong sân cũng như Hoàng Anh điêu đứng. Hoàng
Anh vội lấy điện thoại ra chụp lén một bức rồi kéo cô về. Ở đây để
mà hàng trăm con mắt đổ về xăm soi cô à?
Uyên Uyên đang trượt thì bị anh túm tay bảo về, không hiểu gì nhưng
cũng đành về theo. Hoàng Anh gọi tài xế của nhà mang xe đến rồi đưa
Uyên Uyên đi. Trên đường đi anh không nói một câu gì, Uyên Uyên
cũng lẳng lặng ngồi nhìn ra ngoài rồi ngủ thiếp đi.
Đến nơi, Hoàng Anh quay sang thì Uyên Uyên đang ngủ, khuôn mặt xinh
đẹp tựa thiên thần. Xua vội vài ý nghĩ không được trong sáng cho
lắm, anh lại lôi điện thoại ra chụp. Khẽ lay cô dậy và lấy chiếc áo
khoác để sẵn ở ghế sau, anh nói:
- Đến nơi rồi.
Uyên Uyên dụi dụi mắt, không hiểu mình đang ở đâu mà trời thì đã về
chiều. Hoàng Anh ra mở cửa cho cô xuống, cô lập tức hít 1 hơi dài
rồi reo lên thích thú:
- A, biển!!
1 làn gió mát ùa vào thổi tung mái tóc mềm của cô, Hoàng Anh cho
tay vào túi quần, bước đi trước, để cô tíu tít chạy theo sau. Ra
đến bờ biển, cô chạy trên bãi cát như một đứa trẻ, Hoàng Anh đuổi
theo với lời đe dọa:
- Anh mà bắt được thì anh sẽ cưới em cho xem.
Uyên Uyên lè lưỡi trêu chọc rồi lại chạy đi, gió thổi tóc và tà váy
của cô ấy bay bay trong ánh hoàng hôn, Hoàng Anh chợt có cảm giác
hụt hẫng. Người con gái đó sao mong manh quá, cô ấy gần như lọt
thỏm trong ánh nắng chiều làm cậu thấy bất an. Cậu đuổi theo và bắt
được cô, khẽ ôm vào lòng:
- Chụp ảnh nhé!
Rồi 2 người tạo dáng đủ kiểu để chụp cho tới khi mặt trời lặn hẳn.
Hoàng Anh khoác chiếc áo khi nãy lên người cô và dịu dàng:
- Coi chừng lạnh.
Uyên Uyên hơi đỏ mặt quay đi nhưng do trời tối, Hoàng Anh không
thấy được. Cả quãng đường về nhà, cả 2 không nói một lời nào, cứ im
lặng lắng nghe nhịp tim đang đập hạnh phúc,
________________________
Trong khi đó, cả ngày nó bận rộn chuẩn bị cho cuộc chạm mặt tối
nay. Liệu Hades có đến?
Buổi chiều, sau khi sắp xếp mọi chuyện, nó thong dong đi dạo phố.
Cảm giác cuộc sống bình yên đến lạ. Nhưng nó biết là sắp có giông
bão mà. Kẻ được mệnh danh là Hades có rất nhiều truyền thuyết, mà
có người đã từng khẳng định với nó một truyền thuyết có thật. Những
cái khác thì có thể thêu dệt, nhưng vụ một mình quậy nát băng đảng
mafia ở miền nam thì quả là đáng sợ... và thú vị nữa. Để cho Dark
Moon san bằng Black Rose mà không hề có một hành động nào, nó biết
bọn chúng muốn lợi dụng Dark Moon để mình có thể thâu tóm toàn cục.
Nhưng nó vẫn cứ làm, vì thực lực có thể suy giảm nhưng danh tiếng
lại vang dội hơn sau khi đánh bại Black Rose. Nói suy ra thì bên nó
vẫn không hoàn toàn lép vế.
Đang đi, nó chợt nhìn thấy Nhã Nhã và Hoàng Kỳ đang đứng ở 1 góc
đường, khá gần chỗ nó, có vẻ như đang cãi nhau. Nó định bụng quay
lại để tẩu thoát thì bị phát hiện. Nhã Nhã đứng khoanh tay chặn
đường nó làm nó vã mồ hôi (nhanh quá thể):
- Anh đi đâu đấy?
Nó cố nặn ra 1 nụ cười méo xệch:
- A.. ha ha, tình cờ quá, tôi đi ngang qua đây thôi. 2 người đang
nói chuyện thì cứ nói tiếp nha, tôi không làm phiền.
Nó định giơ chân bước thì Hoàng Kỳ đáng ghét đã túm lại:
- Ở đây mà giải thích với cô ta! Từ nãy tới giờ tôi bị cô ta làm
phiền đến phát điên lên rồi!
Nó quay sang nhìn hắn với ánh mắt đầy ám hiệu "Cậu chưa nói ra đấy
chứ hả?"
Hắn dửng dưng nói:
- Tôi chẳng dỗi hơi đi xen vào chuyện gia đình cậu. Vợ cậu thì cậu
lo mà chăm sóc chứ đừng chối bỏ trách nhiệm nữa.
Nó há hốc miệng:
- Cái... cái gì??? V...Vợ??
Nhã Nhã đứng ngoài cười mỉm:
- Đúng vậy, "chồng" à, anh còn phải chăm sóc cho mẹ con em nữa,
đừng......
- ĐỪNG ĐÙA, Nhã Nhã, em.... thật quá trơ trẽn!
Nhã Nhã giật mình, rưng rưng nước mắt:
- Anh à, em... em không cố ý mà, đừng ghét em mà anh! Huhu...
Hoàng Kỳ thấy vậy bèn tức giận:
- Vũ Hoàng Minh, cậu có phải là đàn ông không thế? (...) Tại sao
cậu lại nói với vợ chưa cưới của mình những điều như vậy?
Nó cũng phát cáu lên:
- Tôi có phải đàn ông không à? Tất nhiên là kh..... assh, nó vò đầu
bứt tóc, nói chung cô ta không phải vợ tôi, và chẳng có vụ con cái
nào ở đây cả, thế thôi!
Nói rồi nó bực mình bỏ đi, Hoàng Kỳ nhìn nó khó chịu còn Nhã Nhã
thì giữ tay nó lại:
- Anh!! Em... em không nói thế nữa, đừng ghét em mà!
Nó trừng mắt lên nhìn làm cô nàng giật mình:
- BỎ RA!
Nhã Nhã khóc òa lên làm nó giật mình luống cuống:
- Này, tôi làm gì mà cô khóc hả? Nín đi!
Nhã Nhã lại khóc to hơn. Nó chẳng biết làm sao, nói:
- Tại... tại cô cứ nói sai sự thật đấy chứ!
Hoàng Kỳ liền lao tới túm cổ áo nó:
- Cậu là thằng tồi!!
Hắn định đấm nó thì Nhã Nhã giữ tay hắn lại:
- Là em sai, em không nên nói như thế. Em và anh ấy chưa có gì cả,
tất cả là do em bịa đặt thôi, hức.
Lần này là Hoàng Kỳ đứng đơ ra. Vậy nãy giờ cậu làm anh hùng rơm
à???
Nó vui mừng gỡ tay hắn ra:
- Thấy chưa, tôi đã bảo là không có mà.
Hắn cười gượng gạo rồi đưa tay lên gãi đầu. Nó quay sang Nhã
Nhã:
- Em đừng làm như vậy nữa, tôi đã nói rồi, tôi là.....
- KHÔNG! Không nghe, không nghe, không nghe!
- Vậy tôi đi đây!
- Không nghe gì hết! Á, đợi em. Anh Minh, đợi em với!!
Nó thoát khỏi Nhã Nhã, đứng dựa vào tường, thở dốc, quay sang bên
cạnh thì thấy Hoàng Kỳ cũng đang thở dốc, nó hỏi, giọng khó
chịu:
- Cậu đi theo tôi làm cái gì?
Hắn vừa thở hổn hển vừa nói:
- Tôi đi theo hồi nào? Là chạy theo đấy chứ, ở đó để mà cô ta tra
hỏi về cậu à?
- Hừ, đồ phản bội!
- Tôi sẽ vẫn có quyền yêu cầu cậu 1 điều, vì lúc đó cậu đã hứa rồi.
Quân tử nhất ngôn, đừng làm tôi phải nói với mọi người cậu là đồ
tiểu nhân không biết giữ lời hứa.
Nó nghiến răng:
- Cậu nghĩ thế sao?
Hắn hừ 1 tiếng rồi....
- A lô, phòng phát thanh trường ạ? Tôi có 1 tin muốn báo, Vũ Hoàng
Minh lớp A.......
Nó dúi vội tay hắn xuống:
- Thôi được, đồ chết tiệt!
- Cũng thường thôi.
Hắn bước đi trước, nó vừa đi vừa giơ tay dí dí vào đầu hắn, miệng
lẩm bẩm "Ta sẽ đánh ngươi dẹp lép như con tép, đánh như thế này,
thế này...."
- Cậu đang làm trò gì đấy hả?
Hắn không quay lại mà vẫn biết được hả trời? Bộ hắn có mắt đằng sau
gáy à??
Chợt nghe thấy tiếng xì xào và nhìn thấy xe cảnh sát và xe cứu
thương, nó hóng hớt hỏi 1 thằng đang đứng trong đám đông:
- Chuyện gì thế bạn?
- Mới nãy có 1 vụ đánh nhau trong nhà hàng kia. 1 thằng trông cũng
khá đẹp trai nhưng còn kém tao 1 tý một mình đánh trọng thương 4
thằng du côn. Xe cứu thương đang phải chuyển đi kia kìa.
Nó nhìn theo tay hắn chỉ, thấy bộ dạng của 4 tên đó đang nằm trên
cáng chỉ có thể miêu tả bằng 1 từ: THẢM HẠI!
3 thằng trong số chúng đã ngất vì bị đánh và mất máu, 1 thằng còn
tỉnh thì đang gào lên đau đớn. Toàn bộ người bọn chúng dính máu be
bét, tay chân bị bẻ không thương tiếc. Kẻ đánh bọn chúng hẳn phải
là 1 tay cao thủ nhưng vô cùng tàn ác. Có kẻ như thế ở đây ư?
Nó chợt nhớ ra Hoàng Kỳ thì thấy hắn đang nhìn cảnh tượng bên trong
và ánh mắt có đôi chút khó hiểu. Bỗng cô gái đứng cạnh hắn hét
lên:
- AAAAAAAAAAAA! Anh.... Anh....
Mọi người cùng quay mắt nhìn. Hắn không hiểu gì, cứ đưa mắt nhìn
xuống cô ta. Nhưng hình như nhớ ra gì đó, hắn vội vàng bịt miệng cô
ta lại:
- Kìa em, đừng như vậy chứ? Ta về nhà rồi nói chuyện....
Hắn kéo cô ta đi trong khi cô nàng sợ hãi không thốt lên được một
từ. Nó tò mò đuổi theo.
Vào một con hẻm, hắn buông cô gái ra, cô ta vội vàng quỳ xuống, vừa
khóc lóc vừa van xin hắn:
- Xin anh! Tôi... tôi thề là tôi sẽ không nói ra anh đã đánh 4
người đó đâu, xin anh tha cho tôi!!
Hắn im lặng nhìn cô ta 1 cách cay đắng. Vuốt mặt 1 cái, hắn ngồi
xuống, nhìn vào mắt cô ta:
- Nghe đây, nếu cô có ý định nói ra thì đừng trách tôi.....
Cô gái sợ hãi gật đầu lia lịa, hắn tiếp:
- Giờ thì về nhà sắp xếp hành lí rồi biến khỏi thành phố này đi. Ra
khỏi thành phố thì cô sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của tôi. Rõ rồi
chứ?
Nói rồi cô ta gật đầu và lảo đảo đi lùi ra ngoài. Vừa ra khỏi hẻm,
cô ta vội vã chạy đi ngay. Hắn lững thững bước ra khỏi con hẻm, bắt
gặp nó. Hắn hơi giật mình:
- Cậu... đi theo tôi?
Nó đứng khoanh tay bình thản:
- Nên mới biết được vài điều bí mật....
Mắt hắn chợt bừng lên một tia lửa, gằn giọng:
- Tốt nhất cậu nên im lặng đi!
Hắn bước đi, nó đuổi theo sau:
- Nhưng tại sao? Khi nãy cậu nói chuyện với Nhã Nhã và tôi cơ
mà?
Hắn hơi khựng lại:
- Không phải chuyện của cậu! Đừng lắm chuyện!
Nó bực mình nhìn hắn bước đi. Nó thèm vào mà quan tâm! Hắn thích
sao thì mặc kệ hắn. Bây giờ nó phải về quán bar của Tùng. Đã 5h
rồi.....
Nó phóng chiếc mô tô đen lao vụt đi. Tùng ngồi sau nó cũng cảm thấy
được nó đang hứng thú đến thế nào. Nụ cười nửa miệng hiện hữu trên
môi, nó đang nghĩ về...... một chiếc bánh Pizza!!
Chỉ là nó không thích nghĩ đến trận đấu sắp tới nữa, nghĩ nhiều sẽ
mất vui. Nó tranh thủ diễn xiếc trên đường với cả nhóm và khi sắp
đến điểm hẹn, nó đổi cho Tùng lái xe:
- Mày lên đi! Lâu rồi không xem mày trổ tài, hôm nay làm 1 phát lấy
le với Demons nhá!
Tùng cười khẩy:
- Tao vẫn còn phong độ lắm!
Và không để nó nói gì thêm, Tùng rồ ga rồi xé gió lao đi. Nó ngồi
sau ôm cứng lấy cậu làm cậu càng thích thú phóng nhanh. Ai bảo
thường ngày nó không cho cậu cầm lái, giờ mới biết cảm giác ngồi
sau đáng sợ thế nào. Trong lòng cứ bất an mà không dám nói cậu chậm
lại, sợ bị chọc quê. Nhưng nó lo cho cái tên đáng ghét đang lái xe
này sẽ gặp nguy hiểm.... Mà lo làm gì nhỉ, hắn còn đáng sợ hơn cả
nó ấy chứ...