CHAP 4: ĐỜI…..
Tôi không cầm lòng được khóc nấc lên. Tôi còn nhớ như in mới bài
kiểm tra tuần trước thôi mà, tụi nó còn dịu dọng nói rằng “Hà Vy
nè, trước giờ tụi mình có gì hiểu lầm thì bạn bỏ qua cho tụi mình
he”, cũng chính vì thế mà tôi mềm lòng chỉ tụi nó tuốt tuồn tuột
bài kiểm tra môn Toán của tôi. Thật không ngờ, đến ngày hôm nay tụi
nó lại có thể xúc phạm tôi đến như vậy. Tôi không cam tâm, thật sự
tôi không cam tâm một chút nào hết. Chỉ suy nghĩ đến đó thôi, tôi
không chịu được khóc nấc lên. Anh Thư thấy tôi như vậy nó càng
hoảng:
- Thôi mà, mày mít ướt quá đi. Làm như thế thì có anh nào mà thèm
quen chứ?
Nó cố tình nói giọng hóm hỉnh nhất có thể khiến tôi không thể không
bật cười. Thật, trên đời này chỉ có nhỏ Anh Thư hiểu tôi nhất mà
thôi T_T
Suốt cả buổi học tôi chỉ nghe được Thanh Nam nói bấy nhiêu thôi.
Ngay cả giờ ra chơi cũng vậy, mặc cho cả lớp ồn ào náo nhiệt, mặc
cho đám bạn nhao nhao rủ cậu ấy chơi hết trò này đến trò kia, cậu
ấy cứ lầm lầm lũi lũi với mấy quyển sách bài tập. Thật khác với ông
anh sinh đôi của cậu ấy, trống mới điểm ra chơi thì chỉ trong vòng
5 phút sau, tôi đã thấy Thanh Phong đang bị bao vây bởi đám nữ sinh
trong lớp. Trong trường hợp này thật may mắn khi Anh Thư đang bận
với công tác văn nghệ trên văn phòng (Anh Thư là lớp phó văn nghệ
của lớp tôi mà), nếu không thì Thanh Phong hết đời với nhỏ bạn của
tôi rồi. Hà hà, số cậu còn may đấy @_@
Suốt cả giờ ra chơi, tôi cứ nhìn Thanh Nam không chớp mắt, thật ra
trừ tính cách của họ ra thì không có một điểm khác biệt nào giữa
hai anh em. Nhìn cậu ấy tôi chợt nhớ lại lần đầu tiên khi gặp cậu
ấy. Ấn tượng đầu tiên của cậu ấy đối với tôi là một con người lạnh
lùng vô cảm, một con người ngạo mạn khó ưa. Nhưng tại sao ngày hôm
nay, cậu ấy lại có thể đứng ra giải vây cho tôi? Thật ra cậu ấy là
như thế nào? (chỉ có trời mới biết ^.^)
Bỗng tôi phát hiện nhỏ Huyền Trân đang bàn tán gì với đám bạn của
nó, rồi chỉ trỏ về phía Thanh Nam và tôi. Tôi chẳng nghe được gì
ngoài tiếng cười khúc khích của tụi nó, tôi biết chắc rằng, tụi nó
không có ý gì tốt. Nhưng thôi, tôi cũng chẳng hề quan tâm tụi nó
suy nghĩ và bàn tán chuyện gì, có liên quan đến tôi hay không, tôi
không hề bận tâm, chỉ cần mình sống tốt với chính mình là
được.
Nhưng….tôi sẽ chẳng hề quan tâm đến tụi nó khi tụi nó cứ đứng yên
đó mà chỉ trỏ. Tụi nó đang tiến dần về phía tôi đang ngồi, bộ mặt
không thân thiện gì cho mấy. Trời ơi, tim tôi đang đập thình thịch
đây này $_$
Một cây viết trên bàn tôi bỗng dưng rơi tự do xuống đất. À không
phải rơi tự do, mà do có một lực nào đó muốn nó rơi xuống. Chủ nhân
của đôi tay đó đang ngồi chiễm chệ trân bàn tôi, vẻ mặt kênh kiệu
không ai bằng. Tôi nhắm mắt, trong trường hợp như thế này phải
nhịn, nhịn và nhịn (không nhịn thì biết làm gì bây giờ?), tôi không
còn để ý những người đang xuất hiện trước mặt tôi ngay bây giờ, tôi
chỉ biết lặng lẽ cúi xuống lượm cây viết vô tội đã bị tụi nó quăng
xuống đất, nhưng đôi tay tôi chưa kịp chạm đến cây viết (chỉ còn 5
mm) thì đã bị một đôi giày đè bẹp nó. Tôi bất lực ngước lên thì bắt
gặp ánh mắt khinh bỉ của Huyền Trân cùng tụi bạn ném cho tôi. Huyền
Trân cười kênh kiệu:
- Thế nào? Nghe nói mày đi chung với hai hoàng tử trường mình mà?
Sao trong lúc này chẳng có ai bênh vực mày thế?
- Xấu như nó thì làm gì có vé đi chung với hoàng tử băng giá của
tao chứ? Rõ là bịa đặt, nói, mày đã cho Thanh Nam ăn cái gì mà cậu
ấy bênh vực mày đến thế?
- Đúng rồi, nói đi!!!!!!!
- Đũa mốc mà chòi mâm son hả mậy???
- Có mà về soi gương lại xem mình đẹp nghiêng nước đổ thùng như thế
nào mà bày đặt!
Rồi cả đám xúm nhau cười ha hả, tôi không biết phải làm gì ngoài
nước mắt ngắn dài. Tôi lại khóc rồi, không biết sao trong những
trướng hợp như thế này tôi không biết phải làm gì hết, tâm trạng
rối bời. Tại sao vậy? Tại sao tụi nó có thể làm tôi nhục nhã đến
như thế?
Tôi… tôi có làm gì tụi nó đâu?
- Khóc đi cưng, cứ khóc đi, khóc cho đến chừng nào anh Nam với anh
Phong đến dỗ dành mày đi há. Tao cho mày hay, mày mà dám có ý đồ
bén xén với anh em nhà họ Phan, tao sẽ cho mày tơi bời!
Nhỏ Huyền Trân lên giọng thách thức. Còn tôi, không biết làm gì
ngoài im lặng và khóc, tôi chỉ có thể nhu nhược như thế thôi. Tụi
nó xúm nhau cười ha hả rồi bỏ đi, tôi lặng lẽ lau nước mắt và nhặt
cây viết dính đầy cát do tụi nó dẫm lên khi nãy. Tôi lại khóc, tự
thấy bản thân xấu hổ khi bị sỉ nhục đến thế…Kệ, tụi nó muốn làm gì
thì làm, chỉ cần mình nhịn thì mọi chuyện sẽ qua thôi… tôi cố gắng
an ủi mình dù nước mắt cứ rơi giàn dụa….
- Này, mày làm gì mà lại khóc thế? – Anh Thư vừa bước vào lớp đã
thấy tôi nước mắt tèm lem, nó hốt hoảng hỏi.
- Không! Không có gì!!!!!!!! – Tôi vội vã lau những giọt nước mắt
còn sót lại của mình, cố gắng phân bua.
- Mày nói dốc, có phải tụi nó lại làm gì mày không?
- Không, tao nói là không mà – Tôi vội vã phân bua, thật sự tôi
không muốn làm lớn chuyện này.
Anh Thư nhìn tôi đầy nghi hoặc, nhưng khi thấy tôi cố cười (gượng)
với nó, nó mới chịu để yên không hỏi nữa. Bỗng nó quay sang tôi,
cười tít mắt:
- Nói mày nghe, sắp đến 20-11 rồi, lớp mình sẽ có 2 tiết mục văn
nghệ do tao chỉ định – Nói đến đây mắt nhỏ Anh Thư sáng rực hẳn
lên.
- Ờ, rồi sao? – Tôi lười biếng không nhìn nó mà dán mắt vào mấy bài
tập nâng cao.
- Sẽ có 1 tiết mục hát song ca và một tiết mục ca múa – Nó tiếp tục
khoe
- Ờ, rồi sao? - Tôi mệt mỏi lặp lại lời nói ban nãy. Thật ra tôi
không hề có hứng thú gì với mấy chuyện này, vốn dĩ tôi không hề
quan tâm, cũng chẳng muốn xem lớp mình biểu diễn. Điển hình là hồi
năm ngoái, khi tiết mục lớp tôi vừa kết thúc thì tiếng vỗ tay rầm
rộ vang lên, tự dưng tôi thấy….tủi thân cho mình quá! Vì vậy, năm
nay dù có năn nỉ ỉ oi, tôi cũng không đi xem đâu, tôi không muốn
mình bị tủi thân… tập 2 nữa! :((
- Mày đúng là vô vị - Anh Thư nguýt dài – Tao dự định rằng tiết mục
song ca và múa đều sẽ có sự góp mặt của hai hoàng tử lớp mình – Nói
xong nó quay xuống nhìn Thanh Nam đang cặm cụi trong đống sách vở -
Ôi, anh ấy dễ thương quá đi mất!
Tôi vốn dĩ không hề quan tâm đến phong trào văn nghệ của lớp, nhưng
khi nghe nhắc đến hai chàng hoàng tử, tôi chợt giật bắn
mình:
- Gì á?
- Gì là gì? Mày chịu nghe rồi à?
- Không..không phải…. Mà… biết 2 người đó có biết ca với múa gì
không mà chọn bừa vậy cô nương?
Tôi lúng túng hỏi bừa, mà cũng đúng, hai người đó mới gia nhập vào
lớp tôi mà, có ai biết được như thế nào đâu mà chọn bừa thế? Mà có
biết, hai người họ có chịu hay không? Ây za, tôi hiểu rồi, vì Anh
Thư sẽ là tay múa chính nên muốn mình được múa chung với 2 chàng
hoàng tử đó mà. Đúng là con bạn mình mê trai hết biết T_T
CHAP 5: TỦI NHỤC
Tan học, một mình tôi thong dong trên đường với chiếc xe đạp cà
tang. Mặc cho tụi bạn nói này nói nọ, mặc cho tụi nó chỉ trỏ rồi
bới móc, tôi không quan tâm, thật sự tôi không quan tâm đến những
con mắt liếc xéo đó một chút nào hết. Ngày hôm nay, nếu đối với mọi
người là một ngày xui xẻo của tôi vì tôi gánh không biết bao nhiêu
phiền phức và nhục nhã, nhưng đối với tôi thì hôm nay là một ngày
quá đỗi bình thường. Bởi lẽ những chuyện này xảy ra thường xuyên,
ngày nào cũng có. Chỉ có điều cô chủ nhiệm và thầy giám thị không
biết thôi (tôi không nói mà tụi bạn trong lớp cũng chẳng có đứa nào
nói thì làm sao họ biết được T_T). Ngày nào cũng vậy, ngày nào tôi
cũng trở thành trò đùa cho tụi nó, lúc thì thả con thằn lằn vào cặp
tôi, lúc thì lục tung cả chỗ ngồi của tôi, lúc thì vứt sách vở của
tôi tứ lung tung… vân vân và vân vân. Những chuyện này có nhiều lần
Anh Thư chứng kiến nhưng tôi đã kịp ngăn cái “trạm tình báo thông
tin” của nó lại. Không phải vì tôi sợ tụi nó (mà cũng có chút ít),
mà vì tôi không muốn làm lớn chuyện này. Thử hỏi nếu chuyện này mà
lên đến tai thầy hiệu trưởng, thì danh hiệu lớp chọn của lớp tôi sẽ
lung lay ngay. Mà nếu thầy cô có bênh vực được cho tôi thì cũng chỉ
có 1, 2 lần chứ đâu có lâu dài được. Rồi tụi nó cũng sẽ lặp lại
những trò đùa của mình và tôi lại tiếp tục là nạn nhân. Cho nên, im
lặng là cách tốt nhất để đối mặt với những chuyện như thế
này.
Đang suy nghĩ lung tung về một ngày bình thường như mọi ngày thì
tôi chợt…sởn tóc gáy khi tôi vừa cảm nhận được có một con gió mạnh
xẹt ngang qua tôi. Đầu óc tôi còn miên man những viễn cảnh ở trên
lớp nên nhất thời chưa định thần lại được. Cho đến khi tôi biết
chuyện gì đang xảy ra thì mọi người đi đường nhìn tôi với ánh mắt
hốt hoảng (giùm), thì ra, ban nãy có một chiếc SH phân khối lớn
băng ngang qua và vượt mặt chiếc xe đạp của tôi, chỉ cách tôi có 5
cm. Khi ấy mọi người hôt hoảng vì cứ tưởng tôi sẽ phải nhập viện,
nhưng không ngờ tôi còn có thể sống sót mà bình tĩnh để xem xét
chuyện gì đang xảy ra! Chiếc xe ấy tiếp tục cuộc hành trình…đi mua
đất của mình thì bỏ lại tôi với muôn vàn hoảng sợ (muộn). Thật
không ngờ chủ nhân của nó có thể chạy với tốc độ chóng mặt đến như
thế. Nếu tôi mà ngồi trên chiếc xe ấy (thay cho cô gái ngồi phía
sau anh ta) thì chắc có lẽ tôi được đầu thai sớm rồi
T_T
- Con, có sao không? – Một người ngoài đường tốt bụng chứng kiến
cảnh vừa rồi tiến tói hỏi tôi như thể phóng viên phỏng vấn những
người còn sống sót sau trân động đất!
- Dạ… - Đến giờ tôi mới hay là tôi đã dừng lại trên đường khá lâu
(để định thần lại) – Con không sao đâu dì à!
- Trời đất, tụi nó còn là học sinh mà chạy xe phân khối lớn lại có
đứa con gái ngoài sau ôm cứng ngắc nữa. Đúng là con nít quỷ
mà!
- Ừ, đúng rồi đó
- Chứng kiến cảnh đó tôi muốn xỉu ngay tại chỗ
- …..
Những người đi ngoài đường xúm lại bình phẩm cho vụ sống sót kinh
hoàng của tôi. Chỉ riêng tôi thì không cảm thấy gì cả. Tính ra phản
ứng chậm chạm cũng có cái lợi của nó (^.^)
Đột ngột chiếc xe SH ấy quay lại, tiến thẳng đến chỗ tôi đang thủng
thẳng định đạp xe đi. Người con trai ngồi trước kéo nhẹ mắt kiếng
đen ra khiến tôi phải hốt hoảng, thì ra, đó chính là Thanh Phong!
Sở dĩ tôi nhận ra người này là Thanh Phong chứ không phải Thanh Nam
vì theo như mô tả của nhỏ Anh Thư thì chỉ có Thanh Phong mới có thể
liều mạng đến thế.
- Cậu là Hà Vy? – Thanh Phong đột ngột hỏi.
- Ừ! – Tôi hoảng sợ gật đầu, linh tính có một chuyện chẳng lành xảy
ra.
- Là con nhỏ quái dị hôm bữa đến nhà tôi? – Thanh Phong khẽ nhếch
môi hỏi câu hỏi tiếp theo, câu hỏi này khiến đứa con gái ngồi sau
phải bật cười thành tiếng.
- Ừ! – Tôi lạnh băng trả lời cậu ta, cậu ta một lần nữa lại xúc
phạm đến tôi rồi.
Thanh Phong chợt cho xe chạy song song với tôi, rồi….BỐP… tôi không
còn biết trời trăng mây nước gì nữa. Trên má tôi in hằn 5 ngón tay
của đứa con gái ngồi sau. Nó gằn giọng:
- Cho mày hay, mày dám hô hoáng trong lớp rằng có quen với anh
Phong và anh Nam thì liệu hồn với tao!
Nó gằn giọng một cách đáng sợ rồi cười ha hả. Chiếc xe SH cũng
nhanh chóng phóng đi. Bỏ lại tôi với muôn vàn đau đớn. Tôi lại
khóc, khóc vì đau đớn và tủi nhục, khóc vì tủi thân cho mình. Tôi
đã làm gì tụi nó chứ? Tôi đã đụng chạm gì đến bọn họ mà bọn họ cứ
chèn ép tôi hết lần này đến lần khác?
Lê lết mãi cũng về đến nhà. May là mẹ tôi không có nhà, nếu không
tôi sẽ phải trình bày với mẹ, và thế nào mẹ cũng cho tôi một trận.
Ra ngoài sau bếp lục xem còn gì ăn không, nhưng hỡi ôi, không còn
một hột cơm. Bây giờ đã gần 11h trưa nhưng tại sao không có gì ăn
hết. Mẹ tôi đã đi đâu? Một mảnh giấy trên bàn “Mẹ đi công chuyện
chút, bánh mẹ làm rồi, để trong tủ, con lấy ăn tạm mấy cái cho no
rồi đi bán, chiều mẹ về”. Tôi thật sự ngạc nhiên, không biết mẹ đã
đi đâu mà từ sáng đến chiều mới về?
Lục tung cả hộp thuốc mới tìm được chai dầu chỉ còn mấy giọt. Tôi
lấy xoa xoa lên má của mình. Phải công nhận nhỏ đó mạnh dữ thiệt,
cái táng của nó khiến má tôi thâm tím. Lại một lần nữa tôi lại
khóc, khóc mà không biết phải làm gì…
Ăn tạm mấy cái bánh bông lan mẹ làm, phải nói là ngon tuyệt, bao
nhiêu đau đớn giờ không còn nữa. Tôi mỉm cười hạnh phúc vì mình
không có gì nhưng ít ra tôi còn một người mẹ thương yêu tôi, như
thế là quá đủ.
Sáng hôm sau tôi đến lớp với khuôn mặt vẫn còn thâm tím nhưng đã
bớt hơn hôm qua rất nhiều. Vừa bước vào lớp, Anh Thư đã hốt hoảng
hỏi tôi:
- Gì thế này?
- À, không - Tôi phân bua – Chỉ tại….
- Tại gì? Tụi nó lại làm gì mày phải không?
- Không, không, tại…tại….tại….mẹ đánh tao
Tôi lắp bắp nói không thành tiếng. Thiệt tình, nói chuyện với nhỏ
Anh Thư hoài thế nào tôi bị cắt lưỡi vì nói dốc quá T_T
- Gì? Tao thấy bác hiền khô à, vậy mà cũng mạnh tay đánh mày hả? –
Anh Thư hỏi tôi một cách hoài nghi.
- Trời, thì ba mẹ đánh con để dạy dỗ là chuyện thường mà – Tôi cười
hề hề cố che giấu những gì xảy ra ngày hôm qua.
- Vậy à! Được rồi, tạm tin mày. Mà nè, hôm nay có tiết sinh hoạt
lớp, tao sẽ triển khai kế hoạch văn nghệ của lớp. Đảm bảo đợt này,
đứa nào múa sẽ sướng mê tơi!
- Gì????? Làm gì mà sướng mê tơi? – Tôi ngạc nhiên
- Thì lát mày sẽ biết, hà hà
[c]
Giọng cười “bán nước mắm” của Anh Thư khiến tôi không nhịn được mà
cười phá lên. Mà thôi, dù có chuyện động trời động đất sắp xảy ra
đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng quan tâm, điều mà tôi quan tâm là
cuốn vở Địa đang nằm chiễm trệ trên bàn mình, cũng đồng nghĩa rằng
tiết đầu tiên sẽ là tiết Địa. Ôi dào! Thầy hiệu trưởng chẳng hiểu
học trò gì hết, ngay tiết đầu tiên của ngày lại sắp ngay tiết Địa,
có nghĩa là thầy gián tiếp làm cho học sinh “say sưa trong lớp học”
rồi còn gì! Phen này tôi có không muốn gục xuống bàn cũng không
được rồi. Haizzzzz Đúng là lực bất tòng tâm mà!
Những phút đầu của tiết Địa trôi qua thật là êm ả, không có đứa nào
bị ghi vào sổ đầu bài. Chắc có lẽ hôm nay là ngày cuối tuần nên tụi
nó không muốn trong tiết Địa cuối này lại phải xui xẻo lên sổ đầu
bài. Tôi cũng thế, cố nhướn đôi mắt một mí của mình lên để xem
những dòng chữ chi chít trên bảng T_T. Thấy tôi ngáp dài ngáp ngắn,
Anh Thư viết sang cho tôi 1 tờ giấy:
- Tao sẽ đồng ý làm bạn gái Thanh Phong, được không… pà
thím?
Nhìn tờ giấy mà Anh Thư chuyền qua, lại trợn mắt nhìn lên nhỏ bạn
“yêu quái” của mình. Sao nó lại hỏi ý kiến tôi làm gì
nhỉ???
- WHAT????
Một chữ to đùng trên tờ giấy được chuyền qua cho Anh Thư, nó nhăn
mặt rồi cắm cúi ghi:
- Má ơi, con hết giấy rồi, làm ơn tiết kiệm giùm cái! Thì mày nói
đi, được không? Nếu không, con Huyền Trân cướp mất của tao rồi
sao????
Kèm theo là cái mặt cười…nham nhở không chê vào đâu
được…
Nhét vội tờ giấy vào cặp khi tôi có một cảm giác…rùng rợn! Linh
tính bảo với tôi rằng thầy sắp xuống đến nơi. Thầy rảo bước quanh
lớp học rồi lại lên bàn giáo viên ngồi. Giời ạ, chỉ như thế thôi mà
mồ hôi hột của tôi chảy ra đầm đìa. Tôi thầm lẩm bảo trong đầu rằng
ổng vừa mới ăn sáng xong hay gì mà dư calo thế không biết? ^.^ Nếu
dư thì cho tôi một ít đi, tôi đang rất rất rất thiếu năng lượng đây
này.
Tiết Địa vừa dứt, tụi bạn trong lớp la lên như vừa thoát khỏi một
cơn bão (điển hình là cơn bão số 8 gần đây nhất). Tôi cũng được dịp
thở phào nhẹ nhõm. Cũng may tôi kiềm chế được bản thân nên không để
cho mắt mình được dịp thả xuống.
Đầu óc tôi chợt linh hoạt lên khi thấy có điều gì đó không ổn nơi
góc lớp. Theo một phản xạ tự nhiên, tôi quay ngoắt người xuống
nhìn. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một đám con gái trong lớp
ỏng à ỏng ẹo với Thanh Nam, à không, không phải, đúng là nhầm lẫn
tai hại mà, là Thanh Phong chứ không phải Thanh Nam. Bởi vì Thanh
Nam đang loay hoay với đống bài tập trên bàn (tiết Địa thì làm gì
có bài tập nhỉ?). Xem ra, bài tập với cậu ấy còn quan trong hơn cả
con gái. Sau này ai làm bạn gái cậu ấy chắc chịu đựng không nổi đâu
nhỉ? (nhưng tôi cũng muốn biết cái cảm giác “không chịu đựng nổi”
là như thế nào? T_T)
Anh Thư cũng nhìn thấy cảnh đó, nó nổi giận hầm hầm, mặt đỏ bừng
nhưng không làm gì được. Trong đám con gái đó có cả Huyền Trân nữa
(điều này thì tất nhiên). Thanh Phong tươi cười với lũ con gái, tôi
chỉ nghe loáng thoáng được vài tiếng: “Được rồi, bao nhiêu anh cũng
chiều hết, tụi em yên tâm đi” Ặc ặc, con người như thế mà Anh Thư
để ý được cũng hay à. Đúng là ở trong chăn mới biết chăn có rận,
học chung lớp mới biết con người của Thanh Phong là như thế nào.
Trước kia Anh Thư cứ ngỡ Thanh Phong là thiên sứ trên trời (ặc)
không với tới được nên khi Thanh Phong dùng 99 nhánh hồng để tỏ
tình với nó thì nó lâng lâng như người trên mây. Đang định đồng ý
lời tỏ tình đó thì nó lại chứng kiến được cảnh này. Thử hỏi ai mà
chịu để yên cho được. Nhưng Anh Thư không hành động gì hết, nó cứ
nắm chặt cây viết trong tay khiến lòng bàn tay nó im đậm những
đường hằn do ngón tay nó bấu chặt vào. Hình như….hình như…tôi thấy
nó khóc…
- Mày chịu để yên à?
Tôi khẽ lay lay nó, không biết nó gì hơn ngoài câu nói đó. Bình
thường tôi không thích làm lớn bất cứ chuyện gì hết, nhưng không
biết sao hôm nay tôi lại có thể xúi giục nó. Phen này chắc có người
bị đuổi học 3 ngày đây.
Anh Thư không trả lời, đôi mắt to tròn của nó cứ nhìn vào một
khoảng không vô định, đôi môi đỏ mọng của nó mím chặt vào lộ vẻ
giận dữ. Nhưng không biết sao nó có thể để yên chuyện này
được?
- Anh ta xem tao như trò chơi à?
Câu nói của Anh Thư hòa vào tiếng ồn ào của lớp. Câu nói ngắn gọn
ấy khiến tôi không biết phải làm gì hơn, chỉ biết nắm chặt tay nó,
chỉ biết đồng cảm với nó trong giờ phút này. Một giọt nước mắt
bướng bỉnh rơi xuống trên khuôn mặt trái xoan trắng hồng của Anh
Thư khiến tôi không cầm lòng được phải khóc theo.
Tiết học thứ hai trong qua trong một bầu không khí nặng nề bao trùm
2 đứa. Không đứa nào nói với nhau một lời nào hết, cả 2 đều đang
theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.
Giờ ra chơi đã điểm, cả lớp lại vỡ ra như bầy ong. Mọi điều diễn ra
bình thường, thật bình thường như mọi ngày, duy chỉ có Anh Thư
không còn xông xáo như mọi ngày nữa. nó nằm xuống bàn và đôi vai nó
đôi lúc bỗng run lên. Chợt tôi nhận thấy Thanh Phong đang đi đến
bàn của 2 đứa. Cậu ta khẽ đặt tay lên vai Anh Thư, giọng nói thật
dịu dàng:
- Cậu bị làm sao thế?? (90% là giả dối)
Anh Thư không trả lời, nó thừa biết người phát ra câu nói đó là ai
nhưng nó không buồn ngước lên. Thanh Phong dường như rất tức tối
trước phản ứng của Anh Thư, nhưng cậu ta cố nén giận dữ, ôn hòa
nói:
- Cậu đừng như thế nữa, mình sẽ đau lòng lắm đấy!
Nếu lòng cậu ta thật sự biết đau thì trời sẽ tiếp tục nổi dông,
không chừng cơn bão số 8 lại đổi ý mà nổi mạnh thêm và tống thẳng
vào Việt Nam chắc chết quá.
Không thấy Anh Thư trả lời, nét mặt Thanh Phong bỗng tê cứng lại,
từng đường nét trên khuôn mặt dường như không còn một chút thiện
cảm nào cả. Cậu ta nén giận dữ, cố gắng kiên nhẫn nhìn chúng tôi
tươi cười:
- Hà Vy này (sao muốn ói quá), cậu cố chăm sóc cho Anh Thư giùm
mình nhé, dạo này mình thấy Anh Thư ốm đi nhiều đấy!
Rồi cậu ta ném cho tôi một ánh mắt mà tôi không biết phải miêu tả
như thế nào cho đúng, đại khái tôi hiểu ý cậu ta rằng “dám bén xén
chuyện hôm qua thì coi chừng”. Nghĩ đến đây tôi chợt rùng mình vì
nhớ lại cảnh hôm qua. Không mẹ ơi, con không muốn lại bị ăn tát oan
mạng đâu.
Thanh Phong vừa bước đi cũng là lúc Anh Thư ngẩng đầu lên. Đôi mắt
ngân ngấn nước nhìn tôi không nói gì nhưng tôi biết con bé này sắp
bị xiêu lòng vì những lời nói ngọt như mía lùi đó. Đúng là “con
trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai mà”.
Suốt cả giờ ra chơi, 2 đứa tôi không nói được với nhau câu nào
cả.
Tôi cắm đầu trong những bài tập nâng cao.
Còn Anh Thư thì im lặng để theo đuổi những dòng suy nghĩ của riêng
mình.
...K e n h t r u y e n . p r o..
Một lát sau, tôi thấy Anh Thư lấy giấy viết ghi ghi cái gì đó. Tuy
rất tò mò muốn biết xem nó ghi cái gì, nhưng thấy nó tập trung qua
nên thôi. Hôm nay thật là, có một cái gì đó khiến cho bầu không khí
trở nên nặng nề hơn, Anh Thư không buồn nói chuyện với tôi nữa cũng
khiến tôi cảm thấy cô đơn và trống vắng. Kỳ thật trong lớp chỉ có
Anh Thư là tốt với tôi thôi, chỉ có nó là người thường xuyên trò
chuyện với tôi. Cho nên hôm nay khi nó không nói chuyện với tôi
cũng đồng nghĩa với việc tôi bị bỏ bơ vơ một mình.
Haizzzzzzzzzzzz
Anh Thư chợt khiều khiều tay tôi, nó đưa tôi tờ giấy ghi chi chít
toàn chữ là chữ, chắc là tờ giấy ban nãy. Rồi nó khẽ lên
tiếng:
- Tao mệt quá chắc về trước, tiết sinh hoạt hôm nay mày đưa cho cô
cái này giùm tao, đây là danh sách thi văn nghệ chào mừng 20-11.
Tao muốn được về nhà yên tĩnh.
Nói rồi Anh Thư lẳng lặng cất sách vở vào trong cặp, tôi không biết
làm gì hơn, nó đã quyết định ra về rồi mà, tôi không thể làm gì để
thay đổi được quyết định của nó. Thôi thì đành giúp nó dọn dẹp sách
vở vậy.
Anh Thư đi rồi, chỉ còn lại tôi với mớ hỗn độn trong đầu. Cái đầu
này, đúng là suy nghĩ lung tung mà. Người ta nói đúng “Nhàn cư vi
bất thiện”. Hiện tại bây giờ tôi đang rất “nhàn” đây này, chắc sẽ
sinh ra nhiều điều “bất thiện” đây.
Cũng may giờ ra chơi cũng vừa hết, tôi chợt mừng vì thời gian không
cho phép mình làm chuyện “bất thiện”, cũng là vì thời gian ngắn quá
nên bọn Huyền Trân cũng không làm điều gì “bất thiện” đối với
tôi.
Xem ra nếu cuộc đời Hà Vy này mà không có Anh Thư chắc cái tên Hà
Vy sẽ không tồn tại được lâu (T_T).
Tiếng guốc lộc cộc báo hiệu cô Ngân sắp vào lớp. Như thường lệ, cái
giọng lanh lảnh nhỏ Huyền Trân được dịp thể hiện:
- Cả lớp trật tự coi!
Chẳng biết vì lý do nào mà tiếng nói của nó lại trở nên có hiệu quả
như vậy. Chắc bạn Huyền Trân này muốn được làm Monitor đây mà. Ây
za được thôi, bà đây sẵn sàng nhường ghế nóng cho mà ngồi, bà đây
cũng chẳng còn hứng thú gì với cái mác lớp trưởng này nữa. Tôi nghĩ
vậy và trong đầu nảy ra một quyết định. Tôi không biết quyết định
này là tốt hay xấu nhưng tôi biết chắc chắn nhỏ Huyền Trân sẽ rất
thích và hơn nửa lớp, à không, là gần một lớp sẽ đồng tình mà
thôi.
Khi cô Ngân vừa ngồi xuống cái ghế mà toàn thể học sinh không ai
được ngồi lên ấy thì giọng nhỏ Huyền Trân được dịp tiếp tục lanh
lảnh:
- Thưa cô gần đến 20-11 rồi ạ!
Ai lại chẳng biết chuyện đó. Này, nhà cô Ngân cũng có lịch đấy nhé.
Xem ra bạn Huyền Trân này nhanh miệng hơn cả cô nữa đây. Bạn ấy
định “múa lửa” gì thế nhỉ?
- Này, mày thấy Huyền Trân còn mạnh miệng hơn cả mày nữa
đấy!
Câu nói của tôi vang trong không trung và trong 5 giây không thấy
người trả lời, tôi chợt thấy mình hơi bị…hớ. Rồi thì tôi nhận ra,
thì ra mình đang độc thoại một mình, Anh Thư đã về hồi nãy rồi
mà.
Một chút trống vắng hiện lên trong tâm trí tôi, rồi tôi lại tiện
tay xua tan nó đi. Vì tôi không muốn khóc ngay bây giờ.
Cô Ngân nghe được câu nói truyền một thông tin mà ai cũng biết ấy,
cô khẽ cười:
- Cô biết!
- Có phong trào văn nghệ thưa cô! – Huyền Trân tiếp tục, bạn ấy
đang suy nghĩ gì đây ta?
- Cô biết!
- …..
Tôi và gần cả lớp cố che miệng để không phát ra tiếng cười (tại sao
lại phải cố che miệng thì ai cũng biết rồi đấy). Đây là lần đầu
tiên cả lớp đồng tình với tôi.
Tôi lặng lẽ lên chỗ cô đang ngồi, đưa cho cô tờ giấy mà ban nãy Anh
Thư đưa cho mình, không quên cho cô biết chuyện Anh Thư mệt mỏi xin
về trước.
À, còn một chuyện, tôi phải nói, nhất định tôi phải
nói.
- Thưa cô…..
- Gì vậy? – Cô Ngân vừa hỏi tôi vừa chăm chú đọc tờ giấy tôi
đưa.
- Em….muốn…..muốn……
Trời à, sao không nói được , phải nói, phải nói để thoát khỏi ách
thống trị của tư bản, tìm lại tự do cho mình.
- Hà Vy – Cô Ngân ngước lên nhìn tôi – Em ghi cái này lên bảng cho
các bạn thấy, danh sách này cô thấy đã ổn.
Tôi rụt rè cầm lấy tờ giấy cô đưa rồi ngoan ngoãn làm theo. Chẳng
biết cô có ăn thịt ăn cá gì tôi không mà tôi lại toát cả mồ hôi hột
thế không biết. Ngay cả việc xin từ chức lớp trưởng cũng không thể
phát ra từ miệng tôi nữa. Chúa Amen ơi, con biết phải làm sao
đây?
Một danh sách gồm 3 nam 3 nữ thi múa tiết mục “Trống Cơm” và một
tiết mục song ca bài “Tình Thơ”. Đó là những gì đập vào mắt tôi đầu
tiên. Tôi không cần quan tâm những người được liệt vào danh sách
đen này là ai, chỉ cần không có tôi là được. Haizzzz, nhất định là
không có rồi. Xét về hình thể thì như nhỏ bạn thân Anh Thư tỉ tỉ
thì tôi được mệnh danh là “trước sau như một”, còn theo tự bản thân
tôi nhận xét thì, trai không ra trai, gái không ra gái (như thế nào
thì tự suy luận nhé ^.^). Còn về giọng hát thì tôi tự tin là có một
giọng hót, a chết, nhầm, là giọng hát, đúng rồi, tôi sỡ hữu một
giọng hát trời phú đấy nhé. Nhưng mà ngoài tôi ra thì chẳng ai biết
được chuyện này. Vì thế cho nên, tôi sẽ chẳng được lọt vào danh
sách đen đó đâu.
Và tất nhiên, tôi chẳng hề có tên trong đó.
Mà nếu có, thì chắc chắn hơn 90% trong lớp sẽ không đồng
ý.
Vì thế “an phận thủ thường” là cách tốt nhất.
Có một điều lạ, cả 2 tiết mục đều có tên Anh Thư, Thanh Phong và
Thanh Nam. Và cũng có một điều lạ, lại có cả tên Huyền Trân ngồi
chiễm chệ cạnh Thanh Phong đây này. Nhưng 2 cái tên đó chỉ góp mặt
trong tiết mục múa thôi, vì tiết mục hát đã thuộc về Anh Thư và
Thanh Nam rồi.
Danh sách được ghi xong, có một vài tiếng ồn ào dưới lớp (đa phần
là của con gái) rồi những tiếng ồn ấy chợt im bặt khi bắt gặp ánh
mắt Huyền Trân đang lảo đảo đến. Thì ra tụi nó cũng như tôi, bị
Huyền Trân lấn áp. Xem ra, đợt này tôi có đồng minh
rồi.
- Có bạn nào có ý kiến gì với danh sách này không? – Cô Ngân liếc
nhìn một lượt trên bảng rồi hỏi cả lớp.
Không có ai giơ tay có ý kiến, cũng chẳng có tiếng xì xầm nào ở
dưới. Bản thân tôi và tụi nó cũng đã biết lý do vì sao. Cô Ngân
thấy không ai phản đối nên cũng gật gù đồng ý với danh sách
này.
- Hà Vy, em lập danh sách những bạn nữ thi bóng chuyền và danh sách
1 nam 1 nữ thi xe đạp chậm.
- Dạ??? – Tôi há mồm, sao cái gì cũng giao cho tôi thế?
- Cô kêu em lập danh sách – Cô Ngân kiên nhẫn lập lại câu nói của
mình.
- Dạ….
Tôi không biết làm gì, chỉ ngoan ngoãn làm theo lời cô thôi. Sau
một hồi quay cuồng với cái đám lao nhao rồi sau một hồi suýt điên
đảo đầu óc với cái xóm nhà lá phía cuối lớp, cuối cùng tôi cũng
hoàn thành xong cái danh sách tử thần này. Đối với tôi cái danh
sách này không khác gì một cái hố, tôi mà bước vào sẽ không có
đường ra.
Và tất nhiên, trong danh sách đó không có tên tôi.
Cũng tất nhiên, trong danh sách đó có sự xông xáo tham gia của bạn
Huyền Trân.
Thôi kệ, bạn ấy xông xáo cũng tốt, nếu có thể, xông xáo làm lớp
trưởng giùm tôi luôn đi. Tôi sẽ hậu tạ bạn dài dài.
Danh sách được viết trên bảng, không ai phản đối. Mà cũng không ai
đủ can đảm để phản đối. Kết quả là, thi xe đạp chậm 1 nam 1 nữ
thuộc về bạn Thanh Phong và Huyền Trân.
Nhìn cái danh sách tôi thoáng nghĩ, qua đợt 20-11 này, hai người ấy
chắc sẽ dính với nhau như sam. Như thế thì nhà trường cũng có công
lớn trong việc mai mối nhỉ?
Một chút gì đó hơi hơi hụt hẫng trong lòng tôi. Nhưng rồi tôi nhanh
chóng gạt nó sang một bên, tự nhủ bản thân mình rằng hotboy mà,
mình đâu có thể chứ, đúng không?
CHAP 6: TÔI GẶP…. MA!!!!!
Hôm nay, một ngày thật bình thường như bao ngày bình thường khác,
đó là đôi với tôi. Còn đối với đám con gái trong lớp nói riêng hay
tất cả phụ nữ trong nước nói chung, hôm nay là một ngày rất rất đặc
biệt. 20-10, đúng, hôm nay là ngày 20-10, cái ngày mà ai cũng mong
đến, còn tôi, vẫn bình thường như thế đấy. Đơn giản người ta mong
đến ngày này để được tặng quà, còn tôi, chẳng có gì. Tôi không quan
tâm, tôi quen rồi, tôi đã quen lắm với những chuyện này. Vì thế,
trong những ngày trọng đại với người khác như thế này, tôi thường
tìm cách cho mình vơi đi sự tủi thân cũng như để giết đi cái ngày
dài đăng đẳng này. Và thế là, tôi quyết định bán hoa hồng. Một
quyết định rất rất tuyệt vời, bạn nghĩ xem, bán hoa hồng vừa giết
chết thời gian lại có thể kiếm tiền, như thế chẳng phải vẹn cả đôi
đường còn gì? Kế hoạch này tôi đã định lên 1 tuần trước, đã đặt
hàng và cũng sở hữu gần 99 đóa hoa hồng. Haizzzzz, tại sao lại tiếp
tục tủi thân thế này? Phải chi có ai tặng mình 99 đóa này nhỉ?
Nhưng không cần nhiều thế đâu, chỉ cần 1 đóa như thế chắc có thể
tôi sẽ mất ăn mất ngủ mấy ngày liền.
Hôm nay, là thứ hai. Là ngày đầu tuần, cũng là ngày chào cờ. Đúng
7h, sân trường đã tấp nập hẳn lên. Mọi người tranh thủ ra chào cờ,
bỏ lại tôi với cái cửa lớp. Tôi phải khóa nó lại trước khi bước
chân đi, đây không phải là công việc của tôi, là của thằng lớp phó
lao động mà. Nhưng không hiểu sao, mấy tuần nay, cậu ta lại phó cả
công việc cao cả thiêng liêng này cho tôi. Còn cậu ta làm gì? Cậu
ta nói cậu ta bận sắp ghế. “Bộ trong lớp có mình thằng Hùng là con
trai sao?” – Đó là câu nói bất hủ mà tai tôi tuần nào cũng được
nghe từ nhỏ Anh Thư. Nhưng nói gì thì nói, tôi cũng kịp thời ngăn
cái miệng nó lại. Tôi không muốn làm lớn chuyện cho dù là bất cứ
chuyện gì. Với lại, công việc này ai làm cũng được mà.
Nhưng cánh cửa hôm nay không nghe lời tôi. Nó bị kẹt cái gì bên
trong á, xem ra tôi phải cực nhọc rồi. Nói là làm, tôi cột áo dài
lại đồng thời xắn 2 tay lên, chuẩn bị cho công việc cao cả
này.
Cánh cửa này đúng là rất lì lợm, tôi đã cố hết sức nhưng không tài
nào kéo cho nó đóng lại được, tay tôi dính toàn nhớt là nhớt. cũng
may tôi đã xăn tay áo lên đến tận cù chỏ, nên áo dài của tôi được
bảo toàn, chỉ có cánh tay thì cứ lem luốc trông thật đáng
sợ.
Cạch……..!!!
Phù, cũng xong, đôi quệt mồ hôi nhễ nhại trên trán. Cuối cùng cũng
có thể khiến cánh cửa đóng lại. Còn ai mở ra được thì mở, tôi không
có gì để đảm bảo, cánh cửa này có thể mở ra dễ dàng T_T
- Mở cửa!!!!!!! Làm cái gì mà nhốt người trong đây vậy
trời!!!!!
Một câu nói vang lên trong không gian yên tĩnh, kèm theo là tiếng
đập cửa liên hồi. tôi chắc chắn là mọi người đã ra hết tôi mới có
thể đóng cửa mà. Chết, có khi nào là ma không? Không, không, tôi
không thể ở đây. Chắc tôi chưa nói với các bạn, tôi có một chứng
bệnh cực kỳ khó chữa, đó là…..sợ ma….
- Làm cái trò gì mà đứng đó hoài vậy, mở cửa ra
coi!!!!!
Cho dù đang rất sợ hãi, nhưng tôi có thể bình tĩnh mà xác định, đây
không phải là ma nữ…
Không được, tôi phải đi, tôi phải đi….
Ái!!!!!!! Sao thế này, sao tôi không thể di chuyển, chết rồi, tôi
bị ma bắt rồi. Cánh tay tôi đang bị “ma nam” kia giữ
lại.
- Chúa phù hộ cho con, con chưa bán 99 đóa hồng kia mà, con chưa
lấy tiền, hu hu hu…….
Trong cơn sợ hãi, tôi không xác định được những gì mình nói sau đó,
chỉ có thể tóm gọn lại rằng, tôi đang nói những câu đại loại như
tôi muốn sống, tôi chưa muốn chết.
- Làm ơn mở cửa!!!!!!!!!
Ôi trơi ơi, anh là ma thì còn bắt tôi mở cửa làm gì?
- Má ơi, cứu con, huhuhu
Tôi hét toáng lên còn anh ta cứ liên tục hét vào mặt tôi. Còn phải
nói một điều rằng, lớp tôi nằm trong góc trong cùng ở trường, cũng
có nghĩa rằng, chỗ làm lễ chào cờ cách xa lớp tôi. Cho nên cũng có
nghĩa rằng, dù tôi có la hét cách mấy, cũng không ai
nghe.
Phen này, tôi chết thật rồi…
- Cậu bị điên hả???????????????
Tiếng hét cậu ấy ngày càng lớn khiến tôi điếng hồn chỉ biết đứng
yên đó mà không biết làm gì.
- Trời ơi, tôi không rãnh mà đùa với cậu, thả tôi
ra!!!!!
Chắc tôi có rãnh mà đùa với cậu ta à? Tôi phải kêu cậu ta thả tôi
ra thì đúng hơn.
Bởi vì cửa kính bị bao phủ bởi một lớp màn, nên tôi không xác định
được, mặt mũi con “ma nam” này đáng sợ thế nào. Nhưng chí ít trong
trí tưởng tượng của tôi, cũng là một gương mặt đây máu me, đầy
những vết sẹo, và sau khó, con ma nam này sẽ…hôn tôi, một nụ hôn
của thần chết và kéo tôi đi xuống âm tào địa phủ…
Ôi chúa ơi, phải chi ngoài đời được như trong phim, con ma này mà
được đẹp trai như Jonny Trí Nguyễn thì con cũng cam lòng mà hi sinh
>”<
Bỗng…..SẬP………….
Cánh cửa được mở ra, tôi không biết ai mở nhưng bàn tay tôi đang
giữ chặt chìa khóa kia mà.
Chết rồi, đúng là ma rồi. Không cần phải xác định gì nữa, quái, anh
ta là ma thì nãy giờ còn bắt tôi mở cửa làm gì? Đúng thật con ma
này thật là dở hơi
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, còn tôi cứ đứng chết trân ở đấy,
không phải tôi không muốn đi, mà tôi đang suýt ngất vì con ma
này….quá đẹp trai… oa oa oa
Nhưng dù có đẹp trai thế nào….tôi cũng chưa muốn chết.
- Xin anh đừng....đừng….hôn tôi…..
Tôi lắp bắp nói ra mà cho đến sau này tôi mới biết, câu nói ấy đã
gián tiếp…giết người.
Con ma ấy nhìn tôi không chớp mắt, còn tôi cứ nhắm tịt mắt mà đón
nhận một nụ hôn thần chết.
2 giây trôi qua…
5 giây trôi qua…
Sao thế? Anh ta không hôn tôi? Ái chà, vậy thì tôi còn được sống
rồi? Nghĩ đến đây tôi mở to mắt nhìn con ma trước mặt. đến giờ tôi
mới kịp định thần mà xác định một sự thật, con ma này rất
giống….giống….Thanh….(không biết tên gì, vì anh em họ giống y chang
nhau mà T_T)
Cậu ta đợi tôi bình tĩnh trở lại, rồi buông một câu điếng
người:
- Có bị khùng không?
- Khùng cái đầu cậu á, sao không hôn tôi đi! (ái chà, câu nói này
tiếp tục giết người rồi)
Cậu ta nhìn tôi như thể nhìn một sinh vật lạ từ trên trời rơi
xuống, trong giây lát cậu ta không phản ứng được gì. Rồi cậu ta
nhếch môi cười chế giễu:
- Cậu mắc phải chứng bệnh hoang tưởng à?
Gì chứ? Ai hoang tưởng? Đúng là con ma dở hơi, vừa dở hơi lại vừa
khùng nữa chứ!
- Ách, cậu ta có bóng à?
Nhìn thấy bóng đen của cậu ta in xuống đất, tôi há hốc mồm hỏi, con
ma này đúng là phép lực vô biên =.=
- Sao lại không? Đồ bệnh hoạn!
- Á, ma biết chửi người - Tôi lại tiếp tục ngạc nhiên xem ra con ma
này còn muốn đôi co với tôi trước khi đưa tôi đi đây
mà.
- Ma cái đầu cậu chứ ma.
- Gì? Cậu không phải ma?
- Nếu tôi là ma thì này giờ cậu chết từ lâu rồi, còn đứng đây mà
đôi co với tôi được à? – Cậu ấy hất mái tóc xuề xòa, nhìn tôi như
nhìn một con điên.
- Vậy…tại sao….cậu…ra ngoài được? – Tôi sợ hãi nhìn cánh cửa tự
nhiên được mở tung, lắp bắp hỏi.
- Cậu có khóa đâu?
Nghe cậu ta nói thế, tôi giật mình xem lại ổ khóa, thì ra tôi chưa
kịp khóa thì đã bị con ma này làm cho sợ hãi rồi.
- Đồ điên!
Nói rồi, cậu ta bỏ đi về phía sân trường, còn tôi đứng đó đợi hồn
quay trở lại ^.^
Bảng tên của cậu ấy bị rớt xuống lúc đang giằn co đòi mở cửa. Rồi,
một lần nữa tôi há hốc mồm…. Phan Thanh Phong….
Biết ngay mà, cậu ấy không phải ma. Cậu ấy không phải ma, mà là quỷ
hiện hồn về.
Bởi vì, có con ma nào đẹp trai vậy đâu….hắc…hắc…
Ngày 20/10 của tôi trôi qua như thế đấy, không có hoa cũng không có
quà. Nhưng năm nay may mắn hơn vì trong cái ngày đặc biệt này, tôi
đã gặp một con ma rất…rất…đẹp trai. Ách, ngay cả ma cũng không dám
hôn tôi sao? Con ma này, đúng là rất chảnh =.= nếu như con ma nào
cũng chảnh như vậy thì tôi không cần phải lo sẽ chết.
CHAP 7: 20-10 CỦA TÔI
- Con cần mẹ giúp gì không? – Mẹ tôi thấy tôi khệ nệ với 1 bó hoa
hồng, lo lắng hỏi.
- Dạ, không cần đâu mẹ ơi, con tự làm được.
Tôi vui vẻ nhìn mẹ trả lời. Hôm nay là lần đầu tiên tôi quyết định
bán hoa hồng, chẳng biết lời lỗ như thế nào mà tôi lại có thể xông
xáo tự làm một mình như vậy. Những nhánh hồng này, nếu không bán
hết trong ngày hôm nay thì sẽ phải chịu lỗ thôi. Đơn giản bởi vì
chẳng ai mua hoa hồng trong ngày 21/10 cả. Tuy là vậy, nhưng lỡ
phóng lao rồi, đành phải theo lao thôi. Haizzzz. Dù sao tôi cũng
muốn tự mình kinh doanh thử xem sao, lỡ đâu sau đợt này, tôi có thể
chững chạc hơn trên thương trường?
Một mình tôi nhất định sẽ quản lý không xuể, định gọi nhỏ Anh Thư
phụ một tay, nhưng thế nào hôm nay nó cũng có người mời đi chơi
thôi. Vì thế tôi xác định được, nếu gọi cho nó sẽ chẳng có gì ngoài
tốn tiền điện thoại.
Buổi tối trôi qua thật êm, từng dòng người tấp nập đang đi trên
đường không khác gì ngày thường, nếu có khác phải chăng hôm nay
người ta toàn đi có đôi có cặp?
Một chút chạnh lòng trong tôi……
Một chút tủi thân trong tôi……..
Gạt tất cả sang một bên, tôi không dám nghĩ đến chuyện đó nữa. Đó
là chuyện quá xa vời đối với tôi. Rất rất xa vời…
Quái… sao hôm nay dư nhiều hoa thế nhỉ? Xem ra phen này tôi lỗ nặng
rồi. Vì cũng có nhiều người bán hoa hồng nên tôi không thể nào cạnh
tranh với họ. Có nhiều cô gái xinh đẹp đang tươi cười với khách,
tôi bỗng nhận ra một điều rằng, không phải chỉ cần có lòng quyết
tâm là được, phải xem ngoại cảnh như thế nào đã. Và ở đâu đó có
những cô gái diện toàn đồ thiếu vải, đứng ỏng ẹo với khách. Tôi
chợt rùng mình, thiết nghĩ họ đang bán cái gì?
Đó là những nguyên do vì sao tôi bán ế, còn dư rất nhiều hoa hồng.
đã gần 9h tối, dòng người đi lại thưa thớt dần. Tôi nghĩ mình không
nên tiếp tục làm trò hề ở đây nữa. Bởi vì tôi xác định được có
nhiều người bán bên cạnh đang chê cười tôi. Amen, nhất định năm sau
con không bán mấy thứ làm người ta đau lòng như thế này
đâu.
Bỗng, đèn pha của một chiếc xe du lịch sáng bóng đập vào mắt tôi.
Nhất thời đầu óc tôi còn đang bực bội nên chưa định thần lại được.
Đến khi định thần lại được thì mắt tôi đã bị hoa lên vì những ánh
đèn chói sáng đó. Ái chà, bà đây đang bực nha, còn không chịu tắt
đèn nữa à? Chắc chủ nhân chiếc xe đó không biết rằng mình đang làm
rối loạn đô thị ư?
Cuối cùng chiếc xe ấy cũng chịu tắt đèn (lúc này đầu óc tôi hoa lên
hết rồi), một bóng dáng quen thuộc bước xuống xe…
Trời ạ, có phải không. Đây chính là….chính là… Thanh
Nam…
Chả trách gì cậu ta không biết thế nào là luật giao thông. Lái xe
như anh em nhà họ thì thế nào cũng vinh dự được bác giao thông thổi
vào thôi.
Thanh Nam… dáng vẻ đó… nét mặt đó không lẫn vào đâu được, cho dù
cậu ta có một người anh sinh đôi đi chăng nữa nhưng chẳng biết sao
tôi có thể nhận ra cậu ấy một cách dễ dàng. Hay tại ấn tượng của
cậu ấy đối với tôi sâu nặng quá chăng?
Thanh Nam bước đến chỗ tôi, gương mặt không có chút cảm xúc. Chẳng
biết cậu ấy có nhận ra tôi không mà sao chẳng có biểu cảm gì thế
nhỉ?
- Anh… đợi em với!!!!!!
Giọng the thé của một đứa con gái vọng ra từ trong xe. Cô ấy từ từ
bước ra, nét mặt khá xinh xắn, nhưng nhìn gương mặt và cách ăn
diện, có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi “Mẫu người của cậu
ấy phải ăn mặt mát mẻ như thế này à?”
Cô gái bước đến cạnh Thanh Nam, tay quàng qua tay Thanh Nam, hồ hởi
hỏi:
- Anh mua hoa cho em à?
- Cho mẹ - Chưa đầy 1 giây Thanh Nam đã trả lời, xem ra cậu ấy phản
ứng cũng khá nhanh nhẹn – Nếu em muốn, anh sẽ mua tặng
em.
- Dạ muốn chứ! – Cô ấy vui vẻ tươi cười.
Thanh Nam không nói gì, lẳng lặng hồi lâu mới lựa được một nụ hoa
vừa chớm, cũng không phải gọi là nụ, bởi vì đóa hoa này chỉ mới
chớm nở, nhiều người không thích nhánh này vì nhìn nó không đẹp và
hấp dẫn như những nhánh khác. Đây cũng là nhánh mà tôi thích nhất,
định bụng nếu hôm nay không bán nhánh này, tôi sẽ mang về mà ngắm
^.^ Nhưng mà, Thanh Nam, cậu đã lấy mất nhánh hồng đẹp nhất của tôi
rồi.
Trả tiền xong, Thanh Nam im lặng toan bước đi. Cậu ấy không nhận ra
tôi? Hay cậu ấy nhận ra tôi nhưng không muốn tự làm mình mất mặt
trước cô gái xinh đẹp này?
Cô gái ấy nhận ra một cái gì đó không được vừa ý, cô ấy kéo tay
Thanh Nam lại, thắc mắc hỏi:
- Anh Nam, hoa của em đâu?
- Hoa gì?
- Hồi nãy anh nói mua tặng em chi?
- À, hồi nãy anh chưa nói hết thì em đã mừng rỡ rồi, anh nói, anh
sẽ mua tặng em, trừ phi… em là mẹ của anh – Thanh Nam sắc mặt vẫn
không thay đổi, lạnh lùng nói.
- ……
Cô ấy không nói gì, đôi mắt ngân ngấn nước, hình như có một cái gì
đó tổn thương. Tôi cũng cảm nhận được, bởi vì tôi cũng là con gái
mà.
Nói rồi Thanh Nam lạnh lùng bước lên xe, bỏ mặt cô gái đứng như
trời tròng ở đó…
Thanh Nam, cậu ấy…vô cảm đến vậy sao?
Đến bây giờ, tôi không thể không tin rằng, cậu ấy thật sự đã bị đứt
dây thần kinh cảm xúc rồi.
- Có về không? – Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong xe, tôi chỉ
thấy cô ấy vội vã lau nước mắt rồi chạy vội lên xe.
Thiết nghĩ, nếu tôi là cô gái ấy, làm sao tôi có thể chịu đựng
được?
**
Đấy, ngày 20-10 của tôi trôi qua như vậy đấy, một buổi tối bận rộn
nhìn người tay tay trong tay đi chơi. Xem ra 20-10 năm nay không
khác mọi năm là mấy. Cũng may tôi buôn bán không bị lỗ, còn có lời
là đăng khác, chỉ là …lời không được nhiều mà thôi.
Hôm nay tôi gặp nhiều điều lạ lùng. Sáng gặp một “ma nam” rất ư là
đẹp trai, tối lại gặp người em sinh đôi của hắn. Mà dường như, cả 2
con người sống chung một mái nhà này đều không muốn tỏ ra quen biết
tôi thì phải?
Thật ra, có phải tôi đáng ghét đến thế không?
Còn cô gái ban nãy, cô ấy có phải là bạn gái của Thanh Nam? Nếu
phải thì cũng không có gì là lạ khi một người đẹp trai như thiên sứ
kia lại quen một cô gái xinh đẹp như thế. Tuy có một chút hơi buồn
bực, hơi tủi thân trong lòng, nhưng tôi không thể không thương hại
cô gái ấy. Xem ra điều làm Thanh Nam hứng thú chỉ có thể là bài
tập, bài tập và bài tập mà thôi…
Chỉ bấy nhiêu chuyện xảy ra thôi, khiến tôi 1 đêm phải mất
ngủ…
Đầu óc tôi cứ văng vẳng hình ảnh con ma ban sáng, con ma ấy đã nắm
cổ tay tôi…
Lại có hình ảnh một Thanh Nam đẹp trai lạnh lùng và cả hình ảnh cô
gái đáng thương với đôi mắt ngân ngấn nước.
Tất cả đã cướp mất một đêm ngủ của tôi.
CHAP 10: 20-11 ĐÁNG NHỚ (1)
Thắm thoát đã 1 tháng trôi qua. Từ cái ngày gặp con ma, à không, là
Thanh Phong. Kể từ cái ngày gặp Thanh Phong tính đến nay đã gần 1
tháng. Cậu ấy vẫn bình thường như thể chưa từng có chuyện đó xảy
ra. Phải chăng chuyện đó không có gì đáng để lưu vào trong bộ nhớ
của cậu ấy sao?
Tiếng guốc lộp cộp, cô Ngân bước vào. Hôm nay là ngày 18/11, cũng
tức là ngày thi những tiết mục văn nghệ và sau đó là tổ chức các
trò chơi như đã lên danh sách hôm bữa. Tôi không có hứng thú gì với
những tiết mục này, cho nên cố viện cớ không đi, nhưng không ngờ cô
Ngân được dịp cao giọng mà lên tiếng:
- Ai không đi dự lễ cô sẽ thẳng tay trừ điểm, còn nữa, Hà Vy, em
phải đi sớm để điểm danh!
- …………
Khỏi phải nói thì các bạn cũng đã biết được mặt tôi lúc đó “đơ” như
thế nào. Tôi còn biết làm gì khi mình đang đi theo chủ nghĩa nhân
đạo, chỉ biết ngoan ngoãn mà làm theo thiên lệnh mà cô Ngân đưa
xuống thôi. Thế là đi tong mất một ngày của tôi. Ôi cuộc
đời…
Quay trở lại vấn đề ngày hôm nay, theo như kết quả bốc thăm thì cả
2 tiết mục của chúng tôi đều nằm phía chót, tức là đến gần cuối giờ
lớp tôi mới thể diễn. Thế là chúng tôi đành ngồi chờ. Tôi nhớ từng
có người nói “Đợi chờ là hạnh phúc” mà.
Về phần tôi, khi điểm danh có tất cả các mặt mũi trong lớp 10A2,
tôi ngồi thụp xuống thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, từ đây đến cuối giờ
tôi chỉ có thể ngồi đây mà chẳng phải làm gì nữa. Anh Thư cũng với
đội múa văn nghệ đang yên vị trong tiệm làm tóc và trang điểm để
chuẩn bị lát nữa ra sân khấu. Thấy Anh Thư hớn hở như thế, tôi
không thê không xem tiết mục nó biểu diễn. Ai bảo nó là bạn thân
của tôi làm gì. Vậy là năm nay, tôi lại có dịp…tủi thân nữa rồi.
@_@
2 tiếng sau, Anh Thư cùng đội múa đã về đến lớp. Tôi không biết làm
gì ngoài nhìn tụi nó không chớp mắt, nhất là Anh Thư. Hôm nay Anh
Thư xinh đẹp hẳn lên với chiếc áo tứ thân (để múa bài Trống Cơm),
trông Anh Thư vừa kiêu kì vừa mang một nét đẹp lạ thường. Ngay cả
tôi còn phải trầm trồ khen ngợi nó thì chắc suốt ngày hôm nay, nó
sẽ khiến nhiều chàng điên đảo đây này. Huyền Trân cũng xinh đẹp
không kém, tuy rằng ngày thường tôi không thích Huyền Trân cho lắm,
nhưng khi nhìn thấy Huyền Trân bây giờ hiền diệu và xinh đẹp hơn
Huyền Trân chảnh chẹ trong lớp nhiều.
- Mấy bạn ơi, tụi mình còn 2 tiếng nữa mới diễn, hay là mình tập
lại 1 lần nữa nhé! – Huyền Trân nhìn đồng hồ, rồi lên
tiếng.
- Nhưng Thanh Phong và Thanh Nam vẫn chưa đến? – Anh Thư lo
lắng.
- Chết rồi, giờ này vẫn chưa đến là sao?
- Làm sao giờ? Có khi nào 2 người họ không đến luôn
không?
- ………..
Cả lớp lao nhao, không biết phải làm gì. Hôm nay đội múa mà không
có anh em họ thì chi bằng lớp tôi phải bỏ cuộc thôi.
- Có ai có số điện thoại của Thanh Nam hay Thanh Phong
không?
Huyền Trân không biết làm gì ngoài cách đứng trước lớp mà hô hoáng
lên. Ắt hẳn cô nàng đang rất sốt ruột đây này.
Cả lớp im lặng. Một vài đứa con gái lao nhao, tụi nó có số của
Thanh Phong đấy, nhưng khi điện đến thì chỉ nghe một câu nói bất hủ
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách
vui lòng gọi lại sau”. Chắc tại anh chàng này quen thói đào hoa nên
sợ bị quấy rầy mới đổi số liên tục như thế.
Tôi cũng im lặng, lục lại trong ký ức xem có số điện thoại của họ
hay không, nhưng đầu năm đến giờ, tôi nói chuyện với họ chưa đầy 10
câu nữa thì làm sao mà có số điện thoại được chứ?
- Á, tôi có….
Khi định thần lại câu mình vừa nói thì tụi bạn đã nhìn tôi không
chớp mắt rồi. tôi cố bụm miệng lại nhưng câu nói vô tình ấy cũng đủ
khiến mấy đứa bạn nhìn tôi một cách ngạc nhiên. Thật ra không phải
tôi có số điện thoại của 2 anh em đó, mà là tôi có số điện thoại mẹ
của họ, cũng chính là bà chủ hôm bữa tôi gặp trong nhà họ ấy. Xem
ra phen này tôi chết chắc rồi.
- Hà Vy, cậu có số điện thoại của họ à? Cho mình đi.
- Nhanh đi Hà Vy, tụi này còn phải tập dợt lại 1 lần nữa
đó.
- Trời ơi, có thì cho đi trời, ở đó mà chảnh chẹ…
- …….
- …….
- Thật ra….không phải là số điện thoại của họ….mà là…
của….
- Của ai trời????????
Tụi bạn cứ hối thúc khiến tôi phải thốt ra từng tiếng:
- Mẹ của họ.
- Cái gi????
- Hà Vy, cậu bị sảng rồi à?
- Hà Vy, mày nói tao nghe, có thật vậy không? – Anh Thư nhìn tôi,
nhỏ nhẹ hỏi. giọng nói nhỏ nhẹ ấy khiến tôi bớt run phần
nào.
- Th…thật….m…mà….
Tôi nhìn một lượt những ánh mắt hoài nghi đang nhìn mình, run rẩy
trả lời.
- Vậy thì cho tụi này nhanh đi!
- Ừ, cho nhanh đi!!!
Không, chúa ơi, con sợ khủng bố.
Nghĩ đến đấy. tôi chi biết lặng lẽ lấy trong cặp ra tờ danh thiếp
có tên Nguyễn Mỹ Lệ, CEO của tập toàn Minh Phụng.
- Cái gì? Cái này á? – Huyền Trân mở to hết mắt nhìn
tôi.
- Ừ…. – Tôi sợ hãi trả lời.
- Số này có điện được không đây? – Anh Thư nhìn tôi đầy hoài nghi.
Ôi trời, cả nó cũng không tin tôi sao?
- Đưa đây tao điện cho – Huyền Trân giật lấy danh thiếp trên tay
tôi.
- Khoan đã – Tụi bạn nhìn Huyền Trân đang cầm tờ danh thiếp, lo
lắng nói – Nhỡ đâu không phải, chẳng phải mình đã quá vô duyên sao?
Đây là số điện thoại Hà Vy có, vậy cho Hà Vy điện là đúng
nhất!
Rồi tiếp sau đó là ánh mắt tụi bạn nhìn tôi như thể van xin (tôi
nghĩ là vậy), không cần tụi nó nói, tôi lẳng lặng lấy lại danh
thiếp:
- Có ai cho tôi mượn điện thoại…
Tôi chỉ có thể nói như vậy, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe theo
lời tụi nó như vậy. thôi kệ đi, bạn bè giúp được gì thì giúp, huống
hồ chi, đây liên quan đến cả lớp chứ không phải riêng mình tôi. Tôi
tự an ủi mình rồi run rẩy cầm điện thoại mà Huyền Trân đưa
cho.
Tại sao trong giờ phút này tôi lại sợ sệt đến như vậy chứ? Nhưung
cho dù sợ sệt đến cách mấy đi chăng nữa, tôi vẫn phải gọi cho bà
ấy, vì đây là cách duy nhất có thể liên lạc được với 2 công tử bột
kia.
- Alo, tôi Mý Lệ của tập đoàn Long Phụng xin nghe – Giọng một người
phụ nữ nhẹ nhàng trong điện thoại.
- Dạ….chà….chào….cô….
- Chào cháu, cháu là ai thế nhỉ?
- Dạ…dạ… chá…cháu….l….là…là…. – Tôi lại sợ hãi đến độ không nói nổi
câu mình định nói
- Có gì cháu cứ nói.
Nhìn mấy đứa bạn bên ngoài cứ giục tôi nói nhanh lên, tôi lấy hết
sự can đảm vốn có của mình, nói một hơi:
- Dạ, cháu là bạn của Thanh Nam và Thanh Phong. Là người hôm bữa
đến nhà cô đấy ạ (mấy đứa bạn muốn ăn sống tôi rồi đây này) dạ, cô
cho cháu hỏi, Thanh Nam với Thanh Phong có ở nhà không
ạ?
- À, thì ra là cháu, cháu tên gì nhỉ?
- Dạ, Hà Vy ạ.
- Ừ, Hà Vy, thằng Phong với thằng Nam đi từ hồi sáng sớm rồi cháu
à, hai anh em nó đi chung 1 xe đấy. Hiện giờ cô đang bận, cô sẽ
điện con sau nhé!
- Dạ….
Tôi ấp úng tắt máy rồi để đáp lại ánh mắt như muốn giết ngừơi của
tụi bạn, tôi cố lấy lại bình tĩnh, nói:
- Thanh Nam với Thanh Phong đi chung 1 xe, đi từ sáng sớm
rồi.
- Cái gi? Đi từ sáng sớm sao đến giờ vẫn chưa đến? – Anh Thư kéo
kéo tay tôi, thắc mắc hỏi.
- Tao không biết, cô Mỹ Lệ nói cô đi làm từ sáng.
- ………
- ……….
Im lặng 5 giây. Tụi nó cố nén tiếng thở dài. Bây giờ chỉ còn cách
đợi sự xuất hiện của 2 con người này thôi.
Tiếng mớ cửa lớp. Cả lớp thở phào, Huyền trân và Anh Thư mừng rơn.
Hai con người mà tụi này mong đợi đã xuất hiện. Tôi rất tức giân
vội chạy đến mà hỏi tận mặt hai con người chảnh chẹ ấy
- Các cậu làm cái quái gì mà bây giờ mới xuất hiện? Có biết là
tôi…tôi…tôi…run đến chừng nào không?
- Gì? – Thanh Phong nhìn tôi không chớp mắt.
- Tôi…tôi…không có gì….
- Chúng tôi đi mua tí đồ - Thanh Nam lạnh lùng lên tiếng khiến mọi
người im bặt.
Thấy nét mặt lạnh lùng của Thanh Nam, tôi chỉ biết lùi ra sau mà tự
trách mình sao có thể nhanh miệng đến thế.
-
Thôi, thôi, xuất hiện là được rồi, chúng ta bắt đầu tập dợt lại 1
lần nữa – Huyền Trân vỗ vỗ tay, Anh Thư chỉ biết liếc ánh mắt nhìn
tôi như muốn nói rằng “Bạn ấy muốn làm lớp phó văn nghệ
đấy”
Thế là nhạc được mở lên, bài Trống Cơm vang lên trong không gian
yên tĩnh. Những nốt nhạc đầu, tôi chỉ có thể lén nhìn Thanh Nam
lạnh lùng trong áo dài thời xưa, chiếc áo ấy khiến cậu ấy trông đẹp
hơn hẳn (cả Thanh Phong cũng thế).
Khi múa đựợc nửa bài, tôi súyt té ngửa bởi những động tác quá ư là
…kỳ quái (theo tôi nghĩ là như vậy). Đại khái là múa theo từng cặp,
có cả nắm tay rồi lại ôm eo nữa chứ. Đúng là chỉ có Anh Thư là cao
siêu, chỉ có nó mới nghĩ ra những chiêu múa quái đản này. Hèn chi
lúc trước nó có nói với tôi 1 câu rằng “Đứa nào mua sẽ sướng mê
tơi”. Ây za, “sướng mê tơi” là đây đó hả? Tôi thấy rùng rợn thì
đúng hơn @_@
Rồi, trong phút cuối, có một động tác rất là…là…là gì đây? Tôi
không biết phải diễn tả như thế nào nữa. Chỉ có thể nói rằng, để
thực hiện động tác ấy, người múa phải có một năng lực siêu nhiên
với lại không độ cao. Đó là cảnh nguời nam ôm eo người nữ rồi người
nữ cứ thế đứng lên đùi người nam, sau đó làm dáng để chào khán giả.
Ghê thật, đây chắc là động tác đặc sắc nhất của bài?
Đang thả hồn theo nhưng động tác đó thì bỗng nhiên….
- Á!!!!!!!!!!
- Chuyện gì vây?
Huyền Trân trong lúc thực hiện động tác cuối cùng đã bị trượt chân
mà té xuống. Dường như rất đau khiến Huyền Trân không thể nào đứng
dậy được. Tụi bạn phải chạy lại đỡ cậu ấy đứng lên.
- Ui da, đau quá…
Huyền Trân liên tục kêu la, tụi bạn làm hết cách nhưng không thể
nào khiến Huyền Trân hêt đau đuợc. Tôi đã nói rồi mà, để thực hiện
được động tác này phải lựa người nào có năng lực siêu nhiên mới làm
được.
- Chết rồi, chỉ còn 1 tiếng nữa là đến giờ! – Anh Thư nhìn đồng hồ
rồi la toáng lên.
- Làm sao bây giờ?
- Chết thật rồi!!!!!!
- Kiếm người thế đi!
- Kiếm ai bây giờ? Trong khi có ai ngoài đội múa đã từng tập qua
đâu chứ?
- Làm sao giờ? Ôi trời!!!!!!
- ……….
- …………
Tôi cũng đang rất hoang mang không biết phải làm sao. Chân của
Huyền Trân bị trặt rồi, trong 1 tiếng thì không thể nào khỏi được.
Kiếm người thay sao? Biết kiếm ai bây giờ? Chưa kể những động tác
khó như thế, người mới vào sao có thể làm được?
- Trời ơi, suy nghĩ giùm đi!!!!!!!!!!!!!!!
- …………….
- Thật ra chỉ cần kiếm nguời hơi nhẹ ký 1 chút là được ròi - Thanh
Nam chợt lên tiếng – Càng nhẹ càng tốt!
Trời ạ, người mà cậu ấy làm như là bông gòn vậy à, càng nhẹ càng
tốt…
- Vậy bao nhiêu?
- Cũng khoảng cỡ Huyền Trân, ốm hơn cũng được.
Tụi bạn nghe rồi liếc mắt nhau tìm kiếm, rồi ánh mắt Anh Thư dừng
lại ở tôi.
Ôi trời, đừng, tôi làm không được đâu
Nhưng ông trời không theo ý người, Anh Thư nhìn tôi từ trên xuống
dưới 1 hòi lâu rồi lên tiếng:
- Hà Vy được không?
- Cái gì??????????????????
Giọng Huyền Trân lanh lảnh cộng với sự phẫn nộ của đã phần học sinh
trong lớp. Đúng rồi, cứ tiếp tục phản đối đi.
- Tôi không đồng ý – Thanh Phong lên tiếng.
Đúng rồi, tôi thầm cám ơn Thanh Phong, lại thêm một người, lần này
thì đa số thắng thiểu số rồi.
- Nhưng mà Hà Vy chỉ 38 ký – Anh Thư cô gắng giữ vững cái quyết
định của mình, con bạn này, hết buổi nay mày sẽ chết với
tao.
- Nhưng mà….nhưng mà…. Hà Vy có biết múa máy gì đâu? – Huyền Trân
hết sức phẫn nộ nhìn tôi, nếu chân nó không bị đau thì chắc có lẽ
nó sẽ ăn tươi nuốt sống tôi luôn rồi.
- Không bết thì tập, chẳng phải hồi này Thanh Nam nói sao, chỉ cần
nhẹ ký, với lại, tiết mục này khó ở khúc cuối thôi mà – Anh Thư
kiên nhẫn thuyêt phục mọi người.
Grrrrr, Anh Thư, mày sẽ chết với tao.
- Được rồi, quyết định vậy đi, không còn nhiều thời gian nữa –
Thanh Nam nói mặc cho ông anh sinh đôi của mình đang phẫn nộ như
muốn đập tung cái lớp lên vậy.
- Rồi, được rồi, tập nào!!!!!
- Nhưng mà….. – Cả Huyền Trân và tôi cùng đồng thanh…
- Tôi không được đâu!!! – Tôi lấy hết sức lực của mình, từ chối cái
quyết định không hề dân chủ một chút nào của tụi nó.
Không được đâu, tôi không được đâu.. hu hu hu. Mẹ ơi cứu con, tự
nhiên hôm nay con đi vào đây làm gì không biết nữa…
-
- Trời ơi, Hà Vy lại tập sai rồi, như thế này nè….
- Xin lỗi..
- @$#%$%&^&*^*&
- Á, xin lỗi, xin lỗi…
- %#$%$^*&(
- #$#@$#%$^%$&%^
Đấy, thế là hết nửa tiếng đồng hồ trôi qua, toàn thân thôi như rã
rời. Không được, bây giờ tôi đã run như vậy rồi thì lát nữa làm sao
có thể chứ?
Suót cả nửa tiếng đồng hồ định mệnh ấy, tôi liên tục tập sai động
tác. Thanh Nam và Thanh Phong chỉ có thể nhìn tôi thở dài. Sao lại
nhìn tôi như thế chứ? Tôi đâu muốn đâu. Hức hức.
Những lúc tập những động tác ấy, đầu óc tôi như quay cuồng, mặt đỏ
bừng khi hơi thở của Thanh Nam và Thanh Phong cứ át cả vào tôi. Bởi
vì tiết mục này không múa theo từng cặp nhất định nên cứ nửa bài sẽ
đổi cặp một lần. Đấy là nguyên do vì sao mà tôi lại có thể cảm nhận
được hơi thở của 2 người họ. Hà Vy ơi, sau buổi này mày nhất định
không sống yên ổn rồi.
Khi tập đến động tác cuối cùng, tôi cố hết sức nhảy lên chân Thanh
Nam, tay cậu ấy ôm chặt eo tôi khiến tôi như muốn nín thở. Sao lại
thế chứ? Sao lại có thể. Hu hu hu. Có ai lượm giùm trái tim tôi
đang nhảy ra ngoài hay không vậy?
- Rồi, tốt, tốt lắm Hà Vy, được rồi, để tao trang điểm cho mày rồi
thay đồ, chuẩn bị ra diễn
Anh Thư hớn hở khoác vai tôi, tôi gầm gừ trong miệng “mày chơi được
lắm”, chẳng biết nó có nghe hay không mà nó nhìn tôi rồi cười tươi
như hoa:
- Ráng đi, sau hôm nay tao đãi mày ăn kem.
- Hu hu hu, tao phải giết mày!!!!!!!!!!!
- Làm gì dữ zậy, nhờ mày mà hôm nay tao được hả dạ đấy – Anh Thư
nhìn tôi tươi cười như thể biết ơn.
- Gì cơ? – Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên, tôi thấy mình chẳng giúp
được gì cho nó ngoài làm rối loạn đội hình múa của tụi nó
thôi.
- Mày không thấy được nét mặt nhỏ Huyền Trân ban nãy đâu. Hà
hà
- Nét mặt gì cơ?
Chỉ vì ban nãy đầu óc tôi đang bận rộn với những động tác kỳ quặc
ấy nên không để ý gì đến nét mặt của những người xung quanh. Anh
Thư nhìn tôi ngơ ngác trong 2 giây rồi cười hì hì:
- Được rồi, mày không để ý cũng không sao, chỉ cần tao thấy được là
được rồi.
- ………….
- Thôi, để tao đưa mày đi trang điểm, gần đến giờ diễn
rồi.
- Ách, tao phải lên đó diễn hả?
Tôi chỉ biết đứng như trời trồng ở đó. Vậy ra, cuối cùng tôi cũng
phải là người dũng cảm hi sinh vì lớp á? Tôi lại phải làm trò hề
cho mọi người xem hay sao? Sao lại có thê?? Hu hu, sao con bị ép
vào đường cùng thế này..
- Chứ gì nữa, chứ mày tưởng nãy giờ tụi này bỏ công sức ra để đào
tạo cho mày rồi bỏ không à?
- @#@$#%$^%
**
- Thôi, đừng làm cái nàỳ, khó chịu lắm!
- Mày có ngồi yên đó không thì bảo?
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì nữa, ráng khó chịu 1 chút đi!
- ……
- Ngồi yên đấy!
Thế đấy, thế là cuộc hành trình vẽ hươu vẽ vượn lên mặt tôi của Anh
Thư tỉ tỉ cuối cùng cũng xong, một cái gì đó đen đen mà nó gọi là
“mi giả” đang ngự trị trên đôi mắt tôi khiến tôi cứ ‘khóc” liên tục
@_@. Lại thêm 1 mớ son phấn trên mặt nữa chứ, khiến cả người tôi
nặng nề hẳn đi, đi đứng cũng thấy khó khăn… nhưng thôi, vì đại
nghĩa diệt thân, vì đại nghĩa diệt thân…
- Hả? Tao phải mặc cái này á?
- Vậy chứ múa bài Trống Cơm mày không mặc cái này thì mặc cái
gì?
- Nhưng mà…nhưng mà…
Hiz hiz, nhưng mà, đây là áo tứ thân mà. Làm sao tôi có thể mặc
được đây? Tại sao chứ? Tại sao múa bài Trống Cơm nhất định phải mặc
đồ này?
Không để tôi nói thêm gì nữa, Anh Thư đẩy tôi ngay vào phòng thay
đồ, rồi khóa chặt cửa ngoài. Cái này có thể gọi là cưỡng chế không
nhỉ?
Trương Nguyễn Anh Thư!!!!!! Khi nào bà đây ra ngoài mày sẽ chết với
bà. Grrrrrrrrrrr.
5 phút sau…
- Đâu rồi Hà Vy, mày rồi chưa?
- ……………
- Sao vậy, mày đâu rồi????
- …………..
- Nói gì coi, đừng để tao sợ nghe trời.
- Tao… tao…
- Mày thế nào?
Tôi biết nói làm sao khi mà, khi mà, tôi diện đồ này…xấu cực
kì.
Nhưng không để tôi nói gì nữa, nó xông thẳng vào. Khi thấy tôi với
chiếc áo tứ thân, nó phải mất 5 giây để lấy lại bình
tĩnh.
- Tao không múa nữa đâu.
- Mày khùng hả? Sao lại không múa?
- Tao…tao diện đồ này xấu quá… tao..không muốn làm trò hề cho tụi
nó…
- Mày khùng quá, mày mặc đồ này rất đẹp, tao phải mất hết 5 giây để
xác định đây có phải là mày không đó – Anh Thư cố nhẫn nại khuyên
nhủ tôi mặc dù tôi biết nó đang dối lòng.
- ……
- Nghe tao đi, hôm nay mày đẹp lắm. Đi đi, tới giờ diễn
rồi.
Rồi Anh Thư kéo tay tôi lôi ra phía sau sân khấu cùng với sự có mặt
của Thanh Nam, Thanh Phong và cả một đội múa, họ đang nhìn tôi với
ánh mắt, phải gọi là gì đây? Sát khí, mặc dù có phần hơi quá nhưng
cũng tương tự như vậy đấy. Tôi chợt nhận thấy ánh mắt Thanh Phong
và cả Thanh Nam nhìn tôi không chớp, rồi cậu ấy khẽ quay mặt đi.
Làm gì đây? Có muốn chê thì để hết ngày hôm nay hả chê, cho tôi một
ngày yên tĩnh được không?
Không ai nói với ai lời nào nhưng tôi thâm biết được, mấy đứa trong
đội múa đang trao nhau những ánh mắt đầy khó chịu (theo tôi nghĩ là
vậy), nhưng vì tôi là người thế chân cho Huyền Trân nên không ai
dám lên tiếng. Chỉ dám nhìn tôi rồi nén tiếng thở dài. Chắc tụi nó
đang nghĩ rằng, tiết mục này nhất định sẽ rớt.
..bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui
vẻ...
CHAP 11: 20-11 ĐÁNG NHỚ (2)
(Sự thế thân hoàn hảo và…….)
Tôi chỉ biết đứng nép sau lưng Anh Thư để tránh những ánh mắt đầy
khó chịu đó cho đến khi thầy đọc đến tiết mục của lớp tôi, tôi mới
giật mình mà hốt hoảng. Sao lúc này tôi lại cảm thấy rất rất khó
chịu thế này? Tim tôi đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài vậy. Có
ai nói cho tôi biết tiết mục này không diễn nữa thì tôi sẽ đãi
người đó 1 bữa ăn thật thịnh soạn.
Tiếng nhạc vang lên, Anh Thư đẩy tôi ra sân khấu khi nó thấy tôi cứ
đứng khư khư sau lưng nó:
- Cố lên, có tao múa bên cạnh mày mà.
- Nhưng mà….tao run…..
- Đi!
Nói rồi Anh Thư nắm tay tôi kéo ra sân khấu, cái nắm tay ấy khiến
tôi bớt run phần nào.
Khi những nốt nhạc đầu tiên vang lên, Anh Thư bỏ tay tôi ra và đi
về phía Thanh Phong, tôi cảm thấy mình như bơ vơ lạc lõng. Làm sao
đây, chân tôi cứ như không muốn đứng nữa, nó đang muốn chạy xuống
cánh gà đây này.
Thanh Nam đứng trước mặt tôi. Cảm giác lúc này lại càng hồi hộp hơn
ban nãy. Sao lại thế chứ, sao ban nãy không có cảm giác này, mà bây
giờ, lại thế?
Thanh Nam đưa tay ra nắm lấy tay tôi như trong kịch bản múa của Anh
Thư, tay tôi bỗng dưng run lên, mồ hôi chảy ra đầm đìa. Bỗng dưng
cậu ấy khẽ mỉm cười với tôi, một nụ cười không phải là lạnh lùng
hay khinh bỉ, mà tôi cảm nhận được, nụ cười ấy, chứa đựng một ít
thiện cảm. Tôi không tự chủ được tim mình nữa, nó cứ đập liên hồi.
Thanh Nam lại cười với tôi, nói khẽ:
- Bình tĩnh chút đi, không có gì đâu.
Tôi cúi gầm mặt để không phải nhìn nụ cười ấy nữa nhưng tôi không
thể che giấu được mặt của mình đang đỏ bừng lên trông thấy. Bởi vì
ánh đèn chiếu sáng khiến ở dưới không nhìn rõ, nhưng Thanh Nam đứng
đối diện tôi thì chắc chắn cậu ấy sẽ nhìn thấy cái cảnh hay ho đó.
Cậu ấy sẽ suy nghĩ gì đây nhỉ? Đầu óc tôi bây giờ trống rỗng, tôi
không biết phải đối mặt với ánh mắt ấy như thế nào đây
nữa.
Được nửa bài hát, tôi và Anh Thư bắt đầu đổi cặp. Thanh Phong đến
gần bên tôi với một gương mặt không còn gì có thể tệ hơn. Này, bà
đây không làm gì cậu hết mà sao cậu làm cái mặt như đưa đám vậy hả?
Tươi tỉnh lên chút coi.
Dường như Thanh Phong không hiểu những gì tôi đang nói bằng ánh mắt
của mình. Cậu ấy càng lúc càng khó chịu với tôi. Hình như cậu ấy
không có thiện chí muốn hợp tác thì phải? Nếu như vậy chẳng lẽ sự
hi sinh của tôi trở thành công toi sao? Không, không thể như vậy
được.
- Cậu làm ơn nhập tâm một chút đi.
- Ơ…tôi…
Câu nói hồi nãy chính là của Thanh Phong chứ không phải của tôi.
Thanh Phong thấy tôi không tập trung vì mải trông mong đến hồi kết
nên cậu ấy mở miệng để kéo tôi về thực tại.
- Này, ai không nhập tâm đấy hả? Cậu nói chuyện nên chú ý một
chút.
Tôi chỉ gầm gừ trong miệng, không biết Thanh Phong có nghe không,
chỉ thấy sắc mặt cậu ấy tối đi trông thấy.
Điệu nhạc cứ thế vô tình trôi qua, trôi qua một cách chậm chạp. Sao
bây giờ bài Trống Cơm lại trôi qua lấu đến thế không biết. Đến
những động tác cuối cùng, Thanh Phong mới nắm lấy tay tôi (cái kịch
bản chết tiệt), cả người tôi cứ cứng đơ ra không biết phải làm gì.
Tay tôi lại chảy mồ hôi đầm đìa, Thanh Phong cảm nhận được điều đó,
cậu ấy kiên nhẫn lặp lại câu nói ban nãy với vẻ mặt không còn gì tệ
hơn:
- Làm ơn nhập tâm một chút đi.
- @#@$#$%&^&
Những gì tôi định chửi cậu ấy đều được phép lịch sự nuốt vào trong
miệng. Thử hỏi, nếu người đang mứa với cậu ấy không phẩi là vịt con
xấu xí như tôi mà thay vào đó là nàng công chúa Huyền Trân thì cậu
ấy có khó chịu như vậy không? Nghĩ đến đó, lòng tôi chợt thắt lại,
có một cái gì đó rất nhọn đang đâm thẳng vào lồng ngực mình khiến
tôi rất…rất đau…
- Cho tôi mượn cậu hôm nay, ngày mai sẽ trả cậu cho Huyền Trân, làm
ơn, đừng để tôi bỏ ra công toi.
Tôi chậm rãi nói rõ từng tiếng từng tiếng cho Thanh Phong nghe, câu
nói của tôi bị át đi giữa tiếng nhạc xì xầm, mong sao cậu ấy nghe
được để tôi không phải làm trò hề trước mặt cả lớp nữa.
- Gì chứ? Mượn tôi?
Chưa đầy 2 giây Thanh Phong đã phản ứng rõ rệt, xem ra, tốc độ phản
ứng của cậu ấy không chậm chạp gì cho mấy. Cậu ấy nhếch môi nở một
nụ cười. Quái, tôi lại sao thế này? Sao tôi không phát hiện, lúc
cười cậu ấy trông thật là đẹp trai O_O
Nhưng tôi mặc kệ những gì cậu ấy nói, không thèm trả lời. Tiếng
nhạc gần đến giai điệu cuối, Thanh Phong bỗng thả tay tôi ra, đi về
phía Anh Thư và Thanh Nam cũng bắt đầu đến chỗ tôi. Bỗng dưng lúc
Thanh Phong hờ hững buông tay tôi ra, có một cảm giác gì đó hụt
hẫng trong lòng mình… một cảm giác như bị bỏ rơi…
Thấy Thanh Nam bước đến, tôi lại tim nữa rồi, đây chính là lúc thực
hiện điệu múa đặc sắc nhất trong bài, hức …hức…
Thanh Nam ơi, đừng, tôi sợ độ cao….
Cậu ấy cũng như anh trai sinh đôi của mình, không hiểu những gì
người ta truyền đi bằng ánh mắt. Cậu ấy đến chỗ tôi rồi nhanh tay
nhấc bổng tôi lên. Sao thê, sao lúc diễn tập tôi lại không sợ hãi
như thế này chứ? Tại sao bây giò tôi không còn một chút sức lực gì
cả, chân tay tôi như mềm nhũn ra, cả người như cúng đơ. Tay Thanh
Nam ôm chặt eo tôi khến tôi muốn nín thở. “Này, tôi mà nín thở cậu
phải hô hấp nhân tạo đấy nhé”. Tuy nhiên, những lời nói này đã bị
tôi nuốt vào trong cổ họng mà trôi xuống bụng rồi. Tôi làm gì có đủ
can đảm để nói những lời đó chứ?
Tiếng nhạc vừa dứt thì tiếng vỗ tay rần rần phía dưới vang lên. Ánh
đèn trên sân khấu cũng tắt phụt. Tôi định nhảy xuống đất nhưng
không hiểu vì một lý do gì, tôi cảm giác được mình đang rơi tự
do.
Không, làm ơn đi, có ai….
Một cánh tay quàng qua lưng tôi, đỡ được tôi không rơi xuống sân
khấu. Là Thanh Nam, lúc này đây, gưong mặt cậu ấy chỉ cách mặt tôi
có 2 cm. Tôi không biết làm gì ngoài thở hổn hển, lống ngực như
muốn nổ tung ra. Hơi thở của Thanh Nam át cả vào tôi khiến tôi muốn
bình tĩnh cũng không thể bình tĩnh được.
- Làm gì vậy?
- Hơ, xin….xin lỗi….
Tôi nhận ra ánh mắt của mình hơi không được có duyên cho lắm, cứ
nhìn Thanh Nam chầm chầm. Tôi vội vã thu ánh mắt vô duyên ấy về và
vội vã bước xuống cánh gà.
- Tốt, tốt lắm, xuất sắc lắm – Cô Ngân thấy cả đội mứa vừa bước
xuống cánh gà đã không ngớt miệng mà khen tới tấp. Tôi biết, cả đội
múa chỉ có tôi không đuợc tốt mà thôi.
- Ban giám khảo rất ấn tượng với tiết mục này của chúng ta, nhất là
đối với Hà Vy.
Đang miên man với dòng suy nghĩ của mình, bỗng dưng nghe đến cái
tên Hà Vy, tôi giật bắn mình, ngơ ngác hỏi:
- Dạ?
- Em múa tốt nhất trong đội – Cô Ngân nhìn tôi mỉm cuời – Mấy bạn
trong lớp nhận xét, em múa còn đẹp hơn cả Huyền Trân.
- Hơ, em…em…có thật không cô???
Hơ, nhất định là có sự nhầm lẫn ở đây rồi, sao lại có thể. Chẳng lẽ
tôi phải nói với cô rằng, do trong lúc múa toàn diễn ra những trận
cãi nhau và những ánh mắt nảy lửa mới có thể múa đẹp như thế? Chắc
chắn có sự nhầm lẫn ở đây rồi.
- Thật, thôi, mấy em thay trang phục đi, chuẩn bị cho tiết mục tiếp
theo.
- Dạ????? tiết mục tiếp theo?
- Đúng, chỉ còn có 15 phút cho mấy em thay trang phục, còn tiết mục
song ca đó – Cô Ngân kiên nhẫn giải thích.
- ……..
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Huyền Trân không được khỏe nên xin về
trước rồi, em giúp người thì giúp cho trót đi.
- ………
Cái gì cơ chứ? Chỉ một câu “giúp người thì giúp cho trót” lại có
thể khiến tôi xuống địa ngục một lần nữa. Không, không thể, không
thể…. Tôi đã chuẩn bị cho tiết mục song ca này đâu chứ, lấy gì mà
biểu diễn đây? Sao Huyền Trân có thể về trước được? Chân cậu ấy bị
đau chứ dâu phải bị viêm họng đâu, chỉ bị trặc chân 1 chút thôi mà,
tại sao lại đẩy hết qua tôi thế này? Tôi phải làm sao bây giờ
đây?
- Mày làm gì mà đứng chết trân ra đấy vậy hả? sao không vào thay
trang phục đi, bài Tình Thơ tụi này chuẩn bị trang phục hết rối,
đảm bảo mày xem là đẹp ngất ngây luôn.
Anh Thư đứng kế bên khều khều tôi, không quên quảng cáo cho bộ
trang phục mà nó đã dày công lựa chọn. Tôi chỉ biết thở dài nhìn
nó:
- Chỉ nói tao múa thay Huyền Trân thôi mà, sao lại đẩy cho tao tiết
mục này?
- Ờ he, đúng rồi, sao lại bắt mày thay nhỉ? Hay là tại chân nó bị
đau? Không đâu, nếu đau thì nãy giờ cũng bớt nhiều rồi, hát bài này
chỉ cần đứng yên một chỗ, có nhảy nhót gì đâu mà….
Tôi chỉ biết im lặng, đầu óc rối bời, mặc kệ những suy luận “sắc
sảo” Anh Thư , tôi đang lo lắng, rất rất lo lắng đây
này.
- A!!!! – Anh Thư la lên như vừa mới bắt gặp 1 kho báu – Tao biết
rồi.
- Biết gì đây pà thím? – Tôi mệt mỏi nhìn nó.
- Sở dĩ con Huyền Trân về sớm là vì nó muốn chơi mày
đấy.
Thế là sau 1 dọc suy luận đầy sắc sảo và logic của Anh Thư, cuối
cùng nó cũng đưa ra một kết luận như thế đấy. Thế mà cứ tưởng nó sẽ
nghĩ cách giúp tôi, ai ngờ nó đang suy luận về 1 chiều hướng khác.
Suy luận như thế sau này làm luật sư chắc bị người ta rựơt chạy mất
dép quá.
- Mày cứ bình tĩnh mà thể hiện, tao biết nó chưa về đâu, nó còn ở
lại để theo dõi mày sẽ ứng phó như thế nào.
- Xem ra nãy giờ tao thấy chỉ có câu này của mày là tạm chấp nhận
được. Nhưng mà tại sao Huyền Trân lại làm như vậy chứ? - Tôi ngơ
ngác nhìn Anh Thư như một con nai tơ vô tội không hiểu thế nào là
sự đời.
- Trời ơi, sao mày khờ quá vậy? – Anh Thư nói mà như hét lên – Tại
mà giành mất chỗ múa của nó nên nó mới làm vậy.
Gì chứ? Tôi giành mất chỗ múa của Huyền Trân à? Sao lại có thể? Rõ
ràng ai cũng biết vì bất đắc dĩ nên tôi mới vào chỗ đó mà, chứ tôi
nào có cố ý đâu.
Thấy tôi không có phản ứng gì với suy luận của nó, Anh Thư dúi vào
tay tôi một bộ đồ rồi đẩy tôi vào nhà vệ sinh.
- Thôi thôi đi vào thay trang phục đi, hết giờ rồi!
- Ơ, nhưng mà….
- Nhưng nhị gì nữa đây hả?
- ………..
Tôi bất đắc dĩ được an tọa trong nhà vệ sinh, 5 giây sau tôi bất
ngờ nghe được 1 tiếng “cách”. Khỏi cần phải đoán, đó chính là tiếng
là Anh Thư tỉ tỉ của tôi đã khóa cửa lại để nhốt tôi trong
này.
Bộ đồ mà nó đưa tôi là một bộ đồng phục Hàn quốc, có cả cavat và
một chiếc váy ngắn đến trên đầu gối. Tôi ngẩn ngơ nhìn bộ trang
phục trên tay rồi như một phản xạ có điều kiện, tôi quay nguợc lại
đẩy cửa nhà vệ sinh để ra ngoài nhưng tôi lại quên mất rằng, nhỏ
bạn yêu quái của tôi đã thẳng tay mà giam lỏng tôi trong cái nơi
tối tăm u ám này. Hu hu, mày gan lắm Anh Thư, mày cả gan dám bán
đứng bạn bè à?
Nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn phải thay bộ đồ ấy vào.
Vì bộ đồng phục này được lựa chọn dựa trên dáng người của Huyền
Trân nên tôi mặc có phần hơi rộng. Chỉ vì cả người tôi chỉ toàn da
bọc xương thôi nên mới đau khổ như thế này. Nhưng mà, trông cũng
đẹp đấy chứ nhỉ? Đây là bộ đồng phục đẹp nhất mà tôi từng thấy,
không phải tôi không thích áo dài Việt Nam mà ưa chuộng đồ Hàn
Quốc, nhưng ai cũng phải công nhận, đồng phục Hàn Quốc nhìn rất
lịch thịệp và dễ thương.
- Mày đâu rồi? Ngủ trong đấy luôn à?
- …….. (Anh Thư đáng chết)
- Hey, lên tiếng coi pà thím.
- ……..(grrrrr, dám nói ta là bà thím?)
Đợi hoài không thấy tôi lên tiếng, Anh Thư thẳng tay đẩy vào, cũng
là lúc nó ngã dúi dụi vì tôi cũng đang mở cửa ra.
- Hà Vy đáng chết, mày mở cửa mà sao không cho bà hay? Định ám sát
bà à? – Anh Thư vừa bị ngã dúi dụi đã không ngần ngại mà tông cho
tôi 1 hơi.
- Mày ám sát tao thì có
Nói rồi tôi không buồn nhìn nó, thủng thẳng bước ra.
- OA!!!!!!!
- Gì vậy? Lại gặp anh nào đẹp trai à? – Thấy Anh Thư la lớn, tôi
không thèm nhìn nét mặt của nó, trêu.
- Phải mày không vậy Hà Vy?
- Mày khùn hả? Tao chứ ai? 0.0 – Tôi trợn mắt nhìn Anh Thư, nó lại
bị gì nữa đây?
- Đúng thật là, hôm nay vịt con bỗng chốc hóa thành thiên nga rồi
á!
Nhỏ này! Nó đang khen tôi hay đang trêu tôi đây?
- Mày mặc đồ này trông mày đẹp hơn hẳn, đúng là “người đẹp vì lụa”
mà!
- Tao á? Đẹp á? – Tôi không biết làm gì ngoài trợn to đôi mắt sau
khi nghe câu nói như trời đánh của nó.
- Ừ! Để tao trang điểm lại tí cho mày, đam rbào cả lớp sẽ ngất ngây
con gà tây cho mà coi.
- Ai ăn gà tây?
– Ăn cái đầu mà á, giờ này còn đòi ăn uống nữa à? – Anh Thư không
quên cốc vào đầu tôi rồi ra sức răn dạy.
Đang lơ mơ với lời khen của nó, nghe nhắc đến gà tây thì bụng tôi
lại sôi lên ùn ụt nên thuận miệng hỏi luôn, ai ngờ đâu nó lại phản
ứng nhanh thế không biết. Đến giờ mới phát hiện ra Anh thư tỉ tỉ
của tôi rất có triển vọng làm ….
- Sao mày cứ bắt tao múa với hát thế nhỉ? Sao mày không hát thay
Huyền Trân đi, mày không biết tao hát như thế nào mà cứ bắt buộc
tao thế?
- Tại tao muốn Huyền Trân tức ói máu….. Ấy….ấy …Đừng nhúc nhích,
mày muốn tao vẽ mặt mèo cho mày à, ở yên đấy, đừng bức xúc làm gì.
Tao biết mày hát hay mà.
Anh Thư đang bắt đầu chập 2 trong hành trình vẽ hươu vẽ vượn lên
mặt tôi. Khi thấy tôi không chịu hợp tác mà cứ múa máy, nó nhẫn tâm
đưa cả cây bút chì đang vẽ mà gõ vào đầu tôi. Tôi không biết làm gì
ngoài ngoan ngoãn ngồi yên cho nó muốn làm gì thì làm, dù sao thì
tụi bạn cũng đã có dịp miệt thị tôi 1 lần rồi, cho tụi nó được thỏa
mãn thêm 1 lần nữa cũng không sao.
- Nhất định phải lấy giải nhất đấy nhé! - Thấy tôi ngồi yên không
nói gì, Anh Thư đột ngột lên tiếng.
- Há?
- Tao kêu mày giành giải nhất cho lớp – Anh Thư kiên nhẫn lặp lại
lời nói của mình.
- Trời còn chưa chiều mà?
- ……..
- Chưa chiều sao mày ngủ được?
- …….
Anh Thư hoàn toàn không hiểu tôi đang muốn nói gì, nó cũng không
quan tâm đến những gì tôi định nói mà chỉ lo vẽ ngoằn nghoèo lên
mặt tôi. Thấy nó không phản ứng gì tôi cũng không buồn nói thêm
nữa, vì thế câu nói “chưa ngủ sao mày mơ được” đã được tôi vô tư mà
nuốt vào trong cổ họng.
- Mày không tập cho tao sao biết tao hát như thế nào. Còn nữa, tao
không biết sẽ hát như thế nào nữa, mày không lo à? – Thấy Anh Thư
không quan tâm gì hết đến màn trình diễn sắp tới của tôi, tôi cố
nén đau lòng mà hỏi.
- Đẻ tao mở nhạc lên cho mày nghe sơ qua, mày thông minh mà, thế
nào cũng có cách ứng phó thôi, còn về song ca thì hễ Thanh Phong
hát một đoạn thì mày sẽ hát một đoạn……
- ………
- Ối giời ơi, đơn giản thế mà không hiểu hả? Mày đúng là khờ quá –
Anh Thư thấy tôi cứ ngây người ra đó mà trợn mắt nhìn nó, nó ngáp
một cái rõ to rồi không ngại ngần mà phang cho tôi một lời
“khen”.
Suy đi nghĩ lại, sau này Anh Thư thật không thể làm luật sư đựơc,
bởi vì những câu nói của nó hình như không có một chút logic
nào.
- Thôi thôi đến giờ rồi – Anh Thư kéo tay tôi mà không cho tôi kịp
nhìn gương xem gương mặt tôi biến sắc đến mức độ nào, nó còn không
quên nói một 1 câu – Anh Thư này mà ra tay thì mày yên tâm
đi.
Rồi như có một lực gì đó nắm lấy tay tôi rồi kéo ra phía sau cánh
gà sân khấu.
- Nhớ đấy, hễ Thanh Phong hát 1 đoạn thì mày hát một đoạn, nghe rõ
chưa????
- Tao….tao…..
- Thôi đi di, đến tiết mục lớp mình rồi.
- Nhưng…tao…tao…. – Tôi cố hết sức níu giữ cánh tay Anh Thư
lại.
- Gì đây? – Anh Thư nhìn tôi, nét mặt không mấy thiện cảm gì cho
lắm.
- Tao….tao…run…. – Ánh mắt tôi tha thiết nhìn Anh Thư – Hay mày ra
đi, dù sao mày cũng chuyên nghiệp hơn tao.
- Mày khùng hả? – Anh Thư cốc mạnh vào đầu tôi – Đã chuẩn bị hết
rồi mà giờ đẩy sang tao là sao?
- Nhưng mà…tao run….. – Ánh mắt tôi không còn gì có thể tha thiết
hơn.
- Giời ạ! Mày làm ơn, bình tĩnh chút đi, hay là…. – Anh Thư kéo tay
tôi, nói nhỏ - Khi nào run cứ nắm chặt tay Thanh Phong là sẽ bớt
run thôi.
- ……..
Cái gì chứ? Đó được gọi là phương pháp chữa run à? Suy đi nghĩ lại
tôi thấy nếu thật sự mình làm vậy thì khả năng tôi phải đi nhà
thương là rất lớn.
Bất thình lình tôi bị một cánh tay của Anh Thư vô tình đẩy ra giữa
sân khấu, tiếng nhạc quen thuộc vang lên. Vì tôi đã từng là fan
cuồng của Tình Thơ nên tôi cũng không lạ lẫm gì mấy với những giai
điệu này. Ánh đèn cứ đổi màu liên tục khiến tôi càng hồi hộp hơn.
Phía cánh gà đối diện bỗng có một bóng dáng cao cao bước ra sân
khấu. Tôi suýt ngất vì cậu ấy trông thật đẹp trai và phong độ trong
bộ trang phục học sinh, cũng là đồng phục Hàn Quốc nên trên chiếc
áo sơ mi ấy có một chiếc cavat trông thật lịch thiệp. Thanh Phong
thương ngày đã đẹp rồi, hôm nay trông cậu ấy lại càng đẹp lạ lùng
hơn. Ánh mắt sâu thẳm của cậu ấy hướng đến tôi, cậu ấy dần bước lại
gần tôi theo điệu nhạc khiến tôi cứ ngỡ rằng, tôi thật sự là một
nàng công chúa trong truyện cổ tích đã gặp được hoàng tử trong mơ
của mình.
“Hàng ghế đã xanh tàng cây góc sân trường, hành lang ấy xa dần xa
dấu chân người, bạn thân hỡi ta khắc ghi trong lòng, những ước mơ
hồng, ngày tháng chờ mong”
Giọng hát Thanh Phong vang lên giữa không gian yên tĩnh khiến nhiều
nữ sinh bên duới như chết ngây người. Sao cậu ấy có thể hát hay đến
như vậy chứ? Thanh Phong vừa hát vừa tiến dần đến chỗ tôi đang đứng
như trời trồng, cậu ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt tha thiết (tôi
nghĩ là vậy) khiến tim tôi không thể đập nhịp đập như bình thường
nữa. Rồi cậu ấy nắm chặt tay tôi kéo ra giữa sân khấu. Tôi bỗng
rùng mình như có một luồng điện xẹt ngang qua người. Câu hát của
Thanh Phong vừa dứt thì cậu ấy chợt nháy mắt với tôi. Tôi đang run
rẩy bỗng nhận ra rằng đã đến lượt mình hát. Tôi cố kìm nén nỗi sợ
hãi của mình mà bắt đầu những câu hát đầu tiên của
mình.
“Dòng lưu bút chưa kịp ghi đã ướt nhòe, nhành hoa thắm chưa kịp
trao tay một lần…”
Chết rồi, sao tôi run quá, không thể tiếp tục được nữa.
Bàn tay tôi vẫn nằm gọn trong bàn tay Thanh Phong.
“Kỷ niệm đó trong chiều mưa tan trường, hai đứa chung trường sao
nghe vấn vương”
Thanh Phong đã kịp thời hát tiếp câu hát còn đang dang dở của tôi,
cậu ấy khẽ mỉm cười với tôi khiến tim tôi lại náo loạn.
Chợt tôi cảm nhận được bàn tay Thanh Phong siết chặt bàn tay tôi
hơn, tôi nghĩ rằng đây là một ám hiệu của cậu ấy báo rằng đã đến
lượt tôi hát, vì thế một lần nữa tôi cố nén sự sợ hãi trong lòng,
cố nén trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
“Bao yêu thương trong ta tìm về, một thoáng trường xưa đã nghe thời
gian thoi đưa….”
Thôi chết, tôi nghĩ mình không thể tiếp tục kết hợp với Thanh Phong
được nữa. Tay tôi toát hết cả mồ hôi rồi đây này.