CHAP 43: CON YÊU MẸ
- Sao lại có thể như thế? Sao lại có thể như thế? Sao lại như thế
chứ?
Nghe có tiếng ai ngoài cửa phòng, tôi và Hạnh Như trố mắt nhìn ra.
Cánh cửa phòng chợt mở, dì Ngọc đang thiểu não bước vào, lê lết
từng bước chân khó nhọc đến chỗ tôi và Hạnh Như đang
ngồi.
- Mẹ! – Hạnh Như chạy đến dìu dì Ngọc vào – Mẹ sao vậy?
- À, mẹ không sao – Dì Ngọc đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương
– Bác sĩ đã kiểm tra rất rất kỹ rồi… con thuộc nhóm máu
A…
- Đúng rồi mà mẹ, có chuyện gì sao? – Hạnh Như lo lắng.
- Nhưng mà…nhưng mà… cả mẹ và cha con… đều mang nhóm máu
B…
Cả phòng bệnh bao trùm một bầu không khí im lặng, im lặng đến đáng
sợ. Cả 3 người đều cố gắng nén tiếng thở dài vào sâu trong lòng.
Hạnh Như như không thể im lặng hơn được nữa, Hạnh Như hét
lên:
- Mẹ! Thế này là sao? Mẹ nói con biết đi? Thế này là
sao????
- Con….
Dì Ngọc không nói được lời gì nữa. Nỗi đau đớn dằn vặt dì không cho
phép dì giải thích bất cứ điều gì hết. Tôi chỉ biết lẳng lặng ngồi
đó, im lặng và cố gắng không làm ồn. Hai mẹ con họ đang có vấn để
với nhau. Tôi học không tệ môn sinh học cho lắm, hên tôi hiểu được,
nếu cả cha và mẹ Hạnh Như đều mang nhóm máu B, thì Hạnh Như chỉ có
thể mang một trong hai nhóm máu: B hoặc O. Tôi mường tượng được
chuyện gì đang xảy ra nên không dám lên tiếng. Không khí trong
phòng căn thẳng đến nghẹt thở.
- Tại sao? Mẹ nói đi? Con là con rơi sao? – Hạnh Như hét lên, mắt
bắt đầu đỏ hoe.
- Không…không – Dì Ngọc xua tay – Mẹ cũng không biết sao lại như
vậy nữa…
- Mẹ… thì ra… thì ra con không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì với cha
mẹ…thì ra.. con chỉ là một đứa con rơi không hơn không kém… thì
ra….
Hạnh Như không thể nói được hết câu đã bật lên tiếng khóc nức
nở.
- Hạnh Như à… con đừng như vậy mà…. – Dì Ngọc nói trong tiếng
khóc.
- Con có thể làm gì được khi biết mình và cha mẹ đang từng sống
dưới 1 mái nhà suốt 16 năm qua lại chẳng có quan hệ máu mủ gì với
nhau? Con có thể làm gì được hả mẹ? mẹ nói con biết
đi!!
Có tiếng bước chân chạy vội ra ngoài, có tiếng một người mẹ đang
khóc nức nở, và có cả tiếng thở dài lặng lẽ của tôi. Mới nãy thôi,
không khí trong phòng còn vui vẻ, còn yên bình, tại sao bây giờ lại
như thế? Mới khi này Hạnh Như còn cười nói vui vẻ với tôi, tại sao
bây giờ, cậu ấy lại khóc nức nở? Tôi bàng hoàng như chưa thích ứng
được với những chuyện đang xảy ra. Trong phòng bệnh của tôi lúc
này, chỉ còn tôi và người mẹ đang đau khổ dằn vặt.
**
Tôi bước những bước chân thật nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng. Mở cánh
cửa phòng cũng thật nhẹ nhàng như sợ đánh thức người con trai đang
nằm yên trong đó. Dưới những tia nắng hiếm hoi của buổi chiều, của
hoàng hôn, người con trai ấy nằm đó, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn
đẹp mê hồn. Mái tóc màu đen bóng cộng với đôi mắt cùng hai hàng
lông mi cụp xuống trông Thanh Phong không khác gì một vị hoàng tử
trong truyện cổ tích. Tôi nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Thanh Phong, rồi
nhẹ nhàng mỉm cười:
- Thanh Phong, cậu đáng yêu thật đấy!
- Thật không?
Tôi hoảng hồn, cứ ngỡ là…ma, đang định hét lên rằng trong bệnh viện
có ma thì Thanh Phong chợt ngồi bât dậy, mim cười nhìn
tôi:
- Tôi nghe hết rồi nhé! Cậu khen tôi, hà hà
- Này! Đang yếu mà cười kinh thế? – Tôi đỏ mặt, quay đi chỗ
khác.
- Cậu lo cho tôi à? - Thanh Phong vẫn không chịu bỏ qua cho
tôi.
- Cậu mất nhiều máu đến nỗi di căn sang căn bệnh hoang tưởng
à?
- Cậu bảo tôi bị hoang tưởng à? To gan nhỉ? – Thanh Phong nghiến
răng – Có ai mà ăn nói với ân nhân của mình như vậy không hả?
Nghe nhắn đến hai chữ “ân nhân”, tôi chợt nhớ ra chuyện Thanh Phong
đã vì tôi mà mất nhiều máu đến thế, nên tôi đành thôi không đôi co
với cậu ấy nữa. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng:
- Thế cho hỏi ân nhân đây cần gì ạ? Tôi sẽ cố hết sức mình để trả
ơn cho cậu.
Thanh Phong chợt mỉm cười. Một nụ cười thật… đểu:
- Không phải là cố hết sức cậu để trả ơn tôi, mà là cho dù có quá
sức cậu cũng phải làm, biết chưa? – Thanh Phong vặn vẹo
tôi.
- Này, cậu có thấy là cậu quá đáng lắm không? – Tôi bực
bội.
- Tôi cứ quá đáng đây, làm gì tôi nào? – Thanh Phong nghênh nghênh
– Tôi chỉ cậu nhé, cậu chạy ra đầu con đường này, rồi quẹo phải,
rồi quẹo trái, rồi đi thằng, gặp một người phụ nữ đứng ở góc cây,
nói với bà ấy rằng, tôi yêu con gái bà ấy và muốn cưới con gái bà
ấy làm vợ, nếu bà ấy đồng ý thì cậu đã trả hết ơn cho tôi rồi
đấy!
- Cậu bị điên à? – Tôi ngây ngô hỏi.
- Cậu nói nhiều quá đấy, có đi không thì bảo? – Thanh Phong quát,
gớm đã yếu như vậy mà có thể quát lớn như thế được à?
Tôi ngơ ngác trong giây lát, tên này dở hơi lại thêm cứ khùng khùng
điên điên thế nào ấy. tôi nhìn nét mặt cười đểu của Thanh Phong mà
cúi đầu lẩm bẩm “Tên Thanh Phong này bị điên thật rồi”
- Nè, muốn chết hả gì? Mới nói gì đấy?
- À..không..không.. – Tôi xua xua tay rồi bước vội ra – Được rồi,
tôi đi ngay bây giờ.
- Này…. – Thanh Phong gọi với theo.
- Gì?
- Nếu thấy khỏe rồi thì không cần quay lại bệnhviện nữa! Sáng mai
tôi xuất viện rồi!
- Ừ biết rồi – Tôi trả lời rồi ngoảnh mặt đi thẳng.
Sao hôm nay tôi thấy mình có một cảm giác khó chịu, rất rất khó
chịu. Đã đồng ý làm theo lời của Thanh Phong rồi mà tôi cứ cảm thấy
không phục thế nào ấy. Chẳng phải Thanh Phong bảo rằng thích tôi
sao? Sao cuối cùng lại kêu tôi làm cái chuyện quái quỷ điên khùng
này chứ? Hay là sau khi truyền hết máu, cậu ấy chuyển sang bệnh
thiểu năng trí tuệ rồi?
Tôi rất không quang minh chính đại mà suy nghĩ như vậy, rồi cũng
rảo bước đi. Quẹo phải rồi quẹo trái rồi rồi lại đi thẳng… ôi trời
cái tên Thanh Phong này, chắc tôi phải chết mất thôi.
Gần đến nơi, sao tôi có một cảm giác quen thuộc đến khó tả. Hình
như tôi đã từng đi qua đây rồi thì phải? trời bắt đầu sụp tối, tôi
sợ hãi nhanh chân làm hết nhiệm vụ của mình, tim hình bóng một
người phụ nữ đứng dưới gốc cây. Cái tên Thanh Phong này có bị khùng
không đây? Tự dưng sao lại có người nào mà rãnh rỗi mà đứng dưới
gốc cây chứ? Trừ khi người đó cũng bị thiểu năng trí tuệ giống
Thanh Phong, hà hà.
Đây rồi, người phụ nữ đang mải mê… dọn dẹp những cái bánh còn lại
trong tủ dưới góc cây. Ôi trời ạ, tôi ước gì mình bị cận thị hoặc
mù cũng được, chỉ cần tôi không thể nhìn thấy người phụ nữ đó là
ai. Nhưng hỡi ôi, ông trời ban cho tôi hai con mắt lành lặn và rất
khỏe mạnh, vì thế cho nên, tôi có không muốn nhìn thấy…mẹ tôi cũng
không được.
OH MY GOD, tôi đã nói rằng tôi cảm thấy nơi này rất quen mà
@_@
- Thanh Phong chết bầm, Thanh Phong chết bầm….
Tôi lẩm bẩm rồi bước vội đến gần mẹ:
- Mẹ! – Tôi lên tiếng.
- Hà Vy, là con sao? Làm mẹ lo quá. Hồi trưa mẹ về mà trong nhà
chẳng có ai, mẹ lo lắng quá nhưng không liên lạc với con được, cũng
may là có bạn con điện thoại về nhà và nói rằng con đang ở nhà nó
học bài. Mẹ bớt lo hơn. Sau này mẹ sẽ để dành tiền mua cho con một
chiếc điện thoại di động để có thể liên lạc…
- Mẹ!!!
Tôi không cầm lòng được, ôm chặt mẹ vào lòng:
- Con nhớ mẹ lắm…. con nhớ mẹ lắm….
- Con nhỏ này, lớn đến ngần này mà con nũng nịu với mẹ nữa
à?
- Hì hì… - Tôi buông mẹ ra – Để con dọn dẹp tiếp mẹ
nhé!
- Ừ!
Người mẹ in sâu trong tâm trí tôi là một người phụ nữ tần tảo, chịu
thương chịu khó, vừa làm mẹ vừa làm cha, vừa là trụ cột cho gia
đình. Tôi yêu mẹ tôi, yêu bằng tất cả những tình cảm mà tôi có. Có
lẩn mẹ hỏi tôi rằng, nếu sau này có người đòi đổi mẹ để lấy vàng
bạc châu báu, con có đồng ý không? Khi ấy tôi chỉ mới lên 10, tuổi
thơ tuy non nớt và chưa hiểu sự đời nhưng lúc ấy tôi đã không ngần
ngại mà lắc đầu nguẩy nguậy, kèm theo là cái giọng nũng nịu của trẻ
con “Con yêu mẹ nhất ấy!”
CHAP 44:
Sang thứ 2, tôi uể oải xách cặp vào lớp, trên miệng còn ngáp ngắn
ngáp dài khiến chảy cả nước mắt. Tình hình là cơn đau từ cánh tay
vẫn còn tê buốt nên không ngủ được, lại không dám cọ nguậy vì sợ bị
mẹ phát hiện. Thế nên kết qủa là sáng nay tôi dự định sẽ ngủ một
giấc thật dài…thật dài…bởi vì hôm nay không có…tiết
Địa.
- Trương Hà Vy!!!!!
Chưa bước vào đến lớp đã nghe một giọng “ái mộ” gọi tên mình, khỏi
phải nói tôi cũng biết cái người mà phát ra giọng nói, à không,
phải nói là giọng hét mới đúng. Một giọng hét không đụng hàng. Tôi
mệt mỏi nhìn Anh Thư:
- Này, mới sáng sớm đã dư thừa calo đến thế à?
- Mày đừng có đánh trống lảng, nói cho tao biết, mày học hành thế
nào mà cứ đứng đầu lớp hoài hoài thế hả? – Anh Thư chống nạnh, nhìn
tôi đầy sát khí.
- Ơ… này này… - Tôi xua xua tay – Đứng manh động, đừng manh động…
cho tao biết, mày nói thế là thế nào? Tao không hiểu?
- Mày… cái con mắm này, thế mày đã xem kết quả học tập tháng này
chưa?
- À.. chưa….
Anh Thư giơ tay định dọa đánh tôi nhưng bỗng dưng tay nó khựng lại,
đôi mắt của nó mở to hơn bình thường, đôi môi mấp máy:
- Th…anh…N..am….
Theo phản xạ tôi quay ra phía sau mình, cũng là địa điểm mà đôi mắt
Anh Thư ngưng hoạt động. Hình ảnh Thanh Nam xuất hiện trước mặt
tôi, gương mặt lạnh băng không kém phần… sát khí. Thanh Nam trừng
mắt nhìn bộ dang ngô nghê của tôi hồi lâu rồi kéo tay
tôi:
- Đi theo tôi! Tôi có chuyện muốn nói với cậu!
- Này.. đừng…á….á… đau….
Không biết tại số tôi ẩm ương hay tại Thanh Nam bị mất trí nhớ tạm
thời mà không biết rằng cánh tay mà cậu ấy đang kéo là cánh tay tôi
bị thương. Đau quá nên nước mắt tôi cứ ứa ra. Thanh Nam thấy tôi
nước mắt ngắn dài nên cũng hiểu ra được vấn đề. Đã thế cái cậu này
không biết nói một lời xin lỗi mà… đổi qua cánh tay bên kia của tôi
rồi tiếp tục kéo tôi đi như kéo một chiếc vali vậy. Mà nếu tôi được
như chiếc vali cũng đỡ, cũng được người ta nhẹ nhàng mà kéo đi, còn
đằng này….
- Này.. đứng lại đi, cậu kéo tôi đi đâu đó? Phan Thanh
Nam!!!
- Cấm nói nhiều – Thanh Nam lạnh lùng nói.
Và thế, tôi bị lôi đi xềnh xệch khắp trường. Oa oa, như thế thì mất
mặt Hà Vy này quá rồi.
Đến một cái sân rộng không có 1 bóng người, đây là sân cho những
người chơi bóng rổ trong trường. Đến lúc này Thanh Nam mới chịu
dừng lại.
- Nói cho tôi biết, tại sao cậu không nghỉ ngơi trong bệnh viện mà
chạy lung tung như thế hả? – Thanh Nam nhìn tôi đầy bực
bội.
- Ơ hay, tôi đi học chứ có phải đi chơi đâu mà cậu nói là chạy lung
tung?chính cậu kéo tôi chạy lung tung nãy giờ đấy chứ? – Tôi sừng
cổ cãi lại.
- Còn dám cãi bướng nữa à? Vết thương chưa lành mà cứ thích ra
ngoài là sao?
- Ai nói cậu là chưa lành? – Tôi vừa biện minh cho hành động của
mình vừa đưa đưa cánh tay bị thương ra để chứng tỏ là mình đã lành
lặn hẳn.
Thanh Nam đỡ cánh tay tôi lên, bàn tay của cậu ấy chạm vào cánh tay
tôi như một luồng điện xẹt qua.
- Đấy, thấy không? – Tôi cười gượng – Đã lành lặn rồi
đấy!
- Cậu…. – Thanh Nam nhìn tôi – Nói láo!
- Láo là láo thế nào? Đã lành rồi này, thấy không?
- Không nói nhiều nữa, mau theo tôi vào bệnh viện,
nhanh!
- Tôi…tôi không đi! – Tôi bướng.
- Không nói nhiều! tôi bắt đi!
Nói rồi Thanh Nam không thương tiếc mà kéo tôi đi. Tôi ương bướng
cố đứng yên một chỗ. Vào trong bệnh viện để làm cái gì trong khi
vết thương của tôi đang dần hồi phục? vào để cúng tiền cho bác sĩ
à?
- Có đi không? – Thanh Nam trừng mắt.
- Không! – Tôi kiên quyết.
- Vậy thì tôi không dùng lời lẽ với cậu nữa!
Nói rồi tôi bỗng cảm thấy mình như được nhấc bổng lên, đến khi hiểu
được chuyện gì đang xảy ra thì tôi đã nằm gọn trong vòng tay của
Thanh Nam rồi. Tôi hốt hoảng:
- Cậu làm cái trò gì vậy hả? Thả tôi ra!
Thanh Nam không thèm đáp trả tôi, gương mặt cậu ấy cứ lạnh băng từ
nãy đến giờ. Tôi thở dài:
- Cậu làm ơn để tôi sống yên ổn trong trường này… cậu thả tôi xuống
đi!
- Yên tâm đi – Thanh Nam lên tiếng – Xe tôi để ở gần đây, sẽ không
ai thấy đâu.
- &^%#@@!#!
Sao anh em nhà họ Phan này rất thích ức hiếp người khác vậy
nhỉ?
Vừa đến chiếc xe màu đen bóng loáng nằm ngay trong nhà giữ xe,
Thanh Nam quăng tôi xuống cái phịch. Tôi vẫn còn chưa định hình
được việc gì đang xảy ra thì chiếc xe đã lăn bánh. Thế là một lần
nữa tôi phải bước chân vào cái bệnh viện đó, một lần nữa tôi phải
đối diện với cái mùi thuốc sát trùng của bệnh viện và cả một màu
trắng xóa rất đáng sợ đó nữa. Oa oa oa tôi khóc không ra nước mắt
thật mà…
Thế là cả buổi học hôm đó tôi vinh dự được nghỉ học không phép, và
sau khi khám xong, ông bác sĩ bảo rằng “Có thể xuất viện” thì lúc
ấy Thanh Nam mới nhìn tôi với vẻ mặt của người hối lỗi. Tôi nguýt
dài một hơi rồi bực bội bước ra xe.
- Này… này… làm gì thế? Giận tôi thật à? – Thanh Nam chạy theo
tôi.
- Hỏi thừa! cậu có biết hôm nay tôi phải làm một bài kiểm tra hay
không?
- Nhưng… nhưng …mà…
- Nhưng nhị gì nữa? – Tôi bực mình.
- Tại…tại…tôi lo cho cậu mà…
Bước chân tôi khựng lại, mặt tôi nóng bừng lên và đỏ gay. Tôi ú ớ
không thể nói thêm được điều gì. Đúng thật là có bực mình thật,
nhưng mà sau khi nghe câu nói giết người ấy được phát ra từ một
người có vẻ đẹp giết người ấy thì… tôi đã là nạn nhân.
- Hôm nay Thanh Phong cũng xuất viện, cậu đợi anh ấy luôn nhé? –
Thanh Nam chần chừ hồi lâu rồi nói.
Ừ, đúng nhỉ? Tôi quên mất là hôm nay Thanh Phong xuất viện. Hôm qua
Thanh Phong nói thế cơ mà? Nhắc lại chuyện hôm qua, tôi sực nhớ ra
rằng hôm qua Thanh Phong đã giao cho tôi một việc làm rất ư là điên
khùng nhưng cuối cùng tôi chợt nhận ra, việc ấy không điên khùng gì
mấy. Không lẽ những lời đó Thanh Phong nói là sự thật? Không lẽ
Thanh Phong muốn…muốn cưới tôi?
Ái chà, ông bà ta nói rất đúng “Nhàn cư vi bất thiện”. Hễ tôi “nhàn
cư” thì đầu óc lại suy nghĩ lung tung beng. Đúng thật là… Hà Vy à,
sao mày có thể tin những gì được phát ra từ cái miệng sát gái kia?
Nếu mày tin thì đúng thật mày là một con khờ.
- Có đi không?
Nãy giờ Thanh Nam thấy tôi cứ đứng như trời tròng ở đó, không kiên
nhẫn được nên hối thúc.
- Ờ tùy cậu, dù sao cũng bỏ mất 1 buổi học cộng với một bài kiểm
tra. Tháng này coi như không còn hạng để đứng nữa – Tôi than
vãn.
- Yên tâm đi, để tôi nói với cô chủ nhiệm cho cậu được kiểm tra
lại. Cậu thật là… đứng đầu lớp hoài mà không chán à? – Thanh Nam
trêu.
*----*----*----*---*
- Này này, có thấy ai trong quán bar đó không? – Tôi khều khều
Thanh Phong, Thanh Nam đang lái xe cũng ngoái đầu nhìn
theo.
- Hạnh Như – Cả hai đều đồng thanh.
Trong quán bar, một cô gái ăn mặt mát mẻ đang mải mê với chai rượu
còn sót lại, lảo đảo đứng trước quán bar ngoắc ngoắc đón taxi.
Thanh Nam dừng xe đột ngột, rồi… chạy tiếp.
Ôi trời, cái con người này bị đứt dây thần kinh cảm xúc cũng không
cần phải tuyệt tình như vậy chứ.
- Thanh Nam, cậu không cho Hạnh Như đi nhờ được à? – Tôi bức
xúc.
- Không liên quan đến tôi, cũng chẳng liên quan đến cậu – Thanh Nam
lạnh lùng.
Tôi ngô nghê cái mặt đến nỗi Thanh Phong ngồi cạnh bên cũng phải
phì cười.
- Cười cái gì mà cười? không thấy Hạnh Như say xỉn vậy sao? Con gái
giờ này mà đi lang thang như vậy nguy hiểm lắm biết
không?
- Hà Vy, có khi nào cậu suy nghĩ cho bản thân mình không vậy? –
Thanh Nam lạnh lùng nói.
- Tôi….
- Làm sao tôi biết được Hạnh Như có giở thủ đoạn gì nữa hay không?
– Thanh Phong tiếp lời.
- Hai người…. dừng xe! – Tôi bức xúc ra lệnh.
- Sao thế? – Thanh Nam ngạc nhiên.
- Tôi bảo dừng xe có nghe không? – Tôi như tức điên
lên.
….KÍT….
Chiếc xe dừng lại đột ngột. Tôi bực bội bước xuống xe.
- Hai người về trước đi, lát nữa tôi về sau!
Nói rồi tôi bước lại quán bar ban nãy. Trời đã nhá nhem tối, một
mình Hạnh Như ngoài đường như vậy thật không ổn chút nào. Tôi chạy
trong vô thức đến gần Hạnh Như, lay lay cậu ấy:
- Này, để tôi đón taxi cho cậu được chứ?
- Mày…mày…mày là con nào? Mày…mày… - Hạnh Như xỉa xói vào mặt tôi,
lảo đảo như đứng không vững.
- Tôi là Hà Vy nè! Hạnh Như nhận ra tôi không?
- À thì ra là mày…Hà Vy.. ha ha …Trương Hà Vy chứ gì? Tao nói cho
mày biết, mày đổi họ đi là vừa, mày phải là.. Giang Hà Vy… ha ha
ha..
Tôi ngây người ra trước lời nói của Hạnh Như, thật sự không hiểu
cậu ấy đang nói lung tung cái gì. Nhưng tôi cũng vẫy vẫy taxi để
đưa Hạnh Như về nhà trước, những chuyện đấy chắc là trong cơn say
nên Hạnh Như ăn nói lung tung vậy thôi.
- Lên xe!
Một chiếc xe đen quen thuộc đang lù lù xuất hiện trước mặt tôi. Tôi
ngơ ngác nhìn người trong xe, chần chừ một hồi cũng đỡ Hạnh Như vào
trong.
- Ha ha ha… Anh Thanh Nam…anh Thanh Nam phải không?
Hạnh Như ngồi gần Thanh Phong, còn tôi thì ngồi phía trên với Thanh
Nam. Hạnh Như đã say đến mức đó rồi mà còn nhận ra được người ta
nữa à?
- Mấy người đưa tôi đi đâu đó? Đừng… đừng… đừng đưa tôi về nhà… đó
không phải là nhà tôi….
- Hạnh Như, em đang nói cái gì vậy hả? – Thanh Phong ngồi kế bên
ngạc nhiên hỏi.
- Anh Nam, anh Nam ơi, con Hà Vy, nó cướp mẹ của em, nó cướp ba của
em…Anh Nam ơi…
Thanh Nam vừa lái xe vừa nhìn tôi đầy.. ngơ ngác như con nai tơ.
Tôi cũng ngơ ngác không kém:
- Tôi không biết Hạnh Như bị sao nữa, này giờ toàn nói những lời
linh tinh.
Hạnh Như ngồi sau cứ liên tục ngọa nguậy:
- Hà Vy, mày thắng rồi, mày thắng tao rồi, rốt cuộc mày là tiểu thư
quyền quý, còn tao, chỉ là con gái của bà bán bánh lề đường… mày
thắng thật rồi…
Tôi ngơ ngác, cả Thanh Nam và Thanh Phong cùng ngơ ngác
...K e n h t r u y e n . p r o..
CHAP 45: CON GHÉT MẸ
- Chắc tại Hạnh Như say quá nên nói sảng vậy mà!
Tôi cố dùng lời lẽ và nụ cười của mình để tránh cái nhìn đầy thắc
mắc của 4 con mắt vô duyên kia đang dán chặt vào mình.
- Nhưng mà tại sao Hạnh Như lại nói như vậy chứ? – Thanh Phong thắc
mắc - Người ta nói lời nói lúc say rượu là lời nói thật lòng nhất
đó.
- Ơ… thế à??
Tôi cũng ngạc nhiên lắm lắm khi Hạnh Như nói toàn những lời lẽ khó
hiểu, mà những lời lẽ đó lại có liên quan đến tôi mới chết chứ. Tôi
cũng rất muốn đánh cho Hạnh Như tỉnh lại và hỏi xem chuyện gì đã
xảy ra với cậu ấy, tôi rất muốn Hạnh Như giải thích về những gì mà
cậu ấy vừa nói. Tại sao lại nói rằng tôi họ Giang? Tại sao lại nói
rằng tôi cướp cha mẹ của cậu ấy? Tại sao lại nói rằng tôi là tiểu
thư quyền quý? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Đưa Hạnh Như về nhà, cậu ấy đã say mèm, cả người mềm nhũn như cọng
bún thiu. Thanh Nam và Thanh Phong cùng dìu Hạnh Như vào trong
nhà.
- Hạnh Như, con về rồi à? Trời ạ, sao lại say mèm thế
này?
Dì Ngọc trong nhà vừa mới thấy Hạnh Như bước vào đã lật đật chạy
ra, lo lắng hỏi.
- Dạ, tụi con thấy Hạnh Như say rượu ở dọc đường nên đưa cậu ấy về
ạ! – Tôi lễ phép nói.
- Cám ơn tụi con nhé! – Dì Ngọc mỉm cười nhìn chúng tôi rồi nói
vọng vào nhà – Dì Năm, phụ tôi đưa con Hạnh Như vào
phòng.
- Không cần!!!!
Giọng một người đàn ông trong nhà vang lên, tôi đoán chắc là cha
của Hạnh Như, cũng chính là ông Quốc Nam – chủ tịch tập đoàn Nhật
Long.
- Kìa ông! Con bé đã say xỉn thế này, để cho nó nghỉ ngơi – Dì Ngọc
mềm mỏng nói.
- Không có nghỉ ngơi gì hết! con gái con đứa gì mà mới bấy nhiêu
tuổi đầu đã tập tành uống rượu, rồi dần dần vác cái bụng bầu về
nhà, lúc ấy thì biết thế nào đây hả? – Ông Quốc Nam nghiêm
khắc.
- Ông! Có bạn bè con Hạnh Như, ông ăn nói gì kỳ cục
vậy?
- Tôi cứ nói đấy! Bà lúc nào cũng nuông chiều con bé, rồi sau này
nó được nước lấn tới cho bà hay.
- Kìa ông….
Tôi, Thanh Nam và Thanh Phong chỉ biết im lặng nhìn nhau. Tôi không
ngờ rằng gia đình Hạnh Như lại có gia giáo như vậy, nhất là ông
Quốc Nam, nhìn ông ấy thành đạt là thế, ấy thế mà nghiêm khắc với
con cái thì không ai bằng.
- Tôi đã nói rồi, 1 lần nữa tôi mà thấy con Hạnh Như như thế này,
tôi sẽ từ nó luôn!
Nói rồi ông Quốc Nam bực mình bước vào trong nhà.
- Mẹ….mẹ…ổng mới nói gì vậy? ổng muốn từ con hả? ha ha ha mắc cười
quá – Hạnh Như ngọa nguậy – Vốn dĩ con có phải là con ruột của ổng
đâu mà…
- Hạnh Như!!! – Dì Ngọc quát lớn.
- Con…đi ngủ…
Nói rồi Hạnh Như lảo đảo bước vào phòng mình.
- Trời ạ, chồng với con, chắc tôi chết mât thôi! – Dì Ngọc ngồi
xuống ghế, xoa xoa hai bên thái dương.
- Dì… không có gì đâu dì à, chắc Hạnh Như say quá nên nói bừa đây
mà – Thanh Nam an ủi dì Ngọc.
- Không! Không phải nói bừa đâu con à! – Dì Ngọc chọt nhìn qua tôi
– Hà Vy, dì có chuyện muốn nói với con.
Tôi tròn mắt nhìn dì Ngọc, nhìn sang Thanh Phong và Thanh Nam, linh
cảm như có chuyện gì đó chẳng lành sắp xảy ra.
Dì Ngọc bước vào trong phòng, tôi chần chừ 1 lúc rồi cũng lặng lẽ
theo sau.
Bước vào phòng của dì, dì Ngọc nén tiếng thở dài:
- Con nói cho dì biết, lúc trước con được sinh ra ở
đâu?
- Dạ…để con nhớ lại đã…
Tôi cố nhớ lại xem mình đã được sinh ra ở đâu, chuyện này đã xảy ra
lâu lắm rồi nên tôi không nhớ rõ cho lắm, hình như là…
- Là bệnh viện Từ Dũ phải không? – Dì Ngọc lên tiếng cắt ngang dòng
suy nghĩ của tôi.
- Dạ… đúng đúng dì ạ… nhưng mà, sao dì lại biết? – Tôi ngây
ngô.
- Lúc trước dì cũng sinh con Hạnh Như ở đó.
- Vậy à?
- Đúng vậy, có một điều chắc con chưa biết. Hôm con ở bệnh viện khi
dì thấy sợi dây chuyền đó của con, dì có chút ngạc nhiên, nhưng hôm
nay, dì đã tìm lại bệnh viện đó, tìm lại cô y tá đã đỡ đẻ cho dì,
thì dì đã biết 1 chuyện….
- Là chuyện gì vậy dì?
- Lúc ấy, dì và bà Nguyễn Mai Hương, tức là mẹ của con, đã ở chung
1 phòng. Hai đứa bé chào đời cách nhau có vài phút. Lúc ấy,vì Hạnh
Như bẩm sinh đã mắc bệnh tim nên chính bà Mai Hương đã hết nước năn
nỉ ỉ ôi cô y tá hay tráo đổi 2 đứa bé. Cô y tá ấy kể rằng, lúc ấy
bà Mai Hương đã khóc gần như sưng húp cả mắt, gia đình bà Mai Hương
nghèo, lại vừa mới chịu tang ông nhà, nên với tình trạng bệnh tim
bẩm sinh của Hạnh Như, bà không thể nào lo nỗi. Vì thế…
- Vì thế, cô y tá đã tráo đổi con với Hạnh Như? Vì thế con không
phải là con ruột của mẹ mình?
- Đúng vậy.
Dì Ngọc chậm rãi nói. Tôi cứ đứng yên đấy như người chết rồi. Thì
ra những gì Hạnh Như nói là sự thật, thì ra Hạnh Như không hề nói
sảng nói bừa, thì ra…
- Nếu nói như vậy… con là con ruột của dì? – Tôi như không tin vào
tai mình.
- Đúng vậy…. – Dì Ngọc buồn bã nói.
- Không! Không!không thể nào!!!! – Tôi nói gần như hét lên – Không
thể thế được, chẳng lẽ, mẹ con đã lừa con suốt 16 năm qua
sao???
- …….
- Con không tin đâu,chắc chắn có sự hiểu lầm ở đây!
- Hà Vy à, con nghe mẹ nói…
- Không, con không muốn nghe, con không muốn nghe!!!!!!
Nói rồi tôi bịt chăt hai tai, như người vô thức tôi chạy ngay ra
ngoài. Nước mắt tôi cứ thế, lã chã rơi…
- Hà Vy!Hà Vy!
Co tiếng gọi với theo, nhưng tai tôi như ù đi, không nghe được gì
cả. Tôi cứ thế, mải miết chạy. Bây giờ tôi chỉ muốn gặp mẹ, tôi chỉ
muốn hỏi rõ mẹ mình rằng, chuyện này là như thế nào? chẳng lẽ mẹ đã
lừa dối tôi suốt 16 năm qua? Chẳng lẽ….
Bỗng dưng, tôi có cảm giác như mình bị vấp một cục đá mà ngã ngay
xuống đất, cứ tưởng mình sẽ bị dập mặt ngay lúc đó, không ngờ lúc
ấy có một bàn tay đỡ cho tôi không bị ngã.
- Hà Vy! Chạy đi đâu mà vội vàng thế hả?
Tôi ngơ ngác nhìn người con trai trước mặt mình, mắt tôi như mờ đi,
tai tôi như không nghe được gì nữa, nước mắt tôi cứ lã chã rơi, tôi
cứ khóc, khóc ngon lành.
Bỗng, có 1 vòng tay ôm chặt lấy tôi, một hơi ấm lan tỏa khắp người
tôi. Tôi ngơ ngác định đẩy người đó ra nhưng dường như tôi ốm yếu
quá, không thể kháng cự lại vòng tay ấm áp mãnh liệt
đó.
- Hà Vy, nói cho tôi biết, có chuyện gì vậy?
- Hức…hức… - Tôi khóc thét lên – Tôi buồn quá, buồn
quá…
Thanh Nam buông tôi ra, hai tay còn giữ hai vai tôi, đôi mắt sâu
thẳm nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi…sợ hãi đến nỗi khóc to
hơn.
- Có chuyện gì thì nói cho tôi biết được không? Cậu đừng khóc như
thế nữa, tôi đau lòng lắm…
- Thanh Nam…cậu….
- Đừng nói gì nữa hết – Thanh Nam đưa một ngón tay lên che miệng
tôi – Hãy để tôi được làm bờ vai cho cậu mỗi khi cậu gặp chuyện gì
đau buồn, có được không?
- Thanh Nam…
Một vòng tay nữa ôm chặt lấy tôi. Tim tôi như ngừng đập trong giây
phút ấy, tay chân tôi như rời ra, không phản kháng được gì
nữa.
Tôi không biết rằng, ở một góc tối gần đó, có người đã chứng kiến
tất cả. Ngay sau lúc ấy, người đó đã biến mất…. có phải chỉ là biến
mất trong chốc lát hay mãi mãi người ấy đã biến mất khỏi cuộc đời
tôi?
*---*---*---*---*---*---*
Tôi và mẹ, hai người đang nói chuyện rất nghiêm túc. Nghiêm túc về
chuyện 16 năm về trước. Mẹ chần chừ hồi lâu, rồi chậm rãi
nói:
- Đó là sự thật con à, mẹ không ngờ..mẹ chỉ có thể giấu chuyện đó
chỉ vỏn vẹn 16 năm.
- Mẹ! mẹ nói thật chứ? – Tôi như không tin vào tai mình – Mẹ làm ơn
nói cho con biết, con là con ruột của mẹ, mẹ nói đi!!!! – Tôi nói
gần như hét lên.
- Hà Vy à, con nghe mẹ nói, mẹ có lỗi với con, nếu không phải tại
mẹ, bây giờ con đã là tiểu thư độc nhất của tập đoàn Nhật Long chứ
không phải là con bé bán bánh ngoài lề đường đâu. Mẹ xin
lỗi…
Tai tôi như ù đi, vậy là những gì tôi không mong muốn lại diễn ra
thật nhanh chóng như thế. Tôi lại khóc…
- Lúc mới sinh Hạnh Như ra, mẹ như chết lặng khi biết con bé bị
bệnh tim bẩm sinh. Mẹ đã khóc hết nước mắt thế nhưng ông trời không
cho phép mẹ có được cuộc sống êm ả như bao người phụ nữ khác. Con
biết không, khi ấy ba con mới qua đời được 2 tuần, nhà mình khi ấy
nghèo rớt mồng tơi thì làm sao có thể có tiền chạy chữa cho đứa con
bị bệnh tim bẩm sinh như thế chứ? mẹ xót lắm, xót khi phải vứt bỏ
đứa con mà mẹ rứt ruột đẻ ra. Nhưng tất cả vì mẹ nghĩ cho Hạnh Như,
cho tương lai của con bé thôi con à, được sinh ra trong một gia
đình giàu có như thế cũng có thể cứu sống được con bé…
- Vậy….mẹ nói đi, sao mẹ lại lừa con suốt 16 năm qua? – Tôi khóc
nấc lên.
- Hà Vy, tuy con không phải con ruột của mẹ, nhưng từ lâu mẹ đã xem
con như con ruột của mình rồi. Mẹ không nói bởi vì mẹ không muốn
khi con biết được cha mẹ ruột của mình rồi,con sẽ bỏ mẹ mà đi. Mẹ
sợ lắm… mẹ sợ ngày đó đến lắm… nhưng mà… hôm nay có lẽ là ngày mà
mẹ sợ nhất trong đời. Gia đình bên đó rất có thiện cảm với con, con
hãy quay về đó đi, con sẽ được sống hạnh phúc, con sẽ được ăn ngon
mặc đẹp, con sẽ không phải học một buổi mà buôn gánh bán bưng một
buổi,con sẽ không phải bị bạn bè trêu chọc nữa….
- Mẹ!!!!!!! – Tôi hét lên, nước mắt cứ không ngừng rơi – Mẹ đừng
nói nữa, con…con…con ghét mẹ!!!!
CHAP 46:
Nằm miên man trên giường, tôi không tài nào chợp mắt được. Hết hình
ảnh dì Ngọc hiện lên lại đến hình ảnh Hạnh Như đang nhìn tôi bằng
ánh mắt đầy thù hận. Hết lời nói của mẹ tôi khuyên tôi nên về lại
gia đình đó lại đến lời nói đầy trách móc mà oán hận của Hạnh Như.
Hết cử chỉ ân cần trìu mến của dì Ngọc lại đến những lời lẽ yêu
thương đầy tình cảm của mẹ mình. Tất cả hiện lên trong tôi… rõ mồn
một… hễ cứ nhắm mắt thì y như rằng hình ảnh của những con người đó
hiện lên rõ nét. Thực tế tôi chưa thích ứng được lắm với những
chuyện mà tôi mới được nghe. Thực tế tôi chưa có đủ can đảm và sức
chịu đựng của một siêu nhân để có thể đón nhận cái sự thật phũ
phàng đó. Tôi phải làm sao đây? Làm sao khi người mẹ tần tảo vất vả
suốt 16 năm qua nuôi tôi khôn lớn giờ đây lại chẳng có tí quan hệ
máu mủ ruột rà gì với tôi cả? Làm sao khi một người phụ nữ không
quen không biết tự dưng đùng một cái, xưng “mẹ - con” với tôi? Tôi
không thích ứng được, thật sự tôi không thích ứng được với cái sự
thật đó. Tôi có nên trở về gia đình bên ấy? Gia đình ấy có người
cha nghiêm khắc, có người mẹ dịu hiền, có cả một không gian rộng
lớn và nghiễm nhiên tôi sẽ trở thành tiểu thư độc nhất của tập đoàn
Nhật Long? Tôi có nên rời bỏ gia đình này? Một gai đình thiếu thốn
mọi thứ, cả vật chất lẫn tinh thần? Tôi có nên rời bỏ người mẹ hiền
bao năm đã chăm chút cho tôi từng miếng cơm giấc ngủ? Tôi có nên
rời bỏ cái nơi quen thuộc này để trở về địa vị mà vốn dĩ thuộc về
tôi? Mà nếu tôi trở về bên đó thì sao? Hạnh Như sẽ nhìn tôi bằng
ánh mắt tia lửa đạn, Hạnh Như sẽ không chịu thừa nhận mình là con
gái của một bà bán bánh ngoài lề đường, rong ruổi trên từng con
hẻm. Bởi vì Hạnh Như đã quen lắm với địa vị là tiểu thư con nhà
giàu, quen lắm với cuộc sống đầy kẻ hầu người hạ. Thế nên Hạnh Như
cũng sẽ như tôi, sẽ không tài nào thích ứng được với cuộc sống mà
hoàn toàn trái ngược với cuộc sống 16 năm qua của mình.
Miên man trong dòng suy nghĩ, mắt tôi đã cụp xuống lúc nào không
hay. Và giấc ngủ cũng đến bên tôi một cách nhanh chóng.
*---*---*---*---*---*---*---*---*
Những tia nắng ban mai chiếu thẳng vào chiếc gường yêu quý của tôi.
Tôi lờ mờ mở mắt. Đã bước sang một ngày mới, một ngày mới với biết
bao niềm vui mới. Tôi phải vui lên, tôi phải sống thật tốt với
chính mình, phải sống sao cho mọi người không nhìn tôi bằng đôi mắt
thương hại và đầy cảm thông. Tôi khẽ mỉm cười rồi bất chợt nhìn
sang bên cạnh mình…
Bên cạnh tôi là một người phụ nữ với chân mày rậm, sóng mũi cao,
đôi mắt hai mí cụp xuống. Tôi đoán chắc rằng, lúc còn tuổi thanh
xuân, mẹ tôi ắt hẳn rất xinh đẹp, những đường nét trên gương mặt đã
cho tôi biết được điều đó. Chợt nhớ lại câu nói mà lúc Thanh Phong
gặp mẹ tôi rất thành thật thẳng thừng “Người ta nói, vẻ đẹp là do
di truyền, nhưng nhìn bác và Hà Vy, cháu nghĩ chắc có thể Hà Vy bị…
đột biến bác nhỉ?”. Rất có thể lúc ấy Thanh Phong nói đúng sự thật.
Tại sao từ trước đến giờ tôi lại không nhận ra điều đó chứ? Rằng mẹ
tôi và tôi khác nhau một trời một vực? Rằng tôi rất có thể là một
đứa con rơi con rớt?
Tất nhiên sự thật không đủ phũ phàng và ông trời không nỡ nhẫn tâm
ban cho tôi cái thân phận là con rơi con rớt, nhưng cũng đủ giết
chết tôi vì cái quan hệ tréo ngoe dây mơ rễ má mà tôi không thể
lường trước được.
Tôi cố lắc lắc đầu để không phải suy nghĩ lung tung. Cuộc đời mà,
cái gì đến thì nhất định sẽ đến cho dù mình không muốn nó xảy ra.
Tôi thôi không nghĩ đến chuyện đó nữa, cũng thôi không quan tâm đến
những chuyện sắp xảy ra, tôi chỉ cần sống tốt cho hiện tại, thế là
được.
*---*---*---*---*---*---*
Vác cặp vào lớp, trên miệng tôi ngân lên câu hát yêu đời. Bắt gặp
tôi đang tưng bừng sức sống, Anh Thư đã thừa cơ hội đó mà lấn
tới:
- Hà Vy! Hà Vy! Mày biết chuyện gì chưa? Hai hoàng tử lớp mình sẽ
không đi du học nữa!
- Ồ…thế….à….
- Này, trả lời gì mà cộc lốc vậy hả? – Anh Thư chống nạnh hai tay,
ra chiều như đàn anh đàn chị.
Ấy ấy, vậy Anh Thư tỉ tỉ muốn tôi phải trả lời như thế nào đây? Trả
lời rằng “Tao biết chuyện này lâu rồi!”? hay là “Hai người họ không
đi du học là vì cứu tao đấy!”? Tất nhiên, dù tôi có khờ cách mấy,
phản ứng chậm chạp cách mấy, cũng không ngu ngốc đến nỗi phát ra
những lời nói đó. Vì tôi hiểu Anh Thư như đi guốc trong bụng nó
vậy, thế nào khi tôi nói ra cái sự thật đó thì Anh Thư cũng sẽ bầm
tôi như bầm tương bầm tỏi rồi sau đó không thương tình mà ném tôi
vào chảo dầu đang sôi nên ùng ục. Nghĩ đến đó tôi nuốt nước bọt ừng
ực mà tươi cười với Anh Thư:
- Vậy sao mày biết chuyện đó?
- Tao nghe nói đâu tại hai anh ý ra tay nghĩa hiệp, cứu người qua
đường nên mới bỏ lỡ chuyến bay – Anh Thư say sưa kể lể.
- Ồ… thế…à….
Tôi cố kéo dài giọng ra nhất có thể để không phải té ngửa vì câu
nói vô tư của nhỏ bạn thân. Nó đâu biết rằng “người qua đường” mà
nó nói chính là nhỏ bạn thân thiết của nó từ cái thời cởi trần tắm
mưa, là con nhỏ mặt dày đang đứng trước mặt nó đây này. Anh Thư
dường như không hiểu được suy nghĩ của tôi nên vô tư mà nói
tiếp:
- Nghe nói đâu Thanh Phong đã truyền hết cả máu của mình cho người
đó. Mà tao thật không hiểu, chỉ là người qua đường thôi mà sao
Thanh Phong lại có thể nghĩ hiệp đến như thế? Trước giờ Thanh Phong
có làm được việc gì nổi bật ngoài gây phiền phức cho người khác
đâu?
- Ờ… tao cũng nghĩ vậy!
Tôi ờ à cho qua chuyện rồi lặng lẽ lấy bài ra ôn. Còn một tuần nữa
thi học kỳ, kết quả thi sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự kiện tách lớp
mà Anh Thư đã từng nói cho tôi biết. Nhà trường sẽ chọn những học
sinh “ưu tú” đếm ngược danh sách và ném một cách thân thương sang
lớp 10A10, mà người ta dự định rằng sẽ đặt tên cho lớp ấy là…lớp
lựa. Tôi không học tệ đến nỗi lo lắng đến mất ăn mất ngủ vì việc
chuyển lớp, nhưng mà… có một người khiến tôi mất ăn mất ngủ không
kém. Với học lực và hạnh kiểm hiện giờ của cậu ấy, để không bị
chuyển lớp là chuyện khó hơn cả việc lên trời mà chầu thượng đế nữa
là.
Tiếng chuông báo hiệu vào lớp, tiếng guốc lộp cộp của cô Ngân cũng
vang lên “êm tai” ngay sau đó. Quái, hôm nay cô vào lớp đúng giờ
nhỉ? Tôi còn đang thắc mắc thì ở đâu Huyền Trân lù lù chạy một mạch
vào lớp. Đầu óc tôi tam thời chưa thích ứng được với chuyện cô Ngân
đúng giờ một cách đột ngột thì lại tiếp tục bị đứt mấy dây thần
kinh não khi thấy sự xuất hiện của Huyền Trân. Cảm giác giờ đây
trong tôi là sao đây? Sợ? đúng, tôi rất sợ, nhìn thấy Huyền Trân là
tôi nhớ ngay đến vết thương chí mạng nơi cánh tay. Nhìn thấy Huyền
Trân là tôi nhớ ngay đến con dao cứ lăm le vào mặt tôi và có thể
khiến mặt tôi rách bất cứ lúc nào. Tôi vội nuốt nước bọt và kiềm
nén nỗi sợ hãi vào trong bụng, cầu mong cho gió vào bụng để có thể
chèn ép hiện tượng ruột gan tôi đang lộn tùng phèo lên vì sợ
hãi.
- Ủa, con Huyền Trân nghỉ học mấy ngày nay rồi mà? Tính đâu nó nghỉ
luôn để lấy chồng rồi chứ? – Anh Thư thắc mắc.
Quái lạ, sao những gì mà Anh Thư thắc mắc hôm nay rất rất cần câu
trả lời mà nhỏ bạn thân của nó là tôi đây lại biết tất tần tật tuốt
tuồn tuột câu trả lời từ A đến Z vậy nhỉ?
- E hèm! – Cô Ngân vừa ngồi xuống ghế vừa nhìn cả lớp 1 lượt – Cô
thông báo với cả lớp, lớp mình sẽ bị tách và một thông tin mới nữa,
những “học sinh ưu tú” của lớp được hiểu theo cả nghĩ đen và nghĩa
bóng đều sẽ “được” tách lớp.
- Hả? gì vậy cô? Là sao vậy cô?
Cả lớp nháo nhào.
- Lớp 10A2 sẽ không là lớp chọn nữa, theo quy định mới của nhà
trường, một khối chỉ có 1 lớp chọn, mà lớp chọn sẽ là lớp 10A7, vì
thế cho nên, lớp 10A2 của chúng ta sẽ chỉ để lại những học sinh
thuộc lực học khá, những bạn nào học đạt thành tích giỏi sẽ được
qua lớp chọn là 10A7, còn những bạn nào “đạt” thành tích trung bình
sẽ được chuyển qua “lớp lựa” là 10A10.
Cả lớp bàng hoàng, dường như không ai kịp thời thích ứng với tin
tức nóng hổi này từ cô Ngân. Cả Anh Thư và tôi nhìn nhau bằng ánh
mắt đầy lo sợ. Nhìn xuống phía cuối lớp, chỗ ngồi của Thanh Phong
trống trơn, còn mỗi Thanh Nam ngồi đó với gương mặt đằng đằng sát
khí lại không hề có bất kỳ phản ứng nào với lời phán rùng rợn của
cô Ngân. Hay là.. Thanh Nam là động vật máu lạnh nhỉ? Suy nghĩ ấy
rất không chính chắn thoáng qua trong đầu tôi, tôi khẽ rùng mình.
Đây có phải là người đã từng ôm tôi vào lòng không? Đây có phải là
người đã nói rằng “cho tôi bờ vai để tôi tựa vào”? sao mà tôi cảm
thấy… những gì hôm qua tôi cảm nhận được chỉ là… ảo giác thôi vậy
nhỉ?
..bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui
vẻ...
CHAP 47:
- Hà Vy! Lên giải cho tôi bài này!
Thầy Toán bất ngờ kéo tôi quay về hiện tại khi tâm hồn tôi đang
treo ngược cành cây hướng về cái nơi có dì Ngọc, ông Quốc Nam và
Hạnh Như. Tôi lúng búng đứng bật dậy:
- Dạ… thầy kêu em ạ?
- Chứ em có người chị nào trùng tên à? – Thầy Toán ngắt
nghéo.
Tôi lung túng nhìn sang Anh Thư như cầu cứu. Con nhỏ chỉ chỉ ngay
bài 45. Tôi nhìn sơ sơ qua đề bài rồi lục đục lên bảng. Bài toán
không quá khó, chỉ hơi dài mà thôi. Dạng toán này tôi đã được học
trước nên không có phần lúng túng gì là mấy. Khi viết xong chữ cuối
cùng, tôi mệt mỏi trở về chỗ ngồi mà không để ý đến thầy Toán đang
mắt chữ O mồm chữ A đang nhìn mình.
- Hà Vy!
- …….
- Hà Vy!!!!
Thầy Toán không nhẫn nại được, hét lớn.
- Dạ! -Tôi hốt hoảng quay lại – Thầy gọi em?
- Vậy chứ tôi gọi ma chắc?
Cả lớp được dịp phá lên cười, tôi đỏ mặt cúi đầu xấu
hổ.
- Đầu óc em cứ để đâu đâu vậy hả? – Thầy cú vào đầu tôi – Dạng toán
này tôi chỉ mới giảng qua 1 lần, lúc ấy em cứ nhìn ra ngoài cửa sổ,
sao em có thể làm nhanh đến thế?
- Dạ..
- Thôi….thôi vào chỗ ngồi! Em cứ ở đó “Dạ..dạ” làm mất thời gian
của thầy quá!
- Dạ…
Tôi lững thững quay về chỗ ngồi. Khẽ liếc nhìn xuống chiếc bàn cuối
lớp, Thanh Nam đang mải mê làm bài còn chỗ ngồi Thanh Phong vẫn cứ
trống trơn. Không biết tên Thanh Phong này lại nổi cơn điên gì mà
lại nghỉ học đột ngột như thế. Tôi khẽ thở dài…
- Hà Vy! Hà Vy! Hà Vy!
- Dạ!
Tôi hoảng hốt quay lên nhìn thầy, bắt gặp ánh mắt đầy ngạc nhiên
của thầy và gần 40 cặp mắt đổ dồn về phía tôi.
- Co…có…có gì không thầy? – Tôi lúng túng.
- Thầy gọi em cả trăm tiếng mà chẳng nhét vào lỗ tai em được tí nào
à? – Thầy Toán thở dài nhìn tôi – Sỉ số lớp hôm nay bao
nhiêu?
- Dạ… dạ… để em đếm ạ!
Cả lớp cười ồ lên. Tôi lại xấu hổ đến mức ước gì mặt đất có thể nứt
ra ngay lúc này để tôi có thể kịp thời mà nhảy xuống. Thật ra hôm
nay đầu óc tôi thế nào ấy. Cứ như thường ngày tôi đã kiểm tra sỉ số
hồi đầu giờ rồi, hôm nay không biết dây thần kinh nào chạm mạch hay
nối nhầm với nhau mà khiến tô quên béng mất chuyện đó.
- Thôi em về chỗ đi, lát kiểm tra sỉ số xong rồi báo cho
tôi!
Thầy Toán lên tiếng để giải cứu cho tôi rồi tiếp tục bài giảng của
mình.
Về đến chỗ ngồi, đầu óc tôi lại cứ lien tưởng đến sự trống trơn của
chiếc bàn cuối lớp. Thật ra hôm nay Thanh Phong bị sao vậy? Tại sao
Thanh Phong không đi học? có khi nào bị.. xe đụng không? Ôi trời,
nghĩ đến cảnh Thanh Phong nằm giữa đường máu me lênh láng, tôi chợt
rùng mình, cố lắc lắc để không phải suy nghĩ lung tung, tự trấn an
mình “không sao không sao đâu, chỉ là do hắn lười biếng nên nằm lì
ở nhà thôi”
Đột ngột ở ngoài cửa lớp, một vật thể đen lù lù tù từ xuất hiện,
quần áo ướt sũng, đến cả đầu tóc cũng ướt theo. Cả lớp nháo nhào,
thầy Toán cũng không giữ được bình tĩnh. Riêng tôi cứ run lập cập
vì tường rằng đó là… ma!
- Em là ai? Sao lại lang thang ở đây? Em học lớp nào?
“Vật thể đen” đó lảo đảo bước lớp. Trông bộ dạng cứ như người say
xỉn, ngoài đường đang mưa to, đừng nói rằng tên điên này vừa mới
đội nắng đội mưa vào đây nhé! Cả lớp nháo nhào hẳn lên, dường như
Anh Thư phát hiện được điều gì đó, nó la toáng lên:
- Là Thanh Phong, Thanh Phong đó!
Cả lớp um sùm hẳn lên. Riêng tôi cứ cảm thấy như mình đang lầm vào
tình trạng chết lâm sàng, cả ngươi cứng đỏ như bị ai điểm huyệt
vậy. Thanh Phong lảo đảo bước đến bàn tôi khiến ai nầy cũng bàng
hoàng.
- Thanh Phong, đi đâu vậy?
- Thanh Phong say rồi, lại dầm mưa vào tận đây là gì không
biết?
- Thanh Phong ơi, để mình đưa cậu về nhé…
- …………
- ……………….
- ……………
Thanh Phong mặc kệ những tiếng gọi í ới đó, cậu ấy bước đến bàn
tôi, rồi rất thô bạo mà nắm cổ tay tôi kéo tôi đi. Cả lớp náo nhiệt
như cái chợ, toàn thể gần 40 thần dân trong lớp 10A2 dường như rất
lấy làm bất bình trước hành động của Thanh Phong. Ngay cả tôi cũng
muốn đứng tim vì hành động rất ư kỳ quặc này của cậu
ấy.
- Cậu kéo tôi đi đâu đó hả? – Tôi cố giựt tay mình lại.
Thanh Phong vẫn không nói không rằng hầm hầm hổ hổ đằng đằng sát
khí mà thô bạo kéo tôi đi. Tôi cố giựt lại nhưng không được nữa
rồi, Thanh Phong mạnh quá, tôi không thể nào cưỡng lại được. Đang
hoảng sợ suýt phát khóc thì đột nhiên có một cánh tay giữ tôi lại,
tôi quay ra sau, là Thanh Nam.