The Soda Pop




Nó tức tốc chạy đến bên hắn kéo giật hắn lên cùng tận hưởng cái thù vui bất tận của nó còn hắn thì tâm trí đâu nữa để mà ngắn cảnh, đầu hắn mong lung những dòng chữ khi nẫy cứ thấp thoáng trong đầu hắn

Nó đứng ngang với hắn mắt hí hửng, miệng nở một nụ cười tủm tỉm - WZ này

- ...

- Nếu bây giờ tớ hôn cậu thì sao nhỉ?

Hắn tròn mắt lên với câu nói của nó, hắn quay qua nhìn nó để khẳng định lại một lần nữa nhưng vừa đôi mắt hắn chưa đạt tới vị trí cần tới thì một đôi tay mềm mại ghì lấy gương mặt của hắn kéo xuống và đặt lên đôi môi của hắn một bờ môi khác

Đôi mắt tròn vo đen lấy của hắn mở ra hết cở có thể tim hắn không đập nhanh nhưng lại rất mạnh cả thần kinh cũng vậy .. mạnh đến nổi khiến các bộ phận còn lại trên cơ thể hắn dường như tê liệt, quá sock .. quá nhanh .. qua bất ngờ để hắn kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoảng loạn hắn thụt lùi lại về phía sau để tránh né nhưng bàn tay nó càng ghì mạnh để giữ chặt hắn hơn

Nó rút đôi môi lại nhìn vào ánh mắt hoảng hốt của hắn đang chằm chằm nhìn nó, nó khẽ cười rồi đưa 2 tay nhéo thật mạnh vào 2 má của hắn khiến hắn đau điếng - Tên ngốc này chịu tỉnh chưa, phải hôn trong 1'24 đó

Lại một lần nữa nó làm hắn bất ngờ bởi nụ hôn thứ 2, có lẽ giờ hắn đã định thần lại sau một hồi hồn phách lơ lửng trên trời, mắt hắn từ từ nhắm lại, vòng tay hắn từ từ đưa ra sau ôm chằm lấy tấm lưng nó

...1' .. 1'20 .. 1'23 .. 1'24....

Brrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr............!!! tiếng động cơ vang lên chiếc đu quay lắc lư rồi tiếp tục cuộc hành trình vòng quanh .. cú lắt lư kết thúc nụ hôn của 2 đứa, quay sang nhìn ra khunh cảnh đang thay đổi theo vòng quay của đu quay rồi lại nhìn nhau .. chẳng hiểu gì nhưng rồi cả 2 lại bật lên một nụ cười hạnh phúc .. Ôm chằm lấy đối phương, trong căn phòng đã bị ếm một "lời nguyền tình yêu" .. một lời hứa, một sự ràng buộc đã hình thành.

Đôi tình nhân ấy đã rất hạnh phúc khi bước ra khoỉ khu đu quay, có vẻ nhiệm vụ của chiếc đu quay tình nhân đã hoàn thành một cách xuất sắc khi gắn kết thành công những con người đang yêu lại bên nhau. Nắm tay nhau giữa dòng người qua lại, nó và hắn đã tự nhũ rằng mãi mãi .. và mãi mãi sẽ không buông đôi bàn tay này ra

...

- CƯỚP , CƯỚP .. GIÚP TÔI VỚI TÊN CƯỚP GIẬT MẤT TÚI XÁCH CỦA TÔI RỒI, LÀM ƠN GIÚP TÔI VỚI TRONG ĐÓ CÓ NHỮNG TÀI LIỆU RẤT QUAN TRỌNG

Từ đằng sau giọng một cô gái trẻ vang la inh ỏi cả một góc người, nó và hắn quay lại chưa hiểu chuyện gì thì một cái bóng vụt qua nhanh như cắt khiến nó và hắn ngỡ ngàn

Thoáng chốc bất động dần hiểu ra chuyện gì đang xảy ra - Ban ngày ban mặt mà dám lộng hành ư, coi như mày không may rồi

Tức thì nó lao đi như chớp, chen lấn xô đẩy với dòng người để rượt theo tên cướp con ấy, chẳng thể yên với nó một phút hắn lo lắng đuổi theo, cả ba rượt đuổi nhau khắp cả trung tâm vui chơi rộng ngàn mét vuông. Tên cướp ngoan cố chạy thì nó lại càng ngoan cố đuổi theo, cả 3 làm náo loạn cả trung tâm khiến bảo vệ cũng chẳng thể can thiệp. Lao qua những hàng rào thành thục, tránh được những vật cản dễ dàng, luồn vào những ngóc ngách chật hẹp một cách đơn giản .. nhìn 3 đứa nó chẳng khác nào đang đóng cảnh hành động cho một bộ phim hình sự. Tên cướp chạy vào một góc rẽ nhỏ, nó cũng đuổi theo, đến đây hắn dừng lại đảo mắt một hồi như đang suy nghĩ hắn vòng đường khác

- CÓ ĐỨNG LẠI KHÔNG HẢ ĐỒ CƯỚP CON - nó vừa hét vừa dí theo sát tên cướp

Tên cướp ngoan cố vẫn cứ chạy, khi phía trước là lối thoát cho tên này, khi ra được đây cơ hội hòa vào đám đông để lẩn tránh là rất cao, khi tên cướp đang hả dạ cười thầm trọng bụng thì bất thình lình hắn từ đâu chạy đến chặn đường tên cướp khiến tên cướp tái mặt dừng lại.

Loay hoay nhìn cả 2 hướng đều bị chặn, tên cướp hoảng loạn quăng cái túi xách rồi bỏ chạy

Thấy vậy hắn quơ ngay khúc cây trên mạt đất ném vào bắp cghân tên cướp một cú thật mạnh khiến tên này ngã nhào ra đất cũng đúng lúc thật may bảo vệ vừa tới. Còn nó, khi tên cướp vừa ném cái túi xách thì nó liền chạy theo để chụp lấy nhưng mãi nhìn lên trời dõi theo cái túi xách, khi cái túi rơi xuốn

- Chụp được rồi - nó đưa tay ra chụp gọn cái túi nhưng tỉnh người lại thì nó đã đứng ở thành cầu và vì cú với người để chụp cái túi khiến nó mất chớn ngã nhào xuống cái hồ rộng lớn sâu hút

- Coi chừng

Một vật gì đó vừa rơi xuống hồ làm lây động mặt hồ nhưng không phải là nó .. mà là chiếc nón của nó

Hoảng hồn lại nó thấy hắn đang ôm lấy bụng nó từ phía sau kéo nó lại

- MUỐN CHẾT HẢ - hắn giận tím mặt hét toáng lên

- Xin .. lỗi!! nhưng....

Hắn ghì lấy 2 cổ tay của nó - CÒN NÓI ĐƯỢC ÀH, CÓ BIẾT TÔI LO CHO CẬU ĐẾN THẾ NÀO KHÔNG???

Nó nhìn vào mắt hắn, một cái gì đó cảm động len lõi trong đôi mắt của nó, nó chưa kịp mở miệng để đáp trả thì phía sau những tiếng bước chân rầm rập tiến đến

Giựt tay hắn ra nó tiến lại phía cô gái đang chạy đến
- Của cô này, lần sau giữ cho cẩn thận nha

- Cảm ơn cô nhiều lắm, trong này đều là những tài liệu quan trọng mà tôi phải thức 3 đêm liền để soạn thảo mà hôm nay lại là hạn chót, cảm ơn cô nhiều lắm nếu không có cô tôi không biết phải thế nào

Đám người chung quanh bu lại xem sự tình, họ nhìn hết người này đến người kia rồi chỉ trỏ .. chợt một giọng nói vang lên

- "Ê CÓ PHẢI 2 NGƯỜI ĐÓ LÀ WANGZI VỚI QUÁN QUÂN IDOL TEEN KHÔNG"

- "Chụp hình chụp hình lẹ, trời ơi WZ của tao bên ngoài giản dị mà vẫn đẹp như thường"

- "Uả sao họ lại ở đây, hẹn hò hả? hay đang đóng phim?"

- "Có đoàn phim nào đâu .. TRỜI Ạ ĐỪNG NÓI ĐANG HẸN HÒ THIỆT NHA"

Những dư luận, những câu bàn tán xôn xao bắt đầu lên tiếng, những ánh nhìn tròn xoe hết sức ngạc nhiên của mọi người, rồi những ánh đèn lóe lên của những chiếc đt hay máy ánh đều rọi vào nó và hắn

Lúc này nó và hắn quay lại nhìn nhau thì mới để ý cả nón mũ của 2 đứa đã rớt trên đường bắt cướp hết rồi còn đâu .. Loạn lên mất

- "WZ anh giải thích đi, thế này là sao? có thật là đang hẹn hò không" - một cô bé 9x đứng ngoài nhìn vào WZ giọng mang chút gì đó hy vọng

- "Hẹn hò thì sao, họ cũng đẹp đôi mà"

Biết chắc không thể nào dấu được nữa, hắn tiến lại bên cạnh nó khẽ nắm lấy bàn tay nó

- "Cô ấy là gì vậy hả WZ, anh giải thích đi"

- Cô ấy là bạn gái của tôi...- Hai người giải thích thế nào đây - người đàn ông trung niên ném tờ báo "ngôi sao" mới nhất của tuần xuống mặt bàn với bìa báo hết sức nổi bật là hình nó và hắn nắm tay nhau trong buổi đi chơi hôm nọ với 1 lời dẫn "Chàng hoàng tử băng (nick name mọi người gọi hắn) chính thức công bố bạn gái", đưa ánh mắt sang nó và hắn .. người này không ai xa lạ nữa mà là TGĐ

- Thì là vậy đó, có gì đáng nói - hắn khoanh tay trước ngực đưa mắt ra cửa sổ nét mặt ngang bướng

- Cậu nói vậy mà nghe được à, cậu có biết sau vụ này lượng fan đã giảm đến thế nào rồi không?

- Giảm đi một ít thì có sao đâu

- Một ích á? con số đã lên đến 1000 rồi đó "hoàng tử" à

- Thì đã sao, dù có giảm hết thì cũng chẳng thể thay đổi được quyết định cũa tôi đâu

- Cậu .. - TGĐ tức muốn ứa máu

- ÔI ĐƯỢC RỒI 2 NGƯỜI - nó ngồi ở vị trí chung gian chịu cả sự tra tấn của cả 2 - Sao không nghĩ cách mà ngồi đó cãi nhau

Nghe nó cả 2 thôi không cãi nhau nữa nhưng đổi lại là cái trò lườm nhau thù địch

- 2 NGƯỜI - nó nghiến răng lại, ánh mắt của nó cũng tham gia vào cuộc, không đủa đâu .. nó lườm như sắp xé xác cả 2 người ra

- E hèm!!! - TGĐ ho vài tiếng lấy lại giọng, lão đưa tay khoát vai nó - GG này đừng nói tôi không nhắc cô ..

Chưa nói dứt lời cánh tay ai đó hất tay lão TGĐ ra khỏi vai nó làm ngắt lời lão rồi khi nhìn lại thì hắn đang đứng bên cạnh khoanh tay trước ngực nhìn đăm đăm vào lão

- E hèm!!! đừng nói là tôi không nhắc nhở cô, nhưng cô có biết điều đáng sợ nhất đối với một nghệ sĩ, đặc biệt là nghệ sĩ càng được yêu thích thì đó là gì không?

- Fan cuồng á

- Chính xác - lão lại lê lết đến cạnh nó khoát tay lên vai nó, tay kia đưa lên không trung, mắt lão mơ màn như đang hình dung ra cái gì đó, mắt nó nhìn theo cánh tay lão cứ đưa hết sang trái rồi tới phải - Tưởng tượng đi các fan chỉ là một tâm hồn nhỏ bé, và cô đến cướp đi tình yêu của họ .. khi đó những tâm hồn ấy sẽ biến thành những con thú dữ sẳn sàng làm tất cả để dành lại tình yêu của họ .. tưởng tượng đi

Lão buông bàn tay trên vai nó ra rồi vổ lên vai nó vài cái khiến nó rùng mình mấy cái, da gà nổi lên tận gáy - Trước giờ tôi không quan tâm nhưng bây giờ nghe ông nói thì cảm thấy thật ớn lạnh - nó đưa tay phủi phủi lên vai rồi lại rùng mình thêm mấy cái nữa làm lão ê một cục - Vậy không thể cứu vãn được nữa sao?

- Tình trạng bây giờ là cư dân mạng vẫn đang tiếp tục tranh cãi và một số diễn đàn ngôi sao đã phải làm việc rất cực khổ vì 2 người đấy, nhưng thật đáng mừng là trong cái chiến trường đó có một quân về phe ta

- Họ tán thành bọn tôi quen nhau sao - nó ngạc nhiên

Lão gật đầu gian xảo - Cô chỉ là người mới trong mắt công chúng, nhưng hành động giúp người vừa rồi đã chiếm cảm tình của fan rất nhiều

- Ya!!!!! vậy là sống rồi - giơ 2 tay lên trời nó ca bài ca chiến thắng

- Nhưng tội lỗi bây giờ của cô cũng không thể tha

- Cuối cùng vẫn chết

- Nhưng chuyện đó sẽ tính sau... - lão lại khoát tay lên vai nó, lần này hắn lại hất tay lão rồi đẩy nó ra cầm tao lão khoát lên vai mình, rồi hắn đưa mắt nhìn lão như một lời thách thức, cảnh báo

Lão rút nhanh tay lại toát cả mồ hôi - Việc trước tiên là phải tiếp tục chiếm cảm tình của fan

- Bằng cách nào?

- Về phần này phía cty đã sắp xếp cho cô .. "Thời gian ngọt ngào"

- Cái gì mà thời gian ngọt ngào? - nó và hắn châu mày khó hiểu nhìn lão

- Là chương trình radio buổi tối 09:00 PM các ngày 3 - 5 - 7 mỗi tuần, cô sẽ là phát thanh viên chính của chương trình. Cty đã đặt cược cho cô nhiều rồi, còn làm thế nào để trả ơn tôi và mọi người trong cty thì còn chờ vào nổ lực của cô

- Yaaa! hay quá cảm ơn TGĐ - nó mừng rỡ nhảy lên ôm chằm lấy lão TGĐ .. mắt lão và hắn tròn xoe lên ngạc nhiên, nhìn cái mặt ấm ức của hắn bây giờ chợt lão bật cười .. cái cười thật hiền từ, cứ như một người cha

Nó buông TGĐ ra - Vậy chương trình sẽ chính thức bắt đầu khi nào?

- Ngày mai

- NHANH VẬY??!!!

- Tình huống đang gấp rút lắm rồi

- Vậy thì cứ thế đi - nó ậm ừ đồng ý - Vậy chúng tôi có thể đi được chưa

TGĐ xua tay ý như "2 người có thể đi". Thấy vậy nó hí hửng kéo tay WZ chạy một mạch ra khỏi phòng TGĐ

- Tên ngốc đấy từ nay phải nhờ cô chăm sóc đó GG
08:00 PM

Nó cùng hắn đến studio của đài phát thanh sớm hơn 1 tiếng để nó bắt đầu làm quen với môi trường làm việc mới

08:50 PM

Sau một hồi căng cả não để nhớ hết các nút điều khiển của phòng thu thì bây giờ nó đang ngồi trên chiếc ghế đối diện là cái micro và hơn chục những cái nút điều khiển của các thiết bị... Tất cả đều được cô lập và cách li hoàn toàn với bên ngoài bởi một tấm kính cách âm dày cùng những khung gỗ loại tốt tạo thành một căn phòng riêng

09:00 PM

TÍT .. một tiếng tít vang ra từ cái loa bên ngoài phòng thu rồi giọng nó bắt đầu vang lên

Xin chào các bạn, tôi là GuiGui phát thanh viên mới của chương trình "Thời gian ngọt ngào" lên sóng radio các thứ 3 - 5 - 7 mỗi tuần vào lúc 09:00PM... Hôm nay các bạn đã có một ngày như thế nào? tôi thì vừa phải trải qua một bài học vất vả để có thể ngồi đây và cùng tâm sự với mọi người, bên cạnh tôi lúc này là một quyển truyện cổ tích, các bạn thích truyện cổ tích chứ? tôi thì lại rất thích .. tôi thích ý nghĩa của nó, thích sự ngăn cản độc ác của những mụ phù thủy hay dì ghẻ, thích những phép màu của những bà tiên, thích những giấc ngủ mãi mãi của những nàng công chúa, và cuối cùng .. tôi thích một cái kết với những hạnh phúc và vui vẻ .. giữa hoàng tử và công chúa. Rất nhiều người đã ước rằng chuyện tình của họ cũng có thể lung linh đầy màu sắc như nhưng câu chuyện cổ tích, khi họ bắt đầu một tình yêu là họ đã bước vào một câu chuyện cổ tích .. của riêng họ, dù đôi khi có sóng gió, giận hờn, hoài nghi hay hiểu lầm .. chỉ cần bạn hiểu rằng, khi tình yêu bắt đầu bằng một trái tim thật thì nó sẽ kết thúc bằng hạnh phúc và niềm vui như những câu chuyện cồ tích. Sau đây xin mới mọi người cùng lắng nghe ca khúc "A little love" .. hãy cùng tôi dành tặng ca khúc này cho những người mình yêu thương bạn nhé!
Bài hát vang lên, nó xoay chiếc ghế quay lại hướng tấm kính, nó đưa ngón cái lên hướng về người con trai đứng sau lớp kính đó vẫn luôn theo dõi và quan sát nó, người ấy đã cười và đáp lại nó là đưa ngón cái của mình về phía nó "Làm tốt lắm"

.................................................. .......................

Chiếc xe của hắn lăn bánh trên con đường đêm vắng lặng, nó để khủy tay lên thành xe rồi chống cằm nhìn ra cửa sổ .. một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó

- Hay là ghé nhà anh chơi một lát nhá

- Sao??? - hắn tròn mắt ngạc nhiên

- Chú Chun đi công tác tận ngày mốt mới về, ở nhà một mình thì chán lắm, đi nha qua nhà anh một lát thôi - nó nhìn hắn bằng nét mặt nài nỉ

- Vậy chỉ một lát thôi nha

- OKIE!!!

. . .

CẠCH .. cánh cửa nhà hắn mở tung ra nó liền chạy ào vào, hắn mặc nó tự do tung hoành rồi bỏ đi làm việc gì đó

- Oaaaaaa! dễ chịu quá - nó chạy đến đứng trước cánh cửa sổ bằng kính của nhà hắn, dang rộng 2 tay nó hít hà một hơi sảng khoái

Mọi thứ lo toang trong đầu nó đều tan biến trong mắt nó chỉ có một khung cảnh bao la với những ánh đèn khuya lung linh của những căn nhà của những con đường được nhìn từ tầng 6 của căn chung cư, một cảm giác giải tọa thật nhẹ nhàng khiến nó dễ chịu làm nó như chẳng muốn rời nơi đây chút nào

- Nghịch ngợm gì đấy? - hắn bước ra từ trong bếp với 2 tay là 2 ly cacao nóng, hắn nhẹ đưa cho nó một ly

- Anh sướng thật đấy, ở đây vừa yên tĩnh vừa có thể nhìn được cảnh đêm, không khí lại vừa mát mẻ

- Ừh có lẽ đó cũng là một cái lời, mà .. em thích truyện cổ tích lắm sao?

- Có sao àh?

- Không chỉ là lúc nãy nghe em phát thanh rất hay, cũng rất sâu sắc

- Ừh em thích lắm, những câu chuyện sóng gió lung linh đầy màu sắc và cuối cùng là happy ending

- Vậy à?! nội dung của nó chắc hay lắm nhỉ?

- Anh chưa đọc cổ tích bao giờ à?

- Chỉ nghe sơ qua chứ chưa đọc

- Vậy sao?! à hay là ........

Một ý tưởng lóe lên trong đầu nó, nó quay sang hắn hớn hở thì bất ngờ đôi môi của hắn đặt lên môi nó .. choáng đến ngay người ra nó chẳng còn biết gì nữa

- Này - hắn đã kết thúc nụ hôn bất ngờ mà mặt nó vẫn ko thôi ngay ra, hắn xua xua tay trước mặt nó mà nó cũng ko hề phản ứng

Chợt bàn tay nó khẽ đưa lên chạm vào gương mặt hắn - ANH HỌC ĐÂU RA CÁI THÓI HÁO SẮC ẤY HẢ????? - bất ngờ nó béo thật mạnh vào mũi hắn phút chóc đã làm cả mặt hắn gần như đỏ ngần lên

- AI AI ĐAU .. BỎ RA ĐI ANH BIẾT LỖI RỒI .. ĐAU

- ĐỂ XEM LẦN SAU ANH CÒN DÁM NỮA KO

- SẼ KHÔNG CÓ LẦN SAU MÀ

- CÁI TÊN HÁO SẮC NÀY .. GRRRRRR!!!!
Một năm sau
.
.

RENG .. RENG .. RENG……nó bật người tung mền ngồi dậy trên chiếc giường, đưa đôi mắt híp lại vì chưa tĩnh ngủ nó đảo một vòng quanh căn phòng như một thói quen, nó uể oải bước xuống khỏi giường đưa tay ra sau xoa xoa mớ tóc rối xù, nó bước lại một tấm bảng được dán rất nhiều những tấm hình khác nhau của nó .. và hắn, trên bảng còn có một số mẫu báo mà nó sưu tầm với những tựa đề “GuiGui tân binh mới của MusicBox vừa ra mắt đã gây ấn tượng về tài năng” “Nam ca sĩ WangZi và quán quân Idol teen được cho là cặp đôi đẹp nhất giới nghệ sĩ” “Gà nhà của MusicBox .. WangZi và GuiGui sẽ là gương mặt đại diện mới cho hãng thời trang H&T” “WangZi, GuiGui sánh bước bên nhau trong buổi lễ quảng cáo cho thương hiệu nước hoa mới”… Nó nhẹ đưa ngón tay lướt trên gò má hắn trong một tấm hình giữa mớ hình trên bảng .. đưa tay chạm lên trước ngực nó nắm lấy một sợi dây chuyền được lòng vào một chiếc nhẫn và yên vị trên cổ nó

- Này nhắm mắt lại đi

- Tại sao?

- Thì cứ nghe theo đi

- Thử giở trò đi rồi anh sẽ biết –nó lườm hắn một cái rõ sắc kèm theo là một lời cảnh cáo

Sau khi nó đã nhắm mắt lại hắn liền hươ hươ bàn tay trước mắt nó để đảm bảo nó đã nhắm chặt mắt

- Này anh làm gì ... này –nó giật mình hét toáng lên khi cảm giác hắn đã làm gì từ sau cổ nó

- Đứng yên coi ... xong!!!

- LÀM CÁI GÌ... –nó quay lại muốn quát tháo vào mắt hắn như khi nhận ra sợi dây chuyền hắn vừa đeo trên cổ mình khiến nó im bẳng đi - Cái này ..

- Thời gian tới lịch diễn của anh rất nhiều nên không có thời gian bên cạnh em, cái này sẽ thay thế anh bên em, mang nó bên cạnh cũng như anh đang bên em, hy vọng em đừng tháo nó ra

!!!!

Nó khẽ miễm cười mỗi khi chạm vào chiếc nhẫn, nhưng rồi nụ cười nhạt dần khi nó nhớ ra hôm nay lịch trình của mình thật ko nhẹ chút nào, nó lao thẳng vào nhà vệ sinh. Vệ sinh cá nhân xong nó đứng trước gương nở một nụ cười hoàn hảo .. nhưng nụ cười không kịp kéo dài khi trong gương một dòng máu đỏ chảy dài từ mũi nó chảy xuống bờ môi hồng hào phút chóc trở nên trắng bệch của nó .. vội vả nó lấy nước không ngừng rửa sạch vết máu… nó ngồi phịch xuống, gương mặt tái xanh, nó ôm lấy đầu một cách hoảng sợ...

…………………………………………�� �……………

Kết thúc “Thời gian ngọt ngào” hôm nay là một ca khúc được trình bày bởi một nhóm nhạc nam mà tôi yêu thích BEAST, ca khúc mang tên Easy... Cảm ơn các bạn đã đồng hành với chương trình ngày hôn này, chúc bạn có một đêm thật vui vẻ bên “Thời gian ngọt ngào”

TÍT….Một âm thanh vang lên, nó hạ tai phone xuống đưa ánh mắt sang tấm kính cách âm, sau lớp kính ấy .. một người con trai vẫn đứng đó đưa mắt dõi theo nó. Mở cánh cửa nó bước ra khỏi phòng thu

- Chẳng phải lịch trình hôm nay của anh kết thúc rất khuya sao

- Anh đã xin dồn vào ngày mai

- Để đón em sao???

- Còn hỏi nữa –hắn kí vào đầu nó rồi quay lưng đi trước

Nó lẻo đẻo theo sau hắn, 2 cả đi xuống bãi đậu xe ở tầng hầm của studio. Đang đi bổng nó dừng lại rồi cuối mặt xuống, nó đưa ngón tay lên xoa xoa trán mình, chân mày nó châu lại tỏ vẻ khó chịu

- Em ổn chứ - hắn quay lại nhìn nó lo lắng rồi đưa bàn tay lên gương mặt nó

- EM KHÔNG SAO –nó hốt hoảng thụt lùi lại

- Em .. em sao vậy hả - hắn châu mày ngạc nhiên

- Không có gì, chỉ là hơi nhức đầu –nó mím môi miễn cưỡng cười

Hắn tiến lại nó nhẹ đưa bàn tay lên vuốt gò mà nó .. lần này nó đã nhận thức được hành động của mình nên chỉ đứng im nhưng trong tâm nó không ngừng quan tâm tới từng chuyển động bàn tay hắn trên gương mặt mình .. hắn khẽ luồng những ngón tay vào mái tóc nó rồi vuốt xuống

- Sao thế này... –hắn tròn mắt khi chỉ sau một cái vuột nhẹ trên mái tóc nó mà có bao nhiêu sợi tóc rụng xuống vay quanh bàn tay hắn

- Chắc là .. là dầu gọi mới không hợp thôi –nó ậm ờ giải thích

- Thật sự đã...

Giọng hắn ngắt quảng khi tiếng chuông điện thoại của nó vang lên

- Cháu nghe đây

- Sao tóc cháu lại rụng nhiều thế, tóc cháu làm nghẹt cả đường cống rồi đây này, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy

- Được rồi khi về mình sẽ nói chuyện sau, bye nha

- Nói đi rốt cuộc đã có chuyện gì hả - giọng hắn như bắt đầu một cơn phẩn nộ

- Chẳng có chuyện gì cả mà –giọng nó dường như còn hơn cả hắn

Bất chợt hắn ôm chằm lấy nó - Xin đừng bao giờ giấu diếm tôi

Giọng hắn run run lên từng câu khiến khóe mắt cũng cay cay, nó đưa tay lên ôm lấy tấm lưng hắn

- Ừhm!

Thời gian đếm ngược

CẠCH .. cánh cửa phòng TGĐ mở ra, nó cùng hắn bước vào theo lệnh của TGĐ

- GG!!!!!!!!!!!!!!!!

Chưa kịp rõ chuyện gì đang xảy ra thì giọng một chàng trai vang lên cùng một bóng hình lao tới cấp tốc nhanh như một cơn gió .. cái bóng ôm chằm lấy nó trước sực ngạc nhiên của cả 2

Nó tròn mắt lên khi trước mặt nó là - Hu Ge??!

- Haha ngạc nhiên chưa?

- Yaaaaaa!! Cậu về nước khi nào vậy, sao không báo cho tớ hay thằng quỷ này –nó nhãy tửng lên ôm lấy hắn 2 đưa nhảy tưng tưng như 2 con khỉ hâm chẳng hơn chẳng kém

Nếu Arron là người luôn bên cạnh quan tâm bảo vệ che chở nó .. Ella, Sel, Hebe là những cô bạn chia sẽ với nó mọi lúc mọi nơi thì Hu Ge là thằng bạn chí cốt của nó trong những trận đột kích gây náo loạn nhà trường, quen nhau mới 2 năm nhưng tình bạn 2 đứa còn thân thiết hơn cả những đôi bạn thởu nhỏ, đơn giản vì cả 2 hiểu nhau và có một điểm chung rất lớn là những đứa trẻ thích thuộc trường phái ấn tượng thích gây náo loạn, dù chỉ là những trò nghịch nhỏ nhoi nhưng hậu quả của 2 đứa gây ra thì chẳng bao giờ nhỏ chút nào .. Hu Ge – GuiGui 2 cái tên khi kết hợp lại thì luôn là nổi ám ảnh của nhà trường

- Thế này là thế nào? –hắn khoanh tay trước ngực châu mày lại đưa ánh mắt khó chịu sang TGĐ

- Là thế này –TGĐ vỗ 2 tay lại với nhau tạo thành một tư thế quen thuộc - Hu Ge sẽ model mới của cty cùng hợp tác với chúng ta trong thời gian tới, tôi gọi 2 người đến đây là vì sắp tới đây GG và Hu Ge sẽ cùng hợp tác với nhau tạo thành một đôi bạn mới nhằm giúp Hu Ge ra mắt khán giả của nước vả lại……

- Tôi phản đối –chẳng đợi TGĐ nói hết câu hắn đã ngắt lời

- Quyết định là ở tôi chứ không phải cậu –giọng TGĐ cứng nhắt lạ thường

- Nhưng……

- WZ anh đừng lo Hu Ge là bạn của em, tất cả đều vì công việc thôi sẽ không có gì đâu

- Nếu đã thảo luận xong thì không còn gì nữa, kế hoạch cũng đã rõ những việc còn lại cty sẽ sắp xếp tất cả. Mà con nữa, GG thời gian này cô nên giúp đỡ Hu Ge thích ứng với môi trường làm việc bên này

- Vâng tôi hiểu –nó gật gù

- Được rồi, còn gì thắc mắc nữa chứ

Dường như thoáng chóc ánh mắt hắn lườm một cái rõ sắc về phía Hu Ge rồi hắn bỏ đi với cái vè đầy tức giận

…………………………………………�� �……………….

- WZ .. WZ .. WZ!!!

- WZ .. I LOVE YOU!!!!!

- WZ NO.1 .. ANH LÀ TUYỆT NHẤT!!!!

Những cung bậc âm nhạc có lúc sôi động có lúc êm dịu, những ánh đèn nhiều màu sắc chứ như thế không ngừng rọi lên chàng trai đang đứng giữa sân khấu với những bước vũ đạo điêu luyện, phía dưới hàng nghìn cánh tay đung đưa theo vũ điệu âm nhạc, những tiếng hò hét những tấm bảng rực rỡ với đủ màu sắc giơ cao lên với dòng chữ “WZ .. I LOVE YOU”

Đúng vậy, đây là một buổi live của hắn và những khán giả phía dưới đang thi nhau rò reo vang tên hắn .. hắn đã phải chịu đựng liên tiếp khi hát liền 6 bài hát và bây giờ hắn sung sướng khi được giải thoát chóc lát khi một ca sĩ khác với cai trò khách mời của buổi live bước ra “thế mạng”. Hắn hớn hở chạy vào mong chờ một chai nước cho hắn, một cái khăn khẽ chặm lấy những giọt mồ hôi của hắn .. nhưng hắn không mong chờ điều dó từ quản lí hay chuyên viên makeup mà là từ nó, nhưng đáp lại hắn không còn là những chai nước mát lạnh hay những cái khăn mềm mại qua đôi bàn tay nó .. Nó đang cùng Hu Ge khám phá cái gọi là “hậu trường” nơi mà tương lai cậu sẽ bước lên và cạnh tranh với hắn. Có phải nó đang quá tập trung vào công việc mà quên mất hắn? hắn mong là như vậy vì trong mắt nó sự xuất hiện của hắn bây giờ hoàn toàn không có

Một nhóm người tiến lại vay quanh hắn đưa cho hắn những chai nước, lau đi cho hắn những giọt mồ hôi .. nó vẫn không để ý, tức giận hắn hất tay những thợ makeup đang thao thao đắp thêm lớp phấn nhẹ trên gương mặt mình rồi bỏ đi thay phục trang chuẩn bị cho phần trình diễn tiếp theo. Sau khi hắn quay đi lúc này nó mới xoay đầu lại dõi theo bóng hình hắn, đôi mắt nó rợm buồn rưng rưng những hạt lệ như sắp khóc. Chợt .. một bàn tay từ phía sau vòng qua che lấy đôi mắt nó kéo đầu nó dựa vào vai mình

- Đừng có nhìn, cũng đừng khóc .. mạnh mẽ lên, rồi mọi chuyện cũng qua thôi

Nó đưa đôi tay nắm lấy bàn tay đang che mắt nó, nó muốn kéo bàn tay đó xuống để có thể nhìn thấy hắn nhưng sao nó không kéo được, tay nó không còn chút lực, giọng nó run lên từng hồi - Hu Ge à!! Tớ mệt mỏi lắm

…………………………………………�� �……………….

Có phải là linh cảm, sau khi Hu Ge đến .. hắn như thấy rõ khoảng cách giữa hắn và nó, dường như mỗi ngày mỗi giờ là mỗi một lúc khoảng cách giữa nó và hắn càng xa .. một cảm giác bất an đã nẩy lên trong lòng hắn .. hắn sợ cảm giác này

. . .

- WZ này chúng ta đi du lịch một chuyến cho khuây khỏa chứ ?

- Du lịch?

- Ừhm! Mình đi biển đi

- Cũng được –hắn cười vui vẻ khi đã lâu không có thời gian bên nó

- Mình đi biển Cebu đi, em và Hu Ge đã bàn rồi ở đó rất đẹp chọn nơi đó là lí tưởng nhất

- Hu Ge??? –nụ cười tắt hẳn trên gương mặt nó

- Ừhm có cả Hu Ge đi nữa

- Tại sao chứ? Tại sao lúc nào cũng phải là hắn? Tại sao lúc nào em cũng nhắc đến hắn?

Nó đờ ra trước phản ứng của hắn, từng câu nói của hắn như xuyên vào trái tim nó khiến nó đau nhói

Bất chợt hắn kéo nó ôm chặt vào lòng, vòng tay hắn xiếc chặt bờ vai nó khiến nó đau đến muốn hét lên, giọng hắn khẽ vang lên ngắt quảng nghẹn ngào một cách khó khăn như có thứ gì đó vướng phải nơi cổ họng hắn - Làm ơn .. hứa với anh .. đừng xa rời anh được không? Anh cảm thấy bất an, .. anh sợ cảm giác này

Dù không lên tiếng nhưng hắn cảm nhận được nó đang khóc òa lên qua những tiếng nấc, nó đưa tay lên che lấy miệng để không phải phát ra những âm thanh não nề ấy, nó ôm ghì lấy bờ vai hắn, những ngón tay của nó bấu vào chặt vào chiếc áo của nó

- ”Sẽ thế nào khi ngày mai em không còn bên anh nữa?”

…………………………………………�� �………………….

Dừng lại trước một khách sạn 4 sao, nó – hắn và Hu Ge tiến vào quầy tiếp tân nhận phòng đã đặt trước. Sau khi đã nhận chìa khóa phòng hắn quay sang nhìn nó đang nghịch với cái hồ cá to đùng lung linh như một đại dương mini đặt giữa trung tâm khách sạn

- GG ạ, chúng ta đi thôi

Nó không hề phản ứng lại bởi câu nói của hắn

- GG chúng ta lên phòng nghỉ nghơi trước đi, mọi người đi đường cũng mệt rồi .. GG!!!!!!

Khoảng cách giữa nó và hắn không xa đủ để giọng của hắn truyền đến tai nó nhưng phản ứng của nó vẫn như không nghe thấy gì

Đảo mắt một cái như đang tìm cách cứu binh, Hu Ge khoát tay lên vai hắn - Mặc kệ cậu ấy đi, chắc là còn phấn khích với nơi này quá mà

Nói rồi cậu tiến đến bên cạnh vỗ vào vai nó, phản ứng giật mình kinh ngạc của nó làm hắn như đã phát hiện một cái gì đó, biết phản ứng của nó đã làm hắn chú ý nên cậu ghì mạnh vai nó xuống

- Chúng ta nhận phòng thôi, mọi người đi đường cũng mệt rồi –Hu Ge quay sang nhìn nó nở một nụ cười mang đầy ẩn ý

Nó đảo nhẹ mắt sang nhìn hắn rồi quay lại nhìn Hu Ge gật nhẹ đầu
- Uhm!!!

Sau khi ai đã về phòng náy

Tại phòng, nó vừa nằm phịch ra giường một cách mệt mỏi

Cốc .. cốc .. linh tính như báo trước, nó ngồi dậy lấy lại sức sống bước tới mở cửa, sau cánh cửa hắn đứng đó ánh mắt kì lạ nhìn nó

- Có chuyện gì sao? –nó nghiên đầu nhìn hắn khó hiểu

- Anh có chuyện muốn hỏi em

- Được rồi vào đi

Hắn bước vào ngồi lên chiếc ghế đối diện cái giường mà nó đang ngồi trên, nó cuối mặt xuống một cách rụt rè như một đưa tội phạm đang phải đối mặt với một cảnh sát máu lạnh

- Anh ...

- Em đang giấu anh chuyện gì sao?

- Là chuyện gì?

- Có thật là em không có?

- Chuyện gì cơ chứ, anh thật kì lạ

Mọi hình ảnh trước mắt nó lúc này bổng nhưng nhòe đi, đầu nó ong ong như đang quay cuồng

Cốc .. cốc .. nó bước lại mở cửa, sau cánh cửa là Hu Ge .. cậu nhìn sắc mặt nó như đoán ra được điều gì

- GG tớ có chuyện muốn nói với cậu

- Vậy à –nó quay sang đưa mắt nhìn hắn - Em cũng có chuyện gấp muốn nói với Hu Ge, anh ra ngoài chút được không –nó chấp 2 tay xoa xoa năn nỉ hắn

- Tại sao không thể nói luôn trong này

- Vì đây là chuyện riêng cơ mà, đừng lo không có gì đâu –

Nó kéo tay hắn đẩy ra khỏi cửa rồi đóng xầm cửa lại

- Này... –bị nó kéo quá nhanh hắn chưa kịp phản ứng thì quay lại cánh cửa đã đóng chặt căn phòng

- GG!!!!! –cậu châu mày lại khiến nó cũng hiểu điều cậu muốn nói là gì - WZ đã phát hiện rồi à

- Ừhm

- Có phải .. khả năng thính giác của cậu đã mất dần

Nó không nói gì .. chỉ lẳn lặng một lúc rồi gật đầu

- Tại sao cậu lại cố chấp như thế, thay vì một mình chịu khổ thôi thì .. GG!!!!

Bổng mặt nó tái nhợt, đầu nó đau nhức, một chân nó thụt lùi rồi như muốn ngã xuống đất nhưng Hu Ge lại may mắn đỡ kịp, cậu bế nó đặt lên giường

- Thật sự là không ổn rồi

- Bây giờ thì tớ đã hiểu thế nào là thời gian đếm ngược, tất cả thật sự phải kết thúc thế này sao….?

- Đừng nói nữa –Hu Ge chợt rút cái khăn tay của mình lau vội dòng máu đỏ đang chảy dài từ mũi sang 2 bên má của nó

Nó đưa tay nắm lấy bàn tay Hu Ge - Dù có lau thì nó vẫn sẽ chảy thôi, cứ bỏ mặt mọi thứ đi

Cậu giựt tay nó ra típ tục lau dòng máu - Ngốc!!! Dù nó có chảy thì tớ vẫn sẽ lau, nhất định tớ sẽ cầm cự được

Cạch .. Hu Ge bước ra từ phòng nó rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại

- GG đâu –giọng hắn vang lên bên cạnh cậu

- Ngủ rồi

- Rốt cuộc 2 người đã nói gì

- Những việc không liên quan đến cậu

Bổng choc hắn túm lấy cổ áo Hu Ge chấn vào tường - Tránh xa GG ra đi, tôi không bao giờ để cậu có được GG đâu

Siết chặt cổ tay hắn, Hu Ge từ từ kéo tay hắn ra khỏi cổ áo mình, ánh mắt 2 người nhìn nhau như 2 con dạ thú đang muốn giết chết đối phương, Hu Ge nở một nụ cười sắc lạnh đầy nham hiểm khiến hắn phải giật mình - Đừng chắc chắn như thế, thời gian đang đếm ngược đấy –nói xong cậu hất mạnh hắn ra rồi bỏ đi

…………………………………………�� �………………….Tối hôm đó

Tiếng sóng vỗ rì rào đập vào những tảng đá biển dưới một không gian tĩnh mịt của trời đêm, từng cơn gió rít qua da thịt thật khiến người ta lạnh buốt, hang ngàn sợi tóc tung bay theo cơn gió tạo nên một cảm giác não nề đáng sợ. Một cô gái đang ngồi trên một tảng đá

Một chiếc áo từ phía sau đấp lên bờ vai nhỏ nhắn của nó - Khoát vào đi không thì cảm lạnh nữa sẽ khổ lắm đấy

- Cảm ơn cậu

- Cho cậu –Hu Ge đưa cho nó một li cafe nóng

- Màn kịch này sẽ kéo dài đến bao lâu

- Tới đâu hay tới đó thôi

- ... Lúc trước Arron vì không muốn cậu đau khổ nên đã âm thầm ra đi, bây giờ cậu vì không muốn WZ đau khổ nên dựng lên màn kịch này, có nghịch lí quá không

Bầu không gian dường như chỉ còn lại tiếng gió rít cùng những đợt sóng vỗ, nó hoàn toàn im lặng trước câu nói của Hu Ge .. hớp một ngụm cafe rồi nó chợt mĩm cười

- GG này .. tớ có một câu hỏi

- ................??!

- Lúc trước tớ đã từng bảo cậu hãy giữ tớ lại khi tớ quyết định ra nước ngoài du học .. nhưng cậu đã không giữ tớ lại, nhưng tớ cũng không hối hận vì tớ yêu cậu, và bây giờ tớ vẫn yêu cậu .. cậu có thể cho tớ một cơ hội .. dù kết thúc sẽ là thế nào thì tớ vẫn không hối hận

Hớp cafe như nghẹn lại nơi cổ họng nó, nó buông lơi ly cafe .. một bàn tay luồng vào mái tóc nó kéo gương mặt nó và đặt lên nó một nụ hôn mãnh liệt .. mọi thứ mọi thứ đều được hắn chứng kiến đôi mắt rưng rưng, trái tim đau buốt

- Dừng lại đi –nó đẩy mạnh cậu ra rồi đứng bật dậy trên đôi chân loạn choạn

- Đồ khốn –từ phía sau nó hắn lao tới đấm thật mạnh vào Hu Ge khiến cậu ngã lăn với cái miệng đầy máu

Chưa dừng lại ở đó hắn típ tục nhào đến đấm liên tiếp vào Hu Ge nhưng mọi nổ lực đều bị GG chặn lại

Bốp .. 1 cái tát thật mạnh trên gương mặt hắn trước sự ngỡ ngàng của Hu Ge. Mắt nó long lên những giọt nước mắt trong tức giận, đầu nó đau buốt, mắt nó nhòa đi, bước chân không vững, nó cảm thấy khó thở .. những tiếng sóng vỗ cũng dần nhỏ đi, nhỏ đi và tắt dần trong tai nó, mắt nó nhắm lại và tất cả đều là một màu đen .. nó ngã xuống.Cạch .. cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, thấy thế cả 2 đứng bật dậy

- Cô ấy sao rồi bác sĩ

Sau câu đồng thanh 2 người quay ra nhìn nhau kì địch, chẳng nói gì rồi hắn đẩy cửa bước vào thăm nó

- Bác sĩ, tôi có chuyện muốn nói với bác sĩ

. . .

Cạch .. cánh cửa nơi nó đang nằm bên trong một lần nữa lại mở ra

- Bác sĩ nói thế nào? –giọng hắn gấp rút

- Chỉ là thiếu máy nên dẫn đến suy nhược cơ thế, ăn đầy đủ nghỉ ngơi nhiều hơn là được

Nghe cậu nói thế hắn bổng nhẹ nhõm đi hẳn. Nắm lấy bàn tay nó xoa xoa một cách đau xót

- Đồ ngốc, nếu mệt thì phải biết lên tiếng chứ? Tại sao cứ phải một mình chịu đựng

Cậu đứng phía sau nhìn vào gương mặt tái nhợt đang chìm sâu vào cơn mê, như một cái gì đó len lõi sâu trong tâm trí hắn, như một lời tiễn biệt nhưng khó có thể nói ra, nhưng một tiếng yêu mãi mãi không thể nói thành lời

Cạch .. cánh cửa lại một lần nữa mở ra rồi đóng vào, trong hành lang của bệnh viện, dưới những màn đêm và những bóng đèn soi sang con đường của cậu, có phải đèn nơi đây lúc nào cũng vậy? vẫn là màu trắng nhưng sao lại tạo cảm giác u tối đến thế khiến cho người ta thật sự sợ nơi này? Cứ phải như mọi thứ đều kết thúc tại nơi đây...

…………………………………………�� �…………….

- Lần trước chúng ta đi chơi không được vui, lần này sẽ đi đến một nơi khác, chỉ 2 chúng ta

- Cái gì? Sức khỏe em không tốt mà lại còn muốn đi –hắn đang đọc say mê cuốn sách thì liền phải bỏ dở

- Mặc kệ, lần này nhất định phải đi

Nó kéo tay hắn sóc dậy nét mặt hết sức nài nỉ “Thời gian sắp hết rồi, nếu không đi thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa đâu”

- Nhưng phải chờ khi em khỏe lại mới được –hắn vẫn kiên quyết bảo vệ sức khỏe cho nó

- Mặc kệ, hôm nay kéo không được anh đi thì em không dừng –nó nắm 2 tay hắn lê đi nhưng chẳng nhích được bao nhiêu mà cứ xoay vòng vòng quanh căn phòng

Dường như sức của nó không còn được như trước, tim nó đập không nhanh, rất chậm nhưng lại rất mạnh .. từng nhịp đạp mạnh đến nổi khiến cho não của nó cũng đập theo liên hồi .. nó ngồi phịch xuống cố không tỏ ra đau đớn qua những nhịp thở được khống chế đều đặn. Biết không thể sức lực với hắn được nên nó đổi chiến thuật “nước mắt cá sấu”

Mặt nó mếu lại, híp tít đi chẳng thấy con mắt đâu

- Ô ô ô .. WZ ngốc, WZ thúi, đồ ích kỉ .. không đi thì ta đi một mình .. Ô ô –nó dùng dằn đứng dậy bỏ đi

- Này khoan –hắn nắm cổ tay nó kéo nó ngã nhào vào lòng hắn, tựa đầu nó vào ngực hắn, hắn siết chặt lấy đầu nó xoa xoa lên mớ tóc nó như đang dỗ một đứa con nít - Nếu em hứa phải uống thuốc đầy đủ, khi mệt thì phải nói, ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi…..

- Okie okie nói tóm lại là anh đồng ý

- Còn nữa…..

- Được rồi coi như là đồng ý .. chuẩn bị hành lí đi trưa nay chúng ta khởi hành

- Trưa nay? Sao gấp vậy?

- Đi chơi thì phải biết tranh thủ chứ?! 1h trưa nay đến nhà em, nhớ đó

Hắn đến trước nha nó như đã hẹn, cả 2 khởi hành theo y nó .. trái, phải, từ quốc lộ này đến con đường cao tốc khác. Con đường dần trở nên quen thuộc hơn với hắn, chiếc xe vẫn chạy mà không cần đến sự chỉ dẫn của nó. Chiếc xe tiến vào một con đường nhỏ, rồi một con hẻm .. và dừng lại

Lúc này ngoài trời đã hơi tối

- Đến rồi .. –hắn hớn hở khi không ngờ rằng nơi nó muốn đến lại chính là đây, vừa quay qua gọi nó thì nó đã dục đầu vào thành xe mà ngủ quên

Khẻ đưa ngón tay lướt trên gương mặt nó, hắn cởi chiếc áo khoát của mình đấp lên cho nó rồi khẽ mĩm cười hạnh phúc

. . .

Sau khi đảo một vòng nơi chốn quen thuộc này, nơi đã cướp mất người mẹ quan trọng nhất của hắn và rồi đã cho hắn gặp một thiên thần .. thiên thần của lòng hắn. Quay về nơi đổ xe, hắn thấy nó đang đứng trước xe điệu bộ long ngóng khi không thấy hắn, thấy vậy hắn chợt cười rồi chạy thật nhanh đến bất chợt ôm chằm nó

- Anh đã đi đâu vậy?

- Anh đi viếng ba

- Cái gì? Nhưng ba anh...???

- Không phải ba anh

- ??????

- Là ba em

Nó đờ ra trước câu nói của hắn - Sao không gọi em đi cùng

- Anh không muốn làm em thức giấc, trong em có vẻ mệt

- Ngốc ạ!!! –nó gõ nhẹ vào đầu hắn trách móc

- Nhưng sao em lại muốn đến đây –hắn đưa mắt đảo quanh nơi đây một vòng

- Vì đầu tiên, em muốn ra bắt chàng trai của em cho ba nhưng anh đã làm rồi

Hắn phì cười với câu nói của nó rồi đưa tay xoa xoa bới tung cái đầu nó - Vậy còn việc còn lại

- Em muốn đến một nơi

- Nơi nào?

- Đi rồi sẽ biết –nó nháy mắt rồi kéo tay hắn chạy ào đi

Nó kéo hắn đến dưới chân một ngọn đồi, ngọn đồi quen thuộc đã gắn liền bao kỉ niệm giữ nó và hắn .. Nó nắm lấy bàn tay hắn đi một cách thành thuộc đường đi lên ngọn đồi, trái, phải, hụp xuống, cẩn thận gai... tất cả như được nó nắm giữ trong lòng bàn tay. Con đường lên đồi vẫn không hề thay đổi, dù không thể thành thuộc như nó nhưng hắn có thể nhớ tốt một phần đường lên.

- Đến rồi

Đúng là nó, cái cây cổ thụ đó, có cái ghế đu nữa .. thật chẳng khác gì ngày xưa. Nó bước chậm chậm lại bên than cây, nó đưa ngón tay lướt nhẹ trên những vết khắc đã chai mòn mờ nhạt theo tháng năm, cảm giác đau lòng chợt hiện lên trong nó

- Sao vậy? –cảm nhận được nét kì lạ trong nó hắn tiến lại nhìn theo từng ngón tay của nó, hớn hở với cái hắn đang thấy - Đây là vết khắc của tụi mình khi nhỏ mà

- Nhưng đã không còn như xưa nữa

Đúng vậy, than cây vẫn đó, nét khắc vẫn còn .. nhưng theo thời gian cây lớn lên, mọi thứ thay đổi, kể cả vết khắc cũng đã tách biệt nhau .. là tự nhiên? Hay do số phận đã an bài?

Hiểu được nó đang nghĩ gì, hắn cuối xuống tìm một cục đá thật nhọn - Nhìn đây –hắn đưa cục đá lên trước nó rồi đặt lên than cây, hắn kéo một đường dài từ bàn tay của hình khắc tượng trưng cho hắn đến bàn tay của hình khắc còn lại là nó

- Như vậy thì chúng ta vẫn không xa rời nhau

- Ngốc à –nước mắt nó lăn dài trên má, nó nhào tới ôm chằm lấy hắn

. . .

- Không khí ở đây thật là thanh bình, không ồn ào, không náo nhiệt, phức tạp như thành phố. Sau này nhất định chúng ta sẽ sống ở đây đến bạc đầu, cùng con cháu nô đùa trong một căn nhà thật hạnh phúc

- Con cháu, căn nhà??? .. tên ngốc này đang nghĩ cái gì thế - đang ngồi gục đầu lên vai hắn chợt nó bật dậy kí kí vào đầu hắn

- Phải!! chúng ta sẽ kết hôn, sinh thật nhiều con, con cháu của chúng ta sẽ sống ở đây .. có phải hạnh phúc lắm không –

Hắn nắm lấy bàn tay nó giữ lại ghì vào lòng, nét mặt hắn qua từng câu nói thì hiện lên một niềm hạnh phúc nhưng ngược lại với hắn, một câu nói lại là một vết cắt sâu trong lòng nó

- Sao băng kìa –hắn chỉ tay lên một vì sao xẹt ngang trên bầu trời

- Vậy thì mau ước đi

Nó chấp tay nhắm mắt lại ra vẻ cầu nguyện và hắn cũng thế

………..

- Anh đã ước gì?

- Anh ước suốt cuộc đời chỉ có em mà thôi, anh ước chuyện tình của chúng ta cũng sẽ kết thúc như những câu chuyện cổ tích mà em thường kể cho anh nghe

Nó không nói gì, chỉ lẳng lặng một nụ cười

- Em ước gì

- Bí mật

- Gì chứ, anh đã kể cho em điều ước của anh, giờ em phải kể lại chứ

- Đã bảo là bí mật cơ mà

- Nếu không nói anh sẽ béo mũi em cho đến khi nào thành hề mới thôi

- Được rồi em nói, em ước .. em ước anh hãy bớt đi cái tính lôi thôi nói nhiều như ông cụ già, lại còn hay tò mò .. hahahaha

- Dám trêu anh à, hôm nay thì em thành hề thật rồi.
Cánh cửa mở mạnh ra và từ trong căn họ một bóng dáng thanh niên lao vụt ra trong tít tắt ôm lấy người con gái đứng trước mặt mình

- GG mấy ngày nay em đi đâu vậy? gọi điện thì không bắt máy, đến nhà thì chú Chun bảo em không ở nhà, ruột cuộc là vì sao? Không phải em muốn tránh mặt anh chứ?

Hắn dựa đầu vào vài nó, vòng tay siết chặt tấm lưng nó, giọng nói khẽ thầm thì vừa trách móc vừa nhớ nhung

Tưa trên vai hắn, một gương mặt xanh xao, ánh mắt đen đôi khí thoáng ngân lên chút nước rồi lại thoáng lắng xuống. Khẽ đưa tay ôm lấy tấm lưng to rộng của hắn, giọng nó dịu dàng

- Ngốc!!! nếu muốn tránh anh thì tại sao em lại đứng trước nhà anh chứ

Nắm lấy 2 bờ vai đẩy nó, con ngươi của hắn nheo lại - Vậy hơn tuần qua em đã đi đâu

- Để xem –nó đảo mắt tinh nghịch - Đi rất nhiều nơi, chơi rất vui .. nhưng mà

Nó cố ngân hai câu cuối khiến cho đôi mắt hắn châu lại đợi chờ. Sau một vòng đảo mắt nó dừng lại ngay trước vẻ mặt điển trai đang chờ đợi đến hóa khờ của hắn, nó đưa tay lên bẹo thật đau 2 má của hắn - Em vì nhớ mùi ca cao nóng do anh làm mà mới lê xác đến đây nè!!! Ngốc tử

- Ai..!!!!!!!! Con quỷ nhỏ này, bỏ đi suốt bao lâu không nói một tiếng nay xuất hiện cũng không một lời xin lỗi mà còn làm càng

Hiểu ý hắn đang trách, nó làm mặt cún con nài nỉ hắn- Được rồi, được rồi GG xin lỗi, xin lỗi rất nhiều .. GG nhớ ca cao nóng do WZ làm lắm, làm cho GG đi nha .. nha .. nha .. nha

Thật kì lạ, tại sao nó có thể làm một nghệ sĩ nổi tiếng trong khi biệt tài của nó làm “làm hề”, cái mặt của nó mỗi lần dao động là không thôi khôi hài .. nhưng vẫn cực chất đáng yêu

- Được rồi đừng pha trò nữa –hắn quay đi để nhượng lối vào cửa cho nó nhưng thực chất lại đang giấu đi không phải bật cười, tin nổi không .. một chú hề có thể làm tang một tảng băng .. mất mặt thật đấy

Nó đứng trước khung cửa sổ quen thuộc, con ngươi thu lại .. ánh mắt nhìn xa xăm một cách vô hồn

Từ trong bếp, vẫn như thế chẳng khác chút nào, hắn bước ra với 2 ly ca cao nóng hỏi bóc khói nghi ngút, thơm phức

- Ca cao nóng của quý khách đây –hắn đem đến bên cạnh nó giọng mang chút đùa

Ánh mắt vô hồn trở lại dáng vẻ ban đầu hướng về phía hắn híp lại vì nụ cười - Oaaa!!! Thơm quá –nó đón lấy ly ca cao từ tay hắn

Nó lại xoay người về phía cửa sổ, hơi nóng từ ly ca cao bóc lên không khỏi làm nó rưng rưng. Một bàn tay từ phía sau luồn qua ôm lấy thắt lưng nó, nó chớp mắt ngạc nhiên. Một cái đầu dựa vào vài nó, đôi hắt chớp chớp cố gắng gượng mở ra, giọng nói mệt nhoài

- Hình như đã lâu rồi không còn em nghe anh kể cho anh những câu chuyện cổ tích mà em thích nữa thì phải, gần đây anh không ngủ được, anh mệt lắm, mỗi khi nghe em kể chuyện anh đều ngủ rất ngon, kể anh nghe đi

. . .

Đôi mắt mệt mỏi nhắm lại bởi giọng nói du dương tựa như tiếng dương cầm bên tai, bàn tay khẽ lượt trên khuôn mặt mơ màng trong giấc ngủ ấy một cách quặn đau, bờ môi, sóng mũi, đôi mắt, rồi cả đôi chân mày khẽ châu lại .. tất cả, tất cả những thứ ấy sau này sẽ chẳng thể thấy được nữa. Câu chuyện cổ tích cứ thế mà vang lên, câu chuyện đẹp và cái những cái kết hạnh phúc .. nhưng sự thật đằng sau những câu chuyện cổ tích có thật sự là một cái kết đẹp .. chỉ biết hiện tại hắn đã chìm sâu trong giấc ngủ

- Chúng ta chia tay đi

- Tại sao chứ, tại sao em lại như vậy, anh đã làm gì sai chứ?

- Chẳng phải vì anh mà chỉ vì em đã hết yêu rồi

Bóng dáng ấy quay lưng đi và biến mất trong màn mưa, dù đã cố đuổi theo nhưng sao càng đuổi thì hình bóng ấy lại càng xa .. càng xa và biến mất trong màn mưa

- GG à, em đừng đi –giật mình sau cơn ác mộng, hắn bật dậy sau cơn la lối vô thức

Đưa ánh mắt đảo quanh căn phòng tìm kiếm hình bóng của nó nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng rồi lại đưa tia nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, ngoài trời mưa lất phất, những tia chớp trên bầu trời lóe lên rọi qua khung cửa sổ làm lòa mắt hắn trong giây lát, như vừa nhận được một lời cảnh báo, hắn tung người nhảy xuống khỏi chiếc ghế sofa mở cửa lao thẳng xuống dưới khu chung cư

Đứng trước khu chung cư hắn, hắn cố tìm kiếm hình bóng quen thuộc .. những hạt mưa lất phất làm lòe mắt hắn rồi những hạt mưa như càng nặng hơn rơi xuống làm đau rát gương mặt hắn. Xa xa dưới ánh đèn đêm phản chiếu những hạt mưa, tấm lưng quen thuộc của nó đang lê la từng bước chậm rãi dưới màn mưa. Một cảm giác gì đó nhói lên trong lòng hắn, dung hết tốc lực hắn chạy đến ôm chằm lấy nó từ phía sau

- WZ??! –hết sức ngỡ ngàng nó quay sang nhìn hắn - Sao anh lại ở đây, chẳng phải anh đang ngủ sao?

- Anh mơ thấy ác mộng giật mình dậy thì chẳng thấy em, tại sao em lại dầm mưa thế này nếu lại bệnh thì sao?

Nó chẳng nói gì chỉ cuối xuống mặt đất .. từ từ bàn tay nó gỡ ra vòng tay của hắn nơi thắt lưng nó một cách nhẹ nhàng nhưng lạnh lung

Cảm nhận được một cái gì đó khác lạ từ nơi nó, hắn nắm lấy bờ vai nó xoay mặt ép nó nhìn về phía mình, gương mặt nó tái nhợt lạnh lẽo hứng chịu màn mưa đối diện hắn, nó cố né tránh ánh mắt hắn

Bất chợt hắn ôm nó vào lòng như một hành động cố giữ lấy một vật gì đó khi nó không còn thuộc về mình, nhưng cái ôm không quá lâu khi nó thẳng thừng đẩy hắn ra, ánh mắt vẫn né tránh

- Chúng ta chia tay đi

Từ lúc câu nói của nó cất lên thì bầu trời rực sáng lên bởi một tia chớp trong phút chóc lóe lên gương mặt xanh xao của nó, và dù không hề có tiếng sấm nào nổi lên nhưng hắn vẫn cảm thấy như có một tiếng sét thật to vừa đánh ngang tai

- Tại sao chứ, tại sao lại chia tay, anh đã làm gì sai sao? –gương mặt hắn đờ ra miệng mấp máy từng câu nói

- Chẳng phải vì anh mà vì .. em đã hết yêu rồi

Thoáng chóc mọi thứ như quay cuồn đảo lộn, có phải hắn vẫn đang trong cơn ác mộng hay không

Vẫn cố tránh ánh mắt ngỡ ngàng bi thương của hắn dành cho nó, nắm chặt bàn tay đến nổi móng tay bấu vào da thịt đau rát, mím chặt môi nó lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt ấy một lần nữa đầy cương quyết, giọng nhấn mạnh từng câu từng chữ - Chúng ta chia tay đi .. em cảm thấy mệt mỏi lắm rồi –câu nói kết thúc nó vội quay đi lấy tay che lấy nữa mặt bỏ chạy

Như vẫn còn chưa hoàn toàn chấp nhận, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó giữ lại, giọng hắn run run - Chẳng phải em đã nói .. chúng ta sẽ như câu chuyện cổ tích kia sao? Tại sao lại như thế?

Một lần nữa nó lại báu chặt những ngón tay vào sâu da thịt, vùng mạnh cánh tay thoát khỏi bàn tay của hắn, nó đưa ánh mắt đầy câm phẩn với những giọt nước mắt hòa cùng làn mưa nói như thét - Những câu chuyện cổ tích chỉ là lừa gạt, sẽ chẳng có bà tiên nào hiện ra, cũng chẳng có con cóc nào có thể biến thành người, anh cũng chẳng thể là hoàng tử của em .. tất cả đều là giả dối –dù hò cùng những dòng mưa rơi không ngừng nghĩ nhưng phản phất qua ánh mắt vẫn thấy được những giọt nước mắt quặn đau của nó rơi xuống, rơi rất nhiều

Nó vùng bỏ chạy thật xa rồi biến mất dưới ngọn đèn màu cam phản phất từng hạt mưa trong đêm chỉ còn lại một bóng hình lảo đảo rồi ngã quỵ trên mặt đất

Một chuyện tình đẹp nhưng không thể kết thúc như những câu chuyện cổ tích, thôi thì ta hãy yêu nhau, như nắng yêu mưa .. dẫu không thể bên nhau nữa, hạnh phúc trong mơ .. đã mãi mãi xa mờ, nước mắt em rơi, bóng dáng xa xôi .. sẽ mãi in trong trái tim

…………………………………………�� �………

- Bác sĩ kết quả sẽ nghiệm thế nào?

- Sau khi cô đột ngột xuất viên, cũng chẳng điều đồ tại khám kiểm tra... –bác sĩ rít một hơi nhẹ khẽ lắc đầu nhìn vào bảng xét nghiệm bắt trầm giọng lên tiếng - Sau tai nạn, não của cô đã dần dần hình thành một khối u phát triển từ dây thần kinh thính giác nơi điều khiển việc nghe, nhưng vì nó nằm trong hố não sau của sọ, vừa bị bao bọc bởi xương cứng, không co giãn được nên gây nhiều rối loạn rất nghiêm trọng.

- Đã phát hiện được vị trí và kích thước của khối u vậy có thể giải quyết vấn đề được chứ bác sĩ?

- Phát hiện được thì cũng ... Thời gian đầu khối u tồn tại ở dạng lành tính nhưng vì ở não nên khối u di căn và chèn ép các mô não đã là một tình hình tệ, nay khối u đã chuyển từ lành tính sang u ác tính tức tế bào ung thư .. việc chuyển đổi từ u lành sang u ác tính là một việc rất hiếm gặp, thật sự rất khó nói .. tuy rất hiếm khi tế bào ác tính trong khối ung thư não tách ra và di chuyển đến các nơi khác của não nhưng u ác tính phát triển rất nhanh và xâm chiếm mô lành xung quanh, khối u xuất phát từ phần tiển đình của dây thần kinh số 8 và hiện tại gần như đã làm liệt hoàn toàn dây số 6 .. do đó sẽ không lâu sau khả năng nghe của cô sẽ mất hoàn toàn, bên đó còn có nhiểu triệu chứng khác, nhức đầu thành cơn, liên tục chảy máu cam, khả năng xúc giác cũng nhạt dần thậm chí có thể đột ngột lâm sàn...

- Vậy thật sự không thể làm gì được sao?

- Đối với các khối u chỉ cần cắt bỏ tế bào ung thư thì coi như đã an toàn đa phần nhưng khối u của cô đã phát triển và lấn át nhiều mô lành xung quanh, đè lên các dây thần kinh của não –bác sĩ lại một lần nữa khẽ tặt lưỡi lắc đầu - Và điều quan trọng, nhóm máu của cô thuộc nhóm rh(- ) .. tỉ lệ người có nhóm máu này rất hiếm, nhưng trong phẩu thuật đòi hỏi cần phả có một lượng máu để tiếp vào thật sự...

- Tỉ lệ thành công của ca phẩu thuật sẽ là bao nhiêu?

- Là 5% .. Kĩ thuật y học bây giờ đang rất phát triển, dù tỉ lệ thành công có thấp nhưng chúng tôi tin có thể sẽ giúp cô vượt qua



Ngồi trên chiếc bàn với tay cầm bảng xét nghiệm, giọng nói của bác sĩ cứ không ngừng âm vang trong đầu nó, cố đưa tay che lấy miệng để không thôi phát ra những tiếng khóc não nề nhưng nó vẫn không sao dừng được những tiếng rên rỉ cùng những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, ngoài trời mưa rơi nặng hạt trên những nóc nhà, tiếng sấm bất ngờ xé tang bầu trời làm những con người trong đêm không khỏi giật mình nhưng với nó tất cả .. chỉ là một khoảng không im lặng, hoàn toàn im lặng “do đó sẽ không lâu sau khả năng nghe của cô sẽ mất hoàn toàn” câu nói của bác cứ vang mãi trong đầu nó, tiếng khóc một lúc một to hơn như muốn lấn áp cả tiếng mưa, tay nó bóp nhầu cả bảng xét nghiệm rồi ném mạnh xuống nền nhà lạnh lẽo, nó đưa 2 tay bịt chặt lấy tai, nó thét lên

- ÁAAAAAAAAAAAAA...!!! –tiếng thét của nó hòa vào không gian bên ngoài nghe thật kinh hoàng, thật ãm đạm khiến người ta chợt hoảng sợ, rồi lại u buồn

…………………………………………�� �………

Nữa năm sau

ột ngôi sao băng vừa rơi qua đây.
Sa0 rớt xuống trên vai anh.
Người ta khuyên nhau,gặp sa0 băng rơi.
Thì cần điều chi hãy ước.

Một ngôi sao băng vừa rơi qua đây.
Anh đã ước anh gặp em.
Người ta đâu hay,đã bao năm qua.
Ngàn lần anh thấy sao băng.

Rồi anh ước,và anh ước.
Người ra đi sẽ quay trở về.
Nhưng sao vì sao em không về đây.
Và anh biết,rằng điều ước.
Của sao băng sẽ không có đâu.
Bao sao băng rơi cũng như vậy thôi.

Ngày hôm ấy em đã nói.
Hãy ước 1 điều lúc sao băng vừa rơi.
Và anh nhớ cũng đã ước.
Ước suốt cuộc đời,chỉ có em mà thôi.

Ngày hôm ấy anh đã khóc.
Lúc biết được rằng trái tim em đổi thay.
Và anh cứ thế mỗi tối.
Ngóng lên bầu trời nhìn ánh sao buồn rơi.Khóc cho ai.

Âm vang bài hát một lúc một lớn vang ra từ chiếc điện thoại, đưa tay quơ quơ tìm kiếm cái thứ ồn ào ấy .. cầm trên tay rồi lại mò mẫm ấn nút trả lời rồi áp vào tai

- Tôi nghe .. đây –âm điệu xem ra còn chưa tỉnh

- WZ mau đến studio đi, chúng ta phải chuận bị trước, lịch diễn hôm nay của cậu dầy đặt cả lên, cậu phải chụp hình cho bộ sưu tập đông- hạ, rồi diễn ở...

- Được rồi tôi đến đây

Tít………

Chẳng hề muốn nghe thêm chút nào cái kiểu dài dòng văn tự của anh quản lí, hắn ậm ừ nhanh cho qua chuyện rồi cúp máy chẳng đợi quản lí phải nói them lời nào cả

Ngồi dậy trên chiếc giường đơn sơ mỗi cái gối và còn lại là thân xác của hắn, đưa mắt ra ngoài cửa sổ ngoài trời vẫn còn vẻ âm u của ngày mới, sớm quen với lịch làm việc kiểu này hắn nhanh định thần rồi lê thân vào WC làm hoàn tất khâu vệ sinh cá nhân, bước ra ngoài tắt đèn nhà WC cả căn nhà của hắn lại chìm trong biển tối khi ngoài trời vẫn chưa hề hé ra một tia sáng nào, cũng chẳng thiết bật đèn vì hắn đã quá quen thuộc với cấu trúc căn nhà của mình

Bước đi một cách máy móc mà chẳng hề va chạm gì thì đột nhiên hắn vấp phải một cái gì đó tựa như một cuống sách, cuối xuống nhặt rồi hắn bật lên cái đèn gần hắn nhất .. là một cuốn báo đã phát hành cách đây mấy tháng với cái bìa báo to đùng một dòng chữ “Quán quân Idolteen GuiGui đột ngột biến mất khỏi làng giải trí” phía dưới dòng chữ là chân dung của nó in rõ trên tờ bìa, nhìn tờ báo rồi hắn khẽ ngước mặt lên trời hít một hơi thật sâu rồi cầm tờ báo đến một cái thùng giấy đặt dưới mớ trang phục được treo trong cái tủ áo quần to đùng của hắn dưới những bộ đồ trên cao cái thùng gần như bị che mất

Vén mớ đồ sang một bên hắn thảy tờ bào vào trong cái thùng giấy đè lên những tờ báo khác với những nội dung “Cặp đôi WangGui tan rã trong im lặng” “MusicBox tuyên bố GuiGui chính thức rút khỏi công ty” “Thành công rực rỡ của WangZi sau album Sao băng khóc”...

RẦM... cánh cửa đóng lại một cái thật mạnh, mỗi khi nhìn thấy cái thùng giấy ấy hắn lại cảm thấy không vui, thật sự khó chịu, cảm giác về con người đó cứ hiện về

. . .

Chiếc xe của hắn lao ra khỏi nhà thênh thang trên con đường sớm vắng vẻ trong lành ..

Brrrrr...!!!!! Chiếc đt của hắn lại rung lên liên hồi rồi khúc nhạc quen thuộc lại vang lên, đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh, thãm thật lúc nãy vì tiện tay hắn ném cái đt lọt tuốt vàng khe của cái ghế bên cạnh, một tay lái xe một tay vươn tới lấy cái đt, vì đt nằm quá xa tầm tay của hắn lại thêm phần chủ quan đường sớm vắng vẻ hắn trườn hết người cuối xuống chộp lấy chiếc đt, vừa thu lại người đưa ánh mắt ra trước tấm kính thì một chiếc xe từ khúc quẹo tiến tới và cơ hồ thì 2 chiếc xe sẽ tông vào nhau

KÉT………………!!! Tiếng bánh xe thắng gấp kéo dài trên mặt đường tạo thành một âm thanh ê người vang giữa không trung

……… Dường như cảm giác được vẫn chưa xảy ra chuyện gì, hắn ngước mặt lên thở phào nhẹ nhõm khi 2 chiếc xe vẫn chưa chạm vào nhau mà dừng lại ở một khoảng cách không nhiều để có thể gây ra tai nạn

Đưa ánh mắt như lời xin lỗi sang chủ nhân chiếc xe đối diện thì bất chợt mắt hắn như đong lại khi trước mặt là Hu Ge. Cậu cũng khá bất ngờ khi lại gặp hắn trong tình cảm này, nắm bắt tâm lí rất nhanh tốt hơn là vẫn nên coi nhau như người xa lạ, cậu lùi xe lại tránh sang một bên đi tiếp con đường của mình

Dường như còn quá bất ngờ với những gì vừa qua, cậu như kẻ mất hồn thơ thẩn bất động cho đến khi tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên
Oaaaaaaaaaaaaaaaa!!! Hít thở không khí trong thành thật là thích, không phải lúc nào cũng phải ngữi cái mùi thuốc khử trùng ấy, buồn nôn chết đi được –đầu đội chiếc mũ len, cổ quàng một lớp khăn mỏng sắc mặt hơi xanh xao yếu ớt của bệnh tật, nó mở to mồm ngữa mặt lên bầu trời hít một hơi sâu

- Vậy thì cứ tranh thủ mà hít thở đi, nếu biết mình dẫn cậu trốn viện thì Chun nhất định không cho mình bước vào cái bệnh viện đó nữa bước mất

- Ax!!! Cậu là lối thoát duy nhất của mình ở cái nhà giam đó nếu cả cậu cũng chẳng còn bên cạnh, ôi mình giảm thọ mà quy tiên sớm mất

- Á ĐAU –câu nói vừa dứt trong miệng nó thì ngón tay Hu Ge nhắm vào trán nó mà búng mạnh khiến nó la toáng lên - Làm cái gì vậy?

- Ăn nói linh tinh, chỉ giỏi nói chuyện xui xẻo

- Ách .. cái gì mà linh tinh, haizzz bỏ qua đi –nó phủi tay làm lơ vì biết có nói thì cũng chỉ khiến tranh cai giữa nó và Hu Ge càng thêm gây gắt, cậu không muốn nó mất niềm tin ở bản thân mình còn nó thì hiểu 5% không phải là tuyệt vọng nhưng cũng chẳng thể đem đến kì tích .. cuộc đời nó không có khải niệm “kì tích”

- Này bên kia sao đông vậy, chúng ta qua đó xem đi –nó chỉ tay vào đám đông ở công viên, đa phần đều là con gái, đám đông bu đến đông nghịt lấn chiếm cả một diện tích, tò mò háo hức nó kéo tay Hu Ge lôi đi bon chen tới đám đông

Bàn tay Hu Ge ghì chặt nó lại khi nó tiến gần đến đám đông - Không được, bên trong chen lấn ồn ào chật chội sức khỏa của cậu sẽ không chịu được đâu

- Hừ .. mặc kệ tớ muốn vào –nó cương quyết kéo tay Hu Ge dung hết lực xô đẩy chen lấn để vào được bên trong tìm một vị trí quan sát thật tốt

Giữa đường chen lấn khiến nó và Hu Ge bị đứt đoạn, mặc kệ cậu trước sau gì cậu cũng lết vô thôi, nó lại típ tục chen lấn - Okie –một vị trí dù không hoàn hảo khi vẫn còn bị che bởi một cô gái phía trước nhưng chiều cao của cô gái này thì lại rất khiêm tốn, chỉ ngang cằm nó nên chẳng mấy đáng lo ngại. Lúc này nó mới từ từ để ý trung tâm của đám đông này là gì

Hừm, có dàn ê- kíp đang hăn say chuẩn bị cho màn tiếp theo, nó đoán là đang quay một cảnh phim nào đó hay MV cho một ca khúc nào đấy. Qúa quen với những việc này rồi nên nó liền “xí” một cái chán ồm, chợt con mắt đảo nhanh trong đám người đó nó đang tìm một mĩ nam là trung tâm thật sự vì nếu không phải là một ca sĩ hay diễn viên đẹp trai nổi tiếng nào đó thì chắc đám con gái này không la hét ồn ào ở đây .. nó đoán thế. Đây rồi! con mắt nó dừng lại một chàng trai đang quay lưng về phía nó để cho đám thợ makeup đánh đánh bôi bôi lóp phấn nhẹ trên mặt mình, cảm giác hình dáng ấy nhìn từ phía sau thật quen, nó chợt ồ lên ùa theo đám nhóc này cho thêm không khí khi chàng trai có dấu hiệu sắp quay mặt về hướng nó nhưng thật chất nó chẳng có hứng thú

Đôi mắt chớp chớp vài cái sau khi những thợ makeup đã thôi bôi bôi trét trét những thứ ngứa ngáy này trên mặt mình, hắn quay về phía nó một cách vô ý đơn thuần chỉ là cho con ngươi dạo một vòng quanh điểm mặt những “kẻ gây náo loạn” mà hắn gọi là fan, ánh nhìn của hắn đảo lướt qua gương mặt ngơ ngác đầy bất ngờ của nó đang nhìn hắn rồi lại xoay người đưa ánh mắt tíêp tục hướng về phía khác nhưng chợt khi hắn vừa xoay người thì “phản xạ chậm” của hắn rung chuông cho biết hắn vừa thấy một cái gì đó quen thuộc trong đám đông đó

Vội xoay người lại đưa ánh mắt hoang mang như đưa trẻ bị lạc tìm kiếm người thân. Ánh mắt hắn ngây dại rồi thoáng chóc lạnh lùng khi nó, ánh mắt giống như lúc nó gặp hắn khi mới ngày đầu vào trường mới, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta cũng cảm thấy lạnh người, ánh mắt ấy càng lạnh hơn khi Hu Ge từ trong đám đông bước đến sau lưng nó, thấy hắn Hu Ge cũng không khỏi kinh ngạc

Lạnh lùng như một cơn gió hắn quay đi, trong đôi mắt không chỉ hiện lên vẻ lạnh lùng mà còn pha chút gì đó không chỉ tức giận mà còn nhói đau

Cảm giác được lòng ngực quặn đau, lệ 2 hàng chảy dài trên gương mặt, nó bắt đầu thấy khó thở, mọi thứ nhòa cả lên trong mắt nó .. Thấy được từng cơn hô hấp của nó khó khăn và bắt đầu phát ra thành tiến Hu Ge liền nắm lấy tay nó kéo ra khỏi đám đông để nó bình tâm mà hít không khí trong lành

Lòng hắn càng lúc càng nhói lên sau khi nhìn thấy gương mặt nó mà đã từ nữa năm rồi kể từ đêm hôm đó gương mặt ấy như biến mất trong cuộc đời hắn, nổi nhớ nhung đánh gục lí trí hắn trong phút chóc hắn quay đầu rồi lại đưa ánh mắt tìm kiếm nhưng nó lại biến mất

. . .

Nó ngồi trên băng ghế dưới một góc cây đại thụ , cơn gió thổi làm những giọt nước từ cơn mưa đêm qua đọng lại trên những chiếc lá rung rung rời rớt xuống gương mặt nó

- Cậu ổn chứ - Hu Ge từ xa đi lại trên tay mang theo 2 chai nước suối vừa mua về

- Ổn hay không ổn gì chứ chờ cậu mua nước về tớ khát đến khan cổ đây này

Hắn nhìn nó cười huề rồi đưa chai nước đến trước mặt nó - Nước của cậu đây

- Cảm ơn –nó khẽ mĩm cười rồi đưa tay ra nhận lấy chai nước, nhưng bàn tay nó chưa chạm tới chai nước thì những ngón tay liền giật giật không theo điều khiển của nó nữa cứ như vừa bị chích thuốc tê ở đó, không để Hu Ge phát hiện nó cố miễn cưỡng chòm tới nắm lấy chai nước nhưng vừa cầm trên tay thì bất giác không thể giữ được làm chai nước rớt xuống nhưng chưa kịp chạm đất thì Hu Ge đã chồm người xuống chụp lấy

Hu Ge châu đôi chân mày nhìn nó buồn bã - Lại bị tê liệt xúc giác nữa sao?

Nó nhe răng cười hì hì như chẳng có gì - Chuyện bt ấy mà, lát nữa nó sẽ hết thôi, nhìn nè

Nó đưa bàn tay lên giãn ra bóp vào cho cậu xem để chứng tỏ nó đã hồi phục rồi, bàn tay cậu nhẹ nắm lấy tay nó giữ chặt lại, giọng cậu khàn - Đừng miễn cưỡng bản thân nữa

- Cậu như vậy là sao hả? tớ đang rất tốt cơ mà

- Cậu đã mất đi khả năng thính giác, bây giờ cả cầm một chai nước cũng không thể, cậu biết tớ đau lòng thế nào khi nhìn cậu bây giờ không - dù không thể nghe được giọng của cậu nhưng nó biết cậu đang rất đau vì nó, nó đưa tay ôm lấy cậu giọng khẽ thì thầm - Tớ biết cậu vì tớ mà làm rất nhiều, dù không nghe được nhưng qua nét miệng tớ vẫn hiểu mọi người đang nói gì mà

Cậu đưa tay nắm lấy bờ vai nó đẩy ra ép ánh mắt nó nhìn thẳng vào mặt cậu - Nghe lời tớ, vì tớ một lần thôi hãy làm phẩu thuật đi, máu cũng đã kiếm đủ, bác sĩ cũng rất tin tưởng vào ca phẩu thuật này, chỉ còn lại cậu thôi .. tớ tin cậu sẽ làm được

Nó rồi gạt tay cậu trên đôi vai nó, ánh mắt lẫn tránh - Phẩu thuật thì sao chứ? Không phẩu thuật thì sao? Tớ vẫn khỏe mạnh vẫn sống tốt

Nói rồi nó đứng bật dậy tiến lại một đám nhóc đang cười đùa khúc khích hồ hởi lùa qua đá lại trái banh vào khung thành mà bọn nó tự tao

- Này mấy nhóc, cho chị tham gia với

- Chị có đá được không đó? –một cậu nhóc khoảng 14 – 15 tuồi tay cầm trái banh nhìn nó nghi hoặc nữa không muốn cho nó tham gia

- Tất nhiên là được rồi, mấy nhóc dám khinh thường chị sao –nó nhìn bọn nhóc đầy thách thức

- Thôi nhìn chị cũng dễ thương chơi chung càng vui, cho chị đó vào đội tụi này đi –một cậu nhóc khác cũng chừng tuổi đó nhìn nó hài hòa

- Hehe nhóc sáng suốt đó, chị không chỉ dễ thương mà còn tài năng nữa –nó xoa xoa đầu thằng nhóc rồi chạy lại theo tụi nó xếp đội hình 2 phe

TOÉT .. tiếng còi thổi lên một cách chói tai, thế là từ 2 bên xúm lại tranh giành sút trái bóng vào khung thành đối phương, trái bóng cứ theo chân tụi nó lùa qua sút lại .. nhìn tụi nó đá banh mà cứ ngỡ đang sáp lá cà, cứ như một bãi chiến trường

Qủa là nó quảng cáo không sai, nó luồn bóng rất kĩ thuật mới chớp mắt mà đã ghi 1 điểm và khung thành làm cho đội địch hết sức hậm hực

Đáng lẽ nhìn nó cậu phải vui vì nó chơi rất vui nhưng cậu lại buồn, buồn vì cậu nhìn được mỗi bước chân của nó là một sự miễn cưỡng bản thân chứng minh cho cậu thấy “nó rất khỏe”

Trái bóng bị sút qua trái sút qua phải rồi chợt cao hứng một cậu nhóc đá trái banh bay ra đường

- Để đó chị nhặt cho –nó phủi tay bảo tụi nhỏ đứa im rồi chặt ra đường

- GG –Hu Ge như hét toáng lên trợn tròn mắt về phía nó

Khi nó cuối người xuống nhặt trái bóng thì không hề hay biết một chiếc xe lớn từ phía khác quẹo sang tiến thẳng tới nó

TIN .. TIN .. TIN .. TINNNNNNNNN... chiếc xe có cố gắng rống bao nhiêu hồi còi đi nữa cũng vô ích vì nó hoàn toàn không thể nghe thấy gì, khom người đứng dậy sau khi đã nhặt được trái banh nó tựa hồ thấy một ánh đèn lấp lóe, trực giác cho nó biết đang có một vật gì đó tiến về phía nó, đảo nhanh đôi mắt về hướng chiếc xe chỉ còn cách nó trong gang tất

. . .

Chun chạy thật nhanh trên hành lang tiến về dẫy lầu phía tây của bệnh viện, nét mặt đã hoảng hốt nay còn hoảng hốt hơn khi thấy Hu Ge ngồi gục xuống trước cửa bệnh viện, một tay chảy máu vị bị xây xát đang ôm lấy đầu

- Đã xảy ra chuyện gì vậy? –Chun chạy nhanh đến bên Hu Ge

Đưa ánh mắt lo sợ lên nhìn Chun –Là do tôi đưa GG ra ngoài chơi vô ý một chiếc xe lao tới bên GG, tôi đã lao ra ôm lấy GG không để chuyện tồi tệ gì xảy ra nhưng GG đã bất tỉnh

Thấy được sự sợ hãi trong ánh mắt Hu Ge, Chun ngồi xuống chấn an - Được rồi cậu đừng sợ ở trong có bác sĩ lo cho GG rồi, cậu mau đi băng nó vết thương đi

15’ sau khi Hu Ge đã băng bó xong chổ bị thương liền quay trở lại phòng cấp cứu thì phía phòng cấp cứu cùng lúc bác sĩ cùng vài y tá bước ra

- GG sao rồi hả bác sĩ –Hu Ge chạy nhanh lại nắm chặt lấy cánh tay bác sĩ

- Chuyện này .. tôi nghĩ nên nói với người thân của bệnh nhân thì hơn –bác sĩ đưa ánh mắt nhìn Chun rồi cả 2 cùng đi vào phòng làm việc riêng của bác sĩ

Gần nữa tiếng cánh cửa di chuyển vang lên ken két, Chun từ trong nét mặt não nề bước ra thì đã thấy Hu Ge đứng trước cửa phập phồng chở đợi

- Bác sĩ nói thế nào rồi

- Tai nạn vừa rồi không làm GG bị thương tích gì

Cậu như bây giờ mới có thể thở được sau câu nói của Chun

- Nhưng .. não của GG không thể chịu được sự kích động sau tai nạn vừa rồi, thật sự chúng ta phải làm phẩu thuật nếu không .. tất cả sẽ kết thúc

1 tuần sau

Cái gương mặt đó tái nhợt, xanh xao, ưu buồn đứng từ xa xăm, những giọt lệ như muốn trào ra từ khóe mắt nhìn hắn. Cái gương mặt ấy hình như đang nói một lời tạm biệt với hắn, hoản sợ hắn muốn đứng dậy chạy thật nhanh đến giữ chặt lấy nó nhưng sao hắn không thể nhích nổi đôi chân, cố vùng vẫy trong tuyệt vọng đôi mắt không thôi nhìn về phía nó khẩn cầu vừa lo sợ nó sẽ biến mất nhưng nó lại cuối ánh mắt xuống đất rồi như một cái bóng lướt đi càng lúc càng xa .. xa .. và biến mất

- ĐỪNG ĐI –hắn giật mình bật dậy trên chiếc giường vô thức hét toáng lên giữa không gian cô độc của căn phòng hòa cùng tiếng mưa lạnh lẽo ngoài trời, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi dù trời đang rất lạnh

Đưa tay bật chiếc đèn ngủ trên cái bàn cạnh giường, hắn liếc mắt nhìn cái đồng hồ bên cạnh điểm 3h sáng, dựa đầu vào thành giường hơi thở hắn vẫn còn hồng hộc tim vẫn đập loạn vì giấc mơ vừa rồi, hắn chồm người với tay lấy chiếc điện thoại rồi bật nguồn lên

Sau một hồi chờ máy hoạt động thì hắn nhận được thông báo gồm 32 cuộc gọi nhỡ, 11 tin nhắn và 5 hộp thư thoại tất cả đều từ phía công ty gửi về, hắn mở một hộp thư thoại gần nhất rồi áp chiếc điện thoại vào tai, cái giọng chua chát đang tức giận của quản lí nói như đang thét vào tai hắn

- WZ cậu đang làm trò gì vậy hả? suốt một tuần không mở máy cũng không đi diễn, cậu có biết tôi rất khó xử với phía đối tác không? Nhận được tin mau...

Chẳng cần nghe típ đoạn còn lại hắn cúp máy quăng sang một phía bên giường. Đầu hắn cơ hồ cảm thấy thiếu một vật gì đó, hắn đưa bàn tay trái lên trước mặt rồi hốt hoảng khi không thấy vật đó đâu, hắn vội bật dậy muốn hất tung cả chiếc giường để tìm ra vật đó .. kia rồi!! một chiếc nhẫn nằm giữa chiếc giường trắng, chiếc nhẫn một thời từng thuộc về nó và hắn nhưng nay có lẽ giữ lại vật này chỉ còn mỗi hắn, hắn cầm lên chiếc nhẫn đeo vào tay mình của mình, chiếc nhẫn rộng hơn so với ngón áp út của hắn nhưng hắn lại muốn đeo ở ngón này, nhìn chiếc nhẫn lòng hắn lại quặn lên .. tại sao chứ?? tại sao lại kết thúc như vậy, hắn hoàn toàn không hiểu, có ai có thể giúp hắn không .. hắn đau lắmTíc tắt .. tíc tắt .. chiếc kim đồng hồ cứ thế mà xoay vòng giữa không gian cô độc đó kéo theo cả thời gian cùng trôi đi .. 4h .. 5h .. 6h .. suốt 3 tiếng qua, hắn vẫn không hề muốn chợp mắt để đi vào giấc ngủ, ánh mắt hắn cứ mơ hồ nhìn ra khoảng không tầm tả ngoài trời đến khi những giọt mưa tí tách cuối cùng còn đọng lại trên mái nhà cũng không còn

Cầm điện thoại lên hắn gọi vào số của quản lí - Giu1p tôi chuẩn bị một số thứ

Tại bệnh viện, Hu Ge đang cùng Chun quây quần bên cạnh chiếc giường bệnh của nó, nhìn nét mặt của nó đã xanh lại càng xanh dưới lớp nhựa của ống thở, bên cạnh là những dây truyền chất đạm vào cơ thể nó .. nhìn nó thật không khỏi khiến người khác xót xa

Hu Ge đang trò chuyện hay nói đúng hơn là độc thoại với nó vì bây giờ một chút sức lực nó cũng chẳng còn

Tít .. tít .. tiếng chuông điện thoại của Chun vang lên, nhìn vào màn hình điện thoại nét mặt Chun thay đổi thất thường, ngước qua nhìn nó - 2 đứa chờ chút chú nghe điện thoại rồi sẽ vào ngay –nói rồi Chun cấp tốcđẩy cửa bước ra khỏi phòng bệnh rồi áp điện thoại vào tai

- WZ? Cậu làm tôi bất ngờ quá đó

- Xin hãy giúp tôi một chuyện

- Sao? Tôi phải giúp gì?



Chương trình hôm ấy tuy chỉ là một minishow nhưng có sự góp mặt của hắn thì lượng fan tăng lên đến không ngờ, những tiết mục đầu đem không ít phần hứng khởi cho chương trình, những cánh tay giờ lên tho điệu nhạc lung linh với những bản đề tên idol bằng nhiều màu sắc sặc sỡ trên đó

Tiếng vỗ tay dần dần được thay bởi tiếng hò hét khi nhân vật được chờ đợi nhất của buổi diễn ở tiết mục cuối, chiếc đàn piano được 2 nam nhân viên khiên từ trong ra, hắn đứng ở trong khẽ cầm chiếc điện thoại cuối xuống gọi đến số của Chun

Biết rõ được cuộc gọi này là của ai, Chun khẽ khều tay Hu Ge để cướp sự chú ý của hắn rồi 1 cái liếc mắt như đã thảo ý nhau từ trước, cậu mím môi một cái rồi cười nhẹ đẩy ghế đứng lên bước ra ngoài. Chun tiến lại ngồi lên chiếc giường nhìn qua GG đang ngơ ngác

- Có một việc này, chú nghĩ tự cháu nên nghe sẽ tốt hơn –Chun áp điện thoại vào tai nó, nó khẽ chạm chạp đưa tay lên giữ lấy điện thoại

Từ trong điện thoại giọng hắn vang lên rồi kéo theo đó là những tiếng hò hét vang vào điện thoại nghe thật chói tai

- Đây là một ca khúc mà tôi vừa sáng tác dành cho một người, tôi hy vọng người đó sẽ hiểu được tiếng lòng của tôi qua ca khúc này, những điều mà tôi chưa thể nói cho người đó...

Tiếng đàn piano vang lên một cách êm dịu
Dường như quên mất đã bao lâu rồi
Không còn thấy em kể cho anh nghe ..
Câu chuyện mà em yêu thích nhất
Anh đã nghĩ rất nhiều
Anh bắt đầu lo lắng
Liệu có phải anh đã làm sai điền gì
Em vừa khóc vừa nói với anh rằng
Những câu chuyện cổ tích đều là lừa gạt
Anh không thể là hoàng tử của em
Có lẽ em không hiểu
Từ lúc em nói yêu anh về sau
Bầu trời ánh sao của anh như đều bừng sáng
Anh nguyện biến thành thiên sứ .. mà yêu em trong câu chuyện cổ tích
Dang rộng đôi tay biến thành đôi cánh che chở cho em
Em hãy tin rằng


CẠCH .. nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nó, từng nhịp thở bắt đầu khó khăn hơn, đôi mắt nó mệt mỏi nhắm lại, cánh tay cũng vô thức mà buông ra để cho chiếc điện thoại mặc nhiên rơi xuống đất

Tít .. tít..tít..ti1tttttttttt .. chiếc máy do nhịp đập tim nó vang lên những âm thanh thật đáng sợ, những con số biểu thị cho nhịp tim đột ngột tăng lên rất nhanh

Trên hành lang bệnh viện, một chiếc giường đẩy mà nó nằm vô thức trên đó được đẩy thật nhanh, chiếc áo khoát trắng của bác sĩ và y tá hối hả lướt qua thật nhanh phía sau là Chun và Hu Ge đang hoảng sợ chạy theo nắm lấy bàn tay đang dần dần lạnh đi của nó, những người trên hành lang không ai là không nhường đường cho chiếc giường đó đi qua. Chiếc đèn trước phòng cấp cứu một lần nữa lại sáng rực lên một màu đỏ

Chiếc điện thoại vẫn nằm lẽ loi trong căn phòng, lời hát vang lên một nỗi đau xót và hy vọng nhưng nó có hát .. cũng chỉ là vô ích


Tin rằng chúng ta sẽ giống như trong câu chuyện cổ tích
Kết thúc sẽ là hạnh phúc .. và niềm vui

Bài hát kết thúc trước sự hò reo và nước mắt của mọi người phía ở hang ghế khan giả, có người còn xúc động đến khóc thành lời

Đây là .. lần cuối cùng tôi đứng trên sân khấu và hát cho mọi người

Những tiếng la hét inh ỏi đầy sững sốt, những cặp mắt trợn trắng phút chóc dao động thành những giọt nước mắt nhìn hắn

Tôi sẽ rút khỏi ngành giải trí, thời gian qua đến bây giờ tôi đã hiểu tôi cần gì và hạnh phúc của tôi là gì .. tôi rất cảm ơn các bạn đã luôn ở bên quan tâm ũng hộ con đường nghệ thuật của tôi trong suốt thời gian qua .. Cảm ơn và xin lỗi

Hắn âm thầm bước ra khỏi buổi biểu diễn từ cửa sau để lại một mớ hoản loạn đến bãi đậu cùng chiếc xe của hắn đã chờ sẳn để tiến thẳng ra sân bay .. hắn muốn bỏ mặt tất cả

Điện thoại của hắn chợt rung lên liên hồi, hắn áp điện thoại vào tai

CẠCH... chiếc điện thoại rơi xuống lăn lóc trên mặt đất, đầu óc hắn quay cuồng, từng bước chân bắt đầu không vững, hắn muốn hét lên thật to nhưng như kẻ câm chằng nói được gì hắn chỉ biết chạy, cấm đầu chạy thật nhanh

Hắn như chẳng còn để ý đến hơi thở như sắp tắt của mình .. hắn đã mất đi cảm giác. Theo những khúc quanh quen thuộc trong cái bệnh viện này để dẫn đến một căn phòng càng làm hắn thấy sợ. Từ đối diện phía trên cầu thang thu hút sự chú ý làm hắn phải giảm cước bộ và dừng lại .. là Hu Ge. Nhìn hắn đôi mi cong nhẹ của cậu khẽ nhắm lại một cách buồn bã, lẳng lặng chậm rãi bước qua nhau như 2 người xa lạ chợt cánh tay của Hu Ge giữ lấy tay hắn, khẽ quay đầu lại nhìn hắn ánh mắt đăm chiu, đưa tay vào túi cậu nắm lấy một vật rồi đặt vào lòng bàn tay hắn một chiếc nhẫn .. là chiếc nhẫn hứa hẹn một chuyện tình đẹp giữa nó và hắn, giọng cậu vừa buồn vừa cảm thấy nực cười

- Cái này, tôi thua rồi ..

Nói rồi cậu đưa 2 tay vào túi chậm rãi bỏ đi trên mặt nở một nụ cười, nụ cười của kẻ thua cuộc nhưng chưa bao giờ hối hận

Hắn muốn khóc thét lên nhưng bây giờ lại không phải lúc để hắn khóc, nắm chặt lấy chiếc nhẫn hắn như được tiếp theo sức mạnh chạy thật nhanh lên những bậc thang và rồi cánh cửa ấy cũng đã hiện trước mắt hắn, bóng dáng Chun phập phồng ngồi đứng không yên và kế bên đó còn có một người đàn ông cũng hết sức quan thuộc đang ngồi trên chiếc ghế trước cánh cửa ấy 2 tay chấp lại gục đầu xuống đất

- TGĐ –hắn tiến lại để chắc chắn rằng hắn không nhìn nhầm

- Cậu đến rồi sao? –TGĐ ngước lên nhìn hắn không có vẻ ngạc nhiên lắm

- TGĐ sao ông lại ở đây?

- .......

- RỐT CUỘC LÀ THẾ NÀO CÓ PHẢI ÔNG ĐÃ BIẾT TRƯỚC RỒI KHÔNG? –hắn điên tiết hét lên trong tức giận

- Cậu làm ổn đủ chưa vậy, bên trong bác sĩ đang phẩu thuật cần yên tĩnh đó –cái giọng nói của người con gái quyết thuộc này làm hắn sững người

- Tiểu .. Tiểu Huân ..

- GG đã thế nào rồi?

Những tiếng bước chân râm rang vang lên từ phía sau hắn, lại một loạt giọng nói cùng những gương mặt quen thuộc khác của Đại Nha, Ngao khuyển, Apple, Nha Đầu, Tiểu Úc...

- Chuyện này là thế nào? Tất cả mọi người đều biết chỉ có tôi là thằng ngu không hay không biết gì cả? Tại sao chứ? –hắn tức, tức vì bản thân quá ngu ngốc, nước mắt hắn giờ phút này chẳng thể nào kiềm chế được nữa mà lăn dài trên gương mặt



Tíc tắt .. tít tắt .. thời gian cứ thế trôi qua nhưng đang cố trêu ngươi những con người ở đây, mỗi phút trôi qua nhưng những cơn ác mộng kéo dài cứ luôn phải hoan mang, phập phồng và lo sợ

- Đã 6 tiếng trôi qua rồi, các cháu hãy về nhà nghĩ ngơi lấy sức đi khì nào phẩu thuật kết thúc ta sẽ báo cho cá cháu –Chun đưa ánh mắt quan tâm sang sấp nhỏ

- Tụi cháu muốn ở lại chờ phẩu thuật kết thúc –Đại Nha lên tiếng thay cả nhóm

- Vậy thì cũng phải đi ăn chút gì lấy sức, bác sĩ đã nói ca phẩu thuật này ít nhất cũng kéo dài hơn 13 tiếng

Cả đám nhìn nhau tỏ vẻ đồng ý vì giờ này ai nấy cũng đều đói meo

- Thế còn WZ –TH quay sang nhìn con người đang cô đọng lại như tảng băng không hồn không cảm

- Cứ mặc kệ cậu ấy –Chun lắc đầu

- Uhm

. . .

Ánh đèn đỏ trước tắt xuống, cánh cửa mở ra .. bác sĩ bước cùng y tá bước ra trước ánh mắt lo lắng của mọi người xúm quanh lại nhưng đáp trả ánh mắt ấy chỉ là một cái lắc đầu

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, tính mạng tuy có thể giữ lại nhưng sau 3 ngày nếu cô ấy vẫn không tỉnh lại thì sẽ trở thành người thực vật đến cuối đời

Hắn ngã quỵ xuống đất sau câu nói của bác sĩ, lệ 2 hàng cứ tiếp tục tuông rơi trên gương mặt vô hồn của hắn

…………………………………………�� �………

3 năm sau

Hắn vui vẻ ôm trên tay một sấp thư, cánh cửa phòng bệnh mở ra, giọng hắn lại tràn đầy hạnh phúc

- GG hôm nay lại có thư gửi về nữa này

Hắn huơ huơ mớ thư trước nó – một thân ảnh nằm im bất động trên chiếc giường trắng, sợi dây truyền đạm được cắm vào cổ tay nó thay thức ăn mà truyền

- Cậu đến rồi à –Chun từ ngoài cửa nhìn hắn lạnh lùng buồn bã - Theo tôi ra đây –Chun hất hàm

Cả 2 bước xuống khuôn viên của bệnh viện, vòng quanh một hồi rồi Chun dừng lại khoanh tay trước ngực nhìn hắn khuyên nhũ vừa khẩn cầu - WZ cậu đừng đến nữa

Nụ cười chóc tắt trên gương mặt hắn rồi lại nở lên như bỏ ngoài tai lời Chun nói - Tại sao chứ? tôi đã làm phiền gì sao?

- Cậu hiểu rõ tôi đang nói gì mà –Chun cảm thấy khó chịu với thái độ miễn cưỡng của hắn - GG đã làm người thực vật 3 năm nay rồi, mỗi ngày cậu đều đến đây chăm sóc kể chuyện với nó, cậu đang lãng phí thời gian của mình đấy, tôi rất cảm kích tình cảm cậu dành cho GG nhưng cậu còn nhiều cơ hội mới trong đời, GG không có cơ hội tỉnh lại nữa tôi không muốn mỗi ngày cậu đều sống như vậy, trong cậu còn tệ hơn cả GG nữa nếu nó biết cậu như thế thì nó sẽ vui sao

Nụ cười lại một lần nữa tắt rồi lại nở trên gương mặt hắn, lòng hắn nhói lên khi Chun lại nhắc đến GG không thể hồi phục lại - Tôi không quan tâm, mỗi ngày có thể ở bên GG thì tôi vui rồi, tôi .. chưa bao giờ hối hận và sau này cũng vậy –hắn khẽ cuối chào Chun rồi quay lại phòng bệnh của nó

Hít một hơi sâu, hắn lấy lại gương mặt tươi vui đẩy cửa bước vào, hắn kéo chiếc ghế ngồi sát bên giường nó khẽ đưa tay lướt trên gò má nó rồi lên đôi mắt, đôi mắt mà đã 3 năm nay chưa hề mở ra một lần dù hắn đã khẩn cầu văn xin nó thế nào thì nó vẫn không hề mở ra nhìn hắn. Đưa tay che lấy miệng để cố kiềm chế cảm xúc, hắn đưa tay với lấy mớ thư mở ra đọc cho nó nghe

- Em biết không Đại Nha - Ngao Khuyển và Nha Đầu – A Vĩ đã tổ chức đám cưới cùng ngày đó, 4 người họ còn gửi cả ảnh khi đi hưởng tuần trăn mật nữa nè. Tiểu Úc và Tiểu Huân thì cùng nhau tốt nghiệp y khoa nghe đâu 2 người họ đã bắt đầu hẹn hò. Mie Mie và Đồng Đồng thì cùng nhau mở một shop thời trang, việc kinh doanh rất tốt. Còn Hu Ge nữa, cậu ấy chỉ nói hiện đang đi du lịch đây đó tìm chụp những cảnh đẹp. Còn có cả Ella, Sel và Hebe nữa, 3 người họ nói tháng sau sẽ về đây thăm em...

Dẹp mớ thư hắn khẽ nắm lấy bàn tay nó vuốt ve - GG em phải mau tỉnh lại rồi chúng ta sẽ đám cưới, đi hưởng tuần trăn mật, đi du lịch khắp mọi nơi em thích .. chỉ cần em tỉnh lại thì mọi thứ anh đều làm vì em .. em nhất định phải tỉnh lại .. nhưng mà vì sao .. đã 3 năm rồi em vẫn chưa tỉnh em còn muốn như thế đến bao giờ nữa hả những cơn ác mộng lúc nữa đêm làm anh bừng tỉnh .. nhưng lúc đó anh đều nhớ về em .. anh nhớ giọng nói tiếng cười của em, anh nhớ khi em dỗ anh ngủ kể cho anh nghe những câu chuyển cổ tích mà em thích, tai sao em vẫn chưa tỉnh lại, anh van em đó –gục đầu trên chiếc giường trắng, bờ vai hắn run lên, những tiếng nấc tiếng thở mạnh vì nước mắt cơ hồ cứ vang lên trong căn phòng, 2 hàng lệ lại rơi

Ai khóc sao? Đừng khóc, đừng khóc mà .. ta không muốn ngươi khóc

- Đừn.g ….. kh..ó....c

The End
.:Trang Chủ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
C- STAT truyen teen hay