Ngày x tháng y năm z
----
ĐƠN KIỆN
Ông Calvin Chen…kiện bà Satomi Ishihara …như sao:
Bà đã làm hỏng chiếc áo nhãn hiệu ***n mới nhất đang thịnh hành ở
Anh trị giá 55*** USD, tương ứng với….tiền Đài Loan……….
*Satomi-tuôn một tràng* 55***USD ????? Làm sao tôi trả nổi ?
Anh…điên à ? Chỉ có một cái áo thôi làm gì đắt dữ vậy ? Sao không
giết người luôn đi ? hơn nữa…đó là tai nạn mà…
*Calvin* Cái áo đó là do tôi đã thắng trong cuộc đấu giá ở Anh, do
nhà thiết kế nổi tiếng nhất nước Anh làm ra, 3 năm chỉ được một
thành phẩm, giờ thì đã bị cô…
*Satomi* Nhưng tui chỉ làm rách có một chút, nếu sửa lại cũng không
tồi mà! Hơn nữa, anh cũng cắt tóc tui rồi còn gì ?
*Calvin* Vô dụng thôi! Tôi không bao giờ mặc áo đã sửa lại cả! Có
rất nhiều người trên sân bay có thể làm chứng. Cô nghĩ tóc cô và áo
tôi cái nào đáng giá hơn hả ? Cô nghĩ mình có thể thắng được à ?
Hơn nữa, nếu tôi đâm đơn kiện, thì cuộc đời cô coi như chấm
hết!
*Satomi-đuối lý* Được rồi! Thật ra anh muốn gì ?
*Calvin* Thông minh lắm! Không hổ danh là thủ khoa trường cấp 3
Osaka! Được rồi, coi như tôi “từ bi” một lần. Nếu cô chịu làm OSHIN
cho tôi trong vòng một năm, tôi sẽ bỏ qua khỏan nợ của
cô.
*Satomi-ngạc nhiên* Cái gì ? OSHIN á ?
*Calvin* Phải! Thế nào ? đồng ý hay là không ? (giơ điện thoại hăm
dọa)
*Satomi-van nài* Được rồi! Tôi đồng ý! …Nhưng tôi có điều
kiện…(nghiêm túc)
*Calvin-thản nhiên châm điếu thuốc* Cô cứ nói đi!
*Satomi* Thứ nhất: Trong giờ học, anh không được bắt tôi phải làm
việc!
*Calvin* OK
*Satomi* Thứ hai: tôi chỉ làm những công việc chân chính như lau
nhà, rửa chén…không được sai tôi làm các công việc…bậy bạ như..XXX
(đỏ mặt)
*Calvin* Chuyện này cô khỏi phải lo! Tôi không có hứng thú với trẻ
con ! Giờ thì ký vào giấy.. “bán thân” đi!
*Satomi-quạu* Anh…được! Kí thì kí!
Hắn thản nhiên rút một bộ hồ sơ khác ra. Satomi chẳng biết làm gì
ngoài việc gửi số phận của mình vào tờ giấy “bán thân” mỏng manh
kia.
Từ giờ trở đi, cuộc sống ở đài Loan của nó đã giở sang trang mới,
một cuộc sống lâm vào tình trạng…Bỗng dưng..mang nợ!
*Calvin* Được rồi! tối nay đúng 19h00 , cô phải có mặt tại nhà tôi!
Không được trễ một giây, nếu không hợp đồng coi như chấm
dứt!
*Satomi-quạu* Đúng là ép người quá đáng! Nhưng làm sao tôi biết nhà
anh chứ ?
*Calvin* Cứ nói với Gui! Nó sẽ đưa cô đi! Để tiện cho việc tôi sai
bảo, cô cứ ở nhà tôi…(khựng lại)…căn phòng dành cho
OSHIN!
*Satomi-lè lưỡi* Được rồi! Tối nay tôi sẽ đến! Satomi này nói là sẽ
giữ lời!
Vừa dứt lời, nó vội bỏ chạy mà không quên nhìn hắn với đôi mắt hình
viên đạn… Để lại ai kia tự lẩm bẩm một mình, với tâm trạng đầy vui
sướng:
-Xúi quẩy à! Dù cho có dùng bất cứ thủ đọan gì, anh cũng sẽ không
để em rời xa anh một lần nữa!
End chap 3.
Next chap-Vì cô ta là osin của tôi! (chap 4)
CHAP 4: VÌ CÔ TA LÀ OSHIN CỦA TÔI!
Mọi cách thể hiện tình yêu trên đời điều khác nhau….
Nhưng tình yêu chân thật thì chỉ có một…
Bạn có tin điều đó không ????...
Buổi tối tại biệt thự nhà họ Chen.
*Gui-lo lắng* Satomi à! Mình thật là lo cho bồ lắm! Hay là…mình sẽ
xin phép anh Calvin, cùng lại oshin với bồ nha!
*Satomi* Không cần đâu! Mình vẫn OK mà!
Nó bước ra khỏi xe, không quên bye bye con bạn. Còn về phần Gui,
con bé cũng mang tâm trạng hỗn loạn không kém khi trải qua cuộc đối
thoại hồi chiều…
[ quay lại một chút về Bu và Gui…
-----------
Sau khi lôi con bé ra khỏi “chiến trường” đến một nơi khá là yên
tĩnh, không đầy sát khí cũng không thể cho là lãng mạn-phía sau nhà
kho =__=”, lúc này anh chàng mới buông Gui ra:
*Bu-dò xét* Nói thật đi! “Thưa tiểu thư” Gui cao quý! Ngọn gió nào
đưa cô đến Đài Loan vậy ?
Bu chống hay tay của anh vào tường để “nạn nhân” Gui không thể trốn
thoát khỏi “song sắt” kiên cố, mà anh chàng tạo ra [tay Bu đấy ạ
=__=”], rồi áp sát mặt mình về phía Gui, điều này đối với con bé
còn tệ hơn là tra tấn nữa…Trong tình huống “họa vô đơn chí”, Gui
đành ngoan ngoãn trả lời…
*Gui-lảng tránh mắt Bu* Chỉ là tôi muốn về quê hương mình, như vậy
được chưa ?
Biết Gui không dám nhìn thẳng vào mình, anh chàng liền nói khẽ vào
tay nó:
*Bu-cười đểu* Cô biết không ? Khi con gái không dám nhìn thẳng vào
mắt mình thì thằng con trai nào mà không nghĩ rằng…cô ta muốn người
khác hôn mình ?
*Gui-quay sang* Không phải vậy đâu, tôi…
Trong chốc lát, cả hai chợt nhìn nhau, tha thiết như ngày nào…Và
rồi như ma xui quỷ khiến, đôi môi của anh bỗng tiến gần khuôn mặt
đang đỏ dần lên của con bé…Thế nhưng, một giọng nói đã ngăn Bu
lại…
-Anh iu! Em tìm anh nãy giờ đấy!-Một cô gái xinh đẹp bước lại gần,
nhìn con bé với đôi mắt đầy thách thức-Chào cô! Tôi là bạn gái thứ
13 của anh ấy, còn cô…thứ mấy vậy ?-khoát lấy tay Bu.
*Bu*-…-anh vẫn im lặng, cứ y rằng không có chuyện gì xảy
ra.
Từng lời, từng chữ của người con gái xa lạ như một lưỡi dao “vô
hình”…từng nhát một làm tan nát trái tim nhỏ bé của Gui…Một tình
yêu vốn rất đẹp giờ chỉ còn lại thế này sao? Phải chay hai năm-một
thời gian không quá dài nhưng đủ để lòng người đổi thay
?
*Gui-gượng cười* Thứ mấy gì chứ, xin lỗi nhé! Tôi chẳng có vinh
hạnh được làm bạn gái của anh ta đâu! –nhìn Bu- Tạm
biệt!
Gui cố nói hai chữ “tạm biệt” với Bu khi những giọt nước mắt đã lăn
dài trên má, cô cố gắng bỏ chạy để không nhìn thấy họ thêm một lần
nào nữa…
“Chúa ơi! Xin người hãy ban cho con một phép màu….để con quên đi
người ấy, dù chỉ là một giây phúc mà thôi….liệu có được hay không
?”
--------------------------
Kết thúc hoài niệm]
*Tài xế-lo lắng*Tiểu thư! Cô làm sao thế ?
*Gui-giục* À..tôi không sao! Chúng ta đi thôi!
*Tài xế* Vâng!
Chiếc xe nhanh chóng phóng đi trong màn đêm…gió đông đêm nay dường
như lạnh hơn bao giờ hết…lạnh buốt ở trong tim…
-----------
Sau một hồi đi bộ [phải đi một đoạn mới đến cửa chính đấy =__="],
cuối cùng nó cũng đến cửa chính.
Trước mặt nó bây giờ là một căn biệt thự nguy nga, lộng lẫy như lại
đầy sát khí...cộng thêm có cái gì đó rất u ám...
*Satomi-khoái chí* Oh My God! Đẹp như tòa nhà trong phim ..kinh dị
í! =__=
- Cô là Satomi-người hầu mới có phải không ?- Một ông già độ gần 70
bước ra đón nó, tuy đã già nhưng vẫn còn rất nhanh
nhẹn.
*Satomi* Vâng! Cho hỏi ông là…
- Tôi là Tayon, quản gia của tòa nhà này! Đi theo tôi!-ông già lạnh
lùng nói, điều này càng khiến nó nghĩ đến hắn.
Tòa nhà được thắp đèn một cách rực rỡ nhưng khắp nơi vẫn tràn đầy
sự âm u không thể tả. Điều đặc biệt là nhìn đâu cũng có thể thấy
các tên “lính canh” như thời trung cổ vậy, khiến con bé cảm thấy
như là mình đang bị áp giải như một tên tôi phạm. Ngay khi vừa đến
đại sảnh của tòa nhà, nó đã nghe bọn nữ hầu xì xào bàn tán, ánh mắt
vẫn không quên nhìn về phía nó [nói xấu chẳng có nghệ thuật gì
cả=__=”], cứ y như lũ “nữ quái” ở trường. Nhưng thật ra điều mà nó
cảm thấy khó chịu nhất chính là tên chủ nhân của tòa nhà này, hắn
đang ngồi chễm chệ trên ghế và nói một cách “huyên
huyên”…
“Nhìn góc độ này trông hắn cũng không tệ!”-Nó nghĩ thầm trong đầu
rồi chăm chú nhìn hắn với khuôn mặt “ngố” cực kì, dường như ai kia
cũng linh cảm rằng có ai đó đang nghĩ về mình, hắn tặng cho nó một
cái nhìn…liếc xéo.
Ngồi đối diện hắn là một tên nhìn khá là tay anh chị: cái đọc trọc
"thong lóc" được "tô điểm" thêm cái hình xăm ngay trên trán, chưa
kể là cách ăn mặc trái ngược với tuổi tác-một lão già quá niên mà
như một con "tắc kè bông". Các tên "lính" của hắn cũng "xì trum"
không kém, nhìn y hệt dân hiphop chính hiệu. Và rồi như cảm nhận
được có kẻ đang săm soi mình rất kĩ, ông cất lời:
-Calvin! Con bé này là ai thế ?-ông già nhìn nó một cách cua
cú.
-Là oshin mới của tôi!-Cal nói một cách lạnh lùng về nó, nhưng đôi
mắt vẫn đăm đắm nhìn về phía lão già, khiến nó cảm thấy tức
tối:
"Trông mắt hắn mình chẳng có kí-lô nào hay sao ? Đồ tảng băng đáng
ghét!"
-Tayon! Ông hãy sắp xếp chỗ ở và công việc cho cô ta đi!-Hắn nhâm
nhi tách trà, ánh mắt vẫn không buồng nhìn nó.
-Vâng thưa cậu chủ!-Ông quản gia "lễ phép" cúi chào và cũng bắt nó
làm y như thế...điều đương nhiên là dùng vũ lực ép nó rồi, nghĩ đến
món nợ, con bé đầy hạ mình cúi đầu trước hắn-"Grrrừ"
Sau khi nó đi khỏi, ông già lại tiếp chuyện:
-Chà! Con bé này trông cũng khá xinh đấy! Cậu nhường cho tôi đi, có
được không ?-Ông già hút điếu xì gà, cười một cách nham
nhở.
-Với địa vị hiện giờ của ông, muốn bao nhiêu cô gái xinh đẹp hơn cô
ta mà không được! hơn nữa, cô ta đã là oshin của tôi
rồi!
-Cậu đúng là chẳng "kính lão" gì cả!..(lắc đầu)
-Nói vào vấn đề chính đi, bang chủ Hắc Long Bang!
-Đúng là Calvin! Chẳng biết nói đùa là gì cả!
----------------
Không gian trùng xuống, bao phủ lấy ngôi biệt thự những mưu mô đầy
toan tính, những ý đồ đen tối, những thủ đoạn dơ bẩn vì để đạt được
mục đích...Có lẽ nó sẽ không bao giờ biết được rằng, mình đang hiện
diện trong ngôi biệt thự của một ông trùm chính hiệu..và dường như,
mọi thứ chỉ là mới bắt đầu mà thôi...
-----------
Trong khi đó, quản gia Ta-Yon đưa nói đến một căn phòng bài trí khá
đơn giản, cứ y như là một nhà tù-vỏn vẹn một tủ, một
giường...
*Quản gia Tayon* Đây là phòng của cô, căn phòng thứ 68!
*Satomi* Cảm ơn ông, quản gia Tayon!
*Quản gia Tayon* Không có gì! Mà có vài điều tôi muốn nói với
cô!
*Satomi* Vâng! Ông cứ nói đi ạ!
*Quản gia Tayon* Thứ nhất: ngoài giờ học, cô sẽ làm việc ở đây theo
sự hướng dẫn của bà Kim, ngày
mai bà ta sẽ chỉ cho cô làm những gì! Thứ hai-ngoài phòng cô ,
những nơi công cộng như đại sảnh,phòng ăn cho người hầu...thì những
nơi khác không phận sự miễn vào. Thứ ba: dù tò mò hay là bất cứ
việc gì, cô không được bén mảng đến căn phòng số 3, nếu không tôi
cũng không bảo đảm tính mạng cho cô! RÕ CHƯA ????
*Satomi-sợ* Vaaaaaâng...-Nó đáp rồi cúi chào kho ông đi khỏi, lần
này con bé có cảm giác hơi sợ và chút gì đó tò mò...
.......
*Satomi* Thật ra ở đây còn giấu bao nhiêu là bí mật ? Thôi kệ, cũng
chẳng liên quan gì đến mình!- Nó kéo chăn trùm người lại, cố gắng
để không suy nghĩ thêm về bất cứ điều gì nữa...Đêm nay con bé bỗng
cảm thấy nhớ mẹ, Hiyo ghê gớm, hơn cả sơ Maria và những đứa trẻ
trong tu viện nữa...
*Quản gia Tayon* Thiếu gia, cậu vẫn ổn chứ ?
Ông nhìn chủ nhân mình một cách đầy lo lắng khi thấy Cal có vẻ mệt
mỏi.
*Calvin* Tôi không sao! Ông cứ lo việc của mình đi!
*Quản gia Tayon-cúi chào* Vâng ! (quay đi)
*Calvin-ngượng* À mà này!...Chuyện của Satomi..tôi giao cho ông
đấy! Đừng để cô ta làm việc nặng hay nguy hiểm gì, hiểu không
?
*Quản gia Tayon-ngạc nhiên* ..Vâng, thưa thiếu gia!
Ông quản gia già bước đi với nụ cười đầy ẩn ý..-"Thiếu gia càng lúc
càng giống người rồi =__="
...
Vào đêm nay, dường như có rất nhiều người không thể ngủ được, vì
những nỗi niềm đang trăn trở trong lòng họ...
---------
Sáng hôm sau, một buổi sáng khởi đầu cho "sự nghiệp oshin" của nó
bắt đầu, điều cực khổ hơn con bé nghĩ chính là...
-CÔ CÓ DẬY CHƯA HẢ ? ĐỊNH NGỦ TỚI BAO GIỜ ĐÂY ?????- bà Kim-nữ quản
gia của biệt thự bắt đầu cất tiếng "hát". Nhưng điều đó vẫn chưa đủ
để làm cô nàng thức dậy-nó vẫn ngủ rất ngon lành, càng khiến bà Kim
tức muốn xịt khói.
-CÔ CÓ TIN LÀ TÔI SẼ ĐUỔI VIỆC CÔ KHÔNG HẢ ? TÔI CÓ QUYỀN ĐẤY
NHÁ!
Nghe thoáng qua từ "đuổi việc", con bé lồm cồm nồgi dậy
[botay=__=]. Trước mặt nó là một bà già độ 60, mặc bộ váy màu tím
sen mang phong cách lịch lãm, cùng với đôi kính cận sang trọng màu
đen.
-Xin lỗi!!!Lần sau tôi sẽ...-Nó xin lỗi với đôi mắt thành khẩn.
Biết mình đã thắng thế, bà ta cười đắc chí:
-Cho cô năm phút chuẩn bị! Đây là trang phục nữ hầu...-rồi bà quay
đi trước sự tăng tốc kinh hoàng của Satomi...Mặc bộ váy nữ hầu màu
xanh nhạt, trông con bé càng đáng yêu hơn, y hệt một dân cosplay
chính hiệu..đủ khiến ai kia đang "theo dõi" nó bằng mắt bỗng...xao
xuyến...
-------
*Nữ hầu 1* Cậu có thấy kì lạ lắm không ?
*Nữ hầu 2* Về chuyện gì ?
*Nữ hầu 1* Về chuyện cậu chủ bỗng thức rất sớm, đã hai ngày nay rồi
đó!
*Nữ hầu 3-chêm vào* Điều kì lạ nhất là con bé Satomi, nghe nói nó
là do đích thân cậu chủ "tuyển dụng" đấy!
*Bà Kim* CÁC CÔ KHÔNG LO LÀM VIỆC MÀ Ở ĐÓ TÁN DÓC ẢH
?????
*Nữ hầu 1+2+3* Vâng, tôi xin lỗi! Tôi sẽ đi làm ngay!-Các nữ hầu
rối rít bỏ chạy.
*Bà Kim-nhìn Satomi* Còn cô nữa, đừng nghĩ là có cậu chủ chống lưng
mà làm càng! (quay đi)
*Satomi* Ai mà thèm nhờ tảng băng đó chứ, xì...
Nó lẩm bẩm một mình rồi lè lưỡi như thể "Tôi chẳng sợ
bà".
*Bà Kim* Đi pha trà cho tôi! Nhanh!
Bà Kim quay đầu lại thì nhìn thấy con be 1đang trêu tức mình, bà
tặng cho nó một cái nhìn...liếc xéo rồi bỏ đi. Còn nó "quê" quá
đành bẽn lẽn theo sau...
Cách đó không xa , ở khu vực đại sảnh, có một đám người đã "vô
tình" nhìn thấy tất cả sự việc:
*Jiro* Cô ấy dễ thương thật, há há...đau bụng quá =__="
Anh chàng Jiro ngồi trên ghế sofa, vừa ôm bụng vừa cưồ với vẻ mặt
hết sức nham nhở, nếu nó mà trông thấy thế nào cũng vỡ hình tượng
người anh hùng cho mà xem.
*Bu-cười* Cái này gọi là..."kẻ tám lạng, nưgời nửa cân"! Nhưng mà
Cal này, tớ vẫn không hiểu tại sao cậu để cô ta làm oshin ngay
trong nàh mình ? điều này chẳng giống phong cách của cậu tí nào!
[đang dò xét]
Note: Nãy giờ hắn đã kể cho hai tên kia nghe.
*Calvin* Chẳng qua là tớ chỉ muốn cô ta có một cơ hội, để trả nợ mà
thôi!
*Jiro* Nhưng như vậy thì tội cho cô bé lắm! Hay là để tớ trả thay
cho cô ấy, được không ? (nhìn Cal)
Vừa kịp lúc, nó đã nghe thấy lời của Jiro nên vội vàng xông
tới...
*Satomi-cảm động* Cám ơn lòng tốt của anh, Jiro! Nhưng đây chuyện
của em, cứ để em giải quyết!-nhìn Cal-Trà của cậu đây, "thiếu gia"1
Dùng từ từ kẻo...phỏng!
Satomi trả lời một cách ấm ức, thật ra nó cũng không hiểu tại sao,
bà Kim cứ một hai bắt nó phải bê trà cho hắn, nhưng đã là lời của
tiền bối thì phải nghe thôi. Và con bé đâu biết rằng, điều này đã
khiến ai kia "quê" cực độ...
*Calvin-cáu gắt* Xúi quẩy! Cô thích nghe lén người khác nói chuyện
lắm à ?
*Satomi-bối rối* Không! Tôi chỉ tình cờ nghe được thôi!
*Bu* Cám ơn em! hôm nay trông em dễ thương lắm!
Bu nở một nụ cười lừa tình để "cứu lửa" cho Satomi, cũng vừa trêu
chọc con bé. Nhưng điều này dường như chẳng có tác dụng gì với nó,
con bé chỉ im lặng nhìn Calvin, như thể muốn hắn tin mình vậy...còn
ai kia thì chẳng quan tâm gì đến xung quanh, chỉ mảy mê nhâm nhi
tách trà.
*Jiro-lo lắng* Satomi à...(nhìn nó)
Chưa để anh chàng nói hết lời, hắn chen ngang:
*Cavin-cau có* Sặc! đây là trà hay nước lã vậy ?
*Satomi-nhìn Jiro+Bu* Có thật là tệ đến vậy không ?-Nó dò hỏi hai
anh chàng.
*Jiro* Không tệ đâu! Phải nói là rất ngon!-anh vừa nói vừa tạo dáng
khen ngợi nó.
*Bu-cười* Phải đấy! Đúng theo phong cách trà đạo ở
Nhật!
*Satomi-quạu tập 1* Thì ra là anh cố tình làm khó tui!
*Calvin-quê* Tôi là chủ nhân của cô! Tôi nói đúng là
đúng!
*Satomi-quạu tập 2* Anh...
*Bu* Em từng học qua lớp dạy trà đạo, đúng không ?-Anh chàng lảng
sang chuyện khác,trong khi Cal và Satomi nhìn nhau với ánh mắt
"trìu mến".
*Satomi* Không đâu ạ! Trước đây gần nhà thờ có mở một lớp dạy, em
chỉ đứng ngoài cửa nhìn trộm thôi! Vì lớp học ở đó rất đắt...-Nó nở
một nụ cười thoáng buồn trên đôi môi màu đào nhạt.
*Calvin* Đến giờ học rồi, mau đi thôi!-Calvin ra giọng thúc giục
khi hai anh chàng đang định an ủi con bé. Cái này gọi là vô tình
hay cố tình đây ?
*Bu-cười* Satomi à! Để tụi anh cho em quá giang nhé!
*Jiro* Phải đó! Em chuẩn bị đi, tụi anh đợi!
*Satomi-cười* Không cần đâu! Tụi anh đi trứơc đi, em còn việc phải
làm! Lát nữa, em đi xe buýt được rồi!
*Calvin* Cô mà đi theo chỉ tổ làm bẩn xe tôi mà thôi! Các cậu còn
không mau lên à ? (bước đi)
*Jiro-tức giận* CẬU..(đứng dậy)
*Satomi-nắm lấy tay Jiro * Kệ anh ta đi, Jiro!
Nó nhìn hắn với cặp mắt đầy phẩn nộ, chỉ đơn thuần nghĩ rằng “Ngày
nào không thấy mình khổ thì hắn cảm thấy không vui đây mà…”. Nhưng
Satomi chẳng biệt được rằng, nguyên nhân ai kia tức giận là một
chuyện khác-“Chết tiệt! Hai người có thôi ngay không ? Hết nhìn
nhau rồi lại… nắm tay =__=”
Bu nhanh chóng lôi jiro đi trước khi Calvin nổi đóa, nhưng từ vóc
dáng đến sức mạnh thì Bu làm sao thắng nổi Jiro:
-Buông tớ ra!-Anh hất tay Bu ra khỏi người mình và tiến lại gần
Calvin, lúc này hắn đang định mở cửa xe thì bị Jiro ngăn
lại:
-Tớ không cần biết là cậu nghĩ gì, nhưng đừng làm tổn thương
Satomi! Cô bé không phải là trò tiêu khiển của cậu đâu!
Vừa dứt lời, Jiro vội quay đi, để lại mình Calvin với những suy
nghĩ mong lung, ngờ vực-“Không lẽ…Jiro..đã…”
Nhìn từ xa, Bu linh cảm rằng cuộc chiến giữa hai người “anh em” của
mình sắp diễn ra….vì một lý do nào đó….
( kenhtruyen . pro chúc các bạn vui vẻ)
CHAP 6: CẢM GIÁC TÌNH YÊU
Có những lúc tưởng chừng là ảo giác…
Là những ảo mộng hư vô
Như đôi khi đó lại chính là sự thật…
…………………..
Sau vài giờ hôn mê, nó chợt tỉnh giấc thì thấy mình đã ở trong bệnh
viện cùng với đôi chân đã được băng lại…
-Em tỉnh rồi à ? Đã khỏe hơn chút nào chưa ?-Jiro ngồi kế bế
giường, hỏi nó một cách dịu dàng.
*Jiro* Bác sĩ nói vết thương của em khá nhẹ nên chỉ cần nghỉ ngơi
vài ngày là đủ ! Mà em có đói bụng không ? Anh mua gì cho em nha !
( đứng dậy )
*Satomi-níu áo Jiro* Không..cần đâu anh! Em không đói !
À..mà…
*Jiro* ? ( ngồi xuống )
*Satomi-ấp úng* Anh…đã cứu em à ?
*Jiro* Phải ! Nhưng đâu chỉ mình anh !-Jiro chỉ vào hai người đang
dựa đầu vào nhau, ngủ ngon lành trên chiếc ghế sofa của bệnh viện,
đôi bàn tay vẫn đan xen vào nhau, nó liền nhìn anh một cách khó
hiểu :
*Satomi* Họ…từ lúc nào…
*Jiro-cười* Thì như em đã thấy !
*Satomi-nhìn Jiro* Vậy…anh là người đã bế em vào đây à
?
*Jiro* Việc này…
RẦMMMMM-Cal mở cửa bước vào, chỉ một chút thôi là cánh cửa cũng “đi
theo” hắn luôn, khiến mọi cặp mắt đều dồn về phía hắn…kể cả Bu,
Gui-giờ thì ai có thể ngủ được trước cảnh như vầy chứ.
*Cal-cau có* Các người nói xong chưa ? Bu, Jiro ! Đi theo tớ, nhanh
lên !
*Satomi-hết hồn* Ở trường không dạy anh phép lịch sự àh
?
*Gui-sợ* Satomi à !
*Cal* -…-
*Satomi-được nước làm tới* Đình phá làng phá xóm chắc….
*Cal* -…- hắn vẫn im lìm tập hai khiến cho Bu+Jiro+Gui không khỏi
rùng mình.
*Y tá-quát* Này cô, cậu! Đã khuya rồi mà, có thể im lặng một chút
được không ? Cũng đến giờ rồi đấy ! Tất cả mau về đi!
*Cal-liếc* Sao hả mụ già ? Có ý kiến gì à ? –hắn giở giọng…du
côn.
*Y tá-run rẩy* À không….tôi…tôi ( chạy )
Nó nhìn Cal một cách cau cú cho đến khi hắn lên tiếng :
*Cal* Bu, Jiro ! Về thôi !-nhìn Satomi- Tiền viện phí, giờ nghỉ
việc của oshin, cộng thêm những lời mắng nhiếc chủ nhân mình , tôi
sẽ ghi thêm vào khỏan nợ của cô ! ( quay đi )
*Satomi-quát* Anh điên thì điên vừa thôi ! Có ai bảo anh làm thế
đâu !-Nó liền ném gối vào đầu Cal cho hả giận, nhưng lại bị hắn
chụp lấy một cách…nghệ thuật. =__=
*Cal* Thêm vào việc dám ném gối vào đầu tôi nữa-hắn thản nhiên nói
trong khi Gui, Bu, Jiro đang nhịn cười một cách khổ sở.
*Satomi* Anh…
Hai chàng trai vội lôi hắn đi trong khi nó đang điên tiết
lên.
------------------
Hahahahahah…-Jiro vừa đi vừa cười, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như
muốn “ăn tươi nuốt sống” của Cal, anh đành im lặng.
*Cal* Việc …tớ đã bế cô ta..các cậu hãy giữ kín chuyện này…nếu cô
ta mà biết thì đừng trách…
*Bu-gật gù* -…-
*Jiro-thắc mắc* Tại sao vậy ? Chuyện này bình thường thôi mà ? À !
Thì ra là vì chuyện này…mà có ai đó ban nãy xông vào…muốn gãy cửa
luôn…-Jiro bắt đầu cười tập hai trong khi hắn đang sôi máu, anh
chàng đành lãng sang chuyện khác :
-Để…tớ ra ngoài lấy xe trước nhá ! ( chạy )
*Cal* Làm gì nhìn tớ ghê vậy ?-Cal phát hiện Bu đang nhìn “đắm
đuối’ mình với vẻ mặt ngạo nghễ.
*Bu-giả vờ thở dài* Vì tớ thấy cậu thật là trẻ con, Cal à ! ai lại
làm như vậy !
*Cal-quê* Mặc kệ tớ !
*Bu-nghiêm túc* Tớ không cấm cậu quen bất cứ cô gái nào mà cậu
thích ! Nhưng cậu có từng nghĩ rằng việc quen biết với những người
như chúng ta sẽ đem lại nguy hiểm cho cô ấy không ? Nếu một mai cô
ấy biết được sự thật về cậu ? Liệu cô ta sẽ nghĩ gì ?
Vừa dứt lời, Bu vội quay đi, bỏ lại mình Cal với vẻ mặt đầy lo
nghĩ...
………….
Về phần Satomi, con bé vẫn không khỏi hậm hực, giờ trong phòng chỉ
còn Gui [người chăm sóc bệnh nhân] và nó.
*Satomi* Tên tảng băng chết tiệt…Grừ…grừ…
Nó cắn một cách…. “mãnh liệt” vào cái gối và tưởng tưởng đó là
hắn.
*Gui-quạu* Này! Bồ định phá hoại tài sản của bệnh viện à
?
*Satomi* Mặc kệ mình….mà bồ có biết…ai đã đưa mình vào bệnh viện
không ?-nó sựt nhớ nên cái gối được tạm tha một bên.
*Gui* Thì..là tụi này! Hỏi thừa ! [ Cal đã “xi nhan” với con bé mất
rồi còn đâu ]
Nó thở dài ngao ngán, một lần nữa lại là ảo giác sao ?
*Gui-cười* Nhưng mà đây là lần đầu tiên…mình thấy anh Cal có vẻ mặt
như thế! Anh ấy thực sự rất là lo cho bồ đó!
*Satomi-chề môi* Hắn thì tốt lành gì! Chẳng qua là..hắn sợ không ai
trả nợ cho mình thôi!
*Gui* Thật kì lạ! Trước giờ bồ luôn là người thông minh trong mọi
việc…Mà sao việc này…bồ chậm hiểu quá vậy ?
*Satomi-véo má Gui* Này! Cô đang nói móc tôi đây àh ? Cô còn nợ tôi
một lời gải thích đấy !
*Gui* ui da….chuyện..gì…cơ ?
*Satomi* Chuyện của bồ và..Bu!
Không gian trùng xuống…như vơi đi những tâm sự, tình cảm của con
người…một tình yêu thầm kín…một tình yêu sợ hãi…tất cả hòa vào nhau
tạo thành những cung bậc ai óan của cuộc đời…
Continued…
CHAP PHỤ ĐỀ : BUGUI-ĐƠN GIẢN CHỈ LÀ HIỂU LẦM ?
-------------------------------------------------------
Vào hai năm trước, khi Bu và Gui đang quen nhau…
………….
Gui đứng trước cửa nhà của Bu, giờ đã là hơn 10h đêm, nhưng anh vẫn
đâu không thấy, trong khi trời mỗi lúc càng lạnh hơn…
-Bu à! Em cảm thấy lạnh quá !
Một tiếng nói vang lên cách đó không xa, cô gái dựa đầu vào vai Bu
một cách thân mật, và con bé đã trông thấy tất cả điều đó phía sau
bục cửa…
-Lát nữa khi vào nhà, em sẽ thấy hết lạnh thôi !- Bu dịu dàng trả
lời.
Thế là họ đã đi vào cùng nhau, vào ngôi nhà “của họ”……….Không gian
như trùng xuống…chỉ còn một mình Gui với những tiếng nấc nghẹn
ngào…ngồi phệt xuống vệ đường trong đêm đông lạnh lẽo…
Sáng hôm sau…….
*Bu-vui vẻ* Gui à! Anh có chuyện muốn nói với em!
*Gui-gượng cười* Có…chuyện gì ?
*Bu-lo lắng* Em không khỏe àh ?
*Gui-lạnh lùng* Em không sao! Anh cứ nói đi!
*Bu* Anh xin lỗi…Mấy ngày trước và cả hôm qua anh không gặp em là
vì…
-Bu àh! Bài tập này khó quá! Anh có thể giúp em được không
?
*Bu* Ariel à! Em không thấy anh đang có việc à ? Em về lớp đi! Chút
nữa anh sẽ qua!
-Dạ! anh hứa rồi đó !-Ariel trả lời Bu nhưng đôi mắt vẫn cứ liếc
Gui, một cái nhìn đầy thách thức. Và con bé đã nhận ra-đó chính là
cô gái hôm qua.
*Gui* Không cần nói nữa đâu! Anh cứ dạy cô ấy đi! (bỏ
chạy)
*Bu* Gui!-Anh nói với theo nhưng con bé đã đi mất rồi.
*Ariel* Anh à! Em có làm bạn gái anh hiểu lầm không ?
*Bu* Không đâu! Cô ấy sẽ hiểu mà! Thôi anh đi trứơc đây! (quay
đi)
*Ariel* Anh tin cô ta đến vậy à ?-Ariel thầm lẩm bẩm một mình, trên
miệng cô ta bỗng mỉm cười gian xảo.
…….
“ I lie awake at night
See things in black and white
I've only got you inside my mind
You know you have made me blind”
-Alô ?- Gui-chủ nhân chiếc điện thoại cất tiếng.
-Là mình! Ariel đây! Mình có chuyện muốn nói với cậu! Tan học hãy
đến lớp của mình!
-Uhm! Được thôi!
Gui vội nhận lời mà chẳng biết mình đã trúng mưu kế của Ariel. Nếu
có thể quay về lại quá khứ, có lẽ con bé sẽ thà rằng không bước qua
cánh cửa này mãi mãi…
……..
Tan học.
*Bu* Được rồi! Bây giờ em muốn hỏi bài nào ?
*Ariel* Thật ra thì những bài học trên lớp không khó với em, anh
biết mà!
*Bu* Sao cơ ?
*Ariel* Vì em muốn ở bên anh lâu hơn! Tại sao anh lại phải nhọc
công vì một cô gái chẳng ra gì như thế!
*Bu* Cô không được nói xấu bạn gái tôi! Cho dù cô có là con gái của
mẹ kế tôi cũng không được làm như thế!
*Ariel* Nhưng với em, anh không phải là một người anh
trai!
Biết được Gui đang chạy đến, Ariel vội hôn Bu…Và điều đương nhiên,
cô đã trông thấy tất cả…
*Gui-nghẹn ngào* Tại …sao vậy ?
*Bu-dạt Ariel ra* Gui! Nghe anh giải thích đã!
*Gui* Anh không cần giải thích nữa! Em đã nhìn thấy tất cả…chuyện
hôm nay, cả hôm qua…hai người đã cùng nhau về nhà…và bên
nhau…
*Bu-nắm lấy tay Gui* Mọi chuyện thật sự không như em nghĩ đâu! Hãy
tin anh đi, Gui..
Không để Bu dứt lời, Gui bỏ chạy với đôi mắt nhòe đi vì nước, những
sự thật rành rành trước mắt đã che mờ lòng tin của con bé…Ngay khi
đó, Bu định đuổi theo nhưng đã bị một đôi bàn tay ngăn
lại…
*Ariel* Anh đừng đi!
*Bu-quát* Buông tôi ra!
*Ariel* Được thôi! Em không cản anh! Nhưng hãy trả lời em một câu
hỏi sau cuối-Anh là ai ?
*Bu* Cô điên à ?
*Ariel* Bu à! Anh nên nhớ lấy địa vị của chính bản thân mình! Anh
là một công tử xuất thân trong xã hội đen! Dù có phủ nhận thế nào
anh cũng không thể quên được điều đó! Còn cô ta là con gái của cảnh
sát trưởng ! Anh nghĩ hai người có thể sao ?
*Bu* Chỉ cần yêu nhau thì không có gì là không thể!
*Ariel* Anh ngây thơ quá! Gui là một cô gái ngây thơ, kém hiểu biết
về cuộc đời, anh nghĩ khi yêu anh, cô sẽ như thế nào ? Rồi những kẻ
thù của anh liệu có thể tha cho người mà anh yêu hay không ?Anh
không thấy một ví dụ điển hình là cha mẹ của Bang chủ Calvin, Họ đã
bị giết hại thế nào, anh còn nhớ chứ ?
Những lời của Ariel nhưng khắc sâu vào tận đáy lòng, tim anh chợt
quặng đau khi nghĩ đến người mẹ của mình và những người thân thuộc
đã ra đi…Chân Bu chợt chùn lại, lý trí và tình cảm như đang giày vò
anh… -“ Gui à! Anh thà để em suốt đời hiểu lầm anh , còn hơn là
nhìn thấy em phải chết! ”
Mùa đông của hai năm về trứơc dường như quá dài và lạnh buốt hơn
bao giờ hết, nó đã chôn chặt một tình yêu vốn dĩ rất đẹp vào trong
hố tuyết…Một tháng trôi qua, Gui vẫn chờ đợi lời giải thích từ anh,
hay đơn giản chỉ là một cái ôm dịu đi sự hiểu lầm của hai người,
nhưng không…Trong nỗi khổ đau tuyệt vọng, Gui đã đưa ra quyết định
mà khó khăn lắm con bé mới có thể nói ra:
-Alô Ba, là con đây! Con đã quyết định rồi! tuần sau con sẽ đến quê
hương của mẹ-Nhật Bản để du học!
Bầu trời hôm đó bỗng trong xanh hơn bao giờ hết, một cuộc sống mới
đã bắt đầu với con bé, và cả Bu-sự thay đổi đột ngột của anh như để
che giấu vết thương lòng…cả tình cảm của chính bản thân
mình…
“Trốn tránh tình cảm của mình...
Liệu quyết định này có phải là đúng đắn ?”
(bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me yeutruyen.wapsite.me,chúc các bạn vui vẻ)
CHAP 5: LÀ ANH Ư, HIYO ?
Cảm giác của một con người…
Đôi khi mờ ảo hư vô…
Nhưng đôi lúc đó lại chính là sự thật…
………….
Những giọt mưa từ trên bầu trời bắt đầu giăng xuống mặt đường, một
cơn mưa rào giữa mùa hè…Tại trạm xe buýt…
.
*Satomi-than thở* Thời cứ mưa thế này thì phải làm sao đây
?
Chỉ còn vài phút nữa là vào học rồi ? Mình sẽ trễ mất thôi! Lại
chẳng gọi cho Gui được nữa…Grừ…[Gui có tật hay bỏ quên điện thoại ở
nhà, gen di truyền giống Jiro đấy ^__^].
Nó nhìn trời mưa một cách buồn bã, rồi lại thầm trách
hắn:
*Satomi* Cũng tại tên tảng băng đó cả! Người đâu mà…
- Tôi có diễm phúc được chở cô đi học không, thưa công chúa ?-chưa
kịp để nó dứt lời, một anh chàng từ đâu chạy đến, nhẹ nhàng tháo
chiếc mũ bảo hiểm màu xanh xuống, nở một nụ cười đáng yêu-đó chính
là Jiro.
*Satomi-ngạc nhiên* Anh Jiro ? Sao anh lại ở đây ? chẳng phải ban
nãy anh đã đi học rồi hay sao ?
*Jiro-cười* Vì anh linh cảm rằng có ai đó đang cần sự giúp đỡ của
anh!
Đôi mắt của Jiro như dán chặt vào nó, cứ như muốn nói rằng "Người
đó là em" vậy.
*Satomi-cảm động* Anh!
*Jiro-đỏ mặt* Lên xe nào! Nếu không chúng ta sẽ muộn thật đó! (quay
mặt đi)
*Satomi* Vâng ạ!
Nó lí nhí lấy chiếc cặp rồi chạy đến chiếc xe của anh, trên miệng
vẫn mỉm cười vì vui sướng.
Chiếc xe phóng nhanh cho kịp giờ...Ngoài trời mưa dường như đã tạnh
hẳn, nưhng nó lại là một cơn mưa không dứt trong lòng của một ai
đó...một người đang nhìn tụi nó từ xa với tâm trạng đầy hỗn
loạn...phía bên kia góc đường, không ai xạ lạ...chính là
hắn...
Học viện WK.
BRỪMMMMM-Chiếc xe chạy như phi tới cổng trường, đương nhiên là vẫn
kịp giờ học, bởi Jiro là một tay đua công thức 1 đấy.
-Anh chạy hình như hơi nhanh...em có sao không ?-Chủ nhân xe
máy-Jiro quay lại nhìn người phía sau lưng mình.
-Em không sao...ọe...-Satomi trả lời với vẻ mặt tái nhợt, đầu tóc
rối bù rồi bắt đầu nôn mửa, khiến anh chàng hết sức lo
lắng:
-Em...sao rồi ? Có cần đến bệnh viện không ?
Blah blah blah...
Chỉ trong vài giây, tụi nó đã trở thành trung tâm chú ý của mọi
người, nhất là tụi nữ sinh.
*Nữ sinh 1* Ôi không ! Xem con nhỏ đó kìa...nó dám cả gan đi học
cùng với Jiro, lại còn làm bộ nôn ọe nữa cơ đấy! Ghét!
*Nữ sinh 2* Ôi Jiro tình iu "của em"! Tại sao anh nỡ...
*Nữ sinh 3-thất vọng* Trời ơi! Chả lẽ anh í cặp với con nhỏ đó thật
hay sao ?
*Nữ sinh 4-lắc đầu* Con nhỏ nì vớ bở rồi!
*Nữ sinh* Để tao xem mày còn hống hách được bao lâu!
Nhỏ "đầu đàn"-thủ lĩnh nhóm nữ quái "xì tai" nhất trường, mỉm cười
với vẻ mặt khinh khỉnh, dường như cô ta đang mưu mô điều
gì...
Giờ giải lao...
*Gui* Khai thật đi! Bồ và anh họ mình...
*Satomi-chối bay biếng* Mình...và anh ấy chẳng như bồ nghĩ đâu! Anh
Jiro chỉ cho mình quá giang thôi!
*Gui-dò hỏi* Vậy bồ có thích anh ấy không ?
*Satomi-cười* Anh ấy...là một người tuyện với, lại rất tốt bụng
nữa....nhưng...
*Gui* Bồ vẫn còn lưu luyến mối tình đầu đúng không ? Satomi à (nắm
tay) , đừng quên rằng...anh ta đã bỏ rơi bồ...
*Satomi* Thôi đừng bàn việc này nữa! Tụi mình kiếm cái gì ăn
đi!
Nó gượng cười trong khi gương mặt thì như muốn khóc. Thật ra Gui
nói chẳng sai chút nào, nhưng lòng nó bỗng chợt nhói lên một cách
kì lạ...
………….
Tại nhà vệ sinh nữ.
*Nữ sinh-nài nỉ* Satomi ơi! Bạn có thể đem giúp mình cái này đến
phòng lý học được không ?
*Satomi-cười* Được thôi!
*Nữ sinh* Cám ơn bạn!
Nó ngây ngô giúp người một cách vui vẻ, mà không biết có kẻ đang
rắp tâm *** hại mình…
Phòng Lý Học…
*Satomi* Phù! Mệt chết đi được!
Satomi đặt đống hồ sơ lên bàn rồi vội quay đi cho kịp giờ học, thế
nhưng…
Rầmmmmm-Cánh cửa tự dưng đóng lại, khiến con bé hết sức hỏang
hốt.
*Satomi-gào thét* NÀY! Ở TRONG ĐÂY CÓ NGƯỜI MÀ! MAU MỞ CỬA RA
ĐI!
*Nữ sinh-cười đắc chí* Satomi ơi! Mày cứ ở đó một đêm đi, ai kia
mày ve vãn anh Jiro “của” chúng tao chứ! Đây là hình phaạt tao dành
cho mày! Hahahhahah…
*Satomi-hiểu ra vấn đề* Mấy người có thôi cái trò trẻ con này được
hay không ? Tôi còn phải học nữa đó!
*Nữ sinh 1* Có trách thì tự trách mình đi! Đã nghèo rách mồng tơi
mà còn muốn đeo bám anh Jiro! Mày cũng như cái điện thọai của mày,
mãi mãi vẫn là thứ rác rưởi mà thôi!..há..áh…há..
Thế là “Prốc”-chiếc điện thoại của nó [vừa bị lấy cắp] đã vỡ vụn
tan tàn, triệt tiêu thành quả làm công mấy tháng trời của con
bé…
*Satomi-tức tối* MÀY DÁM…
Note: Cửa sổ làm bằng kính chống đạn, chỉ có thể nhìn từ bên trong
ra bên ngoài mà thôi, giờ cũng đã bị khóa.
*Nữ sinh 2* Sao ? Tức lắm à ? …Khu vực này chẳng có một bóng người
qua lại, hơn nữa lớp học này sắp giải tỏa rồi, nên chẳng ai nghe
mày kêu cứu đâu! Ká..ká..ká…
*Nữ sinh* Tụi bây đừng nhọc công với nó nữa! Đi thôi!-nhỏ cầm đầu
cất tiếng, cô ả không quên trêu chọc nó trước khi đi khỏi-Chúc một
đêm vui vẻ nhé! Sá..sá..sá…[đang cười, nhóm này tập hợp đủ kiểu
cười man rợ=__=”]
Dù đã đi xa nhưng tiếng cười của cô ta vẫn còn vang vọng đâu đây.
Bất thình lình, nó suy nghĩ đến thế võ Judo của mình, liến tấn công
vào cánh cửa….YAAAAAA
Ầmmmm
*Satomi-nhăn nhó* Ui da đau quá!-Nó bắt đầu rên rỉ khi thấy chân
mình đang chảy máu, còn cánh cửa thì chẳng “xi nhê” gì…Con bé không
biết rằng, những cánh cửa trong trường WK này , đều thuộc loại tốt
hơn bất cứ cánh cửa nào mà nó từng đá qua, có lẽ vì nhà trường sợ
“những học sinh iu quý”, có nội công thuộc dạng cao sẽ phá hủy mỹ
quan của trường=__=”
Nói đến Gui, con bé đang hết sức hoảng sợ khi không thấy con bạn
mình, từ tiết học thứ ba đến giờ, điện thoại thì chẳng liên lạc
được, thế nên Gui liền chạy đi tìm khắp nơi...Nếu là bình tưoờng
thì Satomi chẳng bỏ một buổi học nào, linh tính con bé mách bảo
rằng người bạn thân của mình đang có chuyện không may xảy
ra...Nhưng khi chạy đến góc cầu thang thì con bé gặp phải
Bu...
*Bu-lo lắng* Sao vậy ? (nắm lấy tay Gui)
*Gui* Em..em..lo rằng...có chuyện gì không hay đã xảy ra với
Satomi...em sợ lắm...
Gui nắm lấy áo Bu, trả lời một cách run rẩy. Như biết được con bé
đang thực sự sợ hải, anh ôm chầm lấy cô.
*Bu-an ủi* Bình tĩnh đi, Gui! Mọi thứ sẽ ổn thôi mà! Satomi sẽ
không sao đâu...
*Calvin-nghe được* Satomi ? Cô ấy làm sao ?
Giọng nói của hắn từ trên lầu bước xuống làm hai người dạt ra ngay
lập tức.
*Gui-mếu máu* Sa..tomi mất tích rồi, em không liên lạc được với cô
ấy...
*Calvin-nghiêm túc* Bu! Cậu mau liên lạc với các anh em, nhanh
chóng tìm người!
*Bu* Ok!
Vừa khi Bu định đi khỏi, một giọng nói bỗng vang lên...
*Nữ sinh 1* Này chúng ta làm như vậy có ác quá hay không ?
*Nữ sinh 2* Phải đó thủ lĩnh...chẳng may nó chết thì sao
?
*Nữ sinh* Tụi mày ngốc quá! Chỉ một đêm thôi thì chết nỗi gì! Làm
như thế thì nó sẽ không dám đeo bám anh Jiro nữa đâu!
Há..há..há...
Tiếng cười của cô ả chợt tắt khi nhìn thấy Cal+Bu+Gui đang nhìn
mình một cách đắm đuối...
*Nữ sinh-run sợ* anh Cal, bu...em...
*Cal-quạu* Con khốn này!
Hắn giơ tay lên định đánh cô ả nhưng đã bị Bu ngăn lại.
*Bu* Cal! Bình tĩnh chút đi! Tìm Satomi quan trọng hơn-liếc nữ
sinh-Còn không mau nói Satomi ở đâu hả ?????
*Gui-hăm dọa theo* Phải đó! Còn không mau nói hả con kia ? Coi
chừng tao sẽ...
*Bu* Cả em nữa, Gui!
*Gui-lúng túng* -...-
.....................
Trong lúc này, nó đang vô cùng tuyệt khi kêu la cả buổi trời mà
chẳng thấy...bóng ma nào:
*Satomi* Chân mình càng lúc càng đau, trời lại mỗi lúc mỗi
tốo...Phải làm sao đây ? Bây giờ mình bỗng thèm canh của sơ Maria
nấu quá..hix...Không! Mày không được khóc đâu Satomi à! (tự trấn
an)
Nhìn lên bầu trời đêm, con bé lại càng nhớ cái đêm mà anh Hiyo cùng
nó ngắm sao trời, càng nghĩ..lòng nó bỗng nhẹ nhàng hơn, đôi chân
cũng chẳng còn thấy đau nữa...rồi nó từ từ thiếp đi..sợi dây chuyền
màu bạc đính trên cổ chợt lóe sáng...
Rầmmmmm-một nhóm người xông vào, đi đầu là...
-SATOMI! EM CÓ SAO KHÔNG ?????-quay sang-CẤP CỨU! MAU GỌI XE CẤP
CỨU ĐI!!!!!!!
Chàng trai dẫn đầu bất chợt bế nó lên, ghì chặt con bé trong bờ vai
đã ướt sũng mồ hôi của mình...với mùi hương nhẹ nhành của hoa hồng
toát ra từ anh...Trong lúc nửa mê nửa tỉnh...cảm giác đã cho nó
biết rằng...anh-là-Hiyo...
-Hiyo, là anh ư ?...em biết là anh sẽ đến cứu em mà...-Nó nở một nụ
cười mãn nguyện rồi vòng tay ôm lấy anh...
End chap 5.
Mình đã bổ sung đầy đủ.Và bây giờ là chap 7.
CHAP 7: ÂM MƯU CỦA "M"
“Có những lúc tưởng chừng là ảo giác…
Là ảo mộng hư vô…
Nhưng đôi khi lại là sự thật…”
…………………..
Những tia nắng vàng yếu ớt khẽ xuyên qua trên những ngõ ngách , làm
Đài Loan hôm nay trở nên lung linh lạ kì…Trong một con đường gần
công viên, có hai con hổ đang chuẩn bị “vồ” nhau…
*Calvin-đang lái xe* Cô có điên không hả ? Không chịu lên xe lại
đòi đi bộ à ?
*Satomi-lè lưỡi* Mặc kệ tôi! Tôi thích đi bộ để…giữ dáng đẹp đó!
Như vậy không được à ? [đang đi bộ]
*Calvin-nói móc* Vậy à ? Trước giờ tôi đã được thừa hưởng vóc dáng
“người mẫu” trời ban nên không biết!
*Satomi* Anh…Oh My God! Bệnh thiếu gia của anh tái phát rồi! Không
hơi đâu cãi với anh nữa! Xuống xe đi…tôi có chuyện…muốn
nói!
*Calvin* Được thôi! (bước xuống)
…
( kênh truyện chấm prồ)
Ghế công viên…
*Satomi* tôi…-“Dù sao thì hắn cũng là muốn giúp mình, xin lỗi một
tiếng cho xong! Nhưng…sao khó thế này ?”-tôi…tôi…tôi-nó tiếp tục ấp
úng.
- TÔI YÊU ANH! HÃY LÀM BẠN TRAI CỦA TÔI!-một giọng nói vang lên
phía bên kia…ghế đá-một cô gái đang tỉnh tò, khiến ai kia nhìn nó
với vẻ mặt ngạc nhiên..háu hức…rồi tắt lịm…
*Satomi-đỏ mặt* Đó..không phải..là giọng của tôi đâu
nha!
*Calvin* tôi…biết-hắn trả lời với chút thất vọng trên khuôn
mặt.
Đang trong lúc bối rối, không nói lên thành lời…Satomi nghĩ ra một
cách “vẹn tòan”, xin lỗi không cần lời và phù hợp với túi tiền của
con bé-mua kẹo bông gòn ở gần đó…
*Satomi-cười* Anh đợi tôi một chút nha! (chạy)
*Calvin-lờ mờ hiểu ra* Không lẽ..cô ấy định…
…
*Satomi-chạy tới* Nè! Cho anh, coi như là
tôi….xin..lỗi!
*Calvin* Cô nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cô vì thứ rẻ tiền này sao ? Bổn
thiếu gia không thèm!
*Satomi-quạu* Grừ! Không ăn thì thôi, đừng nói khó nghe như vậy!
Tôi ăn luôn! (há miệng)
*Calvin-hét* YA! Cô làm gì vậy ? (dựt lại)
*Satomi* Thì ăn…
*Calvin* Cái này cô cho tôi rồi, thì nó là của tôi! Cô không có
quyền ăn nó! (nhai)
Đứng trước hành động trẻ con của “chủ nợ” mình, nó chợt phì
cười…một tình cảm kì lạ dâng đầy trong tim….và trong đôi mắt của
con bé…
..............................
Do mảy mê ăn, điện thoại của Cal khẽ vang lên trên xe, nhưng chẳng
ai hay điều đó....
Tít...tít..tít..tôi là Calvin Chen! hiện tôi không có ở đây! Xin
vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng ...Bíp...bíp...
-Cal! Cậu đang ở đâu ...mau về trụ sở nhanh lên...Jiro có chuyện
rồi!...-tiếng Bu khẽ vang lên phía bên kia đầu dây rồi vụt
tắt...
--------------------
(sau khi biết tin Jiro bị thương, tụi nó cùng nhau vào bệnh
viện)
Trụ sở nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện thuộc nhà họ
Chen.
*Calvin* Bu! Thật ra đã xảy ra chuyện gì ? Jiro sao rồi ?-Cal hỏi
dồn, và đương nhiên là con bé cũng có mặt ở đó.
*Bu* Nó không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi! …(nhìn Satomi)…Sao cậu
lại để cô ấy đến đây ?
*Calvin* Tớ…
*Satomi-thắc mắc* Tại sao em lại không thể đến? Em cũng rất lo cho
anh Jiro mà!
*Jiro* Satomi! Em cũng ở đây à ?-Jiro từ bên trong bước ra, vết
thương ở mặt dường như không làm xấu đi nụ cười thiên thần, đang
hiện diện trên môi anh.
*Satomi-lo lắng* Mặt của anh…
*Jiro* Chỉ là mất một cái răng và tạm thời sẽ xấu trai tí thôi!
(cười)
*Calvin-hét* Jiro! Cậu nói đi, ai đã làm cậu như thế này
?
*Jiro* thật ra không chỉ có một mình tớ! Còn các đàn em khác đang
tạm thời ở bệnh viện theo dõi…Một tên đeo mặt nạ đứng đón đường tớ,
thế là trong tích tắc…tớ đã ngã xuống chỉ với hai chiêu của
gã…
*Calvin-quạu* Khốn kiếp!
Khuôn mặt của hắn bỗng biến sắc, ánh mắt như thể muốn giết người,
một vẻ mặt khác của Calvin mà nó chưa từng thấy bao giờ…chỉ hình
dung hai chữ-“đáng sợ”…Không khí đang chìm vào bầu không khí “ghê
rợn” thì một đám người mặc đồ đen bứơc tới, đi đầu là một ông già
ngoài năm mươi-ông ta tên Ren, phó Bang chủ Thổ Long Bang, từng một
thời giàu sinh ra tử với cha hắn……
-Bang chủ!- Bọn họ xếp thành hàng dài, già trẻ lớn bé đều có, lễ
phép cúi chào Calvin><”.
*Calvin-nhìn nó* Jiro! Cậu đưa Satomi ra ngoài đi!-Hắn ngồi phệt
xuống chiếc ghế sofa, vẻ mặt dường như bình tĩnh hơn rất nhiều ,
đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía nó như một sự dò xét, còn con bé
thì vẫn chưa hết ngạc nhiên vì những điều mà mình nghe thấy-trông
thấy… “Bang…..chủ?????Hắn sao ?”
*Jiro-sững người* Uhm!-nhìn Satomi-Đi theo anh!-Anh vội lôi nó đi
trước sự tò mò của những người ở lại, còn hắn thì dường như đang
chìm trong suy nghĩ của bản thân với vẻ mặt lạnh lùng đến đáng
sợ…
*Calvin* Ren! Ông hãy nói tôi nghe những gì ông biết về tên
này!
*Phó BC-Ren* Vâng! Tôi đã điều tra về tên này! Có rất nhiều người
trong “giang hồ” biết hắn, là một tên sát thủ mới nổi danh gần đây,
chuyên giết người hay đánh trọng thương người khác để lấy tiền…Hắn
có biệt danh là “ M ”!
*Calvin* “ M ” ư ?
*Bu* Phải đó! Hình như tớ cũng đã nghe nói đến tên này! (hồi
tưởng)…Mà người có thể làm gãy răng và gây chấn thương bụng cho anh
Jiro nhà ta, chỉ nội trong vòng hai chiêu thì thân thủ chắc không
tệ! (tặc lưỡi)
*Calvin* Ren! Ông hãy lùng sụt tên này cho tôi!-nhìn Bu- Bu! Cậu
hãy thay mặt tớ đến hỏi thăm các anh em!
*Bu* OK!
*Phó BC-Ren* Vâng! À còn một chuyện nữa…BC Hắc Long Bang vừa gửi
thiệp mừng thọ, buổi tiệc sẽ diễn ra vào ngày mai, ông ấy mong Bang
chủ…
*Calvin-dứt khoát* Được rồi! Tôi sẽ đến!
“M! Tao bất kể mày là ai! Một khi đã đụng đến người của Thổ Long
Bang, mày sẽ phải trả giá!”-Hắn nghĩ thầm trong sự tức giận rồi
quay lưng bước đi…tìm một người mà đối với hắn rất ư là quan
trọng…
………….
Trong khi đó…
*Jiro-ôm bụng* Ui…
*Satomi-lo lắng* Anh làm sao vậy ? Để em gọi bác sĩ….(quay
đi)
*Jiro-nắm tay* Không cần đâu! Anh ổn rồi…
*Satomi-đỏ mặt* Uhm!
*Jiro-dò xét* Satomi à! Em…em….có giận anh không ?
*Satomi* Sao anh lại hỏi vậy ? (ngồi xuống)
*Jiro* Anh xin lỗi vì đã giấu em! Chuyện tụi anh là “hắc
đạo”!
*Satomi* Anh ngốc quá! Làm sao em giận anh được, mỗi người đều có
những bí mật không thể cho người khác biết cơ mà! -Nó phì cười như
che đi nỗi tức giận trong lòng...Nhưng người mà nó giận không phải
là anh...mà là ai kia...cứ như thể là "mọi người có thể nói dối nó,
nhưng hắn thì không được phép" vậy. Thật kì lạ đúng không
?
*Jiro* Em thực sự không để tâm sao ?
*Satomi* Đúng vậy! Vì em biết các anh là người tốt…kể cả…tên tảng
băng kia nữa…(đỏ mặt)
*Jiro-cảm động* Cám ơn em! Vậy em có từng nghĩ…(ngượng)…là sẽ quen
với người trong hắc đạo không ?
Ánh mắt Jiro như dán chặt vào nó-một cái nhìn tha thiết..chân
thành…chờ đợi câu trả lời từ phía con bé…và không phải chỉ một mình
anh, còn có ai đó phía sau bức tường nghe trộm nữa…
*Satomi-đỏ mặt* Ý..anh…là…
*Jiro-nghiêm túc* Satomi…à…-“Jiro! Mày phải dũng cảm lên! Đây là
thời cơ thích hợp để tỉnh tò…”-anh tự cổ vũ mình=__=”…Thật ra…từ
lâu…anh…đã…-Jiro tiếp tục ấp úng trong khi má con bé đã đỏ ửng…với
những suy nghĩ mong lung…Nó biết anh định nói gì với mình-“Mình
phải làm sao đây ? Trước giờ mình luôn thầm mơ ước một bạch mã
hòang tử như Jiro …nhưng tại sao lại không cảm thấy vui sướng thế
này ?”…Không gian trở nên hết sức ngượng ngùng thì bỗng có người đã
dẹp tan bầu không khí đó bằng sự u ám của mình…Hắn bất thình lình
xông ra và dùng hết “công lực” để…quát nó…
*Calvin* XÚI QUẨY! Về nhà thôi, để Jiro còn nghỉ ngơi! - hắn vội
chạy đến kéo tay nó một cách…bạo lực.
*Satomi-hết hồn* Ờ…ừm…thôi vậy em đi trước nha…anh nghỉ ngơi sớm đi
cho lại sức…
*Jiro* Uhm! Bye!-Jiro khẽ mỉm cười khi hai người đi khỏi, một cảm
giác hụt hẫng đang dâng đầy trong tâm trí anh… -“Thằng khốn! Xuất
hiện đúng lúc thế không biết! Nhém tí nữa…thì mình đã…Thôi đành chờ
cơ hội sau vậy!”. …Như mọi người đã thấy, Jiro thật sự là một người
đơn giản, không suy nghĩ gì nhiều về chuyện có mặt đúng lúc của hắn
cả…nhưng anh hòan tòan không biết rằng thằng bạn của mình đang mưu
mô điều gì…Tội nghiệp thay!
…
*Satomi-quạu* Anh buông tui ra đi, đau quá…Nè anh có nghe
không?..đi từ từ thôi chứ…
Hắn im lặng không nói gì, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của con
bé..cứ thế mà bước đi…như thể rằng nếu buông tay ra, hắn sẽ mãi mãi
mất nó…Rồi đôi bàn chân ai kia bỗng chậm lại khi thấy nó đang…tái
xanh mặt…
*Calvin-lo lắng* Sao vậy ?
*Satomi-nhăn nhó* Chân của tôi… …-Nó bấu lấy đôi bàn chân đang sưng
tấy lên của mình…
*Calvin-ngồi xuống* Để tôi xem… Hồi chiều cô đi nhiều quá chứ gì ?
Cũng cái tật cứng đầu mà ra… Chân mà để bị viêm rồi
thì…
Cốc…
*Satomi* Anh đang hâm dọa ai vậy hả ?-Thừa dịp cơ hội ai kia ngồi
xuống, nó tiện tay đánh vào đầu hắn một cái rõ đau.
*Calvin-quát* Ya! Cô làm gì vậy hả ?
*Satomi-giận* Tôi đánh cho đầu anh nguội bớt! Đồ tảng băng đáng
ghét! Ai bảo anh dám gạt tôi chứ!-Chưa kịp để con bé dứt lời, hắn
nhấc bổng nó lên người mình…
*Satomi-vùng vẫy* Anh…làm gì vậy ???????
*Calvin* Từ đây đến bãi xe còn xa lắm, để tôi bế cô! (quay mặt
đi)
*Satomi-đỏ mặt* -…-
Calvin bế con bé đi trước những ánh mắt tò mò của những người trong
bệnh viện…Ánh đèn vàng của những con đường ngoài phố khẽ soi rọi
qua cửa kính…mái tóc ai kia chợt bồng bềnh khó tả…khuôn mặt đẹp đến
lạ kì…cảm giác quen thuộc đó lại lặp lại…dường như người đang hiện
diện trước mặt nó… không còn là một vị thiếu gia ngang tàng, một
bang chủ máu lạnh…mà đơn giản chỉ là một chàng trai dịu dàng, với
bờ vai ấm áp mà thôi...
"Tình yêu luôn nảy sinh từ những điều nhỏ nhặt, bạn có tin điều đó
không ?"
Các đó một con sông dài-khu vực của Hắc Long Bang.
*Bang chủ Hắc Long Bang* Lần này cậu làm tốt lắm, “D”!
*M* Không có gì! Nguyên tắc của tôi là một khi đã nhận tiền thì
phải làm tốt thôi!
*Bang chủ Hắc Long Bang* Nhưng tại sao cậu lại không giết Jiro ?
Cậu đủ sức để làm điều đó mà ?
*M* Đúng là tôi có thể giết Jiro, nhưng xét cho cùng, hắn vẫn không
đáng chết. Nói đúng hơn là vẫn còn giá trị lợi dụng. Mai này sau
khi thống nhất hai bang, ông sẽ cần sự giúp đỡ của hắn
đấy!
*Bang chủ Hắc Long Bang* Nhưng có một điều tôi vẫn chưa hiểu…Tại
sao cậu lại đứng về phía tôi, không đơn giả chỉ là tiền phải
không?
*M-cười khẩy* Vì tôi và ông đều cùng chung một mục đích, là để
Calvin biến mất khỏi thế giới này!!!!!!
*Bang chủ Hắc Long Bang-cười đắc chí* Nói hay lắm chàng trai!
Calvin ơi! Mày hãy hưởng thụ cuộc sống ngắn ngủi của mày đi! Chẳng
còn bao lâu nữa đâu…hahhahahah…
Tiếng cười của lão BC Hắc Long Bang vang lên trong màn đêm yên
tĩnh…hòa vào những mưu đồ đen tối…những con người sẵng sàng vị
quyền lực, địa vị mà bất chấp hy sinh tính mạng con
người…
……………………..
Sáng chủ nhật tại biệt thự nhà họ Chen.
Sau vài ngày gương mẫu thì chủ nhân ngôi nhà này lại..y như cũ-thức
quá trễ.
*Quản gia Yon-lo lắng* Cậu Bu đã đến chưa ?
*Thuộc hạ* Dạ chưa! Cậu ấy nói có chút việc sẽ đến trễ nên bảo tôi
nhờ ông…kêu thiếu gia dậy! (xanh mặt)
*Quản gia Yon-rùng mình* Lão già rồi…nhưng vẫn còn muốn
sống…
*Bà Kim-thở dài* Kiểu này thì sẽ trễ buổi tiệc mất, còn phải “make
up” nữa…
*Satomi-ngạc nhiên* Có chuyện gì sao ạ ?
Nó từ đâu chạy đến, xen vào cuộc nói chuyện của họ-“Có chuyện gì
mới sáng sớm mà họ bu đông bu đỏ thế kia ?”
*Bà Kim-quát* Đây không phải là chuyện của cô! Đi làm việc đi!
NHANH!
*Satomi-miễn cưỡng* Vâng! (quay đi)
*Quản gia Yon-gọi nó lại* KHOAN KHOAN ĐÃ…nó có thể đấy…(nhìn bà
Kim)
*Bà Kim* Không được đâu…con bé…
*Thuộc hạ* Phải đó…nhỡ…
*Satomi-không hiểu mô tê gì* ??????
*Quản gia Yon-cười gian* Không thử thì làm sao biết được!-nhìn
Satomi-Này! Cháu có muốn thêm tiền thu nhập không ?
*Satomi-mắt sáng lên* SAO Ạ ?????
Và thế là con bé đã bị dụ dỗ…bởi đồng tiền…Ông già đã lợi dụng việc
muốn nhanh chóng trả nợ của nó…thật là…
……………..
*Satomi-hét* HẢ? Cháu…kêu hắn…à không..thiếu gia dậy á ? Cháu không
làm được đâu! Ông tìm người khác đi! (lắc đầu)
*Quản gia Yon* Thế cháu không muốn có tiền à…Chậc! Tiếc thật…những
20**USD, hơn cả tiền lương hiện giờ của cháu nữa…chỉ cần tốn “vài
phút” thôi [đang dụ dỗ=__=”]…Nếu vậy ta sẽ…(quay đi)
*Satomi-níu lại* Thôi được..cháu đồng ý…!
Bất lực trước đồng tiền, lại muốn nhanh chóng trả nợ, Satomi đành
ngoan ngõan nhận nhiệm vụ khá là “đơn giản” mà chẳng ai dám làm,
trừ Bu ra…
*Bà Kim+thuộc hạ* Lần này ông chơi ván lớn quá! Dám lấy 1/10 tiền
lương..lão gia keo kiệt bình thường đâu rồi ?
*Quản gia Yon* Hai người thật là! Thời gian cậu hai quan trọng hơn,
đòi tiền cậu sau cũng được mà=__=”! Hơn nữa…tôi muốn thử xem, vị
trí của Satomi trong lòng của cậu hai lớn đến cỡ nào!
Nó bước chân vào căn phòng ngủ đầy uy sang của chủ nhân ngôi biệt
thự, diện tích đương nhiên là lớn gấp mấy lần căn phòng của nó.
Khắp nơi trong căn phòng đều được trải bằng thảm đỏ…thêm vào đó là
mùi hương nhè nhẹ của hoa hồng đang lan tỏa xung quanh, nói đúng
hơn là…mùi của hắn…và trước mặt nó là ai kia, đang ngủ ngon lành
trên chiếc giường bằng gỗ lớn, với gương mặt đẹp tựa thiên thần…thở
đều đều…-“Không ngờ tên này cũng có những lúc đáng yêu như
vậy!”
Trong phút chốc, nó đã đơ người ra mà ngắm hắn...tự cười một mình
với những ý nghĩ mong lung…1 phút…2 phút..trôi qua, con bé sựt nhớ
nhiệm vụ của mình…
*Satomi* "THIẾU GIA"! DẬY ĐI!-Nó nói như hét vào tai hắn.