Có sướng ích gì không nếu cậu là người ích kỉ, nếu như thế thì cậu
đã chẳng phải cố sức đẩy nó đi xa cậu, đẩy nó về với yêu thương của
mình làm gì. Trong hoàn cảnh này chẳng phải cậu là người có cơ hội
lớn đó sao. Nhưng là sai lầm lớn nếu ai đó nghĩ rằng Nguyên Khang
dùng cách này để chiếm lấy tình cảm của Yun. Tình yêu của cậu to
lớn hơn như thế gấp vạn lần.
Đối với cậu, yêu là khi nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc dù
người kề bên cô ấy không phải là mình. Cậu có cao thượng không,
không hẳn, cậu chỉ hơn người khác ở việc cậu biết rằng hạnh phúc
của cô ấy là khi bên cạnh ai. Dù có đau thắt, dù có quặn lòng cậu
cũng sẵn sàng tìm cách để cô ấy chạm đến ngưỡng cửa của hạnh phúc.
Còn cậu, chỉ cần được là một người ở sau cô ấy, có thể làm chỗ dựa
cho cô ấy, có thể nhìn thấy cô ấy mỗi lúc cô ấy quay lưng về phía
sau, là quá đủ.
Vòng tay ấm áp ấy kề bên Yun, niềm hạnh phúc, những nỗi đau chất
chồng giờ đây vụn vỡ, tan chảy trong sự chân thành của Nguyên
Khang. Cậu nhắm mắt lại cố ngăn cản mà giọt nước ấm nóng ấy vẫn
tràn ra ngoài, vươn trên tóc của Yun. Lần này thôi, cho cậu quyến
luyến vòng tay ôm ấy một lần duy nhất này thôi vì có thể sẽ chẳng
bao giờ anh được ôm em trong vòng tay mình như thế này nữa.
_Dù có đau đớn đến cùng cực, dù thời gian có quay lại nơi bắt đầu
để mọi thứ đừng diễn ra. Anh tin chắc mọi người vẫn mong có sự hiện
diện của em trong cuộc sống của mình. Ít nhất em đã khiến anh hạnh
phúc khi được yêu em Yun à, vậy nên em cũng phải được hạnh phúc, có
biết không.
Đến giây phút này thì nó chẳng còn đủ sức ngăn dòng nước mắt tràn
ra nữa rồi, nó vòng tay ôm lấy cậu, dụi đầu vào cậu, để nước mắt
thấm lên ngực áo, nghẹn ngào câu nói “ Em xin lỗi “. Nó biết được
tình cảm mà Nguyên Khang dành cho nó là sâu sắc đến mức nào, nhưng
tuyệt nhiên vẫn chưa một lần có thể đáp lại thành ý đó, giá mà ngày
đó người em yêu là anh, giá mà số phận đừng để ngang trái thế này.
Xin lỗi anh thật nhiều.
Cơn bão lòng vẫn chưa êm dịu, nhưng nó nhẹ nhàng hơn đôi chút,
thinh lặng lại đôi chút, lần này hãy ngủ yên trong vòng tay anh em
nhé, để sáng mai khi thức dậy em đi tìm hạnh phúc cho em và anh vẫn
còn một điều để mong nhớ, rằng ngày hôm nay em đã thực sự cảm thấy
hạnh phúc trong vòng tay anh. Một lần để anh làm người em yêu nhất.
Duy nhất chỉ lần này thôi.
Bảo Kỳ cười buồn nhìn Nguyên Khang nở nụ cười hạnh phúc, người hy
sinh nhiều nhất là cậu ấy, tất cả chỉ cần Yun hạnh phúc. Nguyên
Khang có lẽ là người duy nhất như vậy trên đời. Cậu đứng dậy vỗ vai
Nguyên Khang động viên rồi đi ra ngoài. Nhường cho cậu ấy phút giây
này. Trọn vẹn thương yêu.
Hạ Băng tự động đẩy cửa vào phòng Khắc Minh.
_Anh cũng cùng một ruột với con Bảo Ngọc đúng không ?
_Thì sao, không thấy mình tự tiện quá mức à, hành động thiếu văn
hoá vừa thôi.- cậu đáp lời, chẳng mảy may chú ý.
_Em chỉ hỏi để biết sẽ có bao nhiêu người chống đối mình, có bao
nhiêu người sẽ đau lòng nếu con bé ấy vĩnh viễn biến mất khỏi thế
gian, vậy thôi.- Hạ Băng giọng lửng lơ, mỉa mai.
_ Đừng nghĩ mình sẽ bình yên nếu có ngày ấy.- giọng cậu mạnh bạo,
răn đe.
_Sao biết được nhỉ, em thích như thế mà.- nhỏ nhún vai, lơ đễnh và
ngạo mạng.
_Đùa với anh một chút lấy tinh thần, viên ngọc quý ấy một mai này
sẽ chẳng còn giá trị nếu như….- nhỏ bỏ lửng câu nói, cười vang một
tiếng rồi khoanh tay bước đi ra ngoài.
Lần đầu tiên Khắc Minh thấy bộ dạng đó của Hạ Băng, nguy hiểm và
tàn bạo, nhỏ giống như một con thú dữ kiêu ngạo trước khi làm thịt
con mồi, bỗng dưng cậu thấy dâng lên một nỗi lo âu bất định nào
đó.
_À mà này, nếu con bé ấy chết vì nóng sẽ dễ chịu hơn chết vì lạnh
phải không nhỉ.- khi gần ra đến cửa, nhỏ ngoái lại nói thêm một câu
làm Khắc Minh càng lo lắng hơn. Rồi vang vọng suốt hành lang dài là
một nụ cười đắc chí rùng rợn của Hạ Băng.
Trước đây nhỏ thật sự có tàn nhẫn nhưng lần này thì lột xác hoàn
toàn thành một con thú dữ rồi. Mây đen giăng kín bầu trời, sắp sửa
vùi dập cơn Mưa.
Khắc Minh cầm trong tay xấp tài liệu mật vừa lấy được tối qua, gõ
cửa phòng Lý Phong với một tâm trạng thoải mái nhất, giờ phút định
mệnh xoay chuyển đã đến, cậu càng muốn nó đến nhanh hơn.
_Con trai, có việc gì mà con tìm ta thế ?!- ông ta nhếch mép
cười.
_VC, ma tuý, buôn lậu, đủ để ông phải ngồi tù, ba nhỉ ?!- Khắc Minh
không vòng vo, cậu đi thẳng vào vấn đề.
Lý Phong sững người một chốc, rồi lấy lại vẻ bình thản nhanh chóng,
ông ta trả lời cậu mà chỉ nghĩ đơn giản rằng cậu đoán mò được như
thế.
_Con đang nói gì mà ta không hiểu ?- ông ta giả vờ ngây ra.
_Buồn nhỉ, tôi cứ nghĩ ông thông minh hơn như thế nhiều, nhưng thôi
không đùa với ông nữa.- Cậu thẩy mạnh xấp văn kiện trong tay lên
bàn. Lý Phong trố mắt nhìn, từ từ nhận lấy nó rồi mở ra, lật lật
vào con chữ, giật thót, rồi như không, ông ta trả lời.
_Con lấy thứ giấy tờ linh tinh này đưa ta làm gì, ta không rỗi đùa
với con đâu con trai.
_Tôi cũng không rảnh rang mà đùa với ông làm gì, mười mấy năm chịu
đựng với tôi là quá đủ, giờ thì lật bài ngửa với nhau được rồi, ông
cần phải trả giá cho tất cả những gì ông đã làm, không lâu nữa đâu
các giấy tờ linh tinh ấy sẽ khiến ông bóc lịch trong nhà đá suốt
đời đấy ba kính yêu.- mỉa mai, khinh bỉ, căm hận, Khắc Minh cứ mở
giọng đều đều.
_Các thứ này vì đâu mà con có, đừng đùa ta con trai à, con không đủ
sức đâu.- Lý Phong bắt đầu lo sợ, ông ta mở giọng đe doạ nhưng lại
sợ sệt với chính sự đe doạ của mình. Ông đào tạo cậu thành sói, và
giờ đây con sói ấy sắp cắn lại ông.
_Vì tôi mà có.- Tay trợ lý bước vào, mạnh dạn nói.
_Ngươi …..- sững sờ không nói nên lời.
_Đáng kiếp ông thật, ai cũng nghi ngờ, vậy mà lại chẳng chú ý đến
tôi, trách ai được nhỉ.- cậu ta nhún vai.
_Các ngươi định làm gì, mạng sống của gia đình các ngươi không quan
trọng à, Minh, mẹ con chẳng còn ý nghĩa gì với con sao ?- vẫn còn
giữ thái độ của một kẻ bề tôi, ông ta ra lệnh, cầm điện thoại lên
chuẩn bị bấm số.- Chỉ cần một cú điện thoại thì 4 mạng người sẽ
tiêu tùng, sao, muốn đổi không ?
_Ông nghĩ là những tên hầu cận ông vẫn còn ngoan hiền như thế à,
gọi xem, thử đi, xem chúng sẽ giết ai, những người vô tội hay người
luôn bắt chúng làm việc ác. Cách đây đúng 10’, chúng đều quay lưng
lại với ông hết cả rồi, muốn ra lệnh sao, dùng điện thoại của tôi
này.- Khắc Minh đặt điện thoại mình vào tay Lý Phong, mỉm cười, nụ
cười lạnh buốt xương tuỷ.
Sững sờ, chết lặng, trong thoáng chốc, chóng vánh, như một tia
chớp. Chỉ vậy thôi sao, cả một đời mưu tính chỉ vậy là kết thúc
được sao. Với một kẻ luôn chỉ biết đứng phía trên người khác thì cú
rơi này là hoàn toàn không cách nào chấp nhận được, bằng mọi cách,
mọi giá, ta không thể ngồi tù, thế lực, tiền tài, danh vọng. Không
được.
Ba ánh mắt đều chạm vào nhau trước khi kịp tia đến tập văn kiện
trong phong bì màu vàng, nhanh chóng và lão luyện, Lý Phong chộp
lấy nó và chạy đi.
_Đuổi theo ông ta nhanh !- tay trợ lý hét toáng lên.
Chap 64
Ba ánh mắt đều chạm vào nhau trước khi kịp tia đến tập văn kiện
trong phong bì màu vàng, nhanh chóng và lão luyện, Lý Phong chộp
lấy nó và chạy đi.
_Đuổi theo ông ta nhanh !- tay trợ lý hét toáng lên.
_Không cần, ông ấy chỉ cầm bản photo thôi, bản gốc đã an toạ trên
phòng công tố rồi.- Khắc Minh kéo tay tên trợ lý lại, giọng đều
đều, bình thản, vô tư.
_Không được, tôi không thể để ông ta đi dễ dàng như thế, ông ta mà
chạy được thì bao giờ mới bị bắt để ngồi tù.- hắn vùng tay cậu ra,
chạy thật nhanh xuống nhà xe của công ti, bắt đầu cuộc rượt đuổi
của số phận.
Khi anh ta đi khuất, Khắc Minh ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, mây
đen bao phủ cuộc đời cậu giờ đây tan biến, ánh nắng bắt đầu rọi
xuống khắp nơi, tâm hồn ngập nắng cứ lơ lửng. Nhưng mà một người
khi đã quen với bóng tối, trong thoáng chốc được đưa ra ánh sáng
không thể tránh khỏi những cái nhíu mắt, những khó chịu để dần tập
quen.
Thì Khắc Minh bây giờ cũng như thế, cậu hận ông ấy, cái hận thấu
tận tim gan xương tuỷ, cậu cũng biết rằng tội lỗi ông ta gây ra
chẳng riêng gì mình cậu chịu, còn rất rất nhiều người. Càng chấm
dứt sớm thì càng tốt cho mọi người nhưng cũng không thể ngăn cản
một điều bất diệt rằng dòng máu đang chảy trong cậu là của ông ấy,
sinh mạng của cậu là do ông ấy mà có. Là Ba, là Gia Đình.
Là thứ mà cậu thèm khát muốn có được, một gia đình. Những đêm đen
với bàn tay nhuốm máu, những tiếng khóc thảm thương vọng về vây kín
bốn bức tường xám, cậu đã hận và khinh bỉ ông ta đến nhường nào.
Một con người tràn đầy thú tính như ông ta chẳng thể dung thứ,
nhưng trong lòng cậu, có một chút gì đó, rất lạ. Khi nhìn ông ta
thất thểu chạy đi, cậu…cậu thấy thương…
Trên giao lộ lớn, hai chiếc ô tô đen và xám rượt đuổi nhau với tốc
độ kinh hoàng, xé toạc không gian và thời gian, một kẻ trốn chạy và
một kẻ cố sức ngăn cản sự chạy trốn ấy. Cảnh quang bên đường cứ vùn
vụt bị bỏ lại, hai tia chớp lướt nhanh trên con đường vắng. Tiếng
ma sát của bánh xe với lề đường cứ tăng dần theo tốc độ.
Tay trợ lí ánh mắt tràn đầy lửa nhìn con xe đen phía trước mặt. Cậu
phải phạm pháp là vì ai, cậu phải sống trong thấp thỏm lo âu chưa
một ngày yên bình là vì ai. Là vì kẻ vô nhân tính phía trước. Làm
sao có thể để hắn đi là đi như thế được, chỉ khi chắc chắn rằng hắn
vĩnh viễn không thể hại thêm một ai cậu mới được trả về với cuộc
sống bình thường, được làm một con người bình thường.
Ý nghĩ nung nấu trong lòng cứ ngùn ngụt dâng lên, cậu đạp ga và
phóng xe với tốc độ tối đa. Ngay khi vừa bám sát thì con xe đen lại
lao vút lên thêm một đoạn xa cậu hơn. Cuộc rượt đuổi cứ như thể
những con xe được điều khiển bởi các tay đua kiệt xuất. Lý Phong cứ
thi thoảng nhìn lên kính xe để đảm bảo mình bỏ lại được con xe xám
ấy. Một con người ham mê tốc độ và từng sống với những chiếc xe đua
như ông thì kẻ nhãi nhép kia chẳng thành vấn đề.
Phải đi đâu đó, và chờ cơ hội để quay trở về. Lúc này ông ta chỉ
nghĩ có thế, phải chạy trốn và phải trả thù. Thật đáng hổ thẹn khi
để một tên nhãi ranh bắt thóp mình như thế, lại còn cả đứa con trai
duy nhất của mình. Đời thật có nhiều chuyện không ngờ, gậy ông đập
lưng ông quá ngoạn mục. Hai kẻ là cánh tay đắc lực lại là hai kẻ
khiến ông điêu đứng.
Cả một đời toan tính và hành hạ người khác, đó là thú vui, là sở
thích. Đâu dễ mà khiến muốn ta chết là ta chết được, vẫn còn ngây
thơ lắm các con à, ta là một kẻ khát máu nên bây giờ con trai thì
ta cũng sẽ xử nốt. Những kẻ phản bội ta sẽ được ướp xác bằng máu và
nước mắt, hãy đợi ta ở đó đi. Hahaha. Ông ta suy nghĩ rồi cười rùng
rợn như một kẻ điên dại.
Tay trợ lí xiết chặt vô lăng, đạp ga mạnh hơn. Nhanh chóng anh ta
chạy ngang hàng với con xe đen, nhếch mép cười khinh bỉ.
_Cứ chạy nữa đi, mang theo xấp tài liệu vô dụng ấy xuống mồ luôn
nếu ông muốn, sớm hay muộn ông cũng sẽ ngồi tù, haha.- anh ta cười
sung sướng, hả hê rồi đạp thắng, cho xe dừng lại, cuộc rượt đuổi
đến đó là được. Cho ông ta nghĩ mình có thể chạy trốn rồi nhận ra
là vô ích thật đau đớn làm sao, vui sướng làm sao.
Con xe xám dừng lại qua kính chiếu hậu, mặt ông ta bỗng chốc chuyển
sắc, sa sầm. “Bị lừa, haha, ta bị lừa “- ông ta lên tiếng trong bất
lực, giọng cười khiếp đảm lại vang lên, hoang dại. Chẳng còn là
đang rơi nữa, thật sự ông ta đã bị chôn vùi tận sâu đáy địa ngục,
chới với, điên dại. Tiếng xe cảnh sát đang tiến đến rất gần. Ông ta
cũng cho xe dừng lại.
Viên cảnh sát đến mở cửa xe, nói rành mạch.- Lý Phong ông đã bị bắt
vì tội buôn bán trái phép chất ma tuý, mời ông theo chúng tôi về
trụ sở làm việc.
Ông ta trơ ra, bước xuống xe một cách thất thần, gương mặt trở nên
ngây dại.
_Ta bị bắt, bị đi tù, hahahahaha……- giọng cười vang lên đáng sợ, có
lẽ ông ta bị shock đến điên mất rồi cũng nên.
Trên xa lộ lớn còn lại duy nhất một con xe đen, trơ trọi. Một đời
huy hoàng của nó với chủ nhân thế là hết, nhẹ nhàng, đơn giản và
nhanh chóng.
Kỳ Lâm ngồi thừ ra trên bệ cửa sổ phòng mình, cậu cần nghỉ ngơi một
chút để tí lại đi vào viện và tiếp tục nhìn lén người con gái ấy
qua cửa sổ. Một vài lần nữa để rồi quên đi, biết như thế là sai mà
không thể ngăn cản mình làm vậy, vì thứ tình cảm mà con tim đang
nắm giữ nó mạnh mẽ hơn khối óc nhiều lần mà.
Chuông điện thoại cậu vang lên, số lạ.
_Alo
“ Kỳ Lâm, tôi Hoàng Quân đây, chúng ta gặp nhau ngay bây giờ được
không ? Để nói về chuyện của Yun, cậu không được phép từ chối đâu
“
_Ừ, thế cũng được.- cậu nói nhẹ, nghe xong địa điểm rồi dập máy đi
đến chỗ hẹn. Chiếc điện thoại bị bỏ lại trên giường.
>>>>>>
Quán cà phê vắng người, bản nhạc buồn cứ vang lên nhẹ nhàng mà sâu
lắng. Hoàng Quân đã ngồi đó từ trước, cậu chờ đợi và mong mỏi rằng
những lời nói của mình sẽ có tác dụng với Kỳ Lâm.
_Có việc gì sao ?! - Kỳ Lâm hỏi và kéo ghế ngồi xuống.
_Tôi không vòng vo nữa nhé, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. Cậu
vẫn còn yêu Yun đúng chứ.- Hoàng Quân nhìn Kỳ Lâm dò xét.
_Nói thẳng ra thì tôi chưa bao giờ ngừng yêu cô ấy, nhưng chúng tôi
không đến với nhau được thôi.-cậu trả lời, nén tiếng thở dài não
nề.
_Tại sao lại không, hà cớ gì cậu cứ phải làm Yun đau khổ, cậu có
biết cô ấy đã khóc rất nhiều không ?
_Nhưng rồi cô ấy có thể quên, tôi cũng có thể quên. Cứ xem như chưa
từng tồn tại gì trong nhau là được mà.- cậu hướng mắt nhìn sang
hướng khác, tự lừa gạt bản thân.
_Cậu lại đi trên vết xe đổ của tôi ngày trước rồi, tôi cứ nghĩ mình
sẽ quên được Yun, nghĩ rằng chia xa là hạnh phúc, nhưng mà nó là
sai lầm lớn cậu biết không. Tình yêu là một quả bóng bay, nếu buông
tay là chẳng thể nào lấy lại được. Nếu còn có thể cậu phải biết giữ
lấy cơ hội này đi, hãy thay chúng tôi làm cô ấy hạnh phúc.
_Nhưng cậu nói với tôi những lời này để làm gì chứ ?
_Để làm gì à, để người tôi yêu được yêu. Tôi sai và tôi chẳng thể
nào sửa sai, chỉ còn biết đứng nhìn cậu mang em ấy đi xa dần xa dần
mà chết lặng, cũng vì suy nghĩ nông cạn ấy mà tôi xa Yun, vạn lần
chẳng thể trở về. Tôi và cả Nguyên Khang, chúng tôi muốn giúp cậu
có thêm một cơ hội để ở bên cạnh Yun, vì hai người cần nhau. - cậu
ngước nhìn Kỳ Lâm, cười nhẹ.- Cơ hội cuối cho cậu rồi. Đừng để gánh
nặng về cô bé Zan ấy ngăn cản cậu, đã bao giờ cậu tự hỏi vì sao Zan
có thể đi xa cậu những 4 năm ?!
Kỳ Lâm im lặng. Đúng. Đó là điều cậu chưa bao giờ nghĩ đến, Zan đi
xa cậu 4 năm chưa một lần về thăm và cậu cũng chẳng hề nhớ đến cô
gái ấy. Bốn năm là khoảng thời gian rất dài để những người yêu
thương nhau phải nhớ nhau da diết. Chỉ cần không gặp Yun một giờ
nỗi nhớ thương đã cồn cào lồng ngực, gào thét điên đảo trong tâm
trí cậu, vậy mà Zan…
_Đó là vì cô ấy chưa từng yêu cậu, không phải sao, nhìn thẳng vào
vấn đề đi Kỳ Lâm, đối với Zan cậu chỉ là một người được chỉ định để
ở bên cô ấy suốt đời, và cô ấy không muốn bất cứ thứ gì làm thay
đổi điều ấy. Cô ấy muốn cậu ở bên, còn Yun thì cần cậu. Cậu biết
mình nên làm gì mà đúng không.
Chợt nhận ra anh yêu em như đã yêu
Đi gần em sao anh hạnh phúc bao nhiêu
Vẫn nụ cười nồng ấm, vẫn đây đôi mắt hiền
Vẫn bàn tay nhẹ vuốt tóc em ngày xưa
Chợt nhận ra anh yêu em yêu quá nhiều
Đủ để anh quên đi đau đớn bao nhiêu
Anh cầm bàn tay ấy và anh xiết vào lòng
Để tình yêu sớm quay trở về...
( Tình Yêu Trở Lại )
Những lời của Hoàng Quân như khơi thông mọi bế tắc trong cậu. Nếu
Zan thật sự chỉ muốn có một ai đó để nương tựa thì người làm cô ấy
hạnh phúc nhất chỉ có thể là Bảo Kỳ. Còn cậu, cậu cần phải ở bên
Yun và làm bờ vai để em dựa vào mỗi khi em mỏi mệt, tình yêu lớn
nhất của cậu là Yun, con tim cậu chưa giây phút nào thôi nghĩ về
Yun, ở bên Yun.
Cậu đã hứa sẽ ở bên Yun, lau khô những giọt nước mắt, vậy mà lại để
Yun khóc vì mình. Con tim như lấy lại nhịp đâp của thương yêu, cậu
phải mạnh mẽ hơn nữa để tìm lại hạnh phúc cho chính mình, tình yêu
non nớt và mãnh liệt của cậu không thể kết thúc được.
Chỉ cần em yêu anh, dù cho có trở thành kẻ tồi tệ nhất thế gian, dù
có phải đi ngược lại tất cả những gì định mệnh sắp đặt, dù cho có
bị trừng phạt hay ghét bỏ. Nhất định anh sẽ làm được, anh sẽ để
chúng ta được yêu nhau thêm lần nữa. Hãy tha thứ cho anh em nhé
!
Cho anh thêm một cơ hội nha em.
Như một người bừng tỉnh khỏi cơn mê, Kỳ Lâm cảm ơn Hoàng Quân rồi
đi về nhà. Với Zan cậu có một chuyện quan trọng cần làm rõ.
Ngay lúc đó, Zan vào phòng cậu, đọc được tin nhắn vừa reo lên, nó
được gửi từ Yun.
“ chúng ta gặp nhau anh nhé, một lần để nhìn lại tất cả, ở công
viên nha “
Zan khó chịu, cô bé đã muốn quên đi mọi chuyện, nhưng tại sao Yun
vẫn cứ liên lạc để níu kéo Kỳ Lâm, chẳng khác nào sống hai mặt, một
mặt thì khuyên nhủ cô bé với Kỳ Lâm, một mặt thì hẹn gặp anh như
thế.
Và nhanh chóng, cô bé delete tin nhắn ấy và đi xuống lầu. Lòng rất
hậm hực vì Yun.
Chap 65
Sau khi delete tin nhắn, Zan xuống nhà và ngồi suy nghĩ lại rất
nhiều thứ. Cô bé cũng rất quí Yun, chỉ trách là giữa cô bé và Yun
có Kỳ Lâm, một trong hai sẽ có được anh ấy, và Zan sẽ không để mất
anh, dù có ra sao đi nữa, vì vốn dĩ suốt đời này anh sẽ là người ở
bên cạnh cô bé.
Bất kì thứ gì đều có thể san sẻ, trừ một người con trai thôi, đối
với hầu hết những đứa con gái đều như vậy. Cuộc sống vốn rất ngắn,
đừng bao giờ để cơ hội tuột khỏi tầm tay. Nhưng thật lòng Zan có
nghĩ rằng nên cho Kỳ Lâm biết về cuộc hẹn, phân vân lắm…
Kỳ Lâm về đến nhà và chạy nhanh vào trong, cậu sợ chỉ cần muộn một
chút thì Yun sẽ thay đổi ý định hay là Zan sẽ không chấp nhận
chuyện này. Vừa thấy cậu đi vào Zan đã đứng dậy toan rời đi, cô bé
muốn tránh né, ừ thì có lẽ sẽ nói nhưng chưa phải là bây giờ.
_Zan ! Anh có chuyện muốn nói với em ! Chờ anh một chút.- vừa thấy
bóng Zan, cậu đã gọi với lại, gấp rút vội vã.
_Gì vậy anh.- cô bé quay lại ngồi trên ghế một cách miễn cưỡng, ánh
mắt biểu lộ sự khó chịu rõ rệt, cô bé đã muốn tránh cậu rồi kia
mà.
_Chúng ta thành thật với nhau một lần đi nha em. Chắc có lẽ em biết
là anh yêu Yun, yêu rất nhiều, và Yun cũng yêu anh, em ấy rất rất
cần anh ở bên. Còn giữa hai chúng ta, anh không nghĩ là em yêu anh
đâu, em hãy nghĩ lại tình cảm của mình em nhé ! Cưới xin là việc cả
đời, sống với anh mà giữa chúng ta không có tình yêu thì không hạnh
phúc đâu Zan. - cậu ngồi xuống ghế và nói chậm rãi, cố để cho Zan
không ngỡ ngàng.
_Vậy là anh nghĩ Zan không cần anh à, hay là anh quên lời anh đã
hứa với mẹ Zan rồi.- cô bé bắt đầu mất kiểm soát với cảm xúc đang
trào dâng. Zan hỏi mà như đá xoáy vào tâm tư cậu, bắt ép cậu không
được về bên Yun.
_Em cần anh hay muốn có anh, em đã xác định rõ ràng chưa ? Lời hứa
ấy anh đâu đã quên, nhưng chăm sóc em không có nghĩa là anh sẽ làm
chồng em, hơn nữa chúng ta không yêu nhau kia mà ? Nghĩ lại đi Zan,
nếu thật sự cần có anh chúng ta đã không xa nhau lâu như thế, nếu
thực sự ta thuộc về nhau anh đã chẳng thể yêu Yun được, mối ràng
buộc giữa chúng ta là một sai lầm nghiêm trọng. Em hiểu ý anh mà
phải không Zan.
“ Không, không hiểu, chẳng hiểu gì hết “- Zan thầm nghĩ trong đầu.
Anh đang luyên thuyên cái gì kia, cô bé yêu anh, muốn có anh bên
cạnh đến vậy mà anh lại bảo là sai lầm à. Không được, định mệnh
cuộc đời cô bé từ lâu đã định sẵn như thế rồi, không bao giờ thay
đổi và không gì có thể khiến điều đó thay đổi được.
Zan giật phắt người đứng dậy, quay người đi về hướng cầu thang – Em
không muốn anh nhắc lại chuyện này thêm bất kì lần nào nữa, mãi mãi
không, đủ rồi.
Kỳ Lâm lặng lẽ nhìn theo, vẫn không giải quyết ổn thoả được, nhưng
mà cậu hiểu cần thời gian để Zan có thể suy nghĩ và hiểu rõ những
cảm giác trong mình, thôi thì im lặng và đợi thêm một chút nữa vậy.
Tí cậu sẽ đến bệnh viện tìm Yun, tình yêu của lòng cậu.
Trong lòng Zan bừng lên một ý niệm duy nhất, không là Zan thì tuyệt
đối càng không phải là Yun. Yun phải tránh xa mọi người nhanh nhất
có thể, cô bé mệt mỏi khi phải chịu đựng như thế này lắm rồi. Phải
làm điều gì đó để mọi thứ trở về ngày bé con, chỉ có cô bé và tương
lai hạnh phúc cùng Kỳ Lâm, không một ai tên Yun cả.
Và ngay lúc ấy, một giọng nói vọng về trong suy nghĩ, Hạ Băng, chỉ
có Hạ Băng mới có thể giúp cô bé làm việc ấy. Rồi như có một ma lực
nào đó khiến cô bé chẳng hề suy nghĩ gì thêm, cuộc gọi đến số Hạ
Băng được thực hiện. Sau bức tường ở cầu thang, cách Kỳ Lâm một
đoạn không xa nhưng là cả một sự tìm kiếm rất dài.
Bầu trời rộng và cao tít, từng đợt gió mạnh cứ ồ ạt thổi trước cơn
mưa, lạnh và mệt mỏi. Chiếc áo khoác mỏng trên người khiến Yun cứ
ho sù sụ khi khí lạnh ngập tràn cuốn phổi. Lồng ngực như nặng hơn,
khó chịu hơn dần dần. Mỗi lần cố gắng điều hoà nhịp thở là nước mắt
cứ không ngừng ứa ra, khí quản cứ nghẹn lại.
Nó kéo áo khoác sát lại thêm chút nữa, cố giữ ấm và cố chờ đợi. Vì
Bảo Kỳ và Nguyên Khang có nói rằng rất có thể đây sẽ là cơ hội cuối
cùng hai người có thể nói rõ với nhau, nên hãy nói thật lòng mình
để mãi sau này không hối hận. Nó cũng nghĩ như thế, nên dù có lâu
đến thế nào cũng vẫn sẽ chờ, với hi vọng mong manh rằng anh sẽ đến,
sẽ mang theo cho nó một ánh nắng để xua tan mây đen.
Và đương nhiên là cậu sẽ đến, nếu như…cậu biết được rằng có một
cuộc hẹn như thế.
Mây đen giăng kín bầu trời rồi cũng sẽ mưa, từng hạt cứ nhẹ rơi ướt
đôi vai, thấm đẫm chiếc váy màu thiên thanh mỏng manh. Mưa cứ làm
cô quạnh nỗi lòng, kéo dài miên man sự chờ đợi, và dập tắt dần niềm
hy vọng, trả Yun về với những cô đơn của bản thân, nhưng nó vẫn sẽ
chờ, sẽ mãi chờ.
Mưa lạnh cứ tạt thẳng vào mặt, rát và đau. Mưa làm phổi lạnh hơn,
khó thở hơn, nó đưa tay xoa xoa lồng ngực, các cơ quan nội tạng như
xô lại với nhau, tắc nghẽn, ứ đọng. Mưa cứ thắt chặt dần khí quản,
cơ thể cứ bần bật run lên. Đôi môi nó bắt đầu tái dần đi, tay chân
cũng cóng lạnh, nhưng vẫn cố gắng chờ đợi, hai bàn tay không còn
cảm giác vẫn cố bấu chặt vào nhau, lạnh lắm.
Và bỗng nhiên nó cảm nhận được một luồn hơi ấm phả ra từ phía sau,
mừng rỡ quay lưng lại…và nó…sợ hãi đến muốn thét lên nếu có thể.
Đằng sau nó là hai tên vệ sĩ áo đen mặt đằng đằng sát khí, nó lùi
ngay về phía sau, tim đập chân run, hoảng sợ. Hai tên ấy cứ sấn xổ
tới, nó lùi một bước sẽ tiến hai bước. Khi cảm thấy mình sắp rơi
xuống bậc thềm, gượng gạo cất lời một cách khó nhọc, nó hỏi mà rất
muốn vùng chạy thật nhanh. Vì nhìn họ rất giống với vệ sĩ của Lý
Phong.
_Hai…hai người…muốn gì.- nó bấu chặt lấy chân váy, mệt mỏi nhìn hai
người phía đối diện. Ngay sau đó họ bước tới xốc tay nó kéo đi xềnh
xệch, không nói không rằng.
-> truy cập www.hayso1.me để đọc thêm nhiều truyện khác
_Bỏ ra, bỏ tôi ra.- nó vùng vẫy dữ dội nhưng vô ích, hai tên ấy quá
khoẻ so với một đứa con gái còn đang bệnh như nó. Nhưng không được,
phải làm gì đó, nó cắn mạnh vào tay một tên và vùng chạy đi.
Hắn tức tối nắm tóc nó kéo lại và tát nó một cái đau điếng. Tên còn
lại đánh vào nó một cái để nó ngất đi, chấm dứt sự phiền nhiễu. Và
sau đó nó bị hai tên ấy đưa lên một chiếc ô tô đen, không còn ý
niệm nào nữa cả, người đang đợi đã bị đưa đi, chỉ còn chiếc kẹp tóc
hình hai quả cherry nằm trơ trọi trên nền, hạt mưa rơi xuống,
lạnh.
Một điều gì đó thúc đẩy cậu, một cảm giác rất lạ, cần phải đưa tay
nắm lấy, nó sắp tuột khỏi, phải thật nhanh. Kỳ Lâm mở toang cổng
chạy đến bệnh viện, bỗng dưng cậu thấy lo lắng lắm, cảm giác bất an
cứ đeo bám mãi không dứt, cậu đội mưa chạy đến bệnh viện, hối hả.
Phía ngược lại, chiếc xe đen đang chở người con gái mà cậu muốn
gặp, cậu tìm kiếm mà cậu nào có hay.
Cả người ướt sượt và lạnh cóng không thể ngăn bước chân cậu chạy
đến phòng bệnh của Yun, đẩy mạnh cửa vào phòng, không ai cả, đầu óc
bắt đầu rối lên, cậu chạy đến phòng vệ sinh, nhưng cũng chẳng ai ở
đó cả. Cậu nhìn khắp gian phòng, lo sợ thực sự.
_Kỳ Lâm, cậu sao lại ở đây.- Nguyên Khang vừa bước vào, vừa thắc
mắc vừa lo lắng.
_Yun, em ấy ở đâu rồi ?- ánh mắt cậu tràn đầy niềm hy vọng, nhìn
thẳng vào ba người phía đối diện và mong mỏi câu trả lời.
_Cậu nói gì thế Kỳ Lâm, Yun đi gặp cậu mà, đã hẹn trước rồi.- Bảo
Kỳ ngơ ra, rồi bình tĩnh lại, cậu mơ hồ.
_Cuộc hẹn nào, Yun có hẹn tớ sao, nhưng mà tớ đâu…- cậu hoang mang
cố lục tìm lại trong trí nhớ, nhưng làm sao có gì để mà nhớ.
_Lúc chúng ta gặp nhau về tôi tưởng cậu đi gặp Yun rồi chứ… thôi
rồi, trời đang mưa đấy, lỡ Yun có làm sao ….- Hoàng Quân lên tiếng,
và ngay tức khắc cả bốn người đều chạy đi, rất có thể giờ đây Yun
đang gặp nguy hiểm.
Chiếc xe màu bạc lao vút trên con đường trắng xoá nước, xé toạc và
làm làn nước bắn tung toé. Mặc mọi thứ, nó vẫn lao nhanh với những
con người đang lo lắng tột độ. Bầu không khí tĩnh lặng như siết lấy
tất cả tâm trí, dồn về một mục tiêu quan trọng nhất : Yun.
Xe phanh gấp khi đến nơi, mọi người leo nhanh xuống và bắt đầu tìm
kiếm nó. Những tiếng gọi rung vói sự lo lắng cứ đều đều vang lên
gắp các ngõ ngách công viên. Ánh mắt mọi người lia nhanh khắp nơi,
mong bắt gặp Yun ở đâu đó. Họ như muốn xới tung cả công viên
lên.
Chap 66
Ánh nắng nhạt trong cơn mưa rọi vào viên đá trên hai quả cherry,
lấp loá dưới màn nước trong vắt. Nhanh chóng nó hắt vào tầm mắt của
Kỳ Lâm, cậu lao nhanh đến nhặt chiếc kẹp tóc của Yun lên, hụt hẫng,
sợ hãi, người con gái cậu chưa kịp nói lời yêu thương, cô ấy đang ở
đâu ???
_YUN !!!!!!!!!- tiếng gọi khản đặc như gào thét, anh đã gọi tên rất
lâu mà sao em không trả lời, Yun, em ở đâu hãy lên tiếng đi nhé,
năn nỉ em đấy.
Mọi người chạy đến cạnh Kỳ Lâm, những gương mặt căng lên lo lắng lộ
rõ.
_Có ai thấy Yun không ?! - Bảo Kỳ bất giác nuông một câu hỏi mà
chắc chắn đã biết câu trả lời.
_Chỉ có cái này thôi .- Kỳ Lâm đưa chiếc kẹp được cậu nắm chặt
trong lòng bàn tay ra, ánh mắt nhìn vô định, chờ đợi một hi vọng
mỏng manh trong mù mịt bóng tối.
Bỗng chốc mọi người chùng xuống, ai nấy đều nghĩ đến viễn cảnh tồi
tệ nhất có thể, họ sợ, họ lo lắng. Và có một cuộc gọi đến cho máy
của Hoàng Quân, đầu dây bên kia là một tâm trạng chẳng mấy khả quan
hơn.
“ Yun có ở cùng các cậu không ? “- Khắc Minh nắm chặt tay đứng
trong phòng bệnh mở toang cửa. Cậu đã định đến đây để chia sẽ với
Yun những gì vừa xảy ra, cậu muốn dành điều đặc biệt ấy để kể cho
Yun nghe, để cô bé là người thứ hai được biết.
Mà có lẽ là hơi muộn rồi, nghe xong câu trả lời của Hoàng Quân cậu
hụt hẫng tựa phịch vào tường. Cậu nghĩ ngay đến Hạ Băng, lời đe doạ
ấy giờ đây nóng hổi trong tâm trí cậu, vì đâu mà cậu bỏ quên điều
quan trọng ấy. Đã làm Yun đau một lần, lần này sẽ không để bất kì
điều gì xảy ra với một cô gái có ý nghĩa với cuộc sống của cậu như
thế nữa.
Bên kia đầu dây, sau khi nghe được, ánh mắt Hoàng Quân chợt loé lên
cơn thịnh nộ “ Hạ Băng “, là cô gái đỏng đảnh chẳng xem người khác
ra gì đó sao. Sao cô ta dám.
Như một dòng điện chạy qua, tất cả đều sực tỉnh, đã mấy lần rồi Hạ
Băng muốn làm hại Yun, lần này bảo đảm sẽ độc ác hơn rất nhiều.
Phải làm sao, lúc này làm sao để tìm được Yun là cả một vấn đề
lớn.
Ở nhà Kỳ Lâm, có một người cũng đứng không xong ngồi không yên, cô
bé lo lắng sự việc sẽ bại lộ, lo Hạ Băng sẽ làm lỡ việc của cô bé.
Sợ bản thân bị tha hoá, nhưng rồi mặc kệ, cuộc sống không có Yun là
điều làm cô bé sung sướng nhất, chỉ có Zan và Kỳ Lâm, không gì cản
trở. Người Zan run bần bật, nửa sợ nửa lo, cô bé siết hai bàn tay
lại với nhau, nhìn đau đáu vào làn mưa trắng.
Hồi sau Kỳ Lâm về nhà, bộ dạng thất thểu ấy chẳng lẩn vào đâu được.
Zan cũng ngầm hiểu cậu đã biết chuyện của Yun, nên sẽ thừa lúc cậu
yếu lòng mà đánh ngã vị trí của Yun đi vậy, để cho sau này không có
Yun cậu sẽ chỉ một lòng một dạ với cô bé thôi.
_Anh mệt ở đâu sao, có cần em pha nước ấm cho anh tắm không.- Zan
cố gắng tỏ ra dịu dàng với cậu.
Kỳ Lâm nhẹ nhàng gạt tay Zan ra, cô bé sao có thể quên chuyện vừa
nãy nhanh đến vậy, vừa hai giờ trước còn nổi giận đùng đùng vì cậu
nói đến việc xác định lại tình cảm, chẳng lẽ cô bé muốn chứng minh
cho cậu thấy mình thật sự yêu sao. Nghĩ đến đó cậu càng thấy mình
nên tỏ thái độ rạch ròi để cô bé không thể hiểu lầm nữa.
Zan thấy khó chịu trước hành động vừa rồi của cậu, cô bé đã muốn
giữ hoà khí mà cậu lại như thế. Chợt điện thoại rung lên làm cô bé
giật bắn với dòng chữ “ Hạ Băng “ trên màn hình. Líu ríu chạy ra
chỗ khác trả lời điện thoại cô bé không khỏi làm Kỳ Lâm thắc mắc.
Chẳng thể biết được, vì Zan vốn cư xử rất vụng về, mọi cảm xúc đều
được thể hiện mồn một trên gương mặt xinh xắn ấy.
“ Xong rồi, cậu giúp mình chuyện lớn đấy “- Hạ Băng lên tiếng trong
khoang khoái, nhỏ liếc nhìn Yun nằm sóng soài dưới đất mà lòng vui
sướng khôn tả.
“ Ừ, lúc này không tiện nói chuyện đâu, tắt máy nhé ! “- Zan vội vã
trả lời và lảng đi lên lầu, tự nhiên cô bé thấy ngại phải bắt gặp
ánh mắt Kỳ Lâm.
Hạ Băng giập điện thoại và liếc nhìn qua Yun, cười khẩy rồi đi ra
ngoài. Trước khi đi không quên dặn dò các tên áo đen phải canh cửa
cẩn thận.
Một hồi sau đó, Yun tỉnh dậy, người nó vẫn còn ướt rượt vì mưa, một
cơn gió thổi nhẹ qua lạnh buốt, làm nó ho liên tục. Cố gượng dậy để
dễ chịu hơn, nó thấy xung quang toàn những thùng gỗ lớn, bụi bặm
đóng đầy và có một mùi hương nồng thoang thoảng.
Chiếc váy màu thiên thanh ướt nước giờ cũng lấm bẩn mất rồi, sau
gáy còn ê buốt do bị đập mạnh, đôi má cũng sưng lên vì hằn năm ngón
tay thô bạo ấy, cơ thể nhức mỏi đủ chỗ cả, một màu đen vây kín lấy,
một mình, nỗi sợ hãi trào dâng làm nó co rúm lại.
Ánh sáng hé ra ở một góc phía xa chỗ nó ngồi, có ai đó mở cửa bước
vào. Hạ Băng mặc một bộ đồ đen ôm sát cơ thể, gương mặt tuyệt sắc
có phần gai góc hơn với lối trang điểm đậm, trông nhỏ lúc này chẳng
khác nào đàn chị của một băng nhóm xã hội đen.
Nhỏ tiến thẳng vào trong chỗ Yun, nâng cằm nó lên rồi cười ngạo
nghễ.
_Chẳng phải mày cũng khôn lanh lắm sao, sao không kêu cứu.
_Là cô, cô bắt tôi làm gì chứ, thả ra nhanh.- Yun lừ mắt nhìn Hạ
Băng.
Nhỏ hất tay ra một cách bạo lực, làm Yun mất đã ngã sang một bên.
Hạ Băng thích thú cười ha hả, cơn tức giận lồng lộn được nhỏ đáp
trả bằng trò trêu ngươi này.
_Sao nào, viên ngọc quí, yếu ớt quá vậy, gào lên đi, vùng chạy đi,
haha, mày không đủ sức để làm gì tao đâu. Tốt nhất là nằm im để tao
chơi đùa với mày một chút, còn mà kiếm chuyện với tao thì mày đi
chầu diêm vương nhé.- Hạ Băng đưa tay nghịch ngịch mấy lọn tóc của
Yun rồi giật nó thật mạnh khiến Yun la lên một tiếng, nước mắt cũng
vì đau quá mà ứa ra.
Nhỏ lại bật cười sảng khoái khi thấy Yun đau đớn. Yun hất tay nhỏ
ra, nói.
_Đừng có cố sức hành hạ tôi, càng cố cô càng làm mọi người muốn tìm
kiếm tôi hơn, anh Nguyên Khang thì chẳng thể nào yêu được một đứa
con gái độc ác như cô đâu, nếu muốn được anh ấy chấp nhận thì nên
biết thay đổi đi.
“ Bốp “- một cái tát thật mạnh vào má Yun, Hạ Băng ánh mắt long lên
sòng sọc, những tia đỏ ngầu hằn lên giận dữ. Nhỏ đưa tay gồng lên
bóp chặt cổ Yun, làm nó cứ cố thoát ra và cố gắng thở, mặt nó đỏ
lên dần dần. Hạ Băng bấu vào đó bằng móng tay đến ứa máu trên làn
da mỏng rồi mới chịu buông ra.
_Mày liệu hồn đó, cứ thử nói với tao như thế một lần nữa thì mày sẽ
chẳng còn được thấy bàu trời đâu.
Mặc lời nói của nhỏ, Yun gập người lại rồi ho sù sụ, hít thở một
cách mệt nhọc.
Hạ Băng nhìn Yun một lúc, đưa tay chạm vào chiếc váy rồi ngước nhìn
Yun khinh khỉnh.
_Mày đang bệnh nhỉ, kị lạnh nữa phải không, cảm ơn nó đi, cái con
nhỏ ngu ngốc đã nói cho tao biết mày đang ở đâu, mày đang trong
tình trạnh thế nào. Hạnh phúc ha, mày nhường tình yêu cho nó, còn
nó thì cùng phe với tao, mày thật là hạnh phúc rồi, hành hạ mày tao
thích lắm, thích cực kì, cho nên ráng một chút đi ha.
Rồi Hạ Băng đứng dậy đi ra cửa, nhìn hai tên áo đen ra lệnh _ Mang
nước tạt vào nó, nước lạnh ấy, tạt vào cổ nó cho tao.
Bóng Hạ Băng khuất đi mà Yun vẫn còn sợ hãi, nó đã làm gì đắc tội
với nhỏ đâu chứ, còn người mà nhỏ nhắc đến không lẽ nào là …. chị
Zan. Không phải Yun không rõ ý của Hạ Băng, chỉ là sợ hãi, hụt hẫng
đến không dám tin đó là sự thật.
Hai tên áo đen cứ tiến đến, ngày một gần hơn… ánh mắt chúng thèm
khát một miếng mồi ngon….
Chap 67
Một đứa con gái yếu ớt, trong một căn phòng tối đen không có cơ hội
để kháng cự chẳng phải là thứ “ hấp dẫn “ đối với những tên ấy sao.
Thân hình đầy đặn của một thiếu nữ, gương mặt xinh xắn cứ hút sự
thèm thuồng ấy tăng dần theo cấp độ cao. Bước chân hai tên ấy cứ
chệnh choạng với xô nước và ánh mắt dán chặt vào nó.
Hiểu được chuyện gì đang diễn ra, nó nhanh chóng thu người lại, hai
tay bó gối và ngồi run sợ, không dám liếc nhìn sang bên. Nhịp tim
cứ loạn cả lên, không ngừng cầu nguyện. Ánh nhìn của hai tên ấy ở
cự li gần như có lửa, ngọn lửa của sự thèm muốn, đáng khinh
bỉ.
“ Bịch “- một tên buông xô nước trên tay xuống, hắn đưa lưỡi liếm
môi một cách biến thái không chịu được, hắn nhìn Yun, cười ghê rợn
rồi sau đó hắn bước đến…gần hơn…gần hơn. Động tác của hắn bỗng dưng
nhanh hơn, gấp rút hơn. Hắn đi đến chỗ Yun ngồi và cũng ngồi xuống,
dùng bàn tay to khoẻ thô bạo của mình, hắn nắm chặt hai cổ tay nó
để nó không thể cử động.
_Tao không chịu nổi nữa, tao trước tới mày. - hắn quay sang nói với
tên còn lại, liếm môi thêm lần nữa.
Yun chết điếng, mọi thứ diễn ra trong tích tắc khiến nó chưa biết
làm sao để kháng cự, trợn tròn mắt trong kinh hãi nhìn tên đó. Rồi
nó bắt đầu vùng tay ra khỏi cái xiết tay chặt như dây trói ấy, gồng
mình lên lấy chân đạp mạnh. Cố dùng hết mọi sức lực để vùng
chạy.
Nhưng mà nó càng cố bao nhiều thì tên ấy lại càng giữ chặt hơn bấy
nhiêu, hắn khoẻ hơn nó gấp nhiều lần. Hắn ngồi đè lên chân nó để nó
không cựa quậy nữa. Ánh mắt ham muốn cực khoái của tên biến thái ấy
giết chết suy nghĩ của nó mỗi giây, các dây thần kinh đông cứng và
như muốn ngừng hoạt động.
Nó lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt cứ tràn ra vô thức, chân tay không
lúc nào ngừng vùng vẫy. Thét lên lanh lảnh “ thả ra, thả tôi ra “-
là sự hoảng loạn mà cũng bao gồm cả van nài. Nhưng điều đó chẳng đủ
rung động thú tính trong hắn lúc này rồi, hắn cúi người sát gần nó
hơn. Vẫn cố hét, vẫy đạp.
Tất cả mọi người tập trung ở nhà Kỳ Lâm để xem nên làm cách nào.
Trước hết họ cần phải giấu ông bà Dương vụ việc này, nếu họ biết
được thì sẽ có rất nhiều rắc rối xảy ra. Zan ngồi giữa họ lòng phập
phồng lo lắng, cô bé chẳng dám nhìn ai vì sợ họ sẽ nắm bắt được suy
nghĩ của mình.
Nhưng mà không cần phải sợ, vì cơ bản bây giờ họ chẳng có tâm trạng
để mà nghĩ về cô be1 nữa. Kỳ Lâm giờ như ngồi trên đống lửa, cậu
chẳng khi nào thôi vò đâu suy nghĩ, vẫn chưa nói với nhau được gì
mà giờ đây em còn gặp nguy hiểm, anh sợ sẽ mất em, đừng như thế có
được không.
Có lẽ sẽ chẳng có chuyện gì khiến Zan sợ sệt nếu ở đó không có Khắc
Minh, người mà ngay từ cái nhìn đầu tiên cô bé đã thấy sợ, hơn nữa
anh ta còn là anh trai Hạ Băng. Với khả năng quan sát nhạy bén, cậu
không khó nhận ra những biểu cảm lạ lùng trên mặt cô bé. Một chút
gì đó sợ sệt, cuốn quít, né tránh và bất an.
_Tại sao Hạ Băng biết Yun ở đó mà đến bắt cô ấy, cuộc hẹn mà đến cả
Kỳ Lâm cũng không biết. Bảo Kỳ, cô ấy hẹn Kỳ Lâm bằng gì ?- cậu hỏi
mà vẫn để tâm quan sát từng động tĩnh của Zan.
_Yun nhắn tin cho cậu ấy ? Vậy thì tin nhắn đó ai đọc được ?
_Có thể tin nhắn không gửi được, và có thể là Hạ Băng theo dõi Yun
nên biết được em ấy đi đâu thì sao.- nhanh nhảu, Zan nói vào để
biện minh mà không hay rằng Khắc Minh đã thành công trong việc dẫn
dụ cô bé vào vòng dây sự thật.
Biết mình đã lỡ lời, Zan đứng dậy đi vào bếp rồi nói với lại “ Em
làm chút gì cho các anh uống “. Tựa lưng vào bức tường trong bếp,
tim cô bé như muốn văng ra khỏi lồng ngực, suýt nữa thì lộ hết
rồi.
Và cô bé nào có biết ngày hôm đó Nguyên Khang và Bảo Kỳ đã đưa Yun
đến tận nơi để đảm bảo rằng không có chuyện gì xảy ra cho nó. Khi
cô bé quay đi cũng là lúc mà các ánh mắt đổ về phía sau cô bé, mong
mỏi và hi vọng…rằng chẳng có một sự thật nào đang được che
giấu.
Tên áo đen cúi người sát lại nó hơn, hít hà mùi hương thoảng nhẹ
còn vươn trên chiếc váy thiên thanh. Ánh mắt đê mê hoang dại, hắn
lướt chiếc mũi lên mặt, xuống cằm, rồi ra phía cánh tay, đưa đôi
tay thô bạo ra mơn trớn làn da mềm mịn. Đặt môi lên tay nó và lướt
đi, rồi hôn lên cổ.
Các hành động vẫn diễn ra một cách tự nhiên trong khi nó vẫn không
ngừng la hét và vùng vẫy, hắn chẳng mảy may chú ý đến sự chống cự
yếu ớt ấy, vẫn tiếp tục theoo đuổi cảm giác ấy trên cơ thể Yun.
Hắng đưa tay kéo vai áo xuống bả vai, Yun quẫy đạp mạnh hơn làm hắn
khó chịu, hắn gằn tay nó xuống nền.
Ngay sau đó hắn bị tên kia xô ra, ánh nhìn toé lửa của con thú đói
bị giành miếng mồi ngon.
_Tao cũng không chịu được đâu, mày tránh ra.- tên thứ hai lên tiếng
và lao về phía Yun.
Lập tức tên thứ nhất túm lấy cổ áo hắn và kéo lại, và rồi hai con
thú đói lao vào ẩu đả, cứ hể làm người kia ngã ra là người còn lại
chạy tới nó. Khiếp sợ cực độ, nhưng nó biết làm gì khi đây là căn
phòng kín và cánh cửa duy nhất đã bị chốt lại. Mọi nỗ lực hay suy
nghĩ đều không đủ điều kiện giúp nó trốn thoát.
Hạ Băng ở ngoài cửa nhận được tin báo là Lý Phong đã bị cảnh sát
bắt giữ từ mẹ mình. Nhỏ đang nóng giận lại càng điên tiết hơn bởi
tiết la hét của nó, rồi âm thanh phát ra từ cuộc ẩu đã giữa hai tên
ngu ngốc.
Lồng lộn, nỗi uất ức này cần được giải toả. Tại sao, lí do vì sao
mà người chống lưng cho nhỏ lại bị đi tù, ông ấy là người yêu
thương chiều chuộng nhỏ nhất. Tại vi sao mà bất kì thằng con trai
nào dù yêu hay thèm muốn cũng chỉ tranh giành Bảo Ngọc. Nhỏ hận
điều đó.
Tại vì sao mà nhỏ chẳng có gì thuộc về mình, hai tên chó ấy muốn
chết, và nhỏ đang điên lên đây. Nắm chặt chiếc điện thoại trong
tay, nhỏ ném mạnh xuống đất vỡ tan. Rồi sau đó ném hết giận dữ đạm
vào cánh cửa đã bị khoá trong khiến nó bật ra kêu lớn.
Hai tên áo đen giật mình quay ra cửa, chưa kịp nhận định tình hình
thì hai tiếng “ đoàng, đoàng “ vang lên, một viên xuyên thái dương
và một viên xuyên lồng ngực. Hai tên ngã nhào và sau đó thì tắt
thở.
Hạ Băng bước vào trong chỗ Yun, tạt hai xô nước lạnh vào nó, phần
cổ bị bấu rướm máu gặp nước khiến nó rát không chịu nỗi. Nhỏ lại
bấu cổ nó lần nữa, lần này đau hơn, máu nhiều hơn.
_Mày cẩn thận tao đó, mày cũng sớm đi theo hai thằng chết tiệt đó
thôi.- nói rồi nhỏ bỏ đi, nắm chặt tay lại bực tức.
Còn Yun một mình trong căn phòng tối, cơ thể ướt nước và hai xác
chết còn tươi máu nằm trên sàn cách đó không xa. Vùng cổ rát rạt,
khó thở, lạnh, mệt và đói. Trên tất cả những cảm giác ấy là nỗi sợ
hãi.
Trời lại đổ mưa, mùi hương lành lạnh của mưa hoà trong mùi máu tanh
nồng xộc vào cánh mũi, Yun một mình…hệt như trong giấc mơ. Bỗng
chốc mặt Yun tái đi, nỗi sợ hãi được đẩy đến cùng cực, khí quản và
tim như bị ai đó bóp nghẹt, Yun một mình.
Xác chết ở rất gần, máu ướt trên nền, tiếng mưa đập mạnh trên nóc,
cô đơn, đau đớn và sợ hãi vô tận. Nó cứ xiết chặt lấy tay mình, rồi
hít thở, rồi suy nghĩ, rồi khóc.
Ai sẽ giải thoát cho em ???
Chap 68
Mưa cứ rơi nặng trịch xuống mái tôn kêu lớn. Trên nóc có vài chỗ bị
dột nên mưa rơi xuống nền bắn bụi lên khắp nơi. Hai tên áo đen nằm
im, lạnh ngắt trên nền đất, kiếp con người kết thúc nên buồn hay
nên vui, khi mà sống giữa thế giới nhiều khổ đau hơn hạnh phúc. Có
lẽ kết thúc là giải thoát, nhưng đó là con đường và sự lựa chọn tồi
tệ nhất cho những ai chán ngán cuộc sống. Vì dù có khổ sở đến đâu
chăng nữa, được sống đã là một hạnh phúc.
Nhưng hai tên ấy nào có muốn chết, chỉ vì bọn hắn làm nơi xả giận
cho Hạ Băng mà thôi. Và Yun cũng thế, nó cũng chỉ là một người bị
hại, một thú vui tiêu khiển của Hạ Băng - một đứa con gái khao khát
chiếm hữu.
Nếu lúc bị hai tên ấy tranh giành và chuẩn bị làm chuyện đồi bại
Yun đã sợ hãi thì lúc này đây, khi hai con người ấy bất di bất
dịch, linh hồn được trở về vô hình trong vũ trụ bao la thì nó còn
thấy sợ hơn gấp trăm ngàn lần. Cho dù có hung tợn hay mạnh mẽ đến
đâu, sinh linh con người vẫn quá nhỏ bé và mong manh trước vạn vật.
Tính mạnh nó giờ đây cũng trong tình trạng như họ thôi.
Mưa rất lạnh, máu rất tanh nhưng sự cô đơn còn đáng sợ hơn những
điều ấy nhiều lần. Đâu đó trong sâu thẳm con tim đang gào thét
những cái tên nghẹn ngào, nhớ, yêu và hi vọng. Có một ai đó nó đã,
đang và sẽ yêu đến mãi mãi. Giữa lúc em bộn bề, đau đớn và sợ hãi
nhất, người em nghĩ đến luôn là anh, dù anh là người làm tim em đau
nhất. Vì tình yêu vốn có cái lí lẽ riêng của nó.
Làn gió lạnh lùa qua khe hở nào đó vào trong gian phòng, buốt lạnh,
bộ váy ướt nào đã khô và vết thương trên cổ nào đã ngừng rỉ máu,
rát lắm, gió xốc bụi lùa qua khoé mắt, nỗi đau đớn dâng tràn từ bên
trong, đắng chát, nước mắt tự nó tràn ra không ai bảo. Em sợ, sợ sẽ
chẳng gặp được anh, sợ sẽ chẳng còn gặp được mọi người, sợ phải xa
những người em yêu quí, và em sợ một mình.
Em thấy mình trơ trọi giữa thế gian, ai đó nếu có thể hãy mang em
đi khỏi nơi này, đầu em đau lắm, người em lạnh lắm, ở đây có máu,
máu hiện hữu trước mắt em và mùi tanh ấy khiến em khó thở, em đau
nữa. Nhớ thật nhiều cảm giác yên bình trên bờ vai anh, cảm giác ấm
áp của vòng tay anh, những điều tuyệt vời ấy khiến em giờ đây chết
ngạt. Em giờ mới thực sự hiểu rằng em cần anh biết mấy, và con tim
chưa khi nào có thể ngừng yêu anh !
Dù có đi ngược lại tất cả, dù có tự dối gạt bản thân thì giờ đây em
đã hiểu em yêu anh đến thế nào. Nhưng mà em chưa từng có cơ hội nói
với anh điều đó, ngày hôm ấy cũng có người đến bắt em đi, liệu có
phải ông trời cũng chẳng muốn cho chúng ta cơ hội. Em nhớ anh nhiều
lắm.
_ Kỳ….Lâm…. - tiếng gọi nghẹn ngào bật ra rồi vỡ oà trong nước mắt,
tiếng lòng em chôn giấu và nỗi nhớ em mang theo bấy lâu, nặng nề và
đau đớn ai có thấu. Nước mắt tràn ra ướt đẫm, gói trọn tất cả cảm
xúc mà tuôn rơi, không gian tối đen càng thêm mờ ảo, lúc này liệu
có ai nhớ đến Yun và muốn cứu nó ra ngoài.
Rồi nó nhìn xuống chân, tay vân vê chiếc lắc và khóc nhiều hơn, đó
là một thứ thuộc về anh mà em chẳng thể tháo gỡ, lẽ nào vì đó mà em
chẳng khi nào thôi nghĩ về anh chăng, nếu chúng ta không thuộc về
nhau thì xin để em giữ nó cho em, để em nhớ rằng đã từng có một ai
đó quan tâm em rất nhiều, chỉ cần như vậy thôi.
Không gian buồn và tĩnh lặng càng khiến Yun được suy nghĩ nhiều
hơn, có vẻ nó đã thật ngốc khi nghĩ rằng để Kỳ Lâm về cạnh Zan là
điều tốt, Hạ Băng nói cũng chẳng sai, nó nghĩ cho chị Zan nhưng chị
lại quá ích kỉ, nhưng mà mọi chuyện cũng đã xảy ra không thể nào
thay đổi được. Liệu có trốn khỏi đây được hay không khi nó chẳng
còn sức lực mà những tên ngoài kia thì quá hung hãn.
Trong khi Yun ở đây cứ hi vọng rồi bản thân lại đưa ra suy nghĩ để
phủ định niềm hi vọng ấy thì ngoài cơn mưa như trút nước kia, có
một người con trai đã dầm mưa hàng giờ đồng hồ, chạy khắp các ngõ
ngách để tìm nó. Hạnh phúc chỉ cách một cái nhìn và vài bước chân.
Tiếng gọi khản đặc vì cổ họng lạnh buốt vẫn vang đều theo mỗi bước
chạy. Cậu đang ở đó, hai người rất gần nhau.
Ở trong gian phòng lớn, Yun nghe được tiếng gọi loáng thoáng tên
mình, niềm hạnh phúc thoáng được vẽ lên trên gương mặt nhợt nhạt,
nó định bước ra phía cánh cửa để nhìn qua cái lổ nhỏ hắt sáng mà nó
thấy, nhưng hai cái xác to lớn ấy ngăn cản bước chân nó.
Nó lại quay về chỗ cũ ngồi ôm gối, tiếng gọi ấy vẫn vọng bên tai,
hạnh phúc ngỡ ngàng, dù thực hay ảo thì ít nhất giờ đây nó cũng
thấy ấm áp lắm.
Kỳ Lâm thất thểu bước dưới mưa đã rất lâu rồi. Cứ ngồi yên trong
nhà mà nghĩ cách khiến người cậu nóng bừng cả lên, thế là chẳng nói
chẳng rằng, cậu vụt dậy và lao ra khỏi nhà từ lúc ấy đến giờ, chưa
lúc nào ánh mắt thôi tìm kiếm, nhìn thấy mái tóc ai đó quen quen là
cậu cứ chạy đến nhìn, dù biết là giờ này Yun đang chịu khổ ở đâu
đó, cậu cứ hi vọng rồi thất vọng liên tiếp.
Chân vẫn bước, vẫn chờ mong một điều gì đó có thể giúp cậu tìm thấy
Yun. Làm ơn, anh sợ mất em lắm rồi, em hãy về cạnh anh mà ngông
nghênh cãi lại anh, hay chọc phá anh gì cũng được, em làm ơn hãy
tựa lên vai anh, đan bàn tay ấm của em vào anh có được không ? Xin
em đấy, anh biết là anh sai rồi, chỉ cần tìm thấy em anh thề rằng
chẳng bao giờ để em xa anh lần nữa.
Anh biết mình là một kẻ tồi tệ nếu bỏ mặc lời hứa với mẹ Zan, nhưng
nếu làm em đau khổ anh còn đáng chết gấp ngàn lần hơn thế, em là lẽ
sống đời anh mất rồi. Yun ơi, anh nhớ em nhiều lắm, anh muốn nói
yêu em và làm em hạnh phúc thật nhiều, liệu có còn cơ hội không
em.
Đôi mắt cậu đỏ ngầu và cay xè, mưa lạnh, con đường vắng vẻ và dài
lê thê, đâu đó trong màn mưa cậu thấy hình ảnh ngày hôm đó cậu cõng
nó về, cũng một ngày trời mưa, nó đã áp đầu vào cậu mà ngủ ngon
lành. Có ai biết rằng từ ngày hôm ấy con tim cậu đã bắt đầu khắc
tên một người con gái. Một tình yêu bước ra từ những hạt nước trắng
xoá, trong một ngày dịu dàng, đoạn kết của nó sẽ nằm ở đâu…
Nơi nào anh sẽ tìm thấy em, để chúng ta bước tiếp đoạn đường còn
đang bỏ dỡ, đoạn đường mà cho dù chông gai hay đau đớn anh nhất
định sẽ bước cùng em, sẽ mãi bên em.
Màn đêm dù đen đến mức nào hay tĩnh mịch đến bao nhiêu thì nơi Kỳ
Lâm đứng vẫn rất sáng, vì cậu đang cháy mãnh liệt trong tình yêu
của chính mình, để tìm lại hạnh phúc mà cậu bỏ quên, bằng bất cứ
giá nào cũng sẽ tìm bằng được.
Một đêm trôi qua dài miên man, vẫn cứ như thế tiếp diễn, Nguyên
Khang và Kỳ Lâm cứ như người mất hồn, trong tâm trí họ duy chỉ có
hình ảnh của Yun - người con gái họ yêu nhất.
Bảo Kỳ lại đến nhà Kỳ Lâm, cùng đi với cậu là nhóc Huy, và vì sự có
mặt của Huy ngày hôm nay, Zan sẽ gặp rắc rối lớn.
Chap 69
Bảo Kỳ lại đến nhà Kỳ Lâm, cùng đi với cậu là nhóc Huy, và vì sự có
mặt của Huy ngày hôm nay, Zan sẽ gặp rắc rối lớn.
Nhóc Huy mặt buồn xo đi theo cậu vào nhà, chắc chắn một điều là giờ
nhóc lo cho Yun lắm, vậy mà cũng anh hùng chịu một mình thôi chứ
không nói cho mấy đứa cùng nhóm biết, vai trò anh cả là vậy mà.
Điều đó càng đúng với Huy, với một cậu nhóc lớn lên trong khó nhọc
và nếm được nhiều vị đắng của cuộc đời.
Kỳ Lâm ngơ ngác, cậu chẳng hiểu tại sao nhóc Huy có mặt ở
đây.
_Không phải nhìn đâu, đến đây vì lo cho chị Linh thôi, có thể giúp
tìm chị ấy ! – Huy đáp lời khi thấy được ánh nhìn thắc mắc của Kỳ
Lâm, Huy lướt nhìn mọi người cúi chào lễ phép rồi mới ngồi xuống.
Nhưng khi nhìn thấy Zan đột nhiên sự buồn bã trong nhóc biến mất,
ánh mắt có chút dò xét và để ý.
Zan vẫn còn đang lo sợ mọi chuyện bại lộ lại còn bắt gặp ánh nhìn
của Huy, tự nhiên tim cô bé đập mạnh hơn, hồi hộp sợ sệt hơn. Tay
chân trở nên lóng ngóng làm chiếc khay nước chưa kịp đặt lên bàn đã
rơi xuống đất, các chiếc cốc vỡ tan.
Thái độ lạ lùng đó của cô bé càng làm mọi người thêm chú ý, Bảo Kỳ
có lẽ là người đau lòng nhất trong mọi người, bởi lẽ dù không muốn
họ cũng dần tin là Zan có liên quan đến vụ việc của Yun. Tần ngần
một lúc Zan lắp bắp giải thích rồi dọn dẹp mảnh vỡ rồi đi vào
trong, lồng ngực đập liên hồi, mồ hôi cũng do lo lắng quá mà rịn ra
ướt cả trán và tay.
Tranh thủ lúc mọi người không chú ý, Zan lẻn ra ngoài, cô bé cần
phải đi gặp Hạ Băng để kết thúc việc này càng sớm càng tốt, cứ để
lâu chắc Zan chết mất vì lo sợ. Cô bé bước nhanh rồi từ từ guồng
chân chạy đi trong hối hả, thật sự là sợ lắm rồi.
Do gấp gáp quá mà Zan chẳng nhận ra, từ lúc ra khỏi nhà, đã có một
người luôn theo sát từng bước chân cô bé. Một lúc sau khi thấm mệt
thì Zan mới dừng lại, và đến khi ấy cô bé mới biết đến sự tồn tại
của người sau lưng mình.
Dù ý định của cô bé giờ đây là đến gặp Hạ Băng để cầu hoà thì cũng
không thể để ai phát hiện ra rằng cô bé đã can dự vào việc này, cô
bé đủ ích kỉ để muốn mình còn được chấp nhận giữa mọi người. Yun là
người họ yêu quí đến như vậy thì nếu biết Zan đã nói Hạ Băng bắt
Yun đi họ sẽ chẳng bao giờ nhìn mặt cô bé nữa.
Zan dừng lại, rồi tảng lờ làm việc khác, có tiếng rầm rập của đoàn
tàu xe lửa sắp đến. Zan mừng thầm rồi quay nhìn lại vóc dáng khuất
sau tán cây xa, đợi đoàn tàu tiến chỉ còn cách mình một đoạn ngắn
Zan mới chạy qua đường tàu. Và đúng với mong muốn của Zan, ngay khi
cô bé chạy qua khỏi đường ray thì đoàn tàu vừa đến, kê sát đó,
người kia bị bỏ lại phía sau.
Phía bên kia đoàn tàu, nhóc Huy gỡ chiếc mũ lưỡi trai đen xuống rồi
ngồi bệt xuống đường, vậy là mất dấu chị ta rồi, mình sao lại vụng
về khiến chị ta nhận ra như vậy chứ, chỉ cần nhanh một chút nữa là
có thể theo kịp chị ta rồi. Có thể biết được chị ta làm gì
rồi.
Nhóc hậm hực đấm tay vào đầu mình mấy cái liền, nhìn theo đoàn xe
vừa đi khỏi mà không biết mình nên phải làm gì, còn biết Zan ở đâu
nữa mà theo, cũng không thể về khi chưa biết được gì, nhất định
phải tìm ra sự thật. Nghĩ đến đó nhóc lại đứng dậy rồi chạy về con
đường phía trước, con đường này có rất nhiều ngõ nhỏ, chẳng biết
nên rẽ vào đâu.
Huy đang loay hoay với cái ngã tư vì không biết nên tìm hướng nào
thì Zan xuất hiện ngay sau lưng cậu bé, thật may rằng Huy đã không
giật mình. Nhóc vẫn nhìn Zan bằng cái kiểu khi nãy, không có thêm
tí gì thiện cảm.
_Chị ở đây làm gì ? – ngay lập tức Huy hỏi, nhìn Zan bằng ánh mắt
khó chịu.
_Thế còn em ở đây làm gì ?- Zan tươi cười nhưng trong lòng vẫn còn
hồi hộp, cô bé cố ngăn mình không nhìn ra phía xa.
_Huy hỏi chị trước !
_Chị đi dạo thôi, vậy còn em, đi đâu nào.
_Đi dạo mà mồ hôi nhễ nhại vậy đó sao, còn Huy đi đâu chị cần quan
tâm sao, cái chị cần quan tâm bây giờ là khi nào mọi người biết
được chuyện kinh khủng chị đã làm kia, lúc đó sẽ thế nào nhỉ ?-
nhóc đưa tay xoa xoa cằm ra chìu suy nghĩ rồi bật cười, điều đó làm
Zan càng thêm bối rối hơn.
_Em nói gì mà chị nghe chẳng hiểu, dạo này con nít lớn nhanh ghê,
nói chuyện như người trưởng thành vậy.- Zan lấp lửng cho qua chuyện
rồi mỉm cười, mà nụ cười ấy thì gượng gạo vô cùng.
_Mỗi chị không trưởng thành thôi, chứ Huy thì trưởng thành lâu rồi.
Huy về, chị có cùng về không ?
_Ừ, về chứ.- sau đoạn hội thoại đó suốt cả dọc đường đi chẳng ai
nói với ai thêm lời nào. Con đường yên ả vắng lặng, Huy luôn chú ý
thái độ của Zan, còn cô bé thì ngược lại, cứ như thế cho đến khi về
đến nhà Kỳ Lâm.
Tại một quán cà phê.
_Chắc chắn với các anh là chị ta có liên quan đến việc chị Yun bị
bắt cóc, lúc ra khỏi nhà chị ta chạy thụt mạng í, rồi sau đó thì cố
tình bỏ xa Huy, còn nói là mình đi dạo nữa chứ.- Huy nhìn một lượt
cả năm người rồi nói.
_Sẽ rất nguy hiểm nếu cứ để Bảo Ngọc ở cạnh Hạ Băng như thế, con bé
biết là Lý Phong bị bắt rồi, giờ hai mẹ con nó như rắn mất đầu nên
có lẽ càng nguy hiểm hơn, có thể sẽ làm bừa đấy.- Khắc Minh đặt cốc
cà phê xuống bàn rồi nói lên điều làm tất cả mọi người lo sợ.
_Nhưng biết cô ấy và Yun ở đâu mà tìm, tất cả chúng ta đều lo mà.-
Hoàng Quân cũng lên tiếng.
_May mà Bảo Kỳ nhờ nhóc Huy theo dõi Zan, ít nhất chúng ta cũng
biết được địa điểm ấy ở cự li gần để mà tìm kiếm.- Nguyên Khang ôn
hoà, cố trấn an và lấy tinh thần cho mọi người.
_Nhưng mà…ở đó vắng lắm, lại còn có rất nhiều cây cối và ngõ
hẻm….khó tìm lắm..- nhóc Huy tần ngần.
_Khó cũng phải tìm, nhất định phải tìm bằng được dù có xới tung chỗ
ấy lên, chúng ta có những năm người chẳng lẽ không tìm được.- Kỳ
Lâm nảy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, dư âm cơn mưa hôm qua
dù vẫn còn khiến cậu đờ người, nhưng việc tìm gặp Yun chưa lúc nào
ngừng thôi thúc cậu.
Zan ở nhà một mình mà cứ thấp thỏm lo âu, lúc nãy cô bé đã định đi
gặp Hạ Băng nhưng không thành, giờ càng để lâu có thể Yun sẽ càng
gặp nguy hiểm hơn, lúc ấy tội cô bé càng nặng, bây giờ mà đi thì
cũng chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, tiếng thoái lưỡng nan.
Nên làm sao cho vẹn.
Zan cứ hết đi ra lại đi vào, nhìn bên này rồi ngó bên kia, rồi lại
nhìn đồng hồ, cứ như sợ thời gian lại trôi thêm, nhưng mà thực tế
cô bé có ngăn được thời gian bao giờ. Rồi bất ngờ, có cuộc gọi đến
từ Hạ Băng, dù muốn dù không Zan cũng bấm nghe và hồi hộp chờ
đợi.
_Đến đây đi, sắp có trò vui rồi.- giọng nói sung sướng đến kinh sợ
vang lên làm Zan cũng chết ngạt, và cô bé hiểu nếu không đi ngay
thì có lẽ chẳng còn cơ hội để xin Hạ Băng thả Yun ra.
Zan gọi cho Kỳ Lâm, gấp rút, vừa chạy cô bé vừa chờ cậu bắt
máy.
“ Em ra ngoài có chút việc, anh không phải chờ nhé “- và nhanh
chóng cô bé cũng gập máy, đôi chân vùn vụt chạy đi.
Kỳ Lâm mặt chuyển sắc, cậu thực sự lo sợ những điều mình đang nghĩ
sẽ diễn ra, rằng có thể tính mạng Yun sẽ gặp nguy hiểm.
_Zan ra ngoài rồi, chúng ta phải đi tìm Yun nhanh thôi.
Ngay tức khắc, mọi người nhanh chóng rời chỗ ngồi và lên xe đi
trong hối hả, họ đều hiểu thời gian lúc này quan trọng đến nhường
nào…
Chap 70
Zan hì hục chạy đến hầm rượu bỏ hoang mà Yun bị nhốt, cô bé cảm
thấy mệt mỏi lắm rồi, muốn kết thúc chuyện này thật nhanh, cứu Yun
ra khỏi đây đã rồi mọi chuyện từ từ hẳn tính tiếp chứ biết làm sao
được.
Hạ Băng đứng khoanh tay dựa vách tường nhìn bóng Zan hớt hải mà
thầm cười. “ Con nhỏ đấy tính ra còn độc hơn cả mình nhỉ “. Hạ Băng
nghĩ rồi xoay cái bật lửa trong tay, bật lên rồi buông ra cho lửa
tắt, thú vị lắm chứ.
_Đến rồi đấy à, cũng nhanh gớm nhỉ ?- Hạ Băng hỏi, đưa tay lên nhìn
đồng hồ rồi lại cười khinh khỉnh.
_Cậu….cậu…có thể….thả Yun ra được không ?!- Zan đứng im một lúc rồi
mới lấy bình tĩnh mà hỏi Hạ Băng, đôi tay đan vào nhau siết chặt mà
vẫn còn run bần bật.
_Mày vừa nói cái gì thế hả, có suy nghĩ không đấy, não mất hết nếp
nhăn rồi à. Chưa hành hạ gì nó mà đã bảo thả là sao, tao còn muốn
cho nó chết quách đi kia, không có nó là yên bình hết tất cả, chẳng
ai tranh giành gì với tao cả.- Hạ Băng lừ mắt làm Zan khiếp
sợ.
_Nhưng mà thả Yun ra chúng ta vẫn có thể giành lấy tình yêu của
mình một cách chân chính, tại sao lại không dùng cách đó, giết cô
bé là phạm tội đấy, rồi liệu chúng ta có yên ổn được không !? – Zan
nói mà như thét lên, cô bé muốn truyền ý nghĩ của mình đến Hạ Băng.
Nhỏ có chút sững lại nhưng rồi lại xem như chẳng nghe thấy
gì.
_Tha cho nó sao, rồi mày nghĩ là nó có thể để yên cho tao với mày
à, nó hiền lắm, nhưng là cái vỏ ngoài thôi. Nó không phải thiên
thần hay thiên sứ, càng không ngu để bỏ qua cho người đã hành hạ nó
như tao với mày, tỉnh ngộ lại chút đi. Nó đã làm gì mày, không thấy
sao, nó giành Kỳ Lâm của mày đó còn gì. Nó giành Nguyên Khang của
tao, giành cả anh trai tao, cớ gì mọi người đều phải quan tâm tới
nó.
Hạ Băng gằng từng chữ, nhỏ như bấn loạn trong suy nghĩ và tâm tư
của chính mình. Nhỏ vốn dĩ chẳng phải người xấu, chỉ là do sống với
sự quản giáo của những con người quá tôn trọng sĩ diện và khao khát
chiếm hữu mà thôi. Có ai hiểu được là Hạ Băng cũng chỉ muốn có được
tình yêu thương như bao người khát, thứ tình cảm thiêng liêng mà
bất kì ai cũng lao đầu vào tìm kiếm.
Cái sai lớn nhất là con đường mà cô bé chọn để đi đến với tình yêu,
như đã nói tình yêu chẳng hề có tội nhưng nó khiến con người làm
tội với nhau. Tình yêu vốn là thứ chẳng để tranh giành hay cướp
đoạt nhưng chẳng phải bất kì ai trong chúng ta cũng đang giành lấy
tình yêu đó sao ? Quan trọng là trong quá trình giành lấy nó ta có
làm hại ai hay không thôi.
Nhưng cuộc đời thật sự chẳng bao giờ hoàn hảo, không làm đau người
khác là tự nguyện để người khác làm đau mình, thế thôi. Hạ Băng và
Zan đi sai đường, họ làm người khác đau mà bản thân cũng đau đâu
ít, chỉ là do hiện tại họ chưa thấy vết thương đang rỉ máu mà thôi,
nhưng sẽ có một lúc nào đó ? Nhỉ !
Con đường đã đi là sai, và những con người ngoan cố như Hạ Băng thì
sẽ chảng bao giờ nghĩ mình có thể quay đầu, vì như thế chẳng khác
nào chấp nhận là mình sai, chẳng khác nào tự đâm đầu vào hố sâu do
mình đào, vì vậy sai càng thêm sai…
_Đủ rồi, mày im đi, tiếp tục và để con nhỏ ấy im miệng rồi biến mất
mãi mãi còn không là tao với mày phải trả giá, đến lúc đó thì đừng
mong Kỳ Lâm có thể tha thứ cho mày, không còn sự lựa chọn khác
đâu.- gạt phắt những suy nghĩ trong lòng mình, Hạ Băng vẫn tiếp tục
đi trên con đường cũ, sai lầm không lối ra.
Đâu phải là Zan không nghĩ đến điều này, vì thế cô bé mới sợ bị
nhóc Huy phát hiện, vì thế mà cô bé mới đến đây xin xỏ Hạ Băng tha
cho Yun. Zan tin Yun không độc ác đến độ tố cáo cô bé như thế, thời
gian gần nhau tuy ít ỏi nhưng nó đủ để Zan hiểu Yun là người rất vị
tha.
_Đủ rồi Hạ Băng, chúng ta đều giống nhau thôi, tôi biết cậu cũng
thiếu thốn tình cảm nên rất muốn có được Nguyên Khang, nhưng mà làm
vậy chẳng thu được kết quả gì đâu, có chăng là trong mắt họ chúng
ta càng tồi tệ hơn thôi. Nghe tôi đi, chúng ta kết thúc ở đây đi…-
nước mắt Zan giàn giụa, ướt đẫm gương mặt xinh xắn, cô bé lay tay
Hạ Băng cầu xin.
Khúc ngoặt này bao giờ sẽ dừng lại được, Zan cảm thấy bản thân bất
lực lắm, vì mọi chuyện cũng từ cô bé mà ra. Làm ơn đừng tiếp diễn
chuyện này nữa, ánh mắt Zan nhìn Hạ Băng khẩn thiết, cầu mong trong
ánh mắt đối diện một sự đồng cảm.
_Mày im đi, đừng có tỏ ra là hiểu tao lắm, mày chẳng biết cái quái
gì cả, chẳng ai biết cái quái gì về tao cả. Lạnh lẽo như thế đủ
rồi, lần đầu tiên tao gặp Nguyên Khang, ấm áp lắm, điều đó phải
thuộc về tao mãi mãi, không một ai lấy nó đi được cả. Tao cấm
!
Hạ Băng cố ngửa mặt lên trời cho giọt nước mắt đừng rơi, lần đầu
tiên, lần đầu tiên trái tim biết rung động, lần đầu tiên băng tan
chảy là lúc nhỏ dấp ngã ở trường tập võ, người duy nhất chú ý đến
và đỡ nhỏ dậy là Nguyên Khang. Đối với một đứa con gái lớn lên
trong gia đình khắc nghiệt, ai ai cũng ghét hoặc nể sợ thì sự ấm áp
ấy là bất tận.
Chỉ một chút ngắn ngủi ấy thôi đã khiến nhỏ bất chấp sĩ diện để
theo chân Nguyên Khang mọi nơi, quan tâm cậu mọi lúc dù cậu có đối
xử với nhỏ thế nào, tất cả đều có thể chấp nhận vì bên cạnh cậu
ngoài nhỏ ra chẳng có cô gái nào cả, chỉ cần vậy thôi, và nhỏ tin
rằng một lúc nào đó Nguyên Khang sẽ là của nhỏ. Nhưng Yun xuất
hiện, chính nó đã làm mọi thứ dù mong manh nhất mà Hạ Băng trân
trọng ấy biến mất.
Nguyên Khang dành tình cảm cho Yun, cảm giác thứ quý giá nhất của
mình bị ai đó giành mất khiến nhỏ quyết tâm khiến Yun biến mất. Kẻ
đáng thương chẳng phải là Hạ Băng đó sao ?
Hạ Băng chĩa súng lên tim Zan để răn đe và cũng tự thuyết phục
mình. Ánh mắt nghiêm nghị vô cùng.
_Cho mày hai lựa chọn, tiếp tục hay là chết, mà đằng nào chẳng chết
nhỉ ?
Đầu súng lạnh toát chĩa vào Zan khiến cô bé ớn lạnh và giật bắn
người, đành xuôi theo Hạ Băng và im lặng, thật sự chẳng còn đường
lui nữa rồi, xuôi theo dòng nước trôi vậy…. Đắng lòng !
Yun ở bên trong nghe được phần nào đoạn hội thoại giữa hai người.
Nó hiểu rằng cơ hội sống sót của mình lúc này mong manh lắm, chẳng
ai đáng trách trong chuyện này cả, nhưng nó thực sự không muốn
chết, vì nó còn quá nhiều thứ còn chưa là được.
Nó chưa ở cạnh ba mẹ được lâu, chưa cảm nhận được sự ấm áp của gia
đình được bao nhiêu cả, còn anh Bảo Kỳ, còn Hoàng Quân, Khắc Minh,
Nguyên Khang, Kỳ Lâm. Ít nhất nó muốn gặp họ lần cuối trước khi
vĩnh biệt, giữa họ là biết bao nhiêu cảm xúc, bao yêu thương chưa
tỏ bày.
Còn cả tụi nhóc của Huy, không có nó thì ai sẽ thi thoảng sẽ mang
thức ăn đến cho tụi nhóc, ai sẽ nghe tụi nhóc kể về những gian nan
khi đi làm, những kỉ niệm, những niềm vui, bao giây phút khắc khoải
rồi khao khát một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nó nghe nhiều nên hiểu nhiều, Hạ Băng hay Zan đều đáng thương chứ
không đáng trách, họ cần tình thương nhưng không biết cách để tìm
tình thương thôi. Nếu nó chết đi mà khiến mọi người hạnh phúc thì
nó cũng cam lòng.
Chỉ ước ao một lần được anh ôm trong vòng tay ấm ấy, được nghe anh
hát, và được nói yêu anh một lần để cho thương yêu kia ngủ yên mãi
mãi. Nỗi nhớ giờ đây cũng hoá thành biển khơi mất rồi, tình yêu
cũng vượt xa vạn dặm thì cách xa hay ở cạnh bên nó cũng vẫn yêu anh
rất nhiều thôi.
_Vào đó nói vài lời cuối với nó đi, chẳng còn cơ hội nào nữa đâu.-
Hạ Băng hất tay chỉ vào cánh cửa.
Zan lủi thủi nặng nề lê bước, mảng trời chợt tối phía sau lưng, màn
đêm có khép lại những ưu tư bao giờ.
Cô bé chợt hốt hoảng vì những gì mình thấy được, hai xác chết bắt
đầu bốc mùi lên do ẩm mốc, máu laong dài dưới nền, Yun co ro trong
góc nhà, mặt nhợt nhạt, xanh xao, cơ thể như gầy hơn rất nhiều, tóc
bết dính và rối bời. Zan thấy lòng mình cũng đau nhiều xiết bao, vì
cô bé mà mới ra thế này, tại cô bé tất cả.
_Yun ! Xin lỗi em ! Chị thật sự chẳng còn cách nào để cứu em ra cả,
là lỗi của chị, xin em, đừng bao giờ tha thứ cho một kẻ như chị,
xin em…- Zan nghẹn ngào, nước mắt cô bé tràn ra ướt đẫm, thương lắm
cho một người vô tội như Yun bị kéo vào cuộc tranh giành đẫm nước
mắt này.
_Chị… Zan….- Yun yếu ớt cất lời, nó cố dựa người dậy, nhích người
một chút mà đã đau buốt hết cả…
_EM !!!! Em ơi…chị xin lỗi….chị ngàn lần có tội với em !
Yun đưa cánh tay chẳng còn sức lực của mình lên lau nước mắt cho
Zan, đôi môi khẽ cong. Giọt nước mắt ấm nóng tràn ra nơi khoé mắt
sâu hoắm vì mất ngủ và mỏi mệt.
_Chị đừng khóc, mạnh mẽ lên chị nhé, chị còn phải thay Yun yêu
thương chăm sóc anh Kỳ Lâm, anh Bảo Kỳ…. Chị nhớ thi thoảng sang
chăm sóc ba mẹ Yun với nhé, Yun con chưa kịp hiếu thảo với ba mẹ.
Coi như chị làm thay Yun tất cả nhé ! Chị hứa với Yun đi !- nó lại
cố mỉm cười, nước mắt tràn ra không ngừng.
_Chị nói giúp với anh Kỳ Lâm là em yêu anh ấy nhiều lắm nhé, và bảo
anh ấy quên em đi, anh chị phải thật hạnh phúc thì Yun mới chịu đó
nhé. – nó dụi mắt, mỉm cười nhẹ, nước mắt nuốt vào torng sao mà
đắng quá.
Zan chỉ biết im lặng chẳng nói được thành lời. Tình yêu to lớn của
Yun khiến cô bé chết lặng.
Chiếc xe chở họ dừng lại ở chỗ lúc nãy nhóc Huy mất dấu Zan.
Kỳ Lâm bước xuống xe và cảm thấy ngờ ngợ, vì chỗ này hình như cậu
đã đi qua một lần rồi, vậy mà sao cậu không biết được chỗ của Yun
chứ.
Và mọi người chia nhau mỗi người một hướng và bắt đầu tìm kiếm, họ
thật sự đang xới tung từng ngõ ngách, tên Yun vang vọng giữa thiên
nhiên rộng lớn.
Chiếc xe chở họ dừng lại ở chỗ lúc nãy nhóc Huy mất dấu Zan.
Kỳ Lâm bước xuống xe và cảm thấy ngờ ngợ, vì chỗ này hình như cậu
đã đi qua một lần rồi, vậy mà sao cậu không biết được chỗ của Yun
chứ.
Và mọi người chia nhau mỗi người một hướng và bắt đầu tìm kiếm, họ
thật sự đang xới tung từng ngõ ngách, tên Yun vang vọng giữa thiên
nhiên rộng lớn.
Lòng Kỳ Lâm cứ nôn nao lo sợ điều gì đó vô hình, cậu cứ đảo mắt tìm
kiếm không phút nào ngơi nghỉ, một điều gì đó mách bảo với cậu rằng
người con gái ấy đang đau đớn lắm, vì bản thân cậu cũng đang cảm
thấy một điều tương tự như thế. Cảm tưởng như thân thể đang đứt lìa
từng phần một.
Như là chỉ cần chậm một khắc thôi thì cậu sẽ chẳng thể nào yên ổn
cả đời này, tình yêu duy nhất của cuộc đời cậu, có thể sẽ muôn ngàn
cách trở, nhưng lần này, nhất quyết, dù có thương đau đến bao nhiêu
cậu cũng sẽ sống thật với tình yêu của mình.
*
Hạ Băng yên lặng đứng ngoài lắng nghe cuộc trò chuyện ấy, có chút
gì đó khiến nhỏ nao núng, chần chừ, nhưng rồi gạt phắt đi nỗi chênh
vênh trong bản thân, nhỏ đẩy cửa vào trong và cắt ngang cuộc trò
chuyện ấy.
_Đủ rồi đấy, giờ thì mày đi ra ngoài đi nếu không muốn chết cùng
nó.
_Cậu, cậu định làm gì thế, đừng mà.- Zan xoay người lại che chắn
cho Yun, vẫn mong muốn lay động được Hạ Băng.
_Chị à, không cần đâu, em chết đi là mọi chuyện sẽ ổn cả.- giọng
nói yêu ớt ấy cất lên sau cô bé, nhè nhẹ một nỗi mong nhớ hằn sâu,
yêu thương chưa từng trọn vẹn, những ngỗn ngang của tuổi đời 16,
cái tuổi quá đẹp đẽ mà có thể sẽ dừng lại tại đây mãi mãi.
Như người ta vẫn bảo, đằng sau những cô gái hay im lặng, lạnh lùng
là những trái tim đã tổn thương quá nhiều.
Phút chốc, Hạ Băng nhìn thấy mình trong Yun. Một đứa con gái tự
thấy mình nhỏ bé, lạc lõng giữa cuộc đời, một phút thôi, Hạ Băng
yếu lòng, vì có ai cam tâm tự làm đau mình đâu, dù là “ mình “
trong người khác đi nữa. Nhưng mà một phút thì qua nhanh như cái
chớp mắt, Hạ Băng của 17 năm qua đâu nhanh chóng thay đổi chỉ vì
một phút.
Nhỏ ghì bắp tay Zan kéo cô bé đứng dậy, rồi nhanh chóng tiến đến
chỗ hai thùng dầu nhỏ mà nhỏ đã chuẩn bị sẵn, mở nắp, đổ chúng ra
khắp gian phòng. Yun bất lực nhìn theo, nhắm mắt lại, nó đã chuẩn
bị tinh thần để việc này diễn ra, giờ phút này đây nó cũng còn làm
gì được hơn nữa…
Zan nhìn bóng dáng gầy yếu của Yun mà càng tự dằn vặt mình nhiều
hơn nữa, cô bé chẳng đấu lại Hạ Băng, Yun cũng đâu còn sức lực để
mà chạy thoát, Zan cắn chặt môi đến bật máu, cả người run bần bật
mà cơ thể thì trơ lì bất động chẳng thể điều khiển được.
Sau khi đổ dầu xong Hạ Băng kéo Zan ra ngoài, cả hai đứng đó nhìn
vào cái kho gỗ, còn Yun, giờ khắc cứ chầm chậm trôi này khiến nó
càng nhung nhớ anh nhiều hơn, mong muốn, hy vọng nhiều hơn rằng anh
sẽ đến. Đã tự nhủ ra đi để mọi thứ êm đẹp mà sao phút cuối nó vẫn
còn nghĩ đến điều đó, con người quả thật rất ích kỉ phải không
?
_Xem như chưa có gì xảy ra đi là được, yên ổn mà sống suốt quãng
thời gian còn lại của đời mình, quên ngày hôm nay đi.- Hạ Băng quát
lớn với Zan, mà có lẽ nhỏ đang tự quát nạt mình thì đúng hơn
nhỉ.
Hạ Băng cầm cái bật lửa lên, mở nắp, ngọn lửa phụt lên, nhanh như
cắt chiếc bật lửa lao vụt đi, bén dầu, rồi cả kho rượu cũ kĩ ấy
phụt cháy, lửa đỏ rực cả một vùng trời chiều, bình yên hay dậy sóng
?
Tốc độ cực nhanh, ngọn lửa ngày một bùng lên dữ dội, hơi nóng và
khói bốc lên ngùn ngụt, trong mắt Zan tràn ngập một màu đỏ phản
chiếu từ ánh lửa đang cháy bừng kia. Hạ Băng vừa đi rồi, còn mình
Zan đứng nơi đây, tự dưng cơ thể bất động, chẳng biết phải làm
gì.
Bên trong gian phòng lửa, Yun vừa rơi thêm một giọt nước mắt nữa,
nước mắt cho sự vĩnh biệt một quá khứ đau buồn, ngổn ngang đời nó
từ đây khép lại được rồi. Yun nhắm mắt mặc thời gian trôi, mặc cho
xung quanh lửa đỏ.
Trên con đường Hạ Băng đi bỗng có gì đó chông gai lắm, gian nan
lắm, một cái gì đó gọi là dậy sóng từ trong tim, gương mặt Yun và
câu nói của nó lúc ấy vọng về trong nhỏ, sóng càng đổ ập vào bờ
nhiều hơn, mạnh mẽ hơn nữa.
Và…như có một thứ tình cảm nào đó từ lâu ngủ yên bỗng trỗi dậy mãnh
liệt, Hạ Băng quay người lại. Và…cũng cùng một thời khắc ấy, cả hai
cô gái như choàng tỉnh khỏi cơn mộng mị mang tên mù quáng, Zan chạy
vào trong căn phòng gỗ, Hạ Băng cũng chạy đến chỗ đó. Ít nhất là vì
lúc này họ muốn cứu lấy một sinh linh vô tội.
Vừa lúc Hạ Băng chạy đi Hoàng Quân nhìn thấy, cậu vội hét lớn “ Bên
này !!! “. Và tất cả mọi người nhanh chóng chạy theo hướng mà Hạ
Băng vừa rời đi.
Bên trong, Yun vẫn đang gập người ho sù sụ, khói xộc vào mũi làm nó
nghẹt thở vô cùng. Các cơ quan hô hấp như cũng muốn dừng hoạt động
vì kiệt sức. Sau đó nó ngả người, quyết định dừng lại sự sống của
mình.
Hiện tại Zan và Hạ Băng đều đã ở trong gian phòng gỗ ấy, những
thanh gỗ trên mái cứ thi nhau rơi xuống, tiếng gỗ khô bị lửa đốt
kêu lắc rắc đến đáng sợ. Không gian xung quanh ngập trong lửa đỏ
khiến hai cô gái chẳng thể xác định được đâu là phương hướng, cứ
chập choạng mò tìm Yun.
Nhóm Kỳ Lâm cùng Huy đến ngõ là vừa thấy Hạ Băng chạy vào căn phòng
đang bốc cháy.
Cậu quay lại nhìn Nguyên Khang, Khắc Minh và nhóc Huy căn
dặn.
_Ba người ở đây gọi cứu hoả và cấp cứu đi nhé.- rồi cậu, Bảo Kỳ và
Hoàng Quân cũng mất hút vào trong, bỏ lại ở đây ba con người cứ
thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Ba cậu cũng lạc nhau trong biển lửa, mỗi người gọi một cái tên, Kỳ
Lâm gọi Yun, Bảo Kỳ gọi Zan, riêng Hoàng Quân cậu gọi Hạ Băng, vì
lúc này cô ấy cô đơn nhất, và cậu thấy thương, nhất là lúc thấy Hạ
Băng hớt hải chạy vào đây.
Lửa bén vào các thùng gỗ làm các thanh gỗ trong thùng bật ra rơi tứ
tung, ai cũng sặc sụa vì khói, khung cảnh lúc này đây hỗn độn vô
cùng. Một lúc sau, Hoàng Quân đưa được Hạ Băng ra ngoài. Bên trong
đó vẫn còn bốn người chật vật với sự sống.
_Zan !!!!!!!!!- Bảo Kỳ gọi lớn khi cảm nhận được lửa ngày một cháy
mạnh hơn.
Ở một góc gần đó, Zan ngồi co ro nghe được tiếng Bảo Kỳ mà lòng
hạnh phúc vô biên, luôn như thế, khi mà cô bé cần nhất người bên
cạnh luôn là Bảo Kỳ, như ngày bé, có lần anh bảo với Zan anh là
thần hộ mệnh của đời cô.
_Anh Bảo Kỳ, Zan ở đây !?!- cô bé vui mừng trả lời lại, cậu cũng
mừng rỡ đâu kém, đi len lỏi qua những thanh gỗ về phía âm thanh
vọng đến, cậu thấy Zan đang sặc khói, người thu lại một góc và thút
thít.
_Zan à, có anh đây rồi, em đừng sợ nữa nhé.
Cậu dịu dàng như trước giờ chưa từng được dịu dàng như thế, thoáng
chốc lịm đi trong ngỡ ngàng, Zan ôm chầm lấy cậu, và cậu bế cô bé
ra ngoài.
Mọi người bên ngoài thấy có bóng người đi ra thì mừng rỡ vô cùng.
Nhưng rồi mọi người lập tức rơi vào hoảng hốt vì chỉ còn Kỳ Lâm và
Yun là còn nguy hiểm.
_Còn hai người kia đâu, cậu có thấy họ không ?- Nguyên Khang hỏi
dồn, mặt cậu căng lên sợ hãi.
_Cậu ấy còn chưa ra nữa sao ?- sau đó mặt Bảo kỳ cũng chuyển sắc,
cô em gái của cậu, người bạn của cậu.
_Không được rồi, không thể chờ nữa, tớ phải vào trong ấy.- Nguyên
Khang toan chạy đi thì bị mọi người cản lại.
_Cậu bình tĩnh chút đi, nếu cậu vào mà họ đi ra thì phải làm sao,
chúng ta phải cố chờ thêm chút nữa.- Khắc Minh ngăn cản mà mắt cứ
đau đáu nhìn vào trong, lửa lớn lắm rồi, cậu cũng lo sợ chứ đâu
khác.
Zan tựa vai Bảo Kỳ nhìn vào trong, tất cả mọi người đều im lặng
nghe tim mình đập nhanh hơn một chút, thầm cầu nguyện cho hai người
ấy được bình an.
Kỳ Lâm vẫn gọi tìm Yun không ngừng nghỉ, cậu len lách khắp nơi chỉ
mong nghe được chút động tĩnh để tìm thấy Yun. Cậu rất sợ đã có
thanh gỗ nào đấy đè trúng nó, rất sợ nó đã ngất đi và không thể trả
lời cậu được nữa.
Một thanh gỗ vừa rơi xẹt ngang tầm mắt cậu, vừa may tạo thành chút
ánh sáng cho cậu nhìn thấy Yun. Không chờ đợi gì thêm, Kỳ Lâm lao
đến cạnh Yun, lay người Yun thật mạnh.
_Em tỉnh lại đi Yun, nhìn anh đi Yun, làm ơn mở mắt ra nhìn anh
đi.- ánh mắt cậu mừng rỡ nhưng vẫn còn chất chứa nỗi lo, Yun bất
tỉnh, nó chẳng hề nghe cậu gọi.- Yun à, em không sao mà phải không,
đừng buông xuôi nhé Yun, anh cần em lắm, đừng em nhé.
Nói rồi cậu bế thốc nó lên, vừa đứng dậy thì thêm một thanh gỗ nữa
rơi xuống chắng ngang đường cậu đi, vậy là họ mắc kẹt ở đó rồi. Kỳ
Lâm hớt hải nhìn quanh xem còn hướng nào đi không, nhưng một sự
thật đáng buồn là cậu bị vây kín bởi những tấm gỗ lửa, chúng cứ kêu
lách tách, phừng phừng thiêu đốt.
Cậu nhìn xuống Yun, vẫn chưa có một dấu hiệu nào khả quan hơn. Nó
vẫn im lìm trong vòng tay cậu, bất động.
Không còn đường nào để chạy thoát, bế tắc, nhưng Kỳ Lâm vẫn mỉm
cười, cậu cuối xuống hôn nhẹ lên má nó, ừ thì nếu được chết cùng nó
với cậu đã là một ân huệ lớn rồi. Nhưng như thế không có nghĩa cậu
từ bỏ ý định muốn thoát ra ngoài, vì Yun xứng đáng được sống để có
một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cậu dự định chui qua một thanh gỗ, nhưng có vẻ khó khăn quá, vì cậu
còn đang bế Yun nữa mà. Nhưng ông trời cũng đâu đoạn tuyệt hy vọng
của con người, bên ngoài, tiếng xe cứu hoả vang lên, nước, cậu cảm
nhận được những hạt nước đang rơi xuống, một lúc sau thì lửa tắt,
cậu đẩy thanh gỗ còn ấm nóng và bế Yun ra ngoài.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Vậy là tất cả đều bình an.
Kỳ Lâm đỡ Yun tựa trong lòng cậu, vẫn cố sức lay cho Yun tỉnh,
những tiếng gọi tràn ngập thương yêu.
Không phụ lòng chờ mong của mọi người, đôi mắt Yun hé mở, nó mệt
mỏi nhìn màu trời sẫm tối, nhìn thấy gương mặt mà nó hằng nhớ mong,
yêu thương không kể xiết. Nhưng nó quá yếu để có thể nói được gì
lúc này. Chỉ im lặng, nhắm nghiền mắt, tựa vào khuông ngực anh tìm
chút bình yên, dù có muốn buông tay đi chăng nữa thì yêu thương vẫn
thế, vẫn chảy trong từng tế bào con tim, vẫn khiến con người đi
ngược dòng sinh tử mà sống trọn với tình yêu của mình.