* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): on-
going
* Warning (cảnh báo về nội dung truyện): ko
* Casting (phần giới thiệu nhân vật):
Vũ Hoàng Minh: nó là nv chính, rất thu hút, hờ hờ, giống như 1 quả
bóng nảy tưng tưng, thường xuyên lướt trên chiếc ván trượt màu xanh
dương, là đại ca bí mật của Dark Moon
Vũ Hoàng Anh: anh trai nó, tính cách mạnh mẽ nhưng luôn núp mình
trong vỏ bọc khác, có vẻ biến thái (=.=") nhưng rất thương em
Lục Tiểu Thiên: hơi khùng khùng, hắn nghĩ những điều ko ai biết
được, làm những việc kì quái, siêu đẹp trai
Lý Nhã Nhã: xinh, cố chấp, luôn cho rằng Hoàng Minh là 1 nửa số
phận của mình
Trần Đình Tùng: cũng là giai đẹp, bạn thân của nó
và 1 số nv khác
Lưu ý: truyện hoàn toàn là tác phẩm của trí tưởng tượng, nếu có sự
trùng hợp thì chỉ là ngẫu nhiên, tác giả sẽ không chịu trách
nhiệm
- Anh Minh! Chờ em với! _ cô gái chạy vội vã đuổi theo dáng 1 chàng
trai vào tận trong ngõ. Vì đi giày cao gót nên cô chạy khá chậm,
nhưng vẫn không để mất dấu người tên Minh đó.
Vũ Hoàng Minh quay lại, vò đầu bứt tóc, quát lên:
- Lý Nhã Nhã, tôi đã nói rồi, tôi là con gái! Là con gái đó, cô
hiểu không?
Nhã Nhã mắt ngân ngấn:
- Anh làm em sợ. Em biết anh không thích em nên mới nói thế. Nhưng
em nhất định sẽ làm cho anh thích em mà!
- AAAAAAAA!!! Tôi điên mất! Đã bảo tôi là con gái mà! Cô đừng có
anh anh em em nữa được không, sởn hết cả da gà rồi!
Hít 1 hơi thật dài, Minh lấy lại bình tĩnh, đôi mắt long lanh nài
nỉ làm tim Nhã Nhã đập thình thịch:
- Nhã Nhã, em xem này_ vừa nói Minh vừa kéo tay Nhã Nhã áp vào ngực
mình_ tôi là con gái đúng không?
Nhã Nhã bị quyến rũ, gật đầu trong vô thức rồi lại lắc mạnh:
- KHÔNG, không đúng, ngực anh phẳng lì hà._ Vừa nói cô vừa sờ soạng
vùng ngực Hoàng Minh làm nó đứng hóa đá.
Gỡ vội tay Nhã ra, Minh tuyệt vọng thốt lên 1 câu cuối cùng rồi bỏ
chạy thật nhanh:
- Tôi đã nói rồi, TÔI LÀ CON GÁI!!!
Nhã Nhã bị bất ngờ, không kịp đuổi theo, đứng giậm chân tức
tối:
- Anh là con trai! Người đàn ông đẹp nhất em từng gặp. Anh cứ đợi
xem, anh nhất định sẽ là của em.
cô cười gian xảo làm lũ chuột gián ở trong hẻm chạy loạn xạ, tông
cả vào nhau mà ngất. Không ngờ Lý Nhã Nhã cũng có tuyệt chiêu "sát
chuột" thế này...
Minh chợt thấy lạnh sau gáy. Chạy mãi mới thoát được con nhỏ cố
chấp bám dai như đỉa Nhã Nhã. Đứng lại trước tấm kính lớn của trung
tâm thương mại, nó nhìn lại hình dáng mình lúc này: tóc ngắn, áo
phông cỡ lớn, quần bò bạc. nhìn sơ sơ cũng giống con trai lắm,
nhưng nó là CON GÁI cơ mà!!!
Minh thở dài nghĩ đến quãng thời gian đi học từ mẫu giáo cho đến
cấp 3, từ thầy cô cho đến bạn bè đều nghĩ nó là con trai. Ba mẹ lúc
đầu còn an ủi đứa con gái cưng 1 chút, về sau thì hùa với ông anh
trai của Minh mà nói: "Thôi con làm con trai hợp hơn đấy"
"Thế giới này có ai chấp nhận tôi là con gái không trời ơi!!" (thực
ra là có, nhưng quá ít)
Đang khóc ròng, Minh chợt thấy có 2 cô gái tiến lại, hình như là
nhân viên quầy hàng Minh đang đứng. Một cô bẽn lẽn nói:
- Thưa quý khách, mời quý khách vào ạ!
Kể cũng ngại, tự dưng đứng trước cửa hàng người ta mà ngắm dung
nhan rồi mếu máo, nó bèn đi vào cho có lệ.
Giật mình lùi 1 bước, Minh đề phòng nhìn xung quanh cửa hàng. Ở đây
không có lấy 1 mống đàn ông, tất cả là con gái! và họ đang nhìn nó
với ánh mắt hình trái tim!!
Giật mình lùi bước nữa, nó nhận ra đây là cửa hàng đồ lót phụ nữ và
đang tưởng tượng ra tình huống của mình lúc này, trong dáng vóc 1
thằng con trai, đứng giữa cửa hàng đồ lót phụ nữ, bị trăm ánh mắt
nghi hoặc, cho là biến thái, rồi bảo vệ sẽ lôi cổ tống ra ngoài
đường....... ÔI KHÔNG!!!
Nhưng khoan đã, là 2 cô nhân viên kia mời nó vào đấy chứ, có khi
nào họ biết nó là con gái không?
Tràn đầy hy vọng, Minh mở to đôi mắt cún con, tự dưng mọc đâu ra 2
cái tai với cái đuôi vẫy vẫy làm các bà các chị cứ gọi là iu hết
biết.
Cô bán hàng chợt hỏi, ánh mắt "rê" từ đầu đến chân nó vẻ nghi hoặc
(chả biết rê hay dê):
- Anh mua gì ạ?
Cô nhân viên vừa nãy gọi Minh vào nói đỡ:
- Chắc "anh" ấy mua đồ cho bạn gái đấy chị.
Mọi người tủm tỉm cười. Minh lặng người, thất vọng toàn tập, bèn
ngượng ngập gật đầu rồi theo chỉ dẫn của các cô, mua đại 1 cặp áo
ngực với quần chip về, bụng nghĩ không biết đến khi nào mình mới
đường hoàng đến những nơi như thế này với thân phận con gái?!
Gạt bỏ mớ suy nghĩ vớ vẩn, cậu nhanh chóng gọi taxi về. Hồi nãy vội
trốn nhỏ Nhã Nhã nên có mang điện thoại đâu, còn đang vứt ở quán
bar của thằng Tùng kia kìa. Vừa chui lên xe, chú tài xế đã nhanh
miệng hỏi:
- "Anh" đi đâu đây ạ?
Minh đau khổ nhả từng tiếng:
- Cho cháu đến axb...
Về đến nhà, nó chạy vội lên chui tọt vào phòng rồi nằm phịch xuống
giường. Lôi cái mớ màu mè mua ở quầy hàng khi nãy ra quăng xuống
góc nhà, nó than thở:
- Mình cũng muốn làm con trai cho rồi!
Nhưng ngay cả nó cũng không chấp nhận mình thì cònâi chấp nhận nữa,
haizzz. Giá mà người đó có ở đây, nó đã không phải buồn đến mức
này.....
Nó cũng từng muốn như bao cô gái khác6: mặc váy, để tóc dài, đi
giày búp bê cho ra dáng 1 cô thiếu nữ 17. Nhưng với chiều cao 1m72
và cơ thể như cái ti vi LCD màn hình phẳng thế này.......... ai
cũng sẽ nói nó biến thái cho coi, huhu...
Đang nằm suy nghĩ, nó chợt thấy người lạnh run, nhìn bàn tay với bộ
móng sơn đỏ chót đang từ từ vuốt nhẹ lên người mình......
Đang nằm suy nghĩ, nó chợt thấy người lạnh run, nhìn bàn tay với bộ
móng sơn đỏ chót đang từ từ vuốt nhẹ lên người mình... Quay phắt
sang, nó quát:
- Vũ Hoàng Anh!!!
Cô gái với mái tóc vàng xoăn nhẹ, đôi mắt to tròn và cặp môi đỏ
ngồi dậy, phụng phịu:
- Sao em quát "chị" như thế....
Minh thấy mình sởn hết cả gai ốc, xoa xoa vội 2 cánh tay:
- Anh làm ơn thôi ngay cái trò đó đi, người ta đang muốn làm con
gái không được mà anh cứ "phơi" cái bộ mặt như- con- gái ấy ra. Bộ
anh muốn e tức chết hả???
Hoàng Anh đưa tay lên che miệng, cười khúc khích:
- Thì ra có người đang ganh tỵ vì "muốn- làm- con- gái- mà -không-
được"
Minh quay mặt đi, không nói gì. Hoàng Anh bèn lay lay "cô em
trai":
- Thôi anh đùa mà, quay lại đây coi, đừng làm bộ mặt đó trông khó
coi lắm. Đã không giống con gái rồi....
Minh quay mặt lại, má vẫn đang phồng lên giận dỗi. Hoàng Anh
tiếp:
-... lại còn thích làm cho không giống con trai luôn. Em muốn làm
bê đê à?
Hoàng Anh, lần này là anh gây trước đấy nhé, đừng trách đứa em
này.........
- CÓ MÀ ANH THÍCH ẤY! Cứ giả bộ lèm con gái để đi cua trai nhà
lành, anh định làm gì hả???
Vừa nói nó vừa giơ gối đập Hoàng Anh túi bụi, làm anh chạy loạn
lên, suýt rơi cả bộ tóc giả. Anh giữ vội bộ tóc giả, cũng cáu
lên:
- Ai bảo khuôn mặt anh sinh ra đã thế rồi, mày tưởng anh thích thế
lắm àk?? Tại tụi nó cứ đi theo đấy chứ. Mà đã giống rồi thì cho
giống luôn, không lẽ để trai không ra trai, gái không ra
gái???
Hai anh em ngồi phịch xuống, thở dài:
- Bố mẹ sinh nhầm rồi, lẽ ra mày với anh phải đổi cho nhau mới
đúng!
- Cả tên nữa, tên anh nghe giống con gái hơn tên em đấy.
- Cả chiều cao nữa, mày lại cao hơn rồi đúng không? Anh mới được
1m65 thôi!
- Ừm, sao lại ngược đời thế này không biết!
Minh cúi mặt xuống, 2 tay cứ cấu vào nhau, nước mắt đã bắt đầu rưng
rưng trên bờ mi. Hoàng Anh thở hắt ra 1 cái rồi kéo em dựa vào vai
mình, vỗ vỗ:
- Thôi đừng buồn, ít nhất thì anh cũng là 1 cô gái xinh, còn em là
1 thằng đẹp trai!, Minh nhéo 1 cái vào tay Hoàng Anh, anh á 1 cái
rồi nói tiếp:
-... và dù thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em!
Hoàng Anh hôn nhẹ lên trán rồi cúi xuống hôn Minh thật sâu. Minh
không chống cự nhiều như những lần trước, nó khẽ nhắm mắt cho nước
mắt rơi khỏi hai hàng mi và thầm cảm ơn trời đã còn thương mà cho
nó một người anh. Nhưng cái kiểu anh gì mà cứ thấy em gái sơ hở là
lại sờ mó thế này chứ hả??
Minh tức giận trừng mắt, gạt phắt cái tay đang đặt không đúng chỗ
của Hoàng Anh rồi đẩy anh ra:
- Đừng có lợi dụng người khác! Anh mau biến về phòng ngay trước
khi.... Nó giơ nắm đấm lên đe dọa. Hoàng Anh sợ hãi bò dậy:
- Anh về, anh về!
Chạy ra khỏi cửa, anh còn không quên ngó lại, buông 1 câu để chạy
biến:
- Càng ngày em càng hôn giỏi đấy!
Minh ném bộp cái gối vào cửa, thầm chử i rủa ông anh rồi hầm hầm đi
tắm. Chiều nay nó còn phải đi làm thêm chỗ thằng Tùng.
Hoàng Anh sau khi ra khỏi phòng Minh, nhảy chân sáo về phòng mình
thì tự dưng 2 chân đá vào nhau mà ngã. Công nhận Hoàng Minh của
chúng ta có tài trù ẻo,( tác giả ngửi thấy mùi nguy hiểm nên cao
chạy xa bay đây....)
Hất cái ván trượt lên tay, Minh xốc lại ba lô rồi bước vào quán
trong ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái bên ngoài. Quăng ba lô lên
cái ghế sô pha đỏ ở 1 góc quán, nó ngồi phịch xuống trước mặt thằng
bạn thân:
- Cho tao ly cooktail mày!
- Mày định làm cooktail tao á?_ Tùng vờ hốt hoảng
- Mày đối xử với VIP thế à, có nhanh không thì bảo?_ nó giơ nắm đấm
lên đe dọa
Tùng cười xòa, kêu phục vụ rồi quay sang hỏi nó:
- Bao năm nay mày vẫn bị nhầm là con trai mà vẫn chưa thích ứng
được à?
Nó nhíu mày, Tùng nhún vai:
- Chuyện thường ngày mà, mày nghĩ gì thì cái mặt mày nó tố cáo
thế!
Nói rồi Tùng đi ra mở hết cửa quán cho rộng và sáng. Ban ngày thì
đây là quán nước, còn ban đêm mở bar. Nó nhâm nhi ly cooktail và
nghĩ về thằng bạn.
Trần Đình Tùng, bằng tuổi nó, hoặc hơn thế 1 tý, cậu là 1 con người
kì lạ, theo nó nghĩ. Bề ngoài thì có vẻ vui vẻ nói cười, nhưng nó
biết tận sâu trong đôi mắt đó là cả 1 bầu trời riêng không thể chạm
tới được. Nó không biết nhiều về cậu, mà thực ra là không muốn
biết, nó sợ khi hiểu hơn về con người cậu thì nó sẽ không còn tự
nhiên được nữa, biết đâu cứ thế này lại hay. Tùng bỏ học từ năm lớp
9. Cậu không hợp với việc học, cậu bảo thế. Có sẵn máu kinh doanh
trong người, cậu theo anh trai quản lí 1 số khách sạn và bar của
nhà. Minh quen cậu vào năm ngoái, cũng vừa lúc Tùng mới đi làm được
một thời gian, 2 đứa nói chuyện với nhau khá hợp. Và điều an ủi
nhất là chỉ có Tùng là người nhận ra nó là con gái.
Mấy đứa con gái cứ len lén nhìn nó và Tùng, rồi càng ngày càng đông
lên. Bọn họ vào đây uống nước là chính và ngắm giai là chủ yếu.
Ngồi trong quán mà nó còn nghe thấy bên ngoài lao xao những tiếng
hét của 1 số bạn quá khích "aaaaaa, chúng mày ơi trong quán kia có
2 anh đẹp trai cực"
nó hơi nhếch mép 1 cái, tim các thiếu nữ đập loạn xạ. Kể ra làm con
trai cũng thích đấy chứ, he he. Thằng Tùng thì cứ toe toét cái
miệng và bắt chuyện với các nàng, nó chỉ ngồi im ngậm ống hút và để
ý lăng nhăng.
Thấy nó ngồi ngán ngẩm, Tùng quay sang nói:
- Sao mày? Cười lên chút tao coi, mặt mày bí xị thế này thì làm sao
thu hút được khách đến uống nước hả?
- Tao thấy hết cả chỗ đứng rồi kìa.
Tùng cau mày, đứng lên dùng 2 tay "banh" má nó ra:
- Thì mày nhe răng 1 tý có chết ai?
Nó quẫy quẫy tay như đang bơi cạn:
- ..hả.. a. au á (thả ra, đau quá)
Tùng bật cười trước nét mặt giận dỗi của nó, thả tay ra nhưng vẫn
đe dọa:
- Tao trừ lương đấy...
Nó không sợ trừ lương, chỉ sợ...
-... và nói cho giang hồ 1 vài điều bí mật "nho nhỏ".
Đấy, nó chỉ sợ cái vụ "bí mật" đó thôi. Thằng Tùng trời đánh, lúc
nào cũng lấy ra uy hiếp, nó thề là sẽ không bỏ qua vụ này đâu.
Nhưng bây giờ nó đành phải........ nhe răng dọa người chút
vậy.
Thằng Tùng hể hả lắm, cứ ngồi "ha ha", còn nó thì gườm.... cạn cả
ly nước (ây da, là nó uống đấy ạ, nội công chưa được thâm hậu đến
thế)
Cảm thấy không khí trong quán đang giảm nhanh chóng, nó và Tùng
quay ra thì thấy xung quanh đã chật ních người, à không, phải là
chật ních những con mắt hình trái tim!!
Nó toát mồ hôi:
- Sao hôm nay đông thế mày?
Tùng cũng hơi hoảng:
- Tại mày mới cười đấy.
Nó cáu tiết quăng cái ba lô vào đầu Tùng rồi đứng dậy:
- Tại thằng nào bắt tao nhe răng hả?
Tùng vừa ôm đầu vừa hỏi:
- Mày đi sớm thế?
Nó rảo bước, không ngoái đầu lại:
- Mày tự lo thân mày đi.
Tùng thấy lạnh sống lưng, không dám nhìn lại phía sau, trong khi nó
đã làm 1 cú lướt bàn ngoạn mục phi qua đám người và ra khỏi
quán.
Tùng lúc này chỉ còn biết chới với trong biển người mà kêu cứu
không nên lời:
- Mày... đồ... tao ........ TRỜI ƠI!!!
Coi như thằng Tùng tích đức 3 đời mới "được" nó trả thù "nhẹ nhàng"
thế đấy. Nó nhăn nhở lướt trên lan can cầu thang rồi đáp xuống
khoảng sân cạnh hồ nước. Chỗ này buổi chiều lộng gió và thơm ngát
hương hoa. Nó đang hất cái ván trượt lên tay thì 1 anh chàng trông
có vẻ đẹp trai tiến lại chỗ nó. Anh ta mặc 1 bộ vest lịch sự và đưa
cho nó tấm danh thiếp:
- Chào em, anh là Quốc Huy, là quản lí người mẫu của công ty MZ.
Rất vui được gặp em.
Nó lịch sự đáp lại:
- Vâng, em là Vũ Hoàng Minh, anh là quản lí của MZ ạ?
Hỏi thế thôi, Minh biết công ty này chứ, tâm huyết một đời của mama
nó mà lại. Huy cười:
- Ừ, anh thấy em có chiếu cao và gương mặt rất thu hút. Em có muốn
làm người mẫu không?
- Chắc không đâu anh ạ, em không biết phải làm những gì đâu.
Cũng tiếc thật đấy, hiếm khi được người của công ty mama mời, nhưng
với cái LCD thế này, nó không tưởng tượng nổi mình khi mặc bikini
thế nào nữa. Tốt nhất là không.
Anh ta vẫn nói:
- Sao thế em? MZ là 1 công ti lớn, vào đó em sẽ được đào tạo bài
bản để trở thành người mẫu chuyên nghiệp. Yên tâm đi.
Nó đang phân vân suy nghĩ thì anh ta nhét cái danh thiếp vào tay
nó, cười bảo:
- Em cứ suy nghĩ đi, có gì thì gọi cho anh. Anh chắc chắn sẽ đào
tạo em thành 1 "nam- người - mẫu" số một. Thế nhé, anh phải đi đây.
Mong nhận được tin vui từ em, bye.
Sao người ta cứ thích làm Vũ Hoàng Minh này hóa đá thế nhỉ? Như lúc
này đây, chúng ta có thể công nhận nó là bức tượng đẹp nhất thế kỉ
đấy. Thế ra nãy giờ mình nó ngộ nhận ư?
Tức giận vò tròn tấm danh thiếp, nó dùng hết sức quăng mạnh:
- Đồ chết tiệt!!!
- Á!
- ý!_ Minh hốt hoảng. Cục giấy có lẽ đã văng trúng gậu thanh niên
đang nằmngủ trên chiếc ghế đá bên kia. Cậu ta ngồi dậy, tháo cái
kính đen ra, đưa mắt quét một lượt rồi dừng lại ở thủ phạm - là nó.
Lúc này có ai quanh đây đâu cơ chứ, hjx, thôi thì xin lỗi 1 câu
ạ:
- Xin lỗi, anh có sao không?
Cậu ta nhìn Minh chằm chằm 1 lát rồi mới lên tiếng:
- Ném đá vào mặt người ta rồi nói xin lỗi là xong à? Cậu có biết
gương mặt này đáng giá bao nhiêu không?
Minh có cảm giác buồn nôn. Gì mà ném đá chứ? Chỉ là 1 tấm danh
thiếp vo tròn và 1 lực hơi mạnh (dù sức nó không phải thường) thôi
mà, làm như sứt mẻ được ấy. Gặp phải bọn ăn vạ rồi.
Nó khoanh tay lại hỏi:
- Vậy anh muốn gì?
Chắc lại đòi tiền chứ gì? Nhìn mặt mũi không đến nỗi, quần áo cũng
được, không đến nỗi nghèo mà sao cứ thích ăn xin nhở, haizz.
- Muốn cậu làm ôsin cho tôi. Hết hôm nay thôi.
Hắn cười nhếch miệng lên. Hoàng Minh đứng chết trân, không hiểu tại
sao tên này lại có cái suy nghĩ điên khùng như vậy. Ôsin á? Có điên
nó mới làm.
- Dở hơi à? Việc quái gì tôi phải làm ôsin cho anh? Chưa xước tí da
nào mà cứ làm như đúng rồi ấy, cần tiền thì nói quách ra cho rồi,
việc gì phải làm khó nhau thế?
Nó cười khinh khỉnh và nhướn mày lên đầy kiêu ngạo. Nhưng nó còn
dại lắm, thật đấy ạ. Bằng chứng là khi hắn nói:
- Cậu có biết người ta làm bảo hiểm thân thể cho tôi với giá bao
nhiêu không? 1 tỷ USD đấy, và dủ chỉ có ý định xâm phạm đến tôi
thôi cậu cũng đã được làm việc với sở cảnh sát và luật sư của tôi
rồi. Cậu có tiền, nhưng trong lí lịch mà có dòng chữ "từng làm việc
với cảnh sát" cũng đáng buồn nhỉ? Có chắc là cậu không làm ôsin cho
tôi cho đến hết ngày chứ?
Và Minh đã đầu hàng, chấp nhận làm ôsin cho hắn.
Bây giờ mới hơn 5h, đồng nghĩa với việc gần 7 tiếng còn lại nó sẽ
bị hắn chà đạp lên danh dự của 1 tiểu thư, hu hu. Chỉ cần đến 12h
thôi, xong việc nó sẽ... "ha ha, tên chảnh chọe kia, cứ đợi mà xem,
ta sẽ cho mi biết thế nào là đụng đến Hoàng Minh đại tỷ"
Hắn nhìn khuôn mặt Minh biểu hiện là đoán được hết, trong bụng thầm
cười nhưng vẫn làm mặt lạnh nói:
- Đầu tiên dẫn tôi đến chỗ nào ăn ngon ngon 1 chút mà ít người ấy.
Mà quên, tên cậu là gì?
- Vũ Hoàng Minh. Còn anh?
Hắn cười đểu, chắc chắn là cười đểu đấy:
- Hãy gọi tôi là chủ nhân.
- Cái gì?... À.. à không, vâng, chủ - nhân!
Ôi ba má ơi, anh giai ơi, ông bà ơi con là tiểu thư, con gái của tỷ
phú Vũ Trác Long mà phải đi làm ôsin cho người ta sao?? hu hu
Ơ mà hắn vừa bảo mình dẫn đi ăn à>? Hê hê, chị Thúy ơi, lại có
chuyện để nhở chị rùi.
Nó tung tăng dẫn đường làm hắn hơi lạ nhưng còn lâu hắn mới đoán
được nó đang mưu tính gì. Có dịp trả thù rồi đây. Chưa biết ai phải
thua ai nhá!
có ai nghĩ ra nó định làm rỳ k nè
Nó dẫn hắn đi một đoạn đến một quán ăn nhỏ bên đường và nói:
- Mì xào ở đây ngon tuyệt. Đảm bảo ăn 1 lần là nhớ mãi. Trước đây
tôi cũng hay vào nên là khách quen ở đây đó. Được ưu tiên hẳn hoi
nghen.
Hắn thấy nó hào hứng mà quên cả đề phòng, nhìn nó vẫy vẫy chị chủ
quán:
- Chị Thúy ơi, hôm nay lại "làm phiền" chị rồi, bạn em muốn ăn mì
xào đấy chị. Chị làm cho tụi em nha!
Chị Thúy nhìn nó rồi lắc đầu cười kiểu...hết cách rồi:
- Lại nữa rồi!
Nó ngồi hí hửng lau đũa rồi đưa cho hắn 1 đôi. Đợi chị Thúy đem mì
ra, nó cười bảo:
- Tôi không ăn được cay. Nhưng mì này phải bỏ tương ớt mới ngon.
Anh muốn ăn đúng kiểu thì tự bỏ nhá, càng nhiều càng ngon
đấy.
Nó đặt lọ tương ớt (loại cực cay) trước mặt hắn và bắt đầu gắp mì
ăn. Nhìn nó ăn ngon lành, hắn cũng cho 1 ít tương ớt vào đĩa mì của
mình rồi trộn lên ăn.
Nó bảo:
- Mì chị Thúy làm rất lạ nha. Mới đầu ăn sẽ cay, nhưng nếu ăn nhanh
thì sẽ đỡ nhiều.
Nó tiếp tục sự nghiệp ăn mì của mình còn hắn thì phồng má trợn mắt
ngậm 1 mồm mì còn lòng thòng mấy sợi trên miệng. Nghe nó nói xong,
hắn nhắm mắt nhắm mũi ăn rồi vội vàng ăn hết đĩa. Sao bỏ có chút
xíu mà hắn thấy cay quá trời.
Đúng là ăn nhanh thì đỡ thật, nhưng vừa ăn hết đĩa, hắn á khẩu, mặt
đỏ bừng lên, giật giật tay nó rồi chỉ chỉ tay còn lại vào miệng
mình (ý là cho uống nước). Nó vờ ngơ ngác:
- Cay hả? Để tôi rót nước nhá!
Nó quýnh quáng vớ cái cốc bên cạnh mà không thèm (hay cố ý không
thèm) nhìn xem đó là cốc gì và tống thẳng vào miệng hắn. Hắn ho sặc
sụa rồi nôn hết ra ngoài:
- ..àm ì ấy ả? (làm gì đấy hả)
- Ơ, không phải nước à, tôi tưởng....
Chị Thúy thấy thương hắn quá bèn rót cho 1 ít nước ấm với vài lát
gừng. Hắn nốc cạn trong 1 hơi nhưng vẫn chưa hết cay, môi hắn đỏ
tấy lên và không còn cảm giác nữa. Nhìn nó cười lăn lộn rất sảng
khoái, trên đầu hắn nổi 1 cục tức to oành, hắn chạy lại, vong tay
giữ chặt 2 tay nó rồi....... hôn nó.
Nó hoảng hốt đẩy ra nhưng không được và bắt đầu thấy môi mình cay
vô cùng. Nó đấm vào lưng rồi đạp vào chân hắn mà hắn vẫn không
buông. Tại sao nó cứ gặp phải cái thể loại biến thái như ông anh
thế này nhỉ? Trời ơi@@!
Thả nó ra, hắn cười đắc thắng:
- Dính luôn rồi nhá.
Nó đưa tay lên quệt quệt cái môi đang đỏ lự lên không kém gì hắn
rồi vội vàng chạy vào uống nước và lấy đá chườm, và hắn cũng được
ké.Nó lườm hắn:
- Được đấy đồ chảnh chọe biến thái!
Hắn chau mày:
- Được à, cậu nghĩ 1 thằng con trai hôn 1 thằng con trai mà được à,
xem ra cậu mới biến thái. Mà nhắc lại lần nữa, gọi tôi là chủ nhân,
thằng lùn!
- Cái gì? Tôi mà lùn á? Còn lâu nhá? Tôi không thích gọi đấy, làm
gì nhau? Không ôsin ô dù gì nữa hết, có ngon thì xử tôi coi!?
Nó gác một chân lên ghế rồi khoanh tay đầy thách thức, hắn từ từ
đứng dậy, vòng qua bàn rồi tiến lại, tay để trong túi quần.
Nó cảnh giác. "Liệu hắn có súng hay dao gì không? Lỡ hắn thừa cơ
bắn 1 phát thì đời mình tàn. Má ơi con chưa muốn chết, con còn muốn
gặp người đó nữa........"
Hắn rút tay ra từ từ, Minh đã thấy hơi run rồi, trong bụng thầm cầu
nguyện đó đừng là súng......
"Tít.. tít...tít"
Hắn lôi cái điện thoại ra bấm lia lịa, Hoàng Minh tròn mắt
nhìn:
- Alô, sở cảnh sát ạ? vâng, tôi đang ở quán mì Thúy Nhi đường T
quận X, ở đây có........
"Cụp"
Nó dùng cả 2 tay dúi cái điện thoại xuồng, nài nỉ:
- Tôi sẽ làm theo lời anh, chủ - nhân.
Hắn nhếch miệng:
- Tốt. Giờ trả tiền rồi đưa tôi đến nơi nào hay hay đi. Chỗ có ít
người thôi nhưng phải có gì chơi hoặc đẹp ấy.
Nó chu mỏ lên rồi bước trước:
- Đi thì đi!
- Không trả tiền à?
- Quỵt!
Hắn lắc đầu rồi đi theo nó, không quên lườm 1 cái trách móc chị
Thúy. Chị chỉ biết cười trừ. Biết làm sao được, chị cũng chịu thua
nó rồi.
Nó đủng đỉnh cho tay vào túi quần rồi bước chậm trên phố. Đường phố
về đêm sáng rực, ồn ào nhưng cũng khoan khoái dễ chịu chứ không bụi
bặm, nóng nực như ban ngày. Nó cứ thế đi trước, dẫn hắn từ phố này
sang phố kia, đường này đến hẻm nọ mà vẫn không có ý định dừng
bước.
Sau hơn một tiếng, hắn mất kiên nhẫn bèn nói, giọng đã khó chịu vô
cùng:
- Cậu đang giở trò gì đấy hả?
Nó quay mặt lại, thờ ơ:
- Thì tôi đang kiếm chỗ như anh muốn đây. Tôi đâu rành những nơi ít
người mà lại có trò chơi hay cảnh đẹp gì đó đâu, phải tìm đã
chứ.
Hắn giựt tay nó lại làm nó hơi giật mình:
- Không đi nữa, kiếm chỗ nào gần đây thôi.
Nó cười ranh mãnh:
- Anh nói thật đấy à?
Hắn không biết nó định toan tính gì nhưng cũng ừ đại, nó chỉ đợi có
thế, cười toe:
- Vậy anh chọn đi, cái nào cũng được!
Hắn ngó ra xung quanh thì ôi thôi, cả 2 bên đường toàn là khách sạn
với nhà nghỉ, không thì cũng là phòng trọ. Hắn sởn da gà nói, không
dám nhìn mặt nó:
- Đi... đi tiếp!
Nó cười phá lên rồi kéo hắn đi. Qua 1 cửa hàng, nó chạy vào mua 1
bịch toàn kem là kem rồi xách ra. Hắn nhíu mày:
- Ăn ở đâu?
Nó thản nhiên đáp:
- Vừa đi vừa ăn.
- Cậu không biết mất vệ sinh là gì à?
Nó lườm hắn 1 cái sắc lẻm mà hắn không phản ứng gì, ngược lại cò tỏ
ra khinh khỉnh:
- Có vẻ cậu rất thích ăn kem với bụi nhỉ?
Nó không để ý đến nét mặt khả ố của hắn, xé toạc 1 cây kem ra rồi
tống nguyên vào miệng hắn làm hắn ú ớ. Nó nhếch mép:
- Thế thì anh ăn cùng cho vui.
Hắn không biết làm gì. Giữa phố thế này mà lại nhổ kem ra đường thì
thật mất mặt, ngó quanh thì chỉ thấy 1 cái thùng rác mà đi tới đó
thì cái kem cũng chảy hết. Hắn thở dài rồi cay đắng gặm luôn. Nhưng
hình như đây là lần đầu tiên hắn ăn loại kem này thì phải, lại ăn
trên đường nữa chứ. Có vẻ.... ngon ngon.
Ăn hết, hắn quay sang nhìn nó rồi nhìn cái túi kem. Nó túm chặt cái
túi lại, đề phòng:
- Muốn ăn thì tự đi mà mua!
Hắn không nói gì, lẳng lặng cúi lại gần cái kem nó đang ăn dở và
"phập". Hắn cắn 1 miếng ngon lành rồi bước tiếp:
- Nếu cậu thích có thể ăn tiếp que kem đó!
Nó đứng chết lặng rồi hét lên:
- ĐỒ BIẾN THÁI!!!
Hắn nhe răng cười rồi cầm lấy que kem của nó...... ăn tiếp! Hôn thì
cũng hôn rồi, với hắn chẳng có gì quan trọng, mà làm nó tức giận
lại vui vui, còn nó thì cực ghét bị giành đồ ăn, nhất là đồ ăn ngay
trước miệng mình. Tên xấu xa, hãy đợi đấy!!
Hắn bỗng liếc nhìn đồng hồ, 1 nét buồn thoáng qua đôi mắt xanh nhạt
rồi lại trở về vẻ thờ ơ. Nó thấy hơi khó hiểu nhưng rồi lại nghĩ
hắn đang xem giờ để kiếm trò trêu chọc nó và tức điên lên.
Quay sang bên đường, nó thấy đoạn phim quảng cáo và những tờ áp
phích trông..... quen quen. Mà nhìn cái bản mặt thằng đó đáng ghét
không khác gì đồ chảnh chọe biến thái đang đi đằng trước. Và chính
xác thì đó là hắn ta. (=.=")
Nó giựt 1 tờ áp phích xem:
- Angus.
Thì ra hắn là người mẫu của MZ, đang nổi đình đám. Hê hê, nó lại
nghĩ ra được vài thứ rồi đấy......
Hắn đứng lại nhìn nó rồi quay sang nhìn đoạn phim quảng cáo chăm
chú. Nó cũng ngước lên:
- 3...2....1. HAPPY BIRTHDAY TO ANGUS!!!
Tiếng hét của bọn con gái vỡ oà làm cả khu phố loạn lên. Nó bịt tai
lại, hét:
- Hôm nay sinh nhật anh hả???
Hắn liếc nó 1 cái rồi đi thẳng. Nó không hiểu gì, chạy vội theo
sau:
- Này, sinh nhật anh mà anh trốn đi chơi thế này không sợ fan buồn
à?
Hắn đứng khựng lại, quay lại nhìn nó với ánh mắt đe dọa, gằn
giọng:
- Đừng tưởng cái gì cậu cũng biết mà lên tiếng!
Nó bực mình với cái thái độ đó, định khùng lên cãi nhau mà hắn lại
quay đi, giọng trùng xuống:
- Giả dối cả thôi! Chẳng ai mong có sự có mặt của tôi trên đời
đâu.
Nó có vẻ không vừa lòng:
- Nhưng đó là những người hâm mộ anh mà. Sao lại giả dối
được?
Hắn nhếch mép lên:
- Hâm mộ ư? Một lũ hám trai thì có!
Nó cau mày lại nhưng không nói gì nữa. Model của MZ mà lại nói ra
những câu thế này đây, phải nhắc mama quản lí lại nhân viên mới
được, haizz.
Mà hắn nói dối. Khi nãy hắn đã rất chăm chú xem đoạn video kia mà,
trong ánh mắt tuy có sự đau khổ xen những xót xa nhưng vẫn còn 1
chút niềm vui le lói...
Nó kéo tay hắn chạy nhanh:
- Đi theo tôi!
Hắn ngạc nhiên nhưng không tức giận vì hành động của nó. Phía sau
kia đã bắt đầu có những tiếng xì xào nhận ra hắn.... hắn cũng cần
có một người nào đó, nắm tay và kéo mình chạy thật xa, bỏ lại tất
cả những con người dối trá và hám lợi ấy. Hắn mỉm cười.... Từ lúc
gặp tên nhóc này, hắn đã thấy sinh nhật tuổi 20 của mình sẽ có
những điều thú vị rồi mà... Nhưng giá như... đây là 1 cô gái thì
tốt quá......
Nó dẫn hắn lên cầu và bắt hắn đứng đợi, trước khi chạy đi còn nhíu
mày nói:
- Đừng nhảy xuống đấy nhá, chờ tôi lên rồi tôi đá xuống luôn
thể.
Hắn phì cười, nhìn theo bóng dáng nó lướt nhẹ trên chiếc ván trượt
rồi khuất bóng. Mặt hắn thộn ra:
- Có khi nào nhóc này bỏ trốn không ta?
Lắc đầu cười nhẹ, hắn chống 2 cùi tay lên thành cầu, ngước nhìn ánh
đèn sáng rực dưới đường. Thành phố này nhộn nhịp quá, hoa lệ quá,
hắn như 1 con mèo hoang lạc giữa những hào quang, giả dối. Hắn nghĩ
đến cô gái đó, người mà hắn đã tin tưởng và yêu quý còn hơn cả tình
cảm giữa 1 thần tượng và 1 fan. Phải, hắn đã ngu ngốc nghĩ rằng cô
ta thực sự yêu hắn, hiểu hắn và giúp đỡ cô ta trong mọi thứ, để rồi
cô ta đáp lại hắn bằng sự lăng nhục và lừa gạt. Lấy hắn làm bàn đạp
để thăng tiến và tiếp cận người mình yêu, cô ta thực sự xảo trá và
tàn nhẫn.
Hắn siết chặt nắm tay lại nghe răng rắc. Đôi mắt dần nhuốm màu căm
hận........
- Happy birthday to you, happy birthday to you....
Nó bưng trên tay 1 chiếc bánh ngọt có cắm 1 cây nến, vừa hát vừa
tiến đến. Hắn mở to mắt nhìn nó, nó cười:
- Không thổi nến đi à? À mà ước đi đã. Không là tôi ước mất
đấy!
- Còn lâu!_ Hắn cười khẩy rồi nhắm mắt lẩm bẩm điều gì đó. Nó vểnh
tai lên mãi mà không nghe thấy gì. Ước xong, hắn thổi phụt nến rồi
hỏi:
- Ăn thế nào đây?
Nó đặt cái bánh lên thành cầu rồi trèo lên ngồi vắt vẻo trên
đó:
- Thì cứ ăn thôi.
Nói rồi nó đưa ngón tay quệt 1 vệt kem và cho vào miệng ăn ngon
lành:
- Anh không ăn hả? Bánh sinh nhật mà không ăn thì bùn lắm á.
Hắn đưa ngón tay trỏ quệt kem trên chiếc bánh, nhìn kem rồi lại
nhìn nó xong mới cho vào miệng, cười thích thú:
- Cậu thú vị thật!
Nó cười:
- Chưa đâu!
Cho nguyên 1 bàn tay vào phết kem rồi trát lên mặt hắn, nó cười khà
khà rồi nhảy xuống bỏ chạy:
- Ha ha, rô bốt kem, ha ha...
Hắn vuốt mặt rồi phết cả 2 tay đầy kem và đuổi theo nó, 2 đứa đùa
nghịch đến khi mệt lả và mặt mũi, quần áo dính đầy kem mới thôi. Nó
ngồi dựa vào thành cầu, thở:
- Đồ biến thái nhà anh chạy cũng nhanh đấy.
Hắn thì thở không ra hơi, nuốt nước bọt cái ực rồi mới thốt lên
được 1 câu:
- Cậu có phải người không thế?
Nó lườm hắn rồi móc trong ba lô ra 1 cái hộp nhỏ, mỉm cười 1 mình
rồi quăng vào người hắn:
- Tặng anh đấy. Chúc mừng sinh nhật.
Hắn nhìn nó đề phòng rồi cũng mở cái hộp ra: 1 đôi bông tai hình
thánh giá đính kim cương, phía sau còn khắc 1 chữ A to oạch. Hắn
cười vui vẻ:
- Cảm ơn. Mà sao cậu chuẩn bị nhanh vậy?
Nó ngước lên trời, nhoẻn 1 nụ cười khó hiểu:
- Vốn định tặng người khác, nhưng người đó mãi không về, thôi thì
tặng anh vậy, hôm sau đặt cái khác. Tên anh cũng có chữ "A" mà -
Angus.
Hắn nhíu mày:
- Đó không phải tên tôi. Tên thật của tôi là Lục Tiểu Thiên, Angus
chỉ là nghệ danh thôi.
- Ồ, nhìn anh có vẻ giống người nước ngoài nên tôi
tưởng.......
- Tôi là con lai.
Nó tinh nghịch nói:
- Vậy không phải người thuần Việt rồi, tôi là dân bản địa đấy nhá.
Thôi, đi rửa mặt với tôi nào.
Nó kéo hắn chạy đến 1 đài phun nước rồi rửa mặt mũi chân tay. Đang
rửa thì........
- Ôí, chết rồi!
Hắn vuốt nước trên mặt xuống, hỏi:
- Sao thế?
- Sợi dây chuyền ba tôi tặng....., rơi xuống nước mất tiêu
rồi!
Nó lo lắng nói gần như mếu. Hắn lại gần chỗ nó đang đứng, cúi xuống
dò xét thì nó bất ngờ túm lấy cổ hắn và gạt chân 1 cái làm hắn ngã
nhào xuống nước.
Hắn vùng dậy chới với:
- Đồ chết tiệt! Tôi không... biết.... bơi!
Hai tay hắn cứ đập đập quẫy quẫy và miệng cứ ộc nước vào. Nó ôm
bụng cười:
- Ha ha ha, hết giờ làm ôsin không công rồi tên đần ạ. Anh nghĩ tôi
dễ dàng bỏ qua tất cả à? Đồ biến thái, ngạo mạn, vô phép, đáng
ghét.......
Vừa nói nó vừa dùng mũi giày nhấn thêm cái đầu hắn xuống. Hai tay
hắn đã không còn đủ sức vùng vẫy và túm lấy chân nó được nữa, hắn
dần chìm xuống......
Nó phủi tay đếm từ 1 đến 10 rồi mới quay lại xách cổ hắn lên,
hét:
- ĐỒ CHẾT DẪM!! Chỗ này nước chỉ đến 1 mét rưỡi thôi, ĐỊNH DỌA AI
ĐẤY HẢ???
Hắn phụt nước từ từ trong miệng vào mặt nó rồi mở mắt:
- Sao không nói sớm!
Nó "hừ" 1 tiếng rồi lại nhấn hắn xuống nước:
- Lần này đừng hòng lên!!!
Hắn kéo rồi cấu tay nó 1 cách bất lực vì nó đang ở trên, hắn đã quá
mệt và sức nó cũng chẳng phải thường. Sau khi xác nhận có bọt khí
sủi lên, nó từ từ buông tay cười đắc ý:
- Ai bảo dám chọc giận Hoàng Minh ta.
Không thấy hắn ngoi lên, nó tự dưng đâm hoảng:
- Ý da, hắn nói bảo hiểm thân thể lên tới 1 tỷ USD, ông già giết
mình mất. Mà ông già chưa kịp giết, bọn fan của hắn cũng đã xẻo
thịt mình rồi.
Nó ngậm ngùi lôi cổ hắn lên và sơ cứu. Cũng may là chưa chết, nó
thở phào định bỏ đi. Hắn ho sặc sụa nhưng vẫn cố gạt chân nó 1 cái
làm nó không đề phòng mà té ngay vào đài phun nước. Nó vùng ngoi
lên, đứng dậy thì hắn đã ngất xỉu rồi, nếu không thì.......... nó
sẽ giết hắn ngay mà không thèm đếm xỉa tới chuyện gì nữa đâu.
Khổ sở kéo "xác" hắn lên taxi rồi vào 1 khách sạn của nhà thằng
Tùng, nó quăng hắn theo đúng nghĩa vào 1 phòng rồi nhờ người chăm
sóc. Đồ biến thái đáng ghét! Rồi xem, nó nhất định tính sổ với
hắn.
Hơn 2h, nó về tới nhà trong bộ dạng không thể thảm hơn được nữa.
Sau khi nhét 2 cục bông vào tai để tránh cái loa phát thanh Hoàng
Anh, nó lết được tới phòng mình. Tắm rửa xong xuôi, nó bật laptop
lên, mở văn bản:
- >>Please enter your password<<
- ********
- "Anh à, hôm nay trời cũng đẹp lắm, thật tiếc vì không có anh ở
đây. Sáng nay em lại bị con nhỏ Nhã Nhã đeo bám nữa, anh không
nhanh về đây bênh vực em >"<. Anh Hoàng Anh thì vẫn cứ chọc
em, lại còn suốt ngày giả gái nữa chứ. Em phải chụp lấy mấy cái ảnh
anh ý cởi trần rồi tung lên facebook mới được. He he, đừng trách em
độc ác. Tất cả là tại anh ý cứ chọc ghẹo em T_T
À, chiều nay em đụng 1 gã điên anh ạ, Hắn ta là Angus, người mẫu
của công ty MZ của mẹ em......"
Nó viết mãi rồi thiu thiu buồn ngủ và gục xuống bàn. Hoàng Anh len
lén mở cửa bước vào phòng cô em. Vốn định nhát ma con bé mà thấy nó
gục trước laptop từ lúc nào, anh lại gần vuốt nhẹ lên mái tóc Hoàng
Minh rồi lắc đầu mỉm cười. Nhìn lên laptop, anh tá hỏa khi thấy cái
ý định chụp ảnh của cô em, liền giơ tay lên định cốc đầu nó nhưng
rồi lại thả xuống. Dòng cuối cùng mà Hoàng Minh viết: "Em rất nhớ
anh. Anh bảo em chờ.... nhưng em phải chờ đến bao giờ đây
anh?"
Hoàng Anh thở dài, lẩm bẩm:
- Trương Kỳ Anh, cậu có mau trở về không?! Em gái tôi đã quá khổ vì
cậu rồi...
Xóa dòng cuối rồi lưu văn bản và gập laptop lại, Hoàng Anh bế Hoàng
Minh lên giường và đắp chăn cho nó. Anh định quay về phòng nhưng
chợt chững lại rồi tặc lưỡi chui lên nằm cùng em.
Tối hôm đó Hoàng Minh ngủ rất ngon.
Nhưng sáng mai thức dậy thì....
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA........
(Tác giả đi lánh nạn từ trước nên không có biết sự việc gì xảy ra.
Chỉ biết trong vòng 2 tuần không thấy bóng Hoàng Anh ra khỏi nhà,
nghe nói là để trị thương........... dã man quá!!!)
Tùng đang tranh thủ gặm nhấm chiếc bánh mì thì có điện thoại, cậu
vừa nhai ngồm ngoàm vừa bắt máy:
- A nhô?
- MÀY ĐANG Ở CÁI XÓ XỈNH NÀO THẾ HẢ???
Kéo vội chiếc điện thoại ra xa, Tùng đợi người bên kia thở xong mới
nhỏ nhẹ:
- Tao bận lắm, hôm nay thôi đi, nha, nhazz??
Nó tức giận hét tiếp nhưng lần này Tùng đã có đề phòng, đưa điện
thoại ra xa từ trước:
- TAO KHÔNG CẦN BIẾT. ĐẾN NGAY!!!
"Tút.. tút.. tút"
Tùng bình thản ngồi ăn hết cái bánh mì cũng vừa lúc có 4 thằng con
trai và 1 đứa con gái tiến vào quán, hùng hổ tiến lại bàn cậu đang
ngồi. Một thằng cầm đầu bước lên trước và cả 5 đứa... cúi đầu
xuống:
- Chào Nhị ca, Đại ca có lệnh tập hợp ạ!
Thở dài ngao ngán, Tùng dặn dò người trông bar và đi theo 5 đứa.
Kinh nghiệm từ khi quen với nó đến giờ đủ cho cậu hiểu, lời nó nói
luôn đi ngang với hành động, vừa mới nói đó mà đã có người đến
"mời" đi rồi, không cần biết cậu có đồng ý hay không, đến
nản!
Vừa tháo cái mũ bảo hiểm ra, Tùng đã nhận nguyên 1 quả táo vào giữa
trán:
- Đồ rùa, mày làm tao mất thời gian quá đấy!
Một gã thanh niên mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai và đeo kính, tay
đang xoay xoay 1 khúc đoản côn nói. Tùng tỏ vẻ sợ sệt nhưng trong
giọng nói lại có phần mỉa mai:
- Dạ thưa "đại ca", "anh" muốn xử phạt "em" thế nào đây ạ?
Gã nghiến răng ken két:
- Tao giết mày bây giờ! Đến giờ hẹn rồi đấy!
Tùng phì cười trong khi 5 người còn lại chả hiểu mô tê gì. Nó thì
tức tối trong lòng, tính trả thù mà lại bị Tùng mỉa mai gọi là
"anh". Nhưng nó đang đóng giả con trai mà, hic, mà dù không đóng
giả cũng đâu ai nói nó là con gái đâu nhỉ? Thôi kệ, giờ phải lên
đường cái đã.
Nó trèo lên chiếc mô tô và đèo Tùng phóng vụt đi. 5 đứa còn lại
cũng đuổi sát theo sau. Nó cần đến 1 nơi:
ngoại ô thành phố.
Nói đến đây không biết các bạn đã hiểu chưa, nó là Hoàng Minh, đại
ca của Dark Moon, với biệt hiệu là Red - màu đỏ, màu của máu. Nó và
Tùng lập ra hội này khoảng 9 tháng trước, với không ít khó khăn khi
hội chỉ mới chân ướt chân ráo bước vào giang hồ. Nhưng bằng năng
lực lãnh đạo và khả năng nhìn người của mình, cộng với tài huấn
luyện của Tùng và cái ô của trùm mafia khét tiếng, Dark Moon được
biết đến với 1 đội ngũ hùng mạnh gồm hơn 300 tay anh chị ưu tú
trong giang hồ. Đứng đầu là 1 nhóm 7 người gồm: Red- nó, Black-
Tùng, Blue, Yellow, White, Green, Brown. Tất cả đều là những võ sĩ
thượng đẳng. Nghe nói chỉ riêng 1 người trong số 7 người cũng đủ
sức dẹp loạn nguyên 1 đảng phái rồi, nên đến giờ phút này, Dark
Moon là 1 trong 3 tổ chức lớn mạnh nhất nước. Đã là dân giang hồ
thì không thể không biết đến Dark Moon, nhưng điều lạ kì là ngoài
Black ra, chưa một ai thấy khuôn mặt thật của Red. Đại ca của Dark
Moon vẫn là một ẩn số khó giải đối với giới giang hồ.
Hôm nay là trận huyết chiến giữa Dark Moon và Black Rose , Nó đang
đếm lùi từng ngày để đến ngày đại lễ mừng Dark Moon đủ 9 tháng 10
ngày. Khi đó, sẽ có 1 Dark Moon mới ra đời, mạnh mẽ, rộng lớn
và.... khủng khiếp hơn!
Black Rose cũng là một trong 3 tổ chức lớn nhất nước. Xét về quân
số, Dark Moon thua, nhưng nói đến thực lực, thì phải 10 Black Rose
mới bằng 1 Dark Moon. Chỉ có điều chúng đông nhan nhản, và hội của
nó vẫn chưa dứt điểm được. Hôm nay sẽ là ngày quyết chiến. Thứ nó
cần duy nhất trong cuộc chiến này.... chỉ có 1. Và đó KHÔNG phải là
địa bàn hay sự phục tùng của Black Rose........
Đến nơi, nó nhìn giữa 1 cánh đồng hoang vu rộng lớn, tiếng xe máy
đang gầm rú cả 1 khoảng trời. 2 bên đã đủ mặt.
Nó lùi lại 1 chút để Tùng lên trước, cần phải thăm dò lực lượng
địch cái đã. Nhìn bao quát 1 lượt, nó nhẩm tính quân số:
Bên nó: khoảng 350
Bên địch: tầm trên 800 đứa
Nó im lặng quan sát và nhìn thấy tên đứng đầu của Black Rose. Hắn
đang đứng khoanh tay ngạo nghễ. Nó lướt sang người bên cạnh: một
tên thư sinh với cặp kính mắt dày cộp.
Thằng Tùng lên tiếng "chào hỏi":
- Thật thất lễ vì để các vị đợi lâu. Tại hạ còn bận cho con Kiki ở
nhà ăn nên mới tới muộn. Vô cùng cáo lỗi!
Tên kia tức lộn ruột khi bị Tùng coi không bằng con chó nhưng vẫn
cố sẵng giọng:
- Ha ha, chú cầy nhà nhóc nhớ chăm cho kĩ vào, hôm nào anh vào sẽ
cắt tiết, lột da nó nấu giã cầy cho anh em ăn 1 bữa. Anh còn lo chú
tiếc cơm chó mà ăn đến tận giờ này mới ra. Thôi, chú không bỏ trốn
là tốt rồi. Anh còn được vận động chân tay 1 tý.
Nói rồi hắn ngửa cổ lên cười và lũ đàn em cũng cười sằng sặc. Tùng
nuốt cục tức rồi thản nhiên nói:
- "Em" cũng muốn ăn lắm, mỗi tội con Kiki cứ giữ cơm khư khư để chờ
anh vào ăn cùng, haizz. Buồn quá cơ.
Lần này đến phiên tụi nó cười sảng khoái, còn bọn kia chỉ chực lao
vào chém nát đối phương, nhưng dễ gì, he he.
Trong khi mọi người chỉ đứng xem thằng Tùng và tên đại ca bên kia
nói móc nhau mấy câu, nó lại chỉ chú ý đến tên thư sinh đó.
Dáng người tuy nhỏ nhưng tư thế đứng rất cương trực, chứng tỏ 1
phong cách của người cầm quân thông thái. Đeo cặp kính dày mà lại
để kính hơi trễ xuống, không nâng lên như thói quen của những người
cận. Tuy mặc áo dài tay nhưng nó vẫn nhìn rất rõ những cơ bắp nổi
cuồn cuộn bên trong lớp áo đen trên người hắn. Và có lẽ hắn cũng
đoán ra được nó rồi....
Nó nhếch mép tiến lên:
- Hạ màn đi. Vở kịch kết thúc rồi. Mời thủ lĩnh của Black Rose tiến
lên. Tôi chính là Red.
Nghe tới cái tên Red, gần 1000 người lặng đi, đa phần là sợ hãi
hoặc căm phẫn, hoặc khinh thường. Nó đưa tay chỉ tên thư
sinh:
- Mời anh! Tôi muốn giải quyết nhanh gọn thôi.
Tên nãy giờ cãi nhau với Tùng lắp bắp:
- Gì... gì chứ? Tao mới là thủ lĩnh!
Hắn đang định nói tiếp thì tên kia giơ 1 tay chặn lại, tháo cặp
kính xuống, lộ rõ 1 đôi mắt rực cháy tham vọng và độc ác:
- Đủ rồi, mày cút xéo đi. Đồ vô dụng!
Hắn tiến lên phía trước 1 chút và khẽ nhếch miệng:
- chú em cũng khá đấy.....
Nó cũng nhoẻn 1 nụ cười nửa miệng. Hắn tiếp:
- Thật hiếm khi gặp được đối thủ xứng tầm, phải chơi đẹp chứ
nhỉ?
- Quá khen. Anh chưa xứng làm đối thủ của tôi đâu.
- Hừ, tự tin quá đấy. Để xem cái bản mặt chú em ra sao?
Nói rồi hắn lao vụt tới, với tay định giật kính của nó nhưng nó
nhanh chóng ngửa người ra sau, hắn tiếp tục dùng tay còn lại nhắm
vào mặt nó thì nó nghiêng người, bước ra bên trái hắn, định tung 1
cú gạt chân để đo ván hắn mà không ngờ hắn gạt phắt tay trái lại
làm nó lãnh nguyên 1 cùi trỏ vào mặt, bật máu. Chiếc mũ cũng văng
ra khỏi đầu. Hội của hắn được dịp hò reo ầm ĩ.
Lau máu đang rỉ trên khóe miệng, nó cười thích thú:
- Kính này được làm ôm sát vào khuôn mặt tôi. Muốn lấy nó ra trừ
phi.... anh đánh bại tôi.
Hắn lao ngay vào tung cú đấm liên hoàn với 1 tốc độ khủng khiếp làm
nó cứ phải vừa đỡ vừa lùi. Hắn và đa số những người khác cứ nghĩ có
thể áp đảo nó nhờ tốc độ, nhưng họ lầm!
Nó đột ngột tăng tốc các chiêu phòng thủ và chuyển thành những
chiêu thức tấn công mạnh mẽ. Hắn bối rối đỡ lại nhưng không kịp và
bị trúng 1 đấm vào mặt, bay ra 1 đoạn. Nó vẫn giữ nụ cười nửa miệng
trên môi:
- Nhưng đó là điều không thể!
Bên nó vẫn đang chăm chú xem, không hề la ó hay reo hò như lũ ô hợp
kia.
Hắn bật dậy ngay và thủ thế, lần này đã cẩn trọng hơn. Nhìn hắn lúc
này giống như 1 con sói với cái đầu linh hoạt và kinh nghiệm bắt
mồi lâu năm. Còn nó như 1 con mãnh hổ với sức mạnh và khả năng nắm
bắt thiên tài. Ngay lập tức, nó nhận ra tốc độ và khả năng di
chuyển của hắn, cũng như vài thói quen xấu khi hắn chuẩn bị ra
đòn...
Hắn dùng 1 cú đám tay phải trực diện đánh vào mặt nó, nó né được,
hắn biết, và tung ngay 1 cú nữa bằng tay trái khi nó lách mình sang
bên. Nó hơi ngạc nhiên nhưng vẫn bình thản tránh được. Hắn liên
tiếp ra đòn và nó cứ nhởn nhơ tránh. Nó không giống như đang đánh
nhau mà đang chơi trò mèo vờn chuột với hắn. Bây giờ chỉ còn đợi
thời cơ nữa thôi....
Tùng đứng ngoài khoanh tay nhìn, nó vẫn đang tránh đòn và đối phó
với những chiêu thức kì quái từ hắn. Bỗng chân hắn hơi lùi lại phía
sau 1 chút.... Mắt nó sáng lên, Tùng tự tin mỉm cười, cả 2 đứa đều
có chung 1 suy nghĩ "Kết quả đã ngã ngũ rồi!"
Ngay khi hắn giơ chân lên cao đá vào mặt nó, nó lách nhẹ sang bên
và 1 tay gạt chân trụ, 1 tay hất chân đá của hắn làm hắn ngã nhào.
Hắn lao vào định ôm eo nó để vật nhưng bị nó cho lãnh 1 cú đá xoay
cực đẹp. Tiếp sau đó là những cú đá và đấm móc liên tục cho tới khi
hắn ngã xuống và gục ngay tại chỗ.
Nó dừng lại. Quân tử không hiếp đáp kẻ không có khả năng tự vệ. Hơn
800 người bên Black Rose cứng đơ miệng nhìn vị thủ lĩnh tài ba nằm
gục dưới chân nó, không thốt nên lời. Vài kẻ nhát gan đã vội chuồn
trước. Bên nó lúc này mới vỗ tay đập gậy ầm ầm, tung hô tên Red. Nó
quay lại nhìn thằng Tùng, nhe răng cười, đưa tay thành hình chữ "v"
- victory. Tùng đáp lại nó bằng 1 ngón cái đưa lên: NUMBER
ONE.
Tên giả mạo thủ lĩnh của Black Rose tuy sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra
lợi hại:
- Chúng... chúng chỉ có 1/3 lính so với bên ta, sợ.. sợ gì chứ.
XÔNG LÊN!!
Chỉ 1 từ làm cho sĩ khí 2 bên tăng vụt lên. Nó cũng không để anh em
đợi thêm nữa, vẫy tay ra hiệu xông lên. Quân địch lúc đầu hùng dũng
là thế, chỉ sau vài chục phút đã nao núng vì người của nó quá mạnh.
1 người có thể chấp tới 10 người bên đối thủ. Nó chỉ đứng im nhìn,
vì thực chất chẳng có đứa nào bén mảng lại gần nó sau khi đã chứng
kiến nó hạ gục thủ lĩnh của mình như thế cả.
Gần 1 tiếng sau. mọi việc coi như gọn ghẽ. Nó để Tùng lo dọn dẹp
còn mình thì rủ 5 tướng đi bão. Bọn nó lao vùn vụt trong đêm và
lạng lách, đánh võng rồi khiêu khích nhau, vừa rồ ga vừa gào rú
điên cuồng. Green và Blue quá khích còn diễn xiếc trên đường. Nó
vừa xem vừa cười rồi thể hiện tuyệt chiêu của mình.
Rú ga hết cỡ, nó lấy đà phi qua 1 cái dốc, chiếc mô tô bay vút lên
không trung và lộn mấy vòng trước khi tiếp đất. Cả mấy đứa vỗ tay
rào rào. Yellow - nữ tướng duy nhất của hội lên tiếng:
- Hay lắm Red! Hôm nào dạy tôi đi!?
Green trêu chọc:
- Gớm, bà muốn học thì ít mà muốn ngắm giai thì nhiều chứ gì?
- Cái gì chứ? Ông đang nói ai đấy hả? Cẩn thận cái mồm thối của ông
đấy!
Blue cũng hùa vào:
- Ha ha, có người bị nói trúng tim đen nên giật mình kìa tụi
mày.
White chỉ cười mỉm:
- Green đang ghen đấy mà, Red nhỉ?
Yellow tuy được giúp nhưng cũng chẳng mấy vui, ai thèm cái tên
"xanh lè" đó chứ, người ta chỉ thích đỏ chóe thôi
Red chỉ ngồi cười theo mấy đứa bạn. Liếc sang Brown thấy hắn đang
nhìn mình, nó hơi khó chịu nhưng cũng quên đi ngay. Một lúc sau,
mấy đứa giải tán để về nhà. Nó phóng chiếc xe đen xé gió lao vụt đi
trong màn đêm. Phía sau có 1 người nhìn theo cho tới lúc nó đi
khuất mới chụp mũ vào và rồ ga đi...
Sáng, nó thức dậy với cái đầu rối hơn tổ quạ, mắt thâm quầng vì
thiếu ngủ. Mấy hôm nay toàn đến bar nhậu nhẹt rồi đi chơi thâu đêm
với cả hội. Ban ngày thì bị anh giai nó quay như chong chóng, hết
giúp anh cái này đến làm hộ anh cái kia. Nó mà uể oải từ chối là
lôi mẹ với ba ra dọa. Anh đúng là anh, anh như cái bà lanh tanh
chanh, hại em gái thảm hại thế này đây.
Vừa đánh răng vừa ngủ gật, nó kết thúc công cuộc vệ sinh cá nhân
với cái mặt lem nhem kem đánh răng và phải đj rửa lại. Không biết
vừa nãy trong lúc buồn ngủ nó đã "lau mặt"........ cho cái gì
nhỉ?
Lẽ ra hôm nay nó sẽ được nằm dài ở nhà 1 mình vì ông anh đang bận
rộn với mấy cái cuộc thi chết tiệt gì đấy, nhưng mẹ nó không hiểu
được cơn bão nào đưa tới mà lục nó dậy từ hơn 5h. Nó phải chiến đấu
dữ dội với cơn buồn ngủ để bảo vệ tới cùng tài khoản tiêu vặt của
mình mới có thể xuất hiện tại phòng khách vào cái giờ mà hằng ngày
nó vẫn đang say giấc ngàn thu, í lộn, ngàn giây này.
Đáp lại tấm lòng phục tiền, à, là phục tùng của con gái, bà Triệu
Tú Cầm đặt tách trà xuống, tuyên bố:
- Từ mai con sẽ đến trường nghệ thuật của ta để học. Không cãi,
không ý kiến, không đặt điều kiện. Con biết hậu quả của việc không
nghe lời mẫu thân rồi chứ?
Nó há hốc miệng, không thốt lên được lời nào. Mẹ nó tiếp tục
nói:
- Im lặng là đồng ý. Ta rất vui vì con đã chấp nhận yêu cầu này.
Trong ngày hôm nay con phải đến trường nhận đồng phục và xem lớp
học. Nên nhớ là đừng làm mất mặt ta và lo mà học những điều cần
thiết đi. 2 tháng nữa ta sẽ đến kiểm tra đấy. Giờ ta phải đi
rồi.
Bà đứng dậy, vòng tay hôn lên má con mà mỗi tội nó cao quá, bà đấm
1 phát vào bụng để nó gập người lại và hôn lên trán, "âu yếm"
nói:
- Hẹn gặp lại con.
Nó vẫn giữ nguyên tư thế gập người, 2 tay ôm bụng cho tới khi chiếc
xe ô tô của bà đi khuất mới đau đớn hét lên:
- Bà không phải là mẹ tôi!!!!!!!!!!
>> "But only love can say, try again or walk
away.........."<<
- A lô, mẹ ạ? Có chuyện gì nữa không ạ?
- "Ta chính xác là mẹ đẻ của con đấy, không lo nhầm đâu. Thế
nhé!"
Mẹ...... có phải là người không thế????
-------------------------------
Trường Nghệ thuật mà mẹ nó nói là 1 trường dành riêng cho giới nghệ
sĩ, những con người theo đuổi ước mơ được đứng trước công chúng và
thể hiện tài năng của mình. Nó có tài gì mà vào đó?
Nhưng thôi mặc kệ, đành phải đến xem thử vậy. Từ hè tới giờ nó lông
bông quá rồi, cũng đến lúc cần học hành cho tử tế chút.
Nhưng trường đó nằm ở đâu thế nhỉ?
Nó tá hỏa lên khi nhận ra nó chẳng hề biết cái trường mà mẹ nói nằm
ở xó xỉnh nào. Mà lẽ ra mẹ nó nên biết là nó không quan tâm đến mấy
cái trường đó chứ nhỉ? Hay là thôi? Hôm sau mẹ có hỏi thì nói là do
mẹ chưa chỉ đường cho con. Hê hê, trúng phóc!! Nó phục tài nó quá
đi!!
Nhưng cái quái gì ở trên bàn thế kia? Nó cầm tờ giấy lên và
đọc:
- Phố X quận y , trường Nghệ thuật Hà Nội........
Mẹ nó vẫn là người cao tay mà, hu hu.......
Lần mò tìm đến trường thông qua trí nhớ về những con đường đua xe
và sự hỗ trợ đắc lực của con dế, cuối cùng nó cũng đứng trước
trường Nghệ thuật Hà Nội. Theo như tưởng tượng về ngôi trường này,
nó chắc mẩm rằng đây phải là 1 ngôi trường khang trang, rộng lớn,
và ngước mắt lên nhìn, nó mỉm cười...... đau khổ. Đây cũng là
trường à trời?
Rộng lớn à, ừ, đúng là rộng thật đấy, khang trang à, thì cũng ngang
ngửa trường cũ của nó tý. Nhưng cái đáng nói ở đây là cảnh vắng hoe
trong trường. Tại sao lại không có lấy 1 mống nào thế này?
Từ từ đã, để xem, hôm nay là..... thứ 2. Vậy thì cái quái gì đang
xảy ra thế này?
Nó vừa đi vừa thắc mắc, qua phòng bảo vệ, nó thấy 1 tên trông có vẻ
bặm trợn đang ngồi ngả lưng trên ghế hút thuốc, còn 1 đám nữa cũng
mặc đồng phục bảo vệ đang ngồi... đánh bài. Tên đang hút thuốc thấy
nó liền ngồi dậy, lia mắt quét 1 lượt rồi hỏi:
- Mày là thằng nào mà tao chưa thấy bao giờ? Đến có việc gì
không?
Nó bực bội trong lòng nhưng vẫn mỉm cười:
- Tôi là học sinh mới, đến để nhận đồng phục ạ.
Tên kia trừng mắt lên, dập vội điếu thuốc vào..... đùi làm cháy xém
cả quần. Hắn đá cho mấy thằng đang đánh bài đứng dậy rồi phủi phủi
quần áo, chào lễ phép:
- Dạ thưa cậu, Hiệu trưởng dặn chúng tôi đưa cậu lên phòng, mời cậu
đi theo tôi ạ. Vừa nãy không biết nên có vô lễ, mong cậu bỏ qua.
Chúng tôi làm nghề này phải ra vẻ 1 chút mới dọa được đám con nít
bám theo các học sinh trong trường, cũng cực lắm ạ. Tôi nói thật
với cậu chứ........
- Anh làm ơn dẫn tôi đến phòng hiệu trưởng được không ạ?_ Nó ngắt
lời hắn ngay trước khi đầu óc quay cuồng lên. Hắn bước ra khỏi
phòng bảo vệ và dẫn nó đi:
- Vậy mời cậu đi theo tôi!
Nó lững thững đi theo hắn, ngáp ngắn ngáp dài vì thiếu ngủ và vì
những câu chuyện trời ơi đất hỡi hắn nói. Cuối cùng cũng đến được
căn phòng nằm ở khu 2, sau mấy dãy hành lang vắng vẻ. Tên kia để nó
ở lại rồi cúi chào, nó chào lại rồi gõ cửa.
- Mời vào!
Bước vào phòng, nó hơi ngạc nhiên về tông màu chủ đạo của căn
phòng: màu hồng. Ở 1 nơi nghiêm trang mà lại có 1 tâm hồn lãng mạn
vậy sao trời? Nó tò mò nhìn người đang cắm cúi bên máy tính. Đó là
1 phụ nữ trung niên, trên khuôn mặt đeo kính vẫn còn những nét tươi
tắn của 1 thời xuân sắc. Nó chào:
- Thưa cô, em là học sinh mới ạ.
Bà Hiệu trưởng ngước lên nhìn:
- Ừm, rất vui được gặp em. Cô là bạn của mẹ em từ cấp 3, chào mừng
em đến với trường của chúng tôi. Em sẽ học ở lớp A. Còn kia là đồng
phục. Từ mai trường sẽ bắt đầu vào học. Còn giờ cô phải làm việc,
hẹn gặp em lần sau.
Nó nhìn nụ cười xã giao trên khuôn mặt bà mà bỗng thấy rùng mình.
Thật khác với những gì nó nghĩ, không biết ai đã sơn màu cho căn
phòng này nhỉ, nó phải là màu huyết dụ mới đúng. Không hổ danh là
bạn của mẹ, chẳng kịp nói 1 lời nào nó đã phải chào rồi lui ra.
Thật tình, không biết có học được ở cái trường này không nữa,
haizz.
Nó cầm bộ đồng phục nam trên tay, thong thả đi dạo 1 vòng quanh
trường. Qua dãy nhà ở khu 2 là dãy phòng học. Nó ngó nghiêng nhìn
vào thì chẳng thấy 1 cài bàn hay cái ghế nào, cả bảng cũng không
có, trong phòng chỉ toàn gương. Nhìn trên cửa lớp nó mới thấy cái
biển: "Phòng vũ đạo". Đi tiếp, nó thấy thêm mấy phòng nữa đề là
"phòng thu âm", "Phòng kịch" "Phòng diễn xuất"...... Nó đang tìm 1
phòng mà mãi chưa thấy. đi hết dãy mà vẫn không có phòng nào mang
tên "Phòng dại", tiếc thật đấy! Cái trường toàn có những phòng điên
điên khùng khùng thế này thì cần tiêm phòng dại lắm chứ.
THẾ RỐT CUỘC LỚP HỌC VĂN HÓA Ở ĐÂU???
Nó gần như rú lên vì nghĩ rằng mình phải chui vào 1 cái trường
không có lấy 1 bộ bàn ghế để ngồi. Trường Nghệ thuật mà mẹ nó nói
đây sao? Hèn gì mà có những model như cái tên Angus, nói năng bậy
bạ mà vẫn được tôn sủng như thường. Nó cười mỉa mai rồi lại tức
giận nhớ về tối hôm đó, hắn dám chơi nó à? Đợi xem!!
Đến khu 4, nó mới thấy có sự xuất hiện của những lớp học bình
thường. Ra là khu nó vừa đi qua là dạy về các môn năng khiếu, đây
mới là khu học văn hóa. Nó xem xét từng phòng một và tìm lớp nó sắp
học.
Trong lớp có 24 cái bàn đơn và 1 cái của giáo viên. Nó chấm cái bàn
thứ 2 từ dưới lên, bên cạnh cửa sổ. Ngày mai nó sẽ đến sớm để tranh
chỗ mới được. Bước ra khỏi lớp, nó rảo bước đi lên sân thượng của
trường, vừa đi vừa vui vẻ huýt sáo.
Trên sân thượng lúc này gió thổi vù vù, rất hợp với nó. Từng cơn
gió mạnh mẽ thổi ào qua như cuốn đi tất cả những nỗi buồn trong nó,
mang lại một hơi thở trong lành, mới mẻ. Nó hít 1 hơi căng tràn
lồng ngực rồi từ từ thở ra, miệng mỉm cười nghĩ đến người đó. Anh
cũng như 1 cơn gió, đến quay cuồng, xoáy mạnh trong tâm trí nó và
đi mãi. Anh đến nhanh và ra đi vội vàng đến bí ẩn, làm trái tim nó
se thắt lại và để nó ở lại với lời hứa là sẽ mãi đợi anh.
Đã 3 năm rồi, nó không dám chắc mình đã nghĩ về anh mấy vạn lần.
Mỗi lần như thế, nó lại căm hận người đã khiến anh phải ra đi và
trút giận lên những kẻ kiêu ngạo khiêu khích nó. Nó trở thành Red,
không những vì nó muốn làm vậy mà còn vì nó cần làm vậy. Nó sẽ tìm
ra kẻ đó để anh có thể quay về bên nó, như xưa....
Nó chẳng thiếu gì. Tất cả thứ nó muốn, nó đều có được, chỉ có anh
là không thể. Tại sao chứ? Tại sao nó và anh lại xảy ra chuyện như
vậy? Tại sao cái người mà anh vẫn tôn kính gọi bằng chú lại lừa gạt
2 đứa và thản nhiên cướp gia sản của anh 1 cách trắng trợn rồi chạy
trốn, khiến anh phải rời xa nó đi xây dựng sự nghiệp ở phương
xa....... Nó nhớ anh rất nhiều, đã tìm anh rất lâu và khóc vì anh
quá nhiều. Như lúc này đây, nghĩ lại tất cả những điều đó, trái tim
nó lại quặn thắt, nước mắt lăn dài trên bờ mi. Nó ngồi thụp xuống,
khóc nức nở, bao nhiêu mỏi mệt và cố gắng đều vỡ òa trong 1 khoảnh
khắc.
Bóng 1 người con trai đổ dần về phía nó, nó ngước lên nhìn trong
dòng nước mắt. Người đó đứng quay lưng về phía mặt trời làm nó
không nhìn rõ mặt, hắn chìa tay đưa chiếc khăn tay cho nó, không
nói gì. Nó cầm lấy chiếc khăn và lại khóc nấc lên. Người đó lại
gần, choàng tay ôm lấy nó và vỗ về. Nó mặc kệ tất cả, vùi đầu vào
vai người ta mà khóc, khóc mãi, khóc cho tới khi mệt quá mà ngủ
thiếp đi.
Người đó bế nó xuống phòng cô Hiệu trưởng vì không thể để nó ở
phòng nghỉ trong cái trường vắng hoe thế này được. Nhờ cô chăm sóc
nó, hắn quay đầu nhìn nó 1 cái rồi đi mất, khi nó tỉnh lại đã chẳng
thấy đâu....
Nó từ từ mở mắt. Khung cảnh đầu tiên ập vào là..........
Nó từ từ mở mắt. Khung cảnh đầu tiên ập vào là.......... cái trần
nhà màu hồng! Dần ý thức được nơi mình đang nằm, nó ngồi dậy và ngó
quanh quất. Vẫn một màu hồng tươi, vẫn cái bàn làm việc với chiếc
máy tính và vẫn con người đó đang cặm cụi gõ gõ. Nó nhìn lên đồng
hồ treo tường mới biết bây giờ đã 7h tối. Nếu không nhờ những tiếng
gõ bàn phím kịch liệt của cô Hiệu trưởng thì chắc còn lâu nó mới
dậy. Mà rốt cuộc cô ấy làm những gì mà suốt từ sáng đến tối chỉ
ngồi trước máy tính vậy nè?
Nó nhón chân, rướn cổ lên, lén nhìn qua đầu cô thì giật mình ngã
phịch xuống sàn nhà:
- Cô... cô đang.... cày Gunny???
OH MY GOD! Thế mà nó tưởng cô chăm chỉ làm việc từ sáng tới tối
đấy. Ha.. ha.. đời thật là hài. Bà cô quay sang nó, khuôn mặt không
biểu cảm, lạnh lùng phát ngôn:
- Em ổn chứ?
- D.. dạ.
- Tốt, giờ em có thể về được rồi!
Nói rồi cô lại quay ra, gõ cộp lên bàn phím 1 cái. Nó chưa hết
choáng, lúng túng đứng dậy đi về.......
- Cẩn thận.....
Nó quay đầu lại nhìn và chân vẫn bước thêm 1 bước.... "CỘP"
- ...va phải kệ sách!
Hay quá ta............. Nó đụng rồi cô mới nhắc là sao chứ???
Bực mình giật cái túi đựng đồng phục trên bàn, nó nện chân hậm hực
xuống nền nhà vừa đi vừa xoa xoa cục u to tướng. Giờ cũng đã tối
rồi, nó ra đường bắt taxi để về.
........
Trong phòng Hiệu trưởng sau khi nó đi được mấy phút:
- Alô, mày à? Xong rồi, tao mà lị. Thế ảnh với chữ kí của "tình êu"
tao đâu? Nhớ đấy, mai tao qua công ty mày lấy. Ừ, thôi nhé.
Bye.
Giá mà nó biết từ chiều tới giờ là 1 màn kịch được sắp sẵn nhỉ? Nó
sẽ tự hào lắm đây vì được vào vai chính và đóng cùng những người lạ
mặt. Nhưng nó thì do mẹ nó sắp đặt, còn "người đó" đóng vai trò
gì?
.............
Mãi không thấy taxi đến, nó quyết định đi bộ về nhà cho khỏe thay
vì gọi người tới đón. Giờ này chắc quán của thằng Tùng đang bận rộn
lắm, nó cũng không muốn làm phiền. Còn Hoàng Anh chắc đang đi dự
tiệc sinh nhật rồi, thôi thì coi như nó luyện cho cơ thể dẻo dai
cũng được, hờ hờ.
Con đường này về chiều tối khá vắng vẻ. Những bóng đen của mấy con
côn trùng bay rập rờn rập rờn làm nó sởn tóc gáy. Giữ vẻ mặt bình
thản, nó đi qua 1 đoạn khá tối...
Gì chứ, nó là ai nào? Vũ Hoàng Minh đấy ạ, là Red của Dark Moon,
trời không sợ, đất không sợ........ chỉ sợ mỗi ma thôi ạ.
Nó đang bước từng bước chậm, rồi nhanh hơn, nhanh hơn và đi gần như
chạy. Tiếng bước chân của nó qua đôi giày cứ nện "cộp, cộp" trên
đường. Nó thở phào 1 chút khi thấy ánh sáng ở đoạn đường phía trước
thì "BỊCH", một cái gì đó bay ra từ con hẻm bên trái nó làm nó thót
tim, mọi hoạt động của cơ thể như ngừng hết lại, chỉ còn nghe tiếng
"thịch, thịch" và tiếng bước chân chậm rãi. Nó len lén nhấc đôi
chân run rẩy lên để chạy thì 1 bàn tay nắm lấy cổ chân nó....
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA................
Nó dùng hết sức lực chạy thật nhanh cho đến khi mệt lả và chậm dần
lại. Nhưng nghĩ tới cái cảm giác tê run như có dòng điện chạy qua
khi cái bàn tay kia nắm lấy chân mình, nó lại vùng chạy tiếp.
Đến khi về được tới nhà, nó khóa cửa cẩn thận và chui tọt vào ôm
chầm lấy bà Năm - vu' nuôi của 2 anh em. Bà không hiểu gì nhưng vẫn
để nó ôm khư khư như thế, vỗ về:
- Con ngoan của Năm, không sao rồi, không sao rồi...
Mãi 1 lúc sau lấy lại bình tĩnh, nó buông bà ra và đỏ mặt:
- Con... con.... thôi con đi tắm đây!
Nó chạy vụt lên phòng và đóng sầm cửa lại. Bà Năm chỉ biết vừa lắc
đầu vừa cười:
- Lớn cả rồi đấy, có thèm kể chuyện với Năm nữa đâu. Haizz, mình
cũng già rồi....
* *
*
Nó tắm rửa rồi xuống phòng ăn mấy miếng qua loa.Vu' Năm cứ nhìn nó
cười tủm tỉm làm nó xấu hổ không biết chui đi đâu. Hôm nay anh nó
không có nhà, ăn cơm xong nó lại chạy lên phòng ngay. Nó cần bù đắp
cho mấy ngày thiếu ngủ vừa qua.
Buông phịch người xuống giường, nó đặt cái a lô lên đầu giường và
quay sang ôm bé chuột bông Keyly iu vấu. Nó nhìn lên trần nhà, vừa
cười vừa nghĩ đến hình ảnh của người đưa khăn cho nó lúc chiều. Lúc
đó nhìn dáng anh ta đen thẫm giữa những tia sáng mặt trời như có
thêm đôi cánh vô hình vô cùng rực rỡ. Trong thoáng chốc nó đã nghĩ
đó là thiên thần... Có lẽ anh ta đã đưa nó xuống phòng cô hiệu
trưởng, nhưng nó chưa kịp biết mặt, biết tên của anh ta rồi. Mà
cũng quên không hỏi bà cô đó nữa, haizz, thôi kệ. Giờ nó phải ngủ
đã.......
Nhưng hình như nó quên mất cái gì??
RRRRRRREEEEEEEEEEEEEEEGGGGGGGGGGGGGG~~~
- Grừ..... hmm!!!!!!!!!!!!
Nó tức giận đập cái đồng hồ dập xuống bàn và quyết định....... ngủ
tiếp. Nhưng chợt nhớ ra hôm nay là ngày vào học, nó vội vàng vệ
sinh cá nhân và chuẩn bị đến trường. May mà tối qua bà Năm đã vâng
lệnh mẹ nó mà đặt cái đồng hồ có chuông báo thức to nhất vào phòng
nó, chứ không thì chắc nó tiêu đời sớm quá.
Nó đến trường với tâm trạng háo hức về 1 buổi học "vui vẻ" ở trường
mới. Trò để chọc quê thầy cô nó thiếu gì. Ở trường cũ, nó còn được
miễn hẳn khoản học và ghi chép chỉ để thầy cô được giảng bài trong
lớp. Nó đang hi vọng lắm đây, cái gì mới cũng vui mà, he he.
Bước đến cổng trường, nó gần như choáng ngợp bởi những con siêu xe
đen bóng xếp hàng dãy dài trong nhà xe. May mà nó không đi đấy, nếu
không chẳng biết phải để vào chỗ nào nữa. Không biết có chuyện gì
mà học sinh đang đứng túm tụm lại bàn tán, nó cũng lẻn vào nghe
ngóng:
HS1: Tối qua Hoàng Kỳ đã xử bọn lưu manh hay bén mảng đến trường ta
rồi đó, mọi người biết chưa?
HS2: Tưởng gì chứ, tối qua tôi đi qua cái đoạn tối tối gần trường
đó, thấy cậu ta đang đánh nhau với khoảng 6,7 thằng, tôi liền đứng
lại xem 1 lúc. Tên cuối cùng hình như vừa hét vừa chạy đi ấy.
- Trời!_ Nó buột miệng kêu lên. Thì ra là có kẻ đang đánh nhau, vậy
mà nó cứ tưởng là ma chứ. Nhưng cái tên kia vừa nói cái gì ấy nhỉ?
Kẻ cuối cùng? Nó ư?
Nó bực mình bỏ lên trên lớp. Dù tên vừa nãy không biết đó là nó
nhưng nó vẫn ức lắm. Ai đời thủ lĩnh của Dark Moon lại bị nhầm là
bọn lưu manh tép riu như thế. Ít ra cũng phải nói nó chiến đấu anh
dũng đã chứ, chưa gì đã chạy như thế thì chết nó à, hjc.
Mà tại sao dạo này nó trở nên yếu đuối thế nhỉ? Bực quá đi, đã bực
lại còn bực thêm. Chỗ ngồi mà hôm qua nó định chiếm đã có kẻ đến
ngồi trước. Nó sẵng giọng quát:
- Chỗ này của tôi rồi, cậu đi chỗ khác ngồi đi!
Hắn quay sang nhìn nó với ánh mắt kinh ngạc rồi nói:
- Chỗ này vốn dĩ là của tôi. Mà cậu có biết tôi là ai không?
- Cậu là ai mặc xác cậu, chỗ này tôi lấy!
Nói rồi nó quăng cái ba lô lên bàn, trong lớp đã có tiếng xì xào
bàn tán. Nó thì cứ giương mắt ra khiêu khích hắn còn mắt hắn thì đỏ
ngầu lên.
Hắn ta kìm nén cơn tức lại, chớp mắt 1 cái và nhếch miệng
lên:
- Vậy coi như đây là món quà cuối dành cho cậu vì đã thách thức
Hoàng Kỳ này. Cuối giờ mời cậu ở lại, chúng ta sẽ nói chuyện như
những thằng đàn ông với nhau.
Khuôn mặt hắn cười.mà nó ngỡ như đang tức giận vô cùng. Chắc chưa
bao giờ có người dám đụng đến hắn. Nhưng nó ngán gì chứ. Mà tên
Hoàng Kỳ hả? Là cái tên chết tiệt tối qua làm nó bị hiểu nhầm
hả?
- OK, được thôi!!
Hay lắm, cứ thế nhé, nó sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho biết mặt.
Hắn quay sang 1 thằng bàn khác, dùng ánh mắt đe dọa kiểu như "Mày
có biến đi cho tao ngồi không?". Tên đó hoảng sợ làm rơi cả bút,
vội vàng cắp sách vở chạy đi. Nó mỉm cười đắc thắng. Bọn trong lớp
thì xì xào chán cũng quay sang hỏi chuyện nó:
- Bạn mới đến phải không? Mình là Uyên Uyên, Bạn tên gì thế?
- Tôi là Vũ Hoàng Minh. Nó cười xã giao làm cho hơn nửa lớp rụng
tim. Mấy thằng con trai cũng lại nói:
- Ông đụng vào người không nên đụng nhất cái trường này rồi, cẩn
thận đấy.
Uyên Uyên cũng nói, giọng lo lắng:
- Cậu nên xin lỗi và trả lại chỗ cho cậu ấy thì hơn, cậu ấy rất
tốt, nhưng khi giận thì trông đáng sợ lắm.
Nó liếc sang bàn hắn 1 cái rồi nói:
- Tôi không sao. Các bạn muốn lo thì hãy lo cho cậu ta đi. Trông bộ
mặt cậu ta lúc này THẢM HẠI như một con mèo mắc mưa vậy.
Trong khi nó cười vui vẻ thì bàn bên kia ngùn ngụt sát khí. Hắn
đứng dậy đập bàn, tiến lại chỗ nó, gằn từng chữ:
- Đi theo tôi.
Nó dửng dưng như không nghe thấy gì, lại còn ngoáy ngoáy lỗ tai và
hỏi Uyên Uyên:
- Cậu có nghe thấy tiếng chó sủa không?
Hắn tức giận lao vào xách cổ áo, lôi nó đứng dậy, gầm gừ:
- Mày muốn chết ngay tại đây đúng không?
Nó giơ tay lên...... ngoáy mũi thản nhiên:
- Chưa cục **** nào dám chạm vào tôi như cậu lúc này đâu.
Nó nói thật mà, sao đầu hắn xì khói ra thế kia nhỉ? Hắn nắm chặt
tay lại định vung nắm đấm vào mặt nó và nó cũng đã sẵn sàng nghênh
chiến thì "Bộp". Cú đấm của hắn bị chặn lại bởi 1 bàn tay khác,
không phải nó:
- Đừng gây sự nữa.
Một "hắn" khác nói. Nó kinh ngạc nhìn hắn rồi nhìn "hắn" đến loạn
cả lên. Rồi như phát hiện ra điều gì đó, nó đập tay ra vẻ "biết
rồi":
- Ra là thế!
Nó quơ tay vào khoảng không trước mặt hắn và "hắn":
- Chắc chắn ở đây có tấm gương rồi!
Cả lớp ngã lăn ra sàn. Thật bó tay với nó. 2 kẻ đứng trước mặt nó
hét lên:
- Tại sao lại không nghĩ là sinh đôi hả??
Nó tròn mắt:
- Ừa ha. tại sao nhỉ? À, tại cái bảng tên trên đồng phục của hắn
nè: Trần Duy. Còn bên này: Hoàng Kỳ.
Nó vừa nói vừa chỉ chỉ rồi kết luận:
- Đấy, có sai đâu!
Hoàng Kỳ đột nhiên sững lại, ánh mắt đưa xuống, không nói gì rồi bỏ
ra ngoài. Trần Duy mỉm cười với nó:
- Cậu là học sinh mới? Tôi là lớp trưởng, có gì cần thì cứ hỏi, tôi
sẽ giúp đỡ hết sức có thể. Nói rồi hắn cũng bỏ ra ngoài luôn. Nó
chẳng hiểu gì, quay lại bọn trong lớp với ánh mắt thắc mắc. Uyên
Uyên trả lời nó:
- Họ đúng là anh em sinh đôi đấy. Nhưng Kỳ ở với mẹ, lấy họ mẹ còn
Duy là anh, ở với cha và mẹ ghẻ. Ba mẹ họ li dị từ khi họ mới 5
tuổi cơ.
Nó gật gù, ra là đã đụng đến nỗi đau của 2 con khỉ. Chậc, lát phải
xin lỗi thôi. Nó cười toe:
- Cảm ơn Uyên Uyên nhé!
Uyên Uyên tròn mắt, đỏ mặt:
- Không.... không có gì.
Mấy đứa con gái trong lớp hét ầm lên:
-aaaaaaaaa. Minh ơi cười lại đi!!!!!!!!!
- Dễ thương quá!!!!!!!!
Bọn con trai thì quá quen với việc này rồi, ở trường toàn nam thanh
nữ tú thế này mà vẫn có những cô gái cuồng giai đẹp zậy hả
trời?
Nó giật mình gượng gạo:
- Xin... xin lỗi, mình ra ngoài tý!
Nói rồi nó chạy vụt đi cho tới khi không còn nghe tiếng hét nữa.
Thở phào 1 cái, nó nhận ra mình đang đứng trên sân thượng hôm
qua.
Chợt lóe lên 1 suy nghĩ là biết đâu sẽ gặp lại người đó. Nó vội
vàng nhìn quanh quất. Giọng một tên con trai vang lên:
- Tìm gì đấy cậu bé?
Từ trên cao, 1 cái đầu thò ra, nhìn xuống, tay chống trên cằm,
miệng mỉm cười:
- Chào!
Hắn đưa tay vẫy vẫy. Nó ngước lên thì chỉ thấy cái mặt khỉ đang cầm
vỏ chuối như trêu ngươi người ta thôi. Nó hỏi:
- Cậu là Trần Duy hay Hoàng Kỳ?
Hắn mỉm cười:
- Đoán thử xem?
Nó hừ 1 cái rồi nói:
- Trần Duy!
Hắn vẫn chưa thôi nhăng cái miệng ra, nói luôn:
- Sai bét!
Nó khoanh tay lại giễu cợt:
- Không thể sai được, trừ phi cậu là 1 con khỉ chính hiệu chứ không
phải người.
Hắn bật cười lớn:
- Ha ha, cậu hay thật đấy. Tôi đúng là Duy, còn tên này mới là
Kỳ.
Hắn túm gáy áo lôi cái bản mặt nhăn nhó của con khỉ còn lại ra, nói
tiếp:
- Cậu là 1 trong số hiếm hoi những người nhận ra được 2 đứa tôi
đấy. Xin lỗi vì khi nãy tên này đã hành động hơi quá.
- Không có gì, cũng do tôi gây sự với cậu ta nữa. Mà 2 cậu có
thường xuyên lên đây không?
Hoàng kỳ lúc này mới cau có lên tiếng:
- Đây là địa bàn của riêng 2 đứa tôi. Hầu như ngày nào cũng lên đây
cả. Chỉ có kẻ không biết điều như cậu mới dám bén mảng lên
thôi.
Hắn liếc nhìn khinh khỉnh làm nó muốn đấm nhưng nó vẫn từ tốn
hỏi:
- Vậy hôm qua.........
- Vào học rồi kìa!_ Hoàng Kỳ nói với Duy, ngắt lời nó.
Duy cũng cười:
- Có gì nói sau nhé, giờ vào lớp nào!
Cả 2 tên nhảy phịch từ trên cao xuống, dáng người cao cao lọt thỏm
trong ánh mặt trời. Cả 2 cái bóng đều mạnh mẽ và to lớn giống
"người đó". Vậy người đã đưa khăn cho nó là ai?
Lắc đầu mạnh 1 cái, nó chắc mẩm:
- Nhất định không thể là Hoàng Kỳ được. Cái bản mặt nhăn nhó đó làm
gì có lúc biết an ủi người ta bằng hành động như vậy được. Chắc
chắn đó là Trần Duy rồi.
Tên khỉ đó kể ra cũng tử tế hơn tên còn lại.
Nó thật chẳng muốn vào lớp mà muốn ở lại đây cho rồi. Trèo lên chỗ
vừa nãy 2 tên kia nằm, nó thả mình xuống, ngắm bầu trời xanh thăm
thẳm.
Nó tự cười với chính mình:
- Ngu thật! TRÊN NÀY NẮNG BỎ MỊA, HÈN CHI MÀ 2 CON KHỈ ĐÓ
XUỐNG!!!
Báo hại nó chui lên đốt da. Đùng đùng xuống lớp học, nó vừa đi vừa
**** rủa:
- 2 tên khốn các người sẽ sống không yên đâu!!! Ta trù, ta ếm! Bla
blo...........
Trong lớp lúc này, Trần Duy đang cho lớp đứng lên chào cô giáo thì
không may cái chỉ quần bị vướng vào ghế, làm hắn cứ phải lom khom
như 1 ông cụ. Hắn cười chữa cháy:
- Thưa cô, người Nhật thường cúi chào thế này ạ. Càng cúi thấp càng
thể hiện sự tôn kính.
Nói rồi hắn cúi thấp hơn nữa và gỡ cái chỉ quần ra khỏi cái đinh ở
ghế. Cô giáo thì che miệng thích thú khi được học sinh đẹp giai
kính trọng như vậy, cho cả lớp ngồi. Còn hắn đã có quyết định sa
thải chính thức cho cái quần rồi đấy.
Chỉ có Hoàng Kỳ nhận ra sự bất thường của anh mình. Hắn ngồi cười
khúc khích thì bị Trần Duy phi cho cục tẩy vào mặt, cười nói:
- Em có thể thôi cười được không?
Hoàng Kỳ bèn cười phá lên:
- HA HA HA!!
Cô giáo lúc đó đang xoay sở với cái ghế bị gãy mất một chân (tác
giả biết ai làm đấy ) thì nghe thấy tiếng cười. Cô tức giận phi
nguyên cục phấn vào miệng Kỳ (chuẩn thế)
- LÀ EM LÀM PHẢI KHÔNG???
Cả lớp há hốc mồm nhưng vội ngậm lại ngay, sợ người tiếp theo được
"ban" phấn là mình!!
Hoàng Kỳ vội vàng nhổ cục phấn ra, tức giận đứng lên:
- Cô vừa làm cái gì đó hả?
Hắn gườm gườm rồi bực bội ra khỏi lớp. Cô giáo hoảng hồn, trong
phút chốc tức giận đã quên mất hắn là ai. Có lẽ cô nên làm đơn xin
chuyển trường. Dạy học ở miền núi có lẽ sẽ đỡ hơn. hic.
Nó bước vào lớp thì Kỳ bước ra. Nhận thấy không khí không được
thoải mái, nó ngờ ngợ đoán ra tên kia vừa làm trò quái gở nào đó mà
không ngờ mình mới là tác nhân trù ẻo làm cả lớp loạn lên.
Cô giáo vừa nhìn thấy nó đã hồ hởi ra mặt. Cô quyết định rồi, ở đây
dạy học để ngắm giai mỗi ngày còn hơn lên miền núi. Cô cười và bắt
tay nó:
- Chào em, rất vui được đón em vào học lớp này.
Nó bắt tay cô và đáp lại:
- vâng, em là Vũ Hoàng Minh. Mong cô giúp đỡ ạ.
2 cô trò bắt tay nhau cười và........... không buông ra nữa. Nó
cười:
- Cô ơi, em có thể xuống lớp được chưa ạ?
Cô cũng cười:
- Vậy em cứ xuống đi.
Nhưng cái tay....... vẫn còn đang bắt rất chặt. Cô giáo đổ mồ hôi
hột. Nó cười:
- Hình như tay cô có dính gì đó đấy ạ.
Nhưng cô giáo không hề giở trò gì, vậy thì còn ai ngoài nó chứ? Nó
đang cười khà khà thì..............
Nhưng cô giáo không hề giở trò gì, vậy thì còn ai ngoài nó chứ? Nó
đang cười khà khà thì............ con ruồi bay ngang miệng. May mà
nó không nuốt phải (=.="). Trần Duy đứng dậy nói:
- Thưa cô, để em giúp được không ạ?
Cô giáo mừng quýnh lên, mắt sáng rỡ đầy cảm kích, gật đầu lia lịa.
Nó hơi nhíu mày 1 cái nhưng lại tươi tỉnh ngay:
- Xin lỗi cô, em không biết là cô lại thích bắt tay em đến thế. Nếu
muốn, cô có thể để khi khác được không?
Cả lớp ồ lên. Có 1 vài tiếng cười khúc khích. Nó cười đểu nhìn cô
giáo mếu máo không biết phân trần thế nào. Trần Duy tiến lại và xem
xét tình hình:
- Có lẽ chúng ta cần 1 chút cồn.
Thế là trong lúc đợi người đi lấy cồn, cả lớp túm tụm lại chỗ nó và
cô. Một vài thằng con trai lại chỗ nó, hỏi nhỏ vào tai:
- Ê mày, cảm giác nắm tay cô thế nào?
Nó cười toe:
- Nóng, mỏi, ướt.
Cả hội con trai cười ầm lên mà nó cũng chẳng hiểu cười gì. Bọn con
gái thì không thèm bận tâm mà chỉ chú ý đến cô. Cũng có đứa thầm
thì vào tai cô:
- Cô ơi, làm cô thích thật đấy! Em cũng muốn được như cô!
Cô giáo thì trong lòng thầm gào rú: "Tôi chỉ mong được như chị
thôi!!! Làm giáo viên mà thế này thì tôi thà lên miền núi dạy còn
hơn! huhu"
Vậy là cô đã có quyết định quan trọng cho cuộc đời giáo viên của
mình, còn nó thì vẫn hí hửng vì nguyên 2 tiết Văn ngồi "cầm tay cô"
mà không phải học.
Sau khi tách được 2 bàn tay ra, tay nó cũng đã mỏi nhừ. Nó "đành"
xin phép thầy dạy môn tiếp theo để lên phòng y tế. Ngày đầu tiên
chỉ thế này thôi, nó muốn ngủ lắm rồi. Mà hình như nó bị bệnh đói
ngủ ấy nhỉ. Nếu được ngủ thoải mái thì chắc nó ngủ suốt đời luôn
quá.
Tung tăng lên phòng y tế, nó phát hiện ra các cô giáo ở trường này,
ai cũng....... rất xinh, rất trẻ, và đặc biệt rất....... hám
trai!!
Cô nhân viên y tế cũng thế nữa, vừa thấy nó vào là mắt sáng lên, hồ
hởi:
- Em là học sinh mới đúng không? Em tên gì, cao bao nhiêu, ngày
sinh, sở thích của em là gì? À mà quên, em đau ở đâu?
Nó chóng mặt luôn với cô này, bèn trả lời qua loa rồi nói:
- Em rất mệt nên muốn ngủ ngay, cô có thể để em nghỉ ở đây không
ạ?
Cô giáo đỏ mặt nói:
- Cô rất.... sẵn sàng.
Trời ơi, nó có nói gì đâu mà sẵn sàng chứ nhỉ? Nó mỉm cười:
- Cô ơi, ai mà đẹp trai thế kia ạ?
Vừa nói nó vừa làm bộ mặt hốt hoảng, chỉ ra cửa phòng. Đúng như dự
đoán, cô ta bèn lao vụt ra, 2 mắt sáng như 2 cái đèn pha ô
tô:
- Đâu? Đâu? Ai hả em?
Nó nhanh tay ra khóa cửa lại, nói:
- Cảm ơn cô đã để cho em dùng tạm phòng! Phiền cô..... qua phòng
khác ạ!
Thở phào, nó quay vào trong và nhìn 2 chiếc giường kê 2 bên tường.
Chọn chiếc bên trái vậy, nằm cùng hướng với chiếc giường ở nhà mình
vẫn thoải mái hơn. Nó bò lên rồi kéo cái chăn đắp ngang bụng, nhanh
chóng chìm vào giấc ngủ.
Ở giường bên phải, 1 lúc sau khi nó ngủ, hắn tỉnh dậy. Kéo tấm rèm
che qua 1 bên để ngồi dậy, hắn hơi giật mình khi thấy khuôn mặt nó
đang nằm ngủ bình thản. Hắn hơi nhếch miệng lên, nói:
- Nhìn mặt cậu khi ngủ thật là..... ngu!
Hắn khẽ nhìn từng đường nét trên khuôn mặt nó. Hàng mi cong, sống
mũi thẳng, đôi môi đỏ, mái tóc đen tuyền, trông giống con gái nhỉ?
Nhưng nếu là con gái thì nó sẽ là đứa con gái xấu nhất trên đời! Vì
trông nó quá ư là.......... nam tính.
Hắn giật mình tự nhủ:
- Mình nhìn gì vậy trời?
Rồi hắn lắc mạnh đầu và đi ra khỏi phòng. Nhưng tay vừa chạm đến
cửa, đầu hắn chợt lóe lên 1 ý tưởng độc đáo. Hắn quay lại lục tung
bàn làm việc trong phòng và kiếm được cây bút viết bảng.
Nhe răng cười nham hiểm, hắn khẽ tiến lại gần nó:
- Tất cả là do cậu tự chuốc thôi, đồ ngu!
Hí hoáy 1 hồi, hắn cũng hài lòng với tác phẩm của minh và đắc ý rời
khỏi phòng. Nhưng ra đến cửa, hắn mới té ngửa ra, cửa phòng đã bị
khóa từ bao giờ. Thế này thì lúc nó tỉnh lại biết nói làm
sao?
Đang sốt ruột nghĩ cách thì hắn nghe thấy tiếng nó trở mình, vội
vàng chui tọt lên giường, kéo rèm lại.
Nó nghe thấy tiếng động, chợt tỉnh giấc. Nhìn sang giường đối diện,
tấm rèm đang lung lay trong khi phòng không có gió, nó giật mình
nghĩ đến mấy con ma trường học. Nhưng đây là ban ngày, ít nhất thì
nó cũng phải tỏ rõ bản lĩnh của mình chứ. Để không như lời tên vô
duyên nào đó nói hồi sáng.
Hít 1 hơi dài để lấy can đảm, nó cẩn thận bước từng bước đến, tay
hơi đưa ra trước về phía chiếc rèm. Hắn ngồi trong giường mà giật
nảy mình lên.
Nó tiến gần thêm 1 bước nữa, tay đã chạm đến mép tấm rèm. Hắn lùi
dần lùi dần và đụng vào cái chăn. Nó giật phắt tấm rèm lên thì hắn
tung chăn trùm nó kín mít rồi mở toang cửa sổ và nhảy xuống dù đó
đang là tầng 2. Nó tức giận hất chăn ra rồi chạy đến bên cửa sổ
nhưng chỉ còn thấy chiếc lắc tay bị rơi lại dưới sàn nhà. Nó nhặt
chiếc lắc lên săm soi và lẩm bẩm:
- Dám trùm chăn ta à? Để cho ngươi dễ dàng chạy thoát thì ta đây
không phải là Red.
Nói rồi nó cho sợi dây vào túi, ung dung bước ra ngoài. Chìa khóa
nó nắm trong tay, thế thì tên vừa nãy đã trốn trong đây từ trước?
Nếu vậy thì có gì mà hắn phải bỏ chạy vội vã như thế?
Nó vừa đi vừa nghĩ ngợi 1 hồi mà vẫn chẳng hiểu gì. Mọi người xung
quanh thì cứ nhìn nó lén lút đến bực. Nó về lớp lấy cặp để về thì
cả lớp ngạc nhiên nhìn. Bọn con trai thì cười cợt, bọn con gái thì
nhào đến:
- Minh ơi, cậu nói có giữ lời không?
Nó nhíu mày hỏi lại:
- Sao lại hỏi thế? Nếu tớ đã hứa thì chắc chắn làm.
Mắt cô bạn sáng lên:
- Vậy tớ làm nhé!
Nó chưa hiểu gì thì một cô nàng khác lại chen chân vào:
- không, để tớ!
- Này, tớ trước!
- không, tớ trước!
Nó bực mình gào lên:
- THÔI NGAY!!! Các cậu đang làm cái trò mất mặt gì vậy hả?
Các cô nàng đứng im, cúi đầu ăn năn. Nó hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Tớ có hứa gì sao?
Cô bạn vừa nãy chỉ ra phía sau nó, rụt rè nói:
- Trên lưng áo cậu viết kia kìa.
Nó ngây thơ hỏi lại:
- Viết gì cơ?
Một thằng con trai chả hiểu từ đâu chui ra, đưa cho nó xem cái điện
thoại có chụp hình lưng áo nó:
"Hun tui đi! Hun 1 trả 10"
Nó hóa đá tại chỗ. Cái quái gì thế này chứ? Áo nó có dòng chữ này
từ bao giờ hả trời? Có khi nào là vừa nãy.........
Nó nắm tay lại kêu răng rắc:
- Được lắm!!! Bây giờ ai muốn hôn tôi thì cứ bước lên đây._ Bọn con
gái rú lên. Mấy thằng con trai thì giễu cợt:
- Cả con trai hả mày?
- Đúng vậy! cả trai cả gái, ai muốn thì cứ lên đây, hôn 1 tôi trả
10............. cú đấm.
Vừa nói nó vừa "ví dụ" cụ thể lên bức tường làm tường lõm xuống 1
vết. Nó mỉm cười chờ đợi nhưng không ai dám ho he gì nữa, rủ nhau
về:
- Thôi.... tớ.... muộn rồi, tớ phải về.
- Tớ cũng vậy, thôi khỏi đi...
Rồi cả lớp kéo nhau ra về, chỉ còn nó và Trần Duy ở lại. Nó hỏi,
giọng khó chịu:
- Cậu không về? Hay là.........
Duy xua xua tay:
- Không không, tôi chỉ định cho cậu mượn cái áo thôi.
Hắn quăng cái áo khoác vào người nó rồi vẫy tay và đi thẳng, không
quay đầu lại. Nó nhìn theo hắn rồi nhìn xuống cái áo 1 lát và tự
nhủ: "Chỉ là mượn tạm 1 lần thôi". Ơn nó sẽ trả, nhưng thù cũng sẽ
báo......
Vì sao à?............ chap sau sẽ rõ