CHAP 39: NGOẠI TRUYỆN1: THANH PHONG
Chiếc xe buýt dừng lại đột ngột, bác tài trên xe thì không bao giờ
ngừng nghỉ cái miệng mỗi khi đến một trạm dừng nào đó, và trong
trường hợp này, bác tài cũng dùng hết công suất của mình để lớn
tiếng nói:
- Quận 1, ai về quận 1 thì xuống xe!
Một vài người xách vội hành lý rồi bước xuống, tiếng thì thầm bàn
tán xôn xao, tiếng nói vội của những người chợ búa và nhiều nhiều
nữa những âm thanh ồn ào tấp nập. Một chàng trai vẫn ung dung ngồi
đó, đang mải mê theo điệu nhạc của chiếc headphone nên không quan
tâm đến những gì xảy ra xung quanh, và cậu cũng không hề biết rằng
trạm dừng mà cậu định xuống đã bị cậu bỏ lỡ.
Vô tình cậu ngẩng mặt lên và bắt gặp một cô bé gương mặt bầu bỉnh
xinh xắn, ánh mắt đen láy, trong veo như ánh nắng ban mai, mái tóc
buông xõa dài khiến ánh mắt cậu cứ muốn nhìn mãi không thôi. Cô bé
đến trước mặt cậu, vui vẻ hỏi:
- Cậu là Thanh Phong?
Chàng trai ngước lên nhìn, vẻ mặt khó hiểu.
- Cậu có phải là Thanh Phong? – Cô gái kiên nhẫn lặp lại câu nói
ban nãy.
- Hả?
- Tôi hỏi – Vừa nói cô gái vừa gỡ tai nghe trên tai cậu – Cậu có
phải là Thanh Phong?
Cậu hơi bất ngờ trước hành động quá ư bạo gan của cô gái ấy, khẽ
mỉm cười, cậu gật gật.
- Đúng, nhưng sau này đừng bạo như vậy nhé! Không có người con gái
nào lại gờ tai nghe cho một người con trai chưa từng quen biết
đâu.
- Nếu tôi không làm vậy – Cô gái mỉm cười, nụ cười đẹp như ánh ban
mai – Cậu.. có bỏ ánh mắt của cậu nhìn tôi không?
Thanh Phong chợt đỏ mặt. Thì ra cô gái ấy tinh ý đến nỗi nhận ra
ánh mắt vô duyên của cậu. Cậu không ngờ lại có một cô gái bạo gan
và thông minh đến như thế. Cậu cứ muốn nhìn mãi gương mặt đó, nụ
cười đó, ánh mắt đó, và cả giọng nói trong veo đó nữa. Cậu khẽ
cười, nụ cười thật đẹp trên gương mặt đẹp như thiên sứ, mái tóc đen
bóng che khuất đi một phần khuôn mặt:
- Sao cậu lại biết tôi?
- Con trai của tồng giám đốc tập đoàn Minh Phụng, tôi nói đúng chứ?
– Cô gái cười đầy tự tin.
- Đúng, cậu là ai? Sao lại biết tôi nhỉ? – Thanh Phong không giấu
được sự ngạc nhiên của minh.
- Con gái độc nhất của tập đoàn Nhật Long.
- Tập đoàn Nhật Long…tập đoàn Nhật Long… -
Thanh Phong liên tục nhắc đi nhắc lại cái tên ấy, vì cậu thấy
nó…quen quen…
- À! Tôi nhớ rồi, có phải cậu là… Giang Hạnh Như?
Cô gái mỉm cười, khẽ gật đầu.
Thanh Phong cũng cười nhẹ, định hỏi thăm nhiều nhiều nữa nhưng
chiếc xe buýt đã dừng lại, trạm dừng tiếp theo đã đến, bác tài liên
tục thông báo rằng đã đến nơi cần đến. Cô gái mỉm cười với Thanh
Phong:
- Tôi học trường Tân Lợi, nếu có duyên sẽ gặp lại!
Nhìn bóng dang mảnh mai dịu dang bước xuống xe. Thanh Phong chợt
mỉm cười, Giang Hạnh Như, một cô gái rất đặc biệt.
Thanh Phong lấy trong cặp ra 1 chiếc điện thoại rồi bấm bấm
nút:
- Mẹ ơi, con muốn chuyển trường!
Có phải định mệnh bắt đầu từ đây?
**
Ngày đầu bước vào trường mới, Thanh Phong cùng người em trai sinh
đôi của cậu – Thanh Nam đã khiến không biết bao nhiêu nữ sinh
phải…té ghế. Cả 2 người đều mang một nét đẹp như thiên sứ, dáng
người cao như siêu mẫu. Trong khi Thanh Phong muốn mỏi cả miệng thì
Thanh Nam cứ lầm lì không nói gì. Nhưng dù có thế nào đi nữa, hai
người cũng đã nhanh chóng trở thành hotboy của trường và thu hút
không biết bao nhiêu ánh mắt si tình của các em nữ sinh mơ
mộng.
Sau một thời gian làm quen và cưa cẩm, cuối cùng Thanh Phong và
Hạnh Như đã nhanh chóng trở thành 1 hot couple trong trường. Tuy
rằng đa số nữ sinh trong trường đa phần không ai thích cặp đôi này,
nhưng mọi người cũng phải công nhận, hai người ấy rất đẹp
đôi.
Mọi chuyện tưởng chừng như tốt đẹp, tưởng chừng như hai người ấy sẽ
hạnh phcus bên nhau mãi mãi, nhưng mọi chuyện bỗng dưng thay đổi
180 độ khi…
Một buổi dạ hội lớn diễn ra cho tất cả những nhà doanh nhân thành
đạt. Buổi dạ hội mang quy mô tầm cỡ bởi vì khách mời toàn là những
tai to mặt lớn trên thương trường. Đây là cơ hội và cũng là dịp để
các thương nhân cùng nhau bàn bạc và trao đổi kinh nghiệm cũng như
tạo cho nhau một mối quan hệ tốt đẹp và lâu dài. Tất nhiên sẽ có sự
góp mặt của Dương Mỹ Lệ - Một nữ doanh nhân thành đạt nhất với vai
trò là CEO (tổng giám đốc) của tập đoàn Minh Phụng và cũng không
thể không kể đến ông Quốc Nam, chủ tịch tập đoàn Nhật Long, cũng là
bên đối tác sắp hợp tác làm ăn lâu dài vơi Minh Phụng.
Quốc Nam và Mỹ Lệ đã từng là bạn rất rất thân của nhau khi còn là
sinh viên Đại Học. cho đến khi vợ Quốc Nam mang bầu cũng là thời
gian Mỹ Lệ cũng mang giọt máu của Phan gia, 2 người phụ nữ và hai
bên gia đình đã quyết định làm xui gia với nhau. Trớ trêu thay, vợ
Quốc Nam sinh con gái nhưng Mỹ Lệ lại sinh đôi, thế là cả hai bên
gia đình quyết định sẽ chọn đứa đầu tiên của cặp sinh đôi – Phan
Thanh Phong.
Câu chuyện ấy kéo dài cho đến tận ngày nay, Thanh Phong đã từng
nghe mẹ mình nhắc đến cái tên tập đoàn Nhật Long và tiểu thư nhà họ
Giang Hạnh Như nhưng cậu chưa từng gặp mặt, cho đến khi cậu tình cờ
gặp được cô gái ấy, cậu đã biết mình đã tìm được hanh phúc cho bản
thân, cho tương lai của mình.
Buổi dạ hội diễn ra long trọng. Thanh Phong và Thanh Nam lịch sự và
phong độ tỏng bộ vest màu đen, còn Hạnh Như thì xinh đẹp và dịu
dàng trong bộ váy màu hồng. Cả ba đều người nhìn lên khán đài, nơi
mà mẹ cậu đang phát biếu, chia sẻ những kinh nghiệm vốn có trên
thương trường. Rất có thể buổi dạ hội sẽ kết thúc tốt đẹp, rất có
thể cả 3 người ở dưới này sẽ không xảy ra chuyện gì nếu như Mỹ Lệ
không phát biểu một câu rằng, nếu có thể, sau này cô sẽ giao toàn
quyền quản lý tập đoàn cho con trai thứ 2 của mình – Phan Thnah
Nam.
Tuổi nhỏ non nớt chưa hiểu chuyện, cả cậu và em trai Thanh Nam của
mình không lấy gì gọi là ngạc nhiên cho lắm, vẫn thản nhiên theo
dõi mà không chú ý đến gương mặt Hnahj Như đang dần dần biến sắc.
Không ai biết Hạnh Như đang suy nghĩ gì, và cung xkhoong ai nhận ra
trong lòng cô gái xinh đẹp này suy nghĩ gì. Người ta chỉ biết rằng,
ngay trong buổi tối ngày hôm đó, Hạnh Như đòi chia tay.
Định mệnh có lẽ đã kết thúc….
Nhưng, có thật sự kết thúc không khi sau ngày hôm đó, cô gái tên
Hạnh Như lại chuyển sự quan tâm lo lắng cho em trai sinh đôi của
cậu – Thanh Nam.
Ngay từ giờ phút đó… Thanh Phong đã khóc,…cậu đã khóc vì người con
gái mà cậu đã dành hết yêu thương và lo lắng….
Cậu đã hiểu rằng, trên đời này sẽ không bao giờ có một tình yêu
thật sự… không bao giờ…
Cậu đã hiểu rằng, cậu sẽ không thể nào tìm được một người yêu cậu
hơn cả bản thân người đó… cũng không thể nào tìm được một người mà
cậu yêu hơn cả bản thân mình…..
Điều đó… chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích….
**
Thanh Phong giờ đây xuất hiện trong mắt mọi người là một Thanh
Phong ngang tàng, hống hách, là một Thanh Phong sát gái không ai
bằng. Cậu có thể cưa cẩm bất kỳ một cô gái xinh đẹp giỏi giang nào
rồi cũng có thể không thương tình mà đá thẳng tay. Cậu là thê, cậu
nổi tiếng toàn trường cũng là vì thế. Bởi vì tình yêu chân thật với
cậu, vốn dĩ là một cái gì đó rất rất xa vời..
Cho đến một ngày khi cậu và em trai mình nhận được thông báo chuyển
lớp, tức là chuyển sang lớp 10A2 bên cạnh. Cậu không hề hà mà phóng
đi ngay. Và cậu đã nhận ra, toàn thể nữ sinh trong lớp này cũng
không khác gì trong lớp trước kia của cậu là mấy. đã phần đều té
xỉu, một vài người suýt xoa khen ngợi, còn lại thì chỉ đếm trên đầu
ngón tay. Cậu ngán ngẩm lắm với những đứa con gái nhà giàu xí xọn,
cậu đã ngán ngẩm lắm với những tiếng thó thé đến nỗi muốn nổi hết
cả da gà của họ. Thế nhưng cậu vẫn thích chơi, vẫn thích đùa với
con gái, vì chỉ có như vậy, cậu mới không còn thời gian và tâm
trạng để suy nghĩ về cái quá khứ của mình.
Sang lớp mới, cậu suýt té xỉu khi nhận ra đứa con gái mà cậu nhắm
tiếp theo lại là thần dân trong lớp này. Ban đầu cậu chỉ nghe tụi
con trai bàn tán và ý định cưa cẩm, cậu cũng tham gia cho vui, nghe
nói đâu tên Anh Thư gì đó, có biết mặt mũi ra sao đâu, nhưng khi
tụi con trai giói thiệu, cậu cũng có chút hứng thú, thế là cậu tiếp
tục tiến hành công cuộc sát gái của mình.
Và cậu cũng bát ngờ khi lớp trưởng của lớp 10A2 này là con nhỏ xấu
xí đen nhẻm mà mới ngày hôm trước cậu găp bán hàng ngoài đường. Nói
đúng ra cậu cảm thấy khinh tởm khi nhìn thấy Hà Vy, con gái con đứa
gì đâu mà xấu kinh khủng, xấu đến ma chê quỷ hờn, xấu đến nỗi khi
nhìn thấy, cậu chỉ muốn ngất xỉu, đã thế người lại ốm nhom cứ như
một bộ xương di động. Vì thế khi lần thấy nhỏ đó tự nhiên yên vị
trong ngôi nhà thân yêu của mình, cậu đã dùng những lời lẽ hết sức
thô bỉ chỉ để cho nhỏ có thể tự ái mà rời khỏi nơi đây. Cậu không
ngờ rằng Hà Vy có thể ngồi khóc ngon lành trong nhà cậu như thế,
bực mình quá, cậu cứ quay ngoắt lên lầu, vì cậu nghĩ rằng, khi nào
khóc mệt,. nhỏ sẽ tự động đi. Trên lầu, cậu loáng thoáng nghe gì
đó, hình như là Hà Vy hiến máu cứu người rồi được thằng Nam đưa về
bổi bổ. Cậu khẽ nhếch môi “Đồ rãnh rỗi”
Những ngày đầu khi đặt chân vào lớp này, cậu đã nhận ra một điều
rằng, đa phần con gái trong lớp không thân thiện gì với Hà Vy là
mấy, nhưng cậu không quan tâm, ai kêu xấu quá làm gì
@_@
Một ngày nọ, cậu đang vắt vẻo trân chiếc SH mới cóng cùng với cô
bạn xinh đẹp mới cưa được với vận tốc 60km/h thì phát hiện thấy Hà
Vy đang lụi cụi đạp xe về. Cậu không quan tâm gì mấy nên cứ vô tình
và chạy lướt qua với tốc độ xé gió. Cho đến khi cô nàng ngồi sau
nói rằng có quen biết với Hà Vy, muốn nói chuyện với Hà Vy thì cậu
mới quay đầu xe lại, khi gặp được Hà Vy, cậu chỉ buông miệng nói
vài câu thì không ngờ cô nàng ngồi sau lại cho Hà Vy ăn một cái tát
không thương tiếc. Lúc ấy cậu không biết phải làm gì, vội quay xe
đi để không phải đối diện với những giọt nước mắt sắp chảy ra của
Hà Vy. Một cảm giác gì đó hiện hữu trong lòng cậu, cậu cảm thấy
mình có lỗi với Hà Vy. Và cũng trong ngày hôm đó, cậu đã đá cô nàng
kia không thương tiếc. Lúc ấy, cậu nghĩ rằng làm như vậy có thể
khiến mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ngày thứ 2 đầu tuần, khi mọi người ra ra sân chuẩn bị chào cờ, cậu
mới phát hiện ra mình để quên điện thoại trong lớp. Cậu quay về lấy
và bỗng nghe… CẠCH…tiếng chốt cửa khóa lại. Cậu vội vã chạy ra yêu
cầu mở cửa. Thế nhưng cậu bỗng giật mình khi thấy Hà Vy đã “giang
hồ” ngồi đấy. Con gái con đứa gì mà xăn tay áo rồi cột cả áo dài
lên chỉ để… khóa cửa. Cậu khẽ nhếch môi lắc lắc đầu rồi lên tiếng
đòi mở cửa. Lúc ấy trông Hà Vy thật ngố khi cứ liên tục la oai oái
rồi bảo cậu là …MA. Cho đến khi cậu ra ngoài được thì Hà Vy lại …la
to hơn và đòi cậu…hôn mình! Lúc ấy cậu chỉ muốn phá lên cười nhưng
cuối cùng cậu kiềm chế lại được. Cậu cố giữ nét mặt kênh kiệu và
ngang tàng hống hách của mình để rời khỏi nơi đó, cho đến khi ra
khỏi, cậu chợt lầm bầm “Có con ma nào đẹp như mình
sao?”
Cho đến ngày 20-11, mọi chuyện diễn ra bình thường, đội múa đã sẵn
sàng biểu diễn thì đùng 1 cái, Huyền Trân bị trượt chân và té ngã.
Mọi người xong xáo tìm người thay thế nhưng mãi không có. Cho đến
khi Anh Thư chỉ ngay Hà Vy thì cậu hốt hoảng thật sự, cái gì đây?
Bảo cậu múa chung với một vịt con xấu xí như vậy à? Vậy thì bắt cậu
chết còn sướng hơn. Nghĩ là làm, cậu dùng hết sức phản đối nhưng
cuối cùng vô hiệu. Cậu đành cắn răn chịu đựng mà làm theo hướng dẫn
của mọi người. Dù gì chỉ xuất hiện 10 phút trên sân khấu thôi mà,
cứ nhắm mắt là qua thôi. Tiết mục múa diễn ra suông sẻ và thành
công trên mong đợi, Hà Vy lúc trang điểm lên trông thật xinh đẹp
chứ không còn là một vịt con xấu xí như thường ngày nữa, cậu cứ bất
ngờ nhìn Hà Vy trong giây lát rồi thôi không dám nhìn nữa, cậu sợ
người này người nọ bàn tán đủ điều. Nhưng cậu phải công nhân Hà Vy
thông minh thật, mới tập 1 lần đã nhớ hết động tác. Thật buồn cười
khi đến tiết mục song ca, Huyền Trân bảo không khỏe nên đẩy tiết
mục ấy sang cho Hà Vy. Cậu nhận ra Huyền Trân đang cố tình làm khó
Hà Vy, nhưng cậu không biết làm gì, cậu biết Hà Vy run lắm nên mới
hạ mình mà nắm tay nhỏ. Con gái gì đâu mà bàn tay toàn chai với
sạn, không giống như bàn tay của các tiểu thư đài các mà cậu từng
được biết, cậu khẽ giật mình, bàn tay Hà Vy lạnh toát và toàn mồ
hồi. Cậu cảm nhận được nhỏ đang rất run nhưng không biết làm gì để
cho Hà Vy lấy lại bình tĩnh. Thôi cứ để theo ý trời
vậy.
Sau ngày hôm ấy, cậu biết Hà Vy sẽ không được yên ổn với đám con
gái trong lớp, nhất là Huyền Trân, nên cậu đã đưa ra một quyết định
đầy ngu ngốc và không hề có một chút suy nghĩ nào, đó là đưa rước
một vịt con xấu xí đi học.
Thế là từ ngày hôm đó, khoảng cách giữa cậu và Hà Vy xấu xí ngày
một gần hơn. Cậu cứ thích trêu đùa Hà Vy là vịt con xấu xí, cậu
càng thích thú hơn khi Hà Vy không phản kháng vì cái biệt danh mà
cậu đặt cho. Càng ngày cậu càng nhận ra, Hà Vy vô cùng hiền lành và
ngốc nghếch, một cô gái vô cùng đơn giản và vô tư. Cho dù người ta
có ghét bỏ mình, có vùi dập mình, Hà Vy vẫn tươi cười mà đối diện.
Nhỏ không trốn tránh sự thật mỗi khi bị mọi người trêu chọc, nhỏ
không phản bác mỗi khi bị ức hiếp. Một con người hiền lành đến ngốc
nghếch. Cậu cảm thấy thích thú khi cứ tự cho mình là thông mình và
đẩy Hà Vy một cái biệt danh rằng “không có chất xám”. Cậu muốn ức
hiếp Hà Vy nhiều nhiều hơn nữa, nhưng cậu nhận ra rằng, hình như
càng ức hiếp Hà Vy, Hà Vy càng không hề có sức phản kháng. Từ đó,
cậu cảm thấy mình có nghĩa vụ phải bảo vệ Hà Vy khỏi sự ức hiếp của
mọi người, nhưng chính bản thân cậu cũng thích ức hiếp Hà Vy mà cậu
không hề hay biết @_@
Hôm ấy Hà Vy bị ngất xỉu khi cậu cứ hối thúc nhỏ về để ăn cơm cùng
mình. Thật sự cậu cảm thấy lo lắng, không biết trời nắng chang
chang thế này mà nhỏ Hà Vy chạy linh tinh đi đâu. Không ngờ Hà Vy
khờ đến nỗi khi bị cậu quát vài tiếng đã luống cuống chạy về. Lúc
ấy cậu lo lắng đến nỗi chỉ muốn đưa Hà Vy vào viện ngay, nhưng
Thanh Nam nói rằng, sẽ không sao đâu, chỉ cần cho Hà Vy nghỉ ngơi
chút. Cậu cứ ngồi đấy mà đợi Hà Vy tỉnh lại. người đã còm nhom thế
này mà không chịu ăn uống gì, báo hại cậu lo lắng cũng không chịu
ăn uống theo, dẫn đến Thanh Nam cũng phải ngồi đấy mà đợi Hà Vy
tỉnh lai @@
Hôm ấy sinh nhật mẹ mình, cậu không hề để ý nếu Thanh Nam không mời
Hà Vy đi. Cậu thắc mắc, thằng Nam quen thân với Hà Vy khi nào mà
sinh nhật mẹ mình cũng mới Hà Vy? Cậu tự nhiên thấy tức tức, cũng
chả biết tức vì cái gì nữa. Trên đường về, tự dưng cậu muốn chạy
theo sau Hà Vy, và cậu phát hiện Thanh Nam đang nói gì đó với nhỏ,
lại còn nắm tay nữa chứ. Cậu tức, không biết tức vì chuyện gì.
Thanh Nam đều nhanh chân hơn cậu trong tất cả các trường hợp. Trong
trường hợp hôm nay cũng vậy, cậu nhận ra ánh mắt Hà Vy khi nhìn
Thanh Nam, cậu nhận ra một điều… và tự dưng cậu cảm thấy… khó
chịu…
Buổi tiệc sinh nhật diễn ra suông sẽ, cho đến một lúc không thấy
bóng dáng Hà Vy đâu. Cậu lo lắng chạy đi tìm và phát hiện tỏng bóng
tối có một cô gái đang ngồi đó, mái tóc xõa dài, đúng, là Hà Vy đây
rồi. Cậu mừng rơn, định đưa Hà vy vào trong thì bất ngờ cậu “bị”tỏ
tỉnh nhầm. Thì ra, Hà Vy cứ ngỡ cậu là Thanh Nam nên vứ vô tư mà
nói hết suy nghĩ trong lòng. Cậu sững sờ trong giây lát rồi chẳng
biết cảm xúc yêu cầu cậu làm gì, cậu chỉ biết cậu muốn ôm trọn cô
gái tên Hà Vy vào lòng, dù cho người mà Hà Vy thích không phải
cậu….
Từ lúc ấy, cậu nhận ra, cậu có một tình cảm đặc biệt với vịt con
xấu xí,…một tình cảm đặc biệt với Hà Vy… với cô gái hiền lành và vô
tư nhưng vô cùng khờ khạo…
Ngày hôm sau, vì cảm thấy bực mình và khó chịu, cậu nghỉ học một
buổi, nagy trưa lhoom ấy, cậu không ngờ rằng Hà Vy đến thăm cậu,
cậu vui lắm nhưng không tỏ ra bên ngoài. Cậu cứ làm ra vẻ bình
thường để Hà Vy không phải bị áp lực về tình cảm của cậu. Dù cậu
muốn Hà Vy biết rõ tình cảm của mình nhưng cậu không muốn Hà Vy vì
cậu mà suy nghĩ lung tung. Lúc ấy cậu nhận ra cậu làm Hà Vy khóc,
cậu hốt hoảng không biết làm gì nên bạo gan mà áp môi mình vào môi
Hà Vy. Đôi môi Hà Vy ngọt lịm, nụ hôn ngọt ngào nhất mà cậu cảm
nhận được. Cậu không muốn rời xa đôi môi ấy nhưng cậu không làm
được. Cậu không muốn Hà Vy ghét cậu…càng không muốn Hà Vy phải chịu
áp lực vì cậu. Từ bao giờ Hà Vy đã trở nên quan trọng với cậu mà
cậu không hề hay biết.
Lúc ấy Thanh Nam đã chứng kiến tất cả, Nam đến gân cậu, nhỏ nhẹ
hỏi:
- Anh…thích Hà Vy sao?
Cậu khẽ gật đầu.
- Thế Hà Vy có thích anh không? – Thanh Nam tiếp tục
hỏi.
Cậu không biết phải nói sao, chẳng lẽ nói, Hà Vy thích mày đấy
thằng ngốc ạ?
- Tao không biết! – Cậu trả lời gọn lỏn.
- Em… cũng thích Hà Vy… - Thanh Nam ngập ngừng.
- Cái gì???? – Thanh Phong hét toáng lên, cậu vô cùng ngạc
nhiên.
- Em nói em thích Hà Vy…
Cả hai cùng im lặng không ai nói với ai lời gì cả. Cả hai đều theo
đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Cậu không ngờ Thanh Nam cũng
thích Hà Vy, mà cậu cũng thích Hà Vy, như thế… giải quyết thế nào
đây?
- Vậu mày định thế nào?
- Em sẽ cho Hà Vy biết tình cảm của mình – Thanh Nam nói chậm
rãi.
- Còn chuyện du học đã sắp xếp đâu ra đấy, nếu Hà Vy chấp nhận mày
thì sao? – Cậu thắc mắc.
- Nếu Hà Vy chấp nhận, em sẵn sàng không đi du học nữa – Thanh Nam
nói thẳng thừng.
- Mày….suy nghĩ kỹ rồi chứ? – Thanh Phong run run.
Thanh Nam gật đầu chắc nịt.
Vì thích Hà Vy, cậu sẽ làm mọi cách cho Hà Vy được vui và hạnh
phúc, nghĩ đến đấy cậu không chân chừ mà nói cho Thanh Nam biết sự
thật rằng, Hà Vy thích Thanh Nam, Hà Vy đã tỏ tình nhầm vì tưởng
cậu là Thanh Nam. Cậu biết, sau khi nói ra những lời đó, cậu sẽ mãi
mãi mất Hà Vy, nhưng cậu đã quyết định tác hợp cho hai người họ. vì
hạnh phcus của Hà Vy cũng chính là Hạnh phúc của Thanh Phong
mà.
Ngày hôm sau, cậu đưa Hà Vy đến một nơi có Thanh Nam ở đó. Thanh
Nam đã chờ sẵn với bó hoa trên tay. Cậu khẽ nắm bàn tay Hà Vy lần
cuối rồi vô tình buông ra, khi Hà Vy còn chưa định thần gì thì cậu
đã cho xe đi vào một góc khuất. Cậu không muốn chen vào tình cảm
của 2 người họ. Nhưng cậu không ngờ, Hà Vy lại cứ đứng yên đó trước
lời tỏ tình của Thanh Nam, và sau một hồi lâu, Hà Vy bỏ đi. Cậu hốt
hoảng chạy theo bước chân Hà Vy và may mắn đã giải cứu được Hà Vy
khỏi tay tụi côn đồ dâm đãng.
Nhìn Hà Vy nhỏ bé ngất xỉu trên tay mình, Thanh Phong đau xót. Cậu
vội đưa Hà Vy vào bệnh viện.
uốt đêm ấy, Thanh Phong không ngủ được, nhìn Hà Vy nằm bất động
trên giường bệnh, tự dưng cậu thấy đau xót. Khẽ đưa bàn tay lên mái
tóc đen mượt của Hà Vy, cậu khẽ cười. Đây không phải là mái tóc xơ
rối như lần đầu tiên cậu gặp Hà Vy, mái tóc lúc ấy phải nói rằng,
có đem bán cũng không ai thèm @@ còn bây giờ, Hà Vy đã hoàn toàn
khác. Ngón tay Thanh Phong chạm đến sóng mũi Hà Vy, cậu mới nhận ra
rằng, sóng mũi Hà Vy thật cao, chiếc miệng nhỏ xinh xinh. Lúc nhìn
thật kỹ, cậu mới phát hiện ra vẻ đẹp của Hà Vy. Hà Vy rất dễ
thương, dễ thương đến từng đường nét trên gương mặt. Chỉ là do nước
da đen ngâm cùng với đầu tóc bù xù nên mọi người mới không nhận ra
được vẻ đẹp tiềm ẩn trong đó. Chẳng biết sao lúc này, cậu cứ muốn
hôn lên đôi môi đó, đôi môi ngọt lịm, chợt bật cườ, cậu nhớ lại cái
vẻ mặt ngốc nghếch cùng với phản ứng rấ ư là chậm chạp của Hà Vy
khi “được” cậu hôn. Cậu khẽ nói “Đồ ngốc, đâu phải ai muốn tôi hôn
cũng được đâu!”
Sáng hôm sau, tự dưng sau khi Hà Vy thức dậy, nhỏ lại 1 mạch đuổi
cậu ra ngoài, cậu không biết Hà Vy vì chuyện gì sao lại có phản ứng
mạnh với cậu như vậy. Cậu lo lắng nên cứ đi theo Hà Vy suốt không
thôi. Nhìn tin nhắn Thanh Nam gởi, cậu khẽ thở dài, ngày mai cậu
cùng Thanh Nam sẽ bay qua Mỹ, bởi vì Hà Vy không chọn Thanh Nam
cũng không chọn cậu, vậy thì thôi, cả 2 sẽ thôi không làm phiền Hà
Vy nữa.
Tôi ấy, Thanh Phong ngủ không được, cậu nhớ Hà Vy, nỗi nhớ da diết
cào xé tâm can cậu. Cậu nhớ ánh mắt đó, nụ cười đó, cùng với nét
mặt ngốc nghếch ngô nghê mỗi khi bị cậu ức hiếp. Cậu nhớ bàn tay
ấy, nhớ đôi môi ấy. Ôi! Làm sao cậu có thể nhắm mắt khi hình ảnh Hà
Vy hiện lên trong đầu cậu rõ mồn một như thế. Nhìn đồng hồ, đã 2
giờ sáng, cậu bấm bấm điện thoại, nhấn nút CALL, nhưng rồi lại
CANCEL, cậu nhớ giọng nói của Hà Vy, chỉ muốn nghe được giọng nói
không ngọt ngào nhưng rất đặc biệt của nhỏ. Cậu cứ nhấn đi nhấn lại
cả chục lần, cuối cùng cũng bạo gan mà gọi, cậu biết chắc thế nào
Hà Vy cũng nổi trận lôi đình mà mắng cậu 1 trận, nhưng cậu mặc kệ,
chỉ cần được nghe giọng nói của Hà Vy là được.
Hà Vy nhất quyết không chịu tiễn cậu, cậu không thúc ép, còn gì
thúc ép nữa khi cứ nài nỉ gần 2 tiếng đồng hồ mà Hà Vy vẫn bướng
bỉnh nhất quyết không đi. Ngắt điện thoại, nước mắt cậu chợt rơi.
Đây là lần thứ 2 cậu khóc vì con gái. Cậu không muốn rời xa Hà Vy,
cậu không muốn 1 chút nào hết. Nhưng sẽ chẳng còn cái lý do nào để
cậu ở lại nữa. cậu phải đi, cậu phải đi thôi…
Tạm biệt Hà Vy, tạm biệt nơi này, cậu phải bắt đầu một cuộc hành
trình mới cho cuộc đời mình, cậu phải nắm bắt tương lai cho mình,
còn hạnh phúc, cậu thôi không suy nghĩ nhìu về nó nữa. cái gì đến
rồi cũng sẽ đến thôi. Điều cậu cần làm bây giờ, là để Hà Vy được tự
do, để Hà Vy được bình yên với cuộc sống...
CHAP 40: NGOẠI TRUYỆN 2: THANH NAM
Ánh nắng buổi sáng chiếu thẳng vào giường nơi Thanh Nam đang ngủ,
cậu nhăn mặt, khẽ mở mắt. Một ngày mới đã đến, cậu vươn vai rồi
bước xuống lầu. Hôm nay Thanh Phong – anh trai sinh đôi với cậu –
sẽ dẫn bạn gái về ăn cơm. Nói là nói vậy thôi chứ ai ai cũng biết
cô gái đó, Giang Hạnh Như, chỉ có điều chưa ai biết mặt thôi. Và
hôm nay cậu sẽ được nhìn thấy cô gái đó. Mà cậu cũng chẳng quan tâm
làm gì. Đó là chuyện của Thanh Phong, là chuyện của người
khác.
Trước giờ cậu luôn lạnh lùng như thế, luôn ngạo mạn như thế. Và đến
ngày hôm nay, cậu cũng sẽ như thế. Trước giờ cậu không thích con
gái, nói trắng ra, cậu ghét đàn bà (danh từ chung @_@). Ba cậu cũng
chỉ vì hai chữ “đàn bà” mà ***** cậu. Từ đó về sau, cậu hận tất cả
phụ nữ trên thế gian, tất nhiên trừ mẹ mình ra. Vì thế, tất cả sự
quan tâm cùng với lo lắng, cậu đã chuyển sang hết cho người mẹ yêu
quý của mình. Từ trước đến nay, mặc dù có không biết bao nhiêu cô
chết mê chết mệt vì cậu, nhưng cậu không quan tâm. Vì rất có thể,
tim cậu đã bị chai sạn, chai sạn vì cái quá khứ đau lòng của gia
đình mình.
Nhưng, trái tim lạnh băng của cậu có được sắt đá mãi như thế này
không khi lần đầu gặp Hạnh Như, cậu như người mất hồn. Hạnh Như là
một cô gái rất đặc biệt, xinh đẹp, hiền diệu và đặc biệt là rất
thông minh. Hạnh Như luôn khiến cho người đối diện một cảm giác gần
gũi và thân thiện. Cậu khẽ nhìn lén Hạnh Như cùng Thanh Phong ngồi
cùng nhau tươi cười vui vẻ rồi cậu lặng lẽ ăn hết phần cơm của
mình.
Và.. tình cảm của cậu… được giấu trọn cho đến khi …
Tối hôm đó, Hạnh Như đòi chia tay Thanh Phong, cậu không hiểu lý do
vì sao, nhưng lúc ấy, thấy Hạnh Như đau khổ, cậu mong mình là một
bờ vai để Hạnh Như có thể tựa vào. Và cậu ngốc nghếch đến nỗi không
nhận ra Hạnh Như đã tính toán từ trước. Hạnh Như biết cậu có chút
gì đó để ý đến mình nên tìm mọi cách để làm cậu mềm lòng, chỉ để
mong được làm bạn gái nhị thiếu gia mà trong nay mai sẽ thừa kế tập
đoàn Minh Phụng. May mắn cho Thanh Nam rằng cậu đã phát hiện ra
điều đó khi hai người vẫn chưa có quan hệ gì cả. Từ đấy, cậu đâm ra
cau có với Hạnh Như và với tất cả mọi người xung quanh, kể cả anh
trai sinh đôi của mình.
Sáng hôm ấy, trên đường đến trường, với cái tình ngạo mạn và háo
thắng của mình, Thanh Nam đã đụng phải một cô lao công ngoài đường.
Ánh đèn xe chiếu sáng đủ để cậu nhận thấy điều gì đang xảy ra. Cậu
bước ra ngoài và thấy một đứa con gái độ chừng tuổi mình đang loay
hoay đỡ nạn nhân dậy. Cảm thấy không có gì đặc biệt, cậu lên xe
định bỏ đi thì có người lớn tiếng gọi cậu lại, cậu bực mình nhìn cô
gái đó, những chuyện này cậu đã quen quá rồi, gọi lại, rồi hỏi tên,
rồi làm quen. Nghĩ đến đấy, cậu dửng dưng bỏ đi lên xe cho đến khi
cô gái ấy không kiên nhẫn mà hét lớn với cậu. Cậu chợt giật mình,
từ trước đến nay có ai dám lớn tiếng với cậu như vậy, thế nhưng cậu
không có hứng thú để đôi co với người con gái này thì bỗng dưng cậu
chột dạ, hình như nhỏ đang khóc. Mà từ trước đến nay cậu rất rất
ghét nước mắt con gái, thế là cậu đành cắn răng mà đem người bị nạn
vào bệnh viện và cậu cũng cắn răn bỏ lỡ hết 1 buổi học của mình.
Nhìn qua gương chiếu hậu, cậu thấy hơi…giật mình. Một cô gái bình
thường, bình thường đến không gì bình thường hơn lại được ngồi trên
xe của cậu. Xem ra nhỏ tốt số thật đấy! Và thật sự là cậu càng
không thể ngờ hơn, rằng nhỏ đó chính là học sinh chung trường với
cậu khi nhin logo trường trên tay áo. Cậu vẫn lạnh băng không chút
cảm xúc khi biết rằng, người phụ nữ mà nhỏ muốn đưa vào bệnh viện
lại chẳng có chút quan hệ máu mủ gì với nhỏ cả. Vậy mà cũng quan
tâm lo lắng đến thế? Cậu ngạc nhiên lắm, bất ngờ lắm, định hỏi,
nhưng rồi lại thôi, đó là chuyện của người ta, cậu không quan tâm
làm gì.
Nhưng Thanh Nam không muốn quan tâm cũng không được khi nhỏ đó
lại..xung phong hiến máu trong khi người ốm như cò ma, nếu đặt lên
cân thì chắc chắn không đủ tiêu chuẩn. Lúc ngồi đợi bên ngoài, cậu
nóng lòng lắm, nhỡ có chuyện gì xảy ra, chẳng phải cậu đã gây họa
rồi sao? Cho đến khi được bác sĩ dìu ra, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Định bụng chở nhỏ lại trường và thế là xong mọi chuyện. Nhưng
chuyện nào có dễ dàng khi quay ra sau nhìn nhỏ, nhỏ đã nhắm mắt từ
lúc nào. Cậu hốt hoảng dừng xe lại để đánh thức nhỏ dậy nhưng nhỏ
vẫn cứ mê man như chết. Mới cho máu xong mà lại thiếp đi như thế
chẳng phải khiến cho người khác lo lắng hay sao? Và thế, cậu không
còn biết làm gì ngoài đưa con bé ấy về nhà.
Ngày hôm sau, gia nhập lớp mới, cậu mới biết nhỏ đó tên Hà Vy, là
lớp trưởng của lớp mới và là một người mà cả lớp không ưa là mấy.
Cậu nhận ra điều đó nhưng với lòng tự tôn và để bảo vệ hình ảnh
lạnh lùng “tôn nghiêm” của mình, cậu đã tỏ ra vẻ thờ ơ không hề
quen biết. Cho đến khi cả lớp không ai bênh vực cho việc nghỉ học
ngày trước của Hà Vy, cậu mới thực sự bực mình, và cậu đã làm một
việc đến cả bản thân cậu cũng không ngờ đến, đó là biện minh cho Hà
Vy. Khi cậu khi chứng kiến Huyền Trân diễn kịch trước mặt mình, cậu
khẽ nhếch môi, thầm suy nghĩ trong lòng “Giải OSCAR đến Vịệt Nam
rồi nhỉ?”
Những ngày đầu đến lớp mới, cậu mới phát hiện ra rằng Huyền Trân
cùng với tụi bạn trong lớp không ưa gì Hà Vy là mấy, luôn tìm mọi
cách chọc phá hay hâm dọa Hà Vy. Cậu khẽ nhếch môi tỏ vẻ không quan
tâm rồi cúi đầu chăm chú đến những bài tập trên lớp của
mình.
20-10, mẹ dặn chở Hạnh Như đi chơi, cậu miễn cưỡng nhìn Hạnh Như
điệu nghệ biểu diễn mà nhếch môi cười. Cậu đi chung xe với Hạnh Như
mà lạnh lùng như 2 người xa lạ. Suốt ngày hôm ấy, hai người chỉ đi
vòng vòng khắp các đường phố. Cậu không hề có hứng với cô gái đầy
thủ đoạn như thế này, nhưng vì để mẹ vui lòng, cậu mới miễn cưỡng
mà đi chung với Hạnh Như. Đi ngang một con đường, cậu thấy bóng
dáng ai nhỏ bé quen quen, thì ra là Hà Vy đang lúi húi gói hoa cho
khách. Cậu khẽ mỉm cười, ghé xe đến chỗ Hà Vy và lựa ngay 1 nhánh
hoa về tặng mẹ mình. Thế nhưng cậu vẫn làm ra vẻ lạnh lùng trước mặ
Hà Vy, tỏ ra không quen biết Hà Vy vì không muốn Hạnh Như giở thủ
đoạn với nhỏ.
..bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui
vẻ...
Đến ngày 20-11, khi Huyền Trân vô tình bị trượt ngã, cậu rất muốn
bật cười thành tiếng nhưng cuối cùng cũng kiềm chế được. Đó là cái
gái phải trả cho những ai muốn phá phách người khác. Trong khi mọi
người xông xáo tim người thay thế, bản thân cậu đã chọn ngay Hà Vy,
cậu biết khi nói đến Hà Vy, sẽ chẳng có ma nào trong lớp đồng ý,
nên cậu lấy lý do rằng “tìm người càng nhẹ càng tốt”. Anh Thư đã
hiểu ra điều đó và nhanh chóng chọn Hà Vy làm người thế thân. Tính
ra cũng tốt, Hà Vy nhẹ như bông ấy, khi múa sẽ dễ dàng hơn. Lúc Hà
Vy bước ra sân khấu, ánh mắt cậu cứ muốn nhìn nhỏ mãi không thôi.
Phải dùng từ gì nhỉ? Xinh? Đúng! Hà Vy rất xinh, khi được trang
điểm, Hà Vy như một nàng công chúa, không còn là một vịt con xấu xí
nữa. Cậu muốn nhìn nữa nhưng thôi, cậu không muốn gây áp lực cho Hà
Vy, cũng không muốn Hà Vy vì tụi này mà bị “khủng bố”.
Một ngày nọ, mới bước chân vào lớp đã thấy Thanh Phong dùng quyền
uy của mình để ức hiếp Hà Vy, cậu không biết làm gì để giải cứu cho
Hà Vy, đành lấy 1 quyển sách Anh Văn để ngăn lại cuộc chiến của 2
người họ. May mắn thay cũng đến giờ vào lớp học nên Hà Vy không bị
sao nữa.
Sinh nhật mẹ cậu, một ngày trọng đại như thế nên cậu muốn cho mẹ
mình một bất ngờ. vì thế cậu đã sắp xếp đâu vào đấy tất cả mọi
chuyện. Mời tất cả những khách mời liên quan trong thầm lặng và mời
luôn cả Hà Vy, một người mà cậu không hề nghĩ rằng sẽ xuất hiện
trong bữa tiệc này. Nhưng cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, hôm nay cậu sẽ
nói hết mọi chuyện, cậu sẽ nói rằng cậu không muốn có bất kỳ quan
hệ với Hạnh Như nữa. Cậu biết mẹ cậu sẽ không phản đối, nhưng cậu
muốn tìm cho mẹ mình một người thay thế Hạnh Như nên cậu đã chọn Hà
Vy làm người yêu giả mạo. Cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng chỉ giả mạo
trong một ngày thôi. Nhưng thật không ngờ…
Hà Vy đột ngột mất tích trong bữa tiệc. Cậu hoảng hốt thật sự. Ở
đây Hà Vy có quen ai, mà cũng chẳng ai có cảm tình với Hà Vy, nhất
là Hanh Như, Hạnh Như là một cô gái không hề đơn giản chút nào. Vì
thế cậu càng lo lắng cho Hà Vy, cậu tức tối tìm mọi cách để kiếm Hà
Vy nhưng vô hiệu. Mọi viễn cảnh xấu nhất có thể hiện lên trong đầu
cậu. Cậu chạy tìm kiếm khắp nơi như một người điên. Cho đến khi
Thanh Phong thông báo rằng đã đưa Hà Vy về nhà, lúc ấy cậu mới thực
sự muốn... cho Thanh Phong ăn đấm @_@
Tối hôm ấy, cậu cứ suy nghĩ mãi về Hà Vy, vài ngày nữa cậu và Thanh
Phong sẽ sắp xếp để bay qua Mỹ. Cậu không biết tai sao mình cứ suy
nghĩ mãi về Hà Vy như thế. Thực tế, Hà Vy không nổi bật, ăn nói
không có duyên, không có gia thế cũng chẳng hiền dịu nết na. Thế
nhưng hôm nay khi nhìn Hà Vy xinh đẹp trong bộ váy màu xanh, cậu
không khỏi không ngạc nhiên và bồi hồi. Lúc này, cậu nhận ra 1 điều
rằng, Hà Vy thực chất không xấu như người ta từng đồn
thổi.
Một ngày nọ, khi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Thanh Phong
và Hà Vy, vô tình nghe được Hà Vy thích cậu, tự dưng cậu cảm
thấy…vui vui. Không biểu vui vì chuyện gì, trước giờ có biết bao cô
gái ..bỏ cơm vì cậu mà cậu chẳng có cảm xúc gì, bây giờ khi nghe
đến chuyện này, cậu nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Hà Vy
không đơn thuần là tình bạn nữa. Nó đã vượt qua ranh giới tình bạn
và cậu biết mình nên làm gì với Hà Vy. Được Thanh Phong tận tình
tạo cho hai người một không gain riêng, cậu đã đem hết tình cảm của
mình nói cho Hà Vy biết. Nhưng nhỏ Hà Vy này thiệt tình, không có
chút phản ứng gì, cứ đứng im như pho tượng. Rồi bỗng dưng bỏ đi,
cậu đau khổ ngồi đấy và không biết phải làm gì. Thất vọng cộng với
đau khổ. Thanh Nam, cậu đã thua, thua thật rồi.
Một buổi tối trước khi ngày đi du học, Thanh Nam ngủ không được.
Cậu cứ suy nghĩ về Hà Vy suốt. Sự thật là sáng mai cậu sẽ cùng
Thanh Phong bay qua Mỹ và rất có thể sẽ không trở về. Cậu không nỡ
xa Hà Vy, nhưng Hà Vy đã không đáp trả tình cảm của cậu, sẽ không
còn bất kỳ lý do gì để cậu ở lại Việt Nam nữa. Đã 2h sáng, cậu nhấc
máy điện cho Hà Vy nhưng toàn là MÁY BẬN, cậu không biết ai rãnh
rỗi mà điện Hà Vy vào giờ này, nhưng thôi, ngày mai cậu phải đi
rồi. hãy xem như đây là một giấc mơ, một giấc mơ thật đẹp. Tỉnh
giấc rồi, sẽ không còn gì nữa… mãi mãi sẽ không còn gì
nữa….
CHAP 41: BẮT CÓC
7h30 sáng.
RENG….RENG…RENG…
Tôi lào bào xỏ đại đôi dép rồi lê lếch xuống giường nghe điện
thoại. Chả biết ai mà rãnh rồi đến nỗi phá tan giấc mộng thiên thu
của tôi đây nữa. Vừa mới chợp mắt chút xíu trong suốt 1 đêm bị phá
không ngủ được, thế mà…
- Đi chưa?
Tôi vừa mới nhấc máy lên, chưa kịp nói gì hết thì đầu dây bên kia
đã chào buổi sáng tôi bằng một câu nói không chủ ngữ vị ngữ, lại
chẳng có chút lịch sự nào. Tôi bực mình:
- Này, sáng sớm muốn bị uýnh à? Người đâu mà vô duyên thấy sợ, có
cho người ta ngủ hay không đây?
- Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi pà thím ơi, giờ này còn ngủ à? –
Giọng nói trong điện thoại cứ liên tục châm ngòi vào ngọn lửa sắp
bừng cháy trong tôi, đã thế còn cười nham nhở - Ra ngay sân bay
tiễn tụi này, nhanh!
Nghe đến đây thì tôi đã biết cái con người vô duyên này là ai rồi.
Hôm nay là chủ nhật mà chả được nghỉ ngơi xíu nào, lại phải tiếp
tục làm osin cho anh em nhà họ à? Mơ đi nhé.
- Còn lâu tôi mới đi, hôm nay lão bà bà muốn ngủ thêm – Tôi nói
thẳng thừng.
- Cậu….dám….
Dù là nói chuyện gián tiếp với nhau qua điện thoại, dù là cách nhau
tận 2 cây số, nhưng tôi cảm nhận rõ mồn một cái nghiến răng ken két
và sự tức giận như núi lửa sắp tuôn trào của Thanh Phong. Tôi sợ
hãi lắp bắp:
- Thôi từ từ tôi ra…
- Biết điều đấy!
Nói rồi đầu dây bên kia cúp máy cái rụp. Sau 2 phút hoàn hồn và xem
xét lại những gì vừa xảy ra, tôi chợt hoảng hồn vì nhận ra rằng một
câu nói của mình ban nãy đã khiến cho việc cả đêm không ngủ để cãi
nhau với Thanh Phong đã trở nên vô nghĩa. Oh my god! Công bằng ở
đâu đây?
Cho đến phút cuối, Thanh Phong vẫn dùng quyền uy của mình để uy
hiếp tôi. Và cho đến phút cuối, giai cấp vô sản vẫn bị đàn
áp.
Đi đến 1 con hẻm nhỏ, tôi lặng người nhìn xung quanh, nước mắt tôi
chợt trào ra. Tôi thấy tiếc nuối, tiếc nuối cho khoảng thời gian
vừa qua. Tự dưng, tôi không muốn tiễn họ đi một chút nào. Tôi không
muốn bật khóc trước mặt họ, tôi không có đủ can đảm để đối diện với
ánh mắt ấy, nụ cười ấy… tôi không muốn mình cản bước chân của
họ…không muốn….
Đang mông lung suy nghĩ thì… tôi cảm thấy mũi mình như ngưng hoạt
động, một lực của bàn tay nào đó kéo tôi vào góc tôi. Mắt tôi bị
bịch kín bởi một miếng vải đen nên tôi không định thần được chuyện
gì đang xảy ra. Trong lúc hoảng loạn, tôi nghe được:
- Chị Hai, tụi em đã đưa nó đến rồi!
- Được, tốt lắm! – Một giọng nữ vang lên, tôi cố định thần lại vì
tôi nhận ra giọng nói này rất quen.
- Chị Hai, tụi em bắt được cả hai con, tùy chị xử lý! – Một giọng
khác lên tiếng.
- Mày, đem tụi nó nhốt vào nhà kho! Còn mày, đi làm tiếp nhiệm vụ
của mình!
- Dạ!
Bất ngờ tôi cảm thấy có một bàn tay nào đó kéo tôi đi. Tôi sợ hãi
nhưng không nói ra được, không la hét được, cũng chẳng cầu cứu ai
được. Tụi nó kéo tôi đi xềnh xệch như kéo một món đồ.
Tụi nó quăng tôi vào một góc rồi có tiếng bước chân bước vào, một
cảm giác lạnh đến sóng lưng làn tỏa trên má tôi. Thì ra… có một con
dao đang trực chờ làm nhiệm vụ của mình. Tôi sỡ hãi khóc thét
lên.
- Thế nào? Trương Hà Vy , tao đã cảnh cáo mày rồi, mày vẫn chứng
nào tật nấy, tao đã bảo mày tránh xa anh em nhà họ ra, thế nhưng
mày chẳng coi lời nói của tao có chút trọng lượng nào
cả.
Vừa nói nó vừa đưa con dao chạm nhè nhẹ vào má tôi khiến tôi lạnh
sóng lưng. Nghe giọng nói này rất quen, hình như là…
- Còn mày nữa, Giang Hạnh Như, mày là ai chứ? Chỉ là đứa con gái
được hứa hôn từ nhỏ với Thanh Nam thôi. Mà tao cũng chả biết, hình
như mày muốn hôt cả hai luôn thì phải?
Có tiếng rên ư hử từ bên cạnh. Thì ra là Hạnh Như, Hạnh Như cũng bị
bắt giống tôi ư? Thật ra bọn họ muốn gì đây?
- Sao? Muốn biết tao là ai lắm hả? Được, tao cho mày
biết!
Nói rồi tên chị hai cầm đầu tháo khăn che mắt và miệng cho tôi và
Hạnh Như, nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt, tôi muốn ngất ngay
tại chỗ…
- Mày là ai? – Hạnh Như trố mắt ngạc nhiên nhìn Huyền
Trân.
- Huyền Trân…. Sao cậu có thể….
Tôi lắp bắp, không thể nói thêm được gì.
Mọi chuyện diễn ra nhanh quá, bất ngờ quá. Nhìn Huyền Trân lăm le
con dao trước mặt tôi, tôi sợ hãi đến toát cả mồ hôi hột. Hạnh Như
ở bên cạnh cũng sợ hãi không kém.
- Sao tao lại không thể? – Huyền Trân cười nửa miệng – Tao cho tụi
mày hay, đừng có mơ được Thanh Phong hay Thanh Nam giải cứu bởi
vì…e hèm… - Vừa nói Huyền Trân vừa liếc nhìn đồng hồ - Giờ này đã
gần 8h, họ chuẩn bị cất cánh rồi.
- Huyền Trân, mày là Huyền Trân? Một gia đình đầy máu mặt?- Hạnh
Như bưc xúc nhìn Huyền Trân.
- Đúng! Sao? Chưa nghe danh tiếng của tao à? Thế thì… - Huyền Trân
lăm le con dao lên mặt Hạnh Như – Tao sẽ rạch một đường trên gương
mặt xinh đẹp này của mày, để mày sẽ biết tao là ai và sau này không
phải dụ dỗ thằng con trai nào nữa…
- Không….đừng… - Hạnh Như sợ hãi nhìn con dao trước mặt, đôi mắt
bắt đầu đỏ hoe.
- Sao? Ý kiến gì à? Mày chảnh và lì lắm đấy, tao đã cảnh cáo tụi
mày trước rồi, nhưng tụi mày… một lũ hám trai… thế thì tao ban cho
mỗi đứa 1 rạch, để khỏi phải hám trai nữa…
- Huyền Trân! – Tôi lên tiếng giọng đầy bức xúc lẫn sợ hãi – Cậu
đừng làm vậy mà, sẽ không thể quay lại được đâu.
- Sao? – Huyền Trân nghe tôi nói xong rồi cười ha hả - Mày nói ai
không thể quay lại, có tụi mày không thể quay lại thì có, Hà Vy,
tao nói mày biết, mày đã xấu rồi mà được tặng thêm 1 đường dài trên
mặt nữa thì đảm bảo dòng họ nhà mày sẽ không có người nối
dõi
Nói rồi Huyền Trân cười ha hả, tôi sợ hãi thu mình vào một góc. Lúc
này rất có thể anh em nhà họ đã cất cánh sang Mỹ rồi, sẽ chẳng có
ai giải cứu cho tôi và Hạnh Như nữa. nghĩ đến đấy tôi sợ hãi, chẳng
biết sao lúc này tôi cần gặp Thanh Phong đến thế. Không… không
được.. không được… họ đã có tương lai cho mình, tôi không có quyền
gì để nghĩ đến họ nữa….
Tự dung nước mắt tôi trào ra…
- Mày khóc lóc cái gì? – Huyền Trân quát lớn – Nín hết
coi.
Vì quá sợ hãi, tôi không nín được, cả Hạnh Như cũng
thế.
- Không nín này! Không nín này – Vừa nói Huyền Trân vừa vung tay
tát vào mặt tôi một cái đau điếng, cả Hạnh Như cũng không tránh
khỏi cái tát như trời giáng đó. Tôi sợ hãi nín bặt đi.
- Như thế có ngoan không? – Huyền Trân cười khẩy – Để tao
coi….
- Chị Hai!
Giọng một người thanh niên bên ngoài cửa vọng vào. Huyền Trân suy
nghĩ trong giây lát rồi bước ra ngoài.
- Tụi bây liệu hồn đó!
**
Ngồi trong căn phòng kín mít không có 1 chút ánh sáng, Hạnh Như cứ
ngồi đấy khóc nức nở. Tôi thấy thế không đành lòng nên an
ủi:
- Thôi, đừng khóc nữa, chuyện đâu còn có đó mà…
- Cậu thì biết cái gì chứ? – Hạnh Như gắt lên, ơ hay cái cậu này,
tôi đã nhọc công an ủi thế mà còn gắt gỏng với tôi à?
- Tôi…tôi không biết nhiều về cậu, cũng chẳng quen thân với cậu,
nhưng tôi không đành lòng khi thấy cậu khóc như thế - Tôi cố nhẫn
nại
Bản thân tôi cũng đang lo sợ lắm, chứ có bình tĩnh được đâu. Tim
tôi cứ đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài vậy. Nhưng tôi cố lấn
áp nỗi sợ hãi của mình vì không nhẫn tâm hình Hạnh Như khóc sướt
mướt như thế. Ấy thế mà cô nàng chả hiểu gì cho tôi hết.
Haizzzz
- Còn khóc nữa à? – Huyền Trân từ đâu đập cửa đi vào khiến tôi và
Hạnh Như phải hoảng hồn – Muốn bị ăn tát nữa à?
Tôi và Hạnh Như đều im bặt, cố thu mình vào một góc.
- Tụi bây liệu hồn mà ở yên đó, lát nữa tao xử tụi bây
sau!
Nói rồi Huyền Trân ngoe nguẩy bỏ đi.
Nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi, tự dưng cảm thấy mình yếu đuối, không
thể chống cự lại với Huyền Trân đầy máu mặt kia. Tôi cố cắn môi để
không bật lên tiếng khóc nhưng lại không tài nào ngăn được nước mắt
cứ rơi. Tôi nhớ mẹ, nhớ nhà, nhớ tất cả những gì thân quen đến phát
chán mà ngày nào tôi cũng thấy. Tự dưng giờ này tôi chỉ muốn được
mẹ ôm chặt vào lòng, được mẹ vỗ về lên mái tóc và kể cho tôi nghe
về ngày đầu tiên mà bố và mẹ gặp nhau. Mẹ ơi… con nhớ mẹ
quá…
- Này, hồi nãy bảo tôi đừng khóc mà bây giờ cậu lại khóc to hơn thế
hả?
Hạnh Như ngồi bên cạnh nhìn tôi thắc mắc. Tôi thì đang rất rất buồn
và lo sợ nên không muốn trả lời. Nỗi im lặng bao trùm lấy cả không
gian nhà kho, cả 2 đều đang theo đuổi những dòng cảm xúc và suy
nghĩ của riêng mình.
- Này! Sao cậu lại có cái vòng cổ đó? – Hạnh Như nhìn thấy sợi dây
chuyền tôi đang đeo, thắc mắc hỏi.
- Ơ hay, ở đâu có thì liên quan gì đến cậu? – Tôi tự nhiên trả
lời.
- Thì nói đi – Hạnh Như giục.
Tôi khẽ liếc nhìn xuống sợi dây chuyền màu bạc của mình, chậm rãi
nói:
- Đây là sợi dây chuyền mà khi mới chào đời tôi đã được đeo nó, mẹ
tôi bảo đây là bùa hộ mệnh của tôi và không bao giờ được tháo
ra.
- Cậu…. sướng nhỉ? – Hạnh Như nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.
- Này, cậu bị hoảng loạn đến nỗi đầu óc mê man nói sảng à? – Tôi
thắc mắc nhìn Hạnh Như – Tự dưng có một sợi dây chuyền mà bảo rằng
tôi sướng, nếu cậu thích chỉ cần hét 1 tiếng, có biết bao người
dâng đến cho cậu mà!
- Không như cậu nghĩ đâu – Hạnh Như trầm ngâm.
- Sao cậu lại nói thế?
Tôi ngơ ngác nhìn Hạnh Như, đơn giản vì tôi không hiểu hàm ý gì
trong câu nói ấy. Có người đã từng nói với tôi rằng “đầu óc không
linh hoạt, không có chất xám” mà, vì thế, trong trường hợp này, tôi
có suy nghĩ cách mấy cũng không hiểu nổi Hạnh như đang nói gì. Một
tiểu thư độc nhất của một chủ tịch tập đoàn mang tầm cỡ mà có nhiểu
tâm sự đến thế sao? Tại sao lại thế nhỉ?
Thấy tôi ngơ ngác không hiểu mô tê gì, Hạnh Như buông một câu xanh
rờn:
- Cậu không cần thắc mắc làm gì, chẳng liên quan gì đến
cậu..
Tôi im bặt, không thể nói lên điều gì nữa. Hạnh Như chắc cũng chẳng
còn hứng nói chuyện với tôi nên cứ ngồi khư khư một góc, đôi mắt
dường như ươn ướt. Tôi thấy thế không cầm lòng được nên cứ khóc
theo. Và tưởng chừng như nhà kho của Huyền Trân sắp bị tụi này làm
ngập lụt mất rồi.
...K e n h t r u y e n . p r o..
RẤM….
Huyền Trân đập cửa đi vào. Và chẳng biết cô nàng đã ăn trúng gì mà
hầm hừ đến chỗ Hạnh Như và thẳng tay táng cho nhỏ 2 cái tát. Đau
quá Hạnh như nước mắt giàn dụa. Tôi ngồi bên cạnh mà nuốt nước bọt
ừng ực. Không biết Huyền Trân lại lên cơn điên gì nữa đây. Không
khéo lại thẳng tay mà tạt axit 2 đứa luôn thì chết.
- Con ranh này! Mày…mày….mày đã báo cảnh sát à? – Huyền Trân xỉa
xói vào mặt Hạnh Như.
- Không báo để tụi mày chôn sống tao à? – Hạnh Như gần như phát
điên lên.
…CHÁT....
Một cái tát nữa xuống má Hạnh Như. Tôi xót xa nhìn nhỏ bị đánh mà
không nói được lời nào. Cả hai bên má Hạnh Như đều in hằn 5 ngón
tay đỏ chói. Nhỏ đau quá đến bật khóc nức nở.
- Máy láo vừa vừa thôi nghe con ranh. Mày quên tao là ai rồi
à?
Huyền Trân trợn to mắt nhìn Hạnh Như rồi dường như không tự chủ
được mình, Huyền Trân rút ngay con dao ban nãy ra. Ôi dào, nhìn
thấy con dao tôi như toát hết cả mồ hôi hột.
- Mày…mày…mày định làm gì? – Hạnh Như sợ hãi hét lên.
- Mày muốn biết không? Để tao cho mày biết.
Nói rồi Huyền Trân từ từ lăm le con dao lên má Hạnh Như, Hạnh Như
cố lách khỏi lưỡi dao ghê tợn đó nên tiến dần đến chỗ tôi. Nãy giờ
tôi cứ ngoan ngoãn như con cừu con, có dám hó hé gì đâu, nên không
phải bị ăn tát thảm thương như Hạnh Như.
Hạnh Như vừa lê lết sang chỗ tôi vừa kêu như van xin:
- Tao xin mày mà, đừng… đừng….
- Muộn rồi cưng ơi, mày chọc tức chị Hai mày rồi. Mày dám báo cảnh
sát, bây giờ cảnh sát đang trên đường tới đây, trước sau gì cũng
chết, tao sợ mày chắc?
Nói rồi Huyền Trân từ từ đưa con dao định rạch 1 đường dài trên mặt
Hạnh Như thì bị Hạnh Như cắn một cái thật mạnh vào tay.
Huyền Trân la oai oái rồi mắt như có tia lửa trong đó, long lên
sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện. Và… suy nghĩ
của tôi không sai mà…
Huyền Trân tức đến tím cả mặt, thẳng tay cầm con dao định lụi vào
Hạnh Như….
- Đừng!!!!
Chẳng biết vì điều gì thôi thúc, tôi đã không tiếc thân mình mà lao
vào Hạnh Như… rồi chẳng còn thấy trời trăng mây nước gì cả. Tôi chỉ
cảm thấy tay mình đau buốt, máu chảy ra xối xả…
- Hà Vy…Hà Vy… Cậu tỉnh lại đi…Hà Vy….
Trong cơn mê, tôi đã nhìn thấy, Hạnh Như… không còn ghét tôi nữa….
Tự dung, tôi thấy vui… vui… vì Hạnh Như đã xem tôi như một người
bạn…
- Trời ơi, máu ra nhiều quá…. Trời ơi…Hà Vy.. tỉnh lại đi…. Tỉnh
lại đi….
Giọng Hạnh Như vang lên khắp phòng. Huyền Trân đã bỏ trốn tự lúc
nào. Trong phòng giờ chỉ còn 2 người. Tôi chỉ còn nghe được tiếng
khóc của Hạnh Như. Tôi không sao, khong sao mà, đừng khóc như thế.
Tôi định ngồi dậy trấn an Hạnh Như, nhưng cả người tôi như nhũn ra,
không thể cử động được gì. Vết thương ở cánh tay khiến tôi đau
buốt…
- Hà Vy!!!! Cậu có trong đây không?
- Vịt con xấu xí!!! Có trong đây không???
Là Thanh Phong, Thanh Phong đây mà. Tôi mừng rỡ đến rơi nước mắt.
Hạnh Như nghe tiếng gọi đã mừng rỡ lên tiếng. Một lát sau, tôi cảm
nhận được, mình được nhấc bồng lên… và sau đó thì… tôi mê man không
biết trời trăng mây nước gì nữa…
CHAP 42: SỢI DÂY CHUYỀN ĐỊNH MỆNH
Tôi lờ mờ mở mắt, một màu trắng xóa hiện lên trước mắt tôi. Là màu
của bệnh viện, cộng thêm mùi thuốc sát trùng khiến tôi khó chịu chỉ
muốn nôn mửa. Không có một ai trong phòng bệnh cả. Tôi mệt mỏi ngồi
dậy và cảm nhận được vết thương ở tay mình đau buốt. Tôi bàng hoàng
nhớ lại chuyện mới vừa xảy ra, tôi khẽ giật mình một cái, rồi lắc
lắc đầu để không phải suy nghĩ lung tung nữa. Nhớ lại chuyện trong
nhà kho Hạnh Như đã lo lắng cho tôi, tôi chợt cảm thấy mình vui hẳn
lên, mọi đau đớn gần như tan biến hết (ấy ấy đừng hiểu lầm, tôi
không bị les đâu nhé @@). Thêm một người bạn cũng như bớt đi một kẻ
thù mà, đúng không?
- Hà Vy, cậu tỉnh rồi à, đừng đi lung tung, cứ ở yên đấy đi, muốn
gì cứ nói, tôi sẽ lấy cho.
Tôi chợt ngẩng mặt lên nhìn người vừa phát ra câu nói đó. Đập vào
mắt tôi là gương mặt đẹp như tạc, mái tóc màu hạt dẻ cộng với đôi
mắt sâu thẳm mê người. Đó là Thanh Nam. Thấy Thanh Nam lo lắng, tôi
chợt mỉm cười:
- Tôi bị thương ở tay chứ có phải ở chân đâu.
- Cậu có nghe lời không thì bảo? – Thanh Nam mặc kệ lời nói của
tôi,thấy tôi đang cố gắng đứng dậy nên bực bội nói.
- Nảy, cậu ở chung nhà với Thanh Phong nên học được thói ức hiếp
người khác rồi à? Tiếp thu nhanh nhỉ? – Tôi nhìn Thanh Nam
trêu.
- Nói cho tôi biết – Thanh Nam vừa nói vừa lại gần tôi – Ai đã làm
cậu bị thương thế?
Tôi im bặt không nói được gì, cũng không muốn đôi co với Thanh Nam
về chuyện này. Thấy tôi im hơi lặng tiếng,Thanh Nam không nhẫn nại
được gắt lên:
- Cậu mà không nói tôi sẽ lục tung cái trường nên đấy!
- Ơ… sao cậu biết người đó trong trường mình?
Tôi trố mắt ngạc nhiên nhìn Thanh Nam. Thanh Nam cũng im bặt nhìn
tôi rồi chợt bật cười:
- Hà Vy, cậu ngốc quá, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ
cậu không đánh mà khai luôn!
Ơ hay cái tên Thanh Nam này, học cách chê người khác ngốc nghếch ở
tên Thanh Phong từ hồi nào thế? Tôi bức xúc nhìn Thanh Nam bật cười
mà không biết làm gì, cứ như con ngốc ngồi đấy mà đợi người ta chê
trách vậy.
- Nói đi Hà Vy, là ai? – Thanh Nam chợt nín cười nghiêm nghị hỏi
tôi.
- Tôi…tôi.. tôi đói bụng quá!
Tôi vờ vịt lấy tay xoa xoa bụng rồi nhăn nhó nói, chỉ để mong đánh
trống lảng chuyện hồi nãy. Thanh Nam thấy tôi nhăn nhó đau khổ (giả
vờ) như thế, nên đành ngậm ngùi bỏ qua chuyện ban nãy:
- Được rồi, để tôi mua cháo cho cậu ăn, ở yên đấy, cấm chạy lung
tung!
- Ơ hay, tôi bị thương ở tay chứ có phải….
- Cấm nói nhiều! – Thanh Nam bước ra đến cửa rồi quay mặt lại nói
vọng vào khiến tôi nín bặt.
Anh em nhà họ, đều giống nhau ở điểm, thích bắt nạt và ức hiếp
người khác.
- Không cần đâu! – Giọng một người con gái vang lên.
- Hạnh Như – Thanh Nam lên tiếng.
Cho dù tôi có phản ứng chậm chạp đến thế nào, cho dù đầu óc tôi
không có tí chât xám nào, nhưng tôi vẫn nhận ra người con gái ấy là
ai (cả con nít lên 3 biết nghe cũng biết người đó là ai). Hạnh Như
bước vào phòng bệnh mang theo cả cà mên inox vào. Tôi còn tròn to
mắt ngạc nhiên thì Hạnh Như đã tươi cười với tôi:
- Tôi có mang giò heo hầm đu đủ cho cậu này, cậu ăn đi cho
nóng.
Vừa nói Hạnh Như vừa nhanh nhẹn múc canh ra chén. Cả tôi và Thanh
Nam đều cứng đơ ở đó, không hiểu mô tê gì đang xảy ra. Hạnh Như như
phát hiện cả 2 người đêu dành 4 con mắt ưu ái nhìn mình nên vui vẻ
giải thích:
- Đừng nhìn tôi như thế - Nói rồi Hạnh Như quay qua nhìn Thanh Nam
– Vì Hà Vy đã cứu em một mạng nên em không thể vong ơn bội nghĩa
được.
- Hà Vy cứu em sao? – Thanh Nam tròn to mắt.
- Đúng đấy!
Chết rồi, cứ đà này thế nào Hạnh Như cũng khai ra tuốt tuồn tuột
mọi chuyện thôi. Với một người như Thanh Nam, muốn người đối diện
nói gì thì người ta sẽ nói cái đó. Đó là lợi thế của nhan sắc
đấy.
- Vậy em kể anh nghe mọi chuyên đã xảy ra đi – Thanh Nam ôn tồn
nhìn Hạnh Như, nhìn ánh mắt ấy, thế nào Hạnh Như cũng “không đánh
mà khai” cho mà xem.
Tôi lo sợ suy nghĩ rồi chợt đánh trống lảng:
- Thanh Nam này, cậu vẫn chưa đi du học sao?
Đầu óc Thanh Nam chợt dừng mất sự hoạt động của một dây thần kinh
não. Câu hỏi của tôi khiến Thanh Nam bị chi phối đầu óc và rồi kết
quả là Thanh Nam đã… làm lơ câu hỏi của tôi, tiếp tục cuộc hành
trình hỏi cung Hạnh Như. Tôi ngao ngán thở dài, thế nào cũng có
chiến tranh xảy ra.
- Thanh Phong đâu rồi? – Tôi cô nuốt nước bọt mà đánh trống lảng
bằng một câu hỏi nữa.
Lần này dường như câu hỏi của tôi có hiệu nghiệm. Thanh Nam thôi
không nhìn và xem xét Hạnh Như nữa. Cậu ấy nhìn sang tôi rồi
nói:
- Thanh Phong mới cho máu nên còn mệt, đang nghỉ ngơi.
- Gì á?
Tôi ngạc nhiên đến mức sắp nhảy nhào xuống giường. Tôi có nghe nhầm
không đây? Người như Thanh Phong mà cũng biết đến hai chữ “cho máu”
hả? chắc chắn là có sự nhầm lẫn ở đây, chắc chắn là có.
- Cậu có thấy là cậu ồn lắm không Hà Vy? – Thanh Nam bực bội nhìn
tôi rôi quay sang Hạnh Như – Em nói tiếp đí.
Tôi im bặt, xấu hổ mà không nói gì nữa.
- Người mà hãm hại tụi em là…
Tiếng mở cửa đi vào làm Hạnh Như bị cắt đứt ngang dòng cảm xúc. Tôi
thầm cảm ơn người nào đã giải cứu chiến tranh thế giới thứ 3 sắp nổ
ra. Một người phụ nữ trạc tuổi 40, nét mặt trung hậu như một người
đã từng thành đạt trên thương trường.
- Mẹ! – Hạnh Như lên tiếng – Sao mẹ lại đến đây?
- Dì Ngọc – Thanh Nam lễ phép chào.
Người phụ nữ ấy gật gật đầu với Thanh Nam rồi ôn tồn nói với Hạnh
Như:
- Mẹ nghe nói Hà Vy vì cứu con nên mới bị thương nên mẹ mới vào
thăm Hà Vy.
Nói rồi dì Ngọc vui vẻ tươi cười đến giường tôi trong khi tôi đã
dần hiểu hết mọi chuyện vừa xảy ra.
- Con là Hà Vy à? – Dì Ngọc nhìn tôi chăm chú.
- Dạ - Tôi lí nhí.
- Trông người ốm yếu thế kia mà lại có thể cứu được mạng con Hạnh
Như, dì cám ơn con nhiều lắm.
- Dạ… không có gì đâu dì ơi! – Tôi xấu hổ đến ngượng mặt trước lời
khen của dì.
- Để dì xem vết thương của con
Vừa nói dì Ngọc vừa đỡ cánh tay tôi, tôi xấu hổ cố rụt tay mình
lại:
- Dạ con không sao đâu, chỉ bị ngoài da thôi.
- Ngoài da ư? Sâu thế này mà ngoài da? Để yên đấy dì xem
nà…
Chưa nói đến hết chữ cuối cùng trong câu nói của mình, dì Ngọc chợt
dừng tay lại. Cả lơi nói, ánh mắt, đến cử chỉ đều khựng lại như bị
điểm huyệt vậy. Đôi mắt dì dừng lại trên cổ tôi và dường như cứ
muốn “đóng quân” ở đó, không muốn dời đi chỗ khác.
- Dạ… dì có sao không vậy ạ? – Tôi ngơ ngác.
- Hà Vy, sợi dây chuyền này.. ở đâu mà con có?
Sau một hồi lâm vào tình trạng chết đứng, cuối cùng dì Ngọc cũng
lên tiếng hỏi. Tôi thở phào, làm tôi cứ tưởng chuyện gì xảy ra nữa
chứ. Tôi vui vẻ giải thích:
- Dạ đây là sợi dây chuyền mà lúc mới chào đời mẹ đã đeo vào cho
con, mẹ nói đây là bùa bình an đấy dì ạ.
Vừa nói tôi vừa giơ giơ mặt dây chuyền lên cho dì Ngọc thấy (để
khoe ấy mà), dì Ngọc vẫn ở gương mặt đó, gương mặt cứng đờ ra trông
thấy rõ. Tôi ngơ ngác:
- Dì ơi!
- À… - Dì Ngọc vội trả lời – Tại sợi dây chuyền này rất giống sợi
dây chuyền mà dì đã có, nhất là mặt dây chuyền này, rất đặc biệt,
không thể lẫn vào đâu được.
- Vậy à? – Tôi cười cười – Chắc con với dì có duyên lắm nhỉ? Mà…dì
nói là đã từng có sợi dây chuyền này, vậy bây giờ nó bị mất rồi hả
dì?
- Đúng vậy, nó đã mất từ lúc dì sinh Hạnh Như – Dì Ngọc buồn bã
nói.
CHAP 42: SỢI DÂY CHUYỀN ĐỊNH MỆNH (2)
-Ơ… con…xin…lỗi…
Tôi lí nhí xin lỗi dì khi thấy mình vừa khơi gợi lại một nỗi đau mà
dì không muốn nhắc đến. Thật sự tôi không ngờ rằng sợi dây chuyền
của tôi đã gợi lên một quá khứ của dì. Theo như lời dì kể, thì ra
sợi dây chuyền ấy chính là kỷ vật mà ông Quốc Nam – chồng dì Ngọc –
tặng cho dì khi hai người còn đang yêu nhau, lúc ấy dì Ngọc chỉ 18
tuôi. Dì quý nó như quý sinh mạng của mình, dì yêu nó như yêu một
người tahan trong gia đình vậy. Và những khi hai người xa cách hay
gặp trở ngại trong tình yêu, dì luôn mang nó ra và nhìn ngắm, thấy
nó dì sẽ nguôi ngoai nỗi nhớ về ông Quốc Nam hơn. Và chẳng biết từ
lúc nào, sợi dây chuyền ấy đã trở thành vật bất ly thân của dì. Cho
đến khi dì trở dạ và sinh đứa con gái đầu lòng của mình, sợi dây
chuyền ấy đã bị mất ngay sau đó và cho đến tận bây giờ vẫn không
tìm thấy được.
Dì Ngọc lau vội những giọt nước mắt còn sót lại, tươi cười với
tôi:
- Xin lỗi con, tại dì xúc động quá nên….
- Dạ không, tại con đã vô tình nhắc đến… - Tôi lí nhí.
- Con.. có thể cho dì mượn sợi dây chuyền này không? – Dì Ngọc nhìn
tôi với ánh mắt như van lơn.
Tất nhiên, với một người không biết từ chối người khác như tôi, thì
chỉ biết ngoan ngoãn mà nghe theo lời dì Ngọc. Vả lại, cho dù tôi
có nhẫn tâm đến mấy, vô tình đến mấy, cũng không thể từ chối yêu
cầu này trong khi dì đang đau khổ như vậy. Tôi lẳng lặng tháo sợi
dây chuyền trên cổ ra và tươi cười đưa cho dì.
Dì Ngọc đón nhận sợi dây chuyền và lẳng lặng lật ra phía sau mặt
dây chuyền. Rồi mặt dì Ngọc bỗng dưng tái mét đi, môi run lập
bập:
- Con…nói… cho dì biết…ai là người cho con sợi dây chuyền
này?
- Da là mẹ con ạ.
Tôi vội trả lời và cảm thấy có điều gì đó bất an khi dì Ngọc có
phản ứng mạnh như thế.
- Mẹ con…tên gì? – Dì Ngọc lắp bắp.
- Dạ là Mai Hương ạ.
- Cái tên không có chút ấn tượng gì với dì cả - Dì Ngọc thở dài,
không giấu được sự thất vọng của mình.
- Chắc… chỉ là trùng hợp thôi dì… - Tôi cố an ủi.
- Không phải là trùng hợp, mặt sau của sợi dây chuyền này có khắc
tên của dì và cha Hạnh Như, không thể là trùng hợp
được….
Dì Ngọc ngồi phịch xuống ghế, thẫn thờ nhìn xa xăm. Tôi thật không
thể hiểu dì đang nghĩ gì, chỉ thấy đôi lúc đôi vai dì run lên khe
khẽ và những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má. Tôi thấy cảnh đó mà
không tránh khỏi đau lòng, sóng mũi tôi bắt đầu cay cay, tôi cảm
nhận được, có một giọt nước mắt vô tình rơi xuống…
- Mẹ, Hà Vy, hai người đã nói gì mà buồn thiu thế?
Hạnh Như từ ngoài cửa đi vào, tươi cười nhìn tôi.
Dì Ngọc lau vội những giọt nước mắt còn sót lại, mỉm cười như gượng
ép:
- Con đã đến rồi à? Thế thằng Thanh Nam đâu?
- Dạ, Thanh Nam còn ở trong phòng Thanh Phong, nãy giờ tụi con qua
thăm Thanh Phong ạ!
- Thằng Phong bị bệnh gì mà phải thăm? – Dì Ngọc ngạc
nhiên.
- Mẹ, mẹ không biết đâu, sau khi Thanh Phong phát hiện ra Hà Vy bị
đâm ở tay và mất rất nhiều máu, cậu ấy đã không màn đến mình còn
bao nhiêu máu trong người, đã hiến hết cho Hà Vy đấy mẹ à – Hạnh
Như nói giọng như đang ngưỡng mộ.
Chỉ có tôi như con ngốc ngồi trơ ra đây như thể không hiểu Hạnh Như
đang nói gì. Trời ạ, tôi ước gì mình bị ù tai hoặc bị điếc cũng
được, để không phải nghe những lời nói khiến người ta dễ bị đau tim
đó. Tôi lắp bắp:
- Có… thật không Hạnh Như?
- Thật! – Hạnh Như gật đầu chắc nịt.
- Sao…sao…lại…như…thế.? – Tôi ngẩn người ra.
- Ôi dào vậy mà cậu không hiểu à? Thật là ngưỡng mộ cậu quá đi! –
Hạnh Như cười trêu.
- ……..
- Này, sao cứ để một mình thằng Phong cho máu thế? Tội thằng bé… -
Dì Ngọc bồi hồi.
- Da, con cũng có thử máu, nhưng con nhóm máu A nên không thể, còn
Thanh Phong và Thanh Nam đều nhóm máu O, nhưng Thanh Nam vì đang
yếu nên bác sĩ không cho… thế là… - Hạnh Như vui vẻ giải
thích.
- Con… con nói gì? Con nhóm máu A? – Dì Ngọc như không tin vào tai
mình.
Hạnh Như ngơ ngác gật đầu, không hiểu sao mẹ mình lại có phản ứng
như thế.
- Có sự nhầm lẫn gì ở đây rồi, để mẹ đi hỏi bác sĩ!
Nói rồi dì Ngọc bước vội ra cửa. Cả tôi và Hạnh Như ngơ ngác nhìn
nhau như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
**
- Hạnh Như, chuyện hồi này cậu nói có thật không? – Tôi gượng gạo
hỏi.
- Chuyện gì cơ? – Hạnh Như vô tư.
- Thì chuyện… Thanh Phong hiến máu cho tôi đó… - Tôi ngập
ngừng.
Giời ạ, để hỏi câu này, tôi đã dằn vặt giữa lương tâm và lý trí.
Lương tâm thôi thúc tôi phải làm điều gì đó cho Thanh Phong, vì
Thanh Phong đã liều mạng để cứu tôi. Còn lý trí lại mach bảo tôi
rằng, không được, không được, không được tiếp tục làm phiền Thanh
Phong nữa. Tôi không cho phép bản thân mình tiếp tục ảnh hưởng đến
tương lai của hai người ấy. Chẳng phải vì tôi mà họ bỏ dở việc di
du học của mình sao? Vì thế cho nên, tôi không được, không được
xuất hiện trước mặt họ nữa…
- À, ra thế, chuyện đó có thật đấy Hà Vy à, cậu không biết đâu, lúc
Thanh Phong phát hiện ra cậu và tôi đang nằm lì trong nhà kho, cậu
ấy đã đập văng cánh cửa, rồi khi thấy tay cậu đang chảy rất nhiều
máu, cậu ấy lo lắng đến nỗi chạy xe cứ như tay đua vậy á – Hạnh Như
vừa nói vừa cười chủm chỉm – Hâm mộ cậu thật đấy Hà Vy
à!
Tôi nghe mà cứ như lùng bùng lỗ tai. Làm sao đây? Thì ra tất cả là
sự thật, Thanh Phong đã hiến máu cho tôi, đó là sự thật… Thanh
Phong đã lo lắng cho tôi, đó là sự thật. Tôi bàng hoàng, khẽ giật
mình một cái, rồi lắc lắc đầu để không phải suy nghĩ lung
tung.
- Mà này, lúc bị Huyền Trân bắt, cậu làm sao mà báo cảnh sát được?
– Tôi cố lảng sang chuyện khác, làm ra vẻ mặt thắc măc vô tội mà
hỏi Hạnh Như.
- Thì lúc ấy cha mẹ tôi phát hiện ra tôi đã mất tích nên cho người
đi tìm. Còn tôi, lúc bị bắt đã cố ý điện thoại cho Thanh Phong, nên
những gì Huyền Trân nói với tụi mình đã được Thanh Phong nghe thấy,
đó là lý do tại sao mà Thanh Phong và Thanh Nam lại xuất hiện đúng
lúc như thế.
Tôi ngơ ngác nghe Hạnh Như nói rồi ngây người ra trong giây lát.
Đến khi đã hiểu rõ mọi chuyện rồi mới lên tiếng:
- Cậu.. thông minh thật đấy!
- Hì hì, cậu quá khen! – Hạnh Như cười tít mắt.
- Thế, còn Huyền Trân thì sao rồi?
- Nó hả? chắc bị tống vào tù rồi, trời, cậu lo cho nó làm gì, nó đã
làm cậu bị thương mà cậu con lo cho nó làm gì? Nói thật nhé, nếu
Thanh Phong mà không đến kịp thời, tôi còn sợ cậu sẽ không còn máu
để sống nữa đó.
- Ơ… thế à….
Tôi lí nhí rồi thôi không thể nói thêm điều gì được nữa, ừ thì
Thanh Phong đã cứu tôi 1 mạng, ừ thì Huyền Trân đã bị bắt, ừ thì
Hạnh Như không còn ghen ghét với tôi nữa. Như vậy chẳng phải là vẹn
cả đôi đường sao? Sao tôi lại có cảm giác khó chịu như thế này chứ?
Nói chẳng ngoa, tôi lo cho Huyền Trân lắm, một đứa con gái mới bước
vào lớp 10 đã bị dính phải vụ án cố tình gây thương tích, thì sau
này cậu ấy biết thế nào đây? Đành rằng tôi phải công nhận, có nhiều
lúc bản thân tôi có ghen ghét Huyền Trân, nhưng không phải vì thế
mà tôi có thể nhẫn tâm nhìn Huyền Trân bị bắt.
Tôi suy nghĩ thế nhưng không dám nói ra, sợ lại bị Hạnh Như và
người ngoài nói rằng tôi dở hơi thì chết mất.