CHAP 16: CẢM GIÁC TỰ DO…THẬT KHÓ CHỊU…
Hai tuần trôi qua thật hạnh phúc, nói là hạnh phúc bởi vì tôi được
tự do thả cửa, tự do nghênh nghênh ngòai đường, tự do hát nghêu
ngao mỗi khi buồn, tự do đi học sớm tùy ý mình. Không còn phải nhức
não vì Thanh Phong thiếu gia nữa. Vào lớp, Thanh Phong cũng không
thèm nhìn tôi lấy một cái, cũng không còn những lúc tan học chạy
theo tôi mà quát nạt. Có thể nói, bây giờ tôi và Thanh Phong như
hai người xa lạ không quen không biết. Tuy rằng có một chút gì đó
tiếc nuối trong lòng, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là bị Huyền Trân và
đám con gái trong lớp khủng bố dài dài T_T
Hôm nay, tôi thả bộ về nhà. Con ngựa sắt của tôi lại giở chứng mà
nằm lì ở nhà khiến tôi phải khổ như thế này. Tự nhiên lúc này đây,
trong đầu tôi có một suy nghĩ lạ lùng “Phải chi minh đi chung với
Thanh Phong thì bây giờ đã về đến nhà rồi nhỉ?” rồi tôi vội vàng
gạt cái suy nghĩ ấy sang một bên. Có lẽ Thanh Phong, cậu ấy giận
tôi thật rồi. Suốt nửa tháng nay, cậu ấy không thèm nói chuyện với
tôi, không thèm nhìn tôi lấy một cái dù là lướt qua. Tự dưng, tôi
có cảm giác…buồn…một nỗi buồn không tên….
Tôi vội xua xua những ý nghĩ thi nhau chớm lên trong đầu mình, vì
tôi biêt rằng, những suy nghĩ của tôi rất xa vời, cả đời này tôi
cũng không thể nào với tới.
- Vịt con xấu xí!
Một giọng nói vang lên phía sau. Tôi chợt mỉm cười. Chẳng biết sao
tôi có cảm giác rất rất vui khi nghe được câu nói đó. Câu nói ấy
chắc hẳn sẽ khiến nhiều người buồn và tủi thân, nhưng tôi thì hoàn
toàn ngược lại. Không biết có phải tại vì lâu quá không được nghe
nên khi nghe lại cảm thấy vui?
- Này, làm gì thế hả? Không nghe tôi gọi à? – Thanh Phong lại giận
dữ với tôi, nhung lần này tôi lại cảm thấy vui vui thay vì bực
tức.
- Hihihi
- Làm gì mà cười vậy hả? Sao hôm nay lội bộ về thế? – Thanh Phong
vừa ngự trị trên chiếc SH, vừa hỏi tôi.
- À, không có gì, xe đạp tôi bị hư.
- Vậy à! Vậy thì…tiếp tục về đi nhé, tôi đi trước đây!
- Ơ….
Chưa kịp nói gì thì Thanh Phong thiếu gia đã rồ ga rồi phóng đi
thẳng.
Một cảm giác hụt hẫng trong lòng.
Cũng có thể, nửa tháng nay, Thanh Phong không hề giận tôi, chắc có
lẽ bởi vì....tôi… không đáng để cho cậu ấy để tâm.
Chắc có lẽ, nửa tháng nay, chỉ có mình tôi khư khư giữ những cái
suy nghĩ ấy trong lòng…
Để bây giờ, chỉ có một mình tôi thất vọng…
Quái, sao lại thấy sóng mũi cay cay thế này?
Tại ngoài đường quá nhiều bụi, hay tại một lý do nào
khác?
Quên đi quên đi, người ta là hotboy, sao có thể để tâm đến mình
chứ…
Tôi cô lắc lắc đầu để xua đi cái suy nghĩ ấy trong đầu
mình.
Hà Vy, mày hãy xem như chưa từng có những ngày tháng đó. Mày hãy
xem như Thanh Phong mà mày gặp chỉ ở trong giấc mơ, một giấc mơ mà
thôi…
CHAP 17:
- Đồ ngốc, đồ khờ, làm gì mà khóc vậy hả?
Chiếc SH ban nãy quay lại phía tôi, chủ nhân của nó cười với tôi,
một nụ cười ấy khiến lòng tôi cảm thấy ấm áp.
- Không có gì, không có gì – Tôi cố lau những giọt nước mắt còn sót
lại, cười hì hì với hắn.
- Cậu đúng là, vừa ngốc vừa khờ, nói dối cũng chẳng có kinh nghiệm
– Thanh Phong vừa mắng tôi, vừa quăng ngay cho tôi cái nón bảo
hiểm.
Lòng tôi thấy vui hẳn lên. Vui vì còn có thể nghe được những lời
quát mắng đó.
Hôm nay, cũng như thường ngày, Thanh Phong chạy xe với tốc độ chóng
mặt, cũng khoảng 60km/h. Khi gặp một ổ gà hay ổ voi, Thanh Phong
không lượn lách, cũng không bay ngang qua mà cậu ấy giảm tốc độ đột
ngột. Thật đúng là, chuyện lạ thế giới.
Bỗng, bất chợt cậu ấy lên ga, khiến tôi như có một phản xạ có điều
kiện ôm chặt cái thân hình trước mặt. Một cảm giác thật ấm…thật
ấm….
- Ôm đã chưa? – Thanh Phong vừa lái xe vừa quay lại nói với
tôi.
- Á…á…xin…lỗi…
Tôi hoảng hồn buông cậu ấy ra, thật sự tôi không hề hay biết tôi đã
làm cái chuyện quái quỷ gì nữa.
- Mà sao cậu lại đưa tôi về? Chẳng phải cậu không để tâm đến tôi
nữa sao?
Tôi ngồi ngoài sau, thấy không có chuyện gì làm, nên hỏi như thế,
vừa giết chết sự buồn bã, vừa khiến Thanh Phong có thể vì thế mà
chạy chậm lại.
Lời nói của tôi thật có hiệu quả, Thanh Phong không những chạy chậm
lại mà bỗng dưng thắng cái “két” khiến tôi lại phải tiếp tục ngã
dúi dụi ra trước. Tôi hoảng hốt:
- Cậu làm cái gì vậy hả? Lời dụng tôi à?
Tất nhiên, con gái ai cũng nhạy cảm trước những hành động như thế,
và tôi là con gái 100% nên hốt hoảng trước chuyện này là bình
thường thôi mà.
- Cậu mơ á? Người như cậu thì…. – Thanh Phong nhìn tôi một lượt từ
trên xuống, chắc sắp đưa tôi xuống địa ngục rồi đây – Điện nước
không có, lại chẳng xinh đẹp gì…
Đấy đấy, tôi biết lắm mà, cậu ấy mở miệng với tôi chỉ có thế thôi,
chỉ có bấy nhiêu đó thôi. Thanh Phong là đồ vô duyên, là đồ xấu xa,
là đồ chỉ biết khinh thường người khác…
Vì thế, tôi chỉ ỉm lặng trước những lời lẽ đó. Vì đơn giản tôi
không biết phải trả lời với cậu ấy như thế nào. Biết trả lời sao
khi những thứ ấy đều do trời thương tình mà ban cho chứ tôi không
hề muốn như vậy.
- Hay là…cậu đang lợi dụng tôi?
- Cậu…cậu…
Tôi ấm ức, rất rất ấm ức…
Phan Thanh Phong, sao cậu lại có thể nói với tôi như vậy
chứ?
- Thôi, tôi đùa đấy… ở nhà…có cơm không? – Thanh Phong cười cười
với tôi như cầu hòa.
- Gì? – Tôi trợn to mắt hết cỡ nhìn Thanh Phong như nhìn một vật
thể lạ từ trên trời rơi xuống.
- Thính giác của cậu có vấn đề à? Tôi hỏi nhà cậu có cơm không? –
Thanh Phong nói xong câu đó và không quên cú vào đầu tôi một cái
đau điếng.
- Á.. – Tôi xoa xoa cái đầu nhăn nhó – Làm gì mà đánh tôi? Cậu
định…ăn trực à?
- Ăn trực cái đầu cậu á! – Thanh Phong lại giơ tay định cú vào đầu
tôi nhưng tôi kịp thời né được, cái này gọi là phản xạ có điều
kiện.
- Vậy chứ…gọi là gì? – Tôi ngây thơ hỏi Thanh Phong.
- Thì tôi cho cậu có dang về nhà, cậu cho tôi một bữa cơm, như vậy
có thể gọi là ăn trực không?
Tôi ngây thơ lắc lắc đầu, đúng, nếu như những gì cậu ấy nói, thì
như vậy không phải ăn trực.
- Vậy thì về!
Thanh Phong đề xe, tôi vẫn cứ thế, ngu ngơ ngồi đấy mà không biết
mô tê gì đang xảy ra.
Đi một đoạn đường, dường như thôi cảm nhận được có chuyện gì đó
không bình thường. Tôi ngây thơ hỏi Thanh Phong:
- Cậu…ban nãy…cậu vừa nói cái gì?
- Thì về nhà cậu ăn cơm – Thanh Phong trả lời gọn hơ.
- HẢ? CÁI GÌ?????
Tôi hét lớn, volume đã đạt đến maximum, cũng chính vì tiếng hét
trời phú đó khiến Thanh Phong tiếp tục dừng xe đột
ngột.
- Cậu đúng là, phản ứng cũng rất là chậm chạp.
Thanh Phong chỉ nói một câu đó thôi trồi mặc kệ mặt tôi đệt ra như
thế nào, cậu ấy không hề biết, cũng không thèm nhìn. Sau khi suy
nghĩ lung tung, tôi mới chợt lên tiếng:
- Nhà tôi không có đồ ăn.
…..KÉT….
Bây giờ chiếc xe của Thanh Phong đang ngự trị trước nhà
tôi.
Thanh Phong nhìn tôi như nhìn một người khờ, rồi thở
dài:
- Hà Vy ơi Hà Vy, sao cậu lại có thể phản ứng chậm chạp đến như thế
hả? Cậu định bỏ đói bổn thiếu gia sao?
- Tôi…tôi….xin..lỗi….
- Xuống xe! – Thanh Phong quát lớn.
Tôi lủi thủi bước xuống. Thanh Phong rồ ga rồi đi
thẳng.
Cậu ấy….lại giận tôi rồi….
Tôi lủi thủi bước vào trong nhà. Kỳ thật, nhà tôi không có đồ ăn.
Mẹ về thăm ngoại, 2 ngày nữa mới về.
Tôi uể oải nằm dài trên giường, định bụng ngủ một giấc đến giờ đi
học thì đi luôn. Chỉ có như thế mới không có cảm giác
đói.
Khi tôi đang lim dim trong giấc ngủ thì…
- Xấu xí! Xấu xí! Mở cửa!
Nghe tiếng gọi đó, tôi đoán chắc được chủ nhân của nó là ai. Nhưng
tôi lấy làm lạ, Thanh Phong, cậu ấy về rồi mà, sao quay lại làm gì?
Đang có ý định phá tan giấc ngủ của lão bà bà à?
- Còn không ra mở cửa? Muốn tôi đốt nhà hay gì?
Nghe đến “đốt nhà” tôi hốt hoảng ngồi bật dậy. Ôi trời ạ, gia tài
mẹ con tôi chỉ có 1 cái nhà thôi, cậu ấy đốt rồi mẹ con tôi ở
đâu?
- Từ từ…đại thiếu gia…
Tôi làu bào mang đại đôi dép rồi ra mở cửa.
- Ngủ trong đấy hả gì mà không nghe tôi gọi?
- Ừ!
Tôi đáp cậu ấy rồi ngáp một cái rõ to. Không thèm đế ý quan tâm xem
Thanh Phong quay lại làm gì.
- Trời ơi, giờ này mà ngủ được à?
- Không ngủ thì làm gì? Thức cho cái bụng đói meo à? – Tôi bực bội
nhìn Thanh Phong, sao hôm nay cậu ấy nói nhiều thế không
biết.
- Cái gì? Cậu chưa ăn gì à?
- Nhà làm gì có đồ ăn mà ăn!
Tôi tiếp tục ngáp và mệt mỏi trả lời Thanh Phong. Trời ơi Thanh
Phong ơi, cậu nói xong thì về giùm tôi, cả gan phá giấc ngủ của tôi
mà còn đứng trơ ra đó à?
Thanh Phong nhìn bộ dạng hiện giờ của tôi, thở dài rồi chợt
hỏi:
- Biết…nấu cơm không?
- Biết! – Tôi lại tiếp tục ngây ngô trả lời.
- Vậy thì nấu đi!
Nói rồi Thanh Phong quẳng cho tôi mấy bọc đồ ăn tươi sống. Cười hì
hì với tôi rồi dắt xe vào nhà.
- Gì thế này? Sao tôi phải nấu? – dường như nhận ra sự việc gì đang
xảy ra, tôi giãy nãy.
- Thế cậu không ăn à?
- Không! Tôi ngủ một giấc, đến chiều đi học luôn, không còn cảm
giác đói nữa!
- Nhưng mà tôi đói! – Thanh Phong nhìn tôi gầm gừ.
- Cậu đói thì kệ cậu, định bắt tôi làm osin cho cậu à? – Tôi lại
ngáp một cái rõ to rồi làu bàu.
- Cậu…dám sao???????
Thanh Phong hét lớn khiến tôi suýt té ngã.
- Thôi thôi được rồi, xem như làm phước một bữa.
Tôi thở dài nhìn Thanh Phong, đúng là đại thiếu gia có khác, chỉ
biết ở không mà sai vặt người khác. Dù sao tôi cũng nợ cậu ấy một
buổi dang về nhà, nên trả lại là xong chứ gì.
Và thế là Hà Vy tội nghiệp lại loay hoay dưới bếp với mớ đồ ăn từ
trên trời rơi xuống. Còn Thanh Phong thiếu gia đang đang say sưa
giấc ngủ trên chiếc giường yêu quý của tôi.
Đây có phải là sự khác biết giữa giai cấp tư sản và giai cấp vô
sản?
CHAP 18: BỮA CƠM NGON NHẤT
- Thanh Phong! Thanh Phong!
Tôi cố sức lay Thanh Phong dậy. Ai đời lại nhà người khác mà ngủ
ngon lành thế không biết.
- Mẹ, để con ngủ xíu nữa đi…
- @##%$%&^*
Cái gì cớ chứ? Kêu tôi bằng mẹ à? Cái tên này, chắc chán sống
rồi.
- Phan Thanh Phong! Cậu thức dậy cho tôi!
Tôi cố hết sức lay lay Thanh Phong dậy, lúc này mắt cậu ấy thực sự
mở. Cậu ấy nhìn tôi trơ trơ ra đó rồi lẩm bẩm:
- Hạnh Như…sao em lại như thế chứ? Anh có gì không bằng cái thằng
nhãi Thanh Nam kia?
Một chút ngạc nhiên hiện lên trong tôi. Thì ra, Hạnh Như là người
Thanh Phong để ý. Hèn chi lúc trên xe của 2 anh em nhà họ, tôi đã
nhận ra sự hiềm khích của hai anh em. Thì ra là vì chuyện
này.
Tất nhiên ngoại trừ ngoại nhìn ra, Thanh Phong chẳng có gì bằng
Thanh Nam cả. Đó là sự thật cơ mà.
- Hạnh Như, Hạnh Như….
- Hạnh Như cái đầu cậu á! Tỉnh dậy cho tôi!
Tôi sắp nổi khùng lên khi cậu ấy cứ tung hoành trong nhà tôi như
thế. Cái tên Thanh Phong này, đúng thật là…
- Ủa, xấu xí, xấu xí, ha ha, xấu xí…
- @!#@%^
- Nhìn cái gì mà nhìn, tôi đẹp hơn cậu mà.
- #@$@#%$&
Đồ điên, có ai lại so sánh như cậu ấy chứ? Nhất định Thanh Phong
học rất tệ môn Ngữ Văn đây này.
Tôi thẳng tay mà đánh vào mặt Thanh Phong.
- Xấu xí, cậu muốn chết à? Sao lại đánh tôi? – Thanh Phong ngồi bật
dậy, nổi cáu với tôi.
- Ai kêu cậu cứ ở đó mà gọi tên Hạnh Như…Hạnh Như… gọi hoài mà
chẳng thèm tỉnh!
- Ơ…tôi có sao? – Thanh Phong gãi gãi đầu, rồi cười hề hề như cầu
hòa.
- Đồ điên! – tôi sẵn miệng mắng Thanh Phong một câu rồi chạy tuốt
vào nhà bếp trước khi cậu ấy nổi cơn thịnh nộ.
**
- Cơm cậu nấu cũng được đấy nhỉ!
- Được là được thế nào?
- Nói chung, cũng nuốt vào miệng được, không thể ói ra ngoài –
Thanh Phong ngây thơ trả lời tôi.
- Cậu….
- Tôi làm sao?
- Ơ…không có gì…
Đấy, Hà Vy tôi chẳng có thể làm gì ngoài cúi đầu cho Thanh Phong
thiếu gia hành hạ. Ôi cuộc đời.
- Sao hôm nay cậu không về nhà? – Tôi vừa ăn vừa hỏi Thanh
Phong.
- Không liên quan đến cậu – Thanh Phong không thèm nhìn tôi mà trả
lời.
- Ờ…đúng vậy… - Tôi im lặng không hỏi gì nữa.
CHAP 19: LẠI TRỐN HỌC
Cả 2 đều chăm chú cho bữa ăn của mình. Thanh Phong cũng không thèm
mắng nhiếc hay quát nạt tôi nữa. Tôi nhận ra rằng, cậu ấy đã gặp
phải chuyện gì nên mới thay đổi như thế. Nhưng tất nhiên, chuyện
đấy không liên quan đến tôi. Mặc dù tôi thừa nhận, khi không được
Thanh Phong đưa đi học, có một cảm giác hơi buồn trong tôi, nhưng
đó chỉ là “hơi hơi” thôi. Và hôm nay khi tôi nhận ra Hạnh Như có
mối quan hệ đặc biệt với 2 anh em nhà họ, tôi đã không còn bất cứ
suy nghĩ vui vơ mơ mộng gì nữa. Lý do hết sức đơn giản, vì tôi với
Hạnh Như vốn căn bản không th ể so sánh với nhau.
Nói túm lại, tôi không muốn tìm hiểu chuyện riêng của cậu ấy làm
gì, nếu không muốn gặp họa sát thân.
- Cha cậu đâu? – Thanh Phong chợt hỏi xóa tan suy nghĩ trong
tôi.
- Mất rồi – Tôi không thèm nhìn Thanh Phong mà trả lời.
- À, xin lỗi..
Lời nói ấy suýt làm tôi đánh rơi đôi đũa xuống đất. Đây có phải là
câu nói phát ra từ miệng Thanh Phong thiếu gia hay không? Trước giờ
chỉ có người khác xin lỗi cậu ấy thôi, sao hôm nay lại đảo ngược
tình thế thế này. Tự dưng tôi muốn đi khám vì tôi nghĩ thính giác
của mình có vấn đề.
- Hình như hôm nay tivi có báo bão đấy – Tôi nhìn Thanh Phong với
ánh mắt đầy trêu chọc.
- Bão cái đầu cậu – Thanh Phong không ngần ngại mà quơ đôi đũa lên
dọa đánh tôi, rồi bỗng dưng cậu ấy ngừng lại cái hành động ức hiếp
người khác mà nói - Hôm nay cậu may mắn vì bổn thiếu gia không còn
sức đôi co với cậu.
- Cậu… gặp chuyện gì à? – Tôi tần ngần một hồi lâu rồi lên tiếng
hỏi.
- Không liên quan đến cậu.
Thanh Phong lặp lại câu nói ban nãy. Rồi, có một sự im lặng bao
trùm cả hai. Trong lòng tôi tự dưng có một cảm xúc là lạ. Lúc này,
trông Thanh Phong đẹp trai hơn thường ngày, ngay cả gương mặt suy
tư trầm ngâm hiện giờ cũng đủ giết người rồi. Mặt tôi bỗng dưng
nóng bừng lên, tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn hoài không chán à? – Thanh Phong chọt
nhận ra ánh mắt kì lạ của tôi, cáu gắt quát.
- Ờ…xin..lỗi….
Tôi xấu hổ rút lại ánh mắt vô duyên của mình ban nãy. Chợt tôi thấy
khóe môi Thanh Phong hơi nhếch. Cậu ấy đang cười, nhưng cố không để
tiếng cười bật lên. Tôi xấu hổ chỉ biết cặm cụi ăn cho xong bữa cơm
của mình.
- Ngày nào cũng nhịn ăn thế à? – Thanh Phong lại là người bắt
chuyện trước.
- Không, chỉ khi mẹ tôi đi về ngoại nên tôi mới nhịn.
- Mẹ cậu…đi bao lâu rồi?
- 5 ngày.
- HẢ????
Thanh Phong lại được dịp sử dụng tiếng hét vốn có của mình khiến
tôi đứng tim mà làm rơi cả đũa xuống đất.
- Vậy là gần cả tuần nay cậu không ăn trưa à?
- Cũng có thể cho là vậy.
- CẬU CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG VẬY?
Lại tiếp tục là giọng hét đó. Ôi Thanh Phong ơi, cậu làm ơn chỉnh
cái volume của cậu lại nếu không muốn đưa tôi đi bệnh
viện.
- Cậu làm gì mà hét lớn như vậy? Sợ người ta không biết cậu có khả
năng làm loa phát thanh à?
- Giờ này cậu còn đùa được à? – Thanh Phong cáu gắt nhìn tôi – Sao
không kiếm cái gì ăn mà nhịn gần cả tuần thế hả?
- …….
Biết nói làm sao khi tôi không có khả năng về tài chính. Mẹ tôi
cũng có cho tiền tôi mua đồ ăn. Nhưng khi con ngựa sắt của tôi giở
chứng thì tôi cũng chẳng còn tiền để mà gởi xe nữa.
- Cái đồ xấu xí kia, sao cậu ngốc đến thế hả? Cứ không ăn uống như
thế, hèn chi….
Thanh Phong liếc mắt nhìn tôi từ trên xuống, rồi không nói tiếp
nữa. Tuy vậy nhưng tôi thừa biết cậu ấy định nói gì.
- Mẹ cậu bao giờ mới về?
- 2 ngày nữa.
- Vậy thì, trong 2 ngày này, tôi sẽ ăn trực nhà cậu.
- ………….
Tôi trố mắt nhìn Thanh Phong, trong lòng bức xúc không nói được
thành lời. Trời ơi, đại thiếu gia ơi đại thiếu gia, cậu không thể
để yên ổn cho tôi được à?
- Đừng nhìn tôi như thế. Tất nhiên, gạo của nhà cậu, còn thức ăn
tôi lo.
- ………………..
- Làm gì vậy xấu xí? Không đồng ý à? Muốn tôi đốt nhà cậu hả
gì???
- Ấy ấy..không phải… - Tôi vội xua xua tay.
- Vậy thì tốt.
Đúng, rất tốt, tốt đến nỗi tôi nuốt cơm không vô nữa đây này. Sao
cậu ấy cứ thích dồn tôi vào đường cùng thế nhỉ? Cứ dùng sức mạnh
của nhà tư bản mà bốc lột tôi. Ông trời ơi, công bằng ở đâu
đây?
**
Chiếc xe SH lăn bánh chầm chậm. Đúng, tôi không nói sai, hôm nay
chắc tại hết gần năng lượng hay gì mà nó cứ lăn chầm chậm, chậm hơn
cả… xe đạp. Hay tại vì chủ nhân của nó lại bị chập mạch nữa
rồi.
Khi nỗi bực bội dồn lên đến đỉnh điểm, tôi lấy hết can đảm mà nói
với Thanh Phong:
- Còn 5 phút nữa thôi đó…
- Tôi biết! – Thanh Phong gọn hơ trả lời tôi.
- Ơ, cái cậu này, tôi nói còn 5 phút nữa là vào học rồi đấy, cậu cứ
chạy với tốc độ chậm hơn cả mạng Internet miền núi thì khi nào mới
tới trường?
- Hâhhahahahah
Đúng, là Thanh Phong đấy, cậu ấy đột nhiên bật cười trước câu nói
của tôi. Chiếc xe cũng dừng lại để Thanh Phong thiếu gia cười thỏa
thích. Tôi ngây người ra trước phản ứng của cậu ấy.
- Mạng Internet miền núi à? Ha ha ha ha! Cậu so sánh hay đấy xấu xí
à! Ha ha ha
- ……
Hay cái đầu cậu, tôi ngây người ra một hồi lâu trước phản ứng của
Thanh Phong rồi nhận ra một điều, hôm nay Thanh Phong chắc chắn bị
chập mạch.
- Hôm nay bổn thiếu gia không còn tâm trạng học hành nữa. Tôi muốn
đi chơi!
Thanh Phong quăng cho tôi một câu gọn hơ như thế rồi tiếp tục cho
bánh xe lăn chầm chậm…chầm chậm… mặc cho cả người tôi cứ “đơ như
cây cơ” không hiểu mô tê gì đang xảy ra. Tôi thiết nghĩ, nếu tôi có
chết cứng sau lưng Thanh Phong thì cậu ấy cũng không hề hay
biết.
- Cậu có thể…vui lòng…lặp lại câu nói ban nãy?
Chiếc xe đang lăn bánh với vận tốc 15km/h bỗng dưng dừng lại. Thanh
Phong quay người ra sau nhìn tôi rồi thở dài:
- Xấu xí ơi xấu xí! Cứ phản ứng chậm chạp như cậu thì dù người ta
có đốt nhà cậu chắc cậu cũng cam lòng hi sinh trong đó,
nhở?
Tôi bỗng rùng mình trước câu nói của Thanh Phong, không phải vì cậu
ấy trách phản ứng “chậm mà chắc” của tôi, bởi vì tôi không quan tâm
đến vế đầu của câu nói ấy mà bị vế sau của nó làm khủng hoảng tinh
thần. Vì không biết sao tôi cực kì dị ứng với cái từ ngữ “đốt nhà”,
và trường hợp này là một ví dụ. Thanh Phong trơ mắt và kiên nhẫn
nhìn tôi trong 4 giây, khi thấy tôi chưa kịp phản ứng với câu nói
của mình, Thanh Phong thở dài đầy ngao ngán:
- Xấu xí….cậu đúng thật là…hết thuốc chữa…
CHAP 20: HAI NGƯỜI ĐIÊN
Suốt nửa tiếng đồng hồ trôi qua, chiếc xe SH của Thanh Phong thiếu
gia cứ chầm chậm..chầm chậm lăn bánh. Tôi ngồi phái sau chỉ biêt
thở dài ngao ngán vì không xác định được chuyện gì đang xảy ra. Vì
thế, thật không ngoa khi hôm nay tivi báo rằng trời sẽ có
bão.
- Hạnh Như… là ai vậy?
Tôi ngồi phía sau xe cảm thấy vô cùng chán nản và bực mình nên mới
mở miệng hỏi. Không biết Thanh Phong có nghe không mà không có bất
kì một phản ứng nào hết. Nếu sau câu nói ấy mà vận tốc của chiếc xe
có thể tăng lên 1 tí thì tốt biết mấy.
- Thanh Phong…cậu có thể…cho xe chạy nhanh tí được không? – Tôi rụt
rè đề nghị.
- Lúc đầu cậu sợ tôi chạy nhanh mà! Sao hôm nay lại thế? – Thanh
Phong vừa chạy xe vừa ngoái đầu lại nhìn lại hỏi.
- Nhưng mà…
- Được thôi, vịt con xấu xí, tôi nghe lời cậu!
Ôi trời ơi, đúng thật hôm nay Thanh Phong bị chập mạch thật rồi,
toàn nói những câu khó hiểu. Và câu này là một ví dụ. Khi chưa kịp
mừng vì Thanh Phong đã quan tâm đến tiếng nói của giai cấp vô sản
thì một “rồ” một cái. Chiếc xe lăn nhanh với vận tốc 60km/h khiến
tôi xíu nữa thì bật ngửa ra sau, may là theo phản xạ có điều kiện,
tôi đã kịp ôm Thanh Phong để không bị rơi tự do xuống lòng
đường.
- Thì ra cậu bảo tôi chạy nhanh là vì lý do này à? – Thanh Phong nở
với tôi một nụ cười thật…đểu.
- Á á… không phải, xin lỗi…xin lỗi…
Tôi xấu hổ vì cái hành động ban nãy của mình nên rối rít mà xin lỗi
Thanh Phong. Sau một thời gian suy đi nghĩ lại về chuyện mới vừa
xảy ra, tôi rất bức xúc vì nghĩ rằng, là lỗi do cậu ấy chứ có phải
do tôi đâu. Ai bảo cậu ấy chạy nhanh như thế làm gì cơ
chứ?
Nhưng..cho dù có bức xúc đến mức độ nào thì bây giờ tôi chỉ biết im
hơi lặng tiếng. Ai bảo tôi phản ứng chậm chạp làm gì
@_@
- Vịt con, cậu thật là nhàm chán!
- Ờ…ừ…
Tiếng Thanh Phong lần vào trong tiếng vù vù của gió khiến tôi chẳng
nghe được gì cả, vì thế tôi đành ừ hử cho qua chuyện. Bỗng dưng cậu
ấy bật cười ha hả khiến tôi càng lúc càng choáng.
- Thanh Phong ơi, cậu hãy nhớ rằng cậu đang chạy với vận tốc 60km/h
đó!
Tôi hốt hoảng nhắc nhở Thanh Phong nhưng chăc cậu ấy không hề nghe
thấy nên cứ nghiêng ngả mà cười. Ôi mẹ ơi, sao con lại phải dính
với cái tên này thế??? Hu hu hu. Thật sự tôi khóc không ra nước mắt
mà.
Đang chạy thì bỗng dưng Thanh Phong thắng xe cái két khiến tôi lại
phải nháo nhào ra trước. Tôi sững sờ trong giây lát vội leo xuống
xe. Thì ra có một chú mặc áo vàng đang đứng đấy mà quơ quơ cái cây
chặn xe Thanh Phong lại. Dù cho tôi có phản ứng chậm chạp như thế
nào thì cũng biết được chuyện gì đang xảy ra.
- Phiền anh đưa giấy tờ! – Chú cảnh sát giao thông đang nhìn vào
Thanh Phong và nói.
- Không có! – Thanh Phong trả lời gọn hơ rồi nghênh nghênh cái mặt
lên khiến chú cảnh sát không nén được sự bực tức.
- Phiền anh hợp tác với chúng tôi!
- Tôi vẫn đang hợp tác đấy thôi! – Vẫn là cái mặt nghênh nghênh đó,
Thanh Phong, cậu ấy chán sống thật rồi – Vậy ông cho tôi hỏi, tôi
đã vi phạm cái gì?
- Chạy quá tốc độ quy định trên đường.
- Bao nhiêu mà quá?
- 60km/h. Chẳng lẽ anh chạy xe mà anh không biết?
- Ai quy định 60km/h là phạm luật? – Thanh Phong vẫn không chịu
thua.
Chú cảnh sát giao thông nhìn Thanh Phong đầy bực tức rồi lấy tra
một tờ giấy.
- Phiền anh điền vào đây.
- Tại sao tôi phải điền?
- Vì anh đã vi phạm luật giao thông.
- Sao tôi lại vi phạm được? Có ai quy định chạy 60km/h sẽ vi phạm
đâu?
Tôi chóng mặt trước cuộc đấu khẩu của 2 con người họ. trời trưa
nắng chang chang thế này sao không chịu ngoan ngoãn mà nghe lời
người ta, điền vào đi, sao cứ bắt tôi đứng ngoài nắng thế này
chứ.
- Phiền anh nhìn lên đây.
Nói rồi chú cảnh sát giao thông chỉ lên cái bảng màu trắng có viền
đỏ bên ngoài và con số 40 to đùng trong đó. Thanh Phong nhìn lên
rồi ngơ ngác hỏi:
- Cái này… là cái gì?
Amen, phù hộ cho con và Thanh Phong bình an vô sự mà quay về
~.~
**
Và thế, hai con người ban nãy đang ngự trị trên chiếc xe SH to đùng
đã phải ngoan ngoãn mà …thả bộ. Sau cuộc đấu khẩu ban nãy, hậu quả
cho cái tật ngông nghênh hống hách và không hiểu sự đời của Thanh
Phong thiếu gia chính là tuy không mất mát về người nhưng gây thiệt
hại không nhỏ đến của cải vật chất. Và cũng chính vì thế, tài sản
có nhiệm vụ đưa 2 người về bây giờ đã nằm lì trên chiếc xe 4 bánh
của chú cảnh sát giao thông. Thanh Phong bực bội quay qua mắng
tôi:
- Xấu xí kia, tại cậu hết, nếu không phải cậu bảo tôi chạy nhanh
thì đâu có như thế này?
- Này, tôi chỉ bảo cậu chạy nhanh 1 chút thôi, sao cậu lại chạy vù
vù hơn cả gió cấp 8 thế?
- 60km/h mà nhanh cái gì? Cậu đúng là sao chổi, hôm nay gặp cậu
toàn gặp xui xẻo.
Thanh Phong không ngừng miệng mà mắng tôi. Cậu là đồ dở hơi, tại đi
chung với cậu nên tôi mới đau lòng mà bỏ một buổi học của mình, bây
giờ lại phải đi bộ như thế này. Lại còn dám lớn miệng mà mắng tôi
à?
- Thanh Phong! Cậu mới là sao chổi! – Tôi cố hét lớn.
- Cậu…dám mắng tôi à? – Thanh Phong trừng mắt mà nhìn tôi đầy hăm
dọa.
- Tôi cứ mắng đấy, cậu làm gì tôi?? – Tôi vẫn không chịu thua.
Thanh Phong đúng là con người nói chuyện rất vô lý, tất cả tại cậu
ấy, đâu phải lỗi tại tôi.
- Cậu….
Thanh Phong giơ tay định đánh tôi nhưng tôi kịp thời né được. Này,
đừng chọc lão bà bà nổi nóng nhé, bây giờ đã là 1h trưa rồi
đấy.
Và thế là, tôi và Thanh Phong đi bộ ngoài đường giữa trời nắng
chang chang. Y hệt như 2 người điên ^^!
...K e n h t r u y e n . p r o..
CHAP 21: THANH NAM NỔI NÓNG
Ngày hôm sau tôi lại tiếp tục đứng chờ để “bị” Thanh Phong thiếu
gia chở đi học, mới sáng sớm mà tâm trạng cực kì khó chịu. Từ trước
đến giờ có khi nào tôi phải nghỉ học mà không xin phép đâu. Bỗng
dưng khi 2 vị thiếu gia nhà họ Phan ngự trị trong lớp thì tôi lại
bị lôi kéo vào mấy cái chuyện thị phi đó. Bằng chứng là từ giây
phút gặp 2 con người họ, tôi đã phải nghỉ học không phép đến tận 2
ngày T_T. Đối với người khác thì tôi không biết nhưng đối với tôi
thì đó là một điều khó chịu nhất thế gian. Và thế nào tôi cũng
biết, hôm nay Huyền Trân sẽ không tha cho tôi đâu. Chắc chắn là
vậy.
Bây giờ tôi mới nhận ra một điều rằng, 2 anh em nhà họ đều là sao
chổi.
Và… nhắc đến sao chổi thì sao chổi đã xuất hiện. Đúng là ông trời
không hiểu ý người mà, phải chi nhắc đến tiền mà tiền xuất hiện
liền thì tốt biết mấy.
Một chiếc xe du lịch bóng loáng đang ngự trị trước nhà tôi với vận
tốc và “phong cách thắng xe” thì ai cũng hiểu rồi đấy. Thanh Phong
thò đầu qua cửa sổ mà quát:
- Còn không mau lên xe?
- Xe thế này làm sao mà vừa với xe chú cảnh sát giao thông nhỉ? –
Tôi ngây ngô hỏi.
Đúng, chính là câu hỏi ngây ngô ấy khiến Thanh Phong thiếu gia bỗng
dưng nổi khùng. Tôi thì bẩm sinh đã sợ cái thái độ đó của Thanh
Phong nên chỉ biết đầu mà lí nhí xin lỗi rồi mau mau lên
xe.
Mà tôi ấm ức ghê cơ, tôi nói có chỗ nào sai chứ? Lái xe như anh em
nhà họ thì trước sau gì cũng có ngày bị chú cảnh sát giao thông
chặn đường. Con người Thanh Phong này thật là…
Ngồi cạnh tôi bây giờ là một gương mặt lạnh như băng. Là Thanh Nam,
tôi đã thoáng nhận ra gương mặt lạnh lùng đó nhưng vì bị Thanh
Phong chèn ép quá nên muốn nhìn cũng không dám nhìn. Mà cũng lạ
thật, 2 người họ là anh em sinh đôi mà sao giờ đây tôi cảm thấy
khác xa một trời một vực thế. Không biết tôi có giống như mấy đứa
con gái trong lớp, bị hút hồn bởi vẻ mặt đẹp trai mà không quan tâm
đến con người Thanh Nam như thế nào. Chẳng biết sao khi ngồi gần
Thanh Nam, một cảm giác thật khác xa với cái cảm giác khi ngồi sau
xe Thanh Phong. Và cũng chẳng biết sao, khi ngồi yên vị ở vị trí
này, tôi lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Không giống như khi ngồi sau
xe Thanh Phong, chỉ thấy đau tim và lên máu $_$.
Tôi chỉ dám ngồi yên đấy mà không dám nói gì, cũng chẳng dám làm
gì. Tưởng chừng như 2 anh em nhà họ là trùm khủng bố Mafia vậy, nếu
tôi dám làm gì thì có thể banh xác bất cứ lúc nào.
Thanh Nam chỉ im lặng, im lặng… và im lặng….
Hình như tôi đã từng nghe ai nói “Im lặng là vàng”. Và tôi đoán
được rằng, nếu trong 16 năm qua Thanh Nam đều như vậy thì rất có
thể bây giờ cậu ấy đã là tỉ phú.
Amen, sao con lại căng thẳng đến thế này chứ?
Chiếc xe dừng bánh ở cổng trường. Thanh Nam với khuôn mặt lạnh nhất
có thể nhanh chóng bước ra xe. Tôi chỉ biết lẳng lặng đi theo
sau.
- Tụi bây ơi, coi con Hà Vy kìa, dại trai thấy sợ luôn!
- Đâu đâu??? sao tao không thấy?
- Mày thấy con nhỏ đi giữa Thanh Nam và Thanh Phong
không?
- Ừ, tao thấy nó rồi, trời ơi, lúc trước đi với Thanh Phong, bây
giờ hai vớ cả 2. Nó tưởng mình là thiên nga chắc?
- Ôi trời! chuyện gì thế không biết.
Đó là cuộc nói chuyện vô tình lọt vào tai tôi khi bước ngang qua
đám con gái trong trường. Không sao không sao, chuyện này bình
thường thôi mà, chỉ là bình thường thôi Hà Vy ơi…. Tôi cố trấn an
mình để không phải rơi nước mắt trước mặt Thanh Nam và Thanh Phong
vì tôi cảm thấy sóng mũi mình bỗng dưng cay xè…
Tôi cố bước nhanh vào lớp để không bị mấy đứa trong lớp, nhất là
Huyền Trân bắt gặp được tôi đi chung với hai người họ. Tôi nhanh
chóng yên vị vào chỗ ngồi của mình và chưa kịp thở phào nhẹ nhõm
thì Anh Thư tỉ tỉ đã cho cái miệng của mình hoạt động hết công
suất:
- Mày làm cái trò gì mà hôm qua lại trốn học thế hở? Mày có biết
là…
Anh Thư chợt nhưng bặt khi thấy có điều gì bất thường đang xảy ra.
Thanh Phong bước ngang qua mặt tôi và quăng cho tôi 1 chai nước
khoáng. Tôi thật sự không hiểu ý của cậu ấy là gì cứ trơ mắt ra mà
nhìn. Vẫn là cái mặt ngông nghênh hống hách hôm qua, đã bị thu giữ
xe rồi mà vẫn chưa chịu bỏ.
- Nhìn cái gì mà nhìn, có uống không? – Thanh Phong nghênh nghênh
nhìn tôi.
- Không! – Tôi trả lời thẳng thừng khiến Anh Thư phải trố mắt nhìn
vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Cậu… - Thanh Phong nghiến răng ken két – Muốn….Gì..?
- À…không không…tôi uống là được chứ gì…
Nói rồi tôi vội vã cất chai nước suối vào trong cặp.
- Làm gì vậy? Định uống 1 mình à? – Thanh Phong vẫn chưa chịu bỏ
qua cho tôi.
- Vậy chẳng lẽ cậu muốn tôi uống 2 mình? – Tôi ngơ ngác không hiểu
cậu ấy muốn gì.
- Nhưng tôi không thích cậu uống 1 mình…
- Tại sao? Cậu có quyền gì mà nói như vậy chứ? – Tôi sừng cổ cãi
lại.
“Bộp”
Quyển sách Anh Văn dày cộm đã rất biết điều mà đặt xuống bàn ngăn
cản cuộc đấu khẩu không có điểm dừng của 2 chúng tôi. Tôi thầm cảm
ơn người nào đã xuất hiện đúng lúc và kịp thời giải vây cho
tôi.
Nhưng…khi tôi ngước mặt lên nhìn cái người ân nhân đó thì thật sự
tôi cười không nổi vì cái gương mặt lạnh băng đập vào mắt
tôi.
- Ôi Thanh Nam của mình…. – Anh Thư kêu lên tha thiết khiến tôi
phải nổi hết cả da gà.
Gương mặt Thanh Nam vẫn không biến sắc. Cậu ấy không thèm nhìn tôi
mà lạnh lùng hỏi:
- Anh Văn về nhà làm bài mấy vậy lớp trưởng?
- Amen…..amen… làm con hú hồn hú vía….
- HEY, có nghe tôi hỏi gì không hả? – Thanh Nam nhìn tôi lẩm bẩm
một mình một cách khó hiểu rồi kiên nhẫn nói tiếp,
- À…à…có.. làm bài 4. 5 trang 86.
- Cám ơn.
Tim tôi lại sắp rớt ra ngoài, không phải vì nét đẹp của Thanh Nam,
mà vì…tôi nghĩ mình nên đi khám tim lại xem có bị yếu tim hay
không…
Rồi quyển sách Anh Văn đó được bàn tay Thanh Nam lấy đi. Lúc ấy
cũng vừa có tiếng chuông báo vào lớp nên Thanh Phong cũng không thể
làm gì được tôi. Cậu ấy chỉ có thể liếc nhìn tôi 1 cái rôi lầm bầm
trong miệng:
- Từ đây đến ra chơi phải uống hết chai nước đó cho
tôi!
Gì chứ? Thanh Phong bị điên à? Tôi rất bức xúc và im lặng không trả
lời.
Tôi đã nghe được câu nói ấy nhưng tôi nghĩ, mình làm ra vẻ không
nghe sẽ tốt hơn.
Tự dưng cảm thấy có điều gì đó không ổn, tôi quay sang định hỏi Anh
Thư thì chỉ bắt gặp được cái xác của nó thôi, còn hồn thì bay đi
đâu mất rồi.
- Anh Thư! Anh Thư! – Tôi cố sức lay nó chỉ mong có thể gọi hồn nó
trở về.
- Gì cơ? Ai gọi tôi đấy?
Mừng quá, Anh Thư tỉnh mộng rồi. Anh Thư không hiểu chuyện gì đang
xảy ra nên nó cứ ngơ ngác nhìn tôi.
- Tao kêu mày đấy!
- Có chuyện gì à?
- Hồi nãy … Thanh Nam chỉ hỏi có bấy nhiêu đó thôi hả? – Tôi cố
gắng nói ngắn gọn nhất thắc mắc của mình.
- Ừ! Mày không nghe sao còn hỏi tao!
- Ờ…à…tao biết rồi…
Nói rồi tôi lẳng lặng học bài để không phải phá tan cái giấc mơ
đang dang dở của nhỏ bạn yêu quý.
Những tiết học trôi qua thật nhẹ nhàng, tôi đang chăm chú nghe
giảng thì tâm hồn Anh Thư lại vắt ngược lên cành cây. Tôi không
biết nó đang suy nghĩ cái gì nhưng lâu lâu lại nghe nó thốt
lên:
- Ôi Thanh Nam…sao cậu ấy lại dễ thương đến thế cơ chứ?
Những lúc ấy, tôi chỉ biết im lặng cho qua chuyện. Vì tôi cũng
không muốn dính dáng gì đến chuyện anh em nhà họ.
Và tiết sinh hoạt lớp cũng đã đến, và tôi cũng đoán trước được
chuyện gì đang xảy ra…
Cô Ngân bước vào lớp và nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Tôi nín thở chờ
cái giọng the thé của Huyền Trân…
Nhưng…thật lạ…sao lại yên ắng đến thế? Tôi quay đầu nhìn ra sau và
bắt gặp Huyền Trân đang ngồi cùng Thanh Nam và Thanh
Phong...
Thì ra là vậy, chỉ có chuyện này mới có thể khiến cô nàng quên đi
kế hoạch của mình.
Cả lớp yên ắng không được bao lâu thì chợt “Bộp” một cái, vẫn là
cái tiếng động quen thuộc mà tôi nghe được khi quyển sách Anh Văn
của Thanh Nam yên vị một cách “nhẹ nhàng” xuống bàn
mình.
- CẬU ĐI CHỖ KHÁC GIÙM TÔI!!!!!!!!
Cả lớp quay ngoắc xuống nói phát ra âm thanh đó. Thì ra là Thanh
Nam, cậu ấy lại nổi nóng lên nữa rồi, tôi không biết chính xác
chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi có thể đoán được, Huyền Trân đã
không đạt được mục đích của mình.
Nhưng…đó là chuyện thiên hạ…tôi không quan tâm. Nếu có quan tâm,
thì cũng không thể thể hiện ra bên ngoài nếu tôi còn muốn sống sót
trong lớp này.
Huyền Trân không chảnh chẹ, không hung dữ như mọi khi mà ngoan
ngoãn quay lại chỗ mình ngồi khiến tôi cũng cả lớp chỉ biết tròn
mắt ngạc nhiên. Hôm nay, lại có bão à?
Cả lớp chỉ biết trao nhau thắc mắc bắng ánh mắt thôi chứ không dám
biểu hiện ra bên ngoài. Một lý do hết sức đơn giản, Huyền Trân là
con một trong một gia đình giàu có, nhưng không hiền dịu và nết na
như cái tên của mình, Huyền Trân luôn nổi tiếng trong trường không
chỉ bởi ngoại hình xinh đẹp mà còn bởi cái lịch sử giang hồ không
ai sánh bằng. Bởi thế, đa phần học sinh trong lớp đều theo phía
Huyền Trân nếu không muốn bị thanh toán bất cứ lúc nào. Duy chỉ có
một vài người chán sống không theo cái con đường đó, tiêu biểu là
tôi và Anh Thư. Cũng bởi vì thế, thành kiến của Huyền Trân với 2
đứa tôi càng lúc càng nhiều. Tôi thì không muốn gây phiền phức và
làm lớn chuyện nên không dám đụng chạm gì đến Huyền Trân nhưng bởi
vì tôi có dính dáng đến 2 vị công tử bột kia mà tôi luôn luôn phải
là nhân vật chính trong các trận chiến của bạn ấy.
Từ đó suy ra, tất cả những gì tôi gánh chịu trong suốt thời gian
qua là do 2 con người vô nhân tính kia ban cho. Hai người ấy, đúng
là sao chổi.
CHAP 22: THANH PHONG BỊ BỎ ĐÓI
- Ôi Thanh Nam của tôi…
- ….. (im lặng)
- Sao cậu ấy lại có thể lạnh như băng thế chứ? Mình nhất định sẽ
làm cho tảng băng ấy tan chảy….
- …… (im lặng)
- Thanh Nam…. Tôi yêu cậu….
- MÀY ĐƯỢC RỒI ĐẤY!
Tôi tức giận và không quên vớ cái gối ôm đập vào đầu con nhỏ bạn
yêu qúy đang mơ mộng viễn vong. Cứ ngỡ đi về với Anh Thư và lại nhà
nó tá túc buổi trưa có thể làm cho mình có cảm giác thanh thản và
không bị Thanh Phong thiếu gia quấy rầy hay nạt nộ nhưng không ngờ
mọi chuyện lại diễn biến phức tạp như thế này. Bây giờ tôi mới biết
được, cái quyết định hồi sáng của mình khi lại nhà Anh Thư tá túc
là một quyết định rất rất rất sai lầm.
- Con quỷ, mày làm gì đánh tao??? – Anh Thư tức giận vì bị kéo ra
khỏi giấc mơ về hoang tử lạnh lùng của nó, nó xoay qua mắng tôi tơi
tả.
- Tao muốn kéo mày xuống, nếu không may vướng dây điện thì nguy to!
– Tôi cười hề hề.
- Vướng này… vướng này…. Dám chọc tức tao hả? dám náo tao mơ mộng
hả???
Vừa nói Anh Thư vừa đập gối vào tôi túi bụi khiến tôi không tài nào
né được. Tiếng cười nói của tôi vang vọng khắp căn nhà sang trọng
của Anh Thư. Cha mẹ Anh Thư đi công tác xa, cả tuần nay nó ở nhà
một mình. Lại đúng lúc tôi cũng bị “bỏ rơi” ở nhà nên tôi trú tạm
nhà nó, xem như tránh nạn mà Thanh Phong thiếu gia ban
cho.
Khi 2 đứa đã mệt mỏi và không còn bất kì sức lực nào để đùa giỡn
nữa. Anh Thư ngồi phịch xuống ghế salon và thở hồng
hộc.
- Bộ mày để ý Thanh Nam hả?
- Nói thừa, đẹp trai, học giỏi lại là cold boy, ai lại không để ý
chứ?
- Vậy còn…Thanh Phong?
- Ây za, sao lại nhắc đến hắn làm gì? Người như hắn thật không đáng
tin tuởng 1 chút nào!!! – Anh Thư vừa gọt trái táo, vừa rất bưc xúc
mà trả lời.
- Ồ, vậy à…
Tôi ậm ừ trả lời cho qua và không buồn hỏi thêm nữa. Chỉ cần Anh
Thư không vì chuyện này mà ghét tôi là được. Làm sao mà số phận tôi
lại gắn với hai con người đó chứ. Đúng thật là…ông trời không hiểu
thấu lòng người.
Điện thoại Anh Thư reo lên. Nó lật đật quăng cây dao xuống đất và
chạy đi nghe điện thoại.
Tôi kịp thời né được thương tích do cây dao vô tội ấy gây ra. Đúng
là con gái, chẳng có ý tứ một chút nào hết.
- Alo, Anh Thư nghe!
Anh Thư bật loa ngoài điện thoại rồi để điện thoại trên bàn, vừa
nghe vừa gọt táo. Tôi phải công nhận phục nhỏ này sát đất, để thế
mà cũng nghe điện thoại đuợc. Bái phục! Bái phục! Tôi vô tư nhai
một miếng táo vừa suy nghĩ lung tung.
- Có Hà Vy đấy không?????
Tôi suýt phun miếng táo vừa may mắn lọt vào miệng ra ngoài. Là
giọng một thằng con trai. Ai lại kiếm tôi giờ này chứ?
Anh Thư phải bịt chặt 2 tai vì âm thanh này không được dễ nghe cho
lắm. Dù rằng bật loa ngoài nhưng với 1 khoảng cách như thế mà khiến
cô nàng phải bịt chặt 2 tai thì mọi nguời cũng biết cái cường độ
của câu nói ấy như thế nào rồi.
- Ai mà hỏi Hà Vy thế? – Anh Thư sau khi chấn chỉnh trạng thái tâm
lý ổn định, nó cố lấy lại bình tĩnh mà hỏi.
- Có nghe tôi hỏi gì không? Có Hà Vy đấy không?
Anh Thư nhìn tôi đầy nghi ngờ, khi thấy tôi trợn mắt lắc đầu tỏ vẻ
không hiểu chuyện gì, Anh Thư quát lớn:
- NÀY, CÓ CHỈNH CÁI ÂM LƯỢNG CỦA ANH XUỐNG ĐƯỢC KHÔNG VẬY? NGƯỜI
ĐÂU MÀ VÔ DUYÊN THẤY SỢ!!!!!
Câu nói “nhỏ nhẹ” ấy của Anh Thư khiến tôi phải bịt 2 tai lại. Bỗng
có 1 suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi, nếu cái nhà này mà lung lay
chỉ vì giọng hét trời ban của Anh Thư tiểu thư thì sao
nhỉ?
Anh Thưu bực tức tắt mày, rồi quăng điện thoại vào một góc. Nó nhìn
tôi đầy bực bội:
- Sao mày lại có thể quen biết cái con người không học môn Đạo Đức
thế hả?
Tôi không trả lời chỉ biết nhìn nó tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang
xảy ra. Đúng thật mà, trong lớp ngoài Anh Thư ra, tôi có quen ai
khác nữa đâu, mà lại là con trai nữa chứ….
Sau 1 hồi suy đi nghĩ lại, nghiên qua cứu lại, tôi vẫn không biết
người con trai mất lịch sự ấy là ai. Tất nhiên, trong quá trình
nghiên cứu cái đầu và lục lại ký ức, tôi có lường qua 2 cái tên mà
tôi gọi là sao chổi, thế nhưng tôi nhanh chóng gạt cái suy nghĩ đó
qua một bên vì không có chứng cứ xác thực, ngoại trừ cái volume ấy
không khác gì của Thanh Phong thiếu gia là mấy. Thử nghĩ xem, nếu
là Thanh Phong thì cậu ấy điện Anh Thư kiếm tôi làm gì? Cứ cho là
tôi trốn tránh công việc của mình nhưng nếu không có tôi nấu cơm
thì cậu ta vẫn có thể về nhà hoặc ăn tiệm, cậu ấy làm gì rỗi hơi mà
điện thoại tìm tôi như thế chứ? Còn về Thanh Nam thì chắc chắn sẽ
không có chuyện ấy xảy ra. Có đời nào mà cậu ấy quan tâm đến con
người nhỏ bé như tôi?
Nhưng cũng không thể loại trừ cái trường hợp hiếm hoi ấy xảy
ra.
Đang đau đầu suy nghĩ thì….
- Gì nữa đây?
Số điện thoại ấy lại gọi vào máy Anh Thư, cô nàng bực bội bò đi lấy
điện thoại rồi quát.
- Làm ơn cho tôi gặp Hà Vy…tôi sắp đói đến nơi rồi….
Giọng nói ấy với cái giọng vô duyên ban nãy khác nhau một trời một
vực khiến tôi phải há hốc mồm ngạc nhiên, sau 3 giây suy nghĩ và
định hình lại câu nói ban nãy, tôi nhảy toáng lên:
- Thanh Phong! Là Thanh Phong!!!!!!!!!!
Đúng, suy nghĩ của tôi không sai. Kết quả cho câu nói ấy của tôi là
giọng Thanh Phong quát trong điện thoại:
- Hà Vy xấu xí kia, mau về nấu cơm cho bổn thiếu gia!
N…H…A…N…H……..
Cai tiếng “nhanh” ấy được Thanh Phong kéo thật dài trong điện thoại
khiến tôi cứ ngỡ cậu ấy sắp đứt hơi đến nơi. Tôi mặc kệ ánh mắt Anh
Thư nhìn mình như nhìn một vật thể kì lạ trên trời rơi xuống, run
lẩy bẩy mà trả lời trong điện thoại:
- Được rồi…cậu…đợi…tí…
- NHANH!!!!!!!!!!!!!!
- ……
Tút..tút…tút…
Tôi vội vã thu dọn rồi chạy đi, không để cho Anh Thư có cơ hội mà
thắc mắc này nọ với mình. Nhưng tôi biết, chiều nay khi vào lớp,
thế nào Anh Thư cũng tra hỏi toi tới cùng cho mà xem. Hức hức thật
tội thân cho tôi quá…
Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu được, vì sao tôi lại sợ hãi với
tiếng hét của Thanh Phong như thế. Ây za, đó lại là ẩn số và không
bao giờ tôi biết được câu trả lời.
**
Tôi thở hồng hộc vì chạy bộ gần cả cây số mới về đến được ngôi nhà
thân yêu của mình. Vừa đến nơi tôi đã thấy Thanh Phong thiếu gia
ngự trị trước nhà mình, vừa nhìn thấy tôi, Thanh Phong tức giận
quát mắng:
- Có ai như cậu mà dám để tôi đợi lâu như vậy không hả? cậu có biết
bây giờ đã là mấy giờ không??
- Tôi…xin…lỗi….
Tôi kịp thời nói ra 3 tiếng đó. Chẳng biết vì báo ứng hay sao mà
khi thốt ra từ miệng 3 tiếng mà Thanh Phong không thích nghe ấy,
tôi bỗng thấy choáng váng mặt mày…
Rồi trời đất như tối sầm…
Trong lúc ấy, tôi cảm giác đuợc có 1 bàn tay đã kịp thời đỡ tôi để
tôi không phải ngã xuống đất…
Trong cơn mê man, tôi nghe được…. “Xấu xí! Xấu xí!!! Tỉnh lại xem
nào…”
“có tỉnh không thì bảo???”
“định trốn nấu cơm cho tôi à??”
“tỉnh dậy xem…”
Bức xúc, tôi rất bức xúc, tôi muốn ngồi bật dậy mà biện minh cho
mình, nhưng …lực bất tòng tâm, cả người tôi rã rời không thể cử
động được.
..bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui
vẻ...
CHAP 23: THANH PHONG THAY ĐỔI
Tôi tờ mờ mở mắt ra thì bỗng suýt chết ngất vì phát hiện ra mình
lại gặp một vấn đề nan giải về thị giác, trước mặt tôi là gương mặt
dữ tợn của Thanh Phong bị nhân lên làm 2. Tôi hốt hoảng ngồi bật
dậy khiến Thanh Phong phải bực mình mà quát tôi:
- Xấu xí, cậu định ám sát tôi hay gì??
Tôi vội vàng xua xua tay, tỏ vẻ không cố ý, nhưng Thanh Phong không
chịu tha cho tôi, cậu ấy gầm gừ nhìn tôi từ trên xuống 1 hơi rồi
thở dài:
- Đã ốm thế này mà còn muốn giảm cân à? Cậu đang xỉu 10 phút rồi
đấy, tôi còn định đưa cậu vào bệnh viện đây này.
Tôi tức giận nhìn Thanh Phong, định cãi lại nhưng thấy mình không
đủ sức nên thôi.
Chợt nhớ lại những gì tôi vừa nhìn thấy, tôi nhìn Thanh Phong đầy
sợ hãi:
- Thanh Phong này, ban nãy tôi thấy cậu thành 2 người
đấy…
- Gì?
Thanh Phong dường như không hiểu những gì tôi vừa nói, nhìn tôi
chăm chăm.
- Thật đấy, tôi thấy cậu thành 2 người. 0.0
- Khùng!
Nói rồi Thanh Phong không quên khuyến mãi cho tôi thêm 1 cái cú
thật đau lên đầu.
- Là tôi đấy!!
Giọng nói nơi góc nhà vang lên, tôi sợ hãi quay sang hướng vừa phát
ra âm thanh đó như một phản xạ tự nhiên. Thì ra, là …Thanh
Nam…
Bởi vì tôi quên mất, họ là anh em sinh đôi…
Chợt có một thắc mắc hiện lên trong đầu tôi, tôi nhìn Thanh Nam một
cách khó hiểu:
- Sao cậu lại ở đây?
- Sao tôi lại không thể ở đây? – Thanh Nam cũng nhìn tôi với ánh
mắt khó hiểu không kém.
- ………
Anh em nhà họ, đúng là rất thích chơi chữ.
Tôi quay ánh mắt khó hiểu sang nhìn Thanh Phong, Thanh Phong nhún
vai:
- Hôm nay mẹ tôi đi công tác.
- Rồi sao? – Tôi ngây ngô.
- Dì Ba cũng xin nghỉ việc buổi nay – Thanh Nam tiếp lời, sao hôm
nay họ có thể người tung người hứng như vậy chứ?
- Vì thế cho nên…. – Tôi nhìn 2 người họ rồi bắt gặp ánh mắt sắc
lửa của Thanh Phong, tôi tiu nghỉu – Để tôi đi nấu cơm…
- Xấu xí, xem ra cậu thông minh hơn 1 chút rồi đấy! – Thanh Phong
cười cười.
- &%$^$!@#
Đấy, thế là, dù có Hà Vy tôi có bị bệnh nằm liệt giường đi chăng
nữa, cũng phải làm osin không công cho anh em nhà họ.
- Không cần nấu, có thức ăn trên xe!– Thanh Nam lạnh lùng nói vỏn
vẹn 7 tiếng đó rôi hất hàm về phía chiếc xe hơi đậu trước
nhà.
- Vâng!
Tôi ngoan ngoãn ra ngoài xe lấy thức ăn. Rồi thì tôi chợt nhận ra 1
chân lý, sao mình lại phải nghe lời anh em nhà họ như
thế??
Bây giờ đã là 12h trưa. Xem ra Thanh Nam cũng biết suy nghĩ vì cho
dù giờ phút này có nấu cơm đi chăng nữa thì cũng không kịp
ăn.
Thế mà vẫn điện thoại hối thúc tôi về làm gì cơ chứ? Đến giờ tôi đã
phát hiện ra, anh em nhà họ không được bình thường. Đã có sẵn thức
ăn thì ăn luôn đi, cứ hối thúc tôi làm gì? Rỗi hơi nhỉ?
Tôi làu bàu đem mớ đồ ăn từ trên trời rơi xuống rồi ngây ngô hỏi
Thanh Phong:
- Gì thế này?
- Pizza! – Thanh Phong trả lời gọn hơ.
- Là gì?
- Đồ ngốc, cả pizza cũng không biết là sao? – Thanh Phong cú vào
đâu tôi 1 cái đau đớn.
Tôi không dám làm gì, cũng không dám cãi lại, đành lặng lẽ làm nốt
công việc của mình.
**
- Béo quá, tôi không ăn nữa. - Tôi bỏ muỗng xuống nhìn cái bánh
pizza còn đang bị bở dở, vô tư nói.
- Sao thế? – Thanh Phong nhìn tôi ngạc nhiên.
- Béo quá, tôi không ăn được. – Tôi thành thật trả lời.
- Cậu… dám….
Thanh Phong trừng mắt, nghiến răng ken két nhìn tôi, Thanh Nam cũng
ngưng muỗng mà nhìn tôi trong giây lát.
Tôi lí nhí xin lỗi, rồi….cặm cụi ăn tiếp. Ai bảo tôi dễ bị người ta
bắt nạt như thế chứ. Khổ thân tôi thật.
Thanh Phong thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời, cũng không nói gì nữa.
Thanh Nam cũng lặng lẽ mà ăn hết phần ăn của mình. Sao chẳng ai để
ý xem mặt tôi như thế nào chứ? Chả là tôi không quen ăn béo nên khi
ăn vào cứ muốn nhợn nhợn ra ngoài, cảm giác này còn khó chịu hơn là
bắt tôi nhịn đói nữa.
Giai cấp vô sản tiếp tục bị đàn áp.
**
Một ngày thật bình yên, thật mát mẻ, thật dễ chịu. Vì hôm nay là
ngày chủ nhật cơ mà, mẹ tôi hôm nay vẫn chưa về, vì thế, suốt 3
ngày nay, tôi không phải nấu cơm cho đại thiếu gia Thanh Phong nữa
mà tệ hơn, tôi liên tục bị ép ăn pizza. Hôm nào cũng ngán đến tận
cổ. Mà tôi phát hiện ra một điều rằng Thanh Phong không hề biết
ngán là gì, hôm nào câu ấy cũng ăn ngon lành như chưa từng được ăn.
Haizzz
Vì hôm nay là chủ nhật, nên tôi không phải đi học, mà không đi học
có nghĩa rằng tôi sẽ không gặp Thanh Phong. Hèn chi sáng nay tôi
cảm thấy thật dễ chịu, không khi hôm nay sao mát mẻ và trong lành
đến lạ thường.
Điện thoại nhà reo. Tôi lật đật chạy đến nghe.
- Vịt con xấu xí, nấu cơm trưa chưa?
Ái cha, ai thế này? Sao lại hỏi câu dư thừa thế nhỉ? Tôi mới thức,
chưa ăn sáng nữa, thì sao mà nấu cơm trưa được. Mà còn ai vào đây
được nữa.. trời ơi, Thanh Phong thiếu gia ơi, người ta làm việc
suốt 1 tuần thì cũng phải cho nghỉ 1 ngày chứ? Còn chưa nói, tôi đã
làm việc cật lực suốt cả tuần nay, sao lại bốc lột sức lao động
người khác như thế chứ?
Xin chú thích thêm, hiện tại giờ này đã là 10h sáng. Cũng xin chú
thích thêm, hôm nay vì không phải đi học nên tôi tự thưởng cho mình
ngủ nướng thêm… 4 tiếng.
- Này, có nghe không?????
Theo một phản xạ vô điều kiện, tôi đưa điện thoại ra xa tai
mình.
- Có, đang nghe này…
- Vậy nấu cơm chưa?
- Chưa - Tôi thành thật đáp.
- Cậu muốn chết à? Định bỏ đói tôi nữa sao? – Thanh Phong lại hét
lớn, sao cậu ấy có thể dư thừa calo đến thế cơ chứ?
- Cậu vô lý vừa thôi, cậu đã ăn trực nhà tôi 3 ngày rồi đấy – Tôi
lấy hết sự can đảm của mình mà lên tiếng.
- Gì cơ? Cậu nói tôi ăn trực nhà cậu à? Thế ai mua pizza cho cậu ăn
thế nhỉ?
- Vậy hôm nay tôi không nấu cơm, cậu mua pizza mang qua đi,
mệt!
Tôi cảm thấy thật thoải mái khi nói ra được câu nói ấy, đúng là
giải tỏa được bức xúc trong lòng mình. Và rồi tôi hốt hoảng lên vì
tôi quên mất, mình đã ngán pizza đến tận cổ rồi.
- Tôi không ăn pizza nữa, tôi ngán rồi! – Thanh Phong chần chừu 1
lát rồi nói.
Tôi vui mừng vì cậu ấy đã ngộ ra được chân lý đó, hôm nay đúng là
một ngày may mắn.
- Đến giờ cậu mới nhận thấy điều đó à? – Tôi vui vẻ nói với Thanh
Phong.
- Cậu bị điên à, tôi cũng là người chứu có phải trâu bò đâu mà
không biết ngán, nhưng thôi, bồi bổ cho cậu 3 ngày là được
rồi.
- ………..
- Không, ý tôi nói là, hôm nay tôi muốn ăn cơm, cậu lo mau mau nấu
cơm đi, lát tôi qua.
Tút…tút…tút…
Tôi ngẩn người ra đó vì câu nói ban nãy của Thanh Phong. Gì cơ chứ?
Cậu ấy cố tình mua pizza là muốn bồi bổ cho tôi à? Tôi có nghe lầm
không đây? Chắc cậu ấy cũng giống tôi, ngán đến tận cổ nhwung cũng
phải ráng ăn?
Ây za, thế này là dư lào???
Tôi cố lắc lắc đầu để không phải suy nghĩ lung tung nữa. Chắc là
tôi nghe nhầm thôi, nghe nhầm thôi mà.
Chưa đầy 10 phút sau, chiếc SH đã ngự trị trước nhà tôi. Lúc này
tôi mới hốt hoảng đi….đánh răng. Vì nãy giờ lo suy nghĩ về cái câu
nói từ trên trời rơi xuống đó mà tôi quên khuấy mất việc làm vào
mỗi buổi sáng của mình.
- Xấu xi, cậu mới thức à? –Thanh Phong nhìn tôi một vài giây rồi
chợt hỏi.
- Cậu không thấy sao còn hỏi – Tôi bực mình nhìn Thanh
Phong.
- Thế… chắc chưa nấu cơm hả?
- Cậu không thấy sao còn hỏi?
Tôi lỡ miệng phát ra câu nói vô tư ấy và vô tình khiến Thanh Phong
trợn trừng mắt.
- CẬU…MUỐN….GÌ????
Tôi sợ hãi trước những hành động quá khích đó, đành lầm lũi đi chợ
mua đồ ăn.
- Đi đâu đấy?
- Đi chợ! – Tôi trả lời gọn hơ rồi không thèm nói chuyện với con
người đó nữa.
- Để tôi chở cậu đi – Thanh Phong gọi với theo nhưng tôi lắc lắc
đầu.
- Không cần, tôi không muốn khi đi xe máy, khi về đi bộ
nữa.
- Cậu….
Thanh Phong chắc rất tức giận khi bị moi ra chuyện bị bắt xe hôm
bữa, thế này thì tôi yên tâm mà không phải bị cậu ấy bắt leo lên
cái xe cao nhồng đó.
- Tôi hứa.. sẽ không có chuyện đó nữa..
Tôi đang đi bỗng dưng suýt chút nữa thì té ngửa vì câu nói ấy. Tôi
quên bật tivi xem hôm nay có báo bão hay không nữa nhưng tôi dám
chắc, 90% là có.
- Thật không? – Tôi quay người lại, hỏi như để dò xét.
- Thật mà! – Thanh Phong gật đầu chắc nịch – Nếu để cậu đi bộ thì
thật uổng mấy cái bánh pizza của tôi nhanh chóng bị cậu đánh bật ra
ngoài mất.
Biết ngay mà, Thanh Phong chẳng có gì tốt, sự thật Thanh Phong
chẳng có gì tốt. haizzzzzzz
Tôi lặng lẽ leo lên xe Thanh Phong.
Suốt đoạn đường cậu ấy không nói gì, chiếc xe chạy với vận tốc vừa
phải, ít ra cũng nhanh hơn tốc độ rùa bò và chậm hơn tốc độ xe gió.
Như vậy đã rất may mắn cho tôi rồi.
- Nói cho tôi biết, cậu ngồi sau lưng tôi sợ lắm phải không? –
Thanh Phong nhỏ nhẹ hỏi.
Tôi chắc chắn rằng, hôm nay sẽ có bão…
- Cũng có đôi chút…
- Thảo nào, Hạnh Như không thích đi chung với tôi…
Câu nói Thanh Phong hòa vào tiếng giớ và tiếng xe cộ ngoài đường
nhưng đủ để tôi nghe thấy. Tôi im bặt không nói được gì. Sao tôi
lại cso cảm giác hụt hẫng thế này? Thực tế, Thanh Phong không phải
muốn biết cảm nhận của tôi, mà cậu ấy muốn biết cảm giác của Hạnh
Như khi ngồi sau xe.
- Sao im lặng thế, xấu xí?
- Không có gì! – Tôi trả lời bâng quơ để không phải bối rối trước
những lời nói của cậu ấy.
CHAP 24: HAI QUẢ BOM NỔ CHẬM
Thì ra, chỉ có Hạnh Như mới có thể khiến cả Thanh Phong lẫn Thanh
Nam điêu đứng, chỉ có Hạnh Như mới có thể khiến anh em nhà họ bất
hòa. Cô gái tên Hạnh Như này, thật là không hề đơn giản một chút
nào.
Vừa bước vào tới cổng, tôi bỗng hoảng hốt vì phát hiện cửa nhà mình
đang mở tang hoang. Tôi sợ hãi suy nghĩ rằng, có khi nào ăn trộm đã
đột nhập vào nhà tôi không? Chỉ tại cái tên Thanh Phong đáng nguyền
rủa này, phải chi ban nãy cậu ấy chịu ở nhà trông chừng nhà thì đâu
đến nỗi này chứ.
Thanh Phong chắc cũng nhận ra có điều gì khác thường trong nhà tôi,
cậu ấy cứ nhìn tôi ngơ ngác:
- Nhà cậu có chế độ mở cửa tự động à?
- Tự động cái đầu cậu ấy!
Tôi không còn tâm trí đâu mà đôi co với cái câu hỏi dở hơi đó, tôi
chạy vội vào nhà và mừng rơn vì chiếc Tivi còn nguyên đấy, trong
nhà tôi chỉ có cái Tivi ấy là đáng giá, nên khi nhìn thấy chiếc
Tivi còn yên vị chỗ cũ, tôi cũng được an tâm phần nào.
- Xem ra tên trộm này thấy nhà cậu chẳng có gì nên không thèm
lấy!
Thanh Phong vô tư nói câu ấy khiến tôi không chịu được mà nổi cáu.
Tôi trừng mắt nhìn hắn một hồi lấu, Thanh Phong không nói thêm gì
nữa. Mà cũng lạ thật, trong nhà tôi chẳng mất thứ gì, vậy thì tên
ăn trộm này…. có nhân đức?
- Đúng vậy! Nhà tôi chẳng có gì để cho ăn trộm lấy cả!
Một giọng nói vang lên trong nhà, cả tôi và Thanh Phong đều ngơ
ngác, Thanh Phong quay sang hỏi tôi:
- Sao giọng cậu hôm nay khác thế?
Tôi tròn to mắt không hiểu mô tê gì đang xảy ra, câu nói phát ra
ban nãy không phải của tôi. Thanh Phong có chậm tiếp thu đến mấy
cũng phải nhận ra điều đơn giản đó chứ.
Tôi sợ hãi nhìn Thanh Phong rồi chợt lắc đầu, ra chiều câu nói ấy
không phải của tôi.
- Không phải cậu nói?
Tôi gật gật đầu.
- Vậy thì… là ai nói?
- Có khi nào là ma không? – Tôi sợ hãi.
Thanh Phong sau khi phát hiện miệng tôi vừa phát ra câu nói đó đã
không ngần ngại mà cú một cái đau điếng vào đầu tôi:
- Cái tật sợ ma không bỏ được à?
- …..
- Lần này nếu là ma thì cũng là ma nữ chứ không phải ma nam, cho
nên cũng chẳng đẹp trai và phong độ như tôi đâu nhé. Vì thế, cậu
đừng mơ mộng rằng sẽ nhận được một nụ hôn thần chết, dẹp bỏ cái ý
định đó đi!
- Cậu….
Khỏi phải nói, các bạn cũng biết tôi á khẩu như thế nào. Giờ đây
tôi mới nhận ra 1 chân lý, không nên cãi lý với anh em nhà họ, nếu
có cãi thì cũng chỉ tốn nước bọt mà chẳng mang lại kết quả khả quan
gì.
Nhưng dù cho tức đến mức độ nào, tôi cũng không còn tâm trí đâu mà
cãi lại với hắn. Tôi sợ hãi nhìn về phía sau bếp, nơi phát ra câu
nói ban nãy thì có dáng một người phụ nữ quen quen bước ra. Phải
nói là quá quen chứ không phải quen quen nữa. Và người đó, chính là
người mẹ yêu quý đã xa cách tôi gần 2 tuần nay. Tôi mừng rỡ chạy
đến gân fmej tôi, tươi cười hỏi:
- Mẹ về hồi nào, sao mẹ không điện về cho con biết?
Đáp lại nụ cười nồng nhiệt của đứa con gái yêu quý, mẹ dùng nét mặt
giân dữ nhất của bà rồi nghiêm nghị mà mắng tôi:
- Mày đi đâu mà bỏ nhà bỏ cửa thế này? Nhỡ có ăn trộm vào thì sao??
– Ánh mắt giận dữ của mẹ tôi chợt đổi hướng sang Thanh Phong đang
đứng cạnh tôi – À, mà tôi quên, nhà tôi chẳng có gì để cho ăn trộm
vào lấy đâu, phải không cậu kia?
Mẹ tôi thường ngày rất ít khi nổi giận, hôm nay chắc tức giận lắm
bà mới nổi trận lôi đình như thế này. Thanh Phong chắc cũng hiểu
được chuyện gì đang xảy ra nên nét mặt cũng có sự thay đổi, trông
hắn bỗng dưng lễ độ và tế nhị vô cùng:
- Dạ, bác là mẹ của Hà Vy ạ? (ây za, chắc sợ bị bỏ đói đây
này)
- Không dám nhận! – Mẹ tôi quay ngoắc người tỏ vẻ giận
dữ.
- Dạ, xin bác bớt giận, người ta nói, vẻ đẹp là do di truyền, nhưng
nhìn bác và Hà Vy, cháu nghĩ chắc có thể Hà Vy bị… đột biến bác
nhỉ?
Cái tên Thanh Phong này, hắn đang nói cái quái quỷ gì thế? Ôi trời
ạ, hắn không ngần ngại mà đạp tôi một cái xuống tận 18 tầng địa
ngục. Cứ cho là hắn muốn lấy lòng mẹ tôi để được ăn ké một bữa cơm
đi, cũng không nên đưa bà lên tận trên thiên đình mà đạp tôi xuống
địa ngục như vậy chứ.
Tôi bức xúc, rất bức xúc nhưng không dám làm gì, cũng không dám nói
gì, chỉ đứng yên đó mà chờ cơn thịnh nộ của mẹ tôi.
- Này cậu kia, cậu có biết cậu vừa mới nói cái gì hay không hả? Con
cái nhà ai mà mất lịch sự thế không biết!!!!
- Bác nói gì ạ? Cháu chỉ nói sự thật thôi mà!
Thanh Phong không nhẫn nãi được nữa, chắc cậu ấy quyết định sẽ nhịn
bữa cơm trưa nay.
- Cậu ra khỏi nhà tôi ngay! – Mẹ tôi không nén được tức giận mà ra
lệnh.
- Sao cháu phải đi ạ? Cháu có làm gì đâu mà bác đuổi cháu đí, cháu
chỉ nói sự thật thôi mà, huống hồ chi cháu cũng đã khen bác đấy
thôi.
Ôi giời ơi Thanh Phong ơi, cậu muốn chết thì đi chết một mình đi,
sao lại chọc tức mẹ tôi làm gì cơ chứ. Xem ra tôi có muốn được yên
ổn cũng không được rồi.
- TÔI BẢO CẬU RA KHỎI NHÀ TÔI NGAY!!!!
Mẹ tôi hét lớn, giọng hét của bà lúc này chắc có thể khiến cả trái
đất chao đảo. Nhưng Thanh Phong cũng không phải tay vừa, cậu nghênh
nghênh với mẹ tôi:
- Bác làm gì mà mắng tôi? Cả mẹ tôi cũng không dám.. mà bác
dám???
- Mày… ra khỏi nhà tao!!!!!!!!!!!!!!
Lúc này, tôi chỉ biết kiếm cho mình một góc nhà để tránh nạn, người
ta nói, “trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chịu”. Tôi sớm nhận ra điều
đó nên nhanh chóng tìm nơi trú thân, để họ cãi nhau chán rồi cũng
sẽ ngưng thôi.
Rốt cuộc, sau 10 phút cãi nhau kịch liệt, Thanh Phong cũng chào
thua mẹ tôi rồi hậm hực leo lên xe chạy về. Tôi được dịp thở phào
nhẹ nhõm, nhưng cảm giác nhẹ nhõm không được lâu thì tôi bắt gặp
mặt mẹ tôi đang nóng hầm hầm như một ngọn lửa có thể thêu cháy cả
căn nhà này. Trước rất ít khi tôi thấy mẹ tôi nổi nóng như thế, nên
giờ phút này đây, tôi không biết phải làm gì để bà có thể hạ hỏa
được.
- Mẹ… - Tôi nhỏ nhẹ.
- Không dám! – Mẹ tôi tức giận không thèm nhìn tôi lấy 1
cái.
- Thôi mà mẹ…
- Tôi đâu dám làm mẹ chị, chị quen tòan dân nhà giàu hống hách, tôi
đâu dám nhận là mẹ chị đâu!
- Mẹ…. đừng tức giận nữa mà, cậu ấy chỉ thuận miệng nói vấy thôi,
tình tình cậu ấy ngông nghênh hống hách đó giờ rồi, con cũng có
muốn đi chung với cậu ấy đâu, tại cậu ấy cứ bắt ép con đấy
chứ…
Mẹ tôi dần dần đổi sắc mặt, mẹ quay sang nhìn tôi rồi
hỏi:
- Bạn chung lớp với mày à?
- Dạ…
- Vậy sao nó lại ở đây?
- Dạ….
Tôi á khẩu không biết phải trả lời sao, chẳng lẽ nói rằng, Thanh
Phong thiếu gia ăn trực nhà mình đấy mẹ à! Như vậy không được, nhất
định không được. Đấy không phải gọi là ăn trực, mà là… là gì nhỉ?
Theo như tôi hiểu nôm na, cũng như tầng lớp vô sản bị bốc lột sức
lao động…. nhưng không biết phải trả lời sao để mẹ tôi hiểu đây
nữa.
- Nhà nó có gia giáo không? Sao lại ăn nói mất lịch sự thế? – Mẹ
tôi lại hỏi.
- Dạ, có mẹ à, nhà Thanh Phong rất có gia giáo (ái chà, tôi tâng
bốc cậu lên 9 tầng mây luôn rồi đấy Thanh Phong à)
- Thê… sao lại nói chuyện giống như người không có gia giáo 1 chút
nào thế?
- Da.. chuyện đó…. À… mà Thanh Phong là con trai của dì Mỹ Lệ đấy
mẹ à!
Tôi chợt nhớ ra một điều quan trọng, nếu nói cho mẹ tôi biết, Thanh
Phong là con trai của dì My Lệ thì ít ra cũng có thể bớt thành kiến
của mẹ tôi đối với Thanh Phong đôi chút.
Mẹ tôi trố mắt nhìn tôi một hồi lâu rồi chợt lên tiếng:
- Không thể nào, không thể có sự khác biệt như thế được! Mẹ nó hiền
dịu nết na như thế, sao lại có một thằng con trai ngỗ nghịch nghông
nghênh như vậy được.
- Không đâu mẹ ạ, thật ra, Thanh Phong còn có một người em trai
sinh đôi, cậu ấy….
Nhăc đến Thanh Nam, không hiểu sao mặt tôi lại đỏ bừng lên, tim đập
thình thịch, tôi không sao tự chủ được cái cảm giác của mình. Cold
boy như cậu ấy, có thể khiến khá nhiều cô điêu đứng, trong đó….
chẳng biết có tôi không nhỉ? Tôi chợt lắc lắc đầu để xua tan cái
suy nghĩ của mình, thực tế, tôi không có quyền nghĩ như thế, tôi
không có quyền nhìn thẳng vào mặt Thanh Nam mà nói
chuyện.
Thực tế…. là như thế….
- Sao? Thằng em sinh đôi của nó, cũng ngang ngạnh và ngông nghênh
như nó chứ? – Mẹ tôi chợt hỏi tôi sau một hồi lâu không thấy tôi
nói tiếp câu nói của mình.
- Dạ, không mẹ à, cậu ấy tên Thanh Nam, rất hiền và học
giỏi.
- Sao anh em sinh đôi mà tính cách khác nhau 1 trời một vực như
thế?
Mẹ tôi thuận miệng nói ra câu đó rồi chợt thở dài:
- Cũng đã hơn 20 năm nay, mẹ và Mỹ Lệ không gặp nhau, giờ đây con
cái lớn cả rồi. Thời gian đúng là trôi nhanh thật.
Nói rồi mẹ tôi đi thẳng vào bếp nấu cơm, lúc này tôi mới thực sự
nhẹ nhõm, mẹ tôi đã qua cơn giận rồi. Mong sao sau này Thanh Phong
đừng đến nhà tôi nữa.
CHAP 25: TIẾP TỤC BỊ XỎ MŨI
RẦM!!!!!!!!!!!!!!!
Một quyển vở vô tội được đập mạnh xuống bàn tôi. Ngước mặt lên, tôi
bắt gặp ánh mắt đầy sắc lửa của Huyền Trân. Tôi vô tội
hỏi:
- Gì thế?
- Tao đã cảnh cáo mày thế nào? Mày cứ thích đi với Thanh Phong vậy
à? Sao mày mặt dày thế?
- ……
- Sao? Không nói được gì à? Hay là mà đang đợi Thanh Phong của mày
đến? cho mày hay, về nhà mà soi gương lại đi, xấu như ma mà trèo
cao hả con!
- Cậu ăn nói gì kỳ cục thế?
Cuối cùng tôi cũng không chịu đựng được mà cãi lại, Huyền Trân cứ
thích đẩy tôi vào đường cùng, cứ thích bắt nạt tôi. Tôi không thể
cứ để chuyện đó tiếp tục diễn ra được.
- A ha, con này hôm nay ngon nhỉ? Dám cãi lại tao luôn à? Có tin
tao xé áo mày rồi tung lên mạng hay không hả? – Huyền Trân nói đầy
thách thức.
- Thế… cậu có tin, tôi đưa cậu lên phòng hiệu trưởng hay không hả?
– Tôi cũng không chịu thua, Hà Vy ơi, hôm nay chắc mày ăn phải gan
cọp rồi.
- Cái con này, mày dám??
- Cậu dám thì tôi dám!
- Mày…. Mày ỷ mảy làm lớp trưởng thì ngon à? Cho mày hay, tao sẽ
nói cô cắt chức mày.
- Cậu cứ tự nhiên, tôi không có ý kiến.
- Mày……..
- Nếu không còn gì để quát mắng hay dọa nạt nữa, mong cậu có thể
giữ trật tự công cộng.
Huyền Trân bực tức liếc xéo tôi khiến tôi rùng mình. Phải can đảm,
mình phải can đảm… tôi tự động viên mình để trấn an tinh thần cho
đến khi Huyền Trân không nói được gì nữa mà quay về chỗ ngồi của
mình.
Và tôi không ngờ, Thanh Phong đã chứng kiến tất cả những chuyện hay
ho ban nãy, cậu ấy ngồi vào chung bàn với tôi rồi cười
lớn:
- Hôm nay vịt con xấu xí dám cãi tay đôi với đại ca Huyền Trân à?
Xem ra trận đấu này thú vị đây!
- Thú vị cái đầu cậu.
Tôi lầm bầm với Thanh Phong. Sau cái bữa mà Thanh Phong với mẹ tôi
nổi trận lôi đình, dường như tôi cũng bị ảnh hưởng đôi chút nên mới
dám ưỡn ngực mà cãi nhau với Huyền Trân. Sau bữa đó Thanh Phong
không đưa rước tôi nữa, tôi cũng chẳng thèm bận tâm dù có buồn và
trống vắng đôi chút. Nhưng có một điều là, mấy ngày tôi đi học một
mình, sao chẳng thấy ai khủng bố tôi, cũng chẳng đe dọa hay bắt
nạt… và tôi cũng chẳng hiểu hỏi, sao hôm nay Huyền Trân lại nổi
hứng mà lớn tiếng với tôi và hâm dọa như thế. Và thắc mắc này đã
được tôi thuận miệng hỏi Thanh Phong:
- Này, sao mấy ngày nay tôi vẫn an toàn khi đi một mình về nhà
thế?
- Vì lúc ấy có tôi.
- Hả????
Tôi trợn to mắt hết cỡ khi nghe câu trả lời của Thanh Phong. Tôi
nhớ rõ rang, cra tuần nay tôi đi 1 mình mà. Không lẽ cậu ấy biết
phép tàng hình?
- Bị điếc hả gì? – Thanh Phong phang cho tôi một câu như thế rồi
cười cười nói – Được rồi, không đùa với cậu nữa, lo ôn bài môn Địa
đi, nếu không muốn bị ngồi chiễm chệ trên sổ đầu bài
nữa.
- Cậu làm như cậu siêng học lắm không bằng – Tôi nhìn Thanh Phong
mà bức xúc.
- Cũng không hẳn, bổn thiếu gia đây không thích học, mà nếu có lên
sổ đầu bài cả chục lần cũng chẳng sao cả. Hiểu chưa hả vịt con xấu
xí?
- Cũng… hơi hơi….
- Cậu đúng là, không có một chút chất xám nào cả!
- Chắc cậu có?? – Tôi lại được dịp mà trừng mắt với Thanh
Phong.
- Được…được… Hà Vy xấu xí hôm nay ăn phải gan hùm rồi… - Thanh
Phong lại trêu tôi rồi bỗng dưng cậu ấy áp miệng vào tai tôi khiến
mặt tôi đỏ bừng - Nói cho tôi biết, hồi nãy cậu run lắm phải không?
Ha ha ha
Thanh Phong khoái chí cười lớn, dường như cười trên nỗi đau của
người khác là sở trường của cậu ấy thì phải. Đã biết tôi nhúc nhác
và dễ bị bắt nạt, thế mà cũng đành lòng cười lớn như thế. Tôi đã
suy nghĩ kỹ rồi, không nên đôi co với hắn làm gì, chỉ thêm tốn calo
mà thôi.
BỘP!
Tôi lại hoảng hồn, chẳng biết chuyện gì đến nữa đây, hôm nay tôi bị
cảnh cáo hơi bị nhiều nhỉ?
Một tấm thiệp mời được đặt “nhẹ nhàng” xuống bàn tôi, cả tôi và
Thanh Phong đều sứng sốt mà quay lên nhìn. Không ai khác, là Thanh
Nam, tôi chợt thấy tim mình lại đập lỗi nhịp. Chẳng biết tôi có
bệnh lý về tim không mà nó cứ liên tục đập sai quy
luật?
- Sinh nhật mẹ tôi, thứ 7 tuần này, đi một mình, không cần quà
cáp!
Nói vỏn vẹn một câu chưa tới 20 tiếng đó, Thanh Nam quay lại bàn
mình ngồi để mặc cho tôi và Thanh Phong trố mắt ngạc nhiên, Thanh
Phong lật đi lật lại tấm thiệp rồi thắc mắc:
- Ủa, thứ 7 tuần này sinh nhật mẹ tôi sao tôi không biết
nhỉ?
- Ôi trời!
Tôi chỉ thốt ra vỏn vẹn hai chữ đó, thế mà Thanh Phong thiếu gia
không chịu tha cho tôi, hắn nghiến răng ken két với
tôi:
- Cái gì mà trời?
- À… không ….có…gì…
Tôi sợ hãi thu người vào một góc, không dám nói thêm gì nữa. Thanh
Phong lại được thế cười ha hả:
- Ha ha ha… Hà Vy ơi hà Vy, cãi nhau với tôi, cậu chỉ có thể rụt rè
như thế thôi à?
- #%&&&&*(
- Nói túm lại, sinh nhật mẹ tôi, cậu phải có mặt!
Nói rồi Thanh Phong bỏ về chỗ ngồi của mình. Tôi ngồi đơ ra đó,
không hiểu mô tê gì đang xảy ra. Suy nghĩ được một lúc, tôi bỗng
suy luận ra vấn đề, anh em nhà họ, lại xỏ mũi tôi mà dắt đi.
T_T