Chương 6.
- Anh..Anh...
Kim Ngân hoảng hốt tới nỗi khôngnói được thành câu. Cô chỉ biết
nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt. Tuy rằng biết anh ta
không phải Vĩnh Khanh, nhưng sao trái tim cô vẫn thấy nhói đau thế
này? Giống như tất cả đã in sâu vào tâm trí, chỉ cần trên đời cómột
chút gì đó của Vĩnh Khanh xuất hiện là Kim Ngân lại thấy nỗi sợ hãi
mười năm trước hiện về.
Thiên Hoàng nhếch môi cười nhạt,vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt không
giảm đi là bao. Anh rất ung dung với tay lấy đôi đũa. Lại càng thản
nhiên bưng bát phở ra trước mặt và ăn ngon lành, bỏ qua sự hoảng
hốt của Kim Ngân.
Kim Ngân cảm thấy cả người run lên bần bật, mồ hôi chảy dọc sống
lưng. Cô dám chắc rằng sắc mặt của mình lúc này đã trắng tới nỗi
không còn một giọt máu. Đúng là duyên phận, dù anh ta có chết rồi
thì cũng không chịu buông tha cho cô. Mộ đã lên cỏ xanh rồi mà vẫn
không nguôi ngoại mối hận trong lòng
Vĩnh Khanh, anh quả thực là quá tàn nhẫn!
- Sao thế? Lần này tôi được vào vaigì trong kịch bản của cô đây?
VĩnhKhanh? Vĩnh Khang? Hay Vĩnh gì đó?
Kim Ngân cố gắng nuốt đi nỗi sợ hãi. Đôi bàn tay run run với lấy
đôi đũa, rồi cô cúi xuống nói:
- Lần trước là tôi nhầm lẫn, tôi xin lỗi! Còn tiền của anh, anh cho
tôi địa chỉ, ngày mai tôi sẽ tới gửi trả lại.
Thiên Hoàng ngẩng mặt lên, trong đáy mắt cơ hồ hơi ngạc nhiên.
Hóara là nhầm lẫn thật ư? Ngay cả anhcũng đã nhìn lầm cô ta?
Thấy được vẻ ngạc nhiên và khó hiểu của Thiên Hoàng, Kim Ngân chỉ
biết cười khổ:
- Tôi không có ý gì đâu. Tôi cũng không phải dạng ăn cướp giữa
đường. Tôi là phóng viên của báo Ngôi Sao Mai. Chuyện hôm qua chỉ
là do hiểu lầm mà thôi.
- Ồ! - Trên khuôn mặt của Thiên Hoàng như hiện lên ngàn tia
hứngthú. Anh ngẩng đầu lên, chống cằm rồi nói – Hóa ra là người của
Ngôi Sao Mai. Đúng là duyên nợ. Không ngờ người tôi gặp lại là
người đã làm mất mặt công ty tôi.
Lần này thì đến lượt Kim Ngân lộ ra vẻ mặt khó hiểu:
- Sao cơ?
Thiên Hoàng cũng không che giấu thân phận, anh mỉm cười đáp:
- Tôi là người đứng đầu AP!
Một lần nữa, Thiên Hoàng lại khiến cho Kim Ngân ngạc nhiên tới nỗi
không thở nổi. Không ngờ trái đất này lại tròn tới vậy. Ông trời
dường như muốn tất cả mọi chuyện đều phải công bằng, có qua có lại,
đừng ai mong có thể thoát khỏi chữ nợ.
Đúng là cô đã làm mất mặt AP khi thất hẹn. Nhưng chẳng phải họ cũng
suýt khiến Ngôi Sao Mai mất đi uy tín hay sao? Chuyện này đángra
nên kết thúc ở đây mới đúng!
Kim Ngân dần lấy lại bình tĩnh. Song, cô vẫn không dám nhìn thẳng
vào đôi mắt của Thiên Hoàng. Cô sợ mình sẽ tìm được những ký ức đen
tối của mười năm trước trong đôi mắt lạnh băng ấy. Cô sợ mình sẽ
gặp lại Vĩnh Khanh bởi đôi mắt ấy. Cô sợ mình sẽ lại dằn vặt, đau
khổ khi nhìn vào đôi mắt ấy. Cô sợ, cô rất sợ!
Sau cùng, Kim Ngân đành nói:
- Thay mặt Ngôi Sao Mai, tôi gửi lờixin lỗi tới anh!
- Tại sao phải xin lỗi? – Thiên Hoàng nhìn cô hỏi.
Nhất thời, Kim Ngân không biết trảlời thế nào. Lý do cô xin lỗi đã
quá rõ, nhưng hình như ý của anh ta không tập trung vào cái lý do
đó. Điều anh ta thắc mắc là một điều khác kia, và đó là điều khác
gì thì cô cũng chịu.
Kim Ngân không nhìn Thiên Hoàng, đôi đũa vẫn nghịch nghịch những
sợi phở trắng trong tô. Phải suy nghĩ rất lâu cô mới nói:
- Tôi nghĩ mình cần xin lỗi thì xin lỗi thôi. Không có gì cụ thể
cả.
Thiên Hoàng nhếch môi cười, rồi anh cũng không nói gì nữa. Anh chợt
thấy Kim Ngân rất giống một người con gái nào đó mà anh đã từng
gặp. Trong cuộc đời của Thiên Hoàng, việc anh đã từng lướt qua bao
nhiêu người con gái, đã từng yêu bao nhiêu người... anh cũng không
nhớ nổi nữa. Nhưng có một người đã làm cho anh nhớ mãi không quên.
Tuy nhiên, cái nhớ của anh cũng chỉ dừng lại ở “nhớ”. Nhớ theo một
nghĩa rất bình thường, rất cơ bản và không hề được chuyển hóa sang
một dạng tình cảm nào khác.
Anh không nhớ nổi hết. Chỉ nhớ lang máng rằng: Kim Ngân rất giống
một người.
Cô ấy cũng thích làm những việc khó hiểu, mặc kệ người khác có suy
nghĩ như thế nào thì cô vẫn sẽlàm theo ý của cô ấy. Chắc đó cũnglà
một điểm khiến anh chỉ nhớ người mà không nhớ nổi tên. Thậm chí,
ngay cả khuôn mặt cũngđã quên rồi.
Bữa ăn đó diễn ra rất thầm lặng, không ai nói với ai câu gì vào sau
đó. Chỉ có hương phở bò vấn vương xung quanh, như một loại xúc cảm
ngọt ngào, thân quen khógặp giữa cuộc đời nổi trôi của hai con
người này.
Không ai biết, số phận của bọn họ đã bước sang một con đường mới.
Hạnh phúc nằm dưới cái gập ghềnh, sỏi đá. Và nước mắt sẽ trải khặp
bầu trời xanh.
Có nắm tay đi hết con đường đượcvới nhau hay không?
Đó là một câu hỏi mà cả Thiên Hoàng và Kim Ngân đều không trả lời
được.
.
.
.
Sáng hôm sau, Kim Ngân tới chỗ bác sĩ Đường thăm Hoàng Mai. Saubuổi
chiều hôm nọ, Kim Ngân chưa hề quay lại gặp cô ấy. Chẳng biết cô ấy
còn giận cô nữa không?!
Được nghỉ hai ngày, Kim Ngân cảmthấy tinh thần sảng khoái hẳn. Cô
không phải lo lắng cho bài báo này nên viết ra sao, nên sửa thế
nào. Rồi tít chính nên đặt thế nào, tít phụ nên đặt ra sao
nữa...Tất cả đều rất thoải mái. Không có công việc gò bò, không có
căng thẳng...Đã rất lâu rồi Kim Ngân chưa tìm lại được cảm giác này
cho riêng mình.
- Mai, Kim Ngân tới rồi này. – Bác sĩĐường lớn tiếng gọi
Kim Ngân mỉm cười nói:
- Được rồi, chị cứ làm việc của mình đi. Để tôi lên gọi cô
ấy.
Nói rồi Kim Ngân bước lên trên tầng hai, tới phòng của Hoàng
Mai.
Mười năm trước, không dám để Hoàng Mai biết chuyện Vĩnh Khanhđã
chết, cô đành phải nói dối rằng anh đang đi công tác ở Mỹ. Đã chục
năm trôi qua, Hoàng Mai vẫn cứ ngu ngờ chờ đợi. Ngày ngày nói
chuyện với tấm ảnh trên bàn một cách hạnh phúc. Thỉnh thoảngcô còn
nở một nụ cười như cười với chính Vĩnh Khanh thật vậy.
Như thế cũng tốt! Kim Ngân nghĩ. Thà cứ để cho Hoàng Mai tự
huyễnhoặc một người ở bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy vượt qua những lúc
khủng hoảng, còn tốt hơn việc đưa cô ấy về hiện thực. Kim Ngân thấy
Hoàng Mai đã quá đau khổ rồi, cô không muốn Mai phải chấp nhận thêm
một sự thật đau lòng nữa.
Kim Ngân mở cửa ra gọi lớn:
- Hoàng Mai, cậu vẫn ngủ đ...Á!
Lời còn chưa nói hết, Kim Ngân đã vội hét lên đầy kinh hãi. Cô gần
như không bước nổi khi nhìn thấyHoàng Mai đang nằm giữa một vũng
máu. Trên cổ tay của cô ấy vẫn còn lộ rõ một vết cắt sâu hoắm. Con
dao dọc giấy nằm ngay bên cạnh, trên lưỡi dao loang vệt máu đỏ
tươi.
Nhìn khuôn mặt của Hoàng Mai trắng bệch vì mất máu, Kim Ngân sợ đến
nỗi cả trái tim như nổ tung.Chân tay luống cuống không biết phải
làm sao, đầu óc cô cũng dần trở nên trống rỗng.
Trong lúc ấy, ký ức kinh khủng mười năm trước lại hiện về.
“Ngân, kế hoạch mình bảo với cậu đó. Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Hương Liên vẫn tô son đỏ như máu, ghé sát vào tai Kim Ngân thầm thì
những lời nói lạnh đến thấu xương.
Kim Ngân hoảng sợ hơi lùi lại. Vô tình cô va phải mỏm đá đằng sau.
Cảm thấy mỏm đá ấy như lưỡi dao lạnh lùng đang kề sau lưng mình.
Bất giác, cả người cô trở nên mềmnhũn như sắp mất đi sức lực. Cô
liên tục lắc đầu nói:
“Không, mình không thể làm chuyện ấy. Mình không thể hại Hoàng
Mai.”
“Kim Ngân à, cậu ngốc quá! Bố cậusẽ an toàn, Vĩnh Khanh sẽ về bên
cậu. Một công đôi việc, chẳng lẽ cậu không muốn như vậy sao?”
“Không, mình không muốn!” – KimNgân hoảng loạn hét lên.
Ngay khi cô định xoay người chạy đi thì Hương Liên đã kịp nắm tay
cô lại, trừng mắt lên giáng cho mộtcái tát đau điếng. Cái tát ấy
chính làcái tát đã quyết định tất cả. Quyết định thay cả con người
cô. Dù không muốn, nhưng nỗi đau xót mà cái át ấy gây ra đã khiến
cô không còn con đường quay lại.
“Đồ hèn nhát này. Mình phải thức tỉnh cậu!” – Hương Liên nghiến
răng nói – “Mình cho cậu hai tiếngđồng hồ. Cậu nhất định phải phá
đi cái thai trong bụng của Hoàng Mai. Cậu hiểu chưa?”
“Nhưng...” Kim Ngân vừa ôm một bên má đã hằn năm ngón tay, miệng
vừa nói – “Cô ấy đang có con. Đứa con ấy là của Vĩnh Khanh.Mình
không thể làm như thế.”
Hương Liên nghe vậy liền nhếch môi cười như giễu. Cô ta tiến lại
gần, đưa bàn tay nhợt nhạt lên phủi phủi vai áo của Kim Ngân.
Đôimôi đỏ chót khẽ mấp máy những lời nói thầm:
“Cậu vẫn chưa tin mình hả? Đứa con ấy là của anh Minh Duy. Còn
chuyện của Vĩnh Khanh, cậu yên tâm đi, mình đã bố trí hết rồi.
Mìnhsẽ bảo với Vĩnh Khanh là cậu và Hoàng Mai đi chơi ở gần con
sông ấy, cậu chẳng may vấp phải một hòn đá và cũng vô tình theo lực
của quán tính mà đẩy Hoảng Mai xuống sông. Mình thề, chuyện này chỉ
có mình biết, cậu biết. Trời đất cũng sẽ im lặng thôi. Yên tâm
chứ?”
Kim Ngân không trả lời, cô vẫn cảm thấy có điều gì đó bất an. Trong
lòng không ngừng rủa thầm anh em nhà Hương Liên. Những con người
đen tối, độc ác và không có tính người. Tại sao họlại muốn làm vậy?
Tại sao họ lại muốn hại Vĩnh Khanh và Hoàng Mai?
“Tại sao?” – Kim Ngân hỏi.
Hương Liên chỉ nhún vai.
“Bởi vì mình ghét cô ta. Bởi vì anh Minh Duy cũng ghét cô ta. Và
bởi vì...bố cậu vẫn còn nợ tiền anh tớ. Chẳng phải, cậu cũng rất
yêu Vĩnh Khanh hay sao?”
Một loạt những lý do được đưa ra. Lý do nào cũng đánh mạnh vào lý
trí của Kim Ngân, khiến cho cô hoang mang theo từng lời nói của
Hương Liên.
Kim Ngân không hề biết rằng, đó chỉ là một kế hoạch đầy hoàn hảo.
Và mọi việc không hề đơn giản như cô vẫn nghĩ.
Lúc Kim Ngân đẩy Hoàng Mai xuống dòng sông thì cũng là lúc Vĩnh
Khanh xuất hiện. Cô gần như chết điếng người. Ngay cả cánh tay vừa
vươn ra đẩy người bạn tốt của mình cũng chưa kịp thu lại. Đôi mắt
chỉ biết nhìn ngươi con trai kia bằng một sự sợ hãi và hối hận. Cả
trái tim như run lên rồi nứttoác ra thành từng mảnh. Máu đã rỉ một
cách âm thầm, lặng lẽ. Kim Ngân chỉ hận lúc đó không có đủ cam đảm
để nhảy xuống dòng sông đó.
Mà có nhảy xuống thì, liệu anh ta có cứu cô hay không?
Đó là một câu hỏi đã có câu trả lời.Chỉ là cô cố tình lờ nó đi mà
thôi!
Kể từ lúc ấy Kim Ngân đã hiểu, hóa ra mình chỉ là một quân cờ không
hơn không kém. Một quân tốt thí của Hương Liên.
Vĩnh Khanh đã đắc tội với Minh Duy, và anh ta muốn tất cả đều phải
đau khổ.
Cô chỉ là một con rối “nhân tiện” để bọn họ giựt dây. Bởi nếu
khôngphải vì bố cô nợ tiền Minh Duy, thì Hương Liên và Minh Duy đã
chẳng có cớ ép buộc cô. Nếu bố cô không nợ tiền Minh Duy, có lẽ anh
ta sẽ không “trong sạch” như thế này.
Vô tình thay, bi kịch này trong mắt người khác chỉ liên quan đến ba
người bọn họ. Còn những kẻ đángra phải liên quan lại vẫn đứng trong
bóng tối nhìn với ánh mắt đắc ý.
Thế rồi cứ từng bước, từng bước, Hương Liên chiếm đoạt Vĩnh Khanh.
Kim Ngân biết anh không cam chịu, nhưng cô có thể làm gì được. Cô
chỉ có thể nhìn Hương Liên hành hạ anh ấy từng ngày.
Và nhìn anh ấy cự tuyệt lại tất cả từng giờ.
Một quân tốt không bao giờ được tới gần quân tướng. Trừ khi là
tướng của đối phương!
Trước khi Vĩnh Khanh bỏ sang Mỹ, Kim Ngân đã thấy anh gục đầu
bêngiường bệnh của Hoàng Mai. Lúc ấy Kim Ngân đã hiểu, bản thân
mình ngu ngốc và tàn nhẫn biết chừng nào. Cô đã ích kỷ, cô đã
quáích kỷ rồi.
Cảm giác tội lỗi dâng lên tận khí quản, khiến cô chỉ biết vừa khóc
vừa tìm lấy không khí cho mình. Trái tim co thắt như đã rúm ró lại.
Trong đầu cô lúc ấy chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là: “Vinh Khanh,
Hoàng Mai. Xin lỗi!”
Sự thật, trong thâm tâm Kim Ngân hiểu rằng. Việc cô đẩy Hoảng Mai
không hẳn xuất phát từ chuyện lo sợ cho bố. Đó là phần lớn. Còn
phần nhỏ lại chính là sự ghanh tỵ của cô.
Rằng tại sao cô gặp Vinh Khanh trước, nhưng người anh yêu lại là
Hoàng Mai? Rằng tại sao Hoàng Mai đã có tất cả, còn cô lại cứ phải
chịu đựng sự thua thiệt?
Nhành phong tín tử màu tím ngày nào cùng những bức thư viết vội
không dám gửi, đã khiến lý trí trong cô sụp đổ như tường thành bị
người ta công phá. Cô không chịu nổi, tôi không cam tâm...
Cô...
Vĩnh Khanh, cô thực sự rất yêu anh!
Tình yêu mù quáng luôn luôn như thế, và chỉ có kẻ ngu ngốc mới để
tình yêu làm cho mờ con mắt. Kim Ngân nghĩ mình là một kẻ như
vậy.Cô đã cố tình giết đi một sinh mệnh nhỏ bé. Cô đã cố tình giết
chết một tình yêu đẹp. Cô đã vô tình đẩy chính bản thân xuống mười
tám tầng địa ngục và không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng mặt trời
nữa.
- Mai, Mai...cậu làm gì thế này?
Kim Ngân vừa khóc vừa hét lên, vộivàng chạy đến bên Hoàng Mai, cố
gắng bịt chặt vết thương nơi cổ tay của cô ấy.
Đúng lúc đó, bác sĩ Đường cũng chạy lên. Thấy cảnh tượng trước mặt,
phản ứng của bà chỉ là bàng hoàng. Ngẩn ra một hồi, cuối cùngbà
nhanh chóng đi lấy hộp cấp cứu. Sau đó sơ cứu vết thương cho Hoàng
Mai và gọi xe đưa cô ấytới bệnh viện.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra rất nhanh, nhanh tới nỗi chỉ còn sự
sợ hãi là độc chiếm tất cả. Kim Ngân đứng thất thần nhìn vũng máu,
thậm chí cô còn không mảy may phản ứng khi nhìn người tới đưa Hoàng
Mai đi. Nước mắt cô đã cạn, mà nỗi đau lại chưa từng nguôi
ngoai.
Tại sao? Tại sao cô ấy phải làm như thế? Mười năm qua, chẳng phải
cả hai đều rất yên ổn hay sao? Chẳng phải cô ấy vẫn luôn vờ như
không có cô trên thế giới này nữa hay sao? Chẳng phải chuyện của
mười năm trước nên thả trôi vào dĩ vãng hay sao?
Vậy vì cớ gì mà phải khiến tất cả đau khổ một lần nữa như
thế?
Cô không hiểu. Không thể hiểu được.
Khi con người ta đã đi đến đỉnh điểm của sự tuyệt vọng, đáng ra họ
không nên hy vọng và quan trọng một điều giữa nữa mới phải.Ngay cả
sống và chết, ngay cả sự tồn tại hữu hiện ngay trước mắt... Đáng ra
Hoàng Mai phải mất cảm giác rồi mới phải.
Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không quên, cô ấy vẫn cảm nhận được. Cô
ấy vẫn đau, cô ấy vẫn tuyệt vọng và cô ấy muốn chết!
Cô ấy muốn chết!
Muốn chết!
Chết!....
Trong thinh không tựa như có hàng ngàng tiếng cười nhạo vang lên.
Kim Ngân sợ hãi ôm đầu ngồi thụp xuống. Đôi mắt của cô mệt mỏi và
hoang mang tới nỗi mờ đục những giọt lệ. Trong lòng nhưbị bàn tay
của ai đó cào rách, các vết thương đang rỉ máu và rách toác
ra...
Cô nhìn thấy anh ta, cô đã thấy anhta!
Kim Ngân không ngừng lắc đầu, cốgắng xua tan hình ảnh của người con
trai đang xuất hiện trước mắt mình. Tiếng còi hú của xe cứu thương
như đưa cô rơi vào cực điểm của tuyệt vọng. Còn người con trai mờ
ảo trước mặt thì như muốn lao đến bóp chết cô ngay tức khắc!
Anh ta đang tức, đang tức giận vì cô đã đẩy Hoàng Mai vào tay Tử
thần một lần nữa. Càng ngày cô càng cảm thấy, nắm xương tàn dưới
nấm mồ xanh ấy muốn vùng dậy, muốn hận cô, và muốn kéo luôn cô cùng
xuống địa ngục.
Kim Ngân muốn khóc mà không khóc được. Cuối cùng, cô chỉ biết nói
trong hoảng loạn:
- Chúng ta cùng chết, cùng chết...Chúng ta sẽ cùng chết!
Vừa nói tới đó, Kim Ngân liền lao
tới vơ lấy con dao dọc giấy và kề vào cổ tay mình.
Lưỡi dao sáng loáng chạm vào da thịt khiến Kim Ngân co người lại.
Máu của Hoàng Mai theo đó mà dính cả vào cổ tay cô. Kim Ngân dần
dụng lực, ấn chặt con dao xuống...Đôi môi vẫn mấp máy những câu nói
không đầu không cuối:
- Chết...tất cả sẽ chết...cùng chết...chúng ta sẽ cùng chết!
Chương 7.
Từng giọt nước trong suốt nhỏ xuống đường truyền dịch. Kim Ngân nằm
trên giường bệnh, cả khuôn mặt trắng như tấm drap màcô đang đắp.
Mùi đặc trưng của bệnh viện hòa cùng với hương gỗ ấm. Trong giấc
mộng, Kim Ngân thấy mình như người lạc vào đảo hoang. Xung quanh
không có ai, cũng không ai thấy cô. Ngoài nỗi sợ hãi ra thì cô
không còn gì khác.
Cô đã khóc, đã khóc rât nhiều. Nhưng vẫn cứ cô độc.
Cô đã sợ, đã rất sợ hãi. Nhưng vẫn chẳng ai đến bên cô.
Cô cứ thế đi, đi về phía ánh sáng. Nhưng ánh sáng cứ chạy mãi về
cuối chân trời. Để lại Kim Ngân trong bóng tối cô đơn.
Trong cơn hôn mê, Kim Ngân nghethấy tiếng nói chuyện bên
cạnh:
- Chuyện của bọn họ thực rất rắc rối. Ngay cả tôi cũng thấy mệt mỏi
thay cho họ.
- Vậy sao?
- Phải. Nếu vừa rồi Hoàng Mai không nghĩ quẩn, thì tôi còn cứ ngỡ
mọi chuyện chỉ qua đi như thế. Nhưng không ngờ...
- Được rồi, tôi hiểu ý chị!
Đây là giọng nói của bác sĩ Đường mà? Vậy còn giọng nói khàn khàn
kia là của ai? Cô thấy rất quen. Đó là giọng nói đã khắc sâu vào
trongtâm trí cô thì không quen sao được?
Ngày đầu tiên cô gặp anh, bị anh thu hút cũng bởi chất giọng khàn
khàn đặc trưng đó. Anh cùng với một người bạn bước vào quán ăn, nụ
cười tỏa nắng khiến cô ngây ngất. Trái trung trinh rung động như
đánh dấu một cột mốc đáng nhớ của cuộc đời. Lúc ấy cô mới được
biết, hóa ra anh là sinh viên năm cuối của trường cô. Là đàn anh
nổi tiếng trong trường. Anh làbạch mã hoàng tử của biết bao sinh
viên nữ. Chỉ tiếc bạch mã hoàng thử thì vẫn cứ là bạch mã hoàng tử.
Còn cổ tích thì vẫn nằm lại trong một thế giới phi hiện thực nào
đó. Và sẽ chẳng có nàng công chúa như trong cổ tích xuất hiện
đâu.
Hoàng Mai nói, Vĩnh Khanh đẹp trai là bởi bố mẹ anh ta đẹp. Nhưng
cái biệt danh “Bạch mã hoàng tử” của anh ấy không phải chỉ nằm ở vẻ
đẹp trai. Mà còn nằm ở khí chất đặc biệt của anh.
Chẳng biết có phải Vĩnh Khanh được sinh ra trong một gia đình giàu
có hay không? Mà từ người anh lúc nào cũng tỏa ra một loại khí chất
rất tôn quý, rất kiêu ngạo, gây cho người ta cảm giác xa vời. Đám
con gái bọn cô tối ngày chỉ biết ước mơ, nhưng không ai dámchạy
theo anh để bắt lấy trái tim.
Kim Ngân dần dần mở mắt ra. Hìnhảnh đi từ mờ nhạt cho tới rõ nét.
Cô nghiêng đầu nhìn trần nhà, sauđó nhìn bình truyền dịch treo lơ
lửng trước mắt. Trong lòng chợt cảm thấy mơ hồ.
Tại sao cô lại nằm ở đây?
Đó là câu nghi vấn đầu tiên xuất hiện trong đầu Kim Ngân. Nhưng cô
chưa kịp hỏi thì đã có người lêntiếng trước:
- Tỉnh rồi à?
Kim Ngân khẽ quay sang nhìn, chợt giật mình khi phát hiện người đó
là Thiên Hoàng. Đến bây giờ, tuy đã biết anh ta không phải Vĩnh
Khanh, nhưng trong tiềm thức của cô vẫn như mặc niệm một cái gì đó.
Rằng mỗi khi nhìn thấy anh là cô lại thấy sợ hãi.
Kim Ngân mấp máy môi định nói, nhưng do cổ họng khô rát nên khiphát
âm thấy rất khó khăn:
- Tại sao lại là anh?
Vừa rồi cô còn nghe thấy giọng của bác sĩ Đường cơ mà? Sao lúc tỉnh
dậy người cô thấy lại là anh ta?
Thiên Hoàng mỉm cười ngồi xuốngchiếc ghế cạnh giường. Sau đó anh
nói:
- Buổi sáng, tôi đang định hẹn cô ra bàn đến chuyện PR cho “rất
muốn yêu em”. Nhưng lúc gọi điệnthì người nghe máy lại không phảicô
mà là bác sĩ Đường. Tôi có hỏi chuyện, bà ấy chỉ bảo cô đang nằm
trong bệnh viện nên tôi tới đây ngay.
Kim Ngân cố nhớ lại mọi chuyện, nhưng ký ức lại như những mảnh vỡ
thủy tinh. Rời rạc và rất khó nhận biết. Rồi cô chợt hốt hoảng ngồi
dậy, giật kim truyền trong tayra toan bước xuống giường.
Thiên Hoàng ngạc nhiên khi thấy biểu hiện bất ngờ của Kim Ngân. Anh
vội vàng giữ tay cô lại quát lớn:
- Cô làm gì thế?
- Không phải việc của anh – Kim Ngân trừng mắt đáp.
Thiên Hoàng bất chợt buông tay ra. Hành động này khiến cho Kim Ngân
đang cố giằng người liền theo lực quán tính liền ngã xuống. Cô
không ngờ được tình huống này, nên khi nó xảy ra, cô chỉ biết hét
lên một tiếng.
Đôi môi bạc của Thiên Hoàng khẽ nhếch, anh điềm nhiên ngồi xuống
nói:
- Tất nhiên đó không phải việc củatôi. Cô có thể đi, nhưng đến lúc
ngất giữa đường thì đừng nói tôi không ra đỡ cô.
- Đây không phải bệnh viện sao? – Kim Ngân đáp.
- Phải, là bệnh viện. Các y bác sĩ sẽ “sẵn sàng” giúp đỡ cô đó – Từ
sẵnsàng được anh ta nhấn mạnh một cách đầy mỉa mai.
Kim Ngân nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiên Hoàng. Khuôn mặt biểulộ
rõ sự tức giận. Sau cùng, cô đành ngồi xuống, không nhìn người đàn
ông trước mặt và hỏi:
- Hoàng Mai sao rồi?
Thiên Hoàng vẫn thản nhiên nói:
- Sao lại hỏi tôi? Tôi đâu biết cô ta là ai?
Lần này thì Kim Ngân không thể chịu được nữa. Cô đành bước xuống
giường rồi mở cửa ra ngoài, để lại Thiên Hoàng với một nụ cười trên
môi.
Kim Ngân vẫn còn nhớ, mình không hề tự tử. Lúc cô vừa đặt condao
lên cổ tay thì cũng là lúc bác sĩĐường vào phòng. Tới thì cô không
nhớ gì nữa. Có thể, vì tinh thần quá hoảng loạn nên cô đã bị ngất
đi. Kim Ngân đoán. Đây chắc là lý do hợp lý nhất mà cô tìm được lúc
này cho mình, để giải đápvì sao bản thân lại phải nằm trong
đây.
Còn chuyện tại sao Thiên Hoàng đến tìm cô để bàn chuyện PR, mà
không phải là tổng biên tập hay chú Sáng, hoặc người bên ban quảng
cáo thì cô cũng chịu. Cô nghĩ, có lẽ anh ta là một tên lắm tiền
nhiều của, rỗi việc nên chạy đến chọc cô tức chết đấy mà. Cứ nhìn
cái cung cách anh ta nói chuyện với cô thì biết. Rõ ràng là anh ta
đang muốn trêu tức cô.
Tất nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Kim Ngân vu cho Thiên Hoàng
nhưvậy thực oan cho anh ấy. Bởi vì đích xác Thiên Hoàng không biết
Hoàng Mai là ai!
.
.
.
Buổi tối, Kim Ngân ra viện luôn. Cơ bản vì tình trạng sức khỏe của
cô không đến nỗi nguy kịch, chỉ là bị khủng hoảng tinh thần và kiệt
sức do mấy ngày qua làm việc điên cuồng thôi. Chỉ cần ở nhà nghỉ
ngơi vài ngày là ổn.
Kim Ngân thở dài rồi ngồi vào trong xe của Thiên Hoàng. Thắt dây an
toàn lại rồi cô khẽ nói. Hìnhnhư là nói cho mình cô nghe:
- Nếu hôm nay cậu chết...thì anh ấychắc sẽ hận mình đến sống lại
mất.
Thiên Hoàng ngồi bên cạnh, nghe Kim Ngân nói vậy thì không khỏi bật
cười. Anh vừa khởi động xe vừa nói:
- Dù sao thì cô ta cũng qua cơn nguy kịch rồi mà.
Kim Ngân không đáp lại Thiên Hoàng. Anh ta làm sao mà biết được
chuyện của cô cơ chứ? Làm sao biết được mười năm qua cô vàHoàng Mai
đã sống như thế nào cơ chứ? Và làm sao mà biết có người hận cô như
thế nào cơ chứ?
Cảm giác bị người mình yêu hận thực giống như cảm giác trái tim bị
đem ra đâm nát. Cảm giác dày vò ấy sẽ khiến bản thân hoang mang,
đau khổ và thậm chí là mất đi cả lý trí. Hận khác với ghét, khác
với thù...Bởi vì khi người ta đã dùng từ “hận”, thì chắc chắn họ đã
không còn chút tình gì nữa rồi.
Kim Ngân hiểu Vĩnh Khanh chưa bao giờ yêu cô. Nên để hận cô, anh
không cần phải suy nghĩ một giây!
Mười năm trước, ngày cô đứng trong mưa nhìn anh. Anh đứng ở quán
hàng cơm đối diện, tay cầm chiếc ô màu đen nhìn về một hướng. Cô
không biết anh đang nhìn ai, nhưng cô có cảm giác anh cũng đang
nhìn lại mình. Cảm giác tự huyễn ấy khiến cô thấy vui sướng hơn bao
giờ hết. Cho dù là mơ thì cô cũng chấp nhận mơ tới cùng. Đến khi
tỉnh dậy, buồn một lần cũng cam tâm.
Dưới mái hiên, dáng người anh dong dỏng cao trong bộ đồ thể thao
màu trắng. Mùa mưa này mà mặc màu trắng thì thực là thảm, nhưng nhà
Vĩnh Khanh rất giàu, anh đi đâu đều có xe đưa đón, chonên không
phải sợ chuyện quần áo bị nước mưa bắn vào.
Cô cứ đứng như vậy, anh cũng cứ đứng như thế...Khoảng cách vừa gần
vừa xa, mưa rơi trắng xóa như một giấc mơ nhạt nhòa. Lúc ấy Kim
Ngân đã ước, giá mà trời đừng tạnh mưa, để cô được mơ mãi trong
giấc mộng này. Nhưng bong bóng mưa đã không theo lờinguyện cầu của
Kim Ngân, nó vỡ rất nhanh trong niềm tiếc nuối củacô. Chiếc xe sang
trọng màu đen đỗ trước mặt anh, hòng mong anhbước vào trong
đó.
Vĩnh Khanh dường như hơi chần chừ, sau đó có một người mở cửa xe
bước ra. Ông ta chắc là người lái xe của nhà Vĩnh Khanh. Ông cung
kính mở cửa rồi còn đặt tay lên trên để anh khỏi bị chạm đầu vào
thành xe. Và cuối cùng anh cũng chịu bước vào trong chiếc xesang
trọng đó.
Tất cả đều được Kim Ngân âm thầm ghi lại trong tâm trí. Năm tháng
qua đi, đoạn ký ấy đã bắt đầu ngả màu nhưng chưa bao giờphai
nhạt.
Khi chiếc xe đã vút đi trong mưa, tựa như một ngôi sao băng màu đen
lao giữa ban ngày, manh Vĩnh Khanh của cô đi xa mãi. Cô đã đứng đó
ngẩn ngơ một lúc, rồi chợt giật mình phát hiện, hóa ra tất cả chỉ
là mơ.
Người con trai ấy là người mà cô không bao giờ với tới.
Không bao giờ có thể với tới!
“Này, lên xe. Nhà cô ở đâu thế? Tôicho cô đi nhờ một đoạn.”
“Gì cơ?”
“Lên xe đi, mưa lớn thế này chẳng biết khi nào mới tạnh. Tôi đưa cô
về nhà.”
“Em...Em...Em không...”
“Em em cái gì? Định đứng đây ngắm mưa sao?”
“Dạ!”
Trời thì vẫn cứ mưa như thế, trongkhông khí còn mang theo hơi
lạnhcủa mùa đông. Vậy mà trong lòng Kim Ngân, nắng ấm đã tràn ngập
tự khi nào. Cô cứ tưởng rằng giấc mộng vừa rồi đã tan biến, đã vỡ
theo bong bóng mưa, nhưng khi chiếc xe ấy quay lại, khi cửa kính xe
được Vĩnh Khanh kéo xuống, vàkhi anh mỉm cười nói với cô bằng vẻ
quan tâm như vậy...Cô đã cảm thấy giấc mơ này thực biết bao.
Cô có thể biết mình đang ở đâu.
Có thể thấy mình đang ngồi cùng ai.
Và có thể cảm nhận được mình đang hạnh phúc vì ai
Kim Ngân quay đầu ra nhìn đườngphố, cố gắng không để giọt nước đang
ngập ngừng bên khóe mắt rơi xuống. Tâm trí chợt trở lên rối
bời...Bao nhiêu năm qua, cứ mỗi lúc nghĩ về những đoạn ký ức
màuhồng là cô lại thấy con tim như trởvề thời thiếu nữ. Cũng biết
bồi hồi,cũng biết hạnh phúc, và cũng biết xót xa...
Thực ra cô cũng chỉ bình thường như bao người con gái khác thôi.
Nếu không phải do số phận xô đẩy, thì giờ chắc cô cũng như họ, cũng
có một cuộc sống an lành bên người mình yêu thương rồi!
Ông trời ơi, đến bao giờ ông mới thấy chán trò chơi này đây?
- Cô có đói không? Chúng ta đi ăn cơm. Đồng thời bàn về chuyện PR
luôn – Trong im lặng, bất giác Thiên Hoàng mở miệng nói.
Kim Ngân thở dài, phải mất một lúc lâu sau cô mới đáp lại
anh:
- Anh Hoàng, tôi không phải ngườicủa bên quảng cáo. Có gì anh cứ
liên hệ với tổng biên tập là được rồi. Chứ tôi chỉ là một phóng
viên nhỏ bé, không có quyền bàn với anh chuyện này.
- Ồ, nhưng tôi tưởng đồ ngốc cũng phát hiện được rằng tôi đang có ý
với cô chứ nhỉ? – Một câu nói chẳng có liên quan gì đến chuyện hai
người đang đề cập đến.
Kim Ngân cảm thấy hơi bất ngờ về sự thẳng thắn của người đàn ông
này. Cô cũng đã từng nghĩ tới chuyện anh ta có ý với cô, nhưng rồi
lại gạt phắt đi ngay. Cơ bản vì cô cảm thấy bản thân chẳng có gì
đặc biệt để người như Thiên Hoàng phải chú ý cả. Nếu có, thì Kim
Ngân dám khẳng định rằng mắt thẩm mỹ của anh ta quá tầm
thường.
Nhưng người đàn ông này rất khóđoán. Trong đôi mắt của anh ta đang
chứa những suy nghĩ gì cô đều không thể đoán được. Mỗi câunói của
anh như khiến cô rơi vào trạng thái chênh vênh, không chắcchắn. Rốt
cuộc thì tại sao anh ta lạiđể ý tới cô?
Kim Ngân hơi quay lại nhìn Thiên Hoàng, khẽ hỏi:
- Anh đang nói đùa phải không?
- Nếu phải thì sao? Mà không phải thì sao?
Kim Ngân ôm trán vẻ mệt mỏi:
- Tôi không có hứng thú chơi trò tình ái với anh. Anh là người đứng
đầu của một công ty điện ảnh lớn, lại có ngoại hình bắt mắt. Người
như anh, muốn tiền có tiền, muốn tình có tình...Anh còn sợ không
kiếm được người hơn tôi hay sao?
Thiên Hoàng hơi ngẩn người ra trước thái độ của Kim Ngân. Cô ấy
không giống những người con gáikhác mà anh từng gặp. Khi nói
đếnchuyện yêu đương nhắng nhít kiếu này, đôi mắt cô trở nên rất
chán nản và có đôi phần né tránh. Anh không biết Kim Ngân đã trải
qua những chuyện như thế nào, đau buồn ra sao. Nhưng một người con
gái đã đến tuổi lo ế chống như cô, thì lẽ ra phải nên vui mừng khi
biết có một người như anh muốn theo đuổi cô mới phải.
Thiên Hoàng nhếch môi cười, hai ngón tay theo thói quen gõ gõ trên
vô lăng, rồi anh hỏi rất tự nhiên:
- Tại sao tôi lại không được thích cô?
- Bởi vì anh là Thiên Hoàng. Là ướcmơ muốn với tới của rất nhiều cô
gái.
- Trong đó không có cô à?
Nhất thời Kim Ngân không biết phải trả lời ra sao, trong trái tim
chợt run lên một cái.
Nếu như ngày xưa, Vĩnh Khanh nóivới cô câu này thì tốt biết bao. Cô
sẽ vui mừng biết mấy.
Thực ra, đã có một thời cô nghĩ Vĩnh Khanh thích mình. Đó là một
thời cô ngu ngơ thích ngồi bên cửa sổ, cười một mình như một côgái
đang trong giai đoạn yêu đương và nghĩ về tình yêu. Đó là một thời
cô vẫn luôn nghĩ rằng, cómột người con trai thập toàn thập mỹ thích
mình...Đó là thời cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết!
Chỉ tới khi Hoàng Mai vui mừng nóivới cô câu đó:
“Kim Ngân, Vĩnh Khanh và mình đang hẹn hò. Hôm nay anh ấy muốn mời
mình đi ăn, cậu bảo mình nên mặc gì đây?”
Thì mộng tưởng trong lòng cô đã bị đè nát!
Câu nói ấy như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến cho cô phải giật
mình đến sợ hãi. Trong lòng lúc ấynhư bị rút mất nhiệt huyết, hy
vọng...Thứ còn lại chỉ là điêu tàn, hụt hẫng và cô đơn.
Cuối cùng thì người Vĩnh Khanh yêu vẫn là một người con gái khác.Cô
ấy xinh đẹp hơn cô, tài giỏi hơncô...Và cái gì cũng hơn cô.
Nhưng Kim Ngân nghĩ, mọi chuyệnphải đúng như thế thì mới là một câu
chuyện cổ tích hoàn hảo. Trong câu chuyện ấy, cô chỉ là mụ phù thủy
độc ác mà thôi.
Bất giác, tiếng gọi của Thiên Hoàng vang lên khiến Kim Ngân giật
mình rồi trở về thực tại. Cô thẫn thờ quay ra nhìn Thiên Hoàng,
phải mất một lúc để sắp xếp lại tâm trạng cô mới nhớ đượccâu hỏi
đang bỏ ngỏ của anh.
Kim Ngân mỉm cười, bàn tay vân vềtúi xách trong lòng, rồi cô cụp
mắtxuống nói:
- Trong tôi tất nhiên là vẫn luôn ước mơ về một tình yêu lâu bền.
Nhưng đến tầm tuổi này, tôi lại thấy thứ tình yêu đó không tồn
tại.Người như anh chắc chắn sẽ không thuộc về tôi, tôi hà tất phải
ước mơ xa với?
Câu nói của Kim Ngân lại một lần nữa khiến Thiên Hoàng bất ngờ.
Chưa có người con gái nào không mơ ước anh. Chưa có người con gái
nào lại ơ hờ với những lời nói đầy mờ ám của anh đến vậy. Thậmchí
trước kia, người phải ra dấu hiệu theo đuổi trước là họ chứ không
phải anh. Như Quyên Vỹ, cô ta đã hẹn anh tới nhà hàng nào
đó, rồi nói nhăng nói cuội mấy câuđể đánh tiếng anh đó thôi. Rồi
cònLâm Kỳ, chẳng phải cô ta cũng tự động đến trước mặt anh giở mấy
miếng võ tình nhảm nhí hay sao?
Người như anh, sớm cũng đã không còn tin vào chuyện trên đờicó một
tình yêu thuần khiết, không mưu toan nữa rồi.
Nhưng anh không ngờ được rằng,mỗi người đều có một suy nghĩ riêng.
Có người vẫn hy vọng vào tình yêu vì họ được gặp đúng người họ tìm.
Có người như anh đã mất niềm tin, cũng là vì chưa tìm được người
cần gặp. Lại có người như Kim Ngân, anh thấy trong mắt cô như đã
lụi tắt tất cả. Tuyệt vọng, đau thương và chán nản....Cô ngay cả
một chút hứng thú hay hy vọng cũng không có. Và có thể cũng chính
điều ấy, cô ấymới thức thời được như thế.
Cô ấy nói hà tất phải ước mơ tới anh? Nghĩa là xung quanh cô, còn
rất nhiều người hợp với cô hơn.
Thiên Hoàng không kìm được liền bật cười trước những suy nghĩ của
mình. Từ bao giờ anh lại giốngchuyên gia về tình ái thế này?
Người con gái bên cạnh quả thực đã khiến anh nhận ra khá nhiều
điều.
Bất giác, Thiên Hoàng phanh xe lại.Cái phanh gấp ấy khiến Kim Ngân
đổ người về phía trước theo lực quán tính. Khi cô còn chưa kịp định
thần lại để quay sang mắng người đàn ông điên rồ kia một trận, thì
trên bờ môi đã có một luồng hơi ấm lướt qua.
Kim Ngân trừng mắt nhìn Thiên Hoàng hôn mình. Bàn tay anh ta còn
đặt ở sau gáy cô, không cho cô chạy thoát. Lúc Kim Ngân đang định
mở miệng ra nói, thì anh ta đã nhân cơ hội đó tiến tới giai đoạn
hai của hôn.
Thực ra thì cảm giác như điện xẹt này cô chưa từng trải qua, bởi cô
chưa hôn ai bao giờ!
Tình yêu đầu tiên đã trao cho VĩnhKhanh, nhưng không được anh đáp
lại. Từ đó tới nay, cô không hềyêu ai nữa. Ngay cả nụ hôn đầu cũng
chưa cho ai.
Giờ bị một người đàn ông hôn bấtngờ, miễn cưỡng có thể nói anh hôn
cô cũng giống như cô đang hôn người trong mộng. Nhưng cô lại không
có cảm giác gì cả. Trừ cảm giác như dư âm của sự kinh hãi khi vừa
rồi anh ta phanh gấp xe lại.
Sau một hồi môi quyện môi, lưỡi quyện lưỡi. Cuối cùng Thiên
Hoàngcũng chịu buông cô ra rồi chán ngán nói:
- Em không biết thế nào là hôn à? Ngay cả đáp lại cũng không
biết!
Kim Ngân lập tức quay mặt đi tránh ánh mắt của anh ta, che đi vẻ
bối rối của mình. Lời nói cũng bắt đầu loạn cả lên:
- Anh làm cái gì thế? Tôi...Tôi..Anh...
Thiên Hoàng bật cười, anh vươn người đến sát cô, nói bằng chất
giọng khàn khàn đặc trưng:
- Đây là nụ hôn đầu của em?
- Tôi...tất nhiên là không. Tôi đã hôn rất nhiều rồi. Anh tưởng tôi
còn là thiếu nữ mới biết yêu à? – Không còn cách nào khác, Kim Ngân
đành vênh mặt lên nói dối một cách trắng trợn. Khi nói còn không
kịp chớp mắt, nhưng cổ thì đã gân lên rồi.
- Ồ! – Thiên Hoàng làm vẻ ngạc nhiên – Lần đầu tiên anh gặp một cao
thủ có kiểu hôn khác lạ như em. Nhưng không sao, sau này anh sẽ còn
học tập ở em rất nhiều.Cứ từ từ mà truyền dạy kinh nghiệm nhé giáo
sư.
Kim Ngân nghe vậy lập tức quay người lại, cô nói như rít qua từng
kẽ răng:
- Cái gì?
Đôi mắt của Thiên Hoàng vẫn mang vẻ lạnh lùng cố hữu đó, nhưng đôi
môi đã giãn ra thành một nụ cười đầy hứng thú:
- Quá rõ rồi, em biết anh sẽ không từ bỏ mà.
Kim Ngân tức đến nỗi không biết làm gì. Cô đành bất lực buông
xuôi:
- Vậy tùy anh. Chúng ta không có kết quả đâu.
Chiếc xe vẫn lao nhanh trên đườngvắng. Thành phố dần lùi lại đằng
sau, như những mảnh ký ức mãi mãi ở lại trong bóng tối. Ánh đèn
đường leo lét chiếu xuống, cảnh vật bên ngoài thưa thớt dần. Trong
không gian vắng lặng, tiếngnói khàn khàn mang hương gỗ ấm của Thiên
Hoàng vang lên:
- Thế cứ lấy nụ hôn vừa rồi làm chứng nhân đi. Sau này kết quả cũng
sẽ hiện ra thôi. Còn buổi tối nay...chúng ta hẹn hò.
Con người anh trước giờ làm việc chắc chắn, ngay cả đối với phụ nữ
cũng phải chắc chắn. Cảm giác theo đuổi Kim Ngân trong anh cũng chỉ
như cảm giác đang chinhphục một đỉnh núi mới. Anh không dám chắc
khi chinh phục được rồi, mình có thấy nhàm chán như nhứng lần khác
nữa hay không. Nhưng anh dám chắc, đây là lần đầu tiên anh chủ động
đi tìmmột ngọn núi để leo. Chứ không phải là núi tự hiện ra cho anh
chinh phúc.
Kim Ngân đã cho Thiên Hoàng mộtấn tượng đặc biệt. Một ấn tượng khó
diễn tả bằng lời. Vậy nên khi cô càng tránh né anh, thì anh sẽ càng
đuổi theo cô. Cho cô ấy biết rằng, trước giờ anh chưa bao giờ để
mình thua thiệt trước phụ nữ.
Nhất là một người con gái tầm thường như cô!
( kenh truyen . pro chuc cac ban doc truyen vui ve )
Chương 8.
Cánh cửa phòng bật mở, một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi bước vào.
Chị nhướn đôi mày lên nhìn người con trai đang đứng cạnh cửa sổ.
Không kìm được liền thở dài lắc đầu rồi bước tới.
- Hữu Quân, giám đốc tìm cậu đấy!
Hữu Quân không quay người lại, cũng không trả lời người phụ nữ kia.
Anh vẫn hướng mắt nhìn về phía khoảng không vô định, khuôn mặt tràn
ngập nỗi ưu tư.
Mãi một lúc lâu sau, Hữu Quân mớiquay lại đáp với vẻ mệt mỏi:
- Được rồi, chị cứ ra ngoài đi. Tôi sẽ lên ngay đây.
Chị quản lý nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ lặng lẽ bước
ra rồi đóng cửa lại.
Hữu Quân lôi từ trong túi quần ra một bao thuốc, anh ngậm lấy một
điếu rồi châm lửa. Làn khói xám từđầu lọc tỏa ra, Hữu Quân hít nhẹ
một hơi và cũng từ từ nhả ra một làn khói. Ánh mắt anh chìm ngập
trong làn khói ấy, đê mê vì nó mà cũng mệt mỏi vì nó. Có rất nhiều
tâm trạng lướt qua khuôn mặt anh, nhưng không có một tâm trạng nào
là vui vẻ.
Hữu Quân hơi cúi người xuống, vẻđẹp trai bị che đi trong cái cúi
đầu ấy. Bất giác, anh run run nói:
- Linh, đến bao giờ em mới tới? Hay em đã quên lời hứa năm đó
rồi?
Linh là em trai của Thiên Hoàng. Hai năm trước, anh về nước làm cho
anh trai của cô ấy. Trước khi lên máy bay, cô ấy còn bảo nhất định
sẽ quay lại thăm anh.
Thực ra, trước khi vào AP, Hữu Quân chỉ là một người con trai
tầmthường. Vẻ bề ngoài không biết chau chuốt nên chẳng được lấp
lánh như bây giờ. Ấy vậy mà anh lại đem lòng thích Linh – cô tiểu
thư xinh đẹp, kiêu kỳ mà phóng khoáng ấy.
Linh từng nói với Hữu Quân, cô ấy đã chơi với rất nhiều loại người,
rất nhiều tầng lớp nhưng không aicho cô ấy cảm giác yên bình như
anh. Thực ra, Hữu Quân có thể coi đó chỉ là một lời nói đùa khi say
của Linh. Anh có thể đừng kéo mình vào những hy vọng do bản thân
mình đặt ra...Chỉ tiếc là lý trí của anh không đủ để làm điều
đó.
Có được thành công như ngày hôm nay, cũng một phần là vì Linh đã
giới thiệu anh dưới Thiên Hoàng. Hai năm học nghề diễn, anh đã được
thầy dạy cho là có tố chất để trở thành một diễn viên xuất chúng.
Hữu Quân không biết đùa hay thật, nhưng xét về hoàn cảnh của bản
thân thì anh có thể hiểu đó chỉ là một lời xu nịnh lấy lòng mà
thôi. Nếu không phải người đỡ đầu của anh chính là Thiên Hoàng, thì
chắc ông thầy đó đã chẳng nói thế đâu.
Hữu Quân dập tắt điếu thuốc rồi quyết định tới phòng của Thiên
Trường.
Tại phòng làm việc, Thiên Trường đang xem đống tài liệu mà thư ký
vừa mới mang lên. AP đang trên đà phát triển thuận lợi, có rất
nhiều công ty và tổ chức muốn đứng ra tài trợ. Lại thêm bộ phim
“rất muốn yêu em” sắp được bấm máy, AP càng được người ta chú ý,các
hợp đồng đổ vào công ty rất nhiều.
Có thể nói là thời gian này anh rất bận cho nên không tới thăm mẹ
được. Chắc bà cũng sẽ hiểu cho anh thôi.
- Giám đốc, Hữu Quân đang đợi ở bên ngoài.
Thiên Hoàng gật đầu đáp lại cô thư ký của mình:
- Được rồi, bảo cậu ấy vào đây.
Khi cô thư ký kia vừa bước ra ngoài thì cũng là lúc Thiên Hoàng thu
lại đống giấy tờ trên bàn. Sau đó anh ngồi đợi Hữu Quân bước
vào.
Ngày đầu tiên nhìn thấy người contrai ấy, Thiên Hoàng đã thấy trong
con người cậu ta có một tố chất đặc biệt. Nếu biết đào tạo kịp
thời, cậu ta chắc chắn sẽ tỏa sáng.
Kể ra thì cũng là duyên phận ý trời,người mà anh chú ý lại đem lòng
thích Linh – cô em gái bướng bỉnhcủa anh. Việc này khiến Thiên
Hoàng không khỏi vui mừng. Bởi nếu như vậy thì việc Hữu Quân về
công ty anh chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Qua hơn một năm đào tạo, có vẻ như Hữu Quân đã thay đổi rất nhiều.
Từ cách nhìn nhận cho tới ngoại hình, cậu ta đã bắt đầu để ý hơn và
sâu sắc hơn. So với hình ảnh của một câu trai trẻ 23 tuổi thìhình
ảnh bây giờ thực sự rất đột phá. Chỉ sợ rằng em gái anh tới khigặp
lại Hữu Quân chắc chưa kịp nhận ra đã say như điếu đổ rồi.
Cạch!
Thiên Hoàng ngẩng mặt lên nhìn người con trai đang đứng ở phía cửa.
Ánh mắt lạnh lẽo hướng thẳng vào cậu ta. Sau đó, anh đứng lên, bước
tới chỗ Hữu Quân.
Thiên Hoàng mặc một chiếc quần âu và một chiếc áo sơ mi màu xanh
nhã nhặn. Song, vẻ lạnh lùng từ người anh không những chẳnggiảm đi
mà càng được tăng lên. Anh cho hai tay vào túi quần, ưỡn thẳng
người, thở dài một cái rồi hỏi:
- Có biết tại sao tôi gọi cậu lên đây không?
Hữu Quân dường như không để ý câu hỏi này. Anh vẫn đứng yên, không
trả lời.
Thiên Hoàng cũng chẳng tức giận về sự vô lễ này của cậu ta. Anh
ngồi xuống chiếc ghế sô pha cạnhđó, ngả người ra sau rồi nói
tiếp:
- Cậu tưởng cậu là ai chứ? Là thánh à mà phát ngôn cái gì cũng
được?
Lúc này Hữu Quân mới hơi ngẩng đầu lên, anh nở một nụ cười rồi cũng
bước tới ngồi xuống ghế sô pha. Rất tự nhiên, Hữu Quân đưa tay tự
rót cho mình một chén trà. Nước trà *** hình như đã lâu rồi nên
không còn nóng nữa. Lúc uống vào, chỉ thấy mùi vị chán chát chứ
không thấy đậm đà như lúc mới pha. Hữu Quân đặt chén trà xuống rồi
ung dung nói:
- Tôi là ai không quan trọng. Cái quan trọng nằm ở chỗ cô nhà báo
kia là ai?
Câu hỏi bỗng nhiên được đặt ngược lại khiến không khí trở lên trầm
mặc, nặng nề. Thiên Hoàng nhếch môi cười nhạt, vẻ lạnh lùng ẩn giấu
trong nụ cười nhạt ấy. Anhngồi thẳng người lại, hai bàn tay đan vào
nhau như thể hiện sự
quyết đoán. Đôi mày như kiếm khẽnhếch lên, hỏi với vẻ mặt đầy hàm
tiếu:
- Cậu tưởng tôi là đồ ngốc chắc? Cậu lên truyền thông ăn nói hàm
hồ, gây xôn xao dư luận. Muốn tạoscandal đúng không?
Hữu Quân im lặng không đáp.
Nụ cười nhạt trên môi của Thiên Hoàng vẫn chưa tắt đi. Anh nói
tiếp:
- Thực ra, cậu không làm mấy cái đó thì giới truyền thông cũng đã
chú ý tới cậu lắm rồi. Vả lại, đây không phải là cách hay để Linh
để mắt được cậu đâu.
Câu nói cuối cùng như một nhát đao chí mạng đâm vào những suy nghĩ
của Hữu Quân. Anh ngẩng mặt lên nhìn Thiên Hoàng, tựa nhưlà kinh
ngạc không tin nổi vào tai mình. Anh ta, tại sao anh ta lại biết
được chuyện này?
Như thấy được vẻ kinh ngạc của Hữu Quân, Thiên Hoàng chỉ cười rồi
nói:
- Hai tuần nữa là Linh về nước thăm mẹ. Tới lúc ấy, tôi sẽ bảo nó
tới gặp cậu.
Câu nói này càng khiến Hữu Quân thấy bất ngờ hơn, anh mở to mắt
nói:
- Hai tuần nữa ư?
Thiên Hoàng gật đầu:
- Ừ. Với lại, nó còn một năm học nữa thôi. Tới năm sau là chính
thức về AP làm rồi.
Nghe thấy câu nói này, những chán nản trong lòng Hữu Quân như được
thay thế bằng sự vui mừng, hạnh phúc. Đôi mắt anh rạng rỡ hắn lên,
nụ cười trên môi cũng trở nên sáng bừng.
- Giám đốc, cảm ơn anh!
Thiên Hoàng không nói gì, khẽ phất tay ý bảo Hữu Quân hãy đi ra
ngoài. Anh cần được nghỉ ngơi đôichút.
Hữu Quân không nói thêm gì nữa, anh đứng dậy chào Thiên Hoàng rồi
xoay người toan bước ra ngoài.
Nhưng chưa đi được bao xa, ThiênHoàng đã nói với theo rằng:
- Lần sau đừng làm khó cô phóng viên đó nữa. Cô ta cũng chỉ là
người làm công ăn lương, vì bất đắc dĩ nên mới phải thất hẹn
thôi.
Hữu Quân nghe vậy liền quay lại hỏi:
- Anh biết cô ta?
- Tôi tất nhiên là biết. Còn biết cả chuyện cậu hẹn cô ta tới khách
sạn Phương Nam đó.
Hữu Quân ngạc nhiên trước những điều mà Thiên Hoàng biết. Trong
lòng anh dần hiện lên một mối hồ nghi. Liệu có phải là PhongLan nói
cho Thiên Hoàng biết không nhỉ? Có thể lắm, Phong Lan là thư ký của
Thiên Hoàng, cô ta cóchuyện gì mà giấu được Thiên Hoàng cơ chứ?
Việc gì đến tay cô ta thì đều bị tiết lộ hết mà. Hữu Quân nghĩ đã
có đáp án cho riêng mình, anh không khỏi lườm PhongLan đang đứng
nghe điện thoại ở phía ngoài cửa. Sau đó, anh quay lại nói:
- Vâng, tôi biết rồi. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Thiên Trường liền lắc đầu cười cười
rồi đổ nước chè trong ấm đi, toan pha lại ấm khác. Anh không thích
có ai đó động vào ấm trà củamình, lại càng không thích có người
uống trà của anh trong khi anh chưa mời. Thực là bất lịch sự!
Kể ra thì cái cậu Hữu Quân đó cũng rất chung tình. Đã hai năm trôi
qua rồi mà vẫn còn ôm mối tình ấy với Linh. Tuy nhiên, cách theo
đuổi hơi truyền thống và chần chờ. Nếu là anh, anh nhất định sẽ
đánh nhanh để thắng nhanh. Tránh đêm dài lắm mộng.
Yêu là phải điên cuồng mà chiếm đoạt!
Là phải biết tàn nhẫn đúng lúc và mềm lòng đúng thời điểm.
Nghĩ tới đó, Thiên Hoàng liền lấy chiếc điện thoại ở trên bàn. Mở
danh bạ ra rồi ấn vào dãy số đầu tiên trong đó.
Tiếng nhạc chờ vang lên một hồi, một hồi rồi lại một hồi nữa.
Dườngnhư cô ấy không muốn bắt máy thì phải. Điều này khiến Thiên
Hoàng hơi tức giận. Lần đầu tiên anh bị một người con gái coi
thường và ngó lơ. Anh không cam tâm sự thật đó.
Thiên Hoàng mím môi lại rồi kiên nhẫn gọi thêm lần nữa. Nếu cô
cònkhông nghe máy, anh đảm bảo sẽ không bao giờ để ý tới cô ta
nữa!
Nhưng khi Thiên Hoàng định mặc kệ cô ta thật thì tiếng nói nhẹ
nhàng của cô lại vang lên:
- Xin chào, tôi nghe đây!
Khẩu khí này nghe chừng là chưa nhận ra anh. Thiên Hoàng nhếch môi
cười nhạt rồi tựa người vào ghế. Anh vắt chân lên vẻ nhàn tản và
nói:
- Mới có mấy ngày không gặp mà đã quên anh rồi sao?
- À, tôi tất nhiên là nhận ra. Nhưng thói quen của tôi là chào
người ta khi bắt máy. Anh giận à? – Kim Ngân không hề lúng túng, cô
đáp lại rất thản nhiên.
Thiên Hoàng bật cười:
- Được rồi. Trưa nay có bận không?
Vẫn với ngữ khí hờ hững ấy, Kim Ngân đáp:
- Tôi có hẹn với Như Phương. À, anh không biết Như Phương nhỉ? Nói
chung là tôi có hẹn với bạn tôi!
Nói bận là được rồi, đâu cần phải dài dòng như thế chứ? Cô có ý gì
đây? Thiên Hoàng cười nhạt rồi nói:
- Vậy chiều thì sao? Đừng nói là em phải phỏng vấn ai đấy. Vì theo
như anh biết, mỗi buổi chiều em đều tới chỗ của Hoàng Mai.
- Anh...
- Được rồi. Vậy chiều anh sẽ qua đón em. Chúng ta đến siêu thị rồi
sẽ tới chỗ cô bạn Hoàng Mai nào đó của em.
Không để Kim Ngân phản ứng, Thiên Hoàng rất nhanh nhẹn tắt máy.
Không kìm được, khóe môi anh nở một nụ cười rạng rỡ. Xoay xoay
chiếc điện thoại trong tay, tròng đầu chợt hiện lên hình ảnh cô và
anh cùng bước trong siêu thị.
Đây là lần đầu tiên Thiên Hoàng theo đuổi người khác. Cũng là lần
đầu tiên gặp nhiều trắc trở như vậy!
Có đôi khi Thiên Hoàng trẻ con như vậy đấy. Đừng nhìn vào vẻ
bề
ngoài của anh mà vội kết luận. Anhlà một con người phong lưu, bị
ảnh hưởng rất nhiều từ lối sống phương Tây. Là một con người biết
tính trước tính sau, nhưng có đôi khi lại bộc lộ chút trẻ con
hiếmthấy. Thử hỏi, một người đàn ông 33 tuổi mà vẫn giữ được những
ý nghĩ như vậy thì có đáng buồn cười không? Có lẽ không buồn cười
chút nào. Con người tuy già về tuổi tác, nhưng đâu đó trong tâm hồn
họ vẫn còn những đứa trẻ đã, đang và sẽ mãi sinh tồn mà!
.
.
.
Tại hành lang. Hữu Quân đứng dựa người vào tường, đôi mắt nhìn chằm
chằm vào Phong Lan như muốn biểu lộ sự tức giận. Anhnói:
- Cô nói chuyện đó với giám đốc?
Phong Lan vừa nghe điện thoại xong, thấy Hữu Quân tới tìm mình hỏi
chuyện thì liền ngẩn ra không hiểu. Nói gì? Có gì để mà nói cơ chứ?
Từ trước tới giờ cô chỉ bàn với Thiên Hoàng về công việc, có lúc
nào rảnh để nói chuyện phiếm với anh ấy đâu?
- Anh đang nói cái gì thế?
Hữu Quân nhếch môi cười nhạt:
- Diễn kịch làm gì nữa? Tôi chẳng phải đã nói với cô là giữ kín
chuyện đó hay sao?
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng thì Phong Lan cũng đã hiểu ra vấn
đề, cô liền nói:
- Em đâu có nói. Em có rảnh đâu mà nói mấy chuyện đó!
Thốt nhiên, người khó hiểu lại là Hữu Quân. Nếu như Phong Lan không
nói thì ai nói? Trước khi tới đó, anh cũng đã chuẩn bị rất kỹ,
tuyệt đối sẽ không có một tay phóng viên nào nhận ra. Vậy tại sao
Thiên Hoàng lại biết được?
Khoan, phóng viên?
Kim Ngân!
Cái tên này xẹt qua đầu anh như một mũi tên. Hữu Quân nhếch môi
cười nhạt, không ngờ lại là cô ta. Anh đúng là đã đánh giá quá thấp
Kim Ngân rồi.
Mà từ bao giờ, Kim Ngân lại quen biết với Thiên Hoàng thế? Theo như
Hữu Quân biết thì từ trước tớinay, Thiên Hoàng rất ít khi gặp
mặtvới các phóng viên quèn như Kim Ngân. Nếu không có lời của tổng
biên tập hay phụ trách chuyên mục tờ báo đó thì rất khó gặp mặtđược
Thiên Hoàng.
Xem ra cái cô nhà báo đó đúng là không tầm thường một chút nào. Hữu
Quân nghĩ. Sau này mà gặp côta, nên tránh đi thì hơn.
.
.
.
Buổi chiều, Thiên Hoàng rời công ty và đến tòa soạn báo Ngôi Sao
Mai.
Từ AP nếu không kể thời gian tắc đường thì chỉ mất mười phút là
tớiđược Ngôi Sao Mai.
Chiếc BMW X6 vừa đỗ trước sảnh của tòa soạn, thì cửa bên kia đã
cóngười mở ra. Người đó không ai khác chính là Kim Ngân. Chỉ có
điều, nhìn cô hôm nay hơi lạ! Phânnửa khuôn mặt bịt khẩu trang kín
mít, phần còn lại thì đã bị chiếc kính râm to che đi mất. Nhìn vào
chẳng nhận ra cô là ai nữa. Ngay chính Thiên Hoàng khi trông thấy
cô còn phát hoảng. Nếu không phải vì bộ quần áo và túi xách của Kim
Ngân, thì anh đã đuổi cô ra khỏi xe lâu rồi.
- Em làm cái gì mà bịt như Ninja thế?
Kim Ngân tháo từ kính râm cho tớikhẩu trang xuống. Sau đó mới quay
sang trả lời Thiên Hoàng:
- Nếu anh không phải người đứngđầu AP thì tôi đã chẳng khổ sở như
thế này.
Thiên Hoàng bật cười, anh quay đầu xe rồi nói:
- Em định cứ thế này mà vào siêu thị sao?
Kim Ngân không nhìn anh đáp:
- Tôi không định vào siêu thị. Chúng ta tới chỗ Hoàng Mai luôn đi.
Có gì cứ bảo bác sĩ Đường đi mua được rồi.
Thiên Hoàng không nói gì, đôi mắtdần trở lên lạnh lẽo. Chính xác là
Kim Ngân làm anh thấy lạnh lẽo.
- Đi với anh chán thế cơ à?
Kim Ngân mệt mỏi thở dài. Cô đang tự hỏi là 33 tuổi rồi sao anh ta
vẫn như trẻ con thế nhỉ? Mấy câu hỏi như trong phim thế này mà cũng
đem ra hỏi được. Chẳng lẽ IQ của anh không đủ để giải thích cho anh
hay sao?
- Anh Hoàng, anh phải biết nghề của tôi là gì rồi đấy. Cho nên tôi
hiểu được tầm quan trọng của vấnđề này. Cái vấn đề mà tôi muốn
nóiđến ở đây chính là việc anh “đích thân” tới công ty đón tôi. Tôi
không muốn sáng mai lại thấy mình chễm chệ trên trang nhất báo. Rồi
sau đó sẽ là cái bia để người ta chĩa vào bàn tán đâu – Kim Ngân cố
tình nhấn mạnh từ “đích thân” một cách đầy mỉa mai.
Hóa ra là cô ấy sợ phiền phức! Thiên Hoàng anh tất nhiên là cũng có
nghĩ đến vấn đề này, nhưng cô ấy hình như không chỉ sợ phiền phức
thôi đâu. Còn nhớ lần đầu tiên gặp, cô quỳ xuống dưới chân anh khóc
lóc cầu xin tha thứ. Lúc đó anh có nghe thoáng qua một cái tên Vĩnh
Khanh nào đó. Phải chăng đây là người đàn ông mà côấy yêu? Có thể
như thế lắm chứ! Nếu vậy thì...anh chỉ là người đến sau mà
thôi.
- Em có người yêu rồi à?
Chỉ cần cô nói ừ, anh lập tức sẽ không quan tâm tới cô. Từ nay,
haingười coi như không quen biết.
- Tôi mà có người yêu thì đã chẳngtrèo lên xe anh làm gì!
Kim Ngân bực bội đáp. Tại sao hôm nay anh ta lại lắm lời thế nhỉ?
Toàn hỏi mấy cái không đâu. Cô thực sự không muốn đi cùng Thiên
Hoàng một chút nào. Bởi một lý do rất đơn giản là anh ta quá giống
Vĩnh Khanh. Cô đã nói ngay từ đầu rồi, cô sợ khi phải ở bên anh ta.
Sợ khi phải nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kia. Sợ nghe giọng nói khàn
khàn quen thuộc đã in hằn vào trong tâm trí cô. Sợ...cô sợ rất
nhiều.
Nếu như thời gian có quay lại
Nếu như thời gian có quay lại được, thì điều cô muốn làm đầu tiên
chính là chạy thật xa. Chạy thậtxa những con người trong ký ức. Bởi
chỉ có tránh xa họ, thì số phận mới thay đổi được. Còn nếu cứ ở bên
họ, thì lý trí của cô cũng sẽ bị đánh gục thôi.
Con người ta cứ muốn quay lại thời gian. Quay lại để làm gì? Để
thay đổi những điều đã qua. Nhưng họ có bao giờ nghĩ rằng, khi quay
lại được rồi thì tất cả những điều đó vẫn sẽ xảy ra như vậy hay
không? Hoặc là nó sẽ đi theo một hướng khác, song kết quả thì vẫn
vậy. Chỉ có tránh xa nó,bạn mới có thể thay đổi được.
Kim Ngân muốn quay lại, và cô muốn chạy đi thật xa.
Chạy xa tới nỗi không ai còn biết cô nữa. Chạy xa tới nỗi số phận
và định mệnh không còn chạm đến...
Thật xa.
Thật xa.
.
.
.
“Vĩnh Khanh, sau này anh thích đặttên con là gì?”
“Tùy em!”
“Sao anh lại nói như vậy? Anh là bố, anh phải đặt tên cho nó
chứ?”
“Vậy mẹ thì không đặt tên được hay sao? Anh đang bận, em để anhyên
tĩnh một chút!”
Hoàng Mai ngồi trên giường, các ngón tay miết khẽ khung ảnh. Bức
ảnh về Vĩnh Khanh này...mười nămqua chưa từng rời xa cô. Cũng
nhưmười năm đã trôi qua, nhưng tình cảm dành cho anh vẫn chưa hề
lụi tắt. Cô yêu anh, yêu anh như cái cách mà người ta vẫn nói: “Yêu
tha thiết, yêu đến say mê.”
Thực ra, có thai với anh là một điều cô chưa bao giờ hối hận. Cái
hối hận nhất là cô lại để chính người mình tin tưởng cướp đi đứacon
này.
Kim Ngân. Cái tên ấy như một mũi kim chích vào trái tim cô mỗi khi
nhớ đến. Mười năm trước, chính cô ta đã đẩy cô xuống dòng sông ấy,
mặc kệ cô gào thét dưới đó cũng không mảy may gọi cứu giúp.
Bạn bè hoạn nạn có nhau là như thế này sao? Bạn bè có phúc cùng
hưởng, có họa cùng chia là vậy sao? Cô đã hiểu rồi. Đã hiểu từ rất
lâu rồi!
Nhưng cô lại không thể từ bỏ.
Trong Hoàng Mai như được chia thành hai nửa thế giới. Một nửa cho
Vĩnh Khanh và đứa con của mình. Nửa còn lại là dành cho Kim Ngân.
Cô hiểu được tầm ảnh hưởng của Kim Ngân trong lòng mình, cũng hiểu
được bản thân mình muốn gì ở cô ấy. Hận là một lẽ, và tội nghiệp
cho cô ấy lại là một cái lẽ khác.
Mười năm trước, Kim Ngân gặp Vĩnh Khanh trước. Hoàng Mai cũngbiết
là Kim Ngân thích Vĩnh Khanh. Nhưng sự đời có đâu ai ngờ được,mọi
chuyện lại xảy ra đầy trớ trêu như vậy. Có trách thì chỉ trách ông
trời quá độc ác, quá tàn nhẫn. Chỉ cần ông xê dịch một quân cờ trên
bàn cờ số phận, thế trận ngay lập tức sẽ bị thay đổi.
Khi Vĩnh Khanh và cô là một đôi. Côcòn tưởng mình đang nằm mơ. Cảm
giác dằn vặt, tội lỗi đã bị sự ích kỷ, niềm hạnh phúc lấn chiếm. Cô
từng nghĩ rằng, yêu hay không thì là việc của cô và Kim Ngân. Còn
sự lựa chọn lại nằm ở Vĩnh Khanh. Trái tim anh ấy biết anh cần
ai.
Cuối cùng, người anh ấy cần là cô.
Người anh ấy bỏ qua lại chính là người đã chạm mặt anh trước - Kim
Ngân.
Và cô, Hoàng Mai cô cũng cần anh ấy!
Định mệnh là như vậy, chính là như vậy.
Đang ngập tràn trong dòng cảm xúc, thì từ dưới nhà vọng lên
tiếngnói của bác sĩ Đường khiến cô bừng tỉnh.
- Hoàng Mai, Kim Ngân tới thăm cô này.
Hoàng Mai hoảng hốt đặt tấm ảnh xuống dưới gối. Cô đưa tay lên vò
tóc cho thật rối, sau đó đổi vẻ mặt u buồn của mình sang vẻ thất
thần, ngớ ngẩn. Ngay cả đôi mắt cũng trở nên vô hồn.
Cái vai này cô đã đóng mười năm rồi. Cùng là mười năm trốn chạy sự
thật, Kim Ngân. Cũng là mười năm chờ đợi Vĩnh Khanh. Cũng là mười
năm dày vò người con gái đã đẩy cô đến bờ vực giữa sống vàchết, hại
cô mất đi đứa con.
Mười năm chỉ đóng một vai, HoàngMai cô đã quá thành thạo rồi. Chỉ
có điều, hằng ngày nhìn vẻ mặt hối hận, đau thương của Kim Ngân, cô
không hề thấy hả hê vui sướng một chút nào. Thậm chí cònthấy bản
thân đang tự dày vò chính mình. Mỗi lần thấy Kim Ngân ôm cô khóc
lóc là cô lại muốn đưa tay tát vào mặt mình. Hận không thể ôm lại
cô ấy, hận không thể khóc theo cô ấy. Chỉ tiếc là đâu đó trong cô
không cho phép làm vậy. Chỉ tiếc cứ mỗi lần nhớ tới đứa controng
bụng bị Kim Ngân cướp đi mất là cô lại muốn nổi giận, lại muốn dày
vò cô ta.
Kim Ngân không biết. Cũng mãi mãi không hiểu!
Cô ấy cứ nói đi nói lại một từ đã cũ: “Mình không muốn như thế,
mình không muốn mọi chuyện đi tới nước này.”
Mười năm nghe nhiều cũng thành nhàm...Mọi thứ có lẽ chỉ tới vậy
thôi. Chuyện cần xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Tựa như một bát nước bỏ
đi vậy, có muốn lấy lại cũng khó!
Ngay lúc Hoàng Mai đang chuẩn bị nằm xuống thì cánh cửa đối diện
với chiếc giường của cô liền mở ra. Theo sau đó là một giọng nói
khàn khàn quen thuộc vang lên. Giọng nói ấy đến bên cô trong
mộtphút bất ngờ, khiến cô như quên cả việc hít thở:
- Tại sao lại bắt anh lên đây chứ? Anh đâu có quen cô ta. Thực là
phiền phức!
( Kênh truyện chấm Prồ)
Chương 9.
Kim Ngân trừng mắt nhìn người đàn ông đạo mạo trước mặt mình.Tại
sao cô lại bắt anh ta lên đây ư? Bởi vì anh ta rất giống Vĩnh
Khanh,
ngay cả giọng nói cũng giống...chonên cô mới muốn anh lên đây gặp
Hoàng Mai.
Mười năm qua Kim Ngân đã nói dối Hoàng Mai rằng Vĩnh Khanh chưa
chết. Có lẽ cũng chính vì điều ấy nên Hoàng Mai mới còn hy vọngsống
tới ngày hôm nay. Nếu không phải vì mấy đêm nay cô trằn trọc không
yên thì đã sớm đưa Thiên Hoàng đến gặp Hoàng Mai rồi.
Kim Ngân hiểu rõ câu chuyện này rắc rối và bi thương như thế nào.
Nhưng thà cứ lừa Hoàng Mai để côấy được sống vui vẻ, còn hơn là
đểcô ấy chết dần chết mòn đi trong đau khổ. Cô là người đã trực
tiếp giết đứa con của cô ấy, lại là ngườigián tiếp gây ra cái chết
cho Vĩnh Khanh. Chính vì vậy mà cô phải làmmọi cách để Hoàng Mai
được hạnhphúc.
Điều cô phân vân nhất là Thiên Hoàng. Anh ấy vốn chỉ là một người
ngoài cuộc, đáng ra không nên kéo anh vào vòng xoáy này. Nhưng thực
sự thì Kim Ngân không còn cách nào khác. Cô đànhđể anh thay thế
Vĩnh Khanh, đành để anh làm cho Hoàng Mai được hạnh phúc. Hoặc biết
đâu, khi nhìnthấy Hoàng Mai lần đầu tiên, anh sẽ đem lòng yêu cô ấy
thì sao? Giống như mười năm trước, ngườiVĩnh Khanh chọn là Hoàng
Mai chứkhông phải là cô. Mặc dù cô là người gặp anh trước.
- Anh bớt nói một chút đi có được không? Chẳng phải anh tới đây
cùng tôi là vì mục đích này hay sao? – Kim Ngân nói.
Thiên Hoàng nghe vậy liền khựng lại nơi phía cửa, cho dù đã mở,
nhưng anh vẫn không hề bước vào nửa bước. Anh đứng dựa người vào
khung cửa, khoanh tay lại, vênh mặt lên nói:
- Tôi tất nhiên không phải tới để thăm bạn của cô. Tôi tới là vì
cô. Nhưng cô đừng tưởng rằng tôi theo đuổi cô thì cô muốn làm gì
cũng được. Đừng tự đưa ra quyết định và bắt người khác phải theo.
Cô hiểu chưa?
Kim Ngân tức giận, hai bàn tay nắm chặt vào nhau. Thốt nhiên cô
không thể đáp lại được lời nào.
Thiên Hoàng nói đúng, anh ta có quyền đứng lại, anh ta có quyền tới
vì cô mà không phải vì Hoàng Mai. Cô sao có thể ép buộc anh ta chứ?
Cô đâu là gì của anh ta? Sao có thể đem cái ích kỷ đến vô lý của
bản thân ra áp đặt lên con người Thiên Hoàng được.
Cô đúng là hồ đồ. Quá hồ đồ rồi!
Kim Ngân thở dài rồi cúi đầu nói với vẻ buồn bã:
- Được, vậy anh đứng đây đợi tôi. Tôi sẽ ra ngay!
Không hiểu sao, khi nhìn thấy vẻ thất vọng trong đôi mắt của Kim
Ngân, Thiên Hoàng lại thấy trong lòng có gì đó dâng lên. Như là
không đành, như là xót xa.
Bỗng nhiên, anh nắm lấy cổ tay cô kéo lại. Ánh mắt lạnh lùng chợt
trởnên kiên định.
- Chúng ta cùng vào.
Kim Ngân nhìn anh, gật đầu vẻ cảm kích. Sau đó cô lách qua người
Thiên Hoàng và bước vào bên trong.
Hoàng Mai ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, cổ tay vẫn được quấn băng
trắng, ánh mắt vô hồn nhìn về phía Thiên Hoàng và Kim Ngân.
Kim Ngân hơi dừng lại, đợi Thiên Hoàng bước đến rồi kéo lấy tay
anh, mỉm cười nói với Hoàng Mai:
- Mai, cậu xem ai này? Vĩnh Khanh đã trở về rồi, anh ấy đã trở về
bên cậu rồi.
Thiên Hoàng bị sốc nặng. Anh trừng mắt nhìn Kim Ngân, đôi môi mấp
máy không nói thành câu, cảm giác muốn bóp chết người con gái này
dâng lên tận đầu. Cô tanói cái quái gì thế? Ai là Vĩnh Khanh? Ai đã
trở về? Anh là Thiên Hoàng, và anh chẳng đi đâu cả. Hóa ra cô ta
gọi anh lên đây là vì việc này. Thảo nào mà anh thấy lạ, Kim Ngân
muốn tránh xa anh còn không được, nếu không phải vì Hoàng Mai thì
cô ta đâu mất công kéo anh lên đây chứ?
Lúc Thiên Hoàng định mở miệng nói câu gì đó thì Kim Ngân chợt bấm
vào tay anh, rồi ghé sát nói:
- Xin lỗi! Hãy giúp tôi một lần này thôi. Rồi anh muốn tôi làm gì
cũngđược.
Thiên Hoàng nghe vậy, trong lòng chợt cảm thấy hứng thú. Anh nuốt
lại câu nói của mình, thay bằng một câu nói khác:
- Bất kể việc gì?
Kim Ngân nhìn Thiên Hoàng một hồi. Trong đôi mắt cô tựa như có hy
vọng, có mong chờ và xen lẫn cả phân vân. Sau một hồi, cô cũng gật
đầu nói:
- Phải, bất kể việc gì.
Thiên Hoàng nghe vậy liền mỉm cười. Anh nắm chặt lấy tay Kim Ngân
rồi kéo cô bước tới cạnh giường của Hoàng Mai. Hành độngthay đổi
nhanh chóng ấy khiến cho Kim Ngân không khỏi bất ngờ.Vừa rồi rõ
ràng anh ta còn cự tuyệt không suy nghĩ, sao mới nói mấy câu đã đổi
ý vậy? Con người này thâm sâu khó lường. Anh ta nghĩ gì không ai
hiểu được!
Thiên Hoàng ngồi bên mé giường Hoàng Mai, đưa tay lên vuốt tóc cô
một cách rất dịu dàng. Vẻ lạnh lùng trong mắt anh cũng không còn
nữa, mà thay vào đó là một đôi mắt đầy yêu thương.
- Hoàng Mai, sao lại ra nông nỗi này? – Thiên Hoàng run run
nói.
Tất cả những cử chỉ này đều lọt vào mắt của Kim Ngân. Cô bỗng thấy
trong tim như có gì đó chích vào, đau nhói lên. Không kìm được, Kim
Ngân liền quay mặt đi, cố gắng không để ai phát hiện những tâm tư
trong lòng.
Cô làm sao thế này? Anh ta đâu phải Vĩnh Khanh? Chỉ là một bản thể
giống với người xưa thôi mà! Nhưng cái cách mà Thiên Hoàng đối xử
với Hoàng Mai giống hệt với cách đối xử của Vĩnh Khanh mười năm
trước. Yêu chiều, dịu
dàng đến nỗi khiến cô phải ghanhtỵ.
Kim Ngân cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh. Anh ta là người
đứng đầu của một công ty điện ảnh lớn. Anh ta diễn tốt như vậy cũng
là lẽ đương nhiên thôi. Côhà tất phải bận tâm? Chẳng phải chính cô
muốn anh lên đây gặp mặt Hoàng Mai hay sao?
Đúng vậy, cô không thể lại ích kỷ một lần nữa. Cô nợ Hoàng Mai, nợ
Vĩnh Khanh và nợ cả đứa con của họ. Có nợ phải trả. Cô nhất định sẽ
trả lại họ những ân tình xưa kia.
Hoàng Mai như không tin được những gì đang xảy ra trước mắt là
thật. Người đàn ông mang vẻ đẹp đến lặng câm trước mặt đúng là
người con trai năm xưa. Chỉ khác là khuôn mặt của anh đã nhuốm đầy
phong sương, vẻ lạnh lùng cũng dâng đầy trong con mắt...có đôi phần
xa lạ. Nhưng dù sao thì vẫn là anh, vẫn là Vĩnh Khanh mà cô đã chờ
đợi mười năm qua.
Hoàng Mai không kìm được liền bật khóc. Cô ôm chặt lấy anh, ôm chặt
cả những khát khao hy vọng bấy lâu nay.
- Vĩnh Khanh, mười năm có là bao?Cuối cùng thì anh đã trở về
rồi!
Thiên Hoàng tuy không hiểu cô ta nói gì, nhưng vẫn cố đóng cho tốt
vai diễn của mình. Anh đưa tay lên vỗ nhẹ lưng Hoàng Mai như là an
ủi. Sau đó ghé sát khuôn mặt vào tóc cô, thầm thì:
- Anh đã về rồi đây, đã trở về bên em rồi đây.
Kim Ngân quay mặt lại nhìn hai người họ. Trong lòng chợt thấy xót
xa khôn cùng. Nếu cảnh tượngtrước mắt không phải do chính cô là đạo
diễn thì cô đã tưởng nó là thật. Hai người họ quả thực rất đẹp đôi.
Đầu mày cuối mắt đều ăn ý với nhau. Ngay cả cô nhìn vào cũng thấy
cảm động.
Kim Ngân nắm chặt túi xách, tronglòng như có rất nhiều cảm xúc dâng
lên. Lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Hoàng, cô đã những tưởng anh là
Vĩnh Khanh nên sợ hãi khôncùng. Thậm chí còn không dám đến gần anh.
Cái cảm giác ấy đến bây giờ vẫn còn. Cô tránh mặt anh,tránh gặp mặt
anh, sợ rằng anh chính là Vĩnh Khanh về tìm cô trả thù. Nhưng nhìn
thấy Hoàng Mai và anh ôm nhau cô đã hiểu, chỉ có mình cô là sợ anh
như thế thôi. Còn Hoàng Mai lại mong anh biết bao. Anh xuất hiện
bất ngờ như thế là một điều tốt đẹp với cô ấy.
Trên thế giới này, chỉ có mình cô làkẻ lạc lõng!
Kim Ngân ngẩng mặt lên để nước mắt chảy ngược vào trong. Sau đó cô
nói:
- Tôi xuống nhà trước, hai người cứ nói chuyện đi nhé.
- Kim Ngân!
- Kim Ngân!
Cả Hoàng Mai và Thiên Hoàng cùnglên tiếng khiến Kim Ngân vội quay
người lại. Cô phát hiện những ý tứ trong đôi mắt của Thiên Hoàng,
nhưng cố tình bỏ qua. Rồi cô mỉm cười nhìn Hoàng Mai, như chờ cô ấy
nói.
Hoàng Mai hơi cúi xuống, bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy tay của Thiên
Hoàng. Mãi một lúc lâu sau cô mới lên tiếng
- Xin lỗi và cảm ơn cậu!
Kim Ngân khẽ cười:
- Không có gì, mình mới là người phải nói câu đó.
Nói xong, Kim Ngân xoay người đi thẳng xuống dưới nhà. Cô không
quay đầu nhìn lại lấy một lần. Khi cánh cửa kia đóng lại, cũng là
lúc Kim Ngân cảm thấy trong lòng nhưcó gì đó vỡ òa ra. Ký ức mười
năm trước từ từ lùi lại, nằm mãi trong bóng tối.
Vĩnh Khanh, cảm ơn anh đã cho em cơ hội được chuộc lại lỗi lầm năm
xưa. Duyên nợ đã hết. Nếu có thể...
Kiếp sau chúng mình đừng gặp nhau!
.
.
.
Vào lúc đó, tại sân bay. Trong dòng người đông đúc, một cô gái xinh
đẹp tầm hai ba, hai tư tuổi kéo chiếc va li lớn bước ra. Cô đi một
mình, không có người thân rađón, cũng không hề đợi người ra đón
mình.
Đứng một lúc lâu, cô lấy điện thoại trong túi xách ra tìm số của
một người và gọi.
Tiếng nhạc chờ mặc định của tổngđài vang lên đầy nhạt nhẽo. Cho
dùlà “Kiss the rain”, bản nhạc mà cô thích nhất thì nó cũng chẳng
làm cô hứng thú được là bao khi phải chờ người khác bắt máy.
- Mẹ, con về rồi!
- Vâng, con sẽ tới chỗ mẹ ngay đây.
Nói xong cô liền vẫy một chiếc taxirồi tới chỗ của mẹ.
Năm năm rồi, năm năm sống ở đấtngười. Đến nay trở về sao bỗng thấy
lòng bồi hồi, lo lắng. Bạn bè còn ai nhớ cô không? Việt Nam này còn
nhớ cô không?
Cho dù là gì đi nữa, thì cô vẫn chắcchắn có một người nhớ cô. Hai
năm trước, người ấy nói nhất địnhsẽ đợi cô, đợi cô đến thăm anh. Cô
chỉ mỉm cười cho lời nói ấy. Bạn bèai lại nói như thề thốt trăm năm
vậy chứ? Nghe giống mấy đôi yêu nhau trong phim trong truyện quáđi.
Cô còn nhớ rõ, anh chàng đó rất ngốc. Lần đầu tiên nắm tay cô còn
rụt rè, lần đầu tiên nhấp môi vào rượu còn sợ hãi, lần đầu tiên
thấy cô mặc đồ ngủ còn đỏ mặt xấu hổ.
Anh ta thực sự rất thuần khiết!
Cô gái tháo chiếc kính râm ra, để lộmột khuôn mặt với vẻ đẹp kiêu
kỳ. Cô cúi xuống mỉm cười, lẩm bẩm một mình:
- Linh, mày đã về rồi!
.
.
.
Sáu giờ, Kim Ngân và bà Đường cũng làm bữa tối trong bếp. Tất cả
những món này đều là món mà Hoàng Mai và Vĩnh Khanh thích. Kim Ngân
không chỉ hiểu Hoàng Mai mà cô còn âm thầm hiểu cả Vĩnh Khanh. Bởi
như người ta nói, yêu một người là phải hiểu người đó. Coi người đó
như cuộc sống của bản thân mình.
Trước giờ, Kim Ngân không biết mình coi Vĩnh Khanh là cuộc
sống
hay là địa ngục, nhưng cô lúc nào cũng biết trái tim mình vẫn hiểu
anh. Hiểu anh cho nên mới biết anh hận cô tới mức nào.
- Kim Ngân này, người đàn ông đó là Vĩnh Khanh thật sao?
Câu hỏi của bác sĩ Đường khiến Kim Ngân không biết phải trả lời ra
sao.Con dao đang thái rau trongtay bỗng dưng ngừng lại, cô thở dài
rồi cúi xuống đáp:
- Phải!
- Nhưng tôi thấy hình như anh ta không biết gì về chuyện của các
cô.
Bác sĩ Đường nhận trông coi Hoàng Mai bao nhiêu năm nay, bà cũng
đôi phần biết được câu chuyện của mười năm về trước. Tuy không
tường tận, nhưng cũnghiểu được giữa họ có một nút thắtrất khó gỡ.
Lần trước bà đã gặp Thiên Hoàng trong bệnh viện, trông anh ta không
có vẻ gì là lo lắng cho Hoàng Mai. Bởi nếu anh ta đúng là Vĩnh
Khanh thật, thì người anh ta nên thăm phải là cô ấy chứ không phải
là Kim Ngân. Hôm nay khi tới đây, Kim Ngân bảoThiên Hoàng lên thăm
Hoàng Mai, anh ta còn tỏ rõ vẻ khó chịu cơ mà?
Kim Ngân vừa thái rau, vừa bình thản đáp:
- Chị tin trên đời này có hai người giống nhau đến vậy sao?
Bác sĩ Đường quay lại nhìn Kim Ngân trả lời:
- Tôi tất nhiên là không tin, nhưng mọi chuyện lại diễn ra theo một
chiều hướng khác...Tôi thực sự không tò mò không được.
- Vậy thì cứ tò mò còn hơn là biết được sự thật. Có đôi khi, đứng
nhìn tấm màn mờ ảo còn tốt hơn là bước đến nhìn sự thật nằm sau tấm
màn đó.
Bà Đường không biết nói gì đành lắc đầu rồi làm nốt công việc của
mình. Dù sao thì đây cũng không phải việc bà nên bận tâm. Bà không
nên can thiệp quá nhiều.
Những chuyện rắc rối của họ, nên để họ tự giải quyết. Bà chỉ là
ngườingoài cuộc, tuy sáng suốt hơn nhưng sao có thể hiểu được những
bất đắc dĩ của người trong cuộc?
Thức ăn đã được dọn lên bàn. Mùi vị và màu sắc trông rất ngon! Kim
Ngân đeo tạp dề đứng nhìn những món mà mình tự tay chuẩn bị. Đây có
thể sẽ là bữa ăn hạnh phúc và thanh thản nhất trong mười năm qua
của cô.
- Để tôi đi gọi hai người họ xuống.
Kim Ngân vội ngăn lại:
- Không cần đâu, họ sẽ xuống ngay bây giờ thôi.
Quả như những gì Kim Ngân nói, cô vừa dứt lời thì từ trên cầu thang
đã có tiếng cười đùa cùng tiếng bước chân vọng xuống.
- Tại sao anh lại nói như thế? Em thực sự không sao mà – Giọng
nóinũng nịu này là của Hoàng Mai.
Theo sau đó là tiếng cười hờ hữngcủa Thiên Hoàng.
Kim Ngân khẽ thở dài. Xem ra vai diễn này đã làm khó cho Thiên
Hoàng rồi. Anh đâu có tình cảm gì với Hoàng Mai? Nếu cứ bắt anh
đóng vai này, e là đến cuối cùng anh sẽ bỏ đi và để lại Hoàng Mai
một mình mất.
Kim Ngân bỗng thấy sợ hãi. Nếu như ngày đó xảy ra thật
thì...khôngphải cô lại một lần nữa giết chết hyvọng của Hoàng Mai
hay sao?
Kim Ngân ơi là Kim Ngân, sao mày lại hồ đồ đến mức này cơ chứ?
Thếgian này còn chưa đủ rắc rối hay sao mà mày còn khiến nó rối
thêmvào?
Không kịp suy nghĩ nhiều nữa, KimNgân vội bước đến mỉm cười:
- Nào, chúng ta mau ăn cơm thôi kẻo thức ăn nguội hết.
Hoàng Mai dường như rất vui vẻ. Nụ cười sáng trong mười năm trước
lại hiện hữu trên môi. Khi cười, các nếp nhăn lờ mờ nơi khóemắt
hiện lên, khiến Kim Ngân không khỏi chột dạ. Rồi Hoàng Maingồi
xuống bàn, hít hà hương thức ăn và nói bằng giọng hứng khởi:
- Kim Ngân, Vĩnh Khanh, mau ngồi xuống ăn đi.
Kim Ngân gượng cười định bước đến ngồi cạnh Hoàng Mai thì liền bị
tiếng nói thầm của Thiên Hoàngkéo lại:
- Nhớ điều em vừa nói đấy.
Kim Ngân cụp mắt xuống như để đáp lại. Sau đó cô lại mỉm cười rồi
bước đến ngồi xuống chiếc ghế bên trái. Còn Thiên Hoàng ngồi ở
chiếc ghế bên phải. Giống với vị trícủa mười năm về trước.
Trong lòng Kim Ngân lúc này hiểu rõ, cô lại tự đưa mình vào một trò
chơi không lối thoát. Trò chơi này nhất định chẳng vui vẻ chút nào
đâu.
Nhưng cô chấp nhận, cô sẽ làm Hoàng Mai hạnh phúc. Chỉ cần Hoàng
Mai hạnh phúc, cô sẽ đánh đổi tất cả.
Nhìn ba người nói nói cười cười vui vẻ, bác sĩ Đường cũng cảm thấy
vui lây. Hôm nay quả thực bà đã nhìn thấy nụ cười của Hoàng Mai sau
bao nhiêu năm qua. Nụ cười hạnh phúc không vương chút khổ đau.
Nhưng sao bà vẫn thấy trong nụ cười của Kim Ngân có chút gì đó
gượng gạo. Chẳng lẽ cô ấy không vui ư? Chuyện cuối cùng cũng kết
thúc rồi, tại sao cô ấy lại có vẻ như đang buồn phiền vậy?
- Hoàng Mai, hôm nay trông sắc mặt cô rất tốt – Bà Đường vui vẻ
nói.
- Tất nhiên, Vĩnh Khanh đã trở về rồi mà – Hoàng Mai đáp.
Sau đó, cô quay sang nhìn Thiên Hoàng bằng một ánh mắt long
lanh:
- Khanh, anh nói đi, mười năm quaanh đã ở đâu vậy?
Bất chợt bị hỏi như vậy khiến cho Thiên Hoàng không khỏi bối rối
trong giây lát. Anh liếc mắt nhìn Kim Ngân, thấy cô cũng ra hiệu
cho mình, anh liền cười cười rồi nói:
- À, thì là đi làm kiếm tiền về cười em!
Chỉ một câu nói đơn giản như thế này thôi cũng khiến những nghi vấn
trong lòng Hoàng Mai bị đánh bay. Rằng tại sao anh lại để cô chờanh
mười năm? Rằng tại sao anh ấy lại không hỏi cô có đau khổ
tại sao anh ấy lại để Kim Ngân tìm thấy mình? Rằng tại sao nhà anh
ấy giàu mà vẫn phải chờ đợi mười năm mới dám ngỏ lời cưới cô?...Có
rất nhiều điều cô muốn hỏi anh vào lúc này, nhưng câu nói của anh
đã làm tim cô xao xuyến, khiến cho cô không còn quan tâm đến bất cứ
một điều gì nữa.
Hoàng Mai cúi mặt xuống cười, che giấu đi niềm hạnh phúc trong đáy
mắt. Đã lâu rồi cô không có cảm giác này, đã lâu lắm rồi. Mà thực
ra, chưa bao giờ cô thấy hạnh phúc như thế này. Kể cả khi thời gian
có lùi lại mười năm trước, cô cũng không thể kiếm tìmmột thứ hạnh
phúc xa xỉ như vậy.
Người ta cứ nói xa mặt cách lòng. Thời gian trôi qua, liệu ai có
còn giữ được tấm chân tình ấy?
Nhưng anh vẫn nhớ cô, thậm chí làanh còn yêu cô. Cô còn mong gì hơn
đây?
Trong lúc Hoàng Mai đang hạnh phúc thì bên cạnh, Kim Ngân trừngmắt
nhìn Thiên Hoàng. Anh ta đang nói cái gì vậy? Có liệu được hậu quả
của nó không hả? Cưới ư?Đây là hạnh phúc của cả một đời người. Tại
sao anh ta lại có thể tùy tiện nói ra không chút suy nghĩ như vậy
được? Hơn nữa, Thiên Hoàng không phải là Vĩnh Khanh, anh ta không
được phép nói những lời như thế với Hoàng Mai.
Cô sai rồi, cô sai khi đưa anh tới đây rồi!
Thiên Hoàng chỉ nhếch môi cười nhạt, anh vênh mặt lên đáp lại ánh
mắt đầy tức giận của Kim Ngân. Sau đó anh đưa tay vuốt tóc
HoàngMai, bàn tay rộng lớn lướt qua mái tóc ấy sao mà chẳng có chút
tình ý! Rồi anh vừa liếc nhìn Kim Ngân vừa nói với Hoàng Mai:
- Sau này đừng làm những điều ngốc như vậy nữa. Em sẽ không liệu
được hậu quả của nó đâu!
Tất cả những diễn biến ấy đều không qua được đôi mắt của bà Đường.
Trong bà như cảm thấy có điều gì đó không đúng. Câu nói vừa rồi
hình như không phải dànhcho Hoàng Mai, mà là để dành cho Kim Ngân
vậy!
Trong đầu bác sĩ Đường không ngừng hiện lên một câu hỏi: Rốt cuộc
thì người đàn ông điển trai này có quan hệ gì với Kim Ngân?
Chương 10.
Kim Ngân bưng tách cà phê ra đứng cạnh cửa sổ. Ánh mắt cô nhìn vô
định vào khoảng không xaxăm.
Mười năm trước, biết chuyện Hoàng Mai có thai, bố cô ấy đã từ mặt,
còn dọa nếu cô ấy bước chân về nhà sẽ chặt gãy chân cô. Mẹ Hoàng
Mai mất sớm, bố cô rất nghiêm khắc, lại được bà mẹ kế hay nói bóng
nói gió nên khi mọi chuyện xảy ra, Hoàng Mai đã không về nhà
nữa.
Nói mười năm không về nhà thì quả là một đứa con bất hiếu. Nhưng
Hoàng Mai bệnh tình như vậy, cô ấy nào có để ý gì đến việc đó cơ
chứ? Chỉ có bố của Hoàng Mai là thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho Kim
Ngân, hỏi tình hình sức khỏe của cô ấy rồi gửi tiền cho cô. Kim
Ngân đã từng ngăn bác ấy, nhưng ông lại nhất mực muốn vậy.Còn nói
rằng không có cha mẹ nàokhông muốn nuôi dạy con. Chỉ là có đôi khi,
những tâm tư trong lòng như bị một hòn đá chặn lấy, không thể nói
ra cho người khác hiểu được.
- Kim Ngân, chú có việc cho cháu đây.
Tiếng của chú Sáng vang lên khiếnmạch suy nghĩ của Kim Ngân bị
cắtđứt. Cô quay người lại nhìn người đàn ông phúc hậu đi tới. Trên
tay ông có cầm một tập tài liệu.
- Việc gì thế chú?
Ông Sáng cười cười rồi đưa tập tàiliệu cho Kim Ngân, đáp:
- Đây là những thứ cháu cần cho buổi phỏng vấn chiều mai với Quyên
Vỹ đó.
- Quyên Vỹ?
- Phải. Là nữ chính của bộ phim “rất muốn yêu em”. Lần trước chúng
ta đã phỏng vấn Hữu Quân rồi, giờ thì tới Quyên Vỹ.
Thật không ngờ chú Sáng lại thiên vị cô như vậy. Sự việc lần trước
giao tới tay cô đã suýt hỏng rồi, bây giờ lại vẫn tin tưởng
cô.
Kim Ngân thoáng cau mày, cô nói:
- Hay là chú giao cho cậu Nam con trai chú đi. Hôm nay cháu hơi
mệt!
Ông Sáng như hiểu được Kim Ngân đang trốn tránh, liền nhăn mặt
nói:
- Có gì mà mệt chứ? Kịch bản đã lên giấy hết rồi, cháu chỉ việc nói
theo thôi mà.
- Tại sao chú lại tin tưởng cháu như vậy? – Kim Ngân nhìn thẳng vào
đôi mắt của ông Sáng, hỏi bằng vẻ chân thành nhất.
Ông Sang khẽ cười. Sau đó vỗ vai cô rồi chậm rãi bước đến cạnh
cửasổ, nói:
- Chú thích cách làm việc của cháu, đánh giá cao kết quả mà cháu
đạt được trong công việc. Làm tám năm ở Ngôi Sao Mai mà chưa hề xun
xoe nịnh nọt ai. Một khi cháu đã làm là phải làm hết mình. Hơn nữa,
cháu còn rất tốt bụng, hay giúp đỡ đồng nghiệp. Người như cháu đáng
ra phải lên làm sếp rồi mới phải. Tại sao lại cứ bị giam cầm tại
ban chuyên mục giải trí này?
Kim Ngân nghe vậy chợt thấy hơi chạnh lòng. Chú Sáng nói sai rồi,
cô không tốt bụng đâu. Mười năm trước, cô đã giết đi một sinh
mạngnhỏ bé, đã làm tan nát trái tim của hai người mà mình trân
trọng nhất. Đáng ra, người phải chết là cô. Người độc ác là cô! Cô
không phải là một con người tốt bụng như chú Sáng nói đâu.
Nhưng Kim Ngân không nói những suy nghĩ trong lòng mình ra, cô chỉ
cười khổ rồi gật đầu nói:
- Vì những tình cảm chú dành cho cháu, cháu nhất định sẽ làm tốt
công việc này.
Ông Sáng cười sảng khoái rồi vỗ vai Kim Ngân nói bằng giọng rất hài
lòng:
- Tốt, tốt lắm
Khi ông Sáng toan quay người đi thì Kim Ngân như nhớ ra được điều
gì đó. Cô gọi với theo:
- Chú Sáng!
Ông Sáng quay lại, chờ Kim Ngân nói nốt vế sau.
Kim Ngân có vẻ hơi ngập ngừng, nhưng rồi cô cũng nói tiếp:
- Làm nốt lần này, cháu muốn xin nghỉ việc.
Ông Sáng có vẻ bất ngờ, muốn hỏicho rõ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt
kiên quyết của Kim Ngân, ông đành nuốt lại câu hỏi của mình. Sau đó
ông Sáng nói trong tiếng thở dài:
- Ừ, cũng nên nghỉ đi thôi!
Kim Ngân nhìn theo dáng người của chú Sáng khuất dần nơi phía cửa.
Cô không kìm được cũng thở dài một tiếng. Tách cà phê trên tayđã bị
gió bên ngoài thổi nguội, cảm giác không ngon như lúc đầu nữa,
nhưng cô vẫn đưa lên miệng nhấp.
Đắng quá!
Kim Ngân nhăn mặt, cuối cùng cô quyết định pha cho mình một táchcà
phê khác.
.
.
.
- Thiên Hoàng, anh nói Linh đã về rồi?
Hữu Quân như không tin được vàotai mình. Anh còn tưởng mình đang
nằm mơ, cho nên mới hỏi lại người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha
một lần nữa.
Thiên Hoàng thổi nhẹ vào chén trà,làn khói mỏng tang theo đó bị
thổidạt ra. Anh nhấp môi vào tách, cảm giác hương trà thơm ngát lan
vào tận tâm khảm. Mãi một lúc lâu sau, Thiên Hoàng mới lên tiếng
đáp lại:
- Cậu tưởng tôi rỗi việc lừa cậu à?
Đôi môi của Hữu Quân cuối cùng cũng giãn ra một nụ cười hạnh phúc,
trái tim đập liên hồi khiến anh thấy thật khó thở. Nhưng anh nào
quan tâm đến việc đó. Linh đã trờ về rồi, cô ấy cuối cùng cũng
đãgiữ lời rồi.
Nhìn khuôn mặt sáng bừng trong hạnh phúc của Hữu Quân mà Thiên
Hoàng không khỏi nhếch môi cười nhạt. Hạnh phúc đơn giản mà thực
khó bắt. Cứ đến rồi đi bất chợt, khiến con tim người tangủ chẳng
yên. Anh không hiểu hạnh phúc là gì, cũng chưa biết tình yêu sâu
đậm là như thế nào, nhưng anh có thể cảm nhận được sự vui mừng đang
ngập tràn trongđôi mắt của Hữu Quân. Cậu ta bìnhthường vẫn lạnh
lùng là thế, ấy vậymà vừa nghe tin em gái anh trở vềđã như một đứa
trẻ thấy kẹo. Tình yêu diệu kỳ như vậy sao?
Cuối cùng, Thiên Hoàng cho Hữu Quân nghỉ một ngày để anh đi
gặp“tình yêu thầm kín” của mình. Thiên Hoàng không phải là một con
người quá khắt khe trong công việc, những lúc nào cần thì nên để
nhân viên thoải mái một chút.
Hữu Quân chưa đi được bao lâu thì cánh cửa lại bật mở, người bước
vào là Phong Lan.
Phong Lan là thư ký của anh. Làm việc rất được, nếu không muốn nói
là tốt. Cô ấy vốn là một người con gái thông minh. Thường thì Thiên
Hoàng chỉ gặp những con người có kinh nghiệm và tự cho mình là
thông minh, còn Phong Lan thì phải nói là cô ấy thực sự rất nhanh
nhẹn và hoạt bát. Mọi việc vào tay cô đều không phải lo lắng gặp
chuyện này chuyện kia. Sổ sách của cô ty nhiều như vậy, nhưng tới
cuối tháng Phong Lan vẫn cố gắng làm gọn để anh dễ tính toán.
Anh không biết lý do tại sao PhongLan vào AP làm việc, nhưng anh
tintưởng cô ấy. Bao nhiêu năm qua, cô ấy cũng coi như đã đóng góp
một phần không nhỏ cho công ty đi.
Vừa thấy Phong Lan vào, Thiên Hoàng liền đặt chén trà xuống
nói:
- Có chuyện gì thế?
Phong Lan nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau đó cô bước tới đáp:
- Giám đốc, Ngôi Sao Mai lại muốn phỏng vấn diễn viên của “rất muốn
yêu em”. Lần trước đã thất hẹn một lần, chúng ta cũng coi như bỏ
qua cho họ. Vậy mà lần này vẫn còn dám vác mặt đến đây, có nên cho
họ một bài học không?
Thiên Hoàng ngả người ra, một tayđặt lên chỗ tựa của ghế. Anh
nói
- Cô định cho họ bài học gì?
- Thực ra, chuyện họ thất hẹn với công ty không phải là chuyện quá
to tát. Nhưng chúng ta bỏ qua không có nghĩa là chúng ta sợ họ. Lần
phỏng vấn này, tôi nghi ngờ họ vì chuyện của Hữu Quân lần trước mà
trả thù ta.
Thiên Hoàng mỉm cười, bình thản đáp:
- Có phải là cô đã suy nghĩ quá nhiều? Họ là trẻ con hay sao mà làm
vậy? Vả lại, Ngôi Sao Mai là tòa soạn lớn, họ chú ý tới ta, ta phải
vui mừng chào đón họ mới đúng chứ?
- Nhưng...
Thiên Hoàng ngẩng mặt lên nhìn Phong Lan, anh cảm thấy hôm nay cô
hơi lạ thì phải. Thường ngày cô ta không như thế này, cũng khôngcó
kiểu lo chuyện bao đồng, công việc của cô ấy là thư ký, sao lại
muốn can thiệp vào những chuyệnnày chứ? Và một khi anh đã quyết
định khi sẽ không bao giờ thay đổi.
- Có chuyện gì sao? – Thiên Hoàng nhướn mày hỏi.
Câu hỏi này khiến cho Phong Lan có chút bối rối. Cô vội cười cười
đểche đi nét khó xử trên mặt, sau đó liền đáp:
- Đâu có, em chỉ là lo cho công ty thôi.
- Vậy sao? – Nét mặt của Thiên Hoàng trông có vẻ như là không
tin.
Phong Lan cố gượng gật đầu. Cô không biết tại sao mình lại bối rối
như vậy, nhưng cứ khi nào nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo kia chiếu
thẳng vào người mình là cô lại muốn trốn tránh. Trên đời này, cô
chưa sợ ai như người đàn ông trước mặt. Quả thực là từ con người
anh như tỏa ra một thứ áp lực rất lớn, khiến con người ta muốn tiến
không được mà muốn lùi cũng chẳng xong.
Tuy nhiên, có những việc nếu cứ
để nỗi sợ của bản thân lấn chiếm thì sẽ khiến nó đổ bể. Cô không
thể hèn nhát như thế được!
- Nói cho tôi biết, cô đang âm mưucái gì?
Bất ngờ Thiên Hoàng lao tới trước mặt Phong Lan. Anh ghé sát vào
người cô trợn mắt nói.
Phong Lan đã sợ lại càng thêm sợ hãi, cô lắp bắp nói:
- Giám...giám đốc. Anh...sao vậy?
Thiên Hoàng vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đó nhìn Phong Lan. Ánh mắt
như sắt thép kia khiến cô không khỏi rùng mình, lời nói lại càng
lộn xộn hơn:
- Anh...Em, em thực xự...thực sự chỉvì quá lo nghĩ cho công ty
thôi.
Mãi một lúc lâu sau, khi không khí gần như bị hơi lạnh trong ánh
mắtcủa Thiên Hoàng làm đông lại thì anh mới bật cười lớn. Khi cười,
cơ mặt anh giãn ra, trông có vẻ rất sảng khoái. Sau đó anh vỗ vai
Phong Lan và nói:
- Tôi có bao giờ không tin cô đâu chứ?
Phong Lan nhất thời không hiểu, nhưng cô cũng thầm thở phào nhẹ
nhõm. Áp lực vừa rồi quá lớn, tựa như có một tảng đá ngàn cân đang
đè lên ngực cô vậy. Đến tận bây giờ cô vẫn thấy cả người mìnhđang
run lên bần bật.
- Vậy, em ra ngoài bàn giao với Quyên Vỹ một chút.
Thiên Hoàng không nói gì, anh chỉ gật đầu rồi lại bước về phía ghế
sôpha. Trong đầu anh đang nghĩ, trên thế giới này có rất nhiều thứ
đang được che đậy. Nhưng chỉ cầnmột cơn gió thoảng qua, lớp bụi phủ
trên nó cũng sẽ bị thổi bay thôi.
.
.
.
Buổi chiều, lúc gần tan làm, Kim Ngân nhận được một tin nhắn
củaHoàng Mai rằng: “Kim Ngân, sao Vĩnh Khanh không tới thăm
mình?”
Tin nhắn đó không khỏi làm Kim Ngân cảm thấy bối rối. Cô thần người
một lúc lâu rồi nhắn tin lại: “Ừ, có lẽ anh ấy hơi bận. Cậu đừng
lo, nếu gặp được Vĩnh Khanh, mình sẽ nói lại với anh ấy.”
Năm phút sau, tin nhắn lại gửi tới: “Cậu có số điện thoại của anh
ấy à?”
“Không, mình nói là nếu gặp được.”
Kim Ngân đặt điện thoại lên bàn, đôi mắt thoáng vẻ lo âu. Nếu như
chuyện này bại lộ thì cô lại một lần nữa có lỗi với Hoàng Mai. Cô
khôngthể để chuyện đó xảy ra được. Chodù có phải trả bằng bất cứ
giá nào, cô cũng sẽ chơi trò chơi này đến cùng. Bởi trong cô vẫn
còn một hy vọng rằng: Thiên Hoàng cóthể đem lại hạnh phúc cho Hoàng
Mai.
Có lẽ, anh chính là một món quà chuộc tội mà ông trời ban xuống cho
cô.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng Kim Ngân đành phải gọi điện cho Thiên
Hoàng.
Nhạc chờ mới tới hồi thứ hai đã thấy Thiên Hoàng bắt máy. Sau đó
anh cười cười chào cô bằng một chất giọng khàn khàn đặc
trưng:
- Chào người đẹp!
Kim Ngân không để ý gì tới lời chào đó, cô nói luôn vào vấn đề
chính:
- Phiền anh chiều nay tới thăm Hoàng Mai có được không?
- Được, tất nhiên là được. Chỉ cần em đáp ứng mọi yêu cầu của
anh!
Kim Ngân nắm chặt lấy điện thoại, rồi cô đáp:
- Chỉ cần không vượt quá khả năng của tôi, thì bất cứ yêu cầu gì
của anh, tôi đều chấp nhận.
Thiên Hoàng cười nhẹ một tiếng rồi nói vẻ hào phóng:
- Yên tâm, không có gì vượt quá khả năng của em đâu. Chốc nữa anh
sẽ tới đón em!
- Được, chào anh!
Không đợi Thiên Hoàng trả lời, KimNgân đã vội ngắt máy. Lúc đặt
chiếc điện thoại lên bàn cô mới phát hiện lòng bàn tay đã túa đầy
mồ hôi. Trái tim trong lồng ngực cũng đập liên hồi, không hiểu là
nó đang báo hiệu một điều gì nữa.
Kim Ngân bám vào thành ghế rồi ngồi xuống, mắt cô sao bỗng dưng lại
hoa lên thế này? Kim Ngân đưa tay lên day day thái dương, một lúc
sau mới thấy tỉnh táo hơn chút ít. Cô chợt thấy bản thân mình như
không phải là của mình nữa, nó không nghe theo sự điều khiển của cô
một chút nào cả.Đã tự dặn lòng rằng mỗi lần nghe giọng nói ấy, nhìn
con người ấy là phải bình tĩnh. Nhưng cô lại khônglàm được, hoàn
toàn không làm được.
Tất cả đều giống hệt như mười năm trước. Cứ đứng cạnh anh, nghe
giọng nói của anh là tim cô lại đập, chân cô lại run...Cô không thể
làm chủ được bản thân của mình.
“Kim Ngân, nhanh lên, đưa tay cho tôi.” – Vĩnh Khanh đứng ở mỏm
đábên đó, vươn cánh tay ra mỉm cười nói với cô.
Lúc ấy cô vẫn còn bất ngờ, nhất thời không biết phản ứng thế
nào,tay chân như trở lên thật thừa thãi.Trông cô lúc ấy rất vô
dụng, ngay cả cơ thể cũng không điều khiển nổi.
“Nhanh lên, Kim Ngân.” – Vĩnh Khanh vẫn kiên nhẫn chờ cô.
Phải mất tới năm phút sau, Kim Ngân mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Rồi cô đưa ta ra cho anh nắm lấy, để anh kéo qua khoảng cách giữa
hai mỏm đá.
Ngày hôm đó, trường cô có dịp đi dã ngoại. Nói là trường, nhưng
thực chất mỗi khóa chỉ được một lớp đi. Lớp nào có thành tích tốt
sẽđược được chọn. Lớp của cô và lớp của Vĩnh Khanh cũng nằm trong
số đó.
Buổi dã ngoại ấy là một hồi ức ngập nắng, ấm áp và khiến cô cảmthấy
rất hạnh phúc mỗi khi nhớ lại.Xin đừng hiểu lầm gì cả, không phải
anh thích cô nên mới làm vậy đâu. Vì ngay sau đó, Vĩnh Khanh cũng
đứng lại, đợi Hoàng Mai và bước tới để kéo tay cô đó thôi!
Cô đã nói rồi, người Vĩnh Khanh chọn không phải là cô. Ngay từ đầu
định mệnh đã không mang tên của anh và cô. Cô chỉ có thể
mơ một giấc mơ không có thực mà thôi.
Kim Ngân mỉm cười khi nhớ lại buổi dã ngoại mười năm về trước. Bạn
bè cô giờ cũng đã có cuộc sống riêng hết rồi, không biết có ai nhớ
tới ngày hôm ấy nữa không. Đó là một quãng thời gian vui vẻ. Đó là
một thời hạnh phúc nhất đời cô. Kim Ngân hiểu, ba người bọn cô đã
mãi mãi nằm lại trong chiếc hộp thời gian và sớm bị lớp bụi của nó
phủ mờ rồi!
Giờ đây tất cả đều đã khác. Giấc mơ, hoài bão, con người và tình
cảm...Tất cả đều đã khác. Thời niênthiếu xưa kia đã bị nắng gió của
năm tháng đẩy ra xa. Xa tới nỗi, chân trời góc bể cũng chẳng
chạmđược tới.
.
.
.
Nền trời như bị bàn tay ai đó thoa lên một lớp phấn hồng, loang lổ.
Ráng chiều đỏ ối đổ xuống con đường nhỏ. Mùi thơm của thức ăn từ
nhà nào bay ra, ấm cúng vô cùng. Hoàng Mai ngồi trên bậu cửasổ, ôm
con mèo Ba Tư trong lòng, đôi mắt nhìn về phía xa xôi.
Người ta nói “một lần bất tín vạn lần bất tin”, cô không biết có
nên tin Kim Ngân một lần nữa hay không. Mười năm trước, Hoàng Mai
tin tưởng cô ấy, nhưng cô ấy vẫn từ đằng sau đẩy cô xuống dòng sông
hung dữ. Mặc kệ đứa trẻ đang sống trong bụng cô. Nếu lần này, cô ấy
lại lừa cô nữa thì sao?
Nếu Vĩnh Khanh này...không phải là Vĩnh Khanh thì sao?
Hoàng Mai thẫn thờ lẩm bẩm:
- Kim Ngân, tại sao cậu lại tàn nhẫnnhư vậy?
Nếu chỉ vì tình yêu mà đang tâm giết hại đứa con của cô, thì cô
nhất định sẽ không tha thứ cho Kim Ngân. Nhưng chơi thân với nhau
lâu như vậy, Hoàng Mai hiểu rằng Kim Ngân là một con người có rất
nhiều tâm sự. Cô ấy nghĩ gì đều không muốn ai biết, có điều gìkhó
xử đều tự một mình mình giảiquyết, nên cô không tin chuyện mười năm
trước hoàn toàn xuất phát từ lòng đố kỵ.
Tuy nhiên, mười năm cô chờ Kim Ngân nói ra sự thật thì cũng là mười
năm Kim Ngân che giấu sự thật đó. Ngoài những câu nói đã cũ ra, cô
ấy không hề tiết lộ thêm bất cứ điều gì. Điều ấy càng làm Hoàng Mai
thêm cô ghét cô ấy. Đứa con của cô đã chết một cách oan uổng. Cô có
cảm tưởng nó vẫncòn ở trên thế giới này, nhưng lại không thể chạm
vào nó...Chỉ vì tấmmàn mang tên sự thật chưa được vén lên.
Kim Ngân, chỉ cần cậu nói thật cho mình biết, mình sẽ không hận cậu
nữa. Cậu có biết không?
Hương Liên đã từng nói:
“Hoàng Mai à, cậu phải canh chừng Vĩnh Khanh thật tốt nhé!.”
“Tại sao cậu lại nói thế?”
“Bởi vì Kim Ngân, cô bạn thân chí cốt của cậu có tình cảm đặc biệt
với Vĩnh Khanh đó.”
Hoàng Mai cúi xuống nhìn con mèo nằm ngủ trong lòng mình, khẽ mỉm
cười.
Vĩnh Khanh, người con trai đó sao lại liên quan đến hai người bọn
cô? Nếu không gặp anh, có lẽ mọi chuyện đã chẳng như ngày hôm nay.
Kim Ngân cũng đem lòng yêu anh, đã đem lòng yêu anh trước cô.
Nhưng cô không hối hận. Bởi cô yêu anh! Yêu là không hối hận!
Bất giác, Hoàng Mai ngẩng mặt lên,trong đôi mắt như chứa ngàn mối
nghi hoặc. Người đàn ông hôm nọso với Vĩnh Khanh đúng là có giống
nhau thật. Nhưng sao cô lại thấy có điều gì đó uẩn khúc trong đó?!
Tại sao anh lại xuất hiện với Kim Ngân? Không phải mười năm trước,
Vĩnh Khanh còn nói với cô rằng:
“Vì đứa con...cho nên mãi mãi anh cũng không thể tha thứ cho cô
ta.”
Đúng vậy, vì đứa con...
Chẳng lẽ anh đã quên rồi? Không, Vĩnh Khanh mà cô biết không phảilà
một người dễ quên.
Anh lạnh lùng, cao ngạo. Chỉ cần có ai khiến anh đau khổ, anh nhất
định sẽ làm cho kẻ đó đau khổ gấp mười!
Hoàng Mai đuổi con mèo đang nằm trong lòng mình ra. Cô bước tới hộc
bàn, lấy ra một xấp giấy đã cũ. Đây là những bức thư mà năm xưa Kim
Ngân đã gửi cho Vĩnh Khanh. Tuy tất cả đều được chôn xuống cùng một
nhành phong tín tử màu tím, nhưng sau đó đã bị Hương Liên đào lên
và mang tới cho cô.
Hoàng Mai nhìn vào những nét chữ yếu đuối, nắn nót đã nhòe đi theo
năm tháng. Trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời.
Năm ấy, khi nhận được những bức thư này, cô đã tức giậnbiết bao, đã
muốn chạy đến tát người con gái ấy biết bao...Nhưng cô đã không làm
vậy. Cô đã ích kỷ giấu tất cả những bức thư ấy đi, giấu tất cả tình
cảm của người congái ấy đi. Cô phải giam chúng trong ngục tối, để
chúng mãi mãi không thể thoát ra được. Vĩnh Khanh sẽ không biết,
anh ấy nhất định sẽ không bao giờ biết Kim Ngân yêu anh!
Chỉ có điều, dù có giấu cỡ nào thì vẫn không thể một tay che hết sự
thật. Có một bức thư đã rơi ra, và Vĩnh Khanh đã đọc được nó.
“Vĩnh Khanh, tôi luôn tôn trọng anh, nhưng anh là một kẻ đáng ghét.
Anh là kẻ đáng ghét nhất trên đời này, tôi hận anh!”
Chẳng biết tại sao Kim Ngân lại viếtbức thư này, nhưng đó là bức
thư cuối cùng mà cô viết cho anh thì phải.
Khi Vĩnh Khanh đọc được, anh đã tức giận xé nát nó. Thậm chí là
đậpphá đồ đạc khiến Hoàng Mai rất hoảng sợ. Cô cảm tưởng như trong
đôi mắt anh lúc ấy có một ngọn lửa đang bốc cháy, những tiamáu li
ti vằn vện lên trong đôi mắt anh. Anh thở mạnh, anh làm tất cả mọi
thứ để bản thân mất đi sức
lực...Cuối cùng anh kiệt sức ôm cô vào lòng.
Hoàng Mai không hiểu điều gì đã khiến cho anh tức giận, nhưng cô
chỉ biết, hôm ấy anh đã ôm cô, đã hôn cô và nói:
“Hoàng Mai, chỉ còn mỗi em thôi. Chỉ còn mình em thôi... Mong là
như thế!”
Mới nghĩ tới đó, Hoàng Mai đã thấyđôi mắt mình nóng rực lên, rồi
một giọt nước trong suốt rơi xuống, thấm vào một chữ trong bức thư:
“Hận”!
Hận?
Tại sao lại cứ phải hận nhau? Tại sao đã yêu sao còn hận? Con người
sao lúc nào cũng mang hai mặt đối lập như thế? Họ không thểsống đơn
giản hơn được hay sao?Kim Ngân, cô ấy yêu Vĩnh Khanh. Vậy tại sao
lại hận anh ấy? Rốt cuộc thì cô có những bí mật to lớnnhư thế nào
đây?
Kim Ngân nói, có thể hôm nay VĩnhKhanh sẽ tới thăm cô. Được, vậy
côsẽ nhắc lại chuyện bức thư năm xưa. Nếu như anh đúng là Vĩnh
Khanh của mười năm trước, thì chắc chắn anh sẽ không bị nó làm cho
xa lạ.
Cô nhất định phải tìm hiểu rõ, anh có phải là Vĩnh Khanh thật hay
không!
Chương 11.
Khoảng gần một tiếng sau thì có tiếng còi xe trước cổng. Bác sĩ
Đường đang làm dở mâm cơm đành phải rửa tay rồi chạy ra ngoài. Thực
không ngờ, lại là người đàn ông đó.
Hai cánh cửa của chiếc BMW X6 mở ra. Kim Ngân và Thiên Hoàng bước
xuống. Qua một ngày làm việc mệt mỏi, trên khuôn mặt của Kim Ngân
như có nét nhợt nhạt. Lại cộng thêm việc hay lo nghỉ, chonên trông
mặt cô dường như không có chút sắc khí nào.
- Bà Đường, Hoàng Mai đang làm gì thế? - Để túi xách xuống, Kim
Ngân quay ra hỏi bác sĩ Đường.
- Cô ấy đang ở trên phòng.
- Anh lên đó với cô ấy đi. Tôi phải ở dưới này chuẩn bị cơm – Kim
Ngân quay sang nói với Thiên Hoàng.
- Một mình?
Thiên Hoàng hình như rất kích động về việc này. Cô ta không có não
à? Để anh lên đó một mình thìanh biết làm thế nào? Nên nhớ, anh
không phải Vĩnh Khanh nên anh không thể biết được giữa họ đã xảy ra
những việc gì. Nếu Hoàng Mai mà hỏi về một vấn đề nào đó thì anh
làm sao trả lời được. Lần đầu tiên gặp quá bất ngờ và xúc động nên
cô ấy không hỏi gì nhiều. Còn lần này thì sao? Tránh được một lần
sao tránh được mãi mãi!?
Kim Ngân trừng mắt nhìn Thiên Hoàng, bàn tay phía sau không ngừng
giật giật áo anh như để ámhiệu rằng bác sĩ Đường vẫn đang đứng đây.
Đừng có kích động quá mà làm lộ chuyện.
Thiên Hoàng như hiểu được liền cười cười rồi nói:
- Một mình thì một mình. Dù sao thì cùng mười năm rồi chưa gặp
nhau. Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cô ấy.
Kim Ngân cũng mỉm cười:
- Anh biết vậy là tốt. Cô ấy đã chờ đợi anh rất lâu rồi.
Thiên Hoàng lừ mắt không nói gì. Sao anh thấy mình như là đồ chơi
của Kim Ngân thế nhỉ? Cảm thấy bản thân đáng thương mà không thể
làm gì hơn. Anh thề rằng, đây là lần đầu tiên anh theo đuổi một
người con gái mà khó khăn đến thế. Các cụ nói quả không sai “gừng
càng già càng cay”. Bà cô quá đát này không quay anh như chong
chóng thì không chịu được đây mà.
Thiên Hoàng lắc đầu thở dài rồi bước lên trên cầu thang. Trước
khiđi, anh không quên nói nhỏ rằng:
- Nếu có việc gì xảy ra, anh nhất định sẽ hét lên để đánh tiếng cho
em.
Ngay lập Thiên Hoàng nhận được một cái nhăn mặt của Kim Ngân. Anh
giơ tay lên vẻ đầu hàng rồi nhanh chóng chạy lên trên gác.
Kim Ngân nhìn theo dáng người cao lớn của Thiên Hoàng, không kìm
được liền bật cười thành tiếng. Anh ta trẻ con thật! Nhìn bề ngoài
lạnh lùng mà tính tình chẳng lúc nào nghiêm túc được cả.
Như phát hiện được ra mình đang cười, Kim Ngân liền cảm thấy hơi
ngỡ ngàng. Đã lâu rồi cô chưa cười một cách tự nhiên như vậy. Cười
mà không biết mình đã cười. Hơn nữa, trong lòng cô lại cảm thấy rất
thoải mái.
Kim Ngân chợt nghĩ, nếu như Thiên Hoàng không mang hình dáng giống
Vĩnh Khanh thì có lẽ, cô đã cười nhiều hơn khi ở bên anh. Chỉ tiếc
mọi việc không phải ta cứ muốn là được. Với cô thì lại càng
không.
Vì cuộc đời vốn là một trò chơi không lối thoát mà!
Từ trong bếp, bác sĩ Đường nhìn ra bên ngoài. Trong lòng bà lại
càng thêm mối hồ nghi. Liệu có phải...người đàn ông đó thích Kim
Ngân? Biết đâu được đấy, trên đời này có rất nhiều người giống
nhau. Hơn nữa mười năm đã qua rồi, Vĩnh Khanh năm xưa mấy ai còn
nhớ tường nhớ tận? Rất có thể, người đàn ông này chính là người mà
Kim Ngân đã vô tình gặpđược. Và vì anh ta quá giống Vĩnh Khanh cho
nên cô mới đưa anh về gặp Hoàng Mai để cô ấy được vui.
Chỉ có thể kết luận được như thế, bà Đường liền thở dài. Bà vốn
không tường tận câu chuyện của họ, nhưng đứng ngoài cuộc, bà cóthể
thấy rõ những diễn biến này đang đi theo một chiều hướng nào. Nếu
Người đàn ông kia là Vĩnh Khanh, thì anh không thể nàoluôn xuất
hiện với Kim Ngân như thế được.
Bởi cả Hoàng Mai và Kim Ngân từng nói, Vĩnh Khanh hận Kim
Ngân!
.
.
.
Tại một quán cà phê tương đối yên tĩnh. Tiếng nhạc du dương, uyển
chuyển như làn khói đang bốc lên từ tách cà phê của Hữu Quân. Anh
chăm chú nhìn người
con gái trước mặt, môi hơi mím lại,để lộ má lúm đồng tiền duyên
dáng.
Ở xa xa, có mấy cô phục vụ không ngừng hướng mắt nhìn về phía đôi
trai gái này. Trong đôi mắt nhưánh lên niềm ngưỡng mộ vô
cùng.
- Cậu xem kìa, dù có thế nào thì tớ cũng thấy anh chàng đó rất
quen!
- Ý, đó chẳng phải là Hữu Quân haysao?
Một cô nghe thấy vậy liền quay ra hỏi lại:
- Hữu Quân? Sao nghe tên quen thế?
Ngay lập tức, cô nhận được rất nhiều cái lườm của mấy cô bạn bên
cạnh. Theo sau đó là một lời giải thích hết sức chán nản nhưng cũng
rất đầy đủ:
- Cậu có cần “đồ đá” đến mức đó không? Báo chí sinh ra với cậu đúng
là chỉ tổ mang đi đốt bếp. Tớnói cho cậu hay, Hữu Quân chính là nam
diễn viên mới nổi gần đây. Anh ấy dạo này rất nổi trên báo chí với
các thông tin xoay quanh vai nam chính “rất muốn yêu em” của anh
ấy. Tuy phim chưa bấm máy, nhưng anh ta hiện nay đang rất sốt. Ai
cũng nói anh cướp mất vai của Văn Đức – con trai ông đạodiện nổi
tiếng Văn Dương. Đã vậy, đây còn là một bộ phim thuộc hàng bom tấn
của làng giải trí Việtdo AP sản xuất. Hữu Quân nhờ đó đã nổi nay
còn nổi hơn.
Khi cô bồi bàn kia vẫn thao thao bất tuyệt thì ở bên này, các cô
gái khác đã ôm khay đựng cà phê với ánh mắt long la long lanh. Nụ
cười trên khuôn mặt như có cả mơ ướcvà ngưỡng mộ. Họ lại nhìn về
phía người con gái xinh đẹp, kiêu kỳ đang ngồi đối diện Hữu Quân
kia. Sau đó, một cô nói với vẻ khó hiểu:
- Tại sao nãy giờ họ không nói với nhau câu nào thế?
- Họ nói gì cũng phải báo cáo cho cậu biết sao?
- Không – Cô phục vụ này vội vàng lên tiếng phân bua – Ý của mình
là tại sao Hữu Quân lại chỉ ngắm cô ta mãi vậy? Anh ấy rõ ràng là
không nói câu nào mà.
Mấy cô gái khác nghe vậy cũng hiếu kỳ quay ra quan sát đôi nam nữ
kia. Đúng là họ chẳng nói với nhau câu nào. Cà phê trước mặt vẫn
bốc hơi nghi ngút, tiếng nhạc vẫn êm đềm bên tai, nhưng lại chẳng
có một ngôn ngữ giao tiếp nào được sử dụng giữa hai người.
- Làm cái gì mà đứng túm năm tụm ba ở đây thế? Khách kêu từ nãy tới
giờ rồi!
Giọng nói ồm ồm của ông chủ vang lên khiến mấy cô gái phục vụ kia
vội vội vàng vàng trở về thế giới thực tại. Ai nấy đều thầm bĩu môi
với ông chủ rồi ôm khay đi làm công việc của mình, không để ý đến
đôi nam nữ kia nữa.
Ở bên này, Linh chợt ngẩng đầu lên nhìn Hữu Quân. Cô nở một nụ cười
rất thân thiện, khác xa hoàn toàn với vẻ đẹp kiêu kỳ của cô.
Bao năm không gặp, Hữu Quân thay đổi nhiều quá. Từ ngoại hình cho
tới tính cách. Anh đã thay đổi tới nỗi lần gặp đầu tiên sau hai năm
xa cách, cô không thể nhận ra. Đến tận bây giờ Linh vẫn còn ngỡ
ngàng tự hỏi lòng: Rốt cuộc thì đây có phải là Hữu Quân thuần khiết
ngày xưa của cô hay không?
Thời gian quả nhiên rất có sức công phá. Một Hữu Quân ngốc nghếch
ngày nào nay đã thành một ngôi sao nổi tiếng. Trong đôi mắt anh chỉ
có vẻ lạnh lùng, cao ngạo. Khi ánh mắt ấy nhìn Linh, tuycô vẫn cảm
nhận được tình cảm của anh, nhưng nó không hề giống trước kia nữa
rồi.
Linh đưa tay với lấy tách cà phê, sau đó nguấy đều. Cà phê bị lực
tác động, va đập vào thành tách, tạo và một vòng xoáy nhỏ. Tựa như
lực hút của thời gian, những điều trước kia ngỡ mãi mãi bên ta,thì
cuối cùng vẫn là xa ta. Chúng đều bị hút vào một khoảng không màu
đen thăm thẳm.
Đến tột cùng, con người cũng không thể thắng được thời gian!
- Làm cái gì mà nhìn em mãi thế? –Linh hỏi.
Hữu Quân không hề né tránh, anh vẫn nhìn cô đáp:
- Hai năm không được nhìn thì bâygiờ phải nhìn cho đã chứ! Em ki bo
thế sao?
Linh bật cười. Khẩu khí không tồi, đối đáp rất hay. Hữu Quân ngày
xưa nếu bị cô nói như thế sẽ lập tức cúi mặt xuống, hai tai đỏ lựng
lên rồi lắp bắp không thành câu. Nhưng Linh hiểu, tất cả đã khác
rồi...Hữu Quân bây giờ đã không còn là Hữu Quân của ngày trước
nữa.
- Hai năm qua anh sống thế nào? –Linh vội chuyển đề tài.
Hữu Quân hơi ngả người ra, anh bưng cà phê lên nhấp rồi lại đặt
xuống, trả lời câu hỏi của Linh:
- Chán chết. Ngày ngày chỉ học về sân khấu điện ảnh. Nhưng anh
traiem cũng chưa từng bạc đãi anh. Lúc nào cũng chiếu cố nên không
có ai trong công ty dám bắt nạt anh hết.
Linh cúi đầu mỉm cười. Trong lòng cô chợt nghĩ, tất nhiên là không
cóai dám bắt nạt anh ấy rồi. Vì hai năm trước, chính cô đã dọa
Thiên Hoàng rằng nếu để Hữu Quân mất một sợi tóc, cô sẽ cho anh ấy
biết tay.
Thật may là anh trai cô đã giữ đúng lời hứa! Hữu Quân không những
không mất sợi tóc nào, mà quanh người anh còn xuất hiện một ánh hào
quang đầy mơ ước. Linh cười khổ, không biết ánh hàoquang ấy đẹp hay
xấu, nhưng dẫu sao thì nó cũng mang Hữu Quân xưa kia của cô đi xa
mãi rồi.
- Thế anh đã kiếm được cô nào chưa? – Linh hỏi với vẻ đùa
cợt.
Hữu Quân hơi giật mình, nhất thời không biết nói gì. Chẳng lẽ cô ấy
vẫn một mực không biết rằng anh yêu cô? Anh ở nơi này đợi cô đã hai
năm, tự hứa rằng nhất định
phải thay đổi và cố gắng...Anh sợ mình không xứng với cô cho nên
anh phải cố gắng như thế...Chẳng lẽ cô ấy vẫn hờ hững không
hiểu?
Linh là một cô gái phóng khoáng. Cách sống của cô ấy khác với những
người con gái mà anh đã gặp. Anh chỉ có thể đúc kết bằng ba từ là:
“Rất cởi mở!” Không biết có phải cô ấy bị ảnh hưởng bởi cách sống
phương tây hay không, nhưng anh cũng đã ở bên đó hai năm mà chưa hề
vứt bỏ được vỏ ốc trên lưng. Chỉ tới khi gặp cô anhmới hiểu rằng
bản thân mình cần phải thay đổi đến mức nào.
Linh, tại sao em không hiểu? Hữu Quân thầm kêu khổ trong lòng.
Nhưng kêu khổ thế này có ích gì cơ chứ? Cô ấy vẫn mãi mãi không
biết được tình cảm của anh.
Hữu Quân cười cười đáp lại câu hỏi của Linh:
- Cô nào chứ? Bây giờ anh mà đi kiếm thì chẳng thà tự tay phá hỏng
tiền đồ anh trai em gây dựng bấy lâu nay cho anh hay sao? Hiện đang
là thời điểm nhạy cảm, nên tránh xa mấy vụ lùm xùmđi để lấy lòng
công chúng.
Linh nói:
- Ồ, làm sao mệt nhỉ?
- Đương nhiên. Em cứ tưởng làm người nổi tiếng mà sướng à? Thậm chí
còn không được sống theo ý mình nữa ấy chứ?
- Nhưng bây giờ anh đang đi gặp em mà? Đã thế, em lại còn là em gái
của giám đốc công ty điện ảnh AP nữa. Anh không sợ ngày mai sẽlên
mặt báo với tít: “Ngôi sao Hữu Quân lợi dụng quan hệ để trèo cao”
hay sao?
Hữu Quân nghe vậy liền bật cười. Sau đó, anh đưa tách cà phê lên
nhấp, đôi mắt cúi thấp xuống, không ai đoán được suy nghĩ đằng sau
đó. Một lúc sau anh mới đáp:
- Hai năm ở đây để đợi em, chẳng lẽ anh lại sợ những thứ đó? Anh cố
gắng là vì em chứ không phải làvì cái hư danh này.
Trong đầu Linh chợt nổ mạnh mộttiếng. Cô ngẩng lên nhìn Hữu Quân,
bắt gặp anh cũng đang nhìnthẳng vào mình bằng một ánh mắtchan chứa.
Con tim run lên đầy yếuđuối, cô có cảm giác trong lòng như có thứ
gì đó sụp đổ. Cô nghĩ, đó chính là lý trí.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn nói:
- Lời nói của anh mâu thuẫn thật!
Hữu Quân, cuối cùng thì anh ấy cũng chịu để cô biết, anh vẫn là Hữu
Quân của năm nào. Vẻ ấm áp này mới là Hữu Quân, sự cương trực,
nghiêm nghị này mới là Hữu Quân hai năm trước của cô.
Sau đó, Linh lại nói tiếp:
- Đừng nói thế, em không muốn anh vì em mà sự nghiệp tan vỡ. Anh
mới chỉ bước ở điểm khởi đầu thôi, sau này còn rất nhiều thành công
và sóng gió đang đón đợi ở phía trước. Anh hà tất vì mộtngười con
gái mà phải làm vậy?
- Em không hiểu anh!
- Em hiểu anh! – Linh đáp lại – Thực ra, anh đối với em thế nào
trong lòng em hiểu rõ. Chỉ là anh bây giờ khác rồi, làm cái gì cũng
nên biết chừng mực. Đàn ông con trai gây dựng tiền đồ trước, gia
đình sau. Đừng để sau này phải hối hận tự trách mình đã không biết
tận dụng hết thời trai trẻ.
Hữu Quân gượng cười, xem ra anhlại bị Linh lên lớp nữa rồi. Cô ấy
vẫn thế, lúc nào cũng tự cho mình là hiểu đời, hiểu người hơn anh.
Lúc nào cũng thích mang mấy cái triết lý đầy chủ quan ấy ra giáo
huấn anh. Con gái đúng là phiền phức thật!
Anh cố gắng là vì cô, tại sao cô ấy lại cứ phải nói rằng anh làm vì
cô là không đáng? Có gì mà không đáng chứ? Nếu không có cô thì anh
cố gắng tới ngày hôm nay để làm gì? Và nếu không có cô, anh có đồng
ý về AP làm việc không?
Cô ấy không phải là không hiểu anh, mà là không chịu hiểu cho
anh.
- Được rồi – Hữu Quân vội chuyển đề tài – Anh có một món quà cho
em.
Linh mỉm cười, nháy mắt nói:
- Quà? Hôm nay đâu phải sinh nhậtem?
- Mừng em vừa trở về đã đâm cho anh một nhát vào tim gan – Hữu Quân
cười cười, nói với vẻ nửa đùa nửa thật.
Linh làm mặt xấu, rồi đáp:
- Đừng vu oan cho người đầy tội lỗi như em có được không? Anh nói
thẳng ra luôn đi xem nào.
- Tháng mười là bấm máy “rất muốn yêu em” rồi. Vừa kịp lúc anhsáng
tác xong OST cho bộ phim đó. Cũng là muốn gửi tặng cho em!
Linh hơi bất ngờ về món quà này. Cô mở to mắt nói với vẻ kinh
ngạc:
- OST? Anh sáng tác á? Từ bao giờ mà anh lại biết cả sáng tác
vậy?
Hữu Quân cười với vẻ đắc ý, anh vỗ ngực nói:
- Thế nào? Đã thấy anh tài giỏi chưa? Nếu bây giờ em chịu suy nghĩ
lại thì anh có thể chiếu cố choem vào vai tiểu phu nhân đó.
Linh cũng cười lớn trước vẻ hài hước của Hữu Quân. Cô đứng dậy vỗ
vai anh với vẻ ngưỡng mộ:
- Được, em còn mong gì hơn cái vai “tiểu phu nhân” hữu danh vô thực
đó chứ!
Hữu danh vô thực? Hữu Quân cúi mặt xuống tự giễu. Cô ấy chẳng hiểu
ý anh gì cả! Nếu ý anh nói là có thực thì sao?
Một lúc lâu sau, Hữu Quân mới ngoắc tay bảo với phục vụ quán là anh
muốn sử dụng đàn của họ. Cô phục vụ trẻ thấy vậy liền gật đầu rồi
đi nới với ông chủ, trên khuôn mặt như thoáng nét chờ mong.
Hai năm qua Hữu Quân không chỉ được đào tạo để làm diên viên, màanh
còn được đào tạo cả âm nhạc.Dạo này các diễn viên thường lấn đất
sang ca hát, hòng mong thu hút được nhiều sự chú ý của người dân
hơn. Mới học đàn có hai năm, không biết là anh có thành thạo được
trong lúc này
được không nữa. Tuy là đã học hainăm, nhưng ngoài thầy dạy nhạc ra
thì anh chưa từng đàn cho ai nghe. Cốt là muốn dành cho Linh một sự
bất ngờ khi trở về. Và Hữu Quân đã đúng, cô không những bất ngờ mà
còn mong chờ. Điều này khiến anh cảm thấy xem ra mình cố gắng hai
năm qua cũng thu lại được chút ít, không đến nỗithê thảm cho
lắm.
Trước con mắt đón chờ của những người trong quán, Hữu Quân ngồi
xuống ghế. Trước mặt anh là một chiếc dương cầm màu trắng, dưới ánh
đèn của quán, màu trắng như ngả nhạt đi theo một sắc khác. Tiếng
nhạc nền đã được tắt đi tự khi nào, nhưng hương cà phê thì vẫn
nhuộm ngậptrong không khí. Hữu Quân hít một hơi thật sâu, sau đó
hai bàn tay đặt lên phím đàn.
Lúc tiếng đàn vừa cất lên cũng là lúc Linh chìm vào trầm mặc. Cả
thế giới xung quanh cô như biến đổi cả màu sắc lẫn nhịp điệu sống.
Tất cả đều uyển chuyển, dịu dàng theotiếng dương cầm kia. Bên tai
cô là giọng hát trầm ấm của Hữu Quân. Trong tim cô là lời bài hát
đầy tha thiết và nặng những ưu tư của anh:
“Rất muốn rất muốn ôm em
Nghe nhịp đập bên trong em – nức nở,
Nghe đến tận cùng những hơi thở
Để em không thể chối bỏ tình yêu tôi.
Giọt nước mắt vuốt nhẹ bờ môi
Em đang buồn gì, người yêu tôi hỡi?
Nắng thủy tinh sao vỡ quá vội
Để đôi tay này...chợt chơi vơi.
Rất muốn thời gian ngừng trôi
Tôi sợ mình sẽ già ngay khi tình còn trẻ
Rất muốn, rất muốn kéo lại những khoảnh khắc vui vẻ
Gài lên tóc mai em khi còn xuân.
Rất muốn, rất muốn nhìn em
Rất muốn, rất muốn ôm em
Rất muốn, rất muốn yêu em
Rất muốn, rất muốn bên em
Rất muốn, rất muốn...
Rất muốn, rất muốn...”
Tiếng đàn cứ du dương du dương,đưa con người ta như chìm vào một
thế giới yên bình. Hương cà phê vẫn lẩn quất bên cánh mũi.
Rồi thấm vào tận trái tim!
.
.
.
Không gian vắng lặng chỉ còn nghe thấy hơi thở của chính bản thân,
ánh đèn màu trắng rọi xuống dáng người của Thiên Hoàng. Anh đứng
giữa phòng, hai tay để trong túi quần, ánh mắt lạnh lùng hướng
thẳng vào người con gái đang ngồi trên giường.
Trong lòng anh hiểu rõ, khi mình bước vào căn phòng này là mình đã
chấp nhận chơi một trò chơi rắc rối với hai người con gái quái gở
kia. Và cũng là lần đầu tiên anh tự hỏi bản thân rằng: Từ bao giờ
mình lại cam chịu như vậy nhỉ? Vì một người con gái mà để bản
thânphải cực khổ như thế này hay sao?
Khi Thiên Hoàng còn đang chìm ngập trong mớ suy nghĩ hỗn độn của
mình thì Hoàng Mai đã hỏi dồn:
- Sao thế Vĩnh Khanh? Anh không trả lời được à? Em đang hỏi là tại
sao năm đó anh lại biết bức thư ấylà của Kim Ngân?
Thiên Hoàng **** thề trong lòng. Mẹ kiếp, anh biết sao được chứ? Cô
ta đang nói cái gì thế? Bức thư nào? Hỏi hóc búa như vậy thì anh
biết xoay sở ra sao đây?
Cuối cùng, Thiên Hoàng cười cười, ung dung bước đến ngồi vào mé
giường của Hoàng Mai đáp:
- Em thực là, anh làm sao mà nhớ được chứ? Thời gian đã qua lâu như
vậy, hơn nữa trái tim anh chỉ dành cho em, chuyện Kim Ngân viết thư
cho anh...anh hà tất phải nhớ rõ đến bây giờ? Phải không?
Hoàng Mai chỉ cười giễu trong lòng, mối hồ nghi càng ngày càng lớn
hơn. Không nhớ gì ư? Không quan tâm ư? Tại sao anh ta có thể trả
lời không chớp mắt như vậy được? Nếu không nhớ thì anh hà tất phải
hận Kim Ngân đến tận xương tận tủy. Sao phải bỏ sang tận đất Mỹ để
không phải nhìn mặtcô ấy? Nếu không quan tâm thì anh hà tất phải
đập phá đồ đạc sau khi đọc xong bức thư đó? Hà tất phải ôm cô như
sợ mất cô vào trong lòng sau khi đập phá đồ đạcxong?
Anh ta đang nói dối!
- Vĩnh Khanh, anh không nhớ thật sao?
Thiên Hoàng vẫn giữ một nụ cười cố hữu trên môi. Anh đáp:
- Ừ, anh không nhớ thật mà!
Hoàng Mai nhếch môi cười nhạt. Vết thương ở cổ tay vốn đã lành,
nhưng sao khi nghe xong câu nói này của người đàn ông trước mặt là
lại bùng lên đau nhói. Giống nhưniềm hy vọng trong cô đang sụp đổ,
để lộ ra một thế giới điêu tàn của sự thất vọng.
Cô cố gắng hít một hơi thật sâu đểbình ổn rồi hỏi:
- Em nói lại một lần nữa. Anh có nhớ không?
Thiên Hoàng bị gặng hỏi mãi như thế liền tức giận. Anh đứng bật dậy
quát lớn như một phản xạ rất tự nhiên:
- Cô làm sao thế? Tôi đã nói là tôi không nhớ rồi mà.
Hoàng Mai mở to mắt nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt. Lần này thì
đúng là cô đã thấy anh xa lạ thật rồi. Ngoài khuôn mặt và hình dáng
ra thì anh không hề giống với Vĩnh Khanh của cô ở bất kỳ điểm nào.
Giọng nói khàn khàn đặc trưng của anh chẳng lẽ cũng chỉ là ảo
giác?
- Anh...- Hoàng Mai run run nói. Đôimắt nhìn thẳng vào Thiên Hoàng.
Trái tim cô như đang rỉ máu.
Thiên Hoàng đã bình tĩnh hơn chút ít, anh hoang mang nhìn ra phía
cửa. Nếu sự việc đổ bể thì coi như là chết chắc rồi...
Cuối cùng, Thiên Hoàng đành thở dài rồi chạy nhanh đến ôm chầm
Hoàng Mai vào trong lòng. Ôm rất chặt, chặt tới nỗi Hoàng Mai có
muốn vùng ra cũng không được. Dưới ánh đèn, chiếc áo sơ mi
màu
đen của anh trông thật mạnh mẽ và bí ẩn. Y như con người anh
vậy.
Thế rồi, Thiên Hoàng nói bằng mộtgiọng rất xúc động và lo
lắng:
- Đừng...Đừng nhìn anh bằng đôi mắt ấy, anh sợ lắm!
Quả thực là không biết tại sao, khi Hoàng Mai nhìn Thiên Hoàng
bằngđôi mắt đó, trong lòng anh như cógì đó xao động. Không phải là
động lòng, mà là...có cái gì đó rất khó nói. Như là cảm giác khi bị
bóng tối kéo đến bất chợt, cố gắng mở mắt để nhìn rõ mọi vật ngay
tức khắc nhưng lại không thểthấy được. Đó là một cảm giác khóchịu
vô cùng.
- Vậy anh nói cho em biết, tại sao anh lại quên? – Hoàng Mai cũng
hơi bất ngờ. Cảm giác trong lòng như đang phân vân, đang rối ren và
đang đứng giữa hai bờ vực thực – hư.
Thiên Hoàng im lặng một lúc. Rồi anh cũng tìm được lý do cho
mình:
- Anh...bị mất trí nhớ!
Hay lắm, cuối cùng thì cũng có mộtlý do đầy thuyết phục rồi. Thiên
Hoàng mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải tỏ ra mình
rất đau khổ. Sau đó anh nói vội, hòng bịt mọi câu hỏi của Hoàng
Mai:
- Xin đừng hỏi nữa, có được không? Anh đang rất đau đầu.
Đây là cách trốn tránh nhanh nhất.Chỉ cần cô ta không hỏi anh nữa,
anh nhất định sẽ biết ơn cô ta ngàn vạn lần.
Hoàng Mai kinh ngạc tới nỗi cô không biết nói gì. Mất trí nhớ? Mất
trí nhớ ư? Tại sao lại mất trí nhớ? Cô hoang mang suy nghĩ. Liệu
đây có phải một phần nguyên do khiến Vĩnh Khanh thay đổi? Liệu đây
có phải lý do anh bắt cô chờ đợi mười năm qua? Nhưng tại saokhông
ai cho cô biết? Tại sao mười năm qua không ai cho cô biết là Vĩnh
Khanh đã phải chống chọi khổ sở với căn bệnh mất trí nhớ này?
Anh nói cô đừng hỏi nữa, nhưng sự việc này thực khiến cô không hỏi
không được. Cô muốn biết, thực sự rất muốn biết tường tận mọi
thứ.
Nhận thấy Hoàng Mai lại sắp hỏi mình, Thiên Hoàng thầm kêu khổ
trong lòng. Nếu còn bắt anh giải thích nữa thì giết anh đi cho rồi.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, Thiên Hoàng đành lao tới khóa
mọi lời nói của Hoàng Mai bằng một nụ hôn.
Có người nói, khi được hôn sẽ quên đi rất nhiều điều.
Thiên Hoàng không biết anh và cô ta sẽ quên đi những việc gì,
nhưngcái anh cần chỉ là muốn cô ta quênđi những câu hỏi đang xuất
hiện trong đầu cô vào lúc này.
Khi trong phòng chỉ còn tiếng thở nhẹ của hai người, môi lưỡi
quyệnvào nhau đầy tình tứ và lưu luyến thì cửa phòng bỗng nhiên bật
mở.Và người xuất hiện ở cánh cửa đó,nhìn hai người bằng một đôi mắt
rất phức tạp ấy không ai khác chính là Kim Ngân.
Một thoáng im lặng qua đi, như đểba người tự định hình cho mình
được bản thân đang ở thế giới nào và đang ở trong tình cảnh
nào.
Khoảng ba giây sau, Kim Ngân vội vàng tránh mắt đi. Trong lòng rối
ren và hụt hẫng tới nỗi khiến lời nói cô rời rạc đến lộn xộn:
- Xin..xin lỗi! Anh và..à, hai người cứ tiếp tục đi.
Tôi...tôi...
Không để mình kịp nói tiếp, Kim Ngân liền xoay người rồi chạy
mộtmạch xuống nhà. Trong lúc ấy, cô không hề để ý rằng, đôi tay cô
đã đưa lên che đi đôi mắt một cách vôthức. Cơ hồ không muốn để ai
nhìn thấy mình trong bộ dạng này.
Và cô cũng không muốn thấy ai vào lúc này hết.
Đôi chân không biết đã bước qua bao nhiêu bậc cầu thang. Trong lòng
không biết đã trống rỗng được bao lâu. Nhưng...
Sao cô cứ có cảm giác, thế giới lại một lần nữa sụp đổ dưới chân cô
thế này?