* Tên tác phẩm: Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???... Vịt Con Xấu
Xí!!!
* Author (tác giả): Ngọc Mai
* Category (thể loại): romantic, human
* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 15+ là được òy
* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished):
on-going
* Post by : YeuTruyen.Wapsite.me
Link : http://yeutruyen.wapsite.me
*Casing:
- Trương Hà Vy: Con gái một gia đình thuộc diện khó khăn, tính tình
chịu thương chịu khó, siêng năng học hành, luôn đạt thành tích cao
trong lớp và trong các cuộc thi do trường tổ chức. Ngoại hình: da
đen, tóc bị cháy xém, thân hình lại ốm, chẳng có gì để không bị
trêu chọc là “vịt con xấu xí”
- Nguyễn Phạm Anh Thư: Tiểu thư con nhà giàu, sinh ra và lớn lên
trong một gia đình đầy gia giáo. Ngoại hình xinh đẹp cuốn hút, tính
tình hiền lành lại chăm ngoan. Xếp hạng về học tập trong lớp chỉ
thua Hà Vy. Được thầy cô và bạn bè yêu mến, nghiễm nhiên trở thành
hotgirl của trường khi mới vào lớp 10 --> một cô gái hoàn
hảo
- Phan Thanh Phong: hotboy nổi tiếng trong trường, gia đình giàu
nhất nhì trong thành phố, thành tích học tập không có gì nổi bật.
Tính tình cởi mở, hay nói hay cười, hay… chọc gái --> Một tay
sát gái lừng danh!
- Phan Thanh Nam: anh em sinh đôi với Thanh Phong (dĩ nhiên cũng là
hotboy), tính tình lạnh lùng khép kín, thành tích học tập chỉ thua
Hà Vy và Anh Thư --> hoàng tử băng giá (nick name do nữ sinh
trong trường đặt)
Người ta cứ nói “Ghét của nào trời trao của nấy”
Tôi không ghét anh………… chỉ là không thích mà thôi…….
Tôi không thích anh…bởi vì….
Anh bước chân vào cuộc đời tôi….
Gây cho tôi bao nhiêu rắc rối….
Nhiều lần làm tôi bị tổn thương……
Anh lật tung cả cuộc sống của tôi lên
Khiến mọi thứ xung quanh tôi như đảo lộn…
Tôi không ghét anh…..chỉ là không thích mà thôi….
Nhưng……..
Anh là người duy nhất…. mang đến cho tôi những thứ không thuộc về
tôi.
Anh là người duy nhất khiến cuộc sống của tôi thêm rực rỡ bởi những
sắc màu.
Anh là người duy nhất nắm tay tôi, kéo tôi ra khỏi tiếng cười khinh
bỉ của cuộc sống
Và rồi………
Anh là người duy nhất mang đến cho tôi vòng tay ấm áp
Anh là người duy nhất mang đến cho tôi nụ hôn ấm áp ngọt
ngào.
Phải chăng, tôi đã yêu anh?
Tôi cứ như một nàng lọ lem, tìm hoàng tử trong đêm tối.
Tôi chỉ có thể rực rỡ.. khi có phép màu.
Và rồi… sau 12h đêm, tôi trở thành một vịt con xấu xí…
Vậy….. tại sao….. ANH LẠI YÊU TÔI….. ?????????
CHAP 1: SỰ GẶP GỠ KỲ DIỆU
Reng……….reng………….reng………….
Tiếng chuông báo giải lao vang lên, tôi mệt mỏi vươn vai. Cuối cùng
cũng kết thúc cái giờ học buồn ngủ và kinh khủng nhất đối với tôi –
Giờ Địa. Không phải tôi chê cách giảng dạy của thầy, cũng không
phải tôi là kẻ lười biếng, chỉ đơn giản vì mỗi lần học tiết Địa,
nghe lời giảng của thầy mà tôi đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không
hay. Khi nghe văng vẳng bên tai tiếng hổi thúc: “Hà Vy, thầy gọi
kìa…dậy mau….”, tôi mới choàng tỉnh giấc. Khi ngước mặt lên, điều
mà tôi bắt gặp đầu tiên là ánh mắt thầy nhìn tôi một cách “trìu
mến”, và sau đó là ánh mắt mãn nguyện của hầu hết bốn mươi mấy
người trong lớp. Và nghiễm nhiên, sau giờ đó, tên tôi được ngồi
“chiễm chệ” trên sổ đầu bài vì tội “say sưa trong lớp học”! Đó thật
sự là một sự thật khủng khiếp đối với tôi, bởi vì tôi vốn là một
học sinh gương mẫu trong một lớp chọn, cái lớp được sự kỳ vọng quá
lớn của thầy giám thị và cô chủ nhiệm. Vì thế khi tên tôi được ngồi
chiễm chệ trên sổ đầu bài cũng có nghĩa là…tôi đã kéo lớp đi xuống
một cách nhanh chóng và sự tin tưởng của cô chủ nhiệm đối với tôi
không còn nữa.
Và cũng vì thế, từ sau cái lần đó, mỗi khi gặp tiết Địa, tôi đều
phải cố gắng mở to đôi mắt mà xem thầy giảng, để không phải một lần
nữa được lên sổ đầu bài!
- Hà Vy, tao nói cho mày nghe chuyện này
Anh Thư, nhỏ bạn thân thiết nhất của tôi ở đâu hớt hải chạy vào
bàn, mồ hôi còn vương vấn trên trán, gương mặt trái xoan trắng hồng
của Thư lấm tấm mồ hôi nhưng trông vẫn rất xinh đẹp, chả bù với
tôi, một cô gái thật bình thường, rất rất bình thường, nếu không
phải nói là…xấu xí.
- Chuyện gì thế? – Tôi nhìn dáng vẻ hớt hải của Anh Thư, tò mò
hỏi.
- Anh Phong….anh Phong… anh ấy… mới tỏ tình với tao đấy! – Vẻ mặt
rạng rỡ của Anh Thư khiến tôi càng chú ý hơn đến câu chuyện mà nhỏ
sắp kể ra đây.
- Anh Phong…. – Tôi cố gắng nhớ xem anh Phong này là ai, hình như
đã nghe Anh Thư nhắc qua một vài lần, à không, không phải một vài
lần, mà là ngày nào cũng nhắc, người ta nói “mưa dầm thấm đất”
nhưng đối với con mọt sách như tôi với những chuyện xa vời như
hotboy, đẹp trai hay lạnh lùng gì gì đó thì dù có “mưa dầm” đến đâu
cũng không “thấm” nối! – Anh Phong….. nào cơ?????
Anh Thư thở dài trước câu hỏi ngây thơ của tôi, cô nàng vệt mồ hôi
trên trán, bình tĩnh ngồi xuống mà “giảng giải”:
- Tao không hiểu sao mà những kiến thức Toán, Lý, Hóa khi đọc qua
một lần mày đều nhớ tuốt tuồn tuột, còn chuyện về anh em nhà anh
Phong ngày nào tao cũng nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần
mà mày không nhớ nổi là sao?
- Hì hì. Chắc tại dung lượng của bộ não tao hết chỗ chứa rồi – Tôi
cười khì khì với nhỏ bạn.
- Thiệt là! Tao bó tay với mày luôn ! Anh Phong lớp 10A1
ấy….
- Anh Phong lớp 10A1 là hotboy, đẹp trai, con nhà giàu, thường
khiến không biết bao nhiêu nữ sinh trong trường mơ mộng, là anh em
sinh đôi với anh Nam, cũng là hotboy nhưng lạnh lùng và bí ẩn,
không thèm để ý đến một ai…. Tao nói đúng không nhỏ bạn yêu quái, ý
lộn, yêu quý! – Tôi đọc lại tuốt tuồn tuột như một đang đọc một bản
tuyên ngôn.
- Mày nhớ ra rồi à – Anh Thư cười hì hì – Sao mày nhớ mà mày lại
giả vờ thế nhỉ?
- Không! Tao đâu nhớ mấy cái chuyện này, tại nghe mày nhắc riết nên
khi được mày nhắc lại tao đọc một hơi lun! Phải chi đối với bài học
môn Địa, mày cũng có thể nhắc tao như thế thì tốt biết
mấy!
- Khà khà, ai kêu mày lười biếng. Mà nói nghe, anh Phong mới tỏ
tình với tao đấy!
- Tao nghe rồi 0_0 – Tôi thở dài, rõ ràng nó mới nói hồi nãy cơ
mà.
- Mày không mừng cho tao à? – Anh Thư ngạc nhiên.
- Ừ thì mừng, nhưng là chuyện thường cơ mà! Mày thấy đấy, xinh đẹp
giỏi giang như mày, được hotboy tỏ tình thì có gì là lạ - Tôi ngán
ngẩm trả lời, thật sự tôi không hề có một chút hứng thú gì với
chuyện này.
- Mệt mày quá, nói chuyện với mày chẳng có hứng gì hết ! – Anh Thư
thở dài với tôi, nhưng tôi biết nhỏ bạn này của tôi đang rất vui,
trên gương mặt hiện lên niềm vui sướng vô hạn, suốt buổi học cứ tủm
tỉm cười một mình cứ như…con điên ấy! Đúng là tình yêu làm cho
người ta thay đổi mà! Haizzzzzzzzzzzzzzzzzz
**
- Cái này bao nhiêu tiền vậy cháu?- Một người phụ nữ nét mặt trung
hậu bước ra từ một chiếc xe hơi lịch sự sang trọng, mỉm cười với
tôi.
- Dạ, cái này 3000đồng cô ạ ! – Tôi cũng mỉm cười đáp lễ với bà
ấy
- Lấy cho cô 5 cái.
- Dạ!
Tôi nhanh nhẹn lấy bọc gói cho bà ấy 5 cái bánh. Bây giờ đang là
buổi trưa nên trời nóng hầm hầm, tôi quệt nhanh giọt mồ hôi trên
trán, tươi cười với bà ấy.
- Trời nắng thế này mà phải đi bán hả con? Cực thế không
biết!
- Dạ không sao cô ơi, con quen rồi – Tôi mỉm cười với bà ấy, thật
là vui khi có người còn quan tâm đến cô bé đen nhẻm đang ngồi bán
trên vỉa hè T_T
- Mẹ! Nghĩ sao mà mẹ mua mấy thứ này? Đồ bán trên vỉa hè thì làm
sao mà có vệ sinh được hả mẹ?
Một anh chàng bước ra từ chiếc ban nãy, độ cũng bằng tuổi tôi, dáng
vẻ hống hách kiêu căng không giấu vào đâu được. Anh ta bước dần đến
chỗ tôi, khẽ nhếch môi:
- Cô bán hàng mà mất vệ sinh như thế thì ai mà thèm mua. Cứ chảy mồ
hôi là đưa tay ra quệt. Cô không biết mất vệ sinh nhưng cũng phải
nghĩ đến khách hàng chứ!
- Tôi….tôi…
Tôi cứ như một con cừu non vô tội phải đối mặt với một con quái
thú, vẻ mặt gầm gừ thật đáng sợ. Tôi thật không biết phải làm gì,
đành lặng lẽ trả tiền lại cho bà ấy:
- Con xin lỗi… con xin gởi tiền lại cho cô….
- Thôi, con cứ giữ lấy đí, cô thèm bánh lề đường nên mới ghé vào
mua thôi, thật sự cô không suy nghĩ như vậy – Rôi bà ấy quay say
con trai cưng của mình – Con làm gì mà quát mắng người ta như thế,
lâu lâu ăn một lần có sau đâu!
- Nhưng mà… mẹ mua thì mua, mẹ ăn thì ăn, con không ăn
đâu.
Nói xong anh ta bỏ đi lên xe trước ánh mắt ngỡ ngàng của tôi và cả
người mẹ của anh ta. Bà ấy khẽ thở dài:
- Con với cái, lớn rồi, có đứa nào thèm nghe lời bà già này nữa đâu
– Rồi bà quay sang tôi – Con cứ gói cho cô, tiền con cứ giữ
đấy!
Bà bước lên chiếc xe ban nãy, không quên nở với tôi nụ cười thân
thiện:
- Trước kia cô cũng cực khổ như con, một buổi học một buổi phải
bươn chải cuộc sống, nên cô hiểu cảm giác của con bây giờ, chúc con
bán đắt nhé!
Tôi mỉm cười nhìn bà ấy bước vào trong xe, trong lòng dâng lên một
niềm vui vô hạn, thì ra… trên đời này, còn có người xem trọng
mình…
Nhét tờ tiền vào trong túi, tôi khẽ giật mình, lấy ra tờ tiền vừa
mới nhét vào, rồi hốt hoảng chạy theo chiếc xe:
- Cô gì ơi! Cô đưa dư tiền rồi! cô ơi, cô……….
Tiếng gọi của tôi bị át giữa tiếng đường phố, tiếng xe ồn ào náo
nhiệt.
Tôi mệt mỏi quay trở về, trên tay còn cầm tờ 100 000 đồng. Định
bụng khi nào gặp lại sẽ gởi trả cho bà ấy
Sáng, tôi cố ý thức thật sớm, hít thở một hơi thật sâu, không khí
lúc sáng sớm thật dễ dịu và thoải mái. Trong lòng tôi tự dưng dâng
lên một cảm xúc là lạ, chẳng hiểu rõ là cái cảm xúc gì, chỉ thấy
hạnh phúc và hạnh phúc. Đạp chiếc xe cà tang đến trường, tôi lặng
lẽ nghe tiếng chim hót trên cây, tiếng xe cộ ngoài đường tuy thưa
thớt nhưng dần rộn rã và ồn ào hẳn lên khi những tia nắng sáng sớm
đang vô tình chiếu qua kẽ lá. Tất cả đều tạo nên một không gian ồn
ào náo nhiệt của buổi sáng sớm. Có những cụ gìa đi bộ lang thang
trên khắp các vỉa hè, có những cô bán xôi đang chuẩn bị cho một
ngày vất vả mưu sinh với đồng tiềng, và nhiều nhiều nữa những hình
ảnh cho ta một cảm giác thân thuộc và ngập tràn hạnh phúc khi mình
được sống với quê hương của mình. Đâu đó có hình ảnh một vài người
lao công đang cố gắng hoàn thành tốt công việc của mình để có thể
về nhà nghỉ ngơi sau một đêm làm việc cực nhọc. Một người phụ nữ
lao công đang mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ trên khuôn mặt lấm lem
và một niềm hi vọng nhỏ nhoi hiện lên trên đôi mắt đầy cực nhọc và
âu lo. Tôi biết người phụ nữ này, đấy là dì Hồng, dì đã ngoài 40
nhưng trông vẫn còn rất khỏe, đáng lẽ ở cái tuổi đó, người ta được
ngồi không mà hưởng phước, ngồi không để cho con cái nuôi, nhưng dì
Hồng thì ngược lại, dì cũng có con đấy, những 3 đứa là đằng khác,
nhưng 3 đứa ấy đang phải đi học xa, không có thời gian chăm sóc cho
dì, chồng dì đã mất trong một tai nạn giao thông 20 năm trước. Thế
mà một mình dì có thể bươn chải suốt 20 năm qua với cái nghề này,
cái nghề mà chẳng mấy ai tự hào về nó. Tôi thầm khâm phục sự cứng
cỏi, chịu thương chịu khó của dì. Nên tôi thương dì như thương
người thân trong gia đình vậy, tôi xem dì như người mẹ thứ 2 của
mình. Vì thế, mỗi lần rãnh rỗi, tôi đều cố tình đi sớm để có thể
giúp đỡ dì với những công việc mà tôi có thể làm. Ngày hôm nay cũng
thế, khi tôi nhận ra bóng dáng dì đang lom khom với đống rác cuối
cùng trong công việc suốt buổi tối của bà, tôi vội chạy đến, tươi
cười:
- Dì để con phụ!
Rồi tôi nhanh nhẹn giúp dì làm nốt công việc còn lại. Dì đấm đấm
lưng, tươi cười nhìn tôi:
- Cám ơn con nha! Dì già rôi, làm gì cũng chậm chạp. Con thấy đấy,
đường phố sáng hẳn ra mà dì vẫn chưa xong công việc của
mình.
- Đâu có đâu – Tôi cười vui vẻ với dì – Dì còn trẻ lắm, dì trẻ hơn
cả mẹ con nữa đấy!
- Cái con bé này, mày chỉ biết nịnh dì là giỏi, dì mà có con trai
chắc cũng bắt nó cưới mày, tiếc rắng, dì sinh toàn con gái, mà tụi
nói được một phần tốt bụng như mày thì dì cũng an lòng rồi – Dì nén
tiếng thở dài.
- Hì hì, dì cứ khen con, làm con nở hết lỗ mũi đây này ^.^ thôi con
đi học đây, con chào dì!
Tôi vẫy vẫy tay chào dì Hồng rồi vui vẻ đạp xe đi nốt đoạn đường
đến trường. Trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, hạnh
phúc vì mình đã giúp được một người, hạnh phúc vì tôi nhìn thấy nụ
cười thật hạnh phúc của dì Hồng măc dù cho cuộc sống có tàn nhẫn
với dì cách mấy, dì vẫn lạc quan, vẫn bươn chải với cuộc
sống…
Nhưng……….khi đi được một đoạn thì……….
Két………….Két……… két……. Á……………..
Tôi giật mình ngoảnh đầu lại, rồi kinh hoàng nhận ra được sự việc
gì đang xảy ra. Dì Hồng bị một chiếc xe du lịch chạy không cẩn thận
mà đâm sầm vào. Dì đang nắm bất động trên đường. Mà hình như…..hình
như có cả máu….
- Dì ơi!!!!!!!!!
Tôi bỏ cả xe đạp , chạy đến đỡ dì dậy.
- Dì ơi! Dì tỉnh lại đi – Tôi bất lực nhìn máu chảy ra ướt cả tay
mình mà kêu khóc, đầu óc tôi rối bời, không biết phải làm
gì.
Chiếc xe ấy sựng lại khi chủ nhân của nó biết mình đã gây tai nạn,
ánh đèn chói sáng đủ để anh ta biết chuyện gì đang xảy ra. Anh ta
chậm rãi bước xuống xe, khóe môi hơi nhếch:
- Đi ngoài đường mà làm như đang đi trên vỉa hè vậy hả? Đi đứng như
thế thì không phải lỗi do tôi!
Nói xong anh ta quay lưng lại toan bước lên xe. Tôi thật sự bang
hoàng không biết phải làm gì. Trước cái thái độ quá đáng đó tôi
càng thấy mình phải đòi lại sự công bằng cho người phụ nữ đáng
thương này.
- Cậu đứng lại đó cho tôi – Tôi hét lớn.
Anh ta khựng lại 5 giây, khóe môi hơi nhếch, rồi…..bước đi tiếp!
(anh ta chắc bị đứt dây thần kinh cảm xúc rôi T_T)
- Tôi kêu cậu đứng lại – Tôi tức giận quá, chỉ biết hét to lên như
thế (đến bây giờ tôi mới phát hiện mình có khả năng làm loa phát
thanh nữa đấy *_*). Trong đôi mắt tôi hiện lên một niềm uất hận,
chết, tôi sắp khóc rồi.
- Cô kêu tôi? – Anh ta quay ngoắc người lại, mái tóc xuề xòa che
bớt một phần khuôn mặt.
- Tôi yêu cẩu cậu phải đưa dì ấy vào bệnh viện – Tôi dứt khoác
nghiêm nghị nhìn anh ta.
- Tại sao? – Anh ta nhếch nửa môi, cười khinh bỉ - Rõ ràng do bà ta
không nhìn đường.
- Tôi….tôi….tôi…xin cậu đấy! dì ấy sắp không được rồi, làm ơn!! –
Tôi nhìn anh ta, mắt bắt đầu ươn ướt, chết, không biết tôi mềm yếu
từ lúc nào nữa, hồi nãy còn có thể hét lớn với anh ta mà, tại sao
bây giờ lại như thế?
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, rồi khẽ liếc sang người phụ nữ đang nằm
bất động trên cánh tay tôi. Chẳng biết vì thấy dì Hồng đáng thương
hay vì nước mắt tôi lợi hại. Anh ta bước lại bế dì Hồng lên xe,
trên miệng khẽ thốt lên mấy tiếng:
- Đi theo tôi!
Tôi vội vàng gởi chiếc xe đạp ở gần đó, rồi chạy lên xe anh ta.
Phải nói là lần đầu đi xe hơi tôi có một cảm giác là lạ, cứ thinh
thích thế nào ấy T_T
Khẽ nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy được phần nào gương mặt của
anh ta. Anh ta là con trai nhưng lại sở hữu làn da trắng như con
gái, đôi mắt hai mí, sóng mũi cao và cái miệng nhỏ, mái tóc tuy có
phần xuề xòa nhưng không che mất đi cái vẻ đẹp như thiên sứ kia.
Tôi chợt nhận thấy tim mình đập thình thịch, tôi không tự chủ được
bản thân mà cứ nhìn anh ta hoài. Lần đầu tiên tôi cảm thấy bối rối
như thế, lần đầu tiên tôi cảm thấy tim mình đập lỗi nhịp, lần đầu
tiên tôi được nhìn một người con trai lâu như thế….
Khoan đã…. Gương mặt này….hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải…
đúng rồi, tôi đã từng gặp gương mặt này rồi…
“À” – Tôi à lên một tiếng khiến anh ta ngạc nhiên mà ngoái đầu lại
nhìn.
- Gì vậy?
- À, không, không, không có gì hết – Tôi phân bua, chẳng biết sao
tôi lại cảm thấy bối rối như thế, thật ra, chỉ là do tôi phát hiện
ra, anh ta rất giống với cái tên kiêu căng mà hôm qua tôi gặp cùng
với mẹ của hắn, cái con người đã nói rằng “đồ ăn lề đường thì làm
gì có vệ sinh”. Chẳng biết có phải không, bởi vì tôi không hề có
một chút ấn tượng gì với con người hống hách đó nên tôi không chắc
rằng có phải là anh ta hay không. Thấy cả 2 đều kiêu căng ngạo mạn
như nhau, nên tôi đoán 90% là như vậy.
- Đây là mẹ cô à? – Anh ta chợt hỏi phá tan cái suy nghĩ trong
tôi.
- À. Không!
- Không phải? – Anh ta chợt ngạc nhiên – Không phải? – Anh ta lặp
lại câu hỏi của mình một cách thắc mắc.
- Ừ! – Tôi cũng ngạc nhiên không kém khi thấy anh ta thắc mắc như
vậy.
Im lặng, lại một sự im lặng bao trùm cả 2, à không, cả 3 người. Ôi
mẹ ơi, con sắp nghẹt thở đến nơi rồi! 0_0
**
Ngồi bên ngoai phòng cấp cứu, tôi và anh ta chỉ biết im lặng, im
lặng và im lặng. tôi không dám nhìn kĩ gương mặt đó, nhưng phải
công nhận rằng anh ta rất đẹp, đẹp như một thiên sứ, gương mặt đẹp
nhất mà đến giờ tôi mới được nhìn thấy.
Bác sĩ bước ra, tôi vội vã vin tay bác sĩ, hỏi dồn dập:
- Dì ấy…dì ấy…thế nào rồi?
- Bà ấy đang thiếu rất nhiều máu do chảy quá nhiều trên đường đi
đến đây, nên rất cần máu để bà ấy có thể qua cơn nguy
kịch.
- Cháu…. Vậy cháu…có thể không? – Tôi hỏi dồn dập bác sĩ, bây giờ
điều mà tôi lo lắng nhất là mạng sống của dì Hồng, tôi phải giúp dì
bằng mọi cách.
Câu nói của tôi khiến cả ông bác sĩ và người con trai bên cạnh phải
trố mắt nhìn. Tôi khẽ nhìn lại thân hình như “cò ma” của mình, buồn
bã nói:
- Cháu biết mình không đủ tiêu chuẩn để hiến máu, nhưng…cháu nghĩ
cháu có thể…. cháu nhóm máu O, nhóm máu O thì có thể truyền cho bất
kỳ nhóm máu nào…cháu xin ông, hãy cứu dì ấy…
Ông bác sĩ khẽ nhìn tôi, cả chàng trai đẹp như thiên sứ kia cũng
nhìn tôi không chớp mắt. Sau một hồi suy nghĩ, ông bác sĩ khẽ gật
đầu:
- Được rồi, cháu theo tôi làm xét nghiệm. Nhưng hãy nhớ, trong lúc
truyền máu, nếu thấy không ổn, cháu phải lên tiếng
ngay.
- Vâng…vâng…. Cháu biết rồi
CHAP 2: TRỐN HỌC
Nói rồi tôi lẽo đẽo theo sau bác sĩ, chỉ còn mình anh chàng đẹp như
thiên sứ ngồi một mình ngoài phòng cấp cứu. Chẳng biết anh ta suy
nghĩ gì mà đôi lúc chân mày anh ta khẽ nhíu lại, rồi từ từ giãn ra
(đã nói anh ta bị đứt dây thần kinh cảm xúc rồi mà )
Nhìn những giọt máu của mình từ từ bị rút ra, tôi thấy hơi…ghê ghê!
Nhưng không sao cả, để cứu được dì Hồng, có bắt tôi làm gì tôi cũng
chịu. Cảm giác bị kim đâm vào tay để rút máu khiến tôi thấy..sơ sợ
sao sao á, tôi thấy hơi đau nhưng vì cứu diu Hồng, tôi cố gắng cắn
chặt môi để không phải bật lên tiếng khóc (vì đau á), nhưng nước
mắt tôi cứ chảy giàn dụa. Trời ạ! Có ai hiến máu mà nước mắt ngắn
dài như tôi không? Nước mắt này khiến bác sĩ cũng phải ngần ngại mà
không dám làm tiếp^.^
5 phút sau, tôi được bác sĩ dìu ra ngoài trong khi mắt mũi tôi tèm
lem. Anh ta thấy vậy nên nhìn tôi không chớp mắt, khi thấy tôi đã
ổn (để không phải chịu trách nhiệm), anh ta giục:
- Có đi học không thì bảo? để tôi phải trễ học theo cô
à?
- Cậu… cậu biết tôi sao? – Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta. Mặc dù trước
mắt tôi trời đất như quay cuồng, nhưng tôi nghĩ tôi có thể tiếp tục
gắng gượng được.
Anh ta không trả lời, đúng là khinh người quá đáng mà T_T. Ông bác
sĩ thấy thái độ của anh ta như vậy, ông cố nén tức giận mà
nói:
- Cậu đưa cháu gái này về nhà nghỉ ngơi đi, bà ấy giờ đã qua cơn
nguy kịch rồi, hai người yên tâm đi.
- Cái gì? Về nhà á? – Tôi nói như muốn hét lớn – Dạ, không cần đâu
ạ, cháu có thể vào học được.
Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại phản ứng mạnh như thế. Trước
giờ mẹ tôi không thích tôi tham gia các hoạt động tình nguyện vì
sức khỏe của tôi rất yếu, nên bây giờ tôi mà về nhà vì lý do hiến
máu, thế nào mẹ yêu quý của tôi cũng cho tôi nghe một trận! hizzz.
Vì thế cho nên, dù có chết, tôi cũng không về!!!!!!!
- Vậy thì đi học – Anh ta chợt lên tiếng, cái giọng lạnh lùng của
anh ta khiến tôi…lạnh thấu xương! Sao ngộ thiệt, anh ta tiết kiệm
lời nói thế nào ấy! hay là sợ nói chuyện nhiều tốn calo nhỉ?
T_T
Lúc này tôi như con chiên non ngoan ngoãn đi theo sau anh ta, không
quên ngoái lại khi nghe bác sĩ gọi với theo “nhớ nghỉ ngơi lấy sức
nghe cháu”. Tôi mặc kệ ai nói gì thì nói, nhất định hôm nay tôi
không về nhà, nhất định không về nhà ngay lúc này. Mà anh ta có
biết nhà tôi đâu mà sao tôi lại sợ thế không biết nữa! Ai chà, sao
tôi thấy trời đất quay cuồng thế này, cái đầu cứ nhức bang bang,
khiến tôi không tự chủ được đôi mắt mình cứ muốn cụp xuống. Kệ! Anh
ta đang lái xe, chắc không hay mình chợp mắt đâu, nghĩ thế, tôi
tranh thủ chợp mắt xuống, ngủ ngon lành ^.^
**
Lúc tôi mở mắt ra, tôi loáng thoáng nghe cái gì đó…
Khoan đã, yên tĩnh để nghe xem….
- Cậu chủ, cô ấy ngủ lâu quá rồi, có nên gọi bác sĩ không
ạ?
Ấy ấy, không cần đâu, gọi bác sĩ thế nào cũng tốn mấy trăm ngàn là
ít!
- Không cần đâu, cô ấy chỉ ngủ một chút thôi, khi nào cô ấy tỉnh
lại, bà nhớ cho cô ấy ăn chút gì bồi bổ, cô ấy vừa mới hiến máu nên
còn rất yếu – Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến tôi rùng mình,
tôi đã dần đoán được câu nói này của ai, nhưng có một điều lạ, sao
câu nói này hơi….dài thế nhỉ? T__T. Suốt cả ngày hôm nay, có câu
nào anh ta nói quá 10 tiếng đâu, à, tôi biết rồi, chắc chắn anh ta
mới ăn cơm xong nên có dư thừa calo đó mà! =.=
Tôi chập chờn mở mắt, không gian như bao trùm lấy tôi. Tôi cố mở to
mắt để chiêm ngưỡng hết không gian ở đây. Trời ạ, trước giờ có bao
giờ thấy được chổ nào đẹp như ở đây đâu. Sau khi lấy được bình
tĩnh, tôi thấy mình đang yên vị trên một cái giường thật êm, hình
như có niệm thì phải, hèn gì có thể ngủ ngon đến thế!
Khoan đã, tôi đang ở đâu đây? Hình như là tôi mới nghe tiếng của
tên lạnh lùng, khó ưa, ngạo mạn đó mà. Chẳng lẽ… tôi đang ở nhà anh
ta????????????
Không!!!!!!!!! Má ơi!!!!!!! Không thể nào!!!!!!!!!!!!
Tôi hốt hoảng mong rằng đó không phải là sự thật, nhưng tôi thật
không ngờ, ông trời thật trớ trêu, đó là sự thật!
Tôi ngồi bật dậy, nhưng chân tay tôi mềm nhũn ra, không còn một
chút sức lực nào hết. tôi bắt gặp anh ta đang loay hoay…cởi áo.
Trời ạ! Chuyện gì đây? Tôi nằm trên giường mà tim cứ đập thình
thịch! >”< . chẳng biết là hoa mắt hay ảo giác đây! Sau khi
cởi xong áo… khoác (ôi trời, làm tim tôi muốn nhảy ra ngoài), anh
ta khẽ vuốt maí tóc xuề xòa lên, chợt thấy tôi mở mắt, anh quăng
cho tôi một ánh nhìn đầy “thù hận”
- Nhờ ơn của cô mà tôi phải nghỉ học hôm nay!
- Tôi…tôi…không phải….
Tôi ấm ức quá khi nghe anh ta nói câu đó, tôi có muốn như vậy đâu.
Đến cả bản thân tôi cũng phải nghỉ học hôm nay nè, một lớp trưởng
gương mẫu như tôi nghỉ học mới là chuyện lớn, anh ta đã là gì trong
lớp? chả biết học hành có như thế nào mà lại nói câu như thế T_T.
Đáng ghét, rất rất đáng ghét!
- Dì Ba, phiền dì mang đồ ăn lên, tôi phải ra ngoài tí – Anh ta nói
vọng xuống bếp rồi thủng thẳng bước ra ngoài.
- Cậu….cậu…tôi …tôi ..phải.,… - Tôi lắp ba lắp bắp không biết phải
nói như thế nào, tôi muốn nói rằng, tôi phải về nhà, tôi muốn về
nhà… nhưng không kịp nữa, anh ta không đủ kiên nhẫn để nghe hết câu
mà tôi định nói *_*
Một lát sau, người mà anh ta gọi là dì Ba đã mang đồ ăn lên cho
tôi, nào là Canh gan gà cà chua, nào là Tỏi tây xào gan lợn, đến cả
món Canh gan lợn kỳ tử trứng gà. Ới trời, toàn là…gan lợn! tội lỗi
cho mấy con lợn bị moi gan ^.^ (ghê quá) xin lỗi tụi mày, nhưng tao
đói quá, tao phải ăn thôi! Trời phật phù hộ cho tụi mày được đầu
thai sớm!
- Cô ăn đi cho nóng – Dì Ba tươi cười nhìn tôi – Cậu ba đặc biệt
bảo tôi làm cho cô.
- Cậu ba ạ? – Tôi ngạc nhiên, với một công tử trong ngôi nhà rộng
như thế này chắc phải là con một chứ?
- Cô không biết đó thôi, ban đầu lúc bà chủ mang bầu cũng định sinh
một đứa thôi, nhưng không ngờ lại sinh đôi, cái cậu ban nãy do chui
ra sau cậu Hai vài phút, nên gọi là cậu Ba.
Tôi nghe dì Ba nói mà không tránh khỏi ngạc nhiên lẫn tò mò. Một
người như anh ta đủ khiến cho người ta muốn rơi tim ra ngoài rồi,
bây giờ lại có thêm một người anh nữa, mà sinh đôi mới chết chứ!
&_& Tôi đoán rằng hai anh em nhà này chắc đã giết không
biết bao nhiêu cô gái ngây thơ rồi! Tội lỗi! Tội lỗi!
..bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me yeutruyen.wapsite.me chúc các bạn vui
vẻ...
Reng…reng…reng….
Điện thoại trong nhà chợt reo lên, dì Ba lật đật chạy lại nghe điện
thoại, bỏ lại tôi với hàng ngàn suy nghĩ hỗn độn trong đầu. đứng là
nhà giàu có khác, toàn xài đồ xịn, đồ vật trong nhà trưng bày rất ư
là phong cách, ngay cả món ăn đem lên cho tôi ăn cũng không kém
phần sang trọng.
- Cháu còn là học sinh à? – Dì Ba nghe xong điện thoại, nhìn bộ
đồng phục trên người tôi, tò mò hỏi.
- Dạ… cháu là học sinh trung học ạ! – Tôi vừa ngốn nghiến ăn, vừa
trả lời dì.
- Ăn vừa vừa thôi cháu à! – Dì Ba cười hiền hậu – Coi chừng mắc
nghẹn đó!
Tôi chợt xấu hổ nhìn lại cách ăn của mình. Ai đời con gái con đứa
mà ăn như là bị bỏ đói 3 ngày liền vậy ^.^. Ấy thế mà trông thân
hình tôi cứ ốm nhom như con cò ma mới chết chứ! Bởi vậy nên nhỏ Anh
Thư - bạn thân của tôi – cứ nói tôi là “trước sau như một” T__T. Có
ai muốn như thế đâu chứ! hizzzz
- Dạ… - Tôi ấp úng nhìn dì Ba, may là không có cái con người lạnh
lùng ngạo mạn đó ở đây, nếu không không biết tôi phải kiếm cái lỗ
nào chui xuống nữa! haizzzzzzz
- Vậy chắc cháu cũng bằng tuổi với 2 cậu chủ nhà này rồi! Cậu Hai
cậu Ba cũng đang học lớp 10 đấy! – Dì Ba vừa lau nhà, vừa
kể.
Nghe nói đến đây tôi suýt phun cơm ra ngoài. May là tôi còn kiềm
chế được *_*. Thì ra anh ta còn đang đi học, đang tuổi ăn chưa no
lo chưa tới mà bày đặt… nghĩ đến đây tôi tò mò hỏi dì
Ba:
- Nếu nói vậy, cả 2 người đều chưa đủ tuổi lái xe ạ? – Tôi đắc ý
với cái suy nghĩ mới chớm của mình, nhưng muốn khẳng định lại cho
chắc chắn, phen này anh chết với tôi rồi. Khà khà!
- Ừ (nghe đến đây tôi cảm thấy mát lòng mát dạ vô cùng ^_^). Nhưng
mà có sao đâu cháu ơi, 2 cậu ấm nhà này ra vào đồn cảnh sát như cơm
bữa (đang hứng thú), nhưng chỉ cần ông chủ nói một tiếng thì họ
không sao cả (haizzzz thất vọng rồi). đúng là quen biết nhiều tai
to mặt lớn có lợi lắm cháu à!
Tôi vừa mới đắc ý với cái suy nghĩ sẽ giao anh ta cho đồn cảnh sát
vì tội chưa đủ tuổi lái xe 4 bánh mà lại chạy ẩu, đụng phải dì Hồng
mà còn ngông nghênh hống hách, nhưng xem ra tình hình hiện giờ tôi
có làm gì cũng vô ích rồi. Đúng là quen biết nhiều “quan lớn” cũng
có cái lợi của nó. Rất rất nhiều cái lợi là đằng khác!
Nhưng phải công nhận, anh ta đúng là mất lịch sự, con người vô phép
tắc.
Tôi muốn cho anh ta một bài học lắm, nhưng xem ra….không ổn rồi.
hizzzz
Tiếng chuông cửa vang lên, liếc nhìn đồng hồ, dì Ba chợt
nói:
- Chắc cậu Hai với bà chủ về rồi
Rồi dì Ba chạy ra mở cửa. Nhìn dì Ba chạy ra mở cổng, tôi thiết
nghĩ nếu tôi đang muốn giảm cân thì làm osin cho nhà này thì 1
tháng cũng giảm 4, 5 ký là ít ^.^ chính xác, một suy nghĩ rất ư là
chính xác!
Khoan đã, nhìn cậu Ba nhà này, cái người mà suốt ngày hôm nay tôi
phải đi theo anh ta ấy, rất rất giống cái con người kênh kiệu hôm
qua mới thẳng thắn mà tuyên bố rằng “thức ăn lề đường không hợp vệ
sinh”, tôi không chắc chắn lắm, nhưng không tránh khỏi lo sợ. Có
khi nào đó là cậu Hai, hay cậu Ba của nhà này, chắc tôi sẽ phải bị
anh ta làm cho một trận mất! hiz hiz. Tôi không tự chủ được nữa,
chân tay cứ run lên cầm cập, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài
vậy! Sắp phải đối mặt với đại gia đình này, tôi làm sao bình tĩnh
được đây!
Chạy xe vào sân, một chàng trai dáng vẻ hơi hống hách, gương mặt
kênh kiệu bước xuống xe (ái chà, nhìn anh ta tôi lại toát mồ hôi
nữa rồi, tự nhiên tôi lại liên tưởng đến mấy thằng du côn ngoài
đường). Trời ạ, không sai nữa rồi, chính là anh ta, (à không, anh
ta rất giống cậu Ba nhà này nên tôi không biết gọi như thế nào cho
tiện), chính cái vẻ mặt kênh kiệu hống hách đó thì không lẫn vào
đâu được. Ây za, tôi sắp chết đến nơi rồi đây T__T
Anh ta nhìn dáo dác trong nhà, rôi đôi mắt chợt dừng lại ở tôi,
dường như cảm nhận được điều gì không bình thường trong ngôi biệt
thự sang trọng này, anh ta lớn giọng hỏi dì Ba:
- Sao lại cho người lạ vào nhà? Lỡ trong nhà mất gì rồi ai chịu
trách nhiệm đây hả?
Cái con người mà vừa mới “cất” lên giọng nói đó (dây thanh quản
thật tốt) chính là người được dì Ba gọi là cậu Hai, tức là anh trai
của cậu Ba, hay nói đúng hơn chính là anh trai của cái tên ngạo mạn
lạnh lùng mà suốt ngày hôm nay tôi gặp. Đúng là oan gia ngõ hẹp
mà.
- Không phải, đây là cô bé mà cậu Ba mang về…
Ấy chết, sao lại nói là “cô bé mà cậu Ba mang về” chứ? Xem ra tôi
không khác gì một đứa nhỏ lang thang ngoài đường được người ta
thương tình mà mang về nuôi.
- Gì cơ? Mang về á? Cơm đâu mà nuôi? – Anh ta vặn hết volume của
mình lên, tôi muốn chết điếng người vì giọng hét trời phú của anh
ta – Thằng Nam nó bị khùng hay gì?
- Dạ không phải vậy, do cô ấy mới cho máu nên sức khỏe còn rất yếu,
cậu Ba cho ở tạm nghỉ ngơi thôi – Dì Ba cố gắng giải thích. Nếu ban
đầu dì Ba chịu nói đầy đủ sự việc thì tôi đã không phải thủng màng
nhĩ rồi! hiz
- Vậy à? – Giọng anh ta dịu xuống – Vậy thì tạm chấp nhận được… mà
sao tôi thấy cô giống….
- Giống ai? – Cả tôi và dì Ba đều tò mò hỏi lại anh ta. Tôi chỉ
mong anh ta đừng nhớ đến chuyện đó là được rồi.
- Hallowen ấy! Người ta thường làm cho mình trở nên kinh dị, còn
cô, ngay cả lúc bình thường cũng làm cho mình kinh dị, vì cô vốn dĩ
là vậy! – Anh ta đã dịu giọng, nhưng khóe môi hơi nhếch, trên môi
nở một nụ cười tôi không biết gọi là gì, khinh bỉ cũng có, miệt thị
cũng có, xem thường cũng có, rồi chợt nói với dì Ba – Dì Ba, cô ta
ăn xong phiền dì mang ra ngoài giùm, đừng làm bẩn nhà
tôi!
Anh ta ngúyt dài rồi chuẩn bị bước lên lầu.
Còn tôi ngồi đó với những giọt nước mắt chảy dài…
Trong lòng tôi có một cái gì đó, rất đau…
Những lời nói đó như những nhát dao khứa sâu vào da thịt
tôi…
Sao anh ta có thể nói như thế?
Những lời miệt thị tôi đã nghe nhiều rồi, nhưng không có lời lẽ nào
nặng nề như thế…
Tại sao? Tại sao vậy?
Tại sao người giàu thì có quyền miệt thị người nghèo
chứ?
Tại sao người đẹp thì có quyền chà đạp người xấu?
Cuộc đời! Đúng là cuộc đời!
Tôi không biết làm gì hết, cả người như cứng đơ ra, nước mắt tôi
thì cứ thay phiên nhau chảy dài, làm ướt đẩm cả bộ đồng phục mà tôi
đang mặc.
- Có chuyện gì thế? – Bà chủ mới bươc vào đã nhìn thấy cảnh lộn xộn
trong ngôi nhà của mình, rồi bà chợt ngạc nhiên khi nhìn thấy một
con bé đen nhẻm xấu xí với nước mắt nước mũi tèm lem đang ở trong
nhà mình, bà bất chợt hỏi dì Ba – Chuyện gì vệy dì Ba? Cô bé này là
ai? Sao nó lại khóc trong nhà tôi?
- Dạ…. cậu Ba…. Cậu Hai…. – Dì Ba vì sợ quá không nói được thành
lời.
- Phong! Chuyện này là sao? – Khi biết chuyện này có liên quan đến
2 cậu ấm nhà mình, bà chử la lớn.
- Là thăng Nam, nó bị khùng hay sao mà mang con nhỏ kỳ dị này về
nhà, nhìn nhỏ đó con không muốn ăn cơm nữa! – Anh ta đang bước lên
lầu, chợt quay đầu xuống, la to.
- Thằng Phong! Đứng lại đó cho mẹ - Bà chủ tức giận quát mắng – Mày
ăn nói với khách đến nhà chơi như vậy à? Mày định bôi tro chét trấu
lên mặt mẹ mày à?
Anh ta mặc kệ những gì mà mẹ mình nói, cứ thủng thẳng đi lên lầu.
Chỉ còn bà chủ ở dưới nhà thở dài “Con với cái”
- Cô xin lỗi, nó có nói gì thì con đừng để tâm, tính tình nó trước
giờ cứ ngang ngược như thế đấy! – Bà chủ quay sang tôi, mỉm cười
nói
Tôi chợt nín khóc, đôi mắt tròn xoe nhìn bà ấy, thì ra không phải
là do tôi dự đoán nữa, mà đó chính là sự thật. Đúng là bà ấy, cái
người hôm bữa đưa nhầm tiền đây mà. Chợt nhớ ra chuyện đó, tôi vội
lấy trong cặp ra vài tờ tiền, đưa cho bà:
- Con gởi lại cô, hôm bữa cô mua bánh của con mà cô đưa
nhầm.
Một chút ngạc nhiên hiện trên gương mặt của bà ấy. Thì cũng phải
thôi, những người bận rộn thường không để ý gì đến những chuyện nhỏ
nhặt xung quanh mình, chắc bà ấy đã quên chuyện đó rồi.
- Cô, cô biết, nhưng cô không ngờ, con lại mang trả lại cho cô –
Giọng nói của bà pha chút ngạc nhiên lẫn cảm động. Chỉ riêng tôi
không hiểu bà ấy định nói gì – Con cứ giữ lấy, xem như tiền cô tặng
con đi.
- Không – Tôi phân bua – Con không thể lấy được, cô giữ lại đi, nếu
không mẹ con mà biết chuyện này thế nào con cũng bị mắng cho mà
xem!
- Vậy à – Bà ấy thôi không tranh giành nữa – Được rồi, cô giữ
lại
Bà chủ cười hiền hậu đón lấy tiền từ tay tôi, tôi thở phào nhẹ
nhõm, nếu bà ấy không lấy, chắc tâm trạng tôi còn nặng nề dài dài
T_T
Tôi chợt nhìn đồng hồ rồi bất chợt la lớn
- Chết rồi!
Bà chủ nhìn tôi bất ngờ ngạc nhiên, tôi chợt bụm miệng lại như thể
mình vừa lỡ lời nói gì vậy ^.^
- Có chuyện gì vậy con?
- Dạ…dạ…không có gì….chỉ là…con…phải về nhà…bây giờ muộn rồi… - Tôi
ấp úng.
- Trời, cô tưởng chuyện gì, được rồi, để cô sai thằng Phong đưa con
về.
Ấy chết, như vậy sao được, anh ta mà đi chung với tôi thể nào chiếc
xe 4 bánh mới cóng của anh ta cũng sẽ bị nổ mà thôi *.*
- Dạ không cần đâu cô ơi, con đi xe ôm về được rồi – Tôi cười cười
nói mà trong lòng đau xót, sẽ phải thắt lưng buộc bụng mà cho bay
10.000 đồng đi xe ôm.
- Thôi, để cô kêu taxi đưa con về - Bà chủ vẫn tươi cười phúc hậu,
thiết nghĩ bà ấy tốt bụng, hiền hậu như thế thì làm sao lại có 2
thằng con trai ngang ngạnh và ngạo mạn như thế chứ.
- Dạ, không cần đâu ạ! – Lại thế nữa, nếu bà ấy không trả tiền
trước há chẳng phải tôi phải tốn tiền mà trả cho ông taxi sao?
Hizzz 1km 8.000đồng chứ không ít.
- Thôi, tùy con thôi – Bà ấy đưa cho tôi một tờ giấy ghi cái gì dài
ngoằn trong đó, tôi không đọc được hết nhưng đôi mắt lại chú ý
loáng thoáng vài chữ “Tập đoàn Minh Phụng” – Đây là danh thiếp của
cô, nếu con cần cô giúp gì, cứ điện thoại cho cô.
Tôi đón lấy tờ giấy mà người ta gọi là “danh thiếp” đó, trong lòng
không khỏi ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ. Sao một người làm tại một
tập đoàn lớn như Minh Phụng lại có thể đưa danh thiếp cho một con
bé nghèo kiếp xác như tôi chứ? Thật là khó hiểu, rất rất khó
hiểu.
Chào bà chủ và dì Ba, tôi chạy vội ra ngoài, bây giờ trời đã bắt
đầu nắng gắt, gần 12h rồi còn gì, hôm nay tôi đã trốn học để đi với
một tên tiết kiệm lời nói, đụng phải một tên hay khinh bỉ người
khác, tôi mệt mỏi quá, thật sự rất rất mệt mỏi, chỉ mong sau này
tôi sẽ không phải chạm mặt những người này nữa.
**
- Ê, sao hôm qua mày nghỉ học? – Anh Thư vừa thấy tôi lệ khệ xách
tập vở vào, đã liên tục tra tấn tôi.
- Có chuyện đột xuất – Tôi trả lời gọn hơ.
- Đột xuất gì chứ? Một ngày mày vắng không phép đấy nhé, lớp trưởng
mà như thế đấy! – Anh Thư hắng giọng, tôi chợt bật cười trước thái
độ của nó, chỉ có Anh Thư là không trách cứ hay khinh thường tôi
mỗi khi tôi bị người khác miệt thị, chỉ có nó là sẵn sàng kề vai
sát cánh bên tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn.
- Tao nói mày nghe – Anh Thư hớn hở nói tiếp – Hôm qua tại mày nghỉ
nên mày không thể chứng kiến được, sao hỏa rơi xuống lớp mình
ấy.
- Há??? – Tôi tròn xoe mắt – Sao hỏa gì? Rồi có sao
không?
Thấy tôi há hốc mồm, nhỏ Thư cười khanh khách, nó cú vào đầu tôi,
trách cứ:
- Phải công nhận mày học giỏi thiệt, nhưng những chuyện ngoài đời
thì mày khờ không ai bằng, sao hỏa mà tao nói là anh Phong lớp 10A1
ấy, hôm qua anh ấy băng qua lớp mình.
- Gì? – Tôi suýt té ngửa, người mà nó làm như là thần tiên ấy “băng
qua lớp mình” ặc ặc, anh ta băng ngang thôi mà, mà gì mà trịnh
trọng thế không biết.
- Lớp mình có thêm 2 thành viên nữa, đó là anh em sinh đôi nhà họ
Phan, phen này không chỉ có anh Phong mà cả 2 anh đều sẽ chết với
tao! Khà khà – Anh Thư vuốt mái tóc, đắc ý nói.
- Gì cơ? Chẳng phải anh Phong đã tỏ tình với mày à? Thế mày đã chấp
nhận chưa?
- Tao nói tao còn đang suy nghĩ – Anh Thư bắt đầu mơ mộng – Cho mày
hay, nhỏ Trân lớp mình chấm ảnh rồi đấy, để tao coi, nó dám giành
người yêu với tao sao? Cứ mơ đi nhé.
Tôi ngơ ngác nghe Anh Thư nói mà lùng bùng lỗ tai. Khoan đã, anh em
nhà họ Phan, tên gì nhỉ? Là Phan Thanh Phong và Phan Thanh Nam, tôi
nhớ lại những gì mà nhỏ Anh Thư ngày nào cũng liên tục nhắc đi nhắc
lại với tôi, về tính cách, về ngoại hình, về gia cảnh, hình như tôi
nghe hơi…quen quen ^.^
Ấy chết, có phải? Hôm qua, cái đại gia đình mà tôi gặp hôm qua, có
phải????????
Không!!!!! Nhất định không thể nào!!!!!! Nếu vậy tôi thà chết còn
hơn T_T hức hức
Khoan đã, để xác định có phải là họ không thì đơn giản thôi mà, hôm
qua chẳng phải chỉ có cậu Hai nhà ấy đi học thôi sao? Cậu Ba vì cái
tính ngông nghênh và ngạo mạn của mình đã phải nghỉ học cùng tôi
rồi còn gì. Chỉ cần xác minh lại chuyện đó là có thể biết, có phải
là họ hay không thôi.
- Này, hôm qua cả 2 anh em họ đều đến lớp mình chứ?
Tôi khiều khiều nhỏ Anh Thư, nhỏ nhẹ hỏi, cầu trời khẩn phật cho nó
trả lời là phải, con sẽ cúng nguyên con heo quay
&_&
- Không! Chỉ có một mình anh Phong thôi, anh Nam hôm qua cũng vắng
không phép đấy– Câu trả lời của nhỏ Thư như sét đánh ngang tai tôi,
ôi mẹ ơi, chết con thật rồi!
- Ờ… vậy….à…. – Tôi méo xệch mặt trả lời, cố kéo câu trả lơi dài
nhất có thể.
- Mà mày hỏi chỉ vậy? Lo lắng gì, lát nữa cả 2 anh vào thì mày sẽ
chiêm ngưỡng được nhan sắc của họ thôi – Nhỏ Thư cười háo hức. Ặc
ặc, hôm nay chắc có lẽ sẽ là ngày tận thế, tôi đau khổ suy nghĩ,
lại cố gắng suy nghĩ xem, mình còn điều gì chưa trăn trối 0_0
...K e n h t r u y e n . p r o..
CHAP 3: ĐƯỢC CỨU SỐNG TRONG NGÀY TÂN THẾ (^.^)
Khi tôi vừa gãi đầu vừa nhăn mặt thì cả lớp chợt ùa lên như có một
trân động đất mạnh đến 4,8 độ atm. Đang bàng hoàng vì không biết
chuyện gì đang xảy ra thì tay của nhỏ Anh Thư liên tục lay tôi như
chong chóng:
- Đó, đó thấy chưa? 2 hoàng tử vừa đến đây này!
- Trời ơi, anh em giống nhau y hệt! – Giọng Huyền Trân lanh lảnh
làm cả lớp im bặt hết 5 giây (ái chà, anh em sinh đôi không giống
nhau thì chắc giống ông hàng xóm à?)
- Anh gì ơi, sao hai anh đẹp trai quá zậy!!!!!!!! – Giọng mấy đứa
con gái the thé làm cả lớp như náo nhiệt hẳn lên, tôi chỉ biết ôm
đầu mà chịu trận, xem ra cảnh tượng bây giờ còn thê thảm hơn cả
động đất nữa đây @_@
Hai anh chàng mà tụi bạn gọi là thiên sứ là đây. Theo như tụi nó
nhận xét thì là “sóng mũi cao, da trắng, mắt Hàn Quốc, miệng nhỏ,
vân vân và vân vân”. Theo như tụi nó nói thì 2 anh chàng này sẽ
giết không biết bao nhiêu nữ sinh mơ mộng trong lớp.
Còn với ấn tượng ban đầu của tôi, à không, là ấn tượng thứ hai chứ
không phải ban đầu, đó là hai tên du côn, một tên lưu manh ngang
ngược, còn một tên thì lạnh lùng ngạo mạn. Nói chung, tất cả những
thứ gì xấu nhất trên đời tôi đều gán cho hai tên đó. Ái chà, nhìn
đầu tóc của 2 tên đó, tôi sẽ được dịp mà trừ điểm thẳng tay đây mà,
khà khà!
Tùng…..tùng….tùng…..
Cả lớp chợt im bặt khi có tiếng trống báo hiệu đến giờ vào lớp, 2
tên ấy cũng đã yên vị vào chỗ ngồi phía cuối lớp. Dường như cả hai
người đều không chú ý đến sự có mặt của tôi và dường như cũng chẳng
có ấn tượng gì với tôi, hay vì cả 2 người đó đều bị vây quanh bởi
những tiếng nói the thé của mấy đứa con gái xí xọn trong lớp. Tôi
cũng được dịp thở phào nhẹ nhõm vì chẳng ai nhận ra sự có mặt của
tôi, như vậy cũng tốt, ít ra tôi có có thể giảm được tần suất đập
mạnh của lồng ngực mình. Haizzzz
Tiếng guốc lộp cộp của cô Ngân – Chủ nhiệm lớp tôi – thì tôi không
lẫn vào đâu được, đâu đó có tiếng của nhỏ Huyền Trân:
- Cô zô rùi tụi bây ơi, trật tự xíu coi
Chẳng biết vì sao mà giọng nói lanh lảnh của nó có thể có uy lực
hơn giọng của một lớp trưởng như tôi, cả lớp chưa đầy 1 phút đã im
bặt, nhỏ Anh Thư quay qua tôi đầy ngạc nhiên:
- Mày cứ quản lý lớp đi, nó đâu phải là lớp trưởng, nó có quyền
gì?
- Thôi kệ đi – Tôi thở dài ngao ngán – Ai có thể làm lớp trật tự
được thì cứ làm, tao quản không nổi đâu.
Anh Thư thở dài nhìn tôi, một sự thương hại hiện lên trên đôi mắt
của nó. Tôi cảm nhận được điều đó, nhưng thôi kệ, tôi đã không quan
tâm, không bực tức thì thôi. Từ lâu tôi đã quen với những ánh mắt
miệt thị và khinh thường, tôi đã quen lắm với những cái liếc xéo
của mấy đứa con gái nhà giàu xí xọn. Cho nên, khi gặp chuyện như
ngày hôm nay tôi lại có thể bình thản như thế. Cuộc đời vốn dĩ là
vậy mà…
Tôi lấy hết sức lực bình sinh của mình, hét to:
- Cả lớp!!!!!!!!!
Cả lớp đứng dậy nghiêm trang chào cô Ngân, cô mỉm cười rồi ra hiệu
cho cả lớp ngồi xuống. Lật qua lật lại sổ đầu bài, đôi mắt cô chợt
dừng lại ở cái tên Hà Vy vắng không phép ngày hôm qua. Cứ ngỡ cô sẽ
gọi tôi đứng dậy và làm một trận (tim tôi như muốn nhảy ra ngoài)
nhưng không, cô chỉ im lặng rồi đóng sổ đầu bài lại. Cả lớp lại
được dịp bàn tán, nhỏ Huyền Trân la lớn:
- Cô ơi, hôm qua lớp mình vắng không phép nhiều lắm!
- Đúng rồi đó cô!
Cả lớp láo nháo. Tôi chỉ biết ngồi đó nhìn cô với đôi mắt như van
xin. Anh Thư bực tức:
- Mày thấy chưa?Mày nhịn nó để làm gì, rõ ràng mày có làm gì nó
đâu, cô cũng bỏ qua chuyện này, mà nó ráng moi ra cho bằng được. Rõ
ràng có Phong và Nam ở đây, nó mới “múa lửa” như vậy
đó!
- Thôi mà…
Tôi chỉ mỉm cười, một nụ cười nhẹ mà tim tôi như đập thình thịch.
Làm sao đây khi tôi sắp bị cả lớp soi mói? Tôi đành phải nhắm mắt
phó mặc số phận mình cho ông trời vậy.
- Hà Vy, Thanh Nam, tại sao hôm qua 2 em vắng không
phép?
- Dạ…em…
Tôi run lập bập đứng dậy, không biết mình phải ứng phó như thế nào
với sự việc này đây. Ôi trời ạ, tất cả chỉ tại anh ta, chỉ tại cái
tài lái xe của anh ta mà bây giờ tôi phải như thế này đây
này.
- Cô ơi – Nhỏ Huyền Trân chợt đứng dậy – Bạn Nam có thể châm chước
vì hôm qua là ngày đầu tiên đến lớp mình, còn bạn Hà Vy thì phải
phạt cô à!
- Cô biết phải làm sao mà, em ngồi xuống đi – Cô Ngân dịu
giọng.
- Hà Vy, em cho cô biết, tại sao em vắng không phép? – Cô Ngân nhìn
tôi chăm chăm rồi hỏi.
- Dạ…em…có… chuyện ….đột xuất ạ….
Mồ hôi hột tôi chảy lộp độp, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, làm
sao đây, làm sao bây giờ khi tôi không biết phải giải thích như thế
nào.
- Chuyện đột xuất là chuyện gì? – Cả lớp nháo nhào, nhưng tôi nghe
được tiếng lanh lảnh của nhỏ Trân – Lớp trưởng mà vắng không phép
lại không có lý do thì làm sao tụi em phục được hả cô?
Lại một lần nữa tôi muốn chết đứng. Cho đến bây giờ tôi mới thật sự
không hiểu nổi, tôi đã làm chuyện gì có lỗi với nó mà nó cứ đè bẹp
tôi hết lần này đến lần khác chứ?
- Hà Vy, chuyện đột xuất là chuyện gì? Em cho cô một lý do đi – Cô
Ngân nhìn tôi nghiêm khắc.
- Dạ….tại….tại…
Chẳng biết tại sao trong những trường hợp cần cách ứng xử khéo léo
và linh hoạt thì tôi cứ khù khờ như thế. Đúng là trớ trêu mà, hixx.
Làm sao nói đây? Nếu nói rằng tôi vì cứu di Hồng mà vắng thì thế
nào chuyện này cũng đến tai ba mẹ tôi, lúc đó tôi lại gặp rắc rối
nữa. Tôi phải làm sao đây?
- Cô ơi, cô thấy đó, có lý do nào chính đáng đâu!!!!!
- Đúng rồi đó cô – Lũ bạn được dịp “a dua” theo.
- ………
- Hôm qua bạn ấy đi với em!
Một giọng nam từ cuối lớp vang lên làm cả lớp im bặt. Tiếp sau đó
là những ánh mắt quay xuống nhìn nhân vật nam đó không chớp mắt.
Mắt của bon họ lẫn tôi đều mở to hết cỡ khi nhận ra người mà phát
ra giọng nói đó. Không sai, đó chính là con người ngạo mạn lạnh
lùng mà tôi gặp hôm qua. Gương mặt anh ta không chút biến sắc khi
phải đối mặt với hàng chục ánh mắt nhìn mình ngạc nhiên, rồi những
đôi mắt “nhiều chuyện” ấy lại chuyển hướng sang nhìn tôi, chứa đựng
một sự ngạc nhiên và vô cùng tò mò. Lại một lần nữa tôi bị bọn bạn
ghen ghét rồi T_T
Tôi thì chỉ biết há hốc mồm khi nghe được câu nói ấy. Ngay cả cô
Ngân cũng không giấu được sự tò mò của mình:
- Thanh Nam, chuyện này là sao?
- Đúng rồi đó, Nam, bạn nói đi – Giọng Huyền Trân chứa đầy nỗi bực
tức.
Đôi mắt lạnh lùng của Nam liếc xéo Huyền Trân, nhưng cô nàng cứ
tưởng là hoàng tử băng giá của trường đang liếc mắt đưa tình với
mình (pó tay), vẻ mặt nó bất giác đỏ lên như quả gấc. Cô nàng chợt
đứng lên dịu giọng:
- Nam nè, nếu bạn cho tụi mình và cô Ngân một lời giải thích chính
đáng thì tụi này không làm khó Hà Vy nữa!
Nhỏ Anh Thư ngồi cạnh tôi bất giác run lên, thì ra nó đang …nổi da
gà vì những lời nói “ngọt như mía lùi đó”, nó quay sang tôi, vẻ mặt
vô cùng thắc mắc:
- Sao hoàn toàn không giống cái điệu bộ hồi nãy mà nó nói chuyện
với mày vậy? Đúng là……
Tôi chỉ cười cười, mong cho nhỏ Huyền Trân cứ giữ thái độ như thế
này đến suốt năm học, à không, chỉ cần đến cuối buổi học hôm nay là
được rồi.
Thanh Nam cú đứng yên đấy, khi chứng kiến Huyền Trân diễn kịch
trước mặt mình, cậu ấy khẽ nhếch môi, điệu bộ không khác gì hôm qua
là mấy. Khi lớp đã yên ắng, cậu ấy mới chậm rãi nói:
- Dạ thưa cô, hôm qua em đang trên đường đi học thì
gặp…
Tôi lại run lên cầm cập rồi, Thanh Nam ơi, tôi xin cậu đó, đừng
nói, nhất định cậu không được nói chuyện đó ra, Thanh Nam
ơi.
Ánh mắt tôi tha thiết nhìn cậu ấy (ặc ặc) như thể van xin. Chả biết
cậu ấy có nhìn thấy đôi mắt khẩn thiết đó của tôi không mà gương
mặt cậu ấy không một chút biến sắc (đã nói là cậu ta bị đứt dây
thần kinh cảm xúc rồi mà). Thấy thái độ hiện giờ của Thanh Nam, tôi
nghĩ mình không nên hi vọng gì đến những lời nói tiếp theo của cậu
ấy, xam ra tôi chỉ có thể đứng yên đó mà chờ chết thôi.
@_@
- Dạ gặp – Đôi mắt cậu ấy lúc này mới liếc nhìn sang tôi, rồi chậm
rãi nói tiếp (ôi mẹ ơi, cậu ta cứ chậm rãi thế này chắc tôi phải
chết bị nín thở mất) – Em đã gặp Hà Vy bị ngất xỉu giữa đường
ạ!
Cả lớp ồ lên ngạc nhiên, còn tôi thì há hốc mồm hết cỡ khi nghe
những câu những lời mà cậu ta vừa nói. Cậu ấy đang nói cái quái gì
ấy nhỉ, nhưng mà thôi, tôi không trách cứ gì đâu, chỉ cần cậu ấy
không nói sự thật là được. haizzzzz thoát nạn rồi.
- Rồi sao nữa? – Cả cô Ngân và tụi bạn trong lớp nhao
nhao.
- Dạ, em đưa bạn ấy về nhà nghỉ ngơi nên đã bỏ hết một buổi học
ạ!
Tiếng cậu ấy vừa dứt thì cũng là tiếng tôi thở phảo nhẹ nhõm, thế
là đã qua, mình đã có lý do chính đang để mà nghỉ học rồi. Hà
hà.
Chợt có cảm giác ai đang lay tay mình, tôi quay qua thì bắt gặp Anh
Thư đang nhìn tôi bằng ánh mắt “hình viên đạn”:
- Trời ạ, hôm qua mày đi chung với hoàng tử băng giá của tao à? Sao
lại thế nhở? Mày sẽ chết với tao!
- Không phải, không phải! – Tôi phân bua khi nhận thấy ánh mắt rực
lửa của nhỏ bạn thân đang nhìn mình, rõ ràng không phải vậy mà, nếu
không phải vì dì Hồng thì tôi đã không miễn cưỡng lên xe của hắn
rồi! hiz hiz đến cả nhỏ bạn thân nhất của tôi cũng không tin tôi
nữa thì tôi biết làm sao đây?
Cô Ngân trên bục giảng cứ liên tục đập đập cây thước xuống bàn cho
cả lớp trật tự bớt, nhưng xem ra, vô hiệu rồi. Cô đành chờ khoảng
10 phút, cả lớp mới yên ắng được, cô mới lớn giọng:
- Thanh Nam, có ai có thể làm chứng cho em?
- Dạ, là anh trai em, Thanh Phong ạ! – Nam nói mà mắt cậu ấy liên
tục liếc xuống nhìn anh trai mình, nhưng hình như Thanh Phong không
nghe thấy, bởi vì cậu ta đang…..ngủ!
- Thanh Phong! – Giọng cô Ngân lấn áp cả đám học trò lao
nhao.
- Thanh Phong! Thanh Phong! – cả lớp xúm nhau đánh thức cậu ta dậy,
chẳng biết cậu ta đang mơ mộng đến đâu mà cứ đánh thức mãi mà không
chiun dậy.
- Thanh….Phong…. – Giọng cô Ngân vang lên và cây thước được giáng
xuống lỗ tai của cậu ta, cậu ta chợt tỉnh giấc, xoa xoa bên tai của
mình:
- Cái gì vậy trời, cho tao ngủ xíu coi! – Giọng nói còn đang ngái
ngủ của cậu ta khiến cô Ngân tức giận mà cứ véo tai cậu ta liên
tục.
Cả lớp cười ồ lên khi Thanh Phong dám nói chuyện với cô mà xưng mày
–tao, xem ra phen này cậu ấy chết với cô Ngân rồi.
- Tao kêu để tao ng….
Câu nói của Thanh Phong chưa phát ra hết thì đôi mắt của cậu ta đã
to hơn cả khuôn mặt khi phát hiện cô Ngân đang đứng trước mặt
mình.
- Cô….. chuyện gì….vậy…ạ…
Cô Ngân gõ gõ cây thước xuống bàn, chậm rãi hỏi:
- Thưa thiếu gia nhà họ Phan, hôm qua có phải anh và cậu Nam đây
gặp Hà Vy ngoài đường phải không ạ?
Câu nói của cô Ngân rất…nhẹ nhàng khiến cả lớp lần 2 vị thiếu gia
đây lạnh run người, Thanh Phong lúc này mới kịp dụi dụi mắt, cậu ta
ngơ ngác nhìn cô Ngân, cả lớp, và cả thằng em trai yêu quý đang
nhìn mình không chớp mắt.
- Dạ, Hà Vy nào ạ? Em đâu…Á Á
Thanh Phong chưa kịp nói hết câu đã la oai oái, thì ra thằng em quỷ
quái đang đạp vào chân mình, chưa kịp hoàn hồn thì Thanh Nam đã lên
tiếng:
- Hà Vy hôm qua em đưa về nhà đó, có gặp anh ở nhà ấy, anh nhớ
không?
Nhỏ Huyền Trân tức giận đến sôi người, nó đứng phắt dậy, tức
giận:
- Hà Vy, thì ra hôm qua cậu đến nhà của 2 người con trai
à?
- Trời ơi, sao lại có thể?
- Nó bị khùng hay gì vậy?
- ….
- ……
Và hàng loạt những từ ngữ khó nghe nhất mà tôi được nghe từ mấy đứa
bạn mà tôi đã từng xem họ là bạn. Tự nhiên tôi cảm thấy buồn và khó
chịu kinh khủng, chỉ muốn khóc mà thôi.
- Bạn nói vậy là sao? Hà Vy bị xỉu, có biết trời trăng mây nước gì
đâu mà trách bạn ấy?
Giọng nói lạnh lùng của Thanh Nam phát ra đủ để khiến cả lớp im
bặt, cậu ấy rất tức giận nhưng không bao giờ biểu lộ ra ngoài.
Nhưng chẳng biết sao tôi lại nhận ra điều đó. Thanh Nam à, cám ơn
cậu, nhờ cậu mà tôi…bị bọn bạn ghét đến mức như thế
này!
Tiếng chuông báo hiệu đã hết 15 phút đầu giờ, cả lớp được dịp tiếp
tục ồn ào, cô Ngân liên tục gõ cây thước xuống bàn để lớp trật tự,
nhưng cũng dư thừa mà thôi.
- Thôi được – Cô Ngân lấy hết sức lực của mình, hét lớn – Chuyện
của Hà Vy xem như có lý do chính đáng, xem như đã giải quyết xong
chuyện này. Lớp trưởng, giữ lớp trật tự!
Nói rồi cô Ngân bước vội ra, chắc vì cô sợ nếu tiếp tục ở lại chắc
bị tụi nó hành hạ cho đến chết!
Khi cô vừa bước ra thì cũng là lúc tôi ngồi phịch xuống, khóc ngon
lành..
Anh Thư ngồi kế bên, hốt hoảng khi thấy tôi nước mắt ngắn dài, nó
đành kiên nhẫn mà dỗ dành:
- Thôi, qua rồi, cô không truy cứu chuyện này nữa, mày làm gì mà
khóc vậy?
- Tao…tao…buồn quá, tụi nó…không xem tao….là bạn….
- Thôi, thôi, có tao là bạn của mày là được rồi…. nín đi
mà….