Chương 22.
Kim Ngân cứ thế chạy, bỏ quên tất cả lại đằng sau lưng. Cô không
biết đôi chân rồi sẽ đưa mình tới đâu, không biết cô có chạy thoát
khỏi Vĩnh Khanh được hay không, nhưng cô vẫn chạy, vẫn phải chạy.
Khi cần đấu tranh giành hạnh phúc, bản năng trong con người luôn
trỗi dậy một cách mãnh liệt. Kim Ngân cũng thế, cô cũng là một con
người, cô cũng cần hạnh phúc, cô không thể để bản thân rơi vào tay
người đàn ông đó một lần nữa.
- Kim Ngân!
Nhưng thật đáng tiếc, khi cô còn chưa thấy được ánh sáng thì đã bị
Vĩnh Khanh kéo vào bóng tối. Tay anh nắm chặt lấy tay cô, à không,
phải là bóp chặt lấy tay cô, tựa như muốn xương cô vỡ vụn ra thì
anh mới chịu thôi. Kim Ngân vẫn cố gắng vùng ra, cố hét lên:
- Xin anh, xin anh hãy để tôi đi.
Trong sự phồn hoa của thành phố H, có hai con người đang dày vò
nhau. Đau khổ là một chuyện, nhưng giữa sự phồn hoa đầy đủ ấy, thứ
họ cần nhất đơn giản chỉ là hai chữ hạnh phúc mà thôi.
Kim Ngân liên tục lên tiếng cầu xin, nước mắt cô rơi xuống, hòa
cùng sắc màu vàng vọt của ánh đèn đường. Đây là những giọt nước mắt
của sự sợ hãi, của tuyệt vọng và của khổ đau. Nhưng anh ta nào có
hiểu được đâu. Là do cô và anh đã quá cố chấp, nên trái tim không
thể đến được với trái tim. Là do ông trời quá ác độc, nên cô và anh
sẽ không thể nhận được một kết cục tốt đẹp.
Vĩnh Khanh vẫn nắm chặt lấy tay của Kim Ngân, trong đôi mắt như có
một ánh sáng vụt qua. Anh bật ngờ kéo giật người cô lại về phía
mình rồi nói như ra lệnh:
- Nhìn vào mắt tôi.
Kim Ngân không còn cách nào khác đành nhìn thẳng vào mắt của anh
ta. Tim cô như run rẩy trước ánh mắt ấy, nhưng cô lại không thể nói
được một lời nào.
- Nói cho tôi biết, tại sao năm ấy em giết đứa con của tôi?
Kim Ngân liên tục lắc đầu, cô không biết phải nói gì với anh. Bảo
rằng là do bố cô ư? Không, đã quá muộn rồi, đã quá muộn để nói ra
điều ấy rồi. Anh sẽ lại mang những cái lý lẽ của riêng anh ra để
trách móc cô, để hận cô. Rằng tại sao cô không tìm cách khác, rằng
tại sao cô lại không đi tìm anh. Cô quá hiểu anh rồi!
Vĩnh Khanh mím môi vẻ tức giận, đầu anh đau nhói như có người đập
vào. Tại sao cô ấy không nói, tại sao cô ấy không giải thích? Mười
năm trước, chẳng phải cô vẫn luôn muốn giải thích với anh hay sao?
Hay là tại cô đã không còn yêu anh nữa? Hay là mười năm qua, tất cả
đã thực sự kết thúc rồi?
Nước mắt thấm đẫm hai bờ má, Kim Ngân chẳng buồn lau đi. Cô cười
trong những tiếng nấc, tự trách cho số phận của mình. Không phải do
cô, không phải do anh..là do ông trời đã không muốn cô được hạnh
phúc. Anh có trách, hãy trách ông trời độc ác đi.
- Vĩnh Khanh, mười năm đã trôi qua rồi. Anh hãy để tất cả ở lại nơi
ấy đi được không?
- Em nói gì?
- Em muốn anh hãy quên em đi. Còn anh, anh hãy sống thật tốt bên
Hoàng Mai. Hai người sẽ lại có những đứa con khác. Còn nỗi hận đó,
anh có thể mang đến hết đời. Cho dù không nhớ người con gái độc ác
này là ai.
Vĩnh Khanh nhếch môi cười nhạt, sau đó là bật cười lớn. Tựa như anh
vừa được nghe một câu chuyện khôi hài nhất trên đời này. Quên cô?
Kim Ngân bảo anh hãy quên cô đi? Ừ, anh tất nhiên là muốn quên cô,
nhưng tại sao cô lại bước vào cuộc đời anh một lần nữa? Tại sao khi
anh là Thiên Hoàng rồi ông trời vẫn để anh gặp được cô? Rồi khiến
anh yêu cô một lần nữa? Cô bảo anh quên cô thế nào được đây?
Anh giờ đã đứng trên ngã ba đường. Một là hận cô, hai là yêu cô, và
ba là quên cô. Nhưng trái tim anh không phải là một trái tim bình
thường. Trái tim dành cho cô được đong đầy bằng thù hận và tình
yêu, chỉ cần hai thứ đó thôi cũng đủ để anh đời đời kiếp kiếp không
thể quên cô rồi.
Mười năm trước, khi Kim Ngân sợ hãi đứng cô đơn trong góc của phòng
bệnh, anh đã muốn chạy đến ôm cô. Nhưng cô lại chỉ luôn miệng nói
“xin lỗi!” Hai từ xin lỗi có thể kéo tất cả lại được hay sao? Đứa
con của anh được ông trời mua bằng hai từ xin lỗi thôi ư? Đó là một
cái giá quá rẻ mạt. Và anh hận cô khi đã ra cái giá ấy.
Mười năm trước, khi anh đứng trong sân bay đợi cô, đợi cô đến nhìn
anh lần cuối. Nhưng cô đã không tới. Cả thế giới chỉ còn một mình
anh. Và anh hận cô vì đã bỏ anh ở lại.
Mười năm trước, khi chiếc xe ấy đâm vào anh, anh đã mong mình có
thể chết đi, hoặc có thể, quên cô đi cũng được. Và ông trời đã để
anh quên cô.
Nhưng giờ đây, khi tất cả đã lại quay về, hận cũ tình cũ, làm sao
anh có thể để cô đi?
Vĩnh Khanh bước tới, anh đưa tay luồn vào tóc cô, rồi cúi xuống hôn
thật mạnh lên môi cô. Nụ hôn mang sắc cuồng dã, chiếm đoạt khiến
Kim Ngân chỉ biết bấu chặt vào áo anh.
Kim Ngân muốn thoát ra khỏi nụ hôn này nhưng không thể. Cô chỉ biết
tuyệt vọng giằng xé, nhưng là giằng xé với ai? Anh đã không buông
tha cho cô, cô còn giằng xé với ai được cơ chứ?
Cuối cùng, Kim Ngân không thể chịu nổi nữa nên đã cắn thật mạnh vào
lưỡi của Vĩnh Khanh. Mùi máu tanh nồng bắt đầu tràn ngập trong vị
hôn khiến Kim Ngân càng cảm thấy ghê tởm.
Vĩnh Khanh không hề mảy may phản ứng trước sự mãnh liệt của cô. Anh
vẫn mạnh bạo hôn cô như thù hận mười năm qua đã được anh dồn hết
vào cái hôn này.
Kim Ngân vẫn cố gắng lấy tay cào Vĩnh Khanh, khiến anh cuối cùng
cũng không thể chịu nổi mà buông môi cô ra rồi lôi cô vào một góc
tối cạnh đó. Vừa lôi anh vừa quát lớn:
- Cô muốn thoát khỏi tôi? Được, cô tôi sẽ cho cô biết thoát khỏi
tôi có kết cục như thế nào.
Kim Ngân sợ hãi hét lên:
- Anh muốn làm gì? Giữa đường giữa chợ thế này, anh muốn làm gì
tôi?
Vĩnh Khanh dừng lại, anh quay ra nhìn Kim Ngân, nhếch môi cười nhạt
và nói:
- Vậy cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô?
- Anh không được...
- Tôi làm được!
Ngay sau đó, Vĩnh Khanh dồn Kim Ngân vào phía chân tường, sau đó
anh đặt hai cánh tay mình lên tường để khóa lấy mọi đường trốn chạy
của Kim Ngân. Vì trong ngõ này quá tối nên cô không thể nhìn thấy
ánh mắt của Vĩnh Khanh, nhưng trong lòng cô vẫn sợ hãi vô cùng. Đây
là Vĩnh Khanh, đích xác là Vĩnh Khanh của mười năm về trước rồi.
Trước đó cô còn ngờ ngợ, nhưng giờ thì cô đã chắc chắn.
Cuối cùng thì ác mộng cũng đã trở thành hiện thực. Điều cô không
mong nhất đã xảy ra.
Vĩnh Khanh cúi xuống lướt môi qua má Kim Ngân, qua vành tai rồi
xuống đến hõm cổ của Kim Ngân. Kim Ngân không hét lên, cũng không
thèm chống cự. Cô chỉ trừng mắt nhìn Vĩnh Khanh bằng một đôi mắt
ngập tràn lửa hận, rồi sau đó rít lên:
- Vĩnh Khanh, tôi đã nhầm, tôi thực sự đã nhìn lầm anh
rồi.
Vĩnh Khanh ngẩng mặt lên cười lạnh. Anh ghét sát vào tai cô thì
thầm:
- Lầm thế nào?
- Anh đúng là đồ cầm thú. À không, phải là không bằng cầm
thú!
- Chính là như vậy – Vĩnh Khanh vẫn giữ điệu bộ cợt nhả đến tàn độc
ấy. Sau đó anh đưa tay lên vuốt nhẹ má cô, nhìn thẳng vào mắt cô và
nói – Tôi trở về là muốn dày vò em. Tôi thực tò mò muốn biết xem vẻ
mặt đau khổ của em là như thế nào. Hóa ra, tôi cũng đã nhìn lầm em.
Vẻ mặt của em thực sự làm tôi chán ghét. Còn nữa, Tôi chạy đến đây
tìm em để mong chờ điều gì? Đó là một lời cầu xin tôi tha cho em,
nhưng em đã không nói. Em nói tôi không bằng cầm thú, vậy em xem,
em có bằng hay không? Cả hai chúng ta đều không bằng cầm thú, em có
tư cách gì mà nói tôi?
Từng câu, từng lời của Vĩnh Khanh như những mũi kim nhỏ đâm sâu dần
vào trái tim của Kim Ngân. Không mãnh liệt, nhưng nó như bòn rút
hết máu trong người cô. Cảm giác đau nhói, thống khổ ấy khiến Kim
Ngân không chịu được mà đẩy mạnh người Vĩnh Khanh ra. Nước mắt muốn
rơi mà không thể rơi nổi. Cảm giác đau đớn, tủi nhục này khiến cho
cô mất đi hoàn toàn tri giác, mọi âm thanh bên tai cũng như tan
biến vào hư vô.
Kim Ngân trừng mắt nhìn Vĩnh Khanh rất lâu, lâu đến nỗi mọi âm
thanh trong ngõ tối này đều bị thời gian cuốn trôi. Sau đó, cô tức
giận nói:
- Đúng, tôi không bằng cầm thú. Tôi mãi mãi không phải con người,
anh đã hài lòng chưa?
Vĩnh Khanh đưa tay lau nhẹ môi, dáng người anh cao lớn che khuất
ánh đèn đường, khiến bóng tôi bao phủ lên cả cơ thể của Kim Ngân.
Anh cười vẻ chán ghét rồi vuốt tóc cô nói:
- Tại sao lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối và đau khổ? Tại sao trước mặt
tôi lại không dám đối diện? Tôi đâu có ăn thịt em?!
- Anh đang ăn thịt tôi.
- Vậy ư?
Kim Ngân oán hận nói:
- Anh hận tôi mười năm trước đã giết đứa con của anh ư? Vậy được,
để tôi nói cho anh biết, là do tôi muốn giết nó đấy. Chính xác là
tôi đã muốn giết nó đấy. Là do tôi ngứa mắt anh và Hoàng Mai yêu
nhau nên mới giết nó. Thế nào? Anh có muốn giết tôi không?
Tôi...
Kim Ngân còn chưa nói hết thì cô đã bị Vĩnh Khanh xô vào tường. Sau
đó cổ cô bị bàn tay anh bóp mạnh không một chút thương tiếc. Bên
tài cô, Vĩnh Khanh gằn từng tiếng:
- Cô nói gì? Nói lại cho tôi nghe.
Kim Ngân cười khổ sở, lời nói cũng khổ sở thoát ra:
- Là tôi hận anh đã yêu Hoàng Mai. Tôi muốn giết đứa con của
anh...Anh có muốn giết tôi không?
- Tôi giết cô! – Vĩnh Khanh hét lớn. Bàn tay đang nắm chặt lấy cổ
của Kim Ngân lại càng thêm lực, khiến cô dần dần mất đi tri
giác.
Cả người Kim Ngân như bị nhấc bổng lên, bàn tay cô chới với trong
không trung. Cô giãy giụa một lúc rồi cũng thôi, cô đã buông xuôi
tất cả. Cô không muốn sống nữa, ngay từ khi biết anh là Vĩnh Khanh,
cô đã không muốn sống nữa rồi.
Cô đã sống mười năm trong đau khổ, hà cớ gì mà bắt cô phải sống đến
hết đời với nó? Nếu như vậy, thì thà để cô chết đi còn hơn. Chết
trong tay của Vĩnh Khanh cũng được. Là do cô đã khiến anh phải hận
cô, anh giết cô âu cũng là lẽ đương nhiên.
Và trong lòng cô thực sự muốn thế.
Kim Ngân khẽ nhắm mắt, chờ đợi cái chết cho mình. Cô biết, ngày
tháng của cô chẳng vui vẻ gì, cô chết đi có lẽ còn là một sự giải
thoát. Cô không dám tự tử, vì sợ bản thân sẽ mang tội. Nhưng cô
không bao giờ muốn sống như thế này cả, có ai hiểu không? Cô chỉ
muốn được bình yên, được bình yên một lần thôi.
Nhưng mọi việc đã không như những gì Kim Ngân mong đợi, Vĩnh Khanh
từ từ buông tay ra khiến Kim Ngân ho sặc sụa. Cô gập người xuống
hít lấy không khí theo bản năng, cả người co ro lại như muốn tránh
xa tất cả. Kim Ngân trượt dần người xuống, cô đưa tay vuốt ngực,
thở dốc rồi nhìn Vĩnh Khanh bằng một ánh mắt đau thương:
- Tại sao không giết tôi?
Vĩnh Khanh cũng ngồi bệt xuống, kiên định nói:
- Là tôi muốn dày vò em.
- Tại sao hai ta cứ phải như vậy? Cho nhau một con đường thoát
không được sao?
- Chúng ta...không thể nữa rồi!
Trong bóng tối, giọng nói khàn khàn đặc trưng của Vĩnh Khanh vang
lên. “Chúng ta...không thể nữa rồi.” Câu nói ấy khiến Kim Ngân
ngừng thở trong giây lát. Trái tim như bị đáp mạnh vào một bức
tường sần sùi, mấp mô. Cô đau đớn cười, cười thật lớn như để cả thế
giới biết rằng cô đang cười. Vĩnh Khanh nói cô và anh đã không thể
cho nhau một sự yên bình như cả hai mong muốn được nữa. Chẳng lẽ,
cả đời này cô cứ phải sống trong cảnh này hay sao?
Sau đó, Kim Ngân đứng dậy rồi chạy vụt đi, giống như một con mồi
đang cố giãy giụa tìm cho mình đường sống cuối cùng. Bóng cô khuất
dần trong sắc màu đen tối của cuộc đời, và trong cả đôi mắt của
Vĩnh Khanh. Anh cứ ngồi ở nơi đó, nhìn cô chạy đi như thế mà không
hề đuổi theo. Chẳng ai biết, trên khóe mắt anh, có một giọt lệ bỗng
nhiên rơi xuống.
Ngoài kia, đường phố vẫn tấp nập như vậy, vẫn phồn hoa như thế và
con người vẫn vô tâm như một chuyện tất dĩ ngẫu. Chẳng ai để ý đến
bóng dáng của một cô gái đang chạy trên con đường đông người qua
lại, đôi tay cô nắm chặt lấy những giọt nước mắt vừa lau khiến nó
vỡ bung ra. Tựa như những hy vọng trong cô đã hoàn toàn đổ
vỡ.
Rồi từ đây, số phận của cô sẽ lại bước đi trên con đường mà mười
năm trước cô đã từng...phải đi.
.
.
.
Trong một căn phòng ngập tràn khói thuốc, có tiếng nhạc du dương từ
chiếc radio vang lên.
“Giám đốc AP – Thiên Hoàng biến mất một cách đầy bí ẩn. Theo nguồn
tin mà chúng tôi nhận được, vào năm giờ ngày hôm qua, tại bệnh viện
Q...”
Đức Trung đưa tay ấn mạnh công tắc của chiếc radio, và tiếng nói
của phát thanh viên cũng bị anh làm cho đứt gãy. Không gian lập tức
trở lại vẻ im lặng vốn có.
Đức Trung nhìn vào khung hình đặt trên bàn, đây là bức ảnh mà năm
xưa anh và Vĩnh Khanh đã chụp chung trong trận chung kết bóng rổ
toàn thành phố. Mười năm trước, nụ cười của Vĩnh Khanh là như thế
này, rạng rỡ, vui tươi...chứ không phải là một nụ cười lạnh lùng và
chất đầy tâm tư.
Thời gian quả nhiên rất ác độc, cuốn con người ta theo chiều của nó
rồi bỏ quên họ trên một nơi hoang tàn, đổ nát.
Anh cũng thế, mười năm qua, con người anh cũng bị nó phong hóa đến
nỗi bản thân còn thấy xa lạ với chính mình. Quả thực, một Đức Trung
ngày xưa cũng đã không còn nữa rồi.
Đức Trung dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, chợt nhận ra là mình đã
hút hết một bao thuốc lúc nào không hay. Cứ mỗi lúc như thế này,
anh lại thấy nghiện thuốc kinh khủng. Nghiện đến nỗi bản thân mơ hồ
trong làn khói xám, tâm trạng chất ngất, mê say với nó.
Hôm nay lại thế, anh lại lên cơn nghiện thuốc lá vô tội vạ của
mình. Đức Trung cúi xuống mỉm cười. Trong căn phòng làm việc, anh
thấy mình thật cô đơn. Cuộc đời lúc nào cũng thế, theo tình thì
tình chạy, trốn tình thì tình theo. Anh đã từ chối biết bao lời yêu
của các cô gái, rồi bây giờ lại để mình phải trượt dài trong những
ước muốn của bản thân.
Anh không thể phủ nhận, từ khi gặp lại Kim Ngân, tình yêu xưa như
ngọn lửa tàn được tiếp hơi gió, nó bùng lên một cách mãnh liệt,
khiến cho anh không biết phải làm sao để dập tắt đi.
Vĩnh Khanh và Kim Ngân đau khổ vì yêu, nhưng anh cũng muốn khổ vì
yêu một lần. Con người ta sống trên đời chẳng phải là để tìm những
dư vị ấy sao? Người này muốn, người kia không muốn...rồi đổ tội cho
ông trời bất công. Mà, thực ra cũng bất công thật. Tại sao lại luôn
trao số phận nhầm người như vậy? Đức Trung cười khổ trước những suy
nghĩ của mình. Hóa ra khi yêu, con người ta lại có nhiều cái để mà
suy nghĩ đến thế.
Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trên bàn bỗng vang lên, xua tan làn
khói trắng cũng như những tâm tư đang chất chồng trong anh. Đức
Trung nhìn cái tên lóe sáng trên màn hình, trái tim chợt run lên
một cái như bất ngờ, rồi anh đưa điện thoại lên tai:
- Vĩnh Khanh? Sao cậu lại biết số của tôi?
Hình như bên kia đang mưa, Đức Trung có thể nghe rõ những tiếng mưa
rơi lộp bộp xuống mái tôn. Và kèm theo sau đó, là tiếng nói không
hề đúng trọng tậm câu hỏi, hòa lẫn với một âm thanh chẳng rõ là
cười hay khóc của Vĩnh Khanh:
- Đức Trung à, bỗng nhiên tôi muốn chơi bóng rổ với cậu .
- Sao thế? Có chuyện gì vậy? Báo chí đang đồn ầm lên chuyện cậu mất
tích rồi này. Mau về đây, cậu muốn mẹ cậu suy nghĩ nhiều à?
- 33 tuổi rồi sao còn nói nhiều thế? – Vĩnh Khanh đáp – Rốt cuộc là
cậu có chơi bóng rổ với tôi hay không?
- Cậu cũng biết mình 33 tuổi rồi cơ đấy!? Sao chẳng chịu suy nghĩ
chín chắn hơn một chút đi.
- Đến đây!
- Cậu về ngay cho tôi.
Vĩnh Khanh vẫn chỉ nói một câu cũ:
- Đến đây!
Còn Đức Trung thì lại như bị thôi miên, đưa câu chuyện đi theo một
hướng khác:
- Kim Ngân... sao rồi?
Vĩnh Khanh bật cười, cái cười giòn tan hòa lẫn trong tiếng mưa
khiến người ta có cảm giác mơ hồ. Mãi một lúc lâu sau anh mới
nói:
- Cuối cùng thì cậu cũng chịu hỏi.
Đức Trung sắp bị Vĩnh Khanh làm cho cuống, anh đáp:
- Cậu nói gì thế?
- Cuối cùng thì cậu cũng chịu thổ lộ tâm tư ra rồi. Cậu nói đi, cậu
yêu Kim Ngân phải không?
- Cậu điên rồi! – Đức Trung gần như phát bực.
Nhưng Vĩnh Khanh vẫn chỉ nói những lời mang âm sắc nửa đùa nửa
thật:
- Tôi nói cho cậu biết, cả đời này, cậu đừng mong có được trái tim
của cô ấy.
Đức Trung lặng người không nói, dường như anh đang chờ đợi một lời
giải thích từ phía Vĩnh Khanh.
Vĩnh Khanh cũng im lặng một lúc, như là đang do dự. Sau đó anh nói
tiếp:
- Cả đời này, cô ấy đã dành tình cảm cho tôi.
Đức Trung cười nhạt, bàn tay anh bóp mạnh vào điện thoại như muốn
khiến nó vỡ tan ra. Anh nói trong hơi thuốc:
- Vậy còn cậu?
Vĩnh Khanh đáp:
- Tôi thách thức những tên đàn ông nào dám đến gần cô ấy. Kể cả
cậu. Vì tôi, chính tay tôi sẽ dày vò cô ấy cả đời.
Không gian xung quanh Đức Trung gần như đóng băng lại, trong lòng
anh cũng như đông cứng. Anh cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, gần
như không chịu nổi sức nặng đó mà rơi xuống vực sâu. Anh từ từ ngồi
xuống, điện thoại vẫn áp sát tai. Đức Trung đưa mắt nhìn ra bên
ngoài, thấy tất cả đều là bóng tối mịt mùng.
Ai có thể biết được, chuyện ngày mai sẽ ra sao?
Và Vĩnh Khanh, sao cậu có thể biết được, cả đời này cô ấy chỉ có
thể là của cậu?
Đức Trung lại đưa một điếu thuốc lên miệng, nhưng anh không châm
lửa vội. Chiếc bật lửa màu bạc trong tay được anh xoay đi xoay lại,
như bàn tay của ông trời đang đùa nghịch với nhân thế. Anh vừa cười
vừa nói:
- Chi bằng... chúng ta đấu một trận bóng rổ xem sao!
Chương 23.
Kim Ngân uống một hơi hết cốc nước rồi từ từ ngồi xuống ghế. Trên
cổ cô vẫn còn in dấu vết của nụ hôn vừa rồi. Kim Ngân chưa thể bình
tĩnh lại được, những chuyện vừa xảy ra quả thực là quá sức tưởng
tượng của cô. Tại sao tất cả mọi chuyện lại cùng ập đến vào lúc này
cơ chứ? Tại sao không từ từ mà tới rồi từ từ mà đi? Cứ phải làm cho
cô không thở nổi thì ông trời mới chịu được hay sao?
Bất ngờ gặp lại Vĩnh Khanh, rồi để cô mở lòng với anh. Sau đó rất
tự nhiên mà cướp đi tất cả, để ký ức năm xưa quay lại tìm cô. Sao
Kim Ngân cô mãi là kẻ thua cuộc trước số phận như thế? Biết rằng
vận mệnh là do ta làm chủ, nhưng sao bản thân cô cứ mãi để nó quay
cuồng, mãi mãi không tìm thấy ánh sáng thế này.
Vĩnh Khanh đã hôn cô, là nụ hôn đầu tiên của con người mang tên
Vĩnh Khanh sau mười năm gặp lại. Mười năm trước anh cũng chưa từng
hôn cô. Tất cả những gì mà cô có chỉ là một cái nắm tay từ phía
anh. Nhưng thật đáng tiếc, mười năm sau anh hôn cô...lại là một nụ
hôn sặc mùi hận thù. Kim Ngân có cảm giác, trong từng hơi thở, anh
đều muốn nuốt trọn cô vào thì mới vừa lòng. Và điều đó làm cô cảm
thấy sợ hãi biết bao.
Kim Ngân đưa tay lên cổ, vô thức cào mạnh khiến bản thân đau đớn.
Bất giác, nước mắt lại khẽ rơi. Tại sao anh lại khiến cô cảm thấy
chán ghét nụ hôn này đến vậy? Nó không giống nụ hôn của Thiên Hoàng
khi còn ở quảng trường. Nó khiến cô sợ hãi hơn là đê mê...Nếu có
thể, ngay trong khoảnh khắc đó, cô mong mình ngất lịm đi để không
phải đón nhận nó nữa.
Đúng lúc ấy, mẹ cô từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy con gái tự làm đau
rồi ngồi khóc lặng lẽ, bà hốt hoảng chạy lại nói với giọng lo
lắng:
- Kim Ngân, con sao thế? Sao lại cào cổ đến chảy máu thế này?
Kim Ngân gục vào vai mẹ khóc rưng rức, trong lòng đau như bị ai đâm
ngàn nhát dao. Cô phải làm thế để không ai nhìn thấy dấu hôn của
anh. Để không ai biết anh đã từng hôn cô. Nước mắt cô vô tình chảy
xuống cổ, rồi chạm vào vết thương. Xót xa vô cùng.
Kim Ngân cứ ôm mẹ và khóc như một đứa trẻ bị người khác bắt nạt.
Chỉ là cô không thể nói tất cả mọi chuyện ra cho mẹ biết mà
thôi.
Người phụ nữ với khuôn mặt khắc khổ thấy con gái đau cũng như bị
dao cứa từng khúc ruột. Bà vỗ nhẹ lên lưng con nói giọng an
ủi:
- Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Nói cho mẹ biết, có chuyện gì đã
xảy ra với con?
Kim Ngân ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngàu đi vì nước. Khuôn mặt cô
như phủ một màn sương mờ, che lấy mọi con đường mà cô sắp bước đi.
Cô không thể nhìn được đâu là đúng và đâu là sai nữa. Cô hoàn toàn
đau đến nỗi mất đi tri giác rồi.
- Mẹ ơi, tại sao lại sinh con ra trên đời này?
- Con đang nói cái gì thế? – Bà dường như không tin nổi vào tai
mình, con gái bà đang hỏi tại sao bà lại sinh nó ra trên cõi đời
này?!
Kim Ngân đưa tay quệt ngang mắt, nức nở nói:
- Tại sao ông trời lại độc ác với con như thế hả mẹ?
Người phụ nữ này không hiểu tại sao con gái bà lại đau khổ đến vậy.
Nhìn vào đôi mắt nó, bà như cảm thấy tất cả mọi tin yêu về cuộc
sống đều không còn nữa. Trong đó chỉ có một màu tro xám xịt, và nó
đang vùng vẫy trong cái màu tro tàn lụi ấy.
Con gái bà năm nay đã 28 tuổi, nhưng nó lại không kiếm được một đời
chồng để hai ông bà già được yên tâm. Song, bà vẫn tin, vẫn tin nó
có thể được sống hạnh phúc. Mười năm trước nó ra đi trong dòng nước
mắt, bà làm mẹ mà không hiểu được nỗi khổ của con. Để bây giờ khi
trở về, trong đôi mắt nó vẫn cứ là nỗi đau của mười năm về trước.
Ngay tại lúc này, bà cảm thấy lòng đau như bị cắt đi từng khúc
ruột.
Kim Ngân nhìn mẹ, cô đưa tay lau những giọt nước đang thấp thoáng
nơi khóe mắt đã nhăn lại vì năm tháng của bà. Cô ngừng khóc, ngừng
mơ hồ. Tự nói với lòng phải mạnh mẽ mà vượt qua tất cả. Cô phải
kiên cường lên, phải sống để bố mẹ cô được sống. Hai người chỉ có
mình cô, nếu cô chết thì cũng đồng nghĩa với việc cô đã giết họ. Cô
không thể là một đứa con bất hiếu, cô còn phải phụng dưỡng họ cho
tới lúc nhắm mắt xuôi tay.
Kim Ngân hít lấy một hơi lạnh, rồi cô mỉm cười nói:
- Con xin lỗi! Là do vừa rồi con uống hơi quá chén. Sao mẹ còn chưa
đi ngủ ạ?
- Con không muốn nói cho mẹ biết thật sao? – Mẹ Kim Ngân nhìn vào
mắt cô nói bằng một giọng tha thiết. Như là bà đang mong nó nói tất
cả ra cho vơi nhẹ nỗi lòng. Bà chắc chắn, con gái bà có những tâm
sự thầm kín. Bà là mẹ, không có lý nào mà lại không thể san sẻ cùng
con.
Kim Ngân lắc đầu:
- Có quá nhiều chuyện để nói mẹ ạ! Con nghĩ là một lúc nào đó, khi
con tĩnh tâm lại con mới có đủ can đảm để mang nó ra kể với mẹ. Quả
thực, đó là khoảng ký ức tồi tệ mà con không bao giờ muốn lục lại
nữa.
Một tiếng thở dài vang lên. Trong không gian vắng lặng, tiếng thở
dài ấy như kéo tất cả vào tịch mịch, ê chề. Kim Ngân khẽ ôm lấy mẹ,
như ôm lấy tất cả những gì mà cô đang có trong tay. Cô vẫn còn gia
đình, vẫn còn một mái ấm cơ mà. Cô sao có thể quên cha quên mẹ được
cơ chứ? Cho dù trời có sụp xuống thì gia đình vẫn là chỗ dựa vững
chắc nhất giúp cô vượt qua tất cả.
Cô nhất định sẽ vượt qua!
.
.
.
Sáng hôm sau, Linh đến gặp bà Hướng. Cô đã đứng ở ngoài đợi nửa
tiếng đồng hồ, trong lòng sốt ruột như ngồi trên đống
lửa.
Cuối cùng thì cô cũng đã biết được bí mật của mười năm về trước,
đây đúng là một chuyện động trời. Là một kế hoạch hoàn hảo và đầy
tàn khốc. Ba người trong cuộc là Hoàng Mai, Kim Ngân và anh trai cô
bị cuốn vào đó, rồi bị nó đánh lừa cũng là phải thôi.
.
.
.
“Chị Hương Liên, em muốn hỏi chị một chuyện. Được không?”
“Chuyện gì?”
Linh có phần hơi do dự, cô ngại là ngại Hữu Quân đang ngồi đây.
Nhưng thiết nghĩ Hữu Quân đâu phải người xa lạ gì? Hơn nữa, anh ấy
còn là em họ của chị Hương Liên, cô hà tất phải tỏ vẻ bí mật.
Linh hít một hơi như để tiếp sức, cô không hiểu sao khi đối mặt với
những câu hỏi mà mình đã chuẩn bị cô lại thấy căng thẳng như vậy.
Cũng có lẽ sự thật mà Hương Liên sắp nói sẽ liên quan đến hạnh phúc
cả đời của anh trai cô, cho nên cô mới cảm thấy tâm lý bị đè nặng
đến như vậy.
“Mười năm trước, chị biết chuyện của anh trai em đúng không?”
Hương Liên không hề do dự, cô đáp lại:
“Phải, chị biết. Nhưng em đừng mong chị sẽ nói cho em.”
Vừa mới cho cô nhìn thấy chút nắng ấm, rồi lại dội một gáo nước
lạnh vào người cô, đây đúng là tác phong của chị Hương Liên. Chị ta
lúc nào cũng như vậy, không lạnh lùng, tàn độc thì không chịu được.
Lúc nào cũng phải làm cho người ta phát điên phát giận lên thì mới
thôi. Chị ta sợ rằng cả thế giới này quên chị ta là Hương Liên hay
sao?
Từ xưa đến nay, Linh rất giỏi trong khoản ăn nói và thuyết phục
người khác. Mong rằng lần này cô cũng thành công.
Với bà chị lạnh như băng đá và tính tình cứng như sắt thép này, tốt
nhất là nên nói nhẹ nhàng một chút.
“Chị Hương Liên, em là em gái của Vĩnh Khanh, em thực sự muốn hiểu
chuyện của anh ấy. Bây giờ chỉ có chị mới cứu được anh ấy thôi, vậy
nên mong chị hãy nói cho em biết.”
Hương Liên nhếch môi cười, màu son đỏ như cũng rộ lên tô điểm cho
cái cười nhạt nhẽo ấy:
“Cô đừng có dùng miệng lưỡi của mình để thuyết phục tôi. Mười năm
trước, chính tôi là người đã đẩy anh cô đến vực sâu không đáy. Vậy
hà cớ gì mười năm sau, tôi phải vớt anh ta lên?”
“Em...- Linh bỗng nhiên không biết nói lời nào. Đúng là cô không
hiểu gì về tính của bà chị này, cũng không hiểu rõ lắm chuyện của
mười năm về trước. Nhưng bây giờ, chỉ có mình cô biết Hương Liên là
người giữ chìa khóa, và chỉ có chị ấy mới có thể đưa mọi chuyện ra
ánh sáng được thôi.”
Hít một hơi thật sâu nữa, Linh quyết định nói:
“Vậy cứ coi như đây là một cuộc trao đổi nhé? Chị nói cho em biết
chuyện của mười năm về trước, còn em thì...tùy chị.”
Linh không biết mang bản thân ra đặt cược có làm Hương Liên lung
lay quyết định được hay không, nhưng trong tình cảnh này thì cô
không còn cách nào khác. Hương Liên là một con người kiên định,
lạnh lùng, trừ những chuyện ảnh hưởng tới chị ta, gây bất lợi cho
chị ta ra, còn lại thì đừng hòng sẽ làm chị thay đổi quyết
định.
Hữu Quân đang lái xe nghe vậy liền cười và nói:
“ Sao mà phải như vậy chứ? Có một câu chuyện thôi, hà tất phải mang
bản thân ra đặt cược”
Hương Liên hơi nghiêng đầu suy nghĩ, những chuyện của mười năm về
trước đúng là cô biết, thậm chí, cô còn là người nắm rõ, nhưng cô
lại không thể nói ra. Anh Minh Duy đã vào tù, coi như một đầu mối
đã bị bịt, nhưng còn cô? Cô phải sống để giữ mãi bí mật này ư? Cô
bắt đầu thấy mệt mỏi rồi, bắt đầu thấy bản thân rệu rã với trò chơi
này rồi. Để đổi lại được cái gì chứ? Anh trai cô chẳng phải cuối
cùng vẫn vào tù hay sao? Mười năm trước cô ngây ngô, mười năm sau
tại sao cô vẫn phải làm một con người ngốc nghếch như thế?
Hương Liên thở một hơi dài, cô nhìn đường phố qua bên ngoài ô cửa.
Phát hiện ra tuổi xuân đã bị thời gian vùi lấp ở một nơi nào đó,
mãi mãi không thể quay lại được nữa. Hóa ra, cô đã giữ được bí mật
đó mười năm rồi cơ đấy. Từ sau cái buổi chiều nhận lấy số tiền đó
và toàn bộ hồ sơ gây án của anh trai cô...Cô đã bỏ sang Mỹ, quyết
định là sẽ không bao giờ trở về.
Và cuối cùng thì cô vẫn phải quay lại đây, kể lại câu chuyện đã
khiến mình tức giận suốt mười năm qua.
Hương Liên ngoảnh đầu lại nhìn Linh, trong ánh mắt cô, vẻ mệt mỏi
hiện lên như một màn sương mù. Cô nói:
“Được, chúng ta trao đổi điều kiện. Chị kể chuyện, còn em...Tùy
chị! Như lời em nói nhé”
Linh gật đầu:
“Được, cứ quyết định thế đi.”
.
.
.
Khi Linh còn đang suy nghĩ về câu chuyện của Hương Liên thì bà
Hướng đã từ trong phòng ngủ bước ra. Bà vẫn đẹp như vậy, nét quý
phái toát ra từ chiếc nhẫn ngọc màu đen ở tay.Màu tím nhạt của
chiếc váy khiến bà trông thật quý phái. Quanh cổ của chiếc váy đó
là một hàng đá quý xếp so le nhau, dưới ánh sáng, những viên đá tím
như rộ lên đầy lấp lánh. Đây là chiếc váy mà Vĩnh Khanh đã mua tặng
bà trong lần sinh nhật thứ 50. Lúc đầu bà không thích màu của nó
lắm, vì từ xưa đến nay, bà chỉ trung thành với màu đen. Nhưng đến
bây giờ, bỗng nhiên trong lòng lại cảm thấy màu tím này có một ma
lực gì đó khiến bà bị thu hút, muốn nhìn nó thật lâu và mặc nó thật
lâu.
Màu tím tượng trưng cho sự thủy chung. Chồng ba năm xưa đã không
thể thủy chung với bà, nhưng bà tin, con trai bà là người đàn ông
chung tình nhất thế gian này.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Linh, bà Hướng liền mỉm cười
nói:
- Sao thế? Có chuyện gì mà mới sáng ra đã chạy tới đây thế
này?
Linh bước vội đến chỗ bà Hướng, vẻ bồn chồn trong ánh mắt vẫn chưa
hề mất đi. Cả đêm qua cô đã không ngủ được. Nếu không phải vì sợ
ảnh hưởng tới giấc ngủ của mẹ thì cô đã chạy đến tìm bà ngay rồi.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc trời sáng, nên vừa mới sáu giờ cô
đã chạy đến đây ngay.
- Mẹ, mọi chuyện của mười năm trước con đã biết được hết rồi.
Bà Hướng liền quay lại nhìn Linh, hỏi vội:
- Con bảo gì? Chuyện nào?
- Chuyện của anh Khanh, Kim Ngân và Hoàng Mai. Uẩn khúc trong câu
chuyện này cuối cùng con cũng tìm ra rồi.
Bà Hướng vội nắm lấy tay Linh, trong đôi mắt như có một ánh sáng
lướt qua. Tựa như là hy vọng và mong chờ. Thực tốt quá, nếu mọi
chuyện có thể được tháo gỡ thì chuyện của bọn trẻ cũng coi như là
có chút hy vọng rồi. Bà Hướng nói:
- Con mau kể cho mẹ nghe. Không chừng, đây chính là cơ hội do ông
trời ban xuống cho Vĩnh Khanh.
Linh gật đầu, kéo bà Hướng ngồi xuống ghế và bắt đầu kể.
Hai mươi năm trước.
“Hải, đợi anh. Đợi anh về, anh nhất định sẽ cầu hôn em – Người đàn
ông đó đã cầm tay mẹ của Linh nói như vậy.”
Còn mẹ cô hồi đó vẫn còn là một người con gái xinh đẹp, trái tim
mới lần đầu rung động. Sau khi nghe những lời nói như vậy, bà chỉ
biết cảm động gật đầu. Trong lòng tự hứa rằng, nhất định phải đợi
anh ấy về.
Nhưng mọi thứ trên đời này đều không dễ dàng mà đạt được. Thời gian
cứ thế trôi qua, ba năm không có lấy một dòng thư hồi âm, không có
một sự liên lạc từ người đàn ông đó. Mẹ của cô cứ đợi trong câm
lặng. Nước mắt đã cạn khô, trái tim cũng héo rút đi từng ngày. Có
lẽ, ông ấy đẫ quên bà rồi. Cho đến năm bà 20 tuổi, khi hy vọng chờ
đợi đã bị thời gian vùi lấp hoàn toàn, bà gặp được ông Hướng – bố
của Vĩnh Khanh. Khi ông nói muốn lấy bà làm vợ, nhưng là làm vợ
hai, chẳng hiểu sao bà lại đồng ý và gật đầu không chút suy nghĩ.
Thực ra, trái tim con người rất khó hiểu. Nó có thể dành cho một
người, nhưng nó không chắc chắn có thay đổi hay không. Song, trong
hoàn cảnh này, bà Hải không hề thay đổi, chỉ là bà đang sợ. Người
bà yêu trước kia đã không giữ đúng lời hứa, vậy hà tất bà phải bỏ
lỡ cơ hội một lần? Huống hồ, bà thực sự đã thích bố của Vĩnh
Khanh.
Thời gian như nước chảy mau, khi Linh được hai tuổi thì người đàn
ông đó quay về. Nghe tin bà đã lấy chồng, ông rất tức giận. Ông ta
hẹn bà đến một quán cà phê để nói chuyện. Trong buổi chiều buồn
ngày hôm đó, lần đầu tiên bà cảm nhận được nỗi đau không thể đến
bên một người là như thế nào.
“Tại sao cô lại lấy hắn ta?”- người đàn ông kia nói.
“Bởi vì anh không trở về.” – Bà Hải đáp.
“Chẳng phải tôi đã trở về rồi hay sao?” – Ông ta gần như tức
giận.
Bà Hải nhấp một ngụm cà phê. Giờ đây, bà không còn là cô bé 17 tuổi
ngây thơ ngày trước nữa rồi. Năm năm đã trôi qua, trái tim bà dành
cho ông cũng đã mệt mỏi mà ngủ quên ở một góc trời nào đó. Và chắc
chắn, bà sẽ không bao giờ có cơ hội tìm lại.
Bởi vì bà đã là vợ của người ta.
“Lam, xin anh hãy quên em đi. Tất cả những gì trước kia đều chỉ là
hồi ức. Giờ đây em là người đã có gia đình. Chúng ta...vốn đã không
còn đi chung một con đường nữa rồi.”
Vốn đã không còn đi chung một con đường?
Người đàn ông đó cười lạnh. Nụ cười ấy như một lưỡi dao ông tự cầm
đâm vào trái tim của mình. Ông đau đớn, nhưng không biết làm cách
nào để khiến mình bớt đau.
Đúng thế, năm năm ông vật lộn với bọn trùm thuốc phiện ở khu vực
Tam Giác Vàng bên Thái Lan để trở về đây gặp lại người ông yêu,
cuối cùng cái ông nhận được lại chính là một câu nói “vốn đã không
cùng đi trên một con đường” của bà. Cuộc đời này thực bất công, ông
trời thực độc ác. Khi ông đang vui mừng được gặp lại người xưa, khi
ông đặt chân lên mảnh đất quê hương này ông đã nghĩ, việc đầu tiên
ông cần làm là cầu hôn bà. Ấy thế mà...giờ người đã không còn là
của ông nữa. Ông cố gắng kiếm tiền, cố gắng vật lộn với tử thần là
vì cái gì đây?
“Cô bảo là tôi hãy quên cô đi ư?” – Người đàn ông nói gằn – “Cô
nghĩ tôi sẽ quên cô được hay sao?”
Choang!
Tách cà phê bất ngờ bị người đàn ông đó đập xuống nền đất lạnh.
Những người trong quán ai nấy đều hoảng sợ quay ra nhìn, nhân viên
phục vụ cũng không ai dám đến gần. Ánh mắt của người đàn ông ấy giờ
đây sao mà đáng sợ. Trong đó đang vằn vện những tia máu đỏ, như
biểu lộ cho sự tức giận đến cực điểm.
Tuy nhiên, bà Hải vẫn ngồi yên lặng. Không hề tỏ ra chút sợ hãi.
Trong đôi mắt bà chỉ ngập tràn đau thương và nuối tiếc. Chẳng ai
biết, bà đang suy nghĩ gì trong cái đau thương tràn ngập đó.
Người đàn ông đó nhặt lấy một mảnh vỡ lên rồi cứa vào lòng bàn tay
mình. Máu đỏ trào ra khiến những người xung quanh sợ hãi la ó.
Nhưng cả thế giới này, cả thế giới này chỉ còn lại hai con người
kia thôi.
“Hải, em nói đi, làm sao tôi có thể quên em? Ngay cả khi máu tôi đã
nhỏ xuống, máu từ tim tôi đã chảy ra rồi tôi cũng không thể quên
được em. Em có biết không?”
Bà Hải hoảng hốt chạy lại. Bịt lấy vết thương trên tay người đàn
ông đó rồi quay ra nói vội với nhân viên phục vụ:
“Xin cô, mau cho tôi bông băng và thuốc!”
Cô phục vụ thấy vậy liền gật đầu rồi chạy đi lấy. Lúc này, bà Hải
mới ngẩng đầu lên nói:
“Anh không quên được tôi, nhưng tôi thì đã quên anh rồi. Chúng ta,
đời này kiếp này không thể ở bên nhau.”
Ngay khi nghe những lời nói đó, người đàn ông bất ngờ đẩy mạnh bà
Hải ra một cách tức giận. Hóa ra là thế, hóa ra bà đã quên ông.
Người phản bội không phải là ông, ngay từ đầu, bà ta vốn là người
ham hư vinh và tiền tài.
Ông nghiến rằng, chỉ tay vào bà và nói:
“Tôi nhìn lầm cô. Hóa ra, cô cũng chỉ tầm thường như bao nhiều
người khác mà thôi.”
Bà Hải nhếch môi cười nhạt:
“Đúng, là tại anh nhìn lầm tôi.”
“Được, cô muốn đời này kiếp này chúng ta không thể ở bên nhau. Vậy
cô cũng đừng mong tôi đời này kiếp này thôi hận cô.”
Nói rồi ông ta bỏ đi. Dáng ông hòa tan vào trong màu ráng chiều đỏ
như máu ấy. Bầu trời dường như đang dần sụp đổ dưới chân
ông.
Bà Hải ngồi lại trong quán, nhìn theo người đàn ông đó khuất xa dần
trong tầm mắt. Bà cúi xuống cười, nước mắt theo đó chảy vào bờ môi.
Đau xót.
“Xin lỗi!”
.
.
.
Tất nhiên là Linh không thể biết được chi tiết những chuyện đó,
chính vì vậy mà khi nghe xong câu chuyện về hai mươi năm trước, bà
Hướng đã hỏi cô một cách khó hiểu:
- Chuyện của mẹ con thì có liên quan gì tới chuyện của Vĩnh Khanh
và Kim Ngân?
- Mẹ không tò mò người đàn ông đó là ai sao?
Bà Hướng suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu và nói:
- Không. Nhưng là ai thế?
- Là bố của Hoàng Mai.
Như một tiếng sét đánh ngang tai, bà như không thể tin được những
gì mà Linh vừa nói. Người đàn ông mà Hải yêu năm xưa là bố của
Hoàng Mai ư? Không thể nào, trái đất này không thể tròn đến như
vậy. Sự trùng hợp này...sao giống với sự sắp đặt của ông trời đến
vậy. Chẳng lẽ tất cả đều đã là số mệnh rồi hay sao?
- Linh, ý con là...
Linh hít một hơi sâu, rồi nhìn thẳng vào mắt bà Hướng và trả
lời:
- Vâng, tất cả những chuyện của mười năm về trước đều là do bố của
Hoàng Mai đứng đằng sau. Chính ông ta là người đã sai Hương Liên và
Minh Duy đi làm những việc đó.
- Nhưng Hoàng Mai là con gái của ông ta cơ mà? – Bà Hướng kinh ngạc
nói.
- Đúng, nhưng con gái ông ấy lại yêu con trai của kẻ mà ông căm
ghét nhất – bố của con. Vậy nên bằng mọi cách, ông ta đã ngăn chặn
chuyện này. Tuy nhiên, ông Lam không biết Hoàng Mai đã mang thai
đứa con của Vĩnh Khanh. Ngay khi thấy con gái phải vào viện thì ông
ta có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Một thoáng yên lặng qua đi, bà Hướng bắt đầu thấy mọi chuyện hình
như càng ngày càng rắc rối hơn. Những chuyện này còn liên quan đến
cả những người đi trước, ngay cả bà cũng dần dần bị nó cuốn vào một
mê cung với trăm ngã rẽ, không biết nên rẽ đường nào mới là lối
thoát cho riêng mình.
Lúc sau, bà Hướng mới nói:
- Linh, con hãy giải thích câu chuyện này một cách dễ hiểu cho mẹ
nghe xem. Thực sự thì mẹ thấy mọi thứ đang dần trở nên rắc rối,
không biết câu chuyện này giúp được anh con, Kim Ngân và Hoàng Mai
không nữa.
Linh gật đầu rồi đáp:
- Chị Hương Liên nói Hoàng Lam từng một thời làm cho một tổ chức
buôn bán thuốc phiện bên Thái Lan. Sau những phi vụ đó, ông ta đã
kiếm được không ít tiền và trở về Việt Nam sống cuộc đời còn lại
bên người vợ của mình. Nhưng không may sau đó, vợ ông, cũng là mẹ
của Hoàng Mai mất sớm nên ông ta đã cưới một người vợ
khác.
Vì không muốn con gái mình yêu Vĩnh Khanh, nên ông đã sai Minh Duy
ngăn chặn những việc này. Minh Duy ngày trước vốn dưới trướng của
Hoàng Lam nên nhận nhiệm vụ này cũng là lẽ đương nhiên. Hơn nữa,
trong tay Hoàng Lam còn có nắm giữ một hồ sơ gây án của Minh
Duy.
Hương Liên là em gái của Minh Duy, cô ta cũng không hề muốn anh
trai mình phải vào tù cho nên đã ra tay giúp đỡ. Kim Ngân vô tình
lại trở thành người bị hại, đúng như trong kịch bản của bọn họ. Chị
ấy là người dễ bị mắc bẫy nhất. Nhưng sự việc không chỉ dừng lại ở
việc đó, Hương Liên vô tình biết được chuyện Vĩnh Khanh và Kim Ngân
vốn luôn có tình cảm với nhau, và chị ấy đã nắm lấy cơ hội này làm
một bước cuối cùng. Đó là giả vờ yêu Vĩnh Khanh để ép buộc anh phải
rời xa nơi này. Điều này cũng lý giải cho việc tại sao Vĩnh Khanh
có tiền mà không thể cứu được bố của Kim Ngân. Chị ta chỉ chấp nhận
hai việc, một là lấy chị, hai là anh sẽ bỏ sang Mỹ và không bao giờ
quay về đây nữa. Vĩnh Khanh đồng ý, anh chấp nhận bỏ tất cả để sang
bên đó, chấp nhận không bao giờ gặp lại Kim Ngân.
Ngay sau khi Vĩnh Khanh bỏ sang Mỹ, Minh Duy bỗng nhiên phải vào
tù. Nghe nói, cảnh sát vô tình phát hiện ra trong quán bar của anh
ta có chứa hàng cấm nên anh ta đã bị họ bắt lại.
Chuyện còn chưa hết, đó là Hoàng Mai tỉnh dậy, không hiểu sao chị
ấy lại trở lên điên loạn. Kim Ngân nhận lời bố của Hoàng Mai đưa
chị ấy về chăm sóc. Và hình như Kim Ngân cũng muốn vậy. Ông Lam
hàng tháng gửi tiền, còn nói Kim Ngân hãy thuê một bác sĩ để chăm
sóc cho Hoàng Mai. Nhưng chẳng ai biết, sự điên loạn của Hoàng Mai
cũng chỉ là một vở kịch của chị ấy mà thôi.
Sau đó...
- Khoan – Bà Hướng vội ngăn lại. Rồi gật nhẹ đầu – Mẹ hiểu rồi, con
không cần nói nữa. Tất cả những chuyện này đều xuất phát tự sự ích
kỷ của người đàn ông đó.
- Có lẽ là vậy mẹ à!
Bà Hướng thở dài, không biết nên nói gì nữa. Bà bỗng nhiên cảm thấy
thực mệt mỏi, những con người luôn luôn có mắt xích móc nối lại với
nhau, không có ai là rời ra khỏi vòng xoáy này cả. Mọi chuyện này
đều là hệ quả từ một tình yêu trong mù quáng. Người đàn ông tên
Hoàng Lam đó đến tột cùng cũng chỉ đáng thương như vậy thôi. Con
gái của ông ta đau khổ, liệu ông ta có vui vẻ, thoải mái được hay
không? Đúng là nực cười, đầu đã hai thứ tóc rồi tại sao vẫn có
những suy nghĩ thiển cận và nông nổi đến như vậy cơ chứ.
Câu chuyện rắc rối! Giờ thì bà đã hiểu, tại sao mọi chuyện lại
không hề đơn giản như bà nghĩ rồi. Bởi chính bà khi nghe xong còn
bị nó cuốn vào chứ đừng nói đến chuyện con trai bà lại là người
đang nằm trong vòng xoáy rắc rối đó.
Căn phòng trở nên thật yên lặng. Bên ngoài cửa sổ nắng chẳng buồn
ghé qua. Trên bầu trời, từng đám mây đen nặng nề như muốn đổ ụp
xuống dưới. Mọi thứ xảy ra thực đúng như những gì mà họ đang thấy.
Ngay cả khung cảnh cũng vậy!
Bỗng nhiên, bà Hướng như nhớ ra chuyện gì đó, vội quay sang hỏi
Linh:
- Con đã nói chuyện này cho Hoàng Mai biết chưa?
Linh đáp:
- Con không cần nói thì chị ấy cũng biết rồi.
Bà Hướng kinh ngạc:
- Tại sao lại thế?
- Hôm qua con tới gặp Hoàng Mai thì thấy chị ấy đang nói chuyện
với...Phong Lan.
( kenh truyen . pro chuc cac ban doc truyen vui ve )
Chương 24.
Trong một căn phòng rộng lớn, Hoàng Mai ngồi đối diện với Phong
Lan, đôi mắt trống rỗng như vừa phải trải qua một cú sốc lớn. Hôm
qua, khi cô tới AP để hỏi chút thông tin về Vĩnh Khanh thì vô tình
nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Phong Lan. Không ngờ rằng,
người đang nói chuyện với cô ấy lại chính là bố của cô.
Đáng ra Hoàng Mai sẽ không bao giờ biết chuyện nếu như Phong Lan
không nói ra câu đó.
“Hoàng Mai bây giờ cũng không biết Vĩnh Khanh đang ở đâu. Mọi
chuyện sau đó, tôi sẽ thông báo với ông sau.”
Người đời có câu “cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra.”
Huống hồ, cái kim này đã ở trong bọc quá lâu rồi, lâu đến nỗi tưởng
chừng như ai cũng phải nếm qua dâu bể. Tới ngày nó bị lộ thì tất cả
đã qua rồi, đã không thể quay lại được nữa. Nhưng “cái kim” đó sao
lại là bố cô? Tại sao lại là bố của cô? Cô đã từng nghĩ mình nằm
mơ, à không, có năm mơ Hoàng Mai cũng không bao giờ nghĩ người đứng
sau mọi chuyện chính là bố cô. Sự đời thật khó lường, phải trái
trước mắt như tấm màn sương mù mờ ảo, khiến con người ta không thể
nào nhìn được rõ.
Hoàng Mai hiểu ra được rằng, nếu người đứng đằng sau tất cả mọi
chuyện là bố cô thì Kim Ngân cũng chỉ là một nạn nhân không hơn
không kém. Mười năm trước, cô hận Kim Ngân. Mười năm sau, nếu cô ấy
biết được mọi chuyện thì cô ấy sẽ hận cô. Hoàng Mai cười giễu trong
lòng, tất cả đều có nhân có quả. Ông trời rất công bằng, không để
ai thiệt mà cũng chẳng cho ai được hơn. Đến bao giờ thì mọi ân oán
mới hết đây?
- Phong Lan này, tại sao bố tôi lại cử cô tới đây làm gián
điệp?
Phong Lan trả lời:
- Ông muốn tôi ở bên cạnh Thiên Hoàng, à không, là Vĩnh Khanh. Cốt
cũng là để tiện theo dõi và ngăn chặn việc cô gặp lại anh
ta.
- Vậy sao? – Hoàng Mai cười nhạt. Ánh mắt dần trở nên mông lung –
Còn gặp nhau ư? Còn gặp được nhau thì sao chứ? Tôi và anh vốn chỉ
là hai đường thẳng song song, có thể nhìn thấy nhau nhưng lại không
thể chạm đến cuộc đời nhau. Mãi mãi không thể.
Phong Lan nhìn thấy được sự đau khổ trong đôi mắt của Hoàng Mai. Cô
biết những chuyện này rồi cũng sẽ có một ngày được đưa ra ngoài ánh
sáng. Nhưng không ngờ lại lâu đến như vậy. Thời gian quả nhiên là
một thứ hủy diệt kinh khủng, nó vô hình những lại mang những sức
mạnh chẳng hề vô hình chút nào. Thoáng chốc tất cả chỉ còn lại một
đống tro tàn, không thể cứu vãn.
Phong Lan liền thở dài một cái, sau đó nhìn Hoàng Mai nói:
- Nếu có thể, tại sao cả ba người không buông tay đi? Cho nhau một
cuộc sống mới chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Hoàng Mai lắc đầu đáp:
- Cô không hiểu được đâu. Chúng tôi đã ràng buộc nhau tới nỗi không
còn gì để mất, không còn gì để cho nhau nữa rồi. Chúng tôi có thể
buông tay bây giờ, nhưng một cuộc sống mà cô nghĩ sẽ không bao giờ
đến với chúng tôi nữa đâu.
Phong Lan nói:
- Đó là vì ba người cứ cố chấp.
Hoàng Mai đáp:
- Thực ra là tôi đã buông tay rồi. Ngay khi Vĩnh Khanh bỏ đi từ mấy
hôm trước, tôi đã không còn hy vọng gì cho mình nữa. Tôi đến tìm cô
chỉ là muốn bản thân mình cảm thấy an tâm hơn thôi. Tôi sợ anh ấy
lại xảy ra chuyện gì. Bây giờ biết được anh ấy vẫn ổn thì tôi không
mong gì hơn nữa.
Phong Lan dần nhận ra trong câu nói của Hoàng Mai hình như có chút
gì đó không bình thường, cô hốt hoảng nói:
- Hoàng Mai, cô đừng làm điều dại dột. Mọi chuyện đều có lối thoát,
chỉ là ta không biết cách tìm ra mà thôi.
Hoàng Mai cười, nụ cười như nắng đông nhợt nhạt. Trong mắt cô như
có một làn sóng nước đang dập dềnh. Cô nói:
- Cô nghĩ tôi sẽ kết thúc cuộc sống này hay sao?
Phong Lan không trả lời, nhưng mắt thì vẫn nhìn Hoàng Mai. Sau đó,
Hoàng Mai nói tiếp:
- Phong Lan, cho dù tôi có chết thì vẫn sẽ để lại trên đời này
những nuối tiếc khôn nguôi. Tôi hà tất phải làm mọi chuyện rắc rối
thêm nữa. Cô yên tâm đi, ngày mai, tôi sẽ về sống với bố. Đã mười
năm nay tôi không gặp ông rồi. Mong rằng bố tôi sẽ tha lỗi cho
tôi.
- Ông chủ vẫn luôn mong nhớ cô, Hoàng Mai.
Hoàng Mai mỉm cười, một nụ cười gần như là rạng rỡ. Cô không chắc
là mình có vui hay không, nhưng chí ít thì cô vẫn cảm thấy ấm lòng.
Bố dù có thế nào thì vẫn là bố của cô, là người đã sinh ra cô. Để
cô được sống, được yêu và được đau…Cho dù chuyện mười năm trước là
do bố cô gây nên, nhưng cô có thể hiểu được những ích kỷ trong lòng
ông. Cũng như cô, mười năm trước, cô đã ích kỷ đến mù quáng. Mười
năm sau, cuối cùng thì cô cũng đã thấy mình chỉ là một kẻ đáng
thương mà thôi.
Hoàng Mai đứng dậy, cố không để cho mình rơi một giọt nước mắt nào.
Chẳng có lý do gì để cô phải khóc cả, mười năm trước cô là một
người vô tư, từng nghĩ mình sẽ kiên cường vượt qua tất cả. Cho dù
có bị mẹ kế nói ra nói vào thì cô vẫn luôn ngẩng đầu đối mặt với bà
ta. Nhưng mười năm sau, chỉ vì một người đàn ông mà khiến cô sụp
đổ…nghĩ lại thực khiến cô không cam tâm.
Hoàng Mai cười khổ. Yêu càng nhiều thì càng đau. Nỗi đau về tinh
thần còn đáng sợ hơn nỗi đau về thể xác. Cô đã quyết định sẽ quên
anh, biết là đau nhưng cô cũng quyết sẽ quên anh đi. Chỉ là, từ bỏ
một người dễ thế sao? Không, không dễ một chút nào, nhưng thời gian
là vũ khí hủy diệt ghê gớm, tình cảm trong cô chắc chắn sẽ trở
thành cát bụi dưới chân nó. Có thể là mười năm, có thể là hai mươi
năm, hoặc là cả đời này cũng được…Cô sẽ dành cả đời này để quên
anh.
Vĩnh Khanh, kiếp này em đã không thể yêu được anh. Vậy mong sẽ
không gặp lại anh ở kiếp sau. Yêu anh quá đau khổ, yêu anh quá khó,
mà số phận lại luôn làm chủ em…Có lẽ, chúng ta mãi mãi không dành
cho nhau.
.
.
.
Tháng mười vừa tới, bộ phim “rất muốn yêu em” chính thức được bấm
máy.
Tại trường quay, đạo diễn Văn Dương đang chỉ đạo cho một số người
trong đoàn dựng cảnh. Những đạo cụ cần thiết đều đã được chuẩn bị
kỹ càng, dàn diễn viên cũng hết sức chất lượng. Hứa hẹn đây sẽ là
một bộ phim lôi cuốn và thu hút người xem.
Quyên Vỹ và Hữu Quân đã có mặt ở trường quay. Cô và anh là diễn
viên chính của bộ phim. Cho dù hai người trước kia từng xảy ra
chuyện gì đi chăng nữa, thì công việc vẫn là trên hết. Họ vẫn phải
diễn cùng nhau.
Hữu Quân ngồi trên ghế, đọc lại kịch bản một lần nữa. Hình tượng
trong phim của anh không khác so với đời thực là mấy. Anh vẫn mặc
một bộ quần áo trắng, vẫn là một anh chàng trong mơ của biết bao
nhiêu cô gái. Và anh, sẽ phải gặp oan gia của đời mình trong một vụ
đụng xe.
- Em ngồi đây được chứ? – Một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Hữu Quân không ngẩng đầu lên, mắt anh vẫn nhìn vào kịch bản rồi
nói:
- Cứ tự nhiên.
Quyên Vỹ mỉm cười rồi ngồi xuống. Cô không đọc lại kịch bản mà chỉ
hướng mắt nhìn những con người đang dựng cảnh. Đêm qua cô đã không
ngủ, vì hồi hộp mà không ngủ. Chẳng hiểu sao khi nghĩ mình đóng
phim cùng anh, cô lại hồi hộp đến như thế! Vẫn biết rằng cô và anh
sẽ không bao giờ có thể, nhưng cô lại không làm chủ được trái tim
của mình.
- OST mà anh sáng tác em đã nghe qua. Rất hay đó! – Quyên Vỹ mở lời
khen ngợi.
Hữu Quân gật đầu đáp:
- Cảm ơn!
- Hôm nào có thể sáng tác tặng em một bài không?
- Được!
Quyên Vỹ mỉm cười nhìn nắng tháng mười đổ dài trên mặt đất, trong
lòng thấy ấm áp lạ thường. Hóa ra, chỉ một điều nhỏ nhặt thôi cũng
khiến cô vui đến vậy. Với cô mà nói, hạnh phúc như một bài toán
khó, cô càng cố tìm ra cách giải quyết thì càng bị nó cuốn vào
những ưu phiền.
Cô có tất cả những thứ mà người khác mơ ước, nhưng cô lại không có
được thứ mình cần. Cô không có được người cô yêu, cô cũng không giữ
được anh ấy ở lại bên mình. Cái cô có, chỉ là một tiếng “được” từ
anh mỗi khi cô muốn một việc gì đó. Linh hồn và thể xác vốn là hai
thứ hoàn toàn khác nhau, mà cái cô cần là linh hồn, là trái tim
anh. Tiếc rằng đó chỉ là mộng tưởng của riêng cô mà thôi.
Đạo diễn vỗ tay ra hiệu tất cả vào vị trí, chuẩn bị cho cảnh quay
đầu tiên. Hữu Quân đặt kịch bản xuống bàn, sau đó ánh đứng dậy và
đưa tay ra trước mặt Quyên Vỹ, nói với một giọng rất lịch sự:
- Hợp tác vui vẻ!
Quyên Vỹ nhìn bàn tay rộng lớn, rồi lại hướng mắt lên nhìn người
con trai cao lớn trước mặt mình. Anh ấy vẫn vậy, chưa bao giờ thay
đổi. Hai năm qua cô đem lòng yêu anh, nhưng anh chưa một lần đón
nhận. Là cô ngốc nghếch hay là do anh quá vô tâm? Thôi bỏ đi, mọi
sự đều do ông trời. Duyên phận cũng thế, cô có cố cũng chỉ là tốn
công dã tràng mà thôi.
Quyên Vỹ đứng dậy, nắm lấy bàn tay của Hữu Quân rồi đáp lại:
- Hợp tác vui vẻ!
Đạo diễn ở đằng xa luôn miệng hối thúc. Ở trong này, thời gian và
cảnh vật như đang ngừng lại. Nắng vẫn đổ dài trên mặt đất, chút bụi
trần đầu đó vương vào con tim. Quyên Vỹ thấy trong mắt mình như bị
nắng nhuộm vàng, cô thấy lòng thanh thản lạ lùng. Vẫn biết buông
tay thực không mấy vui vẻ, nhưng cứ đeo mãi một hòn đá nặng trên
lưng có khi còn mệt mỏi hơn.
Mong là sau này, tất cả đều sẽ tìm được một vùng trời cho riêng
mình.
.
.
.
Trong một tiệm hoa nhỏ, Kim Ngân ngồi giở từng trang báo ra đọc. Vụ
giám đốc AP mất tích đang dần lắng xuống. Kim Ngân đọc qua thì thấy
hình như người nhà của anh đã đứng ra nói rằng: Vĩnh Khanh chỉ đi
du lịch chứ không hề có chuyện mất tích. Kim Ngân thầm cười nhạt,
nếu anh ta đi du lịch thì đúng là ông trời đã mở một con đường sống
cho cô. Chỉ tiếc là vài ngày trước, anh ta đã suýt giết chết cô.
Nghĩ tới đây, Kim Ngân chợt rùng mình, trong lòng như có luồng khí
lạnh chạy dọc.
Mấy ngày nay cô không gặp Vĩnh Khanh, và anh ta cũng không tới làm
phiền cô. Cuộc sống của cô cứ bình lặng trôi qua như vậy, nhưng
chẳng ai biết sau cái bình lặng ấy sẽ là những sóng gió gì đang chờ
cô. Kim Ngân đã quá mệt mỏi rồi, cô thấy mình như bị ai đó rút mất
từng hơi thở. Tựa như một bông hoa mất rễ bị mặt trời rọi vào, và
nó đang héo hon đi từng ngày.
Kim Ngân đặt tờ báo xuống, suy nghĩ lung lắm. Nếu Vĩnh Khanh đã tìm
tới đây rồi thì anh ta muốn làm gì cô? Kim Ngân chợt nghĩ nếu anh
muốn dày vò cô thì có lẽ cô đã có đủ sức để chịu đựng rồi. Cô đã
sống trong đau khổ mười năm, ngay cả cái chết cô cũng không sợ, sự
dày vò của anh còn có nghĩa lý gì nữa đây?
Năm nay Kim Ngân 28 tuổi, còn Vĩnh Khanh thì 33, cả hai đã chẳng
còn trẻ gì nữa, sống thế này âu cũng là cho qua ngày đi. Cô còn gì
để mất nữa đâu!
Đang suy nghĩ thì cửa tiệm bỗng nhiên mở ra, một người bước vào và
nói:
- Xin chào, có thể bán cho tôi một bó hoa hồng được không?
Kim Ngân nhìn vị khách vừa tới. Sau đó, cô liền thốt lên bằng một
giọng kinh ngạc:
- Đức Trung, sao lại là anh?
Đức Trung đứng trước lối ra vào, ánh sang nhất thời bị anh che lấp,
khiến một khoảng không gian như chìm vào bóng tối. Đức Trung mỉm
cười, một nụ cười ấm áp như thường lệ. Bộ comple trên người như tỏa
sáng cùng nụ cười của anh.
Sau đó anh không trả lời Kim Ngân mà nhìn ngắm khắp tiệm, rồi mỉm
cười nói:
- Chà, giờ thành cô chủ tiệm hoa rồi.
Kim Ngân cười, đáp:
- Đây là tiệm hoa của mẹ em. Em chỉ bán hộ thôi.
Đức Trung gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Anh nhìn Kim Ngân ngồi giữa một
rừng hoa, dáng vẻ cô đơn khôn cùng. Thực ra, đây chỉ là một tiệm
hoa nhỏ, rất nhỏ, nhưng nhìn Kim Ngân ngồi giữa những chậu hoa, Đức
Trung có cảm giác trước mặt anh là một cô gái cô đơn lạc giữa những
phồn hoa, hư vinh của đời.
Đây là một rừng hoa, một rừng hoa ngút ngàn tầm mắt.
Đức Trung bước tới, kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống cạnh cô,
nói:
- Bán cho anh một bó hồng miễn phí, được không?
Kim Ngân bật cười:
- Tất nhiên là được rồi. Coi như trả tiền xe hôm trước anh đưa em
về.
Đức Trung cũng cười, nhưng là cười bất lực. Cô ấy vẫn thế, vẫn cứ
sòng phẳng với anh. Anh biết vậy, nhưng lại luôn để hy vọng làm mất
đi lý trí. Thực ra, anh đã định cho mình một vị hôn phu từ rất lâu
rồi, là một cuộc hôn nhất mang tính chính trị. Cũng là do bố anh
muốn thế. Song đời quả thực không như ta muốn, Kim Ngân bất ngờ
xuất hiện trước cuộc đời anh một lần nữa, khiến anh lại một lần nữa
phải phân vân.
Vài ngày trước, khi anh tới đây gặp Vĩnh Khanh, anh đã đánh cậu ta
một trận. Đánh tới nỗi bàn tay tím bầm lên. Vậy mà Vĩnh Khanh không
hề đánh lại một chút nào. Thậm chí, cậu ấy còn đứng yên để anh
giáng từng cú đấm vào mặt. Lúc đó anh không hiểu, nhưng cuối cùng
thì anh đã hiểu. Hóa ra Vĩnh Khanh không hề hận Kim Ngân, là cậu ta
đang hận chính mình. Chỉ là cậu ấy vẫn còn day dứt về chuyện đứa
con.
Sống giữa yêu và hận quả thực khổ sở. Chẳng khác nào đứng giữa hai
con đường, đôi chân muốn bước vào cả hai nhưng ta lại chỉ có một
cuộc đời, cho nên phân vân không biết phải đưa chân đi đâu. Chỉ cần
một bước đi sai, sẽ khiến ta phải hối hận mãi về sau.
Đức Trung mỉm cười, rồi rất tự nhiên đưa tay vén một lọn tóc sang
bên tai Kim Ngân. Anh nhìn cô như đang nhìn một khu vườn bí ẩn. Vừa
bị cuốn hút, mà vừa chẳng muốn thoát ra.
Bất ngờ, anh nói:
- Kim Ngân, chúng ta kết hôn đi!
Kim Ngân kinh ngạc nhìn Đức Trung. Những câu từ mà anh vừa nói hoàn
toàn khiến cô không kịp hình thành suy nghĩ cho mình. Lấy anh ư? Có
phải là cô nghe nhầm không? Cô và anh trước giờ luôn ở ranh giới
bạn bè, lời yêu còn chưa nói, tại sao anh lại ngỏ lời muốn kết hôn
với cô được?
Kim Ngân vẫn bàng hoàng nhìn Đức Trung, cơ hồ như muốn hỏi anh lý
do. Cô vốn đã nghĩ cả đời này mình sẽ phải sống trong cô độc. Cô
cũng không bao giờ hy vọng mình sẽ tìm được một người chồng như
trong mơ. Bởi cô biết, ông trời không muốn cô được hạnh phúc, nên
cô đã chấp nhận làm một kẻ không bao giờ có được hạnh phúc. Nhưng
tại sao? Tại sao ông ta lại cứ thích trêu ngươi như vậy? Tại sao
lại để người đàn ông hoàn mỹ thế này hỏi cưới cô?
Kim Ngân cười khổ, cô rút lấy một bông hồng ở trước mặt. Sau đó, cô
nhìn anh hỏi vu vơ:
- Anh có thích hoa hồng không?
Đức Trung gật đầu, nhưng đôi mắt thì vẫn đang cố dò xét ý của
cô.
Kim Ngân tiếp tục nói:
- Nếu hoa hồng đâm vào tay anh, khiến anh chảy máu, anh sẽ nghĩ
sao?
Đức Trung đáp:
- Thì vứt nó xuống, và tìm cách cầm máu.
Kim Ngân mỉm cười nói:
- Lúc cưới em, anh có suy nghĩ gì không?
- Anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới tới gặp em.
- Nhưng nếu em khiến anh đau, anh sẽ làm gì? Sẽ lại vứt bỏ em và
tìm cách làm lành vết thương như anh đã từng làm với hoa hồng
chứ?
Đức Trung bỗng nhiên không biết phải trả lời Kim Ngân ra sao. Anh
không biết nữa, anh không biết mình có vứt bỏ cô nếu cô làm anh đau
hay không. Đức Trung năm nay 33 tuổi, anh tất nhiên là có đủ chín
chắn để suy nghĩ về những việc làm của mình. Nhưng với tình yêu,
anh thấy mình vẫn còn quá non trẻ để hiểu được nó. Anh từng nghĩ
mình yêu Kim Ngân, nhưng anh biết mình không quá yêu cô. Bởi cô
không yêu anh! Đức Trung anh không phải là một thằng điên biết yêu,
không phải là một nhân vật nam phụ yêu nữ chính đến điên cuồng như
trong phim, trong truyện. Anh chỉ là Đức Trung – một con người bình
thường – một người đàn ông bình thường như bao người đàn ông khác,
và cô – Kim Ngân, cô là người mà anh không để mình quá yêu. Chính
vì không yêu cô quá đậm, nên anh không biết mình có đủ can đảm để
tha thứ cho cô nếu cô làm anh đau hay không.
Đức Trung cúi đầu không nói. Anh đưa tay đón lấy bông hồng trong
tay cô. Bất giác, anh nắm mạnh tay một chút, để da thịt bị gai hoa
hồng đâm đến chảy máu. Đức Trung cắn răng, cố gắng nắm chặt hơn, cố
gắng để bản thân không buông nhành hoa hồng đó ra. Anh thích hoa
hồng, nhưng anh không thích nó quá nhiều để cầm nó trong tay khi nó
làm anh đau. Liệu rằng, anh có làm được như những gì mình muốn hay
không?
Kim Ngân thấy vậy liền hoảng hốt, cô vội vàng đưa tay gỡ nhành hoa
hồng trong tay Đức Trung ra. Nhưng khi cô vừa chạm tay vào thì anh
liền nói:
- Nếu như anh đối với em cũng như thế này, thì em có chịu để bản
thân mình hạnh phúc một lần không?
Kim Ngân nhìn bàn tay rớm máu Đức Trung, cô đáp trong vẻ sợ
hãi:
- Mọi chuyện không thể chỉ dựa vào một nhành hoa hồng được. Coi như
vừa rồi là em nỡ lời, anh mau buông nó ra đi.
Song, Đức Trung vẫn cố chấp nói:
- Anh đã nghĩ mình không yêu em nhiều đâu, và đúng là như thế.
Nhưng anh tin, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Anh không thể để
người anh yêu phải chịu đau khổ được nữa. Anh không cần gì ở em,
anh chỉ cần em được hạnh phúc. Nếu một ngày em không cần mong muốn
này của anh nữa, em có thể bỏ anh mà đi.
Bất giác, Kim Ngân cảm thấy trong tim mình như có một thứ gì đó
chạy qua, khiến cô phải ước vọng, khiến cô phải sụp đổ. Nhưng sự
sụp đổ là sụp đổ của những cố chấp. Cô không dám cho mình hạnh
phúc, vì sợ mình sẽ lún quá sâu. Cô quen biết anh nhiều năm, nhưng
chưa một lần anh thổ lộ với cô. Là do cô quá vô tâm ư? Hay là tại
anh chốn nó quá sâu, quá chặt nên cô không thể thấy được
nó?
Nhưng…
- Đức Trung, tại sao lại như vậy? Tại sao anh lại nói như vậy với
em? Anh biết là em không yêu anh mà. Tại sao anh lại làm thế với em
chứ?
Nước mắt Kim Ngân rơi xuống, thấm vào tay của Đức Trung khiến anh
đau xót. Chẳng biết đó là sự đau xót của da thịt hay là của trái
tim nữa.
Đức Trung buông nhành hoa hồng ra, anh để máu chảy dọc xuống theo
ngón tay của mình. Sau đó, anh nhìn cô, rồi đưa bàn tay đầy máu ấy
ra trước mặt cô và nói:
- Anh cũng không biết nữa, Bản thân anh cũng không hiểu mình đang
làm điều điên rồ gì. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, rằng anh có thể
cưới một người vợ rồi làm cho resort của mình vượt qua khu vực Đông
Dương. Rằng anh có thể cưới một người con gái còn trẻ hơn em, đẹp
hơn em và thông minh hơn em. Rằng anh có thể cưới một người mà biết
đâu sau này, anh sẽ yêu người đó không lối thoát. Nhưng Kim Ngân à,
em không biết được đâu, tất cả những người con gái mà anh từng nghĩ
là “có thể” ấy đều mang bóng hình em. Em hỏi anh tại sao lại làm
thế với em? Nhưng anh cũng muốn biết, tại sao em lại làm thế với
anh?
Kim Ngân lắc đầu, nước mắt cô theo cái lắc đầu đó rơi xuống. Tựa
như là bất lực, tựa như là hoang mang. Mười năm đã bào mòn mọi hy
vọng trong cô, đã bào mòn mọi ước muốn của cô. Đến nay, khi mọi thứ
đã ở ngay trước mắt, cô bỗng thấy sợ hãi và muốn chạy trốn.
Nếu Đức Trung ngỏ lời yêu cô vào mười năm trước, biết đâu cô sẽ
nhận lời với anh. Nhưng giờ thì đã quá muộn rồi, trái tim cô đã
dành cho một người, mãi mãi đã dành cho một người. Cho dù anh ta
làm cô đau, còn đau hơn cả cảm giác gai hoa hồng đâm vào tay thì cô
vẫn không thể buông tay, cũng không thể để trái tim mình thôi yêu
anh được nữa. Là do cô không thể, cô bất lực với chính mình
rồi!
Kim Ngân nắm lấy bàn tay của Đức Trung, sau đó cô mỉm cười
nói:
- Xin lỗi anh!
Ừ, thì là xin lỗi anh! Đó là một câu nói đơn giản, nhưng cũng là
tất cả những điều cô suy nghĩ vào lúc này.
Đức Trung để mình cười, nhưng hình như anh không muốn vậy. Cô xin
lỗi anh, anh hiểu. Là cô đã từ chối anh, anh cũng hiểu! Nhưng anh
có thể làm được gì hơn đây? Trái tim vừa như treo lơ lửng trên
không trung, hồi hộp và mong chờ đến nỗi không thở nổi. Còn bây giờ
thì…nó vẫn ở nơi cao ấy, và mãi mãi không trở về bên anh nữa
rồi.
Kim Ngân quan sát từng biểu hiện của Đức Trung, cô thực sự không
biết phải nói với anh lời nào nữa. May sao lúc đó chuông điện thoại
của cô vang lên, kéo hai người ra khỏi tình thế khó xử. Kim Ngân
vội vàng lấy điện thoại ra, không nhìn qua người gọi và đưa lên tai
nghe. Cô nói bằng một giọng thân thiện:
- Alo?
- Kim Ngân!
Tiếng gọi ấy khiến Kim Ngân như rơi vào một hố sâu không đáy. Trái
tim cô nảy lên một cái rồi đập liên hồi, mất kiểm soát. Là Vĩnh
Khanh, giọng nói vừa rồi là của Vĩnh Khanh. Kim Ngân liếc nhìn Đức
Trung, không muốn để anh phát hiện nên cô đã cười tỏ ý xin lỗi rồi
bước ra ngoài tiệm nghe điện thoại.
- Có chuyện gì thế? – Kim Ngân cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi trả lời:
- Tôi có lời này muốn nói với em.
Kim Ngân cười nhạt, cô đáp bằng một giọng giễu cợt:
- Là gì? Là sẽ không cho tôi sống yên ổn? Hay là không cho tôi hạnh
phúc? Hay là bắt tôi phải chết để đền mạng đứa con của anh?
Vĩnh Khanh không hề để ý đến những lời mỉa mai của Kim Ngân. Anh
chỉ khẽ thở dài một cái, sau đó nói rất nhẹ nhàng:
- Chúng ta…kết hôn nhé?
( Kênh truyện chấm Prồ)
Chương 25.
Kim Ngân nắm chặt hai bàn tay vào nhau, cố giữ cho mình thật bình
tĩnh. Ngay cả giọng nói cũng phải thật bình tĩnh. Cô hít một ngụm
khí lạnh, sau đó từ từ nói:
- Rốt cuộc thì anh muốn gì?
Vĩnh Khanh thầm cười khổ, điện thoại trên tay bị anh siết chặt lấy.
Cô ấy hỏi anh muốn gì? Anh muốn gì ư? Đương nhiên là muốn kết hôn
với cô ấy rồi. Khi một người con trai cầu hôn một người con gái, đó
là một khoảnh khắc kỳ diệu của tình yêu. Nhưng sao anh thấy, lần
cầu hôn này chẳng khác nào một lời ngỏ đưa cô ấy vào địa ngục cả.
Kim Ngân đã vì anh mà đau khổ suốt mười năm qua, anh lại luôn nghĩ
mình sẽ dày vò cô ấy cả đời. Và chắc, khi anh cầu hôn cô, cô sẽ
nghĩ đây là cách để anh độc chiếm, làm khổ cô.
Anh không phủ nhận chuyện mình yêu cô ấy, cũng không chối bỏ chuyện
anh bị ám ảnh về chuyện đứa con mười năm trước. Mọi người bảo anh
hận thù nhiều, nhưng nào có được thế! Mỗi lần nhìn thấy Kim Ngân
khóc, là anh lại không kìm được lòng muốn cho mình một cái tát thật
đau. Tại sao anh phải dày vò cô ấy? Là vì cô ấy nói muốn giết đứa
con của anh. Nhưng đó là quá khứ, mười năm đã trả được món nợ tình
cho anh chưa? Anh không biết, anh chỉ biết anh phải giữ lại cô ấy
bên mình. Đau khổ cũng được, anh còn gì để mất nữa đâu. Ngay từ khi
nhớ lại mọi chuyện anh đã biết, ông trời thực sự không muốn giải
thoát cho hai người.
Bầu không khí im lặng cứ thế trôi qua như vậy, chẳng ai biết là lâu
hay chóng, chỉ có cảm giác tựa như cả kiếp người đã đi qua. Dòng xe
cộ bên ngoài đường vẫn hối hả, vô tâm. Khói bụi hòa vào, tung bay
rồi tích tụ trên bầu trời. Những gì lắng đọng trên đời này cũng chỉ
là cát bụi mà thôi. Khi con người ta chết đi, dù là một thời oanh
liệt cũng chỉ còn lại hai trang sử trắng và một đống trò tàn xám
ngoét. Huống hồ là tình yêu mong manh! Qua năm qua tháng, liệu có
trường tồn như người ta vẫn tưởng? Hiện thực luôn tàn khốc và nó
không phải là cổ tích.
Mãi một lúc lâu sau, khi Kim Ngân toan ngắt máy thì Vĩnh Khanh mới
lên tiếng:
- Em dám không?
Kim Ngân kinh ngạc:
- Anh nói gì?
Vĩnh Khanh cười nhạt:
- Tôi nói là em có dám kết hôn với tôi hay không?
Kim Ngân cũng cười giễu một cái, như để mỉa mai câu hỏi điên rồ của
Vĩnh Khanh:
- Anh có vấn đề hả? Tôi tại sao lại phải dám hay không dám? Cả thế
giới này đều biết anh hận tôi và tôi…muốn tránh xa anh. Anh cầu hôn
tôi? Nực cười! Anh nghĩ tôi là con ngốc chắc? Là món đồ chơi anh
thích làm gì cũng được à?
- Đúng thế, tôi có vấn đề, và tôi muốn biến em thành con ngốc của
tôi. Không được sao?
Kim Ngân lặng người, cô bất ngờ tới nỗi câm nín. Đã nói hết nước
hết cái thế rồi anh ta vẫn không suy chuyển, chẳng lẽ phải đợi đến
khi cô buông những lời vô tình ra thì anh mới vừa lòng hay
sao?
Kim Ngân bỗng thấy lạ, rõ ràng vài hôm trước Vĩnh Khanh còn nói
muốn cả đời này sẽ không buông tha cho cô, nhưng tới hôm nay anh
lại cầu hôn cô. Chẳng lẽ đây là cách thức dày vò của Vĩnh
Khanh?
Anh ta thực sự muốn chơi đùa sao? Vậy được, cô sẽ chơi đùa với anh.
Đùa cả một đời cũng được, mà đau một đời cũng chẳng sao.
Kim Ngân quay lại nhìn Đức Trung đang đứng trong tiệm hoa của mình,
sau đó cô nhắm hờ đôi mắt suy nghĩ. Cô đã qua cái thời yêu đương
bồng bột, qua cái thời thương nhớ khôn nguôi mà biến mình thành một
con ngốc rồi. Tuổi trẻ thực kỳ diệu, nó cho ta nhiệt huyết, cho ta
hy vọng…Nhưng nó chỉ có một lần thôi, cũng như là một cơ hội duy
nhất trong đời. Khi mà ta đã bỏ lỡ, tức là ta đã đánh mất, và nó sẽ
không bao giờ quay lại.
Kim Ngân nhớ lại những chuyện đã qua, trong lòng không kìm được
liền run lên một cái. Mười năm nhanh tựa một lần chớp mắt, ngoảnh
đi ngoảnh lại, đã thấy phong sương nhuộm lấy tất cả. Sao cô không
nhận ra mọi thứ chỉ cần buông tay là được? Nhưng lương tâm là thế
đó, con người có lương tâm thì mới sống được. Nếu không có lương
tâm, thì cảnh sát trên đời này cũng chỉ đứng đó làm cảnh cho người
ta thôi. Kim Ngân cô bị lương tâm dằn vặt suốt mười năm trời, đó là
tòa án tối cao, cô không có cách nào không đối mặt. Vậy bây giờ, cô
có nên kết thúc tất cả tại đây?
Những đau khổ, những yêu thương, những hy vọng tuổi trẻ…Tất cả, nên
để nó về một miền trời không tên.
Hít một hơi thật sâu, trong lòng nhẹ nhõm khôn cùng. Kim Ngân nắm
chặt lấy điện thoại nói:
- Xin lỗi anh, Vĩnh Khanh. Tôi và Đức Trung…tuần sau sẽ kết
hôn!
.
.
.
Đúng như dự đoán, hôn lễ của Kim Ngân và Đức Trung được chuẩn bị
long trọng tại resort của anh. Có rất nhiều giới thương nhân cùng
các phóng viên, nhà báo được mời tham dự. Hứa hẹn đây sẽ là một lễ
cưới hoành tráng và khiến người ta phải trầm trồ.
Trước lễ cưới năm ngày, gia đình Kim Ngân và Đức Trung đã ra mắt
với nhau. Tuy không phải môn đăng hộ đối, nhưng cũng là người lớn
với nhau, họ tự hiểu được hạnh phúc cả đời của con mình không phải
do họ chọn, nên có ngăn cản hay cấm đoán thì cũng chỉ tạo ra bi
kịch mà thôi.
Bố của Đức Trung khi nghe anh nói muốn cưới vợ, ông đã tức giận tới
nỗi không nói được gì. Vị hôn phu của anh đã được định sẵn, đùng
một cái anh nói muốn lấy người khác làm vợ, hỏi làm sao mà ông
không tức giận cho được. Nhưng cuối cùng, ông vẫn phải chấp nhận.
Là bậc làm cha làm mẹ, hạnh phúc của con vẫn là điều quan trọng.
Tiền bạc chỉ là vật chất, hư vinh.
Bố mẹ của Kim Ngân đương nhiên là hài lòng với chàng rể này rồi.
Nhưng họ vốn là những người nông dân chất phác, khi thấy gia cảnh
mình không phù hợp với người ta cũng có chút e ngại. Có lần, mẹ của
Kim Ngân kéo cô lại hỏi cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Vì bà sợ con gái bà
khi về bên đó sẽ bị khinh thường. Kim Ngân chỉ cười, vỗ vai mẹ và
nói hãy yên tâm. Cô nhất định sẽ sinh cho bà một đứa cháu ngoại để
bà bớt lo lắng mấy thứ cổ hủ này đi. Mẹ của Kim Ngân chỉ lườm cô
rồi cười. Nỗi lo trong lòng tạm thời để sang một bên.
Hôm nay, Kim Ngân và Đức Trung đi chụp ảnh cưới. Anh đến đón cô từ
lúc bảy giờ, rồi hai người tới Studio chụp ảnh.
Ngồi trên xe, cả hai cùng nghe bản tin buổi sáng. Cô phát thanh
viên có giọng nói thanh thoát, ngọt ngào thông báo giám đốc AP du
lịch trở về, và tiếp tục điều hành công ty. Bộ phim bom tấn “rất
muốn yêu em” đang tiến hành rất thuận lợi, hứa hẹn sẽ đem lại một
doanh thu lớn cho công ty.
Bầu trời bên ngoài trong xanh và cao vời vợi, từng đám mây trắng
lững lờ, lững lờ trôi. Những chiếc xe đi tới rồi vụt qua trong chớp
mắt, tựa như dòng chảy của thời gian, khiến ta chẳng bao giờ nắm
bắt được. Kim Ngân ngửa đầu ra sau ghế, khẽ nhắm hờ đôi mắt như tận
hưởng. Cô tự nhủ với lòng rằng: Tất cả đã qua rồi. Những chuyện
trước kia chỉ là một cơn mơ mà thôi. Đến khi tỉnh dậy, cô vẫn là
cô, vẫn với cuộc sống này và cô vẫn sẽ hy vọng vào nó…
Vĩnh Khanh mà cô từng yêu, từng sợ hãi đã chết rồi. Anh đã chết vào
mười năm trước. Ngày mưa như trút nước ấy, sự ra đi của anh khiến
ông trời cũng phải đổ lệ.
Và cô, sẽ mãi hoài niệm về anh như một người quá cố.
Vì bóng ma của anh trong lòng cô, là một thứ không thể nào phai
nhòa.
.
.
.
- Cái gì? Kim Ngân sẽ lấy Đức Trung sao? - Hữu Quân gần như là
không tin được vào tai mình khi nghe Linh nói ra cái tin ấy. Chẳng
phải là giám đốc Thiên Hoàng của anh luôn có sự mập mờ gì đó với
Kim Ngân hay sao? À không, chẳng phải là hai người đó luôn có tình
cảm với nhau hay sao? Tình yêu mười năm qua, đùng một cái lại bị
một tờ giấy đỏ đè bẹp. Đây là điều nực cười nhất mà anh từng
nghe.
Linh chỉ thở dài, cô đưa tay khuấy tách cà phê, khẽ đánh mắt sang
phía Hương Liên đang ngồi trầm ngâm. Thật khác xa so với tưởng
tượng của cô, nghe tin này, Hương Liên không hề kích động. Chị ta
chỉ khẽ mỉm cười, phong thái có vẻ rất thoái mái và ung dung. Sau
đó, chị ta nói:
- Tình huống này không phải đã xảy ra quá nhiều trong phim truyện
rồi hay sao?
Hữu Quân đáp:
- Chị không thấy đây là đời thực à? Vì là đời thực cho nên mới phải
kinh ngạc như vậy.
Linh cũng gật đầu nói:
- Em cứ tưởng mọi chuyện tới đây là kết thúc. Nhưng không ngờ là
lại rắc rối như thế. Không ngờ lại xuất hiện thêm ông Đức Trung,
bạn thân của anh Thiên Hoàng nữa. Giờ mọi chuyện thành ra thế này,
thực chẳng biết phải làm sao.
Hương Liên vẫn điềm tĩnh như vậy:
- Đã nói rồi, phim truyện bây giờ có rất nhiều. Tốt nhất là hai đứa
hãy mua một quyển truyện hay mua một bộ phim tâm lý tình cảm nào đó
về mà xem cho bổ não đi. Những chuyện thế này chị đã đoán ra ngay
được sự việc nằm ở đằng sau thế nào, có gì mà phải tưởng với không
tưởng chứ?
Hữu Quân cười nhạt:
- Sao cái gì chị cũng tỏ ra mình là Gia Cát Dự thế hả?
Hương Liên vênh mặt lên đáp:
- Không phải sao? Cậu có dám cá với tôi không?
- Cá gì? – Cả Linh và Hữu Quần cùng đồng thanh nói.
- Xem hai cô cậu kìa? Tốt nhất là lo cho bản thân trước đi, cứ phải
hứng chuyện người khác làm gì? Để tôi nói cho hay, Kim Ngân vốn là
một cô gái kiên cường, cô ấy nhất định sẽ không chịu lấy Vĩnh Khanh
đâu. Hà huống cô ta chưa bao giờ nói mình yêu Vĩnh Khanh cả, cho dù
cả thế giới này đều biết điều đó. Trong thời điểm hiện tại, cô ấy
không thể không cưới Đức Trung được. Chính vì vậy, nhất định sẽ có
một chất xúc tác khiến cô ấy phải thay đổi quyết định.
Linh và Hữu Quân nhìn nhau, ánh mắt mơ mơ hồ hồ như hiểu như không.
Trong đầu họ dần hiện lên những suy nghĩ. Rồi cả hai cùng trầm ngâm
và không nói gì nữa.
Thực ra, Kim Ngân không phải là một con người kiên cường, chỉ là cố
chấp mà thôi. Cô sẽ không bao giờ chịu để mình phải rơi vào tay của
Vĩnh Khanh. Nếu anh muốn chơi đùa với cô, cô cũng sẽ ngẩng cao đầu
mà nhìn thẳng vào mắt anh và nói cho anh biết rằng, được ăn cả ngã
về không. Vì anh và cô chẳng còn gì để mất nữa, nên cô sẽ đấu với
anh tới cùng.
Nếu Vĩnh Khanh chính là chất xúc tác mà Hương Liên nói, thì đó sẽ
lại là một màn giằng co giữa ba người. Lần này, không phải là Vĩnh
Khanh, Kim Ngân và Hoàng Mai nữa, mà là Vĩnh Khanh, Kim Ngân và Đức
Trung.
Sau một hồi trầm ngâm, Linh liền ngẩng đầu lên nói:
- Hôm qua em có đến nói chuyện với anh Thiên Hoàng. Anh ấy bảo giờ
đừng gọi anh là Vĩnh Khanh, mà hãy gọi anh ấy là Thiên Hoàng như
trước. Và cũng đừng bao giờ nhắc đến cái tên Kim Ngân trước mặt anh
nữa. Chị nói xem, liệu có phải anh em đã thực sự muốn buông tay rồi
hay không?
Hương Liên đáp:
- Nếu thực sự buông tay được thì đã chẳng nói với e rằng đừng làm
thế này, đừng làm thế kia. Một khi anh ta đã quên, anh ta sẽ không
cần phải nhắc nhở ai như nhờ người ta nhắc nhở mình như thế. Kệ đi,
con người vốn luôn thích lừa mình dối người như vậy mà.
- Cũng phải. Mà dạo này trông anh ấy có vẻ tiều tụy lắm. Mặc dù
thấy anh ấy vẫn bình thường như mọi khi, nhưng sao em thấy…Hầy, cái
này thực là khó nói.
Hữu Quân lúc ấy như nhớ ra việc gì đó liền nói:
- À, hôm qua Thiên Hoàng có nói rằng tháng sau anh ấy sẽ trở lại Mỹ
làm một số việc. Anh ta chỉ nói rằng nếu việc quay phim có vấn đề
gì thì cứ thông báo với Phong Lan, cô ấy nhất định sẽ giải quyết
giúp.
- Thiên Hoàng nói sẽ đi Mỹ sao? – Linh ngạc nhiên hỏi – Sao anh ấy
không nói gì với em nhỉ?
Không khí lại trở về với sự trầm mặc vốn có. Trên khuôn mặt của
Linh và Hữu Quân dần lộ vẻ suy tư. Chỉ có Hương Liên là vẫn điềm
nhiên uống cà phê. Cô đã biết, thể nào rồi cũng có người không chịu
nổi mà phải chạy trốn. Như một con rùa rụt cổ, đến khi nào thật sự
yên bình rồi nó mới chui ra.
Cuối cùng, Linh liền đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác mỏng của mình
và nói:
- Không được, em phải đi hỏi anh Hoàng xem thế nào. Mọi chuyện sao
càng ngày càng phức tạp thế chứ!
- Anh đi cùng em! – Hữu Quân liền đứng dậy theo phản xạ.
Hương Liên nhìn hai người rồi nhếch môi nói:
- Linh thì không sao, nhưng mà Hữu Quân à, chẳng phải mười phút nữa
là em phải quay rồi hay sao? Em định đi thế nào đây?
Hữu Quân nghe vậy mới nhớ ra là mình còn phải quay phim. Đạo diễn
chỉ cho anh nghỉ nửa tiếng, mà nửa tiếng thì cũng sắp qua rồi. Anh
đành nhìn Linh với vẻ ngậm ngùi rồi gật đầu ngồi xuống.
Linh thấy vậy liền bật cười. Cô vỗ vai anh, nói:
- Được rồi được rồi, em bắt taxi đi cũng được.
Ngay sau đó, Linh rời khỏi quán cà phê. Khi chỉ còn lại hai người,
Hương Liên liền đá nhẹ vào chân của Hữu Quân và hỏi:
- Sao cậu làm gì mà chần chờ thế? Tôi đã cho cậu cơ hội rồi
đấy.
Hữu Quân cau mày đáp:
- Chị không thấy là làm theo cách đó quá bỉ ổi hả?
- Có gì mà bỉ ổi chứ?
- Chỉ vì vài cái bí mật của chị mà bắt cô ấy yêu em. Ngay cả em
cũng thấy thực khó chịu.
Hương Liên nhướn mày nói:
- Thế cậu định cứ thế mà chờ cô ấy ư?
Hữu Quân không trả lời ngay, một lúc lâu sau anh mới khẽ đáp:
- Là em tự mua dây buộc mình. Thôi kệ đi!
Hương Liên bật cười, cô cười một cách rất thoải mái. Trong quán cà
phê yên tĩnh, tiếng cười của cô như phá hỏng cả bầu không khí,
khiến một số người phải khó chịu mà quay ra nhìn. Nhưng không ai
ngăn được cô cười, đó là tự do của cô. Sau đó, Hương Liên khẽ đằng
hắng giọng và uống nốt tách cà phê. Đôi môi đỏ in lên thành tách,
khiến cho nó càng trở nên quyến rũ.
Cô đang nghĩ, con người vẫn thế, vẫn thích tự mua dây buộc mình.
Rồi khi có một con dao bên cạnh, họ sẽ cố tỏ ra mình là một người
ngay thẳng và nói với đời rằng: “Tôi ổn!” Và ngay sau đó, họ sẽ hối
hận với hai từ: “Nếu như…”
.
.
.
Linh đến công ty AP – nơi Thiên Hoàng đang làm việc. Cô không hỏi
nhân viên trực ở dưới sảnh mà bước thẳng lên phòng làm việc của
anh.
Lúc đó, Thiên Hoàng đang bận làm việc với chiếc máy tính của mình.
Bàn tay anh gõ nhẹ trên bàn phím, ánh mắt tập trung cao độ, tựa như
không thứ gì có thể làm ảnh hưởng tới anh.
Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa vang lên. Thiên Hoàng vẫn không mảy
may để ý, cả khuôn mặt chìm dần trong ánh sáng trắng.
Cộc cộc cộc…
Linh vẫn kiên nhẫn gõ cửa, trong lòng nóng như có lửa đốt. Không
biết anh trai cô đang làm gì mà không mở cửa, cũng không thèm lên
tiếng trả lời cô.
- Vào đi! – Tiếng nói khàn khàn đặc trưng của Thiên Hoàng vang lên
khiến Linh thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, cô đẩy cửa bước
vào.
Thiên Hoàng không ngẩng mặt lên nhìn cô em gái của mình. Những ngón
tay dài vẫn lạch cạch trên bàn phím máy tính như để giữ cho mình sự
yên tĩnh và kiên trì với công việc. Một lúc lâu sau, Thiên Hoàng
mới hờ hững hỏi:
- Em tới đây làm gì?
Linh đáp:
- Em tới đây để hỏi anh.
- Hỏi gì?
Linh chần chừ một hồi lâu rồi nói:
- Anh sắp quay lại Mỹ à?
Thiên Hoàng vẫn không hề nhìn Linh, đáp:
- Ừ. Thì sao?
Lần này, Linh không thể bình tĩnh được nữa. Cô đi tới, đưa tay tắt
phụt màn hình máy tính. Sau khi nhận lấy một ánh nhìn hết sức lạnh
lùng của Thiên Hoàng, cô mới cố chấp vênh mặt lên hỏi lớn:
- Tại sao phải quay lại? Anh không đi ngăn cản đám cưới của hai
người đó sao?
Thiên Hoàng vẫn hờ hững nói:
- Hai người nào?
- Kim Ngân và Đức Trung.
- Anh không quen.
- Anh…
Linh không biết phải nói sao cho Thiên Hoàng hiểu nữa. Cô thấy mình
đúng là một con người mâu thuẫn. Trước kia thì cô chỉ mong anh trai
cô hãy tránh xa Kim Ngân ra, mong hai người họ hãy buông tha cho
nhau. Nhưng khi thấy Kim Ngân sắp tổ chức đám cưới với Đức Trung,
trong lòng cô lại có gì đó nổi lên, như là không cam tâm.
Đúng thế, là cô không cam tâm. Người ngoài cuộc như cô đã không cam
tâm, vậy sao anh cô lại có thể cam tâm cho được? Cảm giác những gì
đang diễn ra trước mắt tựa như một bộ phim dài tập. Có cao trào, có
khúc mắc và có những thứ khiến người ta phải khó chịu. Cô là người
ngoài, có thể không hiểu được những ý tứ, những tâm tư của người
trong cuộc…Nhưng cô thực sự vẫn muốn họ được hạnh phúc.
Tình yêu là vĩnh cửu.
Thù hận chỉ là nhất thời.
Không có ai vừa yêu vừa hận được. Cũng chẳng có ai hận mãi được
người mình yêu. Đó là những lời nói nước đôi. Tình yêu là thứ
thiêng liêng và chân thành, tuyệt đối sẽ không để chút gì đó u tối
xen lẫn vào làm mất đi dư vị của nó. Và Linh tin, anh trai cô nhất
định vẫn còn yêu Kim Ngân.
Linh thở dài, đặt bàn tay mình lên vai của Thiên Hoàng rồi nhẹ
nhàng nói:
- Chẳng phải là anh đã biết chuyện của mười năm về trước rồi ư? Sao
anh vẫn cố chấp như thế?
Thiên Hoàng không trả lời câu hỏi của Linh, anh chỉ nói:
- Bao giờ thì em về lại Mỹ? Nghe nói là tuần sau phải không? Vậy
tuần sau anh sẽ đi cùng em nhé?
- Anh – Linh cau mày nói – Sao anh lại phải làm như vậy? Em tưởng
hôm đó anh đã nói hết mọi chuyện cho chị ấy biết rồi?
Thiên Hoàng thở dài, anh cũng đặt bàn tay mình lên tay cô, nắm nhẹ.
Sau đó ánh ngửa đầu ra sau và nói:
- Không được đâu, đó là hạnh phúc mà cô ấy đã chọn.
Linh bỗng lặng người không nói gì nữa. Chính xác là không biết phải
khuyên anh cô như thế nào. Chuyện tình yêu thật khó đoán, số phận
vốn đã an bài. Cô chỉ là người ngoài cuộc, đâu có quyền thay đổi
tất cả mọi chuyện? Huống hồ, những chuyện đó đã được tạo nên từ
mười năm. Số thời gian dày đặc như bụi mù ấy có thể thao túng được
tình cảm của những người xung quanh cô. Tất cả, đều không thể thoát
ra khỏi phạm vi của nó.
Linh thở dài nhìn Thiên Hoàng, trong lòng không ngừng trào lên
những đợt sóng nhỏ. Cô thấy có gì đó đang âm thầm luồn chảy trong
tim. Như là một thứ tình cảm thương xót và tiếc nuổi.
Nếu còn có duyên, họ chắc chắn sẽ còn gặp lại.
( bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.wapsite.me yeutruyen.wapsite.me ,chúc các bạn vui
vẻ)
Chương 26.
Làn khói thuốc màu xanh xám vờn nhẹ trong không khí, một người đàn
ông đang mặc bộ đồ chú rể ngồi trên chiếc ghế da màu đen. Anh lắng
nghe tiếng người ồn ã ở bên ngoài, rồi lại đắm chìm trong sự im
lặng trong căn phòng này. Bất giác, môi khẽ nở một nụ cười.
Hay thật, vậy là anh đã sắp có vợ rồi. Anh sẽ không phải tối ngày
tìm cách tránh mặt bố mẹ nữa. Và hai năm sau, anh sẽ cho họ một đứa
cháu nội. Họ sẽ rất vui mừng cho xem!
Nhưng người anh cưới là ai đây? Cô là một người con gái rất xa vời.
Là một người khác anh. Là một người mà anh sẽ không bao giờ với
tới. Hôn nhân đối với anh đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Không hạnh
phúc, không thiêng liêng, không lãng mạn…Tất cả, đều chỉ thoáng qua
như một lần chớp mắt.
Đức Trung nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, nó im lìm nằm đó
như chờ đợi anh gọi cho một người. Anh mím môi, rồi cuối cùng cũng
mở danh bạ tìm số điện thoại của Kim Ngân và nhấn nút gọi.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Thời gian cứ thế trôi qua trong sự chờ đợi. Anh không cảm thấy hồi
hộp, nhưng dường như lại có một thứ gì đó đang đè nén lên trái tim,
khiến anh thấy nặng nề vô cùng.
- Alo!
Bất ngờ, Kim Ngân bắt máy làm Đức Trung khẽ giật mình. Anh đằng
hắng một tiếng rồi nói:
- Em…không sao chứ?
Ở đầu giây bên này, Kim Ngân khẽ mỉm cười. Cô ngắm mình trong
gương, nhìn bộ trang phục mà mình đang mặc, rồi nhìn cả nét mặt của
chính mình. Sau đó, cô đáp:
- Sao là sao? Em ổn mà.
- Vậy hả? Còn ba tiếng nữa thôi, anh muốn hỏi em một câu.
- Được, anh hỏi đi!
Kim Ngân biết Đức Trung sẽ không hỏi ngay. Anh nhất định sẽ do dự
một hồi lâu. Và cô cũng đoán được câu mà anh sắp hỏi.
Một thoáng im lặng trôi qua, Kim Ngân vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Cô với
tay lấy đôi guốc được chuẩn bị ở gần đó, rồi xỏ vào chân cho mình.
Mọi người đã ra ngoài hết, chỉ còn mình cô trong này. Nếu bây giờ
cô bỏ trốn thì cũng chẳng ai biết, nhưng tại sao cô lại phải bỏ
trốn? Cô sắp lấy chồng rồi, chồng cô là người đàn ông thập toàn
thập mỹ, là người khiến cho rất nhiều phụ nữ phải mơ ước. Tại sao
cô lại phải bỏ trốn khỏi anh?
Bây giờ anh muốn hỏi cô một câu, chỉ cần anh hỏi một câu này nữa
thôi là cô và anh sẽ là vợ chồng. Cho dù chưa có ai công nhận,
nhưng trong lòng anh và cô có lẽ đã công nhận nhau rồi. Chỉ cần thế
thôi là đủ.
Một lúc lâu sau, Đức Trung nói:
- Tại sao lại thế?
- Gì cơ?
- Tại sao lại lấy anh?
Kim Ngân cười, một nụ cười nhạt. Đúng vậy, cô đã đoán được câu hỏi
này của anh, nhưng đáng tiếc, cô chưa chuẩn bị câu trả lời cho
riêng mình.
- Câu hỏi đó có cần thiết không? – Kim Ngân hỏi.
- Có, rất cần thiết. – Đức Trung đáp.
- Vậy – Kim Ngân dừng lại, trong đầu cô có rất nhiều thứ vụt qua.
Trong phút giây ấy, cô thấy Vĩnh Khanh của mười năm trước đang mỉm
cười với cô. Cô nhìn thấy người con trai với dáng người cao cao,
mặc bộ đồ thể thao màu trắng đứng trú mưa ở trước cửa của một quán
ăn ven đường. Cô nhìn thấy người đàn ông tên Thiên Hoàng đang vươn
tay ra ôm cô. Cô nhìn thấy người đàn ông thích mặc chiếc áo sơ mi
màu đen hôn cô. Cô nhìn thấy Vĩnh Khanh của mười năm sau đang tức
giận chạy đi tìm cô…Mọi thứ đều hỗn độn mà hiện về. Kim Ngân không
biết tại sao mình lại nhớ những thứ đó, cũng không biết tại sao
người ấy lúc nào cũng nằm trong tâm trí cô. Cô chỉ biết rằng, khi
do dự, nó lập tức như một ngọn sóng thần đánh vào tâm trí, khiến cô
chao đảo và không biết phải chống trả lại như thế nào. Kim Ngân hít
một hơi rồi nói – Anh cảm thấy không an tâm?
- Anh chỉ muốn hỏi tại sao thôi! – Đức Trung khẽ cười.
- Anh biết mà!
Kim Ngân chỉ đáp gọn một lời như vậy, nhưng ba từ đó đã bao hàm cho
tất cả. Cô biết trong lòng anh hiểu. Anh hiểu câu trả lời đó mang
nghĩa như thế nào.
Sau một hồi im lặng, Đức Trung chỉ khẽ nói:
- Anh biết rồi, chúng ta sẽ gặp nhau sau nhé.
- Được, gặp nhau sau.
Kim Ngân ngắt máy rồi đặt điện thoại lên trên bàn. Khẽ thở dài một
tiếng, như là muốn trút hết nỗi lòng ra bên ngoài. Cho dù cô biết,
mình có thở dài hàng nghìn lần thì nỗi buồn vẫn còn nơi đây, sẽ mãi
mãi không thể phai mờ.
Cô đã quyết định rồi, và sẽ không được quyền thay đổi nữa. Ông trời
không muốn cô được hạnh phúc, cô cũng không có cách nào chống trả
để giành lại hạnh phúc. Nên đành vậy, đành để đời này kiếp này, cô
chỉ đáng nhận lấy đau thương mà thôi.
Kim Ngân ngắm mình trong gương một lần nữa, tự nhủ với lòng rằng:
“Cố gắng lên nào! Chỉ cần chút nữa thôi là mày sẽ không còn cô độc
nữa. Nhất định sẽ không cô độc nữa đâu.”
Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa vang lên. Kim Ngân nghĩ là người chuẩn
bị váy cưới hay nhân viên trang điểm gì đó nên đáp hờ hững:
- Vào đi.
Nhưng không ngờ, người bước vào lại chính là Hoàng Mai.
Kim Ngân đứng lặng một hồi. Cô mở to mắt nhìn người con gái đang
đứng trước mặt mình. Hoàng Mai mặc một chiếc váy màu trắng thanh
thoát, rất giống một tiểu thư khuê các. Đã lâu lắm rồi Kim Ngân
không thấy Hoàng Mai trong hình dạng này. Mười năm nay, cô đã quen
với bộ quần áo bệnh nhân kẻ sọc rộng thùng thình của cô ấy. Bây giờ
thấy Hoàng Mai xuất hiện bằng một dáng vẻ dịu dàng và xinh đẹp như
vậy, thực khiến Kim Ngân cảm thấy bất ngờ.
- Sao cậu lại tới đây? – Kim Ngân hỏi bằng một vẻ ngạc nhiên.
Hoàng Mai bước đến, cô mỉm cười rồi nói:
- Đã lâu rồi không nói chuyện, hôm nay mình tới cũng vì việc
này.
- Cậu, muốn nói chuyện với mình ư? – Kim Ngân càng ngạc nhiên
hơn.
Hoàng Mai gật đầu. Trong ánh mắt cô như có một thứ ánh sáng vụt
qua. Giống như một ngôi sao băng ngang qua bầu trời đêm, khiến
người ta vừa bất ngờ mà cũng vừa hụt hẫng.
- Kim Ngân, mình có rất nhiều chuyện muốn nói cho cậu biết. Cậu
nhất định phải nghe.
- Chuyện gì? Cậu định ngăn cản mình lấy Đức Trung ư?
- Phải – Hoàng Mai gật đầu. Rồi cô nói tiếp – Mình muốn nói lại
chuyện của mười năm về trước.
Kim Ngân hơi lùi lại, cô nhếch môi cười nhạt, đáp:
- Vậy thì thôi đi. Tôi không muốn nghe, không muốn nghe bất cứ một
câu chuyện gì liên quan đến nó nữa. Mười năm đã là quá đủ rồi. Tôi
muốn bắt đầu lại, tôi muốn mình hạnh phúc…Cậu hãy về đi.
- Kim Ngân…- Hoàng Mai gọi tên Kim Ngân. Không gian bất giác trở
nên yên lặng.
.
.
.
“Kim Ngân, Vĩnh Khanh vừa gửi một bức thư cho mình. Cậu có muốn đọc
không?”
Kim Ngân nhìn ánh mắt long lanh của Hoàng Mai, thấy được trong đó
sự hạnh phúc vô hạn. Cô cười ngậm ngùi, rồi đón lấy bức thư của
Hoàng Mai một cách rất chân thành và đọc nó cũng bằng một sự chân
thành tuyệt đối.
Những dòng chữ nghiêng nghiêng trên dòng kẻ, như khiến tâm trạng cô
nghiêng theo nét chữ đó. Anh đã viết những lời tận trong trái tim,
anh đã nói rằng anh yêu cô ấy. Anh muốn mời cô ấy đi ăn cơm, rồi
xem phim như cách mà mấy gã trai trong phim truyện vẫn thường làm.
Và điều ấy khiến Kim Ngân cảm thấy đau đớn.
“Hoàng Mai, hôm qua Vĩnh Khanh cũng viết thư cho cậu nhỉ? Thích
thật đấy, anh ấy thật lãng mạn.” Kim Ngân nói bằng một giọng nhẹ
nhàng. Cô đang buồn thì phải.
Hoàng Mai mỉm cười:
“Có gì mà lãng mạn đâu chứ? Bây giờ muốn theo đuổi ai, người ta đều
dùng cách này mà.”
Kim Ngân cúi đầu không nói gì, cố gắng che giấu những tâm tư thầm
kín của mình. Nó là của riêng cô, và cô không thể để ai biết được
điều đó. Hoàng Mai đã có Vĩnh Khanh. Còn cô, cô chỉ có một mình với
bầu tâm sự không biết nói cùng ai này thôi.
Vĩnh Khanh đã theo đuổi Hoàng Mai. Kim Ngân cô đâu còn hy vọng nào
nữa.
Nhưng Kim Ngân không biết rằng, những bức thư mà cô đọc được đều là
những thứ không có thật. Nó không phải của Vĩnh Khanh, cũng không
phải của Hoàng Mai. Nó được viết lên như để làm một vũ khí đẩy lùi
tình địch, và để khiến Kim Ngân phải tránh xa mộng tưởng của chính
mình.
Riêng chỉ có một bức thư là thật. Bức thư đó được gửi vào ngày 20
tháng 12, một ngày trời mùa đông lạnh giá. Trong đó viết chỉ viết
những dòng thư ngắn ngủi rằng:
“Đã nhìn em từ rất xa.
Đã nhìn em từ rất lâu.
Đã thích em từ dạo đó.
Và đã muốn đến gần em để nói câu ấy.
…
…
…
Anh có thể yêu em không?”
Nó không đề tên ai, nó không đề tên người gửi là ai. Nhưng có lẽ cả
thế giới này đều biết, bức thư ấy dành cho Kim Ngân. Chỉ tiếc là,
Hoàng Mai đã lấy mất nó. Kim Ngân mã mãi cũng không biết được rằng
bức thư đó được gửi cho mình.
Cô sẽ không biết được rằng có một người vẫn luôn nhìn cô từ xa. Cô
sẽ không biết được rằng có một đôi mắt dõi theo cô đã lâu. Cô sẽ
không biết được rằng có người đang thích cô. Và cô sẽ không biết
được, có người muốn nói với cô rằng: “Anh có thể yêu em
không?”
Những thứ đã mất vốn không thể lấy lại. Huống hồ, người đánh mất
không hề ý thức được rằng những thứ đó là của mình.
Cô ấy, thực ngốc biết bao!
.
.
.
Kim Ngân vịn tay vào mép bàn rồi từ từ ngồi xuống ghế. Đôi mắt cô
trở nên trống rỗng, vô hồn. Tất cả những gì Hoàng Mai kể là thật
sao?
Mười năm trước, bức thư mà cô đọc được ấy là gửi cho cô, chứ không
phải cho Hoàng Mai. Vậy mà cô đã ngốc nghếch viết bức thư cuối cùng
cho anh bằng một nỗi bực tức và chôn nó xuống đất như chôn chặt
lòng mình lại.
Mười năm trước, người đứng sau mọi chuyện không phải là Hương Liên
và Minh Duy, mà đó là bố của Hoàng Mai. Là người mà cô luôn kính
trọng và quý mến. Là người mà cô đã hứa rằng suốt cuộc đời này sẽ
bảo vệ và chăm sóc cho con gái ông…Vậy mà đời lại để ông là người
đã hại cô ra nông nỗi này. Cô lại ngu ngốc nhảy vào cái bẫy đã được
giăng sẵn, rồi cứ thể ở trong đó để người ta dày vò mười năm.
Mười năm trước, anh vì bảo vệ cho bố cô mà phải bỏ sang Mỹ. Vậy mà
cô lại ngốc nghếch nghĩ rằng Hương Liên muốn làm vậy. Cô lại ngốc
nghếch nghĩ rằng anh bị mẹ ép buộc. Cô lại ngốc nghếch nghĩ rằng
anh biết cô yêu anh, nên mới muốn làm thế để khiến cô đau
khổ.
Cô…Đến tột cùng vẫn chỉ là một quân cờ không hơn không kém. Để mặc
cho ông trời thao túng rồi an phận để cuộc đời ăn mất.
Một quân tốt thí, sẽ không bao giờ được đến gần quân Vương. Trừ khi
là Vương của đối thủ.
Hoàng Mai quan sát từng biểu hiện của Kim Ngân. Cô vừa kể hết mọi
chuyện cho Kim Ngân nghe, cũng là tự thú tất với cô ấy về những
điều mà cô đang che giấu. Cho dù Kim Ngân có hận thì cô cũng chấp
nhận. Còn hơn là để lương tâm dày vò. Mười năm qua như một nồi vạc
dầu dưới địa ngục, đem con người ta bỏ vào trong đó. Có kêu gào
cũng không ai tới cứu. Nồi vạc dầu đó đã dốt cháy tất cả những khát
vọng hạnh phúc, sống còn của Kim Ngân.
Còn cô, Hoàng Mai, thứ nhận lại được vẫn chỉ là thất bại. Cô không
có được trái tim người mà cô yêu. Cho dù cô có dùng cả mười phần
năng lực của mình, thì cả đời này cô cũng không có được trái tim
ấy.
- Hoàng Mai – Kim Ngân nói trong nức nở – Tại sao lại phải làm như
thế với tôi? Tại sao lại phải lừa dối tôi? Cậu biết là tôi sẽ không
đối đầu với cậu mà. Cậu biết tôi sẽ không cướp Vĩnh Khanh của cậu
mà. Tại sao? Cậu nói đi, tại sao?
Kim Ngân gào lên, như muốn gào lên với ông trời rằng tại sao lại
phải làm thế với cô. Cô chỉ là một người con gái yếu đuối, tại sao
lại muốn cô đau thương tới chết như vậy?
Hoàng Mai khẽ nhắm hờ đôi mắt. Cô cũng không biết, kể cả khi Hương
Liên nói với cô rằng người bạn thân của cô có tình cảm với Vĩnh
Khanh thì cô vẫn dối lòng không tin. Vậy mà cuối cùng cô lại làm
vậy. Lại làm theo sự ích kỷ của bản thân, khiến Kim Ngân phải đau
khổ. Có lẽ, tình yêu đã làm cô trở nên mù quáng, ngay cả bạn bè
cũng không thể đặt niềm tin.
Hoàng Mai bước đến, lau nhẹ nước mắt cho Kim Ngân và nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, Kim Ngân, xin lỗi cậu!
- Xin lỗi ư? – Kim Ngân nhếch môi cười nhạt – Lúc tôi xin lỗi cậu,
cậu đã nói gì với tôi? Ha ha, cuộc đời này, cuộc đời này còn muốn
lừa tôi đến bao giờ? Còn muốn lừa con ngốc này đến bao giờ nữa
đây?
Hoàng Mai vội vàng nói:
- Cậu hận mình đi, hãy cứ hận mình như năm xưa mình hận cậu. Nhưng
xin hãy hiểu cho Vĩnh Khanh, anh ấy cũng là nạn nhân. Hãy cho anh
ấy một cơ hội nữa, được không?
Kim Ngân nhìn Hoàng Mai, đôi mắt trống rỗng ngấn lệ. Cô nói trong
vô thức:
- Cơ hội? Cơ hội ư?
- Phải – Hoàng Mai đáp – Cậu không thể lấy Đức Trung được. Vĩnh
Khanh vẫn luôn yêu cậu, anh ấy thực sự không yêu mình. Năm đó là do
mình đã bỏ thuốc vào rượu, cho nên…
- Thuốc? – Kim Ngân gần như không tin được vào tai mình. Dường như
mỗi lời nói của Hoàng Mai lúc này đều như một tảng đá ngàn cân rơi
vào trái tim cô, khiến cô vừa đau đớn mà vừa cảm thấy nặng nề. Cô
kinh ngạc hỏi - Cậu nói cậu đã dùng chất kích thích với anh
ấy?
Nước mắt Hoàng Mai rơi xuống theo cái gật đầu. Năm ấy, trong buổi
sinh nhật đó, cô đã lén bỏ vào ly rượu của anh thứ bột trắng mà cô
đã mua ở cửa hàng thuốc. Ý đồ là gì chắc ai cũng hiểu. Chỉ là đêm
đó, nằm trên cô, anh lại luôn miệng gọi tên người con gái khác.
Người con gái đó là bạn thân của cô, người con gái đó chính là
người mà cô đã khiến cô cảm thấy đau thương vạn phần. Người con gái
đó khiến cô phải ngưỡng vọng đến ghen tỵ…Và người con gái đó đã
đánh thức cái gọi là ích kỷ trong cô.
Kim Ngân không tự chủ được mà ngồi bệt xuống sàn. Cô mặc kệ chiếc
váy cưới đắt tiền mà mình đã từng trân trọng. Cô mặc kệ nước mắt
làm nhòe lớp trang điểm kì công mà mình đã cố gắng giữ gìn. Cô mặc
kệ tất cả, cô muốn vứt bỏ tất cả…
Rồi như nhớ ra được điều gì đó, Kim Ngân liền bắt lấy cánh tay của
Hoàng Mai và hỏi bằng một giọng hoang mang:
- Thế còn đứa con? Còn đứa con thì sao?
Hoàng Mai im lặng một hồi, như là chần chừ rồi đáp:
- Là thật!
Kim Ngân vội vàng buông tay, cô nhìn Hoàng Mai bằng một đôi mắt
kinh ngạc. Đúng vậy, là kinh ngạc. Tất cả mọi thứ đều là giả, chỉ
có riêng điều này là thật. Là đứa bé mà chính tay cô đã giết vào
mười năm trước. Đó là thật…là cô đã giết chết nó…
- Ha ha ha…- Kim Ngân ngửa mặt lên cười một cách điên dại, tiếng
cười như muốn xé toạc không trung.
Cô quay cuồng trong nước mắt và đau khổ. Váy cưới cuốn theo mỗi
bước chân, như muốn cuốn lấy cả cuộc đời cô. Kim Ngân dần nhận ra,
mình vẫn là một kẻ giết người. Cô đã giết đi một sinh mạng vô tội.
Đứa trẻ đó, nếu không có cô, thì nó sẽ được đến với thế giới này…Sẽ
được nhìn thấy những nghiệt ngã mà đáng ra nó phải nhìn. Và có khi,
nó sẽ được đau theo những gì mà ông trời đã sắp đặt.
Hoàng Mai nhìn Kim Ngân, rồi lại đau đớn quay mặt đi. Con người
thật khổ sở, vì yêu mà khổ sở. Tại sao lại sinh ra cái gọi là tình
yêu ấy? Nếu đã có tình yêu, sao còn sinh ra cái gọi là chia ly và
hận thù, khiến con người ta phải ích kỷ, phải độc ác và phải đánh
đổi tất cả những thứ mà mình có để bảo vệ lấy tình yêu?
Hoàng Mai bước đến ôm lấy Kim Ngân, nước mắt cô không biết tại sao
lại xót xa đến vậy. Xót đến nỗi khiến tròng mắt cô nóng bừng và
bỏng rát. Nhưng nó vẫn rơi, vẫn cứ rơi vô tình, chẳng để ý gì đến
nỗi đau của con người.
- Kim Ngân à, chúng ta…tại sao lại phải khổ như vậy chứ?
Kim Ngân cũng gục đầu vào vai của bạn mình. Mười năm trước, hai
người cũng từng dựa vào nhau mà vượt qua rất nhiều chuyện. Mỗi khi
Hoàng Mai có chuyện không vui với mẹ kế là lại chạy đến chỗ cô. Rồi
hai người sẽ đi ăn, sau đó lại chui vào một góc mà lau nước mắt cho
nhau. Mỗi khi Hoàng Mai cãi nhau với Vĩnh Khanh là lại chạy đến chỗ
cô, rồi hai người sẽ ngồi dựa lưng vào nhau, nói xấu anh ấy và sẽ
cười khúc khích với nhau…Hai người, đã từng có một thời vui vẻ. Đã
từng có một tình bạn thiêng liêng và cao quý. Chỉ tiếc rằng, nó lại
bị tình yêu giết chết!
Giá mà có thể quay về khoảng thời gian đó, thời niên thiếu đầy mộng
tưởng xa vời ấy…Như một cánh hoa nhẹ rơi xuống thềm, rồi bị gió
cuốn đi xa mãi…xa.
Một lúc lâu sau, Kim Ngân buông Hoàng Mai ra. Cô bước đến bàn trang
điểm, nhẹ nhàng dặm thêm phấn cho mình, rồi sau đó thoa thêm một
chút son nữa. Cô làm mọi thứ rất tỉ mỉ, như là không muốn để ai
biết cô vừa rơi nước mắt.
Sau đó, cô quay lại nhìn Hoàng Mai, một cái nhìn như lưu luyến, như
nuối tiếc và như bất lực…
Còn Hoàng Mai thì chỉ biết đứng lặng người nhìn theo bóng lưng của
Kim Ngân khuất xa dần. Chiếc váy cưới mang sắc trắng đến tang
thương ấy khiến mắt cô như nhòe cả đi. Đôi guốc vểnh cao ấy như một
cánh chim bay về cuối chân trời. Trong căn phòng này, từng câu nói
vừa rồi của Kim Ngân như mưa rơi xuống bên tai cô:
“Đã không kịp nữa rồi Hoàng Mai ạ! Chúng ta mãi mãi không thể đuổi
kịp số phận. Và cậu biết không? Đây chính là số phận của mình. Xin
lỗi cậu, Hoàng Mai.”